Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Đại Vương Muốn Nôn Rồi, Đại Vương Động Thai Khí Rồi!

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
784,433
Điểm cảm xúc
146
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Đại Vương Muốn Nôn Rồi, Đại Vương Động Thai Khí Rồi!

Đại Vương Muốn Nôn Rồi, Đại Vương Động Thai Khí Rồi!
Tác giả: Trái Dừa Trên Mây
Tình trạng: Đã hoàn thành




Văn án:

Lão yêu: “Đại Vương… Triệu chứng này của ngài càng ngày càng giống… mang thai.”

Mặt ngoài lạnh lùng ngầu lòi thực chất táo bạo ngây thơ Đế Quân công x Mặt ngoài ngu ngốc thực chất tâm tư thông thấu Bạch Hổ thụ
 
Chương 1


1.

Tiên sương lượn lờ trên mặt hồ Vân Đỉnh.

Đế Quân: “Yêu vật! Địa bàn của bổn quân cũng dám xông vào!”

Bạch Hổ: “Chỉ muốn đến xin tiên nhân một bảo vật.”

Đế Quân: “Hừ! Lá gan không nhỏ! Không biết rằng đến đây rồi sẽ không có đường về sao?”

Bạch Hổ: “Thiên kiếp của ta sắp đến, dù sao cũng khó qua, nếu không tranh chấp với trời đến cuối cùng, chết cũng chẳng rõ.”

Dứt lời, bóng trắng lóe lên xông thẳng xuống đáy hồ xanh đen. Đế Quân nhìn tình thế có do dự trong nháy mắt, sau đó cũng theo sát chui vào đáy hồ đấu pháp.

Mặt hồ.

Thiên lôi ẩn hiện, từng trận cuồng phong.

Tia chớp muôn vàn khí thế làm người ta sợ hãi bổ xuống dưới nước.

Bọt nước văng khắp nơi.
 
Chương 2


2.

Động phủ trong núi sâu.

Bạch Hổ ghé bên mép giường: “Ọe… Ọe ọe…”

Tiểu yêu Giáp lo lắng không thôi: “Đại Vương, Đại Vương ngài cố chịu đựng.”

Bạch Hổ run rẩy: “… Ọe… Lạnh…”

Tiểu yêu Ất luống cuống tay chân: “Mau, mau lấy lông cáo tới đây!”

Bạch Hổ yếu ớt: “Thứ ngu ngốc, lông cáo có ích lợi gì cho ta… ọe…”

Lão yêu Bính: “Đại Vương, bộ dạng này của ngài nhìn có vẻ thật sự không ổn.”

Bạch Hổ: “Vô nghĩa, sao bổn vương lại không biết… Ọe… Thiên kiếp lần này không bị sét đánh chết, là do tên thần tiên ngu ngốc kia thay ta chắn một chút… vẫn hại bổn vương tốn rất nhiều pháp lực…”

Lão yêu Đinh nhíu mày: “Viêm Tiêu Đế Quân kia không dễ dàng đuổi đi, Đại Vương đã trở về từ hồ Vân Đỉnh thế nào vậy?”

Bạch Hổ: “Làm sao bổn vương biết được, tên thần tiên ngu ngốc chết tiệt kia sau khi bị đánh đã không thấy tăm hơi… ưm ọe…”
 
Chương 3


3.

Mấy tháng sau.

Động phủ nơi núi sâu.

Lão yêu Bính sờ sờ chòm râu: “Ặc… Đại Vương… Ta nói triệu chứng gần một tháng nay của ngài càng ngày càng giống mang thai.”

Bạch Hổ lười biếng nâng mí mắt: “Ta nói rồi, chỗ này có những thứ không cần đề cập lung tung đến, ngươi càng già càng hồ đồ có phải không?!”

Lão yêu Bính: “Nhưng, nhưng mà Đại Vương, bụng của ngài rõ ràng càng lúc càng lớn. Hở chút muốn nôn cũng là triệu chứng của thai nghén…”

Bạch Hổ: “Câm miệng! Đừng lại chọc ta bực mình… Ọe…”

Lão yêu Bính: “Đại Vương bụng ngài lại không thoải mái sao?”

Bạch Hổ sờ sờ bụng nhỏ phồng phồng lên: “Hơi đau chút thôi, chắc là do gần đây hút vào quá nhiều tinh hoa tiên thảo, tiêu hóa không được thôi.”
 
Chương 4


4.

Hạ chí.

Bạch Hổ nằm bên mép giường: “Ọe… Ứm ọe…”

Một lúc lâu sau.

Bạch Hổ nhíu mày ôm bụng nằm yên: “… Ưm…”

Bên ngoài.

Tiểu yêu Giáp thấp giọng: “Haizz… Đại Vương lại nôn nữa rồi.”

Tiểu yêu Ất nhỏ giọng: “Đại Vương đây là động thai khí hả?”

Tiểu yêu Giáp nhỏ giọng: “Ngươi cũng cảm thấy như vậy?”

Tiểu yêu Ất nhỏ giọng: “Hiện tại toàn tộc đều cảm thấy như thế.”

Tiếng nghị luận xa dần.

Bạch Hổ gác tay lên trán. Tình trạng thân thể của hắn, hắn tất nhiên hiểu rõ ràng.

Thiên hạ to lớn, việc gì cũng có.

Nếu đúng như lời người khác, vậy thật sự không ổn rồi.

Tốt xấu gì hắn cũng là một Hổ Vương (đực) có đạo hạnh ngàn năm, nếu mang thai thật, vậy mất mặt biết bao nhiêu.
 
Chương 5


5.

Cửa động phủ.

Già trẻ toàn Hổ tộc đứng tiễn đưa Đại Vương.

Bạch Hổ ưỡn bụng to nhàn nhạt nói: “Được rồi, các ngươi trở về hết đi.”

Lão yêu Bính: “Đại Vương, thân mình ngài nặng nề, nếu không hay là đừng đến cuộc hẹn tiệc rượu chỗ Lang Vương đi.”

Bạch Hổ: “Như vậy sao được, mười mấy năm trước đã đồng ý rồi. Ta thuận đường còn muốn đi một vài nơi, không đến ba bốn năm sẽ không trở lại, các người tự bảo trọng đi.”

Lão yêu Bính: “Vậy Đại Vương ngài phải chăm sóc bản thân mình cẩn thận, tuy rằng gần đây không có nôn nhiều…”

Bạch Hổ không kiên nhẫn cắt ngang: “Rồi rồi đừng dong dài nữa, ta đi đây, các ngươi trở về hết đi.”

Lão yêu Bính: “Haizz Đại Vương, nếu ngài thật sự sinh phải nhớ chăm sóc hổ con cho tốt ——”

Bạch Hổ không đợi lão yêu nói xong đã niệm khẩu quyết, một bóng trắng bay ra khỏi Hổ Sơn.

Lão yêu còn hô to trong sơn cốc: “Nó không tu đạo, nên cần phải uống sữa nha!! ——”
 
Chương 6


6.

Trên thực tế, coi trọng mặt mũi như Bạch Hổ Vương, hắn không có khả năng dùng dáng vẻ này đi đến cuộc hẹn.

Mà tự mình tìm một cái hang động ẩn nấp, lén lút ở đó.

Từ từ cảm nhận được thân thể của mình càng lúc càng yếu.

Nhìn bụng càng ngày càng lớn.

Phiền muộn không thôi, than thở đêm ngày.

Thường thường sờ sờ bụng của mình, nghĩ nghĩ bên trong rốt cuộc là bí mật gì đây.

Ngày đó Bạch Hổ tỉnh lại thấy có hơi khang khác.

Vừa mở mắt, đập vào trong mắt là một cục lông đen tuyền nằm trên bụng hắn.

Mà cái bụng to như mang thai lúc đầu, giờ phút này đã bằng phẳng trở lại.

—— Bổn vương sinh rồi!

Đây là phản ứng đầu tiên của Bạch Hổ.

Hoảng hốt lập tức ngồi dậy.

Cục lông đen thui liền ục ục lăn xuống mặt đất.

Sợ tới mực Bạch Hổ lập tức nhặt cục lông trở về, thật cẩn thận bưng trong lòng bàn tay, giơ lên trước mặt.

Lúc này mới thấy rõ cục lông đen thui này có đôi lỗ tai nho nhỏ, cái đuôi cuốn cuốn.

Móng vuốt nhỏ ôm đầu dần dần thả lỏng, lộ ra đệm thịt hồng hồng múp múp, còn có đôi mắt đen ánh lên màu vàng kim.

Tâm tình kích động của Bạch Hổ hoàn toàn hóa thành vẻ mặt ghét bỏ: “Thật là một … nhóc con vừa đen vừa xấu!”

.
 
Chương 7


7.

Tuy nói Hổ Con đen thui hơi xấu một chút, nhưng cũng là do Bạch Hổ tự mình sinh ra (?)

Hổ cha Bạch Hổ Vương vẫn rất mới lạ.

Sơn động.

Một đôi mắt như ngọc bích của Bạch Hổ nhìn Hổ Con của hắn (?), dùng tay khẽ vuốt, lầm bầm lầu bầu: “Nhóc con, ngươi làm sao chui vào bụng ta được vậy?”

Hổ Con dùng chân trước che đầu: “…”

Bạch Hổ dùng đầu ngón tay quấn quấn đuôi Hổ Con: “Ta ngửi trên người ngươi tự mang theo một luồng linh khí tiên gia, chẳng lẽ tên thần tiên ngu ngốc kia giấu thần thú tiên thai dưới đáy hồ? Bị sét đánh văng lên người ta?”

Hổ Con ra sức vung vẩy cái đuôi: “…”

Bạch Hổ sờ sờ vành tai Hổ Con, chắn chắn: “Nếu ngươi đã được ta dựng dục, vậy chính là con của Bạch Hổ Vương ta đây, nhưng dù ngươi là tiên thai cũng không thể ghét bỏ ông đây, càng không thể đối chọi với ta, biết chưa?”

Hổ Con giật giật lỗ tai: “…”

Bạch Hổ cười khẽ: “Tuy rằng ngươi có hơi xấu, nhưng cũng đừng tự ti, con của Bạch Hổ Vương sẽ không ai dám khinh thường, ngoan, đưa móng vuốt cho ta, để cho cha ngươi xem bộ dáng xấu xí của ngươi nào.”

Hổ Con bị bóp móng vuốt, khuôn mặt nhỏ lộ vẻ khổ đại cừu thâm: “…”

Bạch Hổ không khỏi thở dài: “Quả nhiên… vẫn xấu quá đi.”

Hổ Con: “…”

.
 
Chương 8


8.

Ban đêm lúc ngủ, Bạch Hổ sợ con của hắn bị lạnh, cố ý hiện ra nguyên hình.

Toàn thân trắng như tuyết, mắt màu ngọc bích rạng rỡ.

Rống một tiếng, làm nửa núi rừng phải sợ tiếng hổ gầm.

Sợ tới mức Hổ Con lại lộc cộc lăn khỏi giường đá.

Lại bị Bạch Hổ dịu dàng ngậm sau gáy, đặt vào trong lòng mình.

Đây là ý bảo ngủ đi.

Hổ Con vặn vẹo thân thể, tỏ vẻ không muốn làm đưa cái mông đen tuyền về phía Bạch Hổ, cuối cùng mới khổ đại cừu thâm nhắm mắt lại.

Nhưng mà lúc nửa đêm.

Hổ Con lại hoảng sợ trợn mắt,

Ngưng thần tĩnh khí nghẹn một lúc lâu, nghẹn đến mức đỉnh đầu bốc lên khói trắng.

“Bụp —— Bụp ——“ Hai tiếng.

Đầu hổ mới mọc ra hai cái sừng nhung nhung nho nhỏ.

Hổ Con “Ư ư…” mấy tiếng, che lại sừng nhung, buồn bực.

.
 
Chương 9


9.

Hổ Con lấy hết sức bình sinh mới có thể rút lại hai cái sừng nhung.

Trải qua chuyện đó, Hổ Con cả ngày buồn bực không vui.

Dáng vẻ bệnh tật héo rũ làm Bạch Hổ có hơi lo lắng.

Sờ sờ con trai hổ xa cách chính mình, cảm thán đáng thương thay cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ.

Đứng dậy hóa thành một luồng bóng trắng biến mất khỏi sơn động.

Núi rừng.

Bạch Hổ lén quan sát.

Ừm, làm sao mà hổ con nhà khác sẽ làm nũng ngao ngao với hổ mẹ?

Ừm, làm sao mà hổ con nhà khác lại chạy nhảy tung tăng?

Ừm, làm sao mà hổ con nhà khác vô cùng ngoan ngoãn uống sữa… Hửm? Uống sữa?

Lúc này Bạch Hổ mới nhớ tới Hổ Con nhà mình hình như chưa từng uống sữa bao giờ.

.
 
Chương 10


10.

Ba ngày sau.

Bạch Hổ phong trần mệt mỏi từ bên ngoài trở về.

Hổ Con bệnh héo rũ: “…”

Bạch Hổ hơi hơi mỉm cười: “Đứa con ngốc, cha mang đồ ăn ngon về cho con này.”

Hổ Con quay đầu: “…”

Bạch Hổ nhẹ nhàng xách Hổ Con lên đặt trước ngực: “Đi ra ngoài một chuyến mới phát hiện ngươi cũng phải uống sữa, vốn định bắt một con hổ mẹ về làm vú em cho ngươi, nhưng ngươi vốn dĩ không thân thiết lắm với ta, uống sữa nhà người ta có thể sẽ chạy theo người ta luôn, cho nên…”

Hổ Con giương mắt nhìn Bạch Hổ, hơi lạnh sống lưng: “…”

Bạch Hổ có hơi không được tự nhiên: “Trên núi Ngọc Dao có một cây tương sữa, nghe đồn ăn trái vào… khụ, dù sao cũng như vậy đấy, cha ngươi vì ngươi mà làm bất cứ giá nào, sau này ngoan ngoãn nghe lời cho ta.”

Hổ Con chấn động, đầy mặt khiếp sợ: “…”

Bạch Hổ than thở: “Việc này trời biết đất biết ngươi biết ta biết, cũng may, ngươi cũng chỉ là một con hổ con không hiểu chuyện.”

Dứt lời, Bạch Hổ cởi quần áo, vừa dùng tay vuốt ve đầu Hổ Con, vừa nhẹ giọng dỗ dành: “Bú đi…”

Hổ Con giãy giụa, bốn cái móng vuốt mềm mại đạp lung tung lên ngực Bạch Hổ: “…  Ư ư…”

Bạch Hổ phẫn nộ, một tay túm lấy miệng Hổ Con kéo sát vào: “Đừng có cáu kỉnh cho ta! Không bú sữa làm sao có sức lớn lên?!”

Hổ Con giãy giụa loạn xạ như đang hấp hối: “Ngao ô ô…”

Bạch Hổ giận: “Kêu gì mà kêu! Ngươi ghét bỏ cha cho ngươi bú sữa à?!”

Hổ Con giãy giụa đến hít vào không biết thở ra: “Ngao ngao…”

Bạch Hổ hừ lạnh: “Dòng thứ không biết tốt xấu!”

Nói rồi dùng thủ đoạn cưỡng ép để cho Hổ Con bú.

Nhưng đầu v* vừa đụng tới đầu lưỡi của Hổ Con, hai chân Hổ Con giẫm lên, hoàn toàn hôn mê mất.

Thà chết, cũng không bú một ngụm sữa nào.
 
Chương 11


11.

Sơn động.

Hổ Con từ từ tỉnh lại, đôi mắt đen phiếm ánh vàng kim lấp lánh ánh nước.

Bạch Hổ một tay chống đầu, nằm nghiêng trên giường đá: “Ồ? Cuối cùng nhóc con cũng tỉnh rồi hả?”

Hổ Con giật giật, hoảng sợ phát hiện mình bị xích vào một góc: “Ngao ngao ngao…”

Bạch Hổ: “Không nghe lời là phải bị trừng phạt.”

Hổ Con phẫn nộ, ánh mắt hung ác: “Ngao ngao ngao…”

Bạch Hổ: “Ai kêu ngươi không nghe lời cha? Còn nhăn mặt ghét bỏ cha ngươi?! Ngất xỉu đi? Ngươi cũng giỏi quá nhỉ?”

Hổ Con phẫn nộ, lung lay xích sắt: “Ngao ngao ngao…”

Bạch Hổ xoay người, để lại cái ót cho Hổ Con, khoan thai: “Ngươi cứ kêu đi, vừa lúc ta vẫn luôn cảm thấy ngươi kêu không giống hổ, nhân cơ hội này luyện thêm đi.”

Hổ Con giận đến đen mặt: “Ngao ngao ngao…”

“Ngao ngao ngao…”

“Ngao ngao…”

“Ngao…”



Kêu đến nửa đêm, hết hơi.

Quỳ rạp trên mặt đất, để lại một cái mông xù xù đen thui cho Bạch Hổ, thương tâm buồn bực.

Sau đó bị người dùng tay ôm lên.

Bạch Hổ quát lớn: “Nhóc con, lúc này đã biết sai chưa? Dám tức giận trước mặt ta… Suýt —— nhóc khốn! Ngươi dám cắn ta!!”

.
 
Chương 12


12.

Hôm sau.

Một vị khách không mời mà đến trước cửa sơn động.

Tiên quân: “Yêu nghiệt, mau mau ra đây!”

Bạch Hổ thong thả ung dung đi ra: “Không biết tiên quân đến đây có gì chỉ giáo?”

Tiên quân lạnh giọng: “Chớ có giả ngu, ngày trước ngươi nhân lúc bổn quân không ở, đến núi Ngọc Dao của ta ăn trộm tiên quả, có gì giải thích?”

Bạch Hổ nghe xong cười cười: “Trên núi của tiên quân nhiều tiên quả như vậy, kẻ hèn lấy một quả tương sữa cũng đáng để ngài vạn dặm đến đây đòi?”

Tiên quân: “Nhìn dáng vẻ ngươi không biết sai rồi!”

Bạch Hổ: “Là tiên quân đừng quá keo kiệt mới đúng.”

Tiên quân giận mắng: “Yêu nghiệt! Vậy đừng trách bổn quân không nói tình cảm!”

Dứt lời, hai người bắt đầu đấu pháp.

Bóng xanh bóng trắng đấu triền bên nhau, nhất thời khó phân cao thấp.

Bạch Hổ vừa thi pháp ngăn chặn đối phương liên tiếp ra chiêu về phía sơn động. Vừa nghĩ làm sao mới có thể mang theo nhóc con chạy trốn.

Không cẩn thận một phát, bị chưởng trúng.

Chật vật quăng ngã về sơn động, liền nhìn thấy Hổ Con mở đôi mắt to ngơ ngác nhìn.

Bạch Hổ nhịn không được mắng Hổ Con của hắn một câu.

Nếu không phải vì tên nhóc này, hắn đã sớm bỏ trốn mất dạng, làm sao sẽ dây dưa không rõ với tên thần tiên bên ngoài, tự mình chuốc lấy cực khổ!

.
 
Chương 13


13.

Tiên quân chậm rãi bước vào.

Tiên quân bừng tỉnh: “Thì ra là thế… Này không phải phàm vật đúng không? Tên yêu nghiệt ngươi trộm được từ đâu?”

Ánh mắt Bạch Hổ run lên, trên mặt cười lạnh: “Ta hoài thai sinh hạ nhóc con, không tới phiên ngươi tới quản!”

Tiên quân liếc mắt nhìn Bạch Hổ trên mặt đất: “Yêu nghiệt, đừng có nói ba hoa. Hổ Con này linh khí mười phần, là vật tiên gia, để bổn quân mang về, ta sẽ tha cho ngươi một mạng.”

Nói xong, tiên quân phất cây phất trần, muốn đưa Hổ Con tiến vào lòng mình.

Nhưng còn có một bóng trắng nhanh hơn nhào đến trước mặt Hổ Con, cứng rắn chịu một đòn từ phất trần, ôm Hổ Con vào lòng.

Tiên quân thấy thế, lạnh giọng quát lớn: “Nghiệt súc!”

Bạch Hổ đoạt được Hổ Con, bóng trắng quay lại.

Thét dài một tiếng hóa nguyên hình, trong miệng ngậm Hổ Con đánh về phía tiên quân ——

Tiên quân lại quét phất trần, vẽ ra một vòng chắn thanh quang, lại bị Bạch Hổ làm thành bàn đạp.

Thả người nhảy lên, nháy mắt không còn bóng dáng.

.
 
Chương 14


14.

Dưới ánh trăng, bên hồ nhỏ.

Bạch Hổ nửa người đầy lông trắng như tuyết chìm trong nước, lẳng lằng nằm bò ra đó.

Hổ Con nhìn trái nhìn phải, đứng một bên.

Bạch Hổ thấp giọng hừ hừ: “Nếu không phải ta bị thiên lôi đánh làm tổn hại pháp lực, hôm nay sẽ cũng không bị tên thần tiên chết tiệt kia đánh thành như vậy!”

Hổ Con: “…”

Bạch Hổ: “Tên nhóc con nhà ngươi cũng không biết cố gắng, có chuyện cứ ngu người ra nhìn, sắp bị người ta cướp đi cũng không biết!”

Hổ Con: “…”

Bạch Hổ: “Nhóc hư, lần sau gặp được người xấu như vậy, nên biết khôn mà né tránh đi, biết không?”

Hổ Con: “…”

Bạch Hổ trừng mắt: “Ngươi có nghe hay không!”

Hổ Con không tình nguyện: “Ngao…”

Lúc này Bạch Hổ mới bước ra khỏi hồ nước, cúi đầu liếm liếm cổ và lưng Hổ Con: “Núi sâu đêm lạnh, chui vào lòng ta ngủ đi.”

.
 
Chương 15


15.

Nửa đêm canh ba.

Hổ Con lú đầu ra từ lòng Bạch Hổ.

Thật cẩn thận rời khỏi lồng ngực Bạch Hổ, đứng ở một bên lẳng lặng nhìn Bạch Hổ.

Dưới ánh trăng, Bạch Hổ bị thương ở trong kết giới an tâm nghỉ ngơi.

Cái bụng phập phồng lên xuống, vô cùng có quy luật.

Xác định hắn không bị đánh thức.

Lúc này Hổ Con mới xoay người đi, từng bước một, lặng lẽ đi ra khỏi kết giới.

—— Nói không thương tâm là giả!

Hai mắt Bạch Hổ chậm rãi mở ra, đôi mắt xanh biếc phiếm u quang.

Nhóc con chính mình hoài thai mấy tháng sinh ra, vậy mà, vậy mà nửa đêm lén bỏ đi?!

Quả thực chính là một tên nhóc khốn lòng lang dạ sói! Bạch nhãn lang nuôi mãi không thân!

Mệt hắn còn vọng tưởng làm sao để sống đàng hoàng với Hổ Con của hắn, hiện giờ bóng dáng xoay người của nó, đều là chê cười!

Thần thú tiên thai!

Đều giống như thần tiên máu lạnh tuyệt tình tuyệt nghĩa!

Hắn làm sao ngu ngốc đến nỗi xem quái vật nhỏ từ trong bụng chui ra này như con của mình chứ?

Thật là ngu ngốc…

Nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm cây cối tối đen trước mắt.

Cảm giác được hơi thở Hổ Con cách hắn càng lúc càng xa, càng lúc càng mờ nhạt.

Vẫn nhịn không được nén lại hơi thở, đi theo.

.
 
Chương 16


16.

Sau đó hắn nhìn tiểu súc sinh lòng lang dạ sói của mình bò qua núi đá…

Lướt qua cây cối…

Bị cành khô vướng ngã, ngu!

Trượt từ cục đá lớn xuống, ngu!

Sườn núi nhỏ thế cũng nhảy không lên, ngu!

Lộc cộc lăn xuống mương, ngu!



Thời điểm hừng đông, Hổ Con lại về tới nơi Bạch Hổ ở bên hồ nước.

Khác biệt chính là trong miệng còn ngậm hai cây linh chi hoang dã đen tuyền.

Linh chi đón ánh mặt trời tốt nhất sinh trưởng trong núi.

Tuy rằng đối với Bạch Hổ có đạo hạnh ngàn năm mà nói chẳng khác gì như muối bỏ biển, nhưng có chút ít còn hơn không.

Quan trọng là, ai đó chán ghét thiếu nhân tình người khác.

Còn chẳng liên quan đến hắn.

Nhưng vừa trở về liền thấy được dáng vẻ hai mắt long lanh của Bạch Hổ.

Còn chưa phản ứng được, đã bị một cái hổ vồ đến đè bẹp trên mặt đất.

Bạch Hổ khó nén vui mừng, sử dụng cả miệng lẫn lưỡi, vừa hôn vừa liếm Hổ Con của mình: “Con ngoan của ta, thật là tâm can bảo bối của ta, bảo bối tâm can, hay là sau này gọi ngươi là Tiểu Bảo đi ~ Tiểu bảo bối của cha ~

Hổ Con mặt trầm như băng: “……”

.
 
Chương 17


17.

Trong núi năm tháng bình yên.

Tuy rằng Bạch Hổ lăn lộn các loại với Hổ Con, Hổ Con ghét bỏ linh tinh với Bạch Hổ.

Ngày qua ngày cũng như nước trong dòng suốt nhỏ, róc rách chảy qua.

Nửa năm sau.

Bạch Hổ mang Hổ Con đến phủ đệ của Lang Vương.

Lang Vương vỗ bả vai Bạch Hổ: “Lão đệ Bạch Tranh, tiệc rượu hẹn lúc trước ngươi thật không nể mặt, mọi người đều tới chỉ ngươi không tới! Ý… Nhóc con trong lòng ngươi là?”

Bạch Hổ khó nén tự đắc, nâng Hổ Con lên: “Con của ta, bảo bối, đến, chào Lang Vương cái nào.”

Tiểu hổ không tình nguyện trợn mắt, đôi mắt đen phiếm ánh vàng kim trừng mắt nhìn Lang Vương.

Lang Vương bị hù nhảy dựng: “Nha, ánh mắt này của con trai ngươi cũng thật làm người ta sợ hãi, có khí thế! Quả nhiên là vạn thú chi vương a ha ha ha ha…”

Bạch Hổ nghe xong cũng cười: “A ha ha ha ha……”

Hổ Con rũ mắt xuống, ôm đầu tức giận.

Lang Vương nhiệt tình tiếp đón: “Đến đến đến, bưng rượu lên đây! Lão đệ, lần này không say không về! Ở chỗ ca ca ở mấy tháng đi, chúng ta uống hết rượu mới phải đạo!”

Bạch Hổ tự nhiên cười to: “Đây là đương nhiên! Mấy đứa con nhà ngươi đâu?”

Lang Vương: “Mấy đứa nhóc đều ở bên ngoài, để con của ngươi cũng đi ra ngoài chơi đi!”

Bạch Hổ thả Hổ Con xuống, vỗ vỗ mông nhỏ đen tuyền của nó, cổ vũ: “Cha muốn uống rượu, đi chơi với các ca ca đi.”

.
 
Chương 18


18.

Vì thế Hổ Con đã bị vây xem.

Đám sói con tò mò nhìn đứa nhóc còn đen hơn bọn nó này.

Tiểu lang Giáp: “Đây là cái gì?”

Tiểu lang Ất: “Đệ đệ, con trai của Bạch Hổ thúc thúc, cho nên là Bạch Hổ đệ đệ.”

Tiểu lang Bính: “Nhưng nó màu đen.”

Tiểu lang Giáp: “Vậy là Hắc Hổ đệ đệ… Nó không đẹp bằng Bạch Hổ thúc thúc.”

Tiểu lang Ất: “Nó không để ý tới chúng ta.”

Tiểu lang Bính dùng móng vuốt vỗ vỗ đầu Hổ Con: “Đệ đệ, đi chơi cùng chúng ta nào!”

Đầu Hổ Con lệch về một bên, ánh mắt không kiên nhẫn: “Ngao……”

Tiểu lang Giáp: “Ừm, nhìn dáng vẻ đệ đệ còn chưa biết nói.”

Tiểu lang Ất: “Đệ đệ còn nhỏ, không biết nói là rất bình thường.”

Tiểu lang Bính lại dùng móng vuốt vỗ vỗ: “Đệ đệ chúng ta tới chơi bắt con mồi đi.”

Hổ Con giận dữ xoay người hất đuôi: “Ngao……”

Còn chưa nhấc chân đi được mấy bước, chân sau và đuôi đã bị ngậm lấy nâng lên.

Cằm bộp một miếng đập xuống đất, phần sau bị kéo đi ra ngoài.

“Đi nào, đi nào đệ đệ, chúng ta cùng đi chơi ngao ô…”

Hổ Con mặt đen như than: “……”

.
 
Chương 19


19.

Phủ đệ Lang Vương.

Rượu thơm nồng đậm, ngâm một hổ một sói, không biết say đến tháng năm nào.

Bỗng nhiên, đám sói con chạy nhanh trở về.

“Không xong rồi…”

“Không xong rồi…”

“Đệ đệ bị hồ ly tinh bắt đi rồi!”

Lang Vương giương mắt nhìn, mơ mơ màng màng: “Một, hai, ba… Không sai mà, ta chỉ có ba đứa các ngươi, đệ đệ đâu ra?”

Sói con gấp đến muốn khóc: “Đệ đệ, Hắc Hổ đệ đệ!”

Lỗ tai Bạch Hổ run run, phản ứng kịp, lập tức chạy đi ra ngoài.

Con trai!

Con trai của hắn!

Cảm giác say bị dọa tan hơn phân nửa, cố gắng cưỡng ép bản thân ngưng thần cảm thụ hơi thở của Hổ Con.

Đều do mình nhất thời sơ ý.

Quên mất con mình là tồn tại linh khí thế nào.

Nếu rơi vào yêu quái đi theo con đường tà môn ma đạo, không chừng sẽ là một bữa ăn bổ dưỡng thơm ngon!

Thời điểm tìm kiếm, mồ hôi lạnh sau lưng chảy ròng ròng.

Hối hận đến xanh cả ruột.

Tại sao mình lại…

Tại sao mình lại ngu ngốc như thế chứ…

.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom