Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 800


“Chắc anh không định mua quà cho em ở đây chứ?”, thấy Trần Triệu Dương dẫn mấy cô đến đây, Tuyên Hoàng trợn mắt không dám tin nhìn Trần Triệu Dương hỏi.

“Sao nào? Em nghĩ ở đây không mua được đồ tốt à?”, Trần Triệu Dương quay đầu lại nhìn Tuyên Hoàng: “Em cũng không nhìn thử xem tiền của mình đủ để mua được thứ gì? Dạo ở đây có thể nhặt mót được thứ gì đó”.

“Hừ, chỉ biết cà khịa em thôi, vậy anh phải đảm bảo “mót” được một món quàra dáng cho em mới được”, Tuyên Hoàng liếc Trần Triệu Dương một cái, sau đó mỉm cười nói.

“Được, không thành vấn đề!”, Trần Triệu Dương không nói nhiều với cô ấy mà bắt đầu mở đôi mắt xuyên thấu quan sát quầy hàng hai bên.

Tuyên Hoàng và Nam Cung Yến lại không quan tâm đến mấy thứ này mà đi dạo xung quanh. Hai người đều cực kỳ xinh đẹp, đi cùng nhau tất nhiên sẽ thu hút ánh nhìn của người đi đường và chủ quầy hàng xung quanh.

Hai người đã quen với những ánh mắt như vậy nên không hề để tâm.

Mà vài kẻ có ý đồ xấu vốn muốn nhân lúc đông người giả vờ đứng không vững muốn đụng vào người bọn họ. Nhưng có Nam Cung Yến ở đó, những người này không thể đạt được mục đích.

Hơn nữa, Nam Cung Yến không phải là người dễ chọc, hễ ai có ý đồ xấu, tất cả đều bị đủ thứ sự cố ngoài ý muốn làm cho thê thảm.

Chẳng hạn như lúc một tên nhuộm tóc vàng muốn nhào vào người Nam Cung Yến, cô giả vờ không biết, xoay người sang chỗ khác khiến hẳn vồ hụt. Tên đó ngã lên quầy hàng đồ sứ, hậu quả dĩ nhiên là không cần phải nói.

Còn một số kẻ cũng bị Nam Cung Yến dùng cách tương tự làm cho thê thảm. Cuối cùng không còn ai dám đến gần hai người nữa, họ cảm thấy hai người phụ nữ này thật kỳ quái.

Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng đi đến đâu, không còn ai đến gần, đây là ví dụ điển hình nhất của cụm “nhượng bộ lui binh”.

Còn Trần Triệu Dương lại hoàn toàn tập trung quan sát mấy món đồ cổ hai bên nhưng kết quả lại khiến anh vô cùng thất vọng.

Bởi vì nơi này hầu như đều là đồ mới, có vài thứ được làm cũ chẳng bằng mấy món thủ công mỹ thủ, ít nhất thì thủ công mỹ nghệ còn có ưu điểm là cứng rắn 

Mấy thứ được làm cũ không chỉ có giá đắt mà tuổi thọ không cao. Suy cho cùng, đa phần đều được làm bằng chất hóa học, cho nên mấy đồ cổ này đều bị ăn mòn.

Trong lúc đó, anh thấy được một vài món đồ là thật nhưng không có giá trị gì, mặc dù niên đại khá lâu nhưng lại không phải là đồ cổ có giá trị.

Nghĩ đến lời hứa lúc nấy với Tuyên Hoàng, Trần Triệu Dương hơi đau đầu. Nếu không tìm được món quà nào để tặng được, chẳng phải mình sẽ mất mặt lắm sao.

“Haizz..."

Ngay lúc Trần Triệu Dương đau đầu vì chuyện này, một ông lão tóc bạc trắng cầm một món đồ ở trước mặt đột nhiên khiến Trần Triệu Dương chú ý.

Đó là một món đồ gốm rất kỳ lạ, không phải là chai hay lọ bình thường mà là một con hổ được làm bằng gốm, kỳ lạ là đôi mắt của con hổ bằng gốm này tạo cho Trần Triệu Dương cảm giác không thoải mái.

Một mắt rất sáng, mắt còn lại thì u ám, không có hồn.

Trần Triệu Dương vốn tưởng do quá lâu rồi nên mới bị mài mòn nhưng dùng đôi mắt xuyên thấu nhìn qua thì anh mới phát hiện là không phải, đó là do người nung.

Nếu thợ nung cố tình nung thành vậy thì mọi chuyện khá thú vị.
 
Chương 801


Tất nhiên đây chẳng phải là nguyên nhân khiến Trần Triệu Dương chú ý đến con hổ băng gốm này. Nguyên nhân chính là có sát khí tản ra từ con hổ bằng gốm này

Ông lão trông có vẻ rất có hứng thú với con hổ bằng gốm này. Thể chất của người già vốn đã yếu, nhiều bệnh, nếu bị sát khí này thấm vào cơ thể, e là không quá bao lâu nữa ông lão này sẽ xảy ra chuyện.

Tấm lòng “thầy thuốc như mẹ hiền” trỗi dậy, Trần Triệu Dương lập tức bước đến.

“Thứ này có hơi quỷ dị đấy, sao vậy? Ông thích nó à?”, Trần Triệu Dương lên tiếng hỏi.

“Hả? Gậu nói thử xem, quỷ dị chỗ nào?”, ông lão. tóc bạc đang quan sát con hổ bằng gốm trong tay, nghe Trần Triệu Dương nói vậy, ông lập tức quay đầu lại nhìn, khó hiểu hỏi.

“Nếu ông đã nhìn con hổ này nãy giờ chắc ông cũng biết bình thường hổ bằng gốm đều được dùng để trấn gia trạch. Người xưa nói có hổ trấn nhà, quỷ sẽ không đến”, Trần Triệu Dương nói tác dụng trấn nhà giữ cửa.

“Chàng trai có mắt nhìn đấy. Đúng vậy, hổ trấn nhà giữ cửa của tôi tuyệt đối là đồ cổ, nếu không phải trong nhà đã tới mức đói không có gì ăn thì tôi cũng không nỡ lấy ra”, người bán hàng trợn mắt, sau đó tỏ vẻ đau khổ nói.

“ồ? Ý của anh là con hổ băng gốm này là do tổ tiên của anh truyền lại à?”, Trần Triệu Dương đang muốn nói tiếp nhưng không ngờ người bán hàng này lại nói như vậy khiến Trần Triệu Dương có cảm giác dở khóc dở cười.

“Phải, đây thật sự là của tổ tiên nhà tôi truyền lại”, người bán hàng đó chắc chắn nói.

“Vậy mạng của người nhà anh cũng lớn lắm”, Trần Triệu Dương trêu người bán hàng một câu, sau đó không thèm để ý đến ông ta.

“Đúng vậy, đây quả thật là hổ trấn nhà giữ cửa, có gì không đúng sao?”, ông lão đó không chen vào. cuộc đối thoại giữa người bán hàng và Trần Triệu Dương. Đợi khi hai người nói xong, ông mới lên tiếng.

“Nếu ông lão đã biết đây là hổ trấn nhà giữ cửa thì nên biết nếu mắt nhìn của ông lão không chính xác thì không thể trấn được nhà cửa đâu. Ông nhìn  thẳng vào hai mắt con hổ bằng gốm này xem có gì không đúng không”, Trần Triệu Dương đã nói đến vậy, nếu đối phương không hiểu thì anh cũng hết cách.

Nghe Trần Triệu Dương nói vậy, ông lão biến sắc, sau đó cầm kính lúp lên cẩn thận quan sát mắt con hổ này.

Sau khi quan sát, sắc mặt ông tái nhợt vội vã đặt con hổ bằng gốm xuống quầy hàng, sau đó nhanh chóng lùi về sau mấy bước, dáng vẻ sợ hãi tránh không kịp.

Người bán hàng há hốc mồm. Chuyện gì vậy?

Vừa rồi không phải còn nói đây là hổ trấn giữ nhà cửa à, giờ sao lại làm như trên con hổ này có thuốc độc vậy?

“Ông lão, nếu ông đã chọn hổ trấn nhà giữ cửa tổ truyền này của tôi thì tôi sẽ ra đúng giá cho ông, ba trăm ngàn. Giá này tuyệt đối không hề cao so với món đồ cổ như hổ trấn nhà giữ cửa này”, người bán hàng không muốn để mất khách hàng vội vã nói, đồng thời hung dữ trừng mắt với Trần Triệu Dương bên cạnh.

“Cái tên lừa đảo này, nói như vậy cũng không sợ bị sét đánh. Nói thật với cậu nhé, con hổ trấn nhà giữ cửa này của cậu không chỉ không trấn được nhà mà ngược lại còn trở thành hổ chiêu hồn”.

“Cậu nói con hổ này là tổ tiên nhà cậu dùng để giữ nhà cửa, như chàng trai này nói nhà cậu không bị diệt hết thì đã là một kỳ tích rồi, mạng người nhà cậu cũng cứng lắm”.

Ông lão vẫn có chút hiểu biết với mấy món đồ này, Trần Triệu Dương vừa nhắc ông đã hiểu nên lập tức quát người bán hàng nọ. 
 
Chương 802


“Ông lão, ăn có thể ăn bừa nhưng nói thì không thể nói bậy nha, hổ trấn nhà giữ cửa này của tôi không bán cho các người nữa, mau đi đi!”, người bán hàng xanh mặt đuổi khách.

“Anh bạn này, nếu anh sợ chúng tôi quấy rối việc kinh doanh của tôi thì anh sai rồi. Lẽ nào anh không thấy từ sáng đến giờ anh không bán được một món nào sao? Không phải chúng tôi phá anh làm ăn”, Trần Triệu Dương nói.

Nghe Trần Triệu Dương nói vậy, sắc mặt người bán hàng bỗng trở nên vô cùng khó coi.

Vì Trần Triệu Dương nói đúng, từ sáng đến giờ quầy hàng của anh ta chẳng những không bán được món nào mà không có ai đến hỏi thăm như thể quầy hàng của anh ta không hề tồn tại vậy, cho đến khi ông lão này xuất hiện cầm hổ trấn giữ nhà cửa này.

“Chắc hẳn anh đã nghĩ đến nguyên nhân rồi, thế nên nếu anh vẫn giữ món đồ này lại, số mệnh cả đời này của anh sẽ thay đổi, lâm vào cảnh nghèo khó là nhẹ đấy; tan nhà nát cửa, người nhà ra đi đều là chuyện bình thường”, thấy sắc mặt người bán hàng này thay đổi, Trần Triệu Dương biết mình đoán không sai nên lên tiếng cảnh báo.

“Vậy... vậy tôi sẽ vứt nó đi!”, nghe vậy, người bán hàng đã tin anh rồi. Những người làm trong giới này đều chọn cách thà tin có còn hơn là không tin.

Dù sao anh ta cũng mua thứ này từ dưới quê cũng chỉ với năm tệ, dù có vứt đi, anh ta cũng không tiếc.

“Vứt? Anh ngây thơ thật, dù có vứt đi, xui xẻo vẫn còn, vẫn bám theo anh, trừ khi anh bán đi thôi, vì thứ này là do anh mua mài”, Trần Triệu Dương lại nói, đánh tan ảo tưởng của anh ta.

“Anh, à không, đại sư, nếu anh đã biết nguồn gốc và tác dụng của thứ này thì chắc chắn cũng biết làm thế nào mới phá giải được nhỉ. Tôi xin anh hãy cứu tôi!”, người bán hàng đó biến sắc, quỳ xuống cầu xin Trần Triệu Dương.

“Đây là mười tệ, xem như tôi mua lại thứ này, tôi sẽ xử lý nó”, Trần Triệu Dương gật đầu, sau đó móc ra mười tệ đưa cho người bán hàng.

“Cảm ơn đại sự, cảm ơn anh!”, thấy Trần Triệu Dương đưa mười tệ cho mình, người bán hàng cảm ơn ríu rít nhận lấy.

“Đừng khách sáo, chúng ta có thể gặp nhau cũng là duyên phận, cứu anh chẳng qua chỉ là tiện tay thôi!”, Trần Triệu Dương lại xua tay, sau đó cầm lấy con hổ trấn trạch này.

Đồng thời, Trần Triệu Dương dùng chân khí trong người bao vây lấy con hổ, phong ấn sát khí bên trong đó, nếu nó không nghe lời thì sẽ rất dễ gây ra tình trạng hỗn loạn

Sau đó Trần Triệu Dương mang hổ trấn nhà giữ cửa này đi, độ ấm quanh quầy hàng bỗng tăng lên dường như không khí trở nên nhẹ nhàng hẳn.

Người bán hàng và ông lão đó là người cảm giác được rõ nhất, hai người đều cảm thấy cả người mình đều khoan khoái hơn rất nhiều, như có thứ gì đó vừa được lấy xuống khỏi người.

Cảm giác này khiến họ nhìn Trần Triệu Dương với ánh mắt kính cẩn và cũng đầy kiêng ky khi nhìn con hổ trấn đó.

Sau đó Trần Triệu Dương cầm con hổ trấn nhà giữ cửa tiếp tục đi về phía trước, trong lòng anh rất vui mừng.

Vì sát khí trong con hổ trấn này quá nhiều, Thuần Dương Vô Cực Công của anh không hề sợ sát khí này. Nếu hấp thụ được nó chắc chăn sẽ giúp thực lực của anh tăng thêm một tầng.

Không ngờ lần này đến chợ đồ cổ với Tuyên Hoàng lại còn có thu hoạch như vậy.

Sát khí này là thứ có hại với người bình thường nhưng lại là thứ tốt nhất với anh. 

Nếu con hổ trần nhà giữ cửa này có một mắt bất thường, tức là mở một mắt nhắm một mắt thì không chỉ không hề có tác dụng trấn trạch mà ngược lại còn khiến nhà đó trở thành nơi yêu thích của các quỷ hồn.

Đây cũng là nguyên nhân mà hễ người này có hổ trấn nhà nhà giữ cửa trong tay đều sẽ bị đủ thứ xui xẻo. Mà hổ trấn nhà giữ cửa này hấp thụ nhiều sát khí như vậy dĩ nhiên sẽ trở thành hung vật.
 
Chương 803


Suốt cả chặng đường đi, anh nhận ra nơi này có quá ít thứ tốt, anh nghĩ có khi nào sau này chợ đồ cổ sẽ cứ thế biến mất luôn không.

Dù sao thì nếu đều là đồ giả, thời gian dài thì e là sẽ chẳng có ai dám đến đây mua nữa.

Mặc dù hơi cảm khái nhưng Trần Triệu Dương cũng không xen vào loại chuyện này. Suy cho cùng con người đều đặt cái lợi lên hàng đầu, ai mà ghét tiền đâu chứ?

Đồ thật chỉ có mấy thứ này, không tìm được hàng thật chỉ đành nghĩ cách làm ra hàng giả để gạt người.

“Haizz, hai người này cũng may mắn thật!”, ngay khi Trần Triệu Dương tưởng hôm nay ngoài hổ trấn nhà giữ cửa này ra sẽ không còn mua được món nào khác thì anh bỗng thấy quầy hàng Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng đang đứng có một món khá thú vị.

“Ông chủ, cái này bán thế nào?”, Trần Triệu Dương đi đến quầy hàng chỗ Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng chỉ vào một món trong đó hỏi.

“Ôi, anh chàng này tinh mắt đấy, đây là đồ rửa bút mà Đường Minh Tông đã dùng, là đồ cổ thật đấy. Phải biết là Sấu Kim Thể là do Đường Minh Tông dùng thứ này sáng tác ra đấy”, vừa nghe vậy, người bán hàng lập tức nói.

“Ông chủ, anh không có kiến thức rồi, Sấu Kim Thể là do Tống Huy Tông sáng tác thì liên quan gì đến Đường Minh Tông? Được rồi, ông chủ, bên dưới cái này đều viết bằng chữ giản thể, sao có thể là đồ cổ được? Chỉ là một món đồ thủ công thôi”.

Trần Triệu Dương buồn bực, ông chủ này thật là, ăn nói bừa bãi chính là để nói về loại người này.

“Hóa ra là chuyên gia, được rồi, anh cứ xem tiếp đi, thích cái gì tôi tính tiền cho anh”, nghe Trần Triệu Dương nói thế, ông chủ đó cười trừ sau đó để Trần Triệu Dương tự chọn, nhưng ánh mắt của anh ta lại nhìn Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng bên cạnh.

Nếu không thể gạt được thì không gạt nữa.

Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng thấy Trần Triệu Dương không định tiết lộ quen biết mình nên hai người bèn không nói gì mà tiếp tục nói chuyện với ông chủ.

“Ông chủ, đồ thủ công này cũng được đấy, giá sách của tôi trùng hợp còn thiếu một cái nghiên mực, tôi muốn lấy cái này, cả cái này nữa”, Trần Triệu Dương cũng không khách sáo chọn ra một đống đồ trong đó.

Đều là mấy vật nhỏ, đặt trên giá sách hay trên bàn đều được.

“Ông chủ tính thử xem bao nhiêu tiền?”, Trần Triệu Dương chỉ vào đồng đồ hỏi.

“Tổng cộng là hai ngàn”, ông chủ hơi mất kiên nhẫn khi thấy đống đồ Trần Triệu Dương chọn đó, lập tức nói.

“Một ngàn, tôi lấy hết”, Trần Triệu Dương lấy một ngàn từ trong túi ra đưa cho ông chủ đó.

Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng ở bên cạnh còn tưởng ông chủ sẽ lật mặt, có ai trả giá mà giảm tận một nửa chứ, như vậy thì đúng là quá ác mà!

Nhưng hai người hoàn toàn không ngờ ông chủ lại mỉm cười, nhanh chóng lấy một ngàn trong tay Trần Triệu Dương, còn hào phóng nói: “Cảm ơn quý khách, anh bỏ hết vào hộp này đi”. 

“Cảm ơn ông chủ, tôi còn đang lo không biết nên cầm về thế nào”, nghe chủ sạp nói vậy, Trần Triệu Dương lập tức bỏ đồ vào hộp, nhìn thái độ bỏ. đồ vào hộp của anh thì biết anh tuyệt đối không phải là người trân quý đồ vật gì.
 
Chương 804


Hai người Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng đều cảm thấy hơi tò mò, rốt cuộc là Trần Triệu Dương có mua được đồ gì tốt không.

“Anh bạn này, không biết cậu có thể cho tôi xem những thứ cậu vừa mua không?”, ngay lúc Trần Triệu Dương đang chuẩn bị đóng cái hộp lại để chuyển vào trong xe, một giọng nói đột nhiên vang lên.

“Có thể chứ”, Trần Triệu Dương hơi sững sờ, sau đó gật nhẹ đầu đồng ý.

Người vừa nói là một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc rất chỉn chu, đeo kính gọng vàng, trên ngón tay cái đeo một chiếc nhẫn khổ lớn màu xanh biếc, bên hông treo ngọc bội, trên cổ đeo một chuỗi hạt ngọc.

Ánh mắt nhìn xuyên thấu của Trần Triệu Dương quét qua một lượt, phát hiện tất cả những món đồ mà cái tên này mang trên người rõ ràng đều là hàng thật.

Lúc đầu Trần Triệu Dương còn tưởng rằng cái tên này chỉ có vẻ hào nhoáng bên ngoài thôi, không ngờ là một người thật sự có nghiên cứu về lĩnh vực này.

“Anh bạn này, đào mừng thọ này của anh cũng không tệ, tôi thích nó, không biết anh có thể bỏ được thứ yêu thích không? Tôi ra giá mười ngàn tệ để mua nó”, người đàn ông kia đẩy kính mắt lên, sau đó chỉ vào đào mừng thọ bẩn thỉu mà Trần Triệu Dương vừa mua, hỏi.

“Bao nhiêu cơ? Mười ngàn tệ?”, nghe thấy người đàn ông kia nói như vậy, ông chủ sạp hàng nhỏ kia trợn tròn mắt, trong lòng lại cảm thấy vô cùng hối hận. Một ngàn và mười ngàn, sự chênh lệch này quá lớn.

“Ngại quá, tôi không bán”, Trần Triệu Dương khá hứng thú nhìn anh ta. Không ngờ là ánh mắt của anh ta lại độc đáo như vậy, nhìn trúng đào mừng thọ trong đống đồ mình vừa mới mua được xong.

Sau đó, không đợi người đàn ông kia chạm được vào đào mừng thọ, Trần Triệu Dương đã ôm cái hộp kia về tay.

“Cái gì? Anh nói anh không bán? Anh có biết tôi là ai không?”, người đàn ông kia ban đầu rất tự tin rằng mình có thể mua được đào mừng thọ này, thế nhưng lại chỉ nhận được một câu trả lời là không, lập tức ngây người ra, sau đó anh ta nhìn Trần Triệu Dương với ánh mắt lạnh lùng.

“Anh là ai có liên quan gì đến tôi không? Tránh ra, tôi phải đi bây giờ”, Trần Triệu Dương lại lạnh nhạt cười một tiếng, sau đó quay về xe của mình.

“Này tên kia, tôi chính là Mã Siêu, cháu trai của Mã Bác Viễn, anh lại dám xấc xược với tôi như thế, có tin là tôi sẽ khiến cho anh không thể bước chân ra khỏi thành phố Long Hải này không?”, lúc này Mã Siêu vô cùng ngạo nghễ, chỉ thẳng vào Trần Triệu Dương nói.

“Anh ta chính là Mã Siêu, nghe nói trình độ giám định của anh ta không tệ”.

“Mã Siêu được bác của mình là Mã Bác Viễn truyền lại toàn bộ kiến thức, sao trình độ giám định của anh ta có thể kém được”.

“Hừ, nhưng mà nhân phẩm của anh ta, chậc chậc...”

“Suyt, nhỏ giọng thôi. Bác cháu nhà họ Mã này không phải là hạng người dễ chọc vào đâu”.

“Đừng nói nữa, người thanh niên này sắp gặp xui xẻo rồi”.

“Không thấy người thanh niên đó cũng rất bình tĩnh sao”.

Lúc này người xung quanh lại bàn tán ầm ï, hiển nhiên bọn họ biết rõ trình độ giám định của Mã Siêu. Thế nhưng nhân phẩm của anh ta thì không ai ưa nổi.

Trần Triệu Dương đương nhiên cũng nghe thấy lời bàn tán của bọn họ, hiện tại cũng hiểu rõ được một chút người tên Mã Siêu này, đồng thời cũng hơi khinh thường cách làm người của anh ta.

Bây giờ anh lại muốn xem xem, cái tên Mã Siêu chuyên lộng hành này sẽ làm thế nào để có thể cướp được đào mừng thọ này từ tay mình.

Hai người Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng lại chẳng có vẻ lo lắng gì, có thể cướp được đồ từ tay Trần Triệu Dương, người đó là người như thế nào chứ?

“Ồ? Lợi hại như vậy ư, vậy chẳng phải tôi cũng nên giả vờ là mình rất sợ hãi sao?”, Trần Triệu Dương nhún vai, sau đó trêu ngươi nói.

“Anh..”, nghe thấy Trần Triệu Dương nói như thế, Mã Siêu lập tức tức điên người, thế này khác nào lấy anh ta ra làm trò đùa chứ.
 
Chương 805


Quần chúng vây xem đều phá lên cười, dù sao thì cũng không thể giận cá chém thớt lên công chúng được. Mã Siêu này dù có bá đạo đến thế nào đi chăng nữa thì cũng đâu thể trút giận lên tất cả những người đứng ở đây được.

Nghe thấy tiếng chế giễu của những người xung quanh, Mã Siêu càng không kìm chế được sự tức giận.

“Này tên kia, tôi không cần biết anh là ai, nhưng thứ đồ nào đã lọt vào mắt Mã Siêu tôi thì anh chắc chắn phải đưa cho tôi. Thế này đi, tôi ra giá một trăm ngàn tệ mua lại cây đào mừng thọ này, mặc dù Mã Siêu tôi đây có lúc ngang ngược nhưng cũng không phải là kẻ vô lý”, đầu tiên, Mã Siêu ngang ngược ép buộc, sau đó lại đưa tiền ra để mua đồ, lại khiến cho người khác không thể nói gì thêm.

Chủ sạp quán nhỏ ở bên cạnh vốn đang vô cùng hối hận lúc này lập tức trợn tròn mắt, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: “Một trăm ngàn tệ, một trăm ngàn tệ. Thế mà vừa nãy người ta trả có một ngàn tệ mình đã đóng gói bán lại cho người ta luôn rồi. Mình đúng là kẻ đầu đất ngu nhất thế giới”.

“Một trăm ngàn tệ? Anh đang kể chuyện cười à? Lần sau muốn làm kịch hài cũng không cần tìm người khác đâu, anh cứ lên sân khấu đi là đã được giải quán quân rồi”, ban đầu những người vây xem và Mã Siêu đều cho rằng Trần Triệu Dương sẽ vô cùng vui vẻ mà đồng ý, không ngờ Trần Triệu Dương lại thẳng thừng buông lời giễu cợt.

Mọi người hiển nhiên là không ngờ rằng Trần Triệu Dương lại nói như thế, lời nói của anh khiến cho bọn họ cười phá lên vui vẻ.

“Anh... Anh chán sống rồi”, nghe Trần Triệu Dương nói mình như vậy, Mã Siêu sắp phát điên lên rồi. Sao mình lại gặp phải hạng người khó chơi như thế này chứ?

“Muốn chết", Trần Triệu Dương ngoäc ngoắc ngón tay với Mã Siêu, sau đó nói ra hai chữ này.

“Nếu một trăm ngàn tệ không bán, vậy tôi ra giá một triệu tệ, sao hả? Có bán không?”, khiến mọi người bất ngờ là Mã Siêu vừa nổi giận như vậy nhưng chỉ trong nháy mắt sau đã bình thường trở lại.

“Một triệu tệ này với người nghèo mà nói chính là một con số trên trời đấy! Bỏ ra có một ngàn tệ để mua đồ mà bán lại được với giá một triệt anh đã kiếm lời lớn rồi, nhặt được một món đồ tốt như vậy còn sót lại. Chuyện này đủ để anh khoe khoang cả đời”.

Mã Siêu không đợi Trần Triệu Dương đáp lời mà tiếp tục thuyết phục, chỉ có điều những gì anh ta nói cũng rất có lý.

Lúc này Trần Triệu Dương đã thấy hơi kinh ngạc nhìn Mã Siêu, cái tên này đúng là một nhân vật khá đỉnh đấy.

Anh ta có thể khống chế được tâm trạng của mình một cách tự nhiên như thế. Người bình thường rất khó có thể nhanh chóng tỉnh táo lại khi đang tức giận, hơn nữa còn có thể bình tĩnh phân tích sự việc, đưa ra một phán đoán tỉnh táo, quả thực là một nhân tài.

Người xung quanh nghe thấy Mã Siêu nói như vậy, tất cả đều ngẩn người ra. Một triệu tệ cơ đấy. Mã Siêu lại có thể sẵn sàng lấy ra một triệu tệ để mua thứ đồ này, như vậy chắc chắn giá trị của nó đã vượt qua một triệu tệ rất nhiều.

Nghĩ tới đây, mọi người đều tập trung nhìn về phía hộp đào mừng thọ trong tay Trần Triệu Dương.

Thế nhưng, mặc cho bọn họ có cố thế nào cũng không thể nhìn ra được đào mừng thọ bẩn thỉu đó có chỗ nào giá trị.

Chủ sạp hàng nhỏ bên cạnh đang sắp điên lên rồi, nghe thấy ba chữ “một triệu tệ” này, trong nháy mắt máu đồn lên não, ngay sau đó ngã khuyu xuống, ngất đi.

Trần Triệu Dương thấy thế thì nhanh chóng chạy tới, vươn tay ra bấm lên người ông ta một cái.

“Phù...”

Chủ sạp hàng nhỏ kia hít sâu một hơi, cuối cùng tỉnh lại nhìn thấy gương mặt của Trần Triệu Dương, ông ta rất muốn khóc. 

Tại sao lại cứu ông ta? Để ông ta ngất đi đi, ông ta không muốn đối mặt với sự thật tàn khốc này.

Tuyên Hoàng đứng bên cạnh âm thầm cảm thấy vui vẻ. Cô ấy biết thứ đồ này có lễ là Trần Triệu Dương tìm thay mình, chỉ có điều thứ này đắt quá, cô ấy không trả nổi được cho anh.

“Giá trị của thứ này anh đã biết rồi, nếu như vậy thì không cần nói nhiều nữa, có cách gì cứ lấy ra hết đi, nếu không thì tôi phải đi đây”, Trần Triệu Dương không muốn bị người khác vây xem như con khỉ thế này, thật sự là quá xấu hổ.
 
Chương 806


“Thế này nhé, nếu như anh nhường thứ này lại cho tôi thì tôi có thể tự làm chủ mà đưa một vật quý trong kho cất đồ quý báu của chú tôi trao đổi với anh”, đột nhiên Mã Siêu tiến đến bên cạnh Trần Triệu Dương, nhỏ giọng hứa hẹn.

“Thật ngại quá, tôi không có hứng thú”, Trần Triệu Dương lại không hề cảm thấy hứng thú, lúc bấy giờ ôm cái hộp đi ra ngoài.

“Ấy, khoan đi đã, có chuyện gì thì từ từ thương lượng”, Mã Siêu nhìn thấy Trần Triệu Dương muốn đi thì nhất thời cuống lên, lập tức vươn tay ra muốn giữ Trần Triệu Dương lại.

Trần Triệu Dương nhanh chóng né, nhưng vào lúc này, cái nhãn ngọc kia bỗng nhiên lại từ trên ngón tay của anh ta rơi xuống đất.

“Lạch cạch...”

Cái nhãn ngọc màu xanh biếc trực tiếp rơi xuống, vỡ nát.

Hiển nhiên là những người xung quanh không ngờ sẽ có kết quả như vậy, còn Trần Triệu Dương lại chỉ sửng sốt một chút, sau đó cười lạnh.

Người khác không nhìn thấy nhưng sao anh có thể không chú ý đến cái nhẫn ngọc ở trong tay của Mã Siêu chính là do anh ta tự tháo ra, sau đó giả vờ đụng vào anh rồi làm rơi.

“Thăng nhãi, mày đụng vỡ nhãn ngọc của tao rồi, mày phải bồi thường cho tao, nếu không bồi thường tiền cho tao thì đừng mong rời khỏi đây”, trong mät của Mã Siêu hiện lên vẻ thật sự đau lòng, phải biết rằng cái nhãn ngọc này đúng thật là vật yêu thích của anh ta, bây giờ vì quả đào mừng thọ kia mà làm hỏng, tất nhiên anh ta vô cùng đau lòng rồi.

Tất cả đều là vì món đồ kia, chỉ cần lấy được món đồ đó, nói hủy cái nhãn ngọc là hủy.

“Thật ngại quá, vừa rồi tôi không có đụng trúng anh, cho nên là bản thân anh không cẩn thận làm rơi xuống đất thôi", đối mặt với sự vu khống của Mã Siêu, Trần Triệu Dương trực tiếp lên tiếng vạch trần.

Nghe thấy Trần Triệu Dương nói vậy, Mã Siêu lập tức giận dữ, không nhịn được nói: “Tất cả mọi người đều nhìn thấy, chính là do mày đụng hỏng nhẫn ngọc của tao mà mày còn muốn ngụy biện sao. Là do mày không muốn bồi thường nhẫn ngọc cho tao thôi, hôm nay nếu mày không bồi thường tiền nhãn ngọc cho tao thì đừng mong rời khỏi đây”.

“Đã quay lại hết chưa?”, Trần Triệu Dương vốn không để ý đến Mã Siêu mà chỉ liếc mắt nhìn về phía Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng. 

“Yên tâm đi, đã sớm quay lại rồi, vô cùng rõ ràng, đảm bảo có thể nhìn rõ cả cọng lông tơ, em cũng đã nghĩ xong tiêu đề rồi, cậu cả của nhà họ Mã vì tranh đoạt vật yêu thích mà không tiếc tự hủy nhãn ngọc, giá họa cho người khác. Quả thật là quá tuyệt vời”.

Đột nhiên Tuyên Hoàng cầm điện thoại đi ra, nói một cách vô cùng khoa trương.

“Khốn kiếp, coi như mày lợi hại", nhìn thấy Tuyên Hoàng cầm điện thoại quay video lại, sắc mặt của Mã Siêu trở nên khó coi, tất nhiên anh ta không ngờ rằng còn có một màn như thế này.

Lần này thì hay rồi, vừa lỗ mất cái nhãn ngọc vừa mất mặt, còn không có cách nào bắt chẹt người khác.

“Đi thôi", Trần Triệu Dương cười lạnh một cái, sau đó dẫn Tuyên Hoàng và Nam Cung Yến đi ra ngoài, lần này Mã Siêu không dám đuổi theo nữa.

“Bọn mày chờ đó cho tao, chỉ cần bọn mày còn ở trên cái đất Long Hải này thì tao nhất định sẽ khiến cho ngày tháng của bọn mày đau khổ đến không muốn sống nữa", Mã Siêu chỉ vào bóng lưng của Trần Triệu Dương, giận dữ hét.

“Được, tôi sẽ chờ, tuyệt đối đừng khiến cho tôi thất vọng nhé", Trân Triệu Dương xoay đầu lại, lạnh lùng trả lời.

“Hay lắm, mày gan đấy", Mã Siêu tức giận muốn điên lên, sau đó móc điện thoại di động của mình từ trong túi ra, gọi một cuộc điện thoại.

“Anh rể, quả đào mừng thọ này rất quý giá sao?”, Tuyên Hoàng tò mò cầm lấy cái hộp chứa đào mừng thọ trong tay của Trần Triệu Dương, quả đào mừng thọ này cũng không phải là loại lớn, chỉ một bàn tay là có thể nắm chặt rồi, nhưng mà vẻ ngoài của quả đào này vẫn khá giống cái loại dơ bẩn kia.

“Bây giờ không quý giá, nếu như bây giờ quý giá thì e là không đến phiên anh nhặt được món hời này đâu", Trần Triệu Dương lại lắc đầu nói.

“Anh rể, anh rể tốt, anh mau nói một chút đi, trong này có điều bí ẩn gì?”, Tuyên Hoàng nghe thấy vậy thì lập tức nổi lên lòng hiếu kỳ, vội vàng hỏi.

Nam Cung Yến ở bên cạnh cũng rất tò mò, quả đào mừng thọ này nhìn qua cũng không phải là thứ tốt lành gì, sao lại quý giá như vậy được?
 
Chương 807


“Mau nói đi, nếu như anh không nói thì đêm nay em sẽ ở chung với chị Yến", Tuyên Hoàng nhìn thấy Trần Triệu Dương vẫn còn đơ ra đó thì không nhịn được hầm hừ nói. 

“Liên quan gì đến chị chứ", Nam Cung Yến đột nhiên bị nhắc đến thì lập tức liếc mắt, tức giận nói.

“Đừng có gấp, cái này không nói rõ được, chờ anh trở về rửa sạch quả đào mừng thọ này trở lại hình dạng ban đầu cho hai người xem thì hai người sẽ biết thôi", Trần Triệu Dương vội vàng đầu hàng, Tuyên Hoàng uy hiếp bằng chuyện này quả thật là có hiệu quả.

“Được, vậy mau trở về thôi", Nam Cung Yến không muốn nói thêm gì nữa, nhanh chóng túm Tuyên Hoàng lên xe.

Trần Triệu Dương nhanh chóng đuổi theo, lúc đi ngang qua một cái thùng rác, ngoại trừ quả đào mừng thọ ra, Trần Triệu Dương trực tiếp vứt hết những vật khác vào trong.

“Anh rể, mấy thứ kia nhìn cũng rất đẹp mắt, sao. _ lại vứt hết vậy? Những thứ đó không phải là đồ cổ sao?”, nhìn thấy Trần Triệu Dương vứt hết mấy thứ nhỏ vụn lặt vặt kia đi, Tuyên Hoàng không nhịn được hỏi.

Trong nhận thức của c‹ đồ mà anh rể mua sao có thể không phải là đồ tốt chứ?

“Dù vậy thì cũng là thứ không đáng tiền, cũng chỉ là phép che mắt để mua được đào mừng thọ này thôi, nếu như em chỉ mua riêng quả đào mừng thọ này thì dựa vào mắt nhìn của những cửa hàng nhỏ này nhất định sẽ phát hiện ra được chỗ khác thường, đến lúc đó đoán chừng sẽ nâng giá lên cao tận trời, thậm chí có thể không bán cho chúng ta", lúc này Trần Triệu Dương giải thích.

“Còn có nhiều chuyện như vậy nữa sao", nghe Trần Triệu Dương nói vậy, Tuyên Hoàng lập tức mở †o hai mắt ra nhìn.

“Nếu không thì em cho rằng không có hai ba món nghề mà đi lăn lộn trên con đường này, sớm muộn gì cũng bị lừa đến không còn cả cái quần đùi", Trần Triệu Dương nói.

Lúc này vẻ mặt của Nam Cung Yến ngạc nhiên nhìn Trần Triệu Dương, cô phát hiện ra, càng ngày Trần Triệu Dương càng có nhiều thứ hay ho hơn, sao trước kia cô không phát hiện ra anh có tài như vậy chứ?

Tất nhiên năng lực nhận biết của Trần Triệu Dương cảm nhận được Nam Cung Yến đang quan sát anh, hiển nhiên là nhìn bằng ánh mắt sùng bái, điều này khiến cho Trần Triệu Dương vô cùng hưởng thụ.

Xem ra bản thân mình phải mau chóng đột phá lên võ đạo tông sư, nếu không thì chuyện này mình chỉ có thể đứng xa mà nhìn chứ không thể... 

Trên đường trở về, Trần Triệu Dương tiện đường mua một vài thứ, mang một đống đồ về nhà.

Sau khi trở về, trong lòng hai người Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng đều tràn đầy mong đợi nhìn Trần Triệu Dương.

Trần Triệu Dương cũng không tiếp tục thừa nước đục thả câu, sau khi điều chế nước thuốc xong thì mới thả quả đào mừng thọ kia vào trong nước thuốc.

Sau khi bỏ đào mừng thọ vào, nước thuốc bắt đầu từ từ thấm vào trong, sau đó bên ngoài của đào. mừng thọ bắt đầu nổi lên từng cái bong bóng nhỏ.

Trần Triệu Dương tỉ mỉ chú ý quá trình thanh tẩy đào mừng thọ bằng đôi mắt nhìn xuyên thấu, đợi đến sau khi mấy thứ bẩn thỉu ở mặt ngoài của đào mừng thọ được rửa sạch hết, Trần Triệu Dương nhanh chóng vớt đào mừng thọ ra, thả vào trong một cái chậu khác.

“Đã xong chưa?”, sau khi nhìn thấy Trần Triệu Dương vớt nó ra ngoài, Tuyên Hoàng gấp gáp hỏi.

“Vẫn chưa xong đâu, đừng có gấp", Trần Triệu Dương lắc đầu.

Sau đó, trong lòng Trần Triệu Dương khế động, lúc này anh đang bao phủ quả đào mừng thọ bằng đôi mắt nhìn xuyên thấu màu xanh biếc của mình. Đào mừng thọ được thanh tẩy xong đã khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, nhưng mà dưới luồng ánh sáng màu xanh đậm thì bên ngoài của quả đào mừng thọ này bắt đầu xảy ra một chút biến hóa.

Sau khi Trần Triệu Dương cảm nhận được quả đào mừng thọ này biến hóa xong thì nhất thời trong lòng khiếp sợ không thôi.
 
Chương 808


Anh không ngờ rằng lần này đôi mắt xuyên thấu của mình lại có thể tiến hóa đến mức hiệu quả thần kỳ thế này. Vốn dĩ quả đào mừng thọ đã được rửa sạch sẽ, thế nhưng bản thân chất ngọc của quả đào mừng thọ này vẫn không đạt được đến mức màu xanh của ngọc lục bảo. Tuy nhiên màu xanh biếc ở phần bên dưới không chỉ đạt đến mức màu xanh của ngọc lục bảo mà trong đó còn có một số hư hỏng nhỏ đã được sửa chữa.

“Được rồi, mọi người có thể lấy ra nhìn”, Trần Triệu Dương dùng đôi mắt xuyên thấu này xem qua quả đào mừng thọ, lúc này anh tránh người ra để cho hai người bọn họ làm việc.

Nghe được lời nói của Trần Triệu Dương, lúc này hai người bọn họ mới cùng nhau vươn tay ra lấy quả đào mừng thọ trong nước kia lên.

“Chuyện này... Đây là sự thật sao?”, sau khi hai người bọn họ vớt quả đào mừng thọ ra ngoài, trong mắt cả hai đều lộ ra vẻ khiếp sợ.

Chỉ thấy trong tay hai người bọn họ đang nâng quả đào mừng thọ lên, lúc này nó không còn dáng vẻ tối tăm dơ bẩn như trước nữa, trái lại trông nó giống hệt một quả đào thật đang chín, hơn nữa còn là loại mới hái từ trên cây xuống.

Nếu như không phải các cô đã biết trước từ lâu rằng đào mừng thọ là cái này thì chỉ sợ đều cho rằng Trần Triệu Dương treo đầu dê bán thịt chó, lấy một quả đào thật sự tới đây rồi bỏ vào trong nước.

“Quá thần kỳ, đây chính là quà mừng thọ tốt nhất", lúc này Tuyên Hoàng cực kỳ hưng phấn, cô ta không ngờ răng Trần Triệu Dương lại có thủ đoạn như vậy, chính là biến thứ tầm thường thành thứ thần kỳ.

“Trời ạ, nếu như không phải tận mắt em nhìn thấy anh bỏ vào thì em thật sự đã cho rằng anh lén lút thay thế bằng một quả đào thật đấy”, Nam Cung "Yến cũng khiếp sợ mà nhìn Trần Triệu Dương. Trong mắt cô không hề che giấu một chút sùng bái nào của mình đối với Trần Triệu Dương, anh quả thật chính là một người chồng hoàn mỹ.

Tại sao lúc trước mình lại chán ghét anh như vậy chứ?

“Đây chính là dáng vẻ chân chính của nó, chỉ sợ chủ nhân của quả đào mừng thọ này không muốn nó gây nên sự chú ý của người khác cho nên mới dùng chút thủ đoạn để che dấu đi dáng vẻ chân chính. Nhưng điều này ngược lại mang đến tiện nghi cho chúng ta”, Trần Triệu Dương vẫy vẫy tay, cười nói.

“Nhưng mà anh rể à, em cũng không có tiền để mua lại một quả đào mừng thọ như thế đâu”, Tuyên Hoàng tha thiết nhìn vào quả đào mừng thọ trong tay mình, buồn bực nói.

“Nói những lời ngốc nghếch gì vậy, đây vốn là quà anh mua cho em để làm lễ mừng thọ mà, nếu như em ngại thì phải tu luyện thật tốt, sau này gặp phải chuyện như vậy thì trực tiếp tát một cái để giải quyết”, Trần Triệu Dương trừng mắt liếc cô ta một cái sau đó nói.

“Dạ vâng, anh rể, về sau anh chính là chồng của chị gái em, anh thật tốt mà anh rể”, nghe được lời Trần Triệu Dương nói, Tuyên Hoàng bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ hài lòng, cô ta hưng phấn nói.

“Ý của em là trước đây anh là anh rể giả à?”, nhìn thấy dáng vẻ này của Tuyên Hoàng, Trần Triệu Dương không nhịn được nhổ nước bọt, nói.

“Trước đây cũng là anh rể, không phải do em quá phấn khích à”, Tuyên Hoàng bỗng nhiên lè lưỡi rồi xoay người lại ôm Nam Cung Yến, nói với Trần Triệu Dương.

“Đúng rồi, chị, anh rể, chủ nhật tuần này hai người có rảnh không? Có thể theo em đến tham gia tiệc mừng thọ của một trưởng bối được không? Em không dám đi một mình”, vẻ mặt Tuyên Hoàng có chút ảm đạm, sau đó nói với Trần Triệu Dương và Nam Cung Yến bằng thái độ cầu khẩn.

“Tham gia tiệc mừng thọ thôi mà, làm sao mà cứ như kiểu sắp phải vào đầm rồng hang hổ vậy?”, nghe được lời nói của Tuyên Hoàng, Trần Triệu Dương không nhịn được hỏi lại.

“Đúng đấy, có phải có điều bí mật gì khó nói không? Em có thể nói với bọn chị”, Nam Cung Yến cũng nhìn ra tâm trạng của Tuyên Hoàng không quá tốt, điều này có vẻ không đúng cho lắm.

“Không có chuyện gì, thật ra em có thể tự đi một mình", Tuyên Hoàng nghe thấy bọn họ hỏi dò thì hấp tấp xua tay.
 
Chương 809


“Tuyên Hoàng, có phải em không còn coi chị là chị gái của em đúng không? Nếu như em thật sự coi chị là chị gái của em thì khi có chuyện phải nói cho chị biết, chúng ta cùng nhau nghĩ cách giải quyết”, nhìn thấy dáng vẻ của Tuyên Hoàng lúc này, Nam Cung Yến kéo lấy tay cô ta, nhẹ giọng nói.

“Em..”, nhìn thấy ánh mắt ân cần của Nam Cung Yến và Trần Triệu Dương, lúc này Tuyên Hoàng mới cảm thấy hơi ấm áp trong lòng, cô ta chậm rãi nói ra chuyện đã xảy ra.

Hóa ra, lần này người mà Tuyên Hoàng cần gặp mặt chính là ông nội thứ hai của cô ta. Ông nội thứ hai của cô ta tên là Quý Vân Hải, có vị trí vô cùng to lớn ở thành phố Long Hải.

Lúc trước Qúy Vân Hải đối xử với Tuyên Hoàng vô cùng tốt, ông ta là trưởng bối mà cô ta tôn kính nhất, chỉ là sau đó cháu trai của Quý Vân Hải làm ra vài việc ảnh hưởng xấu đến gia tộc nên hai người làm loạn lên, vô cùng không vui.

Cuối cùng, Quý Vân Hải cảm thấy xấu hổ với gia tộc nên dẫn theo đám người dòng dõi kia di chuyển đến thành phố Long Hải.

Lần này sở dĩ Tuyên Hoàng đến thành phố Long Hải cũng là bởi vì ngày mừng thọ của Quý Vân Hải, tuy rằng Quý Vân Hải đã tách rời gia tộc nhưng ông †a vãn đối xử với Tuyên Hoàng không tồi.

Tiệc mừng thọ của Quý Vân Hải, Tuyên Hoàng nhất định phải đến chúc thọ.

Chỉ là Tuyên Hoàng lo rằng trước khi cô ta gặp. được ông nội thứ hai Quý Vân Hải thì cô ta sẽ bị những người họ Quý khác gây khó dễ.

“Tuyên Hoàng, tại sao ông nội thứ hai của em lại không cùng họ với em vậy?”, Nam Cung Yến không nhịn được tò mò, bèn hỏi.

“Để anh trả lời câu hỏi này của em, thật ra cái họ Tuyên này bắt nguồn từ họ Cơ, chỉ là sau mấy lần thay đổi vương triều, dòng họ cũng bị biến hóa đi rất nhiều lần, chắc là hiện tại vẫn có họ Cơ, họ Tuyên, họ Quý, mấy họ lớn”, Trần Triệu Dương nói. 

“Tại sao anh lại biết rõ về nhà em như vậy?”, Tuyên Hoàng không nhịn được kinh ngạc, hỏi.

“Không phải em nói em không có nhà à, em ở cô nhi viện cơ mà”, Trần Triệu Dương đưa tay ra gõ một cái trên cái trán trơn bóng của cô ta, không vui nói.

“Ai nha, đau”, Tuyên Hoàng gào lên một tiếng đau đớn, vội vàng tránh khỏi cú đánh của Trần Triệu Dương, cô ta nói tiếp: “Còn không phải vì đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau à, làm gì có khả năng chuyện gì em cũng đều nói cho anh chứ”.

“Lần đầu tiên gặp mặt mà em đã dám chạy về phía nhà chúng ta, cũng không sợ chúng ta là người xấu à”, Trần Triệu Dương có chút không biết phải làm thế nào với Tuyên Hoàng, cô nhóc này thật sự là một đứa nhỏ to gan.

“Anh thì em không biết, nhưng em có thể chắc chẳn chị Yến là người tốt”, Tuyên Hoàng cười hì một tiếng, ôm lấy Nam Cung Yến mà nói.

Có tin tức về lễ mừng thọ nên tâm trạng của Tuyên Hoàng tự nhiên cũng tốt hơn rất nhiều, hơn nữa vì có Trần Triệu Dương và Nam Cung Yến chọc cười nên cô ta không phải suy nghĩ thêm về những chuyện này nữa.

Thời gian trôi qua rất nhanh, nhoáng cái đã đến chủ nhật, trời vừa sáng Tuyên Hoàng đã rời khỏi giường, sắc mặt cô ta rất khó coi, trên khuôn mặt tràn đầy lo lắng bất an.

“Làm sao vậy? Căng thẳng à, đừng lo lẳảng quá, yên tâm đi có chúng ta giúp đỡ em”, lúc này Nam Cung Yến cũng đã rửa mặt thay quần áo xong, đi xuống dưới phòng khách thì nhìn thấy sắc mặt căng thẳng của Tuyên Hoàng.

“Chị, chị cảm thấy nếu như em tới thì có bị những người họ Quý kia đánh văng ra ngoài hay không? Em thật sự muốn đến thăm ông nội thứ hai một lúc”, Tuyên Hoàng lo lăng hỏi.

“Yên tâm đi, có anh ở đây, không nơi nào của thành phố Long Hải này mà chúng ta không đến được”, đúng lúc đó, giọng nói của Trần Triệu Dương đột nhiên truyền đến.

“Chỉ biết khoác lác”, Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng nhìn nhau, sau đó cười nhạo nói.

“Có phải khoác lác hay không thì đợi đến đó mọi người sẽ biết”, nghe thấy hai người bọn họ không tin mình, Trần Triệu Dương bất đắc dĩ thở dài nói.

Sau khi biết chuyện của Tuyên Hoàng, Trần Triệu Dương cũng đã chuẩn bị sẵn sàng. 

Sau đó, Trần Triệu Dương làm một bữa sáng đơn giản, sau khi ba người ăn xong thì lái xe đi tới nhà họ Quý.
 
Chương 810


Tuy rằng nhà họ Quý không lớn mạnh bằng nhà của Hạ Thương Chu nhưng cũng là một gia tộc lớn điêu khắc ngọc, trên lĩnh vực điêu khắc ngọc luôn được kể đến đầu tiên, vì thế tài lực của nhà họ Quý không thua bất kỳ gia tộc nào.

Hơn nữa, toàn bộ người nhà họ Quý ở thành phố Long Hải đều rất giỏi, dựa vào mạng lưới giao thiệp đời đời tích lũy, cho dù là gia tộc lớn như Hạ Thương Chu cũng không thể bằng người nhà họ Quý quan hệ rộng rãi được.

Vì thế lễ mừng thọ của ông lão nhà họ Quý tất nhiên cũng mời toàn bộ thế lực của thành phố Long Hải đến, chỉ có điều cũng không phải tất cả những người có thế lực đều có tư cách được nhà họ Quý mời, mà những người không được mời kia chỉ có thể đứng chờ đợi ở bên ngoài đại viện của nhà họ Quý.

Tuy là như vậy, nhưng vẫn có rất nhiều thế lực không mời mà tới đứng chờ đợi ở trước cửa.

Một vài đại diện của những thế lực được mời tới đều vô cùng kiêu ngạo, ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới cửa đại viện nhà họ Quý, cung kính đưa thiệp mời ra sau đó được người nhà họ Quý mời vào bên trong.

Mà những người đứng ở ngoài cửa kia chỉ có thể đứng nhìn những người này đi vào bằng ánh mắt hâm mộ, hận không thể thay thế thân thể của người kia.

“Cũng thật náo nhiệt”, ba người Trần Triệu Dương đi tới đằng sau của đại nhà họ Quý, bỗng nhiên bị những người ở ngoài kia dọa cho sợ hết hồn.

“Hết cách rồi, bản thân ông nội thứ hai đã vô cùng nổi tiếng với bên ngoài, đi tới thành phố Long Hải chỉ mất mấy năm đã đưa nhà họ Quý trở thành thế lực lớn mạnh như vậy thì đương nhiên ông ấy cũng rất lợi hại”, Tuyên Hoàng mở miệng nói.

Chỉ có điều cô ta không nói sở dĩ ông nội thứ hai Quý Vân Hải có được thành tựu như thế này không đơn thuần là bản thân ông ta tự nỗ lực mà còn do nhà họ Cơ đời đời tích lũy.

Nếu không thì cho dù người này có thủ đoạn hay mạnh mẽ đến đâu cũng không thể chỉ bằng thời gian mấy năm mà đưa sự kinh doanh của gia tộc lên như thế này, bước vào trong hàng ngũ những gia tộc lớn.

“Đi thôi, chúng ta cũng vào xem xem”, lúc này. Trần Triệu Dương dẫn theo hai người bọn họ đi về phía cửa lớn.

Lúc những người đứng ngoài cửa nhìn thấy một nam hai nữ đang tiến lại gần thì bỗng nhiên tất cả  đều cảm thấy rất phấn chấn, trên khuôn mặt bọn họ tràn ngập sự giễu cợt.

Bởi vì vốn dĩ những người này cũng không thèm để ý đến đến ba người, tuy rằng người đàn ông vô cùng đẹp trai lại còn có khí chất, nhưng tiêu điểm ở đây nhất định là hai người phụ nữ bên cạnh.

Thực sự quá xinh đẹp, nếu như thành phố Long Hải xuất hiện hai người phụ nữ xinh đẹp như vậy thì nhất định mọi người đều biết, sẽ rất huyền náo. Nhưng hiện tại bọn họ đều không nhận ra hai người này, điều này nói rõ răng hai người này không phải là người của thành phố Long Hải.

“Thật ngại quá, xin mời các vị lấy thiệp mời ra ạ”, tiếp tân ngoài cửa nhìn thấy ba người Trần Triệu Dương đến thì mở miệng hỏi.

“Thiệp mời? Gòn... Còn cần cả thiệp mời sao?”, Tuyên Hoàng sửng sốt, cô ta chỉ muốn tới chúc thọ. ông nội thứ hai thôi, căn bản cũng không nghĩ tới còn có chuyện cần thiệp mời.

“Không có thiệp mời thật sao? Vậy thì đi ra bên ngoài đi, đừng đứng ở cửa, chặn hết đường của khách quý rồi”, sắc mặt của người tiếp tân kia bỗng thay đổi, sau đó lạnh lùng nhìn ba người Trần Triệu Dương, quát lên.

Những người không có thiệp mời ở xung quanh cũng bắt đầu cười nhạo, rõ ràng bọn họ vô cùng xem thường ba con người đến sau không biết trời cao đất dày này.

“Hai người đẹp này, chỗ này có tôi có một thiệp mời, có thể đưa hai người vào, nếu như không ngại thì tôi có thể đưa”, đúng lúc đó có một âm thanh tràn đầy từ tính truyền đến.

Những người xung quanh còn đang muốn trào phúng hai người bọn họ mấy câu, sau khi nhìn thấy người nói câu này là ai thì vội vàng ngậm miệng lại.

“Không cần”, Nam Cung Yến có thể nở nụ cười đối với đám người Trần Triệu Dương, nhưng khi người khác đến gần, cô lại khôi phục về khí chất của nữ thần băng tuyết.

“Tôi tên là Tuyên Hoàng, Quý Vân Hải là ông nội thứ hai của tôi, mong anh vào thông báo một tiếng”, Tuyên Hoàng cắn răng, mở miệng nói.

Tuyên Hoàng vốn chỉ muốn lén lút đi vào sao đó để lễ vật mừng thọ lại rồi rời đi.

Nhưng bây giờ ngay cả cửa cũng không thể vào được, cô ta chỉ có thể khai báo thân phận của mình.
 
Chương 811


“Này, cô thật to gan, lại dám gọi thẳng tên thật của ông lão nhà họ Quý, tôi thấy có vẻ như cô không muốn sống nữa rồi”, người tiếp tân kia vừa nghe xong thì bỗng nhiên sợ hết hồn, sau đó mới có chút phản ứng lại, giận tím mặt.

“Bảo anh vào thông báo thì cứ vào thông báo. đi, đừng nói linh tinh nữa, có tin tôi cho anh vào viện nằm hay không?”, lúc này Trần Triệu Dương lại đứng dậy, lạnh lùng nhìn người tiếp tân kia và nói.

Bị Trần Triệu Dương dọa, người tiếp tân kia vô cùng sợ hãi, hơn nữa trong mắt của Trần Triệu Dương còn có một vệt đỏ tỏa ra sát khí, càng làm anh ta sợ muốn vỡ mật.

Không sai, vào buổi tối ngày hôm qua Trần Triệu Dương đã hấp thu máu sát khí của con hổ trấn trạch kia, vậy nên thực lực của anh cũng tăng thêm một bậc, khoảng cách để tới gần Thiên Tiên đỉnh cũng gần hơn một bước.

Mà anh vẫn chưa thể khống chế được việc hấp thu máu sát khí, vì thế sẽ có lúc Trần Triệu Dương không khống chế được tâm trạng của mình, máu sát khí cũng không tự chủ được mà trào ra.

Thân là người tiếp tân bình thường đương nhiên sẽ không chịu nổi sát khí khủng bố như vậy.

“Còn không mau vào thông báo?”, Trần Triệu Dương lạnh lùng quát một tiếng, trực tiếp đánh vào thần kinh của người tiếp tân. 

Vốn dĩ người tiếp tân này đã bị Trần Triệu Dương dọa cho sợ mất mật, lúc này bị Trần Triệu Dương quát một tiếng như vậy thì sợ đến mức chạy vội vào bên trong.

Những người xung quanh thấy cảnh này đều há hốc mồm.

Phải biết răng trước đó, người tiếp tân này kiêu ngạo như thế nào, đưa thiệp mời ra thì còn có thể nói chuyện, nhưng nếu không có thiệp mời thì người này sẽ trực tiếp lạnh mặt, căn bản là không có thái độ tốt.

Vốn dĩ bọn họ còn tưởng rằng đối với một nam hai nữ này cũng sẽ như vậy nhưng không ngờ rằng người tiếp tân lại bị dọa cho biến thành cái bộ dạng này.

Mà sắc mặt của người đàn ông đến gần bọn họ lúc trước đã tái xanh lại, rõ ràng anh ta không hề nghĩ tới việc đối phương không nể mặt mình. Tóm lại, dưới ánh nhìn của anh ta chỉ có hai cô gái bên cạnh người đàn ông kia.

Nghĩ đến đây, ánh mắt anh ta nhìn Trần Triệu Dương tràn ngập sự lạnh lẽo.

“Người anh em này, tôi tên là Tạ Thu, không biết có thể kết bạn được không?”, Tạ Thu bày ra một dáng vẻ mà anh ta cho là vô cùng hiền hòa, nói với  Trân Triệu Dương.

“Không có hứng thú”, đối với những người tự cho mình là thông minh, từ xưa đến này Trần Triệu Dương đều không có kiên trì tiếp chuyện, với thân phận của anh căn bản cũng không cần phản ứng với tên này.

Vốn đang tự cho rằng mình là người đã xuống nước, tự mình muốn kết bạn với người này trước, nhất định sẽ khiến cho tên này cảm động đến rơi nước mắt.

Nhưng Tạ Thu không ngờ rằng tên này chính là một tảng đá trong hầm cầu, vừa thối vừa cứng.

“Tôi nói này, người anh em này thật mạnh mẽ mà, lại dám từ chối việc cậu Tạ Thu lấy lòng”.

“Nếu như cậu Tạ Thu kết bạn với tôi, tôi nhất định sẽ đồng ý”.

“Anh coi lại mình đi, anh là cái cấp bậc gì chứ, có thể so sánh được với cậu Tạ Thu sao?”

“Cái tên này không biết so sánh gì hết, thật muốn đánh cho anh ta một trận”. 

Những người xung quanh thấy cảnh này đều ồ lên, rõ ràng không có ai nghĩ tới người trẻ tuổi này lại từ chối việc chủ động lấy lòng của Tạ Thu. 

“Hừ, ngày hôm nay là tiệc mừng thọ của ông lão nhà họ Quý, tôi tạm thời không chấp nhất với anh, đợi tiệc mừng thọ kết thúc, chúng ta sẽ tính món nợ này”, sắc mặt Tạ Thu tái xanh, lúc này uy nghiêm đáng sợ nói.
 
Chương 812


"Được rồi, tôi đợi anh, chỉ mong sau khi tiệc sinh nhật kết thúc, anh vẫn có dũng khí đứng trước mặt tôi nói những điều này”, Trần Triệu Dương kỳ quái nhìn hắn, trong mắt hiện lên một chút ý tứ hàm xúc không rõ.

Tạ Thu cười lạnh, khoác loác thì ai không làm được, nhưng anh ta muốn xem thử xem tên kiêu ngạo này có khả năng gì mà có thể khiến mình không có dũng khí đứng trước mặt cậu ta.

Đúng lúc này, người hầu bỏ chạy thảm hại lúc nãy quay lại cùng một đôi nam nữ.

"Đây không phải là cậu Qúy Thanh và cô Qúy Hiểu Hiểu sao? Ba người này rất nổi tiếng sao? Lại có thể khiến hai người này đích thân đến nghênh đón".

Những người bên ngoài nhìn thấy cảnh này đều sững sờ, phải biết Qúy Thanh và Qúy Hiểu Hiểu đều là con cháu xuất chúng của nhà họ Qúy, còn là dòng dõi chính tông, có thể nói là có địa vị cao quý.

Chẳng lẽ ba người trẻ tuổi này thật sự có lai lịch đến vậy sao?

Nghĩ đến đây, những người đã cười nhạo ba người Trần Triệu Dương vội vàng ngậm miệng lại, vì sợ bọn họ sẽ gặp phiền phức. 

“Ôi chao, đây không phải là chị Hoàng sao, sao chị có thời gian đến chỗ nhỏ bé này của chúng tôi?”, Qúy Hiểu Hiểu nhìn thấy Tuyên Hoàng ở cửa, đột nhiên hai mắt sáng lên, giọng điệu đầy chế nhạo.

“Em Hiểu Hiểu, tôi đến đây để chúc mừng sinh nhật ông nội hai, cũng mong em châm chước một chút", sắc mặt Tuyên Hoàng thay đổi ngay lập tức sau khi nghe xong những lời Qúy Hiểu Hiểu nói, cô ấy nghiến răng và bước về phía trước nói.

"Cũng đừng nói, ông nội của tôi không phải là ông nội hai của chị. Chị không liên quan gì đến nhà họ Qúy chúng tôi hết. Đừng nhận họ hàng gì ở đây. Nhà chúng tôi nhận không nổi”, Qúy Thanh chế nhạo và trực tiếp chặn đường Tuyên Hoàng.

Những người xung quanh vẫn còn có chút không rõ ràng về mối quan hệ giữa ba người với nhà họ Qúy, nhưng sau khi nghe thấy cuộc nói chuyện này, mắt họ bỗng nhiên sáng lên.

Có vẻ như mặc dù ba người này là người thân của nhà họ Qúy, nhưng dường như nhà họ Qúy không nhận ra những người này, chẳng trách được, đại gia tộc như nhà họ Qúy, ngay cả những người họ hàng không quen không biết cũng dám chạy tới để nhận họ hàng.

Rốt cuộc thì nếu như có thể nhận được một chút sự giúp đỡ từ nhà họ Qúy thì việc lên như diều gặp gió sẽ không còn xa.

"Thật không biết xấu hổ, người ta còn không nhận ra các người, các người còn mặt dày đến nhận người thân".

"Đúng thế, cậu Lê, mau đuổi họ ra ngoài đi”.

“Loại họ hàng như vậy thật sự rất bất lực, nếu là tôi, thì tôi đều không ra mặt, trực tiếp kêu người đuổi họ ra ngoài rồi".

Để lấy lòng cô cậu nhà họ Qúy, những người xung quanh ngay lập tức bắt đầu lên tiếng phản đối và kích động.

Qúy Thanh và Qúy Hiểu Hiểu rất thích giây phút này, không ngờ Tuyên Hoàng này lại xuất hiện ở đây khiến họ bất ngờ phấn khích lên, đây là cơ hội tốt để trả thù.

Vì vậy Qúy Thanh và Qúy Hiểu Hiểu mới chủ động đến nghe những lời khen ngợi từ những người xung quanh, họ cực kỳ thích thú.

Từ khi rời khỏi nhà họ Cơ, nhà họ Qúy đã nghĩ đến việc tìm chủ nhân xả giận, nhưng luôn bị ông lớn Lê Vân Hải chèn ép, bây giờ người đã tìm tới tận cửa, nếu còn không xả giận, thì thật có lỗi với những năm tháng nhãn nhịn của bọn họ. 

Cả Trần Triệu Dương và Nam Cung Yến đều không lên tiếng trước, mà để xem mọi thứ diễn biến như thế nào trước.
 
Chương 813


"Thật ngại quá, người tôi muốn gặp là ông nội hai, không liên quan gì đến mấy người. Mấy người là cái thá gì? Mà dám dạy dỗ tôi”, Tuyên Hoàng liếc nhìn Trần Triệu Dương, sau đó giọng điệu đột nhiên cứng lại, trực tiếp đanh lại.

Khi nói lời này, vẻ mặt của Tuyên Hoàng không còn giống như cô gái nhỏ lúc trước, mà giống như là một người khác, trong mắt có chút kiêu ngạo, đột nhiên tiến lên một bước.

Qúy Thanh và Qúy Hiểu Hiểu vốn dĩ khá đắc ý, nhưng họ đột nhiên bị khí thế của Tuyên Hoàng làm cho sửng sốt, đối mặt với Tuyên Hoàng trước mặt, hai người theo bản năng lùi lại hai bước và nhường đường.

"Hừm, tôi muốn xem thử ai dám ngăn cản tôi", Tuyên Hoàng lúc này giống như một cô công chúa nhỏ, ngày thường rất tốt bụng và hòa nhã, nhưng khi tức giận, cô ấy có thể tỏ ra hung dữ.

Những người xung quanh đều sững sờ, không ngờ lại có sự thay đổi như vậy, đối mặt với Tuyên Hoàng mạnh mẽ, Qúy Thanh và Qúy Hiểu Hiểu thực sự đã nhượng bộ. 

Qúy Thanh và Qúy Hiểu Hiểu sắc mặt ngay lập tức xanh mét, hai người họ đã bị Tuyên Hoàng ép lui, hơn nữa còn là ở ngay cửa nhà mình, đây thật sự là điều ô nhục.

"Người đâu, tống khứ con nhóc hôi hám này ra cho tôi, cánh cửa nhà họ Qúy của chúng tôi sẽ không bao giờ mở cho cô đâu”.

"Qúy Hiểu Hiểu phản ứng lại, ngay lập tức thét lên, hét vào mặt những người theo sau cô ta.

Sau khi nghe thấy những lời của Qúy Hiểu Hiểu, những người đó phản ứng ngay lập tức, lập tức bao vây cô ấy, dường như đang cố gắng ép cô ấy ra ngoài.

"Thử xem, xem trình độ của em thế nào rồi”, đúng lúc Tuyên Hoàng muốn nhờ Trần Triệu Dương giúp đỡ, giọng nói của Trần Triệu Dương đột nhiên lọt vào tai cô.

Tuyên Hoàng chưa từng động tay với ai kể từ khi cô ấy theo Trần Triệu Dương tu luyện, lúc này nghe Trần Triệu Dương nói như vậy, cô ấy đột nhiên trở nên căng thẳng.

"Bình tĩnh, cứ coi chúng như những chiếc cọc gỗ, tùy tiện ra tay.

"Giọng nói của Trần Triệu Dương lại đến bên tai Tuyên Hoàng, Tuyên Hoàng vốn dĩ vẫn còn hơi bối rối, không biết phải bắt đầu như thế nào, cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.

“Chúng ta có cần giúp không?”, Nam Cung Yến đột nhiên hỏi một cách lo lắng khi thấy những người này vây quanh Tuyên Hoàng.

"Đừng lo lắng, để cô ấy tự mình thử xem, nếu ngay cả những người bình thường này cũng không đối phó được, vậy thì khoảng thời gian tu luyện này quá là lãng phí”, Trần Triệu Dương lắc đầu, ngăn cản dự định muốn giúp đỡ của Nam Cung Yến.

"Các người tránh ra cho tôi, nếu không, đừng trách tôi không khách sáo”, Tuyên Hoàng buộc chính mình bình tĩnh lại, sau đó bắt chước điệu bộ của Trần Triệu Dương, lạnh lùng nói.

"Mấy người là đồ ngốc hết à? Mau đá con nhóc đáng chết này ra ngoài cho tôi, nếu không, mấy người có thể cuốn gói ra đi được rồi", khuôn mặt xinh đẹp của Qúy Hiểu Hiểu đầy bạo lực, sau đó cô ta hét lên một cách ác độc.

Nghe thấy những lời của Qúy Hiểu Hiểu, lúc đầu hơi do dự không biết có nên hành động với một cô gái yếu đuối như vậy không? Bây giờ chỉ có thể ra tay rồi.

Ngay lập tức một người trong số họ đột nhiên năm lấy vai Tuyên Hoàng, cố gắng nắm lấy cô ấy, rồi đưa đi.

Đối mặt với sự ra tay của gã đàn ông này, đôi mắt Tuyên Hoàng lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó xoay người tránh đòn tấn công của gã to lớn, hắn chưa kịp phản ứng thì Tuyên Hoàng đã đột ngột đá một phát.

Gã đàn ông không hề nghĩ rằng Tuyên Hoàng có thể tránh được hai tay của mình, cú đá của Tuyên Hoàng rất đột ngột, góc độ rất sắc bén, trực tiếp đá vào chỗ uốn cong của chân gã, gã còn chưa kịp phản ứng, cả người đột nhiên nghiêng về phía trước rồi quỳ xuống đất.

Tuyên Hoàng vẫn không tha, nhân lúc này, giãm một phát lên lưng gã đàn ông này, cả người bay lên không trung, chân phải vẽ một vòng trên không, đám người vốn đã vây quanh, trực tiếp bị Tuyên Hoàng một chân đạp trúng.
 
Chương 814


Mọi người xung quanh đều không ngờ rằng một cô gái nhỏ bé yếu ớt lại có thể cứng rắn như vậy khi đối mặt với năm sáu người đàn ông cường tráng.

Ngoại trừ gã đầu tiên vừa rồi chỉ bị đạp xuống đất, mặt mấy gã khác đều bị giày da cứng của Tuyên Hoàng đá đến sưng tấy, có người còn rụng cả răng.

Quý Thanh và Quý Hiểu Hiểu bất ngờ há hốc mồm và nhìn cảnh tượng đó với vẻ khó tin.

Đây có phải là cô gái yếu đuối ngày trước không?

Mặc dù Tuyên Hoàng lớn hơn Quý Thanh và Quý Hiểu Hiểu một chút nhưng khi còn nhỏ họ đã bắt nạt Tuyên Hoàng, người mà họ bắt nạt từ nhỏ đến lớn đột nhiên trở nên mạnh mẽ đến mức họ. không thể chấp nhận được.

"Còn có ai muốn ngăn cản tôi?”, Tuyên Hoàng lúc đầu hơi căng thẳng, nhưng khi nhìn thấy kết quả hành động của bản thân, trong mắt chợt lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh.

Lúc này, không ai dám nói nữa, ngay cả Quý Thanh và Quý Hiểu Hiểu cũng không dám nói nữa.

"Đây không phải là cháu gái Tuyên Hoàng sao? Lần đầu tiên đến nhà chúng tôi, đã động tay động  chân như vậy không được hay cho lắm nhỉ".

“Đúng lúc này, một giọng nói có phần khắc nghiệt truyền đến".

Một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ thời Đường đỏ sậm từ từ bước tới, chặn đường Tuyên Hoàng lần nữa.

Nhìn thấy người đàn ông trung niên mặc bộ đồ thời Đường màu đỏ này, trong mắt Tuyên Hoàng chợt hiện lên một tia lạnh lùng cùng hận ý, hiển nhiên ký ức mà người đàn ông này mang lại cho Tuyên Hoàng không được tốt.

"Sao thế? Nhìn thấy chú cũng không biết chào hỏi. Mới vài năm đã quên chú rồi sao?", thấy Tuyên Hoàng sững sờ, người đàn ông trung niên vẫn nở nụ cười dịu dàng nói.

"Chú à? Hừ, Quý Chiêm Đông, ông xứng sao? Hôm nay tôi đến đây để tặng quà sinh nhật cho ông nội hai. Tôi không muốn có bất cứ giao tiếp nào với mấy người, tránh đường ra đi”, nhìn ông chú có vẻ lịch lãm này, Tuyên Hoàng cười lạnh, trực tiếp đanh lại.

Trần Triệu Dương và Nam Cung Yến nhìn nhau, xem ra nguyên nhân vì sao người dòng họ Quý này lại rời khỏi dòng họ chính, e rằng không tránh khỏi có liên quan với Quý Chiêm Quân này. 

"Hỗn láo, cô còn dám nói chuyện với bố tôi như vậy, có thể tùy tiện gọi cả họ tên bố tôi sao?”, Quý Thanh và Quý Hiểu Hiểu nghe Tuyên Hoàng nói vậy, lập tức khó chịu, tức giận nói.

"Sao? Các người muốn tôi nói cho mọi người biết những gì các người đã làm sao?" Tuyên Hoàng lạnh lùng nhìn anh em nhà họ Quý, không hề nể nang nói thẳng.

Nghe những gì Tuyên Hoàng nói, hai anh em im bặt ngay lập tức, nhưng ánh mắt nhìn Tuyên Hoàng lại trở nên phẫn uất hơn.

Một tia lạnh lùng thoáng qua trong mắt Quý Chiêm Quân, sau đó ông ta nói với vẻ dịu dàng: "Có vẻ như cháu gái Tuyên Hoàng đã hiểu lầm tôi chuyện gì đấy, nhưng hôm nay là sinh nhật của bố tôi. Cô muốn vào cũng không phải là không thể, nhưng phải lạy ba lạy trước cửa nhà họ Quý chúng tôi”.

Vốn dĩ anh em nhà họ Quý vẫn rất khó hiểu khi nghe thấy bố cho Tuyên Hoàng vào, nhưng nghe những lời này thì tất cả đều trở nên vui sướng, họ muốn xem thử Tuyên Hoàng có thực sự hiếu thuận hay không.

Muốn vào thì phải quỳ lạy, lúc đó gia tộc chính sẽ cúi đầu trước nhánh họ Quý, chuyện này có ý nghĩa vô cùng lớn.  

Nếu cô ấy không muốn lạy thì có nghĩa là cô ấy không có hiếu, và mọi thứ đều là do cô ấy giả vờ.

Nghĩ đến điều này, anh em nhà họ Quý đều hết sức ngưỡng mộ bố mình, họ không ngờ rằng chính sự đơn giản này lại đưa Tuyên Hoàng vào tình thế khó xử.

Nghe được lời nói của Quý Chiêm Quân, khuôn mặt của Tuyên Hoàng đột nhiên lộ ra vẻ tức giận, hiển nhiên cô ấy không ngờ rằng Quý Chiêm Quân lại vô liêm sỉ như vậy, cái này là đang nhử mồi đây mà.

Sắc mặt Tuyên Hoàng xanh mét, khẽ cắn môi, lộ ra vẻ ngoài ý muốn.
 
Chương 815


Khi Nam Cung Yến nhìn thấy bộ dạng của Tuyên Hoàng, đột nhiên lộ ra vẻ không thể chịu đựng được, khi cô muốn tiến lên một bước.

"Đừng vội, đợi chút đã", Trần Triệu Dương kéo Nam Cung Yến lại và lắc đầu với cô ấy, ra hiệu cho cô đừng vội.

“Lế nào chúng ta giương mắt nhìn Tuyên Hoàng bị làm nhục sao?”, Nam Cung Yến không biết Trần Triệu Dương đang toan tính điều gì, nhưng cô không thể chỉ đứng nhìn Tuyên Hoàng bị những người này sỉ nhục như vậy. 

“Thật là đặc sắc, không ngờ bên ngoài lại có thể xem được tin tức nóng hổi như này”.

“Có vẻ như có một mối quan hệ không thể giải thích được giữa hai người”.

"May quá, tôi đã không đi trước, nếu không thì đã không xem được".

"Không biết cô gái nhỏ này sẽ làm gì?"

“Bắt một cô gái nhỏ như vậy phải quỳ lạy, đây là đang sỉ nhục người ta mà".

“Ai bảo cô ấy xúc phạm đến nhà họ Quý chứ?"

Mọi người xung quanh lúc này đều đang bàn tán xôn xao, hiển nhiên cũng ngứa mắt Tuyên Hoàng, dù sao đây cũng là sân nhà họ Quý.

Tạ Thu lúc này chế nhạo, anh ta muốn xem người thanh niên này có dám đối đầu nhà họ Quý vì người bạn đồng hành của anh hay không.

"Cô ơi, sao cô lại ở đây? Cô không đi vào sao?", ngay lúc Tuyên Hoàng đang tiến thoái lưỡng nan thì một giọng nói truyền đến.

Mọi người nhìn sang, chỉ thấy một người đàn ông trung niên có tướng mạo phúc hậu, khuôn mặt tròn trịa đi tới, cung kính nói với Tuyên Hoàng. 

"Chúa ơi, đây không phải là Đổng Thiên Hải của tập đoàn Đổng Hải sao? Tại sao ông ấy lại đến đây?"

"Đổng Thiên Hải nổi tiếng là người cứng rắn, nguồn quặng kim loại hiếm dưới tay ông ấy có thể nói là duy nhất. Kiếm được phải nói là đầy túi".

"Nhưng mà, Đổng Thiên Hải lại gọi Tuyên Hoàng này là cô, Tuyên Hoàng này rốt cuộc là ai?"

Khi những người xung quanh nhìn thấy người tới, họ đều ồ lên cảm thán, và sau đó ánh mắt nhìn Tuyên Hoàng trở nên hoàn toàn khác.

Còn sắc mặt người nhà họ Quý trông có vẻ hơi khó coi, Đổng Thiên Hải này được nhà họ Quý mời đến dự tiệc sinh nhật, không ngờ lại quen biết Tuyên Hoàng.

Điều quan trọng nhất là một ông lớn như Đổng Thiên Hải lại rất tôn trọng Tuyên Hoàng.

Đổng Thiên Hải này nhất định không phải là dòng máu của nhà họ Tuyên, rốt cuộc thì nhà họ Tuyên chỉ còn lại duy nhất Tuyên Hoàng này, sớm muộn gì cũng sẽ bị tiêu diệt, sẽ không ai đặt cược vào nhà họ Tuyên.

"Tôi...", Tuyên Hoàng lúc này có chút sững sờ, cô ấy vốn dĩ không quen biết người này, sao lại tỏ ra quen biết?

"Gô ơi, sao cô lại ở đây vào một ngày nắng nóng như vậy? Vào trong đi", đúng lúc này, một người đàn ông gầy gò khác tươi cười đi tới trước hỏi Tuyên Hoàng, có điều ánh mắt lại lạnh lùng nhìn Quý Chiêm Quân, ánh mắt không thiện cảm.

Khi Quý Chiêm Quân nhìn thấy người khách, ông ta đổ mồ hôi lạnh, không vì điều gì khác, một phần công việc kinh doanh của nhà họ Quý có liên quan đến vị khách này.

Người này là Phương Minh Sinh, ông trùm đồ trang sức ở thành phố Long Hải. Doanh nghiệp của ông ấy bao phủ toàn bộ khu vực Giang Bắc, có điều trụ sở chính của công ty ông ấy ở thành phố Long Hải mà thôi.

Phương Minh Sinh được mệnh danh là hổ mặt cười vì ông ấy mỉm cười khi đối mặt với mọi người, nhưng nếu ai đó bị mê hoặc trước nụ cười của ông ấy, e rằng sẽ phải chịu thiệt thòi.
 
Chương 816


Nhà họ Quý không chỉ là một gia đình chạm khắc ngọc mà còn bắt đầu kinh doanh các loại ngọc, tuy nhiên, một khi một nghệ nhân trở thành một doanh nhân, tay nghề giảm sút và tính cách cũng thay đổi theo, không còn là một người thợ thủ công đơn thuần nữa.

Một khi một gia đình như vậy có mong muốn, nghĩa là nảy sinh dục vọng, chắc chắn sẽ bị điều khiển bởi những người khác.

Và công ty đồ trang sức của Phương Minh Sinh là công ty mà gia đình họ Quý có mối quan hệ hợp tác sâu sắc, nhưng có vẻ như Phương Minh Sinh không hài lòng lắm.

"Chủ tịch Phương, anh đến rồi, mau vào trong đi", Quý Chiêm Quân bước nhanh tới cười nói.

"Hóa ra là chủ tịch Quý. Tiệc sinh nhật của bố anh Quý tôi nhất định phải đến, đây là quà của tôi gửi đến chú Quý. Tôi đặt nó ở đây trước”, Phương Minh Sinh vừa vẫy tay, sau lưng có người đưa ra một hộp quà rất sang trọng.

“Chủ tịch Phương, ý của anh là gì?”, Quý Chiêm Quân nhìn thấy hành động của Phương Minh Sinh, trong lòng có nghỉ hoặc bối rối hỏi.

"Không có ý gì, xem ra tôi không đủ tư cách bước chân vào cổng nhà họ Quý", Phương Minh Sinh nói nhẹ.

“Anh Phương đang nói đùa, nếu anh không đủ tư cách thì còn ai đủ tư cách?”, Quý Chiêm Quân thần sắc kinh ngạc, sau đó nhanh chóng cười nói.

“Hừ, cô chủ của chúng tôi còn không vào được, anh cho rằng tôi có thể vào được sao?”, Phương Minh Sinh cười một cái, sau đó đứng bên cạnh Tuyên Hoàng như Đổng Thiên Hải trước đó.

Nhìn thấy cảnh này, ba người nhà họ Quý đều chết lặng, không ngờ Tuyên Hoàng lại có thể có quan hệ nhiều như vậy, không lẽ họ biết Tuyên Hoàng là con cháu nhà họ Tuyên sao? Cho nên mới đi theo.

Tuy nhiên, nhà họ Tuyên đã lâm vào cảnh sa cơ, không còn chỗ để phát triển thêm nữa, có ngu cũng biết lúc này còn không thể hợp tác với nhà họ Tuyên chứ đừng nói là xem là chủ.

Đây vẫn chưa phải là điều khiến ba người họ Quý tuyệt vọng nhất, sau đó mấy vị đức cao vọng trọng của thành phố Đông Hải lại đến, hoặc là người đứng đầu của một số lĩnh vực và ông chủ của các công ty niêm yết.

Mà những người này cũng không ngoại lệ, vừa tặng quà, sau đó liền đứng ở phía sau Tuyên Hoàng, giống như đã bàn bạc từ trước. 

Điều này khiến Quý Chiêm Quân hoảng sợ, ông †a có thể thấy trước rằng nếu chuyện này không được xử lý đúng cách thì nhà họ Quý chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng nặng nề, sợ rằng đến lúc đó nhà họ Quý sẽ thực sự kết thúc.

Những người hóng hớt xung quanh đều rất phấn khích, cốt truyện có thể nói là tréo ngoe, không ai có thể nghĩ rằng Tuyên Hoàng vốn yếu thế cuối cùng lại trực tiếp đè bẹp nhà họ Quý.

Vốn dĩ họ cho rằng Tuyên Hoàng là người ăn bám nhà họ Quý, không ngờ ngược lại, xuất thân của Tuyên Hoàng này còn mạnh hơn cả nhà họ Quý, người ta sao có thể ăn bám được nhà họ Quý được?

“Những...những người này không phải là anh tìm đến đấy chứ?”, Nam Cung Yến vốn vẫn đang lo lắng cho Tuyên Hoàng nhìn thấy cảnh này, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc hỏi.

"Anh không tìm những người này, nhưng có lế họ được anh Tăng tìm đến. Không ngờ anh ta lại làm phô trương đến vậy".

Trần Triệu Dương bất lực läc đầu, anh chỉ vừa nói với anh Tăng một câu, nhưng cũng không bảo anh ta làm thành thế này.

Có điều, hiệu quả như nhau, bằng cách này, anh muốn xem thử còn ai dám làm trò khỉ gì nữa. 

Quý Chiêm Quân lúc này sắc mặt xanh mét, rất nhiều người có địa vị cao lại gọi Tuyên Hoàng là cô chủ, đây chỉ đúng là đánh vào mặt Quý Chiêm Quân ông ta, đánh vào mặt nhà họ Quý.

Suy cho cùng, Quý Chiêm Quân vừa nói xong, bắt Tuyên Hoàng lạy ba lạy trước khi vào nhà Quý.

Tuyên Hoàng lúc này mới bình tĩnh lại, lập tức nhìn về phía Trần Triệu Dương, nếu ai có thể làm được chuyện này, thì chỉ có Trần Triệu Dương.
 
Chương 817


Khi nhìn thấy Trần Triệu Dương nháy mắt với mình, trong lòng cô ấy vô cùng cảm động.

Cô ấy không ngờ răng lúc đầu chỉ nói như vậy, Trần Triệu Dương thực sự lại làm cho mình nhiều chuyện như vậy.

“Quý Chiêm Quân, bây giờ ông nghĩ có thể ngăn cản tôi sao?”, sau khi Tuyên Hoàng biết Trần Triệu Dương đã làm những chuyện này cho cô ấy, cô ấy mới yên tâm.

Nếu đã vậy mà vẫn không thể vào được, thì thật có lỗi với sự sắp xếp của Trần Triệu Dương.

Vì vậy, cô ấy nhìn thẳng vào Quý Chiêm Quân và hỏi một cách thờ ơ, giống như một công chúa kiêu hãnh. 

"Cô ra vẻ gì mà ra vẻ? Nếu không phải dựa vào nhiều người giúp đỡ như vậy thì cô là cái thá gì? Chỉ dựa vào cô mà có thể vào được cổng nhà họ Quý tôi sao?", đôi mắt Quý Hiểu Hiểu càng lúc càng phẫn nộ và ghen tị. Khi Tuyên Hoàng vô cùng kiêu hãnh nói ra câu ấy, Quý Hiểu Hiểu không thể nhịn được nữa, trực tiếp hét lên.

"Đúng, cô là cái thá gì? Hôm nay dù cho cô có vào được cổng nhà họ Quý, cũng không phải dựa vào bản lĩnh của mình mà bước vào".

Quý Thanh cũng tức giận hét lên. Anh ta đương nhiên không cam tâm. Anh ta sắp khiến Tuyên Hoàng nếm mùi sỉ nhục, không ngờ nửa chừng lại mọc ra nhiều kẻ ngán đường như vậy.

"Hai đứa im đi", Lý Chiêm Quân vốn dĩ tức giận, còn chưa kịp ngăn cản con trai và con gái. Kết quả là con trai và con gái của ông ta lại nói ra những câu như thế này.

Quả nhiên, sau khi Quý Thanh và Quý Hiểu Hiểu nói một tràng như vậy, những người đứng đằng sau Tuyên Hoàng đột nhiên ngẩng đầu lên và nhìn Quý. Thanh và Quý Hiểu Hiểu một cách dữ dăn, như muốn ăn tươi nuốt sống.

"Cháu Tuyên Hoàng, cháu tới chúc sinh nhật ông, chuyện này đương nhiên không thành vấn đề, vào trong đi". 

Răng của Quý Chiêm Quân gần như bị nghiền nát, nhưng ông ta vẫn nói với nụ cười trên môi.

"Sớm như vậy có phải tốt hơn không. Làm khó coi như vậy, giờ thì mất hết cả mặt, lỗ biết bao nhiêu”, Tuyên Hoàng hừ lạnh, sau đó chế nhạo nói.

Nghe những gì Tuyên Hoàng nói, ba người nhà họ Quý chỉ có thể nghe, lửa giận trong lòng sắp tuôn ra, nhưng vẫn không dám phát tát.

"Phụt... "Haha..."

Mọi người xung quanh nghe Tuyên Hoàng nói xong đều phá lên cười, lúc này cũng chẳng buồn xem nhà họ Quý có quyền thế không, nhà họ Quý thật sự mất mặt quá rồi.

Sau đó, Tuyên Hoàng và Trần Triệu Dương ba người bước vào trong, Đổng Thiên Hải, Phương Minh Sinh và những người khác theo sát phía sau.

"Tuyên Hoàng, khẩu khí của em thật sự rất mạnh", Nam Cung Yến bước tới, năm lấy tay Tuyên Hoàng cười nói.

"Chị Yến, chị không biết đấy thôi. Vừa rồi em lo muốn chết. Anh rể đã đánh một trận lớn như vậy, cũng không nói với em một tiếng, làm em sợ gần chết", Tuyên Hoàng đối mặt với Trần Triệu Dương và Nam Cung Yến, ngay lập tức thể hiện cử chỉ của cô gái nhỏ, võ ngực và nói với một nỗi sợ hãi kéo dài trên khuôn mặt.

"Haha... Vậy em làm rất tốt đấy, chị thực sự không biết gia tộc nào mà lại có thể nuôi dạy nên một cô gái nhỏ như em", Nam Cung Yến cười nói. Mặc dù cô đã nghe Trần Triệu Dương và Tuyên Hoàng nói về nhà họ Tuyên trước đó, nhưng cô không biết nhà họ Tuyên là như thế nào.

"Chị Yến, đợi tiệc sinh nhật xong xuôi rồi em sẽ nói với chị", Tuyên Hoàng nhìn Nam Cung Yến với vẻ xấu hổ, dù sao thì cô ấy cũng không có ý định che giấu.
 
Chương 818


Phía sau bọn họ có một đám người vây quanh, ba người bọn họ đi tới phòng khách chính của bữa tiệc mừng thọ. Lúc này phòng khách chính của tiệc đã kín người ngồi, hiển nhiên những người này đã tới nhà họ Quý từ lâu, cũng là muốn thể hiện một chút thành ý.

“Chúng ta đi tìm một chỗ ngồi xuống đi”, nhìn thấy phòng khách chính của bữa tiệc mừng thọ đã được ngồi kín, chỉ có một cái bàn còn thừa vài chỗ phía bên phải trong góc, lúc này ba người họ mới đi về hướng đó.

Mà đám người Đổng Thiên Hải và Phương Minh Sinh nhận được mệnh lệnh của Trần Triệu Dương, sau khi đi tới phòng khách chính của tiệc mừng thọ, bọn họ lập tức phân tán nhau ra ngồi khắp nơi, không ngồi chung một chỗ với ba người Trần Triệu Dương.

Ba người Trần Triệu Dương đến nhưng cũng không thu hút sự chú ý của mọi người, dù sao thì người đến người đi quá nhiều. Cho dù có người kinh ngạc vì khuôn mặt xinh đẹp của Nam Cung Yến và Tuyên Hoàng nhưng ở trong trường hợp này căn bản là không có ai dám làm ra chuyện gì.

Nhưng thật ra sau khi đám người Đổng Thiên Hải và Phương Minh Sinh đi tới thì đã có người đi theo chân bọn họ đi chào hỏi, nói chuyện hàn huyền. Rõ ràng bọn họ đều coi tiệc mừng thọ là nơi kết nối các mối quan hệ, nơi kết giao với các nhân tài.

“Chờ một lát nữa, chúng ta để quà tặng lại, sau đó lập tức rời đi chứ em không thích bầu không khí như vậy”, Tuyên Hoàng nhìn những vị khách ở xung quanh, còn có những người nhà họ Quý là chủ trì đang bận rộn ở mấy cái bàn quanh đó, trong lòng Tuyên Hoàng cảm thấy không thoải mái.

“Được rồi, chờ đến khi người được chúc thọ đi ra ngoài, em dâng quà lên tặng xong thì chúng ta sẽ đi ngay lập tức”, đương nhiên Nam Cung Yến nhìn ra được nỗi bất an của Tuyên Hoàng. Lúc này cô nắm lấy tay cô ta, an ủi nói.

Quý Chiêm Quân là gia chủ nhà họ Quý nhưng thật ra cũng không đến phòng khách chính của tiệc mừng thọ, dù sao thì chuyện vừa rồi thật sự là quá mất mặt. Bọn họ không muốn bị người khác chế giễu vào lúc này.

Mà Tạ Thu cũng vào theo, khi anh ta liếc nhìn ba người Trần Triệu Dương, trong mắt anh ta mang theo sự kiêng ky nồng đậm, đã không còn dáng vẻ kiêu ngạo lúc đứng ở cửa ra vào trước đó nữa.

Con người cũng được chia thành các loại khác nhau, nếu Tuyên Hoàng có thể có mối quan hệ giao. thiệp như vậy thì địa vị cô ta phải cao quý đến mức nào, chỉ sợ người đàn ông duy nhất trong ba người cũng không hề đơn giản.

Sớm biết vậy thì anh ta đã không ló mặt ra, kẻ nổi tiếng thì càng dễ bị ghen ghét, lúc này trong lòng anh ta tràn ngập sự hối hận. Sau khi dâng quà tặng xong anh ta phải nhanh chóng rời đi, cũng không muốn sau khi tiệc mừng thọ kết thúc lại bị mất mặt thêm lần nữa.

Đương nhiên Trần Triệu Dương cũng nhìn thấy Tạ Thu, khi anh nhìn thấy ánh mắt né tránh kia của anh ta thì lập tức hiểu rõ, đối phương đã không còn kiêu ngạo nữa rồi nên anh cũng lười dây dưa với một tên hề nhảy nhót như vậy.

Sau khi phòng khách chính đã ngồi đầy, người nhà họ Quý bắt đầu theo thứ tự đi vào phòng.

“Cảm ơn mọi người đã tới tham dự tiệc mừng thọ bảy mươi tuổi của ông cụ nhà chúng tôi, xin mời ông cụ lên sân khấu”, đúng lúc đó, Quý Chiêm Quân đi lên, trên mặt mang theo một nụ cười, ông ta nói.

Giống như chuyện vừa phát sinh ở cửa ra vào không ảnh hưởng gì đến ông ta, chỉ là mỗi khi ánh mắt của ông ta quét qua đám người Trần Triệu Dương thì đều mang theo sự lạnh lẽo.

Rõ ràng với tính cách của Quý Chiêm Quân thì không có khả năng quên đi chuyện vừa rồi, chỉ là tiệc mừng thọ của ông cụ còn quan trọng hơn, ông  a không thể bởi vì chuyện vừa rồi mà làm chậm trễ chuyện lớn của ông cụ.

Rất nhanh sau đó, Quý Thanh và Quý Hiểu Hiểu đã đỡ một ông lão tóc trẳng đi vào trong đại sảnh, tâm trạng của ông cụ không được tốt cho lắm, hơn nữa cũng không thích tiệc mừng thọ này.

Thấy ông cụ đi đến, Tuyên Hoàng lập tức kích động đứng lên, chỉ là trong mắt còn lộ ra vẻ đau lòng.

Cô ta không ngờ rằng ông nội thứ hai đã già như thế, đến bước đi còn cần người nâng đỡ, thật sự là bất ngờ ngoài sức tưởng tượng của cô ta.

Phải biết răng ông nội của cô ta bây giờ càng già càng dẻo dai, vậy mà ông nội thứ hai lại có cảm giác giống như người già đang gần đất xa trời.
 
Chương 819


Nhìn thấy Quý Vân Hải xuất hiện, Trần Triệu Dương nhíu mày, bởi vì anh cảm nhận được bầu không khí lạnh lếo ở trên người Quý Vân Hải, anh nhìn thấy màu xanh ở mí mắt của ông ta thì lập tức hiểu rõ.

Người nhà họ Quý nhanh chóng đỡ Quý Vân Hải ngồi lên ghế chủ tọa, chỉ có điều là có cảm giác ông ta khá buồn ngủ.

Sau đó mọi người lần lượt đi tới dâng lên những quà tặng có giá trị không nhỏ, chỉ có điều Quý Vân Hải còn không thèm nhìn lấy một cái, chỉ có Quý Chiêm Quân và người nhà họ Quý lên ứng phó.

Đến các khách mời cũng đều cảm thấy có chút kỳ quái. Rõ ràng tất cả mọi người đều cảm thấy Quý Vân Hải hơi là lạ, chỉ có điều chủ của bữa tiệc mừng thọ này vẫn còn ở bên trên nên không ai dám nói ra điều gì.

“Anh Quý, anh làm sao vậy? Tổ chức tiệc mừng thọ mà sao lại có dáng vẻ ỉu xìu như vậy chứ?”, một ông lão có tuổi tác không khác mấy so với Quý Vân Hải đi tới, ra hiệu cho con cháu của mình dâng quà lên.

Người khác không dám nói nhưng mà ông ta lại không quan tâm đến chuyện này.

“Ông Hạ, tại sao ông lại đích thân tới đây, mời ngồi”, nhìn thấy người tới, sảc mặt Quý Chiêm Quân lập tức biến đổi, mặc dù ông ta mời Hạ Thanh Minh đến nhưng vốn dĩ ông ta không hề hy vọng Hạ Thanh Minh sẽ tới.

Phải biết rằng Hạ Thanh Minh và ông cụ nhà ông ta là bạn thân, hơn nữa cho tới tận bây giờ, Hạ Thanh Minh vẫn là một người cương trực thẳng thắn, có lời gì thì sẽ nói ra lời đó, không quanh co. lòng vòng. 

“Tôi và anh em của mình nói chuyện còn có phần của anh sao? Đi sang một bên”, Hạ Thanh Minh bỗng quay sang trừng Quý Chiêm Quân, sau đó cất bước lớn đi tới trước mặt Quý Vân Hải.

“Đi gọi bác sĩ Lý tới đây”, Hạ Thanh Minh cũng mặc kệ bây giờ đang ở trong trường hợp nào, với địa vị là ông cụ nhà họ Hạ, Hạ Thanh Minh ông có quyền làm như vậy.

Sắc mặt của Quý Chiêm Quân và đám người nhà họ Quý đều vô cùng khó coi, bọn họ không ngờ rằng Hạ Thanh Minh lại gọi bác sĩ đến vào lúc này, lế nào ngay cả tiền mời bác sĩ nhà họ Quý cũng không có để mời đến hay sao?

Mà những vị khách xung quanh nhìn thấy hành động của Hạ Thanh Minh thì lập tức đều lộ ra vẻ mặt rất hứng thú, dù sao thì Hạ Thanh Minh cũng làm chuyện mà bọn họ không dám làm. Bọn họ cũng rất tò mò rốt cuộc Quý Vân Hải này bị làm sao?

Mãi cho tới bây giờ, Quý Vân Hải vẫn không có phản ứng gì như cũ, vẫn là dáng vẻ buồn ngủ, ánh mắt hơi dại ra, căn bản là không phản ứng lại với lời nói của Hạ Thanh Minh.

“Anh rể, ông nội thứ hai của em thế nào vậy? Không phải là đổ bệnh chứ?”, nhìn thấy dáng vẻ của ông nội thứ hai, Tuyên Hoàng lập tức trở nên gấp gáp, lúc này quay đầu lại hỏi Trần Triệu Dương.

“Ông ấy không bị bệnh”, Trần Triệu Dương lắc lắc đầu, mặc dù anh biết rõ chuyện của Quý Vân Hải nhưng anh không thể khiến cho Tuyên Hoàng lo lắng như vậy được. Lúc đầu anh định quay đầu mặc kệ rồi nhưng sau đó lại muốn giúp Quý Vân Hải trị liệu một chút.

“Không bị bệnh, vậy tại sao ông ấy lại như vậy?”, Tuyên Hoàng vừa nghe Trần Triệu Dương nói không bị bệnh thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại vô cùng lo lắng mà hỏi lại.

Trần Triệu Dương còn chưa kịp nói chuyện thì một bác sĩ mặc áo dài trắng đi vào, tuổi của vị bác sĩ này cũng không lớn lắm, chỉ hơn ba mươi tuổi, thể nhưng trong mắt anh ta lại mang theo một chút kiêu ngạo.

Chỉ có điều người ở đây không giàu sang thì cũng cao quý, sự kiêu ngạo của anh ta cũng không dám thể hiện ra ngoài quá nhiều.

“Bác sĩ Lý, anh nhìn ông ấy hộ tôi một chút, rốt cuộc là như thế nào?”, Hạ Thanh Minh nhìn người vừa tới, lúc này ông ta mới dặn dò anh ta.

“Vâng thưa ông Hạ”, Lý Ba gật đầu, lúc này mới đi tới bên cạnh Quý Vân Hải, chuẩn bị tiến hành kiểm tra cho ông ta.

“Ông Hạ, đây chính là tiệc mừng thọ của bố tôi, chúng ta làm như vậy có vẻ không được tốt lắm đâu”, lúc này Quý Chiêm Quân đi qua, ngăn cản Lý Ba đang muốn làm kiểm tra, nói với Hạ Thanh Minh.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom