Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1768: 1768: Chương 1767





“Sao vậy?”
Diệp Ân Tuấn bị cười chẳng hiểu ra làm sao.

“Không có gì hết.”
Khóe môi của Thẩm Hạ Lan vẫn cứ nhếch lên, làm cho lòng người không tự chủ được mà chuyển biến tốt hơn nhiều.

Diệp Ân Tuấn vươn tay ra nắm tay Thẩm Hạ Lan, Thẩm Hạ Lan muốn rút lại, nhưng không thành công.

“Đừng có làm rộn, lo lái xe đi kìa.”
Diệp Ân Tuấn không nói gì, nhưng mà sắc mặt đã ôn hòa hơn.

Lúc hai người đến nhà họ Hoắc, quản gia nhà họ Hoắc có hơi bất ngờ.

“Cô chủ, cậu chủ, hai người về rồi? Sao hai người lại trở về vào giờ này?”
“Sao vậy, chúng tôi về nhà lúc nào còn phải hẹn trước nữa hả, bây giờ chú út còn đang làm việc à?”
Mặc dù là Thẩm Hạ Lan cười nói, nhưng mà ánh mắt cùng với biểu cảm lạnh lẽo hơn mấy phần.


Quản gia hơi sửng sốt, có thể là không ngờ tới Thẩm Hạ Lan lại nói chuyện như vậy, không khỏi nói: “Không phải, Sếp Hoắc đang bận, chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?”
Ở bên ngoài tuyết vẫn còn đang rơi, nhưng mà ánh mắt của Thẩm Hạ Lan còn lạnh hơn, dọa quản gia không biết phải trả lời như thế nào.

Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Được rồi, hôm nay là mùng một đầu năm, đừng có dọa quản gia nữa, chúng ta đi vào trong đi.”
Lời này vừa mới nói xong, quản gia cũng không dám cản trở.

Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan đi vào trong.

Không biết là Hoắc Chấn Đình đang ngồi trong phòng khách suy nghĩ cái gì đó.

Lúc Thẩm Hạ Lan đi vào, anh ta vẫn còn chưa phát hiện ra.

Diệp Ân Tuấn nhìn thoáng qua bàn trà, ở phía trên có bình trà, hai cái ly trà, như là có người dùng, nước trong ly trà vẫn còn nóng hổi, chắc là khách vừa mới đi không lâu, hoặc là vẫn còn chưa đi?
Thẩm Hạ Lan cũng nhìn thấy.


“Chú út, chú sao vậy, nghĩ gì thế, có khách đến nhà à?”
Thẩm Hạ Lan tự nhiên ngồi xuống đối diện Hoắc Chấn Đình.

Hoắc Chấn Đình đột ngột lấy lại tinh thần, lúc nhìn thấy Thẩm Hạ Lan thì có hơi hoảng hốt.

“Hạ Lan, cháu đến khi nào vậy?”
“Vừa mới tới sao, chú út lại thất hồn lạc phách như thế?”
Thẩm Hạ Lan quan sát Hoắc Chấn Đình, rõ ràng là Hoắc Chấn Đình đang suy nghĩ đâu đâu.

“Mà không có gì đâu, nhớ tới một vài chuyện mà thôi, Ân Tuấn cũng tới đó à, ngồi xuống đi.

Quản gia, đi thay ly trà đi, lại châm thêm một bình trà đi.”
Hoắc Chấn Đình nhiệt tình tiếp đón.

Anh ta thích uống trà, bất kể là ngày hay đêm.

Diệp Ân Tuấn cũng không từ chối.

Thẩm Hạ Lan lại nhìn Hoắc Chấn Đình, cười hỏi: “Chú út, lúc nãy có khách đến hả?”
“A? À đúng rồi, có người đến.”.

 
Chương 1769: 1769: Chương 1768





Sắc mặt của Hoắc Chấn Đình không được tự nhiên.

“Ai vậy? Cháu có biết không, mùng một lại đến đây chúc tết, chú út, cháu cũng muốn quen biết một chút.

Chú út cũng biết rồi đó, bây giờ cháu mở công ty điện ảnh, còn có mối quan hệ, chú út phải giúp cháu đó nha.”
Thẩm Hạ Lan nói rất tự nhiên.

Hoắc Chấn Đình lại trả lời có chút mất tự nhiên: “Người này là một người bạn cũ thôi, không có hoạt động trong cái ngành này đâu, cháu biết cũng vô dụng.

Chờ sau này có thời gian, chú út sẽ giới thiệu cho cháu mấy người trên thương trường, đảm bảo có thể để cháu mở rộng mối quan hệ, với lại không phải là có Ân Tuấn rồi đó à, một trụ cột to lớn như thế còn đến lượt chú út hỗ trợ?”
Nói một hồi, anh ta lại cười.

Thẩm Hạ Lan cũng cười, nhưng mà trong lòng lại thấy khổ sở.


Xem ra là Tiêu Nguyệt thật sự tới đây, nhưng mà bây giờ đi hay là chưa đi, cô cũng không biết.

Mà nhìn thái độ của Hoắc Chấn Đình, hình như là không muốn nói với cô, ít nhất là bây giờ không muốn nói, thậm chí còn trốn tránh.

Tâm trạng của Thẩm Hạ Lan có chút khó chịu.

Cô vẫn cho là Hoắc Chấn Đình với mình không có mâu thuẫn với nhau, cho dù có chuyện gì cũng sẽ lập tức đứng bên phía mình, chỉ là không ngờ tới là do mình nghĩ tốt đẹp quá rồi.

Diệp Ân Tuấn nắm chặt tay Thẩm Hạ Lan, an ủi cô một chút.

“Chú út cháu dự định dẫn Hạ Lan ra ngoài.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm Hoắc Chấn Đình không kịp phản ứng.


“Đi ra ngoài hả? Bên ngoài tuyết đang rơi, trời lạnh như vậy, vẫn nên thành thật ở trong nhà uống trà đi.”
Nghe thấy Hoắc Chấn Đình nói như vậy, Diệp Ân Tuấn cười nói: “Ý của cháu là dẫn Hạ Lan ra nước ngoài.”
“Ra nước ngoài? Ra nước ngoài làm cái gì?”
Hoắc Chấn Đình nhìn Thẩm Hạ Lan, lo lắng nói: “Năm nay ở bên ngoài không yên ổn đâu, không có chuyện gì thì ở nhà đi đừng có chạy khắp nơi.”
Thẩm Hạ Lan nhìn Hoắc Chấn Đình, cười cười, cô nói: “Chú út, cháu nghe nói phong cảnh ở bên nước T không tệ, cháu có quen biết với một người bạn ở bên đó, cháu muốn đến đó tham quan.”
“Không được!”
Giọng nói của Hoắc Chấn Đình lập tức tăng cao, đồng thời sắc mặt có chút khó coi, dọa Thẩm Hạ Lan kêu lên một tiếng.

“Chú út, chú sao vậy, phản ứng lớn như thế?”
Dáng vẻ của Thẩm Hạ Lan như là bị hù.

Lúc này, Hoắc Chấn Đình mới phát hiện phản ứng của mình có hơi quá.

Anh ta cầm lấy ly trà ở trước mặt nhấp một ngụm, mới phát hiện nước trà đã lạnh rồi.

“Lời của chú nói cháu nghe không hiểu à? Chú đã nói năm nay ở bên ngoài không yên ổn, cháu thành thật ở nhà đi, trải qua nhiều chuyện như thế cháu không nhớ cái gì hả? Ân Tuấn có thể bảo vệ cho cháu được một lần hai lần, thật sự cho rằng có thể bảo vệ cháu cả một đời à? Cháu đã trưởng thành rồi, nghe lời chú út đi, ở lại trong nhà không được đi đâu hết.”.

 
Chương 1770: 1770: Chương 1769





Lúc nói những lời này, mắt của Thẩm Hạ Lan cứ nhìn chằm chằm vào Hoắc Chấn Đình.

Mặc dù biểu cảm của anh ta có vẻ tự nhiên, nhưng mà lại không tự nhiên cho lắm, giống như là có nỗi lo nào đó đã được anh ta đè xuống.

Rốt cuộc là có chuyện gì.

Có phải là Tiêu Nguyệt đã nói gì với Hoắc Chấn Đình rồi?
Thẩm Hạ Lan thật sự rất muốn biết.

Cô vừa mới định mở miệng liền nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói: “Chú út, thật ra thì Hạ Lan cũng không phải tự nhiên muốn đến nước T, bởi vì trước đó có người tìm Hạ Lan, nói Hạ Lan là em gái ruột của anh ta, bọn cháu cũng là hơi nghi hoặc một chút, dự định đi đến đó xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ là ba vợ ngoại trừ mẹ vợ còn có người phụ nữ khác nữa à?”
“Nói tào lao cái gì đó! Đời này anh cả của chú chỉ có một người phụ nữ là chị dâu thôi, làm sao có thể có anh chị em nào nữa chứ, đó là do người khác nói tào lao mà thôi, Hạ Lan đừng có tin.”
Sắc mặt của Hoắc Chấn Đình tái nhợt.


“Nhưng mà người đó đã làm kết quả xét nghiệm adn với Hạ Lan rồi, độ tương đồng rất cao.”
Diệp Ân Tuấn lại ném một quả bom.

Sắc mặt của Hoắc Chấn Đình lại trở nên trắng bệch.

“Chú đã nói không cần tin thì không được tin, bọn cháu muốn làm cái gì, muốn anh chị em ruột? Hiện tại bọn cháu có thân phận gì, giống như là một miếng mỡ dày, có bao nhiêu con sói đói nhìn chằm chằm, một tờ kết quả xét nghiệm mà thôi, chỉ cần là người có bản lĩnh, đừng nói là độ tương đồng cao, cho dù là làm một xét nghiệm có độ tương đồng đến 99% không phải là không có khả năng, trí thông minh của bọn cháu đi đâu rồi hả?”
Lời này nói ra không có vấn đề gì, nhưng mà Thẩm Hạ Lan nhìn Hoắc Chấn Đình cứ cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó.

Cô không trách Hoắc Chấn Đình lo lắng như vậy, nhưng mà anh ta thật sự ngăn cản bọn họ đến nước T là vì cái gì vậy?
Mục đích của Tiêu Nguyệt rất đơn giản, hi vọng mình và Diệp Ân Tuấn có thể giúp bà ta tìm được Trương Linh, đây chính là lời mà Tiêu Nguyệt đã nói với bọn họ.

Nếu như Tiêu Nguyệt đi tìm Hoắc Chấn Đình chắc là cũng có lý do giống như thế, nhưng mà tại sao sau khi Tiêu Nguyệt đến đây, Hoắc Chấn Đình lại cố gắng phản đối mình và Diệp Ân Tuấn đến nước T vậy chứ?
Thẩm Hạ Lan không hiểu.


Diệp Ân Tuấn có thể nhìn ra Hoắc Chấn Đình đang lo lắng cho Thẩm Hạ Lan từ đôi tay run rẩy của Hoắc Chấn Đình.

Chuyện này không có cách nào che giấu, cũng không thể che giấu.

Hoắc Chấn Đình đang lo lắng cho Thẩm Hạ Lan.

Có lẽ là Hoắc Chấn Đình đã biết cái gì đó, mà chuyện này anh và Thẩm Hạ Lan lại không biết, đây cũng có thể là bí mật về cái chết giả của Tiêu Nguyệt trong nhiều năm.

Nhưng Hoắc Chấn Đình không định nói cho anh và Thẩm Hạ Lan biết bí mật này.

Nhận thức như thế này làm ánh mắt Diệp Ân Tuấn không khỏi chìm xuống.

Rốt cuộc là bí mật gì lại để Tiêu Nguyệt giả chết nhiều năm như thế, Là chuyện gì lại để cho Hoắc Chấn Đình ngay cả Thẩm Hạ Lan mà cũng không thể nói?
Diệp Ân Tuấn không hiểu, nhưng anh muốn biết.

Đúng lúc này, Thẩm Hạ Lan đột nhiên lại cầm chén trà lên nhìn một lúc, sau đó có vẻ như cười mà nói: “Chú út, người khách này của chú là phụ nữ à? Là đối tượng hẹn hò của chú út hả, hay là người đang nói chuyện yêu đương với chú thế?”
Nói xong, cô chuyển vết son môi trên chén trà cho Hoắc Chấn Đình xem, lại phát hiện sắc mặt của Hoắc Chấn Đình trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt cũng lướt qua một tia hoảng sợ..

 
Chương 1771: 1771: Chương 1770





“Chú út, chú có chuyện giấu cháu!”
Lời này của Thẩm Hạ Lan là câu khẳng định, không có ý hỏi, sắc mặt cũng có hơi trầm thấp, ánh mắt vụt qua một tia tổn thương.

Hoắc Chấn Đình lúc này mới cảm giác được Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan là có chuẩn bị mới đến, thậm chí rất có khả năng là sớm đã biết cái gì đó.

Anh ta thở dài một tiếng rồi nói: “Hạ Lan, có vài chuyện chú út không muốn cháu biết.”
“Nhưng cháu đã ở bên trong rồi.”
“Vậy thì rút ra.

Cho dù là nhà họ Hoắc có mất hết tất cả, cũng phải lôi cháu ra.

Kiếp này của cháu nên vui vẻ trải qua những ngày tháng cùng với người mình thích, những chuyện linh tinh đó tự nhiên có nhà họ Hoắc và nhà họ Tiêu giải quyết.

Nghe lời, xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, hãy sống tốt với Ân Tuấn và bọn trẻ là được rồi.”
Lời của Hoắc Chấn Đình khiến Diệp Ân Tuấn thở dài.


“Chú út, có khi suy nghĩ của con người là tốt đẹp, nhưng chú thật sự cảm thấy Hạ Lan có thể rút ra sao?
Từ khi Hạ Lan gả cho cháu, có chuyện nào là bản thân cô ấy bằng lòng tham gia chứ? Có chuyện nào là cô ấy muốn chủ động trêu chọc chứ? Tránh né không phải là cách, chú út, cô ấy có quyền được biết, ít nhất biết rồi chúng ta sẽ có phòng bị, tóm lại vẫn hơn là không biết cái gì, bị người khác tính kế lợi dụng, chú nói xem?”
Lời của Diệp Ân Tuấn thật ra nói rất có lý, nhưng lần này Hoắc Chấn Đình lại không có dao động.

Anh ta nhìn Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan, nhắm mắt lại, lộ vẻ rất mệt mỏi.

“Hai đứa đừng nói nữa, chú mệt rồi, nếu như muốn ở lại thì bảo quản gia chuẩn bị phòng cho hai đứa, nếu như muốn trở về thì về cho sớm.”
“Chú út!”
Thẩm Hạ Lan làm sao cũng không ngờ Hoắc Chấn Đình lại có thái độ này.

Diệp Ân Tuấn cản cô lại.

Anh nhìn Hoắc Chấn Đình, từ trong ánh mắt mệt mỏi của anh ta thì nhìn ra sự kiên định cố chấp.

Hoắc Chấn Đình là thật sự không định nói rồi.


“Chúng cháu tối nay ở đây.”
“Được.”
Hoắc Chấn Đình gật đầu, bèn dặn dò quản gia đi thu xếp phòng, sau đó mệt mỏi nói: “Chú mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi trước, hai đứa cứ tự nhiên.”
“Chú út.”
Thẩm Hạ Lan còn muốn nói cái gì, nhưng Hoắc Chấn Đình lại xua tay, đẩy xe lăn đi vào phòng của mình.

Mắt của Diệp Ân Tuấn vụt qua một tia trầm tư.

Rốt cuộc chuyện gì đã khiến Hoắc Chấn Đình kiên định không nói như vậy?
Thẩm Hạ Lan có hơi khẩn trương.

“Ân Tuấn, lẽ nào cứ để chú ấy không thèm để ý chúng ta như vậy sao?”
“Chú ấy nếu như không muốn nói thì em có dùng cái gì cũng không cạy được miệng của chú ấy.

Em phải biết, chú ấy cũng từng là quân nhân, từng qua huấn luyện đặc biệt.

Miệng của chú ấy rất chặt.”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan rất buồn bực.

“Tiêu Nguyệt, rốt cuộc tìm chú út làm cái gì? Lại nói cái gì? Tại sao chú út lại như vậy?”
Một chuỗi câu hỏi vang vọng ở trong đầu của Thẩm Hạ Lan..

 
Chương 1772: 1772: Chương 1771





“Không biết, nhưng chắc là có liên quan đến nhà họ Hoắc, nếu không chú út sẽ không như vậy, có lẽ cũng có liên quan đến em.

Chú út là thật lòng lo lắng cho em, anh nhìn ra.”
Điểm này Thẩm Hạ Lan sao không nhìn ra chứ.

Bởi vì nhìn ra, cho nên cô mới buồn, mới khẩn trương.

Cô muốn chia sẻ một chút với nhà họ Hoắc, nhưng bây giờ giống như con ruồi không đầu, căn bản không biết nên làm như nào mới tốt.

Diệp Ân Tuấn nhìn ra sự lo lắng của cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, thấp giọng nói: “Đừng khẩn trương, chỉ cần chúng ta muốn biết, nhất định sẽ biết.”
“Nhưng em lo lắng cho chú út.”
“Chú út cũng lo lắng cho em, chúng ta về phòng trước.”
Diệp Ân Tuấn biết cho dù có chờ ở phòng khách cũng không có ích gì.


Thẩm Hạ Lan thở dài một tiếng, gọi điện cho ông cụ tiêu, nói với ông mình hôm nay qua đêm ở nhà họ Hoắc, bảo ông cụ Tiêu và tụi nhỏ đừng lo lắng.

Sau khi vào phòng ngủ, Thẩm Hạ Lan nhìn cách bài trí của phòng ngủ giống y hệt trước kia, thậm chí căn phòng không có một chút bụi thì biết nhà họ Hoắc luôn quét dọn phòng của cô.

Nhà họ Hoắc là gia tộc của ba, cô luôn có cảm giác thuộc về, chỉ là hôm nay bước vào lại có một chút cảm giác buồn bã.

“Ân Tuấn, anh nói xem dì cả và nhà họ Hoắc rốt cuộc có quan hệ gì?”
“Không biết.”
Diệp Ân Tuấn thật sự không biết.

Nếu như quan hệ của Tiêu Nguyệt và nhà họ Hoắc không tồi, tại sao bây giờ mới đến tìm nhà họ Hoắc nhờ giúp đỡ?
Bà ta đến tìm nhà họ Hoắc ngờ giúp chuyện gì?
Hơn nữa Tiêu Nguyệt dùng thân phận gì đến nhà họ Hoắc?
Là Tiêu Nguyệt hay Tiêu Ái?
Diệp Ân Tuấn đột nhiên lóe lên một ý nghĩ.


“Hạ Lan, Tiêu Nguyệt và mẹ giống nhau, anh nói dì cả đến tìm chú út là dùng thân phận gì?”
Thẩm Hạ Lan khựng lại, hình như mới nghĩ thông vấn đề này.

“Ý của anh là nói, dì ấy mượn thân phận của mẹ đến tìm chú út sao? Nhưng không đúng, mẹ đã mất rồi, chuyện này chú út biết.

Nếu như dì ấy dùng thân phận của mẹ đến gặp chú út, sao nói mẹ còn sống? Dù sao mẹ em lúc đầu bị nổ cùng với thi thể của ba em không phải sao?”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn nhíu mày.

Hơn nữa cho dù dì cả lén dùng thân phận của mẹ, lấy cái cớ hoàn mỹ lừa chú út, vậy thì chú út có lý do gì không cho em biết chứ? Điều này không hợp lẽ thường.”
Suy đoán của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn lại trầm mặc.

Không sai.

Nếu như Tiêu Nguyệt thật sự dùng thân phận của Tiêu Ái mà tới, hoặc đã lừa Hoắc Chấn Đình cái gì đó, kiên quyết không muốn để Thẩm Hạ Lan biết.

Vậy thì Tiêu Nguyệt dùng thân của Tiêu Nguyệt mà tới thì sao?
Nếu như đúng, Hoắc Chấn Đình lẽ nào không tò mò sao? Không muốn hỏi Thẩm Hạ Lan ông cụ Tiêu năm đó có phải từng mất một cô con gái hay sao?.

 
Chương 1773: 1773: Chương 1772





Tiêu Nguyệt và Tiêu Ai là song sinh, người Tiêu Ái thích là Hoắc Chấn Phong, cũng tức là nói lúc đầu khi Tiêu Nguyệt bị người bắt đi, mặc kệ là Hoắc Chấn Phong hay Hoắc Chấn Đình đều không biết, người duy nhất biết chuyện này, có thể chỉ là ông cụ Hoắc và ông cụ Tiêu.

Hai người là chiến hữu, biết cũng không có gì là lạ, nhưng chuyện này ông cụ Hoắc chắc chắn sẽ không nói với tiểu bối.

Cho nên Tiêu Nguyệt nếu như nói với Hoắc Chấn Đình mình là em gái song sinh của Tiêu Ái, Hoắc Chấn Đình chắc sẽ đi điều tra, chứ không phải giấu Thẩm Hạ Lan, hơn nữa nghe ý của Hoắc Chấn Đình, anh ta không hy vọng Thẩm Hạ Lan đến nước T, cho nên nói Hoắc Chấn Đình cũng biết về nước T.

Cho nên rốt cuộc là chuyện gì?
Diệp Ân Tuấn càng nghĩ càng hồ đồ.

Bên Thẩm Hạ Lan suy nghĩ mãi mà không ra.

Rốt cuộc có chuyện gì không thể để cô biết chứ?
Hoắc Chấn Đình nói phải kéo cô ra?

Tại sao phải kéo cô ra?
Trong này rốt cuộc có chuyện gì?
Lại liên hệ một chút đến chuyện Vu Phong không ngừng nhằm vào mình, không chết không thôi, lẽ nào có liên quan tới Tiêu Nguyệt? Có liên quan đến chuyện lần này Tiêu Nguyệt đến tìm Hoắc Chấn Đình sao?
Thẩm Hạ Lan không hiểu, cảm thấy đầu sắp đặc quánh lại.

Diệp Ân Tuấn nhìn thấy dáng vẻ này của vợ, không khỏi có hơi đau lòng.

“Được rồi, đừng nghĩ nữa, xe đến trước núi ắt có đường, nếu thật sự muốn biết sớm muộn cũng sẽ biết, em bây giờ như này anh có hơi đau lòng.”
Diệp Ân Tuấn kéo Thẩm Hạ Lan ngồi trên đùi của mình.

Vợ dạo này hình như có hơi mập rồi.

Cảm nhận trọng lượng trên đùi, Diệp Ân Tuấn nghĩ như vậy.


Thẩm Hạ Lan cảm thấy cơ thể dưới người của mình có hơi cứng nhắc, liền biết Diệp Ân Tuấn động tình rồi.

Trong khoang mũi đều là mùi của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan cũng có hơi say.

Bên ngoài hoa tuyết bay bay, trong phòng tuy mở điều hòa, nhưng Thẩm Hạ Lan lại có hơi sợ lạnh mà rúc vào trong lòng Diệp Ân Tuấn.

“Ân Tuấn, em lạnh.”
Cô không biết là cơ thể lạnh hay tâm lý lạnh, chỉ cảm thấy tay chân lạnh toát, sự lạnh lẽo khó tả bao trùm lấy cô.

Diệp Ân Tuấn ôm chặt cô vào trong lòng.

“Mặc kệ xảy ra chuyện gì, em còn có anh, còn có các con, còn có ông ngoại với cả đám Tống Dật Hiên có đúng không?”
Diệp Ân Tuấn biết trong lòng cô buồn bã, nói như vậy, nhưng tâm trạng của Thẩm Hạ Lan dường như không có chuyển biến tốt.

Thấy vợ vẫn khó chịu như vậy, Diệp Ân Tuấn dứt khoát đè Thẩm Hạ Lan lên giường, nụ hôn bá đạo lập tức như mưa rơi xuống.

“Ân Tuấn, ưm…”.

 
Chương 1774: 1774: Chương 1773





Thẩm Hạ Lan bị hôn có hơi không kịp trở tay, muốn đẩy ra, nhưng lại bị Diệp Ân Tuấn giữ chặt hai tay ở đỉnh đầu, chỉ có thể mặc anh khơi dậy dục vọng.

Rất nhanh, Thẩm Hạ Lan đã trầm luân.

Sự đòi hỏi của Diệp Ân Tuấn giống như mưa bão vậy, Thẩm Hạ Lan cũng không còn tâm tư suy nghĩ chuyện khác, chỉ có thể cùng chìm đắm trong đại dương do Diệp Ân Tuấn dẫn dắt.

Sau khi xong chuyện, Thẩm Hạ Lan mệt đến mức ngủ thiếp đi.

Diệp Ân Tuấn muốn hút thuốc, nhưng cũng biết Thẩm Hạ Lan không ngửi được mùi thuốc, bèn đứng dậy đi tắm, sau đó đắp kỹ chăn cho Thẩm Hạ Lan, sau đó đi xuống lầu.

Trong phòng khách còn sáng đèn, Hoắc Chấn Đình lại không có đó.

Quản gia và người làm bây giờ đều đi ngủ rồi.

Diệp Ân Tuấn châm điếu thuốc, nhả ra một làn khói, lại nhìn thấy căn phòng ở phía phòng khách sáng đèn.

Đó chắc là phòng tranh của Hoắc Chấn Phong.


Trước đây Diệp Ân Tuấn từng nghe Thẩm Hạ Lan nói.

Anh trầm tư một chút, sau đó cất bước đi qua.

Cửa phòng tranh không đóng, Diệp Ân Tuấn liếc nhìn bên trong, thấy Hoắc Chấn Đình ngồi trên xe lăn nhìn tranh của Hoắc Chấn Phong.

Từng bức, xem xong số tranh treo trên tường, lại xem bản thảo vẽ tay trong tay.

Nghe thấy đằng sau có âm thanh, Hoắc Chấn Đình không có quay đầu, lại thấp giọng nói: “Hạ Lan ngủ rồi sao?”
“Ừ, ngủ rồi.”
Diệp Ân Tuấn tùy ý mặc một bộ đồ ngủ, cơ bắp săn chắc đó tùy ý được áo ngủ che đậy, nhưng vừa kín vừa lộ, quyến rũ và dụ hoặc khó nói.

Hoắc Chấn Đình chỉ hờ hững liếc nhìn, nhíu mày, lại không nói gì, chỉ nhìn tranh của anh cả nói: “Nếu như năm đó không phải ba đột nhiên chiến tử, mẹ cũng sẽ không lôi anh cả về tòng quân, nếu như anh cả không tòng quân, bây giờ chắc sẽ sống hạnh phúc mỹ mãn với chị dâu cả.

Dù sao anh ấy là một người đàn ông thích vẽ tranh.

Sự tàn sát và tàn khốc trong chiến tranh cuối cùng vẫn hủy đi một đời họa sĩ.”
Diệp Ân Tuấn nhìn những bức tranh của Hoắc Chấn Phong, nói thật, quả thật vẽ rất đẹp.


Đúng như những gì Hoắc Chấn Đình nói, nếu như Hoắc Chấn Phong không tòng quân, ông ta thật sự rất có khả năng sẽ trở thành một người nổi tiếng.

Đáng tiếc rất nhiều chuyện đều không có nếu như, mà lựa chọn của con người cũng sẽ thay đổi rất nhiều chuyện.”
Anh thu liễm cảm xúc, nhìn Hoắc Chấn Đình, đầu óc nhanh chóng vận chuyển.

.

Truyện Light Novel
Hoắc Chấn Đình không có nghe thấy Diệp Ân Tuấn lên tiếng, lại ngửi được mùi thuốc, hờ hững nói: “Cho chú một điếu.”
Diệp Ân Tuấn hơi sững người.

Hoắc Chấn Đình hút thuốc anh biết, nhưng không nghiện thuốc, đặc biệt ở trong nhà, ở trong phòng tranh của Hoắc Chấn Phong, anh ta sẽ không hút thuốc, hành vi này hiện nay xem ra là có tâm trạng rất không tốt.

Diệp Ân Tuấn cũng không hỏi gì, châm một điếu đưa cho Hoắc Chấn Đình.

Khói thuốc vờn quanh trong khoang mũi miệng của anh ta.

Khói thuốc mờ ảo lại không che được ánh mắt bi thương của Hoắc Chấn Đình, anh ta nhìn bức tranh của Hoắc Chấn Phong ở trước mắt, đột nhiên nói: “Cháu biết anh hai của chú không?”
Câu hỏi như này khiến Diệp Ân Tuấn sững người.

Anh tưởng Hoắc Chấn Đình xem tranh của Hoắc Chấn Phong là nhớ về Hoắc Chấn Phong, lại không ngờ lời của Hoắc Chấn Đình chuyển biến nhanh như vậy.

“Chú hai sao?” Diệp Ân Tuấn vô thức hỏi một câu..

 
Chương 1775: 1775: Chương 1774





Anh đột nhiên nghĩ tới, anh cả nhà họ Hoắc là ba của Hạ Lan, Hoắc Chấn Hiên là chú ba, Hoắc Chấn Đình là chú út, hình như trước giờ chưa từng nghe chuyện của chú hai Hoắc ở nhà họ Hoắc, thậm chí ngay cả người và tên cũng không có.

“Người này đã bị gạch tên ra khỏi nhà chúng ta từ rất lâu rồi, lâu đến mức bọn chú cũng sắp không nhớ được anh ấy, thậm chí chú luôn cho rằng trong nhà chỉ có ba anh em bọn chú.”
Hoắc Chấn Đình cười khổ, hút sâu một hơi, lại bị sặc, sau đó ho liên tục.

Diệp Ân Tuấn từ bên cạnh rót một ly nước đưa cho anh ta.

Hoắc Chấn Đình uống một ngụm nước, đè nén cơn ho, sau đó nhìn những bức tranh trong phòng nói: “Thật ra anh hai và anh cả giống nhau, thích vẽ tranh, thích du lịch và nhiếp ảnh, anh ấy thậm chí càng thích tự do, hơn nữa anh cả và anh hai là anh em song sinh.”
Lời này khiến Diệp Ân Tuấn hơi sững người.

Song sinh?
Điều này chưa từng nghĩ tới.

Hoắc Chấn Đình nhìn sự kinh ngạc của Diệp Ân Tuấn, cười nói: “Nói từ di truyền học, Hạ Lan có thể sinh ra một cặp phong phụng, tất cả mọi người đều cho rằng là do gen của nhà họ Diệp các cháu, nhưng ai cũng không biết, nhà họ Hoắc bọn chú cũng có gen song sinh.


Chỉ có điều xác suất song sinh của nhà họ Hoắc không lớn, cho nên mới không có bao nhiêu người biết.”
Diệp Ân Tuấn không có chen lời.

Chuyện này quả thật có hơi bất ngờ, có điều lại không khó chấp nhận.

Quả thật, nếu như trong gia tộc của Thẩm Hạ Lan không có gen di truyền song sinh, cho dù phía anh có gen di truyền, Thẩm Hạ Lan cũng không nhất định sẽ sinh hạ cặp song sinh.

Anh không khỏi nghĩ đến đứa trẻ Thẩm Hạ Lan bị sảy đó.

Đó hình như là thai một.

Cho nên nói cho dù có gen di truyền song sinh, cũng không thấy mỗi một thai cũng sẽ là song sinh.

Diệp Ân Tuấn không nói chuyện, Hoắc Chấn Đình nói tiếp: “Anh cả và anh hai là song sinh, điều này vào lúc đó thật sự khiến ba mẹ chú rất vui mừng, con người của ba chú luôn thích sống ở quân khu, thậm chí cảm thấy sinh con trai thì nên bồi dưỡng từ nhỏ thành quân nhân, cho nên biết có hai đứa con trai, ba chú cực kỳ vui mừng.


Ông ấy đích thân bồi dưỡng hai cậu con trai, anh cả trầm ổn, nghe lời, anh hai lại phản nghịch, nghịch ngợm, trước giờ đều luôn khinh thường sự huấn luyện của ba.”
“Mẹ chú cảm thấy hai cậu con trai một đứa kế thừa sự nghiệp của ba là được, anh cả ổn trọng, lại nghe lời, ba kỳ vọng rất cao vào anh ấy, còn anh hai, mẹ chú cảm thấy anh hai vui vẻ là được, không bắt anh ấy làm chuyện anh ấy không thích.”
Trên mặt của Hoắc Chấn Đình vụt qua một tia buồn bã.

Diệp Ân Tuấn dập tắt điếu thuốc đã sắp cháy hết đi.

Anh nhìn Hoắc Chấn Đình, hỏi: “Số tranh trong này lẽ nào không phải là tranh ba vợ cháu vẽ? Là chú hai vẽ sao?”
Hoắc Chấn Đình hơi sững người, không ngờ Diệp Ân Tuấn lại hỏi như vậy, có điều lại lắc đầu nói: “Đương nhiên không phải, anh cả không phải là tiểu nhân bỉ ổi sẽ tranh thành quả lao động của người khác.

Số tranh phong cảnh này là anh cả vẽ, mà tranh nhân vật là anh hai vẽ.”
Lời này khiến Diệp Ân Tuấn hơi sững người.

Anh hình như từng nghe Thẩm Hạ Lan nói, Hoắc Chấn Phong chủ yếu vẽ tranh phong cảnh, rất ít vẽ tranh nhân vật, tranh nhân vật từng vẽ duy nhất chính là mẹ vợ Tiêu Ái.

Lời bây giờ của Hoắc Chấn Đình khiến Diệp Ân Tuấn có hơi ngạc nhiên.

“Tranh nhân vật chỉ vẽ có một người.”.

 
Chương 1776: 1776: Chương 1775





“Đúng, là chị dâu cả phải không?”
Hoắc Chấn Đình nhìn Diệp Ân Tuấn, cười khổ rồi nói: “Cháu thật cho rằng anh cả vì gia tộc đi tòng quân mà chia tay chị dâu cả sao?”
“Ý của chú là ba vợ và chú hai cùng lúc yêu mẹ vợ, ba vợ tự động rút lui sao?”
Đầu óc của Diệp Ân Tuấn nảy số rất nhanh.

Hoắc Chấn Đình không thể không nói, Diệp Ân Tuấn rất thông minh.

“Trước đây chú và anh ba, thậm chí tất cả mọi người đều cho rằng như vậy, mãi đến hôm nay có một người phụ nữ trông giống hệt chị dâu cả đến tìm chú, chú mới biết nguyên nhân.”
Hoắc Chấn Đình nói đến đây, Diệp Ân Tuấn đã đoán được rồi.

“Người đó là Tiêu Nguyệt, là dì cả của Hạ Lan, chị gái song sinh của mẹ vợ.”
“Xem ra chuyện cháu và Hạ Lan biết không ít.”
Hoắc Chấn Đình không hề ngạc nhiên, lại chỉ cười khổ.


“Nhưng lúc đó ai cũng không biết Tiêu Ái còn có một chị gái song sinh.

Anh cả không biết, anh hai càng không biết.”
Lời của Hoắc Chấn Đình khiến đầu óc của Diệp Ân Tuấn có hơi xoay chuyển.

“Chú út, chú có ý gì? Ý của chú là ba vợ thích mẹ vợ, chú hai thích Tiêu Nguyệt sao? Nhưng hai bọn họ đều cho rằng người mình thích là cùng một người sao? Cho nên nhường cho nhau?”
Thật ra Diệp Ân Tuấn đoán sẽ không sai lệch nhiều, có điều vẫn có hơi bất ngờ.

Hoắc Chấn Đình lại hút một hơi sâu rồi nói: “Hai anh em song sinh cùng lúc thích hai chị em song sinh, thật sự rất máu chó có phải không? Điều đáng tiếc là anh cả và anh hai của chú lại không biết đây là chị em song sinh, cho rằng là một người.

Anh hai là khi ra nước ngoài gặp được Tiêu Nguyệt, hơn nữa yêu ngay từ cái nhìn đầu, đáng tiếc lúc đó Tiêu Nguyệt không có về nước cùng với anh hai.

Anh hai khi quay về phát hiện anh cả và Tiêu Ái ở bên nhau, cho rằng người phụ nữ mình thích một chân giẫm hai người, lúc nóng giận đã đánh Tiêu Ái ở trước mặt anh cả.


Như vậy là xong sao? Anh cả lúc đó nổi giận, xảy ra tranh cãi rất lớn với anh hai, cuối cùng vẫn là mẹ khuyên, nhưng giữa hai anh em lại có vết rạn nứt và xa cách.”
Hít sâu một hơi, Hoắc Chấn Đình nói tiếp: “Anh hai tức giận ra nước ngoài cho khuây khỏa lần nữa, lại vô ý đến nước T, ở nơi quen biết Tiêu Nguyệt, lần nữa gặp được Tiêu Nguyệt, Tiêu Nguyệt rất quan tâm anh ấy.

Anh hai tuy buồn Tiêu Nguyệt một chân đạp hai thuyền, nhưng thấy Tiêu Nguyệt im miệng không nhắc đến chuyện giữa anh cả, anh hai cũng không muốn nhắc, nhưng khoảng thời gian đó anh hai lại gần như giam lỏng Tiêu Nguyệt.

Ở trong ấn tượng của anh ấy, chỉ cần Tiêu Nguyệt ở bên cạnh anh ấy thì sẽ không đi theo anh cả, đợi sau này hai người có con, anh hai sẽ kết hôn với Tiêu Nguyệt, cho dù Tiêu Nguyệt có suy nghĩ gì với anh cả, đến lúc đó có đứa trẻ ràng buộc, Tiêu Nguyệt và anh cả cũng không thể nữa.

Nhưng anh hai quá cực đoan, Tiêu Nguyệt không chịu được nên đã chạy trốn.”
“Anh hai tìm khắp nơi cũng không tìm được Tiêu Nguyệt, cuối cùng trong lúc bất lực đã về nước, lại phát hiện Tiêu Ái và anh cả trong yêu nhau nồng cháy, lúc đó anh hai tức điên, anh hai ở trước mặt ba mẹ xảy ra tranh cãi rất lớn với anh cả, thậm chí lấy ra video thân mật giữa mình và Tiêu Nguyệt cho anh cả xem.

Lúc đó cả người anh cả đều ngây dại.

Anh ấy thế nào cũng không ngờ người phụ nữ mình yêu sâu đậm vậy mà có quan hệ thân mật với em trai ruột của mình, nên nhất thời cũng có hơi không chấp nhận được.”
Khi nghe Hoắc Chấn Đình nói đến đây, Diệp Ân Tuấn hơi nhíu mày.

“Sao có thể chứ? Ba vợ và mẹ vợ nếu luôn ở bên nhau, chưa từng nghĩ chú hai không thể ở cùng với mẹ vợ hay sao?”
“Khéo là khéo ở đây, khoảng thời gian đó Tiêu Ái có tư cách sinh viên trao đổi để ra nước ngoài học tập, vừa hay không ở trong nước.”
Hoắc Chấn Đình cười có hơi chua chát..

 
Chương 1777: 1777: Chương 1776





Nếu không phải vì sự chênh lệch múi giờ, có lẽ hai anh em cũng sẽ không đi đến mức rạn nứt cuối cùng.

Diệp Ân Tuấn cũng có hơi buồn bực.

Tình cảm của ba vợ và mẹ vợ thật sự là trắc trở.

“Bởi vì như vậy, ba vợ nghe người trong nhà đi tòng quân sao?”
Hoắc Chấn Đình gật đầu nói: “Lúc đó ba ở bên ngoài chấp hành nhiệm vụ, chỉ trở về một lúc tối lại đi, thấy anh cả anh hai vì một người phụ nữ mà gây nhau thành như vậy thì lập tức nổi giận, hơn nữa ra lệnh cho hai người con trai không ai được dây dưa đến người phụ nữ này nữa, nếu như không nghe lời thì đuổi ra khỏi nhà Hoắc.

Lúc đó anh hai rất cố chấp và giận dữ, trực tiếp nói rời khỏi nhà họ Hoắc là rời khỏi nhà họ Hoắc, cả đời này anh ấy cũng sẽ không từ bỏ người phụ nữ mình yêu, lúc đó đã khiến ba chú tức muốn chết.”
“Ngày hôm sau ba về đội đi chấp hành nhiệm vụ.


Mà anh cả bắt đầu tránh né Tiêu Ái, trong lòng anh ấy cũng hoang mang, rất buồn bã, anh ấy không nỡ từ bỏ Tiêu Ái, nhưng lại cho rằng giữa Tiêu Ái và anh hai đã bên nhau rồi, mình không nên xen vào nữa, cho nên lúc đó anh cả nói với mẹ muốn đi tòng quân.

Mẹ biết tâm tư của anh cả, cũng không nói gì, đưa bản báo danh của anh cả, lại không ngờ ba hy sinh.”
“Bởi vì sự hy sinh của ba, anh cả là con trai của liệt sĩ được miễn rất nhiều sát hạch, trực tiếp đi tòng quân nhập ngũ.

Anh cả lúc đó cảm thấy đã như vậy rồi thì không cần phải nói rõ với Tiêu Ái nữa.

Có vài chuyện mọi người tránh không nói, anh ấy chủ động rút khỏi, thành toàn cho anh hai và Tiêu Ái, anh ấy cho rằng anh hai và Tiêu Ái đều sẽ hiểu, nhưng không ngờ sự đời trêu ngươi, tất cả mọi chuyện này Tiêu Ái cũng vậy, anh hai cũng thế căn bản không biết còn có sự tồn tại của Tiêu Nguyệt.”
Nói đến đây, Hoắc Chấn Đình xuýt xoa không thôi.

Diệp Ân Tuấn thấp giọng hỏi: “Chú út, chú từ rất lâu đã biết sự tồn tại của Tiêu Nguyệt rồi sao?”
“Chú hôm nay mới biết.”
Lời của Hoắc Chấn Đình khiến Diệp Ân Tuấn sững người.


“Tiêu Nguyệt đến tìm chú chính là để nói chuyện này sao?”
“Ừ.”
Hoắc Chấn Đình gật đầu.

“Cách nhiều năm như vậy, Tiêu Nguyệt tại sao muốn đến nói chuyện này?”
Diệp Ân Tuấn nói trúng chỗ ngứa, Hoắc Chấn Đình lại có hơi tránh né.

“Có lẽ là muốn quay lại nhà họ Tiêu, bà ta nói bà ta nợ chị dâu cả Tiêu Ái một kiếp, không nói ra trong lòng khó yên.”
“Đã qua đi nhiều năm như vậy, hơn 20 năm rồi nhỉ? Bây giờ mới quay về nói nợ mẹ vợ một đời? Bây giờ mới thấy trong lòng khó yên? Chú út, là IQ của chú bị đứt đoạn rồi sao? Hay là cảm thấy Diệp Ân Tuấn cháu là kẻ ngốc? Cái cớ cùi bắp như này, chú tin sao? Hay là cảm thấy cháu sẽ tin?”
Lời của Diệp Ân Tuấn rất sắc bén.

Hoắc Chấn Đình lại quay đầu đi, thấp giọng nói: “Mặc kệ cháu có tin hay không, chuyện này chính là như vậy.”
“Vậy chú tại sao cản Hạ Lan không cho cô ấy đến nước T? Bởi vì chú hai Hoắc còn sống sao? Chú ấy ở nước T?”
Diệp Ân Tuấn vừa dứt lời, mắt của Hoắc Chấn Đình mở to, nhìn Diệp Ân Tuấn nói: “Cháu nói linh tinh cái gì?”
“Là nói linh tinh sao? Chú út, nếu không phải liên quan đến chuyện của nhà họ Hoắc, chú sẽ kinh hồn bất định như vậy sao? Nếu không phải vì chú hai còn sống, chú sẽ ngăn cản Hạ Lan đến nước T sao? Hay là nói Tiêu Nguyệt đến đây, chính là vì kêu chú thuyết phục Hạ Lan đến nước T? Đây là ý của Tiêu Nguyệt hay là ý của chú hai? Chú hai bây giờ ở nước T có thân phận gì? Chắc thân phận không thấp nhỉ? Nếu không khi bà nội mất, tại sao cũng không thấy chú hai quay về?”.

 
Chương 1778: 1778: Chương 1777





Một chuỗi câu hỏi liên tiếp của Diệp Ân Tuấn khiến Hoắc Chấn Đình có hơi đờ đẫn.

Anh ta biết không thể xem thường Hoắc Chấn Đình, nhưng không ngờ đầu óc của Diệp Ân Tuấn lại vận chuyển nhanh như vậy, nhanh đến mức khiến anh ta không thể trở tay, thậm chí không biết nên giải thích và đáp lại như nào mới được.

“Choang” một tiếng, bên ngoài vang lên tiếng ly trà rơi xuống đất, bỗng khiến hai người đàn ông trong phòng tranh sững người, sau đó sắc mặt đều có hơi khó coi.

“Hạ Lan?”
Người Diệp Ân Tuấn nghĩ tới đầu tiên chính là Thẩm Hạ Lan.

Anh nhang chóng chạy ra thì nhìn thấy Thẩm Hạ Lan mặt mày trắng bệch đứng ở cửa phòng tranh, rõ ràng là đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa Hoắc Chấn Đình và Diệp Ân Tuấn, mà dưới chân cô là ly trà màu trắng đã vỡ.

“Đừng di chuyển, anh tới xử lý.”
Diệp Ân Tuấn có hơi lo lắng, vội hô một tiếng, sau đó bế ngang người Thẩm Hạ Lan lên, trực tiếp đưa đến sô pha ở phòng khách bên ngoài ngồi.


Thần sắc của Hoắc Chấn Đình có hơi ngây ngốc.

Thông tin vừa rồi quá chấn động.

Cô chẳng qua chỉ hơi khát nước, sau khi thức dậy không thấy Diệp Ân Tuấn đâu nên đi xuống, thấy bên này sáng đèn nên qua xem thử, nhưng không ngờ nghe thấy tin tức động trời như này.

Chú hai?
Cô dường như thật sự chưa từng ở nhà họ Hoắc nghe thấy người này, hoặc từng gặp người này.

Cứ cảm thấy thiếu chút gì đó, bây giờ mới phát hiện thiếu chú hai nhà họ Hoắc.

Phải, ba là anh cả, có chú ba và chú út, sao lại thiếu chú hai chứ?
Luôn cho rằng nhà họ Hoắc là gia đình liệt sĩ, trước đấy tất cả mọi người đều nói hai người đàn ông của nhà họ Hoắc đều là chiến sĩ trên sa trường, ngay cả Hoắc Chấn Đình cũng vì gãy hai chân nên mới xuất ngũ trở về, cho nên cô cũng hiển nhiên cho rằng chú hai cũng là liệt sĩ, cũng hy sinh giống như ba, bây giờ mới biết, người hy sinh của nhà họ Hoắc cũng chỉ có một mình ba mà thôi.


Cảm giác như này khiến Thẩm Hạ Lan cảm thấy rất không tốt.

Cũng không phải nói chú hai Hoắc còn sống khiến cô buồn, mà là vì chú ba chú út và chú hai nhà họ Hoắc đều sống, chỉ duy nhất ba của cô thành liệt sĩ, cảm giác này rất tiếc nuối, lại nghe thấy chuyện tình rối rắm giữa ba và chú hai cùng mẹ và dì cả, trong lòng cô càng buồn.

Diệp Ân Tuấn sợ mảnh thủy tinh làm Thẩm Hạ Lan bị thương, sau khi ôm đến sô pha ngồi xuống thì dịu dàng nói: “Em ngồi đây trước, anh đi dọn mảnh vỡ, đừng nghĩ nhiều, có vài chuyện xảy ra thì đã xảy ra rồi, chúng ta là vãn bối, biết sự thật là tốt, không thể đi đánh giá lúc đầu ai đúng ai sai.

Anh biết em đau lòng cho ba vợ, nhưng bây giờ anh đau lòng cho em, biết không?”
Thẩm Hạ Lan nhìn người đàn ông đang rất lo lắng ở trước mắt, trái tim khó chịu đó từ từ được sự ấm áp bao bọc, cảm động, sau đó gật đầu.

Diệp Ân Tuấn thấy cô như vậy, lúc này mới xoay người đi tìm chổi và hót rác dọn mảnh vỡ thủy tinh.

Giờ này, người làm đã ngủ rồi, không cần thiết vì một cái ly mà gọi bọn họ dậy.

Hoắc Chấn Đình thấy Thẩm Hạ Lan nghe thấy rồi, không khỏi thở dài một tiếng, từ trong phòng tranh đẩy xe lăn ra ngoài.

“Hạ Lan, chuyện này chú không muốn để cháu biết.”
“Nhưng cháu cuối cùng vẫn có quyền được biết, chú út.”
Thẩm Hạ Lan nhìn Hoắc Chấn Đình..

 
Chương 1779: 1779: Chương 1778





Cô có thể cảm nhận được sự buồn bã của Hoắc Chấn Đình, nhưng không biết Hoắc Chấn Đình còn đang giấu cái gì?
Vừa rồi lời Diệp Ân Tuấn chất vấn rất sắc bén, Hoắc Chấn Đình lại không có trả lời, có thể thấy có vài chuyện là thật.

Ví dụ như chú hai còn sống.

Ví dụ như chú hai bây giờ ở nước T.

Tin tức như này đối với Thẩm Hạ Lan mà nói là một xung kích.

Điều quan trọng nhất là câu “thân phận của chú hai ở nước T chắc không thấp?” mà Diệp Ân Tuấn nói.

Thân phận không thấp?
Thân phận gì?
Quốc chủ sao?
Nghĩ đến khả năng này, cơ thể của Thẩm Hạ Lan co rúm lại.


Sẽ sao?
Phương Nguyên là con của chú hai sao?
Thẩm Hạ Lan bị suy đoán của mình dọa giật mình, cảm thấy suy đoán này có khả năng là thật, lại có khả năng không phải.

Hoắc Chấn Đình thấy gương mặt lúc sáng lúc tối của Thẩm Hạ Lan, nhất thời đã trầm mặc.

Thẩm Hạ Lan có quyền được biết, nhưng có vài chuyện anh ta thật sự không muốn nói.

Diệp Ân Tuấn sau khi dọn dẹp xong mảnh vỡ thủy tinh thì quay lại.

Nhìn thấy Thẩm Hạ Lan mặc ít, anh trực tiếp lên lầu lấy áo khoác xuống khoác lên người Thẩm Hạ Lan.

Diệp Ân Tuấn liếc nhìn Hoắc Chấn Đình, hờ hững nói: “Chú út, tối nay còn muốn nói gì không? Thời tiết quá lạnh, chú biết thân thể của Hạ Lan rồi, cô ấy không chịu được.”
Lời này ít nhiều có hơi khiển trách.


Hoắc Chấn Đình liếc nhìn Thẩm Hạ Lan, biết trong lòng Thẩm Hạ Lan rất muốn biết sự thật, nhưng anh ta không thể nói.

“Thân thể không khỏe thì sớm về phòng nghỉ ngơi đi, chú cũng chỉ đột nhiên nhớ đến anh hai, cho nên mới đến phòng tranh xem.

Chú cũng biết hai đứa muốn biết cái gì, nhưng điều có thể để hai đứa biết, chú tự nhiên sẽ để hai đứa biết, điều không để hai đứa biết, chú cũng không thể nói.

Sớm đi nghỉ ngơi đi.”
Nói xong Hoắc Chấn Đình đẩy xe lăn đi.

“Chú út.”
Thẩm Hạ Lan còn muốn hỏi cái gì đó, nhưng lại bị Diệp Ân Tuấn cản lại.

“Chú ấy nếu như không muốn nói, em hỏi cũng vô dụng.

Không phải là ngủ rồi sao? Sao lại đột nhiên xuống đây? Tay lạnh như vậy, anh bế em đi lên.”
Nói xong, Diệp Ân Tuấn bế Thẩm Hạ Lan lên lầu.

Về đến phòng ngủ, cảm xúc của Thẩm Hạ Lan vẫn không tốt.

“Em luôn cho rằng ba năm đó tòng quân vứt mẹ lại là vì sự hy sinh của ông nội, em còn từng oán trách ba, vì ông nội mà tòng quân nhìn trông là vì bảo vệ quê hương đất nước, nhưng đối với mẹ mà nói lẽ nào không phải là một loại tàn nhẫn sao? Nhưng ông ấy là ba của em, bây giờ người đã không còn, em có thể nói gì? Mẹ cuối cùng vẫn chọn chôn thân trong biển lửa cùng với ba, cho dù là thi thể, mẹ cũng muốn ở bên ba, em không oán hận nữa, nhưng không ngờ hôm nay nghe thấy lời của chú út, vậy mà còn có một lớp chuyện như này ở trong.”.

 
Chương 1780: 1780: Chương 1779





Cảm xúc của Thẩm Hạ Lan rất sa sút.

Cô là phụ nữ, cũng là con gái, luôn đau xót xa cho sự đau khổ một đời của Tiêu Ái, chuyện năm đó Hoắc Chấn Phong tòng quân bỏ lại mẹ, cô luôn oán hận, chỉ là luôn đè nén không nói.

Đó là một loại tôn trọng đối với người ba đã mất.

Nhưng lại không ngờ, mọi chuyện là kết quả như này.

Hoắc Chấn Phong năm đó cũng cực kỳ đau lòng tuyệt vọng nhỉ?
Người phụ nữ mình một lòng một dạ yêu lại cho rằng có tiếp xúc da thịt với em hai, một bên là em trai ruột của mình, một bên là người phụ nữ mình yêu sâu đậm, ba sẽ khó chịu cỡ nào? Nhưng có thể như thế nào?
Vốn cho rằng là rút lui để tác thành, lại không ngờ người chú hai yêu là một người khác.

Hoắc Chấn Phong lúc đó tâm tàn ý lạnh đi tòng quân, cho nên mới không sợ tham gia nhiệm vụ sinh tử, có lẽ tâm trạng lúc đó là sống không bằng chết.

Nếu như không có chuyện phiền lòng như này, Hoắc Chấn Phong cho dù đi tòng quân, cũng sẽ không bị người ta tính kế, chết trẻ như vậy.


Thẩm Hạ Lan có chút hận.

Nhưng hận ai đây?
Hận người lúc đầu bắt cóc dì cả sao?
Hay là hận sự dẫn dắt sai lầm của số phận?
Thẩm Hạ Lan không biết, chỉ cảm thấy trái tim rất đau.

Cô vẫn có thể nhớ tới ánh mắt cuối cùng mẹ nhìn cô, đó là một loại cố chấp đối với tình yêu, tình yêu đối với ba.

Một cặp rõ ràng yêu nhau, lại vì sự sai sót ngẫu nhiên mà chia cắt cả đời.

Loại thương cảm và buồn bã này bao trùm Thẩm Hạ Lan, khiến cô có hơi muốn khóc.

Diệp Ân Tuấn biết vợ của mình nghĩ đến chuyện gì, rất đau lòng ôm cô vào lòng.

“Đừng buồn nữa, người đã chết rồi, có vài chuyện chúng ta cũng lực bất tòng tâm.


Hôm nay tốt xấu gì cũng biết quan hệ lúc đầu của Tiêu Nguyệt và chú hai cùng ba mẹ vợ, cũng không tính là không có thu hoạch, Hạ Lan, anh biết em đau lòng cho mẹ vợ, nhưng mẹ vợ và ba vợ đã đi rồi.

Tình yêu của bọn họ không thể bình luận, điều duy nhất có thể làm chính là trải qua những ngày tháng của mình thật tốt, khiến mình vui vẻ, đây mới là điều bọn họ hy vọng nhìn thấy nhất.”
“Em biết, nhưng trong lòng em lại khó chịu.

Ba em và mẹ em không có người thứ ba, lại bỏ lỡ một đời.

Ba em đến chết cũng không biết còn có một cô con gái là em, mẹ em từng oán trách ba em, nếu không sẽ không sinh ra em rồi đưa em cho ba mẹ Thẩm.

Nhưng mặc kệ là ba em hay mẹ em, bọn họ đều yêu đối phương sâu đậm không phải sao?”
Mắt của Thẩm Hạ Lan có hơi sưng lên.

Diệp Ân Tuấn thấy vợ không thoát ra được, không khỏi nâng mặt của cô lên, đặt nụ hôn lên mi tâm của cô, dịu dàng nói: “Đều đã qua rồi Hạ Lan.”
“Em biết.”
Thẩm Hạ Lan cụp mắt, không có ngăn nụ hôn của Diệp Ân Tuấn, nhưng tự dưng lại có hơi muốn khóc.

“Tại sao? Tại sao lại như vậy? Em luôn hy vọng mình có thể có người thân, nhưng tại sao có một vài người thân lại khiến người ta đau lòng khó chịu chứ?”
“Đừng nghĩ nữa.”
Diệp Ân Tuấn cũng đau lòng, đau lòng cho Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan lại lắc đầu, cuối cùng rơi nước mắt..

 
Chương 1781: 1781: Chương 1780





“Tiêu Nguyệt là cố ý, đúng không?”
Cô mệt mỏi nói ra câu này, mang theo một chút khó chịu và đau khổ.

Thẩm Hạ Lan thông minh, Diệp Ân Tuấn luôn biết.

Nếu không có sự xuất hiện của Thẩm Hạ Lan, anh cũng sẽ hỏi Hoắc Chấn Đình câu hỏi này.

Trên thế giới không có nhiều sự trùng hợp như vậy.

Một lần hai lần có thể có, nhưng trùng hợp nhiều lần như vậy kết hợp lại thì không tính là trùng hợp rồi.

Năm đó chú hai Hoắc tại sao ra nước ngoài bọn họ không biết, nhưng sau khi ra nước ngoài gặp được Tiêu Nguyệt, chuyện này vốn chỉ là một sự trùng hợp.

Mà sau khi về nước chú hai Hoắc nhìn thấy Hoắc Chấn Phong và Tiêu Ái ở bên nhau, khi cho rằng Tiêu Ái là Tiêu Nguyệt căn bản không thể không có kẽ hở.


Nhưng chú hai Hoắc, Hoắc Chấn Phong và Tiêu Ái đều không có phát giác kẽ hở này, điều này vốn chính là một kẽ hở rất lớn không phải sao?
Sau đó chú hai Hoắc ra nước ngoài, lần nữa gặp được Tiêu Nguyệt, Diệp Ân Tuấn không tin chú hai Hoắc lại không nhắc một chữ về chuyện ở trong nước gặp được Tiêu Ái và anh cả.

Nếu chú hai Hoắc hỏi, Tiêu Nguyệt chắc chắn sẽ biết trong nước có một người phụ nữ trông giống hệt với mình.

Trong tình huống bình thường, người phụ nữ bình thường biết có một người phụ nữ giống hệt với mình xuất hiện, chắc chắn sẽ về nước tra xem thậm chí điều tra không phải sao?
Nhưng Hoắc Chấn Đình nói cái gì?
Chú út nói chú hai Hoắc và Tiêu Nguyệt không nhắc đến một chữ chuyện của Hoắc Chấn Phong và Tiêu Ái ở trong nước.

Trong loại tình huống này, một trường hợp là chú hai Hoắc hỏi, Tiêu Nguyệt là biết tồn tại của Tiêu Ái, nhưng lại giấu chú hai Hoắc, lợi dụng lời ngon tiếng ngọt lừa chú hai Hoắc, khiến chú hai Hoắc tra không rõ sự thật, trầm mê ở trong sự ôn nhu của bà ta.

Trường hợp khác chính là chú hai Hoắc phát hiện không đúng lại không nói rõ.

Nhưng Diệp Ân Tuấn nghĩ không ra chú hai Hoắc có lý do gì khi phát hiện ra Tiêu Nguyệt và Tiêu Ái là chị em song sinh lại giấu không nói.


Ông ta ép anh trai ruột của mình chia tay với Tiêu Ái, ép anh trai ruột tòng quân, nhìn anh trai ruột chết ở trên chiến trường đối với ông ta mà nói có chỗ tốt gì sao?
Không có!
Cho nên khả năng cuối cùng chỉ là trường hợp đầu tiên.

Tiêu Nguyệt giấu chú hai Hoắc, khiến xảy ra những hiểu lầm này, còn chia rẽ tình cảm của Tiêu Ái và Hoắc Chấn Phong, thậm chí ép Hoắc Chấn Phong đi tòng quân.

Nhưng bà ta tại sao muốn làm như vậy?
Cho dù không màng đến tình chị em, tại sao cứ muốn Hoắc Chấn Phong đi tòng quân.

Hoắc Chấn Phong đi chấp hành nhiệm vụ sao lại hy sinh?
Đầu óc của Diệp Ân Tuấn bỗng ong lên.

Là bởi vì Diệp Tri Thu.

Lẽ nào Tiêu Nguyệt còn có liên quan tới Diệp Tri Thu sao?
Nghĩ đến thân phận của Mạnh Vũ Kha và Vu Linh, dường như đều có liên quan đến quốc chủ của nước T, cơ thể của Diệp Ân Tuấn bỗng lạnh đi vài phần.

Cơ thể của Diệp Ân Tuấn bỗng cứng nhắc lại, Thẩm Hạ Lan cảm nhận được..

 
Chương 1782: 1782: Chương 1781





Cô biết không phải là vì câu cô hỏi Tiêu Nguyệt là cố ý, mà Diệp Ân Tuấn đã nghĩ ra chuyện gì đó.

Thẩm Hạ Lan không phải là đồ ngốc, tự nhiên chuyện Diệp Ân Tuấn có thể nghĩ ra, Thẩm Hạ Lan cũng có thể nghĩ ra.

Sau khi nghĩ ra, Thẩm Hạ Lan cũng trầm mặc.

Diệp Tri Thu làm ra chuyện như thế là vì Mạnh Vũ Kha.

Mạnh Vũ Kha lại là người của nước T, mà Vu Phong do Vu Linh sinh là con trai của quốc chủ nước T, cho nên cô có thể cho rằng tất cả mọi chuyện này đều là ý của quốc chủ nước T không?
Nếu như phải, quốc chủ nước T này là ai?
Tại sao lại ra tay với nhà họ Diệp và nhà họ Hoắc còn cả nhà họ Tiêu?
Có thể lợi dụng thân phận chị em song sinh của Tiêu Nguyệt và Tiêu Ái khiến hai anh em nhà họ Hoắc trở mặt thành thù, có thể thấy là biết chuyện lúc đầu nhà họ Tiêu mất đi đứa con gái.

Cho nên quốc chủ này chắc có liên quan đến vụ bắt cóc của phần tử khủng bố năm đó.

Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan sững người.


Trong ân oán đời trước, ai là người muốn đối phó với nhà họ Hoắc, nhà họ Tiêu và nhà họ Diệp?
Thẩm Hạ Lan từ từ tóm tắt ở trong đầu, đột nhiên có vài suy nghĩ và ý nghĩ bỗng nảy ra.

Thím Trương!
Trương Gia Trại!
Cô không khỏi nghĩ đến sự hủy diệt của Trương Gia Trại.

Nhớ những điều thím Trương từng nói, năm đó người tiêu diệt trại còn có sự tham gia của người nhà họ Hoắc.

Nghĩ như vậy, Thẩm Hạ Lan cảm thấy có hơi sợ hãi rồi.

“Trương Gia Trại…”
Thẩm Hạ Lan lẩm bẩm.

Mắt của Diệp Ân Tuấn tối đi vài phần.

Rõ ràng, Diệp Ân Tuấn cũng nghĩ đến điều này.


Anh nắm chặt tay của Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Chuyện này không đơn giản, Trương Vũ là hậu nhân cuối cùng của Trương Gia Trại, Trương Linh cũng vậy.

Tiêu Nguyệt nói Trương Linh bị thương rồi, chúng ta bây giờ phải tìm được Trương Linh, hơn nữa đưa Trương Linh về nước.

Hai người này không ai được xảy ra chuyện cả.”
Tâm trạng của Thẩm Hạ Lan cũng trở nên trầm trọng.

Trương Vũ là người của cô, cô so với bất kỳ ai cũng không hy vọng Trương Vũ xảy ra chuyện, Trương Linh là sư phụ của Diệp Tranh, luôn che chở cho Diệp Tranh, cô cũng không hy vọng Trương Linh xảy ra chuyện.

Nhưng Trương Linh đi theo Tiêu Nguyệt nhiều năm như vậy, là bị Tiêu Nguyệt đồng hóa rồi sao? Hay là bị Tiêu Nguyệt lừa?
Điểm này Thẩm Hạ Lan không biết, cũng không rõ, lại có hơi lo lắng.

Nếu như Trương Linh và Tiêu Nguyệt là cùng một bọn, vậy thì hậu quả cô thật sự không dám nghĩ.

“Em kêu Lam Thần đi tra tung tích của Trương Linh.”
Thẩm Hạ Lan vô thức nhắc đến tên của Lam Thần, sau khi nói xong thì mới cảm thấy có hơi không ổn.

Lam Thần bây giờ bị cắt chức rồi, vẫn ở bệnh viện chăm sóc Khương Hiểu.

Nghĩ đến Khương Hiểu, Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình có hơi bạc tình bạc nghĩa..

 
Chương 1783: 1783: Chương 1782





“Em quên mất, Khương Hiểu đang bị thương, em thậm chí cũng không có đến thăm cô ấy.

Cũng không biết cô ấy như thế nào rồi.”
“Anh nghe Tô Nam nói phẫu thuật rất thành công, đạn không tổn thương quá sâu, bây giờ đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, nếu không có chuyện gì, ngày mai sẽ chuyển sang phòng bệnh thường.”
Diệp Ân Tuấn luôn phái người chú ý đến Khương Hiểu, biết Thẩm Hạ Lan lo lắng cho Khương Hiểu, nhưng dạo này một chuỗi sự việc xảy ra khiến cô không thể thả lỏng được, cho nên làm thay Thẩm Hạ Lan vài chuyện.

Thẩm Hạ Lan có hơi cảm động ôm lấy eo của Diệp Ân Tuấn nói: “Cảm ơn anh, Ân Tuấn, không có anh em cũng không biết mình sẽ như nào nữa.”
“Đồ ngốc, em là vợ của anh.”
Diệp Ân Tuấn khẽ mỉm cười, giữa mi tâm chứa đựng sự cưng chiều.

Thẩm Hạ Lan thế nào cũng không ngủ được.

Nhìn bông tuyết bên ngoài bay đầy trời, Thẩm Hạ Lan cảm thấy ở nhà họ Hoắc có hơi đè nén.


“Em muốn đi thăm Khương Hiểu có được không?”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn khựng lại.

“Bây giờ sao?”
“Ừ.”
Thẩm Hạ Lan biết mình tùy hứng rồi.

Vu Phong muốn dồn cô vào chỗ chết, Tiêu Nguyệt nói Vu Phong bây giờ bị giam lỏng, không thể ra tay với cô, lời này không biết thật hay giả, nhưng lại không thể không đề phòng.

Cô bây giờ ra ngoài không khác gì cái bia di chuyển, nhưng cô lại muốn đi thăm Khương Hiểu.

Diệp Ân Tuấn ngược lại không nói gì, tìm quần áo cho Thẩm Hạ Lan thay.

Nhìn Diệp Ân Tuấn cưng chiều mình như vậy, Thẩm Hạ Lan có hơi thương cảm mà ôm lấy Diệp Ân Tuấn nói: “Ân Tuấn, chúng ta sẽ tốt thôi đúng không? Sẽ không để lại tiếc nuối giống như ba mẹ em đâu nhỉ.”

“Ừ, sẽ không.

Kiếp này mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh đều sẽ cần em.”
Giọng của Diệp Ân Tuấn không lớn, nhưng đủ khiến Thẩm Hạ Lan nghe rõ ràng, vì nghe rõ ràng, Thẩm Hạ Lan mới càng cảm động.

Cô dán vào lưng của Diệp Ân Tuấn, hốc mắt có hơi ươn ướt.

“Em cũng chỉ cần anh.”
“Đồ ngốc.”
Diệp Ân Tuấn vỗ tay cô, kéo cô vào trong lòng, sau đó đặt một nụ hôn trên trán cô rồi nói: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, em muốn làm gì, anh đều đứng ở bên cạnh em, người phụ nữ của Diệp Ân Tuấn anh có quyền tùy hứng.”
“Anh sẽ chiều hư em.”
Thẩm Hạ Lan nũng nịu.

Diệp Ân Tuấn lại vui vẻ nói: “Vậy thì quá tốt rồi, chiều hư em, người khác không dám nhớ nhung nữa, em cả đời sẽ chỉ có thể ở bên cạnh anh.”
“Gian trá.”
Thẩm Hạ Lan tuy nói như vậy, có điều khóe miệng lại cong lên nở nụ cười, nhìn trông rất xinh đẹp.

Khi hai người rời khỏi phòng ngủ đi ra phòng khách, Hoắc Chấn Đình cũng ở phòng khách..

 
Chương 1784: 1784: Chương 1783





Có thể thấy vừa rồi anh ta vào phòng ngủ chỉ là một cái cớ, không muốn đối mặt với Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn mới là thật sự.

Hiện nay thấy Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan mặc quần áo muốn rời đi, Hoắc Chấn Đình có hơi khẩn trương.

“Hai đứa muốn đi đâu?”
“Ra ngoài đi dạo.”
Thẩm Hạ Lan nhìn Hoắc Chấn Đình, tuy biết anh ta có vài lời không nói, nhưng quan tâm cô vẫn là thật.

Người thân cô để tâm không nhiều, cô không muốn có xung đột không vui với người thân.

Nếu Hoắc Chấn Đình đã không muốn nói, có vài chuyện cô rồi sẽ biết, không nhất định cứ phải biết từ trong miệng của Hoắc Chấn Đình.

Chỉ cần biết Hoắc Chấn Đình là quan tâm cô, không có lòng hại cô là được.

Nghĩ thông điều này, nụ cười của Thẩm Hạ Lan rất chân thành.

Cô đi tới, khuỵu xuống ở trước mặt Hoắc Chấn Đình, kéo tấm thảm mỏng đắp trên chân của Hoắc Chấn Đình, thấp giọng nói: “Chú út, bây giờ là mùa đông, chân của chú cần phải giữ ấm, không có chuyện gì thì đi ngủ sớm đi.

Có vài chuyện chú không thể thay đổi, nghĩ nhiều vô ích.


Nhà họ Hoắc còn phải dựa vào chú chống đỡ.

Ngộ nhỡ có một ngày cháu không lăn lộn được trên thương trường, chỉ mong có thể dựa vào chú nuôi cháu.”
Hoắc Chấn Đình thấy dáng vẻ mỉm cười của Thẩm Hạ Lan thì không khỏi khó chịu chua xót trong lòng.

“Chú biết cháu bây giờ rất muốn biết mọi chuyện, nhưng mà Hạ Lan, có vài chuyện cháu biết không nhất định là tốt.

Tin chú út, chú út sẽ không hại cháu.”
“Cháu biết, cho nên cháu cũng không trách chú út.

Mau đi ngủ đi, cháu và Ân Tuấn ra ngoài đi dạo.”
“Bên ngoài trời lạnh.”
“Không sao, chúng cháu có tình yêu là đủ ấm rồi.”
Màn dải cơm chó này của Thẩm Hạ Lan khiến Hoắc Chấn Đình có hơi sững người, sau đó lông mày nhíu lại.

“Cháu như vậy không tốt, Hạ Lan, ngược đãi một người độc thân rất vui vẻ sao?”
“Phải, nếu không chú không làm người độc thân nữa đi.

Cháu mong ngóng có thím út rồi.


Cố lên.”
Nói xong, Thẩm Hạ Lan mỉm cười đứng dậy rời khỏi nhà họ Hoắc với Diệp Ân Tuấn.

Hoắc Chấn Đình nhìn bóng dáng của bọn họ như suy tư.

Quản gia từ trong đi ra, nhìn bóng lưng rời đi của Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Cậu tư, có vài chuyện cậu không ngăn cản được.”
“Vậy cũng phải ngăn cản, tôi không thể giương mắt nhìn huyết mạch của anh cả đến nước T chịu chết.

Liên lạc được với anh hai chưa?”
Mắt của Hoắc Chấn Đình có hơi lập lòe ánh sáng.

Quản gia lắc đầu nói: “Người của chúng ta không có tra được bất kỳ tin tức nào của cậu hai.

Chuyện này đã qua hơn 20 năm rồi, lúc đầu sau khi cậu hai rời khỏi nhà đến nước T thì không rõ tung tích, tất cả manh mối hình như đều bị người khác cố tình xóa sạch.”
Mắt của Hoắc Chấn Đình bỗng nheo lại.

“Xuống tay từ trên người Tiêu Nguyệt.

Hơn 20 năm trước anh hai là vì Tiêu Nguyệt mà rời khỏi nhà họ Hoắc đến nước T.

Năm đó anh hai đã gửi một bức thư cắt đứt với nhà họ Hoắc rồi thì không có tin tức gì nữa, nếu như nói không có liên quan tới Tiêu Nguyệt, đánh chết tôi cũng không tin.

Người phụ nữ này lòng dạ quá sâu, cũng quá thần bí, sự rạn nứt của anh cả và anh hai vào hơn 20 năm về trước tôi nghi ngờ bà ta có tác dụng rất quan trọng ở trong.

Trước đây không biết cũng thôi đi, hiện nay đã biết, bắt buộc phải tra rõ người phụ nữ này cho tôi.”
“Vâng.” Quản gia gật đầu..

 
Chương 1785: 1785: Chương 1784





Hoắc Chấn Đình day huyệt thái dương của mình, trái tim rất mệt mỏi.

“Chuyện này đã nói cho anh ba chưa?”
“Cậu ba gần đây ở quân khu, công việc khá nhiều, người của chúng ta chưa gặp cậu ba.”
Nghe thấy quản gia nói như vậy, lông mày của Hoắc Chấn Đình nhíu chặt lại.

Không gặp được anh ba?
Sao lại vậy chứ?
Anh ba tiếp quản chức vụ của Trạm Dực, tuy nói người mới nhận chức sẽ rất bận, nhưng bận đến mức tết cũng không có thời gian về nhà sao? Bận đến mức người của nhà mình cũng không thể gặp mặt sao?”
Hoắc Chấn Đình cảm thấy không thể.

Trong lòng anh ta ít nhiều có hơi bất an.

Anh ba sẽ không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ?
“Phái người túc trực ở cửa quân khu, một khi anh ba xuất hiện thì bảo anh ấy về nhà một chuyến.”

“Được.”
Quản gia đi xuống làm việc.

Đây là một đêm gió tuyết rất lớn, đã định sẵn có người không ngủ được.

Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan sau khi ra khỏi nhà họ Hoắc, gió lạnh luồn vào quần áo.

Thẩm Hạ Lan co rúm lại, tay để trong túi áo của Diệp Ân Tuấn, tìm chính xác bàn tay của Diệp Ân Tuấn rồi nắm lại.

Đầu của cô vô thức dựa vào vai của Diệp Ân Tuấn.

Nhìn thấy bộ dạng như này của cô, Diệp Ân Tuấn không khỏi mỉm cười.

“Sợ lạnh còn cứ muốn ra ngoài vào lúc này.”
“Em chỉ là đột nhiên muốn đi thăm Khương Hiểu, vốn lúc cô ấy bị thương là nên đi thăm, lúc đó đám cưới của anh họ chúng ta đi thì không thích hợp, sau đó anh lại dẫn em đến Tuấn Lang Đào Nguyên Cư, khi quay về lại đón giao thừa, vậy mà kéo dài chuyện của Khương Hiểu đến bây giờ.


Em nếu như là Khương Hiểu, chắc sẽ lạnh tâm.”
Thẩm Hạ Lan lẩm bẩm, cảm thấy mình quá không đủ trượng nghĩa.

Diệp Ân Tuấn lại hẩy cái mũi đã đỏ lên vì lạnh của cô, cười nói: “Khương Hiểu bây giờ sẽ không trách em không trượng nghĩa, chắc sẽ cảm kích em không xuất hiện.”
“Anh nói cái gì?”
“Điều anh nói là sự thật.

Lam Thần cứ muốn vì Phương Đình đã chết mà sống những ngày tháng giống như cái xác biết đi, Khương Hiểu này vì cậu ta suýt nữa mất cả tính mạng, em cảm thấy Lam Thần sẽ không dao động sao? Nói không chừng cơ hội này lại khiến tình cảm giống như mặt nước lắng đọng của Lam Thần lần nữa cuộn trào.

Trong tình huống như này, Khương Hiểu tất nhiên không hy vọng có người đến quấy rầy.”
Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan bỗng dừng bước chân.

“Vậy phải làm sao? Chúng ta không đi sao? Nhưng em có hơi lo lắng cho Khương Hiểu, nếu không đi em không yên tâm.”
Nhìn dáng vẻ do dự này của vợ mình, Diệp Ân Tuấn lại cảm thấy vợ mình quá đáng yêu rồi!
“Sao không đi? Đã ra ngoài rồi, trời lạnh như vậy, không đi em cũng không ngủ được không phải sao?”
Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan không biết có cảm giác gì.

“Nói kiểu gì thế? Nói cứ như em không phải vì quan tâm Khương Hiểu, mà là vì không ngủ được nên mới đi vậy.”
Thẩm Hạ Lan bĩu môi, ánh mắt chỉ trích đó mang theo một xíu nước mắt, bỗng khiến Diệp Ân Tuấn đau lòng..

 
Chương 1786: 1786: Chương 1785





“Anh đâu có ý này chứ? Chỉ là trêu em mà thôi, giận thật rồi sao?”
Thấy vợ oan ức, Diệp Ân Tuấn bỗng không trêu cô nữa.

Thẩm Hạ Lan lại phì cười một tiếng.

“Em cũng chỉ trêu anh thôi.”
“Giỏi, bây giờ học được cách dọa anh rồi có phải không?”
Diệp Ân Tuấn khựng lại, nhìn thấy đáy mắt vợ vụt qua tia nghịch ngợm thì không khỏi đưa tay ra cù nách cô.

“Đừng mà! Ha ha! Nhột!”
Thẩm Hạ Lan lập tức bắt đầu tránh né.


“Đừng chạy! Hôm nay không xử lý em, anh thấy em sắp lật cả mái nhà rồi.”
Diệp Ân Tuấn giả bộ hung dữ, đuổi Thẩm Hạ Lan chạy.

Thẩm Hạ Lan đâu dám để anh đuổi kịp?
Vừa chạy vừa cười, tiếng cười giòn tan đó trở nên vô cùng êm tai trong màn đêm.

Hoắc Chấn Đình từ cửa sổ sát đất nhìn thấy Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan càng chạy càng xa, không khỏi cong khóe môi.

“Hạ Lan bây giờ sống giống như một đứa trẻ, có thể thấy Diệp Ân Tuấn là thật sự đối tốt với con bé.’ “Sếp Diệp đối với cô chủ là thật lòng.”
Quản gia không biết từ khi nào đã xử lý xong chuyện, đứng ở đằng sau Hoắc Chấn Đình, cũng nhìn theo bóng dáng của Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan.

“Vừa rồi tôi còn sợ Hạ Lan sẽ vì chuyện của anh hai mà buồn bã, giờ mới được bao lâu chứ? Vậy mà tâm trạng đã vui tươi lại rồi, xem ra Diệp Ân Tuấn vẫn là có cách.”
Quản gia khựng lại, nói: “Cậu tư, cậu tại sao không cho cô chủ tham gia vào chuyện này? Là sợ cậu hai sẽ gây bất lợi cho cô chủ sao?”
Mắt của Hoắc Chấn Đình tối đi vài phần, thấp giọng nói: “Anh hai bây giờ ở đâu cũng không biết, ở nước T tình hình như nào cũng không rõ, nếu như Hạ Lan tới đó, hai người đánh nhau, đây chính là tự tàn sát người mình.

Huống chi người phụ nữ Tiêu Nguyệt này thâm sâu khó dò, bà ta đến tìm tôi, ông tưởng rằng là vì để nói chuyện năm đó với tôi sao? Bà ta nói đã nợ chị dâu cả Tiêu Ái một đời, tới nói rõ sự việc, trả cho anh cả chị dâu cả một sự thật.

Hừ! Lời như này ông tin sao? Người cũng đã chết, trả lại sự thật thì có ý nghĩa gì?”
Đầu óc của quản gia có hơi không kịp xoay chuyển.


“Cậu tư, vậy cậu nói xem bà ta tại sao lại đến nhà họ Hoắc chúng ta nói những lời như này?”
“Tại sao? Vì mượn người.

Chỉ cần chúng ta biết anh hai còn sống, tự nhiên sẽ phái người đến nước T tìm kiếm tung tích của anh hai.

Nhưng nếu như người của chúng ta một khi đặt chân vào địa phận của nước T, ắt sẽ bị bà ta lợi dụng.

Đến lúc đó bà ta nói người của nhà họ Hoắc chúng ta là hậu thuẫn của bà ta, ông cảm thấy quốc chủ của nước T tin bà ta hay tin chúng ta?”
Hoắc Chấn Đình vừa dứt lời, sắc mặt của quản gia lập tức thay đổi.

“Chắc chắn là tin bà ta! Người phụ nữ này thật sự quá gian xảo.”
Mắt của Hoắc Chấn Đình có tia lạnh vụt qua.

“Tuy tôi không biết bà ta tại sao lại muốn người của nhà họ Hoắc chúng ta đến nước T nhúng tay vào chuyện của bà ta, nhưng anh hai tôi chắc chắn là phải tìm.


Lúc đầu sự hy sinh đột ngột của ba, sự đoạn tuyệt của anh hai tôi không rõ, nhưng mẹ biết rõ.

Nhiều năm như vậy, anh hai là vết sẹo trong lòng mẹ, chỉ có điều luôn không nhắc tới.

Sau khi anh cả hy sinh, mẹ đã nhốt mình ở trong phòng mấy ngày không ra ngoài, cuối cùng đói đến ngất đi được đưa đến bệnh viện cấp cứu, lúc đó mẹ chắc nhớ anh hai.

Thật ra nhiều năm như vậy, mẹ chưa từng từ bỏ tìm kiếm tung tích của anh hai, đáng tiếc lúc đầu anh hai không có nói cho chúng tôi biết anh ấy đi tới nước nào.

Ai có thể nghĩ sẽ là nước T chứ? Mãi đến khi mẹ mất, truyền thông đưa tin rầm rộ như vậy, anh hai cũng không xuất hiện, lúc đó tôi nghĩ anh ấy không còn trên đời rồi, lại không ngờ còn có thể có được tin tức của anh ấy.

Cho nên bất luận như thế nào tôi đều muốn tìm anh hai trở về, mặc kệ anh ấy bây giờ như thế nào, có thân phận gì.”.

 
Chương 1787: 1787: Chương 1786





Tay của Hoắc Chấn Đình siết chặt vào nhau.

Quản gia hiểu rõ tính cách của Hoắc Chấn Đình, bây giờ cũng không nói gì, chỉ cần là điều cậu tư căn dặn, ông ta sẽ đi làm.

Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan sau khi nháo một hồi thì trên người không còn lạnh nữa.

Mặt của cô đỏ ửng, nhìn trông rất trêu chọc người.

“Lên xe đi, trên xe ấm.”
Diệp Ân Tuấn nắm tay của Thẩm Hạ Lan lên xe.

Hai người mở điều hòa trong xe, sau đó nhìn đối phương, đột nhiên bật cười.

Bọn họ vừa rồi thật giống như trẻ con.

“Em đó, thắt dây an toàn, chúng ta đến bệnh viện.”
Diệp Ân Tuấn khẽ mỉm cười, sự cưng chiều giữa mi tâm khiến Thẩm Hạ Lan rất cảm động.

Khi hai người lái xe đến bệnh viện, bởi vì là buổi tối, người trong bệnh viện ít hơn rất nhiều.


Diệp Ân Tuấn nắm tay của Thẩm Hạ Lan rất nhanh đã đi tới cửa phòng chăm sóc đặt biệt của Khương Hiểu.

Lam thần ngồi ở đó, lo lắng nhìn vào trong, lông mày nhíu chặt, khi nhận thấy có người tới thì bỗng ngẩng đầu thì nhìn thấy Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn nắm tay nhau đi tới.

Thẩm Hạ Lan nhìn Lam Thần ở trước mắt.

Anh ta mọc râu, ánh mắt hằn tơ máu, bộ dạng rõ ràng không có nghỉ ngơi đàng hoàng, hoặc nói từ lúc Khương Hiểu trúng đạn anh ta khả năng chưa từng nghỉ ngơi.

“Khương Hiểu vẫn ổn chứ?”
Thẩm Hạ Lan mở miệng.

Lam Thần lắc đầu, có hơi áy náy nói: “Không tốt lắm, bác sĩ nói đạn xuyên qua xương bả vai, có thể sẽ để lại sẹo, hơn nữa cánh tay phải sau này không thể dùng sức, mưa rét đều sẽ đau nhức.”
Khi nói đến đây, đáy mắt của Lam Thần vụt qua một tia đau lòng và cảm xúc phức tạp không tên.

Thẩm Hạ Lan nhìn ra được, Lam Thần là thích Khương Hiểu, chỉ là người này quá cố chấp với lời hứa với Phương Đình đã chết.

Giữ lời hứa với người đã mất không phải không tốt, nhưng lại không thể đền cả đời của mình vào.


Thẩm Hạ Lan nhìn Lam Thần, giọng nói có hơi lạnh nói: “Khương Hiểu rõ ràng có thể có cuộc đời khác.

Nếu như cô ấy không phải vì thích anh, cô ấy sẽ không đỡ đạn thay anh.

Chuyện này tôi nghĩ tôi không nói anh cũng biết.”
“Tôi biết, tôi sẽ không phụ cô ấy.”
Lam Thần đột nhiên hạ quyết tâm.

Thẩm Hạ Lan thở phào trong lòng.

Cô biết Lam Thần là người cố chấp, một khi đã đưa ra quyết định nào đó thì sẽ không dễ dàng thay đổi, hiện nay sự bỏ ra của Khương Hiểu anh ta nhìn thấy, bởi vì trước đó có ý với Khương Hiểu, lần này bị thương ngược lại sẽ thúc đẩy tình cảm của hai người, điểm này Diệp Ân Tuấn và cô đều thấy rõ.

.

Chap mới luôn có tại ( TгùмT ruyện.мe )
Có điều Thẩm Hạ Lan vẫn thấp giọng nói: “Tình cảm và ân tình không thể gộp chung.

Lam Thần, anh nếu như không yêu cô ấy, vậy thì đừng tùy tiện hứa cái gì cả.

Ơn cứu mạng có rất nhiều cách có thể trả, lấy thân đền đáp là cách ngu ngốc nhất, cũng chưa chắc là cái Khương Hiểu muốn.

Anh phải biết, cái cô ấy muốn luôn chỉ là tình yêu đơn thuần mà thôi.

Không ham tiền bạc của anh, không ham địa vị của anh, chỉ vì anh là anh, chỉ vậy mà thôi.”.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom