Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1867


Chương 1867

Nhưng lúc cô ta đi ngang qua Diệp Thiên thì bỗng cúi thấp người nghiêng đầu, hôn lên môi Diệp Thiên như chuồn chuồn lướt nước.

Một cái hôn kết thúc, cô ta ngẩng đầu ưỡn ngực, đi về phía cửa nhà ăn. Nhà ăn vẫn còn vang vọng giọng nói to rõ của cô ta.

“Diệp Thiên, dù anh có nói gì, tôi cũng sẽ không từ bỏ đâu!”.

“Nhậm Uyển Doanh tôi muốn ở bên anh mãi, dù anh có bực bội thế nào, tôi cũng sẽ quấn chặt lấy anh!”.

Diệp Thiên hơi sững sờ, nhất thời không biết làm sao. Trong lúc đó, một bóng người đứng sững ở một lối vào khác của nhà ăn, chính là Ngụy Tử Phó.

Ngụy Tử Phó sững sờ đứng ở cửa nhà ăn, vừa rồi cậu ta rõ ràng đã nhìn thấy cảnh Nhậm Uyển Doanh hôn Diệp Thiên.

Lúc này cậu ta liền cảm thấy não mình có chút không thông, không thể suy nghĩ được gì cả, mọi thứ đều hoàn toàn trống rỗng.

Do dự hồi lâu, Ngụy Tử Phó đột nhiên quay người lại, ánh mắt trở nên lạnh lùng rồi sải bước rời khỏi nhà ăn.

Trên đường đến trường Đại học Tử Kinh Hoa, cậu ta liền gọi điện thoại.

“Nhiếp Vân Hồ, là tôi!”

“Chúng ta đã hẹn tối mai ở võ đài quyền anh ngầm, nhưng tôi muốn đấu luôn vào tối hôm nay, ai không tới kẻ đó

là đồ hèn!”

Cậu ta lập tức cúp điện thoại, lửa giận trong mắt vẫn còn hừng hực, sau đó nhanh chóng bước đi.

Diệp Thiên không hề biết vừa rồi Ngụy Tử Phó đã nhìn thấy Nhậm Uyến Doanh hôn mình, cậu vẫn còn đang thắc mắc tại sao hôm nay tên nhóc này lại không đến tìm.

Nhưng cậu cũng rất vui vì được rảnh, ăn trưa xong Diệp Thiên liền đi đến thư viện, cậu biết mảnh vải mình gửi đến nhà họ Cận hôm qua ông tổ của nhà họ Cận vẫn chưa nhận được.

Nếu ông tổ nhà họ Cận vẫn cố chấp muốn ra tay với nhà họ Ngụy, vậy thì cậu phải chọn một bên, một khi một trong hai bên ra tay thì cuộc sống của cậu ở Cảng Đảo sẽ coi như xong, cuộc sống bình yên thư thái như thế này cũng

chẳng còn được bao lâu nữa.

Vậy nên cậu rất tận hưởng khoảng thời gian ngắn ngủi tươi đẹp này, như một lời tạm biệt cuối cùng khi đến đây.

“Haiz!”

Diệp Thiên vừa chọn một cuốn sách của Freud, ngay khi định ngồi xuống, bỗng một khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện bên cạnh cậu.

“Sao lại là cô nữa!”

Diệp Thiên khẽ cau mày, cậu thật sự cạn lời với cô gái bướng bỉnh này, xem ra mình đi đâu cô ta cũng tìm được, lại con đúng nơi đúng chỗ.

“Không phải tôi đã nói rồi sao, tôi muốn dính lấy anh đấy? Cho dù anh có thái độ thế nào với tôi thì tôi cũng chỉ muốn ở bên cạnh anh thôi!”

Nhậm Uyển Doanh nở nụ cười ngọt ngào rồi ngồi xuống cạnh Diệp Thiên, trên tay còn cầm cuốn tiếu thuyết ngôn tình, ép chặt vào cánh tay Diệp Thiên.

Chỗ hai người ngồi vốn dĩ đã rất hẻo lánh, không có mấy người, Diệp Thiên thích những nơi yên tĩnh như thế này, nhưng bởi vì sự xuất hiện của Nhậm Uyển Doanh đã làm cho mọi người xung quanh nháo nhào, bọn họ giả vờ đọc sách nhưng thực ra lại lén nhìn trộm hoa khôi của Đại học Tử Kinh Hoa.

“Tôi nói này cô Nhậm, cô có chắc là muốn làm chuyện mờ ám như vậy với tôi ở một nơi ‘thiêng liêng’ như thư viện không?”
 
Chương 1868


Chương 1868

Nhìn thấy Nhậm Uyển Doanh không có chút tỉnh ngộ nào, ngược lại càng lúc càng tiến gần, Diệp Thiên chỉ đành bất lực nói.

“ở đây thì sao, chúng ta đâu có làm ảnh hưởng đến người khác!”

Đầu Nhậm Uyển Doanh bỗng dựa vào cánh tay của Diệp Thiên, trông cô ta nũng nịu vô cùng đáng yêu, không hề giống với phong cách nữ thần cao ngạo lạnh lùng thường thấy.

“Nhưng tôi nghĩ cô đang ảnh hưởng đến tôi đấy!”

Diệp Thiên hơi nhướng mày, giả bộ tức giận, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo, cậu muốn hù dọa thử cô hoa hậu cảng Đảo tương lai.

“Ảnh hưởng thì ảnh hưởng, anh sẽ không làm gì tôi đâu!”

Ai biết được Nhậm Uyển Doanh không những không sợ mà ngược lại còn tiến gần hơn.

“Phù!”

Diệp Thiên hít sâu một hơi rồi trực tiếp nắm lấy cổ tay trắng nõn của Nhậm Uyển Doanh, sau đó kéo cô ta rời khỏi thư viện.

“Cô Nhậm, tôi nghĩ là…”

Diệp Thiên định nói gì đó, nhưng Nhậm Uyển Doanh đã ngắt lời cậu ngay lập tức.

“Gọi tôi là Uyển Doanh!”

Diệp Thiên liền cảm thấy bất lực, như thể cậu đã sống một cuộc sống bình thường ở cảng Đảo lâu nên quen rồi, ngay cả một cô gái cũng có thể khiến cậu có chút khó xử.

“Được rồi, Uyển Doanh!”

Cậu nghiêm túc nói tiếp: “Cô có bao

giờ cho rằng cậu Phó thích cô không, hơn nữa cậu ấy còn là bạn tốt của tôi, tôi quen biết cô cũng nhờ cậu ấy, bây giờ cô lại nói thích tôi, cô đoán xem cậu ấy sẽ nghĩ gì đây? Cậu ấy sẽ nghĩ tôi như thế nao?”

Nhậm Uyển Doanh không hề hiểu được những chuyện này, cô ta trả lời một cách nghiêm túc: “Nghĩ gì về anh là sao? Nhậm Uyển Doanh tôi trước giờ có quan hệ gì với Ngụy Tử Phó đâu chứ? Cho dù cậu ấy có thích tôi đi nữa thì đó cũng là việc của cậu ấy, nhưng tôi không hề thích cậu ấy, người tôi thích là anh!”

“Chẳng lẽ chỉ vì cậu ấy là bạn của anh nên tôi với anh mới quen biết nhau, thế thì tôi không thể thích anh đúng chứ?”

Diệp Thiên lập tức không nói nên lời, cậu biết mình không thể thuyết phục được cô gái này nên đã quyết định

không nói thêm nữa, vừa định quay lại thư viện đọc sách thì bỗng nhiên nhận được cuộc gọi của Ngụy Tử Phó.

“Này, có phải là Diệp Thiên không? Chuyện là thế này, Ngụy Tử Phó đang ở võ đài quyền anh ngầm đường Bát Lan, tôi không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng bây giờ cậu ta đã vào lồng bát giác đế một chọi một với Nhiếp Vân Hồ, tôi không biết phải gọi cho ai, nên tôi nghĩ chỉ có anh mới có thể ngăn cậu ấy lại, anh mau đến cứu cậu ấy đi!”

Diệp Thiên bắt máy, nhưng đầu dây bên kia không phải Ngụy Tử Phó, mà là giọng nói tràn đầy lo lắng của Vương Lạc Đan.

“Cậu Phó và Nhiếp Vân Hồ?”

Diệp Thiên khẽ cau mày, năng lực của Ngụy Tử Phó đến đâu cậu biết rất rõ, nếu đấu chọi với Nhiếp Vân Hồ thì chắc chắn Ngụy Tử Phó sẽ hoàn toàn ăn đủ.
 
Chương 1869


Chương 1869

“Tôi biết rồi, tôi đến ngay!”

Diệp Thiên cúp máy xong, đang định chạy ra khỏi cổng trường thì bỗng phát hiện ra Nhậm Uyển Doanh vẫn đang giữ chặt tay mình, nhưng hiện tại cậu không thế quan tâm nhiều đến vậy được, chỉ đành ôm lấy Nhậm Uyển Doanh rời khỏi.

Võ đài quyền anh ngầm ở đường Bát Lan đầy ắp những tiếng reo hò, đâu đâu cũng có tiếng la hét cổ vũ của cả nam và nữ.

Trong lồng bát giác, Nhiếp Vân Hồ mặc quần đùi đang xoạc chân ra, người ở trước mặt anh ta bị đấm ngã về sau, đập vào lồng bát giác, người trên mặt chảy đầy máu tươi chính là Ngụy Tử Phó.

Ngụy Tử Phó rõ là đã kiệt sức, căn bản không thể là đối thủ của Nhiếp Vân Hồ được, nhưng sự tức giận trong ánh mắt đã giúp cậu ta một lần nữa đứng dậy và lao về phía Nhiếp Vân Hồ.

Nhưng tiếp đó lại là một đòn nặng nề khác đấm về phía cậu ta.

“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!”

Vương Lạc Đan ở cạnh hét lên, nhưng lại không có ai vào ngăn cản, một khi đã vào lồng bát giác, trừ khi một bên chịu đầu hàng hoặc trọng tài cho rằng một bên không thể tiếp tục được nữa, thì lúc đó trận đấu mới có thể ngưng được.

ở hàng ghế đầu tiên, một người đàn ông trẻ khoanh hai tay trước ngực đang cười khẩy quan sát tất cả, đó chính là Cận ức Trần

Còn bên cạnh anh ta chính là vua của thế giới ngầm cảng Đảo, Triệu Lạc Sơn, con rồng đầu đàn cùng với cao thủ Nam Liệt của bang Đông Thăng.

Sau khi nhà họ Cận hùng hồn nói muốn càn quét cảng Đảo, Đông Thăng đã trở thành băng nhóm đầu tiên nguyện cúi đầu trung thành.

“Ngụy Tử Phó này dường như có chuyện gì đó nghĩ không thông, từ đầu đến cuối vẫn rất cứng đầu, đúng là không biết tự lượng sức mình!”

Triệu Lạc Sơn khẽ lắc đầu.

“Hừm!”

Cận ức Trần hừ lạnh, ánh mắt đanh lại, Ngụy Tử Phó đã xé thư mời của nhà họ Cận thành từng mảnh, nếu như cậu ta bị Nhiếp Vân Hồ đánh chết ớ đây thì quả đúng như điều anh ta muốn.

“Bịch!”

Ngụy Tử Phó lại ngã xuống đất, gượng hồi lâu vẫn không đứng dậy được, ngay lúc trọng tài định dừng trận đấu và tuyên bố chiến thắng của Nhiếp Vân Hồ, đột nhiên ánh mắt anh ta quét qua khiến cho trọng tài sợ hãi lùi vài bước.

“Đừng có xen vào, chuyện của chúng tôi vẫn chưa xong đâu!”

Anh ta đẩy trọng tài ra rồi túm lấy tóc Ngụy Tử Phó.

“Tên họ Ngụy kia, chẳng phải cậu có bản lĩnh lắm sao? Dám giành phụ nữ với tôi à?”

“Tôi hỏi cậu, có chịu nhận thua không!”

Ngụy Tử Phó bị túm tóc, không thế phản kháng được nữa, nhưng lại có một thanh âm yếu ớt vang lên.

“Nhận cái quần, có ngon thì… anh đánh…. chết tôi đi!”

Nhiếp Vân Hồ không hề tức giận, hơn nữa còn nở nụ cười, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, sau đó giương cùi chỏ định đánh vào sau đầu Ngụy Tử Phó.

“Nhiếp Vân Hồ, anh muốn chết đúng không?”

Đúng lúc này, một giọng nói bỗng vang lên khắp võ đài, sát khí quái dị cũng đột nhiên lan ra!
 
Chương 1870


Chương 1870

“Nhiếp Vân Hồ, chán sống rồi phải không?”

Giọng nói lạnh lùng vang vọng khắp võ đài khiến tất cả mọi người đều nghe thấy một cách rõ ràng.

Cận ức Trần và Nam Liệt – hai cao thủ chí tôn đỉnh phong khẽ giật mình và nhìn về phía võ đài.

Một nam một nữ đi tới, người thanh niên đi trước khẽ nheo mắt với vẻ tức gận.

“Là tên đó à?”

Cận ức Trần lập tức nhận ra ngay Diệp Thiên.

Cận ức Trần còn nhớ rất rõ lúc ở nhà họ Ngụy, Diệp Thiên đã nói rằng muốn nhìn thấy nhà họ Cận sụp đổ.

“Diệp Thiên sao?”

Triệu Lạc Sơn cũng có đồng tử, khẽ kinh ngạc và gọi ra tên của Diệp Thiên.

“Ồ, ông Triệu cũng quen cậu ta à?”

Cận ức Trần hỏi với vẻ tò mò.

“Không được coi là quen, chỉ là biết một chút, hình như là tới từ Đại Lục, làm thêm ở một quán bar nhỏ!”

Cận ức Trần là người nhà họ Cận, Triệu Lạc Sơn không tiện nói ra việc từng đụng độ với Diệp Thiên, chỉ kiếm đại một câu nói.

“Làm thêm tới từ Đại Lục sao?”

Cận ức Trần khịt mũi, anh ta còn tưởng Diệp Thiên có thân phận thế nào, thật không ngờ là kẻ làm công chẳng ra

gì.

“Hừ, hôm đó nếu không phải vì ông cụ nhà họ Ngụy ra tay thì tôi đã xử cậu ta rồi”.

Đôi mắt Cận ức Trần ánh lên vẻ lạnh lùng. Anh ta cho rằng, nếu khi đó Ngụy Phó không ra tay thì Diệp Thiên đã sớm chết trong tay anh ta rồi.

Nam Liệt không nói gì, chỉ nhìn chăm chăm Diệp Thiên và muốn xem xem Diệp Thiên tới đây vì điều gì.

“Là cậu?”

Nhiếp Vân Hồ dừng tay, một tay túm tóc của Ngụy Tử Phó.

“Giờ dừng tay thì tôi sẽ không giết anh!”

Nhậm Uyển Doanh đứng sau Diệp Thiên. Cô ta chỉ thấy Diệp Thiên không hề dừng lại, vẫn đi về phía võ đài. Những gì cậu nói khiến cô tả phải run rẩy. Cô ta có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo trong lời nói của Diệp Thiên.

“Giết tôi?

Nhiếp Vân Hồ bật cười.

“Cậu tưởng cậu là ai? Có chút võ thuật thì có thể đánh thắng được tôi và hai vệ sĩ của tôi rồi có thế thích làm gì thì làm sao?”

“Nói to cũng chỉ có cậu nói to, giết tôi á, cậu dựa vào cái gì?”

Nhiếp Vân Hồ với vẻ mặt chế nhạo: “Tên này vốn đã thắng trong trận đấu võ rồi, nào ngờ nó lại bị thần kinh, cứ đòi gọi tôi tới võ đài để khiêu chiến, giờ bị tôi đánh thành ra như thế này thì chỉ có thể trách tự nó không biết lượng sức, liên quan gì tới tôi chứ?”
 
Chương 1871


Chương 1871

Anh ta liếc nhìn Nhậm Uyển Doanh ở phía sau Diệp Thiên và nhếch miệng cười: “Uyển Doanh, nhìn thấy chưa?

Ngụy Tử Phó chỉ là một kẻ hèn nhát, sao có thể so sánh với tôi được, người em cần tìm là tôi!”

Anh ta nói xong thì siết một tay, định bổ về đầu của Ngụy Tử Phó, đúng lúc này Diệp Thiên lại tiến gần hơn tới võ đài.

“Xin lỗi cậu, khi thi đấu, nghiêm cấm người khác ngoài nhân viên tiếp cận vùng võ đài!”

Một người đàn ông cao tầm mét chín, cơ thịt săn chắc với ánh mắt đanh thép chặn trước mặt Diệp Thiên, không cho cậu đi.

“Cút!”

Diệp Thiên không nói nhiều, chỉ đưa một tay ra túm lấy cổ áo của người đàn ông kia.

Người đàn ông kinh ngạc, Diệp Thiên nhấc bổng người này lên, ném qua một bên khiến hắn ngã rầm xuống khán đài ở gần đó và bất tỉnh nhân sự.

Hội trường xôn xao, người đàn ông đó là quyền vương của thế giới ngầm, có thể nói là người đánh giỏi nhất, vậy mà bị một người thanh niên dùng một tay ném ra xa hàng mét, đúng là không thể tin được.

Nhiếp Vân Hồ cũng khựng người.

Nỗi sợ hãi trỗi dậy, khi anh ta ý thức được rằng mình đang ở trong võ đài thì mới cảm thấy thoải mái hon chút.

“Nhóc, cậu từng cuồng ngạo quá, tôi ỏ trong võ đài, cậu có giỏi thì trèo vào đây.

Ánh mắt Diệp Thiên trỏ nên lạnh lùng giống như không hề nghe thấy lời nói của Nhiếp Vân Hồ. Cậu chộp tay túm lấy lưới sắt của võ đài và kéo về sau.

Võ đài kiên cố bị cậu kéo rách tạo thành một cái hốc to đùng và cậu lúc này đã đứng trong võ đài.

“Cái gì?”

Nhiếp Vân Hồ còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy hoa mắt, một bàn tay siết chặt yết hầu của anh ta và nhấc bổng anh ta lên khỏi mặt đất.

“Anh thấy mình đánh nổi không?”

Ánh mắt Diệp Thiên sâu thẳm như tới từ địa ngục, không chút tình cảm.

Nhiếp Vân Hồ muốn giãy giụa nhưng chỉ cảm thấy toàn thân như bị rút cạn sức lực và hình ảnh Diệp Thiên trước mặt trở nên méo mó.

Ngụy Tử Phó nằm sạp ra đất, Uông Lạc Đan lúc này đã lao về phía cậu ta.

Ngụy Tử Phó cố gắng gượng đầu thì nhìn thấy bóng hình quen thuộc của Diệp Thiên. Cậu ta kinh hãi.

“Tại sao…Tại sao vẫn là anh vậy?”

Đôi mắt cậu ta ánh lên vẻ bất lực và tự chế nhạo. Người con gái mà cậu ta thích không hề thích cậu ta, vào lúc nguy hiểm nhất thì người cứu cậu ta lại chính là tình địch.

Nhiếp Vân Hồ bỗng rơi vào bóng tối, khi anh ta sắp mất đi ý thức thì bỗng có hai giọng nói vang lên bên cạnh Diệp Thiên.

“Bỏ xuống!”

Ánh mắt Nam Liệt rực lửa, Nhiếp Vân Hồ là con nuôi của Triệu Lạc Sơn, chính vì lời thỉnh cầu của anh ta mà bọn họ mới tới quán bar tìm Diệp Thiên.

Dù ông tổ nhà họ Cận đã từng cảnh cáo là không được gây sự với Diệp Thiên nữa nhưng lúc này Diệp Thiên đang uy hiếp tới tính mạng của Nhiếp Vân Hồ thì anh ta không thể nào mặc kệ được.

“Nhóc, anh ta là người của thương hội Cận Môn, nếu cậu dám ra tay thì tôi sẽ giết cậu ngay lập tức!”
 
Chương 1872


Chương 1872

Cận ức Trần cũng đứng bên cạnh Nam Liệt. Anh ta cười lạnh lùng, đôi mắt ánh lẻ vẻ độc ác như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.

“Đó là chiến lực số một của Đông Thăng – Nam Liệt! Đứng bên cạnh chính là cậu…Trần sao?”

“Ồ, hóa ra là hai vị đó. Nghe nói cả hai đều là những người luyện cổ võ siêu nhiên, xem ra họ muốn giúp Nhiếp Vân Hồ, vậy thì người thanh niên kia gặp nguy hiểm rồi!”

“Tên nhóc này đen thật đấy, tự dưng lại gây sự với hai người kia!”

Rất nhiều khán giả xung quanh thầm lắc đầu.

Nhậm Uyển Doanh và Uông Lạc Đan đứng sau Diệp Thiên với vẻ sợ hãi.

“Bọn họ đang nói về anh đấy à?”

Diệp Thiên khẽ quay đầu và phát lực lên bàn tay.

“Rắc”, tiếng xương gãy vang lên, Nhiếp Vân Hồ nghẹo đầu qua một bên và tắt thở.

Toàn bộ hội trường chìm vào im lặng, không ai ngờ Diệp Thiên lại ra tay giết người như thế, lại còn là cậu chủ của nhà họ Nhiếp ở cảng Đảo.

Nhậm Uyển Doanh và Uông Lạc Đan đứng ngây người với vẻ mặt không dám tin.

“Đồ chán sống này!”

Nam Liệt vô cùng tức giận, nhưng anh ta còn chưa kịp phát tiết thì Cận ức Trần ở bên cạnh đã bước lên trước một bước và bổ tay xuống.

“Không có Ngụy Phó bảo vệ mà còn dám ngông cuồng như vậy, hôm nay tôi sẽ khiến cậu chết mà không có đất chôn!”

Anh ta bổ tay xuống, chỉ thấy một chưởng ấn quét trong không trung, một sức mạnh vô hình lao về phía Diệp Thiên. Những khán giả đứng cách xa họ hàng chục mét mà vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh vô hình kia.

Diệp Thiên không buồn nhúc nhích, chỉ nhếch miệng cười. Lúc này, cậu không còn là cậu sinh viên Diệp Thiên bình thường nữa mà là đế vương bất bại, tung hoành khắp thiên hạ.

“Một tên chí tôn mà dám ra tay với tôi sao?”

Cậu vừa dứt lời thì chưởng ấn kia cũng đánh vào người cậu.

Thế nhưng cậu không hề nhúc nhích, chưởng ấn kia bỗng tiêu tan tạo thành không khí vô hình.

“Cái gì?”

Cận ức Trần bàng hoàng. Anh ta còn chưa kịp phản ứng thì Diệp Thiên đã ngẩng đầu và khẽ ấn tay xuống.

“Ầm!

Một luồng sức mạnh vô hình chèn ép lên Cận ức Trần. Anh ta không kịp kêu lên thì đã bị hóa thành bột ngay tại chỗ, cả hội trường bỗng run lên bần bật.

Nam Liệt ở bên cạnh đứng ngây như phỗng, chỉ còn lại nỗi sợ hãi ngập tràn cơ thế.

Một cao thủ đỉnh phong chí tôn với tu vi tương đương anh ta đã chết như vậy sao?

“Còn anh, có muốn đi cùng anh ta không?”

Diệp Thiên giống như vừa mới giẫm chết một con kiến và giờ quay qua nhìn Nam Liệt.

Lúc này thì vị sát thần siêu cấp im lặng từ lâu đã lộ ra bộ mặt thật của mình.

Một luồng sức mạnh vô hình ập xuống, Cận ức Trần lập tức bị nghiền thành bột và biến mất.
 
Chương 1873


Chương 1873

“Á!”

Những khán giả có mặt đều bàng hoàng, sau đó hét lớn và chạy ra ngoài, cảnh tượng kinh khủng như vậy bọn họ nào đã nhìn thấy bao giờ?

Nam Liệt nhìn với vẻ kinh hoàng và chỉ về phía Diệp Thiên. Cơ thể anh ta run lên, không nói nên lời.

Cận ức Trần có thực lực tương đương anh ta, đều là đỉnh phong chí tôn, hơn nữa Cận ức Trần còn là đệ tử của Vi Lạc, nhận được những tuyệt kỹ truyền thừa từ người này, vậy nên lực chiến đấu có khi còn hơn cả anh ta. Vậy mà một cao thủ như thế lại bị chết trong nháy mắt, biến thành bột thì có khác gì nói việc Diệp THiên giết chết anh ta giống như giết chết một con kiến không?

“Tôi hỏi, có phải anh muốn đi cùng anh ta không?”

Diệp Thiên lạnh lùng hỏi lại một lần nữa.

“Không…không!”

Nam Liệt lắc đầu lia lịa, dù Nhiếp Vân Hồ bị Diệp Thiên giết khiến anh ta rất tức giận nhưng lúc này đến cả dũng khí bước lên một bước anh ta cũng không có.

Cuối cùng thì anh ta cũng hiểu ra tại sao Diệp THiên khi đối diện với anh ta lại có vẻ mặt như vậy, cũng như tại sao khi đối diện lời mời lại có thể từ chối thẳng thừng như thế. Tất cả đều là vì Diệp Thiên vốn là một cao thủ tuyệt thế, một người mà anh ta không thể so sánh.

Anh ta nghĩ tới việc ông tổ nhà họ Cận ngăn anh ta ở quán bar mà cảm thấy sợ hãi. Nếu lúc đó ông tổ nhà họ Cận không ra mặt, anh ta một mực ra tay với Diệp Thiên thì có lẽ bây giờ đã không còn trên thế gian này rồi.

“Đưa xác anh ta về nhà họ Nhiếp, nói với nhà họ, nếu muốn báo thù thì tới tìm tôi!”

Diệp Thiên vứt thi thể của Nhiếp Vân Hồ như vứt rác xuống chân Nam Liệt rồi quay người đỡ Ngụy Tử Phó bỏ đi, không thèm nhìn Nam Liệt thêm lần nào nữa.

Cuối cùng thì Uông Lạc Đan và Nhậm Uyển Doanh cũng đã hoàn hồn. Hai người vội vàng đi theo Diệp Thiên.

Ngụy Tử Phó được Diệp Thiên dìu, chỉ cảm thấy một luồng khí mát chạy từ lưng tới khắp cơ thể, những vết thương bỗng trở nên ngưa ngứa, thể lực hồi phục nhanh chóng khiến cậu ta vô cùng kinh ngạc.

“Anh Thiên, anh là người luyện cổ võ à?”

Ngụy Tử Phó bừng tỉnh, kinh ngạc hỏi.

“Gác chuyện đó qua một bên!” Diệp Thiên không trả lời mà hỏi người lại: “Tôi rất tò mò, rõ ràng cậu không phải là đối thủ của Nhiếp Vân hồ, tại sao lại muốn anh ta lên võ đài mà chết cũng không chịu nhận thua vậy?”

Ngụy Tử Phó nghe thấy vậy thì né tránh ánh mắt của Diệp Thiên, Không hề trả lời. ….

Diệp Thiên buông tay, Ngụy Tử Phó lúc này đã có thể tự đi được.

Cậu ta đột nhiên nhớ lại những gì lúc này Diệp Thiên đã làm mà cảm thấy sợ hãi.

“Diệp Thiên!”

Uông Lạc Đan và Nhậm Uyển Doanh từ sau đuổi theo. Uông Lạc Đan nhìn với vẻ kiêng dè nhưng vẫn nói với cậu:

“Mau rời khỏi Cảng Đảo đi. Vừa rồi anh không chỉ giết chết Nhiếp Vân Hồ mà còn giết chết cả Vận ức Trần. Nhà họ Cận và nhà họ Nhiếp chắc chắn sẽ tìm mọi cách đối phó với anh đấy!”

Nhậm Uyển Doanh hoảng sợ, sự thể hiện ngày hôm nay của Diệp Thiên đã phá vỡ mọi ấn tượng từng có trước đây của cô ta với cậu. cảm giác coi thường mạng sống, ánh mắt nhìn người khác như con sâu cái kiến ấy, lần đầu tiên cô ta được nhìn thấy từ người Diệp Thiên.

“Cái gì?”

Ngụy Tử Phó nghe thấy vậy thì sợ tới mức há mồm trợn mắt và kinh hãi.

Cậu ta cố gắng nhớ lại những gì vữa xảy ra trên võ đài và co rụt đồng tử.

“Anh Thiên, anh đã giết chết Nhiếp Vân Hồ và Cận ức Trần rồi sao?”
 
Chương 1874


Chương 1874

Diệp Thiên thản nhiên gật đầu: “Đó là vì họ chán sống, với những nhân vật như họ, tôi giết nhiều lắm rồi!”

Ba người Ngụy Tử Phó cảm thấy ớn lạnh. Giọng điệu của Diệp Thiên có vẻ như trước đây cậu thường xuyên giết người, hơn nữa còn giết không ít.

Nhậm Uyển Doanh cảm thấy căn bản cô ta không hiểu được Diệp Thiên, không biết rốt cuộc Diệp Thiên là con người như thế nào.

Dù gì Ngụy Tử Phó cũng là cậu ấm nhà giàu, gặp không ít sóng gió nên nhanh chóng hiểu được và hoàn hồn.

“Anh Thiên, dù thế nào thì anh cũng đã giết Nhiếp Vân Hồ và Cận ức Trần, nhà họ Nhiếp và nhà họ Cận chắc chắn sẽ không tha cho anh đâu, nhất là nhà họ Cận, bọn họ sẽ tìm mọi cách giết chết anh. Giờ anh về nhà với tôi, tôi hỏi ông nội xem có cách nào giúp anh rời khỏi Cảng Đảo hay không!”

Diệp Thiên cười thản nhiên và xua tay.

“Không cần đầu, đây là chuyện của tôi, không liên quan tới nhà họ Ngụy, tôi tự mình ứng phó được!”

Cậu quay người đi về phía con đường còn lại. Khi lướt qua Nhậm Uyển Doanh, cậu khẽ khựng người và quay qua nhìn.

“Nhậm Uyển Doanh, giờ chắc cô đã hiểu rằng cô không hiểu chút nào về tôi cả. Những gì mà cô nhìn thấy trước đó

chỉ là trạng thái gần đây của tôi mà thôi. Còn những gì hôm nay cô thấy, chính là tôi của trước đây!”

“Thế giới của tôi, đầy rẫy máu tươi và chết chóc, đó là những điều cô không biết một chút nào cả!”

“Người như vậy, cô còn dám nói thích không?”

Cậu dứt lời thì đã đi tới đầu đường bên kia và đi vào một góc ngoặt.

Nhậm Uyển Doanh đứng ngây tại chỗ, lời nói của Diệp Thiên vẫn cứ vang vọng bên tai cô ta.

Một lúc sau cô mới ngẩng đầu nói giọng nghiêm túc.

“Cậu Phó!”

“Cảm ơn những điều mà cậu đã làm cho tôi, cũng cảm ơn cậu đã giúp tôi, vì tôi mà đấu với Nhiếp Vân Hồ nhưng hôm nay tôi muốn nói rõ với cậu rằng tôi không thích cậu!”

“Người mà tôi thích…là Diệp Thiên!”

Ngụy Tử Phó giống như bị một búa đập thẳng vào tim vậy. Thế nhưng cậu ta đã biết từ lâu nên nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh và cười tiêu sái.

“Tôi biết, tôi cũng thừa nhận, anh ấy mạnh hơn tôi, con người anh ấy thực sự đặc biệt!”

“Thế nhưng mục đích quan trọng lúc này của chúng ta là bảo vệ được tính mạng cho anh ấy. Trước khi nhà họ Cận và nhà họ Nhiếp tìm tới thì phải đưa anh ấy rời khỏi cảng Đảo!”

Nhậm Uyển Doanh cuống cuồng với vẻ khẩn cầu.

“Cậu Phó, chuyện này nhờ cả vào cậu, nhất định phải nghĩ cách cứu anh ấy, giờ tôi đi tìm anh ấy, sau đó sẽ lập tức đưa tới nhà họ Ngụy, có được không?”

Ngụy Tử Phó vội vàng gật đầu: “Yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức, nhất định sẽ cầu xin ông nội tôi giúp anh ấy!”

Nhậm Uyển Doanh cảm thấy yên tâm hơn, sau đó rảo bước đuổi theo hướng mà Diệp Thiên vừa rời đi.
 
Chương 1875


Chương 1875

“Diệp Thiên!”

Diệp Thiên đi ung dung trên đường, định men theo con đường để tới quán bar, tối nay cậu còn phải đi làm. Bổng nhiên phía sau có tiếng hô vang lên.

“Cái cô gái này, sao mà còn đuổi theo không biết?”

Cậu tò mò quay lại nhìn. Nhậm Uyển Doanh lúc này đã chạy tới trước mặt cậu, thở hổn hến, mồ hôi lã chã.

“Anh…anh đừng chạy lung tung, mau cùng tôi tới nhà họ Ngụy!”

Cô gái vừa nói vừa kéo Diệp Thiên.

“Cô đi theo làm gì?”

Biếu cảm của Diệp Thiên hết sức kỳ lạ.

“Sao tôi không thể đi theo? Anh giết chết Nhiếp Vân Hồ và Cận ức Trần, nhà họ Nhiếp và họ Cận sẽ không tha cho anh đâu, còn không đi tìm sự giúp đỡ từ nhà họ Ngụy thì anh không đi nổi đâu!”

Đôi mắt cô gái ánh lên vẻ kiên định.

“Vừa rồi anh nói tôi không hiểu anh, đúng là tôi không hiểu anh nhưng dù trước đây anh như thế nào và anh là người ra sao thì Nhậm Uyển Doanh tôi vẫn thích anh, hơn nữa thích tới mức không thể dứt ra được nữa!”

“Tôi mặc kệ những thứ khác, tôi chỉ biết là quan tâm tới anh, tôi không muốn anh vì chuyện này mà rơi vào nguy hiểm, tôi chỉ muốn tìm mọi cách đế có thể cứu được anh!”

“Đi, mau cùng tôi tới nhà họ Ngụy!”

Nhậm Uyển Doanh lần đầu tiên quyết tâm như vậy. Cô ta lôi Diệp Thiên tới bên vệ đường và bắt xe.

Đôi mắt Diệp Thiên lấp láy. Cậu cảm thấy ngạc nhiên và cứ để cho Nhậm Uyển Doanh kéo cậu vào trong Chiếc xe taxi.

Trên xe, cậu bỗng có cảm giác hết sức kỳ lạ. Cô gái như Nhâm uyển Doanh, lần đầu tiên cậu gặp.

Dù đỗ tận mắt chứng kiến cậu giết chết hai người nhưng cô gái vẫn

không hề cảm thấy sợ hãi, dù biết rằng thứ mà mình đối diện là một

người máu lạnh thì cô vẫn không hề kiêng dè mà theo đuổi sự quyết liệt đó khiến cậu thấy cảm động.

Nhìn Nhậm Uyển Doanh siết chặt nắm đấm, Diệp Thiên cười khổ. Giờ thì cậu bắt đầu cảm thốy hoang mang, không biết phải đối diện như thế nào.

Cậu cũng thật sự không ngờ, tới Cảng Đảo làm một sinh viên bình thường, một người đi làm thuê mà lại gặp một cô gái như vậy.

Chiếc taxi còn chưa đi tới nhà họ Ngụy thì lúc này tại nhà họ Nhiếp và nhà họ Cận, nỗi tức giận đã bao trùm từ trên xuống dưới.

Nhiếp Hoa – gia chủ nhà họ Nhiếp quỳ trước đại sảnh, mặt đầy căm hận nhìn Cận Lãnh Hàn

“Ông Cận, tên khốn giết chết con trai tôi, chúng tôi đã gia nhập vào thương hội Cận Môn rồi, đã là thành viên của nhà họ Cận, mong ông thay tôi làm chủ!”

Đôi mắt Cận Hàn Lãnh âm sầm, sát ý trỗi dậy, ông ta giống như Nhiếp Hoa đều đau đớn khi mất đi con trai, mối thù này sao có thể bỏ qua được chứ?

ông ta còn chưa lên tiếng thì một bóng hình cao lớn đã bước vào.

“Hừ, một tên học võ tới từ Đại Lục mà lại giết chết đệ tử của tôi sao, đúng là chán sống”

“Nhiếp Hoa, không cần nói nhiều, đi, tôi cùng ông tới nhà họ Ngụy đòi lại công bằng cho con trai ông, cũng là để cho hung thủ giết chết đệ tử của tôi phải trả giá!”
 
Chương 1876


Chương 1876

Nhiếp Hoa quay đầu lại, cảm thấy vô cùng vui mừng, người lên tiếng chính là Vi Lạc.

Người có thực lực tuyệt thế đáng sợ này chịu ra tay thì xem ra Diệp Thiên dù có ba đầu sáu tay cũng sẽ chết chắc.

Diệp Thiên dựa vào ghế, hai tay gác sau đầu.

“Mau lên, chúng ta hãy đi tìm Ngụy Tử Phó, cậu ấy sẽ nhờ ông cậu ấy giúp anh!”.

Xe taxi đến trước nhà họ Ngụy, Nhậm Uyển Doanh không rời tay khỏi Diệp Thiên, sốt ruột kéo cậu vào biệt thự.

Diệp Thiên cảm thấy bất lực, khi người phụ nữ này kiên cường thì đúng là không thể ứng phó.

“Cậu Phó, xin cậu mau giúp anh ấy đi, hãy nhờ ông cậu giúp anh ấy!”.

Ngụy Tử Phó và Uông Lạc Đan đang ngồi ở trang viên của nhà họ Ngụy, Ngụy

Hải và Ngụy Duệ cũng ở đây. Nhậm Uyển Doanh và Diệp Thiên vừa tới nơi, cô ta đã nài xin Ngụy Tử Phó.

Ngụy Tử Phó trịnh trọng gật đầu, nhìn sang Diệp Thiên: “Anh Thiên, anh yên tâm, tôi đã nói với ông nội rồi. ông ấy nói chuyện này để ông ấy xử lý, bảo đảm anh bình an vô sự!”.

Diệp Thiên cười thầm trong bụng, chỉ đành phối hợp gật đầu.

Ngụy Phó biết rõ thân phận của cậu hơn ai hết, đương nhiên ông ta biết cậu giết chết Nhiếp Vân Hồ và Cận ức Trần, không ai có thể làm gì được cậu.

“Anh Thiên, anh đợi ở đây đợi đã nhé, ông nội nói lát nữa ông ấy sẽ ra mặt!”.

Ngụy Tử Phó gọi Diệp Thiên ngồi xuống. Những người khác của nhà họ Ngụy đều có vẻ mặt nghiêm trọng, tâm sự nặng nề, nhưng Diệp Thiên là nhân vật chính lại ngồi ăn bánh gato, giống như không để ý.

Nhậm Uyển Doanh đứng ở bên cạnh, một cánh tay thon dài đột nhiên đặt lên vai cô ta.

Cô ta quay đầu nhìn, kinh ngạc kêu lên: “Cô Kỷ?”.

Người đến chính là ngôi sao nổi tiếng Kỷ Nhược Tuyết. Cô ấy mỉm cười, khẽ giọng hỏi: “Nghe nói anh ấy đã giết cậu hai nhà họ Nhiếp và Cận ức Trần của nhà họ Cận sao?”.

Nhậm Uyển Doanh gật đầu, không che giấu vẻ lo lắng trong mắt.

Nhìn biểu cảm của Nhậm Uyển Doanh, Kỷ Nhược Tuyết nở nụ cười trấn an.

“Cô đang lo cho anh ấy à? Cô thích anh ấy sao?”.

Nhậm Uyển Doanh sững sờ, mặt đỏ lên, nhưng vẫn dũng cảm gật đầu.

Kỷ Nhược Tuyết vỗ nhẹ lên vai Nhậm Uyển Doanh, lắc đầu: “Cô đừng lo lắng quá, anh ấy sẽ không có chuyện gì đâu, năng lực của anh ấy vượt xa sức tưởng tượng của cô”.

Nhậm Uyển Doanh hoang mang. Kỷ Nhược Tuyết nói một cách nghiêm túc, không giống giả, nhưng cô ta lại không tưởng tượng được, ai có thể động vào cậu hai nhà họ Nhiếp và người thừa kế của nhà họ Cận mà vẫn bình yên vô sự?

Hơn nữa, nhìn vẻ mặt của Kỷ Nhược Tuyết giống như biết rất rõ những chuyện trước kia của Diệp Thiên.

Cô ta còn chưa kịp hỏi kĩ càng, bên ngoài biệt thự nhà họ Ngụy lại vang lên một trận xáo động, ngay sau đó có tiếng người ngã xuống đất kêu la thảm thiết.

Đám người Ngụy Hải và Ngụy Duệ đều đứng cả dậy, ánh mắt nghiêm nghị nhìn ra bên ngoài trang viên. Đúng lúc đó, Ngụy Phó dáng người đĩnh đạc cũng xuất hiện trước mặt mọi người, nhìn ra xa phía trước.

Bên ngoài trang viên, một người mặc áo đen, trên gương mặt cương nghị ấn chứa sát ý. Mỗi một bước chân của ông ta lại khiến áp lực của mọi người lớn thêm vài phần. Sau lưng ông ta, gia chủ nhà họ Nhiếp là Nhiếp Hoa dẫn một nhóm vệ sĩ tay sai đi theo.
 
Chương 1877


Chương 1877

Ngụy Phó hơi khựng lại, hạ giọng nói: “Người bảo hộ nhà họ Cận, Vi Lạc?”.

Đương nhiên ông ta nhận ra người đàn ông áo đen, đây chính là người

bảo hộ của nhà họ Cận, vô cùng có uy quyền ở Cảng Đảo, danh tiếng nổi bật nhất, thực lực mạnh nhất cảng Đảo chỉ sau ông tổ nhà họ Cận và gia chủ Cận Lãnh Hàn. Vai vế ông ta rất cao, tu vi rất mạnh, mấy chục năm trước đã đạt tới cảnh giới siêu phàm.

Vi Lạc dẫn người vào trong trang viên, Ngụy Phó lập tức chắp tay hành lễ: “Vi tiền bối, không biết ông đột nhiên đến nhà họ Ngụy  chúng tôi là có việc gì?”

Ánh mắt Vi Lạc rất lạnh nhạt, chỉ hờ hững liếc nhìn Ngụy Phó . Vị thần bảo hộ của nhà họ Ngụy ở trong mắt ông ta cứ như sâu kiến vậy.

“Ngụy Phó, bớt nhiều lời với tôi, tôi đến đây để tìm cháu ông Ngụy Tử Phó, cậu ta có quan hệ với hung thủ giết đồ đệ tôi. Đồ đệ của tôi bị giết, cậu ta không thoát khỏi liên quan, tôi có chuyện muốn hỏi cậu ta!”.

Nhiếp Hoa ở bên cạnh không lên tiếng, nhưng ánh mắt căm phẫn lại khiến người ta run sợ. Hôm nay, ông ta đi theo Vi Lạc đến đây là để trả mối thù giết con.

“Hóa ra tiền bối đến đây vì chuyện này!”.

Ngụy Phó gật đầu, nói tiếp: “Tôi cũng vừa mới được biết chuyện đồ đệ ông, tôi rất lấy làm tiếc!”.

“Nhưng chuyện này không liên quan đến nhà họ Ngụy chúng tôi. ông tìm đến nhà họ Ngụy có phải là tìm sai đối tượng rồi không?”.

Nếu là ngày thường, Ngụy Phó nói chuyện với Vi Lạc chắc chắn sẽ rất nhũn nhặn, nhưng hôm nay ông ta lại tràn đầy tự tin, không kiêu không nịnh, tất cả là bởi Diệp Thiên còn ngồi phía sau.

Cảm nhận được thái độ cứng rắn của Ngụy Phó, ánh mắt Vi Lạc trở nên tối sầm.

“Ngụy Phó, tôi biết nhà họ Ngụy các ông đã móc nối quan hệ với Diệp Lăng Thiên, nhưng ông tổ nhà họ Cận chúng tôi đã đích thân ra lệnh, nhà họ Cận và nhà họ Ngụy như nước với lửa, quyết không bỏ qua. Bây giờ tôi không dám động vào nhà họ Ngụy các ông, nhưng chuyện này liên quan đến cháu trai của ông. Ồng chỉ cần giao cháu trai của ông

ra đây, tôi hỏi cậu ta vài câu là được. Tôi chỉ tìm hung thủ, không liên lụy đến người khác!”.

Ngụy Phó nghe vậy, sắc mặt ung dung, khẽ lắc đầu.

“Vi tiền bối, ông thật sự muốn tìm hung thủ sao?”.

Vi Lạc cất giọng lạnh nhạt, chỉ thốt ra bốn chữ: “Giết người đền mạng!”.

Lần này, Ngụy Phó không mở miệng thoái thác nữa. ông ta cười nhạt, giọng điệu có vẻ chế nhạo.

“Vi tiền bối, nếu ông đã cố chấp muốn tìm hung thủ, vậy tôi cũng đành phối hợp. Bây giờ, hung thủ giết đồ đệ của ông đang ở chỗ tôi!”.

ống ta nói xong thì bước sang một bên, để Vi Lạc vừa vặn có thể nhìn thấy bóng lưng của Diệp Thiên.

Trong khoảnh khắc ấy, tất cả mọi người ở đây đều bàng hoàng.

“Ông nội!”.

Ngụy Tử Phó kinh ngạc kêu lên. Cậu ta thực sự không hiểu, mình đã thỏa thuận với ông nội để ông giúp Diệp Thiên thoát thân, nhưng bây giờ Ngụy Phó lại làm Diệp Thiên bại lộ hẳn.

Nhậm Uyển Doanh đầu tiên là kinh ngạc, sau đó vô cùng tức giận. Cô ta cho rằng nhà họ Ngụy nuốt lời, hại Diệp Thiên.

Vi Lạc nhìn chằm chằm bóng lưng Diệp Thiên, trong lòng dâng lên cảm giác quen thuộc, dường như ông ta đã nhìn thấy bóng lưng này ở đâu đó.
 
Chương 1878


Chương 1878

Đúng lúc đó, Diệp Thiên bỗng quay đầu lại, lạnh nhạt lên tiếng.

“Sao nào, ông muốn giết tôi ư?”.

Lúc cậu xoay người lại, Nhậm Uyển Doanh cảm giác như thế giới đổ sụp, trước mắt một mảnh tối tăm. Cô ta cho rằng Diệp Thiên xong đời rồi, có mọc cánh cũng khó thoát.

Ngụy Tử Phó vô cùng hối hận, thầm mắng mình vô dụng, đáng ra không nên để Diệp Thiên đến nhà họ Ngụy.

“Kẻ độc ác, chính cậu đã giết con trai tôi? Tôi phải bắt cậu lấy mạng đền mạng!”.

Nhiếp Hoa nhìn thấy kẻ thù ở trước mắt, lập tức không kiên nhẫn được nữa, tức giận hét lên.

ông ta quay sang Vi Lạc, sốt ruột nói: “Vi tiền bối, mong ông hãy ra tay trừng trị kẻ độc ác này, báo thù cho con trai tôi và đồ đệ ông!”.

Ồng ta kích động cầu xin, nhưng lại phát hiện Vi Lạc không có phản ứng gì. Ồng ta ngẩng đầu nhìn, trên mặt Vi Lạc chứa đầy nỗi sợ hãi, giống như nhìn thấy sự vật đáng sợ nhất trên đời, vội vàng lùi về sau.

“Vi tiền bối?”.

Nhiếp Hoa lại gọi một tiếng, Vi Lạc vẫn không có phản ứng gì, chỉ nhìn Diệp Thiên với vẻ mặt sợ hãi, cơ thể run rẩy kịch liệt.

“Cậu… Cậu là… Diệp Lăng Thiên?”.

Cuối cùng, một tiếng hô kinh hoàng vang vọng khắp trang viên. Vi Lạc hết sức sợ hãi, khí thế trước kia đều không còn thấy đâu.

Ngoài Kỷ Nhược Tuyết và Ngụy Phó ra, những người khác đều hoang mang, không hiểu vì sao Vi Lạc lại sợ đến vậy, còn gọi Diệp Thiên là Diệp Lăng Thiên.

Uông Lạc Đan đứng cách đó không xa chớp chớp mắt, bỗng nhiên như nhớ ra điều gì đó, há hốc miệng nhìn Diệp Thiên với ánh mắt không thể tin nổi.

Chốc lát sau, tiếng hét chói tai của cô ta rạch ngang bầu trời, rúng động lòng người.

“Đế Vương Bất Bại, Diệp Lăng Thiên?”.

Khi ba chữ “Diệp Lăng Thiên được thốt ra từ miệng Vi Lạc, Uông Lạc

Đan ở bên cạnh lập tức có cảm giác rất quen thuộc, thầm nghĩ đã nghe qua cái tên này ở đâu đó.

Nhưng chốc lát sau, một tiếng hét kinh ngạc vang vọng khắp nhà họ

Ngụy, cuối cùng cô ta cũng nhớ ra  mình đã nghe qua cai tên này ở đâu.

“Đế Vương Bất Bại Diệp Lăng Thiên””.

Mấy năm gần đây, nhà họ Uông của cô ta ngày càng suy thoái, nay không bằng xưa, hầu như đã rơi xuống tầng chót cùng trong mười nhà quyền thế ở Cảng Đảo, bất cứ lúc nào cũng có thể bị những gia tộc khác rình mò ở bên dưới thay thế nhưng chung quy nội tình của nhà họ Uông vẫn còn đó.

ở nhà họ Uông bọn họ có một vị võ giả bảo hộ, tu vi cực kì mạnh, có thế giở tay nhấc chân là phá núi nứt đá, đủ để đứng ngang hàng với Nam Liệt của Đông Thăng và cậu Trần của nhà họ Cận.

Điều này là bí mật lớn nhất trong giới thượng lưu ở cảng Đảo, hầu như chỉ có những người đỉnh cao ở giới thượng lưu mới biết.

Bản thân cô ta là đệ tử cuối cùng của người bảo hộ đó, là một võ giả thực thụ, tu vi đã đạt đến đỉnh cao võ sư, chỉ còn cách chí tôn võ thuật một bước. Đây là bí mật lớn nhất của cô ta, cho dù là bạn bè thân thiết nhất của cô ta cũng không hay biết.

Trong hai năm này, cái tên mà sư phụ của cô ta nhắc tới nhiều nhất chính là Diệp Lăng Thiên!
 
Chương 1879


Chương 1879

Diệp Lăng Thiên hầu như chiếm tất cả trang đầu tin tức của giới võ thuật quốc tế trong hơn hai năm trở lại đây. Mỗi một tin tức đều giống như bom đạn nặng ký, gây chấn động trên toàn thế giới. Cô ta cũng nhiều lần mong muốn được nhìn thấy tận mắt vị anh hùng cái thế vô địch thiên hạ này mà vẫn chưa có cơ hội.

Thế nhưng bây giờ, Vi Lạc người bảo hộ cảnh giới siêu phàm của nhà họ Cận lại gọi Diệp Thiên là Diệp Lăng Thiên, khiến đầu óc của cô ta gần như xoay chuyến không kịp.

Nhân vật anh hùng mà cô ta hằng mơ ước, Đế Vương Bất Bại đương thời ấy lại là Diệp Thiên mà cô ta vốn xem thường sao?

Diệp Thiên cầm tách trà trong tay, mỉm cười nhàn nhạt.

“Ồ? Ông cũng biết tôi à?”.

Cậu cũng cảm thấy tò mò, mình chưa bao giờ bước chân tới cảng Đảo, cũng không hề có giao tình hay liên quan gì đến nhà họ Cận, vì sao người bảo hộ của nhà họ Cận lại nhận ra cậu?

Khí thế trước kia của Vi Lạc tức khắc bị dập tắt hoàn toàn. Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Thiên, ông ta chỉ cảm thấy cả thế giới đều trở nên vô cùng xám xịt, một loại cảm giác sợ hãi nguyên thủy nhất lan ra khắp người.

Ông ta không hề do dự, lập tức chắp hai tay, quỳ một gối xuống.

“Tôi may mắn nhìn thấy Diệp Đế Vương ở đồi núi Bắc Áo một lần, trước kia không biết Diệp Đế Vương ở đây,

mong được thứ tội!”.

Đùa gì chứ, năm đó ông ta nghe nói ở đồi núi Bắc Áo có dị bảo xuất hiện, gây ra động tĩnh không nhỏ. Những người mạnh nhất bảng xếp hạng sức mạnh thế giới hầu như đều tề tựu ở Tây Bắc Hoa Hạ. Ồng ta là cao thủ cảnh giới siêu phàm, đương nhiên cũng không chịu lùi bước, dự định đến góp mặt, thử xem có thể lấy được gì từ trong đó không.

Nhưng lần đó, ông ta không những không thu hoạch được gì, mà ngược lại còn chứng kiến một cuộc tàn sát đơn phương đẫm máu.

Nhân vật chính của cuộc tàn sát ấy lại chính là Diệp Thiên.

Hơn một nửa số Trưởng thẩm phán của viện trọng tài đã đến đó, mười mấy người vây giết một mình Diệp Thiên, cuối cùng lại bị một mình Diệp Thiên quét

sạch, giết cho sương máu vẩy đầy trời. Ngay cả Cuồng Thần Gaudreau đứng đầu bảng xếp hạng sức mạnh thế giới cũng bị một tay cậu đánh cho be bét.

Từ đó về sau, gương mặt của Diệp Thiên đã được in sâu vào trong đầu ông ta, không dám quên đi.

Hôm nay, ông ta dẫn dắt đám người nhà họ Nhiếp đến nhà họ Ngụy khởi binh vấn tội, bắt hung thủ giết Cận ức Trần. Nhưng ông ta không ngờ rằng hung thủ lại là Diệp Thiên.

Đám người Nhiếp Hoa ở cạnh đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt mỗi người mỗi khác. Trước kia Vi Lạc còn hùng hổ bức người là thế, tuyên bố phải quét sạch nhà họ Ngụy, nhưng bây giờ lại quỳ một chân trước một người trẻ tuổi ăn mặc bình thường, bộ dạng khúm núm nịnh nọt, khiến bọn họ cảm thấy không tin được.

“Thứ tội?”, Diệp Thiên uống hết trà, liếc xéo ông ta.

“Tôi nhớ vừa nãy có người nói phải bắt tôi nợ máu trả bằng máu, lấy mạng đền mạng, bây giờ lại bảo tôi thứ tội?”.

Diệp Thiên cười giễu lắc đầu, gương mặt trở nên lạnh lùng nghiêm nghị.

“Nếu ông đã biết tôi là ai thì hẳn cũng hiểu rõ tác phong làm việc của tôi. Ông muốn giết tôi thì phải có sự chuẩn bị để mạng lại đây!”.

Trong lúc cậu nói, tay phải đã nhấc lên, hướng về phía đám người Vi Lạc.
 
Chương 1880


Chương 1880

“Diệp Đế Vương, đừng… đừng mà!”.

Vi Lạc vô cùng sợ hãi, gương mặt méo mó, nhưng đôi mắt Diệp Thiên lại không hề dao động, chỉ khép chặt năm ngón tay lại.

“Rắc!”.

Không gian quanh người Vi Lạc lập tức bị nén lại, không chỉ có ông ta mà ngay cả đám người gia chủ nhà họ Nhiếp đi cùng ông ta đến đây cũng bị dồn ép trong đó, nổ tung thành mấy làn sương máu.

Nhậm Uyển Doanh nhìn cảnh này mà há hốc miệng, vô cùng khiếp sợ. Ngay cả cao thủ đỉnh cao chí tôn võ thuật như Ngụy Phó cũng run rẩy trong lòng. Một vị cao thủ cảnh giới siêu phàm ở trước mặt Diệp Thiên lại chẳng khác nào sâu bọ.

Mấy làn sương máu nổ tung, sau đó một ngọn lửa rực cháy lóe lên từ lòng bàn tay của Diệp Thiên, làm bốc hơi những làn sương máu đó.

Diệp Thiên thu tay về, giống như chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục rót đầy trà nóng cho mình.

Ngụy Phó chắp hai tay sau lửng, mấy chục năm rồi, lần đầu tiên ông ta kích động như hôm nay.

Đầu tiên Diệp Thiên giết chết Cận ức Trần, gia chủ tương lai của nhà họ Cận, sau đó lại giết Vi Lạc người bảo hộ cho nhà họ Cận. Điều này đồng nghĩa đã hoàn toàn tuyên chiến Với nhà họ Cận.

Bất kể là công hay tư, ông tổ nhà họ  Cận nhất định sẽ ở thế đối lập với Diệp Thiên vì thể diện và uy danh của nhà họ Cận. Kết quả cuối cùng này sẽ phân tranh cao thấp.

Không chỉ như vậy, hôm nay Diệp Thiên còn giết chết cả gia chủ nhà họ Nhiếp. Đó không phải chỉ là đòn cảnh tỉnh cho nhà họ Nhiếp, mà còn là lời cảnh tỉnh lớn nhất cho những nhà quyền thế khác.

Nhậm Uyển Doanh đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm gương mặt của Diệp Thiên, đầu óc trống rỗng.

Cô ta nhớ lại lần đầu tiên mình gặp Diệp Thiên cho tới bây giờ, những chuyện mà cô ta đã trải qua trong thời gian đó, chỉ cảm thấy không dám tin, mọi chuyện cứ như giấc mơ. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

ở thư viện, Diệp Thiên yên tĩnh nho nhã là vậy, khiến mọi người cảm thấy mới mẻ tự nhiên, ở bên đường, Diệp Thiên ra mặt vì Ngụy Tử Phó, vài ba chiêu đã đánh ngã toàn bộ hai mươi mấy người, tư thế hào hùng, ở quán bar, Diệp Thiên đối mặt với hai tên trùm của

Đông Thăng mà vẻ mặt thờ ơ, không kiêu không nịnh, ở sàn đấu Boxing ngầm, Diệp Thiên lạnh lùng sắc bén, sát thủ vô tình, giết chết Nhiếp Vân Hồ và Cận ức Trần, cực kì máu lạnh.

Hết lần này đến lần khác, cô ta tưởng rằng mình đã hiểu rõ Diệp Thiên, nhưng sau này cô ta mới biết, đó chẳng qua chỉ là một góc núi băng của cậu, càng muốn nhìn rõ lại càng cảm thấy mơ hồ.

Đến bây giờ, cô ta đã không phân biệt được rõ rốt cuộc người nào mới là Diệp Thiên thật sự, người nào mới là Diệp Thiên mà cô ta thân thuộc nhất.

Ngụy Tử Phó cũng có cùng suy nghĩ với Nhậm Uyển Doanh. Từ khi cậu ta quen biết Diệp Thiên tới nay, dù chưa bao giờ xem thường Diệp Thiên, nhưng cậu ta cũng tự cho là mình có điều kiện tốt hơn Diệp Thiên. Cậu ta chỉ coi Diệp

Thiên là một lưu học sinh ở đại lục đáng để kết giao, thật lòng đối đãi.

Nhưng trong ba ngày ngắn ngủi, Diệp Thiên lại làm mới nhận thức của cậu ta. Giờ đây, cuối cùng cậu ta cũng hiểu ra phần nào, vì sao ông nội lại nhắc nhở cậu ta nỗ lực giữ chắc quan hệ với Diệp Thiên. Cuối cùng cậu ta cũng hiểu vì sao Nhậm Uyển Doanh lại bị Diệp Thiên thu hút.

Diệp Thiên rót đầy trà nóng thêm một lần nữa, không quan tâm đến ánh mắt khác nhau của những người xung quanh. Cậu bỗng nhiên đứng lên, sau đó khẽ há miệng ra, một tiếng huýt dài sắc bén vang lên, lập tức vang vọng trời không.
 
Chương 1881


Chương 1881

“Ao!”.

Tiếng rồng ngân phát ra từ miệng Diệp Thiên, chấn động đất trời, giống

như đế vương thống trị thiên hạ. Cùng lúc đó, Cận Vô Trần đang ở trong Harbour Villa của nhà họ Cận bỗng mớ mắt ra.

“Grừ!”

Tiếng rồng gầm vang khắp đất trời. Toàn bộ khuôn viên nhà họ Ngụy rung lên trước tiếng gầm dài thườn thượt giống như có thể bị sụp đổ bất cứ lúc nào. Tại biệt thự cảng Đảo của nhà họ Cận ở cách đó hàng chục kilomet thì Cận Vô Trần bỗng giật mình mở mắt khi đang ngồi thiền trên một tảng đá.

Đôi mắt ông ta bạo phát, sau đó bước tới, lao về phía hướng nhà họ Ngụy. Tiếng hét vang lên giống như sấm sét vang rền.

“Diệp Lăng Thiên, bước ra!”

Tiếng gầm rền trời, lan tỏa bốn phía, khoảng cách từ biệt thự cảng Đảo tới nhà họ Ngụy hình thành nên một đợt sóng âm, vô số xe cộ, xe riêng đều dừng lại bên đường để xem xem rốt cuộc là đài phát thanh ở đâu đang phát.

Vô số người ngẩng đầu nhìn lên thì chỉ thấy một bóng hình màu xanh nhạt đang lao tới, xuyên qua phía trên những con đường, lao vào trong những tầng mây.

Tại khuôn viên nhà họ Ngụy, một sự im lặng bao trùm tất cả.

Diệp Thiên nhìn về hướng xa và khẽ thở dài.

“Xem ra cuộc sống bình lặng nơi Cảng Đảo sắp kết thúc rồi!”

Nhậm Uyển Doanh và Ngụy Tử Phó khẽ kinh ngạc, không biết Diệp Thiên nói vậy là có ý gì. Hai người còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy tiếng hét vang tới chín tầng mây xanh từ xa vọng tới.

“Diệp Lăng Thiên, bước ra đây cho tôi!”

Âm thanh giống như được phát ra từ nơi xa, cứ vang lên ong ong bên tai đám đông.

Trong khuôn viên nhà họ Ngụy, mọi người vô cùng kinh hoàng. Sau đó họ chỉ cảm thấy có một luồng gió điên cuồng ập tới. Họ ngẩng đầu, một người đàn ông trung niên mặc áo dài đã đứng ngay trong khuôn viên và đối diện với Diệp Thiên.

“Là ông ta?”

Nhậm Uyển Doanh vừa nhìn đẵ nhận ra, người đàn ông mặc áo dài cổ xưa kia chính là người mà cô đã nhìn thấy trong quán bar Đường Triều, là người đã dọa Triệu Lạc Sơn, Nam Liệt và giúp Diệp Thiên một lần.

Ngụy Phó cảm thấy run sợ. Mặc dù ông ta chưa từng gặp ông tổ của nhà họ Cận nhưng có thể ngay lập tức đoán ra người đàn ông trung niên đứng trước mặt này chắc chắn cao thủ đại nội trong truyền thuyết, người sáng lập ra nhà họ Cận, người đã nhận được sự phong hàm của nữ hoàng Anh và là một vương cấp.

Diệp Thiên nhìn thấy Cận Vô Trần ở trước mặt thì không lấy gì làm lạ, trước đó cậu đã biết rõ người đàn ông trung niên giúp mình giải vây chính là ông tổ của nhà ho Cân.

Lại là người nhà họ Cận, thực lực đã đạt tới vương cấp chín sao, ngoài Cận Vô Trần ra thì lại có người thứ hai chắc?

Cận Vô Trần chẳng buồn nhìn những người bên cạnh, chỉ chăm chăm vào Diệp Thiên, đôi mắt ánh lên vẻ kỳ lạ rồi ông ta khẽ lắc đầu.

“Đúng ra tôi nên nghĩ ra sớm!”

“Trong thế hệ trẻ, một người đặc biệt, mang uy phong của một vị vua khiến núi Thái Sơn cũng phải sụp đổ thì ngoài Diệp Lăng Thiên ra làm gì có người thứ hai chứ!”

“Đáng tiếc, đúng ra tôi phải nhận ra cậu sớm hơn!”
 
Chương 1882


Chương 1882

Bên trong quán bar Đường Triều, đó là lần đầu tiên Diệp Thiên và Cận Vô Trần gặp nhau, nhưng khi đó, Diệp Thiên đã tự phong bế sức mạnh của mình, dồn

tu vi toàn thân vào trong cơ thế khiến cho Cận Vô Trần không thể cảm nhận được, nên ông ta không thể biết được tu vi thực sự của Diệp Thiên.

Còn lúc này Diệp Thiên giải hóa giải phong ấn, ông ta có thể cảm nhận được nguồn sức mạnh tuôn trào như biển lớn trong cơ thể cậu, đây chính đối thủ mà ông ta muốn tìm kiếm.

“Xem ra trận chiến hôm nay giữa ông và tôi khó có thể tránh khỏi rồi!”

Diệp Thiên nhếch miệng cười, để lộ ra hàm răng trắng tinh.

“Câu hỏi này, cậu sớm đã có câu trả lời, sao phải hỏi tôi chứ?”

Cận Vô Trần thản nhiên nói: “Cậu giết Cận ức Trần, khiến cho sự tín nhiệm của nhà họ Cận ở cảng đảo giảm đi một nửa, giờ lại đánh bại người bảo hộ   của chúng tôi, trận chiến này lẽ nào còn gì để nói sao?”

Hai người nói trong không gian, những người xung quanh không dám

lên tiếng, thậm chí còn không cả dám thở. Họ hoàn toàn nép qua một bên.

Khí thế của Diệp Thiên và Cận Vô Trần bao trùm toàn bộ khuôn viên.

“Tôi biết trận chiến giữa ông và  tôi khó tránh nhưng không ngờ lại tới nhanh như vậy!”

Đôi mắt Diệp Thiên rực lửa, cậu nghiêm túc nói: “Lần trước, trong quán bar ông giúp tôi một lần, tôi nợ ông!”

“Lần này, tôi sẽ không giết ông!”

Đối với Diệp Thiên mà nói, mỗi một kẻ địch đối đầu với cậu thì ắt phải chết, nhưng Cận Vô Trần đã từng giúp cậu khi còn trong quán bar dù cậu không cần thì

đó cũng là tình người cần ghi nhớ.

“Diệp Lăng Thiên, không cần đầu, trận chiến giữa tôi và cậu không cần nể nang gì!”

“Trận chiến này không chỉ phân thẳng bại mà còn phân sống chết, Diệp Lăng THiên, tới vịnh Thanh La đi, chiến một trận phân định sống còn!”

Cận Vô Trần không thể hiện nhiều, dưới chân ông ta một luồng khí bạo phát, toàn bộ khuôn viên nhà họ Ngụy rung lên, ông ta giống như hỏa tiễn bay vọt lên không trung vào lao về phía xa.

Mấy người Ngụy Tử Phó đã bao giờ nhìn thấy cảnh tượng đó, ai cũng trợn mắt há mồm giống như nhìn thấy thần tiên vậy.

Diệp Thiên khẽ đanh mắt, sau đó quay qua Nhậm Uyển Doanh, cô gái quật cường này dũng cảm nhìn cậu với ánh mắt không đổi.

Cậu hơi do dự, sau đó trầm giọng: “Nếu cô thật sự muốn hiếu về thế giới của tôi thì tới vịnh Thanh La đi, hôm nay, cô sẽ được nhìn thấy tôi thật sự, và cô cũng sẽ hiểu tại sao tôi và cô không thuộc về cùng một thế giới!”

Cậu vừa dứt lời thì đã không thấy bóng dáng đâu, chỉ thấy một luồng sáng màu xanh lao lên trời và cậu biến mất ngay tại chỗ.

“Lẽ nào…bọn họ đều là thần tiên sao?”

Ngụy Hải và Ngụy Duệ đứng một hồi lâu cũng không thể hoàn hồn. Bọn họ lầm bầm.

“Bọn họ không phải là thần tiên thì cũng cách cái danh hiệu thần tiên không còn xa nữa đâu!”

Ngụy Phó nhìn đăm đăm về phía xa và trầm giọng: “Bọn họ là những người luyện võ nắm giữ sức mạnh hủy diệt trên thế giới này!”
 
Chương 1883


Chương 1883

“Đi, chúng ta tới vịnh Thanh La, hôm nay mọi người sẽ được chứng kiến trận chiến mạnh nhất giữa các vương cấp thực thụ!”

Tại vịnh Thanh La, nơi đây lượng cá rất lớn và nhiều, là khu vực tập trung thuyền cá của Càng Đảo và cũng là vùng đất bảo địa cho bọn họ.

Lúc này, vô số thuyền bè đang kéo lưới bên bờ vịnh, bầu trời vốn trong xanh, sóng lặng trời êm, bỗng đột nhiên gió dữ nổi lên, sóng biển bắt đầu cuồn cuộn dâng lên tới tận trời.

Ngư dân nháo nhào kinh ngạc, bọn họ ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một luồng sáng màu xanh xuất hiện trên bầu trời, sau đó hóa thành một bóng hình.

“Đó là gì vậy?

Vô số người chỉ trỏ cảm thấy kinh hãi giống như nhìn thấy thần tiên vậy.

Đúng lúc này, có thêm một luồng sáng màu lam nữa quét tới và đáp xuống trước bóng hình kia. Một người thanh niên bước ra trong dáng vẽ đĩnh đạc giống như một cây thương dài vườn thẳng lên trời cao.

“Cận Vô Trần, ông đã quyết tâm thì trận chiến này tôi sẽ không nương tay nữa, chỉ có kẻ thắng mới được rời khỏi đây.

Diệp Thiên ngước nhìn bằng đôi mắt lạnh lùng. Lúc này những dáng vẻ bình thường của cậu đã không còn, cậu đã trở lại là Diệp Lăng Thiên bá đạo khắp thiên hạ.

“Tốt lắm!”

Cận Vô Trần mỉm cười, không hề giống đối diện với một kẻ thù mà giống như là đối diện với một người bạn cũ lâu ngày không gặp.

“Vụt!”

Những ngư dân đứng dưới đều không biết xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy tiếng nổ vang lên trong không trung, luồng sáng màu xanh lam và xanh lá nhạt đụng độ, sau đó nguồn sức mạnh như sóng trào dâng lên lan ra bốn phía.

Vô số thuyền cá như gặp phải sóng dữ không ngừng lắc lư, rồi dạt ra vị trí hàng trăm mét không thể nào tiếp cận được vào vị trí trung tâm của hai luồng sức mạnh kia.

Đầu bờ vịnh Thanh La, Ngụy Phó dẫn theo mấy người Nhậm Uyển Doanh, Ngụy Tử Phó đang đứng trên một chiếc du thuyền nhỏ.

Đám đông nhìn trân trân lên không trung và đơ hết người. Nhậm Uyển Doanh thì không cả chớp mắt, cô ta cứ nhìn luồng sáng màu xanh trên không trung mà bỗng cảm thấy dâng lên nỗi sợ hãi.

Lúc này, cuối cùng cô ta đã hiểu ra người đàn ông mà mình thích bất phàm như thế nào.

Ngày hôm nay nếu được ghi chép truyền lại cho thế hệ sau thì sẽ được gọi là ‘cuộc chiến vương cấp đỉnh phong’.

“Ầm!

Hai luồng sức mạnh giao thoa giữa không gian, từ xa nhìn tới giống như hai cơn lốc xoáy cực mạnh đang va chạm vào nhau.

“Vụt!”

Hai luồng sức mạnh khiến cho sóng biển dâng cao, sau đó sức mạnh tản ra, hai bóng hình xuất hiện.

Diệp Thiên đạp chân trong không trung, dưới chân cậu không gian tạo thành vết nứt như tách ra một mảng không gian riêng. Cậu bỗng hóa thành luồng sáng và tung nắm đấm.

Cú đấm trông vô cùng binh thường nhưng lại như cả ngọn núi bổ xuống mang theo sức mạnh kinh hồn ập xuống cả thành phố. Một chưởng đủ đế đánh sụp cả một tòa nhà cao tầng.

Cơ thể Cận Vô Trần phát ra ánh sáng nhàn nhạt, ông ta vung tay, không hề né tránh và cũng tung ra một chưởng.
 
Chương 1884


Chương 1884

Hai nắm đấm va chạm liên tiếp trong không gian. Mỗi một đợt tấn công thì sóng biển đều dâng lên hàng trăm mét giống như bị dội bom vậy.

“Lãm Thiên Chùy!”

Cận Vô Trần đập mạnh xuống, Diệp Thiên đã phong bế sức mạnh quá lâu nên nhất thời không thể nào khởi động lại sức mạnh bèn đạp chân về sau.

Cận Vô Trần hét lên, hai tay tạo thành thế ôm trước ngực, vô số nguyên khí được lực của chân nguyên dẫn nhập, hút vào trước ngực ông ta, sau đó, hai tay ông ta mớ rộng, cơ thể nhảy lên tầm chục thước và giáng mạnh nguyên khí xuống dưới.

Từng lớp không khí và nguyên khí dồn dập tạo thành một lực nguyên khí to tầm chục thước, rồi thành trăm thước và tạo thành một cái búa khổng lồ.

Đây chính là tuyệt kỹ mà Cận Vô Trần tạo ra – Lãm Thiên Chùy.

Cái búa khổng lồ đập xuống, mặt biển hõm xuống tạo thành một cái hố khổng lồ, Diệp Thiên ở bên dưới, áo quần bay phần phật, đôi mắt trở nên lẫm liệt.

Tay trái cậu ôm lấy cổ tay phải, khẽ cử động, tiếng xương cốt vang lên sau đó cậu giương cú đấm đấm thẳng vào trung tâm của chiếc búa to khống lồ kia

Phản ứng năng lượng thuận theo vị trí tiếp xúc khiến cho gió nổi cuồn cuộn, bật ngược lại. Một bóng hình từ dưới chiếc búa nguyên khí bật lại phía sau, trượt dài trên mặt biển sau đó mới có thể đứng vững. Đó chinh là Diệp Thiên.

Diệp Thiên giơ nắm đấm, một vết thương màu trắng nhạt hiện ra trên tay cậu.

Phệ Thiên Chi Thể của cậu đã đạt tới đỉnh phong, mặc dù vẫn còn một khoảng ách nữa mới tới Phệ Thiên Bảo Thể nhưng sức kháng cự của nó cũng vô cùng hiếm gặp rồi. Dù có là một quả

bom tấn công thì cùng lắm cũng chỉ có thể khiến cậu bị thương, dù là bom hạt nhân thì cậu cũng có thể sống sót trong vùng nhiệt độ cao ngút trời và khi giao đấu với con người thì cậu chưa bao giờ từng bị thương.

Vậy mà lúc này, khi lần đầu tiên giao đấu với Cận Vô Trần thì đã khiến cậu bị thương ở tay, có thể thấy sức mạnh của Cận Vô Trần thật đáng sợ.

“Cơ thể rắn chắc, khí tức cực mạnh, chân nguyên dồi dào, cửu vương chín sao đúng là danh như lời đồn!”

Diệp Thiên khẽ cảm thán, đây là lần đầu tiên cậu phải khen ngợi khi giao đấu với người khác.

Với cảnh giới tu vi hiện tại của Cận Vô Trần thì có thể nói đã là vương cấp đỉnh phong rồi. Trừ khi có người vượt qua cả vương cấp, nếu không, chắc chắn

ông ta sẽ được gọi là vô địch thiên hạ, cách cảnh giới vương cấp siêu thoát còn có một bước chân nữa mà thôi.

Người đương thời, ngoài Long Hoàng, mười sáu vị thẩm phán vương của viện trọng tài, chủ nhân La Võng ra thì hầu như không ai có thể địch nổi.

Có thể nói, Cận Vô Trần đã đứng ở vị trí mà không ai có thể tưởng tượng, đứng trên toàn bộ thế giới.

“Diệp Lăng Thiên, hàng trăm năm qua tôi đã trải qua vô số nguy hiểm, chiến đấu với vô số vương cấp ấn thế.

Dù là Huyết tộc, Lang nhân tộc, Nhật Quốc thần xã, Ai Cập hay là Pháp lão hộ vệ thì tôi cũng từng giao đấu, nhưng chưa bao giờ phải nếm mùi thất bại!”
 
Chương 1885


Chương 1885

“Vương cấp chết dưới Lãm Thiên Chùy của tôi hàng trăm năm trước không dưới 20 người, Lãm Thiên Chùy là

được tôi luyện hàng nghìn năm, đạt tới đỉnh phong, vậy mà không ngờ cậu lại có thể chặn được nó mà không hề hấn gì, thật xứng với danh hiệu ‘đế vương bất bại’”.

Cận Vô Trần để lộ vẻ tán thưởng giống như lần đầu gặp Diệp Thiên trong quán bar, chỉ có điều hiện tai hai người đang đứng ở hai vị trí đối lập, là kẻ thù không đội trời chung.

Nhưng một giây sau, ông ta bỗng chuyển giọng, đôi mắt ánh lên sát ý, trông đanh lại khiến không gian như ngập tràn mùi máu.

“Nhưng dù cậu có mạnh như thế nào thì tôi của hiện tại cũng không phải là người mà vương cấp có thể ngăn lại. Hôm nay tôi sẽ phá vỡ thần thoại bất bại của cậu, lấy lại danh dự cho nhà họ

ông ta vừa dứt lời thì áo bỗng bay lên dù không có gió, chân nguyên trỗi dậy, cả một nửa bầu trời bị nhuốm trong màu xanh nhạt, sóng biến cuộn trào.

Diệp Thiên đạp chân, khuôn mặt lạnh lùng, nở nụ cười nhạt sau đó là bật cười thành tiếng vang khắp bốn hướng.

“Haha!”

Diệp Thiên ngửa cổ cười điên cuồng, sau đó cúi đầu với đôi mắt rực lửa.

“Thú vị lắm, thực sự hết sức thú vị!”

Cậu nhìn chăm chăm Cận Vô Trần. Dù là cơ thế, tinh thần hay chân nguyên của Cận Vô Trần thì đều hợp nhất, không còn nghi ngờ gì nữa, có thế nói chỉ thiếu chút nữa thôi là ông ta vượt qua cả vương cấp. Dù là cậu thì cũng có thể cảm nhận thấy áp lực cực lớn, đây là lần đầu tiên cậu được chứng kiến.

Nhưng áp lực càng lớn thì sức chiến đấu của cậu càng mãnh liệt.

“Tôi im hơi lặng tiếng một tháng là vì muốn trở về cuộc sống bình thường, trải nghiệm sự bình thường. Thật không ngờ, ngày đầu tiên khi tôi giải phóng sức mạnh thì lại gặp phải cao thủ như ông!”

Cậu khẽ siết tay, một ngọn lửa bùng lên, ngọn lửa cháy mạnh, tạo thành một quả cầu lửa bao trọn nắm đấm của cậu.

“Vì vậy chỉ có đưa ra bản lĩnh thực sự và giết chết ông thì mới là coi trọng ông!

Đôi mắt Diệp Thiên cháy rực, một tiếng hét xuyên tận mây xanh.

“Phệ Thiên Diệm Long Quyền!”

Cậu vung tay, Phệ Thiên Long Diệm ôm trọn nắm đấm tạo thành một con rồng lửa gầm gừ lao về phía trước, biển nước xung quanh không khác gì cái nồi nước hầm bốc hơi ngùn ngụt.

“Vụt!

Con rồng lửa dài hàng chục thước uốn lượn mang theo sức chiến đầu kinh hồn và sức nóng không tưởng.

Cận Vô Trần khẽ nheo mắt, từ con rồng lửa, ông ta có thể cảm nhận được sức hủy diệt đang ập tới.

“Ngọn lửa mạnh quá!”

Ông ta khẽ kêu lên, hai tay vung mạnh tạo thành một kết ấn chân nguyên.

“Mật tông đại thủ ấn!”

Đây là tuyệt kỹ Tây Vực trong một lần ông ta đi tới đó, ở trong cung điện Potala, khi đấu cao thủ vương cấp Hồng Nhật pháp vương của Mật tông và học được từ người này. Mặc dù tu vi của Hồng Nhật pháp vương không bằng ông ta nhưng Mật tông đại thủ ấn thì có thể là là một trong những tuyệt kỹ mạnh hàng đầu.

Chân nguyên từ trên trời giáng xuống, không gian vang lên tiếng kêu vụt vụt, vô số khí lưu bị nổ tung, ban đầu thủ ấn chỉ to tầm hơn chục thước, sau đó là bao phủ khắp không gian giống y như một quả núi nhỏ.
 
Chương 1886


Chương 1886

Con rồng lửa từ dưới lao lên, vô số tia lửa bắn ra và lao thẳng về phía thủ ấn.

“Ầm!”

Phệ Thiên Long Diệm có vẻ như là bất diệt, vạn vật đều có thể bị nó đốt. Trong nháy mắt, thủ ấn kia bị con rồng lửa xâm nhập và bị thu nhỏ còn có một nửa.

Thế nhưng thủ ấn không hề bị phá vỡ, từng đường phù văn từ hai tay của Cận Vô Trần được tạo ra, không ngừng gia trì cho thủ ấn khiến cho Phệ Thiên Long Diệm không thể xâm nhập được thêm nữa. Từ đầu tới cuối, thủ ấn giống như bức tường thành ngăn phía trước ông ta.

“Ầm!’

Tiếng nổ nặng nề vang lên, thủ ấn và quyền lửa cùng tản ra, mặt biển dâng trao.

Cận Vô Trần khẽ dao động đôi mắt. Ban đầu động tác của Diệp Thiên còn hơi gượng nhưng lúc này ông ta đã có thể cảm nhận được sức mạnh thâm sâu khó lường, càng lúc càng mạnh của cậu.

Cảm nhận được sức bật của Diệp Thiên, sát ý trong mắt ông ta càng lúc càng mãnh liệt hơn. Diệp Thiên còn trẻ như vậy mà đã có sức mạnh đáng sợ như thế. Nếu như cho cậu ta tầm mười năm nữa thì không biết là sẽ đạt tới cảnh giới nào?

Sự uy hiếp khủng khiếp như vậy, ông ta nhất định phải giết, trong cuộc chiến vương cấp, chỉ có ông ta là số một!

“Keng!”

Tiếng kiếm vang khắp không gian. Trong tay Cận Vô Trần, một thanh kiếm hiện ra, sau đó tạo thành một cây kiếm dài.

Mọi người đều biết nhà họ Cận dùng võ đạo trấn nhiếp cảng Đảo. Trong lịch sử, nhà họ Cận từng xuất hiện không ít cao thủ, nhưng ông tổ của nhà họ Cận là người độc nhất vô nhị vì thứ mà ông ta mạnh nhất không chỉ có võ đạo và pháp thuật mà còn có cả kiếm đạo.

“Thanh kiếm này tên là Hàm Quang, hôm nay tôi sẽ dùng nó để giết cậu!”

“Kiếm này tên là Hàm Quang! Hôm nay, tôi sẽ dùng nó chém cậu!”

Cận Vô Trần cầm trường kiếm trong tay, dưới ánh nắng rọi xuống, thanh kiếm cổ trong tay ông ta như bị giấu đi, không thể nhìn thấy, tựa như chỉ có chuôi kiếm mà không có lưỡi kiếm.

Sự lạnh lẽo thế hiện từ trong đó lại thể hiện đây là một thần khí vô cùng bén nhọn, chém sắt như chém bùn!

“Đó là, kiếm Hàm Quang?”

Ánh mắt Ngụy Phó sâu xa, miệng kinh ngạc hô lên.

Mặc dù ông ta cách rất xa hai người Diệp Thiên và Cận Vô Trần, nhưng với thị lực cao thủ chí tôn võ thuật của ông ta thì vẫn có thế nhìn thấy rõ ràng, thanh kiếm này biến mất dưới ánh mặt trời, lưỡi kiếm trong suốt, tựa như không hề tồn tại, giống hệ như kiếm Hàm Quang được ghi chép trong sách cổ.

“Ông nội, cái gì là kiếm Hàm Quang?”

Ngụy Tử Phó tuy không phải võ giả, nhưng cũng biết ít nhiều, cũng có chút tò mò về kiếm Hàm Quang.

Ngụy Phó chưa trả lời, trong lòng lại đang nhớ lại ghi chép trong sách cổ ông ta đã từng thấy.

Tọa vong hàm quang, nhìn thì không thể thấy, chuyển động thì không thể tiếp xúc gì, mờ mịt vô biên, xuyên qua mà không có cảm giác!

Đây chính là bản sắc của kiếm Hàm Quang, chính là kiếm vô hình trong truyền thuyết, là kiếm cất giấu bởi “Khổng Chu” thời cổ đại, tương truyền thời kỳ Tân Thủy Hoàng,
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom