Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1761


CHƯƠNG 1761

Cho dù không tìm được phu nhân thì nhất định phải tìm cho được những tin tức liên quan đến bà ấy.

Bằng không, sợ rằng thành chủ thật sự sẽ mất hết niềm tin.

Trương Minh Hoàng vẫn đứng nghiêm, không nhúc nhích, cũng không nói gì. Đôi mắt của ông ta đang nhìn về phía trước, ánh mắt kia rõ ràng rất gần nhưng cảm giác lại rất xa xôi bởi vì ông ta không nhìn thấy thứ ông ta muốn thấy…

“Thành chủ, mấy năm nay thế lực của chúng ta ở thành phố A càng lúc càng lớn. Lần này đến đây, chúng ta cũng dẫn theo mấy ám vệ bên cạnh ngài. Lần này cho dù có lật tung thành phố A lên cũng nhất định tìm phu nhân cho bằng được.” Nhìn thấy thành chủ nhà mình vẫn một mực im lặng, Trọng càng lo lắng hơn. Chuyện ông ta có thể làm lúc này là cố gắng hết sức an ủi thành chủ, cố gắng hết sức để cho thành chủ có chút hy vọng.

Mặc dù Trọng cũng hiểu những hy vọng đó là rất hư ảo và xa với. Những hy vọng mà ông ta nói đối với thành chủ mà nói chẳng khác gì ảo ảnh nhưng dù gì có hy vọng vẫn tốt hơn, đúng không?

Nếu trong lòng thành chủ hoàn toàn không còn hy vọng gì, thì sợ là thành chủ sẽ không thể nào kiên trì được nữa.

Những năm nay vì tìm phu nhân, thật ra thành chủ đã tự mình đào tạo một số người chuyên đảm nhiệm việc tìm kiếm bà chủ ở thành phố A. Trải qua thời gian hai mươi lăm năm, thế lực kia đã phát triển ngày một lớn mạnh.

Không quá lời khi nói rằng thế lực ngầm đó đã thâm nhập vào mọi ngành nghề, thậm chí là mọi ngóc ngách của thành phố A.

Hơn nữa, thế lực ngầm kia là do thành chủ quản lý. Bọn họ chỉ sẽ nghe lệnh của thành chủ. Mỗi lần ông ta đi truyền đạt mệnh lệnh của thành chủ cũng đều phải mang theo lệnh bài của thành chủ.

Một thế lực như vậy nếu huy động toàn bộ, đừng nói là tìm một người, cho dù thành chủ tiện tay ngắt một chiếc là ném vào trong đám lá rụng, thì bọn họ cũng đều có thể nhanh chóng tìm ra.

Còn về chuyện của phu nhân là bởi vì không ai biết phu nhân, cũng không ai biết được bất cứ tin tức nào liên quan đến bà ấy.

Không ai biết dáng vẻ của bà ấy thế nào, ngay cả thành chủ cũng không biết dáng vẻ của phu nhân ra sao nữa là?

Thành chủ đã vẽ rất nhiều chân dung của phu nhân nhưng không có bức chân dung nào thể hiện rõ ràng dáng vẻ của phu nhân.

Đem những bức chân dung kia cho bọn thủ hạ xem, bọn họ cũng không nhìn ra được cái gì.

Mặc dù trong bức chân dung của thành chủ, phong thái và khí chất của phu nhân đều giống nhau nhưng rốt cuộc phong thái và khí chất cũng đều là những thứ mờ ảo. E rằng chỉ có thành chủ mới có thể nhận ra phu quân khi tận mắt nhìn thấy.

Chỉ bằng khí chất và phong thái trong một bức chân dung thì người khác khó có thể tìm được một người phù hợp với nó.

Đương nhiên, mấy năm nay bọn họ cũng đã tìm được nhiều người tương tự nhưng thành chủ chỉ vừa nhìn thấy liền bác bỏ.

Vì vậy, trong những năm qua, mặc dù thế lực ngầm kia đã tìm kiếm rộng khắp thành phố A, nhưng cuối cùng vẫn không thu được gì.

Đương nhiên, thành phố A cũng có chi nhánh của Quỷ Thành chi vực, nhưng chuyện tìm bà chủ thì người trong thành phố A đều không tham dự vào, thậm chí là không biết.
 
Chương 1762


CHƯƠNG 1762

Bởi vì chuyện phản bội vào hai mươi lăm năm trước cho nên trong mấy năm qua thành chủ làm việc càng thêm cẩn thận hơn , nhất là đối với chuyện của phu nhân.

“Thành chủ, tôi đã thông báo cho Lương rồi, cậu ấy sẽ đến ngay thôi.” Lúc này Trọng rất sốt ruột và lo lắng, cho nên giọng điệu của ông ta vô thức tăng cao lên mấy phần.

Tuy nhiên, cho dù giọng nói của Trọng đã tăng lên, Trương Minh Hoàng vẫn không nghe thấy. Ông ta vẫn đứng đó bất động, không có bất kỳ phản ứng nào.

Nhìn thấy thành chủ như vậy, trong lòng Trọng trở nên lạnh lẽo, nhất thời không nói ra được lời nào.

“Thành chủ, quản gia Trọng.” Đúng vào lúc này, một người đàn ông khoảng chừng bốn mươi tuổi xuất hiện bên cạnh quản gia Trọng.

“Lương à, cậu đến rồi.” Quản gia Trọng hoàn hồn lại. Ông ta nhanh chóng che đi biểu tình trên mặt nhìn Lương: “Lần này thành chủ đích thân đến thành phố A, cậu hãy huy động hết tất cả những người có thể huy động, bất kể là dùng cách nào cũng phải tìm cho bằng được phu nhân.”

Lời này của quản gia Trọng chẳng khác gì mệnh lệnh bắt buộc. Ông ta cũng biết chuyện này rất khó, dù sao hai mươi lăm năm nay đã tìm mãi mà vẫn không có bất kỳ tin tức gì, nhưng vì thành chủ, ông ta lại không thể không ra lệnh như vậy.

Cho dù chỉ mang đến cho thành chủ một tia hy vọng mong manh cũng được.

Lương sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía Trương Minh Hoàng đang đứng ở không xa phía trước. Nhìn thấy Trương Minh Hoàng đứng im lặng không nhúc nhích, khóe môi Lương hơi mấp máy nhưng cuối cùng cũng nuốt ngược vào trong.

“Cậu đi đi!” Lương không nói bất kỳ lời từ chối gì, khiến trong lòng quản gia Trọng rất vui mừng. Năm đó Lương là được đích thân thành chủ tuyển chọn ra, chuyên đảm nhiệm công việc tìm kiếm phu nhân, cho nên khoảng thời gian này Lương cũng hiểu rõ suy nghĩ của thành chủ.

“Vâng.” Nếu lúc nãy Lương đã nhịn xuống những lời muốn nói này thì lúc này đương nhiên sẽ không nói thêm gì nữa. Lương cũng rất rõ ràng chuyện này quan trọng đối với thành chủ cỡ nào. Hai mươi lăm năm nay, thật ra anh ta cũng chưa từng buông lỏng ngày nào. Anh ta không ngừng mở rộng thế lực, không ngừng tìm kiếm.

Chỉ là những thông tin liên quan đến phu nhân mà thành chủ đã cung cấp cho anh ta thật sự ít ỏi đến đáng thương.

Thậm chí anh ta còn nghi ngờ không biết phu nhân mà thành chủ nói có thật sự tồn tại hay không?

“Nếu có tin tức gì thì phải lập tức báo ngay cho thành chủ biết.” Quản gia Trọng rất hài lòng đối với Lương. Dù là năng lực hay là lòng trung thành thậm chí là đầu óc tinh tế của Lương, đều không chê vào đâu được.

Thành chủ đích thân tuyển người, đương nhiên sẽ không tệ.

Quản gia Trọng biết lúc này Lương sẽ hiểu được ý của mình.

“Tôi biết.” Lương thấp giọng đáp lời, trong con ngươi hơi cụp xuống kia ẩn hiện vẻ lo lắng nhàn nhạt. Sao anh ta không hiểu được ý của quản gia Trọng chứ? Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách.

Thành chủ cũng phải đối mặt với hiện thực.

Anh ta biết rõ năng lực của bản thân. Từ năm mười bảy tuổi, thành chủ đã sắp xếp cho anh ta đến thành phố A tìm người. Suốt hai mươi lăm năm nay anh ta lại không thu hoạch được gì. Anh ta thật sự đã cố gắng hết sức mình, cho nên lần này anh ta thật sự là cũng không ôm hy vọng gì.

Quản gia Trọng muốn cho thành chủ một hi vọng, nhưng nếu không tìm được bà chủ thì niềm hy vọng này cuối cũng tan thành mây khói.

Khi đó, niềm hy vọng cuối cùng cũng tan thành mây khói, việc này đối với thành chủ e là…
 
Chương 1763


CHƯƠNG 1763

Rốt cuộc anh ta cũng không dám quá phận, cuối cùng có một số việc anh ta cũng không nên nói.

Vì vậy, tất cả những gì anh ta có thể làm lúc này là làm theo mệnh lệnh của thành chủ, cố gắng hết sức để tìm được bà chủ.

Lương xoay người muốn rời đi, chỉ là vừa xoay được nửa đường thì dừng lại, do dự một hồi vẫn nói ra: “Thành chủ, Trọng quản gia, gần đây chi nhánh ở thành phố A đã gây ra một số chuyện.”

Trương Minh Hoàng vẫn không có phản ứng. Không biết ông ta là không nghe thấy lời của Lương hay là có nghe thấy nhưng không muốn quan tâm.

Dù sao ông ta cũng đã không quản lý chuyện của Quỷ Vực Chi Thành nhiều năm rồi. Ngay cả chuyện của tổng bộ ông ta còn không ngó ngàng gì tới chứ đừng nói chi tới chuyện của chi nhánh.

Điều ông ta quan tâm duy nhất vào lúc này là những thứ liên quan đến bà ấy.

“Chuyện gì?” Quản gia Trọng nghĩ đó là chuyện của phu nhân, nét mặt ông ta hơi thay đổi, ngay cả giọng nói cũng trở nên trầm thấp hơn.

“Chi nhánh thành phố A đã gây chuyện với Đường Lăng.” Lương thấy thành chủ không hề có phản ứng, âm thầm thở dài một hơi, sau đó nhìn thẳng về phía quản gia Trọng, báo cáo tình hình với ông ta: “Quãng thời gian trước Đường Lăng đã xảy ra chuyện ở khách sạn Quốc Hâm, là người của chi nhánh thành phố A gây ra.”

Lúc này, giọng điệu của Lương là hoàn toàn chắc chắn.

“Đường Lăng? Nhà họ Đường?” Khi quản gia Trọng nghe nói không phải là chuyện của phu nhân thì rõ ràng ông ta thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là khi nghĩ tới sức ảnh hưởng của nhà họ Đường ở thành phố A thậm chí là cả nước Z thì thần sắc của ông ta mơ hồ trở nên nghiêm túc hơn nhiều.

Tuy rằng Quỷ Vực Chi Thành của bọn họ không đến nỗi sợ một nhà họ Đường nhưng thế lực của nhà họ Đường xác thực cũng không thể coi thường. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Quản gia Trọng nhìn Trương Minh Hoàng, thấy thành chủ hoàn toàn không để ý nhưng chuyện này không phải chuyện nhỏ, cũng không thể bỏ mặc. Thành chủ không quan tâm nhưng ông ta vẫn phải hỏi cho rõ ràng: “Có biết là nguyên nhân gì không?”

Nhiều năm qua, rất nhiều chuyện của Quỷ Vực Chi Thành là do Thành quản lý. Bởi vì thành chủ vẫn luôn không quan tâm cho nên mấy năm nay Thành càng ngày càng tùy tiện. Rất nhiều quy tắc trước kia do thành chủ lập ra đều trở nên lộn xộn cả rồi.

Bởi vì mấy năm gần đây thành chủ thường đến thành phố A, thế lực ở chi nhánh thành phố A mạnh hơn nhiều so với những nơi khác, nếu thật sự xảy ra chuyện, sợ là sẽ không tốt.

Quy định do thành chủ đặt ra lúc đó là người không xúc phạm ta, ta không xúc phạm người, nếu người xúc phạm ta, ta sẽ trả lại gấp đôi.

Từ trước tới nay thành chủ luôn là người bao che khuyết điểm. Không cho phép người ngoài bắt nạt người trong thành. Việc này vốn dĩ là chuyện tốt, chỉ là những năm nay dưới sự quản lý của Thành, có rất nhiều chuyện đã thay đổi.

Ông ta luôn khuyên thành chủ đứng ra quản lý việc trong thành, và chủ trì đại cục, nhưng đáng tiếc tâm trí của thành chủ lại không quan tâm đến những chuyện của Quỷ Vực Chi Thành.

“Tôi không có điều tra nên không biết nguyên nhân.” Lương là nhận lệnh trực tiếp của Trương Minh Hoàng, tuy địa vị của anh ta cao hơn tổng quản lý của chi nhánh thành phố A rất nhiều nhưng dù sao anh ta cũng chỉ là chuyên phụ trách việc tìm bà chủ, cũng không thể tự dưng nhúng tay vào chuyện của chi nhánh được.
 
Chương 1764


CHƯƠNG 1764

Anh ta không điều tra những chuyện mà chi nhánh thành phố A thường làm, chỉ là lần này chuyện của Đường Lăng rất ầm ĩ, anh ta không muốn biết cũng không được.

“Ừm, cậu đi làm việc của mình đi. Chuyện này để tôi lo. Tôi sẽ đi đến chi nhánh một chuyến.” Quản gia Trọng đã có dự định trong đầu, sắc mặt đã trở lại vẻ lạnh lùng thường ngày. Có một số việc phải đích thân nhìn thấy mới đáng tin nhất.

Ông ta thật muốn xem thử rốt cuộc chi nhánh thành phố A bên này và Đường Lăng đã xảy ra mâu thuẫn gì, có cần bọn họ phô trương đối phó như vậy không?

Trong lúc hai người đang nói chuyện thì Trương Minh Hoàng từ đầu tới cuối đều đứng ở đó, không có bất kỳ phản ứng nào. Dường như tất cả những chuyện này không liên quan gì đến ông ta, hoặc có lẽ ông ta hoàn toàn không nghe thấy cuộc nói chuyện giữa quản gia Trọng và Lương.

Quản gia Trọng thầm thở dài. Bây giờ trừ chuyện liên quan đến phu nhân, không có chuyện gì có thể ảnh hưởng đến thành chủ được nữa.

Lương cũng hiểu rõ chuyện này, đáy mắt lóe lên vẻ lo lắng, nhưng rốt cuộc cũng không tiện nói thêm gì, chỉ đành nhanh chóng xoay người rời đi. Anh ta chỉ mong lần này có thể điều tra ra được một số việc có liên quan đến phu nhân.

“Thành chủ, ngài vào trong nghỉ ngơi một lát đi.” Quản gia Trọng nhìn thành chủ nhà mình đứng bất động mấy tiếng đồng hồ như thế, thật sự không đành lòng nói.

Mấy năm nay thành chủ nhớ nhung nhiều thành bệnh, sức khỏe của ông ta vẫn luôn không tốt. Vừa rồi thành chủ còn nôn ra máu, cứ tiếp tục như vậy sợ là ông ta sẽ không chịu được nữa .

Cũng may nơi này đã được thành chủ mua lại toàn bộ từ lâu, xung quanh đã được rào lại, cho nên không có ai tới quấy rầy.

Đây là khu vực phồn hoa bậc nhất trung tâm thành phố, có thể nói là tấc đất tấc vàng. Thành chủ đã mua tòa cao ốc này và một số khu trung tâm thương mại xung quanh, nhưng mua xong lại niêm phong toàn bộ, cứ để trống không như vậy, chẳng làm gì.

Ông ta biết thành chủ làm tất cả những thứ này chỉ là vì tưởng nhớ phu nhân. Dù sao đây cũng là nơi thành chủ đã gặp gỡ phu nhân.

Việc để trống diện tích đất đắt hơn vàng lớn như vậy đúng là rất lãng phí, hơn nữa, để giữ được nơi này, hàng năm thành chủ phải nộp cho chính quyền địa phương một khoản thuế đáng kinh ngạc.

Không thể không nói thành chủ đúng là có lòng.

Nhưng người ngoài không biết việc này, cũng ít người biết rằng tòa cao ốc này và các khu thương mại lớn xung quanh đều thuộc về Quỷ Vực Chi Thành cho nên trong mắt người ngoài, nó đã trở thành một tồn tại rất bí ẩn và kỳ lạ.

“Trọng, bà ấy là tồn tại thật sự.” Không biết Trương Minh Hoàng nghĩ tới điều gì, đột nhiên thốt lên một câu khó hiểu như thế.

“Vâng, vâng, phu nhân đương nhiên là tồn tại thật sự.” Nhưng trong nháy mắt Trọng đã hiểu được ý của thành chủ.

Nhiều năm qua, vì không tìm được tin tức gì liên quan đến bà chủ, mà bức chân dung do thành chủ vẻ lại nhìn không rõ dáng người, cho nên rất nhiều người đều nghi ngờ có phải người phụ nữ kia thật sự tồn tại không?

Hay chỉ là một giấc mơ của thành chủ?

Vừa nãy ông ta thấy Lương do dự muốn nói gì đó, trong lòng cũng hơi nghi ngờ về điều này.

Mặc dù vừa rồi Lương không nói ra, tuy lúc nãy thành chủ không quan tâm gì đến cuộc trò chuyện của hai người, cũng không hỏi nhiều và cũng không nhìn Lương lần nào nhưng thành chủ lại hiểu rõ mọi chuyện.
 
Chương 1765


CHƯƠNG 1765

Thành chủ luôn là người hiểu biết sâu sắc như vậy, thành chủ mãi mãi là khôn ngoan, sáng suốt như vậy. Cho dù thành chủ chỉ dùng một phần nghìn tâm trí, ông ta cũng đều có thể xử lý thỏa đáng mọi việc.

Chỉ đáng tiếc, mấy năm qua thành chủ chẳng thèm ngó ngàng gì đến chuyện của Quỷ Vực Chi Thành cho dù chỉ dùng đến một phần nghìn tâm trí kia cũng không có.

Quản gia Trọng nhìn thành chủ nhà mình, đột nhiên phát hiện lúc này ánh mắt của thành chủ hơi đờ đẫn, hơi mất tập trung, dường như không có tiêu cự, cũng không biết đang nhìn gì.

Trong lòng quản gia Trọng cũng sợ hãi, sẽ không phải thành chủ cũng bắt đầu nghi ngờ điều này chứ?

Nếu bản thân thành chủ cũng bắt đầu nghi ngờ sự tồn tại của phu nhân thì còn điều gì có thể khiến thành chỗ tiếp tục kiên trì nữa đây?

“Thành chủ, năm đó phu nhân đã cứu thành chủ, sau đó làm vợ của thành chủ là sự thật. Nói không chừng năm đó phu nhân đã có con với thành chủ nữa đấy. Nếu năm đó phu nhân có con với thành chủ, tính thời gian thì con của thành chủ cũng đã hai mươi bốn tuổi rồi.” Quản gia Trọng cảm thấy thành chủ nhà mình sắp đến bờ vực suy sụp nên ông ta cảm thấy mình phải kéo thành chủ trở về.

Mấy năm qua quản gia Trọng không dám nói nhiều về chuyện của phu nhân vì ông ta sợ nói nhiều sẽ càng khiến thành chủ đau lòng, khổ sở hơn.

Nhưng bây giờ quản gia Trọng vì muốn tìm chút hy vọng để cho thành chủ nhà mình tiếp tục kiên trì, nên đột nhiên ông ta nghĩ tới chuyện đứa con.

Tuy rằng ý tưởng này có hơi kỳ lạ, nhưng trong tình huống bây giờ, thật sự là quản gia Trọng không nghĩ ra được cách nào khác cả.

“Con ư?” Lời nói của quản gia Trọng cuối cùng đã k1ch thích được Trương Minh Hoàng. Rốt cuộc ông ta cũng có phản ứng. hơn nữa phản ứng này cũng khá lớn.

Ánh mắt vốn rời rạc của ông ta đã tập trung lại. Thành chủ chậm rãi quay mặt sang nhìn quản gia Trọng, khóe miệng khẽ giật giật: “Cậu nói đứa con sao?”

“Đúng, đứa con. Năm đó thành chủ và phu nhân là vợ chồng thật sự, rất có thể phu nhân đã mang thai con của thành chủ đấy.” Quản gia Trọng thấy cách này có hiệu quả, trong lòng càng thêm vui mừng: “Con của thành chủ, mặc kệ là trai hay gái, chắc chắn đều…”

“Tôi hy vọng là con gái, giống hệt như bà ấy.” Khóe môi của Trương Minh Hoàng chậm rãi nhếch lên, tuy độ cong rất nhỏ nhưng rõ ràng có thể nhìn ra được vẻ vui mừng từ trên đó. Rõ ràng Trương Minh Hoàng rất có hứng thú với đứa bé “hư cấu” của quản gia Trọng, hơn nữa còn rất thích.

Con của ông ta?

Ông ta và con của ông ta?

Là chuyện kỳ diệu cỡ nào?

Quản gia Trọng hơi sững sờ, nhìn thấy khóe môi thành chủ khẽ cong lên, ông ta vừa vừa vui mừng lại vừa chột dạ.

Ông ta chỉ nói như vậy thôi mà thành chủ đã xem là thật rồi sao?

Hơn nữa thành chủ còn một mực hy vọng là con gái?

Nếu năm đó phu nhân thật sự sinh cho thành chủ một đứa con gái thì thành chủ chắc chắn sẽ nuông chiều công chúa như báu vật.

Nếu thật sự có một công chúa nhỏ như vậy thì tốt rồi.

“Đúng vậy, nếu đúng là một cô gái thì chắc chắn cô ấy sẽ thướt tha yêu kiều như bà chủ, và sẽ thông minh, khôn ngoan như thành chủ vậy.” Mặc dù quản gia Trọng hơi chột dạ, nhưng nhìn thấy thành chủ nhà mình rất có hứng thú với việc này nên đương nhiên ông ta đành phải gắng phối hợp thôi.
 
Chương 1766


CHƯƠNG 1766

“Ừ, cậu nói đúng, con gái của tôi và bà ấy đương nhiên là tốt nhất rồi.” Lúc này Trương Minh Hoàng không hề phát hiện sự chột dạ của quản gia Trọng, mà cứ ngỡ quản gia Trọng là đang lấy lòng mình.

Giọng điệu tự hào kia có một chút kiêu ngạo khi được nổi tiếng thế giới lúc trước.

“Đúng vậy, con của thành chủ và phu nhân đương nhiên là tốt nhất.” Quản gia Trọng nhìn thành chủ nhà ông thế này, thật ra cũng rất đau lòng, dù sao chuyện con cái này cũng do ông vừa mới đột nhiên nảy ra rồi khuyên thành chủ mà thôi.

Nhưng bây giờ phương pháp này rất có ích, quản gia Trọng nhất định phải tiếp tục.

“Thành chủ, bây giờ ông nhất định phải nghỉ ngơi điều dưỡng cơ thể thật khỏe, nếu không đợi sau khi tìm thấy công chúa rồi, công chúa thấy ông như thế chắc chắn sẽ rất đau lòng.” Quản gia Trọng tiếp tục lợi dụng chuyện công chúa để khuyên bảo thành chủ của ông, quản gia Trọng phát hiện càng ngày càng gọi công chúa thuận miệng hơn, cứ như là thật sự có người này vậy.

Nói thêm mấy lần nữa, đến cả ông cũng sắp tin rằng thật sự có công chúa.

Công chúa của Quỷ Vực Chi Thành bọn họ?!

Chỉ mới nghĩ thôi mà đã rất kích động rồi đó!!

Haizz, chỉ tiếc, cũng chỉ có thể nghĩ thôi!

Bây giờ không tìm được phu nhân, ngay cả phu nhân còn không thấy đâu, nói chi là đến công chúa.

Nhưng Trương Minh Hoàng lại xem đây là thật, hiếm khi mà gật đầu phụ họa: “Được, tôi nhất định sẽ điều dưỡng cơ thể thật tốt.”

Quản gia Trọng thấy ông như thế, vừa chua xót vừa đau lòng, mấy năm nay thành chủ thật sự quá khổ, quá cô đơn, thời gian hai mươi lăm năm thật sự rất dài rất dài, đã mài mòn tất cả nhớ nhung của thành chủ.

Giờ phút này một hy vọng xa vời khó với tới lại trở thành ánh sáng le lói cứu mạng thành chủ.

“Trọng, ông đi tìm, đi tìm đi.” Không biết vì sao, đột nhiên Trương Minh Hoàng rất kích động, giống như thật sự có một cô con gái tồn tại trên đời.

Quản gia Trọng lập tức ngẩng ra, ông đi theo thành chủ từ khi mới mười mấy tuổi, từ trước đến giờ thành chủ luôn bình tĩnh trầm ổn, ông rất hiếm khi nhìn thấy thành chủ kích động như thế này.

Hai mươi lăm năm trước khi không tìm thấy phu nhân, thành chủ sốt ruột, đau khổ nhưng cũng chưa bao giờ kích động như thế này.

Mà nhiều năm qua vẫn không tìm được phu nhân, thời gian càng dài, thành chủ càng im lặng cô đơn, bình thường thành chủ rất ít nói, cũng rất hiếm khi để lộ cảm xúc.

Bây giờ thành chủ lại giống hệt như vợ vừa mới sinh con, thật sự làm ông rất hoảng sợ.

Lúc nãy ông thật sự chỉ nói chơi thôi, còn chuyện của công chúa thì thật sự không có thông tin gì cả.

Thành chủ xem đây như một hy vọng thì ông cũng có thể hùa theo, nhưng bây giờ thành chủ lại coi đây là sự thật, vậy tiếp theo ông phải giải quyết như thế nào đây?

Bảo ông đi đâu tìm một cô công chúa về chứ?

Tìm công chúa còn khó hơn là tìm phu nhân, nếu thật sự có công chúa, vậy chắc chắn sẽ chảy cùng dòng máu với thành chủ, chuyện chảy chung dòng máu này không thể nào giả vờ được.

Cho nên cho dù ông muốn tìm bừa một người nào đó đến giả vờ cũng không được.

Quản gia Trọng cảm thấy ông tự đào cho bản thân một cái hố, tự chôn sống chính ông.

Nhưng ông không hiểu nỗi, sao thành chủ lại kích động đến thế chứ?
 
Chương 1767


CHƯƠNG 1767

“Thành chủ, Lương đã cử người đi tìm phu nhân, tìm được phu nhân thì sẽ tìm được công chúa.” Quản gia Trọng thật sự không nỡ đả kích thành chủ nhà ông vào ngay lúc này, cho nên ăn nói vô cùng uyển chuyển.

Nhưng mà quản gia Trọng nói cũng không sai, tìm được phu nhân, đương nhiên sẽ tìm được công chúa, đương nhiên điều kiện tiên quyết là thật sự có một cô công chúa trên đời.

“Không, đi tìm con gái tôi.” Nhưng lúc này, Trương Minh Hoàng vốn luôn rất ít nói, rất hiếm khi phát biểu ý kiến lại đột nhiên cực kỳ quyết tâm.

Quản gia Trọng nhìn thành chủ nhà ông ngơ ngác ngẩn người, sao thành chủ lại tin chắc rằng sẽ có một cô công chúa chứ?

Rốt cuộc ở giữa đã xảy ra chuyện gì mà ông còn không biết chứ?

Nhưng mà cô công chúa đó chỉ do ông thuận miệng nhắc đại thôi mà?

“Đã lâu lắm rồi, có lẽ bà ấy đã gả cho người khác, nếu bà ấy gả cho người khác, có lẽ đã giúp chồng dạy con, sẽ không hay ra ngoài nữa, nhưng nếu chúng tôi có một đứa con gái, tính lại thì chắc đã hai mươi tư rồi, hai mươi tư thì chắc là còn đang đi học, hoặc là mới đi làm, Trọng, cử người đi tìm.” Trương Minh Hoàng càng nói cảm xúc lại càng kích động, không biết vì sao, sau khi nghe Trọng nhắc đến loại khả năng này rồi, trong đầu ông đột nhiên nảy mầm, ý nghĩ này nhanh chóng lớn dần lên, giống như có một âm thanh nói với ông, ông thật sự có một cô con gái.

Hơn nữa suy nghĩ này càng lúc càng mãnh liệt, càng ngày càng điên cuồng, điên cuồng đến mức làm ông tin rằng đây chính là sự thật.

“Thành chủ?” Quản gia Trọng ngẩn ra, một người giỏi ăn nói như ông mà lúc này cũng không biết nên nói cái gì.

Ông cảm thấy hình như thành chủ đã ngớ ngẩn rồi, thành chủ có bị rối loạn tư duy không, rối loạn đến mức không thể phân chia rõ hiện thực và giấc mơ nữa rồi? Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Nhưng lúc này thành chủ lại không giống như đang bị rối loạn, ngược lại bây giờ trông thành chủ cực kỳ tỉnh táo, đã lâu lắm rồi ông chưa được nhìn thấy thành chủ tỉnh táo như thế này.

“Làm sao vậy?” Trương Minh Hoàng nhìn quản gia Trọng, trong mắt vô cùng tỉnh táo, không hề có chút mê mang rối loạn nào cả, rõ ràng ông cảm thấy hơi khó hiểu trước phản ứng lúc này của quản gia Trọng.

“Vì sao thành chủ lại xác định là công chúa thế? Sao không phải là hoàng tử nhỏ?” Quản gia Trọng thầm thở dài, lúc này trong lòng ông có rất nhiều điểm khó hiểu.

Nhưng ông lại không thể nói thẳng với thành chủ rằng ông chỉ thuận miệng bịa đại chuyện công chúa mà thôi, lúc này thấy thành chủ chờ mong như thế, ông thật sự không muốn đả kích thành chủ.

Cho nên quản gia Trọng chọn một cách mà ông cho rằng khá uyển chuyển để nhắc nhở thành chủ, nhắc thành chủ rằng cần phải nên bình tĩnh đối mặt chuyện này.

Dù sao đó là một chuyện không thể nào xác định được.

Trương Minh Hoàng đột nhiên cười, nụ cười dịu dàng mềm mại: “Nhất định là con gái, giống bà ấy vậy.”

Trương Minh Hoàng nói một cách cực kỳ khẳng định, không hề chần chừ chút nào, hơn nữa lúc này mặt ông cũng không phải là kiểu hướng tới những thứ xa xăm không hiện thực, mà là kiểu tin tưởng vui sướng.

Quản gia Trọng thật sự không biết thành chủ lấy đâu ra loại tin tưởng đó, chỉ bởi vì câu nói của ông thôi sao?

Nhưng mà từ trước đến giờ thành chủ không phải là loại người hấp tấp bộp chộp, từ trước đến giờ thành chủ luôn rất cẩn thận đối với những chuyện thế này, không thể nào sẽ hấp tấp nói thẳng thừng ra như thế.
 
Chương 1768


CHƯƠNG 1768

Không lẽ thành chủ đã dự cảm được điều gì đó? Không lẽ thành chủ dự cảm được sự tồn tại của công chúa?

Mắt quản gia Trọng hơi lóe lên, tuy rằng chuyện này nghe thì có vẻ rất ảo, rất vớ vẩn, nhưng trong lòng quản gia Trọng đột nhiên lại dâng lên một ít hy vọng.

Thành chủ tiếp quản Quỷ Vực Chi Thành khi mới hai mươi tuổi, trong năm năm ngắn ngủi đã đưa ra rất nhiều quyết định sách lược kinh người, mỗi một quyết định sách lược của thành chủ đều không thể tưởng tượng nổi, có đôi khi thậm chí còn làm ngược lại hoàn toàn, mỗi một lần chấp hành một quyết định sách lược nào đó đều cực kỳ khó khăn, thậm chí còn cực kỳ nguy hiểm.

Nhưng cuối cùng mỗi một quyết định sách lược do thành chủ đưa ra đều rất thành công, nếu không thành chủ cũng không thể nào làm thế lực của Quỷ Vực Chi Thành lớn lên gấp đôi chỉ trong vòng năm năm được.

Khi đó, ông đã cảm giác thành chủ có ánh mắt nhìn rất xa, tất cả quyết định sách lược đều có thể dẫn trước người khác.

Thậm chí ông còn tường nói đùa là thành chủ có khả năng biết trước, chẳng qua mấy năm nay thành chủ luôn muốn tìm phu nhân, nhưng vẫn không có tin tức gì, làm ông cũng sắp quên mất năng lực lúc trước của thành chủ.

“Thành chủ, tôi lập tức cử người đi tìm ngay.” Quản gia Trọng lập tức thông suốt, ông vốn chỉ thuận miệng nói chơi bây giờ đột nhiên lại có thêm chút hy vọng.

Thành chủ không phải là người thích nghĩ viển vông, lúc này thành chủ cũng không hề nói sảng, có lẽ thật sự có công chúa thật!!

Nếu thật là thế, vậy thì tốt quá rồi!!

“Ừ, nếu có tin tức lập tức báo cho ta biết ngay.” Trương Minh Hoàng rất hài lòng đối với thái độ lúc này của quản gia Trọng, ông không hề cảm thấy quyết định lúc này của ông có chỗ nào không ổn cả.

“Thành chủ nghĩ ngơi trước đi, tôi lập tức đi báo cho Lương, chúng ta bắt đầu tìm từ thành phố A, nếu trong thành phố A tìm không thấy, chúng ta lại cử người đi tìm ở những nơi khác.” Quản gia Trọng đột nhiên có mục tiêu, ông đột nhiên cảm thấy bản thân đầy sức sống như hồi hai mươi mấy tuổi, lúc này tâm trạng dâng trào: “Thế lực của Quỷ Vực Chi Thành chúng ta trải rộng khắp nơi, chắc chắn có thể tìm được công chúa.”

Khi tìm phu nhân là vì không có quá nhiều tin tức về phu nhân, muốn tìm thì còn khó hơn tìm kim dưới đáy biển nữa, nhưng công chúa lại khác.

Nếu công chúa thật sự có trên đời, công chúa chính là con gái ruột của thành chủ, có quan hệ máu mủ với thành chủ, đến lúc đó chỉ cần đi xét nghiệm thì tất cả đều rõ ràng.

Thế lực của Quỷ Vực Chi Thành trải khắp thế giới, nếu thật sự không được thì đem tất cả các cô gái có khả năng đi làm xét nghiệm DNA hết.

Ông cũng không tin là không tìm được công chúa!!

Đương nhiên, quản gia Trọng cảm thấy vẫn nên tiện tay đem tất cả cậu trai phù hợp điều kiện đi làm xét nghiệm DNA luôn, lỡ không phải công chúa mà là hoàng tử nhỏ thì sao?

“Trọng, chúng ta nên nghĩ đến chuyện này từ sớm rồi mới đúng.” Trương Minh Hoàng hơi cong môi, độ cong rất nhỏ nhưng lại mang theo vẻ vui mừng và kích động rất rõ ràng, nếu như nghĩ đến sớm hơn một chút, có lẽ đã sớm tìm được cô rồi.

“Vâng, đều là lỗi của tôi.” Quản gia Trọng ngẩn ra, tâm trạng hơi phức tạp, mấy năm nay ngay cả phu nhân cũng tìm không ra, ai mà nghĩ đến chuyện con cái chứ?

Lúc nãy ông cũng vì sợ thành chủ lẩn quẩn trong lòng mới đột nhiên nảy ra một phương pháp đột xuất thôi.

Nhưng không ngờ một phương pháp đột xuất của ông lại có thể sinh ra một bất ngờ đầy hy vọng như thế.
 
Chương 1769


CHƯƠNG 1769

Lúc này Trương Minh Hoàng vô cùng phối hợp, không kiên quyết muốn đứng nữa, tự đi về phòng ông.

Ông phải nghỉ ngơi thật tốt, điều trị cơ thể cho khỏe để còn gặp con gái ông nữa.

Không biết vì sao, lúc này trong lòng cực kỳ tin tưởng rằng ông có một cô con gái.

Một suy nghĩ thật kỳ lạ, thậm chí là rất khó tin, nhưng mà ông lại tin chắc rằng sẽ không sai, nhất định không sai.

“Cái gì? Công chúa?” Khi Lương nhận được mệnh lệnh, hoảng sợ, phu nhân còn chưa thấy đâu, đào đâu ra công chúa?

“Quản gia Trọng, ông đang nằm mơ hả? Ông xác định là có công chúa sao? Ông lấy đâu ra tin tức này thế, sao tôi lại không có bất cứ tin tức nào thế.” Lương rất kinh ngạc, vẫn chưa lấy lại tinh thần ngay được, anh cảm thấy chuyện này thật sự rất vớ vẩn.

“Chính thành chủ nói.” Lúc này quản gia Trọng đã không còn nghi ngờ gì nữa, ông tin tưởng thành chủ, nếu thành chủ tin rằng có công chúa, vậy chắc chắn là có công chúa.

“Thành chủ nói hả?” Môi Lương giật mạnh: “Quản gia Trọng, ông xác định bây giờ thành chủ còn tỉnh táo sao? Dựa vào lực lượng của Quỷ Vực Chi Thành chúng ta, tìm một người suốt hai mươi lăm năm mà vẫn không có bất cứ tin tức nào, ông xác định người này thật sụ tồn tại sao?”

Lương đã nghi ngờ chuyện này từ lâu nhưng vẫn không dám nói, bây giờ quản gia Trọng lại có suy nghĩ vớ vẩn bảo anh đi tìm cô công chúa gì gì nữa?

Anh cảm thấy có lẽ phu nhân chỉ là do thành chủ tự mình ảo tưởng ra, sao có thể có công chúa gì được chứ.

“Thành chủ rất tỉnh táo, suốt hai mươi mấy năm qua chưa bao giờ tỉnh táo như bây giờ, cho nên đừng nghi ngờ những gì thành chủ nói.” Quản gia Trọng nhìn Lương, mặt có hơi khó chịu, đối với quản gia Trọng, lời thành chủ nói luôn đúng, không được phép nghi ngờ.

Huống chi ông cực kỳ xác nhận lúc này thành chủ đang vô cùng tỉnh táo, cực kỳ lý trí, cho nên chuyện này sẽ không sai.

“Thành chủ nhận được tin tức có công chúa từ nới nào thế?” Lương thấy quản gia Trọng khẳng định như thế, cũng hơi sợ, không lẽ thành chủ đã nhận được tin tức gì sao?

“Thành chủ đương nhiên có cách riêng của thành chủ, cậu chỉ cần làm theo lệnh của thành chủ là được, sao cứ dài dòng mãi thế.” Quản gia Trọng nhớ lại lúc nãy ông cũng chỉ thuận miệng nhắc đến, sau đó thành chủ đã lập tức tin chắc có công chúa trên đời, chuyện này ông có thể tin thành chủ, nhưng cũng không tiện giải thích với người ngoài.

Ông cũng không thể nói với Lương là thành chủ dự cảm được, nếu ông nói như thế, chắc là Lương lại càng không tin, càng sẽ không tận tâm tận sức đi tìm.

“Được, tôi lập tức cử người đi tìm ngay.” Lương nghe quản gia Trọng nói thế, mặt mày lập tức nghiêm túc, người anh kính trọng nhất chính là thành chủ, nếu thành chủ nhận được tin tức, vậy chắc chắn sẽ không sai.

Đây cũng không phải là chuyện nhỏ, đó chính là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành bọn họ, không thể lơ là được.

Nghĩ đến chuyện Quỷ Vực Chi Thành của bọn họ còn có công chúa, Lương đột nhiên cảm giác nhiệt huyết sôi trào.

Công chúa của Quỷ Vực Chi Thành bọn họ chính là máu rồng tủy phượng, vô cùng cao quý, không ai có thể so sánh được, hơn nữa tìm được công chúa về, Quỷ Vực Chi Thành của bọn họ cũng có người kế thừa, không cần lo sản nghiệp của Quỷ Vực Chi Thành bị những người khác tiêu sài hết.
 
Chương 1770


CHƯƠNG 1770

Tuy vẫn chưa tìm được công chúa, nhưng mà trong lòng Lương đã tin chắc rằng con gái của thành chủ chắc chắn sẽ là người ưu tú nhất, xuất sắc nhất, tài giỏi nhất.

“Quản gia Trọng, lần này vẫn do tôi đi tìm sao? Vẫn dùng hết toàn bộ lực lượng của Quỷ Vực Chi Thành để tìm hả?” Lương không xác định rõ thành chủ có thái độ như thế nào đối với việc tìm công chúa, vẫn bí mật tìm kiếm như lúc trước hay là thông báo rùm beng mà tìm đây?

Tìm công chúa chính là chuyện lớn của Quỷ Vực Chi Thành, lợi dụng hết tất cả lực lượng của Quỷ Vực Chi Thành đi tìm chắc chắn sẽ nhanh hơn một chút, nhưng lại sợ sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.

Dù sao thế lực của Quỷ Vực Chi Thành quá lớn, mấy năm nay thành chủ lại không thèm quan tâm đến chuyện Quỷ Vực Chi Thành, bây giờ thành chủ muốn khống chế hết tất cả thế lực của Quỷ Vực Chi Thành trong thời gian ngắn thì chỉ e là sẽ có hơi khó khăn.

“Tạm thời để người của cậu đi tìm, tìm ở thành phố A trước, nếu trong thành phố A tìm không được lại điều động những lực lượng khác đi tìm.” Mặt quản gia Trọng có hơi do dự, ông cũng muốn thông báo rùm beng điều động mọi người trong Quỷ Vực Chi Thành đi tìm, nhưng ông lại lo có người âm thầm chơi xấu, sợ làm công chúa bị thương, cho nên chuyện này nhất định phải thật cẩn thận.

“Tôi hiểu rồi.” Lương là người thông minh, lập tức hiểu ý quản gia Trọng: “Quản gia Trọng yên tâm đi, tôi sẽ sắp xếp người cố gắng tìm kiếm ở thành phố A, mấy ngày nay tôi cũng sẽ nhanh chóng sắp xếp người của tôi đến nữa nơi khác, tránh đến lúc đó lại có người lén chơi xấu.”

“Ừ, cậu là người thành chủ tự lựa chọn ra, cậu làm việc, thành chủ chắc chắn sẽ rất yên tâm.” Quản gia Trọng rất hài lòng, từ trước đến giờ Lương rất trung thành, làm việc lại cẩn thận không có sơ sót, nếu không thành chủ cũng sẽ không giao chuyện quan trọng này cho Lương làm.

“Về chuyện giữa chi nhánh thành phố A và Đường Lăng, tôi cảm thấy chuyện này không đơn giản như thế đâu.” Lúc trước Lương đã nói chuyện này cho quản gia Trọng biết rồi, bây giờ lại nhắc đến lần nữa, cũng đủ nói rõ vấn đề lần này rất nghiêm trọng.

“Hả? Có vấn đề gì sao?” Mấy năm nay quản gia Trọng chủ yếu là tìm phu nhân cùng với thành chủ, ông cũng rất hiếm khi quan tâm đến mấy chuyện khác, dù sao thành phố A cũng chỉ là chi nhánh, ông cũng không hiểu tình hình quá rõ.

“Tôi nhận được tin người mà chi nhánh thành phố A phải đói phó hình như không phải chỉ một mình Đường Lăng.” Lương hơi nhíu mày, mặt mày có chút nghiêm túc.

“Không chỉ Đường Lăng? Chuyện thế nào?” Quản gia Trọng hơi nheo mắt lại, đối đầu với nhà họ Đường thôi cũng đã đủ phiền phức rồi, bây giờ còn không chỉ là nhà họ Đường thôi?

Người chi nhánh thành phố A muốn làm gì?

“Bọn họ còn muốn đối phó với Nguyễn Hạo Thần.” Lương nghĩ nghĩ, anh cũng chưa từng nhúng tay vào chuyện này, cho nên anh cũng không hiểu quá rõ tình hình cụ thể.

Nhưng lúc này anh đột nhiên nghĩ đến một khả năng.

“Nguyễn Hạo Thần?” Mặt quản gia Trọng hơi thay đổi: “Thế lực của Nguyễn Hạo Thần cũng chẳng yếu hơn nhà họ Đường bao nhiêu, Nguyễn Hạo Thần còn phiền phức hơn nhà họ Đường nữa, nhưng Nguyễn Hạo Thần và Đường Lăng là anh em, bọn họ là một, chi nhánh thành phố A muốn đối phó với Đường Lăng, Nguyễn Hạo Thần cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”

“Nếu Đường Lăng và Nguyễn Hạo Thần bắt tay với nhau, chỉ sợ bên chi nhánh thành phố A sẽ không giành được chỗ lợi gì.” Quản gia Trọng vừa mới đến thành phố A cho nên vẫn chưa rõ nhứng chuyện đã xảy ra vào lúc trước lắm: “Nhưng nếu bọn họ đã dám đối phó với Đường Lăng và Nguyễn Hạo Thần cùng một lúc, chỉ sợ là còn được những người khác ủng hổ, e là không chỉ có thế lực bên thành phố A không đâu, cậu nói coi chuyện kia cuối cùng sẽ có kết quả như thế nào?”

“Người của Quỷ Vực Chi Thành không lấy được chỗ tốt gì, có thể nói là thua thê thảm, cực kỳ thảm.” Lương đột nhiên cười, theo lý thuyết, người Quỷ Vực Chi Thành thua thảm như thế, anh phải tức giận mới đúng, cho nên bây giờ anh cười như thế làm quản gia Trọng cảm thấy rất khó hiểu.

“Người Quỷ Vực Chi Thành tự mình ra tay vậy mà còn thua thảm như thế?” Quản gia Trọng có chút khó tiếp nhận kết quả này, người Quỷ Vực Chi Thành của bọn họ trở nên yếu đi như thế từ khi nào?

Tuy Đường Lăng và Nguyễn Hạo Thần rất giỏi, nhưng người của Quỷ Vực Chi Thành bọn họ tự ra mặt, chắc là cũng không đến mức thua thảm như vậy đi?

“Đúng đó, nhà họ Đường vừa mới nhận một cô cả về, là tiến sĩ về tâm lý học tội phạm, nghe nói ghê gớm lắm, lúc ở khách sạn, cô cả nhà họ Đường này đã phá nát toàn bộ âm mưu của Quỷ Vực Chi Thành, muốn đối phó với Nguyễn Hạo Thần và Đường Lăng, đánh không trúng, mất cơ hội thích hợp, đương nhiên sẽ mất phần thắng.” Khi nói những lời này, mặt Lương có chút mơ hồ, giống như đã nghĩ đến một chuyện khác.
 
Chương 1771


CHƯƠNG 1771

“Cô cả nhà họ Đường? Giỏi vậy à? Có địa vị thế nào?” Quản gia Trọng cũng hứng thú, ông hiểu rất rõ lực lượng của Quỷ Vực Chi Thành bọn họ mạnh đến cỡ nào, một người phụ nữ lại có thể dễ dàng phá tan kế hoạch của Quỷ Vực Chi Thành sao?

Sao ông lại hơi khó tin nhỉ?

“Nghe nói là bị thất lạc rất nhiều năm, vừa mới nhận lại.” Hai mắt Lương nhanh chóng đảo quả, đột nhiên nhìn quản gia Trọng: “Quản gia Trọng, ông nói coi có phải có người nào đó muốn trừ khử cô cả nhà họ Đường này trước không, có thể là mấy người cấp cao trong Quỷ Vực Chi Thành của chúng ta làm không?”

“Cái gì?” Quản gia Trọng vẫn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng: “Sao cậu lại nghĩ như thế?”

“Đột nhiên tôi cảm giác có lẽ người bọn họ muốn đối phó không phải là Đường Lăng, cũng không phải là Nguyễn Hạo Thần, mà là cô cả nhà họ Đường kia.” Từ trước đến giờ Lương luôn suy nghĩ cẩn thận, luôn có thể suy diễn ra nhiều thứ từ một vấn đề: “Cô cả nhà họ Đường này là em gái của Đường Lăng, đồng thời cũng là người yêu của Nguyễn Hạo Thần.”

“Đã là người của Quỷ Vực Chi Thành thì không thể nào không biết được thế lực của Đường Lăng và Nguyễn Hạo Thần, nhưng mà bọn họ tình nguyện gây sự với Đường Lăng và Nguyễn Hạo Thần cùng một lúc sao? Tôi cảm thấy chuyện này có gì đó mờ ám.”

“Mờ ám gì?” Quản gia Trọng thấy Lương phân tích rất có lý, cho nên quản gia Trọng cũng rất muốn biết kết quả phân tích của Lương.

“Có khi nào cô cả nhà họ Đường kia chính là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành chúng ta không?” Lương do dự một lúc, hơi nhỏ tiến lại, nhưng trên mặt rõ ràng lại càng nghiêm túc hơn.

“Cô cả nhà họ Đường là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành chúng ta? Cậu dựa vào đâu mà đưa ra kết luận này?” Quản gia Trọng lập tức khiếp sợ, mặt mày thay đổi liên tục mấy lần, lúc nãy bọn họ vừa muốn tìm công chúa, người có khả năng là công chúa đã lập tức xuất hiện?

Nếu lời này không phải do Lương nói ra, ông chắc chắn sẽ nghi ngờ người này có ý đồ gì khác.

“Tôi đoán là có phải chuyện công chúa đã bị tiết lộ ra ngoài, bị người nào đó nhận được tin trước có khi nào những người đó biết được cô cả nhà họ Đường chính là công chúa, sau đó bọn họ mới nghĩ cách đối phó với cô cả nhà họ Đường không?” Lúc nãy Lương cũng chỉ mới suy nghĩ một chút: “Trừ nguyên nhân này ra, tôi thật sự không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác làm người của Quỷ Vực Chi Thành chúng ta gây sự với Đường Lăng và Nguyễn Hạo Thần cùng một lúc.”

“Không thể nào, chuyện công chúa không thể nào bị lộ ra được.” Quản gia Trọng lập tức ngẩn ra, nhưng ông lập tức phủ định suy đoán của Lương, dù sao chuyện của công chúa là do ông đột nhiên nhắc đến, sau đó thành chủ lại đột nhiên khẳng định là sự tồn tại của công chúa.

Trước đó, chuyện mà ngay cả thành chủ cũng không nghĩ đến, sao có thể lộ tin tức ra ngoài được chứ?

“Quản gia Trọng, không có chuyện gì tuyệt đối cả, ông khẳng định chuyện công chúa không bị lộ ra ngoài từ trước sao?” Lương lại vẫn tin chắc vào suy nghĩ của anh, thậm chí anh càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.

“Chuyện khác tôi không dám khẳng định, nhưng mà chuyện công chúa tuyệt đối không thể nào bị lộ ra ngoài từ trước được, cậu không cần nghi ngờ về chuyện này, đừng ảnh hưởng đến chuyện chính.” Lúc này quản gia Trọng nói một cách chắc chắn, ông không muốn Lương xuất hiện suy nghĩ này, dẫn đến ảnh hưởng chuyện tìm công chúa.

Hai mắt Lương hơi lóe sáng, môi giật giật, hình như còn muốn nói gì nhưng cuối cùng vẫn nhịn, nếu quản gia Trọng đã khẳng định như thế, anh cũng nên tin tưởng quản gia Trọng, dù sao ý của quản gia Trọng cũng đại diện cho ý của thành chủ.

Anh phải tin thành chủ.

“Nhưng nếu cậu đã nghi ngờ cô cả nhà họ Đường kia chính là công chúa của chúng ta, cậu cũng có thể đi điều tra thử, chuyện tìm công chúa đơn giản hơn chuyện tìm phu nhân nhiều lắm, chỉ cần nghĩ cách làm xét nghiệm DNA là được.” Quản gia Trọng thấy Lương còn đang muốn nói gì nữa, biết Lương còn có ý tưởng khác.
 
Chương 1772


Chương 1772

Nếu Lương đã nghi ngờ cô cả nhà họ Đường kia, vậy thì cứ đi điều tra thử, tra một cái là rõ ngay.

“Được, tôi sẽ đích thân đi điều tra cô cả nhà họ Đường này.” Rõ ràng, Lương đã có suy tính gì đó trong lòng, nếu anh đã nghi ngờ, đương nhiên phải điều tra cho rõ.

Cho dù quản gia Trọng không nói, anh cũng muốn đi điều tra cô cả nhà họ Đường này trước.

Sở dĩ anh nghi ngờ cô cả nhà họ Đường này không chỉ vì người của Quỷ Vực Chi Thành đối phó với Đường Lăng và Nguyễn Hạo Thần cùng một lúc, mà càng là vì năng lực của cô cả nhà họ Đường này.

Anh cảm thấy con gái của thành chủ, công chúa của Quỷ Vực Chi Thành phải như thế.

Người xuất chúng, không ai sánh bằng.

Đúng, công chúa Quỷ Vực Chi Thành của bọn họ phải là như thế!!

Cho nên đay là chuyện quan trọng nhất, anh cần phải đích thân đi làm.

Quản gia Trọng liếc nhìn Lương, hơi nhướng mày, cũng không nói thêm gì nữa, ông không cho rằng mọi chuyện sẽ đơn giản như thế, cho nên cũng không hy vọng quá nhiều.

Bọn họ vừa mới định tìm công chúa, công chúa cứ như vậy mà xuất hiện trước mắt bọn họ sao?

Nếu việc này dễ dàng như thế thì thành chủ cũng đã không đau khổ suốt hai mươi lăm năm rồi.

Đương nhiên không thể bỏ qua bất cứ cơ hội nào, chuyện cần tra vẫn phải tra.

Lỡ như thật sự trùng hợp như vậy thì sao.

Chi nhánh thành phố A của Quỷ Vực Chi Thành.

“Kế hoạch của chúng ta đã sắp xếp chu đáo như thế, không ngờ cuối cùng lại uổng công.” Một người phụ nữ ngồi trên ghế, mặt đầy hận ý, vô cùng độc ác.

“Tôi đã nói với cô từ lâu rồi, Nguyễn Hạo Thần và Đường Lăng không phải dạng người dễ chơi, cho nên chúng ta bỏ đi thôi.” Đối diện người phụ nữ, một người đàn ông mặt mày mỉm cười, trong lúc nói chuyện đã kéo người phụ nữ qua, xoa n4n sờ mó cơ thể cô: “Lần này vì cô, tôi đã mạo hiểm rất nhiều, cô cũng biết hài lòng đi.”

“Hài lòng? Chúng ta chưa đặt được bất cứ mục đích gì cả, tôi hài lòng cái gì chứ, không được, tôi nuốt không trôi cục tức này.” Người phụ nữ thầm cắn răng, trong mắt rõ ràng mang theo sát ý, trông có chút đáng sợ.

Nhưng dù sao đây cũng là địa bàn của Quỷ Vực Chi Thành, chẳng có ai lăn lộn không công trong Quỷ Vực Chi Thành cả, cho nên khi người đàn ông kia trông thấy vẻ mặt đó của người phụ nữ cũng không hề cảm thấy kinh ngạc hay khó chịu gì, ngược lại còn có thêm một chút hứng thú.

“Vì sao cô cứ phải đối phó với bọn họ?” Người đàn ông có thể lăn lộn đến địa vị như ngày hôm nay ở Quỷ Vực Chi Thành, đương nhiên cũng rất ngông cuồng tùy ý, nhưng anh cũng sẽ không vô cớ đắc tội với người ta, dù sao là một nhà họ Đường cộng thêm một Nguyễn Hạo Thần, cũng không dễ chọc.

Người phụ nữ của anh, anh có thể chiều, nhưng cũng có giới hạn.

Đương nhiên, sở dĩ lúc trước anh đồng ý đối với Nguyễn Hạo Thần và Đường Lăng cũng là vì có nguyên nhân khác, không chỉ vì gái.

Nhưng anh còn tưởng rằng kế hoạch của bọn họ cẩn thận như thế, cho dù không thể hoàn toàn đánh bại Đường Lăng, cũng có thể đả kích nhà họ Đường, ảnh hưởng đến việc lên chức của Đường Vân Thành, nhưng không ngờ cuối cùng lại thất bại thê thảm.

Không thể không nói, cô cả mà nhà họ Đường vừa mới nhận lại đúng là rất giỏi, đánh một cú thật mạnh vào bước đầu tiên của kế hoạch bọn họ.
 
Chương 1773


Chương 1773

Cho nên tiếp theo, anh không thể không cẩn thận thêm một chút.

“Nó hại tôi cửa nát nhà tan, hại chết ba mẹ tôi, lý do này còn chưa đủ sao?” Mặt người phụ nữ lại xuất hiện thêm chút âm độc, sát khí nhuộm đẫm hai mắt, trông rất đáng sợ.

“Nó? Ai? Đường Lăng hả? Hay Nguyễn Hạo Thần?” Người đàn ông nghe được lý do của người phụ nữ, hơi nhíu mày lại, rõ ràng vẫn chưa hiểu lắm.

Đương nhiên, rất rõ ràng, nó mà anh hiểu, nó mà người phụ nữ kia mới nói hoàn toàn khác nhau.

“Hai người kia cũng không có liên quan, rốt cuộc anh có báo thù cho tôi hay không?” Người phụ nữ cũng không giải thích cho rõ, nhưng vẻ hận thù trong mắt càng rõ ràng hơn: “Tôi sẽ không tha cho cô ta, không bao giờ…”

Người đàn ông nhìn cô, tạm thời không nói gì, không biết đang nghĩ cái gì.

“Nếu anh không muốn giúp tôi thì tôi đi tìm người khác.” Người phụ nữ thấy anh không có phản ứng gì, hơi bực bội xoay người định đi mất.

Người đàn ông giống như đột nhiên lấy lại tinh thần, nhanh chóng vươn tay giữ cô lại, lập tức kéo cô vào lòng, hôn nhẹ lên mặt cô, cười khẽ: “Sao nào? Giận à?”

Người phụ nữ này đã đi theo anh bảy năm, anh cũng chẳng phải yêu thương gì cô, chỉ là suốt bảy năm trời, người phụ nữ này đã đưa ra không ít phương pháp, cũng vì những phương pháp mà cô đưa ra, anh mới có thể ngồi vào cái ghế đại ca của chi nhánh thành phố A.

Cho nên anh đương nhiên sẽ không thể để cô ta đi rồi.

Huống chi người phụ nữ này đẹp như thế, dáng người quyến rũ, chuyện chăn gối cũng rất phóng khoáng, hơn nữa có rất nhiều chiêu hay, ít nhất đến lúc này thì anh vẫn cảm thấy có chút không nỡ.

Gái đẹp không khó tìm, gái vừa đẹp vừa thông minh lại không nhiều, không thể không nói, người phụ nữ này rất thông minh, mỗi lần nghĩ kế cho anh cũng rất tốt.

Giữ một người phụ nữ thế này ở bên cạnh cũng không phải chuyện xấu, huống chi giữ người phụ nữ này ở bên cạnh cũng không ảnh hưởng đến việc anh kiếm thêm mấy cô gái khác.

“Tôi cũng đâu nói là không giúp cô đâu.” Người đàn ông cắn lên cổ cô, trong tiếng cười khẽ có thêm vài phần tùy ý: “Cô là người phụ nữ của tôi, sao tôi có thể để người khác ăn hiếp cô được chứ.”

Cuối cùng mặt người phụ nữ kia cũng hiện lên hài lòng được một chút, cô biết mà, người đàn ông này sẽ không bỏ mặc cô, cô đã đi theo anh bảy năm, bảy năm, những năm tháng tốt đẹp nhất của cô đều đặt lên người người đàn ông này.

“Kế hoạch lần trước của chúng ta đã thất bại, cho dù là Đường Lăng hay là Nguyễn Hạo Thần thì chắc chắn cũng đều đề phòng hơn rồi, cho nên nếu chúng ta muốn đối phó với bọn họ thì nhất định phải có một kế hoạch tỉ mỉ hơn nữa.” Ngươi đàn ông hơi hóp mắt lại, anh đương nhiên biết Đường Lăng và Nguyễn Hạo Thần không dễ đối phó như thế, anh đương nhiên cũng không phải là muốn báo thù cho người phụ nữ này.

Anh làm thế cũng đều là vì bản thân, bởi vì lúc trước đã có người đến tìm anh, muốn bảo anh đối với Đường Lăng, người nọ đưa ra một điều kiện làm anh không thể nào từ chối được.

Hơn nữa lúc trước khi anh nhắc đến chuyện này với thành thiếu chủ, thành thiếu chủ không chỉ không phản đối mà còn cảm thấy rất hứng thú, thành thiếu chủ cũng rất đồng ý với việc bọn họ đối phó với Đường Lăng và Nguyễn Hạo Thần.

Đánh Đường Lăng và Nguyễn Hạo Thần một cú mạnh, anh sẽ có thể cướp được một ít thế lực của Đường Lăng và Nguyễn Hạo Thần về.

Đến lúc đó chẳng những làm lực lượng của anh lớn mạnh hơn, cũng có thể lấy lòng thành thiếu chủ, nói không chừng anh còn có thể thăng chức.
 
Chương 1774


Chương 1774

Bây giờ anh đã là thành viên lâu năm của chi nhánh thành phố A, nếu lại thẳng chứ, nói không chừng có thể tiến vào trụ sở chính của Quỷ Vực Chi Thành, có thể đi vào trụ sở chính của Quỷ Vực Chi Thành thì trên cơ bản đều có được quyền lực lên trời.

Đây chắc chắn là khát khao của bất cứ người đàn ông nào.

Tuy Đường Lăng và Nguyễn Hạo Thần rất giỏi, cũng không thể nào làm đối thủ của toàn bộ Quỷ Vực Chi Thành được.

Lần thất bại này, trong mắt anh thì đây cũng không phải chuyện xấu gì, bây giờ thành thiếu chủ thật sự là ngông cuồng không ai sánh bằng, lần thua này, thành thiếu chủ chắc chắn sẽ không nhịn đâu.

Bây giờ thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành đã bỏ mặc mọi chuyện, tất cả mọi chuyện đều do thành thiếu chủ quyết định. Sự ủng hộ của thành thiếu chủ đã đủ để anh không cần kiêng dè điều gì.

Chỉ cần có được sự ủng hộ của thiếu thành chủ là sẽ có được sự ủng hộ của toàn bộ thế lực của Quỷ Vực Chi Thành, hắn còn gì phải sợ nữa?

Quỷ Vực Chi Thành hiện nay đều do thiếu thành chủ quyết định. Thành chủ không còn quan tâm đến chuyện ở Quỷ Vực Chi Thành nữa nên chắc chắn thành chủ cũng sẽ không tham gia vào chuyện này, dù sao thành chủ cũng không có giao tình gì với Đường Lăng và Nguyễn Hạo Thần.

Dùng toàn bộ thế lực của Quỷ Vực Chi Thành để đối phó Đường Lăng và Nguyễn Hạo Thần là chuyện cực kỳ dễ dàng.

Đường Lăng và Nguyễn Hạo Thần cũng tương đối mạnh nhưng so với Quỷ Vực Chi Thành thì họ chẳng đáng là gì, cũng không có gì phải đáng ngại.

Trên mặt Trịnh Hùng có thêm vài phần đắc ý, khuôn mặt không còn trẻ trung đầy mỡ không còn chút đẹp trai nào nữa.

Một người đàn ông gần sáu mươi, vốn đã không đẹp trai, bình thường đã quen buông thả, tuổi trẻ dù có lợi hãi đến đâu cũng không thể chịu đựng được sự tàn phá của thời gian, cái bụng như phụ nữ mang thai sáu, bảy tháng với lớp mỡ thật dầy, thật sự không còn từ nào để diễn tả.

Người phụ nữ đang ở trong vòng tay hắn bị cái bụng phệ của hắn đè vào, trong mắt có chút ghê tởm nhưng lại phải kìm nén hết sức có thể, vì báo thù, cô ta phải chịu đựng.

Đã chịu đựng bảy năm rồi, cũng không chỉ một lần này.

“Em nghĩ kế gì hay đi rồi tính kế cẩn thận. Tôi sẽ đi gặp thiếu thành chủ, chỉ cần thiếu thành chủ ủng hộ chúng ta thì mọi chuyện sẽ dễ dàng.” Tay Trịnh Hùng mạnh bạo xoa nắn cơ thể người phụ nữ, nhưng trên mặt hắn lại không có nhiều h4m muốn, dù sao chuyện chính quan trọng hơn.

Đối với hắn, quyền lực quan trọng hơn nhiều so với phụ nữ, có quyền lực thì muốn phụ nữ kiểu nào chẳng có, trẻ trung, xinh đẹp, chỉ cần hắn muốn thì không gì là không có.

Hắn không chỉ có h4m muốn với người phụ nữ trước mặt mà hắn còn cần người phụ nữ này giúp hắn bày mưu tính kế, sự thật chứng minh người phụ nữ này rất thông minh, mặc dù cách của cô ta rất nham hiểm và thâm độc nhưng lại có tác dụng.

Mặc dù kế hoạch lần này thất bại nhưng theo hắn thấy, kế hoạch lần này thật sự rất tốt.

Chỉ có thể nói họ đã đánh giá thấp năng lực của đối phương, nói chính xác hơn thì họ đã đánh giá thấp năng lực của cô cả nhà họ Đường.

Lần sau sẽ không có sai lầm nữa!

“Được, tôi biết rồi, yên tâm đi, lần này chúng ta nhất định sẽ thành công.” Có được kết quả như mong muốn, người phụ nữ hài lòng, đương nhiên cũng cực kỳ tự tin, cô ta không tin mình lại thua người phụ nữ đó lần nữa.
 
Chương 1775


Chương 1775

Cô ta cũng không cho phép mình lại thua người phụ nữ đó một lần nữa!

Nụ cười trên gương mặt người phụ nữ càng tươi hơn, cánh tay trắng nõn ôm lấy cổ người đàn ông, bỏ qua phần mỡ trên mặt hắn, cô ta chủ động áp đôi môi đỏ của mình lên môi ông ta, cố gắng hôn một cách quyến rũ nhất có thể.

Cô ta biết rõ để một người đàn ông đồng ý điều kiện của mình và để một người đàn ông sẵn lòng giúp đỡ mình thì cô ta phải mang lại cho đàn ông một số lợi ích.

Cô ta đã biết điều này từ bảy năm trước khi tìm tới hắn.

Bảy năm nay, cô ta vẫn luôn làm việc này, mặc dù người đàn ông này vừa già vừa xấu, nhưng hắn có thể giúp cô ta báo thủ, vậy là đủ rồi!

Dáng người của người phụ nữ này thật sự rất đẹp, cơ thể quyến rũ lại càng hấp dẫn hơn, Trịnh Hùng vốn chỉ lo chuyện chính, không có hứng thú trong phương diện này lắm, nhưng cũng không chống cự lại được sự dụ hoặc chết người này của cô ta.

Hắn vốn cũng chẳng phải quý ông lịch lãm gì, dâng tới tận miệng làm gì có lý do nào để không ăn.

Giây tiếp theo, hắn mạnh bạo đè cô ta xuống chiếc bàn sau lưng…

Người phụ nữ cười tuỳ ý mà tự mãn, nhưng sâu trong đôi mắt lại là sự hung ác đến cực độ, Tô Khiết, lần này tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!

Tại một quán bar dưới lòng đất.

Thư ký Lưu tìm thấy Tô Trung Dung đang uống rượu, lúc này ông ta đã say rồi, không còn tỉnh táo nữa.

Tô Trung Dung bây giờ không còn khí phách của công tử con nhà giàu trước đây, giờ đây ông ta cực kỳ bết bát.

Tiền trong tay ông ta đã tiêu hết từ lâu, sau khi bị Tô Khiết đuổi ra khỏi nhà họ Tô thì ông ta cũng không còn chỗ để ở.

Thời gian này Tô Trung Dung luôn mượn rượu giải sầu, vì không có tiền nên ông ta còn không tới nổi quán bar sang trọng, chỉ có thể mua say ở quán bar dưới lòng đất này.

Để uống rượu, Tô Trung Dung đã thế chấp hết những đồ mình có trên người, thậm chí ông ta còn thế chấp cả điện thoại di động.

Không có điện thoại, cả ngày lẫn đêm Tô Trung Dung đều chìm đắm trong quán bar, gần như tách biệt với cả thế giới.

Thư ký Lưu cho người đưa Tô Trung Dung ra khỏi quán bar.

“Các người, các người làm gì vậy? Các người muốn làm gì?” Tô Trung Dung đã say, người chao đảo lắc lư, cố gắng giãy giụa: “Mấy người là ai?” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Tô Trung Dung từng thấy thư ký Lưu nhưng bây giờ ông ta đã say mèm nên không nhận ra thư ký Lưu.

Thư ký Lưu không nói, chỉ ra hiệu bằng ánh mắt cho mọi người, anh không có thời gian nói lời vô nghĩa với ông ta, tổng giám đốc vẫn đang chờ.

Nếu không phải điều tra chuyện về bà chủ thì tổng giám đốc cũng sẽ không bao giờ gặp Tô Trung Dung.

“Mấy người thả tôi ra, mấy người, mấy người muốn bắt cóc tôi à? Tôi phải báo cảnh sát, báo cảnh sát.” Tô Trung Dung vẫn chưa hoàn toàn mất ý thức, vẫn còn biết phải báo cảnh sát.

Nhưng như vậy cũng tốt, nếu Tô Trung Dung hoàn toàn mất ý thức thì tổng giám đốc cũng không dễ hỏi.

Mặc kệ Tô Trung Dung giãy giụa, thư ký Lưu cho người đưa ông ta đi, đây là quán bar dưới lòng đất, vốn đã rất loạn, cũng chẳng có ai lo chuyện bao đồng, không ai muốn gặp chuyện phiền phức.

Huống hồ Tô Trung Dung cũng không đáng để người khác ra mặt cho ông ta.
 
Chương 1776


Chương 1776

“Tổng giám đốc, tìm được Tô Trung Dung rồi.” Thư ký Lưu nhanh chóng đưa Tô Trung Dung tới trước mặt tổng giám đốc nhà mình.

Sau khi tổng giám đốc ra khỏi bệnh viện đã nhờ anh tìm Tô Trung Dung, thư ký Lưu biết tổng giám đốc muốn ông ta xác nhận một số chuyện liên quan đến bà chủ.

Dù sao sáu năm trước khi bà chủ bị thương nhập viện vẫn ở nhà họ Tô, chắc chắn Tô Trung Dung sẽ biết chuyện.

Nguyễn Hạo Thần nhìn Tô Trung Dung bằng sắc mặt lạnh băng, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng.

Tô Trung Dung vốn đang say rượu mơ mơ màng màng đột nhiên rùng mình, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Nguyễn Hạo Thần, người ông ta lập tức run lên: “Cậu Thần, cậu Thần…”

Ánh mắt này của Nguyễn Hạo Thần khiến Tô Trung Dung sợ run, cũng gần như tỉnh rượu, ông ta nhận ra Nguyễn Hạo Thần ngay tức khắc.

“Chuyện Tô Khiết bị thương sáu năm trước là do ông gây ra?” Nguyễn Hạo Thần thấy Tô Trung Dung nhận ra mình thì biết lúc này ông ta vẫn được coi là tỉnh táo, đương nhiên Tô Trung Dung đã uống quá nhiều rượu nên cũng không thể coi là hoàn toàn tỉnh táo.

Dưới tình huống này, Nguyễn Hạo Thần cảm thấy không cần đến bất kỳ mưu kế gì, hỏi thẳng cho nhanh.

Nguyễn Hạo Thần hỏi rất trực tiếp, trực tiếp đến nỗi Tô Trung Dung không có khả năng thương lượng.

Nguyễn Hạo Thần vẫn luôn nhìn Tô Trung Dung chằm chằm, quan sát sự thay đổi trên mặt ông ta, dưới cái nhìn này của anh chắc chắn sẽ không bỏ sót bất kỳ sự thay đổi nào của ông ta.

Dĩ nhiên, trong lúc đang say hơi men như thế này thì Tô Trung Dung cũng khó lòng diễn tiếp được nữa.

Tình trạng này đúng là vừa hay!

Tô Trung Dung nghe Nguyễn Hạo Thần nói vậy thì ngẩn ra trong giây lát, như thể vừa chợt nhớ ra điều gì, ngay sau đó khuôn mặt ông ta tái bợt đi, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ sệt cả và người cũng bắt đầu run rẩy: “Không liên quan tới tôi, tôi không làm gì hết, là tự cô ta, tự cô ta lăn từ trên lầu xuống rồi đâm vào mà.”

Tô Trung Dung lúc này có vẻ sợ hãi hoảng hốt vô cùng, cả người ông ta run rẩy trực lùi về sau, nhưng vì đang bị túm lại nên không cách nào thoát được.

Tô Trung Dung nhìn vào đôi mắt lạnh căm của Nguyễn Hạo Thần, ánh mắt đáng sợ như đang muốn giết ông ta tới nơi vậy, làm ông ta sợ tới hồn vía lên mây: “Thật sự là tôi không làm gì cả, là Chí Long đó, Chí Long đẩy cô ta xuống đó, chính nó muốn hại cô ta.”

Trước nay con người của Tô Trung Dung vẫn luôn ích kỷ như vậy, trong tình huống như thế này ông ta không ngại lôi con trai mình ra làm kẻ chết thay.

Nguyễn Hạo Thần híp mắt lại, khuôn mặt anh trông thật đáng sợ, anh có thể nhận ra được rằng Tô Trung Dung đang nói thật, mà bây giờ trước mặt anh ông ta cũng chẳng thể nói dối.

Tô Trung Dung không có lá gan lừa anh, vậy chứng tỏ chuyện Tô Khiết bị thương sáu năm trước hoàn toàn là sự thật…

Cũng đúng vào sáu năm trước, Tô Chí Long đã bị ông cụ Tô đưa ra nước ngoài, những người khác chẳng ai rõ nguyên nhân, nhưng giờ thì mọi chuyện đã được sáng tỏ rồi.

Đây cũng là lý do tại sao ông cụ Tô lại dặn dò bác sĩ Lục giữ kín chuyện này, dù sao Tô Chí Long cũng là cháu trai đích tôn duy nhất của nhà họ Tô.

Nhưng tính ra ông cụ Tô vẫn nghiêng về Tô Khiết hơn, vì Tô Khiết mà bắt ép Tô Chí Long phải ra nước ngoài sống, đã vậy còn ra lệnh không cho tên đó quay về nữa.
 
Chương 1777


Chương 1777

Suốt sáu năm nay Tô Chí Long đúng thật vẫn luôn sinh sống ở nước ngoài chứ không dám quay về.

Mà hiện giờ cũng vì ông cụ Tô đổ bệnh nên Tô Chí Long mới có lý do về nước.

“Tìm Tô Chí Long tới đây.” Tuy Nguyễn Hạo Thần đã chắc chắn rằng Tô Trung Dung không nói dối, nhưng anh vẫn muốn tìm tên Tô Chí Long kia để khẳng định chắc chắn chuyện này.

Đương nhiên anh sẽ không bỏ qua Tô Chí Long vì đã dám tổn thương cô.

“Còn lão này thì sao?” Những người đang giữ chặt Tô Trung Dung không biết phải xử lý ông ta thế nào, chỉ phải quay sang hỏi ý Nguyễn Hạo Thần.

Nguyễn Hạo Thần liếc mắt nhìn ông ta rồi nói: “Đưa ông ta về quán bar đi.”

Muốn giết Tô Trung Dung là chuyện rất đơn giản thôi, nhưng bây giờ giết ông ta chẳng khác gì giúp ông ta siêu thoát, vậy thì lời cho tên Tô Trung Dung này quá.

“Dặn dò bọn họ đi, nhờ mấy người trong quán bar chăm sóc ông ta cho tốt vào.” Nguyễn Hạo Thần chậm rãi nói, giọng anh rét căm căm, đến nỗi khiến người lạnh cả sống lưng.

Mấy người kia đã theo Nguyễn Hạo Thần khá lâu rồi, đương nhiên cũng hiểu ý của Nguyễn Hạo Thần khi anh nói ‘chăm sóc thật tốt’ nghĩa là gì.

Sau khi Tô Trung Dung bị lôi đi, Nguyễn Hạo Thần vẫn đứng yên đó, đôi mắt u ám khẽ híp lại, không ai biết anh đang nghĩ gì.

Thư ký Lưu đứng cạnh anh, không dám nói năng gì cũng không dám làm phiền tới anh.

Thư ký Lưu hiểu rõ, những lời nói ban nãy của Tô Trung Dung đã khẳng định tính chính xác của những điều mà bác sĩ đã Lục nói, vậy thì chuyện cô chủ bị thương đã chắc như đinh đóng cột rồi…

Sáu năm trước cô chủ bị thương nên mất đi khả năng sinh sản, vậy bé Kỳ nhỏ tuổi như thế không thể nào là con của cô chủ và chủ tịch được.

Cô bé còn chưa đầy năm tuổi nữa.

Nguyễn Hạo Thần đứng đó một lúc, rồi không biết vừa chợt nghĩ đến điều gì, anh đột nhiên quay lưng rời khỏi, thư ký Lưu hoàn hồn lại thấy thế cũng vội đuổi theo.

Nguyễn Hạo Thần đi tới một căn biệt thự, không phải là căn trước kia Tô Khiết từng ở mà là một chỗ khác bí mật hơn, thư ký Lưu lo lắng nhìn anh, cuối cùng vẫn quyết định theo sau.

Sau khi vào biệt thự, Nguyễn Hạo Thần chẳng thèm thay giày mà bước thẳng vào trong, anh không vào phòng ngủ mà đi tới trước cửa sổ, đối mắt đăm đăm nhìn ra ngoài khung cửa, cứ lẳng lặng mà đứng yên như vậy.

Thư ký Lưu đứng phía sau anh, trong lòng lo lắng nhưng không dám nói lời nào.

Khoảng một tiếng sau thì điện thoại của Nguyễn Hạo Thần reo lên.

Phải qua một hồi thì anh mới hoàn hồn lại được, sau đó liền mau chóng bắt máy.

“Cậu chủ, Tô Chí Long chết rồi, chết hai ngày trước trên giường của một người phụ nữ, chơi đồ còn tìm thêm vài em gái tới, k1ch thích quá mức nên đã chết trên giường.” Người vừa mới đi điều tra về Tô Chí Long báo tin.

Một tin bất ngờ, Tô Chí Long đã chết hai ngày trước rồi!

“Tên đó chết ở Thanh Châu, phía cảnh sát đã lập án rồi, bọn họ đã thông báo cho Tô Trung Dung nhưng lão ta chưa tới, chắc là đang say mềm người nên cũng chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra, lúc sau cảnh sát vẫn tiếp tục gọi lại cho ông ta nhưng điện thoại của ông ta đã tắt máy rồi, khi cảnh sát biết mẹ của Tô Chí Long đang bị giam trong đồn cảnh sát thì đã nghĩ cách liên lạc với Lưu Vũ, nhưng bây giờ Lưu Vũ đang là tội phạm nên không thể ra mặt giải quyết được, cảnh sát vừa liên hệ với bên công ty Tô thị, bên đó vẫn chưa cho người tới đây, người trong công ty hẳn đã thông báo cho cô chủ biết rồi.”

Nguyễn Hạo Thần im lặng trong chốc lát, không biết anh đang nghĩ gì.
 
Chương 1778


Chương 1778

“Tôi vừa mới dò hỏi thử, bọn họ nói là không phát hiện ra điểm gì bất thường.” Người ở đầu dây bên kia lại ngập ngừng nói thêm.

Nguyễn Hạo Thần híp mắt, khuôn mặt lạnh căm: “Điều tra tiếp, phải tra rõ hết.”

Tô Chí Long thật sự đã chết hai ngày trước vậy sao? Hai ngày trước anh vẫn chưa tới tìm bác sĩ Lục, cũng không tới gặp Tô Trung Dung, trong chuyện này dường như không có điểm nào bất thường cả.

Nhưng có thật như vậy không?

Nguyễn Hạo Thần vẫn cảm thấy mọi chuyện quá trùng hợp.

Và cả nguyên nhân tử vong của Tô Chí Long nữa…

Ban đầu nhìn qua thì sẽ thấy rất hợp lý, nhưng xét kỹ thì hình như có gì đó không đúng lắm.

Nếu ông cụ Tô không hôn mê thì chỉ cần tới hỏi ông cụ là mọi chuyện sẽ rõ ràng hết thôi, nhưng bây giờ ông ấy lại đang mê man như vậy.

Nhưng những lời mà Tô Trung Dung và bác sĩ Lục nói cũng đã giáng một đòn chí mạng vào tâm trí anh, anh biết chuyện này là do anh đã quá tham lam mà thôi.

Ngay từ đâu anh đã biết cô không có khả năng sinh con, lúc đó anh đã quyết định sẽ không cần con cái gì mà chỉ cần cô là đủ.

Vì đã hạ quyết tâm từ lâu nên trước giờ anh vẫn luôn bình thản khi nghĩ về chuyện này, thái độ vẫn luôn rất rõ ràng.

Nhưng ông trời lại cho anh hy vọng như vậy, vì hy vọng đó mà anh đánh mất đi sự bình thân, vì ước vọng xa xôi đó mà anh để khao khát trong mình mặc sức bành trướng, trong thoáng chốc anh đã mất quyền kiểm soát chính mình.

Nhưng giờ đây, thượng đế lại bóp nát hy vọng ấy của anh, cảm giác này không ai có thể hiểu được.

Sau khi hy vọng bị đập tan, thứ duy nhất còn sót lại là nỗi tuyệt vọng sâu hút như chạm đáy âm ty, anh biết, sau trong lòng anh vẫn mong đợi một đứa bé của anh và cô.

Không, không chỉ là muốn thôi, mà đó là khát vọng, cho nên sau khi hy vọng bị dập tắt anh mới đau đớn như vậy.

Nguyễn Hạo Thần đứng trước cửa sổ, anh thấy như trái tim của mình đang bị siết chặt, trong thoáng chốc cơn đau ấy khiến anh như ngừng thở.

Nỗi đau hiện hữu rõ mồn một như vậy khiến anh biết rõ, rằng hóa ra anh cũng khát khao có một đứa trẻ là kết tinh tình yêu của hai người như vậy.

Một khao khát cháy bỏng!

Chỉ vì đó là con của anh và cô…

Nhưng ông trời thật tàn nhẫn với anh quá, hai người không thể nào có con được.

Mà thôi, thượng đế cũng không hoàn toàn bỏ rơi anh, ít nhất số phận đã đưa cô tới bên anh, kiếp này có cô bầu bạn là đủ, anh nên thỏa mãn thôi.

Nguyễn Hạo Thần muốn đi tìm cô, nhưng rồi lại cố nhịn, anh sợ tâm trạng như thế này sẽ khiến cô hoài nghi, cô rất thông minh, không chuyện gì có thể qua mắt cô được.

Anh không muốn làm cô phải lo lắng hay nặng lòng.

Không có con thì thôi vậy, có cô là đã đủ rồi.

Tuy trong lòng anh nghĩ như vậy, song trái tim vẫn như quặn thắt lại, một cảm giác đau đớn không thể kìm nén được.
 
Chương 1779


Chương 1779

Màn đêm buông xuống, bóng tối tràn ngập căn phòng, bóng dáng anh cũng mơ hồ theo.

Nhưng Nguyễn Hạo Thần vẫn không bật đèn lên, cứ đứng yên như vậy, để mặc bản thân mình chìm ngập trong bóng tối.

Thư ký Lưu đứng phía sau Nguyễn Hạo Thần, lưng anh ta duỗi thẳng tắp, đến thở cũng chẳng dám thở mạnh, lúc này trông chủ tịch thật sự đáng sợ vô cùng.

Đó không phải là một nỗi sợ thông thường, mọi khi chủ tịch vẫn lạnh lùng khó gần, tuy cũng đáng sợ đấy nhưng anh ta vẫn có thể chịu đựng được, nhưng giờ phút này chủ tịch đứng chìm trong màn đêm, cái cảm giác cô đơn tĩnh mịch từ bóng dáng mơ hồ kia làm anh ta lo lắng đến sợ, sợ rằng chủ tịch sẽ mãi kẹt trong nỗi đau này không thể vùng ra được.

Thư ký Lưu biết chuyện lần này đã ảnh hưởng tới chủ tịch rất nhiều, anh ta đã đi theo bên cạnh chủ tịch biết bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên trông thấy chủ tịch như vậy.

Thư ký Lưu biết, giờ đây chủ tịch không hề cần sự an ủi, không một ngôn từ nào có thể xoa dịu anh được, trừ khi bây giờ mọi chuyện đảo ngược hết, trừ khi cô bé chính là con của cô chủ, là con của cô chủ đương nhiên cũng là con của chủ tịch.

Nhưng anh ta cũng hiểu rõ điều đó là bất khả thi, bọn họ đã điều tra triệt để mọi chuyện rồi, sự thật bé Kỳ không thể nào là con của chủ tịch và cô chủ được.

Vì thế nên giờ phút này thư ký Lưu không nói thêm lời nào, chỉ lẳng lặng đứng sau lưng Nguyễn Hạo Thần.

Thư ký Lưu cảm thấy chủ tịch thật là đáng thương quá.

Chủ tịch vẫn luôn tài giỏi hơn người, bao năm qua tung hoành ngang dọc trong giới làm ăn, không có gì là không làm được, nhưng trên đời này làm gì có chuyện mười phân vẹn mười chứ?

Chủ tịch yêu cô chủ, nhưng cô chủ lại không thể sinh con được, nếu chủ tịch chọn ở bên cô chủ thì nhất định sẽ không thể có con.

Đương nhiên thư ký Lưu cũng biết là dù có thế nào thì chủ tịch vẫn sẽ chọn ở bên cô chủ thôi.

Nỗi đau của chủ tịch lúc này đây là vì hy vọng bị dập tắt, trong phút chốc khó lòng chấp nhận được.

Có đôi khi cơn đau khi hy vọng bị bóp nghẹn mới chính là cơn đau nhức nhối nhất.

Thư ký Lưu nghĩ ngợi rất nhiều, nhưng Nguyễn Hạo Thần không hề hay biết, bởi lúc này đầu óc anh đang trống rỗng chẳng nghĩ suy được điều gì, ánh mắt anh nhìn về phía trước nhưng chính anh cũng chẳng biết mình đang nhìn thứ gì.

Giờ phút này, anh cho phép bản thân được yên lặng.

Nguyễn Hạo Thần cứ đứng như vậy suốt đêm, cả một đêm anh không hề động đậy mảy may.

Thư ký Lưu đứng sau lưng anh đã mỏi nhừ chân rồi, nhưng chủ tịch đứng yên thì anh cũng không dám động đậy.

Sáng hôm sau, ánh mặt trời rọi vào trong phòng, Nguyễn Hạo Thần đột nhiên tỉnh táo lại.

“Đi thôi.” Anh cho phép mình được yên lặng, nhưng khoảng thời gian đó sẽ không quá lâu, một đêm thôi là đủ rồi.

Tuy Nguyễn Hạo Thần rất khao khát có được một đứa con của anh và cô, nhưng nếu biết sẽ không thể nào có được thì anh sẽ không cho phép bản thân cứ băn khoăn mãi chuyện này.

Chắc chắn sẽ buồn bã, nhưng khoảng thời gian yên lặng suốt một đêm cũng đã đủ để anh điều chỉnh lại cảm xúc của mình.

Từ nay về sau anh sẽ không suy nghĩ về chuyện có con nữa!
 
Chương 1780


Chương 1780

Cứ như vậy đi!

Cứ thế thôi!

“Đi đâu chứ?” Thư ký Lưu sửng sốt, câu nói đột ngột của chủ tịch khiến anh ta không kịp hoàn hồn, chủ tịch đang muốn đi đâu vậy chứ?

Đi tìm cô chủ sao?

“Đi công ty.” Nguyễn Hạo Thần liếc nhìn thư ký Lưu hãy còn đang ngu ngơ rồi trả lời, hiếm khi anh chịu giải thích những lời mình nói như vậy, giọng điệu rất thỏa mái, thư ký Lưu cũng rất ít khi thấy anh đễ chịu như vậy.

“Đi công ty?” Thư ký Lưu nghe vậy thì giật hết cả mình, vẫn chưa kịp tỉnh thần lại, chủ tịch cứ đứng tại chỗ suốt đêm rồi sau đó nói muốn tới công ty?

“Tôi nhớ hôm nay ở công ty có một buổi họp.” Giọng nói của Nguyễn Hạo Thần rất tự nhiên, tự nhiên tới nỗi không hề có chút bất thường nào, lúc này khuôn mặt của anh cũng đã trở về vẻ trầm tĩnh như mọi khi.

“A? Đúng, đúng là có một buổi họp.” Thư ký Lưu liên tục gật đầu, hôm nay ở công ty đúng là có một buổi họp, ý của chủ tịch là bây giờ sẽ đến cong ty họp sao?

Mới phút trước chủ tịch vẫn đang yên lặng như thể sắp hòa làm một với không khí xung quanh, vậy mà bây giờ lại muốn tới công ty mở họp?

Sao anh ta cứ cảm thấy như chủ tịch vừa biến thành một con người khác vậy?

Nguyễn Hạo Thần không thèm để ý tới thư ký Lưu nữa, anh mở cửa rồi đi thẳng ra ngoài, thư ký Lưu cũng hoàn hồn lại, vội vã bước theo sau anh.

Thư ký Lưu đi sau lưng nên dĩ nhiên không trông thấy những xúc cảm ẩn sâu trong đôi mắt anh, và thứ xúc cảm ấy cũng chỉ thoáng vụt lên rồi cũng tắt ngúm đi thật mau.

Nguyễn Hạo Thần làm đúng như những gì anh nói: Tói công ty rồi mở họp.

Buổi sáng Tô Khiết vừa thức dậy liền tới bệnh viện để thăm ông cụ Hứa.

Cô vừa rời nhà thì Đường Minh Hạo cũng mau chóng dắt bé Đường Vũ Kỳ xuống lầu.

“Bà nội, ông cố bà cố, tụi con đi tới bệnh viện thăm ông cố Tô với mẹ đi.” Đường Minh Hạo vừa nói vừa đi thẳng ra bên ngoài.

“Ui! Mẹ hai đứa đã đi mất rồi, để bà đi với hai đứa.” Phạm My nghĩ có thể Tô Khiết đã đi rồi nên vội đứng dậy, định sẽ đi với hai đứa nhỏ.

“Bà nội, bà không cần đi cùng tụi con đâu, mẹ đang đợi tụi con ở bên ngoài kìa, mẹ con tụi con đã hẹn trước rồi.” Đường Minh Hạo nói liền một lèo, vừa nói vừa bước ra ngoài.

“À, vậy được, hai đứa đi chậm thôi, đừng vội quá coi chừng ngã đó.” Phạm My nghe cậu nói đã hẹn trước với Tô Khiết thì nghĩ rằng Tô Khiết đăng ở bên ngoài đợi, thế nên bà cũng không lo lắng nữa.

Trước giờ bé Đường Minh Hạo vẫn luôn rất hiểu chuyện, làm gì cũng biết đắn đo chứ không bậy bạ.

Hai cô cậu bé đáp lời bà rồi chạy vụt ra ngoài.

Lúc hai bé ra ngoài thì Tô Khiết đã đi được một lúc rồi.

“Chú Lưu ơi, mau mau nào, đi với tụi con.” Bé Đường Minh Hạo cũng biết nếu tìm tài xế khác thì kế hoạch sẽ đổ vỡ, chỉ có chú Lưu mới chịu đưa hai đứa đi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom