Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1766


Chương 1766

“Vừa rồi tôi thấy cô chú Tiếu đều đối xử thân thiết với cậu như vậy còn tưởng rằng cậu có bản lĩnh, sao, giờ không dám nói nữa rồi à?”

Anh ta nhìn với ánh mắt chế giễu và lắc đầu trước Diệp Thiên tỏ vẻ khinh thường.

Đoạn Lâm Khôn vốn chỉ để ý tới Diệp Thiên. Khi nghe thấy Vạn Viễn Đồ ở gần đó lên tiếng thì anh ta mới quay đầu lại và tái mặt, sau đó cười.

“Anh Đồ, trùng hợp thế, anh cũng ở đây à?”

Vạn Viễn Đồ bỗng tỏ ra kinh ngạc: “Anh bạn biết tôi sao?”

Đoạn Lâm Khôn vội xua tay: “Anh Đồ đánh giá tôi quá cao rồi, tôi không dám nhận là bạn của anh đâu, chỉ là tháng trước anh Đồ có ăn cơm với ông chủ của tôi một bữa, tôi được gặp anh đồ một lần nên mới nhận ra!”

“Ồ!”, Vạn Viễn Đồ suy nghi rồi lập tức phản ứng lại: “Tôi nhớ ra rồi, là người của cậu Hiên, tên là Đoạn Lâm Khôn đúng không?”

“Anh Đồ vẫn nhớ tên của tôi đúng thật là vinh hạnh!”, Đoạn Lâm Khôn cười và giọng điệu tỏ ra tôn kính.

Mặc dù anh ta là tướng lớn dưới trướng của Ngô Lăng Hiên nhưng dù sao thì cậu chủ trước mặt này cũng không kém Ngô Lăng Hiên là bao, dù gì cũng là nhân vật đẳng cấp, một con ngựa còm như anh ta sao có thể so sánh được chứ?

“Tiểu Đoạn, anh khách sáo rồi”, Vạn Viễn Đồ chỉ về phía Diệp Thiên với vẻ châm chọc.

“Anh và cậu ta có ân oán à?”

Đoạn Lâm Khôn gật đầu: “Không chỉ là ân oán mà vừa rồi tôi lái xe tới, đại diện cho ông chủ tới tham gia buổi tiệc của cô Tiếu, kết quả bị cái tên khốn nạn này làm xước xe, lại còn ra tay với tôi, anh Đồ nói xem tôi có nên đòi lại thể diện cho mình không?”

Vạn Viễn Đồ nghe thấy vậy thì nụ cười càng tươi thêm vài phần. Đoạn Lâm Khôn là thuộc hạ của Ngô Lăng Hiên, rõ ràng là đã được sự đồng ý của Ngô Lăng Hiên để làm điều này. Như vậy có nghĩa là Diệp Thiên đã đắc tội với bá chủ của thế giới ngầm ở tỉnh Xuyên rồi.

Nghĩ tới đây, anh ta cười lạnh lùng và lên tiếng: “Tiểu Đoạn, người này đúng là quá khoa trương. Vừa rồi tôi tới mời cậu ta uống rượu và kết bạn, cậu ta không nể mặt tôi thì thôi lại còn lên giọng uy hiếp tôi nữa!”

“Hôm nay anh xử cậu ta thì tôi cũng sẵn sàng giúp một tay, cần giúp gì cứ nói!’

Đoạn Lâm Khôn nghe thấy vậy thì bật cười ha ha và nhìn chăm chăm Diệp Thiên như nhìn một kẻ sắp chết.

“Cậu thật sự cho rằng có chút bản lĩnh thì có thể coi trời bằng vung sao? Cậu đắc tội với tôi trước, giờ còn đắc tội với cả anh Đồ, để tôi xem cậu sẽ chết như thế nào!”

Rất nhiều quan khách đều đổ dồn ánh mắt về phía Diệp Thiên. Vạn Viễn Đồ đại diện cho tập đoàn Âm Dung, Lâm Đoạn Khôn đại diện cho Ngô Lăng Hiên. Hai thế lực này, đắc tội với bất kỳ thế lực nào thì cũng đều là rơi vào ngõ cụt. Giờ Diệp Thiên cùng lúc đắc tội với cả hai thì điều có nghĩa là đang nằm ngay dưới lưỡi hái của tử thần.

Không ít người âm thầm lắc đầu, cảm thấy đáng thương cho Diệp Thiên, cũng có không ít người thì cười trên nỗi đau và cảm thấy Diệp Thiên cuồng ngạo quá nên đáng đời.

Cuối cùng thì Diệp Thiên cũng lên tiếng trước ánh nhìn của đám đông.

Cậu không thèm để tâm tới Vạn Viễn Đồ mà chỉ nhìn Đoạn Lâm Khôn.

“Tôi cho anh một tiếng đồng hồ để anh biết rõ tôi là ai, tới dập đầu vào xin lỗi tôi, vậy mà anh không biết trân trọng cơ hội!”
 
Chương 1767


Chương 1767

Diệp Thiên khẽ lắc đầu, giọng nói trở nên lạnh lùng giống như thanh kiếm sắc mang theo sự quyết đoán: “Từ giờ phút này, đừng nói là ở Lư Thành, mà ở toàn bộ tỉnh Xuyên này sẽ không còn chỗ đứng cho anh nữa!”

Đoạn Lâm Khôn nghe thấy vậy thì khựng người sau đó bật cười điên cuồng.

“Nhóc, có phải là não bị hỏng rồi không? Tới bây giờ mà vẫn còn ra vẻ, còn cứng đầu với tôi à?”

“Cả Lư Thành, thậm chí cả tỉnh Xuyên đều là địa bàn của ông chủ tôi, tôi đi hay ở là do ông chủ quyết định, cậu là cái đếch gì?”

“Bắt tôi không trụ lại ở tỉnh Xuyên sao, cậu tưởng cậu là ai?”

Hiện tại người của anh ta đứng đầy ngoài kia, có cao thủ trấn nhiếp, cảm thấy có thể chắc thắng Diệp Thiên nên xem thường lời nói của cậu.

“Đoạn Thần Khôn, tôi thật sự khâm phục dũng khí của anh!”

Đúng lúc mà anh ta đang đắc ý thì có giọng nữ vang lên.

Đoạn Lâm Khôn quay qua nhìn thì thấy Lý Thu Hà đang duyên dáng đi tới trông vô cùng quyến rũ.

“Chị Hà, ý chị là gì?”

Đoạn Lâm Khôn chau mày, có dự cảm chẳng lanh.

Lý Thu Hà đi tới trước mặt Diệp Thiên, khẽ cúi người rồi mới đi về phía Đoạn Lâm Khôn với ánh mắt lạnh như băng.

“Đoạn Lâm Khôn, anh có biết cậu ấy là ai không mà dám ăn nói như vậy?”

“Tôi nói cho anh biết, cho dù ông chủ của anh có ở đây thì cũng phải cúi người bưng trà cho cậu ấy, cho dù có là bố của ông chủ thì cũng phải đứng sau cậu ấy, vậy mà anh dám bắt cậu ấy quỳ xuống xin lỗi anh, còn cho người tới bao vây tấn công, có phải là anh chán sống rồi không?”

“Cái gì?”, Đoạn Lâm Khôn nghe thấy vậy thì tái mặt, không dám tin vào tai của mình.

Khắp tỉnh xuyên này người có thể sánh ngang hàng với bố con Ngô Lăng Hiên chẳng có mấy người, những người có thể khiến Ngô Lăng Hiên phải cúi người thì cũng đã rời khỏi tỉnh Xuyên từ hơn một năm trước.

Vậy mà Lý Thu Hà lại nói Ngô Lăng Hiên có ở đây thì cũng phải rót nước bưng trà cho Diệp Thiên sao?

Không chỉ có vậy, Lý Thu Hà còn nói, dù có là bố của Ngô Lăng Hiên ở đây thì cũng phải đứng phía sau Diệp Thiên. Bố của Ngô Lăng Hiên từng là vua của thế giới ngầm tỉnh Xuyên đấy.

Mặc dù Ngô Quảng Phúc đã rút khỏi thân phận đại diện phát ngôn nhưng cùng với việc tập đoàn Lăng Thiên gia nhập thị trường thì ông ta cũng giữ chức vụ quan trọng trong tập đoàn này, địa vị còn cao hơn cả trước đây. Vậy mà ở đây còn không bằng Diệp Thiên thì địa vị của Diệp Thiên mạnh tới cỡ nào chứ?

Đúng lúc này, Diệp Thiên đi về phía anh ta, một luồng khí lạnh lướt qua khiến anh ta đóng băng từ đầu tới chân.

Đoạn Lâm Khôn đã hoàn toàn đơ người, khi Diệp Thiên liếc nhìn, anh ta đứng ngây như phỗng như rơi xuống hầm bang.

Diệp Thiên, đến Ngô Quảng Phúc đều phải nhún nhường, Ngô Lăng HIên gặp thì phải rót nước bưng trà, như vậy khác gì nói, Diệp Thiên là một nhân vật một tay che trời, có thân phận và lai lịch như thần long trên trời chứ.

Sau khi anh ta đắc tội với Diệp THiên, không chỉ không xin lỗi mà còn dẫn người quay lại đây tìm lại thể diện, định tấn công Diệp Thiên. Không chỉ vậy, anh ta còn lấy Ngô Lăng Hiên ra dọa Diệp Thiên, đúng là chán sống.

“Chị Hà!”, giọng nói của anh ta run run, mang theo sự không cam tâm: “Rốt, rốt cuộc cậu ta là ai vậy?”

Lý Thu Hà lạnh giọng, đôi mắt thản nhiên.
 
Chương 1768


Chương 1768

“Cậu ấy họ Diệp!”

“Diệp?”, Đoạn Lâm Khôn nghe thấy họ này thì khựng người, lập tức nhớ ra điều gì đó, đôi mắt trợn tròn, lập tức lùi lại 2 bước, ngồi phịch xuống đất.

“Diệp? Cậu là…Hóa ra cậu là…”

Anh ta chỉ về phía Diệp Thiên, một giây sau không còn do dự gì nữa, cứ thế gập cong đầu gối và khụy xuống đất.

“Xin lỗi Diệp tiên sinh, tôi đáng chết, tôi không biết là cậu, không biết nên đã đắc tội ạ!”

“Cầu xin cậu Diệp khai ơn, tha cho tôi, xin cậu khai ân!”

Trước đó Đoạn Lâm Khôn vô cùng hùng hổ, chèn ép tất cả đám đông ở đây, nhưng giờ thì giống y như con chim cu gáy rụt cổ, vô số người có mặt đều đứng ngây ra.

“Diệp tiên sinh sao?”

Nghe thấy cách gọi như vậy, Vạn Vũ Hào lúc trước còn hùng hổ và đứng bên cạnh lạnh lùng quan sát thì lúc này cũng phải đanh mặt.

“Lẽ nào, cậu ta chính là Diệp tiên sinh bá đạo toàn tỉnh Xuyên? Sao có thể là cậu ta được chứ?”

Vị chủ tịch tập đoàn Âm Dung này có sóng gió gì mà chưa trải qua, từng chìm nổi trong đời nên sớm đã luyện tới mức điềm tĩnh tuyệt đối, vậy mà lúc này dù ông ta trầm tính thế nào thì cũng không khỏi giật mình.

Đối với Diệp tiên sinh, dù ông ta không biết nhiều nhưng cũng đặc biệt để ý. trước khi để tập đoàn Am Dung hoạt động ở tình Xuyên thì đương nhiên ông ta cũng đi nghe ngóng tình hình của tình này, biết được phải thiết lập vị trí như thế nào để có thể tạo được nền tảng cơ bản cho tập đoàn Am Dung

Thế nhưng dù ông ta có điều động rất nhiều nguồn sức mạnh và mối quan hệ thì cũng chỉ điều tra được một chút về Diệp tiên sinh, căn bản không thể nào tiếp cận được nguồn thông tin cốt lõi, thậm chí đến cả thân phận thật sự của Diệp tiên sinh cũng không điều tra ra được. Diệp tiên sinh thần bí thế nào cũng đã phản ánh được quyền thế mà cậu ta có.

Mặc dù ông ta tự mình thừa nhận là một người từng trải trên thương trường, bất luận sự nghiệp có lớn đến đâu thì ông ta cũng hiểu so với Diệp Thiên, tập đoàn Âm Dung căn bản chẳng là gì.

Nếu Diệp Thiên chính là Diệp tiên sinh của tỉnh xuyên vậy thì con trai ông ấy đắc tội với Diệp Thiên đồng nghĩa với việc tạo ra một kẻ địch trước giờ chưa từng có đối với Tập đoàn Âm Dung, mang tới hậu họa khó có thể tưởng tượng nổi.

Vạn Vũ Hào tối sầm mặt, rất nhiều những người có tiếng ở tỉnh Xuyên hiện đang có mặt ở biệt thự nhà họ Tiếu cũng lập tức phản ứng lại, ai cũng tỏ ra kinh hoàng.

Bản thân Vạn Viễn Đồ cũng tái mặt và nhụt chí.

Lý Thu Hà là tình nhân của Ngô Lăng Hiên, chắc chắn cô ta không thể vì một thằng mặt búng ra sữa mà lấy ra uy hiếp Ngô Lăng Hiên được, vậy thì chắc chắn những gì cô ta nói đều là thật, Diệp Thiên chắc chắn chính là nhân vật siêu nhiên mà anh ta đang tưởng tượng

Trước đó anh ta còn cả thấy khả năng thắng ở trong tay, có thể chèn ép được Diệp Thiên. Nhưng giờ đây sự cân bằng đã bị dạo động, thứ mà anh ta phải đối mặt tiếp theo chắc chắn là sự báo thù điên cuồng.

Nghĩ tới việc cả bố con Ngô Quảng Phúc, Ngô Lăng Hiên đều phải cúi đầu trước Diệp Thiên thì lần đầu tiên trong đời anh ta bỗng dấy lên sự nghi ngờ đối với lai lịch của mình, tập đoàn Âm Dung lớn như vậy nhưng có thể đỡ nổi đòn tấn công của Diệp Thiên hay không?
 
Chương 1769


Chương 1769

Đoạn Lâm Khôn quỳ xuống đất, gập đầu xin tha mạng, khiến mặt đất kêu côm cốp, máu chảy đầy mặt, nhưng Diệp Thiên không hề dao động.

Lý Thu Hà bước lên trước nói với Diệp Thiên: “Diệp tiên sinh, tôi đã gửi tin cho Ngô Lăng Hiên rồi, giờ Lăng Hiên đang tới đây!”

“Gã này dám đắc tội với cậu, Ngô Lăng Hiên chắc chắn sẽ không tha cho anh ta, mong cậu yên tâm!”

Diệp Thiên quay qua liếc nhìn Lý Thu Hà với ánh mắt lạnh lùng và chỉ gật đầu.

Cô gái này cũng thông minh đấy.

Đoạn Lâm Khôn nghe thấy Ngô Lăng Hiên đang trên đường tới thì mặt tái mét, đầu nhấc cao hơn và dập càng mạnh hơn, anh ta không ngừng cầu xin Diệp Thiên tha cho mình.

“Không cần dập nữa, cơ hội đã cho rồi nhưng không biết trân trọng!”

Diệp Thiên dưới ánh mắt quan sát của đám đông chỉ chậm rãi đứng dậy.

“Còn anh”, cậu chỉ về phía Vạn Viễn Đồ: “Trong vòng ba ngày, trên thế giới này sẽ không còn cái gọi là tập đoàn Âm Dung nữa!’

Vạn Viễn Đồ chau chặt mày, mặt tối sầm.

Nhưng sau khi im lặng thì anh ta cũng không còn sợ hãi, chỉ mạnh dạn lên tiếng: “Diệp tiên sinh, tôi biết cậu từng là chúa tể tỉnh Xuyên, quyền lực khắp nơi nhưng giờ cậu muốn trong vòng va ngày tập đoàn Âm Dung biến mất thì có phải là khẩu khí hơi lớn không?”

“Tổng bộ của tập đoàn Âm Dung nằm ở Cống Tây Xương Nam, Lư Thành chỉ là một phần nhỏ, tôi tin cậu có thể khiến chúng tôi không có chỗ đứng ở tỉnh Xuyên nhưng cậu muốn trong vòng ba ngày tiêu diệt được toàn bộ Âm Dung thì cũng là coi thường chúng tôi quá!”

Không chỉ có Vạn Viễn Đồ nghĩ vậy mà đến ngay cả Vạn Vũ Hòa và những thương nhân lão làng cũng thầm đồng tình. Diệp Thiên mạnh thật nhưng cũng chỉ ở tỉnh Xuyên mà thôi, muốn có sức ảnh hưởng tới cả Xương Nam thì có thể nói rằng cực kỳ khó.

“Vậy sao?”

Diệp Thiên khẽ nhướn mày, không hề giải thích, chỉ quay qua nhìn bầu trời và đứng chắp tay.

“Đã tới rồi mà còn không xuất hiện à?”

Diệp Thiên lên tiếng khiến đám đông giật mình. Họ nhìn về phía Diệp Thiên đang nhìn thì bỗng cứng đơ vì không thầy gì phía trước. Bọn họ không biết là Diệp Thiên đang nói chuyện với ai.

Ba người nhà họ Tiếu cũng bước ra, vừa đúng lúc Diệp Thiên đang ngẩng đầu nhìn lên không gian, Tiếu Lâm và Hà Tuệ Mẫn cũng mơ màng, nhưng Tiếu Văn Nguyệt thì khẽ nheo mắt, cô ấy đã cảm nhận ra được điều gì đó bất thường.

Những người có mặt đều hoang mang thì đúng lúc này đám mây đen bỗng dao động rồi tản ra, dường như cuốn lấy hết không gian khiến cho bầu trời vốn quang đãng thì giờ giống như sắp gặp mưa giông gió bão, kèm theo là tiếng sét đánh ầm ầm.

Đám đông ngạc nhiên lắm. Dự báo thời tiết nói rằng hôm nay sẽ nắng đẹp cả ngày, vậy mà giờ đã đổ mưa, thật bất thường.

Đám đông một lần nữa thất kinh khi giữa làn mưa có một ánh sáng lướt qua, sau đó biến mất.

Khi ánh sáng biến mất thì sáu bóng hình đột nhiên xuất hiện. Chân họ đạp không trung giống như thần linh đang nhìn xuống đám con sâu cái kiến vậy.

“Chuyện gì vậy? Đóng phim à?”

Đám đông kinh hãi, những thương nhân từng trải thì cũng mặc kệ mưa gió, cứ đứng trơ trơ nhìn sáu người trên không trung.
 
Chương 1770


Chương 1770

Trong sáu người, một người đột ngột bước lên phía trước với ánh mắt lẫm liệt và nhìn xuống Diệp Thiên.

“Diệp Lăng Thiên, giao tàn kiếm của Trường Hà Kiếm Tiên ra đây!”

Người lên tiếng mặc pháp bào với vẻ mặt tức giận, chính là Liên Đạo Thành trước đó từng xảy ra xung đột với Diệp Thiên.

Bên cạnh Liên Đạo Thành là Bàng Mông, Cô Giang Diếu Tẩu, Lệ Tà – ba vương cấp trăm năm hiển hách. Ngoài bọn họ ra thì còn hai gương mặt mới mà Diệp Thiên chưa gặp bao giờ nhưng khí tức của họ vận chuyển không ngừng, so với bốn người kia thì rõ ràng là không hề kém hơn.

Diệp Thiên đứng trên bãi cỏ, đối diện với sau người mà biểu cảm không hề dao động.

Lúc này những người khác mới kịp phản ứng lại. Sáu người đứng giữa không trung kia đều tới vì Diệp Thiên.

“Diệp Lăng Thiên, tàn kiếm của Trường Hà Kiếm Tiên liên quan đến bí mật trường sinh, một mình cậu nuốt không trôi đâu!”

Liên Đạo Thành quét mắt và nói với Diệp Thiên.

Diệp Thiên chắp tay sau lưng, đột nhiên bật cười.

“Một tiếng trước, khi tôi ở cuộc đấu giá hỏi các người có ai dám ra tay không thì không ai dám ra tay!”

“Giờ lại tìm thêm hai cánh tay tới định cướp kiếm đấy à?”

Đối diện với câu hỏi của Diệp Thiên, Liên Đạo Thành tái mặt, còn không kịp đáp trả thì Cô Giang Điếu Tẩu ở bên cạnh đã bước tới một bước nói với Diệp Thiên: “Diệp đế vương, bất kỳ người nào trong bốn chúng tôi nói thẳng là không nắm chắc sẽ thắng được cậu, nhưng sự trường sinh ở ngay trước mặt, là một vương cấp, ai lại chịu từ bỏ chứ!”

“Chúng tôi tìm thêm hai người bạn nữa là muốn tới thương lượng với Diệp đế vương!”

Ông ta đưa tay về phía hai vương cấp còn lại. Trong đó có một người đầu bóng loáng, tai dài hơn người thường, to và rủ xuống, mặc áo cà sa nhưng để hở một vai, kiểu ăn vận theo lối lạt ma.

“Vị này là Tàng Biên Hoạt Phật, Hồng Nhật pháp vương, chỉ dùng một thủ ấn mà có thể đẩy được cả núi bang, chứa nước cho cả vùng Thiên Sơn”.

Cô Giang Điếu Tẩu giới thiệu với Diệp Thiên, pháp vương Hồng Nhật chắp tay, khẽ cúi người trước Diệp Thiên.

“Tôi đã sớm nghe danh tiếng của đế vương bất bại, hôm nay được gặp, lão hòa thượng vô cùng cảm kích, thật vinh hạnh!”

Diệp Thiên vẫn vô cùng điềm nhiều rồi lại nhìn vị vương cấp xa lạ còn lại.

Người này mặc pháp bào hình thiên lôi, tóc dựng đứng như bị điện giật, ông ta mang vẻ mặt phương Tây tuấn tú, tay chắp sau lưng, cả người như có điện chạy qua khiến Diệp Thiên nhớ tới người mà đã từng bị đánh bại trong tay cậu” pháp vương Lôi Điện – Alis!

Alis từng xếp hàng đầu trong bảng xếp hạng sức mạnh thế giới, trong trận chiến ở bờ biển phía Nam, khí tức của Alis cũng tương tự như mấy vị đứng trước mặt đây. Nhưng người đứng trước mặt này có vẻ mạnh hơn một chút. Nếu như nói lôi điện trên người Alis là trạm điện quy mô nhỏ thì người trước mặt này giống như một cái hồ điện, toàn cơ thể phát ra khí tức nguy hiểm đến kinh người.

Cô Giang Điếu Tẩu tiếp tục giới thiệu: “Đây là vương cấp trăm năm của vùng Bắc Hà, là Tây Môn Đoạn Thủy và cũng là con lai với biệt danh Lôi Tôn!”

“Phải rồi, nghe nói Diệp Dế Vương từng giết chết Alis, đó chính là đệ tử của ông ấy!”
 
Chương 1771


Chương 1771

Tây Môn Đoạn Thủy nhìn Diệp Thiên chăm chăm không hề hành lễ mà chỉ cười ý vị.

“Diệp đế vương có uy phong lớn đấy, cả chặng đường vượt ải, cuối cùng cũng đạt tới vương cấp rồi!”

“Chỉ trách đệ tử của tôi ngạo mạn quá, học không tới độ tinh thuần cũng thôi lại còn làm trò loạn cả phương Tây, bị cậu giết cũng có như giúp chúng tôi dọn dẹp môn hộ!”

Ông ta nói vô cùng ung dung giống như Alis không phải là đệ tử của mình vậy, không hề có chút tình cảm nào.

“Tây Môn Đoạn Thủy, pháp vương Hồng Nhật sao?”

Diệp Thiên khẽ lầm bầm rồi hừ giọng.

“Các người tìm người giúp thì tức là đã khẳng định sẽ thắng nên quyết định ra tay cướp kiếm của tôi đúng không?”

Sáu vị vương cấp chèn ép, toàn bộ người ở biệt thự nhà họ Tiếu mặc dù đứng cách đó hàng trăm mét nhưng cũng có thể cảm nhận được nguồn áp lực trùng điệp khiến người ta có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Cô Giang Điếu Tẩu nở nụ cười và nói với Diệp Thiên: “Sáu người chúng tôi tới không phải muốn ra tay với Diệp đế vương. Mọi người đều là vương cấp, một khi động tay động chân thì chắc chắn sẽ có sự tổn hại, được chẳng bằng mất!”

“Ý của chúng tôi hết sức đơn giản, chỉ hi vọng Diệp đế vương có thể giao tàn kiếm, để chúng ta cùng tận hưởng sự diệu kỳ của trường sinh!”

“Như vậy, đôi bên không cần ra tay, mọi người đều vui vẻ, cậu thấy thế nào?”

Năm người còn lại đều ngênh ngang, không hề thay đổi biểu cảm quá nhiều, bọn họ đều cho rằng Diệp Thiên sẽ không từ chối.

Lấy tàn kiếm ra, cùng họ hường thụ, cùng cảm nhận thì chàng phài điều gì gây tồn hại.

Thế nhưng nếu Diệp Thiên từ chối thì đồng nghĩa là một cú sốc với sáu người bọn họ. Bọn họ sẽ tấn công, hai lựa chọn này chỉ được chọn một nên bọn họ tin rằng Diệp Thiên sẽ chọn theo cách thứ nhất.

Đối diện với cả sáu người liên thủ, dù Diệp Thiên có mạnh tới đâu thì cũng sẽ quay đầu mà bỏ chạy thôi.

“Giao tàn kiếm, cùng tận hưởng với sáu người các ông? Nghe có vẻ không tệ nhỉ.

Diệp Thiên khẽ mỉm cười giống như đồng tình với lại đề nghị của Cô Giang Điếu Tẩu.

Sáu vị vương cấp ai cũng thầm cười và ánh mắt thì rực lửa.

Đứng trước thanh kiếm trường sinh dù là vương cấp thì chắc chắn cũng không thể giữ được bình tĩnh, một khi có thể cảm nhận được sự trường sinh, kéo dài tuổi thọ thì thời gian làm chủ thiên hạ của bọn họ sẽ kéo dài vô tận.

Người mạnh trong thế gian có ai mà không muốn sự vĩnh hằng chứ?”

Bọn họ đều đợi Diệp Thiên lấy tàn kiếm ra, nhưng đúng lúc này Diệp Thiên đột ngột thay đổi.

“Đề nghị tốt nhưng chưa chắc tôi đã làm theo!’

“Nếu tôi nói tôi không đồng ý thì sao?”

Cậu vừa dứt lời thì sáu người kia lập tức tái mặt.

“Ầm!’

Trong không trung một cột nước bùng nổ cao ba trăm mét dội xuống bên cạnh biệt thự của nhà họ Tiếu. Sáu người với khí tức hừng hực bay lơ lửng trong không trung.

Ánh mắt của Cô Giang Điếu Tẩu trở nên vô cùng lạnh lùng, chân nguyên trong cơ thể ông ta điều động như đang sôi sùng sục.

“Diệp đế vương, chúng tôi có thành ý tới thương lượng, cậu đừng coi chúng tôi là trò đùa!”
 
Chương 1772


Chương 1772

“Trò đùa sao”, Diệp Thiên khịt mũi: “Diệp Thiên tôi chưa bao giờ phải nhận lời cầu xin hay chịu sự uy hiếp của ai cả?”

“Nếu như ông thay đổi thái độ, cầu xin tôi thì có khi tôi còn cho mượn kiếm, nhưng giờ sáu người tập trung rồi đòi áp bức tôi, đúng là nằm mơ!”

“Vương cấp của Diệp Thiên tôi không còn là nhập môn nữa rồi, hôm nay tôi cũng không ngại mà tính thêm sáu người vào đâu!’

Diệp Thiên vừa dứt lời thì nổi lên sát ý.

Sáu người tái mặt, bọn họ không ngờ Diệp Thiên lại không chịu thỏa hiệp mà còn chèn ép bọn họ.

“Diệp Thiên, cậu đừng ngông cuồng quá.

“Cậu tưởng cậu là ai? Là tiên nhân phương Đông hay thần linh Phương Tây mà đòi một chọi sáu?”

Liên Đạo Thành nheo mắt, giọng điệu mang vẻ chế giễu.

“Hừ!”

Diệp Thiên bật cười, bước lên trước một bước, bước chân khiến cho mưa lập tức dừng lại, thời gian như ngừng trôi.

“Một địch sáu thì thế nào?”

Một luồng sát ý chiến đầu phóng vọt lên tới tận chín tầng mây xanh.

“Rầm!”.

Giọng nói Diệp Thiên vang lên, kèm theo âm thanh cực lớn, màn mưa trên đỉnh đầu đều bị vỡ tan, vốn đang mưa rào to đột nhiên ngừng lại.

Một luồng nguyên khí hình rồng nhấp nháy tia sáng màu xanh lam trong suốt, khi đuôi rồng vẫy đập, cứ thế đập mạnh về phía sáu vị vương cấp trăm năm kia.

“Cái tên này thế mà ra tay thật sao?”.

Mặt mày sáu vị vương cấp không ngừng biến sắc, bọn họ thực sự không ngờ Diệp Thiên lại dám lấy một địch sáu, hơn nữa còn là chủ động ra tay.

Liên Đạo Thành lao đến đầu tiên, lúc này đuôi rồng màu xanh lam quật xuống, ông ta giơ tay lên đỡ ngang, một luồng chân nguyên quệt ngang đến, đập vào đuôi rồng.

“Bụp!”

Một luồng sức mạnh truyền tới, mọi người bên trong biệt thự nhà họ Tiếu đều bất giác rụt đầu lại, chỉ cảm thấy bầu trời trên đầu như bị một luồng nội lực bao quanh, bức tường bao quanh biệt thự đều rung lắc, như thể sẽ sập xuống bất cứ lúc nào.

Trong không trung, bàn chân Liên Đạo Thành đạp lùi liên tiếp về phía sau, liên tiếp tạo ra năm luồng sóng khí, năm vị vương cấp còn lại đều mặt mày biến sắc, vô cùng kinh ngạc, nhất là khi nhìn thấy Hồng Nhật Pháp Vương và Tây Môn Đoạn Thủy vừa rồi của Diệp Thiên, biểu cảm lập tức trở nên cứng đờ.

Tuy Diệp Thiên có danh tiếng lớn, nhưng suy cho cùng bọn họ cũng đầy vẻ cao ngạo trong người, với thân phận và niềm kiêu hãnh về vương cấp trăm năm, bọn họ cho rằng Diệp Thiên kiểu gì cũng kém bọn họ một bậc.

Nhưng cú đánh này của Diệp Thiên lại dễ dàng đánh cho Liên Đạo Thành phải lùi lại, chỉ là một cú đánh, đã tuyên bố Diệp Thiên và bọn họ có đẳng cấp về sức mạnh là như nhau.
 
Chương 1773


Chương 1773

“Hừ!”.

Diệp Thiên đánh một chiêu chân nguyên xuống, lúc đó khóe miệng nở nụ cười khẩy, cơ thể đột nhiên lao vút lên trời.

Trước mắt mọi người, chỉ nhìn thấy một tia sáng đỏ lóe lên, rạch ngang bầu trời, Diệp Thiên biến mất khỏi mặt đất, rồi một lần nữa xuất hiện trước mặt Cô Giang Điếu Tẩu chỉ trong chớp mắt.

“Bụp!”.

Nắm đấm như viên đá ngọc thạch trắng xé rách không gian, luồng chân nguyên màu xanh lam nhạt đang nhanh chóng lan rộng.

“Khốn kiếp!”.

Cô Giang Điếu Tẩu trong lòng tức tối, Diệp Thiên không chỉ đánh ra một cú, thế mà không chút do dự lại đánh tiếp cú thứ hai, hoàn toàn không coi sáu vị vương cấp trăm năm bọn họ ra gì.

Diệp Thiên tuy mạnh nhưng Cô Giang Điếu Tẩu ông ta tung hoành thiên hạ hơn một trăm năm nay, số những kẻ địch mạnh mà ông ta gặp cũng không dưới hai bàn tay, nhưng đến bây giờ vẫn đứng vững không hề bị ngã gục, ông ta làm sao mà sợ một tiểu bối như Diệp Thiên chứ?

Ông ta chưa từng trốn tránh, bàn tay khô héo thò ra từ trong tay áo, năm ngón tay nắm hờ đốm sáng màu đen, chĩa ra đỡ lấy nắm đấm của Diệp Thiên.

“Rầm rầm!”.

Hai nắm đấm va chạm vào nhau, tỏa ra một làn sóng khí vô cùng lớn, thổi bay các tầng mây xung quanh, những hạt nước mưa dưới đất bị một lực vô hình hút lên, rồi nổ tung thành màn hơi nước.

Diệp Thiên và Cô Giang Điếu Tẩu cùng lúc cơ thể rung lên, nhưng Diệp Thiên chỉ là hơi nghiêng ngả rồi lập tức đứng vững tại chỗ, còn bản thân Cô Giang Điếu Tẩu lại lùi về sau ba bước, cách xa cả trăm trượng.

“Vương cấp trăm năm mà có trình độ như vậy sao? Cùng lên cả đi!”.

Diệp Thiên đánh ra một quyền rồi thu tay lại, khóe miệng mang nụ cười chế nhạo.

Cậu chẳng qua chỉ đánh ra hai chiêu, nhưng đều khiến cho hai vị vương cấp trăm năm buộc phải lùi lại.

“Các vị, cậu ta quá mạnh, nếu cậu ta không muốn giao ra tàn kiếm, chúng ta buộc phải liên kết để đoạt kiếm về, nếu không lấy một đánh một, ai cũng khó mà thắng được!”.

Liên Đạo Thành bay đến, đứng cạnh Cô Giang Điếu Tẩu, ông ta vừa rồi đỡ của Diệp Thiên một chiêu đã biết được Diệp Thiên mạnh đến mức nào, thế là nói với bốn vị còn lại.

Bốn vị còn lại kia đều thay đổi ánh mắt, gần như cùng lúc bốn người đều ra tay, luồng chân nguyên bốn màu sắc bộc phát trong không trung, gần như che lấp cả bầu trời, cuối cùng bốn luồng sức mạnh hội tụ lại thành một bàn tay nguyên khí lớn, từ trên trời ập xuống.

Những người phía dưới sớm đã ngây hết cả ra, cảnh tượng hãi hùng như vậy bọn họ đã gặp bao giờ đâu? Đây rõ ràng là kích thích, chấn động hơn cả siêu năng đại chiến trong phim điện ảnh khoa học viễn tưởng ấy chứ!

Tiếu Lâm và Hà Tuệ Mẫn tuy biết Diệp Thiên đã lâu, nhưng lúc này cũng há hốc miệng, bọn họ biết Diệp Thiên là Diệp tiên sinh của tỉnh Xuyên, và là chủ tịch của Tập đoàn Lăng thiên, nhưng bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy Diệp Thiên bộc lộ sức mạnh đáng sợ như vậy.

Còn về hai cha con nhà họ Vạn thì đã ngây người ra từ lâu, không nói nổi lời nào, chỉ sững sờ nhìn lên bầu trời, Đoạn Lâm Khôn thì quỳ phục xuống đất, đã hoàn toàn tê dại.

Bàn tay nguyên khí lớn bao trùm đất trời, phong tỏa toàn bộ không gian xung quanh Diệp Thiên, luồng sức mạnh như dời núi lấp biển đang ập đến.

Diệp Thiên đạp chân vào không trung, hai mắt hơi nheo lại, ánh sáng màu xanh lam xung quanh cơ thể đột nhiên bùng lên, giống như những ngọn lửa màu xanh lam đang nhảy múa xung quanh.

Năm ngón tay cậu nắm lại, tay phải đột nhiên kéo mạnh về, chân nguyên màu xanh lam đang bộc phát từ trong bàn tay cậu ra.
 
Chương 1774


Chương 1774

“Tam Tuyệt Quyền kiểu thứ nhất, Đoạn Hồn!”.

Một quyền đánh vào khắp không gian trời đất, một hình nắm đấm đánh mạnh từ trên xuống, đập thẳng vào trung tâm của bàn tay nguyên khí lớn kia.

“Ào!”.

Ánh sáng màu xanh và ánh sáng bốn sắc màu va chạm trong không trung, ánh mắt Diệp Thiên hơi động, quyền mà cậu đánh ra thế mà lại bị tan biến nhanh chóng dưới bàn tay nguyên khí lớn kia, chân cậu cũng trượt một cái, cơ thể bị đánh cho lùi về phía sau hơn mười trượng.

“Bốn vị vương cấp trăm năm liên kết lại quả nhiên không đơn giản!”.

Diệp Thiên thầm gật đầu, vương cấp trăm năm đều là những kẻ mạnh như những ngôi sao trên trời, bốn vị vương cấp trăm năm liên kết lại, tác dụng vượt xa khi chỉ đứng một mình, uy lực của bốn người này đã vượt quá sức tưởng tượng của Diệp Thiên.

Bàn tay nguyên khí lớn làm tiêu tan quyền của Diệp Thiên, đánh cho Diệp Thiên lùi lại, nhưng cũng biến mất ngay sau đó, Diệp Thiên hoạt động lại gân cốt, giữa năm ngón tay phát ra những tiếng răng rắc giòn tan, đôi mắt trở nên càng thêm mãnh liệt.

“Phải như vậy mới thú vị chứ!”.

Đối thủ càng mạnh, càng có thể kích thích được ý chí chiến đấu của cậu, “Phệ Thiên Cửu Chuyển” mà cậu tự sáng tạo ra cũng là gặp mạnh sẽ mạnh hơn, nghĩ đến cảnh ông lão thần bí xuất hiện trong nhà họ Diệp có thể dễ dàng đánh một cú khiến cậu phải lùi ra sau, ý chí chiến đấu trong đầu cậu càng thêm mãnh liệt hơn.

Nếu sáu người này liên kết lại mà cậu còn không đánh được, thì làm sao có thể đối mặt với ông lão thân bí kia chứ?

“Diệp Lãng Thiên, cậu không địch lại được sự liên kết của chúng tôi đâu!”.

Đúng lúc này, Cô Giang Điếu Tẩu và Liên Đạo Thành cùng lúc bay đến, tốc độ của hai người còn nhanh hơn cả tốc độ âm thanh, mang theo luồng khí rất dài, giống như vệt dài màu trắng do máy bay để lại trên bầu trời vậy, tạo thành hai vệt trắng xóa.

Cơ thể hai người đan xen vào nhau, chiếc áo dài đen rộng của Cô Giang Điếu Tẩu bay phấp phới theo luồng gió, một chiếc cần câu xuất hiện trong không trung bị ông ta tóm vào trong tay.

Đây là vũ khí khiến ông ta thành danh, chỉ thấy cánh tay phất ra, chiếc cần câu quệt ngang không trung, mang theo vệt sáng màu xám, giống như chiếc búa nặng đánh xuống.

Bàn tay Liên Đạo Thành lật lên, hai tay đẩy mạnh, bàn tay lớn màu xanh lam lạnh cũng ập xuống theo chiếc cần câu.

Hai luồng sức mạnh đánh ra tầng tầng lớp lớp, một trước một sau, chỉ trong tích tắc đã đến gần ngay trước mặt Diệp Thiên.

Năm ngón tay Diệp Thiên nắm chặt lại, ánh mắt không vui không buồn.

“Tam Tuyệt Quyền kiểu thứ hai, Phệ Thiên!”

Vẫn là một quyền thực thụ, không chút màu mè, nhưng không gian trước người Diệp Thiên đã trở nên méo mó kỳ dị, hai luồng sức mạnh đánh đến trước người cậu, lại bị chặn đứng ở đó, không có cách nào tiến vào tiếp được.

“Ơ?”.

Liên Đạo Thành và Cô Giang Điếu Tẩu đều ngây người ra, bọn họ cảm nhận được trong quyền này của Diệp Thiên đã thấp thoáng có sực mạnh của không gian.

Sức mạnh của không gian huyền diệu khó nhìn thấu, trong truyền thuyết chỉ có tiên nhân phương Đông, thần linh phương Tây mới có thể kiểm soát được hoàn toàn, nhưng Diệp Thiên vẫn chưa đạt đến mức độ đó, lại có thể đánh ra một quyền mang ý vị không gian, đúng là kỳ lạ.
 
Chương 1775


Chương 1775

“Hừ!”.

Diệp Thiên hừ lên một tiếng, biểu cảm của hai người kia lại thay đổi, trước người bọn họ là một hình nắm đấm đang xuyên đến, phong tỏa hư không, chân nguyên trên cơ thể hai người bộc phát, hội tụ thành một chiếc khiên ánh sáng, định chặn quyền kia của Diệp Thiên.

“Keng!”.

Một âm thanh lớn khiến trời đất rung chuyển, giống như tiếng chuông đồng hồ khổng lồ vừa được gõ lên, hai vị vương cấp đều rùng mình, đồng thời lùi lại phía sau, lùi xuống tận gần chỗ bốn vị còn lại.

Sáu người thần sắc lẫm liệt, nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên, còn Diệp Thiên, năm ngón tay co lại, ngọn lửa trong tay đã bùng lên.

“Hôm nay, tôi sẽ tiễn các ông lên đường!”.

Trên núi Phi Vũ cách biệt thự nhà họ Tiếu mấy cây số, hai vị “tiên nữ” của giới võ thuật là Lạc Tử Uyển và Lí Thanh Du sóng vai nhau bước đi, tiến thẳng lên đỉnh núi.

Hai người không hề sử dụng thân pháp, mà là bước đi từng bước, thong thả trèo lên đỉnh núi. Năm phút sau, bọn họ đã đến đỉnh núi Phi Vũ.

Phong cảnh trên đỉnh núi vẫn như xưa, những sợi dây xích nối những cột đá thiên nhiên với nhau, hùng vĩ tráng lệ. Chỉ là trên mười mấy cây cột đá trong số đó có vết rạn nứt, rõ ràng từng có người chiến đấu ở đây, để lại vết tích của năm tháng.

“Nghe nói đây là nơi thành danh sau một trận chiến của Diệp Lăng Thiên?”.

Lạc Tử Uyển nhìn khe núi đầy mây khói, quay đầu hỏi Lí Thanh Du.

Lí Thanh Du nhẹ gật đầu: “Năm xưa, Ngọc Hoàng Đại Đế Tiêu Ngọc Hoàng đã hẹn Diệp Lăng Thiên khiêu chiến ở đây. Lúc đó, hầu như tất cả mọi người trong giới võ thuật đều cho rằng Diệp Lăng Thiên sẽ thất bại, nhưng kết quả cuối cùng lại là Diệp Lăng Thiên thắng”.

“Cậu ấy không những thắng Tiêu Ngọc Hoàng, mà còn đỡ được một kiếm bỏ mình của Watanabe Heizou. Tie đó vể sau, cậu ấy đã bắt đầu con đường vang danh thiên hạ!”.

trong giọng nói của cô ta mang đầy sự cảm khái, nhớ lại lân đâu tiên mình nghe đến ba chữ Diệp Lăng Thiên”, chi mong được tận mắt nhìn thấy trận chiến giữa Diệp Thiên và Tiêu Ngọc Hoàng.

“Một trận chiến thành danh, lên như diều gặp gió. Mặc dù cái tên Diệp Lăng Thiên vang danh thiên hạ, nhưng lại đạp lên thi thể của vô số người”.

Hai người đang nhìn chằm chằm khe núi, bỗng có tiếng động vang lên, giống như từ nơi xa xôi vọng tới, lại giống như ở ngay bên cạnh.

“Sư phụ?”.

Nghe thấy giọng nói đó, Lạc Tử Uyển sáng mắt lên, kinh ngạc kêu lên.

“Tĩnh Di sư thái đến rồi sao?”.

Lúc này, Lí Thanh Du cũng ngẩng đầu lên. Một bóng người lơ lửng giữa tầng mây trên đỉnh đầu, đầu đội mũ vải, tay cầm phất trần, đang cưỡi gió mà đến.

Người đến là một nữ ni xinh đẹp động lòng người, tuy mái tóc đã được chiếc mũ che lại, nhưng khó giấu đi nhan sắc tuyệt đẹp của bà ta.

Bà ta mặc một chiếc áo dài màu đen, đứng trên đỉnh mây, giống như Quan Âm phổ độ hạ phàm, nhìn xuống hai cô gái. Mây màu xung quanh người bà ta hơi cuộn lên, bị đẩy ra xa một trượng, cho thấy tu vi mạnh mẽ của vị ni cô này.

Chấp chưởng phái Nga Mi, pháp danh Tĩnh Di.

“Sư phụ!”.

Lạc Tử Uyển chắp tay hành lễ với Tĩnh Di.
 
Chương 1776


Chương 1776

“Vãn bối Lí Thanh Du bái kiến sư thái!”.

Lí Thanh Du cũng đúng lúc khom người xuống.

Tĩnh Di gật đầu với Lạc Tử Uyển, sau đó quay sang Lí Thanh Du, trong mắt lóe lên vẻ tán thưởng.

“Cô chính là truyền nhân thế hệ này của phái Hồ Ngọc Nguyệt, không tồi!”.

Bà ta khẽ gật đầu với Lí Thanh Du, giọng nói xa xăm: “Nhắc tới thì phái Nga Mi của tôi và phái Hồ Ngọc Nguyệt của cô cũng là cùng tông cùng gốc. Tổ sư sáng lập ra phái Hồ Ngọc Nguyệt các cô chính là một kiếm thủ truyền kì của phái Nga Mi năm xưa”.

“Sau này nếu có thời gian hãy lên Kim Đỉnh Nga Mi một chuyến, Nga Mi Kiếm Pháp tùy cô tập luyện!”.

Lí Thanh Du nghe vậy lập tức vui mừng: “Cảm ơn sư thái!”.

Nga Mi Kiếm Pháp so với kiếm pháp của phái Hồ Ngọc Nguyệt chỉ hơn chứ không kém, vả lại cao thủ của Nga Mi nhiều như mây, có thể chỉ dẫn những chỗ sai lầm cho cô ta. Chuyện này đối với cô ta mà nói là một cơ duyên hiếm có.

Tĩnh Di dừng một lát, sau đó lại nhìn về phía Lạc Tử Uyển.

“Tử Uyển, chuyện đấu giá thế nào rồi?”.

Mắt Lạc Tử Uyển lóe sáng, lắc đầu: “Xin lỗi sư phụ, buổi đấu giá có bốn vị vương cấp trăm năm trước xuất hiện, đều tham dự đấu giá món đồ đó. Con thật sự không có cách nào cạnh tranh được”.

Tĩnh Di không bất ngờ, chỉ gật đầu nói: “Thanh kiếm gãy của Trường Hà Kiếm Tiên có bí kíp trường sinh, khiến nhiều vương cấp trăm năm trước nhắm vào nó”.

“Con không lấy được, sư phụ cũng không bất ngờ”.

“Lần này sư phụ đến đây cũng là được Long Hoàng, chủ của liên minh võ thuật, ủy thác đến mang kiếm đi, tránh cho vương cấp tranh đấu với nhau gây ra náo động. Bây giờ thanh kiếm đó đã vào tay ai?”.

Lạc Tử Uyển hơi trầm ngâm, sau đó mới đáp: “Diệp Lăng Thiên ạ!”.

“Ồ?”, Tĩnh Di nghe vậy, ánh mắt hơi dao động.

“Diệp Lăng Thiên còn chưa tới hai mươi tuổi, với tu vi của cậu ta, sống thêm một trăm năm, thậm chí là hai trăm năm nữa cũng là chuyện dễ như trở bàn tay. Trong tình thế hiện nay, bí mật trường sinh không có sức hấp dẫn quá lớn đối với cậu ta, vậy mà cậu ta cũng tham dự sao?”.

Lạc Tử Uyển gật đầu, kể lại chuyện xảy ra trong buổi đấu giá.

“Hóa ra là vậy!”, Tĩnh Di hơi nheo mắt lại: “Mục đích của Diệp Lăng Thiên không phải là trường sinh. Hành động của cậu ta giống như là chia sẻ gánh nặng với nhà họ Lư hơn, dẫn mọi mâu thuẫn về phía mình”.

“Nhưng lần này hình như Diệp Lăng Thiên hành động hơi lỗ mãng”.

Bà ta nhẹ lắc đầu: “Giữa vương cấp trăm năm với nhau không dễ dàng phát động chiến tranh, nhưng trước chuyện trường sinh đủ để bọn họ bỏ qua mọi lo ngại. Mặc dù Diệp Lăng Thiên đã mang kiếm đi, nhưng những người khác tuyệt đối sẽ không từ bỏ!”.

“Dẫn mọi mũi nhọn về phía mình, sau này Diệp Lăng Thiên chắc chắn sẽ bị nhiều người vây đánh!”.

Lạc Tử Uyển và Lí Thanh Du nhíu mày, đang định nói gì đó thì Tĩnh Di bỗng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm về phía xa.

“Hả?”.

Hai người cũng quay đầu nhìn lại, ở chân trời xa xa thoáng có ánh sáng che phủ, tầng mây cuồn cuộn, tiếng động truyền thẳng tới, kèm theo một trận dư âm sức mạnh cực lớn, thổi tan sương mù giữa núi.
 
Chương 1777


Chương 1777

“Đây là có vương cấp đang đánh nhau sao?”.

Ánh mắt Tĩnh Di sắc bén, sau đó giơ bàn tay lên, chân nguyên màu vàng nhạt bao bọc Lạc Tử Uyển và Lí Thanh Du, theo bà ta vọt tới chân trời phía xa.

Men theo dư âm sức mạnh, chưa tới một phút sau, Tĩnh Di đã đưa hai người đến nơi giao chiến. Bà ta nhìn chằm chằm chân trời, con ngươi lập tức co rụt.

“Cô Giang Điếu Tẩu, Bích Ba Yên Khách, Bàng Mông, Lệ Tà!”.

“Hồng Nhật Pháp Vương ở Tạng Biên?”.

“Và cả… Lôi Tôn Tây Môn Đoạn Thủy?”.

Nhìn sáu người đứng sóng vai nhau nơi chân trời, giọng nói của vị chưởng môn Nga Mi Tĩnh Di vô cùng nặng nề, bà ta thật sự chưa từng ngờ tới đội hình này.

Lí Thanh Du và Lạc Tử Uyển cũng cứng đờ mắt, vẻ mặt sợ hãi. Lúc trước chỉ có bốn vị vương cấp bên phía Cô Giang Điếu Tẩu, nhưng chưa tới một tiếng đồng hồ sau lại xuất hiện thêm hai người nữa.

Bọn họ không khỏi nghiêng đầu nhìn sang, phía trước sáu người nọ có một người đứng đó vô cùng nổi bật, chính là Diệp Thiên.

“Diệp Lăng Thiên định lấy một chọi sáu sao?”.

Lúc này với tu vi của Lạc Tử Uyển cũng không khỏi sợ hãi.

“Hôm nay, tôi sẽ tiễn các người lên đường!”.

Diệp Thiên không hề để ý đến ba người vừa đến đây, cậu nhìn chằm chằm sáu đối thủ trước mắt, xung quanh người bùng lên ánh sáng xanh lam.

Trong lúc năm ngón tay khép mở, giữa lòng bàn tay cậu đã có ngọn lửa dâng lên. Ngọn lửa sáng rực nhảy nhót trong lòng bàn tay cậu.

Phệ Thiên Long Diệm lại được Diệp Thiên triệu hồi lần nữa.

“Viêm Tức Tuyệt Diệt Thủ!”.

Năm ngón tay Diệp Thiên khép lại, ngọn lửa thoáng chốc bùng lên, hóa thành sóng lửa đầy trời, được cậu đạp dưới chân.

Một bàn tay đỏ lửa thò ra khỏi sóng lửa, giống như bàn tay lửa khổng lồ, chặn kín bầu trời.

Đám đông bên dưới nhìn thấy cảnh này đều kinh hãi biến sắc, sợ đến nỗi nằm bò ra đất.

Nhìn bàn tay lửa khổng lồ cuốn qua đất trời, vô số người gào thét trong lòng, đây còn là sức mạnh mà con người có được sao?

Viêm Tức Tuyệt Diệt Thủ vừa đánh ra, đất trời lập tức cháy rực, nhiệt độ dâng cao.

Sáu người đứng sóng vai nhau, chỉ cảm thấy sóng nhiệt phía trước phả vào mặt, một luồng khí tức hủy diệt đang đến gần.

Sắc mặt của đám người Liên Đạo Thành vô cùng nghiêm trọng. Đối mặt với bàn tay lửa quỷ dị, bọn họ không dám cứng rắn chống đỡ, đang định lùi lại thì một bóng người vọt ra trước.

Tuước kia Hồng Nhật Pháp Vương chi mới thể hiện chút it bản linh, bây giờ ánh sáng đô trên người tòa ra hết micc, hai tay chắp trưước ngực, sau đó tạc thành hình hoa lan. Ngón cái, ngón trở, ngón giữa, ngón út của hai tay chạm vào nhau, trên người ông ta dân ngưng tụ thành một thủ ấn màu đỏ.

Mật Tông – Hồng Nhật Thủ An!”.

“Mật Tông – Hồng Nhật Thủ Ấn!”.

Hồng Nhật Pháp Vương kết ấn, thủ ấn bay lượn trước người, giống như núi non nặng trĩu. Hai tay chắp vào nhau, ánh sáng đỏ lóe lên, phóng tới chân trời.
 
Chương 1778


Chương 1778

“Ầm!”.

Bàn tay lửa từ trên không đè xuống, thủ ấn màu đỏ cũng không chịu yếu thế, đối chọi chính diện với bàn tay lửa khổng lồ.

“Ầm ầm!”.

Tiếng nổ vang vọng nơi chân trời, mặt đất còn rung nhẹ. Vô số người dân sống ở khu dân cư ló đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn kì quan trên trời, ai nấy đều sợ hãi.

“Ồ?”.

Ngọn lửa trên bàn tay Diệp Thiên dâng trào, xung quanh bàn tay lửa khổng lồ ở phía trước không ngừng có ánh lửa dập dờn. Thế nhưng mặc cho ngọn lửa có hung mãnh thế nào cũng chỉ có thể dung hòa bàn tay màu đỏ với tốc độ cực kì chậm rãi, không thể phá vỡ bằng một chiêu.

Từ khi Diệp Thiên bắt đầu con đường này đến nay, hễ sử dụng Viêm Tức Tuyệt Diệt Thủ thì kẻ địch không ai có thể chống lại, một đòn phá địch. Nhưng hôm nay, Viêm Tức Tuyệt Diệt Thủ trước nay luôn thuận lợi lại bị ngăn chặn.

Cậu lại không biết Hồng Nhật Pháp Vương ở đối diện cũng hết sức kinh hãi.

Hồng Nhật Thủ Ấn của ông ta là do ông ta sửa đổi từ Mật Tông Đại Thủ Ấn mà thành, sử dụng kết hợp với tu vi vương cấp trăm năm của ông ta thì như dời non lấp biển, sức mạnh nghiêng trời.

Năm xưa ở Tuyết Sơn Tạng Biên, ông ta đã dùng chiêu này dời nửa ngọn núi băng nặng trịch vào trong Thiên Hà, để Thiên Hà tích nước từ nó.

Một thủ ấn của ông ta hạ xuống cũng có thể kéo cả đoàn tàu đang chạy nhanh như bay trở về, có thể thấy sức mạnh lớn thế nào.

Nhưng chiêu bàn tay lửa của Diệp Thiên lại khiến ông ta có cảm giác hầu như không chống đỡ nổi. Một luồng khí đục đè nén trong lồng ngực, nuốt không trôi mà nhả cũng không ra.

“Có thể lay động nghìn quân, Diệp Lăng Thiên quả nhiên lợi hại. Chỉ không biết tu vi của cậu ta ở đâu ra, lẽ nào cậu ta là lão quái vật nào đó chuyển thế?”.

Hồng Nhật Pháp Vương run rẩy trong lòng, lại không dám khinh suất, chân nguyên hùng hậu trong cơ thể dâng lên, gia trì cho thủ ấn màu đỏ, không để nó tan vỡ.

“Vù!”.

Hai thủ ấn giằng co với nhau ở chân trời, một tiếng xé gió bỗng vang lên.

Liên Đạo Thành khẽ búng năm ngón tay, một tẩu thuốc màu đen xuất hiện trong tay ông ta. Ông ta nắm ngang tẩu thuốc, chạm nhẹ vào không trung.

“Vù!”.

Trên không trung vang lên tiếng động, một sợi dây mỏng chia cắt không gian, hóa thành luồng gió mãnh liệt bắn về phía trán Diệp Thiên.

Vương cấp trăm năm dùng chân nguyên ngưng tụ thành sợi, dùng sức sát thương hội tụ thành một điểm, uy lực mạnh hơn chân nguyên đâu chỉ gấp mười lần?

Chiêu này của Liên Đạo Thành ít nhất cũng có thể xuyên thủng lớp giáp hợp kim của ba chiếc xe tăng liên tiếp.

“Vù!”.

Diệp Thiên nheo hai mắt lại, bàn tay lửa biến mất, bản thân cậu thì lùi ra sau, cơ thể di chuyển theo đường chéo. Luồng gió mãnh liệt sắc bén lướt qua ngay sát trán của Diệp Thiên, cắt đứt vài sợi tóc.

Gió mạnh bay xuống nóc một căn nhà, tường bê tông dày lập tức nổ thành những mảnh vụn. Nhiều người dân ôm đầu chạy trốn, nhất trời tiếng khóc vang lên tứ phía.
 
Chương 1779


Chương 1779

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Thiên nhíu mày. Nhưng chỉ chốc lát sau lại có một bóng ưng bay trên trời không, hạ xuống đỉnh đầu Diệp Thiên.

“Ma Vân Thủ!”.

Bàng Mông đẩy một tay ra, chân nguyên ngưng tụ thành bàn tay to ẩn chứa ma khí màu đen, trông huyền ảo diệu kì. Từng luồng khí tà ác từ trong đó truyền ra, nhắm về phía Diệp Thiên.

Diệp Thiên vừa tránh né một đòn tấn công, cơ thể chưa kịp điều chỉnh, chỉ có thể miễn cưỡng ra tay. Một chưởng từ dưới đánh lên, nhắm vào chính giữa bàn tay ma khí.

“Rầm!”.

Diệp Thiên là miễn cưỡng chưởng ra, Bàng Mông thì lại tích lũy sức mạnh từ trước, chỉ nghe một tiếng động nặng nề vang lên, cơ thể Diệp Thiên hơi chấn động, rơi xuống dưới.

“Diệp Lăng Thiên, tôi là truyền nhân của Vô Tình Đạo, vốn không nên bắt tay với người khác vây đánh cậu. Nhưng trước chuyện trường sinh, mọi thứ đều có thể buông bỏ!”.

“Hôm nay, cậu chắc chắn phải bị đánh bại!”.

Diệp Thiên rơi xuống dưới mười trượng, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau.

Bóng dáng Lệ Tà xuất hiện đằng sau lưng Diệp Thiên cứ như ma quỷ. Đây là kĩ pháp ẩn nấp độc môn của Vô Tình Đạo, có thể che giấu hoàn toàn khí tức của mình, người luyện đến đại thành còn có năng lực xuyên qua không gian, di chuyển tùy ý trong một cự ly nhất định.

Đứng trước kĩ pháp này, cho dù là Ẩn Giả Churchill cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng, hoàn toàn không thể so sánh.

Khi Lệ Tà vừa dứt lời, ông ta chỉ ngón trỏ ra, ấn vào sau lưng Diệp Thiên.

“Xoẹt!”.

Một luồng sáng đỏ lướt qua, Diệp Thiên kêu lên một tiếng, bị đánh bay tới phía trước, cho đến khi cách xa mấy chục trượng.

Bốn vị vương cấp trăm năm liên tục ra tay, lượt này đến lượt khác, chiêu này đến chiêu khác, uy lực vô biên. Từ khi Diệp Thiên thành danh đến nay, ngoài chuyện đối mặt với quân đội hiện đại hóa của Hợp chúng quốc thì chưa bao giờ bị áp chế triệt để như vậy.

“Bốn vị vương cấp hợp lực, hết đợt này đến đợt khác, kĩ pháp nối tiếp nhau, đúng là đáng sợ!”.

“Bây giờ bốn vị vương cấp ra tay, Diệp Lăng Thiên đã không chống đỡ nổi. Nếu sáu vị vương cấp đồng thời ra tay thì Diệp Lăng Thiên ắt sẽ rơi vào đường cùng!”.

Lạc Tử Uyển khẽ giọng lẩm bẩm, quay đầu nhìn về phía Tĩnh Di: “Sư phụ, với tình hình bây giờ, Diệp Lăng Thiên thua chắc rồi!”.

Tĩnh Di nặng nề gật đầu, hạ giọng nói: “Đúng vậy!”.

“Nếu là đơn độc đánh với nhau, Diệp Lăng Thiên không sợ bất cứ ai trong sáu người này, nhưng sáu người hợp sức, uy lực đâu chỉ gấp mười lần?”.

“Năm xưa, Diệp Lăng Thiên lay động nghìn quân ở Trung Đông, mặc dù cuối cùng cậu ta đã chiến thắng, nhưng dù sao cũng chỉ đối mặt với những vũ khí hiện đại hóa do con người điều khiển, chưa đạt đến trình độ làm theo ý thích, cho nên có thể tìm ra sơ hở”.

“Còn bây giờ, Diệp Lăng Thiên đối mặt với sáu con người còn sống sờ sờ, thế còn nguy hiểm hơn đối mặt với thiên quân vạn mã thời xưa gấp trăm lần!”.

Tĩnh Di lắc đầu, giọng nói nghiêm trọng hơn:

“Không chỉ như vậy, đám người Bích Ba Yên Khách chi muốn nhanh chóng đoạt lấy kiểm, hoàn toàn không quan tâm đến sự thương vong của những người xung quanh. Trong mắt bọn họ, những người dân bình thường này chỉ như sâu kiến!”.
 
Chương 1780


Chương 1780

“Nhưng Diệp Lăng Thiên ra tay rõ ràng có hơi kiêng dè, không muốn làm bị thương người vô tội. Cho nên sau khi né tránh một chiêu của Liên Đạo Thành, cậu ta không lựa chọn cứng rắn chống đỡ đòn tấn công. Một bên tránh né, một bên tấn công mãnh liệt, sức chiến đấu của Diệp Lăng Thiên ít nhất cũng tổn thất ba phần!”.

“Có lẽ hôm nay cậu ta bị dồn vào bước đường cùng thật rồi”.

Lạc Tử Uyển từng chứng kiến Diệp Thiên dùng một chiêu đẩy lùi bốn vị vương cấp trăm năm, trong lòng đã công nhận sức mạnh của cậu. Nhưng bây giờ nhìn thấy Diệp Thiên bị sáu người dồn ép “chật vật” như vậy, cô ta vẫn cảm thấy hơi thất vọng.

Lúc trước, Diệp Thiên đánh đâu thắng đó, chưa từng thất bại. Vì sao lần đầu tiên cô ta gặp Diệp Thiên lại phải nhìn cảnh cậu bị người ta đánh bại, cảm xúc trong lòng thật sự rất khó tả.

Cô ta im lặng trong chốc lát rồi nói tiếp: “Sư phụ, nếu Diệp Lăng Thiên thật sự thua trận chiến này, sư phụ có giúp cậu ta một tay không?”.

Tĩnh Di lập tức gật đầu, ánh mắt nghiêm nghị: “Đương nhiên, Diệp Lăng Thiên là người nối nghiệp mà Long Hoàng đã chọn, bất kể Long Hoàng hay là liên minh võ thuật đều sẽ không để cậu ta xảy ra chuyện. Nếu Diệp Lăng Thiên mà bị đánh bại thật, sư phụ sẽ ra tay!”.

“Với danh tiếng và sức mạnh của liên minh võ thuật, có lẽ sáu người này cũng không dám làm càn”.

“Bây giờ sư phụ không nhúng tay vào cũng là muốn để Diệp Lăng Thiên nếm mùi thất bại. Chỉ khi con người nếm qua thất bại mới biết rút kinh nghiệm, trèo lên đỉnh cao hơn!”.

“Thất bại hôm nay không phải là điều xấu với Diệp Lăng Thiên, mà ngược lại có ích rất lớn!”.

Lạc Tử Uyển nghe vậy mới bừng tỉnh, khâm phục trí tuệ của sư phụ từ tận đáy lòng.

Nhưng Lí Thanh Du ở bên cạnh thì vẫn luôn nhìn chằm chằm Diệp Thiên, trong mắt lóe lên tia sáng kiên định.

Lạc Tử Uyển và Tĩnh Di đều cho rằng Diệp Thiên sẽ thua, chỉ có cô ta luôn tin rằng Đế Vương Bất Bại vẫn là Đế Vương Bất Bại!

Trên bầu trời, Diệp Thiên đứng vững lại, nhưng ánh mắt cậu đã chuyển từ bình tĩnh sang sắc bén.

Mặc dù trước kia cậu nói muốn tiễn sáu người này lên đường, nhưng thực ra cậu chỉ nói thế mà thôi. Chung quy cậu vẫn nghĩ đến trận chiến của vương cấp trong tương lai mà không muốn giết sáu người họ, khiến cho sau này phương Đông mất đi sáu người có sức chiến đấu cực mạnh. Tuy nhiên, lúc này cậu đã mất kiên nhẫn.

“Ban đầu, tôi suy nghĩ cho trận chiến vương cấp giữa phương Đông và phương Tây sau này, chỉ muốn đẩy lùi sáu người các ông, không muốn phương Đông mất đi sáu người có sức chiến đấu cực mạnh”.

“Nhưng bây giờ tôi đổi ý rồi!”.

“Trận chiến vương cấp sau này chỉ cần một mình tôi là đủ!”.

Một luồng sát ý đột nhiên lan ra chân trời, nửa bầu trời đều bị nhuộm thành màu đỏ máu quái dị.

“Rầm!”

Sát ý trên người Diệp Thiên gần như ngưng tụ thành thực chất, nửa bầu trời bị nhuộm đỏ, rất nhiều người bình thường bên dưới đang quan sát, đều cả thấy một nỗi sợ trào dâng từ đáy lòng, cả người run rẩy.

Mà sáu vị vương cấp trăm năm lúc này vẻ mặt cũng chợt thay đổi, nhất là Lệ Tà, vừa nãy ông ta vừa chỉ tay vào giữa lưng Diệp Thiên, với vương cấp bình thường mặc dù sẽ không chết ngay trận nhưng cũng sẽ bị thương nặng trong thoáng chốc, nhưng Diệp Thiên lúc này vẫn khí thế như thế nước, không hề có dấu vết bị thương.

Tĩnh Di nhìn ra sau Diệp Thiên, trang phục của cậu đã bị rách một lỗ to bằng ngón tay cái, da dẻ trắng mịn bên trong lộ ra, không hề có vết thương khiến Tĩnh Di có chút kinh ngạc.
 
Chương 1781


Chương 1781

“Diệp Lăng Thiên bị Lệ Tà tấn công chính diện, vậy mà không bị một đòn đánh xuyên qua, sức phòng ngự của cơ thể quả là rất mạnh!”

Bà ta thầm giật mình, ngay lúc đó, Cô Giang Điếu Tẩu lại bước ra một bước, trong tay cầm tẩu thổi đi.

“Diệp Lăng Thiên, đừng có nói khoác không biết ngượng nữa!”

“Đúng là cậu rất mạnh, dù bốn người liên thủ nhưng vẫn có thể làm đến mức độ này cũng đủ để kiêu ngạo rồi!”

“Nhưng hôm nay cho dù cậu có giãy dụa thế nào, chung quy cũng sẽ bại, tôi hỏi lại một lần nữa, có đồng ý giao kiếm ra không!”

“Chỉ cần cậu đồng ý giao kiếm ra, mọi người cùng nhau chia sẻ bí quyết trường sinh thì bây giờ chúng tôi lập tức sẽ dừng tay!”

Ánh mắt Diệp Thiên rét lạnh, cậu căn bản không trả lời mà chỉ dùng hành động đáp trả.

“Vù!”

Cậu đẩy bàn tay ra, quần áo trên người rách nát, bị chính chủ nhân xé tan hoang, để lộ hình thể tráng kiện, từng bắp thịt, từng tấc da thịt đều kết nối với nhau hoàn hảo, giống như một kiệt tác hoàn mỹ nhất của thượng đế.

“Hôm nay các ông đều phải chết ở đây!”

Sát ý Diệp Thiên đã quyết, ánh sáng xanh trên người càng đậm thêm, tựa như ngọn lửa xanh lam đang bùng cháy.

Phệ Thiên Chi Thể, mở ra!

“Ồ?”

Ngay khi Diệp Thiên mở ra Phệ Thiên Chi Thể, sáu người đối diện lập tức cảm nhận được ngay, bọn họ nhận ra Diệp Thiên lúc này đã khác.

“Xoẹt!”

Tiếng không khí nổ vang bén nhọn vang lên, con ngươi Liên Đạo Thành co rút, một nắm quyền đang phóng to đến trước mặt ông ta với tốc độ kinh khủng.

“Ầm!”

Một quyền này trực tiếp đánh vào ngực Liên Đạo Thành, ông ta gần như không kịp phản ứng, lúc này phun ra ngụm máu, bay ngược về sau.

Ngực ông ta lõm xuống thành hình nắm đấm, ánh mắt nghiêm nghị, vẻ mặt khó tin nổi.

Ông ta lại không hề có phản ứng, ông ta bị người ta tấn công chính diện, điều này sao có thể chứ?

Diệp Thiên bước đi trên không, vẫn duy trì tư thế đánh quyền, ánh mắt nghiêm túc, giống như đang liếc nhìn đám kiến hôi.

Năm người còn lại nhìn thấy cảnh tượng này thì vẻ mặt đều chấn động.

“Dùng thân xác phá âm, lại còn là âm gấp ba? Tên nhóc này, làm bằng cách nào chứ?”

Cô Giang Điếu Tẩu nhìn mà kinh hồn bạt vía. Vừa nãy tốc độ của Diệp Thiên đã tăng gấp ba so với tốc độ âm thanh chỉ trong thoáng chốc, so với máy bay chiến đấu siêu thanh thì cậu còn nhanh hơn một chút, gần như đã có thể sánh với tốc độ lao đi của xe tăng đại bác rồi.

Tốc độ như vậy, cho dù là vương cấp trăm năm cũng khó mà nắm bắt được, không chỉ khiến người ta khó lòng phòng bị mà sức phá hoại càng thêm lớn mạnh.
 
Chương 1782


Chương 1782

Cành tượng này cũng khiến Tĩnh Di lúc trước đã kết luận Diệp Thiên chắc chắn sẽ thua cũng trường mắt ngạc nhiên, bà ta không khỏi tự hỏi trong lòng, nếu đối là mình, thì có khả năng tranh thoát một quyền gấp ba tốc độ âm thanh này hay không.

A!”

Liên Đạo Thành bị một quyền đánh bay, bay ra cả trăm trượng mới dừng lại, ông ta lại phun ra ngụm máu, vẻ mặt đã vô cùng sợ hãi.

“A? Vậy mà vẫn chưa chết?”

Diệp Thiên nhìn Liên Đạo Thành, ánh mắt khẽ động, có chút kinh ngạc.

Vừa nãy, chỉ trong nháy mắt, cậu đã tăng tốc độ lên gấp ba, một quyền chân nguyên đánh ra, sức lực đủ để đổ núi tách biển, một quyền đánh xuyên qua được mười chiếc xe tăng hạng nặng. Cho dù là một vương cấp trăm năm, chỉ cần không phải dùng luyện thể làm chủ đạo thì đều có thể một đòn giết chết.

Nhưng Liên Đạo Thành chỉ là bị thương nặng nhưng không hề bỏ mạng, quả thật khiến cậu có chút bất ngờ.

Liên Đạo Thành nhìn Diệp Thiên chằm chằm, từ trong ngực rút ra một cái gương đồng cổ xương, trên mặt gương đã chằng chịt vết nứt tới mức chẳng soi gì được, có thể vỡ nát bất kỳ lúc nào.

Là một tấm kính hộ thân ông ta tìm thấy trong một di tích cổ khi ông ta ở tuổi trung niên, nó có tác dụng phòng ngự rất cao. Ông ta đã dùng tấm kính hộ tâm này trong trận chiến vương cấp trăm năm trước, đã ngăn chặn không biết bao nhiêu lần tấn công từ kẻ địch, lần nào cũng phát huy tác dụng, chưa ai có thể phá vỡ khả năng phòng ngự của tấm kính hộ thân này.

Nhưng hôm nay, với một quyền của Diệp Thiên, tấm kính đã vỡ, ông ta còn bị đánh trọng thương, có thể nhìn thấy, nếu không có tấm hộ tâm bảo vệ thì bây giờ ông ta đã là âm hồn thăng thiên rồi.

“Thì ra là có pháp bảo hộ thân!”

Diệp Thiên liếc nhìn gương đồng, vẻ mặt châm chọc: “Thứ đồ này đã bị tôi phá vỡ, để tôi xem ông còn có thể cản được mấy quyền của tôi nữa!”

Cậu nói xong, bàn chân giẫm xuống, trong bầu trời chợt bắn ra luồng sáng, cơ thể lao nhanh, mọi người bên dưới quan sát hoàn toàn không nắm bắt được bóng dáng Diệp Thiên.

“Khốn kiếp!”

Bởi vì một quyền trước đó nên Liên Đạo Thành sớm đã cảm thấy sợ hãi, cả người ông ta lùi mạnh về sau, trong lúc lùi lại thì hai tay tạo thành kết ấn rồi đẩy ra, trước người xuất hiện tấm thuẫn ánh sáng bằng chân nguyên.

“Ông đỡ được sao?”

Ngay khi ông ta thi triển thuẫn ánh sáng thứ nhất, Diệp Thiên đã lao đến gần phía trước ông ta, nắm quyền như bạch ngọc đánh thẳng vào thuẫn ánh sáng.

Thuẫn ánh sáng chân nguyên này có thể ngăn cản được một tên lửa bắn vào chính diện, nhưng lúc này lập tức vỡ nát thành nghìn mảnh, quyền thế của Diệp Thiên vẫn không dừng, đánh về phía đầu Liên Đạo Thành.

Trong lúc Liên Đạo Thành vội vàng, chân nguyên khắp người bùng nổ, toàn bộ hội tụ đến trước người, thi triển thế phòng ngự mạnh nhất trong cả đời của ông ta, đồng thời hét lớn với năm người xung quanh.

“Còn không mau cứu tôi?”

Ngay từ khi Diệp Thiên bắt đầu, năm vị vương cấp sớm đã dồn sức chiến đấu, năm vị vương cấp tấn công năm hướng, đồng loạt tấn công Diệp Thiên từ các hướng khác nhau.
 
Chương 1783


Chương 1783

Thủ ấn, ma chưởng, móc câu, ngón tay đen, dòng điện tím, năm luồng tấn công, gần như hướng đến quanh người Diệp Thiên cùng lúc.

Nhưng Diệp Thiên lại không quan tâm, tựa như không phát hiện ra vậy, chỉ tập trung nhìn Liên Đạo Thành trước mắt, quyền kình bạo phát.

“Rắc!”

m thanh giòn giã vang lên, thuẫn ánh sáng trước người Diệp Thiên vỡ vụn, nắm đấm của Diệp Thiên đã đánh vào đỉnh đầu Liên Đạo Thành.

Một vương cấp trăm năm nhưng đầu lại bị nứt ra như trái dưa hấu, quyền kình tán sát dễ như trở bàn tay, khiến thân thể ông ta xé rách ra thành hàng nghìn mảng.

Còn năm luồng tấn công kia cũng đồng loạt đánh vào người Diệp Thiên, nhưng Diệp Thiên chỉ khẽ lách người, ngay cả một bước cũng không bị dao động.

“Sao có thể?”

Năm người họ ánh mắt nghiêm trọng, đều sững sờ tại chỗ, từng mảnh nhỏ thi thể Liên Đạo Thành bị bàn tay bừng lửa của Diệp Thiên bao phủ, hoá thành một làn khói xanh.

Một vị vương cấp trăm năm, đã sụp đổ như vậy!

Tĩnh Di ở phía xa, ánh mắt chợt loé lên, trong lòng vô cùng kinh sợ.

“Chống lại đòn tấn công của năm vị vương cấp trăm năm mà không hề bị thương tổn, thân xác Diệp Lăng Thiên chẳng lẽ đã vượt qua Thần Ma Chi Thể, đạt đến Tiên Thiên Chi Thể rồi sao?”

Còn Lạc Tử Uyển đã nhìn đến ngây người, không thể nói gì.

Diệp Thiên cởi trần, từng mảng da thịt đều tỏa ra ánh sáng màu xanh, cậu chậm rãi thu quyền lại, quay người đối mặt với năm người còn lại.

“Trường sinh tuy tốt nhưng nếu các ông đều sống không quá một giây thì còn nói gì đến việc phá giải bí ẩn trường sinh chứ?”

“Hôm nay, tôi phải chém chết năm vương!”

Cả người Diệp Thiên bừng lên luồng sáng xanh khiến cậu như một chiến thần được bao bọc trong ngọn lửa xanh lam.

Phía trước cậu khoảng mấy chục trượng, năm vị vương cấp trăm năm gần như đồng thời lùi về sau, kéo giãn khoảng cách với Diệp Thiên, không dám lại gần.

Một quyền vừa nãy kia của Diệp Thiên quả thực quá mức kinh khủng, một quyền nhanh gấp ba lần tốc độ âm thanh, gần như không có chút màu mè hoa mỹ nào, chỉ đơn thuần là sức mạnh thân thể và tốc độ kế hợp, một quyền đã đánh chết Bích Ba Yên Khách.

Bọn họ tự hỏi, nếu như bị vây ở vị trí của Bích Ba Yên Khách, e rằng cũng sẽ không cản được nắm quyền giết thần giết quỷ này của Diệp Thiên.

“Một quyền thật đáng sợ, Diệp Lăng Thiên thật đáng sợ!”

Ánh mắt Tĩnh Di cứng đờ, thoáng chốc lại di chuyển, khiến bà ta bất ngờ.

Lúc trước Diệp Thiên bị bốn người liên tục ra tay tấn công, bị chèn ép không thể đánh trả, chỉ có thể chịu đòn, thậm chí bị Lệ Tà đánh vào chính diện.

Nhưng chẳng qua chỉ trong chớp mắt, từ đầu đến cuối Diệp Thiên chỉ đánh ra hai quyền, Bích Ba Yên Khách với tu vi yếu hơn bà ta một bậc đã bị đánh chết, trong những vương cấp bà ta biết, có thể làm đến nước này gần như đều là cấp độ vương cấp với sức chiến đấu đỉnh cao.

Diệp Thiên chưa đến hai mươi tuổi, lại làm được đến nhường này, quả là đáng sợ.

Tay Lạc Tử Uyển cầm kiếm Ỷ Thiên khẽ run, trước đó cô ta còn nghĩ rằng Diệp Thiên tất sẽ thua, ai ngờ được, Diệp Thiên lại rơi vào đường cùng phản kích, thoáng chốc đã xuất hiện tư thái Đế Vương rồi.
 
Chương 1784


Chương 1784

“Quả nhiên, anh ấy sẽ không thua!”

Ánh mắt Lí Thanh Du sáng rỡ, từ đầu đến cuối, cô ta luôn tin tưởng Diệp Thiên sẽ đứng vững đến cùng.

“Hôm nay, tôi phải chém chết năm vương!”

Vẻ mặt Diệp Thiên không còn bình tinh lạnh nhạt nữa, lúc này đã cậu đã mở ra Phệ Thiên Chi Thể sát ý cũng trào dâng, ánh mắt lạnh thấu xương.

Năm người trước mắt đã bị cậu xem là đối tượng phải giết chết, một người cũng không thể bỏ qua.

“Các vị, đã đến bước này mà mọi người còn muốn che giấu sao?”

“Không phát huy bản lĩnh át chủ bài, thì người chết chính là chúng ta!”

Cô Giang Điếu Tẩu nhìn bốn người còn lại, vẻ mặt thay đổi liên tục, chỉ cảm thấy vô cùng hoảng sợ.

Từng người bọn họ ở đây đều đã tung hoành khắp chốn, khắp bốn phương, là vương cấp trăm năm mạnh nhất thế giới, người hay vật có năng lực đe doạ sinh mạng bọn họ vô cùng hiếm hoi.

Nhưng bây giờ, một mình Diệp Thiên lại khiến từng người bọn họ cảm nhận được hơi thở cái chết như phà tới trước mặt, cảnh tượng như vậy, dù là trong trận chiến vương cấp trăm năm trước, bọn họ cũng chưa từng cảm nhận được.

“Cùng ra tay!”

Pháp vương Hồng Nhật xé rách pháp bào trên người, để lộ làn da màu nâu đồng, trông như La Hán nổi giận.

Chân nguyên ông ta vừa mở ra thì ánh sáng đỏ quanh người đã bộc phát, cơ bắp cuồn cuộn, gân xanh nổi lên, cơ thể căng lớn lên một vòng.

“Đó là Luyện Thể Chi Thuật của Mật Tông Tây Tạng… “Thể Pháp Già Lâu La”!”

Tĩnh Di kinh ngạc nói: “Không ngờ, ngoài tìm lối tắt tu luyện ra Hồng Nhật Thủ Ấn, ngay cả Đoàn Thể pháp của Mật Tông mà Pháp vương Hồng Nhật đã tu luyện đến giai đoạn viên mãn rồi!”

“Một khi tu luyện Thể Pháp Già Lâu La đến viên mãn, nghe đồn như thể đã đủ để sánh với Thần Ma Chi Thể, thậm chí có thể tiến gần đến Tiên Thiên Chi thể, hoặc có thể chống lại Diệp Lăng Thiên rồi!”

Lạc Tử Uyển và Lí Thanh Du căn bản không rảnh rỗi nghe Tĩnh Di “giải thích”, mà chỉ nhìn phía trước không chớp mắt.

“Hồng Nhật Thủ Ấn, Phật Đà phổ độ!”

Cơ thể Pháp vương Hồng Nhật giống như chiếc xe tăng cỡ nhỏ, hai bàn tay to chắp lại chữ thập, sau lưng ông ta, luồng sáng đỏ phóng lên trời, hiện ra một hình Phật lớn Tây Tạng do ánh sáng đỏ ngưng tụ thành.

Phật lớn mở mắt ra, trông sống động như thật, hai bàn tay từ ánh sáng đỏ đồng thời đẩy ra trước về phía Diệp Thiên.

Hồng Nhật Thủ Ấn của Pháp vương Hồng Nhật vốn chính là tuyệt kỹ võ đạo cực kỳ mạnh mẽ, mà hiện tại, ông ta đã thi triển Thể Pháp Già Lâu La, sức mạnh thân thể đã tăng lên gấp ba, phối hợp với chiêu thức cuối cùng của Hồng Nhật Thủ Ấn là “Phật Đà phổ độ”, uy lực đã tăng không biết bao nhiêu lần.

Khí kình trên bầu trời cuồn cuộn, vô số áng mây đều bị xé rách thành hư không, toàn bộ chim bay qua đều bị vỡ tung thành từng vũng máu, ở vị trí của Diệp Thiên gần như đều bị biến thành trạng thái chân không.

“Chút tài mọn mà thôi!”
 
Chương 1785


Chương 1785

Diệp Thiên khẽ nhếch miệng, căn bản chưa từng xem trọng đòn tấn công này, chỉ nhìn thấy ánh sáng xanh loé lên, cậu đã xuất hiện năm mươi trượng phía ngoài, đối mặt với bàn tay Phật lớn, đánh ra một quyền!

Một trong Tam Tuyệt Quyền, Đoạn Hồn!

Mặc dù đều là Tam Tuyệt Quyền, nhưng Diệp Thiên đã mở ra Phệ Thiên Chi Thể và Diệp Thiên khi chưa mở Phệ Thiên Thể hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau, hai trạng thái khác nhau, uy lực đâu chỉ kém hơn gấp mười chứ?

Diệp Thiên đánh ra một quyền, không gian vang lên tiếng động kinh thiên động địa, không khí xung quanh đều xuất hiện từng vết rạn.

Quyền ảnh xanh lam tựa như một quả đạn pháo hạng nặng, đánh vào chính giữa tay Phật lớn khổng lồ.

“Bịch bịch!”

Khí kình sôi sục, vốn là tay Phật rắn chắc do ánh sáng đỏ ngưng tụ mà ngay cả một giây cũng không chống đỡ nổi, kình lực xuyên qua từ bên trong dễ như trở bàn tay, đánh vỡ nát luồng sáng đỏ.

Pháp vương Hồng Nhật run rẩy cả người, miệng không ngừng phun ra máu, ánh mắt vô cùng khó tin.

Ông ta đã thi triển Thể Pháp Già Lâu La, còn dùng cả một chiêu Hồng Nhật Thủ Ấn mạnh nhất, vậy mà ngay cả một quyền của Diệp Thiên cũng không đỡ được?

Một quyền của Diệp Thiên khiến Pháp vương Hồng Nhật bị thương, vẫn không dừng lại, trong không khí lại vang lên tiếng vang tốc độ cao, cậu giống như một chiếc máy bay phản lực, chỉ còn lưu lại một vệt khí phía sau.

“Ra tay!”

Đám ngươi Cô Giang Điếu Tẩu cũng không dám chậm trễ nữa, bọn họ ra tay chậm một bước đồng nghĩa lại mất đi một người.

Ông ta tay cầm cần câu vung lên, tựa như một dải thiên hà rơi xuống, ánh huỳnh quang từng điểm lan ra, tựa như thiên hà nghiêng ngả.

Ngay lúc đó, thân hình Diệp Thiên lại chợt dừng lại chốc lát.

“Ồ?”

Ánh mắt Diệp Thiên khẽ động, có chút kinh ngạc.

“Đây là, thay đổi trọng lực?”

Thời khắc vừa rồi, rõ ràng cậu cảm nhận được trọng lực quanh người so với lúc trước đã tăng khoảng gấp hai lần, mọi người đều biết, trọng lực càng lớn thì mọi vật xung quanh sẽ sinh ra lực ma sát càng lớn, chuyển động sẽ trở nên cực kỳ khó khăn.

“Diệp Lăng Thiên, cậu có thể dùng thân thể phá âm gấp ba, quả là rất mạnh. Nhưng trong khu vực trọng lực của tôi, tốc độ của cậu càng nhanh thì cũng bị yếu đi nhiều!”

Giọng điệu Cô Giang Điếu Tẩu lạnh lẽo, đã tràn ngập sát ý.

Lúc vung móc câu vừa nãy, ông ta đã mở ra khu vực của bản thân – Khu vực trọng lực!

Trong khu vực trọng lực của ông ta, trọng lực sẽ tăng lên gấp đôi, bất kỳ kẻ địch nào, động tác cũng sẽ trở nên chậm chạp, tốc độ của Diệp Thiên vốn dĩ có thể phá tốc độ âm thanh gấp ba, nhưng bây giờ bị trọng lực cản trở, nhiều nhất chỉ có thể dùng một phần hai tốc độ, cũng chính là gấp đôi một lần rưỡi tốc độ âm thanh.

Mặc dù gấp một lần rưỡi tốc độ âm thanh cũng chính là nhanh như sấm chớp, nhưng đối với vương cấp tu vi thông thiên này mà nói, đã đủ thời gian để bọn họ phản ứng kịp, không đến nỗi bị giết chết chỉ với một đòn tấn công.

“Xoẹt!”

Một điểm tinh quang, lại lấp đầy bầu trời, móc câu trong tay Cô Giang Điếu Tẩu lại nâng lên cao.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom