Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Lưới Tình Nhân Thế, Hồ Yêu Tái Sinh

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
784,488
Điểm cảm xúc
146
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Lưới Tình Nhân Thế, Hồ Yêu Tái Sinh

Lưới Tình Nhân Thế, Hồ Yêu Tái Sinh
Tác giả: Anonymous
Tình trạng: Đã hoàn thành




Bạn đang theo dõi câu chuyện "Lưới Tình Nhân Thế, Hồ Yêu Tái Sinh" được viết bởi tác giả "Anonymous". Họ đã gặp nhau một cách tình cờ và cũng đã đến với nhau tình cờ. Cho dù cuộc đời họ kéo dài hàng ngàn năm, chẳng gì có thể sánh với khoảnh khắc được bên nhau trong thế giới ngắn ngủi này. Dù cả hai đã biết điều này không thể đến, nhưng họ vẫn cứ mơ mộng tới ngày mai. Nhưng tình yêu và sự căm hận là gì? Có đáng để đánh đổi tổn thương và những nỗi đau không tưởng này?

Tác giả đưa tay ra, cố gắng chạm vào hình bóng của người kia, nhưng vẫn không thể. Có lẽ đó là số phận của họ. Họ đã được định đến tương lai nhưng không thể gặp nhau được. Đó là sự căng thẳng giữa vận mệnh và duyên số, trong cả cuộc đời của họ.

"Ngay cả khi cô ấy yêu một ai đó, tôi vẫn muốn nói rằng cô ấy tốt hơn bất cứ ai."

Tôi đã được kết nối với quá nhiều kẻ phản bội, tôi đã hiểu rõ tâm hồn của những người độc ác, nhưng trái tim của cô ấy là thứ tôi không thể hiểu được.

Có thể, điều khiến tôi hối hận nhất trong cuộc đời của tôi không phải là sự giết chết quá nhiều người mà là làm tổn thương cô ấy... Chị ấy, xin lỗi!

Nếu bạn yêu thích thể loại ngôn tình, đừng bỏ lỡ những tác phẩm hấp dẫn khác của chúng tôi như "Đám Cưới Ma" và "Hôn Nhân Vụ Lợi: Thiên Kim Báo Thù."
 
Chương 1: 1: Phần Mở Đầu


Vào thời đại yêu mà lộng hành, dùng ma thuật hãm hại thế giới loài người, bá tánh lầm than đau khổ.

Triệu vương thấy vậy thương xót vô cùng, liền cầu trời khẩn phật rủ lòng thương xót cứu rồi dân lành.

Nghe được lời cầu xin khẩn thiết từ Triệu vương, thánh mẫu liền ban cho họ một loại bí kíp giúp con người luyện ra được thuật Phục Ma, loại pháp thuật dùng chính ma thuật của yêu giới phản lại yêu giới.


Nhưng người luyện thuật này phải dùng máu của chính mình để làm vật tế Thần Kiếm, nếu luyện không thành, không chỉ mất đi tính mạng mà cũng không thể siêu sinh.
Triệu vương vì thương nhân dân bách tính nên đành liều tính mạng để luyện Ngũ Hành bí kíp, may thay ngài luyện thành, khống chế được yêu ma, giết chết nữ vương...
Triệu vương cầm thanh Thần Kiếm chĩa thẳng về phía nữ ma vương, nói to:
- Đây là cơ hội cuối cùng cho ngươi, nếu ngươi chịu quy hàng, ta sẽ mở lòng dung thứ, còn nếu ngươi vẫn cố chấp thì đừng trách ta vô tình.
- Ngươi đừng hòng, ta không phục! Ta không phục!

Nói rồi ma vương dùng hết sức đánh về phía Triệu vương, nhưng do Thần Kiếm là loại bảo vật kháng lại tà thuật và phản tác dụng lại người dùng nó.

Ma vương bị trong thương nặng.

Triệu vương từ từ bước lại gần, lắc đầu nói:
- Đến cuối cùng ngươi vẫn không chịu cải tà quy chánh!
- Ta không phục! Lần này ta thua là do ngươi nhận được trợ giúp từ thánh mẫu! Tại sao?! Hôm nay cho dù thất bại, ta thề rằng ngàn năm sau sẽ lại tái sinh, sẽ lại cùng nhân tộc các người quyết chiến! Áaaaa....

 
Chương 2: Chương 2


Nói xong, ma vương dùng thanh Xà Huyết kiếm, tự kết liễu bản thân mình.

Thân xác cô ta biến thành tro bụi, từ từ hòa vào không gian xung quanh mang theo lời thề ngàn năm.

Còn về thanh Xà Huyết kiếm, sau khi ma vương chết đi, tự phân ra thành ba thanh: Bạch Xà Kiếm, Thanh Xà kiếm, và Hắc Xà kiếm.

Mỗi thanh kiếm phân tán thành ba hướng mà bay đi, không rõ tung tích cũng không rõ chủ nhân sỡ hữu.
Sau đó, Triệu vương triệu tập quần thần phong ấn tất cả các yêu ma.

Bọn chúng từ đấy về sau chỉ được xuất hiện vào ban đêm.


Thời gian còn lại thì sống trong Hàn Sơn, nơi có tuyết phủ quanh năm, giá lạnh thấu xương.

Yêu tinh nào dám phá kết giới ra ngoài ban ngày sẽ bị giảm đi công lực rất nhiều, gặp phải loài người chỉ còn con đường chết.
***
Ấy vậy mà thế gian tương truyền rằng phía xa cuối kết giới giữa người và yêu, có một hồ nước - được gọi là nước hồ Vong Tình, nước trong hồ này có thể xóa đi tất cả ưu tư, phiền muộn, yêu, hận của nhân thế.

Người uống nước này rồi sẽ sống vô lo, vô sầu, tiêu diêu tự tại.

Nhưng muốn đến được hồ này phải vượt qua rất nhiều gian nan thử thách, trở ngại trên đường đi, trên thế gian này người đến được nơi ấy chỉ đếm trên đầu ngón tay.
***
Bên hồ lúc này có một thiếu nữ bạch y, bước thẩn thờ về phía cây Vô Ưu, loài cây mọc duy nhất bên hồ Vong Tình trong truyền thuyết ấy, dáng vẻ u sầu, bóng cô phản chiếu dưới mặt hồ, gương mặt thấm đượm nổi buồn.


Cô tự nói với bản thân mình:
"Giờ ta đã đến được nơi này, chợt ngộ ra đạo lí luân hồi của nhân thế.

Ta đã từng muốn uống nó để quên đi chàng ấy, nhưng sao giờ đây, ta lại chẳng muốn uống tí nào, vì ta đã lỡ hận chàng rồi, ta không muốn quên, ta cũng không muốn chối bỏ...!ta không muốn quên cảm giác hận chàng là như thế nào, yêu chàng là như thế nào, càng không muốn quên đi hình bóng chàng.

Nếu sống trên thế gian này mà không vương vấn bụi trần thì sống còn có nghĩa lí gì nữa.

Ta đã từng yêu chàng, tưng si mê vọng tưởng, ta chỉ cần một bước, một ngụm là có thể quên chàng, nhưng lại không thể...
"…Cảm giác yêu một người là như thế nào? Là cho dù chỉ được nhìn người ấy từ xa cũng thấy mãn nguyện; Là cho dù biết rằng mình không thể đến được nhưng cũng không thể buông bỏ; Là khi thấy người ấy đi với người con gái khác mình lại chợt ghen tuông, nhưng thầm nghĩ rằng liệu có đáng hay không?...!Thì ra thế giới loài người là như vậy, lúc còn là hồ yêu thì ước được thành người, nhưng khi đã thành rồi thì lại nhớ về ngày tháng cũ...!Thật là nực cười...!hahaha..."
Mặt hồ trong vắt, phản chiếu cảnh vật xung quanh, nhưng cũng phản chiếu phù du nhân thế.

Bước thêm một bước nữa là vực sâu ngàn trượng, nước mắt lưng tròng, Dung Ly nhảy xuống và la to:
"Mạc Đông Cung! Ta yêu chàng! Ta hận chàng!”.

 
Chương 3: Chương 3


… 3 năm trước…
***
Chương I: Tương Duyên Kỳ Ngộ.

Hồ Ly Xuất Thế
[Một hang động trong Hàn Sơn]
Trong động lúc này, hai luồng chân khí từ đất trời hòa quyện cùng nhau, hấp thụ các tinh hoa của các sinh vật trong thạch động ngàn năm.


Luồng chân khí này được linh lực của bạch hồ ly trong động vận khí mà thành, hôm nay nếu thành công hấp thụ được linh khí thiên địa trong thạch động, cô sẽ thực sự trở thành người.

Tiếng chân khí bay xung quanh va vào các vách đá tạo ra âm thanh vi vu nghe như tiếng gió thổi êm dịu.
"Da...!cố lên...!sắp được rồi..." - bạch hồ trong động này chính là Hồ Dung Ly, cô là tiểu hồ đã tu luyện hơn ngàn năm, tuy lúc trước đã thành được hình người, nhưng nếu lần này cô thành công, cô sẽ có thể điều khiển được khi nào biến thành người, khi nào hóa lại thành yêu, ngoài ra linh lực của cô sẽ tăng lên gấp bội.
Bên ngoài động lúc này, Giao Linh đang đứng nép sau phiến đá, chờ cơ hội khi Dung Ly biến thành người, cũng là lúc linh lực của Ly Ly yếu nhất, liền đánh úp từ phía sau để lấy mạng cô ấy.
Giao Linh là tỷ tỷ của Hồ Dung Ly, nhưng lại thù ghét Dung Ly từ lâu.

Một phần cũng là vì Dung Ly luyện được hình người xinh đẹp hơn cô ta, còn một phần là do Ly Ly luôn nhận được sự quan tâm từ Tuyết Chinh - đại ca của bọn họ.

....
Lúc này, Giao Linh nhớ lại chuyện 1 năm trước, khi Tuyết Chinh sư huynh rời khỏi Hàn Sơn:
- Ly muội muội, hôm nay huynh phải rời đi rồi.

Muội ở lại phải cố gắng tu luyện chăm chỉ nhé!
Vẻ mặt Dung Ly khá buồn, cô ấy chợt òa khóc rồi nói:
- Huhu, ca ca, huynh đã sống với bọn muội lâu như vậy rồi, nếu không có huynh còn ai chăm sóc, bảo vệ cho bọn muội nữa.

Huynh đừng đi mà, được không? Muội cầu xin huynh đó!.

 
Chương 4: Chương 4


Tuyết Chinh vỗ về Dung Nhi, rồi từ từ dùng linh lực rút ra thanh kiếm Thanh Xà thượng cổ tặng cho Dung Ly:
- Huynh thực sự là có chuyện quan trọng phải làm, khi nào xong xuôi huynh sẽ về với muội.

Muội cứ khóc như vậy thì làm sao huynh an tâm cho được? Còn có Giao Linh nữa mà, có gì muội ấy sẽ thay ta chăm sóc cho muội.

Thanh kiếm này là Thanh Xà kiếm, xuất thân từ thanh Huyết Xà kiếm của nữ ma vương trong trận chiến năm xưa, giờ huynh giao nó cho muội.
Dung Ly cầm thanh kiếm, nhưng vẫn chưa thấy an tâm, liền hỏi:
- Nếu muội lấy nó, huynh nhỡ gặp chuyện gì bất trắc thì biết phải làm sao? Nhắc đến Linh tỷ muội mới nhớ, huynh đã đến từ biệt tỷ ấy chưa?

- Muội an tâm, ta còn binh khí khác, với lại võ công cũng khá, có lẽ là không sao.

Còn về Linh muội, ta không dám đi từ biệt muội ấy, sợ muội ấy lại đòi đi theo ta thì không ai chăm sóc cho muội.

Muội thay ta gửi lời tạm biệt và xin lỗi đến cho Giao Linh nhé!
- Vâng, muội biết rồi...
Nói xong Tuyết Chinh rời đi.
[Quay về hiện tại]
Lúc này Giao Linh đang nép bên ngoài động, nghĩ lại chuyện năm đó llại cảm thấy tức giận: "Hừ, Tuyết Chinh ca ca đi mà chẳng hề từ biệt ta một tiếng.


Lúc nào cũng quan tâm đến cô.

Cái gì cũng Dung Ly, Dung Ly, cô thì có gì tốt chứ? Vậy mà huynh ấy còn đưa cả Thanh Xà kiếm cho cô, tức chết đi được! Chờ đến khi cô vừa luyện thành hình người, công pháp chưa hồi phục ta sẽ diệt trừ cô, xem huynh ấy còn ai để quan tâm nữa!? Lúc ấy, chỉ còn mình ta và Tuyết Chinh, huynh ấy sẽ là của ta mà thôi!"
Bên trong động, lúc này dường như Dung Ly đã hoàn thành việc hấp thụ chân khí:
"Ah, cuối cùng mình cũng đã thành công, mình thành người rồi!"
Lúc này hình dạng của Dung Ly từ từ thay đổi, tai, đuôi hồ ly từ từ biến mất từ hình dạng của nửa người nửa yêu, mà thay vào đó là hình ảnh một thiếu nữ xinh đẹp trạc tuổi đôi mươi, đôi mắt cô ấy sáng long lanh, dáng vẻ thùy mị yểu điệu khiến người nhìn không đỗi bàng hoàng, yêu thích.

Dung Ly khoác lên người một bộ áo trắng thanh khiết, mái tóc dài đen xõa, giờ đây cô cứ như là một bạch y tiên tử giáng trần chứ chẳng còn là hồ yêu của ma giới nữa.
Đột nhiên Giao Linh từ ngoài động bay vào, dùng kiếm chém thẳng vào Dung Ly, cũng may là cô ấy né được, nếu không tâm huyết tu luyện bao năm nay đã hóa thành công cốc..

 
Chương 5: Chương 5


Dung Ly bị tấn công bất ngờ, bàng hoàng ngạc nhiên hỏi:
- Tỷ tỷ, tỷ đang làm gì vậy? Muội là Dung Ly này, tỷ lầm người rồi!
- Bởi vì cô chính là Dung Ly nên ta mới muốn giết cô! Cô cướp đi Tuyết Chinh ca ca của ta, huynh ấy chẳng hề đoái hoài đến ta cũng là vì cô! Đi chết đi!
Nói rồi Giao Linh dùng Huyền Long kiếm pháp đánh Dung Ly.


Vì quá ngỡ ngàng, cộng thêm linh lực chưa hồi phục hẳn, Giao Linh đã chiếm thế thượng phong.
Dung Ly bị Giao Linh chém vào bên tay phải, máu từ từ nhỏ xuống, cô không còn sức để chống cự, Ly Ly thầm nghĩ lần này mình thực sự tiêu rồi...
Giao Linh thấy thế rất đắc ý, liền dùng hết sức đâm thẳng về phía Dung Ly, định kết liễu mạng sống của cô ấy.

Đột nhiên Thanh Xà từ trong người của Dung Ly hiện ra, đỡ đòn của Giao Linh, đồng thời ánh sánh từ thanh kiếm phát ra làm Giao Linh choáng váng.

- Ah...!cái gì thế này! Thanh Xà kiếm chết tiệt kia từ đâu mà bay ra vậy...
Nhân cơ hội ấy, Dung Ly liền nắm lấy thanh Thanh Xà kiếm và bỏ chạy, cô chạy xuống núi, nhưng Giao Linh vẫn chưa bỏ cuộc, đuổi theo từ phía sau.

Đến gần kết giới giữa Hàn Sơn và thế giới loài người, Dung Ly thầm nghĩ: "Trước sau gì mình cũng mất mạng, nếu ở lại thì bị Giao Linh tỷ, còn ra khỏi đây nếu bị loài người phát hiện còn thảm hơn.

Nhưng dù sao ra ngoài kia còn có cơ hội sống, còn ở lại đây thì chẳng nhẽ tâm huyết tu luyện ngàn năm cuối cùng lại phải bỏ mạng vô ích như vậy sao? Dù sao mình cũng đã hứa với Chinh ca ca, phải giữ cái mạng này để còn gặp lại huynh ấy...".

 
Chương 6: Chương 6


Nghĩ xong, Dung Ly dùng hết sức lực phá bỏ một phần kết giới, đủ để cô ra ngoài và chạy đi.

Lúc này Giao Linh cũng vừa đến nơi:
- Hừ, lại để cô ta chạy thoát.


Nhưng mà không sao, cô ta lưu lạc bên ngoài kia cũng chưa chắc gì toàn mạng hay may mắn gặp được đại huynh.

Thôi cứ mặc kệ, để người bên ngoài giết cô ta, ta đỡ phải động tay động chân.
Nói rồi Giao Linh quay lại.
[Ngoài kết giới, thế giới loài người]
Lúc này Dung Ly đã ra khỏi Hàn Sơn, do mất quá nhiều nội lực, Dung Ly biến lại thình hình dáng nửa người nửa yêu lúc trước.


Cô ấy đang rất lo lắng, sợ là gặp phải người có tu vi cao, cái mạng này coi như đã xong.
Do ảnh hưởng bởi khí hậu của Hàn Sơn, xung quanh vùng chân núi tuyết phủ lan dài ra ngoài một phần từ kết giới.

Dung Ly giờ rất yếu, lại bị Huyền Long kiếm pháp của Giao Linh đả thương, máu từ từ nhỏ xuống hạt tuyết trắng, nhuốm đỏ cả những nơi cô đi qua.
Đột nhiên từ phía xa, có một đoàn tháp tùng từ xa đi lại, trông có vẻ rất nhiều người có võ công cao cường, đang đi về hướng của Dung Ly..

 
Chương 7: Chương 7


Tướng Quân Hoàng Nguyệt Thành - Mạc Đông Cung Nhóm ngựa từ xa dần dần xuất hiện, nhìn những người cận vệ xung quanh, dường như bọn họ đều có võ công cao cường, tất cả lính xung quanh đều đi răm rắp theo hàng ngũ đã định sẵn.

Có lẽ người ngồi trong xe ngựa là một nhân vật khá quan trọng, cũng có thể là nhân vật có tiếng tăm lẫy lừng.

Dẫn đầu đoàn tùy tùng là một người mặt áo đen, hắn ta mang mặt nạ che khuất đi hầu hết nửa phần khuôn mặt.

Nếu nhìn kỹ hơn vào đôi mắt của hắn, cặp mắt lộ rõ vẻ lạnh lùng khát máu và sự tham vọng tột cùng.

Hắn chính là Diệp Doanh Hạo, cận vệ được tín nhiệm nhất ở Hoàng Nguyệt Thành.


Tuy là thường ngày hắn luôn tuân theo lệnh và tỏ ra vẻ trung thành với thành chủ, nhưng thực chất bên trong hắn lại nung nấu ý định làm phản rất lâu rồi.
Người ngồi bên trong xe ngựa lúc này chính là Mạc Đông Cung - là con trai thứ của thành chủ, tuy là cậu ta vẫn còn trẻ nhưng tiếng tăm đã vang dội lẫy lừng khắp vương quốc không chỉ vì những chiến công hiển hách mà cậu ta lập được, những tài nghệ, binh lược và quyền pháp mà cậu ta đã luyện mà còn bởi vẻ ngoài đẹp trai lạnh lùng phong trần đã làm ngã gục biết bao trái tim của các thiếu nữ trẻ.

Sở dĩ Đông Cung thường hay đối xử lạnh nhạt với người xung quanh bởi vì suốt cả khoảng thời gian tuổi thơ của cậu, cậu lớn lên trong sự nghiêm khắc của gia đình, sỉ nhục, ức hiếp của các huynh đệ vì mẹ cậu chỉ là một tì thiếp thấp kém của thành chủ.

Trong tâm trí của cậu, thứ mà cậu luôn muốn đạt được là sự nể phục, kính trọng và phục tùng của người xung quanh, cậu không muốn gần gũi với một ai vì cậu sợ bọn họ sẽ lại tổn thương cậu, hệt như những gì bọn họ đã đối xử với mẹ cậu.
Đoàn người từ từ xuất hiện rõ hơn trong sương mù dày đặc, Dung Ly nhìn thấy bọn họ, biết rằng không sớm thì muộn cũng sẽ có rắc rối to, nên cô định quay người tránh đi, nhưng vì vết thương khá nặng nên không thể chạy nhanh hơn.
Đột nhiên tên lính bên cạnh người áo đen chỉ tay về hướng Dung Ly la to:
- Doanh hộ vệ, nhìn xem phía bên kia kìa! Thuộc hạ cảm thấy người đó không được bình thường lắm!
Doanh Hạo suy nghĩ thoáng chốc, rồi ra lệnh:
- Tất cả hãy dừng xe lại, phía trước có biến.

Có vẻ là một kẻ khá nguy hiểm.

Ta sẽ đến đó xem trước tình hình, nếu an toàn thì chúng ta sẽ tiếp tục khởi hành!

Sau đó hắn ta chỉ về phía các tên lính bên cạnh và nói:
- Hai ngươi ở lại đây canh giữ, còn hai ngươi đi cùng ta! Nhanh lên!
Nói rồi Doanh Hạo cùng hai tên lính phi ngựa về phía Dung Ly.
***
- Á, Doanh hộ vệ! Cô...!cô ta là yêu quái! Nhìn kìa...!- Một tên lính ra vẻ sợ hãi chỉ tay về phía Dung Ly, vì hắn đã nhìn thấy đuôi và tai hồ ly của cô ấy lộ ra.
- Ngươi sợ gì chứ, ả ta chì là một con yêu nữ đang bị trọng thương thôi, với lại yêu ma dám cả gan vượt kết giới vào ban ngày thế này công lực cũng giảm!
- Nhưng...
Chưa đợi tên lính kịp nói hết lời, Doanh Hạo đã rút kiếm ra chỉ thẳng về phía Dung Ly mà quát to:
- Yêu nữ! Dám hiện thân phá phách giữa ban ngày! Hôm nay ngươi gặp ta là tới số rồi! Ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của ngươi!
- Không...!Không phải...!Đừng...!- Giọng Dung Ly yếu ớt đáp lại, nhưng có vẻ hắn ta cũng không để tâm đến mấy.
Hắn vung kiếm ra, dùng thuật dịch chuyển kiếp thi triển kiếm trận, nhưng khi thanhh kiếm vừa chuẩn bị bay vào ngươi Dung Ly, Thanh Xà kiếm trên tay cô ấy lại đột nhiên lóe sáng đỡ đòn, nhưng vì lực đánh quá mạnh nên Thanh Xà bị văng ra xa.


Dung Ly thầm nghĩ: "Lần này ta tiêu thật rồi...!Tránh Giao Linh nên mới chạy ra khỏi kết giới, ai ngờ lại gặp cao thủ.

Thanh Xà kiếm do khi nảy hấp thụ được linh khí trong động nên mới cứu ta được hai lần, giờ có lẽ linh khí đã cạn, cũng không thể thi triển pháp lực...!Tại sao ông trời lại nỡ đối xử với ta như vậy?..."
Vì lần tấn công lúc nảy đã bị Thanh Xà kiếm đở được, Doanh Hạo lên tiếng:
- Ngươi khá đấy, nhưng cuối cùng cũng sẽ phải chết dưới kiếm của ta! Lúc nảy may mắn tránh được kiếm thứ nhất, lần này xem ngươi làm thế nào!
Nói rồi Doanh Hạo thi triển kiếm pháp thêm một lần nữa, lần này đường kiếm nhanh hơn, mạnh hơn.

Tiếng kiếm lao đi trong gió tạo ra âm thanh vun vút, như đang thách thức với số phận của Dung Ly..

 
Chương 8: Chương 8


Lúc này bên phía đoàn xe ngựa đang dừng chân, Mạc Đông Cung ngồi bên trong xe ngựa
đột nhiên vén màn che, hỏi người tùy tùng đi bên cạnh, gương mặt chàng lạnh lùng như băng
phách ngàn năm:
- Có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao lại cho dừng xe?
Người tùy tùng nghe vậy liền quay lại, có vẻ khá lo sợ, cung kính trả lời:
- Thưa tướng quân, có vẻ như phía trước có chuyện gì xảy ra nên Doanh cận vệ hạ lệnh
cho cả đoàn dừng lại để kiểm tra ạ.
Sau khi người tùy tùng này vừa trả lời xong thì đột nhiên từ phía xa có tiếng động lớn, có
vẻ đó là tiếng va chạm giữa hai thanh binh khí với nhau.

Tiếng động ấy phát ra là do kiếm của
Doanh Hạo đánh trúng thanh kiếm Thanh Xà của Dung Ly.

Sau đó còn nghe tiếng nói chuyện la
lớn.


Đông Cung nghe thế liền nhanh chóng bước ra khỏi xe ngựa, không quên mang theo thanh
kiếm Tử Thanh của mình theo.
...
Trong lúc Doanh Hạo đang thi triển kiếm trận thêm một lần nữa, thanh kiếm lao đi vun vút
trong gió thẳng tiến về phía Dung Ly đang bị thương nặng, đột nhiên từ phía xa, một luồng ánh
sáng máu xanh tím bay lại, lóe sáng.

Trong chốc lát, kiếm của Doanh Hạo bị đánh bật ra xa.
Ngỡ ngàng không biết chuyện gì vừa mới xảy ra, Doanh cận vệ quay lại phía sau nhìn xem
là ai lại to gan dám cản kiếm của hắn.

Phía sau của Doanh Hạo lúc này là Đông Cung, khí chất
khác thường, điểm nổi bật ở Đông Cung nhất lúc này là gương mặt lạnh lùng, điềm tĩnh, như thể
trên thế gian này không có gì có thể lay động được cậu ta.

Thì ra thứ lúc nảy lóe sáng chính là
thanh kiếm Tử Thanh của Đông Cung, loại binh khí gia truyền của Mạc gia, cũng là một trong
những vũ khí trấn giữ Hoàng Nguyệt Thành.

Chả trách vì sao công lực của nó lại mạnh và diệu kỳ
đến như vậy.
Doanh hạo trong chốc lát quá ngỡ ngàng, không hiểu vì sao Đông Cung lại ngăn cản hắn
giết con hồ yêu này, liền hỏi:
- Mạc tướng quân, hà cớ gì ngài lại ngăn cản hạ thần diệt trừ yêu nghiệt?
Đông Cung thu kiếm về, quay qua nhìn Doanh cận vệ:
- Ngươi chưa hỏi ý kiến ta, lại muốn giết đi sinh linh vô tội như vậy.

Ngươi nghĩ tội này

của ngươi phải xử như thế nào?
Doanh Hạo được một phen bất ngờ, không hiểu vì sao Đông Cung lại muốn che chở cho
con hồ ly này, thầm nghĩ rằng lẽ nào tướng quân đã trúng yêu pháp của nó rồi sao...
- Thưa tướng quân, đây là yêu nữ vừa mới phá kết giới Hàn sơn xông ra đây, nếu không
giết nó, e rằng sau này sẽ có hậu hoạn...
Vẫn là giọng nói lạnh lùng ấy, Đông Cung đáp:
- Ngươi thật to gan, dám đối chấp với ta! Ta làm chuyện gì thì cũng có chủ đích của ta!
Cần đến lượt ngươi quan tâm sao?
- Nhưng...!nhưng...!tướng quân!...
- Câm miệng! Ngươi mau quay về điều động mọi người chuẩn bị tiếp tục cuộc hành trình!
Nói rồi, Đông Cung quay người tiến về phía Dung Ly, mặc cho Doanh Hạo đứng đó, có vẻ
hắn cũng ấm ức lắm, nhưng không thể nói được lời nào, đành phải tuân theo mệnh lệnh.
Lúc này, do đã mất máu quá nhiều nên khi ánh sáng giữa kiếm Tử Thanh lóe lên cũng là
lúc Dung Ly ngất đi.

Xunh quanh nàng là những giọt máu in hằng trên tuyết trắng, gió thổi lành
lạnh, nhưng làm sao có thể lạnh bằng lòng của Đông Cung.

Đông Cung bước đến, nhặt thanh kiếm
lên, đắn đo một hồi lâu rồi quay về phía Dung Ly, bế nàng lên và đưa về phía đoàn xe.


Trong đầu
chàng nghĩ thầm: "Đây Thanh Xà kiếm trong truyền thuyết đấy ư?"
Bóng chàng dần dần hòa cùng với đoàn người tùy tùng xa xa, để lại phía sau là những giọt
máu đỏ thấm đẫm và cả một phần tuyết trắng bị xáo tung bởi trận đánh vừa rồi.
Lúc này từ phía xa ở Hàn Sơn, Giao Linh đã chứng kiến hết những cảnh tượng vừa rồi.
Trong lòng cô ta ta tức lắm, không ngờ rằng số mạng của Dung Ly lại may mắn đến như vậy, vừa
có thể thoát được Huyền Long kiếm pháp của cô ta, lại vừa có thể được Tử Thanh kiếm của Đông
Cung cứu thoát trong gan tấc.

Tuy là tức giận như vậy, nhưng mà cô ta lại không làm được gì vì
giờ đây Dung Ly đã nằm trong tay của Đông Cung, cô ta liền thầm nghĩ rằng: "Hừ! Được lắm,
hôm nay là do ông trời chiếu cố cô, đời còn dài, sau này đợi ta luyện thêm pháp thuật mới, sẽ dùng
cả Huyền Long kiếm pháp kết hợp với Tiêu Hồn thần chưởng, xem có lấy mạng được cô hay
không!".

 
Chương 9: Chương 9


Hai canh giờ sau, bên trong xe ngựa của Đông Cung...
Vết thương của Dung Ly lúc này cũng đã được băng bó cẩn thận nên không còn ra nhiều
máu như lúc trước nữa, cũng may là bị kiếm của Giao Linh chém không sâu lắm, nếu không thì
mất từng ấy máu trong thời gian ngắn như vậy, nhẹ thì cũng đủ làm kiệt sức trong vài ngài, nặng
thì thậm chí đến tính mạng cũng không giữ được chứ chẳng chơi.
Dung Ly ngồi tựa vào một góc bên trong xe ngựa, tuy là diện mạo vẫn còn là nửa người
nửa hồ ly, nhưng dáng vẻ của nàng khi ngất đi vẫn còn toát lên vẻ nữ thần tuyệt sắc, những đường
nét sắc xảo.
Ngồi đối diện với nàng lúc này là Đông Cung, vẫn là gương mặt ấy, dáng vẻ ấy, ánh mắt
lạnh lùng ấy, chàng giờ đang cầm trên tay thanh kiếm Thanh Xà của Dung Ly, chăm chú nhìn và
xem xét kỹ nó sau khi đã trị thương một phần cho nàng.


Thanh kiếm lúc này trông có vẻ khác
thường hơn lúc trước, ban đầu khi nhìn thoáng qua, Thanh Xà chỉ như một thanh kiếm bình thường
không hơn không kém, nhưng càng nhìn kỹ, thì thấy có điểm kỳ dị khác thường, đặc biệt hơn hẳn
so với các món bảo vật khác.
Đông Cung vừa cầm kiếm quan sát, vừa thầm nghĩ:
"Màu sắc xanh biếc phản chiếu màu sắc của đại dương và bầu trời, đường nét chạm khắc
tinh xảo, đặc biệt phần ngọn lưỡi kiếm phân thành hai nhánh, cầm thanh kiếm lên, cảm nhận được
một phần linh lực mạnh mẽ đang bị phong ấn bên trong.

Thật là kỳ lạ, giống như những gì miêu
tả ghi chép trong sách cổ ở thư phòng ta, chẳng lẽ đây thực sự là Thanh Xà trong truyền thuyết của
ma giới sao? Nếu nói như vậy cô ta há chẳng phải là...!?! Không thể nào, dáng vẻ của cô ta trông
không giống loại yêu nữ độc ác, cũng không giống nữ vương, gương mặt lại lộ rõ vẻ ngây thơ, nội
công thì khá yếu, không đúng! Nhưng mà lời nguyền ngàn năm trong truyền thuyết lại sắp đến..."
Đông Cung giờ đây đang tràn ngập những câu hỏi chưa có lời giải đáp, chàng không muốn
giết cô gái này đi, không phải vì chàng động lòng thương xót, mà chỉ vì chàng đang tò mò muốn
biết liệu yêu ma có phải thực sự ác độc như những gì văn thư đã viết hay chăng.
Đột nhiên lúc này Dung Ly từ từ mở mắt, cơ thể bắt đầu cử động nhè nhẹ.
- Đây...!đây là đâu? Thiên đường hay địa ngục? Ta...!ta đã chết rồi sao?...!Ah...!Đau quá...
- Lúc này Dung Ly vẫn còn khá mơ hồ sau khi tỉnh dậy nên vẫn chưa ý thức rõ là mình hiện đang
ở đâu.
- Cô chưa chết đâu, tiểu hồ ly à.


- Đông Cung lúc này mới ngắt những dòng suy nghĩ vừa
rồi và nhìn về phía Dung Ly.
- Ngươi...!ngươi là ai? Ngươi muốn gì? - Giật mình hoảng sợ, chợt ý thức ra rằng mình
đang cùng với một kẻ loài người, Dung Ly lắp bắp nói.
Nhưng khi nhìn thấy trên tay Đông Cung đang cầm thanh kiếm mà Tuyết Chinh ca ca đã
tặng cho cô ấy, cô ấy chợt nói to và đưa tay ra định giựt lấy thanh kiếm:
- Ngươi, ngươi mau trả kiếm lại đây cho ta!
Đông cung khi này mới chụp lấy tay của Dung Ly, dồn cô ta vào sát một góc:
- À...!tiểu hồ ly cô cũng gan quá đấy! Thân đang trọng thương lại còn dám nghênh ngang
đòi trả kiếm.

Ta đã cứu cô, một câu đa tạ cũng không có, nếu biết vậy ta để mặc cho cô sống chết
không màng rồi.
- Ta...!ta xin lỗi.

Ta xin ngươi trả kiếm lại cho ta.


Nó là vật rất quan trọng...
Ánh mắt Đông Cung lúc này nhìn đáng sợ hơn rất nhiều, nhìn thẳng về phía Dung Ly, với
giọng nói hững hờ mà cứng rắn, chàng nói:
- Cô mau nói cho ta biết mục đích cô đến thế giới loài người là gì? Là do ai sai bảo cô? Tại
sao cô lại có thanh kiếm này? Các người định làm gì loài người chúng ta? Nếu cô trả lời không
thành thật thì đừng trách ta vô tình mà xuống tay!
Dung Ly sợ ánh mặt ấy, lại càng sợ kẻ đang ở ngay trước mặt nàng.

Vừa mới thoát được
tình huống thập tử nhất sinh lại phải đối mặt với tình huống thế này, nàng cảm thấy dường như
mọi xui xẻo đang đổ ập lên người nàng ấy.

 
Chương 10: Chương 10


- Cô mau nói cho ta biết mục đích cô đến thế giới loài người là gì? Là do ai sai bảo cô? Tại
sao cô lại có thanh kiếm này? Các người định làm gì loài người chúng ta? Nếu cô trả lời không
thành thật thì đừng trách ta vô tình mà xuống tay!
Bằng giọng run run sợ hãi, Dung Ly đáp lại:
- Ta...!Ta không biết ngươi nói gì cả.

Mau trả kiếm lại cho ta, ta cầu xin ngươi đó...
Nói rồi Dung Ly liền dùng tay bị thương còn lại cố gắng đẩy Đông Cung ra, nhưng lại một
lần nữa bị bắt lấy.

Lần này, Đông Cung siết chặt hơn, sức dùng cũng mạnh hơn, cổ tay nàng giờ
đây dường như đau đến không còn cảm giác, lại bị giơ ngược lên trên và ngày càng đẩy mạnh về
phía sau, vết thương cũ gần lành bắt đầu chảy máu, miếng vải khi nảy băng giờ đây lại một lần
nữa nhuốm máu tươi.
Gương mặt lạnh nhạt của Đông Cung nhìn Dung Ly, nhưng có vẻ khá hờ hững trước sự
đau đớn của nàng:
- Cô cũng khá cứng đầu đấy! Rõ ràng là đã sở hữu thanh kiếm có thể làm hơn cả một nửa

giang hồ khiếp sợ, mà lại tỏ vẻ ngây thơ không biết gì.
Do không chịu nổi đau đớn cộng thêm đả kích từ sự phản bội giữa tỷ tỷ mà mình yêu
thương bấy lâu nay, giờ đây cả thể xác lẫn trái tim của Dung Ly đều đang bị kẻ khác tồn thương
và dày vò.

Hai hàng lệ từ trong khóe mắt từ từ chảy xuống, thiết nghĩ trên thế gian này, chẳng lẻ
loài người ai cũng lạnh lùng vô cảm như kẻ đang ở ngay trước mặt nàng thế ư?
Thấy Dung Ly chợt rơi nước mắt, Đông Cung bỗng nhiên thả lỏng tay, chàng nghĩ có lẽ cô
ấy thật sự không biết thật, có lẽ chàng đã hơi quá đáng.

Chàng thả tay ra, Dung Ly vội rút tay về,
cổ tay nàng giờ đây đã sưng đỏ, máu từ vết thương cũng thấm ra cả ngoài miếng vải băng vết
thương màu trắng luôn rồi.

Nàng thầm nghĩ: "Nếu bây giờ có đôi co với hắn cũng không thể lấy
lại được Thanh Xà, vả lại bản thân ta cũng đang bị thương.

Ta chỉ có một mình, cũng không làm
được gì, hay là cứ mặc cho mọi chuyện đi, đợi khi nào hồi phục rồi thì sẽ tìm cơ hội lấy lại thanh
kiếm chắc cũng chưa muộn".

Vừa nghĩ, nàng vừa nép người vào một góc, nhìn qua khung cửa đã
bị rèm che, rồi từ từ nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Đông Cung lúc này khi thả tay ra, đã quay người ngồi lại vị trí đối diện lúc ban đầu, chàng
cũng không nói gì, bỗng chợt thấy dường như mình đã làm điều gì có lỗi.
"Ta sao thế này, đối với những kẻ khác ta chưa hề có cảm giác này.

Cô ta tuy là yêu, nhưng
lại chẳng hề có điểm nào giống trong sách miêu tả cả.

Nhìn dáng vẻ thuần khiết lại ngây thơ, rõ
ràng không hề độc ác hay tàn nhẫn...!Chẳng lẽ ta đã sai rồi sao...!hay là do cô ta giỏi giả vờ che

đậy?"
...![một canh giờ sau] ...
Từ bên ngoài xe ngựa, tiếng một thị vệ vang lên làm Dung Ly tỉnh giấc:
- Mạc tướng quân, phía trước có quán nước bên đường, cỏ vẻ như cũng có thức ăn, ngài
nghĩ chúng ta có nên cho binh sĩ dừng chân nghỉ ngơi một tí không ạ?
- Được rồi, hãy cho mọi người dừng chân, bây giờ cũng trưa rồi.
- Tuân lệnh.
Đông Cung nhìn về phía Dung Ly, vẫn là ánh mắt khi lạnh nhạt khi nảy của chàng làm
nàng sợ sệt.
- Bây giờ cô có thể biến thành hình dạng con người được không?
- Chắc...!chắc là được...
- Vậy thì hãy biến thành người đi, nếu không cô sẽ dọa người trong quán hoảng sợ mất.
- Uhm...
Đông Cung định quay người đi, nhưng có lẽ vẫn còn điều gì chưa nói hết nên chợt nhìn về
phía Dung Ly, nói:
- Nếu cô có thái độ tốt làm ta hài lòng, ta sẽ có thể xem xét lại mà trả thanh kiếm ấy cho
cô.
Gương mặt Dung Ly chợt rạng rỡ, dừng như đây chính là tin tốt nhất đầu tiên mà nàng
nhận được trong chuỗi sự kiện vừa xảy ra, nàng mỉm cười, quên cả đau đớn:
- Thật...!ngươi nói thật chứ?!
- Mạc Đông Cung ta không phải loại người nói hai lời.
- Đa tạ ngươi rất nhiều!

Nhìn thấy biểu cảm của Dung Ly, Đông Cung cũng cảm thấy đôi chút ngạc nhiên.

Chàng
chưa từng thấy ai nhẹ dạ như cô ấy, vừa nghe lời nói từ một người, đã vội vàng tin ngay.

Một điều
đơn giản như vậy cũng đủ để cô ấy mỉm cười rạng rỡ, dường như những đau khổ vừa rồi chưa hề
tồn tại.
Một lúc sau, khi cả đoàn xe đã dừng lại đi vào quán nước ven đường nghỉ chân.

Dung Ly
cùng với Đông Cung bước ra từ xe ngựa.

Điều kỳ lạ là cảnh vật xung quanh khá vắng vẻ, nhưng
vì sao lại có quán nước nhỏ này mọc lên ven đường.
Dung Ly lúc này đã dùng phép thuật nàng vừa mới luyện được, biến thành hình dạng cô
gái trẻ, mặc y phục màu trắng như lúc đầu nàng ở trong động vừa thành hình người.

 
Chương 11: Chương 11


Dung Ly bước xuống xe, cùng Đông Cung đi váo quán nước.

Tuy y phục của nàng mang
một màu trắng đơn giản thuần khiết, nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp trong sáng của nàng.

Cả hai cùng
ngồi xuống, lúc này tiểu nhị bước đến ân cần hỏi:
- Chào hai vị khách quan, các vị cần gì ạ? Trong quán chúng tôi hiện chỉ có vài món đơn
giản như màn thầu hay rau xào với thịt mà thôi, mong hai vị thông cảm.
Đông Cung nhìn về phía Dung Ly rồi cất giọng hỏi:
- Cô muốn dùng gì thì cứ gọi.

Ăn hay không thì cũng tùy cô.
- Um...!tiểu nhị à,cho ta một đĩa rau xào không thôi được không? Ta không ăn thịt được.
- Dạ vâng.

Còn ngài đây muốn dùng gì ạ?
- Cho ta vài cái màn thầu với một tí trà là được rồi.
- Khách quan đợi tí, sẽ có ngay thôi ạ.


- Tiểu nhị vui vẻ đi vào trong.
Lúc này Đông Cung nhếch mép cười, nói với Dung Ly:
- Chẳng phải yêu quái các người thường dùng máu của người khác để tu luyện sao? Cớ sao
cô lại nói là mình không ăn thịt được?
Dung Ly có vẻ hơi cau mày, tỏ vẻ không hài lòng:
- Đâu phải yêu quái nào cũng sát sinh đâu.

Sau khi nữ ma vương bị Triệu vương loài người
các ngươi tiêu diệt, yêu ma chia năm xẻ bảy, tứ tán khắp nơi.

Nhưng điển hình có hai loại chính,
một là dùng máu của vật sống để gia tăng công pháp, chuyên luyện những cấm thuật, còn hai là
không sát sinh nên tuy pháp thuật kém hơn nhưng máu và linh lực của bọn ta rất trong sạch.

Do
đó bọn người ở loại đầu tiên thường hay giết bọn ta để dùng nó làm nguồn năng lượng thiết yếu
cho bọn chúng luyện cấm thuật, vì vậy số lượng của bọn ta ngày càng giảm, bây giờ còn lại chẳng
bao nhiêu.
- Thi ra là vậy sao...
Dung Ly liền tiếp lời:
- Chứ còn sao nữa, ngươi đừng có đánh đồng người khác như vậy chứ.

Đúng là loài người
các ngươi không biết phân biệt đâu là phải trái, đúng sai.
- Ah, cô có vẻ mạnh miệng nhỉ, đừng quên những gì ta đã nói lúc nảy với cô.
Chợt nhớ lại chuyện Đông Cung hứa sẽ trả lại Thanh Xà nếu Dung Ly có biểu hiện tốt,
Dung Ly tức giận nhưng không thể nói được gì:
- Ngươi...
Lúc này tiểu nhị từ bên trong chạy ra, mang theo các món ăn mà hai người yêu cầu, vẻ mặt
niềm nở:
- Đồ ăn tới rồi đây! Chúc khách quan ngọn miệng!
Khi này Đông Cung chợt nhìn thấy bàn tay của tiểu nhị.


Bàn tay của hắn có vẻ chay sần,
lại thô.

Chàng thầm nghĩ rằng tên tiểu nhị này không phải là người bình thường, chỉ có những
người đã từng luyện võ, cầm qua kiếm thì bàn tay mới như thế này.
Dung Ly ngồi đối diện đã cầm đũa lên định gắp thức ăn bỏ vào miệng, nhưng nàng chợt
nhận ra trong món ăn có điều gì bất thường, liền lên tiếng:
- Khoan đã, trong thức ăn có độc!
Các binh sĩ trong quán chợt dừng ăn, cả bầu khí trong quán trở nên yên tĩnh đến lạ thường.
Tiểu nhị lúc này chợt phì cười lên tiếng:
- Cô nương à, tại hạ nghĩ cô đã nhầm lẫn gì đó rồi.

Trong đồ ăn làm sao mà có độc được!
Dung Ly liền đứng dậy, nói to:
- Ta không có nhầm, rõ ràng trong món ăn này có độc từ cây Liễu Ma trong ma giáo.

Làm
sao mà ta không biết được!
Lúc này mọi người xung quanh bàn tán xôn xao.

Tiểu nhị tỏ vẻ khó xử.

Đột nhiên hắn rút

ra một con dao ngắn hai đầu định tiến thẳng đến đâm Dung Ly, đồng thời lưỡi dao còn lại chém
vào Đông Cung.

Nhưng làm sao hắn lại có thể nhanh bằng Đông Cung được chứ? Chỉ trong nháy
mắt, Tử Thanh kiếm rút ra, ánh sáng lóe lên.

Người xung quanh chưa kịp nhìn thấy gì cả thì tên
tiểu nhị đã đổ gục xuống đất.
Binh sĩ lúc này rất đỗi bàng hoàng, đột nhiên từ trong đám binh lính, có vài người phát
chứng kỳ lạ sùi bọt mép mà chết.

Rõ ràng là trong thức ăn có độc, người trong quán chắc hẳn muốn
hành thích người của Hoàng Nguyệt thành.
Từ trong quán đột nhiên hàng loại kiếm khách vận y phục đen, che mặt, đồng loạt xông ra
tấn công thẳng vào đám binh sĩ đang ngồi nghỉ ngơi, thừa lúc mọi người chưa kịp phản ứng tấn
công.

.

 
Chương 12: Chương 12


Từ trong quán đột nhiên hàng loại kiếm khách vận y phục đen, che mặt, đồng loạt xông ra tấn công thẳng vào đám binh sĩ đang ngồi nghỉ ngơi, thừa lúc mọi người chưa kịp phản ứng tấn công.
Tình huống bây giờ khá là hỗn loạn, tiếng đánh nhau từ binh khí phát ra "choeng, chang", máu từ những kẻ bị đánh bại dưới lưỡi kiếm vô tình văng tứ phía.
Ngay lúc nguy cấp, Đông Cung liền đưa Thanh Xà kiếm cho Dung Ly, cố tình nói lớn để cho cô ấy nghe rõ, không bị cho tiếng ồn cản trở:
- Cô mau cầm lấy thanh kiếm và tự bảo vệ cho bản thân mình đi!
Nói rồi Đông Cung đưa Dung Ly thanh kiếm, nhận được thanh kiếm quý báu của mình, nàng không còn gì vui hơn, liền rút kiếm ra, luồng ánh sáng màu xanh thẳm lóe lên, bằng những động tác liến thoắn nhanh nhẹn, nàng đã đỡ được hầu hết các đòn tấn công từ đối thủ.
Từ trong đám người áo đen, có một kẻ hình như đã nhận ra được thanh kiếm mà Dung Ly đang cầm trên tay, liền la to ra lệnh:
- Các anh em, mau tập trung tấn công con bạch hồ đó, hãy cướp kiếm về cho chủ nhân để lập công!
Nói rồi cả đám người đột nhiên dồn dập nhau tấn công Dung Ly, nàng ấy lúc này vừa ngỡ ngàng không biết có chuyện gì xảy ra với bọn họ, lại bị sức ép tấn công dồn dập nên đã có phần đuối sức.


Nhận ra dáng vẻ đã thấm mệt của Dung Ly, một tên trong đám liền dùng thanh kiếm trên tay, tiến thẳng từ phía sau nàng ấy, cố ý muốn đâm thẳng vào tim nàng.
Đột nhiên lúc này, một bóng đen bay đến, ánh sáng lóe lên, kiếm của tên đó văng ra xa, đồng thời cổ của hắn bị cắt một vết sâu, máu từ từ phún ra, ngã quỵ.

Thì ra người bay đến khi nảy chính là Đông Cung, chàng lại một lần nữa cứu mạng Dung Ly.

Ngay lúc này, Đông Cung đẩy Dung Ly sát vào người mình, một tay cầm Tử Thanh kiếm, tay kia giữ lấy tay cầm kiếm của nàng, thi triển những đường kiếm điêu luyện nhanh như chớp, mục tiêu lại rất chính xác khiến cho bọn người ấy không cầm cự nổi.
Chẳng mấy chốc đám người đã bị đánh tan tác, chỉ còn lại hai tên sống sót định dùng khinh công bỏ chạy.

Đông Cung khi này mới buông tay Dung Ly ra, dùng phi tiêu ném vào chân của hai tên áo đen định bỏ chạy.

Bị trúng tiêu, bọn chúng đau đớn ngã xuống đất.

Ngay giây phút bọn chúng vừa rơi xuống, cũng là lúc Doanh Hạo bay lại, đường kiếm của hắn nhanh đến nổi chém đứt cổ của hai tên thích khách chỉ trong chớp mắt.

Mọi người xung quanh lúc này ai nấy đều ngỡ ngàng, không chỉ vì chuyện vừa bị tấn công bất ngờ khi nảy, mà còn về chuyện Doanh cận vệ chém chết hai tên là đầu mối duy nhất để truy ra đầu đuôi chuyện này.


Doanh Hạo bước đến bên Đông Cung, quỳ xuống cúi đầu, tạ tội:
- Thuộc hạ xin tướng quân hãy trách tội! Khi nảy thuộc hạ thấy bọn chúng định rút ám khí trong người ra nên mới chạy lại định ngăn cản, nhưng lại lỡ tay giết chết cả hai.

Thuộc hạ biết bản thân mang tội nặng!
Đông Cung lúc này đang đứng nhìn xung quanh, quan sát kỹ càng bọn áo đen, xem xét số lượng binh sĩ tổn thất, rồi nhìn lại Doanh Hạo đang quỳ nhận tội, vẻ mặt lạnh lùng nhìn hắn, rồi nói giọng trầm trầm:
- Ngươi đứng lên đi, cũng không thể trách ngươi được!
Sau đó chàng hạ lệnh:
- Tất cả nghe lệnh ta, mau dọn dẹp sạch sẽ những cái xác này, chôn cất họ cẩn thận.

Khám xét người bọn thích khách xem có thứ gì bất thường thì nhanh chóng báo cáo!

Tất cả đồng thanh: "Tuân lệnh".
Nói rồi Đông Cung quay người bước đi về phía cạnh bờ sông xa xa gần quán nước ấy.

Những giọt máu nhỏ xuống từ Tử Thanh kiếm vẩn chưa dứt thì đã được chàng tra vào bao.

Dung Ly thấy vậy mới vội vã chạy theo sau, nhưng lại không dám đi sát vì có lẽ nàng cảm nhận được tâm trạng lúc này của Đông Cung không được tốt cho lắm.

Nàng sợ lại một lần nữa rơi vào tình huống nguy hiểm vì con người khó đoán, khó gần này..

 
Chương 13: Chương 13


Chương III: Kẻ Phản Bội
Đông Cung xoay người bước về phía bờ hồ gần đấy.

Ngoài âm thanh từ phía binh sĩ đang bận rộn dọn dẹp "bãi chiến trường" khi nảy, thì cảnh vật xung quanh yên tĩnh một cách lạ thường.

Dung Ly âm thầm đi theo sau Đông Cung, nàng cũng không biết vì sao mình lại đi theo phía sau chàng, có lẽ là do cảm tính, cũng có lẽ là do từ khi rời khỏi Hàn Sơn đến nay, người mà nàng ở bên cạnh nhiều nhất chính là Đông Cung.

Nàng cố gắng giữ khoảng cách nhất định với chàng, vì Dung Ly không muốn trong cơn tức giận của Đông Cung, nàng chính là vật để trút giận.

Thêm vào đó, càng đi xa khỏi đám binh sĩ, nàng luôn chú ý từng bước chân nơi mình sắp đặt xuống, vì ngộ nhỡ giẫm phải một cành cây, hay một nhánh lá khô cũng đủ gây ra sự chú ý trong không gian lúc này.

Đông Cung bước mãi đến khi ranh giới giữa mặt nước và bờ hồ không còn là bao nhiêu, chàng đứng đấy, trầm ngâm một hồi lâu, có lẽ là đang suy nghĩ về chuyện gì đó.

Một lúc sau, chàng lấy trong người ra cây sáo màu ngọc bích, cây sáo mà Đông Cung đã mang theo bên người suốt từ lúc nhỏ.

Có lẽ vật này chính là người bạn duy nhất của chàng, bên chàng lúc viễn chinh, lúc buồn, lúc vui, cùng sẽ chia những kỷ niệm của một tuổi thơ chan chứa đầy sự cay đắng, hắt hủi từ người thân.
Khúc nhạc từ từ vang lên, điệu sáo lúc thì trầm bổng, lúc thì ngân nga, chan chứa nhiều cảm xúc.

Từ xa, Dung Ly lúc này đã nép mình vào một gốc cây gần đó.

Lúc đầu nàng cũng thấy làm lạ, rõ ràng trong âm điệu của tiếng sáo thể hiện rõ sự bất cần về nhu cầu vật chất, rõ ràng là quá tiêu diêu tự tại, ung dung phong trần.

Nhưng càng về sau, khi chú tâm nghe kỹ hơn thì lại mang mác buồn, những điệu buồn ẩn chứa trong âm thanh trầm lắng, tự hỏi trên thế gian này còn có người thứ hai nào có thể thổi ra được một khúc nhạc xao xuyến lòng người như vậy nữa chăng?
Trong khi nghe sáo, lòng Dung Ly chợt có nhiều câu hỏi, lúc đầu nàng nghĩ hắn là người lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng nếu hắn là người như vậy, thì làm sao hắn có thể thổi ra được âm điệu này?
Chợt một làn gió nhẹ thổi qua, tiếng lá xào xạc, tóc, y phục của Đông Cung nhẹ nhàng bay bay, tạo ra một khung cảnh thật đẹp.

Tiếng sáo dần dần chuyển đến âm điệu cuối rồi kết thúc.

Trong lòng của Dung Ly lúc này vẫn còn nửa thực nửa hư, nàng vẫn còn miên man đắm chìm trong điệu sáo và những câu hỏi trong lòng nàng nên vẫn chưa chú ý là Đông Cung đã ngừng thổi.


Cho đến khi một giọng điệu trầm lành lạnh vang lên, phá tan đi những suy nghĩ của nàng, đưa Dung Ly về lại thực tại:
- Cô mau ra đây đi.

Đứng nép bên gốc cây nảy giờ bộ tưởng ta không chú ý sao?
Dung Ly giật mình, nàng không hiểu vì sao giọng điệu của Đông Cung lúc này so với điệu nhạc lúc nảy thật khác xa nhau hoàn toàn, dường như người lúc nảy thổi sáo không phải là chàng, mà là một người nào ấy.

Nàng có vẻ khá sợ sệt, đáp:
- Ơ...!được rồi...!um...
Nàng bước đến gần Đông Cung, nhưng lại không dám ngẩng mặt lên, tay nàng vẫn cầm Thanh Xà kiếm, nhưng lại có vẻ khá run run.
- Cô sợ ta đến vậy sao? Ngẩng đầu lên xem, cùng lắm ta cũng không đáng sợ hơn ác quỷ chứ?
Dung Ly từ từ ngẩng mặt lên, nhìn Đông Cung.


Vẫn là gương mặt băng giá ấy, vẫn là ánh mắt ấy, nhưng vì sao nàng lại cảm thấy không đáng sợ như những lần trước nữa.Lúc nào cũng là dáng vẻ đó, thật là khó đoán! Không biết là đang tức giận hay bình tĩnh, tâm trạng không được tốt hay hài lòng?!
- Ah, đâu có...!Ta chỉ là...!à mà không có gì...
- Ừm...
Nếu là người thường thì nghe câu nói giữa chừng, ngập ngừng như vậy hay tò mò, muốn nghe những lời còn lại.

Nhưng mà người này lại hoàn toàn khác, chỉ "ừm" một tiếng, làm cho người ta không biết phải nói gì thêm.
Cũng không lâu sau, do không chịu nổi sự im lặng bao trùm, Dung Ly liền lên tiếng nói:
- Chuyện lúc nảy,...!ừm...!ta nghĩ không đơn giản như vậy..

 
Chương 14: Chương 14


Lúc này Đông Cung từ từ quay qua nhìn Dung Ly, gương mặt lại khá nghiêm túc hơn khi nảy, hỏi:
- Vậy cô nói ta nghe thử xem, chuyện đó có chỗ nào mà không đơn giản?
Đúng là câu hỏi mà Dung Ly đang chờ đợi từ nảy đến giờ, nàng liền nhanh chóng trả lời ngay:
- Lúc nảy khi hai tên thích khách kia chạy đi, rõ ràng ta nhìn thấy bọn chúng chẳng lấy thứ gì ra cả, cũng không có ý định sẽ phóng ám khí.

Vậy tại sao cận vệ của người lại bảo là bọn chúng có vấn đề? Ta thấy trong chuyện này có điều gì kỳ lạ, liệu...
Dung Ly chưa kịp nói hết câu thì đã bị Đông Cung ngắt ngang lời, hình như chàng không muốn cô ấy nói ra, hoặc cũng có lẽ chàng đã hiểu ra mọi chuyện:
- Nhiều lúc lo lắng cho chuyện người khác chỉ chuốc lấy phiền toái cho bản thân.

Ta nghĩ cô nên quan tâm bản thân mình thì hơn.

Chuyện đó của ta, ta tự có chủ đích, không cần cô phải lên tiếng.
Câu nói vừa nảy của Đông Cung như có ý nói Dung Ly là người lo chuyện bao đồng thiên hạ, nghe được câu nói ấy, nàng có vẻ tức giận lắm, nhưng vì yếu thế nên không nói được gì.


Nàng thầm nghĩ: "Hứ, người ta có lòng tốt muốn nói cho ngươi nghe, vậy mà lại nói những ngôn từ đáng ghét như vậy.

Lần sau người có bị gì thì cũng mặc kệ ngươi! Đúng là khó ưa!"
Khi này từ phía xa, Doanh cận vệ từ từ đi lại gần, nhưng do nhận ra Đông Cung đang nói chuyện với Dung Ly nên cũng không dám bước gần lắm.

Thấy vậy, Đông Cung mới lên tiếng:
- Ngươi có chuyện gì cần bẩm báo thì cứ nói!
Doanh Hạo bước lại, kính cẩn cúi đầu, tâu:
- Mạc tướng quân, chúng binh sĩ đã dọn dẹp sạch sẽ và chôn cất bọn người đó cẩn thận rồi.

Xin ngài hãy hạ lệnh tiếp tục cuộc hành trình càng sớm càng tốt!
- Được, mau truyền lệnh xuống, chuẩn bị khởi hành!
Lúc này, Dung Ly chợt lên tiếng:
- Khoan đã! Ngươi có thể dẫn ta đến chỗ chôn cất bọn họ được không?
Đông Cung tỏ vẻ ngạc nhiên, liền quay sang nhìn Dung Ly rồi hỏi:
- Cô lại muốn làm gì nữa đây?
- Ta...!ta chỉ muốn vái lạy và cầu siêu cho bọn họ thôi.

Vì từ trước đến giờ ta chưa hề giết người, lần này do bất đắc dĩ nên ta mới làm như vậy.

Ta không muốn cứ mãi bị vong hồn của bọn họ đeo bám theo đòi trả thù đâu...
Tuy có vẻ trong lòng khá ngạc nhiên, nhưng Đông Cung vẫn không thể hiện mấy ra bên ngoài, chàng nhẹ gật đầu, nói:
- Được thôi, cô muốn là gì thì tùy cô.

Nhưng hãy nhớ kỹ lời của ta, trên chốn giang hồ này là vậy, nếu cô không giết họ, thì họ cũng sẽ giết cô!
Nói rồi Đông Cung quay người đi về lại phía đoàn người.


Dung Ly từ từ đi theo sau, lời nói lạnh lùng khi nảy chính là thứ duy nhất còn đọng lại trong tâm trí nàng lúc này.

Giọng nói ấy cứ mãi vang vọng làm nàng không thể không nguôi nghĩ về nó: "Nếu cô không giết họ, thì họ cũng sẽ giết cô!"...
...
Dung Ly sau khi đã đến trước các ngôi mộ mà đám quân sĩ vừa mới đắp lên khi nảy, nàng liền quỳ xuống chắp tay trân trọng, miệng lầm bầm khấn vái gì đó, rồi lạy ba lạy.

Mọi người xung quanh tuy khá ngạc nhiên, không hiểu vì sao Dung Ly lại đi lạy đám thích khách đã tàn sát các anh em bọn họ.

Tuy trong lòng có uẩn khúc, thấy kỳ lạ nhưng lại không ai dám lên tiếng, vì bọn họ cảm nhận được tâm trạng Đông Cung lúc này không được tốt lắm, nếu họ bàn tán chuyện gì, chẳng may làm phật lòng tướng quân mà bị phạt thì hậu quả chắc có thể sẽ không lường.
Bầu trời lúc này đột nhiên nổi gió, luồng gió lạnh từ từ thổi qua tán cây, bụi cỏ làm phát ra âm thanh xào xạc, càng lúc càng mạnh.

Có lẽ cơn gió này đang dự báo sẽ có một cơn mưa lớn gần ập đến.

Cũng phải thôi, địa điểm nơi bọn họ đang ở lúc này đã xa Hàn Sơn rồi nên thời tiết cũng sẽ không còn bị ảnh hưởng bởi tuyết lạnh băng giá ở nơi ấy nữa mà trở lại khí hậu bình thường.
Dung Ly lúc này khấn lạy cũng đã xong, từ từ đứng lên.

Đông Cung từ xa bước lại, có lẽ chàng đã đoán trước rằng mưa sẽ đến bất chợt lúc nào, không sớm thì muộn nên đã nói:

- Ta nghĩ chúng ta phải mau chóng khởi hành.

Trời có vẻ sắp đỗ mưa, cứ trì hoãn mãi ở đây thì sẽ làm chuyến đi về thành chậm trễ mất.
Dung Ly sau khi nghe Đông Cung nói, gương mặt tỏ vẻ khá ngạc nhiên và ngơ ngác, nàng liền nhanh chóng hỏi:
- Mưa sao? Đó là cái gì vậy? Là thứ không tốt à?
- Cô không biết mưa là gì sao? Cô làm ta ngạc nhiên đấy!
- Ta từ đó đến giờ ở Hàn Sơn, quanh năm suốt tháng giá lạnh, tuyết dày bao phủ.

Ta chỉ biết là khi nào trời đổ tuyết, chứ chẳng bao giờ nghe khi nào trời đổ mưa cả...
- Cô mau chóng lên xe đi, ta sẽ nói cho cô sau.
Nói rồi Đông Cung liền hạ lệnh cho các binh sĩ nhanh chóng khởi hành.

Mọi người lúc này nhanh chóng răm rắp tuân theo lệnh, xếp vào vị trí ngay ngắn đã định sẵn lúc trước, chờ cho tất cả những người khác đã yên vị, liền thúc ngựa khởi hành..

 
Chương 15: Chương 15


Không bao lâu sau khi đoàn người ngựa đã khởi hành, lúc này trong xe ngựa, Dung Ly và Đông Cung đã ngồi ngay ngắn vào chỗ của mình.

Trong đầu Dung Ly vẫn luôn nhớ về thứ được gọi là "mưa" mà Đông Cung nhắc đến khi nảy, trong tâm trí nàng lúc này đắm chìm trong những tưởng tượng, nàng không hiểu rốt cuộc nó là gì.

Nàng thầm nghĩ "Mưa là gì nhỉ? Vật này là do ông trời đổ xuống, mang theo cả gió á? Hơn thế nữa, lại làm cho hắn ta vội vã như vậy...!hưm...!chắc phải là thứ ghê gớm lắm đây?!" Dung Ly chợt nhận ra, cứ chìm đắm trong tưởng tượng như vậy cũng sẽ chẳng giúp ích được gì, thôi đành hỏi hắn ta cho ra lẽ vậy.
- Này, lúc nảy ngươi nói là khi lên xe sẽ nói cho ta biết "mưa" là gì mà! Giờ chúng ta đã khởi hành rồi đấy, ngươi mau nói đi.
Đông Cung sau khi nghe câu hỏi, chợt nhếch mép cười nhẹ một cái:
- Haiz...!được rồi.

Có phải cô đã từng nói ở Hàn Sơn, cô chỉ nhìn thấy tuyết đúng không? Mưa cũng như vậy đó, tuy nhiên tuyết có hình dạng, chạm vào khá lạnh, còn mưa chỉ đơn thuần là những hạt nước từ trên trời rơi xuống, không lạnh, chỉ làm cho người ta mát mẻ mà thôi.
Dung Ly nghe xong liền cảm thấy ngạc nhiên, có phần hụt hẫng.


Nàng không ngờ thứ gọi là "mưa" chẳng hề ghê gớm tí nào.

Nhưng đây là lần đầu tiên kể từ khi nàng gặp Đông Cung, thấy hắn mỉm cười.

Tuy chỉ là nụ cười nhẹ, nhưng sao lại mang đến cảm giác thân thiện hơn nhiều so với gương mặt băng giá lúc trước.
- Ah...!thì ra là vậy á?...!Ngươi đúng thật là biết cách làm người khác thất vọng mà.

Sao không nói ngay lúc ấy luôn đi, chẳng phải tốt hơn sao?
- Bởi vì ta thích để cho cô ngoan ngoãn chờ đợi.

- Đông Cung đáp lại.
- Hứ, ta không nói chuyện với ngươi nữa!
Nói rồi Dung Ly giận dỗi quay mặt qua chổ khác, nàng vén bức màng che cửa sổ trên xe sang một bên, ngắm cảnh ven vệ đường.

Không thèm chú ý đến Đông Cung nữa.

Nàng nghĩ thầm: "Chắc bây giờ hắn đang nghĩ mình trẻ con lắm, cả mưa mà cũng không biết là gì.

Nếu không giả vờ giận dỗi, chắc mình sẽ bị chọc xấu hổ đến chết mất..."
Nhìn thấy Dung Ly trong dáng vẻ như thế này, trong lòng Đông Cung chợt phì cười, chàng chưa bao giờ thấy một yêu nữ đáng yêu như thế này.


Dựa theo những gì chàng nghe từ người khác và xem trong văn thư, yêu quái chỉ biết giết hại người vô tội, gây náo loạn nhân gian, ai mà ngờ thực tế lại như thế này, khác xa những gì họ nói, rõ ràng trăm nghe không bằng mắt thấy, cô gái này có vẻ thật thú vị!
[Vài canh giờ sau]
Lúc này trời cũng đã xế chiều, mây đen trên bầu trời cứ âm u mãi, nhưng vẫn chưa chịu đổ mưa.

Con đường đi xung quanh ngày càng vắn vẻ, có lẽ vì người ta nghĩ rằng trời sắp có mưa to gió lớn nên không ai dám đi ngoài đường, cộng thêm đây là vùng ngoại thành nên ít cư dân sinh sống cũng phải thôi.
Bên trong xe ngựa, cả Đông Cung và Dung Ly đều thiếp đi, chắc có lẽ vì quá mệt.

Dung Ly lúc này chợt từ từ mở mắt, nàng không biết mình lại thiếp đi từ lúc nào, hình ảnh trước mắt lúc này vẫn còn mờ mờ ảo ảo.

Vài giây sau đó, nàng đưa tay lên dụi dụi vào mắt, cỏ vẻ đã tỉnh táo hơn khi nảy.

Không khí xung quanh lúc này sao chợt yên tĩnh đến lạ thường, nàng chợt nhìn về phía Đông Cung, thì ra chàng cũng thiếp đi.

Bên ngoài lúc này chỉ nghe tiếng bước chân ngựa và tiếng bánh xe gỗ lăn đi kêu lộp cộp, lộp cộp.

Nhìn bộ dạng thiếp đi của Đông Cung lúc này, quả thật không đáng sợ như hắn tỉnh tí nào.

Nàng từ lúc gặp hắn đến nay, chưa hề dám nhìn thẳng vào mặt hắn quá lâu, giờ đây có lẽ là lần đầu nàng dám nhìn Đông Cung rõ ràng như vậy.

Tuy là bình thường có vẻ hơi lạnh lùng, nhưng không thể nào từ chối rằng hắn có dung mạo khá đẹp trai, những đường nét trên gương mặt tạo ra vẻ ngoài của một lãng tử phong lưu.

Trên tay Đông Cung lúc này vẫn đang giữ chặt Tử Thanh kiếm, Dung Ly thấy vậy liền tò mò, nàng nghĩ thầm: "Tranh thủ lúc hắn ngủ, hay là đi lại gần xem kiếm của hắn thử xem.

Có lẽ đây là món bảo bối quý báu của loài người nên thấy hắn luôn trân trọng giữ bên người...!"
Nói rồi nàng từ từ rón rén đứng dậy, nàng cố gắng nhẹ nhàng hết mức để không gây ra tiếng động, ngộ nhỡ hắn mà thức dậy thì chắc là tiêu đời..

 
Chương 16: Chương 16


Trong lúc Dung Ly đã bước gần tới bên Đông Cung, nàng cảm giác không khí xung quanh thật ngẹt thở, càng bước đến gần bao nhiêu, nàng càng không dám thở mạnh bấy nhiêu, nàng lo rằng chỉ một lần bất cẩn thở mạnh ra thì Đông Cung sẽ tỉnh dậy, như vậy thì sẽ khó xử lắm.

Bỗng nhiên ngay lúc này đây, xe ngựa vấp phải thứ gì đó nên toàn xe tưng lên.

Dung Ly bị mất đà, ngã nhào vào người của Đông Cung.
Bị Dung Ly ngã vào đè lên người, Đông Cung giật mình tỉnh giấc, cứ như là phản ứng tự nhiên, chàng nhanh chóng luồng tay vào bên thắt lưng, rút ra một con dao găm nhỏ sắc bén.

Động tác nhanh chóng đến bất ngờ, chỉ trong nháy mắt, một tay của Đông Cung đã bóp chặt vào cổ của Dung Ly, còn tay kia thì đưa dao sát vào ngay cổ.

Đôi mắt chàng lúc này đằng đằng sát khí, như muốn nuốt chửng kẻ đang trước mặt mình.

Dung Ly bị bóp đến ngạt thở, liền cố hết sức lấy ra hơi để lên tiếng, tay của nàng vịn vào tay của Đông Cung, cố gắng vùng vẫy để gạt tay của hắn ra.
- Ặc...!Ặc...!B...!buông ra, ngạt...!chết...!ta...
Lúc này Đông Cung mới nhận ra người đang trên người chàng lúc này là Dung Ly, chàng nhẹ nhàng buông lỏng tay ra, vẻ mặt có vẻ khó chịu, nhưng giọng nói có vẻ giễu cợt, hỏi:
- Cô đang làm gì thế này? Định lợi dụng lúc ta ngủ làm chuyện gì xằng bậy với ta sao?
- Ngươi đang nghĩ gì vậy hả? Ai mà thèm làm gì ngươi chứ.

- Mặt Dung Ly chợt đỏ bừng lên, nàng ngại ngùng phản kháng.

Đây là lần đầu nàng áp sát mặt hắn như vậy, tim nàng đập mạnh đến ngạt thở.
- Chứ cô bây giờ đang làm gì đấy? Còn không mau xuống khỏi người ta? Muốn nằm trên người ta đến tận khi nào?
Dung Ly chợt nhận ra mình vẫn còn ở trên người của Đông Cung, nàng cuống cuồng leo xuống ngay lập tức.
- Á...!ta không có ý đó...!ta chỉ...
Dung Ly chợt ngập ngừng, không biết giải thích như thế nào.

Chẳng lẽ bây giờ nàng nói nàng định xem thanh kiếm Tử Thanh của Đông Cung? Hay là nói nàng chỉ vô tình ngã vào người hắn? Không...!Không được! Cái nào cũng không được! Đầu óc nàng lúc này rối loạn cả lên, không biết nói gì, lắp ba lắp bắp.
- Cô chỉ làm gì hả? Sao không hoàn thành câu nói của mình đi? Ngập ngừng cái gì? Rõ ràng là có chuyện mờ ám.

- Đông Cung khá mất kiên nhẫn, không biết rốt cuộc tiểu yêu này đang bày trò gì nữa.
- Ta...!ta chỉ...!A! Ngươi không thấy xe ngựa đột nhiên chạy nhanh quá à?

Dung Ly cũng không biết vì sao mình lại nói ra câu ấy.

Nhưng cũng phải, hình như xe ngựa chạy cũng khá nhanh thì phải.

Nàng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đổi chủ đề thành công, thoát được câu hỏi tra khảo của Đông Cung.
- Nhanh sao?
Đúng là tốc độ của xe ngựa khá thất thường.

Chắc có lẽ nảy giờ bận đôi co với Dung Ly và tình huống bất ngờ xảy ra khi nảy nên chàng cũng có vẻ không chú ý đến những chuyện xảy ra xung quanh.

Chợt như đoán ra được điều gì đó, Đông Cung vội vã cất đoản đao vào lại bên trong người, một tay thì cầm Tử Thanh kiếm, tay còn lại nắm lấy tay của Dung Ly, kéo theo nàng vội vã nhảy ra ngoài:
- Mau, mau đi theo ta nhanh lên!
- Hơ...!- Vẫn còn chưa định thần được chuyện gì đang xảy ra thì Dung Ly đã bị Đông Cung kéo đi.

Xe ngựa lúc này đang tiến thẳng về phía vực thẳm phía trước mặt, binh sĩ xung quanh không biết vì sao biến mất tự lúc nào.

Có lẽ như lúc chàng và Dung Ly thiếp đi không phải vì mệt, mà là vì có kẻ cố ý dùng nhuyễn mê hương làm cho hai người ngất đi.

Giây phút cả hai người bọn họ cùng nhau nhảy ra khỏi xe thì đã không kịp nữa rồi, xe ngựa lúc này đã bay xuống vực thẳm.

Trong thoáng chốc nghe sột soạt một tiếng, rồi cả chiếc xe biến mất vào khoảng không vực thẳm sâu hun hút trước mặt.

.

 
Chương 17: Chương 17


Xe ngựa lúc này đang tiến thẳng về phía vực thẳm phía trước mặt, binh sĩ xung quanh không biết vì sao biến mất tự lúc nào.

Có lẽ như lúc chàng và Dung Ly thiếp đi không phải vì mệt, mà là vì có kẻ cố ý dùng nhuyễn mê hương làm cho hai người ngất đi.

Giây phút cả hai người bọn họ cùng nhau nhảy ra khỏi xe thì đã không kịp nữa rồi, xe ngựa lúc này đã bay xuống vực thẳm.

Trong thoáng chốc nghe sột soạt một tiếng, rồi cả chiếc xe biến mất vào khoảng không vực thẳm sâu hun hút trước mặt.
Trên vách đá của vực thẳm lúc này, tuy là chiếc xe ngựa đã biến mất trong vực sâu hun hút, nhưng Đông Cung và Dung Ly đã may mắn nhảy ra, giờ đây, cả hai người bọn họ đang cố mình bám lấy vào cành cây nhỏ trên vách đá, mong là sẽ tìm được đường thoát.

Nhìn xuống phía dưới, vực thẳm sâu ngàn trượng, đến nổi không thấy đáy.


Nếu đứng từ trên cao nhìn xuống dưới, họa may chỉ nhìn thấy những màu xanh tán cây thấp thoáng vươn mình mọc lên cao.
Đông Cung khi này may mắn bám vào được cành cây mọc ra từ bên trong vách đá, một tay chàng thì nắm lấy cành cây, tay còn lại vẫn giữ chặt tay của Dung Ly, cố gắng không để nàng ấy rơi xuống.

Mạng sống của hai người lúc này đang rất mong manh, cứ như ngàn cân treo sợi tóc, chỉ một cơn gió nhẹ thổi qua, ngộ nhỡ cành cây ấy không chịu nổi sức nặng của hai người mà gãy, thì rơi xuống vực ấy sẽ chẳng còn gì ngoài tan xương nát thịt.
Dung Ly lúc này rất hoảng sợ, nàng không biết rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra, cũng không biết mình phải nên làm gì trong tình huống lúc này, vừa quýnh quáng, tâm trí vừa rối bời, nàng la to:
- Chuyện gì đã xảy ra thế này?! Ta đã cảnh báo ngươi rồi, bọn chúng có mưu đồ tạo phản! Vậy mà ngươi không để ta nói hết câu! Bây giờ rơi vào tình cảnh thế này thì biết phải làm sao?
Khác hẳn với Dung Ly đang hoảng loạn kia, Đông Cung thì có vẻ khá bình tĩnh hơn.

Chàng thản nhiên đáp lại:
- Cô cứ bình tĩnh đi đã.

Chuyện đâu còn có đó! Bây giờ có trách thì cũng chẳng được gì.

Nếu ý trời đã như vậy, thì cứ thuận theo ý trời.
- Giờ này mà ngươi còn nói như vậy được nữa hay sao?! Ta hối hận vì đã tin tưởng ngươi!!!
Vừa nói dứt câu, chợt cả hai người bọn họ nghe tiếng răng rắc phát ra từ cành cây.

Thôi chết rồi, cành cây đã sắp gãy, lần này số phận của hai bọn họ đã định là sẽ rơi xuống vực thẳm kia rồi.
Mấy giây sau đó, cành cây kêu "rắc" một tiếng, rồi gãy ngang, cả hai người bọn họ cùng nhau rơi xuống vực.


Dung Ly hoảng loạn, gào thét:
- Aaaaaaáa.....
Vài giây sau đó, cả hai bọn họ đều mất hút trong bóng đen phía dưới vực.
***
[Vài canh giờ sau, phía dưới đáy vực]
Khung cảnh xung quanh khá yên tĩnh, ngay cả một tiếng động xào xạc, hay là một cơn gió cũng không nghe thấy.

Chỉ nghe thấy tiếng chảy róc rách từ con suối gần đấy dội vào đá mà tạo thành, âm thanh của nước chảy nhè nhẹ, khẽ luồn qua từng ngóc ngách của viên đá nghe vui tai, nhưng cũng khá cô đơn.

Dung Ly lúc này nằm trên một chiếc lá rất rộng, từ một loài cây kỳ lạ.

Thân cây này có những đốm sọc vằn vện màu đen pha lẫn một tí nâu thẫm, tuy không cao lắm, nhưng những chiếc lá thì rất nhiều và rộng.

Một chiếc là xòe ra có thể bao bọc được cả một người trưởng thành chứ chẳng chơi.


Bề dày của những chiếc lá này khá dày, mặt trên có những lớp lông mềm bao phủ, được những chiếc là khác chồng lên nhau tạo thành một chiếc giường khá êm ái.

Những loài cây như thế này mọc khắp cả khu rừng.

Chắc có lẽ vì vô tình rơi phải vào tán cây này nên Dung Ly mới có thể giữ được toàn mạng sống.

Chỉ có điều trong lúc rơi xuống, nàng bị va phải vào những cành cây, nên chân tay bị trầy xước và chảy máu.

.

 
Chương 18: Chương 18


Chương IV: Khu rừng kỳ lạ.
Dung Ly lúc này từ từ mở mắt, cảm giác khá bàng hoàng, cũng khá mệt mỏi.

Nàng từ từ lấy sức để ngồi dậy, nhưng mà vì đầu khá đau nên phải vất vả đến mấy lần mới ngồi thẳng lên được.

Nàng dùng tay chạm vào đầu, cố gắng làm cho tâm trí mình vững vàng hơn.

Sau khi đã ổn hơn nhiều, nàng bắt đầu nhìn cảnh vật xunh quanh mình mà bàng hoàng, tự hỏi không biết mình đang ở đâu.

Cảnh vật xunh quanh ngoại trừ tiếng suối thì chẳng thấy còn nghe được tiếng của con vật nào cả, dường như nơi này không hề có động vật sinh sống, các cây cỏ xunh quanh cũng có hình dáng kỳ lạ, không cây nào giống cây nào, hình như nàng chưa từng thấy qua chúng bao giờ, cũng chưa từng thấy cây nào có những hình thù kỳ quái như vậy.


Chợt nhìn lại tán cây nơi mình đang ngồi lên, cái lớp lông bao phủ trên mặt chiếc lá này thật êm ái, thật dễ chịu, không muốn xuống một tí nào.
Ngồi một hồi lâu trên chiếc lá, nàng nhận ra hình như cơ thể mình đang bị một thứ gì đó bám vào.

Đáng lẽ nàng phải cảm giác được từ lâu rồi, nhưng vì sự êm ái trên chiếc lá này làm quên đi mất cảm giác khác.

Nàng nhìn xuống tay và chân của mình, những vết thương của nàng lúc này đang rướm máu, những sợi dây leo từ thân cây mà nàng đang ngồi lên bám lấy những vết thương ấy, dần dần hút máu từ những chỗ trầy xước.
Nàng chợt giật bắn mình, thì ra cây này là loại cây độc, tuy làm cho nàng có cảm giác êm ái dể chịu, nhưng thực ra lại cố gắng hút máu của nàng để làm thức ăn cho nó.

Cũng may là Dung Ly nhận ra kịp thời, chứ nếu không ngồi lâu thêm một tí nữa là tiêu đời rồi.
Dung Ly nhanh chóng giựt những dây leo đang quấn quanh vết thương mình ra, cảm giác khá đau, nhưng nàng cố gắng chịu đựng, rồi nhảy xuống khỏi chiếc lá của cây giết người ấy.

Nàng xé vài miếng vải trên y phục của mình băng bó vết thương lại.
Lúc này Dung Ly mới dần dần nhớ ra mọi chuyện trước khi rơi xuống vực, nàng không biết Đông Cung khi này còn sống hay đã chết, không biết hắn có cơ may sống sót như nàng hay không.

Nhớ lại lúc rơi xuống cũng thật kỳ lạ, lúc đang rơi, nàng có cảm giác như mình vượt qua một kết giới nào đó, sau đó, cảm giác rơi nhanh xuống vực không còn nữa, mà thay vào đó là một pháp lực nào đó cản nàng lại, giảm đi tốc độ rơi xuống.

Nhưng kỳ lạ là sau đó nàng như ngất đi, không còn biết gì nữa hết, những ký ức trước khi ngất đi còn lưu lại trong Dung Ly chính là những khối không khí màu đen vây xung quanh nàng.
Đột nhiên Dung Ly nhận ra linh lực trong người của nàng ấy dần dần hồi phục, nàng cảm nhận được linh lực trong người đang tăng lên, như hồi mới vừa luyện thành hình người trong động ở Hàn Sơn.


Đúng là kỳ lạ thật.
Sau khi đã băng bó vết thương xong, nàng cố gắng đứng dậy, tìm được một cành cây khô chống đỡ.

Bước đi được một hồi, nàng thấy hai thanh Tử Thanh và Thanh Xà kiếm rơi ở đằng xa, Dung Ly vội vã đi lại và nhặt lên.

Nàng rút Tử Thanh kiếm ra, nhưng ánh sáng màu tím từ Tử Thanh kiếm lúc này không còn sáng như lúc trước nữa, chỉ còn mập mờ.

Chắc có lẽ ở trong tay chủ nhân của nó thì mới phát triển được toàn diện uy lực.

Còn về Thanh Xà kiếm, vẫn như lúc đầu, cũng không có gì thay đổi mấy ngoài trừ những đường vết xô xát sau trận đấu lúc nảy để lại.
Dung Ly mang theo hai thanh kiếm bên người, khung cảnh xung quanh vẫn lặng yên như lúc ban đầu.

Nàng thầm nghĩ: "Không biết hắn bây giờ ra sao rồi.


Tuy là nhiều lúc có đôi chút khó ưa, nhưng mà cũng thấy tội nghiệp cho hắn, còn trẻ như vậy mà đã chết.

Với lại ta còn chưa kịp hỏi tên của hắn, chỉ biết đám binh lính đó kêu cái gì mà Mạc tướng quân gì đó.

Haiz...!Hay là bây giờ mình thử gọi to thử xem, ngộ nhỡ tìm ra được hắn thì sao..." Dung Ly lúc này khá là cô đơn, sau tất cả mọi chuyện xảy ra, nàng lại một mình như lúc đầu, không có ai bên cạnh, cũng không có ai che chở.

Nàng cũng muốn gọi hắn lắm, nhưng lại không biết phải gọi như thế nào, vì nàng có biết tên hắn là gì đâu.

Thôi thi đành gắng sức gọi đại:
- Này, có ai ở đây không? Cái tên mặt lạnh như băng kia! Ngươi đang ở đâu hả?! Mau trả lời ta đi!...!.

 
Chương 19: Chương 19


Dung Ly gọi liên tục nhiều lần liền, nhưng đáp lại lời của nàng chẳng là gì ngoài sự lặng yên của khu rừng tĩnh mịch và tiếng lá xào xạc cứ chốc chốc lại nhẹ nhàng khẽ tạo ra tiếng động.

Trong lòng nàng giờ đây cảm thấy rất hỗn loạn, từng phút trôi qua, những suy nghĩ trong đầu nàng càng ngày càng nhiều, suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra đồng thời nghĩ về những điều sắp xảy ra trong tương lai.

Nàng cảm thấy cô đơn lắm, trong lòng lúc nào cũng cảm giác bất an.

Mà kể ra thì cũng phải thôi, con người khi rơi vào hoàn cảnh mà chỉ có một mình mình ở nơi xa lạ kỳ quặc, lại không biết rằng sẽ có chuyện gì đang chờ mình ở phía trước, họ cảm nhận được rằng không còn ai kề bên bảo vệ, che chở, cảm giác cô đơn lẻ loi, rối bời ấy là chuyện thường tình sẽ xảy ra.
Dung Ly tiếp tục gọi mãi cho đến khi nàng nhận ra, thì ra làm như vậy cũng vô ích mà thôi, vì cho dù nàng có gọi đến khan cả tiếng, thì không hồi đáp vẫn là không hồi đáp.


Nàng giờ đây chỉ còn biết bước đi thẫn thờ trong khu rừng vắng ấy, tìm cho mình một hi vọng cuối cùng.
...
Khoảng nửa canh giờ sau, sau một hồi mệt nhoài tìm kiếm trong vô vọng, Dung Ly đã bắt đầu thấm mệt, tâm trí nàng bây giờ đã trống rỗng, vết thương ở chân và tay cũng bắt đầu trở nên đau nhức.

Mà kể ra cũng lạ, rõ ràng là khi rơi xuống, ngoại trừ Đông Cung cũng có cả chiếc xe và con ngựa, vậy mà giờ đây đi cả một quãng đường xa như vậy mà chẳng thấy bóng dáng của những thứ ấy đâu cả.

Nếu sống thì phải thấy người, chết thì phải thấy xác, vậy mà cả ba cứ dường như biến mất hoàn toàn, giống như bị kẻ nào đó nuốt chửng vậy.
Trong lòng Dung Ly lúc này dường như đã mất hết hi vọng, chỉ còn le lói một đốm sáng nhỏ nhoi, nàng nhủ thầm rằng nếu bây giờ nàng cố gắng đi qua được vùng bên kia phiến đá mà không tìm thấy được Đông Cung nữa thì nàng sẽ kết thúc cuộc tìm kiếm vô vọng này, cứ phó mặc cho số phận an bày vậy.
Nghĩ rồi, nàng cố gắng hết sức đi qua, nhưng kỳ diệu thay, từ phía xa nàng nhìn thấy thấp thoáng bóng một người đang nằm trên tán lá to của một loài cây - loại mà Dung Ly lúc trước đã từng rơi xuống phải.

Trong lòng nàng như nắng hạn gặp được trời mưa, nàng vui mừng khôn xiết, đưa tay lên dụi dụi vào mắt xem liệu những gì nàng thấy rốt cuộc có phải là ảo giác do nàng tạo thành hay không.

Sau khi dụi xong, Dung Ly chợt không muốn đưa tay xuống.


Nàng sợ rằng nếu như những gì nàng thấy thực sự là ảo giác, thì ánh sáng hi vọng nhỏ nhoi của nàng sẽ vụt tắt, nàng sợ rằng liệu người nằm đó là Đông Cung, nhưng chàng lại không còn sống nữa, thì nàng biết phải làm sao đây? Những suy nghĩ tràn ngập trong tâm trí nàng lấp đầy cả niềm vui mà nàng chợt có.

Nhưng rồi làm gì thì cũng phải bỏ tay xuống thôi, nàng sẽ chấp nhận sự thật, sẽ nhìn nhận nó cho dù có đau buồn đến cỡ nào.
Dung Ly thả tay xuống, nhưng hình ảnh ấy vẫn chẳng hề biến mất.

Niềm vui của nàng lúc này như dâng trào đến mức muốn la lớn thể hiện sự vui mừng của mình.

Nàng quên hết cả đau đớn, quên hết cả mệt nhọc, liền nhanh chóng cầm hai thanh kiếm bên mình chạy như bay về phía người đang nằm ấy.
Sau khi đến gần, người ấy quả thật là Đông Cung, nhưng trên người chàng có một vết thương ngay bên phía hông trái, chắc là do gai nhọn hay vách đá đâm vào.


Chàng lúc này có vẻ nằm bất động, nhưng may thay, chỉ là bất tỉnh mà thôi.

Đông Cung vẫn còn thở, hơi thở tuy có cảm giác hơi yếu, nhưng dù sau vẫn còn thở vẫn tốt hơn là không còn.
Dung Ly lúc này vui mừng lắm, nàng nghĩ thầm: "Cuối cùng thì cũng tìm ra được hắn, cuối cùng thì hy vọng nhỏ nhoi đã không bị dập tắt.

Đúng là ông trời không bao giờ lấy đi hết tất cả những hy vọng của ai cả, luôn chừa cho họ một ánh sáng cuối cùng, một ánh sáng loe lói sau đường hầm dài trong đêm tối...".

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom