Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1626


Chương 1626

“Chào anh, xin hỏi anh thuê phòng hay dùng bữa?”.

Khách sạn Hạo Nguyên là khách sạn tập trung nhà hàng, nghỉ lại, giải trí vào một thể. Mặc dù quy mô không bằng những khách sạn khác, nhưng cũng không tính là thua kém. Lề tân ở đây đều được đào tạo chuyên nghiệp, trình độ phục vụ và tố chất cực cao.

Diệp Thiên xoay cổ hoạt động một chút, mỉm cười, không trả lời ngay.

Chỉ thấy cậu nắm bàn tay lại, ghế sofa bằng da thật hơn trăm cân ở bên cạnh đột nhiên lao ngang tới, chặn lối vào đại sảnh khách sạn.

Diệp Thiên nghênh ngang ngồi xuống, vắt chéo hai chân, bộ dạng bất cần đời.

“Tôi không đến thuê phòng, cũng không đến dùng bữa. Nói với tầng lớp quản lý của khách sạn các người, tôi đến để tìm bon ho”.

“Buổi đấu giá ngầm ngày mai, tôi muốn một vé vào trong”.

Cậu không dông dài, nói thẳng vào vấn đề. Nói xong, cậu dựa vào ghế sofa, nhắm mắt dưỡng thần, thoải mái cực kì.

“Buổi đấu giá ngầm?”.

Lễ tân nhìn thấy một mình Diệp Thiên đã chặn đường của cả đại sảnh khác sạn bọn họ, trong mắt lóe lên vẻ không vui. Nhưng nghe Diệp Thiên nhắc tới buổi đấu giá, cô ta lập tức trở nên mơ hồ.

Cô ta chưa từng nghe qua buổi đấu giá ngầm gì đó.

Bảo vệ xung quanh đã rục rịch chuẩn bị xông lên, lễ tân vẫn nhẫn nại nói với Diệp Thiên: “Xin lỗi anh, khách sạn chúng tôi xưa nay chỉ cung cấp phòng ở và ăn uống, còn buổi đấu giá gì đó mà anh nói chỗ chúng tôi chưa bao giờ tổ chức, có lẽ anh tìm nhầm chỗ rồi”.

Diệp Thiên không động đậy, vẫn nhắm mắt.

“Cô có biết chuyện buổi đấu giá ngầm hay không không quan trọng, cô chỉ cần thông báo cho tầng lớp quản lý của khách sạn, bảo bọn họ đến đây gặp tôi là được”.

Nghe Diệp Thiên nói, sắc mặt cô lễ tân lập tức sa sầm.

Cô ta làm việc ở khách sạn Hạo Nguyên gần nửa năm, chưa bao giờ gặp người nào hỏi về buổi đấu giá ngầm giống Diệp Thiên, càng không có ai ngông cuồng kéo ghế sofa chặn ngang đại sảnh khách sạn như vậy. Cô ta đã xem Diệp Thiên như kẻ phá rối.

Cô ta lùi về sau mấy bước, chuẩn bị ra hiệu cho bảo vệ tiến lên đuổi Diệp Thiên ra ngoài. Đúng lúc đó, một giọng nói ngọt ngào như âm thanh của tự nhiên chợt vang lên.

“Chuyện gì vậy?”.

Mọi người đồng loạt quay đầu lại, sau đó ánh mắt của hầu hết tất cả mọi người đều dồn hết về một chỗ, nhìn sững.

Diệp Thiên cũng mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn. Nơi thang máy, một bóng dáng cao gầy xinh đẹp đang chậm rãi đi tới.

Gương mặt cô ta không trang điểm, đẹp tự nhiên, da dẻ trắng như tuyết.

Đường cong cơ thể tinh xảo lả lướt, hiện ra vóc dáng ma quỷ, toát ra sức quyến rũ vô hạn của phụ nữ, khiến người ta tiến vào một cảnh giới tuyệt đẹp, vô số người dừng chân ngoái nhìn.

Đặc biệt là mỗi một biểu cảm của cô ta, đôi mắt đan phượng như oán giận, tựa hồ có thể hút hồn người khác.

Đây là báu vật tuyệt sắc hiếm có trên thế gian, đôi chân thon dài thẳng tắp, chỉ vài bước đã đến trước quầy lễ tân.

Cô ta nhìn quanh một vòng, đại khái đã hiểu chuyện gì xảy ra, lập tức quay sang Diệp Thiên.

“Chào anh, tôi là quản lý khách sạn, không biết anh có cần giúp gì không?”.
 
Chương 1627


Chương 1627

“Nếu anh có gì bất mãn về cách phục vụ của khách sạn chúng tôi thì có thể nói ra, chúng tôi sẽ cố gắng cải thiện. Nhưng anh có thể dời bước sang bên cạnh trước không? Anh chặn đường ở đây đã làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến những người khách khác”.

Cách cô ta nói rất thỏa đáng đúng mực, giọng điệu của một người quản lý tiêu chuẩn, kết hợp với vẻ đẹp trời sinh của cô ta hầu như sẽ không có đàn ông nào từ chối.

Nếu là người khác thì lúc này đã bị hút hồn từ lâu, nói gì nghe nấy. Cô gái xinh đẹp cũng đầy tự tin, cho rằng Diệp Thiên sẽ ngoan ngoãn làm theo.

Nhưng khi cô ta nhìn sang cậu lần nữa thì lại đón nhận một ánh mắt vô cùng lạnh nhạt.

Diệp Thiên nhìn chằm chằm cô ta, trong mắt không có bất kì dục vọng và tán thán nào, chỉ có vẻ tĩnh lặng như nước, thản nhiên cất tiếng.

“Một người cuối cấp chí tôn võ thuật, với thực lực của cô có lẽ cũng đã chạm được đến tầng lớp lãnh đạo của khách sạn này”.

“Nếu cô có thể làm chủ thì bây giờ tôi có thể bàn bạc với cô. Nếu cô không thể làm chủ thì gọi cấp trên của cô đến đây đi, không cần ở đây lãng phí thời gian”.

Nghe cậu nói vậy, cô gái tái mặt, tỏ ra không thể tin nổi.

Cô ta có thực lực cuối cấp chí tôn

võ thuật, hơn nữa vừa mới đột phá không lâu. ở giới võ thuật Hoa Hạ, cô ta cũng có sức chiến đấu thuộc đội ngũ thứ nhất trên bề nổi. Nhưng Diệp Thiên nói một câu đã chỉ rõ tu vi của cô ta, giống như nhìn thấu mọi thứ.

Cô ta vô cùng kinh ngạc, ngươi mắt bỗng co lại.

“Các hạ là?”.

Cô ta cảm thấy Diệp Thiên không đơn giản, thế nên đã dùng tới kính ngữ của giới võ thuật.

Diệp Thiên mở rộng hai tay đặt trên ghế sofa, ngồi tư thế cực kì thoải mái, nở nụ cười.

“Nói ra danh hiệu cũng tốt, có lẽ chuyện sẽ đơn giản hơn một chút”.

“Nói với cấp trên của cô, Diệp Lăng Thiên tôi đến rồi, bảo bọn họ ra đây gặp tôi!”.

Cậu vừa dứt lời, đôi mắt của cô gái xinh đẹp lại cứng đờ.

“Báo cho cấp trên, Diệp Lăng Thiên tôi đến rồi, bảo bọn họ ra gặp tôi!”

Một câu này của Diệp Thiên giống như một quả bom, lập tức khiến cô gái xinh đẹp sửng sốt.

Đôi mắt cô ta cứng đờ, đứng ngo ngẩn tại chỗ một lúc lâu mới định thần lại.

“Diệp Lăng Thiên?”

Cô ta nhìn Diệp Thiên chăm chú, sắc mặt thay đối liên tục, gần như không dám tin nổi.

Diệp Lăng Thiên? Cậu thanh niên trước mặt trông có vẻ kiêu ngạo ương ngạnh, lại có phần non nớt này lại chính là cao thủ tuyệt thế cao cao tại thượng, khuấy động thế giới điên đảo sao?

Tuy rằng cô ta không muốn tin, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Diệp Thiên bình tĩnh thản nhiên, cùng với khí thế kiểu người đè ép người khác, không sợ gì kia, cô ta không thể không tin.

Lại nói, trên thế giới hiện nay, ngoại trừ bản thân đế vương bất bại thì lại có người nào dám lấy danh Diệp Lăng Thiên chứ?

Nếu Diệp Thiên không phải vô cùng mạnh mẽ thì sao có thể chỉ một câu đã vạch trần mức độ tu vi của cô ta chứ?

“Anh thật sự là Diệp đế vương?”
 
Chương 1628


Chương 1628

Gương mặt cô gái đã không còn vẻ kiêu ngạo, chợt trở nên nghiêm trọng, giọng điệu cũng thay đổi lập tức, trở nên tôn kính.

“Tên Diệp Lăng Thiên của tôi, tôi nghĩ có lẽ không ai dám mạo danh cả?”

Diệp Thiên không e ngại, khẽ cười thành tiếng, sau đó tay cậu chert chụp lấy trên không, một ly Mojito trên khay một nhân viên phục vụ như bị một lực nào đó kéo đến, lơ lửng trên không, cuối cùng rơi vào trong tay Diệp Thiên.

“Gọi cấp trên của cô đến đi, một chí tôn võ thuật vẫn không đủ tư cách nói chuyện với tôi!”

Giọng điệu Diệp Thiên bình tĩnh, nhưng khí thế lại vô cùng cao ngạo, trấn áp toàn diện.

“Cách không lấy vậy?”

Đôi mắt cô gái lại căng thẳng, Với tu vi hiện tại của cô ta cũng có thể làm được chuyện cách không lấy vật, phóng hoa phi lá, nhưng chẳng qua đó chỉ là cách nói tương đối, nhiều lắm cô ta cũng chỉ có thể lấy được đồ vật nhỏ trong khoảng cách mười trượng mà thôi.

Nhưng nhân viên phục vụ bưng khay kia lại ở khu sân ngoài của quán rượu, cách Diệp Thiên ít nhất cũng năm mươi trượng, nhưng Diệp Thiên lại tiện tay ra một chiêu, ly rượu giống như có sinh mệnh tự động bay vào trong tay Diệp Thiên, vô cùng chính xác, tu vi như vậy, vượt quá sức tưởng tượng.

“Hợp Nhất Môn – Lư Tĩnh Tuyết, bái kiến Diệp Đế vương!”

Cô gái nhìn thấy vậy, không còn do dự, trước mặt mọi người xung quanh, lập tức cúi người khom lưng với Diệp Thiên.

Cô gái xinh đẹp trên sân khấu và các bảo vệ xung quanh ai ai cũng sợ hãi, không dám tin vào mắt mình.

Quản lý Lư bình thường cao cao tại thượng, vô cùng kiêu ngạo, nghiêm nhiên là khí thế người phụ nữ mạnh mẽ, mà hôm nay cô ta lại khom người cúi chào một cậu thanh niên còn nhỏ hơn cô ta vài tuổi, cậu thanh niên trông kiêu căng ngang ngược này rốt cuộc lai lịch thế nào?

Không chỉ vậy, cảnh tượng này còn bị Lý Thần Quang và cậu thanh niên họ Lưu ở phía xa nhìn thấy rõ ràng, ánh mắt hai người đều ngạc nhiên, trong lòng chấn động tột cùng.

Nhất là cậu thanh niên họ Lưu, cho dù Lý Thần Quang kể rõ sự tích của Diệp Thiên như thế nào thì cũng không so được với việc tự mình thấy mà kinh ngạc, trước đó hai người bọn họ đã đem

theo một trăm triệu tiền vốn đến khách sạn tìm người đàm phán, người thương thảo với bọn họ chính là Lư Tĩnh Tuyết.

Lư Tĩnh Tuyết xinh đẹp tuyệt trần, nhưng làm việc lại mạnh mẽ, thủ đoạn lão luyện, ngay cả hai người bọn họ cũng cảm thấy khó đối phó, cuối cùng lại bị đóng cửa tiễn khách, nhưng bây giờ, thái độ Lư Tĩnh Tuyết đối với Diệp Thiên lại thay đổi một trăm tám mươi độ.

“Đây chính là uy lực của cậu Diệp tỉnh Xuyên sao?”

Thanh niên họ Lưu hít sâu một hơi, càng lúc càng kinh sợ Diệp Thiên.

“Hợp Nhất Môn?”

Ánh mắt Diệp Thiên khẽ động, đối với môn phái này, cậu không biết nhiều, nhưng hiện tại cao thủ võ đạo thế giới trỗi dậy, có rất nhiều tông phái truyền

thừa xa xưa cũng từ đó xuất thế, cậu không biết rõ cũng là bình thường.

Cậu liếc nhìn Lư Tĩnh Tuyết, khẽ khoác tay.

“Không cần phiền phức như vậy, tôi muốn gặp là người chịu trách nhiệm chính ơ đây!”

Lần này, Lư Tĩnh Tuyết không hề dài dòng, chỉ gật đầu, sau đó thông báo cho toàn bộ nhân viên bảo vệ, phong tỏa toàn bộ lối vào ra của quán rượu, không cho người nào ra vào nữa, khách đã vào từ đầu cũng bị ngăn lại ở ngoài sảnh lớn.
 
Chương 1629


Chương 1629

Toàn bộ sảnh lớn lập tức trở thành khu dành riêng cho Diệp Thiên, cậu buồn tẻ dựa vào ghế sô pha đợi, nhân viên lễ tân lúc trước âm thầm đánh giá cậu, gương mặt chợt dao động, ánh mắt tò mò quan sát.

Lư Tĩnh Tuyết đi thang máy, lập tức đến lầu cao nhất khách sạn, trong một phòng họp, hơn mười người đàn ông mặc đồ vest đang ngồi vây quanh cùng nhau, tựa như đang trao đổi gì đó.

“Buổi đấu giá ngầm lần này, cơ bản số người đã quyết định, vật phẩm đâu sgias cũng đã sắp xếp thỏa đáng, tám giờ rưỡi tối mai, buổi đấu giá sẽ bắt đầu đúng giờ!”

Người trung niên mặt chữ điền ngồi vị trí trung tâm nghiêm chỉnh, giọng nói có lực, tựa như tiếng chuông.

“Trăm năm nay, Hợp Nhất Môn nhà họ Lư chúng ta vẫn luôn duy trì truyền thống này. Mặc dù trong thế giới hiện tại, vì rất nhiều nguyên nhân đặc thù, cao thủ trỗi dậy, sóng ngầm mãnh liệt, nhưng nhà họ Lư chúng ta truyền thống trăm năm, không thể bị mất!”

“Buổi đấu giá lần này, gần như các cao thủ đến từ năm châu bốn bể Hoa Hạ đều hội tụ, trong đó không thiếu nhiều cao thủ cảnh giới siêu phàm, thậm chí còn có vài vị vương cấp trăm năm trước cũng đến, chúng tôi chắc chắn phải làm thật trang trọng hoành tráng, không thể để anh hùng thiên hạ cười chê vào đầu nhà họ Lư trăm năm của chúng ta!”

Ông ta vừa lên tiếng, gần như toàn bộ phòng họp đều coi ông ta là chủ trì, những người khác không hề phản bác, đều gật đầu phụ họa.

“Nói đúng lắm!”

Một người đàn ông nho nhã bên cạnh lúc này lại lên tiếng.

“Nhà họ Lư chúng ta, tồn tại từ thời Mạt Thanh, truyền thừa hơn hai trăm năm, vẫn luôn chiếm giữ Lư Thành, đã giữ biển hiệu “Hạo Nguyên” đến tận bây

giờ, đó chính là tâm huyết của tiền bối nhà họ Lư!”

“Mặc dù buổi đấu giá lần này cao thủ như mây, rất nhiều cao thủ đến đây, chúng ta cũng phải duy trì quyền kiếm soát, không thể để buổi đấu giá xảy ra chút sai sót nào!”

“Nếu chút chuyện nhỏ này cũng làm không tốt, còn phải cần ông cụ ra tay khống chế cục diện, những vãn bối nhà họ Lư chúng ta cũng quá vô năng rồi!”

Mọi người trong phòng họp đều gật đầu, hai người này là nhân vật dẫn đều thế hệ này của nhà họ Lư, cho dù là kinh doanh khách sạn bên ngoài, hay là giao tiếp và giao lưu bên với giới võ đạo bên trong đều làm rất chu đáo vẹn toàn, khiến người ta tin phục.

Ngay khi mọi người muốn thảo luận chi tiết về buổi đấu giá ngầm này, thì cửa phòng họp đột nhiên bị mở ra.

Mọi người đồng loạt quay đầu, có chút bực mình, nhìn thấy Lư Tĩnh Tuyết đi vào, người trung niên mặt chữ điền mới dịu sắc mặt, nhưng có có chút quở trách nói: “Tĩnh Tuyết, các vị chú bác đều đang họp ở đây, sao chưa gõ cửa cửa mà đã đi vào rồi, có chuyện gì sao?”

Những người khác cùng hiếu kỳ nhìn qua, bọn họ đều biết rất rõ năng lực của Tĩnh Tuyết, vừa mới hai mươi hai đã là cao thủ mạnh nhất thế hệ trẻ đời này của nhà họ Lư, tu vi đạt đến chí tôn võ thuật, hơn nữa thủ đoạn và năng lực trong việc kinh doanh lại càng khiến rất nhiều tiền bối nhà họ Lư cũng cảm thấy tự ti.

Trước giờ Lư Tĩnh Tuyết làm việc đều gọn gàng đâu ra đó, bình tĩnh trấn định, nhưng hôm nay vẻ mặt lại có chút lo lắng, bọn họ đều biết chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

Lư Tĩnh Tuyết đi vào phòng họp, đầu tiên là khẽ khom người, xin lỗi với mọi người, sau đó nghiêm trọng nói.

“Làm phiền các vị chú bác, quả thực rất xin lỗi, nhưng chuyện này không thể chậm trễ!”
 
Chương 1630


Chương 1630

“ở đại sảnh có một vị khách đến, cháu không tiếp đãi được, các vị chú bác e rằng cũng không thể nói chuyện với anh ta!”

“Cháu nghĩ, chúng ta nên gọi cụ tổ ra!”

Mọi người trong phòng nghe vậy, sắc mặt bất giác hoảng sợ.

Người trung niên một chữ điền tên là Lư Phương Húc, lò cha ruột của Lư Tĩnh Tuyết, ông ta khẽ nheo mắt trầm giọng nói: “Tĩnh Tuyết, con nói cho rõ đã, là vị khách nào đến mà lại cần mời cụ tổ con ra mặt vậy?”

“Chẳng lẽ là mấy lão quái vương cấp trăm năm trước đến sao?

Lư Tĩnh Tuyết khẽ lắc đầu, câu tiếp theo đều khiến mọi người lại biến sắc.

“Lò Diệp Lăng Thiên!”

“Diệp Lăng Thiên?”

Cái tên này cứ như có ma lực khiến vẻ mặt của đám người nhà họ Lư trước giờ tầm mắt rất cao, tự kiêu tự đại cũng thay đổi.

“Cháu nói gì?”, Lư Phương Húc lặng im một lúc rồi lại nhìn về phía Lư Tịnh Tuyết.

“Cháu nói Diệp Lăng Thiên đến rồi? Cháu có lầm gì không?”

“Chẳng phải cách đây không lâu Diệp Lăng Thiên mới xuất hiện ở Trung Đông đó sao? Sao sẽ xuất hiện ở đây được?”

Bây giờ chỉ mới cách năm ngày kể từ khi Diệp Thiên một kiếm đánh rơi mười chiếc máy bay tốc chiến siêu âm ớ Trung Đông, Diệp Thiên bỗng xuất hiện ờ đây khiến họ cảm thấy không chân thật.

“Đúng là anh ta!”, Lư Tĩnh Tuyết gật đầu: “Nhìn khắp thiên hạ, có người nào dám mạo phạm đến Diệp Lăng Thiên không?”

Những người khác lập tức phản ứng lại, vẻ mặt càng thêm nghiêm trọng hơn.

Ông hai nhà họ Lư – Lư Văn Châu ngờ vực nói: “Sao Diệp Lăng Thiên lại đến? Cậu ta trước giờ đều là kiểu rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, hơn nữa nghe đồn là tính tình cậu ta rất ngang ngược, xem thường mọi thứ, dường như không có quan hệ mật thiết với một tông môn hay gia tộc võ đạo nào, cũng chưa

từng tham gia cuộc họp mặt của võ đạo ngầm, tại sao đột nhiên xuất hiện ở đay?”

Lư Phương Húc lắc đầu cũng rất khó hiểu, nhưng lúc này họ không hiếu chuyện gì đã diễn ra, dưới lầu có một nhân vật lớn, hơn nữa còn là khách mời rất quan trọng, dù là Hợp Nhất Môn nhà họ Lư thì cũng phải đối đãi một cách trịnh trọng.

Đó là thần thoại tuyệt thế đây.

“Tôi xuống dưới gặp Diệp Lăng Thiên trước”, suy nghĩ một hồi, Lư Phương Húc lại nói.

“Mọi người đến biệt thự Thanh Viễn mời ông cụ đến, nói là có vương cấp đến”.

Mọi người gật đầu, sau đó tất cả cùng đứng dậy chuẩn bị làm việc của mình.

“Không cần phiền như thế”.

Đúng lúc này một giọng nói bỗng vang lên, vẻ mặt mọi người hơi thay đổi, đều cảm thấy chấn kinh.

Tu vi của những người đang ngồi ở đây thấp nhất cũng là cấp chí tôn võ thuật, những người còn lại đều là cảnh giới siêu phàm, thế nhưng lại không cảm nhận được có người đến gần?

Họ đồng loạt quay đầu lại nhìn về phía cửa phòng họp, chỉ thấy một thanh niên một tay đút vào túi quần, chậm rãi bước vào.

“Diệp Đế vương?”

Lư Tính Tuyết thấy người đến, đôi mắt xinh đẹp co rụt lại.
 
Chương 1631


Chương 1631

Diệp Thiên đứng ngay cửa ra vào phòng họp lướt mắt nhìn cả phòng, môi nhếch lên nụ cười ẩn ý.

“Hai chí tôn võ thuật, ba siêu phàm phàm phẩm, bốn siêu phàm lương phẩm, hai siêu phàm thần phẩm, Hợp Nhất Môn đúng là giấu nhân tài kỹ quá”.

Giọng điệu Diệp Thiên ấn chứa vài phần ngạc nhiên, mặc dù cậu là người Lư Thành nhưng lại chưa từng biết Lư Thành lại ẩn giấu môn phái võ thuật lớn mạnh như vậy. hơn nữa nhìn khí tức của mười mấy người này, rõ ràng là cùng huyết thống, cùng môn phái cũng cùng gia tộc, chứng tỏ đây là một gia tộc võ thuật vô cùng mạnh.

Nếu hơn một năm trước dù có là Diệp Thiên đối mặt với trận thế này cũng phải đau đầu, nhưng bây giờ đã hơn một năm, cậu chỉ hơi cảm thán mà thôi.

“Cậu là Diệp Lăng Thiên?”

Người nhà họ Lư nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên, nhìn thần thoại tuyệt thế trẻ tuổi này, vẻ mặt ai nấy cũng rất kỳ lạ nhưng đều có cùng một nghi vấn.

Tên tuổi Diệp Thiên quá sáng chói ở giới võ thuật Hoa Hạ và thế giới ngầm, nhưng lần này là lần đầu tiên họ gặp Diệp Thiên.

Không ai nghi ngờ thân phận của Diệp Thiên, dù sao một mình có thể đối mặt với nhiều cường giả cảnh giới siêu phàm mà không hề sợ hãi, vẫn bình tĩnh như hồ nước tĩnh lặng, ngoại trừ đế vương bất bại ra thì không thể tìm được người thứ hai.

Lư Phương Húc là người dẫn đầu thế hệ này của nhà họ Lư, bước lên trước chắp tay chào Diệp Thiên.

“Lư Phương Húc của Hợp Nhất Môn kính chào Diệp Đế vương”.

Những người còn lại cũng lần lượt chào hỏi.

“Kính chào Diệp Đế vương”.

Mọi người đang ngồi ở đây gần như là cường giả hạng đầu trong giới võ thuật thế giới, nhưng khi đối mặt với Diệp Thiên không một ai dám lớn lối.

Diệp Thiên không động đậy, ánh mắt vẫn lạnh nhạt.

“Lúc nãy nghe mọi người nói muốn mời ông cụ nhà các vị đến, vậy thì không cần đâu”.

“Tôi chỉ cần một người có thế quyền quyết định trong buổi đấu giá ngầm nói chuyện với tôi thôi”.

Cậu kéo một cái ghế ngồi xuống rồi đi thẳng vào vấn đề.

“Tôi cần mọi người sắp xếp cho một vị trí trong buổi đấu giá tối mai. Tôi phải tham gia vào buổi đấu giá lần này, đây là mục đích tôi đến đây”.

Nghe thế mọi người đều nhìn nhau, cảm thấy rất kỳ lạ.

Họ cứ nghĩ Diệp Thiên tìm đến tận cửa là có chuyện gì đặc biệt, không ngờ thế mà chỉ muốn một vị trí trong buổi đấu giá?

Chuyện này quá dễ dàng đối với nhà họ Lư – người tổ chức buổi đấu giá.

Lư Phương Húc hoàn hồn lập tức gật đầu.

“Diệp Đế vương, chuyện này không quá khó với nhà họ Lư tôi, chỉ cần cậu nói một tiếng, chúng tôi sẽ giữ lại một ghế cho cậu”.

“Buổi đấu giá ngầm này đã được nhà họ Lư tổ chức gần một trăm năm nay rồi, những người đến tham gia đều là các cường giả võ thuật khắp nơi ở Hoa Hạ, nhưng khách quý cao cấp như cậu không đến mười người, nhà họ Lư tôi sao có thế từ chối được?”
 
Chương 1632


Chương 1632

“Cậu có thể đến tham gia buổi đấu giá do Hợp Nhất Môn tôi tổ chức khiến nhà họ Lư chúng tôi cảm thấy rất vinh dự”.

Mặc dù Lư Phương Húc có vẻ rất nghiêm túc nhưng khi đối mặt với Diệp Thiên thì giọng ông ta lại trôi chảy mượt mà khiến mọi người phải mở mang tầm mắt.

“Vậy à?”

Diệp Thiên cười ẩn ý, cũng không quan tâm những lời Lư Phương Húc nói có bao nhiêu phần giả dối, cậu mấy một tấm thẻ ngân hàng trong túi ra.

Đó là thẻ Tôn Hoàng màu tím đậm của ngân hàng thế giới, màu vàng tím nổi bật. Cả thê’ giới chỉ có mười mấy thẻ, người có thể có được tấm thẻ này đều là những ông lớn trong lĩnh vực kinh doanh, hiện tại cực kỳ giàu có.

“Đây là thẻ ngân hàng của tôi, mọi người cầm đi đăng ký. Tôi sẽ đến tham gia buổi đấu giá đúng giờ”.

Diệp Thiên nói xong câu này đã đi ra khỏi phòng họp, chỉ để lại bóng lưng kiêu ngạo.

Diệp Thiên rời đi, trong phòng họp vẫn im phăng phắc, một lúc lâu sau Lư Phương Húc mới lên tiếng nói.

“Không hổ là thần thoại tuyệt thế, cậu ta chỉ đứng đó, thôi không có bất kỳ động tác nào khác, cũng không phóng ra một chút khí thế nào nhưng tôi lại cảm nhận được trước mặt như có một ngọn núi vô hình đè ép lên”.

Lư Văn Châu bên cạnh cũng gật đầu: “Đúng là đáng sợ thật, đứng trước cậu ta mà tôi cảm thấy như đang đứng trước mặt ông cụ vậy, thậm chí có khi hơn nữa ấy chứ”.

Lư Tịnh đứng một bên nhìn theo hướng Diệp Thiên rời đi, hồi lâu sau vẫn chưa hoàn hồn, cô ta không khỏi nghĩ đến danh sách khách tham gia buổi đấu giá tối mai, trong đó có không ít cường giả vương cấp một trăm năm trước.

Mà bây giờ, cường giả có tiềm năng mới duy nhất hiện này có thể sánh ngang với vương cấp trăm năm cũng có mặt, buổi đấu giá tối mai chắc chắn sẽ là buổi gặp mặt với bầu không khí đầy thuốc súng căng thẳng nhất trước nay chưa từng có.

Họ đều là người của giới võ thuật, dĩ nhiên biết luật lệ quy tắc của giới võ thuật, đó là cường giả là bậc chí tôn vô thượng, nói chuyện bằng nắm đấm.

Mặc dù về ý nghĩa thật thì buổi đấu giá phải phân định thắng thua bằng giá cả cao thấp, nhưng chỉ những doanh nhân bình thường mới thực sự tuân theo quy tắc này.

ở giới võ thuật, bất kỳ quy tắc và luật lệ này cũng đều có sự ràng buộc, một khi thật sự nhìn thấy thứ khiến mình rung động, nếu không thể nắm lấy bằng tiền thì còn lại chỉ là tàn sát cướp giật đầy máu tanh.

Không lâu sau, cô ta mới hoàn hồn lại, nở nụ cười ngọt ngào.

“Diệp Lăng Thiên, hãy để cho biết được phong thái tuyệt thế của Đế Vương Bất Bại đi nào!”

Người nhà họ Lư đang tụ tập bên trong phòng họp, ánh mắt Lư Phương Húc hơi trầm xuống, lên tiếng: “Diệp Lăng Thiên đến rồi, chuyện này vô cùng quan trọng, tôi đi thông báo cho cụ cố trước!”

“Mặt khác, mọi người phải đặc biệt chú ý đến vật phẩm đấu giá tối mai, tôi rất tò mò, vì cái gì mà Diệp Lăng Thiên lại ngàn dặm xa xôi tìm đến tham gia buổi đấu giá lần này!”

Nghe thấy lời nói của Lư Phương Húc, ánh mắt những người còn lại cũng đều dao động, cảm thấy vô cùng tò mò.

Từ trước đến giờ Diệp Thiên đi không thấy người về không thấy bóng, vô cùng bí ấn, nhưng lần này lại cố ý chạy đến khách sạn Hạo Nguyên, đưa thẻ Tôn Hoàng của ngân hàng thế giới ra, muốn một vị trí trong buổi đấu giá của bọn họ.

Rõ ràng, trong buổi đấu giá tối mai có thứ Diệp Thiên cần.
 
Chương 1633


Chương 1633

“Quả thật cần phải chú ý! Dù sao đến cảnh giới của Diệp Lăng Thiên, đồ vật có thể lọt vào mắt xanh của cậu ta, ắt phải là báu vật hiếm thấy trên đời, tránh cho đến lúc đó mọi người vì báu vật này mà nổi lên tranh chấp, chúng ta vẫn nên chuẩn bị trước!”

Lư Tĩnh Tuyết gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Trước kia Hợp Nhất Môn – nhà họ Lư sẽ làm tuần tự từng bước một, bởi vì Diệp Thiên đến mà lập tức rơi vào trạng thái đặc biệt, mỗi người đều càng thêm nghiêm túc chuẩn bị cho buổi đấu giá sắp được tổ chức vào tối mai.

Ra khỏi khách sạn Hạo Nguyên,

Diệp Thiên cũng không thông báo cho A HỔ, mà gọi một chiếc taxi, đi thẳng đến Tam Trung – Lư Thành.

Theo như lời của Tiếu Văn Nguyệt, hôm nay là ngày cuối cùng của Quốc khánh, mà năm nay lại tròn một trăm năm kỷ niệm thành lập trường Tam Trung – Lư Thành, nên nhà trường đẵ chọn ngày hôm nay để tổ chức lễ kỷ niệm.

Diệp Thiên vẫn nhớ, trong lễ kỷ niệm ngày thành lập trường năm ngoái, cậu từng lên sân khấu đàn một khúc piano do Mozart sáng tác, sau đó còn hát bài ‘Ước mơ thuở ngây tho’. Mà bây giờ đã một năm trôi qua, cậu cũng hơi tò mò, không biết Tam Trung Lư Thành có thay đổi gì hay không, có còn là trường học ở trong trí nhớ của cậu hay không.

Xe taxi chạy về phía Tam Trung – Lư Thành, khi đến cuối con đường nơi có trường học, bỗng nhiên Diệp Thiên nhìn thấy biển hiệu của một tiệm net, kỷ niệm ùa về, lập tức bảo tài xế dừng xe lại.

Cậu đứng trước cửa tiệm net đó, ánh mắt lóe lên, nhớ đến cảnh tượng thi thoảng tranh thủ giờ nghỉ trưa đi đến đây chơi game cùng Bành Lượng vào hơn một năm trước.

Trong đầu nghĩ vậy, chân cũng sải bước đi vào tiệm net, bên trong tiệm net có không ít học sinh cấp ba mặc đồng phục, tràn đầy hơi thở thanh xuân, thi thoảng có một vài tiếng gầm nhỏ truyền ra, đó là cách thể hiện cảm xúc của đám thanh thiếu niên khi chơi game. Lúc trước Bành Lượng cũng thường hô to gọi nhỏ trong tiệm net như vậy.

Nhân viên lễ tân vẫn là cô gái năm đó, trong trí nhớ của Diệp Thiên, hình như cô ta là một trong những người mở tiệm net này, vẫn luôn tận tụy chuyên tâm kinh doanh tiệm net, hơn nữa rất thân thiện, đối xử với mọi người cực kỳ ôn hòa.

Đúng lúc này có một học sinh nữ đi đến trước quầy tiệm net, nói với nhân viên lễ tân.

“Chị gái, làm một tấm thẻ tạm thời cho em với, hôm nay em còn một nhiệm vụ phó bản chưa làm xong, đợi lát nữa đánh xong em còn phải đi sắp xếp hoạt động của lễ kỷ niệm ngày thành lập trường”.

Cô gái cao chừng một mét sáu mươi lăm, khuôn mặt xinh đẹp, mặc dù vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, còn hơi non nớt, nhưng đã lộ ra dáng vẻ của một mỹ nhân tuyệt sắc, chắc chắn tương lai sẽ trở thành hoa khôi không thua kém gì mấy người Tiếu Văn Nguyệt, Lí Tinh Tinh.

Cô ấy mặc đồng phục màu xanh da trời, Diệp Thiên liếc một cái là có thế nhận ra đây là đồng phục của Tam Trung -Lư Thành.

“Cô nhóc này, mới vị thành niên mà còn hay đi vào tiệm net, lần nào chị cũng đi cửa sau làm thẻ tạm thời cho em, nhưng như vậy là trái với quy định, một khi bị điều tra ra, nơi này của chị sẽ bị thanh tra phạt đấy!”

“Đúng lúc mấy ngày nay thanh tra gay gắt, không thể làm thẻ tạm thời cho em rồi!”

Nhân viên lễ tân lắc đầu, giọng điệu mang theo mấy phần bất đắc dĩ.

Cô gái mặc đồng phục nghe vậy, sắc mặt lập tức xị xuống, vừa hay nhìn thấy Diệp Thiên đi vào, hai mắt lập tức tỏa sáng.
 
Chương 1634


Chương 1634

“Anh trai này, em có thể mượn căn cước của anh để lên mạng không? Em chỉ cần hơn nửa tiếng, em cho anh năm mươi tệ tiền dùng nhờ căn cước, mong anh giúp đỡ, em còn một phó bản chưa đi, được không?”

Cô ấy tỏ ra vô cùng đáng thương cầu xin Diệp Thiên.

Diệp Thiên không nhịn được bật cười, cậu chỉ đi một chuyến đến tiệm net, thăm lại nơi từng vui chơi thời cấp ba, nào ngờ sẽ gặp chuyện như vậy.

Cô nhóc này rõ ràng cô bé nghiện net, đam mê game online, nhìn ánh mắt cầu xin của cô ấy, trên người còn mặc đồng phục của Tam Trung, thật sự khiến Diệp Thiên buồn cười, không biết phải trả lời ra sao.

Đúng lúc này nhân viên lễ tân quay đầu nhìn lại, cô ta đang định nói với Diệp Thiên rằng không thể cho người ngoài mượn căn cước thì nhìn thấy khuôn mặt cậu, lúc này khẽ giật mình, lập tức nhoẻn miệng cười với Diệp Thiên.

“Là cậu à, lâu rồi không thấy cậu đến, có lẽ cũng hơn một năm rồi nhỉ? Cậu tốt nghiệp rồi sao?”

Lúc trước Diệp Thiên và Bành Lượng chính là khách quen của tiệm net, nghỉ trưa và xế triều thường đến tiệm net chơi một hai tiếng, hơn nữa trông Diệp Thiên rất đẹp trai, tất nhiên nhân viên lễ tân có ấn tượng sâu sắc, cho dù hơn một năm rồi nhưng cô ta vẫn nhận ra Diệp Thiên.

Diệp Thiên khẽ cười, gật đầu nói: “Đúng vậy, tốt nghiệp hơn một năm rồi!”

Nhân viên lễ tân nhìn Diệp Thiên, cười nói: “Vậy chắc hẳn cậu là học sinh khóa trước của Tam Trung Lư Thành rồi, tôi vẫn nhớ khi đó còn có một học sinh nam đi cùng với cậu, các cậu đều mặc đồng phục của Tam Trung!”

Diệp Thiên không thế không bội phục trí nhớ của nhân viên lễ tân, khẽ gật đầu.

Cô gái mặc đồng phục ở bên cạnh nghe vậy thì mở lớn hai mắt, nét mặt nhìn Diệp Thiên mang đầy tò mò.

“Anh là học sinh tốt nghiệp khóa trước của Tam Trung à? Vậy chẳng phải chính là đàn anh của em sao?”

Trên khuôn mặt xinh đẹp của cô gái mang theo mấy phần kích động.

“Đàn anh, em tên là Lục Điềm Hi, là học sinh năm nay mới vào lớp mười của Tam Trung, anh học trên em ba khóa đấy!”

Diệp Thiên còn chưa trả lời, cô ấy đã bước lại gần, nói tiếp: “Đàn anh, hôm nay là kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập trường Tam Trung, anh trở về đúng ngày hôm nay là để tham gia lễ kỷ niệm phải không?”

Cô nhóc này cực kỳ hoạt bát hay nói chuyện, không hề bởi vì Diệp Thiên là người xa lạ mà cảm thấy xa cách: “Ừ!”. Diệp Thiên nghe vậy thì gật đầu: “Coi như vậy đi!”

“Vậy thì tốt quá!”

Lục Điềm Hi không chút chần chừ, dứt khoát kéo ống tay áo Diệp Thiên.

“Đàn anh, gặp được anh ở đây chính là duyên phận, hoạt động cụ thể và sắp xếp chỗ ngồi trong lễ kỷ niệm ngày thành lập trường lần này đều là do em và đàn chị Vương Viện Viện của hội học sinh phụ trách, hai rưỡi chiều khai mạc lễ kỷ niệm rồi, đến lúc đó em dẫn anh đi nhé?”

Diệp Thiên không ngờ cô nhóc này còn giữ chức vụ quan trọng như vậy ở trường học, khóe miệng khẽ mỉm cười, gật đầu lần nữa.

“Đàn anh, vậy đồ em vừa mượn anh…”

Lục Điềm Hi nói xong, láu lỉnh lè lưỡi, chìa bàn tay ra với Diệp Thiên.

Diệp Thiên quả thật dở khóc dở cười với cô nhóc tự đến làm quen này, lấy thẻ căn cước của mình ra.

“Diệp Thiên?”

Lục Điềm Hi thoáng nhìn, luôn cảm thấy hình như cái tên này hơi quen quen, nhưng cô ấy cũng không để ý nhiều, vui mừng hớn hở đi đến trước quầy quẹt thẻ.

Nhân viên lễ tân thấy Diệp Thiên ở đây, cô ta cũng không khắt khe nữa, lập tức quẹt thẻ mở máy cho Lục Điềm Hi. Lục Điềm Hi thành thạo mở ra giao diện trong máy tính, đăng nhập vào tài khoản trò chơi Thiên

Nhai Minh Nguyệt Dao’, Diệp Thiên thì ngồi trên ghế bên cạnh, nhắm mắt nghỉ ngơi, chờ cô ấy chơi xong.
 
Chương 1635


Chương 1635

Nửa tiếng sau, Lục Điềm Hi đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Diệp Thiên.

Diệp Thiên lập tức mở mắt, đi theo phía sau Lục Điềm Hi rời khỏi tiệm net.

Hai người đi về phía Tam Trung, dọc đường đi, bỗng nhiên Lục Điềm Hi nghĩ đến điều gì, dời mắt nhìn Diệp Thiên.

“Đúng rồi anh Diệp Thiên, anh là học sinh tốt nghiệp khóa trước, khóa đó của các anh có rất nhiều người nổi tiếng đó?”

“Nào là đàn anh Âu Hạo Thần, đàn anh Vương Hiên, đàn chị Tiếu Văn Nguyệt, đàn chị Cố Giai Lệ, đàn chị Lí Tinh Tinh, họ đều là học sinh xuất sắc tốt nghiệp từ trường chúng ta, là tấm gương và mục tiêu của vô số học sinh Tam Trung, hôm nay Tam Trung kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập trường, lãnh đạo trường học đặc biệt gửi giấy mời, mời bọn họ trở về trường học dự lễ kỷ niệm!”

Đôi mắt xinh đẹp của cô ấy chớp chớp, mang theo mong chờ nhìn chằm chằm Diệp Thiên.

“Đàn anh, anh có quen bọn họ không, trong đó có bạn học cùng lớp với anh không?”

“Đàn anh, không biết anh có quen với bọn họ không, trong số họ có bạn cùng lớp của anh không?”.

Lục Điềm Hi nhìn Diệp Thiên, trong mắt đầy vẻ chờ mong.

Những tài tử giai nhân tốt nghiệp trường Tam Trung như Âu Hạo Thần, Tiếu Văn Nguyệt, Cố Giai Lệ giống như ngôi sao của trường Tam Trung. Lúc cô ấy còn chưa vào học ở Tam Trung đã nghe tên như sấm đánh bên tai.

Sau khi vào Tam Trung, mấy tháng nay thường xuyên có đàn anh đàn chị lớp 11, lớp 12 nhắc về sự tích của những học sinh ưu tú đó. Cô ấy luôn mong đợi được gặp những thiên tài của trường Tam Trung ngày trước.

Cô ấy nghe nói Diệp Thiên là học sinh tốt nghiệp lớp 12 khóa trước, vậy là cùng một khóa với nhóm Tiếu Văn Nguyệt. Đương nhiên cô ấy muốn biết Diệp Thiên có quen biết bọn họ không, may mắn thì còn có thể giới thiệu cô ấy, để cô ấy có thể đến gần những thiên tài đó hơn một chút.

“Âu Hạo Thần? Vương Hiên? Từ Hải?”.

Nghe Lục Điềm Hi hỏi, vẻ mặt Diệp Thiên trở nên kì quái.

Những người này ít nhiều đều từng cạnh tranh với cậu. Âu Hạo Thần còn từng tìm cơ hội muốn sỉ nhục cậu ở buổi họp lớp 12A4.

Tính ra những người này quả thật không xa lạ với cậu.

“Đúng vậy!”, Lục Điềm Hi vui vẻ nói: “Bọn họ đều cùng một khóa với anh, chắc chắn anh biết bọn họ!”.

“Đàn anh Âu Hạo Thần liên tục giành vị trí đứng đầu trường Tam Trung trong hai năm rưỡi, thi đại học còn đổ thủ khoa tỉnh Xuyên, vào học trường Đại học Hoa Thanh. Nghe nói anh ấy mới vừa vào đại học chưa tới nửa năm đã đạt được thành tựu trong Hội sinh viên trường Đại học Hoa Thanh, đảm nhiệm chức phó hội trưởng”.

“Em còn nghe nói, đàn anh Âu Hạo Thần hợp tác với viện nghiên cứu của Đại học Hoa Thanh nghiên cứu ra một vi mạch cỡ nhỏ, kêu gọi được tài trợ của doanh nghiệp top 500 trên thế giới. Bây giờ anh ấy đã tự lập nghiệp, có công ty của riêng mình”.

Cô bé gập ngón tay đếm, giọng điệu đầy tôn sùng.

“Còn đàn anh Vương Hiên, anh ấy là một trong số trưởng câu lạc bộ Tán Thủ của trường Tam Trung, còn là cán bộ Hội học sinh, sau này thi vào Đại học Phúc Trung Hải. Vừa vào đại học không lâu thì được bầu làm top 10 thanh niên tiên tiến của trường, còn nhận được phần thưởng của mười thanh niên xuất sắc nhất Trung Hải, là một ngôi sao của trường Đại học Phúc Trung Hải!”.
 
Chương 1636


Chương 1636

“Còn đàn anh Từ Hải, anh ấy đã vào được đội bóng rổ của trường Thể dục Thể thao Thập Sát Hải phương Bắc, đảm nhận vị trí cầu thủ ghi điểm chủ lực.

Nghe nói đội quyển quốc gia cũng đã có ý mời anh ấy về, tương lai rất có khả năng sẽ vào đội bóng rổ nam của Hoa Hạ”.

“Đàn chị Tiếu Văn Nguyệt và đàn chị Lí Tinh Tinh đều thi đỗ đại học ở thủ đô với số điểm đứng top 5 toàn trường. Một người vào Đại học Thủ Đô, còn người kia thì vào Đại học Hoa Thanh”.

“Còn đàn chị Cố Giai Lệ, chị ấy là người nổi tiếng trong số những người nổi tiếng. Bây giờ, chị ấy đã trở thành ngôi sao ca nhạc đang nổi của Hoa Hạ, tương lai sẽ là diva đỉnh cao, tiền đồ vô hạn”.

“Chín mươi phần trăm trong số họ đều sẽ tham dự lễ kỉ niệm thành lập trường. Em nghĩ thôi đã thấy phấn khởi, cuối cùng cũng có thế nhìn thấy thần tượng của em rồi!”.

Nhìn Lục Điềm Hi huơ nắm tay nhỏ, vẻ mặt phấn khởi, Diệp Thiên vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, thuận miệng hỏi: “Nghe giọng em có vẻ sùng bái bọn họ nhỉ?”.

“Tất nhiên rồi!”, Lục Điềm Hi lập tức gật đầu: “Bọn họ là mục tiêu của em, không phải chỉ có em, mà hầu hết học sinh trường Tam Trung đều coi họ là mục tiêu và tấm gương đế nỗ lực. Lần này, lãnh đạo trường mời các anh chị đó về tham dự lễ kỉ niệm trường cũng là để họ diễn thuyết nêu gương cho bọn em!”.

Cô ấy kéo tay áo Diệp Thiên, cười ngọt ngào: “Đàn anh Diệp Thiên, nếu anh thân với bọn họ thì nhất định phải giới thiệu em với họ nha!”.

Diệp Thiên không ngờ con bé này lại có tâm tư như vậy, nhưng cậu không biểu lộ gì, chỉ nhún vai.

“Anh cũng rất muốn giúp em, nhưng tiếc là anh không thân với họ lắm”.

Lục Điềm Hi nghe vậy, trong mắt có vẻ thất vọng.

“Thế à!”.

Cô ấy liếc nhìn Diệp Thiên, cũng hơi hiểu ra. Diệp Thiên ăn mặc giản dị, dù mặt mũi tuấn tú nhưng cảm giác giống như anh trai hàng xóm, không có khí chất mạnh mẽ hơn người như những nhân vật lớn và con cưng nhà giàu đó.

Cô ấy thầm nghĩ, chắc hẳn Diệp Thiên chỉ được xem là một học sinh bình thường trong khóa đó, còn lâu mới đạt đến cấp bậc học sinh xuất sắc của trường như nhóm Âu Hạo Thần, hai bên không thân thiết là chuyện bình thường.

Nghĩ đến đây, cô ấy cảm thấy mình nhắc đến nhóm Âu Hạo Thần sẽ khiến học sinh “bình thường” như Diệp Thiên phản cảm và tự ti, vội vàng nói tiếp: “Anh Diệp Thiên, em chỉ thuận miệng hỏi thôi, không có ý so sánh anh với bọn họ. ở trong lòng em, bọn họ là những đàn anh đàn chị đáng kính, anh đừng nghĩ nhiều!”.

Diệp Thiên mỉm cười lắc đầu, cảm thấy hơi bất ngờ. Cô bé này còn biết an ủi người khác!

Nhìn vẻ mặt của Diệp Thiên, Lục Điềm Hi cho rằng Diệp Thiên đang tự giễu xem thường bản thân, vội vàng nói tiếp: “Anh Diệp Thiên, em nói thật đấy, anh đừng nghĩ gì nhiều!”.

Diệp Thiên nhìn thấy trong mắt cô bé đã có hơi nước dâng lên, lập tức xua tay.

“Anh không nghĩ nhiều, những gì em nói là sự thật, học sinh trường Tam Trung đúng là cần phải lấy bọn họ làm gương!”.

Cậu nói câu này cũng là xuất phát từ cảm xúc, nghĩ gì nói nấy.

Học sinh trường Tam Trung đương nhiên phải học tập tiến tới, tương lai thi vào trường nổi tiếng, theo doanh nghiệp chính trị, chuyển hóa tri thức của mình thành tiền tài và quyền lực.

Đám người Âu Hạo Thần đúng là tấm gương học tập của bọn họ. Còn khoảng cách giữa cậu với người phàm quả thật quá xa, cho dù người khác muốn học cũng chỉ giống như chuyện nghìn lẻ một đêm mà thôi.

“Được rồi anh Diệp Thiên, chúng ta đừng nói chuyện này nữa. Lễ kỉ niệm còn hai mươi phút nữa là bắt đầu, chúng ta mau vào trong đi!”.
 
Chương 1637


Chương 1637

Lục Điềm Hi cảm thấy có chút mắc nợ Diệp Thiên, vội vàng khoác cánh tay cậu, kéo vào trường Tam Trung.

Hôm nay, trước trường Tam Trung có một tấm banner khổng lồ treo ở cổng vào. Nơi cổng có hai hàng nam sinh nữ sinh đứng sóng vai nhau, chào đón các vị khách vào trường.

Lục Điềm Hi vừa kéo Diệp Thiên tiến về phía trước, vừa nhìn bảng phân chia chỗ ngồi trên điện thoại, tìm vị trí của Diệp Thiên.

Lần này, mỗi vị khách mà lãnh đạo trường mời về đều có chỗ ngồi, tương ứng với tên. Nhưng cô ấy dò tìm một lúc lâu vẫn không thấy tên của Diệp Thiên trên bản đồ chỗ ngồi.

“Lạ thật, không có chỗ ngồi của anh à?”.

Cô ấy gặp Diệp Thiên ở quán Internet, tất nhiên cho rằng Diệp Thiên đến để tham gia lễ kỉ niệm thành lập trường Tam Trung. Học sinh tốt nghiệp khóa trước trở lại trường tham gia lễ kỉ niệm 100 năm thành lập trường lần này đều được lãnh đạo trường đích thân mời, đương nhiên cô ấy cho rằng Diệp Thiên là một trong số đó.

Nhưng bây giờ nhìn đi nhìn lại, cô ấy vẫn không thấy chỗ ngồi tương ứng của Diệp Thiên.

“Là trên bảng chỗ ngồi không có tên anh à?”.

Diệp Thiên nghiêng đầu nhìn lướt qua điện thoại của cô ấy, chỉ một cái liếc nhìn đã hiếu ra.

Lần này, cậu về Tam Trung là vì nhận được điện thoại của Tiếu Văn Nguyệt. Lãnh đạo trường ngoài hiệu trưởng ra, những người khác không hề thân quen với cậu, càng có rất ít người biết chuyện cậu được miễn thi tuyển thẳng vào Đại học Thủ Đô, đương nhiên cậu đã bị xếp vào danh sách thôi học.

Trong lễ kỉ niệm, phía trường mời về toàn là những thiên tài trước kia của trường Tam Trung, là niềm kiêu hãnh của Tam Trung. Một học sinh lơ mơ bỏ học giữa chừng như Diệp Thiên đương nhiên không có tư cách đó.

“Đàn anh, có lẽ là nhầm lẫn ở đâu rồi. Khách quý mà trường mời về đều được sắp xếp chỗ ngồi, để em đi hỏi giúp anh”.

Lục Điềm Hi nhíu mày, chuẩn bị lấy điện thoại ra gọi hỏi người phụ trách.

Diệp Thiên lại xua tay.

“Bé con, không cần hỏi nữa, anh không phải được trường mời về, chỉ là nghe nói hôm nay trường Tam Trung kỉ niệm thành lập trường, thuận tiện ghé qua xem mà thôi”.

“Em không cần lo cho anh đâu, anh đi quanh quanh là được, em cứ làm việc của mình đi!”.

Diệp Thiên nói xong đã bước ra một bước, giữ khoảng cách với Lục Điềm Hi.

“Ấy, đàn anh, anh đừng đi!”.

“Em có thể xếp cho anh một chỗ…”.

Cô ấy gọi lớn với Diệp Thiên, chữ cuối cùng còn chưa nói hết, ngoài cửa bỗng vang lên một trận xáo động.

Cô ấy quay đầu nhìn lại, ba người trẻ tuổi đang sánh vai nhau bước vào trong sự vây quanh của những học sinh trường Tam Trung, giống như ngôi sao nối tiếng, không ai khác chính là những thiên tài trường Tam Trung mà cô ấy vừa nhắc tới.

Diệp Thiên thọc một tay trong túi quần, đứng khá xa. Lúc này, cậu cũng quay đầu nhìn lại, những gương mặt quen thuộc đập vào mắt.

Ầu Hạo Thần, Vương Hiên, Từ Hải!

Trong suốt một năm vừa rồi, cuối cùng thì ba người từng cạnh tranh hạng nhất với cậu ở trường đã lộ diện.
 
Chương 1638


Chương 1638

Lục Điềm Hi  nhìn lại, ở khi là ba người đang bị vây quanh bởi hậu bối ở trường Tam Trung. Cả ba nổi bật hơn hẳn trong đám người đó. Rồi từ từ bước vào cổng.

Lục Điềm Hi từng nhìn thấy ảnh của ba thanh niên này, chắc chắn là người nổi tiếng tốt nghiệp trước cô ây một khoá, là bộ ba Âu Hạo Thần, Vương Hiên, Từ Hải.

Ba người đều từng rất nổi tiếng trong trường Tam Trung, giành rất nhiều vinh dự và giải thưởng về cho nhà trường. Hiện giờ, trên chiếc bảng thông tin trong sân trường Tam Trung vẫn để ảnh của bọn họ, nhận được rất nhiều sự ngưỡng mộ và tấm gương cho rất nhiều học sinh.

Âu Hạo Thần mặc một bộ đồ Armani, tràn đầy sức sống tuổi trẻ, trên miệng nở một nụ cười vô cùng lịch thiệp, ánh mắt thi thoảng loé lên chút gì đó lạnh lùng, đây đúng là hình mẫu lý tưởng nhất của đám nữ sinh hiện nay.

Cậu ta chẳng khác nào nghệ sĩ nổi tiếng, vừa bước tới đã có rất nhiều nữ sinh trường Tam Trung gào thét chào đón. Dù sao cậu ta cũng từng là hotboy số một của trường Tam Trung. Ngoại trừ đám học sinh mới nhập học năm nay không quá biết về bọn họ thì tất cả nữ sinh lớp 11,12 không thiếu người theo đuổi cậu ta, phải quá nửa nữ sinh trong trường gửi thư tình cho Âu Hạo Thần.

So với người có sức hút lớn như Âu Hạo Thần, chắc chắn Từ Hải và Vương Hiên có phần lép vế hơn nhưng cũng không phải dạng bị đè bẹp, áp đảo. Hai người đều mặc đồ thể thao hàng hiệu, một tay nhét vào túi quần, trông vô cùng lịch thiệp, điềm đạm, vẫy tay thân thiện với các đàn em, tỏ ra rất thân thiện, dễ gần.

Ba người sải bước trông chẳng khác nào F4 trong phim Vườn Sao Băng của thế hệ 9x, thu hút mọi ánh nhìn. Lục Điềm Hi cũng ngẩn người nhìn một hồi.

Một lúc sau cô ấy mới định thần trở lại. Không biết vì sao, nhìn thấy đám người Âu Hạo Thần càng đi càng tới gần, cô ấy bỗng nghĩ tới Diệp Thiên vừa mới rời đi trong sự “vẳng vẻ”.

Cô ấy quay đầu, muốn tìm bóng dáng Diệp Thiên, nhưng cậu đã biến mất trong biển người, không rõ đi về hướng nào.

“Không được, đàn anh Diệp Thiên đồng ý về trong ngày kỷ niệm thành lập trường, chắc chắn anh ấy có cảm tình với nơi đây, mặc dù danh sách chỗ ngồi không có vị trí của anh ấy thì mình cũng phải xếp cho anh ấy một chỗ”.

Cô ấy nghĩ vậy, lập tức bước nhanh đi tìm Diệp Thiên. Ngay lúc này, một dáng người mảnh mai, xinh đẹp đột nhiên xuất hiện trước mặt cô ấy.

“Tiểu Hi, em còn ở đây làm gì vậy?!”

Một cô gái quyến rũ bước tới, có vẻ như lớn tuổi hơn Lục Điềm Hi, chân đi một đôi giày cao gót màu đỏ, mặc đồ dạ hội, tôn lên dáng người mảnh mai của cô

ấy, rõ ràng là một người đẹp cỡ hoa khôi của trường.

Lục Điềm Hi thấy người bước tới bỗng hơi rụt cổ lại. Cô gái này tên Vương Viện Viện, học sinh lớp 12, người kế nhiệm chức vụ chủ tịch hội học sinh trường Tam Trung của Vương Hiên, là MC của buổi lễ kỷ niệm thành lập trường hôm nay, cũng chính là hoa khôi đi sau Cố Giai Lệ và Tiếu Văn Nguyệt.

Vương Viện Viện nhìn Lục Điềm Hi, có phần tức giận: “Con bé này, nửa tiếng nữa là buổi lễ bắt đầu rồi, em là nhân viên công tác, phụ trách công việc trong buổi lễ vậy mà còn chưa thay đồ, vẫn mặc đồng phục!”

“Thật ngại quá!”, Lục Điềm Hi thè lưỡi: “Trưa nay em không đặt đồng hồ báo thức nên ngủ quên mất, em đi chuẩn bị ngay đây!”

Mặc dù nhìn bề ngoài thì Vương Viện Viện là dạng lạnh lùng, nghiêm khắc nhưng cô ta là kiểu ngoài lạnh, trong nóng. Cô ta vỗ nhẹ đầu Lục Điềm Hi, bất lực nói:

“Bỏ đi, giờ em phụ trách dẫn các đàn anh vào trong hội trường đi!”

“Lát nữa, chị Tiêu Văn Nguyệt cũng tới. Em dắt mấy nữ sinh ra Cổng trường đợi, sau đó dẫn họ vào hội trường luôn”.
 
Chương 1639


Chương 1639

“Em biết rồi”, Lục Điểm Hi nhanh chóng đáp lời. Cô ấy vừa mới quay đầu định đi tới chỗ đám người Âu Hạo Thần thì chợt nhớ tới Diệp Thiên, dừng bước chân lại.

“Đúng rồi chị…”, cô ấy quay lại: “Vừa nãy em gặp một đàn anh, hình như anh ấy cùng khoá với đàn anh Âu, hình như cũng nghe đến lễ kỷ niệm thành lập trường nên vội quay về, có điều, danh sách chỗ ngồi không có tên của anh ấy. Em nghĩ chúng ta có nên sắp xếp  một chỗ cho anh ấy không?”

Vương Viện Viện nghe vậy, vẻ mặt ngơ ngác.

“Không có tên trong danh sách chỗ ngồi?”

Cô ta suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu: “Thêm một chỗ ngồi cũng không sao, tuy nhiên những đàn anh đàn chị khoá trước về trường đều nhận được lời mời của nhà trường, ai ai cũng xuất sắc. Nếu mình cố sắp xếp cho đàn anh kia một chỗ ngồi, chị e anh ấy sẽ mất tự nhiên!”

Những gì Vương Viện Viện nói đều có suy xét của riêng mình.

Đám người Âu Hạo Thần, Vương Hiên, Từ Hải đều là những nhân vật hàng đầu, là người xuất sắc nhất trong số người xuất sắc, nếu người đàn anh mà Lục Điềm Hi gặp chỉ là một học sinh bình thường, nếu bị ép ngồi cùng những học sinh xuất sắc kia sẽ chỉ khiến bầu không khí trở nên ngượng nghịu, không có chủ đề chung để nói chuyện.

“Là vậy sao!”

Lục Điềm Hi nhíu mày, vẫn có chút không cam tâm: “Em cảm thấy đàn anh kia có chút đáng thương. Mặc dù có khả năng anh ấy không sánh được với nhóm của đàn anh Âu nhưng cũng từng là học sinh của trường Tam Trung mà. Anh ấy vội về trường vào hôm kỷ niệm thành lập, chắc chắn có cảm tình rất sâu với trường, hay lát nữa em nói anh ấy ngồi

cạnh em?”

Vương Viện Viện nghĩ một hồi rồi gật đầu.

“Vậy cũng được!”

Cô ta ngẩng đầu lên, hỏi: “Đúng rồi, đàn anh kia tên gì vậy?”

“À, anh ấy tên Diệp Thiên!”, Lục Điềm Hi nhanh chóng đáp.

“Diệp Thiên?!”

Nghe thấy cái tên này, mặt của Vương Viện Viện bỗng cứng đơ lại.

Sau đó, cô ta tóm lấy tay Lục Điềm Hi, giọng nói có phần kích động:

“Em nói sao? Anh ấy tên Diệp Thiên? Thực sự tên Diệp Thiên sao?”

Trông thấy đàn chị thường ngày vẫn điềm đạm, nho nhã bỗng thay đổi thái độ, Lục Điềm Hi cảm thấy nghi ngờ, trả lời: “Đúng vậy, anh ấy tên Diệp Thiên.

Sao vậy, chị biết anh ấy?”

Vương Viện Viện ý thức được mình hơi mất bình tĩnh, vội vã buông tay. Cô ta rút điện thoại ra, lướt thư viện ảnh một hồi, mở ra một video.

Trong video, một chàng trai trẻ mặc sơ mi trắng ngồi bên cây đàn piano, những ngón tay thon dài nhảy múa trên những phím đàn trắng đen, phong thái tao nhã, điềm đạm.

“Có phải anh ấy không?”

Vương Viện Viện chỉ vào chàng trai trong video, hỏi Lục Điềm Hi.

Lục Điềm Hi tiến lại gần nhìn, tỏ ra kinh ngạc, chàng trai đánh đàn trong video chẳng phải Diệp Thiên sao?
 
Chương 1640


Chương 1640

“Đúng là anh ấy. Chị lấy video này ở đâu vậy?”

“Là anh ấy thật, anh ấy quay lại rồi?”, Vương Viện Viện không trả lời, cất điện thoại đi, ánh mắt không ngừng dao động như đang hồi tưởng lại điều gì đó.

Thấy vẻ mặt của Vương Viện Viện, sự nghi hoặc trong mắt Lục Điềm Hi lại càng rõ hơn. Cô ấy kéo tay Vương Viện Viện, gặng hỏi: “Chị, video này chắc là buổi lễ kỷ niệm thành lập trường lúc trước, vậy có phải anh Diệp Thiên cũng từng rất nổi tiếng trong trường không?”

Cô ấy có quan hệ rất thân với Vương Viện Viện. Trong Hội học sinh, Vương Viện Viện cũng rất quan tâm tới Lục Điềm Hi. Theo những gì mà cô ấy biết về tính cách của Vương Viện Viện, nếu chỉ là người bình thường, trong điện thoại của Vương Viện Viện sẽ không lưu video của đối phương.

Diệp Thiên xuất hiện trong điện thoại của Vương Viện Viện,

điều này chứng tỏ Diệp thiên từng là người có mặt mũi, danh tiếng không hề thấp trong trường Tam Trung.

Đồng tử của Vương Viện Viện hơi sáng lên, đem theo chút ánh sáng kỳ lạ, dường như trở về với khoảng thời gian hơn một năm trước của trường Tam Trung.

“Tiểu Hi, đàn anh Diệp Thiên không chỉ từng nổi tiếng trong trường, vào khoảng thời gian đó, cho dù là đám người như anh Âu, anh Vương đều xếp sau anh Diệp Thiên một bậc.

Nói đến đây, giọng của vương Viện Viện hơi ngừng lại.

“Vào thời gian ấy anh Diệp Thiên không hổ là học sinh đứng đầu của trường tam Trung, không ai có thể so

“Từng là học sinh đứng đầu Tam Trung, không ai sánh được?

Lục Điềm Hi chưa từng thấy Vương Viện Viện đánh giá ai như vậy cả. Mặc dù khi nhắc tới mấy người Âu Hạo Thần, Vương Hiên, Vương Viện Viện có đánh giá rất cao, tỏ ra sùng báo nhưng vẫn không đến mức này.

Chỉ một câu nói ngắn gọn, Lục Điềm Hi có thể cảm nhận được sự sùng bái và thán phục của Vương Viện Viện dành cho Diệp Thiên.

“Đàn anh Diệp Thiên lợi hại đến vậy sao?”

Cô ấy vẫn không dám tin cho lắm.

Vương Viện Viện khẽ mỉm cười, lắc

đầu: “Anh ấy đâu chỉ lợi hại, mà là vô cùng lợi hại!”

“Khoảng thời gian anh ấy còn học trong trường có thể nói là đánh đâu thắng đó, bất luận là anh Âu hay anh Vương, cả hai đều bị anh ấy chấn áp!”

Vương Viện Viện nhìn về phía bồn cỏ, hồi tưởng lại, kể cho Lục Điềm Hi nghe những câu chuyện đã qua của Diệp Thiên.

“Anh Diệp Thiên chuyển đến trường mình năm lớp 12, khi đó, anh ấy không có tiếng tăm gì trong trường, người biết đến anh ấy chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng vì vài chuyện phát sinh sau này đã khiến tên tuổi của Diệp Thiên trở nên nổi tiếng, ai ai cũng biết. Thậm chí, người từng được các học sinh phong làm nam thần hàng đầu của trường như anh Âu cũng bị Diệp Thiên vượt mặt!”

“Chuyện thứ nhất, anh ấy ra mặt giúp đỡ câu lạc bộ Tán Thủ của trường”.

“Khi ấy, anh Âu và anh Vương là người dẫn dắt câu lạc bộ Tán Thủ của trường ta, vừa hay gặp đội Karate của trường Nhất Trung – Thành Môn đến trường mình giao lưu học hỏi!”

“Nhưng ai ngờ rằng, người nào trong đội karate của trường Thành Môn đều hống hách, ngang ngược, trực tiếp đề nghị muốn đọ sức với câu lạc bộ tán thủ trường ta. Lúc đó, anh Âu và anh Vương đều ra mặt nhưng ai cũng bị đội trưởng đội karate đánh bại trong vài đường quyền”.
 
Chương 1641


Chương 1641

“Sau khi đội trưởng đội karate toàn thắng, còn không quên chế giễu, nói trường Tam Trung Lư Thành của chúng ta không có con trai. Mặc dù mọi người rất giận nhưng thực sự không ai có thể ra mặt đế đấu với bọn họ. Ngay lúc mọi người đang cúi đầu thở dài, anh Diệp Thiên đứng lên ra mặt!”

“Anh ấy chỉ đi vài đường cơ bản đã đánh cho đội trưởng đội bạn lăn bò ra đất, không đứng dậy nổi, cuối cùng còn ép đối phương xin lỗi chúng ta. Lúc đó chị mới học lớp 11, đứng bên cạnh chứng kiến toàn bộ câu chuyện”.

“Có thể nói, lúc đấy, anh Diệp Thiên như thần tiên hạ phàm!”

Ánh mắt Vương Viện Viện phát sáng khi nghĩ tới sự anh tuấn của một thời của Diệp Thiên.

“Oa, anh Diệp Thiên lợi hại đến vậy sao?”

Lục Điềm Hi nghe thấy vậy, vẻ mặt đầy kinh ngạc, oa lên một tiếng.

“Đâu chỉ có vậy!

Vương Viện Viện tiếp tục kể: “Buổi tiệc liên hoan của trường năm ngoái, anh Diệp Thiên lên sân khấu, chinh phục tất cả mọi người trong trường bằng một bản nhạc nổi tiếng của Mozart, sau đó thể hiện xuất sắc bài hát “Theo đuổi giấc mơ đến cùng”, khiến tất cả học sinh trong trường rơi nước mắt, đến cả lãnh đạo nhà trường cũng phải đứng dậy vỗ tay tán thưởng!”

“Còn nữa!”, nói đến đây, Vương Viện Viện hơi ngừng một chút.

“Điểm số 749 cao nhất trong lịch sử thi thử của trường Tam Trung Lư Thành chúng ta là do người tên Diệp Thiên đó tạo ra đấy!”

Lục Điềm Hi càng nghe càng cảm thấy kinh ngạc, đến cuối cùng, vẻ mặt của cô ấy trở nên sững sờ, hai mắt mở to, tỏ vẻ không dám tin.

Khi cô ấy còn chưa bước chân vào trường Tam Trung, còn đang mải chuẩn bị cho kỳ thi cấp ba đã nghe được một câu chuyện truyền kỳ của Tam Trung.

Đó chính là câu chuyện có người đạt điểm số 749, điếm số cao ngất ngưởng trong kỳ thi thử.

với anh ấy!” Nghe Vương Viện Viện nói , Lục Điềm Hi lập tức đứng hình.

Với một trường có lịch sử cả trăm năm như trường Tam Trung, tuy rằng đề thi thử không đến mức quá khó nhưng chắc chắn cũng chẳng dễ. Muốn đạt được điểm số 700 đổ lên thì buộc phải dạng học sinh xuất sắc mới có thế làm được, còn muốn đạt 730 điểm đổ lên, vậy học sinh này đã có thực lực lấy chức Thủ khoa của tỉnh rồi.

Muốn lấy được 749 điểm trong kỳ thi thử của Tam Trung, đây chắc chắn là điều bất khả thi, vậy nhưng đã có người làm được rồi, hơn nữa còn là lần đầu trong lịch sử.

Từ trước đến nay, Lục Điềm Hi luôn có một sự tò mò rất lớn với những người đạt được “thành tựu vĩ đại” như vậy, rất muốn gặp được người thật. Ai ngờ rằng, người làm nên điều này lại chính là Diệp Thiên, người con trai gặp mặt cô ấy trong quán net ngày hôm nay.

Cô ấy im lặng một hồi rồi mới định thần lại. vẻ mặt vô cùng kích động.

“U là trời, chị, anh Diệp Thần khi ấy giỏi đến vậy, chẳng phải hiện giờ sẽ càng lợi hại hơn sao? Tại sao lãnh đạo trường không mời anh ấy? Danh sách chỗ ngồi không có tên của anh ấy?”

Nghe thế, Vương Viện Viện cũng nghiêm túc lại.

“Tiểu Hi, chị cũng nói rồi, đàn anh Diệp Thiên mặc dù vô cùng giỏi nhưng đó là chuyện trước kia rồi!”

Cô ta thở dài một tiếng, tiếp tục nói: “Sau khi anh Diệp Thiên đạt được điểm số 749. Mọi người đều cho rằng anh ấy sẽ tiếp tục con đường bá chủ của mình, luôn luôn đứng trên đỉnh cao, trở thành Thủ khoa của tỉnh Xuyên, đặt chân vào đại học nối tiếng của Hoa Hạ hoặc thậm chí là trường lớn trên thế giới, vậy nhưng mọi thứ lại không đi theo hướng mọi người nghĩ’.
 
Chương 1642


Chương 1642

“Không biết vì sao, sau đợt thi đó, anh Diệp Thiên lại nghỉ học giữa chừng, rời khỏi trường, không có chút tin tức nào, bặt vô âm tín, cuối cùng còn không tham gia kỳ thi đại học!”

Không lạ gì khi Vương Viện Viện lại nghĩ như vậy. Khi đó, chuyện Diệp Thiên được Đại học Thủ đô tuyển thẳng mà không phải thi chỉ có những vị lãnh đạo cấp cao của nhà trước mới biết, những người khác đều không nắm rõ, nghĩ rằng Diệp Thiên biến mất khỏi trường học,

nhiều học sinh trong lớp đều cho rằng Diệp Thiên đã nghỉ học rời đi chỗ khác.

Tin đồn như vậy một khi đã phát tán thì rất nhanh được truyền đi khắp nơi, toàn bộ trường Tam Trung đều nghĩ rằng Diệp Thiên nghỉ học đi chỗ khác rồi, cộng thêm việc cậu không tham gia kỳ thi đại học, Ẳu Hạo Thần trở thành trạng nguyên của tỉnh Xuyên lại càng củng cố tính chân thực cho tin đồn này.

“Á?”, Lục Điềm Hi kích động: “Sao lại vậy chứ?”

Ban đầu nghe Vương Viện Viện kể về truyền kỳ của Diệp Thiên, cô ấy cũng cho rằng Diệp Thiên sẽ càng ngày càng tốt hơn, hiện giờ chắc chắn sẽ đứng ở đỉnh cao, nhưng Lục Điềm Hi không nghĩ được rằng kết cục lại hài hước đến vậy.

“Aiz!”, Vương Viện Viện thở dài: “Ai biết được anh Diệp Thiên đã xảy ra chuyện gì chứ! Nhưng dù sao đi nữa, anh ấy không tham gia kỳ thi đại học, đây có nghĩa là anh ấy đã bỏ lỡ cơ hội quan trọng nhất của đời người rồi!”

“Anh ấy đã từng đứng cao hơn một bậc so với đàn anh Âu , đàn anh Vương, nhưng hiện giờ những người ấy đã thế hiện bản thân, bộc lộ tài năng trong trường đại học, còn anh Diệp Thiên, e là đã bị bọn họ bỏ lại quá xa rồi!”

“Trên đời này đâu thiếu gì những trường hợp lên voi xuống chó, anh Diệp Thiên chỉ là một trong số hàng ngàn vạn người mà thôi!”

Ánh mắt Vương Viện Viện hơi lay động, đôi đồng tử loé lên chút thất vọng. Diệp Thiên từng gây ra sự choáng ngợp trong buổi tiệc liên hoan, khi đó, cô ta đã đứng đằng sau sân khấu nhìn cậu, âm thầm trao tình cảm cho Diệp Thiên.

Vậy nhưng đã qua hơn một năm, giờ nghĩ lại, cô ta bỗng cảm thấy suy nghĩ của mình hồi đó quá thiển cận, nực cười. Chỉ có người nở nụ cười đến cuối cùng mới là kẻ mạnh.

Mặc dù Diệp Thiên từng nổi tiếng khắp trường nhưng đến lúc này, Diệp Thiên còn không nhận được lời mời của lãnh đạo nhà trường, còn chẳng được sắp xếp một chỗ ngồi trong buổi lễ kỷ niệm thành lập trường. So ra, hiện giờ Diệp Thiên đã bị đám người Âu Hạo Thần bỏ quá xa.

Nghĩ đến giọng nói từng khuynh đảo cả trường, cô ta biết than thầm.

Thời đại thuộc về Diệp Thiên đã qua rồi. Bây giờ anh ấy có cố gắng phấn đấu, e là vẫn sẽ bị mấy người Âu Hạo Thần bỏ lại đằng sau.

“Một khi con người bỏ lỡ thời kỳ tốt đẹp nhất của mình, muốn đứng lên một lần nữa vậy chắc chắn phải nhận lấy rất nhiều gian khổ, bỏ ra nỗ lực gấp mười lần, một trăm lần. Anh Diệp Thiên, anh còn có thế đuổi kịp mấy người như đàn anh Âu sao?”

Cô ta nghĩ vậy, nhưng lại chẳng ngờ rằng buổi lễ kỷ niệm thành lập trường lần này sẽ thay đổi hoàn toàn thế giới quan và những điều Vưởng Viện Viện biết về Diệp Thiên.

Lục Điểm Hi và Vương Viện Viện đứng im vài phút cho tới khi mấy người Âu Hạo Thần bứốc tới gần thì bọn họ mới bừng tỉnh.

“Được rồi, đừng nghĩ tới đàn anh Diệp Thiên nữa, giờ đón tiếp đàn anh Âu Hạo Thần với là chuyện chính. Giờ em là tân sinh viên, đàn anh Âu Hạo Thần và đàn anh Vương đều từng là những cán bộ cao nhất của hội học sinh, nhất định cần làm quen với bọn họ thì sau nàu trong hội học sinh của trường Tam Trung em sẽ làm việc vô cùng thuận buồm xuôi gió!”

Vương Viện Viện khẽ kéo Lục Điềm Hi. Lục Điềm Hi gật đầu với vẻ hiểu như không hiếu.

Một giây sau, Vương Viện Viện đã bước lên trước tới trước mặt ba người Âu Hạo Thần.

“Đàn anh Âu, đàn anh Vương, đàn anh Từ chào mừng quay trở về trường!”
 
Chương 1643


Chương 1643

Cô gái mỉm cười, cúi đầu trước ba người.

“Là Viện Viện à!”

Mấy người Âu Hạo Thần lập tức nhận ra Vương Viện Viện. Là đàn em xuất chúng trong hội sinh viên nên bọn họ đương nhiên có ấn tượng với Vương Viện Viện nên đều gật đầu đáp lại cô gái.

Được những nhân vật làm mưa làm gió trong trường ghi nhớ, Vương Viện Viện tỏ ra vui mừng sau đó chỉ về phía hội trường.

“Mời đàn anh đi theo em. Em dẫn mọi người tới vị trí khách mời, hôm nay phiền đàn anh nói vài câu trong lễ kỷ niệm nhé ạ!”

Cô gái cùng Âu Hạo Thần tỏ ra gần gũi, giọng điệu khá nhẹ nhàng và cũng kéo Lục Điềm Hi tới.

“Phải rồi, đây là cốt cán của hội sinh viên mới chúng em, sinh viên lớp 10, vừa vào trường đã coi các anh là thần tượng rồi, hôm nay thật sự đã gặp được người thật việc thật, vừa rồi còn kích động lắm ấy ạ!”

Cô ta vừa nói vừa nháy mắt với Lục Điềm Hi. Lục Điềm Hi hiểu ý, lập tức cúi người trước ba người Âu Hạo Thần.

“Đàn anh Âu, đàn anh Vương, đàn anh Từ, chào các anh, em là Lục Điềm Hi, xin được chỉ giáo ạ!”

Ba người Âu Hạo Thần dù đã nghe nhiều những lời nịnh bợ như vậy nhưng hôm nay bọn họ là những nhân vật được lãnh đạo nhà trường đích thân mời về nên nghe thấy đàn em tỏ ra sùng bái mình như vậy thì không khỏi nợ nụ cười và gật đầu với Lục Điềm Hi.

Dưới sự chỉ dẫn của Lục Điềm Hi và Vương Viện Viện, ba người Âu Hạo Thần đi về phía hội trường. Trên đường đi, Lục Điềm Hi bình thường vốn hoạt bát thì lúc này trở nên trầm lặng hơn nhiều. Không biết tại sao, khi ba nhân vật làm mưa làm gió kia đang hát hò thì cô ấy lại nhìn thấy Diệp Thiên rời đi.

“Đàn anh Diệp Thiên đã đâu vậy?”

Tới cửa hội trường, cô ấy không khỏi quay lại nhìn thì không thấy bóng dáng của Diệp Thiên đâu nữa.

Trong sân vận động của Tam Trung, Diệp Thiên bước trên bãi cỏ xanh nhìn mọi thứ quen thuộc ở xung quanh với ánh mắt âm trầm.

Hơn một năm trôi qua, Tam Trung không hề có gì thay đối nhiều, vẫn giống như trước đây, các trang thiết bị vẫn y như vậy.

Chỉ có điều là có thêm những hơi thở mới, những sức sống mới mà chỉ có ở sinh viên lớp 10.

Cậu đi bên sân bóng, nhìn hơn chục học sinh đang cùng thi đấu mà cảm thán.

Hơn một năm qua, cậu luôn làm bạn cùng với những lão quái mấy chục, mấy trăm tuổi, giao đấu với những thực lực hàng đầu thế giới như giáo triều, viện trọng tài, la võng…Bọn họ đều quên mất việc cậu là một sinh viên chưa tới 20 tuổi, cũng chẳng khác những học sinh cấp ba trong sân trường là bao nhiêu.

Khi cậu đang ngây người thì một cô gái xinh đẹp chạy tới. Cô gái chạy tới trước mặt cậu, để lộ vẻ xấu hổ nhưng vẫn cố gắng nói với vẻ dũng cảm: “Đàn anh, anh là học sinh của lớp nào cấp nào ạ? Anh đẹp trai quá, có thể nói cho em số điện thoại của anh không? Hoặc là zalo cũng được!”

Cô gái mặc đồng phục màu trắng của năm nhất, nhìn trông đầy sức sống với đôi mắt to tròn đang nhìn chăm chăm Diệp Thiên.

Ở gần đó, vài cô gái phơi phới sức sống khác cũng đang túm lại, tất cả đều liếc về phía bên này và tủm tỉm cười, rõ ràng là họ là bạn học của cô gái này và đang xem kịch hay.

Diệp Thiên bật cười, cảm thấy bất lực với học sinh lớp 10 bây giờ. Những cô bạn nhỏ những năm gần đây, chẳng dồn tâm tư vào việc học tập, cứ đi nhìn soái ca với mỹ nữ không thôi.

“Hôm nay anh không mang điện thoại!”
 
Chương 1644


Chương 1644

Cậu mỉm cười, trả lời sau đó định quay đầu bỏ đi.

Thế nhưng cô gái không có ý định dừng lại. Cô gái nhanh chóng đi tới, chặn trước mặt Diệp Thiên.

“Ấy, đàn anh, anh từ chối cũng rõ ràng quá, cái cớ cũng tệ ghê cơ”.

“Em chỉ hỏi số điện thoại thôi mà, cũng có ăn thịt anh đâu, chỉ là số điện thoại thôi, anh vô tình đến vậy sao?”

“Nếu không có được số điện thoại của anh thì mấy người chị em của em sẽ cười em chết mất, đi mà!”

Bộ dạng cô gái trông vô cùng đáng thương, cô ấy khẩn cầu Diệp Thiên.

“Đó là trò chơi của em và bạn em, anh không có nghĩa vụ phải phối hợp mã .

Diệp Thiên cười như không cười và xua tay rồi đi lướt qua cô gái.

“Ấy! Anh đợi đã, đừng có đi!”

Cô gái cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Mặc dù cô ấy không đẹp như tiên nữ nhưng dù gì cũng được coi là hoa khôi mới được mọi người công nhận. Những nam sinh theo đuổi cô ấy không ít, thậm chí là đàn anh lớp 11,12 cũng đều chú ý đến cô ấy.

Hôm nay cô ấy cùng vài người chị em của mình đi dạo trong trường, đợi buổi lễ kỷ niệm bắt đầu, vô tình nhìn thấy Diệp Thiên cũng đi tới đây.

Diệp Thiên với khuôn mặt nho nhã, tuấn tú vô song, trên người còn tràn đầy khí chất điềm đạm khiến cho mấy cô gái lập tức bị hấp dẫn. Mấy người sau khi chơi oẳn tù tì thì cô gái này đã bị thua nên đành phải vác mặt đi hỏi zalo của Diệp Thiên. Nhưng nào ngờ Diệp Thiên lại từ chối dứt khoát như vậy.

“Không được, em nhất định phải có số điện thoại của anh!”

Nghĩ tới việc mấy người chị em còn đang nhìn mình thì cô gái nghiến răng, định đuổi theo tiếp nhưng ở ngay gần Diệp Thiên đã xuất hiện một bóng hình.

Người này có thân hình cao ráo, đi đôi giày đế bằng màu xanh nhạt, mặc đồ theo phong các Boho, đội một chiếc mũ vành tròn che nắng, cùng với khuôn mặt và ngũ quan tinh tế đẹp không tì vết thì cô gái giống như đại tiểu thư hoàn hảo thu hút tới tám, chín phần nam sinh ở sân tập.

Cô gái chậm rãi bước tới đứng trước mặt Diệp Thiên.

“Tôi nhìn thấy một bóng hình rất giống anh ở trên sân tập mà còn tưởng là nhìn nhầm cơ đấy!”

Cô gái hơi kéo mũ lên, để lộ ra nụ cười quyến rũ, đó chính là Tiếu Văn Nguyệt – từng là hoa khôi của trường Tam Trung.

“Hôm nay vừa giải quyết xong việc nên tới xem!”

Diệp Thiên đút một tay trong túi áo và nói.

“Buổi lễ kỷ niệm bắt đầu rồi, chúng ta cùng đi thôi!”

Tiếu Văn Nguyệt lộ vẻ vui mừng, khoác tay Diệp Thiên giống như là một cặp tình nhân vậy.

Diệp Thiên chau mày nhưng không hề xen vào. Đối với hành động tự tỏ ra thân mật của Tiếu Văn Nguyệt thì cậu đã sớm quen rồi.

Hai người vừa đi được vài bước thì bỗng có tiếng lộp cộp từ sau vọng tới. Đó chính là cô gái trước đó đã theo đuối cậu.

Cô gái kinh ngạc nhìn Tiếu Văn Nguyệt với vẻ tò mò: “Chị!”

Tiếu Văn Nguyệt quay lại nhìn và cũng thấy bất ngờ: “Là em à , Tiểu Khả!”

Cô gái gật đầu, sau đó đưa ngón tay ngọc ngà ra chỉ và Diệp Thiên trước mặt.

“Chị ơi, anh ấy là ai vậy?”

Cô gái không dám tin, người chị họ mà bản thân cho rằng là nữ thần cũng như là tấm gương của mình thì lại thân thiết và chủ động với một người đàn ông như vậy.
 
Chương 1645


Chương 1645

Tiếu Văn Nguyệt hơi giật mình rồi lập tức bật cười.

“Anh ấy là đàn anh của em, Diệp Thiên?”

“Đàn anh sao? Diệp Thiên?”

Cô gái nghe thấy vậy thì tái mặt, nhìn Diệp Thiên với vẻ không dám tin.

“Anh chính là người mà bác trai bác gái hay nhắc tới đó hả?”

Cô gái nhìn chăm chăm Diệp Thiên. Biếu cảm trở nên thay đổi nhiều hơn, giống như là phát hiện ra một lục địa mới vậy, cứ nhìn chăm chăm không chịu dời mắt.

Cô gái tên là Vũ Tiểu Khả, là con của ông chú của Tiếu Văn Nguyệt. Do Tam Trung là ngôi trường danh tiếng hàng trăm năm nên nghe danh mà tới và học lớp 10. Cô gái thường sống ở nhà của Tiếu Văn Nguyệt.

Trong biệt thự nhà họ Tiếu, cái tên mà cô gái nghe thấy nhiều nhất không phải là Tiếu Văn Nguyệt mà là người thanh niên Diệp Thiên.

Dưới sự miêu tả của Hà Tuệ Mẫn và Tiếu Lâm thì Diệp Thiên đúng là vị thần không gì không làm được, là chúa tể của vạn vật, vô địch thiên hạ. Nhất là Hà Tuệ Mẫn và Tiếu Lâm thường nói Diệp Thiên chính là ân nhân của gia đình họ, chính vì vậy mà cô gái cảm thấy vô cùng cảm kích Diệp Thiên.

Mấy ngày trước, Tiếu Văn Nguyệt trở về biệt thự, cô gái cũng tò mò hỏi về Diệp Thiên. Nhìn thái độ, hành động của Tiếu Văn Nguyệt thì có thể nhận ra Tiếu Văn Nguyệt dành tình cảm hết sức đặc biệt cho Diệp Thiên.

Chính vì vậy, cô gái hết sức tò mò, rất muốn được gặp người thanh niên tên là Diệp Thiên một lần, và muốn biết rốt cuộc Diệp Thiên có bản lĩnh và ma lực như thế nào mà có thế khiến Tiếu Văn Nguyệt coi như là thần tiên như thế.

Giờ đây, người thanh niên khiến cô gái tò mò đang đứng trước mặt mình. Và cô còn vừa hỏi điện thoại của anh ấy. Cô gái cảm thấy thật hoang đường.

“Đây là em họ cô à?”

Biểu cảm của Diệp Thiên trở lên kỳ lạ. Cậu nhìn Tiếu Văn Nguyệt.

Tiếu Văn Nguyệt gật đầu: “Đúng vậy, giới thiệu với anh, đây là con của chú tôi, tên là Vũ Tiểu Khả, năm nay vừa vào học lớp 10 ở Tam Trung!”

Diệp Thiên cũng gật đầu nhưng lại lắc đầu với Vũ Tiểu Khả.

“Nhóc con, đã tới trường thì dồn tâm trí vào việc học, đừng có động tí là đi hỏi điện thoại của đàn ông!”

Cậu cười như không cười, đi về phía trước. Vừa đi vừa xua tay với phía sau bằng vẻ trêu chọc.

“Số điện thoại của anh, chị họ em biết, nếu như muốn thì hỏi chị ấy đi!”

Tiếu Văn Nguyệt nhìn Vũ Tiểu Khả, thấy cô gái mặt đỏ tía tai đầy xấu hổ thì mới phản ứng lại.

“Con bé này, có phải là em chơi trò chơi vô vị, tìm anh Diệp Thiên đòi số điện thoại rồi không?”

Vũ Tiểu Khả lè lưỡi, ôm lấy cánh tay của Tiếu Văn Nguyệt.

“Chị ơi, em nào biết đó là anh Diệp Thiên. Nếu như sớm biết thì có đánh chết em cũng sẽ không lên tiếng, em đâu dám cướp người đàn ông của chị chứ!”

Nghe Vũ Tiểu Khả nói với vẻ châm chọc, Tiếu Văn Nguyệt tức giận ấn vào trán cô gái.

“Em nói linh tinh cái gì vậy?”

Vũ Tiểu Khả rướn đầu với vẻ mặt tinh nghịch.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom