Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 160


Tất cả mọi người lập tức im lặng.

Tất Văn Bách cười nói: “Mọi người đều biết ván cược sắp. tới rồi nhỉ?”

“Biết!

Ai nấy đều gật đầu.

Sau khi Trần Triệu Dương đồng ý đánh cược, Tất Văn Bách rất muốn cho mọi người ở sàn cược ngọc biết chuyện này, nên rất nhanh tin tức đã được lan đi khắp mọi nơi trong sàn cược.

Mặc dù tất cả mọi người đều biết nhưng Tất Văn Bách vẫn chính thức nói lại lần nữa.

Sau khi dứt lời, hắn ta cười nói với Trần Triệu Dương: “Anh có ý kiến gì không?”

“Không có!”, Trần Triệu Dương đáp

“Anh ta không có ý kiến gì, tôi cũng thế”, Tất Văn Bách cao giọng nói: “Vậy nên lát nữa, tất cả mọi người hãy ngồi xuống làm chứng cho chúng tôi. Chúng tôi cũng sẽ mời một ông chủ có tiếng, có uy tín tới để đánh giá định giá cuối cùng. Như vậy được chứ?”

“Được!”

“Lâu lắm rồi tôi chưa thấy ván cược nào lớn như này. Thú vị đấy!"

“Một tên gà mờ có thể buộc thầy Sơn cược với hắn, đúng. là rất thú vị!”

“Chỉ tiếc cậu nhóc này quá mù quáng, may mắn vớ được. khối ngọc Phỉ Thúy Băng mà lại dám đánh cược với thầy Sơn, đúng là không biết trời cao đất dày là gì!”

Mọi người xôn xao bàn tán.

Vốn dĩ trong lòng Nam Cung Yến đã rất run, giờ nghe mọi người nói thế, cô lại càng chán nản hơn.

Cô cũng cảm thấy Trần Triệu Dương tự tin thái quá.

Nhưng cô nghĩ kỹ lại, bất kể lúc nào, làm bất cứ chuyện gì Trần Triệu Dương đều rất tự tin.

“Mọi người, mọi người, tôi vẫn có lời muốn nói!”

Giang Tử Phong đột nhiên kéo bàn bước ra, đặt bàn tử tế lại, cậu ấy mới lên tiếng.

Sau khi lớn tiếng, sự chú ý của mọi người đều dồn hết lên Giang Tử Phong.

“Mọi người, chuyện là thế này, dạo gần đây tôi hơi ngứa. tay, nhân ngày hôm nay, tôi quyết định mở một trận cá độ!”

“Cá độ cái gì thế?”

Giang Tử Phong cười nói: “Tỷ lệ cược rất đơn giản, mua anh Dương của tôi thẳng thì một ăn một, mua Tất Văn Bách thẳng thì một ăn hai”.

Giang Tử Phong vừa dứt lời, tất cả mọi người đều im lặng.

Bọn họ chưa từng nghĩ tới Giang Tử Phong dám mở ván cá độ như này.

Ai nấy đều nhắm chắc Tất Văn Bách thắng, cậu ấy lại dám mở ván cược nếu Tất Văn Bách thẳng thì một ăn hai.

“Cậu Giang, tôi khuyên cậu đừng cá độ nữa, cá cái là cậu thua ngay!”

“Đúng đấy. Tôi sợ cậu lỗ sập nhà!”

Mọi người có lòng khuyên nhủ.

Bọn họ cảm thấy Giang Tử Phong đang dâng tiền cho người.

Giang Tử Phong vỗ ngực nói: “Mọi người cứ yên tâm, nếu thua rồi, bao nhiêu tiền tôi cũng trả, chỉ cần mọi người dám đặt, tôi dám nhận. Tôi dùng danh dự nhà họ Giang để đảm bảo với mọi người”.

“Thực sự bao nhiêu cũng trả sao?”

Tất Văn Bách hỏi. “Đúng vậy!” “Được, tôi cược năm mươi triệu, tôi thẳng!”

Tất Văn Bách rút ra một tờ séc rồi ký tên. Lúc đưa tờ séc. qua, hẳn đắc ý n‹ ¡ phải cho cậu nhả cả ván lần trước ral”

Tất Văn Bách hùng hổ mở cược như thế, mọi người cũng trở nên hăng hái hơn. Ai nấy đều biết, lần này Giang Tử Phong dâng tiền cho người khác rồi.

Cơ hội tốt như vậy, không được bỏ lỡ.

Hơn nữa, Giang Tử Phong còn có biệt danh, cược đâu thua đó.

“Tôi cược hai triệu, cậu Tất thắng!”

“Tôi cũng cược cậu Tất thắng, cược năm triệu”.

Người trong sàn cược đều là ông chủ, hầu hết chẳng phải người thiếu tiền, cộng thêm ván cược ngày hôm nay k1ch thích như thế, nếu mà không chơi tới bến thì đúng là có lỗi với bản thân.

Đương nhiên, gió thổi một chiều.

Hầu như đều cược bên Tất Văn Bách.

Tất Văn Bách thấy thế thì có phần huênh hoang.

Chẳng mấy chốc, số tiền cược mà Giang Tử Phong nhận đã hơn trăm triệu.

Trong đó, có đến hơn chín mươi chín triệu cược cho Tất Văn Bách.

Chỉ có một người cược một triệu cho Trần Triệu Dương.

Nam Cung Yến nhẩm tính, nếu như Trần Triệu Dương mà thua, Giang Tử Phong phải trả cho người ta hai trăm triệu.
 
Chương 161


Và lại, bây giờ có rất nhiều người tới cược thêm.

Cứ thế này, chưa biết chừng vốn cược có khi lên đến một trăm năm mươi triệu, thậm chí hơn thế cũng nên.

Ván này chơi hơi lớn đấy!

Nam Cung Yến thầm nghĩ.

Có điều, cô biết mình chẳng thể ngăn được.

Tất Văn Bách thấy thế thì cười híp mắt, cảm thấy bản thân cược hơi ít. Hắn nghĩ rằng lát nữa nên gọi thêm nhiều người tới cược hơn nữa.

Koong!

Lúc này, sau khi tiếng gõ chiêng vang lên, cuộc đấu chính thức bắt đầu.

“Chúng ta đi chọn đá thôi!”

Tất Văn Bách nói với thầy Sơn.

“Được”.

Thầy Sơn thoải mái mỉm cười.

Hai người nhanh chóng rời đi.

“Trần Triệu Dương, chúng ta có thể đi chưa? Chúng ta nên nhanh lên, nếu không mấy khối đá tốt đều bị bọn họ lấy hết mất!"

Nhìn Trần Triệu Dương đứng im một chỗ, Nam Cung Yến thúc giục.

“Không vội, đợi anh hút nốt điếu thuốc này đã”. Trần Triệu Dương bình thản nói.

“Còn không vội à?”, Nam Cung Yến nóng lòng hỏi. “Cậu ta bỏ cuộc rồi hả?”

“Chỉ có một tiếng để chọn ba khối đá tốt, đây chẳng phải chuyện dễ dàng gì, thế mà cậu ta còn không mau lên?”

“Người trẻ đúng là tự tin thái quá rồi!”

“Không phải cậu ta định nhờ vào cảm giác để thắng thầy. Sơn đấy chứ?”

“Ha ha, có thể cậu ta cảm thấy mình không thắng được nên cứ chậm rãi thôi!”

Người đứng xem đều phá lên cười.

Trần Triệu Dương càng tỏ ra như vậy, bọn họ càng mừng. Đồng thời, bọn họ lén đặt thêm tiền cược.

“Đi thôi!"

Sau khi hút xong điếu thuốc, Trần Triệu Dương vứt đầu lọc đi, đi thẳng vào sàn cược ngọc.

Nam Cung Yến nhanh bước theo sau.

“Trần Triệu Dương, hay thế này đi, chúng ta chia nhau ra làm việc. Tôi thấy cái nào ổn thì chọn ra trước rồi để anh soi sau, được chứ?”

Nam Cung Yến hỏi Trần Triệu Dương.

“Không cần”.

Trần Triệu Dương lắc đầu từ chối: “Chúng ta xem từ giữa”.

Trần Triệu Dương đã xem một lượt chỗ đá ở đoạn đầu, anh biết chẳng có cái nào ra hồn, vậy nên anh chú trọng tới phần mình chưa xem chút nào ở phía sau hơn.

Rất nhiều chủ sạp biết chuyện Trần Triệu Dương cá cược với Tất Văn Bách nên khi thấy Trần Triệu Dương xuất hiện, ai nấy đều nhiệt tình chào đón.

Bọn họ nghĩ rằng, nếu như Trần Triệu Dương chọn đá ở chỗ mình, đến khi cắt ra được món đồ ngon thì người khác cũng sẽ hùa tới mua ở chỗ bọn họ.

Trần Triệu Dương vừa bước vào sạp, anh đã tập trung sức chú ý, dùng Đôi Mắt Xuyên Thấu để quan sát.

Trong sạp hàng này không có đồ tốt, món đồ tốt duy nhất là thủy chủng ngọc, có điều chỉ to cỡ quả trứng gà, những thứ khác thì kém hơn chút.

Nhưng Trần Triệu Dương cảm thấy đã dùng đến Thấu Thị rồi, chỉ cần bên trong có phỉ thúy, thu được lời thì cứ lấy đã rồi tính

Vậy nên Trần Triệu Dương lấy khoảng bảy, tám khối đá của sạp hàng này.

“Trần Triệu Dương, anh chọn xong rồi sao? Chúng ta chỉ cần ba khối đá là được rồi!”

Nam Cung Yến nhắc nhở Trần Triệu Dương.

“Trả tiền đi, chúng ta đến sạp khác!”

Trần Triệu Dương dứt khoát nới với Nam Cung Yến.

“Ồ",

Nam Cung Yến trông thấy Trần Triệu Dương nghiêm túc như vậy nên không nói gì nhiều, sau đó đi tính tiền với Trần Triệu Dương.

Trần Triệu Dương đi thẳng đến sạp hàng tiếp theo.

Đợi Nam Cung Yến chạy đến nơi, Trần Triệu Dương đã chọn được năm, sáu khối đá.

“Trả tiền!” Trần Triệu Dương nói với Nam Cung Yến.

Dứt lời, anh lại đi đến sạp hàng kế tiếp.
 
Chương 162


Trần Triệu Dương đi rất nhanh. Vậy nhưng sức lực anh cũng tiêu hao rất nhanh.

Sau khi đi xem hơn mười sạp, Trần Triệu Dương mệt mỏi, ngồi xuống cửa một sạp hàng, th ở dốc.

Sau khi thanh toán xong, Nam Cung Yến đi tới. Cô nhìn Trần Triệu Dương, nói: “Trần Triệu Dương, chúng ta mua năm, sáu chục khối đá rồi, còn mua thêm nữa không? Tôi đã tiêu cả chục triệu rồi!”

Trần Triệu Dương hút điếu thuốc, nhìn Nam Cung Yến nói: “Em yên tâm đi, chắc chẳn không lỗ đâu!”

“Thật sao?”

Nam Cung Yến hỏi.

“Ừ!”, Trần Triệu Dương gật đầu chắc nịch. “Vậy chúng ta có chọn nữa không?” Nam Cung Yến hỏi.

“Thôi!

Trần Triệu Dương lắc đầu.

Bây giờ, chân khí của anh đã gần cạn, Thấu Thị ngày càng yếu, có lúc không thể sử dụng được Thấu Thị.

“Chọn lấy ba khối đá trong số chúng ta mua đi”, Trần Triệu Dương nói với Nam Cung Yến.

Anh đã tính toán cả rồi, trong đống đá mình mua, có ba khối phỉ thúy khá tốt.

Trong ba khối, có hai khối chủng băng, một khối thủy chủng ngọc.

Hai khối ngọc phỉ thúy chủng băng, một khối to cỡ quả trứng gà, một khối cỡ trứng ngỗng, khối thuộc thủy chủng ngọc thì to hơn chút.

Trần Triệu Dương định giá ba khối ngọc, cũng tầm năm chục triệu.

Mất có ba trăm ngàn để mua ba cục đá lại được giá năm chục triệu, cũng xem như lời to rồi.

Hơn nữa một sàn cược ngọc có thể xuất hiện ba khối ngọc chủng băng đúng là chẳng khác nào một tờ vé số, ba

người trúng giải.

Trần Triệu Dương không tin thầy Sơn có thể chọn cái nào. cũng trúng.

“Họ Trần kia, anh chọn xong chưa? Chúng tôi đã chọn xong rồi!”

Tất Văn Bách đi qua, nhìn thấy Trần Triệu Dương đang ngồi nghỉ ngơi, hắn cười nói.

“Tôi nghe nói cậu mua rất nhiều, có phải thật không?”, thầy Sơn đứng cạnh Tất Văn Bách, cười nói: “Bây giờ không nắm chắc nên mới mua nhiều thế chứ gì?”

“Ha ha, ông xem sắc mặt anh ta kìa, có lẽ bị chúng ta dọa cho sợ chết khiếp rồi!”, Tất Văn Bách nhìn thấy sắc mặt Trần

Triệu Dương có phần nhợt nhạt, hẳn cười nhạo.

“Anh ở đây tỏ vẻ cái gì? Lẽ nào các anh chọn xong rồi sao?"

Nam Cung Yến khế hừ một tiếng, bực dọc nói.

“Có khó khăn gì sao?”, Tất Văn Bách cười nói: “Có thầy Sơn ở đây, chẳng cần tốn nhiều thời gian”.

Thầy Sơn tỏ ra cao ngạo: “Có cần tôi cho cô xem không?” Nói rồi, thầy Sơn dịch người ra, để trống một khoảng.

Nam Cung Yến nhìn qua khoảng trống, trông thấy trên chiếc xe đẩy có ba khối đá.

Ba khối đá này nặng tầm mười lăm, hai mươi cân.

Với kiến thức ít ỏi của Nam Cung Yến cũng có thể nhìn ra được, bề ngoài của ba viên đá này không tồi, khả năng lấy được món đồ tốt ở trong đó rất cao.

Trần Triệu Dương tập trung sức sức chú ý để dùng Thấu Thị, nhìn một lượt.

Nhìn thấy ba cục đá kia, cả người anh bỗng cứng đờ.

Ba cục đá mà thầy Sơn chọn thực sự rất đỉnh.

Có một khối thủy chủng ngọc, một khối chủng băng, ngạc nhiên hơn là có một khối chủng thủy tinh. Đáng sợ nhất là khối thuộc chủng thủy tinh đó còn to bằng quả trứng ngỗng.

Phỉ thúy thuộc chủng thủy tinh là đồ vật cực kỳ hiếm. Chỉ cần khối đá này được cắt ra cũng đủ đè bẹp ba khối đá của anh.

“Ha ha, hai người cứ chọn từ từ đi, chúng tôi đến chỗ cắt đá đợi!"

“Nhóc con, nhớ chọn ra món đồ xịn một chú. Tôi không muốn mình thằng một cách dễ dàng đâu!”, thầy Sơn tràn đầy tự tin nói.

Dứt lời, hai người vui vẻ rời đi.
 
Chương 163


Nam Cung Yến thầm hừ một tiếng: “Còn chưa cắt ra xem, ai thua ai thẳng còn chưa chắc, mấy người huênh hoang gì chứ?”

“Trần Triệu Dương, đúng không?”

Nam Cung Yến nhìn Trần Triệu Dương rồi hỏi.

Trần Triệu Dương ngậm điếu thuốc, cười khổ nói: “Không phải đâu, e răng lần này chúng ta không thẳng nổi!”

Hả?! Nam Cung Yến nhìn Trần Triệu Dương đầy bất ngờ. Trong mắt cô, trước nay Trần Triệu Dương luôn rất tự tin,

hơn nữa còn là kiểu tự tin thái quá, vậy nhưng giờ anh lại nói rằng không nắm chắc.

“Anh trêu tôi đấy hả?”, Nam Cung Yến hỏi.

“Nghiêm túc đấy!", Trần Triệu Dương đáp.

“Anh Dương, lần này chúng ta phát tài rồi!"

Giang Tử Phong bỗng chạy tới nói: “Em thu được một trăm tám mươi triệu tiền cược, hầu hết đều đặt cho Tất Văn Bách thắng. Ha ha, nếu như anh thắng, chúng ta sắp giàu to rồi. He he, em chưa từng chơi ván cược nào k1ch thích như vậy. Cuộc đời có được ván cược đỉnh cao này, em cảm thấy thỏa mãn lắm rồi!”

Giang Tử Phong thích thú cười nói nhưng lại phát hiện hình như Trần Triệu Dương không được vui cho lắm, vội hỏi: “Anh Dương, lẽ nào anh không vui sao? Nếu chúng ta thẳng là kiếm được món hời lớn đấy!”

Trần Triệu Dương vỗ vỗi vai Giang Tử Phong, thấp giọng nói: “Tử Phong, cậu có quen phú bà nào không? Bây giờ cậu phải nghĩ xem, cậu sắp phải giới thiệu cho anh rồi. Cậu cũng nên nghĩ chu toàn chút, tìm vài phú bà. Cơ thể cậu vẫn còn chịu được chứ?”

Hả?

“Anh Dương, anh có ý gì đấy?”, Giang Tử Phong bỡ ngỡ hỏi.

“Anh ta nói mình thua rồi!”

Nam Cung Yến đáp.

“Anh Dương, không phải chứ!”

Giang Tử Phong không dám tin vào tai mình.

“Ừ, Anh cảm thấy ba khối đá của Tất Văn Bách có thể lấy ra được món đồ tốt!”, Trần Triệu Dương nói.

“Anh Dương, anh dọa em đấy hả?”

Giọng nói Giang Tử Phong hơi run, cậu ấy nói như sắp bật khóc: “Anh, nếu như người nhà biết em tìm phú bà, em sẽ bị đánh gãy chân mất. Hơn nữa, cơ thể này của em nuốt không trôi!"

“Cậu làm được!”, Trần Triệu Dương vỗ vai Giang Tử Phong.

“Trần Triệu Dương, anh không thấy có gì đó rất lạ sao?”, Nam Cung Yến bỗng lên tiếng.

“Có gì bất thường?”

“Bọn họ chọn đồ rất nhanh, hơn nữa còn nói chắc nịch

rằng đồ của mình rất tốt!", Nam Cung Yến nói: “Tôi nghĩ chắc đấy là bọn họ chọn sẵn từ trước rồi!"

“Tôi nhớ ra rồi, thầy Sơn có sạp bán hàng ở đây. Ba khối đá ấy có khi là báu vật trong đáy hòm của ông ta cũng nên. Bọn họ cố tình đào cái hố này để bãy chúng ta mà!”, Giang Tử Phong kích động nói: “Em đã nói tên Tất Văn Bách là đồ gian trá, xảo quyệt nhưng không ngờ lại đến mức này!”

“Xem ra chính là thế rồi!”

Nam Cung Yến nghiến răng nói: “Vậy nên bọn họ mới khẳng định hết lần này đến lần khác, có thể lấy được món đồ tốt!"

“Nói vậy, chúng ta thua chắc rồi sao?”

Mặt mũi Giang Tử Phong tái mét, giọng nói run lẩy bẩy.

Nam Cung Yến gật đầu đáp: “Có thể coi là vậy, chúng ta đều trở thành con mồi của Tất Văn Bách”.

“Mẹ nó, làm sao bây giờ?”, Giang Tử Phong hơi hoảng loạn.

Trần Triệu Dương đứng dậy, nói: “Anh có cách này, thử cược xem saol”

“Cách gì?”

“Nói mau!”

Hai người Nam Cung Yến nhìn chăm chẵm Trần Triệu Dương, đồng thanh hỏi.

“Bây giờ đi đến mấy tiệm đá quý, xem món đồ quý nhất của họ, như thế khả năng gặp được đồ tốt sẽ cao hơn!”

Trần Triệu Dương nghiến răng nói: “Chỉ có thể cược ván này thôi!”

“Nói không sai”, Giang Tử Phong đáp: “Chúng ta chọn cái quý nhất để xeml”

“Đi thôi, đừng lãng phí thời gian nữa”. Nam Cung Yến cũng chẳng thể bình tĩnh được nữa.

Nam Cung Yến nghĩ, nếu như thua rồi, khối ngọc phỉ thúy băng của mình cũng bị người ta ẫm mất. Cô không cam tâm!
 
Chương 164


"Anh Dương, em thấy bảo bối của cửa hàng vừa rồi cũng khá tốt, chỉ có mười triệu mà thôi, hay là chúng ta cược một canh bạc đi".

"Trước đó cũng có một tảng tám triệu, tôi thấy cũng rất tốt. Chúng ta hoàn toàn có thể đặt cược một trận".

Trần Triệu Dương đi một vòng nhưng không tìm được cái nào thích hợp nên dừng lại nghỉ ngơi.

Nam Cung Yến và Giang Tử Phong ở bên cạnh góp ý.

Trần Triệu Dương khẽ lắc đầu nói: "Không được, đều không được".

Trần Triệu Dương đã nhìn thấy hai tảng đá mà bọn họ đang nói đến, bên trong tảng đá mười triệu đó chẳng có gì cả.

Còn tảng đá tám triệu thì tốt hơn một chút nhưng nó còn thua xa viên Phỉ Thúy Thủy Tinh của Tất Văn Bách.

"Nếu không được thì chúng ta tiếp tục tìm, không thể cứ đứng ở đây nghỉ ngơi được".

Nam Cung Yến có chút nóng vội. "Thời gian không còn nhiều nữa rồi".

Giang Tử Phong nhắc nhở: "Anh Dương, sao anh có thể chắc chắn như vậy được!"

"Anh cần phải nghỉ ngơi một chút thôi".

Trần Triệu Dương lau mồ hôi nói.

Trần Triệu Dương cảm thấy hơi vượt quá sức của mình. Bây giờ, anh không thể dùng khả năng nhìn xuyên thấu của mình được nữa, không có cái này thì tìm nữa cũng vô ích mà thôi.

Nam Cung Yến và Giang Tử Phong nhìn thấy Trần Triệu Dương ngồi yên vậy cũng không còn cách nào khác.

Lúc này, cả hai cũng đã thấm mệt rồi nên cũng tìm một chỗ để ngồi xuống nghỉ ngơi.

"Thật ra cũng không có gì phải sợ, bọn chúng chưa chắc sẽ cắt ra được hàng tốt gì", Giang Tử Phong an ủi nói.

Nam Cung Yến cũng gật đầu tán thành: "Trần Triệu Dương, hay là chúng ta cứ dùng ba tảng đá mà anh đã chọn trước đó đi. Tôi nghĩ lúc chưa được cắt ra thì chưa thể biết ai thẳng thua đâu. Chúng ta vẫn có thể thắng".

"Chị dâu nói đúng đấy".

Giang Tử Phong nghiêm túc nói: "Nói không chừng vận may của chúng ta lại tốt thì sao!"

"Haiz".

Nhắc đến chuyện may mắn, Nam Cung Yến lại thở dài. Vận may của cô chưa bao giờ tốt cả.

"Haiz".

Giang Tử Phong cũng thở dài. Cậu ấy cũng là bậc thầy trong việc cược đâu thua đó.

"Sao mà ngồi thở ngắn thở dài ở đây vậy? Vẫn còn chưa kết thúc mà mọi người đã muốn bỏ cuộc rồi sao?"

Lúc này, Tất Văn Bách lại xuất hiện cùng với một nụ cười đáng ghét.

"Bọn họ tự biết lượng sức mình đó thôi!", thầy Sơn nói với vẻ chế nhạo.

"Giang Tử Phong, nếu cậu mà thua thì há chẳng phải đến cái quần lót của cậu cũng chẳng còn mà mặc sao?"

Tất Văn Bách cười đắc ý: "Đúng là thảm thật!"

"Xí, thăng thua còn chưa rõ, anh đắc ý cái gì chứ?", Giang Tử Phong khó chịu vặn lại.

"Đúng vậy!", Nam Cung Yến cũng khó chịu nói.

"Tôi đến đây là để nhắc nhở các người. Cuộc chơi sẽ kết thúc sau năm phút nữa. Các người đã chọn được chưa vậy?"

Tất Văn Bách cười: "Có cần thầy Sơn chọn giúp anh không?"

"Tôi nghĩ không cần thiết. Không phải cậu ta dựa vào trực giác của mình sao? Tôi tin vào trực giác của cậu ta", thầy Sơn khinh thường cười nói.

“Mẹ nó!"

Giang Tử Phong nhìn thấy điệu bộ của bọn chúng thì chửi thề.

Nam Cung Yến cũng tỏ ra phẫn nộ. Tất Văn Bách còn đang đắc ý thì Trần Triệu Dương ném tàn thuốc đi, anh muốn tập trung xem có thể sử dụng lại khả

năng nhìn xuyên thấu của mình hay không.

Để kiểm tra xem nó có thể sử dụng được hay không, Trần Triệu Dương đương nhiên lấy Nam Cung Yến ra làm mẫu.

Anh chăm chú nhìn vào Nam Cung Yến. Suy cho cùng, mỗi lần sử dụng khả năng nhìn xuyên thấu đều đáng quý nên

không thể lãng phí một cách bừa bãi được.

Nam Cung Yến thấy Trần Triệu Dương chăm chú nhìn mình, liền hỏi: "Anh làm gì mà nhìn chằm chằm vào tôi vậy?"

Vù!
 
Chương 165


Nam Cung Yến vừa nói xong, Trần Triệu Dương đột nhiên đứng dậy lao về phía cô.

Trần Triệu Dương vừa lao tới thì liền ôm chặt lấy Nam Cung Yến.

"Trần Triệu Dương, anh làm gì vậy?" Nam Cung Yến hoang mang hỏi. Chụt! Chụt!

Nam Cung Yến vừa dứt lời thì bị anh hôn liên tục hai cái lên mặt.

"Haha, em đúng là nữ thần may mắn của anh mà!"

Trần Triệu Dương cười lớn. "Nữ thần may mẫn gì?" Nam Cung Yến bối rối.

"Giờ là lúc nào rồi mà còn thể hiện tình cảm ở đây vậy chứi"

Giang Tử Phong bất lực nói.

Tất Văn Bách nghiến răng: "Càng ân ái với nhau thì càng nhanh chết đấy!"

"Ông chủ, tảng đá này bao nhiêu tiền vậy?"

Lúc này, Trần Triệu Dương nói với ông chủ cửa hàng ở bên trong.

"Anh Dương, anh muốn mua tảng này à?”

Giang Tử Phong sửng sốt.

"Đúng vậy!"

Trần Triệu Dương gật đầu nói.

"Hơn nữa, tôi còn muốn đem tảng đá này đi thi đấu".

"Anh điên rồi à! Tảng đá này chỉ được đặt để chặn cửa ở đây, chỉ cần nhìn thôi là đã biết nó chỉ là một tảng đá bình thường", Nam Cung Yến có chút bực tức nói.

"Thầy Sơn, ông lại ép người ta phát điên rồi", Tất Văn Bách cười nhẹ.

"Một tảng đá bình thường thôi mà đã muốn thẳng tôi à? Haha"", thầy Sơn cười khinh.

Ông chủ cửa hàng nghĩ răng Trần Triệu Dương sẽ mua những tảng đá khác, nhưng khi bước ra thấy Trần Triệu Dương chỉ vào tảng đá mà ông ta đặt ở ngoài cửa thì liền lập tức nói: "Trước đây, tôi đã từng cắt qua tảng đá này rồi, nhưng mà nó bị vỡ nên tôi mang nó ra để chặn cửa. Nó không đáng giá mà cũng chẳng cho ra được hàng tốt đâu. Nếu cậu muốn những loại tốt thì hãy vào trong cửa hàng mà chọn, trong đó vẫn còn rất nhiều loại đá lâu năm đấy!"

"Không cần đâu! Tôi chỉ muốn tảng này, nó bao nhiêu tiền, ông ra giá đi!", Trần Triệu Dương nói chắc như định đóng cột.

"Nếu cậu thật sự muốn tảng đá này thì tôi bán cho cậu năm ngàn tệ vậy, mà năm ngàn tệ cũng hơi đắt rồi, thôi thì ba ngàn tệ cũng được!"

Ông chủ tùy ý đưa ra một cái giá.

"Tôi trả ông luôn năm ngàn tệ".

Trần Triệu Dương nhìn về Nam Cung Yến nói: "Mau lên!"

Anh có vẻ như đang sợ rằng ông chủ sẽ đổi ý vậy.

Nam Cung Yến liền viết một tờ chỉ phiếu năm nghìn tệ.

Sau khi ông chủ đã thu tiền, Trần Triệu Dương liền nói: "Ông chủ, ông chuyển tảng đá này về bãi cắt đá nhé. Tôi sẽ sử dụng nó để tham gia thi đấu".

"Chàng trai, đừng nói là cậu sẽ đem tảng đá này đi thi chứ?"

Ông chủ cửa hàng nhìn Trần Triệu Dương nói: "Tôi khuyên cậu không nên làm vậy".

"Tôi quyết định rồi! Tôi coi trọng tảng đá này!", Trần Triệu Dương khẳng định nói.

"Haha, đem một tảng đá vỡ đi thi đấu, cậu chắc chẳn bại trận rồi!"

Tất Văn Bách cười điên cuồng.

"Chọn một tảng đá mà ai cũng không thèm lấy, xem ra tôi đã đề cao cậu rồi!", thầy Sơn lắc đầu nói.

"Đã đến giờ, chúng ta đi thôi". Tất Văn Bách đắc ý cười.

Hắn ta cảm thấy mình chắc chẵn sẽ thẳng rồi, không còn điều gì hoài nghi nữa.

"Anh Dương, anh không bị điên chứ?"

Giang Tử Phong chán nản nói: "Anh lại đi mua một tảng đá vô dụng".

"Trần Triệu Dương, trước đây anh đã gặp may mắn một lần rồi, lần này không thể lại may mản như vậy nữa. Nếu đem tảng đá này đi thi, tôi thấy không có chút hi vọng thẳng nào cả".

Nam Cung Yến lắc đầu n không đến mức như thế này mài

Có tồi tệ đến mấy cũng Trần Triệu Dương đầy tự tin nói: "Mọi người yên tâm, hôm nay, chúng ta nhất định sẽ thắng".

"Anh dựa vào đâu mà lại tự tin như vậy?", Nam Cung Yến hỏi.

"Em đã ngồi lên tảng đá này, mông của em đã khai sáng nó rồi. Lần này, chúng ta nhất định sẽ thắng", Trần Triệu Dương cười nói.

"Hứ!", Nam Cung Yến bĩu môi.

"Đúng là mê tín mà! Anh Dương, nếu lần này mà thua, em sẽ làm mai cho anh một "sugar mami, anh đừng có mà bỏ qua", Giang Tử Phong nói

"Chúng ta đi thôi. Tôi sẽ chọn thêm hai tảng nữa rồi ra bãi cắt đá".

Trần Triệu Dương tự tin bước ra ngoài.

Trần Triệu Dương vốn dĩ cảm thấy không còn tia hi vọng gì nữa nhưng không ngờ tới phút cuối anh đã tìm được một tảng cực phẩm cho mình.

Trần Triệu Dương tin chắc rằng chỉ cần viên phỉ thúy này được mở ra thì chắc chắn sẽ đè bẹp được ba tảng đá của Tất Văn Bách.

Nhìn thấy Trần Triệu Dương tươi cười bước ra, Nam Cung "Yến và Giang Tử Phong chỉ biết đưa mắt nhìn nhau.

"Chị dâu, Anh Dương điên rồi sao?" Giang Tử Phong nhẹ giọng hỏi. "Chị thấy cũng giống như thế đấy!" Nam Cung Yến nói.

"Không biết mấy "sugar mami" có thích kiểu điên cuồng này không?", Giang Tử Phong trầm giọng nói.
 
Chương 166


Trần Triệu Dương xuất hiện tại bãi cắt đá, những người có mặt đều quây xung quanh anh.

Tất cả đều muốn xem Trần Triệu Dương đã chọn đá gì. Nhưng bây giờ, Trần Triệu Dương chỉ có hai tảng.

Mọi người nhìn thấy vậy thì bàn luận sôi nổi.

"Tôi thấy không khả quan mấy".

"Hai tảng này rõ ràng không phải đá tốt".

"Trông còn non, không có hàng gì tốt cả".

"Haiz, chỉ riêng chất lượng thôi đã kém rồi".

"Xem ra, lần này Giang Tử Phong sẽ bị thua lỗ đến khóc mất".

Những người có mặt tại đây đều bàn tán không ngừng.

"Còn một tảng nữa. Nói không chừng tảng đó lại tốt".

"Cũng có thể".

Lúc này, ông chủ Hoa chen qua nói: "Người anh em, tôi rất xem trọng cậu. Tôi đã cược cậu thắng rồi, cậu không được làm tôi thất vọng đâu đấy".

"Ông chủ Hoa, ông yên tâm đi. Tôi sẽ không bao giờ để ông phải thất vọng".

Trần Triệu Dương cười nói. "Nhưng lúc tôi nhìn thấy cậu chuyển hai tảng này ra, tôi cảm thấy khá thất vọng. Còn tảng kia đâu?", Ông chủ Hoa nói:

"Còn một tảng nữa cho tôi xem thử đi".

"Ông chủ Hoa không cần nhìn đâu, tảng còn lại cũng chỉ là đồ người khác vứt đi mà thôi".

Tất Văn Bách chen vào đám đông và bước tới.

"Không phải chứ?", ông chủ Hoa há miệng trợn mắt nói.

"Ừm!, Trần Triệu Dương đáp.

Ông chủ Hoa chán nản nói: "Người anh em, tôi đã nhìn nhầm cậu rồi".

"Haha".

"Ông chủ Hoa, tôi bảo ông cược cậu Tất thắng, nhưng ông lại không tin".

"Ông xem, bây giờ thì tốt rồi". Những người xung quanh đắc ý cười. "Tôi không muốn cậu ta thắng", ông chủ Hoa nói.

"Tên họ Trần kia, đến anh chọn hai người tham gia định giá rồi", Tất Văn Bách nhìn chăm chằm vào Trần Triệu Dương

cười: "Sau khi chọn xong, chúng ta sẽ bät đầu cät đá".

"Tôi sẽ chọn ông chủ Hoa", Trần Triệu Dương chỉ vào ông ta cười: "Ông chủ Hoa, ông hãy giúp tôi chọn thêm một người đi".

Trần Triệu Dương có thể nhìn ra được, dường như ông chủ Hoa không thích Tất Văn Bách, cho nên ông ta tất nhiên phải chọn một người có lợi cho mình rồi.

"Cậu để tôi chọn sao?"

"Ừm".

"Tôi chọn lão Chương. Ông ta cũng là một chuyên gia trong lĩnh vực này”, ông chủ Hoa tiến cử một người đàn ông trung niên cao và gầy cho Trần Triệu Dương.

"Được. Vậy chính là ông ta", Trần Triệu Dương gật đầu nói.

"Vậy chúng ta nên cắt đá của ai trước đây?"

Tất Văn Bách hỏi.

"Cắt của anh trước đi", Trần Triệu Dương cười: "Tôi sợ rằng nếu cắt của tôi trước sẽ làm trò chơi này mất đi sự kịch tính".

"Xí",

Tất Văn Bách khinh thường nói: "Không biết lượng sức mình. Nhưng nếu anh muốn cắt của tôi trước, thì tôi chiều

theo ý anh vậy".

Lúc này, Tất Văn Bách bắt đầu bảo mọi người giải tán, sau đó hẳn ta kéo ba tảng đá ra ngoài.

Lần này, thầy Sơn sẽ đích thân cắt những tảng đá này.

Đầu tiên, ông ta chọn những cái nhỏ nhất và bắt đầu cắt chúng.

Ông ta vô cùng tự tin cắt từng nhát dao xuống. "“Trúng rồi!"

"“Trúng lớn rồi!"

"Là Phỉ Thúy Nước. Trông khá lớn".

"Nhìn vào vết cắt thứ hai kìa!"

Mọi người đều mừng rỡ kêu lên.

Đây đúng là một khởi đầu tốt.

Bọn họ vẫn đang bàn tán thì thầy Sơn đã cắt nhát dao thứ hai xuống.

Nhát dao này cắt xuống.

"Viên này không hề nhỏ".

"Ít nhất phải mười triệu".

"Thầy Sơn không hổ danh là bậc thầy mà". "Một khởi đầu tốt!"

Nhìn thấy hai bên đều có ngọc thì trong lòng Tất Văn Bách thầm nghĩ đã nắm chắc rồi.Tảng đầu tiên đã nhanh chóng tìm thấy.
 
Chương 167


Mọi người đều cảm thấy khá tốt.

Vào lúc này, thầy Sơn trực tiếp cắt tảng thứ hai.

Tảng đá thứ hai lớn hơn một chút.

Thầy Sơn cắt xuống, nhưng lần này thì không thấy gì. Nhưng ông ta không cắt nữa mà dùng giấy nhám lau nó.

Ông ta lau một chút thì ngay sau đó bên trong tảng đá rỉ ra một chút màu xanh lục.

"Phỉ Thúy Băng!" "Lại trúng mánh rồi!" "Chết tiệt! Cái này còn giá trị hơn cái trước nữa".

"Cả hai tảng đều trúng. Thầy Sơn thực sự là một bậc thầy cược ngọc mà".

Vào lúc này, nụ cười trên gương mặt Tất Văn Bách càng trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ khác.

Hai tảng đá tính sơ cũng gần 30 triệu rồi. Có thể cắt ra được Phỉ Thúy Băng đã là rất giỏi rồi.

Tất Văn Bách nghĩ răng thầy Sơn thực sự rất giỏi, hàng được đặt dưới hộp này thật sự rất tốt.

"Anh Dương, có phải bây giờ em nên đi chuẩn bị một danh sách sugar mami" rồi không?"

Giang Tử Phong cảm thấy hơi lo lắng.

Nam Cung Yến lo lắng nói: "Tảng thứ hai cắt ra là Phỉ Thúy Băng, có khi nào tảng thứ ba là Phỉ Thúy Thủy Tỉnh không?

"Không đến nổi tàn nhẫn như vậy chứ".

Giang Tử Phong hét lên: "Nếu là Phỉ Thúy Thủy Tinh, em nghĩ thua là cái chắc rồi".

Trần Triệu Dương tự tin nói: "Chàng trai, đừng lo lảng. Chỉ là một trận đấu thôi mà, thua thì thôi, không có gì to tát cả".

Liên tiếp cắt ra được hai loại ngọc tốt, trong lòng thầy Sơn càng tự tin hơn.

Ông ta nóng lòng muốn lấy tảng đá thứ ba cho vào máy cắt.

Thực ra, thầy Sơn coi trọng tảng này nhất, cũng chính là tảng đá được thế hệ trước của ông ta truyền lại. Bọn họ cho. rằng tảng đá này chắc chẳn sẽ có hàng tốt. Hơn nữa còn là

một hàng cực phẩm.

Thầy Sơn cũng đã nghiên cứu hơn mười năm, ông cũng cảm thấy tảng này chắc chản sẽ cho ra hàng tốt.

Nhưng có thể cho ra một món hàng tốt gì thì vẫn chưa nói chắc được.

Dù sao nói về lĩnh vực cược ngọc, đây vẫn là chuyện không thể nói trước được.

Thầy Sơn vẽ một đường rồi bắt đầu khởi động máy cắt đá.

Ông ta cắt xuống một dao. Nhát dao này cắt xuống không hề thấy ngọc.

Ông ta dùng giấy nhám chà xát nhưng sau vài phút rồi vẫn không có xuất hiện viên ngọc nào.

Thầy Sơn đổi hướng khác và cắt một dao xuống. Mọi người đều chăm chú nhìn.

Nhưng sau khi cắt xong vẫn không có gì.

"Cắt tốn công rồi".

Giang Tử Phong hùng hồn nói: "Vỡ rồi. Tảng này sắp vỡ rồi".

Trần Triệu Dương nhìn chằm chăm vào thì thấy hình dáng viên ngọc này có chút lệch, nếu thầy Sơn không cắt trúng thì anh lại nhặt được của hời rồi.

Tất nhiên lần này cơ hội không lớn. Thầy Sơn thấy rằng mình cắt hai lần rồi mà không thể cät

ra được ngọc, nên đã quan sát nó một hồi lại cắt thêm một nhát dao khác.

"Cầu trời cho nó đừng có ra".

Giang Tử Phong hét lên.

"Không có cơ hội rồi!" Trần Triệu Dương nhẹ giọng nói.

"Cơ hội là gì?", Giang Tử Phong hỏi.

"Có ngọc rồi!"

"Chết tiệt! Loại này là Phỉ Thúy Thủy Tinh".

"Hóa ra lại là một Phỉ Thúy Thủy Tinh".

"Chỉ đáng tiếc là thầy Sơn hơi vội vàng nên đã tổn hại đi một ít".

"Tổn hại rồi cũng vẫn rất đáng giá. Có thể nhìn ra là đã cắt được một viên rất to rồi".

"Đã lâu không thấy ai cắt ra được loại Phỉ Thúy Thủy Tinh này rồi".

"Thầy Sơn thật tài giỏi!"

"Chúng ta thắng là cái chắc rồi! Haha"

Mọi người đều rất hào hứng hét lên.

Tảng cuối cùng lại cắt ra được loại Phỉ Thúy Thủy Tinh.

Tất Văn Bách vui mừng khôn xiết, nụ cười trên mặt hắn ta kéo đến tận mang tai.

"Tiêu rồi!"

Vẻ mặt Giang Tử Phong ỉu xìu.

Khuôn mặt của Nam Cung Yến cũng sa sầm lại. "Chúng ta thua rồi".

Nam Cung Yến thì thầm.

Thầy Sơn nhìn thấy Phỉ Thúy Thủy Tinh thì trong lòng càng hăng hái hơn.

Ông ta đánh bóng nó bằng giấy nhám. Và lần này thì ông ta trở nên thận trọng hơn.

Ông ta mất gần nửa tiếng đồng hồ mới lấy được viên Phỉ Thúy Thủy Tỉnh bên trong ra.

Ông ta cầm nó trên tay, mọi người nhìn thấy nó không khỏi kinh ngạc.

"Một viên Phỉ Thúy Thủy Tinh lớn như vậy. Ít nhất là 80 triệu hơn rồi".

"80 triệu vẫn rẻ. Một tỷ cũng không thấy đắt".

"Mẹ ơi! Nếu không phải bị cắt nhầm một góc, e là giá trị phải lên đến con số 105 triệu mất".

"Có khả năng là một viên gây xáo động cả thị trường rồi". "Thầy Sơn thật tuyệt vời!"

"Thật cmn ngầu quá đi mất!"

Mọi người đều khen ngợi không ngừng.

Trên mặt thầy Sơn lộ ra vẻ tự hào.

Lúc này, Tất Văn Bách nóng lòng muốn giật lấy viên Phỉ

Thúy Thủy Tỉnh từ tay thầy Sơn, hẳn ta bước tới trước mặt các nhà định giá nói: “Các vị ra giá đi”.
 
Chương 168


"Tất Văn Bách cầm trên tay ba viên ngọc phỉ thuý cho vài người định giá.

Bọn họ đã nhanh chóng ra được một cái giá.

Sau một hồi ước lượng, viên ngọc Phỉ Thuý Nước kia giá 15 triệu tệ, viên Phỉ Thuý Băng 40 triệu, viên sau cùng là Phỉ Thuý Thuỷ Tỉnh trị giá 150 triệu.

Ba viên phỉ thuý này cộng lại thì đã hơn 200 triệu.

Chỉ trong một ngày đã cắt ra ba viên phỉ thúy như thế, quả thật làm người khác không nói nên lời mà.

"Ba viên này đều là phỉ thuý thượng hạng, tổng giá trị đã hơn 200 triệu rồi, đúng là quá đỉnh!"

"Tôi nghĩ là không cần thi thố gì nữa, có thể chọn được ba khối đá chứa ngọc đã quá sức tưởng tượng rồi, huống chỉ là bàn về giá tiền của chúng chứ".

"Cậu Tất lời to rồi".

Những người bên cạnh đều xôn xoa bàn tán.

Lúc này Tất Văn Bách giống như một con gà trống vừa đá thẳng, phách lối kiêu ngạo bước tới cạnh Trần Triệu Dương tươi cười nói: "Họ Trần, bây giờ mày có cảm nghĩ gì hả?”

“Tôi không dám nghĩ luôn ái!"

Giang Tử Phong lắc đầu nói: "Không dám nghĩ, không dám nghĩ".

Trái lại, Trần Triệu Dương thản nhiên nói: "Tôi chỉ cảm thấy đáng tiếc khi mấy người đã làm mẻ viên Thúy Thuỷ Tinh kia thôi”.

"Có gì mà tiếc chứ?", Tất Văn Bách hỏi lại.

"Dù sao, lát nữa nó cũng là của tôi, bây giờ bị mẻ một chút, đương nhiên là thấy tiếc rồi", Trần Triệu Dương sờ mũi cười nói.

"Haha~"

"Hăn ta bị điên rồi à?"

"Hắn cảm thấy hắn có cửa thắng sao?”

"Má ơi, ảo tưởng sức mạnh quá đó!"

"Cậu tính chọc tôi cười chết à?”

Mọi người xung quanh phá lên cười.

Bọn họ đều cho rằng Trần Triệu Dương bị điên thật rồi. Còn hi vọng thẳng cuộc sao?

Đó là chuyện không thể nào!

Nam Cung Yến lắc đầu thở dài, cô cũng cảm thấy không thể nào có chuyện đó được.

Số cũng phải đỏ lắm mới giống được như thầy Sơn, ra tay cái là chọn được ba món đồ thượng hạng.

Trần Triệu Dương lại muốn cắt ra ba viên nữa, còn phải có giá cao hơn bọn họ, chuyện này tuyệt đối không thể nào xảy

ra được.

Theo cách nghĩ của Nam Cung Yến, xác suất mở ra chắc. còn nhỏ hơn trúng 5 triệu nữa.

"Anh Dương, đành chịu thôi”.

Giang Tử Phong nhụt chí nói.

"Hà c này Tất Văn Bách đang chết cười liền dừng lại nói: "Họ Trần, thôi thì thế này, chỉ cần mày bắt chước chó sủa mấy tiếng, tao sẽ để mày thua một nửa thôi".

"Cậu Tất, cậu rộng rãi quá".

"Nhãi ranh, còn không mau đồng ý đi, như thế thì cậu cũng có lời rồi còn gì".

"Thua một nửa thì cũng xem như có lời rồi”

Mọi người ồn ào nói.

"Anh Dương, anh nên cân nhắc một chút đi".

Giang Tử Phong yếu ớt nói.

"Tất Văn Bách, không bắt chước chó sủa mà chỉ nhận thua một nửa thôi được không?", Giang Tử Phong nhẹ giọng năn nỉ.

Nam Cung Yến cũng đồng ý với ý kiến này.

"Biến!"

Trần Triệu Dương đanh mặt thụi cho Giang Tử Phong một cái.

"Tôi không bao giờ nhận thua đâu!"

Sau đó Trần Triệu Dương lại nói: "Bắt đầu cắt tảng đá của tôi ra đi, tôi không thể thua được".

Haha!

Trần Triệu Dương vừa nói xong, mấy người đứng bên cạnh lại cười phá lên châm chọc.

"Trần Triệu Dương, đôi khi nhận thua cũng không phải là không tốt".

Nam Cung Yến nhẹ giọng nói. "Em phải tin anh chứ, nhất định sế thẳng mài!" Trần Triệu Dương vẫn vô cùng tự tin.

Giang Tử Phong thở dài nói: "Xem ra em cũng nên tự tìm một phú bà rồi".

Mấy người đứng bên cạnh vẫn tiếp tục cười nhạo.

Trần Triệu Dương thì lại vô cùng nghiêm túc bê tảng đá của mình, giải thích cho mấy người thợ nên cắt như thế nào.
 
Chương 169


Mấy tảng đá này đều do Trần Triệu Dương đã vẽ đường xong sẵn.

Chỉ cần cắt theo mấy đường vẽ đó, thì không có vấn đề gì cả.

Sau khi thợ cắt đá đã hiểu rõ thì bắt đầu khởi động máy cắt đá.

Vừa cắt ra được một mảng.

"Ra màu xanh lục!"

"Độ trong suốt cũng không tồi".

"Vậy thì sao chứ?"

Khẩu vị những người ở đây đã ở một tầm cao mới, tảng đá đầu tiên của Trần Triệu Dương cắt ra gần như là Phỉ Thuý Băng, mọi người đều cảm thấy cũng thường thôi.

Đối với bọn họ mà nói, dù cho có là ba viên Phỉ Thuý Băng cũng không thể nào thắng nổi Phỉ Thuý Thuỷ Tinh của

Tất Văn Bách được.

Tảng đá thứ hai của Trần Triệu Dương cũng nhanh chóng được cắt ra.

Lại là một viên Phỉ Thuý Băng nhưng còn nhỏ hơn viên đầu tiên nữa.

Độ trong suốt và độ tinh khiết không tồi, nhưng lại nhỏ quá.

Nếu định giá thì tầm 20 triệu là cao.

Thêm viên đầu tiên thì hai viên phỉ thuý của Trần Triệu Dương cộng lại nhiều nhất là 30 triệu.

Mang đi so sánh với ba viên của Tất Văn Bách thì còn thua xa.

"Thua tám con phố luôn". "Hình như hẳn ta vẫn chưa có ý định từ bỏ". "Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà".

"Haha~ Hôm nay hăng máu ghê!"

Nét cười trên gương mặt mỗi người càng lúc càng nhiều.

Còn vẻ mặt hai người Giang Tử Phong và Nam Cung Yến lại càng cứng lại.

Bọn họ gần như tuyệt vọng rồi.

"Họ Trần, bät chước tiếng cho sủa và thua một nửa thôi". Tất Văn Bách vẫn vô cùng phách lối nói.

"Vẫn còn một tảng mà, anh vội cái gì chứ?”

Trần Triệu Dương thản nhiên nói.

"Cậu Tất, cho hẳn ta cơ hội mà hẳn còn từ chối, loại người này có thua thì cũng đáng đời".

"Chỉ cần bắt chước chó sủa mà thua có một nửa thì hẳn ta vẫn lời chán rồi!"

"Haiz, tôi cũng không biết ai cho hẳn niềm tin mạnh mẽ như thế luôn đó!"

Tiếng cười cợt chế giễu không ngưng vang lên.

Tất Văn Bách lại mừng thầm trong bụng, hẳn ta cảm thấy như đang được vả mặt người khác vậy.

Tát mạnh vào mặt Trần Triệu Dương. Nhục nhã ngày trước lần này hắn ta quyết trả đủ.

Dù cho bản thân có tổn thất bao nhiêu, hẳn cũng phải bắt Trần Triệu Dương ói ra cho bằng hết.

"Sao còn chưa bê tảng cuối cùng lên?"

Trần Triệu Dương hỏi.

"Đến rồi, đến rồi, phiền nhường đường cho".

Lúc này có mấy người đang đẩy một tảng đá đến.

"Ông Triệu, tảng đá cuối cùng lại là của nhà ông à?"

"Tảng đá kia nhìn quen quen nhỉ?"

"À tôi nhớ ra rồi! Không phải tảng đá này là ngày xưa ông Triệu Hào mang ra cược, đã cắt hết một phần sao?"

"Nhiều người từng nhìn qua rồi, ai cũng cho rằng bên trong không còn gì cả".

"Ông Triệu cũng suýt vì tảng đá này mà không ngóc đầu dậy được. Sau đó ông ta mang tảng đá đã bị cắt này về đặt trước cửa cửa hàng nhà ông ta, như là tự nhắc nhở bản thân không nên chơi trò cược ngọc này nữa".

"Mang đồ bỏ đi tới đánh cược sao?"

"Bị điên à, thắng nhãi ranh này đúng là bị điên rồi".

Mọi người lại càng thêm kinh ngạc.

Ông chủ Hoa cũng lắc đầu nói: "Xem như tiền của tôi đổ sông đổ biển rồi".

Ông chủ Triệu nghe thấy mọi người nói thế, ông ta cũng bất lực nói: "Tôi cũng hết cách, cậu ấy nhất định đòi mua, lại còn nói sẽ cắt ra được đồ ngon".

"Chú em à, cậu nghĩ kỹ chưa? Đồ bỏ đi này ngày thường cũng chỉ để chẳn cửa thôi. Bây giờ mà cậu cắt nó ra, tôi nghĩ chắc chắn sẽ nát đấy", ông chủ Triệu lại khuyên nhủ: "Hay tôi trả tiền lại cho cậu được không?"

"Tôi đã quyết định rồi!"

Trần Triệu Dương nói chắc như đỉnh đóng cột.

Ông chủ Triệu nhìn thấy Trần Triệu Dương kiên quyết như vậy cũng không nhiều lời nữa.

Chỉ là ông vẫn cho rằng Trần Triệu Dương cứng đầu quá thôi.

"Thầy Sơn, ông có đánh giá gì về tảng đá này không?"

Tất Văn Bách đứng một bên cười khà khà hỏi.

Thầy Sơn quan sát một lúc liền nói: "Đồ bỏ đi, chẳng có gì tốt cả".

"Toàn bộ người trong giới cược ngọc đều biết rõ tảng đá mà ông Triệu Hào mang ra cược năm đó, cắt ra chỉ có rác mà thôi”.

"Đá rác mà cũng dám mang tới thi".

"Không bằng nhận thua còn nhanh hơn".

Mọi người lại tiếp tục không nể nang gì đả kích Trần Triệu Dương.

"Anh Dương, hay mình đổi tảng khác đi anh?"

Giang Tử Phong gần như tuyệt vọng nói.

Nam Cung Yến cũng nhẹ giọng khuyên: "Trần Triệu Dương, anh biết rõ là sẽ thua nên vác một cục đá vớ vẩn tới dâng cho Tất Văn Bách đúng không? Thế thì có thể giảm bớt được một chút thiệt hại".

"Không phải!", Trần Triệu Dương lắc đầu nói.

"Tôi không ngại nói cho mọi người biết, đồ bỏ đi cũng có ngày đổi đời. Mọi người chờ xem đi!"

"Haha~"

Trần Triệu Dương vừa dứt lời, một trận cười giòn giã lại vang lên.
 
Chương 170


Tiếng cười nhạo xung quanh vang lên không ngớt.

Vẻ mặt Trần Triệu Dương đứng trước tảng đá vô cùng đăm chiêu.

Anh đang phải cẩn thận từng li từng tí.

Loại ngọc bên trong tảng đá này rất quý, nhất định không

được làm nó sứt mẻ dù chỉ một chút, nếu như có sơ xuất giá trị ät hẳn bị giảm đáng kể.

Trước đó, Trần Triệu Dương mới chỉ dùng khả năng nhìn thấu nhìn thử thì đã không khỏi giật cả mình, nhưng còn vị trí cụ thể thế nào thì anh cũng không nắm chắc.

Vì lúc anh cố dùng khả năng nhìn thấu nhưng vẫn không thấy được, Trần Triệu Dương đành dùng cách bảo đảm nhất có thể thôi.

Anh vẽ một đường xung quanh bên ngoài.

Sau đó để cho thợ cät đá bắt đầu cắt.

Không ngoài dự đoán, nhát cắt đầu tiên hoàn toàn không nhìn thấy được chút màu xanh nào.

Điều này lại dẫn đến thêm không ít lời bàn tán luyên thuyên.

Đặc biệt là Tất Văn Bách, vẻ mặt đắc ý của hẳn ta cũng muốn nghênh tới trời.

"Có cắt tiếp không?"

Thợ cắt đá hỏi Trần Triệu Dương.

"Không cần đâu, tôi thấy mài được rồi đó".

Trần Triệu Dương cầm lấy giấy nhám bắt đầu chà sát.

"Chưa thấy được chút màu xanh nào mà hãn lại mài rồi á”"

"Đầu óc người này có vấn đề rồi".

"Còn không chịu thua nhanh đi, làm mất thời gian người †a quá”.

Mọi người nhìn Trần Triệu Dương lấy giấy nhám chà thì không nhịn được lên tiếng.

"Tảng đá này nếu cắt ra được hàng ngon, tôi sẽ nuốt nó luôn đó", thầy Sơn cười lạnh nói: "Sao còn chưa bỏ cuộc chứ hả?"

Tất Văn Bách híp mắt cười nói: "Hản chưa bỏ cuộc cũng là vì muốn kéo dài thêm chút thời gian thôi, chúng ta cứ mặc cho hẳn câu giờ đi".

"Có câu giờ cũng vô ích, dù sao cũng thua chắc rồi!"

"Đệt, dám chơi méo dám chịu, có phải là đàn ông không?"

Tiếng mỉa mai vang lên không ngừng.

Giang Tử Phong chỉ biết thở dài.

Cậu ấy cũng muốn khuyên Trần Triệu Dương bỏ cuộc cho rồi.

Nam Cung Yến lại không biết nên nói gì với Trần Triệu Dương cho phải.

Trần Triệu Dương cầm giấy nhám cứ mài như thế hơn 20 phút đồng hồ.

Toàn bộ quá trình tiếng cười cợt châm chọc của tất cả mọi người không ngừng văng vắng bên tai.

Không chỉ vậy mà còn càng ngày càng lớn hơn. Dần dà bọn họ lại tỏ ra bực dọc.

Họ cảm thấy chuyện này chỉ đang lãng phí thời gian của tất cả mọi người thôi.

"Nhãi ranh, đừng có mà ở đây làm trò khùng trò điên nữa, tảng đá bỏ đi này dù có đổi đời thì cũng chỉ là đồ bỏ đi mà thôi".

"Nó cũng y như mày vậy đó".

"Nó cũng y như mày vậy đó".

"Mang một tảng đá bỏ đi đến, còn muốn cắt ra được hàng xịn, mày có năm mơ cũng không có đâu".

"Mẹ nó, nhanh chịu thua đi”.

"Lãng phí thời gian mọi người quá đấy".

€ó vài người mất kiên nhẫn chửi đổng lên.

Tất Văn Bách vẫn ra vẻ đắc ý cười nói: "Mọi người đừng hối chứ, trái lại tôi muốn xem thử hẳn ta định câu giờ tới khi nào, xem xem mặt hắn ta dày bao nhiêu".

Tất Văn Bách quay lại cười rồi nói với Nam Cung Yến: "Tiểu Yến à, anh không ngờ bên cạnh em lại có loại người này luôn đó".

Nam Cung Yến không biết nên nói gì nữa, cô cũng nghĩ Trần Triệu Dương hết hi vọng rồi, anh chỉ đang cố kéo dài thời gian thôi.

"Xuất hiện màu xanh rồi!"

Ngay lúc này không biết ai đó đã kêu lên.

Nghe thấy tiếng la, mọi người mới nhìn sang.

Bọn họ liền nhìn thấy một màu xanh biếc.

"Dù có ra màu xanh thì sao chứ".

"Có thể đáng giá bằng Phỉ Thuý Thuỷ Tinh sao?"

"Hắn ta có thể cắt ra được một viên phỉ thuý trị giá hơn trăm triệu à?"

Mọi người vẫn tiếp tục dè bỉu. "Là... là Đế Vương Lục". "Má ơi ~"

Lúc này thì từng tiếng kêu vì kinh ngạc dần bật thốt lên.

Theo những chỗ Trần Triệu Dương đã mài, mọi người rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ độ tinh khiết bên trong.

Không còn nghi ngờ gì nữa, là Đế Vương Lục rồi! Vua trong các loại phỉ thúy - Đế Vương Lục.

Đứng trước Đế Vương Lục, các loại Thuỷ Tinh, Băng, Nước... đều chỉ là phù du.
 
Chương 171


Sột soạt! Sột soạt! Sột soạt! Ngay khoảnh khắc này, hiện trường yên lặng đến đáng sợ.

Bọn họ chỉ còn nghe thấy tiếng mài đá chầm chậm của Trần Triệu Dương.

Mà Trần Triệu Dương càng mài thì bọn họ lại càng nhìn thấy mảng xanh lá càng lớn.

Đế Vương Lục đậm chất bá chủ dần hiện ra. "Chắc cũng không lớn lắm đâu". "Tôi nghĩ không thể nào lớn được".

"Má ơi, hắn ta quả thật có thể cắt ra được Đế Vương Lục từ một đống rác".

"Xem như hôm nay hắn ta dùng hết may mắn tích từ mấy kiếp rồi".

"Ôi thần linh ơi, mong là viên Phỉ Thúy Đế Vương Lục này không lớn lắm".

Mọi người gian nan nuốt nước miếng nói.

Bọn họ cảm thấy những lời chế giễu Trần Triệu Dương khi nãy của bọn họ khác nào tựa ngửa mặt lên trời mà phun nước. miếng chứ.

Tất Văn Bách lại ngây ngẩn cả người, hắn ta đanh giọng. nói: "Thầy Sơn, không phải ông nói tảng đá của hẳn ta chỉ là đồ bỏ đi thôi sao?"

"Đúng là rác rưởi mà", Thầy Sơn cần răng nói: "Tôi nhìn chắc chỉ có một chỗ xanh lá nhỏ thôi. Nếu chóp ngọc không lớn, thì cũng không cần phải sợ hẳn ta. Đế Vương Lục rất hiếm ra được chóp lớn".

Tất Văn Bách gật đầu đứng nhìn Trần Triệu Dương vẫn miệt mài chà sát, trong bụng âm thầm cầu nguyện.

Giang Tử Phong cũng đang đứng lẩm bẩm: "Cầu thần linh phù hộ, cầu mong chị dâu phù hộ, làm phép cho cái tảng đá

đó sẽ ra được viên lớn ".

Việc Trần Triệu Dương cắt ra được Đế Vương Lục đã đả kích bọn họ quá mức.

Tâm trạng của bọn họ lúc này giống như ngồi xe vượt đèo vậy.

Nam Cung Yến nhìn Trần Triệu Dương đến nỗi miệng cũng há thành chữ O.

Cô cảm thấy cứ như người đàn ông này có thể nhìn thấu hết mọi thứ vậy.

Chẳng hạn như ngay lúc này, tất cả mọi người đều cho rằng là đồ bỏ đi sẽ không cắt ra được gì.

Anh vẫn khăng khăng giữ vững lập trường.

Sau cùng lại cắt ra được Phỉ Thúy Đế Vương Lục, chuyện này khác nào vả mặt từng người một ở đây.

"Đừng nói là lớn nha".

"Đừng có lớn thêm nữa chứ".

"Trời phật phù hộ”.

Trần Triệu Dương vẫn mài không ngừng.

Đế Vương Lục trên tay anh càng ngày càng lớn. Những người đứng xung quanh càng thêm xôn xao.

Cứ tiếp tục như thế bọn họ sẽ thua mất.

Sắc mặt Tất Văn Bách thì dần trở nên như nuốt phải ruồi.

Giang Tử Phong thì kích động hô lên: "Phải thật lớn nhá, chị dâu tôi đã làm phép rồi, phải lớn y như chị dâu tôi vậy ".

Nghe mấy câu này, Nam Cung Yến xúc động muốn đập cho cậu ấy một trận, nói linh ta linh tinh gì không biết nữa.

Trần Triệu Dương vẫn im thin thít tập trung mài dũa.

Lúc này, anh cảm thấy gần như thấy được hình hài rồi, anh nhanh chóng tập trung cao độ quan sát lại một lượt.

Bây giờ thì anh có thể nắm chắc được vị trí chính xác rồi.

Anh vẽ thêm một đường rồi quay sang nói với người thợ cắt đá: "Cắt từ chỗ này giúp tôi một đường".

"Tôi, tôi không dám cắt đâu", thợ cắt đó run rẩy nói: "Cái này quý quá, lỡ như tôi làm sứt mẻ gì tôi không đền nổi đâu".

"Vậy thôi để tôi tự làm".

Trần Triệu Dương đích thân cầm dao lên.

Đến lúc này thì anh đã tràn đầy tự tin ra tay rồi. Soạt! Soạt!

Trần Triệu Dương nhanh như chớp cắt ra một đường. "Xanh kìal"

"Toàn bộ đều là màu xanh!"

Trần Triệu Dương liền cắt thêm một đường, thì hiện trường lập tức ngưng đọng lại.

Lúc này thì bọn họ lại không thốt lên được câu nào nữa. Bởi vì hai bên đã lộ ra hoàn toàn rồi. Viên Phỉ Thúy Đế Vương Lục này không hề nhỏ chút nào.

Giá trị chắc chắn cao hơn cả ba viên phỉ thuý của Tất Văn Bách cộng lại.

Một viên ngọc đè bẹp toàn bộ!

Về độ tinh khiết, độ trong suốt hay màu xanh lá thẳm này, chính xác là Đế Vương Lục không phải bàn cãi gì nữa. Hơn nữa kích cỡ không hề nhỏ, lớn cũng tầm hai năm tay là ít.

Phỉ Thúy Đế Vương Lục chính là bá chủ. Là vua của vua trong muôn vàn loại phỉ thúy!

Hết thảy phỉ thúy trên đời này cũng chả là cái đinh gì với nó.

Những người cười nhạo Trần Triệu Dương trước đó giờ thì cười hết nổi rồi.

Họ đang cảm thấy mặt mình nóng bừng bừng. Tất Văn Bách cũng không thốt lên được dù chỉ nửa chữ.

Cặp mắt thầy Sơn trừng muốn lọt cả tròng, ông ta vẫn không tài nào chấp nhận được cái sự thật này, ngoài miệng vẫn nói: "Loại đá vụn đó làm gì thì cũng là đồ bỏ đi, làm sao có thể cắt ra được Đế Vương Lục chứ, tuyệt đối không thể nào".

Thầy Sơn biết, nếu như để thua, bảo vật trấn tiệm của ông đều phải dâng hết cho Trần Triệu Dương mất.

Điều này mới là chuyện mà ông ta không hề muốn xảy ra nhất!
 
Chương 172


Không lâu sau, Trần Triệu Dương đã lấy được viên Phỉ Thúy ra.

Trần Triệu Dương nâng nó trong lòng bàn tay, nó có kích cỡ gần băng với quả bóng chuyền.

Phỉ Thúy Đế Vương Lục đã rất hiếm thấy, bây giờ còn có viên Phỉ Thúy to như vậy, quả thực là hàng trên cả cực phẩm.

Đặc biệt là lúc Trần Triệu Dương cầm lên, ánh sáng chiếu lên viên Phỉ Thúy Đế Vương, màu xanh rêu đó của nó, thật sự là khiêm tốn và vững vàng như một bậc đế vương, nhưng lại toát lên được vẻ uy nghiêm.

“Cái này đáng giá bao nhiêu tiền vậy?”

“Giá khởi điểm ít nhất cũng phải trên hai trăm triệu tệ nhỉ?”

“Tôi còn thấy hai trăm triệu tệ là rẻ rồi đấy”.

“Trời ơi! Đã rất lâu rồi tôi chưa được nhìn thấy viên Phỉ Thúy Đế Vương Lục nào lớn như vậy”.

“Nó lại còn được lấy từ trên một tảng đá đã được cắt qua rồi, tôi thật sự là phục sát đất rồi”.

“Tôi cũng phục rồi!” “Có chơi có chịu”. “Phải phục thôi!”

Nhìn thấy viên Phỉ Thúy Đế Vương trên tay Trần Triệu Dương, không ai là không phục.

Trước đó, bọn họ cho răng không thể nào so bì nổi với ba viên Phỉ Thúy của Tất Văn Bách, nhưng trước viên Phỉ Thúy Đế Vương Lục này, đến xách dép cũng không xứng.

“Tất Văn Bách, anh đắc ý đi, tiếp tục đắc ý thử cho tôi xem nào. Không phải vừa rồi anh rất oai hay sao?”

Lúc này, Giang Tử Phong cười điên cuồng.

“Dám cược với anh Dương của tôi, anh thua là cái chắc rồi

Sau khi nghe thấy lời này của Giang Tử Phong, vẻ mặt Tất Văn Bách sa sầm lại, hắn ta cảm thấy mình như vừa bị tát cho. vài phát vào mặt, vô cùng đau rát.

Hản ta biết, tất cả sự chê cười trước đó của hẳn đều đã trở thành những lời khiến mình phải nhục nhã.

Những điều này đều không quan trọng, mà quan trọng là lần này hắn ta đã bị tổn thất rất nặng.

Tất Văn Bách thật sự không hiểu nổi, tại sao Trần Triệu Dương lại kỳ lạ như vậy, bắt đầu từ khi mình gặp được anh đều chưa từng thẳng được.

“Đúng vậy! Cậu Tất còn thua nhiều hơn chúng ta”.

“Cậu ta ngoài thua 50 triệu tệ tiền cược ra thì còn đánh cược 30 triệu tệ với cậu ấy. Lại cộng thêm ba viên Phỉ Thúy trị giá hơn 200 triệu tệ. Chỉ nghĩ thôi tôi đã thấy xót”.

“Hình như cũng đúng”.

“Tôi đã nói từ lâu rồi, không thể theo cậu ta được đâu. Nhân phẩm cậu ta không tốt, chắc chắn là sẽ thua”.

Mọi người lại bắt đầu an ủi lẫn nhau.

"Tất Văn Bách nghe thấy lời này, sắc mặt càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Các người đắc ý cái gì, còn chưa định giá nữa. Các người nghĩ mình thắng chắc rồi sao?”

“Hơ hơ”.

"Tất Văn Bách vừa nói ra, liền có người khẽ cười một tiếng.

Sau đó, bọn họ liền lẩm bẩm rằng.

“Đến cả kẻ ngốc cũng biết là cái đó đáng giá”.

“Tất Văn Bách chắc là không muốn chịu thua rồi”.

“Một viên Phỉ Thúy của người ta, còn đắt hơn là ba viên của cậu ta. Còn đòi định giá, không phải là đang đợi tự chuốc nhục vào mình sao?”

"Tất Văn Bách nghe thấy lời của những người bên cạnh, thật sự rất muốn ra tay đánh người.

“Anh Dương, anh ta đòi chờ định giá. Vậy thì anh hãy mang đi định giá để anh ta hoàn toàn tuyệt vọng đi”.

Giang Tử Phong đắc ý cười: “Cho anh ta hoàn toàn tuyệt vọng luôn”.

“Được thôi!"

Trần Triệu Dương thản nhiên cười.

“Anh Dương, hay là để em cầm cho”.

Giang Tử Phong giơ tay cầm lấy.

“Được thôi!"

Trần Triệu Dương nói một cách sảng khoái.

Giang Tử Phong vừa định nhận lấy thì lúc này Nam Cung. Yến liền đi tới nói: “Để chị cầm cho. Cậu vụng về như vậy, ngộ nhỡ làm rơi vỡ thì sao?”

Nói xong, Nam Cung Yến bất chấp tất cả mà nhận lấy viên Phỉ Thúy.

Nam Cung Yến cầm lấy viên Phỉ Thủy Đế Vương Lục vào. lòng bàn tay. Cô nhìn màu xanh bắt mắt đó, thì trong mắt

không giấu nổi sự phấn khích.

“Tôi thích viên Phỉ Thúy này. Đến lúc đó định giá bao nhiêu, thì tôi sẽ trả bấy nhiêu”.

Nam Cung Yến liền đặt trước. Thứ đẹp như vậy, cô cảm thấy có thể làm vật báu để trấn giữ cửa tiệm. Có được thứ này, sau này danh tiếng tiệm vàng của cô chắc chản sẽ vang dội.
 
Chương 173


“Có điều tôi chỉ có thể trả góp”.

Sau đó, Nam Cung Yến liền nói thêm một câu.

“Vậy thì không được”.

Trần Triệu Dương liền từ chối.

“Tại sao?”, trong mắt Nam Cung Yến có chút lo lắng nhìn chăm chăm vào Trần Triệu Dương.

“Anh không định bán, anh định tặng nó cho vợ của anh”, Trần Triệu Dương cười đắc ý: “Ai làm vợ anh, thì anh sẽ tặng cho người đó”.

“Vãi, lại thả thính rồi”.

Giang Tử Phong hét lên.

Nam Cung Yến nghe thấy lời này thì cũng không nói gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào như được rót mật vậy.

Trong lòng cô nghĩ, một người nào đó chịu tặng thứ quý giá như vậy cho mình, ít nhất cũng chứng tỏ rằng cô vẫn chiếm được vị trí quan trọng trong lòng anh ấy.

“Có điều, nếu em cương quyết muốn mua, thì anh cũng có thể bán nửa giá cho em. Suy cho cùng, em cũng có công lao. Nếu như không phải nhờ có mông của em khai sáng, anh thật sự không thể tìm thấy thứ tốt như thế này”, Trần Triệu Dương lại cười nói.

Nam Cung Yến nghe thấy lời này thì cô liền thở dài một tiếng. Người nào đó mãi mãi không thể nào khiến cô vui quá hai giây.

Nam Cung Yến mang viên Phỉ Thúy Đế Vương Lục tới chỗ mấy ông chủ để định giá.

Người đầu tiên định giá là người của Tất Văn Bách mời. Người đầu tiên đã đưa ra cái giá một trăm triệu tệ. Lúc ông ta ra giá, tất cả mọi người đều xùy một tiếng.

“Các người xùy cái gì, nếu thua, chúng ta đều phải bồi thường tiền đấy”.

Tất Văn Bách nghiến răng nói.

“Cho dù thua, tôi cũng bằng lòng”.

“Thua trước Phỉ Thúy Đế Vương Lục, ông đây cũng nể phục”.

“Làm trái lại lương tâm giống như các cậu thì mất mặt lắm".

“Tất Văn Bách, chúng tôi không muốn bị bẽ mặt”. Những người bên cạnh mắng mỏ.

Tất Văn Bách nhìn thấy nhóm người này, hẳn ta liền mảng thầm rằng một lũ ngu xuẩn.

Đối với Tất Văn Bách mà nói, mất tiền không là gì cả, nhưng điều quan trọng nhất là hắn ta đến thể diện cũng chẳng còn.

Lúc người thứ hai định giá, ông ta không hề ép giá như người thứ nhất, có điều cuối cùng vẫn làm trái lại với lương tâm, ra giá một trăm linh năm triệu tệ.

Cho dù như vậy, mọi người vẫn xùy một tiếng.

Tới khi Phỉ Thúy lọt vào tay của ông chủ Hoa, ông ta còn không thèm nhìn mà đã trực tiếp nói: “Tôi ra giá là năm trăm triệu tệ”.

“Sao lại ra giá cao như vậy, ông có mua với giá này không?”

Tất Văn Bách hỏi với vẻ khó chịu.

“Đương nhiên là có”.

Ông chủ Hoa cười nói: “Nếu người anh em này chịu bán, năm trăm triệu tôi còn thấy hời đấy. Lão Chương, ông thấy thế nào?”

“Hàng đẹp thế này, năm trăm triệu chưa chắc đã mua được. Tháng trước ở đảo Hồng Kông, một chiếc vòng tay Phỉ Thúy Đế Vương Lục đã được đấu giá với cái giá cao ngất ngưởng là tám mươi triệu tệ. Thứ này ít nhất cũng phải làm được ra tám chiếc vòng tay giống thế, tôi thấy sáu trăm triệu tệ là còn rẻ đấy”.

Ông chủ Chương tán thành nói.

“Hơn nữa nếu người anh em này chịu bán, tôi và ông chủ Hoa có thể cùng nhau bỏ tiền ra mua”, ông chủ Chương nói một cách khẳng định.

“Cho dù phải vay tiền tôi cũng mua”, ông chủ Hoa nói: “Người anh em, sáu trăm triệu tệ, cậu thấy thế nào?”

“Không bán đâu”, Trần Triệu Dương lắc đầu từ chối: “Tôi muốn tặng cho vợ tôi cơ”.

“Vợ cậu thật có phúc”, ông chủ Hoa nói.

Ông chủ Chương cũng gật đầu nói: “Nếu tôi có con gái, chắc chắn tôi sẽ gả nó cho cậu để hời được một viên Phỉ Thúy Đế Vương Lục”.

“Cậu Trần, tôi thật sự có một đứa con gái, nhưng nó còn đang đi học, cậu thấy thế nào?”, ông chủ Hoa hỏi: “Trông cũng xinh xắn lắm”.

Nam Cung Yến nghe thấy, trong lòng cô bỗng thắt lại.

“Thôi bỏ đi, tôi là người rất chung thủy đấy”, Trần Triệu Dương cười nói.

Hừ! Nam Cung Yến nghe thấy, cô liền mắng thầm rằng đồ vô liêm sỉ, còn dám nói ra lời như vậy.

“Con gái tôi quả thực không thể so bì được với cô Nam Cung đây”.

“Người anh em, vừa nhìn tôi đã thấy cậu không phải người tầm thường. Cô Nam Cung tìm được người đàn ông như vậy, đúng là may mắn mà”.

Ông chủ Hoa và ông chủ Chương thay phiên nói.

Hai má của Nam Cung Yến khẽ ửng hồng.

Một viên Phỉ Thúy Đế Vương Lục của Trần Triệu Dương lại có cái giá như vậy, cho nên không cần nói cũng biết kết quả thế nào rồi.

Anh đã dùng một viên Phỉ Thúy Đế Vương Lục để đè bẹp ba viên Phỉ Thúy của đám Tất Văn Bách.

Kết quả này, ngoài Tất Văn Bách ra thì những người khác. đều nể phục.

Hơn nữa, bọn họ cảm thấy thứ này thật sự rất quý giá.

Phỉ Thúy Đế Vương Lục đương nhiên là khí phách rồi. Trước mặt nó, các loại đá khác đều chỉ là rác rưởi!
 
Chương 174


“Anh Dương, chúng ta thắng rồi sao?”

Giang Tử Phong kích động hỏi.

“Không thì sao nữa?”

Trần Triệu Dương cười nói.

“Chúng ta thằng rồi, vậy thì dựa theo lời cá cược, có phải ba viên đá đó cũng thuộc về chúng ta rồi không?”, Giang Tử Phong cười vui vẻ hỏi.

“Đương nhiên rồi!”

Trần Triệu Dương nhìn sang Tất Văn Bách cười nói: “Anh Tất, anh là người có máu mặt, trước đó đã quyt nợ một lần rồi, lần này anh sẽ không quyt nữa đâu nhỉ?”

“Hứ, ông đây không phải loại người như vậy”.

Tất Văn Bách nói, nhưng trong lòng lại như đang rỉ máu: “Thứ nhỏ nhặt này, tôi không tiếc đâu”.

“Phải rồi, còn ba mươi triệu tệ nữa”.

Nam Cung Yến vừa cười vừa nhắc nhở: “Anh Tất, anh muốn quẹt thẻ hay là viết séc? Tôi sợ anh quyt nợ, nên sẽ không cho anh trả vào lần sau đâu”.

“Đúng đấy! Tất Văn Bách, anh đừng nói là lần sau đưa nữa. Chuyện anh hay quyt nợ, tất cả mọi người đều biết đấy”, Giang Tử Phong cười nheo mắt: “Anh còn định quyt nợ thì tôi

chắc chẳn sẽ khiến cho tất cả mọi người trong giới đều biết”.

Tất Văn Bách cảm thấy trái tim đang rỉ máu của mình lại bị đâm thêm một nhát dao nữa.

Chuyện hôm nay, hắn ta đúng là mất cả chì lẫn chài, cuối cùng còn bị người ta đâm cho một nhát dao.

“Anh Tất, không phải anh định quyt nợ thật chứ?” “Như vậy thì chúng tôi thật sự coi thường anh đó”.

“Tôi vốn đã coi thường anh rồi, nếu anh không đưa, thì tôi càng khinh anh hơn đấy”.

Dưới sự chú ý của mọi người, Tất Văn Bách lấy ra tờ séc và viết một tờ séc ba mươi triệu tệ.

Giang Tử Phong giơ tay ra cầm lấy.

“Tên họ Trần kia! Không phải lần nào mày cũng sẽ được may mắn như vậy đâu”.

Tất Văn Bách chỉ vào Trần Triệu Dương, nghiến răng rồi phẫn nộ nói.

“Xin lỗi, từ trước tới giờ vận may của tôi đều rất tốt”. Trần Triệu Dương cười nhạt. “Hãy đợi đấy!”

Tất Văn Bách để lại một câu nói, hậm hực rời đi.

“Cậu Tất, cậu không giúp tôi lấy lại viên Phỉ Thúy Thủy Tinh đó sao?”

Thầy Sơn bước nhanh theo sau Tất Văn Bách rồi hét lên. “Cútt!”

Tất Văn Bách phẫn nộ mắng: “Đến cả một tên rác rưởi cũng không thẳng nổi, ông vẫn còn dám theo tôi sao?”

Thầy Sơn ủ rũ vì bị mảng, chỉ có thể đi theo sau Tất Văn Bách với vẻ mặt buồn bã: “Cậu Tất, cậu đã bảo chỉ là mượn tạm thời thôi mà”.

“Anh Dương, số Phỉ Thúy này nên xử lý thế nào đây?”

Lúc này, Giang Tử Phong hỏi Trần Triệu Dương.

“Đừng hỏi tôi”.

Trần Triệu Dương đáp.

“Chị dâu..."

Giang Tử Phong nhìn Nam Cung Yến. Lúc này, cô đang nhìn viên Phỉ Thúy Đế Vương Lục không rời mắt chút nào.

Lúc Giang Tử Phong gọi cô, thì cô mới định thần lại.

“Mang hết về đi", Nam Cung Yến nói Võ đưa thêm vài người tới”.

ôi sẽ bảo Đường “Người anh em, tôi muốn thương lượng với cậu một chuyện”. Đúng lúc này, ông chủ Hoa chen tới.

Giang Tử Phong nhìn thấy ông chủ Hoa, cậu ấy liền viết tờ séc hai triệu tệ cho ông ta.

Ông chủ Hoa không nhận tiền mà nói với Trần Triệu Dương rằng: “Người anh em, tôi có một chuyện muốn thương lượng với cậu”.

“Ông chủ Hoa, ông có chuyện gì vậy? Có phải là ông muốn lấy một viên Phỉ Thúy không? Chúng tôi có thể bán một viên cho ông”, Trần Triệu Dương nói.

Trần Triệu Dương cảm thấy ông chủ Hoa rất tốt, rất đáng để làm bạn.

“Đây không phải điều quan trọng nhất”.

Ông chủ Hoa vừa xoa tay vừa cười nói: “Người anh em, là như thế này, tôi muốn mời cậu làm cố vấn cược ngọc của công ty tôi. Muốn bao nhiêu tiền thì cậu cứ ra giá, chỉ cần mỗi tháng, cậu cùng tôi đi tới sàn cược ngọc vài lần là được rồi. Cậu thấy thế nào?”

“Ông Hoa, ông tham lam thế”.

“Nếu muốn mời cậu ấy, thì ông phải hỏi cô Nam Cung có bằng lòng hay không trước đã”.

Lúc này, những người xung quanh đều nhốn nháo nói.

“Nếu cô Nam Cung đồng ý, tôi cũng muốn mời về với giá cao”.
 
Chương 175


“Tôi trả một triệu tệ một tháng”.

“Tôi trả một triệu rưỡi”.

Tất cả mọi người đều biết, Trần Triệu Dương rất thần kỳ. Nếu Trần Triệu Dương làm cố vấn cược ngọc của bọn họ, cắt ra được một viên Phỉ Thúy Đế Vương Lục như hôm nay, vậy thì cả đời này cũng không cần phải lo nghĩ nữa.

Lần này, có thể nói Trần Triệu Dương là người mà ai ai cũng muốn có được.

Ông chủ Hoa thấy vậy liền nghiến răng nói: “Tôi trả năm triệu một tháng”.

“Ông Hoa, ông trả cao quá rồi”. “Nếu mấy tháng mà không mở hàng, ông sẽ lỗ chết đấy”. Mọi người đều thấy đây là cái giá trên trời rồi.

Ông chủ Hoa lại nghiêm túc nói: “Các người hiểu cái quái gì, tôi rất tin tưởng vào cậu ấy”.

Người khác không để ý răng, ông chủ Hoa vẫn luôn chú ý tới Trần Triệu Dương. Ông ta phát hiện ra mỗi lần Trân Triệu Dương đều vô cùng điềm tĩnh, chắc chắn. Chỉ từ điểm này, ông chủ Hoa có thể khẳng định, Trần Triệu Dương tuyệt đối không phải là người chỉ dựa vào vận may, mà là thực sự có tài.

“Người anh em thấy thế nào? Giá cả chưa hợp lý, thì vẫn có thể thương lượng tiếp”, ông chủ Hoa nhìn Trần Triệu Dương nói.

“Ông chủ Hoa, cái này ông phải hỏi sếp tôi, sếp tôi không đồng ý, tôi cũng không thể tùy tiện nhảy việc được”.

Trần Triệu Dương nói.

“Cô Nam Cung, không biết là cô có bằng lòng cho cậu ấy sang chỗ tôi không?”

Ông chủ Hoa nói.

Nam Cung Yến lắc đầu nói: “Ông chủ Hoa, thật xin lỗi ông, tôi không giúp được ông rồi. Tôi cảm thấy anh ấy làm ở công ty tôi vẫn ổn hơn”.

“Ông chủ Hoa, tôi cũng cảm thấy mình ở công ty hiện tại thì có tương lai phát triển hơn”.

Trần Triệu Dương cười nói.

“Người anh em, bây giờ cậu làm chức gì ở công ty hiện tại? Lương thế nào?”, ông chủ Hoa vô cùng tò mò hỏi.

“Tôi làm ở bộ phận bảo vệ, lương là ba ngàn rưỡi tệ một tháng, sau khi làm chính thức thì là bốn ngàn rưỡi tệ”, Trần Triệu Dương cười nói.

Hả!

Trần Triệu Dương nói ra lời này, những người bên cạnh đều vô cùng kinh ngạc.

“Người anh em, bọn họ trả bao nhiêu, thì tôi sẽ trả gấp đôi, không, tôi sẽ trả gấp 1000 lần”, ông chủ Hoa nói.

“Thôi, tôi vẫn thấy ở công ty hiện tại thì có tương lai hơn”.

Trần Triệu Dương lại từ chối.

Những người bên cạnh quả thực là phục sát đất.

Bảo vệ quèn một tháng chỉ được ba ngàn rưỡi tệ, lại từ chối một công việc có tiền lương tận mấy triệu. Hơn nữa, còn nói là có tương lai. Miệng bọn họ thật sự là sắp không ngậm được lại rồi.

Nam Cung Yến cảm thấy người nào đó đã khiến cho mình rất hãnh diện.

Tiền lương cao như vậy cũng không thể nào lấy được người của mình đi.

Nên cô có chút đắc ý. “Chúng ta đi thôi”.

Lúc này, Nam Cung Yến ôm Phỉ Thúy Đế Vương Lục đi ra phía ngoài.

Giang Tử Phong đưa tiền cho ông chủ Hoa, rồi cậu ấy ôm một viên Phỉ Thúy đi theo, còn phần còn lại thì giao cho đám người Đường Võ.

“Chị dâu... Đợi đã”.

Giang Tử Phong đi theo tới bãi đỗ xe, cậu ấy nhìn thấy Nam Cung Yến định lên xe, liền vội vàng hét lên.

“Có chuyện gì sao?” Nam Cung Yến dừng lại hỏi. “Hihi... Haha...”

Giang Tử Phong xoa tay, để lộ vẻ ngại ngùng: “Chị dâu, em có một thỉnh cầu hơi quá đáng”.

“Cậu nói đi...”

Nam Cung Yến nói.

“Là thế này...”, Giang Tử Phong do dự một chút, cậu ấy lấy hết dũng khí rồi nói: “Chị dâu, chị có thể ngồi lên tay em, dùng mông của chị để khai sáng cho tay em? Để sau này, em được cược đâu thẳng đó”.

Hờ!

Nam Cung Yến nghe thấy lời này thì sững người.

Trần Triệu Dương liền đi tới, đạp một cú lên mông của Giang Tử Phong.

“Giang Tử Phong, bỏ cái suy nghĩ vớ vẩn này của cậu đi? Ai cho phép cậu được sờ mông cô ấy?”

Trần Triệu Dương nghiêm giọng nói.

“Anh Dương, em biết không được phép sờ s0ạng linh tinh mông của chị dâu, thế nhưng có thể dùng tấm đệm để ngăn cách, ngồi lên một chút xíu thôi cũng được mà”, Giang Tử Phong buồn bã nói.

Trần Triệu Dương lại đá thêm một cú nữa: “Mông của hổ mà cậu cũng dám tơ tưởng, hơn nữa còn là một con hổ cái, cậu chán sống rồi sao?”

Nam Cung Yến nghe thấy câu này của Trần Triệu Dương, mặt cô liền xị ra, nghiêm giọng nói: “Tên họ Trần kia, anh nói ai là hổ cái?”

“Em đấy! Anh thấy bộ dạng lúc này của em giống hệt hổ. cái sắp ăn thịt người”, Trần Triệu Dương cười nói.

“Cút ngay cho tôi!”

Nam Cung Yến phẫn nộ gào lên.
 
Chương 176


Tất Văn Bách rời khỏi sàn cược ngọc, trong lòng hẳn cảm thấy bức bối vô cùng.

Hơn nữa, hắn càng nghĩ càng thấy tức giận.

Đặc biệt là nghĩ tới việc lúc trước hẳn bị người ta bắt bẻ, chuyện này còn có thể cố gắng bỏ qua. Nhưng sau đó không ngờ lại lỗ nhiều như vậy, hắn không cam lòng chút nào.

Bịch! Bịchl

"Mẹ kiếp!"

A!!!!

Tất Văn Bách đấm vào thân xe để xả giận, nhưng vừa đấm xong, hắn liền kêu lên đau đớn.

Tất Văn Bách dừng lại, phát hiện bàn tay mình đang chảy đầy máu.

"Chết tiệt!" Tất Văn Bách càng thêm tức giận.

"Thằng nhãi họ Trần kia, còn cả Nam Cung Yến nữa, dám đắc tội tao thì đừng trách tao không khách sáo".

Tất Văn Bách nén cơn đau, cầm lấy điện thoại lên và nối máy.

"Alo."

Rất nhanh, đầu giây bên kia truyền tới một giọng nói trầm ấm.

"Triệu Ngũ gia, tôi muốn ông tìm giúp tôi một sát thủ, càng lợi hại càng tốt. Tôi muốn giết hai người".

Tất Văn Bách nghiến răng nghiến lợi nói.

"Cậu Tất, cậu muốn tìm sát thủ để giết ai?", Triệu Ngũ gia hiếu kì hỏi: "Ai dám đắc tội với cậu vậy?"

"Triệu Ngũ gia, tôi muốn giết Nam Cung Yến, và tên bảo. vệ quèn bên cạnh Nam Cung Yến".

Tất Văn Bách oán hận nói: "Ông giúp tôi tìm một sát thủ lợi hại nhất. Bất luận thế nào, tôi đều muốn hai bọn họ phải chết".

"Cái gì?"

Triệu Ngũ giật mình, sau đó ông ta liền trầm giọng đáp: "Cậu Tất, chuyện này tôi không giúp nổi cậu. Cậu tìm người khác đi".

Tất Văn Bách không ngờ Triệu Ngũ sẽ từ chối mình, tâm trạng hẳn vốn đã không tốt sẵn rồi, hẳn liền hét lên: "Triệu Ngũ, có phải ông chê ít tiền không? Tôi nói cho ông biết, ông cứ việc báo giá đi. Tôi muốn tìm sát thủ lợi hại nhất".

Tất Văn Bách mắng mỏ, còn Triệu Ngũ lại bình thản đáp: "Cậu Tất, cậu nghe tôi khuyên một câu, có những người cậu không đắc tội được đâu. Đặc biệt là Trần Triệu Dương, cậu tốt nhất đừng nên đắc tội".

"Mẹ nó chứ, tôi chính là muốn giết hẳn. Bất luận thế nào tôi cũng phải giết được hắn. Có người nào mà tôi không đắc tội được chứ".

Tất Văn Bách ngông cuồng đáp.

"Cậu Tất, cậu đừng nghĩ răng nhà mình có quyền thế là có thể chèn ép tất cả mọi người. Có những người, cậu thật sự không nên đắc tội", Triệu Ngũ tiếp tục khuyên ngăn: "Cậu Tất, tôi khuyên cậu, tốt nhất là nên bỏ ý nghĩ đó đi".

"Vớ vẩn! Triệu Ngũ, ông không giúp tôi thì tôi tự tìm người".

Tất Văn Bách nói xong liền ngắt điện thoại. "Chết tiệt!"

Tất Văn Bách ném điện thoại đi, tiếp tục nổi giận mắng mỏ.

Triệu Ngũ đặt điện thoại xuống, thở dài läc đầu: "Có những người, cậu không đắc tội nổi đâu. Dù cho hiện tại người đó chỉ là một tên bảo vệ quèn thì sao chứ, vảy vàng thì sẽ chẳng ở mãi trong hồ nhỏ, chỉ cần gặp thời lập tức sẽ biến thành rồng thôi".

Triệu Ngũ nghĩ một hồi liền quyết định báo tin này cho Trần Triệu Dương.

Lúc này, Trần Triệu Dương và Nam Cung Yến đang ngồi ở ghế sau xe.

Nam Cung Yến nhìn chăm chăm vào anh.

"Sao anh lại gọi tôi là cọp cái”.

Nam Cung Yến kích động nói.

"Vì em giống cọp cái”.

Trần Triệu Dương cười hì hì đáp: "Hơn nữa, em nói em không phải cọp cái, vậy tức là là anh có thể sờ mông em đúng không?"

"Họ Trần kia, tôi phải giết anh".

Nam Cung Yến nói rồi liền nhào về phía Trần Triệu Dương.
 
Chương 177


Lúc Nam Cung Yến nhào tới, Trần Triệu Dương cũng không né, anh còn thuận tay kéo cô lại phía mình và đè cô xuống.

Lúc này, cả người Nam Cung Yến đang bị Trần Triệu Dương đè lên.

"Vợ à, em có phải chuẩn bị để anh "thịt" không vậy? Em đừng gấp gáp, chúng ta về nhà rồi làm, được không?"

"Đồ lưu manh, tôi phải giết anh".

Lúc này, Nam Cung Yến vung nắm đấm tới.

Trần Triệu Dương cũng để mặc cho cô đánh mình.

Dù gì cô đánh cũng chẳng đau, hơn nữa lúc này Nam Cung Yế còn đang bị đè dưới người anh, Trần Triệu Dương thích thú hưởng thụ khoảng khắc này.

Cũng không tồi chút nào!

Tỉng! Ting!

Đúng lúc này, điện thoại của Trần Triệu Dương vang lên. "Vợ à, đừng quậy nữa. Anh nghe điện thoại đã”. Trần Triệu Dương nói.

"Không được, anh phải nói rõ cho tôi, còn phải xin lỗi tôi nữa", Nam Cung Yến không định ngừng tay lại.

Mà lúc này, Trần Triệu Dương đột ngột vung tay lên. Aaal

Nam Cung Yến giật mình hét lên, tiếp đó cô liền cảm thấy toàn thân đau nhức, ê ẩm.

"Còn dám động đậy nữa là anh tiếp tục đó", Trần Triệu Dương đáp.

Nam Cung Yến không còn dám động đậy nữa. Trần Triệu Dương lôi điện thoại ra, là Triệu Ngũ gọi tới.

Trần Triệu Dương đẩy Nam Cung Yến ra rồi nhấc máy, trầm giọng đáp: "Là tôi đây, có chuyện gì sao?"

Sau khi nghe Triệu Ngũ nói xong, anh liền đáp: "Tôi biết rồi. Ông giúp tôi theo dõi chuyện này, có động tĩnh gì báo ngay cho tôi".

Nói xong, Trần Triệu Dương cúp máy.

"Là cô gái nào gọi cho anh à? Thần bí như vậy?"

Nam Cung Yến bĩu môi nói: "Nếu giờ anh muốn đi gặp. người phụ nữ khác thì cứ đi đi. Không cần về cùng tôi nữa".

"Vợ à, em đang ghen sao?”", Trần Triệu Dương cười nói. "Hứ, tôi không thèm ghen đâu", Nam Cung Yến bĩu môi đáp: "Anh có ở bên cạnh người phụ nữ nào thì cũng chẳng liên quan tới tôi. Dù gì sớm muộn chúng ta cũng sẽ ly hôn thôi”.

"Sớm muộn cũng sẽ ly hôn? Vậy xem ra, miếng ngọc Phỉ Thúy Đế Vương Lục của anh phải đem về cất kĩ rồi".

Trần Triệu Dương cười nói. "Anh dám?”

Nam Cung Yến chừng mắt nhìn anh, bày ra tư thế như thể bất cứ lúc nào cũng sẽ liều mạng với Trần Triệu Dương.

"Hì hì", Trần Triệu Dương sờ sờ mũi, cười nhẹ.

"Anh nói rồi miếng ngọc này là để tặng cho vợ mình. Ý của em là đồng ý làm vợ anh rồi?"

"Hừ, không thể nào".

Nam Cung Yến đáp.

"Vậy thì anh sẽ lấy lại nó".

"Không được".

"Em ngăn nổi anh sao?"

Trần Triệu Dương cười đáp.

Nam Cung Yến nghe tới đây liền tức giận. "Họ Trần kia, anh muốn sao nào?"

"Muốn anh không lấy lại cũng được. Em hôn anh một cái đi.

Trần Triệu Dương cười đểu: "Hoặc là em để anh hôn một cái. Nếu như chuyện này mà em cũng không chịu, thì anh sẽ lấy lại nó thật đó".

Nam Cung Yến do dự một hồi, cô biết mình đấu không lại tên lưu manh trước mặt này.

Cô liền nhảm chặt mắt, đáp: "Muốn hôn thì hôn đi. Tôi coi như bị chó hôn vậy".

Trần Triệu Dương thấy Nam Cung Yến nhẳm chặt mắt, cộng thêm biểu cảm giận dữ của cô, có chút đáng yêu.

Anh lại gần cô và hôn lên đôi môi anh đào nhỏ nhắn kia.

Trần Triệu Dương hôn xong, Nam Cung Yến liều mạng lau

"Đương nhiên là không được rồi", Trần Triệu Dương cười đáp: "Anh còn phải đem đống đá của anh về nhà nữa. Bên trong này đều là đồ tốt đó".

Trần Triệu Dương nói vậy, Nam Cung Yến liền nghĩ ra một chuyện.

Cô có chút kích động hỏi: "Anh nói đống đá hôm nay chọn được bên trong toàn đồ tốt sao?"

"Anh chỉ nói bừa thôi mà", Trần Triệu Dương cười đáp: "Anh nghĩ là có, nhưng cũng không chắc sẽ đúng".

"Vậy chắc chắn đúng rồi", Nam Cung Yến nghĩ tới việc Trần Triệu Dương chọn được nhiều đá như vậy, nếu như bên trong tất cả đều là phỉ thúy, thì đủ cho cô mở một tiệm đá quý rồi.

Tính ra như vậy, cô có thể kiếm được một khoản kếch xù rồi.

"Chỗ đá này tôi muốn giữ hết". Nam Cung Yến nghiêm túc nói. "Gồm cả anh em cũng muốn giữ phải không?”

"Không thèm!", Nam Cung Yến lạnh lùng từ chối.
 
Chương 178


Thứ hai.

Trần Triệu Dương vẫn như mọi ngày, đưa Nam Cung Yến tới công ty an toàn.

Sau khi đưa cô tới công ty, Trần Triệu Dương đi về phía bộ phận quan hệ xã hội.

Khi vừa tới nơi, người đẹp ở bộ phận quan hệ xã hội đều rất nhiệt tình chào hỏi Trần Triệu Dương.

Hơn nữa, không ít người còn chuẩn bị bữa sáng phong phú đem cho anh.

Sau khi bọn họ phát hiện Trần Triệu Dương không chỉ là phải một bảo vệ quèn, bọn họ đều trở nên nhiệt tình vô cùng.

Trần Triệu Dương nhìn một lượt, anh phát hiện Hồ Tiểu Nhạc không có ở đây, Hứa Mỹ Tình hình như cũng chưa tới.

Nghĩ tới Hứa Mỹ Tình, trong lòng Trần Triệu Dương chẳng thể bình thản được.

Hai hôm nay, Hứa Mỹ Tình chia sẻ rất nhiều ảnh đẹp ở trên Wechat, không ít lần khiến anh đứng ngồi không yên, suýt chút nữa không kiềm chế được mà chạy tới kiếm Hứa Mỹ Tình gây lộn.

"Trần Triệu Dương, ăn bữa sáng yêu thương của tôi đi".

"Cái này của tôi tốt hơn, là tôi tự tay làm đó".

"Ăn của tôi trước đi".

Những người đẹp ở đây đều sợ bản thân bị tụt hậu, nên bọn họ đều tích cực vô cùng.

"Cứ để hết xuống, để hết xuống. Tôi sẽ ăn hết". Trần Triệu Dương nở một nụ cười cam chịu.

Đồng nghiệp nhiệt tình như vậy, Trần Triệu Dương cảm thấy không nên từ chối.

"Khụ! Không cần làm việc hay sao?"

Đúng lúc này, trong văn phòng vang lên một giọng nói không mấy thân thiện.

Mọi người đồng loạt nhìn qua, hóa ra là giọng của Trình Minh Viễn.

Đến tận hôm nay, mặt Trình Minh Viễn vẫn còn hơi sưng.

Mọi người nhìn thấy Trình Minh Viễn liền lập tức quay trở lại chỗ ngồi của mình.

Còn lúc này, Trình Minh Viễn tiến về phía Trần Triệu Dương.

Trần Triệu Dương vốn nghĩ Trình Minh Viễn lại tiếp tục tới gây rắc rối với mình, nên anh đã chuẩn bị trước rồi.

Chỉ là khi Trình Minh Viễn tới gần, anh ta nở một mụ cười tươi rói rồi nói: "Anh Dương, chưa ăn sáng đúng không? Tôi mua cho anh cháo cá nổi tiếng nhất ở Nam Hải nè, anh tranh thủ ăn lúc còn nóng nhé".

Trình Minh Viễn vừa cười vừa đưa chiếc bình giữ nhiệt anh ta đang cầm cho Trần Triệu Dương.

"Trưởng phòng Trình, vậy thì ngại quá đi?" Trần Triệu Dương cười đáp.

"Anh Dương, đừng ngại gì hết. Hơn nữa, từ nay về sau ở bộ phận quan hệ xã hội này, chúng ta là anh em rồi. Tôi cũng chưa phải trưởng phòng gì hết. Anh Dương, nếu anh không. ngại thì sau này gọi tôi là Tiểu Trình cũng được", Trình Minh Viễn tươi cười.

Những người trong bộ phận quan hệ xã hội thấy vậy cũng thầm mỉm cười trong lòng.

Ngày xưa thì không thèm ngó ngàng, giờ mới phát hiện ra là không với tới được nhỉ.

Đương nhiên đối với Trình Minh Viễn, dù cho anh ta không muốn qua lại với Trần Triệu Dương, thì anh ta cũng không thể đối đầu được. Sau khi trải qua chuyện đó, Trình Minh Viễn không còn dám đắc tội với Trần Triệu Dương nữa.

"Vậy thì cảm ơn anh trước nhé". Trần Triệu Dương nhận lấy bữa sáng. "Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn".

Trình Minh Viễn thấy Trần Triệu Dương nhận bữa sáng của mình, trong lòng vui mừng vô cùng.

Anh ta còn sợ Trần Triệu Dương sẽ từ chối chứ.

Nhưng mà đối với Trần Triệu Dương, anh chẳng thèm nghĩ mọi chuyện phức tạp vậy đâu, trước giờ quy tắc của anh là, người ta không động tới anh thì anh cũng sẽ không động tới họ. Nhưng một khi người ta đã động chạm tới anh rồi, thì người đó gặp rắc rối lớn rồi đó.

"Anh Dương, anh ăn từ từ nhé. Tôi đi làm việc trước đây".

Trình Minh Viễn tươi cười nói.

Trần Triệu Dương gật đầu.

Trình Minh Viễn thấy vậy mới vui vẻ rời đi.

Trình Minh Viễn mới đi không bao lâu thì Hứa Mỹ Tình cũng từ từ tiến vào.

"Chị Mỹ Tình.." Trần Triệu Dương thấy cô liền gọi lớn. Hứa Mỹ Tình nhìn Trần Triệu Dương đầy thắc mắc.

"Tôi có rất nhiều đồ ăn sáng. Chị ăn chưa? Có muốn cùng ăn không?”

Trần Triệu Dương nhìn Hứa Mỹ Tình cười nói.

Hứa Mỹ Tình nhìn anh một cái rồi nhắc nhở: "Đang giờ

làm ăn sáng cái gì chứ. Chuyên tâm làm việc đi, không là tôi sẽ trừ lương cậu đó”.

"Ồ!!."

Trần Triệu Dương đáp.

Lúc này, Hứa Mỹ Tình cũng không để mắt tới Trần Triệu Dương nữa, cô đi về phía bàn làm việc của mình.

Trần Triệu Dương thấy biểu cảm đó của Hứa Mỹ Tình, trong lòng anh lại có chút đắc ý, anh đã nhìn ra, Hứa Mỹ Tình là một người bên ngoài lạnh lùng, nhưng bên trong lại nhiệt tình. Hai người trong Wechat còn tán dóc rất nhiều về những chủ đề không phù hợp với trẻ em đó.

Vậy mà giờ ở công ty, cô lại vờ như hai người không thân thiết.

Trần Triệu Dương trong lòng đắc ý, cũng thú vị đó.

Anh thích những người phụ nữ thế này, vẻ ngoài nghiêm túc đứng đắn nhưng bên trong lại nhiệt tình, quyến rũ.

Ting! Ting!
 
Chương 179


Trân Triệu Dương vừa ngồi một lúc thì Wechat liền reo lên, mười mấy tin nhản được gửi tới.

Trần Triệu Dương nhìn lướt qua, tất cả đều là Hứa Mỹ Tình gửi.

Nhanh như vậy đã không kìm được mà muốn kiếm anh nói chuyện rồi ư?

Trần Triệu Dương mỉm cười mở Wechat lên.

Trong Wechat, Hứa Mỹ Tình kêu Trần Triệu Dương lập tức qua chỗ cô.

Hơn nữa gửi rất gấp gáp.

Cuối cùng, Hứa Mỹ Tình còn nhắc nhở, khi đi qua tìm cô cần kín đáo một chút.

Trần Triệu Dương trả lời lại một câu, rồi anh cất điện thoại và từ từ đi về phía chỗ ngồi của Hứa Mỹ Tình.

Chỗ ngồi của Hứa Mỹ Tình năm ở khu trong cùng, cũng có thể coi như một phòng làm việc nhỏ độc lập.

"Chị Mỹ Tình, chị tìm tôi có việc gì à?”

Trần Triệu Dương bước tới gần rồi cười nói.

Hứa Mỹ Tình kéo Trần Triệu Dương vào trong, sau đó chỉ vào những nội dung trên màn hình máy tính của mình, có chút mắc cỡ và nói: "Sửa máy tính giúp tôi, hình như máy tính của tôi nhiễm virus rồi".

Trần Triệu Dương nhìn màn hình của Hứa Mỹ Tình, bên trong toàn là những nội dung không dành cho trẻ em, hơn nữa còn không ngừng nhảy lên màn hình destop.

Chắc chắn là nhiễm virus rồi.

Chẳng trách Hứa Mỹ Tình lại gọi anh tới gấp gáp như vậy.

"Sao không tìm bộ phận IT của công ty tới sửa?"

Trần Triệu Dương bước tới trước máy tính và nói.

Hứa Mỹ Tình đỏ mặt, cô bước tới gần Trần Triệu Dương và nói: "Trong máy tính của tôi có rất nhiều ảnh riêng tư".

"Mấy ảnh đó à?"

Trần Triệu Dương cười nói: "Vậy cũng không có sao. Đằng nào cũng không nhìn ra đó là chị".

Hứa Mỹ Tình vươn tay véo Trần Triệu Dương một cái rồi nói: "Còn riêng tư hơn mấy bức ảnh đó nữa. Cậu có sửa được. không đồ xấu tính? Không sửa được là tôi chỉ còn cách đổ nước để phá máy tính thôi đó".

Trần Triệu Dương thấy Hứa Mỹ Tình căng thẳng như vậy, hơn nữa còn đòi phá máy tính, anh liền hiểu ra trong này có không ít đồ tốt rồi.

"Sửa được", Trần Triệu Dương cười nói: "Nhưng tôi có một điều kiện".

"Điều kiện gì?"

Hứa Mỹ Tình hừ nhẹ: "Cậu còn dám ra điều kiện với tôi à? Mặt dày quá rồi phải không".

Hứa Mỹ Tình cảm thấy trước người đàn ông này, cô chẳng thể nào giữ được vẻ bình thản mọi ngày.

"Điều kiện của tôi là, tôi muốn xem mấy bức ảnh trong này", Trần Triệu Dương cười một cách nham hiểm.

"Đồ tồi! Muốn chết hả! Không được!"

Hứa Mỹ Tình khäp mặt đỏ bừng.

"Vậy tôi không sửa nữa".

Hứa Mỹ Tình thấy vậy liền giữ Trần Triệu Dương lại, cắn môi đáp: "Có thể cho cậu xem, nhưng cậu không được để lộ ra ngoài".

"Đương nhiên, đồ tốt như vậy làm sao tôi nỡ cho người ngoài xem chứ".

"Vậy cậu sửa nhanh đi!"

Hứa Mỹ Tình giục.

"Được rồi".

Trần Triệu Dương ngay lập tức nhanh nhẹ hẳn.

Hứa Mỹ Tình nhìn Trần Triệu Dương, mặt cô bắt đầu nóng

Cô chẳng thể ngờ mình lại đồng ý điều kiện đó. Hơn nữa cô còn có chút kì vọng, người đó nhìn thấy những bức hình kia sẽ khen ngợi vẻ đẹp của cô như thế nào.

Vì dù gì chỉ với những bức ảnh lúc trước, người đó đã khen ngợi không ngớt rồi.

"Sửa xong rồi".

Khi Hứa Mỹ Tình vẫn đang mải suy nghĩ, Trần Triệu Dương đã đứng dậy rồi đáp.

"Sửa xong rồi?"

Trong ánh mắt Hứa Mỹ Tình lộ đầy vẻ kinh ngạc, không dám tin.

"Chị xem thử đi", Trần Triệu Dương nói.

Hứa Mỹ Tình bắt đầu thao tác với máy tính, cô phát hiện dường như nó còn thao tác mượt mà hơn lúc trước nữa.

"Trần Triệu Dương, cậu sửa máy tính cũng lợi hại vậy sao?"

Hứa Mỹ Tình không kìm được mà khen ngợi.

"Đương nhiên. Hơn nữa tôi còn cài cho chị một phần mềm chống virus. Sau này máy tính của chị chắc chản sẽ không bị nhiễm virus nữa đâu".

Trần Triệu Dương cười nói.

Phầm mềm chống virus của Trần Triệu Dương phải nói là phần mềm tốt nhất trên thế giới, người bình thường không có cách nào phá được. Lúc nãy Trần Triệu Dương đã tiện tay cài đặt cho Hứa Mỹ Tình rồi.

“Thật không?”

"Đương nhiên là thật rồi. Chị Mỹ Tình, vậy mấy bức ảnh mà tôi muốn xem đâu?"

Trần Triệu Dương lại tiếp tục cười nói.

"Đồ xấu tính! Cậu cứ về trước đi. Chút nữa tôi sẽ gửi cho cậu".

Hứa Mỹ Tình lườm Trần Triệu Dương một cái.

"Được thôi!"

Trần Triệu Dương mỉm cười rời đi, trong lòng anh còn đang thầm nghĩ, những bức ảnh riêng tư của Hứa Mỹ Tình sẽ táo bạo tới mức nào nhỉ?

“Anh Dương!"

Trần Triệu Dương vừa về tới chỗ ngồi của mình liền thấy

Hồ Tiểu Nhạc vẻ mặt tiều tụy bước tới, nói: "Anh Dương, em có chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ".
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom