Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 3147


Chương 3147

“Lúc nãy tôi chỉ phản ứng theo bản năng mà thôi”.

“Phản ứng theo bản năng?”, Âu Nhã Nhược tỏ vẻ kỳ quái, hiển nhiên không tin.

Võ giả nhảy cao ba trượng cũng phải dùng đến linh lực trong cơ thể, nếu dựa vào phản ứng bản năng nhảy lên độ cao như vậy, theo cô ta thấy chỉ có những ma thú mạnh mẽ thiên phú dị bẩm mới làm được.

Cô ta lại không biết Diệp Thiên quả thật chỉ dựa vào phản ứng bản năng.

Cậu mất đi trí nhớ, không biết làm sao sử dụng Phệ Thiên Huyền Lực và nhiều thủ đoạn chiến đấu khác, cũng không biết làm sao để sử dụng sức mạnh tinh thần, nhưng bản năng chiến đấu mà cơ thể cậu có được sau vô số lần chiến đấu lại không hề mất đi.

Vừa rồi cậu chỉ dùng bản năng của cơ thể tránh đi mà thôi.

“Khoan hãy nói chuyện này”, Âu Nhã Nhược khẽ giọng nói: “Bây giờ phải rời khỏi đây trước đã!”.

“Đợi về đến thành phố, tôi sẽ nghĩ cách giúp anh tìm lại ký ức”.

Diệp Thiên gật đầu, nhảy vọt xuống, vững vàng đáp đất từ độ cao gần mười mét, sau đó nhanh chóng chạy ra khỏi dãy núi, thẳng một mạch không hề dừng lại…

Lúc này, sâu trong dãy núi Ma Thú, một con ma thú cao khoảng mười mấy trượng đang đứng sừng sững trên đỉnh núi. Vảy đen trên mình tỏa ra ánh sáng đầy nguy hiểm. Sau lưng nó có đôi cánh dang rộng, dài khoảng mấy chục mét. Khí tức toàn thân dồi dào cô đọng, không gian xung quanh hơi méo mó vì uy áp sức mạnh của nó.

Đôi mắt thú của nó tỏa ra ánh sáng màu vàng, chậm rãi quan sát xung quanh. Quanh nó, những con ma thú hung dữ tàn bạo đều quỳ rạp dưới đất, cúi thấp đầu, rõ ràng xem nó là thủ lĩnh, chịu sự sai khiến của nó.

Lúc nãy chính con dị thú mắt vàng này đã phát ra tiếng thú gầm, triệu tập muôn vàn con ma thú về dãy núi Ma Thú này. Nó tên là Tị Hỏa Kim Tinh Thú, là vua thú duy nhất trong dãy núi Ma Thú này, cũng là một trong những con ma thú thực lực mạnh nhất ở sao Tử Khúc.

Nó nhìn một vòng những con ma thú đang cúi đầu một cách cung kính, không ra lệnh ngay mà nhìn lên trời, hai mắt chăm chú, dường như đang đợi gì đó.

Khoảng mười phút sau, mây nơi chân trời xao động, nhanh chóng xoay vòng, tạo thành một lối đi rộng mấy mét.

Trong lối đi, huỳnh quang lấp lánh, dần hiện ra một bóng người. Người này chắp tay sau lưng, mang theo khí phách siêu việt bao trùm cả bầu trời. Kẻ này vừa xuất hiện, Tị Hỏa Kim Tinh Thú lập tức ngẩng đầu lên, nói tiếng người: “Kính chào chủ nhân”.

Một số ma thú có linh trí đều kinh ngạc, vua thú đáng kính của bọn chúng lại cung kính cúi chào một con người?

Bóng người trong huỳnh quang dần hiện ra và ràng,đó là một thanh niên mặt mùi tuấn tú,mặc áo tà dài Trên trán của thanh niên có một dấu ấn hình ngọn lửa mờ nhạt,thoắt ẩn thoắt hiện kết hợp với ngũ quan tỷ lệ hoàn hảo của hắn lại toát ra về bé ẩn kỳ lạ. Đáng chúý nhất là hình về mặt trời đậm màu ngực áo bên trái của hắn.Nếu Diệp Thiên không mất trí nhớ,nhìn thấy hình về này chắc chắn sẽ nhận ra ngay. Đó là thần điện Thái Dương,

Nơi ngực thanh niên có hình mặt trời chói chang giống như ngọn lửa rực cháy, vô cùng sinh động. Hình vẽ này chẳng khác nào ký hiệu tượng trưng cho thần điện Thái Dương trên ngực Cam La, người đã xuống Trái Đất năm xưa.

Nếu Diệp Thiên không mất trí nhớ nhìn thấy nó chắc chắn sẽ kinh ngạc, không ngờ bàn tay của thần điện Thái Dương cũng đã vươn tới tận sao Tử Khúc.
 
Chương 3148


Chương 3148

Giữa trán thanh niên có dấu ấn hình ngọn lửa, chân đạp đỉnh núi, chắp tay sau lưng. Hắn chỉ đứng đó mà giống như thần linh nhìn xuống chúng sinh, khí phách trấn áp tất cả. Ngay cả Tị Hỏa Kim Tinh Thú cũng bị hắn đạp dưới chân, chỉ có thể trở thành kẻ bề tôi.

Hắn gật đầu với Tị Hỏa Kim Tinh Thú, sau đó nhìn quanh tất cả mọi người. Đám ma thú tiếp xúc với ánh mắt của hắn đều cúi đầu xuống, một luồng uy áp mạnh mẽ cuốn qua tất cả khiến cơ thể bọn chúng không ngừng run lên.

Bọn chúng hiểu rõ, con người vừa mới đến đây còn đáng sợ hơn vua thú của chúng gấp mấy lần.

“Tiểu Hỏa, đây là tất cả ma thú mà mày ngự trị trên sao Tử Khúc sao?”.

Ánh mắt thanh niên lướt qua một vòng, cuối cùng dừng lại ở Tị Hỏa Kim Tinh Thú.

Nếu để những người cho rằng Tị Hỏa Kim Tinh Thú là tai họa lớn nhất trong lịch sử nghe thấy hắn gọi như vậy, chắc chắn bọn họ sẽ vô cùng chấn động.

Nhưng Tị Hỏa Kim Tinh Thú dường như đã quen với cách xưng hô này, ngược lại ngoan ngoãn gật đầu: “Bẩm chủ nhân, nơi đây có tổng cộng mười tám nghìn bảy trăm sáu mươi lăm con ma thú, trong đó ma thú cấp tám có mười lăm con, ma thú cấp bảy có hai mươi sáu con, ma thú cấp sáu có bốn mươi bốn con, còn lại đều là cấp sáu trở xuống”.

Nghe ngữ điệu của Tị Hóa Kim Tinh Thú giống như ma thú cấp sáu trở xuống không có tư cách để nó nhắc đến.

“Thế sao?”.

Thanh niên không buồn không vui, trầm ngâm trong giây lát rồi nói: “Mày nghĩ với sức mạnh thế này có thể làm sụp đổ thế giới loài người ở sao Tử Khúc hay không?”.

“Làm sụp đổ thế giới loài người?”, nghe thanh niên nói vậy, nhiều ma thú có linh trí ở đây đều vô cùng kinh ngạc.

Trên sao Tử Khúc, nhân loại và ma thú luôn là hai trận doanh đối đầu nhau. Con người muốn loại bỏ ma thú ra khỏi sao Tử Khúc hoàn toàn, ma thú cũng muốn chiếm lĩnh thế giới loài người, thống trị nhân loại.

Tuy nhiên, giữa hai trận doanh luôn ngang sức ngang tài. Dù trước đây đã bùng nổ nhiều trận chiến giữa ma thú và nhân loại, song cuối cùng luôn kết thúc với kết quả hòa. Hai bên đều tổn hại, không thể làm gì được nhau.

Do đó, cuối cùng con người đã chiếm vùng đất màu mỡ ở khu vực trung tâm sao Tử Khúc, xây dựng nên tường ngăn ma pháp chỉ thuộc về nhân loại, ngăn chặn ma thú ở bên ngoài. Còn trận doanh ma thú thì lấy phần đất ở vùng ngoài sao Tử Khúc rộng lớn hơn, bao vây thế giới loài người vào giữa, hình thanh nên thế vây kín.

Hai bên chung sống hòa bình đã gần nghìn năm. Mặc dù thỉnh thoảng sẽ có ma thú tấn công kết giới ma pháp của loài người, hoặc số ít con người ngang nhiên xông vào lãnh thổ của ma thú, nhưng nói tóm lại, hai bên vẫn duy trì trạng thái cân bằng, mỗi bên tự sản xuất.

Chuyện tấn công làm sụp đổ thế giới loài người đã dừng lại trong ký ức bọn chúng khá lâu, thậm chí là từ thời tổ tiên, cha ông bọn chúng, còn bọn chúng thì chưa từng nghĩ đến.

Bởi vì kết giới ma pháp của nhân loại do nhiều Đại ma đạo sư hàng đầu của trận doanh nhân loại hợp sức tạo thành, cho nên bọn chúng hoàn toàn không thể phá vỡ. Cho dù triệu tập thú triều, kết quả cũng sẽ không thay đổi.

Nghe thanh niên đó nói, Tị Hỏa Kim Tinh Thú chuyển động đôi mắt, toát ra vẻ kinh ngạc.

“Chủ nhân, người định để chúng tôi phá hủy tất cả thành phố của loài người sao?”.

Những con ma thú khác cũng tràn đầy nghi hoặc, thanh niên này trông giống như một con người, vì sao lại muốn phá hủy thế giới loài người?

Chẳng lẽ hắn là ma thú cấp cao hơn biến thành hình dạng con người?
 
Chương 3149


Chương 3149

“Đương nhiên, đó là mục đích của tao khi tới đây lần này”.

Thanh niên chắp tay đứng đó, ánh mắt nhìn ra bầu trời xa xăm.

“Sao Tử Khúc yên bình đã lâu, thần điện Thái Dương bọn ta sắp đặt mọi thứ ở sao Tử Khúc một nghìn năm chỉ vì thời khắc này”.

“Thông qua Tiệt Linh Trận bày bố ở sao Tử Khúc, các nhân vật quyền năng ở môn phái bọn ta đã phát hiện ra năng lượng tinh thể sao Tử Khúc đã đạt đến trạng thái bão hòa, là lúc năng lượng giàu mạnh nhất, lấy nó ra ở thời kỳ này có thể phát huy hiệu quả của tinh thể lớn nhất”.

“Nếu bỏ lỡ thời kỳ này, năng lượng tinh thể sao Tử Khúc sẽ suy yếu dần, hiệu quả giảm”.

Ánh mắt hắn sâu xa, mang theo chút sùng bái: “Bây giờ chính là thời khắc quan trọng để môn chủ đột phá lên cảnh giới hóa thần, không thể để xảy ra sai sót”.

“Chỉ cần đạt đến hóa thần, môn chủ sẽ lên đường tới Trái Đất, đọ sức với những nhân vật quyền năng tu tiên ở thế giới trung tâm Ngân Hà, phân chia miếng bánh ngon là Trái Đất”.

“Hóa thần!”, Tị Hỏa Kim Tinh Thú nghe vậy, trong lòng dậy sóng. Nó vốn là một con yêu thú được nuôi dưỡng trong thần điện Thái Dương, dốc hết sức mình phục vụ cho thanh niên, xem như cũng có chút hiểu biết về việc phân chia đẳng cấp sức mạnh của thế giới tu tiên. Hóa thần đã là cấp bậc rất cao trong các cảnh giới sức mạnh tu tiên.

Luyện khí, trúc cơ, thông huyền, nhập thần, tiên thiên, kim đan, nguyên anh, hóa thần, thánh nhân, độ kiếp.

Trong mười cảnh giới tu tiên, hóa thần cũng chỉ thua kém cảnh giới thánh nhân và độ kiếp kim tiên mà thôi. Nếu môn chủ của thần điện Thái Dương thật sự có thể đạt đến trình độ này, ông ta sẽ có vốn liếng chiến đấu ngang hàng với các nhân vật quyền năng tu tiên ở thế giới trung tâm Ngân Hà.

Ngay cả nó cũng không thể không thán phục cảnh giới sức mạnh như vậy. Nếu đạt đến hóa thần, thần điện Thái Dương có thể xưng bá cả dải Ngân Hà, tiến quân ra thế giới trung tâm Ngân Hà.

Đến lúc đó, thần điện Thái Dương sẽ thật sự là đất trời rộng lớn, mặc cho bọn chúng tự do phát triển!

“Chủ nhân, tôi không hiểu, vì sao muốn cướp đoạt tinh thể của sao Tử Khúc phải hủy diệt thế giới loài người?”.

Thoát khỏi dòng suy nghĩ, Tị Hỏa Kim Tinh Thú lại lên tiếng hỏi.

“Vì sao ư?”, thanh niên cười một cách lạnh lùng, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo: “Bởi vì tinh thể của sao Tử Khúc đang nằm trong tay tám vị hiền giả của thế giới loài người, thậm chí bọn họ có thể sử dụng một phần sức mạnh của tinh thể sao Tử Khúc”.

“Bình thường tám vị hiền giả loài người chắc chắn sẽ bí mật cất giữ tinh thể sao Tử Khúc, muốn buộc bọn họ chủ động lấy tinh thể ra thì cần phải dồn thế giới loài người vào đường cùng”.

“Chỉ có lúc không còn cách nào khác, bọn họ mới bất đắc dĩ dùng đến sức mạnh của tinh thể để cứu thế giới loài người. Lúc đó sẽ là thời cơ tốt nhất để cướp tinh thể!”.

“Việc chúng mày cần làm là đánh trận đầu, tấn công thành trì cho tao. Còn tao sẽ nhân lúc tám vị hiền giả sử dụng tinh thể, cướp nó về tay”.

Tị Hỏa Kim Tinh Thú lập tức hiểu ra. Kế hoạch của thanh niên là để đám ma thú bọn chúng tiên phong tấn công thế giới loài người, phá hủy thành trì, tạo ra thú triều, buộc tám vị hiền giả ra tay bảo vệ loài người, sau đó vào lúc bất đắc dĩ sẽ sử dụng sức mạnh tinh thể.

Một khi tinh thể xuất hiện, thanh niên sẽ ra tay cướp đoạt.
 
Chương 3150


Chương 3150

Nhưng nó vẫn còn nghi hoặc Chi nhận nếu làm vị hiện giả đi không quan tâm đến an nguy của loài người không dùng đến linh thế thì chúng là phải làm sao? Nghe vậy khóe miệng thanh niên nhách lên mụ Yên làm để bọn họ và chủ động của loài người.

Thi sao làm vị hiến giả của sao Từ Khúc cũng là hậu chức của Hoàng Đi Hiên Diên ởTrái Đất.

“Hoàng Đế Hiên Viên?”, Tị Hỏa Kim Tinh Thú kinh ngạc.

“Chẳng lẽ là vị Hoàng Đế Hiên Viên trong truyền thuyết chiến đấu với chưởng môn mười ngày mười đêm, cuối cùng thất bại, chật vật chạy trốn khỏi dải Ngân Hà đó sao?”.

Nó ở thần điện Thái Dương, đương nhiên biết chưởng môn của thần điện Thái Dương bọn họ là cao thủ số một dải Ngân Hà, sức chiến đấu tuyệt đỉnh, hầu như không ai địch lại.

Nó từng nghe các trưởng lão hiểu rõ lịch sử của thần điện Thái Dương nói, mấy nghìn năm trước, chưởng môn của bọn họ từng chấp nhận một lần khiêu chiến. Trong trận chiến đó, ông ấy gặp được một đối thủ mạnh, có thể nói là khiến chưởng môn của bọn họ sử dụng hết các tuyệt chiêu, tất cả kĩ năng chiến đấu đều được sử dụng, cuối cùng mới thắng được người đó.

Chưởng môn của thần điện Thái Dương đã thắng trận chiến đó, từ đó trở thành một sự tích truyền kỳ mà mọi người trong thần điện Thái Dương thường hay nhắc đến. Nó nhỡ rõ tên của người khiêu chiến là Hoàng Đế Hiên Viên.

Hơn nữa, tương truyền Hoàng Đế Hiên Viên xuất thân từ một hành tinh không có gì nổi bật, văn minh tu tiên vô cùng lạc hậu. Với xuất thân như vậy mà có thể chiến đấu với chưởng môn thần điện Thái Dương mười ngày mười đêm mà không bại, đúng là đáng ca ngợi.

Nhưng nó lại không biết Hoàng Đế Hiên Viên này xuất thân từ Trái Đất.

“Không sai, chính là ông ta!”.

Trong mắt thanh niên lóe lên vẻ kiêng dè.

“Trận chiến năm ấy tao còn chưa sinh ra, nhưng nghe các trưởng lão trong môn phái kể lại, trận chiến đó có thể nói là làm chấn động toàn bộ tiên tổ của thần điện Thái Dương. Mặc dù Hoàng Đế thất bại, nhưng thời khắc cuối cùng vẫn còn đường lui, có thể gắng gượng mở ra lối đi không gian, chạy đến thế giới trung tâm Ngân Hà”.

“Đó cũng là trận chiến duy nhất chưởng môn không giết chết đối thủ trong hàng triệu trận chiến”.

Ánh mắt hắn sâu xa, tự mình lẩm bẩm: “Mấy nghìn năm trước, Trái Đất chỉ là một hành tinh nhỏ không đáng để thần điện Thái Dương chú ý tới mà thôi”.

“Nhưng vì sự xuất hiện của Hoàng Đế Hiên Viên nên chưởng môn mới xem trọng. Sau khi cử một nhóm tiên phong đến Trái Đất, cuối cùng ông ấy đã quyết định xem Trái Đất như đối tượng giám sát quan trọng”.

Tị Hỏa Kim Tinh Thú nghe thấy rõ ràng, nó không nhịn được lên tiếng hỏi: “Vì sao? Lẽ nào nhóm tiên phong đã phát hiện ra điều gì ở Trái Đất?”.

Thanh niên nghe vậy mới sực tỉnh, ý thức được mình đã lỡ lời, lập tức trừng mắt nhìn Tị Hỏa Kim Tinh Thú.

“Đó là thông tin quan trọng nhất của thần điện Thái Dương, ngay cả tao cũng không biết được nhiều, mày càng không cần phải hỏi nhiều nữa, chỉ cần làm tròn trách nhiệm của mình là được!”.

Thấy sắc mặt của thanh niên sa sầm, Tị Hỏa Kim Tinh Thú lập tức toát mồ hôi lạnh, vội vàng gật đầu đáp: “Vâng thưa chủ nhân!”.

Nó hiểu rõ một khi thanh niên nổi giận thì sẽ có kết quả thế nào.

Thanh niên thu hồi ánh mắt, nói tiếp: “Mấy nghìn năm trước, Hoàng Đế Hiên Viên bước vào Tiên Lộ rời khỏi Trái Đất, tình cờ đến với sao Tử Khúc. Lúc đó là thời đại ma thú tàn sát nhân loại, ông ta không nhẫn tâm nhìn loài người bị hủy diệt nên đã dạy cách tu luyện cho loài người, để bọn họ có năng lực chống lại ma thú”.
 
Chương 3151


Chương 3151

“Sau đó, ông ta vì trận khiêu chiến với chưởng môn mà rời khỏi sao Tử Khúc, nhưng cũng đã sinh được vài hậu duệ ở sao Tử Khúc. Bây giờ, tám cao thủ mạnh nhất loài người được con người ở sao Tử Khúc gọi là “tám hiền giả” chính là giọt máu của Hoàng Đế Hiên Viên”.

Tị Hỏa Kim Tinh Thú âm thầm gật đầu, đây cũng là lần đầu tiên nó được nghe kể chuyện xưa của hành tinh này.

Nói đến đây, thanh niên lại không có thời gian nói nhiều thêm nữa, lập tức nheo mắt lại, hạ giọng nói.

“Sắp tới chuyện tấn công thế giới loài người sẽ do mày toàn quyền phụ trách, đây cũng là mục đích cuối cùng khi đưa mày đến sao Tử Khúc năm xưa”.

“Tao nghe nói thế giới này có sáu vua thú, trừ mày ra còn năm con ma thú cấp chín nữa. nếu kế hoạch hủy diệt nhằm vào thế giới loài người lần này có thể để năm con vua thú còn lại cùng hành động thì sẽ rất có lợi. Chuyện này giao cho mày đi lo liệu”.

Tị Hỏa Kim Tinh Thú dừng ánh mắt, sau đó gương mặt thú trở nên tiu nghỉu, thấp thỏm không yên: “Chủ nhân, tuy cùng là ma thú, nhưng xưa nay sáu vua thú đó đều tự mình chiến đấu, không ai phục ai”.

“Mỗi một con vua thú đều có thực lực tương đương nhau, chủ nhân bảo tôi đi tìm bọn họ hợp tác, tôi e bọn họ sẽ không đồng ý”.

Thanh niên nghe vậy, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lùng.

“Mày cứ việc đi giao thiệp, nếu không đồng ý, tao sẽ cho chúng biết thủ đoạn của tao!”.

Tị Hỏa Kim Tinh Thú kinh hãi, lúc này mới phản ứng lại, hóa ra chủ nhân định đích thân ra tay đàn áp năm con vua thú còn lại. Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Thực lực của thanh niên đối với nó mà nói sâu không lường được, có hắn ra tay đàn áp năm con vua thú còn lại, buộc bọn chúng đồng ý hợp tác dễ như trở bàn tay.

Dù sao đây cũng là “Tiểu Bá Vương” Thôi Cách đứng top mười bảng xếp hạng thiên tài của dải Ngân Hà.

Tị Hỏa Kim Tinh Thú biết sự việc trọng đại, không dám chậm trễ, lập tức nghiêm túc kêu lên. Tất cả ma thú hội tụ đến đây đều nghe lệnh, đồng loạt chạy về phía rìa dãy núi Ma Thú, tạo thành thú triều dũng mãnh hơn.

Nó thì hóa thành một tia sáng vàng chui vào hư không, tiến đến vài khu vực khác trong thế giới ma thú, đương nhiên là chuẩn bị tìm năm vua thú còn lại đàm phán.

Tiểu Bá Vương Thôi Cách chắp tay đứng trên đỉnh núi, chỉ tùy ý phóng ra một luồng uy áp đã khiến không gian xung quanh rung chuyển. Hắn giống như thần tiên giáng xuống sao Tử Khúc, kiêu ngạo đứng trên bầu trời.

Chỉ là giữa mi mày hắn vẫn toát ra vẻ lo nghĩ, hắn nheo hai mắt lại.

“Vì sao mình cứ cảm thấy trên sao Tử Khúc này có hai luồng khí tức cực kỳ quen thuộc?”.

“Rốt cuộc đó là cái gì?”.



Trên đường núi cách dãy núi Ma Thú mấy chục cây số, Diệp Thiên đang cõng Âu Nhã Nhược nhanh chóng tiến về phía trước. Trước mắt cậu đã có thể nhìn thấy tòa lầu cao sừng sững ở không xa.
 
Chương 3153


Chương 3153

“Từ đó về sau, con người dần mạnh hơn, từng bước lấy lại nơi sinh sống vốn có của mình dưới sự thống lĩnh của Hoàng Đế Hiên Viên đại nhân. Sau này, Hoàng Đế Hiên Viên đại nhân rời khỏi sao Tử Khúc, tuy vậy hậu duệ của ông ấy vẫn dẫn dắt con người chiến đấu. Trải qua mấy nghìn năm phát triển, con người đã hoàn toàn chiếm lĩnh khu vực trung tâm có tài nguyên phong phú ở sao Tử Khúc. Ma thú thì lại bị dồn ra ngoài vùng hoang sơ bên ngoài thế giới trung tâm”.

“Vậy nên Hoàng Đế Hiên Viên đại nhân được xem là người cứu vớt thế giới loài người, mọi người đặt cho ông ấy danh hiệu Chúa sáng thế!”.

“Hóa ra là vậy!”, Diệp Thiên gật đầu, dường như đoạn lịch sử nghe nhiều thành quen của loài người trên sao Tử Khúc này cực kỳ lạ lẫm đối với cậu, điều này khiến Âu Nhã Nhược không khỏi lắc đầu.

Xem ra chứng mất trí nhớ của Diệp Thiên còn nghiêm trọng hơn cô ta nghĩ.

Lúc này, cuối cùng Diệp Thiên cũng đã cõng Âu Nhã Nhược đến bên ngoài tường vây. Binh lính bảo vệ thành đứng trên tường vây nhìn thấy hai người thì lập tức thổi còi, ra hiệu cho những đồng nghiệp ở bên dưới mở cửa.

Cửa thành mở ra, hai người bước vào trong màn chắn ma pháp. Màn chắn ma pháp khiến ma thú không làm gì được kia lại không ảnh hưởng đến hai người họ, bọn họ đi thẳng vào trong mà không hề gặp trở ngại.

“Cô Nhã Nhược, cô đi từ đâu về vậy?”.

Vừa vào trong thành phố thì có một lính bảo vệ thành nhận ra Âu Nhã Nhược, ngạc nhiên hỏi.

Âu Nhã Nhược là học viên xuất sắc của Học viện ma võ Thiên Nam, lại là truyền nhân duy nhất thuộc đời thứ ba của nhà họ Âu, một gia tộc thương nghiệp lớn, khá nổi tiếng trong thế hệ trẻ của thế giới loài người. Theo lý mà nói, lúc này cô ta nên học tập tu luyện ở Học viện ma võ Thiên Nam mới phải, sao lại từ bên ngoài trở về, hơn nữa còn được một người đàn ông ở trần, ăn mặc vô cùng kỳ quái cõng về.

“À, tôi đến dãy núi Ma Thú thu thập tài nguyên ma pháp thì bị ma thú tấn công, là anh ấy đã cứu tôi về đây”.

Âu Nhã Nhược trả lời người lính dẫn đầu, sau đó xấu hổ nhìn về phía Diệp Thiên.

“Diệp Thiên, anh thả tôi xuống đây được rồi, lát nữa tôi gọi xe về nhà là được”.

“Được!”, Diệp Thiên theo lời cô ta đặt cô ta xuống. Khi rời khỏi tấm lưng rộng của Diệp Thiên, không biết Âu Nhã Nhược nghĩ tới điều gì mà mặt đỏ lên, nhất thời có cảm giác không nỡ rời xa.

Nhưng Diệp Thiên lại không hề hay biết điều này, ánh mắt cậu chỉ chú ý tới những sự vật xung quanh.

Nơi này những tòa cao ốc mọc san sát, xe ô tô qua lại không ngớt, người người ăn mặc không khác gì nhiều với thế giới trong ấn tượng của Diệp Thiên, chỉ là có thêm một số người mặc áo dài ma pháp và áo võ mà thôi.

Nhưng trong thành phố rộng lớn này, cậu không biết nên đi đâu về đâu.

Âu Nhã Nhược cảm nhận được sự mê man của Diệp Thiên, lập tức lên tiếng: “Đừng lo, xe tôi gọi sẽ đến nhanh thôi. Tôi đưa anh về nhà tôi trước, sau đó dần dần giúp anh khôi phục kí ức, tìm người thân của anh”.

Diệp Thiên quay đầu nhìn lại, gật đầu cười với Âu Nhã Nhược, mang theo chút cảm kích.

Khoảng năm phút sau, một chiếc xe taxi dừng ở trước mặt họ, Âu Nhã Nhược ra hiệu cho Diệp Thiên lên xe.

Sau khi hai người ngồi lên ghế sau, xe taxi mau chóng xuất phát, tiến về phía Nam thành phố.
 
Chương 3154


Chương 3154

Trên đường đi, Âu Nhã Nhược giới thiệu với Diệp Thiên: “Đây là thành Thiên Nam, thành phố lớn nhất phía Nam thế giới loài người. Nơi đây và thành Thiên Bắc, thành Thiên Tây, thành Thiên Đông mỗi thành nằm ở một phương của phía ngoài cùng thế giới loài người, hình thành thế ỷ giốc, cùng bảo vệ thế giới loài người. Bốn tòa thành này cũng là thành phố nổi tiếng nhất, diện tích lớn nhất trong thế giới loài người”.

“Bởi vì bốn thành phố này ở gần với thế giới ma thú nhất, do đó thường xuyên bị ma thú quấy nhiễu xâm nhập. Nhiều ma pháp sư và võ giả đã đứng ra chiến đấu chống lại ma thú, cũng vì vậy mà xuất hiện một số nhân vật anh hùng như truyền kỳ, được mọi người ca tụng, kính yêu”.

“Học viện ma võ Thiên Nam là do một nhân vật anh hùng như vậy sáng lập nên ở thành Thiên Nam, đến nay đã có nghìn năm lịch sử”.

Diệp Thiên vừa lắng nghe vừa gật đầu, cũng đã có chút hiểu biết nhất định về ma pháp sư, võ giả và học viện ma võ.

Trong lúc cậu đang im lặng suy tư, xe taxi đã dừng lại. Ở phía bên cạnh hai người, một căn biệt thự hoành tráng xa hoa đập vào mắt.

“Chúng ta đến rồi!”, Âu Nhã Nhược bước xuống xe trước, khập khiễng đi tới bấm chuông cửa trước cổng chính, sau đó mới nói với Diệp Thiên: “Đây là nhà tôi”.

Diệp Thiên xuống xe taxi, ngắm nghía căn biệt thự rộng lớn với diện tích hơn nghìn mét vuông này, trong mắt lại không có vẻ gì kinh ngạc hay cảm thán. Điều này khiến Âu Nhã Nhược chú ý đến, đoán rằng xuất thân của Diệp Thiên cũng không đơn giản.

Chẳng bao lâu sau, một người trông giống như quản gia mở cửa, nhìn thấy Âu Nhã Nhược người đầy mùi máu, áo ma pháp rách tơi tả thì lập tức kêu lên.

“Cô chủ?”, ông ta vội vàng tiến lên, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Cô bị thương rồi sao, đã xảy ra chuyện gì?”.

Âu Nhã Nhược nhìn thấy người đến thì mỉm cười: “Bác Từ, chuyện này để sau hẵng nói, làm phiền bác mời dược sư đến điều trị cho tôi”.

Nói xong, cô ta lại chỉ vào Diệp Thiên: “Đúng rồi, anh ấy tên Diệp Thiên, chính anh ấy đã cứu tôi về, là ân nhân cứu mạng của tôi. Bác tìm người dẫn anh ấy đi tắm, thay bộ quần áo phù hợp”.

Nghe cô chủ căn dặn, bác Từ vội vàng gật đầu. Ông ta sai người đưa Âu Nhã Nhược về nhà, rồi sắp xếp người đi mời dược sư tốt nhất ở thành Thiên Nam, sau đó mới đích thân dẫn Diệp Thiên đi tắm rửa.

Trong phòng tắm, Diệp Thiên tắm rửa sơ qua cho sạch bụi bẩn trên người, sau đó thay bộ quần áo sạch sẽ.

Cậu vừa ra khỏi phòng tắm thì nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc Hán phục đứng chắp tay ngoài cửa.

Người đàn ông trung niên nghe tiếng bước chân của Diệp Thiên mới chậm rãi quay người lại. Vẻ ngoài của ông ta có vài phần tương tự với Âu Nhã Nhược, nhưng giữa mi mày lại toát ra vẻ uy nghiêm vô tận, vừa nhìn đã biết là một người ngồi trên cao vô cùng nghiêm nghị, cách hành sự ngày thường rất nghiêm túc.

Ánh mắt sắc bén như ưng của ông ta dừng trên người Diệp Thiên: “Cậu tên là Diệp Thiên? Cậu đã cứu Nhã Nhược đúng không?”.

“Là tôi!”, Diệp Thiên gật đầu, ánh mắt sáng trong.

Người đàn ông trung niên quan sát Diệp Thiên sâu trong đây mắt lóe lên sự khinh thường mờ nhạt. Ngay sau đó,ông ta lấy một tấm thẻ màu tímvàng ra đặt lên bànTôi là bố của Nhà Nhược, trong tấm thẻ này có hai triệu từ kim tệ,xem như thù lao cậu đã cứu Nhà Nhược. Cậu cầm lấy số tiền này và mau chóng rời khỏi đây để nay nhà họ Âu chúng tôi không chứa chấp người không rõ lai lịch.

Người đàn ông trung niên chắp tay đứng đó, thẻ tử kim đặt trên bàn vô cùng bắt mắt.
 
Chương 3155


Chương 3155

Giọng nói ông ta hùng hồn mạnh mẽ, giống như ra lệnh, kèm theo ngữ điệu không được phép nghi ngờ.

“Thù lao?”.

Diệp Thiên nhìn tấm thẻ lạ lùng trên bàn, nở nụ cười thờ ơ, xua tay.

“Tôi cứu cô ấy không hề nghĩ tới thù lao gì cả”.

“Thẻ này ông tự giữ lấy đi!”.

Cậu nói xong, không quay đầu lại mà bước thẳng ra ngoài, đi về phía sân nhà họ Âu.

Cho dù mất đi trí nhớ, nhưng tính cách từ trong xương cốt cậu vẫn không thay đổi. Cậu hoàn toàn không muốn quan tâm đến thái độ của người đàn ông trung niên.

Trước nay cậu chưa bao giờ cầu xin ai, cho dù Âu Nhã Nhược hứa sẽ giúp cậu tìm lại ký ức, nhưng bây giờ nhà họ Âu không cho cậu ở lại, cậu sẽ không ở lại thêm phút giây nào, cũng sẽ không chấp nhất chuyện đó.

Mọi chuyện coi như chưa từng xảy ra.

Người đàn ông trung niên tên là Âu Thành Hùng, gia chủ hiện tại của nhà họ Âu, cũng là chủ tịch Tập đoàn Âu Thị ở thành Thiên Nam.

Nhìn Diệp Thiên rời đi, ông ta không có động thái gì giữ lại. Đối với ông ta mà nói, dù Diệp Thiên đã cứu Âu Nhã Nhược, nhưng cùng lắm cũng chỉ là nhân vật không rõ lai lịch mà thôi. Ông ta sẵn lòng trả cho Diệp Thiên hai triệu tử kim tệ báp đáp ơn cứu người của cậu, còn Diệp Thiên có lấy hay không thì không liên quan đến ông ta.

Mấy chục năm nay, ông ta đã gặp rất nhiều nhân vật giống như vậy.

Diệp Thiên lặng lẽ rời khỏi nhà họ Âu. Lúc này ở sân sau nhà họ Âu, trong phòng Âu Nhã Nhược, dược sư nổi tiếng nhất thành Thiên Nam đang xem xét vết thương cho cô ta.

“Cô Âu, cô bị thương tuy nặng nhưng không tổn thương đến gốc, chỉ cần tịnh dưỡng ba ngày là có thể sử dụng lại sức mạnh ma pháp”.

“Còn vết thương ngoài da ở bắp chân, tôi sẽ điều chế một phương thuốc cho cô. Mỗi ngày bôi ngoài da một lần, trong vòng một tuần là có thể đi lại tùy ý”.

Dược sư xem xét vết thương của Âu Nhã Nhược xong thì mỉm cười nói với cô ta.

“Cảm ơn Liêu đại sư”.

Âu Nhã Nhược gật đầu cảm ơn dược sư, đúng lúc đó, Âu Thành Hùng đẩy cửa đi vào.

“Bố!”, Âu Nhã Nhược cất tiếng gọi.

“Ừ!”, Âu Thành Hùng gật đầu: “Nhã Nhược, con nghỉ ngơi cho khỏe đi!”.

Bên phía học viện,bố đã sai người báo với họ một tiếng rồi.Mấy giáo viên đều đã biết tin con bị thương,đồng thời cùng trách phạt Lục Tự Nhiên mot tran Lục Tự Nhiên?nghe đến cái tên này,Âu Nhà Nhược lạnh lùng phát ra tiếng hừ mũi khinh thường. Lục Tự Nhiên chính là chàng trai đi cùng cô ta trong dãy núi Ma Thủ.Đối mặt với Cụ Phong Ma Mà và Dượn Một Sùng,anh ta lại lựa chọn một mình chạy trốn,bè rồi đồng đội không quan tâm.

Nhớ tới khi xưa ở học viện, Lục Tử Nhiên ân cần săn sóc cô ta, bày tỏ tâm ý các kiểu, cô ta lại cảm thấy khinh thường, may là mình không cho anh ta cơ hội.

“Đúng rồi!”, nhắc tới Lục Tử Nhiên, cô ta bỗng nhớ tới Diệp Thiên đã cứu mình về.

“Bố, Diệp Thiên đâu?”.
 
Chương 3156


Chương 3156

Lúc mới gặp cô ta, dáng vẻ Diệp Thiên lôi thôi lếch thếch, thậm chí ngay cả cái áo hoàn chỉnh cũng không có. Cô ta rất tò mò sau khi tắm rửa thay quần áo mới, Diệp Thiên sẽ trông như thế nào.

“Cậu ta đã đi rồi”, Âu Thành Hùng lập tức trả lời.

“Đi rồi sao?”, Âu Nhã Nhược nghe vậy vô cùng kinh ngạc.

“Con đã hứa với anh ấy sẽ giúp anh ấy tìm lại người thân, giúp anh ấy hồi phục ký ức. Sao anh ấy lại đi chứ?”.

Cô ta nghĩ lại, chợt hiểu ra điều gì, nhìn sang Âu Thành Hùng.

“Bố, có phải bố đã nói gì với anh ấy không?”.

Cô ta hiểu tính tình và cách xử sự của bố mình hơn ai hết.

“Chính bố đã bảo cậu ta rời khỏi đây!”, Âu Thành Hùng thẳng thắn nói: “Cậu ta cứu con, bố đã cho cậu ta hai triệu tử kim tệ làm thù lao, trả ơn tương xứng, không ai nợ ai”.

“Nếu cho cậu ta ở lại nhà họ Âu, người khác biết được con gái yêu quý của Âu Thành Hùng đi cùng một kẻ không rõ lai lịch, chắc chắn bên ngoài sẽ lan truyền tin đồn không hay!”.

Ông ta nhìn chằm chằm Âu Nhã Nhược, nghiêm túc nói: “Nhã Nhược, con nên hiểu, con không chỉ là học viên thiên tài của Học viện ma võ, mà còn là người kế thừa duy nhất của nhà họ Âu chúng ta, là nhân vật công chúng của thành Thiên Nam, thậm chí là cả thế giới loài người. Mọi lời nói cử chỉ của con đều sẽ bị người khác phóng đại vô hạn. Bố bảo cậu ta rời khỏi đây là chuyện tốt với cả con lẫn cậu ta”.

“Không được!”, mặc dù Âu Nhã Nhược hiểu ý của Âu Thành Hùng, nhưng cô ta hầu như không chút do dự, lập tức cựa quậy muốn đứng dậy.

“Chuyện mà Âu Nhã Nhược con đã hứa tuyệt đối không thể nuốt lời, hơn nữa anh ấy còn là ân nhân cứu mạng của con!”.

“Con sẽ tìm anh ấy về!”.

Cô ta cực kỳ lo lắng cho Diệp Thiên. Cậu đã quên mất học viện ma võ là gì, Hoàng Đế Hiên Viên là ai, mất trí nhớ nghiêm trọng như vậy, một mình cậu ở bên ngoài biết đi đâu về đâu?

Hiển nhiên, Âu Thành Hùng không ngờ Âu Nhã Nhược lại phản ứng mạnh như vậy, ông ta sững sờ, sau đó nhẹ giọng nói.

“Nhã Nhược, bây giờ con đang bị thương, nghỉ ngơi cho khỏe trước đã!”.

“Nếu con muốn tìm cậu ta về, bây giờ bố sẽ sai người đi mời cậu ta về đây, được chưa?”.

Âu Thành Hùng cũng hiểu rất rõ tính cách mạnh mẽ của con gái, biết chuyện mà con gái mình đã quyết thì khó mà thay đổi.

Ông ta sợ vết thương của Âu Nhã Nhược lại nặng thêm nên chỉ đành thỏa hiệp.

“Không, con phải đích thân đi!”.

Ánh mắt của Âu Nhã Nhược đầy kiên định, cô ta cầm cây gậy ở bên cạnh lên, khập khiễng đi ra cửa lớn.

Thấy con gái mình như vậy, Âu Thanh Hùng tức giận nhưng lại không làm gì được, chỉ đành đưa mắt ra hiệu cho mấy người hầu cận có nguồn gốc võ giả ở phía sau đuổi theo.

Nhìn bọn họ đi xa, Âu Thành Hùng lắc đầu: “Trùng hợp hôm nay cậu nhóc nhà họ Lý kia lại đến thành Thiên Nam, hi vọng đừng để cậu ta nhìn thấy mới tốt!”.

Trên phố, Diệp Thiên cứ đi vô mục đích như vậy. Nhìn người người qua lại, cậu hệt như một giọt dầu rơi vào trong nước, không hề ăn nhập, hoàn toàn không tìm được sự thuộc về.

Dường như cậu vốn dĩ không thuộc về nơi này.

“Mình nên đi đâu đây?”.
 
Chương 3157


Chương 3157

Dòng người qua lại đều có chốn về, còn cậu giống như một chiếc thuyền con giữa biển lớn, đong đưa theo sóng, không biết bến đỗ ở nơi nào.

“Diệp Thiên?”.

Trong lúc cậu đang mờ mịt, một giọng nói vang lên từ sau lưng.

Cậu hờ hững quay đầu lại, Âu Nhã Nhược đang chống gậy đứng ở không xa, khiến cậu cảm thấy hơi kỳ quái.

Âu Nhã Nhược cũng nhìn chằm chằm cậu, có vẻ mặt kinh ngạc.

Đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy vẻ ngoài chân thật của Diệp Thiên.

Diệp Thiên đã thay quần áo mới, mày kiếm như sao, ánh mắt sâu xa, gương mặt tuấn tú, vóc người cao gầy cân đối, là một anh chàng đẹp trai thật sự.

Nếu không phải đã nghe quản gia mô tả trang phục của Diệp Thiên, quả thật cô ta sẽ không nhận ra cậu.

Nghĩ tới mình được Diệp Thiên cõng trên lưng, đi suốt mười mấy cây số, một cảm xúc khó hiểu chợt dâng lên trong lòng cô ta.

“Anh đã cứu tôi, tôi còn chưa báo đáp anh, sao anh có thể đi như thế chứ?”.

Âu Nhã Nhược là nhân vật của công chúng, không thua kém gì những ngôi sao nổi tiếng ở hành tinh Tử Khúc. Cô ta vừa xuất hiện, người đi lại trên đường phố đều tập trung nhìn về phía này.

Cô ta không đợi Diệp Thiên trả lời, khập khiễng đi đến trước mặt cậu, trịnh trọng nói: “Tôi không biết bố tôi đã nói gì với anh, nhưng chuyện mà Âu Nhã Nhược tôi đã hứa trước nay đều không nuốt lời”.

“Tôi nhất định sẽ giúp anh tìm lại kí ức, tìm lại người thân bạn bè của anh!”.

Nhìn ánh mắt chân thành của Âu Nhã Nhược, Diệp Thiên tỏ vẻ ôn hòa, gật đầu mỉm cười với cô ta, sóng vai nhau rời đi.

Cảnh này được nhiều người đi đường quay lại, vô số đoạn video được đăng lên các diễn đàn trên mạng.

Ở ngoài thành Thiên Nam, một bóng người lững thững đi đến. Hắn chắp một tay sau lưng, bước ra khỏi khu rừng, chậm rãi đi tới tường thành, dừng ánh mắt nơi bức tượng điêu khắc khổng lồ của Hoàng Đế Hiên Viên.

“Hoàng Đế Hiên Viên sao?”.

Khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười lạnh lùng, Nếu ông biết được những con người tiên sao Tử Khúc mà ông bảo vệ máy nghìn năm cắp đi đến diệt vọng,ông sẽ có vẻ mặt như thế nào? Ánh mắt hẳn đảo quanh,dùng lại bên trên đá quý mà pháp đang tỏa sáng lấp lánh trên tường thành Bước đầu tiên bắt đầu từ việc phá về màn chắn ma pháp vậy !

Ngoài thành Thiên Nam, một người thanh niên chậm rãi đi đến, đó chính là Thôi Cách!

Hắn mặc một bộ quần áo màu trắng, hình vẽ mặt trời nơi ngực cực kỳ chói mắt, dấu ấn ngọn lửa giữa trán hắn cũng thoắt ẩn thoắt hiện.

Ánh mắt hắn luôn nhìn về phía màn chắn ma pháp bao bọc toàn thành phố, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lùng.

“Chính thứ này luôn bảo vệ loài người ở sao Tử Khúc khiến nhiều ma thú không làm gì được đây sao?”.

Thôi Cách nhẹ giọng lẩm bẩm, trong mắt lại không hề có vẻ kiêng dè, ngược lại mang theo sự khinh thường nhàn nhạt.
 
Chương 3158


Chương 3158

Hắn đi thẳng đến trước màn chắn ma pháp, sau đó bước chân qua, không hề do dự mà đi vào trong màn chắn.

“Soạt!”.

Màn chắn ma pháp tiếp xúc với cơ thể hắn lập tức tóe ra những đốm lửa nho nhỏ, biến thành những tia sét.

“Hóa ra là vậy, dùng nguyên lý hút và đẩy nhau giữa các viên đá sức mạnh ma pháp, cộng thêm pháp thuật cổ xưa ở Trái Đất mà Hoàng Đế Hiên Viên để lại nên mới tạo thành màn chắc ma pháp có thể ngăn chặn ma thú”.

“Đáng tiếc, dù là màn chắn thế nào, tác dụng bảo vệ của nó cũng sẽ có hạn, đứng trước thực lực tuyệt đối sẽ không còn tác dụng gì cả!”.

Giây lát sau, hắn lại bước chân ra, bước vào trong màn chắn mà không hề gặp trở ngại gì, đi thẳng đến bên dưới tường thành.

Những người lính bảo vệ trên tường thành không hề cảm nhận được sự khác lạ của màn chắn ma pháp, bọn họ nhìn thấy dưới tường thành có một con người đi đến, có người lập tức lên tiếng: “Anh đợi một chút, chúng tôi sẽ mở cửa thành cho anh!”.

Thôi Cách ngẩng đầu lên, nhìn về phía vệ sĩ bảo vệ thành chỉ có thực lực bình thường, trên mặt không khỏi hiện lên ý cười.

“Không cần đâu”.

Trong lúc lính bảo vệ đang cảm thấy kỳ quái, Thôi Cách bước ra một bước. Một bước của hắn lại bay vọt lên tường thành cao mấy chục mét, xuất hiện ở trên tường thành.

“Ơ…”.

Lính bảo vệ thành nhìn thấy cảnh này đều trợn tròn mắt, đầy vẻ kinh ngạc.

Lát sau, bọn họ đồng loạt cúi đầu khom lưng, hành lễ với Thôi Cách.

“Kính chào võ vương đại nhân!”.

Chỉ một bước nhảy vọt lên mấy chục mét, năng lực di hình hoán vị này chỉ những cao thủ võ thuật tu vi võ thuật đạt đến cảnh giới võ vương, hoặc là những người tu luyện ma pháp tu vi ma pháp đạt đến cảnh giới pháp vương trên sao Tử Khúc mới có được.

Lúc thanh niên di chuyển lại không có bất cứ nguyên tố ma pháp nào thêm vào,vậy đây rõ ràng là một vị cao thủ và vương tu luyện và thuật. Nên biết rằng,trong thế giới loài người,người có thể tu đến và vương đều đã tu luyện hơn trăm năm.Cho dù là cao thủ về vương thiên tài nhất cùng phải hơn bảy mươi tuổi,nhưng người trước mắt lại trông như chỉ mới hai mươi mấy tuổi,sao không khiến bọn họ cung kinh tên dùng cho được? Võ vương?

Thôi Cách mỉm cười, ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng.

“Thật ngại quá, các người nhận lầm rồi”.

Một lát sau, mấy chục người lính bảo vệ thành còn chưa kịp phản ứng, một tia sét nhỏ bé đã lóe lên giữa không khí. Nơi cần cổ mỗi một người đều xuất hiện một đường máu, sau đó máu tươi tràn ra ngoài. Mấy chục người đều ngã xuống trong nháy mắt.

“Chỉ như sâu kiến!”.

Thôi Cách khẽ lắc đầu, sau đó nhìn về phía bên trên tường thành, những viên đá ma pháp tỏa sáng lấp lánh, nắm tay lại.

“Rắc!”.

Hơn trăm viên đá quý ma pháp chống đỡ màn chắn ma pháp rộng lớn đồng thời nứt ra, sau đó nổ tung, biến thành vô số bột vụn.
 
Chương 3159


Chương 3159

Màn chắn ma pháp rộng lớn bắt đầu sụp đổ từ chỗ cao nhất trên bầu trời, dần dần biến mất. Thành Thiên Nam tức khắc mất đi sự bảo vệ của màn chắn ma pháp.

Làm xong mọi thứ, trong mắt Thôi Cách lóe lên ánh sáng quỷ dị, dùng thần niệm truyền âm: “Tị Hỏa Kim Tinh Thú, dẫn theo đội quân của mày xuất phát đi!”.

“Lần này tao sẽ cho mày chơi thỏa thích!”.

Hắn vừa dùng thần niệm truyền âm xong, bên ngoài thành Thiên Nam lập tức vang lên tiếng bước chân rầm rầm, giống như bão kéo tới, mặt đất rung chuyển dữ dội.

Một trận tai kiếp chưa từng có trong lịch sử sắp sửa giáng xuống loài người ở sao Tử Khúc.

Nhà họ Âu ở thành Thiên Nam, Diệp Thiên được Âu Nhã Nhược lịch sự mời về nhà. Sau đó, Âu Nhã Nhược không quan tâm sự phản đối của Âu Thành Hùng, dẫn Diệp Thiên vào trong trang viên nơi mình sống, trò chuyện với cậu về một số thường thức ở sao Tử Khúc, hi vọng có thể nhờ đó giúp cậu khôi phục ký ức nhanh hơn.

Qua sự giới thiệu của Âu Nhã Nhược, Diệp Thiên hiểu được người tu luyện linh lực và người tu luyện ma pháp ở sao Tử Khúc được phân cấp rõ ràng dựa theo sức mạnh.

Ví dụ người tu luyện linh lực chia làm tám cấp bậc từ thấp tới cao: võ giả, võ sư, đại võ sư, võ tôn, võ thánh, võ vương, võ hoàng, võ đế.

Người tu luyện ma pháp cũng chia làm tám cấp bậc từ thấp tới cao: ma pháp sĩ, ma pháp sư, đại ma pháp sư, ma đạo sĩ, đại ma đạo sĩ, pháp vương, pháp hoàng, pháp đế.

Hai bên lên cao hơn nữa thì là cảnh giới hiền giả chân chính, sánh ngang với tám hiền giả còn lại hiện nay.

Diệp Thiên vừa lắng nghe vừa âm thầm gật gù, trong đầu lại hiện lên một số hình ảnh rải rác. Cậu vẫn còn nhớ nơi cậu sống dường như cũng có phân chia đẳng cấp sức mạnh, nhưng nó không giống hoàn toàn với những gì Âu Nhã Nhược nói, cũng không phức tạp như vậy.

“Phân chia đẳng cấp sức mạnh này có phải khu vực khác nhau thì cách gọi cũng khác nhau không?”.

Cậu nghi ngờ hỏi Âu Nhã Nhược.

Âu Nhã Nhược lắc đầu: “Đây là phân chia đẳng cấp sức mạnh thống nhất của thế giới loài người ở sao Tử Khúc, là sự phân chia chính thống nhất và quyền uy nhất. Mọi nơi trên thế giới đều giống nhau, không có hệ thống phân chia khác, cũng không có cách gọi khác”.

Diệp Thiên nghe vậy, nỗi thắc mắc trong lòng lại càng lớn. Cậu luôn cảm thấy nơi này, hoặc có thể nói là cả hành tinh Tử Khúc không giống với nơi mà cậu sinh sống trước kia.

Cậu giống như một vị khách ngoài hành tinh, mọi thứ đều lạ lẫm khó hiểu đối với cậu.

Cảm nhận được cảm xúc kỳ lạ của Diệp Thiên, Âu Nhã Nhược nhẹ giọng an ủi: “Đừng nghĩ nhiều nữa, chứng mất trí nhớ là chứng bệnh mà cả thế giới loài người đều không thể dùng sức mạnh can thiệp, cái anh cần là thời gian”.

“Thời gian lâu dần, anh nhất định sẽ nhớ ra mọi thứ liên quan đến mình. Trước lúc đó, anh hãy yên tâm ở lại đây”.

Cảm nhận được sự quan tâm của Âu Nhã Nhược, Diệp Thiên cảm thấy ấm áp trong lòng, mỉm cười gật đầu với cô ấy: “Cảm ơn!”.

Giờ phút này, ngoài cổng chính nhà họ Âu lại vang lên tiếng huyên náo, dường như cãi nhau rất kịch liệt, Âu Nhã Nhược nhíu mày.

“Đi, chúng ta đi xem xem có chuyện gì!”.
 
Chương 3160


Chương 3160

Diệp Thiên gật đầu, đang định dìu Âu Nhã Nhược đứng dậy, một bóng người lại lặng lẽ đứng ở bên ngoài cổng trang viên, nhìn chằm chằm hai người ở bên trong.

“Âu Nhã Nhược, cô lại giấu tôi ngang nhiên làm việc mờ ám với người đàn ông khác ở trên đường phố. Bây giờ lại còn dẫn anh ta vào trang viên của cô, cô có còn biết tới người chồng chưa cưới là tôi hay không? Có còn coi nhà họ Lý ở thành Thiên Bắc ra gì hay không?”.

Người đến là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, mày kiếm mắt sao, gương mặt tuấn tú. Nhưng giữa trán lại chứa sự hung ác sâu đậm, cả người bao bọc bởi khí chất hung dữ, giống như một con bò điên đỏ mắt, cực kỳ nguy hiểm.

Sau lưng thanh niên, quản gia của nhà họ Âu và một nhóm hộ vệ lúc này mới đi đến. Nhìn thấy thanh niên đã đối mặt với Âu Nhã Nhược, bọn họ lại không dám nói thêm nửa câu, càng không dám ngăn cản thanh niên thêm bước nào.

Bởi vì người này chính là truyền nhân trực hệ duy nhất của nhà họ Lý ở thành Thiên Bắc, còn là thiên tài số một của lớp võ thuật Học viện ma võ Thiên Bắc.

Âu Nhã Nhược nhìn thanh niên, trong lòng hơi chùng xuống, thầm nghĩ không hay. Nhưng ngoài mặt cô ta vẫn bình tĩnh như thường, lạnh lùng nói: “Lý Kiếm Phong, người định ra hôn ước là nhà họ Lý và nhà họ Âu, tôi chưa từng đồng ý, cũng chưa từng thừa nhận anh là chồng chưa cưới của tôi!”.

“Hơn nữa, Âu Nhã Nhược tôi làm gì vẫn chưa đến lượt anh chỉ trỏ. Nơi này là nhà họ Âu, không cho phép anh ngang ngược, cút ra ngoài cho tôi!”.

Từng câu từng chữ của Âu Nhã Nhược vô cùng sắc bén, không khoan nhượng, không hề nể mặt Lý Kiếm Phong.

Lý Kiếm Phong lại không quan tâm đến điều đó, chỉ cười nhạt.

Âu Nhà Nhược,nếu nhà họ Âu và nhà họ Lý đã định ra hôn ước thì cô sớm muộn cùng là người của Lý Kiếm Phong tôi.Tôi không cãi nhau với cô ởđây, Anh ta chuyển đề tài:”Hôm nay tôi đến đây. không phải để tìm cô,mà là tìm anh tại . Nói xong,ánh mắt anh ta lia ngang,dừng trên người Diệp Thiên,sát ý dâng lên trong mắt. “Tên nhóc kia,nếu là đàn ông thì đứng ra đây, nhận lời khiêu chiến của tôi!

“Tên nhóc kia, nếu là đàn ông thì đứng ra đây, nhận lời khiêu chiến của tôi!”.

Hai mắt Lý Kiếm Phong chứa đầy lửa giận, khí thế hung ác mãnh liệt dâng lên từ trên người anh ta, dáng vẻ như sắp ăn tươi nuốt sống Diệp Thiên.

Nghe Lý Kiếm Phong nói, mọi người đều biến sắc, Âu Nhã Nhược cũng chăm chú nhìn lại.

Trên sao Tử Khúc, giữa người tu luyện linh lực và người tu luyện ma pháp thường sẽ xảy ra chuyện khiêu chiến, mà trong đó có một quy tắc ngầm, đó là bất kể là ai bị khiêu chiến cũng phải chấp nhận.

Trên hành tinh này, không chấp nhận lời khiêu chiến có nghĩa là “kẻ hèn nhát”, sẽ bị những người xung quanh giễu cợt, cuối cùng thậm chí còn bị cô lập hoàn toàn.

Chẳng hạn như Lục Tử Nhiên bỏ lại Âu Nhã Nhược trong lúc nguy cấp, sau khi Âu Thành Hùng báo chuyện này cho Học viện ma võ Thiên Nam, anh ta lập tức trở thành kẻ bị mọi người chán ghét, biến thành đối tượng mà học viên trong Học viện ma võ Thiên Nam đều khinh thường.

Thậm chí vì chuyện này mà Học viện ma võ Thiên Nam đã suy nghĩ đến chuyện đuổi ma pháp sư thiên tài hai mươi hai tuổi này ra khỏi học viện. Từ đó có thể thấy, trên hành tinh sao Tử Khúc, người đời rất coi trọng tôn nghiêm và thể diện.

Cũng chính vì vậy, khi Lý Kiếm Phong nhìn thấy Âu Nhã Nhược đi cùng Diệp Thiên trên đường phố đã tức giận tìm đến nhà họ Âu.

Bây giờ, Lý Kiếm Phong đề nghị khiêu chiến với Diệp Thiên, đồng nghĩa ép Diệp Thiên vào thế đã định không còn đường lui.

Nếu Diệp Thiên từ chối, từ nay cậu sẽ không ngẩng đầu lên nổi ở sao Tử Khúc. Nếu Diệp Thiên đồng ý, vậy thì cậu sẽ phải đối mặt với một thiên tài tuyệt đỉnh đạt tới đại võ sư khi chỉ mới hai mươi tuổi.
 
Chương 3161


Chương 3161

Lý Kiếm Phong không chỉ có thiên phú tu luyện hơn người, mà còn đồng thời theo học hai vị võ vương mạnh mẽ, chuyên về kỹ thuật chiến đấu, có thể nói là có kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú. Anh ta chiếm vị trí đầu bảng xếp hạng sức mạnh trong thế hệ trẻ tuổi ở thành Thiên Bắc.

Từ khi Âu Nhã Nhược quen biết Diệp Thiên đến bây giờ chỉ nhìn thấy mỗi cảnh Diệp Thiên nhảy vọt lên cao tránh sự tấn công của ma thú, nhưng điều đó không thể giúp cô ta biết Diệp Thiên mạnh yếu thế nào một cách trực quan.

Để Diệp Thiên đối đầu với Lý Kiếm Phong, cô ta cho rằng cậu sẽ không có nhiều phần thắng.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Âu Nhã Nhược tối lại, giọng nói cũng nghiêm túc hơn nhiều.

“Lý Kiếm Phong, anh có biết xấu hổ không? Diệp Thiên là người mất trí nhớ, thậm chí còn không biết lai lịch xuất thân của mình. Anh đề nghị khiêu chiến với anh ấy, niềm kiêu hãnh của một võ giả như anh để đâu?”.

Lý Kiếm Phong lại lạnh lùng cười: “Niềm kiêu hãnh của một võ giả? Niềm kiêu hãnh của võ giả là khi nhìn thấy vị hôn thê của mình đi cùng với người đàn ông khác, nhất định phải đứng ra lên tiếng. Những gì tôi làm hôm nay dù có truyền khắp thế giới loài người cũng không ai nói tôi sai!”.

Anh ta không quan tâm đến Âu Nhã Nhược, chỉ tay về phía Diệp Thiên: “Thế nào, chấp nhận, hay là không chấp nhận?”.

Lúc này, Âu Nhã Nhược cũng không biết làm thế nào để ngăn chặn lời khiêu chiến cho Diệp Thiên, chỉ đành bất đắc dĩ nhìn về phía cậu, vẻ mặt lo lắng.

Diệp Thiên hờ hững quan sát Lý Kiếm Phong, sau đó nói một câu khiến tất cả mọi người sững sờ.

“Đánh với tôi, hình như anh không đủ trình!”.

Câu nói này Diệp Thiên chỉ nói theo tiếng lòng mình.

Mặc dù cậu đã mất trí nhớ, quên mất chuyện quá khứ và nhiều kỹ xảo chiến đấu của bản thân, nhưng khả năng nhận biết của cậu đối với sự vật xung quanh vẫn chưa từng suy giảm.

Người như Lý Kiếm Phong, cậu chỉ liếc mắt qua là đã có thể phán đoán sự cao thấp mạnh yếu của anh ta, ít nhất Lý Kiếm Phong không phải đối thủ của cậu.

Một câu nói đơn giản lại khiến Lý Kiếm Phong điên tiết.

“Tốt lắm!”.

Anh ta giận quá mà cười, vừa dứt lời đột nhiên giậm mạnh chân xuống mặt đất, cơ thể lao vọt đi như báo săn, tạo ra một trận gió lớn.

Cảnh giới đại và sưởsau Từ Khúc lượng đương với tông lượng và thuật ở Trái Đất. Nói cách khác,Lý Kiếm Phong chỉ còn một bước nữa là bước vào cảnh giới chỉ lên và thuật,cũng là cảnh giới và vương ở sau Từ Khúc Với độ tuổi của anh ta có thể đạt được thành lựu như vậy đúng là không thua kém gì Diệp Tinh,Lý Thanh Duởcùng thời kỳ,là thiên tài và thuật hiếm có.

Đáng tiếc, bây giờ anh ta đối mặt với nhân vật có thể tính là yêu nghiệt tuyệt đại của Đọc tiếp tại Trái Đất,thậm chí là cả vũ trụ Lý Kiếm Phong đánh ra một quyền giống như đại bác bắn đi khi kinh tạo thành một khoảng một đường dài màu vàng nhạt, kéo dài. Nhìn thấy cảnh đó, Âu Nhã Nhược đảo mắt nhất thời quên mất việc ngăn cản.

Một quyền của Lý Kiếm Phong đều chém đến ngưỡng của phóng linh lực ra ngoài bụng người ta còn cách vô vương chân chính nửa bước mà thôi.

“Tiêu rồi!”.
 
Chương 3162


Chương 3162

Âu Nhã Nhược lập tức bừng tỉnh khỏi sự ngạc nhiên, nhưng muốn lên tiếng ngăn cản Lý Kiếm Phong thì đã không còn kịp nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn một quyền đó càng lúc càng đến gần Diệp Thiên.

“Nhóc con, đây chính là kết cục của việc để ý đến vị hôn thê của tôi!”.

Lý Kiếm Phong cười nhạt, đã âm thầm thu bớt ba tầng quyền kình.

Anh ta cũng chỉ muốn cho Diệp Thiên một bài học, không muốn làm hại đến tính mạng của Diệp Thiên.

“Vù!”.

Ngay lúc nắm đấm của anh ta hạ xuống, Diệp Thiên lại lùi về sau một bước.

Chỉ một bước này, không sai không lệch làm nắm đấm của anh ta đánh hụt, vừa vặn đánh vào chỗ sức mạnh không tới được.

“Cái gì?”.

Mọi người đều biến sắc, Âu Nhã Nhược cũng ngạc nhiên ra mặt.

Lý Kiếm Phong sững sờ trong chốc lát, sau đó mới phản ứng lại.

Một quyền của anh ta lại bị tên nhóc trông có vẻ không tinh thông võ thuật cũng không giỏi ma pháp này tránh được?

“Anh cũng là võ giả?”.

Lý Kiếm Phong thay đổi vẻ mặt, ánh mắt nhìn Diệp Thiên đã thêm phần trịnh trọng.

Lúc nãy, Diệp Thiên không hề dùng sức mạnh ma pháp nào, cũng không sử dụng sức mạnh nguyên tố, mà là đơn thuần dùng phản ứng cơ thể tránh đòn tấn công của anh ta. Điều này chỉ có võ giả tu luyện linh lực mới có thể làm được.

Diệp Thiên không trả lời, chỉ thản nhiên nói: “Một quyền này chắc là đủ rồi nhỉ?”.

“Đủ rồi?” Trong mắt Lý Kiếm Phong lập tức cháy lên ngọn lừa không chịu thua. Anh ta tu luyện linh lực,từ khi bước chân vào con đường và thuật đến nay,anh ta chiến đấu với những người cùng tuổi,bất kể là người tu luyện linh lực hay là người tu luyện ma pháp, đều chưa từng thất bại.

Diệp Thiên nhìn có vẻ trạc tuổi anh ta, nhưng lại thành thạo tránh được đòn tấn công của anh ta. Đây là chuyện trước nay chưa từng có.

Ánh mắt anh ta lập tức trở nên nghiêm nghị, tiếp tục bước ra một bước. Trong lúc chuyển động, cánh tay bỗng dưng lại dài ra mấy tấc.

“Thông Tí Quyền?”.

Âu Nhã Nhược hơi kinh ngạc, cô ta không ngờ Lý Kiếm Phong lại sử dụng tuyệt kỹ thành danh của một trong hai người thầy võ vương của anh ta. Điều này có nghĩa Lý Kiếm Phong đã thật sự xem Diệp Thiên là đối thủ, không giữ lại tuyệt chiêu nào nữa.

Diệp Thiên âm thầm cảm thấy bất đắc dĩ, cậu không tìm được lý do để ra tay với Lý Kiếm Phong. Lúc cậu chuẩn bị tránh khỏi nắm đấm của Lý Kiếm Phong lần nữa, gương mặt cậu bỗng nhiên hiện vẻ sững sờ, dừng động tác.

“Rầm!”.

Tiếng động to lớn vang vọng khắp trang viên, một quyền của Lý Kiếm Phong đánh thẳng vào ngực Diệp Thiên.

Nhưng cảnh tượng Diệp Thiên nôn ra máu bay lùi không hề xảy ra. Mọi người kinh ngạc nhìn Lý Kiếm Phong chủ động vung quyền lại giống như bị sét đánh, cơ thể lảo đảo lùi ra sau năm mét, ngã ngồi xuống đất.

Nhìn lại Diệp Thiên vẫn không hề di chuyển chút nào.
 
Chương 3163


Chương 3163

Gan bàn tay của Lý Kiếm Phong đã rách ra chảy máu, cả cánh tay hoàn toàn tê liệt, hầu như mất đi năng lực hành động. Bản thân anh ta đã kinh ngạc đến mức ngây người ra từ lâu, gương mặt đầy vẻ bối rối.

Khoảnh khắc anh ta tấn công Diệp Thiên cứ như đánh vào một ngọn núi sừng sững bất động, còn anh ta thì bị lực phản chấn làm bị thương.

Đám người Âu Nhã Nhược cũng bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc. Một lúc lâu sau, Âu Nhã Nhược mới phản ứng lại, lo lắng hỏi.

“Diệp Thiên, anh không sao chứ?”.

Diệp Thiên đứng tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt nhìn về phía tường thành có xây dựng tượng điêu khắc Hoàng Đế Hiên Viên của thành Thiên Nam.

“Có người xâm nhập vào đây rồi!”.

Âu Nhã Nhược mờ mịt, không biết Diệp Thiên nói vậy là ý gì. Nhưng chỉ giây lát sau, cô ta và những người ở đây đều sững sờ, hóa đá tại chỗ.

Màn chắn ma pháp bao trùm cả thành Thiên Nam bỗng nhiên không còn ánh sáng, bắt đầu tan vỡ từ nơi cao nhất thẳng đến dưới mặt đất.

Màn chắn ma pháp rộng lớn đã bảo vệ thành Thiên Nam trăm nghìn năm nay chợt biến mất không còn thấy bóng dáng chỉ trong vòng ba mươi giây.

Mọi người chưa kịp nghĩ gì khác,mặt đất dưới chân bọn họ đã bắt đầu rung chuyển.Ban đầu chỉ là lên nhè nhẹ,nhưng chiếc lát sau,cả vùng chuyển kịch liệt,giống như núi lờ biển gầm. Kèm theo đó là tiếng thủ kêu trầm thấp hội tụ lại Về sau trong ghi chép lịch sử của sao Tử Khúc,sự kiện lần này được gọi là biến cố Thiên Nam.

“Ầm ầm!”.

Màn chắn ma pháp biến mất, ngay sau đó là tiếng ma thú thét gào đáng sợ truyền từ xa tới gần. Mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội, giống như toàn bộ thành Thiên Nam đã ở trên bờ vực sụp đổ.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”.

Mọi người ở biệt thự nhà họ Âu nhìn thấy cảnh này đều trở nên kinh hãi, vẻ mặt khiếp sợ.

Màn chắn ma pháp được tạo nên từ thời Hoàng Đế Hiên Viên còn ở sao Tử Khúc. Trải qua nghìn năm, nó vẫn luôn bảo vệ thành Thiên Nam, là một trong những màn chắn ma pháp kiên cố nhất, rộng lớn nhất thế giới loài người. Thành Thiên Nam còn được gọi là tấm khiên ở phía Nam của thế giới loài người.

Một nghìn năm nay, vô số ma thú muốn phá vỡ nó từ bên ngoài, nhưng cuối cùng đều thất bại bỏ về, không làm gì được nó. Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Vậy mà bây giờ, màn chắn ma pháp có lịch sử lâu dài này lại biến mất rồi?

Không chỉ như vậy, ngoài thành còn không ngừng vang lên tiếng thú gầm đinh tai, vẻ mặt mọi người càng trở nên khó coi hơn. Bọn họ biết rõ, ở trong thành Thiên Nam huyên náo này mà có thể nghe thấy tiếng thú gầm rõ rệt như vậy, rõ ràng là ở bên ngoài thành Thiên Nam đang có vô số ma thú tiếp cận.

Lý Kiếm Phong bị sức mạnh cơ thể Diệp Thiên làm kinh ngạc, lúc này không có thời gian quan tâm tới việc tranh giành ghen tuông gì đó nữa. Anh ta nhìn ra xa xa, đã nhìn thấy một mảng đen ngòm đang kéo tới thành Thiên Nam. Đó là những con ma thú mạnh mẽ có thể bay trên trời.

“Ma thú tấn công đến thật sao? Sao có thể như vậy? Độ mạnh của màn chắn ma pháp dù có là ma thú cấp chín cũng không thể phá vỡ được, tại sao chứ?”.

Âu Nhã Nhược tái mặt, cô ta cũng chỉ mới đọc qua cái gọi là “thú triều” ở trong sách của học viện ma võ, cộng thêm bản thân trải qua một lần ở dãy núi Ma Thú. Cô ta không ngờ mình đang ở thế giới loài người lại gặp phải tình huống nguy hiểm thế này.
 
Chương 3164


Chương 3164

Trong lịch sử hơn nghìn năm của loài người ở sao Tử Khúc, đây cũng là lần đầu tiên và duy nhất.

“Màn chắn ma pháp đúng là rất khó phá vỡ ở bên ngoài, nhưng nếu phá vỡ nó từ bên trong thì khá dễ dàng”.

Diệp Thiên nhìn về phía xa, lẩm bẩm một mình.

“Phá vỡ từ bên trong?”, Âu Nhã Nhược liếc nhìn Diệp Thiên. Cô ta biết Diệp Thiên nói không sai, màn chắn ma pháp này chỉ cần phá hủy đá ma pháp chống đỡ bên trong, khiến sức mạnh ma pháp của nó không thể duy trì thêm thì sẽ tự động tan vỡ.

Nhưng muốn làm được điều này thì phải vào được bên trong màn chắn trước. Chỉ cần là ma thú thì sẽ bị màn chắn chặn bên ngoài, ma thú không thể làm được chuyện này.

Chẳng lẽ thế giới loài người có kẻ phản bội?

Nghĩ đến đó, cô ta khẽ lắc đầu, phủ định cách nghĩ này. Ở sao Tử Khúc, loài người và ma thú xưa nay đều là kẻ thù không đội trời chung. Cho dù là con người hèn hạ đê tiện thế nào cũng biết rõ sự tàn bạo và đáng sợ của ma thú, chắc chắn sẽ không chủ động mở đường cho ma thú.

“Ầm!”.

Trong lúc Âu Nhã Nhược và mọi người đang nghi ngờ, trong thành Thiên Nam đã có tiếng nổ lớn dữ dội vang lên. Mấy con ma thú cấp ba bay ở trên không đã tới đây trước tiên, miệng bọn chúng phun ra lửa, lưỡi đao gió, mưa đá đủ kiểu và đều có sức phá hoại rất lớn. Các cửa hàng, các kiến trúc trên đường phố đều nổ tan tành, biến thành phế tích bởi sự tấn công ma lực mạnh mẽ của chúng.

Không ít người đi đường bị lưỡi đao giá chém ngang người bị lửa thiêu cháy,bị đóng băng. Trong nháy mắt,từ trong ra ngoài thành Thiên Nam vang vọng tiếng la hét thảm thiết,về số người liên tiếp mất mạng. “Uuuu!”. Lúc này,tiếng cảnh báo ma thủ tấn công của thành Thiên Nam vang lên.Trên bầu trời có bốn người nam nữ mặc áo choàng ma pháp đột nhiên xuất hiện dưới chân cười các loại sức mạnh nguyên tố khác nhau,lạc về phía đám ma thú bay.

Chẳng mấy chốc, sức mạnh ma pháp mạnh mẽ hóa thành tấm lưới lớn hủy diệt đất trời, phủ xuống từ trên cao. Đám ma thú cấp ba chạm phải tấm lưới đều bị cắt thành mảnh vụn.

Nhìn thấy cảnh ấy, Âu Nhã Nhược vui mừng kêu lên: “Là thầy, và cả ba vị đại ma đạo sĩ khác của Học viện ma võ Thiên Nam!”.

Những người khác cũng thở phào nhẹ nhõm. Bốn người này là những người tu luyện ma pháp đỉnh cao của Học viện ma võ Thiên Nam, có bọn họ ra mặt, muốn giải quyết những ma thú cấp ba này chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

“Vù!”.

Sau khi bốn vị đại ma đạo sĩ xuất hiện, vài tiếng xé gió nữa lại vang lên. Sáu người đàn ông đứng tuổi mặc Hán phục dùng thân xác xé rách không khí, xuất hiện giữa trời, đứng từ xa tung quyền chưởng về phía trước.

Linh lực mạnh mẽ tuôn ra, hóa thành quyền ấn chưởng ảnh, kéo dài mấy chục mét, đánh tan xác đám ma thú cấp ba vừa tông sập cổng thành.

“Là sáu vị võ thánh của Học viện ma võ Thiên Nam!”.

Lý Kiếm Phong mừng rỡ lên tiếng, trên mặt hiện lên vẻ ngưỡng mộ sùng bái.

Loại sức mạnh siêu phàm, giở tay nhấc chân là có thể cắt đứt sắt thép này chính là mục tiêu theo đuổi của anh ta khi tu luyện võ thuật.

Ngoại trừ bốn vị đại ma đạo sĩ và sáu vị võ thánh ra, còn có mười mấy vị ma đạo sĩ và võ tôn cũng ra trận, hợp sức áp chế đám ma thú tấn công vào trong thành, buộc bọn chúng lùi lại.
 
Chương 3165


Chương 3165

“Hừ, cho dù là thú triều thì đã sao?”, một người hộ vệ của nhà họ Âu tự tin nói: “Thành Thiên Nam chúng ta có nhiều cao thủ ở đây như vậy, cho dù có nhiều ma thú cấp ba thậm chí là cấp bốn đến đây hơn nữa cũng chỉ là lao đầu vào chỗ chết mà thôi!”.

“Đúng vậy!”, một người ở bên cạnh phụ họa: “Loài người chúng ta đã không còn yếu ớt như một nghìn năm trước, cao thủ loài người bây giờ đủ để san bằng toàn bộ dãy núi Ma Thú!”.

Tuy Âu Nhã Nhược và Lý Kiếm Phong không lên tiếng, nhưng bọn họ cũng tin chắc có những cao thủ đó ở đây, thú triều lần này sẽ được ngăn chặn nhanh chóng, tái tạo màn chắn ma pháp.

Chỉ có Diệp Thiên là nhìn xa xăm, khẽ lắc đầu.

“Gào!”.

Ngay lúc đó, một tiếng gào thét chấn động đất trời vang lên. Mây màu trên trời cao đều bị xua tan dưới sóng âm thanh này, vô số tòa nhà cao tầng kiên cố bị sóng âm làm vỡ hết những chất liệu thủy tinh, lung lay sắp đổ.

Trên bầu trời phía xa, các cao thủ loài người vốn đang chiến đấu thuận lợi bỗng nhiên lùi về sau. Hư ảnh một chiếc đuôi khổng lồ xuất hiện trên bầu trời, bao trùm phạm vi trăm mét.

Bốn vị đại ma đạo sĩ và sáu vị võ thánh đối mặt trực diện với hư ảnh đó, nhưng chỉ chốc lát sau, mười người đồng thời bị đánh bay ra xa, ma sát với không khí tạo nên vệt khói trắng dài mấy chục mét trên bầu trời mới khó khăn đứng vững lại được.

Sau đó, một bóng hình khổng lồ xuất hiện ngay giữa trời.

Đó là một sinh vật dạng rắn dài mấy chục mét, trên đầu chỉ có một con mắt dựng thẳng, có ba móng vuốt, toàn thân được bao bọc bởi lớp vảy màu đen cứng cáp, giống như xe tăng hạng nặng.

Lưỡi rắn thè ra, từ trong miệng nó phả ra khói đen mịt mù. Nơi khói lan tới, vạn vật đều khô héo, ngay cả các tòa nhà cũng bị ăn mòn một cách vô tình, rõ ràng trong đó có chứa kịch độc cực kỳ đáng sợ.

Khoảnh khắc vừa nhìn thấy con quái xà này, Âu Nhã Nhược đã sững cả người. Đám người Lý Kiếm Phong cũng hóa đá cùng lúc, trong mắt hiện lên nỗi khiếp sợ vô hạn.

Đó là ma thú cấp bảy,Hắc Thủy Huyền Xà? Nên biết rằng,ma thú cấp bảy tương đương với về hoàng và pháp hoàng trong cao thủ loài nguoi Tất cả mọi người đều nên thờ,một cảm giác chẳng lành dâng lên. Diệp Thiên lại như nhớ tới điều gì,chậm rãi siết chặt nắm đấm sâu trong nội tâm có một ngọn lửa khó hiểu bùng lên mãnh liệt.

Trên bầu trời, con Hắc Xà khổng lồ chỉ có một con mắt hẹp dài, lưỡi rắn thè ra. Những nơi khói độc lan tới đều biến thành đống hoang tàn, ngay cả cao thủ võ tôn của thế giới loài người cũng không dám để bị dính chút khói độc màu đen nào, tất cả đều lựa chọn tránh né.

Bốn vị đại ma đạo sĩ và sáu vị võ thánh dùng pháp lực và chân lực của mình để đối kháng với nó, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng phòng ngự, vẻ mặt mỗi người đều vô cùng nghiêm trọng.

“Đó là Hắc Thủy Huyền Xà?”.

Đám người Âu Nhã Nhược và Lý Kiếm Phong sững sờ.

Ma thú cấp cao như Hắc Thủy Huyền Xà bọn họ cũng chỉ từng thấy qua sách tranh ma thú trong học viện ma võ. Đây là hung thú cực mạnh khiến thế giới loài người run rẩy. Một con Hắc Thủy Huyền Xà có thể đánh sập một thành phố của loài người, hủy diệt hơn trăm triệu con người.

“Soạt!”.

Hắc Thủy Huyền Xà bay vút lên không, há to vòm miệng đỏ lòm, bỗng cất tiếng gào thét chấn động đất trời. Sau đó, nó vung chiếc đuôi khổng lồ lên, giống như một chiếc roi dài vắt ngang bầu trời, tiếp tục quật về phía mười vị cao thủ loài người một lần nữa.

 
 
Chương 3166


Chương 3166

Một cái quất đuôi mang theo gió xoáy cực mạnh, giống như gió bão lướt qua, lan xa mấy trăm mét. Nơi nó ngang qua, tất cả kiến trúc đều bị đánh sập, vô số người bị đè ở bên dưới, xác chết chất đầy đất.

Mười người đại diện cho sức mạnh đỉnh cao của thành Thiên Nam nhìn thấy cảnh tượng này thì lập tức xông lên, pháp lực chân nguyên liên tục tung ra, chỉ muốn ngăn chặn đòn tấn công đó, giảm bớt thương vong cho người trong thành.

Mười luồng sức mạnh vọt thẳng lên trời, đối chọi với chiếc đuôi khổng lồ của Hắc Thủy Huyền Xà. Nhưng ngay khi sức mạnh va chạm, mười người đồng thời bị chấn động.

“Phụt!”.

Mười vị cao thủ loài người bình thường có địa vị tôn kính, được người người kính ngưỡng ở thành Thiên Nam, bây giờ đồng loạt phun ra máu, cơ thể bay ngược ra sau giống như đạn pháo.

Chỉ trong nháy mắt, mười vị cao thủ loài người đều bị thương.

Đây chính là sức mạnh của ma thú cấp bảy, Hắc Thủy Huyền Xà.

Chứng kiến cảnh tượng này, Âu Nhã Nhược đầy kinh hãi, vẻ mặt khiếp sợ.

Cô ta vốn cho rằng ma thú cấp ba Dượn Một Sừng và Cụ Phong Ma Mã mà mình gặp trong dãy núi Ma Thú đã là rất mạnh,bây giờ cô ta mớiýthức được,mình chỉ mới nhìn thấy mặt nổi tặng băng của thế giới ma thú mà thôi Nó khủng khiếp hơn những gì cô ta tưởng tượng. Trong mắt đám ma thú hở ra là hủy diệt thành trị này,loài người bọn họ chỉ là sâu kiến,có thể nghiền nát dễ dàng.

Cho dù là người thầy mà cô ta xem như thần thánh cũng không chịu nổi một đòn của con Hắc Thủy Huyền Xà.

Những người trước đây cho rằng cao thủ loài người có thể dễ dàng trấn áp thú triều bỗng chốc rơi vào im lặng, không nói thêm tiếng nào nữa.

Đối diện với một sự tồn tại đáng sợ như vậy, loài người thật sự có thể chống lại sao?

Trong lúc hoang mang, Âu Nhã Nhược chợt nhìn thấy Diệp Thiên ở cách đó không xa. Lúc này, Diệp Thiên đang đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm Hắc Thủy Huyền Xà trên không trung, nắm tay siết chặt, không biết cậu đang nghĩ gì.

“Diệp Thiên?”.

Cô ta gọi một tiếng thăm dò, Diệp Thiên lại không có phản ứng gì, dường như đã chìm vào hồi ức nào đó.

Cô ta không biết ngay khi Diệp Thiên nhìn thấy Hắc Thủy Huyền Xà tấn công thế giới loài người, trong đầu đã hiện lên vô số hình ảnh.

Cậu còn nhớ mang máng, mình đã từng nhìn thấy cảnh tượng giống như vậy. Trong mảnh vỡ kí ức rời rạc, có vô số người hóa thành cái xác không hồn, mất đi ý thức tự chủ, một cảnh tượng của ngày tận thế. Có kẻ xâm lược mạnh mẽ từ ngoài hành tinh, khiến cho núi lở biển động, nuốt chửng thành phố. Thậm chí là máy móc ngoài hành tinh của nền văn minh khoa học kỹ thuật siêu việt tung ra đòn tấn công hủy diệt đất trời, kéo con người vào vực sâu vô tận.

Mọi thứ được tái hiện trong đầu cậu, giống như thật sự xảy ra. Nhưng lúc cậu cố nhớ lại kỹ hơn thì chỉ có một mảnh mơ hồ, không nhìn rõ được gì, cực kỳ hư vô mờ mịt.

“Diệp Thiên?”.

Âu Nhã Nhược đến bên cạnh Diệp Thiên, đẩy cậu một cái.

“Hả?”.

Lúc này, Diệp Thiên mới bừng tỉnh. Cậu nhìn sang Âu Nhã Nhược, đang định lên tiếng thì đúng lúc đó, Hắc Thủy Huyền Xà ở trên không trung lại tấn công lần nữa.
 
Chương 3167


Chương 3167

Nó há to cái miệng đỏ lòm, vô số năng lượng màu đen từ bốn hương tám hướng hội tụ về, tạo thành một quả cầu năng lượng màu đen to đến mấy trượng.

Sau đó, quả cầu năng lượng tỏa ra ánh sáng đen, tạo nên một chùm năng lượng màu đen có kích thước trăm trượng, bay thẳng vào thành phố. Biệt thự nhà họ Âu cũng nằm trong phạm vi bao trùm của chùm năng lượng đó.

Chùm năng lượng màu đen chứa sức mạnh và từ khi dày đặc. Nơi nó đi qua,có hai vị vệ tên và một ma đạo sẽ bất hạnh dinh phải.

Chỉ trong chốc lát, bộ phận bị chùm năng lượng dính phải trên người lập tức bị ăn mòn, hoại tử nhanh chóng, biến thành xương trắng.

Ngay cả canh khi hệ thể và pháp lực hệ thân của bọn họ cũng bị ăn mòn hoàn toàn. Những người bình thường bị chùm năng lượng bức xạ trưng càng không kịp kêu rên tiếng nào đã bị nhấn chìm trong đó,không còn

xương cốt.

Đám người Âu Nhà Nhược và Lý Kiếm Phong đã bị cảnh tượng này dọa sừng người,nhất thời quên mất phản ứng.

Tốc độ của chùm năng lượng này nhanh như vậy, dù bọn họ có kịp thời phản ứng thì với thực lực của bọn họ cũng không tránh kịp.

Chùm năng lượng đó đã đến phía trên không biệt thự nhà họ Âu, chỉ cần tiến thêm chút nữa là có thể nuốt chửng tất cả mọi người ở bên trong biệt thự.

Âu Nhã Nhược là một đại ma pháp sư, giây phút cô ta phản ứng lại, lập tức quét bay hình tượng nữ thần lạnh lùng kiêu ngạo ngày thường, không kìm được kêu lên thất thanh.

Chết, cô ta có thể chấp nhận, nhưng cô ta thật sự không muốn biến thành bộ xương trắng sau khi chết. Cách chết xấu xí như vậy làm cô ta vô cùng sợ hãi.

Những người khác đều tràn đầy tuyệt vọng, chỉ có thể trơ mắt nhìn chùm năng lượng màu đen đại diện cho cái chết đó giáng xuống.

Đúng lúc này, Diệp Thiên đột nhiên bước lên trước một bước, kéo Âu Nhã Nhược ra sau lưng. Còn cậu đứng phía trước mọi người, đối mặt với chùm năng lượng màu đen chứa tử khí vô tận.

Trong mắt cậu không có sự chùn bước hay hoảng sợ nào, cứ vậy mặc cho chùm năng lượng màu đen chạm vào cơ thể mình.

“Ầm!”.

Ánh sáng màu đen rực rỡ bùng lên, Diệp Thiên bị nuốt chửng trong chùm năng lượng, không còn thấy bóng dáng. Khoảnh khắc đó, chùm năng lượng cũng dừng lại, đứng nguyên tại chỗ.

Âu Nhã Nhược đứng ngay phía sau, nhìn thấy cảnh ấy, mắt cô ta trợn trừng như sắp nứt ra, gào lên thảm thiết.

“Diệp Thiên, đừng!”.

Tiếng gào thảm thiết vang vọng khắp biệt thự nhà họ Âu. Giây phút nhìn thấy Diệp Thiên bị chùm sáng màu đen nuốt chửng, Âu Nhã Nhược cảm thấy trái tim như bị cắt mất một góc, cơn đau vô tận dâng lên khiến gương mặt cô ta gần như méo mó.

Cảm giác này trước nay chưa từng có, thậm chí lúc cô ta sắp chết, cô ta cũng không đau khổ như vậy.

Biểu cảm trên mặt Lý Kiếm Phong cũng phức tạp khó hiểu. Đương nhiên, anh ta xem Diệp Thiên như kẻ địch, nhưng anh ta chưa từng nghĩ tới vào thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, kẻ tình địch này lại chủ động đứng ra “hi sinh bản thân”, đỡ cho bọn họ một đòn chí mạng của Hắc Thủy Huyền Xà, để bọn họ sống sót.

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom