Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1646


Chương 1646

“Em nói sai sao? Nếu không phải vì sợ da mặt chị mỏng thì vừa rồi em đã gọi luôn anh rể rồi!”

Tiếu Văn Nguyệt mặt đỏ tía tai, xấu hổ vô cùng nhưng không hề phản bác.

Thấy Diệp Thiên đi xa, cô mới vỗ vai Vũ Tiểu Khả và đuổi theo cậu.

Tiếu Văn Nguyệt và Diệp Thiên vừa rời đi thì mấy người chị em của Vũ Tiếu Khả vội vàng chạy tới.

“Tiểu Khả, chuyện gì vậy? Xin được số điện thoại chưa? Chị gái vừa rồi là ai vậy?”

Vũ Tiểu Khả xua tay: “Đừng xem nữa, hết trò chơi rồi, đó là chị họ tôi và anh rể của tôi!”

Mấy người chị em nghe thấy vậy bèn bật cười.

“Ha ha, Tiểu Khả, chị họ cậu không mắng cậu đấy chứ. Vừa rồi cậu trêu anh rể của chị mình đấy!”

“Đúng vậy, đến cả anh rể của chị họ mà cũng không buông tha, còn định tranh giành người đàn ông với chị họ cơ à?”

Mấy cô mỗi người một câu khiến Vũ Tiểu Khả đỏ măt bèn đuổi đánh bon ho.

Một lúc sau, mấy người bọn họ mới yên lặng. Lúc này, vẻ mặt của Vũ Tiểu Khả đã trở nên vô cùng nghiêm túc.

“Xem ra, bọn họ đều tới tham gia buổi lễ kỷ niệm hôm nay. Nói như vậy thì trường học của chúng ta hôm nay đã có một nhân vật quan trọng tới rồi!”

“Ồ?”, mấy người chị em bên cạnh cảm thấy kỳ lạ.

“Tiểu Khả, cậu nói vậy là có ý gì!”

“Không phải hôm nay trường học mời chị họ của cậu sao, còn cả đàn anh họ Âu, họ Vương – những tinh anh, tài tử cùng về trường tham gia sao? Nghe giọng điệu của cậu thì lẽ nào anh rể của cậu còn lợi hại hơn bọn họ?”

Vũ Tiểu Khả không hề trả lời, chỉ nhìn về hướng Diệp Thiên mới rời đi bằng vẻ thất thần.

Nếu như những sự việc mà hai bác nói đều là sự thật thì Ầu Hạo Thần, Vương Hiên, Từ Hải sao có đủ tư cách để so với Diệp Thiên chứ?

Dù sao thì đó là người đã từng một mình xông vào Quý Thành của tỉnh Kiềm, một người đã cứu Tiếu Văn Nguyệt từ nhà họ Phùng.

Trong hội trường của trường Tam Trung, đã không ít người ngồi vào vị trí của mình. Ba người Âu Hạo Thần, Vương Hiên, Từ Hải đều được Vương Viện Viện là Lục Điềm Hi dẫn vào vị trí khách mời.

Tại vị trí khách quay, ngoài ba người Âu Hạo Thần ra thì còn một khuôn mặt quen thuộc đó là Đỗ Giai Giai.

Cô gái từng làm lớp trưởng của lớp 12A4 này cũng từng là phó hội trưởng của hội văn nghệ của trường, sau khi tốt nghiệp thì vào học tại trường đại học Nghệ thuật Thủ đô. Vì cô ta cũng là một trong những tài năng của trường Tam

Trung nên đương nhiên cũng nhận được lời mời của nhà trường và tham gia và buổi kỷ niệm trăm năm này.

Thấy Âu Hạo Thần nhìn mình, đôi mắt xinh đẹp của Đỗ Giai Giai lấp láy. Cô ta nghiêng đầu.

“Hạo Thần, Vương Hiên, Từ Hải, mọi người đều tới rồi à!”

Âu Hạo Thần làm ra vẻ cool ngầu và gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Đỗ Giai Giai. Mặc dù cậu ta không thích Đỗ Giai Giai nhưng lại thích được hưởng thụ cái cảm giác được cô ta quan tâm.

Lục Điềm Hi và Vương Viện Viện là người đi cùng thì cũng ngồi xuống đợi buổi lễ bắt đầu.

Âu Hạo Thần nhìn xung quanh, nói với giọng kỳ lạ.

“Lần này trường học không phải cũng mời những người khác tới sao?
 
Chương 1647


Chương 1647

Sao mà có mấy người chúng ta thôi vậy? Những người khác chưa tới à?”

Vương Hiên, Từ Hải, Đỗ Giai Giai đều giật mình, bọn họ đều biết Âu Hạo Thần đang nói ai.

Những học viên tài giỏi của trường cao trung đã tốt nghiệp, ngoài bốn người bọn họ ra thì còn lại cố Giai Lệ, Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh.

Ba người này ít nhiều gì cũng có mối liên hệ với ba người đang có mặt, nên khi nhắc tới ba người họ, biểu cảm của bọn họ có phần kỳ diệu.

“À, đàn anh đang nói tới chị Tiếu phải không ạ?”

Vương Viện Viện lập tức phản ứng lại.

“Chị Tiếu và chị Lí hôm qua đã tới Lư Thành rồi, em đã liên hệ với các chị ấy, chắc chắn sẽ tới!”

“Còn chị Cố, không liên hệ được, lãnh đạo nhà trường nói do thân phận chị ấy có phần đặc biệt nên không chắc về thời gian, không biết có đến hay không!”

Nghe thấy vậy, Âu Hạo Thần hơi tái mặt. Nhất là khi nghe thấy Cố Giai Lệ thì biếu cảm của cậu ta âm sầm thêm vài phần.

Năm xưa, cậu ta luôn thích Cố Giai Lệ, coi cô ta chính là người bạn gái lý tưởng của mình và cũng rất tự tin vào tương lai của mình và Cố Giai Lệ. Cậu ta tin rằng nhất định có thể theo đuổi được CỐ Giai Lệ.

Nhưng chuyện xảy ra sau đó khiến cho giấc mơ của cậu hóa thành bong bóng.

Cảm thấy tâm trạng của Âu Hạo Thần thay đổi, là bạn tốt nên Vương Hiên bèn vỗ vai cậu ta.

“Hạo Thần, đừng nghĩ chuyện đã qua nữa. Có sự tồn tại của ‘người đó’ thì cô ấy sẽ vĩnh viễn không để tâm tới cậu đâu, tốt nhất là nên quan tâm tới điều khác đi!”

Nghe thấy chữu người đó, Đỗ Giai Giai và Từ Hải đều co đồng tử, rõ ràng là họ tỏ ra kiêng dè giống như điều cấm kỵ vậy.

Lục Điềm Hi ở bên cạnh nhìn thấy biểu cảm của họ thì tò mò hỏi:

“Đàn anh Vương, ‘người đó mà anh nói tới là ai ạ?”

Vương Hiên nghe thấy vậy thì khẽ chau mày, không trả lời.

Thấy vậy, Vương Viên Viên biết là mấy người Vương Hiên không muốn nhắc tới nên lập tức trừng mắt với Lục Điểm Hi.

Lúc này Lục Điểm Hi mới hiểu ý và không hỏi nữa. Cảm thấy biểu cảm của mấy đàn anh đàn chị có vẻ trùng xuống, Vương Viện Viện là người chủ trì buổi lễ hôm nay vội vàng đổi chủ đề.

“Phải rồi, đàn anh Âu, ngoài chị Tiếu và chị LÍ ra thì hình như còn một người

quen của mọi người cũng tới ạ!”

“Chỉ có điều người này không phải do trường học mời tới nên không sắp xếp chỗ ngồi. Mọi người xem em có nên mời họ ngồi cùng không?”

Ảu Hạo Thần thầm cười lạnh lùng. Đối với cái gọi là người quen thì cậu ta chẳng buồn bận tâm.

Niên cấp của bọn họ, ngoài Tiếu Văn Nguyệt, Lí Tinh Tinh và Cố Giai Lệ chưa tới ra thì những người khác, có ai mà có thể vượt cậu ta chứ?

Mặc dù cảm thấy khinh thường nhưng khi Vương Viện Viện đề cập thì cậu ta vẫn phải làm ra vẻ và hỏi lại: “Người quen sao? Là ai vậy?”

Vương Viện Viện còn chưa kịp trả lời thì Lục Điềm Hi đã nhanh hơn một bước lên tiếng với vẻ kỳ vọng.

“Là đàn anh Diệp Thiên. Chắc mọi người đều nhớ chứ ạ?”
 
Chương 1648


Chương 1648

Cô gái vừa dứt lời thì mấy người đang lơ mơ bỗng nhiên tái mét mặt.

Âu Hạo Thần trước giờ luôn tỏ ra điềm tĩnh vội đứng bật dậy, nhìn chăm chăm Vương Viện Viện và giọng nói nâng tông lên gấp đôi.

“Em nói là ai tới cơ? Em nói lại lần nữa đi!’

Âu Hạo Thần vốn vô cùng thanh thản như gió thoảng mấy bay và khinh khỉnh trước đó thì lúc này, khi nghe Lục Điềm Hi nói vậy, cậu ta bỗng tái mặt và đứng bật dậy.

“Em nói ai tới? Em nói lại xem?”

Cậu ta nhìn chăm chăm Lục Điềm Hi, đôi mắt như có thứ gì đó đang trỗi dậy khiến Lục Điềm Hi hết hồn.

Vương Viện Viện cũng cảm thây mơ màng. Cô gái nhìn Âu Hạo Thần và cảm thấy kỳ lạ. Trong ấn tượng của cô gái, Âu Hạo Thần trước giờ luôn vô cùng nho nhã, điềm đạm, mang theo vài phần lạnh lùng, chưa bao giờ biểu hiện sự vui buồn tức giận ra bên ngoài .Vậy mà lúc này,

Âu Hạo Thần lại giống như một người bị cắn, toàn thân siết chặt và cơ bắp thì khẽ co giật.

“Đàn anh Âu, anh sao thế ạ?”, Lục Điềm Hi co rúm lại, cô gái tưởng mình đã nói sai nên hoảng sợ.

Lúc này Âu Hạo Thần mới ý thức được việc mình bị mất kiểm soát bèn hít một hơi thật sâu, thu lại biếu cảm nhưng đôi mắt thì vẫn ánh lên vẻ trấn nhiếp người khác. Cậu ta lên tiếng một lần nữa: “Trả lời câu hỏi của anh trước đã!”

Lục Điềm Hi gật đầu, cẩn thận nói: “Là đàn anh Diệp Thiên ạ!”

“Anh ấy học cùng khóa với mọi người nên chắc mọi người đều biết đúng không ạ?”

Cô gái cũng vì thấy Diệp Thiên không nhận được lời mời từ nhà trường, đến một vị trí ngồi cũng không có nên cảm thấy không công bằng với Diệp

Thiên bèn nhắc tới anh ấy, hi vọng là mấy anh tài như Âu Hạo Thần có thế cho bạn cùng học của họ một cơ hội ngồi cùng.

Dù gì Diệp Thiên cũng từng là một trong những nhân vật làm mưa làm gió của trường, vậy mà đến tư cách tham gia còn không có thể đáng thương quá.

“Diệp Thiên?”, Âu Hạo Thần run rẩy, quay qua Vương Viện Viện.

“Mọi người thật sự nhìn thấy Diệp Thiên ờ trong trường sao?”

Cậu ta không hề hỏi là Diệp Thiên nào bởi vì người mà tất cả mọi người trường Tam Trung đều biết rằng ngoài chính là Diệp Thiên đó ra thì chẳng còn người thứ hai nào khác có được sự đáng sợ như thế.

Vương Viện Viện cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn gật đầu.

“Là tiếu Lục tận mắt nhìn thấy. Sao vậy ạ đàn anh Âu, có chuyện gì sao ạ?”

Cô gái cảm thấy hết sức kỳ lạ, bốn tinh anh có mặt này giờ đây đều đanh mặt giống như chịu phải sự kích động.

Cô gái không hiểu tại sao khi nghe thấy cái tên Diệp Thiên mọi người lại phản ứng mạnh đến như vậy.

Âu Hạo Thần không hề trả lời, chỉ ngồi xuống với vẻ mất hồn. Biểu cảm của cậu ta chưa bao giờ trầm ngâm như thế. Cậu ta lầm bầm: “Là cậu ta, cậu ta đã quay lại rồi!”

Từ Hải, Vương Hiên ở bên cạnh cũng nuốt nước bọt trong vẻ im lặng.

Cùng với việc bọn họ đi càng xa, bước càng dài, tầm mắt càng mở rộng thì bọn họ càng thấu hiểu hơn sự khủng khiếp của Diệp Thiên. Nhất là Âu Hạo Thần, khi mà gần đây cậu ta biết được thân phận của Diệp Thiên.

Chủ tịch tập đoàn Diệp Lăng Thiên, Diệp tiên sinh của tỉnh Xuyên, với hai thân phận này thôi thì đã giống như ngàn binh vạn mã, như núi Thái Sơn chèn ép xuống dưới rồi. Bất luận là vị trí nào thì bọn họ đều cần nổ lực cả đời mà chưa chắc đã đuổi kịp được.
 
Chương 1649


Chương 1649

Diệp Thiên đã im hơi lặng tiếng hơn một năm, nghe nói là rời khỏi Lư Thành vậy mà giờ lại về rồi sao?

Đỗ Giai Giai lấp láy đôi mắt nhớ lại dáng vẻ lạnh lùng của người thanh niên năm xưa. Cô gái từng có chút khoảng cách với Diệp Thiên, có một thời gian dài còn khinh thường cậu nhưng nửa năm trước. trong buổi họp lớp, cô đã bị Chấn động bởi thân phận chủ tịch tập đoàn Lăng Thiên của cậu.

Cô khẽ cử động môi nói. “Không phải là tiểu Lục nhìn lầm đấy chứ?”

Cô ta quay qua ba người Âu Hạo Thần: “Diệp Thiên hơn một năm trước đã rời khỏi tỉnh Xuyên, sau đó cũng không hề nghe thấy hoạt động của cậu ấy ở tỉnh Xuyên, với thân phận và địa vị hiện tại của mình thì toàn bộ Hoa Hạ hoặc toàn bộ thế giới mới là sân khấu của cậu ấy, sao cậu ấy có thể quay về tỉnh Xuyên được?”

“Hơn nữa còn về vì buổi lễ kỉ niệm của trường. Với sự cao ngạo của bản thân, sao cậu ấy lại quan tâm tới một buổi lễ cỏn con và đặc biệt tới được chứ?”

Đỗ Giai Giai dù cảm thấy hoảng sợ nhưng vẫn bình tĩnh phân tích và nói rất có lý.

Vương Hiên nghe thấy vậy cũng phụ họa theo: “Giai Giai nói đúng, với thân phận và địa vị hiện tại của cậu ta, một buổi lễ kỷ niêm thì cậu ta căn bản không them quan tâm, sao có thể tới được chứ. Hơn nữa lại còn xuất hiện ở trường học? Có lẽ là tiểu Lục nhìn Lầm rồi hoặc là người mà em ấy gặp chỉ là một người cùng họ cùng tên trong cùng trường với Diệp Thiên mà thôi!”

Âu Hạo Thần và Từ Hải đều chau mày nhìn Lục Điềm Hi, bọn họ cảm thấy kỳ lạ, Diệp Thiên là người vô địch, đủ khả năng sánh vai cả những người đứng đầu tính Xuyên, cho dù những nhân vật to lớn ở Hoa Hạ thì cũng phải tỏ ra kính trọng cậu ta, sao cậu ta có thể quay về trường cũ chúc mừng được chứ?

Lục Điềm Hi khẽ cười, sau đó miêu tả: “Đàn anh mà em gặp cao 1m85, mặc đồ thể thao, trông rất đẹp trai, đó có phải là đàn anh mà mọi người quen không ạ?”

Mấy người vốn cảm thấy nhẹ nhõm được chút thì lập tức lại tái mặt khi nghe thấy Lục Điềm Hi miêu tả như vậy.

Hình tượng mà Lục Điềm Hi vừa mô tả chẳng phải là Diệp Thiên mà bọn họ quen sao?

“Không thể nào? Lẽ nào là cậu ta thật sao?”

Đỗ Giai Giai kêu lên với vẻ không dám tin.

Âu Hạo Thần cũng tối sầm mặt, đôi mắt dao động, nắm đấm siết chặt cứ nhìn thấy kẻ địch.

Bầu không khí trở nên đặc quánh. Ảu Hạo Thần đúng dậy, lấy ra một điếu thuốc

“Tôi ra ngoài hút thuốc, sẽ quay lại trước khi buổi lễ bắt đầu!”

Từ Hải và Vương Hiên cũng đứng dậy theo: “Cùng đi đi!”

Ba người cứ như hẹn trước, cùng đi ra khỏi hội trường, chỉ còn lại ba cô gái là Đỗ Giai Giai, Vương Viện Viện và Lục Điềm Hi.

Vương Viện Viện và Đỗ Giai Giai có mối quan hệ khá thân thiết trong trường, cô ta sà tới trước Đỗ Giai Giai và nói: “Chị Giai Giai, mấy đàn anh sao thế ạ?”

“Sao vừa nhắc tới đàn anh Diệp Thiên là mọi người giống như sợ hãi vậy ạ?”

Vương Viện Viện hỏi, Lục Điềm Hi cũng sán tới, đôi mắt ánh lên vẻ hiếu kỳ.

Đỗ Giai Giai uống ngụm nước suối rồi mới thở dài.

“Sợ à? Đương nhiên rồi!”

“Bởi vì ba bọn họ cộng lại cũng không thể nào sánh với Diệp Thiên được, bọn họ kém xa Diệp Thiên tới mười ngàn tám trăm dặm đấy!”

Câu trả lời của Đỗ Giai Giai khiến cho Vương Viện Viện và Lục Đàm Hi sững sờ.
 
Chương 1650


Chương 1650

“Chị Giai Giai, sao có thể chứ?”, Vương Viện Viện lắc đầu, cảm thấy không tin: “Đàn anh Diệp Thiên rất lợi hại em biết, nhưng đó là gì vậy ạ?”

“Lúc trước anh ấy đã đạt điếm tối đa toàn trường trong kỳ thi thử nhưng không hề nỗ lực, từ bỏ việc học giữa chừng, rời khỏi trường, đến cả việc tham gia thi quốc gia cũng không tham gia!”

“Điều đó đồng nghĩa với việc đã tự cắt đứt tiền đồ của mình, còn mấy đàn anh Âu thì ai cũng thành công trong sự nghiệp học hành, học trường danh tiếng. Dù anh Diệp Thiên từng lợi hại hơn họ nhưng bây giờ dù có so sánh thế nào thì mấy anh Âu Hạo Thần cũng đi trước anh ấy chứ ạ?”

Đỗ Giai Giai khẽ cười lắc đầu, đôi mắt ánh lên vẻ đau khổ.

“Viện Viện, đó chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi!”

“Kỳ thi quốc gia gì chứ, vào trường danh tiếng gì chứ, đối với Diệp Thiên mà nói, căn bản cậu ấy chẳng cần!”

“Vị trí mà cậu ấy đứng không biết cao hơn bao nhiêu lần so với cả những người tốt nghiệp thạc sĩ, tiến sĩ. Cho dù mấy người Âu Hạo Thần có nỗ lực tới mười năm thì e rằng cũng không thể đuổi kịp họ!”

Đỗ Giai Giai đanh mắt, giọng điều tỏ ra cảm thán và kính sợ.

“Nếu thật sự mà so sánh thì bọn chỉ chỉ là con sâu cái kiến so với cậu ấy thôi.

“Còn cậu ấy là rồng lớn bay chín tầng mây xanh kia kìa!”

Đổ Giai Giai vừa dứt lời, hai người Lục Điềm Hi và Vương Viện Viện đứng sững tại chỗ, vẻ mặt càng lúc càng không tin nổi.

Đặc biệt là Vương Viện Viện, trong nhận thức của cô ta, Diệp Thiên bỏ trường, bỏ học, bỏ thi, đồng nghĩa đã đóng lại cánh cửa tiến đến thành công của mình, muốn mở ra lại thì phải trèo đèo lội suối, khó mà quay trở lại.

Cô ta tin rằng đám người Âu Hạo Thần mới là người giỏi thật sự, là rường cột tương lai của quốc gia, là nhân tài đỉnh cao, còn Diệp Thiên chỉ là một người dân bình thường còn chưa bước vào đại học.

So sánh hai bên với nhau, đương nhiên cô ta cho rằng nhóm Âu Hạo Thần đứng cao hơn. Nhưng bây giờ Đỗ Giai

Giai lại nói bọn họ chỉ là sâu kiến trên mặt đất, còn Diệp Thiên là rồng bay trên chín tầng trời, đồng nghĩa khác một trời một vực, vượt ngoài sức tưởng tượng của cô ta.

“Chị Giai Giai, đàn anh Diệp Thiên thật sự lợi hại như chị nói sao?”.

Vương Viện Viện hoàn hồn, không ngừng hỏi: “Đàn anh Diệp Thiên còn không thi đại học, cho dù anh ấy thật sự có phương pháp và bản lĩnh của mình, nhưng chị nói nhóm anh Âu cộng lại cũng không bằng anh ấy, phấn đấu mười năm cũng không theo kịp, vậy có khoa trương quá không?”.

Cô ta vẫn không dám tin khoảng cách giữa đám người Âu Hạo Thần và Diệp Thiên lại lớn đến vậy. Cô ta thực sự muốn biết rốt cuộc là điều gì khiến Đỗ Giai Giai đánh giá cao Diệp Thiên như thế.

Giai lại nói bọn họ chỉ là sâu kiến trên mặt đất, còn Diệp Thiên là rồng bay trên chín tầng trời, đồng nghĩa khác một trời một vực, vượt ngoài sức tưởng tượng của cô ta.

“Chị Giai Giai, đàn anh Diệp Thiên thật sự lợi hại như chị nói sao?”.

Vương Viện Viện hoàn hồn, không ngừng hỏi: “Đàn anh Diệp Thiên còn không thi đại học, cho dù anh ấy thật sự có phương pháp và bản lĩnh của mình, nhưng chị nói nhóm anh Âu cộng lại cũng không bằng anh ấy, phấn đấu mười năm cũng không theo kịp, vậy có khoa trương quá không?”.

Cô ta vẫn không dám tin khoảng cách giữa đám người Âu Hạo Thần và Diệp Thiên lại lớn đến vậy. Cô ta thực sự muốn biết rốt cuộc là điều gì khiến Đỗ Giai Giai đánh giá cao Diệp Thiên như thế.

“Lời chị nói không hề khoa trương!”.

Đỗ Giai Giai tỏ ra nghiêm túc: “Các em không thể tướng tượng được sự giỏi giang của cậu ta đâu”.
 
Chương 1651


Chương 1651

Ba người Âu Hạo Thần, Vương Hiên, Từ Hải chỉ biết thân phận chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên và Diệp tiên sinh tỉnh Xuyên của Diệp Thiên, còn cô ta thì khác.

Cô ta ở thủ đô, học Đại học Nghệ thuật Thủ Đô đương nhiên cũng gia nhập giới thượng lưu ở thủ đô, mà tên tuổi của Diệp Thiên từ lâu đã trở thành thần thoại của giới thượng lưu.

Một mình đạp Khương Minh dưới chân, ép người sáng lập Khương Minh là Khương Long Hoa xin lỗi nhiều lần, ngay cả các cậu ấm đỉnh cao của bốn gia tộc

lớn gặp phải Diệp Thiên cũng khúm núm vâng dạ. Diệp Thiên còn trấn áp bảy vị tướng lĩnh, một lời nói đã đuổi nhà họ Giang đang hùng mạnh ra khỏi thủ đô, tất cả những chuyện này hầu như cô ta đều có thể thuộc làu làu.

Bất cứ chuyện nào trong đó cũng đủ làm Hoa Hạ chấn động, thế mà Diệp Thiên lại có hết tất cả. Nhân vật như vậy nói là thần long trên trời cũng có gì phóng đại đâu?

“Chị Giai Giai, đàn anh Diệp Thiên rốt cuộc là ai, chị có thể kể chi tiết cho bọn em nghe không?”.

Nghe giọng điệu của Đỗ Giai Giai, nỗi nghi ngờ trong lòng Vương Viện Viện lập tức mất sạch, chỉ còn lại bao nhiêu thắc mắc.

Nếu Diệp Thiên thật sự giỏi giống như Đỗ Giai Giai nói thì rốt cuộc cậu có thân phận gì, rốt cuộc có chỗ dựa thế nào?

Nói đơn giản, Diệp Thiên lợi hại như vậy thì sao lễ kỉ niệm thành lập trường lại không mời cậu, đến một vị trí cho cậu cũng không có?

Dường như nhìn ra sự nghi hoặc của Vương Viện Viện, Đỗ Giai Giai khẽ lắc đầu.

“Chắc em đang thắc mắc vì sao Diệp Thiên giỏi như vậy mà trường lại không mời cậu ta nhí?”.

Vương Viện Viện bị nhìn thấu tâm sự, không phản bác mà chỉ gật đầu.

Đỗ Giai Giai bỗng bật cười, thở dài: “Đó là vì trình độ của trường chúng ta quá thấp!”.

“Trường Tam Trung Lư Thành chúng ta hoàn toàn không thể tiếp xúc và lý giải được sự lợi hại của Diệp Thiên!”.

Trong nháy mắt, Vương Viện Viện thực sự á khẩu.

Lúc cô ta vào trường Tam Trung, cô ta đã thề phải lấy Tam Trung làm quang vinh, lấy những học sinh tài giỏi của Tam Trung làm vinh quang. Cô ta sẽ để lại sự tích đáng kinh ngạc trong lịch sử trăm năm của ngôi trường danh giá này.

Nhưng theo như Đỗ Giai Giai nói, ngôi trường danh giá trăm năm mà cô ta luôn kính yêu lại không thể chạm tới tầng lớp cấp độ của Diệp Thiên, ngay cả chuyện hiểu được sự lợi hại của Diệp Thiên mà cũng không làm được. Vậy thì bản thân Diệp Thiên còn mạnh mẽ và chấn động đến mức nào?

Lục Điềm Hi ở bên cạnh nghe kể mà sững sờ.

Cô ấy nhớ lại chuyện mình gặp Diệp Thiên ở quán Internet, mượn thẻ căn cước của Diệp Thiên, chợt bừng tỉnh.

Cô ấy cứ ngỡ đó chỉ là một đàn anh nghèo túng, từng khuấy đảo gió mưa ở Tam Trung, nhưng bây giờ đã nhạt nhòa trong đám đông. Cô ấy còn nhiều lần nghĩ cách muốn “giúp đơ’ Diệp Thiên.

Bây giờ, câu chuyện thoáng chốc lại đảo ngược, hóa ra “đàn anh nghèo túng” mà cô ta nghĩ mới thật sự là một người giấu tài. Ngay cả những người tài giỏi như Ảu Hạo Thần, Vương Hiên cũng chỉ có thể ngưỡng vọng.

Cô ấy nhớ lại câu nói mà bố đã dạy mình từ khi còn nhỏ.

“Phải theo sát người thành công nhất mới có thể ngày càng trở nên ưu tú!”.
 
Chương 1652


Chương 1652

Cô ấy không khỏi thầm nghĩ, Diệp Thiên có được coi là người thành công nhất trong số những người mà cô ấy từng gặp hay không?

Chỉ còn năm phút nữa là lễ kỉ niệm thành lập trường bắt đầu, mấy nghìn học sinh trường Tam Trung đã lục tục đi vào, nhìn quanh hội trường toàn là nam nữ đang độ tuổi thanh xuân.

Ba người đám Âu Hạo Thần điều chỉnh tâm trạng, đã quay về chỗ ngồi khách quý. Mặc dù Diệp Thiên rất tài giỏi, nhưng dù sao hôm nay bọn họ cũng là những học sinh quang vinh được lãnh đạo trường mời về, cũng không thể đánh mất thể diện.

Còn về Diệp Thiên, bọn họ buộc bản thân không nghĩ tới nữa, so sánh với một kẻ quái dị như vậy thì chỉ tự rước phiền muộn mà thôi.

Vương Viện Viện và Lục Điềm Hi vốn phụ trách công việc hậu cần của lễ kỉ niệm, nhưng vì chuyện Diệp Thiên, bọn họ đã đẩy việc đó cho những người khác trong Hội học sinh, cứ quấn lấy Đỗ Giai Giai đòi cô ta tiết lộ thông tin về Diệp Thiên nhiều hơn.

Đỗ Giai Giai thì lại giữ kín như bưng, chỉ nói gần nói xa, không kể cho bọn họ quá nhiều. Thân phận địa vị của Diệp Thiên quá đáng sợ, cũng quá nhạy cảm, cô ta lo rằng mình nhiều chuyện sẽ rước họa vào thân.

Trong lúc hai cô gái quấn quanh bên Đỗ Giai Giai, trong hội trường bỗng bùng nổ tiếng reo hò, loáng thoáng có tiếng gọi kiểu như “đàn chị hoa khôi trường”, “cô gái xinh đẹp” truyền đến. Đặc biệt là những nam sinh trong hội trường, ai nấy đều phấn khích như được uống máu gà.

Đám người Ảu Hạo Thần cũng quay đầu lại, ánh mắt của mọi người đều hướng về chỗ cổng vào hội trường.

ở đó có hai bóng dáng xinh đẹp chậm rãi đi tới, hiện rõ sự duyên dáng, chính là hai hoa khôi của trường Tam Trung trước kia, Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh.

Lúc trước, ba người Tiếu Văn Nguyệt, Lí Tinh Tinh và Cố Giai Lệ được gọi là ba hoa khôi tuyệt đẹp của trường. Trong trường có không biết bao nhiêu nam sinh điên đảo vì bọn họ, từ lớp 10 tới lớp 12 đều không thiếu người theo

đuổi. Bất kể bọn họ đi đến đâu cũng là tâm điểm chú ý của Tam Trung.

Bây giờ, ba hoa khôi đã có hai người đến đây, lập tức khiến tất cả mọi người náo động.

Hội trường thoáng chốc trở nên ầm ĩ, sau đó, ánh mắt của mọi người lập tức cứng đờ. Bầu không khí trong hội trường giống như đông đặc lại, vô cùng im ắng, ngay cả tiếng kim rơi cũng nghe được rõ ràng.

Hàng loạt ánh mắt nhìn chằm chằm hai hoa khôi của trường nơi cổng vào hội trường, nói đúng hơn là đang nhìn thanh niên trẻ tuổi đi giữa hai người họ.

Người đó mặc áo quần thường ngày, được hai hoa khôi của trường kẹp giữa, mỗi người tóm một tay cậu, kéo cậu vào trong hội trường.

Vô số nam sinh đỏ cả mắt, đầy đố kị và ngưỡng mộ. Có thế được hai hoa khôi trường vây quanh, được bọn họ đối xử thân thiết như vậy là ước mơ của bao nhiêu nam sinh. Vậy mà vẻ mặt của thanh niên ăn mặc bình thường đó lại tỏ ra hờ hững, còn có vẻ không tình nguyện.

“Đủ rồi chứ? Thả tay ra được chưa?”.

Thanh niên đẩy hai tay ra, có chút bất lực.

“Tôi không muốn đến mà lại bị các cô kéo đến chỗ này, ở đây có rất nhiều người, các cô làm vậy coi được sao?”.

Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh nghe vậy vẫn không buông tay, ngược lại tỏ ra cảnh giác.

“Bọn tôi thả tay rồi anh chạy mất thì phải làm sao?”.

Thanh niên không thèm để mắt tới bọn họ, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu.

Đúng lúc đó, đám đông trong hội trường đã hoàn hồn lại. Ba người nọ tiến lại gần, các nam sinh nữ sinh đã nhìn rõ mặt của Diệp Thiên.

Trong đám đông, không biết là ai hét lên.
 
Chương 1653


Chương 1653

“Đàn anh Diệp Thiên? Đó là đàn anh Diệp Thiên!”.

Khi giọng nói đó truyền ra, nhiều người trong hội trường sực tỉnh, nhớ lại con người phóng khoáng đã biểu diễn một khúc nhạc tuyệt vời trên sân khấu hơn một năm trước.

Hai bóng người dần trùng khớp với nhau trong đầu những học sinh Tam Trung, sau đó các học sinh lớp 11,12 hiện tại đồng loạt hét lên.

“Đàn anh Diệp Thiên!”.

Những tiếng hô hội tụ thành làn sóng âm thanh, giống như có ngôi sao nổi tiếng xuất hiện, làn sóng dâng cao tận trời, gần như sắp lật tung cả nóc hội trường.

Vào thời khắc này, trường Tam Trung Lư Thành trở nên sôi sục.

“Đàn anh Diệp Thiên!”.

“Đúng là đàn anh Diệp Thiên rồi!”.

Trong hội trường của trường Tam Trung, những tiếng hô về Diệp Thiên vang vọng không dứt. Vô số học sinh đều gọi tên Diệp Thiên, giống như biến động núi lở, không khí sôi động.

Những người hoan hô reo hò này đều là học sinh lớp 11, lớp 12. Lúc Diệp Thiên học lớp 12, tất cả họ đều là đàn em của Diệp Thiên, từng xem toàn quá trình Diệp Thiên biểu diễn khúc nhạc làm mọi người kinh ngạc trên sân khấu, cả sô’ điểm kỉ lục cao nhất lịch sử trường Tam Trung mà Diệp Thiên đạt được trong kì thi thử đại học.

ở trường Tam Trung Lư Thành, dù đã qua hơn một năm, nhưng bọn họ vẫn chưa bao giờ quên hai sự tích này.

Nghe tiếng la hét trong hội trường, nhiều học sinh lớp 10 không hiểu ra sao, bắt đầu hỏi những đàn anh đàn chị lớp 11,12 ngồi bên cạnh hoặc đối diện xem Diệp Thiên là ai.

Khi bọn họ nghe được những sự tích đáng kinh ngạc của Diệp Thiên qua lời kể của đàn anh đàn chị, ai nấy đều sáng mắt lên. Trước kia, những học sinh lớp 10 ghen tị, ngưỡng mộ Diệp Thiên đều hiểu ra, chẳng trách Diệp Thiên được hai đàn chị từng là hoa khôi trường đối đãi như vậy.

Trên ghế khách quý, bốn người Âu Hạo Thần, Vương Hiên, Từ Hải, Đỗ Giai Giai nhìn Diệp Thiên đi đến, ai nấy có vẻ mặt khác nhau, trong lòng vô cùng rối rắm.

Đặc biệt là Âu Hạo Thần, nhìn người từng là đối thủ xuất hiện ngay trước mẳt, trong lòng cậu ta muôn sóng cuộn trào. Cậu ta mãi mãi không quên Diệp Thiên là người đã mang lại cú sốc và sự thất bại đến cho cuộc sống của cậu ta, hơn nữa còn khiến cậu ta không thể đảo ngược tình thế, không thể chống đỡ.

“Woa, hóa ra đàn anh Diệp Thiên được hoan nghênh như vậy, độ nổi tiếng cao như vậy, chị Đỗ không lừa chúng ta!”.

Lục Điềm Hi nhìn Diệp Thiên làm cho cả hội trường sôi sục hẳn lên, ánh mắt đầy ngưỡng mộ, giống như nhìn thấy thần tượng của mình vậy.

Vương Viện Viện ớ bên cạnh thì hơi há hốc miệng, không tin nối.

Cô ta không ngờ Diệp Thiên rời Tam Trung hơn một năm, lúc quay trở lại vẫn được mọi người chú ý, trở thành tâm điểm của tất cả mọi người.

Cô ta nhìn sang Đỗ Giai Giai ở bên cạnh, lại nhíu mày lần nữa.

Diệp Thiên có thể khiến các học sinh trường Tam Trung hoan hô ầm ĩ như vậy, quả thật vượt ngoài dự liệu của cô ta. Nhưng cô ta vẫn không hiểu, rốt cuộc là điều gì có thể khiến Đỗ Giai Giai đánh giá cao Diệp Thiên như vậy.

Cô ta nhìn chằm chằm Diệp Thiên, ánh mắt dao động, lại dâng lên sự tò mò về đàn anh khiến mọi người động lòng này.
 
Chương 1654


Chương 1654

“Anh nhìn đi, mọi người đều gọi tên anh đấy! Lúc trước anh còn nói không muốn đến hội trường, nếu anh không đến thì sao xứng với sự hoan nghênh của đàn em chứ?”.

Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh vô cùng hài lòng với phản ứng của hiện trường, hai người nhìn về phía Diệp Thiên, trêu chọc.

Diệp Thiên sờ mũi, cười gượng lắc đầu. Cậu không ngờ năm xưa cậu lên sân khấu biểu diễn vì sự khiêu khích của Sở Thần Quang đã để lại ấn tượng sâu sắc cho các đàn em như vậy.

Nhìn những ánh mắt cháy bỏng, tràn đầy chờ mong của những người xung quanh, cậu bất đắc dĩ thở dài, chỉ đành giơ tay lên, khẽ vẫy tay với các học sinh xung quanh xem như chào hỏi.

Hành động của Diệp Thiên khiến bầu không khí của hội trường bùng nổ hơn nữa. Mọi người đều hò hét muốn rách cổ họng, không ít nữ sinh còn hét thật to hi vọng Diệp Thiên có thể nghe thấy.

“Đàn anh Diệp Thiên, tối nay anh có lên sân khấu không?”.

“Đàn anh Diệp Thiên, bọn em muốn nghe anh hát, đàn piano cũng được!”.

“Đàn anh Diệp Thiên, em yêu anh!”.

Trong vòng vây của vô số tiếng hoan hô, Diệp Thiên chậm rãi đi qua lối đi, được hai người Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh dẫn đến ghế khách mời.

Đám người Âu Hạo Thần nhìn chằm chằm Diệp Thiên một lúc lâu, âm thầm than vãn. Bọn họ là học sinh xuất sắc về trường cũng không có sức ảnh hưởng lớn bằng Diệp Thiên.

“Các cô không cần kéo tôi nữa, tôi ngồi hai phút rồi đi, những trường hợp thế này không thích hợp với tôi”.

Mặc dù xung quanh vô cùng nhiệt tình, nhưng trong lòng Diệp Thiên lại vô cùng bình tĩnh, khẽ giọng nói với hai người.

“Thế sao được, nếu đã đến đây thì đương nhiên phải tham dự lễ kỉ niệm thành lập trường rồi. Anh xem các đàn em xung quanh nhiệt tình như vậy!”.

Tiếu Văn Nguyệt ôm cánh tay Diệp Thiên, không rời phút nào.

Diệp Thiên nghiêng mắt nhìn cô ta. Đối diện với ánh mắt quật cường của cô ta, cuối cùng cậu đành thở dài thườn thượt, đi về phía hàng ghế khách mời.

ở vị trí khách mời, những gương mặt quen thuộc đều ở đó, ánh mắt Diệp Thiên lướt qua đám người Âu Hạo Thần bình tĩnh mà sâu sắc.

Khi Vương Hiên và Từ Hải tiếp xúc ánh mắt với cậu đều cúi đầu xuống như tránh né. Chỉ có Âu Hạo Thần bảo vệ sự kiêu ngạo cuối cùng còn lại trong đáy lòng mình, dũng cảm nhìn thẳng vào Diệp Thiên, không muốn cúi đầu trước cậu.

Nhưng Diệp Thiên chỉ liếc nhìn cậu ta một cái sau đó lướt qua, ngồi xuống một bên của hàng ghế khách mời. Từ đầu đến cuối, cậu đều không chào hỏi những người này, giống như họ chỉ là không khí vậy.

“Ngay cả tư cách đế cậu chú ý tới tôi cũng không có sao?”.

Âu Hạo Thần siết chặt nắm đấm, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay nhưng lại không cảm thấy đau, chỉ thấy trong lòng có lửa giận tuôn trào.

Cậu ta nhìn chằm chằm Diệp Thiên, trong mắt lóe lên lửa giận không cam lòng.

“Diệp Thiên, bây giờ tôi quả thật không so được với cậu, nhưng mười năm, hai mươi năm sau, tôi nhất định sẽ đứng ở vị trí cùng đẳng cấp với cậu, thậm chí còn cao hơn!”.

“Tôi sẽ không ngước nhìn cậu mãi đâu!”.

Nhìn đối thủ cũ đã đi qua trước mặt, cậu ta không cam lòng lập lời thề.

Diệp Thiên không hề biết suy nghĩ trong lòng Âu Hạo Thần. Dù có biết, cậu cũng chỉ cười nhạt, không hề quan tâm. Đến cảnh giới như cậu, từ lâu đối thủ của cậu đã là những vương cấp đương thời, các nước lớn trên thế giới. Cho dù Âu Hạo Thần có nỗ lực cả đời cũng chưa chắc có thể đạt được trình độ khiến cậu nhìn thẳng.
 
Chương 1655


Chương 1655

Hôm nay cậu đến đây cũng chỉ là theo cảm xúc, đến xem Tam Trung có thay đổi gì không, cậu không định tham gia lễ kỉ niệm. Nếu không phải Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh cứ quấn lấy cậu, cậu cũng sẽ không xuất hiện ở đây.

Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh chuẩn bị ngồi xuống bên cạnh Diệp Thiên thì một cô bé vội vàng đi lướt qua hai người, sán lại gần Diệp Thiên.

“Đàn anh Diệp Thiên, cuối cùng anh cũng đến!”.

Lục Điềm Hi chớp mắt, trong mắt lóe lên vô số đốm sao sáng.

“Là em à cô bé!”.

Nhìn thấy Lục Điềm Hi, Diệp Thiên mỉm cười, gật đầu với cô ấy.

Từ khi biết lịch sử của Diệp Thiên ở Tam Trung và đánh giá hơn cả hạng một của Đổ Giai Giai đối với Diệp Thiên, Lục Điềm Hi đã sùng bái cậu từ tận đáy lòng. Cô ấy không hề kiêng dè kéo cánh tay Diệp Thiên, nhỏ giọng nói: “Đàn anh Diệp Thiên, em nghe nói rồi, anh là nhân vật nổi tiếng của trường chúng ta trước kia, còn lợi hại hơn cả nhóm anh Âu!”.

“Chị Đỗ nói anh so với nhóm anh Âu giống như rồng thần trên trời. Không ngờ em lại gặp được một đàn anh giỏi như anh ở quán Internet!”.

“Chị Đỗ? Đỗ Giai Giai sao?”, Diệp Thiên nghe vậy ngước mắt lên, nhìn về phía Đỗ Giai Giai ở không xa. Cậu cũng có chút ấn tượng về người từng là lớp trưởng của lớp 12A4 này.

Đỗ Giai Giai thấy Diệp Thiên nhìn sang, có chút lúng túng cười cười, ngay sau đó cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng Diệp Thiên.

Cô bé vây xung quanh Diệp Thiên hỏi đông hỏi tây, vô cùng tò mò về cậu. Ban đầu Diệp Thiên còn trả lời đơn giản vài câu, cuối cùng lại không khỏi thấy phiền, thậm chí dứt khoát không trả lời. Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh thì ngồi một bên che miệng cười trộm.

Lễ kỉ niệm thành lập trường Tam Trung sắp bắt đầu, mà ở ngoại ô Lư Thành, hai bóng người lại lặng lẽ tiến tới gần.

Những nơi hai người đó đi qua, cây cỏ héo úa nhanh chóng, bầu trời trên đỉnh đầu cũng nhuốm khói mù, bóng tối vô tận bắt đầu lan tràn trên bầu trời Lư Thành.

Hai bóng người ra khỏi bãi tha ma ở ngoại ô Lư Thành, trên mặt không có chút sắc máu, tái nhợt tàn tạ, giống như ác quỷ cương thi bò ra từ địa ngục.

Toàn thân bọn họ trùm trong áo choàng đen, không nhìn rõ vóc dáng, nhưng đôi mắt lại đầy vẻ tà ác. Những nơi họ đi qua lan tràn mùi xác thối, bầu trời trên đỉnh đầu có bóng râm diện tích lớn, che ánh mặt trời.

“Sư huynh, chúng ta đẵ ở dưới lòng đất bao nhiêu năm, tôi sắp quên mất rồi?”.

Người bên trái bỗng lên tiếng, giọng nói trầm khàn.

Người bên phải bay lơ lửng, lúc đi lại, hai vai một lên một xuống, trông vô cùng kì quái, ông ta nghe thấy sư đệ lên tiếng, đầu tiên là cười tự giễu, sau đó hạ giọng nói: “Một trăm linh ba năm!”.

Người đàn ông áo đen bên trái hơi nghiêm nghị, ánh sáng đen trong mắt tỏa sáng.

“Phải, một trăm linh ba năm. Chỉ tại tên Long Hoàng chết tiệt, nếu không vì ông ta thì chúng ta cũng không đến nỗi phải trốn xuống lòng đất, hơn trăm năm không thấy ánh mặt trời!”.

“Nhớ năm đó hai ta được gọi là “Quỷ Vương Tương Tây”. Trên khắp Hoa Hạ, ai mà không tôn trọng, ai mà không biết, càng không ai dám làm trái ý hai chúng ta, nhưng mọi thứ đều vì tên khốn Long Định Thiên đó. Nếu không có ông ta và liên minh võ thuật mà ông ta tạo nên, làm sao chúng ta lại bị dồn đến bước đường này chứ?”.
 
Chương 1656


Chương 1656

Trong mắt ông ta ngập tràn thù hận. Hai người bọn họ đều là nhân vật đỉnh cao của một trăm năm trước ở Hoa Hạ, vương cấp trăm năm, tính ra bọn họ còn là tiền bối của Long Hoàng.

Ngoại hiệu của ông ta là Quỷ Vương Phệ Nhật, một trong những đệ tử còn lại của phái Hắc Vu truyền thừa từ thời cổ đại. Bên cạnh ông ta là Quỷ Vương Đoạt Phách, sư huynh của ông ta.

Một trăm năm trước, lúc đó Hoa Hạ đang là thời buổi loạn lạc, hai người họ không đầu quân cho đội ngũ nào báo đáp quốc gia, mà ngược lại dùng tà thuật Tung Hồn Ngự Quỷ hoành hành Tương Tây, nhìn xuống Hoa Hạ. Cao thủ võ thuật chết dưới tay bọn họ nhiều vô số kế.

Bọn họ cũng đã tìm được cơ hội trong thời loạn, dùng võ lực mạnh mẽ khống chế Tương Tây, xưng vương xưng hoàng, muốn cát cứ đất nước, sáng lập nên “Thu Hồn Giáo”.

Bởi vì tu vi của hai người mạnh mẽ tuyệt đối, khó có đối thủ, cho nên Tương Tây ở thời đại đó đã tôn bọn họ lên đầu, tung hoành vô địch, không ai dám phản đối bọn họ nửa chữ. Tiền tài, phụ nữ, quyền lợi, ngay cả tính mạng đều bị bọn họ nắm trong tay.

Trong mắt bọn họ, người bình thường đều là đồ chơi có thể nô dịch, để bọn họ hưởng lạc. Vì sự tồn tại của bọn họ, Tương Tây đã trải qua một thời kì hắc ám. Nhiều thế gia đuổi tà ở Tương Tây, hay danh môn vọng tộc ngự quỷ xua hồn hầu như đều bị bọn họ quét sạch, bị tổn thất nặng nề.

Bọn họ vốn cho rằng thời đại mà bọn họ thống trị Tương Tây sẽ luôn kéo dài, nhưng bọn họ không ngờ Hoa Hạ lại xuất hiện một Long Hoàng.

Long Định Thiên nhanh chóng quật khởi, hơn nữa còn dũng mãnh tiến lên, kết hợp với những nhân vật vương cấp lòng hướng về quốc gia trong làn sóng phương Tây tấn công Hoa Hạ, sáng lập nên liên minh võ thuật, định nghĩa lại trật tự mới của giới võ thuật Hoa Hạ.

Hai người hợp lại được mệnh danh là “Quỷ Vương Tương Tây”. Bởi vì thường xuyên nô dịch người bình thường, dùng chuyện giết người và nắm giữ sinh tử làm thú vui, nên đương nhiên trở thành mục tiêu tấn công đầu tiên của liên minh võ thuật.

Vào đêm trăng sáng của một trăm linh ba năm trước, Long Định Thiên dẫn đầu ba vị vương cấp đỉnh cao của liên minh võ thuật đột nhiên xuất hiện ở sơn môn Thu Hồn Giáo, dùng thực lực mạnh mẽ đánh bại hai người họ hoàn toàn. Cũng vào hôm đó, Thu Hồn Giáo bị buộc phải đóng cửa núi, tà đồ trong giáo bị giết sạch, Thu Hồn Giáo sụp đổ.

Hai người họ cũng bị Long Định Thiên đánh bị thương nặng trong trận chiến đó, bất đắc dĩ chỉ có thể trốn xuống lòng đất mai danh ấn tích, một trăm linh ba năm không có chút động tĩnh nào, mãi cho tới hôm nay.

“Hừ!”.

Nghĩ tới chuyện cũ của hơn trăm năm trước, Quỷ Vương Phệ Nhật hừ nhạt một tiếng, lửa thù hận trong mắt cháy hừng hực.

“Sư huynh, một trăm linh ba năm rồi. Mấy năm qua, hai chúng ta trốn dưới lòng đất, uống nước suối, ăn côn trùng, chưa có ngày nào được nhìn thấy ánh mặt trời. Chúng ta nhịn nhục là để tu luyện “Tịch Diệt Luân Hồi Ấn” của tông môn truyền lại”.

“Giờ đây, cuối cùng hai chúng ta cũng đã tu luyện Tịch Diệt Luân Hồi Ấn đến hóa cảnh, tự nhủ có thể sánh ngang với tổ sư phái Hắc Vu của năm trăm năm trước. Bây giờ đã đến lúc chúng ta trả thù rồi!”.

Ánh mắt của Quỷ Vương Đoạt Phách sắc bén lạnh lùng, một luồng sát ý cuộn lên xung quanh, vô số bia mộ bị vỡthành năm sáu mảnh.

“Tất nhiên!”.

“Năm xưa Long Định Thiên dẫn người giết lên Thu Hồn Giáo, diệt sơn môn của chúng ta, tàn sát đệ tử của hai ta, đã đến lúc tìm bọn họ đòi lại món nợ máu này rồi!”.

“Ngoại trừ Long Định Thiên, chúng ta cũng phải giết sạch những võ giả khác của liên minh võ thuật, tuyệt đối không tha cho kẻ nào!”.

Ông ta dứt lời, Quỷ Vương Phệ Nhật cũng quay đầu lại, hai người nhìn nhau. Bóng tối từ trên đỉnh đầu bọn họ lan rộng ra, nối liền thành mảng mây đen, che phủ khu rừng ở ngoại ô.

 

“Nếu tôi nhớ không lầm, nơi đây ắt hẳn là địa điểm cũ của Lư Thành thời cổ đại. Nếu đã như vậy, ông già của “quán trọ Hạo Nguyên” chắc cũng ở đây!”.

“Năm xưa ông ta là một trong những cao thủ vương cấp đã cùng Long Định Thiên lên Thu Hồn Giáo. Trăm năm trôi qua, hi vọng ông ta vẫn còn sống khỏe mạnh!”.

Quỷ Vương Phệ Nhật khẽ phất áo choàng đen, một bàn tay gầy khô thò ra khỏi áo choàng, năm ngón tay chậm rãi khép lại.

“Mối thù năm xưa bắt đầu tính từ ông già đó đi!”.

Quỷ Vương Đoạt Phách lạnh lùng gật đầu, khóe miệng mang ý cười nhàn nhạt, không hề có chút hơi ấm nào.

“Năm xưa ông ta đã lựa chọn đứng về phía Long Định Thiên thì nên chuẩn bị sẵn sàng cho chuyện ngày hôm nay!”.
 
Chương 1657


Chương 1657

“Lần này, hai sư huynh đệ chúng ta không chỉ phế tu vi của ông ta, mà còn phải bắt ông ta mở to mắt nhìn hai ta giết sạch hậu duệ của mình. Chúng ta phải khiến ông ta đau đớn không muốn sống cả đời, như thế mới có thể xóa được nỗi căm hận trong lòng chúng ta!”.

Hai vị Quỷ Vương tuyệt thế, hai tên ma đầu tà ác rong ruổi tung hoành năm xưa bay vọt đi, thoáng chốc đã biến mất trong rừng núi ngoại ô, tiến về phía Lư Thành.

Trong hội trường của trường Tam Trung, Diệp Thiên ngồi ở ghế khách mời, vừa đối phó với Lục Điềm Hi dây dưa không ngừng, vừa chống cằm, buồn chán đợi lễ kỉ niệm bắt đầu.

Trong lúc đó, những người lãnh đạo của trường mặc Âu phục đeo cà vạt lần lượt xuất hiện, ngồi xuống ở hàng ghế khách mời bên kia. Một phút sau, đèn trong cả hội trường bỗng tối lại, sau đó, một ánh đèn cực lớn chiếu xuống chính giữa sân khấu.

Vào thời khắc ánh đèn sáng lên, một bóng người xuất hiện trên sân khấu, ông ta mặc một bộ lễ phục nam màu đen, đầu tóc chải chuốt gọn gàng, chính là hiệu trưởng của trường Tam Trung.

Diệp Thiên hơi ngước mắt lên, quay đầu nhìn lại. Nói tới, lúc cậu nhận bài khảo sát miễn thi tuyển thẳng của trường Đại học Thủ Đô, hiệu trưởng cũng đi cùng cậu.

Hiệu trưởng cầm micro, đang định bắt đầu đọc diễn văn khai mạc đã chuẩn bị từ trước, đúng lúc đó, ánh mắt Diệp Thiên bỗng dao động, nhìn sang phía bậc thang phía bên sân khấu.

Cậu cảm nhận được một luồng khí tức sâu xa khó dò ở nơi đó khiến cậu chú ý.

“Trường Tam Trung Lư Thành cũng có vương cấp sao?”.

“Sao có thể?

Ánh mắt Diệp Thiên dao động, trong lòng cảm thấy kinh ngạc.

Chỗ cầu thang bên cạnh sân khấu, cậu cảm nhận được một luồng hơi thở dồi dào mãnh liệt đang tiến đến gần, đây chắc chắn là một cao thủ vương cấp, hơn nữa tu vi không hề yếu hơn Điển Vinh của Phi Giáp Môn, so với vương cấp của Hoa Hạ như Long Hoàng hay đại sư Trí Đức, người này có lẽ cũng chỉ yếu hơn một chút.

Sự tồn tại như vậy, dù là ở trong trường đại học hoặc là ở trường cấp ba thì căn bản cậu cũng không cảm thấy kỳ lạ, bởi vì cậu cũng được xem như trường hợp đặc biệt.

Nhưng chuyện cậu cảm thấy tò mò là ban đầu cậu đã từng ả Lư Thành gần nửa năm nhưng chưa từng cảm nhận được nơi đó có vương cấp tồn tại, mà bây giờ, một vị vương cấp lại đột nhiên ở đây, hơn nữa còn xuất hiện ở hội trường kỷ niệm thành lập trường Tam Trung.

“Chẳng lẽ là vì lễ kỷ niệm thành lập trường Tam Trung nên mới quay về? Hoặc nói cách khác, ông ta cũng giống mình, cũng đã từng là học sinh của Tam Trung?”

Diệp Thiên suy nghĩ trong lòng, càng cảm thấy có khả năng như vậy.

“Thật kỳ lạ!”

Cậu cảm ứng cẩn thận, đầu mày nhíu lại.

Cậu cảm nhận được vị vương cấp này, tu vi thực sự rất mạnh, hơi thở sâu không lường được, vô cùng mạnh mẽ, nhưng hơi thở này lại ngắt quãng lúc có lúc không, rất bất ổn.

“Xem ra là có vết thương cũ trên người rồi!”

Diệp Thiên gật đầu nhận định. Với tình hình này, cũng không phải một sớm một chiều mà thành, chắc chắn đã bị thương nặng, vết thương cũ không khỏi, quanh năm dồn lại tạo thành nguy cơ tiềm ẩn.

Giống như vết thương thế này thì mới đầu cũng không bị ảnh hưởng gì, hàng ngày cũng sẽ không có dị trạng gì nhưng nếu giao đấu với người khác, trong thời gian ngắn, nó cũng sẽ không có tác dụng phụ. Nhưng nếu trong thời gian dài, khí tức sẽ bị cắt đứt, sức chiến đấu cũng giảm mạnh.

Cậu đưa mắt nhìn qua, xung quanh sân khấu u tối như không có gì nhưng cậu lại nhìn thấy rõ ràng, đó một ông lão râu tóc bạc trắng, mặc trang phục thời Đường khoanh tay đứng chỗ cầu thang dường như đang chuẩn bị lên sân khấu.

Cậu chưa từng gặp ông lão này, nhưng hơi thở mạnh mẽ tựa như chống đỡ đất trời, vô cùng dồi dào.

Ngay khi ánh mắt cậu lướt đến, ông lão tựa như cảm nhận được gì đó cũng quay đầu nhìn phía cậu.

Ánh mắt hơi người giao nhau, sau đó Diệp Thiên thuận thế cúi đầu, ông lão thì vẫn nhìn cậu như cũ; có chút kinh ngạc.

“Cậu thanh niên này là ai, sao lại khiến mình có cảm giác nguy hiểm như gặp kẻ thù vậy?”

Ông ta nhìn Diệp Thiên chằm chằm muốn cảm nhận một chút khác thường trên người Diệp Thiên nhưng dù ông ta quan sát cậu thế nào thì Diệp Thiên vẫn giống như dòng suối trong vắt, cảm xúc bình tĩnh như nước, duy trì sự bình thản.
 
Chương 1658


Chương 1658

Trong lúc ông ta suy tư thì hiệu trưởng Tam Trung trên sân khấu đã mở lời.

“Hôm nay là ngày đặc biệt kỷ niệm trăm năm của Tam Trung chúng ta, cũng chính vì như vậy mà chi đoàn trường Tam Trung đã đặc biệt mời hiệu trưởng trước của Tam Trung chúng ta, ông Lư Chính Vũ!”

“Tiếp theo, chúng ta sẽ mời ông ấy lên sân khấu nói vài lời, mọi người vỗ tay chào mừng!”

Ngay sau khi hiệu trưởng dứt lời, đèn chiếu di chuyển, chiếu lên trên người ông lão. Trong thoáng chốc, ánh mắt mọi người đều tập trung hết lên người ông ta, tiếng vỗ tay nhiệt liệt cũng vang lên.

Thấy vậy, ông ta chỉ có thể ngừng quan sát Diệp Thiên, vẫy tay với các giáo viên và học sinh Tam Trung, bước lên sân khấu.

“Lư Chính Vũ? Đó chẳng phải là hiệu trưởng danh dự thứ mười ba của Tam Trung chúng ta sao?”

Lục Điềm Hi nghe thấy tên Lư Chính Vũ thì chợt sửng sốt, sau đó lập tức kinh ngạc hô lên.

“Ồ?”, Diệp Thiên nghiêng đầu nhìn: “Em biết ông lão này là ai sao?”

Lục Điềm Hi gật đầu: “Lúc em mới đến Tam Trung thì thích ngâm mình trong thư viện, cũng đọc không ít lịch sử của Tam Trung. Theo lời hiệu trưởng vừa giới thiệu ban nãy, ông lão này là Lư Chính Vũ, đó chúng là một nhân vật truyền kỳ trong lịch sử Tam Trung chúng ta”.

“Sáu mươi năm trước, trong giai đoạn đầu cải cách, ông ấy đã đảm nhiệm chức hiệu trưởng Tam Trung ở Lư Thành, tốn mười năm để đưa Tam Trung từ một trường hạng ba không có tiếng tăm gì, từng bước cải thiện và nhờ vào đội ngũ giáo viên, cuối cùng giúp trường Tam Trung trở thành trường top 1 có tiếng của Lư Thành!”

“Có thế nói, ông ấy là người cải cách thành công nhất trong lịch sử Tam Trung, nói về thành công hiện tại của Tam Trung thì không thể không nhắc đến ông ấy, ông ấy là một trong những công thần vĩ đại nhất trong lịch sử trường, thậm chí có thể bỏ phần “một trong” kia cũng được!”

Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh nghe vậy, cũng gật đầu.

“Đúng, hình hiệu trưởng Lư Chính Vũ này thì tôi từng thấy trong tập san lịch sử Tam Trung. Trên phần giới thiệu có nói, năm đó, khi ông ấy giữ chức hiệu trưởng Tam Trung là bốn mươi tuổi, mà đó đã là chuyện của sáu mươi năm trước, bây giờ ít nhất ông ấy cũng một trăm tuổi rồi, đúng là trường thọ!”

Diệp Thiên bình tĩnh, không phát biểu ý kiến, nhưng cậu biết rõ, tuổi tác thật của Lư Chính Vũ chắc chắn là hơn trăm tuổi.

Hiện tại, tuy ông ta trông chưa đến sáu mươi, nhưng ánh mắt lại có vẻ tang thương và điềm nhiên như nhìn thấu luân hồi, chắc chắn là một lão quái vật tuổi tác khó lường.

Đây chắc chắn cũng là một vương cấp trăm năm trước!

“Tam Trung Lư Thành, quả là ngoạ hổ tàng long!”

Ngoại trừ có cậu là vương cấp đương thời gây chuyện thì trong lịch sử Tam Trong lại còn có một vị hiệu trưởng vương cấp, tu vi trăm năm.

Lư Chính Vũ lên sân khấu, đứng ở trung tâm, ông ta chưa nói gì nhưng cả hội

trường đã rơi vào tĩnh mịch, mỗi học sinh đều như ngừng thở, vô cùng kính nể vị hiệu trưởng đã thay đổi Tam Trung này.

Ngay cả những học sinh tinh anh kiêu ngạo như Âu Hạo Thần, Vương Hiên cũng ngồi nghiêm chỉnh, tầm mắt chăm chú, khỗng dám thất lễ. Lư Chính Vũ khẽ cười chào hỏi mọi người, hiệu trưởng bắt tay, đưa micro vào tay ông ta.

“Hiệu trưởng Lư, hôm nay ông có thể đến đây quả thực là vinh hạnh của chúng tôi! Những học sinh này có thể nhìn thấy ông cũng là vận may hiếm có của các em, ông không cần kiêng dè, hãy nhiệt tình dạy dỗ những học sunh này và cả những thế hệ sau của chúng ta nữa, ông chính là từ điển sống của chúng ta đấy!”
 
Chương 1659


Chương 1659

Tuy hiệu trưởng chỉ mới năm mươi nhưng nhìn thấy Lư Chính Vũ, lại giống như fan gặp thần tượng, giọng điệu khó nén được phấn khích.

Lư Chính Vũ khẽ cười gật đầu, lúc này hiệu trưởng mới an tâm đi xuống, từng học sinh giáo viên của Tam Trung đều nghiêng tai lắng nghe.

Lư Chính Vũ cầm micro trong tay, một cỗ khí chất bao trùm quanh ông ta, tất cả mọi người đều không dám nhìn thẳng bậc trưởng giả đầu tóc bạc trắng này, ai ai cũng nín thở tập trung, đợi ông ta nói.

“Thưa các vị, có thể gặp mọi người tại buổi lễ kỷ niệm trăm năm của trường hôm nay, theo tôi thấy đây là duyên phận, cũng là nhân quả!”

“Nếu là mấy chục năm trước, lão già tôi đây có lẽ vẫn có tinh thần nói chuyện với mọi người, nhưng tôi đã già rồi, không còn có tác dụng gì nữa, hôm nay tôi cũng xin mạn phép thoải mái nói với mọi người hai câu vậy!”

Câu đầu tiên của Lư Chính Vũ, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng câu thứ hai lại có chút hài hước, các học sinh trong sân đều bật cười, nhất thời không khí cũng thoải mái hơn nhiều.

ống ta đợi học sinh cười xong thì mới lại mở lời.

“Hôm nay, chúng ta không nói chuyện giáo dục, không nói thành tích, không nói lịch sử, mà chỉ nói chuyện làm người thông minh!”

“Tam Trung là dạy người, nhưng thế nào là “người” chân chính, tôi hy vọng mọi người đều có một tiêu chuẩn của mình!”

“Mọi vật, mọi việc đều có quy tắc và định luật riêng của nó, chúng ta sinh tồn trên thế gian thì mọi thứ tìm được chính là quy tắc của mọi sự vật xung quanh. Một khi chúng ta nắm giữ trong tay, thì dù có ở trong bất kỳ hoàn cảnh nào, trạng thái nào cũng có thể như có gặp nước, thản nhiên đối mặt với mọi thứ!”

“Đây chính là đạo lý sinh tồn, nhưng còn có một điểm, tôi hy vọng mọi người nhớ lấy!”

Ông ta dừng lại một chút rồi tiếp tục nói.

“Sinh tồn, quả thực vô cùng quan trọng, nhưng thế giới này còn có thứ quan trọng hơn cả sinh tồn, đó chính là nguyên tắc làm người!”

“Mỗi một người có nguyên tắc thì mới có thể đứng vững ở thế gian này, không thẹn với trời đất, nếu đánh mất nguyên tắc thì chẳng qua chỉ là một thân xác biết đi, là một con rối bị xã hội thế tục điều khiển mà thôi!”

Lời của ông ta, từng câu nói đều không liên quan đến giáo dục định hướng thi cử hiện nay, nhưng ngay khi vừa dứt lời thì trong lòng các học sinh đều sôi trào cảm xúc, không ít học sinh đều không chủ động đứng dậy, hai tay vỗ tay kịch liệt.

“Hiệu trưởng Lư, nói hay lắm!”

Từng lời nói của Lư Chính Vũ khiến bọn họ cả thấy chí khí dâng trào.

Tiếng vỗ tay rền vang khắp hội trường, Lư Chính Vũ cũng cảm thấy vui mừng đối với những học sinh có tấm lòng chính nghĩa này nhưng ngay lúc này, đột nhiên sắc mặt ông ta u ám, Diệp Thiên ở bên dưới, ánh mắt cũng căng thẳng.

Một giọng nói đột nhiên cất lên, vang vọng khắp hội trường, ngay cả tiếng vỗ tay kịch liệt của học sinh cũng không át được, ai ai trong hội trường cũng nghe thấy rõ rệt.

“Khà khà!”

“Lư Chính Vũ, cái lão già này, đến bây giờ còn nói mấy cái đạo lý đường hoàng chính nghĩa kia sao?”

“Trái lại tôi rất muốn biết, nếu hôm nay, ngay cả sinh tồn mà ông cũng không làm được thì còn nói nguyên tắc của mình kiểu gì đây?”

Vừa dứt lời, toàn bộ hội trường Tam Trung chợt lạnh lẽo.
 
Chương 1660


Chương 1660

Âm thanh này lộ rõ vẻ âm u, các học sinh ở đây nghe thấy đều cảm giác toàn thân không thoải mái, tiếng cười quái dị hệt như có thể xuyên qua màng nhĩ của bọn họ, khiến bọn họ ù tai chóng mặt.

Ban giám hiệu và các giáo viên của Tam Trung thi nhau ngoảnh đầu nhìn ra xung quanh, lại không biết âm thanh này từ nơi nào truyền đến, quả thật vô cùng quái lạ.

Không biết có phải ảo giác hay không, trong khoảnh khắc âm thanh truyền đến, bọn họ cảm thấy nhiệt độ trong hội trường chợt giảm xuống.

“Xảy ra chuyện gì? Là ai đang nói chuyện?”

vẻ mặt Lục Điềm Hi đầy nghi ngờ, tìm kiếm ngọn nguồn âm thanh, mà Lư Chính Vũ ở trên sân khấu lại dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm cửa lớn của hội trường.

“Rầm!”

Khi các học sinh Tam Trung trong hội trường đều không biết là chuyện gì xảy ra, một tiếng nổ vang truyền đến.

Cửa lớn cao gần ba mét của hội trường đổ xuống ầm ầm giống như bị một sức mạnh cực lớn từ bên ngoài đạp bung, hai bóng hình mặc áo choàng đen cũng xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Những thành viên của câu lạc bộ Tán Thủ phụ trách công việc bảo vệ hội trường đồng thời quay đầu, nhìn thấy hai người đàn ông trung niên sắc mặt trắng bệch bước vào bên trong, mặc dù bọn họ cảm thấy hơi sợ hãi, nhưng vì trách nhiệm công việc, bọn họ vẫn chủ động tiến lên, giơ tay ngăn cản hai người đó.

“Khoan đã!”

Khoảnh khắc Lư Chính Vũ nhìn thấy hai người này, đồng tử đột nhiên co rụt lại, đang định ngăn cản những thành viên của câu lạc bộ Tán Thủ tiến lên, nhưng đã chậm một bước.

Những thành viên này tiến lên, khi cách hai người đàn ông trung niên áo đen ba mét, lại giống như bị trúng tà, bất chợt dừng bước rồi, sau đó ngã xuống mặt đất, trên mặt lan tràn hơi thở chết chóc.

Nhìn thấy cảnh này, những học sinh ngồi bên cạnh lối vào đều hoảng hốt, rối rít lùi sang hai bên.

Bọn họ không biết hai người đàn ông trung niên áo đen này là ai, nhưng rõ ràng là không có ý tốt gì, nhất là khuôn mặt hệt như cương thi của họ, lại càng khiến người ta cảm thấy kỳ lạ và sợ hãi, một số bạn nữ nhát gan đã sợ hãi hét ra tiếng chói tai.

Hai mắt Diệp Thiên hơi nheo lại, trong mắt đã lóe lên ánh sáng nguy hiểm, mà hai người đàn ông trung niên này cất bước trên lối đi nhỏ, trong mắt chỉ có Lư Chính Vũ trên sân khấu, những người còn lại, bọn họ chưa từng để vào trong mắt.

“Lão già họ Lư kia, chúng ta lại gặp mặt rồi, bất ngờ không? Vui mừng không? Ngạc nhiên không?”

Một người áo đen trong đó nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, mỗi khi ông ta nói một lời, trong miệng lại phun ra những sợi khí đen, hệt như rắn độc lè lưỡi.

Lư Chính Vũ nhìn hai người dần dần đến gần, ánh mắt trầm xuống, mang theo mấy phần nghiêm trọng và hoảng sợ.

“Quỷ Vương Tương Tây, hóa ra là các người!”

Ồng ta nhìn mấy học sinh Tam Trung ngã xuống mặt đất không đứng dậy nổi, khẽ lắc đầu.

“Lẽ ra tôi phải nghĩ đến từ sớm, lúc trước Long Hoàng truy giết các người không thành, cuối cùng cũng có một ngày các ông sẽ xuất hiện lại trên thế giới này!”

Hai người áo đen đột nhiên xuất hiện chính là Quỷ Vương Phệ Nhật và Quỷ Vương Đoạt Phách.

“Lão già kia, cho dù ông nghĩ đến thì sao chứ?”
 
Chương 1661


Chương 1661

Quỷ Vương Phệ Nhật cười giễu nói: “Nhà họ Lư các ông trấn giữ Lư Thành, đời đời kiếp kiếp bảo vệ khách sạn Hạo Nguyên, đây chính là gốc rễ của nhà họ Lư các ông, chỉ cần hai sư huynh đệ chúng tôi muốn báo thù, lúc nào cũng có thế tìm đến!”

Quỷ Vương Đoạt Phách nâng tay trái lên, năm ngón tay gầy đét thò ra, giọng nói bén nhọn.

“Lư Chính Vũ, chúng tôi vốn muốn đến khách sạn Hạo Nguyên tìm ông, sau đó tiêu diệt toàn bộ nhà họ Lư các ông, nhưng nửa đường nghe được hôm nay ông đến trường học này, vì vậy chúng tôi chuyển hướng đến tìm ông trước!”

“Năm đó, nhờ ơn đám người ông và Long Hoàng ban tặng, hai sư huynh đệ chúng tôi đã hơn trăm năm không nhìn thấy ánh sáng mặt trời, chưa từng bước ra khỏi mặt đất một bước, bây giờ cũng đã đến lúc ông trả nợ rồi!”

“Đầu tiên chúng tôi sẽ phế bỏ tu vi của ông, sau đó đưa ông đến nhà họ Lư, giết chết từng đứa con cháu của ông ở ngay trước mặt ông, để ông nếm thử mùi vị cả gia tộc bị tiêu diệt là như thế nào!”

Khóe miệng hai người mỉm cười, lộ ra tàn khốc khiến người ta sợ hãi.

“ông nói cái gì?”

Lư Chính Vũ siết chặt nắm đấm, trong đôi mắt phun trào lửa giận.

Trong hội trường, phần đông các học sinh đều căng thẳng nhìn chằm chằm hai người, mặc dù bọn họ không biết thân phận của Quỷ Vương Phệ Nhật và Quỷ Vương Đoạt Phách, nhưng lại đều nghe thấy rõ ràng, hai người này có thù sâu hận lớn với Lư Chính Vũ.

Nhưng bọn họ không hiểu, rốt cuộc hai người này can đảm đến mức nào mà lại dám tìm Lư Chính Vũ để gây phiền phức ngay ngày kỷ niệm thành lập trường Tam Trung – nơi đang tụ tập đông đảo mọi người này, hơn nữa còn tuyên bố muốn giết sạch con cháu các đời của Lư Chính Vũ, chẳng lẽ hai người này chính là kẻ gian ác ngông cuồng coi thường pháp luật?

Hiệu trưởng và mấy chủ nhiệm của Tam Trung đều sửng sốt hồi lâu, lúc này mới đứng dậy.

Hiệu trưởng Tam Trung đẩy đẩy gọng kính, trong mắt lóe ra ánh sáng nghiêm nghị.

“Hai vị, tôi không biết các ông và hiệu trưởng Lư có mâu thuẫn gì, nhưng hôm nay là lễ kỷ niệm trăm năm ngày thành lập trường Tam Trung, hi vọng các ông có chuyện gì thì lát nữa ra bên ngoài trường giải quyết!”

“Mặt khác cũng phải nhắc nhở hai vị, bây giờ là xã hội pháp trị, làm chuyện gì cũng phải chịu trách nhiệm của pháp luật, các ông muốn giết người, đó là trái với pháp luật, sẽ bị trừng trị nghiêm khắc!”

Mặc dù ông ta không thể nhìn thấu khí thế tên người Quỷ Vương Phệ Nhật và Quỷ Vương Đoạt Phách, nhưng ông ta là hiệu trưởng Tam Trung, những lúc thế này đương nhiên phải đứng ra chủ trì toàn cuộc.

“Pháp luật?”

Quỷ Vương Phệ Nhật và Quỷ Vương Đoạt Phách nghe vậy thì bỗng nhiên bật cười thành tiếng.

“Nhóc con non tóc, tôi xem thì ông là hiệu trưởng trường học này nhỉ? Nhắc đến pháp luật với tôi, chờ thêm trăm tám mươi năm nữa đi!”

“Năm đó luật pháp Đại Thanh nghiêm khắc nhường nào, hai sư huynh đệ chúng tôi cũng chưa từng để vào mắt, ngay cả hoàng tộc Đại Thanh cũng không dám khiêu chiến với chúng tôi, đừng nói gì đến pháp luật bây giờ?”

Quỷ Vương Phệ Nhật nở nụ cười lạnh lùng, bỗng nhiên xua xua tay.

Một luồng khói đen từ lòng bàn tay ông ta đánh ra, giống như con rắn dài đang trườn về phía hiệu trưởng.

“Dừng tay!”
 
Chương 1662


Chương 1662

Lư Chính Vũ trên sân khấu quát lớn một tiếng, cơ thế chợt lóe lên, mọi người chỉ thấy, trong nháy mắt Lư Chính Vũ vốn cách hiệu trưởng mười mét đã xuất hiện ngay trước mặt hiệu trưởng, tung ra một chưởng.

Luồng khói đen kia tiếp xúc với bàn tay Lư Chính Vũ, bị bắn ngược ra ngoài, đập vào dàn âm thanh bên cạnh sân khấu.

Vô số các học sinh đưa mắt nhìn theo, lập tức sợ xanh mặt, hoảng hốt lại càng tăng cao.

Dàn âm thanh có vỏ bằng nhựa plastic cứng cáp, bên trong chứa kim loại, nhưng trong khoảnh khắc tiếp xúc với khói đen lại lập tức phát ra tiếng ‘lốp bốp’ giòn giã, sau đó bắt đầu tan chảy với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, cuối cùng ngay cả kim loại bên trong cũng bị ăn mòn, hóa thành một vũng nước đặc màu xanh biếc tanh hôi.

Bản thân hiệu trưởng đương nhiệm cũng bị dọa cho tái mặt, suýt nữa ngã ngồi ngay tại chỗ, nếu như không phải Lư Chính Vũ ra tay ngăn cản khói đen giúp ông ta, để bị khói đen này quấn lên trên người, vậy chẳng phải kết cục của ông ta sẽ còn thê thảm hơn dàn âm thanh kia sao?

“A!

Trong lúc nhất thời, các học sinh nữ thét lên chói tai, các học sinh nam cũng khiếp sợ hét lớn, hầu như trên mặt mỗi người ớ đây đều là hoảng sợ, co người về phía sau.

Giờ phút này rốt cuộc bọn họ đã hiểu rõ rồi, hai người áo đen đột nhiên xuất hiện ở đây không chỉ là đến tìm Lư Chính Vũ trả thù, mà còn là đại ma đầu giết người không chớp mắt, coi thường pháp luật, nắm trong tay sức mạnh không tầm thường!

Chòm râu bạc trắng của Lư Chính Vũ tung bay, ánh mắt nặng nề đến cực điếm.

“Quỷ Vương Tương Tây, rốt cuộc các ông muốn thế nào?”

“Muốn báo thù, vậy nhằm vào tôi là được rồi, ân oán giữa tôi và các ông không liên quan đến bất kỳ người nào, lại càng không chút quan hệ với những học sinh đang độ tuổi thanh xuân ở đây, tại sao phải ra tay với bọn họ?”

Hai vị Tương Tây Quỷ Vương đã từng tung hoành ngang dọc không hề bị lay động, chỉ nhếch miệng cười một tiếng.

“Lão già kia, điều chúng tôi muốn chính là hủy diệt tất cả những gì liên quan đến ông!”

“Muốn trách, cũng chỉ có thể trách vì sao ông lại đến trường học này!”

“Hôm nay không một ai có mặt ở đây có thể rời đi, kể cả ông!”

Vừa dứt lời, hai người bọn họ trao đổi ánh mắt, ngay sau đó vô số khí đen từ trong áo choàng đen của bọn họ tuôn ra ngoài, giống như mang theo sự sống, chúng nó tự động lan tràn bao kín toàn bộ cửa sổ xung quanh hội trường.

Chỉ trong chớp mắt, hội trường rộng rãi của Tam Trung đã biến thành một vùng đất chết chóc bị người ta vây kín!

“Soạt!”

Khí đen như sương mù dày đặc tạo thành từng đám mây đen, che kín cửa sổ xung quanh hội trường. Có vài học sinh Tam Trung thấy tình hình không ổn muốn chạy ra từ cửa lớn thì lập tức sợ đến mức ngã xuống đất, không dám tiếp xúc với mây đen bao trùm cửa lớn kia.

Vừa này kết cục và âm thanh khi tiếp xúc với mây đen thế nào, bọn họ đều tận mắt nhìn thấy, ai cũng không dám tiếp xúc với đám mây đen này.

“A!

Cô nhóc Lục Điềm Hi phút chốc đã phản ứng lại.
 
Chương 1663


Chương 1663

Cô ấy căng thẳng nắm chặt cánh tay Diệp Thiên, gương mặt lo lẳng trắng nhợt.

“Đàn anh Diệp Thiên, hai người này thật đáng sợ, bọn họ muốn nhốt chúng ta ở đây sao?”

Cô ấy hạ thấp giọng nói, bên trong có chút run rẩy.

Diệp Thiên không trả lời, ánh mắt chợt loé lên tựa như đang suy nghĩ gì đó.

“Nhà họ Lư? Khách sạn Hạo Nguyên à?”

Đầu óc cậu quay cuồng: “Xem ra, hiệu trưởng Lư Chính Vũ này hẳn là lão tổ của khách sạn Hạo Nguyên kia rồi!”

Cũng chỉ có nhân vật tạo dấu mốc thời đại mới như vậy mới có thể sánh với mấy người như Long Hoàng, đứng trong hàng ngũ vương cấp trăm năm trước.

Hai Quỷ vương này phong toả hội trường, Diệp Thiên không hề động đậy gì, cậu âm thầm quan sát từng hành động của hai Quỷ vương, tránh để bọn họ làm những học sinh khác bị thương. Đồng thời cậu cũng rất muốn nhìn xem, lão tổ nhà họ Lư năm đó đã đi theo Long Hoàng tung hoành khắp tứ phương Hoa Hạ rốt cuộc có thực lực thế nào.

Nhìn thấy Diệp Thiên không trả lời gì, cứ bất động nhìn bên kia, Lục Điềm Hi nghĩ rằng cậu đã bị hai quái nhân áo đen đột nhiên đến đây doạ sợ, thoáng chốc cũng không biết làm sao.

Bên cạnh mấy người Diệp Thiên, Vương Viện Viện và Đỗ Giai Giai cũng ôm lấy nhau tụ lại một chỗ, cho dù bọn họ ở trường ngang ngạnh ra sao thì bây giờ phải đối mặt với nhân vật kinh khủng mà bọn họ không thế hiểu nổi thì ai lại không sợ?

“Lư Chính Vũ, chúng tôi cũng không nhất thiết phải giết sạch bọn họ, chỉ cần ông có thể đánh thắng chúng tôi, bọn này sẽ giống như năm đó, ngoảnh đầu rời đi!”

“Đáng tiếc, năm đó bốn vương cấp các ông liên thủ mới có thể làm sư huynh đệ chúng tôi bị thương, bây giờ chỉ dựa vào một mình ông chắc chắn không có cơ hội đó!”

Quỷ Vương Đoạt Phách vẻ mặt cười hung tợn, như đang nắm giữ mọi thứ, khắp ngóc ngách hội trường đều vang dội tiếng cười suồng sã của ông ta.

Tất cả học sinh và giáo viên đều thấy lòng mình lạnh lẽo, thoáng chốc bọn họ cảm thấy như quay về thời đại võ hiệp, nếu không xã hội điện đại sao lại có tên điên coi thường sinh mạng như vậy, lạ có cả khí đen trong lòng bàn tay chứ?

Âu Hạo Thần cách hai Quỷ vương rất gần, năm đó bọn họ ở câu lạc bộ Tán Thủ đã thua câu lạc bộ karate của Nhất Trung – Thường Môn, sau đó tận mắt nhìn thấy Diệp Thiên dùng một chiêu đã giải quyết được đội trưởng đội đối phương, khiến bọn vô cùng kích động và kinh ngạc.

Từ đó về sau, khi bọn họ luyện võ, ai cũng hy vọng có ngày có thể rửa nhục xưa, cũng trong hơn một năm này, bọn họ đã trở nên mạnh mẽ hơn không ít, trong ngày đầu tiên tốt nghiệp cấp ba,

Âu Hạo Thần còn đích thân đến Nhất Trung Thường Môn tìm đội trưởng đội Karate Lục Phong đọ sức một phen, giành được chiến thắng áp đảo.

Nhưng cậu ta bây giờ lại không dám làm bừa, đối mặt với hai người áo đen kỳ dị này, căn bản cậu ta không chắc chắn có thể khống chế.

Lư Chính Vũ khoanh tay đứng đó, hai mắt chăm chăm nhìn vào hai Quỷ vương, sau đó ông ta khẽ quát thành tiếng.

“Toàn bộ học sinh, giáo viên nghe theo lời tôi, toàn bộ đứng yên tại chỗ, không được tiếp xúc với mây đen kia!”

“Mọi người đừng hoảng sợ, tôi cam đoan sẽ để mọi người bình an vô sự rời khỏi đây!”

Ông ta nói xong, hai tay nâng lên, kéo tay áo đến khuỷu tay, hai mắt sáng bừng.
 
Chương 1664


Chương 1664

“Quỷ Vương Tương Tây, lão già đây đã trăm năm chưa ra tay với ai, hôm nay nếu các ông mong muốn thì tôi sẽ phụng bồi đến cùng!”

Vừa dứt lời, ông ta vung một tay lên, trần nhà hội trường gần cả nghìn mét vuông được nâng lên trên không. Như có sức mạnh thần bí nào đó ở bên dưới chống đỡ, nó hoàn toàn tách khỏi vách tường, ánh mặt trời chiếu vào bên trong.

“Chuyện này…”

Vô số ánh nhìn đều nhìn chằm chằm trên đỉnh đầu trống không, vẻ mặt thay đổi.

Những học sinh này nào từng chứng kiến cảnh tượng như vậy chứ? Cho dù từng nhìn thấy thì cũng là trong phim, nhưng trong đời thực thì làm gì có nhân vật nào một tay chống trời, nâng trần nhà chứ?

Nhưng bây giờ, mọi chuyện lại diễn ra trước mắt họ, hơn nữa người ra tay còn là hiệu trưởng truyền kỳ trong lịch sử Tam Trung bọn họ – Lư Chính Vũ!

“Hôm nay, chúng ta đấu một trận trên bầu trời Tam Trung!”

Lư Chính Vũ đập vỡ trần nhà, quần áo trên người không gió vẫn lay động, mang theo hào quang đột nhiên phóng thẳng lên trời, gió xoáy cuồn cuộn trong hội trường.

“Được lắm, lẫo già, rất thẳng thắn!”

Hai Quỷ vương cùng lúc gật đầu, sát ý bừng bừng trong mắt, bọn họ không hề quan tâm những học sinh hay giáo viên đang ngơ ngác bên dưới, cũng đạp chân trên không, phóng thẳng lên trời.

Ba bóng người thoáng chốc đã đến bầu trời cao trăm mét, những học sinh trong hội trường ai ai cũng nhìn trời, ngây ngốc nhìn theo.

“Đây là chuyện gì vậy?”

Âu Hạo Thần và những học sinh tinh anh trước giờ đều tin tưởng khoa học, tôn thờ vật lý, lực học mà giờ ai cũng màng vẻ mặt sợ hãi, khó tin, những giáo viên đã dạy học hơn mười năm thậm chí mấy chục năm cũng nuốt nước miếng, cảm giác không tin nổi.

“Chẳng lẽ chúng ta đang mơ sao?”

Đỗ Giai Giai và Vương Viện Viện theo bản năng lui ra sau lưng Âu Hạo Thần, chỉ có như vậy mới có thể khiến bọn họ cảm thấy an toàn đôi chút.

Mà Âu Hạo Thần tuy cả người bất động, nhưng trong lòng lại sôi sục.

Khi nhìn thấy Lư Chính Vũ và Quỷ Vương Tương Tây phóng thẳng lên trời, những gì cậu ta suy nghĩ không giống với người khác, những người khác là kinh ngạc, là sợ hãi, là khó tin, còn cậu ta lại phấn khích đến cả người run rẩy.

Đây, chẳng phải là sức lực mà cậu ta luôn thiết tha mong ước được sở hữu sao?

Từ nhỏ cậu ta đã sùng bái võ hiệp, say đắm võ hiệp, nhưng bây giờ sức lực còn mạnh hơn cả trong tiểu thuyết võ hiệp lại xuất hiện trước mặt cậu ta, cậu ta cảm thấy một cánh cửa mới đang mở ra cho cậu ta.

Cậu ta quay đầu nhìn sang phía Diệp Thiên, phát hiện Diệp Thiên cũng đang ngẩng đầu nhìn trời tựa như bất lực đối với mọi chuyện, cậu ta lại càng mừng rỡ trong lòng.

“Diệp Thiên, cậu là cậu Diệp thì sao? Cậu là chủ tịch tập đoàn Diệp Lăng Thiên thì sao? Trên đời này, chung quy vẫn có có thứ khiến cậu bó tay chịu trói thôi!”

“Chỉ cần tôi cũng được như vậy thì tôi cũng có thể đạp cậu dưới chân như thế!”

Tuy Lục Điềm Hi hoảng sợ đủ kiểu nhưng cũng tò mò trừng mắt há miệng nhìn mọi thứ xảy ra trên trời, không hề chú ý đến ba người Diệp Thiên, Tiếu Văn Nguyệt, Lí Tinh Tinh bên cạnh cô ấy cũng có vẻ mặt bình tĩnh, không hề thay đổi.

Trên bầu trời, một tiếng động lớn vang lên, mọi người đều định thần lại, chỉ thấy một chưởng tay màu đen khổng lồ ngưng tụ trên bầu trời, to khoảng chừng hai mươi trượng.
 
Chương 1665


Chương 1665

Mà khi chưởng hình bàn tay màu đen ngưng tụ, một luồng kim mang mờ ảo cũng bắn ra từ trong đám mây, tạo thành một bức tường chắn ánh vàng, hoàn toàn ngăn chặn chưởng màu đen kia.

Hai luồng sức mạnh hoàn toàn khác nhau đối chọi trên bầu trời, sóng dao động tràn xuống hoá thành làn gió mạnh, làm lay động tóc tai góc áo mọi người, cho dù đứng ngoài cả trăm mét, bọn họ cũng có thể cảm nhận được áp lực to lớn có thế đánh bay được người bất cứ lúc nào.

Trận chiến trên không vẫn tiếp tục, mỗi một lần tấn công đều như đánh vào trong tim mọi người, tim mọi người cũng đập mạnh theo.

Mới đầu, ánh sáng vàng và chưởng màu đen đều ngang tài ngang sức, nhưng đến lúc sau, giữa hai bên đã bắt đầu tan vào nhau, không lâu sau, ánh sáng vàng lại bị chưởng tay màu đen gặm nhấm với tốc độ mắt thường thấy rõ, bị ép lùi về sau.

Tất cả học sinh giáo viên đều bïết, ánh vàng đại diện cho Lư Chính Vũ, như vậy có nghĩa là Lư Chính Vũ bị đẩy vào thế yếu.

Lục Điểm Hi nhìn ánh vàng càng lúc càng mờ, lại nhìn cửa sổ xung quanh bị khí đen che kín, trong lòng lại sợ hãi.

Cô ấy nhìn Diệp Thiên này giờ vẫn bất động, bất giác lại nhìn sang Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh.

“Đàn chị Tiếu, đàn chị Lí, chúng ta sẽ gặp bất trắc sao?”

Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh mang vẻ mặt bình thản nhìn đàn em lo lắng như vộy, hai người đều nhìn nhau cười, khẽ vỗ vai cô ấy.

“Đừng lo lắng, còn có đàn anh Diệp Thiên của em mà!”

“A?

Lục Điềm Hi nghe vậy lập tức ngơ ngác.

“Là… Là sao?”

Hai người kỳ lạ này phong toả khắp bốn hướng, mọi người đều trong trạng thái lo lắng ở đây, nhưng Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh lại có vẻ mặt bình tĩnh, giống như không hề lo lắng, cô ấy căn bản thấy rất kỳ lạ.

Bây giờ nghe thấy hai người nói, đừng lo lắng, còn có Diệp Thiên thì cô ấy lại càng mù mờ.

Chẳng lẽ nói là Diệp Thiên có thế bảo vệ bọn họ, cam đoan bọn họ bình an vô sự?

Cô ấy nhớ đến Đỗ Giai Giai vừa nẩy có nhắc chuyện Diệp Thiên đã từng một mình đánh bại đội trưởng Nhất Trung -Thành Môn, cô ấy biết trình độ Diệp Thiên rất cao, nhưng có mạnh cỡ nữa cũng chỉ là người bình thường. Dù là Lư Chính Vũ hay là hai người kỳ quái áo đen kia, toàn bộ đều là cao thủ đứng trên không, giơ tay nhấc chân đều có thể vỡ núi nứt đất, hoàn toàn vượt ngoài giới hạn loài người, dưới tình huống này dù có mười Diệp Thiên thì sao có thể bảo vệ được bọn họ?

Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh không trả lời câu hỏi của Lục Điềm Hi, chỉ nở nụ cười bí ẩn.

Tuy bọn họ không biết hai người kỳ lạ áo đen kia rốt cuộc ở mức độ nào, nhưng trong từ điển của bọn họ trước giờ chưa từng nghĩ Diệp Thiên sẽ thua bất kỳ ai.

Nhất là không lâu trước đó bọn họ nhìn thấy video Diệp Thiên một kiếm chém rớt máy bay trên mạng, vô cùng kinh sợ, đã xem Diệp Thiên là vô địch.

Ngay cả máy bay chiến đấu siêu thanh cũng có thể đánh rớt, ngay cả vũ khí quân sự hiện đại hoá cũng có thế đánh vỡ, thì còn có gì ngăn cản được Diệp Thiên?

Tiếu Văn Nguyệt nhìn Diệp Thiên bất động, đột nhiên tò mò nói.

“A Thiên, hiệu trưởng Lư có thể thẳng hai người họ không?”

Nghe thấy câu hỏi của Tiếu Văn Nguyệt, lúc này Diệp Thiên mới cúi đầu nhìn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom