Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1681


Chương 1681

Cặp mắt của Đường Lăng lại nheo lại một lần nữa, không nói gì thêm, anh biết là kết quả kiểm tra của Kim Ngụy sẽ không sai.

Nhưng mà anh cảm thấy là suy đoán của anh chắc chắn cũng không sai, vậy thì rốt cuộc sai ở chỗ nào đây?

Nhưng mà sợi tóc đó là anh đã nhặt được từ trên gối của Lâm Bối, trong căn phòng cũng chỉ có một mình Lâm Bối, độ dài ngắn cùng với màu sắc của sợi tóc đó đều giống với Lâm Bối.

Theo lý thuyết thì không có chỗ nào sai.

Đường Lăng cúp điện thoại, trở về bàn ăn, anh lại nhìn về phía Lâm Bối lần nữa.

Lâm Bối chăm chú chơi trò chơi, dường như cũng không hề phát giác, ngón tay của Lâm Bối rất linh hoạt, nhanh chóng di chuyển trên màn hình điện thoại di động, có thể nhìn ra được chơi rất thành thạo.

“Mẹ kiếp, có biết chơi hay không vậy hả! Không biết chơi thì cút đi cho tôi.” Lâm Bối chơi quá nhập tâm, rõ ràng quên hết tất cả, vậy mà lại trực tiếp thô bạo la lên.

Dường như là cậu ta đã quên mất hiện tại cậu ta đang ở đâu.

Đại vương tử nhìn cậu ta, âm thầm lắc đầu, cũng không nói gì thêm nữa, chắc là tập mãi thành thói quen rồi.

Đường Lăng vẫn nhìn Lâm Bối như cũ, đôi mắt đang híp lại hơi trùng xuống.

Viên Quân Doanh vẫn nở nụ cười lịch sự, cũng không có bất cứ sự khác thường nào, vốn dĩ cũng không phải là chuyện gì lớn.

Tiểu vương tử này tuổi vẫn còn nhỏ, ham chơi, chơi rồi thì mê, đây cũng là chuyện bình thường.

Anh ta cũng đã nghe nói một vài chuyện liên quan đến tiểu vương tử, tiểu vương tử này có vẻ như là người không có năng lực, không làm việc gì ra hồn.

Dù sao thì chuyện lần này toàn bộ đều trao đổi với đại vương tử, tiểu vương tử đến đây cũng chỉ để du lịch mà thôi.

“Đã ăn xong hết rồi, hai vị vương tử trở về phòng nghỉ ngơi một lát đi.” Viên Quân Doanh nhìn thấy tất cả mọi người đều đã ăn xong, cũng có thể tản ra rồi, tiểu vương tử muốn chơi trò chơi thì có thể trở về phòng mà chơi.

“Được.” Đại vương tử đáp lời lại, nhưng mà Lâm Bối chơi quá say mê, dường như không nghe thấy lời của Viên Quân Doanh, cũng không có bất cứ phản ứng gì vẫn còn chơi trò chơi của anh ta.

“Lâm Bối, đi thôi.” Đại vương tử trực tiếp gọi một tiếng.

“Chờ một lát nữa, để em đánh xong ván này.” Nhưng mà Lâm Bối vẫn còn chưa chịu đứng dậy, đầu cũng không thèm nhấc lên, chỉ là tốc độ tay di chuyển nhanh hơn.

“Nó chính là như vậy đó, lúc chơi trò chơi thì quên hết mọi thứ.” Hiển nhiên là đại vương tử đã quen thuộc rồi, cũng không có ý trách cứ, trong giọng nói lại mang theo mấy phần bao dung.

“Người trẻ tuổi mà, bình thường thôi.” Viên Quân Doanh vẫn nở nụ cười lịch sự như cũ, đại vương tử dung túng em trai nhà mình như vậy, người khác con có thể nói cái gì đây?

Đại vương tử cũng không vội vàng rời đi, cứ đứng ở bên cạnh của Lâm Bối, là đang định đợi Lâm Bối chơi xong ván này.

Đại vương tử còn chưa đi đương nhiên là Viên Quân Doanh cũng không thể đi, cho nên cũng đứng trước bàn ăn.

Đương nhiên là Đường Lăng cũng phải đứng đó.

Vì vậy mà cục diện lúc này đã thay đổi, một mình Lâm Bối ngồi chơi trò chơi đến mê mẩn, ba người đàn ông cũng coi như là đẹp trai đứng ở bên cạnh của Lâm Bối.
 
Chương 1682


Chương 1682

Đại vương tử và Viên Quân Doanh nói chuyện phiếm câu có câu không, chủ yếu là cứ đứng như vậy thì hơi xấu hổ.

Nhưng mà Lâm Bối vẫn còn nghiêm túc chăm chú chơi trò chơi của cậu ta.

Hai mắt của Đường Lăng vẫn luôn nhìn về phía Lâm Bối, nhìn Lâm Bối một lòng một dạ nghiêm túc chơi game, khóe môi của Đường Lăng câu lên một độ cong giống như cười mà không phải cười.

Hai mươi phút sau, trò chơi của Lâm Bối cuối cùng cũng xong, cậu ta đứng lên, nhìn thấy ba người đang đứng thì ánh mắt lấp lóe, vẻ mặt nghi hoặc nhìn ba người: “Mấy người đứng đây để làm cái gì?”

Viên Quân Doanh: “…”

Đại Vương Tử: “…”

Đường Lăng: “…”

Cả đám người đứng đây đợi cậu ta chơi xong, cậu ta lại không biết chút gì?

Rốt cuộc anh ta trầm mê vào trò chơi này đến mức nào?

Nhưng cậu ta là vương tử của D, trong chuyện liên quan đến quan hệ ngoại giao của hai nước như vậy, cậu ta lại chỉ lo chơi game.

Tiêu Vương Tử này cũng quá ham chơi, quá không nghiêm chỉnh rồi?

Xem ra Tiểu Vương Tử này thật sự như lời đồn đãi kia, ham chơi thành tính, không học vấn không nghề nghiệp, lại còn nhu nhược nhát gan, không chút chủ kiến.

Đường Lăng nhìn cậu ta, trong ánh mắt thâm thúy có mấy phần bí hiểm.

Đại Vương Tử cũng không nói gì thêm, mọi người tự nhiên cũng không nói nhiều, sau khi Viên Quân Doanh rời đi, những người khác cũng đi lên lầu.

Trên đường đi, Lâm Bối theo sát sau lưng Đại Vương Tử, khẽ cúi đầu, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn nghe lời.

Ánh mắt của cậu ta ta vẫn luôn nhìn xuống lòng bàn chân, không nhìn sang hướng khác, đương nhiên cũng không nhìn thấy ánh mắt của Đường Lăng.

Khóe môi Đường Lăng có phần cười lạnh, anh ta ngược lại muốn xe Lâm Bối có thể giả vờ đến lúc nào?

Lâm Bối vào phòng, ngay khoảnh khắc đóng cửa phòng, trên gương mặt cậu ta có một nụ cười nhàn nhạt.

Lúc vừa ăn cơm, cậu ta nhìn thấy Đường Lăng đi nhận điện thoại, cậu ta có thể đoán ra được Đường Lăng nhận điện thoại gì, chắc hẳn là kết quả giám định đã có rồi.

Kết quả đã có, trước chứng cứ mạnh mẽ như vậy, Đường Lăng cho dù có nghi ngờ cậu ta cũng không có tác dụng gì.

Không sai, sợi tóc đó không phải của cậu ta, là vào lúc cậu về phòng buổi sáng lấy từ trên đầu anh trai bảo vệ.

Tóc của người bảo vệ kia hơi dài, còn dài hơn cậu, cậu đặc biệt chọn một sợi tóc không khác của mình lắm, sau đó, cậu có lấy một sợi tóc của mình, so sánh, cắt đi một chút.

Buổi sáng, cậu cố ý giả vờ bệnh không đi xuống, không phải vì tránh Đường Lăng mà vì dẫn Đường Lăng đi lên.

Bởi vì cậu ta biết rõ, nhiệm vụ chủ yếu của Đường Lăng rời khỏi cục cảnh sát chính là điều ra chân tướng của vụ án, nói trắng ra, là tìm người ở trong phòng đêm hôm đó.
 
Chương 1683


Chương 1683

Cậu cũng biết chuyện hôm nay cũng không phải vô cùng quan trọng, cậu có thể không đương, đương nhiên Đường Lăng cũng có thể không đi.

Với quan hệ giữa Viên Quân Doanh và Đường Lăng quan hệ, nếu cậu sinh bệnh ở lại khách sạn, Viên Quân Doanh nhất định sẽ mượn cơ hội này để Đường Lăng ở lại khách sạn, thuận tiện tra án.

Cậu là đoán chắc điểm này, cậu cũng đoán chắc là Viên Quân Doanh để Đường Lăng lấy cơ chăm sóc cậu mà ở lại, như vậy Đường Lăng nhất định sẽ đến phòng của cậu.

Cho nên, trước khi Đường Lăng vào phòng cậu, cậu ta đặt sợi tóc lấy từ trên đầu người bảo vệ xuống ở một bên gối.

Làm xong mọi việc, cậu liền ở trong phòng chờ Đường Lăng, tất cả đều ở trong dự liệu của cậu, Đường Lăng không lâu sau đã lên đây.

Sau khi Đường Lăng vào phòng, cậu cố ý làm ra một chuyện khiến Đường Lăng nghi ngờ..

Bởi vì cậu biết rõ, chỉ khi Đường Lăng nghi ngờ cậu, mới nghĩ cách đi thăm dò chứng cứ, nhưng vậy sợi tóc cậu thả bên gối mới có tác dụng, bởi vì đó là phương thức nghiệm chứng trực tiếp nhất.

Lúc Đường Lăng xốc chăn mền của cậu lên, cậu nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Đường Lăng, lập tức ra vẻ muốn vào phòng tắm rửa mặt.

Lúc cậu đi ra, nhìn thấy sợi tóc cậu thả bên gối không thấy đâu, lúc đó cậu biết kế hoạch của mình đã thành công rồi.

Nhưng mà, chuyện xảy ra tiếp theo trong phòng vượt ra khỏi dự liệu của cậu, cậu không ngờ Đường Lăng lại hèn hạ như vậy, vô sỉ như vậy, khốn nạn như vậy.

Lâm Bối âm thầm cắn cắn răng hận, thù này cậu sẽ nhớ kỹ, sau này chậm rãi tính với Đường Lăng.

Quân tử báo thù, mười năm không muộn, mấy ngày này, cậu vẫn phải cẩn cận một chút.

Lâm Bối khóa trái cửa phòng, vào phòng tắm, khóa trái cửa phòng tắm, sau đó lột áo ngoài, lộ ra băng vải quấn vô cùng chặt bên trong.

Cô ta biết buổi sáng khẳng định đã làm Đường Lăng hoài nghi.

Nhưng mà, cũng may đã có kết quả kiểm tra, kết quả như vậy, nhất định sẽ bỏ đi phần lớn hoài nghi của Đường Lăng, mấy ngày sau, còn phải dựa vào diễn xuất hoàn mỹ của cô ta.

Chỉ là, anh trai đã đồng ý với Nguyễn Hạo Thần, phải đợi Đường Lăng tìm được người đêm hôm đó bọn họ mới quay về, cho nên, việc này cũng có chút phức tạp, có chút khó làm…

Cô ta nhất định phải nghĩ một phương pháp xử lí không chê vào đâu được, sau đó giấu diếm đi…

Bên kia, sau khi Tô Khiết ra khỏi viện kiểm tra, lại gọi điện thoại cho Mộ Dung Tri.

Điện thoại chỉ vang lên nửa hồi chuông, Mộ Dung Tri đã nhận điện thoại, rõ ràng là Mộ Dung Tri vẫn luôn cầm điện thoại, có lẽ là đang đợi tin của cô.

“Tôi cảm thấy suy đoán của tôi có thể đúng.” Tô Khiết âm thầm thở ra một hơi, cô nhớ đến lúc trước Mộ Dung Tri nói về tình huống của Quỷ Vực Chi Thành, lúc này, giọng nói của cô có chút căng thẳng.

Cô cảm thấy bây giờ không thể nào hoàn toàn giữ vững tỉnh táo lúc bình thường.

“Khiết Khiết, em, em, em chắc chắn không tính sai sao?” Bên kia, Mộ Dung Tri rõ ràng còn căng thẳng, lo lắng hơn cô, lúc này Mộ Dung Tri nói chuyện cũng trở thành cà lăm.

“Tôi vẫn không thể hoàn toàn xác định, cần phải điều tra rõ ràng thêm một bước nữa.” Ánh mắt Tô Khiết hơi híp lại, kỳ thật đây chỉ là một loại suy đoán của cô, vẫn không có đủ chứng cứ để chứng minh.

Lúc này, Tô Khiết cũng hi vọng đây không phải là sự thật.

“Vậy em muốn tra thế nào? Em phải biết rằng, đây chính là người của Quỷ Vực Chi Thành, nếu suy đoán của em là sai, làm không tốt, đắc tội bọn họ, hậu quả không thể gánh nổi.” Trong giọng nói của Mộ Dung Tri lúc này có mấy phần run rẩy.
 
Chương 1684


Chương 1684

Mộ Dung Tri từ trước đến nay vừa kiêu ngạo vừa cuồng vọng, chuyện có thể làm anh ta kiêng kị, sợ hãi không nhiều lắm.

Nhưng mà lúc này Mộ Dung Tri thật sự sợ hãi,

“Tôi nghe nói người Quỷ Vực Chi Thành ngoại trừ gái và thuốc cấm, cái gì cũng làm. Đã như vậy, chúng ta tìm bọn họ bàn việc làm ăn.” Khóe môi Tô Khiết hơi xong lên, Tô Khiết rất rõ, nếu muốn tra được nhiều chuyện hơn, biện pháp tốt nhất chính là tiếp xúc với người của Quỷ Vực Chi Thành.

“Bàn việc làm ăn với người Quỷ Vực Chi Thành? Bàn việc làm ăn gì?” Mộ Dung Tri ngẩn người, sự căng thẳng và sợ hãi trong giọng nói lại giảm đi một chút, anh ta cũng đại khái hiểu được Tô Khiết muốn làm gì rồi.

“Bọn họ sở trường nhất là làm cái gì, chúng ta sẽ theo bọn họ làm cái đó.” Trong ánh mắt Tô Khiết ẩn một tia sáng….

Đã muốn tìm bọn họ, vậy thì tìm cái bọn họ am hiểu nhất, chỉ như vậy, khả năng tiếp xúc được với nhiệm vụ mới càng lớn..

“Bọn họ am hiểu giết người nhất, chúng ta phải tìm bọn họ giết người sao?” Mộ Dung Tri bên kia điện thoại dừng lại hai giây, đột nhiên nói ra một câu như vậy.

“Am hiểu giết người nhất?” Ánh mắt Tô Khiết nhanh chóng lóe lên: “Quỷ Vực Chi Thành là huấn luyện sát thủ sao?”

“Đương nhiên không phải.” Mộ Dung Tri rất nhanh phủ nhận lời nói của Tô Khiết: “Anh nghe các tiền bối nói, hai mươi mấy năm trước Quỷ Vực Chi Thành đều làm ăn trong sáng, bởi vì người của Quỷ Vực Chi Thành trải qua huấn luyện nặng nề, cho nên mỗi người đều nhận một số nhiệm vụ bên ngoài, nhưng đều nhận mất việc vệ sĩ. Đương nhiên, người bình thường khẳng định mời không nổi, cũng không mời nổi bọn họ, cho nên lúc ấy cũng chỉ có một số thành viên quan trọng cấp cao hoặc là nguyên thủ quốc gia mới mời bọn họ đến.”

“Nghe nói quy củ của Quỷ Vực Chi Thành vô cùng nghiêm, một khi người của Quỷ Vực Chi Thành phạm phải sẽ phải chịu trừng phạt vô cùng nghiêm khắc, cho nên lúc đó hình tượng của Quỷ Vực Chi Thành rất quang minh, rất chính nghĩa, nhưng mà mấy năm này, thành chủ Quỷ Vực Chi Thành mặc kệ, bên dưới cũng có chút rối loại, việc gì cũng nhận, đặc biệt là chuyện giết người, nhận nhiều nhất.”

“Anh có thể liên lạc với người của Quỷ Vực Chi Thành sao?” Tô Khiết nghe xong lời nói của Mộ Dung Tri, lông mày nhíu lại.

Nếu như chuyện đúng như cô suy đoán, nếu thật là người của Quỷ Vực muốn đối phó bọn họ, như vậy rốt cuộc là người của Quỷ Vực Chi Thành ra mặt? Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Hay là chỉ một số người bên dưới?

Giữa hai chuyện này cách biệt như trời đất.

Nếu là bên trên ra lệnh, việc này có thể rất phiền toái, rất đáng sợ, nhưng nếu chỉ là một số người bên dưới của Quỷ Vực Chi Thành gây nên?

Vừa rồi Mộ Dung Tri nói, bây giờ thành chủ Quỷ Vực Chi Thành gần như cơ bản mặc kệ chuyện, bên dưới cũng rất rối loạn.

Cho nên, Tô Khiết cảm thấy chuyện này mới có thể chỉ là một số người bên dưới của Quỷ Vực Chi Thành gây nên, đương nhiên, cô hy vọng chuyện sẽ là như vậy.

“Người của Quỷ Vực Chi Thành bên phía chúng ta, anh có tiếp xúc mấy lần, nhưng mà người anh tiếp xúc có thể không phải là người quá cao, bên phía thành phố A, không có liên hệ, em muốn liên lạc với người bên kia?” Mộ Dung Tri trả lời vô cùng nhanh, cũng rất kỹ càng.
 
Chương 1685


Chương 1685

“Chỉ bên phía thành phố A này, tôi cảm thấy cho dù việc này là do người Quỷ Vực Chi Thành gây nên, vậy cũng là một bộ phận người ở thành phố A gây nên, nếu chỉ là một bộ phận người gây nên, vậy chuyện này cũng không nghiêm trọng như anh nói..” Tô Khiết suy luận, cô cảm thấy suy nghĩ này của cô không sai.

Nhưng mà, bên kia điện thoại, Mộ Dung Tri lại trầm mặc, thật lâu không có lên tiếng!

“Làm sao vậy?” Tô Khiết không nghe thấy Mộ Dung Tri trả lời, có chút kỳ quái, bình thường Mộ Dung Tri nói rất nhiều, trầm mặc lâu như vậy, đúng là hiếm có.

“Khiết Khiết, anh nghe nói thành chủ Quỷ Vực Chi Thành rất bao che khuyết điểm, nghe nói, người thành chủ Quỷ Vực Chi Thành muốn che chở, cho dù người nọ lật trời, thành chủ Quỷ Vực Chi Thành cũng sẽ bảo vệ người nọ chu toàn, bảo vệ người nọ bình an, có người còn nói, người thành chủ Quỷ Vực Chi Thành muốn che chở, cho dù đoạt mệnh diêm vương đến cũng không mang đi được.” Bên kia điện thoại, Mộ Dung Tri âm thầm thở ra một hơi, lúc này giọng nói rõ ràng nhỏ đi mấy phần

“Cho nên?” Tô Khiết nghe lời anh ta nói, đôi mắt nhanh chóng lóe lên, thành chủ Quỷ Vực Chi Thành có bao che khuyết điểm không có liên quan gì đến cô sao?

“Cho nên, cho dù là người bên dưới của Quỷ Vực Chi Thành, thì cũng là người Quỷ Vực Chi Thành, Quỷ Vực Chi Thành sẽ bao che, cho nên dù là kẻ địch nơi nào của Quỷ Vực Chi Thành, cũng là kẻ địch của cả Quỷ Vực Chi Thành.” Giọng nói Mộ Dung Tri nhỏ lại, nhưng mà ý cũng có thể đủ để hiểu được. .

“Vậy nếu như người Quỷ vực làm sai thì sao?” Đầu lông mày Tô Khiết đầu chau lại, bao che khuyết điểm cũng có chừng mực chứ? Không thể nào không phân đúng sai, không lý lẽ được?

Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành không phải là người như vậy chứ?

“Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành nổi tiếng bao che khuyết điểm, người ta là người giúp người thân không giúp lý lẽ. Nói chi đó là người dưới của Quỷ Vực Chi Thành, đó cũng là người Quỷ Vực Chi Thành người ta, người một nhà bọn họ khẳng định che chở nhau, không ai dám đắc tội với người Quỷ Vực Chi Thành, cho dù đó là người dưới cùng của Quỷ Vực Chi Thành cũng không ai dám đắc tội, đó là nguyên nhân. Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành bao che khuyết điểm, người bên dưới Quỷ Vực Chi Thành đều bao che, nói đơn giản là, Quỷ Vực Chi Thành đều là người một nhà, mà em chỉ là một người ngoài…” Ý tứ trong lời nói này của Mộ Dung Tri không thể rõ hơn

“Cái này hình như có chút không nói lý?” Tô Khiết nghe cũng cảm thấy giật mình, thiên hạ còn có người như vậy?

“Nhưng người ta có căn cơ để làm vậy, không phục? Không phục em cũng chỉ có thể chịu đựng. Có bản lĩnh em đi làm thân với thành chủ Quỷ Vực Chi Thành đi, nếu như em có thể trèo lên được chút xíu quan hệ với thành chủ Quỷ Vực Chi Thành, sau này mở mắt khắp thiên hạ, em cũng có thể đi ngang về dọc, nhưng đó là chuyện không có khả năng, người trong thiên hạ ai không muốn có quan hệ với thành chủ Quỷ Vực Chi Thành, nhưng thành chủ Quỷ Vực Chi Thành dầu muối không ăn…” Khóe môi Mộ Dung Tri hơi cong lên, giọng nói lại cao hơn một chút: “Nếu không phải thành chủ Quỷ Vực Chi Thành ghét phụ nữ không gần nữ sắc, quốc sắc thiên hương như em, vẫn còn chút cơ hội, thật là đáng tiếc.”

Tô Khiết đương nhiên không cho lời nói của Mộ Dung Tri là thật, Tô Khiết cũng quen Mộ Dung Tri nói bậy bạ lung tung.

“Theo như anh nói thì thành chủ Quỷ Vực Chi Thành này là một ông già không phân trắng đen, thị phi không rõ…” Nghe lời nói của Mộ Dung Tri, Tô Khiết cho ra một kết luận như vậy

Tô Khiết cảm thấy mình tổng kết vô cùng chính xác, rất hợp lý.

“Khụ, khụ…” Mộ Dung Tri xém chút bị nước miếng của mình sặc chết, không dễ dàng gì mới bình tĩnh lại.

“Khiết, em nói gì? Em nói thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành là lão già xấu xí? Theo anh biết thì năm đó thành chủ anh tuấn tiêu sái, phong độ ngời ngời, tài thế phong vân, là nhân vật như thần thoại, tính ra, thành chủ bây giờ cũng chỉ khoảng năm mươi tuổi, Khiết, xin hỏi sao em có thể dối lòng mà nói là lão già xấu xí?” Mộ Dung Tri trước đây từng nghe rất nhiều chuyện liên quan tới thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành, trước đó lại tra được một số tư liệu, cho nên nghe thấy lời vừa rồi của Tô Khiết, phản ứng có chút kịch liệt.
 
Chương 1686


Chương 1686

“Em nói bất phân trắng đen, lẫn lộn thị phi thì càng quá đáng, người ta là thành chủ Quỷ Vực Chi Thành, nếu bất phân trắng đen, lẫn lộn thị phi thì sao có thể quản lý tốt toàn bộ Quỷ Vực Chi Thành chứ?” Lúc Mộ Dung Tri nói những lời này thì thầm lắc đầu, liên quan tới chuyện thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành, bên ngoài lan truyền không nhiều, nhưng trước giờ chưa từng có đồn đãi nào không tốt, có thể thấy vị thành chủ này hẳn rất quyết đoán.

“Đây rõ ràng là anh nói, em chỉ tổng kết một chút ý của anh.” Khóe môi Tô Khiết không nhịn được giật giật, những lời vừa rồi của Mộ Dung Tri rõ ràng chính là có ý đó, cô nói sai rồi sao?

“Anh trước đó đã nói với em, quy tắc của Quỷ Vực Chi Thành rất nghiêm, những điều anh vừa nói đều là trong tình huống người của Quỷ Vực Chi Thành không quy phạm quy tắc của họ, vì chỉ cần không vi phạm quy tắc của họ thì sẽ không tồn tại phạm lỗi quá lớn.” Mộ Dung Tri bên đầu kia điện thoại con ngươi khẽ lóe, sau đó mới bổ sung điểm quan trọng nhất.

“Trước đó anh từng nghe nói một số chuyện liên quan tới thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành, nói thật thì anh thật sự rất sùng bái ông ấy.” Lúc Mộ Dung Tri nói tới vị thành chủ này thì trên mặt thêm vài phần sùng bái.

“Anh từng gặp ông ấy sao? Đã sùng bái rồi?” Tô Khiết không nhịn được cười, người từng gặp vị thành chủ này cũng không có mấy ai, ai biết ông rốt cuộc có dáng vẻ thế nào?

Dù sao thì nghe xong những lời đó của Mộ Dung Tri, ấn tượng của cô đối với vị thành chủ này cũng không mấy tốt.

“…Anh chưa từng gặp, người như ông ấy, há là chúng ta muốn gặp thì có thể gặp.” Mộ Dung Tri im lặng hai giây rồi khẽ thở dài: “Nếu có cơ hội, anh thật sự muốn gặp thử.”

“Cho nên, thành chủ đó không có quan hệ gì với chúng ta, điều chúng ta phải làm bây giờ chính là tiếp xúc với người của Quỷ Vực Chi Thành trước, điều tra rõ ràng chuyện của Đường Lăng rốt cuộc là thế nào?” Tô Khiết nghe Mộ Dung Tri nói nửa ngày chuyện của thành chủ Quỷ Vực Chi Thành, cô cảm thấy cô không có bất kỳ quan hệ gì với ông, cho nên, cô cảm thấy không có tác dụng gì.

Cô cảm thấy điều quan trọng và cần thiết nhất hiện tại vẫn là tra rõ người đối phó với họ rốt cuộc có phải người của Quỷ Vực Chi Thành không?

“Chuyện lần này hẳn là hành vi của người bên thành A của Quỷ Vực Chi Thành, cho nên chúng ta liền ra tay từ bên thành A.” Con ngươi Tô Khiết khẽ híp lại, sắc mặt có chút trầm xuống.

“Khiết, thật sự phải làm vậy sao?” Mộ Dung Tri vẫn có chút lo lắng: “Chuyện này một khi chọc giận Quỷ Vực Chi Thành thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.”

“Đúng, chỉ có thể làm vậy.” Cô trầm giọng đáp, không chút do dự.

“Chuyện này nếu thật sự như chúng ta đoán thì em và Nguyễn Hạo Thần đều không thể trực tiếp ra mặt liên hệ với người của Quỷ Vực Chi Thành, cho nên cần anh giúp đỡ.” Tô Khiết biết chuyện này cần cẩn thận thận trọng, nếu thật sự là người của Quỷ Vực Chi Thành đối phó với họ thì cô và Nguyễn Hạo Thần tuyệt đối không thể ra mặt.

Đương nhiên nhà họ Đường cũng không thể ra mặt, nhưng phàm là chuyện có liên quan tới cô thì tốt nhất đều đừng ra mặt.

Còn may người biết quan hệ giữa cô và Mộ Dung Tri không có mấy ai, chuyện này cũng chỉ có thể nhờ anh ta giúp đỡ.

Cô cũng biết anh ta vừa về tới Ngụy Khang, có rất nhiều chuyện phải làm, nhưng chuyện này tình huống quá đặc thù, cô thực sự không còn cách nào khác.

“Được, anh nghĩ cách liên lạc với họ, vừa khéo gần đây có người chọc tới anh, anh cũng vừa khéo có thể nhờ họ giúp anh trừ khử con người ác độc đó.” Mộ Dung Tri trước đó mặc dù luôn lo lắng, nhưng sau khi cô quyết định thì anh ta lại đồng ý rất sảng khoái.
 
Chương 1687


Chương 1687

Anh ta lúc này cố ý nói vậy, chính là không muốn khiến cô cảm thấy có lỗi.

“Ừa, liên lạc rồi em lại ra mặt, em muốn xem xem rốt cuộc là ai giở trò sau lưng.” Tô Khiết là chuyên gia tâm lý học, cô đương nhiên hiểu rõ tâm tư của anh ta, nhưng cô không vạch trần, ân tình này của anh ta cô sẽ ghi nhớ trong lòng.

Mắt cô khẽ nheo lại, bất kể là ai, cô cũng không thể ngồi chờ chết, đều phải kéo người giở trò phía sau ra.

Đương nhiên, chuyện này cô nhất định sẽ không tự mình hành động, đến lúc đó, cô phải đi cùng Nguyễn Hạo Thần.

Cúp điện thoại xong, cô trực tiếp tìm số Nguyễn Hạo Thần, gọi đi.

Điện thoại reo một tiếng, đầu kia Nguyễn Hạo Thần đã nhận: “Khiết, sao vậy?”

“Anh đang ở đâu?” Tô Khiết không trả lời câu hỏi của anh mà hỏi ngược lại.

“Anh ở công ty, có chút chuyện phải xử lý.” Giọng nói anh có chút ý cười, người phụ nữ của anh gọi điện thoại hỏi hành tung của anh, đây hình như là lần đầu tiên.

Ừ, cảm giác này thật sự không tệ!!

Mặc dù anh đang ở công ty, nhưng điều tra vẫn là chuyện của Đường Lăng.

“Được, em tới tìm anh.” Tô Khiết khẽ đáp một tiếng rồi cúp máy.

Nguyễn Hạo Thần nhìn điện thoại bị cúp, khóe môi khẽ cong cong, cô gấp gáp tới tìm anh như vậy cũng là lần đầu tiên.

Hai ngày nay, vì chuyện của Đường Lăng, hai người họ đều bận điều tra manh mối, có chuyện gì cũng là liên lạc qua điện thoại, không có thời gian gặp mặt.

Cô bỗng muốn tìm anh, là muốn anh rồi sao?!

Nguyễn Hạo Thần nghĩ vậy, khóe môi cong lên càng thêm rõ ràng.

Đương nhiên, anh cũng đoán được cô có lẽ là có phát hiện gì, cho dù cô phát hiện manh mối, sau đó vội vàng tới nói cho anh biết, điểm này cũng khiến anh rất vui mừng.

Điều đó chứng minh cô bây giờ đã ngày càng tin tưởng anh, ngày càng dựa dẫm vào anh rồi!

Tô Khiết vốn cách Nguyễn thị không xa, cho nên không bao lâu sau thì cô đã tới.

Lúc cô vào đại sảnh thì bị cô tiếp tân chặn lại, tòa nhà Nguyễn thị không phải nơi có thể tùy tiện cho người khác vào.

Tổng giám đốc Nguyễn thị cũng không phải ai muốn cũng có thể gặp được.

“Cô là cô Đường?” Tô Khiết bây giờ không giả trang, nhân viên phục vụ nhìn một cái liền nhận ra cô.

“Xin chào cô Đường, xin hỏi cô có hẹn trước với tổng giám đốc của chúng tôi sao?” Cô tiếp tân nhận ra cô, thái độ cũng trở nên cực kỳ khách sáo.

“Vừa gọi điện thoại rồi.” Cô ta làm việc công, cô đương nhiên cũng sẽ không khiến cô ta khó xử.

“Vậy tôi giúp cô gọi điện thoại thông báo một chút.” Cô tiếp tân nghe nói cô đã hẹn với tổng giám đốc liền càng thêm khách sáo, nhưng vẫn phải xác nhận một chút, không thể có sai sót gì.

Chính vào lúc này, Nguyễn Hạo Thần bỗng đi tới, cô tiếp tân đang muốn gọi điện thoại trực tiếp sững sốt, tổng giám đốc tự mình xuống đón cô Đường?

Cô Đường và tổng giám đốc có quan hệ gì?

“Sao anh lại xuống?” Tô Khiết nhìn thấy anh thì khóe môi không nhịn được cong lên, cô cũng không nghĩ tới anh lại trực tiếp xuống.
 
Chương 1688


Chương 1688

“Anh không đợi kịp, cho nên xuống đón em.” Nguyễn Hạo Thần cũng không che giấu, đi thẳng tới cạnh cô: “Em đứng đây làm gì?”

“Đợi thông báo…” Cô nhìn cô tiếp tân đang cầm điện thoại.

“Vào công ty nhà mình còn cần thông báo?” Đôi mắt anh lướt qua người cô tiếp tân, sau đó nhìn sang cô, trực tiếp vươn tay vòng lấy eo cô, xoay người vào công ty.

Cô tiếp tân trực tiếp hóa đá, nửa ngày mới hồi thần.

Tình huống gì đây?

Ai có thể nói cho cô ta biết đây là chuyện gì?!

Vừa nãy tổng giám đốc nói cô Đường vào công ty nhà mình, không cần thông báo là có ý gì?

Chẳng lẽ cô Đường muốn mua cổ phần Nguyễn thị?

Không, không đúng? Vừa nãy tổng giám đốc ôm eo cô Đường rời đi, thân mật như vậy, tự nhiên như vậy, rõ ràng là…

Tổng giám đốc nhà cô ta và cô Đường không phải là…

Trời ơi, thật sự là tin tức bùng nổ.

Tổng giám đốc nhà cô ta lại ở cùng với cô Đường!!

“Tiểu Vân, tình huống gì vậy? Người vừa ở cùng tổng giám đốc là cô Đường sao?” Những người khác trong đại sảnh vừa rồi cũng nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần ôm một người phụ nữ, ai nấy đều không nhịn được tò mò.

“Đúng.” Tiểu Vân gật đầu thật mạnh: “Vừa nãy tổng giám đốc nói cô Đường tới Nguyễn thị chính là vào công ty của mình, không cần thông báo.”

Tiểu Vân cảm thấy cô ta phải nhớ thật kỹ câu này, câu này hẳn là tổng giám đốc nói cho cô ta nghe.

“Ý gì? Chẳng lẽ tổng giám đốc kết hôn với cô Đường rồi?”

“Mấy ngày trước lúc tổng giám đốc ở thương trường, không phải còn rất tình cảm với Tô Khiết sao? Sao nhanh như vậy đã ở cùng cô Đường rồi?”

“Chẳng lẽ tổng giám đốc bắt cá hai tay?”

“Đầu cô không có bệnh đi, cô Đường và Tô Khiết chính là khác biệt nghiêng trời lệch đất, trong tình huống kiểu này, là đàn ông thì đều biết chọn thế này, bắt cá hai tay? Đùa gì vậy?”

“Cũng đúng, có cô Đường để so sánh, Tô Khiết quả thực không đáng gì.”

“Không có cô Đường so sánh thì Tô Khiết cũng không đáng gì.”

Mọi người anh một câu, tôi một câu, tiếng bàn tán không dứt, lúc này, không một ai chú ý tới bên ngoài Nguyễn thị có người cầm máy quay nhanh chóng rời đi.

Nguyễn Hạo Thần ôm Tô Khiết vào thang máy, bỗng xoay người cô lại, để cô đối diện với mình, sau đó anh nhanh chóng cúi đầu hôn cô.

Mấy ngày rồi anh không hôn cô, vừa nãy ở đại sảnh, anh đã có chút không khống chế nổi rồi.

Tô Khiết không giãy giụa, ngược lại vươn tay ôm chặt cổ anh, cô nhón chân, chủ động phối hợp với anh.

Cảm nhận được sự phối hợp của cô, ánh mắt Nguyễn Hạo Thần u ám, nụ hôn rơi xuống càng thêm kịch liệt, càng thêm điên cuồng.

Một nụ hôn qua đi, hơi thở hai người đều trở nên dồn dập.

“Sau này anh phải giữ khoảng cách với đại vương tử nước D.” Tô Khiết ngẩng đầu nhìn anh, bỗng nói.
 
Chương 1689


Chương 1689

Cô nhớ tới chuyện đại vương tử thích đàn ông mà Mộ Dung Tri đã nói trước đó, lại nhớ tới chuyện đại vương tử nửa đêm nửa hôm hẹn anh đến khách sạn, trong lòng càng có chút không thoải mái.

“Tại sao?” Nguyễn Hạo Thần còn đang chìm đắm trong sự kịch liệt vừa rồi, bất giác hỏi một câu.

Anh không hiểu, tại sao cô lại đột nhiên lòi ra một câu như vậy vào lúc này.

“Mộ Dung Tri nói đại vương tử đó thích đàn ông.” Cô ngẫm nghĩ, vẫn là nói ra, vì cô muốn anh hiểu tình hình, không thể để đại vương tử đó tranh thủ cơ hội.

Nguyễn Hạo Thần sững sốt, khẽ cười: “Cho nên em đang ghen sao?”

Anh cúi đầu, khẽ mổ lên đôi môi đỏ mọng của cô, nụ cười càng thêm tươi tắn: “Khiết, em không ghen với phụ nữ? Ghen với đàn ông? Trong đầu em nghĩ gì vậy?”

Người phụ nữ của anh ghen, đây là chuyện khiến anh rất vui mừng, nhưng cô lại ghen với đàn ông…

“Nếu là phụ nữ thì em ngược lại không lo lắng, em tin anh sẽ không bị người phụ nữ khác mê hoặc.” Về điểm này, cô rất tin anh, đương nhiên cô cũng rất có lòng tin với mình.

“Hử? Câu này của em ý là, anh có thể kháng cự dụ hoặc của phụ nữ, lại không thể kháng cự đàn ông?” Anh nhìn cô, mắt khẽ híp lại, câu này của cô có ý này đi?

Cô thật dám nói?

“Không, ý em là anh không biết sự thật, có lúc sẽ không kịp phòng bị.” Đối diện với hơi thở nguy hiểm trong mắt anh, cô vội giải thích, cô ngẫm nghĩ rồi tăng thêm một câu: “Tóm lại, sau này anh cách đại vương tử đó càng xa càng tốt.”

“Được, sau này anh trực tiếp kéo anh ta vào danh sách đen, sẽ không gặp mặt anh ta nữa.” Nghe lời nói cực kỳ khoa trương của cô, khóe môi anh lại cong lên.

Ừa, người phụ nữ nhà anh cuối cùng đã biết ghen rồi, mặc dù là vì một người đàn ông nhưng cảm giác này vẫn rất không tệ.

Anh rất hài lòng!!

Cửa thang máy chuyên dụng mở ra, Nguyễn Hạo Thần ôm cô trực tiếp vào phòng làm việc.

Vừa vào văn phòng, anh đã đè cô lên bàn, lại hung hăng hôn cô, anh và cô đã nhiều ngày không ở bên nhau rồi, anh muốn cô, muốn điên cuồng… Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Ý chí của anh dù có mạnh thì chỉ cần đụng phải cô thì thoáng chốc sẽ trở nên không chịu nổi một kích, đương nhiên, đối với cô, anh cũng không muốn chịu đựng, không muốn khống chế.

Nguyễn Hạo Thần có chút điên cuồng hôn cô, một tay cũng vươn tới làn da cô, từng tấc từng tấc x0a nắn làn da sáng bóng như ngọc của cô.

Tô Khiết nắm chặt tay anh, cô còn có chính sự muốn nói: “Dừng, anh dừng lại, em còn có chuyện rất quan trọng muốn nói.”

“Khiết, anh không cảm thấy bây giờ có chuyện gì quan trọng hơn chuyện này.” Nguyễn Hạo Thần hoàn toàn không có ý muốn dừng lại, môi anh khẽ cắn tai cô, mang theo chút ý trừng phạt.

Thân thể cô có chút cứng đờ, tay anh giãy ra khỏi khống chế của cô, tiếp tục di động vào phía trong.

“Em vừa đến viện kiểm tra, tra được báo cáo kiểm tra vết thương của Cung Vân.” Tô Khiết thầm thở ra một hơi, cô biết trong tình huống này, cô không cản được anh, nhưng lần này cô tới, chủ yếu là vì thương lượng với anh chuyện liên quan tới Quỷ Vực Chi Thành.

“Kết quả thì sao?” Chuyện này anh biết, cô trước khi đi có nói với anh rồi.

Lúc anh hỏi câu này, động tác trên tay không hề dừng lại, vẫn xoa nắn trên làn da cô, chậm rãi di chuyển.

“Kết quả, có lẽ thật sự giống như em đoán, có lẽ thật sự là người của Quỷ Vực Chi Thành muốn đối phó chúng ta.” Lúc cô nhắc tới chuyện này, sắc mặt khẽ trầm xuống, con ngươi thêm chút trầm trọng.
 
Chương 1690


Chương 1690

“Ừa.” Anh thấp giọng đáp một tiếng, biểu thị anh đã nghe rồi, nhưng ngoại trừ điều này thì không còn phản ứng gì khác, động tác hôn cô không ngừng, động tác sờ nắn làn da cô cũng không đình chỉ.

Động tác của anh thậm chí còn không khựng lại.

“Nguyễn Hạo Thần, anh nghe thấy lời em vừa nói sao?” Cô sững sốt, chuyện cô vừa nói nghiêm trọng như vậy, sao anh không có chút phản ứng nào, còn có thể tiếp tục…

“Nguyễn Hạo Thần, anh có thể nghiêm túc chút không?” Cô rất rõ ràng, liên quan tới Quỷ Vực Chi Thành thì chuyện mà anh biết tuyệt đối sẽ không ít hơn Mộ Dung Tri, cho nên anh hẳn càng rõ ràng chuyện này có bao nhiêu nghiêm trọng.

Anh cuối cùng dừng động tác, ngẩng đầu nhìn cô, sau đó chậm rãi nói từng chữ: “Anh rất nghiêm túc, là em không đủ tập trung.”

Lúc cậu ba Nguyễn nói lời này, giọng điệu còn có chút chỉ trích.

Cô sững sốt, bỗng hiểu rõ ý anh, nhất thời tức giận không biết nên nói gì.

“Đi, chúng ta vào trong tiếp tục.” Một khắc sau, cậu ba Nguyễn bỗng ôm cô lên, vào phòng nghỉ phía trong.

Cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị anh đè xuống, sau đó…

Tổng bộ Quỷ Vực Chi Thành.

Trong biệt thự cổ điển, một người đàn ông ngồi trước giá vẽ, nghiêm túc vẽ chân dung.

Ông vẽ rất nghiêm túc, rất tập trung, tập trung giống như vạn vật trên thế gian đều không thể ảnh hưởng tới ông.

Trong mắt ông chỉ có tranh của mình.

Quản gia cung kính đứng cạnh người đàn ông, nhìn bức tranh dưới ngòi bút của ông dần dần thành hình.

Quản gia nhìn chân dung thành hình, thầm thở dài.

Lại là thế này!!

Hai mươi lăm năm rồi, hai mươi lăm năm nay, thành chủ không ngừng vẽ những bức chân dung như vậy, chân dung một người phụ nữ.

Trong các bức chân dung khác nhau, người phụ nữ có những tư thế khác nhau, góc độ khác nhau, tư thái của người phụ nữ trong tranh đều duyên dáng như vậy, dịu dàng như vậy, lại mang theo vài phần thanh lệ thoát tục.

Mỗi bức đều sinh động như thật.

Nhưng đều không nhìn rõ dáng vẻ của người phụ nữ…

Hai mươi lăm năm nay, người đàn ông vẽ vô số các bức chân dung, bức nào cũng không nhìn rõ mặt người phụ nữ.

Quản gia nhìn bức chân dung dần thành hình, ánh mắt có chút chua xót, bức chân dung lần này vẫn không nhìn rõ mặt người phụ nữ.

Hai mươi lăm năm nay, thành chủ đều không quản chuyện Quỷ Vực Chi Thành, tất cả tâm tư của người đều ở trên người người phụ nữ trong bức họa.

Nhưng người phụ nữ đó đều không nhìn rõ mặt.

Trong tranh không nhìn rõ mặt người phụ nữ là vì thành chủ không biết cô ấy dáng vẻ thế nào.
 
Chương 1691


Chương 1691

Quản gia là người duy nhất biết chuyện năm đó, vì năm đó là ông ta cứu ông về, nhưng ông ta lúc đó chưa từng gặp người phụ nữ đó.

“Thành chủ, người cũng đã lâu không để ý chuyện trong thành rồi, nghe nói tình hình bên dưới ngày càng loạn.” Quản gia thấy bức tranh đã sắp vẽ xong, thầm thở ra một hơi, cẩn thận nhắc tới chuyện trong thành.

Ông ta hy vọng thành chủ có thể vực dậy tinh thần, lại lần nữa quản lý chuyện của Quỷ Vực Chi Thành, không chỉ là vì nó, càng là vì bản thân thành chủ.

Mấy năm nay, thành chủ không để ý chuyện bên ngoài, ông đã nhiều năm không ra khỏi thành rồi, thậm chí còn không rời khỏi tòa lâu đài này.

Thành chủ nhốt chính mình trong lâu đài như vậy, chuyện làm hàng ngày chính là vẽ chân dung.

Quản gia lo lắng nếu còn tiếp tục như vậy thì thành chủ sẽ…

Người đàn ông như không nghe thấy lời quản gia, vẫn chăm chú vẽ tranh của mình, giống như toàn bộ thân thể, toàn bộ trái tim, toàn bộ linh hồn đều hoàn toàn chìm đắm trong bức chân dung.

Quản gia thấy dáng vẻ này của ông thì sắc mặt khẽ thay đổi, ánh mắt càng thêm vài phần lo lắng, ông ta sợ nhất là nhìn thấy dáng vẻ này của thành chủ.

Thành chủ như vậy giống như không có gì vương vấn, giống như lúc nào cũng có thể rời đi…

“Thành chủ, gần đây rất nhiều việc làm ăn của Quỷ Vực Chi Thành đều xảy ra vấn đề, hơn nữa còn rất nghiêm trọng.” Quản gia không muốn để ông tiếp tục chìm đắm như vậy nữa, ông ta nghĩ cố gắng tìm chuyện để ông làm cũng tốt.

“Để Thành đi xử lý đi.” Người đàn ông cuối cùng trả lời một câu, nhưng mặt lại không chút thay đổi cảm xúc nào, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm bức tranh, chính xác hơn là nhìn vào người trong bức chân dung.

Trong bức chân dung, ngoại trừ không nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ thì những thứ khác đều rất sinh động, tư thái đó, mái tóc dài buông xõa đó, bộ quần áo mỹ lệ đó, đều xinh đẹp như vậy.

Bộ ngực căng tràn, bờ eo mảnh khảnh, đôi chân thon dài, đều rất vừa vặn, mỗi một bức đều rất chuẩn xác, chưa từng sai lệch.

Ông ngắm bức chân dung, ngắm mãi liền xuất thần, suy nghĩ của ông dần phiêu đãng, hoàn toàn chìm vào hồi ức của mình, ánh mắt ông ngày càng hoang mang, ngày càng mơ màng.

Ông như vậy có cảm giác xa xôi hoàn toàn cách biệt thế gian, giống như vạn vật trên đời đều không thể tiến vào thế giới của ông!

Mà ông cũng không nhìn thấy chúng.

“Thành chủ, tình huống lần này Thành xử lý không tốt.” Quản gia thấy dáng vẻ của ông thì đáy lòng khẽ run rẩy, thầm thở dài, bỗng cất cao giọng.

Ông ta biết, lúc thành chủ vẽ chân dung thì điều không mong muốn nhất là bị quấy rầy, nhưng ông ta bây giờ lại không thể không quấy rầy.

Nhưng cho dù quản gia nâng cao âm lượng, người đàn ông vẫn không chút phản ứng, vẫn chìm vào thế giới của mình, không thể hồi thần.

“Thành chủ, thành chủ…” Quản gia càng cất cao giọng, liên tục gọi vài tiếng.

Người đàn ông cuối cùng đã có phản ứng, ông khẽ cau mày, sau đó ngước mắt nhìn quản gia, ánh mắt đó rất nhạt, nhạt tới mức không có chút cảm xúc nào, nhạt đến thoát ly khỏi hồng trần.

“Thành chủ, chuyện lần này rất nghiêm trọng, Thành không giải quyết được.” Quản gia thấy ông cuối cùng đã có phản ứng liền lặp lại lời vừa rồi.
 
Chương 1692


Chương 1692

Ông ta bây giờ chỉ mong có chuyện gì có thể hấp dẫn sự chú ý của thành chủ, để ông đừng chỉ chìm đắm vào bức chân dung.

Cho nên, ông ta nói chuyện rất nghiêm trọng.

“Không giải quyết được thì đừng giải quyết nữa.” Con ngươi người đàn ông khẽ chớp, bờ môi mỏng gợi cảm khẽ nhúc nhích, lời nói tự nhiên thốt ra.

Quản gia: “…”

Không giải quyết được thì đừng giải quyết?

Thành chủ, ông không cảm thấy câu này của mình quá tùy ý sao?!

Hơn nữa, đây không phải kết quả ông ta muốn!!

Quản gia phát hiện khoảng thời gian này tình huống của thành chủ hình như càng ngày càng nghiêm trọng hơn, ông ta cảm giác đối với chuyện thế gian thành chủ càng ngày càng lơ là, càng ngày càng trở nên không lo lắng.

Chuyện này đối với thành chủ mà nói tuyệt đối không phải là hiện tượng tốt.

Quản gia nhìn người phụ nữ trong bức chân dung, hung hăng hít vào một hơi, sau đó đột nhiên vội vã nói: “Thành chủ, nếu không thì ông lại đi tìm cô ấy đi.”

Quản gia biết câu nói này ở trong lòng của thành chủ đã gần như trở thành điều cấm kỵ, quản gia cũng biết câu nói lúc này của ông ta sẽ k1ch thích đến thành chủ, làm cho trái tim của thành chủ còn đau hơn nữa.

Vài năm trước đây, năm nào thành chủ cũng sẽ đi tìm, cho dù là không biết gì về người ta, không biết tên của người ta, không biết tướng mạo của người ta, không biết lai lịch của người ta ra sao, nhưng mà thành chủ lại vẫn cứ luôn tìm kiếm, vẫn luôn tìm…

Nhưng mà trôi qua rất nhiều năm rồi, thành chủ đi không thu hoạch được cái gì, vốn dĩ chính là một người hoàn toàn không biết gì cả. Trong một thế giới lớn như vậy, một người phụ nữ sống trong một cái góc nhỏ bất kì nào đó, sao có thể dễ dàng tìm được.

Quản gia thậm chí đã hoài nghi cô gái năm đó có lẽ đã sớm bị phản đồ của quỷ vực chi thành giết chết.

Nhưng mà quản gia không dám nói như vậy.

Thật ra thì quản gia biết là ông ta đã có thể nghĩ đến đây, chắc chắn là thành chủ cũng có thể nghĩ ra được, chỉ có điều là thành chủ không đồng ý đối mặt, vẫn luôn trốn tránh loại khả năng đó mà thôi.

Sau đó thành chủ vẫn cứ tiếp tục tìm kiếm.

Cứ tìm kiếm như vậy, quản gia tận mắt nhìn thấy thành chủ từ cõi lòng đầy hi vọng đến thất vọng từng lần từng lần một, cuối cùng là đến tuyệt vọng.

Cho nên trong mấy năm gần đây thành chủ đã từ bỏ, hiển nhiên là ông ta cũng biết tìm nhiều năm như vậy rồi, một chút manh mối cũng đều không có, thời gian càng ngày hi vọng lại càng nhỏ nhoi.

Hơn nữa đã trôi qua hai mươi năm, nếu như có tìm được thì chắc là bà ta cũng đã làm vợ người khác, ông ta có tìm được thì lại có thể như thế nào được nữa?

Có thể cướp lại bà ta ư, ông ta có thể làm như vậy không?

Ông ta có năng lực như vậy, nhưng mà bà ta có đồng ý không?

Càng về sau nữa ông ta thậm chí có chút sợ hãi với việc tìm kiếm, sợ là tìm nữa mà lại không thấy thì sẽ thất vọng, càng sợ…
 
Chương 1693


Chương 1693

Nhưng mà quản gia cảm giác là thà để cho thành chủ đau lòng còn hơn là hiện tại thành chủ đã mất hết can đảm.

Thân thể của người đàn ông đột nhiên cứng đờ, bàn tay đang cầm cây cọ vẽ đột nhiên nắm lại thật chặt, vậy mà lại trực tiếp bẻ gãy bức chân dung ở trong tay.

Đi tìm cô ấy?

Đi tìm cô ấy?

Ông ta còn có thể đi tìm bà ấy được không?

Đã hai mươi lăm năm trôi qua rồi, năm năm trước ông ta đã từ bỏ việc tìm kiếm, bây giờ lại tiếp tục đi tìm.

Ông ta có chút sợ hãi, nhưng mà chẳng biết tại sao trong lòng lại nhịn không được mà dâng lên một tia chờ mong.

Nói cho cùng thì ông ta vẫn không từ bỏ, trong lòng vẫn luôn không từ bỏ.

“Trọng, đã bao lâu rồi chúng ta không đi ra ngoài?” Trương Minh Hoàng nhìn qua người phụ nữ trong bức chân dung, thì thào nói.

Lời nói này của ông ta là đang hỏi quản gia, nhưng mà thật ra thì trong lòng của ông ta còn biết rõ ràng hơn là quản gia.

“Thành chủ, đã năm năm rồi chúng ta chưa từng đi ra ngoài, thành chủ có dự định muốn đi ra ngoài ư?” Quản gia nghe thấy lời nói của ông ta, trên mặt đã có nhiều hơn mấy phần mừng rỡ, rốt cuộc thành chủ cũng đã chịu đi ra ngoài rồi.

“Ông nói đúng, tôi muốn đi tìm cô ấy.” Trong mắt Trương Minh Hoàng đột nhiên có mấy tia sáng, không còn vẻ ảm đạm và mất hồn giống như lúc nãy nữa.

“Được.” Quản gia rõ ràng thở một hơi nhẹ nhõm, biểu cảm vui mừng càng nở rộ trên mặt, quá tốt rồi, thật sự quá tốt rồi, rốt cuộc thành chủ cũng đã chịu đi ra ngoài.

“Trọng, nếu như lần này lại không tìm được nữa thì tôi sẽ không có hi vọng xa vời, cũng sẽ không luyến tiếc, không lưu luyến nữa… Cũng sẽ không lưu luyến nữa…” Ánh mắt của Trương Minh Hoàng vẫn nhìn vào bức chân dung như cũ, trong đôi mắt của ông ta có thêm cảm xúc khác, dường như là đưa ra quyết định gì đó.

Nghe giống như là lời tự thì thầm, nhưng mà có một loại cảm giác kiên định làm cho người ta phải kinh ngạc.

Nghe thấy lời nói này của thành chủ, biểu cảm vui mừng trên mặt của quản gia nhanh chóng biến mất, lời này của thành chủ là có ý gì?

Cái gì gọi là không lưu luyến nữa?

Không lưu luyến nữa, sau đó thì sao?

“Thành chủ, thành chủ…” Đôi môi của quản gia run rẩy, muốn mở miệng một lần nữa.

“Ông đi sắp xếp một chút đi, ngày mai chúng ta đi ra ngoài.” Chỉ là Trương Minh Hoàng lại trực tiếp ngắt lời của ông ta.

Hai mươi lăm năm đã trôi qua, hai mươi lăm năm rồi, trong lòng của ông ta rất rõ ràng có rất nhiều chuyện cũng đã thay đổi, cho nên lần này ông ta thật sự cũng không ôm hi vọng gì cả. Hoặc là ông ta chỉ muốn để cho mình hoài niệm một lần cuối cùng.

Sau đó thì…

“Thành chủ, người nhìn xem xem có thuận tiện quản lý một vài chuyện của quỷ vực chi thành không, gần đây quỷ vực chi thành thật sự là càng ngày càng loạn.” Trong mắt của quản gia có biểu cảm lo lắng, cho nên ông ta hi vọng là thành chủ có thể chú ý đến những chuyện khác.
 
Chương 1694


Chương 1694

“Trọng, tôi đã không quan tâm đến chuyện của quỷ vực chi thành nhiều năm lắm rồi.” Khóe môi của Trương Minh Hoàng hơi cong lên, lời nói này của ông ta rất bình thản, bình thản đến nỗi nghe không ra bất cứ cảm xúc gì.

Quản gia: “…”

Rốt cuộc thành chủ cũng đã ý thức được đã nhiều năm ông ta không quan tâm đến chuyện của quỷ vực chi thành.

Thành chủ đã ý thức được rồi, có phải là cũng nên nghiêm túc quản lý rồi không?

“Thế giới rộng lớn như thế, có thêm một ai thiếu đi một ai cũng không ảnh hưởng bao nhiêu.” Quản gia đang suy nghĩ, lại nghe thấy giọng nói của Trương Minh Hoàng truyền tới.

Lời này có tính triết lý sâu sắc, quản gia nghe thấy mà sửng sốt một hồi vẫn còn chưa lấy lại tinh thần.

Thành chủ đây là đang muốn biểu đạt cái gì? Những người khác có thể sẽ không có ảnh hưởng gì, nhưng mà thành chủ thì không giống như vậy!

Thành chủ là sự tồn tại của vị thần, năm đó thành chủ vừa xuất hiện liền có thể trấn áp thiên hạ.

“Mong muốn của tôi cả đời này cũng không thể có được…” Trương Minh Hoàng âm thầm thở ra một hơi, mắt nhìn thẳng tắp vào tấm chân dung: ” Những cái khác sao có… Ý nghĩa với tôi nữa?”

Trong mắt của ông ta, vạn vật trong thế gian này đều không so sánh được với bức chân dung của ông ta.

Lúc quản gia nghe thấy câu nói mong muốn của tôi cả đời này cũng không thể có được, cánh mũi chua xót, thiếu chút nữa đã rơi nước mắt.

Thành chủ là sự tồn tại của thần, hô phòng hoán vũ không có gì là làm không được, nhưng mà có duy nhất là không thể có được một người phụ nữ.

Đó là khát vọng lớn nhất trong lòng của thành chủ, nhưng mà cả đời này lại không thể có được.

“Lúc trước ba của tôi đã nói với tôi trời cao rất công bằng, ông ấy đã ban cho mình một vật thì tất nhiên sẽ lấy đi của mình một vật khác, nếu như có thể lựa chọn thì tôi sẽ chọn tôi không cần tất cả những thứ trước kia, tôi cũng chỉ cần cô ấy…” Khóe môi của Trương Minh Hoàng dường như có nhiều hơn mấy phần đắng chát, nếu như có thể được lựa chọn?

Nhưng mà ông trời sẽ không cho ông ta có cơ hội lựa chọn.

Quản gia nhẹ nhàng thở ra một hơi, người đàn ông si tình nhất trên thiên hạ này chính là thành chủ nhà ông ta.

Dựa vào điều kiện của thành chủ muốn phụ nữ như thế nào cũng có thể, nhưng mà thành chủ lại không cần người nào hết, cả đời này cũng chỉ tâm tâm niệm niệm người phụ nữ đó.

“Nhưng mà cuối cùng ông trời cũng thiên vị tôi, ít nhất cũng để cho tôi gặp được cô ấy, cho dù chỉ có một lần…” Khóe môi của Trương Minh Hoàng lại có nhiều hơn ý cười khẽ. Cho nên tuy dù là ông trời muốn để cho tôi cô độc cả một đời, tôi cũng không tiếc nuối, không hề tiếc nuối.” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Quản gia: “…”

Thành chủ đã điên rồi, đã điên từ lâu rồi!

Nếu như lần đó không gặp được người phụ nữ đó thì thành chủ sẽ không trở nên như thế này.

Nếu như không gặp người phụ nữ đó thì thành chủ chắc chắn sẽ lấy những người phụ nữ khác, lúc này thành chủ chắc chắn đã con đàn cháu đống, tuyệt đối sẽ không cô độc giống như bây giờ.

Đã từng có lúc ông ta muốn thành chủ nhận con trai nuôi hoặc là con gái nuôi, ông ta cho rằng chuyện đó đối với thành chủ mà nói ít nhất sẽ là một loại niềm vui. Hơn nữa gia nghiệp của quỷ vực chi thành lớn như vậy, tương lai cũng cần có người thừa kế.
 
Chương 1695


Chương 1695

Nhưng mà Trương Minh Hoàng lại có suy nghĩ khác, nếu như ông trời đã quyết tâm muốn để ông ta cô độc cả đời này không có con cái, ông ta có đấu lại trời không?

Trước kia ông ta chưa từng chấp nhận số phận, nhưng mà bây giờ ông ta đã chấp nhận rồi, bởi vì cuối cùng ông ta cũng không thể đấu nổi lại ông trời, bị bại bởi ông trời.

Hơn nữa có nhận con trai nuôi con gái nuôi cuối cùng cũng không phải là con ruột của ông ta, có ý nghĩa gì nữa?

Trương Minh Hoàng không nói thêm gì mà lại cầm cây bút vẽ lên một lần nữa, sau đó lại tiếp tục tô lên bức chân dung.

Quản gia cũng không nói gì nữa, quay người muốn đi khỏi, muốn đi sắp xếp đồ đạc.

“Thành chủ, lần này chúng ta vẫn trực tiếp đi đến thành phố A trước?” Quản gia bước được hai bước lại quay trở về hỏi một câu.

Đã năm năm rồi thành chủ không bước ra bên ngoài, lần này có còn giống như trước nữa không, đến thành phố A trước?

Trước kia lần nào thành chủ cũng sẽ đến thành phố A, không phát hiện được gì ở thành phố A thì sau đó lại đi đến những nơi khác của nước Z để tìm kiếm.

Đương nhiên mỗi một lần thành chủ đều là xuất hành bí mật, mỗi lần chỉ có mình ông ta đi cùng với thành chủ, những người khác đều không biết, ngay cả người của quỷ vực chi thành cũng không biết.

Ngay cả Thành cũng chỉ biết thành chủ ra khỏi cửa, nhưng mà cũng không biết thành chủ đi làm cái gì.

Tay của Trương Minh Hoàng dừng lại, suy nghĩ, sau đó chậm rãi nhẹ gật đầu: ” Đúng vậy, đến thành phố A trước đi.”

Năm đó ông ta gặp được bà ở thành phố A, cho nên lần nào cũng nhất định phải đến thành phố A trước.

“Được, tôi biết rồi, tôi lập tức đi đặt vé máy bay ngay.” Quản gia gật đầu đáp lại, bởi vì lần nào thành chủ cũng sẽ xuất hành bí mật vô cùng kín đáo.

Cho nên lần nào bọn họ cũng đặt máy bay.

Cũng sẽ không sử dụng máy bay tư nhân của quỷ vực chi thành.

Cũng bởi vì hoàn toàn không biết gì cả về người phụ nữ đó, cũng không có cách nào để người phía dưới của quỷ vực chi thành tìm kiếm giúp, cho nên mỗi lần thành chủ ra khỏi cửa thì sẽ đặc biệt sắp xếp mấy người đi đến đó, cũng sẽ không làm kinh động những người khác.

Thật ra thì quản gia biết cái này giống như là mò kim đáy biển, hi vọng rất xa vời, trôi qua nhiều năm như vậy rồi hi vọng càng mong manh hơn.

Năm đó thành chủ bị thương rất nặng, lúc ông ta phát hiện ra thành chủ thì thành chủ đã máu me khắp người, cả người đều là những vết thương loang lổ.

Sau khi ông ta mang thành chủ về, thành chủ hôn mê hơn nửa năm mới tỉnh lại.

Một lần đó thành chủ bị người anh em mình tin tưởng nhất phản bội, người đó muốn đưa thành chủ vào trong cửa chết, nếu như lúc đó ông ta chậm một bước thì chỉ sợ là thành chủ sẽ thật sự mất mạng.

Lúc thành chủ tỉnh lại vết thương trên người vẫn còn chưa phục hồi tốt, thành chủ liền vội vàng trở về thành phố A, nhưng mà lúc đó thời gian đã trôi qua một năm rồi.

Thời gian trôi qua một năm, có rất nhiều chuyện đều đã thay đổi.

Bởi vì lúc người đó làm thành chủ bị thương đã hủy hoại đi rất nhiều nơi, bao gồm cả nơi mà lúc trước thành chủ và cô gái đó gặp nhau.

Cho nên ngay cả một chút manh mối thành chủ cũng không tìm được, mà lúc đó vết thương trên người của thành chủ vẫn còn chưa khôi phục hoàn toàn, cho nên hành động rất không tiện.

Nếu như không phải chậm trễ một năm trời, chắc có lẽ là thành chủ đã tìm được cô gái đó.
 
Chương 1696


Chương 1696

Nếu như năm đó tìm được cô gái đó, nhiều năm như vậy, thành chủ cũng sẽ không…

Thành phố A, nhà họ Đường.

“Cũng không biết hiện tại thằng Lăng nhà chúng ta như thế nào nữa?” Bà cụ Đường ngồi trên ghế sofa, cảm xúc rõ ràng có chút sa sút, nhẹ giọng than thở.

“Đường Lăng đã rời khỏi cục cảnh sát rồi, thằng bé đang điều tra chuyện đó, Tô Khiết và Hạo Thần cũng vẫn luôn điều tra giúp, tôi tin là sẽ có kết quả rất nhanh thôi.” Ông cụ Đường nhẹ giọng an ủi bà.

“Ông nói nghe nhẹ nhõm quá ha, nếu như mà không thể tìm được người đó thì sao? Tìm không được người đó thì không thể làm chứng cho thằng Lăng nhà chúng ta được, vậy thì không thể chứng minh được sự trong sạch của Lăng nhà chúng ta.” Bà cụ Đường cũng không lạc quan như vậy, trên mặt của bà đều là nỗi lo lắng.

“Mẹ, nhất định sẽ tìm được người đó mà, mẹ đừng quá lo lắng.” Mặc dù là Phạm My cũng rất lo lắng nhưng mà vẫn khuyên bà cụ Đường.

“Tôi nghe Tô Khiết nói là hình như đã có mục tiêu.” Ông cụ Đường vội vàng bổ sung thêm một câu.

“Thật hả? Đã có mục tiêu rồi à? Là ai vậy? Là con gái nhà ai? Cô gái kia ở đâu?” Bà cụ Đường nghe thấy lời nói này của ông cụ Đường thì hai mắt sáng lên, tinh thần lập tức sáng sủa hơn rất nhiều.

Lúc này bà cụ Đường lại quan tâm con gái nhà người ta còn hơn là quan tâm Đường Lăng.

“Cũng chưa xác định được nữa, chờ đến lúc xác định thì biết ngay thôi, đến lúc đó chắc chắn chúng ta có thể nhìn thấy người rồi.” Ông cụ Đường nhìn thấy dáng vẻ của bà cụ Đường, khóe môi hơi cong lên.

Đương nhiên là ông cụ Đường hiểu tâm tư của bà cụ Đường.

“Đúng đúng, ông nói rất đúng, đến lúc đó nhất định có thể nhìn thấy được cô gái kia, mặc dù lúc đó Đường Lăng bị người ta bỏ thuốc, nhưng mà người ta cũng là một cô gái tốt, bị nó hủy hoại sự trong sạch, Đường Lăng nhất định phải phụ trách chuyện này.” Trên mặt của bà cụ Đường rõ ràng có nhiều hơn mấy phần hưng phấn, mặc dù nói là phụ trách nhưng mà dáng vẻ hưng phấn của bà rõ ràng là hận không thể bắt con gái nhà người ta trở về.

“Đúng vậy đúng vậy, nhất định phải phụ trách, tìm được cô gái kia liền để Đường Lăng cưới con bé trở về.” Hai mắt của Phạm My cũng sáng lên, liên tục phụ họa ý của bà cụ Đường.

“Đều đã ba mươi mốt tuổi rồi, ngay cả một người bạn gái cũng không có, vất vả lắm mới có thể có một cô gái tốt như vậy có thể không cưới về được à?”

“Ha ha ha, xem ra chẳng mấy chốc nhà chúng ta sẽ có đám cưới thôi, Đường Lăng rất nhanh sẽ có thể cưới vợ rồi.” Lúc bà cụ Đường nghĩ đến chuyện này trong lòng rất vui, cho nên nhịn không được mà trực tiếp nở nụ cười.

“Bà cố ơi, vậy nếu như là đàn ông thì sao ạ, vậy cũng sẽ cho cậu cưới về ạ?” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ đang ngồi trong phòng khách chơi đồ chơi nhìn về phía bà cụ Đường đột nhiên lại hỏi một câu.

“Hả? Cái gì chứ? Vũ Kỳ, cháu nói cái gì vậy?” Bà cụ Đường sửng sốt hoàn toàn, nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của Đường Vũ Kỳ.

“Có, có ý gì? Vũ Kỳ, lời nói này của cháu là có ý gì vậy?” Phạm My nghe rõ ràng hơn một chút, trong nháy mắt sắc mặt của bà cũng thay đổi, trong lúc nhất thời nói chuyện cũng trở nên cà lăm,

Cái gì mà đàn ông, sao lại là đàn ông?

“Bà nội, bà cố, lúc trước mẹ gọi video với người ta thì cháu có nghe người ta nói là người ở trong phòng của cậu vào đêm hôm đó có thể là một người đàn ông.” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ chớp chớp mắt, sau đó rất nghiêm túc mà giải thích.

“Đàn ông hả? Sao lại là một người đàn ông được?” Lần này bà cụ Đường cũng coi như là nghe rõ rồi, biểu cảm trên mặt cũng rõ ràng đã thay đổi.

“Vũ Kỳ, cháu đừng có nói lung tung, chắc là cháu đã nghe lầm rồi đó.” Lúc này sắc mặt của Phạm My đã trở nên rất khó coi, nếu như là một cô gái thì bọn họ vô cùng vui, nhưng nếu như là đàn ông, vậy thì… Vậy thì…
 
Chương 1697


CHƯƠNG 1697

“Cháu không có nghe lầm đâu ạ, người đó nói rất rõ ràng, cháu nghe vô cùng rõ luôn.” Đường Vũ Kỳ nghiêm túc nhấn mạnh, cô bé hơi dừng lại sau đó lại bổ sung thêm một câu: ” Hình như là vương tử gì đó ạ.”

Nghe thấy lời nói này của Đường Vũ Kỳ, người cả phòng đều hoàn toàn cứng đờ.

Là một người đàn ông.

Còn là vương tử.

Cái gì đây trời! Phải làm sao đây!

Phải làm như thế nào đây?

“Chuyện này sẽ sẽ không phải là thật đâu nhỉ?” Lúc này tâm trạng của Phạm My thật sự không còn cách nào để hình dung, nếu như thật sự là một người đàn ông, vậy thì sau này con trai của bà còn có thể cưới vợ được nữa không?

Đời này bà còn có thể ôm cháu trai được không?

“Bà nội ơi, mẹ cháu cũng đã nói rồi, trải qua sự phân tích của mẹ cháu cuối cùng cũng có thể đưa ra kết luận cơ bản, đêm hôm đó người vào phòng của cậu là một trong hai vị vương tử đó đó.” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ rất thành thật bổ sung thêm một câu.

“Vũ Kỳ, mẹ cháu thật sự nói như vậy đó à?” Trong lòng của Phạm My vốn dĩ đang cho một chút tâm lý may mắn, nghe thấy lời của bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ chút tâm lý đó của bà trực tiếp chìm dưới đáy biển.

Bà hiểu rất rõ năng lực của Tô Khiết, đặc biệt là ở phương diện này, phân tích của Tô Khiết chắc chắn sẽ không sai.

Vậy chẳng lẽ con của bà thật sự với vương tử nhà người ta…

“Đúng vậy đó ạ, mẹ cháu đã nói như vậy mà.” Đường Vũ Kỳ liên tục gật đầu.

Trong lúc nhất thời Phạm My hoàn toàn đông cứng không thể động đậy, cũng không muốn động đậy, giờ phút này bà đột nhiên cảm giác toàn bộ thế giới đều biến thành màu xám, rốt cuộc cũng không tìm ra màu sắc sáng.

“Nếu như thật sự là như vậy thì Đường Lăng nhà chúng ta còn có thể cưới vợ được không đây?” Bà cụ Đường cũng giật mình cả nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, sau đó bà kinh hãi hỏi một câu.

Chuyện mà bà quan tâm nhất vẫn là cháu trai nhà bà có thể cưới vợ được hay không.

“Chuyện này vẫn cần hỏi Tô Khiết nhỉ? Hỏi xem xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Ông cụ Đường xem như là người tỉnh táo nhất, dù sao thì Đường Vũ Kỳ cũng chỉ là một đứa bé có lẽ là nghe lầm vài lời nào đó.

“Đúng đúng, hỏi Tô Khiết thử xem.” Phạm My lấy lại tinh thần, vụt một phát đứng dậy sau đó lấy điện thoại di động ra gọi cho Tô Khiết.

Nhưng mà điện thoại của Tô Khiết lại không có ai nhận, Phạm My liên tục gọi mấy cuộc bên kia đều không có người nhận.

Trong lòng của Phạm My cũng sốt ruột, lúc này bà gấp giống như kiến bò trên chảo nóng, không ngừng dậm chân đi tới đi lui.

Mà đổi thành một bên Tô Khiết cũng gấp gáp, điện thoại di động của cô vang lên hết lần này đến lần khác nhưng mà cô cũng không có cách nào nhận, bởi vì Nguyễn Hạo Thần không cho cô nhận.

“Nguyễn Hạo Thần, điện thoại của em, điện thoại của em.” Tô Khiết thử thăm dò đẩy đẩy người đàn ông đang liều mạng giày vò ở trên người của cô.

Điện thoại liên tục vang lên mấy lần, người gọi tới chắc chắn là có chuyện gấp gì đó.
 
Chương 1698


CHƯƠNG 1698

Nhưng mà hiển nhiên cũng vô dụng thôi, không có tác dụng gì hết, lúc này sợ trời có sập xuống thì cậu ba Nguyễn cũng sẽ không quan tâm, lại càng không cần phải nói là điện thoại.

Cậu ba Nguyễn nhìn thấy dáng vẻ không tập trung của cô thì rõ ràng có chút bất mãn, cố ý tăng thêm động tác, hung hăng dùng sức…

Tô Khiết nhịn không được mà kêu lên một tiếng, sau đó cô cắn mạnh vào bờ vai của anh.

“Sao vậy? Tô Khiết không nhận điện thoại hả?” Bà cụ Đường thấy Phạm My liên tục gọi mấy cuộc điện thoại mà cũng không có người nào nhận, trong lòng lại càng sốt ruột hơn nữa.

“Vâng, Điện thoại thì có đổ chuông nhưng mà không có ai bắt máy, từ xưa đến nay Tô Khiết sẽ không như thế này?” Lông mày của Phạm My nhíu chặt lại với nhau, trên mặt rõ ràng có lo lắng: “Không phải là xảy ra chuyện gì rồi đó chứ?”

“Sẽ không, sẽ không đâu, Tô Khiết thông minh như vậy mà, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Bà cụ Đường liên tục bác bỏ lời của bà.

Bà cụ Đường suy nghĩ sau đó đột nhiên lại nói lần nữa: ” Có khi nào là Tô Khiết đoán được con gọi điện thoại cho con bé chính là vì hỏi chuyện của Đường Lăng, bởi vì con bé không biết phải trả lời như thế nào cho nên mới không nhận điện thoại?”

“Là, là như thế này à?” Phạm My nghe thấy lời nói của bà cụ Đường lại hoảng sợ một lần nữa, nếu như thật sự là như vậy thì việc này sợ là ván đã đóng thuyền.

“Các người đoán bừa cái gì đó, cho dù thật sự là như vậy thì Tô Khiết cũng không có khả năng bởi vì chuyện này mà không nhận điện thoại, chắc có lẽ là điện thoại không có ở bên người của Tô Khiết, hoặc là có việc gì đang bận không tiện nghe máy…”

Không thể không nói, ông cụ Đường đoán đúng rồi!

Lúc này Tô Khiết thật sự bận không có cách nào nghe máy được.

“Con cũng đừng có gọi nữa, chờ đến lúc Tô Khiết có thời gian nhìn thấy rồi thì sẽ gọi lại cho chúng ta.” Sau đó ông cụ Đường lại bổ sung thêm một câu, không thể không nói ông cụ Đường đúng là thần cơ diệu toán.

Mặc dù là lúc này Phạm My vội vàng muốn biết sự thật, nhưng mà bên phía Tô Khiết không nhận điện thoại, bà cũng không còn cách nào khác.

“Nếu không thì con gọi điện thoại cho Đường Lăng hỏi thử đi…” Trong lòng của bà cụ Đường cũng rất sốt ruột, bà còn gấp hơn là so với Phạm My, đây chính là việc liên quan đến chuyện hạnh phúc cả đời của cháu trai cưng của bà.

“Chắc là lúc này Đường Lăng vẫn chưa điều tra rõ ràng đâu, nếu mà tra rõ ràng rồi thì chắc chắn sẽ có tin tức.” Ông cụ Đường lại trực tiếp đánh gãy ý của bà cụ Đường.

“Chuyện còn chưa chắc chắn như thế nào, hai người cũng đừng có gấp, chắc là chuyện cũng không thê thảm như là hai người nghĩ đâu.” Từ trước đến nay trạng thái của ông cụ Đường luôn rất tốt, chuyện gì cũng có tầm nhìn rất rộng.

“Chuyện này vẫn còn chưa đủ hỏng nữa hả? Nếu như Đường Lăng nhà chúng ta thật sự với vương tử nhà người ta, chuyện này…” Trong lúc nhất thời bà cụ Đường cũng không thể hình dung được việc này, nói tóm lại là quá nghiêm trọng, quá nghiêm trọng rồi.

“Cho dù là chuyện gì xảy ra, hãy tin tưởng là Đường Lăng đều có thể xử lý ổn thỏa.” Ông cụ Đường vô cùng tin tưởng đối với năng lực của cháu trai mình.

Lúc này Đường Lăng đang ở trước khách sạn Quốc Hâm.

Liên quan đến kết quả Kim Ngụy đã đưa cho anh, anh vẫn luôn không tin, anh tin là suy đoán của mình sẽ không sai.

Đương nhiên là anh biết kết quả kiểm tra tự tay Kim Ngụy làm chắc chắn cũng sẽ không sai.
 
Chương 1699


CHƯƠNG 1699

Vậy thì chính là sợi tóc đó có vấn đề.

Hai mắt của Đường Lăng nheo lại, anh đột nhiên đứng dậy bước ra khỏi phòng, sau đó trực tiếp đi đến cửa phòng của tiểu vương tử, dùng sức gõ cửa phòng của tiểu vương tử.

“Là ai vậy?” Sau khi gỡ bỏ lớp băng vải trước mặt, vất vả lắm mới có thể thả lỏng nơi đầy đặn nào đó của mình, Lâm Bối nghe thấy tiếng đập cửa thì có chút hoảng sợ.

“Mở cửa đi.” Giọng nói của Đường Lăng ngắn gọn mà lại lạnh lùng, có một loại cảm giác uy nghiêm làm cho người ta không có sức kháng cự: ” Lâm Bối, tôi cho cậu năm giây, cậu nhanh chóng mở cửa ra cho tôi, nếu không thì…”

Lâm Bối nghe thấy là giọng nói của Đường Lăng trong lòng vốn đang run lên, khi nghe thấy lời nói của Đường Lăng thì lại âm thầm hít một hơi.

Giọng điệu lúc này của Đường Lăng rõ ràng là giáo viên đến hỏi tội.

Cô không sợ Đường Lăng đến hỏi tội, nhưng mà cô sợ Đường Lăng phát hiện ra điểm khác thường, cô không ngờ là nhanh như vậy mà Đường Lăng đã muốn tìm tới cửa rồi.

Cô vừa mới tháo ra lớp vải ở trước ngực của mình, muốn quấn lại một lần nữa, đừng nói là năm giây, bình thường cô phải dùng hết năm phút mới có thể quấn được không lộ ra điểm khác thường.

Nội trong năm giây cô căn bản không thể làm xong được.

Nhưng mà Đường Lăng đang đứng ở ngoài cửa chờ đợi, thúc giục, nếu như cô trì hoãn quá lâu thì tất nhiên sẽ khiến Đường Lăng nghi ngờ.

Dù sao thì thân phận hiện tại của cô cũng là con trai, giữa hai người con trai không có cái gì không tiện với nhau, năm giây đủ để mở cửa.

Sớm biết như vậy thì lúc nãy cô đã không trả lời lại rồi, giả vờ như đã ngủ.

Nhưng mà bây giờ đã muộn rồi.

Lâm Bối cứ đứng do dự như vậy, năm giây liền trôi qua.

“Lâm Bối, cậu cứ lề mà lề mề như thế, tôi nghi ngờ cậu…” Đường Lăng nhìn thấy cửa phòng chậm chạp mãi không mở ra, chẳng những không tức giận mà trên mặt lại lộ ra một nụ cười khẽ, nếu như Lâm Bối thật sự không có vấn đề gì thì cũng sẽ không kì kèo không mở cửa.

Đường Lăng cố ý dừng lại không nói hết, ý đằng sau câu nói anh để Lâm Bối tự mình suy nghĩ.

“Anh Đường, anh có chuyện gì thì chiều nay chúng ta bàn lại, bây giờ tôi muốn nghỉ ngơi.” Lâm Bối nghe thấy lời nói của Đường Lăng, khóe môi của cô hơi mím lại, lúc nãy cô không mở cửa Đường Lăng đã nghi ngờ rồi, cho nên bây giờ cô càng không thể nào mở ra được.

Để Đường Lăng nghi ngờ dù sao còn tốt hơn là để anh bước vào phòng, phát hiện ra sự khác thường của cô.

Lâm Bối cúi đầu xuống nhìn phía trước đầy đặn của mình, sự đặc trưng như thế này chỉ cần là người có mắt thì có thể nhìn ra được.

“Lâm Bối, cậu có tin là tôi sẽ để người của khách sạn đến mở cửa ra không?” Đường Lăng nghe thấy lời nói của Lâm Bối, độ cong nơi khóe môi càng rõ ràng hơn nữa, cái này càng chứng minh là Lâm Bối có vấn đề.

Anh biết mà, suy đoán của anh không thể nào sai được.

Vậy thì sợi tóc đó chính là Lâm Bối cố ý làm.

Sợi tóc đó chắc chắn không phải là của Lâm Bối, mà là không biết Lâm Bối lấy ra từ chỗ nào sau đó đặt trên gối của mình.
 
Chương 1700


CHƯƠNG 1700

Cho nên chắc chắn là Lâm Bối đã đoán được anh sẽ vào phòng của cậu ta, đoán được anh sẽ lấy sợi tóc đó đi làm giám định.

Hai mắt của Đường Lăng từ từ nheo lại, kế hoạch này của tiểu vương tử cũng lợi hại quá đó nhỉ.

Chỉ là tính toán trên đầu của anh, hi vọng là Lâm Bối có thể gánh chịu được hậu quả này.

“Anh Đường, tôi là vương tử nước D!” Lâm Bối nghe thấy lời nói của Đường Lăng thì âm thầm hít vào một hơi, lời nói này cùng Đường Lăng quá mức cuồng vọng, dù sao thì cô cũng là vương tử nước D, Đường Lăng là quan viên tiếp đãi bọn họ.

Dựa theo lý thuyết thì Đường Lăng sẽ không dám làm như vậy.

Nhưng mà chẳng biết tại sao trong lòng cũng Lâm Bối chính là không nhịn được mà thấy lo lắng, cô cảm giác có lẽ là Đường Lăng sẽ thật sự dám làm như vậy.

“Đúng vậy, cậu là vương tử nước D, cho nên bây giờ tôi lo lắng tiểu vương tử bởi vì bị bệnh ngất xỉu ở trong phòng, tôi nhờ người ta mang thẻ mở cửa lên mở cửa ra…” Hiển nhiên là lời lúc nãy của Đường Lăng thật sự không phải là tùy tiện nói đùa, anh đã có kế hoạch tốt rồi.

Lâm Bối: “…”

Lúc này ở trong phòng Lâm Bối tức đến nỗi muốn đánh người, Đường Lăng quá hèn hạ, quá vô sỉ!

Tại sao người như thế này mà còn để anh ta sống sót trên đời này nữa?

Hại trời hại đất!

“Tôi đếm đến ba…” Đường Lăng thật sự không phải là đang nói đùa, anh rất nghiêm túc.

Hơn nữa anh thậm chí cũng không cho Lâm Bối có chỗ để từ chối.

“Một…” Đường Lăng bắt đầu chậm rãi đếm số: ” Hai…”

Trong căn phòng, Lâm Bối âm thầm cắn răng, hai mắt của cô nhanh chóng đảo quanh rồi sau đó lấy điện thoại di động ra nhanh chóng khỏi qua cho đại vương tử: ” Anh cả ơi, cứu em với.”

“Sao vậy?” Ở đầu dây bên kia đại vương tử nghe thấy lời nói của Lâm Bối thì hoàn toàn sửng sốt: ” Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Cái tên điên Đường Lăng đó nhất định phải vào phòng của em, em không muốn để cho anh ta vào, anh ta nói là nếu như không mở cửa thì anh ta sẽ cho người của khách sạn đến mở cửa ra. Anh ơi, anh nghĩ cách mang anh ta đi đi.” Lâm Bối biết là loại tình huống như thế này tuyệt đối không thể cho Đường Lăng vào phòng của cô được.

“Sao Đường Lăng lại muốn vào phòng của em?” Lông mày của đại vương tử nhíu chặt chẽ với nhau, trong giọng nói rõ ràng có thắc mắc không hiểu.

“Sao em biết được anh ta nổi điên cái gì chứ, anh ta chính là một người điên không thể nói lý, không có thuốc nào cứu chữa được hết. Anh cả, anh mang anh ta đi đi, em không muốn nhìn thấy anh ta.” Lúc này Lâm Bối đối với Đường Lăng đã đến tình trạng hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Cô không muốn nhìn thấy Đường Lăng, không muốn nhìn thấy.

“Lâm Bối, em làm sao vậy? Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy em vội vàng xúc động như vậy đó.” Ở đầu dây bên kia hai mắt của đại vương tử nhanh chóng lấp lóe, anh ta là người hiểu đứa em trai này nhất, bình thường rất tỉnh táo trầm ổn, hơn nữa có thể nói là lắm mưu nhiều kế, ngày hôm nay bị cái gì đây.

Lâm Bối sửng sốt, hai mắt khẽ hiện lên. Đúng đó, cô bị cái gì đây?

Cô vậy mà lại dễ dàng tức giận như thế?

“Anh cả, trước tiên anh cứ đến đây dẫn Đường Lăng đi đi.” Lâm Bối âm thầm hít vào một hơi để cho mình tỉnh táo lại, điện thoại cũng đã gọi rồi, lúc này cũng không thể thay đổi giọng được.

“Được rồi, anh đi qua đó xem xem.” Đại vương tử nghe thấy giọng nói của Lâm Bối đã tỉnh táo lại, trong nháy mắt khóe môi hơi nâng lên, anh ta đột nhiên phát hiện người em trai này của anh ta hình như là có bí mật gì đó.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom