Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 1220


"Rõ thưa đại cal", được lệnh của Trần Triệu Dương, "Tật Phong và những người khác lập tức u sầu, họ quen dùng vũ khí nóng hơn vì dù sao cũng đã dùng cả nửa đời ngư: Ï

Nhưng rồi họ cũng thành thật đi chọn vũ khí cho mình dùng, dù anh nói vậy nhưng đây cũng là trận chiến sinh tử, chuẩn bị kỹ cũng không thừa.

Thế nên họ chuẩn bị không ít vũ khí mình quen dùng, Trần Triệu Dương biết nhưng không ngăn cản.

"Xuất phát thôi, để xem tên Thái Phổ này bản lĩnh đến đâu mà dám uy hiếp người của tôi", anh hừ lạnh mang bọn Tật Phong ra ngoài.

Còn nhóm ba người Nam Cung Yến thì ngồi trên một chiếc xe bọc thép, người lái là người được La Sâm cử đến, hiển nhiên ông ta cũng biết chuyện này. Ý tưởng ban đầu của La Sâm là đàm phán với Thái Phổ xem có thể mang Giang Tử Phong về được hay không.

Nhưng Trần Triệu Dương không đồng ý, bất kỳ kẻ nào dám chọc đến người của Huyết Lang đều phải chịu hậu quả nặng nề.

Chưa kể, Thái Phổ này vốn dĩ đã chết một lần, may. mắn còn sống nên lén tìm một nơi mà sống qua ngày, bây giờ dám chọc giận Huyết Lang lần nữa, nếu họ để yên thì sau này không biết có bao nhiêu người sẽ làm ra chuyện tương tự.

Bởi vậy không thể nhẹ nhàng bỏ qua cho kẻ khơi dòng chuyện này được, phải cho tất cả mọi người biết rằng động vào anh thì được, nhưng động vào người của anh thì phải chuẩn bị tinh thần đón nhận sự trả thù điên cưồng.

Biết được ý của anh, La Sâm thở dài, đương nhiên ông ta biết quy tắc của Huyết Lang là có thù tất báo. Thái Phổ này đúng là ngu hết chỗ nói, động vào ai không động lại động vào sát tinh này.

Không lâu sau đó, Trần Triệu Dương cùng với người của mình đi đến một nhà máy hoang ở ngoại ô phía tây thành phố, nhìn từ bên ngoài thì đó chỉ là một nhà máy cũ kỹ, nhưng ai là người của thủ đô nước Brosso đều biết đây là đại bản doanh của Thái Phổ.

Từng có người muốn thế chỗ hắn ta nên dẫn hơn một ngàn người võ trang đầy đủ đến tấn công, cuối cùng ai đi vào gần như đều chết sạch, số người trốn ra được chưa đến một trăm.

Mà những người thoát nạn thì lại ngậm miệng không tiết lộ một lời về chuyện này, không một ai biết trong đó. rốt cuộc có gì nhưng đều hiểu rằng đó là một thứ gì rất kinh khủng.

Từ đấy, không còn ai dám nhằm vào căn cứ của Thái Phổ.

Thế lực của hắn ta cũng ngày một phát triển và lớn mạnh, cuối cùng hình thành cục diện một thế lực kiểm soát cả thành phố hôm nay. 

Trần Triệu Dương vừa nhìn nhà máy hoang vừa nghe Hắc Tử báo cáo thông tin liên quan đến Thái Phổ hiện giờ.

"Không phá được chẳng qua là vì sức tấn công không đủ mà thôi, đừng so sánh mấy người già yếu kia với Huyết Lang chúng ta, không xứng đâu!", Trần Triệu Dương hừ lạnh, bộc phát khí thế ra ngoài.

"Đại ca, cuối cùng bọn em cũng được gặp lại mặt này của anh!", cảm nhận được khí thế phát ra từ anh, Tật Phong và các thuộc hạ tức khắc kích động.

Từ khi đại ca không từ mà biệt, họ như bầy rắn mất đầu vậy, liều mạng làm nhiệm vụ để giữ được uy vọng khi Trần Triệu Dương còn ở.

Hiện giờ được thấy anh bộc phát khí thế trở lại, sao họ có thể không kích động được?

"Đi thôi", nhìn nhà máy hoang trước mắt, Trần Triệu Dương cười lạnh dẫn đầu đi vào.

€ó người thấy được bọn họ vào trong, giật mình quay video.
 
Chương 1221


Chờ họ tiến vào trong hết rồi, người này mới đăng video vừa quay được lên diễn đàn của vùng.

Anh ta còn viết dòng trạng thái rất ngang ngược: "Lại có nhóm chán sống vào nhà máy hoang của Thái Phổ thám hiểm". 

Bài viết này lập tức dẫn đến cuộc tranh luận nảy lửa ở bản địa, dù sao tất cả những người địa phương đều biết Thái Phổ là một kẻ tàn nhãn.

Nhà máy hoang của hắn ta cũng rất thần bí, rất nhiều người mạnh sau khi tiến vào đều mất hút trong đó, nghe nói hiện tượng này cũng xảy ra với đội ngũ một ngàn người được võ trang đầy đủ đi vào đầu tiên.

Mà bây giờ lại chỉ có năm người lẻ loi, thế không phải tự tìm chỗ chết thì là gì?

Người ngoài suy đoán rất tiêu cực về nhóm Trần Triệu Dương, còn có người mở sòng trên mạng rằng liệu năm người này có thể thành công đi ra hay không.

Nhưng ai cũng cược không, cho dù có một hai người cược có thì tiền cược cũng chỉ là một đồng đáng thương, chuyện này càng khiến cư dân mạng cười to hơn, rõ ràng đây là trò đùa của người đã đặt cược.

"Thậm chí cho dù tỷ lệ thành tiền cược có được tăng lên một trăm với một thì cũng không có ai đặt.

"Hai người nhìn này, có phải đầu óc bọn này có vấn đề hết rồi không? Chẳng có ai cược cho chúng ta cải", trên xe, Julia cầm điện thoại đột nhiên la lên.

Nhóm Nam Cung Yến không tham gia vì không có kinh nghiệm chiến đấu, đi vào chỉ kéo chân sau mà thôi.

"Hả? Có chuyện đó nữa à?", nghe Julia nói vậy, hai người nhanh chóng góp đầu vào nhìn diễn đàn, vừa xem đã tức hộc máu.

"Nếu bọn này đã chắc chắn như thế thì chúng ta phải cho họ một bài học khó quên thôi!", dù gì cũng là tổng giám đốc, Nam Cung Yến đảo mắt nghĩ ra một sáng kiến.

"Làm gì vậy?", Julia và Iris nghe cô nói vậy thì vội vàng hỏi.

"Lại đây, tôi nói cho", Nam Cung Yến giảo hoạt cười nói.

Cùng lúc đó, nhóm của Trần Triệu Dương vừa vào. nhà máy hoang đã đến trước cái giếng, đây là lối đi duy nhất dẫn đến lòng đất.

Trước khi đi, Hắc Tử đã hack hết camera theo dõi ở đây, so với kỹ thuật của hacker này thì lớp bảo vệ của những người kia thật sự quá thấp kém.

"Ơ?", Trần Triệu Dương đang định xuống giếng thì đột nhiên cảm nhận được trên cái nắp giếng có gì đó.

"Để tôi", anh ngăn Cẩu Tử lại, vung tay tung ra một luồng kình khí lật nắp giếng lên.

Thấy hành động này của anh, Tật Phong và những người khác giơ ngón cái lên, trong mắt hiện ra sự ngưỡng mộ.

Kinh khí ngoại phóng là năng lực chỉ võ giả Tiên Thiên mới có, nếu họ cũng có năng lực ấy thì sau này thực hiện nhiệm vụ chắc chắn sẽ làm ít công to.

"Được rồi, khỏi hâm mộ, đằng nào đến cảnh giới Tiên Thiên thì các cậu cũng có năng lực này mà. Đi tóm con chuột nhắt đó ra thôi", Trần Triệu Dương mỉm cười, dẫn đầu nhảy xuống giếng.

Những người còn lại cũng nhảy vào theo. Có anh mở đường, họ có thể yên tâm nhảy xuống mà không cần lo lắng sẽ có mai phục.

Ngay lúc nhóm Trần Triệu Dương tiến vào thì Thái Phổ cũng nhận được tin, lúc này hắn ta đang ở trong hang ổ của mình hưởng thụ, hay tin cũng không hoảng hốt.

"Có năm người thôi mà cũng dám xông vào địa bàn của tao, khinh thường tao hay tao bây giờ không có tính uy hiếp thế?", Thái Phổ đang nằm trên ghế mềm cười lạnh, tia sáng sắc lạnh lóe lên trong mắt, khuôn mặt của hắn ta lại càng đáng sợ hơn, toàn là vết phỏng nên trông rất dữ tợn.
 
Chương 1222


“Đại ca, chúng ta có cần phải giết bọn chúng không?”, một người đàn ông có đôi mắt u ám bên cạnh Thái Phổ mở miệng hỏi.

“Cậu là đồ ngu hả? Đương nhiên là phải giết, nhưng mà tôi không muốn để cho bọn chúng chết dễ dàng như vậy, tôi muốn cái chết của chúng nó phải có chút giá trị, tiện thể cảnh cáo những người muốn chống lại Thái Phổ tôi", Thái Phổ vốn đã rất xấu xí, cười lên như vậy càng thêm dọa người, chỉ là trong đôi mắt hắn ta tràn ngập sát khí.

“Đại ca, kế hoạch thật tuyệt, vậy tôi sẽ đưa vào rồi bắt đầu buổi phát sóng trực tiếp, để cho những tên đang ở trên mạng chuẩn bị xem náo nhiệt biết được kết cục. khi chống lại chúng ta”, hai mắt tên thuộc hạ sáng ngời, hưng phấn nói.

“Thằng nhóc ngươi quả là có đầu óc, phát sóng trực tiếp đi, đi thôi, tìm cho tôi vài cái nữa phát sóng cùng lúc, để nhìn được từ nhiều góc độ khác nhau”, Thái Phổ vừa nghe vậy thì sáng cả mắt, vô cùng hài lòng với ý tưởng này của thuộc hạ.

“Vâng, đại ca, tôi sẽ đi chuẩn bị ngay, anh có thể dùng cái này để xem buổi phát sóng trực tiếp của chúng ta”, gã thuộc hạ kia được Thái Phổ khen, mặt mày hớn hở, liền mở phần mềm phát sóng trực tiếp trên di động của mình ra, điều chỉnh thành phòng phát sóng trực tiếp cá nhân của gã ta.

“Đi đi, nhớ phải tàn nhãn một chút, nếu không thì không thể đánh phủ đầu được”, Thái Phổ suy nghĩ một chút, sau đó dặn dò.

“Đại ca, anh cứ yên tâm đi, tôi rất thành thạo về phương diện này, đợi đến phút cuối cùng tôi sẽ để anh tự mình ra tay giải quyết mấy con cá tạp nham này”, gã thuộc hạ kia cười nham hiểm, cầm thiết bị phát sóng trực tiếp đi ra ngoài.

Ngay khi đoàn người Trần Triệu Dương đi qua thông đạo, vào sâu xuống phía dưới, trước mặt bọn họ hiện ra một công trình kiến trúc ngầm vô cùng khổng lồ, nhìn kiểu dáng này, hẳn là công trình đã tồn tại rất lâu đời rồi.

Trần Triệu Dương dùng đôi mắt xuyên thấu nhìn lướt qua, phát hiện thông đạo dưới lòng đất này thật sự nhiều vô cùng, hơn nữa cho dù anh có đôi mắt xuyên thấu cũng không có cách nào tra xét được tất cả các thông đạo.

Trách không được có người kêu gọi cả mấy ngàn người đi vào nơi này nhưng lại chẳng có mấy người ra được, chỉ cần những thông đạo này đã đủ khiến người ta bị hãm sâu trong này.

“Chuyện này chắc là do Cửu Cung Bát Quái trận gây ra”, đi được một lúc, Trần Triệu Dương đột nhiên cảm thấy tuyến đường này nhìn có chút quen mắt, trong lòng vừa động liền nhớ ra.

“Đại ca, anh nói cung điện dưới lòng đất này là của người Hoa Hạ chúng ta sao?”, nghe được lời nói của Trần Triệu Dương, mấy người Tật Phong đều giật mình khiếp sợ, mở miệng hỏi. 

“Đúng vậy, tuy rằng công trình này mang đậm phong cách phương Tây nhưng xét theo hướng thông đạo của cung điện thì đây quả thật là Cửu Cung Bát Quái trận, chẳng trách nhiều người như vậy đi vào cũng không thể lấp đầy, nếu là Cửu Cung Bát Quái trận thì có thể giải thích rõ ràng rồi”.

Trần Triệu Dương nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận, đôi mắt xuyên thấu dựa vào sự hiểu biết của anh về Cửu Cung Bát Quái trận bắt đầu chuyển động.

“Quả thế”, sau khi Trần Triệu Dương cảm nhận một phen, trong lòng đã có ý tưởng.

Xem ra, chắc là Thái Phổ đã nắm giữ một phần phương pháp di chuyển của Cửu Cung Bát Quái Trận, nếu không thì hắn ta chẳng thể sử dụng nơi đây làm căn cứ được.

Chẳng qua, e rằng Thái Phổ chẳng bao giờ nghĩ đến người mà hắn ta phải đối mặt lần này chính là người Hoa Hạ có thể hiểu được Cửu Cung Bát Quái trận, có lẽ chính Thái Phổ còn không biết nơi đây do Cửu Cung Bát Quái trận tạo thành đấy chứ.

“Hử? Có người đến, cẩn thận”, trong lúc Trần Triệu Dương dò xét bỗng cảm nhận được có vài người xuất hiện, đang đi dọc theo thông đạo này đến đây.

“Quả nhiên là không hiểu”, Trần Triệu Dương nhìn thấy lộ tuyến di chuyển của những người này thì lắc đầu, Cửu Cung Bát Quái trận này không có phương pháp di chuyển tương đồng, mỗi một phương pháp đều khác biệt.

Đương nhiên, phương pháp di chuyển khác nhau cũng dẫn đến hiệu quả khác nhau, xem ra những người này đã chọn phải phương pháp khó khăn nhất, quãng đường cần đi càng nhiều càng mất nhiều thời gian.
 
Chương 1223


“Đi, trước tiên cứ chơi với bọn chúng một chút đã”, Trần Triệu Dương nhìn lộ trình của những người phía sau, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh, sau đó trực tiếp dẫn đường trước, đi trong thông đạo, xuyên qua hết cánh cửa này đến cánh cửa khác.

“Tật Phong, cậu đi chơi đùa với bọn họ một lát đi, chú ý trước đừng giết người”, Trần Triệu Dương nhỏ giọng phân phó Tật Phong.

“Đại ca, chúng em không thể đi được sao?”, nghe Trần Triệu Dương nói, nhóm Hắc Tử cảm thấy bị phân biệt, hơi bất mãn nói.

“Được thôi, khi nào các cậu luyện Tiêu Dao Bộ đến trình độ của cậu ta thì tôi sẽ cho các cậu đỉ”, Trần Triệu Dương không quay đầu, tức giận đáp.

“Được rồi", nghe Trần Triệu Dương trả lời, cả ba người bọn họ đột nhiên cảm thấy buồn bực, dù sao trình độ của Tật Phong ở Tiêu Dao Bộ quả thật không phải là thứ bọn họ có thể so sánh.

"Đại ca, mọi người cứ chờ xem kịch vui đi”, nghe Trần Triệu Dương phân phó, Tật Phong đáp lại một câu, sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi này. 

“Đi về bên phải, đi qua hai cánh cửa rồi quẹo trái là sẽ nhìn thấy bọn chúng, chú ý che giấu chính mình”, Trần Triệu Dương mở toàn bộ đôi mắt xuyên thấu, sau đó truyền âm cho Tật Phong.

“Đại ca, làm sao anh biết được vị trí của Tật Phong?”, bọn họ nhìn bộ dáng lẩm bẩm của Trần Triệu Dương, nhất thời có chút kinh ngạc.

“Đây là Cửu Cung Bát Quái trận, cho dù nhắm mắt tôi cũng có thể đi ra ngoài, có gì khó đâu chứ? Huống chỉ, sáu giác quan của võ giả nhạy bén hơn người bình thường rất nhiều, nghe thanh minh vị thì sẽ biết được vị trí của bọn họ thôi”, đương nhiên Trần Triệu Dương không thể để lộ chuyện đôi mắt xuyên thấu của mình, cho dù là anh em cũng không được.

Nhưng mà những lời Trần Triệu Dương nói cũng đều là thật, khi võ giả đạt đến một trình độ nhất định quả thật có thể nghe được thanh minh vị, hơn nữa anh rất quen thuộc với Cửu Cung Bát Quái trận, tự nhiên có thể nói như vậy.

Nghe Trần Triệu Dương trả lời, cả ba người đều lộ ra vẻ mặt bội phục, kỹ năng như vậy quả thật quá đẹp trai rồi.

“A... Ai đó?”

“Có quỷ!"

“Nổ súng, mau nổ súng”. 

Từ phía sau, cách đó không xa truyền đến những tiếng kêu kích động, sau đó là một tràng âm thanh bắn phá của súng máy, sau đó nữa thì không còn tiếng động gì.

“Đại ca, em về rồi", Tật Phong đột nhiên chui ra từ một thông đạo phía sau, trong tay còn cầm một thiết bị phát sóng trực tiếp.

“Đại ca, bọn người kia thật hay, vậy mà lại muốn phát sóng trực tiếp cảnh hành hạ chúng ta đến chết, chúng ta phải làm gì tiếp theo đây?”, Tật Phong cầm thiết bị phát sóng trực tiếp nói với Trần Triệu Dương, chẳng qua buổi phát sóng trực tiếp đã bị tạm dừng.

“Phát sóng trực tiếp? Có chút thú vị, nếu bọn chúng đã muốn danh tiếng như vậy thì chúng ta cứ thanh toàn cho họ đi, khiến cho bọn chúng hoàn toàn nổi tiếng”, Trần Triệu Dương cười lạnh, ra hiệu cho bọn họ đội mũ lên đầu, sau đó lại mở lại phòng phát sóng trực tiếp.

Ngay khi anh mở lại phòng phát sóng trực tiếp, nháy mắt đã có vài nghìn người truy cập vào, đều là người của quốc gia Brosso, dù sao đây chỉ là một cái diễn đàn của một quốc gia nhỏ, nhưng lượng người truy cập vẫn không ngừng tăng lên.

Vừa mới mở phòng phát sóng trực tiếp đã có người dẫn đầu hò hét, hiển nhiên đối với những chuyện vừa rồi bọn họ cũng chẳng biết rõ ràng, điều duy nhất họ biết chính là thuộc hạ của Thái Phổ có vẻ đã gặp phiền toái rồi.
 
Chương 1224


“Xin chào các bạn thân mến, tiếp theo đây buổi phát sóng trực tiếp sẽ do tôi phát cho mọi người”, Tật Phong che mặt, bộ dáng rất quen thuộc nói vào thiết bị phát sóng trực tiếp.

“Tôi là ai sao? Ha ha, chính là người đến giết Thái Phổ.

“Các bảo bối, tiếp theo tôi sẽ để cho mọi người chiêm ngưỡng bên dưới công xưởng của Thái Phổ có gì nhé?”

“Có vẻ như tất cả mọi người đều tò mò lắm nhỉ!”

“Mấy ngàn người truy cập vào đều không thoát ra, vậy rốt cuộc nơi này cất giấu huyền cơ gì đây?”

“Tiếp theo chủ bá tôi sẽ đưa mọi người đi xem ngay đây, nhưng mà không cần phải gửi phần thưởng đâu, bởi vì tôi là kẻ địch mà”.

Tật Phong nói rất có khí chất của chủ bá, thực tế cũng khiến nhân khí của cậu ta lập tức tăng vọt.

Nhìn thấy Tật Phong bày ra bộ dạng chọc ghẹo bảo bối kia, đám người Trần Triệu Dương đều cảm thấy rất bất đắc dĩ, nhưng cũng không có ngăn cản, cứ để cho. mọi người xem, cũng để cho bọn họ chứng kiến một chút, dám đắc tội Huyết Lang sẽ có hậu quả như thế nào.

“Xem ra các bảo bối đều rất tò mò chúng tôi là ai nhỉ?” 

“Thằng nhóc kia, cậu dám mắng tôi sao, đến đây, cho một cái thời gian địa điểm đi, chúng ta làm một trận?”

Lúc Tật Phong nói xong, súng tiểu liên trong tay đột nhiên bắn về phía trước vài cái, lập tức có vài người ngã xuống.

Vốn trong phòng phát sóng trực tiếp còn có người đang châm biếm bọn họ, vừa nhìn thấy chiêu thức của Tật Phong thì tất cả đều ngây ngẩn cả người, sau đó là một trận sùng bái gửi phần thưởng.

“Này này, tôi đã nói đừng có gửi phần thưởng mà, tài 1 khoản này không phải của tôi, cho dù có gửi phần thưởng thì cũng không phải là tiền của tôi mà”.

“Được rồi, cậu nói thời gian địa điểm hẹn đi, ai không đến chính là cô nhi”.

Tật Phong ở trong này vừa đi vừa cùng người xem Ì trong phòng phát sóng trực tiếp ầm ï cả lên.

Sắc mặt Thái Phổ lúc này vô cùng khó coi, bởi vì hắn †a không nghĩ rằng đối phương thật sự sẽ xông vào, hơn nữa dưới sự cản đường của thuộc hạ hắn ta, ở trong đại bản doanh của hắn ta, lại có thể kiêu ngạo đến mức mở buổi phát sóng trực tiếp, quả thực chính là không để hắn †a vào mắt.

Mà người đang cãi nhau cùng Tật Phong ở phòng phát sóng trực tiếp chính là Thái Phổ, lúc này hắn ta đã hoàn toàn bị chọc giận. 

“Người đâu, giết hết bọn chúng cho tôi, không cần giữ người sống", Thái Phổ biết rõ nếu cứ để sự tình tùy ý phát triển tiếp, cho dù cuối cùng hắn ta có thể bảo vệ được đại bản doanh thì danh tiếng cũng sẽ bị giảm đi, cho nên hắn ta phải lấy thế sét đánh không kịp bưng tai dẹp sạch đám người xâm phạm này.

“Ông Thái Phổ, tuy những người này che mặt nhưng mà vừa nhìn là biết bọn họ hiểu được trận pháp ở đây, nếu không thì đám thuộc hạ kia của ông cũng sẽ không bị chém giết dễ dàng như vậy. Vì vậy, tốt hơn hết là để tôi đi gặp bọn họ”, từ phía sau truyền đến một giọng nói lạnh lùng.

“Nhậm đại sư, có thật không? Nếu có Nhậm đại sư ra tay nhất định có thể bắt được người”, Thái Phổ vừa nghe đôi mắt lập tức sáng ngời, vội vàng nói.

“Tốt, vậy tôi sẽ thay ông đi gặp đám người này”, Nhậm đại sư gật đầu, trong mắt mang theo kiêu ngạo cùng lạnh nhạt đi ra bên ngoài.

Đúng vậy, Nhậm đại sư này chính là người lúc trước chữa bệnh cho La Sâm - Nhậm Viễn, không nghĩ đến tên Nhậm Viễn này có thể thoát được sự truy đuổi của thuộc hạ La Sâm, chạy đến tận đây. Hơn nữa, nhìn bộ dạng được coi trọng của Nhậm Viễn, chắc chắn anh ta vẫn giả tạo không kém.
 
Chương 1225


Nói trắng ra Thiên Thuật này chính là bịp bợm, sở dĩ Thiên Thuật không được gọi là mánh khóe lừa bịp bởi vì Thiên Thuật cao cấp hơn hẳn, đánh thẳng vào tâm của người ta. Cho dù Thái Phổ ngang ngược một cõi như vậy cuối cùng vẫn phải tâm phục khẩu phục anh †a.

Quả nhiên, với sự gia nhập của thuộc hạ Thái Phổ, buổi phát sóng trực tiếp ngày càng trở nên sôi động, người truy cập cũng ngày càng nhiều.

Vậy mà buổi phát sóng trực tiếp này lại không bị cấm, có thể nhìn thấy nước Brosso này đã miễn nhiễm với những cuộc chém giết đẫm máu thế này rồi. Hơn nữa, những người trong nước cũng đã quen thuộc, bọn họ không biết những nội dung như thế này phát sóng trực tiếp trên mạng có gì không ổn.

Đây chỉ có thể là nước Brosso, nếu đổi lại thành Hoa Hạ, đừng nói trường hợp phát sóng trực tiếp một buổi giết người quy mô lớn thế này, cho dù chỉ là đánh nhau hoặc chửi lộn linh tinh đã đủ bị cấm rồi, làm gì có chuyện ngày càng nhiều hơn chứ.

Trên đường đám Trần Triệu Dương đến đây, người chết trong tay bọn họ ít nhất phải hơn ba mươi người, hơn nữa đều là tỉnh nhuệ, suy cho cùng người có thể bảo. vệ nơi này không thể nào là kẻ yếu đuối được.

Cho dù là vậy thì sự xuất hiện của những người này cũng không mang đến chút phiền toái nào cho bọn Trần Triệu Dương, bọn họ nhẹ nhàng bâng quơ đã có thể giải quyết xong những kẻ này rồi.

Lúc này, Thái Phổ phái chừng vài trăm người đến, tất cả đều được trang bị vũ khí nóng tiên tiến nhất. Nhưng mà số lượng người ở trong thông đạo này căn bản chẳng phát huy được chút tác dụng nào, ngược lại còn  biến thành bất lợi.

Lúc này, trong phòng phát sóng trực tiếp nổ mạnh, người xem của buổi phát sóng trực tiếp đều ngây ngẩn cả người, màn hình chỉ có một màu 666...

Không còn bất kỳ ai dám nói đám Trần Triệu Dương không đủ lợi hại nữa, năm người chiến thắng mấy trăm người, đây chính là thần rồi.

“Có người quen đến đây”, có vài tiếng động truyền đến, vốn Tật Phong đang định nổ súng thì bị Trần Triệu Dương đè lại, chậm rãi đi tới.

“Hả? Có chút thú vị!”, vốn anh còn tưởng rằng Nhậm Viễn sẽ đi thẳng lại đây, kết quả vừa nãy anh ta lại rẽ vào một ngã rẽ khác rồi.

Cứ như vậy, anh ta định lợi dụng Cửu Cung Bát Quái trận để vòng ra phía sau đám Trần Triệu Dương, nếu bọn họ không có đề phòng, hoặc là không biết đối phương có thể hiểu được Cửu Cung Bát Quái trận này thì khẳng định đã bị hại rồi.

“Tôi đi bắt một con chuột, mọi người tiếp tục đi về phía trước đi, lát nữa tôi sẽ đi tìm mọi người”, Trần Triệu Dương cười lạnh, lúc trước không chú ý để Nhậm Viễn cao chạy xa bay, lần này không thể để cho anh ta trốn thoát nữa.

Đám người Tật Phong không chút do dự, trực tiếp chỉnh đốn rồi tiếp tục xuất phát đi về phía trước. 

Còn Trần Triệu Dương thì xoay người đi đến thông đạo bên cạnh, dựa theo chiều hướng này vừa lúc có thể vòng đến phía sau Nhậm Viễn.

Quả nhiên, sau khi đi qua vài cái thông đạo, Trần Triệu Dương dựa vào đôi mắt xuyên thấu đã nhìn thấy được đám người Nhậm Viễn.

Anh không chút do dự bắn vài phát, bắn chết người bảo vệ của Nhậm Viễn, do đó chỉ còn lại mình anh ta.

Nhậm Viễn kinh ngạc trợn tròn mắt, vừa nấy anh ta chủ động xin đi giết giặc chính là ỷ vào việc mình hiểu biết về Cửu Cung Bát Quái trận, vốn anh ta định từ phía sau đánh bất ngờ vào đám người Trần Triệu Dương, nhưng mà trăm triệu lần cũng không nghĩ tới đối phương lại có thể vòng ra sau lưng mình.

Mà điều quan trọng nhất là, những người Nhậm Viễn mang theo đều chết cả rồi, làm sao anh ta còn dám nhúc nhích nữa, liều mạng giơ hai tay lên, bày ra tư thế đầu hàng.

“Đừng giết tôi, tôi không cùng phe với bọn họ, làm ơn tha cho tôi đi”, hai tay Nhậm Viễn ôm đầu, quỳ rạp trên mặt đất, cả người hoảng sợ run rẩy, liều mạng hét lớn.

“Này, đứng lên mà nói”, Trần Triệu Dương tiến lên phía trước, đưa chân đá đá Nhậm Viễn, quát lên.

Nghe được lời nói của anh, trong lòng Nhậm Viễn đột nhiên vui vẻ, bởi vì đối phương đang nói ngôn ngữ của Hoa Hạ, thì ra là đồng bào của mình, vậy là được cứu rồi.

“Người một nhà cả mà, tôi cũng là người Hoa Hạ, là đồng hương đấy”, Nhậm Viễn lệ rơi đây mặt, nhưng khi anh ta nhìn thấy người trước mặt là ai thì trước mặt đột nhiên tối sâm, chút nữa là lăn ra ngất xỉu.
 
Chương 1226


Anh ta quả thật không nghĩ tới, tại sao thời điểm này lại gặp phải Trần Triệu Dương?

Lúc trước ở trên máy bay, nếu như không phải vì Trần Triệu Dương, anh ta đã không bị mắc kẹt ở trong thông đạo máy bay hơn hai mươi tiếng đồng hồ, đó quả thật là chuyện đau khổ nhất mà anh ta từng trải qua.

Sau đó lại đến sự việc ở trang viên La Phi, lúc ấy may mà anh ta chạy nhanh, nếu không, chỉ sợ ngay cả cái mạng cũng không còn.

Cho nên, trong suy nghĩ của anh ta, tất cả mọi chuyện đều là do Trần Triệu Dương gây nên, vì anh mà anh ta mới thất bại thảm hại như vậy, chẳng những không kiếm được tiền mà còn bị người ta truy đuổi giống như một con chó.

“Đúng vậy, đều là người Hoa Hạ, tất nhiên là nên giúp đỡ lẫn nhau. Yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho anh, nhất định sẽ làm cho anh cảm nhận được lòng nhiệt tình của người Hoa Hạ”, khoé miệng Trần Triệu Dương lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, vô cùng nhiệt tình nói.

“Mày đừng lại đây, nếu còn tiến thêm một bước, tao. sẽ nổ súng, a..", Nhậm Viễn quát lớn, anh ta nắm chặt khẩu súng trong tay, dứt khoát bắn một súng về phía Trần Triệu Dương.

“Leng keng...”

Thời điểm viên đạn bắn trúng người Trần Triệu Dương, một âm thanh trầm đục đột nhiên vang lên, viên đạn kia giống như được làm từ cao su, từ trên người Trần Triệu Dương nảy ra rồi rơi xuống đất.

“Đây..", nhìn thấy cảnh tượng này, Nhậm Viễn trợn tròn mắt, anh ta hoàn toàn không nghĩ tới kết quả sẽ thành ra như vậy.

Đây vẫn là con người sao?

Nhậm Viễn không tin vào quỷ thần, anh ta tiếp tục bóp cò, hàng loạt viên đạn bắn về phía Trần Triệu Dương, có viên nhắm thẳng vào đầu anh.

Tất nhiên là Trần Triệu Dương sẽ không tùy ý để cho những viên đạn kia bắn trúng người mình nữa, vừa rồi anh chỉ muốn thử nghiệm một chút, anh muốn xem xem  súng đạn có thể làm tổn thương cơ thể mình hay không mà thôi.

Tuy rằng kết quả của lần thử nghiệm này rất tốt, nhưng bị đạn bắn trúng vẫn rất đau đớn, anh cũng không phải là người có khuynh hướng thích bị ngược đãi.

Sau khi Nhậm Viễn bắn hết toàn bộ đạn trong súng, thấy Trần Triệu Dương vẫn lành lặn không chút thương tổn gì, anh ta đã muốn phát điên lên rồi.

Dùng máu thịt bình thường để chống lại súng đạn, dùng tốc độ nhanh đến doạ người để né tránh đường đạn bay.

Hai kỹ năng này là điều mà một người bình thường có thể làm được sao? 

“Mày...mày là người hay là ma quỷ? Mày...đừng tới đây”, Nhậm Viễn sợ hãi nhìn Trần Triệu Dương, trong lòng anh ta h: n không thôi, anh ta hối hận vì đã trêu chọc Trần Triệu Dương, đáng lẽ ra anh ta không nên chạy đến địa bàn của Thái Phổ, lại càng không nên chủ động xin đi giết giặc...

“Răng rắc..”, Trần Triệu Dương từng bước tiến lại gần, sau đó đạp một đạp khiến Nhậm Viễn ngã lăn trên mặt đất, sau đó đạp gãy một chân của anh ta.

“A... Chân của tôi”, Nhậm Viễn kêu la thảm thiết ôm chặt lấy chân của mình, ánh mắt của anh ta nhìn về phía Trần Triệu Dương tràn đầy sợ hãi.

“Thật ra, tôi chẳng có thành kiến gì đối với người của Hạ Cửu Môn cả, các người cũng chỉ là dựa vào bản lĩnh của mình để kiếm ăn mà thôi, nhưng mà, anh ngàn vạn lần không nên nhúng tay vào vũng nước đục này”, sở dĩ, Trần Triệu Dương ra tay độc ác như vậy không chỉ đơn giản là vì anh ta bắn anh mấy phát súng, mà còn là vì một nguyên nhân sâu xa khác, anh cảm nhận được trên cơ thể của Nhậm Viễn có mùi hương nhàn nhạt của linh dược.

Nói cách khác, Nhậm Viễn đã từng tiếp xúc với Giang Tử Phong, hơn nữa, Trần Triệu Dương còn ngửi thấy mùi máu tươi trên người anh ta, đây mới là nguyên nhân chính khiến anh xuống tay tàn nhãn như thế.

“Ý của mày là sao? Tên kia là người của mày?”, nghe được lời nói của Trần Triệu Dương, ban đầu Nhậm Phong còn có chút nghỉ hoặc, nhưng sau khi suy nghĩ  cẩn thận, anh ta đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.

“Cuối cùng thì anh cũng hiểu rõ rồi, Giang Tử Phong là người của tôi, linh dược mà cậu ấy mang đến cũng là của tôi, anh dám có ý đồ xấu xa với đồ của tôi, anh thử nói xem, tôi có thể tha mạng cho anh được hay không?”, Trần Triệu Dương cười lạnh, trong mắt hiện lên sát ý.

“Mày...mày muốn giết tao?”, ngay khi cảm nhận được ánh mắt của Trần Triệu Dương, trong lòng Nhậm Viễn đã trở nên hoảng hốt, anh ta biết, đối phương thực sự có ý định giết chết mình.

“Anh đừng giết tôi, tôi sẽ nói cho anh biết vị trí hiện tại của Giang Tử Phong, bất kể anh muốn làm gì tôi cũng sẽ phối hợp”, Nhậm Viễn luống cuống mở miệng.

“A? Nói cho tôi tất cả những gì anh biết”, Trần Triệu Dương không phản ứng gì, chỉ nhàn nhạt hỏi lại.
 
Chương 1227


“Cậu ta không sao cả, chỉ là chịu chút đau đớn trên da thịt thôi, linh dược trong tay cậu ta..., nói tới đây, Nhậm Viễn có chút ấp úng.

“Tiếp tục”, trong lòng Trần Triệu Dương khẽ dao động, sẽ không phải là tên khốn kia đã phá huỷ linh dược của anh rồi chứ?

“Linh dược đã được mang đến hội bán đấu giá”, Nhậm Viễn nhìn thấy vẻ mặt của Trần Triệu Dương, trong lòng anh ta thầm kêu không ổn, vội vàng mở miệng nói tiếp. 

“Được lắm, dám lấy đồ của tôi mang đi đấu giá, nếu như linh dược thiếu mất một chiếc lá, tôi sẽ cắt bỏ một bộ phận trên cơ thể anh”, sắc mặt của Trần Triệu Dương cực kỳ khó coi, dựa vào bản lĩnh của Nhậm Viễn, anh ta không có khả năng gửi linh dược đi nhanh như vậy được, chuyện này nhất định là do Thái Phổ làm.

Nghĩ đến đây, Trần Triệu Dương liền túm lấy Nhậm Viễn, mang theo anh ta bay thẳng đến chỗ của đám người Tật Phong.

Lúc này, Nhậm Viễn đã sắp phát điên rồi, sớm biết mọi chuyện sẽ thành ra như vậy, anh ta sẽ không tham lam chút lợi ích nhỏ, nhanh chóng trở về Hoa Hạ, lần này thì coi như xong đời rồi.

Rất nhanh sau đó, Trần Triệu Dương xách theo Nhậm Viễn đã hội họp với nhóm Tật Phong, tốc độ làm việc của nhóm Tật Phong cũng rất nhanh chóng, cho dù không có đôi mắt xuyên thấu của Trần Triệu Dương chỉ dẫn, hiệu suất của bọn họ cũng không tồi chút nào.

“Dẫn đường”, Trần Triệu Dương đẩy Nhậm Viễn lên phía trước, để anh ta chỉ đường cho bọn họ, mặc dù anh có thể dùng đôi mắt xuyên thấu để dò đường, nhưng tốc độ sẽ chậm hơn rất nhiều.

Nhậm Viễn không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể ngoan ngoãn làm người dẫn đường, dù sao thì đối phương cũng biết rõ về Cửu Cung Bát Quái Trận, cho dù anh ta có dẫn bọn họ đi vào cửa Tử, bọn họ cũng có thể nhanh chóng phát hiện ra. 

Dọc đường đi, có thể nói là Nhậm Viễn được mở mang tầm mắt, đối phương có năm người, nhưng chỉ có bốn người ra tay, bốn người này ai ai cũng giống như sát thần, bọn họ không ngừng hành động, chỉ cần phía trước xuất hiện bóng dáng của bất kỳ người nào, vừa thò đầu ra thôi là đã bị họ tiêu diệt sạch sẽ.

Nhậm Viễn biết, đối đầu với một đối thủ hung hãn như vậy, hy vọng giành chiến thắng của Thái Phổ không hề lớn chút nào, xem ra, anh ta phải dựa vào phương diện cùng là người Hoa Hạ để làm thân với nhóm người này rồi.

“Người anh em, chúng ta có thể bàn bạc một chuyện không?”, Nhậm Viễn cẩn thận hỏi Trần Triệu Dương.

“Nói”, anh cũng không từ chối.

“Thầy của tôi là Diêm đại sư”, Nhậm Viễn mang theo một tia kiêu ngạo nhìn về phía Trần Triệu Dương, sau khi nói xong, anh ta còn đang nghĩ sẽ được nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của đối phương.

“Sau đó thì sao?”, Trần Triệu Dương nhướng mày, không mặn không nhạt hỏi.

“Các người chưa từng nghe qua danh tiếng của thầy tôi sao? Nếu như hôm nay các người buông tha cho tôi, tôi sẽ xin thầy tôi xem bói miễn phí cho các người một lần", Nhậm Viễn nghe xong có chút bưồn bực, nhưng sau đó lại ngạo nghễ nói tiếp.

Trần Triệu Dương lười nói nhảm với người này, anh trực tiếp túm cổ anh ta nhắc nhở, làm cho Nhậm Viễn phải nuốt ngược trở lại những lời chuẩn bị thốt ra.

Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Trần Triệu Dương, anh ta lập tức ủ rũ, không dám nói thêm điều gì nữa.

Rất nhanh sau đó, bọn họ đi đến vị trí của một cánh cửa bí mật rồi dừng lại.

Nhậm Viễn nhìn mọi người dừng lại, trong lòng nhất thời sửng sốt, anh ta hắng giọng, đang chuẩn bị nói gì đó thì Trần Triệu Dương đã từ phía sau tiến lên, giơ chân đạp bay cánh cửa bí mật bị che giấu kia.

“Đây...

Nhậm Viễn há hốc miệng, anh ta còn đang muốn kiểm tra cảm giác tồn tại của mình, cho nên vừa rồi mới bày ra dáng vẻ như vậy, kết quả là, Trần Triệu Dương không nói hai lời đã đá văng cánh cửa bí mật.

“Cửa Kinh mà thôi, có cái gì đâu mà ngạc nhiên”, Trần Triệu Dương cười lạnh, cho dù không sử dụng đôi mắt xuyên thấu, anh cũng có thể nhìn ra nơi này có một cánh cửa.

Cửu Cung Bát Quái Trận có bốn cửa, Sinh, Tử, Kinh, Khai, mà chỗ bọn họ đang đứng, chính là vị trí của cửa Kinh.

Thật ra, dựa theo biến hoá của trận pháp, cả bốn cửa đều có thể biến thành cửa Sinh, dựa vào tuyến đường mà bọn họ đi từ nãy đến giờ, cửa Kinh này đã sớm biến hoá thành cửa Sinh, vậy nên, Trần Triệu Dương mới dừng lại ở đây.
 
Chương 1228


Nghe được lời nói của Trần Triệu Dương, Nhậm Viễn khẽ nhắm lại hai mắt, anh ta biết, lân này Thái Phổ xong đời rồi.

Trước kia, Thái Phổ ỷ vào Cửu Cung Bát Quái Trận mà mình dạy cho hắn ta, xưng bá ở trong này, trở thành một huyền thoại không thể nào vượt qua.

Nhưng mà hiện tại, cái người tên Trần Triệu Dương này không chỉ có giá trị vũ lực cực kỳ cao, mà còn hiểu biết về Cửu Cung Bát Quái Trận hơn cả anh ta, chỉ sợ lần này Thái Phổ khó mà trốn thoát được.

Theo thông đạo, nhóm Trần Triệu Dương ra khỏi Cửu Cung Bát Quái Trận.

Sau đó, cuối cùng thì bọn họ cũng gặp được Thái Phổ, lúc này, hắn ta đang vô cùng thích thú thưởng thức. ly cà phê trong một căn phòng làm bằng kính, nhìn thấy bọn họ tới, hắn ta lập tức mỉm cười.

Mà ở ngay bên cạnh Thái Phổ chính là Giang Tử Phong cả người bê bết máu, dường như là đang hấp hối, hiển nhiên, Thái Phổ đã suy tính cẩn thận, hắn ta cũng sợ hành động này của mình sẽ khiêu khích kẻ địch mạnh, khiến cho bọn họ tìm đến tận cửa, cho nên hắn ta mới giữ người kia lại làm con tin, như vậy thì chẳng có gì phải sợ hãi nữa.

“Hoan nghênh, thật không nghĩ tới đời này tao còn có thể gặp lại “người bạn cũ” của mình, tao thật sự rất vui mừng”, Thái Phổ vỗ vỗ tay, khuôn mặt chẳng chịt những vết sẹo của hắn ta lộ ra một nụ cười đáng sợ, hơn  nữa, hắn ta còn đặc biệt nhấn mạnh ba chữ “người bạn cũ”.

“Thái Phổ, tôi cũng không ngờ là ông vẫn còn sống”, Trần Triệu Dương từ phía sau đi ra, lạnh lùng nhìn hắn ta, nói tiếp: “Nếu như còn sống, tại sao không yên ổn mà sống cho tốt? Sao cứ nhất định phải đi tìm đường chết như thế này?”

“Huyết Lang, mày vẫn kiêu ngạo như vậy, mày biết đây là đâu không? Đây là địa bàn của tao, mày dám ở địa bàn của tao lớn tiếng kêu gào, có phải là vẫn chưa chịu nhìn thẳng vào hiện thực hay không?”, Thái Phổ đột nhiên đứng dậy, phẫn nộ nhìn thẳng vào Trần Triệu Dương quát lớn.

“Thái Phổ, mặc dù sống thêm được vài năm, nhưng hình như ông lại càng ngày càng trở nên ngu xuẩn hơn thì phải, có muốn tôi giúp ông nhớ lại một chút, Huyết Lang là sự tồn tại như thế nào không”, Trần Triệu Dương cười lạnh rồi nhẹ nhàng nói.

Dứt lời, một luồng khí thế cường đại bộc phát ra từ trên người anh, mà đám Tật Phong cũng lạnh lùng nhìn chăm chằm Thái Phổ.

“Tắt phát trực tiếp đi”, Trần Triệu Dương biết, tiếp theo đây chỉ sợ sẽ xuất hiện một vài hình ảnh vô cùng bạo lực, đối phương dám hành động không chút kiêng nể gì như vậy, chắc chắn là có thứ để dựa vào, anh cũng muốn xem xem thứ đó là gì.

Tật Phong gật đầu, nhanh chóng tắt thiết bị phát trực tiếp đi.

“Đem toàn bộ vũ khí trên người bọn mày ném xuống đất hết cho tao, còn có quần áo cũng phải cởi ra hết”, hiện tại, Thái Phổ cũng không muốn nói thêm mấy lời vô nghĩa nữa, hắn ta dứt khoát túm lấy Giang Tử Phong, kề lưỡi dao trong tay lên cổ cậu ấy, ý đồ uy hiếp không cần nói cũng biết.

“Đại ca...”

Nghe xong lời nói của Thái Phổ, đám người Tật Phong quay sang nhìn anh.

“Làm theo những gì hắn ta nói”, Trần Triệu Dương có thể cảm nhận được, căn phòng được làm bằng kính này có khả năng chống đạn, hơn nữa các lớp kính cũng rất dày, nếu như thực sự xông vào, cũng không phải là không thể, nhưng mà anh không thể nào đảm bảo, trước khi anh vào được trong đó Thái Phổ sẽ không làm gì Giang Tử Phong.

Vậy nên, việc cấp bách bây giờ chính là dụ Thái Phổ đi ra khỏi căn phòng kính kia, đến lúc đó, cho dù tay. không tấc sắt, anh cũng có thể đánh bại hắn ta.

Tiếp đó, nhóm Trần Triệu Dương lần lượt vứt bỏ toàn bộ vũ khí đạn dược trên người xuống, đồng thời cũng cởi bỏ hết quần áo, chỉ để lại một chiếc quần lót.
 
Chương 1229


Thấy một màn trước mắt, Thái Phổ lập tức điên cưồng cười lớn, hắn ta tuỳ ý ném Giang Tử Phong sang một bên, đồng thời sai người mở cửa căn phòng kính ra, 

Thái Phổ dẫn đầu nhóm người được trang bị vũ khí hạng nặng, tay cầm súng nhắm thẳng vào năm người Trần Triệu Dương.

“Hoa Hạ chúng mày có một câu rất hay, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, bây giờ còn chưa tới ba mươi năm mà Huyết Lang chúng mày đã rơi vào. tay tao, thậm chí còn là toàn bộ thành viên, không biết mai sau khi thế giới công bố tin tức chúng mày bị giết chết, Thái Phổ tao đây có thể trở thành người đứng đầu thế giới hay không?”

Thái Phổ điên cuồng cười lớn, hắn ta chậm rãi đi đến trước mặt Trần Triệu Dương, dữ tợn nói.

“Không biết ông có biết điều này không? Sai lầm lớn nhất của ông không phải là trêu chọc chúng tôi”, Trần Triệu Dương mỉm cười, hạ thấp giọng nói: “Mà là đi đến trước mặt chúng tôi”.

“Mày...ý của của mày là gì?”, nghe được lời nói của anh, Thái Phổ có chút sửng sốt, sau đó sắc mặt hắn ta lập tức trở nên u ám, không chút do dự bóp cò, bắn liên tục vài phát đạn về phía Trần Triệu Dương.

Ngay sau đó, nhóm Tật Phong cũng nhanh chóng hành động, bọn họ không giống như Trần Triệu Dương,  có được thân thể cứng rắn như sắt thép, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của họ cũng không phải là để trưng cho vui, họ nhanh chóng khống chế kẻ địch ở vị trí gần mình nhất, trực tiếp cướp súng của đối phương, đồng thời nổ súng. 

Cả quá trình diễn ra không quá năm giây, cho dù là Nhậm Viễn đã từng được chứng kiến sức chiến đấu cường đại của bọn họ cũng sợ hãi đến ngây người, từ giây phút Thái Phổ mở của căn phòng kính ra, anh ta đã biết, Thái Phổ xong đời rồi, nhưng mà, anh ta hoàn toàn không ngờ tới điều đó lại diễn ra nhanh như vậy, quả thật là ngoài dự đoán của Nhậm Viễn.

“Mày...sao chúng mày có thể làm được?”, tay cầm súng của Thái Phổ phát run, hắn ta không ngờ trên đời này lại có người có thể dùng máu thịt để chống lại súng đạn, đây thực sự không phải là con người.

“Ha ha, quả là một điều bất ngờ, không nghĩ tới Huyết Lang lại toàn là lũ quái vật như thế này, chẳng trách có thể chiếm được vị trí thứ nhất trong bảng xếp hạng thế giới”.

“Thực lực cường đại như vậy, tao có thua cũng không oan uổng chút nào”.

Thái Phổ điên cưồng cười lớn, nhưng trên mặt lại không hề có chút sợ hãi nào, ngược lại còn vô cùng bình tĩnh.

“A? Nhìn dáng vẻ này của anh, phía sau chắc hẳn là còn có chuẩn bị, đem ra đây hết đi, không lại nói tôi không cho anh cơ hội”, Trần Triệu Dương liếc nhìn Thái Phổ, sau đó cười lạnh, không chút kiêng nể nói.

“Người của Huyết Lang trâu bò như thế này, ngay cả súng đạn cũng không sợ, chỉ là, không biết chúng mày có sợ bom không?”, Thái Phổ cười lạnh rồi hung tợn nói, đồng thời giơ chiếc điều khiển từ xa trong tay lên, khuôn mặt cực kỳ dữ tợn.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Nhậm Viễn nhất thời sợ hãi, anh ta vội vàng nói: “Ông Thái Phổ, tôi là người vô tội, ông có thể buông tha cho tôi không?”

“Mày...tại sao mày còn chưa chết? Nếu không phải vì mày, tại sao đám người kia lại tìm được đến nơi này? Tao thiếu mày chút tiền đó sao? Mày đi chết đi”, Thái Phổ vừa nghe được lời của Nhậm Viễn đã lập tức nổi nóng, hắn ta dứt khoát giơ súng lên, nhắm thẳng vào. người Nhậm Viễn rồi bóp cò.

“Ông...thầy của tôi sẽ không bỏ qua cho các người, các người chờ mà xem, thầy tôi sẽ trả thù cho tôi”, nhìn thấy lồng ngực mình xuất hiện một lỗ hổng không ngừng chảy máu, trong mắt Nhậm Viễn lộ ra vẻ không dám tin, sau đó anh ta oán hận nói, vừa dứt lời, người đã không còn hơi thở.

Đối với hành động này của Thái Phổ, Trần Triệu Dương cũng không ngăn cản.

“Được rồi, hiện tại chúng ta cũng nên thanh toán nợ nần thôi, chắc hẳn là chúng mày cũng không muốn chết, tao cũng không muốn chết, vậy thì tại sao chúng ta không làm một cuộc giao dịch nhỉ, xem xem nên giải quyết chuyện này như thế nào”, lúc này, Thái Phổ không còn điên cuồng như vừa nãy nữa, hắn ta cực kỳ bình tĩnh ngồi xuống một chiếc ghế dựa.

“Không, anh nói sai rồi, người phải chết chỉ có mình anh mà thôi, vậy nên, anh không có tư cách cò kè mặc. cả với chúng tôi”, Trần Triệu Dương cười lạnh, sau đó không chút khách sáo nói.
 
Chương 1230


"Mày nói cái gì?”, Thái Phổ đột nhiên sững sờ, sau đó tức giận hỏi.

"Tôi nói đầu óc ông có vấn đề, tai cũng có vấn đề nốt”, Trần Triệu Dương cười lạnh một tiếng, sau đó lao ra với tốc độ cực nhanh, cướp lấy điều khiển từ xa trong tay Thái Phổ.

"Bây giờ đã nghe rõ lời tôi nói chưa?”, Trần Triệu Dương giơ điều khiển từ xa lên, giếu cợt hỏi hắn ta.

"Khốn nạn, mày... mày bắt nạt người khác”, thấy cảnh này, Thái Phổ hoàn toàn sụp đổ.

Đã không đánh lại được, cũng không có cách nào. kéo nhau cùng chết cả.

"Thật ra ông có thể cắn lưỡi tự sát mà, thử một chút đi, hẳn là sẽ rất thoải mái”, Trần Triệu Dương nhìn Thái Phổ, cười tủm tỉm nói.

"Mày..”, nghe giọng điệu trêu chọc của Trần Triệu Dương, trong mắt Thái Phổ toàn là lửa giận, hận không thể nhào tới cắn chết anh.

Sau đó Trần Triệu Dương không tiếp tục để ý tới hắn †a nữa, mà nhanh chóng đi vào trong phòng kính, đỡ Giang Tử Phong lên, cảm nhận vết thương trên người cậu ấy, sát ý trong lòng Trần Triệu Dương không nhịn được muốn bùng nổ ra ngoài.

Giang Tử Phong bị thương rất nặng, có thể nói bây giờ chỉ còn lại một hơi thở, mà mà lúc Trần Triệu Dương  tiến vào đã dùng khí thanh kim trong đôi mắt xuyên thấu để chữa trị cho cậu ấy một chút rồi.

Trần Triệu Dương nhanh chóng truyền khí thanh kim vào trong cơ thể của Giang Tử Phong, trước tiên chữa lành nội thương trong người cậu ấy, còn về vết thương bên ngoài cơ thể của Giang Tử Phong, anh lại không chữa trị hết, nếu không một khi anh chữa lành hết tất cả vết thương, đến lúc đó sẽ bị lộ, dù sao, cho dù y thuật có tốt thế nào cũng không có khả năng làm được đến trình độ đó.

"Nếu như đã biến thành tù nhân, vậy phải có nhận thức của tù nhân, đừng để chuyện gì cũng phải bắt tôi nhắc nhở ông, tự giác một chút đi”, đợi đến khi chữa trị cho Giang Tử Phong xong, giao cậu ấy cho mấy người Tật Phong, lúc này Trần Triệu Dương mới đi qua, khinh bỉ nói.

"Nói đi, rốt cuộc mày muốn cái gì?”, Thái Phổ biết mình đã thất bại, thế nhưng sâu kiến còn sống tạm bợ, hắn ta cũng không muốn chết, cho nên hắn ta muốn xem có thể đàm phán điều kiện hay không.

"Chuyện thứ nhất, trả lại đồ cho tôi”, Trần Triệu Dương nói với Thái Phổ, dù sao, anh bảo Giang Tử Phong đưa linh dược tới, chính là để luyện chế đan dược, bây giờ linh dược đã mất, cũng không có cách nào luyện chế đan dược được nữa.

"Được, tao có thể đồng ý trả lại cho mày, nhưng mày. phải đảm bảo không được giết tao”, Thái Phổ nghe xong, trong lòng bỗng cảm thấy vui mừng, sau đó liền đưa ra yêu cầu của mình.

"Cũng được, tôi đảm bảo sẽ không giết ông”, Trần Triệu Dương khẽ gật đầu, không chút do dự mà đồng ý.

Nghe Trần Triệu Dương nói vậy, Thái Phổ lập tức ngây người, sao lại đồng ý sảng khoái như vậy chứ.

"Yên tâm đi, tôi đã nói là sẽ giữ lời, nhưng mà nếu đồ của tôi mà thiếu đi một chút, như vậy ông đừng hòng có thể bình yên rời khỏi chỗ này”.

Trần Triệu Dương nói xong, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

"Yên tâm đi, những thứ của mày chỉ bị tao gửi đến một phòng đấu giá thôi, còn chưa đến lúc bọn họ đấu giá, có thể lấy về bất kì lúc nào”, Thái Phổ vội vàng gật đầu, cực kì chắc chắn nói.

"Được, bây giờ hãy gọi điện cho bên kia, bảo bọn họ trả lại hết đi”, Trần Triệu Dương khẽ gật đầu, sau đó để Tật Phong lấy điện thoại vệ tinh tới, ra hiệu cho Thái Phổ gọi bằng cái điện thoại này.
 
Chương 1231


Vì để mình có thể sống, đương nhiên Thái Phổ sẽ làm hết sức mình, sau khi nhận lấy điện thoại vệ tinh thì bấm một số điện thoại.

"Tôi là Thái Phổ, đúng, hôm nay tôi có gửi một vài thứ đến để đấu giá, tôi muốn lấy về. Đúng, anh đi xác nhận đi”, Thái Phổ nói một phen về sau, ngay sau đó đưa ra yêu cầu của mình. 

"Cái gì? Không thể lấy lại?”

"Vì sao? Đó là đồ của ông đây, ông đây không muốn đấu giá nữa, đó là quyền của ông đây”.

"Mấy người hại chết ông đây rồi”.

"Đáng chết, đáng chết.

Trần Triệu Dương nghe Thái Phổ gọi điện thoại với phòng đấu giá, lập tức nhíu mày, xem ra là có người coi trọng những thứ của mình.

Theo lý thuyết, phòng đấu giá không thể tham ô đồ của khách hàng, trừ khi giá trị của những vật này cực kì cao, hoặc là cực kì quan trọng đối với phòng đấu giá.

Nếu không, phòng đấu giá nào cũng không thể làm loại chuyện tự huỷ danh tiếng này được.

Mà bây giờ phòng đấu giá lại bất chấp việc bị mất danh tiếng mà tham ô đống linh dược của mình, chắc là đã biết giá trị của chúng rồi.

Ngoại trừ những linh dược này ra, còn có Tôn Dược đỉnh kia, đối với anh mà nói, tuyệt đối không thể để mất những thứ này được.

Phòng đấu giá này đã từ chối Thái Phổ, như vậy cũng có nghĩa là thế lực của Thái Phổ căn bản không hề có sức uy hiếp nào với người ta.

"Thái Phổ, phòng đấu giá mà ông gửi đồ tên là gì? 

Có hợp đồng gửi đấu giá hay có chứng cứ gì khác không?”, Trần Triệu Dương nhăn mày lại, sau đó hỏi.

"Đương nhiên là có, ở trong ngăn kéo bàn trong phòng kính”, lúc này Thái Phổ đang nổi nóng, liền mở miệng trả lời luôn.

Sau khi nói xong, hắn ta liền hối hận, mình nói đầu đuôi ra dễ dàng như vậy, chẳng phải mình sẽ không còn một con át chủ bài nào nữa sao.

Trần Triệu Dương cũng không quan tâm đ ến việc đó, nhanh chóng tìm được hợp đồng gửi đấu giá kia.

"Bây giờ ký thêm một hợp đồng chuyển nhượng nữa”, Trần Triệu Dương dùng luôn máy ở đây để gõ chữ, đóng dấu lên hợp đồng chuyển nhượng, đồng thời để Thái Phổ ký lên trên đó, lại quay thêm video hắn ta ký. hợp đồng.

Mặc dù những thứ này vốn là của anh, nhưng người đưa đến phòng đấu giá lại là Thái Phổ, cho dù mình đi đòi cũng phải có chứng cứ.

"Được rồi, tao đã ký hết những thứ cần ký, có phải sau đó mày cũng nên thực hiện lời hứa rồi không?”, sau khi Thái Phổ làm xong, liền nhìn về phía Trần Triệu Dương, hỏi.

"Tuy anh đã ký hết rồi, nhưng mà anh đâu có trả lại đồ cho tôi, cho nên là anh nuốt lời trước, không trách tôi được”, Trần Triệu Dương lại cười lạnh một tiếng, anh chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ thả Thái Phổ ra. 

Cho dù không có ân oán lúc trước, chỉ bằng việc Thái Phổ suýt nữa gi ết chết Giang Tử Phong, Trần Triệu Dương cũng không thể buông tha cho hắn ta được.

"Mày... Lời mày nói không đáng tin gì hết”, Thái Phổ lập tức luống cuống, hắn ta chỉ mong giữ được mạng thôi, nhưng mà hiển nhiên câu nói này của Trần Triệu Dương đã phá huỷ hết suy nghĩ đó của hắn ta.

"Kiếp sau nhớ kỹ, tuyệt đối đừng đến trêu chọc tôi nữa”, Trần Triệu Dương hừ lạnh một tiếng, sau đó kéo Thái Phổ qua, võ một chưởng lên trên đầu hắn ta.

"Đại ca, tiếp theo nên làm thế nào đây? Phòng đấu giá Tô Tỉ là một phòng đấu giá lớn", lúc này Häc Kiện đột nhiên đi tới, trên tay cầm một cái máy tính bảng, sau đó mở miệng nói.

"Tôi mặc kệ phòng đấu giá Tô Tỉ này có chỗ dựa hay là thực lực gì, dám lấy đồ của tôi thì phải trả giá thật lớn”, Trần Triệu Dương lắc đầu, không hề do dự nói.

"Đại ca, quyết định của anh chính là quyết định của bọn em”, bốn người bọn họ liếc nhìn nhau, sau đó kiên định nói.

"Được”, Trần Triệu Dương khẽ gật đầu, sau đó dùng đôi mắt xuyên thấu đảo qua nơi này.

Chắc chăn chỗ này không phải được xây dựng vào thời hiện đại, nếu đã như vậy, anh muốn nhìn xem có còn bỏ sót đồ gì hay không.
 
Chương 1232


Thật ra lúc Trần Triệu Dương đi vào đã có một loại cảm giác, hình như ở trong này có một thứ gì đó đang kêu gọi mình rồi, Trần Triệu Dương không vội vã rời đi, mà sau khi giết Thái Phổ, anh bắt đầu đi tìm theo cảm giác này.

“Hả? Hơi thở này có chút quen thuộc”, lúc Trần Triệu Dương càng ngày càng đến gần chỗ đó, một cảm giác quen thuộc loáng thoáng truyền đến.

“Ngăn bí mật!”, lần theo hơi thở này, Trần Triệu Dương đi tới vị trí Tử Môn, sau khi dùng đôi mắt xuyên thấu nhìn qua, anh lại phát hiện có một ngăn bí mật ở vị trí Tử Môn.

“Cờ trận?”, lúc Trần Triệu Dương dùng đôi mắt xuyên thấu nhìn thấy thứ ở trong ngăn bí mật, đôi mắt lập tức sáng lên, bởi vì thứ này có thể là cờ trận dùng để bày. trận.

Mặc dù anh không biết loại trận pháp này có thần kỳ giống như anh đã từng nhìn thấy trên sách không, nhưng Trần Triệu Dương vẫn muốn thử một chút, dù sao, lúc trước lão già cho mình học nhiều thứ như vậy, không thể không có một chút tác dụng nào được.

Mà cờ trận này chính là thứ tốt để bày trận, có cờ trận, xác suất bày trận thành công sẽ tăng lên nhiều, hơn nữa trận pháp này không đơn giản như những loại pháp cỡ nhỏ, nếu như có đầy đủ cờ trận, muốn bố trí đại trận hộ sơn cỡ lớn cũng hoàn toàn không có vấn đề gì.

Trần Triệu Dương phá vỡ cánh cửa kia ra, để lộ ngăn  bí mật ở bên trong, cầm cờ trận trong đó lên. Có khoảng năm lá cờ trận.

Chỉ là lúc cầm cờ trận trong tay, Trần Triệu Dương lại cảm nhận được hơi thở cực kì quen thuộc.

Anh lập tức nhíu mày, bởi vì hơi thở này rất giống với Tôn Dược đỉnh mà anh lấy được trước đó, chắc chắn là hơi thở công pháp của anh.

Trước đó Trần Triệu Dương còn không chắc chắn lắm, dù sao Tôn Dược đỉnh kia bị người khác chạm vào, đã giảm bớt đi rất nhiều rồi, nhưng lần này hơi thở bên trên cờ trận vẫn cực kì rõ ràng, vì chưa có ai từng sờ vào nó cả.

“Không phải là lão già đã từng đến đây chứ? Không đúng, hình như thứ mà lão già tu luyện không phải Cửu Dương Vô Cực công, vậy sẽ là ai đây?”, lúc này Trần Triệu Dương vô cùng khó hiểu, dù sao vốn dĩ anh đã cảm thấy rất khó hiểu về công pháp rồi, từ nhỏ đến lớn anh từng tiếp xúc với rất nhiều công pháp, nhưng lại chưa thấy có ai tu luyện thành công Cửu Dương Vô Cực công ngoại trừ anh cả.

Lúc trước Trần Triệu Dương đã hỏi lão già, nhưng khi đó lão già giải thích với anh là thể chất của anh phù hợp với công pháp này.

"Thế nhưng chắc chắn hơi thở trên cờ trận này là do người tu luyện Cửu Dương Vô Cực công để lại, chẳng lẽ còn có người thứ hai cũng biết loại công pháp này sao? 

Nếu như không phải không liên lạc được với lão già, chắc chắn anh đã gọi điện cho ông ấy để hỏi rõ ràng rồi, dù sao công pháp này là lão già cho mình, ông ấy sẽ biết rõ ràng.

Sau khi cất cờ trận đi, Trần Triệu Dương cũng dựa theo bước trận của Cửu Cung Bát Quái trận để tìm kiếm thêm, Cửu Cung Bát Quái trận còn có một số cờ trận nữa, chỉ là bởi vì thời gian đã qua lâu rồi, nên mới hỏng hết.

Ngoại trừ những thứ này ra, Trần Triệu Dương còn Tìm ra vị trí mắt trận, bên trong có linh thạch bị tiêu hao gần hết chỉ để lại bột phấn.

Nói cách khác, Cửu Cung Bát Quái trận này cũng không phải là trận chết, lúc trước cũng là trận sống có thể vận hành được, chỉ là bởi vì thời gian quá xa xưa, cho. nên mới ngừng hoạt động.

Có vẻ như số năm tồn tại của trận pháp này cũng không ngắn, theo lý thuyết, nó còn lớn tuổi hơn cả lão già.

Nếu đã như thế, vậy là ai bố trí trận pháp này? Có liên quan đến mình không? Rốt cuộc có quan hệ gì với lão già không?

“Đại ca, đã tra được thông tin của phòng đấu giá Tô Tỉ rồi, bây giờ chúng ta đi luôn sao?”, lúc Trần Triệu Dương đang suy nghĩ, Hắc Tử đột nhiên đi tới, vội vàng nói. 
 
Chương 1233


“Đi, xuất phát”, Trần Triệu Dương khẽ gật đầu, sau đó quay đầu đi ra ngoài.

Mà lúc này mấy người Tật Phong cũng đã chuẩn bị xong xuôi, về phần Thái Phổ, Trần Triệu Dương cũng không giết hắn ta thật, mà để lại tại chỗ.

Đợi đến khi đám người Trần Triệu Dương đi tới chỗ đó, lúc này anh mới giơ tay lên, đưa cái điều khiển từ xa kia cho Tật Phong.

“Tôi đã đồng ý với hắn ta là sẽ không giết hắn ta rồi”, Trần Triệu Dương mỉm cười, nói với giọng cực kì nhẹ nhàng.

“Vâng, đại ca”, Tật Phong lập tức cười một tiếng quái dị, cầm lấy điều khiển từ xa, chờ đến khi bọn họ đi ra ngoài một khoảng cách, Tật Phong mới ấn mạnh một cái.

“Uỳnh..” Sau khi cậu ta ấn xuống, mặt đất ban đầu còn đang rất yên tĩnh, đột nhiên lại chấn động kịch liệt, cuối cùng một tiếng nổ vang truyền ra từ bên trong, mà nhà máy cũ nát chỗ Thái Phổ nằm bắt đầu đổ sụp trên phạm vi lớn.

Tiếng nổ, ánh lửa ngút trời, khói đặc đen sì, đã biến chỗ này thành hiện trường tai nạn trong nháy mắt.

“Đi thôi”.

Lúc này Trần Triệu Dương mới dẫn bọn họ đi đến   chỗ đỗ xe, mà mấy người Nam Cung Yến đã chạy ra khỏi xe, trợn mắt há hốc mồm, bởi vì vụ nổ này quá lớn, cho dù các cô ở rất xa cũng có thể cảm nhận được sự chấn động này.

Cũng may, nơi này là vùng ngoại ô cực kì xa xôi, xung quanh cũng không có nhà dân nào, cho nên ngoại trừ nhà máy bị nổ tung đổ sụp ra, thì cũng không mang đến tổn thất gì cho những người khác.

“Chuyện này...không phải là do các anh làm đấy chứ?”, Nam Cung Yến nhìn thấy mấy người Trần Triệu Dương trở về, đầu tiên là kiểm tra tình trạng của bọn họ, sau khi phát hiện bọn họ không bị thương thì mới hóng hớt hỏi.

vdulia và Iris cũng cực kì tò mò, ban đầu các cô xem phát sóng trực tiếp còn vô cùng lo lắng, về sau đột nhiên không có tin tức gì, ba người các cô càng thấy lo lắng hơn.

Chỉ là bởi vì các cô không hề có kinh nghiệm gì với cách chiến đấu này, cho nên mới không dám tùy tiện đi vào, nhỡ may đến lúc đó gây cản trở, sẽ khiến mấy người Trần Triệu Dương rơi vào thế bị động.

“Không có việc gì, chỉ xử lý một chút việc nhỏ, đi thôi, về khách sạn trước”, Trần Triệu Dương lắc đầu, cũng không nói cho các cô biết tình hình thực tế, dù sao đây cũng là một việc khá đẫm máu.

Sau khi trở lại khách sạn, Trần Triệu Dương không vội đến phòng đấu giá Tô Tỉ luôn, mà gọi điện thoại cho La Sâm.

“Trần yêu quý, cậu đúng là khiến tôi giật mình, đây chính là một khu đất cấm, thế mà lại bị các cậu phá tan, còn cho nổ tung nữa”, khi nhận được điện thoại của Trần Triệu Dương, La Sâm hưng phấn nói với anh.

“Ông bạn già, đừng kích động như vậy, đừng quên chúng tôi là ai, Thái Phổ kia chỉ là một nhân vật nhỏ thôi. Đúng rồi, tôi muốn hỏi ông một vấn đề, ông có biết phòng đấu giá Tô Tỉ không?”, Trần Triệu Dương cực kì thản nhiên nói, sau đó lại hỏi.

“Làm sao cậu biết? Phòng đấu giá Tô Tỉ kia không đơn giản đâu, nó được xưng là một trong ba phòng đấu giá lớn thần bí nhất trên thế giới, hơn nữa rất khó có được tư cách tham gia vào phòng đấu giá đó, không phải là ai cũng đều có thể tham gia đâu. Cậu tìm hiểu việc này làm gì? Chẳng lẽ có thứ gì muốn mua sao?”, nghe Trần Triệu Dương hỏi vậy, La Sâm sửng sốt một chút, sau đó mới nặng nề nói.

“ð? Vậy ông có cách nào để tôi tham gia hội đấu giá đấy không?”, Trần Triệu Dương suy nghĩ một chút rồi hỏi.

“Nếu như là những người khác, chắc chắn tôi sẽ không xía vào trong chuyện này đâu, nhưng mà ai bảo hai chúng ta có quan hệ tốt chứ, tôi không ủng hộ cậu thì còn ai ủng hộ cậu nữa đây”, thấy Trần Triệu Dương nhờ vả, La Sâm không hề do dự mà đồng ý với anh luôn.
 
Chương 1234


“Ha ha, được lắm, không uổng công tôi đã cứu mạng ông”, thấy La Sâm không cần suy nghĩ mà đã đồng ý luôn, trong lòng anh cực kì vui mừng.

“Chờ tin tức của tôi đi, chắc trễ nhất là giữa trưa sẽ có tin tức", La Sâm không khách khí với Trần Triệu Dương, sau khi nói xong liền cúp điện thoại.

Sau đó mấy người Trần Triệu Dương đã điều tra được không ít thông tin liên quan đến phòng đấu giá Tô Tỉ, nhưng đều là tin tức phiến diện, căn bản không có tác. dụng gì cả.

Trần Triệu Dương cũng không nhàn rỗi, mà tìm được. một vài vị thuốc đặc sản ở đây, anh muốn luyện chế một vài thứ để phòng rủi ro, dù sao thấy thái độ kiên quyết của phòng đấu giá Tô Tỉ đối với Thái Phổ, bây giờ đổi lại là anh, chỉ sợ đối phương cũng sẽ không dễ dàng trả lại đồ như vậy.

Cho nên, nhất định Trần Triệu Dương phải chuẩn bị từ sớm.

Đồ của anh cũng không dễ lấy đi như vậy đâu, nếu đã lấy rồi thì phải trả giá đắt.

Mà việc thế lực của Thái Phổ bị hủy diệt cũng khiến nước Brosso phải chấn động, bởi vì ai cũng biết Thái Phổ này chỉ dùng thời gian rất ngắn để thành lập thế lực. của mình, hơn nữa trụ sở của hắn ta lại giống như thùng sắt, đến nay vẫn chưa có ai phá huỷ được.

Ngay hôm qua, có người phát sóng trực tiếp cảnh huỷ diệt căn cứ của Thái Phổ, lúc đầu tất cả mọi người đều không cho rằng đối phương có thể làm được, nhưng mà sau khi căn cứ của Thái Phổ hoàn toàn sụp đổ, bọn họ mới nhớ buổi phát sóng trực tiếp đó.

Lúc này lại có người lôi chuyện phát sóng trực tiếp đó ra, có ai đó biết chuyện đã khẳng định khung cảnh trong đó đúng là ở phía dưới nhà máy cũ của Thái Phổ.

Điều này cũng xác định thế lực của Thái Phổ đã bị tiêu diệt thật, chỉ là điều khiến bọn họ không thể chấp nhận nổi là đối phương chỉ có năm người, lúc trước hơn một ngàn người còn không thể làm gì được trong đó, vậy mà năm người này lại tiêu diệt được thế lực của Thái Phổ, đúng là khó mà tin nổi.

Có rất nhiều tổ chức và chuyên gia quốc tế đều đang nghiên cứu về trận chiến này, theo bọn họ nghĩ, đây là một trận chiến lấy ít thắng nhiều điển hình, không có một ai trốn thoát được, tất cả đều chết ở trụ sở dưới đất.

Lúc Trần Triệu Dương đang cảm thấy lo lắng, La Sâm đã gửi thư đến, nói đêm nay sẽ có một cuộc đấu giá, vốn được tổ chức vào cuối tuần, không biết vì sao lại dời đến buổi tối hôm nay.

Nhưng mà cho dù là nguyên nhân gì, chắc chắn cuộc đấu giá đêm nay sẽ được tổ chức đúng giờ.

Mà La Sâm cũng lấy được một suất vào cuộc đấu giá cho Trần Triệu Dương, chỉ là mỗi suất chỉ có thể dẫn theo một người, nói cách khác, chỉ có hai người được đi vào trong phòng đấu giá. 

Đêm đó, Trần Triệu Dương và Nam Cung Yến vừa đến chỗ hẹn, La Sâm đã chờ sẵn ở đó rồi.

“Ông bạn già, tôi khuyên đêm nay ông đừng đi, sẽ có nguy hiểm”, sau khi trò chuyện vài câu với La Sâm, Trần Triệu Dương liền nghiêm túc nói với ông ta.

“Cũng bởi vì biết cậu muốn đi gây sự, cho nên tôi mới đi, tôi sợ các cậu gây chuyện không thể cứu vãn được”, La Sâm cười khổ một tiếng, đương nhiên ông ta biết mục đích đến đây của Trần Triệu Dương, nhưng ông ta lại không thể không giúp.

“Yên tâm đi, trước khi đi tôi đã phân rõ phải trái, nếu như bọn họ biết đúng sai, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn”, Trần Triệu Dương mỉm cười, sau đó cực kì bình tĩnh nói.

“Biết đúng sai? Haiz, bọn họ không biết thứ đó đâu, trong suy nghĩ của bọn họ, nắm đấm mới là thứ quyết định đúng sai”, La Sâm nghe xong, bất đắc dĩ nói.
 
Chương 1235


“Vậy thì càng tốt hơn, phải xem nắm đấm của ai cứng rắn hơn rồi, không cần phí nước bọt”, sau khi Trần Triệu Dương nghe xong, hai mắt lập tức tỏa sáng, không chút do dự nói.

“Tôi biết ngay là cậu sẽ nghĩ như vậy mà, được rồi, đi thôi, cũng đã đến đây rồi”, La Sâm bất đắc dĩ lắc đầu, chắc chắn ông ta không thể xuống khỏi con thuyền hải tặc của Trần Triệu Dương được rồi, càng tiếp xúc với anh, ông ta càng có thể cảm giác được anh thần bí và mạnh mẽ. 

Theo lý thuyết, ông ta sẽ không tham gia vào chuyện lần này, dù sao phòng đấu giá Tô Tỉ có thực lực rất mạnh, nghe nói trong một cuộc đấu giá đã từng có hai thế lực xếp top mười thế giới bắt tay nhau muốn cướp bóc phòng đấu giá Tô Tỉ, thế nhưng cuối cùng hai thế lực kia đều bị nhổ tận gốc.

Cũng chính là từ lúc đó, không còn ai dám ra tay ở cuộc đấu giá của phòng đấu giá Tô Tỉ nữa.

Mặc dù Huyết Lang của Trần Triệu Dương đứng đầu thế giới, nhưng thực lực của phòng đấu giá Tô Tỉ lại không có đạo lý, nếu như Huyết Lang đối mặt với phòng đấu giá Tô Tỉ, còn không biết cuối cùng ai thua ai thắng đâu?

Nhưng đây cũng không phải ngày đầu tiên La Sâm quen biết anh, cũng là bởi vì quen biết, ông ta cũng hiểu rõ chút ít về Trần Triệu Dương, cho nên mới càng thêm ủng hộ anh.

“Địa điểm cuộc đấu giá lần này lại tuỳ ý như vậy sao? Không phải phòng đấu giá Tô Tỉ cực kì thần bí, muốn tham gia cực kì khó khăn sao?”, nhìn hội trường trước mắt, Trần Triệu Dương có chút bất lực phàn nàn.

Bởi vì hội trường này vô cùng đơn sơ, nói là hội trường, thật ra chỉ là một sân bóng rổ cũ nát, cũng may là bốn phía bịt kín, cho nên còn có thể che gió che mưa.

Nhưng hội trường này cũng quá cũ nát, chỉ sợ đã bị bỏ hoang rất lâu rồi. 

“Đây chính là điểm đặc biệt của phòng đấu giá Tô Tỉ, từ trước đến nay cuộc đấu giá của bọn họ đều không quan tâm đ ến mặt ngoài, mà sở dĩ phòng đấu giá của bọn họ nổi tiếng, cũng là bởi vì đồ đấu giá cực kì hiếm có, cho nên mặc dù phòng đấu giá này cũ nát, mọi người vẫn chạy theo như vịt, có thể nói là rất khó lấy được một vé”.

Trong mắt La Sâm có vẻ khâm phục, bởi vì ông ta là một thương nhân, cũng rất có đầu óc về việc kinh doanh, nhưng vẫn rất khâm phục người sáng lập ra phòng đấu giá Tô TỈ này.

“Hừ, nếu như phòng đấu giá Tô Tỉ chuyên môn làm loại chuyện bẩn thỉu này, vậy đúng là có thể kiếm không ít tiền”, Trần Triệu Dương lại không hề có ấn tượng tốt với phòng đấu giá Tô Tỉ.

“Tôi nói này người anh em, cậu có thể đừng gây chuyện trước thế được không, đừng sốt ruột, dù sao có lẽ mọi chuyện còn có thể thay đổi được thì sao. Có lẽ phòng đấu giá Tô Tỉ này không bá đạo như vậy thì sao”, nghe anh không khách khí nói như vậy, La Sâm liền luống cuống, nhỏ giọng khuyên nhủ.

“Được rồi, tôi không nói nữa, đi vào trước đi”, Trần Triệu Dương không quan tâm lắm mà gật đầu, sau đó đi về phía hội trường trước mặt.

Cũng may, hội trường này ngoại trừ bề ngoài hơi khó coi ra, bên trong lại cực kì tốt, hiển nhiên đã được trang trí tu sửa lại một lần. 

Ở cổng có người chuyên môn kiểm tra thiếp mời của bọn họ, bên trên thiếp mời này có một đầu từ tính đặc biệt, có thể kiểm tra ra thân phận của người vào cuộc đấu giá.

Trần Triệu Dương dẫn Nam Cung Yến, lúc đầu La Sâm dẫn theo một vệ sĩ, nhưng mà đã có Trần Triệu Dương ở đây rồi, ông ta dứt khoát cho vệ sĩ ở trong xe.

Sau khi kiểm tra xong, ba người liền đi vào.

Tính ra, vị trí của ba người cũng không tệ lắm, ở hàng thứ ba, theo lý thuyết, lấy địa vị của La Sâm, dù thế nào cũng phải ngồi hàng thứ nhất mới đúng, thế nhưng lại chỉ có thể xếp ở vị trí thứ hai.

“Phía trước là những ai vậy., Trần Triệu Dương nhìn hai hàng người ngồi ở phía trước, tò mò hỏi.
 
Chương 1236


“Hai hàng ghế đầu không phải là chỗ ngồi của bọn phú hào ở địa phương mà là chỗ ngồi dành cho những người có địa vị cao quý trên toàn thế giới”, La Sâm nhìn hai hàng ghế đầu được xếp phân cách rõ ràng với hàng ghế thứ ba, trong mắt ông ta chợt ánh lên những tia sáng hâm mộ.

“Bất cứ lúc nào hai hàng ghế đầu này đều sẽ luôn được giữ lại, dẫu cho buổi đấu giá có sôi động hay. không, hay là có ai đó đi xuống chăng nữa, cho đến bây giờ vẫn chưa mời những người khác”, sau đó La Sâm hơi buồn bực nói.

Bởi lẽ, ông ta cũng ao ước lấy được vị trí của hai hàng ghế đầu nhưng với thành tựu bây giờ của mình, ông ta không hề đủ tư cách có nó.

“Mấy người đang ngồi lúc này, ở bên đầu bên trái là người của gia tộc Tyre, gia tộc Tyre là một gia tộc vô cùng nổi tiếng trong giới tài chính ở Hắc Châu, có thể nói rằng, bọn họ không bán gì cả, nhưng bất kỳ đồ vật gì được bán ở Hắc Châu đều có tiền của gia tộc bọn họ, chỉ nói tiền tài còn nhiều hơn của nhà nước là không đủ để miêu tả sự giàu có của gia tộc họ”, La Sâm vừa nhìn người trung niên đang ngồi đầu bên trái, vừa nhỏ giọng giải thích kỹ càng.

“Tính từ bên phải qua, người phụ nữ ngồi hàng ghế thứ hai tên là.Judy, chớ có xem thường cô ta là phụ nữ, hơn nữa còn rất xinh đẹp, nhưng đây chính là một đoá hoa hồng có gai. Ngày xưa, có một người thừa kế của một bộ lạc nào đó ở Hắc Châu định cưỡng đoạt lấy cô †a, thế mà đến ngày thứ hai, bộ lạc này đã tiêu tan vào. lịch sử luôn. Vậy nên, cô ta còn có một biệt danh khác, gọi là Hoa Hồng Đẫm Máu”.

“Còn người thanh niên trẻ tuổi đang ngồi ở hàng thứ nhất kia, tôi không quen biết anh ta, nhưng chắc cũng là nhân vật lớn nào đó”.

La Sâm nhìn về người thanh niên trẻ tuổi đang ngồi ở hàng đầu, anh ta có một gương mặt điển trai, thế nhưng khí chất lại cực kỳ điềm tĩnh, ông ta chợt lắc đầu một cái.

“Ừ, là một người có địa vị, thực lực không t Triệu Dương gật đầu, cho dù là Judy hay là người của gia tộc Tyre vừa nhắc đến kia đều không khiến cho Trần Triệu Dương để tâm đ ến, nhưng ngược lại, người thanh niên trẻ tuổi đang ngồi ở hàng ghế đầu kia lại gợi cho anh chút hứng thú.

Bởi lẽ, người thanh niên trẻ tuổi này nhìn qua có vẻ tuấn tú, thanh xuân, thế nhưng Trần Triệu Dượng lại cảm nhận được một hơi thở mục nát từ trên người anh ta, hơi thở này không thể nào xuất hiện trên một người thanh niên trẻ tuổi được.

Trừ điều này ra, Trần Triệu Dương còn nhận ra người thanh niên trẻ tuổingười nàynày có thực lực không tệ, ắt hẳn là có trình độ của võ đạo tông sư.

Điều này khơi gợi lên lòng hiếu kỳ trong Trần Triệu Dương, tuổi tác của người này không lớn, nhưng lại có thực lực kinh khủng như vậy, chẳng trách lại có thể được mời ngồi ở hàng ghế thứ nhất. 

Ngay vào lúc Trần Triệu Dương đang quan sát người thanh niên trẻ tuổi kia, dường như người thanh niên trẻ tuổi anh ta cảm nhận được điều gì đó nên ngoảnh đầu lại, nhìn về phía Trần Triệu Dương, hơn nữa còn nở một nụ cười hữu nghị với Trần Triệu Dương anh.

Trần Triệu Dương khẽ gật đầu, nở một nụ cười tương tự đáp lại anh ta.

“Tôi đi ra ngoài tìm một vài người ở phòng đấu giá một lát”, Trần Triệu Dương không muốn đợi đến khi cuộc đấu giá bắt đầu lại đi quấy rầy người ta, nên đành phải đi hỏi qua trước.

“Vậy hai ta đi chung đi”, nghe Trần Triệu Dương nói vậy, trong đầu ông ta chợt nảy ra ý tưởng này, cười gượng gạo đứng dậy.

“Được thôi”, Trần Triệu Dương gật đầu, không hề từ chối, nhưng anh không dẫn theo Nam Cung Yến mà để cho cô đợi ở đây một chút.

“Chồng, chú ý thái độ nói chuyện nhé, nếu có thể thương lượng êm xuôi thì càng tốt”, mặc dù Nam Cung Yến biết Trần Triệu Dương sẽ không dễ dàng thỏa hiệp với người khác, nhưng cô vẫn ân cần lo lắng thốt ra lời dặn dò.

“Vợ, em cứ yên tâm, trong lòng anh hiểu rõ mà” Trần Triệu Dương mỉm cười, nắm đôi bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của cô, sau đó quay đầu đi.

“Hai quý ông này, nơi đây là hậu trường của buổi đấu giá, người không phận sự miễn vào”, quả nhiên, sau khi hai người Trần Triệu Dương đi đến cửa hậu trường đã bị người ta ngăn lại.
 
Chương 1237


“Tôi muốn tìm người quản lý của các anh, phiền các anh thông báo giúp tôi”, La Sâm nhìn Trần Triệu Dương, ông ta không dám để Trần Triệu Dương anh mở lời trước, bèn vội vã nói rõ ý định đến đây.

“Xin lỗi quý ông đây, người quản lý của phòng đấu giá chúng tôi sẽ không gặp khách mới trước khi buổi đấu giá kết thúc”, người bảo vệ vạm vỡ từ chối thẳng thừng, mặc cho lời nói vẫn cực kỳ khách sáo, nhưng trong giọng điệu kia không tốt lắm.

“Chuyện là thế này, tôi có một vài món đồ đưa lên đấu giá nên tôi định xin thêm vài ý kiến”, Trần Triệu Dương kéo La Sâm ra, nói rõ ý định của mình.

“Thưa quý ông, nếu đã đưa đồ thì không có khả năng nhận về lại, thế nên, mời hai vị trở về”, người đàn ông nghe thế bỗng sửng sốt, sau đó không còn nói chuyện khiêm nhường như trước nữa.

“Xem ra quả là có vấn đề, tôi lặp lại lần nữa, bảo quản lý của các người đến đây gặp tôi, bằng không, nếu như có chuyện gì xảy ra thì anh sẽ không gánh nổi hậu quả đâu”, vẻ mặt của Trần Triệu Dương bỗng lạnh lùng, sau đó giọng điệu cũng trở nên lạnh lẽo như băng giá.

“Ái chà, có vẻ như các vị đến đây để gây chuyện thì phải, chẳng lẽ các vị không hỏi thăm qua phòng đấu giá Tô Tỉ là tồn tại như thế nào sao? Chỉ bằng hai người các  vị cũng muốn gây chuyện với phòng đấu giá chúng tôi ư, gan to thật đấy!”, người đàn ông vạm vỡ kia vừa nghe xong lời nói của Trần Triệu Dương, vẻ mặt bỗng đanh lại, sau đó tiến về phía trước, định bắt đâu đánh nhau.

“Tôi khuyên anh tốt nhất đừng có ra tay, anh không tài nào chịu nổi hậu quả này đâu”, Trần Triệu Dương lắc đầu, vẫn dùng giọng điệu bình tĩnh nói chuyện như cũ, tựa như đang nói về việc gì đó không chút quan trọng vậy.

“Thật ngông cuồng!”, tên này tức sôi máu, lúc này bắt đầu duỗi hai cánh tay dài ra, rồi chợt hợp lại, hung hăng lao về phía Trần Triệu Dương.

“Ai da, lời nói tốt tốt đẹp thật khó lòng thuyết phục: yêu ma quỷ quái mà”, Trần Triệu Dương lắc đầu bất đắc dĩ, sau đó anh chỉìa một ngón tay ra, dùng lượng khí kình khủng khiếp hoá giải hai cánh tay của người nọ, đồng thời điểm một vài huyệt trên người đối phương.

Người nọ không có một chút sức lực phản kháng nào, trực tiếp bị Trần Triệu Dương đánh bay thẳng ra ngoài, đập vào cánh cửa sau lưng làm nó mở tung ra.

Tiếng động ở đây làm cho người ở trong khiếp sợ. Làm sao bọn họ có thể ngờ rằng có người gây chuyện ở đây cơ chứ, đây chính là phòng đấu giá Tô Bỉ, đây là nơi không thể tùy tiện quấy rối được.

Tiếng động ở bên hai người Trần Triệu Dương cũng ảnh hưởng đến những nhân vật lớn đang ngồi ở hai hàng ghế đầu, người đàn ông thuộc gia tộc Tyre và Hoa Hồng Đẫm Máu đều mang vẻ mặt cười nhạo, dám gây chuyện ở phòng đấu giá Tô Tỉ ư, không sợ gia tộc mình xảy ra chuyện sao?

Nhưng người thanh niên trẻ tuổi đang ngồi ở hàng ghế đầu thích thú nhìn vào Trần Triệu Dương, hiển nhiên, anh ta không giống như những người khác cảm thấy đối phương tự tìm đường chết, mà ngược lại, anh ta cảm thấy lần này phòng đấu giá Tô Bỉ gặp rắc rối rồi.

Dĩ nhiên, điều kiện đầu tiên là thực lực của đối phương sâu không lường được.

Mà lúc này, mặt La Sâm đầy vẻ buồn rầu, bởi vì ông ta biết rằng sắp xảy ra chuyện lớn rồi.

Ngay sau khi người đàn ông bị Trần Triệu Dương đánh bay, có vài bóng dáng lao ra từ trong bốn phía.

“Kẻ nào dám gây chuyện ở buổi đấu giá? Còn không mau giơ tay chịu trói, quỳ xuống xin tha”, đúng lúc đó, có một tiếng gầm thét truyền đến, đồng thời có một ông già đi đến trước mặt Trần Triệu Dương nhanh như chớp.

“Giơ tay chịu trói à? Còn phải quỳ xuống xin tha hả”? Chỉ bằng các người thôi sao?”, Trần Triệu Dương hơi nổi giận, những kẻ này không thèm hỏi phải trái đúng sai, vừa mới lên sàn đã kêu đánh đánh giết giết, ở đâu cho. người ta cơ hội giải thích chứ?

“Mày... Mmày nói cái gì? Mày tự tìm đường chết rồi, bắt thằng đó lại cho tao, ngược lại, tao muốn coi thử mày là con cháu nhà ai? Lại dám to gan đến phòng đấu giá Tô Tỉ gây chuyện”, ông già kia giận dữ ngút trời, dám gây chuyện ở phòng đấu giá Tô Tỉ không nói, đây lại còn phát ngôn ngông cuồng, đây chính là không coi phòng đấu giá Tô Tỉ bọn họ ra gì cả.
 
Chương 1238


Nghe thấy lời nói của ông già, những kẻ đó nhào tới không chút do dự.

Nhưng tiếc rằng, thực lực của họ quá tệ, không hề mang đến một chút phiền phức nào cho Trần Triệu Dương.

Chưa đến năm giây, những kẻ này đều nằm vật ra đất, mặc dù anh không có lấy mạng của họ, nhưng bọn họ sẽ không cách nào cử động trong một khoảng thời gian ngắn.

“Hừ? Chẳng trách mày dám gây sự ở phòng đấu giá Tô Tỉ bọn tao, thì ra là có chút thực lực, nhưng tiếc rằng, nếu như mày chỉ dựa vào chút thực lực này mà dám gây chuyện ở phòng đấu giá Tô Tỉ, vậy thì mày sai lầm rồi”, ông già ngẩn ngơ trong chốc lát, nhưng không hốt hoảng mà ngược lại hờ hững nói.

“Được đấy, vậy hãy để cho tôi biết tôi sai thế nào?”, Trần Triệu Dương cười khẩy, sau đó không thèm để tâm nói.

“Được, được, được, được lắm. Đại nhân Haven, xin người ra tay dạy dỗ cho tên ranh con không biết trời cao. đất dày là gì này một bài học”, ông già bị thái độ của Trần Triệu Dương chọc tức, hét lên.

“Cái gì? Haven? Bruno Haven sao?”

“Đây chính là cao thủ có chiến lực thuộc top năm mươi của Hắc Châu đấy”. 

“Thật hay giả vậy? Không phải đã lâu nay đại nhân Haven không màng tới sự đời hay sao?”

“Nếu đó quả thật là đại nhân Haven thì e rằng người trẻ tuổi này gặp rắc rối lớn rồi”.

Nghe thấy lời của ông già, mọi người xung quanh giật mình hoảng hốt, sau đó từng người một bắt đầu bàn tán xôn xao, hiển nhiên, họ vô cùng tò mò về Haven trong lời ông già.

Ngay khi ông già vừa dứt lời, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi bước ra.

Người này cao to dũng mãnh, cả người toát ra một loại hơi thở khiến người ta ngột ngạt, chỉ đứng bên cạnh anh ta thôi cũng đã có thể cảm thấy áp lực đáng sợ đến từ người này.

Cái chính là Haven trái ngược hoàn toàn với anh, vóc dáng Haven cao lớn oai vệ, trông rất có hương vị đàn ông, nhưng ngược lại, Trần Triệu Dương gầy tong teo yếu đuối, gương mặt còn mang chút hương vị trẻ con chưa dứt sữa, bộc lộ rõ sự tương phản giữa kẻ mạnh với kẻ yếu.

Có thể nói rằng, tất cả mọi người ở đây đều âm thầm lau mồ hôi thay cho Trần Triệu Dương, tất nhiên, cũng có người cho rằng anh lấy trứng chọi đá, mưu toan khiêu chiến uy nghiêm của phòng đấu giá Tô Tỉ.

“Oắt con, mày tự sát đi, nếu không, chuyện lớn ra thì mày với người thân, bạn bè của mày đều sẽ gặp tai hoạ đấy", Haven khoanh tay, cười khinh khỉnh, anh ta không ra tay trước, mà bày ra bộ dáng tao cho mày cơ hội đấy, liệu mà làm đi.

“Hay lắm, chuyện tao không ưa nhất là có người đe doạ người bên cạnh tao. Tao cũng cho mày một cơ hội nhé, bây giờ lết lại đây, quỳ xuống xin lỗi, tao thể không truy cứu vài lời xăng bậy của mày nữa”, tia sáng lạnh lẽo chợt xoẹt qua đôi mắt Trần Triệu Dương, anh khịt mũi, nói.

“Oắt con, mày tự tìm đường chết rồi”, nghe Trần Triệu Dương nói thế, thân là cao thủ có lực chiến thuộc †op năm mươi của Hắc Châu, Haven đương nhiên cảm thấy uy nghiêm của mình đã bị khiêu khích.

Haven khit mũi, anh ta không hề do dự tung một nắm đấm hung ác vào Trần Triệu Dương, nắm đấm này có sức mạnh rất lớn, nó đã phát huy toàn bộ thực lực của anh ta, hoàn toàn không nương tay chút nào.

Anh ta muốn để cho người đời thấy rằng kết quả khi khiêu khích phòng đấu giá bọn họ và Haven anh là gì.

“Thằng ranh này xong đời rồi”.

“Ai da, không phải còn sống tốt lắm sao?”

“Đúng đó, sao lại tự tìm đường chết thế này”.

Người xung quanh thấy cảnh tượng này, không ai cho rằng Trần Triệu Dương sẽ may mắn trốn thoát, mỗi người đều dùng một ánh mắt tràn đầy lòng thương hại  nhìn vào anh.

“Chỉ là loài giun dế mà thôi”.

Đối mặt với nắm đấm này của Haven, sắc mặt của Trần Triệu Dương vẫn không thay đổi, anh hừ một tiếng, rồi ngay sau đó, anh vươn một tay lên, tát mạnh vào mặt của Haven.

“Chát...

Ngay khi tất cả mọi người đều cho là Trần Triệu Dương sẽ bị Haven đấm bay, nhưng lại một cái tát vang dội truyền đến, tên Haven kia bay lên không trung, lộn nhào vài vòng, rồi cuối cùng nện lên người nhân viên phòng đấu giá Tô Tỉ.
 
Chương 1239


Mà mấy tên kia sao có thể hứng được Haven đang chịu đựng một cái tát này của Trần Triệu Dương trong thời gian ngắn chứ, đấy là còn chưa kể đến bản thân Haven rất nặng.

Mấy tên này giống như quân cờ domino vậy, họ bị Haven làm ngã nhào, rồi kéo nhau ngã xuống một đống hỗn độn.

“Đây..”

Tất cả mọi người trợn tròn mắt, không ai tin tưởng khung cảnh diễn ra trước mắt mình, tất nhiên là không ai ngờ rằng vụ việc lại trở nên như thế này.

Haven che gương mặt sưng tấy của mình, đầu óc mơ mơ màng màng, rất lâu sau đó mới bắt đầu tỉnh táo lại, giờ anh ta mới ý thức được việc mình mới vừa bị người ta tát bay ra ngoài, đây là một sự sỉ nhục đối với anh ta.

“Khốn nạn, mày tự tìm đường chết rồi”, Haven rống †o, không thèm để ý xung quanh mà nhào tới, tung ra hai quả đấm tựa như cơn bão lớn, điên cuồng tấn công Trần Triệu Dương.

“Cho mày mặt mũi phải không?”, đối mặt với cơn giận dữ của Haven, Trần Triệu Dương chỉ khịt mũi coi thường, rồi tát lại một cái.

Lần này Haven thấy rất rõ, cái tát này của đối phương rất chậm, anh ta có thể tránh thoát với tốc độ phản ứng của mình.

Thế nhưng, khi anh ta định né tránh thì lại phát hiện ra bản thân dù có làm gì đi nữa thì cũng không tài nào tránh thoát, cái tát này bám theo anh ta như hình với bóng, anh ta trơ mắt nhìn cái tát này tàn nhẫn đập vào. mặt mình.

“Chát...

Tình cảnh lúc nãy lại xuất hiện lần nữa, cái tát này đã làm đầu Haven đập mạnh vào mặt đất.

Sau đó, không đợi cho Haven đứng dậy, Trần Tiệu Dương lại bước tới trước, dùng một tay xách Haven lên, tay còn lại không dùng lực quá lớn, lại tát một cái vào. mặt của anh ta. 

“Nói rồi đấy, nếu như tao ra tay thì mày sẽ hối hận”. “Sao mày không phách lối nữa đi?”

“Dám uy hiếp đến người bên cạnh tao à”.

“Mày là cái thá gì chứ?”

Trần Triệu Dương vừa nói xong một câu thì tát Haven một cái, đến khi anh thả Haven xuống đất, anh ta đã không còn ra dáng con người nữa.

“Hay lắm, giờ có thể nói chuyện đàng hoàng rồi chứ? Nhưng mà, tao nghe nói là trước giờ phòng đấu giá Tô Tỉ bọn bây chưa bao giờ nói đúng sai với người khác? Thật vậy sao?”, Trần Triệu Dương rút một chiếc khăn giấy từ trên bàn, lau nhẹ vết máu trên tay mình, sau đó thản nhiên nhìn ông già kia.

“Tốt lắm, mày chẳng những gây sự ở phòng đấu giá Tô Tỉ, mà còn đánh người của bọn tao thành ra thế này, xem ra không ai còn nhớ đến uy quyền của phòng đấu giá Tô TỈ rồi, con mèo con chó gì cũng dám khiêu khích phòng đấu giá Tô TỶ", vẻ mặt của ông già lúc này rất khó nhìn, lão ta lạnh tanh nói.

“Chát...

Ngay lúc tất cả mọi người cho rằng Trần Triệu Dương sẽ nói chuyện đúng sai, nhưng anh lại làm ra hành động không ai ngờ tới, anh từ tốn bước lên, rồi cho ông già kia một cái tát vang dội. 

“Thằng khốn nạn.

“Chát...

“Mày chết chắc...”

“Chát...

“Mẹ mày...

“Chát...

Ông già kia vừa nói thì Trần Triệu Dương chẳng nói chẳng rằng đã tát lão ta, chỉ qua vài cái tát gương mặt mặt ông già kia đã sưng vù như một cái đầu heo.

Lúc này, lão ta mới biết sợ, ở đâu có kẻ như vậy trời? Không hề cho người ta cơ hội để biện giải.

“Chát...

Lúc lão ta không định lên tiếng thì Trần Triệu Dương cũng cho một cái tát.

Lúc này, ông già không hiểu gì cả, uất ức nhìn anh.

“Xin lỗi, thói quen thôi”, Trần Triệu Dương khẽ nhún vai, sau đó anh ngượng ngùng nói.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom