Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Cuỗm Được Bạn Trai

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
784,433
Điểm cảm xúc
146
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Cuỗm Được Bạn Trai

Cuỗm Được Bạn Trai
Tác giả: Nam Qua Thị Tử Bính (Bánh Hồng Bí Đỏ)
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tác giả: Nam Qua Thị Tử Bính (Bánh Hồng Bí Đỏ)

Thể loại: Hiện đại, Ngọt sủng, Oan gia, Duyên trời tác hợp, Thanh mai trúc mã

Số chương: 4 chương

Edit: Phan

Giới thiệu:

Bạn thân giới thiệu cho tôi một đối tượng hẹn hò, gặp mặt xong tôi rất hài lòng, anh bé đúng là mẫu người tôi thích.

Sau khi về nhà từ buổi blind date, tôi đã bị bạn thân chửi te tua: “Mày đã đi đâu vậy! Người ta ở đó đợi mày hơn hai tiếng, điện thoại không nghe, WeChat cũng không trả lời, mày đi chơi bời với ai đấy?”

Từ từ, chó sói nhỏ hẹn hò với tôi ngày hôm qua…

Không phải do bạn thân giới thiệu!

Một câu tóm tắt: Xem mắt nhầm người thì phải làm sao bây giờ? Gấp!

Ý chính: Tình yêu ngọt ngào.
 
Chương 1


Tiểu Hân đột nhiên nói muốn giới thiệu bạn trai cho tôi, là bạn học cấp hai của cô ấy, hẹn lịch thứ bảy tuần này.

Con người ế chỏng chơ hai tư năm là tôi đây cảm động đến khóc nức nở, tỉ mỉ trang điểm suốt hai tiếng. Để thể hiện thành ý của mình, tôi còn đi sớm trước nửa tiếng. 

Và đương nhiên, bạn học cấp hai của Tiểu Hân vẫn chưa tới.

Tôi bắt đầu chờ mong cảnh tượng yêu đương lần đầu trong đời, tuy rằng bát tự còn chưa viết. Sau đó tôi đợi hơn nửa tiếng, người kia mới đến. 

Giờ mới đến.

Nhưng mà… Chị đây sẽ tha thứ vì anh quá đẹp trai.

Thật không thể ngờ, thế mà bên cạnh Tiểu Hân còn có người tuyệt vời như vậy! Nó là sự kết hợp giữa kiểu non tơ như chú chó nhỏ, khí phách như chú sói con, ăn mặc thì già dặn, nhưng vẫn không thể che đậy được khí chất trẻ trung, năng động

Anh ngồi xuống đối diện tôi, không nhìn tôi mà trực tiếp xem menu.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Chào, tôi là Hoàng Thu, Tiểu Hân giới thiệu anh tới đúng không?”

Anh ngẩng đầu nhìn tôi, không nói gì.

Hình như có phần không thích nói chuyện? Sợ người lạ?

Nhưng mà tôi không ngại, tôi hướng ngoại anh hướng nội, cặp đôi hoàn hảo!

Tôi chìa mã QR WeChat ra, đẩy điện thoại tới trước mặt anh, “Thêm WeChat đi, về sau dễ liên lạc. Với cả… Nãy tôi tiện thể gọi đồ cho anh luôn rồi, không biết anh có thích không.”

Chó sói nhỏ nhìn tôi một lúc lâu mới thốt ra một câu.

“Tiểu Hân bảo em tới?”

“Đúng đúng.”

Anh sâu xa “Ồ” một tiếng, sau đó móc điện thoại ra quét mã QR của tôi.

Trần.

Biệt danh đơn giản vậy sao? Nhưng mà nghe Tiểu Hân bảo anh ấy không phải họ Trần.

Ừm, kệ đi, hỏi tại sao sau.

Tôi với anh ngồi ở quán cà phê nửa tiếng. Anh khen tôi gọi cà phê uống rất ngon, tiện thể cũng cảm ơn Tiểu Hân đã giới thiệu cho anh quán này.

“Em với Tiểu Hân chơi với nhau nhiều năm vậy rồi, đây là lần đầu tiên cô ấy đáng tin như thế.” Tôi bắt đầu cười ngây ngô.

Tất nhiên là, tôi nói đáng tin không riêng chỉ quán cà phê, mà còn là người bạn trai cô ấy đã giới thiệu cho tôi.

“Em muốn đi xem phim không?” Anh hỏi.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lòng tôi phát sáng, có vẻ chó sói nhỏ cũng rất có thiện cảm với tôi.

“Được ạ.”

Anh cầm điện thoại tra tìm, chọn mấy bộ phim có đánh giá tốt nhất, sau đó để tôi quyết định.

Tôi chỉ bừa một cái. Dù sao tôi cũng tới xem người chứ không phải tới xem phim.

Quan trọng là người, không phải phim.

Anh cười cười rồi lấy điện thoại về, ngón tay thon dài bấm bấm trên màn hình.

Tôi đoán chắc anh đang mua vé.

“Bây giờ qua luôn đi, không xa lắm. Xem phim xong chúng ta còn có thể ăn bữa cơm, em thích ăn cái gì?”

Tôi sắp không khống chế được chính mình! Lịch lãm quá!

Đến lúc về nhất định phải khao Tiểu Hân một bữa thật ngon.

“Em thế nào cũng được, nghe anh.” Tôi cố gắng tỏ vẻ ngoan ngoãn hiền dịu.

“Được.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Anh đi ô tô tới, lúc lên xe còn lấy tay chắn cho trán tôi.

Rạp chiếu phim cách không xa, mười phút đã đến.

Anh chọn giờ chiếu gần nhất, chúng tôi vừa đến đã vào phòng chiếu luôn. 

Tôi không thể ăn bắp rang và coca, vừa uống rồi, nếu giờ uống nữa sẽ phải đi vệ sinh.

Còn bắp rang, cũng không thể ăn, không thể để lộ ra tật ăn nhiều của tôi được, lát nữa còn hẹn đi ăn cơm đó.

Đây hình như là một bộ phim tiểu thuyết lãng mạn, nhưng phim mới bắt đầu chưa được bao lâu, hai học sinh trung học đã ăn trái cấm, tình cảnh có chút sắc tình.

Tôi: “???”

Tôi thề, lúc nãy chọn phim căn bản không nhìn tóm tắt, chỉ bừa một cái thôi á!

Tôi đỏ mặt, vô thức không nhìn màn hình lớn, chó sói nhỏ dường như nhận ra sự khác thường của tôi, anh vươn tay che luôn mắt tôi lại.

Nhưng mà không nhìn thấy, nghe tiếng càng cảm giác xấu hổ hơn!

Hoàng Thu, phải chịu đựng! Trăm nghìn lần không được luống cuống.

Tôi có thể cảm nhận được tai đang rất nóng, có lẽ cũng đỏ bừng.

Tôi thận trọng quay đầu nhìn anh, anh thế mà đang xem điện thoại?? Tay trái gõ chữ, dường như đang bận.

“Nếu anh bận thì lát ta không cần đi ăn nữa.” Tôi thì thầm.

Màn hình điện thoại của anh rất tối, còn để cực thấp, nên người xung quanh thậm chí còn không biết anh đang lấy điện thoại ra.

Nhưng thị lực của chó sói nhỏ đúng tốt thật, thế mà vẫn thấy rõ màn hình.

“Không cần, anh không bận. Anh vừa xem xem gần đây có cửa hàng nào ổn không.”

Đoạn âm thanh xấu hổ trong rạp phim cuối cùng cũng qua đi, chó sói nhỏ rất tự nhiên thu tay về.

Tôi cười gật đầu, “Được.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tuy không uống gì nữa, nhưng sau một hồi xem phim xong tôi vẫn phải vào phòng vệ sinh.

Vừa đi ra liếc mắt một cái là tôi thấy anh.

Anh đang đứng xem điện thoại cách phòng vệ sinh không xa, phần lớn các cô gái đi ngang qua đều sẽ liếc nhìn anh một cái.

Tôi lon ton chạy tới, “Đi thôi.”

Anh cất điện thoại trở lại túi áo, gật đầu.

Sau một bữa cơm, tôi ăn đến là ít, cả người thu gọn, sợ có hành vi gì không đúng.

Sau khi ăn xong anh nói muốn đưa tôi về nhà, tôi đã từ chối.

Tiểu Hân bảo phải lạt mềm buộc chặt, kéo thả câu hợp lý.

Anh trái lại cũng thực tế, không quá cố chấp, bị tôi từ chối thì đổi thành sau khi về nhà báo đã về an toàn cho anh.

Về đến nhà, tôi lập tức móc điện thoại ra định cảm tạ Tiểu Hân một phen, nhưng không nghĩ tới, Tiểu Hân lại gọi cho tôi hơn hai mươi cuộc điện thoại.

Vừa rồi lúc xem phim tôi để điện thoại chế độ im lặng, quên không bật lại…

Tôi hào hứng phấn khởi muốn kể với cô ấy những truyện đã xảy ra, định báo cô ấy tinh hình chiến đấu hôm nay, nhưng đâu ngờ được đối phương vừa nhấc máy đã mắng tôi té tát.

“Hoàng Thu, rốt cuộc mày chết ở xó xỉnh nào thế! Người ta ở đó đợi mày hơn hai tiếng, điện thoại không nghe, WeChat cũng không trả lời, tao còn tưởng mày xảy ra chuyện gì.”

Đợi đã…

“Cậu ấy đợi tao hai tiếng?” 

“Đúng thế, hiện tại tao không còn mặt mũi nào gặp cậu ấy, mày nói xem rốt cuộc mày đi đâu vậy hả?”

“Tao… Đi xem mắt.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tiểu Hân im lặng vài giây, đoán chừng chưa kịp bẻ lái.

“Với ai?”

“Không biết.”

Tôi không biết thật ý! Ma mới biết chó sói nhỏ kia là ai!

“Tiểu Hân, bây giờ tao sẽ đi hỏi rõ ràng, chuyển lời xin lỗi cậu trai kia giúp tao.”

Tôi cúp máy, nhìn biệt danh WeChat “Trần” một cách nghiêm túc.
 
Chương 2


Tôi nhắn tin WeChat qua, giọng điệu rất khách sáo.

Tiểu Hân: Chẹp chẹp chẹp, tao đã nói muốn giới thiệu anh trai tao cho mày đâu, anh ấy có bạn gái rồi. Í mà ~ Không phải mày thích chó sói nhỏ lần trước rồi chứ?

Quần đỏ: Anh, là ai vậy?

Đệch! Chó săn nhỏ!

Đối phương nhắn lại ngay.

Thật ra Tiểu Hân với anh trai không nhiều mâu thuẫn lắm, bố mẹ cô trước kia ly hôn trong hòa bình, chỉ là đã nhiều năm không gặp, khó có thể trở lại như trước trong khoảng thời gian ngắn mà thôi.

Trần: Về đến nhà rồi à?

Quần đỏ: Cút! Chơi một mình đi.

Tôi:???

Rồi một cuối tuần nọ, Tiểu Hân đột nhiên tới nhà tôi, nhất nhất muốn kéo tôi ra khỏi nhà, nói là bọn họ lập nhóm đi chơi, người bạn cấp hai kia cũng đi.

Ặc, vẫn không nên nói toạc ra, chứ không xấu hổ lắm.

Tuy rằng hơi có lỗi với bạn học cấp hai của Tiểu Hân, nhưng mà tạo hóa trêu ngươi, chỉ có thể xin lỗi.

Với cả, anh ấy rất đúng khẩu vị của tôi, bất kể là diện mạo hay cách nói chuyện làm việc đều rất hợp gu tôi.

Tiểu Hân đưa tôi tới chỗ bạn học cấp hai của cô ấy, hình như tên là cái gì Đường Nghiệp thì phải, lâu tôi quên mất rồi.

Tuy rằng hơi có lỗi với bạn học cấp hai của Tiểu Hân, nhưng mà tạo hóa trêu ngươi, chỉ có thể xin lỗi.

Đúng là chó sói nhỏ. Anh mặc vest đen, dáng người anh rất tốt, body cũng ổn.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Quần đỏ: Ừm vâng.

Đối phương lại trả lời rất nhanh.

Tôi lễ phép ngồi tại vị trí, chờ ăn cơm.

Trần: Nghỉ ngơi sớm chút, ngủ ngon.

Tôi vẫn đang chuẩn bị ôn thi lên thạc sĩ mỗi ngày, trường tôi chọn có chút lênh đênh, chỉ có thể cố gắng một phen.

Tôi lao vào phòng tắm rửa nhanh chóng, sau đó ra bắt đầu thử ôn tập.

Cứ ngày này qua tháng khác, thời gian trôi đi rất nhanh, nháy mắt đã sắp sinh nhật Tiểu Hân.

Chưa đầy nửa năm nữa là thi lên thạc sĩ rồi, không được lơ là.

Anh trai Tiểu Hân lúc còn nhỏ cực kỳ thích khóc nhè, gan bé, ngày nào cũng bị tôi với Tiểu Hân hợp lại bắt nạt đến nước mắt nước mũi tèm nhèm…

Nhưng mà… Ôn không vào! Khuôn mặt của chó sói nhỏ kia thỉnh thoảng lại chồi lên, khó lòng phòng bị. 

Tôi:???

Những ngày sau đó, tôi gần như ngày nào cũng ở nhà ôn tập, không ra tới cửa.

Phòng bao không có phòng vệ sinh nên chỉ có thể đi phòng vệ sinh chung ở cuối hành lang.

Chó sói nhỏ hình như cũng đang bận việc, lúc trò chuyện với tôi lại nói đến chủ đề liên quan công việc. Anh cũng động viên tôi ôn tập cho tốt, tranh thủ thi thạc sĩ loại giỏi.

Những ngày sau đó, tôi gần như ngày nào cũng ở nhà ôn tập, không ra tới cửa.

Tôi nói chuyện với anh rất ăn ý, anh một câu, tôi một câu. Có thể do chúng tôi quá bận nên cũng không ai nhắc tới ra ngoài ăn cơm hay gì đó.

Cô ấy trêu tôi bảo thật ra anh cô ấy so với lúc còn nhỏ như hai người khác nhau, bây giờ anh cô ấy trông hoàn toàn giống với tiêu chuẩn thẩm mỹ của tôi.

Sau khai giảng tôi vẫn ở tại phòng trọ bên ngoài, chủ yếu là do ở ký túc xá không tiện, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của mỗi người lại khác nhau.

Ấn tượng sâu sắc nhất là hồi ăn tết, lúc ấy vẫn còn được đốt pháo hoa. Tôi với Tiểu hân rất thích đi mua mấy loại pháo đốt nhỏ, có một lần chơi, tôi ném pháo nhỏ đã đốt tới bên chân anh trai cô ấy, làm anh cô ấy sợ chết khiếp.

Rồi một cuối tuần nọ, Tiểu Hân đột nhiên tới nhà tôi, nhất nhất muốn kéo tôi ra khỏi nhà, nói là bọn họ lập nhóm đi chơi, người bạn cấp hai kia cũng đi.

Lúc tôi đến nhà cô ấy, bố cô đang bận rộn trong bếp, tôi với Tiểu Hân chơi ngoài phòng khách.

Tiểu Hân bảo nhân cơ hội này gặp mặt người ta nói xin lỗi trực tiếp, tiện thể ra ngoài thư giãn chút.

Quốc khánh, Tiểu Hân và bố đi Quảng Đông chơi, đi với bọn họ còn có anh trai Tiểu Hân.

Tôi không còn cách nào khác, đành sửa soạn rồi đi.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tôt hốt hoảng chạy đi, Tiểu Hân thấy tình trạng đó thì tới hỏi, tôi bảo do gần đây áp lực lớn, mệt mỏi quá nên vậy.

Bọn họ thuê phòng riêng, trong phòng rất ồn ào, hát hò, uống rượu rồi đấm đá, còn có người trò chuyện, có rất nhiều người nhưng tôi số tôi biết chỉ có hai ba người.

Quần đỏ: Anh, là ai vậy?

Tôi chưa từng thích những nơi như này.

Tuy bình thường rất cởi mở, bạo dạn, nhưng tôi chưa từng đối mặt với trường hợp như này.

Một bàn tay ấm áp đặt lên đầu tôi, nhẹ nhàng xoa xoa, “Quay về đi, có lẽ bạn thân em đang sốt ruột chờ.”

Tiểu Hân đưa tôi tới chỗ bạn học cấp hai của cô ấy, hình như tên là cái gì Đường Nghiệp thì phải, lâu tôi quên mất rồi.

Tôi có hơi xấu hổ, rốt cuộc thì chuyện kia là tôi sai.

Tôi đặt điện thoại xuống xem TV một lát, nhớ tới vài chuyện hồi nhỏ.

“Tôi rất xin lỗi.”

Tôi chưa từng thích những nơi như này.

Trong phòng rất ồn, át luôn cả giọng tôi, nhưng có vẻ anh ta hiểu được khẩu miệng của tôi, nói to: “Không sao.”

Tôi an ủi vỗ vỗ bả vai cô, “Mày vất vả rồi.”

Tôi lúng túng cười, ôm cốc nước táo Tiểu Hân đưa cho, ngồi yên lặng trên sô pha.

Bọn họ thuê phòng riêng, trong phòng rất ồn ào, hát hò, uống rượu rồi đấm đá, còn có người trò chuyện, có rất nhiều người nhưng tôi số tôi biết chỉ có hai ba người.

Uống mấy cốc nước là bắt đầu mót tiểu.

Uống mấy cốc nước là bắt đầu mót tiểu.

Phòng bao không có phòng vệ sinh nên chỉ có thể đi phòng vệ sinh chung ở cuối hành lang.

Cô ấy có chút đau lòng, đưa tôi về trước.

Giải quyết xong nhu cầu sinh lý tôi lại quay về đường cũ, mơ hồ nhìn thấy một người đàn ông rất giống chó sói nhỏ, đang đứng dựa lưng vào tường xem điện thoại.

“Trùng hợp ghê, sao em cũng ở đây vậy?”

Tôi tỏ vẻ bình tĩnh đi về phía đó.

Tôi lao vào phòng tắm rửa nhanh chóng, sau đó ra bắt đầu thử ôn tập.

Đúng là chó sói nhỏ. Anh mặc vest đen, dáng người anh rất tốt, body cũng ổn.

Tiểu Hân xuống nhà cùng anh trai, anh trai cô ngồi xuống đối diện tôi.

Tôi có thể cảm nhận được rõ ràng nhịp tim tăng tốc.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lúc đi ngang qua, anh tình cờ ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, trông thấy tôi thì hơi ngạc nhiên.

Lúc đi ngang qua, anh tình cờ ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, trông thấy tôi thì hơi ngạc nhiên.

“Trùng hợp ghê, sao em cũng ở đây vậy?”

Tôi không còn tâm trạng nào ôn tập tiếp. Hình như hai lần sau khi gặp được chó sói nhỏ tôi đều không có tâm trạng ôn tập nữa.

Não tôi trực tiếp ngớ ra, dường như tất cả hormone trong cơ thể đã tỏa ra ngay lúc đó.

Quần đỏ: Ừm vâng.

“Em… Em đi chơi với bạn thân, đi thư giãn một chút.”

Tôi lúng túng cười, ôm cốc nước táo Tiểu Hân đưa cho, ngồi yên lặng trên sô pha.

Anh mỉm cười với tôi, tắt điện thoại.

Chưa đầy nửa năm nữa là thi lên thạc sĩ rồi, không được lơ là.

“Giờ sắp tháng mười, cách kỳ thi thạc sĩ không còn xa, thư giãn chút là điều tốt.”

Tôi không dám nhìn mắt anh.

Tuy bình thường rất cởi mở, bạo dạn, nhưng tôi chưa từng đối mặt với trường hợp như này.

Chính xác mà nói, tôi không dám nhìn cả người anh, tầm mắt vẫn luôn mơ hồ lơ lửng, không nhìn anh xong còn cố ý làm như vô tình lấy tay che mặt.

Vừa rồi bị Tiểu Hân bắt đi tức thời, còn chưa kịp trang điểm…

“Ha ha ha, vậy, anh đang bận nhỉ, em đi trước.” Tôi bắt đầu nói năng lộn xộn.

Sau khoảng nửa tiếng, bố Tiểu Hân gọi chúng tôi đi ăn cơm, Tiểu Hân đưa tôi vào bàn ăn, sau đó tự mình lên tầng gọi anh trai cô xuống ăn cơm.

“Anh không bận.”

Tôi:???

“Ha ha ha.” Tôi bắt đầu cười ngây ngô, “Không bận à.”

Xấu hổ quá, thật muốn tìm cái hố chui xuống.

Tôi nghi ngờ anh chưa bao giờ đăng bài lên vòng bạn bè cả.

Một bàn tay ấm áp đặt lên đầu tôi, nhẹ nhàng xoa xoa, “Quay về đi, có lẽ bạn thân em đang sốt ruột chờ.”

Với cả, anh ấy rất đúng khẩu vị của tôi, bất kể là diện mạo hay cách nói chuyện làm việc đều rất hợp gu tôi.

Giọng nói anh rất dịu dàng, từng câu từ thấm vào tim tôi như gãi ngứa.

Tôt hốt hoảng chạy đi, Tiểu Hân thấy tình trạng đó thì tới hỏi, tôi bảo do gần đây áp lực lớn, mệt mỏi quá nên vậy.

Cô ấy có chút đau lòng, đưa tôi về trước.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Ha ha ha, vậy, anh đang bận nhỉ, em đi trước.” Tôi bắt đầu nói năng lộn xộn.

Tôi không còn tâm trạng nào ôn tập tiếp. Hình như hai lần sau khi gặp được chó sói nhỏ tôi đều không có tâm trạng ôn tập nữa.

Nhưng đến tên anh tôi còn không biết. Lúc mới bắt đầu ngại không hỏi, càng về sau, thời gian càng lâu tôi càng không dám hỏi.

Tôi tỏ vẻ bình tĩnh đi về phía đó.

Tôi cũng đã đi lục vòng bạn bè của anh, cứ nghĩ sẽ thấy được trong khoảng nửa năm, nhưng một bài đăng lên vòng bạn bè cũng không có.

“Anh không bận.”

Tôi nghi ngờ anh chưa bao giờ đăng bài lên vòng bạn bè cả.

Quốc khánh, Tiểu Hân và bố đi Quảng Đông chơi, đi với bọn họ còn có anh trai Tiểu Hân.

Tôi chỉ hơi nhớ là hồi bé có chơi cùng anh Tiểu Hân, nhưng mà sau đó bố mẹ Tiểu Hân ly hôn, anh cô ấy theo mẹ ra nước ngoài.

Quần đỏ: Hình tượng của anh mày trong lòng tao vẫn còn đó, mày cũng đừng có gán ghép lung tung.

Nghe Tiểu Hân càu nhàu rằng anh cô ấy đã quay lại mấy hôm trước, bảo là mở công ty chi nhánh ở Trung Quốc. 

“Em… Em đi chơi với bạn thân, đi thư giãn một chút.”

Cô ấy trêu tôi bảo thật ra anh cô ấy so với lúc còn nhỏ như hai người khác nhau, bây giờ anh cô ấy trông hoàn toàn giống với tiêu chuẩn thẩm mỹ của tôi.

Tôi gửi cô ấy một cái sticker giơ ngón giữa.

Nhưng đến tên anh tôi còn không biết. Lúc mới bắt đầu ngại không hỏi, càng về sau, thời gian càng lâu tôi càng không dám hỏi.

Quần đỏ: Hình tượng của anh mày trong lòng tao vẫn còn đó, mày cũng đừng có gán ghép lung tung.

Tiểu Hân: Chẹp chẹp chẹp, tao đã nói muốn giới thiệu anh trai tao cho mày đâu, anh ấy có bạn gái rồi. Í mà ~ Không phải mày thích chó sói nhỏ lần trước rồi chứ?

Quần đỏ: Cút! Chơi một mình đi.

Tôi đặt điện thoại xuống xem TV một lát, nhớ tới vài chuyện hồi nhỏ.

Anh trai Tiểu Hân lúc còn nhỏ cực kỳ thích khóc nhè, gan bé, ngày nào cũng bị tôi với Tiểu Hân hợp lại bắt nạt đến nước mắt nước mũi tèm nhèm…

Ấn tượng sâu sắc nhất là hồi ăn tết, lúc ấy vẫn còn được đốt pháo hoa. Tôi với Tiểu hân rất thích đi mua mấy loại pháo đốt nhỏ, có một lần chơi, tôi ném pháo nhỏ đã đốt tới bên chân anh trai cô ấy, làm anh cô ấy sợ chết khiếp.

Anh mỉm cười với tôi, tắt điện thoại.

Tôi vẫn đang chuẩn bị ôn thi lên thạc sĩ mỗi ngày, trường tôi chọn có chút lênh đênh, chỉ có thể cố gắng một phen.

Cứ ngày này qua tháng khác, thời gian trôi đi rất nhanh, nháy mắt đã sắp sinh nhật Tiểu Hân.

Tôi chọn một sợi dây chuyền nhỏ cho cô ấy.

Trong phòng rất ồn, át luôn cả giọng tôi, nhưng có vẻ anh ta hiểu được khẩu miệng của tôi, nói to: “Không sao.”

Ngày sinh nhật cô ấy làm tại nhà, chỉ mời một mình tôi, tính thêm bố với anh trai cô, tổng cộng chỉ có bốn người.

Tôi gửi cô ấy một cái sticker giơ ngón giữa.

Lúc tôi đến nhà cô ấy, bố cô đang bận rộn trong bếp, tôi với Tiểu Hân chơi ngoài phòng khách.

Tôi có thể cảm nhận được rõ ràng nhịp tim tăng tốc. 

“Anh mày đâu?” Tôi hỏi.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Nhưng mà… Ôn không vào! Khuôn mặt của chó sói nhỏ kia thỉnh thoảng lại chồi lên, khó lòng phòng bị. 

Tiểu Hân nhún vai, chỉ tầng trên, “Đang có cuộc họp trên tầng.”

Tôi chỉ hơi nhớ là hồi bé có chơi cùng anh Tiểu Hân, nhưng mà sau đó bố mẹ Tiểu Hân ly hôn, anh cô ấy theo mẹ ra nước ngoài.

“Làm việc tại nhà à?”

“Anh mày đâu?” Tôi hỏi.

“Bận mà, bọn họ mới lập công ty chi nhánh Trung Quốc, cũng không còn cách khác, khoảng thời gian trước còn lệch múi giờ, ngày không làm đến đêm hôm khuya khoắt thì mở họp.”

Tôi an ủi vỗ vỗ bả vai cô, “Mày vất vả rồi.”

Tiểu Hân bảo nhân cơ hội này gặp mặt người ta nói xin lỗi trực tiếp, tiện thể ra ngoài thư giãn chút.

Thật ra Tiểu Hân với anh trai không nhiều mâu thuẫn lắm, bố mẹ cô trước kia ly hôn trong hòa bình, chỉ là đã nhiều năm không gặp, khó có thể trở lại như trước trong khoảng thời gian ngắn mà thôi.

Tôi nói chuyện với anh rất ăn ý, anh một câu, tôi một câu. Có thể do chúng tôi quá bận nên cũng không ai nhắc tới ra ngoài ăn cơm hay gì đó.

Sau khoảng nửa tiếng, bố Tiểu Hân gọi chúng tôi đi ăn cơm, Tiểu Hân đưa tôi vào bàn ăn, sau đó tự mình lên tầng gọi anh trai cô xuống ăn cơm.

Vừa rồi bị Tiểu Hân bắt đi tức thời, còn chưa kịp trang điểm…

Tôi lễ phép ngồi tại vị trí, chờ ăn cơm.

Tiểu Hân xuống nhà cùng anh trai, anh trai cô ngồi xuống đối diện tôi.

Đệch! Chó săn nhỏ!

Lùm mé, anh là anh trai Tiểu Hân!
 
Chương 3


Tiểu Hân còn rất nhiệt tình giới thiệu cho tôi, nói chúng tôi đã từng chơi với nhau hồi bé, nhưng mà bây giờ trưởng thành nên có sự thay đổi rất lớn.

“Ầy, hiện tại không được, tiền bối kia vừa đi nước A chơi rồi, chắc phải mấy ngày nữa mới trở lại, đợi khi nào anh ấy về tao sẽ giúp mày hẹn.”

Tôi và anh đều ngầm đồng ý không nhắc tới chuyện xem mắt đó.

Tới gần kỳ thi, áp lực của tôi càng lúc càng lớn. Tiểu Hân thấy bộ dạng của tôi cũng rất tự giác cố gắng không tới làm phiền tôi.

Trần Tiểu Hân, Trần Trì. Sao lúc ấy tôi không liên kết được điều này nhỉ?

Nghĩ giữa hiệp kết thúc, Trần Trì xoay người vào sân, tiền bối quá mệt rồi nên tìm người thay anh vào sân.

Nhưng mà vừa nghe Tiểu Hân nói anh cô ấy có bạn gái…

Trần Tiểu Hân chạy, chạy trốn rất xa như cô ấy đã thông đồng với anh bé.

Đù, đồ cặn bã, có bạn gái rồi còn đưa tôi đi xem phim đi ăn? Có bạn gái rồi còn xoa đầu tôi? Có bạn gái rồi mà ngày nào cũng trò chuyện với tôi lúc rảnh?

“Được, cảm ơn Tiểu Hân ~”

Sau bữa cơm, tôi kéo Tiểu Hân vào phòng cô ấy, còn khóa cửa lại.

“Mày bị sao đấy, ra vẻ thần bí thế.” Tiểu Hân hỏi.

Nghỉ giữa hiệp.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Tao hỏi mày, mày phải trả lời đúng sự thật cho tao. Anh mày có bạn gái thật à?”

Anh tìm tôi tôi liền bảo bận, không rảnh, không thấy tin nhắn.

Tiểu Hân nghi ngờ nhìn tôi, “Không phải mày bảo anh ấy đúng có bóng sao?”

Đi chết đi, thứ đàn ông chết tiệt.

“Ầy trước mày đừng hỏi cái này, trả lời đi có hay không?”

Vài ngày sau, quả nhiên tiền bối kia trở về, Tiểu Hân lái xe đưa tôi đi gặp anh ấy, xong lại đưa tôi đi Nam Đại.

Tiểu Hân gật đầu, “Anh tao vừa về bố tao đã sốt ruột bảo phải sắp xếp cho anh ấy đi xem mắt, thế là anh tao bảo anh có bạn gái rồi, còn nói chờ ổn định sẽ đưa về nhà.”

Từ đó về sau, tôi bắt đầu xa lánh Trần Trì, không đi tìm anh nữa.

Đệt!

Hơn nữa, tài liệu ôn lập quý giá như vậy, tao không thèm quan tâm mối quan hệ của đại thần với anh mày đâu.

“Anh mày về từ khi nào? Quốc khánh à?”

“Anh còn tưởng có thể thành đôi đấy, tiếc cho bộ tài liệu ôn tập kia, đổ sông đổ biển.”

“Không, còn trước cả quốc khánh, anh tao về lúc còn chưa khai giảng ở trường.”

Tôi cực kỳ biết ơn, hy vọng Tiểu Hân có thể giúp tôi mời anh ấy đi chơi, để tôi có thể chiêu đãi anh ấy một bữa ăn thay lời cảm ơn.

Đjt, thứ đàn ông khốn nạn.

Từ đó về sau, tôi bắt đầu xa lánh Trần Trì, không đi tìm anh nữa.

“Trần Tiểu Hân, mày giấu tao!”

Vì ngại anh là anh trai Tiểu Hân, tôi không xóa WeChat của anh, chỉ lẳng lặng nằm giả chết.

Tôi tán gẫu vài câu với chàng trai đeo kính, chủ yếu là cảm ơn anh ta về kỳ thi lên thạc sĩ.

Anh tìm tôi tôi liền bảo bận, không rảnh, không thấy tin nhắn.

Vì ngại anh là anh trai Tiểu Hân, tôi không xóa WeChat của anh, chỉ lẳng lặng nằm giả chết.

Sau đó anh còn vô liêm sỉ hỏi gần đây tôi bị làm sao vậy, không giống trước kia.

“Mày bị sao đấy, ra vẻ thần bí thế.” Tiểu Hân hỏi.

Tôi không chịu được nữa, trực tiếp ngả bài với anh.

Nhưng mà vừa nghe Tiểu Hân nói anh cô ấy có bạn gái…

Quần đỏ: Giữa chúng ta không có gì cần phải nói, nếu như là về hiểu nhầm lần đó, tôi xin lỗi anh. Anh là người có bạn gái rồi, đừng làm tôi khinh thường anh! Còn không, tôi sẽ dùng pháo đốt nổ tung anh.”

Quả nhiên, Tiểu Hân giới thiệu với tôi đấy chính là người tiền bối đã cho cô ấy mượn tài liệu ôn tập.

Trần: Em gái anh nói gì với em à?

So với Trần Trì, anh chàng đeo kính này trông trắng trẻo hơn chút.

Quần đỏ: Nói cái gì?

Tôi đoán chắc người cho mượn tài liệu học tập là anh chàng này.

Trần: Bạn gái.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Vào tháng cuối cùng, Tiểu Hân còn bỗng nhiên tới cửa, đưa cho tôi một bộ tài liệu ôn tập, dành cho đợt chạy nước rút cuối cùng.

Quần đỏ: Anh quan tâm tôi làm sao biết để làm gì. Tạm biệt.

Đù, đồ cặn bã, có bạn gái rồi còn đưa tôi đi xem phim đi ăn? Có bạn gái rồi còn xoa đầu tôi? Có bạn gái rồi mà ngày nào cũng trò chuyện với tôi lúc rảnh?

Đi chết đi, thứ đàn ông chết tiệt.

Tới gần kỳ thi, áp lực của tôi càng lúc càng lớn. Tiểu Hân thấy bộ dạng của tôi cũng rất tự giác cố gắng không tới làm phiền tôi.

Tiểu Hân nghi ngờ nhìn tôi, “Không phải mày bảo anh ấy đúng có bóng sao?”

Rồi một ngày nọ, cô ấy nói với tôi bạn tặng cô ấy hai tấm vé concert của September Sky, bảo sẽ chờ tôi thi xong rồi cùng đi.

“Không, còn trước cả quốc khánh, anh tao về lúc còn chưa khai giảng ở trường.”

Thật muốn ôm Tiểu Hân ghê. Không uổng phí tình bạn nhiều năm như vậy.

Tôi nghĩ ngợi, hình như cũng có lý.

Vào tháng cuối cùng, Tiểu Hân còn bỗng nhiên tới cửa, đưa cho tôi một bộ tài liệu ôn tập, dành cho đợt chạy nước rút cuối cùng.

Tài liệu ôn tập gì cơ, đổ sông đổ biển gì cơ? Tôi hỏi tiền bối nói vậy là có ý gì.

Cô ấy nói là một tiền bối cho mượn.

Tôi cực kỳ biết ơn, hy vọng Tiểu Hân có thể giúp tôi mời anh ấy đi chơi, để tôi có thể chiêu đãi anh ấy một bữa ăn thay lời cảm ơn.

“Ầy, hiện tại không được, tiền bối kia vừa đi nước A chơi rồi, chắc phải mấy ngày nữa mới trở lại, đợi khi nào anh ấy về tao sẽ giúp mày hẹn.”

Tôi không chịu được nữa, trực tiếp ngả bài với anh.

“Được, cảm ơn Tiểu Hân ~”

Tiểu Hân còn rất nhiệt tình giới thiệu cho tôi, nói chúng tôi đã từng chơi với nhau hồi bé, nhưng mà bây giờ trưởng thành nên có sự thay đổi rất lớn.

Vài ngày sau, quả nhiên tiền bối kia trở về, Tiểu Hân lái xe đưa tôi đi gặp anh ấy, xong lại đưa tôi đi Nam Đại.

“Anh mày về từ khi nào? Quốc khánh à?”

“Tiền bối kia đang ở Nam Đại chơi bóng rổ, không phải mày cũng muốn thi vào Nam Đại sao, tới xem chút, kích thích chút.” Tiểu Hân nói.

Tôi nghĩ ngợi, hình như cũng có lý.

Sau đó anh còn vô liêm sỉ hỏi gần đây tôi bị làm sao vậy, không giống trước kia.

Bên ngoài sân bóng rổ chật kín.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tiền bối nhìn về phía sân, sau khi chắc chắn gì đó anh mới thần bí nói với tôi, “Tài liệu ôn tập kia thật ra là của Trần Trì, lúc đó cậu ta có việc phải quay về nước A, anh cũng muốn theo đi chơi, nhưng điều kiện là phải đưa tài liệu ôn tập cho em mượn trên danh nghĩa của anh. Anh hỏi cậu ta tại sao không tự mình đưa, cậu ta chỉ bảo “thiên cơ không thể tiết lộ”, anh cứ nghĩ cậu ta nắm chắc đến mười phần rồi, xem ra là không phải.”

Phải nói là bầu không khí bóng rổ ở Nam Đại rất tốt.

Tôi cùng Tiểu Hân tìm ngồi chỗ bậc thang yên tĩnh.

Thật muốn ôm Tiểu Hân ghê. Không uổng phí tình bạn nhiều năm như vậy.

Tôi không quen biết tiền bối kia, nhưng liếc mắt một cái đã thấy Trần Trì trong đám người.

Quần đỏ: Giữa chúng ta không có gì cần phải nói, nếu như là về hiểu nhầm lần đó, tôi xin lỗi anh. Anh là người có bạn gái rồi, đừng làm tôi khinh thường anh! Còn không, tôi sẽ dùng pháo đốt nổ tung anh.”

Anh mặc bộ đồng phục bóng rổ màu xanh, đường cong cơ bắp rất đẹp.

Tiếc thay, anh là tên khốn nạn, còn bắt cá nhiều tay.

Nghỉ giữa hiệp.

Trần Trì trông thấy tôi với Tiểu Hân thì đi tới, đi cạnh anh còn có một anh chàng đeo kính, vừa rồi cũng chơi bóng trên sân.

So với Trần Trì, anh chàng đeo kính này trông trắng trẻo hơn chút.

Bên ngoài sân bóng rổ chật kín.

Tôi đoán chắc người cho mượn tài liệu học tập là anh chàng này.

Tôi cảm nhận được ánh mắt rực cháy đó.

Quả nhiên, Tiểu Hân giới thiệu với tôi đấy chính là người tiền bối đã cho cô ấy mượn tài liệu ôn tập.

“Dù sao anh cũng đi chơi rồi, giữ trong lòng anh thấy khó chịu, đừng nói với cậu ta là anh nói nha.”

Để tránh bị người ta nghe thấy những gì tôi nói với cô ấy, cô còn cố tình nhắn WeChat bảo tôi rằng tiền bối có mối quan hệ rất tốt với anh trai cô, vì biết tôi không muốn nhắc đến anh trai cô nên cô sợ sau khi tôi biết chuyện này sẽ không muốn nhận tài liệu ôn tập nữa.

Quần đỏ: Tao là người nông cạn thế á? Tao đây cũng đâu vì anh ta là anh mày mà xa lánh mày đấy thôi.

Hơn nữa, tài liệu ôn lập quý giá như vậy, tao không thèm quan tâm mối quan hệ của đại thần với anh mày đâu.

Trần: Bạn gái.

“À mà, sao mày biết tao không muốn nhắc đến anh mày?”

Tiểu Hân: “Anh tao nói với tao, bảo mày cố ý xa lánh anh thời gian đó, hỏi tao vì sao, tao bảo chắc là do anh có bạn gái. Anh tao hứa sẽ mua vé concert September Sky cho tao để tao không nói chuyện đó với mày.”

“Trần Tiểu Hân, mày giấu tao!”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Trần Tiểu Hân chạy, chạy trốn rất xa như cô ấy đã thông đồng với anh bé.

Tôi tán gẫu vài câu với chàng trai đeo kính, chủ yếu là cảm ơn anh ta về kỳ thi lên thạc sĩ.

Trần Trì đứng uống nước ở trước mặt chúng tôi, lẳng lặng nhìn tôi chằm chằm.

Tôi bối rối nhìn anh, tiền bối sẽ không có mấy cái ý nghĩ táy máy với tôi đâu nhỉ? Nhưng tiền bối không phải gu của tôi. 

Tôi cảm nhận được ánh mắt rực cháy đó.

Nghĩ giữa hiệp kết thúc, Trần Trì xoay người vào sân, tiền bối quá mệt rồi nên tìm người thay anh vào sân.

“Em thích kiểu con trai nào?” Tiền bối đột nhiên hỏi tôi.

Trần Trì đứng uống nước ở trước mặt chúng tôi, lẳng lặng nhìn tôi chằm chằm.

Tôi bối rối nhìn anh, tiền bối sẽ không có mấy cái ý nghĩ táy máy với tôi đâu nhỉ? Nhưng tiền bối không phải gu của tôi. 

Tiểu Hân nói không sai, anh cô ấy phù hợp với mẫu người tôi thích nhất. Miễn là anh ta không cặn bã…

“Em thấy Trần Trì thế nào?”

Tôi hộc máu: “Chẳng ra gì.”

“Anh còn tưởng có thể thành đôi đấy, tiếc cho bộ tài liệu ôn tập kia, đổ sông đổ biển.”

Tài liệu ôn tập gì cơ, đổ sông đổ biển gì cơ? Tôi hỏi tiền bối nói vậy là có ý gì.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tiền bối nhìn về phía sân, sau khi chắc chắn gì đó anh mới thần bí nói với tôi, “Tài liệu ôn tập kia thật ra là của Trần Trì, lúc đó cậu ta có việc phải quay về nước A, anh cũng muốn theo đi chơi, nhưng điều kiện là phải đưa tài liệu ôn tập cho em mượn trên danh nghĩa của anh. Anh hỏi cậu ta tại sao không tự mình đưa, cậu ta chỉ bảo “thiên cơ không thể tiết lộ”, anh cứ nghĩ cậu ta nắm chắc đến mười phần rồi, xem ra là không phải.”

Trần Trì trông thấy tôi với Tiểu Hân thì đi tới, đi cạnh anh còn có một anh chàng đeo kính, vừa rồi cũng chơi bóng trên sân.

“Dù sao anh cũng đi chơi rồi, giữ trong lòng anh thấy khó chịu, đừng nói với cậu ta là anh nói nha.”

Tôi: “…”
 
Chương 4


Đúng tháng mười hai như đã nói. Tôi thi xong.

“Không phải.” Khuôn mặt Trần Trì không chút lăn tăn.

Sau kỳ thi tôi như trút được gánh nặng, đột nhiên cởi bỏ áo giáp còn có chút không quen.

Tôi, chết đây.

Tôi hẹn Trần Trì ra ngoài, muốn đem trả tài liệu nghiên cứu cho anh.

Anh gọi cho tôi…

Thái độ không quá tệ, rốt cuộc cũng tóm được người ta.

Trần Trì cực kỳ phối hợp, anh nói “Được”, sau đó lấy di động quay số điện thoại rồi đưa cho tôi, nói là gọi điện cho bạn gái anh.

Anh chọn địa điểm. Là một khu trò chơi.

“Ý trên mặt chữ.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tôi đưa tài liệu nghiên cứu cho anh xong liền quay đầu rời đi.

Trần Trì chặn tôi lại, bảo tôi phải chơi game thắng anh mới để tôi đi.

Trần Trì chặn tôi lại, bảo tôi phải chơi game thắng anh mới để tôi đi.

Ba giây sau, điện thoại trong túi tôi vang lên.

Đó là trò chơi hồi nhỏ, trước kia tôi là trùm trò này, lúc đó anh ấy không thể thắng nổi tôi. Nhưng mà đã mười mấy năm tôi không động đến cái này.

“Loại đồ chơi này vẫn nên đưa cho bạn gái anh thì thích hợp hơn.”

Tôi vẫn cắn răng chơi, rồi bị hành hạ đến thương tích đầy mình.

Tôi: “…”

Sau khi trò chơi kết thúc, anh cầm hai cái đồ trang trí nhỏ màu đỏ hình pháo đặt lên mặt bàn trò chơi.

Trên đó có in thời gian. Thời gian một cái là 1999, hai mốt năm trước, năm anh rời đi, anh bảy tuổi.

Tôi: “…”

Một cái khác ghi thời gian năm nay.

“Anh có ý gì?” Tôi hỏi.

“Ý trên mặt chữ.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Trên đó có in thời gian. Thời gian một cái là 1999, hai mốt năm trước, năm anh rời đi, anh bảy tuổi.

“Loại đồ chơi này vẫn nên đưa cho bạn gái anh thì thích hợp hơn.”

“Hiện tại đang đưa đây.”

“Hiện tại đang đưa đây.”

“Nhưng mà em gái anh bảo anh đã có bạn gái trước đó rồi!”

!! Đệch.

Tôi hơi ngây ra.

“Anh chia tay bạn gái rồi?”

Tôi đưa tài liệu nghiên cứu cho anh xong liền quay đầu rời đi.

Nhưng ngàn vạn đừng là vì tôi, nếu không tội lỗi sẽ rất lớn.

“Không phải.” Khuôn mặt Trần Trì không chút lăn tăn.

“Anh anh anh ngang nhiên bắt cá hai tay, thứ đàn ông khốn nạn! Có bạn gái rồi còn muốn tôi làm bạn gái anh?! Tôi phải vạch mặt anh!”

Trần Trì cực kỳ phối hợp, anh nói “Được”, sau đó lấy di động quay số điện thoại rồi đưa cho tôi, nói là gọi điện cho bạn gái anh.

“Anh có ý gì?” Tôi hỏi.

Tôi hơi ngây ra.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Đó là trò chơi hồi nhỏ, trước kia tôi là trùm trò này, lúc đó anh ấy không thể thắng nổi tôi. Nhưng mà đã mười mấy năm tôi không động đến cái này.

Anh là thằng ngốc à? Tự vạch trần bản thân?

Ba giây sau, điện thoại trong túi tôi vang lên.

Anh gọi cho tôi…

“Người bạn gái đó?” Tôi bối rối nhìn anh.

“Là em.”

“Nhưng mà em gái anh bảo anh đã có bạn gái trước đó rồi!”

“Là em.”

“À, lúc đó vừa mới về nước đã bị bố anh thúc giục gấp quá, anh nghĩ dù sao anh với em cũng sẽ xem mắt, chín bỏ làm mười, nên anh nói vậy luôn. Có vấn đề gì sao?”

Tôi vẫn cắn răng chơi, rồi bị hành hạ đến thương tích đầy mình.

Tôi, chết đây.

Một cái khác ghi thời gian năm nay.

HOÀN
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom