Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1847


Chương 1847

“Tất nhiên là có rồi, bây giờ tôi đang ở dưới thư viện đợi anh, anh xuống đất rồi nói”.

Vừa nói xong Ngụy Tử Phó đã cúp máy.

Diệp Thiên xoa cổ, chậm rãi đi xuống tầng.

Đến bên dưới thư viện, một chiếc BMW 5 Series dừng lại ngay bên cạnh, Ngụy Tử Phó mở cửa xe bước xuống.

“Anh Thiên, đi, tôi dẫn anh đi ăn tối ở nhà tôi”.

Diệp Thiên nhíu mày: “Nhà cậu? Vậy thì thôi, tôi ăn bừa gì đó ớ nhà ăn là được rồi”.

Cậu có quan hệ khá tốt với Ngụy Tử Phó, nhưng đến nhà ăn cơm hơi không ổn lắm.

“Đừng mà anh Thiên!”

Ngụy Tử Phó vội bước đến thì thầm: “Thật ra là thế này, tôi hẹn Nhậm Uyển Doanh, nhưng không biết cô ấy làm sao mà nói nếu anh đi, cô ấy mới đi, tôi không còn cách nào đó”.

Mặc dù Diệp Thiên không tỏ thái độ gì, nhưng Ngụy Tử Phó vẫn không nhịn được kéo cậu vào hàng ghê’ sau xe.

Diệp Thiên bất lực lắc đầu, chỉ đành tựa vào trên ghế để mặc Ngụy Tử Phó chở anh rời đi.

Đến trước cống trường, Ngụy Tử Phó phanh xe lại, trên vỉa hè bên phải xe có một bóng người mảnh mai trong bộ váy màu be, chính là Nhậm Uyển Doanh.

“Uyển Doanh, lẽn thôi”.

Ngụy Tử Phó lên tiếng gọi, Nhậm Uyển Doanh gật đầu, nhìn thấy Diệp Thiên ngồi hàng xe phía sau định mở cửa ngồi vào.

Nhưng cô ta thử mở mấy lần nhưng cửa không mở ra, Diệp Thiên cũng lặng lẽ ngồi tựa người vào ghế, không có ý định mở cửa, khiến cô ta cảm thấy ngượng, chỉ đành ngồi vào ghế phó lái.

“Cậu Phó, chúng ta đi đâu thế?”

Nhậm Uyển Doanh thu hồi ánh mắt từ trên người Diệp Thiên lại, quay sang hỏi Ngụy Tử Phó.

“Trước tiên giữ bí mật, đến rồi cô sẽ biết, tôi dẫn cô đến gặp một nhân vật tầm cỡ lớn”.

Nhìn thấy Nhậm Uyển Doanh đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành, Ngụy Tử Phó chỉ cảm thấy thần hồn điên đảo, ngay cả trái tim cũng bay bổng, sau đó đạp chân ga lái về hướng biệt thự nhà họ Ngụy.

Khoảng chừng nửa giờ sau, ba người đã đến biệt thự nhà họ Ngụy.

Nhà họ Ngụy là một trong mười gia tộc quyền thê’ nhất của Cảng Đảo, quả thực là nhà lớn nghiệp lớn, ngay cả biệt thự trông cũng rất lộng lẫy nguy nga, giống như nội viện hoàng cùng, Nhậm Uyển Doanh nhìn mà thất thần.

Ngụy Tử Phó đắc ý trong lòng, nghĩ đến bản thân rất có khả năng ôm được mỹ nhân về, cậu ta lại càng nhiệt huyết trong lòng, làm ra tư thế mời với Nhậm Uyển Doanh.

“Uyển Doanh, đây là nhà của tôi, mời vào trong, hôm nay là mời mọi người đến cùng ăn bữa cơm, đều là người quen cả, anh cả và chị hai tôi, không cần phải nghĩ nhiều!”

Đây chính là mục đích cậu ta muốn đưa Nhậm Uyển Doanh đến, nếu cậu ta đã quyết định muốn cưới Nhậm Uyển Doanh về nhà, hôm nay cứ nhân cơ hội này, để anh chị mình và Nhậm Uyển Doanh gặp mặt nhau, đặt nền móng gặp bố mẹ sau này, đây chính là quy tắc của gia đình hào môn.

Nhậm Uyển Doanh khẽ nhíu mày, nhưng khi cô ta nhìn thấy Diệp Thiên phía sau, lập tức thoải mái hẳn, chung quy cũng gật đầu.

“Cậu chủ nhỏ, mau vào trong đi, cậu cả và cô hai đã đến rồi!”

Một người trung niên trong dáng vẻ như quản gia nghênh đón, cung kính nói với Ngụ Tử Phó.
 
Chương 1848


Chương 1848

Ngụy Tử Phó gật đầu, dẫn Diệp Thiên và Nhậm Tử Doanh một đường đi qua phòng khách, cuối cùng đến hoa viên phái sau biệt thự Ngụy Tử Phó.

Trong vườn hoa phía sau, trăm hương quấn quýt, bốn mặt đều là hoa, một chiếc bàn vuông chân cao để ngang trên mặt cỏ, đã có bốn người ngồi đó, một nam ba nữ.

“Anh cả, chị hai, Lạc Đan!”

Ngụy Tử Phó chào hỏi với ba người trong đó, lúc cậu ta nhìn thấy cô gái cuối cùng, vẻ mặt chợt sửng sốt.

Không chỉ cậu ta, mà hoa hậu Cảng Đảo tương lai Nhậm Uyển Doanh phía sau cậu ta, vẻ mặt cũng giật mình, đầy kích động và phấn khích.

“Kỷ Nhược Tuyết?”

Hai người gần như đồng thời kinh ngạc hô lên, bọn họ thực sự không ngờ tới, bữa tiệc lần này, diva nổi khắp cả quốc tế cũng có mặt ở đây?

Kỷ Nhược Tuyết khẽ cười gật đầu với bọn họ, nhưng ngay sau đó, ánh mắt chợt kinh ngạc, nhìn ra phía sau Ngụy Tử Phó và Nhậm Uyển Doanh.

Diệp Thiên mặc quần áo thể thao, đang từ phía sau bọn họ chậm rãi đi ra, tầm mắt cậu lướt qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên người Kỷ Nhược Tuyết.

Cậu cũng ngây người, không ngờ sẽ gặp phải người quen của mình ở đây, Kỷ Nhược Tuyết – cô gái đã từng có không ít ràng buộc với cậu lại xuất hiện ở nơi này.

Lúc trước cậu và Kỷ Nhược Tuyết đã ước hẹn ba năm, ai ngờ trước đó ờ Trung Đông đã gặp mặt, bây giờ lại gặp nhau ở cảng Đảo.

Cậu bất giác cảm khái trong lòng, chẳng lẽ bản thân đã định trước gắn chặt với cô gái này, không tách rời sao?

Kỷ Nhược Tuyết giống như đã trúng thuật định thân vậy, vẫn ngây người tại chỗ, bàn tay run nhẹ, ánh mắt vô cùng khó tin.

Lần trước cô ấy gặp được Diệp Thiên là ở Trung Đông, một mình Diệp Thiên quét sạch Ẩn Giả và bảy vị bán vương của viện trọng tài liên thủ vây giết cậu, đánh bại tất cả, dùng vô địch quét sạch.

Bây giờ đã qua mấy tháng, trên người Diệp Thiên không chỉ giảm bớt khí phách sắc sảo và kiêu ngạo, mà còn đeo thêm cặp kính gọng đen dày cộm, khí chất đã trở nên nho nhã hơn nhiều.

Diệp Thiên như vậy, đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy.

Cô ấy đứng dậy, hai chữ “Diệp Thiên” sắp thoát ra khỏi miệng thì Diệp Thiên đã dùng ánh mắt ngăn cô ấy lại.

“Tôi đến Cảng Đảo, là để nhàn nhã hưởng thụ, đừng để lộ thân phận của tôi!”

Một câu nói truyền vào trong tai Kỷ Nhược Tuyết, cô ấy hiểu ngay lập tức, lời đến bên miệng liền ngừng lại.

Nhóm người anh cả Ngụy Hải Phó, chị hai Ngụy Duệ của Ngụy Tử đều chú ý đến động tác của Kỷ Nhược Tuyết, trong lòng hiếu kỳ, Ngụy Tử Phó và Nhậm Uyển Doanh cũng vô cùng kinh ngạc, nhìn dáng vẻ Kỷ Nhược Tuyết rõ ràng quen biết Diệp Thiên.

“Cậu Diệp, là cậu à, thật không ngờ sẽ gặp cậu ở đây!”

Ánh mắt kích động của Kỷ Nhược Tuyết đã được cô ấy cố gẳng kiềm chế, lại đổi thành vẻ mặt tươi cười, giống như người chị gái nhà bên vậy.

“Cô Kỷ, chào cô!”

Diệp Thiên đúng lúc cũng khẽ cười gật đầu, thể hiện như một người bình thường.

“Cô Kỷ, hai người quen nhau sao?”

Ngụy Tử Phó hiếu kỳ nói.
 
Chương 1849


Chương 1849

Kỷ Nhược Tuyết khẽ gật đầu, ánh mắt lấp lánh: “Đã từng gặp mặt một lần ở Lư Thành tỉnh Xuyên, anh ấy đã giúp tôi việc lớn, tôi vẫn luôn ghi nhớ trong lòng đấy!”

Cô ấy không hề có ý nói dối, quả thực Diệp Thiên đã trấn áp đám thế lực ngầm ớ Lư Thành, cứu cô ấy một mạng.

Ánh mắt Nhậm Uyển Doanh khẽ lóe sáng, càng cảm thấy Diệp Thiên thần bí khó lường, ngay cả thần tượng đầu tiên của cô ta là Kỷ Nhược Tuyết mà cũng quen biết.

“Nếu đã là người quen thì quá tốt rồi, không cần tôi phải giới thiệu nữa!”

Ngụy Tử Phó vẻ mặt tươi cười, không ngờ anh em tốt của mình đã từng tiếp xúc với đại minh tinh nữa.

Cậu ta tiếp đón Diệp Thiên và Nhậm Uyển Doanh ngồi vào chỗ, giới thiệu đơn giản Diệp Thiên và Nhậm Uyển Doanh, bảy người ngồi xung quanh bàn vuông, trò chuyện cùng nhau.

Kỷ Nhược Tuyết chủ động ngồi bên trái Diệp Thiên, còn bên phải Diệp Thiên là Nhậm Uyển Doanh, cậu ngồi chính giữa hai mỹ nữ, mắt không nhìn chỗ khác, chỉ chăm chăm vào đồ ăn vặt trên bàn.

Tuy Kỷ Nhược Tuyết nói chuyện với mấy người Ngụy Tử Phó, nhưng ánh mắt liên tục nhìn về phía Diệp Thiên, chỉ cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ.

Nếu không phải sợ để lộ thân phận Diệp Thiên, thì cô ấy chỉ mong sao cứ dính sát vào bẽn người Diệp Thiên thôi.

Trong lúc mấy người nói chuyện, đột nhiên nói đến tập đoàn Lăng Thiên.

“Nghe nói định giá tập đoàn Lăng Thiên đã vượt qua tống giá trị của mười công ty hàng đầu thế giới và chín công ty khác cộng lại, chỉ riêng tổng tài sản chi nhánh tập đoàn Lăng Thiên ở Cảng Đảo chúng ta là đã vượt xa mười gia tộc quyền thế chúng ta rồi, thật đáng sợ!”

Ngụy Hải cảm khái nói, không ngừng cảm thán.

“Đúng vậy, tập đoàn Lăng Thiên này thật sự quá kinh khủng!”

Ngụy Duệ gật đầu tán thành nói: “Bất kỳ sản phẩm của doanh nghiệp nào, hầu như cũng đều có một thời kỳ đỉnh cao và thời kỳ xuống thấp, cũng có thời kỳ quá hạn, ngay cả công ty đứng đầu về điện thoại mạnh như Apple, bây giờ cũng giảm liên tục, giá cổ phiếu cũng giảm rất nhiều!”

“Nhưng Tẩy Tủy Đan được tập đoàn Lăng Thiên đưa ra, vừa được tung ra đã quét sạch thế giới, vang dội khắp thế giới, hơn nữa thời kỳ đỉnh cao cũng chưa từng thụt lùi, trái lại càng lúc càng tắng, dù bây giờ đã qua hơn một năm, nhưng Tẩy Tủy Đan vẫn là thuốc khó kiếm, có tiền cũng chưa chắc mua được!”

“Hơn nữa, gần đây tập đoàn Lăng Thiên còn đưa ra một vài sản phẩm làm đẹp chăm sóc da, chống lão hóa, hiệu quả mỗi loại đều vượt xa những sản phấm dưỡng da mắc tiền trên thị trường, lại tạo ra một cơn bão chăm sóc sắc đẹp phái nữ trên toàn cầu, thật sự không thể ngăn cân!”

Ngụy Tử Phó khẽ sờ mũi, bất giác hít sâu một hơi.

“Tập đoàn Lăng Thiên, từ lâu đã nghe được tên tuổi vang dội rồi, vừa ra mẳt được một năm đã có thế đứng đầu thê’ giới, địa vị bá chủ không thể lay động, còn không ngừng kéo dài khoảng cách với vị trí thứ hai thứ ba, quả là kinh khủng, tôi thật sự tò mò, rốt cuộc là nhân vật trâu bò thế nào mới có thể sáng lập ra tập đoàn kinh khủng đếnvậy!

Ngụy Hải nghe vậy, lập tức trả lời: “Em trai, em vẫn không biết tên của chủ tịch tập đoàn Lăng Thiên sao?”

“Ngược lại, trước đó không lâu anh đã nghe một phú thương đến từ Đại Lục nhắc đến, chủ tịch tập đoàn Lăng Thiên tên là Diệp Thiên, nhưng trước giờ chưa từng lộ diện trước mặt ai, còn về bản thân anh ta như thê’ nào, anh thật sự cũng chưa nhìn thấy!”

“Diệp Thiên?

Cái tên này vừa nhắc ra, Nguy Tử Phó và Nhậm Uyển Doanh đều ngẩn người, vẻ mặt kỳ lạ nhìn Diệp Thiên.
 
Chương 1850


Chương 1850

“Anh Thiên, cậu cũng tên Diệp Thiên, chắc không phải là chủ tịch của tập đoàn Lăng Thiên chứ?”

Những người còn lại cũng có chút kỳ lạ nhìn sang Diệp Thiên, vẻ mặt rất ngạc nhiên.

Dưới tầm mắt của bọn họ, Diệp Thiên khẽ huơ tay, có phần bất đắc dĩ nói: “Cậu Phó, cậu đừng chọc tôi nữa!”

“Cậu nhìn tôi như vậy, có giống chủ tịch tập đoàn Lăng Thiên không? Tiền lương tôi làm ở quán bar có thể đủ sinh hoạt phí một tháng của tôi là tôi cũng tạ Phật rồi!”

“Đương nhiên, quả thực tôi có mơ ước, chính là đời này có thể sáng lập ra một doanh nghiệp, đứng đầu thế giới, những tình hình trước mắt thì chẳng qua chỉ là giấc mộng mà thôi, hiện tại tôi cảm thấy vẫn nên làm tốt công việc, học hành tốt thì quan trọng hơn!”

Diệp Thiên nói những lời này mặt không đổi sắc, mọi người đều cảm thấy rất hài hước, không nhịn được bật cười.

Nhưng Kỷ Nhược Tuyết ớ bên cạnh cuối cùng cũng không khống chế được, chợt phun một ngụm rượu vang.

“Phụt!”

Kỷ Nhược Tuyết lập tức phun ngay một ngụm rượu vang ra ngoài.

Đám đông sững sờ nhìn về phía cô ấy khiến cô ấy vội vàng tìm một lý do để che giấu vẻ thất thố của mình, nhưng bất kể thế nào cũng không thế kìm nén được nét cười trong lòng.

Câu nói của Diệp Thiên chẳng lệch đi đâu được, người nhà họ Ngụy không những không hề bất mãn mà ngược lại còn tăng thêm vài phần hảo cảm.

Người thành công luôn có vài phần thương cảm và thương hại đối với những kẻ “tự ti”.

“Người anh em Diệp, nhà cậu làm gì thế?”

Ngụy Hải mỉm cười hỏi Diệp Thiên.

“Cũng không làm gì mấy, ông nội nghỉ hưu nên ở nhà dưỡng già, bố mẹ không có công việc cố định, em trai đang đi học Đại học, thế nên tôi chỉ có thể ra ngoài, tới cảng Đảo xông pha một phen, ngoài giờ đi học thì xem xét thế giới rộng lớn bên ngoài, làm thêm giảm bớt gánh nặng cho gia đình!”

Cánh tay của Kỷ Nhược Tuyết khẽ run run, cố gắng đè nén tiếng cười sắp bộc phát, thầm mắng Diệp Thiên quá xấu xa.

Cô ấy không ngờ rằng Diệp Thiên trước nay lạnh lùng cứng rắn cũng có lúc hài hước như vậy.

Cô ấy từng âm thầm tìm hiểu về gia đình của Diệp Thiên, đúng chuẩn một thế gia đỉnh cấp.

Nhưng nghe Diệp Thiên nói cứ như kẻ nay đây mai đó, không nghề ngồng, không có công việc ổn định.

Cái gì mà chạy tới cảng Đảo thăm thú thế giới, làm thêm giảm bớt gánh nặng gia đình, suýt chút nữa làm cô ấy cười đau cả bụng. Đường đường là Đế Vương Bất Bại tung hoành thế giới, chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Lăng Thiên, nhà họ Diệp nổi danh trên quốc tế vì cậu, làm sao có thể tạo thêm áp lực cho gia đình được?

Dù cảm thấy buồn cười nhưng cô ấy cũng nảy sinh lòng hiếu kỳ, với thân phận siêu đỉnh của Diệp Thiên, tại sao lại chạy tới Cảng Đảo làm một sinh viên và đi làm thêm nhỉ?

Ngụy Hải, Ngụy Duệ và những người khác không hay biết, Ngụy Hải còn nhìn Diệp Thiên bằng ánh mắt an ủi: “Người anh em Diệp, không sao đâu, không cần nghĩ nhiều làm gì. Thế giới này thiếu gì đường đi, cậu có thể tự cấp tự túc, gia đình chắc chắn sẽ thấy vui mừng vì điều này. Sau này có khó khăn gì cứ nói với Tiếu Phó một tiếng, hoặc nói tôi một tiếng cũng được!”
 
Chương 1851


Chương 1851

“Cảm ơn anh Ngụy!”, Diệp Thiên mỉm cười: “Bây giờ đối với tôi mà nói, phải chú tâm học hành, chăm chỉ làm thêm, sau này học hành tấn tới, tìm một công việc lương tháng bảy tám nghìn tệ là thỏa mãn lắm rồi!”

Cậu nói đâu ra đấy, đến cả ca hậu kiêm minh tinh màn bạc như Kỷ Nhược Tuyết cũng không thể không khâm phục diễn xuất của cậu, không kiềm lòng được mà hùa theo: “Đúng vậy đó, cậu Diệp, với danh vọng và năng lực của anh Ngụy, tìm cho cậu một công việc lương tháng trên mười nghìn ở cảng Đảo dễ như trớ bàn tay ấy, cậu không cần lo lắng cho tiền đồ của mình đâu!”

Ngụy Hải không hề biết rằng hai người này đang phối hợp diễn kịch, còn gật đầu như đúng rồi.

“Không sai, bây giờ cô Kỷ cũng lên tiếng rồi, vậy thì Ngụy Hải tôi sẽ đảm bảo với cậu. Chỉ cần cậu muốn, cổng lớn của công ty tôi luôn luôn rộng mở chào đón cậu. Đừng nói là lương tháng chục nghìn tệ, kể cả là lương tháng trăm nghìn tệ, tôi cũng dám chi. Chỉ cần cậu thực sự có bản lĩnh, tôi vô cùng hoan nghênh!”

Nhậm Uyển Doanh nghe vậy mà mừng rỡ ra mặt, cô ta vẫn luôn cảm thấy hình tượng phục vụ ở quán bar cực kỳ không phù hợp với Diệp Thiên. Nếu có thể để Diệp Thiên cởi bộ đồ phục vụ đó ra, đi vào doanh nghiệp lớn, trở thành nhân viên văn phòng hoặc quản lý, cô cảm thấy Diệp Thiên nên ở tầng lớp đó.

Diệp Thiên mỉm cười điềm nhiên, đang định cảm ơn thì một bóng người đột nhiên xuất hiện trước cửa đình viện.

Người mới đến là một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi, trên tay ông ấy cầm một thứ gì đó trông như tệp tài liệu, sắc mặt âm trầm, đi về phía họ.

Ngụy Tử Phó nhìn thấy người đàn ông trung niên kia là vội vàng chào hỏi, ông ta chính là gia chủ hiện tại của nhà họ Ngụy – Ngụy Truy.

Ánh mắt Ngụy Truy đảo qua mấy người Diệp Thiên rồi nhìn về phía ba con.

“Tiểu Hải, Tiểu Duệ, Tiểu Phó, các con qua đây!”

Ba người đứng dậy, nhìn về phía văn kiện trong tay Ngụy Truy.

“Thư mời tham gia?”

Mấy hàng chữ to ở ngay hàng đầu của văn kiện nhanh chóng đập vào mắt khiến ba người thoáng khựng lại.

“Đây là… thương hội Cận Môn? Chẳng lẽ là do nhà họ Cận làm ra?”

Trong tay Ngụy Truy cầm một tấm thiệp mời tham gia, ba người nhanh chóng hiểu ra, ớ Cảng Đảo này, có thế hào phóng đến mức đó, thậm chí dám mời cả gia tộc hào môn như nhà họ Ngụy tham gia vào thương hội, ngoài nhà họ Cận đứng đầu Cảng Đảo ra, tuyệt đối không có người thứ hai._________

“Đây là thư mời mà đêm qua nhà họ Cận phái người đưa tới nhà chúng ta, họ không chỉ mời mỗi nhà họ Ngụy chúng ta, mười hào môn lớn của cảng Đảo, thêm cả bang Đông Thăng và mấy bang phái khá nổi tiếng khá cũng nằm trong danh sách gửi thư mời của thương hội Cận Môn!”

“Qua nửa tiếng nửa, người nhà họ Cận sẽ tới thu hồi thư mời này!”

Ngụy Truy trầm giọng nói: “Bố đến đây là để hỏi ý kiến của các con, các con nghĩ thế nào về sự việc này? Các con cảm thấy

nên tham gia hay là không tham gia?”

Ngụy Truy không đưa ra đáp án ngay lập tức mà ngồi xuống bên cạnh bàn, không hề tránh né đám người ngoài như Diệp Thiên.

Đối với họ mà nói, Diệp Thiên và Nhậm Uyển Doanh chẳng qua chỉ là người bình thường, thấp cổ bé họng. Dù để họ biết được nội dung thảo luận cũng không ảnh hưởng gì tới nhà họ Ngụy.

Ba người nhà họ Ngụy thoáng nhíu mày, dường như đang suy nghĩ. Uông Lạc Đan cũng nhíu mày, suy xét bản chất của sự việc này. Bầu không khí nhất thời trầm lắng, chỉ có Diệp Thiên, Nhậm Uyển Doanh và Kỷ Nhược Tuyết ăn ăn uống uống, hai cô gái kia không hiểu gì về việc này, còn Diệp Thiên thì không muốn để tâm.
 
Chương 1852


Chương 1852

“BỐ, chúng ta gia nhập đi!”

Trên này đã viết rất rõ ràng rồi, chỉ cần gia nhập, thành viên trong thương hội có thể chia sẻ tài nguyên, cùng nhau giải quyết vấn đề phân tranh song phương. Đối với nhà họ Ngụy chúng ta thì đây là cục diện đôi bên cùng có lợi, rất nhiều quan hệ tài nguyên mà chúng ta còn thiếu có thể tìm được trong thương hội Cận Môn này!”

Cô hai nhà họ Ngụy – Ngụy Duệ suy xét trong chốc lát rồi trả lời.

Ngụy Hải ở bên cạnh cũng phụ họa theo: “Em hai nói có lý đấy, nhà họ Cận ở cảng Đảo vốn là một mình một cõi, tuy nhà họ Nhiếp loáng thoáng có xu hướng phân cao thấp cùng nhà họ Cận, nhưng nói cho cùng thì căn cơ hay thế lực của họ vẫn yếu hơn nhà họ Cận. Lần này sáng lập thương hội Cận Môn, thu hút nhiều danh lưu cự phú hào môn thế gia ở Cảng Đảo, nếu người khác ai cũng gia nhập, chúng ta có gì mà không thể chứ?”

Ngụy Truy không trả lời ngay mà nhìn về phía Ngụy Tử Phó vẫn luôn im lặng.

“út, con nghĩ thê’ nào?”

Ngụy Tử Phó khẽ vuốt cằm, trước giờ cậu ta chỉ đùa giỡn với đời, lúc này lộ ra biểu cảm trầm ngâm.

“Bố, con cho rằng không thể vào thương hội Cận Môn được!”

Cậu ta gõ nhẹ ngón tay xuống mặt bàn, tiếp tục nói: “Nhà họ Cận ở cảng Đảo đúng là rất mạnh, mười gia tộc hào môn cũng không thể bì được, nhưng nhà họ Cận trước giờ chưa từng có động tĩnh lớn như

“Lần này thành lập thương hội Cận Môn, lấy danh nghĩa mời các cự phú thượng lưu ở cảng Đảo cùng hợp tác vì sự phồn vinh của cảng Đảo, chia sẻ tài nguyên chung, nhưng theo con thấy, lần này không phải là triệu tập, mà là kêu gọi hàng phục!”

“Nhà họ Cận muốn nhân cơ hội này để các cự phú danh lưu hào môn đại tộc ở cảng Đảo trở nên thần phục, củng cố vị trí bá chủ của mình tại cảng Đảo!”

“Một khi chúng ta gia nhập vào đó, đồng nghĩa với việc có thêm một gia tộc thần phục nhà họ Cận. Nếu cả mười gia tộc hào môn cùng gia nhập, vậy thì thê’ cân bằng duy trì suốt hàng trăm năm ở cảng Đảo sẽ bị phá vỡ. Ngày sau, bất kể là mười gia tộc lớn hay bất kỳ phú ông nào cũng không còn ý nghĩa đối đầu với nhà họ Cận nữa, đồng nghĩa với việc quy thuận trong tay nhà ho Cân!”

Lời nói của Ngụy Tử Phó rất rành mạch và thấu đáo, trong mắt Ngụy Truy lóe lên một tia sáng, tràn ngập vẻ tán thưởng.

“Bé út, con nghĩ rất giống bố!”

Ồng ta vui mừng khôn xiết, trong ba đứa con nhà họ Ngụy, con lớn Ngụy Hải quản lý doanh nghiệp, con thứ Ngụy Duệ quản lý công việc tại nước ngoài, con út Ngụy Tử Phó suốt ngày chỉ đắm chìm trong tửu sắc khiến ông ta hết sức thất vọng.

Nhưng hôm nay, ông ta cảm thấy đứa con út trước giờ tệ hại của mình dường như không hề đơn giản như những gì nó thể hiện ra bên ngoài, ngược lại rất tự tin, rất có chủ kiến.

Nhờ có Ngụy Tử Phó chỉ ra mà Ngụy Hải và Ngụy Duệ cũng lập tức bừng tỉnh, sau khi cân nhắc lợi và hại mới phát hiện ra Ngụy Tử Phó nói câu nào cũng có lý.

Ngụy Truy vỗ bàn, trong ánh mắt xuất hiện vẻ kiên định.

“Xem ra các con cũng có chung suy nghĩ với bố rồi!”

“Nếu đã như thế, vậy thì chúng ta sẽ không gia nhập thương hội Cận Môn này!”

Ống ta vừa dứt lời thì một tiếng động lớn vang lên, một bức tường bao của trang viên nhà họ Ngụy đổ sập.
 
Chương 1853


Chương 1853

“Gia chủ Ngụy đúng là rất tỉnh táo nhỉ!”

Một thanh niên mặc trang phục gọn gàng, chắp tay sau lưng sải bước qua bức tường cao, đi về phía đám đông.

Sau vài bước, anh ta đứng cách đám đông khoảng mười trượng, khóe miệng nhếch lên lộ ra một nụ cười nham hiểm.

“Tiếc rằng, đầu óc thì tỉnh táo đấy, nhưng lựa chọn thì chẳng ra sao!”

“Ông tổ của nhà họ Cận nhờ tôi chuyển lời tới nhà họ Ngụy!”

“Theo ta thì sống, chống ta thì chết!”

Trong khuôn viên của nhà họ Ngụy, một bức tường bị đổ sụp, ai đó đã dùng ngoại lực tạo thành một dấu chưởng trên đó.

Bên ngoài bước tường, một thanh niên tầm hơn hai mươi tuổi đang bước vào, đứng cách đám người Diệp Thiên tầm chục mét.

“Câu Trần?”

Nhìn thấy người này, Ngụy Chuy – gia chủ nhà họ Ngụy khẽ tái mặt.

Ngụy Tử Phó, Ngụy Hải, Ngụy Duệ, Uông Lạc Đan đều biến sắc, đồng tử co lại.

Người thanh niên đứng trước mặt có thân phận hơi đặc biêt môt chút.

ở cảng Đảo, trong các cậu ấm cô chiêu của thập đại hào môn thì có thế nói đều là những nhân vật tung hoành khắp nơi đây không chút kiêng dè. Thê’ nhưng người thanh niên ăn mặc sang trọng trước mặt này thì còn khủng khiếp hơn cả bọn họ nữa.

Những cậu ấm như Ngụy Tử Phó, Nhiếp Vân Hồ có thể ra tay với người khác, tùy cơ ứng biến nhưng đối diện với người đang đứng trước mặt này thì bọn họ chỉ biết khúm núm và tỏ ra sùng bái.

Nguyên nhân chỉ có một, đó là anh ta là cậu Trần của cảng Đảo, là cậu ấm đứng đầu nơi đây, là người sẽ quản lý trong tương lai của nhà họ Cận.

Đối với người bình thường, những mối quan hệ mà họ có sẽ có phần đơn giản, còn đối với giới thượng lưu thì sức mạnh của nhà họ Cận, thậm chí là sức mạnh thực sự của gia tộc này không còn là điều gì bí mật nữa.

Nhà họ Cận do có một sức mạnh thoát tục bất phàm nên mới có thể trấn nhiếp được cảng Đảo, và cậu Trần chính là người mạnh nhất chỉ xếp sau gia chủ Cận Lãnh Hàn của nhà họ Cận.

Trong số những cậu ấm cô chiêu của Cảng Đảo thì họ đều tỏ ra vô cùng kiêng kỵ người này. Anh ta đi đến đâu cũng có không ít người cung phụng, không ai dám gây sự.

Bởi vì anh ta không chỉ là người của nhà họ Cận mà còn sở hữu võ thuật khủng khiếp, siêu phàm.

Anh ta từng đám nứt một chiếc thuyền gỗ bằng một đấm trước không ít các cô gái trong giới thượng lưu, dùng một tay kéo một chiếc du thuyền sắp khởi động vào bờ. Những sự tích như vậy khiến cho đám cậu ấm cô chiêu trong giới thượng lưu của Cảng Đảo phải kính sợ.

Ngụy Tử Phó không ngờ, cậu ấm bá đạo trong thế hệ thanh niên của cảng Đảo lại đích thân tới nhà họ Ngụy!”

“Gia chủ nhà họ Ngụy đúng là đầu óc thật tỉnh táo!’

Cậu Trần là Cận ức Trần, ánh mắt anh ta nhìn đám người Ngụy Tử Phó với vẻ lạnh lùng, cuối cùng dừng lại ở Ngụy Chuy, đỏi mắt ánh lên vẻ kính trọng nhưng vẫn cười lạnh lùng.

“Dù đầu óc sáng suốt nhưng đáng tiếc là chọn lựa chẳng ra làm sao!”

Anh ta siết chặt nẳm đấm, mấy tờ thư mời gia nhập hội được anh ta cầm trong tay và đưa ra trước mặt Ngụy Chuy.
 
Chương 1854


Chương 1854

Trên đó là thư mời nhập hội của tám trong số mười gia tộc lớn cùng những thông tin liên quan, còn đóng dấu, lăn tay. Rõ ràng là trong số mười gia tộc thì đã có tám gia tộc đồng ý gia nhập hội.

Giờ chỉ còn là nhà họ Nhiếp và nhà họ Ngụy là vẫn chưa nộp.

“Ông tổ nhà họ Cận nhờ tôi chuyển lời tới nhà họ Ngụy!”

Cậu Trần với sắc mặt lạnh như bằng, cất tờ đơn đi, đôi mắt đanh lại với cái nhìn sắc sảo.

“Thuận theo thì sống mà chống lại thì chết!”

Khi câu nói đầy bá đạo và đầy sự uy hiếp vang lên, đám đông ngoài Diệp Thiên ra thì đều tái mặt.

Người từng trải như Ngụy Chuy – một trong những bá chủ trong giới thương nhân của Cảng Đảo bỗng cảm thấy dậy sóng với ánh mắt đanh lại.

Từ trước tới nay, nhà họ Cận ở Cảng Đảo luôn giữ vị trí số một, điều này cũng được các hào môn khác công nhận.

Nhưng dù nhà họ Cận mạnh thì cũng chưa bao giờ ra uy với những hào môn khác, cũng chưa bao giờ chèn ép người khác, vậy mà hôm nay ông ta có thể cảm nhận được ý đồ muốn độc chiếm của nhà họ Cận.

Câu nói: “Thuận theo thì sống, chống lại thì chết” đã lột tả rõ mục đích tạo ra thương hội Cận Môn lần này của nhà họ Cận. Rõ ràng nếu gia nhập vào thương hội thì sẽ trở thành cận thần của nhà họ Cận, còn nếu không gia nhập thì thứ sẽ giáng xuống e rằng chính là sự hủy diệt và bị phế danh khỏi giới hào môn của cảng Đảo.

Câu nói này tuy ngông cuồng nhưng không có ai ở đây cho rằng nhà họ Cận đang nói đùa. Bọn họ đều biết rất rõ nhà họ Cận chắc chắn có được khả năng làm điều đó.

“Ông tổ nhà họ Cận sao?”

Ngụy Tử Phó và Ngụy Hải đang nghĩ đối sách thì Ngụy Chuy đã nhạy cảm bắt được tin tức từ câu nói của Cận ức Trần.

Từ trước tới nay ông ta chỉ biết nhà họ Cận có một thần thoại đương thế, là một vương cấp, được gọi là thủy tổ nhà họ Cận, từng là cao thủ trong đội lính ngự lâm của Tiền Thanh.

Sau khi nhà họ Thanh bị tiêu diệt thì đã di chuyển tới cảng Đảo, người này còn từng được nhận huân chương của nữ hoàng Anh, có thể nói là tầm ảnh hưởng lan khắp tứ phương.

Nhưng hàng trăm năm trước thì vị này đã biến mất tăm, tương truyền là rời khỏi cảng Đảo, từ đó không từng thấy dấu vết ở bất kỳ đâu.

Vậy mà lúc này Cận ức Trần lại đột nhiên nhắc tới khiến ông ta cảm thấy khó tin.

Cận ức Trần nhìn biếu cảm của Ngụy Chuy thì thản nhiên cười khinh miệt: “Tôi biết ông đang nghĩ gì!”

“Tôi có thế nói cho ông biết, thủy tố nhà họ Cận, người tạo ra nhà họ Cận từng là thị vệ đại nội của hoàng cung Tiền Thanh đã quay về cảng Đảo rồi!”

Cận ức Trần vừa dứt lời thì Ngụy Chuy run rẩy rồi bỗng như hóa đá.

“Không thể nào? Người tạo ra nhà họ Cận, cao thủ đại nội Tiền Thanh vẫn còn sống sao?”

Mấy người Ngụy Hải đứng quanh nghe thấy thông tin khủng khiếp thì cũng không khỏi run rẩy.

Mấy năm gần đây, cùng với thông tin ông cụ Cận Phong của nhà họ Cận qua đời thì uy lực của nhà họ Cận ở cảng Đáo cũng giảm đi nhiều. Nhà họ Nhiếp kết hợp với nhà Âu Dương ở thủ đô thì dường như đã tạo ra thế cân bằng. Nhưng nếu những điều Cận ức Trần nói lúc này là thật thì điều chẳng phải là sức mạnh lớn nhất của nhà họ Cận chưa bao giờ bị biến mất hay sao?

Một cao thủ đại nội Tiền Thanh, sống hàng trăm năm trở thành một tượng đài sống thì khủng khiếp tới mức nào chứ?
 
Chương 1855


Chương 1855

Cận ức Trần nói với vẻ ngạo mạn “ông tổ đã quay về, ông nói rằng vùng đất cảng Đảo này ông chỉ muốn nghe thấy một âm thanh, đó là âm thanh của nhà họ Cận!”

“Việc nhà họ Cận thống nhất giới thượng lưu ở cảng Đảo đã là thế cục, ông tố đích thân ra tay, tiêu diệt nhưng tiếng nói không chịu nghe theo, ông ấy sẽ khiến tất cả những kẻ mạnh ở Cảng Đảo đều quy về một mối dưới chướng nhà họ Cận, mội vương triều trước giờ chưa từng có về cả mặt kinh doanh và võ thuật”.

Câu nói của Cận ức Trần đã thể hiện dã tâm và khát vọng vô cùng tận của nhà họ Cận. Nhân vật đã im lặng hàng trăm năm qua lúc này đã bắt đầu nhe cái răng nanh của mình ra.

Câu nói của Cận ức Trần cứ vang vọng trong đâu Ngụy Chuy. Một giây sau, ông ta cầm lấy tờ giấy mời gia nhập hội.

“Cậu Trần, thương hội Cận Môn, tôi đồng ý gia nhập!”

ồng ta không hề do dự, nhanh chóng lấy bút ra và viết tên của những người phụ trách các phương diện của nhà họ Ngụy lên.

ở phía sau, Ngụy Tử Phó với ánh mắt sôi sùng sục nhưng không dám nói thêm nửa lời. Cậu ta biết rõ phong cách làm việc của bố mình, nếu như chuyện có thế cứu vãn thì ông quyết không từ bỏ. Giờ Ngụy Chuy không nói lời nào, lập tức điền thông tin thì rõ ràng chuyện này đã trở nên khó tới mức ông ta không thể tưởng tượng thêm được nữa.

“Nhà họ Cận ở cảng Đảo đáng sợ như vậy sao?”

Cậu ta khẽ thờ dài, lần đầu tiên cảm thấy mình chỉ như hạt cát bé nhỏ bất lực, dù là người có địa vị cao như Ngụy Chuy, là gia chủ nắm giữ cả nhà họ Ngụy thì lúc này cũng phải cúi đầu trước uy thế của nhà họ Cận.

Khi cậu ta đang âm thầm thớ dài thì có một bàn tay đột nhiên đặt lên vai cậu ta.

Cậu ta giật mình, quay qua nhìn thì thấy Diệp Thiên đang nhìn mình với vẻ điềm đạm.

“Cậu Phó. Có cách riêng sao không quyết tâm tới cùng?”

Giọng nói của Diệp Thiên mang theo sự tự tin và vô cùng bá đạo.

“Mặc dù nhà họ Cận mạnh nhưng chưa mạnh tới mức đó. Tờ đơn này, một khi giao ra thì có nghĩa là nhà họ Ngụy của cậu sẽ trở thành một trong những con rối của nhà họ Cận đấy!”

“Nếu như không điền thì vẫn còn giữ được danh dự và sự tôn nghiêm của nhà họ Ngụy ở cảng Đảo, vẫn còn là hào môn được nhiều người ngưỡng mộ và kính trọng. Lựa chọn thế nào đây?

Rất dê đúng không?”

Diệp Thiên không có ý định xen vào chuyện của nhà họ Cận ở Cảng Đảo. Nhưng câu nói của ông tổ nhà họ Cận rằng muốn toàn bộ kẻ mạnh trong giới võ đạo của Cảng Đảo đều quy về nhà họ Cận, thiết lập vương triều nhà họ Cận thì đã khiến cậu bị kích động.

Trong giới võ đạo kính trọng kẻ mạnh là điều nên làm nhưng không phải là làm nô lệ.

Sau gần một tháng tĩnh dưỡng những vẫn chưa muốn chiến đấu thì lúc này đôi mắt cậu đã ánh lên ngọn lửa rực rỡ.

“Anh Thiên, anh …”

Ngụy Tử Phó giật mình, đây là lần đầu tiên mà Diệp Thiên nói với cậu bằng vẻ nghiêm túc như vậy.

Đôi mắt Diệp Thiên rực lửa, không hề có ý nói đùa. Cậu tiếp tục nói: “Suy nghĩ của cậu là không muốn gian hập hội Cận Môn vậy thì tiếp tục kiên trì đi!”

ông tố nhà họ Cận trở về sẽ càn quét khắp giới thượng lưu của Cảng Đảo, điều này vốn chẳng liên quan tới Diệp Thiên, nhưng ông tổ này lại bắt những kẻ luyện võ của nơi đây phải cúi mình, lúc này cậu lại ở đây thì được nhiên không tránh khỏi dây dưa.
 
Chương 1856


Chương 1856

Ông tổ nhà họ Cận đã muốn thống nhất giới thượng lưu của Cảng Đảo thì cậu sẽ không để nhà họ Cận đạt được nguyện vọng.

“Anh Thiên, tôi hiếu ý của anh nhưng mà…

Cậu ta quay qua nhìn Ngụy Chuy đã sắp điền xong tờ đơn rồi lại nhìn Cận ức Trần ở gần đó với biểu cảm hăm hở mà nghiến răng.

“Tôi biết sự kiêng dè của cậu nhưng tôi có thế nói cho cậu biết, cậu không cần lo lắng!”

Diệp Thiên xua tay: “Diệp Thiên tôi không giỏi giang gì cho lắm nhưng tôi có thế đảm bảo với cậu, trời có sụp thì có tôi, chỉ cần cậu làm những việc cậu muốn là được!”

Đôi mẳt Diệp Thiên trong veo, mặc dù không hề có sự uy hiếp và áp lực nhưng không biết tại sao Ngụy Tử Phó lại cảm thấy vô cùng tin tưởng.

Cậu khẽ dao động đôi mắt, một giây sau chộp lấy tờ đơn gia nhập hội mà Ngụy Chuy đang viết rồi xé vụn.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, Cận ức Trần khẽ nheo mắt, sát khí bỗng trỗi dậy.

“Con điên rồi!”

Ngụy Chuy kinh hãi khi thấy vậy bèn gầm lên với Ngụy Tử Phó!”

Ngụy Tử Phó vẫn vô cùng kiên định, cậu ta chỉ trầm giọng trả lời: “Bố, con rất tỉnh táo!”

“Con tin bố cũng rất tỉnh táo, một khi gia nhập hội, nhà họ Ngụy chúng ta sẽ không còn là nhà họ Ngụy nữa mà sẽ trở thành con chó dưới cờ nhà họ Cận!”

“Năm xưa tố tiên nhà họ Ngụy tới cảng Đảo tạo ra sự nghiệp, thiết lập tổ huấn là vì muốn nhà họ Ngụy đi ngược chiều gió, ngược chiều sóng chứ không muốn phải chịu khuất phục ai cả!”

“Nhà họ Cận có thể chèn ép chúng ta, có thể mạnh hon chúng ta nhưng tuyệt đối không thể trở thành chủ nhân của chúng ta. Những lời tổ huấn này, con chưa bao giờ dám quên!”

Hai anh em Ngụy Hải, Ngụy Duệ đều nhìn Ngụy Tử Phó với vẻ kinh ngạc. Trong ấn tượng của họ, cậu ba nhà họ Ngụy trước giờ đều là cậu ấm chẳng dè chừng ai, chỉ biết ăn chơi nên bộ dạng hôm nay của cậu ta khiến bọn họ cảm thấy như bị đảo lộn.

Bọn họ thậm chí cảm thấy những biểu hiện trước đây của Ngụy Tử Phó chẳng qua là tự giấu đi chính bản thân mình, còn bản thân cậu ta thật sự là một người nhìn thấu mọi sự.

“Tử Phó…”

Ngụy Chuy khẽ run rẩy khóe môi. Những gì Ngụy Tử phó nói sao mà ông ta lại không biết cơ chứ? Nhưng giờ thế lực của nhà họ Cận mạnh như vậy, có thế nói là tới bước khó có thể tưởng tượng, còn cả ông tổ vương cấp hàng trăm năm trấn nhiếp, dù bọn họ muốn đối kháng thì cũng chẳng khác gì châu chấu đá xe.

“Hừ, gia chủ nhà họ Ngụy, xem ra đứa con mà ông dạy dỗ cũng chẳng ra làm sao nhỉ!”

Cận ức Trần lạnh lùng nhìn Ngụy Tử Phó: “Cậu ba nhà họ Ngụy nghe nói là ăn chơi lắm, cả ngày chỉ biết vờn hoa bắt bướm, hôm nay xem ra đúng là thật!”

“Trước khi cậu làm gì thì dường như chẳng bao giờ chịu động não nhỉ. Cậu có biết cậu xé bỏ tờ đơn gia nhập hội do đích thân nhà họ Cận phát ra thì có nghĩa là gì không?”

Cận ức Trần vừa dứt lời thì bước tới trước một bước.

Ngụy Chuy run rẩy, vô thức đứng ra trước chặn Cận ức Trần lại, nhưng Cận ức Trần chỉ vồ một cái, một bóng hình màu xanh tạo thành luồng sức mạnh lao tới đánh văng Ngụy Chuy khiến ông ta bay bật ra bãi cỏ gần chục mét.
 
Chương 1857


Chương 1857

Tu vi đã gần đạt tới tông tượng như Ngụy Chu bồng nôn ra máu, cảm thấy kinh hãi. Trước cửa, Cận ức Trần đã đứng ngay cạnh Ngụy Tử Phó.

“Cậu xé rách tờ đơn do nhà họ Cận gửi, điều đó có nghĩa cậu không coi sự uy nghiêm của nhà họ Cận ra gì!”

“Quỳ xuống!”

Cận ức Trần đanh mắt, một luồng sức mạnh vô hình dâng lên, mấy người Nhậm Uyển Doanh tái mặt, khí thế của Cận ức Trần còn khủng khiếp hơn cả khí thế mà tối qua Nam Liệt phóng ra trong quán bar Đường Triều nữa.

Ngụy Tử Phó không phải là người luyện võ, bị nguồn khí thế quá mạnh trấn nhiếp thì chỉ tái mặt và bồng dấy lên sự sợ hãi.

Nhưng vì niềm kiêu hãnh của nhà họ Ngụy mà cậu ta nghiến chặt răng, cố gắng đứng thẳng và chống lại sự uy hiếp của một vị chí tôn.

“Nhà họ Cận chỉ bá đạo ở Cảng Đảo mà thôi, có gì mà lẫm liệt, uy nghiêm chứ!”

Khi Ngụy Tử Phó sắp không chịu nổi sức ép từ Cận ức Trần thì giọng nói của Diệp Thiên vang lên. Cận ức Trần chuyến sụ chú ý, cũng lúc này, Ngụy Tử Phó cảm thấy áp lực được giảm đi nhiều.

Cận ức Trần nhìn về phía Diệp Thiên, đánh giá người thanh niên lạ mặt và nói với vẻ khinh thường: “Cậu có biết mình vừa nói gì không?”

Nhà họ Cận trong mắt anh ta luôn là vô thượng, Diệp Thiên lại ăn nói bất kính như vậy khiến anh ta sớm đã nổi lên sát ý.

“Nhà họ Cận đứng trên cao lâu quá rồi, không được nếm mùi của sự thất bại, tôi rất hi vọng được chứng kiến khi nhà họ Cận rơi xuống thì các người sẽ có biểu cảm như thế nào?”

Diệp Thiên không hề tỏ ra sợ hãi, chỉ cầm một hoa quả trên tay.

Mấy người Ngụy Hải kinh hãi. Sự đáng sợ của Cận ức Trần, bọn họ đều từng được lĩnh giáo, vậy mà lúc này Diệp Thiên còn dám đứng ra chống lưng cho người anh em của mình sao?

Nhậm Uyển Doanh khẽ giật mình, biểu cảm lúc này của Diệp Thiên bình tĩnh giống y như đêm cậu đối mắt với Nam Liệt và Triệu Lạc Sơn vậy.

Những người có mặt, chỉ có Kỷ Nhược Tuyết là không hề sợ hãi.

Cô ấy gần đây bận rộn việc tổ chức đêm hội âm nhạc nhưng những thông tin liên quan tới Diệp Thiên thì cô gái không bao giờ bỏ qua.

Diệp Thiên ngông cuồng khắp thiên hạ, đến ngay cả máy bay chiến đấu siêu thanh còn bị hạ gục thì sao lại có thể sợ một Cận ức Trần cỏn con được chứ?

Mấy người nhà họ Ngụy, trong đó cả Uông Lạc Đan làm khách thì đều coi Diệp Thiên như kẻ bị điên. Nhà họ Cận mạnh tới mức nào chứ? Đó là gia tộc đứng đầu gần ba trăm năm không bị sụp đố, và trở thành kẻ bá đạo. Vậy mà Diệp Thiên nói là hi vọng nhìn thấy bộ dạng bị sụp đổ của nhà họ Cận sao?

Câu này nếu để ông tổ của nhà họ Cận nghe được thì e rằng sẽ nổi giận mất.

“Đồ chán sống!”

Cận ức Trần đã coi Diệp Thiên là một kẻ chán sống. Anh ta nâng tay, một luồng sức mạnh dâng lên, năm ngón tay như những mũi nhọn sắc bén cào về phía đỉnh đầu của Diệp Thiên.

Cú cào nếu mà giáng xuống thi đầu cậu chẳng khác gì một cái vỏ trứng gà yếu ớt sẽ bị vỡ vụn ngay tại chỗ.

“Rầm!”

Khi anh ta định giáng bàn tay mình xuống đỉnh đầu của Diệp Thiên thì lại có một cơn gió điên cuồng khác từ bên trái của Cận ức Trần ập tới.
 
Chương 1858


Chương 1858

Luồng gió này cực mạnh và nặng nề. Cận ức Trần tái mặt, thu tay về, kéo theo hướng ngược lại, cánh tay giơ lên ngăn chặn sự tấn công của luồng sức mạnh kia.

Hai bên tiếp xúc, cơ thể Cận ức Trần khẽ run lên và lùi về nhau. Anh ta lùi lại tới năm bước, bãi cỏ xuất hiện một vạt lê chân dài thườn thượt.

Một ông cụ mặc áo bào trắng, tay chắp sau lưng nhìn trông khá giống Ngụy Chuy xuất hiện.

“Ông nội!”

Ba anh em nhà họ Ngụy cùng Ngụy Chuy đều kinh hãi kêu lên.

Cận ức Trần vẩy cánh tay, ánh mắt âm sầm và trầm giọng:

“Ngụy Phó?”

“Ngụy Phó?”.

Cận ức Trần vẩy vẩy cánh tay, anh ta dùng quyền đỡ cú vừa rồi khiến tay lúc này vẫn còn tê, đủ thấy được sức mạnh của người ra tay lớn hơn anh ta một bậc.

Nhìn thấy ông lão xuất hiện, anh ta liền nhận ra ngay.

Ngụy Phó, ông cụ nhà họ Ngụy, cao thủ đỉnh cao chí tôn võ thuật duy nhất của nhà họ Ngụy.

“Thì ra là ông Ngụy, nhà họ Cận tôi làm việc mà ông Ngụy cũng muốn ngăn cản sao?”.

Cận ức Trần tuy xưng hô là “ông Ngụy”, nhưng trong mắt lại không có chút kiêng nể.

“Thế lực nhà họ Cận ngút trời, lại có cao thủ vương cấp trấn thủ, ông già như tôi chỉ là một con kiến, làm sao dám nhúng tay vào chuyện của nhà ho Cân chứ?”.

Ngụy Phó khẽ lắc đầu, khuôn mặt nở nụ cười nói: “Nhưng Diệp Thiên… cậu ấy dù sao cũng là khách của nhà họ Ngụy tôi, cậu Trần lại muốn giết người trong biệt thự nhà họ Ngụy tôi, ông già này đương nhiên không thể khuất mắt trông coi được!”.

Ngụy Phó vừa nói vừa đi đến bẽn cạnh Diệp Thiên, khoảnh khắc đi đến ngay bên cạnh Diệp Thiên, tư thê’ đứng thẳng của ông ta hơi cúi xuống, như thể tự nhận thấp hơn Diệp Thiên một bậc vậy.

“ông Ngụy, ông đừng có nhiều lời!”

Cận ức Trần lại mặc kệ, phong độ trước đó cũng không còn nữa.

“Cháu nội ông là Ngụy Tử Phó xé nát thiệp mời gia nhập thương hội của nhà họ Cận tôi, còn thằng cha này lại nói những lời mạo phạm nhà họ Cận, đừng nói là tôi, cho dù là ông tổ chúng tôi ở đây cũng chắc chắn sẽ giết chết bọn họ ngay tại chỗ. ông dám ngăn tôi thì chính là ngăn cả nhà ho Cân!”.

“ông chẳng qua chỉ là một đỉnh cao chí tôn võ thuật cỏn con, mạnh hơn tôi một bậc mà thôi. Còn nhà họ Cận tôi, chí tôn võ thuật, cảnh giới siêu phàm, vương cấp đều có cả, chỉ dựa vào nhà họ Ngụy ông mà cũng dám đối đầu với nhà họ Cận tôi?”.

Tuy anh ta có tu vi kém một bậc so với Ngụy Phó, nhưng lại không hề sợ hãi, anh ta có nhà họ Cận đứng phía sau, cho dù có vị siêu phàm đứng trước mặt cũng phải nể anh ta vài phần, ngay đến cả một vị vương cấp bình thường đứng đây, e rằng cũng chưa chắc dám ra tay với anh ta.

Ngụy Phó không hề tức giận, chỉ là giọng nói hơi trầm xuống.

“Cậu Trần, cháu nội tôi vô lễ, điều này tôi thay mặt nó xin lỗi nhà họ Cận với cậu!”.

“Nhưng chỉ vì chuyện này mà phải giết người thì liệu có hơi quá không?”.

Cận ức Trần cười khẩy, chỉ vào Diệp Thiên: “Cháu nội của ông, tôi có thế nế mặt ông mà tha cho cậu ta một lần, chỉ cần cậu ta quỳ xuống xin lỗi là được, nhưng thằng cha này dám sỉ nhục nhà họ Cận, nói nhà họ Cận sắp suy tàn, tôi muốn giết hắn, không liên quan gì đến ông chứ hả?”.
 
Chương 1859


Chương 1859

Anh ta vừa dứt lời, cánh tay khẽ rung, đánh một Thông Bối quyền từ xa, nội lực xuất ngoại hơn mười trượng, đánh thẳng về phía Diệp Thiên.

Ngụy Phó thấy vậy lại đẩy tay ra đỡ trước người Diệp Thiên, một hình chưởng màu vàng nhạt đẩy lùi lực của Thông Bối quyền, lại một lần nữa khiến Cận ức Trần bị lùi ra sau.

“Ông Ngụy, ông muốn chết sao?”.

Cận ức Trần hai lần ra tay thất bại, vô cùng tức giận, thế là hét lên.

“Cậu Trần, không thế không nói, tôi thực sự khâm phục sự can đảm của cậu!”.

Ngụy Phó khẽ lắc đầu: “Tôi không hề ngăn cậu, mà là đang cứu cậu đó!”.

“Nếu biết điều thì bây giờ hãy nhanh chóng rời khỏi nhà họ Ngụy, tôi có thể đảm bảo, nếu cậu còn ra tay một lần nữa, thì chắc chắn sẽ chết ngay tại đây, cậu có tin không?”.

Lời nói của Ngụy Phó chắc nịch, khiến trong lòng Cận ức Trần hơi do dự.

Tuy anh ta cùng là đỉnh cao chí tôn võ thuật giống như Ngụy Phó, nhưng Ngụy Phó bước vào đỉnh cao chí tôn võ thuật nhiều năm, tu vi đã cô đọng hơn, tràn đầy kinh nghiệm chiến đấu, quả thực là có khả năng giết anh ta, cho dù anh ta không tin Ngụy Phó dám giết anh ta, nhưng cũng không thế không suy nghĩ đến sự an nguy của bản thân.

“Được, Ngụy Phó, ông được lắm, nhà họ Ngụy ông từ chối gia nhập thương hội, tôi sẽ về báo cáo lại, đến lúc đó cao thủ nhà họ Cận xuất hiện, tôi xem nhà họ Ngụy ông sẽ ra sao!”.

Cận ức Trần cũng không dám ra tay tiếp nữa, nhảy vọt qua bức tường cao hàng trục trượng rồi biến mất, chỉ còn lại toàn người nhà họ Ngụy.

“Õng nội, cháu cảm ơn Ông! .

Ngụy Tử Phó vô cùng cảm kích, cậu ta không ngờ một người luôn nghiêm khắc với cậu ta, động một cái là vừa đánh vừa mắng, thế mà lại ra tay bảo vệ anh em của cậu ta.

Ngụy Phó nở nụ cười hiếm có với Ngụy Tử Phó, ông ta vỗ vào vai Ngụy Tử Phó sau đó nhìn về phía Ngụy Chuy.

“Sự việc xảy ra tôi đều tìm hiểu rồi, Tiểu Phó nói rất đúng, thương hội Cận Môn, nhà họ Ngụy chúng tôi không gia nhập được!”.

“Cho dù mất đi tất cả, rời khỏi Cảng Đảo, chúng tôi cũng quyết không làm nô bộc cho nhà họ Cận, thực sự không được thì chúng tôi sẽ rời khỏi cảng Đảo ngay trong đêm, nhà họ Cận có mạnh đi nữa, lẽ nào còn định truy sát, giết sạch chúng tôi sao?”.

ông ta nói xong liền xua

“Mọi người đều ở đây một chút, tôi có vài lời muốn nói với… cậu thanh niên này, không biết cậu thanh niên này có thế rời bước đến phòng làm việc của tôi được không?”.

Người mà Ngụy Phó nói đương nhiên là Diệp Thiên, khi ông ta nhìn về phía Diệp Thiên, ánh mắt hơi khác lạ, giọng nói cũng vô cùng khách sáo, cứ như thế đang đối xử với khách quý vậy.

Điều này khiến người nhà họ Ngụy đều ngạc nhiên, ai cũng biết ông cụ xưa nay nghiêm khắc, nói năng thận trọng, nhất là đối với người trẻ tuổi lại càng nghiêm nghị dạy bảo, nhưng hôm lại lại vui vẻ hòa nhã với một người thanh niên lần đầu đến nhà họ Ngụy, điều này khiến bọn họ đều lấy làm lạ.

Ngụy Tử Phó nhíu mày, chỉ có cậu ta chú ý thấy khi Ngụy Phó nói chuyện với Diệp Thiên, không chỉ là nhã nhặn, mà thấp thoáng trong đó dường như còn có chút sợ hãi, điều này khiến cậu ta cảm thấy khó hiểu.

“Ông đã mời thì đương nhiên phải đi rồi!”.

Diệp Thiên sớm đã có dự cảm, nên gật đầu nói.

“Ha ha, mời cậu Diệp đi lối này!”.

Ngụy Phó làm động tác mời đi, hai người không quan tâm những người còn lại, đi thẳng vào phòng làm việc riêng của Ngụy Phó, khiến những người khác đều ngẩn mặt ra.
 
Chương 1860


Chương 1860

Chỉ có Kỷ Nhược Tuyết nghĩ ra điều gì đó, khóe miệng nhếch lên hình vòng cung mờ ám.

“Ngụy Phó xin bái kiến Đế Vương!”.

Vừa vào đến phòng làm việc, Ngụy Phó đóng cửa phòng lại, sau đó lập tức cúi người hành lê với Diệp Thiên.

Diệp Thiên không hề cảm thấy ngạc nhiên, lúc đầu ớ trong biệt thự, cậu đã cảm nhận được Ngụy Phó đã nhận ra cậu.

Tuy số lần cậu lộ diện trước mọi người không nhiều, nhưng mỗi lần đều là kinh thiên động địa, một trận chấn động cả thế giới, các võ giả đứng quan sát trận chiến đều có ấn tượng sâu đậm về dung mạo của cậu, Ngụy Phó là một cao thủ đỉnh cao chí tôn võ thuật, xem ra cũng đã từng đứng quan sát cậu chiến đấu rồi.

“Ông không cần khách sáo, mau đứng lên đi, tôi và Ngụy Tử Phó là bạn thân, tính ra thì tôi là vãn bối của ông!”.

Diệp Thiên mỉm cười, chìa bàn tay ra, Ngụy Phó lúc này mới từ từ đứng dạy.

Ông ta nhìn Diệp Thiên đang mỉm cười trước mặt, trong lòng không khỏi chấn động, ông ta còn nhớ rất rõ, một tháng trước bản thân tình cờ đi qua Lư Thành của tỉnh Xuyên, được tận mắt chứng kiến cuộc đấu gay gắt của Diệp Thiên với sáu vị vương cấp.

Trận đấu đó Diệp Thiên một mình giết sáu người, bộc lộ sức mạnh ngút trời, vô cùng đáng sợ!

Còn Diệp Thiên trước mặt đây lại giống như một sinh viên đại học bình thường, hoàn toàn khác so với khí chất của Diệp Lăng Thiên trấn áp thiên hạ.

“Ông gọi tôi vào phòng làm việc của ông có việc gì không?”

Diệp Thiên dựa vào ghế tựa trong phòng làm việc, hỏi một cách tự nhiên.

Ngụy Phó không dám ngồi xuống, chỉ đứng trước người Diệp Thiên, trong ánh mắt lóe lên tia sáng.

“Ông già này mời Đế Vương đến đây, là vì vận mệnh của nhà họ Ngụy!”.

Ồng ta nắm chặt nắm đấm, trầm giọng nói: “Nhà họ Cận là một gia tộc lớn ở cảng Đảo, muốn diệt trừ phần tử đối lập, để cả giới thượng lưu của cảng Đảo này làm nô dịch cho họ, nhà họ Ngụy tôi tuyệt đối không phục tùng!”.

ông tổ nhà họ Cận đã quay trở lại, ông ta đã nói muốn quét sạch Cảng Đảo, đế tất cả võ giả đều đứng dưới chướng ông ta!”.

“Ngụy Phó tôi không phải thánh nhân gì cả, chỉ là một người nhỏ bé không muốn khuất phục cường quyền, nếu muốn nhà họ Ngụy đứng vững trong Cảng Đảo, tôi buộc phải lựa chọn chiến đội, nếu đã như vậy tôi lựa chọn Đế Vương, tôi tin người duy nhất có thể đối đầu với ông tổ nhà họ Cận ở cảng Đảo này chỉ có một mình Đê’ Vương thôi!”.

ông ta chắp tay quyền, quỳ xuống nói.

“Ngụy Phó tôi với tư cách là gia chủ đời thứ hai nhà họ Ngụy xin thề, nhà họ Ngụy từ nay trở đi sẽ đi theo Đế Vương, nguyện nghe mọi chỉ đạo từ Đê’ Vương, chỉ mong Đế Vương Diệp có thể bảo vệ nhà họ Ngụy tôi!”.

Ngụy Phó cáo già thành tinh, nhà họ Ngụy không cam tâm phục tùng nhà họ Cận, là vì muốn tìm một cái ô che chắn tốt hơn, và Diệp Thiên lại chính là người phù hợp nhất.

Hơn nữa Diệp Thiên còn có quan hệ tốt với Ngụy Tử Phó, cho dù nhà họ Ngụy có phục tùng Diệp Thiên thật, thì Diệp Thiên cũng sẽ không quá vênh mặt sai khiến với nhà họ Ngụy, càng không có chuyện làm nô dịch.

Diệp Thiên nhìn Ngụy Phó với thái độ kiên quyết, cậu khẽ mỉm cười.
 
Chương 1861


Chương 1861

“ông nói nặng lời rồi, tôi không giống với nhà họ Cận, tôi không hề cần ai phục tùng tuyệt đối gì cả, cũng không cần nhà họ Ngụy làm đầy tớ cho tôi!”.

“Tôi và Ngụy Tử Phó là bạn thân, cũng là anh em tốt của nhau, nhà họ Ngụy, tôi đương nhiên sẽ bảo vệ!”.

Cậu đứng lên nhìn ra bên ngoài cửa sổ, một dải mây trắng vắt ngang bầu trời, trời cao rộng lớn, ánh mắt của cậu cũng theo đó mà trở nên xa xăm hơn.

Cậu đến Cảng Đảo một tháng, sống bình yên êm ả, tu thân dưỡng tính, nhưng tu vi của sức mạnh tinh thân không những không có bất cứ chuyển biến tốt gì, ngược lại còn có cảm giác trì trệ không lưu thông rất rõ rệt.

Cậu thoáng có dự cảm, giữa bản thân và ông tổ của nhà họ Cận kia chắc chắn có một cuộc chiến, và cuộc chiến này có lẽ mới là cơ hội đích thực để cậu đột phá đến cảnh giới phá nguyên.

“Vương cấp chín sao à?”.

Cậu đột nhiên nhếch miệng cười, trong mắt tràn đầy ý chí chiến đấu.

“Đối thủ mạnh như vậy, tôi cũng muốn đọ sức xem sao!”.

Trong lúc Diệp Thiên nói chuyện, một luồng khí thế mạnh mẽ cuốn qua bầu trời trong xanh. Trọng lực của cả phòng sách bỗng nhiên như tăng lên gấp đôi, khiến cho cao thủ đỉnh cao chí tôn võ thuật Ngụy Phó suýt chút nữa ngã ra đất.

Diệp Thiên nhìn ra xa chân trời một lúc lâu, lúc này ý chí chiến đấu trong mắt mới chậm rãi tan đi, khí thế trên người biến mất.

Cậu quay đầu lại, Ngụy Phó đã đỏ bừng mặt, rõ ràng khí huyết không thông khi phải chịu đựng sức nặng không thể tưởng tượng.

“Ông Ngụy, thật ngại quá, vừa rồi tôi làm theo cảm xúc, không chú ý đến ông!”.

Diệp Thiên mỉm cười, một luồng sức mạnh màu lam nhạt đánh ra, rót vào đỉnh đầu của Ngụy Phó. Khí tức trong cơ thể ông ta lập tức bình ổn, ông ta vô cùng kinh ngạc.

“Đây chính là Diệp Lăng Thiên vô địch thiên hạ, đây mới là diện mạo thật của cậu ta!”.

Ngụy Phó lại lần nữa cảm thấy quyết định của mình thật sáng suốt.

Ánh mắt Diệp Thiên lại trở nên thờ ơ, giống như một sinh viên đại học làm thuê bình thường. Cậu nhún vai, hơi tò mò hỏi: “Ông Ngụy, tôi rất muốn biết vì sao ông lại gấp gáp đứng về phía tôi như thế, ông cho rằng tôi nhất định có thể chống lại ông tổ của nhà họ Cận sao? Phải biết rằng, một khi ông chọn sai có thể sẽ khiến nhà họ Ngụy sụp đổ hoàn toàn”.

Mặc dù cậu và ông tổ của nhà họ Cận quả thật sẽ có một trận chiến, nhưng trận chiến ấy đối với bất cứ người nào mà nói đều khó đoán trước thắng thua. Ngụy Phó lựa chọn đứng về phía cậu sớm như vậy, đặt cược cả nhà họ Ngụy, khiến cậu lấy làm lạ.

“Đời người vốn là một ván cược”.

“Năm xưa, ông nội tôi đến Cảng Đảo làm ăn đánh liều một phen, cũng xem xét tình hình, mấy lần đặt cược lớn vào thời điểm mấu chốt, nhờ vậy mới nỗ lực vươn lên hàng đầu, trở thành một trong những nhân tài thương nghiệp ở Cảng Đảo. Do đó mới có cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Ngụy”.

“Lần này, tôi cũng chọn cược một ván lớn. Tôi đánh cược Diệp Đế Vương có thể chống lại ông tổ nhà họ Cận. Toàn bộ người nhà họ Ngụy chúng tôi đều sẵn lòng đứng sau lưng cậu!”.

“Tất nhiên, không giấu Đế Vương, tôi cũng đã chừa đường lui. Nếu ông tổ nhà họ Cận cố chấp muốn động vào nhà họ Ngụy chúng tôi, còn cậu tự nhận không thắng nổi ông ta, thì Ngụy Phó tôi sẽ giao nửa nhà họ Ngụy cho nhà họ Cận tùy ý xử trí. Nhưng tôi cũng đã để lại đường lui, bảo con cháu nhà họ Ngụy rời khỏi Cảng Đảo!”.

Ngụy Phó ăn ngay nói thật khiến Diệp Thiên nhìn ông ta với con mắt khác.

 
 
Chương 1862


Chương 1862

“Quả nhiên, người có thể đứng trên đỉnh cao giao lưu kinh tế của đô thị lớn trên thế giới này đều là nhân vật không hề giản đơn!”.

Diệp Thiên mỉm cười gật đầu, ánh mắt bỗng trở nên lạnh lùng sắc bén. Ngụy Phó có thể cảm nhận được một luồng sức mạnh giống như nước lũ thú dữ đang thức tỉnh trong cơ thể Diệp Thiên.

“Ông Ngụy, ông yên tâm, nếu ông đã muốn đặt cược tất cả mọi thứ vào tôi, vậy sao tôi có thể để ông thua được?”.

Diệp Thiên nở nụ cười đầy tự tin, tảng đá lớn trong lòng Ngụy Phó cũng buông xuống theo.

“Lần này là lần quan trọng quyết định nhà họ Ngụy chúng tôi có thể bước lên cao hơn nữa, nhà họ Cận xưng vương ở Cảng Đảo quá lâu, cũng đã đến lúc nên dời đi chỗ khác rồi!”.

Nhìn Diệp Thiên hào khí ngút trời, trong lòng Ngụy Phó không khỏi dâng lên niềm mong đợi.

Từ khi Diệp Thiên bước lên con đường này, cậu đánh đâu thắng đó, chưa bao giờ thất bại. Bất luận kẻ địch là ai, bất luận kẻ địch có bao nhiêu người, người chiến thắng cuối cùng luôn là Diệp Thiên. Đây cũng là lý do mà ông ta đặt cược cả nhà họ Ngụy lên Diệp Thiên.

Lúc cậu bước ra khỏi phòng làm việc của Ngụy Phó thì đã là tám giờ tối, nhóm Ngụy Tử Phó và Nhậm Uyển Doanh đang đợi ở hành lang bên ngoài phòng làm việc. Nhìn thấy Diệp Thiên, Ngụy Tử Phó vội vàng chạy đến.

“Anh Thiên, anh nói chuyện gì với ông nội tôi thế?”.

Ngụy Tử Phó thật sự tò mò, người ông vô cùng hà khắc của mình, coi vinh quang gia tộc là tất cả, sao lại gọi một sinh viên đại lục như Diệp Thiên đến phòng làm việc trò chuyện bí mật.

“Qua vài ngày nữa cậu sẽ biết thôi, không cần sốt sắng hỏi tôi”.

Diệp Thiên vỗ vai cậu ta: “Tối nay là tiệc tối của nhà họ Ngụy các cậu, tôi không tham gia nữa, đi trước đây!”.

Cậu nói xong thì đi lướt qua bên cạnh Ngụy Tử Phó, đi ngang qua trước mặt Nhậm Uyển Doanh, tiến về phía cuối hành lang. Trong lúc đó, cậu không hề nhìn Nhậm Uyển Doanh lấy một cái.

“Diệp Thiên, đợi tôi…”.

Nhậm Uyển Doanh vốn muốn kêu Diệp Thiên đợi cô ta cùng rời đi, nhưng mới chớp mắt, Diệp Thiên đã biến mất khỏi hành lang. Ánh mắt cô ta sâu lắng, trong lòng vô cùng buồn bã.

Dù cô ta có thử tiếp cận bao nhiêu lần, Diệp Thiên vẫn tỏ thái độ lạnh nhạt với cô ta như vậy.

Kỷ Nhược Tuyết chớp mắt, đội chiếc mũ màu đen cực to, nhân lúc người nhà họ Ngụy không chú ý mà nhanh chóng đuổi theo.

“Đầu gỗ!”.

Diệp Thiên rời khỏi nhà họ Ngụy, đến con phố náo nhiệt. Kỷ Nhược Tuyết chạy nhanh tới vài bước, đuổi kịp Diệp Thiên.

“Sao hả? Đi theo tôi có chuyện gì không?”.

Diệp Thiên lạnh nhạt nghiêng đầu sang, giọng điệu vẫn như xưa.

Kỷ Nhược Tuyết đã quen với sự hờ hững của Diệp Thiên. Cô ấy chắp hai tay sau lưng, bước đi nhanh nhẹn, luôn theo bên cạnh Diệp Thiên, vẻ mặt trêu chọc.

“Không có chuyện gì, chỉ là tôi thấy tò mò, đầu gỗ nhà chúng ta hào hùng cái thế như vậy sao lại đến Cảng Đảo, còn sắm vai một sinh viên đi làm thuê?”.

Cô ấy chớp mắt, hầu như tất cả đàn ông đều không thể cưỡng lại được sức quyến rũ này.

“Trải nghiệm cuộc sống, cảm nhận đời thường!”.
 
Chương 1863


Chương 1863

Diệp Thiên chỉ nói mấy chữ ngắn ngủi, vẻ mặt Kỷ Nhược Tuyết lại đông cứng, vô cùng ngạc nhiên.

Với thân phận như Diệp Thiên, cho dù là nguyên thủ của nước lớn đương thời e rằng cũng phải trịnh trọng đối đãi cậu, võ giả ở bốn bể năm châu đều xem cậu như thần linh mà quỳ lạy. Thế mà Diệp Thiên lại có thể từ bỏ mọi vinh quang, quay về ở ẩn nơi đô thị, làm một người bình thường, thậm chí không ngại vào quán bar làm thuê làm mướn ở vị trí khá thấp. Tính khí như vậy thật là hiếm có trên đời.

“Nếu đã theo tới tận đây thì cùng tôi đi tới một nơi đi”.

Diệp Thiên bỗng nhiên lên tiếng, Kỷ Nhược Tuyết đầu tiên là ngẩn ra, sau đó thì vô cùng mừng rỡ.

“Đương nhiên là được rồi, chúng ta đi đâu?”.

Đi cùng Diệp Thiên thì cho dù có đi đến chân trời góc biển, hay là nơi nguy hiểm chết người, cô ấy cũng không chối từ.

“Nhà họ Cận!”.

Diệp Thiên chỉ lạnh nhạt nói ra ba chữ.

Nơi đô thị phồn vinh ở Cảng Đảo, hai người Diệp Thiên và Kỷ Nhược Tuyết lại lựa chọn đi dạo ở công viên khá yên tĩnh, thẳng một đường đến Harbour Villa của nhà họ Cận.

Đến trước cửa nhà họ Cận, Diệp Thiên xé một đoạn ống tay áo của mình. Sau đó, hai ngón tay cậu hợp lại thành bút, viết lên mảnh vải mấy chục nét rồi mới dừng lại.

Kỷ Nhược Tuyết đang nghi hoặc thì cánh tay của Diệp Thiên rung lên. Mảnh vải mềm mại giống như được đổ chì, phóng đi như cây mâu, bay thẳng vào biệt thự nhà họ Cận. Nó ghim lên một cột đá, xuyên thẳng vào trong, chỉ lộ ra ngoài một phần nhỏ.

“Chúng ta đi thôi!”.

Làm xong mọi chuyện, Diệp Thiên quay người, đi về hướng phố xá náo nhiệt.

Sáng sớm ngày hôm sau, nhà họ Cận ở Cảng Đảo hoàn toàn sôi sục.

Quản gia nhà họ Cận phát hiện một mảnh vải trên cột đá, xuyên vào cột đá ba phân. Ông ta không dám làm gì tùy tiện, vội vàng thông báo cho Cận Lãnh Hàn.

Cận Lãnh Hàn nhìn mảnh vải trên cột đá, vẻ mặt vô cùng hoảng hốt.

Mảnh vải ấy mềm mại thanh mảnh, muốn làm nó đâm xuyên vào cột đá thì phải có sức mạnh to lớn đến mức nào?

Mặc dù ông ta là cao thủ cảnh giới siêu phàm, nhưng ông ta tự nhận mình không thể làm được như vậy.

Ánh mắt của vị khách quý nhà họ Cận – Vi Lạc trở nên nghiêm nghị. Dùng một mảnh vải cắm vào cột đá, làm cột đá hư hại thì ông ta có thể làm được. Tuy nhiên, nếu muốn mảnh vải mềm mại như thế cắm vào cột đá một cách hoàn hảo mà không phá hỏng cột đá thì ông ta tuyệt đối không thể làm được.

Trong lúc hai người sững sờ, Cận Vô Trần mặc áo nhà nho đột nhiên xuất hiện trước cột đá.

Ông ta nhìn chằm chằm mảnh vải trên cột đá, trong mắt tỏa ra ánh sáng thần vô hạn, trên mặt hiện lên vẻ mong đợi.

“Hay!”.

Ông ta thốt ra một chữ, trong mắt lại lóe ra ánh sáng.

“Không ngờ tôi rời khỏi Cảng Đảo hơn trăm năm, bây giờ Cảng Đảo lại ẩn giấu một vị cao thủ tuyệt thế như vậy. Thú vị, đúng là thú vị!”.

Ông ta dứt lời, ấn bàn tay lên cột đá. Một luồng chân nguyên không ngừng dâng lên bên trong cột đá, cuối cùng hình thành dòng khí khiến mảnh vải bắn thẳng ra ngoài.

Ông ta cầm lấy mảnh vải, mở ra theo hướng ngang. Trên mảnh vải có hai hàng chữ lớn dùng nội lực tạo nên.
 
Chương 1864


Chương 1864

Hàng thứ nhất:

“Muốn động vào nhà họ Nguy thì truước tiên phải đánh bại tôi. Nếu vẫn cố chấp muốn động vào nhà họ Ngụy thì hãy đánh một trận ở Càng Đảo!”.

Anh mắt của Cận Lãnh Hàn và Vi Lạc di chuyển xuống dưới. khi nhin thấy nội dung ở hàng thứ hai, cả hai người đồng thời ngân ra, vẻ mặt kinh hãi.

Hàng thứ hai viết rằng: Diệp Lăng Thiên chấp bút!

“Diệp Lăng Thiên chấp bút?”.

Cận Vô Trần nhìn hai hàng chữ trên mảnh vải, sau đó quay sang Cận Lãnh Hàn và Vi Lạc, vẻ mặt của bọn họ lọt hết vào trong mắt ông ta.

“Sao? Các người biết Diệp Lăng Thiên này à?”.

Hơn một trăm năm nay, ông ta luôn sống ở nơi hiểm trở ngoại ô phía Tây, ẩn náu trong hầm mỏ núi đá, chuyên tâm tu luyện, không bước chân vào trần thế.

Vì ông ta cảm nhận được gần đây có vô số vương cấp đang rục rịch xuất hiện, nên ông ta mới xuống núi, quay về Cảng Đảo. Nhưng ông ta không hiểu rõ về giới võ thuật quốc tế hiện nay cho lắm, cũng không quá rõ về những hậu bối mới lên.

Cận Lãnh Hàn nghe vậy, vội vàng gật đầu.

“Diệp Lăng Thiên có thể nói là nhân vật thành danh nổi tiếng nhất thế giới ngầm trong hai năm gần đây. Từ khi cậu ta bước vào con đường võ thuật thì liên tục giết chết các cao thủ, tuối còn niên thiếu mà đã trèo lên đỉnh cao của giới võ thuật đương thời, sánh ngang với những vương cấp như ông tổ. Thậm chí trang web Cao thủ quốc tế còn so sánh cậu ta với Thấm phán vương của viện trọng tài và chủ nhân của La Võng!”.

Ông ta vừa nói vừa kế lại những chuyện mà Diệp Thiên đã làm, gì mà kiếm chém máy bay chiến đấu siêu thanh, đánh bại viện trọng tài, La Võng, cuối cùng một mình giết chết sáu vương cấp vào một tháng trước.

Cận Vô Trần im lặng lắng nghe, càng nghe đến cuối, mắt ông ta càng sáng lên, trông rất tò mò và hứng khởi.

“Ta vào núi trăm năm chỉ mong tiến thêm một bước nữa, có thể tìm được con đường vượt ngoài vương cấp. Bây giờ ta tự nhủ, trong vương cấp, người có thể đối địch với ta không quá hai mươi người. Nhưng không ngờ hơn trăm năm nay, trên thế giới lại sinh ra một vị thiên tài tuyệt thế như vậy. Hay lắm!”.

Ông ta buông tay xuống, mảnh vải trong lòng bàn tay bị chấn nát thành bột mịn.

“Truyền lệnh ta, từ nay về sau, nhà họ Ngụy sẽ là kẻ địch sống còn với nhà họ Cận chúng ta, ở cảng Đảo có Cận thì không có Ngụy, có Ngụy thì không có Cận!”.

“Hả?”, Cận Lãnh Hàn và Vi Lạc nghe vậy đều cứng đờ, vô cùng kinh ngạc.

Cận Lãnh Hàn không kìm được lên tiếng: “Thưa ông tố, đằng sau nhà họ Ngụy là Diệp Lăng Thiên, cậu ta có thể không mạnh như người, nhưng cũng là một vương cấp hiện nay. Chúng ta có thể ra tay với những nhà quyền thế khác, tránh nhà họ Ngụy ra, vì sao cứ phải động vào nhà họ Ngụy mới được?”.

Theo ông ta thấy, động vào nhà họ Ngụy đồng nghĩa đối địch với Diệp Thiên. Mặc dù Cận Vô Trần từng là thống lĩnh đại nội Tiền Thanh, một trong những nhân vật chính trong trận chiến vương cấp một trăm năm trước, tu vi hùng mạnh, nhưng Diệp Thiên cũng là vô địch thiên hạ, lên như diều gặp gió.

Hai bên tranh đấu, trong lòng ông ta không có chút tự tin nào.

“Sao, cháu cảm thấy ta không nắm chắc phần thắng với một kẻ hậu bối mới lên à?”.
 
Chương 1865


Chương 1865

Cận Vô Trần dường như đã phát hiện ra suy nghĩ của Cận Lãnh Hàn, mỉm cười nhàn nhạt.

“Chuyện này…”.

Cận Lãnh Hàn không biết trả lời thế nào, trong lúc ông ta do dự, Cận Vô Trần bỗng bật cười.

Ông ta nắm một tay lại, mặt biển phía sau Harbour Villa giống như bị búa lớn nện xuống, cuộn lên lớp sóng cực lớn. Con sóng cuồn cuộn tạo thành một bước tường nước sừng sững giữa trời, cao mấy chục trượng, kéo dài ba trăm mét trên mặt biển.

Nếu bức tường nước khống lồ đổ sụp xuống thì chắc chắn là biển gầm sóng cuộn, nuốt chửng vô số sinh linh và kiến trúc phòng ốc.

Thủ đoạn như vậy, giở tay nhấc chân giống như thiên tai giáng xuống, đúng là như thần như ma!

“Vương cấp cũng chia ra mạnh yếu, dưới vương cấp chín sao, bất cứ vương cấp nào cũng chỉ là sâu kiến!”.

Một câu nói của Cận Vô Trần đã trấn áp Cận Lãnh Hàn và Vi Lạc hoàn toàn. Hai người im lặng trong chốc lát, sau đó khom người sát đất.

“Tuân lệnh ông tổ!”.

Ngày hôm nay, Diệp Thiên mặc áo thường ngày, ngồi ăn cơm ở nhà ăn Đại học Cảng Đảo. Nhiều nữ sinh viên trang điếm xinh đẹp ở xung quanh đang tò mò

đánh giá thanh niên nho nhã đeo kính này.

Một làn gió thơm lừng thổi qua, Diệp Thiên hơi ngẩng đầu lên, hoa khôi trường Đại học Tử Kinh Hoa, hoa hậu tương lai của Cảng Đảo Nhậm Uyển Doanh đến đứng bên cạnh, trong tay còn cầm hai bình nước uống.

“Tôi biết ngay anh ở đây mà!”.

Nhậm Uyển Doanh cười ngọt ngào, dứt khoát ngồi xuống đối diện Diệp Thiên.

“Tìm tôi có việc gì?”.

Diệp Thiên uống một ngụm nước canh, vẻ mặt không có biếu cảm gì. Cậu không hề biết những sinh viên xung quanh đều nhìn cậu bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

“Đây, mời anh uống nước!”.

Nhậm Uyển Doanh đưa một bình hồng trà lạnh đến trước mặt Diệp Thiên, ánh mắt mong đợi.

“Không cần đâu!”, Diệp Thiên không nghĩ ngợi gì, lập tức từ chối: “Tôi có canh rồi!”.

Cậu hoàn toàn không muốn nhận ý tốt của Nhậm Uyển Doanh.

Nhậm Uyển Doanh nhíu mày, sau đó trước ánh mắt kinh hãi của mọi người trong nhà ăn, cô ta bưng chén canh trước mặt Diệp Thiên lên, uống hết một hơi, không hề để tâm lúc nãy Diệp Thiên vừa mới uống xong.

“ực, bây giờ hết rồi, có thể uống thức uống tôi đưa rồi chứ?”.

Cô ta đặt chén xuống, nhìn Diệp Thiên với ánh mắt quật cường.

Diệp Thiên bóp sống mũi, trong lòng vô cùng bất đắc dĩ, chỉ đành thở dài một tiếng: “Cô Nhậm, cô đang làm gì vậy?”.

“Cô Nhậm? Lẽ nào anh không gọi tôi là Uyển Doanh được sao? Chúng ta không phải bạn bè à?”.

Trên mặt Nhậm Uyển Doanh thoáng qua vẻ thất vọng, buồn bã nói.
 
Chương 1866


Chương 1866

“Uyển Doanh? Cô Nhậm, tôi nghĩ chúng ta không thân thiết đến vậy. Cô là bạn của cậu Phó, tôi cũng là bạn của cậu Phó, vậy nên chúng ta quen biết nhau, nhưng quan hệ của chúng ta chắc chưa đến mức là bạn bè nhỉ?”.

Diệp Thiên lạnh nhạt đáp: “Hơn nữa, tôi chỉ là một sinh viên nghèo từ Hoa Hạ đến, sống qua ngày nhờ lương làm thuê và tiền học bổng, còn cô Nhậm là hoa hậu Cảng Đảo tương lai, hoa khôi trường Đại học Tử Kinh Hoa. Nhìn thế nào thì khoảng cách thân phận giữa chúng ta cũng không nên trở thành bạn bè nhỉ?”.

“Cô không thấy những nam sinh ở xung quanh đều có vẻ mặt muốn giết chết tôi hay sao? Tôi chỉ muốn yên tĩnh học tập, làm thuê. Sự tiếp cận của cô mang đến quá nhiều phiền phức cho tôi!”.

“Phiền phức?”, Nhậm Uyển Doanh cắn môi, vẻ mặt uất ức: “Tôi là một đứa con gái, anh là một người đàn ông, tôi còn không sợ ánh mắt của người khác thì anh sợ cái gì?”.

“Tôi thích đi theo anh, ở bên cạnh anh, có gì sai sao?”.

Diệp Thiên lắc đầu, đặt khay thức ăn xuống.

“Cô Nhậm, với danh tiếng và thân phận của cô, cô phải tìm một cậu ấm nhà giàu giống như cậu Phó ấy. Sau này người đó có thể cho cô hạnh phúc, cho cô sống cuộc sống có chồng giàu sang!”.

“Cô nhìn tôi đi, đi làm thuê ở quán bar lương một tháng ba nghìn sáu tệ. Tháng này còn bị trừ mất một nửa, chỉ còn một nghìn tám, mỗi ngày chỉ có thế ăn uống đơn giản ở nhà ăn. Cô nghĩ rằng đi theo tôi sẽ có tương lai sao?”.

Mặc dù trong mắt Nhậm Uyển Doanh đẫ ngân ngấn nước, nhưng vẻ mặt cô ta vẫn vô cùng kiên cường.

“Ai nói với anh tôi muốn gả vào nhà giàu có? Cái tôi theo đuổi là người mà bản thân mình thích, là tình yêu mà mình quý trọng. Tôi thích con người anh, không liên quan đến thân phận hay gia đình gì cả!”.

“Bảo tôi đi theo anh ăn com mắm canh cà, tôi cũng vui lòng. Đi theo người khác, cho dù có suốt ngày đi xe sang du thuyền, tôi cũng không thấy vui!”.

“Diệp Thiên, hôm nay ở nhà ăn này, ngay trước mặt nhiều người, tôi có thế nói thẳng với anh, Nhậm Uyển Doanh tôi thích anh, vô cùng vô cùng thích anh!”.

Nhậm Uyển Doanh nói xong, gương mặt đỏ bừng, nhưng vẫn dũng cảm nhìn thẳng vào Diệp Thiên, không hề quan tâm khuôn miệng của những người xung quanh đã há to thành hình chữ 0.

Cô ta không thế tưởng tượng, mình lại tỏ tình với một người con trai chỉ mới quen biết hơn hai ngày, đã vậy còn cam tâm tình nguyện, thậm chí có chút trộm mừng.

Diệp Thiên bất đắc dĩ gãi đầu, cuối cùng chỉ đành thở dài, quăng ra đòn cuối cùng của mình.

“Cô Nhậm, không giấu gì cô, tôi đã có bạn gái rồi. Hơn nữa, bên cạnh tôi cũng có rất nhiều cô gái có quan hệ không rõ ràng với tôi”.

Dù là cô gái kiên trung đến đâu, nghe người mình thích thừa nhận bản thân là kẻ đào hoa cũng sẽ có suy nghĩ khác. Đối với một cô gái chí mới quen biết cậu hơn hai ngày như Nhậm Uyển Doanh, cậu cũng hi vọng cô ta có thể biết khó mà lui.

Trong cuộc sống của cậu, quả thật có nhiều cô gái dây dưa không rõ với cậu. Nhưng những cô gái này đều quen biết cậu trong thời gian rất dài, trải qua nhiều chuyện, nên cậu mới bằng lòng dốc sức vì bọn họ.

Nhậm Uyển Doanh chỉ mới quen biết cậu được hai ngày. Nếu không phải vì Ngụy Tử Phó, bọn họ thậm chí sẽ không quen biết nhau. Diệp Thiên không định để Nhậm Uyển Doanh bước vào cuộc đời cậu.

Nhậm Uyển Doanh chớp mắt, bỗng dưng đứng dậy, trông như tức giận bỏ đi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom