Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1686


Chương 1686

“Quả thực có vài cách sử dụng lĩnh vực nhưng cậu muốn nương vào đó để đánh bại bọn tôi thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”

“Chỉ với một lĩnh vực mới thi triển lần đầu lại muốn giết hai anh em chúng ta, đúng là trò trẻ con!”

Ánh mắt của Quỷ Vương Đoạt Phách âm u, nhấc bàn tay lên, một luồng khí xoáy màu đen xuất hiện.

“Một trăm linh ba năm qua, chúng ta ấn cư dưới lòng đất, chưa từng thấy ánh mặt trời chính là để một lòng dốc sức để tu luyện thành tuyệt thế ma công của sư tôn để rửa nhục, báo thù cho bản thân”.

“Hai người bọn tôi vốn định dùng tuyệt chiêu này để đối phó với Long Định Thiên, không ngờ rằng hôm nay lại dùng nó để đấu với cậu!”

Quỷ Vương Phệ Nhật tiến lên trước, đưa tay phải ra, trong lòng bàn tay xuất hiện luồng khí xoáy màu trắng, đối xứng với luồng khí xoáy màu đen trong lòng bàn tay của Quỷ Vương Đoạt Phách.

“Thái Cực Âm Dương, Hắc Bạch Liên Sinh!”

Hai người bọn họ như đang niệm khẩu quyết gì đó, luồng khí xoáy trong tay bọn họ ngày một lớn lên, cộng thêm chân nguyên của bọn họ. Hai luồng chân nguyên bán nguyệt hội tụ lại một chỗ.

Hai màu trắng đen hợp thành thái cực đồ, cuộn xoáy trong không trung.

Khi xưa, Diệp Thiên từng có dịp đấu với Trương Chí Lăng – chưởng môn phái Võ Đang ớ thủ đô, ông ta cũng từng dùng chiêu chân khí siêu phàm để ngưng tụ thành Thái Cực Đồ trắng đen, rất giống với tình cảnh trước mắt, nhưng Thái Cực Đồ trắng đen của hai người hợp thành chắc ông ta có uy lực lớn hơn hẳn.

Trương Chí Lăng xuất thân từ Võ Đang, công pháp vô cùng thuần khiết, chính khí ngập tràn, có chút hơi hướng cổ xưa, Thái Cực Đồ được ngưng tụ tràn đầu sự uy nghiêm và chính khí.

Còn hắc bạch thái cực đồ do Quỷ Vương Tương Tây ngưng tụ thành lại ngập tràn tà khí, dường như có thể dẫn dụ đám tu la, ma quỷ vậy.

Thái Cực Âm Dương, tôn lên chính nghĩa, thêm nửa tà ma, một chính một tà, hai thế lực không thế dung hợp.

So với Trương Chí Lăng, không rõ tu vi của Quỷ Vương Tương Tây cao hơn bao nhiêu lần, bọn họ liên kết lại hợp thành Thái Cực Đồ trắng đen, uy lực của nó lại càng tăng lên gấp bội.

Khoảnh khắc Thái Cực Đồ hợp thành, bên trong lĩnh vực lửa mà Diệp Thiên tạo thành lại thêm một nguồn lực mới. Dường như cảm giác được một loại sức mạnh dị thường ở bên trong, bức tường lửa ở bốn xung quanh bắt đầu cháy dữ dội hơn, bốc cháy bừng bừng.

“Hai tầng lĩnh vực?”

Trong mắt Lư Chính Vũ, ông ta nhìn thấy dưới chân của Quỷ Vương Tương Tây đột nhiên có thêm hình cửu cung*, mỗi một cung đại diện cho một loại sức mạnh hoàn toàn khác nhau, chín cung hợp một, tạo thành hai lĩnh vực, một trên một dưới”.

*cửu Cung Đồ là một ô hình vuông được chia làm 9 ô nhỏ.

Bên trắng bên đen nhưng lại liên kết với nhau, dung hoà với nhau, hai lĩnh vực cũng trong tôi có cậu, trong cậu có tôi, hỗ trợ lẫn nhau. Lần đầu tiên ông ta được chứng kiến cảnh tượng này.

“Thật không ngờ, hai lão già này tu luyện hơn trăm năm thực đã tu thành rồi!”

Vương cấp chín nhân chín cũng chỉ có thế ngưng tụ được một lĩnh vực thuộc về bản thân mà thôi, những vương cấp thiên bẩm dựa vào sức mạnh lĩnh vực và sức khống chế mạnh mẽ của bản thân mà thi triển hai lĩnh vực, thậm chí ba lĩnh vực. Có điều, dù là thiên tài vương cấp lợi hại đến mức nào cũng không thể mở được nhiều lĩnh vực cùng một lúc.

 
 
Chương 1687


Chương 1687

Nhưng ngoài những điều trên, còn có một lĩnh vực đặc biệt khác, đó chính là hai tầng lĩnh vực.

Hai tầng lĩnh vực chì có những người hiếu được tuyệt kỹ tổng hợp mới có thể cùng nhau thi triển, yêu cầu hai người phải tâm linh tương thông, tu vi liên kết, hơn nữa phải hiểu rất rõ về nhau, có thể nói điều kiện vô cùng nghiêm khắc.

Nhưng một khí hai tầng lĩnh vực ngưng tụ thành công, uy lực chắc ông ta bỏ xa đơn lĩnh vực, tương đương với sức tàn phá gấp đôi.

Trước giờ, Lư Chính Vũ chỉ nghe nói đến hai tầng lĩnh vực, chưa từng gặp, nhưng hôm nay, Quỷ Vương Tương Tây khiến ông ta mở rộng tầm mắt rồi.

Sắc mặt Lư Chính Vũ tối sầm lại, trong lòng bắt đầu lo cho Diệp Thiên.

Mặc dù Viêm Giới của Diệp Thiên rất mạnh, có thể bao phủ một khoảng đất trời nhưng cũng chỉ là đơn lĩnh vực mà thôi, đối với hai tầng lĩnh vực, chắc người chịu thiệt là ông ta.

Đặc biệt, bên thi triển hai tầng lĩnh vực là Quỷ Vương Tương Tây. Một trăm năm trước, bọn họ đã tung hoành khắp Hoa Hạ, không có đối thủ, một trăm năm sau, hai người bắt tay nhau ra trận, sức mạnh khó mà tưởng tượng.

“Diệp Đế vương, cẩn thận! hiện giờ bọn họ đang dốc toàn lực rồi!”

Ông ta nói với Diệp Thiên, giọng nói vô cùng đề phòng.

Diệp Thiên ngoái đầu lại, nhếch miệng cười, không phải đế trả lời mà như coi thường.

Diệp Thiên ngoái đầu lại, nhếch miệng cười, không phải để trả lời mà như coi thường.

Thấy vậy, Lư Chính Vũ càng lo lắng hơn. Ông ta lo rằng Diệp Thiên lần đầu tạo ra lĩnh vực nên khinh địch.

Ông ta đã âm thầm khởi động chân nguyên, chỉ cần tình hình xấu đi, Lư Chính Vũ sẽ ra tay chi viện.

Quỷ Vương Tương Tây bước trên Thái Cực Đồ, phân ra trắng và đen, phải và trái, đồng tử của hai người bọn họ cũng xuất hiện màu sắc trắng đen tương ứng, vô cùng quỷ dị.

“Đây là lĩnh vực của anh em bọn ta, trong lĩnh vực này, mọi thứ đều là hư vô, vạn vật sẽ bị huỷ diệt!”

“Bọn ta dùng chính lĩnh vực này để phá Viêm Giới của cậu!”

Quỷ Vương Đoạt Phách vừa dứt lời, hai tay tung lên, tạo thành một ấn Hoa Sen, luồng khí ô lĩnh vực màu đen dưới chân ông ta cuồn cuộn, quẩn quanh hai lòng bàn tay, dần dần tụ thành hai bàn tay đen khổng lồ không có năm ngón.

Đồng thời, Quỷ Vương Phệ Nhật cũng kết mười ngón tay vào nhau, sức mạnh ở lĩnh vực trắng không ngừng cuộn trào, tạo thành hình dạng mười ngón tay.

Sau đó, lòng bàn tay màu đen và mười ngón tay trắng hợp lại với nhau trong không trung, tạo thành hai bàn tay màu đen lẫn trắng, áp chế luồng khí đang lưu thông xung quanh về dạng chân không, ẩn giấu hơi sức mạnh luân hồi, xẹt ngang bầu trời.

“Ấn Huỷ Diệt Luân Hồi!”

Hai người đồng thanh hét lớn, hai tay mở ra, đôi bàn tay trắng đen kia như đôi tay ma đầu tự xa xưa, đồng thời đẩy bức tường lửa xung quanh khiến bức tường lồi ra hình bàn tay lớn.

Tuyệt thế ma kỹ của tổ sư phái Hắc Vu sáng tạo từ năm trăm năm về trước, giờ đã được tái hiện.

“Ấn Huỷ Diệt Luân Hồi!”

Đôi bàn tay trắng đen lấp đầy không gian của Viêm Giới, đâu đâu cũng thấy luồng khí tức.

Các giáo viên và học sinh đứng xem ở trong hội trường đều ngấn người. Bọn họ không biết chuyện gì đang xảy ra ở trong Viêm Giới kia, mọi người chỉ nhìn thấy bức tường lửa bỗng lồi ra đôi bàn tay cực lớn, cảm giác như có thể bung ra bất kỳ lúc nào.
 
Chương 1688


Chương 1688

Bên trong Viêm Giới, đôi bàn tay trắng đen chắp lại với nhau, Lư Chính Vũ đứng sau Diệp Thiên mà toát hết mồ hôi hột, sắc mặt căng thẳng vô cùng, ông ta cảm thấy một sự nguy hiểm vô cùng đang tiếp cận mình.

“Đây chính là tuyệt học tiên nhân “Ấn Huỷ Diệt Luân Hồi” trong truyền thuyết do tôn giả Ma Vương sáng tạo ra từ 500 năm trước sao?”

Là một vương cấp trong trăm năm nay, trong lòng cậu vẫn rất kính trọng tôn giả Hắc Ma – là cao thủ vượt xa vương cấp, năm trăm năm trước người này đã từng đấu võ với tổ sư phái Võ Đang là Trương Tam Phong, một nhân vật nổi tiếng.

Ấn huỷ diệt luân hồi mà ông ta tạo ra từng đại sát tứ phương, tiếng dữ vang xa, người học võ ở Hoa Hạ hễ nhắc tới đều biến sắc. Trong thời kỳ đó, chẳng được mấy kẻ mạnh có thể sánh vai cùng.

Quỷ Vương Tương Tây là người thừa kế của ông ta, mặc dù không rõ tu vi của bọn họ yếu hơn tôn giả Hắc Ma bao nhiêu nhưng uy lực của Ấn Huỷ Diệt

Luân Hồi là không thể nghi ngờ.

Cho dù thi triển bởi tu vi của vương cấp thì sức phá hoại này cũng đủ đế so với ba vị vương cấp trăm năm liên kết lại, một sức mạnh huỷ diệt đất trời.

“Diệp Lăng Thiên định làm như nào?”

Lư Chính Vũ nhìn chăm chăm bóng lưng của Diệp Thiên, nhận ra cậu ta vẫn chưa có động tĩnh gì, ông ta không khỏi thầm ngờ vực.

Đối diện với sức tấn công mạnh như vậy, Diệp Thiên vẫn hết sức bình tĩnh, nếu không phải trong lòng cậu ta đã có toan tính thì là bó tay chịu chết.

“Hừ!

Ngay lúc ông ta đang nghi ngờ, Diệp Thiên đột nhiên nhếch mép cười.

“Đây là lĩnh vực của hai người sao?”

Bàn tay khổng lồ vẫn tiến về phía trước, nhưng Diệp Thiên lại tỏ ra thờ ơ, dường như đang tự nói với mình: “ừm?”

Quỷ Vương Tương Tây đưa mắt nhìn qua, cảm thấy kỳ lạ vô cùng, trong lúc này, sao Diệp Thiên còn có thể thoải mái cười cho được.

Một giây sau, nét mặt của hai người bọn họ đông cứng lại.

Bàn tay thon dài, trắng trẻo của Diệp Thiên giơ lên, năm ngón tay mở ra, khi đôi bàn tay trắng đen khổng lồ kia sắp ập tới, cậu ấn mạnh vào chính giữa lòng bàn tay đó.

Cậu không hề khởi động chân nguyên của mình, cũng không dùng tới

nội lực, chỉ tuỳ tiện đưa bàn tay ra. Khoảnh khắc cậu tiếp xúc với bàn tay khổng lồ ấy, nó bỗng dừng lại trong không trung, không tiến thêm bước nào.

“Gì vậy?”

Hai vị Quỷ vương một lần nữa kinh ngạc hét lên, nhất là Quỷ Vương Phệ Nhật. Vừa rồi tuyệt kỹ Đại Thiên Ma La Chưởng của ông ta bị Diệp Thiên dễ dàng chống đỡ, bây giờ cảnh tượng tương tự lại xuất hiện.

Diệp Thiên không tốn chút lực đã có thể hoá giải ấn huỷ diệt luân hồi?

Cho dù tổ sư phái Võ Đang là Trương Tam Phong đối đầu với tôn giả Hắc Ma vào năm trăm năm trước cũng không dám chắc có thể một tay hoá giải tuyệt kỹ này. Hiện giờ, tuy hai người bọn họ chỉ ở mức tu vi vương cấp, nhưng

Diệp Thiên cũng chỉ ở vương cấp, thậm chí còn chưa tới vương cấp, sao có thể chống lại được chứ?
 
Chương 1689


Chương 1689

Vậy nhưng, dù bọn họ có không muốn tin đến đâu, sự thật vẫn bày ra ở đó, Diệp Thiên một tay phong toả ấn huỷ diệt luân hồi.

Diệp Thiên một tay đón lấy Ấn Huỷ Diệt Luân Hồi, mặc kệ ba người đang há miệng kinh ngạc, cậu chỉ lắc nhẹ đầu.

“Tôi cho hai người cơ hội, tiếc là hai người khiến tôi quá thất vọng rồi!”

Vừa dứt lời, Diệp Thiên siết tay lại.

Một âm thanh cực lớn vang lên, lan khắp Viêm Giới, đôi bàn tay trắng đen bỗng vỡ tung ra trước năm ngón tay của cậu, đốm sáng rợp trời

Trong kết giới, Quỷ Vương Tương Tây và cả Lư Chính Vũ đều há miệng trợn mắt, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

Nhưng Diệp Thiên không cho Quỷ Vương Tương Tây có thời gian cảm thán, cậu nghiền nát Ấn Huỷ Diệt Luân Hồi rồi vẫy tay một cái.

Bức tường lửa bên phía tay phải của cậu, một luồng lửa cuồn cuộn tiến tới, Diệp Thiên thu chúng vào lòng bàn tay, ngọn lửa dần dần kéo dài ra, tạo thành một thanh kiếm dài.

“Tôi nói rồi, trong Viêm Giới này, tôi là người thống trị”.

“Chỉ có thể nói, hôm hay hai người tới trường Tam trung thật không đúng lúc!”

Diệp Thiên lạnh lùng lên tiếng, thanh kiếm lửa trong tay cậu chém ngang một nhát.

Không có tiếng động, không có điều gì kỳ lạ nhưng khoảng không gian trong Viêm Giới, lấy nơi Diệp Thiên đứng làm điểm nối, nhát kiếm chém xuống chia thành hai luồng.

Quỷ Vương Tương Tây đứng đơ một chỗ, không biết nên làm gì, thậm chí còn không có chút phản ứng nào.

“Hiệu trưởng Lư, thật ngại quá, tôi giúp thầy giải quyết hai người này rồi!”

Diệp Thiên chỉ vung kiếm một nhát, thanh kiếm lửa theo đó biến mất, cậu không thèm quan tâm đến Quỷ Vương Tương Tây đang đứng trước mặt nữa, quay thân nói chuyện với Lư Chính Vũ.

Mặt Lư Chính Vũ ngơ ngác, nhìn về phía Quỷ Vương Tương Tây, ánh mắt kinh ngạc

Eo của Quỷ Vương Tương Tây lóe lên một vệt sáng, cơ thể của hai người họ cũng khựng lại giữa không trung, chẳng hề nhúc nhích.

“Xẹt!”

Diệp Thiên đưa tay xuống, bức tường lửa dần dần lụi tàn, bầu trời lại trở về trạng thái ban đầu, các giáo viên và học sinh đã có thể nhìn thấy rõ bóng dáng đám người Diệp Thiên.

Tất cả mọi người đều thấy, Diệp Thiên và Lư Chính Vũ đang đứng một chỗ, còn song quỷ Tây Tương giống như bị điểm huyệt, treo người trên không, chẳng hề nhúc nhích.

“Đây… đây là lĩnh vực gì vậy?”

Cuối cùng, Quỷ Vương Đoạt Phách lên tiếng, giọng nói có phần yếu ớt.

“Tôi nói qua rồi, Viêm Giới!”

Diệp Thiên đặt một tay sau lưng, vẻ mặt lạnh lùng.

“Viêm GiớL.ha ha, Viêm Giới!”

Quỷ Vương Đoạt Phách vừa vui vừa buồn, sau đó đột nhiên cười như điên dại.

Các giáo viên và học sinh ở phía dưới đều không hiểu chuyện gì, đứng ngây người nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt, một ngọn lửa bỗng phóng ra từ giữa eo của Quỷ Vương Đoạt Phách.

“Xoẹt!
 
Chương 1690


Chương 1690

Ngọn lửa lan ra, nhanh chóng thiêu đốt cơ thể của Quỷ Vương Đoạt Phách. Quỷ Vương Phệ Nhật cũng mang vẻ mặt thương cảm, giọng đầy ai oán:

“Chúng tôi khổ công tu luyện 103 năm để tìm đám Liên minh Võ thuật báo thù, ai ngờ rằng lại bại dưới tay một tên nhóc đời sau, trời không độ ta!”

Ông ta vừa dứt lời, ngọn lửa sáng rực cũng phát ra từ phần eo, thiêu rụi cơ thể.

Hai đám lửa cháy hừng hực trên bầu trời, khoảng mười giây sai, đám lửa lụi tàn, đế lại hai làn khói trắng bay vút lên cao, bóng dáng của Quỷ Vương Tương Tây đã biến mất từ lâu.

“Chuyện này…”

Tim Lư Chính Vũ đập nhanh, hai tay run rẩy, Chứng kiến cảnh tượng này, cho dù là người đi nhiều gặp nhiều sự đời như ông ta cũng cảm thấy hết mức quái dị.

Bộ đôi ác ma từng lộng hành Tương Tây, chiếm đất làm chủ lại cứ thế mà chết sao?

Các giáo viên, học sinh ở phía dưới há hốc miệng chứng kiến mọi chuyện. Mất một lúc lâu sau mới có nhiều học sinh định thần lại, lũ lượt lên hò hét.

“Anh Diệp thắng rồi? Anh ấy thắng

rồi?”

Sau đó, hết lớp âm thanh này đến lớp âm thanh khác nối nhau tạo thành làn sóng, vang khắp bầu trời.

Vương Viện Viện nhìn bóng dáng chàng trai trẻ đứng giữa không trung, đôi mắt không ngừng dao động, con tim cũng loạn nhịp.

Khoảnh khắc này, cô ấy đã hiểu tại sao Đỗ Giai Giai lại có đánh giá cao về Diệp Thiên.

Còn đôi mắt cô nhóc Lục Điềm Hi sớm đã biến thành hình trái tim, bỗng trở thành cô gái mê trai.

Thế nào là Thần Long trên trời? Đây chính là Thần Long trên trời! Đây chính là kẻ đứng đầu!

Còn ba người Âu Hạo Thần, những kẻ luôn ngầm coi Diệp Thiên là đối thủ, sớm đã hoá đá, mặt mũi tối sầm lại!

Âu Hạo Thần nhìn Diệp Thiên tóc bay phấp phới trên bầu trời trời, vẻ mặt hoàn toàn cứng đờ.

Cảm giác vô lực sôi trào trong lòng, khiến tất thảy kiêu ngạo, hy vọng của cậu ta đều chôn vùi.

Khi nhìn thấy Lư Chính Vũ và Quỷ Vương Tương Tây thi triển sức mạnh phi thường, trong lòng cậu ta lại bừng lên ngọn lửa hy vọng, cậu ta cho rằng, đây là đường tắt duy nhất để vượt qua Diệp Thiên.

Chỉ cần sở hữu sức mạnh kinh thiên động địa như Quỷ Vương Tương Tây hay Lư Chính Vũ thì dù Diệp Thiên có quyền thế, có giàu có thì cậu ta cũng có thể chèn ép được Diệp Thiên.

Nhưng bây giờ, tất cả mọi thứ chẳng qua chỉ là huyễn hoặc.

Diệp Thiên lại sở hữu sức mạnh to lớn như nhóm người Lư Chính Vũ, hơn nữa so với Quỷ Vương Tương Tây lại càng đáng sợ, trước mặt hơn ba nghìn giáo viên học sinh Tam Trung đã mạnh mẽ đánh bại Quỷ Vương Tương Tây.

Diệp Thiên vốn là chủ tịch của tập đoàn Diệp Lăng Thiên, cậu Diệp của tỉnh Xuyên, giàu có và quyền thế, khiến cậu ta không theo kịp, đến hiện tại, cậu ta phát hiện Diệp Thiên còn sở hữu sức mạnh có thể nắm giữ sinh tử, yêu nghiệt như vậy thì cậu ta đuổi theo thế nào?

Sức mạnh, phú quý, quyền thế, người thường sở hữu được một trong ba thứ này thì đã lên đến chín tầng mây, cá chép hoá rồng rồi.

Còn Diệp Thiên lại có ba thứ, tất cả đều có, cậu ta không khỏi lại nghĩ, nhìn khắp thế giới, còn có ai có thể sánh được với Diệp Thiên không?
 
Chương 1691


Chương 1691

Từ Hải và Vương Hiên nhìn nhau, sau đó đều cúi thấp đầu, không nhìn Diệp Thiên trên trời nữa.

Trước đây, bọn họ cho rằng bản thân không bằng Diệp Thiên, nhưng ít nhất còn có tư cách đuối theo, ít chất có thể ở dưới Diệp Thiên nhìn lên, nhưng hiện tại, ngay cả ngước nhìn Diệp Thiên cũng đã là chuyện xa vời.

Đám kiến dưới đất sao có dũng khí ngước nhìn rồng bay bay khắp tầng trời chứ?

Âu Hạo Thần đứng tại chỗ ngơ ngác hồi lâu, cuối cùng cũng phản ứng lại, khẽ nhếch miệng cười khổ.

Ngay lúc này, suy nghĩ xem Diệp Thiên là đối thủ một đời của cậu ta đã hoàn toàn biến mất, cậu ta không thể không thừa nhận, mọi thứ chẳng qua chỉ là tự mình mê hoặc bản thân, có lẽ trong mắt Diệp Thiên, ngay cả đối thủ cậu ta cũng chẳng bằng, thậm chí không đủ tư cách để Diệp Thiên nhìn đến.

“Hiệu trưởng Lư, giải quyết xong rồi, xuống thôi!”

Lư Chính Vũ vẫn còn đang chìm đắm trong sự kinh ngạc trước thất bại của Quỷ Vương Tương Tây, Diệp Thiên chỉ cười nhạt, thân hình đáp xuống.

Lúc này Lư Chính Vũ mới phản ứng ại, cũng đáp xuống theo Diệp Thiên.

Hai bóng người đáp xuống, nhưng toàn bộ giáo viên học sinh trong hội trường Tam Trung đều nhìn Diệp Thiên, nhất là những nữ sinh nhỏ thanh xuân xinh đẹp, vẻ mặt ai ai cũng yêu kiều, trái tim nảy nở tình yêu, chỉ mong mắt dán hẳn trên người Diệp Thiên.

Hôm nay, bọn họ không chỉ được chứng kiến trận đại chiến chỉ tồn tại trong phim ảnh, mà còn chứng kiến một “siêu anh hùng” xoay chuyển tình thế.

Vương Viện Viện nhìn gương mặt Diệp Thiên anh tuấn vô song, vẻ mặt chợt ngẩn ngơ.

Cô ta vốn cho rằng, Diệp Thiên rời khỏi trường học đã là quá khứ, dù sao cũng không so được với đám người Ảu Hạo Thần tương lai sáng lạn.

Ai ngờ, đàn anh đã từng để lại dấu vết trong tim cô ta, lại vẫn đứng sừng sững trên cao như xưa, hơn nữa còn cao hơn cả lúc trước, bay xa hơn nữa.

Nhìn thấy Diệp Thiên càng lúc càng đến gần, bất giác cô ta lại nhớ đến hơn một năm trước, cảnh tượng Diệp Thiên với một khúc dương cầm đã khiến mọi người sững sờ.

Cô ta khi đó đã nảy sinh tình cảm khác biệt với Diệp Thiên, nhưng đáng tiếc tình cảm này chưa kịp lên men thì Diệp Thiên đã rời trường, bây giờ nhớ lại, trong lòng cô ta đột nhiên có chút hối hận.

Nếu ban đầu, cô ta lấy hết dũng khí tỏ tình với Diệp Thiên khi Diệp Thiên ở dưới sân khấu, thì bây giờ phải chăng đã có một vị trí quan trọng trong sinh mạng của Diệp Thiên rồi không? Chứ không phải chỉ là quan hệ đàn anh đàn em đơn

thuần?

Ánh mắt Lục Điềm Hi loé sáng, gương mặt nhỏ có vẻ kích động, trước giờ cô ấy chưa từng cảm thấy mình may mắn vì đã đến Lư Thành Tam Trung như bây giờ, cũng chưa từng giống như lúc này, với thân phận là học sinh Tam Trung mà kích động như vậy.

Cô ấy kiêu ngạo, không phải vì Tam Trung, mà là vì có thể trở thành đàn em của Diệp Thiên mà kiêu ngạo.

Những học sinh khác của Tam Trung ai ai cũng vung tay, hô hào tên của Diệp Thiên, nhiều nữ sinh lại càng điên cuồng kêu gào, thiếu chút đã ngất xỉu.

Cuối cùng, Diệp Thiên và Lư Chính Vũ trở lại sân khấu cử hành lễ kỷ niệm, Diệp Thiên nhìn khắp xung quanh, những đám mây đen che kín cửa sổ bên ngoài

đều biến mất, vài tia sáng xanh rọi qua, nhưng học sinh câu lạc bộ Tán Thủ lúc trước bị Quỷ Vương Tương Tây đánh ngất cũng từ từ tỉnh lại.

Nhìn thấy mấy đàn em trong sân ai ai cũng điên cuồng hô hào, Diệp Thiên khẽ nghiêng đầu, quả thực cậu không ngờ, chẳng qua cậu chỉ định trở về Tam Trung xem thử, rốt cuộc lại trở thành cục diện như vậy.
 
Chương 1692


Chương 1692

Trước mặt hơn nghìn giáo viên học sinh lại thể hiện sức mạnh võ giả, chuyện như vậy e rằng là lần đầu tiên trong lịch sử.

Cậu cũng không bởi vì xung quanh hoan hô và gào thét mà đắc ý, chỉ khẽ gật đầu với Lư Chính Vũ, chuẩn bị rời khỏi hội trường.

“Xin dừng bước!”

Lư Chính Vũ nhìn thấy Diệp Thiên muốn rời đi, lập tức lên tiếng.

Diệp Thiên nghiêng đầu qua, Lư Chính Vũ đột nhiên cất giọng, vang vọng khắp trong hội trường.

“Các thầy cô giáo, các em học sinh, hôm nay Lư Chính Vũ tôi trịnh trọng xin lỗi mọi người tại đây!”

Ông ta vừa dứt lời, lập tức cúi người chín mươi độ, cúi đầu tạ lỗi trước mặt mọi người.

Trong hội trường bỗng chốc tĩnh lặng, mọi người đều nhìn vị hiệu trưởng nối danh này, vẻ mặt ngơ ngác.

Lư Chính Vũ đứng thẳng người, vẻ mặt tự trách.

“Hôm nay, bởi vì ân oán của bản thân tôi, suýt nữa đã liên luỵ mọi người,

tôi thân là hiệu trưởng Tam Trung, vô cùng hổ thẹn với mọi người!”

Ống ta nói xong, lại cúi gập người, mọi người trong sân đều xúc động.

“Ông Lư, ông đây là…”

Hiệu trưởng Tam Trung định thần lại, lập tức đứng dậy, chuẩn bị nói gì đó, Lư Chính Vũ lại vung tay, ngăn ông ta lại.

“Hôm nay, tuy tôi hổ thẹn với mọi người, nhưng trong lòng lại càng tự hào hơn nữa!”

Ông ta chầm chậm ngẩng đầu, đột nhiên chỉ về hướng Diệp Thiên.

“Bởi vì Tam Trung Lư Thành chúng ta đã xuất hiện một anh hùng thật sự!”

Ông ta nhìn Diệp Thiên, vẻ mặt vui mừng, lại vô cùng tán thưởng.

“Hôm nay, là cậu cứu mọi người, cũng cứu bản thân tôi, thay mặt toàn thể giáo viên học sinh Tam Trung, xin cảm tạ cậu!”

“Diệp Đế vương, xin nhận của tôi một lạy!”

Lư Chính Vũ chắp hai tay, truyền kỳ đầy vẻ vang của Tam Trung lại chuẩn bị khom người cúi lạy Diệp Thiên.

“Hiệu trưởng Lư, nói quá lời rồi!”

Diệp Thiên tiến lên một bước, cánh tay nâng ông ta lên.

“Ông là hiệu trưởng vẻ vang của Tam Trung, tôi từng là một học sinh Tam Trung, một lạy này của ông tôi không nhận nổi!”

“Vả lại, Tam Trung cũng là trường cũ của tôi, tôi ra tay cũng là hợp tình hợp lý, không cần nói đến chuyện cám ơn!”

Cậu nói xong, mặc kệ phản ứng của Lư Chính Vũ, đột nhiên quay sang Tiếu Văn Nguyệt.

“Buổi lê kết thúc, cô giúp tôi nói với dì một tiếng, buổi tối tôi sẽ đến nhà

gặp!

Ánh mắt Tiếu Văn Nguyệt chợt ngưng lại, qua mấy giây mới phản ứng lại, cô ta lại nhìn lên sân khấu thì không còn nhìn thấy bóng dáng Diệp Thiên đâu.

Rất nhiều giáo viên học sinh Tam Trung cũng đồng loạt định thần lại, toàn bộ đều tìm kiếm bóng dáng Diệp Thiên, nhưng trên sân khấu ngoài một mình Lư Chính Vũ thì làm gì có bóng dáng Diệp Thiên đâu?
 
Chương 1693


Chương 1693

Rất nhiều nữ sinh đều buồn bã, nam sinh thì đấm ngực dậm chân, muốn bái Diệp Thiên làm thầy, trong hội trường nuối tiếc không ngừng.

Lư Chính Vũ khoanh tay đứng, công việc còn lại ở đây ông ta buộc phải ở lại xử lý, ông ta nhìn hướng Diệp Thiên rời đi, âm thầm cảm khái.

Cho dù sau này có xảy ra chuyện gì, nhưng ngày kỷ niệm thành lập trường trăm năm này, chẳc chắn vĩnh viễn cũng trở thành thời khác mang tính lịch sử, tất thảy mọi chuyện, đều bởi vì Diệp Thiên!

Ngay cửa hội trường Tam Trung, Diệp Thiên một tay đút túi chuẩn bị rời khỏi trường, ngay lúc này, tiếng động cơ xe hơi lại truyền đến từ cổng trường. Hơn mười chiếc xe quân sự phun sơn ngụy trang ào ào chạy vào, chiếc nào cũng vô cùng khí thế, học sinh xung quanh mắt chữ o miệng chữ a nhìn theo, vô cùng kinh sợ.

Những học sinh cấp ba này nào đã từng thấy cảnh tượng đồ sộ chấn động như vậy chứ? Không ít người đều đứng phía xa, muốn nhìn xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Xe quân sự tạo thành đội hình, chạy nhanh một đường, lấp đầy con đường trường rộng rãi, các thành viên vác theo súng đạn hàng chục mét nhảy xuống từ trên xe, mau chóng chạy vào trạm gác trường học, đặt hàng rào xuống, phong

toả cổng lớn, không cho phép bất kỳ ai ra vào.

Các giáo viên học sinh trong hội trường cũng nghe thấy tiếng động bên ngoài, đều chạy ra, nhìn thấy trận thế súng đạn hào hùng bên ngoài, ngay cả giáo viên đã hơn năm mươi tuổi cũng vô cùng kinh sợ, trong lòng lo lắng.

Hiệu trưởng Tam Trung nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt thay đổi, ông ta dạy học ở Tam Trung nhiều năm, đảm nhiệm vị trí hiệu trưởng Tam Trung cũng mười năm nhưng chưa từng nhìn thấy bộ đội vào trường nhiều như vậy.

Lục Điềm Hi và Vương Viện Viện đi theo phía sau mấy người Tiếu Văn Nguyệt, nhìn thấy ba người trung niên đi xuống từ một chiếc xe quân sự, vẻ mặt ai cũng nghiêm túc, không giận mà uy nghiêm, ngay cả bước đi cũng vững vàng y hệt nhau.

Chuyện khiến người ta kinh sợ nhất là, trên vai bọn họ đều là cành ô liu và sao năm cánh!

Hai người trong đó đều có một sau, còn một người đứng giữa lại là ba ngôi sao!

“Trời đất!”

Vương Viện Viện che miệng kêu lên, vẻ mặt không tin nổi.

Lục Điềm Hi bên cạnh tuy cũng cảm thấy cảnh tượng trước mặt vô cùng hào hùng, nhưng vẫn hiếu kỳ nói: “Chị Viện Viện, sao vậy?”

Vương Viện Viện nhìn cô ấy, thấp giọng giải thích.

“Nhìn thấy trên vai ba người họ không?”

Lúc này Lục Điềm Hi mới nhìn kỹ, mặc dù cô ấy không hiểu nhiều về quân hàm, nhưng trong sách lịch sử cũng nhiều lần thấy giới thiệu về quân hàm trên vai bộ đội.

Cành ô liu, chỉ có hàm tướng mới được đeo, hai người một sao, một người ba sao, có nghĩa là hai người là trung tướng, một người là đại tướng!

Ánh mắt cô nhóc hoảng hốt, trong lòng kinh sợ, nhìn chung trong tỉnh Xuyên, có thể đeo hàm tướng ba sao trên vai chỉ có một vị lớn nhất của quân khu Thành Môn, Lương Long Đình -tướng Lương!

“Không phải chứ?”

Cô ấy ngơ ngác, không dám tin vào mắt mình, nhân vật đỉnh cao nắm giữ quân sự tỉnh Xuyên và những tỉnh lân cận, sao lại xuất hiện ở đây?

Đột nhiên, cô ấy nhớ đến trận chiến vừa này giữa Diệp Thiên và Quỷ Vương Tương Tây, hai bên đánh đến kinh thiên động địa, dẫn đến gió lửa trên không Tam Trung bùng nổ, hành động như vậy đương nhiên khiến người dân xung quanh để ý, nói không chừng, bộ đội xuất quân là bởi vì trận chiến này má tới.
 
Chương 1694


Chương 1694

“Bọn họ sẽ không đến để bắt đàn anh Diệp Thiên chứ?”

Nghĩ đến đây, Lục Điềm Hi càng lo lắng, cô ấy đã từng nhìn thấy trong ti vi, những nhân vật anh hùng có tuyệt kỹ dị năng trên người đều bị nhà nước và dân chúng xem như là thành phần nguy hiểm, thường sẽ bị phía nhà nước dốc hết toàn lực để đánh bại.

Diệp Thiên sở hữu sức mạnh siêu việt, rơi vào cục diện này, cũng không có gì lạ.

Những giáo viên học sinh khác cũng phản ứng lại, đều nhìn sang Diệp thiên, cho dù Diệp Thiên có lớn mạnh thế nào, nhưng chung quy cậu cũng đã giết chết Quỷ Vương Tương Tây, là hai mạng người, quốc gia có quốc pháp, bọn họ âm thầm suy đoán, rất có khả năng Diệp Thiên sẽ phải chịu hình phạt từ nhà nước và quân đội.

Lương Long Đình đi đến phía trước, đột nhiên khẽ quát.

“Xếp thành hàng!”

Hơn mười đội viên vác súng trường chạy bước nhỏ lên, xếp thành hai đội, vây Diệp Thiên ở giữa.

Nhìn thấy cảnh này càng chắc chắn suy đoán của Lục Điềm Hi, cô ấy giữ tay Vương Viện Viện, hỏi thêm: “Chị Viện Viện, bọn họ không phải muốn bắt đàn anh Diệp Thiên chứ?”

Vương Viện Viện vẫn chưa trả lời, nhưng sắc mặt lại vô cùng nghiêm trọng.

Diệp Thiên đã cứu tất cả bọn họ, là đại anh hùng trong mắt mọi người Tam Trung, cô ấy không muốn nhìn thấy cảnh Diệp Thiên bị quân đội đưa đi, nhốt vào tù.

Những giáo viên học sinh khác ở bên cũng cũng biến sắc, cực kỳ lo lắng.

Lương Long Đình và hai vị trung tướng bên cạnh đã đến gần Diệp Thiên, Lương Long Đình nâng tay lên, đang định cử động thì một âm thanh non nớt chợt vang lên.

“Đợi đã, các ông không thể bắt đàn anh Diệp Thiên đi, anh ấy là người tốt!”

Lương Long Đình nghe vậy, cánh tay cứng đờ giữa không trung, rất ngạc nhiên.

Phía trước Diệp Thiên, Lục Điềm Hi dang hai tay, tuy vẻ mặt lo sợ nhưng ánh mắt rất kiên định, bảo vệ Diệp Thiên.

Diệp Thiên khẽ nhíu mày, có chút buồn cười.

“Cô nhóc, em đây là…”

Lời cậu chưa nói hết, Vương Viện Viện cũng lấy hết dũng khí đứng ra, bảo vệ bên trái Diệp Thiên.

“Không sai, đàn anh Diệp Thiên là người tốt, anh ấy đã cứu chúng tôi, các ông không thể bắt anh ấy!”

Lục Điềm Hi và Vương Viện Viện dẫn đầu đứng ra, chỉ ngừng lại vài giây, lại có thêm người xông lên, đứng chắn bên người Diệp Thiên, sau đó lại một người, hai người, ba người…

Lần lượt từng học sinh Tam Trung đồng loạt tiến lên, vây xung quanh Diệp Thiên kín kẽ, đều tức giận nhìn những bộ đội xung quanh.

“Các ông tuyệt đối không thể đưa đàn anh Diệp Thiên đi, anh ấy là ân nhân cứu mạng chúng tôi, là niềm kiêu hãnh của Tam Trung chúng tôi!”

Từng học sinh Tam Trung đều mang vẻ mặt kiên cường, tụ lại thành nhóm, tư thế quyết không cho bất kỳ ai làm khó Diệp Thiên.

Cảnh tường này khiến mấy người Lương Long Đình và mười mấy bộ đội đến đây đều nôn nao biến sắc.

Hiệu trưởng Tam Trung do dụ một chút, nhưng vẫn tiến lên.

“Xin lỗi ba vị tướng, tôi là hiệu trưởng Tam Trung, Diệp Thiên là niềm kiêu hãnh của trường chúng tôi! Cậu là học viên xuất sắc nhất, các ông mang theo súng ống đến bắt ép đưa cậu ấy đi, mặc dù các ông là người của quân đội, nhưng cũng phải có lý do chính đáng, nếu không tôi tuyệt đối không đồng ý!”
 
Chương 1695


Chương 1695

Hiệu trưởng dẫn đầu đứng ra, mười mấy giáo viên Tam Trung phía sau cũng tiến lên, đứng chung chỗ với ông ta.

Trước sau chẳng qua chỉ mới mấy phút đồng hồ, mấy trăm mét xung quanh Diệp Thiên đều là giáo viên học sinh vây quanh, chống đối đám người Lương Long Đình đến đây, không lùi một bước.

cảnh tượng này khiến vẻ mặt Lương Long Đình và hai trung tướng bên cạnh chợt khó hiểu, cảm thấy không tin được, Diệp Thiên thì lại ôm trán, không biết là vui hay buồn, hoàn toàn dở khóc dở cười.

Qua mười mấy giây, Lương Long Đình mới lắc đầu, có chút bất đắc dĩ lên tiếng.

“Tướng Diệp, cậu không giúp giải thích chút sao?”

“Tướng Diệp?”. Lời của Lương Long Đình khiến mọi giáo viên học sinh trong sân sửng sốt, sau đó đều nhìn sang Diệp Thiên.

Diệp Thiên cười khổ, khẽ huơ tay với mọi người.

“Cám ơn mọi người đã quan tâm, nhưng bọn họ không phải đến bắt tôi chứ?”

Vẻ mặt mọi người khó hiểu, Diệp Thiên nhẹ nhàng tách đám người ra, đi đến trên cùng.

Cậu đứng đối diện với ba vị tướng, vẻ mặt ung dung, tựa như đang gặp mặt những người bạn cũ thân thuộc vậy.

“Tướng Long, lần tới đến tìm tôi, có thể đừng dẫn theo nhiều người như vậy, chỉ rước thêm hiểu lầm!

Lương Long Đình đành chịu lắc đầu, nhìn từng giáo viên học sinh đứng ra bảo vệ Diệp Thiên, cảm khái nói: “Là lỗi của tôi, nhưng quả thực tôi không ngờ, tướng Diệp ngoài thôn thông võ đạo, giàu hơn cả quốc gia, thế mà ngay cả giáo viên học sinh trong trường đều mến mộ cậu như vậy thực sự khiến tôi mở rộng tầm mắt!”

Ông ta nói xong, khẽ vung tay, âm thanh cất cao, ra lệnh với những thành viên bộ đội đeo súng xung quanh.

“Những tân binh mới đến, vị trước mặt này, chính là tướng Long Nhận mà các cậu vẫn luôn tò mò trước giờ, là truyền kỳ của Hoa Hạ chúng ta!”

Những thành viên xung quanh, đa phần đều là tân binh vừa mới đưa lên, nghe thấy vậy, bọn họ lập tức đeo súng đứng thẳng, đồng loạt giơ tay kính lễ.

Các giáo viên học sinh Tam Trung toàn bộ đều ngơ ngác, Lục Điềm Hi nhìn bóng dáng Diệp Thiên đứng thẳng rắn rỏi, miệng mở rộng đủ để nuốt được cả quả trứng.

“Đàn anh Diệp Thiên, lại còn là một vị tướng sao?”

Thầy trò toàn trường nhìn thấy Lương Long Đình nói chuyện ngang hàng với Diệp Thiên, hơn nữa còn gọi Diệp Thiên là tướng Diệp, lại lần nữa chấn động dữ dội.

“Tướng quân chưa đến hai mươi tuổi? Chỉ sợ cũng không thể tìm ra người thứ hai trong lịch sử Hoa Hạ chúng ta!”

Trong lòng Âu Hạo Thần rối bời, khiếp sợ tột đỉnh, nhưng nghĩ đến địa vị tài phú Diệp Thiên sở hữu, cậu ta cũng nhẹ nhõm trở lại. Đến bây giờ, Diệp Thiên chỉ là có địa vị cao hơn, thân phận lớn hơn lúc trước, cậu ta vẫn có thế dễ dàng chấp nhận.

Dường như bất kỳ chuyện không thể nào qua tay Diệp Thiên cũng sẽ hóa thành có thể!

Lư Chính Vũ ở phía sau khoan thai bước đến, nhìn thấy cảnh này, khẽ vuốt chòm râu, ánh mắt đều là vui mừng yên tâm.

Tam Trung thật sự sinh ra rồng rồi!

“Tướng Lương, hôm nay đến tìm tôi có chuyện gì đặc biệt sao?”

Chào hỏi hai câu với Lương Long Đình xong, lúc này Diệp Thiên mới nói ra.
 
Chương 1696


Chương 1696

Cậu rất rõ, Lương Long Đình tay nắm quyền lớn, trấn giữ một phương, là tướng lớn trong quân đội Hoa Hạ, nếu như không phải có chuyện gì quan trọng, ông ta tuyệt đối sẽ không làm lớn chuyện, điều động bộ đội đến Lư Thành tìm cậu.

“Ha ha, quả nhiên không thể giấu được tướng Diệp, hôm nay đến quả thật có chuyện cần thương lượng với tướng Diệp, lên xe trước đã, chúng ta đến trụ sở quân khu Lư Thành rồi nói tiếp, được không?”

Sắc mặt Lương Long Đình nghiêm túc hơn mấy phần, nói với Diệp Thiên.

“Được!”

Diệp Thiên cũng không từ chối, dứt khoát gật đầu.

Mặc dù Lương Long Đình và cậu cũng không phải quen thân gì, nhưng từ khi cậu giữ chức tổng giáo quan của Nam Long Nhận đến nay, mấy người Lương Long Đình vẫn luôn bắc cầu dắt mối cho cậu, ra sức tiến cử cậu với chính phủ, bảo vệ quyền lợi của cậu. Khi cậu đối địch với nhà họ Giang khu Tây,

các đại tướng bao gồm cả Lương Long Đình cũng đoàn kết đứng về phía cậu.

Chưa chắc Diệp Thiên đã cần những trợ giúp này, nhưng cậu vẫn ghi nhớ tình nghĩa đó ở trong lòng, nếu là chuyện nhỏ, chắc chắn Lương Long Đình sẽ không dông dài với cậu, một khi tìm đến cậu, đều là chuyện cực kỳ quan trọng, đương nhiên cậu sẽ không chối từ.

“Tướng Diệp, mời!”

Lương Long Đình làm động tác mời với Diệp Thiên, hai vị trung tướng cũng nhường ra một bước cho Diệp Thiên lên trước.

Diệp Thiên đi đến trước xe quân đội, khi lên xe, chợt nhìn các thầy trò của Tam Trung.

“Các vị, mặc dù kỷ niệm ngày thành lập trường hôm nay xảy ra chút chuyện, nhưng hi vọng mọi người vẫn có thể tiếp tục tổ chức lễ kỷ niệm!”

“Tam Trung tuyệt vời không chỉ bởi vì sự tồn tại của một người nào đó, trong tương lai bất cứ người nào ở đây cũng có thể là niềm kiêu hãnh của Tam Trung, tương lai thuộc về các bạn!”

Nói xong, cậu ngồi xuống ghế ngồi phía sau, cũng không còn thấy bóng dáng nữa, mà đám người Lương Long Đình thì chào tạm biệt với nhà trường Tam Trung, dặn bọn họ giữ bí mật chuyện của Diệp Thiên, lúc này mới lên xe dẫn Diệp Thiên rời đi.

Hơn mười chiếc xe quân đội nối đuôi nhau rời khỏi trường học, ánh mắt vô số thầy trò đều lóe sáng, đưa mắt nhìn đám người Diệp Thiên rời đi, trong lòng cuồn cuộn không ngớt.

Mỗi người ở đây đều biết rõ, từ sau ngày hôm nay, cái tên Diệp Thiên này sẽ trở thành dấu ấn không cách nào phai nhạt của Tam Trung, ảnh hưởng đến cả đời bọn họ.

Xe quân đội đi thẳng về phía tây, lái đến trụ sở quân khu Lư Thành, Lương Long Đình và hai vị trung tướng dẫn Diệp Thiên vào một văn phòng được sắp xếp gọn gàng đơn giản, bên ngoài đều là sĩ quan canh giữ, đại tá mới miễn cưỡng được ở lại trong phòng.

“Tướng Lương, có chuyện gì thì cứ nói thẳng, giữa hai chúng ta không cần phải khách sáo!”

Diệp Thiên uống một ngụm trà xanh, cười nhạt nói.

Lương Long Đình gật đầu, tiếng nói trầm thấp.

“Tướng Diệp, hôm nay đến Lư Thành, nguyên nhân thứ nhất là chúng tôi nhận được tính báo rằng trên không trung Tam Trung Lư Thành có võ giả giao chiến, chạy đến để duy trì trật tự!”

“Mà nguyên nhân thứ hai cũng là nguyên nhân quan trọng nhất khiến chúng tôi tìm cậu, đó là chúng tôi nhận được tình báo chuẩn xác, ngày mai sẽ có bốn vị vương cấp trăm năm đến Lư Thành!”

“Ồ?”, Diệp Thiên khẽ nâng mắt nhìn: “Bốn vị vương cấp trăm năm?”

Tin tức này quả thật khiến cậu hơi kinh ngạc.
 
Chương 1697


Chương 1697

Mọi người đều biết, mỗi một vương cấp trăm năm đều sở hữu sức phá hoại cực lớn, một người có thể đe dọa đến an nguy một thành phố, mà nếu có hai vị vương cấp giao đấu với nhau, chỉ sợ phạm vi nghìn mét đều biến thành bãi chiến trường, điều này quả thật là chuyện cực kỳ khó giải quyết đối với quốc gia.

Mà bây giờ có đến bốn vị vương cấp tới Lư Thành, cũng khó trách đám người Lương Long Đình lại căng thẳng như vậy.

Ông ta chính là chủ quản của quân vụ tỉnh Xuyên, nếu như bên trong tỉnh Xuyên xảy ra phá hoại nghiêm trọng, với tư cách là tướng lớn của quốc gia, ông ta khó thoát được trách nhiệm.

“Tin tức này có đáng tin không?”

Diệp Thiên im lặng một lát rồi lên tiếng hỏi.

“Tuyệt đối đáng tin!”, Lương Long Đình lập tức gật đầu.

“Đây là tin tức do Liên minh Võ thuật truyền đến!”

Diệp Thiên nghe vậy, ánh mắt hơi ngưng lại, cũng mang theo mấy phần kinh ngạc.

“Liên minh Võ thuật? Thì ra Liên minh Võ thuật cũng có liên hệ với quân đội?”

Lương Long Đình gật đầu nói: “Cho đến bây giờ Liên minh Võ thuật vẫn có liên lạc bí mật với chính phủ và quân đội, ngay cả Ám Bộ cũng được coi là một nhánh của Liên minh Võ Thuật, cùng căm thù kẻ địch, muốn chống lại những

võ giả bên ngoài có ý đồ làm rối loạn Hoa Hạ giống như Liên minh Võ thuật!”

“Chỉ là sau cuộc chiến vương cấp, Liên minh Võ thuật không thể xuất hiện ra ngoài ánh sáng nên mới tạm ngừng liên lạc với phía chính phủ và quân đội, nhưng bây giờ chiến tranh bùng nổ ở khắp các nơi trên thế giới, quy ước vương cấp bị xé bỏ, Liên minh Võ thuật lại tái xuất, tất nhiên quốc gia cần sức mạnh của Liên minh Võ thuật để chấn chỉnh những cao thủ vương cấp không tuân theo pháp luật kia”.

Diệp Thiên im lặng gật đầu, coi như đã hiếu rõ.

Ám Bộ được coi như là đơn vị võ giả đặc biệt của chính phủ, dùng để quản lý rất nhiều công việc trong giới võ đạo, nhưng rõ ràng chỉ dựa vào sức mạnh của Ám Bộ, muốn đối phó với những vương cấp trăm năm làm xằng làm bậy,

không tuân theo pháp luật thì còn kém nhiều lắm, cho nên rất cần đội võ giả lớn mạnh của Liên minh Võ thuật giúp đỡ.

Chính phủ và quân đội có liên hệ với Liên minh Võ thuật nằm ngoài dự liệu của cậu, nhưng thật ra cũng được coi là nằm trong dự liệu của cậu.

“Tin tức này là do một thành viên của Liên minh Võ thuật truyền đến vào ba ngày trước, hôm nay nhà họ Lư của khách sạn Hạo Nguyên – Lư Thành cũng đã xác nhận lại với chúng tôi, chính xác không sai!”

Lương Long Đình tiếp tục nói.

“Khách sạn Hạo Nguyên!”, hai mắt Diệp Thiên lóe sáng.

Cậu chợt nhớ đến buổi đấu giá ngầm tối mai, mấy nhân vật đứng đầu đời thứ hai của nhà họ Lư từng nhắc đến, sẽ còn mấy vị vương cấp có mặt, xem ra bốn vị vương cấp này cũng đến tham gia buổi đấu giá ngầm.

Nghĩ đến đây, Diệp Thiên nheo mắt lại.

“Nếu như tôi đoán không nhầm, chắc hẳn bốn vị vương cấp trăm năm này đến Lư Thành là để tham gia buổi đấu giá ngầm do khách sạn Hạo Nguyên tổ chức, muốn lấy được vật phấm đấu giá mình cần, hẳn sẽ không ảnh hưởng đến an toàn trật tự của Lư Thành!”

Lương Long Đình và hai trung tướng nhìn nhau, lắc đầu cười khổ.

“Tướng Diệp, nếu như bọn họ chỉ đến tham gia buổi đấu giá ngầm do khách sạn Hạo Nguyên tổ chức, tuân theo các quy tắc và trình tự của buổi đấu giá thì chúng tôi cũng không phải căng thẳng như vậy!”

“Theo như tin tức bên phía Liên minh Võ thuật truyền đến, cùng với tin tức đã xác nhận lại với nhà họ Lư, chúng tôi gần như có thể chắc chắn, lần này bọn họ đều đến vì một vật phẩm đấu giá!”
 
Chương 1698


Chương 1698

Diệp Thiên nghiêng đầu nhìn, lập tức hiểu rõ ý của Lương Long Đình.

Bốn vị vương cấp trăm năm đến vì một vật phẩm đấu giá, điều này chứng tỏ bọn họ có cùng một mục tiêu.

Trong buổi đấu giá, tất cả mọi người đều dùng cách đấu giá để quyết định quyền sở hữu của món đồ này, đây cũng là cách làm phổ biến của các doanh nhân, nhưng quy tắc này lại hoàn toàn không hợp dùng trong giới võ đạo.

Đối với võ giả, muốn có được thứ gì đó thì sẽ không đếm xỉa đến bất cứ điều gì, cho dù khi đấu giá bị thua bởi đối phương, nhưng khi buổi đấu giá kết thúc, chắc chắn bọn họ sẽ dùng cách của giới võ đạo đế cướp đoạt từ trong tay đối phương, đây mới chính là giới võ đạo, cũng chẳng phải chuyện lạ lùng gì.

Mà khác biệt chính là, cuộc chiến lần này đổi thành cuộc chiến của bốn vị vương cấp trăm năm.

Thử nghĩ mà xem, đồ vật thì chỉ có một, nhưng bốn người này đều muốn chiếm nó làm của riêng, rất có thế đến cuối cùng sẽ nổ ra một trận chiến bốn người vô cùng oanh liệt,

Ám Bộ được coi như là đơn vị võ giả đặc biệt của chính phủ, dùng để quản lý rất nhiều công việc trong giới võ đạo, nhưng rõ ràng chỉ dựa vào sức mạnh của Ám Bộ, muốn đối phó với những vương cấp trăm năm làm xằng làm bậy,

không tuân theo pháp luật thì còn kém nhiều lắm, cho nên rất cần đội võ giả lớn mạnh của Liên minh Võ thuật giúp đỡ.

Chính phủ và quân đội có liên hệ với Liên minh Võ thuật nằm ngoài dự liệu của cậu, nhưng thật ra cũng được coi là nằm trong dự liệu của cậu.

“Tin tức này là do một thành viên của Liên minh Võ thuật truyền đến vào ba ngày trước, hôm nay nhà họ Lư của khách sạn Hạo Nguyên – Lư Thành cũng đã xác nhận lại với chúng tôi, chính xác không sai!”

Lương Long Đình tiếp tục nói.

“Khách sạn Hạo Nguyên!”, hai mắt Diệp Thiên lóe sáng.

Cậu chợt nhớ đến buổi đấu giá ngầm tối mai, mấy nhân vật đứng đầu đời thứ hai của nhà họ Lư từng nhắc đến, sẽ còn mấy vị vương cấp có mặt, xem ra bốn vị vương cấp này cũng đến tham gia buổi đấu giá ngầm.

Nghĩ đến đây, Diệp Thiên nheo mắt lại.

“Nếu như tôi đoán không nhầm, chắc hẳn bốn vị vương cấp trăm năm này đến Lư Thành là để tham gia buổi đấu giá ngầm do khách sạn Hạo Nguyên tổ chức, muốn lấy được vật phấm đấu giá mình cần, hẳn sẽ không ảnh hưởng đến an toàn trật tự của Lư Thành!”

Lương Long Đình và hai trung tướng nhìn nhau, lắc đầu cười khổ.

“Tướng Diệp, nếu như bọn họ chỉ đến tham gia buổi đấu giá ngầm do khách sạn Hạo Nguyên tổ chức, tuân theo các quy tắc và trình tự của buổi đấu giá thì chúng tôi cũng không phải căng thẳng như vậy!”

“Theo như tin tức bên phía Liên minh Võ thuật truyền đến, cùng với tin tức đã xác nhận lại với nhà họ Lư, chúng tôi gần như có thể chắc chắn, lần này bọn họ đều đến vì một vật phẩm đấu giá!”

Diệp Thiên nghiêng đầu nhìn, lập tức hiểu rõ ý của Lương Long Đình.

Bốn vị vương cấp trăm năm đến vì một vật phẩm đấu giá, điều này chứng tỏ bọn họ có cùng một mục tiêu.

Trong buổi đấu giá, tất cả mọi người đều dùng cách đấu giá để quyết định quyền sở hữu của món đồ này, đây cũng là cách làm phổ biến của các doanh nhân, nhưng quy tắc này lại hoàn toàn không hợp dùng trong giới võ đạo.

Đối với võ giả, muốn có được thứ gì đó thì sẽ không đếm xỉa đến bất cứ điều gì, cho dù khi đấu giá bị thua bởi đối phương, nhưng khi buổi đấu giá kết thúc, chắc chắn bọn họ sẽ dùng cách của giới võ đạo đế cướp đoạt từ trong tay đối phương, đây mới chính là giới võ đạo, cũng chẳng phải chuyện lạ lùng gì.
 
Chương 1699


Chương 1699

Mà khác biệt chính là, cuộc chiến lần này đổi thành cuộc chiến của bốn vị vương cấp trăm năm.

Thử nghĩ mà xem, đồ vật thì chỉ có một, nhưng bốn người này đều muốn chiếm nó làm của riêng, rất có thế đến cuối cùng sẽ nổ ra một trận chiến bốn người vô cùng oanh liệt,

bốn vị vương câp trăm năm giao đấu với nhau, đây chắc chắn là tai họa ngầm to lớn đối với Lư Thành và toàn bộ tỉnh Xuyên.

“Tướng Lương, ông cần tôi làm gì?

Sắc một Diệp Thiên trở lại bình thường, ánh mắt phẳng lặng như mặt hồ, thản nhiên hỏi.

Lương Long Đình im lặng mấy giây chợt đứng dậy, đưa tay nâng chén với Diệp Thiên.

“Tướng Diệp, chuyện này cũng không phải là yêu cầu của quân bộ mà là thỉnh cầu của Lương Long Đinh tôi với cậu!”

Sắc mặt ông ta rất nghiêm túc, lời nói rất chân thành.

“tôi hi vọng, trong buổi đấu giá ngầm ngày mai, tướng Diệp có thể mua lại món đồ kia!”

“Muốn tôi đấu giá được món đồ đó?”.

Diệp Thiên nghe thấy vậy, nhấp một ngụm trà, vẻ mặt cười như không cười.

“Tướng Lương, ông bảo tôi giúp ông chuyện này, đúng là không đơn giản nhỉ!”.

Lương Long Đình bảo cậu đấu giá mua vật phẩm đó, mục đích đã rất rõ ràng, chính là muốn để cậu trở thành mục tiêu công kích, trở thành mục tiêu chung của bốn vị vương cấp.

Lương Long Đình nghe thấy vậy, khuôn mặt mang vẻ áy náy, nhưng vẫn cố nói: “Tướng Diệp, cậu đấu giá mua vật phẩm đó, có thể kéo sự chú ý của mấy người còn lại đổ dồn về phía cậu, chỉ cần vật phẩm đó rơi vào tay cậu, mục tiêu chính của bọn họ ắt sẽ là cậu, đến lúc đó cậu chỉ cần cùng chúng tôi trở về quân khu ở một thời gian, bọn họ có ngang ngược thế nào cũng không dám xông vào quân khu đâu!”.

“Chỉ cần bốn người này không ra tay ở trong Lư Thành, mấy người chúng ta có thể gối đầu ngủ ngon rồi, đến lúc đó có thể ngăn chặn một trận hỗn chiến bốn phương!”.

Diệp Thiên gật đầu, những gì Lương Long Đình nói rất đúng, nếu món đồ này bị bất kỳ ai trong số bốn người này lấy được, đều sẽ là một rắc rối lớn, vì bọn họ hành tung không rõ ràng, không thể nắm được, đến lúc đó bất kỳ nơi nào ở Lư Thành bộc phát ra cuộc chiến, thì đều không thể phòng ngự được.

Nhưng món đồ này nếu rơi vào tay Diệp Thiên, hành tung của cậu có thể kiểm soát được, có thể đi tới quân khu, quân khu Thành Môn là một trong những quân khu lớn có tiếng ở Hoa Hạ, lực lượng chuẩn bị chiến tranh đương nhiên là cực mạnh, bốn vị vương cấp kia có to gan ngang ngược thế nào, cũng không dám xông vào quân khu, đối đầu với lực lượng quốc gia.

Như vậy cục diện hỗn chiến được giải quyết dễ dàng, Lư Thành cũng không phải trở thành chiến trường của bốn vị vương cấp nữa.

“Nghe cũng có lý đấy chứ!”, Diệp Thiên sờ lên cằm, ngửa tay nói: “Nhưng tôi không dám đảm bảo chắc chắn sẽ đấu giá mua được vật phẩm đó, dù sao tướng Lương cũng biết đó, tôi vẫn đang đi học, chỉ là một sinh viên, trên người không có tiền bạc gì cả!”.

Lương Long Đình và hai vị trung tướng bên cạnh nghe thấy câu nói của Diệp Thiên đều đảo mắt, đúng là khóc không được cười cũng không xong.

Đùa chứ, chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên nếu không có tiền thì trên thế giới này không có ai dám nói bản thân có tiền cả.

Nhưng nhờ người ta làm việc, đương nhiên phải có thành ý, Lương Long Đình nói thẳng luôn: “Tướng Diệp, chuyện này đương nhiên không thể để cậu tự bỏ tiền túi ra, tất cả mọi chi phí ở trong cuộc đấu giá đều sẽ do quân đội phụ trách!”.

“Cậu chỉ cần đấu giá được món đồ đó, sau đấy trở về quân khu với chúng tôi là được, về các chi phí thì phía chính phủ sẽ chuyển tiền vào sàn đấu giá ở Khách sạn Hạo Nguyên!”.

Diệp Thiên nhếch miệng cười: “Nghe thì thấy điều kiện cũng được đấy!”.

Cậu trầm ngâm một lúc, đổi giọng.
 
Chương 1700


Chương 1700

“Chuyện này tôi không có vấn đề gì, nhưng tôi cảm thấy khá tò mò!”.

“Nếu trong buổi đấu giá có một món đồ thu hút bốn vị vương cấp trăm năm đến, vậy vì sao ông không đến thẳng nhà họ Lư, bảo bọn họ giao luôn món đồ đó cho quân đội bảo quản chứ!”.

“Như vậy thì buổi đấu giá sẽ không có món đồ đó nữa, cũng có thể tránh được sự tranh cướp của bốn vị vương cấp, như vậy không tốt hơn sao?”.

Khuôn mặt Lương Long Đình thoáng lộ vẻ bất lực, lắc đầu nói.

“Ban đầu chúng tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng không làm thế được!”.“Khách sạn Hạo Nguyên tồn tại cả trăm năm nay, từ nhà khách Hạo Nguyên cuối nhà Thanh tiếp diễn đến tận bây giờ, các buổi đấu giá ngầm cũng chưa từng ngắt quãng, hàng trăm năm nay đều do bọn họ phụ trách tổ chức, mỗi một cuộc đấu giá ngầm đều sẽ thu hút vô số võ giả đỉnh cao của Hoa Hạ đến!”.

“Điều này gần như đã hình thành nên một kiểu phong tục, hơn nữa trong những năm 60, đã nhận được sự công nhận ngầm của chính phủ, nhất là ông Lư, Lư Chính Vũ, ông ta từng nhận được “Quốc Sĩ”, nên có đặc quyền, nhà họ Lư cũng luôn nhận được sự bảo vệ của nhà nước!”.

“Nếu chúng ta yêu cầu nhà họ Lư chủ động giao món đồ đó cho phía quân đội, nhà họ Lư đương nhiên sẽ đồng ý, nhưng bốn vị vương cấp kia chắc chắn sẽ không tin, đến cuối cùng bọn họ vẫn sẽ tìm đến nhà họ Lư, hỏi bằng được tung tích của món đồ đó, và khó tránh khỏi nhà họ Lư sẽ gặp phải một trận mâu thuẫn lớn!”.

“Cho nên cách ổn thỏa nhất chính là trong buổi đấu giá có một người đấu giá được vật phẩm đó trước mặt bốn người này, cuối cùng sẽ do quân đội đưa người đó đi!”.

“Và người phù hợp nhất, không ai khác chính là tướng Diệp cậu rồi!”.

Diệp Thiên cầm tách trà lên, uống một ngụm hết luôn, cũng coi như đã hiểu ra.

Nhà họ Lư đã bám rễ chắc chắn ở Lư Thành, chính là có một khách sạn cố định, Khách sạn Hạo Nguyên chính là gia nghiệp truyền đời không thể từ bỏ của nhà họ Lư.

Nếu để nhà họ Lư và quân đội qua lại trực tiếp với nhau, giao thứ đó cho quân đội, vậy bốn vị vương cấp rất có khả năng sẽ tức giận, tìm đến nhà họ Lư tính sổ, và như vậy cả nhà họ Lư không thể nào thoát nổi.

Nhưng Diệp Thiên thì khác, cậu chỉ có một mình, người thân đều ở thủ đô, vùng đất nhạy cảm, cho dù là các vương cấp cũng không dám tùy tiện đặt chân, có cậu ra mặt, bốn vị vương cấp này cũng sẽ phải bó tay.

Cho dù bốn cao thủ vương cấp này có thể sẽ tìm đến Diệp Thiên trong một ngày nào đó, nhưng Diệp Thiên chỉ có một mình, cũng có thể muốn đi là đi, muốn trốn là trốn, căn bản không có gì phải lo cả.

“Xem ra tôi không thể từ chối được rồi!”.

Diệp Thiên đặt tách trà xuống, gật đầu nói.

“Tôi sẽ giúp chuyện này, nhưng tôi có một điều kiện!”.

Lương Long Đình nghe thấy liền vui mừng, lập tức chìa tay ra: “Tướng Diệp cứ việc nói!”.

Ánh mắt Diệp Thiên xa xăm, giơ một ngón tay ra.

“Món đồ mà đấu giá được, sẽ thuộc về tôi!”.

Lương Long Đình và hai vị trung tướng kia nhìn nhau một cái rồi gật đầu lia lịa, đồng ý ngay lập tức.

Rời khỏi quân khu ở Lư Thành đã là bảy giờ tối, xe quân đội đưa Diệp Thiên đến phố Thực Tuệ trên đường Thành Bắc, Lương Long Đình bỏ tiền túi ra mời Diệp Thiên một bữa cơm ngoài trời.

Trong bữa ăn, mọi người đều uống rượu mạnh, cho đến khi mấy vị trung tướng Lương Long Đình uống đến ngà say mới thôi.
 
Chương 1701


Chương 1701

Rời khỏi phố Thực Tuệ, sắc mặt Diệp Thiên vẫn như cũ, không có dấu hiệu gì sau khi đã uống rượu, lúc này đã là tám rưỡi tối, Tiếu Văn Nguyệt đột nhiên gọi điện đến.

“A Thiên, anh đang ở đâu thế?”.

Nghe thấy cách gọi có phần kỳ lạ, Diệp Thiên hơi nhíu mày, nhưng vẫn trả lời: “Ở phố Thực Tuệ, có chuyện gì không?”.

Trong giọng nói của Tiếu Văn Nguyệt, Diệp Thiên nghe thấy có chút men say, sau đó Tiếu Văn Nguyệt nói: “Á? Ở phố Thực Tuệ sao, trùng hợp quá! Hôm nay lãnh đạo nhà trường mời những học sinh tốt nghiệp ưu tú khóa trước ăn cơm, cũng ở phố Thực Tuệ, vừa mới ăn xong nè!”.

“Tôi và Tinh Tinh đang chuẩn bị đến quán bar CoCo bên cạnh ngôi một lát, anh đến ngôi với chúng tôi đt?”.

“Các cô đều là con gái, tôi đến làm gì?”. Diệp Thiên gần như không nghĩ ngợi gì mà từ chối luôn: “Hai cô tự chơi đi, nếu uống nhiều rôi thì nói với tôi một tiếng, tôi có thể đưa hai cô vế!”.

Nói xong, cậu định cúp điện thoại.

Đúng lúc này, có một luồng khí vô cùng mờ nhạt sượt qua người cậu, luồng khí này rất mỏng manh, người dưới cảnh giới vương cấp e rằng không thể nhận ra được.

“Ơ?”.

Cậu ngẩng đầu nhìn lên trời, một hình dơi khổng lồ lóe lên, đôi cánh mở ra, giống như chim đại bàng sải cánh, rồi biến mất ở phía quán bar cuối phố Thực Tuệ.

Thấy vậy, ánh mắt Diệp Thiên dao động, lập tức đổi ý.

“Các cô cứ ở quán bar CoCo chờ tôi nhé, giờ tôi qua luôn!”.

Nghe thấy Diệp Thiên đồng ý đến, Tiếu Văn Nguyệt vui mừng cúp điện thoại. Diệp Thiên cất điện thoại lại, ánh mắt nhìn chằm chằm về hướng quán bar, đồng thời mang theo vẻ nghi hoặc.

Hình dơi đó bay với tốc độ siêu nhanh, vụt qua một khoảng trời chỉ trong tích tắc, ngoài cậu ra thì hàng trăm người trên phố Thực Tuệ này không ai chú ý đến cả.

Kỳ lạ nhất là hình dơi này lại lựa chọn biến mất trong hẻm tối quán bar, vậy là có mục đích gì?

Cậu đút một tay vào túi, đi về hướng hình dơi kia biến mất, và cũng đến hẻm tối chỗ quán bar.

“Ơ?”.

Cậu đứng phía đầu hẻm cảm nhận một cách kỹ càng, dùng giác quan cảm nhận ở mức cao nhất, nhưng điều khiến cậu cảm thấy kỳ lạ đó là hơi thở đặc biệt đó hình như hoàn toàn biến mất, cậu không phát giác được chút gì nữa.

“Thú vị đó!”.

Khóe miệng Diệp Thiên nhếch lên hình vòng cung, lần đầu tiên cậu gặp chuyện như vậy. Trước đây bất kỳ kẻ địch nào, bất kỳ kẻ mạnh nào, cậu đều ít nhiều nắm được hơi thở của đối phương, nhưng hôm nay, lần đầu tiên cậu bị mất dấu vết.

“Có thể giấu hơi thở đến mức độ này, xem ra đã tu luyện được mật pháp chuyên dùng để ấn giấu nào đó!”.

Diệp Thiên tự lẩm bẩm, vị khách bí mật không mời mà đến này rõ ràng cũng là lo sợ bị ai đó phát hiện ra, cho nên mới cẩn thận từng chút một như vậy, nhất là lại chọn ẩn náu ở nơi ồn ào náo nhiệt đông người như phố bar này.

Diệp Thiên thu lại tâm trí, đi về phía bên trong con hẻm, đi qua hàng người đông đúc, đi thẳng vào tận bên trong, cuối cùng dừng trước cửa một quán bar, chính là quán bar CoCo mà Tiếu Văn Nguyệt nhắc đến.

Cậu không hề có hứng thú với “vị khách thần bí” vừa rồi, cậu chỉ cần chắc chắn rằng Tiếu Văn Nguyệt vẫn an toàn.
 
Chương 1702


Chương 1702

Cảm nhận được hơi thở của Tiếu Văn Nguyệt ở trên tầng hai, Diệp Thiên đi thẳng đến phía cầu thang, đúng lúc này, một người thanh niên trẻ đi sạt ngang qua vai cậu.

Người thanh niên tóc đen mắt đen, khoảng 24, 25 tuổi, khuôn mặt đậm chất phương Đông, khôi ngô, trông rất thanh lịch.

Tuy ánh đèn trong quán bar hơi tối, nhưng Diệp Thiên vẫn nhìn cái là nhận ra ngay vẻ trắng bệch không bình thường trên khuôn mặt của hắn.

Hai người chỉ đi lướt qua nhau, nhưng trong khoảnh khắc lướt qua đó, ánh mắt Diệp Thiên hơi dao động, nhưng không hề dừng lại mà đi thẳng lên tầng hai luôn.

Còn người thanh niên kia khẽ dừng bước, nhìn bóng lưng của Diệp Thiên, hơi cảm thấy có chút kỳ lạ.

Hắn đứng một lúc mới lắc đầu, tiếp tục ra chỗ quầy ngồi, trong mắt lộ vẻ lạnh lùng kiểu coi thường tính mạng.

Tầng hai của quán bar, Diệp Thiên vừa lên đến nơi thì một mùi hương thơm phả vào mũi.

“Diệp Thiên anh đến rồi à? Mau đến ngồi đi!”.

Tiếu Văn Nguyệt vẫn là bộ dạng trang điểm như chị đại từ lúc chiều, cô ta không hề để tâm, hai tay khoác vào tay Diệp Thiên, đi về phía chỗ ngồi bên trong.

Đến tới chỗ ngồi, Diệp Thiên mới phát hiện ra ở đây không chỉ có mỗi Tiếu Văn Nguyệt và Lý Tinh Tinh, mà còn có thêm ba người khác nữa.

Lục Điềm Hi vừa quen lúc chiều cũng có ở đây, bên cạnh Lục Điềm Hi là một cô gái khoảng 17, 18 tuổi, khuôn mặt hài hòa, trông khá dè dặt.

Điều khiến Diệp Thiên cảm thấy kỳ lạ đó là cô lớp trưởng cũ từng có không ít hiềm khích với cậu là Đỗ Giai Giai cũng đang ngồi phía đối diện.

“Anh ngồi ở đây, anh là khách quý mà!”.

Tiếu Văn Nguyệt nở nụ cười ngọt ngào, bảo Diệp Thiên ngồi giữa cô ta và Lý Tinh Tinh.

Năm cô gái xinh đẹp đúng kiểu quốc sắc thiên hương, ai cũng có vẻ đẹp riêng, lúc này ngồi trong cùng một bàn, đúng là một cảnh đẹp thực sự, những người đàn ông ở các bàn trên tầng hai đều thỉnh thoảng đưa mắt tới, thậm chí có người còn đã có ý định muốn đi đến tán tỉnh mời rượu.

Nhưng Diệp Thiên đột nhiên đến, ngồi luôn vào giữa năm cô gái xinh đẹp, khiến những người đàn ông kia ghen tị vô cùng, chỉ muốn đá bay Diệp Thiên đi rồi họ vào thế chỗ.

“Diệp Thiên, đây là Tiểu Hi, học khóa dưới cùng trường chúng ta, chiều nay anh cũng gặp rồi đó, nên không giới thiệu với anh nữa!”.

“Đỗ Giai Giai, là lớp trưởng trước đây của anh, chắc anh cũng biết rất rõ rồi!”.

“Tôi giới thiệu chút người này, cô ấy là Viện Viện, cũng là học khóa dưới chúng ta giống như Tiểu Hi, là học sinh lớp 12 của trường Tam Trung, cũng là người phụ trách hội học sinh đó!”.

Diệp Thiên đón lấy ly rượu, trên khuôn mặt không thể hiện quá đỗi lạnh lùng, mà nhìn bọn họ gật đầu chào một cái.

Đỗ Giai Giai cảm thấy hơi ngại ngùng, cô ta với Tiếu Văn Nguyệt và Lý Tinh Tinh lúc trước đều là cộng sự trong hội học sinh, cũng đều là con gái, nói chuyện hợp, nên hôm nay bọn họ mới cùng gặp nhau ở đây.

Nhưng cô ta không ngờ một nhân vật lớn như Diệp Thiên lại đồng ý tham gia tiệc rượu với bọn họ.

Và Vương Viện Viện lại rất hồ hởi, điều chỉnh lại mạch suy nghĩ rồi mỉm cười nói với Diệp Thiên: “Anh Diệp Thiên, chắc anh không nhớ em, chứ trong buổi lễ chúc mừng của nhà trường một năm trước, em là người dẫn chương trình, là người đưa micro cho anh đó!”.
 
Chương 1703


Chương 1703

“Anh là đại anh hùng ở trường bọn em, là chúa cứu thế của tất cả mọi người, em mời anh một ly!”.

Diệp Thiên nở nụ cười, cậu không từ chối, mà nâng ly chĩa về phía cô ta.

“Anh Diệp Thiên, còn em nữa, còn em nữa!”.

Lục Điềm Hi chờ Vương Viện Viện uống xong cũng lập tức rót cho bản thân một ly đầy.

“Được gặp anh Diệp Thiên đúng là một may mắn lớn nhất của em, may mà trưa nay bố mẹ em gọi điện cho em nhưng em không về, nếu không làm gì có cơ hội được anh Diệp Thiên cho mượn chứng minh thư để lên mạng chứ?”.

Cô ấy cười hi hi nói.

“Sau này đi đâu em nhất định sē kể với mọi người rằng, anh Diệp Thiên từng cho em mượn chứng minh thư để lên mạng, cho mọi người ngưồng mộ chết thì thôi!”.

Nói xong, cô ấy tuy không biết uống ruượu, nhưng cũng cố uống một hơi hết luôn.

“Con bé này, không biết uống rưạợu thì uống từ từ thôi, tấm lòng không phải ở rưượu mà ở con người ấy!”.

Diệp Thiên nhìn hai gò má đỏ ửng vì rượu của Lục Điềm Hi, mỉm cười lắc đầu, lại uống hết một ly.

Đỗ Giai Giai nhìn hai cô em khóa dưới nói chuyện với Diệp Thiên, nhưng Diệp Thiên không hề tỏ vẻ gì cả, trong lòng tuy hơi thấp thỏm nhưng vẫn liều mình nâng ly với Diệp Thiên.

“À… Diệp Thiên này, lâu rồi không gặp!”.

Bình thường cô ta rất biết ăn nói, ở trong trường nói năng đâu ra đấy, nhưng đối mặt với Diệp Thiên, cô ta lại cảm thấy như bị chặn ở họng, nói một từ cũng vô cùng khó khăn.

Cô ta nâng li rượu lên, đầu hơi cúi xuống.

“Diệp Thiên, tôi biết trước đây ở trong lớp tôi nói năng có hơi nghiêm khắc, thái độ đối với cậu không tốt, đây là lỗi của tôi!”.

“Nhưng dù thế nào thì chúng ta cũng là bạn học cũ, lâu rồi không gặp, uống với cậu một ly được không?”.

Lúc này nói chuyện với Diệp Thiên, cô ta hạ giọng xuống, thậm chí khi mời rượu còn mang theo lời cầu xin.

Vương Viện Viện và Lục Điềm Hi đều cảm thấy kỳ lạ quay đầu sang nhìn, trong lòng cũng hiểu ra một chút, thì ra trước đây Đỗ Giai Giai có chút xích mích với Diệp Thiên.

Nghĩ vậy, trong lòng hai người đều bất giác cảm thấy Đỗ Giai Giai thật đáng thương, mất đi mối quan hệ thân thiết với một nhân vật lớn như vậy, bọn họ có thể tưởng tượng được nỗi khổ trong lòng Đỗ Giai Giai.

Trong cốc Diệp Thiên có rượu, cậu cũng chỉ lắc nhẹ ly rượu, rượu trong ly lay động, nhưng cậu không trả lời Đỗ Giai Giai gì cả.

Biểu cảm Đỗ Giai Giai cứng đờ, cánh tay giơ lên rồi, giờ chĩa ra cũng không được, rụt lại cũng không xong.

Đúng lúc cô ta cảm thấy thời gian như dừng lại, Diệp Thiên mới giơ tay ra, chạm ly với cô ta.

“Uống nào!”.

Vẻ mặt Diệp Thiên bình thản, uống rượu xong cô ta mới như tỉnh khỏi cơn mơ, vẻ mặt xúc động.

Cho dù mối quan hệ giữa cô ta và Diệp Thiên như thế nào, nhưng Diệp Thiên đồng ý uống với cô ta ly rượu này, ít nhất chứng tỏ Diệp Thiên không hề hận cô ta về những việc trước đây.

Sau khi chúc rượu xong, mấy người ngồi trên tầng hai nói chuyện, dường như mỗi chủ đề câu chuyện đều là xoay quanh Diệp Thiên, nhất là Vương Viện Viện và Lục Điềm Hi, lại càng tò mò về Diệp Thiên hơn, chỉ muốn được biết hết mọi thông tin về Diệp Thiên ngay lập tức.

 
 
Chương 1704


Chương 1704

Còn tầng một quán bar, người thanh niên đi lướt qua Diệp Thiên vừa rồi, lúc này đang ôm một cô gái tóc vàng có thân hình bốc lửa đi về phía nhà vệ sinh.

Cô gái tóc vàng vô cùng nhiệt tình, ôm người thanh niên hôn tới tấp, gần như dồn hết sự nhiệt tình và dục vọng của bản thân vào đó.

Người thanh niên đáp lại với cô gái cũng nhiệt tình không kém, nhưng trong phía sau ánh mắt của hắn lại lộ một sự lạnh lùng đến vô tận.

Cô gái tóc vàng không hề để ý thấy điều này, làn da căng mềm của cô ta đang lão hóa với tốc độ nhanh chóng có thể nhìn thấy bằng mắt thường, còn mái tóc vàng cũng đang bắt đầu nhuốm thành màu trắng từ chân tóc, rồi lan dần tiếp ra!

Trong nhà vệ sinh nam nữ dùng chung của quán bar, một cô gái tóc vàng duyên dáng đang vòng hai tay ôm cổ một người đàn ông trông vô cùng thoải mái và hôn ên má của người thanh niên bằng đôi môi nóng bỏng.

“Người yêu dấu, anh đẹp trai thật đấy”.

Cô gái với khuôn mặt quyến rũ, nếu không tính đến lớp trang điểm đậm thì có lẽ cũng đã tầm cấp ba, nhất là cơ thế phồn thực chỗ nào ra chỗ đấy kia chính là mục tiêu mãnh liệt của vô số cánh đàn ông.

Lúc này, cô gái đang nhìn người thanh niên trước mặt bằng vẻ quyến rũ, đôi mắt ánh lên sự si mê.

“Em uống rượu ở quán bar Coco đã ba năm rồi, cũng là khách quen ở đây, nhưng em chưa từng gặp ai mà có thế hấp dẫn được mình như anh, em có nhìn anh thế nào thì cũng thấy không đủ!”

Cô gái nâng khuôn mặt đầy tà ma của người thanh niên, hơi thở trở nên gấp gáp.

“Vậy sao, có thể khiến một cô gái như em rung động cùng trải qua đêm nay thì cũng là vinh hạnh của anh!”

Người thanh niên tóc đen mỉm cười, khẽ hôn cô gái tóc vàng.

“Ồ, anh thật tuyệt, em chỉ muốn ăn anh ngay thôi!”

Cô gái tóc vàng đã có chút hơi men, men rượu đã khiến cho dục vọng của cô gái lên tới cực điểm.

“Đúng vậy, anh cũng chỉ muốn ăn em thôi!”

Người thanh niên tóc đen cũng đáp lại. Cô gái nghe thấy vậy thì kéo người thanh niên vào trong một gian trống của nhà vệ sinh.

Cô gái không hề biết rằng từ nơi sâu thẳm trong đôi mắt người đàn ông, ngoài sự tà ma ra thì còn lại là sự âm u lạnh lẽo.

Trong căn phòng đó, hơi thở của họ dần trở nên dồn dập, tiếng cởi quần áo vang lên, hai người ôm hôn thắm thiết, sự cuồng nhiệt, dữ dội tràn ngập không gian.

Mấy người đi vệ sinh ở phòng còn lại thấy có động tĩnh thì đều nở nụ cười mờ ám, thầm cảm thán cho hai con người gấp gáp và lắc đầu rời đi. Không ai ngờ một cảnh tượng đoạt xác tàn khốc đang diễn ra.

Tại tầng hai, Diệp Thiên liên tục nâng ly, thưởng thức cocktail mà ông chủ khách sạn mời, ánh mắt khẽ dao động.

Cậu đã cảm nhận được một luồng khí tức bất thường ở tầng dưới.

“Quả nhiên là ở bên dưới!”

Trong nháy mắt, cậu bỗng nhớ lại khi nãy đi sượt qua người thanh niên tóc đen kia nhưng cậu vẫn tỏ ra thản nhiên và nói chuyện với mấy cô gái.

Sau mười mất phút, cánh cửa cạnh nhà vệ sinh mở ra, một người đàn ông tóc đen bước ra, sửa sang lại quần áo, vẻ mặt điềm nhiên, không hề nhìn ra dấu vết của một trận chiến mãnh liệt.
 
Chương 1705


Chương 1705

Đôi mắt vốn đen xì của người này giờ càng đen hơn nữa, giống hệt như màu mực và thoáng hiện lên một tia sáng màu đỏ máu kỳ dị, làn da thì trắng nõn nà giống y như da con gái và dường như còn trẻ ra thêm vài tuổi.

Hừ!

Khi nhìn bản thân trong gương của khu vực rửa tay, người này nhếch miệng cười khinh miệt.

“Đối với mặt hàng loại ba này thì đúng là hiệu quả cũng bình thường thật!”

“Hôm nay trăng đang đẹp, phải nhân cơ hội này tìm một vài con mồi chất lượng cao mới được!”

Hắn ngẩng đầu, chiếc mũi cao và nhọn giống như mũi của động vật đang chộp lấy khí tức, một lúc sau, hắn đế lộ ra vẻ hào hứng.

“Cực phẩm, hơn nữa còn là trinh nữ!”

Hắn liếm môi, vẻ tham lam hiện lên trong đôi mắt.

“Xem ra đêm nay có sao may mắn chiếu rồi!”

“Để khí âm của những trinh nữ này làm trợ lực giúp mình bước vào siêu phàm thần phẩm nào!”

Nghĩ tới đây, hắn rảo bước đi lên lầu hai.

Trong nhà vệ sinh, một cô gái uống say loạng choạng bước vào, cô gái nhìn thấy một phòng đang mở nên vui mừng đẩy cửa.

Nhưng khi cô gái đấy ra thì bỗng khựng lại và lập tức hét toáng lên.

Bên trong nhà vệ sinh, một cơ thể già nua với mái tóc bạc trắng đang ngồi trên bồn cầu, toàn thân trần truồng, da thịt nhăn nheo, khô héo nhìn trông vô cùng khủng khiếp khiến cho cô gái kia mềm nhũn người ngã ra đất.

Tâng hai của quán bar, người thanh niên tóc đen mặc áo sơ mi màu lam bước đi liên tục cho tới khi đi tới bàn của Diệp Thiên đang ngồi.

Hắn cầm một ly trà lạnh cầu vồng, bước đi thong dong, cơ thể phát ra khí chất chững chạc độc nhất và tới bàn mà mấy người Diệp Thiên đang ngồi.

Nhìn thấy năm cô gái xinh đẹp mỹ miều thì hắn càng thấy rạo rực, thầm nhủ đêm nay đúng là một đêm hạnh phúc.

Đúng lúc này hắn đột nhiên nhìn sang Diệp Thiên đang ngồi cùng Tiếu Văn Nguyệt, Lí Tinh Tinh và bỗng khựng người.

“Là cậu ta?”

Hắn vẫn còn nhớ rõ người này vừa nãy đi lướt qua hắn.Thật không ngờ, Diệp Thiên lại ngồi cũng những con mồi mà hắn cảm nhận được

Hắn nhìn Diệp Thiên rồi lảng đi chỗ khác. Trên người Diệp Thiên, hắn có thể cảm nhận được sự đặc biệt. Nhưng lúc này, bốn vật phẩm tuyệt vời đang ở trước mặt nên sao mà

có thể quan tâm nhiều hơn tới các khác được chứ.

Hắn đưa tay lên, đặt ly trà lạnh lên bàn của mấy người Diệp Thiên và lên tiếng với giọng đầy mê hoặc.

“Chào người đẹp, tôi mới tới Lư Thành lần đầu, không ngờ ngày đầu tiên đã có thế gặp được tuyệt sắc giai nhân như thế này, đây cũng coi như là có duyên, tôi mời mọi người một ly, thế nào?”

Hắn trông vô cùng tự tin, dường như không hề sợ sẽ bị từ chối.

Năm người Tiếu Văn Nguyệt còn chưa ngẩng đầu thì đã thầm cảm thấy buồn cười rồi.

Năm người bọn họ, có ai mà không xinh đẹp, ngời ngời khí chất dễ dàng có được danh hiệu khoa khôi lớp, hoa khôi khoa hay thậm chí là hoa khôi của cả trường chứ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom