Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện

Chương 506


Chương 506

Khóe miệng của anh trai cô ấy còn mang theo ý cười.

Không thể nào.

“Chị dâu, những bức ảnh này ‘ chắc chắn là photoshop. Anh em sẽ không làm ra những chuyện ngu ngôc như thế đâu.”

Vân Thư dựa lưng vào bàn, dường như cơ thê đã bị rút cạn sức lực.

“Cao Duy Duy thực sự là bạn gái cũ của Tạ Mẫn Hành sao?”

Tạ Mẫn Tây cằm điện thoại, không thê mở miệng nỗi, Nam Liêu yêu lên phương, nhưng Cao Duy Duy và anh trai cô ấy thực sự đã từng yêu nhau, điều này phải nói thế nào đây.

Bỗng nhiên Vân Thư nhớ lại lúc vừa mới kết hôn, anh nói anh có một, người bạn gái cũ đã chia tay, cô ấy là một người nỏi tiếng, quen biết trong bữa tiệc và có cảm tình với nhau.

Bức ảnh vừa nãy cũng đã làm rõ ba điểm này.

“Chị dâu, chị phải tin tưởng anh trai em, anh ây rất yêu chị.”

Trái tim Vân Thư nói với cô rằng cô phải tin tưởng Tạ Mẫn Hành, nhưng tại sao bây giờ cô lại cảm thấy toàn thân không có sức. lực, cần phải dựa vào bàn mới có thể đứng vững?

So sánh với tình hình bây giờ của cô với bức ảnh của Cao Duy Duy là điều một người phụ nữ không thể chấp nhận được.

Khóe mắt của Vân Thư bắt đầu cay cay, rõ ràng là cô rất tin tưởng Tạ Mân Hành.

Tạ Mẫn Tây: “Chị dâu, chúng ta đi tìm anh cả, nghe anh ấy giải thích.”

Tạ Mẫn Tây hốt hoảng, dáng vẻ này của chị dâu thật khiên cho người khác phải giật mình. Tạ Mẫn Tây cầm lấy chìa khóa xe đặt vào trong tay Vẫn Thư. Vân Thư nhìn chìa khóa xe, bàn tay nặng trĩu không thể nhắc lên.

Tạ Mẫn Hành và Cao Duy Duy… cô sẽ không tin.

Vân Thư được đưa xuống tầng, từ.

sau khi cô nhìn thấy tin nhắn đó, sắc mặt vô củng nhọt nhạt, đôi môi không còn chút máu, Tạ Mẫn Tây nhìn thây những ngón tay trắng bệch đang lái xe của cô: “Chúng ta đều hiểu rõ anh trai em là người như thế nào, trong chuyện này nhật định có hiểu lầm.”

Vân Thư kiên quyết nói ra câu này: “Chị tin tưởng anh trai em.”

Giữa vợ chồng cần phải tin tưởng lẫn nhau, cô nhất định phải biết giữa Tạ Mẫn Hành và Cao Duy Duy đã xảy ra chuyện gì.

Tạ Mẫn Tây bắt đầu lo lắng không ngừng, vừa lo cho anh trai vừa lo cho chị dâu.

Tầng tám của Thịnh Thế Vương Thành đã bị các phóng viên chen chúc không kiêng nề, lúc Giang Quý đi xuông từ tâng chín thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình.

Anh ấy tùy ý bắt lấy một người, hỏi: “Người này có tin đôn gì để các người đến hóng hót?”

“Cao Duy Duy ở cùng một người đàn ông đã có vợ, nghe nói địa vị của đối phương rất cao, tin tức nóng hồi như thế này, ai cũng không muốn bỏ lỡ.”

Lần này Giang Quý có thể khẳng định, Tạ Mân Hành đã bị người ta gài bẫy.

Vân Thư và Tạ Mẫn Tây đi thang máy lên đến tầng tám.

Cũng bị cảnh tượng trước mắt dọa cho giật mình.
 
Chương 507


Chương 507

“Tại sao lại có nhiều phóng viên thế này?”

Phòng 808 bị bao vây chật cứng, Giang Quý vừa mới đảo mắt qua, trời đất ơi, tại sao hai người này lại đến đây?

Giang Quý chen vào đám đông bước đên trước mặt Vân Thư và Tạ Mẫn Tây, không nói lời nào, nhân lúc chưa dân đên sự náo động, môi tay năm lầy một người, vào lại thang máy rôi đi xuông dưới.

Đến tầng một, Vân Thư được đưa ra khỏi thang máy, cô lập tức vùng ra khỏi vòng tay của Giang Quý, trong mắt có những tia máu đỏ khiên người khác cảm thây thương xót, cô hỏi Giang Quý: “Ảnh làm gì thế?”

Tạ Mẫn Tây vẫn đang ở trong vòng tay của Giang Quý: “Chị dâu, chị hãy bình tính trước đã.”

Giang Quý chặn Tạ Mẫn Tây sau lưng mình rồi tiến lên trước: “Tiểu Thư, nói cho anh biết, tại sao em lại xuất hiện ở đây?”

Điều này rõ ràng là một sự tính toán.

Bây giờ Vân Thư không thể nói nên lời, cô vẫn muôn bước vào thang máy đi lên tâng tám.

Tạ Mẫn Tây kịp thời mở miệng nói: “Chị dâu, chị vẫn đang mang thai đứa bé, nêu như chị lên đó, một Xhí bị lộ thân phận thì càng nguy hiểm.”

Vân Thư đưa tay lên dụi mắt không ngừng: “Chị còn đang mang thai mà.

Hu hưu.”

Cô đang mang thai, tại sao Tạ Mẫn Hành lại làm ra những chuyện như thế này chứ?

Nhìn người em gái trong lòng đang ôm bụng và đau lòng rơi lệ vì cuộc hôn nhần, Giang Quý không muôn nói đỡ cho Tạ Mãn Hành nhưng ‹ cuối cùng cũng mở miệng: “Tạ Mẫn Hành bị người ta gài bây, hôm nay anh đã ở đây.”

Chỉ có Tạ Mẫn Hành xuất hiện mới có thê xoa dịu cảm xúc bây giờ của Vân Thư.

Cho dù Giang Quý có nói gì đi chăng nữa cũng không có tác dụng.

Trong phòng 808, Tạ Mẫn Hành tỉnh dậy từ trong cơn hôn mê.

Cao Duy Duy vẫn đang hôn mê.

Tạ Mẫn Hành nhìn thấy tình thế trong phòng, anh không mặc áo, Cao Duy Duy cũng như thê.

Nắm tay của Tạ Mẫn Hành kêu “rắc rác”, bên ngoài còn có tiếng phóng viên đang gõ cửa.

Anh mặc lại chiếc áo sơ mi đã bị dính bần của mình, nhặt điện thoại dưới sàn nhà lên, ánh mắt hiểm độc ánh lên tia khát máu, dường như nuốt trọn tất cả mọi thứ cũng khó xoa dịu sự tức giận của anh.

Giang Quý một tay kéo lầy một người, đưa bọn họ vào trong xe.

Điện thoại đổ chuông, là Tạ Mẫn Hành.

Vân Thư nhanh tay nhanh mắt định giành lấy điện thoại nhưng đột nhiên Giang Quý lại giơ lên cao khiến Vân Thư không với tới được: “Em đừng lên tiếng, anh bật loa ngoài.”

Giang Quý bắt máy, ấn mở loa ngoài.

“Cậu tỉnh rồi?”

“Tìm được cô ta chưa?” Giọng nói chết chóc của Tạ Mẫn Hành giông như đến từ địa ngục, Tạ Mẫn Tây thân là em gái nhưng cũng sợ đến nỗi phải lùi lại một bước.

“Chưa.”

“Để tôi tìm. Anh đến Tử Kinh Sơn một chuyến, ở cùng Tiểu Thự, giúp tôi chăm sóc cô ấy trước, tốt nhất là đưa theo Lâm Khinh Khinh.” Tạ Mẫn Hành lúc nào cũng nghĩ đến Vân Thư.

Trên xe, Giang Quý nhìn Vân Thư một cái rôi đưa điện thoại cho cô.
 
Chương 508


Chương 508

Vân Thư lắc đầu.

Cô không muốn nói chuyện.

Giang Quý lấy lại điện thoại, hỏi: “Cậu thoát khỏi đó TH thê nào vậy?”

“Tôi tự có cách của mình.”

Lúc này, Cao Duy Duy cũng tỉnh lại, cô ấy nhìn thấy Tạ Mẫn Hành, gọi một tiếng trong vô thức: “Mẫn Hành.”

Nước mắt của Vân Thư lập tức tuôn ra, cô không thể kìm nén được nữa, nước mắt rơi lã chã như mưa.

Tạ Mẫn Tây không nhịn được mà hét lên: “Chị dâu.”

Đột nhiên Tạ Mẫn Hành cảm thấy cổ họng nghẹn lại: “Giang Quý, có phải Tiểu Thư ở đó không?”

Anh chưa bao giờ hoảng sợ như thế, trong lòng lo lắng không thôi, hóa ra Tiêu Thư ở dưới tâng.

Giang Quý: “Ừm, tốt nhất là cậu nhanh ra ngoài đi.”

Cao Duy Duy cũng bị cảnh trước mắt dọa sợ.

Đây, đây là chuyện gì?

Tạ Mẫn Hành không kéo dài thêm một giây nào, anh đên bên cửa số nhìn xuông dưới tầng, ánh đèn sáng trưng, đập vỡ tắm kính thế nào cũng gây ra phản ứng ở bên dưới, Tạ Mẫn Hành đi một vòng quanh phòng.

“Mẫn Hành, anh đang tìm cái gì thế?”

Cao Duy Duy cũng chỉnh đồn lại bản thân.

Tạ Mân Hành mở tâm lưới thép của ông thông gió trong nhà vệ sinh ra: “Bây giờ ngoài cửa đều là phóng viên, tôi tin chặc cô đã đoán được bọn họ đến đây để làm gì, cô liên lạc với Bạch Phàm, bảo anh ta đến đây đón cô, tôi sẽ đi ra từ phía trên, nêu như tôi vào đó mười phút mà không xuất hiện nữa thì mở cửa.

Việc đối mặt với phóng viên như thế nào, không cân tôi phải dạy cô.”

Tạ Mẫn Hành đang muốn trèo lên thì Cao Duy Duy lo lãng hỏi: “Leo lên đó có được không?”

Tạ Mẫn Hành đã leo vào trong.

Lúc Tạ Mãn Hành biệt Vân Thư đang ở bên dưới, cả trái tim anh đã bị kích động, anh không muốn tốn thời gian để tạo ra một kê hoạch phản kích hoàn hảo, bây giờ anh chỉ muôn nhanh chóng đi tìm Vân Thư. Để anh leo vào ông thông gió thì có làm sao?

Cao Duy Duy nhìn thấy bóng g dáng.

của Tạ Mẫn Hành đã biến mắt khỏi nhà vệ sinh, cô ấy đi ra, cầm lấy điện thoại gọi cho Bạch Phàm không chút do dự: “Alo, Bạch Phàm, em cần sự giúp đỡ của anh.”

Các phóng viên vẫn đang làm ằm1ĩ ngoài cửa, có người còn chuẩn bị xông vào.

Cao Duy Duy thấy đã hết thời gian, cô ấy lây lại bình tĩnh, mở cửa phòng ra: “Ở đây làm cái gì?” Cao Duy Duy vẫn luôn nói năng và hành động nhẹ nhàng với truyền. thông, nhưng điều đó không có nghĩa là cô ấy sẽ không nồi giận.

Phóng viên truyền thông: “Cao Duy Duy, cô ở khách sạn với một người đàn ông đã có gia đình, lại còn không biết xấu hỗ mà hỏi ngược chúng tôi.”

“Nói cái quái gì thế, con mắt nào của các người nhìn thấy tôi ở cùng người khác?”

“Chúng tôi đã thu được chứng cứ rồi.”

“Đúng, chúng tôi cũng có.”

Mọi người trăm miệng một lời.
 
Chương 509


Chương 509

Cao Duy Duy đặt một chân lên cửa: “Nếu như hồm nay đi vào mà không tìm được bắt cứ ai, tôi sẽ kiện tất cả các người ra tòa, từng người một đều phải nhận lấy hậu quả.”

Cao Duy Duy nhường đường, đám đông chen chúc nhau đi vào phòng.

Trong phòng, ngoại trừ Cao Duy Duy thì không còn ai khác.

“Nhanh nhìn đi, ở đây có một chồng áo sơ mi nam được xếp gọn gàng, còn nói là không có ai.”

Cao Duy Duy đi đến trước mặt phóng viên, hồi: “Vừa nãy các người nhìn thấy có người đi ra sao?”

Cao Duy Duy lại bước tới bên cửa SỐ, ra sức kéo đầy: “Các người đến thử đi, xem xem cửa số có mở ra được hay không?

“Con mẹ nó, trong căn phòng này còn có ai lọt qua được mắt của các người?” Cao Duy Duy ném tách trà trên bàn xuống đất, phát ra âm thanh khó chịu.

Bạch Phàm ôm 999 bông hoa hồng xuất hiện trước cửa phòng: “Duy Duy.”

Đây là lân đâu tiên Bạch Phàm xuất hiện trước ông kính của phóng viên từ sau khi anh ta rút khỏi giới giải trí.

Bạch Phàm hỏi: “Tại sao lại có nhiều phóng viên thế?”

Cao Duy Duy buồn cười nói: “Họ đến vì muốn bắt được cảnh em đang lăng nhăng.”

Bạch Phàm nghe xong càng cảm thấy nực cười, anh ta tặng bó hoa trong tay cho Cao Duy Duy: “Đến bắt em và anh sao? Chúng ta cũng chỉ là một cặp đôi bình thường thôi.”

“Nếu như với anh thì không phải là lăng nhăng. Trong căn phòng này còn có cả áo sơ mi nam.”

Bạch Phàm tiện tay cầm lên: “Thì ra một chiếc áo của tôi còn có thể khiến cho người ta suy nghĩ lung tung, các phóng viên không đi quay phim truyền hình thì thật là có tài mà không được phát huy.”

Trong số những phóng viên ở đây, có người bị mua chuộc, cũng có người lý trí, sau khi Bạch Phàm. xuật hiện, các phóng viên lý trí dẫn đầu xin lỗi hai người, Cao Duy Duy nói: “Vừa nãy ai nói tôi lăng nhăng? A, tôi nhớ rôi, các người đợi nhận đơn kiện của luật sư đi.”

Một vở kịch, cuối cùng Bạch Phàm xuất hiện và kết thúc vô cùng khéo léo.

Cao Duy Duy xem như đã trong sạch, cô ấy ôm lây bó hoa, ra khỏi khách sạn cùng với Bạch Phàm và lên xe: “Bạch Phàm, hồm nay cảm ơn anh.”

“Không cần cảm ơn, em biết rõ anh xem em là…”

“Đi thôi.” Không đợi Bạch Phàm nói hết câu, Cao Duy Duy đã cắt ngang, mối quan hệ giữa hai người đã đủ tế nhị rồi.

Giang Quý ở trong xe nhìn thấy Cao Duy Duy rời đi, anh cứ nhìn đồng hồ trên tay: “Sắp rồi.”

Tạ Mẫn Hành rẽ ngang rẽ dọc, cuối cùng ta ngoài bằng cửa sau.

Ở trong xe, Vân Thư nói: “Mẫn Tây, em nói rõ chuyện giữa anh trai em và Cao Duy Duy cho chị nghe.”

Tạ Mẫn Tây do dự liếc nhìn Giang Quý một cái, nói hay là không nói?

Cửa xe mở ra, Tạ Mẫn Hành ngồi vào trong xe với mùi mồ hôi khắp người: “Tiêu Thư, anh nói cho em nghe.”

Khoảnh khắc nhìn thấy anh xuất hiện, Vân Thư khóc òa.

Lúc bọn họ về đến nhà đã là một giờ sáng, Vân Thư không, hề buồn ngủ, Tạ Mẫn Tây bị tông cô vệ nhà họ Ta, trước khi đi cô ấy còn nói với Tạ Mẫn Hành: “Lần này chị dâu đã bị kích động, anh cả, anh xem trong điện thoại của chị ấy, những chuyện mà anh và Cao Duy Duy đã trải qua từ lúc quen biết đên lúc chia tay đều có hết, ngoài ra còn có bức ảnh đó của hai người.”

Tạ Mẫn Hành tỏ ý bảo em gái đừng lo lắng.
 
Chương 510


Chương 510

Sau khi tiên Tạ Mẫn Tây vê, Tạ Mẫn Hành cởi áo khoác, quỳ một chân trước mặt Vân Thư, hai tay nắm chặt bàn tay cô: “Tiểu Thư, trước khi anh giải thích, có một điều anh phải nói với em đó là anh yêu em, chỉ yêu một mình em, đời này của anh hết lòng với hôn nhân, trung thành với tình yêu, dành trọn tật cả cho một người con gái tên là Vân Thư. Anh chỉ yêu mình em.”

Trong đôi mắt của Vân Thư không có sức sông: “Giải thích.”

Tạ Mẫn Hành kế hết toàn bộ chuyện mà anh đã trải qua, từ lúc anh rời khỏi nhà cho đến khi bị người ta hãm hại, không bỏ qua bắt kỳ I một chỉ tiết nào: “Tiêu Thư, có một số người phải trả giá cho những hành động của bọn họ. Anh sẽ chứng minh tình cảm của anh dành cho em.”

Vân Thư hỏi: “Anh đã ra ngoài như thê nào?”

“Anh trèo ra từ ống thông gió.”

Vân Thư đau lòng mím môi: “Giữa anh và Cao Duy Duy thực sự chỉ là một môi quan hệ cũ sao?”

“Đúng.”

“Lúc chúng ta kết hôn, anh còn yêu cô ấy không?” Vân Thư rất để ý đến chuyện này.

Tạ Mẫn Hành rơi vào im lặng, anh không muốn lừa dối Vận Thư.

ˆCó phải tại anh ghét những người đàn ông lăng nhăng, cho răng lầy em rôi thì anh phải nói yêu em vì trách nhiệm?” Những giọt nước mắt của Vân Thư không ngừng tuôn ra.

Hóa ra Tạ Mẫn Hành chỉ là chịu trách nhiệm với cô.

Tạ Mẫn Hành: “Tiểu Thư, em cảm thấy anh yêu em là vì trách nhiệm sao?”

Vân Thư khóc nức nở, cô không muốn nhìn thấy Tạ Mẫn Hành nữa: “Tại sao không nói với em sớm hơn để em còn đi tìm Cao Duy Duy ký thỏa thuận, em đã từng cứu cô ấy, còn giúp đỡ cô ấy mà không toan tính, không cân sự: báo đáp gì, em đúng là một kẻ ngốc.”

Tạ Mẫn Hành ôm lây eo Vân Thư: “Ngoan, đừng khóc, em khóc làm anh cảm thây trái tim mình như vỡ ra thành nhiêu mảnh.”

“Tránh ra, em không muốn nhìn thấy anh.”

Dù cho Vân Thự có đầy như thế nào, Tạ Mẫn Hành vẫn ôm chặt cô không buông tay.

Buổi tối, Vân Thư nằm trên giường, Tạ Mẫn Hành tắm cũng cảm thấy không yên tâm, chốc chốc lại quân khăn đi ra xem Vân Thư có còn ở đó hay không.

Nằm trên giường, Vân Thư nhích ra xa Tạ Mân Hành.

“Tiêu Thự, đừng nằm cách xa anh quá. ° Buổi tối anh phải ôm Vân Thư mới yên tâm.

Vân Thư năm nghiêng, hỏi: “Tạ Mẫn Hành, em béo thê này, lại còn đang mang thai, liệu anh có nhìn em rồi cảm thấy chán ngán, sau đó đi tìm người khác để thỏa mãn h@m muốn không?”

Dù sao bây giờ cô cũng không thể đáp ứng được Tạ Mẫn Hành.

Hơn nữa, trông cô thực sự rất béo và xâu.

Tạ Mẫn Hành ôm Vân Thư vào lòng, nâng căm cô lên, đặt xuông môi cô một nụ hôn: “Vân Thư, anh yêu em, trong mắt anh chỉ có em, không thể chứa bắt kỳ người phụ nữ nào khác.”

Vân Thư đầy Tạ Mẫn Hành ra rồi nằm lại vị trí ban nãy.

Chuyện của Cao Duy Duy đã kích động mạnh đến Vân Thư.

Vân Thư im lặng hai ngày, vào ngày thứ ba sau khi tan làm, cô không đợi Tạ Mẫn Hành mà tự đỉ khỏi gara, cô không tới biệt thự Vân Đoan mà đến Mười dặm cô thành.

Tạ Mẫn Hành ở bên dưới không thể đợi nỗi nữa, đi thẳng lên công ty tìm Vân Thư, nhưng lại phát hiện ra cô sớm đã không còn ở đó nữa.
 
Chương 511


Chương 511

Hotsearch của Cao Duy Duy vẫn ở thứ hạng cao, Tạ Mãn Hành lợi dụng dữ liệu để chặn một số thông tin trên mạng, chỉ cần hacker dám đăng tin, dữ liệu của Tạ Mẫn Hành sẽ tự động chặn bài và truy lần địa chỉ của hacker.

“Ông chủ, trước mắt đã tìm được thông tin của một hacker.”

Tạ Mẫn Hành lạnh lùng ra lệnh: “Bắt.”

Nhà của Vân Thư ở Mười dặm cổ thành rất lớn, cô đi vào phòng ngủ, một mình nằm trên chiếc giường lón, cô không thấy đói bụng, chỉ thả lỏng bản thâm.

Dù cho Vân Thư Có béo thì cũng xinh xăn đáng yêu, hơn nữa cô cao một mét sáu mươi lăm, nặng sáu mươi ký, chỉ là thể trọng bình thường, nhưng cô vẫn cảm thấy mình béo.

Giảm béo?

Ánh mắt rơi xuống phần bụng dưới, cái thai đã hiện rõ, Vân Thư đặt tay lên bụng: “Tại sao lại mang thai?”

Bản thân không ăn cơm nhưng đứa bé cân phải ăn.

Vân Thư đi vào nhà bếp, không có gì ăn, cũng không có hứng thú nâu nướng, hơn nữa cô không biết nấu ăn, cùng lắm chỉ đủ để bản thân không bị chết đói.

Trong tủ bếp có một gói mì sợi, trong tủ lạnh còn chút hành và rau thơm, gia vị cũng khá đầy đủ.

Cái bếp này mở thế nào đây?

Vân Thư cúi người xuống nhìn, tại sao không có công tặc?

Cô loay hoay một lúc lâu, cảm giác chán nản ập đến, cô ném gói mì trên tay xuông: “Tạ Mẫn Hành, em ghét anh chết đi được.”

Ngoài cửa, Tạ Mẫn Hành mặc bộ âu phục đứng ở đó, nêu như không đi vào anh chỉ có thể cảm thây đau lòng.

Vân Thư bật khóc, vẫn tìm kiếm công tắc bật bếp, cô không đói nhưng đứa bé trong bụng đang phản đôi. Vân Thư càng nghĩ càng cảm thấy vô cùng tủi thân.

Tạ Mẫn Hành nhìn Vân Thư, đau lòng không thôi.

Cuôi cùng anh cũng bước vào, cởi áo khoác vest ra, tùy ý đặt sang một bên, sau đó xắn tay áo sơ mi lên, để lộ cánh tay, anh câm chậu đi lẫy nước, đặt lên bếp rồi ân công tắc trên tường, lửa bật lên rồi.

“Lại sao anh lại vào đây?” Vân Thư nổi giận trừng mắt nhìn Tạ Mẫn Hành: “Anh không thể để em yên tĩnh một mình được sao?”

Tạ Mẫn Hành: “Đợi anh xem hai mẹ con ăn xong rồi sẽ đi được không?”

Vân Thư lắc đầu: “Không, không cho anh xem.”

Tạ Mẫn Hành đau lòng định xoa mái tóc mêm mượt của Vân Như, nhưng anh đã cố kìm lại: “Được, đến khi em không muốn ở một mình nữa thì gọi điện cho anh, anh sẽ lập tức xuất hiện.”

Vân Thư quay đầu đi, không nhìn Tạ Mẫn Hành.

Cô đã biết công tắc bật bếp thì không cần đến Tạ Mãn Hành nữa.

Sau khi nấu xong bát mì với nước dùng, cô ngôi trong khoảng sân nhỏ và bắt đâu ăn.

Xung quanh có hoa thơm, trong hồ có cá bơi, trong lồng có chỉm hót, Vân Thư cảm thây cô đơn và buồn phiền không thể kiềm chế nổi nỗi đau tận sâu trong đáy lòng.

Buổi tối, Vân Thư lại gặp phải một chuyện xấu hổ, làm sao để bật bình nóng lạnh?

Vân Thư lại khóc rồi than phiền lần nữa: “Tại sao lại làm ra nhiêu công, nghệ cao như thế, bắt nạt người có IQ không đủ dùng như tôi sao?”
 
Chương 512


Chương 512

Lúc ra ngoài, Vân Thư lo lắng sàn trơn, vì thê đã vịn vào những viên gạch trên tường để đi về phía trước.

Kết quả đã có nước nóng.

Viên gạch trên tường bỗng nhiên chuyên thành thủ tình, trên đó hiển thị nhiệt độ, có thê điều chỉnh bằng tay.

Vân Thư: Công nghệ cao, lợi hạiI Kế hoạch này của Chu Yên cũng không tính là thành công, bởi vì Cao Duy Duy và Tạ Mẫn Hành không bị thân bại danh liệt, cô ta chỉ có thể nói ra một chuyện đó là Vân Thư và Tạ Mãn Hành đã mỗi người một nơi.

Cô ta nói thông tin này cho Nam Liêu: “Kết quả này có khiên cô thỏa mãn không?”

Nam Liêu hài lòng: “Rắt tốt, lúc nào thì thực hiện bước tiếp theo?”

Bước tiếp theo chính là đứa bé.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Chu Yên cười lớn: “Tôi giúp cô hoàn thành việc này thì cô có đáp ứng chuyện của tôi không?

“Tôi sẽ đáp ứng nhưng cô phải hoàn thành cả hai việc.”

Chu Yên: “Nói thì nói thế, ít nhát tôi đã hoàn thành một nửa rồi.”

Nam Liêu biết người phụ nữ này không dễ lừa, vì thế đã tìm nửa miêng kim bài miễn tử, chụp lại gửi cho Chu Yên: “Tôi cũng một nửa.

“Ha ha, vậy thì cô phải bảo bọn họ tranh thủ hoàn thành công việc.”

Ngắt điện thoại, Chu Yên nhìn máy ghi âm, ân nút lưu lại.

Sau đó, Chu Yên gọi điện thoại cho mẹ: “Mẹ, giúp con làm chút chuyện ở nước Nam.”

“Dựa vào cái gì?”

“Đưa tiền cho mẹ, mẹ giúp con tìm một công ty được thành lập sẵn ở nước Nam rôi xây dựng lại.”

Chu Hân, mẹ của Chu Yên: “Con cần những thứ đó để làm gì?”

“Bây giờ chủ tịch của bắt động sản Hạo Tường ở nước Bắc là người đàn ông của con gái mẹ. Tìm một công ty được thành lập sẵn, nửa đời sau này mẹ con chúng ta không cân phải sợ gì cả.

Buổi sáng, Vân Thư tự lái xe đi làm, cô có thể yên tâm lái xe táo bạo bởi vì có người bảo vệ ở phía sau.

Nhưng ánh mắt của cô bị thu hút bởi hai người ở trên đường, cô gái đó rang rỡ như ánh mặt trời, người đàn ông lại là Tạ Mẫn Thận, Vân Thư nhìn chăm chằm vào họ: “Mẹ, không cân phải lo lắng vê việc Mẫn Thận nói không cân vợ nữa.”

Nhìn từ xa, cô gái đó đang khoác tay Tạ Mẫn Thận, nhưng Tạ Mẫn Thận lại không có biểu cảm gì mà hát cô ấy ra.

Cô gái đó lại tiến tới khoác tay Tạ Mẫn Thận, anh ây không thê hát ra được, chỉ đành để cô ấy khoác tay một cách ép buộc.

Vân Thư ở trong xe trêu chọc, do một mẹ sinh ra, tại sao chồng CÔ . đi đâu cũng kéo theo cô, còn Tạ Mẫn Thận lại cứng nhắc như thế?

Không có so sánh sẽ không có đau thương.

Vân Thư phát hiện ra một bí mật nhỏ nhưng lại cât giâu trong lòng, không nói cho ai biết, tiếp tục đi đến công ty.

Buổi sáng, Vân Thư mua một chiếc bánh trứng chiên ở quán ven đường, Tạ Mẫn Hành nhìn xong chỉ muốn cướp lấy. bánh của Vân Thư, những thứ đồ này không có chút dinh dưỡng nào, lại không đảm bảo vệ sinh.
 
Chương 513


Chương 513

Buổi trưa, Tạ Mẫn Hành đến đưa cơm, Vân Thư không ăn mà lại kéo An Kỳ đến căn tin của nhân viên.

An Kỳ bị vợ của sếp lớn kéo đi dưới ánh mắt của sếp lớn.

“Tiểu Thư, vợ chồng nhà cô cãi nhau, đừng gây họa cho tôi.” Người bạn tồi An Kỳ lập tức phủi sạch quan hệ.

Vân Thư: “Ai nói với cô là chúng tôi cãi nhau, đây gọi là chiên tranh lạnh.”

Tần Ngũ thấy hôn nhân của lão đại đang xảy ra vấn đề: “Lão đại, không phải là hÌ: bị câm dục rôi chứ?”

Tạ Mẫn Hành: “Cút.”

“Tôi thấy nếu chị dâu đã như thế, anh phải giả vờ đáng thương trước mặt cô ấy nhiều hơn, ví dụ như sáng trưa tối đều không ăn com chẳng hạn. Lão đại, anh có bị đau dạ dày không?”

“Không.”

Cơ thể của Tạ Mẫn Hành vô cùng cường tráng, khỏe mạnh.

Nhưng lúc này Tạ Mẫn Hành bỗng nhiên hy vọng bản thân bị đau dạ dày.

Tạ Mẫn Hành cảm thấy trong lời nói của Tần Ngũ cũng có chỗ đáng, để tiếp thu nhưng anh không thê giả VỜ đáng thương được, đây là một cửa ải khó khăn.

“Ông chủ, đã tra được thân phận của hacker.” Trong điện thoại, người của Tạ Mẫn Hành trả lời anh.

Tạ Mẫn Hành hỏi: “Ai?”

“Nội gián nước Naml”

Lại là Nam Liêu.

Tạ Mẫn Hành ra lệnh: “Giám sát nhất cử nhất động của Nam Liêu, tìm ra đồng bọn của cô ta. Chỉ một mình cô ta thì không thể kiểm soát mọi chuyện ở nước Bắc từ xa được.”

“Vâng.”

“Cũng phải điều tra Chu Yên.”

“Vâng.”

Chuyện lần này kỳ lạ ở chỗ Chu Yên lại khiến cho bản thân vô cùng trong sạch.

Ở Mười dặm cổ thành, Vân Thư không ngờ Cao Duy ‘ Duy lại mua nhà ở đây, bọn họ còn gặp nhau trong hoàn cảnh khó nói.

“Tiểu Thư, sao cô…”

Vận Thư không nhìn Cao Duy Duy, cô đầy cánh cửa màu đỏ nặng trịch ra, sau đó đóng cửa và khóa lại.

Cao Duy Duy nhìn thấy Tạ Mẫn Hành đứng không xa ở phía sau, cô ấy hỏi: “Là bởi vì chuyện lúc trước sao?”

Tạ Mẫn Hành: “Ừm, chỉ là cô ấy muôn yên tĩnh.”

Đối mặt với Tạ Mẫn Hành, Cao Duy Duy không biết nên nói gì, môi quan hệ lúc trước của hai người thực sự rất ngại ngùng.

Vân Thư đóng cửa lại, nhưng không rời đi mà lại dựa người ghé tai vào cửa, nghe trộm động tĩnh ở bên ngoài: “Tại sao tiêng của hai người này ở bên ngoài lại nhỏ như vậy, thì thâm cái gì thê?”

Cao Duy Duy trở: về nhà của mình, cô ấy lấy điện thoại ra nhớ lại việc, viết một tin nhắn cho Vân Thư.

Vân Thứ liếc nhìn cánh cửa lớn: “Cửa gìn mà dày thế, không nghe được gì cả.

Cô trở lại nhà bếp nhìn vào trong tủ lạnh, không có thịt, không đủ dinh dưỡng.

Chỉ đành khổ sở ăn mì với nước sôi.
 
Chương 514


Chương 514

Lúc có Tạ Mân Hành, Vân Thư đều ăn mì do anh tự làm, đôi lúc mì sợi cũng là món ăn đêm của cô, nhưng đó chỉ là bữa phụ mà thôi. Hai ngày nay cô đã ăn mì, còn là bữa chính.

Vân Thư quyết định ngày mai sẽ đi siêu thị mua rau, mua thịt.

Buổi tối, lúc Vân Thư nằm trên giường đã nhận được tin nhăn của Cao Duy Duy, tình cảm chân thành, xem ra cô ấy sớm đã từ bỏ rồi, hơn nữa người yêu cũ chỉ đơn thuần là cùng ăn một bữa cơm.

Vân Thư đánh giá: Hai người này còn trong sạch hơn cả bát mì nước sôi của cô.

Không có Tạ Mẫn Hành, những ngày tháng của cô trôi qua rất gian khổ, giông như từ trên trời rơi xuống nhân gian.

Bánh bao và sữa đậu nành hay là thịt kho tàu vào buôi trưa Vân Thư cũng không ăn, cô hào hứng chờ đến tối để đi siêu thị mua thịt, vừa tan làm đã chạy ra ngoài, lái xe đi mua sắm.

Tạ Mẫn Hành thấy cô hấp tấp như vậy, cảm thấy không yên tâm, vì thế đã theo sát phía sau.

Vân Thư cầm một cái đùi gà lên định bỏ vào trong túi thì Tạ Mẫn Hành lại bắt cô để xuống: “Cái đùi gà này già lắm, em không thích ăn.”

Vân Thư lại chạy qua mua cánh gà, cô nhìn thấy thịt, đôi mất lắp lánh ánh sao: “Thịt, đêu là thịt. Uống coca ăn cánh gà…” Cô phần khích, trực tiếp vươn tay ra.

Bàn tay. đang vươn ra bị Tạ Mẫn Hành bắt lại: “Em đứng đây, để anh mua.”

Vân Thư lấy một chiếc túi đưa cho Tạ Mẫn Hành, ra hiệu bảo anh tự cầm.

Tạ Mẫn Hành lấy một vài túi ni lông rồi bỏ vào trong xe đầy.

Vân Thư lại đi đến khu bán hải sản.

“Con cá này là cá biển sao?”

Tạ Mẫn Hành ôm lấy vai Vân Thư, đi đến một bề kính khác, nói với cô: “Đây mới là cá biển.”

Vân Thư lại chỉ vào một bể cá khác: “Đây là cá chép sao?”

“Đó là cá trắm cỏ.”

Cuỗi cùng Tạ Mẫn Hành mua một con cá và hai con cua. Các món chay ở nhà đã được thay đổi, phải thêm ‹ chút bí đỏ và bí đao. Ảnh xách nguyên liệu bằng một tay, tay phải ôm lây vai Vân Thư, hỏi: “Em muốn ăn bánh không?”

Vân Thư liếc nhìn anh, nếu như cô nói muôn ăn thì anh có mua không?

Tạ Mẫn Hành: “Chỉ lần này thôi.”

Vân Thư vui vẻ phần khởi chạy đến quây hàng: “Em muôn cái lớn nhất, bánh mousse siêu to.”

Vân Thư để tất cả đồ ở Mười dặm cổ thành, Vân Thư đối mặt với một vấn để nghiêm trọng, kỹ năng nâu nướng của cô không thê tùy ý phát huy với những món thịt, Tạ Mẫn Hành nhìn dáng vẻ buồn rầu của cô vợ nhỏ, anh lắc đầu Với vẻ cưng chiều, cuộc đời của anh xem như đã gắn chặt với Vân Thư.

Anh cởi áo khoác ra đưa cho Vân Thư.

Lần này Vân Thư không phản kháng, cô nhu lầy áo khoác của anh rồi trở lại phòng ngủ móc lên giá treo đồ cùng với túi xách của mình.

Sau đó, cô chạy ra sân chơi với chim và cho cá ăn, cùng một khung cảnh nhưng có thêm một người, điêu này khiên cho tâm trạng của Vân Thư khác hoàn toàn.

Cô vui vẻ đi qua đi lại giữa các hòn non bộ trong sân, chơi một mình cũng thoải mái.

Tạ Mẫn Hành đã nấu cơm xong nhưng lại không thấy cô vợ nhỏ đâu.

“Vân Thư, quay lại ăn cơm.”
 
Chương 515


Chương 515

Vân Thư vẫn đang ngắm hoa sen ở bên hồ.

Tạ Mẫn Hành gọi thêm lần nữa thì Vân Thư mới nghe thấy: “Em quay lại ngay.”

Sân quá lớn, không có cách nào khác.

Tạ Mẫn Hành đã suy nghĩ nhiều lần, anh muốn đưa Vân Thừ về nhà, nhưng lại không nói ra.

Vân Thư vừa mới chấp nhận anh.

Không thể nóng vội, nếu không mọi chuyện sẽ không như ý muôn.

Ăn cơm xong, Vân Thư cảm thấy buôn ngủ: “Anh chưa đi sao?”

Sao Tạ Mẫn Hành lại cảm thấy như bản thân bị vứt bỏ sau khi đã sử dụng hết giá trị nhỉ?

“Không đi.”

Lúc đó Vân Thư ăn uống thoải mái, vì thế đã bỏ qua một chuyện quan trọng — bọn họ đang chiến tranh lạnh!

Không đi thì anh ở đây một mình đi.”

Nói rồi Vân Thư trở lại phòng ngủ và khóa chặt cửa, năm trên giường mệt mỏi muốn ngủ.

Trên ban công bên ngoài phòng ngủ có một chiêc xích đu, Tạ Mẫn Hành ngồi ở đó, đôi chân mảnh khảnh bắt chéo, vẻ mặt thư thái, ánh mắt mạnh mẽ, ngón tay gõ nhịp nhàng trên chân.

Tiếng dế kêu trong bụi cỏ, sau lưng Tạ Mân Hành truyền đến một giọng nói đáng yêu: “Anh đang suy nghĩ chuyện gì thê?”

Vân Thư nằm trên giường nhắm mắt một lúc, sau đó cô mở mất ra, bỗng.

nhiên nhìn thấy áo khoác của Tạ Mẫn Hành vẫn còn ở trên giá treo đồ.

Vân Thư nhẹ nhàng. đến bên cửa sổ, thấy anh vẫn ở lại và đang suy nghĩ vê chuyện gì đó.

“Không về thì ở đó một mình đi, dù Sao em cũng sẽ không đau lòng.”

Cô nằm nhắm mắt trên giường, trong đầu toàn là hình bóng Tạ Mẫn Hành đang cô đơn ở bên ngoài, còn có tiếng dễ kêu khiến người ta buồn bực.

Vân Thư buồn phiền che hai tai lại: “Không quan tâm, không đau lòng.”

Nếu không cho Tạ Mẫn Hành một bài học, anh sẽ không biết cái gì là thành thật, cái gì là thẳng thắn trong hôn nhân.

Đã kết hôn lâu như thế nhưng anh lại không chịu nói sự thật với cô, khiến cô làm ra nhiều chuyện rất mất mặt.

Vân Thư từng xem bạn gái cũ của chồng là nữ thân, chỉ cần nghĩ đến chuyện này cô đã cảm thấy rất tức giận.

Trằn trọc mãi không ngủ được.

Bắt tri bất giác, Vân Thư bị đánh bại hoàn toàn bởi bóng lưng cô đơn trong tâm trí mình.

Cô đi ra ngoài.

“Tiểu Thư, sao em lại ra đây?” Tạ Mẫn Hành đứng dậy, đi qua xích đu ôm lây Vân Thư.

Vân Thư thoát khỏi vòng tay của Tạ Mẫn Hành, đi về trước ngồi trên xích đụ: “Ngắm trăng, xem hoa, nghe tiếng dế kêu.”

Tạ Mân Hành không nói gì, anh bước đến ngôi bên cạnh Vân Thư, vươn tay ôm cô vợ nhỏ vào lòng lần nữa, hai tay ôm chặt lầy bờ vai mêm mại của cô, xuyên qua bộ đồ ngủ lụa, hơi ấm từ bản tay anh đã sưởi ấm cô.

Cô hơi nhăn mặt, tìm tự thê thoải mái rôi dựa vào lòng Tạ Mẫn Hành.
 
Chương 516


Chương 516

Đôi chân thon dài của Tạ Mẫn Hành đu đưa xích đu rất dễ dàng, không hề tốn sức chút nào.

Đôi chân của Vân Thư rời khỏi mặt đất, cô ngồi ngang trên xích đu rồi gói đầu lên chân Tạ Mẫn Hành.

Chiếc xích đu khẽ đung đưa, hai người thả lỏng cả cơ thể và tỉnh thần để tận hưởng sự yên bình trong khoảnh khắc này.

Trăng sáng sao thưa, sau nửa đêm, những con dễ cũng mệt mỏi mà ngừng kêu.

Xung quanh tĩnh lặng và bình yên.

Phong cảnh như bức tranh, mà người như bước ra từ trong tranh.

“Tạ Mẫn Hành, anh phải nói rõ tất cả mọi chuyện, anh còn có bạn gái cũ và người theo đuổi nào nữa không?”

Vân Thư đang tận hưởng, không hề có chút cảm giác buôn ngủ nào nhưng trong lòng cô còn vướng mắc một số chuyện.

Tạ Mẫn Hành: “Không có.”

“Một cô công chúa Nam Liêu nước Nam đã khiên em rất tức giận, bây giờ lại thêm một ngôi sao lớn là Cao Duy Duy, em cảm thấy mình rất ngu ngốc. Giấu diễm em vui lắm sao?”

Tạ Mẫn Hành cúi đâu nhìn cô vợ nhỏ với làn da trắng nốn dưới ánh trăng, âu yêm vuôt ve gò má cô: “Trong phân đời còn lại của anh, em là quý giá nhất.”

Quý giá như viên trân châu, cô là bảo bôi của anh.

Vân Thư nói nhỏ.

“Nếu như còn để em phát hiện anh giấu diễm em chuyện gì, em sẽ đưa con vệ nhà mẹ, một mình anh sống cô độc hết phân đời còn lại đi.”

Một câu đe dọa.

Tạ Mẫn Hành lập tức nghĩ đến chuyện của ảnh thị Giang Tả.

Bây giờ anh có nên nói ra sự thật không?

Nếu anh thẳng thắn thì có được hưởng khoan hồng không?

Thời gian để thành thật mà Vân Thư cho T2 Mẫn Hành rất ngắn, cô ngủ thiếp đi trong vòng tay anh, trong mơ cô đang đánh cờ với Chu Công chuẩn bị đại chiến ba trăm hiệp.

“Tiểu Thư, em có muốn công ty không?”

Không có câu trả lời.

Tạ Mẫn Hành véo nhẹ gương mặt của cô gái đang đánh cò với Chu Công, thật buôn cười, nhanh như vậy đã ngủ thiếp đi rồi.

Tạ Mẫn Hành nhẹ nhàng đặt tay lên bụng dưới của Vận Thư, dùng ngón cái xoa bụng GÔ: “Ba rất nóng lòng muốn gặp con.”

Trong tâm trí anh vẫn luôn hiện lên một khung cảnh, một nhà ba người bọn họ đang chụp ảnh trong studio, một bức ảnh gia đình thuộc về bọn họ.

Trong giác mơ của Vân Thư, cô đã đánh thăng Chu Công và nở một nụ cười kiêu ngạo, kết quả là cười đến nỗi tỉnh giác.

Cô tỉnh dậy, nhìn thấy Tạ Mẫn Hành không mặc áo, sau đó, cô vùi đầu vào người anh.

Tạ Mẫn Hành bị tiêng cười khúc khích của Vân Thư đánh thức, anh vén những sợi tóc lòa xòa trên mặt Vân Thư, để lộ ra khuôn mặt thanh tú và hôn lên trán cô: “Em mơ thấy cái gì mà vui thế?”

Vân Thư: “Em đánh cờ thắng Chu Công.”
 
Chương 517


Chương 517

Ngoài trời vẫn mờ tối, Tạ Mẫn Hành ôm lấy Vận Thư, gồi đầu cô lên cánh tay anh rôi nói: “Mới ba giờ, em ngủ thêm chút đi.”

Vân Thự nhích lại gần người Tạ Mẫn Hành, “ừm” nhẹ một tiêng.

Vân Thư đang nằm trong lòng, Tạ Mẫn Hành không nhịn được mà có phản ứng.

Vân Thư cũng cảm nhận được: “Em đang mang thai…”

“Ừm.” Chỉ một chữ “ừm’ ‘ cũng nghe ra được sự chịu đựng của Tạ Mẫn Hành.

Vân Thư lùi về sau.

Tránh xa Tạ Mẫn Hành, điều này quá đáng sợ.

Tạ Mẫn Hành thở gắp, vén chăn đi vào nhà vệ sinh tắm nước lạnh.

Vân Thư nghe thấy tiếng nước, cô đỏ mặt căn ngón tay, do dự câm lấy điện thoại trên bàn.

Đợi lúc Tạ Mẫn Hành nằm lên giường, Vân Thư lộ ra ánh mắt lắp lánh ánh sao từ trong chăn, ngượng ngùng nói: “Anh nhịn thêm, hai tuân nữa, lúc đó chúng ta có thể rồi.’ Tạ Mẫn Hành miệng lưỡi khô khốc nhìn Vân Thư, yêt hậu khẽ di động.

“Ngủ đi.”

Vân Thư đã chuyên về nhà của hai người, nửa đêm cô bị Tạ Mẫn Hành đưa VỀ.

Khi tỉnh dậy, cô phát hiện những cành cây xanh trên bệ cửa số không được chăm sóc nên đã quân vào ban công.

“Tiểu Lục, sao lại lớn nhanh như thế?”

Hả?

“Sao mình lại ở nhà?”

Tạ Mẫn Hành xuất hiện trong bộ đồ thể thao, trên trán còn lắm tâm những giọt mô hôi, có lẽ là vừa mới tập thể dục: “Nửa đêm anh đã đưa em về đây.”

“Anh nói hùng hồn như vậy vì cho răng em đã tha thứ cho anh sao?”

Vân Thư lập tức ngồi. dậy từ trên giường, sư tử nhỏ giận dõi phồng má cảnh cáo. Tạ Mẫn Hành: “Em không dễ tính như thế.”

Tha thứ cho Tạ Mẫn Hành, anh cảm thấy Vân Thư rất đáng yêu.

“Được rồi, chúng ta ăn cơm xong rồi em tức giận.

“Ừm.”

Tạ Mẫn Hành mua chuộc dạ dày của vợ mình bằng tài năng nâu nướng của mình, thay đổi mức án từ tử hình XuỐng tủ chung thân, sau đó thành tù có thời hạn và cuỗi cùng được trả tự do mà không bị buộc tội gì cả.

Lợi ích của người đàn ông biết náu ăn.

“Chồng, ly của em đâu?”

“Chồng, máy ép nước trái cây để ở đâu?”

“Chồng, anh nhanh xuống lầu.”

“Chồng…”

Lúc Tạ Mẫn Hành ở nhà, một ngày Vân Thư có thể gọi “chồng” tám trăm lần.

Lần nào Tạ Mẫn Hành cũng đáp ứng mọi yêu câu của cô.
 
Chương 518


Chương 518

“Chồng, vòng loại cuộc thi của Khinh Khinh diễn ra vào thứ hai, anh nhớ đến đón em sau khi tan làm. : Tạ Mẫn Hành mặc bộ vest mỏng và áo sơ mi sọc trắng, tay áo được xăn lên, anh đi ra từ trong bếp, bưng một đĩa đồ ăn nhẹ và hoa quả được trang trí khéo léo trên tay.

“Em ăn chút đồ ăn nhẹ đi.” Tạ Mẫn Hành ngôi XuỐng, kéo chân Vân Thư lên theo quán tính rôi dùng lực vừa phải xoa bóp cho cô.

Vân Thư bưng dĩa đồ ăn lên, trên truyền hình vẫn đang phát bài hát do Lâm Khinh Khinh hát tùng vòng đầu tiên.

“Anh có đến đón em không?”

“Có ngày nào anh không đón em hả?”

“Cũng đúng.”

Chỉ cần Lâm Khinh Khinh bước vào vòng loại, Vân Thư sẽ là người đầu tiên chạy đến ký hợp, đồng, cô đã dùng mọi thủ đoạn để lừa Lâm Khinh Khinh và năm chắc cô ấy trong tầm tay, không thể để cơ hội này bay mắt.

Ở nơi diễn ra cuộc thị, một bà bầu như Vân Thư nhất quyết muốn chen vào trong đám đông: “Chồng, nhanh lên, chen vào giành hàng ghả đầu.”

Nếu không phải Tạ Mẫn Hành luôn năm lây cánh tay. Vân „Lhư thì cô thực sự có thê chìm vào biển người chỉ trong nháy mắt.

“Tiểu Thư, em đợi chút.”

Vân Thư không hiểu: “Chồng, anh muôn làm gì, tại sao không chen vào giúp em?”

Tạ Mẫn Hành: “Ở đây có cửa sau.”

Nói xong anh đưa Vân Thư đi vào từ cửa sau, người phụ trách cuộc thi vừa nghe đã lên tiếng: “Ai đến đấy?”

“Tổng giám đốc Tạ của tập đoàn Tạ Thị.

Người phụ trách hoảng sợ: “Ôi trời ơi, ở đâu thê?”

Vân Thư và Tạ Mẫn Hành vừa bước vào hội trường thì người phụ trách đã đưa theo một đám người đên đứng xung quanh cửa, cúi gập người: “Chào tổng giám đốc Tạ.”

Nhìn thấy Vân Thư, cho dù không biết cô thì bọn họ cũng có thể đoán ra: “Chào phu nhân.”

“Ừm, hậu đài nằm ở đâu?”

Người phụ trách dẫn Tạ Mẫn Hành và Vân Thư đi đến bức màn đỏ rồi vén ra: “Tổng giám đốc Tạ, hậu đài ở đây.”

Tạ Mẫn Hành dặn dò Vân Thư: “Vào đó tìm Lâm Khinh Khinh đi, cho em thời gian năm phút nói chuyện, anh ở đây đợi em.”

Vân Thư lăng lẽ kéo Tạ Mẫn Hành lại gần, thì thầm hỏi anh: “Chồng, Sao bọn họ lại kính trọng anh như thế?

Nếu anh nói ở đây có cửa sau sớm, hơn thì em đã không chen chúc rồi.”

“Tạ Thị là nhà đầu tư lớn nhất của chương trình này.” Đây cũng xem là lời giải thích.

Vân Thư: “Chồng, lần sau anh đầu tư vào những hạng mục như thế này phải nói cho em biết sớm.”

Vân Thư đi vào trong bức màn đỏ, Tạ Mẫn Hành nói với người phụ trách: “Đi làm việc đi, không cần quan tâm đến tôi.

 
 
Chương 519


Chương 519

Người phụ trách cúi người, gật đầu liên tục.

Đàn ông đợi vợ là người có sức hấp dẫn nhất, Tạ Mẫn Hành đứng một chỗ đợi Vân Thư đi ra mà không hề cảm thấy phiền chán chút nào.

Trong mắt người ngoài, dường như cả người Tạ Mẫn Hành đều được bao phủ bởi một vâng sáng lạnh lẽo, không ai dám tới gần, cũng không thể nhìn nhiều.

“Khinh Khinh có lên, tớ đi trước đây, chồng tớ vẫn đang đợi ở bên ngoài.

Vân Thư nói xong thì vui vẻ chạy ra ngoài, khi đối mặt với bức màn đỏ, cô đã điêu chỉnh lại hơi thở của mình, chậm rãi đi ra ngoài: “Chồng, em ra ngoài rồi.”

Dáng vẻ ngoan ngoãn, nếu như Tạ Mân Hành bị vẻ ngoài của Vân Thư lừa thì chính là bản thân anh ngu ngốc.

“Vừa nãy chạy có mệt không?”

Vân Thư: ?

Tạ Mẫn Hành: “Lần sau lúc muốn lừa anh thì nhớ phải điều chỉnh lại hơi thở của mình, đừng chỉ quan tâm đến bước chân.”

Hóa ra là hơi thỏ đã để lộ hành động vừa nãy của cô.

Vân Thư: “Anh không yêu em.”

“Anh yêu em.”

“Anh yêu em thì sẽ không vạch trần Chi Lời nói của Vân Thư mãi là chân lý.

Vị trí trung tâm được người phụ trách giữ lại cho các nhà đầu tư, Lâm Khinh Khinh đeo mặt nạ trắng nhẹ nhàng bước xuông từ trên sân khấu: “Xin chào: mọi người, tôi là thí sinh số năm.”

“Lâm Khinh Khinh, anh yêu em.”

Dưới sân khấu đã có người hâm mộ nam nhận ra Lâm Khinh Khinh và lớn tiếng tỏ tình với cô ấy.

“Chồng, người hâm mộ bây giờ điên cuông như vậy sao?”

Tạ Mẫn Hành: “Kẻ thấp kém.”

Vân Thư không nhịn được mà bật cười.

Khán giả có thể rời đi giữa, chừng, thí sinh phải ở lại chờ công bố kết quả.

Nhưng Vân Thư đã vô cùng yên tâm với kết quả.

“Chồng, em muốn vào nhà vệ sinh.”

Bàng quang của phụ nữ mang thai không phải là bàng quang.

Tạ Mẫn Hành: “Chúng ta về nhà.”

Nhân lúc cả hội trường đang tạm nghỉ, Tạ Mẫn Hành và Vân Thư đứng dậy rời khỏi ghế VỊP.

Có hai người đang ần núp trong khán giả, khi nhìn thấy Vân Thư và Tạ Mẫn Hành, người đàn ông giật mình.

Anh cải! Chị dâu!

Tạ Mẫn Thận ấn đầu Dương Nhiễm xuống, cả hai người đều ẩn trốn.

Xác nhận Tạ Mẫn Hành đã rời đi, Tạ Mẫn Thận mới ngắng đầu lên, thở dài nhẹ nhõm.

“Tạ Mẫn Thận, anh làm gì thế?” Cho dù đã đổi tên, nhưng cô ấy vân là một Dương Nhiễm nóng tính.

“Anh cả và chị dâu của tôi.” Tạ Mẫn Hành nói xong lại nhịn không được mà hỏi: “Khi nào mới có thể rời khỏi đây, cô không cảm thấy nhàm chán sao?”
 
Chương 520


Chương 520

Dương Nhiễm: “Cái gì nhàm chán, không phải vừa nãy lúc ca sĩ số năm hát anh cũng nghe rất chăm chú sao?”

Tạ Mẫn Thận không nói nên lời, khôi phục tư thế ngôi: “Lân cuối cùng.”

Dương Nhiễm bưng một ly coca siêu to, không thèm quan tâm đến Tạ Mẫn Thận.

Đúng như mọi người mong muốn, Lâm Khinh Khinh giành được hạng nhất.

Lâm Khinh Khinh bông chốc trở nên nỗi tiếng, đâu đâu cũng có người muốn tìm cô ấy để ký hợp đồng công khai hoặc là bí mật.

Lâm Khinh Khinh lịch sự cảm ơn với mỗi một người muôn ký hợp đồng với cô ấy và bày tỏ sự xin lỗi.

Thái độ của cô ấy khéo léo, nói chuyện nhỏ nhẹ, nghe rất dễ chịu.

Ở bước đầu tiên, Lâm Khinh Khinh đã giành được thiện cảm với khán giả, truyền thông Và các công ty.

Sau khi nói chuyện xã giao với tất cả mọi người xong, Lâm Khinh Khinh lê tắm thân mệt mỏi ngôi trên chuyên xe buýt cuỗi cùng để về nhà. Điều này còn mệt mỏi hơn cả việc cô ấy hát, có một người đàn ông bám theo phía sau Lâm Khinh Khinh, nhưng cô ấy không phát hiện ra.

Xuống xe vẫn phải đi thêm một đoạn đường nữa, sau khi đi được vài bước, Lâm Khinh Khinh mới nhận ra điều bất thường, cái bóng ở trên mặt đất, cô ấy đi thì anh ta đi, cô ấy dừng anh ta dừng.

Đây là theo dõi.

Lâm Khinh Khinh không biết đó là ai, cô ấy lấy điện thoại ra nh không biết nên gọi cho ai.

Vân Thư đang mang thai, ông nội đã lớn tuổi, đêm qua anh Giang Quý ra nước ngoài vân chưa trở vê.

Lâm Khinh Khinh án số gọi cho 110.

“Alo, tôi đang ở đường !

, anh đến đây đón tôi, a!” Lâm Khinh Khinh bị người đàn ông đó ôm từ phía sau: “Cứu mạng, cứu mạng.”

Lâm Khinh Khinh sợ hãi tới mức khuôn mặt trở nên tái nhọt: “Anh là ai?”

“Nữ thần Khinh Khinh, em là nữ thần của anh, em hát thực sự rất hay, lại còn vô cùng xinh \ đẹp, anh thích em, trong giấc mơ mỗi tôi của anh đều là em.

Lâm Khinh Khinh vẫn chưa chính thức bước vào giới giải trí nhưng đã gặp phải fan cuỗng: “Cứu tôi.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Tạ Mẫn Thận đưa Dương Nhiễm về nhà, sau đó lái xe một mình trên con đường văng vẻ, thưa người. Khung cảnh tĩnh lặng càng khiên anh ây cảm thấy yên bình hơn.

Phía trước có người đang kêu cứu.

Tạ Mẫn Thận nhìn bóng lưng người phụ nữ từ phía xa, một cảm giác quen thuộc ập đến.

“Cứu tôi, cứu tôi với.”

Lâm Khinh Khinh đang giằng co với người đàn ông, cô ấy đã từng học cách tự vệ nhưng chưa bao giờ sử dụng, mà cô ấy cũng không có gan ra tay.

“Bíp bíp.” Tạ Mẫn Thận ấn còi hai lần.

Anh ấy mở cửa bước xuống Xe, không nói lời nào mà bước đến đạp bay fan cuồng.

Anh ấy bảo vệ Lậm Khinh Khinh ở sau lưng mình.

Người đàn ông đó vật lộn trên mặt đất rồi vung năm đâm về phía Tạ Mẫn Thận.

Nhưng lại bị anh ấy đạp thêm một cái.

Chân dài lợi hại.

“Cô ở đây đợi một chút.”
 
Chương 521


Chương 521

Tạ Mẫn Thận trấn an tinh thần đang căng thẳng của Lâm Khinh Khinh.

Lâm Khinh Khinh gật đầu, hơi thỏ không đều.

Tạ Mẫn Thận đi lên phía trước, đấm vào da thịt, đá vào xương sườn, tên fan cuồng đau đến chết đi sông lại.

Lâm Khinh Khinh đứng dưới đèn đường, ánh đèn tràn ngập màu vàng, bóng lưng của Tạ Mẫn Thận cao lớn, ngũ quan góc cạnh, cương nghi…

Vừa nãy Lâm Khinh Khinh chỉ liếc một cái rồi cúi thấp đầu.

Trong lòng cô ấy bật lên một câu nói: Chỉ một ánh mắt, như yêu vạn năm.

Xe cảnh sát đã đến với tốc độ nhanh nhất: “Vừa nãy là ai báo cảnh sát?”

Lâm Khinh Khinh giơ tay: “Là tôi.”

Cảnh sát: “Có chuyện gì?”

“Tôi bị người ta bám theo.”

“Tất cả mọi người theo chúng tôi về đồn cảnh sát.” Cảnh sát cũng đưa Tạ Mẫn Thận đi theo.

Sau khi điêu tra rõ vụ án và trích xuât Camera, cảnh sát nói với Lâm Khinh Khinh: “Phụ nữ ra ngoài một mình không an toàn, lại còn ra ngoài vào lúc nửa đêm, gọi điện thoại bảo người nhà đến đón CÔ, việt một bản tường trình là có thể rời đi.”

Sau đó nói với Tạ Mẫn Thận: “Thưa anh, chúng tôi thực sự xin lỗi vì sự hiểu nhằm, là do chúng tôi bát cần.”

Tạ Mẫn Thận: “Các anh làm đúng, làm việc rất cẩn thận.”

Lâm Khinh Khinh nhìn bầu trời bên ngoài, câm điện thoại trong tay nhưng cỗ ấy không biết nên gọi cho ai.

Tạ Mẫn Thận thấy thế thì hỏi: “Tại sao không gọi điện thoại cho người thân của cô?”

Lâm Khinh Khinh thích sự nghĩa khí giúp người của Tạ Mẫn Thận, cô ‘ấy luôn củi đầu khi đối mặt với anh ây: “Người nhà của tôi đã nghỉ ngơi cả rôi.

Tạ Mẫn Thận nhìn ra Lâm Khinh Khinh có nỗi niềm khó nói: “Nếu như cô tin tưởng thì đi với tôi, tôi sẽ đưa cô vê gân nhà.”

“Tôi tin, anh là một quân nhân.”

Tạ Mẫn Thận muốn Lâm Khinh Khinh ngắng đầu lên nhìn thẳng vào anh ấy.

Nhưng cuối cùng anh ấy lại không nói gì, yêu câu như thê có chút quá đáng.

“Đi thôi.”

Những cô gái ở thời cổ đại sẽ yêu anh hùng đã cứu mình, nêu như là trước đây thì Lâm Khinh Khinh sẽ ghét bỏ điều này, sao có chuyện yêu ngay tử cái nhìn đầu tiên nhanh như thê, nhưng giờ đây, cô ấy đã hiểu tâm trạng của người con gái thời cổ đại.

Thứ mà bọn họ yêu chính là khí phách nam tử hán của người đàn ông, điều này có thế mang đên cho bọn họ cảm giác an toàn.

Người mà bọn họ yêu là anh hùng.

Ở trên xe của Tạ Mẫn Thận, Lâm Khinh Khinh lộ vẻ không tự nhiên: “Tôi nay cảm ơn anh đã cứu tôi.”

“Không cần cảm on, tôi là lính, vừa hay đi ngang qua.”

“Nhưng vẫn phải cảm ơn anh.”

Tạ Mẫn Thận cứng nhắc nói: “Vậy thì cô cảm ơn ông trời đi.”
 
Chương 522


Chương 522

Trong bóng tôi, chỉ có Tạ Mẫn Thận đi qua, anh ây là anh hùng bảo vệ gia đình và giữ gìn đất nước. Bóng lưng trong cuộc âu đả vừa nãy và khuôn mặt cương nghị của anh ây đều in sâu vào tâm trí Lâm Khinh Khinh.

Muốn nhớ đến thì nhớ đến, bảo biến mắt là biến mắt.

Về đến nhà, Lâm Khinh Khinh mở bàn vẽ của mình ra, gọt một ngòi bút chì rồi bắt đầu vẽ suốt cả đêm.

Dường như cô ấy không cần dồn hết tâm trí để nhớ lại những đường nét của Tạ Mẫn Thần, chỉ cân câm bút lên là không thế ngừng lại.

Nửa đêm, ánh đèn trong phòng ngủ của Lâm Khinh Khinh vấn sáng. Lâm Khinh Khinh tập trung toàn bộ sức lực và tinh thần vào tác phẩm của mình, ánh mắt, hành động và dáng vẻ của Tạ Mẫn Thận, ngay cả yêt hậu, đường chân tóc của anh ây. đều được Lâm Khinh Khinh miêu tả vô cùng cẩn thận và tỉ mỉ.

Bàn tay của cô ấy giống như từng được thượng để hôn lên.

Chân trời hửng sáng, cô ấy đã hoàn thành một tác phâm.

Ở trong phòng, Lâm Khinh Khinh vươn tay ra xoa nhẹ bức tranh: “ Anh giông như câu vồng, gặp rồi mới biết trên thế gian này thực sự tồn tại một người tết đẹp như vậy.”

Cô ấy cắt giữ bức tranh lại.

Lâm Khinh Khinh nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, bởi vì một khi tròi sáng sẽ có người gọi điện đến thúc giục cô ấy ký hợp đồng.

Trải nghiệm đáng sợ đêm qua của cô ấy giống như những trang sách, lật qua lật lại rồi không nhắc tới nữa.

Ảnh thị Giang Tả, Vận Thư đứng trước công vây tay tiễn Tạ Mẫn Hành: “Chồng, anh nhanh đi đi.”

Tai sao em chưa vào công ty?” Tạ Mẫn Hành không tự luyễn mà cho răng Vân Thư không vào công ty là vì muôn nhìn anh rời đi trước, cô vỗn dĩ không có chút lương tâm nào.

“À, em đợi Khinh Khinh, hôm nay cậu ấy đến đây ký hợp đồng. Ký hợp đồng thành công, em kiêm được tiền rồi sẽ mời anh ăn một bữa thật thịnh Soạn.”

Đôi lúc Tạ Mẫn Hành thực sự rất hoài nghị, rốt cuộc anh có để Vận Thư phải khổ sở ‘ hay không, môi ngày trong đầu cô gái nhỏ này chỉ toàn là tiền tiền tiền.

Để cô đứng đợi một mình ở bên ngoài, Tạ Mẫn Hành không yên tâm, vì thê anh đã hỏi thẳng Cô: “Tiêu Thử, em rất thiếu tiền sao?”

Lân này Vân Thư vẫn lắc đâu: “Không, em đứng tên một biệt thự trị giá hơn một trăm triệu tệ. còn có một dinh thự cao cấp, thiêu tiên gì chứ?”

Trong lòng Tạ Mẫn Hành bổ sung: “Còn có một cao ôc mang tính biêu tượng.”

“Em không thiếu tiền thì tại sao phải mong chờ hợp đồng của Lâm Khinh Khinh đến như thê?”

Vân Thư: “Chồng, anh không biết rôi, em yêu công việc của mình, thân là một nhân viễn tìm kiếm những ngôi sao có tiềm năng, em phải cố găng trở thành một nhân viên kỳ cựu. Em muốn có bao nhiêu tiền thì sẽ có bấy nhiêu, nếu em không phần đấu vì lý tưởng nghề nghiệp của mình, cuộc đời này sẽ không có mục đích và quá đỗi chán chường.”

Tạ Mẫn Hành nhìn cô gái nhỏ đang thao thao bất tuyệt trong ánh năng ban mai, khi nhìn Vân Thư, trên gương mặt anh luôn nở một nụ cười.

“Tổng giám đốc Tạ, Tiểu Thư, tớ đến rÔi.”

“Nhanh vào ký hợp đồng thôi, An Kỳ đã in xong hợp đồng rôi. Chồng, anh đi trước đi, bye bye, chiều nay đến đón em sau khi tan làm.” Nói xong Vân Thư kéo tay Lâm Khinh Khinh đi vào công của ảnh thị Giang Tả.

Vân Thư đi vào với dáng vẻ vội vàng, cô chỉ sợ Lâm Khinh Khinh sẽ hối hận.

 
 
Chương 523


Chương 523

Đóng dấu và ấn dấu vân tay, sau khi mọi thứ đã hoàn tất, Vân Thư thở dài một hơi: “Thời hạn hợp đồng kéo dài nửa năm, Khinh Khinh, cuộc cách mạng của tớ cuối cùng đã giành được thắng lợi.”

Lâm Khinh Khinh lấy khăn giấy ướt trên bàn Vân Thư lau tay, nói: “Tiểu Thư, lần này cậu có thể yên tâm rồi chứ?”

Vân Thư gật đầu: “Tim của tớ đã rơi xung tận bàn chân rồi.”

“Ha ha. Tiểu Thư bình tĩnh, ký hợp đồng chỉ là bước đầu tiên.” An Kỳ.

giao hợp đồng cho quản lý Mao, vừa mới ra ngoài cô ấy đã nghe thấy câu nói đùa của Vân Thư.

“Lần này Khinh Khinh là do chúng ta quản lý đúng không?”

Trong cả văn phòng chỉ có cô và An Kỳ không có hồ sơ của nghệ sĩ, mỗi tháng chỉ nhận được tiền hoa hồng.

Lần này, Lâm Khinh Khinh có môi quan hệ vô cùng thân thiết với bọn họ, bất kê thế nào cũng phải để hai người họ quản lý cô ấy.

An Kỳ lắc đâu với vẻ tiệc nuôi: “Không phải, quản lý Mao nói những người mà hai chúng ta mòi đến đều là ngôi sao rật ni tiêng, chúng ta không thê kiểm soát nỗi.

Vân Thư bất lực!

Lẽ nào mời được người nỗi tiếng là sai sao?

Vương San là người mẫu không có tiêng tăm, quản lý Mao sẵn sàng vứt bỏ tài nguyên và trực tiếp cho cô ấy tham gia vào một bộ phim truyền hình, Ìại còn đóng vai chị gái của nam chính.

Một nhân vật thấu tình đạt lý, giỏi giang hiền lành.

Đây là vai diễn mà Giang Tả rất khó khăn mới giành được nhưng lại giao cho Vương San, người không có kỹ năng diễn xuất.

Sau đó nghe An Kỳ nói: “Vương San vô cùng cô găng, sau khi ký hợp đồng cô ấy đã về nhà thu dọn áo quân, sau đó không quay vệ nữa, cô ấy luôn học kỹ năng diễn xuất ở chỗ giáo viên.

Ông trời sẽ không đối xử tệ với những người chăm chỉ, nỗ lực.

Vương San ở tuổi ba mươi đã thành công xuất hiện trước mặt khán giả và trở thành nữ nghệ sĩ tuyến hai.

Cũng là một thành tích không tôi.

Gần đây Tạ Mẫn Thận có một vấn đề, khi Vân Thư mang thai được nặm tháng, đó là lúc trời thu năng gắt, bà Tạ phàn nàn với Vân Thư: “Mẫn Thận vừa ăn xong bữa tồi thì lập tức bỏ bát đũa xuống lái xe ra ngoài. Có phải thằng bé đang giấu diễm mẹ chuyện gì không?”

Vân Thư: “Mẹ, Mẫn Thận trưởng thành rồi, em ấy làm chút ID riêng của mình cũng không có g ng ngạc nhiên. Ngược lại không có chuyện gì mới là kỳ lạ.”

Vân Thư quyết định đợi Tạ Mẫn Thận công khai cỗ gái xinh đẹp mà cô nhìn thây ngày hôm đó rôi mới hỏi.

“Nói cũng đúng, mẹ vốn đang suy nghĩ muôn cho Mẫn Thận đi xem TT sau khi thằng bé trở về, nhưng con vừa mang thai thì mẹ quên mất, mẹ cân phải lên kế hoạch cho chuyện này.’ Vân Thư: “Ôi, mẹ, mẹ đừng nôn nóng, không thiếu cô gái thích Mẫn Thận đâu.”

“Mẹ sợ thằng bé không thích phụ nữ.”

Vân Thư không nói nên lời.

Mẹ ruột nghi ngờ con trai mình đến mức này đủ đê thấy bình thường Tạ Mẫn Thận luôn giữ mình trong sạch, nhưng không nghĩ rằng anh trai của anh ấy lại không rõ ràng với nhiều phụ nữ.

Show diễn VG ở nước Bắc vẫn còn, một tuần cuối cùng để quyết định số lượng, chỉ có một người đủ tư cách tham gia.
 
Chương 524


Chương 524

Cao Duy Duy của ảnh thị Giang Tả đứng ở vị trí thứ ba nước Bắc, trước mặt người của ảnh thị Hàn Hoặc vẫn chưa biết đối thủ cạnh tranh của họ là ai, nhưng đúng như những gì Vương San đã nói, trong ảnh thị Hàn Hoặc không có nhiều người có đủ tài năng tung ra. Một số người có tuôi nghệ cao chỉ biết bám vào tên tuổi của mình, mặc dù có chút nỗi tiếng nhưng trình độ thực sự của họ lại kém xa so với ảnh thị Giang HỨA.

Giang Tả xem trọng sự phát triển của những người mới, hơn nữa cốt lõi của Giang Tả là sự đoàn kết, giữa các nghệ sĩ không tồn tại chuyện sứt đầu mẻ trán vì tranh giành tài nguyên.

Các nguồn tài nguyên đều được phân chia công bằng và công khai, đôi khi còn có những nghệ sĩ nhận được, quảng cáo tôt nhưng không thể sắp xếp thời gian thì họ sẽ giới thiệu nghệ sĩ cùng công ty đến thử sức.

Nhưng để có được tài nguyên ở ảnh thị Hàn Hoặc thì toàn bộ phải dựa vào cạnh tranh, cuôi cùng sẽ kìm hãm sự phát triển của các nghệ sĩ, công ty cũng không đạt được lợi ích gì.

Những nghệ sĩ như thế hoàn toàn không đủ tài năng và trình độ để được tham gia.

Nói cách khác, họ không biết đối thủ cạnh tranh hiện tại của Cao Duy Duy là ai: “Đúng là khó đoán.”

Mỗi lần Cao Duy Duy nhìn thấy Vân Thư, trong lòng cô ấy luôn xuất hiện cảm giác có lỗi và tự cảm thấy bản thân tháp kém hơn Vân Thư.

Cao Duy Duy càng ngại ngùng, Vân Thư càng cảm thây bản thân là người xâu, nghĩ răng mình đã bắt nạt Cao Duy Duy, rõ ràng rất muốn bắt nạt cô ấy nhưng cuôi cùng lại bị mê muội bởi vẻ đẹp của một ngôi sao nữ.

Vân Thư nói: “Chu Yên có đến đó một mình không?”

Tại sao phòng hội nghị lại trở nên im ắng?

Chẳng lẽ bản thân nói sai rồi sao?

Nhưng mà cô đang hỏi.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Vân Thư nhìn bầu không khí yên.

lặng, trái tim nhỏ bé không thê kiểm soát được mà đập loạn nhịp.

“Tiêu Thư, cô có nghĩ đến chuyện đổi chuyên ngành không?” Quản lý Mao nói.

Trong lòng Vân Thư cảm thấy vô cùng khó hiểu.

“Không có ý gì đâu, chỉ là muốn khen cô thông minh, trong chốc lát cô đã chỉ ra người mà chúng tôi suy nghĩ ba ngày vân chưa tìm được, nghệ sĩ được ảnh thị Hàn Hoặc tiên cử trong lần này chính là Chu Yên.”

Nếu như là Chu Yên thì dễ xử lý.

Bước tiếp theo là phá hủy mưu kế của Chu Yên.

Quản lý Mao xem tin nhắn do đồng nghiệp cũ gửi đến, anh ấy nói: “Chu Yên đã bắt đầu tạo dựng hình ảnh ở nước ngoài, trước đây tâm mắt của chúng ta chỉ đặt ở nước Nam và nước Bắc mà bỏ qua nơi mở đầu show diễn VG là Bắc u, về mặt dư luận, chúng ta rất khó thắng được Chu Yên.”

Vân Thư đã vào ngành giải trí được một thời gian, cũng xem như đủ để biết một số nội tình bên trong, hơn nữa còn nhìn thấy quản lý Mao bắt đầu nghiêm túc từ khi cuộc họp diễn ra, trong những ngày này luôn không quan tâm đên móng tay của mình, xem ra chuyện này thực sự rất khó khăn.

Trong đầu Vân Thư lại nảy ra một ý nghĩ nhưng cô không muôn quá manh động, trước tiên vẫn nên nhẫn nhịn không nói ra.

Vân Thư và Chu Yên là thù địch, Cao Duy Duy và Chu Yên là kẻ thù không đội trời chung, mỗi quan hệ giữa Vương San và Chu Yên cũng không máy tết đẹp, điều nà đồng nghĩa với việc ảnh thị Giang Tả và ảnh thị Hàn Hoặc sẽ chiên đầu đến cùng.
 
Chương 525


Chương 525

Phóng viên phỏng vấn Vương San: “Cô Vương San, chúng tôi đều biết ảnh thị Giang Tả và ảnh thị Hàn Hoặc là hai đối thủ một mắt một còn, ngay khi cô vừa nồi tiếng đã thẳng thừng nói răng mình và Chu Yên tống giám đốc của ảnh thị Hàn Hoặc là kẻ thù là bởi vì cô đã đạt được mục đích gia nhập vào ảnh thị Giang Tả để hạ thấp Chu Yên sao?”

Đôi mặt với phóng viên, ánh mắt Vương San chân thành, cô ta trả lời vô cùng chuyên nghiệp: “Xin chào phóng viên và quý vị khán giả, ảnh thị Giang Tả của chúng. tôi và ảnh thị Hàn Hoặc là đối thủ của nhau, điêu này không còn gì để nghỉ ngờ nữa, tôi sẽ không phủ nhận. Nhân đây tôi muôn làm rõ một chuyện với tuyận thông đại chúng, giữa tôi và Chu Yên có mâu thuẫn vì cô ta đã cướp chồng tôi.

Nhưng bây giờ tôi đã ly hôn rồi, hy vọng chông cũ của tôi có thể sông tốt với Chu Yên, đừng để cô ta phá hoại gia đình của người khác nữa.

Phóng viên: “… Cô Vương San, rất cảm ơn câu trả lời của cô, nhưng liệu cô có hối hận khi đã nói thẳng nguyên nhân mình và Chu Yên bát hòa trước máy quay thế này không?”

Vương San lắc đầu, vẻ mặt cô ta rất thoải mái: “Tôi và Chu Yên có mối thù là bởi vì cô ta đã phá vỡ gia đình tôi, nếu không tin mọi người có thê lên mạng tìm kiếm, chồng cũ của tôi là ông Đàm Trung ~ chủ tịch tập đoàn bât động sản Hạo Tường, chúng tôi ly hôn chưa được ba ngày, ông ta và Chu Yên đã thành đồi thành cặp ra ra vào vào nhà cũ của tôi.

Nếu như có cư dân mạng nào tìm kiếm tỉ mỉ sẽ có thê tra ra, lúc chúng.

tôi vẫn chưa ly hôn thì Đàm Trung và Chu Yên đã ngoại tình rồi, cô ta còn lầy danh nghĩa là bạn cũ để ở lại nhà tôi.

Cuộc phỏng vẫn của Vương San có thê nói là giúp người khi gặp nạn.

Khi nhìn thấy tờ báo, Chu Yên hận không thể xé toạc miệng của Vương San.

Một sô tin tức giật gân cùng lắm chỉ cân ngăn chặn trên hotsearch là xong chuyện, nhưng tiếng xấu của Chu Yên đã xuất hiện trên bản tin buổi tối của thành phố A ở nước Bắc.

Cô ta bị chỉ đích danh phê phán.

Cô ta không dễ dàng gì mới có thể tạo dựng danh tiếng nhưng bây giờ đã bị đạp đổ, bởi vì lúc Cao Duy Duy chia sẻ video phỏng vân của Vương San đã nói: “Thì ra cô không chỉ hại tôi mà còn chia rẽ gia đình của người khác. Cũng may tôi vẫn chưa kết hôn.”

Với sự giúp đỡ của fan cuồng Cao Duy Duy cộng thêm các hoạt động bí mật của quản lý Mao ở Bắc u, những danh tiếng Chu Yên tạo dựng tốt bao nhiêu thì bây giờ cô ta cũng sa sút thảm hại bây nhiêu.

Ngược lại, vợ cũ đáng thương là Vương San đã nhận được sự ủng hộ lớn ở Bắc u.

Vương San nắm lấy cơ hội đặng ký tài khoản giải trí cá nhân ở Bắc u, sau đó tag Cao Duy Duy vào, nói: “Những chuyện mà tôi gặp phải vẫn chưa là gì, ngôi sao nữ vô cùng nỗi tiếng này suýt nữa đã bị Chu Yên hại chêt.”

Mỗi ngày Vân Thư làm việc trong công ty giỗng như đang xem một bộ phim truyền hình dài tập, tình tiết ngày càng trở nên thú vị hơn.

Đoàn đội của Cao Duy Duy lập tức triển khai hoạt động, cầu nối của Vương San cũng rất thành công, Cao Duy Duy nói: “Chị Vương San, cảm on chị, em nợ chị một ân tình lớn.”

“Nói những lời khách sáo thế làm gì, chúng ta đều là nghệ sĩ của ảnh thị Giang Tả, có phúc cùng hưởng, có họa cùng. ‘chia, nêu như em thành công, mọi người ra ngoài cũng có thể nói chúng tôi và Cao Duy Duy đã ký hợp đồng chung một công ty, rất có thể: diện.”

Có rất nhiều cư dân mạng đã để lại bình luận trên tài khoản mạng xã hội của Cao Duy Duy: “Duy Duy, cô yên tâm, Bạch Phàm nhà chúng ta nhật định sẽ không mù quáng để thích một bà cô đâu.”

Dư luận ở nước Bắc đã đạt đến cao trào nhất định, thông tin nhanh chóng bị nhân chìm xuÔng.

Vân Thư không hiểu: “Tại sao những thông tin này lại giảm nhiệt?”

An Kỳ nghiêng đầu qua nói: “Nghe nói là quản lý Mao đã chặn các bài đăng.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom