Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Hữu Duyên Thiên Lý

Chương 135: C135: Chương 135


Lý Thống quay về phòng, cậu ngả lưng ra ghế ngồi thư giãn.

"Một ngày dày quá điiiii thôi.. mệt chết rồi.."

Cậu tính leo lên giường đi ngủ, nhưng chỗ tay bị thương lại đau nhức khó chịu, Lý Thống mệt nhoài từ từ cởi áo ra kiểm tra qua vết thương.

"Ashii.. vẫn còn rỉ máu, trời đông rét này, mấy vết thương cũng lâu lành hẳn."

Lý Thống dùng nước nóng thấm quanh vết thương, rồi bôi loại thuốc bột lên mép vết thương, miệng thì liên tục nói.

"Giờ mà ở hiện đại thì đã đến bệnh viện xử trí xong lâu rồi, chứ chả phải cắn răng chịu đau đớn như vậy.."

Nói đến đây cậu lại dừng lại, ngẩn người nhìn xuống chậu nước, đang in bóng hình cậu.

"Thì cũng không đến mức bị hổ cắn, rồi bộ dạng đầu tóc cũng sẽ không như vậy rồi.."


Thường xuyên quấn khăn xếp, rồi lại đội mũ giáp đến giờ mới để ý tóc đã mọc dài hơn rồi. Khi nào về kinh đô, cậu quyết định sẽ cắt gọn chúng thêm lần nữa trước khi tết Nguyên Đán đến.

Lý Thống xong xuôi, cởi đồ rồi lên giường ngủ, cậu loáng thoáng vẫn còn nghe thấy tiếng anh em bên dưới còn đang nói chuyện, ăn uống, cậu lịm dần vào giấc ngủ lúc nào không hay. Đến khi cậu choàng tỉnh dậy, bởi những tiếng đổ vỡ ồn ào, là trời đã quá khuya, Lý Thống vùng ra khỏi giường, bắt lấy thanh kiếm, cậu rỏng tai nghe ngóng. Người của cậu hét lên một tiếng trước khi bị chém.

"Thượng thư có cướp.. ahhh"

Lý Thống vội choàng áo rồi đạp tung cửa chạy ra, bọn chúng đang chạy lên đến tầng hai rồi, Lý Thống nhanh như cắt tung chiêu chém chết hai ba tên mở đường, cậu chạy tới phòng lão Sứ giả đầu tiên.

"Sứ giả, Sứ giả, có sao không"

"Lý Thống cứu ta.. á"

Lý Thống nhảy tới, đâm xuyên bụng tên lạ mặt đang tính giết Sứ giả. Hắn nằm lăn ra đất, giật giật vài cái rồi tắc thở trên vũng máu tươi. Lý Thống cúi xuống vạch khăn che mặt, lạ quá, cậu lại kéo hết quần áo hắn ra, phát hiện có kí hiệu, là kí hiệu trước đây cậu đang truy tìm.

"Là cùng một nhóm người.."

Lý Thống nghĩ thầm, nhưng phản xạ nhanh chóng bảo hộ cho Sứ giả trước.

"Tất cả chú ý bảo hộ Sứ giả, dẹp đường cứu người.."

Bên dưới tầng một hai bên đánh nhau đã chết như rơm rồi, người phe mình đang bị áp chế, Lý Thống đứng trước che chở cho Sứ giả, mở đường đi xuống.

"Sứ giả cứ mặc áo giáp của Lý Thống vào đi ạ, phải theo sát lưng tôi.."

Lý Thống lăn xả ra tay giết người đều nhắm trúng chỗ hiểm, một chiêu đòi mạng.


"Không ổn rồi, người đâu hộ giá Sứ giả."

Vài anh em gần đó lập tức tạo thành vòng tròn bao quanh Sứ giả, chống cự tứ phía, Lý Thống lăn mình lao tới trước.

"Lũ người này từ đâu mà ra!"

"Thưa bẩm chúng tôi cũng không rõ, anh em đang ăn uống thì chúng kéo đến, bất ngờ tấn công khiến mọi người.. mọi người trở tay không kịp.."

Lý Thống một tay cầm kiếm, một tay cầm thương, đánh phải chém trái, không chút lưu tình, một mình không thể cân được bảy tám người quá lâu lại thêm vết thương ở tay khiến cậu hạn chế đỡ đòn. Bọn người lạ mặt, bắt được thời cơ liền nhào tới một thể tấn công Lý Thống.

Lý Thống cầm cự chẳng kịp đỡ đòn, bị chúng chém bị thương mấy chỗ, đau đớn tột cùng, máu chảy ồ ạt.

"Nguy rồi.. bảo vê Binh bộ thượng thư.."

"Các ngươi mau đem Sứ giả an toàn thoát ra ngoài đi, ta vẫn cầm cự được bọn chúng mau lên.."

Còn lại ba bốn người mở được đường dẫn Sứ giả chạy ra ngoài trước, Lý Thống còn lại trong căn nhà, bọn chúng bao vây quanh cậu, lăm le trực chờ lấy mạng cậu.


Lý Thống nhổ ra một ngụm máu, khiêu khích bọn chúng.

"Nào chúng mày, ai dám lên trước ông đây tiễn chúng mày về chầu Diêm Vương.."

Lý Thống lại lần nữa, gồng hết sức mình chiến đấu, cậu hóa điên ra đòn liên tục, đến độ chẳng còn cảm giác ở tay, chỉ biết máu bắn lên người rất nhiều, máu của bản thân cậu, máu của bọn lạ mặt, trộn lẫn vào nhau đáng sợ.

Lý Thống thương khắp người nhưng vẫn cố cầm chân bọn chúng cho đến khi người của cậu bên ngoài hô lên ngựa, Lý Thống gắng lần nữa dùng hết sức bình sinh mà vung thương xiên ba bốn tên ghim vào như một cái xiên thịt.

"Yahhhh chúng mày đều phải chết.. con mẹ chúng mày.. dám làm xằng bậy.. tao giết chết chúng màyyyyy.."

Một tên trong số đó cũng lì lợm không kém, bị xiên người nhưng vẫn vung đao chém Lý Thống một nhát trước ngực, vết chém trí mạng khiến Lý Thống gục ngay tại chỗ cùng bọn chúng.

Hai mắt cậu mở lớn, máu tươi chảy ra từ miệng vết thương ồ ạt. Cái chết cận kề cậu rồi, lần này nhất định cậu sẽ chết rồi, Lý Thống nằm ra đất co giật một hồi, bên tai chẳng còn nghe được gì nữa, tay cậu run run móc trong lớp áo một cái túi đã bị chém rách, để rơi một cái còi..

Cậu còn nhớ là, nhớ là ông lão nói.. nói rằng đồ trong túi sẽ giúp cậu, liệu lần này có dùng được không, Lý Thống nằm trên đất hơi tàn mỏng manh, nhưng cậu gắng gượng dùng toàn bộ sức mạnh bản thân, run rẩy đặt còi lên miệng dặn ra hơi thổi, cố gắng thổi, phải thổi to, thổi bé quá sẽ không ai nghe thấy.. phải thổi to hơn nữa.. rồi Lý Thống nhắm nghiền mắt lại, nằm bất động trên nền đất, cái còi rơi ra khỏi miệng. Vĩnh biệt đời người này, có lẽ cậu thật sự kết thúc mệnh sống ở đây rồi..
 
Chương 136: C136: Chương 136


"Huyền Nhân.. Huyền Nhân mau dậy đi.. xin anh đừng ngủ nữa mà.. em và mọi người vẫn đang chờ anh mở mắt.. Huyền Nhân ơi.."

"Là ai đang gọi vậy, là giọng của ai vậy.. sao nghe quen vậy, là giọng nam giới.."

Lắng tai chăm chú nghe, cố gắng phân tích giọng nói này, nhưng sao không thể nhớ là ai, bản thân cố gắng cử động.

"Khó khăn quá.. sao lại không thể cử động được thế này.."

Tiếng gọi của người kia vẫn liên tục vang lên bên tai.

"Huyền Nhân! Anh có nghe thấy lời em đúng không, anh có biết em đang gọi anh đúng không? Huyền Nhân, Huyền Nhân.."

Cậu cũng chẳng thể mở nổi mắt, cả cơ thể bất động không tài nào động đậy theo ý cậu, nhưng cậu biết mình đã tỉnh lại, xúc giác của cậu cảm nhận rất rõ từng cái chạm tay, từng cái nắm tay của người kia chạm tới, độ ấm truyền tới cậu.

"Gọi lang y tới ngay cho ta, khẩn trương người đâu.."

Nam nhân kia không kìm nổi cảm xúc mà quát lớn, dù rất muốn nói rằng bản thân có nghe thấy, nhưng cậu dường như đang bị mắc kẹt bởi chính cơ thể này, vùng vẫy cố gắng muốn kêu gào muốn đáp lại lời của người kia nhưng bất lực không thể.


"Tại sao lại thế này, tại sao không thể mở miệng nói.. ahhhhh"

Cậu điên cuồng, kích động cố gắng gào thét, cố gắng vùng vẫy chỉ là sự bất lực chính bản thân. Cậu không biết mình vì sao lại bị thế này, cậu không biết người đang gọi cậu là ai, cậu không biết vì sao trí nhớ của cậu lại trống rỗng như này.

"À cho gọi ông lão đốn củi, nhanh lên cho gọi lão đến đây.."

Giọng nam nhân kia lại cất lên, vội vàng và giục dã. Rồi cậu nhận ra, nam nhân kia lại ghé vào sát tai cậu, gục đầu vào má cậu thì thầm.

"Rồi em sẽ cứu được anh về, rồi em sẽ đưa được anh trở về.. em sẽ không để anh phải chịu đựng đau khổ như vậy đâu.."

Cậu rất muốn gào lên nói rằng hãy cứu thoát cậu khỏi tình cảnh này, nhưng ngẫm lại lời người nam kia vừa nói, tâm trạng cậu như được an ủi tuyệt đối, cậu lại thấy tin lời nói đó, cậu rất an tâm vào lời hứa kia, một sự thân quen len lỏi trong tim của cậu.

Và rồi hình như ông lão kia đã đến, cậu nghe thấy giọng của ông lão khoảng chừng ngoài bảy mươi.

"An thiếu gia, lão đã có mặt rồi ạ, đại nhân hiện sao rồi ạ? Có phải đã có cảm giác gì đó đúng không?"

"Đúng vậy, đúng vậy, ta cảm nhận được anh ấy đã có nhận thức, nhưng vẫn chưa thể mở mắt cử động được, ngươi xem đi mau vào xem đi.."

Người kia nói xong, liền đứng dậy bàn tay đang được nắm chặt bỗng chốc thoát ra, bản thân cậu cảm thấy có chút hụt hẫng.

Ông lão kia đến gần, kiểm tra qua bắt mạch rồi làm gì đó mà cậu chỉ có thể nghe được lầm rầm.

"An thiếu gia, đã quá tốt rồi, đã có biến chuyển rồi, thêm chút nữa thôi, để lão chuẩn bị đồ, chắc có lẽ sẽ mất bốn mươi chín ngày sau mới biết được ngài ấy tỉnh lại được hay không, lễ đàn lần này chỉ cần An thiếu gia bên cạnh ngài ấy, còn đâu tất cả mọi người không được lại gần, phòng này sẽ niêm phong lại, ngài nên chuẩn bị vài thứ để lão viết ra. Hy vọng lần này lập đàn có thể cứu ngài ấy thức dậy hoàn toàn."

"Được! Được lão mau viết ra đi ta sẽ đi chuẩn bị."

Bản thân cậu nằm một chỗ, nghe hai người họ nói mù mờ cũng nhận ra bọn họ tính lập đàn cầu nhờ thần linh khai mở cơ thể cậu. Tuy có chút nghi ngờ, nhưng bản thân cậu thật sự khao khát được hòa vào với bản thân làm một, có thể thoát khỏi tình cảnh này thật sự quá hạnh phúc rồi.


Cậu vẫn cố gắng lấy lại ý thức, trí nhớ của mình, nhưng thật sự khó quá, cậu chẳng thể nhớ nổi một thứ gì đó cụ thể, những hình ảnh quá khứ như những trang giấy bị rách, mờ mờ ảo ảo. Trong lúc đang tự tìm kiếm bản thân là ai, cậu lại giật mình bởi hình như người kia đang cởi đồ cho cậu, giọng nam nhân đó nhẹ nhàng, trìu mến, trái tim cậu cứ bị thổn thức theo.

"Huyền Nhân, hy vọng lần này cúng tế em có thể đưa anh trở về cạnh bên em. Ông lão bảo sẽ cố gắng kéo đầy đủ hồn phách về xác cho anh, dù thế nào đi nữa, em mãi bên anh, sẽ mãi yêu anh.."

Người kia vừa nói vừa thay đồ cho cậu, từng câu nói như mật ngọt đổ vào tim cậu, cho đến câu cuối kia, người đó cố tình nói chậm lại đầy lưu luyến. Tim cậu đập mạnh mẽ như những hồi trống dồn dã, là người yêu cậu, là người thâm tình với cậu..

Một hồi sau ở ngoài cửa có tiếng ồn ào, người nam nhân kia cũng đã thay đồ cho cậu xong xuôi, nghe được tiếng bước chân hình như là đi ra ngoài.

"Có chuyện gì lại ồn ào ngoài này!"

"An thiếu gia, tôi muốn vào xem thiếu gia nhà tôi như thế nào!"

Hình như là giọng của một thanh niên khác, người này nghe giọng biết trẻ tuổi.

"Không được! Lúc này không phải lúc để gặp thiếu gia."

Nam nhân kia đanh thép trả lời.

"Chẳng phải kêu rằng thiếu gia có biểu hiện tỉnh lại sao? Sao lại không cho chúng tôi vào gặp."


Lại một giọng nam nhân khác trầm khàn hơn, nghe có cảm giác người này trải đời không ít, có lẽ nhiều tuổi hơn cả hai người còn lại. Bản thân cậu cố gắng hình dung ra những giọng nói ngoài kia.

"Hình như đều là người thân quen của mình, giọng nói vừa quen vừa lạ.."

"Hai người thật sự không thể vào lúc này, bọn ta đang chuẩn bị lần lễ lần nữa, phải đợi sau bốn mươi chín ngày sau thất bại hay thành công mới rõ được, hiện tại tình hình của thiếu gia chưa rõ ràng vẫn chỉ nằm bất động tại chỗ mà thôi.."

"Sao? Vẫn phải làm lễ sao, đã quá nhiều lần rồi, có đáng tin không vậy chứ."

"Ngươi không tin nhưng ta tin, dù có phải làm bất cứ điều gì để đưa anh ấy trở về ta cũng sẽ làm.."

Thấy có vẻ câu chuyện rất căng thẳng, người đàn ông trưởng thành nhất nhanh chóng hòa giải.

"Vậy cũng coi như là chúng ta biết tình hình của thiếu gia rồi, Tiểu Đinh đừng lớn tiếng nữa.. chúng ta cố gắng đợi thêm, đã đợi suốt ba năm rồi chẳng lẽ lại không thể đợi thêm được.."

Cậu hết sức bất ngờ, cậu bị như vậy đã ba năm sao, tại sao cậu lại ra nông nỗi như vậy chứ. Lại lần nữa cậu xúc động, kích động hoang mang. Cậu thật sự rất muốn biết, cậu có rất nhiều câu hỏi muốn mọi người giải thích.
 
Chương 137: C137: Chương 137


Cuối cùng cũng bắt đầu buổi lễ, cậu tuy không thể nhìn thấy, nhưng thính giác rất nhạy, hình dung ra được lúc này trong phòng chỉ có duy nhất ba người, cậu – người nam nhân được xem là có quan hệ yêu đương với cậu và ông lão kia. Cậu cảm thấy căng thẳng không kém gì hai người kia, mấy lần vẫn cố gắng thử động đậy, vô ích, cố gắng kêu mấy tiếng cũng vô ích, cậu thở gấp gáp kích động, vậy mà người kia phát hiện, người đó gần gũi cụng đầu với cậu, nắm chặt lấy tay cậu.

"Có em ở đây rồi, anh đừng lo lắng quá. Cả em và anh dù ra sao thì vẫn sẽ luôn ở bên nhau, em yêu anh."

Rồi người kia khẽ hôn lên má cậu, điều này càng khiến tim cậu thổn thức hơn nữa, là động viên cậu bình tĩnh hơn mà như này có phải còn khiến cậu mất bình tĩnh hơn.

"Được rồi An thiếu gia, ngài để gói gạo có nhét đồng xu này vào miệng thiếu gia đi, rồi tay kia cầm vàng, tay bên này cầm xấp tiền giấy."

Xong xuôi người kia về chỗ ngồi, cậu cảm nhận được hình như có rất nhiều nến và hương đang được đốt trong này.

"Dẫu có chuyện gì, dẫu có điều gì xảy ra, ngài hãy cứ mặc kệ bỏ ngoài tai, chuyện duy nhất ngài làm là tụng hết quyển kinh tôi để cạnh, nhất định không được phân tâm."

"Được, ta sẽ nghe theo."


Cậu cũng cảm thấy bất an, lo lắng hơn cả hai người kia, trong lòng cũng thầm tự nhủ khấn quan thế âm phù hộ.

Bắt đầu buổi lễ, những tiếng gõ mõ, tiếng đọc lầm rầm, nghe bên tai mới đầu cậu còn thấy bản thân khá ổn, nhưng rồi dần dà trong người nóng dần lên, khó chịu. Ý thức bắt đầu mơ hồ, lúc tỉnh lúc không, cơ thể vẫn không thể động đậy. Cậu bắt đầu nhìn thấy được, nhìn thấy được những hình ảnh vụt qua, chúng quá nhanh, mờ ảo. Cậu đang bị bủa vây bởi những hình ảnh chiếu lại, lộn xộn, lung tung, kèm những tiếng nói ồn ào, nghe không ra được là nói gì.

An Văn Quế từ lúc ngồi xuống và đọc kinh, lòng cứ lúc lại thấp thỏm, lại lo lắng. Trong đầu luôn cố gắng tập trung đọc, dù xung quanh có tiếng đổ vỡ, có những tiếng kêu la kì lạ thế nào cũng đều cắn răng tập trung đọc.

An Văn Quế tâm tình hỗn loạn, mới đầu đọc còn hơi vấp, lại thấy biểu tình của người hắn yêu cứ thi thoảng lại kêu rên, gương mặt nhíu mày như đang thấy gì đó.

"An thiếu gia, xin ngài hãy cùng lão cố gắng, Lý Thống.. Huyền Nhân cậu ấy thật sự cũng đang phải đấu tranh với chính bản thân mình rồi.."

An Văn Quế hiểu ý, hắn nhắm mắt lại, nỗ lực loại bỏ những suy nghĩ linh tinh ra khỏi đầu, miệng đọc dần cũng trơn tru, dễ dàng hơn, hắn thật sự đang cố gắng nắm lấy cọng dây cứu mạng cuối cùng của người hắn yêu. Hắn dù có chết, dù có phải xuống âm tào địa ngục cũng phải kéo người hắn yêu về, dù bất kể phải trả cái giá đắt như nào.

Những ngày sau đó cứ đều đặn như vậy, bọn họ cứ ngồi trong phòng từ sáng sớm cho đến tối, lặp đi lặp lại nó trở thành một thói quen. An Văn Quế mỗi ngày trước khi vào làm lễ sẽ thầm thì động viên người yêu hắn, rồi sau khi hoàn thành cuối ngày, hắn lại đến bên cạnh vỗ về cảm ơn đã cùng hắn vượt qua, cứ thế từng ngày một. Cho đến khi gần hết bốn mươi chín ngày, tiến triển của người yêu hắn cũng tốt hơn, An Văn Quế ngồi bên cạnh nắm lấy bàn tay người yêu mình thủ thì.

"Anh ơi, mình cố lên nhé, chúng ta sắp gặp lại nhau rồi.."

Ông lão kia đi vào trong phòng.

"Còn hai hôm nữa là đủ bốn mươi chín ngày, những ngày này rất quan trọng, vậy nên trong hai ngày cuối này, lại càng phải cẩn trọng hơn, nhất định cả lão và ngài không được bước ra khỏi đây nửa bước, cũng không được rời khỏi chỗ ngồi."

"Được! Ta biết rồi. Chúng ta bắt đầu thôi."

An Văn Quế hít một hơi sâu, hắn tự động viên bản thân mình, rồi hai người tập trung bắt đầu làm lễ. Ngày thứ bốn mươi bẩy, người hắn yêu liên tục kêu rên, những tiếng kêu phát ra ở cuống họng nghe rất đáng sợ. An Văn Quế vẫn cố gắng đọc, bên cạnh hắn cũng cảm giác rợn gáy vô cùng.


Ngày thứ bốn mươi tám, người hắn yêu nằm trên giường bắt đầu kêu những tiếng khó nghe, bắt đầu động đậy, có lúc lại khóc có lúc lại im lặng, rồi có lúc lại cười, đáng sợ vô cùng, miệng thi thoảng lại lẩm bẩm gì đó. Còn An Văn Quế hắn bắt đầu kiệt sức, hình như hắn thấy rất nhiều bóng hình người yêu hắn đang đứng trong phòng.

Đã đến ngày thứ bốn mươi chín, cả đêm qua người yêu hắn vặn vẹo trên giường, hết sức quỷ dị, cho đến khi rạng sáng ngày nay, bỗng nhiên im lặng lại, nằm yên tĩnh ngoan ngoãn không kêu không động đậy gì cả. Nhưng cả người ướt sũng mồ hôi, mồ hôi chảy ra ướt đẫm một mảng giường.

An Văn Quế cũng sắp gục ngã rồi, môi hắn khô khốc vẫn mấp máy đọc, cứ mỗi khi mắt hắn muốn nhắm lại, tâm trí hắn lại cố gượng lại tinh thần, phải cố lên còn chút nữa thôi, một chút nữa thôi là hắn gặp được người yêu rồi. An Văn Quế tập trung cao độ, đọc liền mạch, hắn tự thôi miên bản thân mình, tập trung đến độ chẳng còn biết xung quanh. Cho đến khi ông lão vui mừng kêu lớn.

"Tỉnh lại rồi.."

An Văn Quế cũng như bừng tỉnh sau cơn mê, hắn lập tức ngước lên nhìn người yêu hắn. Hắn chẳng thể tin được, người yêu hắn đang ngồi đó mỉm cười nhìn hắn, nụ cười đã quá lâu rồi hắn không được thấy, như một món quà ban ơn vậy. Hắn mừng quýnh vội vàng lê đến bên giường, vì chân hắn tê cứng chẳng thể đứng dậy nổi.

Hắn khóc, khóc òa lên như một đứa trẻ.

"Huyền Nhân.. Huyền Nhân ơi, anh đã về bên em rồi.. huhhu Huyền Nhân.. anh gọi tên em đi.. gọi tên em đi.."

Hắn sà vào lòng người yêu hắn, được ôm trọn trong vòng tay, hắn thèm khát điều này bao lâu rồi.

"An Văn Quế! Anh về với em rồi đây.. đừng khóc mà.."


Hắn lại càng khóc to hơn, hắn hạnh phúc hắn vỡ òa trong hạnh phúc này, ngước nhìn lần nữa người đang ôm hắn, người mà hắn mong chờ bấy lâu nay, vẫn gương mặt ấy, ánh mắt ấy, nụ cười ấy.

"Đây rồi.. là anh đúng rồi.. huhuhu.. em đã chờ anh rất lâu đó.. huuhu"

"Phải để em gọi anh là Huyền Nhân hay Lý Thống đây chứ.."

An Văn Quế nức nở ôm lấy hai má người yêu hắn, nói chẳng thành lời.

"Anh là anh.. anh chẳng phải cố làm Lý Thống làm gì cả.. anh là Huyền Nhân, em biết anh là Huyền Nhân rồi.. em yêu Huyền Nhân, em yêu cốt cách, tấm lòng Huyền Nhân chứ không phải bề ngoài của Lý Thống.. huhuuh.. hức hức.."

Huyền Nhân bất ngờ lắm, vậy là có người đã biết cậu là Huyền Nhân tự khi nào, cậu vui mừng lại càng yêu An Văn Quế hơn, bởi An Văn Quế yêu chính con người bên trong của cậu. Huyền Nhân hạnh phúc kéo An Văn Quế vào nụ hôn nồng cháy.

Ông lão cũng hiểu ý, lặng lẽ lui ra khỏi phòng, nhờ vả mấy người hầu trong phủ chuẩn bị đồ ăn ngon cho cả hai người.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom