Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1861


Chương 1861

“Tốt nhất là cô đừng có ý nghĩ xấu gì, bằng không, tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô đâu.” Trịnh Hùng nhìn cô, vẻ dữ tợn trên mặt không chút giấu giếm: “Cô theo tôi lâu như vậy, thủ đoạn của tôi thế nào hẳn là cô rất rõ.”

“Tôi có thể có ý nghĩ xấu gì chứ, anh là người đàn ông của tôi, là chỗ dựa của tôi, tôi còn phải nhờ anh giúp tôi báo thù ấy chứ.” Bạch Doanh biết mình đã thuyết phục thành công Trịnh Hùng, kế hoạch của cô coi như thành công bước đầu.

Nghe được vậy, con ngươi của Trịnh Hùng có chút lấp lóe: “Được, vậy tôi dẫn cô đi gặp thiếu thành chủ.”

Trịnh Hùng cảm thấy trước đó mình đã cẩn thận quá múc, người phụ nữ này mặc dù thông minh thì cũng chỉ là một người phụ nữ, mấy năm này cô ta đều dựa vào anh, rời xa anh, chuyện gì cô ta cũng sẽ không làm được.

Chỉ cần cô ta còn cần dựa vào mình để bao thù thì anh không lo cô ta sẽ phản bội.

Nếu đến lúc đó cô ta thật sự nảy sinh tâm tư gì khác, anh sẽ trừ bỏ cô ta đầu tiên, đối với phụ nữ, trước giờ anh đều không có lòng thương hoa tiếc ngọc.

“Cô chuẩn bị một chút, đi với tôi tới chỗ thiếu thành chủ.” Thật ra anh cũng định đi gặp thiếu thành chủ, anh biết hôm nay thiếu thành chủ vừa hay về nước.

“Vâng.” Mắt Bạch Doanh như sáng lên, nhanh chóng gật đầu đồng ý, cô đương nhiên không ngờ nhanh như vậy đã có thể gặp thiếu thành chủ.

Chỉ cần gặp được thiếu thành chủ, cô sẽ chỉ cách thành công một bước chân nữa thôi.

Cô tự cho rằng bản thân rất thông minh, tự cho rằng thận trọng từng bước sẽ không có chút sơ hở nào, lại quên mất việc làm bạn với sói là một chuyện vô cùng nguy hiểm, sơ ý một chút thôi là sẽ có khả năng bị sói ăn sạch, huống hồ cô còn làm bạn với một đám sói.

Tối qua, quản gia Trọng không gọi điện được, gửi tin nhắn cũng không thành công, nhưng mà chút chuyện nhỏ này khẳng định là không đả kích nổi vị quản gia vạn năng của khu Quỷ thành này, quản gia Trọng dự định tiếp tục kiên trì.

Lần thứ hai, vừa rạng sáng, quản gia Trọng đã trực tiếp đi trông chừng bên ngoài nhà họ Đường, gọi điện, nhắn tin đều dùng rồi, ông chỉ có thể tự mình đi gặp người thôi.

Gặp mặt, đương nhiên có thể nói rõ hết cả.

Quản gia Trọng dậy rất sớm, chưa tới sáu giờ đã tới coi chừng, ông nghĩ chỉ cần cô cả nhà họ Đường đi ra ngoài, ông sẽ có thể gặp người.

Lúc ông tới, người của nhà họ Đường còn chưa tỉnh, toàn bộ sân vườn nhà họ Đường đều cực kỳ yên tĩnh, cho nên quản gia Trọng càng yên tâm hơn.

Quản gia Trọng đứng bên ngoài chờ, đương nhiên dựa vào năng lực của mình, nếu ông không muốn để cho người ta phát hiện thì người nhà họ Đường cũng rất khó phát hiện ra ông.

Đương nhiên, đã phải ẩn nấp thì ông không thể áp sát quá gần, cho nên không cách nào nhìn rõ tình hình bên trong nhà họ Đường.

Quản gia cứ chờ cho đến tám giờ sáng, ông nhìn thấy có không ít người ra kẻ vào trong nhà họ Đường, chỉ duy nhất người ông muốn gặp thì không có.

Theo lý mà nói thì chuyện này cũng bình thường, hoặc là cô Đường vừa hay không có việc gì cho nên không đi ra ngoài.

Nhưng thân là quản gia vạn năng của Quỷ Vực Chi Thành, lại đi theo Trương Minh Hoàng nhiều năm, cho nên quản gia Trọng có sự nhạy bén mà người thường không có.

Ông đột nhiên cảm giác việc này có vẻ khác thường!
 
Chương 1862


Chương 1862

Quản gia Trọng ngẫm nghĩ, sau đó trực tiếp đi tới ngoài cửa lớn, nếu không đợi được người, chi bằng tới hẳn cửa chào hỏi.

Tới cửa chào hỏi có vẻ càng có thành ý, quản gia Trọng cảm giác những năm này vì luôn giúp thành chủ bí mật tìm phu nhân cho nên hạn chế cách thức làm việc của mình.

Thật ra nay từ đầu ông nên trực tiếp tới cửa chào hỏi, nhà họ Đường không phải gia đình bình thường, chú trọng quy củ hơn so với những nhà khác.

“Xin hỏi cô Đường có nhà không? Tôi muốn tới thăm cô Đường.” Quản gia Trọng đi tới cửa lớn thì vừa hay gặp được quản gia của nhà họ Đường.

“Ông muốn tìm cô chủ nhà chúng tôi?” Quản gia nhà họ Đường nhìn quản gia Trọng một cái, mặc không không biết là ai, nhưng nhìn dáng vẻ cũng hiền lành cho nên thái độ của quản gia nhà họ Đường khá lịch sự. Dù sao người tới cũng là khách!

“Đúng, đúng vậy.” Quản gia Trọng liên tục gật đầu, cứ như sợ chỉ cần gật đầu chậm thì người ta sẽ không cho ông vào cửa.

“Thật không may, cô chủ nhà chúng tôi không ở nhà.” Quản gia nhà họ Đường nhìn dáng vẻ gật đầu lia lịa của ông thì không nhịn được cười, người này vừa nhìn đã biết là có thân phận không đơn giản, nhưng hành động của ông lại có vẻ ngây thơ.

Quản gia nhà họ Đường cũng là người thấu hiểu lòng người, cho nên nhìn ra được người này hẳn là rất coi trọng cô chủ nhà mình, nếu không cũng không nghiêm túc như vậy.

“Không ở nhà sao? Vậy cô ấy đi đâu rồi?” Quản gia Trọng ngẩn người, quả nhiên, dự cảm của ông là đúng, may mà ông không tiếp tục đứng ngốc chờ đợi.

“Cô chủ nhà chúng tôi đã ra khỏi nhà lúc bốn giờ sáng nay, tới nước M rồi.” Quản gia nhà họ Đường nhìn ra được quản gia Trọng không có ý xấu, cho nên giải thích rất kỹ càng.

“Đi tới nước M? Sao lại đột nhiên đi tới nước M chứ?” Quản gia Trọng trước giờ vẫn là người luôn trầm ổn tỉnh táo lập tức gấp, sao cô Đường lại đi nước M đường đột như vậy?

Nếu cô Đường đi nước M rồi, vậy thành chủ sẽ không nhìn thấy cô Đường ngay lập tức.

“Hả, sao ông lại nói thế? Cô chủ nhà chúng tôi đi đâu còn cần ông lo hộ à?” Quản gia nhà họ Đường có ấn tượng khá tốt với quản gia Trọng, lúc này nghe vậy thì có hơi không vui.

“Tôi không có ý đó.” Quản gia Trọng hoàn hồn, âm thầm thở dài một hơi, bây giờ tất cả đều chỉ là phỏng đoán của Lương, còn chưa có xác nhận.

Cho nên, đúng là bọn họ chẳng có tư cách gì đi quản chuyện của cô chủ nhà họ Đường cả.

Mà cho dù cô chủ nhà họ Đường có thực sự là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, ông cũng phải tôn trọng nhà họ Đường, không phải Quỷ Vực Chi Thành của bọn họ sợ thế lực nhà họ Đường, mà do đây là nhà mẹ của công chúa, nhất định phải kính trọng.

Chẳng những ông, mà tất cả mọi người ở Quỷ Vực Chi Thành đều phải tôn kính.

“Nếu cô chủ nhà các người đã không có nhà, vậy thì hôm khác tôi tới thăm sau.” Quản gia Trọng thấy cô Đường không có ở nhà, chỉ đành trở về, nếu không thể cho thành chủ thấy mặt cô Đường ngay, chi bằng bảo Lương tăng tốc thêm.

Chờ bên Lương xác nhận ra kết quả, như vậy tất cả đều dễ nói.

Cùng lúc đó, Đường Vũ Kỳ nhân lúc không có người lén lút gọi điện thoại cho Nguyễn Hạo Thần.

Khuya hôm trước Nguyễn Hạo Thần mất ngủ cả đêm, đêm qua lại vì hưng phấn mà đến hơn ba giờ sáng mới ngủ được, cho nên giờ phút này vẫn còn đang say giấc nồng.

Có điều, Đường Vũ Kỳ gọi điện tới, Nguyễn Hạo Thần vẫn bị đánh thức, anh hơi hé mắt, đưa tay sờ soạng tìm di động, nhìn thoáng qua tên báo hiện lên màn hình, khóe môi anh không kìm được giương lên, nhanh chóng ấn nghe.

“Cục cưng.” Cách xưng hô này Nguyễn Hạo Thần đã bắt đầu quen miệng từ hôm qua.

Bị cục cưng nhà mình đánh thức, cậu ba Nguyễn lại chẳng có gì bất mãn cả, chỉ thấy hạnh phúc.

“Ba ơi ba, không xong rồi, mẹ chạy mất rồi.” Đường Vũ Kỳ ở đầu dây bên kia không có tâm trạng vui vẻ, giọng nói vội vã, dường như còn sắp khóc.

Nguyễn Hạo Thần đột nhiên ngồi bật dậy, sắc mặt thay đổi rõ ràng: “Cục cưng, từ từ nói, xảy ra chuyện gì?”
 
Chương 1863


Chương 1863

Sau lại nói mẹ chạy mất?

“Ba ơi, sáng tỉnh dậy con đã không thấy tăm hơi mẹ đâu rồi. Con nghe cụ ngoại và cụ nội nói, mẹ ra ngoài từ bốn giờ sáng, mẹ đi tới nước M rồi, đi tìm bác Đường.” Mặc dù Đường Vũ Kỳ rất gấp, nhưng nói vẫn rất rõ ràng, rất có trật tự.

Lông mày Nguyễn Hạo Thần nhíu chặt lại, gương mặt đen đi, Tô Khiết đi nước M lúc bốn giờ sáng?

Đi tìm Đường Bách Khiêm?

“Ba ơi, có phải mẹ biết chuyện con làm gián điệp cho nên mẹ tức giận, mới một mình chạy tới nước M tìm bác Đường không ạ?” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ cuống lên, cô bé lo mẹ vì giận mình nên mới rời đi.

“Sẽ không đâu, nhất định là do mẹ có việc nên mới đi.” Lời này của Nguyễn Hạo Thần cũng không phải chỉ an ủi cô công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ, anh hiểu rõ Tô Khiết, cô đột nhiên đi tới nước M như này khẳng định là có chuyện xảy ra.

“Cục cưng đừng vội, ba nhất định sẽ đưa mẹ về.” Nguyễn Hạo Thần vừa nói, vừa đứng dậy thay quần áo.

“Ba ơi, vậy ba nhất định phải đưa mẹ trở về nhé.” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ chớp chớp mắt, cũng không sốt ruột nữa, ba mình lợi hại như vậy, chỉ cần ba ra tay thì nhất định sẽ đưa được mẹ về.

Nguyễn Hạo Thần lại an ủi Đường Vũ Kỳ vài câu, sau đó mới cúp điện thoại.

Sau khi cúp máy, Nguyễn Hạo Thần mới nhìn đến tin nhắn mà Tô Khiết nhắn cho mình.

Con ngươi Nguyễn Hạo Thần co lại, sau đó nhanh chóng gọi một dãy số: “Giúp tôi sắp xếp một chút, tôi lập tức đi nước M.”

Giờ phút này giọng nói của anh rõ ràng có chút lạnh, cũng có một chút ảo não, rõ ràng Tô Khiết đã gửi tin nhắn cho mình trước, mình lại không thấy, làm chậm trễ thời gian dài như vậy.”

Cô gửi tin nhắn cho anh nói Nhạc Hồng Linh xảy ra chuyện, có thể rất nghiêm trọng.

Nguyễn Hạo Thần phân phó xong thì cúp máy, sau đó lại gọi một cuộc điện thoại khác.

“Gần đây bên phía Đường Bách Khiêm có gì khác thường không?” Lúc này, giọng điệu của Nguyễn Hạo Thần rõ ràng lạnh thêm vài phần.

Anh vẫn luôn cho người theo dõi Đường Bách Khiêm, nếu bên kia có xảy ra tình huống gì thì nhất định sẽ báo cáo cho anh, anh không nhận được bất kỳ báo cáo nào, Tô Khiết lại nhận được điện thoại cầu cứu của Nhạc Hồng Linh, việc này có vẻ không đúng.

Anh sợ một mình Tô Khiết tới nước M sẽ gặp nguy hiểm.

“… Không có phát hiện bất thường.” Người ở đầu dây bên kia sững sốt hai giây: “Gần đây Đường Bách Khiêm nhận không ít kiện tụng, lúc trước anh ta đắc tội với khá nhiều người cho nên bị người ta bỏ đá xuống giếng liên tục. Thời gian này Đường Bách Khiêm không tốt lắm, cho nên anh ta cũng không có sức mà làm những việc khác, anh ta vẫn luôn ở trong chỗ ở của mình.”

“Anh chắc chứ?” Nguyễn Hạo Thần có hơi nhíu mày.

“Chắc chắn, tôi vẫn luôn cho người theo dõi anh ta, không có phát hiện bất kỳ khác thường nào.” Người ở đầu dây bên kia vô cùng khẳng định.

“Lần trước tôi bảo anh điều tra Nhạc Hồng Linh, bây giờ có biết cô ta ở đâu không?” Trong mắt Nguyễn Hạo Thần có mấy phần nghiêm túc, xem ra việc này không đơn giản.

Nếu Đường Bách Khiêm không có gì, Nhạc Hồng Linh xảy ra việc không phải nên cầu cứu Đường Bách Khiêm trước hay sao?

Vì sao Nhạc Hồng Linh lại bỏ gần tìm xe, gọi điện thoại cho Tô Khiết?

“Nhạc Hồng Linh? Người phụ nữ không dễ theo dõi, đi theo cô ta mấy lần đều bị mất dấu, bây giờ đúng là không biết cô ta đang ở đâu.” Giọng nói của người đàn ông ở đầu dây bên kia nhỏ đi một chút, có vẻ không tự nhiên: “Năng lực chống trinh sát của cô ta quá mạnh.”

“Lập tức cho người tìm, nhất định phải tìm được cô ta, có tin thì lập tức báo cho tôi ngay.” Mắt Nguyễn Hạo Thần nheo lại, ngay cả người của anh còn không biết Nhạc Hồng Linh ở đâu, nếu như Tô Khiết đi qua tìm thì sợ là thật sự sẽ gặp nguy hiểm.

Cho nên, bây giờ nhất định phải cho người tìm được Nhạc Hồng Linh, xác định được tình hình của cô ta trước.
 
Chương 1864


Chương 1864

“Biết rồi lão đại.” Bên kia nghe thấy giọng điệu của Nguyễn Hạo Thần thì không dám có chút trì hoãn, cũng không dám hỏi nhiều.

Sau khi Nguyễn Hạo Thần cúp điện thoại thì nhanh chân đi ra cửa, tự mình lái xe nhanh chóng rời đi.

Bây giờ anh nhất định phải chạy đến đó bằng tốc độ nhanh nhất, anh tuyệt đối không thể để cho cô có bất cứ nguy hiểm nào.

Anh phải giải quyết hết tất cả các nguy hiểm giúp cho cô lúc cô chưa đến nước M.

Lúc này Tô Khiết vẫn còn đang ở trên máy bay, điện thoại của cô bị tắt máy, Nguyễn Hạo Thần không liên lạc được cho cô cho nên cô còn không biết Nguyễn Hạo Thần đã đến nước M rồi.

Nhà họ Đường.

“Sao Tô Khiết lại đột nhiên đến nước M vậy chứ?” Đường Vân Thành vừa mới về nhà, nghe thấy Tô Khiết đi đến nước M, sắc mặt có chút nghiêm túc.

“Em cũng không biết nữa, hơn bốn giờ sáng ngày hôm nay em có nhận được tin nhắn của Tô Khiết, lúc đó em còn chưa tỉnh ngủ nữa kìa.” Phạm My nhìn thấy lúc này Đường Vân Thành trở về thì rõ ràng là có chút bất ngờ: “Sao giờ này anh lại về nhà, bộ có chuyện gì hả?”

“Cấp trên kêu anh đến Hải Thành, hiện tại đang là thời khắc mấu chốt, anh sợ là sẽ có tình huống gì đó, cho nên anh muốn Tô Khiết đi cùng.”

Đường Vân Thành không biết là đúng lúc trùng hợp hay là…

“Có phiền phức gì hả?” Phạm My sửng sốt, bà là người bên gối Đường Vân Thành, đương nhiên là hiểu Đường Vân Thành nhất, có thể nhìn ra được Đường Vân Thành đang có tâm sự.

“Trên lý thuyết thì lần này Hải Thành sẽ không để anh đi, kế hoạch ban đầu là Cung tông trưởng và Cố Chính Luân đi, hơn nữa chuyện ở bên kia vẫn luôn do Cố Chính Luân phụ trách.” Đường Vân Thành cũng không giấu giếm nỗi lo của ông, bởi vì chuyện lần trước của Đường Lăng cho nên ông đã trở nên cẩn thận hơn.

Mà lần này đến Hải Thành, ông cũng không thể nào không cẩn trọng hơn, bởi vì ở bên Hải Thành hơn phân nửa đều là thế lực của nhà họ Cố, nếu như nhà họ Cố gây ra chuyện gì với ông ở Hải Thành vậy thì ông thật sự khó lòng phòng bị.

Cho nên mới muốn mang Tô Khiết đi cùng.

“Nếu không thì để Đường Lăng đi cùng với anh đi.” Phạm My cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, trên mặt dần dần có nỗi lo.

“Không được đâu, Đường Lăng còn có công việc của Đường Lăng, không đi được, hơn nữa chuyện này là do ý của cấp trên, Đường Lăng cũng không thể nào tùy tiện đi theo được.” Từ trước đến nay Đường Vân Thành làm việc cẩn thận, những chuyện nên suy nghĩ đương nhiên là ông đã suy nghĩ hết rồi.

Nếu như Đường Lăng không nhận được mệnh lệnh của cấp trên và tự mình đi cùng với ông đến Hải Thành, vậy thì người của nhà họ Cố chắc chắn sẽ coi đây là cơ hội để đối phó nhà họ Đường.

Quy định của tám gia tộc lớn rất nghiêm ngặt, thế lực của tám gia tộc lớn thậm chí họ có thể vượt qua một vài quốc gia nhỏ, đương nhiên là quy định của nội bộ khá nhiều.

“Hơn nữa, cho dù Đường Lăng có thể đi thì cũng không phù hợp bằng Tô Khiết.” Đường Vân Thành không phải là không tin tưởng vào năng lực của Đường Lăng, nếu như đối phương chân ướt chân ráo thì ông không sợ, nhưng chỉ sợ đối phương âm hiểm.

Giống như lần trước Đường Lăng đã trúng ám chiêu của đối phương.
 
Chương 1865


Chương 1865

Mà ở phương diện này Tô Khiết am hiểu nhất, nếu như có Tô Khiết đi cùng ông thì cho dù đối phương có muốn sử dụng trò gì trong âm thầm thì ông cũng không sợ.

“Nhưng mà hiện tại Tô Khiết đang trên đường đến nước M rồi, cho dù có muốn để Tô Khiết trở về thì cũng không nhanh như vậy được, ở bên phía anh có thể đợi được không?” Phạm My nghĩ đến biện pháp khả thi, nghĩ đến chuyện lần trước của Đường Lăng, trong lòng của bà lại càng lo lắng.

Lần trước Tô Khiết đã rửa sạch tội giúp cho Đường Lăng, nhưng mà cũng may là lúc đó kế hoạch của đối phương xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, may mắn chỉ là một tiểu vương tử, nếu không thì cho dù Tô Khiết có lợi hại hơn nữa, nếu như chuyện đã định kết cục Tô Khiết cũng không giúp được Đường Lăng.

Cho nên bà vô cùng đồng ý với cách làm của Đường Vân Thành, để Tô Khiết đi theo mới có thể ngăn chặn trò đùa trong tối của đối phương.

“Chờ không được đâu, sáng ngày hôm nay anh nhất định phải xuất phát rồi.” Đây cũng là nguyên nhân mà Đường Vân Thành phải vội vàng về nhà, vốn dĩ ông muốn trực tiếp về nhà đón Tô Khiết đi cùng, lúc đầu mang theo Tô Khiết đi chính là quyết định tạm thời của ông.

“Vậy phải làm sao bây giờ đây, hiện tại Tô Khiết đang ở trên máy bay rồi, chắc chắn là không thể gọi được cho con bé.” Phạm My lại càng gấp hơn nữa, trong lúc nói chuyện đồng thời còn lấy điện thoại di động ra gọi vào dãy số của Tô Khiết, quả nhiên là điện thoại của Tô Khiết đã tắt máy rồi.

“Thôi bỏ đi, anh cũng chỉ là đề phòng những chuyện chưa xảy ra mà thôi, hoặc là do anh lo lắng quá rồi.” Dưới loại tình huống này, Đường Vân Thành cũng không muốn để cho Phạm My phải quá lo lắng: “Trước tiên em không nên nói chuyện này cho ba mẹ biết, anh đi trước đây.”

“Vân Thành.” Phạm My nhanh chóng giữ chặt ông lại: “Để em đi cùng với anh.”

Mặc dù là bà biết bà không có năng lực bằng Tô Khiết, nhưng mà cứ để bà ở nhà như thế này bà lại càng lo lắng hơn.

“Em đi cũng không được nữa, thân phận của Tô Khiết đặc thù, lần này anh là dựa vào nhân viên đặc biệt đề nghị có tên của con bé.” Từ trước đến nay Đường Vân Thành làm việc luôn rất cẩn thận, hiện tại vào thời khắc mấu chốt này lại càng không dám có nửa điểm qua loa, ông muốn dẫn Tô Khiết đi thì phải theo thủ tục, những người khác muốn đi cùng thì không được đâu.

“Yên tâm đi, không có việc gì đâu.” Đường Vân Thành cười an ủi Phạm My.

“Vậy để em nghĩ cách nhanh chóng liên lạc với Tô Khiết để Tô Khiết nghĩ cách nhanh chóng đến Hải Thành.” Phạm My cũng hiểu quy định của bọn họ nghiêm ngặt biết bao nhiêu, hơn nữa lúc này lại càng là lúc không thể nói năng lung tung, bọn người của nhà họ Cố đều đang quan sát bọn họ chặt chẽ, chờ đợi để tìm sai lầm của nhà họ Đường bọn họ.

Đường Vân Thành nhẹ gật đầu, sau đó nhanh chóng đi xuống lầu.

“Sao bây giờ con lại trở về vậy?” Đúng lúc ông cụ Đường vừa muốn lên lầu, nhìn thấy Đường Vân Thành đi xuống thì có chút bất ngờ.

“Con trở về lấy chút đồ.” Đường Vân Thành cũng không nhiều lời, ông không muốn để cho ông cụ phải lo lắng theo, lúc ông nói chuyện còn cố gắng để cho giọng điệu của mình tự nhiên nhẹ nhàng.

Ánh mắt của ông cụ Đường chợt lóe lên một cái, suy nghĩ, không tiếp tục hỏi nhiều, chỉ dặn dò: “Cẩn thận mọi chuyện.”

Ông cụ Đường là một người khôn khéo đến cỡ nào, mặc dù là Đường Vân Thành chưa từng nói, mặc dù là Đường Vân Thành cố gắng biểu hiện mình tự nhiên nhưng mà ông cụ vẫn nhìn ra được Đường Vân Thành có tâm sự.

Con của ông thì ông hiểu rõ, đã phấn đấu vươn cao nhiều năm như vậy rồi mới đạt được thành tựu hiện tại, cũng coi như trầm ổn thành thục, lúc bình thường có chuyện gì cũng sẽ không để lộ ra ngoài.

Sợ là chuyện hiện tại không đơn giản rồi.

Nhưng mà con trai đã không nói, đương nhiên ông cũng không hỏi nhiều.
 
Chương 1866


Chương 1866

“Vâng, con biết rồi.” Trong lòng của Đường Vân Thành khẽ run lên, ông biết là có chuyện gì đi nữa cũng không thể gạt được ba của mình, nhưng mà ông cũng không nói gì thêm nữa, nhanh chóng rời đi.

Ông cụ Đường nhìn bóng lưng rời đi của Đường Vân Thành, sắc mặt trở nên nghiêm trọng từng chút một. Gần đây nhà họ Đường xảy ra quá nhiều chuyện, vào thời khắc mấu chốt như thế này đúng là mặt trâu mặt ngựa gì cũng đều đến quấy rối.

Nhưng mà đối với chuyện này ông cũng không giúp được gì hết, tất cả cũng chỉ có thể dựa vào bản thân bọn họ mà thôi.

Sau khi Phạm My đi xuống lầu nhìn thấy ông cụ Đường đang đứng ở đầu bậc thang nhìn ra ngoài cửa thì sợ hết hồn.

“Ba, ba về rồi.” Phạm My đã cố gắng che giấu cảm xúc của mình, Đường Vân Thành đã dặn dò là không thể cho ba mẹ biết được.

“Ừ.” Ông cụ Đường xoay người lại nhẹ gật đầu, trên mặt nhìn không ra bất cứ sự khác thường nào, chỉ là lúc ông nhìn về phía Phạm My thì trong lòng vẫn đột nhiên chìm xuống.

Phạm My không phải là Đường Vân Thành, cho dù Phạm My có muốn che giấu thì cũng không có khả năng che giấu tốt như là Đường Vân Thành, hơn nữa Phạm My bởi vì lo lắng quá mức cho nên hai mắt đều đã đỏ lên.

Ông cụ Đường biết, lần này e là…

Chuyến bay của Tô Khiết hạ cánh, mở điện thoại lên liền gọi cho Nhạc Hồng Linh, số điện thoại mà cô gọi chính là số điện thoại bình thường Nhạc Hồng Linh hay liên lạc với cô, số này được coi như là số chuyên dụng nội bộ của bọn họ, người ngoài không biết.

Lúc trước Nhạc Hồng Linh cũng dùng số điện thoại này để liên lạc với cô, đây cũng là nguyên nhân mà Tô Khiết vội vàng chạy đến đây.

Điện thoại vừa mới vang lên một tiếng, bên kia liền có người kết nối: “Tô Khiết, em đến rồi đó hả?”

Giọng nói của Nhạc Hồng Linh có chút thấp, ngược lại nghe không ra vẻ vội vàng giống như trước, nhưng mà Tô Khiết có thể cảm nhận được lúc này trong giọng nói của Nhạc Hồng Linh có sự kiềm chế.

“Em đã đến rồi, chị đang ở đâu?” Tô Khiết thấp giọng trả lời lại, trên mặt cũng không có bất cứ biểu cảm gì, hiện tại chuyến bay của cô đã hạ cánh, cho dù là có người đang âm thầm quan sát cô hay không cô cũng đều phải chú ý cẩn thận.

Lúc đầu cô đã cảm thấy chuyện này không giống như bình thường.

“Đang trong phòng cứ điểm dưới tầng hầm của hai người chúng ta.” Ở đầu dây bên kia điện thoại, giọng nói của Nhạc Hồng Linh hơi dừng lại hai giây: “Tô Khiết, em đừng nói cho những người khác biết… Em đến đây đi rồi chị giải thích cho em.”

“Được rồi.” Mặc dù là Tô Khiết cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng mà cô cũng không hỏi nhiều, về phần tại sao Nhạc Hồng Linh không chịu nói cho những người khác trong lúc nhất thời Tô Khiết cũng không đoán ra được.

Về phần địa điểm mà Nhạc Hồng Linh đã nói, Tô Khiết cũng cảm thấy kỳ lạ, điểm đó hoàn toàn chính xác như là căn cứ điểm của hai người bọn họ. Bởi vì đó chính là nơi mà bọn họ đã chọn để hoàn thành một nhiệm vụ, bởi vì nhiệm vụ ấy mà khoảng thời gian đó hai người bọn họ đã ở nơi đó nửa tháng trời.

Sau đó Nhạc Hồng Linh đã mua chỗ đó, chỉ có điều là khoảng thời gian sau này vẫn luôn không sử dụng, Tô Khiết cũng không tiếp tục đến đó nữa.
 
Chương 1867


Chương 1867

Tại sao Nhạc Hồng Linh lại ở trong tầng hầm đó vậy, tại sao Nhạc Hồng Linh lại không muốn nói cho những người khác biết?

Trong lòng của Tô Khiết có nghi hoặc, nhưng mà cô cũng nguyện ý tin tưởng Nhạc Hồng Linh, cho nên lúc này Tô Khiết không hề do dự một chút nào, cô cũng không chần chờ chút nào.

Chỉ là Tô Khiết vừa mới tắt điện thoại với Nhạc Hồng Linh thì điện thoại lại vang lên một lần nữa.

Tô Khiết nhìn thoáng qua, nhanh chóng nhấn nghe.

“Tô Khiết, rốt cuộc cháu cũng đã mở máy rồi, bây giờ cháu đang ở đâu vậy? Đã đến nước M chưa?” Tô Khiết vẫn còn chưa mở miệng nói chuyện thì giọng nói của Phạm My đã ào ào truyền tới, hỏi liên tiếp mấy vấn đề.

Lúc này sự vội vàng trong giọng nói của Phạm My có muốn che giấu cũng không che giấu được, huống hồ chi Phạm My cũng không muốn phải che giấu Tô Khiết.

“Cháu vừa mới đến sân bay thôi, xảy ra chuyện gì vậy ạ?” Ánh mắt của Tô Khiết nháy lên, nghe thấy giọng điệu của Phạm My thì đã biết được có chuyện xảy ra.

Phạm My vội vàng gọi điện thoại cho cô như vậy, chẳng lẽ là hai bé con xảy ra chuyện gì?

Nghĩ đến khả năng này, trái tim của Tô Khiết nhanh chóng vọt lên.

“Tô Khiết, một mình cậu của cháu đến Hải Thành, cậu của cháu nói là bên phía Hải Thành đều là thế lực của nhà họ Cố, ông ấy sợ lần này đến đó thì người của nhà họ Cố sẽ giở trò quỷ, cho nên cậu của cháu muốn để cháu đi cùng với ông ấy, nhưng mà đúng lúc này cháu lại đến nước M.” Phạm My không quanh co lòng vòng, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề.

“Cậu đến Hải Thành chắc chắn là bên cạnh có dẫn theo người mình tin tưởng, mợ không cần phải quá lo lắng đâu.” Tô Khiết hiểu rất rõ năng lực của Đường Vân Thành, cho nên cô cũng không phải là lo lắng quá.

“Cậu của cháu tạm thời được thông báo đến Hải Thành, trước đó ông ấy không có chuẩn bị cái gì hết, cũng chỉ mang theo bên cạnh một người vệ sĩ mà ông ấy có thể dựa vào. Hơn nữa cậu của cháu lại đi cùng với Cung tông trưởng, có Cung tông trưởng ở đó có rất nhiều chuyện cậu cháu không thể làm chủ được, Cung tông trưởng vốn dĩ nghiêng về phía nhà họ Cố, lần trước bởi vì chuyện điều tra án mà trong lòng của Cung tông trưởng càng bất mãn đối với nhà họ Đường. Hơn nữa lần này đi Hải Thành vốn dĩ là kế hoạch của Cung tông trưởng và Cố Chính Luân cùng đi, tạm thời đổi thành cậu của cháu, mợ sợ là bọn họ sẽ gây ra chuyện gì với cậu của cháu.” Bởi vì sốt ruột cho nên Phạm My nói rất nhanh, cái này vốn dĩ là chuyện công việc của Đường Vân Thành, cho nên không thể nói cho Phạm My nghe được, nhưng mà Đường Vân Thành lo lắng chuyến này đi sẽ xảy ra chuyện.

Một khi Đường Vân Thành xuất phát đến Hải Thành thì đương nhiên không có khả năng liên lạc với Tô Khiết, cho nên ông cũng chỉ có thể nói một vài chuyện cho Phạm My nghe.

Lông mày của Tô Khiết hơi nhíu lại, nếu như thật sự là như vậy thì ngược lại chuyện này có hơi phiền phức rồi, cậu tạm thời bị phái đi Hải Thành, nhà họ Cố thật sự có thể sẽ làm ra chuyện gì đó đối với cậu.

Mà chuyện này xảy ra quá đột ngột, cậu lại không có chuẩn bị quá nhiều?

“Nếu như công khai thì chúng ta cũng không sợ, chỉ sợ là bọn họ làm trong âm thầm giống như là chuyện lần trước của Đường Lăng vậy đó.” Phạm My lại nhanh chóng bổ sung thêm một câu, đây cũng chính là ý của Đường Vân Thành.

Ánh mắt của Tô Khiết trầm xuống, cô đã biết được sự âm hiểm của nhà họ Cố, cho nên chuyện Phạm My nói là vô cùng có khả năng.

Mà chuyện của Đường Lăng không chỉ đơn giản dính đến nhà họ Cố, còn dính đến Quỷ Vực Chi Thành, thế lực của Quỷ Vực Chi Thành còn mạnh hơn gấp trăm lần so với nhà họ Cố, thậm chí là nghìn lần, cô sợ là lần này người của Quỷ Vực Chi Thành sẽ mon men tới.
 
Chương 1868


Chương 1868

Chuyện lần trước đã biết rõ là người của Quỷ Vực Chi Thành sắp đặt, là nhằm vào Nguyễn Hạo Thần? Hay nhằm vào Đường Lăng? Hoặc là nhằm vào toàn bộ Đường Lăng.

Cô để Mộ Dung Tri liên lạc với người ở bên phía Quỷ Vực Chi Thành giúp cho cô, nhưng mà phía bên kia lại không hề đáp lại, cho nên chuyện liên quan đến Đường Lăng bây giờ Tô Khiết vẫn còn chưa điều tra được bao nhiêu manh mối.

Càng làm như vậy thì trong lòng của Tô Khiết lại càng lo lắng hơn.

“Tô Khiết, cháu có thể nhanh chóng đến Hải Thành được không, mợ thật sự sợ cậu của cháu sẽ xảy ra chuyện, lần trước chuyện của Đường Lăng đã hù dọa chúng ta rồi.” Phạm My không nghe thấy giọng nói của Tô Khiết liền hấp tấp bổ sung thêm một câu, bà cũng biết là Tô Khiết đột nhiên đến nước M chắc chắn là có chuyện gấp, nhưng mà hiện tại bà thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể để Tô Khiết đi hỗ trợ.

Vân Thành cũng đã nói rồi, chuyện này Đường Lăng đều không thể giúp được, chỉ có thể dựa vào Tô Khiết.

“Cháu vừa mới tra một chút, chuyến bay gần nhất từ nước M đến Hải Thành là năm tiếng đồng hồ sau, cháu đã đặt vé máy bay đến Hải Thành rồi. Cháu sẽ cố gắng xử lý hết những chuyện bên này xong rồi, sau đó sẽ chạy đến…” Tô Khiết cũng đã ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, cô thuộc phái hành động, trong lúc nói chuyện với Phạm My thì cô cũng đã đưa ra quyết định, cũng đã đặt vé máy bay xong rồi.

“Được được, Tô Khiết, cảm ơn cháu.” Phạm My thở phào một hơi nhẹ nhõm, thật ra thì trong lòng của Phạm My rất sốt ruột, bà hận không thể để Tô Khiết có thể lập tức đến bên cạnh Vân Thành

Nhưng mà hiện tại Tô Khiết đang ở nước M, bà có gấp cũng không có tác dụng, huống hồ gì Tô Khiết đã chuẩn bị xong từ lâu.

Đây cũng chính là Tô Khiết, nếu như đổi lại là bà thì bà đã sớm luống cuống tay chân, căn bản cũng không có khả năng sắp xếp xong xuôi tất cả mọi chuyện trong một khoảng thời gian sớm như vậy.

Bây giờ Phạm My chỉ hi vọng là Tô Khiết có thể nhanh chóng đến đó, chỉ hi vọng là đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Sau khi Tô Khiết cúp điện thoại, biểu cảm có mấy phần ngưng trọng, cô muốn gọi điện thoại cho Đường Lăng nhưng mà cô nghĩ đến thân phận của Đường Lăng, nghĩ đến lần này Đường Vân Thành đến Hải Thành là chuyện công của tám gia tộc lớn, nếu như Đường Lăng không nhận được mệnh lệnh thì chắc chắn không thể nhúng tay vào chuyện này.

Đường Vân Thành cũng là cân nhắc đến điểm này cho nên mới không tìm Đường Lăng mà tìm cô.

Nhưng mà hiện tại cô đang ở nước M, tiếp theo đây ai cũng không biết sẽ có chuyện gì xảy ra, cho nên cô nhất định phải phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện.

Tô Khiết tìm số điện thoại của Nguyễn Hạo Thần, vừa muốn gọi qua,

Cô còn chưa gọi qua thì Nguyễn Hạo Thần đã gọi điện thoại trước rồi, khóe môi của Tô Khiết hơi cong lên, bọn họ coi như là tâm linh tương thông có đúng không?

“Em đang ở đâu vậy?” Điện thoại vừa mới được kết nối, giọng nói của Nguyễn Hạo Thần liền truyền đến, giọng nói có hơi trầm thấp, mặc dù nghe không ra quá nhiều cảm xúc nhưng mà Tô Khiết vẫn có thể nhận ra anh đang kiềm chế.

Lông mày của Tô Khiết nhướng lên, sao ngày hôm nay người nào cũng kỳ lạ vậy?

“Em đang ở nước M, vừa mới xuống tới sân bay.” Tô Khiết cũng không giấu giếm, lúc cô đến thì đã gửi cho anh một tin nhắn, chắc là anh đã biết rồi.
 
Chương 1869


Chương 1869

“Em chờ đó.” Giọng nói của Nguyễn Hạo Thần vẫn trầm thấp và kiềm chế như cũ, nhưng mà Tô Khiết lại nghe ra được mấy phần tức giận. Ừ, đúng rồi, đang kiềm chế cơn giận?

Cậu ba Nguyễn giận rồi.

Chỉ là anh kêu cô đợi là có ý gì vậy?

Là tức giận một mình cô đến nước M, kêu cô đợi đó, chờ sau khi cô trở về thì sẽ tính sổ với cô?

Khóe môi của Tô Khiết hơi giương lên, cô phát hiện người đàn ông này hình như là càng ngày càng thích tức giận, rõ ràng là cô đã giải thích với anh rồi mà.

“Em đã gửi tin nhắn cho anh rồi mà.” Tô Khiết cảm thấy cô vẫn cần phải giải thích một chút, nói thật thì cậu ba Nguyễn mà giận rồi thì có đôi khi thật sự rất khó đối phó.

“Hừ.” Nguyễn Hạo Thần cũng không giải thích gì nhiều, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, một cái tin nhắn được coi là giải thích đó à?

Nếu như cô thật sự xem anh như là một người đàn ông của cô, vậy thì cô nên trực tiếp gọi điện thoại cho anh, trực tiếp để anh đi cùng với cô đến đó.

Còn cô thì hay rồi, đêm hôm khuya khoắt gửi một tin nhắn cho anh là xong việc rồi?

Đêm hôm khuya khoắt, một cái tin nhắn ai có thể nhìn thấy đâu chứ?

Tô Khiết âm thầm hít vào một hơi, nghe tiếng hừ lạnh kiêu ngạo của cậu ba Nguyễn, anh thật sự tức giận rồi! Nhưng mà Tô Khiết nghĩ là hiện tại bọn họ, một người đang ở thành phố A, một người thì lại đang ở nước M, cho dù cậu ba Nguyễn có muốn tìm cô tính sổ thì tạm thời cũng không có cách nào.

“Tức giận hả?” Đương nhiên là Tô Khiết cũng không thể chọc giận anh vào thời điểm này, dưới loại tình huống như thế này, cô nên vuốt lông có lẽ sẽ tốt hơn một chút.

Trong lúc Tô Khiết đang trò chuyện với Nguyễn Hạo Thần, bước chân cũng không dừng lại, cô nhanh chóng đi ra bên ngoài sân bay.

“Em cũng biết là anh tức giận à?” Nguyễn Hạo Thần nói gằn từng chữ, rõ ràng mang theo cảm giác như nghiến răng nghiến lợi.

“Anh đừng tức giận mà, sau khi em trở về rồi thì sẽ giải thích với anh.” Tô Khiết biết là tại sao Nguyễn Hạo Thần lại tức giận, cũng chỉ là bởi vì cô có chuyện mà không tìm anh? Một mình cô độc lập đã quen rồi, sau khi xảy ra chuyện thì việc đầu tiên cô nghĩ tới đó chính là tìm cách giải quyết, bây giờ cô không có thói quen ỷ lại vào người khác.

“Chỉ giải thích là đủ rồi hả?” Đối với thái độ phục tùng một cách rõ ràng của cô, Nguyễn Hạo Thần khá là hài lòng, chỉ là chuyện lớn như vậy, vậy mà cô cũng chỉ cho anh một lời giải thích liền coi như xong?

“Vậy anh muốn như thế nào nữa?” Khóe môi của Tô Khiết lại nhếch lên một lần nữa, sao cô lại cảm thấy càng ngày cậu ba Nguyễn càng có khuynh hướng được đằng chân lên đằng đầu vậy kìa.

“Anh muốn như thế nào thì có thể như thế đó?” Ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần hơi lóe lên, khóe môi chậm rãi cong lên tạo thành một nụ cười khẽ.

“Đúng đúng đúng.” Tô Khiết ngẩn người, sau đó liên tục đáp vài tiếng, thông qua điện thoại cô muốn Nguyễn Hạo Thần có thể cảm nhận được thái độ thành khẩn của cô một cách rõ ràng.

Lúc này Tô Khiết đồng ý rất nhanh, nhưng mà cô nghĩ đến hiện tại bọn họ không chỉ cách nhau vạn dặm, cho dù bây giờ cậu ba Nguyễn có tức giận thì cũng không thể làm gì cô hết.

Bây giờ cô nghe lời một chút, đợi đến lúc cô trở về thì cơn giận của anh đã tiêu tan, vậy thì cũng không sao nữa.

Không thể không nói, suy nghĩ của Tô Khiết vẫn rất không tệ.

Chỉ là…
 
Chương 1870


Chương 1870

“Lên xe đi.” Lúc này xe của Nguyễn Hạo Thần vừa vặn dừng ở trước mặt của cô, thấy cô có giọng điệu thành khẩn nhưng mà trên mặt lại lộ ra thái độ qua loa, khóe môi cong lên tạo thành mấy phần ý cười.

Giờ phút này trong lòng của cô có tính toán gì, anh vừa nhìn liền biết ngay.

Mặc dù là tức giận, nhưng mà khi nhìn thấy cô bình yên vô sự, rốt cuộc trái tim của anh mới buông xuống.

Nhưng mà anh cảm thấy là còn cần phải thừa dịp chuyện lần này để cho cô một bài học, anh nhất định phải để cho cô nhớ kỹ anh là người đàn ông của cô, lúc cô xảy ra chuyện gì thì điều đầu tiên mà cô nghĩ đến phải nhất định là anh.

Cô nhất định phải ngay lập tức nghĩ đến để anh giải quyết giúp cô, mà không phải là một mình cô mạo hiểm đi giải quyết.

“Hả?” Lần này Tô Khiết hoàn toàn sửng sốt, đôi mắt nhìn lại theo bản năng, sau đó nhìn thấy chiếc xe đang dừng ở bên người.

Cửa sổ xe hạ xuống, gương mặt đẹp trai đến nỗi không thể đẹp hơn nữa của Nguyễn Hạo Thần lập tức xuất hiện trước mắt cô.

Đúng vậy, thật là đẹp trai, nhưng mà hiện tại Tô Khiết không muốn nhìn cho lắm.

Chủ yếu là do chột dạ, quả nhiên là con người không thể ôm lấy tâm lý may mắn mà.

Đặc biệt là lúc đối diện với đôi mắt mang theo cơn giận nguy hiểm rõ ràng của cậu ba Nguyễn, Tô Khiết càng muốn cách xa hơn nữa.

Nhưng mà Tô Khiết biết rõ là chuyện đó không thể thực hiện được, nếu mà giờ phút này cô thật sự dám rời đi, người đàn ông nhỏ mọn nào đó nói không chừng có thể trực tiếp cắn chết cô.

Tô Khiết nở nụ cười với anh, sau đó rất tự giác mở cửa bước lên xe, sau khi Tô Khiết và Nguyễn Hạo Thần ngồi cùng một chỗ rồi, cô còn cố gắng nhích gần về phía Nguyễn Hạo Thần, cười nhỏ nhẹ nhìn anh: “Sao anh lại ở đây vậy?”

Nguyễn Hạo Thần chỉ là quét mắt nhìn cô một chút chứ cũng không trả lời lại, tư thế kiêu ngạo làm cho Tô Khiết muốn phun máu.

“Anh cũng đến đây tìm em hả?” Tô Khiết biết lúc này tuyệt đối không thể chọc giận anh, lúc nãy cô cho rằng hai người cách xa nhau thiên sơn vạn thủy, hiện tại anh lại đang ở bên cạnh cô, cô thật sự không dám tỏ thái độ lung tung.

“Ừ.” Nguyễn Hạo Thần thấp giọng lên tiếng, lúc này mặc dù là cậu ba Nguyễn vẫn duy trì tư thế kiêu ngạo, nhưng mà cũng không phủ nhận điểm này.

“Lúc nãy em mới nói anh muốn làm như thế nào thì làm như thế đó mà đúng không?” Sở dĩ cậu ba Nguyễn thừa nhận sảng khoái như vậy chính là vì muốn tính sổ với cô.

“Hả? À.” Tô Khiết vẫn cười như cũ, trên mặt không có bất cứ cái gì khác thường, chỉ là trong lòng đang rất chột dạ.

Tô Khiết biết là giờ phút này Nguyễn Hạo Thần đang ở bên cạnh cô, cô có muốn nói cho qua thì tuyệt đối là chuyện không thể nào.

Cho nên cô nhất định phải biểu đạt thành ý mới được.

“Em không ngờ là anh còn cố ý đến tìm em, thật sự cảm động quá.” Tô Khiết đến gần bên người Nguyễn Hạo Thần, hai tay rất tự nhiên kéo lại cánh tay của Nguyễn Hạo Thần.
 
Chương 1871


Chương 1871

Nói thật thì Tô Khiết không sợ trời không sợ đất, dám tự nhận là không có chuyện gì có thể làm khó cô, nhưng mà lúc yêu đương, mấy loại chuyện như là dỗ ngon dỗ ngọt này cô thật sự không am hiểu.

Nhưng cho dù có không hiểu thì cô cũng muốn nói.

Người đàn ông nhỏ mọn còn đang tức giận đây này, cô không dỗ thì không được.

Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, biểu cảm lãnh đạm, trong đôi mắt rõ ràng truyền ra một ý tứ… Diễn đi, em cứ tiếp tục diễn đi!

Cảm động à? Đúng là anh không nhìn ra được cô có chỗ nào cảm động.

Nếu như mà anh không nhìn lầm, lúc nãy khi mà cô nhìn thấy anh thì cô đã nghĩ đến muốn chạy trốn?

“Chồng ơi, anh thật là tốt.” Tô Khiết nhìn anh dịu dàng cười khẽ một tiếng, trong đôi mắt đang nhìn về anh mang theo ý cười, giống như là còn mang theo một loại ánh sáng khác thường.

Trong nháy mắt nhìn thấy anh, cô cảm thấy bất ngờ, cô thừa nhận là trong một khoảnh khắc lúc nhìn thấy anh cô muốn chạy trốn theo bản năng, nhưng mà sau khi lấy lại tinh thần thì trong lòng của cô thật sự cảm động.

Người đàn ông này bởi vì một tin nhắn của cô mà ngàn dặm xa xôi đi theo cô đến nước M, cô còn có thể không cảm động được à?

Trong lòng của cô rất rõ ràng cảm động vì anh vội vàng chạy đến bao nhiêu, vậy là bởi vì lo lắng cho cô, sợ là cô xảy ra chuyện.

Bởi vì như thế này cô rất cảm động.

Cho nên câu nói này của cô là thật lòng thật ý, là lời nói trong lòng, đương nhiên gọi một tiếng chồng là do cố ý.

Nguyễn Hạo Thần giật mình, sự kiêu ngạo và nét lạnh lùng trên gương mặt trong nháy mắt hoàn toàn bị phá vỡ, một giây sau anh nhanh chóng cúi đầu xuống hôn lên khóe môi hơi nhếch lên của cô.

Giờ phút này nó cũng không khỏi mang theo vài phần cuồng nhiệt, nhưng mà lại có một loại ôn nhu triền miên, anh vội vàng chạy đến đây, cũng là bởi vì cô, cô có thể hiểu được tấm lòng của anh, anh đã thỏa mãn rồi.

Mà bây giờ nghe thấy cô nói như vậy, gọi anh như vậy trái tim của anh ngọt ngào, tâm trạng của anh được khuấy động.

Sau khi hôn xong, Nguyễn Hạo Thần ôm chặt cô ở trong ngực, hô hấp có hơi hỗn loạn, giọng nói hơi trầm: “Lại gọi một tiếng nữa xem.”

Lúc nãy một tiếng gọi chồng của cô gọi cho cả người anh đều rung động, trước kìa lúc kết hôn với nhau mặc dù là cô cũng từng gọi anh là chồng, nhưng mà lúc đó cô gọi anh chỉ toàn là lừa gạt, toàn là có mục đích riêng.

Không giống như cảm giác lúc nãy.

“Cái gì?” Tô Khiết nhìn qua anh, hai mắt chớp chớp, biểu cảm có chút ngây ngốc đáng yêu, không biết là bởi vì do nụ hôn lúc nãy của anh cho nên có chút mê loạn hay là do giả vờ.

“Tô Khiết.” Nguyễn Hạo Thần âm thầm cắn răng, sau đó đôi môi mỏng hé mở, hàm răng rơi ở trên cổ của cô, nhưng mà cuối cùng anh cũng không nỡ cắn cô, biểu cảm hung dữ nguy hiểm cuối cùng lại hóa thành lời thì thầm dỗ dành: “Ngoan, lại gọi một tiếng nữa.”

“Không.” Lúc nãy Tô Khiết gọi như vậy là bởi vì để trấn an cơn giận của anh, là do xúc động nhất thời, lúc nãy được anh hôn hô hấp đều hỗn loạn, hiện tại cơn giận của Nguyễn Hạo Thần rõ ràng đã tiêu tan, lại kêu cô gọi Nguyễn Hạo Thần như vậy ở trước mặt của người ngoài, cô kiên quyết không gọi.

Dù sao thì cô với Nguyễn Hạo Thần đã ly hôn rồi, chưa nhận giấy đăng ký kết hôn nữa.
 
Chương 1872


Chương 1872

“Tô Khiết!” ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần hơi híp lại, trong giọng nói đang gằn từng chữ rõ ràng có nhiều hơn mấy phần nguy hiểm, người phụ nữ này thật là biết cách chọc giận anh mà.

Cô cảm thấy anh hết giận thì không sao rồi, cũng không cần phải trấn an anh nữa à?

Sao anh lại có suy nghĩ muốn bóp chết cô vậy chứ.

“Phốc.” người lái xe ở phía trước cuối cùng cũng đã không nhịn được nữa rồi, anh ta quen biết với Nguyễn Hạo Thần lâu như vậy, thường nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần khí thế toàn năng, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần bất lực như vậy.

Bất quá cũng chỉ là một cái xưng hô, Nguyễn Hạo Thần còn cầu không được nữa à? Anh ta nhịn cười đã lâu lắm rồi.

Nhưng mà có thể nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần bất lực, sao cảm giác này lại thoải mái như vậy chứ?

Nguyễn Hạo Thần ngước mắt lên nhìn, ánh mắt quét nhìn về phía người đang lái xe ở trước mặt, lạnh lùng trong đôi mắt dường như có thể trực tiếp đóng băng người ta.

“Đi…” Khóe môi của Tô Khiết hơi giật giật, sau đó trực tiếp báo ra một địa điểm: “Cảm ơn.”

Cô biết là Nguyễn Hạo Thần đặc biệt chạy đến đây vì cô, chắc chắn là Nguyễn Hạo Thần đến để giúp cô, cho nên cô cũng không tiếp tục khách khí với Nguyễn Hạo Thần nữa.

Đương nhiên là trong lòng của Tô Khiết rất rõ ràng, nếu như lúc này cô không cho Nguyễn Hạo Thần đi theo, có lẽ là Nguyễn Hạo Thần sẽ thật sự tức giận, vậy thì sẽ rất khó dỗ dành.

Cô không biết là Nhạc Hồng Linh đã xảy ra chuyện gì, Nhạc Hồng Linh lại không cho cô nói cho những người khác, hoặc là Nguyễn Hạo Thần có thể giúp chút gì không.

“Vâng, chị dâu yên tâm, đảm bảo sẽ đến đó với tốc độ nhanh nhất.” Mạnh Thành lái xe đáp ứng vô cùng sảng khoái, anh ta biết rõ lão đại chính là vì chuyện của chị dâu cho nên mới đến đây, mà lúc nãy anh ta đã tận mắt nhìn thấy địa vị của lão đại ở trước mặt của chị dâu.

Lão đại ở trước mặt của chị dâu có địa vị gì?

Căn bản là không có địa vị!

Cho nên bây giờ chị dâu nói cái gì thì anh ta nghe theo cái đó.

“Trên đường đi cẩn thận một chút, đừng để bị người khác theo dõi.” Tô Khiết nghĩ đến chuyện này ngay cả bọn người Sở Bách Hà mà Nhạc Hồng Linh cũng không nói cho biết, nếu như Nhạc Hồng Linh đã không muốn cho mọi người biết rồi thì chắc chắn là có nguyên nhân, trước khi vẫn còn chưa biết sự việc rõ ràng, cô nhất định phải chú ý cẩn thận một chút.

“Chị dâu, yên tâm đi.” Lần này Mạnh Thành đồng ý nhanh như là lúc nãy, chỉ là trong giọng nói có nhiều hơn mấy phần nghiêm túc.

“Nhạc Hồng Linh ở đó à?” Trên mặt của Nguyễn Hạo Thần cũng nghiêm túc hơn, trong tin nhắn của cô đã nói rất rõ ràng cô là vì chuyện của Nhạc Hồng Linh cho nên đến đây, cô vừa đến M thì trực tiếp muốn chạy tới chỗ này, nói rõ là Nhạc Hồng Linh ở nơi đó.

Chỉ là người mà anh kêu điều tra Nhạc Hồng Linh cẩn thận vẫn không tìm được Nhạc Hồng Linh, không ngờ tới là Nhạc Hồng Linh lại trong trung tâm thành phố phồn hoa như vậy.

“Đúng vậy.” Tô Khiết nhỏ giọng đáp lời, lông mày khẽ nhíu lại một chút, không biết là đang nghĩ cái gì.

“Có biết là có chuyện gì không?” Bàn tay đang ôm ở trên người cô của Nguyễn Hạo Thần cũng không buông lỏng, ngược lại là còn nắm chặt hơn. Người phụ nữ của anh, anh hi vọng là cô có thể an toàn ở bên cạnh của anh, nhưng mà cô lại không là một cô gái tầm thường.

 
 
Chương 1873


Chương 1873

“Tạm thời vẫn còn chưa biết nữa.” Tô Khiết cũng là bởi vì không biết chuyện này cho nên mới càng lo lắng hơn, cô lo lắng là chuyện này còn có âm mưu khác.

“Chuyện này chắc là không có liên quan gì đến Đường Bách Khiêm đầu.” Hình như là nhìn thấy nỗi lo của cô, Nguyễn Hạo Thần chậm rãi bổ sung thêm một câu, nói thật thì anh cũng không muốn nói chuyện thay cho Đường Bách Khiêm, anh chỉ là không muốn để cho cô phải lo lắng.

Tô Khiết nhanh chóng di chuyển tầm mắt nhìn về phía anh, nhìn thấy trong đôi mắt anh có thoáng qua một biểu cảm khó chịu thì cô nhịn cười không được, cô ngẩng đầu lên hôn một cái lên trên mặt của anh, sau đó đến gần bên tay của anh, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh.”

Xem ra là anh đã làm rất nhiều chuyện vì cô, không chỉ có ý chạy đến đây vì cô, trước đó còn điều tra rõ ràng vài chuyện cho cô.

Tất cả những chuyện mà anh làm để lòng của cô cảm thấy ấm áp, đặc biệt là có cảm giác an toàn.

Trôi qua nhiều năm như vậy, tất cả mọi chuyện cô đã phải dựa vào chính mình, tất cả cảm giác an toàn đều dựa vào chính mình, mà cô không dám bỏ mặc bản thân mình hoàn toàn để dựa vào một người khác, hiện tại cô cảm thấy chắc là cô có thể thử ỷ lại vào anh.

Tin tưởng anh, không chỉ là bởi vì anh có năng lực như vậy, càng là bởi vì tấm lòng của anh đối với cô.

Khóe môi của Nguyễn Hạo Thần nhịn không được mà nâng lên, nhưng mà trong giọng nói lại mang theo bất mãn: “Em định cảm ơn anh như thế đó à, em còn có thể qua loa hơn nữa được không?”

“Xử lý xong chuyện này rồi sau khi chúng ta trở về thì đi đăng ký kết hôn.” Tô Khiết nhìn anh nở một nụ cười sáng lạn, đối với chuyện này bây giờ cô đã hoàn toàn không có gì từ chối, cô cảm thấy bất cứ lúc nào cũng có thể đi đăng ký, đã như vậy thì sau khi trở về liền đi đăng ký luôn đi.

Ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần lập tức sáng lên, chuyện muốn đi nhận giấy đăng ký kết hôn với cô là chuyện mà anh muốn làm, cũng là chuyện cần thiết nhất, hiện tại cô chủ động nói ra những lời này thì sao anh có thể không vui được chứ.

Chỉ là cậu ba Nguyễn đột nhiên nhớ đến một chuyện…

Anh nghĩ đến con gái của bọn họ, tâm trạng có chút phức tạp, đôi môi của anh hơi giật giật, cuối cùng vẫn không hỏi cô chuyện liên quan đến con gái vào thời điểm này.

“Anh có người quen biết ở Hải Thành không vậy?” Tô Khiết nghĩ đến chuyện của Đường Vân Thành, lúc trước cô vốn dĩ muốn gọi điện thoại cho Nguyễn Hạo Thần, muốn để anh giúp đỡ.

“Ở bên phía Hải Thành đó à? Không có.” Nguyễn Hạo Thần suy nghĩ rồi sau đó chậm rãi lắc đầu: “Em cũng biết phân nửa thế lực của anh đều ở nước ngoài, xảy ra chuyện gì hả?”

“Cậu em đến Hải Thành, em không yên tâm cho lắm.” Tô Khiết không nói cặn kẽ, đã Nguyễn Hạo Thần đã không quen biết với ai ở bên kia, có nhiều lời cũng vô dụng thôi.

Mặc dù là Tô Khiết không nói rõ ràng nhưng mà Nguyễn Hạo Thần cũng đã đoán được sự việc không đơn giản như vậy, nhưng mà hiện tại cô đã chạy đến nước M, đương nhiên là trước tiên cô phải giải quyết chuyện bên này mới được.

Mạnh Thành lái xe rất nhanh, cũng không lâu lắm liền đến nơi Tô Khiết nói, đến một nơi phồn hoa nhất trong trung tâm thành phố.

Ánh mắt của Mạnh Thành chớp chớp, có chút bất ngờ, cũng không quá nhàn nhã, một nơi phồn hoa như vậy bọn họ đều không tìm được Nhạc Hồng Linh, anh ta cảm thấy hình như là nuôi phải một nhóm người rảnh rỗi rồi.

Tô Khiết xuống xe quan sát tình huống xung quanh, cũng không phát hiện cái gì khác thường, sau đó mới nhanh chóng đi ra phía trước.

Đương nhiên là Nguyễn Hạo Thần và Mạnh Thành cũng đi cùng với cô.
 
Chương 1874


Chương 1874

Tô Khiết đi đến một ngôi nhà trông giống như là một nhà để xe rồi dừng lại.

“Ở, ở đây hả?” Mạnh Thành không muốn tin tưởng cho lắm, ở đây không có gì để có thể ẩn nấp được, thậm chí còn nói là rất dễ dàng nhìn thấy.

Đám người dưới tay của anh ta quả thật là ăn không ngồi rồi rồi, anh ta nhớ kỹ sau khi trở về phải xử lý đám người kia thật đàng hoàng.

“Đúng vậy.” Tô Khiết nhẹ gật đầu, sau đó đi lên phía trước gõ cửa một cái.

Ở bên trong truyền đến động tĩnh rất nhanh, nhưng mà âm thanh truyền đến có chút xa, một lúc lâu sau cửa mới được mở ra.

Người mở cửa thật sự là Nhạc Hồng Linh.

“Tô Khiết, em đã đến rồi.” Nhạc Hồng Linh nhìn thấy Tô Khiết thì có chút kích động, Nguyễn Hạo Thần xuất hiện cùng một lúc làm cho cô ta cảm thấy bất ngờ, nhưng mà cũng không phải là bất ngờ dữ lắm.

Trong lòng của cô ta ngược lại là cảm thấy vui mừng cho Tô Khiết, xem ra là hiện tại mối quan hệ của Tô Khiết và Nguyễn Hạo Thần đã tốt rồi.

“Vào đi rồi nói.” Tô Khiết nhanh chóng cất bước đi vào trong.

Cửa mở ra, Nguyễn Hạo Thần và Mạnh Thành mới phát hiện ở đây là một tầng hầm, mấy người bọn họ thuận theo cầu thang bước xuống, không gian ở phía dưới không phải là rất lớn, đồ vật cũng không nhiều, trông rất đơn giản.

Chỉ là mấy người bọn họ đều ngửi thấy mùi máu tươi.

“Chị Hồng Linh, chị bị thương rồi hả?” Tô Khiết nhanh chóng nhìn về phía Nhạc Hồng Linh, ở đây không có người nào khác mà chỉ có Nhạc Hồng Linh, cô nhớ đến lúc nãy Nhạc Hồng Linh gọi điện thoại cho cô thì giọng nói suy yếu, trong lòng hơi trầm xuống.

“Không có chuyện gì đâu, bị thương ngoài da thôi.” Nhạc Hồng Linh xem thường trả lời một câu, mặc dù là vết thương của cô ta có hơi nặng, nhưng mà cũng không nguy hiểm đến tính mạng, hiện tại không có thời gian để quan tâm đến vết thương của cô ta.

“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?” Tô Khiết nhìn thấy khí sắc của cô ta vẫn còn ổn, biết là cô ta đã tự mình xử lý vết thương rồi.

“Em còn có nhớ đến vụ án mà chị xử lý vào năm trước không? Là tổ chức Hắc Gian đó.” Trong nháy mắt sắc mặt của Nhạc Hồng Linh trầm xuống, cô ta cũng không bởi vì lúc này có Nguyễn Hạo Thần ở đây mà giấu diếm cái gì.

Tô Khiết đã dẫn Nguyễn Hạo Thần đến đây, nói rõ Tô Khiết tin tưởng Nguyễn Hạo Thần, người mà Tô Khiết tin tưởng đương nhiên là cô ta cũng không hoài nghi.

“Em nhớ.” Tô Khiết gật đầu, biểu cảm khẽ thay đổi, dường như là cô đã đoán ra được có chuyện gì xảy ra.

“Lúc ấy chị đã làm bị thương người tình nhỏ của lão đại bọn họ, hiện tại bọn họ tìm chị để báo thù.” Khóe môi của Nhạc Hồng Linh nhẹ nhàng giật giật, có chút châm chọc.

Ban đầu là tổ chức Hắc Gian mời cô ta, lúc ấy nhiệm vụ của cô ta đã hoàn thành, bảo vệ được mạng sống của lão đại bọn họ, chỉ có điều là bởi vì chút sai lầm nhỏ mà đã làm người tình nhỏ của lão đại bị thương, vết thương vừa vặn ở trên mặt của tình nhân nhỏ, xem như là hủy hoại đi gương mặt của người ta.

Lúc ấy chuyện này vốn dĩ là quá khứ không nói đến, bây giờ đối phương đột nhiên tìm cô ta báo thù.
 
Chương 1875


Chương 1875

Ánh mắt của Tô Khiết hơi nheo lại: “Cái này không giống như là tác phong của lão đại bọn họ.”

“Đúng vậy, chị cũng nghi ngờ là lão đại bọn họ đổi người rồi, chuyện này chắc là do cái cô tình nhân đó làm đó.” Đương nhiên là Nhạc Hồng Linh cũng đã nghĩ đến nguyên nhân trong đó, năm đó cô ta đã cứu được mạng của lão đại bọn họ, dù lão đại của bọn họ không nói chuyện đạo lý thì cũng không có khả năng chuyện đã trôi qua hai năm trời rồi mà lại tìm cô ta báo thù.

“Tình huống hiện tại như thế nào?” Ban đầu Tô Khiết nghĩ chuyện này quá phức tạp, bây giờ nghe thấy Nhạc Hồng Linh nói như vậy thì cũng thở một hơi nhẹ nhõm.

“Bọn họ đã bắt em gái của chị rồi.” Trong nháy mắt đôi mắt của Nhạc Hồng Linh trở nên âm trầm hơn, rõ ràng là có mấy phần sát ý: “Ban đầu chị nghĩ rằng mục tiêu của bọn họ là vì dẫn chị ra ngoài giết chị để báo thù, nhưng mà sau này chị mới phát hiện là mình đã sai lầm rồi.”

“Hả?” Tô Khiết nhìn về phía cô ta, trong đôi mắt cũng có nhiều hơn mấy phần nghi hoặc.

“Bọn họ gửi cho chị mấy cái video, trong đó có một cái là nơi em gái của chị bị giam giữ, nhưng mà trong video đó ngoại trừ Hồng Trân bị trói chặt thì cũng không còn nhìn ra cái gì khác. Sau đó bọn họ đã gửi đến mấy cái video nữa, càng làm cho chị không có manh mối hơn.” Nhạc Hồng Linh hơi dừng lại một chút, giọng nói rõ ràng nhỏ hơn.

“Nhưng mà từ một video trong số đó chị đã nhận ra được vị trí của bọn họ, chị cho là em gái của chị ở đó, hoặc đó là cái bẫy mà bọn họ đã sắp xếp cho chị, lúc chị đến nơi thì chỗ đó hoàn toàn có người đang mai phục, nhưng mà cũng không có nhiều người, em gái của chị cũng không có ở đó, những người kia cũng không có ý muốn giết chị, thậm chí là bọn họ cũng không bắt chị.”

“Cho nên bọn họ muốn dùng chuyện này để tra tấn chị.” Tô Khiết lập tức đoán được nguyên nhân.

“Đúng vậy, bọn họ muốn tra tấn chị để cho chị phải sốt ruột, để cho chị đau khổ, thứ mà bọn họ muốn làm là để cho chị trơ mắt nhìn thấy em gái của chị phải chịu khổ trong tay của bọn họ mà chị thì lại bất lực.” Lúc Nhạc Hồng Linh nói ra lời này, răng cắn chặt lại với nhau: “Từ lúc vừa mới bắt đầu bọn họ đã cảnh cáo chị không thể cho người khác giúp đỡ, cho nên chị không dám nói cho bọn Sở Bách Hà biết, sợ là bọn họ sẽ quan sát bọn người Sở Bách Hà, cho nên chị cũng chỉ có thể xin em giúp một tay.”

“Hơn nữa hiện tại cũng chỉ có một mình em có thể tìm em gái giúp cho chị thôi.” Nhạc Hồng Linh nhìn Tô Khiết, trong đôi mắt bùng cháy lên hy vọng. Cô ta không nhìn ra được cái gì từ trong những cái video đó, nhưng mà không có nghĩa là Tô Khiết nhìn không ra.

Đây chính là chuyện mà Tô Khiết am hiểu nhất.

“Em biết rồi, vậy video đâu?” Tô Khiết đã đến rồi vậy thì chắc muốn giúp, hơn nữa hiện tại em gái của Nhạc Hồng Linh đang ở trong tay đám người đó, thời gian càng dài thì càng nguy hiểm.

Nhạc Hồng Linh nhanh chóng mở mấy cái video ra bật lên cho Tô Khiết xem.

“Đây cũng chỉ là một vài video bình thường thôi mà, có thể xem ra được cái gì đâu chứ?” Sau khi Mạnh Thành xem video xong thì lông mày nhíu chặt lại với nhau: “Ngoại trừ trong video thứ hai có thể nhìn thấy được vị trí thì những video khác thật sự là không nhìn ra cái gì hết.”

Nhưng mà rất rõ ràng, lúc nãy Nhạc Hồng Linh đã nói là nơi mà cô đã đến trong cái video thứ hai cũng không tìm được Nhạc Hồng Trân, vậy thì hiển nhiên là video thứ hai không có tác dụng.

“Tô Khiết, em có thể nhận ra được cái gì không?” Nhạc Hồng Linh không để ý đến Mạnh Thành mà là nhìn thẳng về phía Tô Khiết.

“Trong toàn bộ những đoạn video này đều là có một người đeo mặt nạ nói mấy lời nói nhảm, hơn nữa mặc dù là video nhìn không giống như là ở cùng một nơi, nhưng mà từ trong video có thể nhìn ra được chỉ có một căn phòng trống, còn những cái khác căn bản cũng không nhìn ra gì hết, phải tìm được em gái của cô từ trong những video này đó à? Trừ phi là thần tiên, trừ phi hỏa nhãn kim tinh.” Mạnh Thành cho rằng đó là chuyện không thể nào.

Tô Khiết không nói gì mà là mở video một lần nữa, sau đó cô lại tìm ra ba đoạn video trong số đó liên tục mở coi mấy lần.
 
Chương 1876


Chương 1876

“Căn bản không thể nhìn ra được cái gì, có mở bao nhiêu lần cũng vậy thôi. Lão đại, còn không bằng để người của chúng ta đi tìm.” Tính tình của Mạnh Thành tương đối nóng nảy, anh ta cảm thấy đây chính là đang lãng phí thời gian.

“Cậu có biết đi đâu mà tìm không?” Nguyễn Hạo Thần quét mắt nhìn anh ta một cái, trong ánh mắt mang theo chất vấn nhưng mà cũng có cảnh cáo.

“Dù vậy thì cũng vẫn tốt hơn là ở đây xem video vô dụng như thế này.” Mạnh Thành không phục, anh ta thật sự không tin là còn có thể nhìn ra cái gì từ trong những đoạn video này.

Tô Khiết đột nhiên ngước mắt lên nhìn về phía Nguyễn Hạo Thần, nhanh chóng nói ra một địa điểm.

“Hả, có ý gì?” Mạnh Thành giật mình: “Chị dâu, chỗ mà chị nói chính là một nơi gần với căn cứ điểm của chúng em, sao vậy?”

“Người đang ở chỗ đó…” Nguyễn Hạo Thần nhìn qua Tô Khiết, mặc dù là câu nghi vấn nhưng mà cũng không có quá nhiều giọng nghi vấn, những điều cô nói anh luôn tin tưởng.

“Đúng vậy.” Tô Khiết chậm rãi gật đầu, cực kì chắc chắn, không có do dự và chần chờ.

“Mạnh Thành, phái người đến đây, nhất định phải cứu người ra.” Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng ra lệnh cho Mạnh Thành.

“Lão đại, anh nói đùa hả?” Mạnh Thành ngơ ngác, bình thường anh ta sẽ không chất vấn lại mệnh lệnh của Nguyễn Hạo Thần, nhưng mà hiện tại…

Bây giờ lại vì một câu nói của chị dâu, nếu như chị dâu có căn cứ thì cũng thôi đi, nhưng mà sau khi chị dâu xem mấy đoạn video vô dụng đó mà có thể nhìn ra được người đang bị nhốt ở đâu.

Chuyện này sao có thể được chứ!

“Còn không mau đi đi.” Nguyễn Hạo Thần thấy Mạnh Thành vẫn còn đứng đó bất động, lạnh lùng quét mắt nhìn anh ta một cái: “Nếu như không cứu được người thì tôi sẽ bắt cậu hỏi tội đó.”

“Hả, hiện tại em đi ngay đây.” Mạnh Thành lấy lại tinh thần, mặc dù là trong lòng cũng không tin cho lắm, nhưng mà lão đại đã ra lệnh rồi anh ta cũng không dám không đi.

“Để tôi đi chung với anh.” Nhạc Hồng Linh cũng nhanh chóng đứng dậy, cô ta đã đợi mấy ngày rồi hiện tại rốt cuộc cũng đã có tin tức, cô ta không thể nào cứ ngồi ở đây chờ đợi được.

“Chị Hồng Linh, tốt nhất là chị đừng xuất hiện, em sợ là chị vừa mới đến gần chỗ của bọn họ thì bọn họ sẽ phát hiện ra.” Tô Khiết ngăn cản Nhạc Hồng Linh lại.

“Vậy thì em cũng không ra mặt được, em cũng là người có thân phận ở nước M, nếu như đột nhiên em xuất hiện thì chắc chắn sẽ làm kinh động đến bọn họ. Để em kêu Lục Thâm đến đó, căn cứ điểm ở bên đó là do Lục Thâm phụ trách.” Mạnh Thành cũng dừng lại, hiển nhiên là anh ta vẫn còn chưa tin lời nói của Tô Khiết, cho nên cũng không phải là coi trọng cho lắm.

“Cũng được.” Trái lại là Tô Khiết dứt khoát đồng ý, nếu như cô nói không sai chắc chắn là chỗ đó không có quá nhiều người phòng thủ, cứu người cũng không khó, để cho người ở bên đó trực tiếp đi qua, miễn cho đánh rắn động cỏ, đây cũng là một ý định không tồi.

“Được rồi, bây giờ em sẽ lập tức gọi điện thoại cho Lục Thâm ngay.” Thấy Tô Khiết đã đồng ý rồi, Mạnh Thành lấy điện thoại di động ra trực tiếp gọi một cuộc điện thoại.

Người ở phía bên kia hiển nhiên cũng ngơ ngác, nhưng mà cho dù Mạnh Thành không tin lời nói của Tô Khiết, nhưng dựa vào mặt mũi của Nguyễn Hạo Thần và Tô Khiết, anh ta vẫn nói chuyện này rất nghiêm trọng, giao phó rất trịnh trọng.

Lục Thâm ở đầu dây bên kia mặc dù là không hiểu đến nỗi không thể phân biệt được đông tây nam bắc, nhưng mà khi để điện thoại xuống thì vẫn trực tiếp triệu tập người dựa theo lời dặn dò của Mạnh Thành mà đi cứu người.
 
Chương 1877


Chương 1877

Trong tầng hầm trở nên yên tĩnh vô cùng, mấy người bọn họ đều đang lo lắng chờ đợi kết quả.

Nhạc Hồng Linh là người lo lắng nhất, mặc dù là cô ta tin tưởng năng lực của Tô Khiết, nhưng mà cô ta sợ trôi qua một khoảng thời gian dài như vậy, em gái của cô ta sẽ…

Trên mặt của Nguyễn Hạo Thần và Tô Khiết không nhìn ra được có gì khác thường.

Mạnh Thành là người buông lỏng nhất, anh ta vẫn xem thường như cũ, bởi vì anh ta căn bản không tin tưởng rằng nơi mà Tô Khiết nói có thể tìm ra người.

Nửa tiếng đồng hồ sau điện thoại của Mạnh Thành đột nhiên vang lên.

Mấy người bọn họ gần như là lập tức nhìn về phía Mạnh Thành, Nhạc Hồng Linh là người vội vàng nhất, nhanh chóng chạy vội đến trước mặt của Mạnh Thành.

Ánh mắt của Mạnh Thành chớp chớp, sau đó nhận điện thoại.

“Anh Mạnh, người đã được cứu ra rồi. Cô gái nhỏ bị thương, nhưng mà cũng không có nguy hiểm đến tính mạng, người cũng tỉnh táo.” Nhiệm vụ của Lục Thâm hoàn thành rất thuận lợi, cho nên giọng điệu của anh ta rất nhẹ nhàng, chỉ là trong lòng có chút nghi ngờ: “anh Mạnh, cô bé này ở đâu vậy? Trong khá xinh đó nhưng mà vẫn còn rất nhỏ, vẫn còn chưa trưởng thành đâu. anh Mạnh, làm như vậy là không tốt lắm đâu.”

“Hỏi xem cô ta tên là gì?” Mạnh Thành thở ra một hơi, lý trí đã trở về nhưng mà hiển nhiên vẫn không quá tin tưởng.

“Má ơi! anh Mạnh, không phải đó chứ! Ngay cả tên của cô gái nhà người ta là cái gì mà anh cũng không biết, vậy mà kêu bọn tôi liều chết đi cứu?” Lục Thâm ở đầu dây bên kia điện thoại trực tiếp kinh ngạc kêu lên tiếng, lúc nãy anh Mạnh dặn dò bọn họ nghiêm túc và trịnh trọng như vậy, anh ta còn tưởng là một người vô cùng quan trọng đối với anh Mạnh.

“Lúc nãy cô bé đã tự mình nói cô ta tên là Nhạc Hồng Trân.” Sau đó Lục Thâm bổ sung thêm một câu rất nhanh.

Sau đó Mạnh Thành trực tiếp cúp điện thoại, Lục Thâm ở đầu dây bên kia điện thoại lại rơi vào khoảng không một lần nữa.

Tình huống gì vậy chứ?

“Chị dâu, sau này em có thể đi theo chị được không?” Sau khi cúp điện thoại, Mạnh Thành nhìn về phía Tô Khiết, trong ánh mắt tràn đầy sùng bái.

Nghe thấy lời nói này của Mạnh Thành, mấy người bọn họ biết là chuyện này đã thuận lợi rồi.

“Cậu có thể cút rồi đó.” Nguyễn Hạo Thần không thèm lưu tình chút nào mà bắt đầu đuổi người, lúc nãy để Mạnh Thành ở lại là bởi vì Tô Khiết đã đồng ý, bây giờ anh càng nhìn Mạnh Thành lại càng cảm thấy chướng mắt.

“Lão đại, anh đây là đang qua…” Mạnh Thành muốn kháng nghị, chỉ là khi đối diện với ánh mắt nguy hiểm của Nguyễn Hạo Thần, anh ta vẫn cố gắng nén xuống.

“Tô Khiết, cảm ơn em.” Giọng nói của Nhạc Hồng Linh kích động, có hơi run rẩy.

“Giữa chúng ta cần gì phải cảm ơn chứ, chị Hồng Linh, em không thể đi cùng với chị được, em còn có chút việc nữa, em phải trở về ngay.” Chuyện bên này đã được giải quyết thuận lợi rồi, nhưng mà cô vẫn còn nhớ đến chuyện lúc nãy Phạm My đã nói với cô.

Bây giờ chuyện bên đây đã được giải quyết, đương nhiên là cô phải nhanh chóng chạy qua kia.

Nguyễn Hạo Thần dùng máy bay tư nhân, cho nên Tô Khiết cũng không cần phải đợi chuyến bay, vậy thì đã có thể tiết kiệm thêm chút thời gian.
 
Chương 1878


Chương 1878

Nhưng mà hiện tại thời gian đã không còn sớm nữa, từ chỗ này đến Hải Thành nhanh nhất thì cũng phải hết sáu bảy tiếng tiếng đồng hồ, đến Hải Thành chắc cũng là tới nửa đêm, hi vọng là bên phía Đường Vân Thành không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Mí mắt của Tô Khiết giật giật, trong lòng của cô có một loại dự cảm xấu.

Hiện tại xem ra chuyện của Nhạc Hồng Linh hình như là cũng không có âm mưu khác, nhưng mà thời gian thật sự quá trùng hợp, lần này cô vừa mới đến nước M thì Đường Vân Thành lại bị phái đi đến Hải Thành, cho dù cô có chạy về với tốc độ nhanh nhất thì ít nhất cũng phải chênh lệch một ngày.

Trong khoảng thời gian một ngày có thể xảy ra rất nhiều chuyện.

Mặc dù là Tô Khiết không biểu hiện trên mặt nhưng mà trong lòng của cô đang rất gấp gáp, cô cảm giác một vài chuyện gần đây dường như không phải là nhằm vào nhà họ Đường, là đang nhằm vào cô.

Nếu là như vậy chắc chắn là những người đó sẽ không cho cô có cơ hội để hít thở, cho nên xác suất Đường Vân Thành xảy ra chuyện trong khoảng thời gian đó rất là cao.

Cô dẫn theo hai bé con trở lại nhà họ Đường, những người ở nhà họ Đường đối xử với cô cùng với hai bé cưng đều thật lòng thật ý, không hề có chút tư lợi

Nếu thật sự là bởi vì chuyện của cô mà làm liên lụy đến Đường Vân Thành, liên lụy đến nhà họ Đường, vậy thì Tô Khiết không dám nghĩ đến hậu quả đó.

“Đừng lo lắng quá, nhà họ Cố mà muốn đối phó với Đường Vân Thành cũng không đơn giản như vậy.” Tuy là không nói gì thêm, nhưng mà Nguyễn Hạo Thần vẫn hiểu được nỗi lo của cô.

Nhưng mà Nguyễn Hạo Thần lại không lo lắng giống như cô, Đường Vân Thành có thể đi đến vị trí ngày hôm nay là dựa vào bản lĩnh thực sự, ở nhà họ Cố không có người nào là đối thủ của Đường Vân Thành.

Nếu không thì những năm này Đường Vân Thành cũng không có khả năng thăng chức nhanh như vậy.

“Em không lo lắng về nhà họ Cố, em lo lắng là người của Quỷ Vực Chi Thành.” Tô Khiết nhìn về phía Nguyễn Hạo Thần, biểu cảm của cô đông cứng mấy phần, bây giờ cô đang ở trước mặt của Nguyễn Hạo Thần, cô đã hình thành thói quen không cần phải che giấu nữa.

Trong lòng của cô suy nghĩ cái gì thì cô trực tiếp nói cho Nguyễn Hạo Thần nghe.

“Người của Quỷ Vực Chi Thành à? Em nói là người của Quỷ Vực Chi Thành để mắt đến nhà họ Đường?” Đương nhiên là Nguyễn Hạo Thần cũng đã biết chuyện lần trước của Đường Lăng là do người của Quỷ Vực Chi Thành gây ra, nhưng mà người của Quỷ Vực Chi Thành hiển nhiên không có lý do gì để đối phó với Đường Vân Thành, trừ phi là bọn họ để mắt đến nhà họ Đường.

“Em nghi ngờ là bọn họ không phải để mắt đến nhà họ Đường, mà là để mắt đến em.” Tô Khiết âm thầm thở ra một hơi, cô cũng không hi vọng là kết quả như vậy, nhưng mà cô có một loại dự cảm, mà loại dự cảm đó càng ngày càng trở nên mãnh liệt.

“Để mắt tới em? Tại sao vậy?” Sắc mặt của Nguyễn Hạo Thần thay đổi, anh hiểu quá rõ thế lực của Quỷ Vực Chi Thành, tầm nhìn phóng đến toàn cầu, không có người nào muốn trở thành kẻ thù với Quỷ Vực Chi Thành, cho dù là anh thì cũng không có năng lực chống lại Quỷ Vực Chi Thành.

Hai mươi lăm năm trước, Trương Minh Hoàng, thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành đã khuyếch trương thế lực của Quỷ Vực Chi Thành mạnh đến nỗi không có một người thường nào có thể tưởng tượng ra được.

Nhìn mà phát khiếp? Nghe tin đã sợ mất mật? Những lời này căn bản không thể hình dung ra được Trương Minh Hoàng và Quỷ Vực Chi Thành.
 
Chương 1879


Chương 1879

Nhưng mà Quỷ Vực Chi Thành vẫn luôn có quy định vô cùng nghiêm ngặt, cho dù những năm gần đây Trương Minh Hoàng không quan tâm đến chuyện trong thành nhưng mà quy định ở trong thành vẫn không có khả năng loạn lạc hoàn toàn.

Tại sao bọn họ lại muốn đối phó với Tô Khiết?

“Em cũng không biết là tại sao nữa, nhưng mà em có loại dự cảm như thế này.” Ánh mắt của Tô Khiết nhìn về phía trước, không biết là nghĩ đến cái gì đó: “Dự cảm này của em chắc là không sai đâu.”

Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, khóe môi giật giật, cuối cùng cũng không nói ra cái gì nữa, anh hiểu rất rõ năng lực của cô, mặc dù cô nói là dự cảm chỉ sợ là cô đã chắc tám chín phần mười rồi.

“Muốn điều tra ra nguyên nhân thì cũng chỉ có một cách, đó chính là xâm nhập vào nội bộ Quỷ Vực Chi Thành, nhưng mà lần trước em đã nhờ Mộ Dung Tri liên lạc với người của Quỷ Vực Chi Thành ở thành phố A, bọn họ lại không hề đáp lời lại.” Ánh mắt của Tô Khiết chìm xuống: “Đây vốn dĩ là một chuyện rất kỳ quái.”

Những năm gần đây Quỷ Vực Chi Thành vẫn luôn nhận đủ loại nhiệm vụ, không có lý do gì cô tìm đến cửa mà đối phương lại không chịu nhận.

“Vấn đề chắc là xuất hiện ở thành phố A, chắc chắn là người ở phân bộ A đang giở trò quỷ.” Nguyễn Hạo Thần là một người khôn khéo đến cỡ nào, anh lập tức đoán được nguồn gốc của vấn đề.

“Đúng vậy, vấn đề xuất hiện ở thành phố A. Nhưng mà em lo lắng là chuyện này càng lớn hơn thì nó sẽ không chỉ dừng ở thành phố A.” Sắc mặt của Tô Khiết lại càng đông cứng hơn nữa, một phân bộ Quỷ Vực Chi Thành ở thành phố A, Nguyễn Hạo Thần và nhà họ Đường cũng sẽ không sợ, nhưng mà cô lo lắng là chuyện này càng làm lớn hơn thì các thế lực của Quỷ Vực Chi Thành ở những nơi khác cũng sẽ nhúng tay vào, dù sao thì bọn họ là một cá thể hoàn chỉnh.

Chỉ cần là người của phân bộ ở thành phố A làm việc thỏa đáng, vậy thì sẽ có thể lợi dụng các thế lực khác của Quỷ Vực Chi Thành.

Mà từ chuyện của Đường Lăng đã có thể nhìn ra được người đứng phía sau là một người có đầu óc.

Kế hoạch của người ở phía sau rất chu đáo, chặt chẽ, hơn nữa ra tay chuẩn xác lại ác độc, không thể không phòng bị.

Mà Quỷ Vực Chi Thành thì lại quá mức cường đại.

“Cậu em đang ở Hải Thành, nếu như người của Quỷ Vực Chi Thành nhúng tay vào thì cậu sẽ khó có thể phòng bị được.” Tô Khiết thở ra một hơi, thành phố A là địa bàn của Nguyễn Hạo Thần và nhà họ Đường, lần trước Đường Lăng ở thành phố A mà lại xảy ra một chuyện nghiêm trọng như vậy.

Huống hồ chi hiện tại một mình Đường Vân Thành lại tứ cố vô thân ở Hải Thành.

“Đường Vân Thành có thể ngồi lên vị trí ngày hôm nay, vậy thì năng lực cũng phi phàm, rất xuất sắc, sẽ không trúng kế đơn giản như vậy đâu.” Hiện tại Nguyễn Hạo Thần cũng chỉ có thể hi vọng Đường Vân Thành có khả năng trụ lại, ít nhất là trụ lại qua ngày hôm nay, đợi đến ba giờ sáng anh và Tô Khiết đã có thể đến Hải Thành.

“Chỉ mong là vậy.” Tô Khiết không nói gì thêm nữa, nhưng mà cô không lạc quan như vậy, nếu là đối phương ngoài ánh sáng thì Đường Vân Thành không sợ, nếu như đối phương dùng chiêu xấu bình thường thì Đường Vân Thành cũng có thể phòng bị.

Bây giờ điều mà cô đang lo lắng nhất đó chính là đối phương dùng mưu kế âm hiểm, đánh vào nhược điểm của Đường Vân Thành.

Nhược điểm của Đường Vân Thành là cái gì? Đường Vân Thành dựa vào chính mình phấn đấu có được ngày hôm nay, đương nhiên sẽ không để cho người ta tùy tiện tìm ra được nhược điểm của mình.

Nhưng mà Đường Vân Thành chính trực, chính nghĩa, suy nghĩ cho dân.

Đây đều là ưu điểm của Đường Vân Thành, nhưng mà lại có thể trở thành lý do để kẻ thù công kích Đường Vân Thành…
 
Chương 1880


Chương 1880

Hiện tại Tô Khiết cũng chỉ có thể hi vọng người đứng phía sau không có âm mưu thâm sâu như vậy, hi vọng là do cô đã suy nghĩ nhiều rồi.

Giờ phút này, phân bộ Quỷ Vực Chi Thành ở Hải Thành.

“Trịnh Hùng, nghe nói là lần trước kế hoạch đối phó với Đường Lăng đã thất bại thảm hại.” Một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi đang ngồi trong một góc hơi tối, ánh mắt đang nhìn về phía Trịnh Hùng, một ánh mắt trông có vẻ như là lạnh nhạt nhưng mà có một loại sắc bén dường như có thể xuyên thấu lòng người.

Đối với Bùi Doanh đang đứng ở bên cạnh Trịnh Hùng, người đàn ông cũng không thèm nhìn một cái nào.

“Thành thiếu chủ, lần trước là do sai lầm của chúng tôi, nhưng mà nhà họ Đường và Nguyễn Hạo Thần căn bản cũng không đặt Quỷ Vực Chi Thành của chúng ta vào trong mắt, bọn họ…” Trịnh Hùng biết là chuyện này không thể lừa gạt được, lúc đầu cũng muốn lợi dụng thành thiếu chủ để đối phó với Đường Lăng và Nguyễn Hạo Thần.

“Thế nào? Cậu đã ra tay với bọn họ, bọn họ còn phải ngoan ngoãn đứng đấy mặc cho cậu xâm lược không đánh lại à?” Thành thiếu chủ đã quản lý Quỷ Vực Chi Thành nhiều năm như vậy, quản lý Quỷ Vực Chi Thành có thể coi như là không tệ, ít nhất là thế lực của Quỷ Vực Chi Thành chưa từng giảm sút.

Người như thế này đương nhiên là có năng lực, sao có thể để mấy câu của Trịnh Hùng châm ngòi được?

“Thành thiếu chủ, hiện tại Đường Lăng và Nguyễn Hạo Thần chính là kẻ thù của chúng ta, nếu như bọn họ ra tay với phân bộ Thành phố A chỉ sợ chúng ta không ngăn cản nổi.” Trịnh Hùng rất rõ thế lực của nhà họ Đường.

Nếu như kế hoạch lúc trước của anh ta thành công, Đường Lăng bị hủy hoại, chắc chắn là nhà họ Đường sẽ hao tốn rất nhiều sức lực, cộng thêm nhà họ Cố, đương nhiên là nhà họ Đường đã không có gì đáng ngại.

Nhưng mà hiện tại kế hoạch của anh ta đã bị thất bại, nếu như để cho bọn họ đều tra ra được là người của Quỷ Vực Chi Thành động tay động chân, nếu như Đường Lăng và Nguyễn Hạo Thần liên thủ lại đối phó với bọn họ, một phân bộ nho nhỏ ở thành phố A tuyệt đối không phải là đối thủ của Đường Lăng và Nguyễn Hạo Thần.

“Lúc mà cậu ra tay với bọn họ thì cậu nên nghĩ tới điểm này.” Khóe môi của thành thiếu chủ ngoắc ngoắc lên, trong giọng nói lạnh lùng còn mang theo mấy phần trào phúng.

“Thành thiếu chủ, người không nên không quan tâm tôi…” Trịnh Hùng ngẩn người, trán bắt đầu rịn ra mồ hôi, ý của thành thiếu chủ là đang định mặc kệ sống chết của anh ta à?

“Thành thiếu chủ, hôm nay trưởng phân khu Trịnh cũng đã đến rồi, không phải là bởi vì chuyện lần trước mà là có một chuyện quan trọng hơn.” Bùi Doanh nhìn Trịnh Hùng một chút, cuối cùng cũng nhìn không được mà mở miệng nói.

Ánh mắt của thành thiếu chủ hơi đổi liếc mắt qua nhìn Bùi Doanh một chút, đôi mắt cực kỳ bình thường, một người phụ nữ mà cũng muốn khoa tay múa chân, thật sự là buồn cười mà.

Anh ta cũng không phải là hoàn toàn xem thường phụ nữ, chỉ là một người phụ nữ đi theo bên cạnh Trịnh Hùng, anh ta đúng là xem thường.

“Bây giờ thành chủ đang ở thành phố A.” Đương nhiên là Bùi Doanh nhìn ra được sự khinh thường của thành thiếu chủ đối với cô ta, nhưng mà cô ta có thể đi theo bên cạnh Trịnh Hùng nhiều năm như vậy rồi, có đôi khi nhẫn nhịn rất giỏi, hơn nữa cô ta cũng biết chuyện tiếp theo cô ta nói chắc chắn sẽ gây hứng thú cho thành thiếu chủ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom