Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 320


Cuối cùng, ông cụ Diệp làm tiêu hao sức mạnh ở ngón tay của Trần Triệu Dương.

Chỉ là ông ta cũng trở nên vô cùng thảm hại, nhất là hai †ay càng thêm sưng tấy.

Về phần quần áo trên người ông cụ Diệp thì vô cùng xộc xệch, đâu còn vẻ uy nghiêm rạng rỡ trước đó.

Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh này đều há hốc mồm.

Bọn họ không ngờ Trần Triệu Dương lại đánh ông cụ Diệp. thành bộ dáng này, hơn nữa còn chiếm được thế thượng phong.

Ngoài người nhà họ Diệp đang đau khổ nhất ra thì còn có người mở sàn cá cược, nếu không có ai đặt cược Trần Triệu Dương thẳng thì chắc chản gã sẽ kiếm được rất nhiều tiền, nhưng vừa rồi có người đã đặt cược 250 triệu cho Trần Triệu Dương thẳng.

Vốn dĩ gã ta nghĩ rằng người ta đã đem tiền đến tặng không cho mình, nhưng bây giờ có vẻ như điều này lại là đang lấy mạng gã.

Phải biết, đây là một ăn một trăm, mặc dù lần này, tiền cược cho Trần Triệu Dương thẳng ít hơn nhiều, nhưng cũng là một con số khổng lồ.

Đương nhiên Trần Triệu Dương không hề biết suy nghĩ của những người bên dưới, sau khi thi triển xong chiêu thức, anh đứng chắp tay sau lưng, trong mắt tràn đầy thất vọng.

Vốn nghĩ rằng mình có thể đánh một trận thỏa thích, nhưng giờ có vẻ như phải thất vọng rồi.

“Cậu... Cậu cũng là thiên tiên đại thành sao?”, ông cụ Diệp nói với đôi môi run rẩy mà vẫn giữ được bình tĩnh.

Cái gì? Khi những người xung quanh nghe ông cụ Diệp nói vậy, bọn họ đều trợn tròn mắt, nhìn Trần Triệu Dương đầy hoài nghi.

Phải biết rằng ông cụ Diệp đã gần 80 tuổi rồi mới đạt được thiên tiên đại thành.

Nhưng Trần Triệu Dương, ở tuổi đôi mươi, đã đạt được trình độ đó rồi.

Đây chẳng phải là thiên tài võ thuật sao? Thật là kinh khủng rồi.

Vào lúc này, không ai còn nghĩ Trần Triệu Dương là kẻ yếu nữa, vốn dĩ đám người xung quanh còn đang giễu cợt anh không ngừng, nhưng giờ thì không một ai dám ho he gì.

Trần Triệu Dương cũng không thừa nhận lời nói của Diệp Thiên Nam bởi vì anh quả thực không phải thiên tiên đại thành, mặc dù anh sớm đã có thể đạt đến mức độ đó.

“Lão già, xem ra chiêu thức võ công mạnh nhất của ông cũng chả có tác dụng gì nhỉ. Nếu như ông chỉ có một chiêu này thôi thì chấp nhận thua đi”, Trần Triệu Dương nhìn Diệp Thiên Nam, trên mặt lộ ra một chút giễu cợt.

“Trần Triệu Dương, tôi nhận thua, vậy ân oán của nhà họ Diệp với cậu chấm dứt ở đây, sau này nước sông không phạm nước giếng”, Diệp Thiên Nam hít sâu một hơi, đành ngậm bồ hồn làm ngọt nói.

“Haha, lão già, đừng nói ông bế quan đến mê muội đầu óc rồi chớ?”, Trần Triệu Dương cảm thấy nực cười khi nghe Diệp Thiên Nam nói vậy.

Lão già Diệp Thiên Nam này thật đúng là không biết xấu hổ mà, đã bị đánh thành bộ dạng như vậy rồi còn muốn cho. qua dễ dàng thế.

“Thăng nhãi con, tôi nói thật cho cậu biết, lai lịch của nhà họ Diệp thế nào cậu không thể tưởng tượng được đâu, có thể hòa giải với chúng tôi, đó là may mắn của cậu”, Diệp Thiên Nam nghe Trần Triệu Dương nói thì tức đến tím cả người.
 
Chương 321


“Ồ? Vậy tôi có nên cảm ơn ông vì đã ban cho tôi điều may mần này không?”, Trần Triệu Dương chế nhạo rồi nói: “Thảo nào người nhà họ Diệp không biết xấu hổ như vậy. Hóa ra là di truyền từ ông. Một lão già không biết xấu hổ...”

Trần Triệu Dương không ngớt lời mắng chửi khiến những người xung quanh cảm thấy rất sảng khoái, đặc biệt là những gia tộc khác bị nhà họ Diệp chèn ép nhiều năm.

“Cậu...”, Diệp Thiên Nam tức đến mức sắp nổ tung rồi, điều này quả thật khiến ông ta không tránh khỏi căm phẫn, nhiều năm như vậy chưa có ai dám nói chuyện với ông ta như thế này, huống chỉ lại còn bị lăng mạ thẳng mặt như thế này nữa.

Nhưng Trần Triệu Dương này không chỉ măng chửi ngay. trước mặt Diệp Thiên Nam, mà còn khiến ông ta xấu hổ trước mặt rất nhiều người.

“Cậu cái gì mà cậu? Rốt cuộc có muốn đánh nữa không?””, Trần Triệu Dương hỏi không chút nể nang.

“Đây là cậu ép tôi đấ rồi nén giận nói.

Diệp Thiên Nam hít sâu mấy hơi

“Ông có chiêu thức gì thì mau dùng hết đi, nếu không ông không còn cơ hội nào để dùng đâu đấy”, Trần Triệu Dương liên tiếp khiêu khích ông ta, chẳng qua là để cho Diệp Thiên Nam thể hiện ra hết thực lực cùng anh đánh một trận thỏa thích.

Thành thật mà nói, vừa rồi anh đánh vẫn chưa đã.

“Cậu có biết nhà họ Diệp chúng tôi xuất thân như thế nào không?”, Diệp Thiên Nam từ trong túi lấy ra một viên thuốc màu đỏ tươi, không vội vàng uống nó mà hỏi Trần Triệu Dương.

“Làm sao tôi biết được? Nói nhanh đi, đừng nói nhảm nhiều như vậy”, Trần Triệu Dương có chút mất kiên nhẫn nói.

Viên thuốc này hiển nhiên là loại thuốc cường hóa hoặc tiềm tàng sinh lực nhưng Trần Triệu Dương không hề hoảng sợ, ngược lại anh rất muốn biết sau khi ông ta uống nó vào thì sức mạnh sẽ đạt đến mức nào.

“Nhà họ Diệp chúng tôi thực ra không phải là người ở Nam Hải. Tôi nói thật với cậu, người phía sau làm hậu thuẫn cho chúng tôi chính là võ đạo thế gia - nhà họ Phùng”.

Lúc Diệp Thiên Nam nói lời này, trên mặt có chút kiêu ngạo, tất nhiên nhà họ Phùng vô cùng có tiếng.

“Cái gì? Hóa ra là người nhà họ Phùng”.

“Nhà họ Phùng rất lợi hại sao? Còn nữa, cái gì là võ đạo thế gia?”

“Võ đạo thế gia là có ít nhất ba thiên tiên đại thành và ít nhất năm thiên tiên tiểu thành trở lên. Về phần võ giả thì cũng phải 20 người trở lên".

“Vậy chẳng phải nhà họ Phùng này rất mạnh sao?”

“Đương nhiên là nhà họ Phùng rất lợi hại rồi. Nhà họ Phùng không chỉ có võ giả thiên tiên đại thành mà người ta còn đồn rằng nhà họ còn có võ giả thiên tiên đại viên mãn”.

Khi những người xung quanh nghe được lời Diệp Thiên Nam nói thì đều không tránh khỏi kinh ngạc.

Những người biết về nhà họ Phùng bät đầu phổ cập cho những người chưa biết.

Lúc này, bọn họ mới chợt hiểu ra, chẳng trách nhà họ Diệp phát triển nhanh như vậy, hóa ra sau lưng còn có sự hậu thuẫn của võ đạo thế gia.

Hơn nữa, nhà họ Phùng này cũng không phải là một võ đạo thế gia bình thường, có thể nói là đệ nhất thiên hạ, tuy không phải là những người đứng đầu nhưng cũng không kém là bao.

“Nhà họ Phùng, thật ngại quá, tôi không quen biết”, Trần Triệu Dương cười chế nhạo, anh càng không quan tâm sau lưng nhà họ Diệp là ai.

“Cái gì? Cậu đến nhà họ Phùng cũng không nể mặt sao? Lế nào cậu thật sự cho rằng mình là vô địch thiên hạ ư?”, Diệp Thiên Nam không ngờ Trần Triệu Dương lại ngạo mạn như vậy, hơn nữa còn xúc phạm đến vùng đất võ đạo.

“Nhà họ Phùng là cái thá gì? Dựa vào đâu tôi phải nể mặt? Được rồi, nếu đây là chỗ dựa của ông thì ông có thể mỉm cười nơi chín suối rồi”, Trần Triệu Dương chế nhạo, đồng thời chuẩn bị ra tay.

“Trần Triệu Dương, cậu muốn cá chết lưới rách mới chịu sao? Đừng ép tôi!", lúc này, Diệp Thiên Nam có chút cuồng loạn, không ngờ ông ta đã nói ra chỗ dựa lớn nhất của mình rồi mà Trần Triệu Dương vẫn không hề quan tâm.

“Xin lỗi, cá nhất định phải chết, nhưng lưới sẽ không rách”, dứt lời, Trần Triệu Dương không muốn nhiều lời với Diệp "Thiên Nam, bóng người lóe lên, quét về phía ông ta.

Trong mắt Diệp Thiên Nam hiện lên vẻ điên cuồng, không chút do dự trực tiếp nhét viên thuốc đỏ tươi đó vào trong miệng.

“Haha... Tôi, Diệp Thiên Nam cũng thuộc thế hệ anh hùng hào kiệt. Không ngờ lại âu ép đến mức này”, sau khi Diệp Thiên Nam uống viên thuốc đó vào thì lập tức cười điên cuồng.
 
Chương 322


“Ra tay đi, hãy để chúng ta đấu một trận thật thoả thích”, lúc này ông cụ Diệp biết rằng, nhà họ Diệp e là không tránh khỏi kiếp nạn.

Cho dù đánh bại Trần Triệu Dương, bản thân ông ta cũng đã uống viên thuốc này, tuy rằng sức mạnh đã tăng lên, nhưng nó cũng trực tiếp ảnh hưởng đến tính mạng của ông ta.

Chỉ sợ ông ta sẽ không sống nổi, một khi ông ta chết đi thì nhà họ Diệp cũng sẽ lâm vào cảnh khốn khó.

Tuy nhiên, sự việc đã đến bước này, ông ta chỉ còn cách đâm lao phải theo lao mà thôi.

“Theo ý nguyện của ông”, từ trong mắt Trần Triệu Dương lộ ra tinh thần chiến đấu mạnh mẽ, bóng người lập tức lóe lên, lao tới tiếp chiêu với ông cụ Diệp.

Khi hai người va chạm vào nhau, Trần Triệu Dương không tránh khỏi ngạc nhiên, sau khi lão già này uống viên thuốc đó, sức mạnh của ông ta đã tăng lên rất nhiều, cùng anh đánh một trận kịch liệt nhưng cũng không hề giảm đi khí thế.

Những người xung quanh đều vô cùng kinh ngạc khi thấy Trần Triệu Dương giao chiến với ông cụ Diệp, đặc biệt là viên thuốc mà ông cụ Diệp vừa uống, khiến ông ta càng mạnh hơn trước rất nhiều.

Nhưng ngay cả như vậy, Trần Triệu Dương cũng chỉ tỏ ra nghiêm túc hơn mà thôi, không hề có dáng vẻ miễn cưỡng gì.

“Haha... Đại ca đúng là đại ca mà. Sau hôm nay, xem ra người đứng đầu ở cái đất Nam Hải này chính là đại ca của tôi rồi”, nhìn thấy vẻ ngoài hùng dũng và uy nghỉ của Trần Triệu Dương, Giang Tử Phong chợt cười lớn.

“Xong rồi, e là lần này sẽ thua thê thảm rồi”, lúc này, người đau lòng nhất chính là Hứa Thiếu Phong giở trò cá cược, hẳn vốn tưởng răng lần này nhất định sẽ kiếm được nhiều tiền.

Trước khi trận quyết đấu bắt đầu, có người đặt cược 220 triệu, cược cho Trần Triệu Dương thẳng.

Nhưng sau khi trận chiến bắt đầu, Hứa Thiếu Phong đã hối hận, lẽ ra nên sớm dừng vụ cá cược này.

Đến khi ông cụ Diệp sắp bị đánh bại, ông ta mang võ đạo thế gia - nhà họ Phùng ra, Hứa Thiếu Phong mới biết nhà họ Phùng có sức mạnh như thế nào.

Vì vậy, hắn kỳ vọng rằng trận chiến này sẽ kết thúc với tỷ số hòa, để không phải mất tiền.

Tuy nhiên, Trần Triệu Dương không quan tâm chút nào.

Hứa Thiếu Phong không thấy một chút hy vọng nào cho. đến khi ông cụ Diệp uống viên thuốc đó.

“Cố lên, ông cụ Diệp, ông là cao thủ số một của thành phố Nam Hải chúng ta, nên ông không thể thất bại như thế này được”.

Không chỉ Hứa Thiếu Phong mong chờ mà cả những người đã đặt cược vào ông cụ Diệp cũng đều hy vọng ông ta có thể lấy lại ánh hào quang.

Ông cụ Diệp càng đánh thì lại càng ngạc nhiên.

Phải biết là sau khi uống loại thuốc này, sức mạnh của ông ta gần như là thiên tiên đại viên mãn, nhưng ngay cả như. vậy, Trần Triệu Dương vẫn có thể đối phó ông ta một cách dễ dàng.

“Phải nắm lấy cơ hội tốt này, rèn luyện chân khí trong cơ thể mình rắn chắc một chút”, Trần Triệu Dương vốn là muốn đánh chết ông cụ Diệp.

Nhưng anh đã đổi ý, nếu thật sự một phát đánh bại ông cụ Diệp, e là bản thân có lẽ đã mất đi một đối thủ ngang tài ngang sức.

Ngay lập tức, công kích của Trần Triệu Dương chậm lại một chút.

Ông cụ Diệp tự nhiên cảm thấy công kích của Trần Triệu Dương không còn mãnh liệt như trước, điều này khiến ông ta cảm thấy nhẹ nhõm, liền nghĩ ra một câu hỏi.

“Cậu đã dùng bí thuật?”, ông ta hỏi ngay khi đang cùng Trần Triệu Dương đấu tay đôi.
 
Chương 323


“Haha, Trần Triệu Dương, tôi còn tưởng rằng cậu thật sự tài giỏi thế nào, hóa ra cậu vừa rồi dùng bí thuật đặc biệt mà thôi”, ông cụ Diệp cười to một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn.

Có lẽ, mình không cần phải chiến đấu với Trần Triệu Dương cho đến khi sức tàn lực kiệt, chỉ cần bản thân không tiêu hao quá nhiều đan dược, thì vẫn có hy vọng khôi phục.

Trần Triệu Dương không đáp lại lời nói của ông cụ Diệp, không thể nói với ông ta rắng anh muốn lợi dụng ông ta để rèn luyện chân khí trong cơ thể mình.

Nếu như thế thì quả là ức hiếp người quá đáng rồi.

Suy cho cùng, anh vẫn là một thanh niên kính già yêu trẻ mà.

Nhìn thấy Trần Triệu Dương không nói chuyện, ông cụ Diệp càng thêm chắc chắn về những gì mà ông ta đã suy đoán.

Tất cả những người xem đều nháo nhào cả lên khi nghe những gì ông cụ Diệp nói.

“Chết tiệt, tôi còn tưởng chúng ta có một con quái vật ở thành phố Nam Hải này”.

“Điều này thực sự làm tôi thất vọng”.

“Tôi đã nói mà, Trần Triệu Dương còn trẻ như thế, làm sao có thể có sức mạnh như vậy được chứ”.

Những người xung quanh đều bàn tán xôn xao, ai cũng ngưỡng mộ Trần Triệu Dương, có người còn coi anh như thần tượng, nhưng giờ tất cả đều đã đổi ý.

Lúc này, Hứa Thiếu Phong càng vui mừng.

Hắn không cho răng những gì ông cụ Diệp nói là dối trá, dù sao công kích của Trần Triệu Dương quả thực không còn mãnh liệt như trước, hẳn là thời gian dùng đến bí thuật đã hết.

“Ông ơi, chúng ta phải đánh bại Trần Triệu Dương. Tốt nhất là đừng giết hắn. Cháu sẽ từ từ tra tấn hắn, để hắn biết hậu quả của việc xúc phạm Diệp Thiên Phàm cháu đây phải chịu hậu quả nghiêm trọng như thế nào”.

Nhìn thấy ông nội của mình thể hiện sức mạnh to lớn như thế, từ trong thế yếu giờ lại chiếm được ưu thế, Diệp Thiên Phàm lập tức phấn khích không thôi.

Ban đầu, hắn ta nghĩ hôm nay mình sẽ gặp phải bi kịch, vì chuyện riêng mà kéo ông cụ Diệp vào vũng lầy.

Không ngờ Trần Triệu Dương này chỉ là thi triển bí thuật mới có thể đánh ông nội mình thành bộ dạng như vậy.

“Cháu trai đừng lo lắng, ông nội sẽ bắt Trần Triệu Dương lại cho cháu, giao cho cháu xử lý”, lúc này ông cụ Diệp rất tự tin, liền nói với cháu trai mình.

Đôi mắt Trần Triệu Dương chợt híp lại, trong lòng tức giận.

Vốn dĩ anh cho rằng ông cụ Diệp là nhân vật có tiếng tăm, chí ít cũng có thể để ông ta chết một cách tử tế, và người nhà họ Diệp không cần giết hết.

Nhưng bây giờ xem ra anh vẫn còn khá ngây thơ rồi. Người đáng thương ắt cũng có điều đáng hận.

Ông cụ Diệp nhìn Trần Triệu Dương với vẻ giảng đạo, nói: “Người trẻ tuổi, dù sao trong con đường luyện võ đạo đều phải dựa vào sự tích lũy của bản thân, có ngoại vật giúp đỡ, dù sao cũng chỉ là bàng môn tà đạo mà thôi”.

“Hừ, lão già chết tiệt, trước khi nói tôi bàng môn tà đạo chỉ bằng tự xem lại chính mình đi”, Trần Triệu Dương chế. nhạo nói: “Lế nào thứ ông vừa mới ăn là phân sao?”

“Cậu...”

Nghe xong lời của Trần Triệu Dương, ông cụ Diệp không khỏi phẫn nộ.

“Thăng nhãi, đến lúc này mà vẫn còn cứng miệng. Lát nữa, tôi xem cậu còn cứng miệng được nữa không”, ông cụ Diệp nổi cơn tam bành.

“Ông có thể đến thử xem sao, tôi chỉ sợ xương cốt già nua này của ông sẽ không còn nguyên vẹn được đâu”, Trần Triệu Dương trực tiếp chế nhạo không thương tiếc.

“Nếu đã như vậy, tôi sẽ đánh gãy tứ chi của cậu, giao cho cháu trai của tôi, hi vọng cậu có thể chịu được sự tra tấn của nó”, ông cụ Diệp chế nhạo, bóng dáng xẹt qua, lại lao về phía Trần Triệu Dương.

“Đừng lo, ông nội, cháu sẽ tra tấn hẳn ta thật tốt, hơn nữa sẽ giành người vợ quyến rũ của hẳn vào tay cháu”, lúc này, Diệp Thiên Phàm đã hơi quá khích, không có gì là không dám nói.
 
Chương 324


Mắt Trần Triệu Dương lóe ra tia sáng lạnh lẽo, anh không ngờ được ông ta đã tàn phế đến như thế rồi nhưng vẫn muốn bày trò phá hoại.

Tuyệt đối không thể tha thứ!

“Đi chết cho tôi!”

Trần Triệu Dương hét lên một tiếng, rồi nhanh như chớp lao về phía ông cụ Diệp.

“Haha, đúng là tự tìm đường chết mà”.

Ông ta thấy thế thì vẫn thờ ơ rồi lập tức tung một cú đấm về phía Trần Triệu Dương.

Sau khi cú đấm này được đấm ra thì đột nhiên có một tiếng nổ, điều này cho thấy rằng cú đấm này của ông cụ Diệp

đã đạt đến cảnh giới manh mẽ như thế nào.

Đám người nhà họ Diệp thấy được sức mạnh của ông ta như thế thì đều vô cùng hưng phấn.

Những gia tộc dựa dẫm vào nhà họ Diệp thì càng khỏi phải nói, lúc này họ kích động hơn bao giờ hết.

Chỉ khi nào nhà họ Diệp càng lớn mạnh hơn thì gia tộc họ mới có thể phát triển theo được.

“Bịch..."

Trần Triệu Dương tung ra một chưởng chống lại ông cụ Diệp rồi cả hai cùng lùi lại mấy bước.

Trần Triệu Dương rõ ràng đã rơi vào thế yếu, còn ông cụ Diệp lại đang có lợi thế hơn.

Chỉ là trong lòng ông ta cũng đang vô cùng kinh ngạc.

Vốn ông ta tính là lúc này đáng lẽ ra Trần Triệu Dương phải suy giảm sức lực rồi mới đúng.

Nhưng mà một chưởng vừa rồi rõ ràng cũng không kém ông là bao.

Đặc biệt là tinh thần của anh vẫn rất thoải mái, điều này khiến cho Diệp Thiên Nam trở nên thận trọng hơn.

“Ông già, tiếp tục đi, đừng có dừng lại”, Trần Triệu Dương nhìn ông cụ Diệp một cách khó chịu, rồi lập tức gây hấn.

“Nếu cậu đã muốn tìm đường chết thì tôi đây sẽ thành toàn cho cậu”, Diệp Thiên Nam tin vào phán đoán của mình, ông ta lại một lần nữa xoay người lại.

Trần Triệu Dương lập tức lao vào đánh nhau với ông cụ Diệp.

Chỉ là ông ta càng đánh càng kinh ngạc.

Bởi vì chân khí trong cơ thể Trần Triệu Dương cứ như thể là vô tận vậy, nhìn bộ dạng này của cậu ta không giống với một người sắp cạn kiệt sức lực một chút nào.

Trần Triệu Dương và ông cụ Diệp rõ ràng là sử dụng phương pháp cứng đối cứng, vì thế trận đánh này trông vô cùng mãn nhãn.

Thực sự quá sướng rồi. Nói thật, anh có chút không nỡ đánh chết ông cụ Diệp.

Nếu mà ông ta chết rồi thì còn ai đến làm “đá mài dao” cho anh nữa đây.

Nhưng anh chỉ là nghĩ như thế thôi, nếu thực sự bỏ qua cho ông ta thì sợ sau này càng có nhiều người đến gây hấn với anh hơn.

Lúc này, cả người ông cụ Diệp toàn mồ hôi, hơi thở hổn hển.

Hơn nữa toàn thân ông ta đều đau nhức, nhất là hai tay và hai chân thì gần như là không còn cảm giác.

Trong cuộc đối đầu vừa rồi, ông ta cảm giác Trần Triệu Dương cứ như một thanh thép vậy.

Bất kể là chỗ nào có va chạm với anh đều đau không chịu được.

“Tiếp tục đi!” Trần Triệu Dương thấy ông ta mất tập trung thì hét. “Cậu...
 
Chương 325


Nhìn thấy bộ dạng tràn trề sức sống của Trần Triệu Dương như thế thì ông cụ Diệp cảm thấy run cầm cập.

Tên nhóc này rốt cuộc có dùng bí pháp gì không? Nếu mà ông ta đoán sai thì thật đáng xấu hổ.

Không những là bị bẽ mặt sợ là còn mất luôn cả mạng.

“Nếu ông đã không ra tay thì để tôi”, Trần Triệu Dương nói rồi lập tức lao về phía ông ta.

Ông cụ Diệp không dám nghỉ ngơi nữa mà ngay lập tức xông lên.

Chỉ là dược tính của viên thuốc mà Diệp Thiên Nam đã uống, lúc này sắp hết tác dụng, nên sức lực của ông ta càng ngày càng kém, thậm chí còn không được bằng một nửa so với lúc trước.

“Nhận thua đi”, Trần Triệu Dương lắc đầu rồi tăng tốc độ lên, đồn hết sức lực vào hai nằm đấm.

“Bịch...”

Ông cụ Diệp cảm nhận được nắm đấm của Trần Triệu Dương, ông ta dùng hai tay chắn trước ngực để cố gắng ngăn chặn cú đấm này.

Chỉ là lần này cú đấm của anh trực tiếp đánh gãy hai tay ông ta rồi lập tức đấm thẳng vào vị trí trái tim của ông ta.

“Cậu... Cậu rốt cuộc là ai?”, ông cụ Diệp cảm nhận được. sức mạnh dần yếu đi trong cơ thể mình thì biết là thời gian của mình đã hết.

“Là người muốn mạng ông”, Trần Triệu Dương không chút lưu tình mà lập tức dậm chân lên cổ ông ta.

Tận mắt nhìn thấy ông ta ngừng thở rồi anh mới quay người về hướng người nhà họ Diệp.

Nhìn thấy ông cụ Diệp bị anh đánh bại lại còn giết chết.

Phe cánh nhà họ Diệp lúc này đều cảm thấy vô cùng đau

buồn vì trụ cột chính của họ - ông cụ Diệp đã không còn nữa, kể cả khi nhà họ Diệp có thể thoát được lần này thì chỉ sợ họ cũng khó mà thoát được sự cạnh tranh của những gia tộc khác.

“Haha, sao mà có thể? Một tên phế vật sao mà lại có thể đánh thẳng ông nội tôi, ông nội tôi là người mạnh nhất”, lúc. này Diệp Thiên Phàm đã phát điên lên rồi.

Hắn ta không ngờ đến rằng mình chỉ tùy hứng dạy dỗ một tên vô danh tiểu tốt thôi, nhưng lại mang đến tai họa cho cả gia đình như vậy?

Hăn ta không cam tâm.

Diệp Sùng Minh và Diệp Sùng Hoan lúc này cũng vô cùng đau khổ, họ biết, nhà họ Diệp coi như xong rồi.

Có thể nói, sự kiêu căng của nhà họ Diệp đã hại chết bọn họ.

Gia tộc đứng đầu Nam Hải, danh tiếng vang dội như vậy khiến cho họ quên mất chính mình.

“Nhà họ Diệp chúng tôi nguyện ý giao ra một nửa số tài sản chỉ mong là Trần gia có thể bỏ qua cho nhà họ Diệp chúng tôi”, Diệp Sùng Minh hít sâu một hơi rồi lập tức đi đến trước mặt Trần Triệu Dương, quỳ xuống nói.

Tất cả những người đang đứng đây, còn cả người nhà họ Diệp đều ngạc nhiên nhìn chằm chằm ông ta.

Đây chính là người đứng đầu nhà họ Diệp, một nhân vật tầm cỡ nổi tiếng nói là làm ở cái đất Nam Hải này.

Nhưng bây giờ, ông ta thế mà lại quỳ xuống trước mặt một cậu thanh niên chỉ khoảng 20 tuổi đầu.

Nhìn Diệp Sùng Minh đang quỳ trước mặt mình như thế, trong mắt Trần Triệu Dương cũng không có chút thay đổi nào cứ như thể đây là việc ông ta phải làm vậy.

“Nếu sớm biết như thế thì trước đây bỏ ra 200 triệu tệ để mua lại sự bình an lẽ nào không rẻ hơn sao?”, Trần Triệu Dương läc đầu nhưng vẫn chưa đồng ý.

Đám người xung quanh nghe thấy thế thì đều không dám nói gì.

200 triệu tệ để mua lại sự bình an, lẽ nào rất rẻ sao?

Nghe được lời này của Trần Triệu Dương, Diệp Sùng Minh khổ không nói được, bởi vì ban đầu ông ta đúng là có đưa ra 200 triệu tệ để hòa giải với Trần Triệu Dương.

Tuy nhiên họ cảm thấy chuyện này đã ảnh hưởng đến uy nghiêm của nhà họ Diệp bọn họ thế nên mới quyết định muốn diệt trừ anh. Tất cả điều này đã đã đến những sự việc tiếp. theo.

Có thể nói người thực sự hung hăng càn quấy là nhà họ Diệp họ chứ không phải là Trần Triệu Dương.

Chỉ là họ hiểu ra thì cũng muộn rồi.

“Xin lỗi, tôi là một người không muốn để lại rắc rối cho mình”, Trần Triệu Dương lắc đầu, anh không đồng ý với yêu cầu của Diệp Sùng Minh.

“Tôi có thể nói cho cậu biết, chỉ có tôi mới biết được nơi cất giấu báu vật của bố mình”, Diệp Sùng Minh như đã sớm biết Trần Triệu Dương sẽ nói như thế.

Vì nếu là ông ta thì ông ta cũng sẽ chọn nhổ cỏ tận gốc.

“Ồ? Ông muốn gì?”, Trần Triệu Dương tỏ ra hứng thú, dù gì ông cụ Diệp cũng được coi là một người có dã tâm, ông ta có thể đi đến tận bây giờ thì chắc chắn có bí mật.

“Tôi chỉ muốn nhà họ Diệp được sống”, Diệp Sùng Mình nhìn chăm chằm Trần Triệu Dương nói.

“Không có vấn đề, chỉ là chi nhà ông thì không được”, Trần Triệu Dương nghĩ một lúc, nếu mà thực sự hủy đi nhà họ Diệp thì cũng quá tàn nhẫn.

“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, hi vọng Trần gia có thể giữ lời hứa”, Diệp Sùng Minh gật đầu. Ông ta biết Trần Triệu Dương có thể làm như thế đã là nể tình cho bọn họ rồi.

“Tử Phong, cậu thu tiền cược đi rồi đến biệt thự tìm tôi”, Trần Triệu Dương nói với Giang Tử Phong xong thì đi theo người nhà họ Diệp rời khỏi đây.
 
Chương 326


Vừa đến nhà họ Diệp, Trần Triệu Dương đi theo Diệp Sùng Minh đến trước một mảnh sân cực kỳ đổ nát.

“Cậu Diệp, đây chính là nơi bế quan của ông cụ, chúng tôi đều không thể vào được, bởi vì trong sân khá nguy hiểm, nghe nói bố trí rất nhiều cạm bãy”, Diệp Sùng Minh thẳng thản nói.

Lúc này, xung quanh vẫn còn mấy người nhà họ Diệp, sau khi nghe thấy lời gia chủ của mình nói, ai cũng trợn tròn mắt, rõ ràng bọn họ không ngờ gia chủ nhà mình còn nhắc nhở Trần Triệu Dương.

“Nể tình ông trung thực nên tôi nhất định sẽ giữ lời!”, Trần Triệu Dương nghe được lời nói của Diệp Sùng Minh thì thản nhiên gật đầu.

Sau đó, dưới ánh mắt của nhiều người nhà họ Diệp, Trần Triệu Dương bước thẳng vào trong sân.

“Đúng là đã cài cảm không ít cạm bẫy, không ngờ ông cụ Diệp này lại có bản lĩnh này”, sau khi Trần Triệu Dương liếc mắt nhìn qua, nhìn rõ bố cục bên trong, lập tức hiểu rõ.

Trần Triệu Dương vươn tay ra, bấm vào một cái cây trong đó, bãy trên cây lập tức mất hiệu lực, Trần Triệu Dương bước qua cực kỳ thong dong.

Đám người nhà họ Diệp nhìn thấy cảnh này, ai cũng ngạc nhiên.

Còn hiện giờ Diệp Sùng Minh lại thở dài một cái.

Quả nhiên, những thứ trong sân này không thể giữ chân Trần Triệu Dương.

Sau đó, Trần Triệu Dương lại vô hiệu hóa vài cái bẫy nữa, xem ra ông cụ Diệp bảo vệ mảnh sân này rất nghiêm ngặt.

Trần Triệu Dương chỉ mong những thứ bên trong sẽ không khiến mình thất vọng.

Sau khi anh mở đôi mắt xuyên thấu, cuối cùng phát hiện một hộp ngọc ở bên dưới chiếc bàn đá đặt tại vị trí khiến người ta ít chú ý nhất.

Nhưng điều khiến Trần Triệu Dương cảm thấy kỳ lạ chính là, anh không thể nhìn qua hộp đá này, việc này khiến Trần Triệu Dương đột nhiên có chút hứng thú

Phải biết rằng, lúc đầu khi đến hồ Lộc Minh, anh không hề nhìn thấy tảng đá bảy màu đó, sau khi xuống đáy hồ, anh mới phát hiện là thứ đồ tốt.

Ngay lập tức, Trần Triệu Dương dùng chưởng bổ bàn đá ra, lộ ra một khoảng trống.

Người nhà họ Diệp ai cũng sửng sốt, vốn dĩ bọn họ còn tưởng Trần Triệu Dương sẽ đi vào phòng tìm đồ, kết quả Trần Triệu Dương lại xẻ đôi bàn đá mà ông cụ Diệp thường dùng để uống trà.

Sau đó, dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Trần Triệu Dương lấy ra một hộp đá khoảng 30cm từ khoảng trống dưới bàn đá.

Trần Triệu Dương mở hộp đá ra, phát hiện bên trong nó còn có một cái hộp, chiếc hộp này giống ngọc mà lại không phải ngọc, anh thử lại thì phát hiện thật sự không thể nhìn xuyên thấu ní.

Đồng thời Trần Triệu Dương còn phát hiện, hộp ngọc này không thể mở ra được.

Anh biết, chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn như vậy không thể mở ra được, cứ mang về trước đã rồi nói sau.
 
Chương 327


Tiếp theo, Trần Triệu Dương xử lý nhà họ Diệp một phen, hễ là người có tu vi, đều sẽ bị phế bỏ, còn Diệp Thiên Phàm thì bị giết chết, loại người này tàn nhẫn như vậy, chết cũng không đáng tiếc.

Sau khi làm xong mọi chuyện, Trần Triệu Dương mới dừng tay lại.

Đến bây giờ, nhà họ Diệp đã hoàn toàn sa sút, không còn đáng sợ nữa.

Trần Triệu Dương xử lý xong chuyện nhà họ Diệp liền rời đi ngay lập tức, còn những người nhà họ Diệp còn sống, thì vô cùng hoảng sợ, bởi vì Trần Triệu Dương giống như Thần chết, để lại dấu ấn không thể xóa nhòa trong lòng mọi người.

Trần Triệu Dương trở lại biệt thự, Giang Tử Phong vẫn còn ở đó.

“Đại ca, anh về rồi ạ!”

Giang Tử Phong nhìn thấy Trần Triệu Dương, lập tức bày ra vẻ mặt đau khổ chạy đến, giống như làm sai chuyện gì đó.

“Trần Triệu Dương, anh lại đây cho tôi!”

Nhưng đúng lúc này, giọng nói của Nam Cung Yến cũng vang lên, Trần Triệu Dương chỉ thấy hai mắt cô chợt đỏ lên, lập tức đi về phía anh, sau đó nắm lấy tay, kéo anh lên tầng hai.

Trần Triệu Dương sững sờ, không biết Nam Cung Yến bị làm sao nhưng anh cũng không phản kháng, để Nam Cung "Yến kéo anh lên tầng hai.

“Trần Triệu Dương, đồ khốn nhà anh, sao anh không chết ở bên ngoài đi”, vừa vào đến phòng, Nam Cung Yến lập tức đóng cửa lại, ngay sau đó đánh Trần Triệu Dương một cái thật mạnh.

Vốn dĩ Trần Triệu Dương vẫn còn mù mờ, nhìn thấy đôi mắt đỏ lên của Nam Cung Yến, anh mới hiểu ra, e là thăng nhóc Giang Tử Phong này nói cái gì rồi.

“Vợ à, anh đã khiến em lo lắng rồi, sau này anh làm chuyện gì, cũng sẽ nói với em”, Nam Cung Yến đánh Trần Triệu Dương tầm năm sáu phút, đánh mệt rồi, Trần Triệu Dương mới ôm cô vào lòng, nhẹ giọng an ủi.

Trần Triệu Dương chưa bao giờ nghĩ rằng, Nam Cung Yến lại quan tâm anh như vậy, cảm xúc bộc phát lần này, thật sự khiến Trần Triệu Dương hơi bất ngờ, nhưng trái tim lại cực kỳ ấm áp.

Tâm trạng của Nam Cung Yến dần dần ổn định lại, cô mới nhận ra mình đang được ôm trong vòng tay của Trần Triệu Dương, khuôn mặt xinh đỏ bừng, lập tức đẩy Trần Triệu Dương ra.

“Không được nói chuyện vừa rồi ra ngoài, nếu không tôi..”, Nam Cung Yến tức giận thở hổn hển nói, dường như cô thấy lời đe dọa của mình hơi yếu ớt, sau đó cô đạp mạnh vào chân của Trần Triệu Dương.

“Để anh lợi dụng sờ mó tôi, hừ”, nói xong, Nam Cung Yến mới ngẩng đầu, đi xuống.

“Xì..."

Đợi sau khi Nam Cung Yến xuống dưới, Trần Triệu Dương mới ôm chân, đứng dậy, nhưng khuôn mặt lại nở một nụ cười hạnh phúc.

Sau khi xuống tầng, Trần Triệu Dương thấy hai người Nam Cung Yến và Từ Tịnh Nhã đã rời đi, chỉ còn lại Giang Tử Phong với vẻ mặt giống như đã làm sai chuyện gì đó.

Sau khi Trần Triệu Dương nhìn Giang Tử Phong, sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng, bước đến trước mặt cậu ấy, không nói lời nào, cứ nhìn cậu ấy như vậy.

Ngay từ đầu Giang Tử Phong đã làm sai chuyện, bây giờ lại bị Trần Triệu Dương nhìn như vậy, cậu ấy lập tức xấu hổ.

“Đại ca, em thật sự không cố ý, vốn dĩ em muốn nói với chị dâu hình ảnh huy hoàng của anh, cuối cùng còn chưa nói xong, em mới phát hiện ra sắc mặt của chị dâu hơi khó nhìn, em sai rồi”, Giang Tử Phong lộ vẻ mặt hối hận và tự trách rồi nói.

“Được rồi, tôi tha thứ cho cậu, lần sau đừng nói lung tung với chị dâu, chị dâu của cậu nhát gan, rất dễ lo lắng cho tôi”, Trần Triệu Dương thấy dáng vẻ của Giang Tử Phong, lập tức bước tới, vuốt sau đầu cậu ấy.

“Phù... may quá, Đại ca không trách em là tốt rồi”, Giang Tử Phong nhìn bộ dạng của anh, liền thở phào nhẹ nhõm.

“Được rồi, nói cho tôi biết tình hình sau khi tôi đi nghe xem nào”, Trần Triệu Dương tìm Giang Tử Phong chính là vì muốn hỏi chuyện này.

“Đại ca, em đang định nói với anh đây, không phải chúng. †a đã tự cược 220 triệu tệ cho chính mình sao, khi em đi đổi tiền, tên nhà cái đó lại không cho em rút tiền", Giang Tử Phong nói đến đây, vẻ mặt oán giận, rõ ràng đã bị đám người vô sỉ đó đánh bại.

“Tỷ lệ cược cuối cùng là bao nhiêu?”, Trần Triệu Dương không lo lắng hay tức giận hỏi.

Anh thực sự không tin, ở thành phố Nam Hải này lại có người nợ tiền cược của mình.

“Bởi vì chúng ta đặt cược quá nhiề: cùng từ 1:100 thành 1:50, cũng có nghĩa là, thăng khốn đó nợ chúng ta 122 tỷ, dám mở cược, không dám bồi thường tiền, đúng là chó má mà”.

Giang Tử Phong tức giận nói.
 
Chương 328


“Đừng nóng vội, không có ai có thể nợ tiền mà không trả chúng ta”. Trần Triệu Dương nhẹ giọng nói.

“Đại ca, người mở cược này, em đã nghe ngóng qua rồi, tên là Hứa Thiệu Phong, hẳn không phải là người đơn giản đâu, việc này có lẽ nên cẩn thận một chút?”, Giang Tử Phong ngập ngừng hỏi.

“Ồ? Nói cho tôi nghe xem tên Hứa Thiệu Phong này là người như thế nào?”, nghe thấy những lời của Giang Tử Phong, Trần Triệu Dương ngạc nhiên.

“Người tên Hứa Thiệu Phong này là một người cực kỳ khiêm tốn ở Nam Hải, nhưng tất cả các sòng bạc ngầm ở Nam Hải đều có sự hiện diện của hắn, trong tay hắn có một nhóm côn đồ, nếu không phải chí hướng của hẳn không nằm ở thế giới ngầm, sợ răng dựa vào thực lực của hẳn, Hứa Thiệu Phong đã là ông vua ngầm của Nam Hải rồi”.

Sau đó Giang Tử Phong nói cho Trần Triệu Dương biết thông tin về Hứa Thiệu Phong.

“Đi, bây giờ đi mở mang kiến thức một chút”, Trần Triệu Dương khá hứng thú với tên Hứa Thiệu Phong này.

Trần Triệu Dương đặt hộp đá lấy được từ nhà họ Diệp vào phòng ngủ của mình, sau đó, Giang Tử Phong lái xe chở Trần Triệu Dương đến sòng bạc mà Hứa Thiệu Phong đang ở, tọa lạc trên con phố phồn hoa nhất của thành phố..

Đây là một khu vui chơi, nhưng nhìn có vẻ cực kỳ cũ nát.

“Đây chính là sự khôn khéo của Hứa Thiệu Phong, hắn đặt sòng bạc ở khu phồn hoa nhất, hơn nữa bên ngoài vẫn là một phòng trò chơi cũ nát, người bình thường sẽ không nghĩ tới chuyện này”, Giang Tử Phong đưa Trần Triệu Dương vào. trong, giới thiệu cho anh biết.

“Sao cậu hiểu rõ thế?”, Trần Triệu Dương đột nhiên hơi nghi ngờ.

“Trước đây không phải em từng rất thích đánh bạc sao, sòng bạc nào ở Nam Hải em cũng đi hết rồi”, nói đến đây, Giang Tử Phong hơi xấu hổ.

Dù sao thì với tài đánh bạc của mình, lần nào cậu ta cũng thua sạch.

Nhìn thấy vẻ xấu hổ của Giang Tử Phong, Trần Triệu Dương đột nhiên bật cười.

“Có muốn ra oai một lần không?”, Trần Triệu Dương bất ngờ nảy ra một ý tưởng, liên hỏi.

“Đại ca chẳng lẽ chúng ta đánh vào trong? Giết hẳn ta không còn mảnh giáp!", Giang Tử Phong nghe những lời của Trần Triệu Dương, lập tức trở nên phấn khích.

“Đầu óc cậu suy nghĩ cái gì thế hả? Chúng ta là người văn minh, sao có thể chém chém giết giết được, đi!", thế nhưng Trần Triệu Dương lại võ đầu Giang Tử Phong, đi vào bên trong.

“Không thể chém chém giết giết? Nếu người khác nói câu này, có lẽ em sẽ tin, nhưng anh thì..”, nghe Trần Triệu Dương nói, Giang Tử Phong bĩu môi, nhỏ giọng nói.

Sau khi vào khu vui chơi, Trần Triệu Dương nhìn một lượt nhưng lại không phát hiện ra chỗ khác biệt, chỉ có vài máy chơi điện tử.

“Yo, đây không phải là Phong gia sao, sao thế? Bố mẹ phát tiền tiêu vặt à?”, sau khi Giang Tử Phong bước vào, người quản lý khu vui chơi lập tức cười nói với cậu ấy.

“Hừ, hôm nay ông đây đến đại sát bốn phương, đưa tôi vào trong”, Giang Tử Phong nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, nhưng nghĩ đến tài đánh bạc của Trần Triệu Dương, trong lòng cậu ấy lại cực kỳ tự tin.

“Được thôi, Phong gia, chúc cậu đại sát bốn phương", nghe được câu nói của Giang Tử Phong, người kia lại không hề quan tâm, ngược lại còn nịnh hót một cách giả tạo.

“Đi thôi, Đại cal”, Giang Tử Phong dẫn Trần Triệu Dương, đi theo người đàn ông kia ra phía sau khu vui chơi.

Bước đến sân sau, người đàn ông dẫn Trần Triệu Dương và Giang Tử Phong đến cửa một căn phòng nhỏ cực kỳ cũ nát.

Người này gõ cửa vài tiếng theo một quy luật, bên trong mới mở cửa ra.

“Là Phong gia hả, mời vào!”, sau khi người bên trong nhìn thấy Giang Tử Phong, đột nhiên bật cười, vội vàng nhường đường.

Với tư cách là “tống tài đồng tử”, đương nhiên họ biết cậu ấy, nhìn thấy Giang Tử Phong đến, cũng không cần nói, vội vàng kính cẩn mời cậu ấy vào.

(Chơi chữ từ “Thiện Tài Đồng Tử”, một tiểu đồng của Quan Thế Âm Bồ tát, ở đây ý nói Giang Tử Phong chơi toàn thua, không khác gì tới tặng tiền cho sòng bạc.)
 
Chương 329


Sắc mặt của Trần Triệu Dương hơi kỳ lạ, liếc Giang Tử Phong một cái, nhìn đến mức Giang Tử Phong ngứa cả răng rồi, hai tên khốn này, làm như mình thân quen với chúng nó vậy.

“Đại ca, chúng ta có kế hoạch gì không?”, trong lòng Giang Tử Phong hơi ngứa ngáy hỏi.

“Không có kế hoạch nào cả, rất đơn giản, nếu tên Hứa Thiệu Phong này không trả tiền cho chúng ta thì chúng ta thẳng lại tất cả các sòng bạc của hắn, thắng đến khi hắn đưa tiền cho chúng ta mới thôi”, khóe miệng Trần Triệu Dương lộ ra nụ cười xấu xa.

“Cái gì?”, nghe những lời của Trần Triệu Dương, Giang Tử Phong lập tức trợn tròn mắt.

Trong suy nghĩ của cậu ấy, đại ca chắc chắn sẽ dùng sức. chiến đấu đáng sợ của mình, thu phục đối phương, cứ như. vậy, đối phương chắc chắn sẽ đưa tiền.

Nhưng Giang Tử Phong không hề ngờ rằng, Trần Triệu Dương lại muốn thắng sạch sòng bạc của Hứa Thiệu Phong.

Mặc dù, Giang Tử Phong biết tài đánh bạc của Trần Triệu Dương không tệ, nhưng cậu ấy không nghĩ Trần Triệu Dương sánh băng những cao thủ trong sòng bạc này.

Giang Tử Phong mang tâm tình thấp thỏm, đi theo sau Trần Triệu Dương.

Họ đi qua một hành lang rất dài, đến một cánh cửa bí mật, người dẫn đường và người bên trong dùng ám hiệu, sau đó cánh cửa mới được mở ra.

“Thảo nào lại xây sòng bạc dưới lòng đất, đúng là có bản lĩnh”, mặc dù hành lang này rất băng phẳng, nhưng Trần Triệ Dương có thể cảm nhận được, hành lang này dẫn xuống mặt đất.

Khi cánh cửa bí mật mở ra, bên trong vang lên nhiều tiếng la hét, còn có tiếng xúc xắc va chạm, và âm thanh của các loại thiết bị đánh bạc khác nhau.

Đây là một đại sảnh rất lớn, diện tích khoảng năm sáu trăm mét vuông, được trang trí rất sang trọng, mười mấy bàn đánh bạc, và vài thứ đồ giống như máy đánh bạc.

Vài người đẹp ăn mặc cực kỳ gợi cảm đi đi lại lại giữa các bàn đánh bạc.

“Ngơ ra đấy làm gì? Đi đổi đồng token đánh bạc đi”, sau khi vào, Trần Triệu Dương thấy Giang Tử Phong ngẩn người, lập tức nhắc nhở.

“Vâng, vâng, đúng rồi, Đại ca, chúng ta đổi bao nhiêu đồng token?”, Giang Tử Phong tỉnh táo lại, hơi chần chừ hỏi.

“Đồng token nhỏ nhất là bao nhiêu?”, Trần Triệu Dương hỏi.

“Nhỏ nhất là 1001”, Giang Tử Phong không chút nghi ngờ gì, trả lời anh.

“Thế đổi một trăm tệ tiền token đi”, khóe miệng của Trần Triệu Dương nở nụ cười, nói.

“Đại ca, anh đang đùa sao?”, Giang Tử Phong trợn tròn mắt, vội vàng hỏi.

“Chẳng lẽ cậu không cảm thấy, một trăm tệ đủ để thắng đến mức khiến họ tán gia bại sản, là một chuyện cực kỳ sảng khoái sao?”, Trần Triệu Dương cười tủm tỉm nói.

“Đúng là rất kích thích!”, Giang Tử Phong thấy ánh mắt của Đại ca không giống như đang đùa, cũng chỉ đành làm theo.

Nếu như có thể thắng thật, thì đương nhiên là rất tuyệt

Khi Trần Triệu Dương đến chỗ đổi đồng token, cô gái đổi token đương nhiên nhận ra Giang Tử Phong.

“Anh Phong, lâu lắm rồi anh không đến đây đấy nhé, người ta rất nhớ anh đó!”, cô gái này rất xinh đẹp, tuổi tác cũng không lớn, sau khi nhìn thấy Giang Tử Phong, liền nhẹ nhàng kéo áo của mình xuống một chút, nháy mắt.

“Khụ khụ... đúng thế, lâu rồi không gặp!”, Giang Tử Phong hơi xấu hổ, không biết nên nói gì.

“Anh Phong, hôm nay muốn đổi bao nhiêu đồng token?”, khuôn mặt của cô gái lộ ra vẻ quyến rũ, nói.

“Đổi cho tôi một trăm tệ token đi”, mặc dù hơi xấu hổ, nhưng Giang Tử Phong vẫn sẵn sàng tin tưởng Đại ca của mình, lập tức nói.

“0a, anh Phong, hôm nay muốn đổi một trăm ngàn đồng †oken, quá đẹp trai rồi!", cô gái nghe thấy Giang Tử Phong nói là một trăm, hoàn toàn không nghe ra đăng sau là một trăm ngàn hay là một trăm tệ, hai mắt lập tức sáng lên rồi nói.

Nói xong, cô ta lại kéo áo của mình xuống một chút.
 
Chương 330


“Cô nghe nhầm rồi, không phải là một trăm ngàn, mà là một trăm tệ, đây là một trăm tệ, mau đưa đồng token cho Giang Tử Phong cứng họng, lập tức đập hai tờ năm mươi tệ lên bàn.

“Hả...”, cô gái thấy Giang Tử Phong đập 100 tệ lên bàn, liền sững sờ.

Cô ta rất nhanh chóng, tỉnh táo lại, ánh mắt nhìn Giang Tử Phong trở thành khinh thường, nhanh chóng che quần áo của mình lại.

“Được rồi, đồng token của anh đây, mau đi đi!", Cô gái ra vẻ ghét bỏ, vứt 100 tệ tiền chíp lên bàn, tức giận nói.

“Mẹ nó, cô lật mặt nhanh thế à? Cô là tắc kè hoa sao?”, Giang Tử Phong lập tức trợn mắt há hốc mồm.

Lúc bình thường, cậu ta đâu thể chịu cơn tức giận này.

Nhưng Giang Tử Phong cũng lười tính toán với loại người hợm hĩnh này, cầm theo 100 tệ tiền token, quay trở về.

“Chắc nhà anh ta không phá sản đâu nhỉ? Phá sản rồi mà vẫn còn đánh bạc, đúng là không biết sống chết như thế nào, với tài đánh bạc của anh ta, không tán gia bại sản là tốt rồi”. Cô gái nhìn bóng lưng của Giang Tử Phong rời đi, lập tức khinh thường nói.

Giang Tử Phong còn chưa đi được bao xa nên đương nhiên nghe thấy, cậu ta suýt chút nữa quay lại tát cho cô ta hai cái.

“Đại ca, số chip anh muốn đây”, Giang Tử Phong tới bên cạnh Trần Triệu Dương, đưa 100 tệ tiền token cho anh.

“Nhân vật chính hôm nay không phải là tôi, là cậu. Chốc nữa tôi bảo cậu đặt cái nào, cậu đặt cái đấy. Hôm nay tôi đến để cho cậu nổi tiếng một chút”, Trần Triệu Dương không nhận lấy chip.

“Cái gì? Đại ca đừng đùa chứ, người như em cược ở đâu cũng thua”, nghe thấy những lời của Trần Triệu Dương, Giang Tử Phong vội vàng xua tay, không dám nhận.

“Bảo cậu cầm thì cứ cầm, chẳng lẽ cậu không tin tôi sao?”, Trần Triệu Dương liếc cậu ta một cái.

“Được rồi!", Giang Tử Phong bất lực, chỉ có thể nhận lấy.

“Ở bàn này, đặt con báo!”, Trần Triệu Dương chỉ Giang Tử Phong đến một bàn đánh bạc, mở miệng.

Giang Tử Phong mở to mắt, tỷ lệ vào con báo này thật sự quá thấp, Đại ca lại bảo cậu ta đặt con báo.

Nhưng mà, cậu ta nghĩ đến kỳ tích do Trần Triệu Dương tạo ra, nhanh chóng đặt token vào con báo.

Tất cả những người trong sòng bạc đều nhìn Giang Tử Phong như một thằng ngốc, nhìn đến mức khiến cậu ta xấu hổ, dù sao thì trong tình huống này, cậu ta không thể không xấu hổ được.

“Mẹ nó, đây không phải là Giang Tử Phong sao!”

“Nhà họ Giang phá sản rồi à? Chỉ có 100 tệ đồng token sao?"

“Tôi nghĩ cậu ta muốn thử vận may, một lần một trăm, có thể cược được thêm vài lần”.

Sau khi những người xung quanh nhìn thấy người đánh cược là Giang Tử Phong, tất cả đều bắt đầu chế giễu, ánh mắt nhìn về phía cậu ta trở nên khinh bỉ.

“Hừ, hôm nay ông đây đến đại sát bốn phương, để cho các người biết cái gì gọi là thần cá cược”, dù sao thì cũng bị khinh thường rồi, Giang Tử Phong cũng dứt khoát thả lỏng bản thân.

“Ha ha... thần cá cược, hú hồn con chồn nè!”

“Phong gia, tôi thấy cậu điên rồi!”

“Với loại người như cậu, còn thần cá cược cái gì, tôi thấy có mà cặn bã thì có.”
 
Chương 331


“Chẳng trách gọi là đồng tử tặng tiền, chỉ số IQ của cậu ta thật sự khiến người khác lo lắng đó”.

Những người xung quanh sau khi nghe Giang Tử Phong nói, không những không kiềm chế lại, mà còn cười phá lên.

Những người trong sòng bạc vốn luôn nở nụ cười, nhưng nghĩ đến Giang Tử Phong là khách hàng lớn trong sòng bạc của họ, lập tức chia bài để đám người bớt chế giễu.

Trần Triệu Dương lúc này lại muốn điên cuồng cười phá lên, anh không ngờ Giang Tử Phong lại có biệt danh như vậy trong sòng bạc, đúng thật là... quá hợp khí chất của cậu ta.

“Có mở không? Nếu không mở, thì tôi đổi chỗ khác chơi đó”, Giang Tử Phong lập tức nhìn về phía người chia bài.

“Mọi người buông tay ra, mở!”, người chia bài sợ hú hồn, nhưng không phải là sợ Giang Tử Phong tức giận, mà là sợ Giang Tử Phong chạy đến bàn khác chơi, thế thì tiền hoa hồng của anh ta sẽ bớt đi nhiều lắm.

“Mẹ nó, mắt tôi mù rồi sao?”

“Có phải là nhìn thấy quỷ không.”

“Chẳng lẽ hôm nay tôi mở mắt không đúng cách à?”

Sau khi cốc xúc xắc được mở ra, mọi người đều sững sờ, bao gồm cả Giang Tử Phong, trước khi cốc xúc xắc được mở ra, cậu ta cũng giống những người này, không hề nghĩ đến sẽ mở ra được con báo, kết quả lại thật sự mở ra con báo.

“Ha ha... hôm nay ông đây đã nói rồi, sẽ đại sát bốn phương, chính là đại sát bốn phương, mau, thu tiền, thu tiền”, từ đáy lòng cậu ta dâng lên cảm giác hưng phấn, đó là khoái cảm mà cậu ta chưa từng có được.

Hóa ra, cảm giác thẳng bạc lại sảng khoái như vậy.

Trước đây dưới sự giúp đỡ của Trần Triệu Dương, mặc dù thẳng, nhưng lại không sảng khoái như lần này.

Dù sao thì, số lần thua của cậu ta vẫn nhiều hơn hẳn.

Người chia bài dụi mắt, không dám tin vào con xúc xắc trước mặt mình.

Mặc dù có chút không muốn, nhưng quy củ ở đây, chỉ có thể mất tiền.

Nếu ra con báo, tỷ lệ mất là 1:180, tức là, Giang Tử Phong được 18 ngàn, có thể nói là kiếm được khoản lời to.

“Nào nào, tiếp tục, nhân lúc bây giờ ông đây đang may mần, mau lên đi”, Giang Tử Phong điên cuồng cười, gạt hết đống thẻ chip tới trước mặt mình.

“Mọi người đặt cược đi!", người chia bài hận đến mức nghiến răng, tên Giang Tử Phong này đã thua ở những bàn khác, sao đến lượt mình thì lại thắng.

Anh ta không tin vận may của cậu ta tốt như vậy, lập tức lắc một lần nữa.

“Lần này tiếp tục đặt báo, đặt h hi Giang Tử Phong còn hơi chần chừ, giọng nói của Trần Triệu Dương đột nhiên vang lên.

Giang Tử Phong giật nảy mình, nhưng nhìn đám người xung quanh không có phản ứng nào khác, rõ ràng chỉ có mình nghe thấy.

Thực lực của Đại ca quá đỉnh, hóa ra còn có cả bản lĩnh như vậy nữa.

Điều này càng khiến cậu củng cố niềm tin sẽ đi theo Trần Triệu Dương.

“Lần này ông tiếp tục đặt báo!”, Giang Tử Phong hét lớn cực kỳ gượng gạo, sau đó nói tiếp: “Hơn nữa, còn đặt hết!”

Nhìn thấy Giang Tử Phong đặt hết vào con báo. Mọi người đều cảm thấy cậu ta bị điên rồi, dù là thắng được nhiều, cũng không thể đặt hết, hơn nữa còn đặt vào con báo chỉ có tỷ lệ thăng 10%.

Không có ai đặt theo Giang Tử Phong, dù sao thì, tỷ lệ vào báo rất thấp, càng đừng nói đến việc sẽ tiếp tục mở ra con báo.

Người chia bài thở phào, tên này đúng là ngốc nghếch, chẳng lẽ được nhiều tiền lúc đặt báo, nên giờ đặt báo tiếp sao?

“Mở đi, bây giờ vận may của ông đây rất tốt!", Giang Tử Phong có thể nói cực kỳ vui vẻ, lập tức thúc giục người chia bài mở ra.

Người chia bài mỉm cười, sau đó mở con xúc xắc ra.

Chỉ là sau khi anh ta mở ra, đôi mắt như sắp rớt ra ngoài.

Bởi vì... bên trong con xúc xắc là con báo.

Những người xung quanh cũng ngạc nhiên, đúng là đáng sợ quá đi.

Đây là con báo đó, lại còn mở ra được hai lần. Điều khiến mọi người ghen tị nhất chính là, tên Giang Tử. Phong này lại đặt hết, cũng chính là, mười tám ngàn tệ trở

thành ba triệu hai trăm bốn mươi ngàn tệ, đúng là đáng sợ.

Mặc dù không là gì so với số tiền Giang Tử Phong thua vào sòng bạc, nhưng cũng là con số khiến mọi người sợ hãi.
 
Chương 332


“Không thể nào, sao có thể chứ?”, lúc này tâm trạng của người läc xúc xắc vô cùng rối bời, thật sự là có điều gì đó rất kỳ lạ.

“Haha... Ông đây đã nói là hôm nay sẽ càn quét hết tất cả mà, thế nào? Có lợi hại không?”, lúc này sự kinh ngạc của Giang Tử Phong đã giảm đi rất nhiều, dù sao đại ca cũng là người tạo ra kỳ tích, cho nên cậu ta vô cùng tin tưởng anh.

“Không phải ai ai trong các người cũng đều coi thường ông đây sao? Bây giờ coi thường lại cho ông đây xem thử?”, Giang Tử Phong khí thế hừng hực, cười rộ lên.

Tất cả những tức giận mà cậu ta đã phải chịu đựng nhiều năm qua vì mỗi lần cá cược đều thua, trong phút chốc đã được bù đắp lại khiến trong lòng cậu ta không khỏi vui sướng tột cùng.

“Nào, mau bồi tiền đi”, Giang Tử Phong cười nói với người läc xúc xắc.

Lúc này, tên đó toát mồ hôi hột, phải biết răng những người này, tiền thưởng cho mỗi bàn cao nhất là năm triệu tệ. Tuy chưa vượt quá con số này, nhưng ngộ nhỡ vận may của Giang Tử Phong phất lên không ngừng, cậu ta lại cược trúng một lần nữa, há chẳng phải gã ta thê thảm rồi sao.

“Xin lỗi, việc này vượt quá thẩm quyền của tôi rồi, tôi sẽ gọi chủ quản của chúng tôi đến", người läc xúc xắc lập tức nhấn một nút gọi người chủ quản xuống.

Sau khi người chủ quản nằm được tình hình, hẳn ta lập tức đưa ra chỉ thị rằng dù khách thắng bao nhiêu tiền thì cũng theo đó mà bồi tiền.

Bọn họ không muốn hủy hoại uy tín của sòng bạc mình chỉ vì vài triệu tệ này.

Hơn nữa, cho là bọn họ có bồi tiền cho Giang Tử Phong đi nữa thì vẫn còn kém xa số tiền cậu ta đã thua trước đây.

Hành động này của người chủ quản khiến các con bạc càng nể phục sòng bạc, bọn họ càng chơi điên cuồng hơn.

“Tiếp tục cược bộ ba đồng nhất, hơn nữa cược toàn bộ”, giọng nói của Trần Triệu Dương lọt vào tai Giang Tử Phong, khiến cậu ta vô cùng chấn động.

Đại ca thật sự quá khủng bố rồi, lẽ nào anh thật sự muốn sòng bạc này phá sản sao?

Tuy nhiên, bây giờ cậu ta tuyệt đối nghe theo chỉ thị của anh.

“Mau lên, có muốn tiếp tục nữa không? Nếu không chơi thì ông đây đổi sòng khác”, Giang Tử Phong vừa nói vừa nhìn người chủ quản.

“Đương nhiên là tiếp tục rồi, Phong gia, để cho thằng em đây cùng chơi với hai người nhé, thế nào?”, người chủ quản lập tức cười nói.

“Tiếp tục thôi”, mặc dù Giang Tử Phong biết tên chủ quản này hẳn là cá cược rất giỏi, nhưng cậu ta càng tin tưởng vào Trần Triệu Dương hơn.

Là chủ quản của sòng bạc, đương nhiên kỹ năng cá cược của hắn ta rất tốt rồi.

Hảẳn ta muốn Giang Tử Phong phải nôn lại tất cả số tiền mà cậu ta vừa giành được, hắn ta tự tin là sẽ làm được điều này.

Ngay lập tức, người chủ quản sòng bạc trực tiếp cầm cốc xúc xắc lên rồi bất ngờ vung một phát, viên xúc xắc trên bàn lao thẳng vào cốc xúc xắc.

"Tiếp theo một loạt kỹ thuật lắc cốc khiến người ta hoa mắt, trong lòng Giang Tử Phong khẽ chùng xuống.

Nhưng lúc này những người xung quanh lại vô cùng phấn khích, thật là vinh hạnh khi được xem kỹ thuật läc xúc xäc của cao thủ trong ngành.

Tuy nhiên, những người xem cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, đích thân người chủ quản đã ra tay rồi, đây có lẽ là sòng bạc muốn dạy cho Giang Tử Phong một bài học nhớ đời.

Sau khi hiểu ra điều này, mọi người xung quanh cậu ta đều ngừng cá cược.

“Vui lòng đặt cược”, người chủ quản lập tức đặt cốc xúc. xắc xuống, nhìn Giang Tử Phong.

“Tiếp tục cược bộ ba đồng nhất, hơn nữa cược toàn bộ”, Giang Tử Phong đẩy tất cả hơn ba triệu chip đó lên bộ ba đồng nhất, cười híp mắt nói.

Sau khi nghe thấy những gì Giang Tử Phong nói, tên chủ quản sửng sốt, nhưng nghĩ đến những điểm mình vừa mới lắc, trong lòng hắn ta thầm chế nhạo.

Thằng nhãi này đúng là thùng rỗng kêu to, nghĩ mình là thần bài thật sao.

“Mở ra, một, hai, ba điểm nhỏ!", tên chủ quản lập tức mở. cốc xúc xắc, không nhìn vào trong mà trực tiếp hét lên.

Rõ ràng là hẳn ta rất tự tin vào những điểm mà mình đã lắc.

“Xixi..”

Ngay khi người chủ quản cảm thấy mình rất ngầu thì những con bạc xung quanh lại truyền đến một âm thanh lạnh lễo.
 
Chương 333


“Mình thật ngu mà, sớm biết vậy thì đã đặt theo Phong gia rồi”.

“Đúng vậy, nếu tôi vừa rồi đặt cược theo một ván thì tuyệt rồi”.

“Điều này làm sao có thể chứ? Xác suất của bộ ba đồng nhất rất thấp, huống chỉ lại ra hẳn ba ván rồi”.

“Mau để tôi tính một chút. Nhà cái sẽ bồi cho Phong gia bao nhiêu đây? Tôi tính không ra con số này rồi”.

“Hơn 580 triệu, trời ơi, quá khủng khiếp rồi”. Những người xung quanh đều như phát điên lên, nhưng trong lòng tên chủ quản lại chùng xuống, hẳn ta lập tức nhìn xuống viên xúc xắc mà mình vừa mở ra.

Khi nhìn thấy những điểm mà mình vừa läc ra, hẳn ta trực tiếp ngất đi mà không nói được lời nào.

Mặc dù với tư cách là chủ quản, hắn ta cũng có một số tiền thù lao nhất định, nhưng đó là 580 triệu, không phải số tiền mà hản ta có thể bồi được.

Giang Tử Phong mất một lúc lâu mới có phản ứng, cậu ta dùng số tiền ba triệu tệ để đặt cược thế mà lại thắng được hơn 580 triệu tệ, quả là quá kích động rồi.

Trần Triệu Dương không ngạc nhiên vì điều này, bởi vì tất cả những viên xúc xắc trong cốc xúc xắc này đều nằm trong †ầm kiểm soát của anh.

Anh không chỉ có khả năng xuyên thấu, mà ở cảnh giới tại, anh có thể kiểm soát được chân khí trong cơ thể mình và đưa nó ra bên ngoài.

Điều này giúp anh có khả năng điều khiển được xúc xắc, cho nên mới xuất hiện bộ ba đồng nhất liên tiếp như vậy.

Vốn dĩ Trần Triệu Dương chưa từng nghĩ tới việc dùng khả năng này để đoạt tiền.

Với khả năng xuyên thấu của anh, thực sự cũng có thể thẳng được.

Chỉ là tốc độ thẳng tiền quá chậm, hơn nữa không đạt được hiệu quả lớn.

Anh muốn cho Hứa Thiếu Phong biết răng tiền của anh thì không dễ dàng mà quyt được.

“Haha...”

Lúc này, Giang Tử Phong không thể nào che giấu được cảm xúc, cười điên cuồng không ngừng.

Các con bạc trong sòng bạc tất nhiên là rất ghen tị với cậu ta. Thứ vận may này thật sự quá đáng sợ rồi.

Cuối cùng bọn họ cũng biết ý nghĩa của câu nói. "Tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voil

Chính là nói về những người như Giang Tử Phong, trong phút chốc danh tiếng của cậu ta đã hoàn toàn được tẩy trảng.

Người sòng bạc sớm đã để ý tới tình hình ở đây, thấy tên chủ quản ngất xỉu thì có người nhanh chóng chạy đến sơ cứu, kẻ bấm huyệt, người phun nước lạnh.

Cuối cùng, hắn ta cũng tỉnh lại.

Chỉ là hẳn ta nghĩ đến việc phải trả 580 triệu tệ, lại lập tức ngất đi.

Lần này, dù mọi người có gọi gì đi nữa cũng không thể tỉnh lại được.

“Có ai phụ trách không? Mau, mau bồi tiền trước đi”, lúc này Giang Tử Phong rất có khí thế, trực tiếp hét lên.

Kể từ khi Giang Tử Phong thẳng ván thứ ba, tất cả những người xung quanh sòng bạc đều vây quanh cậu ta.

“Lễ nào nhà cái không dám ra bồi tiền rồi sao?”

“Tôi nghĩ là vậy, 580 triệu tệ đấy, đây không phải là một con số nhỏ”.

“Chắc không đâu, mọi người biết đấy, Hứa Thiếu Phong rất giàu có”.

“Không sợ người cược nhiều tiền, chỉ sợ người cược có kỹ thuật cao”.

“Nhà họ Giang không dễ dây vào, cho là Hứa Thiếu Phong có không muốn cũng phải bồi tiền thôi".

Những người xung quanh ngay lập tức bắt đầu bàn tán xôn xao, nhưng cũng chỉ là bày tỏ ý kiến của mình mà thôi.

Lúc này, người thấy hối hận nhất chính là cô gái đổi chip cho Giang Tử Phong, ban đầu nhìn thấy cậu ta chỉ đổi một

trăm tệ tiền chip, cô ả còn cười chế nhạo.

Cuối cùng, người ta chỉ cược ba ván thì đã giành được số tiền mà cả đời này cô ả cũng đừng hòng kiếm được.

Sớm biết có kết cục này thì mình đã không chua ngoa như vậy rồi, nói không chừng còn có thể nhận được một ít lợi.

Bây giờ thì hay ho rồi, cái gì cũng không có.

Nghĩ đến đây, cô ả không khỏi tiếc nuối.
 
Chương 334


“Cả một sòng bạc lớn như vậy, chắc không phải chỉ có một nhân viên chủ quản chứ? Quản lý đâu? Mau vác mặt ra đây đền tiền đi”, Giang Tử Phong thấy người trong sòng bạc không có phản ứng gì, lập tức đứng lên trên bàn cược, hét lớn.

“Phong gia, cậu cứ bình tĩnh. Tôi đã gọi điện cho ông chủ rồi, cậu ấy sẽ tới đây nhanh thôi”, lúc này, một phó chủ quản đi tới, lau mồ hôi trên trán mình, vội vã nói.

Hắn vốn dĩ không muốn dính vào mớ rắc rối này nhưng hết cách rồi, ở đây không có quản lý, ngoại trừ chủ quản cũng chỉ có một mình phó chủ quản là hắn thôi.

Lúc này, hẳn có phần ngưỡng mộ chủ quản, cứ ngất ra đấy lại hay.

“Được, vậy sòng bạc mấy người còn chơi tiếp không? Nếu còn chơi tiếp thì ông cũng cược tiếp, đến khi ông chủ mấy. người về đây mới thôi”, Giang Tử Phong vốn rất kích động nhưng cứ nghĩ tới việc Hứa Thiệu Phong phải đền tiền, cậu ấy lại bình tĩnh lại.

Cái này đã là gì chứ, còn chán mới đạt tới 12 tỷ 200 triệu tệ

Nghe Giang Tử Phong nói vậy, tên phó chủ quản kia bỗng cảm thấy chua xót vô cùng, sao hắn lại ra mặt cơ chứ!

Nên biết là, với số tiền trong tay Giang Tử Phong lúc này, nếu cậu ấy còn chơi một ván nữa, e là không chỉ sòng bạc của bọn họ bị phá sản mà tất cả những sòng bạc đứng tên Hứa Thiệu Phong đều bay màu theo.

“Phong gia, cậu đã cược nửa ngày trời, chắc cũng mệt rồi, chúng tôi có phòng nghỉ ở bên kia, hay là cậu đi nghỉ một lát?”, phó chủ quản chỉ đành chọn cách kéo dài thời gian.

“Mệt gì mà mệt? Ông mới cược có ba ván thì thấm vào đâu? Lúc trước ông chơi ở đây thua cả một ngày một đêm cũng không thấy mấy người tới quan tâm. Cút ra chỗ khác, mau đưa đồng token tới đây cho ông!”, Giang Tử Phong không thèm để tâm tới mấy lời nói sáo rỗng của hắn, lạnh lùng nói.

Nghe thấy vậy, phó chủ quản dở khóc dở cười, hắn thà vứt bỏ danh tiếng của sòng bạc cũng không thể để ông nội này cá cược tiếp.

“Phong gia, hay là đợi một lát. Chúng tôi thực sự không. quyết định được chuyện này. Cho dù cậu có cược thẳng đi nữa, chúng tôi cũng không đào đâu ra ngần đấy tiền để đền cho cậu”, dù gì tên phó chủ quản này cũng là cáo già, hẳn biết rõ Giang Tử Phong đến đây vì tiền, đương nhiên sẽ lái theo lối này.

“Tụt cả hứng, được, ông đợi Hứa Thiệu Phong tới!", Giang Tử Phong vốn không định bỏ qua chuyện này nhưng giọng nói của Trần Triệu Dương bỗng vang lên bên tai nên cậu ấy mới xuống một nước.

Lúc này, Giang Tử Phong ngồi như bố tướng ngay trên bàn cược ở chính giữa sòng bạc, điệu bộ của cậu ấy đúng là vô cùng kiêu căng.

Các bàn cược khác trong sòng bạc cũng dừng lại. Bọn họ. sợ Giang Tử Phong lén lút chạy tới mấy bàn cược khác, nhỡ mà cậu ấy cược một ván thì sòng bạc của bọn họ khóc lụt nhà.

Những con bạc khác cũng chẳng có gì khó chịu. Bọn họ đang muốn đứng hóng xem mọi chuyện sẽ đi về đâu, dù sao cũng chẳng dễ gì gặp được drama như này.

Trần Triệu Dương cũng vác một chiếc ghế tới rồi ngồi xuống. Anh biết, đợi Hứa Thiệu Phong quay lại, mọi chuyện sẽ không kết thúc đơn giản được.

Anh muốn xem xem, ông vua đứng đằng sau của thành phố Nam Hải có thủ đoạn gì.

“Cô, đi lấy cho ông cốc nước, ông khát rồi!", lúc này, Giang Tử Phong bắt đầu phô diễn sự kiêu căng của mình, cậu ấy chỉ vào một nữ nhân viên phục vụ và nói.

Nghe thấy vậy, nữ nhân viên phục vụ bị Giang Tử Phong điểm mặt bỗng lóng ngóng, không biết nên làm gì, nhìn về phía phó chủ quản.

Lúc này, phó chủ quản chỉ muốn thỏa mãn ông nội này thật tốt, hy vọng cậu ấy đừng có cá cược nữa nên vội vã gật đầu với cô gái kia.

Giang Tử Phong nhanh chóng nằm ềnh lên một chiếc ghế, trên chiếc bàn đặt ở bên cạnh cậu ấy có đủ các thể loại đồ ăn, nước uống, hết sức nhàn nhã, sung sướng.

Nhìn thấy bộ dạng hưởng thụ của Giang Tử Phong, Trần Triệu Dương bất lực läc đầu.

Khoảng nửa tiếng đồng hồ, ngay lúc Giang Tử Phong đang dần mất hết kiên nhẫn thì cuối cùng Hứa Thiệu Phong cũng chịu quay trở lại.
 
Chương 335


Sau khi nhìn thấy Giang Tử Phong đang ngồi trên chiếc bàn ngay chính giữa sòng bạc của mình, sắc mặt Hứa Thiệu Phong bỗng thay đổi, bởi vì hắn nhận ra, tên ranh này chính là Giang Tử Phong, đứa từng cược mạnh tay ở hồ Lộc Minh.

Hắn không ngờ rằng cậu ấy lại tìm tới địa bàn của mình. Vốn dĩ Hứa Thiệu Phong định để dây dưa như vậy, không nói trả tiền cũng chẳng bảo không trả, dù sao không dễ gì động được vào nhà họ Giang.

Đương nhiên, quan trọng hơn cả là hẳn không muốn gây sự với Trần Triệu Dương.

Hắn biết trong số 220 triệu kia, 200 triệu là của Trần Triệu Dương, nếu như hẳn nói thẳng không trả tiền, e là mấy đường quyền của hẳn chẳng đáng cho người ta để vào mắt.

Nghĩ rồi, Hứa Thiệu Phong định quay người bỏ đi.

“Này, họ Hứa kia, nếu như mày dám đi ra ngoài, lát nữa ông sẽ đi dạo một vòng quanh tất cả sòng bạc của mày. Ngày nào mày còn không gặp ông, ngày nấy ông còn đi vòng vòng”, đương nhiên Giang Tử Phong không mải mê hưởng thụ mà quên mất mục đích đến đây.

Vậy nên, Giang Tử Phong vẫn luôn để ý tới cửa ra vào, vừa trông thấy cơ thể mập tròn của Hứa Thiệu Phong xuất hiện, cậu ấy lập tức đứng dậy, chỉ về phía cửa và quát.

Nghe Giang Tử Phong nói vậy, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía cửa ra vào, trông thấy ngay Hứa Thiệu Phong đang đặt một chân bên ngoài ngưỡng cửa.

Nhưng sau khi nghe thấy giọng nói của Giang Tử Phong, Hứa Thiệu Phong dừng bước, mảng thầm trong bụng.

“Ai da, đây chẳng phải Phong gia sao! Đã lâu không gặp!", Hứa Thiệu Phong quay đầu lại, lộ ra một nụ cười vô tội, khiến người khác nhìn vào có cảm giác hẳn vô cùng dễ mến.

“Ông chủ, cuối cùng cậu cũng đến rồi!", phó chủ quản vừa thấy ông chủ quay về, vội vã đi tới, nhỏ tiếng giới thiệu một lượt cho Hứa Thiệu Phong.

Nghe xong lời tường thuật của phó chủ quản, trong lòng hẳn dậy sóng ầm ầm.

Hắn chỉ nghe nói có người thắng hơn 500 triệu tiền cược ở sòng bạc của mình nhưng lại không ngờ rằng người ta thẳng băng cách như vậy. Điều này chỉ có thể chứng minh, đối phương rất mạnh.

Chỉ là hẳn cảm thấy rất kỳ lạ. Hẳn rất hiểu Giang Tử Phong, cậu ấy cược đâu thua đó, đào đâu ra được tay nghề cao đến vậy?

Nghĩ rồi, hắn nhìn quanh sòng bạc một lượt.

Khi Hứa Thiệu Phong nhìn thấy một người thanh niên đang ngồi ung dung trên chiếc ghế trong biển người, hẳn lập tức sợ đến run cầm cập.

Hắn nhận ra được, người thanh niên này chính là Trần Triệu Dương, từng quyết chiến một trận với ông cụ nhà họ Diệp.

Hắn biết, lần này coi như xong đời, người ta đã tìm đến tận cửa rồi!

Dù sao hắn cũng là người ngang ngược, có tâm địa, vừa mới suy nghĩ một hồi, bỗng có ý tưởng lóe lên trong đầu hẳn.

“Hứa béo, đừng ở đây giả nai với ông. Nói đi, mày định giải quyết chuyện này như nào?”, Giang Tử Phong ngồi xuống ghế, nói với Hứa Thiệu Phong.

Có điều ánh mắt của hắn lại hướng về phía Trần Triệu Dương.

“Được, đi thôi!", người xung quanh vốn cho rằng với tính cách của Giang Tử Phong, cậu ấy sẽ còn làm loạn một trận nữa mới thôi, ai ngờ lại nhanh chóng thỏa hiệp như vậy.

Hứa Thiệu Phong dắt Giang Tử Phong đến phòng làm việc của hẳn, đương nhiên Trần Triệu Dương cũng theo ngay Sau.

Vốn dĩ mọi người định đứng ở đây đợi hóng xem mọi chuyện sẽ đi đến đâu nhưng người của sòng bạc không để bọn họ như ý muốn, trực tiếp mời bọn họ ra về.

Mặc dù bọn họ không cam lòng nhưng cũng chẳng làm gì được người của sòng bạc, cuối cùng đành giải tán.
 
Chương 336


Sau khi đến phòng làm việc của Hứa Thiệu Phong, tên phó chủ quản còn tưởng răng người ngồi vào chiếc ghế làm việc sẽ là Giang Tử Phong, ai ngờ rắng lại là chàng trai trẻ chẳng ho he một tiếng nào từ đầu đến giờ ngồi vào đó.

“Trần gia, thật ngại quá, không phải tôi không trả tiền cho cậu mà là hiện giờ trong tay tôi không có nhiều tiền như thế, chỗ tiền ấy thực sự quá lớn!”, trông thấy Trần Triệu Dương ngồi ngay lên chiếc ghế làm việc của mình, Hứa Thiệu Phong vội khom lưng, cúi đầu nói.

Phó chủ quản trợn tròn mắt, hắn biết rõ ông chủ của mình có bao nhiêu tiền nhưng ông chủ lại nói xin nợ tiền chàng trai trẻ này, hơn nữa còn không trả nổi, vậy thì phải nợ bao nhiêu tiền cơ chứ?

Trần Triệu Dương gõ nhẹ đầu ngón tay lên bàn, tuy không lên tiếng nhưng lại khiến bầu không khí như bị nén lại.

“Được rồi, tôi có thể không cần tiền”, ngay lúc mọi người đang cảm thấy sắp chịu không nổi nữa, Trần Triệu Dương đột nhiên lên tiếng.

“Vậy dùng mạng của anh đổi đi, anh chết cũng cam lòng. Dù gì cái mạng anh cũng đáng giá 12 tỷ 200 triệu, à không, phải là 12 tỷ 700 triệu chứ”.

Hứa Thiệu Phong vốn nghĩ răng Trân Triệu Dương sẽ tha cho mình nhưng nghe thấy câu nói tiếp sau của Trần Triệu Dương, trong lòng hẳn bỗng run lên bần bật.

Cho dù có nhiều tiền cỡ nào đi chăng nữa nhưng không giữ được mạng để tiêu thì đống tiền đó cũng chỉ là mớ giấy vụn và dãy số vô tri mà thôi.

“Để tôi tiễn anh lên đường!”, ánh mắt Trần Triệu Dương vô cảm, lạnh lùng nói.

“Đợi chút, Trần gia, không biết tôi có thể dùng cách khác để trả số tiền này được không?”, dù sao Hứa Thiệu Phong cũng không phải người thường, hẳn nhanh chóng bình tĩnh lại, lên tiếng hỏi.

“Ồ? Cách gì? Nói ra nghe thử xem”, Trần Triệu Dương cười nhếch mép, lập tức nói.

Anh biết Hứa Thiệu Phong không dễ dàng gì giao tiền ra, nhưng giờ anh cũng đang rảnh, cứ chơi với hắn lát coi sao.

“Chúng ta cược một ván nữa, nếu như cậu thẳng thì không những lấy lại được số tiền tôi nợ cậu mà còn nhận được một số đồ có giá trị ngang ngửa khoản tiền đó”, Hứa Thiệu Phong đáp.

“Đây là cách của anh?”, nghe Hứa Thiệu Phong nói xong, Trần Triệu Dương cười nhạt một tiếng, khóe mắt lóe lên một tia sáng.

“Được, tôi đồng ý với anh”, cảm nhận được sự lạnh buốt trong ánh mắt của Trần Triệu Dương, Hứa Thiệu Phong nghĩ bản thân mình toi thật rồi.

Nhưng ngay khi hắn nhắm mắt, chờ đợi lưỡi hái tử thần đến tìm mình thì đột nhiên Trần Triệu Dương lên tiếng đồng ý.

“Có điều mình đổi điều kiện khác đi. Nếu như tôi thắng rồi, sau này anh phải trung thành với tôi, được chứ?”, Trần Triệu Dương đột nhiên nhớ ra, kể từ khi thế lực của mình lớn mạnh, anh vẫn đang thiếu một người quản lý.

Hứa Thiệu Phong có thể gây dựng được thế lực như này, chắc chän không cần nghi ngờ năng lực của hẳn. Nếu anh có thể có được sự trung thành của một người như này, vậy anh cũng không cần phải vất vả nữa.

“Cái gì?”, nghe thấy Trần Triệu Dương nói vậy, Hứa Thiệu Phong bỗng ngơ ngác.

Hắn không ngờ rằng Trần Triệu Dương lại đưa ra điều kiện này.

Nếu như thua rồi, hẳn chắc chẳn sẽ nghèo rớt mùng tơi, Trần Triệu Dương còn cần gì ở hẳn chứ?

“Dễ thôi!”, nghĩ đến thế lực đáng gờm của Trần Triệu Dương, Hứa Thiệu phong lập tức đồng ý.

Có lẽ, hẳn đi theo Trần Triệu Dương sẽ càng thú vị hơn.

Chỉ có điều, khi nghĩ đến những gì mình cần phải thỏa thuận ván cược, hắn bỗng trở nên tự tin vô cùng.

“Nghĩ xong hình thức và địa điểm cá cược thì báo tôi một tiếng”, Trần Triệu Dương nói rồi, đứng dậy, quay người đi ra ngoài.

Hứa Thiệu Phong nhìn thấy Trần Triệu Dương rời đi, trong lòng bỗng run lên. Hẳn biết đối phương không sợ mình chạy mất.
 
Chương 337


“Lão đại, sao anh lại đồng ý với tên đó chứ? Tên đó mở sòng bạc, chắc chắn hẳn rất hiểu rõ về cá cược, thế chẳng phải chúng ta dâng tiền cho người ta sao?”, sau khi rời khỏi sòng bạc, Giang Tử Phong thắc mắc hỏi.

“Khi cậu có được một sức mạnh tuyệt đối thì mọi âm mưu quỷ kế đều trở nên vô dụng”, Trần Triệu Dương mỉm cười, ánh mắt đầy khinh thường.

Nhìn thấy ánh mắt đầy tự tin của lão đại, Giang Tử Phong bỗng cảm thấy ngưỡng mộ từ tận đáy lòng. Quả nhiên theo đúng người chính là một chuyện rất quan trọng.

Về đến biệt thự, sau khi đuổi được Giang Tử Phong, Trần Triệu Dương mới nhớ ra anh muốn mua một chiếc xe, đáng lẽ anh nên để Giang Tử Phong chở mình đi mua.

Anh lại đột nhiên nhớ ra trong thẻ của mình không còn tiền, tất cả tiền đều đem đi cược hết rồi.

Bỏ đi, để hai ngày nữa rồi tính. Về đến biệt thự, Nam Cung Yến và Từ Tịnh Nhã vẫn chưa.

quay lại, Trần Triệu Dương nhàn rỗi, chỉ biết tiếp tục tu luyện.

Chỉ là anh đã quen với tốc độ tu luyện khi có Nam Cung "Yến ở bên cạnh, tốc độ tu luyện hiện giờ khiến anh rất khó chịu.

Hộp ngọc!

Nghĩ đến hộp ngọc mà nhà họ Diệp có được lúc trước, Trần Triệu Dương có phần hơi kích động, chắc đó là món đồ rất hay ho.

Sau khi tìm thấy hộp ngọc, Trần Triệu Dương dùng con mắt xuyên thấu để nhìn thêm lần nữa nhưng chẳng thể nhìn xuyên qua được.

Trần Triệu Dương lập tức ngồi nghiên cứu, chắc đây là loại hộp cơ quan giống như burr puzzle, chỉ cần tìm được cách chắc chẳn sẽ mở ra được.

Trước đây, lúc ở chỗ ông cụ, anh gặp được rất nhiều loại hộp cơ quan như này, chỉ có điều chiếc hộp cơ quan lần này có chút khác biệt. Rõ ràng đây là chiếc hộp cơ quan do người đời sau dựa trên burr puzzle để nghiên cứu và chế tạo ra.

Loại hộp cơ quan này có một đặc điểm chính là không thể dùng sức mạnh để phá vỡ, nếu không món đồ trong hộp. chắc chắc sẽ nát tan tành.

Người làm ra chiếc hộp cơ quan này chắc chản là kiểu người tự cao tự đại, hơn nữa còn muốn kiểm tra chỉ số IQ người đời sau nữa, vậy nên loại hộp này thường sẽ lắp đặt thiết bị tự hủy.

Trần Triệu Dương thích thử thách nên bắt đầu vùi đầu nghiên cứu.

May là anh từng có kinh nghiệm nghiên cứu chơi burr puzzle, chiếc hộp cơ quan này cũng là dựa trên burr puzzle để cải tạo.

Mất nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng Trần Triệu Dương cũng mở được chiếc hộp cơ quan này.

Khi mở được chiếc hộp cơ quan này, Trần Triệu Dương bỗng cảm nhận được một luồng linh khí vô cùng mạnh.

“Thì ra là trái Bách Linh!”

Khi món đồ trong chiếc hộp hiện ra trước mặt, Trần Triệu Dương bỗng trợn tròn mắt.

Trái Bách Linh không phải thứ để nâng cao tu vi mà nó là một loại linh dược dùng để để tôi luyện da thịt rất tốt.

Chỉ có điều những người luyện võ thường coi trái Bách Linh như một món linh dược để nâng cao tu vi, rất ít người biết rằng trái Bách Linh có tác dụng lớn trong việc tôi luyện da thịt.

“Đúng là món đồ tốt, không ngờ rằng ông cụ Diệp còn món đồ tốt đến vậy”, Trần Triệu Dương sướng phát điên. Dù gì hiện giờ anh đang thiếu thứ để tôi luyện da thịt, đúng là ngủ gật rồi lại có người đưa gối tới mà.

Có điều, ông cụ Diệp có được món đồ này từ đâu?

Món đồ này không phải là thứ mà ông cụ có thể dễ dàng lấy được, xem ra ông cụ Diệp vẫn còn giấu bí mật gì đó.

Ngay lúc Trần Triệu Dương chuẩn bị đóng nắp chiếc hộp. lại, bên trong bỗng xuất hiện một mảnh giấy, anh lập tứ lôi tờ giấy đó ra.

Vừa nhìn đã biết tờ giấy có từ rất lâu rồi, mặt giấy đã ố vàng nhưng lại không hề bị mục nát. Xem ra chất liệu của chiếc hộp ngọc này không đơn giản chút nào.

Không những có thể bảo quản được linh quả mà còn bảo vệ được tờ giấy bình thường không bị mục nát theo thời gian.

Trần Triệu Dương cẩn thận mở tờ giấy, hóa ra đó là một bản đồ kho báu.

Có điều nó vô cùng đơn giản, hơn nữa chỉ là một phần, chắc chản phải thu thập đầy đủ các mảnh bản đồ kho báu mới có thể biết được nơi để kho báu.
 
Chương 338


Bản đồ kho báu tạm thời không có tác dụng, trái Bách Linh cũng cần những dược liệu khác phụ trợ thì mới đạt được hiệu quả rèn luyện thân thể, vậy nên Trần Triệu Dương lại dùng phương pháp lúc đầu để khóa chiếc hộp này lại.

May mà chiếc hộp này rất khó mở, nếu không thì chắc chăn ông cụ Diệp đã dùng trái Bách Linh rồi, vậy thì đúng là phí của trời.

“Reng reng reng...”

Ngay khi Trần Triệu Dương chuẩn bị ra ngoài, điện thoại của anh vang lên.

“Trần Triệu Dương, cậu có rảnh không?”, Trần Triệu Dương không nhìn vào màn hình mà bắt máy luôn, đầu bên kia là giọng nói mang theo men say của Dương Lệ.

“Sao vậy?”, nghe thấy lời nói mơ màng của Dương Lệ, Trần Triệu Dương không khỏi nghĩ tới vụ ở quán bar lần trước, nếu không có anh thì e là cô ấy đã bị đám du côn kia “xử” rồi.

“Đến quán bar uống rượu với tôi đi, mau lên, trong vòng mười phút cậu nhất định phải xuất hiện, nếu khôn: còn đang nói dở, không biết vì sao Dương Lệ lại tắt máy.

Trần Triệu Dương nhíu mày lại, chẳng lẽ người yêu cũ của Dương Lệ lại tới làm phiền cô ấy sao?

Bởi vì lo Dương Lệ sẽ gặp chuyện nên Trần Triệu Dương vào nhà để xe, lái bừa một chiếc xe của Nam Cung Yến tới quán bar.

Trên đường đi, anh không ngừng tăng tốc, tới quán bar chỉ trong năm phút, may mà không vi phạm luật lệ giao thông.

Đến quán bar, anh nhìn thấy một đoàn người đang xếp. hàng ở cửa quán bar, hiển nhiên trong đó đã đông nghịt rồi.

Trần Triệu Dương chẳng hề để ý tới, anh cứ thế vào thẳng bên trong.

Hiển nhiên những người phụ trách trông coi biết Trần Triệu Dương nên không ngăn cản anh, cứ thế để anh vào trong.

“Á đù, thẳng kia vip chưa, vào luôn mà không cần xếp. hàng à?”, thấy Trần Triệu Dương đi thẳng vào trong, một vài vị khách đang xếp hàng lập tức nghi ngờ hô lên.

“Người bình thường thì đương nhiên là phải xếp hàng, nhưng anh ta không cần”, lúc này, một vị khách từng gặp Trần Triệu Dương lần trước tiết lộ.

“Có gì đặc biệt à?” “Anh ta là khách quý của bà chủ đấy”.

Nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, những khách khứa đang uống rượu xung quanh đều sực hiểu, nhìn Trần Triệu Dương bằng ánh mắt ghen ty.

Dù sao ai cũng biết bà chủ của Dạ Mị là một người đẹp nức tiếng, tiếc là không ai lọt được vào mắt xanh của cô ta.

Nhưng không ngờ bà chủ Dạ Mị lại tìm một cậu trai trẻ như thế, đúng là tiếc nẫu ruột.

Tất nhiên là Trần Triệu Dương không biết những người bên ngoài đang nói gì về mình. Sau khi vào quán bar, anh nhìn một lượt thì thấy đúng là Dương Lệ đang ở đây.

Chỉ có điều lúc này Dương Lệ đã say, ba người đàn ông đang vây quanh cô ấy, còn những người xung quanh thì chỉ hâm mộ chứ chẳng có phản ứng nào khác.

Hiển nhiên bọn họ đều quen với những chuyện như vậy rồi.

“Đi thôi, Tiểu Lục, về nhà với anh, uống nhiều rượu như thế, về nhà anh nhất định phải bảo bố mẹ phạt em”, người đàn ông dẫn đầu rất thành thạo với mấy chuyện như thế, ăn nói lưu loát ân cần.
 
Chương 339


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một số người không biết chân tướng ở bên cạnh cứ tưởng là thật.

Khi người đàn ông đó định đỡ Dương Lệ đứng lên, một cánh tay đã chặn hẳn ta lại.

“Người anh em, chuyện còn lại không cần anh lo nữa đâu”, Trần Triệu Dương hất người kia ra, sau đó bế Dương Lệ lên rồi định đi ra ngoài.

“Thăng nhãi, mày làm thế là không được đâu nhé, bọn tao. phát hiện ra cô em này trước mà”, người đàn ông kia không ngờ có người lại nhảy ra phá đám, hắn ta lập tức nổi giận măng Trần Triệu Dương.

“Tôi chỉ nói tới đây thôi, nếu không muốn gặp rắc rối thì cút đi mau lên”, vẻ mặt của Trần Triệu Dương hơi khó coi, anh lạnh lùng nói với ba người đàn ông kia.

“Ái chà, có kẻ dám nói chuyện với chúng ta như thế cơ à? Mày to gan thật!”, ba người kia trợn mắt lên, sau đó ngăn cản Trần Triệu Dương, định cướp Dương Lệ đi.

“Cút đi!”, thấy thái độ đó của bọn họ, Trần Triệu Dương trực tiếp tung ra một cú đá, ba người kia bị anh đá bay ra ngoài, đụng mạnh vào một cái bàn và làm vỡ tan hai chiếc. ghế.

Trong quán bar đang rất ồn ào, nhưng khi đám Trần Triệu Dương đánh nhau, tiếng nhạc D.J cũng dừng lại, mọi người nhìn hết về phía này.

“Thằng ranh, mày tiêu đời rồi, mày có biết người bảo kê quán bar Dạ Mị này là ai không?”, ba người kia bị Trần Triệu Dương dọa co vòi, bò dậy rồi uy hiếp nói.

“Là ông nội mày”, Dương Lệ đang say khướt, dường như nghe thấy câu này, cô ấy lèm bèm nói một câu.

Trần Triệu Dương cảm thấy cạn lời, cô nàng này đã say bí tỉ rồi mà vẫn còn gây thù chuốc oán được.

Không biết có phải anh có thù hẵn gì với cô ấy không mà lần nào cũng gặp phiền phức vì cô ấy.

E là nói xong câu kia là những người này sẽ càng không chịu bỏ qua.

“A Lương, đi nói với chị Mị là hôm nay tôi có việc phải đi trước, lần sau sẽ tới thăm chị ấy. Dạy cho đám người này một bài học, thấy bọn họ còn làm chuyện như thế nữa thì đánh tàn phế luôn cho tôi”.

Trần Triệu Dương chẳng để ý tới ba người kia, anh đi thẳng tới quầy bar và nói với nhân viên pha chế.

“Vâng, anh Dương”, nhìn thấy Trần Triệu Dương, đôi mắt của nhân viên pha chế lập tức sáng rực lên.

Tuy rằng cậu ta không tham gia đại hội Nam Hải, nhưng nghe người trở về từ đó kể lại răng người tỏa sáng nhất trong đại hội Nam Hải lần này chính là Trần Triệu Dương, vậy nên cậu ta rất sùng bái anh.

Lần này được gặp Trần Triệu Dương, nhân viên pha chế kích động không thôi.

Cậu ta gật đầu lia lịa, sau đó lấy một cái còi dưới quầy pha chế lên rồi thổi thật mạnh.

“A..", người đàn ông cầm đầu kia biết rất rõ còi trong quán bar là để làm gì, nếu bị bắt thì không chết cũng mất một lớp da.

Hai người còn lại lập tức tỉnh rượu, lúc này bọn họ đâu dám kiếm chuyện với Trần Triệu Dương nữa, đang sợ khiếp vía kia kìa.

Trần Triệu Dương chẳng hề để ý tới chuyện này, anh dìu Dương Lệ đi ra ngoài.

Sau khi ra ngoài, gió đêm ập tới, Dương Lệ tỉnh táo hơn nhiều. Cô ấy hơi nheo mắt nhìn Trần Triệu Dương, lẩm bẩm nói: “Tôi say thật rồi nên mới nhìn thấy tên khốn Trần Triệu Dương ấy, rõ là cái đồ chết nhát”.

Trần Triệu Dương lập tức trợn tròn mắt, Dương Lệ điên rồi à? Sao lại gọi anh là tên khốn, lại còn chết nhát nữa chứ?

“Đang yên đang lành, sao tự nhiên lại uống rượu? Nhà cô ở đâu? Tôi phải đưa cô về thế nào đây?”, Trần Triệu Dương dựng thẳng người Dương Lệ lên rồi nghiêm túc hỏi.

“Tôi không muốn về nhà, tôi muốn tìm nơi nào đó uống tiếp, ha ha... Ợ!”, như thể không hiểu anh đang nói gì, Dương. Lệ đẩy Trần Triệu Dương ra, lảo đảo bước ra đường.

“Cẩn thận".

[Diendantruyen.Com] Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom