Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1901


Chương 1901

Lúc đó Cung tông trưởng còn nói nếu như không có chuyện gì thì ông ta cứ trực tiếp về, lúc đó biểu hiện của Cung tông trưởng rất bình thường.

Lúc hơn 8 giờ, ông ta thậm chí còn gọi cho Phạm My qua, ông ta sợ Phạm My lo lắng, cho nên cũng không có nói gì nhiều.

Cho nên, đối phương chắc chắn là sau đó mới chặn tất cả tín hiệu ở gần đây.

Chắc là lúc bọn họ định rời khỏi thôn vào lúc khoảng 9 giờ tối hôm qua.

Bình thường thời gian nghỉ ngơi của Đường Vân Thành rất có quy luật, 10 giờ cơ bản là đã nghỉ ngơi rồi, cho nên rất ít người gọi lại điện thoại cho ông ta sau 10 giờ.

Cho nên Đường Vân Thành tối hôm qua cũng không phát giác ra có gì không đúng, sau này gọi cho Tiểu Ngô không được, nhưng sau đó Tiểu Ngô về nói điện thoại rơi xuống nước hư rồi.

Lúc đó Đường Vân Thành cũng không có nghĩ nhiều.

Không thể không nói, đối phương tính toán từng bước thật sự rất kỹ càng.

Quan minh chính đại mà tới, Đường Vân Thành không sợ, nhưng tính kế sau lưng như vậy Đường Vân Thành đích thực không rành.

“Đường tổng, xảy ra chuyện gì rồi?” Tiểu Ngô nhìn thấy thần sắc của Đường Vân Thành nặng nề, ý thức ra đã xảy ra chuyện gì rồi.

Hơn nữa chỉ sợ sự tình vô cùng nghiêm trọng, bởi vì anh ta đã ở bên cạnh Đường tổng mấy năm rồi, rất ít khi nhìn thấy bộ dạng này của Đường tổng.

“Vẫn còn chưa biết.” Đường Vân Thành bây giờ cũng chưa nghĩ ra đối phương rốt cuộc là muốn làm gì nữa, cho nên ông ta bây giờ vẫn không biết tiếp theo đây sẽ xảy ra chuyện gì.

Nhốt ông ta ở trong cái thôn nhỏ này, không cho ông ta liên lạc với thế giới bên ngoài?

Sau đó thì sao nữa?

Theo lý mà nói, đây cũng không phải chuyện gì lớn, càng huống hồ, mấy người đó cũng không thể nhốt ông ta mãi ở đây được.

Điều Đường Vân Thành không biết đó là, lúc này bên ngoài đã hỗn loạn rồi.

Đường Vân Thành nghĩ, Cung tông trưởng dù muốn giúp Nhà họ Cố cũng không thể làm quá rõ ràng, còn nếu Cung tông trưởng mặc kệ, Tô Khiết vẫn sẽ tới Hải thành, Tô Khiết tới rồi thì dựa vào năng lực của Tô Khiết nhất định có thể biết ông đang ở đây.

Bao vây nhốt ông ở thôn Ngọc Thủy một đêm có tác dụng gì?

Bây giờ tín hiệu ở thôn Ngọc Thủy bị chặn, điện thoại gọi không được, không nghe ngóng được tin tức bên ngoài, cho nên bây giờ Đường Vân Thành còn không biết ngoài đó xảy ra chuyện gì.

Phạm My gần như mất ngủ cả đêm vì bà cứ lo cho Đường Vân Thành, rồi bà lại không gọi Đường Vân Thành được, trong lòng càng lo lắng hơn, cho nên, bà vô cùng chú ý tình hình ở Hải thành.

Tin tức liên quan đến Đường Vân Thành kia vừa tung ra, Phạm My liền thấy, lúc đọc tin hai tay run rẩy Phạm My, cả điện thoại cũng làm rơi xuống đất.

Phạm My theo bản năng khom người nhặt điện thoại lên, chỉ là tay và người bà đều quá run, nhặt một hồi mà vẫn không được.

Lúc này hai chân Phạm My mềm nhũn, cả người cũng run không ngừng được, do đó bà trực tiếp ngồi xuống đất, cuối cùng mới nhặt được điện thoại bị rớt lên.

Phản ứng đầu tiên của Phạm My là gọi cho Đường Vân Thành, nhưng vẫn không gọi được như trước.

Sau đó Phạm My không do dự mà gọi cho Tô Khiết: “Tô Khiết, con, con, bây giờ, ở Hải thành sao?”
 
Chương 1902


Chương 1902

Vì quá run nên lời nói lúc này của Phạm My cũng không rành mạch.

“Con đang ở.” Tô Khiết nghe tiếng Phạm My liền biết chắc Phạm My đã thấy tin kia.

“Con thấy tin chưa?” Phạm My nắm chặt lấy điện thoại, cố làm mình bình tĩnh lại, bà thật sự hy vọng là mình nhìn nhầm rồi, hy vọng Tô Khiết trả lời bà là không có nhìn thấy.

“Có.” Tô Khiết hiểu được tâm trạng Phạm My lúc này, giờ đây ngay cả họ cũng không giữ được bình tĩnh, huống gì là Phạm My.

“Cậu con ông ấy, ông ấy không thể làm ra chuyện như vậy.” Lời của Phạm My vẫn run rẩy, nhưng giọng điệu lại rất kiên định.

Bà và Đường Vân Thành là vợ chồng ba mươi mấy năm, bà rất hiểu Đường Vân Thành, Đường Vân Thành chắc chắn sẽ không làm ra chuyện như vậy.

Chắc chắn không.

“Con biết.” Tô Khiết cũng không tin, đây rõ ràng là đối phương hãm hại Đường Vân Thành, nhưng giờ không liên lạc được Đường Vân Thành, cô cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Con gặp cậu chưa? Mợ không gọi được cho cậu con.” Phạm My nghĩ đến mình không liên lạc được với Đường Vân Thành, trong lòng càng sốt ruột.

“Con cũng không liên lạc được với cậu.” Trong tình hình này Tô Khiết cũng không thể lại gạt Phạm My, Tô Khiết biết rõ chuyện tiếp theo càng khó giải quyết.

Phạm My nghe Tô Khiết nói vậy, người cứng đờ ra, giờ bà chỉ thấy lo lắng và đau lòng.

“Tô Khiết, cậu con có khi nào xảy ra chuyện không? Ý mợ là cậu có gặp chuyện nguy hiểm tới tính mạng?” Dù Phạm My bị tin kia làm cho choáng váng đầu óc, nhưng bà càng lo cho sự an toàn của Đường Vân Thành.

“Không đâu, cậu sẽ không gặp nguy hiểm tới tính mạng.” Mấy lời này của Tô Khiết rất chắc chắn, nếu đối phương truyền ra tin này, bày mưu như vậy, nhất định sẽ không để Đường Vân Thành gặp chuyện không may.

Đường Vân Thành còn sống, tin tức mới có thể chấn động hơn.

“Tô Khiết, con nhất định phải nghĩ cách, nhất định phải giúp cậu con.” Lúc này Phạm My quá hoảng loạn rồi, bà chỉ có thể gửi tất cả hy vọng lên người Tô Khiết.

Nếu Tô Khiết không có cách nào xử lí chuyện này, thì không ai có thể xử lí.

“Mợ, mợ đừng sốt ruột, con sẽ nghĩ cách.” Xảy ra chuyện như vậy, cô tất nhiên phải nghĩ cách giải quyết.

Cô bây giờ là người của Nhà họ Đường, là một phần của Nhà họ Đường, hơn nữa chuyện này rất có thể là do cô mà ra.

“Tô Khiết, mợ cúp máy trước, con có tin của cậu thì báo cho mợ.” Phạm My biết trong tình huống này nói nhiều cũng vô ích, bà không thể trì hoãn thời gian của Tô Khiết.

Rất nhiều chuyện trong tình huống này đều giành giật từng giây.

Sau khi cúp máy, thì Phạm My liền xụi lơ ra đất, rất lâu sau mới đứng lên.

Phạm My biết chuyện này tuyệt đối không thể để người lớn trong nhà biết, họ lớn tuổi rồi, không chịu nổi đả kích.

Giờ chỉ có thể tạm gạt họ trước, hy vọng Tô Khiết có thể mau nhanh chóng nghĩ ra cách giải quyết.

“Đại ca, đã tìm ra số điện thoại của phóng viên Trịnh.” Bên kia, Nguyễn Hạo Thần nhận được tin nhắn của Cố Ngũ gửi tới.
 
Chương 1903


Chương 1903

“Có số của Trịnh Nguyệt, liên hệ cô ta không?” Nguyễn Hạo Thần cho Tô Khiết xem số điện thoại Cố Ngũ gửi tới, chuyện này Tô Khiết rành nhất.

Tô Khiết nhìn dãy số kia, nhíu mi, nghĩ ngợi, nhưng vẫn gọi choTrịnh Nguyệt.

Điện thoại reo vài tiếng đối phương mới nghe máy, nối máy, đối phương còn chưa nói, đã nghe được tiếng ồn ào đầu bên kia truyền tới.

“A lô, ai vậy? Có chuyện gì nói thẳng.” Giọng đối phương không kiên nhẫn, còn hơi sốt sắng.

“Phóng viên Trịnh, tôi là Đường Thấm Nhi.” Tô Khiết trực tiếp nói ra tên Đường Thấm Nhi, Tô Khiết biết Trịnh Nguyệt là phóng viên, lúc này nhất định đã biết tin về Đường Vân Thành, có lẽ cũng biết cô.

“Đường Thấm Nhi? Cô cả Nhà họ Đường? Cháu ngoại của Đường Vân Thành?” Quả nhiên, Trịnh Nguyệt nói thẳng ra thân phận của Tô Khiết.

“Phóng viên Trịnh, chúng ta có thể gặp mặt nói chuyện không?” Tô Khiết nghe bên Trịnh Nguyệt quá ồn, có lẽ là ở trên xe, hẳn là muốn đi phỏng vấn lấy tin gì.

Tô Khiết lo lắng, Trịnh Nguyệt có phải đi phỏng vấn chuyện về Đường Vân Thành không?

Nếu là như vậy, cuộc gọi này cô gọi đúng rồi.

Tất nhiên, nếu Trịnh Nguyệt nhận được tin muốn đi phỏng vấn về Đường Vân Thành, chắc chắn không đồng ý gặp cô, nhưng ít nhất cô có thể biết một ít chuyện của đối phương qua Trịnh Nguyệt.

“Bây giờ tôi không có thời gian gặp cô, tôi phải đi phỏng vấn.” Quả nhiên, Trịnh Nguyệt trực tiếp từ chối Tô Khiết.

“Phóng viên Trịnh nhận được tin về cậu tôi sao.” Trong lòng Tô Khiết đã có suy đoán.

“Lời đồn về cô Đường quá đúng mà, cô cực kỳ thông minh.” Trịnh Nguyệt cũng không phủ nhận, chuyện này không phải giấu, bởi vì nếu cô ta đi phỏng vấn, thì tin cũng sẽ được tung ra rất nhanh thôi.

Không có tin gì mà cô ta không dám tung ra.

“Lúc phóng viên Trịnh đưa tin có kiểm tra tính chân thật của nó không?” Tô Khiết cũng chỉ điều tra một số thông tin củaTrịnh Nguyệt, không hiểu Trịnh Nguyệt lắm.

“Tất nhiên rồi.” Trịnh Nguyệt trả lời chắc nịt, giờ cô ta đang trên đi phỏng vấn, cô ta cũng không để ý nói thêm vài câu.

“Vậy phóng viên Trịnh làm sao để phán đoán tính chân thật của nó?” Giọng điệu Tô Khiết nghiêm túc hơn, cũng có ý thử xem.

“Cô Đường, tôi biết cô là chuyên gia tâm lý phạm tội, còn tôi chỉ là phóng viên, phán đoán của tôi là do tình huống lúc đó tạo nên.” Trịnh Nguyệt cười cười, câu trả lời này rất có ý nghĩa.

Nguyễn Hạo Thần ngồi cạnh Tô Khiết đưa tay ra dấu ok.

“Được rồi, tôi hiểu ý phóng viên Trịnh.” Tô Khiết không nói thêm gì nữa, trực tiếp cúp điện thoại.

Tô Khiết biết giờ Trịnh Nguyệt vội đi phỏng vấn, tìm Trịnh Nguyệt nói chuyện không thích hợp.

Khi Nguyễn Hạo Thần nghe Trịnh Nguyệt muốn đi phỏng vấn, liền cho người ta tra vị trí của Trịnh Nguyệt, tra được rồi Nguyễn Hạo Thần liền ra hiệu cho Tô Khiết.

“Trịnh Nguyệt ở bệnh viện trung tâm.” Nguyễn Hạo Thần nhìn về phía Tô Khiết, cau mày, vẻ mặt nghiêm trọng.

“Đi bệnh viện trước, cô bé kia có thể ở bệnh viện.” Tô Khiết lập tức đoán ra là chuyện gì, cho nên cô phải nhanh tới bệnh viện, xem liệu có thể ứng phó kịp thời không.

Mà lúc này Trịnh Nguyệt đã tới bệnh viện trung tâm, cô ta trực tiếp lên lầu hai, trong phòng bệnh ở đó có một cô gái đang nằm trên giường, một người đàn ông đứng cạnh giường.

Sau khi Trịnh Nguyệt bước vào, đầu tiên là nhìn người đàn ông một cái, rồi mới nhìn cô bé trên giường.
 
Chương 1904


Chương 1904

Sắc mặt cô bé bây giờ rất nhợt nhạt, cả người đều run rẩy, tay nắm chặt lấy ga giường, nét mặt hoảng hốt, sợ hãi.

“Ông Lý phải không?” Trịnh Nguyệt chớp chớp mắt, rồi lại nhìn người đàn ông cạnh giường: “Ông chắc chắn muốn để con mình nhận phỏng vấn sao?”

Trịnh Nguyệt là phóng viên, tất nhiên cô ta biết tầm quan trọng của tin tức, nhưng nếu một cô bé mười một mười hai tuổi như này thật sự trải qua chuyện này, bản thân đã bị tổn thương, nếu giờ còn để cô bé nhận phỏng vấn, chỉ sợ…

“Chắn chắn, tôi muốn tên xấu xa kia bị trừng phạt.” Ông ta nheo mắt lại, nét mặt hung ác.

“Ông Lý, chúng ta đây là phát sóng trực tiếp.” Trịnh Nguyệt nghĩ nghĩ, vẫn nhắc nhở một câu, phát sóng trực tiếp không giống đưa tin, phát sóng trực tiếp sẽ đẩy cô bé này tới trước mặt công chúng.

“Tôi biết, đây vốn dĩ là yêu cầu của tôi, chỉ có phát sóng trực tiếp, mới có thể để kẻ khốn kia không có chỗ trốn.” Lúc nói lời này người đàn ông cắn chặt răng, nghiến răng nghiến lợi mà nói.

Trịnh Nguyệt mím môi, tất nhiên cô ta biết đây là yêu cầu của ông ta, bởi vì trước khi cô ta tới cấp trên đã nói với cô ta rất rõ.

Nhưng cô ta vẫn hơi không đành lòng.

“Đây là báo cáo thương tích bác sĩ vừa đưa cho tôi, cô có thể xem thử, tôi tin rằng cô xem xong sẽ hiểu tâm trạng của tôi.” Ông ta siết chặt báo cáo trong tay đưa tới trước mặt Trịnh Nguyệt.

Trịnh Nguyệt cầm lấy báo cáo, nhìn xem, sau đó nét mặt thay đổi liên tục, có cả sự khó tin và tức giận.

“Tôi đã biết.” Trịnh Nguyệt nói nhỏ, đưa báo cáo thương tích cho trợ lí đứng sau, rồi đi tới trước mặt cô bé.

Cô bé tất nhiên là rất sợ, ánh mắt cô bé vẫn luôn nhìn theoTrịnh Nguyệt, người run lẩy bẩy.

“Em đừng sợ, chị không làm gì em đâu, em có thể nói cho chị biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì không?” Trịnh Nguyệt nhìn cô bé, nói năng nhỏ nhẹ dịu dàng, sợ làm cô bé sợ.

“Không, Không, không muốn.” Cô bé giống như bị kích động, vội lắc đầu.

“Ngân Ngân, con nói cho chị nghe đi rốt cuộc có chuyện gì, con nói chị ấy, chị ấy mới giúp con trừng trị kẻ xấu đã hại con được.” Lý Minh thấy con gái như vậy thì vội nói, không biết là vì sốt sắng, hay là vì cái gì khác.

“Ông Lý, cảm xúc cô bé bây giờ không ổn định, ông đừng làm cô bé sợ.” Trịnh Nguyệt thật sự không hài lòng với thái độ của Lý Minh, tuy đó là con của ông ta, nhưng thái độ ông ta như vậy hơi quá đáng.

“Em tên Ngân Ngân phải không? Em đừng sợ, đừng sợ, nếu em không muốn nói, chúng ta có thể không nói chuyện này mà nói cái khác.” Trịnh Nguyệt sợ làm cô bé kích động, dự định dẫn dắt từ từ.

Tô Khiết đang trên xe chạy tới bệnh viện thì nhìn thấy chương trình phát sóng trực tiếp của Trịnh Nguyệt.

Từ màn hình trong tay, Tô Khiết thấy rõ cô bé trên giường.

Tô Khiết lo lắng.

Nếu lúc này cô bé nói ra lời nói không tốt nào về Đường Vân Thành thì chuyện này thật sự nghiêm trọng rồi.

Nguyễn Hạo Thần cũng nhìn thấy, chuyện Tô Khiết nghĩ tới Nguyễn Hạo Thần tự nhiên cũng đoán được

Hai người xem buổi phát sóng trực tiếp trong điện thoại, không ai nói lời nào.

Tô Khiết có số điện thoại của Trịnh Nguyệt, nhưng giờ cô không thể gọi choTrịnh Nguyệt để ngăn cô ta không đưa tin được.
 
Chương 1905


Chương 1905

Thứ nhất, Trịnh Nguyệt không thể nào nghe lời cô,

Thứ hai, cô nếu thật sự làm như vậy, e là càng khiến người ngoài nghi ngờ vô cứ.

Giờ Tô Khiết chỉ hy vọng cô bé đó đừng nói lời nào khiến người khác kinh hãi.

Dù sao Đường Vân Thành tuyệt đối không có khả năng làm ra chuyện như vậy, nhìn dáng vẻ cô bé này có lẽ chỉ khoảng mười một mười hai tuổi, trẻ nhỏ sẽ không biết nói dối đi?

Dù được người lớn dạy, nhưng giả bộ trước mặt người khác, hơn nữa còn là phát sóng trực tiếp, cô bé nhỏ sao không khẩn trương, chột dạ chứ, do đó nói dối cũng sẽ có sơ hở, chắn chắn sẽ có sơ sót.

Trong lòng Tô Khiết vẫn còn chút hy vọng.

Nhưng, ngay sau đó, cô bé lại đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn vào màn ảnh.

Cô bé nhìn thẳng vào màn ảnh, Tô Khiết đang xem phát sóng trực tiếp cũng giống như đang trực tiếp đối diện với ánh mắt cô bé vậy.

Trong nháy mắt đối diện đó, Tô Khiết hoảng hốt, trái tim cũng rớt một nhịp.

Tô Khiết am hiểu phân tích tâm lý con người, từ biểu cảm, động tác của một người, cô có thể phân tích hoạt động tâm lý của người đó, nói gì là ánh mắt.

Ánh mắt là thứ dễ bộc lộ nội tâm của một người nhất.

Tuy cô bé còn chưa nói gì, nhưng Tô Khiết đã đoán được chuyện tiếp theo.

“Cô bé này…” Tô Khiết hít một hơi, giọng nói lạnh lùng: “Không đơn giản.”

Tuy cô bé chỉ cỡ mười một mười hai tuổi, nét mặt sợ hãi, đôi mắt sợ sệt, nhưng sự mưu mô trong mắt cô bé lại không tránh được sự quan sát của Tô Khiết.

Trong tình huống này, người bình thường xem trực tiếp chỉ thấy sự sợ sệt và hoảng sợ của cô bé, không ai sẽ chú ý tới mưu mô trong mắt cô bé, tất nhiên không ai ngờ tới một cô bé mười mấy tuổi lại có mưu mô như vậy.

Dùng vết thương của bản thân để hại người khác, dù là người trưởng thành cũng chưa chắc có thể nhẫn tâm để làm tới mức này.

“Làm sao vậy?” Nguyễn Hạo Thần đang lái xe, cho nên không có chú ý tới chi tiết trong đó, tự nhiên không phát hiện điểm đó của cô bé.

Tô Khiết mím môi, không nói gì, cô biết giờ phút này cũng không cần nói gì nữa, vì tiếp sau đây cô bé này sẽ đưa ra đáp án.

“Ông ta, ông ta đưa em trở về, đi đến khách sạn nhỏ kia…” Trong lúc truyền hình trực tiếp, bờ môi của cô gái nhỏ run rẩy, hàm răng cắn chặt vào đôi môi run rẩy, nhìn rất sợ hãi và hoảng sợ, nói đến đây, lời nói của cô gái nhỏ hơi dừng lại một chút.

Khóe miệng Tô Khiết nhếch lên, lộ ra một nụ cười lạnh trên mặt, mưu tính nhân tâm cô đã từng gặp qua không ít, hôm nay cũng coi như được mở rộng tầm mắt, một đứa bé mười một mười hai tuổi…

Thật đúng là lợi hại!

“Sau đó thì sao?” Giọng nói của Trịnh Nguyệt phát ra trên sóng trược tiếp, giọng nói của Trịnh Nguyệt mang theo vài phần cẩn thận, rõ ràng là sợ dọa đến cô gái nhỏ.

“ông ta cho một dì đến tắm rửa cho em, sau đó ông ta để dì kia đi ra ngoài, chỉ hai người chúng em ở trong phòng…” Giờ phút này cô gái nhỏ cúi đầu, thở hồng hộc, không biết có phải nghĩ đến chuyện gì đáng sợ hay không, thân thể lại càng run lên lợi hại.

Lời nói của cô gái nhỏ dừng lại lần nữa, khi lời nói của cô gái nhỏ dừng lại sẽ khiến cho phản ứng đầu tiên của người ta nghĩ đén chính là cô gái nhỏ đang sợ hãi và đau khổ, nhưng Tô Khiết nhận ra tính toán của cô gái nhỏ.
 
Chương 1906


Chương 1906

Mỗi một lần lời nói của cô gái nhỏ dừng lại đều rất có trình độ.

Có lẽ trước đó đã có người dạy, nhưng cô gái này phát huy rất tốt.

Tô Khiết biết trong một số tình huống sẽ có người bị ép buộc làm chuyện xấu, nhưng đó cũng là do bản thân những người đó tâm thuật bất chính, mà cô gái nhỏ này chính là một điển hình cho tâm thuật bất chính.

Mặc dù cô gái nhỏ này trông có vẻ chỉ mới mười một mười hai tuổi, nhưng tâm cơ lại rất sâu, trước đó chắc chắn đối phương đã cho cô bé lợi ích cực kỳ lớn.

“Ông ta đã làm gì với em?” Giọng nói của Trịnh Nguyệt lúc này có chút khàn khàn, dưới góc nhìn của Tô Khiết, tâm trạng của Trịnh Nguyệt vào lúc này còn nặng nề hơn cô gái nhỏ.

“Ông ta, ông ta ôm em, sờ em, còn hôn em, còn làm em đau.” Cô gái nhỏ cúi đầu xuống thấp, đôi tay nắm thật chặt góc áo, dùng sức níu lấy, nhìn như vậy thật sự vô cùng đáng thương.

Nhưng lời nói của cô gái nhỏ lại rất rõ ràng, ý tứ biểu đạt lại càng rõ ràng hơn.

“ông ta thật sự làm như vậy với em sao?” Trịnh Nguyệt hít vào một hơi, giọng nói càng thêm khàn, có thể Trịnh Nguyệt cũng không tin, nhưng bé gái trước mắt cũng chỉ mười một mười hai tuổi, giờ phút này cô gái nhỏ sợ hãi như thế, căng thẳng như thế, hoảng sợ như thế, cô ta không thể không tin được.

“Em, bây giờ em…” Cô gái nhỏ lần nữa ngẩng đầu, nhìn về phía Trịnh Nguyệt, ánh mắt đúng vừa lúc đối diện với ông kính.

Giờ phút này trong mắt cô gái nhỏ chứa đầy nước mắt, đôi mắt khẽ chớp, nước mắt im lặng rơi xuống, nhìn vô cùng đáng thương.

Bờ môi của cô gái nhỏ nhẹ nhàng mím lại mấy lần, sau đó vô cùng chật vật mở miệng: “Trên người em rất đau, phía trên rất đau, phía dưới cũng rất đau.”

Giờ phút này cô gái nhỏ không trực tiếp trả lời Trịnh Nguyệt, nhưng lúc này so với việc trả lời trực tiếp lại càng kinh người hơn, hiệu quả đương nhiên cũng tốt hơn.

Đương nhiên, đó là hiệu quả mà đối phương muốn. Cô gái nhỏ nói xong còn hơi cúi người, tay giống như vô lý kéo cổ áo, một vài dấu vết nhìn thấy mà giật mình hiện ra trước mắt.

Thông qua ống kính, Tô Khiết nhìn rất rõ ràng, tròng mắt cô rõ ràng hiện ra mấy phần lạnh lẽo.

“Em biết người kia không? Em biết ông ta là ai không?” Trịnh Nguyệt là một người phóng viên, có vài vấn đề chắc chắn phải hỏi, nhưng lúc cô ta hỏi vấn đề này, vẫn thoảng qua một chút chần chờ.

“Em không biết ông ta, em không biết tên ông ta, nhưng hôm nay em nhìn thấy hình của ông ta trên điện thoại di động!” Cô gái nhỏ không nói thẳng tên Đường Vân Thành ra, như vậy lời giải thích càng khiến cho người ta không có cách nào để nghi ngờ.

“Ảnh của ông ta? Là người nào?” Trịnh Nguyệt nghe thấy cô gái nhỏ nói vậy, có chút ngẩn người, nhưng vẫn phối hợp hỏi cô gái nhỏ một câu.

Thân thể cô gái nhỏ giật giật, vươn tay cầm điện thoại trên bàn, có thể là do chạm đến vết thương trên người, cô gái nhỏ đau kêu thành tiếng, một cái tay nhìn như theo bản năng ấn vào giữa hai chân.

Động tác nhỏ của cô gái nhìn như vô ý, nhưng trong mắt mọi ngươi, rất tự nhiên đều sẽ liên tưởng đến một khả năng.

Hơn nữa vừa rồi cô gái nhỏ cũng đã nói rằng phía trên và phía dưới của mình đều đau nhức, vậy nên có lẽ một chỗ nào đó trên thân thể đã phải chịu tổn thương vô cùng nghiêm trọng.
 
Chương 1907


Chương 1907

Tô Khiết nhìn qua điện thoại, khóe môi câu lên độ cong càng ngày càng lạnh.

“Để tôi giúp em cầm!” Trịnh Nguyệt không đành lòng, cầm điện thoại đưa cho cô gái nhỏ, ánh mắt Trịnh Nguyệt nhìn về phía cô gái nhỏ, sắc mặt trong lúc nhất thời thay đổi mấy lần.

Cô gái nhỏ đau nhức như vậy, tổn thương đó phải nặng đến mức nào?

Vừa mới cô ta mới xem qua báo cáo kiểm tra của bác sĩ, còn tưởng bác sĩ nói phóng đại, bây giờ xem ra tất cả đều là sự thật.

Cô gái nhỏ cầm điện thoại, mở ra, sau đó tìm một tấm hình, đưa đến trước mặt Trịnh Nguyệt, chỉ chỉ: “Chính là ông ta.”

Lúc này cô gái nhỏ đưa ảnh chụp trong tay cho Trịnh Nguyệt nhìn, nhưng cũng vừa vặn đem ảnh chụp lộ ra trước ống kính.

Giờ phút này chỉ cần là người đang xem truyền hình trực tiếp thì đều có thể nhìn thấy bức ảnh mà cô gái nhỏ chỉ vào.

Điều bất ngờ người đó chính là Đường Vân Thành! !

Đó là bức ảnh được báo chí phỏng vấn ngày hôm qua khi Đường Vân Thành đến Hải Thành.

“Ông ta là đồ cầm thú, các người nhìn xem ông ta đã khiến con gái tôi bị thương thành cái dạng gì rồi? Đây là báo cáo thương tật của bệnh viện, các người nhìn xem, các người nhìn xem.” Ba của cô gái nhỏ đột nhiên kích động hét lên, còn cầm báo cáo thương tật của bệnh viện tới, trực tiếp đặt ở trước ống kính.

Dưới ống kính bản báo cáo thương tật có chút mờ, nhưng nếu như nhìn kỹ vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng nội dung trên đó.

Phía trên bản báo cáo thương tật viết phần thân dưới của cô gái nhỏ bị xé rách nghiêm trọng.

“Đứa bé này thực sự là…” Nguyễn Hạo Thần là nhân vật lợi hại đến mức nào, giờ phút này vậy mà tìm không ra một từ ngữ nào để hình dung cô gái nhỏ này.

Cô gái nhỏ làm như vậy chắc chắn trước đó đã có người dạy, nhưng cô gái nhỏ có thể diễn kịch đến mức độ này, thật sự khiến cho người ta kinh ngạc.

“Không cần phải đến bệnh viện.” Tô Khiết tắt truyền hình trực tiếp, đôi mắt nhìn xuyên thấu qua cửa kính xe nhìn về phía trước, ánh mắt thâm thúy âm u, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Nguyễn Hạo Thần cũng biết tình hình thế này đi đến bệnh viện cũng không có tác dụng gì, hơn nữa bọn họ đi bệnh viện có lẽ sẽ khiến mọi chuyện trở nên phức tạp hơn.

“Đi đâu?” Nguyễn Hạo Thần không biết tiếp theo cô định làm gì, giờ phút này mọi chuyện vượt ra khỏi khả năng nhận biết của Nguyễn Hạo Thần.

Đối với nhận thức về bản tính con người.

Nguyễn Hạo Thần cũng biết ngay khi chương trình phát sóng trực tiếp này phát ra, tiếp theo có lẽ sẽ nổ tung, mà tình hình của Đường Vân Thành sẽ càng thêm khó khăn, loại chuyện như vậy vốn cực kỳ tồi tệ, lúc trước tin tức được đưa ra, có lẽ mọi người cũng đã có thái độ nghi ngờ.

Bây giờ chính miệng cô gái nhỏ nói ra những lời như vậy, Nguyễn Hạo Thần biết rõ hậu quả sẽ thế nào.

Lời nói của một đứa trẻ mười hai tuổi, hơn nữa còn bị tổn thương như vậy, không có người nào sẽ nghi ngờ cô gái nhỏ, bọn họ sẽ chỉ nhục mạ Đường Vân Thành.

“Về thành phố A.” Tô Khiết khóe môi cong lên, cười như không cười nói: “Đối phương muốn nhằm vào em, nếu như nhằm vào em thì đương nhiên em sẽ không để bọn họ thất vọng!”

Tô Khiết biết rất rõ lời nói của cô gái nhỏ khiến chuyện này trở nên nghiêm trọng đến mức nào, chỉ cần cô gái nhỏ cắn chết không thừa nhận, cho dù có thần tiên hạ phàm cũng không giúp được Đường Vân Thành.
 
Chương 1908


Chương 1908

Mà Tô Khiết biết cô gái nhỏ này không bao giờ nhả ra, và thay đổi lời nói.

Ngay cả khi cuối cùng cô gái nhỏ thay đổi ý kiến, người ngoài cũng sẽ chất vấn và suy đoán.

Chuyện giống như vậy cũng không phải không có tiền lệ, đã từng có một vị danh nhân cũng vì chuyện như vậy mà bị hủy hoại.

Tô Khiết cũng đã từng thấy một trường hợp như vậy, một giáo viên trường mẫu giáo, một thầy giáo hiền lành dịu dàng, cũng vì một cô gái nhỏ ở nhà trẻ bất mãn với thầy giáo, liền cáo trạng giả, nói thầy giáo hôn cô và sờ soạng cô bé.

Người thầy giáo kia vì vậy mà bị đám đông công kích và nhục mạ, bị sa thải khỏi trường học, vợ của anh ta cũng ly hôn với anh ta, con anh ta oán anh ta, hận anh ta, coi anh ta là sự xấu hổ, anh ta thân bại danh liệt, cuộc sống cũng hoàn toàn bị hủy hoại.

Mặc dù sau đó cô gái nhỏ chủ động nói mình đã nói dối, nhưng tất cả mọi thứ của thầy giáo kia đều đã bị hủy, không có cách nào để cứu vãn.

Tình hình hiện tại của Đường Vân Thành còn nghiêm trọng hơn gấp trăm nghìn lần so với vị thầy giáo kia.

Cho nên giờ phút này dưới tình như vậy, nói gì cũng không có tác dụng, nói và làm bất cứ điều gì liên quan đến Đường Vân Thành đều là sai.

Dưới tình huống này Tô Khiết ở lại Hải Thành cũng không giúp được Đường Vân Thành bất cứ điều gì, cho dù cô làm chuyện gì thì phía sau những người kia cũng sẽ dựa vào đó để làm mưu đồ đẩy Đường Vân Thành và nhà họ Đường lên đỉnh dư luận.

Mọi chuyện đã phát triển đến mức này, chắc chắn Đường Vân Thành chẳng mấy chốc sẽ trở về Hải Thành, mọi chuyện sẽ còn tiếp tục lên men.

Đường Vân Thành chắc chắn tạm thời sẽ không về được thành phố A, Tô Khiết biết đối phương chắc chắn đã sắp xếp xong tất cả mọi việc, mặc dù Đường Vân Thành sớm có đề phòng, nhưng Đường Vân Thành tính thế nào cũng không ngờ đối phương sẽ hiểm ác như vậy.

Cho nên Tô Khiết cũng không hi vọng Đường Vân Thành có thể chứng minh được bản thân, huống chi có những lời nói của cô gái nhỏ đã được định trước, lại cộng thêm chứng nhận báo cáo thương tật của bệnh viện, e rằng Đường Vân Thành nói gì đi nữa thì rất cả mọi người cũng sẽ không tin tưởng.

Tô Khiết quyết định trở về thành phố A đương nhiên cũng đã có kế hoạch tốt.

Khi cô không liên lạc được với Đường Vân Thành thì đã biết có chuyện xảy ra, vậy nên vào lúc đó, cô đã hẹn một người đến nước Z.

Bây giờ để người ta đến Hải Thành không thích hợp, vậy nên Tô Khiết để người kia trực tiếp đến thành phố A.

Thành phố A là địa bàn của Nguyễn Hạo Thần và Đường Lăng, làm việc gì cũng dễ dàng hơn, huống chi lúc trước đối phó với cô cũng là người của quỷ vực chi thành của thành phố A.

Gốc rễ mọi chuyện ở thành phố A, vậy nên phải về thành phố A để giải quyết.

Tô Khiết cô từ trước đến nay cũng không phải là người để mặc cho người ta bắt nạt.

Bắt nạt cô? Chắc chắn phải trả giá thật lớn!

Nguyễn Hạo Thần không nói gì, vợ anh quyết định, đương nhiên anh sẽ thực hiện một cách vô điều kiện.

Nguyễn Hạo Thần trực tiếp thay đổi phương hướng, lái xe đến sân bay.

Đột nhiên điện thoại di động của Tô Khiết đổ chuông, Tô Khiết nhìn thoáng qua, và nhanh chóng kết nối.
 
Chương 1909


Chương 1909

“Khiết Khiết, anh đã xem chương trình trực tiếp, em và Nguyễn Hạo Thần đang ở Hải Thành đúng không? Bây giờ anh sẽ đến ngay…”

Mặc dù bình thường Đường Lăng luôn lạnh lùng, nhưng ở trước mặt Tô Khiết lại luôn dịu dàng, giờ phút này giọng nói trong điện thoại của Đường Lăng lại lạnh lẽo.

“Anh, anh đừng đến đây, em và Nguyễn Hạo Thần lập tức trở về!” Tô Khiết trực tiếp ngắt lời anh ta, trong điện thoại Tô Khiết cũng không nói quá nhiều, cô sợ bị người khác nghe lén.

Hiện tại tình hình này, bất cứ người nào liên quan và ra mặt cho Đường Vân Thành đều sẽ bị người khác nói nhà họ Đường ỷ thế hiếp người, những người ở phía sau kia có lẽ còn đang chờ đợi.

Ở đầu dây bên kia, Đường Lăng dừng lại hai giây, giống như bình tĩnh lại một chút, vừa rồi anh ta thấy truyền hình trực tiếp quá mức khiếp sợ nên nhất thời có chút loạn.

“Được, anh chờ hai người trở về!” Đường Lăng tin tưởng vào năng lực của Tô Khiết, lúc này Tô Khiết nói phải trở về thành phố A, chắc chắn là đã chuẩn bị tốt.

Anh ta biết Khiết Khiết chắc chắn có cách giải quyết chuyện này.

Lúc Nguyễn Hạo Thần và Tô Khiết đến sân bay vừa vặn có chuyến bay kịp trở về thành phố A, bọn họ trực tiếp mua vé lên máy bay, cứ như vậy ‘rêu rao’ trở về thành phố A.

Ừm, đích xác là rêu rao, dù sao dưới tình hình này bọn họ mặc kệ Đường Vân Thành mà quay về thành phố A cũng khiến cho người ta cảm thấy quá bất ngờ.

Đương nhiên, Tô Khiết đã cố ý làm điều đó.

Chuyện Tô Khiết trở về thành phố A, rất nhiều người ở Hải Thành đều nhanh chóng nhận được thông tin.

Nhà họ Cố bối rối, Bùi Doanh bối rối, ngay cả Mặc Thành cũng có chút ngẩn người.

“Cách này của Bùi Doanh thật sự hung ác, cậu nói xem lần này cô cả nhà họ Đường kia có thể phá thế cục này, có thể thay đổi càn khôn không?” Mặc Thành nhìn sang người vệ sĩ bên cạnh, vẻ mặt chân thành.

“Không biết.” Cường trả lời rất nghiêm túc, chuyện này sao anh ta có thể biết được.

“Tại sao cậu lại nói không biết, có thì là một chữ, không thể thì hai chữ, cậu cho tôi đáp án không biết là ý gì?” Mặc Thành trừng mắt với vệ sĩ của mình, biểu thị vẻ bất mãn.

Cường không muốn trả lời, tỏ vẻ không muốn nói chuyện với Thành thiếu chủ hung hăng càn quấy này.

“Lúc này tại sao cô ta lại trở về thành phố A? Là lấy lui làm tiến? Là lấy thủ làm công? Là mê hoặc lòng người? Hay là…” Thành thiếu chủ nhíu mày, nghiêm túc suy tư: “Dù sao thì cũng không phải là chạy trốn chứ?”

“Thành thiếu chủ nhiều suy nghĩ như vậy, suy nghĩ của những người khác có lẽ cũng không ít, cô cả nhà họ Đường cũng chưa làm gì mà để tất cả mọi người phải xoắn xuýt đến mức không nổi.” Mặc dù Cường là vệ sĩ, nhưng lại không làm công việc của một người vệ sĩ, ví dụ như chỉ điểm sai lầm cho Thành thiếu chủ nhà mình giống như bây giờ.

Không, phải nói là thay Thành thiếu chủ nhà mình nói ra suy nghĩ trong lòng.

“Cường, cậu càng ngày càng thông minh.” Thành thiếu chủ rất hài lòng với Cường: “Vậy cứ để bọn họ xoắn xuýt đi, chúng ta cũng đi thành phố A chơi đùa!”

Khóe miệng Cường hung hăng giật giật, Thành thiếu chủ có lẽ xoắn xuýt hơn bất cứ ai, nói là đến thành phố A chơi, thật ra chính là muốn xem một chút xem cô cả nhà họ Đường muốn làm gì.

Người này có chuyện cứ nói thẳng ra không tốt sao?!

Nhưng cô cả nhà họ Đường này thật sự rất lợi hại, Thành thiếu chủ của bọn họ là người rất khôn khéo, bây giờ cũng vì cô cả nhà họ Đường trở về thành phố A mà xoắn xuýt đến vậy.
 
Chương 1910


Chương 1910

Những kẻ đứng phía sau đang muốn đối phó với cô Đường giờ phút này từng người đều đang lo lắng bất an?

Cô cả nhà họ Đường không hổ danh là chuyên gia tâm lý học tội phạm, quả nhiên lợi hại!

Bùi Doanh đó căn bản không phải đối thủ của cô cả nhà họ Đường.

Chuyện tiếp theo tất nhiên sẽ vô cùng đặc sắc, cũng khó trách Thành thiếu chủ muốn theo đến thành phố A.

“Bùi Doanh nói muốn tìm con gái giả cho lão già, cậu tìm được chưa?” Mặc Thành nhướng mày, khóe môi câu lên thành độ cong không rõ ràng nhưng lại mang theo vài phần ý cười.

“Đã tìm được, đã đến thành phố A, bên này chúng tôi cũng đang chuẩn bị xong theo đúng lời dặn của cậu chủ!” Khéo miệng Cường giật giật thêm lần nữa, Thành thiếu chủ chính là sợ thiên hạ không loạn.

“Ừm, quá tốt rồi, chúng ta lập tức đến thành phố A, tôi cũng chưa từng đến thành phố A, chắc chắn sẽ chơi rất vui.” Đôi mắt của Mặc Thành rất sáng, có chờ mong và hưng phấn, cuộc sống quá mức buồn tẻ, đã lâu rồi không có cảm giác kích thích như thế.

Khóe miệng Cường mấp máy, không nói gì nữa, nhưng Cường có thể đoán trước được khi đến thành phố A chắc chắn sẽ không yên ổn.

” Cường, cậu nói xem tôi có phải đi gặp cô cả nhà họ Đường kia không?” Mặc Thành vừa chạy ra ngoài, vừa liếc xéo Cường một cái.

“Tôi nghe nói cô cả nhà họ Đường có thể nhìn thấu người khác trong nháy mắt, không ai có thể che giấu bất cứ tâm tư gì ở trước mặt cô cả nhà họ Đường, Thành thiếu chủ nhất định phải đi sao?” Cường không phải muốn đả kích cậu chủ nhà mình, chỉ cảm thấy da mặt của cậu chủ nhà mình quá dày.

Thành thiếu chủ sao lại có mặt mũi đến gặp cô cả nhà họ Đường chứ?

“Ý của cậu là mặc quần áo vào cũng có thể biết hết? Có thể nhìn thấu?” Đôi mắt Mặc Thành chớp chớp, rất nghiêm túc hỏi một câu, dáng dấp anh ta vô cùng đẹp, vẻ nghiêm túc cộng thêm dáng vẻ vô tội kia nhìn đúng là vui tai vui mắt.

“Ừm, vậy tôi không thể tuỳ tiện đi gặp, tôi muốn vì bà xã tương lai của mình mà giữ thân như ngọc, sao có thể để người khác tùy tiện nhìn.”

Cường lại khinh khỉnh trong lòng mấy lần, da mặt của Thành thiếu chủ quả nhiên dày.

“Tuy nhiên, nếu cô ấy bằng lòng gả cho tôi, tôi có thể để cô ấy nhìn!” Cường đang trợn trắng mắt trong lòng, sau đó liền nghe được một lời nói vô liêm sỉ của cậu chủ nhà mình.

Nói giống như cô cả nhà họ Đường nhà người ta yêu thích anh ta vậy.

Dáng dấp của Thành thiếu chủ rất đẹp, nhưng cũng không thể tự luyến như thế, dáng dấp của cô cả nhà họ Đường cũng rất đẹp, mấu chốt là cô Đường nhà người ta đã có bạn trai và bạn trai của cô Đường cũng có dáng dấp rất đẹp, chứ không phải thua kém hơn so với Thành thiếu chủ.

Cường đột nhiên muốn cách xa cậu chủ một chút, muốn giả vờ như không biết anh ta.

“Cậu cách xa tôi như vậy làm gì?” Lúc Mặc Thành hơi đảo mắt, nhìn thấy Cường hơi dừng bước chân nhưng vẫn chưa theo tới, có chút kỳ quái.

“Dáng dấp Thành thiếu chủ quá đẹp, tôi đứng quá gần Thành thiếu chủ không mở mắt nổi!”Cường phát hiện mình đi theo Thành thiếu chủ thời gian dài, có lẽ cũng bị lây bệnh da mặt dày của Thành thiếu chủ.

“Ừm, lời này của cậu đúng thật!” Thành thiếu chủ rất nghiêm túc gật đầu: “Cậu nói xem tôi muốn gặp cô cả nhà họ Đường kia, cô ấy có thể bị tôi làm cho mù mắt, sau đó sẽ không nhìn thấy những thứ khác nữa không?”

“Hay là Thành thiếu chủ thử một chút đi!” A Cường ngẩn người, đột nhiên không muốn tiếp tục khuyên cậu chủ nhà mình nữa, nếu cậu chủ đã muốn tìm đường chết, vậy cứ để anh ta đi tìm đường chết đi!
 
Chương 1911


Chương 1911

Cứ như vậy, nói không chừng mọi chuyện có thể giải quyết sớm hơn.

Thành thiếu chủ nhìn Cường một cái, đôi mắt chớp chớp, không nói gì, không biết có phải thật sự nghe lời đề nghị của Cường hay không.

Lúc Nguyễn Hạo Thần và Tô Khiết đến thành phố A, Đường Lăng đã đợi ở sân bay.

Nguyễn Hạo Thần và Tô Khiết lên xe, Đường Lăng vẫn chưa kịp mở miệng thì điện thoại của Nguyễn Hạo Thần lại đột nhiên vang lên.

Nguyễn Hạo Thần lấy điện thoại di động ra, thấy là một dãy số lạ, anh suy nghĩ một chút, sau đó vẫn nghe máy.

“Anh Nguyễn, chúng tôi ở viện dưỡng lão, ba của anh đang bị bệnh nặng, ông ấy yêu cầu chúng tôi thông báo cho anh đến đây!” Điện thoại vừa được kết nối, giọng nói bên kia đã truyền đến, Nguyễn Hạo Thần trực tiếp hoảng sợ.

Mặc dù ba của anh không thể bước đi, vẫn luôn ở viện dưỡng lão nhưng sức khỏe và những thứ khác vẫn rất tốt, tại sao đột nhiên lại bị bệnh nặng được.

Nguyễn Hạo Thần không biết chuyện của ba có liên quan đến những chuyện xảy ra gần đây hay không, nhưng ba bị bệnh nặng, anh nhất định phải đến đó.

“Tôi đến viện dưỡng lão!” Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt Nguyễn Hạo Thần vô cùng âm trầm.

“Tôi đưa cậu qua!” Đường Lăng biết ba của Nguyễn Hạo Thần đang ở viện dưỡng lão, lúc này Nguyễn Hạo Thần đi qua chắc chắn là đã xảy ra chuyện.

“Không cần, tự tôi bắt xe tới, anh đưa Khiết Khiết trở về trước đi!” Nguyễn Hạo Thần không biết bên kia rốt cuộc tình hình thế nào, cộng thêm chuyện kết quả giám định cha con của Nguyễn Bạc Vệ cho Tô Khiết, Nguyễn Hạo Thần không muốn để Tô Khiết theo tới.

Huống chi bây giờ chuyện của Đường Vân Thành cũng đã đủ để cho Tô Khiết bận rộn.

Đường Lăng biết quan hệ giữ Nguyễn Hạo Thần và ba của anh ta rất phức tạp nên không tiếp tục kiên trì nữa.

“Chuyện ở Hải Thành anh không cần lo lắng, em sẽ xử lý, anh hãy yên tâm xử lý chuyện ở viện dưỡng lão!” Tô Khiết không muốn để Nguyễn Hạo Thần quá vất vả, gần đây mọi chuyện xảy ra quá nhiều, cô không thể dựa tất cả vào Nguyễn Hạo Thần.

“Ừm, em cũng đừng quá mệt mỏi.” Nguyễn Hạo Thần ôm cô, nhẹ hôn lên trán cô một cái, sau đó mới xuống xe.

“Khiết Khiết, em có tính toán gì?” Nguyễn Hạo Thần vừa xuống xe, sắc mặt Đường Lăng càng lộ vẻ nghiêm túc.

“Anh, đừng quá lo lắng, cũng đừng quá căng thẳng, hãy bình tĩnh thả lỏng trước!” Tô Khiết không nói rõ kế hoạch của mình, chỉ nhẹ giọng an ủi Đường Lăng.

Trong tình hình này, tất cả mọi người trong nhà họ Đường đều không thể loạn, bởi vì những người đang ở tình huống hoảng hốt rất dễ dàng phạm sai lầm.

“Vậy còn ba anh thì sao?” Đôi mắt Đường Lăng lóe lên, anh ta tin tưởng Tô Khiết, nhưng dù sao cũng là ba của anh ta, anh ta cũng không thể hoàn toàn yên tâm.

“Không nghe thấy, không hỏi, không quan tâm tới, mặc kệ.” Tô Khiết cười cười, đưa ra một chính sách bốn điều không quan tâm.

“Ý của em là mặc cho bọn họ làm loạn?” Đường Lăng âm thầm thở ra một hơi, chuyện này cũng không phải việc nhỏ, càng tiếp tục làm loạn thì ba sẽ lại càng chịu ảnh hưởng lớn.

“Ừm.” Tô Khiết nhẹ giọng nói: “Không sợ bọn họ làm loạn, chỉ sợ bọn họ không làm loạn.”

“Khiết Khiết, rốt cuộc em muốn làm gì vậy?” Đường Lăng nhìn về phía cô, lông mày nhíu chặt.
 
Chương 1912


Chương 1912

“Anh, anh có tin tưởng em không?” Tô Khiết không giải thích, chỉ đối mặt với Đường Lăng và nhìn anh ta với ánh mắt bình tĩnh.

“Tin tưởng.” Đường Lăng gần như không dừng lại chút nào, trả lời cực kì chắc chắn.

Tô Khiết không nói gì nữa, chỉ nhàn nhạt cười cười, giờ phút này trái tim Đường Lăng đột nhiên được đặt về chỗ cũ.

Lúc Nguyễn Hạo Thần chạy tới bệnh viện, Nguyễn Bạc Vệ đang ở trong phòng cấp cứu, nhưng không lâu sau, ca cấp cứu liền kết thúc.

Có thể là vì cấp cứu kịp thời, cũng không nguy hiểm tính mạng, nhưng sức khỏe Nguyễn Bạc Vệ rất yếu.

Về phần nguyên nhân bệnh tình trở nên nguy kịch, lời giải thích của bác sĩ là do Nguyễn Bạc Vệ uống thuốc quá liều.

Nguyễn Bạc Vệ lại không nói bất cứ điều gì.

Mặc dù tình cảm của hai cha con vẫn luôn không được tốt, nhưng Nguyễn Bạc Vệ như vậy, Nguyễn Hạo Thần cũng có thể trực tiếp rời đi.

Nguyễn Hạo Thần lo cho Tô Khiết, lo lắng cô quá mức sốt ruột cho chuyện của Đường Vân Thành, liền gọi điện thoại cho Tô Khiết hỏi tình hình.

“Tin tưởng em.” Tô Khiết chỉ đáp lại ba chữ, đơn giản mà trực tiếp, Nguyễn Hạo Thần liền yên tâm ngay lập tức.

Nguyễn Hạo Thần cũng không tiếp tục đi tìm Tô Khiết, mà ở lại chăm sóc Nguyễn Bạc Vệ.

Chuyện liên quan đến Đường Vân Thành đang không ngừng truyền ra ngoài, không chỉ trên khắp cả nước mà con đưa tin ở các nước khác.

Lúc Lâm Bối nhìn thấy bản báo cáo thì lập tức kinh sợ, vốn còn đang mê man lập tức trở nên tỉnh táo.

Mấy ngày nay không biết cô ta thế nào, luôn cảm thấy vô cùng buồn ngủ, rất muốn ngủ, giống như toàn thất vô lực, hơn nữa lúc buổi sáng cô ta cảm thấy hơi buồn nôn.

Lâm Bối vốn không suy nghĩ quá nhiều, nhưng bây giờ thấy tin tức của Đường Vân Thành, sau đó nghĩ đến Đường Lăng, đột nhiên cô ta nghĩ đến việc kỳ kinh tháng này của mình vẫn chưa đến.

Ngay lập tức, thân thể cô ta hoàn toàn cứng đờ.

Cô? Cô sẽ không mang thai chứ?

Lần trước cô và Đường Lăng quan hệ với nhau chỉ là chuyện ngoài ý muốn, cô và Đường Lăng đều không sử dụng bất cứ phương thức an toàn nào, tối ngày hôm đó cô cũng rất hoang mang, hơn nữa thực sự vì quá mệt mỏi, vốn dĩ không nghĩ nhiều như thế…

Lúc cô nhớ đến hậu quả thì đã muộn rồi.

Vốn dĩ cô còn nghĩ là chỉ làm một lần mà thôi, không trùng hợp như thế, nhưng bây giờ nghĩ lại chỉ thấy sợ hãi…

Lâm Bối luôn ăn mặc như con trai từ mấy năm nay, cũng không am hiểu tình cảm nam nữ cho lắm, nhưng với chuyện lớn như mang thai thì cô ấy vẫn hiểu đôi chút.

Trong lòng Lâm Bối cảm thấy hơi ngờ vực, cô ấy ngẫm nghĩ xem làm sao để xác định là thật hay giả?

Cô không thể kể chuyện này cho người khác nghe được, đến mẹ cũng không thể nói.

Chắc chắn cô không dám đi thẳng đến bệnh viện để kiểm tra, cô ăn mặc như đàn ông mà đi đến khoa phụ sản à?
 
Chương 1913


Chương 1913

Thế chẳng phải là tìm chết hay sao?

Lâm Bối cầm điện thoại ra, lên mạng tìm kiếm thử xem…Làm sao để phán đoán mang thai thời kỳ đầu?

Rồi sau đó một cô gái sống hơn hai mươi năm như Lâm Bối, rốt cuộc cũng đã biết đến sự tồn tại của que thử thai.

Mang thai mười mấy ngày rồi, dùng que thử thai cũng có thể kiểm tra được, không cần phải đến bệnh viện, bản thân mình cũng có thể giải quyết, vừa đơn giản lại vừa tiện.

Lâm Bối ra ngoài, đi thẳng đến nhà thuốc, mua rất nhiều thuốc để giấu giếm, rồi sau đó mới len lén lấy vài que thử thai, bởi vì cô sợ kiểm tra một lần sẽ không chuẩn nên mới lấy nhiều que.

Lâm Bối đeo khẩu trang và kính đen, cũng không có ai trong nhà thuốc nhận ra cô.

Cô cầm que thử thai về nhà, lập tức kiểm tra ngay.

Cô làm theo tất cả mọi thứ trong hướng dẫn sử dụng, rồi sau đó đặt que thử thai sang một bên, cô nhìn que thử thai ấy chăm chú, còn không chớp mắt lấy một lần, bây giờ Lâm Bối cảm thấy tim mình đập thình thịch, dường như cả trái tim muốn nhảy bật ra ngoài.

Thực chất sự thay đổi của que thử thai không dài lắm, nhưng Lâm Bối lại cảm thấy thời gian dài đằng đẵng, dường như cả thế kỷ đã trôi qua.

Nhìn thấy màu sắc của que thử thai thay đổi, biến thành màu đỏ từng chút từng chút một, cơ thể Lâm Bối không khỏi run lẩy bẩy, gương mặt cô trắng bệch.

Có lẽ không muốn tin tưởng, cũng không chịu bỏ cuộc, Lâm Bối khui hết mấy que thử thai mà mình đã mua ra, dùng tất cả để kiểm tra.

Nhưng kết quả y hệt như nhau.

Vào giây phút ấy, Lâm Bối chỉ cảm thấy người mình lạnh lẽo, dường như bị xối một gáo nước lạnh từ đầu đến chân giữa trời đông, độ ấm trên người tan biến cả, dường như máu trong cơ thể cũng đã bị rút cạn.

Lâm Bối đứng đờ đẫn trong nhà vệ sinh, một hồi lâu sau vẫn chưa bình tĩnh lại nổi, cô đứng lặng như thế suốt nửa tiếng đồng hồ.

“Lâm Bối, con đang làm gì thế?” Mẹ Lâm Bối thấy cô trốn tránh trong nhà vệ sinh một hồi lâu không chịu ra, bà ấy cảm thấy hơi kinh ngạc, cũng hơi lo lắng.

“Không, không có gì.” Đột nhiên Lâm Bối choàng tỉnh, nét mặt cô thay đổi mấy lần, cô cầm mấy que thử thai lên trong vô thức, muốn ném vào trong thùng rác.

Nhưng rồi cô lại thay đổi ý nghĩ, gói hết tất cả mọi thứ lại, nhét vào trong túi của mình.

“Sao con vào đó lâu thế? Sao rồi?” Mẹ Lâm thấy sắc mặt Lâm Bối xanh mét, trong lòng bà ấy cảm thấy rất đỗi lo lắng.

“Không có gì đâu à, chẳng qua là bụng con hơi khó chịu.” Lâm Bối cố gắng kiềm chế sự hoảng loạn trong lòng mình, cô cố gắng làm ra vẻ không sao cả.

Nhưng rõ ràng cô không thể che giấu nổi sắc mặt xanh mét của mình.

Mẹ Lâm vẫn còn muốn nói thêm gì nữa nhưng Lâm Bối lại đi về phòng: “Mẹ, con không khỏe, muốn nghỉ ngơi.”

Mẹ Lâm lại nuốt những lời muốn nói xuống cổ họng, bà ấy biết mấy năm nay con gái của mình sống rất vất vả, con bé không những phải đề phòng âm mưu tính toán của Hoàng thất, còn phải gánh chịu rất nhiều áp lực khi đóng giả làm nam.

Có phải ban đầu bà ấy làm vậy đã sai rồi hay không?

Lâm Bối đi vào trong phòng, nằm trên giường, ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà, bây giờ cô phải làm thế nào đây?”

Lâm Bối không biết bây giờ mình nên làm gì mới được? Mà bây giờ cậu Đường, Đường Lăng vẫn còn chưa biết chuyện này.
 
Chương 1914


Chương 1914

Lúc Đường Lăng dẫn Tô Khiết về nhà họ Đường, Phạm My hơi ngẩn người, bà cũng đã xem trực tiếp rồi, chuyện này còn nghiêm trọng hơn hồi trước nữa, không ngờ bây giờ Tô Khiết lại quay về?

Nhưng bây giờ cụ Đường và bà cụ Đường cũng đang ở trong phòng khách, Phạm My cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ có thể cố gắng chịu đựng.

Phạm My đã bầu bạn với hai ông bà từ sáng sớm, cố gắng không cho hai người xem tin tức liên quan đến Đường Vân Thành.

“Thanh, cháu về rồi, không sao chứ?” Bà cụ Đường thấy Tô Khiết về sớm như thế cũng hơi bất ngờ, không phải nói là vội đến nước M ư? Đến nước M rồi quay ngược trở về cần hai ngày.

Khiết vội vàng trở về sao.

“Không có gì.” Hai ông bà còn chưa biết chuyện này, tất nhiên Tô Khiết sẽ không nói cho bọn họ biết vào lúc này, lần này đối phương quá ác độc, gây ra chuyện hết sức quá đáng, cho dù hai cụ có lạc quan hơn nữa thì cũng không thể chịu đựng nổi.

Tô Khiết đi lên lầu, tất nhiên Phạm My luôn dõi mắt trông theo.

“Thanh, sao con lại về? Cậu con?” Sau khi lên lầu, Phạm My mới hỏi Tô Khiết, bởi vì lo lắng quá mức, đến giọng nói của bà cũng hơi khàn khàn.

“Mẹ à, mẹ đừng lo, Khiết tự có sắp xếp của mình.” Đường Lăng rất tin tưởng vào năng lực của Tô Khiết, lời nói của Tô Khiết trên xe hồi ban nãy khiến cho anh ta bình tĩnh trở lại.

“Sắp xếp? Sắp xếp thế nào? Bây giờ hai con muốn làm gì?” Tất nhiên Phạm My không bình tĩnh được như Đường Lăng, mấy năm nay bà luôn xem chồng, con trai là trung tâm, chồng bà gặp chuyện lớn như thế thì sao bà có thể không hoảng loạn cho được.

“Không cần phải làm gì cả, cứ như không xảy ra chuyện gì.” Tô Khiết đã có tính toán trong lòng, giọng nói rất bình tĩnh.

“Vậy còn cậu con thì sao?” Phạm My lại sững sờ, không làm gì thế? Coi như không có gì xảy ra?

Sao có thể thế được?

“Cậu của con sẽ giải quyết chuyện bên Hải thành.” Tô Khiết tin tưởng vào tài năng của Đường Vân Thành, chắc chắn Đường Vân Thành không ngờ bọn chúng lại mất tính người như thế, không đề phòng đến chuyện này, thế nhưng chắc chắn Đường Vân Thành vẫn luôn đề phòng.

Cô bé ấy lên tiếng trước, cho dù Đường Vân Thành có nói thế nào thì cũng khó lòng được người khác tin tưởng, đương nhiên, Tô Khiết cũng không mơ hão việc này có thể giải quyết một cách dễ dàng.

Chỉ cần Đường Vân Thành có thể phô bày bằng chứng ra cho mọi người xem là được.

Còn bây giờ người khác có tin tưởng hay không lại chẳng quan trọng.

“Thanh, ý của con là chúng ta không quan tâm đến cậu con à?” Phạm My nhìn Tô Khiết, gương mặt bà toát ra vẻ bất ngờ.

Xảy ra chuyện lớn như thế mà Khiết định không quan tâm à?

Không, không thể nào đâu nhỉ?

“Mẹ, mẹ phải tin tưởng Thanh, bây giờ cứ làm theo lời Khiết nói đi, không ai được phép nhúng tay vào chuyện ở bên Hải thành hết, mẹ, mẹ cứ im lặng đợi ở nhà, không cần phải lo nghĩ gì cả, đừng làm gì hết, nhớ là đừng làm gì hết.” Mặc dù Đường Lăng không biết Tô Khiết tính toán như thế nào, nhưng anh ta cũng hiểu ý của cô.

Bây giờ nhà họ Đường không cần phải làm gì cả.

Bây giờ trong lòng Phạm My cảm thấy rất ngờ vực, thế nhưng Đường Lăng và Tô Khiết đã nói thế rồi, cho dù bà có lo lắng hơn đi chăng nữa thì cũng không còn cách nào khác, hơn nữa bây giờ con trai lại dặn dò mình một cách trịnh trọng như thế, chắc chắn bà phải nghe theo.
 
Chương 1915


Chương 1915

Bây giờ Đường Vân Thành gặp phải chuyện lớn như thế, bà không làm được gì, bây giờ chỉ có thể nghe lời con trai, nghe lời Khiết mà thôi.

Đúng như những gì Tô Khiết đã nghĩ, sau khi Đường Vân Thành rời khỏi thôn Ngọc Thủy, trở về Hải thành đã bị nhóm ký giả bao vây ngay lập tức.

Lúc nhìn thấy những việc liên quan đến mình, đúng là ông ấy hơi kinh ngạc, nhưng ông ấy vẫn tỏ vẻ thản nhiên, bình tĩnh như thường khi đối mặt với phóng viên, giọng nói hết sức nghiêm túc.

Đường Vân Thành kể lại tường tận việc xảy ra trong tối ngày hôm qua, kể cả việc sạt lở núi, ông ấy bị cản trở, rồi cả đã cứu một bé gái như thế nào, đương nhiên cũng kể luôn việc ông ấy đưa cô bé đến nhà của nông dân, cuối cùng cô bé được ba mình đưa đi.

Đường Vân Thành thuật lại mọi chuyện một cách rõ ràng tự nhiên, không chột dạ cũng chẳng giấu giếm một chút nào, sự hiên ngang nghiêm nghị của ông ấy khiến cho nhóm phóng viên không dám nhìn thẳng vào mắt ông ấy.

Đường Vân Thành chỉ kể lại tình hình tối ngày hôm qua, còn những thứ khác lại không nhắc đến, thậm chí còn chẳng kêu oan một tiếng nào.

Cô bé ấy đã lên tiếng trước, lời trần thuật của Đường Vân Thành không được bao nhiêu người tin tưởng, nhưng rõ ràng rất nhiều người mắng chửi Đường Vân Thành lại hơi kiêng dè, nếu đã cách lớp màn hình, lại chẳng biết ai là ai.

Nhưng vừa nghĩ đến ánh mắt nghiêm nghị và sắc bén của Đường Vân Thành, rất nhiều lời lẽ quá đáng đều không dám thốt ra khỏi miệng.

Rồi sau đó, Đường Vân Thành không nói gì nữa, thậm chí lúc bị phóng viên bao vây, đến Tiểu Ngô bên cạnh ông ấy cũng không tức giận mà biện bạch cho sếp của mình.

Tiểu Ngô chỉ thản nhiên ngẩng đầu nhìn vào ống kính, cho dù phóng viên có gặng hỏi như thế nào thì anh ta cũng chẳng nói một câu, sự thản nhiên ấy khiến cho người khác cảm thấy dửng dưng, dường như người xảy ra chuyện không phải là lãnh đạo của anh ta vậy.

Mà nhà họ Đường cũng không có bất kỳ động tĩnh nào, không chỉ có nhà họ Đường không có động tĩnh, đến những người có liên quan đến Đường Vân Thành cũng không lên tiếng, dường như người xảy ra chuyện là Đường Vân Thành giả mạo.

Thậm chí còn có người tiết lộ vốn dĩ cô chủ nhà họ Đường đang ở Hải thành, thế nhưng sáng nay đã về thành phố A như thể chẳng có chuyện gì.

Việc này khiến cho rất nhiều người lao xao bàn luận, không ai biết chuyện này là thế nào.

Đường Vân Thành xảy ra chuyện lớn như thế, không ngờ nhà họ Đường lại…

Có người bàn tán, có người suy đoán, tất nhiên cũng có người bắt đầu lo lắng sốt ruột…

Theo như câu chuyện xảy ra hồi tối hôm qua mà Đường Vân Thành đã kể lại, tất nhiên nhóm phóng viên sẽ tìm đến quán trọ nhỏ ấy, cũng tìm được bà chủ của quán trọ nhỏ.

“Tầm mười hai giờ tối ngày hôm qua, ông ấy ôm một bé gái đến đây, khi ấy trên người bé gái lấm lem bùn đất, ông ấy kêu tôi đi tìm bộ đồ cho bé gái, kêu tôi ôm con bé đi tắm rửa, thay đồ.” Thấy nhiều phóng viên như vậy, bà chủ hơi căng thẳng, thế nhưng giọng nói lại rất rõ ràng.

Những gì bà ấy nói cũng đều là sự thật, không hề giả dối chút nào cả.

“Lúc tôi tắm rửa cho con bé thì nó đã tỉnh, thế nhưng sau khi thay đồ cho cô bé xong thì tôi ra ngoài ngay.”

“Ý của bác là lúc ấy chỉ có một mình cô bé và ông ấy ở trong phòng sao?” Nhóm phóng viên lập tức bắt được tin tức.

“Đúng thế.” Bà chủ ngẫm nghĩ một lúc rồi mới gật đầu một cách chậm rãi: “Lúc ấy ông ấy nói nhờ người đi mua thuốc cho cô bé, chắc hẳn còn có người khác ở đấy nữa.”

“Thế bao giờ người kia về? Ông ấy ở riêng với cô bé trong phòng bao lâu?” Phóng viên rất giỏi bắt ý chính, bởi thế những gì anh ta hỏi đều là tình tiết đặc biệt.
 
Chương 1916


Chương 1916

“Lúc ấy tôi không hỏi nhiều, bởi vì buồn ngủ quá, tôi quay về phòng mình ngủ một giấc rồi sau đó lại tỉnh giấc vì tiếng ồn ào, đại khái tầm hai giờ, lúc đó có mấy người xộc vào phòng, trong số đó có ba của cô bé, muốn đưa cô bé đi.” Bà chủ hơi nhíu mày, rõ ràng đang nhớ lại chuyện tối ngày hôm qua: “Lúc ba của cô bé đưa cô bé đi có đụng mặt người mua thuốc về.”

“Cũng có nghĩa là người mua thuốc trở về vào khoảng hai giờ đúng không? Trong thời gian hai tiếng này, cô bé ở riêng với ông ấy trong phòng?” Một phóng viên đưa ra kết luận.

“Lúc ấy tôi lại ngủ một giấc, không nhớ rõ chi tiết.” Bà chủ rất căng thẳng, thế nhưng lại thật thà, chuyện gì không biết thì không nói.

“Thế trong khoảng thời gian ấy bác có nghe thấy động tĩnh gì hay không?” Một phóng viên nhanh chóng hỏi thêm một câu, câu nói này có ý ám chỉ rõ ràng.

“Không có, tôi ngủ rất say, khi ấy trời tối lắm, tôi vừa về phòng là ngủ ngay.” Bà chủ lắc đầu, trả lời rất tự nhiên.

“Thế lúc cô bé được đưa đi, trên người cô bé có vết thương nào không?” Một phóng viên lại gặng hỏi thêm, tất nhiên câu hỏi của phóng viên đều có mục đích, liên kết với câu nói của cô bé gái.

“Tôi không nhìn thấy.” Bà chủ ngẫm nghĩ rồi lắc lắc đầu.

“Không nhìn thấy? Vết thương trên người cô bé rất nghiêm trọng, lúc ấy bác không nhìn thấy gì cả sao?” Rõ ràng người hỏi có vẻ không tin, cảm thấy người phụ nữ này đang nói dối, hoặc là đang che giấu cho Đường Vân Thành: “Bác đừng sợ, cứ nói thật đi.”

“Tôi thật sự không nhìn thấy gì cả, quần áo mà tôi tìm cho cô bé tương đối lớn, che hết cả người. Lúc ấy không ai nhìn thấy trên người cô bé có vết thương hay không.” Bà chủ nhìn phóng viên: “Lúc ấy cô bé được ba của mình ôm đi, ba của cô bé có phát hiện ra vết thương trên người con gái mình hay không?”

Câu hỏi của bà chủ chặn kín miệng của phóng viên.

Câu nói của bà chủ rất tự nhiên, nghe giống như một câu hỏi bình thường, thế nhưng một câu hỏi nghe có vẻ đơn giản như thế lại chứa đựng rất nhiều câu hỏi.

Câu nói của bà ấy trông có vẻ rất bình thường, nhưng lại có trình độ cao.

Bây giờ Tô Khiết đang xem trực tiếp trong phòng mình, khóe môi của cô hơi cong cong.

Đột nhiên điện thoại đổ chuông, Tô Khiết liếc nhìn thử, ánh mắt cô sáng bừng, rồi sau đó nhanh chóng bắt máy.

“Có xem livestream chưa?” Giọng nói ở đầu dây bên kia đượm vẻ muốn được ghi công!!!

“Xem rồi.” Giọng nói của Tô Khiết khá thoải mái, cô làm việc rất có nguyên tắc, dù là chuyện gì đi chăng nữa cũng cần phải tìm chuyên gia, để chuyên gia đến giải quyết thì mới yên tâm được!!!

“Bà chủ của quán trọ ấy không hề bị bọn họ mua chuộc, bọn họ cũng không dám mua chuộc quá nhiều người, sợ không khống chế được hết, tôi đã liên lạc với bà ấy từ trước đó rồi, tiết lộ cho bà ấy một vài thông tin, dạy bà ấy vài câu, đương nhiên, nguyên tắc căn bản nhất là nói thật, chúng ta đều là người thật thà.”

“Ừm.” Tô Khiết càng nhếch mép cao hơn, cô không hề lo lắng việc mình tiết lộ thông tin cho bà chủ quán trọ bị phát hiện một chút nào.

Nếu như đến thế mà còn bị tiết lộ thì cô cũng sẽ không tìm đến người này.

Người mà cô nhờ vả tất nhiên khiến cho cô rất đỗi an tâm.

Thực tế đã chứng minh rằng cô không tìm nhầm người, trong thời gian ngắn ngủi như thế không những tìm hiểu kỹ lưỡng những gì xảy ra hồi tối hôm qua mà còn thần không biết, quỷ không hay tìm đến bà chủ quán trọ, lặng lẽ dạy bà chủ vài câu để nói chuyện với giới phóng viên.
 
Chương 1917


Chương 1917

“Tôi đã đến thành phố A, bây giờ có muốn đến đây không? Có rất nhiều chuyện chúng ta cần phải thương lượng kỹ lưỡng với nhau.”

“Cưng à, cô đến nhanh như thế sao? Từ nước M về đây lẹ như vậy à?” Bây giờ Tô Khiết cảm thấy hết sức thoải mái, cô mỉm cười: “Rồi, rồi, tôi sang đó ngay, sang ngay đây.”

Tô Khiết cúp máy, rồi sau đó thấy cục cưng Vũ Kỳ đứng bên ngoài cửa nhìn cô chăm chú.

“Mẹ ơi, mẹ đi đâu vậy?” Đường Vũ Kỳ chớp mắt, đôi mắt cô bé long lanh nước.

Cưng ơi? Mẹ vừa gọi người khác là cưng à?

Cưng ấy là ai?

Cục cưng Vũ Kỳ cảm thấy tò mò, cô bé rất muốn biết, vì ba, cô bé cũng phải biết.

“Mẹ có chuyện quan trọng cần phải đi xử lý, cực cưng ngoan nhé, ở nhà với ông cố bà cố đi.” Tô Khiết ngồi xuống, hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của cô bé rồi nắm tay con gái mình đi xuống nhà dưới.

“Mẹ ơi, mẹ có thể dẫn con theo không?” Cô bé Đường Vũ Kỳ nhanh chóng chơm chớp mắt, ba nói rồi, không thể để cho mẹ bị chú hay bác khác lừa dắt đi.

Lúc mẹ vừa mới bắt máy, cười đến là vui vẻ và xán lạn, còn nói phải đi ngay lập tức, chắc chắn là muốn đi hẹn hò, quan trọng nhất là mẹ còn gọi người đó là cưng.

Bởi thế cô bé phải đi chung với mẹ mới được.

“Không được, mẹ có việc quan trọng phải làm, con ngoan ngoãn ở nhà đi.” Tô Khiết nhìn cô bé rồi lắc lắc đầu, chuyện của Đường Vân Thành lớn quá.

Bởi thế trong khoảng thời gian này, cô không muốn để cho hai đứa con của mình lộ mặt.

Đường Vũ Kỳ xụ mặt xuống, trông có vẻ không vui.

Nhìn thấy bộ dạng của con bé, Tô Khiết bật cười: “Vũ Kỳ ngoan nhất mà, nghe lời mẹ nhé.”

Bình thường Vũ Kỳ thường hay quấn lấy cô, Tô Khiết cũng không nghĩ nhiều.

Tô Khiết vừa mới bỏ đi, Đường Vũ Kỳ vội vàng chạy lên lầu, len lén gọi điện cho cậu ba Nguyễn, báo cáo tình hình.

Bây giờ cậu ba Nguyễn đang ở trong phòng làm việc ở công ty, Nguyễn Bạc Vệ không gặp chuyện gì lớn, Tô Khiết nói đừng xử lý chuyện của Đường Vân Thành một cách lỗ mãng, phải làm ra vẻ như không có gì, bảo anh đừng vội đến nhà họ Đường, vừa khéo công ty có việc cần giải quyết nên anh đến đây mọt chuyến.

Nhìn thấy số điện thoại của công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ, khóe miệng của Nguyễn Hạo Thần không khỏi cong cong, anh bắt máy, giọng nói trở nên dịu dàng ngay tức khắc: “Cục cưng, sao thế?”

Hai ngày nay anh theo Tô Khiết đến nước M, rồi vòng về Hải thành, đi thẳng vào viện điều trị, còn chưa nói chuyện với công chúa nhỏ được lâu.

“Ba ơi, con nói cho ba biết nè, mẹ đi hẹn hò rồi.” Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ đã tiết lộ bí mật ngay từ câu nói đầu tiên.

“Mẹ đi hẹn hò rồi à?” Cậu ba Nguyễn ngẩn người, thế nhưng anh cảm thấy công chúa nhỏ của mình nhầm lẫn rồi: “Sao cục cưng lại biết mẹ đi hẹn hò?”

“Con biết từ lâu rồi, lúc mẹ gọi điện thoại thì con đứng kế bên mà, con thấy mẹ cười vui vẻ lắm, rồi sau đó mẹ cúp máy, lập tức đi ra ngoài ngay.” Giọng nói của công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ chắc nịch, không do dự một chút nào.

“Thế cục cưng có biết mẹ đi gặp ai không?” Cậu ba Nguyễn khẽ nhíu mày lại, công chúa nhỏ nói một hồi lâu mà vẫn không nói đến Tô Khiết đi gặp ai?
 
Chương 1918


Chương 1918

Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ chơm chớp mắt, cô bé nhớ lại câu nói của mẹ trước lúc đi một cách nghiêm túc rồi đảo mắt, nói nhanh: “Ba, mẹ đi hẹn hò với bác Đường rồi.”

Mẹ vừa mới nói mới từ nước M chạy vội về đây, chắc chắn là đi gặp bác Đường.

“Bác Đường nào?” Trong lúc nhất thời, cậu ba Nguyễn vẫn còn chưa nhận ra, chủ yếu là vì bây giờ Tô Khiết đã quay về nhà họ Đường, bởi thế hình như người họ Đường hơi nhiều.

Ban đầu cậu ba Nguyễn cứ nghĩ là ai đó trong nhà họ Đường, nếu như Tô Khiết đi gặp người nhà họ Đường thì đây cũng là chuyện bình thường mà thôi.

“Bác Đường Bách Khiêm đó.” Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ giải thích một cách chắc nịch, cứ như thể cô bé đã chính mắt nhìn thấy vậy.

“Con nói cái gì? Mẹ con đi gặp Đường Bách Khiêm à?” Vốn dĩ cậu ba Nguyễn còn rất bình tĩnh, nhưng khi nghe thấy câu nói của công chúa nhỏ, anh biến sắc.

Tô Khiết đi gặp Đường Bách Khiêm sao?

Chẳng phải Đường Bách Khiêm đang ở nước M à? Anh ta về đây hồi nào?

“Dạ, bác Đường mới từ nước M về, mẹ đã vội vội vàng vàng đi ra ngoài rồi.” Công chúa nhỏ không hề nhìn thấy gương mặt cậu ba Nguyễn đã biến sắc, cô bé chỉ có thể trả lời một cách thật thà.

Ừm, nói thật lòng!

Cậu ba Nguyễn hơi híp mắt lại, khóe môi anh nhếch lên, trong lúc nhất thời, anh chẳng nói gì.

Đường Bách Khiêm từ nước M về đây?!

Tô Khiết vội vội vàng vàng đi gặp anh ta?

Là thế sao? Thế sao?

Ý của công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ chính là như thế!!

Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ không nghe thấy giọng nói của ba, cô bé hơi ngạc nhiên, sao ba lại không nói gì nữa. Lẽ nào ba không sốt ruột hay sao?

“Ba, để con nói cho ba biết nè, lúc còn ở nước M, bác Đường luôn theo đuổi mẹ đó, mẹ đối xử với bác Đường cũng được lắm, trước giờ luôn nghe lời bác Đường nhất, trước kia chú Tri luôn nói mẹ sẽ cưới bác Đường.” Cậu ba Nguyễn không nói gì nhưng công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ không ngừng miệng, liên tục kể lại tình hình lúc Tô Khiết sống bên nước M cho anh biết.”

“Ban đầu bọn con cứ tưởng mẹ sẽ cưới bác Đường đó chứ, ba à, nếu như lúc đó mẹ cưới bác Đường thì hết chuyện của ba rồi.” Công chúa nhỏ nói một cách hăng say, thích gì nói nấy, bây giờ cái gì cô bé cũng dám nói.

Nguyễn Hạo Thần: “…”

Đau tim quá, mỗi một câu nói của công chúa nhỏ đều đâm thẳng vào trái tim của anh.

Cũng kích thích thần kinh của anh!!

Đây là cục bông dịu dàng của anh sao?

Anh cảm thấy giống như con nhím thì có.

“Ba, lần này bác Đường sang đây, chắc chắn là để theo đuổi mẹ rồi, ba à, sao ba không nói gì hết vậy? Lẽ nào ba không sốt ruột sao?” Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ không biết tâm trạng của cậu ba Nguyễn trong lúc này.

“Cục cưng à, con có biết mẹ đi đâu rồi không? Biết địa chỉ không?” Rốt cuộc cậu ba Nguyễn cũng sực tỉnh táo lại, anh hỏi vội.
 
Chương 1919


Chương 1919

Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ nói một hồi, dường như không hề nói Tô Khiết đã đi đâu rồi thì phải?

“Con không biết nữa, vốn dĩ con muốn kêu mẹ dẫn con đi theo, thế nhưng mẹ không chịu, mẹ sợ con làm phiền hai người họ, bởi thế chắc chắn mẹ và bác Đường có rất nhiều chuyện để nói len lén với nhau.” Đường Vũ Kỳ nhớ đến việc Tô Khiết không dẫn mình theo, cô bé bĩu môi: “Ba à, người ta đi hẹn hò với bạn trai thì sẽ không dẫn con nít theo đâu.”

Chú Tri từng nói lúc người lớn đi hẹn hò, bọn họ sẽ không dẫn con nít theo, sợ con nít quấy rầy khiến cho bọn họ không tâm sự riêng với nhau được.

Bởi thế, mẹ không dẫn cô bé theo chắc chắn là vì lý do này.

“Ba, mẹ và bác Đường không gặp nhau trong một khoảng thời gian dài rồi, chắc chắn bọn họ có rất nhiều chuyện muốn tâm sự riêng, mẹ sẽ không về nhanh đâu.” Đường Vũ Kỳ nghĩ ngợi một lúc rồi bổ sung thêm.

Cô bé Đường Vũ Kỳ ăn nói đến là hùng hồn, có lý có lẽ, hợp tình hợp lý, bây giờ tâm trạng của cậu ba Nguyễn ở đầu dây bên kia rất phức tạp.

ừm, rất rất phức tạp!

“Cục cưng, ba biết rồi, ba cúp máy trước đây, ba đi tìm mẹ.”

Cậu ba Nguyễn nghĩ công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ chỉ mới năm tuổi mà thôi, con nít sẽ không biết nói dối, hơn nữa công chúa nhỏ nhà anh thông minh hơn người, quan sát kỹ lưỡng, bởi thế, chắc chắn cô bé nói không sai đâu.

Ừm, công chúa nhỏ nhà anh giỏi giang như thế, chắc chắn sẽ không sai đâu.

“Dạ, ba cố lên.” Đường Vũ Kỳ nhanh chóng đồng ý, còn không quên cổ vũ ba của mình.

“Ừm.” Gương mặt cậu ba Nguyễn dịu lại, anh nói khe khẽ, công chúa nhỏ nhà anh vẫn yêu thương anh nhất.

Công chúa nhỏ chu đáo thật.

“Ba, con đã giúp ba như thế rồi, nếu như ba mà thua bác Đường thì sẽ khiến con lúng túng lắm đấy.” Tâm trạng của cậu ba Nguyễn vẫn còn chưa thoải mái hẳn, công chúa nhỏ lại nhanh chóng bổ sung thêm một câu.

Cậu ba Nguyễn: “…”

Đau lòng thật.

Công chúa nhỏ nhà anh biết cách đả kích người khác ghê.

“Ừm, ba biết rồi.” Cậu ba Nguyễn cảm thấy trái tim mình đang nhỏ máu, thế nhưng anh vẫn đồng ý khe khẽ, bởi vì đây là công chúa nhỏ nhà anh.

Sau khi cúp máy, cậu ba Nguyễn khẽ nhíu hàng lông mày lại.

Đường Bách Khiêm đến thành phố A sao?

Anh ta đến thành phố A khi nào?

Cậu ba Nguyễn nhanh chóng bấm dãy số điện thoại, có một vài chuyện anh cần phải kiểm chứng mới được.

“Bây giờ Đường Bách Khiêm như thế nào?” Vừa mới nối máy, cậu ba Nguyễn hỏi nhanh.

“Đại ca, em đang định báo cáo với anh, Đường Bách Khiêm rời khỏi nước M rồi.” Người ở đầu dây bên kia nhanh chóng bổ sung thêm.

“Rời khỏi từ bao giờ? Đi đâu thế? Rõ ràng nét mặt cậu ba Nguyễn đã thay đổi.

“Chừng bảy tiếng đồng hồ trước, anh ta đặt vé đi đến nhiều nơi khác nhau trong cùng một lúc, thế nên bây giờ chúng tôi chưa xác định được rằng anh ta đi đâu?”
 
Chương 1920


Chương 1920

“Có chuyến bay đến thành phố A không?” Cậu ba Nguyễn hỏi vội, trong lúc nói chuyện, đôi mắt anh khẽ híp lại.

“Có.” Người ở đầu dây bên kia trả lời rất nhanh, không hề do dự một chút nào cả.

“Được, tôi biết rồi.” Ánh mắt cậu ba Nguyễn tối sầm xuống, giọng nói của anh cũng trở nên lạnh lùng.

Đường Bách Khiêm đến thành phố A!

Công chúa nhỏ nhà anh không nhầm.

Đường Bách Khiêm vừa đến thành phố A đã liên lạc với Tô Khiết?

Rồi Tô Khiết vội vội vàng vàng đi gặp Đường Bách Khiêm sao?

Cậu ba Nguyễn thầm nghĩ có phải vì chuyện của Đường Vân Thành hay không, có phải Tô Khiết muốn nhờ anh ta giải quyết chuyện của Đường Vân Thành chăng?

Nhưng Tô Khiết không kêu anh giúp mà lại kêu Đường Bách Khiêm giúp à?

Anh không giỏi bằng Đường Bách Khiêm hay sao?

Huống hồ chi Đường Bách Khiêm cũng không thạo xử lý mấy việc như thế này.

Mắc gì Tô Khiết lại nhờ anh ta giúp đỡ chứ?

Nguyễn Hạo Thần nghĩ đến việc bây giờ Đường Vân Thành xảy ra chuyện lớn như thế, Tô Khiết cũng không có tâm trạng hẹn hò đâu nhỉ?

Nhưng anh lại nhớ đến những lời Tô Khiết đã nói lúc gọi điện thoại, cô rất bình tĩnh, tựa hồ đã tính toán chu đáo hết trong lòng, giống như chuyện của Đường Vân Thành không có gì lớn hết vậy.

Sau khi cúp máy, tâm trạng của cậu ba Nguyễn càng trở nên phức tạp hơn.

Mà bây giờ Thành thiếu chủ đã đến thành phố A, anh ta không đến phân bộ quỷ vực chi thành thành phố A, thế nhưng Bùi Doanh vẫn tìm thấy anh ta, Bùi Doanh còn dẫn theo một người con gái.

Lúc nhìn thấy người con gái mà Bùi Doanh dẫn đến, đôi mắt anh ta chơm chớp, anh ta biết mấy năm nay thành chủ vẫn luôn tìm kiếm một người con gái không biết họ tên, không có bất kỳ thông tin gì cả, chỉ có một tấm chân dung của thành chủ mà thôi.

Bây giờ cô gái mà Bùi Doanh dẫn đến rất giống, rất giống với cô gái trong bức tranh của thành chủ.

Anh ta nhìn người con gái trước mặt mình, vừa nhìn đã thấy giống với cô gái trong tranh, nếu không phải vì tuổi tác bị lệch thì anh ta còn ngỡ đây chính là cô gái mà thành chủ muốn tìm.

Thảo nào Bùi Doanh lại nói chắc như đinh đóng cột, thành chủ mà nhìn thấy cô gái này, chắc chắn cũng sẽ tin tưởng ngay.

Nếu không phải anh ta biết Bùi Doanh có ý đồ khác từ sớm thì anh ta còn nghi ngờ, chẳng biết cô gái này có phải là con ruột của thành chủ hay không.

Nhưng mà cũng chưa chắc không phải là thật, dù gì Lương nói cô Đường là con gái của thành chủ cũng chỉ là nghi vấn mà thôi, biết đâu chừng cô gái này chính là con gái của thành chủ thì sao?

Chuyện này càng lúc càng thú vị rồi đây.

“Thành thiếu chủ, tôi đã đưa cô ta đến đây rồi, còn lại phải trông chờ hết vào anh.” Bùi Doanh mỉm cười, trông rất đỗi tự tin, thậm chí còn có vẻ đắc ý.

“Ừm.” Thành thiếu chủ khẽ đồng ý, có một vài chuyện anh ta định tính kế lâu dài, càng thú vị thì càng vui.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom