Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1927


Chương 1927

“Tôi không che giấu thực lực, chỉ là một tuần trước tôi vừa có đột phá!”.

Giọng nói cậu bình tĩnh, dường như chỉ đang kể lại một chuyện cực kì bình thường.

“Đột phá? Một tuần trước?”.

Long Định Thiên nghe vậy, vẻ mặt lại thay đổi lần nữa. Một tháng trước, Diệp Thiên vừa mới lấy một chọi sáu ở Lư Thành, chém chết sáu vị vương cấp. Bây giờ mới chỉ hơn nửa tháng trôi qua, cậu lại có đột phá nữa sao?

Ông ta khẽ thở ra, ánh mắt nhìn Diệp Thiên bớt nghiêm nghị đi phần nào.

“Diệp Lăng Thiên, chúng ta cùng ở trận doanh Hoa Hạ, không có lý do đế động tay động chân. Vừa rồi, những gì tôi nói với cậu là lời nhắc nhở của liên minh võ thuật dành cho cậu!”.

“Mặc dù liên minh võ thuật sẽ không làm gì cậu, nhưng đối với tố chức bảo vệ của các quốc gia khác mà nói, cậu chính là cái gai trong mắt tất cả bọn họ!”.

“Một khi cậu bước chân vào lãnh thổ của nước khác, tổ chức bảo vệ của đất nước họ có thể sẽ dùng tội danh đe dọa quốc gia mà ra tay với cậu. Đến lúc đó sẽ không còn là những đội hình cậu từng gặp, mà là những cao thủ hoàng cấp chân chính sẽ siết chết cậu, hơn nữa không chỉ có một người!”.

“Cậu là kỳ tài võ học mấy trăm năm mới xuất hiện của Hoa Hạ chúng ta, thiên phú vượt trội, trước kia không có, sau này cũng khó mà có được người như cậu. Chỉ cần cho cậu thời gian, tương lai nhất định sẽ bước vào hoàng cấp, thậm chí đi đến cảnh giới cao hơn”.

“Nếu cậu bị tổ chức bảo vệ của quốc gia khác giết chết, đối với giới võ thuật Hoa Hạ chúng ta mà nói chắc chắn sẽ là một sự tổn thất nặng nề, không thể đo lường!”.

“Cho nên, sau khi cậu bước vào vương cấp, cố gắng hành sự khiêm tốn, tránh bước vào lãnh thổ của quốc gia khác, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng!”.

Mỗi một câu nói của Long Định Thiên đều là lời khuyên bảo tận tình, hi vọng Diệp Thiên có thể hiểu được quan hệ lợi hại trong đó.

“Ra tay với tôi ư?”.

Diệp Thiên nở nụ cười khinh thường: “Nếu thật sự đến bước đó, đối với tôi mà nói cũng chẳng có gì khác ngoài một trận chiến!”.

Long Định Thiên nhìn dáng vẻ đầy tự tin của Diệp Thiên, lại lên tiếng: “Diệp Lăng Thiên, thực lực hiện nay của cậu quả thật khó gặp được đối thủ. Tuy nhiên, mặc dù cậu có thế đánh bại sáu vị vương cấp, nhưng trước mặt hoàng cấp, sức mạnh của cậu cũng có hạn. Một vị hoàng cấp thì cho dù có tập hợp mười hay trăm vương cấp cũng chưa chắc chống đỡ được, cậu tuyệt đối không được xem thường!”.

Diệp Thiên nghe vậy không hề phản bác, trong lòng đã có dự liệu.

Lúc này, cho dù cậu đồng thời đối mặt với ba bốn vị hoàng cấp cũng chỉ là chuyện bình thường. Ngay cả khi tổ chức bảo vệ của các nước lớn hiện nay vây giết cậu, cậu cũng đảm bảo mình có thể đối phó với bọn họ.

Long Định Thiên cho rằng Diệp Thiên đã có giác ngộ, dừng chủ đề này lại, bỗng cười nói: “Đương nhiên vẫn có cách để thay đổi cục diện này. Nếu thân phận cậu đặc biệt một chút, cho dù là tổ chức bảo vệ của các nước lớn cũng sẽ kiêng dè, không dễ dàng ra tay với cậu!”

Sau đó, ông ta đổi ánh mắt, điểm ngón tay. Một lệnh bài hình rồng tỏa ra ánh sáng vàng chói lọi bay về phía Diệp Thiên.

“Bộp!”.

Diệp Thiên bắt lấy lệnh bài vào tay, liếc mắt nhìn, hơi buồn cười: “Lại chơi trò này? .

Long Định Thiên chắp tay đứng đó, giọng nói xa xăm.
 
Chương 1928


Chương 1928

“Lần trước, tôi nhờ Điển Vinh đưa lệnh bài cho cậu nhưng cậu không muốn nhận. Lần này tôi đích thân tìm đến mời cậu gia nhập liên minh võ thuật, cậu không từ chối chứ?”.

Ông ta giải thích: “Tôi mời cậu gia nhập liên minh võ thuật không phải vì muốn cậu cống hiến cho liên minh võ thuật. Cậu chỉ treo hờ thân phận cũng coi như có vài phần uy hiếp với tổ chức bảo vệ của các nước khác. Nếu bọn họ không muốn phát động cuộc chiến vương cấp sớm, bất cứ tổ chức bảo vệ của nước lớn nào cũng sẽ phải lo ngại về

Lần này, Diệp Thiên không từ chối ngay, mà chơi đùa với chiếc lệnh bài trong tay.

“Thành viên liên minh võ thuật à?”, cậu nhếch miệng cười: “Mặc dù tôi không cần mấy thứ này, nhưng tránh cho sau này các người lại vì chuyện này đến làm phiền tôi, tôi đành nhận lấy vậy”.

“Nhưng tôi nói rõ trước, hành động của tôi sẽ không chịu bất cứ sự quản lý nào của liên minh võ thuật, liên minh võ thuật không được nhúng tay vào bất cứ chuyện gì của tôi!”.

Long Định Thiên thấy Diệp Thiên không có ý từ chối, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, lập tức gật đầu.

“Yên tâm, tôi dùng thân phận chủ của liên minh võ thuật hứa với cậu, tuyệt đối sẽ không có bất cứ thành viên nào của liên minh võ thuật can thiệp vào việc riêng của cậu. Liên minh võ thuật cũng sẽ không dùng bất cứ hình thức nào để đưa ra mệnh lệnh với cậu!”.

“Cái tôi cần chỉ là cậu sẽ có một thân phận ở liên minh võ thuật”.

Diệp Thiên im lặng không lên tiếng, nhưng vẫn cảm thấy có chút kì quái, vì sao Long Định Thiên nhất định muốn cậu gia nhập liên minh võ thuật.

Trong lúc cậu đang nghi ngờ, Long Định Thiên bỗng đứng lên: “Cuộc gặp hôm nay đến đây thôi, tôi còn có việc phải làm. Tôi phải đến nhà họ Cận một chuyến, còn một người nữa tôi cũng phải đích thân đi mời!”.

“Đó cũng là một nhân vật hoàng cấp, có thể tăng thêm một phần lực chiến cho liên minh võ thuật Hoa Hạ!”.

“Ồ?”, ánh mắt Diệp Thiên khẽ dao động, vẻ mặt hơi kì quái: “ông nói đến ông tổ nhà họ Cận, Cận Vô Trần sao?”.

Long Định Thiên trịnh trọng gật đầu: “Trong số vương cấp chín sao của Hoa Hạ, Cận Vô Trần là người có khả năng bước vào hoàng cấp nhất. Nếu tôi đoán không lầm, bây giờ ông ta đã chạm tới vách ngăn của hoàng cấp, tương lai có thế sẽ trở thành hoàng cấp. Trận chiến vương cấp sắp bắt đầu, liên minh võ thuật đang cần tới cao thủ như vậy!”.

Diệp Thiên nghe vậy thì sờ sờ mũi, khẽ cười lắc đầu.

“Tôi khuyên ông không cần đi nữa đâu, tránh uổng công đi một chuyến!”

“Cậu có ý gì?”’, Long Định Thiên nghi hoặc quay đầu lại, không hiểu ra sao.

Diệp Thiên đứng lên, ánh sáng trong tay chớp lóe, Chân Vũ Tiệt Thiên Kiểm đã biến mất trong chiếc nhẫn không gian của cậu.

“ông nói không sai, Cận Vô Trần quả  thật rất có thiên phú, một tuần trước, ông ta đã bước vào hoàng cấp. Tuy chỉ là bàn hoàng, nhưng cũng có sức mạnh ngút trời, đủ tạo nên thành tựu xuất sắc trong cuộc chiến vương cấp.”

Cậu nhìn chằm chằm bầu trời sao, giọng nói xa xăm.

“Đáng tiếc… ông ta đã bị tôi giết mất rồi.

Diệp Thiên vừa dứt lời, biểu cảm trên mặt  Long Định Thiên lập tức đông cứng.

Trên tầng cao nhất của tập đoàn Lăng Thiên, một luồng sức mạnh vô hình đang chèn ép tất cả khiến cho Lý Bác Lượng cũng phải nín thở.
 
Chương 1929


Chương 1929

Lý Bác Lượng là giám đốc điều hành khu vực Cảng Đảo của tập đoàn Lăng Thiên, nắm quyền hành trong tay, ngay cả quan chức địa phương cũng chưa chắc dám làm khó anh ta vậy mà lúc này anh ta giống như bị rơi vào hầm băng vậy.

Bên trong phòng CEO, nhiệt độ dường như bị sụt giảm, áp lực chèn ép khắp căn phòng, anh ta liếc nhìn người thanh niên đang đứng bên cửa sổ và khẽ run rẩy.

Tới lúc này, anh ta mới hiểu ra người thanh niên giàu có toàn cầu này đáng sợ tới mức nào.

Diệp Thiên đanh mắt, một dòng tin nhắn của Hoa Lộng Ảnh khiến cậu không thể rời mắt.

“Cô Thi Tú Vân đã bị một người thần bí đưa đi rồi, sao anh vẫn chưa về?”

Dòng tin chỉ có vài câu ngắn ngủi nhưng khiến cậu cảm thấy bị kích động vô cùng.

“Rắc rắc!”

Âm thanh giòn giã vang lên, chiếc điện thoại Apple mạ vàng đã bị Diệp Thiên bóp vụn.

“Chuyện ớ cảng Đảo do anh toàn quyền phụ trách, nhà họ Nhiếp nếu không chịu thỏa hiệp thì lấy danh nghĩa của tập đoàn Lăng Thiên khai trừ bọn họ hoàn toàn ra khỏi giới thượng lưu của Cảng Đảo!”

Câu nói truyền tới, Lý Bác Lượng lập tức ngẩng đầu thì Diệp Thiên đã hóa thành một luồng sáng lao lên trời.

Tại đại học Thủ Đô, Hoa Lộng Ảnh đang lạnh lùng từ chối những người mới theo đuổi mình, cô sớm đã cảm thấy vô cùng chán ngán.

Mặc dù trong giới thượng lưu của Thủ Đô, mối quan hệ của Hoa Lộng Ảnh và Diệp Thiên sớm đã không còn là điều bí mật nên không ai dám xen vào mối quan hệ của họ, tuy nhiên thì trước mặt người đẹp vẫn có những gã không sợ chết, tiếp tục tiến lên.

“Lộng Ảnh, tôi thật sự thích cậu, đây là tranh mà tôi vẻ vì cậu, dù cậu không thích thì cũng mong cậu sẽ nhận lấy!”

“Tôi chưa bao giờ vẽ tranh vì ai, cậu là người đầu tiên!” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Người đàn ông với vẻ mặt tuấn tú trông thật rạng ngời, có thể nói cũng là ‘hoa nam’ trong trường, nhất là đôi mắt xuất sắc đầy khí chất kia thật sự đúng là một tác phẩm nghệ thuật. Những nữ sinh bình thường chắc chắn sẽ mê đắm với vẻ đẹp đó.

Cậu ta cầm một bức tranh trên tay, trên đó vẽ Hoa Lộng Ảnh trông vô cùng kiều diễm và thoát tục.

Thế nhưng Hoa Lộng Ảnh chẳng buồn nhìn, chỉ lạnh lùng bước đi.

“Tôi đã có bạn trai rồi, mong cậu đừng làm phiền nữa!”

Đối với tình cảm chân thành của đàn ông, cô chẳng có gì rung động. Nhưng cách mà cô từ chối lại không hề khiến đàn ông thấy khó mà rút lui, ngược lại còn cứ bám theo.

“Lộng Ảnh, dù cậu đã có bạn trai thì tôi cũng sẽ không từ bỏ, tình cảm vốn dựa vào đôi bàn tay đi giành lấy mà!”

“Hôm nay không được thì mai, sau này mỗi ngày tôi đều tới tìm cậu!”

Hoa Lộng Ảnh liếc mắt khi nghe thấy vậy. Lần này cô chẳng cả buồn nói, chỉ cười lạnh lùng rồi lắc đầu.

Bên cạnh Hoa Lộng Ảnh, hai cô bạn cùng phòng cảm thấy không nỡ bèn nói với cô: “Lộng Ảnh, mặc dù có bạn trai rồi những nhận tranh thì cũng không sao mà?”

“Dù gì Viên Sùng Quang cũng là tài năng của khoa Nghệ Thuật, bức tranh này rất đẹp. Cậu đã không muốn Sùng Quang bám lấy mình thì nhận đi sẽ khiến cậu ta rời đi, chẳng phải sao?”

Lời khuyên của hai cô bạn cùng phòng không hề khiến Hoa Lộng Ảnh thay đổi chủ ý. Cô chỉ lắc đầu, tiếp tục đi về phía nhà ăn, thanh niên tên Viên Sùng Quang vẫn không từ bỏ, vẫn cứ đi theo và không ngừng nói gì đó.

“Lộng Ảnh, tôi sẽ không từ bỏ, từ hôm nay, cậu đi đâu, tôi sẽ đi theo đó…”
 
Chương 1930


Chương 1930

Cậu ta còn chưa dứt lời thì bỗng có một con gió mạnh ập tới, cỏ dạt qua một bên, hàng cây lớn rợp trời bên cạnh lá rơi lả tả, một bóng hình đĩnh đạc xuất hiện trước mặt đám đông.

Viên Sùng Quang quay qua nhìn, đó là một người thanh niên trông rất đặc biệt. Cậu ta không biết người này từ đâu tới.

Khi cậu ta còn đang cảm thấy kỳ lạ thì nữ thần trước giờ vốn luôn lạnh lùng bỗng chạy tới trước và lao vào lòng người thanh niên kia.

Viên Sùng Quang trợn tròn mắt, không dám tin. Trước giờ cậu luôn biết Hoa Lộng Ảnh có một người bạn trai thần bí, cậu ta cũng nghe không ít người nhắc tới Diệp Thiên và cũng biết Diệp Thiên có bản lĩnh kinh người nhưng đây là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy người thật.

“Cuối cùng anh cũng quay trở về rồi!”

Hoa Lộng Ảnh ôm lấy Diệp Thiên, giọng nói nhẹ nhàng giống như một người vợ ngóng trông chồng đã lâu.

“Đã để em phải lo lắng rồi!”

Người thanh niên chính là Diệp Thiên. Cậu khẽ vỗ vai Hoa Lộng Ảnh, đôi mắt từ dịu dàng bỗng chuyến sang lạnh lùng.

“Tiểu Ảnh, chuyện của mẹ anh là thế nào?”

Hoa Lộng Ảnh giật mình, lúc này mới tách ra khỏi Diệp Thiên, biểu cảm trở nên nghiêm túc hơn.

“Em nghe Diệp Tinh nói, cô Tú Vân đã bị một người đàn ông thần bí đưa đi rồi!”

Cô vừa nói vừa miêu tả lại sự việc cho Diệp Tinh.

“Đưa đi tước mặt Diệp Vân Long và Diệp Sơn sao?”

Nghe Hoa Lộng Ảnh trần thuật, ánh mắt Diệp Thiên đanh lại. Thực lực của Diệp Vân Long lúc này đã kém hơn cậu rất nhiều nhưng dù sao Diệp Vân Long cũng là một cao thủ siêu phàm. Còn Diệp Sơn, với sự thể hiện khi ở bờ biển phía Nam thì cũng cho thấy thực lực còn hơn cả Diệp Vân Long. Muốn đưa Thi Tú Vân đi khỏi bọn họ thì ít nhất người đó cũng phải là vương cấp.

“Người đàn ông thần bí sao?”

Dường như trong nháy mắt Diệp Thiên đã nhớ tới người đàn ông núp ở nhà họ Diệp đã đánh cậu bật lui chỉ bằng một đòn tấn công.

“Lẽ nào là ông ta?”

Diệp Thiên bắt đầu tính toán. Cậu nhìn Hoa Lộng Ảnh rồi xin lỗi: “Tiểu Ảnh, anh vừa quay về, đúng ra nên ở cạnh em nhưng giờ xem ra anh phải quay về nhà họ Diệp một chuyến để tìm hiểu ra đầu đuôi sự việc!”

“ít nhất, anh cũng phải biết thân phận của đối phưong!”

Hoa Lộng Ảnh không phải là cô gái bình thường. Mặc dù cô rất hi vọng Diệp Thiên có thể ở bên cạnh nhưng cô càng biết rõ Thi Tú Vân quan trọng như thế nào đối với cậu.

Cô gật đầu, ánh mắt đầy kiên định: “Em đợi anh đưa cô Tú Vân trở về!”

Đôi mắt Diệp Thiên ánh lên sự lạnh lùng, cậu siết chặt nắm đấm.

“Nhất định!”

Cậu quay người định rời đi thì Viên Sùng Quang nãy giờ đứng bên cạnh bỗng bước lên.

“Cậu chính là bạn trai của Hoa Lộng Ảnh à?”
 
Chương 1931


Chương 1931

Cậu ta đưa tay ra, nói với giọng khách khí: “Xin chào, lần đầu gặp mặt, tôi là Viên Sùng Quang, sinh viên năm hai khoa Nghệ thuật, từ hôm nay tôi sẽ công khai đấu tranh với cậu!”

Viên Sùng Quang – tài năng được các thầy cô đặt nhiều niềm tin trước giờ đều muốn gì được nấy. Những cô gái thích cậu ta không ít, nên đây là lần đầu tiên mà cậu ta tuyên bố với một người đàn ông như vậy.

Nào ngờ, Diệp Thiên chẳng buồn nhìn cậu ta lấy một cái chỉ khẽ quát.

“Cút!”

Một cơn gió vô hình quét tới, Viên Sùng Quang bị cơn gió cuốn phăng lên trời và rơi xuống một cái hồ nước nhân tạo gần đó khiến cho hai người bạn cùng phòng của Hoa Lộng Ảnh phải há mồm trợn mắt.

Đợi đến khi bọn họ kịp phản ứng lại thì Diệp Thiên đã biến mất tăm, hai người họ nhìn nhau rồi nín thở. Trước đây bọn họ chỉ được nghe nói về những sự tích của Diệp Thiên, còn hôm nay bọn họ mới thật sự được chứng kiến sự khủng khiếp của cậu.

Tại nhà họ Diệp ở thủ đô, Diệp Vân Long đang đứng trước một gốc cây hòe lớn với ánh mắt xao động chưa đựng sự bị thương.

Đúng lúc này, ông giật mình. Một luồng sáng từ trên trời lao xuống đáp ngay sau lưng ông ta.

“Diệp Vân Long, hãy nói lại toàn bộ chuyện của mẹ, tôi cần một đáp áp cho toàn bộ mọi chuyện!”

Diệp Thiên lao từ trên trời tới và đáp xuống tứ hợp viện nhà họ Diệp.

Diệp Vân Long đứng trước cây hòe từ từ quay người lại với vẻ kinh ngạc.

Từ đôi mắt của Diệp Thiên, ông ta có thể cảm nhận được sự tức giận và sát ý ngợp trời của cậu.

“Tiểu Thiên, chuyện của mẹ con, con đã biết rồi à?”

Diệp Thiên với vẻ mặt nghiêm túc và hừng hực sát khí.

“Biết? Tôi có thể không biết sao?”

Cậu chắp tay sau lưng, lạnh lùng nói: “Còn ông, bỏ mặc người vợ của mình để người khác đưa đi, giờ đứng đây chẳng làm gì giống như không có gì xảy ra, ông làm kiếu gì mà hay vậy?”

Diệp Vân Long đứng ngây tại chỗ, á khẩu khi bị Diệp Thiên hỏi và không biết phải phản bác như thế nào.

Vợ mình bị người ta đưa đi ngay trước mặt, còn những gì ông ta làm chỉ là đứng bên cạnh nhìn trân trân.

Một sự hối hận dấy lên trong ông. Vừa rồi ông ta đã đề cập tới, dù bản thân không bằng người đàn ông thần bí kia, không thể thay đổi được kết quả nhưng ít nhất cũng nên vì Thi Tú Vân mà bày tỏ thái độ muốn phản đối. Vậy mà từ đầu tới cuối ông ta chỉ nhìn người đàn ông kia tách không gian, chèn ép mình mà không phản ứng lại một chút nào.

“Chuyện này, là lỗi của bố, bố không phải là người bố tốt, càng không phải là người chồng tốt!”

Diệp Vân Long gần bốn mươi tuổi trông thật khắc khổ, khuôn mặt ánh lên sự già nua của tuổi tác. Đối diện với lời chất vấn của Diệp Thiên, ông ta chỉ biết cúi đầu.

Diệp Thiên đanh mắt, nhìn sự hối hận và tự trách móc bản thân của Diệp Vân Long thì những lời tới miệng cậu lại nuốt vào trong.

Nghĩ tới thực lực của người đàn ông thần bí đó, cậu hít một hơi thật sâu, cố đè nén sự tức giận và trầm giọng: “Những lời vô nghĩa nói nhiều cũng chẳng có tác dụng gì, giờ tôi chỉ muốn biết sự thật!”

“Đối phương là ai? Tại sao lại đưa mẹ tôi đi?”

Diệp Vân Long trầm mặc một lúc rồi ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên, ông ta khẽ mấp máy môi nhưng cuối cùng chỉ lắc đầu.

“Đối phương là ai, bố cũng không rõ, bố chỉ biết là cùng gia tộc với mẹ con, cùng huyết thống, ông ta muốn đưa mẹ con về nhà họ Thi!”
 
Chương 1932


Chương 1932

“Thực ra mẹ con cũng là một cao thủ võ đạo, thực lực cũng thuộc hàng đầu đương thế. Dù có là vương cấp thì bà cũng có thể giết chết như con sâu cái

Ánh mắt Diệp Vân Long hiền hòa, ông ta kể lại chuyện 20 năm trước cho Diệp Thiên nghe.

Khi đó Diệp Vân Long mới xuất đạo không lâu, tu vi còn chưa đạt tới cả chí tôn, để có thể khiến võ thuật gia tăng, ông ta bắt đầu ngao du khắp nơi và tự

tôi luyện.

Khi đi qua biên giới của nước Tuyết, ông ta gặp một nguy hiểm trước giờ chưa từng thấy, bị một đội quân ở vùng biên giới Saga biến thành mục tiêu bao vây. Mặc dù ông ta tiêu diệt phân nửa đối phương nhưng cũng bị thương nặng và đối diện trước cái chết.

Khi ông ta sắp bị đối phương giết chết thì một cô gái xuất hiện, chỉ dùng một tay đã tiêu diệt hơn chục kẻ địch và cứu được ông ta.

Sau đó, cô gái chăm sóc vết thương cho ông ta. Trong khoảng thời gian đợi vết thương tự lành, cô gái đã lẳng lặng rời đi vào một khu vực núi sâu vùng Saga như muốn tìm kiếm thứ gì đó nhưng đã bị ngăn lại và bị thương, tu vi khi đó tạm thoài bị phong bế và bị hơn chục con sói tuyết bao vây tấn công.

Diệp Vâng Long vừa hay tìm theo được dấu vết của cô gái. Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, ông ta đã giết chết hơn chục con sói kia và cứu được cô gái. Cũng chính vì điều đó mà hai người nảy sinh tình cảm và cuối cùng ở cạnh bên nhau.

Cô gái chính là Thi Tú Vân – mẹ của Diệp Thiên.

“Bố và mẹ con gặp gỡ là nhân duyên. Thân phận của bà ấy vô cùng cao quý, bà ấy tới từ một gia tộc cổ xưa thần bí, một gia tộc không tồn tại trong hiện thế.

“Các trưởng bối trong gia tộc vốn đã sắp xếp hôn sự và đối phương cho bà ấy, nhưng vì khi đó bà ấy đã có bố nên kiên quyết đòi hủy hôn và gả cho bố!”

“Chuyện này đã làm trái với nguyện vọng của gia tộc khiến cho gia tộc vô cùng tức giận, nhưng bà đã dùng chính bản thân mình để trả giả, hứa là sẽ phong bế tu vi 20 năm chỉ để có thể sinh con thuận lợi và nuôi dạy con thành người!’

“Bà đã hẹn với gia tộc rằng sau 20 năm sẽ quay về gia tộc và chịu sự trừng phạt!”

Diệp Thiên đứng trân trân tại chỗ, đôi mắt khẽ lấp láy. Cậu không ngờ, Thi Tú Vần và Diệp Vân Long khi còn trẻ lại có một cuộc gặp gỡ diệu kỳ như vậy.

Cậu càng không ngờ, Thi Tú Vân trước giờ vốn luôn dịu dàng lại là một người biết võ đạo thần thông. Với sự miêu tả của Diệp Vân Long thì thực lực của Thi Tú Vân từ 20 năm trước đã vượt qua cả vương cấp 9 sao rồi và ít nhất

Có thể bồi dưỡng được một cao thủ hoàng cấp khi chưa tới 20 tuổi thì gia tộc đứng sau Thi Tú Vân không biết là phải mạnh tới mức độ nào.

“Chịu phạt sao?” Diệp Thiên khẽ lầm bầm. Cậu đanh mắt: “Tức là, người đàn ông kia đưa mẹ quay về gia tộc là để bà chịu sự trừng phạt?”

Diệp Vân Long khẽ lắc đầu trả lời: “Chuyện này, mẹ con từng nói với bố, mặc dù bà không nói rõ tình hình nhưng ý của bà là giữa bà và gia tộc có một sự ước định nào đó. Lần này bà ấy quay về không phải là chịu chế tài từ gia tộc, mà chỉ là để hoàn thành một chuyện gì đó cho gia tộc mà thôi!”

“Nhưng dùng là gì thì lần này trở về đó, bà ấy cũng sẽ không thể rời đi được nữa, chỉ có thể ở lại vĩnh viễn nơi đó, không được bước chân vào thế giới trần tục nữa!”

“Nơi đó sao?”, Diệp Thiên nói với vẻ nghi ngờ: “Ý ông là…”

Diệp Vân Long chậm rãi nói ra ba từ: “Tiểu thế giới!”

“Lại là tiểu thế giới à?”
 
Chương 1933


Chương 1933

Ánh mắt Diệp Thiên đanh lại.

Tiểu thế giới, cái nơi này cậu thật sự không biết đã nghe được bao nhiêu lần rồi. Lần trước là từ Long Định Thiên, cậu biết được thông tin đại khái liên quan tới tiểu thế giới, biết được còn có một nơi siêu nhiên nằm ngoài thế gian. Bên trong nơi đó có sự tồn tại của những kẻ mạnh như là thần linh hay là tiên nhân. Bất kỳ một người nào trong số này mà có mặt ở nhân gian thì cũng đều vô cùng kinh khủng.

Lúc trước gặp Yến Khinh Vũ ở hoang mạng Trung Đông thì cô gái này cũng tới từ tiểu thế giới. Nơi đó là nơi thật sự thật bí và cậu không biết gì.

Diệp Thiên vốn không tò mò lắm về tiểu thế giới. Dù nó có mạnh tới cỡ nào thì cũng không liên quan tới cậu, sao cậu phải đi tìm hiểu chứ?

Nhưng giờ tình hình đã thay đổi rồi, Thi Tú Vân bị đưa vào tiểu thế giới, nơi này cuối cùng cũng đã lọt vào tầm ngắm của cậu.

“Tiểu thế giới à?”

Diệp Thiên vuốt cằm, đột nhiên hỏi: “Ồng có biết tới tiểu thế giới như thế nào không?”

Diệp Vân Long nghe thấy vậy thì lắc đầu: “Tiếu thế giới, người ngoài không thể nào vào trong được. Bởi vì lối vào

của nó vô cùng kỳ bí, hơn nữa còn có người canh cửa, người nào muốn đi vào thì cần phải có những thứ chứng minh giống như giấy thông hành!”

“Vì vậy người ngoài muốn vào là điều không thể!”

Nào phải ông ta không muốn tới tiểu thế giới tìm Thi Tú Vân? Mà vì càng hiểu về tiếu thế giới thì ông ta càng cảm thấy tuyệt vọng. Với tu vi vương cấp hiện tại của ông ta, ở thế giới trần tục dù đã xếp hàng đầu nhưng một khi bước vào tiểu thế giới thì chẳng khác gì một giọt nước trên sông Trường Giang, chẳng là gì cả.

Đến ngay cả người giữ cửa của tiểu thế giới mà ông ta còn không đánh lại được thì nói gì tới việc tìm Thi Tú Vân?

“Không cho đi qua à?”

Đôi mắt Diệp Thiên trông vô cùng lạnh lùng nhưng từ sâu bên trong chính là sát khí hừng hực.

“Không cho qua thì xông vào thôi!”

Cậu nhìn Diệp Vân Long, đôi mắt cháy rừng rực.

“Nói cho tôi biết lối vào của tiểu thế giới, dù có phải đánh cả tiểu thế giới thì tôi cũng phải đưa bà ấy trở về!”

Ánh mắt Diệp Thiên hiện lên vẻ kiên định, giọng điệu hàm chứa chiến ý kiêu ngạo khiến Diệp Vân Long run lên.

Nhưng một lúc sau ông ta cười khổ lắc đầu.

“Tiểu Thiên, bố biết thực lực hiện tại của con đã vang danh khắp thiên hạ, nhưng con nghĩ thế giới nhỏ quá đơn giản rồi”.

“Trong tục thế, vương cấp đã áp đảo thiên hạ, mạnh đến mức nào, nhưng trong thế giới nhỏ vương cấp chẳng qua chỉ là một giới hạn của cường giả mà thôi, chỉ có thể xem như là bậc sơ cấp, cũng chẳng được xem là cao thủ hàng đầu gì”.

“Muốn vào được thế giới nhỏ còn phải đưa mẹ con ra khỏi gia tộc lớn mạnh bí ẩn đứng đằng sau cô ấy, nhưng còn khó hơn cả lên trời”.

Vốn dĩ Diệp Vân Long cũng có một trái tim của cường giả, không hề sợ hãi điều gì, nhưng sau khỉ quen người có sức mạnh thật sự như Thi Tú Vân và biết được bản lĩnh kinh người xé nát không gian của ông lão bí ẩn, ông ta khiếp sợ hoàn toàn.
 
Chương 1934


Chương 1934

Với tu vi hiện tại của ông ta e là không thể sánh được với một ngón tay của ông lão, huống gì nói đến việc tìm vợ mình về?

Ông ta muốn đạt đến cảnh giới tu vi của ông lão bí ấn e là phải mất mấy chục đến trăm năm, đến lúc đó đã cảnh còn người mất, chưa chắc đã biết được Thi Tú Vân đang ở nơi đâu.

‘Hừ!

Nghe Diệp Vân Long nói thế, Diệp Thiên cười khinh bỉ.

“Diệp Vân Long, những việc ông không làm được không có nghĩa là tôi không làm được”.

“Lúc đầu ông phế kinh mạch võ thuật của tôi, vứt bỏ tôi ở núi hoang, tôi đã từng nói sau này tôi sẽ đứng ở nơi cao hơn bất kỳ ai trong nhà họ Diệp, lúc đó ông cũng chỉ xem tôi như trò cười không phải sao? Nhưng bây giờ thế nào?”

Diệp Vân Long nghẹn họng, không khỏi nhớ đến cái đêm mưa to gió lớn đó, đứa trẻ chỉ mới mười tuổi đã thề một cách quyết tuyệt với ông ta.

Không thể phủ nhận lúc đó ông ta không để tâm đến điều này, nhưng hơn chín năm đã trôi qua, Diệp Thiên đã trở thành một cây cổ thụ cao lớn, không chỉ đuổi kịp ông ta mà còn vượt hơn ông ta rất nhiều.

“Bản lĩnh mà tôi có vượt xa hơn những gì ông nghĩ, thế giới nhỏ có mạnh đi chăng nữa thì thế nào? Diệp Thiên tôi muốn dẫn người đi thì không ai có thể ngăn cản, dù là thiên binh vạn mã, tôi cũng không tha”.

Hai mắt Diệp Thiên sáng ngời, nói tiếp: “Nói cho tôi biết lối vào của thế giới nhỏ nằm ở đâu”.

Diệp Vân Long biết Diệp Thiên đã nhất quyết muốn đi nhưng ông ta vẫn bất lực lắc đầu.

“Bố cũng từng hỏi mẹ con về lối vào của thế giới nhỏ, nhưng cô ấy sợ sau khi bố biết sẽ thô lỗ xông vào đó nên chưa từng nói với bố, giới thế tục cũng rất ít người biết lối vào của thế giới nhỏ”.

“Ồ?”

Ánh mắt Diệp Thiên hơi tối lại, cậu có thể nhìn ra Diệp Vân Long không nói dối, nói như thế tin tức có thể thu thập được về thế giới nhỏ là cực kỳ ít.

“À phải rồi!”

Ánh mắt cậu hơi động, bỗng nhớ đến một người, Yến Khinh Vũ.

“Cô ta đến từ thế giới nhỏ dĩ nhiên sẽ biết lối vào của nơi đó, hơn nữa cô ta xuất thân trong đó chắc chắn có giấy chứng minh trong thế giới nhỏ. Nếu cô ta đồng ý dẫn mình vào thế giới nhỏ thì có thể giảm được rất nhiều phiền phức”.

Diệp Thiên thầm tính toán, mặc dù cậu không hề sợ gì nhưng không phải là một tên thô lỗ không có đầu óc, cậu muốn làm được những việc mình muốn làm trong thời gian ngắn nhất và hiệu quả nhất.

Chuyến đến thế giới nhỏ này có thể bớt đi thù địch thì cậu có thể tìm được Thi Tú Vân trong thời gian nhanh hơn.

Nghĩ đến đây cậu lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Hoa Lộng Ảnh.

“Tiểu Ảnh, lúc trước tôi từng bảo một người phụ nữ truyền lời của tôi lại cho cô, cô biết tung tích của cô ta không?”

Giọng Hoa Lộng Ảnh vang lên từ đầu bên kia: “Người anh nói là cô gái tên Yến Khinh Vũ à?”

“Một tháng trước cô ta đến tìm tôi rồi nói với tôi anh sắp biến mất một thời gian, muốn tịnh tâm tu luyện, sau đó tôi không gặp cô ta lần nào nữa”.

Nghe Hoa Lộng Ảnh đáp, Diệp Thiên cảm thấy hơi hối hận, sớm biết như vậy lúc đầu anh nên xin cách liên lạc với Yến Khinh Vũ, ít nhất cũng có thể biết được đi đâu tìm cô ta.
 
Chương 1935


Chương 1935

Bây giờ Yến Kinh Vũ không biết đã đi đâu, manh mối về thế giới nhỏ cũng bị cắt ngang ở đây.

Cúp điện thoại, Diệp Thiên ngước mắt lên nhìn Diệp Vân Long, nhận ra dường như ông ta đang suy nghĩ gì đó. Một lúc lâu sau Diệp Vân Long bỗng nói “Tiểu Thiên, có một người có lẽ biết vài điều về thế giới nhỏ, nghe tin đồn nói người kia là võ giả ở thế tục duy nhất từng đi vào thế giới nhỏ”.

“Ai?”, Diệp Thiên nghiêm túc nói.

“Long Hoàng!”, Diệp Vân Long trầm giọng đáp.

Văn phòng hiệu trưởng trường Đại học Thủ Đô, Diệp Thiên đẩy cửa bước vào, đối diện là Cố Trường Bình đang đóng cuốn sách lại, rất ngạc nhiên khi thấy Diệp Thiên đến đây.

“Đế Vương Bất Bại đã uy danh khắp thiên hạ hôm nay lại muốn đến văn phòng làm việc của ông già tôi à, hiếm khi, đúng là hiếm thấy”.

Õng ấy cười nói với Diệp Thiên: “Dạo này tôi mua mấy cân Bích Loa Xuân mới, vừa lúc mời Diệp Đế vương thưởng thức”.

Nói rồi ông ấy định đứng lên rót trà, nhưng Diệp Thiên xua tay.

“Hiệu trưởng cố đừng khách sáo, tôi là học sinh, thầy là giáo viên, cứ gọi tôi là Diệp Thiên đi”.

Diệp Thiên nghiêm túc nói: “Hôm nay tôi đến đây là có việc muốn nhờ. Tôi biết thầy có thực quyền không nhỏ ớ Ám Bộ, cũng xem là một trong các lãnh đạo, Ám Bộ và Liên minh Võ thuật trước giờ có mối quan hệ tốt, tôi cần thầy liên hệ với Long Hoàng giúp tôi, tôi có việc

muốn tìm ông ta”.

“Tìm Long Hoàng?”

Nghe thế nụ cười của Cố Trường Bình dần biến mất, trước giờ Diệp Thiên luôn cô độc một mình, không bị trói buộc bởi điều gì, ít khi có liên quan đến Ám Bộ và Liên minh Võ thuật.

Hơn nữa theo như ông ta biết, Liên minh Võ thuật từng nhiều lần mời Diệp Thiên gia nhập, cuối cùng lại bị Diệp Thiên từ chối, rõ ràng là Diệp Thiên không muốn có liên quan gì đến Liên minh Võ thuật.

Nhưng hôm nay Diệp Thiên đến tận đây, vừa mở miệng đã đưa ra yêu cầu muốn tìm Long Hoàng, chuyện này chắc chắn không bình thường.

“Trước đó không lâu, chủ nhân Ám Bộ vừa gặp Long Hoàng ở thủ đô, giờ tôi hỏi giúp cậu ngay”.

Cố Trường Bình lấy một chiếc di động nhỏ, tinh vi trong ngăn dưới bàn làm việc, gọi đến cho một số điện thoại bí ẩn.

“Thủ lĩnh, Diệp Lăng Thiên đang ở chỗ tôi, cậu ấy muốn tìm Long Hoàng, ông hãy chuyển lời lại”.

Đầu bên kia vang lên giọng nói khàn khàn của một người đàn ông, nghe thế ông ta cũng hơi ngạc nhiên.

Sau một khi im lặng, giọng nói lại vang lên, lần này là giọng mà Diệp Thiên quen thuộc, Long Định Thiên.

“Diệp Lăng Thiên? Sao thế, tôi và cậu mới tạm biệt nhau ớ cảng Đảo, sao còn tìm tôi?”

Diệp Thiên ở cách điện thoại vài mét, giọng vang lên.

“Tôi muốn tìm hiểu tất cả thông tin về thế giới nhỏ, tôi đều muốn những tin tức không được tiết lộ mà ông biết”.

“Trao đổi đi, tôi có thể làm một việc cho Liên minh Võ thuật, chỉ cần ông nói cho tôi biết làm sao đế đi vào thế giới nhỏ”.

“Gì cơ?”, Long Định Thiên trước giờ làm gì cũng bình tĩnh, nay giọng cũng thay đổi, đầu bên kia điện thoại rơi vào im lặng ngắn ngủi.

Hơn mười giây sau, Long Định Thiên mới lên tiếng.

“Cậu đợi tôi ở văn phòng của Cố Trường Bình”.
 
Chương 1936


Chương 1936

“Diệp Lăng Thiên, cậu phải nhớ chuyện này chỉ là giữa tôi và cậu, không liên quan đến Liên minh Võ thuật, Ám Bộ và bất kỳ ai khác, tôi qua đó ngay”.

Giọng nói trầm khàn vang lến, ánh mắt Diệp Thiên hơi thay đổi, cậu có thể nghe ra được sự kiêng dè trong giọng nói của Long Định Thiên, thậm chí là… sợ.

Mấy phút sau, Long Định Thiên bước vào văn phòng hiệu trưởng, ông ta và Diệp Thiên bốn mắt nhìn nhau, trầm giọng nói: “Nói cho tôi biết lý do cậu đến thế giới nhỏ”.

“Tôi muốn tìm một người”, Diệp Thiên bình tĩnh đáp lại.

“Tim người?”, Long Định Thiên khẽ lắc đều, giọng nói cực kỳ nghiêm túc: “Không có bất kỳ người thế tục nào tự do ra vào thế giới nhỏ, mỗi khi bước vào nơi đó thì sẽ chết”.

“Bốn môn sáu tông tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bất người một người ngoài nào cả”.

Nghe thế, Diệp Thiên hơi híp mắt lại.

“Bốn môn… Sáu tông?”

Diệp Thiên nhìn Long Định Thiên, khẽ khó hiểu nói.

“Đúng thế!”, Long Định Thiên gật đầu, ánh mắt hơi thay đổi.

“Bốn môn sáu tông là thế lực mạnh nhất trong thể giới nhỏ”.

“Bốn môn tức là bốn khu vực cấp bậc trong thế giới nhỏ, những gia tộc và tông phái yếu chỉ có thể sinh sống ở rìa của thế giới nhỏ, nhận được cực kỳ ít tài nguyên, khu vực này được gọi là “ngoại mon .

“Các gia tộc và tông phái mạnh hơn một chút có thể ở gần trung tâm thế giới nhỏ hơn, nơi này được gọi là “trung mõn .

“”Nội môn” tiếp theo là tập hợp vô số sức mạnh đỉnh cấp trong thế giới nhỏ, có rất nhiều tông phái và gia tộc, cường giả, tông môn hoặc thế lực gia tộc ở đây đều được xem là sự lớn mạnh bậc nhất trong thế giới nhỏ”.

“Còn một môn cuối cùng được gọi là “huyền môn”, huyền môn được xem là một khu vực nhỏ nhất trong bốn môn, nhưng ở đây đều là các cao thủ đẳng cấp, ba môn còn lại không dám có bất kỳ hành động vượt mặt nào, chọn bừa một người trong các cường giả huyền môn đều có thể quét sạch ba môn phái khác”.

“Đây là “bốn môn” của thế giới nhỏ”.

Nghe Long Định Thiên giải thích, ánh mắt Diệp Thiên hơi thay đổi, khẽ lẩm bẩm.

“Ngoại môn, nội môn, trung môn, huyền môn?”

Cậu xoa cằm chìm đắm trong suy nghĩ.

Theo như đánh giá của Long Định Thiên, ngoại môn yếu nhất, huyền môn thì mạnh nhất, mà khoảng cách giữa hai cấp bậc này cực kỳ lớn, đủ để chứng minh sự lớn mạnh của thế giới nhỏ và sức mạnh của các tu giả võ thuật nội bộ.

Nhưng dù là thế, cậu vẫn không có ý lùi bước, ánh mắt vẫn rất kiên định, chỉ thắc mắc hỏi Long Định Thiên: “ồng đã nói hết ‘bốn môn’ rồi, còn ‘sáu tông’ thì sao?”

Long Định Thiên nhìn Diệp Thiên, bất lực cười khổ: ‘”Sáu tông’ là người chi phối của thế giới nhỏ, là sáu tông phái siêu cấp ẩn mình trong huyền môn”.

“Còn sáu tông phái nào, tên là gì thì tôi không biết”.

Diệp Thiên xoa cằm, ánh mắt bỗng sáng rực nhìn thẳng vào Long Định Thiên.

“Tôi nghe có tin đồn rằng ông từng đi vào thế giới nhỏ, tôi muốn biết với thực lực của ông thì đi được đến môn phái nào?”
 
Chương 1937


Chương 1937

Nghe thế con ngươi Long Định Thiên co rụt như thể rơi vào ký ức không muốn nhớ đến, một lúc sau ông ta mới cười khổ lắc đầu nói.

“Không giấu gì cậu, lúc đó tôi đi vào thế giới nhỏ cũng là vì tình cờ gặp được một cường giả đến từ thế giới nhỏ. ồng ta thấy tôi có tư chất rất khá nên dẫn tôi vào trong thế giới nhỏ, tôi đi theo ông ta tu luyện ba mươi năm mới có được thành tựu như hôm nay, nói chính xác hơn tôi cũng được tính là người trong thế giới nhỏ”.

“Ban đầu vừa đi vào thế giới nhỏ quả thật nó đã thay đổi cái nhìn của tôi, tôi cũng rất muốn cố gắng tu luyện trong đó, sau đó thế hiện hết tài năng của mình, nhưng hổ thẹn thay dù tôi cố gắng cần cù tu luyện suốt ba mươi năm thì sức mạnh của tôi cũng chỉ có thể dừng lại ở ngoại môn”.

“Dù là tôi bây giờ đã đạt đến hoàng cấp, tính thế nào cũng chỉ có thể bước vào trung môn, đến được ngưỡng cửa trước nội môn mà thôi”.

“0?”

Diệp Thiên hơi sửng sốt, từ những lời về thế giới nhỏ của Long Định Thiên, cậu đã biết cường giả và các thế lực trong đó đáng sợ thế nào, nhưng không ngờ lại mạnh đến mức này.

Với thiên phú tài ba của Long Định Thiên mà chỉ ở ngoại môn, bây giờ chính miệng ông ta nói dù đã đạt đến hoàng cấp cũng chỉ có đủ tư cách đến trung môn.

Vậy nội môn, huyền môn mạnh hơn thì phải đạt đến bước nào?

Cậu không hề thay đổi ý định đi tìm Thi Tú Vân, nhưng lúc cậu cũng phải thừa nhận muốn đi vào thế giới nhỏ một mình thì khó mà nói được.

Nếu cậu không có sức mạnh đè ép tất cả những người ở thế giới nhỏ thì cứ đi như thế đồng nghĩa với tự tìm chết.

Long Định Thiên nhìn vẻ mặt của Diệp Thiên, ông ta biết Diệp Thiên sẽ hơi ngạc nhiên, vội khuyên: “Tôi không biết cậu muốn tìm ai trong thế giới nhỏ, nhưng tôi là võ giả ở thế tục từng đi vào thế giới nhỏ, với danh nghĩa cá nhân tôi phải nhắc cậu một câu…”

“Đừng đi!”

“Nơi đó là nơi người ngoài vào thì sẽ chết, nó đáng sợ hơn những nơi cậu từng đi qua rất nhiều”.

Diệp Thiên vẫn đứng nguyên tại chỗ, không lên tiếng phản bác lời của Long Định Thiên.

Cậu xoa cằm như đang suy nghĩ điều gì, một lúc sau mới ngẩng đầu lên.

“Có lẽ thế giới nhỏ thật sự đáng sợ như ông nói, nhưng tôi có lý do không thể không đi”.

“Tôi cần biết lối vào của thế giới nhỏ ở đâu, chỉ cần ông nói cho tôi biết, tôi có thế đồng ý với bất kỳ điều kiện nào của ông .

Long Định Thiên do dự, ông ta nhìn ra được sự kiên định trong mắt Diệp Thiên, ông ta cũng biết rõ không thể thay đổi được việc mà Diệp Thiên đã quyết.

Nhưng thế giới nhỏ là nơi bí ẩn và đáng sợ nhất trong kí ức của ông ta, người có thực lực mạnh như ông ta cũng không khỏi rùng mình mỗi khi nhớ lại cuộc sống ở thế giới nhỏ.

Với tính cách của Diệp Thiên, một khi đi vào thế giới nhỏ thì không biết sẽ xảy ra chuyện loạn lạc gì, hễ không cẩn thận rất có thế sẽ bị các cường giả trong đó bao vây giết tập thể.

Ồng ta do dự một lúc, khi bắt gặp ánh mắt kiên định của Diệp Thiên lần nữa, cuối cùng ông ta cũng thỏa hiệp.

“Tôi biết có khuyên cậu cũng vô dụng, vậy thì tôi sẽ nói thật cho cậu biết, cậu không thế đi vào thế giới nhỏ trong sáu tháng tới”.

“Tại sao?”, nghe thế Diệp Thiên hơi lo lắng nói.

Thi Tú Vân bị ông lão bí ẩn bắt đi không biết tung tích, điều cậu cần làm bây giờ là mau chóng tìm được Thi Tú Vân, nếu không kéo dài thêm một ngày Thi Tú Vân có thể phải chịu khổ một ngày.
 
Chương 1938


Chương 1938

Nhưng Long Định Thiên lại nói cậu không thể đến thế giới nhỏ trong sáu tháng, dù là tâm cảnh cảnh giới phá nguyên của cậu cũng không thế giữ bình tĩnh.

“Vì lối vào của thế giới nhỏ chỉ mở mỗi năm một lần với bên ngoài”.

Long Định Thiên trầm giọng nói: “Con đường võ thuật khó khăn nghìn trùng, võ giả hoặc là sức mạnh tinh thần tu luyện đến mức độ nào đó mới có thể có khả năng mở ra không gian, mà thế giới nhỏ là do các cường giả có năng lực mạnh nhất cùng nhau mở ra ớ thời kỳ thượng cổ, để cho con cháu đời sau của họ sinh sống tu luyện”.

“Thế giới nhỏ vào giới thế tục là hai hệ thống không gian khác nhau hoàn toàn, muốn vào được thế giới nhỏ, một là xuyên vào trong sự hỗn loạn của không gian, trong trường hợp này ngươi xuyên qua gần như có thể sẽ chết, hơn nữa chưa chắc có thể đến nơi thành công”.

“Còn một con đường khác chính là người giữ cửa của thế giới nhỏ chủ động mở cánh cổng đi đến thế giới nhỏ, nhưng chỉ có người trong thế giới nhỏ thông báo với người giữ cổng bằng thủ pháp đặc biệt thì người kia mới chủ động mở cửa, còn người ngoài đến thì dù có tìm mọi cách cũng không thể khiến người giữ cửa đáp lại”.

“Cơ hội duy nhất của cậu là đợi sáu tháng sau, ngày hai mươi tháng mười hai âm lịch, lúc đó mới là lúc thế giới nhỏ mở lối ra mỗi năm một lần”.

Ánh mẳt Diệp Thiên khẽ ngưng, bàn tay hơi run.

“Sáu tháng sau à?”

Cậu hít sâu một hơi, sắc mặt đã bình tĩnh lại nhưng trong lòng như thiêu đốt.

“Mẹ, mẹ nhất định phải đợi con”.

Trong một gian phòng thiếu ánh sáng trên đảo cửu Châu, Đảo Quốc.

Người phụ nữ mặc kimono, vóc người thon thả, tôn kính quỳ trên tấm thảm, trước mặt cô ta là một bức tượng điêu khắc hung dữ và đáng sợ.

Người phụ nữ cúi thấp người xuống, lúc này mới ngẩng đầu lên lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, chỉ là lúc này nó lại hơi vặn vẹo dưới sự phản chiếu của ánh đèn.

“Đại nhân Gaya, trước đó không lâu tôi gặp một cơ thể thuần âm”.

“Cuối cùng cũng tìm được cơ thể trăm năm cho người”.

“Ngày mai tôi sẽ mời cô ta đến buổi công diên đền thờ dưới danh nghĩa của gia tộc Muto, đến lúc đó là thời khắc đại nhân quay về đỉnh vinh quang”.

Bức tượng đồng trước mặt cô ta không phản ứng lại, nhưng trong căn phòng tối tăm lại đột nhiên vang lên tiếng gầm gừ thích thú như thú dữ, như cô hồn âm binh.

Người phụ nữ lại bái lạy tượng đồng rồi mới đứng lên rời đi, ra khỏi căn phòng, cô ta quay đầu lại nhìn một tấm ảnh được treo trên tường, đó là poster tuyên truyền buổi công diễn của đền thờ ngày mai.

Người phía trên chính là ca sĩ đang nổi tiếng của Hoa Hạ, Cố Giai Lệ.

Sau khi gặp mặt Long Định Thiên, Diệp Thiên không quay lại ký túc xá đại học mà đến biệt thự hoàng gia thủ đô mà Ngô Quảng Phú đã sắp xếp cho cậu.

Biệt thự hoàng gia trang trí nhã nhặn, theo phong cách Hoa Hạ cổ phong, Diệp Thiên ngủ một đêm ở biệt thự, lúc này đang ngồi tựa trên ghế dài, nhìn lên trần nhà trạm long trổ phượng.

“Sáu tháng sao?”, Cậu thì thầm khẽ nói, sáu tháng này, đủ đế xảy ra quá nhiều quá nhiều chuyện, nhưng cũng như Long Định Thiên nói, bây giờ cậu không có cách nào tiến vào thế giới nhỏ.
 
Chương 1939


Chương 1939

Thế giới nhỏ nằm ở không gian khác, cửa vào không mở, với tu vi hiện tại của cậu, cho dù có miễn cưỡng dùng sức thế nào thì vẫn không thể tìm được tọa độ không gian cụ thể của thế giới nhỏ.

Còn một cách khác để trải nghiệm không gian gió bão còn kỳ lạ hon, một khi bước vào không gian gió bão, không gian hỗn loạn trong đó có thể xé tan xác thịt cậu ra từng mảnh, ngay cả khi cậu thực sự có thể sống sót trong không gian gió bão, nhưng chuyện xuyên qua không gian gió bão là tuỳ cơ, vẫn là ẩn số chưa biết.

Vì vậy chuyện hiện tại cậu có thể làm chính là chờ đợi, đợi sáu tháng sau, khoảnh khắc cửa thế giới nhỏ được người giữ cửa chủ động mở ra.

Mà trong sáu tháng này, những gì cậu cần làm chính là không ngừng gia tăng tu vi bản thân, nhân tài ẩn dật bên trong thế giới nhỏ, rất nhiều cao thủ thực lực sâu không lường được, tăng thêm một phần thực lực, thì cậu cũng có thêm vài phần thắng.

“Chân nguyên tu vi bây giờ của mình cũng đủ ngang hàng với vương cấp cửu tinh, cộng thêm thực lực cảnh giới phá nguyên của mình thì ngay cả vương cấp, mình cũng không hề lo sợ, nhưng trong thế giới nhỏ chỉ e rằng càng có nhiều cao thủ trên cả vương cấp nữa!”

Cậu sờ cằm, suy nghĩ biện pháp có thể nâng cao thực lực trong thời gian ngắn, với tình hình hiện tại, cậu vừa mới bước vào cảnh giới phá nguyên, muốn sức mạnh tinh thần tiến thêm một bước nữa chỉ trong thời gian ngắn thì không thể, duy nhất một thứ cậu có thể nâng cao chính là tu vi chân nguyên.

Tu vi chân nguyên lúc này của cậu đã đạt đến bán vương cấp, thêm một bước nữa là có thể tiến vào vương cấp chân chính, cộng thêm Phệ Thiên Huyền Khí, khi đó chỉ dựa vào cấp độc của chân nguyên cũng có thể dễ dàng vượt qua vương cấp cửu tinh.

“Tất cả vương cấp mà mình đã giết, không dưới tám người, bây giờ mình không thiếu cảnh giới vương cấp, cái mình thiếu là sức mạnh chân nguyên vững chắc một bước đột phá vương cấp!

Cậu âm thầm suy nghĩ, cách có thể khiến chân nguyên cậu tăng nhanh trong thời gian ngắn một cách trực tiếp nhất, chính là tìm đến nhiều cao thủ vương cấp, dùng sức mạnh hấp thụ của Phệ Thiên Huyền Khí hút cạn chân nguyên của bọn họ, biến thành của mình.

“Xem ra, đã đến lúc nên đi Tây Âu hoặc Hợp Chúng Quốc rồi, gặp những người được xưng là vương cấp phương Tây, hút cạn chân nguyên bọn họ, hẳn là có thể giúp mình một lần vượt qua cửa vương cấp!”

Cậu tính toán trong lòng, vương cấp Hoa Hạ đều thuộc về phương Đông, không phải kiểu đại gian đại ác, cậu không có lý do ra tay với bọn họ, càng không thể hấp thụ công lực, khiến người ta trở thành phế nhân.

Vì vậy mục tiêu của cậu chỉ có thể là những vương cấp phương Tây, giới võ đạo phương Đông và Tây vốn như nước với hoả, cậu giết kẻ địch của mình, đi tìm nguồn nuôi dưỡng bổ trợ chân nguyên của mình cũng xem như hợp tình hợp lý.

Cậu đang cân nhắc xem nên đến nơi nào để truy sát vương cấp thì bỗng nhận được điện thoại của Tiếu Văn Nguyệt.

“Có chuyện sao?”

Cậu lạnh nhạt lên tiếng.

“A Thần, trời đất ơi, điện thoại anh cũng thông rồi, anh biến mất lâu như vậy, tôi còn tưởng điện thoại anh vẫn còn đang tắt máy nữa!”

“Anh nhận điện thoại thì tốt quá rồi!”

Diệp Thiên nghe thấy giọng điệu Tiếu Văn Nguyệt rất sốt ruột, liển hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”

Bên kia điện thoại, Tiếu Văn Nguyệt vội nói: “Xảy ra chuyện rồi, là Giai Lệ xảy ra chuyện!”

“ồ?”, Diệp Thiên nhíu mày: “Xảy ra chuyện, cô nói từ từ, nói rõ ràng đi!”

Tiếu Văn Nguyên bình tĩnh lại, nói rõ ngọn nguồn mọi chuyện cho Diệp Thiên.
 
Chương 1940


Chương 1940

Ba ngày trước, Cố Giai Lệ nhận được lời mời từ từ gia tộc Muto Đảo Quốc, hẹn trưa hôm nay tham gia buổi diễn tại đền Gaya mà gia tộc Muto thờ phụng, lúc đó cô ấy sẽ xuất hiện với tư cách nhân vật chính tiết mục áp chót.

Vì lúc học cao trung khi trước, Cố Giai Lệ đã từng giao ước với Tiếu Văn Nguyệt, sau này sẽ tìm cơ hội đến Đảo Quốc du lịch một lần, vì vậy Cố Giai Lệ chủ động liên lạc với Tiếu Văn Nguyệt, mời cùng đến đảo Kyushu của Đảo Quốc, Tiếu Văn Nguyệt vui vẻ đồng ý, hai người kết bạn đồng hành.

Buổi diễn tiến hành được hai mươi phút rất thuận lợi, sự xuất hiện của Cố Giai lệ khiến rất nhiều người Đảo Quốc đến tham gia reo hò không ngừng, sau buổi diễn, Tiếu Văn Nguyệt và Cố Giai Lệ dự định ăn xong bữa trưa mà gia tộc Muto đã chuẩn bị cho bọn thì bắt đầu du lịch Đảo Quốc.

Vào bữa trưa, đại tiểu thư gia tộc Muto, Muto Sakura liên tục mời rượu bọn họ, hai người không chịu nổi nhiệt tình, chỉ uống vài ngụm, nhưng bọn họ không ngờ, chỉ uống một ngụm mà cô ta đã rơi vào hôn mê rồi.

Lúc tỉnh lại, cô ta phát hiện bản thân đã đến phòng mình rồi, nhưng Cố Giai Lệ lại không biết tung tích, cô tìm kiếm hỏi han, lại không được gia tộc Muto trả lời xác đáng, Muto Sakura nói Cố Giai Lệ đã rời khỏi Đảo Quốc trước rồi, khắp nơi đều có vẻ kỳ lạ.

Cô ta nghi hoặc, quay trở lại phòng ăn trước đó, thì phát hiện kẹp tóc của Cố Giai Lệ ở góc bàn, lúc này cô ta mới cảm nhận có thể Cố Giai Lệ đã xảy ra chuyện, trước tiên cô ta báo cảnh sát địa phương, sau đó lập tức gọi điện báo Diệp Thiên.

“Trong rượu các cô uống có vấn đề!”

Diệp Thiên nghe Tiếu Văn Nguyệt miêu tả xong, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

“Không có gì bất ngờ thì Cố Giai Lệ vẫn đang ở tại gia tộc Muto!”

Cậu khẽ kéo giãn cổ, nói với Tiếu Văn Nguyệt: “Gia tộc Muto Đảo Quốc, tôi cũng có nghe một chút ít, bọn họ qua lại làm ăn với rất nhiều hiệp hội của Đảo Quốc, hơn nữa trong nhà thường xuất hiện chính khách, có ảnh hưởng rất lớn ở Đảo Quốc, cô báo cảnh sát cũng không

có tác dụng gì!”

“Trước tiên cô rời khỏi nhà Muto đã, tìm một khách sạn khu hẻo lánh ở trước, bảo đảm an toàn của bản thân, bây giờ tôi sẽ đến ngay!”

Cúp điện thoại, thân hình cậu đột nhiên bay lên, bay mạnh ra khỏi cửa sổ trên mái của biệt thự, mọi người trong khu biệt thự chỉ nhìn thấy một luồng sáng bay đi về phía xa.

Đảo Kyushu Đảo Quốc, ở một nơi phong tình tên là “Đế Hào”, một cô gái trang điểm nhẹ nhàng đang ôm lấy hai cô hầu gái mặc kimono trong lòng, cảnh tượng vô cùng ướt át.

Cô gái không phải ai khác, mà chính là người cầm quyền cao nhất đời thứ ba gia tộc Muto, đại tiểu thư Muto Sakura.

Từ nhỏ cô ta đã ưa thích người cùng giới, tuy là nữ nhưng lại yêu phụ nữ, không yêu đàn ông, hơn nữa cô ta không thích những người phụ nữ cao quý thoát tục kia, mà chỉ thích những cô gái phong lưu ở những nơi phong hoa tuyết nguyệt này.

Dựa vào quyền thế gia tộc Muto, các nhà chứa gần nửa Đảo Quốc này, cô ta đều đã ghé thăm.

Nhận lấy một quả nho từ trong miệng một cô gái, Muto Sakura thuận thế hôn lên mặt cô gái một cái, sau đó cười lớn càn rỡ.

“Kể từ hôm nay, gia tộc Muto chúng ta sẽ tiến lên một bậc ở Đảo Quốc này, tiến vào hàng ngũ thế lực cốt lõi chân chính của Đảo Quốc!”

Cô ta ôm lấy hai người, nói với hai người những hoài bão trong tương lai của mình, tất thảy mọi chuyện hôm nay, đều tiến hành thuận lợi theo kế hoạch của cô ta, lúc này Cố Giai Lệ đã nằm trong tay gia tộc Muto, thoát xác hoán thể cho thần Gaya mà bọn họ thờ phụng, chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.
 
Chương 1941


Chương 1941

Một khi thần Gaya lấy lại được thân xác đồng nghĩa với một vị vương cấp đã trở lại, sức mạnh gia tộc Muto sẽ khó mà tưởng tượng nổi!

Hai cô hầu gái liên tục chúc mừng cô ta, bọn họ đang định cởi quần áo cho cô ta thì đột nhiên, một tiếng động lớn vang lên, gió mạnh điên cuồng đánh thẳng vào.

Phòng bao của nhà chứa bị bể ra cả một lỗ hổng, một bóng người cao lớn bước trên không, mặt mày sắc như kiếm.

“Tôi chỉ nói một lần, giao Cố Giai Lệ ra đây, nếu không, gia tộc Muto hôm nay sẽ bi tiêu diêt!”

“Rầm!”.

Bức tường bị nổ thành vô số mảnh vụn, lộ ra một lỗ hổng khổng lồ, một thanh niên đứng sừng sững trên không, ánh mắt sáng như sao.

“Tôi chỉ nói một lần, giao Cố Giai Lệ ra đây, nếu không gia tộc Võ Đằng sẽ bị hủy diệt ngay trong ngày hôm nay!”.

Người thanh niên chính là Diệp Thiên, cậu thi triển cửu Chuyển Phong Lôi Bộ đến cực điểm, chỉ chưa đầy mười phút, cơ thể đột phá âm chướng, vượt qua hải dương, đến thẳng cửu Châu Đảo Quốc.

Trên đường đến, cậu đã nhận được thông tin từ chi nhánh cửu Châu của Tập đoàn Lăng Thiên, biết được vị trí chính xác của Võ Đằng Anh Tử, nên đến thẳng đó luôn.

Ánh mắt Võ Đằng Anh Tử hơi rung, cảm thấy vô cùng chấn động, tu vi của cô ta vừa bước vào cảnh giới siêu phàm, là tiếu thư của gia tộc Võ Đằng, một trong những gia tộc thần thị mạnh nhất Đảo Quốc, cô ta không chỉ giỏi về sử dụng mánh khóe, mà thiên phú về võ thuật cũng vô cùng đáng sợ, năm nay mới chỉ 22 tuổi đã tu thành tuyệt học gia truyền là Phệ Hồn Tuyệt Ảnh Thủ, nhìn khắp lớp trẻ trong gia tộc Võ Đằng, cô ta tuyệt đối là người đứng top 5 về thiên phú trong lịch sử.

Nhưng cho dù mạnh như cô ta thì lúc này đứng trước người thanh niên từ trên trời bay xuống kia cũng cảm nhận được một cảm giác sợ hãi như bị đánh bại, khiến cô ta khó nói nên lời.

“Cậu là ai?”.

Võ Đằng Anh Tử không hề trả lời, chỉ trầm giọng hỏi.

“Trả lời sai rồi!”.

Người vừa đến chính là Diệp Thiên, cậu sa sầm lại, một tay nắm một cái, sức mạnh vô hình kéo Võ Đằng Anh Tử từ trong phòng ra, khiến hai cô gái bên cạnh đều sững sờ.

Ngón tay cậu điểm vào chỗ đầu gối của Võ Đằng Anh Tử.

Võ Đằng Anh Tử kêu lên đau đớn, rồi quỳ luôn xuống đất, một chân đã bị tàn phế.

“Cậu dám làm tôi bị thương, tôi là người của gia tộc Võ Đằng đó!”.

Võ Đằng Anh Tử cố nhịn đau, tức tối nói, cô ta không hiểu bản thân dù sao cũng là một người con gái xinh đẹp, đa số đàn ông khi nhìn thấy cô ta đều thương xót ái mộ, nhưng trong mắt Diệp Thiên, cô ta chỉ nhìn thấy một vẻ lạnh tanh!

Diệp Thiên để ngoài tai những lời cô ta nói, lại dùng tay điểm mộ cái.

Chân còn lại của Võ Đằng Anh Tử lại bị phế nốt, cô ta quỳ hai chân xuống đất, khuôn mặt mang vẻ hốt hoảng cực độ.

Kiểu bất chấp, lạnh lùng vô cùng như Diệp Thiên khiến cô ta cảm thấy sợ hãi từ đáy lòng, nhất là tu vi ở cảnh giới siêu phàm của cô ta thế mà lại không có chút sức lực nào để chống lại Diệp Thiên, khiến cô ta càng thêm tuyệt vọng.

“Tôi cần câu trả lời!”.

Một tay Diệp Thiên bóp cằm cô ta nhấc lên trên không, ánh mắt lạnh lùng đến tột độ.
 
Chương 1942


Chương 1942

Võ Đằng Anh Tử vẫn cố nhịn đau, im bặt không nói, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ quật cường, nhưng lúc này Diệp Thiên đã hoàn toàn mất đi tính nhẫn nại, bàn tay cậu giơ lên, ngọn Phệ Thiên Long Diệm bùng lên trong lòng bàn tay, nhiệt độ đáng sợ tỏa khắp bốn phía.

“Chờ đã, tôi nói, tôi nói!”.

Diệp Thiên sợ đến mức không chịu được nữa, cô ta khó mà tưởng tượng được ngọn lửa kia nếu rơi vào người cô ta thì sẽ gây ra hậu quả đáng sợ đến mức nào.

“Sau khi cô ta ăn tối với tôi xong, nói là có việc quan trọng phải đi một mình, tôi cũng không biết cô ta đi đâu!”.

Diệp Thiên nghe thấy, khóe miệng nhếch lên vẻ lạnh lùng.

“Nếu cô đã không muốn nói, vậy thì đế tôi tự đi tìm đáp án!”.

Cậu nói dứt, trong đôi mắt đã lóe lên tia sáng.

Võ Đằng Anh Tử chỉ cảm thấy phía trước trở nên mơ hồ, như thể khắp người đang chìm vào một mớ hỗn độn, ý thức dần dần biến mất.

Thần hồn lúc này của cô ta đã bị Diệp Thiên giam lại!

Diệp Thiên phá vỡ phòng ngự tinh thần của cô ta, đọc được ký ức tối qua của cô ta.

Lúc đó, Võ Đằng Anh Tử đang ngồi quỳ chân trên tấm nệm, bên cạnh là gia chủ hiện tại của gia tộc Võ Đằng, tên là Võ Đằng Nhất Phu.

“Cô gái này chính là thể linh môi tốt nhất, có thể tiếp dẫn thần hồn của thần Gaya đại nhân, khiến người có lại được thân xác, hôm nay, hiến cô ta cho thần Gaya đại nhân đi!”.

Võ Đằng Anh Tử nói với Võ Đằng Nhất Phu xong, Võ Đằng Nhất Phu gật đầu, ôm Cố Giai Lệ đang bất tỉnh lên rồi đi về phía một đền thờ trang nghiêm mang phong cách cố xưa.

Đoạn ký ức này chỉ đến đây là hết!

“Tiếp dẫn thần hồn?”.

Diệp Thiên lẩm bẩm một tiếng, cậu từng xem trong sách cổ có đoạn viết rằng thủ đoạn này cũng là một loại chiếm đoạt và buông bỏ, chuyên dùng cho những kẻ mạnh siêu cấp tuy thân xác đã chết nhưng thần hồn lại vẫn chưa tan biến.

Những trạng thái giống như vậy, bọn họ chỉ có thể dùng linh hồn để hiện thế, thân xác đã biến mất, bọn họ chỉ có mượn thân xác khác có sự hòa hợp với linh hồn của bản thân, nhập vào thân xác đó mới có thế đạt được sự tái sinh mới, nhưng lại không thể hoàn toàn chiếm đoạt cả thân xác này, chỉ có thể dùng phương pháp nhập hồn này trong thời gian nhất định để tái hiện nhân gian.

Phương pháp này người Hoa Hạ thường gọi là “Quỷ Thượng Thân”, theo như Diệp Thiên biết, khu vực Tát Mãn ở Đông Bắc cũng có một tiên pháp tương tự, có thể gọi vong nhập vào, gọi là “gọi hon”.

Người bị linh hồn nhập vào, ban đầu sẽ không cảm nhận thấy có ảnh hưởng gì cả, nhưng sau lâu dần sẽ có tư duy hỗn loạn, tinh thần bị linh hồn chiếm đoạt, bản thân sẽ trở nên vô cùng yếu ớt, đến cuối cùng chỉ có thế cùng linh hồn dùng chung một thể xác, bị thỏa hiệp một cách bị động.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Diệp Thiên càng lúc càng trầm xuống.

“Gia tộc Võ Đằng các người to gan thật, dám động vào người của tôi!”.

Khóe miệng Diệp Thiên nở một nụ cười, nhưng nụ cười này vô cùng nham hiểm.

“Tôi vốn không có hứng thú gì với Đảo Quốc này, cũng không muốn đặt chân đến, nhưng gia tộc Võ Đằng các người muốn chết, vậy thì đừng trách tôi ra tay độc ác vô tình!”.

Võ Đằng Anh Tử cuối cùng cũng hoàn hồn lại, cô ta không hề biết bản thân vừa rồi đã bị Diệp Thiên đọc lén ký ức, cô ta nhíu mày, sự bạo dạn trước đó lại khôi phục được vài phần.
 
Chương 1943


Chương 1943

“Tôi không biết cậu là ai, nhưng nếu cậu là một cao thủ võ thuật thì nên biết gia tộc Võ Đằng chúng tôi ở Đảo Quốc đại diện cho điều gì!”.

“Chưa cần nói đến lực lượng vị trí mà gia tộc Võ Đằng có ở trong chính phủ Đảo Quốc, mà chỉ cần nói đến thực lực của bản thân gia tộc Võ Đằng tôi thôi, thiên hoàng đời trước sắc phong cho Võ Đằng Triết Dã danh hiệu “Kiếm Thần”, chính là em họ của lão tộc trưởng của gia tộc Võ Đằng chúng tôi, cũng chính là cụ cố của tôi!”.

“Cụ cố của tôi từng đứng ngang hàng với “Kiếm Thánh Mitsui”, xếp thứ bảy trong bảng xếp hạng sức mạnh thế giới, cậu dám động vào tôi, cụ cố sẽ nhất định dùng thái đao Đảo Quốc chém cậu thành trăm mảnh!”.

Võ Đằng Anh Tử bị Diệp Thiên làm cho gãy cả hai chân, nhưng vẫn vô cùng hống hách, chỉ cần lôi ra những người có sức mạnh lớn trong gia tộc Võ Đằng ra, Diệp Thiên chắc chắn sẽ lùi bước.

“Kiếm Thánh Mitsui mà cô nói chính là Mitsui Masao?”, Diệp Thiên nghe thấy liền phụt cười.

“Trước đây khi tôi giết chết Mitsui Masao ở bãi biển Nam Hải, thì cụ cố của cô còn không biết đang trốn ở góc nào nữa, ông ta chẳng qua chỉ là sánh ngang được với Mitsui Masao mà cô cũng dám lôi ra dọa tôi?”.

“Ông ta là cái thá gì?”.

“Cái gì?”, Võ Đằng Anh Tử nghe thấy, hai mắt trố ra: “Cậu là… cậu là Diệp…”.

Cô ta còn chưa nói xong, ngọn lửa trong lòng bàn tay Diệp Thiên đã bùng lên, dưới sức nóng khủng khiếp của Phệ Thiên Long Diệm, cô ta lập tức bị thiêu thành một luồng khói xanh.

Giết Võ Đằng Anh Tử xong, cơ thể Diệp Thiên không đứng đó, mà quay người lao lên mây, bay về phía gia tộc Võ Đằng.

Đền thờ Gaya!

Trên quảng trường lớn đặt một đàn tế thần khổng lồ, dáng vẻ xinh đẹp của Cố Giai Lệ đang nằm lặng yên trên đàn tế thần kia, hơi thớ đều đều, như thể chìm vào giấc ngủ sâu.

Xung quanh cô có ba mươi người, ai nấy đều ngồi xếp chân ngay ngắn.

Một người trong đó trông có vẻ đã già, nhưng dáng người lại thẳng tắp, ông ta mặc đồ võ sĩ Đảo Quốc, một tay nâng hũ tro cốt nạm vàng.

“Lấy tư cách gia tộc Võ Đằng, kính mời quỷ thần, linh hồn thần linh Gaya hôm nay về đây!”.

ông ta nói to rõ ràng, sau đó hai bàn tay đột nhiên phát lực, hũ tro cốt nạm vàng lập tức rạn nứt.

“Tách!”.

Đầu tiên là một tiếng gào thét thê thảm vang lên, sau đó một linh hồn tỏa ra hơi lạnh bay lên, lượn lờ trên bầu trời chỗ đền thờ, đôi mắt óng ánh như ngọc thạch, từ sâu đáy mắt lại lộ rõ vẻ tà ác khiến người ta khiếp sợ.

Ông ta nhìn thẳng về phía Cố Giai Lệ đang ngủ say, khuôn mặt nở nụ cười yêu mị.

“Từ nay trở đi, tôi chính là cô, cô chính là tôi, cô chính là…”

“Thần Gaya!”.

Thần đàn Gaya, trên quảng trường rộng lớn, dưới tế đàn ba người mặc trang phục võ đạo, vác kiếm Nhật trông sắc mặt vô cùng nghiêm trọng.

Người đứng đầu là một người có khuôn mặt già nua, nhợt nhạt. Duy chỉ có đôi mắt là trong veo giống như mắt một đứa trẻ. Ông ta là cao thủ vương cấp duy nhất của gia tộc Võ Đằng, tu vi người này đã đạt tới vương cấp tám sao và được gọi là quốc sư ở Đảo Quốc.

Thế nhưng người đàn ông có địa vị vô thượng ở Đảo Quốc lúc này lại đang cung kính quỳ xuống một bức tượng đồng với hình dáng dự tợn trên thần đàn.

Trên đầu bức tượng giống như có một vòng khói mơ hồ đang nhìn chăm chăm vào Cố Giai Lệ nằm bất tỉnh dưới đất.
 
Chương 1944


Chương 1944

“Từ ngày hôm nay, tôi là cô, cô chính là tôi và chính là thần Gaya”.

Trong không gian, cơ thể người con gái với ánh sáng màu lam lạnh giá lơ lửng trong không trung, ngôn ngữ cổ xưa của Đảo Quốc được phát ra từ miệng người này.

Người này chính là thần Gaya và từng là thần bảo hộ của gia tộc Võ Đằng, là một trong tứ đại quỷ thần của Đảo Quốc. Không ai biết được lai lịch thật sự của cô gái, và cũng rất ít người biết người này là nam hay nữ, chỉ thấy tương truyền rằng người này sống ở núi tuyết, vẻ ngoài tuyệt diễm, thích hấp dẫn đàn ông một mình đi vào vùng núi và rồi tới một vùng hoang vắng tĩnh lặng và hôn anh ta.

Nụ hôn sẽ hóa linh hồn của anh ta trở thành dinh dưỡng cho cô gái.

Cũng có lời đồn rằng, cô ta từng gặp một người đàn ông và cam tâm tình nguyện yêu người này, quyết định từ bỏ tất cả sức mạnh của mình, nguyện làm vợ của người đàn ông kia nhưng kết quả cô ta bị người đàn ông nghi ngờ và bị người đàn ông dùng búa giết chết, cuối cùng nối oán hận của cô ta hóa thành lời nguyền không thể hóa giải và giết chết VÔ số linh hồn vô tội.

Những lời đồn như vậy được lan truyền khắp nơi ở Đảo Quốc nhưng chỉ có người vừa rồi của gia tộc Võ Đằng mới biết, thần Gaya thật ra là bị thương nặng khi gặp phải đối thủ trong cuộc chiến vương cấp hàng trăm năm trước. Vì vậy vị thần này luôn dùng linh thể lưu lại trong bức tượng và bị phong ấn ở đây quá lâu.

Trong giai đoạn này, gia tộc Võ Đằng đã tìm không ít những cô gái của Đảo Quốc, thậm chí là những cô trinh nữ chỉ với hi vọng có thể trở thành linh hồn tiếp dẫn và sử dụng chung cơ thế với thần Gaya khiến cho thần Gaya có thể sống lại một lần nữa, khiến cho gia tộc Võ Đằng quay lại thời kỳ sức mạnh đỉnh cao.

Nhưng điều đáng tiếc là trải qua hàng trăm năm bọn họ vẫn không thể tìm được một linh hồn trung gian nào phù hợp với linh thể của thần Gaya, những người bị thần Gaya mượn thân thì đều có tinh thần không đủ mạnh, đến cuối cùng bị cạn kiệt sức lực mà chết, không thể khiến cho thần Gaya ở lại thế gian trong thời gian dài nên đành phải quay lại bức tượng thần tĩnh tu thêm.

Truyền nhân của nhà Võ Đằng thế hệ này là Võ Đằng Tử Anh cũng đã tìm được một thời cơ thích hợp và gặp được Cố Giai Lệ.

Cô ta mang theo pháp khí tìm kiếm linh môi, khi gặp được linh môi tương ứng thì pháp khí sẽ phát ra các mức độ ánh sáng khác nhau. Khi cô ta gặp Cố Giai Lệ thì pháp khí này đã phát ra luồng sáng mạnh tới mức trước giờ chưa từng có. Thế là cô ta khẳng định Cố Giai Lệ chính là linh môi phù hợp nhất với thần

Gaya.

Trong lịch sử của gia tộc Võ Đằng, bọn họ chưa bao giờ gặp linh môi nào mà có độ phù hợp lớn như vậy. Võ Đằng Anh Tử không chút do dự, lập tức báo cáo cho bố và các vị trưởng lão, sau đó lập tức dụ Cố Giai Lệ tới khu vực thần đàn.

Cả gia tộc Võ Đằng đều kinh động vì điều đó bèn vội vàng tổ chức nghi lễ truyền linh môi để thần Gaya có thể sống lại.

“Đại nhân Gaya, cung kính mừng người quay trở lại”.

Một người đàn ông cao to mặc võ phụt chắp tay sau lưng trông vô cùng ngạo nghề nhưng khuôn mặt thì chứa đựng sự tôn sùng. Khi thần linh Gaya xuất hiện thì người này khẽ cúi người với vẻ mặt chân thành.

Mười hai trưởng lão còn lại của gia tộc Võ Đằng cũng khẽ cúi đầu, trong lòng đều dấy lên sự kính nể. Thần Gaya chính là quỷ thần bảo hộ của gia tộc Võ Đằng, sự hiện diện hay không hiện diện của thần Gaya là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

“Võ Đằng Nguyên, chuyện này làm tốt lắm, cơ thể của cô gái này hoàn toàn phù hợp với linh thể của tôi, chỉ cần ám lên người cô ta thì trong vòng ít nhất 100 năm tôi có thế không cần phải lo lắng về vấn đề linh môi nữa. Thực lực của tôi cũng có thể hồi phục tới 8 phần rồi!”

Thần Gaya khẽ gật đầu, đây là những tín đồ trung thành nhất của cô ta. Cô ta bật cười với những người này.
 
Chương 1945


Chương 1945

Vừa dứt lời thần Gaya đã hóa thành vô số chấm nhỏ màu xanh lam bay tản ra khắp không gian và đáp lên cơ thể của Cố Giai Lệ.

Cố Giai Lệ đang ngủ say bỗng chau mày, cơ thể khẽ cử động, biểu cảm trông vô cùng đau đớn.

Nhưng ý thức của cô ta thì đã chìm sâu vào giấc ngủ, không thể nào tỉnh lại, cô ta chỉ cảm thấy trong giấc mơ có một bóng hình màu lam đang dần tiếp cận cô ta, nhìn có vẻ không chân thực nhưng càng lúc càng tiến lại gần.

Cuối cùng thì Cố Giai Lệ mở bừng mắt.

Cô ta trợn tròn, đôi mắt trước đó đen kịt bỗng chuyển thành màu xanh lam giống như hai viên đá lạnh giá, phát ra khí tức ghê người.

Những người đứng đầu trong gia tộc Võ Đằng đều đồng loạt nhìn Cố Giai Lệ, biểu cảm của họ vô cùng kỳ lạ. Bọn họ không biết là sự kết hợp của linh thể và linh môi có thành công hay không.

“Võ Đằng Nguyên, từ hôm nay trở đi, gia tộc Võ Đằng sẽ do tôi nắm giữ!”

Cố Giai Lệ đột nhiên lên tiếng, giọng nói lạnh lùng như băng và sắc mặt thì càng không phải nói tới.

Đám đông giật mình sau đó để lộ vẻ vui mừng.

“Đại nhân Gaya, thành công rồi ạ?”

Võ Đằng Nguyên vô cùng kích động, giọng nói thì run rẩy.

“Ừ!”

Cố Giai Lệ khẽ gật đầu. Cô ta lúc này không còn là Cố Giai Lệ nữa mà chính là thần Gaya hiện thế được sống lại.

“Đỡ một chiêu của tôi!”

Thần Gaya đột nhiên cười và khẽ tung ra một chưởng.

Chưởng đánh này khiến cho nguyên khí đất trời bạo động, Võ Đằng Nguyên tái mặt, bật lùi lại, trong nháy mắt tung ra 7 chưởng liên tiếp.

Bảy chưởng này miễn cưỡng mới đỡ được một chưởng của thần Gaya, thực lực của cao thủ vương cấp được tung ra, mỗi chưởng đều vô cùng hùng hậu, mang theo sức mạnh như dời non lấp biển, đến cả sóng biển cách đó hàng trăm mét cũng có thể bị cuốn lên bởi sức mạnh này.

Vậy mà bảy chưởng của Võ Đằng Nguyên chẳng khác gì một giọt bùn rơi vào giữa đại dương trước chưởng lực của thần Gaya, hơn nữa còn bị chưởng lực kia chèn ép phải lùi lại liên tiếp.

Bảy chưởng tung ra không hề thu được gì. Chưởng lực của ông ta dường như bị sụp đổ trước chưởng lực của thần Gaya, đến chưởng thứ bảy, ông ta dồn toàn bộ sức mạnh mà cơ thể vẫn phải run lên và bật lùi lại hàng trăm mét.

Đám đông kinh hãi, Võ Đằng Nguyên là người mạnh nhất trong gia tộc Võ Đằng, dù là Võ Đằng Triết người từng được mệnh danh là kiếm thần cũng không thể nào so với ông ta được.

Vậy mà một chưởng của thần Gaya lại có thể đấy lùi một vị vương cấp 8 sao ra xa hàng trăm dặm. Đấy còn là tùy ý ra tay. Nếu như cô ta dùng toàn bộ sức lực thì không biết là sẽ khủng khiếp tới mức nào?

“Đây chính là thực lực của thần Gaya – một trong tứ đại quỷ thần Đảo Quoc!”

Đám đông đều cảm thán.

Võ Đằng Nguyên cảm thấy tê rần cánh tay nhưng lại cảm thấy vô cùng vui mừng bèn lao tới.

“Chúc mừng đại nhân Gaya đã quay trở lại, thực lực đã hoàn toàn hồi phục!”

Người đàn ông bước tới trước mặt thần Gaya.

“Đảo Quốc chúng ta vì trước đây có hai vị kiếm thủ Watanabe Heizou và một vị nữa bị giết chế nên Đảo Quốc vốn đứng hàng đầu trong giới võ đạo bị rớt xuống, dù là phương Tây hay là Hoa Hạ thì bọn họ đều khinh thường chúng ta là kẻ yếu. Lần này đại nhân Gaya đã quay trở lại, hi vọng có thể phục hưng được uy danh của Đảo Quốc, lấy lại vinh quang cho gia tộc Võ Đằng!”
 
Chương 1946


Chương 1946

“Cố Giai Lệ’ khẽ chỉ điểm, nở nụ cười quỷ dị.

“Đảo Quốc của chúng ta từ xưa tới nay là cường quốc võ đạo chuyên dùng đao. Bất luận là phương Tây hay Hoa Hạ thì chúng ta cũng chưa từng sợ ai, có tứ đại quỷ thần trấn tọa ở Đảo Quốc thì tôi muốn xem xem ai dám coi thường Đảo Quốc nửa phần?”

“Tứ đại quỷ thần sao?”

Võ Đằng Nguyên nghe thấy vậy thì nín thở: “Lẽ nào…”

Thần Gaya khẽ gật đầu, sắc mặt tỏ vẻ cảm thán.

“Tôi có thể cảm nhận được ba người còn lại cũng sắp tỉnh lại rồi!”

Nghe thấy vậy, những trưởng lão khác của gia tộc Võ Đằng cũng tái mặt.

Bọn họ đều biết, ba người còn lại mà thần Gaya nói tới là ai. Đó chính là những người xếp ngang với thần Gaya, những vị thần tôn kính với uy danh lừng lẫy trong thần thoại Đảo Quốc.

Trong rất nhiều thần thoại của Đảo Quốc thì có rất nhiều thần thoại về quỷ thần, trong đó nổi tiếng nhất là về bốn vị.

Đó là thần Thiên Chiếu, Tửu Thôn Đồng Tử, Liệt Khẩu Nữ và thần Gaya.

Bốn vị này cũng được coi là tứ đại quỷ thần khủng khiếp nhất của Đảo Quốc. Mỗi người đều sở hữu khả năng thông thiên. Tương truyền, bọn họ đều có thể hô mưa gọi gió, triệu hồi sấm sét và là những thần minh vô thượng.

Ba người còn lại mà thần Gaya nhắc tới đương nhiên là ba thần quỷ cùng đẳng cấp với cô ta. Ba vị thần quỷ này bảo hộ các gia tộc khác nhau, có lịch sử lâu đời và không hề yếu hơn cô ta.

“Lẽ nào thần Thiên Chiếu, Tửu Thôn Đồng Tử, Liệt Khẩu Nữ đều quay về rồi sao?”

Võ Đằng Nguyên chợt hỏi.

“ừm, tôi có thể tìm được linh môi để sống lại thì đương nhiên bọn họ cũng không ngoại lệ. Trong đại điển cúng tế lần này của tứ đại thần thị gia tộc, chắc chắn bọn họ sẽ xuất hiện!”

Thần Gaya khẽ ngẩng đầu, sau đó phất tay, một luồng khí lạnh quét qua 300 mét, khiến cho một hồ nước nhân tạo gần đó đóng băng hoàn toàn.

Cô ta di chuyển trên mặt hồ giống như hòa nhập với cả thế giới băng tuyết và rồi ngồi thiền ở chính giữa.

“Trước khi đại điển tế bái diễn ra, gia tộc Võ Đằng cần tiếp tục giữ im lặng.

Giờ tôi đi ra ngoài một chuyến để cho quen với cơ thế này, không cần tìm tôi!’

Thần Gaya ra lệnh, mười ba vị trưởng lão của Võ Đằng không dám chống lại, chỉ đồng loạt gật đầu.

Sau khi dặn dò mọi thứ, thần Gaya phóng đi như một mũi tên và biến mất giữa những đám mây.

“Truyền lệnh của tôi, từ giờ tới đại điển tế bái, bất cứ ai của gia tộc Võ Đằng đều phải quay trở về gia tộc, không được đi ra ngoài, gọi về hết đi!”

“Còn nữa, từ giờ hãy phong tỏa điện thần Gaya không cho bất kỳ ai ra vào, người làm phản sẽ bị giết!”

Mười hai người còn lại nhận lệnh, chuẩn bị rời đi thì lúc này Võ Đằng Nguyên bỗng tái mặt.

Hình như có điều gì kỳ lạ, ông ta đưa tay vào trong người, lấy ra một ngọc bài pha lê trong suốt.

Rõ ràng ngọc bài được khắc từ loại ngọc thượng hạng, nhưng lúc này lại có thể nhìn rõ vết nứt chia đôi miếng ngọc.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom