Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 2547


CHƯƠNG 2547

Tô Khiết lại hơi xấu hổ.

Bởi vì ông cụ Nguyễn đã tự quyết định chuyện hôn nhân giữa Nguyễn Hạo thần và công chúa Quỷ Vực Chi Thành, vốn mọi người còn đang rầu không có cách nào để giải quyết, ai cũng đều đang lo lắng, bây giờ lại hoàn toàn vứt chuyện đó ra sau đầu, không còn gì hạnh phúc hơn đoàn viên.

“Ui, xem ra con về quá đúng lúc rồi, cả gia đình đang hòa thuận vui vẻ, sao có thể thiếu con được.” Đường Lăng vừa vội vã quay về nhìn thấy bầu không khí trong phòng khách xong cũng hơi ngẩn người, nhưng sau đó anh lại bật cười, cậu cả Đương trước giờ luôn quý chữ hơn vàng, bây giờ ở nhà chắc chắn sẽ không kiệm lời nữa.

“Con cũng về rồi.” Ông cụ Đường nhìn Đường Lăng, thở phào nhẹ nhõm, Đường Lăng quay về vào lúc này chắc cũng là vì chuyện của Nguyễn Hạo thần.

Tuy Nguyễn Hạo thần nói anh sẽ tự giải quyết, nhưng ông cụ Đường cũng không yên tâm, dù sao Quỷ Vực Chi Thành không phải dễ đối phó, bây giờ Đường Lăng đã về, Đường Lăng bàn bạc với Nguyễn Hạo thần, hai người dù sao cũng hơn là một mình Nguyễn Hạo thần.

“Vâng, con về rồi.” Đường Lăng gật đầu nhẹ, tuy ông cụ Đường không nói gì, nhưng Đường Lăng vẫn hiểu rõ ý của ông nội.

Cho dù là vì Tô Khiết, hay là vì tình cảm anh em với Nguyễn Hạo thần, anh chắc chắn không thể bỏ mặc chuyện này,

“Nếu tôi mà không về, có phải người nhà của tôi sẽ bị ai đó bắt cóc đi mất không?” Đường Lăng nhìn Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo, cố ý cười nói.

“Cậu ơi, không thể nào, cậu mãi mãi là cậu tốt nhất, thân thiết nhất của bọn con.” Từ trước đến giờ miệng Đường Vũ Kỳ luôn rất ngọt, rất biết dỗ người khác.

Mọi người nghe Đường Vũ Kỳ nói, lại nhịn không được bật cười lần nữa.

Ông cụ Đường cũng cười ra tiếng, nhưng rốt cuộc trong lòng ông vẫn còn đang lo chuyện của Nguyễn Hạo thần, ông đứng dậy, nhìn Nguyễn Hạo thần và Đường Lăng, trầm giọng nói: “Lăng, Hạo thần, hai đứa vào phòng sách với ông.”

Ông cụ Đường không muốn để những người khác lo lắng theo, nhất là không muốn nói chuyện đó trước mặt hai đứa nhỏ, dù sao người nhà họ Nguyễn cũng là người thân của hai bé.

“Vâng.” Đường Lăng hiểu rõ ý của ông nội anh, lập tức gật đầu đồng ý.

Nguyễn Hạo thần cũng hiểu rõ ý của ông cụ Đường, anh biết ông cụ Đường muốn giúp anh, nhưng anh lại muốn tự giải quyết chuyện này.

“Ông Đường, con biết rõ ý tốt của ông.” Nguyễn Hạo thần thu nụ cười lại, thay bằng vẻ mặt nghiêm túc: “Nhưng con sẽ tự giải quyết chuyện này.”

“Cái thằng nhóc này sao con lại cứng đầu như thế, con muốn tự giải quyết như thế nào? Không lẽ con đối đầu trực tiếp với Quỷ Vực Chi Thành sao? Vậy thì con phải đánh thắng Quỷ Vực Chi Thành mới được.” Tính tình bà cụ Đường nóng nảy, nhịn không được mở miệng nói.

“Không nghiêm trọng đến thế, thật ra chuyện này cũng không khó giải quyết đến thế.” Nguyễn Hạo thần hơi trầm mắt xuống, lúc này trong lòng anh cũng đã trầm xuống, nhưng có một số việc đã quyết định rồi thì anh sẽ không do dự nữa, sẽ không còn kiêng dè bất cứ thứ gì nữa.

“Con nói vậy là có ý gì? Không khó giải quyết? Cái này mà còn không khó giải quyết sao?” bà cụ Đường sửng sốt, trong lúc nhất thời cũng không hiểu ý Nguyễn Hạo thần.

“Hạo thần, anh định làm gì?” Đường Lăng và Nguyễn Hạo thần làm anh em gần ba mươi năm, Đường Lăng chắc chắn rất hiểu về Nguyễn Hạo thần.

Tô Khiết cũng dời mắt sang nhìn Nguyễn Hạo thần, lúc ở sân bay Nguyễn Hạo thần đã nói anh sẽ giải quyết, cô hơi anh giải quyết như thế nào thì anh lại không nói.

Nguyễn Hạo thần muốn làm gì?
 
Chương 2548


CHƯƠNG 2548

“Mọi người không cần xen vào việc này.” Nguyễn Hạo thần quét mắt nhìn cả nhà, cười khẽ: “Con có cách, mọi người đừng lo.”

Bà cụ Đường sốt ruột, còn định nói gì nữa.

“Được, nếu đã thế, tôi tạm thời không xen và, nếu cần giúp thì cứ việc nói.” Đường Lăng rất hiểu Nguyễn Hạo thần, nếu Nguyễn Hạo thần đã nó thế, thì tuyệt đối sẽ không để những người khác nhúng tay xen vào việc này.

Bây giờ chuyện anh có thể làm là tôn trọng quyết định của Nguyễn Hạo thần, hơn nữa tin tưởng Nguyễn Hạo thần.

Lỡ Nguyễn Hạo thần không giải quyết được, đến lúc đó anh lại giúp đỡ cũng không muộn.

“Cái thằng nhóc này, có chuyện gì mà không thể thương lượng với nhau chứ, cứ nhất quyết tự gánh vác một mình.” Bà cụ Đường nghe Đường Lăng nói thế, chỉ có thể khẽ thở dài, lại càng đau lòng cho Nguyễn Hạo thần hơn.

Đều là do ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn tạo nghiệt, có cuộc sống tốt đẹp lại không chịu hưởng thụ, cứ nhất quyết quậy ra mấy chuyện lung tung, làm mấy đứa nhỏ thêm phiền, thêm buồn tủi.

“Từ nhỏ đến giờ Hạo thần luôn là một đứa nhỏ biết chừng mừng, thằng bé đã nói tự có cách giải quytế, bà cũng đừng sốt ruột nữa.” ông cụ Đường cũng tôn trọng quyết định của Nguyễn Hạo thần, hơn nữa đây dù sao cũng là chuyện của nhà họ Nguyễn.

“Chuyện này nghiêm trọng như vậy, nó có thể có cách gì chứ, nó không nói, tôi còn không thể sốt ruột sáo? Lỡ bọn họ…” Bây giờ bà cụ Đường vô cùng lo lắng, lo lắng chuyện này không thể giải quyết, bây giờ bà càng giải quyết ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn thì sẽ càng làm khó Nguyễn Hạo thần.

Lúc này ông cụ Đường cũng không nói gì nữa, Nguyễn Hạo thần luôn miệng nói anh có cách, nhưng lại không nói là cách gì, ông cụ Đường cũng không biết Nguyễn Hạo thần có cách nào.

Đến tận bây giờ ông vẫn không nghĩ ra được cách hay nào cả.

Đừng nói là thằng bé này không muốn liên lụy mọi người, cho nên mới không muốn để bọn họ nhúng tay vào đó nha?

Nếu là như thế, vậy bọn họ càng không thể bỏ mặc, nhưng ông cụ Đường làm việc luôn rất cẩn thận, bây giờ ông không tiếp tục hỏi nữa, chỉ nghĩ đến lúc đó lại bàn bạc với Đường Lăng xem làm sao để giúp Nguyễn Hạo thần.

Một mình Nguyễn Hạo thần chắc chắn không thể chống lại Quỷ Vực Chi Thành được.

Ông cụ Đường nghĩ nếu là như thế, vậy bọn họ càng không thể bỏ mặc, nhưng ông cụ Đường làm việc luôn rất cẩn thận, bây giờ ông không tiếp tục hỏi nữa, chỉ nghĩ đến lúc đó lại bàn bạc với Đường Lăng xem làm sao để giúp Nguyễn Hạo thần, một mình Nguyễn Hạo thần chắc chắn không thể chống lại Quỷ Vực Chi Thành được.

Tô Khiết nhìn Nguyễn Hạo thần, trong lòng dần nảy ra một suy đoán, cô đã dần đoán ra được Nguyễn Hạo thần định làm gì, Tô Khiết mơi mấp máy môi, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nhịn, cứ để Nguyễn Hạo thần tự giải quyết chuyện này đi.

Nguyễn Hạo thần là người trong cuộc, anh là người có quyền lợi quyết định phải làm gì nhất.

Phòng vẽ tranh của Trương Minh Hoàng, quản gia Trọng vội vàng đi đến, quản gia Trọng luôn luôn bình tĩnh ổn định bây giờ cũng có hơi vội vàng, đi rất nhanh, tiếng bước chân cũng rất mạnh.

Trương Minh Hoàng dời mắt nhìn ông, ánh mắt khẽ động: “Lại xảy ra chuyện gì?”

Ông cảm giác từ sau khi đến thành phố A đến giờ, quản gia Trọng giống như đổi thành một người hoàn toàn khác, chỉ chút chuyện nhỏ đã có thể làm quản gia Trọng sốt ruột hoang mang hoảng hốt.
 
Chương 2549


CHƯƠNG 2549

“Thành chủ, thật sự đã xảy ra chuyện, Trịnh Hùng dẫn Trình Nhu Nhu đi nhà họ Nguyễn, cũng không biết dùng cách gì mà lại làm cho ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn đồng ý chuyện hôn nhân giữa Trình Nhu Nhu và Nguyễn Hạo thần, bây giờ ông cụ Nguyễn đã mở cuộc họp ký giả, công khai ra bên ngoài.” Lần này quản gia Trọng cảm thấy sự việc đã rất nghiêm trọng

“Nguyễn Hạo thần?” Trương Minh Hoàng ngẩn ra, sau đó lại nhìn quản gia Trọng, giọng điệu có hơi khó hiểu.

“Đúng vậy, là Nguyễn Hạo thần, bạn trai của cô cả nhà họ Đường.” Quản gia Trọng nhìn thấy phản ứng của thành chủ nhà ông, lại nhanh chóng bổ sung thê, từ trước đến giờ thành chủ chỉ để ý đến chuyện của cô cả nhà họ Đường, chỉ có người có liên quan đến cô cả nhà họ Đường mới có thể làm thành chủ chú ý, cho nên quản gia Trọng cố ý bổ sung thêm câu này, cũng là vì muốn để thành chủ nhà ông xem trọng việc này!!

“Không phải sáng nay Nguyễn Hạo thần vừa mới quăng cô ta ra khỏi cửa sao? Sao bây giờ lại đính hôn rồi?” Trương Minh Hoàng hơi nhíu mày lại, quả nhiên vừa nghe đến cô cả nhà họ Đường là có phản ứng khác ngay.

Lúc trước quản gia Trọng từng nói với ông chuyện lúc sang Nguyễn Hạo thần ném Trình Nhu Nhu ra khỏi cổng lớn của Nguyễn thị, lúc đó ông cũng không hỏi thăm quá nhiều, thậm chí còn không để ý ai đã ném Trình Nhu Nhu ra khỏi cửa, bởi vì mấy thứ đó chẳng phải là chuyện quan trọng gì, ông cũng không có hứng thú muốn biết.

Nhưng bây giờ nghe quản gia Trọng giải thích rõ ràng, ông thật sự chủ động dò hỏi.

Bạn trai của cô cả nhà họ Đường ném Trình Nhu Nhu ra ngoài cửa? Chuyện gì thế này?!

“Vâng, lúc sang Nguyễn Hạo thần ném Trình Nhu Nhu ra ngoài, nhưng sau đó Trình Nhu Nhu lại đến nhà họ Nguyễn cùng Trịnh Hùng, còn có cô Bùi Doanh kia cũng đi cùng, không biết bọn họ bàn bạc như thế nào, sau khi Trịnh Hùng và Trình Nhu Nhu bỏ đi, ông cụ Nguyễn lập tức mở cuộc họp ký giả, tuyên bố chuyện hôn nhân của Nguyễn Hạo thần và Trình Nhu Nhu.” Bây giờ mặt của quản gia Trọng cũng hơi tràm xuống, khi nhắc đến Trình Nhu Nhu, giọng điệu của ông cũng có chút khó chịu, lúc trước vì chưa điều tra rõ mọi chuyện, mà Trình Nhu Nhu xét nghiệm DNA trực tiếp với thành chủ lại chứng minh rằng Trình Nhu Nhu là con gái của thành chủ, cho nên qg vẫn có một chút bao che cho Trình Nhu Nhu.

Nhưng bây giờ, những chuyện Trình Nhu Nhu làm đã hoàn toàn làm quản gia Trọng thất vọng, công chúa Quỷ Vực Chi Thành của bọn họ tuyệt đối không phải như thế.

Trình Nhu Nhu lớn lên ở vùng núi, không hiểu, không biết cái gì, vậy thì cũng thôi, đây không phải là lỗi của Trình Nhu Nhu, nhưng bây giờ những chuyện Trình Nhu Nhu làm, chuyện sau lại ngu hơn chuyện trước, càng ngày càng quá đáng hơn, làm cho người ta không thể chịu đựng được.

Trương Minh Hoàng cầm cọ, nhìn bức tranh trước mặt, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì, cũng không nhúc nhích, không biết đang nghĩ gì nữa?

“Thành chủ, Trình Nhu Nhu dùng thân phận công chúa Quỷ Vực Chi Thành để đi nói chuyện với nhà họ Nguyễn, lúc ông cụ Nguyễn công bố cũng liên tục nhấn mạnh đến Quỷ Vực Chi Thành, bọn họ đều muốn giả vờ thành Quỷ Vực Chi Thành của chúng ta.” Quản gia Trọng ghét loại người ỷ thế ăn hiếp người khác này nhất, bây giờ có người muốn mượn danh Quỷ Vực Chi Thành đi khinh thường người khác, quản gia Trọng cảm thấy Quỷ Vực Chi Thành không thể bỏ mặc được.

“Còn nữa, cuộc hôn nhân này đã quyết định xong, nhà họ Nguyễn đã công bố với bên ngoài, Nguyễn Hạo thần chính là bạn trai của cô cả nhà họ Đường, bây giờ chắc chắn cô cả nhà họ Đường đang rất đau lòng, rất khó chịu.” Quản gia Trọng biết thành chủ nhà ông chỉ để ý đến chuyện của cô cả nhà họ Đường, cho nên cố ý nhắc đến cô.

Nhưng làm quản gia Trọng cảm thấy ngoài ý muốn là lần này thành chủ của ông lại không sốt ruôụ, lúc nãy ông nói cô cả nhà họ Đường sẽ đau lòng, sẽ khó chịu nhưng thành chủ lại không có phản ứng gì cả, quản gia Trọng trợn tròn mắt, không lẽ thành chủ không còn quan tâm đ ến chuyện của cô cả nhà họ Đường nữa sao.

Trương Minh Hoàng cầm cọ, vô cùng nghiêm túc vẽ tranh, trên mặt không có chút khác thường nào.
 
Chương 2550


CHƯƠNG 2550

“Thành chủ, không lẽ chúng ta không quan tâm đ ến việc này sao?” Quản gia Trọng nhìn thành chủ lạnh nhạt như thế, thật sự nhịn không được hỏi thêm.

“Chuyện cần quản thì đương nhiên phải quản, dám giả danh Quỷ Vực Chi Thành của chúng ta, ông biết phải xử lý như thế nào.” Trương Minh Hoàng nhìn quản gia Trọng sốt ruột như thế, cuối cùng cũng buông cọ xuống, lúc này trong giọng nói của ông rõ ràng có một chút lạnh lùng trầm thấp.

Ông đã bỏ mặc chuyện của Quỷ Vực Chi Thành lâu lắm rồi, nhưng chỉ cần ông muốn quản thì chưa có chuyện nào mà quản không được cả.

“Vâng, tôi biết, đương nhiên là tôi biết rồi.” Quản gia Trọng lập tức chuyển từ buồn sang vui, xem ra thành chủ vẫn rất quan tâm đ ến cô cả nhà họ Đường, không đúng, thành chủ cực kỳ quan tâm đ ến chuyện liên quan đến cô cả nhà họ Đường.

Suốt hai mươi lắm năm qua, thành chủ vì tìm bà chủ mà buông bỏ tất cả mọi chuyện ở Quỷ Vực Chi Thành, đây là lần đầu tiên thành chủ mở miệng nói muốn quản lý chuyện của Quỷ Vực Chi Thành trong mấy năm qua.

Quản gia Trọng đương nhiên biết phải xử lý chuyện này như thế nào, không phải ông cụ Nguyễn muốn trèo cao lên Quỷ Vực Chi Thành, không phải ông cụ Nguyễn muốn muốn dựa hơi thế lực của Quỷ Vực Chi Thành sao? Ông nhất định phải làm ông cụ Nguyễn hiểu cho rõ, các thế lực của Quỷ Vực Chi Thành, không phải ai muốn dựa hơi là dựa hơi được.

Quan trong nhất là ông cụ Nguyễn còn dựa hơi Quỷ Vực Chi Thành để khi dễ cô cả nhà họ Đường, đúng là tự tìm đường chết!!

Còn cái cô Trình Nhu Nhu kia, vì vẫn chưa tìm được người lén giở trò xấu ở sau lưng, tạm thời vẫn chưa thế làm gì cô, nhưng một khi đã điều tra xong mọi việc, Trình Nhu Nhu cũng đừng mơ giữ được vị trí công chúa.

Vốn dĩ chuyện này cũng không phải lỗi của Trình Nhu Nhu, Trình Nhu Nhu cũng vô tội, là người bị lợi dụng, nếu như Trình Nhu Nhu ngoan ngoãn biết điều…

Không, chỉ cần Trình Nhu Nhu không làm ra quá nhiều chuyện quá đáng như thế, cho dù điều tra rõ mọi chuyện, Trình Nhu Nhu không có quan hệ gì với thành chủ, đến lúc đó Quỷ Vực Chi Thành cũng sẽ không đối xử tệ với Trình Nhu Nhu.

Chỉ tiệc Trình Nhu Nhu không biết được chuyện này, trong khoảng thời gian này Trình Nhu Nhu đều đang liều mạng mà tìm đường chết, vậy thì không thể trách người khác, Trình Nhu Nhu như thế, chờ đến khi sự thật được sang tỏ, cũng chỉ có thể đưa Trình Nhu Nhu quay về, để Trình Nhu Nhu đến từ chỗ nào thì về chỗ đó.

Chỉ sợ là Trình Nhu Nhu không còn mơ giấc mơ làm công chúa được mấy ngày nữa.

Quản gia Trọng nhận được lệnh của thành chủ, lập tức muốn đi xử lý việc này.

“Ông gấp cái gì?” Nhưng Trương Minh Hoàng lại gọi ông lại.

Quản gia Trọng ngẩn ra, dừng chân lại, hơi khó hiểu nhìn thành chủ của ông, không phải thành chủ bảo ông đi xử lý việc này sao?

“Tạm thời cứ chờ xem đã.” Trương Minh Hoàng lại cầm cọ tiếp tục vẽ bức tranh của ông, quay về vẻ lạnh nhạt như ban đầu.

“Thành chủ, cần chờ cái gì?” Quản gia Trọng nhìn thành chủ, bây giờ quản gia Trọng thật sự không biết cần phải chờ cái gì.

“Người đính hôn là Nguyễn Hạo thần, cậu ta không gấp thì ông gấp làm gì?” Trương Minh Hoàng lại vẽ xong một đường cong, sau đó ngước mắt nhìn quản gia Trọng.

Quản gia Trọng: “…”
 
Chương 2551


CHƯƠNG 2551

Nguyễn Hạo thần không gấp? Sao thành chủ biết Nguyễn Hạo thần không gấp chứ?

Sáng nay Nguyễn Hạo thần vừa mới quăng Trình Nhu Nhu ra khỏi cửa, chắc chắn là không muốn cưới Trình Nhu Nhu, lúc đó là Trịnh Hùng và Trình Nhu Nhu cùng đến Nguyễn thị, Nguyễn Hạo thần chắc chắn biết được thân phận của Trình Nhu Nhu, cho nên lúc đó Nguyễn Hạo thần đã biết rõ Trình Nhu Nhu là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành nhưng vẫn quăng Trình Nhu Nhu ra ngoài.

Chô nên Nguyễn Hạo thần chắc chắn sẽ không đồng ý cười Trình Nhu Nhu, người Nguyễn Hạo thần thích là cô cả nhà họ Đường, ông cụ Nguyễn lại quyết định một cuộc hôn nhân khác thay cho Nguyễn Hạo thần, sao Nguyễn Hạo thần lại không gấp được chứ.

Rốt cuộc thành chủ có ý gì?

Trương Minh Hoàng không nhìn quản gia Trọng nữa, cũng không nói gì.

Quản gia Trọng sửng sốt một lúc, cuối cùng cũng hiểu ra: “Thành chủ, ông muốn xem Nguyễn Hạo thần sẽ làm gì sao?”

Dù sao quản gia Trọng cũng đi theo làm việc bên cạnh Trương Minh Hoàng rất nhiều năm, nhanh chóng đoán ra được suy nghĩ của thành chủ nhà ông.

“Thành chủ, ông đang muốn kiểm tra Nguyễn Hạo thần, thành chủ làm thế đều là vì cô cả nhà họ Đường.” Quản gia Trọng dùng giọng điệu khẳng định để nói ra những lời này, giọng nói cũng hơi cất cao hơn.

Chắc chắn là như thế, thành chủ chắc chắn là nghĩ như thế, quả nhiên thành chủ chỉ để ý đến chuyện của cô cả nhà họ Đường.

Trương Minh Hoàng không trả lời, nhưng tay đang cầm cọ lại hơi khựng lại.

“Thành chủ, ông cảm thấy Nguyễn Hạo thần sẽ làm như thế nào?” Quản gia Trọng nhìn thấy phản ứng của thành chủ, trong lòng lại càng khẳng định hơn, nhưng chuyện này quá phức tạp, Nguyễn Hạo thần sẽ làm như thế nào? Nguyễn Hạo thần lại có thể làm như thế nào đây?

Dù sao việc này đã được quyết định sẵn kết quả, nhà họ Nguyễn đã công khai ra bên ngoài, không lẽ Nguyễn Hạo thần còn có thể hối hôn sao? Nếu Nguyễn Hạo thần dám hối hôn của Quỷ Vực Chi Thành, vậy thì cũng đúng là rất khí phách, cực kỳ mạnh mẽ khí phách!

“Thành chủ, ông cụ Nguyễn là người quyết định cuộc hôn nhân này, hơn nữa ông cụ Nguyễn đã công khai ra ngoài, người bên ngoài cũng không biết được tình hình thật sự của Trình Nhu Nhu ở Quỷ Vực Chi Thành, cho nên dưới tình huống này, chỉ sợ là Nguyễn Hạo thần cũng không có cách nào hay ho cả đúng không?” Quản gia Trọng hơi có chút lo lắng, thành chủ rõ ràng là cố ý làm người ta khó xử mà.

“Không thể nào không có cách, chủ yếu là xem thử cậu ta có tâm hay không thôi.” Trương Minh Hoàng không che giấu ý đồ của ông: “Tình huống này có thể kiểm tra con người, kiểm tra tấm lòng, kiểm tra nhân tính, lại càng kiểm tra năng lực của một người nhất.”

Trương Minh Hoàng làm như thế chắc chắn là có suy nghĩ riêng của ông, ông muốn xem thử rốt cuộc tên Nguyễn Hạo thần này có bản lĩnh gì?

“Thành chủ, như vậy thật tàn nhẫn.” Quản gia Trọng nghe thành chủ nhà ông nói vậy thì sửng sốt: “Thành chủ, dưới loại tình huống này, Nguyễn Hạo thần rất khó.”

“Khó mới tốt, nếu không khó thì chẳng có tác dụng gì.” Chuyện Trương Minh Hoàng đã quyết định sẽ không bao giờ thay đổi: “Nếu cậu ta không qua được bài kiểm tra này…”

Trương Minh Hoàng nói đến đây thì hơi dừng lại, ông đột nhiên nhớ ra, bây giờ ông không có lập trường nào để xen vào việc của cô cả nhà họ Đường, dù sao lúc trước cũng chỉ là Lương nghi ngờ cô có khả năng là con gái của ông, cũng không thể xác nhận.

Cho nên thật ra ông không có quan hệ gì với cô cả nhà họ Đường, ít nhất là bây giờ vẫn không có.

Ông thật sự không có quyền xía vào chuyện của cô cả nhà họ Đường.

 
 
Chương 2552


CHƯƠNG 2552

“Tạm thời cứ chờ xem đi.” Trương Minh Hoàng hơi nhíu mày, giọng điệu rõ ràng đã thay đổi, hơi hạ thấp xuống.

“Thành chủ, làm sao thế?” Quản gia Trọng đi theo bên người ông suốt mấy chục năm, ông có thể cảm nhận được những điểm khác biệt nhỏ nhặt nhất của Trương Minh Hoàng, quản gia Trọng rõ ràng cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của thành chủ nhà ông.

“Không có việc gì, chuyện bên Thành đã điều tra như thế nào rồi?” Trương Minh Hoàng không nói thêm gì nữa, dời sang đề tài khác.

“Tôi đã kêu người đi thông báo cho Thành thiếu chủ, bên chỗ Thành thiểu chủ chắc sẽ có kết quả nhanh thôi.” Quản gia Trọng cảm nhận được cảm xúc của thành chủ đang suy sút, trong lòng quản gia Trọng cũng nặng nề hơn, chắc chắn thành chủ đã nhớ đến cái gì.

“Thành chủ, chờ sau khi điều tra được người đứng phía sau thì ông có thể gặp mặt cô cả nhà họ Đường rồi, đế lúc đó là có thể biết được rốt cuộc cô cả nhà họ Đường có phải là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành chúng ta không.” Quản gia Trọng đương nhiên biết vì sao thành chủ nhà ông lại buồn, cũng chỉ có hai việc có thể làm cho thành chủ buồn, một là liên quan đến bà chủ, hai là có liên quan đến cô cả nhà họ Đường.

Đầu tiên, thành chủ đột nhiên có vẻ mất mác, bây giờ lại đột ngột hỏi đến chuyện điều tra Thành thiếu chủ, chắc chắn là có liên quan đến cô cả nhà họ Đường.

“Trọng, có đôi khi tôi lại lo lắng…” Trương Minh Hoàng nhìn bức tranh trước mặt, muốn nói rồi lại thôi.

Quản gia Trọng cũng hiểu ý thành chủ của ông: “Thành chủ, ông hiểu rất rõ năng lực của Lương, Lương sẽ không nghi ngờ bậy bạ, nếu Lương dám nói với ông, vậy chắc chắn là đó có chút khẳng định, cho nên rất có khả năng cô cả nhà họ Đường chính là con gái của thành chủ.

Quản gia Trọng thật sự không muốn nhìn thành chủ nhà ông buồn bã, cho nên phải nghĩ cách khuyên thành chủ: “Thành chủ, nếu đến lúc đó, cô cả nhà họ Đương không phải là con gái của thành chủ, thành chủ vẫn có thể nhận cô cả nhà họ Đường làm con gái nuôi, hiếm khi mà thành chủ lại có duyên với cô cả nhà họ Đường như thế.”

Trương Minh Hoàng nghe quản gia Trọng nói thế, cơ thể hơi cứng đờ, sau đó nhanh chóng ngước mắt lên nhìn quản gia Trọng, cảm xúc mất mác khi nãy đã hoàn toàn biến mất, thậm chí ông còn hơi cong môi.

Quản gia Trọng nhìn thấy phản ứng của thành chủ, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Thành chủ, bên phía nhà họ Nguyễn phải làm như thế nào đây?” Quản gia Trọng nghĩ đến chuyện nhà họ Nguyễn, nghĩ đến Nguyễn Hạo thần, quản gia Trọng vẫn cảm thấy thành chủ kiểm tra Nguyễn Hạo thần như vậy là quá độc ác.

Đương nhiên quản gia Trọng cũng không phải lo lắng cho Nguyễn Hạo thần, người ông lo lắng là cô cả nhà họ Đường, dù sao Nguyễn Hạo thần cũng là bạn trai của cô cả nhà họ Đường, bạn trai của mình lại đi đính hôn cùng người phụ nữ khác, cô cả nhà họ Đường không sốt ruột sao?

“Còn trẻ, chịu đựng một vài bài kiểm tra là chuyện tốt.” Trương Minh Hoàng đột nhiên cười, tuy nụ cười rất nhạt, nhưng nụ cười đó thật sự xuất hiện.

Ông đột nhiên cảm thấy những thứ ông rối rắm khi nãy có hơi buồn cười, cho dù ông có quan hệ gì với cô cả nhà họ Đường hay không thì cũng không cản trở gì những việc ông đang làm bây giờ.

Quản gia Trọng thấy vẻ mặt của thành chủ nhà ông, lập tức hoảng sợ, đã bao lâu rồi ông chưa nhìn thấy thành chủ cười? Mười năm? Hai mươi năm? Suốt bao năm qua, thành chủ vẫn luôn tìm manh mối về bà chủ nhưng đều không có, thành chủ càng ngày càng ít nói, càng ngày càng yên lặng, bình thường rất hiếm khi mở miệng nói chuyện, miễn bàn đến việc cười.

Ông còn tưởng rằng mấy năm qua thành chủ đã quên mất cách để cười rồi?!
 
Chương 2553


CHƯƠNG 2553

Nhưng bây giờ thành chủ lại cười, nụ cười này làm mũi của quản gia Trọng cay cay, hai mắt ươn ướt, bây giờ ông mới thật sự ý thức được thành chủ sống lại, thật sự đã sống lại.

Từ sau khi Lương nói cô cả nhà họ Đường có khả năng là con gái của thành chủ, từ sau khi ông cho thành chủ xem ảnh chụp của cô cả nhà họ Đường, cuộc sống của thành chủ lập tức có hy vọng, mấy ngày nay, tuy vẫn chưa xác định rõ cô cả nhà họ Đường có quan hệ với thành chủ, nhưng cô cả nhà họ Đường càng ngày càng ảnh hưởng đến thành chủ hơn, bây giờ cô cả nhà họ Đường còn làm thành chủ cười.

Đây thật sự quá tốt, thật sự là quá tốt!!

Lúc này quản gia Trọng vui mừng đến bờ môi run rảy, hai mắt ông càng lúc càng ướt, chỉ cảm thấy tất cả mọi thứ trước mặt đều nhòe đi, ông gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy, đúng, thành chủ nói rất đúng, thành chủ nói rất đúng.”

Bây giờ cho dù thành chủ nói cái gì thì quản gia Trọng cũng đều sẽ gật đầu đồng ý theo.

Trương Minh Hoàng cảm nhận được sự khác thường của quản gia, dời mắt sang nhìn ông, độ cong trên khóe môi lại càng rõ ràng hơn: “Quản gia Trọng, cảm tình của ông càng lúc càng phong phú.”

“Thành chủ, tôi rất vui, tôi thật sự rất vui.” Quản gia Trọng biết thành chủ của ông đang trêu chọc ông, nhưng ông thật sự rất vui.

Quản gia Trọng nhanh chóng nâng tay, xoa mắt, hai mắt mới có thể nhìn thấy rõ ràng lại, quản gia Trọng nhìn thấy bức tranh mới nhất của thành chủ, gương mặt của người phụ nữ trong bức tranh thật sự giống cô chủ nhà họ Đường y như đúc.

Nhưng điệu bộ lại khác nhau.

Thành chủ vẫn luôn kiên quyết cho rằng ông đang vẽ bà chủ, nhưng quản gia Trọng vẫn cho rằng sau khi thành chủ nhìn thấy gương mặt của cô cả nhà họ Đường xong đã vẽ lại dáng vẻ của cô.

Cho nên quản gia Trọng cảm thấy thành chủ càng lúc càng để ý cô cả nhà họ Đường, thành chủ cũng càng ngày càng bị cô cả nhà họ Đường ảnh hưởng.

Tuy thành chủ vẫn chưa gặp qua cô cả nhà họ Đường, nhưng kiểu ảnh hưởng trong tiềm thức này đã có mặt ở khắp nơi.

Đây là duyên phận như thế nào chứ?

Thành chủ chỉ mới nhìn ảnh của cô cả nhà họ Đường, sao lại bị cô cả nhà họ Đường ảnh hướng lớn đến thế chứ?

Mấy năm nay thành chủ luôn dốc lòng tìm bà chủ, chuyện gì cũng mặc kệ, không thèm để ý đến thứ gì, trước kia ông cũng từng đề nghị thành chủ nhận một đứa con trai hoặc con gái nuôi về, nhưng thành chủ lại từ chối ngay lập tức, hơn nữa không hề có ý định này.

Nhưng thành chủ lại đối xử hoàn toàn khác với cô cả nhà họ Đường, thành chủ cực kỳ chủ ý đến cô, lúc trước khi ông đưa ra lời đề nghị, lỡ như cô cả nhà họ Đường không phải là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành thì có thể nhận cô làm con gái nuôi, thành chủ không những không từ chối, mà còn rất vui vẻ.

Quản gia Trọng cảm thấy trong cuộc sống này chắc chắn có một thứ gọi là ông trời đã định sẵn.

“Thành chủ, cô cả nhà họ Đường chắc chắn là con gái của ông, chắc chắn sẽ không sao.” Quản gia Trọng cũng không biết ông bị làm sao, lại đột nhiên nói ra câu này, quản gia Trọng cảm thấy mấy năm qua thành chủ đã khổ đủ rồi, ông trời tra tấn thành chủ suốt bao năm qua cũng đã đủ rồi.

Lần này, nhất định sẽ không làm thành chủ thất vọng.

“Sao ông lại khẳng định như thế?” Trương Minh Hoàng ngẩng người, nhìn chằm chằm quản gia Trọng, Trương Minh Hoàng vẫn chưa tự phát hiện ra, ông hơi vội vã hỏi ra câu hỏi này, hơn nữa bây giờ vẻ mặt ông còn mang theo một chút chờ mong.

Quản gia Trọng nhìn thấy vẻ mặt của thành chủ nhà ông, càng không muốn làm thành chủ thất vọng, nhưng mà lúc nãy do ông quá xúc động nên mới nói ra câu nói đó, quản gia Trọng không có lý do nào khác, ít nhất là bây giờ không có lý do gì để thuyết phục thành chủ tin tưởng cả.
 
Chương 2554


CHƯƠNG 2554

Quản gia Trọng thầm sốt ruột, chỉ trong chớp mắt, lại nhìn dáng vẻ của người phụ nữ trong tranh, trong đầu lóe lên một ý tưởng, nhanh chóng nói: “Chỉ cần nhìn bức tranh thành chủ vẽ bà chủ là biết, thành chủ vẽ bà chủ lại giống hệt cô chủ nhà họ Đường.”

Thật ra đến tận bây giờ quản gia Trọng vẫn cứ cho rằng thành chủ đang vẽ cô cả nhà họ Đường chứ không phải bà chủ, rốt cuộc lúc trước thành chủ cũng chưa từng nhìn thấy gương mặt thật sự của bà chủ.

Nhưng bây giờ quản gia Trọng lại cảm thấy lý do này rất tốt, rất thuyết phục, thuyết phục đến mức người ta không thể nào cãi lại.

Trương Minh Hoàng cũng nhìn chân dung mình tự vẽ, rồi không khỏi mỉm cười: “Ừm, ông nói rất đúng.”

Ông cũng không biết tại sao, mà khoảng thời gian này trong đầu ông bỗng hiện lên bóng dáng bà ấy, ban đầu là mơ hồ rồi dần dần hiện rõ hơn, nhưng ông chắc chắn đó là bà ấy.

Mặc dù lúc trước ông bị người khác bỏ thuốc, ý thức mơ màng, nhưng dù gì ông cũng ở bên bà ấy trong thời gian dài, hơn nữa hai người còn làm chuyện thân mật như vậy, nên ông nghĩ chắc chắn trong lúc nào đó ông đã nhìn thấy rõ bóng dáng bà ấy, nhưng vì tác dụng của thuốc, nên sau khi tỉnh lại ông đã quên hết mọi thứ.

Lần đó sau khi nhìn thấy bức ảnh cô cả nhà họ Đường, mặc dù ông cảm thấy hơi đặc biệt, rất thích cô gái này, nhưng lúc đó ông không hề liên tưởng cô đến người phụ nữ trong ký ức.

Nhưng sau đó, trong đầu ông dần hiện lên khuôn mặt bà ấy.

Bóng dáng bà ấy như được đào lên từ nơi sâu nhất trong ký ức của ông, cũng có thể nói là bị đào lên, có lẽ việc ông nhìn thấy bức ảnh cô cả nhà họ Đường là một sự dẫn dắt, nhưng ông chắc chắn không nhập hai người thành một.

Ông biết rõ chân dung ông vẽ là người trong ký ức.

Nên hôm nay ông cố gắng vẽ chân dung bà ấy, như muốn vẽ cho ra bóng dáng đó, để giữ lại, không được quên nữa.

Đến khi vẽ xong bức chân dung, ông mới nhận ra người trong đầu ông rất giống cô cả nhà họ Đường, nhưng dù là thế, ông cũng chưa từng nghi ngờ điều gì, ông biết người ông vẽ không phải cô cả nhà họ Đường.

Ông cũng chắc chắn không phải vì ông nhìn thấy bức ảnh cô cả nhà họ Đường, nên mới tưởng tượng người trong ký ức là cô.

Chuyện này tuyệt đối không thể, đó là người phụ nữ ông yêu sâu đậm nhất, lần nào ông cũng vẽ bằng trái tim mình, nên ông chắc chắn mình sẽ không nhầm lẫn.

Vì vậy, ông rất tán thành câu nói của quản gia Trọng.

Cô cả nhà họ Đường giống người phụ nữ trong đầu ông như vậy, nên rất có thể cô thật sự là con gái ông.

Quản gia Trọng nghe thành chủ nhà mình nói vậy rõ ràng hơi sửng sốt, ông luôn nghĩ rằng thành chủ dựa theo bóng dáng cô cả nhà họ Đường để vẽ phu nhân.

Quản gia Trọng thầm thở dài, lúc nãy chỉ là cái cớ do ông nhất thời sốt sắng nghĩ ra, không ngờ thành chủ lại trả lời nghiêm túc như thế, làm quản gia Trọng nhất thời không biết phải nói gì.

Giờ quản gia Trọng chỉ hy vọng cô cả nhà họ Đường thật sự là con gái thành chủ.

Nguyễn Hạo thần chơi chung ở hai đứa trẻ ở nhà họ Đường một lúc, vì anh luôn phớt lờ việc giải quyết chuyện kết hôn, cũng không bàn bạc với mọi người, nên mấy người khác cũng không nói gì nữa.

Nguyễn Hạo thần vừa rời khỏi nhà họ Đường, đã gọi thẳng cho thư ký Lưu: “Chuyện tôi bảo cậu làm đã chuẩn bị ổn thỏa chưa?”
 
Chương 2555


CHƯƠNG 2555

Nguyễn Hạo thần vốn không định giải quyết chuyện này gấp như thế, nhưng ông bà cụ Nguyễn liên tục ép buộc anh.

“Tôi đã chuẩn bị gần xong rồi, chỉ thiếu một bước cuối cùng, nếu tổng giám đốc sốt ruột như vậy, thì để tôi đi giục bọn họ, có lẽ hôm nay sẽ hoàn thành.” Đầu bên kia thư ký Lưu có hơi bất ngờ, nhưng nhanh chóng trả lời tổng giám đốc nhà mình.

“Ừm, cậu làm rất tốt!” Nguyễn Hạo thần trầm giọng đáp, anh vốn tưởng chuyện này sẽ không nhanh như thế, quả nhiên hiệu suất làm việc của thư ký Lưu vẫn rất cao.

“Tổng giám đốc, chúng ta nhất định phải làm thế ư?” Thư ký Lưu do dự một lát, rồi dè dặt hỏi một câu.

Thư ký Lưu cũng biết mấy năm nay tổng giám đốc sống không dễ dàng gì, nhưng một khi tiến hành bước này, thì tổng giám đốc không còn quay đầu được nữa, đến lúc đó nhất định sẽ gây ra chấn động, không biết mọi người sẽ nói tổng giám đốc thế nào?

“Cậu cứ làm tốt mọi chuyện trước đi.” Nguyễn Hạo thần không trả lời thẳng thừng, chuyện này anh đã quyết định rồi, nhưng có mấy lời anh không muốn nói ra, mặc dù những chuyện ông bà cụ Nguyễn làm rất quá đáng, nhưng trong lòng anh vẫn nặng trĩu khi nghĩ tới chuyện anh sắp làm.

“Được, tôi biết rồi.” Thư ký Lưu nghe giọng điệu hơi nặng nề của tổng giám đốc nhà mình, thì không hỏi gì nữa.

Nguyễn Hạo thần cúp máy, ngồi một mình trong xe, cũng không vội lái xe đi, mà tựa lưng vào ghế, khẽ nhắm hai mắt lại, che giấu đi toàn bộ cảm xúc của anh, không ai biết anh đang nghĩ gì.

Nguyễn Hạo thần cứ ngồi im như thế trong thời gian dài, mặc dù anh đã quyết định sẽ làm như thế, nhưng tim anh vẫn…

Đúng lúc này, điện thoại Nguyễn Hạo thần bỗng đổ chuông, cắt ngang mạch suy nghĩ của anh.

Nguyễn Hạo thần mở mắt ra, nhất thời mơ màng, sửng sốt một lúc, rồi mới lấy điện thoại ra, thấy Cố Ngũ gọi tới thì hơi bất ngờ, rồi nhanh chóng nghe máy.

Nếu không có tình huống gì đặc biệt thì Cố Ngũ sẽ không gọi cho anh vào lúc này, nhất là khi trải qua chuyện Đường Vũ Kỳ bị bắt cóc vào tối qua.

“Lão đại, em phát hiện ra một vấn đề, cảm thấy nó hơi kỳ lạ, nên muốn báo cáo với anh.” Điện thoại vừa kết nối, giọng nói của Cố Ngũ đã vang lên, nhưng không giống như có chuyện gì hệ trọng.

“Vấn đề gì?” Nguyễn Hạo thần khẽ nhíu mày, Cố Ngũ nói có vấn đề, thì chắc chắn sẽ không phải là chuyện râu ria.

“Em phát hiện Rệp đang dẫn người lục soát toàn bộ thành phố A, như đang tìm người, Rệp là người của ông cụ Nguyễn, nên em đoán có lẽ ông cụ đã bảo anh ta tìm ai đó.” Đây mới là lý do Cố Ngũ gọi cho Nguyễn Hạo thần, ông cụ Nguyễn muốn tìm người, tất nhiên anh phải báo cho lão đại nhà mình biết.

“Cậu có biết bọn họ đang tìm ai không?” Nguyễn Hạo thần khẽ híp mắt lại, giọng nói cũng thâm trầm hơn, ông cụ Nguyễn sai Rệp đi tìm người vào lúc này? Ông cụ muốn tìm ai?

“Chuyện này thì em vẫn chưa biết, em vừa phát ra tình hình đã gọi cho anh ngay, anh có cần em bắt một người để tra hỏi không?” Thật ra Cố Ngũ cũng không biết tình hình cụ thể, nên mới không sốt sắng, cũng chẳng cảm thấy đây là chuyện hệ trọng.

Dù gì ông cụ Nguyễn cũng sai Rệp làm việc nhiều lần rồi.

“Cậu cứ bắt thẳng Rệp cho tôi, tôi sợ người khác không biết tình hình cụ thể, bắt người xong thì cậu mang thẳng anh ta tới Diêm Môn, giờ tôi sẽ đi qua đó, đích thân tra hỏi anh ta.” Trong lòng Nguyễn Hạo thần có một dự cảm không lành, trước đó ông cụ Nguyễn mới công bố chuyện anh kết hôn với công chúa Quỷ Vực Chi Thành, giờ lại gấp gáp sai Rệp đi tìm người.

Hơn nữa chuyện ông cụ Nguyễn sai Rệp làm đều là mấy chuyện không muốn cho người khác biết, nên chắc chắn đây không phải chuyện tốt lành gì.
 
Chương 2556


CHƯƠNG 2556

Trong tình hình này mà ông cụ Nguyễn còn muốn tìm ai? Trong đầu Nguyễn Hạo thần dần hiện ra một đáp án.

Nhưng anh không mong chuyện sẽ giống anh nghĩ, hy vọng là không phải thế.

“Vâng, em biết rồi, em sẽ đi bắt người ngay, hơn nữa còn đích thân đi, nhất định sẽ mang người về cho anh.” Cố Ngũ nghe lão đại nhà mình nói sẽ đích thân tới tra hỏi, thì nhất thời trở nên nghiêm túc, quyết định tự đi bắt người.

Nguyễn Hạo thần cúp máy xong, thì sắc mặt u ám đến đáng sợ, giờ anh chẳng muốn nhắm mắt nghỉ ngơi nữa, mà nhanh chóng lái xe tới Diêm Môn, trong lòng anh vẫn ôm chút hy vọng xa vời, mong chuyện sẽ không giống như anh nghĩ.

Rệp là xã hội đen, mặc dù mấy năm nay anh ta lăn lộn khá tốt, nhưng chưa phải là đối thủ của Diêm Môn, huống chi giờ anh ta đang dẫn người tìm kiếm khắp nơi, nên Cố Ngũ vừa đích thân ra trận, đã nhanh chóng bắt được người.

“Mấy người đang làm gì đấy? Dám bắt ông đây, sao mấy người không nghe ngóng thử xem ông đây là ai?” Rệp bị người Cố Ngũ dẫn đi thì nhất thời mơ màng, tất nhiên là xã hội đen, thì những lúc mấu chốt phải nói lời hung ác.

“Các cậu dẫn người đi cho tôi.” Cố Ngũ chẳng muốn phí lời với anh ta, lão đại dặn bắt người xong thì đưa thẳng đến Diêm Môn, nên giờ anh dẫn người về là hoàn thành nhiệm vụ.

“Mấy người dám bắt tôi? Tôi nói cho mấy người biết, tôi là người nhà họ Nguyễn.” Mặc dù Rệp là xã hội đen, nhưng anh biết rõ dùng nhà họ Diệp sẽ có tính uy hiếp hơn, hơn nữa mấy năm nay anh luôn làm việc cho ông cụ Nguyễn, nên cũng xem như là người nhà họ Nguyễn.

Cố Ngũ nghe vậy thì cười nhạo ngay, người nhà họ Nguyễn? Mặt mũi anh ta thật lớn.

Anh ta chỉ làm cho ông cụ Nguyễn mấy chuyện cỏn con mà đã trở thành người nhà họ Nguyễn rồi?

Anh theo lão đại nhiều năm như vậy, còn chẳng dám nói mình là người nhà họ Nguyễn.

Tất nhiên, Cố Ngũ cũng chẳng mong mình trở thành người nhà họ Nguyễn, vì anh cảm thấy lão đại nhà mình không muốn làm người nhà họ Nguyễn, nhưng chuyện này anh ấy không thể lựa chọn được.

“Mấy người là ai?” Rệp thấy lời uy hiếp của mình chẳng có một tý tác dụng, mấy người này không hề bị dao dộng, vẫn bắt anh ta, đẩy lên xe như thường.

Mặc dù Rệp không quen mấy người này, nhưng dù gì anh cũng lăn lộn nhiều năm như vậy, nên vừa nhìn đã biết chắc rằng, hôm nay mấy người này tới với mục đích xấu.

“Chúng tôi là người Diêm Môn.” Cố Ngũ không muốn che giấu nữa, dù gì lão đại cũng nói đưa thẳng người đến Diêm Môn.

“Diêm… Diêm Môn?” Rệp sửng sốt, rồi nhất thời sợ hãi, ở thành phố A ai mà không biết Diêm Môn? Đừng nói là thành phố A, mà trong cả nước, Diêm Môn cũng là một sự tồn tại cực kỳ lớn mạnh.

Anh làm sao có thể đắc tội với người Diêm Môn?

Gần đây anh không làm gì cả, chỉ có lần này được ông cụ Nguyễn gọi tới tìm người thôi, anh chỉ giúp ông ta tìm kiếm một người, chứ đâu đến nỗi đắc tội với người Diêm Môn?

“Anh à, có phải có hiểu lầm gì đúng không? Nhất định là hiểu lầm rồi, trước giờ tôi chưa từng đắc tội với Diêm Môn, tất nhiên tôi cũng không dám làm chuyện đắc tội với các anh, chắc chắn là do các anh bắt nhầm người rồi.” Trong lòng Rệp biết rõ mình có bao nhiêu cân lượng, có cho anh 100 cái lá gan anh cũng không dám đắc tội với người Diêm Môn.

“Anh à, các anh tha cho tôi đi mà, tôi thật sự không có…” Giờ Rệp đã sợ đến mức hai chân mềm nhũn, bắt đầu khóc lóc cầu xin.

“Cậu đừng nói nhảm nữa, lão đại chúng tôi có chuyện muốn hỏi cậu, nếu cậu thành thật hợp tác trả lời câu hỏi của anh ấy, thì chúng tôi sẽ thả cậu đi.” Cố Ngũ xem thường hạng người nhát cáy này nhất, nếu lão đại muốn đích thân hỏi chuyện này, tất nhiên Cố Ngũ sẽ không hỏi thẳng vấn đề.
 
Chương 2557


CHƯƠNG 2557

“Lão đại Diêm Môn?” Rệp hoàn toàn ngẩn người: “Lão đại Diêm Môn có chuyện muốn hỏi tôi? Anh ấy cần gì phải tôi? Anh à, anh đừng nói đùa với tôi nữa, trước giờ lão đại Diêm Môn luôn xuất quỷ nhập thần, hành tung bí ẩn, một nhân vật nhỏ bé như tôi làm sao có thể gặp được?”

Rệp kinh ngạc xong thì nghi ngờ, nghe nói trong toàn thành phố A, chỉ có mấy người được gặp mặt thật lão đại của Diêm Môn, hơn nữa rất ít người biết được thân phận thật sự của anh ấy.

Lão đại Diêm Môn thần bí như vậy, sao anh có thể gặp được, nếu gặp được mặt thật của anh ấy, liệu anh có bị giết ngay tức khắc để diệt khẩu không?

“Anh à, tôi xin các anh tha cho tôi đi, tôi chỉ là một tên côn đồ nhỏ bé, tôi sợ lão đại các anh nhìn thấy tôi rồi, sẽ bị bẩn mắt.” Rệp càng lo lắng, sợ hãi hơn, tiếp tục khóc lóc cầu xin.

“Các cậu bịt miệng anh ta lại cho tôi, ồn quá đi mất.” Rõ ràng Cố Ngũ đã mất kiên nhẫn, nên ra lệnh ngay.

Rồi Cố Ngũ đi qua một bên gọi cho Nguyễn Hạo thần.

“Lão đại, em đã bắt được người rồi, giờ em sẽ đưa anh ta tới Diêm Môn.” Cố Ngũ hoàn thành nhiệm vụ rồi, tất nhiên phải báo cáo với Nguyễn Hạo thần một tiếng.

“Cậu nghĩ cách hù dọa anh ta đi.” Nguyễn Hạo thần lạnh lùng nhìn thẳng về phía trước, anh không muốn lãng phí thời gian, cũng chẳng muốn nghe lời nói dối.

“Thằng ranh đó vừa nghe thấy Diêm Môn đã sợ vãi tè, liên tục khóc lóc cầu xin, thật sự sợ đến mất mật rồi, nên chúng ta chẳng cần phải tốn sức đi hù dọa nữa.” Cố Ngũ bật cười, hạng người nhát cáy như thế thì cần gì phải đi hù?

“Lão đại cứ yên tâm, hạng người như anh ta chẳng dám nói dối với Diêm Môn chúng ta đâu, tất nhiên nếu anh không yên tâm, em sẽ bảo các anh em hù dọa anh ta.”

“Ừm.” Nguyễn Hạo thần trầm giọng đáp, mặc dù bình thường Cố Ngũ hay ăn nói lung tung, nhưng anh ta làm việc rất đáng tin.

Lúc Nguyễn Hạo thần đến Diêm Môn, thì Cố Ngũ đã đưa người tới đó đợi sẵn rồi, không biết anh ta dùng cách gì, mà giờ sắc mặt Rệp đã sợ đến mức trắng bệch, cả người run như cầy sấy.

Trước khi đi vào phòng, Nguyễn Hạo thần đã đeo một chiếc mặt nạ, Rệp là làm việc cho ông cụ Nguyễn, nếu anh cứ thế đi vào, e rằng anh ta sẽ giấu giếm mọi chuyện.

Bởi vì nếu chuyện này thật sự có liên quan đến anh, thì rất có thể lúc ông cụ Nguyễn sai Rệp đi làm việc, đã căn dặn anh ta không được để cho anh biết.

Nguyễn Hạo thần bước vào phòng, Rệp thấy anh đeo mặt nạ thì cả người càng run rẩy: “Tôi thật sự bị oan mà, trước giờ tôi chưa từng làm chuyện tổn lại đến Diêm Môn, các anh thật sự bắt nhầm người rồi, cầu xin anh, tha cho tôi đi.”

“Lão đại chúng tôi có mấy chuyện muốn hỏi cậu, anh ấy hỏi cái gì thì cậu phải trả lời cái đó, nếu anh ấy hài lòng, chắc chắn sẽ thả cậu đi, nhưng nếu cậu dám che giấu hoặc nói dối nửa lời, thì cậu cũng biết hậu quả rồi đấy.” Cố Ngũ thấy lão đại nhà mình đi vào, thì uy hiếp Rệp ngay.

“Vâng, vâng, vâng.” Giờ Rệp đã sợ đến mức mất bình tĩnh rồi, chỉ vô thức gật đầu nói: “Chỉ cần là chuyện tôi biết, chắc chắn tôi sẽ thành thật trả lời.”

“Ông cụ Nguyễn bảo cậu đi tìm ai?” Nguyễn Hạo thần không muốn nói nhảm với anh ta, nên mở miệng hỏi ngay, anh hỏi rất thẳng thừng, hơn nữa còn nói toẹt thân phận ông cụ Nguyễn.

Rệp sửng sốt, rõ ràng không ngờ lão đại Diêm Môn bắt anh tới đây chỉ để hỏi chuyện này.

Tất nhiên, lão đại Diêm Môn nhắc thẳng đến ông cụ Nguyễn, thì chắc chắn đã biết một số chuyện, nếu anh giấu giếm, một khi để người Diêm Môn điều tra ra, e rằng mạng nhỏ của anh sẽ không còn.

“Cậu còn ngẩn người ra đó làm gì? Mau trả lời đi, chẳng phải cậu dẫn người đi lục soát khắp nơi, là đang tìm người à? Nói đi, rốt cuộc cậu đang tìm ai? Nếu cậu dám nói dối, Diêm Môn chúng tôi đang có mấy trò hay, nên tôi không ngại để cậu nếm thử một chút.” Cố Ngũ thấy Rệp nhất thời không trả lời, thì thúc giục ngay.
 
Chương 2558


CHƯƠNG 2558

Rệp nghe Cố Ngũ nó vậy thì rùng mình, nghĩ tới những chuyện đã xảy ra trước đó, sắc mặt anh càng hiện rõ vẻ sợ hãi, không dám nghĩ tiếp nữa, vội vàng đáp: “Tôi nói, tôi nói, tôi nhất định sẽ nói sự thật.”

Mặc dù ông cụ Nguyễn lợi hại, nhưng không bằng Diêm Môn, huống chi giờ anh đang bị bắt đến Diêm Môn, nên bất luận thế nào anh cũng giữ lại mạng nhỏ của mình trước rồi hẵng nói.

Rệp thầm thở dài, hơi run rẩy nói: “Ông cụ Nguyễn bảo tôi tìm kiếm Tô Khiết và một cô bé là con gái cô ấy.”

Cố Ngũ hơi ngẩn người, tìm phu nhân và một cô bé? Hơn nữa cô bé đó còn là con của phu nhân và lão đại.

Ông cụ Nguyễn bảo Rệp tìm mẹ con họ làm gì?

Cố Ngũ bỗng nhận ra hình như chuyện này hơi nghiêm trọng, cũng may là anh nhiều chuyện nên đã thông báo với lão đại.

Nguyễn Hạo thần nghe Rệp nói thế thì hai mắt nhanh chóng híp lại, đáy mắt thoáng qua tia lạnh lẽo: “Ông ta định làm gì sau khi tìm thấy họ?”

Nguyễn Hạo thần không muốn suy đoán quá ác ý về ông bà cụ Nguyễn, lần nào anh cũng giữ lại một tia hy vọng, nhưng bọn họ hoàn toàn dập tắt tia hy vọng đó của anh.

Lúc hỏi câu này, bàn tay đang buông thõng bên người của Nguyễn Hạo thần vô thức siết chặt lại, anh thật sự hy vọng ông cụ Nguyễn có thể chừa lại một chút, đừng tuyệt tình quá mức.

Rệp càng do dự hơn, ban đầu ông cụ Nguyễn đã cảnh cáo anh, không được nói cho người khác biết, hơn nữa ngay cả anh cũng cảm thấy, chuyện ông ta sai anh làm không có tính người.

Rệp không hiểu tại sao người Diêm Môn lại bận tâm đ ến chuyện này, cũng không biết lão đại Diêm Môn ở phe nào?

Nếu anh ấy ở phe Tô Khiết, thì liệu Diêm Môn có thể thả anh đi, khi anh nói ra chân tướng không?

“Cậu phải nghĩ cho kỹ, rồi chọn ông cụ Nguyễn hay Diêm Môn chúng tôi?” Cố Ngũ thấy bộ dạng này của Rệp, thì biết anh ta lại bắt đầu do dự, nên tiếp tục lên tiếng uy hiếp: “Tôi không ngại nói cho cậu biết, cậu ba Nguyễn có quan hệ rất tốt với Diêm Môn chúng tôi, cậu đắc tội với chúng tôi, thì cũng đồng thời đắc tội với anh ấy, tất nhiên, nếu cậu nói thật, chắc chắn Diêm Môn chúng tôi sẽ bảo đảm cậu bình yên vô sự, còn thù lao mà ông cụ Nguyễn hứa trả cho cậu, chúng tôi cũng sẽ trả hơn gấp năm.”

Cố Ngũ rất có kinh nghiệm trong chuyện này, anh biết mình không thể uy hiếp mãi được, đôi lúc cũng phải kết hợp đe dọa với dụ dỗ.

Đôi mắt ti hí của Rệp nhanh chóng đảo qua đảo lại, tất nhiên trong đầu anh cũng đang động não, anh làm việc cho ông cụ Nguyễn nhiều năm như vậy, nên biết rõ con người ông ta.

Hôm nay anh bị Diêm Môn bắt đi, chắc chắn ông cụ Nguyễn sẽ nghi ngờ anh, nói không chừng ông ta còn trừ khử anh ngay tức khắc.

Anh biết Diêm Môn là người giữ chữ tín nhất, chỉ cần bọn họ đồng ý chuyện gì, thì chắc chắn sẽ làm được.

Lần này Rệp không còn do dự một hồi lâu nữa, mà nhanh chóng đưa ra sự lựa chọn: “Được, tôi sẽ nói hết cho các anh biết, thật ra tôi cũng cảm thấy lần này ông cụ Nguyễn không hề có tính người, tôi chẳng muốn làm theo lời ông ta một tý nào.”

Dù gì Rệp cũng làm xã hội đen lâu như vậy, nên giờ vẫn muốn biện minh cho mình mấy câu.

Nguyễn Hạo thần nghe vậy, thì sắc mặt thay đổi rất rõ rệt, ngay cả hạng người như Rệp cũng cảm thấy chuyện này không có tính người?

Rốt cuộc ông cụ Nguyễn bảo Rệp làm chuyện gì?
 
Chương 2559


CHƯƠNG 2559

“Cậu mau đi vào việc chính đi, đừng nói nhảm nữa.” Cố Ngũ cũng hơi mơ màng, sao lại không có tính người, anh cảm thấy Rệp hơi nói quá, người này có biết thế nào là không có tính người không?

Rệp nhìn Nguyễn Hạo thần, vì anh đang đeo mặt nạ, nên Rệp không nhìn thấy vẻ mặt của anh, mà chỉ cảm thấy ánh mắt của anh rất đáng sợ, như có thể giết một người bất cứ lúc nào.

Rệp vô thức hít ngụm khí lạnh, dưới ánh mắt đó, anh ta chẳng dám giấu giếm điều gì nữa: “Ông cụ Nguyễn bảo tôi tìm được cô bé đó xong, thì dẫn ra nước ngoài, rồi tìm một người chăm sóc cho cô bé, đừng để cô bé quay về nữa…”

“Cái gì?” Cố Ngũ hoàn toàn chết lặng, mặc dù anh là người nói nhiều, nhưng lúc mấu chốt, anh chưa bao giờ ăn nói lung tung, thế mà giờ anh lại kinh ngạc đến mức thốt ra tiếng, cắt ngang lời Rệp.

“Ông cụ Nguyễn biết thân phận cô bé đó không? Ý em là, ông ta biết anh và…” Cố Ngũ đang muốn biết, liệu ông cụ Nguyễn có biết chuyện cô bé đó là cháu nhà họ Nguyễn không.

“Ông ta biết.” Nguyễn Hạo thần nhếch miệng cười, nụ cười cực kỳ lạnh lẽo, tất nhiên ông cụ Nguyễn biết chuyện này, hôm đó ở Nguyễn thị, ông bà cụ Nguyễn đã gặp mặt Vũ Kỳ, hơn nữa lúc đó cô bé còn gọi cho anh, anh còn nói rõ ràng mọi chuyện cho họ biết.

Tất nhiên, với sự hiểu biết của anh về ông bà cụ Nguyễn, chắc chắn ông cụ Nguyễn sẽ làm giám định cha con, kết quả giám định có vào ngày hôm sau, nên bọn họ đã sớm xác nhận thân phận của Vũ Kỳ rồi.

“Ông ta biết mà còn sai người mang đứa bé đi, còn không cho cô bé quay về? Ông ta đang cưỡng ép tách đứa bé ra khỏi mẹ, cô bé còn nhỏ như thế, ông ta đang nghĩ gì vậy? Còn sai hạng người như Rệp đi làm mấy chuyện này?” Cố Ngũ vốn tưởng Rệp nói không có tính người là hơi phóng đại, nhưng giờ anh chỉ cảm thấy sống lưng mình lạnh ngắt.

Rõ ràng ông cụ Nguyễn biết cô bé là máu mủ nhà họ Nguyễn, mà sao ông ta vẫn có thể tàn nhẫn với đứa bé như vậy, hơn nữa hạng người như Rệp hoàn toàn không đáng tin.

Rệp có thể mang đứa bé đến chỗ tốt ư? Hơn nữa làm sao có thể chăm sóc tốt cho cô bé? Chỉ sợ có khi đứa bé còn chết ở trên đường.

Cố Ngũ luôn biết ông cụ Nguyễn làm chuyện rất quá đáng, nhưng không ngờ lại quá đáng đến thế.

Nguyễn Hạo thần mím chặt môi, không nói gì nữa, giờ hai tay đang buông thõng bên người của anh không ngừng siết chặt đến mức lộ gân xanh, gần như muốn nổ tung các mạch máu.

Mới đầu anh đã đoán ra được, nhưng anh không thể ngờ rằng ông cụ Nguyễn lại quá đáng đến thế, còn muốn mang đứa bé đi, cưỡng ép chia cắt cả nhà anh.

Gì mà tìm người chăm sóc, nói trắng ra là giám sát, không cho cô bé quay về.

Để hạng người như Rệp làm chuyện này, chắc chắn sẽ không đưa cô bé đến đất nước tốt lành gì, e rằng anh ta sẽ đưa đứa bé tới những nơi nghèo khổ lạc hậu, nói không chừng còn có chiến tranh loạn lạc, như vậy tính mạng của đứa bé sẽ khó mà giữ lại được.

Cho dù cô bé tốt số sống sót, thì theo ý ông cụ Nguyễn, sẽ sai người giám sát cô bé cả đời, không cho đứa bé bước ra ngoài? Cũng chẳng cho đi học, giao lưu với bạn bè?

Nguyễn Hạo thần chỉ nghĩ tới đây, mà tim đã đau đến mức khó chịu, anh thật sự không biết tại sao ông cụ Nguyễn lại đưa ra quyết định như vậy, đó là máu mủ nhà họ Nguyễn đấy.

Trong lòng Nguyễn Hạo thần không khỏi cười khẩy, máu mủ nhà họ Nguyễn!

Anh cũng là máu mủ nhà bọn họ, nhưng vì lợi ích nhà họ Nguyễn, làm sao ông bà cụ Nguyễn có thể thật lòng quan tâm anh?

Thật ra ông bà cụ Nguyễn đều tàn nhẫn với anh, trước đây bọn họ từng ép anh tách khỏi mẹ anh, không cho mẹ con anh gặp mặt nhau.

Anh nên sớm mất hết hy vọng với họ, chuyện này càng làm trái tim anh trở nên lạnh lẽo.
 
Chương 2560


CHƯƠNG 2560

“Vậy phu… Tô Khiết thì sao? Chẳng phải lúc nãy cậu nói ông cụ Nguyễn bảo cậu tìm cô ấy à? Vậy sau khi tìm được cô ấy, ông ta định làm gì? Có phải cho cô ấy cùng đi chăm sóc con gái đúng không?” Cố Ngũ cảm thấy dù ông cụ Nguyễn tàn nhẫn thế nào, cũng không thể bỏ mặc cháu mình sống chết như thế, chẳng phải Rệp nói ông ta cũng sai bọn họ tìm Tô Khiết à?

Nói không chừng ông cụ Nguyễn định cho Tô Khiết cùng đi chăm sóc con gái.

Nếu vậy thì, chí ít ông cụ Nguyễn cũng còn một chút tình thân, dù gì một đứa trẻ có mẹ ở bên cũng không đến nỗi quá khổ sở.

“Không, ông cụ Nguyễn không muốn cho đứa bé ở cùng Tô Khiết, mà muốn chia cắt bọn họ, ông ta sợ cô ấy sẽ tìm đứa bé, nên bảo tôi bán cô ấy tới mấy vùng núi mua vợ…”

“Mẹ kiếp, đúng là…” Rệp chưa kịp nói hết, thì Cố Ngũ lại lên tiếng cắt ngang lần nữa, tất nhiên, anh cũng nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo đến mức đóng thành băng của lão đại nhà mình, nên mới không muốn Rệp nói tiếp.

“Chúng tôi chưa tìm được người, nên chưa làm gì cả, xin các anh hãy tha cho tôi.” Lúc Rệp nhìn thấy ánh mắt đó của Nguyễn Hạo thần, thì sợ đến mức khụy xuống dưới sàn, ánh mắt đó thật đáng sợ.

Tất nhiên, đến giờ Rệp cũng ý thức rất rõ lão đại Diêm Môn đang đứng về phía Tô Khiết, hơn nữa có thể thấy quan hệ hai người không hề tầm thường, nên Rệp phải cố gắng rũ sạch mình.

Giờ Nguyễn Hạo thần đang đeo mặt nạ, nên không ai nhìn thấy vẻ mặt của anh, nhưng đôi mắt đó lại lạnh lẽo đến mức gần như khiến người khác rơi vào hầm băng nghìn năm, làm người đó nhất thời cảm thấy băng đang thấm vào người, rồi đóng băng toàn bộ mạch máu.

Tay anh vẫn không ngừng siết thành nắm đấm, vì nắm quá chặt, nên móng tay vốn không dài đâm vào trong da thịt, máu tươi liên tục rỉ ra, nhưng anh lại chẳng thấy đau.

Giờ anh chỉ thấy tim anh lạnh đến nỗi làm anh cảm thấy ý thức mình như sắp ngưng trệ.

Mặc dù anh đã đoán được ông cụ Nguyễn sai người tìm Tô Khiết chẳng phải chuyện tốt lành gì, nhưng anh thật sự không ngờ ông lại sai người bán cô vào vùng núi?

Anh biết mấy vùng núi mua bán phụ nữ đó, sau khi mua về, vì không muốn người phụ nữ đó bỏ trốn, nên bọn họ sẽ nhốt người đó lại.

Nguyễn Hạo thần nghĩ đến đây, thì ánh mắt bỗng b ắn ra tia sát ý, nhất thời có thể giết người trước mặt thành tro bụi.

Nguyễn Hạo thần không nói gì nữa, vì chuyện đã đến nước này rồi, anh cũng chẳng còn gì để hỏi nữa, anh đã biết hết những chuyện mình nên biết rồi.

Nếu nhìn kỹ, sẽ nhận ra giờ bước đi của Nguyễn Hạo thần hơi kỳ lạ, vì chân anh đang run rẩy.

Có lẽ là vì tim nguội lạnh! Hoặc tức giận! Hoặc càng có thể là do sợ hãi!

Cũng may Cố Ngũ phát hiện sớm, bằng không ngộ nhỡ để Rệp thật sự tìm được đứa bé và Tô Khiết, thì anh không dám nghĩ tới hậu quả.

“Các anh, các anh đã nói sẽ tha cho tôi…” Rệp thấy lão đại Diêm Môn cứ thế rời đi thì nhất thời sửng sốt, giờ anh chẳng dám cần tiền nữa, miễn sao giữ được mạng là tốt lắm rồi.

“Cậu yên tâm đi, Diêm Môn chúng tôi đã đồng ý chuyện gì thì nhất định sẽ làm được, tôi cũng sẽ trả tiền cho cậu không thiếu một đồng, cậu cầm lấy tiền rồi rời khỏi thành phố A đi.” Cố Ngũ không phải người hay đồng tình, cũng chẳng phải người quản chuyện không đâu, nhưng giờ anh không nhịn được nhắc nhở Rệp một câu.

Bởi vì thủ đoạn ông cụ Nguyễn thật sự quá tàn nhẫn.

Nếu để ông cụ Nguyễn biết Rệp đã nói ra hết mọi chuyện, đến lúc đó chắc chắn anh ta sẽ chết rất thảm.

Ông cụ Nguyễn chẳng hề nể tình với máu mủ nhà họ Nguyễn, huống chi là hạng người như Rệp.
 
Chương 2561


CHƯƠNG 2561

Nguyễn Hạo thần vừa ra khỏi Diêm Môn, thì gọi cho thư ký Lưu ngay.

“Tổng giám đốc, có chuyện gì không ạ?” Thư ký Lưu lại nhận được điện thoại của tổng giám đốc nhà mình, trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ, hôm nay tổng giám đốc gọi cho anh hơi nhiều.

“Cậu mau hoàn thành toàn bộ thủ tục ngay đi.” Giờ giọng nói Nguyễn Hạo thần đã lạnh đến mức đóng thành băng, thư ký Lưu ở đầu bên kia cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo này.

“À, vâng, tôi biết rồi.” Giờ trong lòng thư ký Lưu tràn đầy nghi vấn, nhưng không dám hỏi một câu.

Anh đi theo tổng giám đốc cũng được mấy năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên nghe thấy giọng điệu này của tổng giám đốc, chỉ sợ giọng nói này của anh ấy có thể đóng băng toàn bộ sinh vật trong phạm vi mấy km.

Tổng giám đốc muốn hoàn thành ngay là chuyện hơi khó khăn, nhưng giờ thư ký Lưu không dám từ chối nửa lời, nghe giọng điệu này của tổng giám đốc, anh thật sự không dám hỏi, cũng chẳng dám nói!

 

Giờ suy nghĩ của thư kí Lưu là dù khó khăn thế nào, anh ta đều phải giải quyết.

Nếu không, thư kí Lưu cảm thấy anh ta có thể sẽ bị tổng giám đốc đông chết.

“Làm xong thủ tục rồi thì liên hệ với phóng viên, tôi muốn mở họp báo.” Giọng Nguyễn Hạo thần vang lên đầu dây bên kia của điện thoại, giọng lần này còn lạnh lẽo khiến người khác sợ hãi hơn, tất nhiên trong giọng nói lạnh lẽo kia của lộ ra sự lo lắng.

“Mở họp báo?” Quá kinh ngạc thư kí Lưu không nhịn được hỏi lại, tổng giám đốc trước giờ không thích bị phóng viên phỏng vấn, sao lần này lại muốn mở họp báo?

Vốn dĩ ban đầu thư kí Lưu cho rằng tổng giám đốc sẽ chỉ đơn giản đăng bài thanh minh, hoặc là đăng tin, thật không ngờ tổng giám đốc vậy mà lại mở họp báo trịnh trọng tuyên bố, nếu vậy thì chuyện nghiêm trọng rồi.

Nhưng mà, tổng giám đốc rõ ràng là đã quyết định rồi, thư kí Lưu biết chuyện tổng giám đốc quyết định rồi thì không thể thay đổi.

“Đi làm đi.” Nguyễn Hạo thần không nói nhiều, chỉ một câu “đi làm đi” đã thể hiện rõ sự quyết định của anh.

Quyết định lần này, anh không hề do dự, hay luyến tiếc, nhà họ Nguyễn chẳng có gì để anh luyến tiếc.

“Vâng, tôi biết rồi.” Thư kí Lưu không hỏi thêm nữa, nếu tổng giám đốc đã quyết định, vậy thì anh ta cũng không thể ngăn được.

Từ trước đến nay thư kí Lưu luôn phục tùng quyết định cuả tổng giám đốc vô điều kiện.

Sau khi thư kí Lưu cúp điện thoại của Nguyễn Hạo thần thì liền vội vàng đi làm chuyện anh dặn dò, nhưng nhớ tới giọng điệu lúc nãy của tổng giám đốc thư kí Lưu lại lo lắng, không biết đã xảy ra chuyện gì, giọng tổng giám đốc lúc nãy thật sự rất đáng sợ .

Về quyết định trước đó của tổng giám đốc thư kí Lưu cũng biết một ít, nhưng khi đó tổng giám đốc cũng không vội như vậy, hơn nữa thư kí Lưu biết trong lòng tổng giám đốc vẫn có chút không đành lòng.

Nhưng từ giọng điệu của tổng giám đốc vừa rồi, thư kí Lưu chỉ nghe được sự dứt khoát của tổng giám đốc, dứt khoát tới không kiêng kị gì, không hề chừa đường lui.

Thư kí Lưu cảm thấy nhất định là đã xảy ra chuyện gì!

Nhưng rốt cuộc là chuyện gì mà có thể khiến tổng giám đốc trở thành như vậy?

Lúc đầu ngay cả khi tổng giám đốc đi công tác, anh ta giúp bà chủ làm thủ tục ly hôn, khi tổng giám đốc trở về cũng không đáng sợ như vậy!

Sau khi Nguyễn Hạo thần cúp điện thoại, thì anh không hề chần chừ mà lái xe tốc độ cao chạy tới công ty Nguyễn thị.
 
Chương 2562


CHƯƠNG 2562

Anh tin tưởng năng lực của thư kí Lưu, cho nên kế tiếp, rất nhanh thôi, anh có thể mở họp báo.

Đến lúc đó, tất cả đều nên được giải quyết!

Lúc thư kí Lưu của Nguyễn thị đi thúc giục luật sư chuyên môn nhanh chóng xử lí xong thủ tục cuối cùng, luật sư nghi hoặc: “Tổng giám đốc rốt cuộc là có ý gì à, thay đổi bất ngờ quá, loại chuyện này thay đổi như vậy, sợ là cuối cùng cũng không tìm được nhà thứ hai, thư kí Lưu, tổng giám đốc rốt cuộc là nghĩ sao vậy?”

Luật sư thật sự rất hoài nghi, khó hiểu, anh ta chưa từng thấy ai làm chuyện này mà lại gấp như vậy, cũng không biết tổng giám đốc nghĩ sao? Tổng giám đốc có phải có chuyện gì khó xử không? Tổng giám đốc có phải bị ép không?

Nếu không bị ép, ai lại vội vàng làm chuyện này!

“Anh lo nhiều vậy làm gì? Trong lòng tổng giám đốc nghĩ thế nào sao tôi biết, kêu anh làm thì anh nhanh làm xong đi, tôi nói anh nghe, hôm nay tâm trạng tổng giám đốc không tốt lắm, nếu anh không làm xong nhanh lên, tự gánh lấy hậu quả.” Thư kí Lưu cũng không phải hù dọa luật sự, anh ta nói theo tình hình thực tế, giọng điệu tổng giám đốc vừa nghe liền biết là tâm trạng không tốt, không, phải nói là tâm trạng rất khó chịu.

Cho nên, đây thật sự là lời nhắc nhở thật lòng của thư kí Lưu: “Tổng giám đốc đã gọi điện thoại hai lần để thúc giục chuyện này rồi.”

“Rồi, rồi, tôi biết rồi, cám ơn thư kí Lưu nhắc nhở.” Luật sư là người thông minh, hiểu được ý của thư kí Lưu, cũng không dám … trì hoãn nữa.

“Làm xong chuyện rồi, thì anh hãy lập tức gọi cho tôi.” Thư kí Lưu nhớ tới dặn dò lúc trước của tổng giám đốc, không nhịn được dặn dò thêm một câu.

“Được, được.” Luật sư càng mờ mịt, nhưng lúc này luật sư không có hỏi nhiều, mà nhanh chóng gật đầu đồng ý, thư kí Lưu dặn dò thêm 1 lần nữa chắc chắn là ý của tổng giám đốc.

Tổng giám đốc nhất định là vô cùng sốt ruột, nhưng luật sư không rõ tổng giám đốc vì sao gấp như vậy, chuyện này cũng không có lợi gì cho tổng giám đốc, hơn nữa ngược lại nó còn có hại cho tổng giám đốc.

Lẽ nào là bị ông cụ Nguyễn ép buộc? Nếu là như vậy tổng giám đốc thật là đáng thương.

Nhưng, chuyện này không phải anh ta nên quan tâm, nhưng trong lòng luật sư không nhịn được thở dài, gia đình hào môn thật là khiến người ta khó hiểu mà, sinh ra trong gia đình giàu có cũng không dễ dàng gì.

Sau khi thư kí Lưu trở lại văn phòng, thì sắp xếp lại việc của mình, thư kí Lưu trước giờ làm việc đến nơi đến chốn, dù trong tình huống nào anh ta cũng muốn làm tốt công việc.

Thư kí Lưu làm được một nửa công việc thì trợ lí của anh ta gõ cửa đi vào, nét mặt trợ lí rất khẩn trương: “Thư kí Lưu, tổng giám đốc đến rồi, anh, anh nhanh đi qua đó đi.”

“Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Thư kí Lưu cũng hết hồn, trợ lí hoảng hốt như vậy, đã xảy ra chuyện gì rất nghiêm trọng sao?

“Dáng vẻ tổng giám đốc rất đáng sợ, tổng giám đốc tới thì liền đi thẳng vào văn phòng, nãy giờ không ai dám tới gần văn phòng cả, chị Trác kêu em tới tìm anh.” Trợ lí nhớ tới dáng vẻ của tổng giám đốc thì sợ tới người run lẩy bẩy, thật là đáng sợ, rất đáng sợ.

“Ừ, anh biết rồi, anh qua ngay.” Thư kí Lưu nhớ tới giọng điệu đáng sợ của tổng giám đốc trong điện thoại lúc nãy, lại thấy dáng vẻ sợ hãi của trợ lí, anh ta không dám trì hoãn.

Bình thường dù xảy ra chuyện gì tổng giám đốc cũng sẽ không để lộ cảm xúc ra mặt, nhưng lúc này lại dọa sợ cả trợ lí?

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, mà khiến tổng giám đốc trở nên như vầy?

 
 
Chương 2563


CHƯƠNG 2563

Chuyện ông cụ Nguyễn mở họp báo tuyên bố hôn sự thì thư kí Lưu biết, nhưng thư kí Lưu cảm thấy có lẽ không chỉ là chuyện hôn sự, bởi vì lúc trước tổng giám đốc gọi anh ta thì vẫn rất bình thường.

Nhưng sau đó tầm 1 tiếng, khi tổng giám đốc gọi cho anh ta lần nữa thì hoàn toàn thay đổi.

Trong 1 tiếng này, chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó nghiêm trọng!

Thư kí Lưu đi thẳng lên lầu, trên tầng này ngoài phòng làm việc của Nguyễn Hạo thần, thì còn có mấy thư kí, lúc này họ đều có mặt, nhưng cả tầng lại im như tờ, nếu như giờ có một âm thanh nhỏ phát ra thôi cũng nghe rõ ràng.

Cửa phòng làm việc của Nguyễn Hạo thần đóng chặt, mấy thư kí ở bên ngoài đều rất nghiêm túc không dám thả lỏng, rõ ràng là bị dọa sợ rồi.

Thư kí Lưu càng ý thức được sự nghiêm trọng của chuyện này, thư kí Lưu lén hít một hơi, sau đó đi tới ngoài phòng làm việc, thử gõ cửa: “Tổng giám đốc.”

“Đi vào.” Giọng Nguyễn Hạo thần vang lên từ bên trong phòng làm việc, vẫn là giọng điệu lạnh lẽo tới run người khi gọi điện ban nãy.

Mấy thư kí vốn đã bị dọa xanh mặt nghe giọng này chân cũng “nhũn” ra, cả đám đều ngoan ngoãn trốn ra xa.

Thư kí Lưu cũng sợ hãi, hai chân anh ta cũng nhũn ra, nhưng anh ta không thể trốn.

Từ lúc tổng giám đốc gọi cho anh ta, đến bây giờ đã hơn nửa tiếng , tuy tâm trạng của tổng giám đốc vẫn chưa dịu đi, vẫn lạnh lùng dọa người như vậy, thư kí Lưu đứng ngoài phòng làm việc lúc này trái tim đều đập thình thịch.

Thư kí Lưu vẫn kiên định đẩy cửa phòng ra, vừa mở cửa, thư kí Lưu liền cảm thấy có cơn gió lạnh thổi tới, lạnh tới tận xương, khiến anh ta bước cũng không bước được.

Thư kí Lưu cảm giác phòng làm việc của tổng giám đốc lúc này sắp thành hầm băng rồi, anh ta cảm thấy mình đi vào rồi có lẽ không ra được.

Thư kí Lưu ngước mặt lên, nhìn thấy nét mặt tổng giám đốc cũng sợ, khó trách vừa rồi mấy thư kí bị dọa thành như vậy, khó trách họ ở bên ngoài căng thẳng vậy, dáng vẻ tổng giám đốc giờ thật là rất đáng sợ, rát đáng sợ, anh ta nhìn cũng muốn chịu không nổi mà suy tim.

Thư kí Lưu giờ phút này là thật sự rất sợ hãi, nhưng anh ta vẫn cố lấy dũng khí đi vào: “Tổng giám đốc, tôi đã hối thúc rồi, mấy thủ tục cuối cùng rất nhanh sẽ xong, tôi đã nói luật sư Lưu khi nào làm xong việc thì gọi tôi, anh ta vẫn chưa gọi tới, hẳn là còn chưa….”

Thư kí Lưu nhìn gương mặt lạnh lùng như có thể đóng băng mọi thứ của tổng giám đốc, lời đang nói cũng không thể nói hết.

“Giờ tôi đi gọi cho luật sư Lưu, hỏi anh ta còn cần bao nhiêu thời gian.” Thư kí Lưu chỉ cảm thấy tim mình cũng sắp đóng băng, anh ta thật sự không dám lại nhìn tổng giám đốc như vậy, anh ta nhanh lấy điện thoại ra gọi.

“Luật sư Lưu, thủ tục cuối cùng xong chưa?” Điện thoại vừa thông, thư kí Lưu liền hỏi ngay.

“Chưa nữa, thư kí Lưu, gấp như vậy sao? Tổng giám đốc sao lại vội như vậy?” Lúc trước thư kí Lưu không hỏi, giờ thư kí Lưu lại gọi điện thoại hối, luật sư Lưu không nhịn được hỏi một câu.

Thư kí Lưu cảm giác được từng cơn gió lạnh trong phòng lúc này, không dám giải thích nhiều: “Anh nhanh đi, dùng tốc độ nhanh nhất mà làm, nhớ kỹ, là nhanh nhất!”

“Hỏi anh ta còn cần bao nhiêu thời gian, thời gian chính xác!” Lúc này, Nguyễn Hạo thần lại lên tiếng, tất nhiên giọng điệu kia vẫn khiến người khác lạnh run.

“Vâng.” Thư kí Lưu vội đáp lời, sau đó hỏi ngay: “Tổng giám đốc hỏi còn cần bao nhiêu thời gian, tổng giám đốc muốn biết thời gian chính xác!”

Thư kí Lưu nhận ra tổng giám đốc đã mất kiên nhẫn chờ đợi.
 
Chương 2564


CHƯƠNG 2564

“Mười lăm phút đi, mười lăm phút là xong.” Luật sư Lưu cũng loát thoáng nghe được giọng của tổng giám đốc qua điện thoại, cho nên không dám qua loa chút nào.

“Anh xác định có thể làm xong trong mười lăm phút sao?” Thư kí Lưu làm việc rất cẩn thận, lại xác nhận thêm một lần.

“Có thể.” Bên đầu bên kia, luật sư Lưu trả lời chắc chắn.

“Kêu anh ta làm xong thủ tục thì trực tiếp đem tất cả mọi thứ đến chỗ tôi.” Nguyễn Hạo thần lên tiếng dặn dò, bình thường thư kí Lưu gọi điện thoại, Nguyễn Hạo thần tuyệt đối không nhiều lời, nhưng hôm nay không giống bình thường.

Tất cả mọi thứ hôm nay đều không giống nhau .

“Tổng giám đốc nói anh làm xong, trực tiếp đem tất cả đến văn phòng của tổng giám đốc.” Thư kí Lưu lại một lần nữa truyền đạt lại ý của tổng giám đốc qua điện thoại, nghĩ là tổng giám đốc chờ sốt ruột rồi, thư kí Lưu vội nói thêm: “Phải dùng tốc độ nhanh nhất tới đây.”

“Tôi biết rồi, biết rồi.” Dù luật sư Lưu không biết đây là chuyện gì, nhưng giờ anh ta cũng ý thức được sự nóng vội của tổng giám đốc đối với chuyện này, không dám lại trì hoãn, vội vàng đi làm.

Thư kí Lưu mới cúp điện thoại, Nguyễn Hạo thần liền nói: “Cậu liên hệ phóng viên, bốn mươi lăm phút sau mở họp báo dưới tòa nhà Nguyễn thị.”

Thư kí Lưu lén hít hà một hơi, tổng giám đốc cũng quá sốt ruột , tất nhiên dưới loại tình huống này thư kí Lưu tuyệt đối không dám nói gì, chỉ có thể liên tục gật đầu nói: “Vâng, tôi đi liên hệ ngay.”

“Tổng giám đốc, cần liên hệ mấy kênh truyền thông? Bao nhiêu đài?” Thư kí Lưu chuẩn bị gọi điện thoại thì nghĩ tới chuyện này, chuyện bình thường của công ty anh ta có thể quyết định, nhưng chuyện này bây giờ, anh ta không dám một mình quyết định.

“Có thể liên hệ bao nhiêu thì liên hệ bấy nhiêu.” Nguyễn Hạo thần híp mắt, giọng càng lạnh.

“Vâng.” Thư kí Lưu ngẩn người, có thể liên hệ bao nhiêu thì liên hệ bấy nhiêu, lấy lực ảnh hưởng của tổng giám đốc, chỉ cần một câu của anh, sợ là tất cả kênh truyền thông đều tới.

Nhưng, nghe ý của tổng giám đốc là hy vọng tất cả truyền thông đều biết chuyện này, hoặc là nói tổng giám đốc hy vọng mọi người đều biết chuyện này.

Thư kí Lưu trước hết là tìm phương thức liên hệ của mấy đài truyền thông, sau đó lần lượt gọi điện liên hệ, Nguyễn thị trước kia cũng chỉ hợp tác với mấy đài truyền thông lớn, mấy đài nhỏ thư kí Lưu không có phương thức liên hệ, thư kí Lưu liền phải lâm thời tìm kiếm, dùng tầm hai mươi phút, thư kí Lưu mới gọi điện xong .

Tóm lại thư kí Lưu tổng cộng đã liên hệ gần hai mươi đài truyền thông.

Thư kí Lưu nói chuyện điện thoại xong sau, thấy tổng giám đốc vẫn ngồi yên ở trên ghế, trong mắt anh chỉ là băng giá, ngoại trừ băng giá, không có có gì khác.

Thư kí Lưu nhớ tới lần đầu tiên tổng giám đốc nói với anh ta chuyện này, rất nghiêm túc, tổng giám đốc lúc ấy hẳn là vẫn đau khổ giãy dụa, nhưng bây giờ tổng giám đốc không có cảm xúc gì, giống như chuyện không hề ảnh hưởng tới anh.

Tổng giám đốc đây là hoàn toàn thất vọng , chẳng còn hi vọng gì sao? Tổng giám đốc bị tổn thương tới mức nào mà trở thành như vậy?

Lúc thư kí Lưu vẫn đang nghĩ ngợi thì điện thoại của Nguyễn Hạo thần đặt trên bàn lại vang lên.

Mắt Nguyễn Hạo thần hơi thay đổi, thấy tên trên màn hình, anh vội cầm lên bắt máy .

“Lão đại, bên phía ông cụ Nguyễn hẳn là đã biết chuyện Rệp bị bắt, ông cụ Nguyễn lại tìm một nhóm người khác đi tìm bà chủ và cô chủ.” Lúc Cố Ngũ nói lời này, có lẽ cũng đang nghiến răng nghiến lợi, giọng nghe có vẻ hơi ác.

 
 
Chương 2565


CHƯƠNG 2565

Nguyễn Hạo thần cười lạnh, cười nhưng không ra tiếng, ông cụ Nguyễn thật đúng là không từ bỏ ý định, hơn nữa tốc độ của ông cụ Nguyễn cũng thật nhanh, Cố Ngũ mới cho người bắt Rệp, ông cụ Nguyễn đã tìm một nhóm người khác.

“Lão đại, ông cụ Nguyễn chắc chắn không biết là chúng ta bắt Rệp, cũng không biết anh đã biết chuyện này , ông ta có lẽ chỉ cảm thấy Rệp làm việc không thuận lợi, chúng ta có nên để ông ta biết chút tình huống .. .” Cố Ngũ là người của Diêm môn, Diêm môn rất lâu rồi không làm chuyện phạm pháp, nhưng có vài chuyện khi làm Diêm môn vẫn dùng một ít thủ đoạn, hơn nữa đây cũng không phải thủ đoạn quá đáng gì.

Cố Ngũ chỉ là muốn để ông cụ Nguyễn biết chuyện này đã bị Nguyễn Hạo thần biết, đến lúc đó ông cụ Nguyễn chắc chắn sẽ bớt lộ liễu.

“Không cần.” Nhưng, Nguyễn Hạo thần lại ngắt lời anh ta: “Cứ để ông ta như vậy đi, cậu tìm người nhìn chằm chằm mấy người ông ta tìm tới, đừng để họ tìm được Tô Khiết và bọn trẻ là được, phải cam đoan an toàn của bọn họ.”

Thư kí Lưu đứng một bên, khoảng cách hơi xa, không nghe thấy lời của đầu máy bên kia, nhưng thư kí Lưu lại nghe được lời của tổng giám đốc, tổng giám đốc đây là có ý gì?

Không để họ tìm được bà chủ và bọn trẻ? Phải cam đoan an toàn của hai người?

Chẳng lẽ là bà chủ và bọn trẻ có nguy hiểm?

Chẳng lẽ là có người muốn tìm bà chủ và bọn trẻ? Có người muốn hại bà chủ và bọn trẻ?

Thư kí Lưu là người thông minh, đem mọi chuyện liên hệ lại với nhau, lập tức hiểu ra, sợ là ông cụ Nguyễn muốn kiếm chuyện với bà chủ và bọn trẻ, sợ là ông cụ Nguyễn hại bọn họ, cho nên tổng giám đốc mới có phản ứng như vậy.

Thư kí Lưu nghĩ thông suốt điểm này, tất cả mọi chuyện đều có thể giải thích được, khó trách tổng giám đốc xủ lí chuyện kia gấp như vậy .

“Lão đại, anh yên tâm, em chắc chắn sẽ canh chừng kĩ càng, tuyệt đối không để bọn họ tìm được bà chủ và cô chủ , hơn nữa bà chủ và cô chủ ở nhà họ Đường, bọn họ sao có khả năng tìm tới nhà họ Đường, anh không cần lo lắng.” Cố Ngũ lúc trước đã thấy dáng vẻ thâm trầm bỏ đi của Nguyễn Hạo thần, Cố Ngũ biết anh nghe ông cụ Nguyễn làm chuyện này trong lòng anh rất thất vọng.

Anh ta là người ngoài, nghe chuyện này, đều cảm thấy quá tàn nhẫn, nói chi đến Nguyễn Hạo thần.

Cố Ngũ thật sự không muốn để Nguyễn Hạo thần bị kích động nào nữa.

“Ừ.” Nguyễn Hạo thần cúi đầu ừ một tiếng, anh ta cũng biết Tô Khiết và Vũ Kỳ ở nhà họ Đường, người của ông cụ Nguyễn chắc chắn tìm không thấy họ, ông cụ Nguyễn căn bản là không biết Tô Khiết chính là cô cả nhà họ Đường, cho nên người của ông cụ Nguyễn tìm khó mà gây hại tới Tô Khiết và bọn trẻ.

Nhưng chuyện mà ông cụ Nguyễn làm không thể nào tha thứ được.

Anh ta sẽ không tha thứ!

Sau khi Nguyễn Hạo thần cúp điện thoại, cả văn phòng lý hoàn toàn im lặng, thư kí Lưu vẫn đứng ở chỗ cũ, không dám cử động, tất nhiên lúc này thư kí Lưu cũng không dám thả lỏng, dáng vẻ tổng giám đốc sau khi nghe điện thoại càng đáng sợ, chắc chắn là ông cụ Nguyễn lại làm chuyện gì, khiến tổng giám đốc giận.

Dù bây giờ thư kí Lưu có rất nhiều thứ không hiểu, nhưng anh ta không dám hỏi gì.

Mà nhà họ Nguyễn lúc này, ông cụ Nguyễn cùng và vợ ông ta đang rất vui, cực kỳ vui nữa là đằng khác, nụ cười vẫn luôn hiện lên trên mặt họ, đám hỏi với Quỷ Vực Chi Thành, hai người càng nghĩ càng vừa lòng.

“Ông chủ, bà chủ, người của Quỷ Vực Chi Thành gửi cái này tới, nói là để ông chủ tự mình mở.” Bảo vệ cầm một bức thư đi tới, đưa nó tới trước mặt ông cụ Nguyễn.
 
Chương 2566


CHƯƠNG 2566

“Nhất định là hôn thư, nhất định là thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành đã kí tên, cho nên họ mới gửi cho chúng ta .” Ông cụ Nguyễn nghe nói là người của Quỷ Vực Chi Thành gửi tới, liền đoán chắc là hôn thư, gương mặt ông cụ Nguyễn càng vui vẻ hơn.

“Mau mở ra xem đi.” Nụ cười trên mặt bà cụ Nguyễn lại càng rõ nét hơn, bà ta nhìn bức thư hối thúc mở ra.

Ông cụ Nguyễn nhanh chóng mở bức thư, trong phong thư thật sự là hôn thư, ông cụ Nguyễn vội vàng lấy hôn thư ra, thấy kí tên Trương Minh Hoàng ở dưới cùng, ông ta liền cười te tét: “Thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành quả nhiên đã kí tên, nếu thành chủ Quỷ Vực Chi Thành đã kí tên, liền nói rõ thành chủ Quỷ Vực Chi Thành rất vừa ý cuộc hôn nhân này, do đó, đám hỏi của chúng ta và Quỷ Vực Chi Thành tuyệt đối không có vấn đề.”

Vốn dĩ, ông cụ Nguyễn còn lo lắng thành chủ Quỷ Vực Chi Thành không dễ dàng đồng ý, giờ thấy thành chủ Quỷ Vực Chi Thành đã ký tên, ông cụ Nguyễn liền hoàn toàn yên tâm.

Chỉ cần thành chủ Quỷ Vực Chi Thành kí tên vào hôn thư, chuyện này chính là chuyện ván đã đóng thuyền, không bao giờ có thể thay đổi, đương nhiên, ông ta cũng sẽ không hối hận!

“Hạo thần nhà chúng ta giỏi như vậy, có cô gái nào không muốn gả cho nó chứ, thành chủ Quỷ Vực Chi Thành chắc chắn sẽ đồng ý, giấy đăng ký kết hôn đã ký, chúng ta không cần lo lắng bên Quỷ Vực Chi Thành hủy hôn vì nguyên nhân khác, cho dù chuyện này đã được quyết định, tôi cảm thấy chúng ta có thể chuẩn bị việc kết hôn cho Hạo thần, nhanh chóng tổ chức hôn lễ thì chuyện này càng chắc chắn.” Bà cụ Nguyễn càng nóng vội hơn ông cụ Nguyễn, bà ta sợ xảy ra chuyện gì cho nên muốn nhanh chóng tổ chức hôn lễ.

“Đúng, đúng, bà nói rất đúng, hiện tại bà có thể chuẩn bị chuyện hôn lễ, đối phương là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, hôn lễ này không thể sơ sài, nhất định phải long trọng, phải chấn động.” Ông cụ Nguyễn liên tục gật đầu, vô cùng hài lòng với đề nghị của bà cụ Nguyễn.

“Sau khi tổ chức hôn lễ thì chuyện này thành công, đến lúc đó Hạo thần có thể chấp nhận chuyện Quỷ Vực Chi Thành, với năng lực của Hạo thần thì không bao lâu đã có thể nắm được thế lực của Quỷ Vực Chi Thành ở trong tay.” Mục đích của ông cụ Nguyễn không phải cưới người về mà muốn nắm được toàn bộ Quỷ Vực Chi Thành vào tay mình.

“Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành chỉ có một đứa con gái, đến lúc đó mọi thứ của Quỷ Vực Chi Thành chắc chắn sẽ thuộc về công chúa này, công chúa này rất đơn giản, tính cách lại mềm yếu, đến lúc đó sẽ nghe lời chúng ta.” Bà cụ Nguyễn và ông cụ Nguyễn giống nhau, chỉ nghĩ đến lợi ích.

“Ừ, bà am hiểu chuyện này nhất, đến lúc đó bà nói nhiều với cô ta một chút, mọi chuyện có thể được giải quyết.” Ông cụ Nguyễn nhìn bà cụ Nguyễn, cười đến không nhìn thấy mắt.

“Được, tôi biết rồi.” Bà cụ Nguyễn không hề khiêm tốn cười nói, bà ta vô cùng kiêu ngạo vì am hiểu chuyện này.

“Đúng rồi, nếu chuyện này đã chắc chắn, chúng ta có cần nói với Hạo thần hay không.” Ông cụ Nguyễn mới nhớ tới phải nói cho Nguyễn Hạo thần, chuyện này đã chắc chắn, Nguyễn Hạo thần phản đối cũng vô dụng, cho nên ông cụ Nguyễn mới có thể nói cho Nguyễn Hạo thần.

“Chúng ta tổ chức họp báo công bố chuyện kết hôn này với bên ngoài, Hạo thần chắc chắn nhìn thấy được, nhưng Hạo thần không nói gì, điện thoại cũng không gọi tới, không hề hỏi chúng ta, có lẽ Hạo thần rất hài lòng với chuyện kết hôn, nếu không thì nó đã sớm về nhà phản đối rồi.” Con ngươi của bà cụ Nguyễn hơi lóe lên, bà ta nghĩ Nguyễn Hạo thần không nói gì là hài lòng với chuyện kết hôn này.

Nhưng bà cụ Nguyễn lại không biết Nguyễn Hạo thần đã sớm nguội lạnh với bọn họ, không muốn nói nhiều với bọn họ.

“Đúng, bà nói rất đúng, chúng ta quyết định chuyện kết hôn tốt như vậy cho nó nên nó chắc chắn sẽ đồng ý.” Ông cụ Nguyễn nghe bà cụ Nguyễn nói thì liên tục gật đầu: “Đối phương là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, nó cưới công chúa Quỷ Vực Chi Thành thì chẳng khác nào nắm giữ toàn bộ Quỷ Vực Chi Thành, nó là một người đàn ông, đàn ông luôn có dã tâm, cho nên nó chắc chắn hài lòng với chuyện kết hôn này, lúc trước chúng ta lo lắng như vậy là việc dư thừa.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom