Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 2127


Chương 2127

Vì điều đó, có thể nói ông ta đã điều động toàn bộ nhà họ Tê chuẩn bị. Thành bại chỉ ở một thời khắc này thôi, sao ông ta có thể để cho một sinh viên ở trong nhà và làm loạn kế hoạch của mình được chứ?

Hôm nay, vì sự tồn vong của tập đoàn Tê Phong, ông ta chỉ có thể thành công, không được phép thất bại, tuyệt đối không thể để ảnh hưởng tới buổi gặp mặt này.

Một sinh viên đại học đắc tội thì cũng chỉ là đắc tội, ông ta đường đường là một ông chủ có giá trị hàng chục tỉ tệ thì sao phải bận tâm chứ?

Nếu Diệp Thiên là cậu ấm của một gia tộc nào đó hoặc là con ông cháu cha thì ông ta còn liếc nhìn lấy một cái. Nhưng nhìn cách ăn mặc của Diệp Thiên đều là những món đồ chẳng có thương hiệu, khí chất thì tầm thường, chẳng có dáng vẻ cao quý của con nhà giàu có gì cả.

Một kẻ kiêu hùng như ông ta, vốn luôn đạt được thành tựu. Dù Diệp Thiên có quan hệ tốt thế nào với Tê Văn Long thì lúc này trong mắt ông ta cũng không đáng một đồng, ông ta chỉ muốn đuổi Diệp Thiên ra khỏi nhà.

Bị đuổi, Diệp Thiên không hề tỏ thái độ. Cậu biết, lúc này nhà họ Tê đang gặp biến cố, nếu không Tê Văn Long cũng chẳng vội kéo cậu tới đây.

Phản ứng hiện tại của Tê Phong là điều mà cậu có thể hiểu được. Dù sao thì có ai mà có thể tươi cười được khi gia tộc đang ở thời khắc tồn vong chứ.

Nghĩ vậy, cậu chỉ cười thản nhiên: “Chú Tê, cháu và Văn Long vừa là bạn cùng phòng vừa là anh em, chuyện của cậu ấy cũng là chuyện của cháu”

“Vừa rồi mọi người nói chuyện, cháu đều nghe thấy cả. Cháu tới đây cũng là vì muốn giúp nhà họ Tê, giải quyết vấn đề cho nhà họ Tê!”

Cậu nói giọng điềm đạm giống như đang kể lại một câu chuyện khiến cho Tê Phong kinh ngạc.

Chỉ có những người có năng lực thực sự mới có được khí chất và sự điềm tĩnh, sự thể hiện đầy kiểm soát và chững chạc như vậy.

Ông ta nhớ tới lời nói của Tê Văn Long, rằng cậu ta có một người bạn cùng phòng là một nhân vật thông thiên, có thể giải quyết khó khăn cho nhà họ Tê. Khi đó ông ta chỉ khịt mũi.

Nhưng lúc này, với biểu hiện của Diệp Thiên thì đã khiến cho sự phán đoán của ông ta bị lung lay vài phần.

Cậu nhóc ăn mặc giản dị này, thật sự có khả năng có thể giải quyết được khó khăn cho nhà họ Tê sao?

Thế nhưng suy nghĩ đó chỉ chợt thoáng qua chứ không thể suy luận thêm được gì nữa.

Không phải là ông ta khinh thường Diệp Thiên mà thật sự là lúc này sự khó khăn của nhà họ Tê phải đối mặt đã vượt quá sức tưởng tượng. Bởi vì đối tượng mà bọn họ đắc tội không phải là thương nhân giàu có bình thường mà là một nhân vật cực mạnh trong giới võ đạo của Hoa Hạ. Đối diện với điều đó thì dù Diệp Thiên có là con cháu của đại gia tộc hay là con ông cháu cha thì cũng chẳng thể xoay chuyển được càn khôn.

Muốn chống lại được kẻ mạnh trong giới võ đạo thì chỉ có nhân tài tương đương cùng giới mới có thế làm được. Mà Mộ Dung Vô Địch là là người trấn áp nhà Mộ Dung, có thể nói đó là lựa chọn tốt nhất cho ông ta tại thời điểm này.

Ông ta thấy Diệp Thiên vì nhà họ Tê nên vẻ lạnh nhạt trên khuôn mặt cũng bớt đi vài phần: “Cậu bạn nhỏ, ý tốt của cháu, chú xin nhận nhưng sự việc lúc này của nhà họ Tê không phải là điều mà cháu có thể giải quyết được!”

“Chú bảo cháu rời đi thực ra là vì không muốn cháu dây dưa vào sẽ khiến cháu bị liên lụy!”

Ông ta trầm ngâm rồi lại lên tiếng: “Thôi khỏi, tới thì đã là khách, cháu ngồi đây uống trà nghỉ ngơi, để chú kêu tiếu Long xuống trò chuyện! Nói vài câu rồi cháu rời đi đi”

Nói xong, ông ta rảo bước đi lên lầu như thông báo cho Tê Văn Long.

 
 
Chương 2128


Chương 2128

Bà Tê nhìn thấy cảnh tượng đó thì cười với vẻ xin lỗi: “Tiểu Thiên, đừng trách chú Tê, giờ cổ phiếu của tập đoàn Tê Phong đang giảm sút, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ, ông ấy vì tập đoàn Tê Phong với cái nhà nay nên đã mấy đêm không chợp mắt nổi rồi!”

“Ông ấy chỉ là muốn bảo vệ thương hiệu mà mình đã tạo ra, bảo vệ gia đình này thôi”

Diệp Thiên gật đầu: “Cô yên tâm, cháu hiểu ạ!”

“Đàn ông đầu đội trời, chân đạp đất đương nhiên là vì sự nghiệp và gia đình, cách làm của chú Tê khiến cháu rất ngưỡng mộ!”

Bà Tê thấy Diệp Thiên không hề tức giận thì yên tâm. Mới có mấy chục giây mà đã có tiếng bước chân vội vãi từ trên lầu vọng xuống. Một bóng hình lao như bay vào thẳng phòng khách. Đó chính là Tê Văn Long.

Thấy Diệp Thiên đang ngồi ghế sô pha, Tê Văn Long vui lắm bèn bước tới.

“Đại ca!

Câu ta dang hai tay định ôm lấy Diệp Thiên.

“Thôi, tôi không làm trò đó với cậu đâu!”

Diệp Thiên cười và mắng Văn Long rồi đẩy cậu ta ra với vẻ hiền hòa.

Tính ra từ sau khi trở về từ Trung Đông, hai người họ đã không gặp nhau mấy tháng rồi. Cậu vẫn nhớ rõ, khi đó cậu đắc tội với Khương Minh, Tê Văn Long đã đứng về phía cậu đầy nghĩa khí.

Cũng chính vì tình cảm đó mà cậu sẽ ghi nhớ người anh em này cả đời, không phân cao thấp. Bất luận là vẻ ngoài xấu đẹp thì đó đều là tình cảm. Đôi mắt Tê Văn Long cũng ánh lên vẻ phức tạp. Trước đó, khi lần đầu tiên gặp Diệp Thiên trong ký túc xá, nói thật là cậu không phải ghét Diệp Thiên nhưng cũng không thích nhiều. Vì Diệp Thiên trông kiếu hơi làm quá, nhắc tới mười hoa khôi mà còn tỏ ra khinh thường và thản nhiên nên khiến cậu ta cho rằng Diệp Thiên đang làm bộ cool ngầu.

Sau đó, cậu ta vì muốn giúp một trong số những hoa khôi của trường là Lâm Ngữ Băng nên đã bị Khương Minh sỉ nhục trước mặt đám đông. Vương Triều Hải và Lý Phong đều đứng ra, duy chỉ có Diệp Thiên là ngồi im bất động khiến cậu ta càng cảm thấy Diệp Thiên chỉ là một kẻ tiểu nhân nhát gan, không đáng đế kết giao.

Nhưng sau đó, Diệp Thiên với những lần thể hiện liên tiếp đã khiến cho mọi sự nghi ngờ, không vui của cậu ta lần lượt bị đập tan.

Trên con đường bên ngoài đại học Thủ Đô, một mình Diệp Thiên đấu với một trăm người, giải vây cho bọn họ.

Hoa Lộng Ảnh – hoa khôi số một của trường cũng với Tiếu Văn Nguyệt – hoa khôi top năm cũng đều hướng về Diệp Thiên. Diệp Tinh-thiên kiều hàng đầu của thủ đô cũng gọi Diệp Thiên là anh, người tạo ra Khương Minh là Khương Long Hoa cũng phải kiêng dè Diệp Thiên vài phần.

Sau đó, mấy người đi du lịch ở thành Yellen, cũng vào ngày đó cậu ta được tận mắt chứng kiến một mình Diệp Thiên chiến đấu với cả một đám người, quét sạch đám người đó. Tinh cảm anh em của cậu ta và Diệp Thiên không những sâu sắc hơn mà cậu ta còn cảm thấy khâm phục sức mạnh và tài năng của Diệp Thiên.

Trước đó, cậu ta gọi Diệp Thiên là đại cả vì lịch sự, còn lúc này là vị thật lòng khâm phục.

“Đại ca, tôi nhớ cậu thật đấy. Mấy lần mơ thấy cậu, tôi mơ thấy bốn anh em chúng ta đi nhậu ở quán bar Thủ Đô!”

Cậu ta ngồi đối diện Diệp Thiên, ánh mắt xao động với vẻ cảm thán.

Diệp Thiên nghe thấy vậy thì bật cười: “Cậu nhóc này, nói gì vậy, làm như sắp sinh li tử biệt tới nơi không bằng. Người không biết lại tưởng rằng chúng ta lâu lắm rồi không gặp đấy. Mới chỉ có hơn một tháng thôi mà!”
 
Chương 2129


Chương 2129

“Muốn uống thì tối nay uống, hà tất phải cảm thán như vậy chứ?”

“Ha ha!”

Tê Văn Long cũng bật cười. Giai đoạn này, nhà họ Tê xảy ra không ít chuyện nhưng cậu ta không hề hoảng sợ. Vì cậu ta biết rằng, chỉ cần có Diệp Thiên ở đây thì dù nhà họ Tê có sụp đổ hoàn toàn, Diệp Thiên cũng có đủ khả năng vực dậy.

Cậu ta không chủ động liên hệ với Diệp Thiên là vì nhà họ Tê vẫn chưa tới bước đường cùng. Cậu ta cũng muốn thử trải nghiệm xem trong tình huống không có sự giúp đỡ của Diệp Thiên thì có thể giải quyết được khó khăn của nhà mình hay không.

Nhìn thấy Diệp Thiên, cậu ta chỉ cảm thấy trời đất có sụp đổ thì cậu ta vẫn bình an vô sự. Cậu ta quay qua bà Tên, nói với vẻ tự hào: “Mẹ đây là đại ca của con!”

“Con nói mẹ nghe, điều may mắn nhất trong cuộc đời này của con chính là có thể trở thành con của bố mẹ. Điều đáng tự hào nhất trong cuộc đời này của con là có thể quen được người anh em này!”

Cậu ta vỗ ngực: “Mẹ, con có thể đảm bảo, người anh em của con chắc chắn là người mạnh nhất trên thế giới!”

Bà Tê thấy Tê Văn Long vô cùng hào sảng thì vui mừng gật đầu.

“Mẹ biết rồi, mẹ cũng rất vui khi con có thể quen được một người bạn như Tiếu Thiên!”

“Bất luận sau này gặp vấn đề gì cũng đều hi vọng hai đứa có thể hỗ trợ nhau, không quên tình cảm và sự gắn kết dành cho nhau!”

“Đời người có thế tìm được một người bạn tâm giao là quý giá vô cùng!”

Bà Tê cảm thấy rất hài lòng về Diệp Thiên. Con trai mình có thế có được một người bạn như vậy đương nhiên bà cảm thấy rất vui.

Còn việc Tê Văn Long nói Diệp Thiên là người mạnh nhất thế giới gì đó thì bà không để tâm, chỉ coi như là lời nói kích động của con trẻ mà thôi.

Trở thành người mạnh nhất thế giới là người như thế nào chứ?

Dù có là người thuộc cơ quan đầu não của Hoa Hạ, tổng thống của Hợp Chúng Quốc, hoàng đế của Sa Nga thì e rằng cũng không dám nói những lời như vậy. Diệp Thiên là một đứa trẻ tầm hai mươi tuổi thì sao có thể trở thành người mạnh nhất thế giới được chứ.

Bà lấy ra loại trà cao cấp nhất pha cho hai người rồi lẳng lặng trở về phòng, chỉ đế lại Diệp Thiên và Tẽ Văn Long trong phòng khách. Lúc này Tê Văn Long mới nói ra những khó khăn mà lúc này nhà họ Tê đang gặp phải.

Tập đoan Tê Phong của nhà họ Tê sở hữu một trong những nhãn hiệu thời trang nổi tiếng hàng đầu của Hoa Hạ vào thời điểm hiện tại. sản nghiệp thời trang có sức cạnh tranh cực lớn, đương nhiên là họ có không ít đối thủ. Trong đó thực lực mạnh nhất chính là tập đoàn Tam Mộc.

Thân Vạn Sâm – chủ tịch tập đoàn Tam Mộc và Tê Phong – bố của Tê Văn Long có thể nói là không đội trời chung. Do Trung Hải và Ngô Châu Giang Nam tiếp giáp nên hai người ở trên thương trường giống như nước với lửa, ai cũng chỉ muốn chèn ép đối phương.

Hai người vốn ngang tài ngang sức, thậm chí là tập đoàn Tê Phong còn mạnh hơn một chút nhưng vài ngày trước, Thân Vạn Sâm không biết từ đầu có thêm một chỗ chống lưng với thân phận hết sức khủng khiếp và sở hữu nguồn sức mạnh tới mức kinh người.

Chỗ dựa này của Thân Vạn Sâm nói một lời mà đã khiến rất nhiều người ở Ngô Châu phải thần phục, cam chịu gia nhập vào thương hội dưới ngọn cờ của người này.

Bây giờ, nhân vật khủng khiếp này còn vươn tay ra cả Trung Hải, tạo ra một thương hội đồng minh gọi là Thiên Cơ Minh và ép những thương nhân của Trung Hải phải gia nhập
 
Chương 2130


Chương 2130

Do người này là chỗ dựa của Thân Vạn Sâm nên Tê Phong đương nhiên là người đều tiên phản đối gia nhập. Nào ngờ chính vì điều đó mà ông ta đã gặp phải sự tấn công điên cuồng từ đối phương. Chỉ trong một đêm, giá cổ phiếu của nhà họ Tê đã rớt xuống thê thảm và bị các tập đoàn khác trên trường quốc tế liên thủ tấn công tới mức như muốn sụp đổ.

Vì vậy mà Tê Phong đã điều động các mối quan hệ, thậm chí là mời cả người đứng số một Trung Hải ra mặt để cầu xin nhưng vô tác dụng.

Không chỉ vì sau lưng người này có nguồn tài nguyên dồi dào mà hơn thế đây còn là một cao thủ của Hoa Hạ.

“Người đó tên là gì?”

Diệp Thiên nghe xong thì vẫn vô cùng điềm nhiên, chỉ hỏi lại.

Tê Văn Long suy nghĩ rồi lên tiếng: “Tôi nghe bố nói, hình như tên là Long Đạo Huyền, người khác thường gọi là cậu Huyền”

“Phải rồi, bố tôi còn từng nhắc tới, cậu ta hình như còn có thân phận đặc biệt, từng đứng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ!”

Diệp Thiên nghe thấy vậy thì ánh mắt khẽ dao động.

“Đứng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ sao?”

Đôi mắt cậu lấp láy, không khỏi cảm thấy nghi ngờ.

Trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, mặc dù sẽ biến động theo thời gian, những kẻ được xuất hiện sẽ tranh đấu với nhau, danh sách sẽ tay đổi liên tục nhưng hầu như là ba vị trí đầu tiên sẽ không thay đổi.

Mà trong danh sách này cũng do cậu đứng đầu, từ khi nào mà đột nhiên xuất hiện một cái tên là Long Đạo Huyền thế?

“Long Đạo Huyền à?”

Diệp Thiên khẽ lầm bầm. Cậu từng xem qua về bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, nhưng những võ đạo chí tôn trên đó không hề xuất hiện cái tên Long Đạo Huyền.

Cho dù từng có cái tên Long Đạo Huyền xuất hiện và dù danh sách có thay đổi thì cùng lắm Long Đạo Huyền cũng chỉ có thể khiêu chiến được với Mộ Dung Vô Địch hoặc là Diệp Vân Long chứ không thể nào thay thế cậu trở thành cái tên mạnh nhất Hoa Hạ được.

Diệp Thiên không quan tâm nhiều về cái bảng này nhưng đột nhiên hiện ra một cái tên Long Đạo Huyền thì khiến cậu cảm thấy nghi ngờ.

“Lẽ nào, đây là cao thủ mới nổi của Hoa Hạ sao?”

Gần một năm qua, cậu không quan tâm nhiều tới trang mạng cao thủ quốc tế và cũng không hiểu nhiều về tình hình xảy ra trong giới võ đạo Hoa Hạ, có lẽ là bảng xếp hạng cao thủ đã thay đổi rồi mà cậu không hề biết.

“Sao vậy đại ca?”

Thấy Diệp Thiên hơi biến sắc, Tê Văn Long cũng đanh mặt.

“Cậu cũng biết về bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ à?”

Trong cuộc chiến tại nhà thờ Yellen, bọn họ đã được chứng kiến lực chiến đấu khủng khiếp của Diệp Thiên. Nhưng những chuyện khác liên quan tới cậu thì họ đều biết rất ít. ít nhất thì họ không biết sức mạnh thật sự mà cậu đại diện trong giới võ đạo, càng không biết bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ là gì.

“Bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ là một trong những bảng danh sách đặc biệt của giới võ đạo nước ta. Trên đó đều là những cao thủ của các môn phái trong nước!”

 
 
Chương 2131


Chương 2131

Diệp Thiên gật đầu: “Có thế bước chân lên bảng đó thì đều là những người có lực chiến đấu cực mạnh của Hoa Hạ và được coi là bảng quyền lực nhất của Hoa Hạ”

“Ồ!”

Tê Văn Long nghe thấy vậy thì tái mặt và kinh hãi

“Vậy Long Đạo Huyền xếp vị trí số một thì có phải là cực kỳ lợi hại không?”

Trong nháy mắt đến cả Tê Văn Long cũng cảm thấy nhụt chí.

Cậu ta biết Diệp Thiên rất mạnh, là một người luyện võ tuyệt thế nhưng cậu ta không rõ về các cấp bậc trong giới võ thuật. Nghe tới việc Long Đạo Huyền xếp số một trong bảng cao thủ Hoa Hạ thì cậu ta chỉ cảm thấy có khi nào là người đó còn mạnh hơn cả Diệp Thiên không?

Nếu đúng là như vậy thì dù Diệp Thiên có đối đầu với Long Đạo Huyền e rằng cũng không thế chiếm ưu thế. Vậy thì những lời trước đó cậu ta nói với Tê Phong, rằng Diệp Thiên có thể dễ dàng giúp nhà họ Tê giải quyết khó khăn chẳng phải là lời nói xuông sao?

Diệp Thiên nhận ra ngay sự lo lắng của Tê Văn Long bèn vổ vai cậu.

“Cậu đừng như vậy. Long Đạo Huyền, tôi không biết là người thế nào nhưng nếu như những gì cậu nói là thật thì vị trí số một trong bảng xếp hạng cao thủ đúng là kiệt xuất và thuộc vào giới thượng lưu của võ thuật rồi đấy!”

Một giây sau, cậu chuyển chủ đề, đôi mắt ánh lên vẻ thản nhiên.

“Nhưng dù có như vậy thì tôi cũng chẳng coi ra gì. Với những người có thực lực thật sự thì bảng danh sách cao thủ này chỉ có thể coi là thứ bậc thấp nhất trong các cấp bậc của giới võ thuật thế giới mà thôi!”

“Nói cách khác, cho dù có gom tất cả những người có mặt trong bảng lại thì cũng không đỡ nổi một chỉ điểm của tôi!”

Tê Văn Long nghe thấy vậy thì tỏ ra vui mừng: “Thật không đại ca?”

“Vậy thì tốt quá. Tôi biết ngay mà, cậu mới là người ngầu nhất!”

Diệp Thiên trừng mắt, tức giận nói: “Bớt nịnh bợ lại, vừa rồi còn làm ra vẻ như chết đến nơi cơ mà. Cậu tưởng tôi không thấy chắc!”

Cậu nói xong thì quay lại dáng vẻ nghiêm túc, lấy điện thoại ra và bấm số

“Long Đạo Huyền không đáng sợ, chỉ là tôi nghi ngờ nên cần tìm người giải đáp!”

Tê Văn Long không hiểu nhưng Diệp Thiên đã gọi điện thoại rồi. Trên đỉnh tòa tháp Minh Châu Đông Phương, ba cô gái xinh đẹp đang đứng ở đài quan sát, nhìn qua ống nhòm ngắm toàn bộ cảnh sắc của Trung Hải với vẻ cảm thán.

Trong ba người này, cô gái đứng giữa có nhan sắc tuyệt trần, nhất là khí chất ngời ngời không vướng bụi trần kia.

Cô gái khẽ dựa vào lan ca, xung quanh có không ít ánh mắt đang đổ dồn về phía mình. Rõ ràng cô gái đã trở thành trung tâm của sự chú ý.

“Băng Băng, cậu càng ngày càng xinh đẹp. Cậu không thấy chứ, có biết bao nhiêu đàn ông đang nhìn cậu kìa. Mắt họ sắp dán cả lên người cậu rồi đấy!”

Một cô gái xinh đẹp bên cạnh bật cười, nói với giọng ngưỡng mộ.

Cô gái xinh đẹp đó có biệt danh Ripper, từng là một trong những hoa khôi của Hoa Thanh và từng làm việc cho La Võng – Đàm Băng Băng.

“Vậy sao?”

“Tôi không thấy vậy!”
 
Chương 2132


Chương 2132

Đàm Băng Băng vẫn không rời mắt. Chỉ vuốt cằm nhìn về phía xa với vẻ mơ màng, không biết là cô ta đang nghĩ gì.

Hai cô gái cùng phòng nhìn nhau đồng thời kéo cô ta: “Băng Băng, sao hơn một tháng qua, tôi cứ cảm thấy cậu có tâm sự vậy?”

Cảm thấy hình như không được vui.

“Hả?

“Có sao?”

Đàm Băng Băng khẽ mỉm cười nhưng nụ cười có phần miễn cưỡng, khuôn măt để lô ra vẻ buồn rầu.

“Cũng không biết giờ cậu ấy đang ở đâu và làm gì?”

Sau cuộc chiến của Diệp Thiên ở Trung Đông thì cô tay quay trở về thủ đô và không gặp Diệp Thiên nữa.

Cô ta không biết mình có thích Diệp Thiên hay không nhưng cô ta có thể khẳng định là có tình cảm với cậu. Không gặp được Diệp Thiên, cô ta cứ cảm thấy như cuộc sống thiếu đi một phần gì đó.

Cô ta coi Diệp Thiên là chủ nhân nhưng Diệp Thiên hầu như không bao giờ chủ động liên hệ với cô ta, chỉ khi nào cô ta gặp nguy hiểm thì mới ra tay giúp đỡ, có thế thấy cậu không hề đế tâm tới cô ta.

Nhưng dù là như vậy thì thi thoảng cô ta vẫn cứ nhớ tới Diệp Thiên. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến tâm trạng cô gần đầy trở nên thất thường.

Nhất là mấy ngày trước, cô ta nhận được thông tin Diệp Thiên đã đánh sụp viện trọng tài trên trang web cao thủ quốc tế, trở thành người đứng đầu hiện tại thì tình cảm của cô ta dành cho Diệp Thiên càng sâu sắc hơn. Cô ta rất muốn gặp lại người đàn ông tuyệt thế thiên hạ đó.

Chỉ có điều Diệp Thiên không hề liên hệ với cô ta. Cô ta là nô bộc của cậu nên cũng không dám chủ động gọi điện cho cậu, sợ quấy rầy cậu.

Đúng lúc cô ta cảm thấy rối rắm trong lòng thì điện thoại đột nhiên đổ chuông.

Cô ta chậm rãi lấy điện thoại ra. Sau khi nhìn thấy số điện thoại hiển thị thì bỗng trở nên căng thẳng và lập tức nghe máy nhanh như chớp

“Alo!”

“Là chủ nhân sao?”

Bên trong biệt thư, Diệp Thiên khẽ chau mày, nói với giọng kỳ lạ: “Cô làm sao thế, sao nghe nóng ruột vậy, gặp phải rắc rối gì à?”

Đàm Băng Băng lập tức nhận ra mình bị mất kiểm soát nên vội vàng trấn tĩnh và cố gắng giữ cho giọng nói được bình tĩnh.

“Không, không có!”

Cô không hề quan tâm tới ánh mắt ngạc nhiên của hai cô bạn cùng phòng, chỉ tiếp tục nói: “Chủ nhân, đã lâu rồi cậu không liên hệ, giờ đột nhiên gọi điện, không biết có chuyện gì cần tôi làm không?”

Diệp Thiên thản nhiên nói: “ừ, có chút việc muốn hỏi cô, giờ có tiện không?”

“Tiện!

Đàm Băng Băng vội vàng đáp lại: “Cậu cho tôi vị trí giờ tôi lập tức đi tìm cậu!”

“Không cần, tôi không ở thủ đô, đang ở Trung Hải!”

Diệp Thiên chậm rãi nói: “Nói qua điện thoại là được!”

“Cậu ở Trung Hải à?”

Đàm Băng Băng nghe thấy vậy thì vô cùng vui mừng.
 
Chương 2133


Chương 2133

“Chủ nhân, tôi cũng ở Trung Hải, đang ở tháp Minh Châu Đông Phương, giờ tôi có thể đi tìm cậu!”

‘ồ!’

Diệp Thiên nghe thấy vậy thì hơi bất ngờ, lập tức đáp lại: “Tôi đang ở biệt thự số sáu thuộc Ngân Hồ Tân Thành, cô tới đi!”

“Tôi biết rồi!”

Đàm Băng Băng mỉm cười, nhanh chóng tắt máy.

Nhìn thấy cô bạn thường ngày lạnh như băng lúc này đang mỉm cười rạng rỡ thì hai cô bạn cùng phòng cảm thấy không dám tin.

Rốt cuộc là ai có thể khiến cho Đàm Băng Băng gọi là chủ nhân chứ, hơn nữa chỉ là một cuộc điện thoai mà là khiến cô ấy vui mừng như vậy, khác hoàn toàn với vẻ u sầu trước đó

Đàm Băng Băng không có thời gian giải thích với hai người họ. Sau khi dặn họ quay về khách sạn thì cô ta phóng như bay tới thang máy.

Vài phút sau, một bóng hình lao ra khỏi tháp Minh Châu Đông Phương và hướng về phía Ngân Hồ Tân Thành ở khu vực phía Đông.

“Đại ca, vừa rồi cậu gọi điện thoại cho ai vậy?”

Bên trong biệt thự, Tê Văn Long đang tò mò hỏi Diệp Thiên.

“Biết nói thế nào nhỉ, coi như là một trong những nô bộc của tôi. Tôi hứa sẽ bảo vệ tính mạng cô ấy, còn cô ấy thì bằng lòng thần phục tôi”.

“Thông tin của cô ấy nhanh nhạy hơn tôi nên tôi bảo cô ấy tới, có chút chuyện muốn hỏi!”

Tê Văn Long gật đầu, cảm thấy khâm phục Diệp Thiên nhiều hơn nữa. ở đây, Diệp Thiên có tất cả sức mạnh, quyền thế, mối quan hệ. Chẳng có gì mà cậu không làm được cả.

Chỉ vài phút sau, bỗng có một bóng hình màu đỏ bên ngoài biệt thự nhanh chóng lướt tới. Diệp Thiên ra hiệu cho Tê Văn Long ra mớ cửa.

“Nhanh vậy cơ à?”

Tê Văn Long mở cửa với vẻ bán tín bán nghi. Bên ngoài, một cô gái xinh đẹp mặc áo màu vàng nhạt đang đứng đó. Cô gái cười lịch sự với Tê Văn Long: “Xin chào, xin hỏi Diệp tiên sinh có ở đây không?”

“À, cậu ấy ở bên trong, cô mau vào đi!”

Tê Văn Long lúc này mới hoàn hồn vội vàng nhường đường cho cô gái.

Cô gái rảo bước đi vào. Nhìn thấy Diệp Thiên ngồi trên ghế sô pha thì đôi mắt sáng lên và nhanh chóng đi tới.

“Chủ…”, cô gái xinh đẹp vừa vội vã đi tới chính là Đàm Băng Băng, đang định hành lễ với Diệp Thiên thì cậu xua tay.

“Cô chỉ cần nhớ mối quan hệ giữa chúng ta là được rồi, còn cách gọi cứ gọi tôi là Diệp Thiên là được. Ngồi đi!”

Diệp Thiên khẽ lấy chén trà, để xuống trước mặt cô ta.

“Cảm ơn!”

Nhìn thấy Diệp Thiên là tâm trạng của Đàm Băng Băng trở nên tốt hơn. Cô ta nhìn người đàn ông số một thế giới trước đó từng trấn nhiếp tất cả và bỗng dấy lên sự tò mò.

“Chủ…tôi gọi cậu là cậu chủ đi. Viện trọng tài thật sự đã bị cậu thu phục rồi à? Giờ đổi thành điện Đế Vương rồi sao?”

Diệp Thiên khẽ gật đầu: “Đúng vậy, giờ chỉ có điện Đế Vương, không còn viện trọng tài nữa!”
 
Chương 2134


Chương 2134

“Điện Đế Vương vẫn còn chín vị trưởng trọng tài. Toàn bộ bọn họ đã nuốt hạt Long Diệm giống cô và đều làm việc cho tôi!”

Đàm Băng Băng nghe thấy vậy thì cảm thán. Viện trọng tài mạnh hàng đầu thế giới, là một nơi có đẳng cấp gần như chênh lệch với La Võng mà cô ta phục vụ vậy mà đã bị thay đổi trong tay Diệp Thiên. Trên đời này, còn điều gì mà Diệp Thiên không làm được chứ?

Trở thành nô bộc cho Diệp Thiên.Trước đó cô ta còn cảm thấy hơi dao động nhưng bây giờ, chỉ có duy nhất người này với sức mạnh kinh hồn mới khiến cô ta khâm phục và hào hứng như vậy.

Chỉ có kẻ mạnh mới khiến Đàm Băng Băng cam tâm tình nguyện đi theo!

Tê Văn Long không biết rốt cuộc bọn họ nói gì, chỉ ngồi bên cạnh lặng lẽ lắng nghe.

“Phải rồi, không nói chuyện này nữa!”

Diệp Thiên trò chuyện với Đàm Băng Băng vài câu rồi đột nhiên hỏi: “Tôi tìm cô là vì có chuyện muốn hỏi!”

“Cô quan tâm nhiều hơn tới giới võ đạo, tôi muốn hỏi cô có biết người tên là Long Đạo Huyền không?”

“Long Đạo Huyền à?”

Đàm Băng Băng nghe thấy vậy thì lập tức thốt ra: “Cậu nói có phải chính là Long Đạo Huyền đang xếp số một trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ không?”

“Ồ, vậy là thật sự có chuyện như vậy à?”

Diệp Thiên đanh mắt: “Chuyện gì vậy?’

Đàm Băng Băng nhìn Diệp Thiên với vẻ kỳ lạ, sau đó mới phản ứng lại.

“Cậu chủ, cậu không quan tâm tới chuyện trong giới võ đạo nên có những thông tin không nắm rõ. Có phải cậu cho rằng bảng xếp hạng hiện tại của Hoa Hạ vẫn là bảng được công bố của một năm trước không?”

“Ừ!”

Diệp Thiên hơi kinh ngạc khi nghe thấy vậy.

Bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ 25 năm mới thay đổi một lần, từ lần trước tới lần đổi này mới hơn một năm nhưng nghe ý tứ của Đàm Băng Băng thì có vẽ là bảng xếp hạng đó đã thay đổi rồi, không còn là bảng năm xưa nữa.

Đàm Băng Băng đứng dậy, đặt hai tay lên vai của Diệp Thiên, xoa bóp với vẻ hơi gượng gạo và giải thích.

“Bảng xếp hạng của Hoa Hạ 25 năm mới thay đổi một lần. Nhưng không biết tại sao, nửa tháng trước lại đột nhiên công bố bảng mới. Bởi vì trước đó vị trí số một là cậu, tiếp đến là Diệp Vân Long, Mộ Dung Vô Địch đều là những người vượt cả cấp bậc chí tôn nên Thiên Cơ Lâu đã xếp lại một lần nữa!”

“Trên bảng xếp hạng mới vẫn là những chí tôn cực mạnh trước đó, đồng thời cũng xuất hiện thêm vài cái tên mới. Em trai cậu Diệp Tinh cũng đã được xếp lên bảng này ở vị trí số 10!”

“Còn người gọi là Long Đạo Huyền thì được xếp lên vị trí số một, cậu ta giống cậu năm nay đều tròn hai mươi tuổi!”

“Hai mươi tuổi sao?”

Thú vị đấy!

Diệp Thiên nhếch miệng cười. Nói về thế hệ thanh niên thuộc giới võ đạo Hoa Hạ, ngoài Diệp Tinh có hai võ mạch có thể xếp số một ra thì còn lại là Hoa Lộng Ảnh và Lý Thanh Du.
 
Chương 2135


Chương 2135

Vậy mà Long Đạo Huyền, một cái tên trước đó không có gì nổi bật, năm nay mới hai mươi lại leo lên vị trí số một trong bảng xếp hạng, vượt qua cả Diệp Tinh nên cậu thấy tò mò, rốt cuộc là lai lịch thế nào.

Giống như Đàm Băng Băng, mặc dù là siêu phàm thần nhưng sức mạnh của cô ta là do sư phụ của cô ta – Jason Dero -sát thủ số một của nhiệm kỳ trước trước khi chết đã rót toàn bộ sức mạnh cho cô ta thì mới có được.

Sau đó cô ta từng bước hóa giải phong ấn nên mới có thể có được thành tựu lớn khi mà tuổi đời còn trẻ như vậy.

Người con của thẩm phán cũng dựa vào mười sáu vị thẩm phán vương nuôi dưỡng, cộng thêm với việc tôi luyện lâu dài thì hai mươi tuổi cũng mới có được chiến lực của một siêu phàm.

Chỉ dựa vào việc tu luyện thông thường, muốn bước vào cảnh giới siêu phàm năm hai mươi tuổi thì đúng là chỉ có nằm mơ. 20 tuổi mà là chí tôn thì đẫ chẳng có mấy người làm được rồi.

Trong số những người Diệp Thiên gặp, dựa vào bản thân tu luyện, có thể đạt tới vương cấp cũng chỉ có Yến Khinh Vũ mà thôi. Nhưng cô ta tới từ tiểu thế giới nên không được tính.

Còn trong giới trần tục này, Diệp Tinh là người cậu thấy có thiên phú mạnh nhất, vậy mà giờ đây khi nhìn vào bảng xếp hạng thì Long Đạo Huyền đã vượt qua cả Diệp Tinh quá nhiều.

“Cô có biết chi tiết hơn về Long Đạo Huyền không?”

Diệp Thiên kêu Đàm Băng Băng dừng tay và ra hiệu ngồi xuống ghế sô pha.

Đàm Băng Băng nghe lời, sau đó vuốt cằm: “Trên trang web quốc tế tôi có thấy một vài thảo luận liên quan tới Long Đạo Huyền!”

“Cậu ta hình như xuất thân từ Thiên Cơ Lâu!”

“Cái gì?”

“Thiên Cơ Lâu à?”

Diệp Thiên đanh mắt: “Thiên Cơ Lâu không phải là nơi bí ẩn nhất trong giới võ đạo Hoa Hạ sao? Đó cũng là tổ chức uy quyền nhất ở đây!”

Sao lại có cả truyền nhân nhỉ?

Đàm Băng Băng trở nên nghiêm túc hơn.

“Thiên Cơ Lâu, nói kỹ ra thì cũng được xem là một môn phái. Chỉ là vì nguyên nhân đặc biệt nào đó nên mới ấn thế, đóng cửa không xuất hiện. Rất ít khi người của Thiên Cơ Lâu bước vào cuộc phân tranh trong thế giới trần tục!”

“Tôi cũng rất có hứng thú với điều đó. Đây là những thông tin cổ xưa được thu thập về Thiên Cơ Lâu trong nửa tháng qua. Có những thông tin rất quý giá, tôi đã tốn rất nhiều công sức mới truy vết được và liên kết chúng lại với nhau!”

Cô ta trở nên trầm ngâm: “Nói đơn giả thì Thiên Cơ Lâu từng thống trị thiên hạ vào hàng trăm năm trước!”

“Thống trị thiên hạ sao?”

Diệp Thiên khẽ nheo mắt, cậu biết mấy từ này có nghĩa là gì.

Thống trị thiên hạ ở đây không chỉ có Hoa Hạ mà là cả thế giới. Có thể thống trị cả thế giới thì trong những thế lực mà Diệp Thiên biết, dù là viện trọng tài, La Võng hay là giáo triều cũng chưa làm được.

Trong mắt cậu, Thiên Cơ Lâu giống như một tổ chức tình báo tinh thông mọi thứ. Bên trong có hàng trăm nhưng con người và sự việc kỳ lạ.

Nhưng cậu không ngờ, cái gọi là Thiên Cơ Lâu lại mạnh như vậy, tung hoành khắp thế giới, đây không còn là khái niệm bình thường nữa mà là khái niệm vô địch thế giới rồi.

Cậu khó có thể tưởng tượng được Thiên Cơ Lâu sẽ khủng khiếp tới mức nào.

Nhìn thấy biếu cảm của Diệp Thiên, Đàm Băng Băng tiếp tục nói: “Năm xưa khi Thiên Cơ Lâu tung hoành thiên hạ thì không hề được gọi là Thiên Cơ Lâu!”
 
Chương 2136


Chương 2136

“Theo lịch sử ghi chép thì tôi cũng tìm ra được tiền thân của Thiên Cơ Lâu!”

“Khi đó, bọn họ được gọi là “Nhà họ Long ở Tiên Môn!”

“Nhà họ Long ờ Tiên Môn?”.

Con ngươi trong mắt Diệp Thiên co lại, lúc trước cậu luôn bình tĩnh lạnh nhạt, bây giờ trong mắt bỗng lóe lên tia sáng.

Đây lần thứ hai cậu nghe thấy hai chữ “Tiên Môn”.

Lần trước khi Long Định Thiên kể nguyên nhân của cuộc chiến vương cấp một trăm năm trước với cậu cũng có nhắc tới Tiên Môn. Tiền thân của Thiên Cơ Lâu được gọi là “nhà họ Long ở Tiên Môn”, e rằng giữa hai bên có quan hệ tương đối.

“Đúng, tiền thân của Thiên Cơ Lâu chính là nhà họ Long ở Tiên Môn!”.

Đàm Băng Băng trịnh trọng nói: “Mỗi một truyền nhân của nhà họ Long đều là cao thủ đương thời, có thế nói là vô địch thiên hạ, độ mạnh võ lực khiến cho nhiều quốc gia của mấy trăm năm trước đều vô cùng nể sợ. Nghe nói đằng sau chính quyền Minh Thanh đều có bóng dáng của nhà họ Long!”.

“Mấy trăm năm trước, nhà họ Long càn quét thế giới, được gọi là gia tộc số một Địa cầu. Chẳng qua sau này vì một nguyên nhân không rõ tên mà quay về Hoa Hạ, xây dựng nẻn Thỉẻn Cơ Lâu, từ đó phong tỏa núi ở ẩn, cho nên những võ giả đời sau mới ít ai biết sự tồn tại của gia tộc này”.

“Nhưng những hoàng cấp, vương cấp lâu đời đều biết đến sự tồn tại của nhà họ Long. Nghe nói năm xưa, Hồng y Chủ giáo của giáo triều từng một mình đến Hoa Hạ để có thể gặp nhà họ Long một lần, tiếc là uống công vô ích”.

“Long Đạo Huyền họ Long, hơn nữa thiên phú hơn người, hai mươi tuổi đã đạt đến đỉnh cao chí tôn võ thuật, đứng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ. Trên diễn đàn đồn rằng cậu ta là truyền nhân của nhà họ Long, chắc là không sai!”.

Diệp Thiên nghe xong, hai tay gác sau đầu, trong mát lóe lẻn ánh sáng thần kì lạ.

“Thú vị, đúng là thú vị!”.

Cậu quay đầu nhìn về phía Tê Văn Long, ánh mắt càng thêm sâu sắc.

“Văn Long, tôi vốn chỉ muốn giúp cậu giải quyết chuyện nhà họ Tê, không hề có hứng thú với Long Đạo Huyền. Nhưng bây giờ tôi nhất định phải gặp hắn một lần!”.

“Nhà họ Long ở Tiên Môn, hay lắm, có lẽ tôi sẽ hỏi được vài thứ tôi muốn biết từ hẳn!”.

Tê Văn Long không hiếu ra sao. Cho đến bây giờ, cậu ta vẫn không hiểu được hoàn toàn nội dung cuộc đối thoại của hai người, vằn mang đầy thắc măc.

Diệp Thiên lại quay đầu đi, nhìn ra ngoài cửa số thất thần.

Nhà họ Long có thể nắm giữ sức mạnh càn quét thế giới, từng được mệnh danh là gia tộc số một ở Địa Cầu, thực lực và bản lĩnh này rõ ràng chỉ có gia tộc xuất thân từ tiếu thế giới mới có được.

Long Đạo Huyền là truyền nhân của nhà họ Long, từ chỗ cậu ta có lẽ có thế biết được nhiều tin tức về tiếu thế giới hơn. Đến lúc đó, Diệp Thiên cũng có thế giảm bớt nhiều bước rườm rà trong hành trình đi đến tiếu thế giới.

Khách sạn Đệ Nhất Trung Hải, nơi đây từng là “Bất Dạ Thiên” nối tiếng nhất bãi biến của thế kỉ trước, nơi đốt tiền lớn nhất Trung Hải.

Những người có tên tuổi ở Trung Hải như Hoàng Kim Vinh, Đỗ Nguyệt Sênh từng vung tiền như rác ở đây, tiêu phí thanh xuân. Vô số nhân vật kiệt xuất rong ruổi ở bãi biển Trung Hải, đa số cũng từng bỏ tiền mua rượu ở đây.

Sau thời dựng nước, “Bất Dạ Thiên” không còn nữa, được thu mua rồi đối tên thành khách sạn Đệ Nhất Trung Hải. Đây vẫn là nơi nổi tiếng mà những vị khách trí thức, doanh nhân giàu có thường xuyên lui tới.
 
Chương 2137


Chương 2137

Lúc này, trong “phòng Tương Hoa” ở tầng cao nhất của khách sạn Đệ Nhất, có hai người đang ngồi ngồi đối diện nhau, cùng đánh cờ.

Một trong số đó khoảng hai mươi tuổi, mặt như ngọc tạc, mắt như sao đêm, khí chất có phần tương tự với Diệp Thiên. Chỉ là trên người cậu ta mặc quần áo lụa là đẹp đẽ, thắt lưng lưu ly, trông có vẻ vô cùng giàu sang.”

Đối diện cậu ta là một ông lão đeo vải che mắt, dường như chỉ có một

con mắt. Nhìn bề ngoài ông ta đã gần bảy mươi tuổi, nhưng giọng nói mạnh mẽ vang vang, trong mắt lóe lên tia sáng, uy thế hào hùng, hoàn toàn không giống với độ tuổi gần đất xa trời.

Hai quân cờ trắng đen trên bàn cờ chém giết kịch liệt, nước cờ của người trẻ tuổi có thế tấn công hung mãnh, mồi một nước đi đều mang theo sát ý ngút trời, sát chiêu tung ra dồn dập. Nhưng dù cậu ta có tấn công thế nào, ông lão cũng bất động như bàn thạch, mỗi một quân cờ hạ xuống đều vô cùng vừa vặn, làm tan rã thế tấn công của cậu ta hoàn toàn, cục diện giằng co không dứt.

Cuối cùng, người trẻ tuổi vằn kém hơn một chút, kết quả thất bại.

Vẻ mặt cậu ta có chút không cam tâm, nhưng vằn nhanh chóng giấu đi biểu cảm, mỉm cười với

ông lão: “Bác Lâm, vẫn là bác cao tay hơn cháu, cháu mãi không thể phá được tuyến phòng ngự của bác!”.

Ông lão được gọi là bác Lâm khẽ lắc đầu, vung tay lên, cờ trên bàn đều bay lên không trung, rơi xuống hộp cờ theo trật tự.

“Là do cậu quá vội vàng muốn thành công”.

Ông ta bình thản nói: “Thếtấn công của cậu mãnh liệt sắc bén, nhưng cậu chỉ muốn tiến lẻn mà không suy nghĩ tới đường lui, do đó mới bị tôi nắm được sơ hở, một quân cờ định thẳng thua”.

“Nếu cậu có thể khoanh tay cân nhắc, nhìn đến tương lai xa hơn, thì cho dù có mười người như tôi cũng không bằng cậu”.

Mặc dù người đàn ông trẻ tuổi không phục, nhưng lại không thể không thừa nhận câu nói của ông lão, nặng nề gật đầu.

Từ khi cậu ta sinh ra đến nay, dù là lãnh đạo cấp cao một tỉnh, một thành phố, hay tướng lĩnh quản đội, kế cả những người làm to giàu có đều không là gì trong mắt cậu ta. Cậu ta có thế nhìn họ bẵng con mẳt lạnh nhạt.

Nhưng cậu ta lại không thể bất kính với ông lão ờ trước mắt. Bởi vì người này không chỉ có thực lực mạnh hơn cậu ta, mà còn là thầy của cậu ta trước năm cậu ta mười tuổi. Lần này cậu ta đến thế tục hoàn thành ý chí to lớn cũng là ông lão này đi cùng.

“Bác Lâm dạy rất phải, lần tới cháu nhất định sẽ nghĩ cách thắng bác!”.

Bác Lâm thấy thái độ của người đàn ông trẻ tuốỉ như vậy, trong lòng vô cùng yên tâm, không khỏi tán thưởng: “Rất tốt, không sợ kẻ địch mạnh, đó mới là phong thái mà truyền nhân của nhà họ Long nên có!”.

“Sau này, cậu nhất định có thế giống như tố tiên của cậu, càn quét Địa Cầu, đưa nhà họ Long quay trở lại đỉnh cao thế giới!”.

“Càn quét Địa Cầu sao?”.

Nhắc tới đlý chí to lớn”, trong mắt người đàn ông trẻ tuổi cũng tỏa sáng, một luồng khí thế bổng nhiên bùng lẻn, làm những vật trang trí trong phòng rung lên.

Anh hùng sinh ra theo thời đại, đế vương cũng sinh ra theo thời đại. Cái gọi là thời thế tạo anh hùng, đế vương dẫn thời đại chính là như thế!

“Bác Lâm, giờ đây đám khốn kiếp võ giả thế giới sắp đến, Tiên Môn sắp mở ra, đây sẽ là thời khắc hổn loạn nhất của cục diện võ thuật thế giới!”.
 
Chương 2138


Chương 2138

“Cháu chỉ muốn nhắm đúng thời cơ, đợi những võ giả đỉnh cao trên thế giới tự tàn sát lẫn nhau, hai bên đều thua thiệt, lúc đó sẽ có thế nhanh chóng thu dọn tàn cuộc. Hai chúng ta cùng hợp sức, xưng hùng giới võ thuật thế giới, trờ thành chúa tế trên hàng tỷ người!”.

Mặc dù vẻ mặt của bác Lâm vẫn bình thản, nhưng cũng gật đầu đáp: “Không sai, trận chiến lần này so với trận chiến của trăm năm trước chắc chắn sẽ còn ghê gớm mãnh liệt hơn. Đến lúc đó, nhiều hoàng cấp chết thảm, những người mạnh nhất lại được dẫn vào tiểu thế giới tiếp nhận sự tu luyện cao cấp hơn. Chúa tể của thế giới không thuộc về cậu thì thuộc về ai!”.

“Đây chính là thời thế thuộc về cậu, cậu nhất định sẽ là đế vương tương lai của Địa Cầu!”._____

Người đàn ông trẻ tuối mỉm cười. Năm xưa, nhà họ Long của cậu ta vì chịu sự ngăn cấm của tiếu thế giới mà buộc phải lui về ở ấn. Nay đúng lúc trận chiến lớn bùng nố, có thế lấy lại vinh quang vô thượng thuộc về nhà họ Long.

Gia tộc số một đương thời chỉ có thể thuộc về nhà họ Long!

Nghĩ đến đây, ánh mắt cậu ta nghiêm lại, đè nén nhiệt huyết trong lòng xuống.

“Bác Lâm, Thiên Cơ Minh đã thành lập, giờ đây đã có hơn chí mươi phần trăm doanh nhân giàu có ở Trung hải gia nhập. Chỉ còn “Tập đoàn Tê Phong” và những phần tử ngoan cố do nhà Mộ Dung dẫn đầu vẫn từ chối gia nhập”.

“Chuyện này bác thấy thế nào”’.

Bác Lâm hơi im lặng, sau đó mới nói: “Mặc dù Tập đoàn Tê Phong là một trong những thương hiệu nổi tiếng nhất Hoa Hạ, nhưng chủ tịch Tê Phong cũng chỉ là người bình thường. Dù năng lực của ông ta có lớn thế nào, đầu óc có thông minh hơn nữa cũng không có gì phải sợ. Muốn giải quyết ông ta chỉ là chuyện dề như trở bàn tay!”.

“Dưới sự vây công của các tập đoàn lớn khác, Tập đoàn Tê Phong khó mà chống đỡ, Tê Phong phục tùng cậu chỉ là vấn đề thời gian mà thôi”.

“Ngược lại, các tập đoàn lớn do nhà Mộ Dung dẫn đầu thì khá rắc rối”.

Người đàn ông trẻ tuổi nghe vậy, khóe miệng cong lên nụ cười lạnh lùng, ánh mắt nghiêm nghị hơn.

“Bác đang nói tới Mộ Dung vỏ Địch sao?”.

Bác Lâm gật đầu: “Không sai, năm xưa Mộ Dung Vô Địch đứng thứ ba bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, là đại diện duy nhất trong những chí tôn võ thuật lâu năm. Tu vi hiện tại của ông ta cũng đẵ bước vào cảnh giới siêu phàm từ lâu. Theo tôi suy đoán, ông ta ít nhất cũng là siêu phàm lương phẩm, thậm chí là siêu phàm thần phẩm!”.

“Với thực lực hiện tại của cậu chỉ ngang tài ngang sức với ông ta, vẫn chưa thể thắng được ông ta”.

“Hừ!”

Người đàn ông trẻ tuổi cười nhạt, trong mắt lóe lên sự khinh thường.

“Từng đứng thứ ba bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ à? Siêu phàm thần phấm? Nhưng vậy thì đã sao?”.

Cậu ta nhìn về phía bác Lảm, giọng nói trở nén

lạnh lùng: “Nếu Mộ Dung Vô Địch cố chấp không gia nhập Thiên Cơ Minh của cháu, cháu sẽ dùng thân phận truyền nhân của nhà họ Long ra lệnh cho bác khởi động kiếm Đồ Long, giết chết ông ta!”.

Bác Lâm nghe vậy, con ngươi co lại, vẻ mặt ngạc nhiên. Nhưng chỉ chốc lát sau, ông ta lập tức khôi phục vẻ mặt, chắp tay rủ mắt trước người đàn ông trẻ tuối.

“Tuân lệnh cậu!”.

Người đàn ông trẻ tuổi hài lòng gật đầu, sau đó đi đến bên cửa sổ sát đất, nhìn xuống cảnh phồn hoa của Trung Hải, sát ý dâng lên trong mắt.
 
Chương 2139


Chương 2139

“Sau tối ngày mai, tôi muốn người đời biết Trung Hải này không phải là Trung Hải của nhà Mộ Dung”

“Mà là Trung Hải của Long Đạo Huyền tôi!”.

Bác Lâm chắp tay đứng sau lưng Long Đạo Huyền, nhìn vị truyền nhân của nhà họ Long cất lời hùng hồn ở nơi này, khóe miệng ông ta không khỏi lộ ra ý cười.

Nhà họ Long, mỏi một truyền nhân đều là chân long, chắc chắn sẽ bay lượn trên chín tầng trời.

Long Đạo Huyền lại càng là truyền nhân xuất chúng nhất trong trăm năm trở lại đây của nhà họ Long.

Mặc dù thực lực của cậu ta lúc này chỉ là siêu phàm bán bộ, nhưng ý chí chinh phục thiên hạ của cậu ta lại không phải chỉ nói suông.

Bàn về thực lực, nhiều hoàng cấp, vương cấp, thậm chí là cảnh giới siêu phàm trên thế giới đều có thể thắng được Long Đạo Huyền, nhưng tình hình thế giới lúc này lại tạo điều kiện tốt nhất cho Long Đạo Huyền.

Cho dù thực lực của Long Đạo Huyền không thế trèo lên đỉnh cao thế giới, nhưng lại có thể lợi dụng thời kì đặc biệt nhất này mà làm ngư ông đắc lợi.

Bây giờ các nước lớn đều đã tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu. Trận chiến hoàng cấp vô cùng căng thẳng, đến lúc đó các cao thủ bậc nhất thế giới đều sẽ bị cuốn vào chiến tranh, chém giết lẫn nhau.

Long Đạo Huyền chỉ cần đứng vững bước chân,

xây dựng vương quốc thương mại của mình, nắm giữ sức mạnh thương mại của Giang Nam, Trùng hải vào tay, dùng đế tích lũy thực lực.

Sau đó, cậu ta chỉ cần ngồi đợi cuộc chiến hoàng cấp bùng nổ. Đến khi cuộc chiến hoàng cấp kết thúc, cậu ta có thế đứng ra thu dọn tàn cuộc, dùng khí thế gió cuốn mây tan bắt đầu quét sạch những võ giả còn lại.

Theo ông ta thấy, nhà họ Long quay trở lại đỉnh cao thế giới chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Trong mắt Long Đạo Huyền lóe lên tia sáng, bỗng nhếch miệng cười.

“Bác Lâm, gia tộc vì tạo thanh thế cho cháu mà bảo Bách Hiếu Sinh xếp lại bảng xếp hạng Hoa Hạ, để cháu đứng đầu bảng, còn ba người đứng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ đều bị loại khỏi danh sách”.

“Cháu rất muốn biết, rốt cuộc ba người này có mạnh hơn những người khác trên bảng xếp hạng thật không?”.

Bác Lâm tỏ ra bình tĩnh, thản nhiên nói: “Ba người họ quả thật cách rất xa những người khác trẻn bảng xếp hạng. Ví dụ như Mộ Dung Vô Địch, ông ta từng xếp thứ ba trên bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, nhưng với sức một mình ông ta lại có thể thắng được tất cả những người đứng đằng sau ông ta trên bảng xếp hạng cộng lại”.

“Ồ? Mộ Dung Vô Địch mạnh vậy sao?”.

Long Đạo Huyền mím cười, khóe miệng cong lên: “Vậy nếu bác Lâm ra tay thì có thể giết ông ta trong vòng bao nhiêu chiêu?”.

Cậu ta nhìn bác Lâm, ánh mắt lóe sáng. Mặc dù ông lão trước mắt chưa bao giờ thật sự ra tay trước mặt cậu ta, nhưng cậu ta biết ông ấy vô cùng đáng sợ.

Nếu không, bác Lâm cũng sẽ không được nhà họ Long sắp xếp đặc biệt đến đây làm cận vệ cho cậu ta.

“Mộ Dung Vô Địch?”.

Bác Lâm lạnh lùng hừ một tiếng, trong mắt lóe lên vẻ khinh thường.

“Nếu tôi ở thời kì toàn thịnh, muốn bóp chết ông ta còn dề hơn bóp chết một con kiến, ồng ta chỉ là cảnh giới siêu phàm, ngay cả tư cách làm đối thủ của tôi cũng không có!”.

“Vì năm đó tôi bị thương nặng, nên thực lực bây giờ không bằng một phần mười thời kì toàn thịnh. Nhưng dù là tôi của hiện tại, muốn thắng ông ta cũng chỉ trong vòng trăm chiêu mà thôi”.

Long Đạo Huyền gật đầu, lại hỏi: “Vậy còn Diệp Vân Long thì sao?”.
 
Chương 2140


Chương 2140

Nhắc tới Diệp Vân Long, bác Lâm hơi dừng lại, thu bớt vẻ khinh thường trong mắt.

“Thực lực hiện tại của Diệp Vân Long, e rằng không chí đơn giản là cảnh giới siêu phàm. Hơn nữa, theo tin tức nội bộ của gia tộc, dường như vợ của Diệp Vân Long là nhân vật quan trọng nào đó của nhà họ Thi trong tiểu thế giới”.

“Người của nhà họ Thi không ai là kẻ vô dụng. Với thủ đoạn của bọn họ, có lẽ lúc này Diệp Vân Long đã bước vào vương cấp”.

Bác Lâm nhỏ giọng nói: “Nếu muốn thắng Diệp Vân Long, có lẽ khi tôi ở thời kì toàn thịnh có thế làm được. Nhưng bây giờ tốt nhất chúng ta đừng trêu vào ông ta, tránh phá hỏng kế hoạch!”.

“Nhà họ Thỉ ở tiếu thế giới?”.

Con ngươi của Long Đạo Huyền co lại, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng. Mặc dù cậu ta chưa bao giờ vào tiếu thế giới, nhưng nhờ có kênh tin tức đặc biệt của nhà họ Long, cậu ta có thế nhận được tin tức về các gia tộc mạnh ở tiểu thế giới.

Nhà họ Thi thuộc nhóm đứng đầu trong các gia tộc lớn ở tiếu thế giới, thực lực cực kì đáng sợ. Ngay cả nhà họ Long ở thời kì hưng thịnh nhất cũng không bằng một phần mười nhà họ Thi.

Cậu ta ỉm lặng mấy giây mới hoàn hồn, trong mắt bỗng lóe qua tia sáng kì dị.

“Ngoại trừ Mộ Dung Vô Địch và Diệp Vân Long, người cháu chú ý nhất là Diệp Lăng Thiên, người từng đứng đầu bảng xếp hạng cao thú Hoa Hạ”.

“Nghe nói hắn ở tuổi niên thiếu đã bước lên bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, bố còn đặc biệt tặng danh hiệu “Đế Vương Bất Bại” cho hắn. Không biết rốt cuộc hắn có tư cách gì mà có thế vượt qua Diệp Vân Long và Mộ Dung Vô Địch, bước lên hạng đầu!”.

“Nếu gặp được hắn, cháu thật sự muốn lĩnh giáo xem!”.

Trong mắt cậu ta hiện lên ý chí chiến đấu nồng đậm, đó là dấu hiệu báo trước cậu ta muốn Khiêu chiến với người khác.

“Cậu hẫy thên trọng lời nói!”

Bác Lâm nghe vậy lập tức biến sắc xua tay với Long Đạo Huyền.

“Dù là Diệp Vân Long hay là Mộ Dung Vô Địch, cậu có thế nghĩ tới chuyện tương lai khiêu chiến bọn họ.

Nhưng còn Diệp Lăng Thiên, cậu không thể động vào cậu ta được đâu!”

Long Đạo Huyền nhìn vẻ mặt của bác Lâm, vô cùng nghi hoặc. Trước kia nhắc tới Mộ Dung Vô Địch, bác Lâm khinh thường, nhắc tới Diệp Vản Long, bác Lâm hơi kiêng dè, nhưng vẫn chưa tới mức sợ hãi.

Thế mà bây giờ, trong mắt bác Lảm lại hiện lên vẻ sợ hãi. Đó là sự khuất phục trước sức mạnh. Cậu ta không hiếu, vì sao bác Lâm lại sợ Diệp Thiên như vậy?

“Bác Lâm, rốt cuộc Diệp Lăng Thiên có năng lực gì mà ngay cả bác cũng sợ hắn như vậy?”.

“Hắn có mạnh thì bây giờ cũng chí là một kẻ ở thế tục”.

Long Đạo Huyền mờ mịt, không hiếu ra sao. Thật ra cậu ta thường xuyên bế quan tu luyện ở nhà họ Long, từ nhỏ chưa từng bước chân vào thế tục. Đa số tin tức mà cậu ta quan tâm cũng chỉ liên quan đến tiếu thế giới, cậu ta không biết nhiều về những chuyện ở thế tục.

Hiếu biết của cậu ta về Diệp Thiên chỉ dừng lại ở chỗ khỉ xưa Bách Hiếu Sinh xếp lại bảng xếp hạng

cao thủ Hoa Hạ, nghe nói Diệp Thiên là chí tôn võ thuật thiếu nỉẻn. Thật ra cậu ta hoàn toàn không biết chuyện gì khác về Diệp Thiên.
 
Chương 2141


Chương 2141

“Tôi biết xưa nay cậu không chịu thua kém ai, tự nhận mình đứng đầu trong những người cùng thế hệ, chuyện này tôi không phản đối. Nhưng Diệp Lăng Thiên không hề đơn giản như cậu tưởng đâu!”.

“Mặc dù nhà họ Long rất mạnh, nhưng đi lại ờ giới thế tục chung quy cũng có vài thứ cấm kị, không thế mắc phải dù chỉ một chút”.

“Diệp Lăng Thiên càng là cấm kị trong cấm kị, tuyệt đối không thế chọc vào cậu ta!”.

“Cái gì?”.

Long Đạo Huyền nghe thế, vẻ mặt vô cùng khó tin.

Cậu ta sinh ra ở nhà họ Long, trưởng bối trong nhà dặn dò không được xúc phạm đến tôn nghiêm của các nước lớn đương thời, đó là cấm kị. Còn bác Lảm lại nói Diệp Lăng Thiên là cấm kị trong cấm kị, vậy chẳng phải sức uy hiếp của Diệp Lăng Thiên còn lớn hơn các nước lớn đương thời hay sao?

Chỉ dựa vào một người thanh niên khoảng hai mươi tuốỉ sao có thế làm được đến mức sánh vaỉ với các nước lớn đương thời?

Bác Lâm biết tính cách của Long Đạo Huyền, ông ta hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: “Cậu à, thực lực của Diệp Lăng Thiên vượt xa tưởng tượng của cậu!”.

“Tôi nói thẳng với cậu, hiện nay có lẽ tu vi của cậu ta đủ đế sánh ngang với gia chủ!”.

“Không thể nào!”.

Hai mắt Long Đạo Huyền mở lớn.

Gia chủ nhà họ Long là nhân vật như thế nào? Đó là cao thủ hàng đầu của nhà họ Long, một người có thế sánh ngang với tiên nhân phương Đông, thần lỉnh phương Tây, tu vỉ thực lực vượt qua hoàng cấp.

Sức chiến đấu như vậy thì ờ giới thế tục, chỉ cần không gặp phải lão quái vật dị tộc dị chủng nào thì có thế nói là áp đảo mọi cao thủ, không tìm được đối thủ.

Nhưng bác Lâm lại nói tu vỉ của Diệp Lăng Thiên có thể sánh ngang với gia chủ nhà họ Long, đó là khái niệm gì?

Cậu ta là thiên tài tuyệt thế, tự nhận đứng đầu trong thế hệ trẻ, không ai có thế sánh bằng. Năm nay hai mươi tuổi, tu vỉ của cậu ta đã đạt tới chí tôn võ thuật bán bộ, chỉ cần một bước nữa là đạt đến siêu phàm, như vậy là đã hơn tất cả các truyền nhân trước của nhà họ Long.

Thế nhưng Diệp Lăng Thiên cũng chỉ xấp xỉ tuổi cậu ta lại có thể sánh vai với gia chủ nhà họ Long, quả thật cậu ta không tin nối.

Bác Lâm nhìn vẻ mặt kinh hoàng của Long Đạo Huyền, cười gượng lắc đầu: “Tôi biết cậu không thể chấp nhận được thiên phú người khác cao hơn mình, nhưng đó là sự thật”.

‘Tôi vừa nhận được tin tức, mấy ngày trước Diệp Lăng Thiên đã đánh bại viện trọng tài ở tháp Eiffel của Ba Thành, buộc giáo triều phải rút lui, áp đảo La Võng!”.

“Ngày nay, cậu ta đã là cao thủ đứng đầu được thế giới công nhận, được mệnh danh là vũ khí hạt nhân không xuất hiện thì là vô địch đương thời!”.

Nghe được câu nói này Long Đạo Huyền vốn tràn đầy tự tin trở nên lúng túng không biết làm sao.

“Không có vũ khí hạt nhân thì chúng ta vô địch thiên hạ”.

Long Đạo Huyền khẽ lẩm bẩm, đứng tại chỗ sửng sốt.

Trước đó cậu ta không biết nhiều về chuyện của Diệp Thiên chỉ xem Diệp

Thiên là một đối thủ có tài năng đáng ngạc nhiên ngang ngửa cậu ta. Cậu ta tin chắc chỉ cần mình cố gắng thêm mấy năm nữa thì có thế có cơ hội so tài với Diệp Thiên đế xem ai mới là thiên tài mạnh nhất.

Nhưng bây giờ những lời bác Lảm nói như một gáo nước lạnh dội xuống đỉnh đầu cậu ta.

Người đầu tiên trên thế giới được gọi là vô địch ở tuổi hai mươi, đây là thành tựu đáng sợ thế nào?
 
Chương 2142


Chương 2142

Mấy trăm năm trước tố tiên nhà họ Long bước vào thế tục, tung hoành thế giới đưa nhà họ Long đến độ cao ở đỉnh thế giới, lúc đó tố tiên nhà họ Long cũng đã hơn một trăm tuổi.

Còn Diệp Thiên mới hai mươi tuổi đã có thể ngồi ở vị trí khi ấy của tổ tiên nhà họ Long, đạt đến độ cao mà tổ tiên nhà họ Long từng đạt đến, hắn đã không còn biết nên hình dung bằng từ ngữ nào nữa.

Diễn nửa ngày kẻ thù giả tưởng mà hắn tự tạo ra thế mà lại là một sự tồn tại đáng sợ hắn không

thế với đến, một cường giả cái thế có thế sánh ngang với gia chủ nhà họ Long lúc này, sao hắn có thể không ngạc nhiên cho được?

“Diệp Lăng Thiên mạnh thế thật sao?”

Cậu ta ngập ngừng nói, giọng điệu tỏ ra cực kỳ không cam lòng.

“Cậu ta không phải mạnh mà là vương giả chân chính”.

Bác Lâm thở dài nói: “Gia chủ từng nhắc đến cậu ta rất nhiều lần với tôi, nói cậu ta là thiên tài đầu tiên có một không hai trong hàng nghìn năm nay”.

“Hơn nữa…”, bác Lâm trầm giọng nói, giọng còn hơi run.

“Gia chủ cho rằng nếu có người có thế kéo đám người tự xưng là chủ nhân Trái Đất của tiểu thế giới xuống khỏi thần đàn”.

“Thì người đó chắc chắn là Diệp Lăng Thiên”.

“Sh…Ị”

Nghe thế hai chân Long Đạo Huyền mềm nhũn, ngồi phịch xuống sofa.

Kéo đám người của tiếu thế giới đó xuống khỏi thần đàn là chuyện mà người mạnh như gia chủ nhà họ Long cũng không dám nghĩ đến, mà gia chủ nhà họ Long lại nói Diệp Thiên có khả năng kéo đám chủ nhân của tiếu thế giới xuống khỏi thần đàn, lời đánh giá này cao hơn cả trời nữa.

Lúc này cậu ta cuối cùng cũng đã nhận ra chênh lệch giữa mình và Diệp Thiên, đó là cách biệt không gian, hai người hoàn toàn không thuộc cùng một đẳng cấp.

Cậu ta còn đang tự hào vì là người đứng đầu trong bảng xếp hạng kẻ mạnh của Hoa Hạ, mà Diệp Thiên đã ở trên cao nhìn xuống thế giới, là người đứng đầu thế giới, hai cái này nhỏ nhoi như ánh sáng đom đóm.

Những lời này gần như đã làm giảm đi lý tưởng vĩ đại mà Lý Đạo Huyền đã nhắc đến trước đó, cậu ta tựa vào sofa làm bằng da thật, hai mắt ngây ra nhìn trần nhà như mất đi tất cả tinh thần chỉ trong chốc lát.

Bác Lâm thấy dáng vẻ này của Long Đạo Huyền cũng nhíu chặt mày, khẽ thấp giọng quát.

Long Đạo Huyền giật mình, cuối cùng cũng hoàn hồn. Bác Lâm nhìn hắn, thở dài nói: “Cậu Huyền này, cậu đừng xếp Diệp Lăng Thiên vào đối tượng so sánh nữa, cậu ta là nhân vật ở cấp bậc

yêu nghiệt rồi, cậu không nên xoắn xuýt quá nhiều về cậu ta”.

“Mặc dù Diệp Lăng Thiên mạnh thật nhưng theo thông tin tình báo của gia chủ, biết được cậu ta chưa từng tự xưng là chính nghĩa, cậu ta hầu như không quan tâm đến chuyện bao đồng ngoài chuyện của bản thân”.

“Chỉ cần không chọc vào cậu ta, không đụng vào bạn bè và người thân của cậu ta thì cho dù cậu gây sóng gió lớn ở thế giới như thế nào, cậu ta cũng sẽ không để tâm, cậu đừng lo lắng quá”.

“Nhà họ Long có kế hoạch thống trị thế giới, cậu ta sẽ không trở thành vật cản đường”.

Nghe thế ánh mắt sợ hãi của Long Đạo Huyền lại trờ nên có thần sắc.

“Đúng thế, mình không thế hoảng loạn vì một tên Diệp Lăng Thiên được”.
 
Chương 2143


Chương 2143

Cậu ta gật đầu, siết chặt năm ngón tay: “Thứ mình cần không phải là thẳng Diệp Lăng Thiên, mà là được cả thiên hạ”.

Cậu ta vung bàn tay lên, một luồng Sức mạnh bùng phát, kéo điện thoại ở

trên bàn đen.

Cậu ta bấm một dãy số, sau đó lạnh lùng nói: “Truyền lệnh của tôi, bảo tất cả những thành viên cao cấp của Thiên Cơ Minh lò tám giờ đêm nay tập hợp tại “dinh thự Thủy Tinh!”

“Tôi muốn đưa ra quyết định cuối cùng đối với nhà họ Mộ Dung.

Vì bị kích thích từ những việc Diệp Thiên đã làm, Long Đạo Huyền phải tạm thời thay đối kế hoạch đã định ra vào ba ngày sau.

Cậu ta không đợi được nữa muốn quét sạch hết mọi vật cản đế thống trị Trung Hải.

Như thế cậu ta mới có thế tiến đến gần với danh hiệu “người đầu tiên thế giới” này chứ. Bên này Diệp Thiên lại không hề biết đến tính toán của Long Đạo Huyền, lúc này cậu đang tựa vào sofa hưởng thụ phục vụ của Đàm Băng Băng.

Hotgirl Hoa Thanh này cười tươi đẹp như hoa, thận trọng bóc vỏ trái cây, sau đó đưa đến bẽn miệng Diệp Thiên, Diệp Thiên không hề từ chối ăn hết sạch sẽ, không có gì thoải mái hơn được nữa.

Tê Văn Long ở một bên thấy cảnh tượng này cũng cảm thấy ngưỡng mộ, nhưng lại không hề cảm thấy có gì không ốn. Nếu đạt đến cấp bậc như Diệp Thiên, e là cậu ta sẽ biết hưởng thụ, càng ra sức kiêu ngạo hơn Diệp Thiên.

Đàm Băng Băng bón cho Diệp Thiên miêng táo cuối cùng, lúc này trên lầu bỗng vang lên tiếng bước chân vội vã, nhưng thấy Tê Phong vội vàng chạy xuống lầu.

Thấy Diệp Thiên vẫn chưa đi khỏi biệt thự, còn có thêm một cô gái trẻ không quen biết, ông ta lập tức nhíu mày.

“Tiểu Long, chẳng phải bảo con nói vài câu rồi nhanh chóng tiễn bạn con về rồi sao?”

Ông ta quở trách Tê Văn Long, nghiêm nghị nói: “Cô cả Mộ Dung Thu Đệ giờ đã vào đến trong cống khu biệt thự rồi, cô ấy là khách quý hôm nay của nhà họ Tê chúng tôi, cũng là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của nhà họ Tê, không thế đế xảy ra sơ suất được, con biết chưa?”

“Bố, không đến mức đó chứ?”

Sắc mặt Tê Văn Long không có vẻ gì là lo lắng: “Con đã nói rồi, bố đừng cầu xin nhà họ Mộ Dung nữa, có việc gì đã có một mình anh Diệp đây gánh là được”.

Nghe thế Tê Phong tức giận ngực phập phồng lên xuống, chỉ ước gì có thế tát cho thằng con trai “ngu ngốc” này của mình một bạt tai. Đã lúc nào rồi mà còn nói mấy lời phi logic nhưthế, đúng là chẳng biết gì cả.

ông ta vừa định lên tiếng bảo Diệp Thiên và Đàm Băng Băng rời đi thì ngoài cửa vang lẻn tiếng động cơ ô tô dừng ngay trước cống biệt thự nhà họ Tê.

Tê Phong nghe tiếng xe thì lập tức biến sắc, cũng mặc kệ Diệp Thiên và Đàm Băng Băng, đi đến kéo Tê Văn Long đứng lên.

“Cô cả nhà họ Mộ Dung đến rồi, nhanh ra ngoài đón cô ấy với bố”.

Nói rồi ông ta nhìn Diệp Thiên và Đàm Băng Băng.

“Lát nữa hai cháu đừng nói lung tung cái gì đấy, biết chưa?”

Lúc này xe đã dừng ở ngoài cửa, tất nhiên là người cũng đã đến, lúc này mà ông ta đuổi Diệp Thiên và Đàm Băng Băng đi thì chẳng phải đụng mặt rồi sao?

Trong lúc không còn cách nào khác, ông ta chỉ đành bảo Diệp Thiên và Đàm Băng Băng ở lại, chỉ cần Diệp Thiên và Đàm Băng Băng không lên tiếng cũng sẽ không khiến cô cả nhà họ Mộ Dung không vui.
 
Chương 2144


Chương 2144

Diệp Thiên mím cười, chẳng tỏ rõ thái độ của mình, cậu nháy mắt với Tê Văn Long tỏ ý cậu ra nghe theo Tê Phong.

Dù sao đây cũng là khách quý Tê Phong nghĩ cách mời đến, cậu cũng muốn xem thử rốt cuộc người nhà họ Mộ Dung lớn mạnh thế nào ở Trung Hải. Tê Văn Long và Tê Phong chưa ra đến cửa, chuỏng cửa đã vang lên.

Mặt Tê Phong đố đầy mồ hôi, nhanh chóng đến mở cửa, một người phụ nữ trẻ tuổi mặc đồ đen từ trên xuống dưới đang đứng ngoài cửa.

Cô ta khoảng hai mươi tuổi, môi đỏ hồng, làn da trắng mịn màng, vẻ ngoài phải nói là cực kỳ hoàn hảo, khuôn mặt thanh tú, không có vết sẹo nào trên mặt.

Dáng người uyển chuyến mảnh mai dưới lớp áo da, vòng eo thon thả, mang theo chút quyến rũ, càng tô nét thêm vào vẻ đẹp hoang dã.

Đỏi mắt hoa đào của cô ta rất yẻu kiều nhưng ánh mắt lại sắc như dao, cả người toát ra một luồng sát khí.

Đây chính là công chúa nhà họ Mộ Dung – “nữ vương” của thế giới ngầm Trung Hải, Mộ Dung Thu Đệ.

Mộ Dung Thu Đệ đứng trước cửa, đột nhiên vẻ mặt Tê Phong tươi cười, khẽ khom người.

“Cô chủ Mộ Dung, cô đến rồi, Tê Phong tôi không đón tiếp từ xa, thực sự xin lỗi”

“Mời vào trong, mời vào!”

Thái độ ông ta có chút sợ sệt lo sợ bản thân không ra cửa đón tiếp, làm chậm trễ cô công chúa Trung Hải này, khiến cô ta không vui.

Mộ Dung Thu Đệ cũng không có biểu cảm gì nhiều, chỉ khẽ gật đầu với Tê Phong, đi thẳng vào trong, còn về Tê Văn Long, cô ta cũng chẳng thèm liếc nhìn đến.

Tê Văn Long bị người ta coi nhẹ, hơn nữa còn là một cô gái thì cảm thấy trong lòng khó chịu, nhưng cũng không dám có ý kiến gì.

Mặc dù có Diệp Thiên chống lưng, nhưng theo bản năng, trong lòng cậu ta lại có cảm giác sợ hãi với Mộ Dung Thu Đệ, cậu ta là người Trung Hảỉ, lớn lên ở địa phương, hiếu rất rõ Mộ Dung Thu Đệ cũng với nhà Mộ Dung sau lưng cô ta có địa vị thế nào ở Trung Hải.

Sau lưng Mộ Dung Thu Đệ, còn có một người đàn ông lạnh lùng đeo kính đen vào cửa, Tê Phong và Tê Văn Long vội vàng chào hỏi, nhưng anh ta cũng chẳng thèm phản ứng lại, chỉ đi theo phía sau Mộ Dung Thu Đệ.

Anh ta vừa đến, ở đây lại như giống như bị trọng lực đè thẻm, một áp lực vô hình khiến hai cha con Tê Văn Long cảm thấy khó chịu.

Cảm nhận được khí thế mạnh mẽ trên người đàn ông, Tê Phong không ngừng cảm khái trong lòng.

“Không hố là nhà Mộ Dung ở Trung Hải, quả nhiên đáng sợ!”

Tê Phong không phải thương nhân bình thường, đển được cấp bậc này của ông ta cũng xem như hiểu rõ ít chuyện về giới võ đạo, ông ta cũng biết, nhà Mộ Dung đứng vững trên đỉnh cao Trung Hải thế nào.
 
Chương 2145


Chương 2145

Ổng ta có thế khẳng định, cậu thanh niên đeo kính đen này chính là một võ giả.

Mộ Dung Thu Đệ đến phòng khách, ánh mắt tuỳ ý liếc nhìn, nhìn thấy Diệp Thiên và Đàm Băng Băng.

Khi cô ta nhìn sang Diệp Thiên, chỉ là liếc mắt lướt qua, nhưng khi nhìn thấy Đàm Băng Băng thì cô ta lại khựng lại.

Cô ta có thế nhận thấy được, ánh mắt Đàm Băng Băng có một kiếu lạnh nhạt gần như là khinh thường, khí chất đó rất giống với cô ta, chỉ có sở hữu năng lực và thực lực ngang tầm thì mới có được.

Nhưng cô ta thân là truyền nhân của nhà Mộ Dung, là con gái dòng chính duy nhất của gia tộc, tự có kiêu ngạo của bản thân, cô ta chỉ gật đầu tỏ ý với Đàm Băng Băng rồi lập tức ngồi xuống bàn tròn lớn trong phòng khách, tuỳ ý thoải mái như chủ nhân vậy.

Cậu thanh niên lạnh lùng kia không ngồi xuống, mà chỉ chắp tay đứng sau lưng, đóng vai một bảo vệ tiêu chuẩn.

Tê Văn Long rót một ly trà cho cô ta, sau đó thì lui về bên cạnh hai người Diệp Thiên, không muốn lại gần Mộ Dung Thu Đệ, trên người cô gái này, cậu ta cảm nhận được sự ớn lạnh và đẫm máu, cậu ta biết rõ, cô gái này chính là người bụng dạ nham hiểm có tiếng.

Tê Phong nhìn con trai “không nẻn hồn” như vậy thì giận dữ trừng mắt nhìn Tê Văn Long, nhưng Tê Văn Long lại không động đậy gì, cậu ta chỉ có thế đành chịu chạy qua đi cùng, nói mấy câu xã giao.

Ông ta vừa nói xong vài câu, Mộ Dung Thu Đệ lại nâng một tay lên, thẳng thắn nói: “Chủ tịch Tê, tôi nhận được nhờ vả từ ỏng, nên hôm nay mới đồng ý đến thảo luận với ông chuyện nhà họ Tê!”

“Mấy lời xã giao không cần nói nhiều nữa, vào thẳng chuyện chính đi!”

Tê Phong biết Mộc Dung Thu Đệ làm việc trước giờ đều mạnh mẽ vang dội, lập tức không dây dưa nữa, nói thẳng: “Mộ Dung tiếu thư, vậy Tê Phong tôi không vòng vo nữa!”

“Tê Phong tôi khởi nghiệp từ lĩnh vực quần áo, tập đoàn Tê Phong sở hữu một trong những thương hiệu trang phục nổi tiếng nhất của Hoa Hạ, trước giờ đều là đối thủ của “Tam Mộc”!”

“Thân Vạn Sâm của Tam Mộc đã đấu với tôi mười năm rồi nhưng gần đây ông ta đột nhiên lại gia nhập vào Thiên Cơ Minh, sau lưng có Long Đạo Huyền chống đỡ!”

“Bởi vì tôi không đồng ý gia nhập Thiên Cơ Minh, nên Long Đạo Huyền này đã phát động thành viên Thiên Cơ Minh công kích tập đoàn Tê Phong tôi, bây giờ nhà họ Tê và tập đoàn Tê Phong đều gặp nguy cơ lớn!”

Ông ta nhìn Mộ Dung Thu Đệ, bỗng nhiên đứng dậy, cúi người thật sâu với Mộ Dung Thu Đệ.

“Tôi biết, nhà Mộ Dung với Thiên Cơ Minh cũng là đứng ở hai phía đối lập#nhìn khắp Trung Hải, chí có nhà Mộ Dung có thế chống lại được Thiên Cơ Minh!”

“Tôi không muốn cúi đầu với kẻ địch, nên lựa chọn đứng về phía nhà Mộ

Dung, hy vọng Mộ Dung đại tiểu thư có thể giúp nhà họ Tê tôi, vượt qua

cửa ải sống chết này!”

Tê Phong chân thành nói tưng chữ, mang theo ý cầu xin, Tê Văn Long ở bên cạnh nhìn mà viền mắt cũng ửng đỏ.

Cậu ta biết Tê Phong là người kiêu ngạo thế nào, từ hai bàn tay trắng lập nghiệp, đi đến ngày hôm nay giá trị bản thân cả tỷ bạc, từ khi tập đoàn Tê Phong đứng vững, ông ta gần như chưa từng cúi đầu với ai.
 
Chương 2146


Chương 2146

Nhưng hôm nay, ông ta lại phải không lưng cầu xin với một vãn bối nhỏ tuổi, chứng tỏ Tê Phong đã đến nước đường cùng, không còn đường đế đi nữa rồi.

Tê Văn Long không nhẫn nại được nữa, chuẩn bị đứng lẽn nói gì đó… Diệp Thiên lại khoát tay với cậu.

“Đừng vội, nếu chú Tê đã mời cô ta đến giúp đỡ, thì cứ nghe cô ta trả lời thế nào đã!”

Tê Văn Long nghe vậy, mới kiềm chế sốt ruột trong lòng, tiếp tục ngồi trên sô pha.

“Mộ Dung Thu Đệ này, cậu biết được bao nhiêu?”

Diệp Thiên nhìn Tê Văn Long, thuận miệng hỏi.

Tê Văn Long đè thấp giọng, nói bên tai Diệp Thiên: “Cô ta là con gái dòng chính duy nhất của nhà Mộ Dung, nghe nói, là cháu gái ruột của gia chủ nhà Mộ Dung, Mộ Dung Vô Địch!”

“Có thể nói cô ta là thiên chi kiêu nữ sinh ra đã ngậm thìa vàng, là công chúa quý giá của Trung Hái, trong nhà Mộc Dung, Mộ Dung Vô Địch cũng yêu thương cô ta nhất, ngay cả cháu trai duy nhất của nhà Mộ Dung, Mộ Dung Đoạn cung không được cưng chiều bằng cô ta!”

“Năm cô ta mười sáu tuổi, cô ta đã bắt đầu dùng sức ảnh hưởng của nhà Mộ Dung chiêu binh mãi mã ở Trung Hải và các tỉnh thành lân cận, mở rộng thế lực bản thân, lôi kéo rất nhiều người tài, trở thành “nữ vương” thế giới ngầm ở Trung Hải!”

“Toàn bộ thế lực thế giới ngầm Trung Hải đều nằm trong tay cô ta, mặc dù cô ta là con gái, nhưng chín mươi chín phần trăm con trai cũng không bằng được cô ta!”

“Cháu gái ruột của Mộ Dung Vô Địch?”

Diệp Thiên nghe vậy, khẽ sờ mũi, chuyện này ngược lại lại khiến cậu bất ngờ.

Mộ Dung Vô Địch, từng là cao thủ xếp thứ ba trên bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, được xưng là “Vạn Sư Biểu”, thuộc hạ dưới trướng có rất nhiều tướng lĩnh trong quân đội, trước cậu, ông ta còn từng đảm nhiệm tổng giáo quan của Nam Long Nhận, có thế nói là một võ giả chứa đầy huyền thoại.

Diệp Thiên vốn cho rằng, con cháu đời sau của ỏng ta, cũng sẽ là võ giả, nhưng Mộ Dung Thu Đệ lại là một người bình thường không hơn không kém.

Mặc dù khí thế Mộ Dung Thu Đề không tầm thường, sát khí trên người dày đặc, nhưng Diệp Thiên vừa nhìn đã nhận ra, Mộ Dung Thu Đệ chỉ là người bình thường không có nội công tu vi.

“Xem ra, đây chính là cái gọi là anh hùng tuổi xế chiều!”

“Mộ Dung Vô Địch có một thân tu vi bất phàm, nhưng lại không có một hậu duệ nào có tài năng văn võ song toàn!”

Cậu âm thầm lắc đầu, đối với chuyện này cũng có phần cảm khái.

Mà bên này, Mộ Dung Thu Đệ cũng đã có lời đáp.

Đối mặt với Tê Phong đang khom người, cô ta cũng không có vẻ mặt gì, lạnh nhạt lên tiếng.

“Tôi có thế đồng ý với ông, che chở nhà họ Tê!”

Tê Phong ngẩng đầu, nét mặt vui mừng, nhưng ông ta vẫn chưa kịp nói, thì câu tiếp theo của Mộ Dung Thu Đề đã khiến vẻ mặt ông ta thay đổi.

“Nhưng điều kiện đế gia nhập phe cách nhà Mộ Dung tôi, ông bắt buộc phải giao năm mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn Tê Phong vào tay tôi” Thoáng chốc, Tê Phong hoàn toàn sững người.

Tập đoàn Tê Phong là tập đoàn niêm yết đã trải qua nhiều lần huy động vốn, giá trị thị trường mấy chục tỷ, mà ông ta thì nắm giữ năm mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn Tê Phong.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom