Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1947


Chương 1947

“Đây là…lệnh bài sinh mệnh của Anh Tử?”

Một trưởng lão đứng bên cạnh hiểu rất rõ về ngọc bèn bèn kinh hãi kêu lên.

Võ Đằng Nguyệt gật đầu, đôi mắt trở nên tối sầm.

Gia tộc Võ Đằng Nguyên là một trong tứ đại thần thị nên đều tiếp nhận sự tẩy lễ của thần Gaya,

và phân một phần sức mạnh linh hồn vào trong ngọc bài, tạo thành ngọc bài sinh mệnh, đại diện cho vấn đề sinh tử củo người đó.

Miếng ngọc bài sinh mệnh này là của Võ Đằng Anh Tử, nó bị nứt ra đồng nghĩa với việc lúc này Võ Đằng Anh Tử đõ bị thương nặng.

Ông ta khó có thể tưởng tượng nổi trong Đảo Quốc, dù có là ba gia tộc còn lại thì cũng không có ai dám ra tay với Võ Đằng Anh Tử. Cho dù là thiên hoàng thì cũng phải tỏ ra kiêng dè vài phần, cộng thêm với thực lực siêu phàm của Anh Tử thì ai có thể khiến con bé bị thương?

“Đồ khốn, mau đi thăm dò xem ai đã khiến Anh Tử bị thương và lập tức đi cứu viện!

Võ Đằng Nguyên gầm lên, biểu cảm vô cùng tức giận.

Mặc dù Võ Đằng Anh Tử là con gái nhưng không hề kém hơn bất kỳ thanh niên nào trong gia tộc Võ Đằng, hơn nữa còn rất giỏi giang, chuyện lớn chuyện nhỏ cũng đều được cô ta xử lý ổn thỏa, tầm quan trọng của cô ta trong nhà Võ Đằng là không cần bàn cãi.

Ông ta không cho phép Võ Đằng Anh Tử xảy ra bất kỳ chuyện gì.

“Rắc!”

Những trưởng lão khác đang định đi tìm kiếm Võ Đằng Anh Tử thì đúng lúc này tiếng nứt vỡ vang lên, ngọc bài sinh mệnh của Võ Đằng Anh Tử đã vỡ vụn trước mặt mọi người.

“Cái gì?”

Tất cả đều trợn mắt với biểu cảm chấn động.

Ngọc bài nứt vỡ đồng nghĩa là bị tốn hại, Võ Đằng Anh Tử – thiên chi kiều nữ của gia tộc đã bị người khác giết rồi sao?”

“Là ai, rốt cuộc là ai?”

Võ Đằng Nguyên đứng ngây tại chỗ. Lúc này tế điện thần Gaya bỗng rung chuyển, mấy cái cột trụ nhà đổ xuống, tạo thành những cái lỗ sâu hoắm dưới đất.

Ông ta thật không thế tưởng tượng nối ở Đảo Quốc lại có ai dám ra tay với Võ Đằng Anh Tử.

“Tìm, tìm bằng được người đó cho tôi, dùng toàn bộ lực lựng của nhà Võ Đằng thì cũng phải nghiền nát kẻ đó cho tôi!”

Đôi mắt ông ta dường như phát điên, sát ý dâng lên cuồn cuộn, ồng ta vừa dứt lời thì trong không gian bỗng có một giọng nam vọng tới.

“Không cần tìm nữa, tôi đang ở trước mặt các người đây!”

Giọng nói vang lên, mười ba người Võ Đằng Nguyên đồng loạt ngẩng đẩu thì thấy một người thanh niên đứng chắp tay, lơ lửng trên đầu bọn họ với ánh mắt thản nhiên.

Võ Đằng Nguyên co đồng tử, mười hai người khác thì cũng tái mặt. Tất cả những người có mặt, ngoài Võ Đằng Nguyên là một vương cấp thực sự ra thì những người khác cũng đều có tu vi bán vương cấp, vậy mà khi một người thanh niên lẳng lặng tiếp cận thì bọn họ lại không hề phát hiện ra. Không thể nào?

“Là cậu giết chết Anh Tử?”

Võ Đằng Nguyên đè nén nỗi kinh hãi và bắt đầu hỏi.

Người thanh niên chính là Diệp Thiên. Sau khi cậu thiêu cháy Võ Đằng Anh Tử thì mở Phong Lôi Bộ bước thẳng tới đền thờ Gaya, vừa đúng lúc mấy người Võ Đằng Nguyên đang ra hiệu lệnh.
 
Chương 1948


Chương 1948

‘Hừ!

Đối diện với lời chất vấn của Võ Đằng Nguyên, cậu chỉ nhếch miệng cười lạnh lùng: “Tôi không chỉ giết chết cô ta mà còn muốn tiêu hủy cả gia tộc Võ Đằng các người nữa!”

“Ngông cuồng!”, Võ Đằng Nguyên còn chưa lên tiếng thì một vị trưởng lão đứng bên cạnh đã gầm lên.

ông ta vung tay về phía Diệp Thiên, chưởng ấn khiến cho dòng khí lưu co lại và trực tiếp áp về phía cậu.

Diệp Thiên chắp tay sau lưng, chẳng buồn làm gì, chưởng ấn mà chưởng lão kia phát ra bỗng hóa thành vụn sáng, bản thân ông ta thì giống như bị sét đanh, máu chảy ra từ mắt mũi miệng và đổ rầm ra đất, tắt thở.

Một vị trưởng lão đã bị mất mạng như thế, những người khác thậm chí còn không biết xảy ra chuyện gì, ai cũng sợ hãi bất an, đến cả Võ Đằng Nguyên cũng cảm thấy kinh ngạc.

Ông ta đường đường là một vương cấp tám sao mà không biết Diệp Thiên ra tay kiểu gì, chỉ cảm nhận thấy một luồng sức mạnh vô hình bao vây lấy bọn họ.

“Các hạ là ai? Tại sao lại muốn làm kẻ địch với gia tộc Võ Đằng chúng tôi?”

Ông ta biết Diệp Thiên không hề đơn giản, đành phải đè nén cơn tức giận trước đó. Một kẻ địch như thế này, ông ta phải đối phó một cách cẩn thận.

“Tôi là ai, ông không xứng để hỏi!”

Diệp Thiên với ánh mắt lạnh lùng đưa một tay ra, năm ngón tay xoay tròn, một luồng sức mạnh khó có thế miêu tả lập tức bao gọn lấy mười ba người kia và dần thu nhỏ lại.

“Đây là lực tinh thần sao?”

Võ Đằng Nguyên vô cùng kinh ngạc, ông ta thật sự không ngờ, khi ông ta còn sống lại gặp một loại lực tinh thần khủng khiếp tới mức này. Cho dù có là thần Gaya dùng linh hồn thể xuất hiện và dùng hình thái của linh hồn thể để tu

luyện hàng trăm năm thì cũng chưa chắc có thể sở hữu được sức mạnh khủng khiếp như thế này.

“Giao cô gái Hoa Hạ mà các người đã bắt ra, tôi có thế sẽ tha mạng cho những người già trẻ con khác, và tôi cũng chỉ cho các người một cơ hội duy nhất mà thôi!”

Diệp Thiên cong năm ngón tay, sau đó chặp lại. Lực tinh thần khủng khiếp của cậu sẽ bóp nát mười ba người kia.

“Hóa ra là tới tìm cô ta.”

Võ Đằng Nguyên lầm bấm. ông ta tưởng một minh tinh của Hoa Hạ thì có thể tùy ý xử trí, dù có bất kỳ hậu quả như thế nào thì bọn họ cũng ganh vác được, nhưng thật không ngờ đằng sau Cố Giai Lệ lại là một nhân vật khủng khiếp như thế này.

ông ta còn chưa kịp đáp lại thì Diệp Thiên đã quay người nhìn về phía tượng thần trước đó đã dung nạp linh thể của thần Gaya.

“Là tên này à?”

Diệp Thiên đanh mắt, đôi mắt bỗng lóe lên, một luồng sáng phóng ra.

Tượng đồng quỷ thần rắn chắc lập tức vỡ vụn, lúc này ở cách đó hàng nghìn kilomet, thần Gaya đang tĩnh tâm bỗng mở mắt.

“Ai dám hủy tượng thần của ta?”

“Ai dám phá hủy tượng thần của tôi?”

Đôi mắt thần Gaya ánh lên sát ý, trong hàng trăm năm qua cô ta đã dùng hình thái của thể linh hồn dung nạp vào trong tượng thần nên mới có được một nơi trú ngự.

Mặc dù linh hồn của cô ta mượn thân xác của Cố Giai Lệ để có thể thoát ra khỏi tượng thần nhưng giữa cô ta và tượng thần vẫn có sự liên kết linh hồn mật thiết. Tượng thần có gặp vấn đề gì thì cô ta đều có thể cảm nhận được.

Cô ta đang ngồi thiền bên bờ biển bỗng đứng dậy, đôi mắt màu lam lạnh giá hằm hằm sát khí.

“Tôi thật sự muốn xem xem, kẻ nào to gan dám khiếu khích tôi!”

Cô ta kiễng chân, mặt biến hõm xuống và cô ta lao như một quả bom vào mây xanh hướng về phía điện thần.

“Rốt cuộc cậu là ai? Cậu có biết cậu đang làm gì không?”
 
Chương 1949


Chương 1949

Tượng thần Gaya vỡ vụn, Võ Đằng Nguyên như muốn sụp đổ, ông ta mặc kệ việc lực tinh thần đang bao vây, chỉ đẩy mạnh tay ra như muốn phá vỡ lực tinh thần.

Từ khi Diệp Thiên bước vào cảnh giới phá nguyên thì lực tinh thần đã trở nên vô cùng dồi dào, dù có là một kẻ vương cấp chín sao dùng toàn lực tấn công thì cũng không thể nào công kích được, huống hồ là một vương cấp tám sao.

Phản lực khiến cho Võ Đằng Nguyên bật lùi lại, còn Diệp Thiên thì vẫn y nguyên, chỉ quay đầu nhìn về hướng xa.

Lúc này, thần điện Gaya vốn sừng sững, trông vô cùng đồ sộ thì nhiệt độ bỗng giảm xuống. Từ phía xa, một luồng ánh sáng màu lam đang xuyên không lao tới như một tinh thể.

Một bóng hình lướt tới xuất hiện trước mặt đám đông. Đó chính là thần Gaya.

Diệp Thiên nhìn chăm chăm phía trước, biểu cảm khẽ thay đối.

Lúc này, người đứng trước mặt cậu chính là CỐ Giai Lệ. vẻ ngoài, cách ăn mặc đều là Cố Giai Lệ, chỉ có khí tức trên người là cậu cảm thấy vô cùng xa lạ.

Một lúc sau, đôi mắt Diệp Thiên trở nên lạnh giá.

Cậu biết, tinh thần của Cố Giai Lệ đã bị thần Gaya khống chế, quyền kiếm soát cơ thể cũng đã bị quỷ thần của Đảo Quốc đoạt mất.

Cố Giai Lệ là người thân duy nhất mà cô Tiêu còn lại, cậu đã từng thề trước mộ của cô Tiêu sẽ chăm sóc cho Cố Giai Lệ để bà được yên vị. Vậy mà lúc này Cố Giai Lệ lại bị một quỷ thần tước đoạt, thử hỏi cậu không phẫn nộ sao cho được?

Thần Gaya có thể cảm nhận được sát ý không ngừng dâng lên từ Diệp Thiên. Cô ta khẽ tái mặt: “Chính cậu đã phá hủy thần tượng của tôi?”

“Ầm!”

Diệp Thiên không hề trả lời, chỉ thấy có một âm thanh nặng nề vang lên.

Lực tinh thần cực kỳ mạnh của cậu giống như một cái búa khổng lồ dội xuống đầu mười hai vị trưởng lão. Một chiêu thôi khiến cho mười một người mất mạng, chỉ còn lại duy nhất Võ Đằng Nguyên – vương cấp tám sao là giữ được mạng sống nhưng cũng bị thương nặng, khí tức bị hao tổn tới cực điểm.

“To gan!”

Thần Gaya tức giận quát lên. Cô ta không ngờ Diệp Thiên lại dứt khoát như vậy, không thèm quay đầu lại, tiếp tục ra tay với những người của gia tộc Võ Đằng.

Gia tộc Võ Đằng tín nhiệm cô ta, cô ta chính là thần linh của gia tộc vậy mà Diệp Thiên lại giết hết những thần dân ngay trước mặt, đây ra ràng là một sự khiêu khích trắng trợn.

Cô ta đang định ra tay thì không ngờ Diệp Thiên đã tung chưởng ra trước.

“Ầm!”

Nguồn chân nguyên điên cuồng tạo thành một đường trong khung trung dài hàng trăm mét vừa hay chạm đúng đến trước mặt thần Gaya.

Thần Gaya lại tái mặt. Cô ta tung chưởng đụng độ trực diện với Diệp Thiên.

“Rầm rầm!” Tải áppТrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Một tiếng nổ vang lên, thần Gaya lùi về sau, đạp chân hai bước trong không trung rồi bật lùi ra sau hàng chục thước.

Lúc hoàn hồn thì cô ta cảm thấy kinh hãi.

Chưởng đấm của Diệp Thiên đủ để khiến cô ta bật lùi lại sao?

Thanh niên nhìn chưa tới 20 mươi tuổi này lấy đâu ra sức mạnh khủng khiếp như vậy chứ?

“Chưởng này là để cảnh cáo cô!”

Diệp Thiên nhìn với ánh mắt lạnh lùng và đầy âm sầm.

“Bây giờ, ngay lập tức thoát khỏi cơ thể cô ấy thì tôi sẽ tha mạng cho cô!”

“Không thì tôi sẽ rút cô ra khỏi người cô ấy để hình thần của cô bị tiêu diệt luôn đấy!”

“Ha ha!”

Mặc dù thần Gaya cảm thấy kinh ngạc với quyền đánh của Diệp Thiên nhưng khi nghe cậu nói vậy, cô ta chỉ bật cười.

“Nhãi con, cậu tưởng cậu là ai mà dám ra lệnh cho thần Gaya tôi?”

“Khi tôi còn tung hoành khắp thiên hạ thì không biết là cậu đang ở chỗ nào đấy. Đừng tưởng là có lực tinh thần thì dám láo, cho rằng mình là vô địch thiên hạ!”

“Linh môi này khó khắn lắm tôi mới tìm được sau hàng trăm năm ngủ say, cậu muốn tôi từ bỏ sao?”
 
Chương 1950


Chương 1950

Thần Gaya phụt cười, đặt hai tay trước ngực, sức mạnh của chân nguyên từ xung quanh không ngừng tập trung lại mang theo sức mạnh của đất trời giống như mây đen bao trùm quả một tòa thành.

“Vừa rồi đỡ đòn của cậu tôi chỉ là thăm dò mà thôi. Cậu thật sự cho rằng cậu đủ tư cách làm đối thủ của tôi sao?”

“Hôm nay, tôi sẽ cho cậu biết thế nào là thực lực thật sự của thần Gaya!”

Cô ta cười lạnh lùng, tay khẽ vươn ra và tung một chưởng về phía Diệp Thiên.

Không gian trước mặt Diệp Thiên trở nên méo mó, một chướng dường như bóp mép cả không gian, vô số nguyên khí từ xung quanh xông tới hình thành một ấn quang to hơn chục thước và đổ về phía Diệp Thiên.

Diệp Thiên khẽ nheo mắt, tay phải kéo mạnh, xương bàn tay kêu răng rắc, chưởng đánh của cậu lao ra không trung.

“Rầm!”

Chưởng đánh của Diệp Thiên va chạm với quang ấn, cơ thể Diệp Thiên bỗng run lên và bật lại phía sau.

Còn thần Gaya thì không hề nhúc nhích, vẫn giữ nguyên tư thế. Nguyên khí xung quanh xoay vòng, dường như chỉ để cho cô ta sử dụng.

“Hừ, không biết tự lượng sức mình!”

Cô ta cười lạnh lùng, giọng điệu mang theo sự chế nhạo.

“Dựa vào thần võ song tu của cậu, chỉ cần chưa đạt tới hoàng cấp thì trước mặt tôi cũng chỉ là con sâu cái kiến mà thôi!”

Võ Đằng Nguyên bị thương nặng ở dưới nhìn thấy cảnh tượng đó thì càng tỏ ra kinh sợ thần Gaya hơn.

Diệp Thiên mạnh tới mức nào chứ, ông ta biết rất rõ, nhưng dù có mạnh như vậy mà vẫn bị thần Gaya đánh lui thì ông ta bỗng trỗi dậy sự tôn kinh vô bờ.

Đây chính là thần Gaya, thần quỷ bảo hộ cho gia tộc Võ Đằng hàng trăm năm qua.

Trên không trung, Diệp Thiên lùi về sau hai bước, đôi mắt ánh lên vẻ kỳ lạ.

Cậu chỉ mới va chạm với thần Gaya mà đã có thế cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp của cô ta. Dù là thần quỷ và nhập vào Cố Giai Lệ thì thực lực của người này cũng mạnh hơn nhiều so với Cận Vô Trần – người đã đột phá lên hoàng cấp.

Vê sức mạnh, Cận Vô Trần mới chỉ vừa bước vào hoàng cấp, cảnh giới còn chưa thật sự ổn định. Còn thần Gaya trước mặt, dù chỉ là linh thể nhưng thực lực chắc chắn đã là hoàng cấp rồi.

Thật khó có thể tưởng tượng nếu như cô ta hồi phục lại như thời kỳ hoàng kim thì thực lực sẽ khủng khiếp tới mức nào.

Diệp Thiên dù kinh ngạc nhưng không hề kiêng dè. Thần Gaya có mạnh tới

đâu thì cũng chỉ hơn Cận Vô Trần đôi chút, lúc này lực tinh thần của cậu đã thay da đổi thịt nên cho dù thần Gaya có quay lại thời kỳ đỉnh phong thì cũng có gì phải sợ chứ.

“Nếu như là lúc khác thì tôi nhất định sẽ phân thắng bại với cô, nhưng giờ cô đoạt thân xác của người khác, thủ đoạn bỉ ổi thì tôi sẽ khiến cô Không còn nơi nào để nhập được vào nữa!”

Đôi mắt Diệp Thiên lóe sáng, một làn sóng dao động mãnh liệt phóng ra khóa chặt không gian xung quanh Diệp Thiên.

“Con Mắt Thí Thần, trừ tà ma!”

“Con Mắt Thí Thần, xua đuổi tà ma!”
 
Chương 1951


Chương 1951

Hai mắt Diệp Thiên sáng rực, trực tiếp nhìn về phía thần Gaya, thần Gaya lập tức bị một cỗ linh lực dày đặc bao phủ.

Trước mặt thần Gaya là một dấu vết kỳ lạ được ngưng tụ từ ánh sáng của thần, nó xuất hiện từ trong không khí, tỏa ra ánh sáng đầy màu sắc.

Đây là đồng thuật mà Diệp Thiên mới học được sau khi tiến vào cảnh giới phá nguyên, dùng sức mạnh tinh thần ngưng tụ đế tấn công, xuyên qua cơ thể con người, trực tiếp đả thương linh hồn, đối mặt với thần hồn.

Đồng thuật này cậu tạm gọi là “Con

Mắt Thí Thần”!

Nhiều kẻ mạnh của gia tộc Võ Đằng đến sau liền nhìn thấy ánh sáng trên bầu trời, tất cả đều cảm thấy đầu óc như quay cuồng, toàn thân hỗn loạn, không thể nhìn thấy được mọi thứ xung quanh và cả bản thân mình.

Còn thần Gaya đầy tự tin vì đã có thể đánh lui được Diệp Thiên đột nhiên thay đổi sắc mặt, lập tức lộ ra vẻ kinh hãi.

“Làm sao có thể?”

Thần Gaya tự cảm nhận được bản thân hoàn toàn hợp với cơ thể của Cố Giai Lệ, nhưng lúc này thần hồn của cô ta lại đang bắt đầu tách khỏi thể xác của Cố Giai Lệ, Cố Giai Lệ vốn là một linh hồn đang ngủ say, nhưng cũng thức tỉnh rất nhanh, sức mạnh khống chế của cô ta đối với cơ thể Cố Giai Lệ càng lúc

càng nhỏ, và sau cùng đã hoàn toàn mất đi sự khống chế.

“Không thể nào!”

Khó có thể tưởng tượng được bản thân lại bị một linh hồn nhập thể, cho dù có là hoàng cấp cũng không thể khiến cô ta chủ động rời khỏi thân thể này được, nhưng khi ở trước thần ấn từ đôi mắt Diệp Thiên, cô ta lại không thể kiểm soát được nữa, gần như phải tách khỏi cơ thể này rồi.

Sự biến chuyển này làm cho Võ Đằng Nguyên hoàn toàn bị sốc, tuy bị thương nặng nhưng ông ta vẫn có thể cảm nhận được linh hồn của thần Gaya đang bị kéo ra khỏi cơ thể của Cố Giai Lệ bởi một sức mạnh kỳ lạ mà ngay cả bản thân ông ta cũng không thể tưởng tượng được.

“Chiếm dụng cơ thể, muốn được tái sinh, nhưng đáng tiếc cô đã chọn nhầm người rồi!”

“Mau cút ra đây!”

Diệp Thiên hét lên, ánh sáng trên thần ấn lại càng sáng hơn, cuối cùng chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết vang lên, một linh hồn có màu xanh băng thoát ra khỏi cơ thể Cố Giai Lệ.

Đôi mắt của Cố Giai Lệ cũng từ màu xanh băng trở về đen sẫm, ánh mắt cô sáng trở lại, nhìn thấy Diệp Thiên đứng cách đó không xa, Cố Giai Lệ đột nhiên kêu lên.

“Anh Diệp Thiên?”

Linh thế thần Gaya đã thoát khỏi cơ thể vẫn còn đang sốc và không cam tâm, ngay khi khí tức vừa giảm xuống, cô ta liền một lần nữa xâm nhập vào cơ thể

Cố Giai Lệ.

“Muốn chết à!”

Ánh mắt Diệp Thiên vẫn không có gì thay đổi, lúc này thần ấn đã biến mất, trước khi thần Gaya kịp xuất hiện bên cạnh Cố Giai Lệ thì Diệp Thiên đã bước đến cho cô ta một chưởng.

Một chưởng của Diệp Thiên không chỉ ngưng tụ sức mạnh của chân nguyên, mà còn gồm cả sức mạnh tinh thần không giới hạn của cậu, linh thể của thần Gaya lập tức bị một chưởng của Diệp Thiên đánh bay về phía sau, làm cho vô số ánh sáng xanh lam rơi xuống đất.

Cảnh tượng này khiến cho ai nấy đều kinh ngạc, Diệp Thiên ép được thần Gaya ra rồi còn cứu được Cố Giai Lệ, sau đó lại đánh lui cô ta trong nháy mắt, quả đúng là như thần như quỷ.

“Con bé này, anh xin lỗi, anh đã không chăm sóc em tốt, làm em phải chịu khổ rồi!”
 
Chương 1952


Chương 1952

Diệp Thiên đứng bên cạnh Cố Giai Lệ, áy náy nói nhỏ với cô.

“Đây không phải là lỗi của anh!”

Cố Giai Lệ nhẹ nhàng lắc đầu: “Anh không thể ở bên cạnh em mọi lúc mọi nơi được, là do em quá bất cẩn!”

Diệp Thiên nhìn chằm chằm Cố Giai Lệ một lúc lâu, sau đó quay đầu lại, vừa ôm Cố Giai Lệ vừa đối mặt với các võ giả của gia tộc Võ Đằng và thần Gaya màu xanh.

“Bây giờ anh sẽ giúp em đòi lại tất Cả!

cảm nhận được bá khí và chiến ý của Diệp Thiên, Cố Giai Lệ gật đầu, sau đó nắm lấy bàn tay của cậu, cho dù trời đất có sập xuống thì cô vẫn sẽ luôn ở cạnh Diệp Thiên.

“Khốn kiếp!”

Một tiếng kêu chói tai vang lên thấu trời, thần Gaya lập tức bị bao phủ bởi cái lạnh như băng, hơi lạnh tản ra khắp nơi, linh thể hư ảo tuyệt đẹp cùng với đôi mắt tràn đầy sát ý, cô ta hận không thể chém Diệp Thiên ra thành trăm nghìn mảnh.

“Nếu mày dám làm hỏng việc của tao, tao sẽ giết mày!”

Diệp Thiên cười khinh, sau đó xoay mấy ngón tay: “Cô chiếm cơ thể Cố Giai Lệ, cùng lắm cũng chỉ phát huy được

80% sức lực, bây giờ lại không có cơ thế, mà chỉ là linh thể, 50% sức mạnh còn không đủ mà đòi giết tôi à? Nực cười!”

Thần Gaya nghe xong lập tức nổi điên, cô ta liền quay lại, nhìn về phía Võ Đằng Nguyên đang bị thương nặng.

“Võ Đằng Nguyên, một trăm năm trước ông muốn tôi nhập thể ông, nhưng vì là cơ thể đàn ông nên tôi vẫn chưa đồng ý!”

“Nhưng hôm nay tôi sẽ nhập vào cơ thế đó, chỉ cần có thể giết chết tên khốn kiếp này, thì mai sau ông sẽ là tôi, tôi sẽ là ông, và ông sẽ có sức mạnh vô biên của tôi!”

Nghe thấy những lời đó, Võ Đằng Nguyên có hơi giật mình, sau đó là sự sung sướng tột độ.

ông ta đã ở vương cấp quá lâu rồi, mười năm trước Võ Đằng Nguyên đã đạt tới vương cấp tám sao nhưng lại không có tiến triển gì nữa, giờ đây thần Gaya muốn chia sẻ cơ thể với ông ta để có thể chia sẻ sức mạnh, vậy thì ông ta sẽ lên được hoàng cấp ngay tức khắc.

“Xin thần Gaya đại nhân nhập thế!”

Ồng ta giang rộng hai tay, đặt khả năng phòng vệ của mình ở mức tối thiểu, mặc dù ông ta muốn dùng chung cơ thể với thần Gaya, nhưng cũng rất mong có được sức mạnh hoàng cấp từ cô ta.

Thần Gaya không nói thêm, linh thể xanh lam lập tức lao xuống, đập vào ấn đường của Võ Đằng Nguyên rồi hoàn toàn nhập vào trong.

Giây tiếp theo, đôi mắt của Võ Đằng Nguyên biến thành màu xanh băng, một luồng khí tức mạnh mẽ bỗng quét ngang bầu trời, khiến những đám mây cuộn lại, tất cả đều bị mây đen che phủ.

Thiên sinh dị tượng, vô số võ giả của Kitetsu đã cảm nhận được sự thay đổi, liền vội vàng chạy tới, ngay khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tất cả đều phải kinh ngạc.

“ĐỒ khốn chết tiệt, mau chết đi!”

Cảm nhận được sức mạnh vô song trong cơ thể, tham vọng của Võ Đằng Nguyên đột nhiên trỗi dậy, giọng nói của ông ta cũng là nửa nam nửa nữ, vô cùng đáng sợ, nhưng không một ai ở đây thấy đáng cười, ngược lại đều cảm thấy kinh hãi.
 
Chương 1953


Chương 1953

Chỉ nghe thấy âm thanh Võ Đằng Nguyên hét lớn, mang theo cơn thịnh nộ khủng khiếp của thần Gaya, sau đó tung chưởng về phía Diệp Thiên và Cố Giai Lệ.

Cú chưởng long trời lở đất, chưởng lực còn chưa đến thì đã cảm nhận được vô số khí lạnh ép xuống, khiến cho nhiều khu vực của núi Thiên Lâm bị đóng băng.

“Nếu ông không giết tôi thì tôi cũng sẽ giết ông, sau đó sẽ diệt cả gia tộc Võ Đằng!”

Ánh mắt Diệp Thiên đanh lại, cậu thậm chí còn không thèm quan tâm đến chưởng băng khổng lồ từ trên trời rơi xuống, sau đó chỉ tay một phát.

“Oong!”

Một đợt sóng khí kỳ lạ bỗng bao phủ lấy chưởng băng khổng lồ.

“Crack!”

Ầm thanh giòn giã truyền đến, chưởng băng khổng lồ nứt toác trên không dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người.

“Làm sao có thể?”

Võ Đằng Nguyên vô cùng sửng sốt, cú chưởng dốc toàn lực của ông ta không ngờ lại bị chỉ tay của Diệp Thiên làm nứt, không chỉ có vậy, chỉ phong của Diệp Thiên không những không hề suy giảm sức mạnh mà còn bảo vệ được chân nguyên của cậu.

Chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ của Võ Đằng Nguyên, ông ta lùi lại, tiếp đó phun ra một ngụm máu tươi.

Thần Gaya không thể tin được, đôi mắt xanh băng khẽ run lên.

Cô ta đã hòa vào cơ thể với Võ Đằng Nguyên, bản thân Võ Đằng Nguyên đã là vương cấp tám sao, cơ thể cũng đã được tôi luyện, hiện tại sức mạnh kết hợp cũng không hề thua kém thần Gaya lúc điên cuồng nhất, thế mà lại bị một chiêu chỉ tay của Diệp Thiên làm cho bị thương ư, sao có thế?

Diệp Thiên kiêu ngạo đứng trên không trung, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng lên trời.

“Hôm nay tôi sẽ giết tên quỷ thần một trăm năm tuổi này!”

“Quy Nguyên Kiếm, Thăng hoa!”

“Lưỡi kiếm phá nguyên!”

Quy Nguyên Kiếm là một chiêu thức cực kỳ mạnh mẽ, nó được sử dụng bởi sức mạnh tinh thần của Diệp Thiên, nhờ chiêu thức này mà cậu đã quét sạch hơn mười máy bay chiến đấu siêu thanh ở Trung Đông chỉ với một kiếm.

Còn khi Diệp Thiên tiến vào cảnh giới phá nguyên, Quy Nguyên Kiếm đương nhiên cũng đạt đến mức Thăng hoa, trở thành “Lưỡi kiếm phá nguyên”, cả uy lực và tốc độ đều cao hơn trước một bậc, hơn nữa còn sở hữu năng lực xuyên qua linh hồn, hủy diệt được thần hồn.

Diệp Thiên một tay ôm lấy Cố Giai Lệ, một tay đế trước ngực, chém theo đường chéo về phía thần Gaya!

Cậu chém tùy ý nhưng trong hư không lại xuất hiện một tia sáng, nó từ từ lớn dần rồi biến thành một nhát chém hình nửa vầng trăng.

Mọi người chỉ cảm thấy vầng hào quang sáng rực trước mặt, nhát chém lập tức xuyên qua khoảng không rồi bay về phía thần Gaya.

Nhát chém này là sự kết hợp hoàn hảo giữa sức mạnh tinh thần hoàn mỹ và chân nguyên của Diệp Thiên từ bước vào cảnh giới phá nguyên, chỉ nhìn thấy được từng gọn sóng khí của sức mạnh tinh thần, tất cả đều trở nên im lặng.

vẻ mặt của vô số võ giả Kitetsu lập tức thay đổi, trong số đó có một vị vương cấp chín sao ẩn mình, ngay lúc Diệp Thiên chém xuống, ai nấy đều cảm thấy tim đập nhanh vô cùng, như thể hồn phách của bọn họ sẽ bị đánh tan bất cứ lúc nào.

Thần Gaya là người đầu tiên trong số đó, ánh mắt ông ta toát ra khí tức lạnh như băng, vừa kéo chưởng một phát, đột nhiên có một khối băng khổng lồ hiện ra.
 
Chương 1954


Chương 1954

Trụ băng được hình thành bởi vô chú chân nguyên của thần Gaya có lẽ sẽ cứng hơn vài phần so với kim loại cứng nhất trên thế giới.

Thần Gaya dùng hai tay ôm lấy trụ băng, hệt như núi Bất Chu rơi xuống vậy, sau đó tấn công về phía Diệp Thiên.

“Crack!”

Âm thanh giòn giã vang lên, trụ băng đột nhiên nứt gãy, nhát chém hình trăng khuyết lập tức cắt ngang qua chính giữa, lần nữa chém về phía thần Gaya.

“Khốn kiếp!”

Thần Gaya nghiến răng, rõ ràng là một ông già râu tóc bạc trắng, thế nhưng phong thái lại rất giống một cô gái mới đôi mươi.

Chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vang lên, lòng bàn tay của thần Gaya duỗi ra, cánh tay đang khô cằn đột nhiên phát sáng, trông vô cùng trắng mịn, cứ như ngọc vậy, sau đó là cơn ớn lạnh dữ dội, tiếp tục chém xuống.

“Xẹt!”

Một thanh âm nhẹ vang lên, nhát chém của Diệp Thiên thực sự đã bị thần Gaya chặn lại.

Đôi mắt của Diệp Thiên hơi nheo lại, sau khi bước vào cảnh giới phá nguyên, sức chiến đấu của cậu đã có thể so sánh được với hoàng cấp thực sự, đó cũng là lý do tại sao Cận Vô Trần sắp tiến vào hoàng cấp lại bị Diệp Thiên chém ngay tức khắc.

Còn người bị thần Gaya nhập thể lúc này lại là một hoàng cấp thực sự, cảnh giới cũng đã ổn định, nhưng Diệp Thiên chưa từng nghĩ thần Gaya có thể đỡ được nhát kiếm này.

“Bịch!”

Mặc dù thần Gaya ngăn được nhát chém của Diệp Thiên, nhưng thân thế của cũng đã bị lui về sau, lòng bàn chân quệt ra một rãnh sâu trên mặt đất, và vết chém của Diệp Thiên cũng biến mất.

“Đây là… Tiên Thiên Chi Thế?”

Diệp Thiên liền xoa bàn tay, sau đó cười toe toét, mặc dù thực lực của Võ Đằng Nguyên chỉ ở vương cấp tám sao, nhưng ông ta đã luyện ra một Tiên Thiên Chi Thể mà cả ngàn chiến binh cũng khó có thể tu luyện được.

Mặc dù Tiên Thiên Chi Thể khác xa so với Phệ Thiên Chi Thể của ông ta, nhưng sức phòng ngự và sức mạnh hủy diệt của nó lại vượt xa những kẻ tu luyện thân thể bình thường.

sở hữu Tiên Thiên Chi Thể cùng với tu vi vương cấp tám sao của Võ Đằng Nguyên, sợ rằng ông ta còn có thể đọ sức với vương cấp chín sao mà không hề thua kém, đây mới là điểm đáng sợ của Tiên Thiên Chi Thể, và cũng chỉ có chưởng băng của thần Gaya mới đỡ được.

“Thú vị đấy!”

Diệp Thiên cười khẩy, gật đầu nhẹ với Cố Giai Lệ, sau đó tiến lên một bước, khí thế của cơ thể vụt lên trời, lấy cậu làm trung tâm, ánh sáng bay tán loạn, dọc ngang luân phiên, uy lực vô song quét qua, đẩy mặt đất thấp xuống nửa thước.

Thần Gaya híp hai mắt lại, trong lòng không khỏi có chút khinh thường.

ông ta vừa xuất chiêu thì đỉnh núi phía sau đột nhiên nứt ra, một luồng ánh sáng từ trên trời giáng xuống.

Đây là một Viên Nguyệt Loan Đao óng ánh, lưỡi kiếm cực kỳ mỏng, tràn ngập ánh sáng, nhưng thân kiếm lại rất to, gần bằng lòng bàn tay, nhìn lạnh cả người.
 
Chương 1955


Chương 1955

Thần Gaya cầm thanh kiếm trong tay, khí thế lập tức thay đổi, hệt như một lưỡi kiếm mạnh mẽ vừa cắt ngang bầu trời.

“Đó là…. Kiếm băng tối thượng được gia tộc Võ Đằng truyền lại từ đời này sang đời khác, nó nổi tiếng như ‘Hắc Đao Dạ’ của thiên hoàng đời trước, và cũng là một trong những thanh kiếm vĩ đại của Thập nhị cung!”

“Bạch Nhận • Vũ?”

Nhiều võ giả của Đảo Quốc bất ngờ thốt lên, tất cả đều nhận ra thanh kiếm của gia tộc Võ Đằng.

Nhưng bọn họ lại không biết rằng thanh Bạch Nhẫn này đã từng là vũ khí tối cao của thần Gaya, trong trận chiến vương cấp, ông ta đã dùng Bạch Nhẫn để giết rất nhiều cao thủ vương cấp, trong đó có không dưới mười vương cấp chín sao, hơn nữa còn có hai hoàng cấp, chuyện này đã làm cho thế giới chấn động.

Kitetsu vĩ đại, ngoài những quỷ thần do ba đại gia tộc thần thị trấn giữ thì không có ai dám tranh đoạt với bọn họ.

“Cho dù sức mạnh tinh thần của mày có lớn cỡ nào thì hôm nay tao cũng sẽ thiêu chết mày!”

Lưỡi kiếm của thần Gaya lướt qua, mặt đất bên dưới đột nhiên bị khoét thành một khe núi không đáy.

“Vậy cơ à?”

Diệp Thiên lắc cổ, sau đó tung chưởng, kinh thiên động địa, một chưởng ấn khổng lồ quét qua, sức mạnh tinh thần dao động tứ phía.

Thần Gaya vẫn bình tĩnh, một tay cầm kiếm, đợi đến khi chưởng ấn tiến đến liền vung nhẹ.

“Xoẹt!”

Không hề nhìn thấy bất kỳ kiếm khí nào, cũng không cảm nhận được sức mạnh.

Chưởng ấn Diệp Thiên đánh tới thực sự đã tan ra trong nháy mắt, dường như đã bị sức mạnh vô hình cắt càng thành nhiều mảnh.

Diệp Thiên có chút bất ngờ, sức mạnh của thần Gaya thực sự mạnh hơn Cận Vô Trần vài bậc.

Mỗi chiêu thức đều có ý đồ riêng, nguyên khí của trời đất sẽ đến khi được gọi, điều này khác hẳn so với việc Cận Vô Trần liên lạc với nguyên khí của trời đất để tấn công, cùng một chiêu thức nhưng đến tay của thần Gaya lại mạnh hơn nhiều so với Cận Vô Trần.

Sau khi bị thần Gaya nhập thể, Võ Đằng Nguyên đã phát huy hết sức mạnh của thần Gaya ở mức cao nhất!

“Rất tốt!”

Đối thủ càng mạnh thì Diệp Thiên càng hưng phấn, lúc này ở Kitetsu, cậu sớm đã chuẩn bị để quét sạch mọi thứ.

Lòng bàn chân của cậu giẫm vào không trung, mặt đất của đền thờ bên dưới đã bị Diệp Thiên đè cho sụp xuống, cậu tiến thêm một bước đến trước mặt thần Gaya, trong nháy mắt thi triển Phê Thiên Chi Thể, một nắm đấm với ánh sáng vàng lướt qua bầu trời và đánh vào ngực thần Gaya.

Thân thể thần Gaya đột nhiên phát lên một điểm sáng xanh như băng, cú đấm của Diệp Thiên đánh thẳng vào ngực thần Gaya, nhưng lúc này sắc mặt của cậu có hơi thay đổi.

Cú đấm này không hề cảm thấy có chút lực nào, ngược lại còn đánh vào không khí, kinh lực xuyên qua, ở phía xa, đỉnh của ngọn núi so với núi Thiên Lâm đã bị Diệp Thiên đánh tan.

“Hử?”

Diệp Thiên chợt nheo mắt lại, một thức la nhẹ truyền tới từ phía sau.

“Thần Băng Trảm!”

Giọng nói lạnh lẽo già nua vang lên từ xa, ánh kiếm lóe lên, Diệp Thiên đột nhiên quay lại, tung một quả đấm.
 
Chương 1956


Chương 1956

“Bốp!”

Diệp Thiên điên cuồng đấm tới tấp, kinh lực trào ra, ánh kiếm cũng không chút thay đổi, không hề có dấu hiệu sắp vỡ.

Dưới sức mạnh từ nắm đấm của Diệp Thiên, kiếm khí bị uốn cong như cánh cung, sau đó đột nhiên siết chặt, một lượng sức mạnh chợt dâng trào, khiến cho vô số nguyên khí trời đất tụ lại rồi đột nhiên phun trào.

Sắc mặt của Diệp Thiên có hơi thay đổi, thân hình của cậu bất giác bị kinh lực mạnh mẽ cuốn đi.

“Bịch!”

Cậu dùng chân giẫm lên không trung, bên dưới có vô số sóng khí nổ tung, tầng tầng lớp lớp đất đổ ập lên trời, Diệp Thiên phải lui cả trăm mét mới có thể thoát được sức mạnh khủng khiếp này.

“Nhát kiếm thật mạnh!”

Diệp Thiên gật nhẹ đầu, lộ ra vẻ tán thưởng, sau đó biến lòng bàn tay thành một móng vuốt sắc bén, sau đó vung ra.

“Toái Thần Tư Thương Trảo, phá nguyên thăng hoa!”

Lúc trước Diệp Thiên đã dùng trảo thủ này để giết Tiểu Phật Tây Lĩnh đứng thứ nhất trong danh sách những kẻ mạnh nhất Hoa Hạ thế hệ trước, kể từ đó, cậu không còn sử dụng chiêu thức này nữa.

Đây là lần đầu tiên Diệp Thiên sử dụng tu vi sức mạnh tinh thần kể từ khi cậu bước vào cảnh giới phá nguyên!

“Vụt!”

Trảo ảnh vụt lên trời, thần Gaya chỉ nhìn thấy một hình bóng lóe lên trước mặt, ngay lập tức cảm nhận được sự nguy hiểm vô cùng cực.

Ông ta vô thức vung kiếm về phía trước, có vô số chân nguyên quấn quanh lấy thân kiếm, nguyên khí đất trời cũng tạo thành khiên để bảo vệ thần Gaya.

“Keng!”

Trảo ảnh quét qua, sau đó chỉ nghe thấy một âm thanh giòn rụm.

Rất nhiều võ giả của Kitetsu đều tỏ ra kinh hoàng.

Trên ngực thần Gaya xuất hiện một dấu móng vuốt, có thể nhìn thấy cả xương trắng, còn thanh Bạch Nhẫn Vũ đã bị vỡ thành sáu mảnh!

Biếu cảm của Võ Đằng Nguyên như bị đông cứng!

Ông ta không dám tin, nhìn vào lòng bàn tay của mình, sau đó nhìn trước ngực, máu chảy ra như suối, nhưng Võ Đằng Nguyên không sao nổi giận được vì bây giờ ông ta đã hoàn toàn chìm đắm trong cơn sốc.

Mọi người đều biết Võ Đằng Nguyên vang danh cả Kitetsu, từng được thiên hoàng tiền nhiệm phong là “quốc sư”, có tu vi vô cùng cao và là vương cấp tám sao, còn bây giờ ông ta đã bị thần Gaya nhập thể, sức mạnh đã đạt đến hoàng cấp.

Nhưng ít người biết rằng bản thân ông ta cũng là một cao thủ luyện thể, ngay cả cao thủ hoàng cấp nhìn thấy cơ thể của ông ta cũng phải xấu hổ ghen tị.

Nếu không phải gia tộc Võ Đằng tôn thờ thần Gaya thì e rằng sẽ bị các quỷ thần của ba đại gia tộc thần thị kia thèm muốn thân thể của ông ta.

Về phần thể lực của mình, Võ Đằng Nguyên rất có tự tin, bây giờ cộng thêm sức mạnh hoàng cấp có thể dễ dàng huy động nguyên khí trời đất, đương nhiên ông ta rất tự tin mình hoàn toàn có thể đè bẹp được Diệp Thiên, cho dù có phải đối mặt với quỷ thần của ba đại gia tộc thần thị, ông ta cũng có đủ tự tin mình có thể đánh được.
 
Chương 1957


Chương 1957

Nhưng ông ta không ngờ rằng cơ thể mà mình tự hào lại bị Diệp Thiên làm cho bị thương trong một chiêu, không chỉ vậy, thanh thần khí Bạch Nhẫn Vũ cùng với danh tiếng của thần Gaya suốt một trăm năm qua cũng bị chặt đứt tại chỗ.

“Ông có một Tiên Thiên Chi Thể, khả năng phòng ngự quả thực rất ấn tượng!”

“Chỉ tiếc là ông đã gặp phải tôi!”

Mặc dù Diệp Thiên còn có cơ thể Phệ Thiên Chi Thể mạnh hơn, nhưng cậu cũng phải khâm phục sức bền bỉ của Tiên Thiên Chi Thể.

Nhất trảo của Diệp Thiên đã đạt đến mức thăng hoa trong cảnh giới phá nguyên, ngay cả những binh khí cổ đại hiện tại như Bạch Nhẫn Vũ cũng không thế chống lại được, lập tức bị chặt ngay tại chỗ, còn vương cấp tám sao bình thường, thậm chí cả những cao thủ hoàng cấp cũng bị đánh đến mức tơi tả.

Nhưng trên cơ thể Võ Đằng Nguyên có một vết thương sâu có thể nhìn thấy xương bên trong, hơi thở gấp gáp nặng nề thấy rõ.

Các võ giả của Kitetsu đều im lặng, sức mạnh của Diệp Thiên đã vượt xa tưởng tượng của bọn họ.

“Người thanh niên này, chẳng lẽ là… Diệp Lăng Thiên đã biến mất hơn một tháng qua sao?”

Không biết ai đột nhiên kêu lên, sau đó đám đông đột nhiên bùng nổ, hệt như nước sôi vậy.

Vô số ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Thiên, sắc mặt thay đổi liên tục, sau đó mới kịp phản ứng lại.

Diệp Thiên đã biến mất kế từ sau trận chiến Lư Thành ở tỉnh Xuyên, không ai có thế ngờ sau hơn một tháng, Diệp Thiên lại xuất hiện trên mảnh đất Kitetsu này, đồng thời còn giao chiến với một trong tứ đại quỷ thần như thần Gaya.

Kế từ khi Diệp Thiên biến mất, có vô số người cũng truy tìm tung tích và bàn tán thực lực của Diệp Thiên, hầu hết mọi người đều cho rằng Diệp Thiên tuy mạnh nhưng vẫn chỉ ở mức hoàng cấp mà thôi.

Nhưng ngay trận chiến này, quan điểm này đã hoàn toàn bị lật ngược, rõ ràng Diệp Thiên đã sở hữu sức chiến đấu có thể so với một hoàng cấp hoàn mỹ.

Cho dù Diệp Thiên không phải hoàng cấp, nhưng cậu cũng có thể làm bị thương Võ Đằng Nguyên bị thần Gaya nhập thể, cho nên cũng không khác hoàng cấp là bao.

Sau một lúc im lặng, Võ Đằng Nguyên bị chiếm hữu bởi thần Gaya đột nhiên bật lên một tiếng cười đáng sợ!

“Thì ra là ngươi, Diệp Lăng Thiên!”

Ông ta nhìn thẳng vào Diệp Thiên, tuy đã ở ẩn từ rất lâu, nhưng chỉ vì để cho thần Gaya tái sinh, ông ta đã tìm hiểu qua về tin tức của Diệp Thiên.

Nụ cười lạnh lùng nơi khóe miệng càng ngày càng rõ rệt, thần khí đi theo mấy chục năm đã tan tành, Tiên Thiên Chi Thể cũng bị thương, cơn thịnh nộ trong lòng ông ta đã lên đến cực điểm!

Sát khí kinh hoàng của Võ Đằng Nguyên và thần Gaya áp về phía Diệp Thiên đã hợp nhất, chỉ thấy được một con mắt xanh băng của Võ Đằng Nguyên biến thành màu đỏ máu, sát ý ngút trời.

“Bất kể mày là ‘Đế Vương Bất Bại’ mạnh cỡ nào, hôm nay tao sẽ lấy máu mày để tế cho thanh Bạch Nhẫn của tao!”

“Đền thờ Gaya này chính là nơi chôn thân của mày!”

Ông ta tức giận gầm lên, trong mắt tràn đầy sát ý ngưng tụ.

“Cửu trùng ảnh phân thân, nghìn lớp ảo ảnh băng!”

Một giọng nói trầm thấp vang lên, ba ngón tay đan vào nhau, sau đó ngón trỏ và ngón cái dính vào nhau, đây chính là tư thế đặc biệt dành cho ninja.

Tất cả võ giả ở Kitetsu đều hoàn toàn sốc, bọn họ không thể tin được những người trong gia tộc Võ Đằng thậm chí còn rất thành thạo nhẫn thuật.
 
Chương 1958


Chương 1958

Chỉ có một trong số các vương cấp chín sao đang im lặng theo dõi trận chiến, tuy không mạnh bằng thần Gaya nhưng lại là nhân vật cùng thời đại với thần Gaya, đương nhiên sẽ biết được giới hạn của thần Gaya, trước khi bước vào con đường tà đạo thì thần Gaya đã từng là một ninja mạnh mẽ.

Ba, sáu, mười hai….

Võ Đằng Nguyên hoàn toàn không động đậy, nhưng hình dáng của ông ta đã biến thành ba, sau đó ảo ảnh liên tục nhiều lên theo bội số hình học, mỗi phân thân đều giống hệt như Võ Đằng Nguyên, không có bất kỳ sự khác biệt nào.

Trong vòng vài chục giây, có gần một ngàn ảo ảnh đã xuất hiện trên bầu trời, tạo thành một vòng cung vây lấy Diệp Thiên, và điều đáng ngạc nhiên chính là tất cả đều cầm trong tay một thanh Bạch Nhẫn bị gãy.

“Diệp Lăng Thiên, nhẫn thuật của tao đã im hơi lặng tiếng cả trăm năm rồi, nhưng không ngờ người đầu tiên để tao phải sử dụng nhẫn thuật một lần nữa lại chính là mày, một kẻ đến từ Hoa Hạ!”

“Cũng được thôi, tao sẽ đế mày chết vì kiệt sức ớ trong nghìn lớp ảo ảnh băng của tao!”

Hàng ngàn Võ Đằng Nguyên nói chuyện cùng lúc, âm thanh tầng tầng lớp lớp, nửa nam nửa nữ, khiến cho Diệp Thiên nheo mắt lại.

“Không hổ danh là thần Gaya, Ảo Ảnh Phân Thân Chi Thuật lại mạnh đến mức này, không ngờ trăm năm sau không còn phân thân thành trăm mà là thành nghìn!”

Các vương cấp chín sao thần sắc nặng nề, bọn họ cảm nhận được tử khí áp chế từ trong ảo ảnh băng nghìn lớp.

Các phân thân chồng chéo lên nhau của Võ Đằng Nguyên đều rất mạnh mẽ, rất nhiều võ giả Kitetsu chỉ cần nhìn thấy thôi thì tinh thần chiến đấu của bọn họ đã hoàn toàn tan biến, nổi cả da gà, đây cũng giống như việc giao đấu với hàng nghìn cao thủ hoàng cấp cùng một lúc.

“Anh Diệp Thiên!”

Mặc dù Cố Giai Lệ rất ít khi phải chứng kiến một màn đối đầu kinh ngạc như vậy, nhưng lúc này cô cũng nhận ra được Diệp Thiên đang phải đối đầu với một kẻ địch vô cùng mạnh, trong mắt cô chợt hiện lên vẻ lo lắng.

Diệp Thiên bị hàng nghìn ảo ảnh băng vây quanh, cậu nhìn tứ phía đều là ảo ảnh phân thân của Võ Đằng Nguyên.

“Xoẹt!”

Ngay lúc này, tất cả ảo ảnh phân thân đồng thời vung kiếm lên.

Kiếm khí vô hình bao lấy vòng vây, trong tích tắc, cả quần áo của Diệp Thiên đều bị cắt rách, thiếu mất một miếng.

“Hừm!”

Cậu hừ lạnh một tiếng, hai chân hơi co lại tạo hình dáng ngồi xổm, chân nguyên mạnh mẽ cùng với nguyên khí trời đất vây quanh, hình thành một vòng canh khí ngưng tụ.

“Keng!”

Mỗi kiếm khí vô hình chém tới đều bị canh khí bảo vệ của Diệp Thiên chặn lại, phát ra âm thanh vang vọng, hết kiếm khí này đến kiếm khí khác quét qua vô cùng ác liệt, đánh mạnh vào canh khí, những kiếm khí này không biết từ đâu đánh tới, nhưng các góc độ vô cùng phức tạp và sắc bén.

“Diệp Lăng Thiên đã rơi vào thế bị động, hoàn toàn chỉ có thế phòng thủ, nếu cứ tiếp tục như vậy thì việc hắn chết cũng chỉ là sớm muộn mà thôi!”

Nhiều võ giả của Đảo Quốc đã thấy được tình hình bên trên sân, trong lòng thoáng mừng thầm.
 
Chương 1959


Chương 1959

Diệp Thiên đã quá mạnh, được coi là bất khả chiến bại, thậm chí còn chém gãy được hai thanh kiếm mạnh nhất Kitetsu, điều này đã khiến cho giới võ thuật Kitetsu phải mất mặt.

Giờ đây Diệp Thiên đã xuất hiện ở Kitetsu, cuối cùng cũng có kẻ mạnh ở Kitetsu trấn áp được cậu!

“Hừm, Diệp Lăng Thiên, đúng là không biết tự lượng sức mình!”

Hoàng cấp chín sao nhìn cảnh tượng trước mắt, chế nhạo lắc đầu.

“Trong số hàng ngàn ảo ảnh này thì có một cái là cơ thể thật của Võ Đằng Nguyên và thần Gaya, nếu như không thể tìm thấy cơ thể thật thì Võ Đằng Nguyên chính là bất bại!”

“Thật nực cười khi Diệp Lăng Thiên vẫn đang nghĩ tới việc dùng lực để đánh ông ta, hệt như lấy trứng chọi đá vậy, một khi kiệt sức thì chắc chắn cậu ta sẽ bị đánh bại!”

Những người còn lại đều hít thở không thông, chỉ chăm chú vào vòng chiến.

Diệp Thiên ở trong ảo ảnh băng nghìn lớp bị Võ Đằng Nguyên dùng kiếm khí chém liên hồi, chắc chắn đã lâm vào cảnh tuyệt vọng.

Ngay khi Võ Đằng Nguyên vung nhát chém thứ một nghìn, Diệp Thiên đột nhiên cười toe toét, canh khí lập tức tan biến.

“Trò chơi trốn tìm của ông đã kết thúc!”

Vừa dứt lời, một ánh sáng thần thánh phát ra từ cơ thể Diệp Thiên, ngay giữa ấn đường của cậu, một con mắt vàng chưa từng xuất hiện đột nhiên mở ra.

“Con Mắt Phá Nguyên, mở!”

“Hư mị ảo ảnh, trở về cát bụi!”

“Ảo ảnh ma mị quay về với cát bụi!”.

Ánh sáng vàng trong mắt Diệp Thiên bùng lên, phóng thẳng đến bầu trời. Sau đó, một con mắt ánh sáng chưa từng xuất hiện ở giữa mi mày cậu đột nhiên mở ra.

Giống như Hắc Thiên Nhãn của Nhị Lang Chân Quân Dương Tiên trong truyền thuyết vậy. Lúc này, cảnh tượng trước mắt Diệp Thiên đều trở lại nguyên sơ, mọi ảo ảnh ma mị, mọi ảo giác đều tan biến.

Đây là đồng thuật thứ hai mà cậu lĩnh ngộ sau khi đạt cảnh giới phá nguyên – Con Mắt Phá Nguyên, có thể hàng yêu phục ma, tiêu diệt mọi ma quỷ.

Con Mắt Phá Nguyên có thể nhìn thấu mọi ảo ảnh của sự vật, nhìn thấu mọi điều hư ảo. Trước Con Mắt Phá Nguyên, dù có nhiều ảo ảnh hơn chăng nữa cũng phải hiện nguyên hình.

Mặc dù trên bầu trời có hơn một nghìn phân thân ảo ảnh băng của Võ Đằng Nguyên, nhưng ở trong mắt Diệp Thiên lại chỉ có một cái duy nhất.

Đúng lúc đó, hơn một nghìn phân thân đồng thời ra tay, vô số đao khí phóng tới quanh người Diệp Thiên, xếp chồng lên nhau, không rõ thật giả.

“Dưới điều kiện này, Diệp Lăng Thiên chỉ có nước bị động chịu đòn!”.

Vô số võ giả Đảo Quốc âm thầm gật đầu, nhìn đòn tấn công vô địch của Võ Đằng Nguyên, vừa vui mừng vừa kinh ngạc.

Một khi Diệp Thiên bị chém chết ở Đảo Quốc, đồng nghĩa giới võ thuật Hoa Hạ sẽ bị giới võ thuật Đảo Quốc đạp dưới chân từ đây.

Vô số ánh đao quét ngang trời, Diệp Thiên bèn sử dụng Canh khí bảo vệ. Lúc cậu chống đỡ đao khí vô hạn, ánh mắt cậu quét qua nghìn lớp ảo ảnh, cuối cùng nhìn về phía một ảo ảnh trong số đó.

“Tìm được rồi!”.

Ánh mắt cậu dừng lại, nhắm thẳng vào hình ảnh phân thân đó, tiếp theo Canh khí bảo vệ bỗng chốc tan biến, cơ thế phóng vọt đi.
 
Chương 1960


Chương 1960

Diệp Thiên hơi đăm chiêu, né qua một ánh đao cực mạnh. Ánh sáng xanh lam trên cánh tay cậu lan ra, chân nguyên hội tụ, đánh một quyền về phía một trong số các phân thân.

Sức mạnh chân nguyên và sức mạnh tinh thần dâng trào, mang theo sức lực khổng lồ, quyền kình vô biên đâm thủng không gian.

“Cái gì?”.

Trên mặt phân thân đó lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, ồng ta không ngờ Diệp Thiên lại có thể tìm ra được chân thân của ông ta từ trong một nghìn ảo ảnh.

Nhưng ngay lúc quyền kình của Diệp Thiên tiến sát tới cơ thể ông ta, ông ta lại nhếch lên nụ cười đạt được mục đích.

Quyền kình của Diệp Thiên đã đánh ra, nào ngờ khi nó tiếp xúc với cơ thể của Võ Đằng Nguyên lại giống như đánh vào không khí, xuyên thẳng qua. Quyền kình bay vọt lên bầu trời, tiến về phía xa.

“Ồ?”

Diệp Thiên hơi nheo mắt lại, cảm thấy ngạc nhiên. Đúng lúc ấy, cậu cảm nhận được sau lưng có đao khí dâng lên.

“Hừ!”.

Cậu không quay người lại, mà chân nguyên trong cơ thể tuôn ra, Canh khí tiếp tục dâng lên lần nữa, cứng rắn đón đỡ luồng đao khí đó.

“Keng!”.

Nhát đao này đánh cho Diệp Thiên rơi từ trên không trung xuống đất. Một chân cậu giẫm lên mặt đất khiến mặt đất nứt ra, sụp xuống mấy trượng, nhưng cậu vẫn không hề bị thương.

Cậu quay đầu lại, trong nghìn lớp ảo ảnh, cậu vẫn có thể nhìn thấy chân thân của Võ Đằng Nguyên. Lúc này, ông ta cũng nở nụ cười quỷ dị.

“Có thể tìm ra được chân thân của tôi từ trong nghìn lớp ảo ảnh, không hổ danh là võ giả truyền kì mới lên của Hoa Hạ. Tiếc là cũng chỉ giới hạn ở đó mà thôi!”.

“Nghìn lớp phân thân này đều được ràng buộc bởi sức mạnh linh hồn của tôi. Chỉ trong một ý niệm, tôi có thể di chuyển chân thân đến bất cứ phân thân nào khác, tùy ý di chuyển!”.

“Tốc độ của cậu có nhanh đến thế nào cũng không thể nhanh bằng một giây suy nghĩ. Cậu muốn làm tôi bị thương chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày, chấp nhận số mệnh đi!”.

Võ Đằng Nguyên cười điên cuồng, tiếng cười chứa đầy sự chế nhạo. Trong một nghìn lớp ảo ảnh này, ông ta không cần bất kì thời gian nào, mà chỉ cần một thoáng suy nghĩ, ông ta đã có thể di chuyển hình bóng, tráo đổi chân thân với

bất kì một phân thân khác.

Vị vương cấp chín sao đang quan sát trận chiến âm thầm rùng mình. Năm xưa ông ta còn có thể giao đấu vài chiêu với thần Gaya, nhưng một trăm năm trôi qua, thần thông tuyệt thế của thần Gaya đã trở nên khủng khiếp hơn hẳn.

Các võ giả ở Đảo Quốc đều có vẻ sợ hãi, chiến đấu kiểu vậy còn đánh thế nào được nữa?

Võ giả và những người quản lý của gia tộc Võ Đằng đều bái phục sát đất, đầy vẻ thành kính.

“Thần Gaya đại nhân thần uy, gia chủ thần uy!”.

Trong trận chiến với quỷ thần Đảo Quốc, dường như Diệp Thiên đã rơi xuống thế yếu hoàn toàn.
 
Chương 1961


Chương 1961

Diệp Thiên đứng yên tại chỗ, hai mắt nheo lại.

Con Mắt Phá Nguyên của cậu quả thật có thể quét sạch tất cả ảo ảnh, nhưng nó chỉ giúp cậu phân biệt rõ chân thân ở đâu, chứ không thể ngăn cản Võ Đằng Nguyên di chuyển tức thời giữa các phân thân.

Trong khoảnh khắc ông ta di chuyển, cậu cũng không thể bắt được.

“Di chuyển chân thân?”.

Cậu nhìn về phía chân thân duy nhất của Võ Đằng Nguyên, bỗng nhếch miệng cười.

“Trong số một nghìn ảo ảnh này, ông có thể tùy ý di chuyến vị trí chân thân, né tránh đòn tấn công của tôi, đúng là nan giải”.

“Nhưng nếu như tôi đồng thời tấn công cả một nghìn phân thân của ông thì làm sao ông di chuyến?”.

Võ Đằng Nguyên hơi sửng sốt, quái lạ hỏi: “Cậu nói gì?”.

Diệp Thiên không trả lời, chống một tay xuống đất. Một luồng khí tức nóng cháy từ lòng bàn tay cậu bùng lên, ngọn lửa rực rỡ bốc cháy.

“Phệ Thiên Long Diệm, phá nguyên thăng hoa!”.

Diệp Thiên quát khẽ một tiếng, ngọn lửa dưới lòng bàn tay lan tràn ra mặt đất, chỉ trong thoáng chốc đã che phủ toàn bộ chu vi mấy chục trượng trên mặt đất, lập tức biến thành một vùng đất khô cháy.

Nhiệt độ nóng rực lan tỏa khắp đất trời. Võ Đằng Nguyên nheo mắt lại, trong lòng có dự cảm chẳng lành.

“Rồng lượn chín tầng trời, mưa lửa

rơi!”.

Diệp Thiên nhấc tay lên, giống như một vị thần của lửa. Sóng lửa ở bên dưới thuận thế dâng vọt, hóa thành cột lửa cao mấy chục trượng chọc thẳng lên trời.

Trên bầu trời cao, cột lửa chọc thẳng tầng mây, sau đó bùng nổ trên khoảng không của nghìn lớp ảo ảnh băng.

Vô số ngọn lửa trút xuống như mưa, từ chân trời tản ra. Mỗi một đốm lửa đều có tốc độ nhanh như tia chớp, ở xa nhìn lại giống như một ngọn núi lửa nhỏ phun trào.

“Ầm ầm!”.

Diệp Thiên một tay chống trời, chân đạp đất, ánh mắt lạnh nhạt. Vô số hạt mưa lửa từ trên trời đổ xuống, thoáng chốc bao trùm khu vực có một nghìn lớp ảo ảnh băng.

“Vù!”

Một bóng người lướt nhanh ra ngoài từ trong cơn mưa lửa đầy trời, áo quần dính đầy đốm lửa, cực kì nhếch nhác, chính là Võ Đằng Nguyên.

Nếu không phải ông ta cảm tri cực mạnh, trong thoáng chốc dùng chân nguyên và khí tức hàn băng vốn có để bảo vệ cơ thể, xông ra khỏi phạm vi bao phủ của mưa lửa, thì e rằng lúc này ông ta đã bị đốt cháy toàn thân.

“Thằng nhóc đó học được đòn tấn công bằng lửa trong phạm vi lớn thế này từ đâu? Lẽ nào cậu ta cũng là bậc thầy pháp thuật? Hoặc là người có siêu năng lực nguyên tố lửa? Sao có thế như vậy?”.

Võ Đằng Nguyên liên tục lùi ra xa, không thể kìm chế sự kinh hãi trong lòng.

Ông ta bỗng phát hiện mình đang đối mặt với một con quái vật thực thụ, không thể dùng lẽ thường để định luận.

Lúc này, đầu tóc Võ Đằng Nguyên đã bị cháy sém một mảng, áo quần thủng lỗ chỗ. Tay áo bên trái của ông ta đã bị thiêu rụi, để lộ cánh tay trái gầy trơ xương.

“Nghìn lớp ảnh ảnh băng không đỡ nổi một đòn!”.

Diệp Thiên bay lên không trung, khẽ lắc đầu, giọng điệu khinh thường.
 
Chương 1962


Chương 1962

“Mấy lão quái vật của một trăm năm trước các người chết cũng không chết sạch sẽ một chút, tưởng rằng hóa thành ma quỷ nhập vào người khác thì có thế khôi phục vinh quang ngày xưa sao? Thật là nực cười!”.

Diệp Thiên khẽ nắm chặt một tay, sóng lửa đầy trời tan đi, ngưng tụ thành một quả cầu lửa sáng chói, chậm rãi bay lên từ giữa lòng bàn tay cậu.

“Dù có giãy giụa thế nào đi nữa, chung quy các người cũng đã trở thành quá khứ rồi!”.

Vào giờ phút này, Diệp Thiên thiêu đốt toàn bộ chí khí ngạo mạn nuôi dưỡng từ trong chiến đấu, hào khí ngút trời, quyết định đoạn kết cho trận đấu này.

“Thời đại này thuộc về tôi và sẽ được đặt tên tôi!”.

“Sức mạnh ghê gớm thật!”.

Vô số võ giả Đảo Quốc ở đây đều sợ hẫi, chấn động khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

ở Đảo Quốc cũng có quỷ thần khống chế lửa, đó là thần Thiên Chiếu bảo hộ cho một gia tộc thần thị lớn khác.

Thần Thiên Chiếu là thần mặt trời của Đảo Quốc, nắm giữ sức mạnh của mặt trời, cũng điều khiển một loại lửa. Nhưng mọi người đều biết, thần Thiên Chiếu chưa từng ra đòn tấn công nào có phạm vi lớn như vậy.

Sắc mặt của Võ Đằng Nguyên tái xanh, tròng mắt màu xanh lam của thần Gaya lại hiện ra trên đôi đồng tử Võ Đằng Nguyên, đầy vẻ kinh hãi. Từ khi

nhẫn thuật của cô ta đại thành, có thắng có thua, nhưng chưa bao giờ gặp được ai có thể phá vỡ nghìn lớp ảo ảnh băng của cô ta bằng cách thô bạo như vậy.

Diệp Thiên chắc chắn là người đầu tiên trong lịch sử!

“Cô là quỷ thần, muốn nhập vào ai, muốn cướp cơ thể của ai, tôi không quan tâm!”.

“Nhưng cô ấy là người mà tôi muốn bảo vệ, cô dám có ý đồ với cô ấy thì chính là tự tìm đường chết!”.

Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng sắc bén, vừa dứt lời, sức mạnh tinh thần trên người dao động. Cậu xuyên qua không gian trong thoáng chốc, vọt tới trước mặt Võ Đằng Nguyên, tung ra hết quyền này tới quyền khác.

Lúc này, khí tức trong cơ thể Võ Đằng Nguyên hỗn loạn, ông ta chỉ có thể bất đắc dĩ nắm ngang đao, dùng thân đao chống đỡ sức mạnh quyền sau mạnh hơn quyền trước của Diệp Thiên.

“Keng!”.

Khi Diệp Thiên vung ra quyền thứ hai mươi tư, Bạch Nhận vốn đã hư hỏng cuối cùng cũng không chịu được sức nặng, đột ngột nứt gãy trước ánh mắt kinh hãi của mọi người.

Nắm đấm của Diệp Thiên cũng xuyên thẳng tới, đánh vào ngực Võ Đằng Nguyên.

“Phụt!”.

Võ Đằng Nguyên phun ra ngụm máu, cơ thế lùi về sau, nặng nề đạp lên đàn tế thần Gaya.

“Thần Gaya đại nhân!”.

Những người quản lý của gia tộc Gaya kinh hoàng tiến lên, muốn dìu Võ Đằng Nguyên, nhưng lại bị Võ Đằng Nguyên hất ra.

“Cút ra cho tôi!”.

Ồng ta ngước mắt nhìn về phía Diệp Thiên, trong mắt toàn là sự oán hận và căm phẫn.

“Diệp Lăng Thiên, tôi phải bằm thây cậu ra làm nghìn mảnh!”.
 
Chương 1963


Chương 1963

Ông ta nắm cây Bạch Nhận đã hư hỏng nặng, cơn phẫn nộ trong lòng đã không thể kìm chế thêm nữa.

Bất kế là đối với Võ Đằng Nguyên hay là thần Gaya, những gì bọn họ gặp phải hôm nay đều là nỗi nhục nhã lớn nhất trong đời.

“Tuyệt chiêu của ông đã bị tôi phá, ông còn dư lại được gì?”.

Diệp Thiên chẳng hề để tâm đến ông ta, cho dù thần Gaya và Võ Đằng Nguyên có nhờ vào thế hiểm trở cố gắng chống đỡ thì cũng chỉ đến thế mà thôi.

Màu tím xanh của băng đột ngột bùng lên trên người Võ Đằng Nguyên, linh thể của thần Gaya thoát ra khỏi ông ta, sắc đẹp tuyệt trần hiển hiện trên thế gian.

Ánh mắt giận dữ của cô ta lướt qua người Diệp Thiên, sau đó quay đầu nhìn bầu trời phía xa, dường như đang tìm kiếm gì đó.

Chốc lát sau, cô ta bỗng nhiên cất cao giọng nói, phát ra tiếng kêu sắc bén giống như trăm quỷ gào khóc.

“VÙ!”.

Sóng âm vang vọng bầu trời, lan về phương xa. Trong phút chốc, ánh mắt Diệp Thiên hơi biến đổi, cũng quay đầu nhìn vào sâu trong đỉnh mây trên trời, hai mắt khẽ nheo lại.

“Hửm?”.

Cậu có thể cảm nhận được, trong khoảnh khắc sóng âm của thần Gaya truyền ra, ba luồng khí tức ở ba nơi khác nhau cùng chạy đến bên này với tốc độ cực kì nhanh.

Ba luồng khí tức với thuộc tính sức mạnh khác nhau, nhưng đều vô cùng mạnh mẽ. Bất cứ khí tức nào cũng không thua kém thần Gaya ở thời kì hùng mạnh nhất. Một trong số đó còn vươt trôi hơn hẳn.

“Diệp Lăng Thiên, cậu có gan xâm nhập Đảo Quốc, hôm nay cậu sẽ được biết thế nào là cao thủ chân chính của Đảo Quốc!”.

“Dù cậu có mạnh thế nào chăng nữa, đền thờ Gaya cũng sẽ là nơi chôn thân của cậu!”.

Thần Gaya mỉm cười, gió lạnh thổi tới từng đợt, gió mây trên trời biến đổi. Ba luồng sáng cũng theo đó đuổi tới, đứng trển đỉnh mây.

Vô số người ngẩng đầu nhìn lên, đa số võ giả Đảo Quốc đều không hiểu ra sao, không biết ba người này có lai lịch thế nào. Nhưng điều đó không cản trở bọn họ cảm nhận được sự mạnh mẽ áp chế đất trời của ba người.

Một người đàn ông trong số đó mặt mày tuấn tú, hai mắt tỏa ra ánh sáng, giống như hai vầng mặt trời chiếu rọi thế gian. Trên đỉnh đầu người này có một lăng kính hình tròn treo lơ lửng, tỏa ra Thánh quang, giống như thiên thần mặt trời, phổ độ chúng sinh.

Khi nhìn thấy người này, con ngươi của vị vương cấp chín sao đang xem chiến bỗng co lại.

“Đó là… thần Thiên Chiếu sao?”.

Trong lòng ông ta như có sóng to gió lớn, không kìm được nhìn sang người thứ hai.

Đó là một cô gái cao lớn đeo mạng che mặt, cô ta khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, vầng sáng quanh người nhấp nháy, giống như đế vương thời cổ đại.

Một luồng gió nhẹ thổi qua, vén mạng che mặt của cô ta lên, để lộ đôi mắt tà ác. Trên trán cô ta có một chiếc sừng nhỏ vô cùng bắt mắt. Bàn tay cô ta thò ra dưới tay áo dày cộm, lấp lánh ánh sáng đen sẫm, ra là những lớp vảy dày nặng.

Quái dị nhất là miệng cô ta giống như bị dị tật bẩm sinh, to rộng hơn người bình thường. Hơn nữa, hai bên khóe môi cô ta nứt ra, trong lúc đóng mở có thể thấy rõ vòm miệng to như chậu máu…

“Liệt Khẩu Nữ?”.

Vị vương cấp chín sao kia hít một hơi khí lạnh, nhìn sang người thứ ba.

Đó là một đứa trẻ trông chưa tới mười tuổi, da dẻ màu đồng cổ, trông có vẻ cực kì quái dị.
 
Chương 1964


Chương 1964

Bàn tay nhỏ nhắn của nó hơi đưa lên, trong tay hiện ra một bầu rượu. Lúc bầu rượu mở ra, ba trinh nữ mặt mũi xinh đẹp của Đảo Quốc bỗng nhiên xuất hiện trên không trung, tất cả đều lộ ra vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.

Làn da màu đồng cổ trên người đứa bé dần trở nên trắng nõn trong suốt, cuối cùng hóa thành một đứa bé mười một, mười hai tuổi đầu thắt bím tóc nhỏ, tay cầm bầu rượu.

Trong mắt nó lóe lên ánh sáng đen tà ác, chỉ há miệng hút, ba trinh nữ Đảo Quốc lập tức khô héo với tốc độ cực nhanh, cuối cùng hóa thành ba thi thể, bay theo gió.

‘Ngon thật!”.

Nó liếm môi, vẻ mặt chưa đã thèm. Cố Giai Lệ nhìn thấy mà sởn gai ốc.

“Tửu Thôn Đồng Tử!”.

Vẻ mặt của vị vương cấp chín sao kia lại thay đổi lần nữa, bàn tay khẽ run lên.

“Gia tộc Saiki, người bảo hộ là thần Thiên Chiếu, thần Thiên Chiếu còn được gọi là thần mặt trời. Trong truyền thuyết, người này bấm sinh đã có vầng sáng trên đính đầu, sở hữu sức mạnh quang minh. Khi người này sinh ra còn kèm theo cả bảo vật thiên địa Bát Chỉ Kính, sức mạnh to lớn, là quỷ thần chính thống!”.

“Gia tộc Thiên Hạc, thần bảo hộ là Tửu Thôn Đồng Tử. Tửu Thôn Đồng Tử còn được gọi là quỷ xử nữ, chuyên dùng nguyên khí và máu tươi của xử nữ làm thức ăn, sức mạnh ghê gớm tà ác. Nó từng gây ra biến động ở Đảo Quốc vào một nghìn năm trước, có thế dùng rượu ngự thần, dùng hồn điều khiển con

người!”.

“Gia tộc Noma, thần bảo hộ là Liệt Khẩu Nữ. Liệt Khẩu Nữ là người có tà lực đáng sợ nhất trong tứ đại quỷ thần, chân thân từng là một con dị thú rách miệng, đầu mọc một sừng, sau đó tu luyện thành hình người, điều khiến được sấm sét tia chớp, có sức mạnh hủy diệt thành trì!”.

Ồng ta khẽ giọng lẩm bẩm: “Ngoài thần Gaya ra, ba vị quỷ thần này cũng đã thức tỉnh rồi sao?”.

Liệt Khẩu Nữ nhìn thần Gaya với gương mặt dữ tợn, lên tiếng đầu tiên.

“Thần Gaya, bọn ta vừa mới thức tỉnh không lâu, cô đã dùng truyền âm quỷ thần gọi bọn ta tới đây, có chuyện gì sao?”.

Giọng nói cô ta có vẻ đùa cợt, lại có chút chế giễu. Cô ta đã cảm nhận được tình trạng thương tích của thần Gaya lúc này.

Thần Thiên Chiếu và Tửu Thôn Đồng Tử không lên tiếng, nhưng đôi mắt cũng lóe sáng, nhìn thẳng vào cô ta.

Ánh mắt của thần Gaya vô cùng u ám, sát ý trong mắt tràn dâng.

“Bớt nói nhảm, lần này tôi gọi các người tới đây là muốn mời các người cùng đối phó kẻ địch!”.

Cô ta nhấc tay lên, chỉ về phía Diệp Thiên đang đứng giữa không trung.

“Chỉ cần ba người chịu giúp tôi giết chết kẻ này, tôi đồng ý chia sẻ linh khí ẩn giấu dưới lòng đất ở núi Thiên Lâm này với các người!”.

Ba vị quỷ thần nghe vậy, vẻ mặt vốn bình tĩnh lập tức có sự thay đổi lớn, từng tia lửa nóng bỏng dâng lên trong mắt bọn họ.

Hầu như không hẹn mà gặp, ánh mắt của ba người đều đổ dồn về phía Diệp Thiên. Vô số võ giả Đảo Quốc trông thấy cảnh này đều cảm thấy da đầu tê rần.

Tứ đại quỷ thần của Đảo Quốc muốn ra tay với Diệp Thiên cùng lúc sao?

Bầu không khí trở nên cứng đờ, thời gian dường như ngừng lại ngay lúc này.
 
Chương 1965


Chương 1965

Ba quỷ thần vừa đến nhìn chằm chằm Diệp Thần, ánh mắt rất khác thường nhưng đều mang theo địch ý.

Thần Thiên Chiếu nhìn Diệp Thiên trong chốc lát, nhếch môi cười.

“Tôi không biết cậu là ai nhưng Gaya và chúng tôi đều là quỷ thần Đảo Quốc, có phước cùng hưởng, có khổ cùng chia. Hôm nay cậu lao vào đền Gaya, còn muốn phá hủy tượng thần, chúng tôi là đồng bào với cô ta, hôm nay phải giết cậu .

Liệt Khẩu Nữ khác và Tửu Thôn Đồng Tử không lên tiếng, nhưng chân nguyên quanh người đã đạt đến mức

đỉnh, mục đích đã quá rõ ràng.

Hắn vừa dứt lời, mọi người đều lặng im như tờ.

Tứ đại quỷ thần của Đảo Quốc có ai không phải là cường thế một thời, tung hoành khắp chốn trước khi xảy ra thay đổi.

Thời đại đó, nhiều anh hùng vươn lên, hoàng cấp, vương cấp cực kỳ nhiều, nhưng tứ đại quỷ thần vẫn chiếm địa vị dẫn đầu, được nhiều cường giá có năng lực của Đảo Quốc sùng bái, có thể thấy thực lực và tầm ảnh hưởng của họ như thế nào.

Nhất là sau đó tứ đại quỷ thần bảo vệ bốn gia tộc Thần Thị, ngay cả Thiên Hoàng của Đảo Quốc cũng phải sợ, lúc đến thăm phải vào đền bái lạy, bất kỳ ai trong tứ đại quỷ thần bước ra đều là sự tôn quý tối cao.

Nhưng bây giờ tứ đại quỷ thần hợp sức lại đối phó với một người, họ chưa từng thấy cảnh tượng nào như thế này, càng không ngờ đến, ai nấy cũng đều tỏ vẻ khó tin.

Sắc mặt Gaya lộ ra vẻ vui mừng, Thần Thiên Chiếu là một vị thần ấn mình giỏi nhất trong bốn qủy thần, hơn nữa nắng mưa bất thường, không kết giao với người khác, cô ta vốn dĩ không mong thần Thần Thiên Chiếu sẽ ra tay.

Nhưng bây giờ Thần Thiên Chiếu lại tự nguyện gia nhập, cô ta nghĩ đây chắc chắn là cọng rơm cứu mạng cuối cùng để nghiền ép Diệp Thiên.

“Dù Diệp Lăng Thiên có mọc thêm ba đầu sáu tay, hôm nay đền Gaya sẽ là nơi cậu ta phải nuốt hận”.

Rất nhiều cao thủ Đảo Quốc đều hoàn hồn lại, ai nấy cũng thầm nghĩ như vậy.

Một khi Diệp Thiên bị đánh bại ở đền Gaya thì có nghĩa là giới võ thuật Hoa Hạ sẽ phải hứng chịu một cú sốc như từng có, còn đây chắc chắn là chuyện vui với Đảo Quốc, dù sao Diệp Thiên đã vô địch ở thế gian quá lâu rồi.

Cố Giai Lệ quay đầu lại nhìn Diệp Thiên, trong tình hình này, cô không còn thời gian quan tâm đối phương là ai nữa, cô biết rõ lúc này người đàn ông mà mình quan tâm đang rơi vào tình cảnh nguy hiểm khôn lường.

Đối mặt với bốn đại quỷ thần hợp sức với nhau, sắc mặt Diệp Thiên vẫn không hề thay đổi, một giọng nói truyền vào tai Cố Giai Lệ.

“Cứ đứng đấy đợi anh”.

Cậu bình tĩnh giải phóng sức mạnh tinh thần của mình dịu dàng đưa Cố Giai Lệ đến mép đền thờ, thậm chí bao bọc cô trong cảm ứng của sức mạnh tinh thần.

Một khi có người muốn ra tay với cô thì cậu có thế biết được và phản ứng lại ngay.

Làm xong một thứ, cậu mới ngẩng đầu lên lướt nhìn tứ đại quỷ thần trước mặt.

“Bốn người, cùng lên đi”.

Khoảnh khắc đi vào Đảo Quốc, cậu đã chuẩn bị để nghênh đón trận chiến một mình cậu đánh với nhiều người rồi.

Chuyến đi đến Đảo Quốc lần này, cậu muốn nghênh chiến với thiên hạ, dù cả thiên hạ đều đối nghịch với cậu thì cậu có gì phải sợ?

“Diệp Lăng Thiên, sắp chết đến nơi rồi mà còn ở đó mạnh miệng”.

Gaya cười khẩy nói.
 
Chương 1966


Chương 1966

“Ầm!

Một tiếng nổ vang lên, sấm sét dày đặc xuất hiện trong các đám mây trên trời, đánh xuyên qua cả bầu trời rồi đánh về phía Diệp Thiên.

Ánh mắt Diệp Thiên hiện lên vẻ lạnh lùng. Cậu vung một tay, nắm đấm mang theo lửa được tung ra cứng rắn, chống lại sấm sét đó.

“Bùm bùm!

Sấm sét cực lớn bị nắm đấm của cậu đánh vỡ tan tành, biến thành vô số tia chớp cực kỳ nhỏ, còn bản thân cậu cũng lùi về sau ba bước, mặt đất bị lõm xuống, có cảm giác hơi tê trên cánh tay

Cậu đã biết Liệt Khẩu Nữ nhà Noma không chế sấm sét, có thể điều động sức mạnh sấm sét theo ý muốn từ lâu.

“Hừ, ranh con kia, để xem cậu có thể chống đỡ được đến lúc nào”.

Thấy Diệp Thiên đỡ được sấm sét của mình, Liệt Khẩu Nữ khẽ gật đầu, nở nụ cười, ai không biết còn nghĩ đó là một cô gái nho nhã, dịu dàng. Nhưng đòn tấn công triệu hồi sấm sét đánh Diệp Thiên vừa rồi lại không hề nương tay chút nào.

Nếu không phải Diệp Thiên có sức mạnh tuyệt đối, đổi thành vương cấp khác thì có lẽ đã bị một cú của sấm sét đánh thành trăm mảnh rồi. Dù là cao thủ vương cấp bình thường e là cũng sẽ biến sắc khi gặp phải đòn tấn công này.

Vừa dứt lời, một tiếng gào thét đầy oán giận vang lên.

“Diệp Lăng Thiên, tôi phải giết cậu!”

Võ Đằng Nguyên và Gaya dung hợp lại lần nữa, hắn bay lên không trung, lưỡi dao trắng bị nứt trong tay biến thành vô số kiếm hoa, kiếm quang rít gào.

Diệp Thiên không né cũng không tránh. Hai nắm đấm liên tiếp đấm ra như súng liên thanh, từng đợt rồi từng đợt, mỗi một nắm đấm đều đánh vỡ kiếm quang, kiếm khí màu đỏ đậm và nắm đấm màu đỏ va chạm vào nhau không ngừng nghỉ, cả bầu trời đều đang chấn động dữ dội dưới sức mạnh cuồng bạo.

“Này!”

Giọng Tửu Thôn Đồng Tử vang lên bên cạnh Diệp Thiên, hắn ném bình rượu trong tay lên, nguyên khí trời đất tụ lại hình thành nên một con dao dài màu đỏ cực lớn, trượt từ trên bên trái đến dưới bên phải, dao quang hàng trăm trượng

xuyên qua không gian, không trí không ngừng vang lên tiếng rít gào.

Nắm đấm của Diệp Thiên đánh vỡ kiếm quang trước mặt, sau đó lật người, sức của chân và chân khí trong người bùng nổ, một chân quét trên dao quang cực lớn đó.

“Rẳc!”

Dao quang vỡ nát, Diệp Thiên cũng vì thế mà lùi về sau nửa bước, cậu đang muốn lao lên trên.

“Đùng!

Một tiếng sấm sét nổ tung trên bầu trời, sấm chớp cực lớn màu tím xanh đó rơi xuống đầu cậu.

‘Hừ!

Diệp Thiên giẫm vào hư không, sóng khí nổ tung theo, mượn sức lao vào không khí, hai nắm đấm giao nhau đánh lần lượt vào hai bên trái phải.

“Ầm!

Tốc độ sấm sét cực nhanh, chỉ trong tích tắc đã đánh được lên đầu nắm đấm của Diệp Thiên.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom