Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy

Chương 121


Chương 121

Cô thực sự không đi tìm người đàn ông kia mà, cô rất quý trọng bản thân mình. Hiện tại cô còn dây dưa với anh hoàn toàn là vì con cô đang ở bên anh, nó chính là đứa bé mà năm đó cô giao lại cho nhà họ Diệp!

Hai mắt Mộc Vân ửng hồng lên.

Bởi vì cô cảm thấy vô cùng tủi thân.

Nhưng cuối cùng cô vẫn cố kìm nén không để giọt lệ này rơi xuống. Đợi đến khi rời khỏi nhà bọn họ, chờ đợi cô lại là một bầu trời đêm đen đặc có lất phất vài hạt mưa phùn, lúc này cô không nhịn được nữa mà ngồi xổm xuống bên đường.

Cô vừa ngồi xuống thì hai hàng nước mắt không ngừng tuôn rơi…

Mộc Vân không biết là mình đã ngồi xổm ở trạm xe buýt này bao lâu rồi, cho đến khi cơn mưa phùn dần trở nên nặng hạt rơi xuống người cô, thì cô mới đứng dậy, có người nhìn thấy thì bước đến gần hỏi thăm cô “Cô gái, cô không sao chứ? Hôm nay lạnh như thế này, lại còn mưa 1o, sao cô lại không trở về nhà mà ngồi đây làm gì?

Mộc Vân nghe vậy mới chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn người này.

Đây là một người phụ nữ trung niên tầm khoảng bốn mươi tuổi, mặc một chiếc áo khoác dày màu đỏ tươi. Trên vạt áo đã vón thành cục, từ xa đã có thể ngửi thấy mùi dầu mỡ trên người bà ta.

Xem ra đây chắc là mẹ hoặc là vợ của một gia đình nào đó.

Mộc Vân lắc đầu nói: “Không sao”

“Không sao mà cô còn không về nhà à, người nhà cô chắc là đang mong cô lm đấy. Có phải cô bị lỡ xe buýt không? Ôi, cô gái, tôi nói này, giờ này rồi không còn xe buýt nữa đâu, hay là tôi bắt xe taxi cho cô nhé”

Bà dì này rất nhiệt tình, nhìn thấy Mộc Vân vẫn ngồi đó không nhúc nhích, thế là bà ta còn định bắt xe giúp cô.

Mộc Vân nghe vậy, vội vã xua tay: “Dì à, không cần đâu, thật đấy.”

“Cô gái này, tôi thấy chắc là cô phải chịu ấm ức gì đấy rồi đúng không, không sao đâu, cuộc đời con người rất dài, sẽ luôn có những trở ngại. Nhưng mà chỉ cần cô bước qua được thì không sao nữa, cô phải nghĩ đến những người yêu thương cô, mong nhớ cô chứ?”

Bà dì từng trải dường như nhìn ra được điều gì đó, bà ta thở dài khuyên nhủ Mộc Vân.

Mộc Vân giật mình.

Người đợi cô ư?

Đúng vậy, sao cô có thể quên mất chứ? Cô vẫn còn có người đang đợi mình mà. Ba mẹ mất rồi, người thân cũng hững hờ. Nhưng cô vẫn còn có người đợi cô quay về đó chính là các con! Con cái của cô, cô còn cần gì hơn chúng chứ?

Cuối cùng Mộc Vân cũng từ trong mộng tỉnh dậy, cô đứng dậy ngay lập tức.

“Dì à, cảm ơn dì, tôi biết rồi”

“Ừ, cô biết rồi thì tốt, thế thì nhanh về đi thôi”

Bà dì cười cười, nói một câu bảo cô nhanh chóng về nhà. Sau đó cầm chiếc túi trên tay bước đi như bay, hình như là bà ta cũng đang nhanh chóng đi về nhà.

Mộc Vân đứng trong gió lạnh một thời gian rất lâu, bờ môi tím tái run cầm cập. Cuối cùng rùng mình một cái, sau đó cô bắt một chiếc taxi rồi rời đi.

Cô nhanh chóng đi đến chỗ con trai lớn của mình, cậu bé vẫn còn đang chờ cô.

Đêm ngày càng khuya Mưa đông càng lúc càng rơi nặng hạt, trong gió lạnh ban đêm, không khí dường như càng trở nên lạnh hơn. Chỉ nhìn thoáng qua, Mộc Vân đang ngồi ở trong xe cũng cảm thấy ớn lạnh.
 
Chương 122


Chương 122

Vì vậy cô phải quấn chặt lấy quần áo của mình, cảm giác được trên đầu ướt sũng, cô muốn tìm cái gì đó để lau đi, nhưng do đi quá vội vàng nên cô không mang theo đồ gì ngoài túi châm cứu Thôi cứ đành như vậy thôi.

Đã giờ này rồi, cũng không biết Minh Thành có còn thức hay không?

Mộc Vân không để ý đến bản thân mình nữa, cô liếc nhìn màn đêm đen ở ngoài cửa sổ xe, không hiểu sao lại cảm thấy lo lắng.

‘Vẫn may vì đêm đã khuya, trên đường cũng không có nhiều xe, cả đường thông thuận, chỉ mất hơn hai mươi phút chiếc xe đã đưa cô đến Vịnh nước Cạn.

“Cô à, đến rồi”

Đây là lần đầu tiên người lái xe đến khu biệt thự dành cho nhà giàu này, anh ta không khỏi nhìn cô thêm vài lần qua gương chiếu hậu.

Tuy nhiên, điều khiến anh ta thất vọng là: Không những người con gái này ăn mặc nhếch nhác mà đến tiền trả phí xe cho anh ta, cô cũng phải tìm rất lâu mới thấy.

Mộc Vân xuống xe.

Quả nhiên là sau khi xuống xe cô nhìn thấy đèn ở trong biệt thự.

cách hoa viên không xa đã tắt rồi, chỉ có mấy ngọn đèn ở ngoài hoa viên đang đứng trong gió lạnh mưa phùn, căn bản là không thể nhìn thấy có bóng người đi lại Vậy thì Minh Thành đã ngủ rồi sao? Có đúng vậy không?

Cô cầm ô đứng đó một lúc, rồi muốn rời đi.

Cô nhất quyết muốn đến đây là vì cô đã hứa với con trai rằng tối nay sẽ đến. Cô lo lắng nếu cô không đến, cậu bé lại chỉ mặc mỗi bộ đồ ngủ mỏng manh ngồi ở trong phòng đợi cô giống như đêm hôm đó.

Sau đó, cậu bé đợi cô đến mức bị ôm luôn.

Vậy còn bây giờ thì sao?

Mộc Vân quay lại nhìn căn biệt thự một lần nữa, cuối cùng xác định là đèn trong biệt thự không còn sáng nữa, cô mới xoay người, chuẩn bị rời đi.

“Bác sĩ Ôn? Bác sĩ Ôn?”

Đúng vào lúc này, phía sau lưng cô đột nhiên vang lên âm thanh có người gọi cô.

Ai?

Mộc Vân lập tức dừng lại, xoay người, kinh ngạc nhìn người này: “Chị Vương? Sao lại là chị? Chị vẫn chưa ngủ à?”

“Vân chưa, tôi vẫn đang đợi cô, cuối cùng cũng đợi được rồi”

Chi Vương hơi thở nặng nhọc đội mưa đi ra ngoài nhưng sau khi nhìn thấy Ôm Mộc Vân đến thì trên mặt chị ta nở nụ cười, cuối cùng thì chị ta cũng hoàn thành một nhiệm vụ như thế này.

Lẽ nào a Minh Thành thật sự chưa ngủ? Ôm Mộc Vân nhìn thấy vậy, trong đồng lo lắng, cô cũng

không hỏi nữa, vội cầm ô đi vào trong.

Rất nhanh sau đó, hai người đã đến bên trong biệt thự. Nhưng Ôm Mộc Vân cũng nhanh chóng phát hiện ra là đèn ở phòng khách dưới tầng vẫn đang sáng nhưng trong

phòng không có một bóng người cậu bé cũng không có ở đây.

Người đâu rồi? Ôm Mộc Vân hướng về phía người | Làm hỏi: “Chị Vương, cậu bé đâu rồi?”
 
Chương 123


 

Chương 123

*Ơ? Cậu bé? Cô đang nói đến cậu chủ nhỏ à? Cậu ấy ngủ rồi mà, sao vậy? CôMộctìm cậu ấy có việc gì sao?”

Chị Vương đang tìm khăn lau khô, chị ta nhìn thấy tóc tóc với cả quần áo của bác sĩMộcnày không có chỗ nào còn khô cả nên lo lắng cô bị lạnh, vì vậy, vừa vào đến trong này chị ta đã đi tìm khăn lau khô.

Mộc Vân hơi bất ngời Minh Thành đã ngủ rồi sao?

Vậy… chị ta đợi cô đến muộn như vậy, là vì…

“Được rồi được rồi, cuối cùng cũng tìm thấy rồi, bác sĩ Ôn, cô dùng cái này lau trước đi, tôi sẽ đi đun cho cô chút canh gừng rồi mang lên tầng ba cho cô”

“Tâng ba?”

“Đúng vậy, không phải là cô đến để châm cứu cho ông Diệp sao?

Chắc là ông Diệp vẫn chưa ngủ đâu. Tôi thấy sau khi đi vào phòng sách ngài ấy vẫn chưa đi ra, cô nhanh đi đi. Nếu ngài ấy chưa ngủ thì cô trị liệu cho ngài ấy sớm một chút, sau đó cô cũng có thể về nhà sớm”

Chị Vương cầm khăn lông, vừa giải thích với cô bác sĩ trẻ vừa thúc giục cô sớm đi lên trên.

Mộc Vân không biết phải nói gì Hóa ra ầmï lâu như vậy là do suy nghĩ của người làm. Có thể là trước khi rời đi, Dì Trần đã nói với chị ta là buổi tối mỗi ngày cô đều sẽ đến châm cứu cho người đàn ông kia.

Thế thì bây giờ cô phải đi lên kia sao?

Mộc Vân không muốn đi một chút nào, nhất là khi cô nghĩ đến cuộc cãi vã của hai người vào ban ngày ở phòng làm việc của anh, cô càng cảm thấy mệt mỏi, lồng ngực trở nên tê dại.

Ngoài sự ghê tởm ra thì cô không có cảm giác gì khác đối với người đàn ông này.

“Bác sĩ Ôn?”

“.. Tôi biết rồi: Cuối cùng thì Mộc Vân vẫn đi Bởi vì, cô vẫn nhớ đến con trai, nhớ đến lời hứa với cậu bé là sẽ trị liệu cho ba của cậu.

Mộc Vân lê từng bước chân mệt mỏi và nặng nhọc lên tầng…

Tâng ba.

Đúng là Diệp Sâm vẫn chưa ngủ, anh đang có một cuộc họp qua video với một số người thuộc cấp cao của công ty.

Bây giờ đã là mười một mười hai giờ khuya, nếu nói đến khoảng thời gian trước đây anh bị bệnh, thì vào lúc này mà mở cuộc họp kiểu này là điều những người thuộc cấp cao của công ty còn có thể hiểu được, dù sao nỗi khổ cả đêm không ngủ, cũng như sự tra tấn dày vò của anh đều là chuyện bình thường đối với bọn họ.

Nhưng bây giờ, họ nghe nói là anh đã được trị liệu, hơn nữa kết quả còn không tệ!

Vậy thì tại sao anh vẫn mở cuộc họp muộn như vậy?

Anh không cảm thấy mình quá kỳ lạ, quá không có tính người sao?

“Tổng giám đốc Diệp, cái đó… con trai của tôi khóc rồi, tôi có thể đi cho con bú sữa một chút không?

Cuộc họp kéo dài đến tận hai tiếng đồng hồ, đã sắp đến mười hai giờ rồi, có một vị thuộc cấp cao vừa mới sinh con không chịu được nữa rồi, ông ta to gan giơ tay lên qua màn hình máy tính, muốn đi cho con bú sữa.

Màn hình lập tức yên ắng lạ thường Còn ở bên này, gương mặt của Diệp Sâm trở nên u ám với tốc độ nhìn được bằng mắt thường!

“Ông cũng không phải là phụ nữ thì cho con bú cái gì?”

“Không phải đâu, tống giám đốc, vợ của tôi đã bế con hai tiếng đồng hồ, cô ấy chưa được ăn gì cả, không có sữa cho con bú nữa, tôi phải đi cho con bú sữa bột”
 
Chương 124


Chương 124

Phải mất đến năm giây sau, Diệp Sâm mới nghiến răng nghiến lợi nói ra một từ: “Cút!”

Vì vậy, người bố bỉm sữa cấp cao cũng vui vẻ cút đi Những người thuộc cấp cao khác vừa nhìn thấy là có hi vọng rồi, lập tức nhao nhao nói: “Tổng giám đốc, vậy thì tôi có thể đi tắm được không?”

“Đúng vậy tổng giám đốc, tôi muốn rời đi một chút, lúc nãy bà xã của tôi vẫn cứ gọi mãi, nói cô ấy lạnh, tôi có thể đi làm ấm giường cho cô ấy được không?”

““

Lời này vừa nói ra khiến cho tất cả mọi người đều nghĩ rằng ông chủ sẽ lập tức xuyên qua màn hình đâm họ, đột nhiên họ nghe thấy tiếng gõ cửa trong video.

“Diệp Sâm? Anh có trong đó không?

‘What?

Diệp Sâm?

Lại có người dám trực tiếp gọi tên của anh? Lại còn gọi cả họ cả tên? Người này là ai thế? Hình như đến cả vợ tương lai của tổng giám đốc là cô Cố Cẩn Mai cũng không dám kiêu căng như vậy.

Rốt cuộc người này là ai vậy?

Mắt của những người này đột nhiên mở to, đến công cuộc phản kháng vừa nãy họ cũng quên mất rồi.

Nhưng thật đáng tiếc, sau khi nghe thấy âm thanh này, vị tổng giám đốc vừa nãy còn không tha cho bọn họ đã trực tiếp “Bụp” một tiếng gập lại notebook.

Mọi người: “..”

Quả nhiên lúc này Mộc Vân đang ở bên ngoài, cô dự định gõ nhẹ một cái, người đàn ông bên trong không đáp lại thì cô sẽ đi luôn.

Cô đã rất cố gắng mới làm được đến bước này.

Nhưng mà cô không ngờ được, vừa mới gõ cửa xong thì bên trong phòng đã vang lên tiếng kéo ghế. Không lâu sau đó thì cửa phòng vang lên một tiếng cạnh, bị người mở ra từ bên trong.

Mộc Vân: “..”

Đó là một loại ánh sáng rất ấm áp, ánh sáng màu cam hiếm hoi, phối cùng với những bức tường màu be và những giá sách bắng gỗ.

Phòng sách này vậy mà lại hoàn toàn không giống với bất kỳ chỗ nào khác của biệt thự, đó là một màu ấm áp rất hiếm gặp.

Cộng thêm người đàn ông này lại mặc quần áo ở nhà, trông có cảm giác giản dị, lười biếng, lại tao nhã. Thậm chí khí chất yêu nghiệt bình thường trên người anh cũng bị che đi không ít.

“Tôi đến châm cứu cho anh, nếu như anh không ngủ, vậy thì nhanh chóng làm thôi”

Mộc Vân thu hồi ánh mắt, giọng nói lạnh nhạt, trong mắt là vẻ thờ ơ giống như bọn họ chưa từng quen biết, cô đến đây chỉ là với cương vị bác sĩ đến để trị bệnh cho anh.

Diệp Sâm nhìn thấy vậy, tâm tình vừa mới tốt lên khi đi mở cửa đã lập tức biến thành lạnh lùng.

“Cô làm sao vậy?”

Diệp Diệp Sâm liếc qua đỉnh đầu cô, ánh mắt anh lập tức tối sâm lại, bộ dạng cô hơi nhếch nhác.

lần áo cô đang mặc trên người vẫn là cái bộ hồi trưa mà cô mặc rồi đến công ty anh, không có gì đặc biệt, lúc anh rời đi vẫn còn sạch sẽ mà giờ lại thế này là sao?

Bị ai xé rách hay bị làm sao? Sao lại là bộ dạng gì thế này?
 
Chương 125


 

Chương 125

Còn nữa, mặt cô bị sao vậy?

Diệp Diệp Sâm nhìn cô chằm chảm, khuôn mặt này thật ra cũng khá ổn, tuy là không xinh đẹp băng Cố Cẩn Mai nhưng đường nét tỉnh tế khá ưa nhìn, đặc biệt là đôi mắt to lúc nào cũng long lanh như viên đá quý khiến người ta cảm thấy rất đẹp.

Nhưng mà đã xảy ra chuyện gì? Sao khuôn mặt cô lại sưng lên thế kia?

“Không sao, lúc nãy đến đây gió lớn quá thôi.”

Mộc Vân nhàn nhạt giải thích một câu, chẳng hề tỏ ra chút dao động.

Tất nhiên cô sẽ không cho rằng câu hỏi mà người đàn ông này hỏi cô là thật lòng quan tâm hay chỉ đơn giản là anh sợ cô bị chuyện gì kích động khiến cho cảm xúc bất ổn, gây ảnh hưởng đến việc châm cứu cho anh.

Mộc Vân vén sợi tóc vương trên trán, hơi mất kiên nhẫn: “Quyết định xong chưa? Châm cứu ở chỗ nào đây?”

Diệp Diệp Sâm: ‘…”

Mặc dù cũng hơi tức giận cái người phụ nữ không biết tốt xấu này, nhưng anh không nói gì và đứng dậy đi sang phòng bên cạnh.

Mộc Vân thấy thế thì đi theo sau anh.

Hai phút sau, anh và cô đi vào một phòng ngủ rộng rãi được trang hoàng theo gam màu đen trắng cơ bản nhàm chán, anh cầm lấy điều khiển từ xa bật lò sưởi lên.

Mộc Vân lập tức đứng hình!

Đây là phòng ngủ của anh?

Lập tức cô cảm thấy không thoải mái một chút nào, nghĩ tới trong phòng này của anh còn có sự xuất hiện của một người phụ nữ khác, cô lại cảm thấy chán ghét vô cùng.

Nhưng mà có một điều khiến cô thấy lạ là lúc Diệp Diệp Sâm mở tủ quần áo của anh ra, cô chỉ thấy toàn đồ của đàn ông, đồ lót, quân áo vest,..còn hoàn toàn không hề có váy vóc hay quần áo gì của phụ nữ cả, Sao lại thế?

Cô ngẩn người, còn chưa kịp nhìn kỹ lại lần nữa thì đã thấy Diệp Sâm ném một chiếc khăn mặt trắng tinh về phía cô.

“Chỗ tôi không có đồ của phụ nữ, dùng cái khăn này lau tóc đi”

Dừng lại một chút, hình như nhận ra mình có phần quan tâm quá nên anh khẽ cau mày, bổ sung thêm một câu: “Đừng để bị ốm mà lây sang các con.”

Mộc Vân: “…

Cô cầm lấy chiếc khăn rồi chậm chạp lau lau tóc cho khô.

Mùa này mà mắc mưa rất dễ bị ốm, huống hồ Mộc Vân vốn là người có sức khoẻ không tốt lắm, năm đó lúc cô sinh non ba đứa trẻ, mặc dù may mản sống sót nhưng sức khỏe đã giảm sút đi rất nhiều.”

Cho nên giờ đây mấy việc cỏn con thế này cũng sẽ không làm cô suy sụp được.

Lau tóc một lúc, cộng với nhiệt độ ấm áp phát ra từ máy sưởi khiến Mộc Vân cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, cô nhìn thấy Diệp Sâm đã nằm xuống ghế sô pha bàn cầm túi kim châm đi đến.

“Hôm nay ngủ được chút nào không?”

“Không?

“Thuốc thì sao?”

“Uống rồi…”
 
Chương 126


Chương 126

Anh một câu tôi một câu, quả thật là một cuộc trao đổi bình thường giữa bác sĩ và bệnh nhân.

Mộc Vân hỏi xong mấy câu hỏi cá nhân thì chìa tay ra nói: “Đưa tay cho tôi, tôi bắt mạch cho anh”

Diệp Sâm: “…”

Năm trên giường, Diệp Sâm nhìn bàn tay nhỏ nhắn hồng hào đang chìa ra trước mặt của Mộc Vân, một hồi lâu sau mới đưa cánh tay mình ra.

Đó là một cảm giác rất kỳ lạ Trong tưởng tượng của Diệp Sâm, hình ảnh của cô vẫn luôn giống như năm đó khi lấy anh, lúc đó cô mới chỉ mười chín tuổi, gặp anh mà hai má cô đỏ bừng bối rối, dáng vẻ ngoan ngoãn vâng vâng dạ dạ, đến ngay cả ngẩng đầu nhìn anh cô cũng không dám.

Từ khi nào mà cô lại có dáng vẻ thản nhiên thờ ơ với mọi chuyện như thế này?

Cô lạnh lùng cầm lấy bàn tay anh bắt đầu bắt mạch, Diệp Sâm hoàn toàn không còn thấy được bộ dạng nhu nhược yếu đuối ngày xưa trong cô bây giờ nữa.

“Cô học cái này khi nào vậy?”

“Cái gì?”

Đang chăm chú bắt mạch thì nghe anh hỏi vậy, cô ngẩng đầu liếc nhìn anh.

“Anh nói cái này.”

“Ừ, tôi nhớ trước kia cô không học y, sao giờ lại biết làm mấy thứ này?”

Hoặc Diệp Sâm nhìn chăm chăm cánh tay vừa được cô bắt mạch, vẫn còn hơi lành mạnh, giống như gió lùa qua khe hở cửa sổ làm bằng | thuỷ tinh, không mạnh mẽ điên cùng nhưng cảm giác lại rất rõ

ràng.

“Tổng giám đốc Diệp vẫn là người hay quên, anh quên mất nhà ngoại tối có truyền thống về ngành y à? Mẹ tôi đã theo ông ngoại nghiên cứu y học từ nhỏ, lớn lên đáng ra sẽ kế thừa sự nghiệp của ông tốt, nếu không phải mẹ tôi lấy ba tối | thì có lẽ bà ấy đã trở thành người | thừa kế của nhà họ Đỗ rồi”MộcGiai vừa rút từ trong túi ra một cây kim dài minh vừa nhếch miệng mà châm chọc một câu

Hoặc Diệp Sâm không nói nên lời. Thật ra đúng là anh đã quên mất thật, chẳng phải cậu ruột của cô cũng đang kinh doanh thuốc đông y vậy sao?”

Nhưng đáng tiếc Đỗ Hoa Sênh lại là người không tâm huyết với nghề, trước kia y học của nhà họ Đỗ rất phát triển và thịnh vượng, đến khi trao lại vào tay ông ta thì dần dân suy bại, nếu như không nhờ vợ ông ta ra sức chống đỡ thì không biết sẽ thành cái dạng gì.

Diệp Diệp Sâm không vì thế mà mắc cỡ, anh tập trung chờ người phụ nữ này châm kim cho mình.

“Á Quả nhiên chưa đến hai giây, Diệp Sâm đã cảm thấy đỉnh đầu đau nhói, cảm giác tê dại cả đầu dần xâm chiếm.

Mộc Vân lạnh lùng nhìn xuống: “Cố chịu đi!”

Diệp Diệp Sâm: ‘…

Người phụ nữ chết bầm này, anh cũng đâu nói là không chịu đựng được đâu Châm thêm vài cái kim khác, cái đầu lúc nào cũng đau như búa bổ của anh đã đỡ hơn khá nhiều.

Được giảm đau khiến tâm trạng Diệp Sâm cũng tốt hẳn lên, anh hỏi: “Vậy mấy năm nay ở nước ngoài, ngoại trừ cái này ra cô còn làm gì khác không? Ý tôi là về mặt học tập.”

“Học tập?” Mộc Vân vừa nghe xong thì mỉa mai nói: “Tổng giám đốc Diệp, mấy năm tôi ở nước ngoài là để sinh sống chứ không phải đi du lịch, cũng không có thời gian mà học với hành.”
 
Chương 127


Chương 127

“Ý của cô là năm đó, sau khi thi không đỗ, cô đi ra nước ngoài không tiếp tục học tập nghiên cứu nữa?”

“Đúng vậy, tôi không đọc sách, văn hoá của tôi kém, chỉ như một đứa học sinh cấp ba thôi, sao nào? Tổng giám đốc Diệp, có phải bây giờ anh đang hối hận vì đã để tôi chữa bệnh cho mình, hối hận vì để tôi bước vào phòng anh?”

Cuối cùng Mộc Vân cũng chịu không nổi mà buông cây kim châm đang cầm trong tay xuống, giọng điệu của cô trở nên gay gắt hơn như thể bị động chạm đến lòng tự ái vậy.

Năm năm nay, thật ra cô cũng không đọc qua quyển sách nào.

Bởi vì cô không có thời gian, hai đứa con thì quấy khóc đòi đem con đến một nơi xa lạ vừa phải tìm cách xoay sở để sống lại vừa phải chăm sóc cho chúng nó, thời gian đâu mà đi học, thời gian đâu mà đọc sách nghiên cứu?

Người đàn ông này mãi mãi không biết được năm năm qua cô đã trải qua bao nhiêu khổ cực, làm như thế nào để vượt qua để có được ngày hôm nay?

Hơn nữa, năm đó cô từ bỏ việc học không phải vì không thi đỗ!

Mà là vì cô muốn lấy anh, cho nên mới cô xé nát giấy báo trúng tuyển của mình, đó là học viện kinh tế nối tiếng thành phố An Hà, cô lại còn trúng tuyển dạng đạt học bổng xét duyệt bởi thành tích nữa chứ.

Mộc Vân hận đến nỗi bẻ cong cả cây kim châm trong tay mình.

Diệp Diệp Sâm không nghĩ cô lại kích động đến thế, chỉ là anh muốn xác nhận chuyện này nên mới hỏi thôi mà, cô phát cáu cái quỷ gì chứ? Tự cô thi trượt còn đổ lỗi cho anh?

Có bệnh à!

Sắc mặt Diệp Sâm u ám, nhưng anh không hỏi lại nữa.

Có điều, kể cả không hỏi thì anh cũng biết, bởi vì không lâu sau đó anh đã phát hiện chữ viết trên đơn thuốc cô kê cho anh rất giống với nét chữ trên tờ giấy nháp tiếng Nhật trong văn phòng anh.

Cho nên rốt cuộc người phụ nữ này còn giấu anh chuyện gì nữa?

Diệp Diệp Sâm dần chìm vào mê man.

Bởi vì cãi nhau mà tâm trạng Mộc Vân trở nên tệ hại, nên cô lập tức viết đơn thuốc rồi nhanh chóng thu dọn túi kim châm chuẩn bị rời đi Nơi quỷ quái này, cô thật sự chịu hết nổi rồi, sau này nhất định là cô sẽ không bao giờ quay lại nữa.

Đang lúc cô định đứng dậy khỏi cái ghế thì người đàn ông đang nẵm trên sô pha cất lời: “Mộc Vân, chuyện Minh Thành học mẫu giáo, nếu cô có cách thì tôi có thể để cô thử.”

Cái gì?

Mộc Vân lập tức dừng bước.

Cô chính là như vậy, mặc kệ bản thân phải chịu bao nhiêu uất ức, bao nhiêu khổ cực, nhưng mà chỉ cần liên quan đến các con thì cô lại không kiềm chế được mà mềm lòng.

“Anh nói… thật sao?”

“Ừ, nhưng cô phải cho tôi biết là cô muốn làm gì, tính cách thăng bé Diệp Minh Thành này không thích bị ép buộc, nếu như cách của cô làm thẳng bé bị tổn thương hơn thì cô nên cút đi được rồi!”

Người đàn ông nhầm mắt nằm trên ghế, thật ra là do hiệu quả của thuốc mà lời nói hơi đứt quãng.

Nhưng mấy chữ cuối cùng giống như là anh đang rít ra từ kẽ răng, vô cùng cay ngÌ hơn nữa còn nghe được rất rõ ràng.

Mộc Vân lập tức đảm bảo: “Sẽ không đâu, anh yên tâm, tôi là bác sĩ, không thể đến cả cái đó cũng không hiểu chứ”
 
Chương 128


Chương 128

Giọng điệu của cô vẫn nhàn nhạt thờ ơ, nhưng vô cùng nghiêm túc, sau đó cô nhận ra giọng mình bây giờ khác với lúc nãy lúc cô nói chuyện với anh, lúc đó cô vô cùng chán ghét và mất kiên nhẫn.

Hiện tại, rõ ràng là cô đã có chút hào hứng hơn.

Khóe miệng Diệp Sâm thoáng có nét cười giễu cợt, sau đó anh nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Mộc Vân sững người một giây, tâm trạng của cô hiện giờ không tốt lắm mà niềm vui lại đến bất ngờ, đêm nay tâm trạng của cô vô cùng tệ, cũng phải kìm nén nỗi khó chịu ở trong lòng, vừa nghe thấy vậy cho nên cô vẫn chưa kịp thích ứng được.

Mãi hơn mười mấy giây sau, cô mới ngồi phắt dậy từ chiếc ghế, đi qua đi lại tận mấy vòng vì vui mừng!

“Minh Thành, tốt quá rồi! Mẹ có thể đưa con đi mẫu giáo rồi! Ha ha ha ha…”

Cô mừng đến nỗi cười suốt cả ngày, cuối cùng trên gương mặt của cô lại xuất hiện nụ cười, tuy răng vân còn chút mỏi mệt và xanh xao nhưng giống như một người sắp chết đuối vớ được một cọc gỗ nổi, rốt cuộc cô như được sống lại vậy.

Thật sự có lúc niềm vui của một người mẹ chỉ đơn giản là thế thôi.

Hôm nay Mộc Vân mang theo tâm trạng vui vẻ trở về nhà.

Giờ này hai bảo bối nhỏ ở nhà đã ngủ say rồi, cô nhìn thấy thì đi vào phòng, khẽ hôn bọn trẻ rồi đi tắm.

Đêm khuya tĩnh mịch.

Sáng hôm sau, Mộc Vân bị tiếng động bên ngoài làm tỉnh giấc.

“Mommy đâu rồi?”

“Suyt! Mommy vẫn chưa dậy đâu, hôm qua chắc chẳn mommy về rất muộn, em mau mặc quần áo vào đi, anh đi luộc trứng cho.”

Là giọng của bọn trẻ.

Mộc Vân lập tức mở mắt, cô rời khỏi giường lao ra ngoài: “Mặc Hi, con đừng động vào bếp ga, để đấy cho mẹ, rất nguy hiểm đấy!”

Suýt nữa thì cô bị dọa chết khiếp, tuy là cậu bé có thể làm được nhưng dù sao nó chỉ mới năm tuổi, làm sao cô có thế để con trai mình làm mấy việc này chứ.

Cũng may hai ông tướng này vẫn chưa kịp làm gì.

Thế là cô nhanh chóng nấu bữa sáng, cho hai nhóc ăn xong cô mới sực nhớ ra chuyện con trai lớn hôm nay sẽ đi mẫu giáo bên Vịnh nước Cạn, sau đó cô vội vội vàng vàng đưa bọn trẻ con ra khỏi nhà.

“Các con yêu, chúng ta mau đến nhà trẻ chơi ha.”

“Vâng ạ”

Bọn trẻ vui vẻ đồng ý ngay.

Nhưng mà, thật ra Mặc Hi vẫn có một câu hỏi muốn hỏi mẹ là rốt cuộc hôm qua mẹ có đến Vịnh nước Cạn không?

Phải biết rằng, tối qua, sau khi cô đi rồi, cậu bé đã lấy đồng hồ thông minh gửi tin nhắn cho Diệp Minh Thành, cơ mà tên nhóc đó không trả lời!

Không phải anh Minh Thành thật sự nổi giận rồi chứ?

Mặc Hi cảm thấy hơi lo lắng.

Hơn mười phút sau, hai đứa nhóc được đưa đến nhà trẻ.

“Bye bye các con yêu, chiều mẹ sẽ đến sớm để đón các con”
 
Chương 129


Chương 129

“Vâng thưa mẹ!”

Hai bảo bối nhỏ lanh lợi vãy chào mẹ mình.

Nhưng mà thực tế là, mẹ vừa mới đi khỏi, hai nhóc đã trốn ở một góc nhà trẻ bắt đầu vào. .

“Anh, xem này, mẹ xuất hiện rồi, trong này này!”

Ninh Dương ngồi xổm xuống, đôi mắt nhỏ tinh ranh của cô bé nhìn thấy màn hình hiển thị tín hiệu của mẹ trên máy tính bảng của anh trai thì hét lên.

Mặc Hi cũng nhìn thấy rồi, lập tức cậu bé không lên tiếng gì nữa, chăm chú theo dõi tín hiệu trên màn hình, mãi cho đến khi tín hiệu dừng lại ở một địa điểm.

“Vịnh nước Cạn? Mẹ lại đi đến Vịnh nước Cạn?”

“Hả? Đó không phải chỗ của daddy xấu xa sao? Sao mommy lại đến đó? Mommy không sợ bị daddy bắt nạt sao?”

Bé Ninh Dương nghe anh trai nói thế thì lập tức gương mặt phúng phính nhỏ nhắn suy sụp nghiêm trọng, vô cùng lo lắng.

Mặc Hi cũng cau mày!

Hai ngày nay, cậu bé không hề biết chuyện gì đã xảy ra, Diệp Minh Thành cũng không nhắn tin lại.

Hay là cậu bé qua đó xem thử?

Bỗng nhiên cậu nhóc tỉnh ranh này nảy ra một ý nghĩ trong đầu…

Mộc Vân bồn chồn lo lắng mà đi đến Vịnh nước Cạn.

Mọi chuyện vẫn chưa ổn, lúc cô đến đây đã là hơn chín giờ, với lại chuyện khó giải quyết hơn đó là Diệp Sâm lại không đi làm, anh vác một cái ghế ra ngồi trước cửa chính, giống như đang đợi cô vậy, sao mà nhìn thấy có vẻ đáng sợ như vậy chứ!

Mộc Vân hơi do dự, dùng bộ dạng thăm dò tiến đến hỏi: “Anh…vẫn chưa đi làm sao?”

“Cô không nhìn ra là tôi đang đợi cô.

Quả nhiên vừa mở miệng ra lại là cái giọng điệu kỳ quái đó, cái giọng điệu lạnh nhạt thờ ơ của người đàn ông này chẳng cần nghe cũng biết là không có ý gì tốt rồi.

Mộc Vân hơi sốt ruột: “Thật… ngại quá, trên đường xe đông mà lại đúng giờ cao điểm, tôi đợi rất lâu mới gọi được xe, lại còn bị tắc đường mất một lúc.”

Bây giờ cô không muốn tranh cãi nhau, khó khăn lắm anh mới cho cô được giải quyết chuyện đi học mẫu giáo của con trai.

Nhưng mà Diệp Diệp Sâm lại không tin, anh bỏ hai chân xuống rồi ngồi dậy khỏi cái ghế: “Mộc Vân, cô không còn cơ hội nữa rồi, ngay cả thời gian mà cô cũng không tuân thủ theo, cô không có tư cách khiến tôi tin tưởng rằng cô có thể giải quyết được chuyện của con trai!”

Nói xong anh mang vẻ mặt tái nhợt, xoay người rời đi.

Mộc Vân nhìn thấy vậy hoảng hốt vội vàng chạy tới, cô muốn giải thích với anh một chút nhưng đúng lúc này, bên trong biệt thự đột nhiên “bang” một tiếng truyền tới!

Có chuyện gì xảy ra vậy?

Cô nghe thấy và ngay lập tức nhìn về phía anh ấy.

Lại phát hiện sảc mặt anh cũng biến đổi, sau đó lập tức bước nhanh nói: “Diệp Minh Thành, con làm gì vậy? Mở cửa ra?”

Trời ơi, sao có thể là Minh Thành!
 
Chương 130


Chương 130

Mộc Vân lúc này cũng lo lắng đến sốt vó cùng anh chạy tới.

Lại phát hiện tầng hai đã sớm có người ở trên đó, lúc này sau khi nhìn thấy cánh cửa phòng trẻ em đóng lại, người giúp việc đang không ngừng kêu lên: “Cậu chủ nhỏ, cậu mau đi ra đi, cậu chủ nhỏ à, chúng tôi không đưa cậu đi học mẫu giáo nữa, cậu đừng tự nhốt mình ở bên trong có được không?”

Là chị Vương đang ở đây.

Thì ra đứa nhỏ này sáng sớm đã nghe được giúp việc nói chuyện liền biết được hôm nay sẽ phải đi học mẫu giáo cho nên tức giận, không chỉ đẩy người giúp việc đang giúp cậu bé mặc quần áo ra còn hung hăng đóng cửa lại.

Phải làm gì bây giờ?Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Mộc Vân hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra cũng lập tức nóng nảy.

Thực ra là ngày hôm qua cô đã đoán trước rắng chuyện này sẽ xảy ra rồi.

Cho nên cô đã sớm lên kế hoạch xong, trước tiên không nói cho đứa nhỏ này biết, tính toán chờ cô đến rồi chậm rãi khuyên nhủ cậu bé.

Hiện tại cậu bé đối với trường mẫu giáo có bóng ma tâm lý rất lớn, muốn ngoan ngoấn nghe lời đến trường thì phải cùng cậu bé nói chuyện thật tốt mới được, để cho cậu bé mở ra phòng tuyến tâm lý thì mới có thể.

Nhưng ai biết được chỉ vì cô đến muộn một lúc mà mọi thứ trở nên †ồi tệ như vậy.

“Diệp Minh Thành, con hãy nghe lời mở cửa ra, ba có chuyện muốn nói với con.”

Diệp Diệp Sâm lúc này đã đến cửa phòng, anh cố gảng đè lại lửa giận trong lồng ngực dỗ dành đứa nhỏ bên trong.

Tuy nhiên, điều khiến mọi người đều thất vọng là người bên trong không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ không ngừng truyền đến âm thanh “bang bang”, cũng không biết đứa nhỏ này ở bên trong làm gì, mọi người nghe được âm thanh này đều kinh hãi.

Diệp Diệp Sâm sắc mặt càng thêm khó coi.

Chỉ nhìn thấy gân xanh trên trán anh đột nhiên nổi lên, một giây sau anh vươn ngón tay ra muốn mạnh mẽ mở cánh cửa.

“Không được?”

Mộc Vân nhìn thấy lập tức đi qua ngăn cản anh.

“Anh không thể đi vào như thế này được, thắng bé sẽ tức giận hơn, chúng ta phải thay đối một cách khác, một cách khiến thắng bé dễ dàng chấp nhận”

Cô đến và dừng lại trước mặt anh giải thích cho anh hiểu.

Diệp Diệp Sâm nghe vậy nghĩ đến lần trước mình dùng phương thức cứng rắn này đi vào lại bị con trai kịch liệt phản kháng và càng thêm tức giận “Cô biết sao?”

“Tôi sẽ thử xem”

Mộc Vân không cách nào nhìn thấu biểu tình của anh, kiên trì trả lời một câu sau đó đi tới cửa trước này.

“Minh Thành à, là dì đây, xin lỗi vì mọi người tự ý quyết định đưa cháu đến trường mẫu giáo mà không có sự đồng ý của cháu, dì xin lỗi cháu”

Cô đứng ở ngoài cửa dỗ dành đứa trẻ bên trong với giọng nói dịu dàng nhất có thể, giống như dỗ dành hai đứa trẻ khác mà cô đã làm trước đây.

 
 
Chương 131


Chương 131

Nhưng mà làm cho trong lòng cô hơi thất vọng chính là người bên trong nghe xong vẫn không có bất kỳ phản ứng gì, phía bên trong vẫn như cũ vang lên tiếng “bang bang”.

Diệp Diệp Sâm ở bên cạnh nhìn thất nhạo: “Đây là cách mà cô nói sao?”

Mộc Vân: “..”

Khi không nghe thấy động tĩnh gì cô lại dán tai vào cánh cửa tiếp.

tục giao tiếp với đứa trẻ trong phòng: “Minh Thành, mọi người đã thu hồi quyết định này rồi, nếu Minh Thành không muốn đi học mọi người sẽ không ép cháu đi, sau này mỗi ngày dì đến đây chơi vưới cháu có được không?”

“Chúng ta sẽ giống như trước kia, có thể đi đến rất nhiều nơi để chơi, đến những nơi cháu chưa bao giờ đến, có núi cao, có biển và các loại phong cảnh đẹp, có được không?”

Khuôn mặt Diệp Sâm lại càng trở nên khó coi hơn.

Người phụ nữ này bị bệnh sao?

Khi nào anh nói anh đã rút lại quyết định này?

Hơn nữa không phải cô luôn quấn lấy anh muốn đứa bé này đi trường mẫu giáo hay sao? Vậy bây giờ cô ấy đang làm gì vậy? Còn có núi cao, biển gì chứ, anh thấy cô rõ ràng bị động kinh rồi!

Nhưng thực tế là sau khi cô ấy nói xong những lời này, động tĩnh trong phòng cũng chậm rãi dừng lại.

Sau đó không bao lâu chỉ nghe thấy tiếng bước chân nhỏ của đứa trẻ bên trong đang đi tới, “Cạch” một tiếng, cánh cửa đang bị đóng chặt cuối cùng cũng được mở ra.

“Dì nói thật sao?”

“Đương nhiên là thật, dì có bao giờ nói dối cháu đâu? Cháu đi đâu dì sẽ đi theo cháu, giống như tối hôm qua khi dì cùng ba cháu đưa ra quyết định vậy, dì cũng nghĩ nếu Minh Thành thật sự sợ đi mẫu giáo thì dì sẽ đi cùng cháu, một khắc cũng không rời khỏi cháu?”

Mộc Vân ngồi xổm xuống kéo cậu bé vào lòng mình.

Cô dịu dàng nhìn cậu bé, thấy trên khuôn mặt nhỏ bé của cậu bé lập | tức một tiếng cười bởi vì vừa rồi ở bên trong đập đồ mà ra rất nhiều mồ hôi, có nâng tay áo của mình Lên rất nhẹ nhàng lau sạch cho cậu bé.

Hoặc Diệp Sâm nghẹn lời

Đây là vừa đấm vừa xoa sao?

Người phụ nữ này có biết suy nghĩ | hay không?

Hoặc Minh Thành quả nhiên ngẩn người, đại khái là không ngờ sau khi cậu bé đi ra, mẹ còn có thể nhắc tới trường mẫu giáo, nhưng

mà rất nhanh khi cậu bé nghe được bất kể mình đi đâu cô cũng sẽcùng cậu bé, ngay cả trường mẫu giáo cũng không ngoại lệ.

Đôi mắt nhỏ xinh đẹp vốn tràn ngập kháng cự và chán ghét của cậu bé lại giật giật, không có biểu hiện kháng cự mãnh liệt như trước nữa.

Diệp Minh Thành cuối cùng vẫn chấp nhận đi học mẫu giáo.

Mộc Vân cực kỳ vui vẻ lập tức giúp cậu bé thu dọn túi xách nhỏ, lại thay quân áo cho cậu bé, sau đó hai mẹ con nảm tay ra khỏi cửa, không lâu sau ngồi xe bảo mẫu rời đi.

Lâm Tử Khang lúc này cũng tới đón tổng giám đốc, nhìn thấy một màn này anh ta nhìn thoáng qua Tổng giám đốc đang cao quý lạnh lùng bước ra.

“Tổng giám đốc, anh thực sự yên tâm để cô ta dẫn cậu chủ nhỏ đến trường mẫu giáo sao?”
 
Chương 132


Chương 132

“Có vấn đề gì à?”

“Không có không có, Chỉ là tôi có chút không thể tin được mà thôi, vấn đề này của cậu chủ nhỏ ngay cả tổng giám đốc ngài cũng không làm được, côMộccó thể làm được sao?”

Lâm Tử Khang vội vàng lắc đầu tỏ vẻ mình không có ý đó, anh ta vẫn hoài nghỉ năng lực của người phụ nữ kia.

Chuyện lạ chính là Tổng giám đốc trước kia đối với cô ta luôn khinh thường lúc này lại không có biểu tình gì, anh bước đi thoải mái, thần thái bình tĩnh, sau khi đến bên cạnh xe trực tiếp mở cửa đi vào.

Lâm Tử Khang: ”..”

Thôi quên đi, anh ta cũng không hỏi nữa.

Lâm Tử Khang vội vàng chạy tới chui vào trong xe.

Tuy nhiên, khi anh ta muốn khởi động xe đến công ty, người đàn ông ngồi phía sau đang lật qua các tài liệu trong tay đột nhiên đến một câu: “Cậu đi kiểm tra tình hình của Mộc Vân trong năm năm cô ta ở nước ngoài “Hả?” Lâm Tử Khang lập tức nhìn về phía gương chiếu hậu: “Ý của tổng giám đốc là?”

“Tôi muốn biết tất cả về cô ta, còn có, bao gồm cả việc trong nước của cô ta?”

Diệp Diệp Sâm nhìn chằm chẳm tài liệu trong tay, trong đôi mắt đen sâu không thấy đáy không thể nhìn ra cảm xúc chân thật của anh nhưng giọng nói lạnh lẽo lại có thể nghe ra lời này của anh không giống đang nói đùa.

Năm năm, cuối cùng anh cũng nhớ tới việc điều tra vợ cũ.

Không đúng, họ vẫn chưa ly dị, anh là “góa vợ”, vì vậy anh đang điều tra phải là “người vợ đã chết” của anh.

Lâm Tử Khang “haizz” thở dài một tiếng, khởi động xe.

Mộc Vân là lần đầu tiên nhìn thấy một trường mẫu giáo sang trọng và cao cấp như vậy.

Trời ơi, đây có thực sự là trường mẫu giáo không? Chẳng lẽ không phải là viện giáo dục đại học nào sao? Nhìn vào tòa nhà giảng dạy.

khang trang và đẹp đẽ này, còn có những không gian trống trong khuôn viên trường hoàn toàn có thể so sánh với một công viên.

Thật sự nếu như không phải cô ở cổng trường nhìn thấy mấy đứa nhỏ bên trong, cô thật sự cho rằng mình đã đến trường đại học sang trọng nhất.

Mà trường mẫu giáo của hai đứa nhỏ Mặc Hi cùng Ninh Dương so với trường này quả thực chính là quá đơn sơ.

Mộc Vân sinh ra một cảm giác buồn tủi “Có chuyện gì với dì vậy?”

“Không sao đâu, dì chỉ cảm thấy trường mẫu giáo của cháu quá đẹp, đi thôi, dì đưa cháu đến gặp giáo viên”

Mộc Vân vội vàng sắp xếp lại cảm xúc của mình một chút sau đó dắt cậu bé đi qua cổng trường.

*Ồ? Đây không phải là Diệp Minh Thành sao? Hôm nay con đến trường sao?”

Nhìn thấy Diệp Minh Thành, giáo viên phụ trách đón các bạn nhỏ ở cổng trường lộ ra vẻ mặt rất kinh ngạc.

Diệp Minh Thành nhìn thấy vậy lập tức phản xạ có điều kiện co rụt về phía mẹ.
 
Chương 133


Chương 133

Mộc Vân vội vàng ôm lấy cậu bé.

“Đúng vậy, thời gian trước thân thể Minh Thành nhà chúng tôi không thoải mái lắm cho nên không đi học được, hiện tại tốt rồi nên tới”

*A, là do bị ốm sao? Tôi còn tưởng rắng cậu bé sẽ không đết Không hiểu sao cô giáo này nhìn Diệp Minh Thành trốn ở phía sau lại lộ ra một bộ dáng căn bản cũng không tin lời Mộc Vân.

Mộc Vân: “..”

Quên đi, không so đo với bọn họ.

Mộc Vân dắt con trai: “Xin lỗi, tôi có thể đưa thăng bé vào không, sức khỏe của thằng bé không tốt lầm nên tôi muốn dặn dò giáo viên của Minh Thành một chút “

“Như vậy không được! Đây là lần đầu tiên cô đến nhà trẻ à không biết quy định ở đây sao?”

“Không phải.

“Thưa cô, giáo viên của nhà trẻ chúng tôi phù hợp với tiêu chuẩn quốc tế, thành phố có bao nhiêu người muốn gửi con cái của họ vào đây còn không được, nếu cô nghỉ ngờ giáo viên của chúng tôi không chăm sóc tốt cho con trai của cô thì cô có thể mang về nhà?”

Thái độ cứng rắn của cô giáo này khiến Mộc Vân chỉ có thể hoặc là để Diệp Minh Thành tự mình đi vào, hoặc là đem cậu bé mang về nhà!

Đây là trường mẫu giáo kiểu gì vậy?

Thái độ có cần kiêu ngạo như vậy không?

Mộc Vân không có cách nào, cuối cùng chỉ có thể để cho đứa nhỏ một mình đi vào trong.

Mà cô cũng không biết nhà trẻ trước mắt này thật sự là vô cùng danh tiếng, những đứa nhỏ tới đây đi học nhà trường đều căn cứ vào bối cảnh gia thế của chúng để nhập học, nếu không đạt tới trình độ nhất định người ta sẽ không nhận.

Cho nên lúc tới báo danh, Diệp Diệp Sâm để Diệp Minh Thành lộ ra thân phận thật cho nên cậu bé ở chỗ này thật sự không được hoan nghênh lắm.

Mộc Vân cuối cùng cũng chỉ có thể nhìn cậu bé một mình đi vào.

Tuy nhiên trước khi cậu bé bước vào, cô an ủi cậu bé một câu: “Minh Thành, cháu yên tâm, dì sẽ chờ cháu ở bên ngoài không đi đâu cả, buổi trưa sau khi cháu tan học chúng ta sẽ đi ăn được không?”

“Vâng?”

Diệp Minh Thành vốn cực kỳ kháng cự nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.

Có thể là bởi vì thời gian rất ngắn, cũng có thể là mommy nói sẽ ở bên ngoài đợi nên cậu bé mới cảm thấy hơi an tâm một chút.

Vì thế Mộc Vân rời đi.

Mà Diệp Minh Thành cũng theo cô giáo vào phòng học mà cậu bé đã lâu không tới “Ồ? Thằng ngốc này lại đến sao?”

“Đúng vậy, tại sao cậu ta lại tới? Không phải cậu ta được gia đình đón đi chữa bệnh sao?”

“Ha ha ha…”

Những đứa trẻ trong lớp học khi nhìn thấy Diệp Minh Thành xuất hiện lập tức trêu chọc.

Diệp Minh Thành nghe được những lời này khuôn mặt nhỏ bé của cậu bé nhất thời tái nhợt, xoay người muốn rời đi.

“Diệp Minh Thành, em đi đâu vậy? Em lại không vâng lời phải không?” Giáo viên đưa cậu bé vào thấy vậy ngay lập tức bắt cậu bé lại một lần nữa.
 
Chương 134


Chương 134

Diệp Minh Thành cuối cùng cũng bị đưa trở lại lớp học.

Bình thường trẻ em mắc chứng tự kỷ phải đặc biệt chú ý, nếu như có thế dõ dành tốt như vậy sẽ không có việc gì.

Tuy nhiên, giáo viên này rõ ràng không có tiêu chuẩn giáo viên quốc tế như cô ta vừa nói ở cống trường mẫu giáo.

“Em ngồi đây cho cô, đọc cuốn sách này đi, không chạy xung quanh, biết không?”

Cô giáo tùy tiện lấy ra một quyển sách mẫu giáo của bọn họ, sau khi đặt ở bàn học nhỏ của Diệp Minh Thành rồi bảo cậu bé đọc toàn bộ quyển sách.

Sau đó cô ta đưa những đứa trẻ khác ra ngoài chơi.

Đọc toàn bộ cuốn sách này sao?

Diệp Minh Thành có chỉ số thông minh cao căn bản khinh thường những thứ đơn giản này.

Diệp Minh Thành từ trong túi lấy ra một cái mô hình đồ chơi, vừa chơi đùa vừa đếm vòng đi lại của hai cây kim đồng hồ trên vách tường chờ mommy đến đón cậu bé.

Cũng không biết khi nào lại có mấy đứa nhỏ lén lút chạy về.

“Các cậu xem, cậu ta cứ nhìn chăm chằm vào đồng hồ, giáo viên yêu cầu cậu ta đọc sách cũng không đọc, cậu ta thực sự là một kẻ ngốc sao?”

“Cái này cũng phải hỏi sao? Cậu ta vốn là như vậy mà, cậu xem cậu ta có chỗ nào giống như một đứa trẻ bình thường không?”

“Này, đồ ngốc?”

Mấy đứa nhỏ này tiến vào, tiến đến trước mặt Diệp Minh Thành cười nhạo.

Đặc biệt là một đứa trẻ mập mạp hơn người nhìn thấy Diệp Minh Thành bị bọn họ cười vẫn không có phản ứng, cậu ta càng trực tiếp đi tới trước mặt cậu bé.

“Đồ ngốc, sao cậu không nói chuyện? Nhìn xem cậu đang chơi cái gì trong tay vậy?”

Cậu ta nhìn thấy Diệp Minh Thành đang chơi đùa với mô hình đồ chơi trong tay không nói lời nào lập tức tới cướp lấy.

Diệp Minh Thành cuối cùng cũng có động tĩnh, tính cách cậu bé cô độc đã quen, đối với đồ đạc của mình càng có ý muốn độc chiếm mãnh liệt, ở nhà không có sự cho phép của cậu bé, người khác căn bản cũng không thể chạm vào.

Diệp Minh Thành dùng sức giấy dụa không để cho cậu bé mập mạp lấy đi món đồ chơi của mình.

Thế nhưng cậu bé mập mạp này nhìn thấy Diệp Minh Thành còn dám không cho mình, tức giận nói: “Thắng ngốc này còn dám không cho tớ, mấy người các cậu mau đi lên đem cậu ta đè lại, đem nó cướp về cho tớ”

Sau đó mấy đứa nhỏ này ầm ï đẩy Diệp Minh Thành ngã ngửa ở trên bàn.

Diệp Minh Thành đáng thương vốn thân thể không tốt, chỉ một lúc sau cậu bé không còn sức lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn đồ chơi của mình bị cướp đi.

“Trả lại cho tôi?”

“Hả, kẻ ngốc như cậu vẫn còn biết nói chuyện sao, được rồi, trả lại cho cậu cũng được, cậu quỳ trong gian phòng đó đi, quỳ cho đến khi tớ hài lòng thì tớ sẽ trả lại cho cậu?”

Thằng nhóc mập mạp này chỉ vào gian phòng nhỏ bên trong bảo Diệp Minh Thành đi vào quỳ xuống.

 
 
Chương 135


 

Chương 135

Vì vậy nói một số đứa trẻ không thực sự ngây thơ, môi trường phát triển cũng ảnh hưởng đến tính cách của chúng, một số đứa nhỏ sinh ra đã định sẵn là có tính cách xấu xa.

Diệp Minh Thành cuối cùng bị kéo đến căn phòng nhỏ kia, cậu bé ra sức giấy dụa nhưng vô dụng, những đứa nhỏ này dưới sự chỉ huy của cậu bé mập mạp kéo cậu bé vào.

Sau đó cửa phòng bị khóa từ bên ngoài.

Mà tất cả những điều này vị giáo viên đó lại không có bất kỳ phát hiện nào, hoặc là làm như không nhìn thấy.

Mộc Vân vân chưa biết chuyện gì đã xảy ra trong nhà trẻ.

Lúc này cô đang ở trong xe tìm kiếm các nhà ăn qua điện thoại di động, đợi lát nữa sau giờ học phải dẫn con trai lớn đi đâu ăn cơm mới được đây?

Đang nhìn điện thoại bỗng nhiên khóe mắt giống như thoáng nhìn thấy một thứ gì đó từ ngoài cửa sổ xe của cô đi qua.

Cái gì vậy? Một con mèo hoang sao?

Cô nhảy xuống vội vàng đến mức ngay cả điện thoại di động cũng không nhìn, nghiêng đầu ra ngoài thăm dò.

Tuy nhiên tốc độ của cô quá chậm, khi cô đi ra ngoài xem con mèo đó đã biến mất, chỉ có phía xa xa cửa trường mẫu giáo đột nhiên có thêm một đứa trẻ.

“Chú ơi, cháu đến trễ, chú mở cửa cho cháu”

“Tại sao lại đến muộn vậy? Lần sau đến sớm hơn nhé?”

Nhân viên bảo vệ ở cổng trường vốn không có hoài nghỉ, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ bé của đứa nhỏ quét qua cửa, bên trong xuất hiện một cái tên gọi là “Diệp Minh Thành”.

Mắng xong lập tức mở cửa ra.

“Diệp Minh Thành? Sao em lại ở đây? Không phải cô để em ở trong lớp đọc sách sao?”

Trước khi vào lớp, một giáo viên đã bước tới gần, khi cô nhìn thấy tên nhóc này, khuôn mặt lập tức lạnh lẽo, rất không khách sáo mà đứng lên dạy dỗ.

Diệp Minh Thành nghe vậy, lập tức cười tủm tỉm nhìn về phía cô giáo: “Được rồi cô giáo, vừa rồi em đi vệ sinh quên mất phòng học của chúng ta ở đâu rồi, cô có thể nói cho em biết được không?” Giáo viên sửng sốt.

Cái đứa Diệp Minh Thành này tại sao đột nhiên lại nói nhiều như vậy?

Còn nữa, cậu bé còn đang cười với cô, trước đây cậu bé chưa bao giờ cười, lúc còn nhỏ, suốt ngày mang trên mình vẻ mặt lạnh lùng.

Cô giáo sững sờ, còn chưa kịp có phản ứng lại, ngón tay cô đã có tác động lại rồi, thành thật chỉ về phía phòng học bên kia của lớp các cô.

Vì vậy, tên nhóc này liền mỉm cười và vẫy bàn tay nhỏ bé của mình với cô một lần nữa, sau đó di chuyển đôi chân của mình và đi qua.

Vài phút sau, giữa hai lớp.

Cậu bé bước vào, nhìn thấy ở trong lớp trống không không có ai, vì vậy đôi mắt lưỡi liềm vốn đã nguội lạnh của cậu bé liền quét nhanh qua đó, ánh mắt cậu bé rơi vào chiếc bàn nhỏ với những cuốn sách giáo khoa nằm rải rác trên sàn nhà.

“Diệp Minh Thành?”

Ngay lập tức cậu bé lao vào, chạy nhanh đến chiếc bàn nhỏ kia.
 
Chương 136


Chương 136

Quả nhiên đó là bàn của Diệp Minh Thành, khi cầm sách giáo khoa lên trên đó đều ghi tên là Diệp Minh Thành, hơn nữa cậu bé còn nhìn thấy một cánh tay nhỏ nhản rất quen thuộc của đồ chơi mô hình đã bị gỡ tung trên mặt đất.

Lũ khốn nạn này dám bắt nạt anh trai cậu bé!

Hoäắc Minh Thành…Ồ, không đúng, nên gọi là Mặc Hi, cậu bé tức giận liếc nhìn một vòng ra phía sau phòng học, sau đó mới giơ bàn tay nhỏ nhắn bấm đồng hồ điện thoại đang đeo.

Vài giây sau, phía trong căn phòng hỗn tạp đang bị khóa, có tiếng chuông đồng hồ điện thoại vang lên.

“Diệp Minh Thành…” cậu bé thấy vậy liền chạy tới, thấy cửa vẫn khóa, cậu bé tức giận rút ổ khóa, ném đi rồi đá tung cánh cửa.

“Diệp Minh Thành, anh không sao chứ? Em đến rồi đây/ *..” Diệp Minh Thành đang tự cuộn mình lại co quắp ng bên trong, tính cách trẻ con thu mình nói chung là cực kỳ sợ hãi, cho nên sau khi bị nhốt vào bên trong, cậu bé gần như thu mình vào trong góc đó, ôm chặt lấy đầu gối không hề nhúc nhích.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tờ giấy.

“Diệp Minh Thành? Anh đừng sợ, em ở đây, em đến cứu anh đây”

Mặc Hi thấy vậy trong lòng càng cảm thấy khó chịu, ngồi xổm xuống trước mặt người anh em song sinh của mình, chịu đựng cơn tức trong ngực, trước tiên vươn bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ bờ vai anh trai an ủi Diệp Minh Thành dừng một chút, rốt cục, cậu bé cũng chậm rãi tỉnh lại.

“Mặc Hi, cuối cùng em cũng đến rồi..”

Cậu bé nghẹn ngào, bật dậy lao lên người Mặc Hi rồi ôm chặt lấy cậu bé, với sức lực đó, Mặc Hi dường như bị bóp nghẹt đến mức tắt thở.

Hóa ra khi Diệp Minh Thành bị nhốt ở đây, Mặc Hi đã đến nơi này để làm theo sự chỉ dẫn của mẹ.

Sau đó, cậu bé nhìn thấy đây là nhà trẻ, đoán được hôm nay mẹ đưa Diệp Minh Thành đến nhà trẻ nên cầm đồng hồ điện thoại gọi cho anh mình, muốn hỏi thăm tình hình hiện tại.

Nhưng cậu bé không ngờ rằng điều này lại xảy ra với anh mình.

Anh trai củaMộcMặc Hi mà chúng cũng dám bắt nạt thành như thế này sao? Chúng nó nhất định là chán sống rồi!

Mặc Hi cảm nhận được sự run rẩy và sợ hãi của anh trai khi đang ôm lấy mình, khuôn mặt nhỏ nhản lạnh lùng tràn đầy lửa giận.

“Đi, dẫn em đi tìm chúng nó, em báo thù cho anh?”

“Hả?”

Trong cuộc gặp gỡ này Diệp Minh Thành đã dịu đi nhiều rồi, đột nhiên nghe thấy lời nói, liền buông lỏng tay ra, một đôi mắt còn chứa nỗi khiếp sợ vẫn chưa tiêu tan nhìn chăm chăm em trai mình.

Trả thù?

Nhưng mà, ngay từ khi còn bé chỉ thấy không được để người nhà mình là Mặc Hi biết được mình bị bắt nạt, cậu bé cũng không định giải thích cho em trai mình. Nhìn thấy anh trai mình vẫn còn do dự, thì cậu bé liền lấy ra một chiếc khẩu trang nhỏ từ trên người và đeo nó vào anh trai, lôi kéo anh trai đi ra ngoài.

Dưới gốc hoa đẳng sau nhà trẻ.

Bọn thẳng bé mập lùn vừa mới cướp được đồ chơi biến hình của Diệp Minh Thành, chắc chắn sẽ cầm nó ở đây chơi đùa.

Bọn chúng đã rất ngạc nhiên khi thấy rằng đồ chơi biến hình này khác với những gì bọn chúng đã chơi trước đó, cái này nhìn giống y như thật, so với trong phim hoạt hình thì giống nhau như đúc.
 
Chương 137


Chương 137

Tại sao thắng nhóc thối tha ấy lại có được món đồ chơi xịn như thế này chứ?

Thằng nhóc béo lùn càng cảm thấy vui vẻ hơn, thẳng bé chuẩn bị sẽ chiếm lấy nó làm của riêng mình.

Nhưng vào lúc này, một giọng nói trẻ con tràn đầy khí lạnh ném xuống trên đầu thẳng bé: “Mang món đồ chơi đó lại đây?”

Thằng bé mập lùn lập tức ngẩng đầu lên, lúc này mới nhận ra một đứa trẻ đã đứng trên gốc hoa sau lưng mình, lúc này đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào món đồ chơi biến hình trong tay mình!

“Diệp Minh Thành? Mày vậy mà cũng thoát ra được rồi? Ai dám thả mày ra ngoài? Ai cho mày dũng khí đi ra ngoài vậy???

Thằng bé mập lùn ngay lập tức đã nhận ra cậu bé, ngay tức khắc, cậu bé đó không những sợ hãi, ngược Lại còn lập tức hét lên và chạy đến, rất có thể phen này sẽ bắt đầu trận chiến đòi đánh chết Ôm Mặc Hi.

Đánh chết cậu bé?

Ôm Mặc Hi cười lạnh, cũng lời nói nhảm với thằng bé đó, trực tiếp nhảy từ phía trên xuống cậu bé Liên bổ nhào tới trước mặt thằng bé kia, dùng tay nhỏ bé kia nắm lấy trong nháy mắt, thằng bé mập Làm này còn không có phản ứng lại kịp với những chuyện đang xảy ra, những món đồ chơi biến hình trong tay thằng bé đã biến mất. Thằng bé mập lùn sợ đếm ngây người

Chắc thắng bé đó chưa bao giờ nghĩ rằng tên ngốc nhỏ bé không bao giờ chống cự dù bị bắt nạt, bây giờ lại mạnh mẽ đến mức có thể giật đồ của nó, ngay khi vừa mới ra tay đã giựt lại đồ trong tay nó rồi.

“Đánh nó! Đánh nó cho tao! Cực lực đánh nó?” Thằng bé mập lùn hoàn toàn tức giận, nó nắm chặt tay thành quả đấm đứng ở chỗ đó ngừng một lát rồi lại rống to hơn nữa.

Đột nhiên,MộcMặc Hi thấy ở trước mặt cậu bé đang đứng chỉ nhìn thấy bọn nhỏ đang chơi đùa ở đây với thắng bé mập lùn, đột nhiên tất cả đều lao về phía cậu bé!

Đánh nhau?

Cậu bé thực sự không mang theo chút sợ hãi nào cả, cậu bé cũng đã lâu rồi không đánh nhau, hồi còn học mẫu giáo ở nước ngoài, ngày.

nào cậu bé cũng đánh gục tất cả những đứa trẻ trong lớp taekwondo.

Ôn Mặc Hi xắn tay áo, hầu như không tốn sức, đứa nhóc đầu xông lên liền đá một cái quay lưng, quật ngã nó trong khoảng thời gian ngắn!

Quá khủng!

Thằng bé mập lùn nhìn thế mà choáng váng.

Bao gồm cả Hoäắc Minh Thành đang đeo khẩu trang che đi cả mặt đang trốn phía sau bồn hoa, sau khi nhìn thấy cảnh này, đôi mắt xinh đẹp kia bỗng nhiên trợn tròn!

Mặc Hi, em ấy…Lợi hại như vậy sao?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé lập tức lộ ra vẻ ghen tị.

Nhìn thấy đứa thứ nhất bị đạp xuống đất như thế này, thẳng bé mập lùn rốt cuộc có chút luống cuống, tiếp theo cũng mạnh mẽ xông tới, vung nằm đấm muốn gia nhập trận chiến.

“Diệp Minh Thành, tao muốn đánh chết mày?” Thằng bé béo lùn tức giận không kìm được gầm loạn lên.

Ôn Mặc Hi thấy vậy, một đấm bên trái đấm thẳng vào đứa nhỏ bên cạnh đang ôm lấy mình, giây tiếp theo khi thăng bé mập lùn lao tới, cậu bé từ trên mặt đất nhảy xuống, chân nhỏ đá mạnh vào mặt!

Đột nhiên, chỉ sau một tiếng hét “A..” trên bãi cỏ vang lên, thằng bé mập lùn khoẻ mạnh thế mà đã ngã nhào trên mặt đất.
 
Chương 138


Chương 138

Dám cùng cậu bé đánh nhau?

Quả thực là không biết lượng sức!

KhiMộcMặc Hi nhìn những đứa trẻ khác lui sang một bên sợ hãi, cậu bé cười chế nhạo, giơ tay ra hiệu phía sau lưng: “Qua đây?”

Diệp Minh Thành: ”…”

Một lúc lâu sau, cậu bé đeo một chiếc khẩu trang nhỏ từ phía sau bồn hoa và bước ra một cách cứng rẳn.

“Vừa rồi thằng đấy bắt nạt anh như thế nào?”

“Có phải là cái tay này không? Nó nhéo anh, còn thường cướp đồ chơi của anh có đúng không? Đánh nó! Đánh nó cho đến khi nó nhớ kỹ anh mới thôi?”

Ôn Mặc Hi hung hăng trừng mắt nhìn thắng bé mập lùn bị mình đánh ngã trên mặt đất, cậu bé đã dạy cho người anh này của mình rằng nếu bị ai ức hiếp thì mình phải đánh trả lại ngay, đánh đến khi đau, thì mãi mãi ghi nhớ đến mình!

Chà, tất cả những điều này đều là do mẹ dạy!

Diệp Minh Thành ngây người một hồi.

Bởi vì ba đã không dạy cậu bé một cách dã man như vậy, hầu hết những gì ba dạy cho cậu bé là cách giải quyết mọi vấn đề mà không cần đố máu, ba nói, đó mới là khả năng thực sự.

Tuy nhiên, cậu bé cũng có chút phấn khích vì chưa đánh ai bao giờ.

Vì vậy, cậu chủ nhỏ Diệp Minh Thành cuối cùng cũng duỗi ra một nắm đấm nhỏ, sau đó, trước sự xúi giục của người em này, đã cho.

thẳng bé mập lùn này một cú đấm mạnh mẽ!

Mộc Vân cuối cùng cũng tìm được một nơi, đó là một nhà hàng Nhật Bản rất ngon, cô quyết định đưa con đến đó sau giờ học.

Tuy nhiên, vừa đặt địa điểm, cô đã nhìn thấy một chiếc xe ô tô màu đen lao tới trước cổng trường mẫu giáo, chiếc xe đến nơi rồi dừng lại một cách vội vã, những người bên trong cũng nhanh chóng tiến vào trường mẫu giáo.

Chuyện gì đã xảy ra?

Bọn họ làm sao có thể đến trường mẫu giáo vào thời gian này vậy?

Mộc Vân nhìn thấy cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, bởi vì trong lòng.

cũng lo lắng cho đứa nhỏ, càng muốn vào bên trong xem sao, liền xuống xe đi qua bên đó”.

“Xin chào, cho tôi hỏi một chút, vừa nãy tại sao có người có thể vào trong đó vậy?”

“Tại sao họ lại đi vào á? Bởi vì có một đứa trẻ đang đánh nhau bên trong. Con họ bị đánh gãy mũi và gấy tay. Cô nói xem có thể vào trong được không?”

Trời ơi!

Bây giờ còn có bắt nạt ở ngay cả các trường mẫu giáo nữa? Còn đem cả mũi đánh gãy cả tay cũng đánh gãy, điều này quá đáng sợ ý chứ, còn Minh Thành của cô thì sao? Cậu bé không sao chứ?

Khuôn mặt của Mộc Vân tái mét khi nghĩ đến con trai mình vẫn còn ở bên trong, cô lập tức cầu xin: “Vậy tôi cũng có thể vào xem một chút được không? Con nhà tôi cũng đang ở bên trong. Nó là Diệp Minh Thành ở lớp hai”
 
Chương 139


Chương 139

“Cái gì? Con của cô là Diệp Minh Thành á y cô còn ở đây làm gì? Đứa trẻ đánh người đó chính là con của cô đấy?”

Không ngờ tới, Mộc Vân vừa nói tên con trai mình ra, nhân viên bảo vệ này liền mắng cô, nói người đánh nhau kia chính là Diệp Minh Thành!

Diệp Minh Thành còn biết đánh người?

Mộc Vân lại một lần nữa sốc đến sững sờ.

Đúng lúc này, một trận cãi vã kịch liệt và tiếng khóc của đứa trẻ từ trong cổng truyền đến, Mộc Vân lập tức quay đầu lại, phát hiện chính là người vừa từ trong xe đi ra, bà ta là một người phụ nữ trung niên, trên người mặc một chiếc áo khoác lông chồn màu đen.

Lúc này, bà ta đang chỉ đạo những người đi vào cùng bà ta mang hai đứa nhỏ rat Một đứa là người ta cống trên lưng Còn đứa còn lại do chính bà ta cõng, như chim ưng bắt gà, đứa nhỏ bị móng tay nhọn của bà ta tóm vào tay đau đớn, cứ giấy giụa không ngừng.

Minh Thành?

Đó không phải là Diệp Minh Thành của cô sao?

Mộc Vân trợn tròn mắt, tức giận từ trong lồng ngực tuôn ra, cô cũng không quan tâm là chỗ này có cho vào hay không. Đá tung cánh cửa và lao vào.

“Bà làm gì vậy? Bà làm gì mà lại dám bắt con tôi? Bà mau thả chúng ra cho tôi?”

Mộc Vân tức giận xông vào, xông tới người phụ nữ, không nói một lời liền đẩy mạnh cô ta ra, giật lấy đứa trẻ trên tay.

Hổ kình này thực sự giống hệt bức thư pháp vừa rồi.

Người phụ nữ kinh hãi, trong vài giây, thậm chí không phản ứng.

Lúc đó Diệp Minh Thành, nhìn thấy mẹ cuối cùng cũng đến, cậu bé lập tức dùng đôi tay nhỏ bé của mình ôm lấy cô, thân thể nhỏ bé của cậu bé đều dính vào người cô.

Mộc Vân cũng ôm lấy cậu bé: “Minh Thành, con không sao chứ?

Con cảm thấy thế nào? Cô ta có làm con bị thương không?”

Cô sốt sắng hỏi, vì sợ cậu bé bị người phụ nữ nọ làm bị thương, cúi đầu kiểm tra anh thật kỹ, đến quần áo cũng kiểm tra từng chút một.

Diệp Minh Thành trầm mặc không nói.

Nghe xong, người phụ nữ trung niên nọ rốt cục cũng bừng tỉnh, đột nhiên nhảy dựng lên, chỉ vào Mộc Vân mắng lới “Tôi làm tổn thương thẳng bé à? Cô rốt cục giáo dục thằng bé như: nào? Sao không hỏi thằng bé đã gây tổn thương cho những ai?”

“Thẳng bé làm tổn thương ai? Một cậu nhóc như vậy có thể tổn thương ai?”

Người phụ nữ nghe xong lại càng giật nảy mình: “Cô đi mà hỏi nó ấy, nó làm gãy sống mũi con trai tôi, còn dẫm vào tay trật khớp, bây giờ cô nói cho tôi biết đứa trẻ như thế này có thế hại được ai?”

Mộc Vân sững sờ!

Minh Thành làm gấy sống mũi của con trai người phụ nữ kia?

Thậm trí còn làm bạn bị trật khớp tay?

Cô ta đang nói đùa đấy ư.

Mộc Vân cảm thấy điều này thật sự quá vô lý.

Tuy nhiên, không bao lâu, người phụ nữ đó đã đưa đứa con trai bị bầm tím của mình đến trước mặt Mộc Vân.

Mộc Vân: “…”
 
Chương 140


Chương 140

Chuyện này, thực sự là…

“Minh Thành, chuyện này…thật sự là con gây ra sao?” Mộc Vân rốt cuộc cảm thấy có chút bực bội.

Thật ra cô cũng không tin, bởi vì Diệp Minh Thành trông gầy gò như vậy, xem ra không thể đánh con người khác thành ra như vậy được.

Hơn nữa, với sự hiểu biết của cô về Diệp Sâm, không thể dạy con trai mình đánh người được.

Tuy nhiên, điều khiến cô há hốc mồm là cậu nhóc chàng nhỏ bé này gật đầu trong vòng tay cô: “Ừm”

Mộc Vân như bị sét đánh!

“Thấy rồi chứ? Thăng bé tự mình thừa nhận, Bây giờ cô còn gì để ngụy biện?”

Người phụ nữ trung niên nhìn Diệp Minh Thành tự thú, lập tức ép hỏi.

Mộc Vân chỉ có thế dịu lại, nhìn đứa nhỏ, chủ động xin lỗi: “Thực lòng xin lỗi hai người, tôi hiện tại cũng chưa biết được chuyện này rốt cục như thế nào. Bằng không, chúng ta đưa cậu bé đến bệnh viện kiểm tra trước?”

“Đến bệnh viện? Cứ đến bệnh viện là xong à?”

“Không, ý tôi không phải vậy. Ý tôi là điều quan trọng chính là phải chữa trị cho đứa trẻ trước. Việc đánh nhau giữa các con là điều không thể tránh khỏi. Chúng ta hãy đợi đứa trẻ ổn định rồi hãy hỏi chuyện gì đã xảy ra?”

“Yên tâm! Nếu con tôi thật sự đã làm ra những chuyện như vậy, tôi nhất định sẽ cho cô một lời giải thích. Ngoài ra, tôi nhất định sẽ chịu chi phí chữa bệnh cho con trai cô nhất định sẽ không trốn tránh trách nhiệm”

Mộc Vân thành thật nói ra cách xử lý của bản thân.

Đây quả thực là biện pháp hợp lý nhất hiện tại, cô cũng sẽ không phụ lòng con mình, nếu như Diệp Minh Thành thật sự có ý hại người khác, cô nhất định sẽ chịu trách nhiệm.

Nhưng bây giờ mấu chốt là phải chăm sóc đứa nhỏ.

Tuy nhiên, người phụ nữ trung niên này hoàn toàn không để ý đến.

“Ta tại sao tôi phải nghe lời cô? Con cô bây giờ cũng đã thừa nhận rồi, vậy thì cô phải giao con trai cô cho tôi. Còn không, đừng trách tôi không khách khí?”

Rồi cô ta vẫy tay.

Ngay lập tức, hai người mặc đồ đen đi tới.

Sắc mặt Mộc Vân đột nhiên thay đổi!

Đây rốt cục là người như thế nào? Giữa thanh thiên bạch nhật, dám sử dung tư hình? Luật pháp ở đâu nữa?

Mộc Vân lập tức đem đứa bé lui về phía sau mấy bước: “Các người định làm gì? Đừng quá đáng”

“Quá đáng?

Người phụ nữ trung niên giễu cợt: “Tôi cứ quá đáng thì làm sao, cô có thể làm gì được tôi?”

Sau đó cô ta vồ thẳng vào Mộc Vân!

Mộc Vân sửng sốt.

Không suy nghĩ nhiều, tay cô bế con trực tiếp chạy thục mạng.

Nhưng cô là phụ nữ, còn ôm đứa nhỏ, sao có thể chạy nhanh hơn người phụ nữ trung niên phía sau, cùng hai tên thuộc hạ của cô ta!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom