Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1741


CHƯƠNG 1741

Anh ta nếu như không trốn, ngồi ở đây, Đại vương tử bước vào, cho dù nhìn thấy cũng không có gì cả, nếu như thật sự trốn, vậy thì…

Lâm Bối hơi ngây ra, mau chóng hoàn hồn, hiểu ý của anh ta, Lâm Bối lại hít sâu một hơi, phải, nếu như cô lúc này kêu Đường Lăng trốn đi, sau đó Đại vương tử vào mà phát hiện Đường Lăng, vậy hiểu lầm càng lớn rồi.

“Em cảm thấy bây giờ căng thẳng nhất là vấn đề liên quan đến tôi sao?” Ánh mắt của Đường Lăng khẽ di chuyển, dừng ở trước chỗ cô không có quấn băng, lời này coi như nhắc nhở cô.

“Á…” Lâm Bối hô lên một tiếng, lúc này mới ý thức được một điểm này, nếu như cô bây giờ cứ như vậy để Đại vương tử bước vào, thân phận của cô cũng không thể che giấu được.

Lâm Bối mau chóng tìm băng quấn, nhưng nhìn thấy Đường Lăng ngồi ở cạnh giường, nhìn chằm chằm cô, cô thầm hít sâu một hơi, sau đó nhanh chóng chạy vào phòng tắm.

Chỉ có thể đi vào phòng tắm quấn, nhưng cô phải quấn chặt, chắc chắn cần một lúc.

“Lâm Bối, mau mở cửa, em đang làm gì thế?” Rất rõ ràng, bên ngoài Đại vương tử đã không đợi được nữa, bắt đầu thúc giục.

Lúc này tiếng thúc giục của Đại vương tử rõ ràng có hơi khẩn trương, âm thanh cũng lớn, Lâm Bối nếu như không mau chóng ra mở cửa, anh ta sẽ trực tiếp đạp cửa xông vào…

Động tác đi vào phòng tắm của Lâm Bối hơi cứng đờ, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại, hơn nữa còn khóa trái cửa, sau đó cô mới cởi bộ đồ ngủ, bắt đầu quấn băng.

“Lâm Bối, mở cửa? Em rốt cuộc đang làm gì thế? Lẽ nào trong phòng giấu con gái?” Lâm Bối mãi không ra mở cửa, Đại vương tử rõ ràng trở nên khẩn trương, hơn nữa cũng bắt đầu nghi ngờ rồi.

Lâm Bối lúc này tuy ở trong phòng tắm thì vẫn nghe thấy tiếng của anh ta, khóe môi của Lâm Bối hơi giật giật, trong phòng của cô quả thật giấu một người, nhưng có phải không phải phụ nữ, mà là đàn ông.

Tiếng giục dã của Đại vương tử không ngừng truyền vào, Lâm Bối ở trong phòng tắm vừa khẩn trương vừa sợ, cô càng khẩn trương, quấn ngực lại càng không quấn chặt được.

Lúc này, Lâm Bối khẩn trương đến độ trên trán bắt đầu toát mồ hôi rồi.

“Lâm Bối, em còn không mở cửa, anh gọi người đến mở cửa đây.” Ngoài cửa, lông mày của Đại vương tử nhíu lại, anh ta cảm thấy chuyện này càng lúc càng không đúng.

“Anh cả, anh đợi em một lát, em sắp xong rồi.” Nghe nói Đại vương tử muốn gọi người đến mở cửa, Lâm Bối vội lên tiếng ngăn cản.

“Em rốt cuộc đang làm gì? Mở cửa cần phiền phức như thế sao? Mau ra mở cửa, em còn không mở cửa anh lập tức gọi người đến mở cửa.” Giọng nói uy hiếp của Đại vương tử lại truyền vào.

“Không được, không thể gọi người đến.” Lâm Bối hít một hơi, lời này giọng của cô tương đối thấp, mà cô lúc này đang ở trong phòng tắm.

Âm lượng này của cô, Đại vương tử ở bên ngoài rõ ràng không nghe được, nhưng Đường Lăng ở trong phòng chắc chắn nghe thấy.

Đường Lăng đứng dậy, đi đến bên cửa, khi Đại vương tử muốn gọi người đến thì mở cửa ra.

Đại vương tử thấy cửa phòng cuối cùng đã mở ra, mau chóng nhìn qua, khi nhìn thấy Đường Lăng, trực tiếp sững ra: “Sao lại là anh? Anh sao lại ở đây? Lâm Bối đâu?”

Đương Lăng không có trả lời anh ta, chỉ đứng ở cửa, tay chống lên cửa, rõ ràng cũng không có ý muốn để Đại vương tử bước vào.
 
Chương 1742


CHƯƠNG 1742

“Đường Lăng, anh tại sao lại ở trong phòng của Lâm Bối? Anh tốt nhất giải thích rõ ràng cho tôi?” Đại vương tử nhìn Đường Lăng, mắt rõ ràng nheo lại, nhiều thêm vài phần khí tức nguy hiểm.

“Tôi cần giải thích cho anh cái gì?” Đường Lăng căn bản không thèm quan tâm đến sự tức giận của anh ta, chỉ rất thản nhiên đáp lại một câu.

Anh ta dùng cái gì để giải thích cho Đại vương tử!

“Tránh ra, để tôi vào.” Sắc mặt của Đại vương tử rõ ràng tối sầm, sau đó dùng sức đẩy cửa, muốn đẩy cửa phòng bước vào.

Nhưng, Đại vương tử đẩy, lại không đẩy được, Đường Lăng giống như rất tùy ý giữ cửa, trông giống như không có dùng bao nhiêu sức, nhưng Đại vương tử lại không đẩy cửa phòng ra được.

“Đường Lăng, anh có ý gì?” Trong mắt của Đại vương tử rõ ràng xuất hiện ý lạnh: “Đây là phòng của Lâm Bối, anh cản tôi? Anh muốn làm gì?”

Lúc này, Lâm Bối ở trong phòng tắm tự nhiên nghe thấy đối thoại giữa hai người, cô không ngờ Đường Lăng lại đi mở cửa.

Nhưng cô cũng không thể không thừa nhận, Đường Lăng lúc này mở cửa, mới cản được anh cả gọi người đến, mới giúp cô tránh được nguy cơ có khả năng bại lộ.

Nếu như anh cả thật sự gọi người đến mở cửa, nếu như đến lúc đó cô còn chưa xử lý xong, bị người ngoài nhìn thấy dáng vẻ của cô, cô có khả năng bị lộ, vậy thì thật sự phiền phức.

Đường Lăng nghe ra Đường Lăng lúc này cố tình cản Đại vương tử, cho nên, động tác của cô không ngừng tăng nhanh.

Chỉ là, lúc này cô quá khẩn trương, cho nên quấn thật sự không thuận lợi, có điều, may mà cô cũng đã quấn xong rồi, ít nhất mặc đồ ngủ, từ bên ngoài nhìn không ra được sự khác thường gì.

Lâm Bối soi gương kiểm tra, không có phát hiện sơ hở gì, lúc này mới đẩy cửa phòng tắm ra, đi ra ngoài.

“Anh cả, anh làm gì thế?” Lâm Bối trực tiếp đi ra chỗ cửa phòng, nhìn Đại vương tử, lông mày của Lâm Bối hơi nhíu lại.

“Lâm Bối, Đường Lăng tại sao lại ở trong phòng của em? Anh ta còn cản anh, không cho anh vào, có chuyện gì?” Đại vương tử nhìn thấy Lâm Bối đi tới, rõ ràng hơi ngây ra.

“Bởi vì tối qua em đã hẹn phóng viên, giúp anh Đường làm rõ chuyện của anh ta, cho nên anh Đường sáng nay đến cảm ơn em.” Lâm Bối đầu tiên giải thích chuyện Đường Lăng tại sao xuất hiện ở trong phòng của cô vào lúc này.

Không thể không nói, lời giải thích lúc này của Lâm Bối rất hợp tình hợp lý.

“Chỉ đơn giản như vậy?” Chỉ là, rất hiển nhiên Đại vương tử không có tin, trên mặt của anh ta rõ ràng mang theo sự nghi ngờ.

“Nếu không thì sao?” Lâm Bối ngước mắt, liếc nhìn Đại vương tử, lông mày hơi nhướn lên: “Nếu không anh cả cảm thấy còn có thể có chuyện gì?”

“Nhưng, tối qua em đã nói dối, em…” Đại vương tử nghĩ đến tin tức hôm qua xem được, đôi mắt hơi nheo lại.

“Anh cả, những chuyện này không quan trọng, bây giờ chuyện của anh Đường đã giải quyết rồi, chúng ta có thể trở về rồi.” Lúc này, Lâm Bối chỉ muốn mau chóng trở về, rời khỏi nơi này, cũng cách xa Đường Lăng ra.

Đường Lăng nghe thấy lời của cô, mắt hơi lóe lên, khóe môi hơi nhếch lên, cô muốn rời khỏi như vậy, sợ là không quá khả năng.

“Không chơi thêm hai ngày nữa sao?” Đại vương tử vốn dĩ nghi ngờ giữa Lâm Bối với Đường Lăng có chuyện gì không nói cho người khác được, bây giờ thấy Lâm Bối khẩn trương muốn rời khỏi như vậy, anh ta cảm thấy có khả năng là anh ta nghĩ nhiều rồi.

Nếu như Lâm Bối thật sự có gì với Đường Lăng, chắc sẽ không vội rời khỏi như thế đâu?
 
Chương 1743


CHƯƠNG 1743

“Anh cả, trong nước còn rất nhiều chuyện đợi anh xử lý.” Mắt của Lâm Bối lóe lên, lúc này ý tứ trong lời nói này của cô có thể nói là không thể rõ ràng hơn được nữa.

Bọn họ nên trở về rồi, hơn nữa càng nhanh càng tốt.

“Cũng đúng.” Đại vương tử khẽ đáp: “Trong nước quả thật có nhiều việc cần anh đi xử lý, có điều có gấp hơn nữa, cũng không gấp vào lúc này, chúng ta hôm nay vẫn có thể chơi một ngày, ngày mai thì trở về.”

Lâm Bối bây giờ chỉ muốn lập tức rời khỏi, nhưng lời của Đại vương tử cũng nói rõ ràng như vậy rồi, cô cũng không đành nói nhiều gì nữa.

Chẳng qua chỉ nhiều thêm một ngày, chắc cũng không có gì đâu?

Hơn nữa, cô cũng bắt buộc phải nghĩ cách để Đường Lăng từ bỏ suy nghĩ lấy cô.

Nhưng xem ý tứ của Đường Lăng giống như đã hạ quyết tâm rồi, cho nên Lâm Bối biết, muốn khiến Đường Lăng thay đổi chủ ý khả năng sẽ rất khó.

Nhưng, có khó hơn nữa cô cũng bắt buộc phải làm như thế.

Sau khi Đại vương tử với Đường Lăng rời khỏi, Lâm Bối một mình ngồi ở trong phòng, cô đột nhiên nghĩ được một cách có thể khiến Đường Lăng thay đổi chủ ý.

Buổi chiều, Lâm Bối nói không có nghỉ ngơi tốt, ở trong phòng nghỉ ngơi, cho nên không có ra ngoài.

Buổi chiều, Lâm Bối tìm được số điện thoại của Nguyễn Hạo Thần, sau đó gọi điện cho Nguyễn Hạo Thần.

“Alo, ai vậy?” Điện thoại đổ chuông vài tiếng, đầu bên kia Nguyễn Hạo Thần nghe máy, giọng nói của anh vẫn lạnh lẽo như mọi khi.

“Anh Nguyễn, xin chào, tôi là Lâm Bối – Tiểu vương tử nước D.” Lâm Bối trước tiên tự giới thiệu mình.

“Tiểu vương tử nước D? Có chuyện gì?” Nguyễn Hạo Thần nghĩ đến chuyện trước đó Tiểu vương tử nước D giúp Đường Lăng thanh minh, ngữ khí ngược lại không có lạnh lẽo như thế nữa.

“Anh Nguyễn, chúng ta có thể gặp mặt không? Tôi có vài chuyện muốn nói với anh.” Lâm Bối rất khách khí đưa ra lời mời.

“Nói với tôi? Tiểu vương tử có gì muốn nói với tôi?” Lông mày của Nguyễn Hạo Thần hơi nhíu lại, Tiểu vương tử có gì để nói với anh chứ?

Tiểu vương tử muốn nói cũng nên là nói với Đường Lăng!

Khi Nguyễn Hạo Thần nói lời này, ngước mắt lên, liếc nhìn Tô Khiết đang đứng ở trước mặt anh.

Tô Khiết vừa nói với anh, Tiểu vương tử đó chắc là con gái, một cô gái hẹn anh ra ngoài nói chuyện, anh chắc chắn sẽ không đồng ý.

Với cả anh với Tiểu vương tử căn bản không có gì để nói cả.

Nhưng Tô Khiết lại dùng khẩu hình miệng nói với anh: “Đồng ý với cô ấy.”

Nói thật, Tô Khiết rất muốn gặp mặt Tiểu vương tử này, muốn làm rõ giữa Tiểu vương tử và Đường Lăng rốt cuộc có chuyện gì.

Đương nhiên, Tô Khiết muốn gặp Tiểu vương tử này, còn có một lý do khác, nếu Tiểu vương tử lúc đó ở trong phòng của Đường Lăng, nói không chừng Tiểu vương tử biết vài chuyện gì đó.

Tô Khiết biết mấy điều Tiểu vương tử tối qua nói với phóng viên, chắc chắn có rất nhiều lời là giả.

Tô Khiết hy vọng, có thể từ trong miệng của Tiểu vương tử có được vài manh mối.
 
Chương 1744


CHƯƠNG 1744

Chuyện này rất rõ ràng đằng sau có người bày ra, chuyện này nếu như không tra rõ, không tìm ra người đứng đằng sau, chỉ sợ tiếp theo sẽ còn có chuyện khác xảy ra.

Sự việc không giải quyết triệt để, cô, Nguyễn Hạo Thần, còn cả Đường Lăng đều không an toàn.

“Anh Nguyễn, phòng đó vốn là của anh, người mà những người đó muốn đối phó vốn dĩ cũng là anh, cho nên, tôi cảm thấy, có vài chuyện, tôi có thể sẽ giúp được anh.” Nguyễn Hạo Thần còn chưa có đáp ứng, trong điện thoại lại truyền đến giọng của Lâm Bối.

Lâm Bối là người thông minh, cô biết rõ Nguyễn Hạo Thần không phải dễ hẹn như thế, nhưng cô biết Nguyễn Hạo Thần bây giờ muốn biết nhất là cái gì.

Lúc này, Nguyễn Hạo Thần đã ấn loa ngoài điện thoại, cho nên, lời của Lâm Bối, Tô Khiết cũng nghe rõ ràng.

Mắt của Tô Khiết hơi lóe lên, Tiểu vương tử này thật sự rất thông minh, vậy mà hiểu làm sao uy hiếp Nguyễn Hạo Thần, lợi hại!

Ừm, làm chị dâu của cô rất được!

Cô rất thích!

Chỉ là, tính cách của Tiểu vương tử mạnh mẽ quyết liệt như thế, không biết anh cả bao giờ mới có thể lấy được người ta?

Nguyễn Hạo Thần nhìn sang Tô Khiết, lông mày nhướn lên, rất rõ ràng đang hỏi ý của Tô Khiết.

Tô Khiết vội gật đầu, cô bây giờ càng muốn đi gặp vị Tiểu vương tử này.

Phải, càng muốn đi gặp người chị dâu này rồi.

Nếu Tô Khiết đã đồng ý rồi, cậu ba Nguyễn tự nhiên cũng đáp ứng.

Vốn dĩ Tô Khiết đã hẹn với Nguyễn Hạo Thần cùng đi đến đó, nhưng Tô Khiết nhất thời có chút việc, cho nên không thể đi cùng với Nguyễn Hạo Thần.

Tô Khiết định đợi xử lý xong việc trong tay, sau đó cô sẽ đến đó, việc trong tay cô cũng không quá phiền phức, chắc sẽ đến kịp.

Lâm Bối trực tiếp hẹn Nguyễn Hạo Thần đến khách sạn, giờ hẹn là 5 giờ chiều.

Lâm Bối biết Đường Lăng lúc đó sẽ vừa hay trở về khách sạn.

Lâm Bối biết Nguyễn Hạo Thần là một người rất đúng giờ, Nguyễn Hạo Thần nếu đã đáp ứng rồi, chắc chắn sẽ đến đúng giờ, cho nên, Lâm Bối chính là cố ý hẹn vào thời gian này, cố tình hẹn vào lúc Đường Lăng trở về.

5 giờ chiều, một mình Nguyễn Hạo Thần đến khách sạn, Tô Khiết tạm thời có việc, Nguyễn Hạo Thần vốn dĩ muốn đợi Tô Khiết xử lý xong việc thì cùng Tô Khiết đến đây.

Nhưng Tô Khiết kiên trì bảo anh đến trước, lần đầu tiên gặp mặt Tiểu vương tử, đến muộn không hay lắm.

Nguyễn Hạo Thần xuống xe, trực tiếp đi vào khách sạn, vào lúc này, Đường Lăng vừa về đến, có điều khi Đường Lăng xuống xe, Nguyễn Hạo Thần đã đi vào khách sạn, anh ta chỉ nhìn thấy bóng lưng của Nguyễn Hạo Thần vụt qua.

Đương nhiên, lấy quan hệ của Đường Lăng và Nguyễn Hạo Thần, dù chỉ là một bóng lưng, Đường Lăng cũng nhận ra anh.

Đường Lăng tăng nhanh bước chân, muốn đuổi theo anh, nhưng khi Đường Lăng đuổi vào trong khách sạn, Nguyễn Hạo Thần đã vào thang máy.

Đường Lăng còn chưa kịp gọi một tiếng, thang máy Nguyễn Hạo Thần đi đã đóng lại.
 
Chương 1745


CHƯƠNG 1745

Đường Lăng nghĩ Nguyễn Hạo Thần đến khách sạn chắc là đến tìm anh ta, Đường Lăng muốn gọi điện cho Nguyễn Hạo Thần, nhưng nghĩ đến Nguyễn Hạo Thần bây giờ đang ở trong thang máy, trong thang máy không có tín hiệu, hơn nữa anh sắp đi lên rồi, cho nên không gọi điện nữa.

5 giờ, người ra vào khách sạn rất nhiều, cho nên thang máy đến có hơi chậm.

Đường Lăng đợi một lúc ở dưới, một chiếc thang máy khác mới xuống.

Lúc này Nguyễn Hạo Thần trực tiếp lên tầng tám, tầng tám có một phòng tiếp khách riêng, Lâm Bối lúc này đang ở trong phòng tiếp khách đợi Nguyễn Hạo Thần.

Nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần bước vào, Lâm Bối thầm thở phào, cô nhìn thời gian, không thể không nói, Nguyễn Hạo Thần thật sự rất chuẩn giờ, thời gian vừa đúng, không lệch một giây.

Mà cô biết Đường Lăng cũng sắp trở về vào khoảng thời gian này.

Phòng họp là phòng thứ hai bên trái thang máy.

Lâm Bối biết, Đường Lăng đã lên tầng, sắp về phòng, chắc chắn phải đi qua căn phòng này.

Cho nên, Lâm Bối mới cố tình chọn chỗ này, thời gian cô cũng sớm tính toán rồi.

Cho nên tất cả mọi chuyện, cô đều tính rồi, chỉ đợi…

“Anh Nguyễn, xin chào.” Lâm Bối đứng dậy, đi đến trước mặt Nguyễn Hạo Thần, chào hỏi anh.

Lâm Bối lúc này đứng cách Nguyễn Hạo Thần khoảng hai mét, lịch sự mà khách khí.

“Liên quan đến chuyện tối hôm đó, Tiểu vương tử còn biết cái gì?” Nguyễn Hạo Thần không muốn lãng phí thời gian, cho nên trực tiếp mở miệng hỏi.

Dù sao Lâm Bối ở trong điện thoại tiết lộ mình biết vài chuyện.

Anh ta đồng ý đến đây chính là vì chuyện của tối hôm đó.

“Anh Nguyễn, anh định để hai chúng ta đứng nói chuyện này sao?” Lâm Bối khẽ mỉm cười, thái độ vẫn lịch sự mà khách khí: “Chuyện này có thể không phải chỉ một hai câu thì có thể nói rõ ràng được.”

Nguyễn Hạo Thần không có nói gì, mà cất bước, đi tới, ngồi trên một chiếc ghế.

Lâm Bối cũng đi theo Nguyễn Hạo Thần qua đó, Lâm Bối lúc này đứng ở bên cạnh Nguyễn Hạo Thần, cô không có khẩn trương mà ngồi xuống.

Bởi vì cô đang đợi…

Vào lúc này, Lâm Bối nghe thấy tiếng mở cửa của thang máy, mắt của Lâm Bối lóe lên, cô nghĩ, chắc là Đường Lăng đến rồi?

Dù sao cả tầng tám, chỉ có ba người bọn họ ở, anh cả có chuyện sẽ không trở về nhanh như thế, cho nên chỉ có thể là Đường Lăng.

Lâm Bối nghe thấy tiếng bước chân, khi cô hơi liếc mắt, dư quang ở khóe mắt phát hiện vừa hay Đường Lăng đi qua.

Lâm Bối hít sâu một hơi, sau đó khẽ rướn người, dựa sát vào trước mặt Nguyễn Hạo Thần, trực tiếp mà nhanh chóng nói: “Nguyễn Hạo Thần, tôi thích anh, tối hôm đó tôi vốn tưởng rằng anh ở phòng đó, cho nên tôi đã lẻn vào, tôi không ngờ người trong phòng lại là Đường Lăng.”

Lúc này, giọng của Lâm Bối không cao, nhưng, lại đủ khiến Đường Lăng ở bên ngoài nghe thấy.

Bởi vì, lời của Lâm Bối vốn dĩ chính là cố ý nói cho Đường Lăng nghe.

Cô không muốn Đường Lăng chịu trách nhiệm, cô cũng không muốn dây dưa gì với Đường Lăng, cô nhất định phải trở về, bắt buộc phải tiếp tục làm Tiểu vương tử của cô, cô không thể ở lại đây, càng không thể gả cho Đường Lăng.
 
Chương 1746


CHƯƠNG 1746

Mẹ của cô còn ở nước D đợi, cô là chỗ dựa duy nhất của mẹ cô.

Cô nếu như bại lộ thân phận, mẹ của cô sẽ gặp nguy hiểm, cô không thể để mẹ của cô bởi vì cô chịu tổn hại.

Cho nên, cô không thể không làm như thế.

Lúc này, Đường Lăng vừa hay đi đến bên ngoài phòng họp, cho nên, anh ta nghe rõ ràng được lời Lâm Bối nói.

Nghe rất rõ ràng, không sót một từ.

Trong chốc lát, đôi mắt của Đường Lăng trực tiếp chìm xuống cực điểm, cũng lạnh đến cực điểm.

Lâm Bối tỏ tình với Nguyễn Hạo Thần?

Lâm Bối thích Nguyễn Hạo Thần?

Rõ ràng Nguyễn Hạo Thần cũng không nghĩ đến Lâm Bối lại đột nhiên nói ra những lời như vậy, anh ta ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Bối, ánh mắt rõ ràng có chút sâu.

Nhưng, Nguyễn Hạo Thần không nói gì.

“Thực ra, em vẫn luôn thích anh, nhưng vì thân phận của em, em vẫn luôn che giấu tình cảm của mình, lần này em tỏ tình, chỉ là muốn nói ra tình cảm của mình, em không muốn cứ giấu giếm trong lòng mãi như vậy, đương nhiên, em cũng sẽ không cưỡng ép anh phải chấp nhận, chuyện tình cảm vốn dĩ không thể cưỡng ép.” Lâm Bối cũng không cần Nguyễn Hạo Thần trả lời lại, ngược lại cô có chút sợ hãi Nguyễn Hạo Thần đột nhiên nói ra điều gì đó.

Lúc Lâm Bối nói câu này, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Nguyễn Hạo Thần, dường như hoàn toàn không biết Đường Lăng đứng ở bên ngoài.

Lúc Nguyễn Hạo Thần di chuyển ánh mắt, nhìn thấy Đường Lăng đứng ở bên ngoài, lông mày của Nguyễn Hạo Thần hơi nhướng lên, nhưng vẫn không nói gì.

Vẻ mặt của Đường Lăng lúc này rất khó coi, rất khó coi, ánh mắt bắt gặp ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần, sắc mặt dường như còn u ám hơn, sau đó Đường Lăng đi vào phòng khách.

“Sao cậu lại đến đây?” Đường Lăng nhìn Nguyễn Hạo Thần, giả vờ rất vô ý hỏi, nhưng lúc Đường Lăng nói chuyện, đôi mắt lại lạnh lùng lướt qua Lâm Bối, ánh mắt kia dường như có thể lập tức lăng trì người khác.

Lâm Bối nhìn Đường Lăng, mặc dù trong lòng không khỏi run rẩy, nhưng khuôn mặt vẫn rất bình tĩnh, không chút sợ hãi, càng không có sự căng thẳng vì bị Đường Lăng bắt tại trận.

Dường như cô không có một chút quan hệ nào với Đường Lăng.

Đường Lăng nhìn thấy dáng vẻ của cô, đôi mắt càng trở nên lạnh lùng, u ám, lạnh đến mức có thể khiến người khác lập tức đóng băng.

“Tiểu vương tử nói biết một số chuyện tối hôm đó, tôi vốn dĩ muốn đến cùng với Tô Khiết, nhưng tạm thời Tô Khiết có chút việc, nên muộn một chút mới có thể đến được.” Nguyễn Hạo Thần một chữ cũng không nhắc đến chuyện Lâm Bối vừa mới tỏ tình, đương nhiên, anh cũng xem như đã giải thích rõ ràng mọi chuyện.

“Em biết chuyện tối hôm đó?” Đường Lăng là một người thông minh, lập tức hiểu ra là chuyện gì, rất rõ ràng, Lâm Bối lấy cớ để hẹn Nguyễn Hạo Thần.

Chuyện tối hôm đó, cô hoàn toàn không rõ.

“Tôi thừa nhận, tôi lấy cớ, cố ý hẹn Nguyễn Hạo Thần.” Lâm Bối nhìn Đường Lăng, vẻ mặt của cô lúc này rất thản nhiên, trả lời cũng rất thẳng thắn.

Nguyễn Hạo Thần trực tiếp đứng dậy, đi ra ngoài.

Đường Lăng cũng không nói gì, Lâm Bối nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần muốn rời đi, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng ánh mắt lạnh lùng của Đường Lăng lướt qua, Lâm Bối vẫn kiềm chế lại.
 
Chương 1747


CHƯƠNG 1747

Sau khi Nguyễn Hạo Thần rời đi, ánh mắt của Đường Lăng nhìn chằm chằm vào Lâm Bối, ánh mắt kia rất lạnh, rất u ám, môi của anh ta mím chặt lại, không nói gì.

Dáng vẻ Lâm Bối nhìn anh ta lúc này là sợ hãi, nhưng, cô biết trong chuyện này, anh ta chắc chắn sẽ không nhượng bộ, thấy Đường Lăng không nói gì, cô cũng không nói gì, hơn nữa, trực tiếp nhấc chân lên, muốn rời đi.

Nhưng giây tiếp theo, Đường Lăng đột nhiên kéo lấy cổ tay của cô, lúc đó, Đường Lăng nắm rất chặt, chặt đến mức cô cảm thấy đau.

“Anh muốn làm gì?” Lâm Bối nhìn Đường Lăng, âm thầm thở ra một hơi, cô cố gắng giữ bình tĩnh.

“Cái này nên là tôi hỏi mới đúng.” Đường Lăng nhìn chằm chằm vào cô, luồng khí nguy hiểm không ngừng tỏa ra, lập tức quấn lấy cô.

“Em hẹn Nguyễn Hạo Thần ra, muốn làm gì?” Đường Lăng nghiến răng nghiến lợi, giọng điệu lạnh lùng nói ra từng từ từng chữ một.

“Tỏ tình với anh ấy, tôi thích anh ấy.” Trong lòng Lâm Bối lúc này rất sợ hãi, cũng run rẩy, nhưng cô vẫn cứng rắn nói ra câu này.

Trong chốc lát, ánh mắt của Đường Lăng u ám đến cực điểm, hàn khí lạnh lùng kia dường như trực tiếp tỏa ra.

“Tối qua tôi đã nói với anh rồi, tôi đã có người mà mình thích, người tôi thích chính là Nguyễn Hạo Thần.” Lâm Bối âm thầm thở ra một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh, đã quyết định xé rách ra, vậy thì đương nhiên phải kiên trì đến cùng.

“Em thích Nguyễn Hạo Thần?” Đối với lời nói của cô, Đường Lăng không tin.

“Đúng, tôi thích Nguyễn Hạo Thần.” Nhưng Lâm Bối lại trả lời một cách vô cùng chắc chắn, chắc chắn đến mức khiến người khác không nhìn ra sự chột dạ của cô.

“Nguyễn Hạo Thần ưu tú như vậy, thích anh ấy cũng là điều rất bình thường đi?” Lâm Bối nhìn khuôn mặt đã u ám đến cực điểm của Đường Lăng, lại chậm rãi bổ sung thêm một câu, đã làm thì phải làm đến cùng.

“Vậy nên?” Khóe miệng Đường Lăng từ từ cong lên, đường cong kia trông vô cùng lạnh lùng và cứng nhắc.

“Hả?” Lâm Bối sững sờ, đột nhiên có chút không hiểu ý của anh ta, lúc nãy không phải cô ta đã nói rõ ràng rồi sao?

Anh ta nghe không hiểu sao?

Lâm Bối nhìn anh ta, âm thầm thở ra một hơi, nói lại một lần nữa: “Nếu như Nguyễn Hạo Thần đồng ý cưới tôi, tôi sẽ gả cho anh ấy.”

Lúc Lâm Bối nói câu này, vẻ mặt rất chắc chắn, vô cùng chắc chắn, bởi vì cô biết Nguyễn Hạo Thần sẽ không đồng ý cưới cô, nên cô mới dám nói như vậy.

“Vậy em không có cơ hội rồi.” Sự lạnh lùng trong ánh mắt của Đường Lăng càng lan ra, lúc này gần như cả phòng khách đều đã giảm xuống mấy độ.

Cô muốn gả cho Nguyễn Hạo Thần, vậy chắc chắn là một điều không thể.

“Sao anh biết tôi không có cơ hội, nói không chừng Nguyễn Hạo Thần cũng thích tôi.” Lâm Bối biết cô không có cơ hội, cô không phải thật sự muốn gả cho Nguyễn Hạo Thần, chẳng qua cô chỉ muốn để Đường Lăng chết tâm thôi.

“Bởi vì, em chỉ có thể gả cho tôi.” Nhưng, rất rõ ràng, Đường Lăng không hề có ý chết tâm, hơn nữa thái độ vẫn vô cùng kiên định.
 
Chương 1748


CHƯƠNG 1748

“Đường Lăng, tôi không thích, người tôi thích là Nguyễn Hạo Thần, vì vậy, tôi sẽ không gả cho anh đâu.” Lâm Bội nghe thấy lời nói của Đường Lăng, có chút tức giận, cũng có chút lo lắng, cô không ngờ, cô đã nói mọi chuyện một cách rõ ràng như vậy, Đường Lăng vẫn kiên trì cưới cô.

“Chuyện này chỉ sợ em không thể quyết định được!!” Đường Lăng hơi nheo mắt nhìn cô, trong giọng nói còn mang theo độc ác của việc nghiến răng nghiến lợi.

“Đường Lăng anh làm như vậy thú vị sao, tôi không hề thích anh, anh cưới tôi, tôi cũng sẽ không thích anh, hơn nữa anh cũng không thích tôi, anh cưới một người mình không thích, không phải là tự mình tìm đau khổ sao?” Lâm Bối lo lắng, nhất thời giọng nói cũng cao hơn mấy phần.

“Đường Lăng, hôn nhân như vậy, hai chúng ta đều đau khổ, có ý nghĩa không?” Lâm Bối nhìn Đường Lăng, trên mặt rõ ràng có thêm vài phần nặng nề.

Đường Lăng nghe thấy cô nói như vậy, đôi mắt nhìn cô mơ hồ dường như có thêm một chút cảm xúc khác.

“Đường Lăng, mời anh buông tay ra, chuyện tình cảm này kết thúc ở đây.” Lâm Bối thấy anh ta không nói gì, lại nhanh chóng bổ sung thêm một câu: “Kết quả như vậy là điều tốt nhất với hai chúng ta.”

“Nếu tôi không buông thì sao.” Khóe miệng của Đường Lăng khẽ động, lúc này trong giọng nói từng từ từng chữ đều thấm một cảm giác đáng sợ.

Tối hôm đó đã xảy ra chuyện như vậy, anh ta sẽ phải chịu trách nhiệm, sẽ phải cưới cô, điều này sẽ không thay đổi.

Hơn nữa, anh ta không tin cô thực sự thích Nguyễn Hạo Thần, anh ta biết chắc chắn cô cố ý làm như vậy, mục đích của cô chẳng qua là muốn anh buông tay.

Sao anh ta có thể để cô được như ý nguyện một cách dễ dàng như vậy được.

Cô muốn chạy, đâu có dễ dàng như vậy!

“Đường Lăng, có một chuyện tôi muốn nói rõ ràng với anh, tối ngày hôm đó tôi đã cố ý đi đến căn phòng kia, tất cả đều là chuyện tôi đã tính toán xong, bởi vì tôi biết rồi tối ngày hôm đó Nguyễn Hạo Thần sẽ ở lại căn phòng kia, vì vậy, tối hôm đó tôi đi đến căn phòng kia là muốn ngủ cùng Nguyễn Hạo Thần…”

Lâm Bối thấy thái độ của Đường Lăng lúc này, cô rất lo lắng, cũng rất sợ, vì vậy, lúc này cô nói có chút tuyệt tình.

Đôi mắt vốn dĩ đang nheo lại của Đường Lăng lóe lên một tia lạnh lùng, anh ta đột nhiên dùng lực kéo cô qua.

Bởi vì lúc này anh ta dùng lực quá lớn, Lâm Bối đứng không vững, trực tiếp ngã vào lòng của anh ta.

Bởi vì lực của anh ta thực sự quá lớn, ngực của anh ta lại có chút cứng, mũi của Lâm Bối đập vào ngực của anh ta, đột nhiên đau đến mức nước mắt suýt nữa chảy ra.

Đương nhiên, Lâm Bối cũng bị hành động này của anh ta dọa sợ, trong lòng có chút hoảng loạn.

“Lâm Bối, tôi khuyên cô nghĩ kỹ rồi hãy nói, nếu không….” Giọng nói của Đường Lăng từ trên đỉnh đầu cô truyền qua, giống như rơi vào băng, ngâm vào độc, từng từ từng chữ khiến người khác run sợ.

Lúc này, Lâm Bối không ngẩng đầu lên, vì vậy không nhìn thấy biểu cảm của Đường Lăng, nếu như cô nhìn thấy biểu cảm của Đường Lăng sợ là cô sẽ càng run sợ.

“Những gì tôi nói đều là sự thật, Đường Lăng, anh là một người thông minh, anh cảm thấy tối hôm đó tôi sẽ vô duyên vô cớ đi vào phòng của anh sao?”

Mặc dù trong lòng Lâm Bối rất sợ hãi, nhưng có một lời vẫn cần phải nói.

Lời nói của Lâm Bối hơi dừng lại, cố gắng để giọng nói của mình giữa được sự bình tĩnh.

“Tất cả những chuyện tôi làm tối hôm đó đều là vì Nguyễn Hạo Thần, chỉ là, tôi không biết tối hôm đó anh lại vào phòng của Nguyễn Hạo Thần, tôi vẫn cho là người đàn ông tối hôm đó là Nguyễn Hạo Thần, nếu không tôi cũng không thể….” Lâm Bối biết đi đến bước này, cô đã không còn đường lui, cô cũng không thể lùi bước.
 
Chương 1749


CHƯƠNG 1749

Bởi vì, mẹ của cô ở nước D đang đợi cô, đợi cô trở về.

Nếu như thân phận của cô bị bại lộ, mẹ của cô sẽ rất nguy hiểm.

Lừa gạt hoàng thất là tội lớn!

“Không thể cái gì?” Tay của Đường Lăng đột nhiên nắm lấy cằm cô, nâng mặt cô lên: “Nghĩ kỹ rồi hãy nói.”

Lúc này, khóe miệng của Đường Lăng hơi cong lên, dường như độ cong có chút hướng lên, chỉ là lại khiến người khác cảm thấy không hề có ý cười, chỉ khiến người khác cảm thấy lạnh thấu xương và vô cùng nguy hiểm.

Lâm Bối nhìn thấy dáng vẻ này của Đường Lăng, trong lòng vô cùng sợ hãi, đối mặt với một Đường Lăng như vậy, cô rất sợ, nhưng cho dù có sợ, cô cũng phải nói với bản thân mình là không thể lùi bước.

Bởi vì nếu như bây giờ cô lùi bước, tất cả những chuyện cô làm lúc trước đều vô ích.

Lâm Bối thầm thở ra một hơi, cố gắng để bản thân mình bình tĩnh lại: “Nếu như biết người tối hôm đó không phải là Nguyễn Hạo Thần mà là anh, tôi sẽ không ngủ với anh….”

Bàn tay đang giữ lấy cằm của cô đột nhiên dùng lực, cứng rắn cắt lời của cô.

Tay của Đường Lăng dùng lực nắm chặt lấy cằm của cô, anh ta cứ nhìn cô như vậy, đôi môi của anh ta lúc này mím chặt, không nói lời nào.

Anh ta như vậy, khiến người khác rất sợ hãi.

Lâm Bối cảm thấy trái tim của mình run lên, cô vốn dĩ đã có chút sợ hãi với Đường Lăng, bây giờ là sự sợ hãi từ trong lòng, mấy ngày nay ở chung, cô biết Đường Lăng thật sự chuyện gì cũng có thể làm ra.

“Đường, Lăng, tối, hôm, đó, là ngoài ý muốn.” Lâm Bối bị anh ta nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng càng ngày càng hoảng loạn, nhưng cô vẫn không sợ chết bổ sung thêm một câu.

Bởi vì cô không thể lùi bước, nếu lùi bước không chỉ cô sẽ chết, mà mẹ cô cũng sẽ chết.

Bởi vì lúc này Đường Lăng đang dùng lực giữ chặt lấy cằm cô, cô nói chuyện có chút khó khăn, một câu mà phải nói ngắt quãng.

Nhưng, ý tứ lại rất rõ ràng.

Đường Lăng đột nhiên bật cười, chỉ là nụ cười kia không đến đáy mắt, trong ánh mắt của anh ta không hề có một chút ý cười nào, ngược lại chỉ có sự lạnh lùng.

Không có ai biết tại sao anh ta lại cười, cũng không có ai biết anh ta đang cười cái gì.

Lâm Bối mím chặt môi, không nói gì.

Đường Lăng như vậy, khiến cô cảm thấy vô cùng sợ hãi, thậm chí cô còn cảm nhận được Đường Lăng cũng có thể bóp chết cô bất cứ lúc nào.

Nhưng, Đường Lăng không gi3t ch3t cô, thậm chí anh ta còn nới lỏng những ngón tay đang nắm chặt lấy cằm cô ra.

Đôi mắt của Đường Lăng vẫn nhìn cô, nhưng anh ta lại không nói gì.

Dường như anh ta đang đợi, đợi cô nói, có lẽ đợi cô phản ứng lại.

Lâm Bối thầm thở dài, khẽ động môi, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cũng vẫn kìm lại được, cô đứng khoảng một phút, sau đó nhanh chóng quay người rời đi!!!
 
Chương 1750


CHƯƠNG 1750

Cô biết, Đường Lăng thả cô ra, chính là cho cô cơ hội, mà cô chỉ có thể nắm bắt cơ hội lần này.

Lần này Đường Lăng không ngăn cản cô, chỉ nhìn theo bóng lưng đang rời đi của cô, đôi mắt dần trở nên u ám, dần trở nên lạnh hơn….

Ngày hôm sau Lâm Bối và đại hoàng tử theo kế hoạch trở về nước, Viên Quân Doanh đích thân qua tiễn bọn họ, Đường Lăng cũng đến.

Vẻ mặt của Đường Lăng đã khôi phục lại sự lạnh lùng lúc bình thường, trên mặt anh ta không có quá nhiều cảm xúc, lúc anh ta nhìn Lâm Bối, anh mắt cũng vô cùng bình tĩnh, giống như hai người thực sự chưa từng xảy ra chuyện gì.

Lâm Bối thấy anh ta như vậy, thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại cảm thấy trong lòng có chút căng thẳng, căng thẳng đến mức có chút không thoải mái, nhưng đây là kết quả mà cô mong muốn nhất, vì vậy, đương nhiên cô sẽ không nói nhiều.

Vốn dĩ, Viên Quân Doanh bảo Đường Lăng đưa đám người Lâm Bối ra sân bay, nhưng Đường Lăng lại từ chối, Viên Quân Doanh chỉ có thể sắp xếp người khác đưa họ đi.

“Lâm Bối, em với Đường Lăng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lúc đến sân bay, đại vương tử nhìn Lâm Bối đanh có chút thất thần, không nhịn được liền hỏi một câu.

“Cái gì? Em và anh ấy thì có quan hệ gì chứ?” Lâm Bối hoàn hồn lại, phản ứng đầu tiên chính là nhanh chóng chối bỏ mối quan hệ.

Đại vương tử nhìn cô, không nói gì nữa.

Bước chân của Lâm Bối dừng lại, từ từ đảo mắt nhìn về phía sau, cô và Đường Lăng chỉ là ngoài ý muốn, tất cả đều là ngoài ý muốn, đã là ngoài ý muốn đương nhiên không thể có bất kỳ quan hệ gì, tất cả mọi chuyện đều đã kết thúc.

Hôm qua, cô đã nói rõ ràng với Đường Lăng, tất cả đều đã kết thúc.

“Sao vậy? Trông cậu có vẻ không tập trung?” Tiễn hai vị vương tử đi, Viên Quân Doanh nhìn Đường Lăng, giữa lông mày mang theo chút nghi hoặc: “Có thể nói lần nay tiểu vương tử đã giúp cậu một chuyện lớn, bảo cậu đi tiễn người ta cậu cũng không đi? Đây thật sự không giống phong cách của cậu? Có phải có chuyện gì không?”

Lúc trước Viên Quân Doanh bảo Đường Lăng tiễn hai vị Vương tử cũng là vì lý do này, cho nên Đường Lăng từ chối khiến anh ta có chút ngạc nhiên. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Đường Lăng nghe xong lời này của anh thì, sắc mặt vốn đã âm trầm càng trầm thêm, đôi môi mím chặt, không trả lời.

Viên Quân Doanh thấy anh ấy như vậy thì không hỏi thêm nữa.

Mà Tô Khiết nghe tin tiểu Vương tử đã rời đi thì cũng hơi bất ngờ, cô không ngờ còn có chuyện Đường Lăng không giải quyết được.

Tô Khiết khẽ thở dài, hôm qua cô định tới nhưng Nguyễn Hạo Thần gọi cho cô bảo cô không cần phải đi.

Đương nhiên Nguyễn Hạo Thần cũng đã nói cho cô biết chuyện xảy ra lúc đó.

Tiểu Vương tử tỏ tình với Nguyễn Hạo Thần mà Đường Lăng lại tình cờ nghe được? Thật sự quá trùng hợp, rõ ràng là tiểu Vương tử đã lên kế hoạch từ trước.

Tô Khiết vốn tưởng rằng Đường Lăng sẽ có biện pháp giải quyết, không ngờ tiểu Vương tử lại đi sớm như vậy.

Như vậy kế hoạch của tiểu Vương tử coi như đã thành công.

Tô Khiết hiểu Đường Lăng, cô biết chuyện gì Đường Lăng đã nhận định thì sẽ không bao giờ thay đổi, mà bây giờ anh lại cứ vậy để cho tiểu Vương tử đi?

Cho nên cô biết có lẽ chuyện này không đơn giản như vậy.

Không thể không nói tiểu Vương tử này không hề đơn giản.
 
Chương 1751


CHƯƠNG 1751

Nhưng suy cho cùng cũng là chuyện giữa Đường Lăng và tiểu Vương tử, người khác không tiện xen vào.

Nguyễn Hạo Thần vừa đến công ty, còn chưa vào văn phòng thì thư ký Lưu đã tới: “Tổng giám đốc, bác sĩ Lục về rồi, tổng giám đốc có muốn đi gặp anh ấy không?”

Mấy ngày trước gặp Đường Vũ Kỳ ở trung tâm thương mại, thư ký Lưu vẫn luôn điều tra chuyện liên quan đến mẹ của công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ.

Thật ra thư ký Lưu đã tra được rất nhiều thông tin trong khoảng thời gian này, hơn nữa thông tin cũng rất đầy đủ.

Thư ký Lưu tra được năm năm trước ở bệnh viện trung tâm, Hứa Dinh Dinh không hề sinh con, còn tra được chuyện sáu năm trước Tô Khiết bị thương phải nhập viện.

Sáu năm trước Tô Khiết bị thương cũng vào bệnh viện trung tâm, thư ký Lưu lấy được một số thông tin của Tô Khiết nhập viện khi đó, thông tin cho thấy năm đó cô bị thương rất nặng ở bụng.

Nhưng thông tin của bệnh viện không hề đề cập đến chuyện gì ảnh hưởng tới việc Tô Khiết mang thai.

Bác sĩ chủ trị của Tô Khiết khi đó là bác sĩ Lục, khi thư ký Lưu tra được chuyện Tô Khiết bị thương, Nguyễn Hạo Thần càng muốn đích thân đi gặp bác sĩ Lục này để hỏi cho rõ tình hình lúc đó.

Dù sao thông tin của bệnh viện chỉ cho thấy lúc đó Tô Khiết bị thương và tình hình trị liệu chứ không đề cập đến điều gì khác, tình hình cụ thể chỉ có gặp bác sĩ chủ trị mới rõ.

Nhưng khi ấy lại đúng lúc bác sĩ Lục ra nước ngoài.

Cho nên bác sĩ Lục vừa về nước, thư ký Lưu phải báo cáo ngay.

“Đi gặp.” Ánh sáng u ám loé lên trong mắt Nguyễn Hạo Thần, vấn đề liên quan đến việc Tô Khiết bị thương mà vô sinh, anh vẫn luôn muốn biết câu trả lời.

Cho nên anh không muốn bỏ qua bất kỳ tình huống nào.

Tất nhiên anh cũng lo thông tin thư ký Lưu điều tra được là giả cho nên anh phải đích thân đi gặp bác sĩ Lục hỏi cho rõ.

Thông tin có thể sai nhưng không ai có thể nói dối trước mặt Nguyễn Hạo Thần anh.

Nguyễn Hạo Thần tới thẳng bệnh viện, bây giờ bác sĩ Lục đã là phó viện trưởng của bệnh viện trung tâm.

Nguyễn Hạo Thần tới văn phòng phó viện trưởng tìm được bác sĩ Lục.

Phó viện trưởng Lục năm nay bốn mươi ba tuổi, chiều cao trung bình, hơi mập, đeo cặp kính gọng dày, trông khá tao nhã, lịch sự.

“Viện trưởng Lục.” Nguyễn Hạo Thần không vòng vo, nếu đã đến thì anh sẽ hỏi thẳng cho rõ.

“Cậu là?” Phó viện trưởng Lục ngẩng đầu nhìn Nguyễn Hạo Thần, vẻ mặt hơi bối rối, sau đó mới hỏi: “Cậu là tổng giám đốc Nguyễn của Nguyễn thị!”

Tổng giám đốc Nguyễn Hạo Thần của Nguyễn thị ở thành phố A cũng được coi là người không ai không biết, huống hồ Nguyễn thị cũng từng tham gia vào ngành y tế.

Cho nên khôgn có gì ngạc nhiên khi phó viện trưởng Lục nhận ra Nguyễn Hạo Thần, phản ứng này của ông ta cũng là bình thường.

Sau khi phó viện trưởng Lục nhận ra Nguyễn Hạo Thần thì vội đứng dậy, vẻ mặt càng thêm cung kính: “Không biết tổng giám đốc Nguyễn đột nhiên tới là có chuyện gì?”

Lúc này trong thái độ nhiệt tình của phó viện trưởng Lục lại có chút nịnh nọt: “Tổng giám đốc Nguyễn muốn uống cà phê hay là uống trà, tôi cho người đi chuẩn bị.”
 
Chương 1752


CHƯƠNG 1752

Ở thành phố A, rất ít người thấy Nguyễn Hạo Thần mà không nhiệt tình hay nịnh nọt, cho nên thái độ lúc này của phó viện trưởng Lục cũng được coi là bình thường.

“Viện trưởng Lục không cần khách sáo.” Nguyễn Hạo Thần nhìn ông ta, trên mặt không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, thái độ của anh lịch sự nhưng vẫn có vài phần lạnh lùng, xa cách.

“Hôm nay tôi tới là có chuyện muốn viện trưởng Lục xác minh.” Nguyễn Hạo Thần ngồi xuống đối diện bàn làm việc của viện trưởng Lục, anh đặt tài liệu trong tay lên bàn.

Nguyễn Hạo Thần nhìn phó viện trưởng Lục, ánh mắt bình tĩnh mà lạnh nhạt, không có gì khác thường.

“Tổng giám đốc Nguyễn có chuyện gì cứ hỏi, tôi biết gì sẽ nói nấy.” Viện trưởng Lục mỉm cười càng thêm nhiệt tình, nịnh nọt.

Ngoài sự nhiệt tình và nịnh hót ra thì không nhìn ra điều gì khác.

Nguyễn Hạo Thần khẽ đảo mắt, đẩy tài liệu trong tay tới trước mặt phó viện trưởng Lục, nhưng không nói gì thêm.

“Đây là?” Phó viện trưởng Lục nhìn Nguyễn Hạo Thần, có phần nghi hoặc và khó hiểu.

“Đây là thông tin từ bệnh viện các ông, viện trưởng Lục xem qua đi.” Nguyễn Hạo Thần không nói nhiều, anh muốn quan sát phản ứng đầu tiên của phó viện trưởng Lục khi nhìn thấy thông tin này.

Nguyễn Hạo Thần vốn là người giỏi quan sát, giỏi tính toán, mà từ sau khi kết hôn với Tô Khiết, phương diện này của anh có thể nói là đã thăng tiến vượt bậc.

Về tư liệu mà thư ký Lưu tra được, anh cũng không tin tưởng hoàn toàn, mặc dù thông tin đăng ký và tư liệu của bệnh viện rất đầy đủ và chi tiết, không có bỏ qua chi tiết nào nhưng anh luôn cảm thấy những gì thư ký Lưu tra được lần này quá trùng hợp.

Nếu có người cố ý sắp xếp cho anh thấy những tư liệu này thì viện trưởng Lục chính là điểm đột phá lớn nhất.

Nếu có ai đó cố tình soạn những tư liệu này thì chắc chắn sẽ làm tốt công tác tư tưởng với viện trưởng Lục, rất nhiều chuyện cần đến sự phối hợp của ông ấy, dù sao ông ấy cũng là bác sĩ chủ trị cho Tô Khiết khi ấy.

Nhưng tới giờ, phản ứng và thái độ của viện trưởng Lục vẫn không có gì khác thường.

“Được, được.” Trên mặt phó viện trưởng Lục vẫn còn nghi ngờ, nhưng sau khi nghe Nguyễn Hạo Thần nói thế thì cũng nhanh chóng nhận lấy tài liệu rồi mở ra.

Viện trưởng Lục mở tài liệu ra xong thì nghiêm túc đọc, sau đó ngẩng đầu hỏi Nguyễn Hạo Thần: “Đây là thông tin của bệnh nhân ở bệnh viện chúng tôi, là của cô Tô, những chuyện liên quan đều đã được viết rất rõ ràng trong này, không biết tổng giám đốc Nguyễn muốn hỏi gì?”

Mắt Nguyễn Hạo Thần nhìn thẳng vào viện trưởng Lục, từ khi ông ta cầm lấy tư liệu, mở ra rồi đọc hết, mắt anh không chớp lấy một lần, cho nên có thể nhìn rõ mọi phản ứng của viện trưởng Lục.

“Lúc đó viện trưởng Lục là bác sĩ chính điều trị cho cô ấy, ông còn nhớ tình hình cụ thể khi đó không?” Môi Nguyễn Hạo Thần từ từ cong lên thành một đường cong khe khẽ, cười như không cười.

“Đã sáu năm trôi qua rồi, đúng là lúc đó tôi là bác sĩ chính điều trị nhưng cũng đã qua một thời gian dài như thế, tôi không thể nhớ rõ mọi chuyện. Không biết tổng giám đốc Nguyễn hỏi về vấn đề gì?” Viện trưởng Lục hơi cau mày, bớt đi chút nịnh hót vừa nãy mà thêm vài phần nghiêm túc.

Viện trưởng Lục không trốn tránh cũng không nói với Nguyễn Hạo Thần rằng cần giữ mật thông tin về bệnh nhân.

Dù sao muốn trốn tránh trước mặt Nguyễn Hạo Thần là điều quá khó, đương nhiên câu trả lời này của viện trưởng Lục cũng được coi là khéo léo.

Nguyễn Hạo Thần hơi rũ mắt xuống, ánh mắt anh dừng lại ở tài liệu trong tay viện trưởng Lục, độ cong ở khoé miệng cũng dần biến mất, anh không lên tiếng, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
 
Chương 1753


CHƯƠNG 1753

Lúc này anh rất yên lặng nhưng dù là yên lặng như vậy nhưng cũng không thể khiến người khác bỏ qua sự tồn tại của anh, ngược lại còn khiến người khác cảm thấy khó thở.

“Tổng giám đốc Nguyễn?” Ban đầu viện trưởng Lục không dám quấy rầy anh nhưng thấy anh cứ nghĩ mãi không nói thì cuối cùng vẫn không kìm được cất tiếng hỏi.

“Khi đó cô ấy bị thương ở bụng, viện trưởng Lục có biết cô ấy bị thương thế nào không?” Nguyễn Hạo Thần ngước mắt, đôi mắt thâm thuý mà lạnh lùng khiến người khác cảm thấy sởn tóc gáy.

Ánh mắt đó quá lạnh lùng, quá đáng sợ!

Viện trưởng Lục nhìn vào ánh mắt anh, dường như đã bị doạ sợ, người ông ta hơi cứng lại sau đó hình như còn vô thức nuốt nước bọt, vẻ mặt cũng càng thêm thận trọng: “Tôi nhớ lúc đó là ông cụ Tô đích thân đưa cô Tô vào đây, vì tôi với ông Tô cũng coi như có quen biết cho nên ông ấy tới tìm tôi luôn, tình huống lúc đó tôi vẫn có thể nhớ rõ, nhưng ông Tô không nhắc tới vấn đề cô Tô bị thương, hiển nhiên là có ý giấu giếm nên tôi cũng không hỏi nhiều…”

Viện trưởng Lục dừng lại, nhìn Nguyễn Hạo Thần thì thấy anh hơi mím môi nhưng không có ý định nói gì, ánh mắt Nguyễn Hạo Thần lúc này lạnh lùng đến đáng sợ.

Viện trưởng Lục thầm thở ra một hơi rồi nói tiếp: “Theo như phán đoán của tôi thì lúc đó bụng cô Tô đã chịu một đòn rất mạnh.”

“Bị đòn rất mạnh thế nào?” Vẻ mặt Nguyễn Hạo Thần lập tức trầm xuống, đôi mắt vốn đã lạnh thoáng chốc lại trở nên lạnh đến cực điểm.

Bị một đòn rất mạnh? Đang yên đang lành sao lại bị như vậy?

Sáu năm trước? Khi đó cô vừa về nhà họ Tô không bao lâu.

Lúc đó có lẽ những người nhà họ Tô áp bức cô khắp nơi.

Là do những người nhà họ Tô gây nên?

Nguyễn Hạo Thần nghĩ đến đây, áp suất không khí lạnh lẽo lan ra toàn thân, nhiệt độ trong văn phòng dường như giảm xuống vài độ.

Viện trưởng Lục thấy anh như vậy, không biết là do sợ hãi hay do lạnh mà lại hơi run rẩy.

Lần này viện trưởng Lục không trả lời ngay, hiển nhiên có chút do dự.

Nguyễn Hạo Thần không giục ông ta, nhưng đôi mắt thâm trầm, lạnh lùng lẳng lặng nhìn ông ta, không nói lời nào nhưng vẫn đầy uy lực.

Ít ai có thể cưỡng lại được ánh mắt này của Nguyễn Hạo Thần.

Tay viện trưởng Lục càng run hơn, trán đổ mồ hôi lạnh, rất rõ ràng lúc này ông ta đang hơi căng thẳng, sợ hãi.

Viện trưởng Lục đưa tay lên lau trán, dưới cái nhìn chăm chú của Nguyễn Hạo Thần, cuối cùng cũng không chống cự nổi nên nói tiếp: “Là do ngoại vật gây nên, tôi nhớ khi đó ngoài vùng bụng ra, những nơi khác trên người cô Tô cũng có sẹo, hơn nữa nhìn những vết thương đó cũng không phải một lần mà tạo thành.”

Không phải một lần mà tạo thành, vậy là hai lần, ba lần, thậm chí là nhiều lần.

Ý trong lời viện trưởng Lục đã rất rõ ràng.

Mặc dù ông ta không nói thẳng nhưng vẫn rất dễ liên tưởng đến tình huống lúc đó, khi ấy Tô Khiết bị đánh, mà còn không chỉ một lần.

Có lẽ là do vết thương ở bụng quá nghiêm trọng nên không giấu được, lại bị ông cụ phát hiện nên mới đưa vào bệnh viện.
 
Chương 1754


CHƯƠNG 1754

Khi đó ông cụ Tô cố tình che giấu, nói lên đây là chuyện xấu trong nhà.

Nguyễn Hạo Thần là người thông minh, sao lại không hiểu ý viện trưởng Lục, đôi mắt anh như chìm trong băng, cái lạnh băng ấy còn đáng sợ hơn đao kiếm, dường như có thể đóng băng xương người.

Viện trưởng Lục cảm thấy hai chân bắt đầu mềm đi, ông ta rất muốn trốn khỏi phòng làm việc, nhưng Nguyễn Hạo Thần không nói, ông cũng không dám đi.

Nhưng lúc này ông lại không dám nói thêm gì nữa, tựa hồ sợ Nguyễn Hạo Thần càng thêm kích động.

Bộ dáng Nguyễn Hạo Thần lúc này thật sự rất đáng sợ, rất khiếp người.

Hai người đều im lặng, phòng làm việc nhất thời yên tĩnh đến đáng sợ nên hơi thở nặng nề của viện trưởng Lục cực kỳ rõ ràng.

“Những gì ông nói là sự thật?” Một lúc sau tâm trạng Nguyễn Hạo Thần mới dịu đi một chút, sau đó anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn viện trưởng Lục.

Viện trưởng Lục nhanh chóng gật đầu: “Ở trước mặt tổng giám đốc Nguyễn, làm sao tôi dám nói dối, hơn nữa với năng lực của tổng giám đốc Nguyễn, nếu muốn điều tra thì cũng không khó.”

Vẻ mặt viện trưởng Lục vừa căng thẳng vừa sợ hãi, hiển nhiên ông ta vẫn chưa ra khỏi nỗi khiếp sợ mà Nguyễn Hạo Thần vừa mang lại.

Nguyễn Hạo Thần biết ở trước mặt mình, dưới áp suất lạnh băng anh vừa tạo ra khi nãy, không ai có thể nói dối, trừ khi người đó đã được huấn luyện chuyên nghiệp.

Nhưng hiển nhiên viện trưởng Lục không phải người như vậy.

Hơn nữa viện trưởng Lục nói đúng, chuyện này nếu muốn điều tra thì không khó.

Lúc đó Tô Khiết bị thương nặng, ông cụ Tô lại cố ý che giấu, những chuyện sau đó cũng không thể tra được, chỉ có một khả năng đó là chuyện xấu trong gia đình.

Nếu là chuyện xấu trong nhà thì người nhà họ Tô chắc chắn phải biết.

Mặc dù bây giờ ông cụ Tô vẫn hôn mê không tỉnh, nhưng chắc chắn Tô Trung Dung sẽ biết, chỉ cần đi hỏi ông ta thì sẽ biết được đáp án.

Viện trưởng Lục không cần, cũng không dám nói dối chuyện này.

“Những điều ghi trong bệnh án đều do viện trưởng Lục viết phải không?” Ánh mắt lạnh lùng của Nguyễn Hạo Thần khẽ đảo qua, anh lại nhìn tài liệu trong tay viện trưởng Lục lần nữa: “Viện trưởng Lục có muốn bổ sung thêm gì không?”

“Tổng giám đốc Nguyễn đang nói đến phương diện nào?” Viện trưởng Lục không trả lời ngay, hiển nhiên vẫn hơi do dự.

“Tôi nhìn ra được viện trưởng Lục vẫn nhớ rất rõ tình hình lúc đó, cho nên chắc hẳn ông rất rõ phương diện nào trong bệnh án này cần bổ sung chứ.” Nguyễn Hạo Thần lại khẽ cong môi, nhưng trông lại rất lạnh lùng.

“Khi ấy đúng là ông cụ Tô có nhờ tôi giấu một số thông tin.” Viện trưởng Lục thầm thở dài, như thể cuối cùng cũng hạ quyết tâm, chuẩn bị nói ra sự thật.

“Thông tin gì?” Nguyễn Hạo Thần nhìn viện trưởng Lục, trên khuôn mặt lạnh lùng không có gì khác thường.

Nhưng trái tim anh lúc này đã thắt lại rõ ràng.

Thông tin có thể khiến ông Tô nghĩ cách che giấu chắc chắn không phải chuyện tốt.

Vì anh biết ông thật lòng thương Tô Khiết.

Lúc này, anh rất muốn biết đáp án, nhưng cũng sợ biết được.
 
Chương 1755


CHƯƠNG 1755

Anh sợ đáp án cuối cùng thật sự là…

“Buồng trứng rạn nứt, bị hư hại nghiêm trọng.” Viện trưởng Lục nhìn Nguyễn Hạo Thần, giọng nói rõ ràng có chút lắng xuống, mang theo vẻ nặng nề, vẻ mặt này, giọng điệu này đều tỏ rõ tình huống khi ấy rất nghiêm trọng.

Bàn tay đặt trên bàn của Nguyễn Hạo Thần có hơi cứng lại, nhưng vẻ mặt thì vẫn không nhìn ra bất kỳ điều khác thường nào, có điều trái tim thì như bị bóp chặt lại, đau đến không thở được.

Buồng trứng bị nứt, hư hại nghiêm trọng, vậy thì nói rõ cô vì vết thương lần này dẫn tới việc không thể sinh đẻ được?

“Kết quả đây sao?” Mặc dù Nguyễn Hạo Thần đã đoán được, nhưng vẫn hỏi, từ trước tới giờ anh làm việc nghiêm khắc cẩn thận, tuyệt đối sẽ không vì bất kỳ sai lầm nào mà gây ra hiểu nhầm không cần thiết.

Anh muốn xác định đáp án chuẩn, cho dù nó có tàn nhẫn cỡ nào.

“Cô Tô vì lần bị thương kia dẫn đến việc không thể mang thai nữa.” Viện trưởng Lục nói rõ ràng, vào thời khắc quan trọng như này thì cũng không cần che giấu nữa.

Nguyễn Hạo Thần nắm chặt tay lại, vẻ tỉnh táo vẫn luôn duy trì trên mặt lại có thêm một tia tan vỡ, câu trả lời của viện trưởng Lục rất rõ ràng, rõ đến nỗi không có cả một con đường lùi.

Nguyễn Hạo Thần một mực quan sát viện trưởng Lục, tất cả phản ứng, vẻ mặt của viện trưởng Lục đều nằm trong tầm mắt của anh.

Nhưng mà, anh không phát hiện được bất kỳ điểm khác thường nào, hết thảy phản ứng của viện trưởng Lục rất bình thường, thuận theo tự nhiên. Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Trong lòng Nguyễn Hạo Thần vốn vẫn tồn tại một tia hi vọng nhỏ nhoi xa vời, giờ phút này đã hoàn toàn bị hủy diệt. Sáu năm trước cô bị thương, lần kia của anh và cô là năm năm trước, bé gái kia cũng chỉ có bốn tuổi, cho nên, thật sự là không phải ư?

Cuối cùng thì anh vẫn là hi vọng hão huyền. Nếu như không hi vọng thì sẽ không thất vọng thế này.

Lúc này, Nguyễn Hạo Thần cảm thấy trái tim mình như muốn vỡ ra, đau đến khó chịu, bởi vì bé gái kia không phải là con của anh và Tô Khiết, cũng vì đau khổ mà Tô Khiết đã phải chịu.

Nguyễn Hạo Thần không hỏi thêm gì, đứng dậy, quay người rời đi, nhưng mời đi được hai bước lại quay lại cầm tài liệu trong tay viện trưởng Lục, sau đó mới rời khỏi phòng làm việc.

Nguyễn Hạo Thần đi rồi, viện trưởng Lục liền cảm thấy cả người như mềm nhũn, lập tức ngồi liệt trên ghế. Trán ông nhanh chóng toát ra một lớp mồ hôi lạnh, ông ngẩng đầu lau mồ hôi đi, lại phát hiện càng lau càng chảy ra nhiều.

Cơ thể ông lúc này mệt lả, như người không xương xụi lơ trên ghế, nhìn vô cùng quái dị.

Mồ hôi trên mặt càng ngày càng nhiều, cơ thể ông run lên, dường như muốn lấy khăn tay trước mặt, nhưng duỗi tay mấy lần lại không cầm tới được, dù chiếc khăn cách ông không xa. Giờ phút này, cả người ông đúng là không còn một chút sức lực nào.

Trên mặt tuôn mồ hôi không ngừng, vẻ mặt lại cực kỳ tái nhợt, trong mắt còn có vẻ sợ hãi không che giấu được.

Đúng lúc này, điện thoại của ông đột nhiên vang lên.

Ông giật mình, cơ thể đột nhiên ngồi thẳng dậy, sau một giây, ông nhanh chóng cầm điện thoại lên nhìn, thấy được dãy số hiện lên màn hình, cả người rõ ràng run rẩy, rồi nhanh chóng ấn nút nghe.

“Tôi đã làm theo lời anh nói, vừa rồi anh ta cũng tin tôi rồi.” Tay cầm điện thoại của viện trưởng Lục run, giọng điệu của ông cũng run đến lợi hại.
 
Chương 1756


CHƯƠNG 1756

“Tốt lắm.” Giọng nói từ đầu dây bên kia truyền tới, âm thanh thô khàn mà lạnh lùng cứng rắn, nghe không giống giọng nói bình thường, hẳn là dùng máy biến âm.

“Vậy chừng nào thì anh trả lại đồ cho tôi?” Viện trưởng Lục muốn khống chế cho tay bớt run, nhưng không sao làm được, lúc này, hô hấp ông trở nên dồn dập, còn mang theo vẻ sợ hãi.

“Yên tâm đi, sẽ trả cho ông.” Âm thanh bên kia lạnh lẽo không nghe ra bất cứ cảm xúc gì.

“Chừng nào thì anh trả cho tôi? Điều anh muốn tôi đã làm hết rồi, anh phải tuân thủ lời hứa chứ!” Hiển nhiên viện trưởng Lục không quá tin tưởng đối phương, hay nói chính xác là sợ hãi đối phương.

Viện trưởng Lục xuất ngoại hơn mười này, vốn là tới nước R để học tập giao lưu, ai ngờ tới nơi lại bị người ta bắt cóc. Những người đó nhốt ông vào trong một căn phòng vuông, bốn phía hoàn toàn bị niêm phong, không có cửa sổ, thậm chí ông còn không biết cửa ra vào ở đâu.

Trong phòng sáng chưng đến chói mắt, ông không nhìn rõ thứ gì, không phân biệt được cả phương hướng.

Ba ngày trước, bọn họ chỉ nhốt ông trong căn phòng đó, ông không tìm thấy người, cũng không ra được.

Nhưng mà mỗi khi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi thì bên cạnh ông đột nhiên xuất hiện một người. Không biết người đó làm gì đối với ông, tóm lại, ông rất mệt, rất mệt, nhưng không ngủ được.

Cứ như vậy ba này ba đêm, trong khoảng thời gian đó, ông không ngủ, cũng không ăn cơm, chỉ có người cung cấp cho ông một chút nước.

Đến ngày thứ tư, có người tới hỏi ông, người kia lại đứng ngược sáng, cho nên không thấy rõ lắm.

Vấn đề mà người kia hỏi ông cũng không hiểu, rất kỳ quái.

Nhưng mà bọn họ nói cho ông biết, nhất định phải dựa theo đáp án của bọn họ mà trả lời, chẳng những nội dung không được sai, ngay cả giọng điệu, vẻ mặt, phản ứng cũng phải làm theo yêu cầu của bọn họ, không được làm sai.

Nếu sai, ông sẽ không thể đi ngủ, cũng không thể ăn cơm.

Ở đó hơn mười ngày, bọn họ không ngừng bắt ông lặp lại câu trả lời cho đủ loại vấn đề, đương nhiên vấn đề đó đề xoay quanh việc cô Tô bị thương.

Lúc đầu, ông không rõ bọn họ rốt cuộc muốn làm gì, cho tới sau mười mấy ngày, hoặc là cuối cùng thì ông cũng đạt được yêu cầu của bọn họ thì mới được ra khỏi phòng.

Một người đeo mặt nạ xuất hiện trước mặt ông, trong tay người đó cầm một phần tài liệu, phần tài liệu đó ghi chép rất kỹ càng mọi việc mà ông làm những năm này để có được địa vị, sự giàu có như ngày hôm nay, và vài bí mật không thể công khai.

Nếu những bí mật đó bị công khai, ông sẽ hoàn toàn bị hủy hoại.

Người đó dùng phần tài liệu để uy hiếp ông, ông không thể không khuất phục, huống chi ông cũng được trải nghiệm thủ đoạn tra tấn không phải là người của bọn họ, hiểu rõ bọn họ kinh khủng thế nào, cho nên không thể không đồng ý.

Chuyện mà bọn họ muốn làm chính là lừa gạt Nguyễn Hạo Thần.

Nếu như không có mười mấy ngày chịu đựng đó, nhất định ông không thể gạt được Nguyễn Hạo Thần.

Nhưng mà, người bắt ông lại có thể cân nhắc tới tất cả vấn đề, bao gồm những câu mà Nguyễn Hạo Thần sẽ hỏi, thậm chí biết làm sao k1ch thích được Nguyễn Hạo Thần, khiến cho Nguyễn Hạo Thần xúc động.

Tất cả đều được thiết kế hoàn hảo đến không chê vào đâu được.

Với cả tất cả vấn đề, người kia đều hỏi lại ông nhiều lần như vậy, dùng áp lực mạnh để khiến ông không còn chút sơ hở nào mới thôi.

Người kia nhất định nắm rõ Nguyễn Hạo Thần trong lòng bàn tay, vừa rồi tất cả các vấn đề mà Nguyễn Hạo Thần hỏi, trước đó người kia đều nhắc tới.
 
Chương 1757


CHƯƠNG 1757

Tuy vậy, vừa rồi lúc ông đối mặt với Nguyễn Hạo Thần, trong lòng vẫn cực kỳ hoảng sợ, cho nên gắng gượng đến lúc Nguyễn Hạo Thần đi rồi mới hoàn toàn sụp đổ.

Ông sợ hãi, ông suy sụp, không chỉ vì Nguyễn Hạo Thần mà càng sợ người đứng ở phía sau giật dây hơn, bởi trong tay kẻ đó nắm giữ bí mật có thể hủy đi ông, với lại thủ đoạn của người đó quá lợi hại, quá kinh khủng, ông vốn không có cách nào đối chọi.

“Viện trưởng Lục yên tâm, chỉ cần ông chịu phối hợp, tôi bảo đảm sẽ không tiết lộ bí mật ra ngoài.” Âm thanh trong điện thoại lại vang lên, trực tiếp làm cho viện trưởng Lục kinh hãi đến run rẩy.

Kẻ kia dùng máy biến âm nên nghe vừa vô tình lại cứng rắn, khiến cho người ta không nhịn được mà đáy lòng phát lạnh.

“Rõ ràng anh đã đồng ý với tôi, chỉ cần tôi hoàn thành việc mà anh giao thì anh sẽ trả lại toàn bộ tư liệu cho tôi.” Trên mặt viện trưởng Lục có chút nhăn nhó, không biết là do tức giận hay là bị hù dọa, hoặc cũng có thể là cả hai.

“Viện trưởng Lục, cho dù tôi đưa lại cho ông toàn bộ tư liệu trong tay mình thì ông có thể cam đoan bí mật không bị bại lộ không?” Người bên kia cười, âm thanh vốn lạnh lùng khi cười lên lại tăng thêm mấy phần kinh khủng.

“Chỉ cần viện trưởng Lục phối hợp, tôi có thể đảm bảo những bí mật này của ông tuyệt đối sẽ không bị lộ ra chút nào.”

Anh cam đoan thế nào? Anh là ai chứ?” Trong lòng viện trưởng Lục khẽ động, mười ngày kia làm cho ông biết được năng lực của người này, cho nên ông tin rằng gã có thể làm được.

“Đương nhiên là tôi có cách của mình.” Người ở đầu dây bên kia không trả lời thẳng, trong giọng nói vẫn mang theo ý cười.

“Chẳng lẽ anh cũng là bác sĩ?” Con ngươi viện trưởng Lục lóe lên, đột nhiên hỏi một câu.

Thật ra viện trưởng Lục chỉ tùy tiện đoán, cũng không có bất kỳ căn cứ nào.

Nhưng sau khi ông hỏi xong, lại đột nhiên nghe được lời nói của người bên kia có chút thay đổi.

Viện trưởng Lục ngẩn người, chẳng lẽ ông đoán đúng? Đối phương thực sự là bác sĩ? Chỉ là không biết là nam hay nữ.

Nghĩ vậy, đột nhiên ông cảm giác rất nhiều việc có thể nói rõ, ví dụ như phần bệnh án giả liên quan đến Tô Khiết kia, từ góc độ làm một bác sĩ như ông có thể nói là hoàn hảo không có bất kỳ sơ hở nào.

Với cả, phần bệnh án giả này có thể đột nhiên xuất hiện tở trong kho tài liệu của bệnh viện, điều này tuyệt đối không phải người bình thường có thể làm được.

Người kia nhất định là đặc biệt quen thuộc đối với hệ thống quản lý của bệnh viện, với cả năng lực chắc chắn rất mạnh.

Có điều, kẻ đó là ai?

Tại sao lại chọn trúng ông? Tại sao lại muốn lừa gạt Nguyễn Hạo Thần?

Người này hiểu rõ Nguyễn Hạo Thần như vậy, hẳn là quen biết Nguyễn Hạo Thần?

“Viện trưởng Lục cứ làm tốt chuyện của mình là được, thứ không nên hỏi tốt nhất đừng hỏi.” Giọng nói của người kia lại lần nữa truyền tới, lần này không còn ý cười nữa, dường như còn mang theo vài phần lạnh lùng sắc bén.

“Không phải việc của tôi đã hoàn thành rồi sao?” Viện trưởng Lục đương nhiên không dám trêu chọc gã, cũng không dám nói lung tung nữa.
 
Chương 1758


CHƯƠNG 1758

“Nếu như Nguyễn Hạo Thần nghi ngờ, lại quay lại thì hi vọng viện trưởng Lục có thể xử lý tốt.” Hiển nhiên, đối phương biết Nguyễn Hạo Thần không dễ bị lừa như vậy, lo lắng Nguyễn Hạo Thần sẽ lần nữa trở về xác nhận.

“Chỉ cần viện trưởng Lục xử lý tốt, tôi đồng ý giúp viện trưởng Lục giải quyết hết tất cả phiền phức, để viện trưởng Lục không còn nỗi lo về sau nữa.” Hiển nhiên, đối phương rất hiểu đạo dùng người, vừa dỗ dàng vừa đe dọa.

“Được, tôi biết rồi.” Viện trưởng Lục vốn không dám chống lại đối phương, bây giờ nghe thấy đối phương sẽ giúp mình giải quyết phiền phức, đương nhiên là đồng ý.

Đối phương không nói gì thêm, lập tức cúp điện thoại.

Viện trưởng Lục cầm chiếc điện thoại đã cúp máy, chớp mắt, như có điều cần suy nghĩ.

Sau khi Nguyễn Hạo Thần rời khỏi bệnh viện, sắc mặt u ám, đôi mắt phát ra tia lạnh, sát khí lan tràn, giờ phút này anh rất muốn giết người.

Vừa rồi trong câu trả lời của viện trưởng Lục, anh không nhìn ra bất kỳ sơ hở nào, với cả trước kia viện trưởng Lục cũng chưa từng gặp anh và Tô Khiết, không có lý do gì phải lừa anh cả.

Anh cũng biết sau khi Tô Khiết trở về nhà họ Tô đã chịu rất nhiều tủi nhục, ngoại trừ ông cụ Tô thì những người khác đều nghĩ đủ mọi cách bắt nạt cô.

Trước đó không lâu, gia đình Tô Trung Dung thậm chí còn thuê bọn cướp muốn bắt cóc cô, còn muốn chúng hủy hoại cô.

Ngay cả chuyện điên rồ như vậy mà đám người Tô Trung Dung còn làm ra được, vì thế mấy việc như len lén bắt nạt cô, đánh cô cũng không phải là không có.

Lúc đó cô hẳn là vẫn chưa lợi hại như bây giờ, không có năng lực phản kháng, cho nên mới bị thương nặng như vậy?

Giờ phút này, Nguyễn Hạo Thần cảm nhận được ngọn lửa giận từ ngực đang không ngừng lan tràn đến toàn thân, giống như có thể đốt cháy anh vậy.

Trong bệnh viện, khi nghe Tô Khiết bị đánh, trong lòng đã không cách nào bình tĩnh nổi rồi.

Có điều, lúc này, Nguyễn Hạo Thần vẫn phải cố gắng để cho mình tỉnh táo lại, mặc dù ban nãy câu trả lời và phản ứng của viện trưởng Lục không có bất kỳ điểm bất thường nào, anh vẫn phải xác định lại chuyện này một chút.

Thư ký Lưu vốn có một bụng thắc mắc, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt này của tổng giám đốc thì một chữ cũng không dám thốt ra.

“Dẫn Tô Trung Dung tới cho tôi.” Nguyễn Hạo Thần hé môi, gằn từng chữ, giống như băng kết, đâm khiến người ta phát đau.

Nếu như viện trưởng Lục nói thật, Tô Trung Dung nhất định là biết. Tổn thương của Tô Khiết mà thực sự do đám người Tô Trung Dung gây ra, vậy thì anh nhất định sẽ khiến cho ông ta sống không bằng chết.

“Vâng.” Mặc dù thư ký Lưu không rõ dụng ý của tổng giám đốc nhà mình, nhưng mà vào loại tình huống này thì không dám nhiều lời.

Trước một tòa nhà cao tầng trong thành phố A, Trương Minh Hoàng đang đứng nghiêm.

Mỗi lần ông ta tới thành phố A, đều phải tới chỗ này, bởi vì nơi này chính là nơi ông gặp gỡ người ấy.

Lần đầu tiên gặp nhau, cũng là lần duy nhất.

Ai mà ngờ được, chỉ một lần gặp mặt lại khiến ông ta tìm suốt hai mươi lăm năm.

Trương Minh Hoàng nhìn tòa nhà cao tầng trước mặt, sớm đã không còn vết tích của hai mươi lăm năm trước, cũng như hai mươi lăm năm qua, ông ta vẫn luôn không tìm thấy tung tích của người kia.

Hai mươi lăm năm, tất cả đã thay đổi, cảnh còn người mất, ông còn có thể đi đâu tìm người?
 
Chương 1759


CHƯƠNG 1759

Không tìm được, cũng không bao giờ tìm được nữa.

Nhớ thương tận xương tủy, đau đến tê tâm, ôm hi vọng cuối cùng lần nữa tới đây, giờ phút này, ông ta cảm thấy mất hết hi vọng, sớm đã biết chuyện đã qua hai mươi lăm năm rồi, hi vọng xa vời cuối cùng cũng chỉ là xa với thôi.

Trương Minh Hoàng được trời cao sủng ái, từ nhỏ được người người hâm mộ, nhưng chỉ mình người ấy là không tìm được.

Nếu như có thể, ông ta có thể đổi tất cả mọi thứ của mình để được ở chung với người ấy, cho dù chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi.

Nhưng ông ta hiểu đó chỉ là mơ ước viễn vông.

Ông trời thật tàn nhẫn, cố tình không để lại cho ông ta chút nhung nhớ nào.

Thân người đang đứng thẳng tắp đột nhiên lung lay, ông phun ra một ngụm máu tươi.

“Thành chủ…” Trọng sợ tái mặt, nhanh chóng bước lên trước dìu ông ta: “Thành chủ, để tôi đưa ngài đi bệnh viện.”

“Không cần đâu.” Trương Minh Hoàng đứng thẳng người, giọng nói chậm rãi nhẹ như gió tản ra, mờ mịt hư ảo.

Trọng càng nhìn càng sợ hãi, thành chủ như vậy khiến ông ta cảm thấy sợ hãi. Ông ta sợ thành chủ…

“Trọng, tôi muốn đi tìm bà ấy.” Trọng đang suy nghĩ thì giọng nói của Trương Minh Hoàng lại chậm rãi cất lên lần nữa. Lần này tiếng nói hơi cao hơn nhưng nghe có vẻ càng xa xăm hơn.

Trọng thoáng sững sờ, không phải bao nhiêu năm nay thành chủ vẫn luôn đi tìm bà ấy sao? Lần này đến thành phố A cũng là vì tìm bà ấy. Sao lúc này thành chủ lại nói những lời này?

Lúc này lời nói của thành chủ khiến ông ta khó hiểu. Có phải thành chủ quá đau lòng nên nói mê sảng rồi không?

“Nhưng tôi sợ, tôi sợ tôi chết rồi, vẫn không tìm được bà ấy.” Trương Minh Hoàng nhướng mắt nhìn đỉnh tòa nhà trước mặt, ánh nắng rọi lên khuôn mặt ông ta, đẹp là vậy nhưng một mực khiến người ta cảm thấy xa xôi không nắm bắt được.

Ông vốn luôn được muôn người chú ý, là một tồn tại cao xa khó với tới. Nhưng hôm nay vì tìm bà ấy mà ông đã trở nên hèn mọn đến mức này. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Những năm qua ông từng nghĩ có lẽ bà ấy đã chết rồi, cho nên ông cũng từng nghĩ nếu ông chết rồi thì có lẽ sẽ gặp được bà ấy. Nhưng ông sợ, sợ cho dù có chết rồi ông cũng vẫn không tìm được bà.

Ông không sợ chết mà chỉ sợ không tìm được bà ấy.

“Thành chủ, tuyệt đối không thể.” Trọng đã hiểu được ý của thành chủ, ông sợ đến mức trong lòng run rẩy, toàn thân lạnh buốt.

“Thành chủ, chúng ta tiếp tục tìm, chắc chắn sẽ có hy vọng…” Trọng biết những lời an ủi của mình lúc này thật sáo rỗng, không có nhiều sức thuyết phục đối với thành chủ. Vì dù sao thành chủ cũng đã tìm kiếm suốt hai mươi lăm năm nay nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

Nhưng ông ta không thể trơ mắt nhìn thành chủ một lòng muốn chết như thế được.

“Có sao?” Sắc mặt Trương Minh Hoàng thoạt nhìn càng thêm trắng bệch, càng thêm hư ảo dưới ánh nắng mặt trời.

“Có, chắc chắn sẽ có. Thành chủ tuyệt đối không nên nản lòng. Lần này chúng ta vừa mới tới thành phố A, vẫn chưa bắt đầu tìm. Nói không chừng lần này sẽ có thể tìm được phu nhân rồi.” Trong lòng Trọng cũng không chắc chắn, nhưng có những trường hợp ông ta không thể không nói như vậy, thành chủ nản lòng nhưng ông ta không được nản lòng.
 
Chương 1760


CHƯƠNG 1760

Nhưng lúc này Trọng lại càng lo lắng hơn, ông ta sợ nếu không tìm được phu nhân thì thành chủ sẽ không kiên trì được nữa…

Giây phút này Trọng cũng không biết lần này ông ta khuyên thành chủ đi ra ngoài là đúng hay sai?

Chỉ hi vọng trời cao thương xót, lần này có thể để cho thành chủ tìm được tin tức liên quan đến phu nhân.

“Trọng, cậu đã bên cạnh tôi bao nhiêu năm rồi?” Trương Minh Hoàng hơi dời tầm mắt nhìn về phía người quản gia già, ánh mắt bình thản, giọng điệu nhẹ nhàng thoạt nghe như hai người đang tán gẫu.

Nhưng Trọng lại vã mồ hôi lạnh. Ông ta rất rõ ràng thành chủ không thể tự dưng hỏi vấn đề này.

“Thành chủ, từ năm mười sáu tuổi tôi đã theo ngài, bây giờ đã được ba mươi lăm năm rồi.” Trong lòng sợ hãi, nhưng Trọng vẫn trả lời. Khi Trọng trả lời câu hỏi này, vẻ mặt của ông trở nên dịu dàng hơn.

Năm ông ta mười sáu tuổi, thành chủ đã cứu ông ta. Bắt đầu từ đó ông ta đã đi theo bên cạnh thành chủ, cùng học, cùng rèn luyện và xông pha giang hồ với thành chủ.

Ông ta tận mắt chứng kiến tất cả mọi chuyện của thành chủ. Thành chủ hai mươi tuổi tiếp quản Quỷ Vực Chi Thành, và chỉ trong vòng năm năm ngắn ngủi, thành chủ đã mở rộng thế lực vốn đã lớn mạnh của Quỷ Vực Chi Thành lên gấp hơn hai lần.

Chỉ trong năm năm ngắn ngủi, thành chủ đã thật sự nổi danh trên thế giới.

Năm thành chủ hai mươi lăm tuổi, bị anh em phản bội. Lúc đó một mình thành chủ tránh đến thành phố A, gặp phải mai phục, đã vậy còn bị người ta hạ độc.

Chính là lúc đó thành chủ gặp được phu nhân.

Lúc đó nếu thành chủ không gặp được phu nhân thì có thể thành chủ đã khó giữ được mạng sống.

Chỉ tiếc ma xui quỷ khiến thế nào thành chủ cùng phủ nhân lại tách ra. Sau đó thành chủ lại bị thương nặng, đợi sau khi thành chủ khỏe lại, lúc đi tìm phu nhân thì không thể nào tìm được người.

“Sau này Quỷ Vực Chi Thành sẽ giao cho cậu.” Trương Minh Hoàng nhìn người quản gia đã ở bên cạnh mình ba mươi lăm năm, trong mắt ông ta cuối cùng cũng lộ ra vẻ xúc động. Từ sau khi trải qua lần phản bội vào năm hai mươi lăm tuổi kia, ông ta đã không còn dễ dàng tin tưởng người nào nữa, nhưng Trọng lại là người ông ta tin tưởng nhất.

“Thành chủ, không được…” Trọng lúc đầu chỉ là suy đoán nhưng bây giờ nghe thấy giọng điệu giống như dặn dò chuyện hậu sự của thành chủ, ông ta sợ đến mức hít sâu một hơi, cơ thể run lên.

“Trọng, lần này đến thành phố A, tôi đã không có ý định muốn trở về nữa rồi.” Đôi mắt Trương Minh Hoàng chậm rãi đảo qua, ông ta lại nhìn tòa nhà trước mặt, lời nói nhẹ nhàng như là nói cho Trọng nghe lại giống như đang nói cho mình nghe.

Lần này ông ta đến thành phố A thì đã không có dự định trở về nữa. Mặc kệ có tìm được bà ấy hay không, ông ta đều không muốn trở về.

Ông ta muốn ở lại nơi đây. Mặc kệ sống chết thế nào, cũng phải ở lại nơi này. Bởi vì ở lại đây thì sẽ được gần bà ấy hơn.

Ông ta đã không dám hy vọng xa vời nhiều hơn nữa, lúc này đây ước mưốn của ông ta đã nhỏ nhoi đến mức độ này rồi.

Cơ thể Trọng đột nhiên cứng đờ, lúc này ông ta đột nhiên hối hận khi thuyết phục thành chủ đến thành phố A lần nữa.

Vốn dĩ trong lòng ông ta còn vui mừng khi thành chủ đồng ý đến thành phố A, nhưng bây giờ trong lòng ông ta lại ngập tràn sợ hãi.

“Thành chủ, bây giờ tôi sẽ sai người đi tìm phu nhân. Lần này chúng ta chắc chắn sẽ tìm được phu nhân, chắc chắn sẽ tìm được mà.” Lúc này Trọng không dám nghĩ tới hậu quả khác, ông ta biết việc duy nhất cần làm lúc này là đi tìm phu nhân, hơn nữa lần này nhất định phải tìm được phu nhân.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom