Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 2167


Chương 2167

“Băng Băng, cậu hay lắm bắt bọn tôi đi tìm, gọi điện cũng không nghe, nhắn tin cũng không trả lời!”

“Mau đi cùng bọn tôi đi, cậu không tin được đâu, cậu chủ Mộ Dung đích thân đến mời chúng ta đi ăn đấy!”

Đây là mấy người bạn học vừa cùng Đàm Băng Băng đi du lịch đến tháp Minh Châu Phương Đông, bọn họ vừa nói chuyện vừa đưa tay kéo lấy Đàm Băng Băng.

Đàm Băng Băng có hơi né tránh, cười mỉm nói: “Hai người đi đi, ở đây đều là bạn của tôi, tôi sẽ ăn cùng bọn họ!”

Hai người nghe xong, sắc mặt liền thay đổi, không thèm để ý đến Diệp Thiên và những người khác, trực tiếp nói: “Băng Băng, bạn bè sau này có thể gặp lại, nhưng cơ hội đi ăn tối với cậu chủ Mộ Dung là cơ hội nghìn năm có một đấy!”

“Cậu có biết cậu chủ Mộ Dung có ảnh hưởng thế nào ở Trung Hải không?”

“Anh ấy là người đàn ông duy nhất đời thứ ba của gia tộc Mộ Dung, không biết có bao nhiêu người cầu con không được, vậy nên cậu đừng có vị một vài người không quan trọng mà bỏ lỡ cơ hội gặp gỡ với cậu chủ Mộ Dung đấy!”

Nói xong, hai người phụ nữ liền liếc mắt nhìn Diệp Thiên và những người khác, tuy không nói rõ, nhưng những người “không liên quan” mà bọn họ nói rõ ràng là đang ám chỉ đám người Diệp Thiên.

Tề Văn Long vô cùng tức giận, đang định bảo hai con nhỏ này cút xéo, thì Diệp Thiên đã bật cười thành tiếng.

“Người đàn ông duy nhất đời thứ ba của gia tộc Mộ Dung à?”

“Ý các người là Mộ Dung Đoạn, đúng chứ?”

Diệp Thiên chi thấy cô gái đó có chút quen mắt, nhưng cậu đã bận quá nhiều việc trong mấy ngày qua, đầu tiên là chiến đấu ác liệt với quân đội Hợp Chủng Quốc ở Trung Đông, nghênh chiến với các veơng cấp ở các bên, sau đó đến Cảng Đảo ở ần tu luyện, tiếp theo là xuất thế đánh Kitetsu, cộng thêm trận chiến khốc liệt ở tháp Eiffel với mười sáu Thâm phán veơng, vậy nên Diệp Thiên không thể nào còn sức lực để nhớ đến một số người không liên quan nữa.

Tay cô gái run lên khi nghe thấy lời Diệp Thiên nói, khuôn mặt xinh xắn liền tỏ ra kinh ngạc và thất vọng.

“Cậu… cậu không nhớ tôi sao?”

Cô luôn muốn tìm cơ hội để cảm ơn Diệp Thiên, ai ngờ bây giờ đứng trước ân nhân của mình, Diệp Thiên thậm chí còn không biết mình là ai, đây đúng là một sự đả kích nặng nề với cô.

Diệp Thiên không trả lời, chỉ quay đầu nhìn Tề Văn Long cầu xin sự giúp đỡ.

Tề Văn Long ôm mặt, bất lực nói: “Lão đại, không phải đấy chứ?”

“Cậu không nhớ cô ấy luôn hả?”

“Lúc đó chúng ta đã giúp cô ấy ở Phượng Hoàng Lâu tại thủ đô, cô ấy đã bị một tên trong Khương Minh đem đi cược, cậu đã chọn một trong một trăm đấy!”

“Ồ?”

Diệp Thiên nghe thấy liền bừng tỉnh.

“Tôi nhớ ra rồi, cô là Lâm Ngữ Băng, cũng đến từ đại học Thủ Đô!”

Cô gái nâng ly chính là Lâm Ngữ Băng, một trong mười hoa khôi của trường đại học Thủ Đô, lúc đầu cô bị Từ Tử Văn của Khương Minh đuổi đến phòng riêng ở Phượng Hoàng Lâu, chính Tề Văn Long đã đứng ra bảo vệ cô, sau đó Từ Tử Văn vẫn không chịu bỏ cuộc, còn dẫn theo hơn trăm tên côn đồ đến tấn công.

Chuyện này vốn đã vô cùng mơ hồ trong trí nhớ của Diệp Thiên, bây giờ Tề Văn Long nhắc tới, cậu mới dần nhớ lại.

Lâm Ngữ Băng bĩu môi, cảm thấy có hơi khó chịu, Diệp Thiên liền uống hết ly trà trước: “Thực sự xin lỗi, trí nhớ của tôi không tốt lắm, ly trà này coi như là lời tạ lỗi!”
 
Chương 2168


Chương 2168

Liễu Linh Lung biết Lâm Ngữ Băng lúc này đang cảm thấy thế nào, bèn nhanh chóng vỗ vai cô: “Ngữ Băng, đừng để trong lòng, Diệp Thiên là thế đấy, ngay từ đầu cậu ấy còn không nhớ đến chị nữa là, nếu không phải chị quen biết với dì Tú Vân mẹ cậu ấy thì e là đến bây giờ cậu ấy vẫn không biết chị là ai!”

Lâm Ngữ Băng nghe xong liền cảm thấy dễ chịu hơn, sau đó uống nốt ly trà.

Bởi vì Diệp Thiên không nhớ tới Lâm Ngữ Băng, vậy nên bầu không khí có chút khó xử, Tề Văn Long vội vàng kể vài câu chuyện cười để làm dịu không khí, nhưng Đàm Băng Băng lại không hề lên tiếng, chỉ lẳng lặng ở bên cạnh Diệp Thiên, điều này đã thu hút sự chú ý của Liễu Linh Lung, cô đoán thầm thân phận của Đàm Băng Băng.

Đúng lúc này, cửa khách sạn lại được mở ra, một nhóm người tiến thẳng vào trong, thái độ vô cùng kiêu ngạo, quản lý khách sạn nhìn thấy nhóm người đi vào liền giống như nô lệ vậy, lập tức tươi cười chào hỏi nghênh đón.

Còn hai cô gái trong đội lại đang nhìn xung quanh, đột nhiên thấy Đàm Băng Băng ở bên cạnh Diệp Thiên.

Hai người lập tức lộ ra vẻ vui mừng, bước nhanh về phía bên này, một trái một phải đứng bên cạnh Đàm Băng Băng.

“Băng Băng, cậu hay lắm bắt bọn tôi đi tìm, gọi điện cũng không nghe, nhắn tin cũng không trả lời!”

“Mau đi cùng bọn tôi đi, cậu không tin được đâu, cậu chủ Mộ Dung đích thân đến mời chúng ta đi ăn đấy!”

Đây là mấy người bạn học vừa cùng Đàm Băng Băng đi du lịch đến tháp Minh Châu Phương Đông, bọn họ vừa nói chuyện vừa đưa tay kéo lấy Đàm Băng Băng.

Đàm Băng Băng có hơi né tránh, cười mỉm nói: “Hai người đi đi, ở đây đều là bạn của tôi, tôi sẽ ăn cùng bọn họ!”

Hai người nghe xong, sắc mặt liền thay đổi, không thèm để ý đến Diệp Thiên và những người khác, trực tiếp nói: “Băng Băng, bạn bè sau này có thể gặp lại, nhưng cơ hội đi ăn tối với cậu chủ Mộ Dung là cơ hội nghìn năm có một đấy!”

“Cậu có biết cậu chủ Mộ Dung có ảnh hưởng thế nào ở Trung Hải không?”

“Anh ấy là người đàn ông duy nhất đời thứ ba của gia tộc Mộ Dung, không biết có bao nhiêu người cầu con không được, vậy nên cậu đừng có vị một vài người không quan trọng mà bỏ lỡ cơ hội gặp gỡ với cậu chủ Mộ Dung đấy!”

Nói xong, hai người phụ nữ liền liếc mắt nhìn Diệp Thiên và những người khác, tuy không nói rõ, nhưng những người “không liên quan” mà bọn họ nói rõ ràng là đang ám chỉ đám người Diệp Thiên.

Tề Văn Long vô cùng tức giận, đang định bảo hai con nhỏ này cút xéo, thì Diệp Thiên đã bật cười thành tiếng.

“Người đàn ông duy nhất đời thứ ba của gia tộc Mộ Dung à?”

“Ý các người là Mộ Dung Đoạn, đúng chứ?”

Ngay khi mọi người nghe thấy, vẻ mặt lập tức thay đổi.

Tập đoàn Tề Phong là một trong những công ty hàng đầu ở Trung Hải, Tề Phong với tư cách là chủ tịch của tập đoàn Tề Phong, Tề Phong rõ ràng là một người nổi tiếng ở Trung Hải, ông cũng đã xuất hiện vô số lần trên Nhật báo Tài chính Trung Hải và TV.

Tề Văn Long là con trai của Tề Phong, đương nhiên địa vị của cậu có thể so được với Lý Nguyên Khải trước mặt.

Nghe Lý Nguyên Khải nói xong, hai bạn học của Đàm Băng Băng lập tức hối hận, thầm mắng bản thân vì đã quá lỗ mãng, những ánh mắt còn lại nhìn Tề Văn Long cũng có chút thay đổi, cảm giác có hơi coi trọng.
 
Chương 2169


Chương 2169

“Hừ!”

Tề Văn Long không hề cảm kích, bèn hừ lạnh một tiếng: “Lý Nguyên Khải, đừng có ở đây ấp mở nữa, hai người này là người của cậu đúng không?”

Tề Văn Long chỉ tay về phía hai bạn học nữ của Đàm Băng Băng: “Mau đưa bọn họ đi đi, bọn họ đã làm ảnh hưởng đến bữa ăn của chúng tôi!”

Lý Nguyên Khải này là bạn học cấp hai của Tề Văn Long, hai người đã từng có rất nhiều mâu thuẫn nhỏ, kể từ đó không thèm nhìn mặt nhau nữa.

Chỉ là phần lớn thời gian của Tề Văn Long đều bị Tề Phong sắp xếp cho đi học ở Giang Nam, cũng không thường xuyên làm việc ở Trung Hải, vì người khác nên cậu ta mới quen Lý Nguyên Khải, nhưng lại không hề biết cậu ta là cậu chủ trẻ của tập đoàn Tề Phong.

“Ồ?”

“Khẩu khí cậu chủ Tề cũng lớn đấy, bảo tôi dẫn người đi à?”

Lý Nguyên Khải nghe thấy nhưng vẫn không động đậy, trong mắt hiện lên tia giễu cợt.

“Chắc không phải cậu nghĩ tôi gọi cậu là cậu chủ Tề, nên cậu thật sự nghĩ mình ngon à?”

“Nếu là lúc trước, có lẽ có thể ngang hàng với tôi, nhưng với tình hình hiện tại của nhà họ Tề, cậu còn ở đây giả bộ với tôi làm gì?”

“Ba tập đoàn lớn đã bao vây tập đoàn Tề Phong, thị trường chứng khoán của tập đoàn Tề Phong sắp sụp đổ rồi, phá sản chỉ còn là vấn đề thời gian, thật nực cười khi cậu vẫn còn ung dung ăn ở đây đấy, tôi thực sự cảm thấy đáng tiếc giúp bố cậu đấy, sao lại có một đứa con trai bất tài như vậy cơ chứ!”

Hắn vừa nói vừa lắc đầu nhẹ, giọng điệu cực kỳ khinh thường.

Những người xung quanh nghe xong lập tức phản ứng, cảm thấy Lý Nguyên Khải và Tề Văn Long không có chút tình bạn nào, mà là hoàn toàn đối đầu, theo như lời của Lý Nguyên Khải thì tập đoàn Tề Phong đang trên đà sụp đổ, vậy có nghĩa là Tề Văn Long sẽ sắp mất hết hào quang.

Nếu như vậy thì cậu chủ trẻ Tề Văn Long của tập đoàn Tề Phong chẳng qua cũng chỉ là kẻ sắp hết thời mà thôi, không hề có chút uy hiếp nào.

Nghĩ đến đây, ánh mắt của mọi người phía sau Lý Khải Nguyên lại thay đổi, lộ ra vẻ khinh bỉ, hai cô bạn học của Đàm Băng Băng nghe xong lật mặt còn nhanh hơn lật sách, bọn họ lập tức đứng sang bên Lý Nguyên Khải rồi nhìn về phía đám Diệp Thiên với vẻ trịch thượng.

Tề Văn Long không quá kích động khi bị Lý Nguyên Khải chế giễu, nếu là lúc trước nhà họ Tề náo loạn thì có lẽ cậu còn có thể cảm thấy tức giận, nhưng bây giờ Diệp Thiên đã giúp nhà họ Tề rồi, căn bản cũng chẳng còn gì phải sợ cả.

Tề Văn Long không chút cảm xúc, điềm đạm nói: “Việc của gia đình tôi không liên quan gì đến cậu, phiền cậu rời đi cho, các người đang quấy rầy bữa ăn của chúng tôi đấy!”

Lý Nguyên Khải đút một tay vào túi, nhưng hoàn toàn không có ý định rời đi.

“Đuổi?”

Hắn khẽ nheo mắt, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.

“Ân oán giữa tôi và cậu, đợi khi nào nhà họ Tề sập thì tôi sẽ từ từ tính!”

“Nhưng trong bàn này lại có kẻ nói lời không hay với cậu Đoạn, vậy đó cũng chính là kẻ thù của Lý Nguyên Khải tôi!”

Nói xong, hắn giơ ngón tay lên, trực tiếp chỉ vào mặt Diệp Thiên.

“Cậu nhóc, người nói chính là cậu, cậu đứng lên cho tôi!”

“Cậu nhóc, người nói chính là cậu, cậu đứng lên cho tôi!”

Hắn chỉ vào Diệp Thiên, ngữ khí đột nhiên đanh lại.
 
Chương 2170


Chương 2170

Hắn vốn không thèm quan tâm đến Diệp Thiên, một “nhân vật nhỏ bé” như Diệp Thiên còn không có tư cách khiến hắn quay đầu lại nhìn.

Nhưng Diệp Thiên lại dám chế giễu Mộ Dung Đoạn, trong lời nói cậu cũng rất coi thường cậu ta, vì Lý Nguyên Khải là con chó trung thành số một của Mộ Dung Đoạn ở Trung Hải, cho nên đương nhiên hắn sẽ không để yên.

Đặc biệt là khi thấy Diệp Thiên có quan hệ tốt với Tề Văn Long, đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này, hắn sẽ nhân việc này làm lớn chuyện.

Bất cứ chuyện gì có thể làm cho Tề Văn Long khốn khổ, hắn đều sẽ làm.

Hơn nữa là vì muốn ra mặt cho Mộ Dung Đoạn, chuyện này sẽ làm cho mối quan hệ giữa hắn và Mộ Dung Đoạn trở nên tốt hơn, cũng như cố định được mối quan hệ hợp tác giữa nhà họ Lý và gia tộc Mộ Dung.

Giờ phút này, Trung Hải đang gió giục mây vần, Thiên Cơ Minh và gia tộc Mộ Dung nhất định sẽ có một thắng một thua, cho nên hắn cần phải chọn đúng phe.

Đối mặt với ánh mắt của Lý Nguyên Khải, Diệp Thiên không chút động đậy, cậu vẫn bình tĩnh uống trà, coi như không nghe thấy gì.

Ánh mắt Tề Văn Long đanh lại, trầm giọng nói: “Lý Nguyên Khải, cậu muốn làm gì?”

“Gây chuyện à?”

“Hừ!”

Lý Nguyên Khải căn bản còn không thèm nhìn Tề Văn Long, chỉ nhin chầm chầm vào Diệp Thiên. “Cậu nhóc, chẳng phải viừa rôi nói rất ngông sao?” “Nói cái gì mà cậu Thiếu dám hay không?”

“Sao nào, bây giờ không dám trả lời à?”

“Nếu có ngon thì mau đứng ra đây!”

Sau khi Lý Nguyên Khải mở miệng, một số người đi cùng hắn cũng bắt đầu chỉ trích Diệp Thiên.

“Đúng vậy, cậu nhóc, vừa rồi không phải ngông cuồng lắm sao?”

“Bây giờ thấy nhiều người như vậy, sợ rồi à?”

“Dám vô lễ với cậu Đoạn, tôi thấy cậu chán sống rồi đó!”

“Hừ, không biết trời cao đất dày là gì, muốn phét gì là phét à?”

“Nếu như đắc tội với cậu Đoạn thì cậu sẽ không sống được ở cái đất Trung Hải này đâu!”

“Tên kiêu ngạo kia, sao không gào mồm nữa đi?”

Một đám người “vây công” Diệp Thiên, hai cô gái đi cùng với Lý Nguyên Khải cũng đưa mắt nhìn về phía cậu, tỏ ra vô cùng khinh thường.

Lúc trước Diệp Thiên gọi Mộ Dung Đoạn bằng tên, bọn họ còn cho rằng Diệp Thiên có năng lực kinh người hoặc thân phận đáng sợ nào đó, nhưng bây giờ đối mặt với lời chất vấn của Lý Nguyên Khải, Diệp Thiên lại không hề lên tiếng, xem ra quả là miệng hùm gan sứa.

Mồm miệng trông có vẻ mạnh lắm, khi gặp vấn đề thì lảng tránh, đây chính là kiểu mà bọn họ khinh thường nhất.

Đặc biệt khi nhìn thấy Đàm Băng Băng và Diệp Thiên ngồi gần như vậy, lại càng không xứng với Đàm Băng Băng, đường đường là hoa khôi Hoa Thanh, sao lại có thể ngồi chung bàn với một tên mồm mép như vậy cơ chứ, đã vậy còn tỏ ra vô cùng thân thiết?
 
Chương 2171


Chương 2171

Đàm Băng Băng lấy tay ôm má, sau đó nghiêng đầu nhìn Diệp Thiên, khóe miệng khẽ nhếch lên.

“Chủ nhân, có cần tôi giải quyết không?”

Ngay khi cô vừa nói “chủ nhân”, tất cả mọi người lập tức giật mình, biểu hiện của hai cô gái quen biết Đàm Băng Băng cũng đột ngột thay đổi.

Lúc trước ở tháp Minh Châu Phương Đông, Đàm Băng Băng đã nghe điện thoại rồi vội vàng rời đi, chẳng lẽ người gọi lại là Diệp Thiên?

Bọn họ nhìn một lượt Diệp Thiên từ trên xuống, ngoại trừ dung mạo vô song của Diệp Thiên thì cũng không nhìn ra được ưu điểm nào có thể khiến Đàm Băng Băng xem trọng như vậy.

Còn Lý Nguyên Khải, hai mắt hắn chợt nheo lại, trong đáy mắt hiện lên một tia ghen tị.

Hắn cho rằng Đàm Băng Băng đang chơi trò nhập vai với Diệp Thiên, nhưng Diệp Thiên lại đang mặc đồ thường, làm sao có thể khiến cho một mỹ nhân như vậy nhìn trúng cơ chứ?

Còn Lâm Ngữ Băng và Liễu Linh Lung cũng đang ngơ ngác, không biết mối quan hệ giữa Diệp Thiên và Đàm Băng Băng là gì.

Ở trước mắt mọi người, Diệp Thiên cười nhẹ rồi vẫy tay với Đàm Băng Băng: “Ở nơi công cộng, chú ý một chút!”

Diệp Thiên biết một khi Đàm Băng Băng đã ra tay thì sẽ không hề nương tình, cậu vừa giải quyết ân oán với viện trọng tài xong nên cũng không muốn nhuốm máu ngay ngày đầu đến Trung Hải.

Diệp Thiên cầm ly trà trong tay, cuối cùng cũng nheo mắt nhìn Lý Nguyên Khải.

“Mấy lời vừa nãy là do tôi nói đấy, cậu muốn thế nào?”

Nhìn thấy phản ứng của Diệp Thiên, Lý Nguyên Khải lập tức chế nhạo: “Ồ?”

“Cuối cùng cũng mở mồm rồi à, xem ra cũng không quá nhát gan nhỉ!”

Hắn gõ nhẹ lên bàn, sau đó kéo ghế qua ngồi đối diện Diệp Thiên.

“Cậu dám vô lễ với cậu Đoạn, nhưng tôi sẽ không làm khó cậu đâu, khoảng mười phút nữa cậu Đoạn sẽ tới đây, chỉ cần cậu quỳ xuống trước mặt cậu Đoạn xin lỗi, thì chuyện này coi như xong, sao nào?”

“Quỳ xuống xin lỗi?”

Diệp Thiên nghe xong lập tức cười nhẹ.

“Bảo tôi quỳ xuống xin lỗi Mộ Dung Đoạn à, thật nực cười!”

“Cho dù tôi có chịu quỳ xuống thì cậu ta có dám nhận không?”

Ngay lúc này, vẻ mặt của Lý Nguyên Khải đột nhiên thay đổi, những người còn lại cũng trừng mắt nhìn Diệp Thiên.

“Cậu nhóc, tôi đã cho cậu một cơ hội rồi, đúng là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, hy vọng lát nữa cậu Đoạn đến đây thì xem xem cậu còn ngông cuồng đến mức nào!”

Diệp Thiên không hề lay động, nhẹ nhàng nói: “Đừng nói là Mộ Dung Đoạn, cho dù là tất cả người nhà họ Mộ Dung tới đây thì tôi cũng nói như thế!”

“Chà!”

Lý Nguyên Khải nghe xong cũng không nói thêm, chỉ nhếch mép cười khẩy, những người còn lại đều cho rằng Diệp Thiên bị điên rồi.

Ở Trung Hải rộng lớn này, gia tộc Mộ Dung là bất khả chiến bại, ngay cả rồng vượt sông cũng phải nằm xuống ở đây, Diệp Thiên không chỉ khinh thường Mộ Dung Đoạn mà còn coi thường toàn bộ gia tộc Mộ Dung, nói thẳng ra chính là ngu xuẩn.
 
Chương 2172


Chương 2172

Hai cô gái quen Đàm Băng Văng thấy vậy liền chế giễu: “Băng Băng, hôm nay cậu có điện thoại chạy ra ngoài, bọn tôi còn tưởng cậu đi gặp nhân vật lợi hại nào đó, không ngờ lại đi gặp tên ngu ngốc rác rưởi này!”

“Mắt nhìn của cậu không tốt lắm đâu!”

Đàm Băng Băng cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng nhìn hai người bọn họ lập tức biến mất.

“Là do các cậu thị lực kém!”

“Từ hôm nay trở đi, tình bạn của chúng ta coi như kết thúc tại đây!”

Cô luôn coi hai người là chị em tốt, nhưng hôm nay cô mới có thể nhìn rõ bộ mặt thật của bọn họ.

“Cậu…”, hai người nghe xong lập tức sửng sốt, sau đó lạnh lùng lắc đầu: “Được, cậu nhìn cho kĩ nhé, để xem cái tên không biết điều đang ở cạnh cậu sẽ có kết cục như thế nào!”

Lâm Ngữ Băng ở cạnh vô cùng lo lắng, cô đã ở Trung Hải một khoảng thời gian rồi, đương nhiên biết gia tộc Mộ Dung hùng mạnh cỡ nào, bọn họ không hề kém so với tứ đại gia tộc ở thủ đô, hơn nữa, ở một mức độ nào đó, địa vị của gia tộc Mộ Dung ở Trung Hải còn cao hơn tứ đại gia tộc ở thủ đô.

Lâm Ngữ Băng không biết năng lực thực sự của Diệp Thiên là gì, cô chỉ biết thân thủ của cậu không tồi, nhưng cũng lo lắng Diệp Thiên sẽ không thể chống lại được sức mạnh áp đảo của gia tộc Mộ Dung.

Liễu Linh Lung không quá hoảng sợ, chưa nói đến việc Diệp Thiên là người nhà họ Diệp, chỉ nói đến việc Diệp Thiên có thể đánh ngang được với tiên thần, vậy nên cô tin chắc một tên hậu bối của gia tộc Mộ Dung sẽ không thể làm gì Diệp Thiên.

Ngay lúc hai người phụ nữ đang suy nghĩ, ngoài cửa đột nhiên truyền đến âm thanh huyên náo, có bảy tám người đều mặc quần áo sang trọng xa xỉ đi vào.

Người đi đầu mang theo vẻ kiêu ngạo trên mặt, bước đi chậm rãi cùng với chiếc áo khoác lông chồn, trên sống mũi còn đeo kính râm, trông hệt như một nhân vật máu mặt.

Nhiều người đang ăn trong sảnh, ngay khi thấy người này đến đều đứng dậy chào hỏi.

“Cậu Đoạn!”

Hết âm thanh này đến âm thanh khác như sóng âm tràn ngập đại sảnh, ánh mắt của mọi người gần như tập trung vào người này.

Chỉ vì cậu ta là đệ nhất thiếu gia của Trung Hải, cháu trai đời thứ ba của gia tộc Mộ Dung, Mộ Dung Đoạn! Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt của hai cô gái quen biết Đàm Băng Băng lập tức sáng lên, đây mới là kiểu đàn ông mà bọn họ muốn theo đuổi.

Nếu không phải biết sắc đẹp của mình không thể lọt vào mắt Mộ Dung Đoạn, thì bọn họ đã cố trèo lên giường Mộ Dung Đoạn rồi, để được chia sẻ vinh quang.

Nhìn thấy Mộ Dung Đoạn đi tới, Lý Nguyên Khải nhanh chóng đứng dậy chào đón.

“Cậu Đoạn!”

Hắn bước nhanh đến bên người Mộ Dung Đoạn, thì thào nói vài câu.

“Ồ?”

“Còn có chuyện như vậy sao?”

Sau khi Mộ Dung Đoạn nghe xong, hai mắt chợt nheo lại, mang theo vẻ lạnh lùng.

“Dẫn đường!”

 
 
Chương 2173


Chương 2173

“Tôi muốn xem thử là nhân vật như thế nào, ngay cả Mộ Dung Đoạn tôi mà cũng dám coi thường!”

Lý Nguyên Khải gật đầu, sau đó dẫn đường cho Mộ Dung Đoạn đi về phía bàn của Diệp Thiên, ngay khi nhìn thấy cảnh này, Lâm Ngữ Băng liền hít sâu một hơi, trong lòng càng thêm lo lắng.

Rất nhiều người xung quanh đều nhìn về phía Diệp Thiên, chế giễu có, thương hại có, tiếc nuối có, đủ loại biểu hiện, nhưng Diệp Thiên vẫn vô cùng bình tĩnh quay lưng về phía đám người Mộ Dung Đoạn, như thể không hề biết bão tố đang sắp ập đến vậy.

Cuối cùng Mộ Dung Đoạn cũng đến chỗ bàn Diệp Thiên, Lý Nguyên Khải liền chỉ vào bóng lưng Diệp Thiên, cười khẩy nói: “Cậu Đoạn, chính là tên này, dám vô lễ với anh và gia tộc Mộ Dung, anh muốn giải quyết thế nào cứ nói, em sẽ làm ngay!”

Hai nữ sinh viên đại học Hoa Thanh vô cùng hứng khởi, bọn họ chỉ muốn xem Mộ Dung Đoạn xử lý Diệp Thiên như thế nào.

Mộ Dung Đoạn nhìn vào bóng lưng Diệp Thiên, đột nhiên cảm thấy có chút quen thuộc.

Nhưng Mộ Dung Đoạn cũng không nghĩ nhiều, liền lạnh lùng nói.

“Cậu nhóc, tôi nghe nói khẩu khí của cậu lớn lắm, không hề coi Mộ Dung Đoạn tôi và gia tộc Mộ Dung ra gì!”

“Bây giờ tôi đến rồi đây, cậu còn dám lặp lại trước mặt tôi không?”

Diệp Thiên nghe thấy âm thanh liền đặt ly trà trong tay xuống, dửng dưng nghiêng đầu.

“Ồ?”

“Thế cậu có muốn nghe lại một lần nữa không?”

Ngay lúc Diệp Thiên nghiêng đầu, Mộ Dung Đoạn cuối cùng đã nhìn rõ mặt.

Con ngươi của cậu chủ nhà Mộ Dung lập tức co rút lại, suýt chút nữa bị dọa cho hồn bay phách tán!

Mộ Dung Đoạn tự hỏi, ngoài vài trưởng bối của nhà Mộ Dung cùng với chị Mộ Dung Thu Đệ ra, cậu ta trước giờ chưa từng phải sợ ai.

Cậu ta ban đầu vốn không phải là người của nhà Mộ Dung, nhưng ông nội cậu ta và Mộ Dung Vô Địch vốn là bạn tốt.

Do ông nội cậu ta sớm qua đời, để lại một mình cậu ta nên trước khi chết đã gửi gắm cho Mộ Dung Vô Địch, từ đó Mộ Dung Vô Địch để cậu ta mang họ nhà Mộ Dung và tuyên bố với bên ngoài đó là cháu ruột của mình. Từ đó ở Trung Hải, có thêm một cậu Đoạn và đó cũng chính là điều mà Mộ Dung Vô Địch đã thực hiện với ước nguyện của ông nội Mộ Dung Đoạn.

Cùng với họ Mộ Dung và hường ké ánh sáng tôn nghiêm từ Mệ Dung Về Địch mà cậu ta è Trung Hải đúng là kẻ vôê pháp vô thiên, có thể nói là chẳng khác gì ma vieơng. Dù có rời khỏi Trung Hải, ở mấy tình xung quanh thì cậu ta cũng tung hoành khắp cà, chẳng khi nào phải chịu thiệt.

Cho tới khi cậu ta đi tới thủ đô, gặp phải bóng âm lớn nhất cuộc đời mình. Khi đó cậu ta mới biết, trên thế gian này người giỏi vẫn sẽ có người giỏi hơn. Đây cũng chính là nỗi sỉ nhục lớn nhất của cậu ta, là vết thương mà cậu ta không dám quên.

Mà lúc này, người từng sỉ nhục, bắt cậu ta phải quỳ xuống đang ngồi trước mặt cách cậu ta một mét thì sao không khiến cậu ta kinh hãi cho được?

Diệp Thiên mỉm cười để lộ vẻ châm chọc.

“Cậu muốn nghe tôi nói một lần nữa à, cậu Đoạn?”

Một câu nói “cậu Đoạn” khiến cho Mộ Dung Đoạn phải tái mặt, lùi lại phía sau, đôi mắt ánh lên vẻ kinh hãi.

Đùa nhau chắc, đây là đế vương bất bại Diệp Lăng Thiên, là người mạnh nhất Hoa Hạ, đến cả Mộ Dung Vô Địch còn từng bị cậu ta chèn ép, muốn nói chuyện với cậu ta thì cũng chỉ có người như Mộ Dung Vô Địch mới đủ tư cách. Mặc dù cậu ta là cậu chủ số một Trung Hải nhưng so với Diệp Thiên thì chênh lệch hang vạn kilomet. Ok?
 
Chương 2174


Chương 2174

Một câu “cậu Đoạn” của Diệp Thiên rõ ràng là đã mang theo thái độ của cậu trong lời nói, khiến cho Mộ Dung Đoạn bị dọa sợ không hề nhẹ.

“Hừ, giờ biết gọi là cậu Đoạn rồi à?”, Lý Nguyên Khải ở bên cạnh cười với vẻ lạnh lùng.

Lý Nguyên Khải chế nhạo: “Không phải trước đó cậu nói, dù là cậu Đoạn hay nhà Mộ Dung thì cậu cũng không coi ra gì sao??

“Giờ cậu Đoạn tới rồi nên sợ hãi biết sai rồi phải không?”

Những người khác cũng phụ họa theo, tất cả đều chế nhạo Diệp Thiên. Hai nữ sinh của trường đại học Hoa Thanh lúc này nhìn Đàm Băng Băng như muốn nói: “cô xem, xem người đàn ông mà cô nhìn trúng kìa”.

Khi đám đông đang lên tiếng thì Mộ Dung Đoạn lập tức đanh mắt và gầm lên: “Câm miệng cho tôi!”

Tiếng gầm của cậu ta chứa đựng sự phẫn nộ khiến đám đông giật mình.

“Cậu Đoạn? Cậu…”

Lý Nguyên Khải nhìn Mộ Dung Đoạn với vẻ nghi ngờ.

“Câm miệng cho tôi!”

Đôi mắt Mộ Dung Đoạn long lên sòng sọc, thật chỉ muốn tát lật mặt gã kia.

Cậu ta quay về phía Diệp Thiên, nở nụ cười rõ ràng là đang nịnh nọt “Thì là …Diệp đế vương, cậu gọi tôi cậu Đoạn là muốn giảm tuổi thọ của tôi sao. Trước mặt cậu, cậu gọi tôi là tiểu Đoạn là được!”

“Thật không ngờ lại gặp cậu ở đây, cậu có khỏe không?”

“Chuyện vừa nãy đều là hiểu nhầm thôi, hi vọng cậu đừng để bụng, là do người của tôi không hiểu chuyện!”

Câu nói của cậu ta khiến hiện trường kinh hãi.

Từng ánh mắt đổ dồn về phía Mộ Dung Đoạn, nhất là mấy người Lý Nguyên Khải đi theo cậu ta thì càng tỏ ra hoang mang hơn. Bọn họ không dám tin.

Mộ Dung Đoạn lại nịnh nọt với vẻ hèn kém như vậy trước mặt Diệp Thiên sao. Lại còn tỏ ra cung kính, sợ sệt nữa. Không thể nào?

Hai nữ sinh của đại học Hoa Thanh lúc này há hốc miệng giống như bị nhét trứng gà. Sự thay đổi đột ngột khiến bọn họ cũng không kịp phản ứng.

Liễu Linh Lung còn đỡ vì dù sao thì cô ta cũng đã từng chứng kiến Diệp Thiên giết chết trưởng lão Võ Đang. Lâm Ngữ Băng thì lấp láy đôi mắt với vẻ ngạc nhiên.

Cô ta vốn tưởng Diệp Thiên chỉ có thân thủ lợi hại, có khả năng một chọi một trăm nhưng giờ xem ra thân phận của Diệp Thiên cũng vô cùng thần bí và cũng đáng sợ tới mức đến cả cậu chủ số một Trung Hải khi nghe thấy cũng phải cúi mình.

Nghĩ tới phản ứng điềm nhiên của Diệp Thiên, cuối cùng cô ta cũng hiểu ra, lúc này Diệp Thiên không hề sợ hãi, không hề lo lắng mà dành quyền kiểm soát tất cả mọi thứ.

“Hiểu lầm sao?”, đối diện với sự nịnh bợ của Mộ Dung Đoạn, Diệp Thiên không hề dạo động, chỉ cười như không cười.
 
Chương 2175


Chương 2175

“Vừa rồi tôi nói với bọn họ là tôi gọi cậu một tiếng cậu Đoạn nhưng cậu không thể hiện gì. Bọn họ tưởng rằng tôi đang đùa giỡn cậu, nói là tôi bất kính với cậu, còn bắt tôi quỳ xuống, chuyện này có thể bỏ qua à?”

Cậu liếc nhìn từng người trong đám Lý Nguyên Khải khiến họ cảm thấy ớn lạnh.

“Tôi trước giờ hết sức công bằng. Bọn họ đã cho tôi cơ hội kêu tôi quỳ xuống xin lỗi thì giờ tôi cũng cho bọn họ một cơ hội!”

“Tất cả những người tham gia vào chuyện này giờ đều quỳ xuống xin lỗi tôi, tôi sẽ không moi lại chuyện cũ, coi như không có gì xảy ra, đủ đơn giản chưa?”

Diệp Thiên vừa dứt lời thì tất cả những người đứng về phía Mộ Đung Đoạn, bao gồm cả Lý Nguyên Khải đều tái mặt.

Trước đó bọn họ tưởng rằng DIệp Thiên là một tên nhãi hèn nhát, chỉ nghĩ tới việc làm thế nào nịnh nọt Mộ Dung Đoạn nên mới chế nhạo Diệp Thiên, thậm chí còn định ra tay với cậu.

Kết quả, giờ thân phận của Diệp Thiên đã khác, từ người ăn mặc bình thường, trở thành nhân vật thâm sâu khó lường. Thế cục đột ngột thay đổi thì có ai mà không sợ chứ?

Mặc dù gia thế của bọn họ không bằng nhà Mộ Dung Đoạn ở Trung Hải nhưng trưởng bối cũng là những thương nhân có máu mặt. Khách sạn Trung Hải này là nơi có rất nhiều khách quý ra vào, cũng có không ít người trong giới thượng lưu. Nếu như bắt bọn họ quỳ trước mặt Diệp Thiên ở đây thì những ngày sau họ còn biết sống như thế nào chứ?

Nghĩ vậy, tất cả đều nhìn về phía Mộ Dung Đoạn. Bọn họ đều đi theo Mộ Dung Đoạn nên lúc này chỉ có cậu ta mới giúp được họ mà thôi.

Mộ Dung Đoạn nhìn nhiều người đang cầu xin mình như vậy nhưng cũng không có cảm giác gì. Những người này đều chỉ là quân cờ của cậu ta, quỳ thì quỳ, chẳng liên quan gì tới cậu ta cả?

Thế nhưng ngoài ra còn có những người theo đuổi cậu ta, nếu như hôm nay cậu ta bắt bọn họ quỳ hết ở đây, chuyện này mà truyền ra ngoài thì danh hiệu cậu chủ số một Trung Hải của cậu ta sẽ bị tổn thất, tương lai còn ai dám nguyện đi theo cậu ta nữa chứ?

Nghĩ tới việc đây là Trung Hải, là địa bàn của nhà Mộ Dung, còn có Mộ Dung Vô Địch trấn nhiếp thì sự sợ hãi mà cậu ta dành cho Diệp Thiên cũng giảm đi vài phần. Cậu ta bỗng lấy lại dũng khí.

Mộ Dung Đoạn bước lên trước một bước, chắp tay cúi người trước Diệp Thiên: “Diệp đế vương, chuyện này, tôi thay mặt họ xin lỗi cậu. Tôi lập tức kêu người đi chuẩn bị trà ngon để mọi người dâng lên chịu tội với cậu!”

“Còn chuyện quỳ thì chỗ này đông người, hơn nữa cũng không đủ rộng rãi, hay là thôi ạ? Cậu thấy thế nào?”

Nghe Mộ Dung Đoạn nói vậy, mấy người Lý Nguyên Khải cảm thấy cảm kích. Bọn họ biết thân phận của Diệp Thiên cực cao. Hôm nay đụng phải Diệp Thiên đương nhiên là điềm chẳng lành, nhưng có Mộ Dung Đoạn dẫn đầu thì cách giải quyết lúc này của cậu ta đủ để giữ thể diện cho bọn họ rồi.

“Ồ, dâng trà xin lỗi sao?”

Diệp Thiên khẽ ngước mặt, nhếch miệng cười lạnh lùng.

“Mệ Dung Đoạn, cậu coi lời tôi nói là trò cười đấy à?” Một giây sau, đôi mắt cậu ánh lên sự lạnh giá. “Vica rối tôi nói, không phải là thưông lượng mà là thông báo cho cậu đấy!”

“Trả giá với tôi, cậu còn chưa đủ tư cách đâu!”

“Trả giá với tôi à? Cậu chưa đủ tư cách đâu!”

Đôi mắt Diệp Thiên ánh lên vẻ lạnh lùng, căn bản không chừa chỗ cho sự thương lượng.
 
Chương 2176


Chương 2176

Cậu biết rất rõ tình huống vừa rồi bất luận là ai thì đến cuối cùng người phải quỳ xuống xin lỗi cũng là phía cậu. Nếu như cậu yếu thế hơn mấy người Mộ Dung Đoạn thì sao đối phương có thể đồng cảm với cậu chứ?

Nói thẳng ra thì mọi thứ đều được nói chuyện dựa vào thực lực.

Diệp Thiên nói với vẻ ý vị, nụ cười trên mặt Mộ Dung Đoạn đột nhiên tắt ngúm.

Cậu ta vốn tưởng, cách giải quyết của mình đủ thỏa đáng, thật không ngờ, Diệp Thiên căn bản không hề giữ cho cậu ta chút thể diện nào, một câu nói đã khóa chặt đối sách của cậu ta.

Cậu ta tối sầm mặt, nghĩ tới sự sỉ nhục mà Diệp Thiên mang tới cùng với sự ép bức lúc này thì cậu ta bỗng cảm thấy bốc hỏa.

“Diệp Lăng Thiên, cậu đừng quá đáng quá!”

Cậu ta nhìn chăm chăm Diệp Thiên, đôi mắt chứa đầy sự phẫn nộ.

“Tôi biết cậu lợi hại. Tôi không có tư cách nói chuyện với cậu nhưng cậu nên biết rõ đây là Trung Hải không phải là thủ đô!”

“Cho dù gia chủ của tứ đại gia tộc thủ đô tới Trung Hải thì cùng lắm cũng chỉ ngồi ngang hàng với ông nội tôi thôi. Bố cậu, Diệp Vân Long, gặp ông nội tôi cũng phải chào một tiếng tiền bối Mộ Dung. Cách làm của cậu, không nương tay, hoàn toàn không coi nhà Mộ Dung chúng tôi ra gì sao?”

Lúc này, có người đứng phía sau cậu ta. Tất cả đều là tay chân của cậu ta ở Trung Hải. Diệp Thiên chỉ có một mình, nếu như cậu ta tiếp tục sợ hãi thì sẽ khiến cho sự uy nghiêm của mình sụp đổ hoàn toàn trước những người kia và không còn ai khâm phục cậu ta nữa.

Cậu ta đúng là sợ Diệp Thiên nhưng đây là Trung Hải, là thiên hạ của nhà Mộ Dung. Mặc dù Diệp Thiên xếp vị trí hàng đầu trong bảng xếp hạng Hoa Hạ, còn cao hơn cả hai người Mộ Dung Vô Địch nhưng không có nghĩa là Diệp Thiên chắc chắn sẽ mạnh hơn ông nội cậu ta.

Mộ Dung Đoạn phản ứng như vậy khiến cho Diệp Thiên hơi bất ngờ. Cậu nhìn Mộ Dung Đoạn bằng ánh mắt kỳ lạ và rồi lắc đầu.

“Mộ Dung Đoạn, tôi vốn tưởng rằng sau lần ở thủ đô cậu đã nhận được bài học, ít nhất sau chuyện đó thì cậu cũng hiểu rõ hơn những chuyện liên quan tới tôi và biết là không nên dây vào tôi!”

“Nhưng giờ xem ra, cậu vẫn không biết tôi là ai. So với Mộ Dung Thu Đệ, thì cậu đúng là cậu ấm, chẳng đáng nhắc tới!”

“Hừ!”, Mộ Dung Đoạn nghe thấy vậy thì hừ giọng lạnh lùng. Vừa rồi một câu nói của cậu ta đã vạch mặt Diệp Thiên nên giờ cậu ta cũng chẳng thèm quan tâm nhiều, chỉ muốn đối đầu với Diệp Thiên tới cùng.

“Cậu chẳng phải là người đứng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ sao? Cậu số một, ông nội tôi cũng số ba, mặc dù thấp hơn cậu hai bậc nhưng đừng cho rằng cậu thật sự mạnh hơn ông nội tôi!”

“Chẳng qua ông không thích danh lợi, không quan tâm tới hư danh nên mới không cạnh tranh. Nếu thật sự ông ấy muốn tranh giành thì chưa chắc cậu đã là đối thủ của ông đâu!”

Lần trước ở thủ đô bị Diệp Thiên bắt quỳ xuống, đánh cho nôn ra máu, cậu ta vẫn nhớ kỹ. Sau đó ở trong quán bar chứng kiến Diệp Thiên với khí thế kinh người thì cậu ta càng chấn động hơn.

Nhưng sau đó, cậu ta trở về Trung Hải vẫn sống cuộc đời đế vương của mình, căn bản không buồn tìm hiểu chuyện liên quan tới Diệp Thiên. Nhà Mộ Dung coi cậu là cậu ấm, để mặc cậu ta ăn chơi chác táng nên đương nhiên cũng không báo cho cậu biết những chuyện quan trọng.

Cậu ta luôn cho rằng, dù Diệp Thiên lợi hại nhưng cũng chẳng hơn Mộ Dung Vô Địch. Dù có mạnh hơn thì cũng có hạn, chưa tới mức khiến nhà Mộ Dung phải sợ hãi.
 
Chương 2177


Chương 2177

Hơn nữa với danh tiếng của Mộ Dung Vô Địch thì cậu ta không tin Diệp Thiên dám làm gì cậu ta ở Trung Hải. Đây chính là con át chủ bài của cậu ta lúc này.

“Đúng vậy, cậu Đoạn, sao phải sợ một kẻ ngoại lai như cậu ta chứ. Đây là Trung Hải của nhà Mộ Dung, là Trung Hải của cậu Đoạn!”

Lý Nguyên Khải trước đó luôn im lặng thì cuối cùng cũng tìm được cơ hội lên tiếng. Lý Nguyên Khải bước lên trước đổ thêm dầu vào lửa và tức giận nhìn Diệp Thiên.

“Bất kể cậu ta là ai thì cũng phải cúi mình khi ở Trung Hải. Ông cụ Mộ Dung trước giờ chưa từng phải sợ ai. Cậu đã cho cậu ta đủ thể diện rồi, đó là do cậu ta không biết điều nên không cần khách khí nữa!”

Thái độ của Lý Nguyên Khải khiến cho những người khác cũng hùa theo. Hai mươi mấy người đều đứng về phía Mộ Dung Đoạn và đối đầu với Diệp Thiên.

“Thú vị lắm!”

Nhìn thấy cảnh tượng đó, Diệp Thiên nhếch miệng cười và không khỏi lắc đầu.

“Không biết điều, không biết sợ, đôi khi chỉ là trong một khoảnh khắc thôi!”

“Mộ Dung Đoạn, tầm nhìn của cậu hạn hẹp quá!”

Nói tới đây thì cậu đã mất đi hoàn toàn tinh kiên nhẫn, đôi mắt trở nên lạnh lùng hơn nhiều.

“Cậu đã không biết mình nói chuyện với ai thì quỳ đi, đợi Mộ Dung Vô Địch tới lôi cậu về!’ Mộ Dung Đoạn nghe thấy vậy thì co đồng tử: “Diệp Lăng Thiên, cậu…”

Cậu ta chưa nói hết câu thì đã nghe thấy tiếng hét của Diệp Thiên.

“Quỳ xuống!”

Cùng với hai từ vang lên, một luồng sức mạnh giáng xuống, tất cả mọi người trong khách sạn đều cảm thấy nguồn áp lực phát ra từ chỗ của mấy người Diệp Thiên. Bản thân Mộ Dung Đoạn căn bản không thể phản kháng, cứ thế cong gối và khụy xuống đất.

“Rắc!”

Nền nhà của khách sạn Trung Hải làm bằng gạch men, bên dưới còn lót thêm đá vậy mà khi Mộ Dung Đoạn Quỳ xuống đã khiến cho nền nhá vỡ vụn, tiếng xương gãy vang lên khắp không gian.

Mộ Dung Đoạn kêu rên thảm thiết. Vô số người nín thở, sắc mặt sợ hãi, bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì.

Mấy người Lý Nguyên Khải đứng bên cạnh Mộ Dung Đoạn lúc này càng hoang mang hơn, họ không biết tại sao Mộ Dung Đoạn nói quỳ là quỳ ngay được!

“Cậu Đoạn!”

Lý Nguyên Khải hét lớn, vội vàng bước tới, định dìu Mộ Dung Đoạn đứng dậy nhưng còn chưa kịp chạm vào cậu ta thì Nguyên Khải cũng bị một luồng khí mạnh chèn ép khiến tái mặt.

“Là do cậu làm”, Lý Nguyên Khải nhìn Diệp Thiên với vẻ kinh hoàng: “Rốt cuộc cậu đã sử dụng yêu pháp gì vậy?”

Diệp Thiên chẳng buồn nhìn chỉ cười khinh miệt. “Cũng muốn quỳ xuống cùng cậu ta à?” Cậu vừa dit lời thì Lý Nguyên Khải lập tức bị khuy đầu gối như có núi Thái Sơn đe lên người. Giống như Mộ Dung Deạn, Lý Nguyên Khải đập mạnh đầu gối xuống đất .

Cảnh tượng đó khiến cho tất cả đám đông đơ người, hai mươi mấy người đứng về cùng phe với Lý Nguyên Khải đều bàng hoàng, ở lại cũng không được mà chạy cũng không xong, họ bị dọa sợ đứng ngây ra tại chỗ.

Hai nữ sinh đại học Hoa Thanh cũng thất sắc, cơ thể nhỏ nhắn của họ run lên, chỉ cảm thấy cả đời này chưa bao giờ phải sợ hãi như vậy.
 
Chương 2178


Chương 2178

Bên trong khách sạn Trung Hải rộng lớn, lúc này cũng là lúc mọi người đang vui vẻ dùng bữa nhưng giờ im lặng tới mức tới một cây kim rơi xuống cũng sẽ nghe thấy tiếng động.

Từng ánh mắt tập trung vào Diệp Thiên với vẻ khó coi.

Rất nhiều người biết về thân phận của Mộ Dung Đoạn đều cảm thấy run sợ và chấn động. Bọn họ không thể tưởng tượng được, rốt cuộc là người nào mà có thể khiến cho cậu chủ số một Trung Hải phải quỳ xuống như thế.

Vô số người thầm suy nghĩ, Trung Hải có Mộ Dung Vô Địch trấn nhiếp, sao Diệp Thiên có thể? Sao Diệp Thiên dám chứ.

Lẽ nào cậu không sợ sự báo thù của nhà Mộ Dung sao. Không sợ Mộ Dung Vô Địch sẽ trả thù à?”

Mộ Dung Đoạn cảm thấy đau đớn toàn thân, cứ như có thể sẽ sụp đổ bất cứ lúc này. Lúc này cậu ta tới sức nói chuyện cũng không có.

Đúng lúc này, khách sạn Trung Hải đột nhiên vang lên tiếng động, dường như có một đoàn người đang ập tới.

“Ông cụ Mộ Dung tới rồi, ông cụ Mộ Dung xuất quan rồi!”

Không biết là ai đột nhiên hét lên khiến khách sạn trong nháy mắt trở nên sục sôi.

Ông cụ Mộ Dung, đây chẳng phải là trụ cột của nhà Mộ Dung sao?

Ngoài Mộ Dung Vô Địch – người trấn nhiếp cả Trung Hải ra thì còn ai đủ tư cách được gọi là ông cụ nhà Mộ Dung chứ?

Không ít người nhìn Diệp Thiên, tất cả đều thầm chế nhạo. Bọn họ biết Diệp Thiên lợi hại, uy quyền, nếu không thì đã không thể nào khiến Mộ Dung Đoạn quỳ xuống như thế.

Nhưng uy quyền là uy quyền, thực lực là thực lực. Truyền nhân hàng chục năm của Hoa Hạ đích thân có mặt, chứng kiến Mộ Dung Đoạn bị sỉ nhục như vậy chẳng lẽ Mộ Dung Vô Địch lại để yên?”

Không ít người đều dự đoán đến thảm cảnh của Diệp Thiên. Hơn hai chục cậu ấm cô chiêu giới thượng lưu đi cùng Mộ Dung Đoạn nghe thấy rằng Mộ Dung Vô Địch sắp tới thì cũng vô cùng vui mừng và cảm thấy đầy hi vọng.

Mộ Dung Đoạn cố chịu đau, ánh mắt quật cường nhìn Diệp Thiên, nỗi tức giận dậy lên trong lòng như thiêu như đốt.

“Diệp Lăng Thiên, cậu đợi đấy. Ông nội tôi tới rồi, nhất định sẽ khiến cậu hối hận!”

Cuối cùng, sau tiếng thông báo thì canh cửa khách sạn mở ra, vô số người vội vàng kéo bàn, tự động nhường đường.

Một người đàn ông mặc áo cẩm, to cao bước tới. Trông người này vô cùng khí chất với đôi mắt sáng rực.

Phía sau người này chính là Mộ Dung Thu Đệ, Mộc Dung Đạc cùng bước vào.

Nhin thấy người này, rất nhiều người thuộc bậc tiền bối đều kinh hãi kêu lên. Nhiều người đang ngôi trong phòng Vip dùng bữa cũng nhao nhao bước ra vì muốn gặp truyền kỳ của Trung Hải một lần. Mệ Dung Vô Địch thật sự đã tới rôi. Dưới ánh mắt của nhiều người, Mộ Dung Về Địch leớt tới thẳng treớc mặt Diệp Thiên.

Lâm Ngữ Băng và Liễu Linh Lung nhìn truyền kỳ của Trung Hải thì hoang mang. Tề Văn Long cũng cảm thấy khó thở, khí tức có phần nặng nề.

Những người khác cũng nín lặng như sợ sẽ phá vỡ bầu không khí đang vô cùng căng thẳng kia.

Mộ Dung Vô Địch với đôi mắt âm u đi lướt qua tất cả mọi người, tới thẳng trước mặt Diệp Thiên. Cậu vẫn thản nhiên uống trà như không hề chú ý tới sự xuất hiện của Mộ Dung Vô Địch.
 
Chương 2179


Chương 2179

Khi tất cả mọi người cho rằng Mộ Dung Vô Địch sẽ làm khó Diệp Thiên thì Mộ Dung Vô Địch bước tới, chắp tay và cúi người.

“Mộ Dung Vô Địch bái kiến Diệp Thiên nhân!”

Trong nháy mắt, cả hiện trường nín lặng.

“Mộ Dung Vô Địch, bái kiến Diệp thiên nhân!”

Trong khách sạn Trung Hải rộng lớn, chỉ có giọng nói của Mộ Dung Vô Địch vang vọng. Vô số người trợn tròn mắt nhìn ông ấy, chỉ cảm thấy không dám tin.

Nhân vật truyền kỳ của Hoa Hạ, bá chủ số một Trung Hải lúc này chắp tay cúi người. Cảnh tượng như vậy khiến bọn họ không dám tưởng tượng.

Mấy người Lý Nguyên KHải đứng ngây như phỗng, não quên mất luôn việc cần phải nảy số.

Mộ Dung Vô Địch có thân phận như thế nào chứ. Đó là công thần của quốc gia, cho dù là những người trong bộ não nhà nước tới thì cũng phải hành lễ với ông ấy. Vậy mà lúc này ông ấy là cúi đầu trước Diệp Thiên, còn nói là ‘bái kiến’. Chuyện quái gì thế này?

Mộ Dung Đoạn vốn cho rằng dựa vào Mộ Dung Vô Địch để có thể đòi lại công bằng. Nào ngờ, hành động của Mộ Dung Vô Địch đã hủy diệt hoàn toàn hi vọng của cậu ta.

“Không thể nào?”

Cậu ta không hiểu, Diệp Thiên dù mạnh hơn Mộ Dung Vô Địch nhưng cũng chỉ là một chút ít mà thôi, sao có thể khiến Mộ Dung Vô Địch đối xử một cách trọng vọng giống như là vãn bối đối xử với thầy giáo đầy cung kính như vậy chứ?

Lâm Ngữ Băng trợn tròn mắt, tái mét mặt. Cô ta thật không ngờ, bá chủ truyền kỳ của Trung Hải – Mộ Dung Vô Địch lại hành lễ với Diệp Thiên. Điều này khiến cho thế giới quan của cô ta hoàn toàn điên đảo.

Cô ta càng cảm thấy nghi ngờ hơn không biết đây có thật sự là ông cụ Mộ Dung kiêu hùng của Trung Hải không, vì nếu không thì sao một người ở tuổi của Diệp Thiên lại có thể khiến ông ta hành lễ được chứ?

Nhưng quan chức, khách quý xung quanh nhìn thấy cảnh tượng đó thì cũng lồi cả mắt. Mộ Dung Vô Địch ở Trung Hải uy danh hiển hách, ở ẩn hơn hai mươi năm không xuất hiện. Vậy mà khi vừa xuất hiện lại hành lễ với một thằng nhóc chưa tới hai mươi tuổi sao?

Đám đông đang còn cảm thấy nghi ngờ thì Diệp Thiên đã đặt chén trà xuống và lên tiếng.

“Ông là tiền bối giới võ đạo, lại là chiến công của quốc gia, không cần hành đại lễ với tôi!”

Cậu thản nhiên đáp lại, không vì người trước mặt là Mộ Dung Vô Địch mà dao động.

Mộ Dung Vô Địch vẫn giữ dáng vẻ đó, trịnh trọng nói: “Việc học không có trước sau, người đạt được trước sẽ là thầy. Diệp thiên nhân vô địch thiên hạ, đây là hành động mà Mộ Dung Vô Địch nên làm!”

Ông ấy khẽ ngẩng đầu nhìn chăm người thanh niên tuấn tú trước mặt. Đây là lần đầu tiên ông ta gặp Diệp Thiên.

Hai năm trước, Diệp Thiên tung hoành thiên hạ, giết chết Tiêu Ngọc Hoàng và Watanabe Heizou gây chấn động giới võ đạo Hoa Hạ, được Thiên Cơ Lâu xếp vào vị trí số một trong bảng xếp hạng cao thủ. Khi đó ông ấy đã coi Diệp Thiên là một đối thủ đáng gờm và muốn đọ sức với Diệp Thiên một lần.

Nhưng cùng với sự thay đổi của thời gian, ông ấy phát hiện Diệp Thiên thật khủng khiếp, tốc độ trưởng thành giống như tốc độ của hỏa tiễn vậy. Từng thực lực hùng mạnh trên thế giới, từng nhân vật truyền kỳ hiển hách đều bị hạ gục dưới chân của cậu ta.

Cho tới trước đó không lâu. Diệp Thiên đánh sụp viện trọng tài, áp đảo La Võng và giáo triều, được gọi là người số một thế giới thì ông ấy đã hoàn toàn hiểu ra, Diệp Thiên của lúc này đã không còn là đối thủ cùng đẳng cấp mà ông ấy nhận định nữa.

Trước đó Diệp Thiên xếp số một Hoa Hạ, ông ấy còn không bận tâm nhiều, giờ sức chiến đấu của Diệp Thiên xếp hàng đầu cả thế giới thì ông ấy cảm thấy kiêng dè nhưng không hề sợ hãi. Bởi vì thử hỏi bàn về thực lực thì ông ấy cũng không hề kém hơn người đã từng đứng số một thế giới là Gaudreau.
 
Chương 2180


Chương 2180

Nhưng sau này, Diệp Thiên khi khiến bảng xếp hạng The King phải mở ra, thấy cậu là người vô địch thiên hạ thì ông ấy đã hoàn toàn phải khâm phục.

Dù ông ấy cảm thấy hết sức tự hào với tài năng thiên phú của mình thì cũng phải cúi người trước Diệp Thiên.

Trong giới võ đạo, kẻ mạnh là tiền bối, kẻ mạnh là tất cả.

Diệp Thiên đã vượt qua hoàng cấp, đủ để sánh ngang với tiên nhân, thần linh nên có thể chịu được sức nặng của hai từ thiên nhân.

“Vậy sao?”

Diệp Thiên khẽ mỉm cười, không hề phản bác. Cậu chỉ liếc mắt nhìn Mộ Dung Đoạn đang quỳ dưới đất và thản nhiên nói: “Nghe nói đây là cháu của ông, cậu ta đã hai lần gây sự với tôi rồi. Đây là lần thứ hai, nể tình ông, tôi không giết cậu ta, ông đưa về đi!”

“Nhưng tuyệt đối không có lần thứ ba đâu đấy!”

Diệp Thiên nói bình thản nhưng đám đông nghe thì như sét đánh ngang tai.

Mộ Dung Đoạn có thân phận như thế nào chứ, là cậu chủ số một Trung Hải, là cháu của Mộ Dung Vô Địch nhưng với Diệp Thiên thì giống như cậu muốn giết là giết, cứ như con sâu cái kiến vậy, chẳng có gì khác biệt.

Câu nói đó, nếu là lúc trước Diệp Thiên nói thì chắc chắn đám đông sẽ khịt mũi. Nhưng giờ đây khi cậu nói ra trước mặt Mộ Dung Vô Địch thì giống như thiết quân luật. Nó có sức chấn nhiếp vô cùng kinh khủng.

“Đương nhiền rồi!”

Mộ Dung Vô Địch vẫn nhìn chăm chăm và chỉ khẽ gật đầu.

Sau đó ông ấy quay người lạnh lùng nói với Mộ Dung Đoạn: “Tiểu Đoạn, ông thực hiện lời gửi gắm của ông nội cháu là chăm sóc cháu nên mới để cháu mang họ Mộ Dung, chỉ hi vọng cháu có thể được bảo vệ trong nhà Mộ Dung, trưởng thành trong yên bình nhưng giờ xem ra ông đã sai rồi!”

“Cái mác của nhà họ Mộ Dung chỉ là chỗ dựa cho cháu không coi ai ra gì, còn đối với sự trưởng thành của cháu lại chẳng có lợi lạc gì, ngược lại còn trở thành mối họa khổng lồ. Chỉ có mất đi ánh sáng thì cháu mới có thể hiểu được ý nghĩa thực sự của việc làm người!”

“Từ ngày hôm nay, cháu không còn là cháu của Mộ Dung Vô Địch nữa, cháu sẽ không còn mang họ Mộ Dung nữa mà quay về họ thị trước đây của cháu đi!”

Nghe tới đây, Mộ Dung Đoạn trợn tròn mắt, suýt nữa thì ngất lịm. Cậu ta thật sự không hiểu tại sao mình lại bị tước đoạt thân phận của Mộ Dung Đoạn. Một tên Diệp Thiên, dựa vào cái gì mà khiến Mộ Dung Đoạn bị đối xử như vậy chứ?

Nhưng lúc này dù cậu ta có đau đớn như thế nào thì cũng không thốt nên lời, đành nhìn Mộ Dung Vô Địch với vẻ không cam tâm và tràn đầy sự cầu xin.

Mộ Dung Vô Địch không thèm quan tâm, chỉ dặn dò Mộ Dung Thu Đệ: “Thu Đệ, đưa thằng bé tới bệnh viện đi!”

“Từ nay về sau, không cho phép nó bước vào nhà Mộ Dung nửa bước!”

Mộ Dung Thu Đệ gật đầu, đang định để Lý Đồng đỡ Mộ Dung Đoạn dậy nhưng dù Lý Đồng có mạnh đến mấy thì cũng không thể khiến Mộ Dung Đoạn nhúc nhích được phân nào. Đầu gối của Mộ Dung Đoạn như cắm vào chặt vào đất.
 
Chương 2181


Chương 2181

“Cậu ta vẫn chưa đi được!”

Lúc này Diệp Thiên lên tiếng và liếc nhìn.

“Lời tôi vừa nói vẫn chưa thực hiện!”

“Những người đi cùng Mộ Dung Đoạn, toàn bộ quỳ xuống cho tôi, không được thiếu một ai. Nếu không quỳ, tôi đảm bảo, hôm nay không một ai có thể bước ra khỏi khách sạn này đâu!”

“Nếu không tin thì có thể thử!”

Nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, những nam thanh nữ tú trước đó có cùng mối thù như Mộ Dung Đoạn đều biến sắc.

Nhất là hai cô nữ sinh tới kéo Đàm Băng Băng kia thì lúc này bị dọa sợ tới mức tái nhợt mặt.

Tiếp đó, chỉ nghe thấy một tiếp ‘bụp’ vang lên, từng cậu ấm thượng lưu của Trung Hải đều đồng loạt quỳ xuống, hướng về phía Diệp Thiên.

Cảnh tưởng đó khiến cho những quan khách khác có mặt ở khách sạn đều phải cảm thán.

Một người chèn ép toàn bộ đám cậu ấm của Trung Hải, đến cả Mộ Dung Vô Địch cũng phải hành lễ, đúng là chẳng khác gì thần long chín tầng mây.

“Biến đi!”

Tất cả quỳ xuống xin lỗi rồi luồng áp lực trên người Mộ Dung Đoạn và Lý Nguyên Khải dần tan ra, Diệp Thiên xua tay, làm bộ như đuổi ruồi.

Mộ Dung Đoạn thấy áp lực biến mất thì đã có thể mở miệng ra nói. Cậu ta nhìn Mộ Dung Vô Địch với vẻ không cam tâm và gào lên: “Ông nội, tại sao? Tại sao lại đẩy cháu trở về ban đầu? Nguyên nhân là vì cháu đắc tội với Diệp Lăng Thiên sao?”

“Cháu không phục, cháu không phục!”

Ánh mắt Mộ Dung Vô Địch vô cùng lạnh lùng, ông ấy chỉ trầm giọng: “Tiểu Đoạn, đây là vận mệnh của cháu, đây là sự khác biệt giữa kẻ mạnh và kẻ yếu!”

“Đừng nói là cháu, cho dù hôm nay có là con của tổng thống Hợp Chúng Quốc đối diện với Diệp thiên nhân thì cũng sẽ kết cục tương tự vậy thôi bởi vì, người mà cháu đối diện.” “Chính là thần thoại đương thế!”

Một câu thần thoại đương thời đã bao hàm tất cả, khiến cho tất cả mọi người bao gồm Mộ Dung Đoạn choáng váng.

Mặt cậu ta xám xịt, không còn ý nghĩ gì nữa, được Lý Đồng đưa đi khỏi khách sạn. Những người khác cũng vội vàng đưa Lý Nguyên Khải đến bệnh viện, ai nấy đều chật vật bỏ chạy.

Người hối hận nhất phải kể đến hai nữ sinh viên Đại học Hoa Thanh vốn có quan hệ tốt với Đàm Băng Băng, bây giờ bọn họ đã có cả ý muốn nhảy lầu. Bọn họ cứ tưởng người ngồi bên cạnh Đàm Băng Băng chỉ là một nhân vật nhỏ tầm thường.

Nào ngờ đây lại là người được chọn ngự trị trên chín tầng trời. Mặc dù bọn họ không biết thế nào là thần thoại đương thời, nhưng điều này không làm ảnh hưởng đến việc bọn họ hiểu được sự đáng sợ của Diệp Thiên.

Chỉ là giờ phút này, bọn họ lại không dám nói thêm câu nào với Đàm Băng Băng, chỉ có thể liều mạng chạy ra ngoài cửa lớn.

Lâm Ngữ Băng chớp mắt, không ngừng quan sát Diệp Thiên. Đây là lần đầu tiên cô ta biết Diệp Thiên có năng lực và thủ đoạn đáng sợ như vậy.

Liễu Linh Lung thì dao động trái tim thiếu nữ, âm thầm cảm khái: “Cậu ta mạnh đến vậy sao?”.
 
Chương 2182


Chương 2182

Cô ta không khỏi lấy những nhân tài kiệt xuất mà cô ta từng gặp trước kia ra so sánh, rồi không khỏi lắc đầu. Những người này bình thường đúng là sáng chói rực rỡ, nhưng lúc này so sánh với Diệp Thiên, dù là ai cũng trở nên mờ nhạt.

Tề Văn Long nghiêng đầu nhìn Diệp Thiên, ngoài vui mừng vì Diệp Thiên, cậu ta cũng dâng lên một cảm giác bất lực. Bên cạnh có một người bạn mạnh như vậy đúng là khiến người ta yên tâm, nhưng đồng thời cũng sẽ khiến cậu ta ý thức được mình nhỏ bé thế nào.

Cậu ta không biết rốt cuộc mình và Diệp Thiên có khoảng cách lớn bao nhiêu, khoảng cách này qua mười năm, hai mươi năm có được rút ngắn chút nào hay không.

Đám đông giải tán, bàn của Diệp Thiên lập tức thu dọn. Diệp Thiên không quan tâm đến Mộ Dung Đạc và Mộ Dung Thu Đệ, chỉ nói với Mộ Dung Vô Địch: “Ông ngồi đi!”.

Trong lúc giọng nói cậu vang lên, một chiếc ghế bay đến theo hướng ngang, vững vàng rơi xuống sau lưng Mộ Dung Vô Địch, mà Diệp Thiên lại không hề có động tác nào.

Nhìn thấy vậy, Mộ Dung Vô Địch nheo mắt lại, sau đó cười lớn, ngồi xuống bên cạnh Diệp Thiên.

“Ông đến tìm tôi chắc là có việc nhỉ?”.

Diệp Thiên rót ly trà cho mình, thản nhiên nghiêng đầu.

Vẻ mặt của Mộ Dung Vô Địch trở nên nghiêm túc hơn, nhìn Diệp Thiên nói: “Diệp thiên nhân, đây là lần đầu tiên tôi và cậu gặp nhau, tôi vốn không nên đường đột như vậy, nhưng tôi quả thật có chuyện cần nhờ!”.

“Chuyện này không chỉ liên quan đến tương lai của Trung Hải, mà còn liên quan đến hướng đi tương lai của cả thế giới!”.

“Ồ?”, Diệp Thiên hơi ngước mắt lên: “Ông đang nói đến…?”.

“Thiên Cơ Lâu!”, Mộ Dung Vô Địch trịnh trọng nói: “Cũng chính là nhà họ Long!”.

“Nhà họ Long?”, Diệp Thiên cảm thấy hơi nghi hoặc: “Tôi nghe nói nhà họ Long từng là gia tộc số một thế giới, nhưng đó đã là quá khứ rồi”.

“Chỉ dựa vào một kẻ hậu bối bước ra từ nhà họ Long không đến nỗi khiến Mộ Dung Vô Địch ông giật gấu vá vai chứ?”.

Mặc dù Mộ Dung Vô Địch che giấu rất sâu, nhưng chỉ cần một ánh nhìn, Diệp Thiên đã nhìn thấu tu vi của ông ta. Với thực lực của Mộ Dung Vô Địch, cho dù bây giờ Long Đạo Huyền xếp đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, nhưng về cơ bản vẫn không phải đối thủ của ông ta. Thế thì vì sao ông ta lại lo lắng như vậy?

“Lẽ nào Long Đạo Huyền còn dẫn theo cao thủ khác của nhà họ Long đến?”.

Mộ Dung Vô Địch im lặng một lúc, sau đó mới nói: “Tôi không rõ cậu ta có dẫn theo cao thủ khác của nhà họ Long đến hay không, nhưng bên cạnh cậu ta có một vị hộ vệ cũng từ nhà họ Long ra, tu vi sâu không lường được”.

“Tôi chắc chắn có thể thắng được ông ta, nhưng thủ đoạn của người nhà họ Long luôn bí ẩn khó dò, không thể nắm bắt. Không giấu Diệp thiên nhân, tôi lo rằng bọn họ có con át chủ bài nào đó mà tôi không biết”.

“Nếu thật như vậy, đến lúc đó tôi thất bại là chuyện nhỏ, nhưng Long Đạo Huyền càn quét Trung Hải sẽ là chuyện lớn!”.

“Đến lúc đó, sức mạnh thương nghiệp ở Trung Hải, Giang Nam đều thuộc về tay cậu ta. Cậu ta chắc chắn sẽ tiếp tục bành trướng dã tâm, vươn tay tới những vùng khác ở Hoa Hạ”.

 
 
Chương 2183


Chương 2183

Nói đến đây, vẻ mặt của Mộ Dung Vô Địch trở nên nghiêm trọng hơn: “Hơn nữa, nếu tôi đoán không sai, Long Đạo Huyền lựa chọn xuống núi lúc này, vả lại cậu ta vừa xuống núi thì Thiên Cơ Lâu đã công bố bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ kì mới ngay lập tức, chắc chắn là có mục đích!”.

“Theo tôi thấy, đó là nhà họ Long đang tạo thanh thế cho Long Đạo Huyền”.

Diệp Thiên nghe vậy, hai mắt nheo lại: “Nói vậy là nhà họ Long muốn tranh bá thế giới lần nữa sao?”.

Mặc dù Diệp Thiên không hay mưu tính, nhưng điều đó không có nghĩa cậu không giỏi về nó. Chẳng qua sức mạnh của cậu đủ để nghiền nát tất cả, không thích sử dụng những thủ đoạn hèn hạ đấu đá nhau mà thôi.

Long Đạo Huyền vừa xuống núi, Thiên Cơ Lâu đã thay đổi bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, hơn nữa còn lựa chọn thời điểm cuộc chiến hoàng cấp sắp nổ ra, các nước đang ở trạng thái chuẩn bị chiến tranh. Đây rõ ràng là nhân lúc thiên hạ đại loạn, chuẩn bị thừa cơ quật khởi.

Dù là hôm nay hay là thời xưa, loạn thế ắt xuất hiện kiêu hùng, vô số đế vương và bá chủ đều hoàn thành bá nghiệp vào thời loạn. Cái gọi là thời thế tạo anh hùng chính là vậy.

Diệp Thiên có thể đoán được nhà họ Long đã có tính toán từ trước, muốn tranh bá thế giới một lần nữa, chẳng qua mãi vẫn chưa tìm được thời cơ thích hợp. Còn bây giờ, cuộc chiến hoàng cấp nổi lên, Tiên Môn mở ra, chính là cơ hội tốt nhất để khuấy động gió mưa.

Mộ Dung Vô Địch lại xin lỗi Diệp Thiên lần nữa: “Diệp thiên nhân, thế giới hiện nay có cậu mạnh nhất, Mộ Dung Vô Địch tôi cầu xin cậu tối nay hãy áp trận cho nhà Mộ Dung. Có cậu ở đó mới có thể bảo đảm nhà Mộ Dung không tổn hại gì, đánh tan dã tâm xưng hùng thế giới của nhà họ Long”.

Mộ Dung Thu Đệ và Mộ Dung Đạc đứng ở hai bên không hề bất ngờ. Ở biệt thự nhà Mộ Dung, Mộ Dung Đoạn nhắc tới chuyện muốn tìm một người ra mặt, bọn họ đã biết người đó chính là Diệp Thiên.

Ngoại trừ Diệp Thiên ra, e rằng thế giới hiện nay không có người thứ hai dám nói không sợ gia chủ nhà họ Long.

“Nhờ tôi trấn áp?”.

Diệp Thiên nghe vậy, mỉm cười.

“Việc này tôi không muốn giúp”.

Cậu nhún vai, vẻ mặt lạnh nhạt: “Nhà họ Long có tranh bá thế giới hay không đối với tôi mà nói chẳng có gì khác biệt, chuyện này chẳng liên quan gì nhiều đến tôi”.

“Cho dù nhà họ Long đứng nhất thế giới, được gọi là gia tộc số một Địa Cầu cũng không liên quan gì đến tôi. Chỉ cần không liên lụy đến bạn bè người thân của tôi, không phạm đến điều cấm kị của tôi, nhà họ Long là số một hay gia tộc nào khác là số một thì có gì không được?”.

Diệp Thiên nói vô cùng đơn giản. Dù nhà họ Long có mạnh thế nào, nhưng xưa nay không ai động đến cậu thì cậu cũng không động đến ai. Nhà họ Long muốn tranh bá thế giới, vậy thì cức làm đối thủ với những kẻ đây dã tâm đó, cậu không muốn can dựự vào.

Nghe thấy câu trả lời của Diệp Thiên, Mộ Dung Đac và Mộ Dung Thu Đệ đều thay đổi ánh mắt. Bọn họ cứ ngỡ Diệp Thiên sẽ đồng ý, nào ngờ cậu lại từ chối dứt khoát như vậy.

Chỉ có Mộ Dung Vô Địch bề ngoài không có vẻ gì là bất ngờ, dường như chuyện này đã nằm trong dự liệu của ông ta.

Ông ta nhìn Diệp Thiên, ánh mắt càng khâm phục thêm.

“Đế Vương Bất Bại không hổ danh là Đế Vương Bất Bại, cũng chỉ có người mang tâm cảnh không tranh, không sợ, không loạn như cậu mới có thể ngồi lên chiếc ghế người đứng đầu đương thời”.

“Bàn về tâm cảnh, dù là tôi, Diệp Vân Long hay Long Hoàng đều thua cậu đến mấy cấp bậc, đúng là khiến tôi xấu hổ vô cùng”.

Ông ta nói đến đây, ánh mắt hơi dừng lại, trong mắt tỏa ra tia sáng kì dị.
 
Chương 2184


Chương 2184

“Tôi xin Diệp thiên nhân giúp đỡ đương nhiên không để Diệp thiên nhân làm không công. Trong tay tôi có một tin tình báo, Diệp thiên nhân nhất định sẽ thấy hứng thú. Tôi hi vọng cố thể dùng nó để làm thù lao, mong Diệp thiên nhân ra mặt một lần”.

“Tin tình báo?”, Diệp Thiên cười nhạt: “Đến giờ phút này, tôi cũng rất muốn biết ông có tin tình báo gì có thể khiến tôi cảm thấy đủ giá trị để giúp đỡ ông?”.

Mộ Dung Vô Địch không đổi sắc mặt, chỉ chậm rãi nói.

“Tin tình báo này liên quan đến tiểu thế giới”.

“Nói đúng hơn là liên quan đến thánh nữ nhà họ Thi ở tiểu thế giới, Thi Tú Vân!”.

Ông ta vừa dứt lời, ánh mắt Diệp Thiên trở nên ngưng đọng. Tất cả mọi người đều cảm giác được một luồng sức mạnh vô cùng mạnh mẽ dâng lên, từ sảnh chính của khách sạn Trung Hải vọt thẳng tới chân trời.

“Ông nói cái gì?”.

Gần như chỉ chớp mắt, trong mắt Diệp Thiên lóe lên tia sáng mãnh liệt, nhìn thẳng vào Mộ Dung Vô Địch. Những chuyện khác thế nào cậu cũng có thể thờ ơ đối đãi, bất cứ điều kiện nào cũng không thể khiến cậu dao động.

Nhưng nhắc tới Thi Tú Vân, cậu lại không thể giữ bình tĩnh. Bởi vì đó là mẹ ruột của cậu, người phụ nữ đã cho cậu sinh mạng và tuổi thơ.

Nhìn thấy phản ứng của Diệp Thiên, Mộ Dung Vô Địch rùng mình, cảm giác áp lực vô cùng mênh mông tràn ngập bầu trời, khiến ông ấy vô cùng kinh ngạc.

“Đây chính là thực lực của người đứng đầu đương thời sao?”.

Sau cơn kinh hoảng ngắn ngủi, cuối cùng Diệp Thiên cũng phản ứng lại, trong mắt hiện lên vẻ sắc bén mãnh liệt, giọng nói lạnh lùng.

“Vì sao ông lại nhắc tới bà ấy?”.

Điều này không khỏi khiến Diệp Thiên cảm thấy kì lạ. Cậu là người nhà họ Diệp, Thi Tú Vân là mẹ ruột của cậu, hai chuyện này rất hiếm người biết.

Nhưng bây giờ, Mộ Dung Vô Địch lại nhắc tới chuyện Thi Tú Vân trước mặt cậu, rõ ràng ông ấy biết quan hệ giữa cậu và Thi Tú Vân, cho nên mới lấy chuyện này ra làm điều kiện.

Mộ Dung Vô Địch lại ở xa tận Trung Hải, xưa nay không có thâm giao gì với Diệp Vân Long, sao lại biết đến Thi Tú Vân?

“Quả nhiên tôi đoán đúng rồi!”.

Mộ Dung Vô Địch không trả lời vào vấn đề, ông ấy quan sát biểu cảm của Diệp Thiên, cuối cùng khẽ thở dài.

“Tôi cần một lời giải thích!”.

Diệp Thiên nheo hai mắt lại, giữa mi mày hiện lên sự thù địch.

Cậu xem như cũng đánh giá khá cao Mộ Dung Vô Địch, xuất phát từ lòng tôn kính công trạng và thành tích của ông ấy trước kia. Nhưng nếu để cậu biết chuyện Thi Tú Vân mất tích có liên quan đến nhà Mộ Dung, hoặc nhà Mộ Dung có tham gia vào chuyện này, cậu tuyệt đối sẽ không nể tình mà ra tay ngay tại đây.

“Diệp thiên nhân, cậu đừng hiểu lầm!”.

Cảm giác được sát ý nghiêm trọng càng lúc càng nồng đậm từ Diệp Thiên, sắc mặt của Mộ Dung Vô Địch thay đổi, vội vàng giải thích: “Việc tôi biết chuyện về mẹ cậu chỉ là trùng hợp. Nói thật, tôi hoàn toàn không ngờ thánh nữ nhà họ Thi lại là vợ của Diệp Vân Long, và là mẹ của Diệp thiên nhân cậu”.
 
Chương 2185


Chương 2185

Ông ấy hơi ngước đầu lên, dường như đang nhớ lại gì đó.

“Năm xưa, tôi từng đến thủ đô nhân lúc cuộc thi Long Nhận diễn ra, gặp được Diệp Vân Long một lần. Lúc đó, tu vi của Diệp Vân Long vẫn chưa mạnh như bây giờ, tôi xem ông ta như một hậu bối tiềm lực vô hạn, nói rất nhiều chuyện liên quan đến võ thuật”.

“Trong lúc đó, mẹ ruột cậu đến phòng làm việc pha trà cho chúng tôi, bố cậu có giới thiệu với tôi, chỉ nói mẹ cậu họ Thi. Lúc đó tôi không biết tên của bà ấy”.

“Sau này trong một lần tình cờ, tôi mới biết tên thật của mẹ cậu, cộng thêm những tin tức gần như công khai nơi tiểu thế giới, tôi đoán mẹ cậu có khả năng là thánh nữ của nhà họ Thi ở tiểu thế giới, Thi Tú Vân!”.

Lúc này Diệp Thiên mới hiểu, người bình thường không biết mối quan hệ giữa cậu và nhà họ Diệp, Thi Tú Vân, nhưng Mộ Dung Vô Địch tung hoành thiên hạ, tất nhiên đã tích lũy không ít mạng lưới quan hệ thuộc về mình, muốn tra được mối quan hệ giữa Diệp Thiên và nhà họ Diệp không quá khó. Do đó, ông ấy mới biết mối quan hệ giữa cậu và Thi Tú Vân.

Nhưng dù là vậy, Diệp Thiên vẫn cảm thấy nghi hoặc, Mộ Dung Vô Địch biết được Thi Tú Vân là người nhà họ Thi từ đâu?

Lẽ nào Mộ Dung Vô Địch là người của tiểu thế giới, nhà Mộ Dung cũng có liên quan đến tiểu thế giới?

Nghĩ đến đây, Diệp Thiên càng thêm tò mò về Mộ Dung Vô Địch, lập tức khôi phục vẻ mặt, giọng nói hùng hồn.

“Tôi có thể ra mặt cho nhà Mộ Dung ông, chuyện nhà họ Long tôi cũng có thể giúp đỡ, nhưng tôi muốn ông nói hết những chuyện ông biết cho tôi nghe, một chữ cũng không sót!”.

Mộ Dung Vô Địch nghe vậy, lập tức tỏ vẻ mừng rỡ, khom người với Diệp Thiên lần nữa.

“Diệp thiên nhân đồng ý ra tay vì nhà Mộ Dung tôi, tôi thực sự biết ơn vô cùng. Nhưng tôi đã xác định Thi Tú Vân là mẹ ruột của cậu thì sao có thể lấy tin tức về bà ấy ra để giao dịch mua bán chứ?”.

Ông ấy nghiêm túc nói: “Dù cậu có trấn áp giúp nhà Mộ Dung tôi hay không, tôi cũng sẽ nói cho cậu biết hết những chuyện liên quan đến bà ấy mà tôi biết, tuyệt đối sẽ không giấu giếm!”.

Nói đến đây, giọng nói ông ấy trở nên nghiêm túc hơn, nói với Diệp Thiên: “Diệp thiên nhân, ở đây người nhiều tai mắt nhiều, không biết cậu có đồng ý đến nhà Mộ Dung với tôi một chuyến không?”.

Diệp Thiên dứt khoát gật đầu: “Có gì không thể?”.

Dù là tin tức về tiểu thế giới hay nhà họ Thi đều cực kì bí mật, đương nhiên không tiện nhắc tới ở trường hợp công cộng.

Hai người vừa dứt lời, Mộ Dung Vô Địch đã ra dấu mời với Diệp Thiên, sau đó đứng lên đi ra ngoài cửa lớn. Diệp Thiên chào đám Tề Văn Long một tiếng, nói mình sẽ đi nhanh về nhanh, sau đó theo sau Mộ Dung Vô Địch.

Mười mấy giây sau, hai luồng sáng xẹt qua chân trời, rơi vào biệt thự nhà Mộ Dung ở bên Phố Giang, đáp xuống cạnh đình nghỉ mát bát giác mà Mộ Dung Vô Địch nhắm mắt tu luyện lúc trước.

Ánh sáng tan đi, hiện ra hai bóng người Diệp Thiên và Mộ Dung Vô Địch. Mộ Dung Vô Địch và Diệp Thiên ngồi đối diện nhau, bốn mắt nhìn nhau.

“Diệp thiên nhân, trước khi nói về chuyện của mẹ cậu, tôi nghĩ cậu cũng rất muốn biết vì sao tôi lại biết chuyện về tiểu thế giới có đúng không?”.

Diệp Thiên bình thản gật đầu. Tiểu thế giới đối với chín mươi chín phần trăm võ giả trên thế giới hiện nay mà nói là bí mật, là tầng lớp xa xôi không thể chạm tới, ngay cả cậu cũng không được biết.

Long Định Thiên biết là vì ông ta từng là người của tiểu thế giới, nhưng Mộ Dung Vô Địch cũng biết tin tức về nó quả thật khiến cậu cảm thấy hơi bất ngờ.
 
Chương 2186


Chương 2186

Mộ Dung Vô Địch không hề giấu giếm, dứt khoát lên tiếng: “Chuyện này phải nhắc tới lịch sử của nhà Mộ Dung tôi. Không giấu gì cậu, nhà Mộ Dung tôi từng là một thành viên của tiểu thế giới”.

“Ồ?”, Diệp Thiên dừng ánh mắt: “Ý ông là nhà Mộ Dung đến từ tiểu thế giới?”.

Mộ Dung Vô Địch trịnh trọng gật đầu: “Đúng là vậy!”.

“Trong tiểu thế giới, các môn phái, gia tộc nhiều như rừng, nhà Mộ Dung tôi cũng từng là một trong số đó!”.

“Tổ tiên của nhà Mộ Dung tôi cũng tính là cao thủ một phương trong tiểu thế giới. Tuy nhà họ Mộ Dung không nằm trong những nhà mạnh nhất ở tiểu thế giới, nhưng cũng tính là có chút danh tiếng trong khu vực của mình”.

“Nhưng tiếc là ở tiểu thế giới có một quy định bất thành văn”.

Nói đến đây, ông ấy hơi trầm ngâm, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng: “Ở tiểu thế giới, bất cứ gia tộc nào cũng không được làm trái “bốn môn sáu tông”. Nếu có bất cứ gia tộc nào làm trái ý của “bốn môn sáu tông” thì sẽ bị những thế lực mạnh nhất này trục xuất khỏi tiểu thế giới”.

“Năm xưa, tổ tiên của nhà Mộ Dung vì làm trái ý “bốn môn sáu tông” mà cuối cùng gặp tai họa, bị cao thủ do “bốn môn sáu tông” phái đến giết chết. Nhà Mộ Dung tôi cũng bị bọn họ gạch tên, đuổi ra khỏi tiểu thế giới”.

“Ở tiểu thế giới, những gia tộc giống như nhà Mộ Dung chúng tôi bị gọi là “kẻ lưu đày”!”.

“Kẻ lưu đày?”, Diệp Thiên nheo hai mắt lại.

“Không sai, chính là kẻ lưu đày!”, Mộ Dung Vô Địch nhỏ giọng nói: “Ở tiểu thế giới, mỗi một gia tộc đều cực kì coi trọng danh dự, không dám đối kháng với “bốn môn sáu tông” mạnh nhất ở đó. Bởi vì bọn họ không muốn mất đi địa vị ở tiểu thế giới”.

“Một khi bị đuổi ra khỏi tiểu thế giới, có nghĩa là sẽ mất đi mọi tài nguyên tu luyện, cũng sẽ mất đi linh khí vô cùng dồi dào trong đó. Vì vậy, trong lịch sử của tiểu thế giới chỉ từng xuất hiện hai gia tộc “kẻ lưu đày” mà thôi!”.

Nói đến đây, ông ấy hơi dừng lại, trong mắt lộ ra vẻ nghiêm túc.

“Một trong đó là nhà Mộ Dung của tôi, mà gia tộc “kẻ lưu đày” còn lại…”.

“… Chính là nhà họ Long!”.

“Ồ?”.

Ánh mắt Diệp Thiên khẽ động, lóe lên tia sáng kì lạ.

“Gia tộc kẻ lưu đày? Nhà họ Long và nhà Mộ Dung?”.

Cậu nhìn về phía Mộ Dung Vô Địch, hai mắt hơi nheo lại.

“Thảo nào, tôi cảm nhận được sóng sức mạnh trên người ông không giống với những võ giả khác trên Địa Cầu. Đây ắt hẳn là đặc tính của công pháp mà ông tu luyện”.

“Nói vậy, công pháp mà ông tu luyện chính là công pháp nội bộ của tiểu thế giới?”.

Mệ Dung Vô Địch gật đầu: “Không sai, công pháp Lôi Thần Quyết” mà tôi tu luyện là công pháp truyền đời của nhà Mộ Dung chúng tôi, chi truyền cho tâm phúc thân thiết hoặc được tín nhiệm nhất.

“Công pháp này đã tổng hợp nhiều hoàn cảnh và cường độ linh khí trong tiểu thế giới sáng lập ra, cho nên nó rất khác với võ công ở giới thế tục”.

Diệp Thiên chậm rãi gật đầu. Về công pháp của Mộ Dung Vô Địch, cậu chỉ cảm thấy nó hơi lạ chứ không thấy có chỗ nào ghê gớm. Cậu tin rằng công pháp mà cậu tự sáng tạo và tự học không thua kém công pháp của bất cứ một môn phái nào ở tiểu thế giới.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom