Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1786


Chương 1786

“Búa trọng lực!”

Chân nguyên bắn ra từ đỉnh đầu móc câu, biến thành một cây búa lớn màu xám, lớn khoảng hơn mấy chục trượng.

Cây búa nặng này không chỉ thêm vào chân nguyên của Cô Giang Điếu Tẩu, mà còn được tăng thêm trọng lực gấp đôi trong khu vực này, thế tiến công tựa như Bất Chu Sơn nghiêng ngả, huỷ thiên diệt địa.

Diệp Thiên chuyển động bị hạn chế, còn Cô Giang Điếu Tẩu ở trong khu vực này thì hành động không hề bị ảnh hưởng, cây búa của ông ta vừa rơi xuống, Diệp Thiên đã không kịp tránh né.

“Không né được thì đối mặt chơi đùa với ông vậy!”

Diệp Thiên nhếch miệng mìm cười, bàn tay giờ ra, bốn ngón còn lại hơi cong, ngón tro đã điểm ra!

“Và!”

Một luông sáng phóng thàng ra, xuyên qua cây búa chân nguyên không lê kia!

“Phụt!”

Ánh sáng bắn ra từ ngón tay Diệp Thiên, từ dưới lên trên điểm ngay trên cái búa khổng lồ chân nguyên.

Dù là trọng lực ở khu vực nơi này tăng lên, nhưng đòn tấn công này của Diệp Thiên lại giống như không cảm nhận được bất kỳ ảnh hưởng nào, ánh sáng xuyên thẳng qua phần dưới của cái búa.

Ánh sáng xuyên qua búa đâm từ dưới lên trên, sau đó chưa dừng lại mà lướt qua chân trời với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

Cô Giang Điếu Tẩu ở trong phạm vi bị ánh sáng bắn tới, đòn tấn công chi phong kích bắn này của Diệp Thiên lại có tốc độ không mua kém gì Tam Bội Âm, ông ta chỉ cảm thấy có hơi tức nguy hiểm đang lao đến bèn nghiêng người sang.

“Vút!”

Ánh sáng lướt qua qua người ông ta, máu bắn ra theo đường mũi tên.

Khoảnh khắc Diệp Thiên thi triển thì cái búa nặng chân nguyên cực lớn đó cũng đập vào đỉnh đầu Diệp Thiên, nhưng Diệp Thiên lại chỉ giơ một tay ra chặn cái búa nặng lại.

“Ầm!”

Bỗng có tiếng rung chấn vang lên, dưới chân Diệp Thiên lan ra làn sóng khí cực lớn, xung quanh cậu cũng xuất hiện mấy đám mây hình nấm loại nhỏ.

Bốn vương cấp khác nghiêm nghị nhìn sang, con ngươi co rụt.

Vừa dứt lời có sức mạnh ngang trời lao đến nhưng Diệp Thiên vẫn đứng nguyên tại chỗ, giơ một tay lên trời, không động đậy một bước.

“Rắc!”

Diệp Thiên siết chặt năm ngón tay làm phát ra tiếng rõ to, cái búa lớn màu xám đã bị nổ ngang tại đó bến thành tro bụi.

“Tên này là quái vật sao?”

Bàng Mông và Lệ Tà nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong đôi mắt đối phương.

Sức chiến đấu mà Diệp Thiên thế hiện đúng là khó bề tưởng tượng, họ tung ra liên tiếp nhiều tuyệt chiêu, nhưng chưa từng phá vỡ phòng vệ của Diệp Thiên, còn đánh thế nào nữa?

Lúc này dù là Pháp vương Hồng Nhật và Tây Môn Đoạn Thủy thì sắc mặt cũng liên tục thay đổi, sinh ra cảm giác nghi ngờ với việc có thể đánh thắng được Diệp Thiên không, tại sao lại chọc phải tên quái vật này?
 
Chương 1787


Chương 1787

“Cô Giang Điếu Tẩu, chúng tôi…”

Bảng Mộng là truyền nhân của Cung Ma Sư ở Mông Gô, lần đầu có cảm giác muốn từ bỏ, ông ta đang muốn bày tỏ ý nguyện với Cô Giang Điếu Tẩu đang ở trên không trung nhưng con ngươi lại co rụt.

Trên bầu trời, có mùi máu tanh thoang thoảng, tay trái Cô Giang Điếu Tẩu ôm cánh tay phải, máu chảy ròng ròng, đã không còn thấy một cánh tay phải nữa.

Ba người khác cũng nhìn thấy cảnh tượng này, thầm cảm thấy chấn động.

Họ cứ nghĩ lúc này cái chỉ của Diệp Thiên chẳng qua chỉ là giảm uy lực của “Búa trọng lực”, nhưng bây giờ Cô Giang Điếu Tẩu lại bị đứt một cánh tay, chứng tỏ cái chỉ đó đánh nhằm về phía Cô Giang Điếu Tẩu.

Một cái chỉ tay, đứt cả cánh tay?

Cô Giang Điếu Tẩu nhịn cơn đau thấu xương, đóng sáu đường huyệt lại, lúc này máu mới ngừng chảy nhưng vẫn còn vô cùng sợ hãi.    Nếu vừa rồi không phải ông ta cảm nhận được nguy hiểm rồi dịch sang một chút thì cái chỉ tay của Diệp Thiên không phải chỉ làm đứt cánh tay ông ta thôi đâu, mà còn đánh cho tìm ông ta tan nát.

Ông ta không biết Diệp Thiên đã ở trong khu vực trọng lực, cơ thể chịu trọng lực gấp đôi trở lên, sao còn có thể đánh ra một đòn kinh người như thế.

“Diệp Thiên Lăng, đây là kỹ năng võ thuật gì thế?”

Cô Giang Điếu Tẩu không nhịn được hỏi, đòn tấn công này của Diệp Thiên đã đủ để so với sức nổ bom hạng nặng trong thời kỳ hiện đại.

“Trốn cũng nhanh đấy”.

Diệp Thiên thu tay lại, ánh mắt lạnh như băng.

“Đòn tấn công này là tôi ngưng tụ từ sức mạnh thân thể, xem ra là kỹ năng võ thuật tôi mới sáng tạo ra, không có tên”.

“Nếu thật sự muốn hỏi, có thể gọi là…”

“Kình Thiên Chỉ”.

Cậu nhìn chằm chằm vào Cô Giang Điếu Tẩu, vẫn không hề kiêng dè gì mà đi vào khu vực trọng lực của cậu.

“Tránh được đòn tấn công vừa rồi coi như ông may mắn, nhưng ông còn có thể tránh được bao nhiêu lần”.

Vừa dứt lời Diệp Thiên giơ ngón cái ra, đầu ngón tay có ánh sáng màu lam lóe lên.

“Không thể để cậu ta ra tay nữa”.

Bàng Mông và Lệ Tà không dám cho Diệp Thiên cơ hội ra tay, thân hình hai người giao lại với nhau kéo ra hai đường bóng dàng trên bầu trời.

Hai người một trái một phải, chân nguyên xao động, quấn lại vào nhau thành hai đường ánh sáng màu đỏ máu.

Đường sáng bắn ra, tốc độ cực kỳ nhanh như thể một con rắn uốn lượn, quấn quanh trên hai cánh tay Diệp Thiên.

“Hừ!”

Phap vương Hồng Nhật nuốt máu tươi trong miệng xuống, cũng giơ tay ra, một luồng ánh ngưng tụ từ chân nguyên quấn lên, năm ngón tay Tây Môn Đoạn Thủy siết chặt lại, một vòng cung sấm sét màu xanh tím bắn ra.

Hai người lần lượt siết chặt hai chân của Diệp Thiên lại.
 
Chương 1788


Chương 1788

Cô Giang Điếu Tẩu bị đứt một cánh tay, sức chiến đấu bị giảm sút nhưng nhìn thấy cảnh tượng này, ông ta cũng không nghĩ nhiều, giơ tay trái lên hóa thành một sợi dây xích khóa chân nguyên trói chặt ngang thắt lưng Diệp Thiên.

Chỉ thoáng chốc, năm vương cấp, năm sợi dây chân nguyên khóa chặt Diệp Thiên trong khu vực trọng lực, hạn chế mọi hành động của cậu.

“Diệp Lăng Thiên, dù tốc độ của cậu có nhanh đi chăng nữa thì giờ làm sao có thể cử động? Làm sao có thể tấn công?”

Cô Giang Điếu Tẩu nhìn Diệp Thiên chân tay đều bị xiềng xích trói lại, ánh mắt lóe lên sát khí.

“Bốn vị, mọi người còn không ra tay?”

Ông ta nhìn bốn người còn lại, ánh mắt bốn vị vương cấp một trăm năm giao nhau, một tay nắm chặt xiềng xích chân nguyên, tay còn lại cùng lúc xuất chiêu.

Bốn luồng công kích, màu sắc khác nhau, uy lực ngút trời đánh thẳng về phía Diệp Thiên.

Lúc này tay chân Diệp Thiên đang bị trói, thất lng cũng bị siết chặt, đã không thể hoạt động bình thường, chỉ có thể đíng nguyên tại chế, bốn luông công kích gần như không phân biệt trước sau tấn công vào bốn vị trí trên người cậu. A Thiên!” Tiếu Văn Nguyệt è bên dưới hoàng hốt hết lên, Tiếu Lâm và Hà Tuệ Mẫn cũng hoảng sự nhìn cảnh tượng này.

“Ầm ầm!”

Tiếng nổ vang lên xung quanh người Diệp Thiên, khói lửa nổi lên như thể bốn viên đạn pháp trung tâm bắn trúng mục tiêu.

Trên gương mặt của bốn vương cấp một trăm năm còn lại toát lên vẻ mừng rỡ, họ nghĩ đây là muốn tuyệt đường của Diệp Thiên, chỉ có ánh mắt Tây Môn Đoạn Thủy hơi thay đổi, không dám buông lỏng cảnh giác.

“Chỉ dựa vào chút kỹ năng nhỏ mà cũng muốn giết tôi à?”

Trong màn khói, một giọng nói chế giễu vang lên, tràn ngập sự khinh thường và kiêu ngạo.

“Cái gì?”

Tất cả mọi người đều nhìn sang, chỉ thấy bụi khói bị gió thổi tứ tung, bóng dáng Diệp Thiên xuất hiện, vẫn hiên ngang, thẳng tắp đứng đó.

Diệp Thiên cứ theo gió điên cuồng nhảy nhót, trên người không có chút thương tích nào, bốn luồng tấn công lúc nãy cứ như rơi vào biển hồ mênh mông không một tin tức.

“Không thể nào!”

Năm vị vương cấp một trăm năm lại kinh ngạc lần nữa.

“Quả nhiên xác thịt Diệp Thiên Lăng đã là cơ thể được trời ưu ái cho cái đẹp, dù chưa từng đạt đến thể trời ưu ái, cũng hạn chế tiếp cận. Chỉ với sự tấn công của năm người họ, nếu muốn làm Diệp Thiên bị thương, e là ít nhất phải tiếp tục ra tay mấy chục lần”.

Tĩnh Di khẽ lắc đầu: “Diệp Lăng Thiên đã đứng ở nơi nơi bất bại, trận chiến này sắp kết thúc rồi”.

Diệp Thiên bị năm xiềng xích chân nguyên trói buộc nhưng cậu không để tâm lắm, sức mạnh trong cơ thể bỗng bộc phát.

“Phụt!”

Năm xiềng xích chân nguyên cùng lúc đứt ra, năm vị vương cấp đều lảo đảo lùi về sau, lộ ra vẻ hết sức kinh ngạc và bàng hoàng.
 
Chương 1789


Chương 1789

Không ít người bên dưới ngây ngốc nhìn cảnh tượng này, bỗng có người chú ý đến ánh sáng xanh trên người Diệp Thiên, sau đó gần như thốt lên.

“Tôi biết ánh sáng lam, cậu ta là siêu nhân ánh sáng xanh đánh rơi máy bay chiến đấu siêu âm tốc được lan truyền trong các video trên mạng”.

Một hòn đá dậy lên hàng nghìn con sóng, mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên, vẻ mặt mỗi người một khác, còn bố con Vạn Vũ Hào và Vạn Viễn Đồ đã biến thành tượng đá nãy giờ.

Đám người vẫn còn đang cảm thấy chấn động, Diệp Thiên nhìn về phía năm đối thủ, ánh sáng màu lam trên người đột nhiên tiêu tán, ánh mắt từ lạnh lùng chuyển sang lạnh nhạt.

Cậu giơ năm ngón tay ra và siết nhẹ trước mặt.

“Viêm giới, ngưng tụ!”

“Viêm giới, ngưng tụ!”

Diệp Thiên nắm tay lại, đột nhiên giữa trời đất xuất hiện một vùng đỏ thẫm chói lóa, sóng lửa vô tận cuốn tới bao phủ toàn bộ không gian chứa năm vị vương cấp trăm năm.

Ngọn lửa bốc lên, dần dần hình thành một quả cầu lửa khổng lồ rộng đến mấy trăm mét vuông vắt ngang giữa không trung, bao phủ Diệp Thiên và năm vị vương cấp ở bên trong.

Nhiệt độ trong trời đất đột nhiên tăng vọt, bầu trời bị ánh đỏ bao trùm, đôi mắt đẹp của Lạc Tử Uyển nheo lại, bên dưới quả cầu lửa, từng luồng từng luồng khói đen bay lên, phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.

“Sư phụ, đây là?”

Ánh mắt Tĩnh Di trầm xuống, giọng điệu đều là cảm khái: “Đó là lĩnh vực của Diệp Lăng Thiên!”

“Chắc hẳn khí đen xuất hiện bên dưới quả cầu lửa là lĩnh vực trọng lực do Cô Giang Điếu Tẩu thi triển ra, điều này cho thấy lĩnh vực của Cô Giang Điếu Tẩu đang dần sụp đổ!”

Lạc Tử Uyển đi theo Tĩnh Di nhiều năm, tất nhiên biết mỗi vương cấp đều có lĩnh vực, nhưng cô ta cũng từng nghe Tĩnh Di nói, lĩnh vực của vương cấp cực kỳ cô đọng, tự hình thành một vùng không gian riêng, bên ngoài muốn phá vỡ, thật sự khó càng thêm khó.

Nhưng bây giờ, lĩnh vực của Diệp Thiên vừa xuất hiện, lĩnh vực trọng lực của Cô Giang Điếu Tẩu đã nhanh chóng sụp đổ, như vậy, lĩnh vực của Diệp Thiên khủng bố cỡ nào?

Quả cầu lửa xoay tròn với tốc độ cực nhanh trên không trung, bên ngoài là những tia lửa đang tưng bừng nhảy múa, còn tình hình bên trong, không ai có thể nhìn thấy rõ ràng.

Bên trong quả cầu lửa, ánh lửa ngút trời, năm vị vương cấp trăm năm đứng thành một hàng, mỗi người một biểu cảm.

Bọn họ đã cảm nhận thấy hơi thở hủy diệt chập chờn xung quanh.

“Đây là lĩnh vực của Diệp Lăng Thiên? Sao lại bao trùm phạm vi lớn như vậy, hơn nữa còn có thể vây kín ba trăm sáu mươi độ không góc chết?”

Cô Giang Điếu Tẩu cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, móc câu trong tay vung lên đánh về phía vách tường lửa.

“Ầm!”

Ông ta vừa đánh xuống, ngọn lửa trên vách tường xuất hiện một lỗ hổng cực nhỏ, nhưng chỉ trong chớp mắt đã có càng nhiều ngọn lửa bốc lên lấp kín lỗ hổng.

Mà móc câu màu vàng đen của Cô Giang Điếu Tẩu thì bị đốt cháy một mảng lớn, đã gãy thành hai đoạn.

“Chuyện này…”

Ánh mắt bốn người khác chợt ngưng lại, cùng nhau ra tay, bốn đường công kích mạnh mẽ tụ lại với nhau, cùng đánh vào một điểm trên vách tường lửa.
 
Chương 1790


Chương 1790

“Vù!”

Vách tường lửa lập tức xoay tròn, nhưng bốn người hợp sức lại không phá ra nổi một lỗ nhỏ.

“Sao có thể như vậy?”

Sắc mặt năm người cứng lại, trước đó một mình Cô Giang Điếu Tẩu ra tay còn có thể rạch ra một lỗ hổng rất nhỏ, nhưng vì sao bốn người bọn họ hợp sức lại có hiệu quả yếu hơn, ngay cả lỗ hổng cũng không cách nào rạch ra.

“Không cần lãng phí sức lực nữa!”

Giọng nói lạnh lùng của Diệp Thiên từ sau lưng năm người truyền đến.

“Ở trong lĩnh vực của tôi, ai cũng đừng nghĩ thoát ra, vách tường lửa xung quanh sẽ tùy theo cường độ công kích đánh đến mà tự động điều chỉnh cường độ phòng ngự của bản thân, công kích càng mạnh,

siức đàn hồi lại càng tăng!”

“Bây giờ các ông đã là cá nằm trong chậu!”

“Vào trong Viêm giới, sống chết do tôi!”

Tiếng nói lạnh lùng của Diệp Thiên giống như lời tuyên án tử hình cuối cùng cho năm người.

“Nói bậy nói bạ!” Mặc dù Cô Giang Điếu Tẩu cụt tay, nhưng ánh mắt vẫn bùng lên tia sáng.

“Cho dù chúng tôi không phá được lĩnh vực của cậu, nhưng cậu cũng đang ở trong lĩnh vực cùng chúng tôi, chỉ cần giết cậu, lĩnh vực này sẽ tự động tan rã!”

Bốn người khác nghe vậy, hai mắt lập tức sáng lên, lĩnh vực là do con người ngưng kết, một khi chủ lĩnh vực bị bọn họ giết chết, tất nhiên lĩnh vực cũng sẽ tan biến.

“Ông nói không sai!”

Diệp Thiên đạp không bay đến, nhếch miệng nở nụ cười trêu tức: “Nhưng điều kiện tiên quyết là các ông làm được điều đó!”

“Vèo!”

Lần đầu tiên Tây Môn Đoạn Thủy – vị Lôi Tôn tung hoành hơn trăm năm qua chủ động ra tay, ông ta không chút chần chừ, hai tay cong thành hình trảo, một tia sấm sét kéo dài giữa hai bàn tay của ông ta.

“Lôi Quang Đạn!”

Sấm sét vốn rộng hơn mười trượng bị ông ta nén vào lòng bàn tay, năng lượng cuồng bạo sôi trào giữa hai tay của ông ta, ngay sau đó, hai tay ông ta đẩy ra, hệt như phóng thích khí công, đánh về phía Diệp Thiên.

“Xoẹt xoẹt!”

Một vật thể hình tròn chỉ to cỡ bàn tay bắn về phía Diệp Thiên, bên trong ẩn giấu chớp điện mạnh mẽ vô cùng.

Mặc dù thoạt nhìn vật thể hình tròn này không bắt mắt bằng những chưởng ấn chân nguyên vừa ra đã bao phủ mấy chục đến hơn trăm trượng kia, nhưng trong đó chứa đựng sấm sét hủy diệt, sức phá hoại vô cùng kinh khủng, có thể vượt qua một quả tên lửa đạn đạo truy tung.

Tốc độ của nó cực nhanh, mà hình như còn biết tự động lần theo dấu vết, đã bay đến trước người Diệp Thiên rồi.
 
Chương 1791


Chương 1791

“Hừ!”

Diệp Thiên nhìn Lôi Quang Đạn bắn đến này, trên mặt mỉm cười, tràn đầy khinh thường.

Khoảnh khắc Lôi Quang Đạn bắn đến lồng ngực mình, cậu giơ tay phải ra, năm ngón tay vươn về phía trước, dứt khoát chụp vào Lôi Quang Đạn.

Lôi Quang Đạn vốn cực kỳ mạnh mẽ, tốc độ vượt qua âm thanh, lại cứ như vậy dừng ở trước người Diệp Thiên.

Lúc này đồng tử Tây Môn Đoạn Thủy co rụt lại, sắc mặt đầy khiếp sợ, Diệp Thiên cười khẩy.

“Nén sức mạnh sấm sét cuồng bạo thành vật thể lớn chừng bàn tay, sau đó lại phóng thích sức mạnh trong nó ra, sức phá hoại như vậy quả thật vô cùng đáng sợ!”

“Chỉ tiếc, không có tác dụng với tôi!”

“Toàn bộ bên trong Viêm giới đều do tôi điều khiển!”

Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lẽo, bỗng nhiên dời sang nhìn Cô Giang Điếu Tẩu.    “Ông đã đứt một cánh tay, sức chiến đấu giảm mạnh, vậy tôi sẽ dùng chiêu thức của đồng bạn ông tiễn ông lên đường!”

Cậu vừa dứt lời, Lôi Quang Đạn trong tay ném ra ngoài, tốc độ không chỉ gấp đôi tốc độ của Tây Môn Đoạn Thủy.

“A!”

Khí tức của Cô Giang Điếu Tẩu vốn đã uể oải, tốc độ di chuyển giảm xuống nghiêm trọng, một chiêu này của Diệp Thiên khiến ông ta vô cùng bất ngờ, căn bản không kịp né tránh, nhoáng cái Lôi Quang Đạn đã đập vào lòng ngực ông ta.

Tiếng hét thảm thiết truyền khắp Viêm giới, sấm sét vô tận bỗng nhiên mở rộng, trực tiếp nổ ra một lĩnh vực sấm sét rộng mấy chục trượng, bao kín Cô Giang Điếu Tẩu.

Bởi vì không chịu nổi thử thách của sấm sét cuồng bạo này, cơ thể ông ta bị nổ tung, hóa thành bột mịn bay đầy trời.

“Hít!”

Bốn người còn lại đều sợ hãi hít sâu một hơi, sáu vị vương cấp trăm năm, bây giờ đã có hai người ngã xuống.

“Sức mạnh được lắm tôi dùng rất thuận tay!”

Khóe miệng Diệp Thiên mang theo nét cười hệt như ma quỷ, lại lần nữa nhìn về phía bốn người.

Lúc này khuôn mặt đẹp trai dị thường của Lệ Tà vặn vẹo dữ dội, ông ta gần như không hề do dự, tiến lên một bước, ôm quyền thi lễ với Diệp Thiên.

“Diệp Đế Vương, tôi nhận thua!”

“Trước đó là chúng tôi bị Cô Giang Điếu Tẩu và Bích Ba Yên Khách mê hoặc nên mới mạo phạm nhiều như vậy, vẫn mong Diệp Đế Vương giơ cao đánh khẽ, ngừng đấu ở đây!”

“Bốn người chúng tôi sẽ bồi thường thỏa đáng, mỗi người đều dâng lên một món chí bảo cổ xưa thay lời xin lỗi!”

Ông ta nói xong, ba người khác cũng phản ứng kịp, cùng nhau tiến lên ôm quyền cúi thấp người với Diệp Thiên.

“Diệp Đế vương, chuyện này là lỗi của chúng tôi, hi vọng chúng ta ngừng đánh ở đây, chúng tôi tuyệt đối không dám tranh giành bí ẩn trường sinh nữa, sau này hễ là nơi có Diệp Đế Vương, chúng tôi đều sẽ đi đường vòng, vĩnh viễn không dám làm trái!”

Giọng điệu mấy người rất chân thành, không hề có chút giả dối nào.
 
Chương 1792


Chương 1792

Nói thật, muốn để mấy vương cấp trăm năm bọ họ cúi đầu, đó chính là việc khó như lên trời, nhưng lúc này tính mạng bị đe dọa, ai cũng không muốn uổng phí tu vi cả đời mà chết như vậy.

Những người ở đây không ai không phải là nhân vật kiệt xuất trên thế gian, tất nhiên co được dãn được.

Ánh mắt Diệp Thiên đảo qua bốn người, cười khẩy.

“Bây giờ cầu xin tha thứ thì đã quá muộn rồi!”

Anh mắt bốn ngưeời chợt trầm xuống, Diệp Thiên

khê nâng bàn tay, đầu ngón tay đã  ngưng tụ ra ngon lia.

“Diễm Thiên Chường!”

Bên trong ngọn lửa, Diệp Thiên siết tay lại, tung một chưởng.

“Bùm!”

Bức tường lửa xung quanh đột nhiên chấn động mạnh, sau đó Diệp Thiên tung tiếp một chưởng, ngọn lửa xung quanh cháy bừng bừng. Sáu bàn tay bằng lửa rất lớn đủ để phá vỡ bức tường lửa dần dần hình thành.

Sáu bàn tay lửa chiếm giữ bốn phương hướng trên dưới, trái phải, trước sau, tạo thành một không gian khép kín hình lập phương.

Bốn bàn tay với sức mạnh huỷ diệt đồng loạt đánh về phía bốn người đang đứng ở giữa.

“Chuyện này?”

Bốn vị vương cấp trăm năm đồng loạt co đồng tử lại, khuôn mặt đơ ra.

Sáu bàn tay lửa lớn chặn toàn bộ đường lui của bốn người bọn họ, hoàn toàn không thể né được.

Giữa tia chớp và đá lửa, bốn người đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt ra tay.

Lần này, bốn người bọn họ không chút nương tay, luồng chân nguyên tứ sắc cùng nhau thi triển, sử dụng sức mạnh lớn nhất của mình.

Pháp vương Hồng Nhật vừa rồi nhận được sự điều chỉnh thời gian, lúc này, thương thế đã hồi phục được bảy phần. Đôi mắt ông ta loé lên tia sáng, quần áo trên người gần như rách tơi tả, dường như cơ thể lại to ra hơn.

“Hồng Nhật Thủ Ấn – Thánh phật!”

Ông ta đan mười ngón tay lại với nhau, cơ bắp trên người nổi lên cuồn cuộn, cơ thịt trên người ngưng tụ cùng với luồng chân nguyên, giữa hai lòng bàn tay hiện lên một vầng sáng vàng rực rỡ

Một bàn tay phật lớn cỡ mười thước ngưng tụ ngay trước mặt ông ta, vô cùng đậm đặc và cứng cáp, mang lại cảm giác cổ xưa.

“Tam Bách Ma Đạo!”

Bàng Mông mở năm ngón tay ra, luồng chân nguyên màu đen ngưng tụ phía sau lưng ông ta, hoá thành một khuôn mặt quỷ rất lớn, hiện ra trước mặt.

“Vô Tình Đạo Chỉ!”

Lệ Tà bay lên, luồng chân nguyên bao trùm lên toàn bộ cánh tay phải, sau đó ngưng tụ ở một điểm trên ngón trỏ. Ông ta chỉ một nhát, khoảng không gian rách tạc, luồng gió bắn ra, xông thẳng về phía trước.

“Yên Diệt Thiên Lôi!”

Lôi Tôn – Tây Môn Đoạn Thuỷ khẽ hắng giọng, luồng ánh sáng xanh tím quanh người bùng phát, từng đợt chớp điện liên tục nhảy múa không ngừng, giương nanh múa vuốt, cuối cùng ngưng tụ thành một luồng điện màu tím khổng lồ, bất ngờ ập xuống.
 
Chương 1793


Chương 1793

Bốn người cùng nhau tấn công, bốn luồng sức mạnh phá trời huỷ đất lấy bọn họ làm trung tâm, cứ thế thi triển về bốn phía.

Cùng lúc đó, sáu bàn tay lửa khổng lồ đã đâm sầm vào chúng.

“Đùng!”

Trời đất rung chuyển, cho dù là người ở bên ngoài quả cầu lửa cũng có thể cảm nhận được sự chấn động mãnh liệt ấy, từng đợt ánh sáng biến thành những quầng sáng to lớn đến mức đáng sợ ở phía bên trên quả cầu lửa.

Nhiều người dân không nhịn được mà rút điện thoại ra, bắt đầu chụp “kỳ quan” lộng lẫy này. Những người đứng ở xa, bất kể già trẻ, trai gái cũng đều đưa mắt nhìn về phía này, vẻ mặt kinh ngạc vô cùng.

“Hiện giờ, bọn họ đang ra sức đánh nhau ở bên trong quả cầu lửa kia. Xét đến sức mạnh đang bùng phát hiện giờ, có lẽ bọn họ định một chiêu quyết định thắng thua rồi!”

Tĩnh Di chăm chú quan sát quả cầu lửa, hai mắt hơi nheo lại.

Lạc Tử Uyển đang định nói gì đó, bỗng một âm thanh chói tai vang lên, Lư Chính Vũ mặc bộ đồ nhà Đường cũng đã kịp chạy tới chiến trường.

Ông ta nhìn quả cầu lửa khổng lồ trước mắt, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. Chỉ trong vòng hai ngày, Diệp Thiên đã liên tiếp dùng lĩnh vực đến lần thứ hai.

Chấn động mạnh vẫn tiếp tục diễn ra, bốn bề núi sông đều đang rung chuyển, kéo dài đến hơn một phút mới từ từ nging lại.

Trên bầu trời, quảà cầu lia không lễ đột nhiên biến mất, năm bóng người cũng dân dân xuất hiện trước mắt mọi người.

Diệp Thiên mình trần, hai tay chắp sau ling, đôi mắt nhìn về phia xa, một áng mây đô xuất hiện trên bầu trời.

Trước mặt cậu, Lệ Tà, Pháp Vương Hồng Nhập, Bàng Mông, Tây Môn Đoạn Thuỷ vô cùng bình tĩnh, đứng im trên không.

Bầu không khí quái dị như đông cứng lại trong phút chốc, Lạc Tử Uyển và Lí Thanh Du nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không rõ ai thắng ai thua.

Tĩnh Di và Lư Chính Vũ cũng trợn tròn mắt, nhìn Diệp Thiên trước rồi quay qua nhìn bốn vị vương cấp trăm năm, nhưng dù ở mức tu vi của bọn họ cũng không phát hiện được tình thế hiện giờ như nào.

“Diệp Lăng Thiên!”

Lôi Tôn – Tây Môn Đoạn Thuỷ đột nhiên lên tiếng: “Rốt cuộc cậu là người hay là thần!”

Đôi mắt Diệp Thiên sâu thẳm, không quay đầu lại, vẫn cứ nhìn về phía xa, bình thản đáp lại: “Là người hay thần thì đã sao?”

“Khi sức mạnh đủ lớn, tất cả mọi thứ đều có thể bị nghiền nát, kể cả là thần linh cũng có thể chiến đấu để giành chiến thắng!”

Trên mặt Tây Môn Đoạn Thuỷ hiện lên chút gì đó tự giễu, lắc đầu.

“Hay cho câu sức mạnh đủ lớn!”

Ông ta ngẩng đầu nhìn trời, khẽ than một tiếng: “Sao lại ra nông nỗi này chứ!”

Vừa dứt lời, một tia lửa rất nhỏ ở bên ngực trái của ông ta bỗng bùng lên.

Ban đầu vệt lửa chỉ bùng ở một chỗ nhưng trong nháy mắt nó bỗng biến thành hàng nghìn hàng vạn tia lửa, sau đó đốt cháy cơ thể Tây Môn Đoạn Thuỷ.

Không chỉ riêng Tây Môn Đoạn Thuỷ, ba người Lệ Tà đứng bên cạnh ông ta cũng lần lượt xuất hiện vệt lửa trước ngực, sau đó bị đốt thành tro bụi.
 
Chương 1794


Chương 1794

Bốn ngọn lửa hình người cứ thế cháy bừng bừng trên bầu trời, nhìn thấy cảnh tượng này, Tĩnh Di và Lư Chính Vũ hết sức kinh ngạc. Lạc Tử Uyển và Lí Thanh Du cũng không dám chớp mắt, chẳng nói nên lời.

Tiếu Văn Nguyệt đứng ở dưới chứng kiến được cảnh tượng này, đôi mắt rung động, cuối cùng cũng buông được sự lo lắng trong lòng.

Cô ta biết, Diệp Thiên thắng rồi, người đứng vững cuối cùng vẫn là Diệp Thiên.

Sau khi bốn ngọn lửa bùng cháy, cuối cùng Diệp Thiên cũng quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng.

Ở trong Viêm giới, chỉ một chiêu Diễm Thiên Chưởng thôi, cho dù bốn người bọn họ dốc toàn bộ sức mạnh cũng không thể chống đỡ.

Phệ Thiên Long Diệm đi theo Diễm Thiên chưởng, xuyên qua cơ thể của bốn người, triệt hết nguồn sống của bọn họ. Bốn người có thể đứng ở trên không một lúc là nhờ mức tu vi hơn trăm năm chống đỡ giúp rồi.

Ba người còn lại không còn sức mở miệng, còn Tây Môn Đoạn Thuỷ vẫn lên tiếng được chứng tỏ tu vi của ông ta mạnh nhất trong bốn người, nhưng cho dù là thế, đến cuối cùng vẫn chết dưới tay Diệp Thiên.

Bốn đám lửa bừng cháy khoảng mười mấy giây rồi chỉ để lại làn khói trắng bay vào không trung, bầu trời lại trở về trạng thái yên bình.

Toàn bộ ánh mắt ở phía dưới đều tập trung trên người Diệp Thiên, ánh nhìn tôn kính, sùng bái như dành cho thần tiên vậy.

Đoạn Lâm Khôn ngồi phịch xuống đất, cả người tê dại. Cuối cùng anh ta cũng hiểu ra, tại sao Diệp Thiên lại có quyền thế và địa vị cao như vậy rồi.

Trước đây, Vạn Viễn Đồ còn cứng đầu chống đối Diệp Thiên, bây giờ thì mặt cắt không còn giọt máu, cơ thể không ngừng run rẩy.

Anh ta cảm thấy nực cười khi nhớ lại những lần nói chuyện cùng với Diệp Thiên.

Diệp Thiên có sức mạnh đáng sợ như này, muốn giết anh ta cũng dễ như trở bàn tay. Mặc dù tập đoàn Âm Dung lớn thật đấy nhưng ở trước mặt Diệp Thiên, cậu ta chỉ búng tay một cái là có thể nghiền nát hoàn toàn.

Sự hối hận trong lòng anh ta không ngừng dâng trào, anh ta loạng choạng bước đi rồi ngồi bệt xuống đất. Vạn Vũ Hào ở phía đằng sau cũng co rút đồng tử lại, không thốt lên được lời nào.

“Đây mới thực sự là Tiểu Thiên sao?”

Hà Tuệ Mẫn và Tiếu Lâm nhìn nhau, có thể đọc được sự kinh ngạc từ trong mắt đối phương, nhất là Hà Tuệ Mẫn.

Lúc trước, một mình Diệp Thiên xông vào nhà họ Phùng ở Quý thành, cứu cả nhà họ bọn thoát khỏi biển lửa, còn để lộ ra thân phận cậu Diệp của tỉnh Xuyên. Mặc dù điều này cũng khiến bọn họ kinh ngạc tột độ nhưng vẫn ở trong phạm vi có thể tiếp nhận được.

Nhưng hiện giờ, Diệp Thiên đứng trên không, có được sức mạnh dời núi lấp biển giống như một vị thần, Hà Tuệ Mẫn không thể nào tìm được sự giống nhau giữa Diệp Thiên của hiện tại và Diệp Thiên từng hết sức thê thảm, chẳng có xu nào dính túi năm xưa.

Diệp Thiên nhìn bốn vị vương cấp trăm năm hóa thành tro bụi, sau đó dời mắt nhìn về phía Tĩnh Di.

“Bà cũng tới cướp kiếm sao?”
 
Chương 1795


Chương 1795

“Bà cũng tới cướp kiếm sao?”

Diệp Thiên lướt mắt qua, ánh nhìn lạnh lùng.

Tĩnh Di và Diệp Thiên nhìn nhau, đồng tử của chưởng môn phái Nga Mi bỗng co lại.

Bà ta có thể cảm nhận rõ được, chỉ cần bản thân để lộ ra chút ý nghĩ muốn đoạt kiếm, Diệp Thiên sẽ ra tay không chút do dự.

Bà ta ngập ngừng một lúc, vội vã làm lễ với Diệp Thiên.

“Diệp Đế vương, cậu hiểu lầm rồi!”

“Tôi là chưởng môn phái Nga Mi, là thành viên của Liên minh Võ thuật, lần này tới đây cũng là theo lệnh của liên minh, họ muốn tôi tới đây để dẹp yên những xáo động mà thanh Trường Hà Kiếm Tiên này gây ra, tránh sự gây chiến giữa các vương cấp”.

“Giờ xem ra, tôi hơi dư thừa rồi! Có Diệp Đế vương giải quyết mọi chuyện, tôi cũng không cần tốn sức nữa. Thay mặt liên minh, tôi xin cảm ơn Diệp Đế vương!”

“Ồ?”, nghe vậy, ánh mắt Diệp Thiên bớt lạnh đi đôi phần.

“Đây là lời hứa của tôi với quân đội tỉnh Xuyên, không liên quan gì tới liên minh võ thuật, bà không cần cảm ơn tôi!”

“Nếu không phải đến cướp kiếm thì nhanh chóng đưa người rời khỏi đây, mọi chuyện đã kết thúc rồi!”

Dứt lời, Diệp Thiên không để tâm đến ba người Tĩnh Di nữa, quay người đi về phía Lư Chính Vũ.

“Ông Lư, chuyện này đã giải quyết xong. Từ giờ trở đi, nhà họ Lư có thể kê cao gối mà ngủ rồi. Câu trả lời này có khiến ông hài lòng?”

Ánh mắt Lư Chính Vũ kinh ngạc, cúi đầu trước Diệp Thiên.

“Diệp Đế vương, trước đây tôi phải nhờ cậu ra tay cứu giúp, hiện giờ cậu lại một mình gánh tất cả mọi chuyện thay cho nhà họ Lư, bảo vệ chu toàn cho nhà họ Lư. Từ nay trở đi, toàn bộ người nhà họ Lư luôn ghi nhớ đại ân đại đức này, bất kỳ ai trong nhà gặp cậu cũng sẽ cư xử như khi gặp tôi!”

Diệp Thiên mỉm cười, xua tay với Lư Chính Vũ, từ từ đáp đất.

Cậu sẽ một mình gánh hết chuyện này, ít nhiều cũng có đôi phần vì nhà họ Lư, nhưng phần lớn là do lời hứa giữa cậu và Lương Long Đình.

Biệt thự nhà họ Tiếu, một đám người ngước mắt nhìn lên trời, mọi ánh nhìn đều tập trung trên người Diệp Thiên, cứ thế dõi theo bóng hình cậu dần đáp xuống đất giống như một vị thần.

Cuối cùng, Diệp Thiên hạ cánh xuống sân vườn nhà họ Tiếu, Tiếu Văn Nguyệt ngây người một hồi, thấy Diệp Thiên để trần phần trên, cô ta mới định thần lại, nhanh chóng chạy vào trong nhà lấy cho cậu một chiếc áo phông.

“Anh không sao chứ?”

Diệp Thiên mặc chiếc áo phông vào, lắc đầu cười nhẹ.

“Mấy tên tới tìm chết, sao làm hại tôi được!”

Ngay lúc này, một người bước ra từ trong đám đông, theo sau là một đám vệ sĩ mặc đồ đen. Anh ta đi tới chỗ Diệp Thiên, trực tiếp gập người 90 độ với cậu.

“Ngô Lăng Hiên bái kiến cậu Diệp!”

Người đi tới không phải ai khác, chính là con trai của Ngô Quảng Phú, người từng là bá chủ của thành Lư – Ngô Lăng Hiên.
 
Chương 1796


Chương 1796

“Đứng dậy đi!”

Diệp Thiên nói bằng giọng bình thản, sau đó giơ tay chỉ về phía Đoạn Lâm Khôn đang quỳ dưới đất.

“Đây là người nhà anh?”

Ngô Lăng Hiên nhìn Diệp Thiên, mồ hôi lạnh toát ra đã ướt hết lưng áo, nhưng cậu ta vẫn gắng đáp lại:

“Cậu Diệp, anh ta đúng là người của tôi nhưng từ khi anh ta đắc tội với cậu thì đã trở thành người chết rồi!”

“Có điều, đây cũng là do tôi không dạy dỗ nghiêm đàn em, để anh ta xúc phạm đến cậu Diệp, mong cậu thứ tội!”

Diệp Thiên hơi nhíu mắt lại, nhìn chằm chằm Ngô Lăng Hiên một hồi. Ngô Lăng Hiên cảm thấy, chỉ vài giây mà ngỡ vài thế kỷ trôi qua, một bầu không khí chết chóc vây quanh cậu ta, khiến không khí như đông lại.

Sau vài giây, Diệp Thiên mới lên tiếng.

“Chuyện này không liên quan gì tới anh, nhưng sau này nhớ phải mở to mắt ra khi chọn người!”

“Còn về người này!”

Diệp Thiên liếc mắt nhìn Đoạn Lâm Khôn, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.

“Không cần phải giết anh ta, nhưng từ nay trở đi, tôi không muốn nhìn thấy anh ta ở bất kỳ ngóc ngách nào của tỉnh Xuyên, anh hiểu chứ?”

Thấy Diệp Thiên không trách tội mình, Ngô Lăng Hiên vui mừng khôn xiết, vội vã gật đầu đồng ý với lời dặn dò của Diệp Thiên.

Mặc dù Đoạn Lâm Khôn là một trong những cánh tay đắc lực của cậu ta nhưng mất người này còn tìm được người khác. Để lấy lòng Diệp Thiên, cho dù cậu ta có phải quỳ gối khom lưng cũng được chứ đừng nói mất đi một cánh tay đắc lực.

Diệp Thiên chắp tay sau lưng, hơn trăm phú hào nổi tiếng có mặt tại đây đều tê dại da đầu, không dám nhìn Diệp Thiên. Ngược lại, mấy quý bà quý cô thì ưỡn ngực, thân mình uốn éo, cố gắng bày ra đường cong cơ thể, hận không thể để Diệp Thiên chú ý đến mình một chút.

Diệp Thiên chậm rãi bước đi, cuối cùng dừng lại trước mặt Vạn Viễn Đồ.

Hai chân Vạn Viễn Đồ run bần bật, nghĩ tới sức mạnh huỷ trời diệt đất của Diệp Thiên, trong lòng anh ta dấy lên sự tuyệt vọng, đứng cũng không vững.

“Tôi đã từng nói, tôi sẽ khiến tập đoàn Âm Dung biến mất trong vòng ba ngày, anh nói, anh không tin?”

“Bây giờ, anh đã tin chưa?”

Đối diện với ánh mắt của Diệp Thiên, Vạn Viễn Đồ không thể chịu nổi áp lực quá lớn, hai đầu gối khuỵu xuống, quỳ trước mặt Diệp Thiên.

Khoảnh khắc này, một trong số mười doanh nhân trẻ xuất sắc của tỉnh Xuyên mất hết toàn bộ thể diện, không còn chút hình tượng nào, dập đầu thật mạnh trước Diệp Thiên.

“Cậu Diệp, không, Diệp Đế vương, trước là do tôi có mắt không tròng, không biết thần ở ngay trước mắt, là tôi đã mạo phạm, tôi đáng chết, đáng chết!”

“Tôi biết sai rồi, Diệp Đế vương, một nhân vật cỏn con như tôi không đáng để Diệp Đế vương tức giận, mong cậu tha cho tôi. Từ nay về sau, chỉ cần cậu dặn dò gì, Vạn Viễn Đồ tôi nhất định dốc toàn sức làm, không dám trái lời”.

Lần đầu tiên anh ta cảm thấy sự sợ hãi đến cực điểm. DIệp Thiên còn chưa làm gì, chỉ một ánh mắt cũng đủ khiến anh ta như rơi vào vực sâu không đáy, sợ đến mức hồn bay phách lạc.

Diệp Thiên nhìn xuống, ánh mắt bao quát toàn bộ, đột nhiên bật cười.
 
Chương 1797


Chương 1797

“Trên thế giới này, rất nhiều người muốn sau khi phạm lỗi xong rổi quay đầu, nhưng có những lỗi lâm không thể nào quay đầu sửa sai được!”

Cậu nhìn về phía Vạn Vũ Hào đang đứng ở xa:

“Ông có bao nhiêu người con?”

Vạn Vũ Hào căng thẳng đến mức toát mồ hôi đầy trán, mặc dù ông ta không rõ Diệp Thiên có ý gì nhưng vẫn đáp: “Diệp Đế vương, tôi chỉ có mỗi mình thằng con trai này thôi!”

“Chỉ mình anh ta thôi sao?”

Diệp Thiên gật đầu: “Vậy sinh thêm đứa nữa đi!”

Cậu vừa dứt lời, vẻ mặt Vạn Viễn Đồ bỗng khựng lại, toàn thân cứng đờ, không nhúc nhích gì thêm.

Những người khác đều cảm thấy có chút kỳ quái, lũ lượt nhìn về phía Vạn Viễn Đồ, nhận thấy từ đầu tới chân của anh ta đông cứng lại, giống như người tuyết.

Vạn Vũ Hào cảm nhận được điều gì đó, vội bước về phía trước, sau khi ông ta thử hơi thở của Vạn Viễn Đồ xong, cánh tay run lên, sắc mặt bỗng chốc như già thêm hai mươi tuổi.

Vạn Viễn Đồ, chết rồi!

“Ba ngày sau sẽ có người của tập đoàn Lăng Thiên tới thua mua tập đoàn Âm Dung. Điều ông cần làm là bán số cổ phần trong tay ra với giá thấp nhất!”

“Đây là cách duy nhất để giữ lại tập đoàn Âm Dung, rõ chưa?”

Diệp Thiên lạnh lùng nói.

“Rõ!”

Mặc dù Vạn Vũ Hào ruột đau như cắt nhưng vẫn cố gắng gật đầu một cách khó nhọc, đâu dám nói nửa lời.

Sự hỗn loạn tại nhà họ Tiếu cuối cùng cũng kết thúc, Diệp Thiên quay người, nhìn về phía Tiếu Lâm và Hà Tuệ Mẫn đang tỏ vẻ kinh ngạc, ánh mắt trở nên dịu dàng.

“Thật ngại quá chú Tiếu, cô Hà, hôm nay cháu đã làm phiền mọi người rồi!”

“Bây giờ mọi chuyện đã được giải quyết, mọi người tiếp tục bữa tiệc sinh nhật thôi!”

Lúc này, Tiếu Lâm và Hà Tuệ Mẫn mới định thần lại, vội vã gật đầu, lập tức lôi Diệp Thiên vào chỗ ngồi.

Những người phú hào khác cũng chẳng hẹn mà đồng loạt nâng cốc chúc mừng trở lại, dường như chưa có chuyện gì xảy ra.

Bữa tiệc sinh nhật của nhà họ Tiếu lại tiếp tục tiến hành, còn tin tức một mình Diệp Thiên giết chết sáu vị vương cấp trăm năm đã được truyền khắp thế giới.

Ngày hôm nay được gọi là ngày phương đông không vua!

Cuộc chiến trên không tại nhà họ Tiếu, trước mắt đã chấn động toàn bộ Lư Thành.

Hàng chục nghìn người đã chứng kiến cảnh tượng quả cầu lửa khổng lồ lơ lửng trên không, nhiều người còn dùng điện thoại chụp ảnh rồi truyền tay nhau.

Bên trong Lư Thành, vô số người đang thảo luận về chuyện này. Có người nói đây là hiện tượng tự nhiên, cũng có người nghĩ đây là cuộc chiến giữa các vị thần, đủ các thể loại tin đồn, nhưng chỉ có những người trong biệt thự nhà họ Tiếu và vùng lân cận mới biết vế sau là sự thật.

Bọn họ đều tận mắt nhìn thấy vài bóng người đứng trên không, giơ tay tạo thành cảnh tượng chấn động đất trời, nhưng bọn họ còn chưa kịp truyền tin tức này ra ngoài, người của quân đội tỉnh Xuyên đã lập tức kéo tới, phong toả toàn khu biệt thự, liệt chuyện này vào hồ sơ bí mật, nghiêm cấm mọi người tiếp tục lan truyền.
 
Chương 1798


Chương 1798

Đối với bên ngoài, bọn họ tuyên bố, đây là do diễn tập vũ khí quân sự đặc biệt nên dẫn tới hiện tượng dị thường, không phải cuộc chiến giữa các vị thần gì đó, nhưng rất nhiều người vẫn nghi ngờ trong lòng, bắt đầu lũ lượt lên mạng tìm kiếm các hiện tượng dị thường và truyền thuyết về sự xuất hiện của thần tiên ở khắp mọi nơi.

Nhất thời, vận mệnh thế giới bỗng trở nên rất vi diệu!

Bên ngoài biệt thự nhà họ Tiếu, hơn mười chiếc xe quân đội vây quanh biệt thự, Diệp Thiên và Lương Long Đình ngồi quanh chiếc bàn tại phòng khách, bầu không khí vô cùng trang trọng.

Ba người nhà Tiếu Văn Nguyệt ngồi trên sofa, lắng nghe. Ánh mắt của Tiếu Lâm và Hà Tuệ Mẫn sáng lên, bọn họ không ngờ rằng thống soái cao nhất của quân đội tỉnh Xuyên lại ngồi ngang hàng nói chuyện với Diệp Thiên.

Nhưng nghĩ tới sức mạnh đáng sợ của Diệp Thiên, bọn họ lập tức thả lỏng, ánh mắt nhìn về phía hai người bọn họ.

“Tướng Diệp, chuyện lần này may là cậu ra mặt, giết chết sáu vị vương cấp trăm năm, nếu không chẳng rõ vì thanh bội kiếm Trường Hà Kiếm Tiên này mà loạn đến bước nào nữa”.

“Nếu sáu vị vương cấp trăm năm tranh đấu với nhau, toàn bộ Lư Thành có khả năng trở thành chiến trường. Thay mặt dân chúng toàn Lư Thành cảm ơn cậu!”

Dứt lời, Lương Long Đình đột nhiên đứng dậy, đứng thẳng hành lễ trong quân đội với cậu.

Diệp Thiên chậm rãi đứng dậy, xua tay với Lương Long Đình.

“Tướng Lương, chuyện này không cần cảm ơn rôi, tôi buộc phải có được thanh đoản kiếm này, xét cho cùng, tôi chỉ vì bản thân mà thôi!”

Lương Long Đình hạ tay xuống, đưa tay tạo một dáng mời ngồi với Diệp Thiên, sau đó hai người lại ngồi xuống.

Ánh mắt ông ta chăm chú, kèm thêm chút nghiêm túc: “Tướng Diệp, lần này, cậu giết sáu vị vương cấp trăm năm, danh tiếng chắc chắn sẽ lại chấn động giới võ thuật trong nước và quốc tế, nhưng điều này chưa chắc đã là chuyện tốt đối với cậu”.

“Tôi với nhận được tin từ Long Hoàng, ông ấy bảo tôi nói lại với cậu, từ nay trở đi, cậu cần phải lưu ý nhiều hơn đến thế lực phương Tây!”

“Lần này, mình cậu chọi sáu, thể hiện sức mạnh vượt xa vương cấp trăm năm bình thường, vương cấp phương tây sẽ coi cậu là cái gai lớn nhất trong mắt. Các tổ chức như viện trọng tài, La Võng đều sẽ đặt cậu làm mục tiêu hàng đầu cần trừ khử!”

Ánh mắt của Lương Long ĐÌnh càng chăm chú hơn: “Năm đó, mười sáu thẩm phán vương đã vây giết Long Hoàng, sút chút nữa ép Long Hoàng gục ngã. Long Hoàng không muốn cậu cũng rơi vào tình cảnh như ông ấy!”

“Vậy sao?”, nghe vậy, Diệp Thiên chỉ cười nhạt.

“Phiền ông nói lại với Long Hoàng, cảm ơn ông ấy đã nhắc nhở!”

Lương Long Đình thấy Diệp Thiên như chẳng quá để tâm, than thầm trong lòng, nói thêm vài câu với Diệp Thiên rồi ông ta mới dẫn quân dời đi.

Vợ chồng Tiếu Lâm và Hà Tuệ Mẫn không thể yên phận được nữa. Lương Long Đình vừa đi, bọn họ nhanh chóng chạy tới chỗ Diệp Thiên, hận không thể hỏi cho rõ ràng nguồn gốc sức mạnh đáng sợ của Diệp Thiên, còn Diệp Thiên cũng chỉ biết trả lời từng câu một, khổ sở ứng phó hai người.

Trên trang web cao thủ quốc tế, sát thủ quốc tế chỉ vì một trận chiến kinh thiên động địa của Diệp Thiên mà loạn cào cào cả lên.

Trên diễn đàn của hai trang web ngầm đang tràn ngập tin tức về Diệp Thiên, “Một đấu sáu”, “Diệp Lăng Thiên vô địch”, “Đế Vương Bất Bại là số một”,… đủ các thể loại từ khoá.

Vô số người đều đưa ra nhận xét của mình, sợ rằng mình sẽ chậm hơn người khác.
 
Chương 1799


Chương 1799

“Một mình Diệp Lăng Thiên đã có thể giết chết sáu vị vương cấp, còn là vương cấp trăm năm nữa, điều này có phải chứng minh, Diệp Lăng Thiên trở thành kẻ mạnh nhất trong giới vương cấp hay không?”

Một người có tên “Quà Nhiên Là Ong đăng bài

trên trang web cao thủ.

“Đám người Cô Giang Điếu Tâu, Lôi Tôn – Tây

Môn Đoạn Thuỳ tuy đều là vương cấp trăm năm nhưng trong giới vương cấp trăm năm không được tính là quá mạnh. Diệp Lăng Thiên một đấu sau đúng là rất mạnh nhưng nói cậu ta vương cấp vô địch thì có phần hơi khoa trương rôi!”

Một người có tên “Tường thuật trực tiếp” đáp trả.

Ở phía dưới phần bình luận chia ra làm hai phe, đại diện cho hai quan điểm, bắt đầu nêu lên đủ các loại ý kiến, cào phím với nhau.

Tình trạng này diễn ra trong khoảng nửa tiếng, đột nhiên một tin tức đưa tới, ngưng lại cuộc tranh luận của mọi người.

“Bạn trên nói không sai, trong giới vương cấp có phân thành chín sao, yếu nhất là một sao, mạnh nhất chắc chắn là chín sao”.

“Vương cấp chia làm chín sao, người từ ba sao đổ về sau mới có đủ tư cách xưng là vương cấp trăm năm, bất kể là Tây Môn Đoạn Thuỷ, Bích Ba Yên Khách, Cô Giang Điếu Tẩu, Hồng Nhật Pháp Vương, Lệ Tà, Bàng Mông, sáu người bọn họ đều chưa đạt đến trình độ bốn sao. Nói thẳng ra, bọn họ chỉ là đám yếu nhất trong giới vương cấp trăm năm mà thôi!”

“Diệp Lăng Thiên có thể chiến thắng bọn họ, đúng là sức mạnh rất khủng khiếp nhưng tính tới tính lui, tu vi của Diệp Lăng Thiên cũng chỉ ở mức vương cấp sáu sao hoặc cỡ bảy sao là cùng, còn thua xa những người chín sao như Long Hoàng của Liên minh Võ thuật, thẩm phán vương của viện trọng tài, chủ nhân La Võng. Nói cậu ta vương cấp vô địch thực không thoả đáng!”

Người lên tiếng chính là quản trị viên của trang web cao thủ quốc tế, cũng là người có quyền bình luận nhất – Kẻ Huỷ Diệt.

Kẻ Huỷ Diệt vừa lên tiếng, mọi tranh luận lập tức ngừng lại, không ai nghi ngờ lời nói của hắn. Tại đây, lời nói của hắn là vàng là bạc.

Sau khi Kẻ Huỷ Diệt lên tiếng, diễn đàn im ắng mất vài phút, sau đó một người có tên “Thuỳ Vân” đột nhiên hỏi.

“Kẻ Huỷ Diệt, hơn một tháng trước viện trọng tài đã công bố tin tức, công khai xé bỏ quy ước vương cấp, rõ ràng đang bắn súng mở màn cuộc chiến giữa vương cấp giữa phương đông và phương tây!”

“Vương cấp của phương đông và phương tây cộng lại cũng chưa tới một trăm người, còn vương cấp trăm năm, mỗi bên cũng chỉ có cỡ 20 người mà thôi. Diệp Lăng Thiên một mình diệt mất sáu vị vương cấp trăm năm, cậu ta sướng thì sướng thật nhưng cũng do đó là làm tiêu hao đi một phần bốn sức mạnh chiến đấu của phương đông. Điều này đối với người học võ phương đông là sự đả kích rất lớn!”

“Tương lai, phương đông và phương tây mở màn trận chiến vương cấp, có khả năng phương đông sẽ rơi vào tình thế bất lợi, bạn có suy nghĩ như nào về chuyện này?”

Tài khoản tên “Thuỳ Vân” này nhìn thì như đang hỏi Kẻ Huỷ Diệt nhưng mỗi câu mỗi chữ đều nói lên quan điểm của mình, logic chặt chẽ, có bằng có chứng, rõ ràng đã phân tích kỹ lưỡng tình hình từ sớm.

Rất nhiều người cũng đã like chiếc bình luận này, tỏ vẻ đồng ý. Dù sao vương cấp trăm năm của phương đông và phương tây cũng chỉ có nhiêu đó, hiện giờ đã bay màu mất sáu người, bất kể là phương đông hay phương tây đều khó có thể chấp nhận.

ID Kẻ Huỷ Diệt im lặng một hồi, đột nhiên mấy dấu chấm than to đùng xuất hiện trong bài ghim.
 
Chương 1800


Chương 1800

“Một mình Diệp Lăng Thiên bằng tám người vương cấp!”

Vừa dứt lời, diễn đàn bỗng im lặng, không người nào dám phản bác nửa câu.

Bên ngoài biệt thự nhà họ Tiếu, Diệp Thiên hiên ngang sải bước, ánh mắt điềm đạm, cậu vừa ứng phó xong một mớ câu hỏi của hai vợ chồng Hà Lâm.

Ra bên ngoài khu dân cư, Diệp Thiên khẽ nhảy, hoá thân thành ánh sao, hoà vào bầu trời đêm, khi cậu xuất hiện đã ở bãi đỗ xe của biệt thự số một bên sườn núi.

Diệp Thiên đứng ở bãi đỗ xem nhìn ngắm cảnh đêm ở Lư Thành, trong lòng yên tĩnh vô cùng.

Cậu vừa động tâm niệm, ánh sáng xanh trong không gian chiếc nhẫn loé lên, tiếng kiếm vang vọng khắp núi, thanh đoản kiếm đã nằm trong tay Diệp Thiên.

“Hôm nay, tao muốn lấy mày làm kiếm phôi, giúp tao luyện thành Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm!”

Ánh sáng trong mắt Diệp Thiên loé sáng, năm ngón tay siết chặt, một luồng điện từ trên trời giáng xuống, lấy bàn tay cậu là nơi dẫn, nguồn điện thâm nhập vào toàn bộ tế bào trong cơ thể cậu.

Bước đầu tiên của Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm – Thiên Lôi Gia Thân – Thiên lôi thêm vào thân!

 

“Xẹt!”

Tiếng điện xẹt vang lên, dao động xung quanh, một đường sét màu tím to lớn xuyên qua mây nổ sáng rực cả bầu trời đêm.

Sấm sét từ trên trời giáng xuống, khiến bãi đỗ xe của khu biệt thự sáng rực như ban ngày, dường như có một con giao long màu tím đang phụp tới, tấn công thẳng vào tay của Diệp Thiên.

“Rầm!”

Luồng sét rót thẳng vào tay của Diệp Thiên. Một giây sau, xung quanh Diệp Thiên là dòng điện xẹt xẹt, dòng điện cuốn lấy cơ thể cậu, thấm vào từng tế bào của cậu.

Đúng là thiên kiếm, muốn luyện được thì cần phải chia làm ba bước, những gì Diệp Thiên đang làm mới chỉ là bước đầu tiên mà thôi – Thiên lôi gia thân!

Tàn kiếm của Trường Hà Kiếm Tiên có thể nói là phôi kiếm tuyệt vời. Mặc dùy uy lực của nói đã giảm đi theo thời gian nhưng vẫn còn linh tính và tính linh hoạt rất cao.

Diệp Thiên cầm nó trong tay, không hề do dự, lập tức quay lại sườn núi và bắt đầu luyện chế. Vì người đàn ông thần bí xuất hiện ở nhà họ Diệp, nên cậu phải dành tốc độ nhanh nhất để luyện thành Vũ Tiệt Thiên Kiếm.

Chỉ có như vậy thì cậu mới nắm được cơ hội với người đàn ông thâm sâu khó lường kia.

Uy lực của Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm, ngoài bản thân thanh kiếm ra thì sức mạnh bên trong thanh kiếm có được mới là uy lực thực sự. Mà sức mạnh hủy diệt mạnh nhất trong đất trời thì có thể nói chỉ có sấm sét, cả sức hủy diệt và sức xuyên thấu đều tuyệt vời.

Diệp Thiên cần dẫn động thiên lôi rót vào cơ thể mình, lấy cậu là cầu nối để dẫn thiên lôi vào trong thanh kiếm.

Sấm sét cuồn cuộn trên đầu, sau đó lại thêm một luồng sét đánh xuống người Diệp Thiên.

Nếu là người khác bị thiên lôi đánh trúng thì có lẽ đã chết tới chín phần rồi. Sức hủy diệt của nói có thể khiến cao thủ như pháp vương Hồng Nhật chết ngắc. Cô Giang Điếu Tẩu bị luồng sét của Diệp Thiên đánh trúng cũng lập tức đánh bại, chỉ có duy nhất Diệp Thiên là không hề bị làm sao.

Phệ Thiên Chi Thể của cậu có thể hấp thụ được các nguồn sức mạnh và sử dụng. Phệ Thiên Huyền Khí còn là một luồng sức mạnh cực kỳ kỳ lạ, biển nạp trăm sông, không gian rộng mở, cậu lấy cơ thể làm trung gian, cẩn thận khống chế sấm sét và rót vào thanh kiếm.

Luồng sáng màu lam trên tàn kiếm phát sáng rực rỡ cùng tiếng kêu ong ong, cả bãi đậu xe bỗng bị tiếng kiếm bao vây.
 
Chương 1801


Chương 1801

Cổng lớn biệt thự mở ra, một bóng hình duyên dáng bước vào, đó chính là Yến Khinh Vũ.

Không biết tại sao hôm nay cô ta lại ngủ rất ngon ở biệt thự, chưa bao giờ có được cảm giác an toàn như vậy. Nếu không phải vì cô ta cảm nhận được luồng sức mạnh cực lớn thì có lẽ vẫn còn tiếp trục trong trạng thái ngủ say.

Đôi mắt cô gái mở to, nhìn chăm chăm Diệp Thiên trên bãi để xe với biểu cảm kinh ngạc.

Anh ta.đang luyện pháp bào sao?”

Đôi mắt Yến Khinh Vũ càng lúc càng sáng rực. Cô ta cảm thấy vô cùng nghi ngờ. Trong thế giới nhỏ mà cô ta sống đúng là cũng có người luyện chế pháp bảo, đây là những kỹ pháp được truyền thừa từ thời cổ xưa, chưa bao giờ để lộ ra ngoài và dường như đã mất tích trong thế giới trần tục.

Dù trong tiểu thế giới thì những người có thể hiểu được cách luyện pháp khí cũng cực kỳ ít, mỗi người họ đều là những nhân tài mà gia tộc nào hay môn phái nào cũng muốn tranh giành để có được.

Diệp Thiên là một thanh niên tầm 20 tuổi, sinh ra nơi thế tục mà lại hiểu cách luyện pháp khí sao?

“Keng!”

Khi cô ta còn đang cảm thấy nghi ngờ thì tiếng kiếm lại vang lên, một luồng sáng lao lên không trung, thanh kiếm lướt qua, sớm chớp nổ đùng đùng, ánh sáng màu lam trải rộng ra hàng mét.

Trong phạm vi hàng trăm mét, mọi thứ, thậm chí cả không khí cũng bị nổ thành những phân tử vô cùng nhỏ.

“Uy lực được lắm!”

Diệp Thiên khẽ nâng tay, chặp hai ngón tạo thành kiếm quyết, lướt trên thân thanh kiếm, sau đó, chiếc nhẫn trên tay cậu bỗng lóe sáng, một thứ gì đó màu đen bay ra lơ lửng, và được Diệp Thiên dùng chân nguyên khống chế trong không gian.

“Vậy thì dùng thanh thép này để luyện thành thân kiếm vậy!”

Bước thứ hai của việc luyện Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm – luyện thân kiếm.

Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm cần dùng phôi kiếm hấp thụ sức mạnh của sấm sét, hoàn thành uy lực cốt lõi, mà phôi kiếm chỉ làm một phần của thanh kiếm, là một thanh kiếm không hoàn chỉnh nên đương nhiên cần tạo thanh kiếm để cho nó càng hoàn thiện hơn.

Thứ màu đen bay lơ lửng trước mặt Diệp THiên chính là thứ mà cậu lấy được ở một khu núi lửa, bên trong nham thạch mà miếng kim loại màu đen này không hề bị biến hình, vô cùng cứng cáp, lần đầu tiên Diệp Thiên bắt gặp.

Khi đó Diệp Thiên vẫn chưa tạo ra được Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm nhưng cũng đã cất miếng kim loại màu đen này đi để sau này sử dụng. Giờ thì cuối cùng cũng là lúc để nó phát huy công dụng rồi.

“Rầm!’

Diệp Thiên xoay bàn tay, một dải Phệ Thiên Long Diệm xuất hiện bao trùm lấy miếng kim loại màu đen.

Nhiệt độ cực cao đốt miếng kim loại cháy hừng hực, với những kim loại bình thường thì trong nháy mắt sẽ bị Phệ Thiên Long Diệm tạo thành dung dịch rồi hóa khí, vậy mà miếng kim loại này thì vẫn vô cùng cứng cáp, sau 2 phút vẫn không hề bị biến dạng.

“Thú vị!”

Diệp Thiên nhếch miệng cười, triển khai chân nguyên, màu sắc của Phệ Thiên Long Diệm chuyển sang màu đỏ đậm, nhiệt độ được gia tăng.

Tầm một phút thì thanh kim loại màu đen cũng đổi thành màu đỏ và từ từ tan chảy.

“Đi!’

Diệp Thiên thấy vậy bèn búng ngón tay, một luồng gió đập lên đoản kiếm khiến nó bay vào vùng dung dịch đang nóng hừng hực kia.

Miếng kim loại lúc này dần dần hợp lại trên đoản kiếm.

Những nơi mà dung dịch đi qua, những vết nứt đều dần được lấp đầy, thanh kiếm cũng trở nên dài hơn cho tới khi tới mũi kiếm.

Một thanh kiếm dài hoàn chỉnh trong nháy mắt được hình thành với dáng vẻ nho nhã mang theo phong vị của đế vương.

Đôi mắt Diệp Thiên sáng lên, cậu thu ngón tay lại, sức hút dâng lên và hút lấy dòng thác của một hồ nước ở gần đó khiến nó dâng lên trời rồi đổi lên thanh kiếm.

“Rào rào!”

Khí nóng bốc lên ngùn ngụt, thanh kiếm màu đỏ lửa trong nháy mắt nguội dần và quay về màu đen tuyền.

Diệp Thiên đưa tay ra cầm lấy, một luồng sét xông thẳng lên trời, tỏa điện ra bốn hướng cứ như thiên lôi nghịch chuyển, trông vô cùng kỳ lạ.

Yến Khinh Vũ đanh mắt. Thanh kiếm này vừa đúng ba thước ba, không nhiều hơn, không ít hơn một phân nào. Trên thân kiếm không hề có hoa văn gì, nhìn trông giống một thanh kiếm bình thường.

Thế nhưng khí lạnh trên thanh kiếm thì dù có ở khoảng cách hàng chục mét mà cô ta cũng có thể cảm nhận được.
 
Chương 1802


Chương 1802

“Một thanh kiếm mạnh quá, với sức uy hiếm của luồng sáng kia thì đủ để xếp nó vào Ngũ Đại Thần Binh rồi”

Yến Khinh Vũ lầm bầm và càng cảm thấy tò mò về Diệp Thiên hơn. Cô ta thật sự rất muốn biết tu vi của Diệp Thiên tới từ đâu, thuật luyện khí của Diệp Thiên cũng tới từ đâu.

Diệp Thiên nhìn chăm chăm thanh trường kiếm trong tay, biểu cảm vô cùng thản nhiên, không hề tỏ ra vui mừng.

Thiên lôi gia thân, luyện thân kiếm- hai bước này đối với cậu mà nói dễ như trở bàn tay, không hề khó. Bước cuối cùng trong việc luyện chế Chân Vũ Tiệt THiên Kiếm mới là bước khó nhất, và đó cũng chính là bước thứ ba.

Tập trung kiếm hồn.

Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm lấy sấm sét làm tinh túy, lấy kim loại thiên ngoại làm thân kiếm, nhưng vẫn thiếu một bước quan trọng đó là rót vào đó hồn kiếm.

Một thanh kiếm muốn linh thì phải có hồn.

Muốn phát huy được uy lực thực sự của Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm thì cần lấy tinh thần của con người luyện ra một kiếm hồn. Cả hai có tâm ý tương thông, thống nhất làm một, chỉ cần một suy nghĩ cũng có thể khiến cho Chân Vũ Tiệt THiên Kiếm bay đi hàng nghìn dặm và giết chết kẻ địch.

Lực tinh thần của Diệp Thiên đã đạt tới cảnh giới quy nguyên, một khi bước vào cảnh giới này thì thần thông sẽ tự hình thành. Đôi mắt cậu sáng rực, lực tinh thần cực mạnh hóa thành những làn sóng mỏng và bao trùm lên thanh kiếm dài.

“Vụt vụt!”

Lực tinh thần hóa thành những chấm nhỏ không ngừng đập lên thanh kiếm, đây gọi là dĩ thần vấn kiếm, chỉ có như vậy thì mới có thể tập trung được hồn kiếm và dẫn dụ được linh kiếm.

Âm thanh tinh tinh tang tang vang khắp bốn phía như một bài hát vui tai, Diệp Thiên tập trung tinh thần vào nó.

Một lần, mười lần, một trăm lần, một triệu lần!

Một tiếng trôi qua, lực tinh thần của Diệp Thiên vẫn đập lên thân kiếm hàng triệu lần rồi thanh kiếm mới phát ra tiếng kêu thoải mái lần đầu tiên. Một luồng sáng mỏng từ thanh kiếm phóng ra, đây chính là lần sinh ra đầu tiên của kiếm hồn.

“Tốt!”

Diệp Thiên khẽ kêu lên, đôi mắt sáng rực một lần nữa, lực tinh thần tạo thành một trùm sáng rót ôm trọn lấy luồng sáng kia.

Lực tinh thần của Diệp Thiên cuồn cuộn giống như bụng mẹ, luồng sáng kia lần đầu tiên mọc lên một phôi mầm và dần trưởng thành trong bụng mẹ.

Quá trình này có lẽ cần tới bảy ngày hoặc mười ngày, giai đoạn này Diệp Thiên cần tập trung cao độ để có thể giúp cho kiếm hồn được hoàn thiện.

Một khi kiếm hồn trưởng thành thì đó chính là ngày ra đời của Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm.

Yến Khinh Vũ đứng từ xa quan sát, không hề đi lên. Cô ta biết luyện khí thì điều kiêng kị nhất chính là làm phiền.

Thấy ánh sáng quanh người Diệp Thiên, cô ta đã cảm nhận được mùi vị của lực tinh thần.

“Tên này còn là thần võ song tu sao?”

Cô ta càng cảm thấy kinh ngạc hơn, ánh sáng trên người Diệp Thiên còn mạnh hơn cả tu vi võ đạo, vượt qua cả rất nhiều tuấn kiệt trong tiểu thế giới của cô ta. Giờ đây Diệp Thiên còn để lộ ra lực tinh thần phi thường của mình, cả hai tương sinh tương hỗ khiến lực chiến đấu khó ai có thể so bì.

Cô ta tưởng rằng mình đã hiểu được Diệp Thiên tới năm phần, nhưng giờ xem ra, những gì mà cô ta thấy chỉ là một góc của tảng băng mà thôi.

“Thần võ song tu cộng thêm luyện khí sao?”

Cô ta sôi trào, như vậy thì Diệp Thiên chắc chắn là người toàn năng mà cô gặp được trong số bao nhiêu kẻ tài giỏi ngoài kia, là người mạnh nhất.

Nhớ tới cảm giác đặc biệt mà mình dành cho Diệp Thiên, cô ta bỗng cảm thấy tim đập nhanh hơn bao giờ hết.

Diệp Thiên tập trung tinh thần, hòa hợp làm một với màn đêm, cẩn thận nuôi dưỡng kiếm hồn mới được sinh ra. Tầm mười phút sau, cậu bỗng đanh mắt.

“Bụp!”

Kiếm hồn mới sinh ra được nuôi trong ánh sáng bỗng phát ra tiếng kêu, một đường nứt tạo ra rồi đường nứt lan rộng khiến cho kiếm hồn bị vỡ làm hai.

Diệp Thiên chau mày, lực tinh thần được điều động tới mức mạnh nhất, muốn hợp lại hai mảnh kia nhung không thể làm gì được. Vết nứt của kiếm hồn trông vô cũng rõ nét, chỉ cần cậu mất tập trung thì hồn kiếm sẽ lập tức bị nứt và vỡ ra tiếp

“Sao lại như vậy chứ?”

 
 
Chương 1803


Chương 1803

Diệp Thiên cảm thấy kỳ lạ. Hai bước đầu cậu làm hết sức thuận lợi nhưng tới bước quan trọng cuối cùng thì lại xảy ra sai sót.

Cậu biết có cố gắng nữa cũng không được đành tản lực tinh thần, luồng sáng kia tiếp tục bị nứt ra bên trong và biến mất.

Cậu rơi vào trầm tư, vẫn không rõ là đã xảy ra chuyện gì. Cậu tiếp tục thi triển lực tinh thần và tập trung kiếm hồn một lần nữa.

Cậu dùng lực tinh thần nuôi kiếm hồn, lần này chỉ cần có 30 phút nhưng kết quả vẫn như vậy, kiếm hồn vẫn bị nứt ra và không thể nào hợp lại được.

Cậu lại thử thêm vài lần nữa cho tới khi trời sáng thì cả mười lần đều như một, kiếm hồn vẫn không thể duy trì được khi được lực tinh thần của cậu nuôi dưỡng, cứ bị nứt làm hai.

“Hóa ra là vậy!”

Diệp Thiên tái mặt, lực tinh thần thu lại, cậu biết có tiếp tục thì cũng không làm gì được vì cậu đã tìm ra được nguyên nhân.

Muốn nuôi dưỡng hoàn thiện kiếm hồn mới sinh ra thì lực tinh thần của cậu phải luôn được duy trì ở một mức ổn định, không được mạnh hơn hay yếu hơn dù chỉ một phần, mà phải giữ được trạng thái cân bằng.

Tu vi của lực tinh thần dù đạt tới quy nguyên nhưng để lực tinh thần của cậu có thể kiểm soát được ở mức tinh tế như vậy thì vẫn còn một khoảng cách nữa.

Đây chính là nguyên nhân khiến cho kiếm hồn cứ bị nứt ra như vậy. Giới hạn hiện tại của cậu, muốn kiểm soát lực tinh thần ở mức cân bằng thì cũng chỉ cố gắng duy trì được trong 3 tiếng đồng hồ. So với thời gian mà kiếm hồn cần để trưởng thành thì cách xa hàng vạn dặm.

“Xem ra mình đã suy nghĩ quá đơn giản!”

Diệp Thiên khê vuốt ve thanh kiếm và lắc đầu.

“Muốn tập trung kiếm hôn thành công, với tu vi lạc tinh thần hiện tại của mình thì còn miễn cưông quá, xem ra chi có cách khiến lực tinh thần mạnh hơn thì mới có thể luyện ra được Chân Và Tiệt Thiên kiếm!”

Trên cảnh giới quy nguyên còn được gọi là cảnh giới phá nguyên. Lực tinh thần của Diệp Thiên cần đạt tới cảnh giới này thì mới có thể tập trung được kiếm hồn.

Bây giờ lực tinh thần của cậu mới là đỉnh phong quy nguyên, cách phá nguyên còn một bước, nhưng một bước này cần có thời cơ, nếu không dù có khổ luyện thế nào thì trong nửa năm cũng đừng nghĩ tới có thể đạt được.

“Vụt!”

Diệp Thiên hít một hơi thật sâu, cất thanh kiếm vào trong nhẫn không gian và từ từ đứng dậy.

“Cô tới đây, tôi muốn nói chuyện với cô!”

Cậu khẽ vẫy tay với Yến Khinh Vũ là lên tiếng.

Yến Khinh Vũ gật đầu, bước tới trước mặt Diệp THiên.

“Giúp tôi một việc, thay tôi tới nhà họ Diệp ở thủ đô, nói với họ tôi sẽ biến mất một thời gian!”

“Trong thời gian đó, bất luận là nhà họ Diệp có chuyện gì thì cũng không được tùy tiện hành động, mọi việc phải đợi tôi về!’

“Còn chuyện giữa cô và tôi thì tạm thời để qua một bên, sau này cô muốn thế nào thì tôi sẽ đáp ứng như thế!”

Diệp Thiên nói giọng lạnh lùng, Yến Khinh Vũ bỗng đơ người. Cô ta quen Diệp THiên trong thời gian quá ngắn nhưng chưa bao giờ thấy Diệp Thiên nói với mình bằng giọng nghiêm túc như vậy.

Cô ta vốn không định đồng ý nhưng khi tiếp xúc với ánh mắt của Diệp Thiên thì không biết tại sao cô lại gật đầu ngay tắp lự.

Diệp Thiên lấy điện thoại ra, nhắn một tin cho Hoa Lộng Ảnh sau đó bóp nát điện thoại trong tay.

Bởi vì một chọi sáu, giết chết sáu vương cấp trăm năm thì địa vị của Diệp Thiên trên trường quốc tế e rằng ngày càng khủng khiếp. Viện trọng tài, La Võng, Huyết tộc sẽ âm thầm tập hợp các thành viên cao cấp và hành động để nắm bắt được thông tin và hành tung của Diệp Thiên.

Nhưng không ai ngờ, đế vương bất bại chấn động thiên hạ lúc này lại đột nhiên biến mất tăm.

Diệp Thiên giết chết 6 vị vương cấp trăm năm cùng một lúc tại Lư Thành đã gây rung động thế giới ngầm, vô số những kẻ mạnh đều nghe danh đã thấy sợ và phải tái mặt.
 
Chương 1804


Chương 1804

Một số cường giả có học thức cao còn lấy Diệp Thiên ra so sánh với Long Định Thiên, mười sáu vị thẩm phán vương, chủ nhân của La Võng, cho rằng Diệp Thiên đủ tư cách đứng ngang haàng với những cái tên làm mưa làm gió, những vương cấp mạnh nhất kia.

Có không ít các kẻ mạnh của các nơi muốn có được phong thái như Diệp Thiên, thậm chí muốn bái Diệp Thiên làm sư phụ.

Bọn họ vì mục tiêu này mà vội vàng tới Lư Thành muốn tìm kiếm tung tích của Diệp Thiên cầu xin được gặp một lần. Và những thế lực khác như viện trọng tài, La Võng hay là Huyết tộc và những chủng tộc kỳ dị khác thì cũng đều cử những tình báo tinh nhuệ nhất muốn điều tra toàn diện về cậu.

Liên minh võ thuật cũng cảm nhận được động tĩnh của phương Tây nên muốn Lư Chính Vũ và sư thái Tĩnh Di của phái Nga Mi chủ động tiếp cận với Diệp Thiên để âm thầm giúp đỡ cậu.

Nhưng không ai ngờ, Diệp Thiên giống như bốc hơi giữa nhân gian, đột nhiên mất dấu vết.

Dù là những vương cấp trăm năm như Lư Chính Vũ và Tĩnh Di, hay là những tình báo viên tinh anh của viện trọng tài, thì đều không biết Diệp Thiên đi đâu.

Diệp Thiên giống như biến mất khỏi thế giới này vậy, mất mọi liên lạc, đến cả Ngô Quảng Phúc, Từ Uyên Đình, Lâm Thiên Nam đều không thể nào có được phương thức liên lạc của cậu.

Trong đại điện của viện trọng tài, mười sáu vị thẩm phán vương ngồi lặng lẽ với biểu cảm nghiêm túc. Họ ngồi trong bóng tối, đang nghe ba thẩm phán trưởng cao nhất còn lại báo cáo.

Không biết tung tích của Diệp Lăng Thiên sao?

Hoa Hạ như vậy mà cũng không tìm được cậu ta?”

Vị thẩm phán vưeơng ngồi chính giữa lên tiếng với giọng cảm thấy kinh ngạc.

Lúc trước nhắc tới Diệp Thiên, bọn họ đều tỏ ra bình thản, hầu như coi như là kẻ bế dưới không đáng bận tâm.

Nhưng từ khi Diệp Thiên giết chết sáu vị vương cấp kia thì bọn họ cảm đã cảm nhận được thực lực kinh người và tiềm lực vô hạn của cậu, khiến bọn họ cảm thấy Diệp Thiên chính là sự uy hiếp lớn nhất.

“Chuyện này tạm thời gác qua một bên, với sự suy đoán của tôi, giờ Diệp Thiên đang tìm nơi nào đó vắng vẻ bế quan, muốn đạt tới cảnh giới nào đó. Một khi cậu ta thành công thì sẽ xuất hiện!”

“Đợi đến ngày cậu ta xuất hiện thì cũng chính là lúc cuộc chiến vương cấp lần hai bắt đầu!!”

Một vị thẩm phán vương khác sau một hồi trầm ngâm thì đột nhiên lên tiếng và nói về trận chiến vương cấp lần thứ hai sau hàng trăm năm.

Tại tổng bộ của tổ chức La Võng cổ xưa.

Bên trên tế đàn, lửa nóng hừng hực, dưới ánh lửa, một vài bóng hình già nua hiện ra nhưng không nhìn rõ mặt, mấy bóng hình đó vặn vẹo, méo mó.

Dưới tế đàn, một người mặc áo bào đen, toàn thân khí màu đen bao trùm đang cúi người hành lễ với tế đàn.

“Năm mươi mấy thành viên đã xâm nhập vào Lư Thành trong bảy ngày nhưng cũng không phát hiện ra được dấu vết của Diệp Thiên, không tìm được bất kỳ thông tin gì!”

Người này nói giọng lẫm liệt đối với tế đàn.

Trên tế đàn, ngoài ngọn lửa đang cháy rừng rực kia thì mọi thứ bỗng chìm vào im lặng, mấy bóng đen thần bí không hề trả lời.

Một lúc sau, ngọn lửa trên tế đàn bỗng xộc thẳng lên trời, một giọng nói già nua vang vọng bốn phía.

“Kêu tất cả người của nội bộ rút khỏi Hoa Hạ, trước khi Diệp Thiên xuất hiện thì bất cứ ai cũng phải giữ im lặng, không được có bất kỳ động tĩnh gì!”
 
Chương 1805


Chương 1805

“Người làm phản giết không tha!”

Người mặc áo bào đen với khuôn mặt trắng bệch cảm thấy kinh ngạc nhưng vẫn gật đầu: “Tuân lệnh!”

Ngoài viện trọng tài và La Võng thì Huyết tộc cùng với những tộc người khác và những thế lực của phương Tây đều rút khỏi Hoa Hạ, trong lúc thời thế hỗn loạn thì…

Trên con đường trong trường đại học Thủ Đô, Hoa Lộng Ảnh đang cầm một cuốn sách với vẻ ung dung.

Một tuần trước, một cô gái xinh đẹp tìm tới cô và nói cho cô biết thông tin Diệp Thiên rời đi.

Khi đó cô lập tức gọi điện cho Diệp Thiên nhưng điện thoại tắt máy, ba ngày tiếp theo, ngày nào cô cũng gọi nhưng vẫn chỉ nhận được giọng nói lạnh lùng của tổng đài phục vụ.

Diệp Thiên đã thật sự biến mất, biến mất không để lại dấu vết.

Cô ngửa cổ lên nhìn trời và khẽ thở dài.

“Anh Diệp Thiên, rốt cuộc thì anh đã đi đâu?”

Tại nhà họ Diệp ở thủ đô.

Diệp Vân Long cuối cùng cũng trở về nhà sau khi đi du lịch.

Diệp Tinh và Diệp Sơn nhìn thấy ông ta thì hỏi về những nơi ông ta đã đi qua, sau đó nhắc tới người đàn ông thần bí xuất hiện ở nhà họ Diệp.

“Người thần bí đó có tu vi thâm sâu khó lường, e rằng cực kỳ cao, một chiêu thôi mà có thể đánh lui cả Thiên Nhi nữa!”

“Chỉ riêng về thực lực thì chắc chắn là ông ta hơn Diệp Thiên!”

Diệp Sơn chau mày, giọng nói trở nên tối hơn.

Điều khiến ông ta và Diệp Tinh cảm thấy kỳ lạ là Diệp Vân Long nghe thấy chỉ khẽ dao động đôi mắt chứ không hề tỏ ra kinh ngạc.

“Bố, Tinh Nhi, chuyện này không cần lo lắng, ông ta sẽ không gây bất lợi cho nhà họ Diệp đâu!”

“Ông ta tới đây là đợi một người, đợi một người theo ông ta về!”

Diệp Vân Long dường như đã sớm đoán ra nên chỉ lên tiếng với vẻ không cam tâm và tự chế nhạo.

“Đợi người sao?”

Diệp Sơn và Diệp Tinh cảm thấy kinh ngạc, bọn họ còn chưa kịp suy nghĩ thì có một bóng hình dịu dàng bước vào.

Thi Tú Vân mặc váy màu xanh nhạt, chiếc váy khẽ bay bay, mặc dù bà không trang điểm nhưng cũng không giấu được khuôn mặt sáng ngời như tiên nữ giáng trần của mình.

“Mẹ!”

Diệp Tinh nhìn thấy Thi Tú Vân thì vội vàng bước lên với vẻ vui mừng.

Thi Tú Vân nhìn Diệp Tinh, ánh mắt dịu dàng và khẽ gật đầu rồi đưa tay xoa đầu cậu.

“Tinh Nhi, con lớn rồi, giờ đã là một nam tử hán rồi đấy!”

Giọng của bà dịu dàng mang theo vẻ nhân từ.

“Mẹ biết anh trai con uy danh thiên hạ, đây là một cú sốc đối với một người trước giờ luôn muốn mạnh lên như con!”

“Nhưng mẹ hi vọng con hãy bình tĩnh, đường của mỗi người đều phải tự mình bước đi!”

“Con không thể vượt qua anh trai nhưng con sở hữu song mạch không ai có, đây là một điều tuyệt vời mà hàng ngàn năm qua không ai có được, tương lai chỉ có luyện tập mới có thể trở nên tiền đồ vô lượng, bước tới đỉnh cao, mẹ thật mong chờ ngày đó!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom