Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Xuyên Thành Nam Thê Gả Thay

Chương 77: C77: Bắt người


“Tôi chưa từng đồng ý.”

Trong lúc tất cả mọi người có mặt trong buổi tiệc đang không ngừng vỗ tay tán dương thì giọng nói lạnh lẽo nhấn nhã từng chữ vang lên.

“Vũ Hoàng Kính, cậu nên rõ đây là trường hợp gì chú ý những câu mình nói ra.”

Hồ Lân hoàn toàn không ngờ sẽ có người không nể mặt ông ta như thế, ông ta tức giận nhìn chằm chằm Vũ Hoàng Kính cảnh cáo.

“Hồ Lân, tôi đã nói rồi, người bên cạnh đây chính là bạn đời hợp pháp của tôi. Trước đây là thế sau này vẫn vậy, tôi đến dữ tiệc mừng thọ chính là nể mặt ông tuy nhiên ông đừng cậy già mà lên mặt bắt ép tôi.”

Vũ Hoàng Kính chẳng thèm để ý chút uy hiếp nhỏ nhoi kia của ông ta, anh lạnh lùng nói thẳng.

“Cậu… Cậu…”

Hồ Lân tức giận đưa tay chỉ về phái Vũ Hoàng Kính.

Hồ Uyển lần thứ hai bị từ chối khiến cô ta tức điên, từ trước đến nay nào có người dám không nể mặt mũi của cô ta như thế, nhìn thấy ông nội tức giận đến nói không thành câu cô ta liền quát lớn:

“Vũ Hoàng Kính anh đừng có mà không biết tốt xấu, nhà họ Hồ chúng tôi còn cần cầu xin anh hay sao, là con rễ của nhà họ Hồ chính là may mắn của anh, đừng có mà không biết điều như thế.”


Vũ Hoàng Kính nghe vậy không khỏi cười nhạo:

“Cái thứ may mắn này tôi còn chẳng cần, hai ông cháu các người đơn phương tự cho là tốt bụng bố thí chút ánh nhìn này cho tôi nhưng tôi còn chẳng để mắt tới.”

Hồ Lân càng nghe càng không thể thở nổi, ông ta run rẩy mà mắng:

“Đồ không biết lễ phép, dám ở trước mặt trưởng bối nói xằng nói bậy. Vũ Hoàng Kính tôi nể mặt ông nội của cậu cho cậu thêm một cơ hội đừng có mà không nhìn rõ tình hình hiện tại của mình.”

Nói xong ông ta nhìn những khách mời xung quanh:

“Ở chỗ này có ai mà không muốn tiếp cận nhà họ Hồ, với cái gia tộc hoàn toàn lụi tàn kia của cậu có thể đấu lại tôi sao. Đừng tưởng vừa có chút tiền tài liền không coi ai ra gì, ở thành phố A này chỉ cần một lời nói của tôi thì cậu chỉ có thể cúi mặt trở về cái nơi hẻo lánh kia mà thôi.”

Vũ Hoàng Kính giống như nghe được chuyện buồn cười là cong môi khinh thường, anh nhìn sang Trần Túc rồi lại nhìn sang những khuôn mặt đang nhìn xem người khác diễn trò xung quanh.

Đúng là nếu là anh của mấy năm trước thì chuyện này rất có thể xẩy ra, anh không quyền không thế rất dễ dàng bị kẻ khác chà đạp, tuy nhiên hiện tại cho dù là nhà họ Hồ cũng không thể đụng đến một cọng tóc của anh.

Đúng lúc mọi người đang nhìn xem Vũ Hoàng Kính sẽ đáp trả như thế nào thì một giọng nói kinh hãi vang lên:

“Cái gì, cậu ta thực sự đi cái xe đó sao.”

Những người đang hưng trí nhìn Vũ Hoàng Kính nhanh chóng xoay đầu nhìn sang nơi phát ra âm thanh, đó là vợ chồng nhà họ Hồ cũng chính là cha mẹ của Hồ Uyển, khuôn mặt hai người tràn đầy sự khiếp sợ cùng không thể tin được mà bên cạnh họ chính là một bảo vệ nhỏ nhoi đang cúi người nhỏ giọng nói:

“Thật sự, chính mắt tôi đã nhìn thấy, bởi vì cảm thấy chuyện này quan trọng nên mới nhanh chóng chạy vào báo tin.”

“Không thể nào đi, nhà họ Vũ làm gì có nhiều tiền như vậy, không phải Vũ Hoàng Kính chỉ vừa về lại thành phố A này trong vài ngày hay sao.”

Hồ Lân nghe con trai cùng con gái đang lớn tiếng phá ngang không khí uy hiếp của mình liền tức giận mà đập mạnh cây gậy trong tay xuống đất phát ra âm thanh thật lớn.

Ba mẹ Hồ Uyển nghe thấy tiếng động mới chợt bừng tỉnh khỏi sự khiếp sợ của mình, hai người xoay đầu nhìn sang ông ta sau đó lắp bắp đi đến gần ông ta nói:

“Cha, bảo vệ nói Vũ Hoàng Kính đến đây bằng chiếc Bentley Flying Spur một trong ba chiếc trong nước.”

“Sao có thể.”


Hồ Lân thái độ giống như bọn họ, ông ta hoàn toàn không thể tin được mà nhìn chằm chằm người bảo vệ đang run rẩy cúi đầu.

Những vị khách bên dưới cũng nghe thấy câu nói của ba mẹ Hồ Uyển, khuôn mặt bọn họ đầy vẻ hài hước cùng hoàn toàn không tin tưởng, ai mà không biết nhà họ Vũ đã hoàn toàn biến mất trong thế gia, với chiếc xe có giá bằng cả gia tài như vậy ai có thể chấp nhận mua nó được, cho dù bọn họ có xem tiền như rác thì cũng không dám mua chiếc xe này. Truyện Dị Giới

Nhưng đúng lúc mọi người xem chuyện này là một trò cười thì có vài giọng nói xen vào:

“Đó là sự thật đó, chính tôi đã nhìn thấy.”

“Đúng đúng, khi ấy tôi đứng bên cạnh cổng cũng đã nhìn thấy.”

“Thì ra đó không phải là xe mà Hồ Lân đưa cho cậu ta.”

“Đúng là không ngờ được Vũ Hoàng Kính lại có số tiền lớn như vậy.”

Những tiếng nói này đều có thể chứng minh được bọn họ đã nhìn thấy Vũ Hoàng Kính thật sự là từ trên chiếc xe sang trọng ấy bước ra.

Hồ Lân lúc này mới có cảm giác không ổn, hai mắt ông ta đã trở nên bình tĩnh mà nhìn về phía Vũ Hoàng Kính rồi hỏi:

“Cậu đã lấy lại tài sản của mình từ bao giờ.”

Vũ Hoàng Kính lạnh lùng nhìn lại ông ta:

“Vài năm đi.”


“Đúng là ta đã xem thường cậu.”

Hồ Lân nghe vậy liền bực cười, khuôn mặt ông ta vẫn đầy sự bình tĩnh tuy nhiên trong lòng lại không khỏi khiếp sợ, có lẽ từ lúc về nước ông ta đã khinh thường người trẻ tuổi là anh vì vậy mới có thể cho anh cơ hội trở mình:

“Tính toán sai rồi, đúng là ta già rồi.”

Vũ Hoàng Kính lạnh lẽo nhìn ông ta vẫn tỏ vẻ không có chuyện gì:

“Không ông tính thật tốt, cũng may nhờ có ông mà tôi mới có thể rút ra được một bài học quý giá đến thế. Hồ Lân tôi sẽ khiến ông nợ máu trả máu, nhà họ Vũ chưa từng đối sử tệ bạc với ông…”

Nói đến đây anh dừng lại một chút hai mắt đảo quanh các khách mời có trong buổi tiệc:

“Với các người, nhưng cuối cùng lại bị các người bức chết, vậy thì những kẻ có liên quan đến tai nạn của ba mẹ tôi hãy chuẩn bị trừng phạt trước pháp luật đi.”

Tiếng nói anh vừa dứt tiếng còi xe cảnh xác từ khắp nơi vang vọng, vài chiếc xe tuần tra nhanh chóng dừng lại trước cổng biệt thư sau đó xong vào, một bên là giấy bắt giữ một bên hét lớn:

“Chúng tôi là cảnh sát, mong các vị hợp tác.”

Vũ Hoàng Kính kéo theo Trần Túc lùi ra xa khỏi hiện trường lộn xộn trước mặt, vẻ mặt anh lạnh lùng nhìn những khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ đang bị công an dẫn đi mà không khỏi thoải mái trong lòng. Cuối cùng, cuối cùng anh cũng có thể lấy lại công đạo cho gia đình mình rồi.
 
Chương 78: C78: Hạnh phúc


Bữa tiệc mừng thọ vui mừng bỗng trở nên cực kỳ hỗn loạn. Những người không dính dáng đều ngơ ngác nhìn từng người, từng người dẫn đầu là chủ nhân của bữa tiệc đi ra khỏi biệt thự mà ngồi vào xe cảnh sát.

Đến tận khi cảnh sát đều rời đi thì những người còn lại bên trong biệt thự mới vỡ lẽ chuyện vừa xảy ra là như thế nào.

Thì ra trước khi Vũ Hoàng Kính đến bữa tiệc đã dặn dò chú Phong báo án, anh nộp các bằng chứng cho người dẫn đầu trong cục cảnh sát, người này là một trong những người mang ân ông nội anh vì vậy không quá lo lắng ông ta sẽ thuộc cùng phe với nhóm người Hồ Lân.

Đúng như những gì anh dự đoán chú Phong luôn sẽ làm hài lòng mình, thời gian cảnh sát ập đến vừa hay khớp với câu nói của anh. Đúng là một lần làm ngầu mắt thiên hạ.

Trần Túc từ đầu đến giờ không mở miệng nói chuyện, cả hành trình cậu đều dựa sát vào anh, cậu biết chắc chắn hôm nay bữa tiệc sẽ không diễn ra một cách suôn sẻ như những gì kẻ khác muốn.

Ở cùng nhau mấy năm Trần Túc càng hiểu rõ Vũ Hoàng Kính là người kiêu ngạo lại ương ngạnh, một khi bắt ép anh vào bước đường cùng anh sẽ hoàn toàn cắn trả họ thậm chí không chút nương tay.

Trước đó cậu đã nghe chú Phong nói phong phanh về họ hàng xa của anh, trước đây họ đánh chủ ý lên người anh, anh không chấp nhất nhưng sau khi họ tìm cậu gây phiền toái thì cả nhà bọn họ đều không có một con đường sống tốt đẹp gì.


“Chúng ta về thôi.”

Trần Túc mỉm cười siết chặt lấy những ngón tay anh, mười ngón tay đan chặt vào nhau cực kỳ gắn bó.

Vũ Hoàng Kính xoay đầu nhìn cậu gật đầu:

“Được, về nhà.”

Hai người hoàn toàn không để ý những người khác, trong những tiếng nói xôn xao cả hai xoay người cùng nhau rời khỏi nhà họ Hồ.

Về đến nhà chỉ vừa chín giờ tối. Bọn họ không nghĩ thời gian lại trôi qua nhanh đến thế, cứ tưởng chỉ mới tám giờ tối mà thôi, cả hai còn định cùng Trần Vân nói một chút chuyện.

Nhà họ Trần bởi không nghe lời cảnh cáo của Vũ Hoàng Kính, bọn họ tiếp tục tiếp tay cho Hồ Lân. Ngày hôm nay còn rình mò trước cửa nhà họ Vũ nhầm bắt cóc Trần Túc vì vậy Vũ Hoàng Kính không nói hai lời đem bọn họ tống vào tù.

Trần Túc đã nhiều lần buông tha nhưng những người thân cùng chung thuyết thống này lại không chút để ý đến quan hệ máu mủ mà muốn làm hại cậu khiến Vũ Hoàng Kính cực kỳ tức giận, anh nộp lấy bảng kiểm tra sức khỏe khi mới mười tám tuổi của cậu cho cảnh sát sau đó liên hệ với vị bác sĩ trước đây đã khám cho cậu sau đó mướn luật sư để tố cáo hành vi bạo hành trẻ vị hành niên của cha mẹ Trần.

Tuy hành vi bạo hành cùng giam giữ trái phép chỉ có thể tố cáo người lớn trong nhà họ Trần còn Trần Nghị thì không ảnh hưởng gì tuy nhiên Vũ Hoàng Kính lại điều tra ra vài chuyện rất thú vị của hắn ta. Tuy những thứ đó không đủ khiến hắn ta ngồi tù nhưng cũng phải chịu sự trừng phạt thích đáng về những tội lỗi ấy.

Trần Túc cùng Vũ Hoàng Kính cuối cùng cũng cảm thấy hoàn toàn nhẹ nhõm, bọn họ chỉ còn ngồi chờ sự phán xét cuối cùng của pháp luật mà thôi.

Trước khi đi dự tiệc hai người đã ăn tối vì vậy khi về nhà cũng không vào bếp lục đồ ăn mà trực tiếp lên phòng.


Ngày hôm nay đúng là rất vui vẻ, mà thời gian còn khá sớm hai người không thể nào ngủ được. Sau khi lần lượt tắm rửa hai người liền nằm trên giường mà nhìn nhau.

Không khí không khỏi ngượng ngùng cùng xấu hổ, dưới anh nhìn tràn ngập tính xâm lược cùng ẩn nhẫn của Vũ Hoàng Kính, Trần Túc không khỏi nóng rực cả người, khuôn mặt cũng đỏ bừng.

Trước sự ngượng ngạo Trần Túc liền lắp bắp hỏi:

“Kính… Kính anh muốn cùng em chọn đồ cho cửa tiệm không.”

Vũ Hoàng Kính nhìn chằm chằm Trần Túc như muốn ăn tươi nuốt sống cậu, tuy nhiên anh vẫn cực kỳ kiềm chế bản thân, đã hứa với mình sau khi làm lễ kết hôn anh mới có thể chạm vào cậu vì vậy anh không thể để mình mất khống chế được.

Nghe Trần Túc hỏi, Vũ Hoàng Kính gật đầu:

“Được. Xin lỗi vì tôi không thể cùng em sửa sang lại cửa tiệm.”

“Không có gì, em đã rất vui vẻ rồi.”


Trần Túc lắc đầu cười, cậu ngồi dậy với tay lấy iPad trên kệ tủ đầu giường sau đó bấm vào cửa hàng mà mình ưng ý.

Hai người vừa nhìn vào iPad vừa vui vẻ cười nói, Trần Túc đã có bản thiết kế cửa tiệm hoàn chỉnh trong đầu, cậu muốn trang trí thế nào, bàn ghế đặt ở đâu đều đã được suy nghĩ trước.

Bởi vì trước đó Vũ Hoàng Kính khá bận rộn nên Trần Túc không thể cùng anh bàn bạc nhưng hiện tại hai người đang ở cạnh nhau cùng nhau chọn lựa đồ đạc vì vậy cậu cũng không chút ngại ngùng mà cùng anh nói về ý tưởng của mình.

Vũ Hoàng Kính vừa nghe Trần Túc nói vừa nhìn chằm chằm cậu, hai mắt anh tràn ngập khuôn mặt vui sướng đến sáng bừng của cậu, cho dù bên ngoài trời đã tối đen như mực, cho dù trong phòng hiện tại chỉ có một cái đèn đầu giường nhưng bóng tối hiện tại không thể nào che lấp được ánh sáng rực rỡ phát ra từ tận sau tâm hồn của người con trai mà anh yêu thương được.

Vũ Hoàng Kính chưa từng nghĩ đến chỉ cần bên cạnh là người anh yêu thương thì cho dù câu chuyện của cả hai đang nói có vô vị cỡ nào, có nhàm chán ra sao, thậm chí nó còn hoàn toàn không liên quan gì đến công việc của anh thì anh vẫn cực kỳ vui sướng mà chăm chú lắng nghe.

Đây có lẽ là hạnh phúc mà cha mẹ anh trước kia đã từng nói, chỉ cần gặp đúng người cả chặn đường của cuộc đời đều sẽ không nhàm chán.
 
Chương 79: C79: Chuẩn bị khai trương


Kể từ ngày hôm đó cuộc sống của Trần Túc cùng Vũ Hoàng Kính không có chuyện gì thay đổi. Thời gian này cả hai người đều bận rộn công việc của riêng mình.

Tối hôm ấy khi lựa chọn đồ trang trí cho cửa tiệm bọn họ đã nhanh chóng đặt hàng, đây là những thứ cả hai cùng nhau chọn lựa vì vậy Trần Túc không có chút chừng chờ nào mà sắp xếp hết vào cửa tiệm.

Đã vài ngày trôi qua, từ một cửa tiệm cũ kỹ đến hiện tại đã hoàn toàn thay đổi. Trần Túc tuy không rành việc mở cửa hàng hay tiệm đồ ăn này nọ nhưng có sự giúp đỡ của mọi người trong nhà cậu cuối cùng cũng đã hoàn thành xong tiệm bánh của mình.

Vũ Hoàng Kính khi rảnh rỗi cũng có ghé sang nhìn ngắm, tuy phong cách trang trí này không quá hợp với anh nhưng những thứ này đều là do Trần Túc sắp xếp nên anh không chỉ không cảm thấy không khí không hợp với mình mà ngược lại càng khiến anh thấy cách trang trí này rất đáng yêu giống như người đã trang trí nó vậy.

Trần Vân cùng thím Qua cũng đã chạy đến nhìn, cả hai sau khi nhìn nhìn thấy cách bài trí thật đáng yêu bên trong tiệm liền luôn miệng khen. Hai người là phụ nữ nên càng rõ phái nữ yêu thích nhất thứ gì, chỉ cần nhìn cách bài trí thế này thì chắc chắn sẽ có rất nhiều nữ nhân yêu thích mà đi vào.


Trần Túc cũng nhắm vào chuyện này vì vậy nghe hai người lớn trong nhà đánh giá xong liền thở phào nhẹ nhõm. Cậu cũng khá tự tin cửa tiệm này có thể làm ăn thất tốt.

Trần Túc cùng Vũ Hoàng Kính và những người lớn trong nhà bàn bạc xem nên khai trương ngày nào. Dù không tin tưởng vào tính toán xem ngày nhưng ông bà xưa đều nói phong tục không thể bỏ vì vậy cậu cũng không bỏ qua bước xem ngày mà trực tiếp khai trương.

Những việc thế này Trần Vân cùng thím Qua là người rành nhất vì vậy hai người cả một đêm đều chụm lại với nhau để nhìn xem ngày lành.

Cuối cùng sau những lần kiểm tra kỹ lưỡng số sánh nhiều ngày lành trong tháng bọn họ liền quyết định khai trương vào bốn ngày sau. Ngày hôm ấy trên lịch có ghi một dòng chữ đại cát đại lợi.

Trần Túc không chút phản đối mà đồng ý, cậu nhờ Vũ Hoàng Kính giúp mình quảng bá tiệm bánh trong công ty một chút, dù sao khoảng cách ở hai nơi chỉ đi bộ vài bước chân là đến.

Trong đó bốn ngày trước khi tiệm bánh được khai trương Trần Túc cùng chú Phong tương đối bận rộn, mặt hàng kinh doanh được định sẵn là bánh trái, tất nhiên sẽ không có quá nhiều loại bánh trong một ngày, cậu ưu tiên làm những loại bánh lạnh ăn liền tại quán hoặc những loại bánh ngọt có thể mang về.

Không chỉ vậy Trần Túc còn khá thích làm các loại bánh kem, không chỉ nhiều hương vị mà còn có thể trang trí tùy ý.


Nhìn chung nếu bán bánh ngọt ăn tại tiệm thì vẫn phải có nước uống, mà Trần Túc lại hoàn toàn không rành về những loại nước pha chế thơm ngon có mặt trong thị trường hiện tại, ngoại trừ pha cà phê phiên hoặc cà phê sữa thì cậu không biết làm nước gì nữa cả.

Chú Phong thấy cậu phân vân liền đề nghị tuyển thêm một người pha chế cho tiệm. Nếu mới khai trương mà Trần Túc lại thích làm bánh thì những tháng đầu này bọn họ không cần thêm đầu bếp làm bánh mà chỉ tuyển nhân viên phục vụ cùng nhân viên dọn dẹp quán, còn về những nguyên liệu thì chú Phong sẽ đứng ra sắp xếp cậu không cần quan tâm làm gì.

Nghe chú đề nghị Trần Túc cũng cảm thấy như vậy khá tốt, vừa bắt đầu kinh doanh chưa rõ có khách hàng hay không bọn họ không cần phải tuyển quá nhiều người. Những ngày đầu này cậu sẽ làm bánh, nếu như tiệm bánh có thể trở nên ổn định thì lúc đó sẽ suy nghĩ đến việc tuyển thêm đầu bếp làm bánh.

Trong quá trình tuyển nhân viên Vũ Hoàng Kính cùng chú Phong lo lắng có kẻ gây rối chen vào gây bất lợi với Trần Túc vì vậy tuyển chọn nhân viên cực kỳ khắc khe. Bởi vì sự kiện um xùm trong bữa tiệc mừng thọ của gia chủ Hồ gia mà hiện tại rất nhiều nhà giàu, gia tộc đều nhìn chằm chằm Vũ Hoàng Kính, việc Trần Túc mở một tiệm bánh nhỏ chắc chắn không thể nào thoát khỏi mắt bọn họ được.

Không chỉ bọn họ mà những gia đình có dính dáng liên quan đến nhà họ Vũ hiện tại đều gặp tai ương vì vậy bọn họ hận chết Vũ Hoàng Kính làm sao có thể buông tha việc trả thù.


Những việc này Trần Túc không hiểu rõ vì vậy cậu rất tự nhiên mà buông tay để chú Phong toàn quyền quyết định, sau khi nhìn sơ những người đến ứng tuyển cậu liền vui vẻ chạy đến công ty Vũ Hoàng Kính mà cùng anh dùng cơm trưa.

Hiện tại công ty đã ổn định hơn rất nhiều so với trước khi Vũ Hoàng Kính đến nhận chức, những việc làm ăn trong công ty đang đi theo quỹ đạo vốn có, tài nguyên dành cho công ty cũng dần dần tăng. Trước sự dẫn dắt của anh, một công ty dường như đã không còn chút tiếng tăm nào trong thị trường bắt đầu nhảy vọt, cổ phiếu cũng vì vậy mà được tăng cao khá nhiều.

Sau khi nghe lại việc Trần Túc cùng nhân viên ở lễ tân Vũ Hoàng Kính hoàn toàn không chút nghĩ ngợi mà sa thải thêm một nhóm nhân viên từ lớn đến bé trong công ty, sau đó anh bắt đầu tuyển dụng những nhân viên mới, có cả những sinh viên vừa mới tốt nghiệp ra trường cũng được cho thêm cơ hội thực tập ở công ty chỉ cần bọn họ không chê tiền lương của thực tập sinh quá thấp.

Trần Túc cứ như vậy mà vui vẻ chạy nhảy khắp nơi chờ mong đến ngày tiệm bánh của cậu cùng Vũ Hoàng Kính chính thức khai trương.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom