Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1501


Chương 1501

“Được, vậy mẹ không chữa nữa. Mẹ chờ con chữa trị. Mẹ biết rằng con sẽ chữa được cho anh ta, dù anh ta mắt mù hay là lòng bị mù.”

Tô Khiết đương nhiên hiểu được suy nghĩ của con trai Đường Minh Hạo, để cho cha con họ giải quyết vấn đề giữa họ.

Mà bây giờ cô muốn đi tìm Nguyễn Hạo Thần, có chuyện quan trọng hơn, đúng vậy, còn có chuyện quan trọng hơn!!

Đường Minh Hạo môi khẽ cong, không lên tiếng.

Tô Khiết đứng dậy đi ra ngoài.

“Anh, không phải mẹ nói bệnh của ba là do anh hai chữa trị sao? Tại sao bà ấy vẫn đi mất rồi?” Sau khi Tô Khiết rời đi, người bạn nhỏ Vũ Kỳ phản ứng lại, không nhịn được mà mở miệng.

Cho nên, mẹ cô chỉ lấy cớ, cô nhóc ngốc nghếch bị lừa rồi, nhưng Đường Minh Hạo không nói ra.

“Anh à, em cảm thấy bây giờ mẹ yêu ba hơn cả chúng ta.” Đôi mắt to tròn của Vũ Kỳ chuyển một vòng, đột nhiên nói ra câu thế này.

Đường Minh Hạo môi mấp máy, rõ ràng là cậu muốn giải thích, hoặc là giúp mẹ thân yêu của mình biện hộ, nhưng cậu lại thấy mình không thể giải thích được chút nào.

Vì trong lòng cậu cũng nghĩ như vậy.

Mẹ bọn họ tối hôm qua không có nghỉ ngơi, về đến nhà nói đi ngủ, liền đuổi bọn họ xuống lầu, kết quả bây giờ trực tiếp đi gặp Nguyễn Hạo Thần?

Cậu ấy có thể nói gì nữa?

“Ba yêu mẹ hơn chúng ta, và bây giờ mẹ cũng yêu ba hơn?” Cô nhóc Vũ Kỳ chậm rãi nói thêm.

Phạm My sững sờ khi nghe những lời của Vũ Kỳ, vừa định mở miệng.

“Chà, họ yêu nhau là đúng rồi.” Tuy nhiên, bà chưa kịp nói thì Đường Minh Hạo đột nhiên nói.

Dù vẫn còn nhiều điều không hài lòng với Nguyễn Hạo Thần, nhưng cậu bé cảm thấy cha mẹ yêu thương nhau là điều bình thường.

Tô Khiết vốn dĩ muốn gọi điện cho chú Lý để đưa cô đi, nhưng cô nghĩ lúc này đang đi tìm Nguyễn Hạo Thần, không biết khi nào mới về nên trực tiếp hỏi chìa khóa từ chú Lý rồi lái xe đi ra ngoài. chính cô lái xe ra ngoài.

Kỹ năng lái xe của Tô Khiết không có gì đáng nói, cô lao đến nhà của Nguyễn Hạo Thần bằng tốc độ nhanh nhất, đương nhiên lần này cô không vượt đèn đỏ hay chạy quá tốc độ.

Tô Khiết biết mật mã của nhà Nguyễn Hạo Thần, và mở khóa, đi thẳng lên lầu, đi thẳng vào phòng của Nguyễn Hạo Thần.

Tuy nhiên, không có ai trong phòng của Nguyễn Hạo Thần.

Tô Khiết sửng sốt, theo lý thuyết vào giờ này Nguyễn Hạo Thần nên về nhà vào lúc này.

Anh ấy không về nhà, mà còn ở công ty?

Tô Khiết sững sờ, đột nhiên cảm thấy có phải mình quá bốc đồng.

Muốn tạo cho Nguyễn Hạo Thần một bất ngờ, nhưng cô không ngờ rằng Nguyễn Hạo Thần hoàn toàn không có ở nhà.

Tô Khiết khẽ thở dài, sau đó rời khỏi phòng ngủ chính, vốn dĩ cô muốn đi thẳng xuống lầu, nhưng khi đi ngang qua căn phòng cô từng ở, đột nhiên nghe thấy trong phòng có tiếng chuyển động.

Ánh mắt của Tô Khiết chợt lóe lên, sau đó nhanh chóng mở cửa.

Không có ai trong phòng, nhưng tiếng nước chảy từ phòng tắm.
 
Chương 1502


Chương 1502

Không lâu sau khi Nguyễn Hạo Thần về nhà, anh đang tắm trong phòng tắm.

Khóe môi Tô Khiết không khỏi câu lên, Nguyễn Hạo Thần giữ phòng ngủ chính lớn như vậy không dùng đến, vậy mà sống trong phòng khách mà cô từng ở?

Lý do là Nguyễn Hạo Thần nhớ cô quá nhiều, phải không?

Khóe môi Tô Khiết bất giác nhếch lên, cô đóng cửa lại, sau đó trực tiếp đi vào phòng tắm.

Bước đến cửa phòng tắm, cô gõ cửa phòng tắm.

“Ai?” Trong phòng tắm dừng lại tiếng nước, giọng nói có chút trâm thấp của Nguyễn Hạo Thần phát ra.

Rõ ràng là tiếng gõ cửa quá đột ngột, Nguyễn Hạo Thần nhất thời không phản ứng kịp.

“Anh Nguyễn, anh có cân dịch vụ đặc biệt không?” Tô Khiết cố ý đổi giọng hỏi, giọng nói tinh tế và hấp dẫn.

Tất nhiên, khi cô ấy nói điều này, nụ cười trên mặt cô ấy càng rõ ràng hơn.

Cô đang nghĩ, lúc này, tình huống này có làm Nguyễn Hạo Thần sợ hãi không?

Rồi ngay sau đó, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra.

Ánh mắt Tô Khiết nhanh chóng nhìn sang, lúc này Nguyễn Hạo Thần đã mặc áo choàng tắm, nhưng trên ngực vẫn còn những đọng giọt nước.

Rõ ràng là quá gấp gáp, anh không có thời gian để lau mình.

Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, nhìn thẳng vào cô, không nhúc nhích, không nói, không phản ứng, hoặc anh không thể tin vào mắt mình vào lúc này.

Tại sao cô ấy lại ở đây?

Cô ấy vẫn chưa đi ngủ à?

Trước đây, cô đã cố gắng lấy đẩy anh đi, làm sao giờ lại…

Giờ phút này, Nguyễn Hạo Thần chắc hẳn là có ảo giác trong người, cả đêm không nghỉ ngơi thì lại sinh ra ảo giác?

“Nghe nói có dịch vụ đặc biệt, anh Nguyễn phản ứng có phải qua gấp gáp rồi hay không .” Tô Khiết nhìn anh, khóe môi khẽ cong lên, anh gâp gáp như vậy sao?

Giọng giả mà cô vừa dùng, anh không phải lập tức nhận ra giọng của cô?

Nghe được lời nói của cô, Nguyễn Hạo Thần hai mắt chớp chớp rồi lại chớp, nhưng vẫn không nhúc nhích, vẫn nhìn cô như vậy.

Mặc dù cô cố tình thay đổi giọng nói, nhưng anh vẫn đoán ngay được đó là cô. Rốt cuộc, không có nhiều người có thể vào phòng của anh ta.

“Anh Nguyễn có cần phục vụ không? Không cần thì tôi đi đó?” Tô Khiết khẽ nhếch khóe môi khi thấy anh vẫn còn đang sững SỜ.

Cô chủ động đi tới, phản ứng của anh là gì?

Tô Khiết xoay người rời đi.

Nguyễn Hạo Thần rốt cuộc cũng hoàn hồn, nhanh chóng vươn tay, nắm lấy cô, dùng sức kéo cô vào lòng.

Đã đến, vẫn muốn chạy à?

Không phải nói có dịch vụ đặc biệt sao?

Hừm, anh muốn xem cô có thể có những dịch vụ đặc biệt nào?

“Nói cho tôi biết, có dịch vụ đặc biệt gì?” Nguyễn Hạo Thần cắn một cái lên môi cô, sau đó ngẩng đầu nhìn cô, lông mày nhướng lên. Tốt lắm.
 
Chương 1503


Chương 1503

“Anh Nguyễn cần phục vụ gì?” Tô Khiết nhìn anh với đôi mắt như tơ và nụ cười ngọt ngào, vừa nói vừa đưa tay lên ngực anh chạm những giọt nước.

Đôi mắt Nguyễn Hạo Thần của tối sầm lại vài lần, anh nhìn chằm chằm vào bàn tay cô đang chọc vào ngực anh. Những ngón tay mảnh mai của cô như đang bốc cháy, và mỗi một cú chạm như đốt cháy làn da anh.

“Người phụ nữ, em đang đốt lửa trong tôi.” Giọng Nguyễn Hạo Thần lúc này hiển nhiên cũng khàn khàn, nếu sự xuất hiện của cô không quá bất ngờ và khiến anh có chút khó lường, anh nhất định phải đòi hỏi cô ngay lập tức.

“Anh Nguyễn, nếu không thì mát xa trước?” Tô Khiết biết chính mình cũng đang bốc hỏa, cố ý làm như vậy, sau khi xem kết quả xét nghiệm ADN, cô đột nhiên muốn buông thả bản thân.

Bằng không, cô đến tìm anh làm gì?

Tô Khiết biết mình đang châm lửa, cô chính là cố ý, sau khi thấy được kết quả giám định ADN, cô đột nhiên muốn buông thả bản thân một lần, bằng không, cô đến nhà tìm anh để làm gì?

Cô đã đến rồi, đương nhiên là biết chuyện gì sẽ xảy ra.

“em xác định sao? Ở đây? Xoa bóp?” Nguyễn Hạo Thần híp mắt lại, người phụ nữ này quá khác thường, khác thường đến mức anh có bản năng muốn phòng bị.

“Có quan hệ gì sao?” Đôi mắt của Tô Khiết chớp chớp, thân thái đó rất ngây thơ vô tội.

Nguyễn Hạo Thần không có hành động gì, cũng không nói gì, chỉ nhìn cô chằm chằm.

Sau đó, Tô Khiết thực sự đưa tay ra, ấn lên vai của anh.

Nguyễn Hạo Thần âm thầm hít một hơi, đến cùng thì hôm nay người phụ nữ này là như thế nào?

“Tô Khiết, nói đi, vì sao lại đột nhiên đến đây?” Người phụ nữ này trước đây chưa từng chủ động, lại đột nhiên biến thành chủ động như vậy, đây là một chuyện đặc biệt kì lạ.

Cho nên, Nguyễn Hạo Thần kết luận, chắc chắn là cô có mục đích gì đó.

“Nhớ anh mà.” Bàn tay của Tô Khiết vốn đặt ở trên vai anh lại đột nhiên nắm lấy cổ của anh, cô nhóm chân lên, mặt của cô hướng gần về phía anh, lời nói của cô nhẹ nhàng chậm rãi truyện về phía anh.

Âm thanh của cô không cao, nhưng lại cực kỳ rõ ràng.

Đúng vậy, cô nhớ anh, thì chính là nhớ anh, rất nhớ, rất nhớ, cho nên cô liên đến đây.

Vốn dĩ cô vẫn luôn không biết, tình cảm của cô đối với Nguyễn Hạo Thần lại sâu đậm đến như vậy.

Là Nguyễn Bạc Vệ đã khiến cô nhận rõ tình cảm của mình.

Một câu nhớ anh này, lại khiến cho đáy lòng của Nguyễn Hạo Thần run rẩy, đây vẫn là lần đầu tiên người phụ nữ này chủ động thổ lộ với anh, mà còn trực tiếp như vậy, mập mờ như vậy, như vậy khiến anh không thể chống đỡ được.

“Có phải là có chuyện gì xảy ra hay không?” Nhưng mà, Nguyễn Hạo Thần vẫn giữ vững lí trí của mình, cô đột nhiên nhiệt tình như vậy thực sự quá kì lạ.

Cô đột nhiên thổ lộ như vậy lại càng khiến cho anh có cảm giác rất không chân thật.

“Không có việc gì.” Tô Khiết âm thầm hít một hơi, lúc trước quả thật có việc, nhưng bây giờ đã không có nữa rồi, không có chuyện gì cả.

“Chính là nhớ anh thôi.” Mũi chân của Tô Khiết càng kiễng lên cao hơn, mặt của cô cách gương mặt của anh càng gần hơn, khóe môi của cô hơi cong lên: “Rất nhớ, rất nhớ.”

Giờ khắc này, lý trí của Nguyễn Hạo Thần tan rã trong nháy mắt, hiện tại anh đã không còn nghĩ được nhiều nữa.
 
Chương 1504


Chương 1504

Hiện tại trong mắt của anh, trong lòng anh chỉ có cô, một tiểu yêu tinh đang dụ dỗ anh.

“Tô Khiết, lửa do em đốt, tự em phải phụ trách.” Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, giờ phút này trong đôi mắt thâm thuý đã nổi lửa.

Lửa này là do cô đốt, cho nên, cô phải phụ trách dập lửa, mặc kệ cô có mục đích khác hay không, anh đều không có ý sẽ bỏ qua cho cô.

“Vâng, em phụ trách dập lửa.” Khóe môi của Tô Khiết hơi cong lên, cười khẽ một tiếng, lửa này do cô cố ý khơi lên, cho nên, cô sẽ phụ trách dập lửa!

“Tô Khiết, đừng hối hận.” Khóe môi của Nguyễn Hạo Thần khẽ cong lên, sau một giây, anh trực tiếp đặt cô ở trên tường của nhà tắm, hung hăng hôn lên cô.

Không hối hận, giờ phút này, Tô Khiết đã bị anh hôn, cho nên, những lời này chỉ có thể nói ở trong lòng.

Cô sẽ không hối hận, cô chỉ cảm thấy rất may mắn, đặc biệt may mắn. may mắn ông trời cũng không tàn nhẫn như vậy.

Vốn dĩ, Tô Khiết quả thật không hối hận, nhưng về sau, cô hối hận rồi, thật sự hối hận.

Nguyễn Hạo Thần quả thật không phải là người, sau khi anh điên cuồng quả thật khiến cho người ta không thể chịu được, về sau đó, mặc kệ cô có câu xin như thế nào, anh đều không có ý nghĩ bỏ qua cho cô.

Tô Khiết cũng không biết mình đã ngủ như thế nào, trước khi ngủ cô đã nhìn thấy bầu trời bên ngoài đã đen rồi, cô cũng không biết đã mấy giờ rồi, nhưng chắc chắn là đã rất muộn, cô nghĩ đến hai bé con, đột nhiên cảm thấy rất có lỗi với hai bé con ở nhà cô, cô vẫn muốn trở về nhà nhìn hai bé con.

Nhưng mà, đôi mắt của cô không mở ra được nữa.

Nguyễn Hạo Thần nhìn cô đang ngủ say, trong đôi mắt ẩn chứa vài phần cảm xúc phức tạp, hôm nay cô thực sự rất kì lạ, nhưng anh thích, nếu như về sau mỗi lần cô đều như vậy, thì anh rất hài lòng.

Nguyễn Hạo Thần ôm cô vào ngực, ôm cô thật chặt, cũng chậm rãi ngủ thiếp đi.

Ngày thứ hai, Nguyễn Hạo Thần bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Nguyễn Hạo Thần mở to mắt, nghe được là tiếng chuông điện thoại của cô, lúc này điện thoại của cô đang đặt ở dưới gối đầu của anh, có thể là tối hôm qua không biết làm sao lại để ở đó.

Cho nên, âm thanh lúc này anh nghe thấy, nhưng Tô Khiết không nghe thấy, Tô Khiết đang ngủ say, hôm qua thực sự cô đã quá mệt mỏi rồi.

Nguyễn Hạo Thần sợ đánh thức cô, cho nên trực tiếp lấy điện thoại của cô ra, sau đó nghe máy.

“Khiết Khiết.” Điện thoại vừa kết nối, đã nghe được giọng nói của một người đàn ông truyền đến.

Giọng nói của đàn ông… Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Nghe được giọng nói của người đàn ông lại thân thiết gọi Khiết Khiết như vậy, đôi mắt của Nguyễn Hạo Thần hơi nhíu lại.

Nhưng, anh chợt phát hiện ra giọng nói của người đàn ông này rất quen thuộc, rất giống như ai đó.

Bình thường, cả anh và Nguyễn Bạc Vệ đều ít nói, giờ phút này lại thông qua điện thoại, âm thanh cũng có thay đổi, nhưng Nguyễn Hạo Thần vẫn nghe được giọng nói đó giống với giọng của Nguyễn Bạc Vệ.

Nhưng, vì sao Nguyễn Bạc Vệ lại gọi điện thoại cho Tô Khiết? Hơn nữa còn trực tiếp kêu là Khiết Khiết?

Đôi mắt của Nguyễn Hạo Thần hơi trâm xuống, không nói chuyện.

Nguyễn Bạc Vệ cho là Tô Khiết không nguyện ý nói chuyện với ông ta, dù sao thái độ hôm qua của Tô Khiết với ông ta cũng không tốt lắm.

Cho nên, Nguyễn Bạc Vệ cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp nói: “Khiết Khiết, đã có kết quả giám định ADN, cháu không phải con gái của bác.”
 
Chương 1505


Chương 1505

Giờ phút này Nguyễn Bạc Vệ gọi điện thoại cho Tô Khiết chính là để nói chuyện này, giờ phút này, trong giọng nói của Nguyễn Bạc Vệ mang theo sự thất vọng.

Mà phần thất vọng này, Nguyễn Hạo Thần ở bên kia điện thoại cũng có thể nghe được rõ ràng.

Thân thể của Nguyễn Hạo Thần rõ ràng cứng đờ, sắc mặt cũng thay đổi trong nháy mắt, anh nghe ra được giọng nói này chắc là của Nguyễn Bạc Vệ.

Nhưng những lời này của Nguyễn Bạc Vệ có ý gì?

Cái gì là kết quả giám định ADN? Gái gì là Tô Khiết không phải con gái của ông ấy?

Tại sao anh nghe không hiểu những lời này?

Có phải là người gọi điện thoại không phải là Nguyễn Bạc Vệ, chỉ là giọng nói hơi giống mà thôi? Giờ phút này Nguyễn Hạo Thần có chút do dự, có chút nghi ngờ mình nghe nhầm.

Bởi vì ở bên trong cuộc gọi, ở bên trong điện thoại, Tô Khiết cũng không lưu số, cho nên Nguyễn Hạo Thần cảm thấy có thể là anh đã nghe nhầm rồi.

“Khiết Khiết, cháu có đang nghe không?” Nguyễn Bạc Vệ ở bên kia điện thoại không nghe được âm thanh của Tô Khiết, nhịn không được hỏi một câu.

“Vâng.” Giờ phút này trong lòng của Nguyễn Hạo Thần có rất nhiều nghi ngờ, cho nên, anh ừ nhẹ một tiếng, bởi vì sợ bên kia nghe được sự khác thường, cho nên chỉ mơ hồ lên tiếng.

“Khiết Khiết, cháu nghe được là tốt, vốn dĩ bác cho là, chắc chắn cháu là con gái của bác, không nghĩ tới kết quả lại như vậy.” Giờ phút này, hiển nhiên Nguyễn Bạc Vệ không có nghe được sự khác thường, tiếp tục tự nói chuyện.

Nguyễn Hạo Thần nghe vậy, lông mày nhíu chặt lại, tuy nhiều năm như vậy anh và Nguyễn Bạc Vệ không có nói chuyện nhiều với nhau, tuy lúc này cách một chiếc điện thoại, anh cũng vẫn nghe ra được giọng nói ấy, hẳn là đúng…

Nhưng ý tứ trong lời nói của đối phương lại khiến cho anh không dám tin đó là Nguyễn Bạc Vệ.

Nguyễn Bạc Vệ và Tô Khiết? Làm sao có thể?

“Ôi, không nghĩ đến bác cũng không thể vui được một lần.” Nguyễn Bạc Vệ không nghe được âm thanh, ông ta cũng không quá để ý, nhưng có mấy lời, ông ta cảm thấy mình vẫn phải nói.

Nghe được câu không thể vui được, đôi mắt của Nguyễn Hạo Thần lại trầm xuống.

Khóe môi của Nguyễn Hạo Thần hơi động, anh vẫn không nói truyện, anh lấy điện thoại của mình ra, nhìn thấy mấy tin tức ở trên điện thoại.

Là hôm qua anh cho người điều tra, hiển nhiên đối phương đã điều tra rất rõ ràng, gửi tới cho anh. Hôm qua anh không nghe thấy, đương nhiên, coi như lúc đó anh có nghe thấy thì cũng không có thời gian xem.

Tin tức người kia gửi cho anh rất đơn giản, hôm qua Nguyễn Bạc Vệ hẹn Tô Khiết, Tô Khiết cũng đi đến cuộc hẹn, sau đó…

“Khiết Khiết, bác phải về viện an dưỡng rồi, chúng ta có thể gặp nhau một lần không?” Ở bên kia điện thoại, Nguyễn Bạc Vệ do dự một chút, trong giọng nói có mấy phần thấp thỏm, mấy phần thăm dò, cũng có mấy phần chờ mong.

Nghe được về viện an dưỡng, thân thể của Nguyễn Hạo Thần rõ ràng cứng lại, giờ phút này, anh xác định đối phương chính là Nguyễn Bạc Vệ.

Ba của anh, Nguyễn Bạc Vệ.

Vừa nãy ba của anh đã nói cái gì? Nói Tô Khiết không phải là con gái của ông ấy? Ông ấy còn không vui một trận?

Ông ấy vui vẻ cái gì?
 
Chương 1506


Chương 1506

Nguyễn Hạo Thần trở về vài ngày, Nguyễn Bạc Vệ liên hẹn gặp mặt Tô Khiết, chắc chắn ông ấy cũng biết quan hệ trước đó của anh và Tô Khiết.

Cho nên, Nguyễn Bạc Vệ cảm thấy Tô Khiết là con gái của mình thì rất vui vẻ?

Vui vẻ? Ô, Nguyễn Bạc Vệ quả thật là một người ba tốt.

“Khiết Khiết, có được không?” Nguyễn Bạc Vệ ở bên kia vẫn luôn không nghe được câu trả lời, có chút kì quái, nhịn không được lại hỏi một câu.

“Không thể.” Khóe môi của Nguyễn Hạo Thần khẽ nhúc nhích, gắn từng chữ, lạnh lùng nói, giờ phút này, con mắt của Nguyễn Hạo Thần vô cùng lạnh lẽo, cách điện thoại cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo như băng đến tận xương.

Anh nói là không có khả năng!

Không thể thương lượng một chút nào hết!

“Anh không phải Khiết Khiết, anh là ai?” Nguyễn Bạc Vệ nghe được giọng nói của một người đàn ông, trực tiếp sửng sốt, trong giọng nói có mấy phần kinh ngạc.

Rất rõ ràng, ông ta cũng không nghe ra được giọng nói của Nguyễn Hạo Thần.

Khóe môi của Nguyễn Hạo Thần ẩn chứa vài phần trào phúng, ồ, thật sự là buồn cười, ba của anh lại không nghe ra giọng nói của anh.

Quả thật chính là ba ruột!

“Khiết Khiết, Khiết Khiết đâu?” Sau khi Nguyễn Bạc Vệ lấy lại tinh thần, một lần nữa vội vàng hỏi, bên trong giọng nói có nhiều sự lo lắng và sốt ruột.

Cách điện thoại, Nguyễn Hạo Thần có thể nghe được rõ ràng, khóe môi của Nguyễn Hạo Thần càng có sự trào phúng hơn.

Hai mươi năm qua, Nguyễn Bạc Vệ đối với những việc của anh chính là mặc kệ không hỏi, xưa nay chưa từng quan tâm đến anh, anh còn cho là không biết cách quan tâm người khác, hiện tại xem ra cũng không phải.

Nguyễn Bạc Vệ chỉ là không muốn quan tâm anh mà thôi.

“Cô ấy đang ngủ.” Đôi mắt của Nguyễn Hạo Thần nhìn về phía Tô Khiết đang ngủ ở trên giường, trong ánh mắt rõ ràng trở nên dịu dàng hơn.

Kỳ thật với tính cách của Nguyễn Hạo Thần, nếu như là lời nói của Nguyễn Bạc Vệ bình thường, thì Nguyễn Hạo Thần cũng sẽ không giải thích như vậy.

Cho nên, giờ phút này Nguyễn Hạo Thần chính là cố ý nói như vậy.

“Con? Con là Hạo Thần.” Đầu bên kia của điện thoại, Nguyễn Bạc Vệ dừng lại mấy giây, sau đó thấp giọng kêu lên, ông ta rốt cuộc cũng đã hiểu.

Hoặc là không phải ông ta nghe ra giọng nói của Nguyễn Hạo Thần, mà là đoán được.

“Con, con ở bên cạnh Khiết Khiết?” Nguyễn Bạc Vệ âm thầm hít một hơi, lại căng thẳng hỏi một câu, giờ phút này, giọng nói của ông ta có chút kì lạ: “Vừa nãy con nói Khiết Khiết đang ngủ sao?”

“Đúng vậy, tối hôm qua cô ấy đã quá mệt mỏi, vừa mới ngủ.” Đương nhiên Nguyễn Hạo Thần nghe hiểu ý tứ của Nguyễn Bạc Vệ, cho nên, anh chính là cố ý nói như vậy, anh nói cũng không sai, tối hôm qua cô đã quá mệt rồi.

“Các con, các con làm sao có thể?” Giọng nói của Nguyễn Bạc Vệ cao hơn vài phân, giờ phút này, hiển nhiên ông ta đã quên mất kết quả giám định ADN, Tô Khiết cũng không phải là con gái của ông ta.
 
Chương 1507


Chương 1507

Cho nên, Nguyễn Hạo Thần và Tô Khiết không có quan hệ gì cả.

“Tại sao chúng con lại không thể? Có vấn đề gì sao?” Đôi mắt của Nguyễn Hạo Thần nheo lại từng chút một: “Chúng con đã sớm ở bên nhau rồi, cô ấy là vợ của con, ba không biết sao?”

 

Lời này của Nguyễn Hạo Thần vẫn mang theo vài phần thăm dò, nếu như Nguyễn Bạc Vệ không biết, hoặc là Nguyễn Bạc Vệ lúc trước nói không vui, anh có lẽ còn có thể tha thứ.

“Ba biết, ba biết trước đó hai người có kết hôn, nhưng mà tình huống của hai con có chút không giống…” Rõ ràng Nguyễn Bạc Vệ không hiểu dụng ý của Nguyễn Hạo Thần, ông ta chỉ theo bản năng trả lời vấn đề này.

Đáp án rất là tự nhiên…

“Tình huống bây giờ làm sao lại không giống? Tại sao chúng con lại không thể ở bên nhau?” Đôi mặt của Nguyễn Hạo Thần đột nhiên nheo lại, có nhiều hơn vài phần tàn nhẫn, giờ phút này, một phần kỳ vọng cuối của anh với Nguyễn Bạc Vệ cũng biến mất.

“Không phải đã có kết quả rôi sao? Tô Khiết không phải con gái của ba, không phải sao?” Lúc này Nguyễn Hạo Thần nói, giọng nói của anh mang theo sự lạnh lùng, không có một chút tình cảm nào cả.

“Đúng vậy, nhưng kết quả vừa mới có mà, Khiết Khiết rõ ràng đã biết rồi, vì sao con bé lại đến tìm con, cùng con…” Giờ phút này Nguyễn Bạc Vệ nói rất gấp gáp, rất nhanh.

Ông ta vốn cho rằng hôm qua Tô Khiết chỉ tuỳ tiện nói như vậy thôi, không nghĩ đến Tô Khiết lại mặc kệ mọi thứ, không để ý đến cái gì cả.

Kết quả còn chưa có, Tô Khiết đã đi tìm Hạo Thần? Ngủ cùng với Hạo Thần?

Cô ấy sao lại có thể như vậy? Sao lại có thể?

“Cho dù kết quả cô ấy có là con gái của ba, thì cũng không ảnh hưởng đến việc chúng con ở cùng một chỗ, cho nên, hẳn là ba nên cảm thấy may mắn, rằng cô ấy không phải con gái của ba.” Giờ phút này trong con mắt của Nguyễn Hạo Thần có mấy phần tàn nhẫn khát máu, anh gắn từng chữ, lời nói vô cùng tăm tối, nhưng tuyệt đối không có sự nghi ngờ.

Sau khi Nguyễn Hạo Thần nói xong câu này, không đợi Nguyễn Bạc Vệ lên tiếng, đã trực tiếp cúp điện thoại, anh không muốn nói nhảm với Nguyễn Bạc Vệ.

Ý tứ trong lời nói này của Nguyễn Hạo Thần rất rõ ràng.

Cho dù Tô Khiết có là con gái của Nguyễn Bạc Vệ đi chăng nữa, Nguyễn Hạo Thần anh cũng muốn ở cùng một chỗ với Tô Khiết.

Không có người nào có thể ngăn cản điều này.

Dù sao bọn họ cũng không cân con cái, không có con cái, thì những cái khác căn bản không quan trọng.

Đương nhiên, anh vẫn may mắn, cô không phải là con gái của Nguyễn Bạc Vệ.

Bởi vì anh hiểu được, nếu như cô thực sự là con gái của Nguyễn Bạc Vệ, tuy bọn họ ở cùng một chỗ, nhưng chắc hẳn ở trong lòng của cô sẽ có áp lực.

Nguyễn Hạo Thần đột nhiên nhớ đến sự khác thường hôm qua của cô, lúc ấy rõ ràng cô tránh anh, sau đó, thời điểm anh hôn cô, thân thể của cô cũng có chút bài xích.
 
Chương 1508


Chương 1508

Những phản ứng của cô lúc đó, rất hiển nhiên cũng là vì nghe được lời của Nguyễn Bạc Vệ, chắc chắn cô nghĩ đến anh và cô có thể là anh em, cho nên lúc ấy ở trong lòng cô mới có chút chướng ngại.

Cho nên, thậm chí cô còn bài xích nụ hôn của anh.

Nhưng, về sau vì sao cô lại đến tìm anh?

Mặc dù bây giờ Nguyễn Bạc Vệ đã tàn phế, nhưng hiệu suất làm việc thì vẫn có, chắc chắn kết quả giám định DNA là Nguyễn Bạc Vệ biết tới nhanh nhất.

Nói như vậy, từ hôm qua đến giờ. Kết quả giám định mới vừa có.

Hiển nhiên khi Nguyễn Bạc Vệ vừa nhận được kết quả đã gọi điện cho cô.

Nhưng chiều hôm qua cô đã đến đây rồi.

Cho nên, hẳn là cô vẫn chưa biết kết quả?

Nguyễn Hạo Thần nhìn qua Tô Khiết, lông mày anh hơi nhíu lại, anh có chút không hiểu hành động của cô, ban đầu rõ ràng cô có chút bài xích, vì sao sau đó lại chủ động như vậy.

Hôm qua, thế nhưng cô đã cho anh một niềm vui bất ngờ lớn.

Nghĩ đến sự chủ động hôm qua của cô, nghĩ đến sự triền miên ròng rã từ buổi chiều đến tận nửa đêm, khóe môi của Nguyễn Hạo Thần khẽ cong lên, sau đó cúi người, ôm cô, hôn cô từng chút một.

“Đừng nghịch, em muốn ngủ.” Tô Khiết cảm giác được anh hôn, nhưng không thể mở nổi mắt, cô quá mệt, quá mệt, chỉ muốn đi ngủ.

“Hôm qua, đi gặp Nguyễn Bạc Vệ sao?” Nguyễn Hạo Thần cắn nhẹ lỗ tai của cô, đột nhiên hỏi, giờ phút này, anh nói thẳng tên Nguyễn Bạc Vệ, mà không phải ba, hoặc là trong lòng anh, anh đã không còn ba rồi.

Động tác đang đẩy anh ra của Tô Khiết dừng lại, cô nhanh chóng mở mắt ra: “Anh đã biết rồi?”

Anh đã biết rồi sao? Làm sao anh lại biết được?

Mặc dù cô biết cô không phải là con gái của Nguyễn Bạc Vệ nhưng, Nguyễn Hạo Thần biết chuyện này, liệu có phải cô đã suy nghĩ nhiều không?

Dù sao Nguyễn Bạc Vệ nghi ngờ cô là con gái của ông ta, đã nói rõ ràng Nguyễn Hạo Thần và mẹ cô có thể có quan hệ!

“Vừa rồi Nguyễn Bạc Vệ gọi điện thoại đến, đã có kết quả rồi, kết quả chứng minh, em không phải là con gái của ông ta.” Liên quan đến chuyện này, Nguyễn Hạo Thần cũng không giấu cô, cũng không có khả năng giấu cô, vì chuyện này có quan hệ quá lớn.

“À.” Tô Khiết còn đang suy nghĩ, nghe được lời của Nguyễn Hạo Thần, cô cũng chỉ nhẹ nhàng nói, trên mặt cũng không có bất kỳ phản ứng kì lạ nào.

“Em đã sớm biết kết quả sẽ như vậy sao?” Nguyễn Hạo Thần thấy được phản ứng của cô. Đôi mắt hơi híp lại, sau khi cô nghe được kết quả, phản ứng lại bình thản như vậy, không có chút kì lạ nào cả, cũng không mừng rỡ.

Rất hiển nhiên, cô đã sớm biết kết quả sẽ như vậy.

“Ừ, em đã sớm biết rồi.” Tô Khiết nghe được sự khác lạ trong giọng nói của anh, nhìn thấy đôi mắt nheo lại của anh, nhanh chóng giải thích: “Em đã nhờ anh trai điều tra giúp kết quả giám định DNA của Nguyễn Bạc Vệ, cho nên đã sớm biết…”

“Cho nên, sau khi em biết kết quả, mới đến tìm anh?” Đôi mắt của Nguyễn Hạo Thần híp lại vài phần, âm thanh ẩn chứa sự trầm thấp.

Kỳ thật đáp án này đã rất rõ ràng, nhưng Nguyễn Hạo Thần vẫn hỏi như vậy.
 
Chương 1509


Chương 1509

“Ừ.” Tô Khiết biết không thể gạt anh được, nhìn thấy dáng vẻ lúc này của anh, giọng nói của cô rõ ràng thấp đi mấy phần.

“Nếu như kết quả khác thì sao?” Nguyễn Hạo Thần cảm giác được lúc này trong lòng anh đang phát run, kỳ thật lúc này, anh cũng biết rằng có hỏi vấn đề này thì cũng không có ý nghĩa gì cả, nhưng anh chính là không nhịn được muốn hỏi, anh muốn biết, nếu kết quả là cô ấy thực sự là con gái của Nguyễn Bạc Vệ, cô sẽ làm thế nào?

Liệu cô sẽ vì vậy mà rời khỏi anh không? Liệu cô có giống như lần trước chạy trốn khỏi anh không?

Nghĩ đến loại khả năng đó, trong lòng của anh có một loại cảm giác đau đớn vô cùng, anh tuyệt đối sẽ không cho phép, tuyệt đối không cho phép loại chuyện như vậy xảy ra.

“Anh? Thật muốn nghe sao?” Tô Khiết nhìn qua anh, âm thầm hít một hơi, biểu cảm có chút phức tạp.

“Ừ.” Nguyễn Hạo Thần ngẩn người, sau đó khẽ gật đầu.

“Vốn dĩ em nghĩ là, nếu như em tra được kết quả em quả thực là con gái của Nguyễn Bạc Vệ, vậy em sẽ không để cho bất kỳ ai biết chuyện này, bao gồm cả Nguyễn Bạc Vệ, bao gồm cả anh.” Lúc trước quả thật Tô Khiết có tính toán như vậy, cho nên lời nói này của cô là sự khẳng định.

“Sau đó thì sao?” Điều này, Nguyễn Hạo Thần đã sớm đoán được, nhưng đó không phải là điều anh muốn nghe.

“Sau đó, em vẫn muốn ở bên cạnh anh.” Lúc đó quả thật Tô Khiết đã nghĩ như vậy, mặc dù cô biết khả năng này sẽ rất khó, có khả năng sẽ khiến cô phát điên, nhưng quả thật lúc ấy cô đã quyết định như vậy.

Nguyễn Hạo Thần giật mình, thực sự giật mình, một đôi mắt cứ như vậy thẳng tắp nhìn cô, không hề cử động, cũng không nói gì.

Nhưng, không có ai biết, giờ phút này trong lòng của anh kích động đến như thế nào.

Anh vốn cho là cô sẽ rời đi, không nghĩ đến cô lại tính toán như vậy.

Cô vậy mà…Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Có phải anh cho là em rất bệnh hoạn?” Tô Khiết thấy anh không nói lời nào, nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Kỳ thật em cũng biết, cách làm đó của em là không đúng, thế tục sẽ không tha thứ.”

Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng cúi đầu, hôn cô, ngăn chặn những lời nói sau của cô.

Không, anh không cảm thấy như vậy là bệnh hoạn, anh cảm thấy rất tốt, cực kỳ tốt, nếu đổi lại anh, anh cũng sẽ làm như vậy.

Chỉ là, anh không nghĩ đến người phụ nữ của anh lại giống anh như vậy.

Điều này chẳng phải đã nói rõ, cô ấy đã yêu anh? Mà hình như yêu rất sâu đậm.

Biết được điều này khiến trái tim anh càng thêm phát điên.

Nụ hôn của anh càng ngày càng điên cuồng, càng ngày càng kịch liệt, Tô Khiết cảm thấy sắp không thể thở được rồi.

Lúc này anh và cô, vốn dĩ vẫn chưa rời giường, cho nên, lúc này cậu ba Nguyễn muốn làm gì thì càng thuận tiện hơn.

Sau khi cậu ba Nguyễn buông đôi môi của cô ra cũng không hề rời đi, mà dọc theo cổ của cô hôn một đường xuống phía dưới…

Thân thể của Tô Khiết không nhịn được run lên: “Nguyễn Hạo Thần, anh dừng lại, dừng lại…”

Tô Khiết đưa tay ra, muốn đẩy anh ra, nhưng anh lại nhanh chóng khống chế tay của cô, nụ hôn của anh tiếp tục hướng xuống phía dưới, hôn đến chỗ mẫn cảm của cô, cô âm thầm hít một hơi.

Nghĩ đến hôm qua anh đã làm ròng rã từ chiều, còn có sự điên cuồng lúc hơn nửa đêm, hiện tại Tô Khiết có chút sợ anh.

Cô cảm thấy toàn bộ xương cốt của bản thân đều đã tan ra thành từng mảnh.
 
Chương 1510


Chương 1510

“Nguyễn Hạo Thần, anh buông em ra trước đã, em đói rồi…” Tô Khiết hiện tại quả thật đã đói, đêm qua hình như bọn họ đều không ăn cơm chiều, mà bây giờ đã là hơn chín giờ sáng.

“Ừ, anh cũng đói.” Nguyễn Hạo Thần không ngẩng đầu lên, chỉ có âm thanh hơi khó chịu truyền đến, nhưng trong giọng nói của anh lại rất rõ ràng sự mập mờ.

Rất hiển nhiên, lúc này Nguyễn Hạo Thần nói đói bụng, căn bản không cùng một chuyện với sự đói bụng của cô!

Tô Khiết hận đến mức cắn răng, cô có thể cảm giác được giờ phút này Nguyễn Hạo Thần là tên đã lên dây, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng phát, đã không thể khống chế được.

Nhưng mà cô thật sự rất mệt, cũng rất đói…

Người đàn ông này chính là cầm thú, nếu như cứ tiếp tục để mặc cho anh như vậy, cô đoán chừng thật sự cô đừng nghĩ đến chuyện xuống giường.

Nhưng mà, loại tình huống này, cô muốn anh dừng lại thì phải làm sao.

Tô Khiết nhớ đến dáng vẻ nũng nịu của bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ với cô mỗi khi bé muốn ăn gì.

Tô Khiết âm thầm hít một hơi, khóe môi cong lên, một đôi mắt nhanh chóng chớp chớp, sau đó dịu dàng nói: “Em thực sự đói bụng, rất đói, hiện tại một chút sức lực em cũng không có, em sắp đói chết rồi.”

Lúc này, giọng nói của cô này, đến cô nghe thấy giọng nũng nịu của mình cũng cảm thấy buồn nôn.

Kỳ thật, khi Tô Khiết nói những lời này, cũng không ôm hi vọng quá lớn, bởi vì muốn Nguyễn Hạo Thần lúc này đang sắp bùng nổ phải dừng lại rất khó.

Nhưng, sau một giây Nguyễn Hạo Thần quả thật dừng lại, anh ngẩng đầu lên, nhìn cô, đôi mắt cứ vậy nhìn cô.

“Em thực sự rất đói, rất đói.” Tô Khiết thấy anh dừng lại, trong lòng ngược lại có chút hi vọng, cô nhìn anh, khóe miệng cong lên, tiếp tục làm nũng.

Tô Khiết không quá biết làm nũng, từ nhỏ mẹ đã rèn luyện sự độc lập cho cô, cho nên thời điểm mẹ còn sống, cô cũng rất ít khi làm nũng.

Khi mẹ qua đời rồi, cô cũng đã trở lại nhà họ Tô, đối mặt với rất nhiều nguy hiểm, về sau có hai bé con, cô muốn chăm sóc hai bé, thì càng không có khả năng làm nũng.

Nhưng, nũng nịu là thiên tính của phụ nữ, lúc này, cô nằm ở trên giường, bên trong sự dịu dàng có mấy phần hờn dỗi, lại mang theo vài phần đáng yêu, nhìn cực kỳ…

Đôi mắt của Nguyễn Hạo Thần rõ ràng đã tối lại vài phần, lúc này cô quá mê người, anh thật muốn một ngụm ăn cô vào trong bụng, nhưng, nhìn dáng vẻ đáng thương kia của cô, khiến anh có chút không đành lòng làm tiếp chuyện vừa rồi.

“Chồng ơi, em muốn ăn cơm, anh nấu cho em, có được không?” Tô Khiết nhìn thấy anh vẫn không đồng ý, đôi mắt của cô lấp lánh, sau đó lại nói lần nữa, âm thanh của cô rõ ràng mềm mại hơn mấy phần.

Nghe được giọng nói của mình lúc này, Tô Khiết cảm thấy chính mình cũng nổi da gà.

Nghe được tiếng gọi chồng ơi, thân thể của Nguyễn Hạo Thần rõ ràng cứng lại, thời điểm bọn họ chưa ly hôn, trước kia cô cũng gọi anh là chồng, nhưng khi đó, rõ ràng cô cũng chỉ qua loa mà thôi.

Mà một tiếng này, cực kỳ dễ nghe, khiến thiếu chút nữa anh đã không khống chế được…

Kỳ thật, Tô Khiết như vậy có nhiều hơn vài phần quyến rũ, sự quyến rũ này khiến cho bất kỳ người đàn ông nào cũng không có cách nào chống cự.

Chỉ là, chính cô còn không nhận ra.
 
Chương 1511


Chương 1511

Sự mê hoặc như vậy đã hung hăng kích thích mỗi dây thần kinh của cậu ba Nguyễn.

“Em là cái đồ yêu tinh nhỏ.” Nguyễn Hạo Thần hung hăng cắn môi cô, sau đó lại cúi đầu một lần nữa, dùng sức hôn lên môi của cô.

Rõ ràng thân thể của Tô Khiết cứng lại.

Cô làm nũng thất bại sao? Cuối cùng vẫn không thoát khỏi ma trảo sao?

Hu hu hu hu

Vì sao cô lại ngốc như vậy? Vì sao lại chủ động đưa đến cửa để anh bắt nạt

Rõ ràng cô biết rằng, Cậu ba Nguyễn chính là cầm thú!

Hiện tại thì tốt rồi, lại sắp bị anh “chà đạp”!

Kháng nghị không có hiệu quả, nũng nịu cũng vô dụng, bây giờ đến sức lực để phản kháng cô cũng không có, cho nên hiện tại cô chỉ có thể mặc cho anh làm thịt sao?

Tô Khiết nhắm mắt lại, âm thầm cắn răng, rõ ràng đã không còn hi vọng nào nữa.

Nhưng, tiếp theo đó, Nguyễn Hạo Thần đột nhiên buông lỏng cô ra, sau đó anh nhanh chóng đứng lên.

Vốn dĩ cô cho rằng mình sẽ không thể chạy thoát khỏi ma trảo, Tô Khiết thật không ngờ đến, cô mở to mắt, nhìn anh, trên mặt mang theo vài phần nghi ngờ.

Hả? Sao bỗng nhiên anh lại đứng lên?

“Tô Khiết, dùng ánh mắt khác nhìn anh, nếu không anh sẽ không khống chế nổi…” Đối với đôi mắt mông lung của Tô Khiết, Nguyễn Hạo Thần một lần nữa hung hăng cắn môi, người phụ nữ này, một bên cầu xin anh, một bên lại muốn quyến rũ anh, thật là muốn mạng mà.

Tại sao hết lần này đến lần khác anh lại gặp người phụ nữ như vậy.

Tô Khiết sững sờ, càng thêm mê man, ánh mắt cô nhìn anh có vấn đề gì sao? Nghĩ đến điều này, Tô Khiết vô ý chớp chớp mắt, khóe môi cũng theo bản năng hơi vểnh ra.

Con mắt của Cậu ba Nguyễn hơi híp lại, anh hít thở, lại hít thở, cố gắng đè nén xúc động ở trong nội tâm, nhưng, anh phát hiện ra, đối đầu với đôi mắt mê man kia của cô, nhìn dáng vẻ lúc này của cô, anh không thể khống chế nổi.

Nguyễn Hạo Thần cầm lấy áo ngủ, trực tiếp phủ lên mặt của Tô Khiết, phủ lên đôi mắt khiến cho người khác muốn phạm tội kia.

Khóe môi của Tô Khiết giật giật, không nhịn cười được, cậu ba Nguyễn đây là muốn nhắm mắt làm ngơ sao.

“Nửa giờ sau xuống ăn cơm.” Nguyễn Hạo Thần nghe được tiếng cười khẽ của cô, càng hận đến nghiến răng nghiến lợi, anh phát hiện, người phụ nữ này chính là muốn chọc tức anh, sẽ có một ngày, anh sẽ bị người phụ nữ này tức chết mất.

Nguyễn Hạo Thần cầm áo ngủ, mặc vào, nhanh chóng ra khỏi phòng.

Thấy anh ra khỏi phòng, Tô Khiết mới kéo quần áo ở trên đầu ra, lộ ra một đôi mắt, lúc này, trong ánh mắt của cô đều là ý cười.

Cậu ba Nguyễn nói nửa giờ sau xuống ăn cơm?

Nói như vậy, cậu ba Nguyễn biết nấu cơm sao?

Nửa giờ, tốc độ còn khá nhanh, xem ra cậu ba Nguyễn rất có lòng tin, tin rằng khả năng nấu nướng cũng rất tốt, vậy cô có lộc ăn rồi sao?

Tô Khiết nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt rực rỡ hơn vài phần, có người đàn ông vì cô mà nấu ăn, đây là một chuyện rất hạnh phúc.

Ừm, thật sự rất hạnh phúc!
 
Chương 1512


Chương 1512

Tô Khiết đột nhiên cảm thấy không còn mệt mỏi như vậy, trên người cũng có sức lực, cô nhanh chóng rời giường, mặc xong quần áo, đi phòng tắm thu dọn một chút.

Trước kia căn phòng này vốn là của cô, thời điểm rời đi, có rất nhiều đồ không mang theo, Nguyễn Hạo Thần cũng vẫn luôn không động đến, vẫn là dáng vẻ ban đầu.

Tô Khiết thu dọn xong, nhìn thời gian không cũng đã nửa tiếng.

Chắc hẳn cậu ba Nguyễn đã làm đồ ăn xong rồi, khóe môi của Tô Khiết cong lên, sau đó mở cửa, đi xuống lầu.

Không biết cậu ba Nguyễn làm món gì, nói thật, cô thật sự rất mong chờ.

Tô Khiết đi xuống lầu, cũng không nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần, nghe được trong phòng bếp có tiếng động, Tô Khiết liền trực tiếp đi về phía phòng bếp.

Mở cửa phòng bếp ra, lúc này, Tô Khiết hoảng sợ, hoàn toàn hoảng sợ…

Mẹ kiếp, ai có thể nói cho cô rốt cuộc đây là tình huống gì không?

Trong phòng bếp một mảnh lộn xộn, trên nền đều là nước, các mặt bàn của phòng bếp đều đã đen.

Bếp còn mở lửa, trong gian phòng toàn là khói.

Bên cạnh của cậu ba Nguyễn là một mâm chứa một đống đồ vật đen sì, ngoại trừ đen, Tô Khiết nhìn không ra cái gì khác, hoàn toàn không biết dùng cái gì để làm cơm.

Cậu ba Nguyễn nói với cô nửa giờ nữa xuống ăn cơm, chính là để cô ăn cái này sao?

Cái thứ này có thể ăn sao? Căn bản không thể xác định có ăn được không, Tô Khiết nếu như thực sự ăn cái đồ kia, có khả năng sẽ bị ngộ độc chết tại chỗ.

Nhìn tình huống này, nếu cô đến chậm một lúc nữa, liệu cậu ba Nguyễn có thể nổ tung cả phòng bếp không?

Khóe môi của Tô Khiết hung hăng kéo ra, hiện tại bỏ chạy có còn kịp không?

Cậu ba Nguyễn nghe được tiếng động, xoay người lại.

Tô Khiết nhìn thấy dáng vẻ của anh lúc này, khóe môi không nhịn được cong lên.

Cậu ba Nguyễn lúc này, trên mặt còn dính vài cái gì đó đen đen, tóc rõ ràng cũng hơi loạn, áo ngủ trước mặt anh, cũng dính nhiều vết bẩn, không biết là dầu bắn tung toé vào, hay là dính cái gì khác.

Tóm lại, cậu ba Nguyễn lúc này, rõ ràng rất nhếch nhác.

Nhưng, thần sắc của cậu ba Nguyễn rất thong dong, lúc nhìn thấy Tô Khiết, không có ý tứ xấu hổ nào cả.

“Có chút không quá thành công.” Cậu ba Nguyễn nhìn Tô Khiết, rất hời hợt nói một câu.

Tô Khiết cảm thấy mình bị sặc nước miếng.

Có chút? Không quá thành công?

Cái này cũng gọi là không quá thành công sao?

Đây không phải nên gọi là cực kì thất bại sao?

“Nếu không, em lại chờ một lát, anh làm lại một phần.” Cậu ba Nguyễn hiển nhiên không tự ý thức được về phương diện nấu ăn này anh rất ngớ ngẩn, anh cảm thấy thất bại một lần không tính là gì.

“Khụ…” Tô Khiết nghe anh nói, trực tiếp bị hù dọa.

Một lần đã biến thành như vậy, nếu để cho anh làm lại một lần nữa, cô thật sự không dám tưởng tượng sẽ thành như thế nào.

Mà hiện tại tình huống của phòng bếp cũng đã không có khả năng chịu được anh làm cơm lần thứ hai đi?
 
Chương 1513


Chương 1513

“Chúng ta vẫn là ra ngoài ăn đi.” Tô Khiết cảm thấy không thể gây tổn thương đến lòng tự trọng của cậu ba Nguyễn được nữa, cũng không thể quá đả kích anh, cho nên đành nói thêm: “Em muốn đi ra ngoài ăn. Em muốn ăn tôm hùm đất.”

Trong nhà chắc chắn không có tôm hùm đất.

Nguyễn Hạo Thần nhìn thoáng qua đồ vật mà mình làm, dường như còn có chút lưu luyến, nhưng cũng không nói gì thêm, chậm rãi gật đầu: “Được rồi.”

Rõ ràng Tô Khiết đã thở phào một hơi, nhanh chóng đi về phía trước kéo cậu ba Nguyễn ra: “Anh đi sửa sang một chút đi, thay đồ đi.”

Tô Khiết nhịn không được nhìn về phòng bếp một chút, tình huống hiện tại của phòng bếp, cho dù muốn thu dọn cũng phải mất mấy giờ, cô quyết định, về sau nhất định phải để cậu ba Nguyễn rời xa phòng bếp.

Xem ra, muốn ăn cơm cậu ba Nguyễn làm, cả đời này của cô cũng không thể trông cậy được.

Lúc Tô Khiết vừa xuống lầu thì đã thu dọn xong, cũng đã thay một bộ quần áo sạch sẽ. Cho nên, khi Nguyễn Hạo Thần xoay người, thời điểm anh muốn ôm cô, muốn hôn cô, cô nhanh chóng tránh đi, bộ dạng hiện tại của cậu ba Nguyễn, cô cũng thật sự rất ghét bỏ.

Cô sợ anh làm bẩn quần áo của cô, nếu như anh làm bẩn quần áo của cô, như vậy cô lại phải đi đổi quần áo một lần nữa, hơn nữa còn đi thay quần áo cùng với anh, cô không muốn.

Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy cô tránh đi, ngẩn người, đôi mắt cứ vậy nhìn cô: “Khiết Khiết, em đây là ghét bỏ anh sao?”

Lúc cậu ba Nguyễn nói lời này, thần sắc có vẻ đặc biệt uất ức, thế nhưng anh đã khổ sợ vất vả để nấu cơm cho cô, vì vậy mới biến thành như vậy, mặc dù nấu cơm không quá thành công, nhưng cô cũng không thể ghét bỏ anh.

“Không phải, em không có ghét bỏ anh.” Tô Khiết ngẩn người, mặc dù lúc này cô thật sự ghét bỏ, nhưng chắc chắn không thể nói ra.

Nguyễn Hạo Thần không nói gì, cũng chỉ nhìn qua cô như vậy, hiển nhiên không tin cô, cho nên đang chờ đợi cô chứng minh.

Chứng minh? Chứng minh như thế nào?

Tô Khiết hít một hơi thật sâu, đứng yên ở đó không cử động, rất không muốn đi qua đó.

Nhưng, đối với ánh mắt uất ức của cậu ba Nguyễn, cô vẫn có chút không đành lòng.

Nhưng mà sau đó, Tô Khiết đột nhiên lùi về phía sau vài bước, cách xa anh hơn, sau đó mới nói: “Nguyễn Hạo Thần, nếu không anh đi soi gương trước đi.”

“Ừm, cũng tốt, Tô Khiết, em đợi đấy.” Nghe được lời của cô, đôi mắt của Nguyễn Hạo Thần hơi híp lại, ý ghét bỏ của người phụ nữ này rõ ràng như vậy, còn cố ý đứng xa như vậy.

Vì sao anh nghĩ muốn bóp chết cô như vậy chứ!

Nhưng, cậu ba Nguyễn vẫn đi lên trên tầng, đi vào phòng tắm, nhìn thấy gương mặt của anh dính đồ vật gì đen sì, anh ngẩn người, tại sao thứ này lại chạy lên mặt của anh?

Nhưng, cho dù trên mặt của anh có dính gì đó, thì cô cũng không cần phải ghét bỏ anh như vậy chứ.

Cô ấy thích là anh? Hay là thích mặt của anh?

Đương nhiên, khi cậu ba Nguyễn xuống lầu một lần nữa, lại khôi phục lại sự hoàn hảo không kẽ hở nào của anh.

Tô Khiết nhìn về phía anh, khóe môi cong lên, trên mặt tràn ra nụ cười rực rỡ.

Cậu ba Nguyễn liếc cô một cái, trong ánh mắt rõ ràng mang theo vài phần bất mãn, hiển nhiên còn đang tức giận vì chuyện vừa nãy.

Tô Khiết sững sờ, aiya, người đàn ông này sao lại hẹp hòi như vậy?

Không những hẹp hòi, mà lại còn trẻ con!
 
Chương 1514


Chương 1514

Cậu ba Nguyễn đi phía trước, Tô Khiết đi phía sau, không nói lời nào cả.

Khi đi đến cửa, cậu ba Nguyễn đột nhiên xoay người, cầm lấy tay của Tô Khiết, sau đó đặt cô ở trên cửa chính, hung hăng hôn lên môi cô, người phụ nữ này chọc giận anh, còn có dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra.

Cô ấy cũng thật là!

“Nếu không, chúng ta trước tiên đừng vội đi ra ngoài ăn cơm…” Cậu ba Nguyễn đè lên cô, môi của anh nhẹ nhàng cọ vào mũi của cô, lúc này ý tứ trong lời nói của anh rất rõ ràng.

“Không muốn…” Thân thể của Tô Khiết cứng đờ, theo bản năng từ chối, giờ đây cô thật sự sắp chết đói rồi.

Cậu ba Nguyễn không buông cô ra, nhưng anh cũng không làm hành động quá khích nào cả, chỉ là khóe môi không ngừng chạm nhẹ lấy môi của cô.

Tô Khiết âm thầm hít một hơi, cô thông minh như vậy, đương nhiên hiểu ý tứ của Nguyễn Hạo Thần.

“Em sai rồi, em sai rồi.” Giọng nói của Tô Khiết rõ ràng mềm hơn vài phần.

Nhưng, hiển nhiên cậu ba Nguyễn vẫn không hài lòng, cũng không có ý muốn buông cô ra.

“Chồng ơi, em sai rồi, chúng ta đi ăn cơm đi, được không?” Tô Khiết lại âm thầm hít một hơi, cô biết, hiện tại nếu cô không cầu xin, đoán chừng hôm nay cũng đừng nghĩ đến việc ra cửa.

“Sai ở đâu?” Khóe môi của Nguyễn Hạo Thần hơi cong lên, nghe thấy cô gọi chồng, anh cảm giác trong lòng của mình đều mềm rồi.

“Em không nên ghét bỏ anh…” Tô Khiết cũng biết anh giận vì chuyện đó, cho nên, lúc này cô rất thật lòng xin lỗi.

“Cho nên, ý của em là vừa rồi em thực sự ghét bỏ anh?” Đầu lông mày của cậu ba Nguyễn nhướn lên, đôi mắt nhìn cô hơi híp lại.

Lúc này, trên mặt của cậu ba Nguyễn rõ ràng nhiều hơn mấy phần nguy hiểm.

Tô Khiết: “….”

Cho nên, cô đã làm gì vậy?

Tuy cô có ăn nói khéo léo như thế nào, thì lúc này cô cũng không biết phải nói gì.

Đều nói ở phương diện này, phụ nữ không nói đạo lý, hiện tại cô phát hiện ra Nguyễn Hạo Thần so với phụ nữ chỉ hơn chứ không kém, ít nhất so với cô thì còn hơn. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Nhớ kỹ, nếu em có lần sau anh sẽ không tha thứ…” Cũng may, Nguyễn Hạo Thần cũng không thực sự làm gì cô, chỉ là anh cảm thấy phải cảnh cáo cô thì vẫn nên làm.

“Không đâu, chắc chắn không có lần sau, em cam đoan.” Tô Khiết liên tục tỏ thái độ, cô nghĩ, tình huống vừa rồi của cậu ba Nguyễn có lẽ cũng không có lần sau.

Về sau cho dù cô muốn ghét bỏ có lẽ cũng không có cơ hội nữa, sau này tuyệt đối không để anh đi vào phòng bếp!

Lúc này cậu ba Nguyễn mới buông cô ra.

Sau khi ăn cơm xong, Tô Khiết muốn đi nhìn ông cụ Tô, Nguyễn Hạo Thần đưa cô đi đến bệnh viện, lần này Nguyễn Hạo Thần cũng không đi vào.

Sau khi Nguyễn Hạo Thần rời đi, Tô Khiết đi vào bệnh viện, trên mặt có vài phần nghiêm trọng hơn.

Nguyễn Bạc Vệ nói Tô Trung Phương không phải ba của cô, bây giờ kết quả chứng minh Nguyễn Bạc Vệ cũng không phải ba của cô, vậy ai mới là ba của cô?
 
Chương 1515


Chương 1515

Liệu có phải lúc trước mẹ cô làm giám định DNA có sai hay không, dù sao kỹ thuật của hai mươi năm trước cũng không hoàn thiện, tiên tiến như bây giờ.

Mà khi cô về nhà họ Tô, Nguyễn Bạc Vệ đã trực tiếp đổi máu của cô thành của Tô Nghiên Nghiên.

Tô Khiết quyết định tự mình làm lại một lần.

Tô Khiết đi vào phòng bệnh, đi xem tình huống của ông cụ Tô, ông cụ Tô vẫn chưa tỉnh, nhưng cũng không có tình huống đột ngột xảy ra nào, tổng thể mà nói thì tình huống vẫn ổn định.

Hai ngày nay bệnh viện vẫn luôn làm đủ loại kiểm tra cho ông cụ Tô, thời điểm buổi sáng rút máu, Tô Khiết nói với y tá muốn một chút máu, sau đó mới rời khỏi bệnh viện.

Tô Khiết đem máu mang cho Đường Lăng, để Đường Lăng giúp cô giám định một chút.

“Khiết Khiết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Đường Lăng nhìn cô, hơi nghi ngờ một chút, lúc thì cô muốn làm báo cáo giám định DNA với Nguyễn Bạc Vệ, lúc này lại cầm máu của ai không biết đến để làm giám định, đến cùng thì tình hình như thế nào?

“Lúc trước em muốn làm giám định DNA với Nguyễn Bạc Vệ, là bởi vì ông ta nói với em, Tô Trung Phương không phải ba em, ông ta nói, có thể ông ta là ba của em…” Lần này, Tô Khiết cũng không tiếp tục giấu Đường Lăng, chỉ cần cô không phải là con gái của Nguyễn Bạc Vệ, thì những chuyện khác cũng không cần phải giấu diếm.

“Cái gì? Em nói cái gì? Nguyễn Bạc Vệ nói em là con gái của ông ta? Ông ta bị điên rồi? Em và Nguyễn Hạo Thần cũng đã kết hôn, hơn nữa còn có hai đứa bé, ông ta chính là nói lung tung.” Đường Lăng từ trước đến nay luôn bình tĩnh, nghe được lời của Tô Khiết vậy mà lại trực tiếp giật mình, trực tiếp không nhịn được phải gầm nhẹ.

Tô Khiết nhìn thấy phản ứng ở Đường Lăng, lại nhớ đến phản ứng của Nguyễn Bạc Vệ lúc trước, trong lòng nhịn không được cười lạnh, Nguyễn Bạc Vệ chỉ nghĩ đến mình, ông ta thậm chí còn không nghĩ đến chuyện của cô và Nguyễn Hạo Thần.

Nhưng phản ứng đầu tiên của Đường Lăng chính là nghĩ đến cảm nhận của cô và Nguyễn Hạo Thần.

“Kết quả đã chứng minh, ông ta quả thật nói lung tung, đây là máu của ông nội Tô, anh giúp em giám định một chút, em cảm thấy có thể mẹ em năm đó đã làm sai rồi.” Tô Khiết hi vọng năm đó là mẹ cô làm sai, cô cũng hi vọng ba của cô chính là Tô Trung Phương.

“Được.” Đường Lăng cũng không hỏi nhiều, có một số việc sợ chỉ có Tô Khiết mới hiểu rõ.

Lúc Tô Khiết trở về nhà họ Đường, hai bé con đang chơi đùa ở ngay trong phòng khách.

Bình thường Đường Minh Hạo sẽ rất ít khi chơi những trò chơi mà nó thấy ngây thơ ở trong phòng khách, nhưng hôm nay, thằng nhóc lại cùng em gái chơi mấy giờ liền ở phòng khách.

Nhìn thấy Tô Khiết đi vào phòng khách, Đường Minh Hạo nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn qua, rất rõ ràng, nhóc đang đợi Tô Khiết.

“Mẹ, mẹ về rồi.” Đường Vũ Kỳ nhìn thấy Tô Khiết, nhanh chóng chạy đến: “Mẹ, hôm qua mẹ đi đâu mà ban đêm không trở về vậy, là ba không cho mẹ về sao?”

Biểu cảm của Đường Vũ Kỳ rất ngây thơ, nhưng Tô Khiết lại có chút không tự nhiên.

Mặt của Tô Khiết hơi nóng lên, hôm qua quả thật cô đã quá điên cuồng rồi, nhóc con nói một đêm đều quá hàm súc rồi, thời gian này của cô cộng lại phải một ngày một đêm.

Đường Minh Hạo chỉ nhìn qua Tô Khiết, không nói gì cả, nhưng có vẻ nhóc con Đường Minh Hạo không quá vui vẻ.

“Khiết Khiết, ngài Viên gọi điện thoại cho con không?” Phạm My nhìn thấy cô trở về, trên gương mặt có vài phần ý vị thâm sâu, nhưng, ngược lại bà nói chuyện lại rất đứng đắn.

“Dạ?” Tô Khiết sửng sốt: “Ngài Viên nào ạ?”

Cô không nhớ rằng có có quen biết với ngài Viên nào cả.
 
Chương 1516


Chương 1516

“Viên Quân Doanh.” Phạm My nhìn thấy phản ứng của cô, khóe miệng cong lên.

Lông mày của Tô Khiết nhíu lại: “Vì sao anh ta lại gọi điện thoại cho con?”

Cô cũng chỉ gặp qua Viên Quân Doanh một lần ở vũ hội của nhà họ Đường, về sau cũng không gặp mặt, vì sao anh ta lại gọi điện thoại cho cô?

Nhưng mà bọn họ đâu có lưu số điện thoại.

Khóe môi của Phạm My lại cong ra một lần nữa, còn có thể là vì sao sao? Tâm tư của Viên Quân Doanh bà đều có thể nhìn ra?

Ở vũ hội ngày hôm đó bà cũng nhìn thấy rõ ràng, nghe nói mấy ngày trước Viên Quân Doanh mới có việc ra nước ngoài, hôm qua mới trở về.

Sau đó, Viên Quân Doanh vừa trở về đã gọi điện thoại đến nhà họ Đường rồi, ừm, tốc độ này cũng rất nhanh, nhưng, vừa vặn lúc đó Tô Khiết lại không ở nhà.

Điện thoại vừa vặn là do Phạm My nhận, lý do mà Viên Quân Doanh tìm Tô Khiết cũng không tệ, nghe nói là có vụ án cần Tô Khiết hỗ trợ, đương nhiên, Phạm My biết, vụ án gì đó đều là cái cớ, Phạm My trực tiếp cho anh ta số điện thoại của Tô Khiết.

“Nói là có vụ án cần con hỗ trợ.” Phạm My mặc dù biết rõ đây là cái cớ của Viên Quân Doanh, nhưng nếu như Tô Khiết hỏi, thì bà cũng chỉ có thể trả lời như vậy.

Lông mày của Tô Khiết khẽ cau lại, Viên Quân Doanh có vụ án gì tìm cô?

Nói thật, đêm qua cô ngủ không ngon, mà sự việc xảy ra gần đây lại quá nhiều, khiến cho hiện tại cô không có tâm tư suy nghĩ quá nhiều, cô cũng hoàn toàn không muốn trả lời điện thoại cái gì đó của Viên Quân Doanh.

Tô Khiết chỉ có thể lên tiếng đồng ý, sau đó dự định đi lên lầu, cô cảm giác cô cần phải nghỉ ngơi cho khoẻ.

Chỉ là, cô còn chưa đi đến cầu thang, điện thoại của cô đã vang lên.

Phạm My nghĩ đến chắc hẳn đây là điện thoại của Viên Quân Doanh, đầu lông mày của bà không khỏi nhướng lên.

“Anh, có chuyện gì? Hẳn là sẽ không có kết quả nhanh như vậy chứ?” Tô Khiết nhận điện thoại, trong giọng nói có vài phần ngoài ý muốn.

Cô vừa mới đem máu của ông cụ Tô qua đó, hẳn là sẽ không có kết quả giám định nhanh như vậy.

“Vừa rồi Viên Quân Doanh gọi điện cho anh, nói là có vụ án cần em hỗ trợ, muốn hẹn em nói chuyện,” Đường Lăng cũng không nói nhảm, trực tiếp nói rõ.

Tô Khiết nhịn không được nhíu lại, thân phận của Viên Quân Doanh đặc biệt, nếu như anh ta quả thật có vụ án gì, có thể tìm đến bộ phận chuyên môn, có cần phải đi tìm cô như vậy không?

Vừa rồi lúc Phạm My nói chuyện này với cô, cô cũng không muốn để ý, cô vốn nghĩ là, nếu Viên Quân Doanh thật sự gọi điện thoại tìm cô, cô cũng sẽ nghĩ biện pháp từ chối.

Địa cầu này không chuyển động vì bất kỳ ai, cho nên chuyện vụ án này cũng không phải không có cô thì không được.

Tuy nhiên, Viên Quân Doanh lại để Đường Lăng gọi điện cho cô, như thế càng chính đáng và nghiêm túc, ngược lại khiến cô khó lòng từ chối.

“Vụ án gì?” Tô Khiết bất mãn, Tô Khiết có rất nhiều lý do để nghi ngờ đây là cái cớ của Viên Quân Doanh, cho nên cô cũng không muốn đi.

Việc của cô hiện tại rất nhiều, dĩ nhiên cô thừa nhận, nguyên nhân chủ yếu cô không muốn đi là bởi vì cậu ba Nguyễn.
 
Chương 1517


Chương 1517

“Là một vụ án rất khó giải quyết, Viên Quân Doanh mới về nước hôm nay, vừa biết chuyện nên muốn tìm em.” Đường Lăng không nhận ra chuyện này có gì không ổn, mà nghe qua giọng điệu của anh dễ nhận thấy anh đã nắm tình hình rồi.

Tô Khiết sững sờ, không lẽ do cô nghĩ nhiều? Chẳng lẽ chỉ đơn thuần là một vụ án rất khó giải quyết như Đường Lăng nói, nếu vậy thì có khả năng rất nghiêm trọng.

“Khiết Khiết, việc này rất khó giải quyết, nếu tiện thì em qua xem thử, giúp đỡ phân tích chút ít, xem có thể phát hiện manh mối gì không.” Đường Lăng không nghe được Tô Khiết đáp trả, anh lại bù thêm một câu.

“Được rồi.” Đường Lăng đã nói vậy rồi, Tô Khiết từ chối nữa cũng không hay.

“Ừ, anh gửi địa chỉ qua cho em, em cứ trực tiếp tới đó, Viên Quân Doanh đang chờ em.” Đường Lăng lúc này có lẽ hơi bận, cũng không nói gì thêm với Tô Khiết nữa. Sau khi cúp máy, anh gửi cho Tô Khiết một địa chỉ, sau đó thì mặc kệ.

Tô Khiết thấy được địa chỉ thì ngớ ra, đây rõ ràng là một hội sở, Viên Quân Doanh hẹn cô ra bàn chuyện phá án ở hội sở?

Nhưng cô đã đồng ý với Đường Lăng, chắc hẳn Đường Lăng cũng đã truyền lời lại với Viên Quân Doanh, cô chắc chắn không có cơ hội đổi ý, hơn nữa Đường Lăng còn nói là vụ án khó giải quyết.

Tô Khiết khẽ thở dài, chỉ muốn một giấc ngủ an ổn khó đến vậy ư?

Tô Khiết không lên lầu nữa, cô xoay người chuẩn bị ra ngoài.

“Mẹ, mẹ lại muốn ra ngoài sao?” Bạn nhỏ Đường Minh Hạo vốn im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng, nhưng mà lúc này, trong đôi mắt bé chất chứa một chút gì đó khác thường.

“Ừ, mẹ có chút việc, cần ra ngoài một chuyến.” Tô Khiết đảo mắt, cười nói với Đường Minh Hạo.

“Khiết Khiết, vừa nghe nói có vụ án mới, có phải là cậu Viên kia không?” Phạm My đứng ở gần đó, hình như đã đoán được.

“Dạ, anh ta nhờ anh cả gọi cho con, nói có vụ án khó giải quyết, nhờ con qua xem.” Nếu không phải là cuộc gọi của Đường lăng, Tô Khiết gần như sẽ không đồng ý.

“Thật sự là bởi vì phá án sao?” Phạm My ngạc nhiên, chẳng lẽ trước kia là bà hiểu lầm?

“Nếu thật sự vì chuyện vụ án, vậy con tranh thủ đi nhanh đi, để chú Lý đưa con đi.” Phạm My nâng mắt, lại bổ sung thêm một câu: “Hai ngày nay con không nghỉ ngơi tốt, đừng tự lái xe.”

Câu này đúng là ý nghĩa sâu xa.

Tô Khiết: “…”

Cô không nghỉ ngơi tốt biểu hiện rõ rệt đến vậy sao?

Kỳ thật, đêm qua sau khi cậu ba Nguyễn dừng lại, cô đã ngủ rất ngon.

Nhưng mà, loại chuyện như này Tô Khiết dù sao cũng khó mà giải thích.

Đường Minh Hạo nghe Phạm My nói, đôi mắt chớp chớp, nhóc cảm thấy suy đoán trước đó của Phạm My là hoàn toàn chính xác.

Cái tên Viên Quân Doanh kia tìm mẹ tuyệt đối không phải chỉ để nói chuyện vụ án.

Ai nha, đây là một tin tức lớn, có người muốn chen chân vào chuyện của Nguyễn Hạo Thần?

Hơn nữa, đối thủ này cũng rất không tầm thường!

Mình đây hẳn là nên giúp Nguyễn Hạo Thần!!

Thấy Tô Khiết rời nhà, đáy mắt Đường Minh Hạo lóe lên vài tia sáng, nhóc cảm thấy việc này cần phải đi theo giám sát mới được.

Không thể để mẹ mình bị người đàn ông khác bắt cóc được, tuy hiện tại nhóc còn chưa thật sự vừa ý với Nguyễn Hạo Thần, nhưng em gái nhóc rất thích người ba Nguyễn Hạo Thần này.
 
Chương 1518


Chương 1518

Đương nhiên, nhóc cảm thấy cũng nên bắt đầu thử thách Nguyễn Hạo Thần, xem như đây là cửa ải đầu tiên.

“Bà ơi, hôm qua con có hẹn đi chơi cùng với Tiểu Minh, sắp tới giờ rồi…” Đường Minh Hạo nhìn Phạm My, kèm theo đó là nụ cười ngây ngô thuần khiết.

“Hả? Thật không? Sao con không nói sớm chứ? Để bà đưa con đi.” Phạm My cực kỳ yêu thương hai cục cưng này, cho nên đối với bất kỳ yêu cầu gì của cháu là y như bảo gì nghe nấy.

Tiểu Minh là cháu trai của ông cụ Lý, đúng lúc hôm qua Đường Minh Hạo vừa sang nhà họ Lý, cho nên Phạm My cũng không có hoài nghi.

“Không cần, con nhờ tài xế đưa con đi là được rồi, bà, con sắp muộn rồi, con đi trước đây.” Đường Minh Hạo có tính toán của riêng mình, đương nhiên không thể để Phạm My đưa đi. Nhóc nói xong liền muốn chạy đi ra ngoài.

“Đề bà đưa con đi, sẵn tiện bà sang thăm bà Lý luôn.” Phạm My xoay người lấy chìa khóa trên bàn, sau đó tới ôm Đường Vũ Kỳ: “Bảo bối đi thôi, bà dẫn con đi chơi.”

Đường Minh Hạo bất ngờ, sau đó nhanh chóng nháy mắt với em gái mình.

Bình thường Đường Vũ Kỳ thích nhất ra ngoài chơi, cô bé nghe Phạm My nói dẫn đi chơi thì rất hưng phấn, nhưng bỗng nhiên lại thấy anh trai đang nháy mắt với mình.

Đường Vũ Kỳ chớp mắt, chớp rồi lại chớp, cuối cùng cũng hiểu được ý của anh trai, bé ôm lấy Phạm My nói: “Bà, con không muốn ra ngoài chơi, con muốn ở nhà chơi đồ chơi. Hôm qua con mua mấy món đồ chơi còn chưa ghép xong, bà ở nhà chơi lắp ráp với con được không?”

Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ đến thời khắc mấu chốt vẫn là rất thông minh, tất nhiên quan trọng hơn là có thể hiểu được suy nghĩ của anh trai mình.

“Cái này?” Phạm My có hơi mâu thuẫn. Hôm nay hai ông bà cụ Đường có việc nên đã đi rồi, cho nên cũng chỉ có mình bà ở nhà trông hai cháu, bây giờ hai đứa lại chia nhau ra, bà lại không thể phân thân.

Thật đúng là một vấn đề khó khăn.

“Bà, bà ở nhà chơi với em con đi, con nhờ tài xế đưa đi.” Đường Minh Hạo lặng lẽ làm động tác tay với em gái, sau đó không đợi Phạm My kịp phản ứng thì đã chạy đi.

Nhà họ Đường có tài xế riêng, nhưng hôm nay đầu tiên là chở hai ông bà cụ đi, sau đó Tô Khiết cũng đi, cho nên giờ cũng chỉ còn lại một tài xế nhỏ tuổi nhất – Tiểu Lưu.

Tài xế Tiểu Lưu không phải là thành viên của tám gia tộc lớn, mà là người được Đường Lăng tìm ở ngoài về, chỉ bởi vì một điều – kỹ năng lái xe của anh ta rất tuyệt vời.

Cậu nhóc Đường Minh Hạo chính là nhìn trúng anh ta, bởi vì người này không dám nói, cũng sẽ không nói chuyện của nhóc cho người lớn. Nếu như nhóc tìm mấy vị tài xế lão làng kia, bọn họ chưa chắc sẽ đồng ý.

“Nhanh thôi, chở tôi đi ra ngoài.” Đường Minh Hạo tìm được Tiểu Lưu rồi trực tiếp lôi người đi.

“Cậu chủ nhỏ, cậu muốn đi đâu?” Tiểu Lưu kinh ngạc, thật ra ở nhà họ Đường, ngoại trừ Đường Lăng thì ít khi có ai gọi đến anh ta, người bình thường đều sợ ngồi xe của anh, bởi vì anh lái xe nhanh.

Một cậu bé khẳng định muốn ngồi xe anh ta? Người lớn trong nhà sẽ đồng ý sao?!

“Đi theo dõi.” Đường Minh Hạo lướt mắt nhìn anh ta, nói thẳng mục đích của mình, không nói rõ sẽ không có thể làm nên chuyện.

“Theo dõi?” Tiểu Lưu kinh ngạc, hai mắt sáng quắc: “Được á, tôi rất thạo cái này.”

Tài xế Tiểu Lưu trước kia là một tay đua, bởi vì đắc tội người khác nên xém chút đã bị hại chết trong lúc thi đấu, là Đường Lăng cứu anh ta, cho nên anh ta luôn muốn đi theo Đường Lăng.
 
Chương 1519


Chương 1519

Tuy nhiên, Đường Lăng chỉ gọi anh trong những trường hợp đặc biệt, những khi Đường Lăng đi công ty hay công việc của tám gia tộc sẽ không đến lượt anh, dù sao quy củ của tám gia tộc vẫn rất nghiêm khắc.

“Cậu chủ nhỏ, chúng ta theo dõi ai?” Trên xe, Tiểu Lưu đang hưng phấn, theo dõi người khác là chuyện kích thích nhất.

“Mẹ tôi, vừa mới được chú Lý chở đi. Anh nhanh lên, còn dây dưa nữa thì không theo kịp.” Lúc Đường Minh Hạo ra đã không còn nhìn thấy xe chú Lý nữa, không kiềm được có phần sốt ruột.

“Theo dõi cô cả?” Mặt Tiểu Lưu biến sắc, giật mình hoảng sợ. Hiện tại ở nhà họ Đường, người không thể đắc tội nhất là cậu chủ nhỏ và cô chủ nhỏ, thứ hai đó chính là cô cả.

Theo dõi cô cả? Nếu như bị phát hiện, vậy anh ta cũng đừng mong còn có thể lăn lộn ở nhà họ Đường.

“Nghe nói anh là một tay đua?” Đường Minh Hạo nhìn anh ta, cố tình hỏi.

“A? À phải.” Tiểu Lưu nhanh chóng gật đầu.

“Anh là một tay đua chuyên nghiệp, hẳn là có năng lực theo dõi chứ?” Lời này Đường Minh Hạo rõ ràng là kích thích anh ta.

“Dĩ nhiên không thành vấn đề, cậu chủ nhỏ yên tâm, tôi sẽ xử lý nó.” Rất hiển nhiên, người này là một người dễ kích động, băng không trước kia cũng sẽ không đắc tội với người ta.

“Chú Lý vừa mới đi không bao lâu, tôi biết rõ thói quen của chú ấy, chắc chắn có thể đuổi theo.” Khi nói ra lời này, anh ta rất tự tin.

Quả nhiên không bao lâu, bọn họ đã đuổi tới sau xe chú Lý.

Không thể không nói, kỹ năng của Tiểu Lưu thật sự rất tốt, anh ta vẫn luôn duy trì cự ly không gần không xa, chú Lý đi phía trước vẫn không hề biết, mà ngay cả Tô Khiết cũng không phát hiện ra.

Chú Lý dừng xe trước một Hội sở, Tô Khiết xuống xe.

Tiểu Lưu dừng cách bọn họ vài mét, một khoảng cách vừa đủ đẹp, anh lùi xe đậu vào một chỗ khuất không có người ra vào, tất nhiên cũng thành công cản tầm nhìn của Tô Khiết.

“Cậu chủ nhỏ, thế nào?” Tiểu Lưu nhìn Đường Minh Hạo, vẻ mặc tranh công đắc ý.

“Ừm, đích thực rất lợi hại.” Đường Minh Hạo khẽ gật đầu, cảm thấy hơi choáng, kỹ năng lái xe thì không có gì đáng nói, nhưng xe đi nhanh lại cảm thấy chóng mặt. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Tuy nhiên, bạn nhỏ Đường Minh Hạo vẫn không quên chuyện cân làm, nhóc nhìn Tô Khiết thông qua cửa sổ xe, thấy mẹ đã xuống xe và đi vào Hội sở, lúc này nhóc mới xuống xe.

Bạn nhỏ Đường Minh Hạo bị ngăn lại ở trước cửa Hội sở.

“Con đi cùng với mẹ, mẹ con vừa mới vào trong.” Đường Minh Hạo lo lắng nhìn xung quanh, sau đó lấy điện thoại ra đưa tới trước mặt bảo vệ: “Chú coi, đây là mẹ con, mẹ con vừa mới vào.”

“Đây là mẹ con? Đây không phải cô cả nhà họ Đường sao? Cô cả nhà họ Đường chưa kết hôn mà? Làm sao có con lớn như nhóc đây?”

Bảo vệ nhìn Đường Minh Hạo, vẻ mặt hoài nghi.

“Mẹ nuôi, cô ấy là mẹ nuôi của con.” Đường Minh Hạo sững sờ, đành phải sửa miệng. Nhóc thật không ngờ mẹ nhóc giờ đã là người có tiếng tăm, ngay cả một bảo vệ ở hội quán cũng biết tới mẹ nhóc.

“Để con gọi điện cho mẹ ra đón.” Đường Minh Hạo lần này không đợi bảo vệ lên tiếng, nhóc liên lấy điện thoại gọi vào một số di động.

“Mẹ nuôi, sao mẹ lại vào một mình, bỏ con ở ngoài? Dạ? Để con tự vào sao? Con bị bảo vệ cản lại, bọn họ không cho con vào. Dạ, vậy được, để con nói với bảo vệ, mẹ ở phòng nào, dạ, con biết rồi.” Đường Minh Hạo làm bộ làm tịch nói một tràng, sau đó cúp máy.
 
Chương 1520


Chương 1520

“Mẹ nuôi con nói mấy chú biết mẹ con ở phòng nào, kêu chú dẫn con vào đấy.” Sau khi gọi điện xong, Đường Minh Hạo nhìn bảo vệ với khuôn mặt ngây ngô, không có gì khác thường.

Đường Minh Hạo biết là con trai tổng thống hẹn gặp mẹ mình, cho nên những người ở đây hẳn biết rõ mẹ ở phòng nào.

Nhân viên bảo vệ đương nhiên sẽ không nghĩ tới, một đứa trẻ năm tuổi sẽ lừa gạt mình. Hắn nhìn Đường Minh Hạo rồi sau đó bước vào sảnh, nói gì đó với quản lý.

Sau đó người kia bước tới trước mặt nhóc, hỏi: “Cô cả họ Đường thật sự là mẹ con?”

“Vâng, vâng.” Đường Minh Hạo gật đầu lia lịa, vẻ mặt này khiến người ta căn bản không thể nghi ngờ.

“Được, vậy đi theo tôi.” Quản lý sảnh thấy chỉ là đứa bé năm tuổi, cũng không có khả năng gây nguy hiểm gì, cho nên đã dẫn Đường Minh Hạo vào.

Quản lý sảnh dắt Đường Minh Hạo đến một gian ghế lô, định vươn tay gõ cửa.

Bạn nhỏ Đường Minh Hạo đã trực tiếp đấy cửa phòng đi vào.

Tô Khiết mới vừa ngồi xuống, còn chưa nhắc gì đến vụ án đã nghe được tiếng mở cửa. Tô Khiết ngẩng đầu nhìn lại, khi nhìn thấy Đường Minh Hạo, cô rõ ràng đã đứng hình.

“Mẹ nuôi.” Tô Khiết còn đang ngây người, Đường Minh Hạo đã nhanh chóng lao tới.

Mẹ nuôi?

Cô rõ ràng là mẹ ruột mài Khi nào thì lại thành mẹ nuôi?

Oắt con này lại muốn làm gì?

Viên Quân Doanh kinh ngạc, thật vất vả mới hẹn được giai nhân, còn chưa kịp nói câu nào, tại sao lại xuất hiện một bóng đèn nhỏ như vậy.

“Sao con lại tới đây?” Tô Khiết không đến mức rối rắm về vấn đề xưng hô của Đường Minh Hạo, dù sao hiện tại cô vẫn chưa kết hôn với Nguyễn Hạo Thần, thân phận hai bảo bối còn chưa công khai.”

Quản lí sảnh thấy bọn họ thật sự quen biết nhau thì cũng không nói thêm gì, Viên Quân Doanh thấy vậy phất tay, ý bảo lui ra.

“Con đúng lúc trông thấy mẹ, cho nên mới vào đây.” Đường Minh Hạo giải thích rất đơn giản, giải thích càng đơn giản, người khác sẽ càng không thể soi ra điểm bất thường.

Tô Khiết khẽ cười, xem ra, nhóc con này luôn theo dõi cô nãy giờ, nhưng mà nó theo cô để làm gì?

Bình thường cô ra ngoài, Đường Minh Hạo chưa bao giờ theo cô.

“Mẹ nuôi, hai người cứ trò chuyện đi, không cần phải để ý con, con ngồi ăn thôi là được rồi.” Đường Minh Hạo đến đây là có kế hoạch, cho nên nhóc cũng không coi mình là người ngoài, càng không có ý muốn tránh đi.

Viên Quân Doanh nhìn nhóc, đôi con ngươi dao động, dường như anh ta cảm thấy oắt con này là cố ý tới để phá đám?

Bởi vì có một bóng đèn ở đây, Viên Quân Doanh chỉ có thể nuốt trở về những lời mà anh ta đã chuẩn bị sẵn.

Đường Minh Hạo nhìn thấy cảm xúc phức tạp trên mặt Viên Quân Doanh, khóe môi khẽ cong, xem ra hôm nay mình đến rất đúng!!!

Đường Minh Hạo vừa ăn vặt, đồng thời rất tự nhiên móc điện thoại ra chụp một bức ảnh, sau đó gửi cho Nguyễn Hạo Thần.

Đương nhiên, bức ảnh kia có mẹ xinh đẹp của nhóc, và cả Viên Quân Doanh đang ngồi cạnh mẹ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom