Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Vô Độ Nuông Chiều

Chương 12: Ngủ trong hang hùm


Một tiếng rầm vô cùng lớn ở phòng nghiên cứu. Chiếc máy sau vài giây biến mất giờ đã quay trở lại nhưng đã hư hỏng nặng và mang theo tiếng nổ kinh hoàng sau đó...

- --

Camera tốc độ siêu nhanh chỉ kịp nhìn thấy một vệt đen bay qua rồi sau đó bị nhiễu sóng cực mạnh. Những chuyên viên quan sát camera hơi kinh hoàng một tí. Họ cho rằng đó có thể là phản xạ gì đó họ không phán đoán được.

- --

Một lúc sau báo động vang hết lên phòng điều khiển, tất cả tính hiệu lúc này đều bị nhiễu và chớp tắt liên tục...

" Báo cáo tất cả hệ thống đều bị hư hại cho nhiễm từ trường mạnh không xác định rõ nguyên nhân... Báo động... Báo động..."

- " Tất cả tiếng hành sửa chửa nhanh chóng có thể... Đóng kính phòng nghiên cứu thu dọn sạch mãnh vỡ ở hiện trường..." Lệnh từ Bạch Vương truyền xuống.

Tất cả các nhân viên và vệ sĩ cũng tham gia giải quyết nhanh chóng không để lại dấu vết...

- --

" Trời ạ...!!! Đáng sợ thật cũng mai mình nhanh chân... Tạ ơn trời... Tạ ơn trời phật..." Mộng Lâm vừa đi vừa khấng trời đất..

Cô chạy thoát khỏi vụ nổ, rơi vào một lối mòn dẫn đến một căn phòng thông với nó.

Cô ngạc nhiên với những thiết kế vô cùng đẹp của người hiện đại. Từng chi tiết nhỏ, vận dụng trang trí, thứ gì cũng đẹp hơn ở nhà cô. Mặc dù nhà cô là rất giàu có rồi. Không ngờ nhà người hiện đại còn giàu hơn.

Mộng Lâm đang không biết cô đang đứng ở đâu nhà của ai, phòng của người nào... Tức nhiên ở đó phải đẹp hơn nhà cô rồi. Đây là phòng của Bạch Phương Vỹ người đàn ông mà mẹ cô được lệnh ám sát nhưng thất bại, Bạch công tử của Bạch Gia hào môn giàu nhất nhì, quyền lực bật nhất mà.

- --

" Cô là ai..."

Mộng lâm đang say sưa ngắm nhìn thì nghe một giọng nói vô cùng lạnh lùng từ phía sau lưng mang đầy mùi sát khí.

Cô giật bắn người khi nghe giọng nói đó. Đây là giọng nói thứ 2 trên đời có thể làm cô giật mình từ trước đến giờ, ngoại trừ giọng phụ thân cô lúc nổi giận ra.

" Tôi...!!! "

Cô gái vừa tính trả lời thì quay sang nhanh nhìn xem ai đang nói. Cô thấy một người đang ông đang nằm bất định trên giường của hắn.

Hắn bị gì thế ta, sao không thể nhúc nhích, chẳng lẻ hắn bị tàn phế sao. Thật đáng thương.

Mộng Lâm tiến lại gần, thật gần ngồi trên giường nhìn thẳng mặt của hắn...

Đôi mắt tinh ranh kèm sự hiếu kỳ của cô không ngừng chớp chớp. Người hiện đại đây sao, không tồi. Phải cho một lời khen ngợi vì vẻ ngoài quá xuất chúng của hắn ta...

" Công tử đẹp trai này, đẹp trai như anh mà tàn phế thật đáng tiếc..."

Cô vừa nói vừa chóng tay lên cằm nhìn hắn.. Cô nằm lên giường của hắn..

Nệm êm đến mức chỉ muốn ngủ thíp đi. Mộng Lâm thích thú lăn qua lăn lại, thật vui vẻ.. Thời hiện đại thích thật đấy. Cô ngồi trên giường hắn nhúng tới nhúng lui cười vui vẻ. Quên mất sự hiện diện của hắn ở đó..

" Đủ rồi... Ngồi im đi.. Cô muốn gì..."

- " Tôi muốn ngủ tí, tôi mệt rồi..."

Nói xong cô bé ngốc ngễch nào đó lăn đùng ra ngủ một cách tự nhiên như nhà của cô. Bên cạnh cô có ai đó đang nhìn cô với ánh mắt đằng đằng sát khí..

Nhưng hiện tại Bạch Phương Vỹ không làm gì được cô, do hắn sơ xuất nên mới bị độc của chính hắn làm hại hắn. Mất khoảng 2-3 ngày mới hồi phục được..

Hắn không nhắm mắt lại, nằm bất động nhìn chầm chầm cô gái kế bên hắn ngủ ngon lành, thái độ xem trời bằng vung của cô ta làm hắn khó chịu.

Cô ta là ai, mặc đồ thì rườm rà quái dị, tính tình thì như bộ đồ, quan trọng tại sao xuất hiện ở đây thì hỏi không nói, mục đích thì nhìn giống như chả có mục đích gì ngoài việc đi ngủ..

- --

Người nổi tiếng bộ não siêu phàm như hắn cũng không lí giải được người phụ nữ đang nằm kế mất vài giây là có thể ngủ ngon kia....

- ----

" Buông ra... Buông ra mau, cô không muốn chết thì mau buông tay ra khỏi người tôi..."

Bạch thiếu gia nhà ta phẫn nộ cực đỉnh khi cô gái hắn xem như bị thần kinh này đang ôm hắn ngủ ngon lành, sắp leo lên đè cả người hắn luôn rồi...

Càng cố kêu cô ấy thức dậy thì hắn lại bị siết chặt hơn, tay cô vô ý thức đưa lên miệng hắn, che miệng hắn lại để không gây ồn ào lúc cô đang ngủ.

Phương Vỹ nằm đó tức điên người lên, hắn liếc nhìn cô một cái, để hắn cử động lại được cô có đến sao hoả trốn thì hắn cũng cho nổ tung cả sao hoả để giết bằng được cô ta..
 
Chương 13: Ngày đầu tiên ở tương lai


Mộng Lâm đánh một giấc thật sướng người. Chân cô gác lên người ai đó. Tay cô vô thức bịt kính miệng ai đó luôn..

Một người thì ngủ say như chết, một người thì nằm chịu đựng trong nổi tức giận cực độ.

Một cô gái đến từ thời cổ kim nào trước, sao tính tình không giữ chút ý tứ của một tiểu thư khuê cát gì hết. Cách ngủ cũng vô cùng khó coi.

Đúng thật như lời Lưu Khải đã nói. Cô tiểu yêu tinh này vốn không phải dành cho thời đại của ông. Nó sinh ra ở đây, nhưng số phận là ở một nơi khác.

Thượng đế quả đúng có sắp đặt. Để ở thời Lưu Khải chắc cô chắc chẳng bao giờ tìm được lang quân như ý.

Ai mà dám bén mãn tới Lưu Phủ hỏi cưới vị thiên kim nghịch nghợm như thế này không. 18 tuổi rồi đấy nhé. Haizz. Độ phá phách siêu đẳng hơn nam nhi.

- --

Mộng Lâm từ từ mở mắt ra. Cô nhìn thấy một gương mặt phía trên cô một tí. Gương mặt quả thật nhìn vào chỉ muốn nói ngay " siêu phàm ".

Hắn đang nhắm mắt. Tại sao cô lại gần hắn như thế. Hình như cô đang ôm hắn ngủ ư.

Không nên, việc này không nên chút nào.

Phụ thân cô từ dạy

" Nam nữ thọ thọ bất tương thân, ôm người ta là phải cưới họ đấy...Ôi..!!!

Sợ chết mất, vừa đến tương lai có một ngày mà phải cưới người tàn phế ư. Mặc dù hắn ta nhìn rất đẹp, mái tóc đen, đôi mắt sâu thẳm cương nghị, ngủ quan không chổ nào chê được. Nhưng tàn phế thì tuấn tú mấy cũng không được... "

Nghĩ ngợi một hồi lâu, cô chậm rãi giả vờ không biết gì, để tránh phải cưới hắn. Mộng Lâm rút tay từ từ lăn qua phía còn lại.

" Cô chịu bỏ tay ra rồi hả..."

Một giọng nói vô cùng tức giận, lạnh lẽo đến cực độ chậm rãi phát ra sao lưng cô. Đáng sợ quá, hắn biết hết rồi.

Mộng Lâm liền ngồi bật dậy, hai má đỏ hồng. Mình phải cưới hắn ư. Mình không muốn tí nào đâu. Phụ mẫu ơi con phải làm sao đây. Người hiện đại con mới gặp trúng có một người là phải cưới hắn luôn rồi. Ông trời bất công quá đi..

Cô ngồi mặt thay đổi sắc đủ kiểu, dằn vặt đủ cách...

" Ngồi im...!!! "

Một tiếng quát sau lưng cô vọng lên tiếp sau đó. Làm Mộng Lâm ngưng cự quậy trên giường, cô đánh tan mấy suy nghĩ ngay.

- ---

" Tôi..!!! Tôi đói bụng quá, nhà bếp ở đâu vậy, tôi đi kiếm gì ăn..."

- " Đi...!! Cô muốn chết thì cứ đi lung tung đi, tôi không cản... Đây là Bạch Gia, người lạ như cô mà tuỳ tiện đi thì chỉ vài giây sẽ bị bắn chết tươi.. hứ..!!.. Tôi còn chưa hỏi cô là ai khai mau, không thôi tôi sẽ không khách khí..."

Bạch Phương Vỹ chịu đựng hết nổi, hắn gầm giọng nói một hơi rất dài.

Hắn thuộc loại người ít nói, cực ít nói, lần này hắn nói hơi nhiều với cô gái này.

Vì cô phiền phức quá độ.

- ---

" Tôi tên Lưu Mộng Lâm.. còn anh...?, tôi đến từ thời mấy trăm năm mấy ngàn năm trước gì á, đây là ngày đầu tiên tôi đến tương lai này.."

- --

"..... "

Hắn im lặng nhìn cô vẻ tức giận vô cùng. Một lát sao hắn mới mở miệng nói

" Bạch Phương Vỹ...!!! Thì ra người phá hoại cổ máy của tôi là cô..."

- " Thì ra vị thần thánh tạo ra máy thời gian là anh.. Thú vị thật đấy, nhưng giờ nó hỏng hết rồi.. Anh làm lại cái mới cho tôi đi... Tôi cũng muốn quay về thăm phụ mẫu..."

- ---

" Cô im đi, nó chẳng làm lại được nữa đâu..."

- " Vậy sao..!! Không được thì thôi, ở đây cũng tốt, chẳng sao cả, tôi ở đâu cũng được..."

- --

" Phương Vỹ này, ở đây anh nhớ chiếu cô tôi nhé, tôi không biết gì hết, anh là người hiện đại tôi gặp đầu tiên đấy..."

Nghe xong Mộng Lâm nói, Phương Vỹ vừa tức giận, vừa khó hiểu, lại cảm giác có chút thú vị với cô gái này..

Dù gì máy cũng hư rồi, năng lượng cũng hết. Giờ giết cô ta cũng chẳng có lợi ích gì. Cô ta cũng lanh lẹ, thoát khỏi vụ nổ mà không bị phát hiện, thân thủ cũng không vừa. Cũng có chút ích lợi cho hắn.

Chỉ có điều tính tình hơi quái đản, khó nắm bắt mà thôi..

- --

" Được...!! Tôi sẽ chiếu cố cô, nhưng cô phải nghe lời tôi, và luôn trong tầm mắt của tôi, ở thời hiện đại, chỉ cần cô chạm phải một thứ gì không biết là ngay lập tức xuống gặp Diêm Vương không hiểu lý do... Cô nghe rõ chưa..."

- - " Tôi biết rồi.. Đa tạ anh... quan trọng bây giờ là tôi cần thức ăn... Làm sao đây..."

Hắn nghe xong không thèm nhìn cô gái. Dùng ngón tay hắn vừa cử động được ấn nhẹ chiếc nhẫn..

Bên ngoài có tiếng hạ nhân vang lên..

" Đem thức ăn vào đây... Đem cho tôi một bộ trang phục nữ size S.."

- " Vâng ạ...!!! " Họ chỉ tuân thủ mệnh lệnh, không hỏi mục đích cần để làm gì...
 
Chương 14: Ép Ăn


Khi thức ăn đến, Mộng Lâm đang nằm úp mặt vào gói bỗng cất đầu dậy.

Cô đã đánh hơi được mùi thức ăn từ ngoài cửa.

Cô vội ngồi bật dậy chạy ra lấy thức ăn.

" Đứng lại... Vào trong đó... cô muốn chết sao..."

Mộng Lâm không hiểu, cô sững lại rồi vội bước vào phía cửa bên kia núp. Tránh người hạ nhân mang thức ăn vào nhìn thấy cô.

" Để đó đi..!!! Không cần giúp tôi "

- " Dạ Vâng...!! Cậu chủ..!!! "

- ---

Quan sát thấy tiếng chân người hạ nhân đã ra ngoài và đóng cửa cô chạy nhanh tới chổ thức ăn..

Cô không để ý người còn lại trong phòng, cắm đầu ăn phần ăn thanh đạm giành cho hắn. Ăn được gần nữa cô nhớ ra.

Có một người tàn phế. Hắn ta không thể tự ăn, thật đáng thương. Cô đang ăn phần ăn của hắn. Hắn vẫn im lặng nhường cho cô.

Mộng Lâm quay qua thấy ai đó đang nhắm mắt.

" Tôi đút cho anh ăn..."

- " Không cần tôi không đói..."

- " Anh không cần tự ti, chúng ta sẽ chiếu cố lẫn nhau mà... Đây nhanh mở miệng ra..."

- " Tôi không ăn đồ thừa của người khác..."

- " Tôi xin lỗi... Tôi quên mất, nhưng không phải thừa, tôi có thể ăn tiếp nhưng tôi sẽ nhường cho anh... Nhanh nào...!!! "

Cô vừa nói xong dùng muỗng đưa thức ăn đến miệng cho hắn. Phương Vỹ đỏ cả mặt lên vì tức giận.

Giới hạn của hắn với cô là quá đủ rồi đấy.. Hắn ngặm chặt miệng không chịu ăn.

" Ngoan nào, không ăn sẽ chết đói, anh thật khó hầu mà..."

Mộng Lâm ranh mãnh nhìn Phương Vỹ ngậm chặt miệng không chịu ăn thức ăm cô đút cho.

Cô liền chơi chiêu tiểu nhân,làm cho hắn nhột khó chịu phải mở miệng

" Cô.... Dám....."

Vừa mở miệng thức ăn được đưa vào... Phương Vỹ khó chịu phải đành cho tiểu yêu tinh hành hạ, ăn thức ăn thừa của cô ta.

Món nợ này hắn phải trả gấp trăm gấp ngàn lần với cô.

- --

" Cô mau đi tắm thay trang phục đi, quần áo của cô rất quái dị....."

Đồ cổ trang thôi mà, chỉ hơi rườm rà tí thôi, nhưng kèm với vụ nổ cũng rách nát không ít, so với đồ hiện đại thì thua xa, đặt biệt ở Bạch Gia nữa, trang phục chắc chắn rất đẹp.

- --

" Tôi vào thử bên trong rồi... Nhưng tôi không biết sử dụng gì bên trong này hết....."

Phương Vỹ cau mày, hắn mô tả một hơi rất nhanh, rất chi tiết, theo thứ tự vị trí bên trong toilet..

Cô gái ngẫng ra một hồi rồi quay sang nhìn hắn cười..

" Tôi biết rồi... Thú vị đấy... nhiều cơ quan để nhấn vào thật.."

- " Ngôn từ của cô phải học lại, tôi sẽ hướng dẫn từ từ... giờ cút vào đó nhanh cho tôi.. phiền phức quá..."

Cô liếc xéo hắn một cái nói thầm:

- " Không thèm chấp nhất kẻ tàn phế khó tính..."

- ---

Sau khi tắm xong bước ra với trang phục mới. Nụ cười tươi tỏ sáng rạng ngời..

Cô thích thú vươn vai..

" Hôm nay cũng có nhiều thu hoạch.. Tương lai thú vị thật đấy..."

- " Tắm thôi cũng làm cô vui vậy sao..."

Phương Vỹ mới yên tĩnh được tí để nghĩ ngơi giờ lại bị phiền phải mở miệng tiếp...

Hắn liếc nhìn qua cô sau khi thay đổi bộ đồ rách nát hắn vừa gặp. Thì đây là một cô gái với trang phục hiện đại đang đứng trước mặt hắn.

Phương Vỹ tính ít tiếp xúc người ngoài, hắn thích nhất là nghiên cứu công nghệ. Một phần tính mạng của hắn quan trọng lắm, hắn sợ bất trắc nên chỉ có một số người lân cận mới có thể tiếp cận hắn.

Cô gái đây là người phụ nữ đầu tiên hắn tiếp xúc, còn cả gan ôm hắn, làm hắn nhột, chọc phá hắn..

" Nhìn cũng không tồi... " Hắn cất giọng trầm trầm sau khi cô bước ra.

Mộng Lâm bắt gặp ánh mắt hắn nhìn lướt qua cô một cách nhanh chóng. Cô cười nói tiếp:

- " Tôi cũng được xem là mỹ nhân đấy..."

- " Mỹ nhân... tức cười thật, trong mắt tôi, cô giống ác quỹ hơn... "

- " Anh... Nam nhân ăn nói vừa vô lễ, vừa khó tính, tôi không thèm chấp mấy người không biết nhan sắc là gì..."
 
Chương 15: Ngày thứ 3 ở tương lai


" Chán thế... đã 3 ngày rồi mình không được đi đâu hết... chán thật đây..."

- " Im mồm lại ngay cho tôi..."

Âm thanh trầm trầm bên cạnh Mộng Lâm cất lên. Giọng nói của hắn hôm nay có vẻ lạnh nhạt và nghiêm nghị hơn thường ngày....

Ở đây mấy ngày cô đủ thông minh để biết quyền lực trong tay của hắn ở ngôi nhà này. Hắn cũng bắt cô đọc nhiều sách hắn cho hạ nhân mang đến. Chỉ cho cô nhiều thứ cơ bản sinh tồn ở thời hiện đại.

Tuy hắn tàn phế nhưng hắn vẫn điều hành mọi thứ xung quanh dễ dàng.

Mộng Lâm trước giờ sống ở một thế giới yên bình nên tánh tình cô cũng không đề phòng ai.

Nhưng phụ mẫu cô không phải người tầm thường. Nên cô cũng được huấn luyện khắc khe. Việc cảm nhận được sự thay đổi của một người bên cạnh mình là quá đơn giản.

- ---

Mộng Lâm bất giác quay qua nhìn Phương Vỹ. Cô không hề lo lắng khi nằm trên giường của một người đàn ông to cao lực lưỡng.

Hắn bị tàn phế cơ mà. Với thân thủ của cô lại sợ một tên tàn phế sao. Như vậy chẳng khác nào làm trò cười cho cả nhà cô, thậm chí cả giới võ lâm nơi cô sống trước kia.

- ----

Cô quay sang nhìn hắn cười tươi ranh mãnh, không thèm nghe lời hắn,miệng cô cứ tiếp than chán, cả người không ngừng lăn tới lăn lui trên giường.

- -

" Cô không nghe lời đúng không?...!!"

Sau câu nói đầy tức giận lần hai vang lên, Mộng Lâm chưa kịp phản ứng đã nhanh chóng bị đè dưới một thân người đàn ông to lớn.

Cô chỉ kịp la lên

" Á... anh..."

Thì một đôi môi phủ lên môi cô. Tay chân cô bị khống chế không nhút nhích được.

Lần đầu tiên cô bị bắt dính, không thể động đậy, lần đầu thân thủ của cô không phát huy được dưới thân thể đang đè nặng lên cả người của tên giả vờ tàn phế kia.

Nhưng quan trọng hơn hết hắn đang hôn cô. Đây cũng là nụ hôn đầu.

Tới thế giới hiện đại này được 3 ngày. Mất đi nụ hôn đầu tiên luôn. Cô cau mày khó chịu cố gắng dùng sức nhưng bất thành..

Đôi môi kia tấn công mãnh liệt chứ không dịu dàng tí nào. Làm môi của vị tiểu thư nào đó gần như sưng lên vì càng cố phản kháng càng bị ai kia khoá chặt mãnh liệt..

Một lát sau, hắn ngước đầu lên cô lập tức thở hổn hểnh. Tim cô đập như sắp bay ra khỏi lòng ngực. Cô nhìn hắn trầm trầm nghiến răng:

" Anh giả vờ tàn phế....Anh dám lừa tôi. Người hiện đại các anh "

- " Tôi chưa bao giờ nói với cô tôi tàn phế, tự cô ngộ nhận, đừng có đổ tội cho tôi..."

Hắn vừa nói vừa nhìn cô. Cảm giác hai đôi môi chạm nhau khá thú vị. Lúc đầu do hắn tức điên lên nên mới dùng hạ sách này chặn cái miệng than vãn của Mộng Lâm lại.

Nhưng sau khi làm vậy hắn lại thấy rất thích thú với việc này. Hắn muốn thử thêm lần nữa.

Đôi môi của cô gái đang bị khống chế dưới thân hắn đem lại vị ngọt ngào rất thú vị.

" Anh đừng nhìn tôi như vậy, anh định làm gì, buông tôi ra ngay, tôi giết chết anh..."

- "Tôi định làm gì à..!! Định thế này đây, thử giết tôi xem nào..."

Nói dứt lời hắn lại cuối xuống hôn cô, lần này nụ hôn có vẻ nhẹ nhàng hơn, mềm mại hơn rất nhiều.

Mộng Lâm đột nhiên cảm nhận được sự nhẹ nhàng. Má cô đỏ bừng bừng lên, cô nhắm chặt mắt lại, lúc này không biết vì sao lại mềm nhũng như thế. Không còn chút phảm kháng nào.

Cô không phải không muốn vùng vẩy đẩy hắn ra. Nhưng hiện tại, cô không còn làm chủ được cơ thể cô mất rồi.

- --

" Ngoan ngoãn vậy chẳng phải tốt hơn sao..."

Phương Vỹ không có hành động gì tiếp. Hắn cũng chẳng hứng thú có hành động gì thêm.

Hắn còn trăm công nghìn việc cần xử lý ngoài kia.

Bị trúng chính độc tố mình tạo ra 3 ngày nay đã làm hắn mất đi rất nhiều giao dịch sinh lợi nhuận quan trọng.

Không nhằm thì sau 3 ngày, Cha hắn và Song Vương cũng sẽ quay về tìm hắn bàn chính sự..

- --

Hắn ngồi dậy đi thay trang phục.

Mộng Lâm nằm im trên giường đầu óc quay cuồng.

Cô mới vừa bị cưỡng hôn đến hai lần. Bị đàn ông tương lai đè cả người lên mình. Lễ tiếc gì nữa, mất sạch danh dự trong tay tên giả tàn phế kia rồi còn gì.

Vậy là chắc chắn cuộc đời này cô phải cưới hắn làm tướng công của cô.

Cô biễu môi một hồi ra quyết định. Mộng Lâm nhìn hắn chăm chú. Quét từ trên xuống dưới của hắn. Cô bất ngờ tiến lại tấn công hắn, cô dùng kỹ thuật rất nhanh và thành thạo nhưng vẫn không đánh trúng hắn dù chỉ một cái..

" Tại sao... Tại sao tôi không thể đánh trúng anh, tôi không tin thân thủ của mình kém người hiện đại như vậy..."

- --

" Thân thủ cô không tồi, nhưng phán minh của tôi còn hay hơn thế, cảm biến từ trường trên người tôi có tốc độ xử lý với lực tấn công của con người, phán đoán và giúp tôi né tránh đòn của cô trước một bước... "

Phương Vỹ nói một hơi dài đủ thứ cô chưa hiểu gì hết, chỉ tức tối ngồi bệt xuống đất.

" Thay đồ mau.. chẳng phải cô muốn ra khỏi căn phòng này sao... Còn không mau đi..."

Nghe ra khỏi căn phòng, mặt Mộng Lâm tươi tỉnh lên liền.

Cô quên mất mấy cái nảy giờ cô nghĩ luôn. Cô lúc này hoàn toàn nghe lời hắn..
 
Chương 16: Sẽ thành thân với anh


- --

Sau khi thay quần áo đã được chuẩn bị trước đó tươm tất. Cô đứng ngay sau lưng Phương Vỹ thì thào nói:

" Tôi sẽ thành thân với anh, tôi quyết định rồi, anh sẽ là tướng công của tôi... Vì tôi đã lỡ ôm anh ngủ, với việc hôm nay, anh đã dám cả gan mạo phạm tôi hai lần...không giết được anh thì phải lấy anh thôi..."

- --

Bạch Phương Vỹ đang đứng thắt cà vạt trước gương. Nhìn qua gương thấy gương mặt nhỏ nhắn, đôi môi còn lưu lại vài dấu vết của hắn,

Một tiểu yêu tinh đang vô cùng nghiêm chỉnh nói, chắc hẳn không phải nói đùa với hắn. Mà đang thông báo cho hắn biết, hắn sẽ là chồng của cô.

- --

Phương Vỹ thấy nét mặt này của Mộng Lâm, hắn bật cười ha hả, quay lại ôm eo cô, đẩy cô sát lại gần bờ tường. Lúc này Mộng Lâm giật bắn mình. Lại định hôn nữa ư. Đừng nhé...

Mặt hắn kề sát lại gần tai cô nói:

" Tôi sẽ không cưới cô... cô đừng mơ..."

- " Nhưng tôi đã quyết định anh là phu quân của tôi, anh cũng không có quyền thay đổi quyết định này..."

- " Cô dám...."

Phương Vỹ cau mày, cô gái này không sợ trời, không sợ đất, đặc biệt cũng chẳng xem hắn ra cái gì, hắn không biết tại sao không xuống tay được với cô, mà cứ để cô sống làm hắn cứ tí là tức điên người lên với cô.

Có lẽ ba ngày qua cô bên cạnh hắn, lúc hắn yếu đuối nhất, nhưng lại là lúc hắn đề phòng nhất mà Mộng Lâm lại không tạo nên một cảm giác nguy hiểm nào đến với hắn.

Đây là lần đầu Phương Vỹ tiếp xúc người lạ, còn thuộc dạng vượt quá hai từ " kì lạ " như cô ta.

Phương Vỹ cũng có tí hứng thú nên cứ giữ cô ở lại, nhưng nếu Mộng Lâm cứ quá đáng thế này, thì hắn chưa chắc hắn hứa được điều gì về sau.

- --

Bạch Phương Vỹ đi trước, Mộng Lâm lẻo đẻo theo sau. Nét mặt hứng thú hiện hết ra bên ngoài.

Căn nhà này tính ra thì cũng không lớn hơn nhà cô mấy. Nhưng những người hộ vệ ở đây thì có vẻ đáng sợ hơn. Mặt ai cũng lạnh lùng. Họ nhìn thấy Phương Vỹ vội cúi đầu cung kính gọi to:

" Cậu chủ..."

Họ cũng gật đầu với cô, cô cười tươi. Nhưng cảm nhận được nét mặt của họ vô cùng ngạc nhiên. Có chút sát khí với cô nữa chứ. Giống như cô làm nên việc gì tài đình lắm vậy á.

Cô thấy lạnh cả sống lưng vội chạy nhanh đến bên Phương Vỹ. Tay cô kéo kéo tay áo hắn, hắn bước chậm rãi lại cau mày nhìn cô..

" Chuyện gì..."

- " Sao mọi người ở đây nhìn tôi đầy sát khí vậy.."

- -----

Hắn đứng lại rồi quay qua nhìn cô nói từng từ một:

" Vì cô ám sát tôi, và làm nổi tung mật thất phòng nghiên cứu của tôi.. Cô xem cô có bao nhiêu mạng để bọn họ giết..."

- ---

Hắn nói dứt lời không chờ cô đặt câu hỏi cất bước thật nhanh đi về phía trước...

" Nhanh lên.. nếu không bên cạnh tôi cô chết chắc đấy... chết thì càng tốt, bớt đi một kẻ ngốc muốn trở thành phu nhân của tôi..."

Hắn đi càng lúc càng nhanh, cô nghe xong vội chạy như bay về hướng hắn, đi sát bên cạnh hắn nét mặt đầy cảnh giác xung quanh. Thân thủ dù tốt mấy đi nữa, mà số lượng thuộc hạ đông như thế xông lên cùng lúc thì cũng tiêu đời. Không chết cũng tàn phế ra.

Đến một phòng hội nghị thật lớn. Mộng Lâm hoa cả mắt vì xung quanh cô trang trí ánh đèn lấp lánh vô cùng.

Thời cô làm gì có mấy thứ này. Những ngôi sao này họ có thể bắt nó chớp tắt theo ý mình. Thật là lợi hại mà.

Mộng Lâm quên mất phải đi theo sau Bạch Phương Vỹ. Cô đi vòng vòng nhìn mình trong gương tươi cười. Ánh mắt hiếu kỳ soi khắp nơi.

- -

Đột nhiên có một tiếng gằn giọng ho khụ khụ hai cái rất nhỏ nhưng cô nghe được. Nhanh chóng phi thân tới bên Phương Vỹ.

Ngước mặt lên nhìn hắn nở nụ cười gượng gạo tỏ ý xin lỗi vì mãi mê ngắm mấy thứ xung quanh.

- --

Phương Vỹ đẩy nhẹ lưng cô một cái ra hiệu tiến tới bàn ăn phía trước.

Hành động của hắn tuy rất nhanh nhưng 3 người đàn ông đang ngồi sẳn trên bàn đó rất kinh ngạc.

- --

Một người đàn ông gương mặt phúc hậu, nhưng không kém phần uy nghiêm, ngồi chính giữa bàn ăn. Mộng Lâm thấy ông ta nhìn chầm chầm cô, cô cũng nhìn thẳng lại chẳng thèm né tránh ánh mắt đó. Mộng Lâm tuy người thời đại khác, nhưng cô cũng biết ngồi ở vị trí đó là người nắm quyền lực cao nhất rồi. Vì Lưu Khải ba của cô cũng ngồi ở vị trí như vậy.

- ---

" Ba...!! Con đến rồi, để mọi người chờ... "

Ba ư...!! Đúng rồi, hắn là thiếu gia, thì tức nhiên người trên hắn phải là phụ thân của Phương Vỹ rồi. Cô đúng là ngốc tới lúc này mới nhận ra...

Mộng Lâm liền tươi cười híp mắt với Bạch Vương.. Cô ta tiến lại ngang hàng với Phương Vỹ...

Chưa đợi Phương Vỹ nói gì cô đã tự tiện giới thiệu mình rồi..

" Chào Nhạc Phụ đại nhân,.. Con là Lưu Mộng Lâm.... "
 
Chương 17: Đối đãi kì lạ hiếm thấy


Bạch Vương và hai người đàn ông cạnh bên là Song Vương gồm Nhất Vương và Nhị Vương khi nghe xong màn giới thiệu đầy bất ngờ liền trợn trừng mắt nhìn cô ta.

- -

Cô gái đó, họ nhớ không lầm là trong hội sát thủ mấy ngày trước, đã ám sát Bạch Phương Vỹ.

Và cũng chính cô là người gây ra trận nổ lớn ở mật đạo nghiên cứu, làm Bạch Gia thiệt hại không nhỏ.

" Cô gái này là sao Phương Vỹ... Con giải thích đi..."

Bạch Phương Vỹ sau khi nghe cô ả miệng mồm loa loa giới thiệu với ba hắn. Hắn tối sầm mặt lại không nói nên lời. Hắn không ngờ cô to gan như vậy. Không biết trời cao đất rộng là gì. Cũng không biết đang đắc tội với ai. Đúng là cô muốn chết tới nơi mà.

" Con sẽ giải thích sau... Giờ vào vấn đề chính.. Mặc kệ cô ta đi..... Ba chỉ cần biết, giờ cô ta đi theo bảo vệ con.."

Vừa nói xong thì Bạch Vương gật gật đầu hai cái... Ông nhìn qua cô gái, nét mặt trở lại trạng thái nghiêm nghị ban đầu. Bọn họ đều tin tưởng lời nói của Phương Vỹ. Hắn là trụ cột, hắn nói gì thì đó sẽ là như vậy.

Còn về phía Mộng Lâm. Cô nàng vừa nghe những lời chói tai Phương Vỹ thốt ra. Mặc kệ cô ư, hắn dám không thèm để ý đến cô. Mộng Lâm bất giác đưa chân đạp mạnh lên chân hắn.. Trong ánh mắt hắn lúc này toát lên sát khí không hề nhẹ. Nhưng nét mặt vẫn giữ trạng thái như không hề hấn gì xảy ra.

Hắn sẽ tính sổ chuyện này với cô sau. Còn tính như thế nào thì hiện tại hắn chưa nghĩ tới. Chính sự vẫn quan trọng nhất lúc này.

" Cổ máy bị hỏng rồi... Thiếu gia ngài có định...." Nhất Vương vừa mở lời thì Phương Vỹ ngước mắt lên nhìn hắn." Không cần....!!! "

Hắn nhìn Nhất Vương trả lời dứt khoát. Vì cổ máy đó hoạt động được là nhờ nguồn năng lượng đỏ kia.

Giờ nguồn năng lượng đã bị sử dụng hết rồi, chế tạo ra cổ máy thứ hai để làm gì nữa.

" Thứ đó bỏ qua bên, tôi vừa nghiên cứu ra một thứ rất hay... Tăng nhanh khả năng phản xạ của con người khi bị tấn công, tôi cũng thử nghiệm trên một cao thủ về tốc độ rồi... Rất không tồi... Cái này có thể bán cho một số người nhiều kẻ thù, và sợ bị ám sát bất ngờ..."

- --

" Hay lắm con trai, thứ con làm ra quả đúng thiết thực.."

Bạch Vương nghe xong vui mừng vô cùng. Ông ta lại sắp kiếm thêm mớ lợi nhuận khổng lồ từ phát minh mới đó.

Cả hai người hộ vệ cũng vui mừng không kém. Họ tuy lạnh nhạt nhưng không phải không biết cười. Tất cả nâng ly chúc mừng thành công mới, lợi nhuận lớn sắp tới.

- --

Thấy mọi người nâng ly màu đỏ đỏ, có vẻ thú vị, rồi họ uống cạn thứ đó. Mộng Lâm cũng cầm ly lên ngửi thử. Thì ra là rượu. Cô cũng muốn uống thử rượu của người hiện đại xem sao.. Vừa cầm ly lên chuẩn bị hớp một hớp, ngay lập tức một cánh tay chặn cô lại...

" Anh làm gì vậy... Tôi cũng muốn uống thử..."

- " Cô không được uống, tí cô còn có một nhiệm vụ..." - " Nhiệm vụ gì... Tôi không làm..." - " Cô không có tiếng nói ở đây..." -" Tại sao không có, tôi là nương tử tương lai của anh đấy..." -" Tôi sẽ không lấy cô..." - " Tôi quyết định rồi, mặc kệ anh..." -" Cô...."

- --

Cuộc nói chuyện qua lại giữa hai người họ làm 3 người còn lại tiếp tục kinh ngạc.

Song Vương lắc đầu không hiểu sao Bạch Thiếu gia không giết quách thứ người như cô ta đi cho xong, ở đó cãi cọ với cô ta chỉ tốn hơi. Đây không phải cách hành sự của Phương Vỹ thường khi.

Một tí sau, khi món ăn được dọn lên, trên bàn ăn theo kiểu Tây. Mộng Lâm là người của vài trăm vài ngàn năm trước làm gì biết sử dụng muỗng nĩa của người nước ngoài. Đúng là đang làm khó cho tiểu yêu tinh này rồi. Mộng Lâm quan sát thấy mọi người bắt đầu im lặng dùng bữa. Cô bất giác cau mày nhìn chầm chầm sang Bạch Phương Vỹ.

- --

Hắn không quan tâm đến nét mặt của cô. cô đẩy chân hắn. Hắn cũng không thèm liếc nhìn. Nét mặt vô cùng lạnh lùng. Mộng Lâm nhìn đĩa thức ăn trước mặt vô cùng phẫn nộ. Nhưng thật sự cô rất đói, đói quá rồi phải ăn cách nào đây. Cô tập trung nhìn cách 3 người đàn ông còn lại đang cúi đầu ăn.

Tức nhiên, cô đâu kém trí tuệ đến bắt chước cũng không xong. Cô cúi đầu chuẩn bị cầm dao nĩa lên như những người đó. Đột nhiên, một đĩa thức ăn của cô bị kéo đi qua chỗ Phương Vỹ.

Mộng Lâm chưa kịp tỏ thái độ với hắn thì kinh ngạc nhìn. Đĩa thức ăn của hắn đã được đưa qua cho cô, thức ăn trong đĩa đã được cắt nhỏ ra để cô dễ dùng.

Nảy giờ Phương Vỹ tập trung cắt nhỏ thức ăn ra cho Mộng Lâm ư, không tin nổi hành động này, trúng độc của chính mình xong, hắn bị chạm sợi dây nào thế nhỉ. Ba người còn lại cũng cau mày nhìn việc làm vừa rồi, họ thật sự khó hiểu và có chút không hài lòng. Nói đây là phép lịch sự cũng không đúng, nói đây là quan tâm càng không đúng nữa. Vậy hành động như vừa rồi là gì..? Không hiểu nổi.
 
Chương 18: Làm Chuột Bạch


" Cô ăn no chưa..."

- " Humm... No rồi..chúng ta đi đâu chơi tiếp đây..."

Mộng Lâm ăn no căng bụng. Cô nhìn hắn cười tươi như hoa. Lúc này cô thấy người hiện đại cũng không tệ, qua mấy người cô gặp trong suốt đoạn đường đến đây, và mọi người ở đây có điểm chung là không thân thiện, mặt lạnh như băng, nhưng cũng khá tốt bụng.

Cô nghĩ như vậy khi được cho ăn. Cô gái này nên khen là ngây thơ hay là một cô ngốc chính hiệu. Không biết cô có bản lĩnh kiểu gì mà phụ mẫu của cô ở thời cổ lại sợ cô đến như vậy...

- ---

" Đi chơi.. Cô tưởng nơi đây là đâu mà phát ngôn như thế..."

Nhất Vương nhếch miệng cười khinh bỉ với cô gái đang cười toe tét kia.

Sau khi nghe xong và thấy thái độ của hắn, cô lập tức thay đổi sắc mặt. Dám có vẻ mặt như thế với cô ư. Mộng Lâm này không phải dạng dễ ăn hiếp như mấy người nghĩ đâu...

Thấy Mộng Lâm đằng đằng sát khí nhìn Nhất Vương, Bạch Phương Vỹ cũng nhếch miệng một cái rồi quay đi. Không biết thái độ của hắn là gì, hắn chỉ cất giọng lạnh lùng nói:

" Tất cả đi theo tôi..."

- --

Đến một căn phòng rất to, trống rỗng, giống kiểu phòng luyện tập nhưng chả có món vũ khí gì ở đây.

Mộng Lâm nhìn xung quanh tối ôm cô liền không có hứng thú gì hết. Cô nhìn nhìn rồi lại quay lưng đi ra ngoài.

" Đứng lại, ai cho cô tự ý đi lung tung, quay lại cho tôi..."

- "...."

Cô đứng sững lại một cái, nhưng chỉ được 1-2 giây rồi vẫn bỏ đi tiếp. Nơi này không gì chơi, cô không thích bóng tối.

Thấy cô gái không nghe lời Bạch Thiếu Gia, Nhất Vương tức giận tấn công cô ta.

Nhất Vương là người theo bảo vệ Bạch Phương Vỹ là một trong hai cánh tay đắc lực của hắn.

Một cú đấm của Nhất Vương có thể làm người khác vỡ lồng ngực mà không kịp hét lên tiếng kêu trước khi ngủm...

Có người nói sức mạnh của hắn có thể phá vỡ một căn nhà trong vòng tích tắc...Sức mạnh đến mức phi thường rồi.

- --

Thấy tên vừa nãy lao nhanh đến mình, cô liền né đòn. Mộng Lâm cũng không vừa ý hắn nên cô có hứng thú cho hắn một bài học nhớ đời.

Mộng Lâm nhanh chóng ẩn mình vào bóng tối. Cô lướt đi như một bóng đen, lúc ẩn lúc hiện như một con hồ ly đang chuẩn bị săn mồi. Chỉ cần con mồi hoảng loạn thiếu tập trung là sẽ bị cô nuốt chửng bằng một phát duy nhất chí mạng.

- --

Lúc này ba của Phương Vỹ và Nhị Vương thấy cảnh tượng trước mắt không thể không có phản ứng. Họ cau mày, tập trung cao độ phòng thủ. Bạch Phương Vỹ thì lại khác, giống như hắn biết trước sẽ như thế, hắn đứng xem kịch vui một cách bình tĩnh..

- --

" Xuất hiện rồi...!! "

Tiếng Nhị Vương vang lên, Nhất Vương phản ứng nhanh né tránh nhưng bị xé đi một mãnh áo trên vai. Cô ta lại ẩn mình không thể phát hiện.

Nhất Vương lúc này vừa tức giận, tay hắn đấm khắp nơi, tiếng nổ ầm ầm trong phòng tập luyện vang lên hơn cả tiếng bom nổ. Khiến ai yếu tim chắc không chịu nổi.

Nhưng Nhất Vương không cảm nhận được cô ấy ở đâu, dù chỉ là hơi thở.. Hắn bất giác toát mồ hôi trán.

Mảnh áo thứ hai lại bị xé xuống, tới mãnh thứ 3, thứ 4... Tấm áo của hắn bị xé tan tành thành nhiều mảnh.

- ---

" Nhất Vương gắn thứ này vào...bắt lấy cô ấy, không được phép làm bị thương..."

- " Vâng... "

Vừa đeo thiết bị tối tân Phương Vỹ chế tạo vào..

Cơ thể Nhất Vương liền trở nên bình tĩnh hơn, hắn có thể cảm nhận cô gái đang lượn lờ xung quanh, phát hiện được hướng của cô khi di chuyển đến gần hắn.

Nhất Vương chộp lấy cánh tay tấn công của cô, lôi cô ra ánh sáng..

" Á... buông tôi ra..."

- " Bắt được cô rồi nhé... đúng là sát thủ số một có khác... tôi quá xem thường cô, nhưng cô cũng không qua khỏi thứ đồ công nghệ của Bạch gia đâu..haha..."

- --

Giờ thì 3 người còn lại hiểu sao Phương Vỹ giữ cô lại bên hắn rồi. Một là bảo vệ hắn, hai là làm chuột bạch để hắn thí nghiệm đồ mới. Quả đúng là đầu óc thông minh tính toán hơn người...

- --

" Tôi không chơi nữa... về thôi..."

Cô đẩy Nhất Vương ra, quay lại biểu môi nói với hắn:

" Tôi mà muốn giết anh, thì anh có mười cái mạng cũng không đủ chết... ở đó hóng hách "

- --

Nhất Vương nghe thấy dậy điên lên lao tới, nhưng hắn ngừng lại ngay khi thấy ánh mắt đầy sát khí của Phương Vỹ nhìn chầm chầm mình. Hắn cúi đầu lui lại ngay...

" Cô ta nói đúng..!!! " Phương Vỹ vừa quay lưng vừa nói với Nhất Vương. Nhất Vương cảm thấy hổ thẹn cúi đầu thật sâu.

- --

Mộng Lâm chạy tới chỗ Phương Vỹ nhanh chóng, cô níu níu tay hắn làm ra vẻ nũng nịu

" Đi thôi.. đi thôi.. tôi không thích ở nơi này.. "

Rồi kéo tay hắn bỏ đi.

Phương Vỹ nhìn cô kéo hắn đi, nét mặt lạnh lùng không phản kháng hay quát nạt gì. Để cô ấy dẫn đi theo sau.

Đơn giản, việc hôm nay đã hoàn thành hết rồi, hắn cũng chẳng bận gì, mọi việc còn lại đã có 3 người kia lo.

Hắn cũng đang muốn rời khỏi phòng tập, chứ không phải do bị Mông Lâm kéo mà ngoan ngoãn đi theo.
 
Chương 19: Ánh mắt quyến rũ


" Anh dám lấy tôi ra thử trò chơi của anh..."

- " Việc gì tôi lại không dám... Cô nói xem "

Phương Vỹ vừa nói vừa hất tay cô ra tiến về phía trước.

Mộng Lâm đấm đấm đá đá phía sau hắn, cô ấm ức vô cùng.

Cô bị xem như chuột bạch dùng để thử mấy món đồ đó. Tức giận nhất là cô lại bị tóm một cách dễ dàng. 18 năm nay cô học tập thân thủ chẳng khác gì vứt đi hết sao..

Vừa tức giận vừa quan sát xung quanh vẫn còn tối ôm lạnh lẽo, bóng ai kia dần khuất đi, cô vội hoàn hồn chạy theo nhanh chóng.

- --

Mộng Lâm không biết chỉ có trong Bạch Gia thì mới lạnh lùng đáng sợ thế. Thế giới thời hiện đại có rất nhiều rất nhiều cái vui thú đang đợi cô khám phá.

- --

Ngoài kia hai người sát thủ còn lại đã tẩu thoát được. Với thân thủ của họ tuy không ám sát được Bạch Công Tử nhưng cũng không bị thương nặng gì là may mắn lắm rồi.

Tất cả là nhờ vào Đàm Thanh đã chui vào cổ máy khởi động nó. Lúc đó mọi người trong Bạch Gia đang rối loạn vì âm thanh phát ra làm nhiễu tầng sóng của họ.

Nên hai người còn lại mới trốn thoát dễ dàng được. Không thì thử lại vài lần thì cũng chết thêm vài mạng thôi...

"Đàm Vũ anh định làm gì thế..."

Đàm Vũ đang ngồi trước máy tính anh ta nghiên cứu cách đột nhập vào Bạch Gia lần nữa.

Đàm Dung cố ngăn cản hắn ta ngừng việc tự đi nộp mạng lần hai đó lại. Nhưng cô ta bất lực.

Hắn đã từng nói với cô ta rằng

" Bất kể có chết bao nhiêu mạng, đổi bao nhiêu thứ thì hắn cũng phải cứu thoát Đàm Thanh.."

Từng lời của hắn cứng cỏi như sắt đá, nhưng nó cũng là bén nhọn như con dao đâm thẳng một phát chí mạng vào tim Đàm Dung.

Tình cảm không thể miễn cưỡng, cô vì muốn dành thứ mình muốn đã ra tay tàn nhẫn với chị em của mình. Nếu Đàm Vũ biết chiếc mặt nạ của Đàm Thanh là do cô giở trò thì hắn liệu có tha thứ cho cô không. Hay là một nhát dao kết liễu đời cô.

Đàm Dung đứng từ xa nhìn người đàn ông cô yêu đang hết sức tập trung vào màn hình bản đồ. Cô nghiến răng đấm mạnh tay vào vách tường rồi lặng lẽ bỏ đi.

- --

Đàm Vũ lạnh lùng ngoảnh lại nhẹ, rồi tiếp tục nhìn vào màn hình.

Hắn hiểu tâm ý của cô, hắn cũng không muốn làm Đàm Dung đau lòng. Nhưng hắn không làm được, đặc biệt là giờ phút Đàm Thanh như ngàn cân treo sợi tóc này.

Hắn biết Đàm Thanh chưa chết, phải nhanh chóng cứu cô ra, không cô sẽ trở thành con chuột thí nghiệm của nhà họ Bạch. Còn tàn khốc hơn cả cái chết nữa.

- --

" Át xì..."

Hửm... Ai đang nói xấu mình hả ta, sao từ nãy giờ không ngừng Át xì thế này..."

Cô vừa nói vừa liếc nhìn cái tên công tử dung mạo khôi ngô đến mức đáng ghét kia đang tập trung nghiên cứu.

Cô tức giận vụ bị bắt dễ dàng. Giờ phải ngồi xem hắn thử tới thử lui mấy thứ gì gì đó.. Chán đến phát điên.

Mộng Lâm đang nghĩ phải học được cách phá giải món đồ đó.. Đúng rồi cô phải học cho bằng được.

Hứng thú đến với cô, rồi tỏ ra trên nét mặt cô không giấu diếm được...

" Anh đang làm gì thế... Tôi..."

- " Im lặng...."

Cô chưa kịp mở lời tên Phương Vỹ đã ra lệnh không cho cô nói tiếp. Hắn có vẻ tập trung lắm, không để ý tới cô.

Mộng Lâm ranh mãnh ngồi cạnh hắn, chống cằm lên đưa hai mắt tròn xoe long lanh nhìn hắn. Hắn có vẻ né tránh ánh nhìn. Cô thấy trò này có tác dụng. Liền đổi qua vị trí khác tập trung nhìn hắn miệng cười toe toét..

Cô không biết khi cô nở nụ cười giống như có luồng khí của mùa xuân mang hoa đào nở tràn ngập khắp nơi.

Mộng Lâm được duy truyền nụ cười như ánh mặt trời của mẹ cô Đàm Thanh, kèm sự tao nhã của ba cô Lưu Khải, lối suy nghĩ khác người đã tạo ra sức mạnh yêu nghiệt ngàn năm, làm ai kia bất giác bị hút vào ánh mắt mà không hề hay biết.

Liệu hắn có dần dần chết dưới ánh mắt và nụ cười đó không, đó còn là một ẩn số..

- --

" Không mau biến khỏi đây, đừng trách tôi kêu người móc mắt cô..."

- "...."

Mộng Lâm nghe xong trợn mắt nhìn hắn thu lại nụ cười. Không lẽ hắn móc mắt cô thiệt sao.

Ở bên cạnh tên này mấy hôm, cô biết không phải là hắn thích nói đùa...

Chưa kịp nghĩ xong bỗng cạnh cô vang lên một âm thanh:

" Người đâu..."

Mộng Lâm vội thốt lên:

" Đồ ăn nói hai lời "

Rồi bỏ chạy đến phía sau vách tường thủ thế, quan sát xung quanh. Cô vừa quan sát vừa nhếch môi lườm hắn.

Lúc thì hắn kêu cô đi cạnh hắn, nếu rời khỏi hắn cô sẽ chết, lúc thì đuổi cô đi còn đồi mốc mắt cô.

Không phải hắn là người thích ăn nói hai lời thì cũng là dạng người thần kinh có vấn đề nặng.
 
Chương 20: Trò chơi ban công


- --

" Phòng đó là của cô...!!!"

Bạch Phương Vỹ kêu người bố trí phòng cho Mộng Lâm. Hắn chỉ về hướng đó, ra lệnh cho người hầu dẫn đường cho cô, chuẩn bị y phục cho cô toàn bộ.

Tối đến Mộng Lâm nằm trong phòng nhìn ra ngoài cửa sổ suy tư. Cô đến tương lai này không hơn không kém cũng nhiều ngày trôi qua rồi.

Cô vẫn quanh đi quẩng lại trong con đường mòn đến phòng nghiên cứu rồi lại về phòng mình. Thật sự mà nói trong tư tưởng của cô, tương lai không tới mức này đâu.

Nếu biết sớm chán thế này cô sẽ không hi sinh lên cổ máy đó bay đến đây. Ở lại chơi với hai anh trai còn vui vẻ hơn.

Haizz...!!! Không biết lối suy tư ăn chưa no lo chưa tới của cô bé này thật khôi hài. Tưởng cô vì nghĩ cho phụ mẫu nên mới hi sinh, ai ngờ là cô ham chơi.

Phụ mẫu cô ở quá khứ mà biết được không biết họ sẽ nghĩ gì.

Mà chắc hẳn họ cũng sớm nghĩ ra việc cô bay vô cổ máy về tương lai, hơn phân nữa là hiếu kỳ rồi, còn lại mới là nghĩ cho tình yêu của đôi vợ chồng già như họ... haha...

- --

" Căn phòng trống rỗng này không có ai trò chuyện hết lão nương thấy khó chịu quá đi, Bạch Phương Vỹ anh thật đáng ghét,... Không phải tôi xác định anh là tướng công tương lại thì tôi sẽ ra tay giết quách anh cho xong...Tức quá đi mà..."

- --

Mộng Lâm vừa nằm vừa hét ầm ỉ ở trong phòng.

Bên phòng của Phương Vỹ hắn cau mày khó chịu. Tay bấu thật chặt trên giường. Phòng của cô có thiết bị âm thanh truyền thẳng vào phòng của hắn. Nhưng cô đâu biết điều đó.

Ở Bạch Gia này, Phương Vỹ muốn biết tình hình ở đâu hắn chỉ cần điều khiển là biết ngay.

- --

Mộng Lâm nằm im lặng cố gắng ngủ, thì đột nhiên bên cửa sổ, tuy chớp nhoáng rất nhanh, nhưng cô cảm nhận được có một cao thủ vừa đi qua. Cô bất giác gầm mặt hơi rùng mình tí. Một suy nghĩ thoáng qua trong đầu của cô..

" Ở một mình nguy hiểm quá, dù gì giường tướng công tương lai của cô cũng khá rộng, thêm một người cũng đâu đụng chạm gì đến hắn..."

- -

Cô cười nhếch mép đầy ranh mãnh, ôm lấy gói chuồn đến phòng Phương Vỹ.

Ra chưa đến cửa cô biết bên ngoài có người canh gác.. Liền chơi chiêu đi đường tắt. Phóng vọt ra cửa sổ dùng khinh công thượng thừa thoáng chốc đến cửa sổ phòng hắn.

Vừa đến nơi cô cười hào hứng định mở cửa leo vào cho hắn bất ngờ.

Thì một cánh tay ôm lấy cô từ phía sau, tay còn lại bịt kính miệng Mộng Lâm.

Cô đột nhiên mở to mắt nhưng không vùng vẫy vì cô biết đó là ai..

Mùi hương này cô từng ôm đi ngủ mà sao không biết được.

Phương Vỹ cũng thích chơi trò leo ban công như cô sao. Hay hắn buồn quá định leo qua phòng tìm cô.

Nghĩ tới nghĩ lui cái nào cũng không đúng, thậm chí cái suy nghĩ đó có bay thêm vài vòng quá khứ tương lai cũng không có việc hắn làm như cô đã nghĩ.

Cô chỉ nghĩ cho vui rồi mắt cười híp lại nhìn lên phía hắn..

Phương Vỹ tức giận nhìn xuống cô tiểu yêu tinh đang trong lòng hắn cười toe tét. Cô ta đang nghĩ lung tung. Hắn cảm nhận được điều đó. Hắn từ từ buông tay ra khỏi miệng cô. Dùng ánh mắt ám thị cho cô biết:

" Cô còn cười tôi sẽ quăng cô ngay xuống 3 tầng lầu bên dưới..."

Mộng Lâm đưa mắt nhìn xuống cũng khá cao đấy. Cô thu lại nụ cười nhưng tay lại ôm chặt lấy hắn. Xem hắn ném cô bằng cách nào..

Bóng dáng hai người trai đơn gái chiếc đứng ngoài ban công ôm nhau. Nói hữu tình cũng không phải quá đáng.

- --

Phương Vỹ lúc này chả thèm nổi giận nữa. Hắn biết nổi giận với người như cô là vô dụng.

Loại phụ nữ cổ đại suy nghĩ khó hiểu, mà cô lại là dạng bất trị, tư duy kì quái, giận chỉ tổn hơi sức thôi.

Cô còn giá trị lợi dụng không hắn sẽ một phát cho cô đi đời ngay.

- --

Cả hai bọn họ đứng tư thế ôm nhau ngoài ban công nhìn vào trong phòng hắn. Mộng Lâm không hiểu hắn đang làm gì cũng tập trung nhìn theo ánh mắt.

- -

Đột nhiên bức tường màu trắng có người hiện ra. Đáng sợ thật, người đi xuyên tường hay là cái đó cái đó...

Mộng Lâm há hóc miệng ngước nhìn hắn. Phương Vỹ cảm nhận được liền siết chặt tay ôm cô. Tay còn lại ra dấu giữ im lặng..

Thấy vậy cô giữ bình tĩnh tiếp tục quan sát cùng hắn.

Tên đó là người, hắn đang lục lội hết phòng Phương Vỹ để tìm cái gì đó..

Đứng đó quan sát hồi lâu tên đó không tìm thấy gì nên đang đi lại bức tường trắng rồi biến mất nhanh chóng..

- ---
 
Chương 21: Quăng xuống lầu


" Buông ra...."

- " Ồ..."

Phương Vỹ sau khi tên đó bỏ đi nhìn cô mở to mắt hỏi:

" Tại sao cô lén vào phòng tôi..."

- " Tôi...."

Mộng Lâm bất giác đỏ mặt cúi gầm đầu xuống. Lúc này cô như một vị tiểu thư khuê các đang thẹn thùng trước lang quân như ý vậy.

Dưới ánh trăng ngoài ban công chiếu rọi xuống đôi mắt của cô càng thêm long lanh..

Cô ôm chiếc gối trong tay mãi không trả lời được.

Ai kia cũng chịu khó lắm, đứng đó đợi câu trả lời của cô mà không có hành động vội vàng gì cả.

- --

" Anh nhìn không biết sao còn hỏi tôi..."

Mộng Lâm quay người đi chỗ khác không nhìn hắn nhanh miệng nói được bao nhiêu đó thôi.

Chứ cô thật sự không thốt ra thành lời là cô muốn qua phòng hắn ngủ. Như vậy phụ mẫu cô mà biết được, chắc họ đánh què chân cô luôn quá.

Vì tội nữ nhân khuê các mà hành động nông nổi không giữ lễ nghĩa như cô. Muốn chồng tới phát điên rồi ư. Nhưng thật không phải vậy, cô chỉ ham vui tí thôi, tính qua trò truyện với hắn thôi mà.

- --

Đột nhiên cô bị kéo mạnh nhấc lên giường, một thân người cao to đè lên người cô.

" Cô muốn thế này à...!!! "

" Không...!!! Không phải thế... Bỏ tôi ra...!!! "

Hắn định làm gì đây. Dù gì cũng chưa cưới thật sự không nên làm bậy nhé. Cô không phải đến đây với ý muốn dung tục đó.

" Anh làm gì vậy, tôi chỉ muốn đến bảo vệ anh thôi..."

Mộng Lâm hét to khi môi hắn vừa chạm vào cổ của cô.

Phương Vỹ nghe xong từ từ ngước lên đưa ánh mắt nhìn chầm chầm cô, hắn nhỏ giọng nói kiểu châm biếm.

" Bảo vệ tôi...!!! Cô ư...!!"

- " Đúng vậy..!!! tôi cảm nhận ngoài cửa sổ có cao thủ, mà cao thủ xuất hiện thì chỉ có kiếm anh thôi, nên tôi thấy vậy chạy theo xem sao..."

Thực tế thì chưa đúng hết, nhưng cô cũng có ý đó khi đến đây..

- --

Thấy Mộng Lâm nói năng đâu ra đó, hắn cũng hiểu thân thủ của cô thuộc dạng cao cường nên việc phát hiện một cao thủ khác không khó.

Hắn buông người cô ra nằm lăn qua một bên. Gác tay lên đầu nằm suy nghĩ việc gì đó..

Cô nằm kế bên thở hổn hển, vì mới bị cả thân người đàn ông to lớn đè mạnh.

Một lát sau cô quay qua nhìn hắn nói:

" Tôi thấy anh nhiều kẻ thù quá, tôi quyết định rồi, tôi sẽ bảo vệ anh...Như thế tôi sẽ cảm thấy an tâm hơn.."

Phương Vỹ nét mặt vẫn giữ trạng thái lạnh lùng, không thèm quay nhìn cô, nhưng mắt hắn hơi nheo lại tí.. không phải hoàn toàn không cảm giác với lời nói của cô.

Chỉ có điều lần đầu tiên hắn nghe một người thật tâm thật ý nói bảo vệ hắn mà thôi. Phương Vỹ không biết phải thể hiện cảm xúc như thế nào trước những lời đó.

- -

Cả hai nằm im lặng, rồi hắn cất giọng trầm trầm:

" Về phòng của cô đi. Tôi không cần cô bảo vệ.."

Không thấy động tĩnh gì hắn bất giác quay qua cô tiểu yêu tinh nhà ta, Mộng Lâm đã ngủ say từ lúc nào rồi.

Mộng Lâm đặc biệt thích mùi hương nhè nhẹ ở nơi này, nó làm cô dễ chịu và nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Ai đó nằm im chăm chú nhìn cô ngủ, cũng chẳng thèm đánh thức cô dậy. Nằm cạnh bên hắn cũng từ từ đi vào giấc ngủ. Đã rất lâu rồi chưa bao giờ hắn ngủ ngon lành thế này.

- --

" Thức dậy đi..."

Phương Vỹ lại bị cô ôm ư..

Không lần này hắn bị làm gối gác chân, Chân của nữ nhân nào đó đang gác lên người hắn. Tư thế ngủ khó coi vô cùng.

Ôi tôi khổ cho anh luôn đấy Bạch Thiếu Gia à, đây là nghiệp anh tạo ra cổ máy thời gian đấy.. Ngôn Tình Sắc

Nếu không tạo ra cổ máy đó, thì Mộng Lâm sẽ không tồn tại trên cõi đời này, cô ấy cũng không đến tương lại tìm anh hành hạ.

- --

" Á á... cứu tôi.. cứu tôi với... vực thẳm cao... cao quá..." Mộng Lâm mơ màng nhìn xuống hét...

Cô gái đang ngủ say bị ai đó nhấc bổng lên đem ra cửa sổ chuẩn bị ném xuống.

Cũng may cô phản ứng nhanh ôm chặt cổ và vai ai đó la to.

Hắn ném cô thật, là thật. Hắn đang điên lên, định ném cô xuống 3 tầng lầu lúc cô đang ngủ say.

Phương Vỹ thật đáng sợ, vậy mà cô cứ như trứng thích đương đầu với đá. Bị ném kiểu này có thân thủ tốt cấp mấy cũng chưa chắc không bị thương..

" Lần sau cô còn lén qua phòng tôi thì đừng trách tôi hạ độc cô rồi ném đi ném lại nhiều lần xuống lầu..."

- -

Mộng Lâm nghe xong mặt xanh mét nhìn Phương Vỹ.. Cô gật đầu lia lịa tay vẫn bám chặt hắn không buông.

- -

" Cút về phòng thay đồ cho tôi, sau đó đến phòng thí nghiệm..."

Nghe xong mệnh lệnh cô chạy như bay ra cửa về phòng hắn.

Cô quên mất tối qua cô đến đây bằng đường nào luôn. Phương Vỹ không chặn cô lại kịp, hắn cau mày quay lưng lại với cửa chính.

Ngoài cửa vệ sĩ của hắn đứng canh phòng không khỏi ngạc nhiên khi thấy Mộng Lâm mặc đồ ngủ, ôm gói, đầu tóc rối bời chạy thục mạng về phòng mình.

" Không hiểu.. không hiểu nổi luôn..."
 
Chương 22: Con Chip


- --

" Lại đây, lén lúc ở đó làm gì..."

Mộng Lâm sau khi thay y phục chỉnh tề đi đến phòng thí nghiệm của Phương Vỹ. Cô đứng thập thò bên ngoài không dám bước vào trong. Cô sợ hắn lấy cô làm chuột bạch thử thứ thuốc độc tê liệt gì đó rồi thừa cơ hội ném cô xuống lầu để hả giận.

" Tôi nói lại lần nữa, nếu cô cứ đứng đó đừng trách tôi."

Phương Vỹ vừa dứt lời cô đã đứng cạnh bên hắn cười hì hì... Mặt có vẻ hơi toát mồ hôi. Cô cũng có lúc biết sợ hắn sao. Hắn quay lại nhìn cô rồi nhếch mép khinh thường.

- --

" Ngồi xuống đưa tay ra cho tôi..."

Mộng Lâm nghe đưa tay ra. Bất giác cô liền làm trái ý hắn, dấu hai tay sau lưng lui lại vài bước.

Thấy hành động e dè không nghe lời của cô, hắn vô cùng tức giận, đứng dậy kéo cô ngồi lên người hắn. Hai tay hắn giữ chặt tay cô lại đặt lên bàn...

" Á... Á... Tôi biết lỗi rồi... Đừng hạ độc tôi mà... Tôi có đôi tay này để làm ăn đó..."

- " Cô làm ăn gì chứ... Cô tính theo nghề mẹ cô đi làm sát thủ à..."

Mộng Lâm nghe xong cau mày nhìn hắn, ánh mắt cô đầy oan ức.

Tại sao...? Tại sao lại là ánh mắt oan ức.. Phương Vỹ nói không đúng sao..?

Cô không theo nghề mẹ cô ở thời đại này, chứ cố định dùng đôi tay này để làm gì...

- --

" Tôi dùng nó để bảo vệ anh, tôi đã nói rồi mà.. Anh làm ơn để ý lời tôi nói có được không... Tướng Công..!!! "

" Im mồm..!!! Tôi không phải..."

Hắn vừa nghe hai từ " tướng công " nũng nịu từ miệng cô thốt ra.

Bỗng nhiên tay hắn có chút sững lại. Hắn buông tay cô ra kéo mặt cô quay về hướng hắn nói rõ:

" Tôi mà nghe hai từ đó nữa.. Hoặc cô đi rêu rao khắp nơi như vừa rồi.. Tôi sẽ bỏ thuốc độc vào mồm của cô.. Nghe rõ chưa..."

-

" Hứ....!!! Rõ õ õ õ õ õ õ õ rồi......! "

Mộng Lâm nét mặt không vừa ý hắn, cố tỏ ra vâng lời. Trong cô lúc này miễn cưỡng thật khó coi làm sao.

- -

- " Á... Đau...!! Gì thế..."

- " Gắn chíp..."

- " Là sao tôi chưa hiểu... Đau quá..."

Phương Vỹ lấy một ống gì đó màu đen nhỏ, ấn mạnh một cái vào tay cô. Có một vật đen rất chạy vào ẩn dưới cổ tay cô.

Vật đó nhanh chóng ẩn vào phía dưới không để lại dấu vết.

Sau đó Phương Vỹ giải thích cho cô về cách sử dụng. Nó là máy né tránh mini, kèm phát hiện nhiều thứ, tăng phản xạ cực nhanh cho cô, nó còn giúp cô kết nối với hắn...

- --

" Chẳng phải cô muốn bảo vệ tôi sao, cái này sẽ giúp cô..."

Sau khi hiểu toàn bộ, Mộng Lâm quay qua ôm choàng lấy cổ hắn.

Cô hôn lên má hắn một cái cười tươi rồi chạy nhanh đi vòng vòng xung quanh tìm hiểu nhiều cái thú vị.

Bỏ lại ai đó vừa bị nữ nhân hôn trộm, mặt lạnh lẽo, mắt nhìn một hướng bất định, trong ánh mắt có thoáng tí giật mình.

Nếu giờ chạm vào phía tim hắn, chắc chúng ta có thể cảm nhận, nó bị lỗi một nhịp khi chuyện đó vừa xảy ra...

- --

Mộng Lâm thì vui mừng như thú hoang được thả về rừng vậy. Cô chạy nhảy nhót xung quanh, có thứ công nghệ của hắn trong người cô sẽ không sợ bị hắn bắt lại dễ dàng nữa.

Lúc vừa rồi, làm cô nhớ đến hồi còn nhỏ cô nghịch ngợm thường bị phụ thân cô bắt được đánh tét vào mông, nhưng ba vẫn hướng dẫn kỹ thuật để né những đòn đó.

Ông ra tay với cô, để cô tăng cường kỹ thuật của mình. Mộng Lâm sau những lần như vậy thường rất vui khi được thả ra, liền ôm phụ thân cô hôn lên má ông. Cảm giác được thả rất hào hứng là cô quên mất người cô hôn là ai.

Do hành động nhanh hơn cả não lúc vui mừng quá độ, nên cô quên mất việc vừa rồi, không đơn thuần là nụ hôn cám ơn.

Cô đã hôn lên má đàn ông đấy.. Mộng Lâm đột nhiên mặt đỏ phừng phừng, lén lén quay lại nhìn xem phản ứng của Phương Vỹ như thế nào..

Cô nhìn vào tường bóng, phản gương lại hắn, hắn đang cúi đầu chỉnh chỉnh gì đó, liền ngoảnh sang liếc về hướng cô một cái đầy sát khí.

Mộng Lâm ớn lạnh cả người, mặt lúc này trở lại màu âm độ, chứ không đỏ lên nổi. Nhưng phải công nhận bọn họ có thần giao cách cảm với nhau..

À mà không chắc do con chip hoạt động tốt thôi.... hahaaaaa
 
Chương 23: Nghẹn Xém Chết


- ---

Bạch Phương Vỹ vừa chăm chú nhìn về thứ hắn nghiên cứu, vừa cất giọng lạnh lẽo nói:

" Cô cứ thích chạy lung tung, cô không sợ chết à..."

- " Ở đây có thứ nguy hiểm sao..."

- " Thứ cô đang cầm trên tay có thể giết một lúc 30 người đấy..."

Cô ta đang cầm cái gì thế... Cô ấy đang cầm súng trên tay. Cô làm gì biết đây là súng. Súng là thứ gì chứ..

- -

Nghe xong, Mộng Lâm liền buông nó xuống, vuốt vuốt nó hai cái rồi đi nhanh lại hắn.

Phương Vỹ đưa cho cô quyển sách bắt cô ngồi tiếp thu.

Cô lệch có vài trăm vài ngàn năm kiến thức thôi, hắn phải dùng mọi cánh nhét kiến thức đó cho đầy đầu của cô.

- --

Đọc được một lúc, cô liền vứt sách la to lên:

" Bạch Phương Vỹ...!!! Tôi đói bụng, tôi không học nổi nữa..."

- -

" Bạch Phương Vỹ...!!! Cho cô tự tiện gọi sao..."

Cô gái thật to gan mà, cô mệt quá quên mất kêu cả tên của hắn.

Trên đời này chưa người nào kêu cả tên của hắn mà còn sống sót ngồi trợn trừng mắt như cô.

" Người đâu... Đem cơm vào đây "

Hắn ra hiệu lệnh qua chiếc nhẫn trên ngón tay giữa.

- --

Phương Vỹ hắn làm gì thế, hắn không trách phạt, không giết cô, cũng không tỏ ra tí giận dữ nào..

Mộng Lâm thấy vậy cũng nhướng nhướng chân mày.

Nhưng cái đói, nó làm ta quên tất cả mọi thứ trên đời này.

Ăn...!! Ăn trước đi, có chết cũng thành ma no mà...

- -

Thức ăn tới cô nuốt ực ực chuẩn bị tư thế như thể muốn trúc hết một lượt vào bụng..

" Ngon không...!! " Hắn cười cười hỏi cô...

" Ngon... ngôn ngôn...."

Cô vừa ngốn đồ ăn cả họng vừa tay lấy đồ ăn khác. Nhiều món quá, món nào cũng ngon...

" Đúng rồi ăn nhiều vào, rồi cho tôi biết món nào có độc, món nào không..."

Mộng Lâm đang chuẩn bị nuốt thức ăn xuống, nghe xong cô nghẹn ngang cổ họng.

Mặt cô đỏ lên vì bị nghẹn, xui xui có thể chết nghẹn trước khi trúng độc chết đó.

Chết kiểu đó không mắc cười tí nào đâu.

- --

" Anh...!! Anh muốn giết tôi...hicc "

Mắt cô gái lúc này rưng rưng nhìn hắn. Phương Vỹ nhìn thấy thái độ đó của cô. Hắn cũng không biết làm sao. Chuyện trước mắt là gì vậy, cô ấy sắp làm gì vậy.

Nét mặt hắn lúc này hơi không giữa được bình tĩnh:

" Tới món nào có độc, món nào không mà cũng không phân biệt thì đừng nghĩ tới việc bảo vệ tôi, chính bản thân cô còn lo chưa xong.. Cơm không có độc, ăn đi......"

Hắn vừa nói vừa quay lưng lại tránh cái mặt kì lạ của cô. Phương Vỹ không thích nhìn nét mặt đó của cô. Vì nét mặt vừa rồi đã làm hắn mất bình tĩnh.

- --

" À còn nữa... dẹp ngay cái nét mặt đó cho tôi..."

Nói xong hắn bỏ đi một mạch ra khỏi phòng nghiên cứu để cô một mình lại với đống thức ăn đáng sợ..

- -

Mộng Lâm liếc theo hắn tới khuất bóng luôn, cô cúi đầu xuống nhìn thức ăn.

Nữa muốn ăn, nữa không dám. Nhưng mà Phương Vỹ đã nói thức ăn không có độc, hắn đã nói thế thì chắc chắn là thế.

Mộng Lâm chẳng hiểu làm sao, cô gái này nghĩ ngợi một tí, rồi nhanh chóng ăn ngon miệng như lúc đầu.

- --

Phía ngoài cửa, Phương Vỹ đi ra gặp Nhị Vương bàn công việc.

Nhị Vương là người trầm tính, khác hắn sự nóng tính của Nhất Vương. Hắn luôn luôn thích nở nụ cười. Nhưng nụ cười của hắn thật sự mà nói nhìn rất nham hiểm.

Nó ẩn chứa sự chết chốc không hề nhẹ bên trong đó. Hắn nói chuyện xong quay đi theo Phương Vỹ tiến về đại sảnh xử lý việc gì đó.

Cúi đầu rồi đi theo, nhưng hắn không quên quay lại quét qua Mộng Lâm một lần nữa.. Chắc hẳn hắn thấy cô gái Phương Vỹ thiếu gia giữ bên cạnh phải có gì hơn người.

Mộng Lâm cảm nhận được sự nguy hiểm, sự dò xét của ai kia. Cô đang ăn, bỗng ngất đầu nhìn ra cửa. Bắt gặp ánh nhìn và nụ cười của Nhị Vương.

Cô vừa nhai ngoặm ngoặm vừa cau mày. Mộng Lâm cũng lịch sự nở nụ cười đầy cơm canh của cô đáp lại hắn...

Lúc này thiết nghĩ chắc Nhị Vương cũng sững sờ lắm. Chắc hắn nên rút lại suy nghĩ cô ta hơn người chổ nào.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom