Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1801


Chương 1801

Đương nhiên, ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn không tin những lời này.

“Tôi biết, Khiết Khiết là cô cả nhà họ Tô, cũng là tổng giám đốc hiện tại của Tô thị, bây giờ Tô thị đã thoát khỏi nguy hiểm là vì Hạo Thần đã đầu tư một số tiền lớn cho Tô thị, tình hình của Tô thị mới trở nên tốt hơn, dựa theo tình hình phát triển hiện tại, Tô thị chắn chắn sẽ càng lúc càng lớn mạnh, Khiết Khiết là tổng giám đốc của Tô thị, đương nhiên thân phận cũng không tầm thường rồi.” Mắt bà cụ Nguyễn hơi lóe lên, nhanh chóng nói tiếp.

Mấy lời này của bà cụ Nguyễn càng làm cho người ta chán ghét hơn, luôn ám chỉ thứ Tô Khiết dựa vào thật ra chính là gia thế nhà họ Nguyễn bọn họ, không có tiền do nhà họ Nguyễn đầu tư vào thì đã không có Tô thị, không có Tô thị thì bây giờ Tô Khiết chả là cái thá gì.

Lúc này, Nguyễn Hạo Thần đã chạy đến nơi, anh dừng xe ở một nơi cách cao ốc Tô thị không xa.

Mà Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo cũng đã chạy đến nơi, dù sao kỹ thuật lái xe của tài xế Lưu cũng không tệ, cho nên cũng không chậm hơn Nguyễn Hạo Thần bao nhiêu.

Bây giờ mọi người đã đến đông đủ, người nên đến hay không nên đến đều đã đến gần hết rồi.

“Bà cụ Nguyễn, bà có ý gì hả? Bà định làm gì?” Hứa Dinh Dinh sắp bị bà cụ Nguyễn làm cho kinh tởm đến muốn ói, cô không thể nhịn được nửa, sao bà lại có thể âm hiểm đến trình độ này chứ.

Hứa Dinh Dinh cảm thấy khi đối phó với loại người này thì không cần phải khách sáo gì cả.

“Tôi cũng không có ý gì hết, cô Hứa đừng hiểu lầm.” Bà cụ Nguyễn thấy Hứa Dinh Dinh lại nhảy ra lần nữa thì cũng mừng thầm trong lòng, cái cô Hứa Dinh Dinh này dễ chơi hơn Tô Khiết nhiều.

“Tôi hiếu lầm? Bà cụ Nguyễn coi mọi người là mấy thằng ngu hết à?” Hứa Dinh Dinh tức quá hóa cười, đã từng gặp người không biết xấu hổ rồi, nhưng chưa thấy ai không biết xấu hổ đến mức độ này.

“Hôm nay ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn cố ý chạy đến dưới cao ốc Tô thị để chặn đường Khiết Khiết nhà tôi là có ý đồ gì, có cần tôi nói thẳng ra trước mặt mọi người luôn không?” Hứa Dinh Dinh cảm thấy bây giờ không cần phải nể nang ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn nữa rồi, nếu đã vậy thì cứ làm rõ hết tất cả mọi chuyện luôn đi.

Để tránh ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn lại xem người khác là thằng ngốc nữa.

“Tôi không hiểu cô đang nói cái gì? Tôi chỉ vì nhà họ Nguyễn của chúng tôi, tôi không thể trơ mắt nhìn nhà họ Nguyễn tuyệt hậu được.” Bà cụ Nguyễn thầm hoảng sợ, nhưng mặt mày lại không lộ ra điểm gì quá khác thường, bà cảm thấy có lẽ Hứa Dinh Dinh đang gài bà.

Dù sao bọn họ và nhà họ Đường chưa bao giờ công khai ra ngoài, không có bao nhiêu người biết được, người ngoài lại càng không thể biết. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Tô Khiết cũng không thể nào biết, Hứa Dinh Dinh lại càng không thể biết.

Dù sao từ trước đến giờ nhà họ Đường đều rất cẩn thận đối với chuyện này, chuyện còn chưa được xác định thì chắc chắn sẽ không truyền ra ngoài.

Bây giờ Đường Vân Thành đang trong giai đoạn quan trọng, nhà họ Đường cẩn thận về mọi mặt.

“Nếu bà cụ Nguyễn không hiểu, vậy tôi sẽ nói rõ.” Hứa Dinh Dinh nhìn bà cụ Nguyễn, cười khẩy thành tiếng: “Vì muốn cậu ba Nguyễn cưới cô cả nhà Đường, đúng là ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn đã phí rất nhiều đầu óc đó.”

“Nhà họ Nguyễn mấy người muốn liên hôn với nhà họ Đường là chuyện của mấy người, nhưng mà các người đừng vì muốn liên hôn với nhà họ Đường mà chạy tới ép Khiết Khiết nhà tôi như vậy.” Hứa Dinh Dinh đứng trước mặt mọi người nói thẳng một lèo những gì cô biết ra, Hứa Dinh Dinh nói rất nhanh, bà cụ Nguyễn vẫn chưa lấy lại tinh thần không kịp cản lại.

“Cô nói bậy bạ gì đó?” Lúc này bà cụ Nguyễn cũng thay đổi sắc mặt, bà cụ Nguyễn không sợ Hứa Dinh Dinh ăn nói bậy bà, bà đang sợ bên phía nhà họ Đường sẽ trách tội bọn họ.
 
Chương 1802


Chương 1802

Dù sao thân phận của nhà họ Đường không cho phép có bất cứ ảnh hưởng xấu nào, đặc biệt là dưới tình hình Đường Vân Thành sắp sửa lên chức như bây giờ.

“Tôi nói sai rồi sao? Ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn muốn liên hôn với nhà họ Đường, muốn bảo cậu ba Nguyễn cười cô cả nhà họ Đường, nhà họ Nguyễn hai người muốn liên hôn và nhà họ Đường thì đi mà nói với nhà họ Đường đó, tại sao cứ đi ép buộc Khiết Khiết?” Lúc này, Hứa Dinh Dinh nói với giọng điệu chắc chắn, không hề có chút chột dạ nào, làm người ta không thể nào nghi ngờ được.

Bà cụ Nguyễn lập tức thay đổi sắc mặt mấy lần, bây giờ bà không thể thừa nhận, cũng không thể chối, đúng là không biết làm sao.

Sao bà có thể ngờ mọi chuyện sẽ diễn biến thành như thế chứ, bà không thể nào hiểu nỗi, sao Hứa Dinh Dinh lại biết được chuyện nhà họ Nguyễn muốn liên hôn với nhà họ Đường chứ?

Nếu Hứa Dinh Dinh đã biết, cũng có nghĩa là Tô Khiết đã biết!!

Rốt cuộc thì tin tức này bị lộ ra ngoài từ đường nào?

Nhà họ Đường chắc chắn là sẽ không thể rồi, bà và ông cụ cũng không hề nói ra ngoài, theo lý thuyết thì tin tức này không thể nào bị tiết lộ được.

Lúc này mặt ông cụ Nguyễn cũng rất khó coi, ông cụ Nguyễn cũng đang nghĩ giống hệt như bà cụ Nguyễn, ông cụ Nguyễn cũng không biết vì sao Tô Khiết lại biết được chuyện bọn họ muốn liên hôn với nhà họ Đường.

Người nhiều chuyện xung quanh đều hoảng sợ trước sự thay đổi kịch bản đột ngột như thế này, ánh mắt khi nhìn về phía ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn cũng đã hơi thay đổi.

Thì ra nhà họ Nguyễn muốn bám vào nhà họ Đường cho nên mới đến ép Tô Khiết.

Chẳng ai thèm quan tâm nhà họ Nguyễn mấy người dựa hơi người giàu cả, nhưng mà nhà họ Nguyễn mấy người cũng không thể giả vờ thanh cao trước mặt mọi người như thế, thật sự xem người khác là kẻ ngu sao?

“Cậu ba Nguyễn muốn cưới cô cả nhà họ Đường thì cưới nhanh đi, Khiết Khiết nhà tôi chẳng thèm, Khiết Khiết nhà tôi cũng sẽ không cản, xin ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn sau này đừng đến đây làm khó Khiết Khiết nhà tôi nữa.” Hứa Dinh Dinh thể hiện thái độ thay cho Tô Khiết trước mặt mọi người.

Tô Khiết nghe Hứa Dinh Dinh nói thế, môi hơi cong lên, Nguyễn Hạo Thần muốn cưới cô cả nhà họ Đường cô sẽ không thèm cản sao?

Nghe thì không sai đó, nhưng mà…

Cô phát hiện Hứa Dinh Dinh càng lúc càng có tài ăn nói hơn rồi, ở chung với Tịch Xuyên trong thời gian dài cũng đã có thay đổi không nhỏ!

“Cô Hứa, chuyện Khiết Khiết vô sinh là sự thật, vì Hạo Thần, vì nhà họ Nguyễn chúng tôi, chúng tôi thật sự không thể để Hạo Thần và Khiết Khiết sống cùng nhau, cho nên cho dù Hạo Thần nhà chúng tôi sau này cưới ai thì cũng muốn Khiết Khiết chấm dứt hoàn toàn với Hạo Thần của chúng tôi, đừng quấn lấy Hạo Thần nữa mới được, nếu không cũng sẽ không công bằng đối với người mà sau này Hạo Thần sẽ cưới…” Bà cụ Nguyễn cố gắng kềm lửa giận trong lòng xuống, tiếp tục giả đáng thương, dù sao ngay từ đầu bà đã quyết định xài chiêu này, bây giờ cũng không thể đột nhiên thay đổi được.

“Khiết Khiết nhà tôi quấn lấy cậu ba Nguyễn hả? Bà cụ Nguyễn, bà nói dối mà không biết ngượng luôn à?” Hứa Dinh Dinh lại tức đến bật cười, mặt bà cụ Nguyễn đúng là còn dày hơn cả tường đồng, đúng là cực kỳ không biết xấu hổ.

Bà cụ Nguyễn nhíu mày lại, con nhỏ xấu xí Tô Khiết không biết xấu hổ quấn lấy Hạo Thần là sự thật, bà còn phải nói dối sao?
 
Chương 1803


Chương 1803

Hứa Dinh Dinh nhìn bà cụ Nguyễn, môi từ từ cong lên nói: “Nếu bà cụ Nguyễn lại còn muốn ép buộc tiếp, hôm nay ngay tại đây tôi sẽ nói hết mọi chuyện rõ ràng, lúc trước cậu ba Nguyễn cưới Khiết Khiết nhà tôi là vì cổ phần của Nguyễn thị, chuyện này có rất nhiều người biết, đây cũng không phải là bí mật.”

Nguyên nhân Nguyễn Hạo Thần kết hôn cùng Tô Khiết đã được làn truyền từ lâu rồi, cho nên có rất nhiều người biết được.

Mấy người nhiều chuyện xung quanh biết được chuyện này nghe Hứa Dinh Dinh nói xong còn gật đầu theo bản năng.

Hứa Dinh Dinh đảo mắt quay sang liếc nhìn ông cụ Nguyễn, sau đó lại nhìn mấy người đang đứng xem xung quanh: “Nhưng có một chuyện mọi người không biết, mà ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn lại biết rất rõ, ngay cái hôm mà Khiết Khiết nhà tôi giúp cậu ba Nguyễn lấy được cổ phần Nguyễn thị thì cũng đã lập tức xử lý thủ tục ly hôn, không hề chậm trễ dù chỉ một giây, lúc đó cậu ba Nguyễn không có ở thành phố A, Khiết Khiết nhà tôi trực tiếp đi tìm thư ký Lưu đại diện thủ tục ly hôn, sau khi hoàn tất thủ tục ly hôn, Khiết Khiết nhà tôi lập tức bay đến nước M, không còn liên lạc gì với cậu ba Nguyễn nữa, khi đó Khiết Khiết nhà tôi đã quyết định cả đời này cũng sẽ không qua lại với cậu ba Nguyễn nữa, sau này ông cụ Tô bị bệnh nên Khiết Khiết mới quay về.”

Hứa Dinh Dinh cố ý ngừng lại, người nhiều chuyện xung quanh đều sửng sờ, tình hình này nằm ngoài dự đoán.

Ý của Hứa Dinh Dinh đã không thể rõ hơn được nữa, ban đầu là Tô Khiết không chút do dự ly hôn, sau đó rời khỏi thành phố A sang Mỹ, nếu Tô Khiết thật sự muốn bám lấy cậu ba Nguyễn thì sẽ không ly hôn, cũng không tự rời khỏi thành phố A.

Lần trước khi cậu ba Nguyễn mở cuộc họp báo, thật ra đã tiết lộ sự thật Tô Khiết chủ động ly hôn, lúc ấy cậu ba Nguyễn còn tỏ tình trực tiếp với Tô Khiết, không phải Tô Khiết thì không cưới ai khác.

Cho nên bây giờ Hứa Dinh Dinh nói lại điều này, tất cả mọi người đều tin tưởng đến tám, chín phần.

Mọi người tin lời Hứa Dinh Dinh, đương nhiên cũng bắt đầu nghi ngờ lời của ông bà Nguyễn.

Thậm chí họ còn nghĩ tới một khả năng khác, sợ rằng không phải Tô Khiết quấn lấy cậu ba Nguyễn mà là cậu ba Nguyễn quấn lấy Tô Khiết, mặc dù khả năng này có phần khiến người khác không thể tiếp nhận.

Dù sao cậu ba Nguyễn xuất sắc như thế, mà Tô Khiết lại vừa xấu vừa ngốc.

Nhưng thế giới rộng lớn không thiếu cái lạ, hoặc là sở thích của cậu ba Nguyễn quá độc đáo, cứ nhất định phải thích kiểu người như Tô Khiết?

Nếu thật sự là vậy thì việc làm của ông bà Nguyễn thật quá đáng!

“Bây giờ ông bà Nguyễn lại nói Khiết Khiết nhà tôi quấn lấy cậu ba Nguyễn? Hai người đã lớn tuổi rồi không thể mở mắt nói dối chứ, từng này tuổi rồi giữ lại chút mặt mũi đi.” Hứa Dinh Dinh thấy mọi người đã hiểu thì lại bổ sung thêm một câu.

Câu này của Hứa Dinh Dinh không khách sáo chút nào, cũng chẳng hề nề mặt ông bà Nguyễn.

Đối với loại người này, thật sự không cần phải khách sáo.

“Rốt cuộc là có chuyện gì? Nếu là cô Tô chủ động ly hôn thì chắc sẽ không lại bám lấy cậu ba Nguyễn đâu!”

“Chắc chắn là không rồi, nếu cô Tô bám lấy cậu ba Nguyễn thì sẽ không ly hôn.”

“Vậy ông bà Nguyễn thật sự đang vu oan cho cô Tô sao?”

“Khả năng ông bà Nguyễn vu oan cho cô Tô là rất lớn, dù sao lần trước ông Nguyễn cũng từng giả vờ bị thương để hãm hại cô Tô mà.”

“Sao người này có thể quá đáng đến thế nhỉ? Không thể vì lớn tuổi mà không nói lý, muốn làm gì thì làm chứ, cũng không thể vì đã già mà có thể tuỳ ý hãm hại người khác.”
 
Chương 1804


Chương 1804

“Bà Nguyễn quỳ dưới cô Tô trước mặt công chúng cũng chỉ là lên mặt kẻ cả để lừa một cách có đạo đức, muốn mọi người lên án cô Tô thôi, suýt nữa chúng ta đã mắc bẫy họ rồi.”

Lúc này tình thế đã hoàn toàn đảo ngược, mọi người vây xem hiểu ra chân tướng, nhìn rõ bộ mặt thật của ông bà Nguyễn, cho nên dù bây giờ bà cụ Nguyễn vẫn đang quỳ dưới đất cũng chẳng ai nói thay bà ta.

Giờ phút này càng chẳng có ai cảm thấy bà Nguyễn đang quỳ dưới đất đáng thương mà ngược lại chỉ thấy đáng ghét.

Hai người già này đúng là xấu xa.

Nguyễn Hạo Thần đã xuống xe, nhưng anh chỉ đứng phía sau đám người, không tiến lên.

Trong tình huống này, Tô Khiết đã hoàn toàn thắng lợi, anh không cần phải ra mặt nữa, mà hoàn cảnh này cũng không thích hợp để anh ra mặt.

Dù sao đó cũng là ông bà nội anh, là bề trên của anh, nhưng không phải anh bận tâm đến tình cảm và thể diện của ông bà Nguyễn.

Anh hoàn toàn đang nghĩ cho Tô Khiết, nếu bây giờ anh ra mặt giúp cô thì sẽ không hay, còn phản tác dụng.

Trong một chiếc xe khác, Đường Minh Hạo mím chặt môi, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng âm trầm nhưng trên người lại tản ra khí thế kinh người, tài xế Tiểu Lưu ngồi ở ghế trước chỉ cảm thấy cổ họng lạnh buốt, người cứng đờ, không dám cử động cũng không dám nói linh tinh.

Tuổi còn nhỏ mà đã đáng sợ thế này, anh nhìn ra được cậu chủ nhỏ đang tức giận.

Ừm, bây giờ cậu chủ nhỏ đang rất tức giận!

Đường Vũ Kỳ cũng rất giận, chỉ là công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ không che giấu như Đường Minh Hạo, cô bé thể hiện rõ sự giận dữ của mình trên mặt.

“Bọn họ bắt nạt mẹ hết lần này đến lần khác, thật sự rất quá đáng.” Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ chu miệng, trong giọng nói đầy vẻ giận dữ: “Anh, bọn họ bắt nạt mẹ như vậy, lẽ nào chúng ta mặc kệ sao?”

Đường Minh Hạo nhìn em gái nhưng không nói gì, một số chuyện không cần phải nói, quan trọng nhất là xem cách giải quyết.

Đương nhiên giải quyết những rắc rối này để cậu bé tự xử là được rồi, không cần em gái ra mặt, cũng không cần để em ấy biết.

Em gái cậu chỉ cần vui vẻ mỗi ngày, vô lo vô nghĩ là được.

“Anh, họ thật sự là cụ của chúng ta sao?” Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ không nghe thấy câu trả lời của anh trai cũng không hỏi tiếp, chỉ là bây giờ cô bé đang rất nghi ngờ thân phận hai người già đang bắt nạt mẹ của bé.

Họ là ông nội, bà nội của ba thì tức là cụ ông, cụ bà của bé, là người thân của cô bé, thế nhưng sao họ lại đối xử với mẹ như này?

Người thân như vậy, bé và anh tra có cần nhận nữa không?

Đường Minh Hạo nhìn vẻ mặt có chút rối rắm của em gái, ánh mắt cậu hơi trầm xuống, vẻ mặt cũng nghiêm túc hơn: “Vũ Kỳ, em nhớ kỹ chỉ cần có anh trai ở đây, em có thể tuỳ theo ý mình, muốn làm gì thì làm, em không cần ép buộc bản thân để chiều theo ý bất kỳ ai.”

Em gái cậu không cần phải chiều lòng ai hết, càng không cần lấy lòng bất kỳ kẻ nào và tương tự, mẹ của bé cũng không cần làm vậy.
 
Chương 1805


Chương 1805

Vì bé không cho phép.

Cho dù hai người đó là ông nội, bà nội ruột của ba cũng không được.

Nếu Nguyễn Hạo Thần không giải quyết được chuyện này thì cậu sẽ giải quyết, cậu không có nhiều kiêng kỵ, lo lắng như Nguyễn Hạo Thần.

Trong lòng cậu, mẹ và em gái luôn là người quan trọng nhất. Mẹ và em gái còn hơn cả Nguyễn Hạo Thần, huống chi là hai người già suốt ngày bắt nạt mẹ cậu.

Đường Minh Hạo đảo mắt, nhìn Nguyễn Hạo Thần đang đứng cách đó không xa, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng mang theo vẻ kiên định mà bướng bỉnh khiến người khác không thể bỏ qua.

Nếu Nguyễn Hạo Thần không thể bảo vệ mẹ cậu thì cậu sẽ không nhận Nguyễn Hạo Thần.

Tài xế Tiểu Lưu nghe những lời Đường Minh Hạo vừa nói mà giật mình, cậu chủ nhỏ thật lợi hại, cừ khôi, khí thế này không phải thứ mà một đứa trẻ năm tuổi có thể có.

Nhưng khí thế này ở trên người cậu chủ nhỏ lại khiến người ta cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.

Không hổ danh là con của cô cả và cậu ba Nguyễn, thật sự rất lợi hại, bây giờ anh đã có xúc động muốn quỳ lạy cậu chủ nhỏ rồi.

“Vâng, em biết rồi.” Đường Vũ Kỳ nghe thấy lời anh trai nói cũng không có gì ngạc nhiên, anh trai bé nói gì cũng đúng.

Trong lòng công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ, không gì có thể làm khó được anh trai, cũng không có việc gì mà anh trai không làm được.

Cho nên anh trai nói gì, cô bé đều nghe theo.

Đường Vũ Kỳ bỏ qua chuyện của ông bà Nguyễn, bé còn việc quan trọng hơn phải làm: “Anh, chúng ta còn đi tìm ba không?”

Cô công chúa bé nhỏ Đường Vũ Kỳ vẫn không quên chuyện quan trọng nhất mà hôm nay nhất định phải thực hiện.

Hôm nay anh bé đưa bé ra là với mục đích nhận ba, nhưng với tình hình hiện tại thì người ba này có nên nhận hay không đây?

“Không tìm nữa, chúng ta về thôi.” Đường Minh Hạo cau mày, mẹ vừa mới bị ông bà nội của Nguyễn Hạo Thần bắt nạt, cậu không tìm Nguyễn Hạo Thần để tính sổ thì đã may lắm rồi, sao lại có chuyện cậu để cho em gái mình nhận lại Nguyễn Hạo Thần?

Trên đời sao lại có chuyện tốt như vậy được? Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Chú Lưu ơi, chúng ta đi về đi.” Sự việc đã kết thúc rồi, mẹ của cậu hiện tại cũng đã không sao, cậu cũng không còn gì để tò mò, nếu không có ý định nhận Nguyễn Hạo Thần nữa, vậy thì đi về thôi.

“Đợi đã.” Cô công chúa bé nhỏ Đường Vũ Kỳ có chút bồn chồn, khó khăn lắm anh trai mới đồng ý đưa cô bé đi gặp ba, nếu giờ cứ như vậy mà đi về, e là sau này khó có cơ hội nữa.

Cô công chúa bé nhỏ Đường Vũ Kỳ đương nhiên biết anh trai mình đang giận, không chỉ giận ông bà nội, mà anh còn giận luôn ba, đến ba anh cũng trách luôn.

Anh trai vốn có thành kiến với ba, nếu như không phải vì cô bé van nài anh thì hôm nay anh cũng sẽ không đồng ý dẫn cô bé ra ngoài để nhận ba.

Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn anh trai sẽ có thành kiến với ba nặng hơn nữa.

Vì vậy nên cô bé không thể để đi về như vậy, nhất định phải làm cái gì đó mới được.

“Sao vậy?” Đường Minh Hạo xoay qua nhìn em gái mình, đương nhiên cậu biết cô em gái đang nghĩ gì, nhưng với tình huống hiện tại thật sự cậu không muốn để cho em gái mình nhận Nguyễn Hạo Thần lúc này.
 
Chương 1806


Chương 1806

Đúng, cậu giận cá chém thớt, cậu vì những hành động của ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn mà giận lây qua cả Nguyễn Hạo Thần.

Dù sao đó cũng là người thân của Nguyễn Hạo Thần, là do Nguyễn Hạo Thần không xử lý tốt sự việc nên mới gây phiền toái cho mẹ cậu.

Chỉ mỗi điều này thôi, cậu đã không thể nào chấp nhận và tha thứ được rồi.

“Anh, em cảm thấy ba thật đáng thương và tội nghiệp.” Cô công chúa nhỏ bé Đường Vũ Kỳ nhìn qua cửa kính xe, mắt nhìn về hướng Nguyễn Hạo Thần đang đứng cách đó không xa, rồi khẽ thở dài.

“Hả?” Đường Minh Hạo nhíu mày? Nguyễn Hạo Thần đáng thương? Căn cứ vào đâu mà em gái của cậu lại nói như vậy?

Nguyễn Hạo Thần với từ ‘đáng thương’ đặt cạnh nhau được à?

Với cậu thì cậu tuyệt nhiên không nhìn ra được Nguyễn Hạo Thần có chút xíu gì là tội nghiệp đáng thương cả.

“Anh, người vừa bắt nạt mẹ là ông nội và bà nội của ba, đều là người thân của ba, nhưng họ bắt nạt mẹ như vậy, sẽ khiến cho ba mất vợ, hai người họ cơ bản không hề nghĩ cho ba.” Vừa nói, ánh mắt của cô công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ vẫn nhìn theo bóng dáng của Nguyễn Hạo Thần, lúc này lời nói của cô bé mang cảm giác đồng cảm hơn: “Ba yêu mẹ như vậy, nếu vì vậy mà mất đi mẹ, chắc chắn ba sẽ đau lòng lắm, sẽ buồn lắm đó.”

“Ừ.” Với điều này thì Đường Minh Hạo cũng đồng ý, những gì hai cụ nhà họ Nguyễn làm đích thật chưa bao giờ nghĩ cho Nguyễn Hạo Thần.

Bọn họ chẳng những không bao giờ nghĩ cho Nguyễn Hạo Thần, mà còn luôn làm khó anh, họ muốn khống chế anh, và còn luôn bày mưu tính kế anh.

Bị người thân bày mưu tính kế như vậy, quả thật Nguyễn Hạo Thần có chút gì đó đáng thương thật.

“Bọn họ không nghĩ cho ba, mặc kệ sự sống chết của ba, họ gây chuyện như vậy, không chừng mẹ cũng sẽ giận ba, không chừng rất có thể mẹ sẽ không cần ba nữa, vậy nếu mình cũng không cần ba nữa, chẳng phải ba sẽ rất tội nghiệp sao.” Đường Vũ Kỳ đích thật là cô công chúa lương thiện và hiểu lòng người nhất, mẹ cô vừa mới bị bắt nạt như vậy, nhưng ba cũng rất đáng thương, nên cô không thể nào mặc kệ ba được.

Đường Minh Hạo nhìn em gái mình, vẻ mặt có chút phức tạp, trước giờ cậu vẫn biết em gái mình thông minh, cũng biết rõ em gái mình rất thích tỏ vẻ nai tơ, cho nên những gì cô bé nói đây là vì muốn dùng đòn tâm lý để bênh vực Nguyễn Hạo Thần sao?

Cậu bé cảm thấy người đáng tội nghiệp không phải là Nguyễn Hạo Thần, mà là chính bản thân cậu.

Mấy năm nay cậu cẩn thận bảo vệ em gái mình, giờ vì Nguyễn Hạo Thần mà cô bé lại bỏ rơi cậu sao?

Sự lo lắng và bảo vệ mấy năm nay của cậu như đổ sông đổ biển, như cho chó táp rồi sao?

Ngay lúc này đây, trong lòng Đường Minh Hạo có chút cảm giác bị tổn thương.

“Chú Lưu, chú nói có phải ba con rất tội nghiệp không?” Đường Vũ Kỳ đối diện với ánh nhìn của anh trai mình không hề có chút gì là chột dạ, chỉ có điều cô bé cảm thấy một mình hơi yếu thế, không đủ sức thuyết phục lắm, cảm thấy cần tìm thêm đồng minh.

Lúc này trên xe, ngoại trừ cô bé với anh trai thì chỉ còn mỗi chú Lưu, vì vậy nên cô bé phải nhanh chóng kéo chú Lưu về phe mình.

“Vâng vâng.” Tài xế Lưu ra sức gật đầu, công chúa bé nhỏ nói cái gì cũng đúng.
 
Chương 1807


Chương 1807

Hơn nữa sau khi nghe công chúa nhỏ nói như vậy, thật sự bản thân cũng cảm thấy cậu ba Nguyễn có chút tội nghiệp thật!

Đường Minh Hạo khẽ liếc qua chú Lưu đang lái xe bằng ánh mắt lạnh lùng.

Với mức lương chục triệu một tháng, đang độc thân vui vẻ như tài xế Lưu mà lại cho rằng cậu ba Nguyễn, người sở hữu khối tài sản khổng lồ, có cặp song sinh long phụng, rồi sắp có người vợ tài sắc vẹn toàn kia lại là người đáng thương?

Uhm, thế giới này quả thật là hoang đường quá rồi.

“Anh ơi, chú Lưu cũng cảm thấy ba tội nghiệp nè.” Đường Vũ Kỳ chẳng quan tâm nhiều, cứ làm theo những gì mình nghĩ.

Chú Mộ Dung từng nói qua, đôi khi quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả, chỉ cần đạt được kết quả mình mong muốn là được.

“Vậy thì sao?” Đường Minh Hạo nhìn em gái mình mà trong lòng có chút quặn thắt lại.

Quả thật phụ nữ đều dễ thay đổi!!

Cậu không hiểu vì sao trong lòng em gái mình, cậu lại không bằng Nguyễn Hạo Thần?

“Vậy nên hiện giờ ba cần được an ủi.” Đường Vũ Kỳ nghiêm túc nói ra suy nghĩ của mình, cô bé không hề để ý đến anh trai đang vì mình mà thấy đau lòng.

“Rồi sau đó?” Đường Minh Hạo nhìn em gái mình, chớp chớp mắt rồi hỏi tiếp, tuy là cậu đang cảm thấy đau lòng, nhưng cậu vẫn không từ bỏ ý định.

“Em nghĩ lúc này đây, em nên đi an ủi ba, ngay lúc ba bị mọi người quay lưng lại, việc em nhận ba cũng có thể coi là cách an ủi ba tốt nhất rồi.” Đường Vũ Kỳ thẳng thắn nói ra quyết định ban đầu của mình, chính xác là cô muốn đi nhận ba.

Đường Minh Hạo mím chặt môi, cậu muốn nói gì đó, nhưng lời nói đến bên miệng rồi lại nuốt ngược vào trong.

Điều cậu muốn hỏi chính là, nếu như cậu không đồng ý để cho em gái đi nhận ba thì em gái sẽ lựa chọn cậu hay chọn Nguyễn Hạo Thần?

Nhưng bản thân trong lòng cậu hiểu rất rõ, câu hỏi này chỉ khiến cho em gái cậu khó xử mà thôi.

Tuy biết rõ tâm tư của em gái, nhưng cuối cùng thì cậu cũng không thể làm chuyện khiến em gái mình khó xử được.

Thôi bỏ đi, tùy em ấy vậy, ai bảo em ấy là em gái của cậu chứ.

Cậu không cưng chiều thì còn có thể làm gì được?

“Em muốn đi thì đi đi.” Đối diện với ánh mắt mong chờ không chút che giấu của cô em gái, cuối cùng thì Đường Minh Hạo cũng chỉ đành khuất phục.

Cô công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ thấy anh trai đồng ý, khuôn mặt liền nở nụ cười tươi như hoa: “Em biết ngay là anh sẽ đồng ý mà, anh trai là tốt nhất.”

“Em xuống tìm ba ngay đây, em sẽ cho ba một bất ngờ.” Tiểu công chúa Đường Vũ Kỳ chỉ tâm tâm niệm niệm làm sao để tặng bất ngờ cho cậu ba Nguyễn.

Bất ngờ mà!!

Nụ cười của công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ lập tức xoa dịu được trái tim đau đớn của Đường Minh Hạo, có thể khiến em gái vui vẻ, hạnh phúc, cậu bé làm gì cũng đều xứng đáng cả.

Đường Vũ Kỳ vui vẻ, nhanh chóng đồng ý, mở cửa xe ra, muốn xuống xe.

“Đợi đã.” Chỉ là, lúc này Đường Minh Hạo lại gọi cô bé lại.
 
Chương 1808


Chương 1808

Đường Vũ Kỳ dừng lại, nhanh chóng nhìn về phía anh trai, nụ cười trên gương mặt nhỏ cũng tan biến, sắc mặt có chút lo lắng, rõ ràng là đang sợ anh trai sẽ nuốt lời.

Thấy em gái như vậy, Đường Minh Hạo khẽ thở dài một hơi, sao tự dưng cậu bé lại nhận ra, vì Nguyễn Hạo Thần mà em gái lại bắt đầu không tin mình nữa rồi?

Cô nhóc này lại còn tưởng rằng cậu bé sẽ nuốt lời, đúng thật là, đúng thật là…

Đúng thật là tức quá đi mà!!

“Em muốn nhận ông ấy cũng được, nhưng em không thể để ông ấy biết chuyện của anh, bây giờ anh vẫn chưa muốn nhận chú ấy.” Đường Minh Hạo vốn vì ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn bắt nạt mẹ cậu bé mà có ý kiến với Nguyễn Hạo Thần, bây giờ lại thấy thái độ của em gái mình, cậu bé vô cùng u sầu.

Em gái muốn nhận ba, cậu không cản, nhưng bây giờ cậu vẫn chưa muốn nhận Nguyễn Hạo Thần.

Muốn cậu bé cam tâm tình nguyện nhận Nguyễn Hạo Thần, Nguyễn Hạo Thần buộc phải giải quyết những phiền phức của nhà họ Nguyễn trước mới được.

Mẹ của cậu bé tuyệt đối không thể chịu bất cứ ấm ức nào.

“Vâng, vâng. Em biết rồi.” Đường Vũ Kỳ thấy anh trai không cản cô bé nữa, vội ra sức gật đầu, nụ cười lại xuất hiện trở lại trên gương mặt.

Chỉ cần anh trai không cản cô bé đi nhận ba là được, chỉ cần cô bé nhận ba rồi, ba thông minh như vậy, cho dù cô bé không nói chuyện của anh trai ra, chắc chắn ba vẫn có thể phát hiện ra thôi.

Đường Vũ Kỳ không chút chậm trễ, lập tức nhảy xuống xe, như là sợ chậm một bước thôi sẽ bị Đường Minh Hạo cản lại.

Đường Minh Hạo thấy em gái vội vã như vậy, cảm giác như trái tim của cậu bé lại bị đâm một lần nữa.

Đường Vũ Kỳ xuống xe, vui mừng chạy đến bên cạnh Nguyễn Hạo Thần.

Lúc này Nguyễn Hạo Thần đang xuyên qua đám người nhìn Tô Khiết, vì vậy không chú ý đến bên cạnh mình đã có thêm một cô nhóc.

Đường Vũ Kỳ đứng một lúc, lại thấy ba đang nhìn sang chỗ mẹ, hoàn toàn không nhìn cô bé một lần.

Đôi môi Đường Vũ Kỳ khẽ cong lên, cô bé đã đứng bên cạnh ba rồi, đứng gần đến thế, mà ba lại không hề phát hiện ra cô bé?

Đường Vũ cảm thấy có chút buồn bã.

Nhưng mà, chút buồn bã đó so với kích động được nhận ba chẳng đáng là gì, công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ cảm thấy cô bé có thể khoan dung đại lượng, không tính toán với ba.

Dù sao ba cô bé cũng đã rất đáng thương rồi, cô bé đến đây là để an ủi ba, nên cô bé sẽ tha thứ cho ba.

Vì vậy, công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ không muốn ngốc nghếch đợi ba nhận ra cô bé nữa, cô bé phải chủ động mới được.

Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ lại tiến gần cậu ba Nguyễn một chút, giơ cánh tay nhỏ bé ra, kéo góc áo Nguyễn Hạo Thần.

Cậu ba Nguyễn vẫn không rời tầm mắt khỏi vợ của mình, đột nhiên cảm nhận được góc áo bị kéo, anh có cảm thấy kì lạ, vì vậy vô thức nhìn xuống.

Ánh mắt của anh nhìn về phía góc áo, đương nhiên là sẽ nhìn thấy công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ đang đứng bên cạnh kéo góc áo anh.

Giây phút đó, cậu ba Nguyễn ngơ ra, đôi mắt của anh vô thức chớp chớp, cảm giác như anh đã bị hoa mắt, nếu không sao tự dưng lại nhìn thấy cô nhóc này ở đây được?
 
Chương 1809


Chương 1809

Cậu ba Nguyễn chớp mắt vài cái, mới nhận ra cô nhóc trước mắt này không hề biến mất, vẫn đứng nguyên ở đó, thế nên, đây không phải ảo giác của anh sao?

Vì vậy, đây chính là cô nhóc mà anh gặp ở trung tâm thương mại lần trước, còn khiến anh tưởng rằng là con gái của mình sao?

Cô nhóc này sao lại xuất hiện ở đây?

Nhìn cô nhóc đang đứng bên cạnh mình, ánh mắt anh có vẻ phức tạp, nhất thời không thể tỉnh táo lại.

Anh đã từng nghĩ rằng cô bé là con gái của anh, nhưng sự thật chứng minh đó chỉ là ảo tưởng của anh.

Anh vốn tưởng rằng, gặp lại cô nhóc này một lần nữa trong lòng anh sẽ có chút mâu thuẫn, nhưng bây giờ nhìn cô bé, anh lại có một cảm giác thỏa mãn kì lạ, còn có một sự thân thiết xuất phát từ sâu trong lòng, sự thỏa mãn và thân thiết kì lạ đó khiến anh muốn thân cận với cô nhóc trước mặt này.

Nhưng Nguyễn Hạo Thần vẫn kìm chế được, anh sợ, sợ tiếp xúc với cô nhóc này nhiều, anh sẽ càng không nỡ.

Dù gì cũng không phải con của mình, anh cũng lo sẽ tạo thành gánh nặng cho Tô Khiết.

Vì vậy Nguyễn Hạo Thần cố gắng áp chế kích động muốn thân cận với cô nhóc này lại, sắc mặt anh lạnh nhạt, rồi miễn cưỡng ánh mắt di chuyển khỏi người cô nhóc.

Không thể tiếp tục ảo tưởng nữa, không thể tiếp tục ảo tưởng nữa!!

Đó là thuốc độc, anh sợ…

Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ thấy thái độ lạnh nhạt của Nguyễn Hạo Thần, đôi mắt trừng lớn, cô bé không dám tin, ba của cô bé lại lạnh nhạt với cô bé như vậy?

Cho dù bây giờ ba chưa biết cô bé là con gái của ba, nhưng cô bé đáng yêu như vậy, dễ mến như vậy, ba không nên lạnh nhạt như vậy chứ?

Huống chi, lần trước rõ ràng bọn họ từng gặp qua ở trung tâm thương mại, cũng xem như là quen biết, sao ba có thể như vậy chứ?

Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ cảm thấy đả kích, có chút đau lòng.

Nhưng trước giờ Đường Vũ Kỳ vẫn luôn là công chúa nhỏ hiểu chuyện nhất, chu đáo nhất, người trước mắt này là ba của cô bé,

Cũng may mà người đến đây là cô bé, không phải anh trai, nếu không với thái độ này của ba, chắc chắn anh trai sẽ tức giận.

Từ trước đến nay cô bé vẫn luôn rộng lượng, sẽ không tính toán với ba.

Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ nhìn thấy ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần tập trung vào mẹ mình, bị lạnh nhạt nên có chút đau lòng, nhưng cô bé sẽ không tranh giành yêu thương với mẹ đâu.

“Đẹp không ạ?” Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ cảm thấy cuộc nói chuyện của bọn họ cần có một cái cớ, mà mẹ chính là cái cớ tốt nhất.

“Hửm?” Nguyễn Hạo Thần ngơ ra, lúc này tâm trạng của anh rất phức tạp, có điều một nửa sự chú ý của anh vẫn tập trung trên người Tô Khiết, nghe thấy lời của Đường Vũ Kỳ, anh vô thức đáp lại: “Đẹp.”

Vợ của anh luôn là đẹp nhất.

“Vâng, mẹ đẹp nhất.” Ánh mắt của Đường Vũ Kỳ cũng nhìn về phía Tô Khiết, rất phối hợp mà gật đầu, mẹ của cô bé luôn đẹp nhất.

Ánh mắt Nguyễn Hạo Thần sáng lên, trong lòng đột nhiên có một cảm giác vô cùng kì lạ, anh khẽ nghiêng qua nhìn, thấy Đường Vũ Kỳ cũng đang nhìn về phía Tô Khiết, cảm giác kì lạ trong lòng Nguyễn Hạo Thần càng trở nên rõ ràng hơn.
 
Chương 1810


Chương 1810

Nhưng mà, lúc này Tô Khiết đang đứng cạnh Hứa Dinh Dinh, người Đường Vũ Kỳ nhìn chưa chắc đã là Tô Khiết, cũng có thể là Hứa Dinh Dinh.

Nguyễn Hạo Thần nghĩ đến tư liệu mà thư ký Lưu điều tra được, trên đó có viết rõ ràng mẹ của cô nhóc là Hứa Dinh Dinh, vì vậy người mà cô nhóc nói chắc chắn là Hứa Dinh Dinh.

Đúng vậy, mẹ của cô bé là Hứa Dinh Dinh!

Nguyễn Hạo Thần lặng lẽ thở dài một hơi, trong lòng có chút thất vọng, rõ ràng đã điều tra rõ ràng rồi, anh còn mơ mộng gì nữa chứ?

Biết rõ kết quả, tại sao vẫn còn ảo tưởng, anh như vậy không phải là đang cố ý giày vò bản thân sao?

Ảo tưởng cuối cùng cũng chỉ là ảo tưởng! Không thể nào thành sự thật được.

Anh không thể nghĩ tiếp nữa, không thể nghĩ tiếp nữa.

Biết rõ đó là một loại độc, anh buộc phải khống chế bản thân không được tới gần.

Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ nếu biết được ba đang coi cô bé như thuốc độc, chắc sẽ tức đến mức không thèm nhận ba nữa.

Nhưng may mà công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ không biết thuật đọc suy nghĩ, không biết suy nghĩ lúc này của cậu ba Nguyễn.

Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ còn đang nghĩ làm thế nào để nói với ba? Phải làm như thế nào mới khiến ba có thể dễ dàng hiểu được chuyện này?

Phải làm thế nòa mới khiến ba có thể dễ dàng chấp nhận cô bé?

Lúc này ba quả thực rất lạnh nhạt với cô bé, quá là lạnh nhạt luôn, không thể để như vậy được.

Hơn nữa, rõ ràng ba còn chưa hiểu lời cô bé nói ban nãy.

“Người đẹp nhất chính là mẹ của cháu.” Đường Vũ Kỳ cảm thấy cô bé nên nói rõ ràng hơn một chút, ba biết dáng vẻ thật sự của mẹ, nên ba sẽ biết mẹ là đẹp nhất.

Mẹ của cô bé quả thực là đẹp nhất, điều này không có gì phải nghi ngờ, công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ cảm thấy lời này của cô bé đã rất rõ ràng rồi.

Nhưng mà, hiển nhiên là cậu ba Nguyễn vẫn không hiểu, bởi vì tư liệu mà thư ký Lưu điều tra có ghi rõ mẹ của cô nhóc là Hứa Dinh Dinh, lúc này trùng hợp là Hứa Dinh Dinh lại đang đứng cùng Tô Khiết.

Trong lòng mỗi một đứa trẻ, mẹ của chúng luôn là đẹp nhất, vì vậy cậu ba Nguyễn vẫn cho rằng công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ đang nói đến Hứa Dinh Dinh.

Vì vậy lúc này khi nghe thấy lời của công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ, cậu ba Nguyễn không chút vui mừng, mà lại càng thêm thất vọng, cô bé không phải con của anh, thật sự không phải!

Không, không thể nghĩ tiếp nữa, thật sự không thể nghĩ tiếp nữa, Nguyễn Hạo Thần không nhìn Đường Vũ Kỳ nữa, mà cố gắng khiến bản thân dồn hết sự chú ý lên người Tô Khiết.

Bây giờ, trong mắt anh, trong lòng anh chỉ có vợ của anh, chỉ có thể có vợ của anh, không thể có người khác.

Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ ngơ ra, phản ứng này của ba không đúng rồi?

Rốt cuộc ba có nghe thấy lời cô bé nói không vậy?

Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ cảm giác chắc chắn là ba đã nghe thấy lời cô bé nói rồi, nhưng rõ ràng là ba chưa hiểu rõ.
 
Chương 1811


Chương 1811

Cô bé đã nói rõ ràng đến vậy rồi, sao ba có thể không hiểu chứ?

Cô bé đột nhiên nhận ra hình như ba rất ngốc, may mà cô bé và anh trai di truyền từ mẹ, không ngốc giống ba.

May mà anh trai không xuống đây, nếu anh trai mà nhìn thấy ba như vậy chắc chắn sẽ rất ghét bỏ.

Cô bé là một công chúa nhỏ hiền lành, lương thiện, cô bé sẽ không ghét bỏ ba đâu.

Ừm, cô chắc chắn sẽ không ghét bỏ ba đâu!

Ít nhất thì cô bé sẽ không để ba biết cô bé ghét bỏ ba!!

Ừm, cô bé chính là một người lương thiện thấu hiểu lòng người như vậy đó!

Đường Vũ Kỳ thấy ba vẫn luôn nhìn về phía mẹ, không thèm nhìn cô bé lấy một cái, công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ cũng không tức giận.

Ba đã ngốc như vậy rồi, ba ngốc như vậy mà còn bị người thân bỏ rơi, cô bé mà còn tức giận với ba nữa, ba sẽ càng đáng thương hơn.

Vì vậy, công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ lương thiện cảm thấy mình nên bao dung ba, ai bảo đây là ba của cô bé cơ chứ!

Vì vậy, cô bé càng không thể từ bỏ.

Cô bé phải nhận ba, cô bé phải an ủi ba.

“Có phải chú cũng cảm thấy mẹ cháu là đẹp nhất không?” Nếu như ba vẫn luôn nhìn mẹ, Đường Vũ Kỳ sẽ hỏi thêm một câu nữa.

“Ừm.” Cậu ba Nguyễn khẽ đáp một tiếng, vẫn không có phản ứng gì, bởi vì lúc này sự chú ý của cậu ba Nguyễn đã dồn hết lên người vợ mình, anh cố gắng khiến bản thân không nghĩ đến những chuyện khác nữa, lúc này anh thậm chí còn không suy nghĩ kĩ lời mà cục cưng Vũ Kỳ nói, hoặc là lời của cục cưng Vũ Kỳ chỉ tiến vào tai anh chứ không tiến vào não anh, vậy nên cậu ba Nguyễn không có phản ứng gì.

Đương nhiên, cũng vì cậu ba Nguyễn cố gắng khiến bản thân không thể nghĩ đến chuyện khác, nên không thể có phản ứng gì với chuyện này.

Phản ứng này của cậu ba Nguyễn khiến Đường Vũ Kỳ vẫn luôn bình tĩnh, tự tin nãy giờ cũng có chút sốt ruột: “Chú không thể hỏi chút xem mẹ cháu là ai sao?”

Người ba ngốc này đúng là khiến cô bé sốt ruột muốn chết, vì vậy, cô bé hỏi thẳng luôn vậy, không để ba đoán tiếp nữa.

Cô bé cảm thấy nếu còn để ba ngốc đoán tiếp, ba ngốc không đoán ra, cô bé e là mình sẽ gấp chết mất.

Nguyễn Hạo Thần ngơ ra, cuối cùng cũng không kìm chế nổi, anh chậm rãi quay sang nhìn công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ, ánh mắt anh sáng lên, đôi môi khẽ mấp máy: “Chú biết.”

Về việc mẹ cô bé là ai, tư liệu mà thư ký Lưu đưa cho anh đã viết rất rõ, anh đã biết từ lâu, sao còn phải hỏi nữa.

“Chú biết?” Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ ngơ ra, ba biết sao? Ba biết thật sao?

Nếu ba đã biết sao lại còn phản ứng như vậy?

Nếu ba đã biết mẹ cô bé là ai, chắc chắn ba sẽ biết cố bé là con gái của ba.

Vậy phản ứng lạnh nhạt lúc này của ba là không muốn nhận cô bé sao?

Ba không thích cô bé sao?

Ba thật sự không thích trẻ con sao?
 
Chương 1812


Chương 1812

Đường Vũ Kỳ nhìn Nguyễn Hạo Thần, đôi môi nhỏ khẽ chu ra, sắc mặt tủi thân: “Chú không thích cháu sao?”

Nguyễn Hạo Thần: “…”

Thích cô bé sao?

Dù Nguyễn Hạo Thần có trốn tránh thế nào đi chăng nữa cũng không thể không thừa nhận, anh thích cô nhóc này, rất thích.

Nhưng cho dù có thích hơn nữa thì sao chứ, dù sao cũng không phải con gái anh.

Để không tăng gánh nặng tâm lí cho Tô Khiết, anh buộc phải cách xa cô nhóc này.

Vì vậy, Nguyễn Hạo Thần không đáp lời của công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ.

“Quả nhiên là chú chỉ thích mẹ, không thích cháu.” Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ lại chu môi ra, lúc này cô bé thực sự rất tủi thân, rất muốn khóc.

Ban nãy anh trai còn không muốn cô bé đi xuống đây, nhưng vì muốn nhận ba, cô bé còn không nghe lời anh trai, hơn nữa vì ba cô còn chọc giận anh trai rồi.

Không ngờ ba lại không thích cô bé đến vậy?

“Cái gì?” Nguyễn Hạo Thần nhíu mày, nhất thời không hiểu lời mà Đường Vũ Kỳ nói có ý gì, cái gì gọi là anh chỉ thích mẹ không thích cô nhóc chứ?

Lời này sao cứ có vẻ kì lạ thế nhỉ?

Rõ ràng là anh chỉ thích vợ anh, không thích mẹ của cô nhóc!

Mẹ của cô nhóc cũng chẳng phải vợ anh!

Anh cũng hi vọng mẹ của cô bé là vợ anh, nhưng sự thật chứng minh là không phải, anh còn có thể làm sao được?

“Ba, ba thích mẹ con không ghen đâu, nhưng ba cũng có thể thích con mà, thật ra, hai chuyện này không ảnh hưởng đến nhau đâu.” Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ từ trước đến nay không phải một người yếu đuối, mẹ từng nói với cô bé, gặp phải khó khăn không được gục ngã, phải nghĩ cách giải quyết.

Cơ thể Nguyễn Hạo Thần cứng đờ ra, thậm chí còn có chút lắc lư, đôi mắt anh lập tức trừng lớn lên, nhìn Đường Vũ Kỳ: “Cháu, cháu gọi chú là gì?”

Anh vừa nghe thấy gì vậy? Anh nghe thấy gì vậy?

Anh lại nghe thấy cô nhóc này gọi anh là ba? Cô nhóc này gọi anh là ba sao? Đang gọi anh đó sao?

Là ảo giác của anh sao? Anh nghe nhầm rồi sao?

Anh còn trẻ vậy, tai sẽ không có vấn đề gì chứ? Vì vậy, chắc là anh không nghe nhầm đâu nhỉ?!

Chắc là không nghe nhầm đâu!

Cậu ba Nguyễn hoàn toàn ngơ ra, trong chuyện này, tâm trạng gần đây của anh như đang ngồi trên thang di động vậy, lên lên xuống xuống liên tục, lúc trên thiên đường, lúc dưới địa ngục, từ hi vọng đến tuyệt vọng, với sự giày vò này, nếu tố chất tâm lí của anh không đủ tốt, e là đã bị bức đến điên luôn rồi.

Kết quả tra ra được trong khoảng thời gian trước đã khiến anh hoàn toàn tuyệt vọng rồi, anh thật sự không dám có bất cứ mơ tưởng gì nữa.

Lúc này, nghe thấy lời công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ nói, đầu anh nhất thời trống rỗng, anh nghe thấy lời cô bé nói, nghe hiểu rồi, nhưng bộ não lại không truyền đến một thông tin rõ ràng nào.
 
Chương 1813


Chương 1813

Hoặc là đã có thông tin đó, nhưng lúc này anh không dám tin, thật sự không dám tin.

Bởi vì anh biết hi vọng càng nhiều, thất vọng càng nhiều, bây giờ anh không thể chịu nổi đả kích đó nữa.

Vì vậy, lúc này cậu ba Nguyễn không thể chắc chắn, có lẽ không phải không thể chắc chắn, mà là không dám chắc chắn.

Anh vẫn còn nghi ngờ có lẽ mình nghe nhầm, lúc này tâm trạng của cậu ba Nguyễn lên lên xuống xuống, lúc được lúc mất, vô cùng phức tạp.

Ban nãy cô nhóc này gọi anh là ba sao?

Sao có thể chứ?

Mẹ của cô nhóc này rõ ràng là Hứa Dinh Dinh, anh không quen biết Hứa Dinh Dinh, anh và Hứa Dinh Dinh không có bất kì mối liên quan nào.

Không, không đúng, anh cảm thấy hình như có chỗ nào có sai sót rồi, có gì đó nhanh chóng lướt qua trong đầu anh, anh ra sức muốn giữ nó lại.

“Mẹ của cháu là ai?” Lúc này, suy nghĩ điên cuồng kia trong lòng cậu ba Nguyễn lại mất khống chế mà bật ra.

Có khi nào những thứ trước đó anh điều tra được đều sai cả?

Có khi nào cô nhóc này chính là con gái của anh?!

Có khi nào mọi thứ giống như những gì anh mơ tưởng?

Tuy anh hết lần này đến lần khác nói với bản thân đừng ảo tưởng tiếp nữa, đừng nghĩ nhiều nữa, nhưng bây giờ cô nhóc này gọi anh là ba, anh không thể khống chế nổi suy nghĩ kia nữa.

Lỡ như ông trời thật sự thương xót anh thì sao?

Lỡ như là thật thì sao?

Cho dù chỉ có một phần vạn khả năng…

“Mẹ của con là Tô Khiết đó ạ.” Đường Vũ Kỳ chớp chớp mắt, sắc mặt tỏ vẻ khó hiểu, không phải ban nãy ba có nói biết mẹ của cô bé là ai sao? Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Bây giờ ba lại hỏi cô bé như vậy là có ý gì?

Có điều nếu như ba đã hỏi rồi, cô bé sẽ trả lời thẳng.

Nghe thấy lời Đường Vũ Kỳ nói, Nguyễn Hạo Thần kinh ngạc đến ngơ ra, trong lòng đột nhiên có một niềm vui khiến anh phát điên lên, mẹ của cô nhóc này là Tô Khiết?

Cô nhóc là con gái của Tô Khiết? Vậy thì chính là con gái của anh rồi.

Thật sự là con gái của anh sao?

Là con gái của anh và Tô Khiết?

Bởi vì quá vui mừng, Nguyễn Hạo Thần nhất thời quên mất mọi phản ứng, chỉ ngơ ngác ra nhìn Đường Vũ Kỳ.

“Con ruột đó ạ!” Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ nhìn thấy phản ứng của anh, đôi mắt đen láy khẽ chớp chớp, sao lại không có phản ứng gì thế này? Kì lạ thật đó, nên công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ lại bổ sung một câu.

Lúc này Đường Vũ Kỳ cũng hiểu ra một chuyện, trước đó chắc ba không biết mẹ của cô bé là ai, hoặc là ba đã hiểu lầm, ba hiểu lầm mẹ Hứa Dinh Dinh mới là mẹ của cô bé.

Vì vậy, lúc này công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ cố ý nhấn mạnh là con ruột, là do chính Tô Khiết sinh ra!
 
Chương 1814


Chương 1814

“Có nghĩa là con đi ra từ bụng của mẹ đó, thịt từ trong người rơi ra đó, hiểu chứ ạ?” Có thể là sợ Nguyễn Hạo Thần vẫn chưa hiểu, Đường Vũ Kỳ lại giải thích thêm, dù sao biểu hiện lúc trước của ba quá ngốc, cô bé thật sự sợ ba không hiểu.

Đương nhiên là Nguyễn Hạo Thần hiểu lời Đường Vũ Kỳ nói, nhưng mà, anh cảm giác sau một hồi vui vẻ, đầu anh lại trở nên trống rỗng, sự trống rỗng đó khiến anh nhất thời không biết nên có phản ứng thế nào, tâm trạng quá mức kích động, thậm chí khiến anh nói không thành lời, vì vậy lúc này cậu ba Nguyễn vẫn ngơ ngác đứng đó, ngơ ngác nhìn Đường Vũ Kỳ.

Niềm vui này đến quá đột ngột, Nguyễn Hạo Thần bị dọa đến ngốc luôn rồi!!

“Ài, ba sao vậy?” Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ tưởng rằng lời này của mình sẽ khiến Nguyễn Hạo Thần có phản ứng rất lớn, nhưng sao kết quả lại không như những gì cô bé nghĩ?

Sao ba trông lại ngốc nghếch thế này?

Chẳng lẽ sợ hãi đến ngốc luôn rồi?

Đường Vũ Kỳ giơ bàn tay nhỏ ra lắc lư trước mặt Nguyễn Hạo Thần.

Cậu ba Nguyễn tỉnh táo lại, cơ thể cứng nhắc cuối cùng cũng có chút sức lực, cơ thể anh đột nhiên cử động, vì quá đột ngột, hơn nữa phạm vi di chuyển quá lớn, nên anh đã đụng đổ chiếc xe điện đang đậu bên cạnh.

Cậu ba Nguyễn cũng không cảm thấy đau đớn, nhưng lực ban nãy quả thực không nhẹ, chiếc xe bị anh đụng đổ xuống đất cũng đã bị mất một chiếc đèn xe.

Cậu ba Nguyễn lúc này không còn bình tĩnh như bình thường nữa, anh lúc này giống như một đứa trẻ lúng ta lúng túng.

“Này, anh bị làm sao thế? Anh đụng hỏng xe của tôi rồi, anh đền tôi đi.” Lúc này nhân của chiếc xe điện đang đứng bên cạnh xem chuyện vui, thấy xe mình bị đụng hỏng, lập tức hung dữ bước đến muốn tính sổ với Nguyễn Hạo Thần.

Lúc này Nguyễn Hạo Thần đang quay lưng về phía người kia, vì vậy người đó không nhìn rõ dáng vẻ của Nguyễn Hạo Thần, không nhận ra là Nguyễn Hạo Thần.

Lúc này cậu ba Nguyễn không còn tâm trạng để ý những chuyện khác, bị người kia lôi kéo nhưng dường như anh vẫn không nhận ra, đôi mắt anh vẫn đang nhìn chằm chằm Đường Vũ Kỳ, mắt cũng không chớp lấy một cái, như là sợ chỉ cần chớp một cái thì sẽ không thấy cô nhóc trước mắt đâu nữa.

Lúc này, trong đầu anh chỉ có một chuyện, anh chỉ muốn làm rõ một chuyện, những chuyện khác đều không thể tác động đến anh.

Đường Vũ Kỳ thấy dáng vẻ này của ba mình, thầm thở dài một hơi, nhìn thấy chủ nhân của chiếc xe điện kia lại kéo Nguyễn Hạo Thần, công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ lấy vài tờ tiền từ trong ví của mình ra, đưa cho anh ta: “Chú ơi, cháu đền cho chú.”

Họa do ba mình gây ra, cô bé đành phải thu dọn.

Ai bảo đây là ba của cô bé chứ, ài!!

May mà hôm nay cô bé ra ngoài có mang theo ví, may mà cô bé không thiếu vài tờ tiền lẻ này.

Nơi này cách chỗ Tô Khiết có hơi xa, là ở phía sau cùng, người phía trước đều đang xem trò hay, không có quá nhiều người chú ý đến tình hình phía bọn họ.

Chủ nhân chiếc xe điện lấy vài triệu mà Đường Vũ Kỳ đưa cho, cũng không mặt dày mà gây phiền phức tiếp nữa, dù sao cái đèn xe kia cũng không đến mức vài triệu.
 
Chương 1815


Chương 1815

Anh ta cũng không muốn chiếm hời của một cô bé, nhưng xe của anh ta bị người đàn ông này đụng đổ, cô bé này chắc cũng có quan hệ thân thiết với người đàn ông này, vậy nên cầm số tiền này anh ta cũng không thấy hổ thẹn.

Chỉ có điều lúc anh ta nhìn về phía Nguyễn Hạo Thần, sắc mặt lại có chút khinh thường, loại người gì đây chứ? Một tên đàn ông trưởng thành gây họa, lại để một cô bé ra mặt giải quyết!

Cậu ba Nguyễn lúc này…

Cậu ba Nguyễn hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào đối với những chuyện đang xảy ra. Anh đột nhiên vươn tay ra nắm chặt tay của Đường Vũ Kỳ, tuy động tác rất nhanh nhưng lại không dám dùng sức, sợ làm bị thương cô công chúa nhỏ.

“Cháu vừa gọi ai là ba? Là ai vậy?” Cậu ba Nguyễn nuốt nước miếng, giọng nói khàn khàn hỏi ra một câu rất ngớ ngẩn.

Ừm, đúng là rất ngớ ngẩn.

Nhưng chuyện này không thể trách anh được. Không phải anh không tin mà là trước đây anh đã chịu nhiều đả kích trong chuyện này rồi.

Bị đả kích đến độ anh không còn lòng tin để mơ mộng xa vời nữa.

Hoặc có lẽ lúc này cậu ba Nguyễn càng muốn nghe công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ chính miệng nói lại một lần nữa.

Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ nhìn anh, chớp chớp mắt, bĩu môi: “Sau này ba có đi ra ngoài đường thì cũng đứng có nói ba là ba của con đấy. Ba thật ngốc.”

Cô bé đã nói rõ như vậy rồi mà ba cô bé còn hỏi như vậy nữa sao?

Cô bé phát hiện người ba mình mới nhận này thật sự rất ngốc.

Bây giờ cô bé hối hận có quá muộn không? Nếu cô bé biết ba mình ngốc như vậy thì cô bé nên nghe lời anh trai không nên xuống đây nhận ba rồi.

Haiz, cô bé và anh trai thông minh như vậy sao lại có một người ba ngốc thế này chứ?

Lúc này cậu ba Nguyễn là bị người ta ghét bỏ ra mặt, nhưng nghe được lời của Đường Vũ Kỳ, cậu ba Nguyễn trong lòng anh lại cực kỳ vui mừng.

Cho nên anh đúng là ba của cô bé.

Cô bé thật sự là con gái của anh.

Đúng là con gái của anh.

Lần này chắc chắn sẽ không sai rồi. Vừa rồi anh đã tìm cách chứng thực với công chúa nhỏ rồi.

Cô bé đã chính miệng nói anh là ba của cô bé.

Đúng, là con gái của anh đã chính miệng nói.

Cho nên chắc chắn sẽ không sai, cũng không thể sai được.

Rõ ràng lúc này Nguyễn Hạo Thần không nhận ra một vấn đề, lời nói của một cô bé mới năm tuổi có thể không phải là sự thật một trăm phần trăm.

Một Nguyễn Hạo Thần trước giờ vẫn luôn khôn khéo, có tầm nhìn, không thể chịu đựng sự cẩu thả trong mọi việc dù là nhỏ nhất nhưng lúc này rõ ràng lại tự động bỏ qua những điều không thể khác, trong lòng anh chỉ nhận định kết quả mà mình mong muốn.

Anh nhận định đây là con gái của anh.
 
Chương 1816


Chương 1816

Lúc này, thậm chí Nguyễn Hạo Thần lại càng sợ phải xác minh thêm, không phải anh muốn trốn tránh mà là lúc này anh cảm thấy quá hạnh phúc, không muốn hạnh phúc ấy lại tan vỡ lần nữa.

Cho dù có tan vỡ cũng phải để anh hưởng thụ niềm hạnh phúc này thêm một lát nữa chứ!

Có thể nói, đối với chuyện này yêu cầu của Nguyễn Hạo Thần rất khiêm tốn, có lẽ vì quá khát vọng, quá cố chấp cho nên lúc này anh chỉ đành thỏa hiệp với các nguyên tắc của bản thân từ trước tới nay.

Bàn tay đang nắm chặt Đường Vũ Kỳ của cậu ba Nguyễn vô thức siết chặt thêm, dường như anh sợ cô công chúa Đường Vũ Kỳ sẽ đột nhiên biến mất.

Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ nhìn ba mình đến bây giờ vẫn chưa hoàn hồn, thầm thở dài trong lòng: “Ba, ba đừng nắm chặt như thế, con sẽ không biến mất đâu.”

Ba của cô bé chẳng những ngốc mà còn ngớ ngẩn nữa chứ. Haiz, bây giờ tâm trạng của cô bé phức tạp quá.

Có điều cô bé cũng không thể đổi ý, cũng sẽ không đổi ý. Một người ba ngốc nghếch như vậy đúng là rất đáng thương, cho nên cô bé chỉ đành ở cạnh ba mình.

Nguyễn Hạo Thần nghe được Đường Vũ Kỳ gọi mình là ba lần nữa, cuối cùng anh cũng có cảm giác chân thực. Rốt cuộc anh cũng hiểu rõ đây không phải là giấc mơ, không phải là hy vọng xa vời của anh mà là sự thật.

Anh có con gái, hơn nữa con gái của anh còn thật sự đứng trước mặt gọi anh là ba.

Cậu ba Nguyễn hơi thả lỏng tay, chỉ có điều anh vẫn không buông tay ra, anh không muốn buông và cũng không nỡ buông.

Rất rõ ràng lúc này Nguyễn Hạo Thần vẫn chưa tỉnh táo lại, thậm chí anh cũng không suy nghĩ đến những chuyện khác.

Ví dụ như Tô Khiết đang đứng cách đó không xa. Anh cũng không nghĩ tới việc dẫn công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ đi chứng thực chuyện này. Đương nhiên anh càng bỏ qua một chuyện nếu con gái của anh và Tô Khiết đã lớn như vậy rồi thì tại sao Tô Khiết mãi không nói cho anh biết?

Trước đây Tô Khiết không nói cho anh biết còn có thể thông cảm được. Nhưng bây giờ rõ ràng cô đã động lòng với anh. Hai người rõ ràng là yêu nhau, hơn nữa cả hai còn chuẩn bị đi làm giấy đăng ký kết hôn, vậy tại sao Tô Khiết lại không nói cho anh biết?

Giờ phút này suy nghĩ của cậu ba Nguyễn chỉ là một đường thẳng, hết thảy những chuyện khác đều không nằm trong phạm vi suy nghĩ của anh.

Người ta thường nói người đang yêu chỉ số IQ bằng không, lúc này rõ ràng IQ của cậu ba Nguyễn đã tụt xuống số âm luôn rồi.

“Cục cưng, ai dẫn con tới đây vậy?” Cậu ba Nguyễn với chỉ số IQ đang tụt xuống số âm vẫn nghĩ tới một vấn đề khá bình thường đó là Đường Vũ Kỳ mới năm tuổi, chắc hẳn không thể một mình chạy tới đây tìm anh, đúng chứ?

Như vậy cô bé đến đây với ai?

Là đi cùng với Tô Khiết sao?

Nhưng Tô Khiết vẫn luôn đứng trước mặt anh, còn Đường Vũ Kỳ rõ ràng là lúc sau mới xuất hiện bên cạnh anh.

Cho nên Đường Vũ Kỳ không phải đến cùng lúc với Tô Khiết.

“Vâng…” Lúc này Đường Vũ Kỳ rất vui vẻ, nghe Nguyễn Hạo Thần hỏi vậy theo bản năng liền muốn trả lời, nhưng nghĩ tới lời dặn dò của anh trai cô bé lại vội vàng sửa lời: “Con bảo chú tài xế Lưu đưa con đến đây.”
 
Chương 1817


Chương 1817

“Là tài xế đưa con tới thôi sao?” Ánh mắt cậu ba Nguyễn lóe lên: “Chỉ có tài xế chứ không còn người khác nữa sao?”

“Ba, con nói cho ba biết con là lén đến đây, mẹ không biết đâu.” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ không muốn nói dối, cho nên cô bé khéo léo né tránh câu hỏi của Nguyễn Hạo Thần, khéo léo đổi đề tài.

Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ rất thông minh. Cô bé biết lời nào của mình có thể thành công dời được sự chú ý của ba. Dù sao ba mình ngốc như vậy chắc hẳn phản ứng sẽ không phản ứng nhanh được.

“Mẹ con không biết sao?” Quả nhiên sự chú ý của cậu ba Nguyễn liền dễ dàng bị dời đi. Anh hơi chau mày, bây giờ anh nghĩ tới một vấn đề Tô Khiết không biết đứa bé đến đây sao?

Đường Vũ Kỳ nói cô bé lén đến đây? Là lén đến đấy? Nhưng tại sao cô bé lại lén đến chứ?

Nguyễn Hạo Thần chậm rãi khôi phục một chút chỉ số thông minh của mình, dè dặt nhìn Tô Khiết đứng cách đó không xa.

Tuy nhiên, lúc này phiền phức của Tô Khiết đã giải quyết xong rồi, cô đang đi về phía tòa nhà Tô thị.

Đôi mắt linh động của Đường Vũ Kỳ nhìn Nguyễn Hạo Thần, mang theo vẻ thăm dò nói: “Ba, trước hết ba có thể đừng nói với mẹ được không?”

Bởi vì anh trai lén dẫn cô bé đến đây, mẹ hoàn toàn không biết, hơn nữa anh trai cũng đã nói tạm thời không thể để cho mẹ biết chuyện này.

Anh trai còn nói, mẹ giấu ba chuyện này lâu như vậy, nếu để ba biết được chắc ba sẽ tìm mẹ tính sổ. Cho nên cô bé cần phải phân tán sự chú ý của ba.

Hơn nữa lúc cô bé xuống xe, anh trai còn cố ý dặn cô bé là không thể nói chuyện của anh trai cho ba biết.

Vì thế có rất nhiều chuyện cô bé không thể nói.

“Tại sao?” Cậu ba Nguyễn hơi ngây ra, theo bản năng hỏi ngược lại. Cuối cùng anh cũng nhận con gái nhưng tại sao vẫn không thể để cho Tô Khiết biết chuyện này?

“Bởi vì đây là bí mật giữa hai ba con chúng ta mà.” Phản ứng của công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ rất nhanh nhẹn, lý do này cũng vô cùng ổn.

Mẹ đã dạy không được nói dối, cô bé cũng không muốn nói dối, cho nên những chuyện không thể nói cô bé lựa chọn không nói.

“Được.” Cậu ba Nguyễn nghe được lời của công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ trên mặt không nhịn được mỉm cười, đồng ý rất nhanh. Con gái anh yêu cầu như vậy đương nhiên anh phải đồng ý rồi.

Con gái của anh nói cái gì thì chính là cái đó!

Mắt anh lại nhìn về phía tòa nhà Tô thị. Lúc này Tô Khiết đã bước vào trong không còn thấy bóng dáng của cô đâu nữa.

Cậu ba Nguyễn hơi híp mắt lại. Con gái của anh lớn như vậy rồi mà Tô Khiết vẫn luôn giấu anh, lại cứ không cho anh biết những chuyện liên quan đến con gái?

Tạm thời không cho Tô Khiết biết vừa vặn cũng hợp ý anh. Anh thật muốn xem lúc nào thì Tô Khiết sẽ dự định nói cho anh biết?

Ừm, bây giờ thì chỉ số IQ của cậu ba Nguyễn cũng từ từ khôi phục lại rồi. Cuối cùng anh cũng đã nghĩ tới những chuyện khác, cũng nghĩ tới Tô Khiết rồi.

“Ba tốt nhất, con yêu ba nhất.” Đường Vũ Kỳ reo lên, sau đó hôn lên mặt Nguyễn Hạo Thần một cái.

“Cục cưng, con cũng phải đồng ý với ba một chuyện được không?”
 
Chương 1818


Chương 1818

Cậu ba Nguyễn được con gái hôn, vẻ mặt hài lòng mỉm cười. Chỉ có điều anh lại nghĩ tới một vấn đề rất nghiêm trọng. Anh nghĩ tới chuyện Viên Quân Doanh hẹn Tô Khiết, cũng nghĩ đến những người hâm mộ xung quanh Tô Khiết kia.

Bây giờ anh vẫn chưa kết hôn với Tô Khiết nhưng bên cạnh cô không thiếu đàn ông. Lần trước nếu không phải có người báo tin cho anh, anh cũng không biết chuyện Tô Khiết hẹn hò với Viên Quân Doanh.

Cậu ba Nguyễn nhớ tới việc bây giờ anh vẫn chưa kết hôn với Tô Khiết. Trước đây, nhà họ Đường vì hai cụ già nhà họ Nguyễn mà trút giận lên anh, không đồng ý cho anh kết hôn với Tô Khiết.

Ngày hôm nay hai cụ già nhà họ Nguyễn ầm ĩ như vậy, anh cảm thấy việc kết hôn của anh và Tô Khiết sẽ càng khó khăn hơn, xa vời hơn.

Anh cưới vợ quá khó, mà vợ của anh lại quá xuất sắc. Anh sợ, chỉ một sơ sảy thôi thì vợ anh sẽ bị mấy kẻ thích hái hoa bắt bướm kia sẽ thừa lúc vắng mà vào.

Cho nên anh nhất định phải đề phòng toàn diện. Người của nhà họ Đường đề phòng anh nên anh không thể tùy tiện ra vào nhà họ Đường. Vì thế trong trường hợp Tô Khiết ở trong nhà họ Đường anh sẽ không kịp biết, không kịp hiểu rõ tình địch, từ đó anh sẽ không đề phòng kịp.

Cho nên anh cảm thấy anh cần một gián điệp nhỏ ở bên cạnh Tô Khiết.

Thân phận của gián điệp này khong ai thích hợp hơn con gái của anh.

Ừm, cậu ba Nguyễn đã khôi phục hoàn toàn chỉ số IQ của mình, đã trở lại dáng vẻ khôn khéo và xấu bụng trước kia.

“Ba có yêu cầu gì?” Đường Vũ Kỳ nghiêng đầu nhìn anh, trên mặt mang theo vẻ tò mò, cảm xúc của trẻ em thường hiện rõ hết lên mặt.

“Con giúp ba canh chừng mẹ. Nếu có người đàn ông nào hẹn mẹ ra ngoài, con nhất định phải báo cho ban ngay lập tức.” Bởi vì người nhà họ Đường quản lý quá nghiêm ngặt, thậm chí anh cũng không thể thường xuyên ở bên cạnh Tô Khiết. Nếu có được một gián điệp như thế này thì đúng là không gì tốt hơn.

Chắc hẳn công chúa nhỏ nhà anh sẽ rất bằng lòng phối hợp với anh.

“Nhưng đó là tự do của mẹ, người khác không thể can thiệp, ba cũng không được.” Nhưng cậu ba Nguyễn đã tính sai chuyện này, công chúa nhỏ nhà anh không đồng ý phối hợp với anh.

Hoặc là trong lòng công chúa nhỏ nhà anh, ba vẫn không quan trọng bằng mẹ.

Đương nhiên quan điểm này của công chúa nhỏ vẫn rất đúng đắn, dưới sự dạy dỗ của Tô Khiết, công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ có quan niệm đúng sai rất rõ ràng.

Cậu ba Nguyễn nghe công chúa nhỏ từ chối thì hơi ngạc nhiên, nhưng anh lại không hề dự định từ bỏ.

Nếu dễ dàng từ bỏ như thế thì không phải là cậu ba Nguyễn.

“Cục cưng à, có phải trừ mẹ ra, ba là người đẹp nhất không?” Cậu ba Nguyễn xoay người của Đường Vũ Kỳ lại nhìn về phía anh. Anh mặt đối mặt với Đường Vũ Kỳ, bắt đầu từ từ dẫn đắt cô bé.

Cũng bắt đầu chiêu trò của Nguyễn thị anh.

“Ừ.” Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ nhanh chóng gật đầu không hề có bất kỳ do dự gì về điều này.

Ba của cô bé rất đẹp trai, rõ ràng trong lòng cô bé thật ra ba vẫn không đẹp trai bằng anh trai, nhưng cô bé lại không thể nhắc chuyện của anh trai với ba, cho nên cô bé liền tạm thời thừa nhận ba là đẹp trai nhất.

“Có phải ba là người giỏi nhất không?” Cậu ba Nguyễn nghe được câu trả lời của công chúa nhỏ thì rất hài lòng, tiếp tục dẫn dắt.
 
Chương 1819


Chương 1819

“Ừm, bà là giỏi nhất.” Đường Vũ Kỳ cảm thấy điều này không cần nghi ngờ, ba cô bé hẳn là giỏi nhất.

Dù sao anh trai vẫn còn nhỏ không so được với ba.

“Có phải ba là người lợi hại nhất không?” Lúc này nụ cười trên mặt cậu ba Nguyễn càng thêm nồng đậm, tiếp tục bẫy công chúa nhỏ.

“Ừm, ba đúng là lợi hại nhất.” Đường Vũ Kỳ tiếp tục gật đầu, trên mặt rõ ràng là rất tán thành. Tuy ba cô bé mang đến cho cô cảm giác vừa ngốc vừa đần, nhưng cô bé không thể thừa nhận việc này trước mặt ba mình, như vậy ba cô bé sẽ rất đau lòng.

Hơn nữa chú Mộ Dung cũng nói ba cô bé là lợi hại nhất.

Vì vậy cô bé cứ tạm thời thừa nhận trước đã.

“Có phải ba là người có tiền nhất không?” Cậu ba Nguyễn thấy con gái nhà mình lại tán thành anh như thế, thì trong lòng vui như mở hội, chỉ có điều anh vẫn tiếp tục bẫy cô bé.

“… Ừm, ba hẳn là có rất nhiều tiền.” Đường Vũ Kỳ hơi do dự về điều này. Bởi vì ba có bao nhiêu tiền cô cũng không biết được, chỉ có điều chắc chắn có rất nhiều là đúng rồi.

Chú Mộ Dung cũng nói ba có rất nhiều, rất nhiều tiền.

“Như vậy có phải chỉ có ba mới xứng với mẹ con không?” Cậu ba Nguyễn cảm thấy mình dẫn dắt cũng gần đủ rồi, cuối cùng mới nói đến điểm quan trọng.

Đường Vũ Kỳ nhìn anh, hai mắt nhanh chóng chớp chớp, nghiêm túc suy nghĩ một hồi rồi gật đầu nói: “Ừm.”

Ba thích mẹ, mẹ cũng là thích ba, cho nên những lời ba nói chắc chắn là đúng rồi.

“Cục cưng có muốn nhà chúng ta ở bên nhau không?” Cậu ba Nguyễn thấy dáng vẻ nghiêm túc suy nghĩ của Đường Vũ Kỳ, liền nhịn không được muốn cười. Đứa bé này đúng là quá dễ thương cũng quá thông minh.

Công chúa nhỏ quá thông minh cho nên cũng sẽ không dễ dàng lừa gạt như vậy cho nên chiêu này của cậu ba Nguyễn phải làm đến nơi đến chốn.

“Ừm, ừm con thích người một nhà ở bên nhau.” Quả nhiên, sau khi nghe được câu này, Đường Vũ Kỳ lập tức reo lên.

Trước kia, cô bé không có ba. Cho nên mỗi khi nhìn thấy con nhà người ta được ở bên cạnh ba mẹ, cô bé đúng là rất hâm mộ bọn họ.

Cô bé muốn có ba, có mẹ và đương nhiên còn muốn anh trai nữa. Cô muốn cả nhà ở cùng nhau.

“Cho nên cục cưng phải giúp ba một tay, giúp ba đuổi những người bên cạnh mẹ đi chỗ khác, chỉ có đuổi hết những người kia đi rồi một nhà của chúng ta mới có thể ở chung với nhau được. Đương nhiên nếu ngay cả bản thân cục cưng cũng không đuổi đi được thì nói cho ba biết, chúng ta cùng nhau đuổi.” Cậu ba Nguyễn lại quay lại vấn đề vừa rồi.

Rất rõ ràng câu nói sau cùng của cậu ba Nguyễn mới là trọng điểm.

“Được.” Lần này, bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ chỉ suy nghĩ một giây đã nhanh chóng gật đầu.

Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ có thông minh hơn nữa nhưng dù sao cũng chỉ là đứa bé năm tuổi, sao có thể là đối thủ của cậu ba Nguyễn vừa xấu bụng lại vừa nham hiểm cho được.

Cho nên công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ hoàn toàn trúng kế của cậu ba Nguyễn.

“Cục cưng ngoan quá.” Cậu ba Nguyễn cười đến híp mắt.

Cục cưng nhà anh đúng là quá ngoan, quá đáng yêu.

Cậu ba Nguyễn? Sĩ diện của anh vứt đi đâu rồi? Anh có cần sĩ diện nữa không?
 
Chương 1820


Chương 1820

Đường đường là chủ tịch mà anh lại gạt một đứa bé ngây thơ như vậy, anh thấy có được không?

Nhưng Nguyễn Hạo Thần lại không cảm thấy mình không được chút nào. Ngược lại cậu ba Nguyễn lại còn rất vui và đắc ý. Con gái nhà anh thông minh như vậy, có cô bé giúp anh trông chừng vợ, thì anh không cần lo lắng vợ anh sẽ bị mấy tên trai bao bên ngoài bắt cóc nữa rồi.

“Ba ơi, con ra ngoài đã lâu nên trở về rồi.” Đường Vũ Kỳ nghĩ tới mình và ba đã nhận nhau rồi, anh trai của cô bé vẫn còn đang đợi cô bé đấy.

Khi cô bé đi xuống, anh trai đã giận rồi, cho nên cô bé không thể để cho anh trai đợi cô bẽ mãi được.

Cô bé đã nhận ba rồi, bây giờ phải trở về dỗ anh trai thôi. Haiz, cô bé đúng là phải lo lắng quá nhiều chuyện mà.

“Được, để ba đưa con về.” Tuy cậu ba Nguyễn không nỡ để công chúa nhỏ trở về nhanh như vậy, nhưng bọn họ đã hứa hẹn xong rồi, chuyện này phải giấu Tô Khiết, hơn nữa công chúa nhỏ đã đồng ý làm gián điệp cho anh rồi, cho nên không thể lộ nhanh như vậy được.

Ngược lại anh muốn xem lúc nào thì Tô Khiết sẽ chủ động nói cho anh biết chuyện của đứa bé?

Anh chờ, chờ cô chủ động giải thích với anh?

“Ba, ba không cần đi làm sao?” Đường Vũ Kỳ nghĩ tới anh trai vẫn đang đợi cô bé, nếu ba đưa cô bé về thì chắc chắn sẽ phát hiện ra anh trai mất.

Nhưng côbé đã đồng ý, tạm thời phải giúp anh giữ bí mật.

Cô bé đã hứa thì phải giữ lời.

“Ba muốn ở bên cạnh con gái bảo bối của ba.” Cậu ba Nguyễn ôm lấy Đường Vũ Kỳ, hôn lên mặt cô bé lần nữa. Con gái của anh cang nhìn càng thích, anh hôn thế nào cũng không đủ.

Đương nhiên cậu ba Nguyễn càng muốn giữ con gái bên cạnh mình. Thậm chí anh còn muốn ôm chặt con gái cưng của anh như thế này không buông tay.

Tuy nhiên, vì kế hoạch lâu dài của anh và con gái, anh phải tạm thời chịu đựng.

Có buông bỏ mới có được, cậu ba Nguyễn vẫn hiểu điều này.

Thật ra Đường Vũ Kỳ cũng muốn ở bên cạnh ba mình nhiều hơn một chút. Nhưng giữa ba và anh trai cô bé chỉ có thể chọn một. Đường Vũ Kỳ nghĩ tới nghĩ lui rất nhiều lần cuối cùng vẫn chọn anh trai.

“Nhưng nếu lỡ việc của ba thì làm sao đây?” Đường Vũ Kỳ không đành lòng từ chối thẳng ba mình, vì vậy cô bé chỉ có thể lấy công việc làm lý do.

Chú Mộ Dung từng nói ba là người tham công tiếc việc. Nếu không ba cũng sẽ không thể nào gây dựng được “giang sơn” lớn như vậy. Nếu không ba cũng không thể nào kiếm được nhiều tiền như vậy.

Cho nên công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ cảm thấy lý do này rất hợp lý, đủ để thuyết phục ba mình.

“Trước đây, không có con và mẹ, ba không có việc khác để làm cho nên ba mới liều mạng làm việc như vậy. Bây giờ có con và mẹ rồi, ba đương nhiên phải dành thời gian ở bên con và mẹ chứ. Cục cưng đương nhiên phải quan trọng hơn công việc rồi!” Cậu ba Nguyễn ôm Đường Vũ Kỳ, vẻ mặt dịu dàng, thỏa mãn nói.

Lời này của cậu ba Nguyễn là rất chắc chắn.

Anh tin điều này, hơn nữa còn cực kỳ tin tưởng.

Anh cũng có ý định sau này sẽ làm như vậy. Tiền kiếm mãi không hết, không có gì quan trọng bằng hai cục cưng của anh cả.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom