Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1105


Chương 1105

“Anh biết không? Mẹ Thẩm nhờ em thuyết phục những người đó rút đơn kiện, còn yêu cầu em bồi thường. Bà ta thực sự cho rằng em là kẻ ngốc sao?”

Thẩm Hạ Lan càng nghĩ càng thấy lạnh sống lưng.

Đôi mắt Diệp Ân Tuấn khẽ nheo lại, anh thấp giọng: “Anh không quan tâm em muốn làm gì với bọn họ, nhưng đừng làm tổn thương chính mình. Em biết không? Anh đau lòng.”

“Em vuốt vuốt cho anh.”

Thẩm Hạ Lan vừa đưa tay về phía ngực anh vừa nói.

Diệp Ân Tuấn kịp thời cắt ngang động tác của cô.

“Em muốn làm gì? Cô gái, tốt hơn hết cô đừng đốt lửa vào lúc này.”

“Sao vậy? Em có thể làm gì anh chứ?”

Thẩm Hạ Lan tinh quái nhìn Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn cười nói: “Có câu nói quân tử trả thù mười năm chưa muộn, hiểu không?”

“Được rồi.”

Thẩm Hạ Lan cuối cùng cũng thành thật.

Đáng ghét, cô chỉ muốn dùng thứ gì đó để đánh lạc hướng tâm trạng buồn bã của mình thôi.

Diệp Ân Tuấn nhìn thấy cô như thế này, không khỏi đau lòng.

“Em muốn ăn gì? Anh mua cho em.”

“Anh nuôi em như heo.”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy Diệp Ân Tuấn không ngừng hỏi bản thân muốn ăn gì, nhưng thật ra cô không có khẩu vị chút nào.

Diệp Ân Tuấn âu yếm xoa đầu cô, cười nói: “Vậy làm sao em mới cảm thấy khá hơn? Hay là anh cho em cắn một miếng?”

“Không, cấn răng.”

Thẩm Hạ Lan ghét bỏ nói, sau đó đưa tay về phía Diệp Ân Tuấn.

“Em muốn một chiếc laptop.”

“Bây giờ em cần phải nghỉ ngơi.”

Diệp Ân Tuấn không đồng ý.

Thẩm Hạ Lan thở dài nói: “Xin đó Sếp Diệp, bây giờ em cũng là sếp Thẩm rồi. Trong công ty em có quá nhiều việc cần phải xử lý. Anh thật sự sẽ không nghĩ rằng có Triệu Tâm Hằng rồi là được chứ?”

Diệp Ân Tuấn sửng sốt, dường như anh đã quên Thẩm Hạ Lan hiện đã có công ty điện ảnh và truyền hình của riêng mình.

“Được rồi, anh sẽ bảo Phi mang tới cho em, nhưng em phải chú ý nghỉ ngơi, không được làm việc quên nghỉ ngơi.”

“Em biết rồi, sẵn tiện vào xem Tử Thất, tại sao lâu như vậy còn không trở lại, con nhỏ này không phải gặp chuyện bên ngoài rồi chứ?”

Thẩm Hạ Lan có chút lo lắng.

Diệp Ân Tuấn nhìn thấy tâm tư của Thẩm Hạ Lan không ở trên người mình, trong lòng có phần thất vọng.

“Anh đi xem cho em.”

“Đi đi, Tiểu Diệp Tử.”

Câu này của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn suýt chút nữa té ngã.

Anh đường đường là ông chủ, lại gọi anh giống như thái giám sao?

Chẳng qua anh không nói gì, chỉ cần Thẩm Hạ Lan cảm thấy đỡ hơn là được.

Sau khi Diệp Ân Tuấn đi ra ngoài, Lam Tử Thất mới từ bên ngoài trở về.

“Anh đến rồi à? Mẹ Thẩm đi rồi sao?”

Lam Tử Thất lo lắng nhìn vào trong phòng.

Diệp Ân Tuấn gật đầu, trầm giọng nói: “Sau này đừng để bọn họ gặp nhau, kẻo Hạ Lan cảm thấy không thoải mái.”

“Coi như qua được một ải, chờ ba mẹ nhà họ Thẩm làm cạn kiệt hết tình cảm của Thẩm Hạ Lan, cô ấy sẽ không buồn nữa.”

Lam Tử Thất biết được quyết định của Thẩm Hạ Lan.

Có một số việc cho dù làm trái tim bạn tổn thương, cũng phải tự mình làm, nếu không sẽ là nút thắt cả đời này không mở ra được.

Mặc dù Diệp Ân Tuấn biết điều đó, cũng không thể phản bác, nhưng anh vẫn cảm thấy đau lòng.

“Ở bên cô ấy nhiều chút, tôi sẽ tài trợ cho album của cô.”
 
Chương 1106


Chương 1106

“Cảm ơn anh nhé.”

Lam Tử Thất không từ chối chút nào.

Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Lam Tử Thất tiến vào phòng bệnh, trong lòng mới an tâm.

Bên này Phi cầm laptop quay lại, nhìn thấy Diệp Ân Tuấn thì ngưng lại một chút.

“Sếp Diệp, laptop này…”

“Đưa vợ tôi.”

“Vâng.”

Diệp Ân Tuấn rời bệnh viện, vừa hay gặp trợ lý Thành Lâm của Phương Nguyên ở cửa.

“Sếp Diệp, Phương Nguyên nhà tôi muốn nói chuyện với anh.”

“Ở đâu?”

“Quán cà phê bên cạnh.”

Diệp Ân Tuấn nhìn một cái, gật đầu nói: “Tôi đi hút một điếu thuốc rồi.”

Thành Lâm nhìn người đàn ông trước mặt, anh ta tạo cho người ta cảm giác thờ ơ và xa cách, chỉ cần đứng cạnh anh ta thôi cũng cảm thấy lạnh cóng.

Một người đàn ông như vậy sẽ vì một người phụ nữ mà không màng mọi thứ, thậm chí cho đi tất cả.

Kiếp trước làm bao nhiêu chuyện tốt, kiếp này mới có thể sở hữu tình yêu như vậy?

Thành Lâm không khỏi nghĩ đến chính mình và Phương Nguyên. ‘ Anh ta khẽ thở dài trong lòng, xoay người rời khỏi cửa bệnh viện.

Diệp Ân Tuấn châm một điếu thuốc.

Trong làn khói, không ai nhìn rõ mặt anh.

Diệp Ân Tuấn biết Phương Nguyên lúc này tìm đến mình, có thể là vì nước T xảy ra chuyện.

Tính mạng của Thẩm Niệm Niệm anh lấy chắc.

Nghĩ đến vết thương trên lưng Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn lúc này muốn xé Thẩm Niệm Niệm thành tám mảnh.

Anh hung ác hút một điếu thuốc mạnh bạo rồi dập tắt, vừa định đi đến quán cà phê bên cạnh, lại phát hiện một số phóng viên đang sợ hãi trốn trốn núp núp.

Diệp Ân Tuấn khẽ nhíu mày.

Anh trực tiếp lấy điện thoại ra gọi cho Phi.

“Bảo người của chúng ta lo liệu, đừng để bất kỳ phóng viên nào vào làm phiền việc nghỉ ngơi của vợ tôi.”

“Được rồi, giám đốc Diệp.”

Phi nhanh chóng đồng ý.

Sau khi cúp máy, Diệp Ân Tuấn bước vào quán cà phê bên cạnh.

Quán cà phê có rất nhiều người, Phương Nguyên gọi phòng riêng.

Diệp Ân Tuấn tìm thấy phòng riêng của Phương Nguyên, bước vào lại không thấy Phương Nguyên đâu, chỉ có Thành Lâm đang nằm trên bàn ăn, dường như đã ngủ.

Tim anh lộp bộp một tiếng, đột nhiên bước tới, nhanh chóng lật người Thành Lâm lại, thấy rằng Thành Lâm đã không còn hơi thở nữa rồi.

Người mới nãy còn sống nhăn ra đó, chỉ mới chốc lát mà chết rồi.

Diệp Ân Tuấn khẽ nhíu mày, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.

Anh đột nhiên nhận ra rằng mình đã trúng kế rồi.

Diệp Ân Tuấn có chút cười khổ, cả đời đánh chim ưng, hôm nay lại bị mổ vào mắt.

Tiếng bước chân ngày càng gần, Diệp Ân Tuấn cũng không trốn tránh, ngược lại lấy thuốc ra hút Lúc cửa phòng được mở ra, điếu thuốc của Diệp Ân Tuấn mới hút được mấy hơi.

Rõ ràng đối phương không ngờ đến là Diệp Ân Tuấn, nhưng cảnh sát ở phía sau cùng đi đến, ít nhiều cũng có chút sửng sốt.

“Sếp Diệp?”

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Diệp Ân Tuấn vẫn theo bản năng hỏi một câu.

Cảnh sát đè thấp giọng nói: “Có người báo cảnh sát nói ở đây có án mạng, chúng tôi đến để xem thế nào.”

“Ừ, xem đi.”

Diệp Ân Tuấn cũng không nói gì.

Đối phương đi thử hơi thở của Thành Lâm, sau đó lông mày nhíu càng sâu.
 
Chương 1107


Chương 1107

“Sếp Diệp, thật ngại quá, sợ là anh phải đi cùng chúng tôi một chuyến rồi.”

“Được.”

Diệp Ân Tuấn vô cùng phối hợp.

Anh cười khổ nói: “Có cần phải còng tay không?”

“Không cần đâu, nhân phẩm của Sếp Diệp chúng tôi vẫn biết.”

Cánh sát đưa Diệp Ân Tuấn đi.

Bên ngoài đã có rất nhiều phóng viên, lúc nhìn thấy Diệp Ân Tuấn và cảnh sát cùng đi ra vội vàng đi lên.

“Sếp Diệp, xin hỏi đây là chuyện gì? Anh với người chết có ân oán gì sao?”

“Sếp Diệp, xin hỏi anh đến từ lúc nào? Lúc đến người chết vẫn còn sống chứ?”

Một loạt những câu hỏi sắc bén ập đến.

Diệp Ân Tuấn chỉ lạnh lùng cười một tiếng.

Chẳng qua anh vừa mới đi vào mà thôi, Thành Lâm đã chết rồi, sau đó phóng viên ở bên ngoài đợi, nếu như nói không có người ở phía sau sắp xếp, anh nói gì cũng sẽ không đáng tin.

Cảnh sát vẫn xem như có đạo đức, trực tiếp ngăn phóng viên lại.

“Xin lỗi, bây giờ vụ án vẫn chưa rõ ràng, tạm thời không tiếp nhận bất kỳ phỏng vấn nào, cảm ơn.”

Nói xong cảnh sát đưa Diệp Ân Tuấn đi.

Thẩm Hạ Lan đợi Diệp Ân Tuấn trở về, thế nào cũng không đợi được, gọi điện thoại cho anh vẫn ở trong trạng thái tắt máy, nhất thời có chút bực bội.

Diệp Ân Tuấn này, có ý gì đây!

Lam Tử Thất biết Diệp Ân Tuấn xảy ra chuyện, bây giờ vô cùng lo lắng.

Nếu như Thẩm Hạ Lan biết được Diệp Ân Tuấn đã xảy ra chuyện, có phải sẽ kích động đến mức muốn đi ra ngoài?

Nghĩ đến vết thương trên người của Thẩm Hạ Lan, Lam Tử Thất vô cùng đau đầu.

“Chuyện gì vậy? Hình như cậu có chuyện giấu tớ?”

Thẩm Hạ Lan ở cùng với Lâm Tử Thất không phải là một hai ngày, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ hoảng loạn của Lâm Tử Thất như thế này, không thể không hỏi.

“Có sao?”

Lâm Tử Thất cố gắng để muốn để mình bình tĩnh lại một chút, nhưng không có cách nào, cô nhìn thấy khuôn mặt của Thẩm Hạ Lan sẽ nghĩ đến Diệp Ân Tuấn.

“Tớ đi ra ngoài một chút.”

“Đi đâu vậy?”

“Vệ sinh.”

Lâm Tử Thất tìm một lý do không thể nào nát hơn được nữa, chạy ra ngoài.

Ngược lại Thẩm Hạ Lan không nghĩ nhiều, cho rằng Lâm Tử Thất có chuyện riêng, cô không nói thì không nói thôi, sớm muộn gì mình cũng sẽ biết.

Cô lấy máy tính bảng bắt đầu làm việc.

Thành tích của công ty điện ảnh và truyền hình khá tốt.

Mấy người mới đều có đại ngôn và kịch bản, mặc dù không phải là thành tích rất lớn, nhưng đã phát triển theo hướng tốt.

Thẩm Hạ Lan gửi tin nhắn cho Triệu Tâm Hằng.

“Gần đây xem xem, có người quản lý nào phù hợp thì tuyển hai người, nếu không một mình chị không thể mang được.”

“Được.”

Câu trả lời của Triệu Tâm Hằng rất ngắn gọn, xúc tích.

“Sếp Thẩm, tôi cảm thấy bây giờ công ty chúng ta quá nhỏ, tìm một người quản lý có kinh nghiệm, người khác chưa chắc đã đến, hay là chúng ta bồi dưỡng từ người mới.”

Đối với đề nghị này của Triệu Tâm Hằng, Thẩm Hạ Lan rất đồng ý.

“Được, chị xem mà làm, chỉ cần chị cảm thấy tốt đều có thể đưa ra chúng ta cùng thảo luận.”

“Được.”

Triệu Tâm Hằng rất cảm kích với sự ủy quyền của Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan lại hỏi một số vấn đề khác của công ty, cuối cùng quyết định vẫn cần một mặt tiền mới được.

Nói cách khác cô nhất định phải tiêu tốn một số tiền lớn ký hợp đồng với minh tinh hạng A để làm mặt tiền.
 
Chương 1108


Chương 1108

Thẩm Hạ Lan không khỏi nghĩ đến Phương Nguyên.

Sau đó cô lắc đầu.

Phương Nguyên vừa nhìn là biết có ý đồ với mình, nếu như bây giờ mình ký hợp đồng với Phương Nguyên, chuyện phiền phức sau này chắc chắn sẽ không ít.

Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan lập tức phủ định suy nghĩ này.

Lúc Triệu Tâm Hằng biết được cô muốn ký với một người khá có danh tiếng, ít nhiều cũng có chút do dự.

“Sếp Thẩm, trước tiên không nói đến công ty của chúng ta vẫn còn nhỏ, những người có danh tiếng ở tuyến một kia sẽ không thèm nhìn ngó đến, cho dù đến, chúng ta cũng chưa chắc đủ khả năng trả thù lao cho họ.”

Đây là sự thật.

Thẩm Hạ Lan khẽ thở dài.

“Được rồi, chuyện này trở về rồi nói.”

“Ừ, được.”

Triệu Tâm Hằng thấy Thẩm Hạ Lan không phản bác, trong lòng càng cảm kích cô.

Khó lắm mới có thể gặp được một người chủ sáng suốt như vậy.

Thẩm Hạ Lan nói xong định kết thúc cuộc nói chuyện lần này nhưng Triệu Tâm Hằng bên kia lại dừng một chút, nói: “Sếp Thẩm, có chuyện này tôi không biết có nên nói với cô không.”

“Có chuyện gì? Nói đi.”

Thẩm Hạ Lan nghĩ là chuyện của công ty, vì vậy thuận miệng hỏi.

Triệu Tâm Hằng không lập tức nói ra, mà dừng một lúc, Thẩm Hạ Lan cũng không thúc giục chị ta.

Qua khoảng một phút, cuối cùng Triệu Tâm Hằng cũng lên tiếng.

“Sếp Thẩm, Sếp Diệp xảy ra chuyện rồi.”

“Chuyện gì?”

Thẩm Hạ Lan theo bản năng hỏi một câu, nói xong mới ý thức được Sếp Diệp mà chị ta nói đến là Diệp Ân Tuấn.

Trong lòng không khỏi lộp độp.

“Xảy ra chuyện gì?”

Đồng tử của Thẩm Hạ Lan u ám hơn mấy phần, lòng bàn tay cũng chảy mồ hôi.

Khoảng thời gian dài như vậy anh không quay lại, lẽ nào thật sự xảy ra chuyện?

Lại nhớ đến điện thoại của Diệp Ân Tuấn về cơ bản không thể nào tắt máy, bây giờ lại không thể nào gọi được, trong lòng Thẩm Hạ Lan cũng có chút thấp thỏm.

Triệu Tâm Hằng nghe thấy được giọng điệu lo lắng của Thẩm Hạ Lan, một lúc sau mới nói: “Sếp Diệp liên quan đến một vụ án giết người.”

Trong lòng Thẩm Hạ Lan đột nhiên chùng xuống.

“Án giết người?”

“Đúng vậy, cách đây không lâu, trong quán cafe đối diện bệnh viện chết một người quản lý, ở hiện trường chỉ có Sếp Diệp, bên phía cảnh sát đã đưa Sếp Diệp đi. Bây giờ các phương tiện truyền thông bên ngoài đã bắt đầu đưa tin, những tin tức tiêu cực đến dồn dập. Tôi sợ cổ phiếu của tập đoàn Hoàn Trí bị sẽ rớt giá.”

Dù sao Triệu Tâm Hằng cũng là người đến từ Quốc Tế Hoàn Trí.

Chị ta vốn dĩ là người của Diệp Ân Tuấn, bây giờ suy nghĩ cho Quốc Tế Hoàn Trí cũng không thể trách được gì, hơn nữa Diệp Ân Tuấn còn là chồng của Thẩm Hạ Lan.

Lông mày Thẩm Hạ Lan nhíu chặt vào nhau.

Vụ án giết người?

Diệp Ân Tuấn sao có thể liên quan đến vụ án giết người chứ?

Mí mắt Thẩm Hạ Lan giật giật.

Đây rõ ràng là một âm mưu.

Có lẽ liên quan đến chuyện của mình, Diệp Ân Tuấn rất có khả năng bị mình liên lụy.

Nếu như đối phương nhắm vào mình, ngọn núi phía sau cô chính là Diệp Ân Tuấn, chỉ cần ngọn núi này bị loại bỏ, vậy thì việc đối phó với cô sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Trong một khoảng thời gian ngắn, đầu óc của Thẩm Hạ Lan suy nghĩ với tốc độ rất nhanh, sau đó thấp giọng nói: “Bây giờ Hội đồng quản trị của Quốc tế Hoàn Trí có ý gì?”

“Không rõ, nhưng tôi có thể đi nghe ngóng một chút.”

Khoảng thời gian đầu Triệu Tâm Hằng còn sợ Thẩm Hạ Lan trách móc mình thân ở Tào doanh và tâm lại ở Hán, bây giờ nghe thấy Thẩm Hạ Lan hỏi như vậy, trái tim cũng được đặt xuống.
 
Chương 1109


Chương 1109

“Nghe ngóng được thì gọi điện thoại cho tôi.”

Thẩm Hạ Lan nói xong thì lập tức kết thúc cuộc nói chuyện lần này.

Sắc mặt của cô rất khó coi.

Lúc nãy quên hỏi, người quản lý đã chết là ai?

Tại sao trong lòng cô lại có một linh cảm không tốt chứ?

Đang nghĩ, Lâm Tử Thất từ bên ngoài đi vào, ánh mắt của cô đang trốn tránh, vẫn không dám nhìn vào mắt Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan nhìn cô, lạnh lùng nói: “Cậu đang trốn tớ cái gì?”

“Không, không có.”

Lâm Tử Thất nở nụ cười, nhưng cười rất không tự nhiên.

Bây giờ Thẩm Hạ Lan không có thời gian cũng không có tâm trạng nói đùa với cô.

“Người chết là ai?”

“Hả? Cái gì?”

Lâm Tử Thấy dừng lại, nhưng sắc mặt lại thay đổi, trong lòng càng trở nên nôn nóng.

Thẩm Hạ Lan cũng không nói gì, cứ nhìn chằm chằm vào cô như vậy, nhìn đến mức Lâm Tử Thất không kiên trì được nữa, chỉ có thể đầu hàng.

“Được rồi, được rồi, biết cái gì cũng không giấu được cậu. Cậu xem hotsearch rồi?”

Lâm Tử Thất cho rằng bây giờ là thời đại thông tin, chỉ cần trong tay có điện thoại, không thể có chuyện gì là không biết, bây giờ Thẩm Hạ Lan không thể ra khỏi cửa, chỉ có thể biết được tin tức từ trên điện thoại.

Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ.

Cô không hề xem đề xuất trên điện thoại.

Bây giờ Lâm Tử Thất nói như vậy, Thẩm Hạ Lan mới lấy điện thoại mở vào phần đề xuất.

Lâm Tử Thất thấy vậy, không khỏi oán hận cái miệng của mình. Nhưng bây giờ nói cái gì cũng không có tác dụng.

Thẩm Hạ Lan đọc tin tức từ đầu đến cuối, sắc mặt không phải khó coi một cách bình thường.

“Hạ Lan, chuyện này tớ cảm thấy quá trùng hợp rồi.”

“Có người dày công tính kế, không thể là trùng hợp?”

Thẩm Hạ Lan cười khẩy một tiếng, sau đó lật chăn lên.

“Cậu làm gì vậy?”

Lâm Tử Thất thấy cô làm như vậy, không khỏi có chút lo lắng.

Thẩm Hạ Lan lại thờ ơ nói: “Làm thủ tục xuất viện cho tớ. Tớ phải về Hải Thành.”

“Cậu điên rồi? Vết thương trên người cậu nặng như vậy, bây giờ cậu về Hải Thành có thể làm được gì?”

Lâm Tử Thất lập tức phản đối.

Thẩm Hạ Lan thờ ơ nói: “Chuyện tớ có thể làm rất nhiều. Quốc tế Hoàn Trí bây giờ chắc chắn rất loạn. Ngày mai cổ phiếu sẽ bị rớt giá, những cổ đông không bớt lo kia không biết nhân cơ hội này làm loạn ra chuyện gì. Ân Tuấn không ở đây, tớ phải trông coi Quốc tế Hoàn Trí thật tốt.”

“Cậu đừng đùa nữa được không? Quốc tế Hoàn Trí thực ra cậu có thể tùy tiện nhúng tay vào sao? Hạ Lan, tớ biết cậu lo lắng cho Diệp Ân Tuấn, nhưng bây giờ không phải là lúc cậu hành động theo cảm tính, cậu có biết không?”

Lâm Tử Thất cảm thấy chắc chắn Thẩm Hạ Lan vì lo lắng mà trở nên hoảng loạn, không biết mình đang nói gì.

Doanh nghiệp lớn như Quốc tế Hoàn Trí, sao có thể để Thẩm Hạ Lan nhúng tay vào chứ?”

Thẩm Hạ Lan nhìn cô, nói từng chữ từng tững một: “Tớ có 35% cổ phần của Quốc tế Hoàn Trí, cậu cảm thấy tớ không có quyền lên tiếng sao?”

“Cái gì?”

Lần này đến lượt Lâm Tử Thất kinh ngạc.

Cô không thể ngờ được Thẩm Hạ Lan lại có nhiều cổ phần như vậy.

Thẩm Hạ Lan thờ ơ nói: “Diệp Ân Tuấn đã đưa cổ phần của anh ấy cho tớ, trên thực tế chủ tịch chấp hành của Quốc tế Hoàn Trí bây giờ là tớ, chẳng qua Diệp Ân Tuấn chỉ là CEO hành chính mà thôi. Nói thẳng ra, anh ấy đang làm việc cho tớ.”

“Tớ rất kinh ngạc nha, chồng của cậu lại đem toàn bộ bản thân và gia đình giao cho cậu?”

Lâm Tử Thất biết Diệp Ân Tuấn cưng chiều Thẩm Hạ Lan, nhưng không biết anh lại cưng chiều nhiều như thế.

Thẩm Hạ Lan gật đầu nói: “Ừ, Diệp Ân Tuấn nói đàn ông có tiền sẽ trở nên xấu xa, vì để không trở nên xấu xa, không để tớ lo lắng, nên đem tất cả tiền cho tớ, làm công cho tớ là được rồi. Ngộ nhỡ có một ngày nào đó anh ấy nghĩ không thông mà ngoại tình, tớ có thể khiến anh ấy ra đi tay trắng, trực tiếp cút đi.”

Lời này quả thật là do Diệp Ân Tuấn nói, nhưng sau khi phát hiện chuyện của Diệp Ân Tuấn và Nhan Phi, Thẩm Hạ Lan căn cản không nghĩ đến vấn đề tiền bạc này.

Dù sao hai người yêu nhau, kết hôn không phải là xem trọng tiền.

Lâm Tử Thất vẫn còn chìm trong sự kinh ngạc, Thẩm Hạ Lan lại không đợi được nữa, trực tiếp nhấc chân đi ra ngoài.
 
Chương 1110


CHƯƠNG 1110

“Chuẩn bị một chút, chúng ta về Hải Thành.”

Thẩm Hạ Lan vừa đi ra khỏi cửa, nói với vệ sĩ ở bên cạnh mình.

“Vâng, mợ chủ.”

Vệ sĩ luôn nghe theo lời nói của Thẩm Hạ Lan, có thể nhìn ra trước đó Diệp Ân Tuấn đã căn dặn rồi.

Lúc Lâm Tử Thất đuổi theo, Thẩm Hạ Lan đã đi đến bộ phận nhập viện để quyết toán xuất viện.

“Này này này, Thẩm Hạ Lan, cậu không thể xuất viện, bộ dạng bây giờ của cậu không thể đi được, tớ phải đi tìm bác sĩ Tiêu.”

Lâm Tử Thất thấy Thẩm Hạ Lan khăng khăng làm theo ý mình, lập tức chạy đến phòng làm việc của Tiêu Niệm Vi.

“Bác sĩ Tiêu, cô mau đi xem đi, Thẩm Hạ Lan muốn xuất viện, cái này còn không tính là gì, cậu ấy còn muốn về Hải Thành. Cô cũng biết là tình trạng cơ thể của cậu ấy bây giờ căn bản là không được, nếu như trở về rồi, chuyện gì cũng ập đến, xảy ra chuyện gì, trở về Diệp Ân Tuấn biết được, còn không phải là lột da tôi sao.”

Lâm Tử Thất bô bô nói một lượt.

Tiêu Niệm Vi có chút sững sờ.

Tin tức Diệp Ân Tuấn xảy ra chuyện bây giờ cả thành phố đều biết rồi, cô ta cũng không cảm thấy có thể giấu được Thẩm Hạ Lan, chỉ là bây giờ Thẩm Hạ Lan muốn xuất viện, hơn nữa chuyện về Hải Thành có chút phiền phức.

“Tôi đi xem thế nào.”

Tiêu Niệm Vi đứng dậy đi đến bộ phận quyết toán.

Lâm Tử Thất nhắm mắt theo đuôi.

Tiêu Niệm Vi vừa đi được hai bước, điện thoại của cô ta lại vang lên.

Cô ta hơi cúi đầu xuống, nhìn thấy là điện thoại của Lương Thiệu Cảnh không khỏi cảm thấy có chút sững sờ.

“Có chuyện gì?”

Bên phía Lương Thiệu Cảnh truyền đến giọng nói quen thuộc.

“Ân Tuấn xảy ra chuyện rồi.”

“Chuyện này em biết rồi, anh định như thế nào?”

“Điều anh muốn nói là, cố gắng giữ Thẩm Hạ Lan ở lại trong bệnh viện, hơn nữa bảo vệ an toàn cho người ở bên cạnh cô ấy, đây là nguyên văn lời nói của Diệp Ân Tuấn.”

Lời nói của Lương Thiệu Cảnh khiến Tiêu Niệm Vi có chút sững sờ, sau đó lập tức hiểu ra.

“Tương kế tựu kế?”

“Cũng không tính là vậy, nhưng chuyện này quả thật có chút phiền phức. Ân Tuấn vừa đi, người quản lý kia lập tức chết, hơn nữa thời gian chết và thời gian Diệp Ân Tuấn đến gần giống nhau, điều này Ân Tuấn có tình nghi, cần phải tiếp nhận điều tra, đương nhiên là không ra được. Ý của Ân Tuấn là xem xem tiếp theo đối phương có động tĩnh gì trước. Anh ấy sợ bản thân mình đi vào rồi, đối phương sẽ đặc biệt đối phó với Thẩm Hạ Lan, đến lúc đó thì thảm rồi. Ân Tuấn nhờ anh bảo vệ sự an toàn cho Thẩm Hạ Lan, điều này anh phải anh phải làm được cho người anh em của mình.”

Lương Thiệu Cảnh nói rất nhanh.

Tiêu Niệm Vi cười nói: “Sợ là không được rồi, Thẩm Hạ Lan đã đi đến bộ phận nhập viện làm thủ tục quyết toán rồi, định xuất viện.”

“Không phải chứ? Em không ngăn cô ấy lại.”

“Tại sao em phải ngăn cản?”

Tiêu Niệm Vi, thờ ơ nói, sau đó nhấc chân bước đi.

Lương Thiệu Cảnh cảm thấy nói chuyện với người vợ này thật sự sẽ bị làm cho tức chết mà. Cô ta luôn thờ ơ, ung dung như vậy, mà mỗi lần anh ta đều có thể để cô ta kích động đến mức mất đi lý trí.

“Tiêu Niệm Vi, em không phải là một bác sĩ nổi tiếng sao? Bây giờ sức khỏe của bệnh nhân không được tốt, em có thể để cô ấy xuất viện?”

“Em là một bác sĩ có sự linh hoạt, em không cảm thấy Thẩm Hạ Lan không thể xuất viện, thậm chí cô ấy muốn làm gì em cũng không quản được.”

Tiêu Niêm Vi nói xong thì cúp điện thoại luôn, không quan tâm đến Lương Thiệu Cảnh ở bên kia tức đến giậm chân.

Đây là lần đầu tiên Lâm Tử Thất nhìn thấy có một cặp vợ chồng sống chung như vậy, nhưng cô cũng không phải là một người nhiều chuyện, lúc thấy Tiêu Niệm Vi không có ý đi ngăn cản, theo bản năng hỏi.

“Bác sĩ Tiêu, vết thương của Hạ Lan trở về Hải Thành không có vấn đề gì sao?”

“Có, sao có thể không có vấn đề chứ? Vết thương sâu như vậy.”

Lời nói của Tiêu Niệm Vi, khiến khóe miệng của Lâm Tử Thất hơi giật giật.

“Vậy cô còn không đi ngăn Hạ Lan xuất viện?”
 
Chương 1111


Chương 1111

“Tôi ngăn cản cô ấy có thể nghe sao?”

Lời chất vấn này của Tiêu Niệm Vi ngược lại khiến Lâm Tử Thất có chút không còn lời nào để nói.

Bây giờ Diệp Ân Tuấn xảy ra chuyện, người lo lắng nhất chính là Thẩm Hạ Lan, cô ấy sao có thể ở lại đây yên tâm dưỡng thương chứ?

“Nhưng….”

“Cô ấy muốn trở về, không ai có thể ngăn cản được, Diệp Ân Tuấn vì sự an toàn của cô ấy đã tìm chồng của tôi, cô yên tâm đi, ở phương diện này chồng tôi vẫn rất đáng tin. Đã như vậy, cô ấy muốn đi đâu thì đi, dù sao ở đây cô ấy cũng không yên tâm để dưỡng bệnh, ngược lại, nếu như cô ấy làm chuyện mà cô ấy muốn làm, sẽ có lợi với sự hồi phục bệnh của cô ấy.”

Nghe thấy Tiêu Niệm Vi nói như vậy, Lâm Tử Thất vẫn cảm thấy có chút không ổn.

“Nhưng viết thương của cô ấy….”

“Chẳng qua tôi sẽ đi theo cô ấy, ai bảo người bác sĩ như tôi số lại khổ như vậy.”

Tiêu Niệm Vi không quan tâm nói, nhưng Lâm Tử Thất nghe ra được một chút vui vẻ trong giọng điệu của cô ta.

Không phải chứ?

Cô ta định cùng với Thẩm Hạ Lan về Hải Thành?

“Cô cũng muốn đi Hải Thành?”

Lần này Tiêu Niệm Vi không trả lời, nhưng rõ ràng là ý này.

Lâm Tử Thất cảm thấy hai người phụ nữ này có thể điên rồi.

Cho dù bây giờ Quốc tế Hoàn Trí Thẩm Hạ Lan là chủ tịch chấp hành, nhưng những cổ đông thành tinh kia sao có thể nghe một người phụ nữ nhỏ nhoi như cô ấy chứ?

Lúc này trở về không phải là tìm sự ngược đãi sao?

Nhưng nhìn thấy bước chân gấp gáp của Tiêu Niệm Vi, Lâm Tử Thất không thể không đi theo.

Thẩm Hạ Lan đang quyết toán, lúc nhìn thấy Tiêu Niệm Vi đến, còn cho là cô ra đến ngăn cản mình xuất viện, vội vàng nói: “Niệm Vi, tôi có chuyện gấp nhất định phải về Hải Thành một chuyến. Cô đừng ngăn cản tôi.”

“Tôi không có ý định ngăn cản cô. Tôi chỉ đến để nói với cô, vết thương trên người cô không có tôi là không được, cô có thể trở về Hải Thành, đưa tôi đi theo cùng, vé máy bay cô bỏ ra, tôi khá là nghèo.”

Đối với một Quốc Tế Nhất Đao mà nói, cô ấy nói mình nghèo, Thẩm Hạ Lan thật sự muốn xem thường cô ấy luôn.

Nhưng cô vẫn gật đầu.

“Được, chỉ cần cô không ngăn cản tôi, vé máy bay đều là chuyện nhỏ.”

“Vậy tôi cũng phải trở về. Nhân tiện thăm Tống Đình và ba tôi.”

Lâm Tử Thất ở phía sau cũng đi lên. Nghe thấy Tiêu Niệm Vi muốn ứng tiền thanh toán vé máy bay, bản thân cũng tham gia vào.

Thẩm Hạ Lan nhìn thấy bọn họ như vậy, không khỏi có chút cảm động.

“Cảm ơn hai người.”

“Nói linh tinh gì vậy, mau đi thôi.”

Ngược lại Tiêu Niệm Vi có chút gấp gáp.

Sau khi Thẩm Hạ Lan quyết toán xong, gọi điện thoại cho Lam Thần, bảo anh ta và Khương Hiểu ở lại đây chú ý đến chuyện của công ty, sau đó tự mình liên hệ với Phi.

Đương nhiên Phi sẽ nghe lời Thẩm Hạ Lan, lúc Thẩm Hạ Lan hỏi có thể vào thăm Diệp Ân Tuấn không, anh ta lắc đầu.

“Mợ chủ, chuyện này khá khó giải quyết, chúng ta không đi vào được.”

Kết quả như vậy Thẩm Hạ Lan cũng đã đoán được, vì vậy không quá thất vọng, chỉ khẽ nói: “Đi mua vé máy bay, ba vé, chúng tôi muốn về Hải Thành.”

Phi có chút muốn nói mà không nói được.

“Thế nào? Có lời muốn nói?”

Thẩm Hạ Lan nhìn Phi hỏi.

Phi vội vàng nói: “Lần này Sếp Diệp xảy ra chuyện rõ ràng là có người cố ý nhắm vào, thời gian chọn trùng hợp như vậy, chắc chắn còn có chứng cứ khác, bây giờ Sếp Diệp không có ở đây, mặc dù vấn đề bảo vệ an toàn của cô có cậu Lương đảm bảo một chút, nhưng vẫn nên cẩn thận một chút. Nếu như cô trở về Hải Thành, ngộ nhỡ những cổ đông làm khó cô, Sếp Diệp không chắc chắc có thể giúp được cô, mợ chủ, cô vẫn nên suy nghĩ kỹ càng.”

Thực ra lời nói của Phi đã rất ẩn ý rồi.

Thẩm Hạ Lan nghe ra được ý của anh ta.
 
Chương 1112


Chương 1112

Tất cả mọi người đều cảm thấy Diệp Ân Tuấn vẫn luôn bảo vệ cô, bây giờ Diệp Ân Tuấn xảy ra chuyện, nếu như những người của công ty làm khó cô, có thể Phi sợ cô sẽ khóc.

Thẩm Hạ Lan khẽ cười.

Cô có khóc hay không cô cũng không biết, nhưng cô biết, lúc này cô nhất định phải giúp đỡ Diệp Ân Tuấn.

Chỉ cần Quốc tế Hoàn Trí vẫn là của cô với Diệp Ân Tuấn, chỉ cần nhà họ Diệp không đổ, cứu Diệp Ân Tuấn ra ngoài vẫn có khả năng. Nhưng một khi Quốc Tế Hoàn Trí bị người khác thâm nhập vào, nhà họ Diệp cũng đổi chủ, vậy thì lúc đó mới thật sự gọi trời trời không thấu, gọi đất đất không linh, mà Diệp Ân Tuấn chỉ có thể ở trong tù, rất có khả năng bị giam cả đời không ra được.

Thẩm Hạ Lan biết, trước đây Diệp Ân Tuấn vì mình mà che mưa chắn gió, bây giờ đến lượt cô làm một chút gì đó cho Diệp Ân Tuấn, đương nhiên không nhiều như vậy.

“Trở về trước rồi nói.”

Thẩm Hạ Lan không nói rõ, nhưng thái độ vô cùng kiên định.

Phi thấy Thẩm Hạ Lan như vậy, cũng không khuyên nữa, lúc này mới đi mua vé máy bay cho bọn họ.

Tiêu Niệm Vi nhìn Thẩm Hạ Lan, thờ ơ nói: “Vết thương của cô kiêng những động tác có biên độ lớn, nếu như có thể, cố gắng đừng động thủ, bên cạnh cô không phải còn có vệ sĩ sao? Trực tiếp bảo bọn họ ra tay là được rồi. Nếu không được, tôi mượn Lương Thiệu Cảnh cho cô mấy người.”

“Không cần, bản lĩnh của cô là được rồi.”

Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến Tiêu Niệm Vi hơi sững sờ.

“Nói cái gì vậy? Tôi không hiểu.”

Thẩm Hạ Lan chỉ cười, không nói gì.

Thân thủ của Tiêu Niệm Vi thế nào Thẩm Hạ Lan không biết, nhưng chắc chắn sẽ không kém hơn mình.

Cô cũng là sau khi đi theo Diệp Ân Tuấn mới phân biệt được hơi thở của người luyện võ với người bình thường không giống nhau.

Lâm Tử Thất hoàn toàn mông lung với cuộc đối thoại của bọn họ.

“Hai người nói cái gì vậy?”

“Nghe không hiểu thì ngủ đi, phụ nữ chỉ có nghỉ ngơi tốt mới có thể giữ gìn được sắc đẹp, không phải cô muốn tiến vào giới giải trí sao? Vẫn nên chăm sóc tốt cho chính mình đi.”

Lời nói của Tiêu Niệm Vi khiến khóe miệng của Lâm Tử Thất giật giật.

Người phụ nữ này quả thật quá đáng ghét rồi.

Thẩm Hạ Lan chỉ cười, nhưng nỗi lòng lại ngổn ngang.

Đối phương đối phó với Diệp Ân Tuấn như vậy, bây giờ cô và Diệp Ân Tuấn có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, cũng là cao nhân rồi.

“Đúng rồi, tôi vẫn chưa hỏi, người quản lý đã chết là ai?”

Câu này của Thẩm Hạ Lan vừa nói ra, Lâm Tử Thất lập tức sững sờ một lúc, sau đó có chút cười khổ nói: “Cậu đoán xem!”

“Tử Thất, bây giờ tớ không có tâm tư đoán những thứ này, rốt cuộc là ai?”

“Thành Lâm, trợ lý của Phương Nguyên.”

Câu này của Lâm Tử Thất vừa nói ra, Thẩm Hạ Lan lập tức sững sờ.

Phương Nguyên?

Sao lại liên quan đến Phương Nguyên?

Cô không khỏi có chút đau đầu.

“Phương Nguyên nói như thế nào?”

Lâm Tử Thất lắc đầu nói: “Nói đến chuyện này cảm thấy có chút kỳ quái, Thành Lâm chết rồi, cảnh sát cũng đưa Diệp Ân Tuấn đi rồi, nhưng Phương Nguyên vẫn chưa lộ mặt. Tớ nghe nói tình cảm của Phương Nguyên và Thành Lâm rất tốt, thậm chí còn có người loan tin tình cảm của bọn họ không bình thường, có chút giống đam mỹ, hai người hiểu mà. Nhưng bây giờ Thành Lâm đột nhiên chết, Phương Nguyên không tỏ thái độ, không ra mặt, một chút tin tức cũng không có, hai người nói điều này có kỳ quái không?”

Lông mày của Thẩm Hạ Lan nhíu lại.

Đây quả thật không phải là phong cách của Phương Nguyên.

Nếu như nói bây giờ Phương Nguyên làm loạn, thậm chí đi đến trại giam đánh Diệp Ân Tuấn một trận đều là bình thường, nhưng bây giờ lại yên tĩnh như vậy, luôn khiến Thẩm Hạ Lan cảm thấy giống như có âm mưu gì đó đang được tiến hành.

Lẽ nào cái chết của Thành Lâm có liên quan đến Phương Nguyên?

Lần này Diệp Ân Tuấn bị hãm hại không phải là quỷ kế của Vu Phong mà là Phương Nguyên sao?

Thẩm Hạ Lan cảm thấy khả năng đánh nhau của mình không đủ dùng rồi.
 
Chương 1113


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1113

Phi đã mua được vé máy bay.

Thẩm Hạ Lan và Tiêu Niệm Vi ra khỏi bệnh viện, lái xe của Tiêu Niệm Vi đi đến sân bay, nhưng lúc sắp đến sân bay, một chiếc Ferrari màu đỏ rực lao thẳng về phía họ.

“Cẩn thận!”

Lam Tử Thất sợ hãi toát mồ hôi lạnh, nhanh chóng nắm tay lái, sắc mặt Thẩm Hạ Lan có chút tái nhợt, trên đầu chảy xuống một tầng mồ hôi lạnh.

Tiêu Niệm Vi bình tĩnh hơn, nhưng khóe miệng có hơi co rút.

Thẩm Hạ Lan vội vàng đạp phanh, tiếng lốp xe cọ xát trên đất phát ra tiếng kêu chói tai khiến người ta cảm thấy kinh hồn bạt vía.

Chiếc xe gần như sắp va vào nhau, nhưng cuối cùng đã dừng lại cách nhau một cm.

Tim Thẩm Hạ Lan đập thình thịch, còn chưa kịp bình tĩnh lại thì cánh cửa xe Ferrari đã mở ra.

Phương Nguyên mặc một bộ đồ màu trắng bước xuống xe Ferrari, sau đó đi lại gõ cửa xe của Thẩm Hạ Lan.

Trái tim Thẩm Hạ Lan lộp bôp một tiếng.

Sau khi biết người chết kia là quản lý của Phương Nguyên thì Thẩm Hạ Lan đã suy nghĩ đến việc khi nào Phương Nguyên sẽ tìm mình, bây giờ còn chưa lên máy bay đã bị Phương Nguyên tìm đến, mặc dù không nằm ngoài dự đoán nhưng Thẩm Hạ Lan vẫn nhăn mặt khó chịu.

“Xuống xe, chúng ta nói chuyện.”

Giọng Phương Nguyên khàn khàn, dường như tâm trạng của anh ta không được tốt lắm.

Lam Tử Thất nắm tay Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Không được đi lại đó, lỡ anh ta chó cùng rứt gậu làm gì cậu thì sao? Đừng quên, bây giờ cậu còn đang bị thương.”

[Diendantruyen.Com] Cục Cưng Có Chiêu


Lam Tử Thất bỗng thấy không vui.

“Cô là bác sĩ kiểu gì đấy, sức khỏe của cô ấy bây giờ như thế nào chẳng lẽ cô không biết.”

“Được rồi, đừng tranh cãi nữa, ở đây đợi tớ.”

Thẩm Hạ Lan xuống xe kết thúc cuộc tranh luận.

Trên người Phương Nguyên nồng nặc mùi thuốc lá khiến cổ họng Thẩm Hạ Lan hơi ngứa.

Cô vô thức bóp mũi mình, nghe thấy Phương Nguyên thấp giọng nói: “Chúng ta nói chuyện riêng đi.”

“Được.”

Thẩm Hạ Lan không từ chối.

“Đi đâu?”

“Trong xe tôi! yên tâm, không lỡ chuyến bay đâu.”

Phương Nguyên nắm rõ hành trình của Thẩm Hạ Lan, điều đó khiến cô hơi ngạc nhiên.

Cô ngẩng đầu lên nhìn Phương Nguyên, từ trong mắt anh ta, Thẩm Hạ Lan không nhìn thấy sự tức giận hay những cảm xúc nào khác mà chỉ có nỗi buồn và sự đau lòng.

“Được.”

Trái tim Thẩm Hạ Lan không hiểu sao lại cảm thấy hơi nhói đau.

Cô hiểu rất rõ cảm giác mất đi người mình yêu.

Lúc Diệp Ân Tuấn rơi xuống vách núi ở Vân Nam, Thẩm Hạ Lan quả thật sống không bằng chết, bây giờ nhìn thấy Phương Nguyên cũng như vậy, cô không khỏi nghĩ đến những lời đồn đại bên ngoài.

Mối quan hệ giữa Phương Nguyên và Thành Lâm rất mập mờ.

Nếu tin này là sự thật và Thành Lâm là người yêu bí mật của Phương Nguyên thì loại cảm giác đau khổ này thực sự rất khó chịu.

Thấy Thẩm Hạ Lan lên xe của Phương Nguyên, Lam Tử Thất sợ hãi vội bước xuống xe chạy đến ngăn cản, nhưng đã muộn một bước.

Xe của Phương Nguyên đã lao đi như một cơn gió.
 
Chương 1117


Chương 1117

“Lão tam lại cấu kết với Vu Phong sao? Ha ha, được, được lắm!”

Ánh mắt của Phương Nguyên đột nhiên trở nên ác liệt.

Ở trên màn ảnh anh luôn dịu dàng hòa nhã, mang đến cảm giác dễ gần khiến người ta cảm thấy rất thoải mái, giống như một người thân vậy, nhưng nếu anh ta thật sự muốn khôi phục lại thân phận thì sao có thể dùng thân phận ngôi sao hạng A được?

“Cử người mang Thẩm Niệm Niệm giao cho người của Diệp Ân Tuấn, bảo vệ họ cho đến khi bọn họ đến Hải Thành giao cho Thẩm Hạ Lan. Ngoài ra dọn dẹp sạch sẽ một chút, chúng ta trở về nước T. Đã rất nhiều năm rồi, chắc mấy anh chị em của tôi cũng sắp quên tôi rồi, dù sao thì tôi cũng phải nên lộ diện có đúng không?”

Phương Nguyên cười khẩy.

Người mặc đồ đen lập tức làm theo.

Phương Nguyên lại nói: “Liên lạc với cảnh sát để Thẩm Hạ Lan đến gặp Diệp Ân Tuấn một chút. Cho dù kết quả như thế nào thì tôi cũng không hy vọng em ấy đi trong buồn bã.”

“Vâng.”

Sau khi dặn dò xong, Phương Nguyên đi về phòng.

Thẩm Hạ Lan đi đến chỗ xe của Phương Nguyên, bây giờ Phương Nguyên không đi, nếu cô cuốc bộ thì có lẽ sẽ không bắt kịp chuyến bay.

Cô muốn lấy điện thoại ra tìm một ứng dụng gọi taxi thì mới buồn bã phát hiện điện thoại của cô đã rơi trên xe của Tiêu Niệm Vi rồi.

Còn ai xui xẻo hơn cô không chứ?

Khi Thẩm Hạ Lan không biết phải làm gì thì một người đàn ông mặc đồ đen bước ra căn hộ của Phương Nguyên rồi đi đến chỗ Thẩm Hạ Lan.

“Cô Thẩm, anh Phương bảo tôi tiễn cô.”

“Được.”

Thẩm Hạ Lan gật đầu.

Cũng coi như Phương Nguyên còn chút lương tâm.

Cô lên xe của Phương Nguyên, người đàn ông mặc đồ đen khởi động xe rồi xuất phát.

Về phần tên của anh ta là gì thì Thẩm Hạ Lan không muốn biết, cho nên cô nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lưng của cô rất đau, vết thương đang đau nhức.

Má nó, cô nhất định sẽ trả thù chuyện này Cho dù là Vu Phong hay kẻ đứng sau là ai thì cô cũng sẽ khiến bọn họ phải trả giá đắt!

Thẩm Hạ Lan ngồi xuống hít một hơi thật sâu, chỉ có như vậy thì cô mới cảm thấy dễ chịu hơn.

Chiếc xe phóng rất nhanh.

Thẩm Hạ Lan biết thời gian và vị trí từ căn hộ của Phương Nguyễn đến sân bay là bao lâu, rõ ràng bây giờ đã trễ một lúc rồi.

Cô đột nhiên mở mắt ra, lúc này mới nhận ra đây không phải là đường đến sân bay, trong lòng không khỏi trở nên cảnh giác.

“Anh muốn đưa tôi đi đâu?”

“Anh Phương bảo tôi đưa cô đến đồn cảnh sát gặp anh Diệp.”

Nghe người mặc đồ đen nói vậy, Thẩm Hạ Lan không khỏi sửng sốt.

“Anh nói là đi gặp Diệp Ân Tuấn hả?”

“Đúng vậy.”

Thẩm Hạ Lan không khỏi khiếp sợ.

Với khả năng của Phi mà cũng không thể vào gặp Diệp Ân Tuấn được, cái tên Phương Nguyên này thực sự có bản lĩnh lớn như vậy sao?

Hơn nữa người chết còn là người quản lý của anh ta.

Rốt cuộc tại sao Phương Nguyên lại muốn giúp cô? Hay là nói tại sao lại muốn giúp Diệp Ân Tuấn?

Thẩm Hạ Lan không hiểu.

Người đàn ông mặc đồ đen không nói chuyện, Thẩm Hạ Lan cũng không hỏi nữa, trong đầu cô hiện lên rất nhiều câu hỏi, nhưng không thể tìm ra câu trả lời. Có lẽ sau khi gặp được Diệp Ân Tuấn thì sẽ có đáp án đúng không?

Thẩm Hạ Lan không rõ nữa.

Bây giờ xem ra chắc chắn đã lỡ chuyến bay rồi.

“Anh có thể cho tôi mượn điện thoại được không?”

Người mặc đồ đen nhanh chóng đưa điện thoại của mình cho Thẩm Hạ Lan.

Sau khi Thẩm Hạ Lan nhận lấy, cô gọi cho Tiêu Niệm Vi.

“Niệm Vi, cậu và Tử Thất đi trước đi, tớ có việc phải làm, tớ sẽ đi chuyến bay khác về sau.”

“Cậu không sao chứ?”

Tiêu Niệm Vi hơi lo lắng.

“Không sao, muốn đi giải quyết việc riêng thôi, đừng lo lắng.”

“Được.”

Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Hạ Lan có một chút lo lắng không thể giải thích được.

Cô sắp được gặp Diệp Ân Tuấn rồi.

Đi rất vội nên không mang theo thứ gì, cũng không biết anh có cần hay không, bây giờ đi mua không biết có kịp không nữa.
 
Chương 1118


Chương 1118

Thẩm Hạ Lan đang suy nghĩ lung tung thì xe đã tới cửa đồn cảnh sát.

“Cô Thẩm, mời cô.”

“Cảm ơn.”

Thẩm Hạ Lan gật đầu rồi xuống xe.

Cô vừa bước vào đồn cảnh sát thì có người đến dẫn cô đến nơi giam giữ Diệp Ân Tuấn.

Thẩm Hạ Lan nhìn căn phòng nhỏ xíu này thì hốc mũi có chút ê ẩm.

“Sao em lại đến đây được?”

Khi Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, anh nhanh chóng đứng dậy.

“Em đang muốn gây rối hả? Đây là chỗ nào? Trên người còn đang bị thương, em chạy đến đây làm gì? Lỡ nhiễm trùng… ừm…”

Diệp Ân Tuấn còn chưa nói xong thì Thẩm Hạ Lan đã lao tới, kiễng chân lên, lấy môi chặn lại mấy câu lải nhải của Diệp Ân Tuấn.

Người phụ nữ mềm mại nhào vào lòng mình, Diệp Ân Tuấn còn có thể nói gì nữa?

Anh ôm lấy vòng eo mảnh mai của cô, điên cuồng hôn lên môi cô, muốn khảm cô vào trong máu thịt của mình.

Thẩm Hạ Lan sắp chết ngạt rồi.

Cô dựa vào lồng ngực Diệp Ân Tuấn, nghẹn ngào nói: “Rốt cuộc là sao vậy anh?”

Diệp Ân Tuấn biết Thẩm Hạ Lan đang sợ hãi.

“Không có chuyện gì lớn hết, bị người ta gài bẫy thôi, em yên tâm, anh không sao đâu.”

“Anh còn nói không sao hả, anh đã vào tù rồi đấy, có phải anh muốn hù chết em rồi đi tìm vợ nhỏ không?”

Thẩm Hạ Lan nắm lấy cổ áo Diệp Ân Tuấn, hùng hổ chất vấn anh.

Diệp Ân Tuấn đột nhiên bật cười.

Bây giờ Thẩm Hạ Lan còn có thể như vậy thì chứng tỏ cô có thể chịu đựng được, vậy là tốt rồi.

Diệp Ân Tuấn sờ đầu cô, đột nhiên ngửi thấy mùi máu.

“Miệng vết thương bị rách sao?”

Thẩm Hạ Lan lè lưỡi, ngượng ngùng nói: “Chết rồi, để anh phát hiện rồi.”

“Thẩm Hạ Lan, em không biết mình đang bị thương sao?”

“Em biết!”

Đối mặt với sự nghiêm túc của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan bình tĩnh trả lời một câu.

Diệp Ân Tuấn nghe vậy thì cảm thấy bất đắc dĩ.

“Anh thật sự không sao.”

“Vậy thì rời khỏi đây, đi theo em được không?”

Câu hỏi này của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn không biết phải trả lời thế nào.

“Cần chút thời gian.”

“Vậy thì anh đừng quan tâm đến em nữa.”

Thẩm Hạ Lan quan sát Diệp Ân Tuấn một lượt, lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm.

“Em định trở về Hải Thành giúp anh trông coi Hoàn Trí Quốc Tế. Không đúng, là Hoàn Trí Quốc Tế của em, anh đã cho em tập đoàn này rồi.”

“Quay về cũng được, người của chúng ta ở đó đông hơn, anh cũng sẽ yên tâm một chút, nhưng nếu em lại bị thương thì phải làm sao?”

Đây là điều Diệp Ân Tuấn lo lắng.

Thẩm Hạ Lan xua tay nói: “Anh yên tâm đi, có Tiêu Niệm Vi đi theo em mà.”

“Vậy thì tốt.”

Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, ánh mắt dịu dàng hơn rất nhiều.

“Lại đây, để anh ôm em.”

“Ở đây là phòng giam, có thể ôm được không?”

Mặc dù nói như vậy nhưng Thẩm Hạ Lan cũng bước tới ngồi trên đùi Diệp Ân Tuấn, với hai tay ôm cổ anh.

“Hôn cũng hôn rồi mà còn không để anh ôm hả?”

Ngửi được mùi trên người của cô, Diệp Ân Tuấn cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều.

“Bây giờ anh còn chưa thể ra ngoài, em có thể tùy ý làm càn, nhưng trước hết phải đảm bảo an toàn cho bản thân, có biết không? Nếu em dùng tính mạng của mình để đổi lấy sự an toàn của anh thì anh thà rằng không cần.”

“Em biết rồi, bây giờ anh càng ngày càng dài dòng đấy.”

Thẩm Hạ Lan không kiên nhẫn nói, nhưng tầm mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm Diệp Ân Tuấn, từng chút một khắc ghi hình dáng của Diệp Ân Tuấn vào trong tâm trí mình.

“Thấy anh thế này, em không nỡ.”

Diệp Ân Tuấn cảm thấy máu trong người đang sôi sục.

Cô vợ nhỏ này từ khi bị thương luôn thích trêu chọc anh.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên nghiêm túc hỏi: “Rốt cuộc anh và Phương Nguyên có chuyện gì vậy?”
 
Chương 1119


CHƯƠNG 1119

 

Diệp Ân Tuấn chớp chớp mắt, giả bộ vô tội hỏi: “Chuyện gì là chuyện gì?”

 

“Anh còn giả ngu hả?”

 

Thẩm Hạ Lan đột nhiên nắm lấy lỗ tai Diệp Ân Tuấn: “Có nói hay không?”

 

Diệp Ân Tuấn sững người.

 

Anh chỉ thấy cảnh này trên TV, chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày mình cũng trở thành một trong số đó. Vốn tưởng rằng sẽ rất tức giận, thậm chí sẽ bài xích, nhưng lực tay của Thẩm Hạ Lan không lớn, khi chất vấn thậm chí còn có chút hờn dỗi mang theo vẻ quyết rũ khiến cổ họng Diệp Ân Tuấn không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt.

 

“Bà xã, em bây giờ thật dũng mãnh.”

 

“Hừ, thì sao? Còn không mau thành thật khai báo đi!”

 

Thẩm Hạ Lan bĩu môi, dáng vẻ hờn dỗi kia khiến Diệp Ân Tuấn hận không thể đẩy cô xuống đất làm thịt ngay tại chỗ, nhưng anh vẫn còn lý trí, còn biết ở đây là đâu.

 

“Không có chuyện gì hết, em đừng lo lắng, anh lấy tính hướng của một thằng đàn ông ra đảm bảo, anh không cần ai ngoài em hết, thật đó, trời đất chứng giám.”

 

Lời nói của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan hơi kinh ngạc, lúc này cô mới nhớ ra chuyện Phương Nguyên thích đàn ông, lúc này không nhịn được đẩy Diệp Ân Tuấn ra.

 

“Đừng chuyển hướng đề tài, nếu như có một ngày anh dám cùng đàn ông lộn xộn thì em cũng dám cắt của quý của anh, để cho anh nếm thử hương vị nằm dưới.”

 

Thẩm Hạ Lan kiêu ngạo nói.

 

Diệp Ân Tuấn mỉm cười cưng chiều.

 

Cô vợ nhỏ này càng ngày càng dũng mãnh, càng ngày càng khiến người ta vô cùng yêu thích.

 

“Anh không dám.”

 

“Ngoan đấy!”

 

Thẩm Hạ Lan cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng rực của Diệp Ân Tuấn, đột nhiên có chút lo lắng.

 

“Thân nhiệt sao lại cao như vậy? Chẳng lẽ là…”

 

“Không sao, ở đây có hơi nóng. Hơn nữa, bọn họ sẽ không để anh xảy ra chuyện đâu, em đừng lo.”

 

Thấy tinh thần của Diệp Ân Tuấn khá tốt, Thẩm Hạ Lan cũng yên tâm.

 

“Phương Nguyên nói sẽ cử người đưa Thẩm Niệm Niệm về Hải Thành, anh định làm gì với Thẩm Niệm Niệm vậy?”

 

“Em muốn làm gì thì làm.”

 

Về chuyện này thì Diệp Ân Tuấn hy vọng Thẩm Hạ Lan sẽ tự mình xử lý Thẩm Niệm Niệm.

 

“Được rồi, anh yên tâm ở đây vài ngày, nghỉ ngơi cho khỏe, việc bên ngoài cứ giao cho em. Bọn họ tưởng anh là chống lưng của em nên tống anh vào đây, bây giờ bọn họ chắc chắn sẽ tập trung đối phó với em. Ma quỷ nhiều như vậy, em sẽ lập tức bắt hết bọn họ, đỡ cho bọn họ mỗi ngày giở trò hãm hại chúng ta, hại chúng ta không có một ngày vui vẻ.”

 

Thẩm Hạ Lan nghịch cà vạt của Diệp Ân Tuấn, nhẹ nhàng nói.

 

Diệp Ân Tuấn tự nhiên cũng không có ý kiến.

 

“Bảo vệ mình, nếu không được thì hãy nhờ vã nhà họ Hoắc và nhà họ Nghiêm.”

 

“Em biết rồi, em sẽ chăm sóc mình.”

 

Thẩm Hạ Lan luyến tiếc khi phải chia tay Diệp Ân Tuấn, nhưng cô cũng biết thời gian thăm nom đã hết.

 

Có thể vào gặp Diệp Ân Tuấn đã là bất ngờ rồi, nếu mình còn không biết phá hư quy tắc thì Thẩm Hạ Lan không biết sau này Diệp Ân Tuấn sẽ ra sao nữa.

 

Cô rất lo lắng.

 

“Đi đi, ở đây không phải nơi tốt lành gì, đợi khi nào em đón anh ra ngoài thì anh sẽ phục vụ em thật tốt.”

 

Khi Diệp Ân Tuấn nói lời này, ánh mắt của anh có chút mập mờ.

 

“E hèm.”

 

Thẩm Hạ Lan cố tình ho khan hai tiếng để che giấu sự ngại ngùng của bản thân.

 

“Em đi đây, anh nhớ chăm sóc bản thân đấy.”

 

“Ừm.”

 

Diệp Ân Tuấn đột nhiên không nỡ, anh nắm chặt tay Thẩm Hạ Lan không buông.

 

Thấy Diệp Ân Tuấn giống như một đứa trẻ, Thẩm Hạ Lan cảm thấy trong lòng rất khó chịu.

 

“Hay là em tìm quan hệ đưa anh ra ngoài nhé?”

 

“Quên đi, đối phương tốn sức đưa anh vào thì sẽ không dễ dàng thả ra đâu. Có chuyện gì thì em đi tìm Phi và Hoắc Chấn Đình, anh đã dặn dò bọn họ rồi.”

 

Diệp Ân Tuấn cảm thấy thời gian ở bên Thẩm Hạ Lan càng lâu thì anh lại càng không muốn để cô đi.
 
Chương 1120


Chương 1120

 

“Được rồi, em đi đây.”

 

Thẩm Hạ Lan hôn Diệp Ân Tuấn một cái, nhưng Diệp Ân Tuấn lại giữ gáy cô lại rồi hôn một cách rất nồng cháy.

 

Cô cảm thấy miệng mình bị sưng lên rồi.

 

“Đáng ghét.”

 

Thẩm Hạ Lan đẩy Diệp Ân Tuấn ra rồi chạy ra ngoài.

 

Nhìn theo bóng lưng của cô, môi Diệp Ân Tuấn hơi nhếch lên, trong mắt tràn đầy dịu dàng.

 

Đột nhiên anh ôm đầu, cuộn tròn người lại, tuy rằng đang cố gắng kìm nén nhưng cơ thể đã không tự chủ được phát run.

 

“Anh bị sao thế?”

 

Người canh giữ thấy Diệp Ân Tuấn hơi khác thường thì vội hỏi, nhưng anh ta không dám tiến lên, anh ta sợ Diệp Ân Tuấn cố tình làm vậy.

 

Diệp Ân Tuấn nghiến răng, trên đầu đổ một tầng mồ hôi lạnh.

 

Bệnh đau thần kinh của anh đã lâu rồi không tái phát, lần trước Tô Nam hỏi anh, anh còn tưởng mình đã hết rồi nhưng không ngờ lại phát bệnh ở đây.

 

Diệp Ân Tuấn cắn môi dưới đến chảy máu, trong đầu lại đang nghĩ phải đợi Thẩm Hạ Lan đi xa đã, nếu không cô nhìn thấy anh như vậy thì sẽ càng lo lắng hơn.

 

Thấy tình trạng của Diệp Ân Tuấn không ổn, bảo vệ nhanh chóng liên lạc với người khác đưa Diệp Ân Tuấn đến bệnh viện. Để ngăn anh chạy trốn, xung quanh sắp xếp rất nhiều cảnh sát mặc thường phục. Mà tất cả những điều này, Thẩm Hạ Lan căn bản không biết.

 

Sau khi Thẩm Hạ Lan đi ra, trên mặt vẫn còn hơi nóng.

 

Diệp Ân Tuấn cũng quá…

 

Cô không tìm ra được một từ ngữ thích hợp để diễn tả nó.

 

Thẩm Hạ Lan tưởng phải bắt taxi mới có thể quay về, không ngờ người mặc đồ đen vẫn còn ở đó, vừa nhìn thấy Thẩm Hạ Lan liền vội vàng tiến lên, thái độ rất cung kính.

 

“Cô Thẩm, tôi sẽ đưa cô đến sân bay, vé đã đổi rồi, một tiếng sau sẽ cất cánh, bây giờ chúng ta phải nhanh lên.”

 

Thẩm Hạ Lan nghe xong thì ngập ngừng hỏi: “Phương Nguyên đã dặn dò sao?”

 

“Đúng vậy.”

 

Thẩm Hạ Lan nheo mắt, cũng không nói gì nữa, cô lên xe.

 

Tốc độ xe không nhanh không chậm, nhưng cũng đủ thời gian để lên máy bay.

 

Sau khi Thẩm Hạ Lan lên máy bay, người đàn ông mặc đồ đen đã biến mất.

 

Thẩm Hạ Lan hơi ngạc nhiên trước hành động của Phương Nguyên, nhưng cô không nói gì.

 

Cô nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

 

Sau hơn một tiếng đồng hồ, máy bay hạ cánh xuống Hải Thành.

 

Thẩm Hạ Lan biết chuyện của Diệp Ân Tuấn có khả năng đã gây ra một trận sóng gió ở Hải Thành, chắc chắn có không ít phóng viên đang đợi cô ở bên ngoài.

 

Khắp người cô đều là vết thương, đau kinh khủng, cô thật sự không còn nhiều tinh lực để đối phó với đám phóng viên, nên chỉ có thể đi ra bằng lối đi khẩn cấp.

 

Khi Thẩm Hạ Lan rời khỏi bằng lối đi khẩn cấp, cô nhìn thấy một chiếc Maybach đang đậu ở đó, khi nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, cửa kính xe hạ xuống, khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Chấn Đình đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.

 

“Hạ Lan, lên xe đi, chú đưa cháu về.”

 

Sự xuất hiện của Hoắc Chấn Đình không nằm ngoài dự đoán của Thẩm Hạ Lan, dù sao thì Diệp Ân Tuấn đã nói rằng anh và Hoắc Chấn Đình đã chào hỏi nhau rồi. Cho nên Thẩm Hạ Lan bước nhanh tới, kéo cửa xe ra ngồi vào trong, cô quan sát xung quanh, lúc không phát hiện ai khác thì mới thở phào nhẹ nhõm.

 

“Chú đã cho người phong tỏa nơi này rồi, cháu đừng lo lắng.”

 

Hoắc Chấn Đình đương nhiên biết Thẩm Hạ Lan đang lo lắng chuyện gì.

 

Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Hoắc Chấn Đình, cô bỗng nhiên mỉm cười vui vẻ.

 

“Chú út, gặp được chú thật tốt.”

 

“Thôi đi cô, lúc không có tiền quay vòng vốn ở thành phố B sao không thấy liên lạc với chú, cháu có coi chú là người nhà không? Bây giờ muốn nịnh bợ lấy lòng chú hả, muộn rồi, chú tức giận rồi.”

 

Hoắc Chấn Đình đã biết hết mọi chuyện của Thẩm Hạ Lan ở thành phố B, anh ta đương nhiên rất tức giận, anh ta giận Thẩm Hạ Lan không coi mình là người thân.

 

Nghe câu nói đó của Hoắc Chấn Đình, Thẩm Hạ Lan có chút oan uổng.
 
Chương 1121


Chương 1121

 

“chú út, chú oan uổng cho cháu quá, cháu muốn thử kiểm tra năng lực của mình, nếu ngay từ đầu đã đi tìm người thân nhờ vã thì sao có thể gọi là lập nghiệp được? Nếu như vậy thì cháu ở lại nhà họ Hoắc hay nhà họ Diệp chẳng phải tốt hơn sao.”

 

“Cũng không phải là không thể, nếu cháu muốn thì chú sẽ giao sản nghiệp nhà họ Hoắc lại cho cháu.”

 

Hoắc Chấn Đình suy tính rất nghiêm túc.

 

“Đừng đừng đừng, cháu không có hứng thú với mấy cái sản nghiệp kia.”

 

Thẩm Hạ Lan vội từ chối.

 

Đùa sao, nếu thật sự nhận cái sản nghiệp kia của nhà họ Hoắc thì cô còn thời gian đâu mà nói chuyện yêu đương với Diệp Ân Tuấn?

 

Hoắc Chấn Đình lắc đầu, cũng không ép cô, anh ta cười nói: “Chú ba cháu hôm nay không có ở nhà, chú dẫn cháu ra ngoài ăn nhé?”

 

“Không được rồi, cháu phải về nhà họ Diệp một chuyến đã. Ân Tuấn đã thành thế này, bây giờ Diệp Tử lại đang mang thai, cháu không biết mấy phóng viên kia có làm khó bọn họ không nữa, cháu phải về xem xét một chút.”

 

Khi Thẩm Hạ Lan nói câu này, Hoắc Chấn Đình vô thức nhìn vào bụng Thẩm Hạ Lan, tiếc nuối nói: “Hạ Lan, bây giờ cháu đã có ba đứa con rồi, đừng sinh nữa, cơ thể cháu cũng không biết có thể hồi phục lại như xưa không nữa. Thành thật mà nói, về chuyện này Diệp Ân Tuấn thật đúng là thằng khốn.”

 

“Chú út, chú đừng trách anh ấy.”

 

Thẩm Hạ Lan biết Hoắc Chấn Đình đau lòng cho mình, nhưng đứa bé đã không còn, chuyện này thực sự cũng không thể giải thích rõ được, cho dù đó là lỗi của Diệp Ân Tuấn thì Thẩm Hạ Lan cũng không thể để mặc cho người khác nói chồng mình không đúng.

 

“Cháu đó, cứ bao che cho hắn ta đi.”

 

Hoắc Chấn Đình thở dài một hơi, sau đó kêu tài xế lái xe trở về nhà tổ nhà họ Diệp.

 

Quả nhiên đã có một số phóng viên canh giữ ở đây, nhưng vì vệ sĩ nhà họ Diệp ngăn lại nên họ không vào được.

 

Xe của Hoắc Chấn Đình lái thẳng vào nhà tổ nhà họ Diệp, tránh cho phóng viên có cơ hội quấy rầy Thẩm Hạ Lan.

 

Sau khi Thẩm Hạ Lan trở về nhà họ Diệp, Diệp Tử và Triệu Ninh bước ra nghênh đón.

 

“Chị dâu, chị không sao chứ? Trên mạng nói anh trai em giết người, có thật vậy không? Anh trai em đâu?”

 

Đời này Diệp Tử rất ít khi ở bên người thân cho nên cô ta đặc biệt quan tâm Diệp Ân Tuấn. Tuy Diệp Ân Tuấn không quá nhiệt tình nhưng với cô ta như vậy là đủ.

 

Triệu Ninh không nói gì, nhưng ánh mắt cũng mang theo chút lo lắng nhìn Thẩm Hạ Lan.

 

Thẩm Hạ Lan nhìn cái bụng mấy tháng của Diệp Tử, lại nghĩ đến đứa con đã mất của mình thì có chút buồn bã, nhưng cô lại cười nói: “Không sao, chị sẽ lo chuyện của anh trai em, em đừng lo, không phải chị đã về rồi sao?”

 

“Nhưng mà chị dâu, vết thương của chị đã lành chưa? Trên mạng nói Thẩm Niệm Niệm làm chị bị thương nặng, chị quay về bây giờ có ổn không? Anh trai em biết được thì sẽ rất đau lòng đấy.”

 

Diệp Tử nghĩ đến vết thương của Thẩm Hạ Lan trong đoạn video ngắn lan truyền trên mạng kia thì liền cảm thấy đau đớn khắp người.

 

Triệu Ninh vội nói: “Được rồi, để chị dâu vào nhà trước đã, em không thấy sắc mặt chị dâu không tốt sao?”

 

Lúc này Diệp Tử mới nhận ra sắc mặt Thẩm Hạ Lan không còn chút máu.

 

“Đúng đúng đúng, chị dâu mau vào đi.”

 

Diệp Tử kéo Thẩm Hạ Lan vào nhà.

 

Thẩm Hạ Lan vô thức nhìn xung quanh, đột nhiên hỏi: “Dì đâu?”

 

Diệp Tử vội vàng nói: “Mẹ em nghe tin anh trai em xảy ra chuyện nên sáng sớm đã ra ngoài thăm dò tin tức, hy vọng có thể giúp đỡ anh trai. Chị dâu, chị cũng biết, bây giờ bụng em đã bự rồi, em không thể ra ngoài, mà có ra ngoài cũng không quen ai hết.”

 

Thẩm Hạ Lan nghe vậy thì híp mắt lại.

 

Diệp Tử sinh ra và lớn lên ở Hải Thành mà cũng không có mối quan hệ sâu rộng nào. Vu Linh mới đến Hải Thành được bao lâu mà lại có thể ra ngoài thăm dò tin tức được chứ?

 

Bà ta muốn dò la tin tức về ai?

 

Thẩm Hạ Lan vốn không có nói sự nghi hoặc trong lòng mình ra, Triệu Ninh vội vàng bảo người bưng chút nước nóng cho Thẩm Hạ Lan uống.

 

“Mau ngồi xuống đi, bụng cũng bự rõ rồi, chắc là rất vất vả đúng không?”

 

Thẩm Hạ Lan nhớ thời gian mình và Tử mang thai cũng xêm xêm nhau, nhưng bây giờ con của Tử vẫn còn, mà con mình đã không còn nữa, không khỏi có chút buồn, nhưng cô thu liễm cảm xúc rất tốt, không có để Tử nhìn ra rồi cảm thấy khó chịu.

 

Trên mặt Tử tràn ngập cảm giác hạnh phúc.
 
Chương 1122


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1122

 

“Ừm, vẫn ổn, cả đời phụ nữ không phải đều phải trải qua một lần ư? em đi khám rồi, bác sĩ nói là thai đơn, em ít nhiều cũng có chút thất vọng.”

 

Tử là con gái của Diệp Tri Thu, nhà họ Diệp có gen sinh đôi, bình thường cô ta nhìn thấy mấy đứa Diệp Minh Triết và Diệp Nghê Nghê một trai một gái rất là tốt, hơn nữa sinh một lần hai đứa, cũng bớt phải mang thai lần nữa.

 

Nhưng không ngờ mình lại không được di truyền gen của nhà họ Diệp, chỉ có một em bé thôi.

 

Thẩm Hạ Lan cười nói: “Chỉ cần em bé khoẻ mạnh là được rồi.”

 

“Cũng phải.”

 

Tử lập tức cười lên.

 

Triệu Ninh kéo lấy Tử, thấp giọng nói: “Chị dâu mới về, em để chị dâu nghỉ ngơi một lát, sau này có thời gian rồi trò chuyện tiếp.”

 

Dù sao bây giờ cũng là thời kỳ phi thường, Thẩm Hạ Lan quay về cũng là vì Diệp Ân Tuấn, Tử không biết phân biệt nặng nhẹ, nhưng Triệu Ninh không thể không biết.

 

Tử lúc này mới phản ứng lại, vội vàng nói: “Chị dâu, chị xem em kìa, hễ vui mừng lên là chả quan tâm gì nữa, chị mau lên nghỉ ngơi đi. Phóng viên ở bên ngoài cũng không biết khi nào sẽ giải tán? Sau này còn không biết sẽ còn gây ra chuyện gì nữa, anh không có ở đây, cái nhà này vẫn phải nhờ chị gánh.”

 

“Không sao, yên tâm đi, chị lên nghỉ ngơi một lát, sau nay trò chuyện tiếp.”

 

Vết thương trên người Thẩm Hạ Lan rất đau, khó lắm mới kiên trì được đến bây giờ, thật sự có chút không kiên trì được nữa.

 

“Được.”

 

Tử vội vàng nhường đường.

 

Thẩm Hạ Lan mỉm cười lên phòng ngủ trên lầu.

 

Khi cô định cởi quần áo thì bên ngoài truyền đến giọng của Tử.

 

“Chị dâu, Tử Thất và một bác sĩ họ Tiêu đến rồi.”

 

“Bảo bọn họ vào đi.”

 

[Diendantruyen.Com] Cục Cưng Có Chiêu


 

“Các cậu đến nhà Tô Nam à?”

 

“Không có, lúc về thì đúng lúc gặp Tô Nam đi máy bay, thuận miệng nói một câu.”

 

Tiêu Niệm Vi nhàn nhạt nói, nhưng trong lòng Thẩm Hạ Lan khẽ thịch một cái.

 

“Tô Nam ngồi máy bay đi đâu?”

 

“Thành phố B.”

 

Tiêu Niệm Vi nhìn Thẩm Hạ Lan, cười như không cười.

 

Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy trái tim đập vô cùng dữ dội.

 

“Ân Tuấn xảy ra chuyện rồi?”

 

Đây là lý do duy nhất mà cô nghĩ đến.

 

Bạch Tử Đồng bây giờ mang thai rồi, Tô Nam sẽ không thể dễ dàng rời khỏi Hải Thành, càng sẽ không dễ dàng rời khỏi Bạch Tử Đồng, bây giờ anh ta vội vàng rời khỏi Hải Thành, còn là đi thành phố B nữa, Thẩm Hạ Lan nghĩ thế nào thì cũng là có liên quan đến Diệp Ân Tuấn hết.

 

Lam Tử Thất trừng Tiêu Niệm Vi một cái, vội vàng nói: “Ai da, cậu đừng lo lắng nữa, Diệp Ân Tuấn nhà cậu có thể có chuyện gì chứ? Tô Nam đi qua đó là vì có một hội thảo nghiên cứu y học phải tham gia, tình cờ thôi.”

 

“Thật sao?”

 

Thẩm Hạ Lan không có nhìn Lam Tử Thất.

 

Lam Tử Thất có tính khí gì thì Thẩm Hạ Lan là người rõ nhất, cô ta mong mình không biết gì hết mà ngoan ngoãn nằm trên giường dưỡng thương, cho nên ánh mắt của Thẩm Hạ Lan là đang nhìn Tiêu Niệm Vi.
 
Chương 1123


Chương 1123

 

Tiêu Niệm Vi nhún nhún vai một cái, không có phản hồi gì cả.

 

Thẩm Hạ Lan liền hiểu rồi.

 

Diệp Ân Tuấn chắc chắn đã xảy ra chuyện.

 

Lúc mình đi anh ấy vẫn ổn, bây giờ sao lại đột nhiên xảy ra chuyện rồi chứ?

 

Anh ấy sao rồi?

 

Rốt cuộc là bệnh gì?

 

Hay có người làm anh ấy bị thương rồi?

 

Đầu não Thẩm Hạ Lan nhanh chóng xoay chuyển.

 

Tiêu Niệm Vi nhàn nhạt nói: “Sao? Cậu muốn về ư?”

 

Thẩm Hạ Lan không khỏi sững sờ một hồi.

 

Về ư?

 

Chắc chắn là không được.

 

Mình thuận theo tâm tư của đối phương khó lắm mới về Hải Thành, hơn nữa Diệp Ân Tuấn lại không ở bên cạnh, cơ hội tốt như vậy, bọn họ sao có thể để cô rời khỏi chứ?

 

Thẩm Hạ Lan bây giờ chính là một tấm bia, tất cả những người đang nhắm vào bọn họ đều đang để mắt đến cô, nếu như bây giờ cô quay về, nói không chừng sẽ khiến tình hình của Diệp Ân Tuấn càng thêm nguy hiểm.

 

Nghĩ thông suốt điểm này, Thẩm Hạ Lan nhàn nhạt nói: “Không cần, tớ tin anh ấy có thể vượt qua được. Đến đây, xử lý vết thương cho tớ, xử lý xong rồi còn phải ra ngoài.”

 

“Cậu không cần mạng nữa rồi à? còn muốn ra ngoài? Thẩm Hạ Lan, cậu có biết không, cậu bây giờ chính là một tấm bia sống?

 

Cậu sợ mấy người đó không vào nhà tổ họ Diệp xử trí cậu được đúng không?”

 

Lam Tử Thất cảm thấy Thẩm Hạ Lan chắc chắn là bị điên rồi.

 

Người phụ nữ này hễ gặp phải chuyện của Diệp Ân Tuấn là không còn màng đến gì nữa.

 

Khoan hẵng nói đến chuyện sau khi Diệp Ân Tuấn giết người sẽ thế nào, chỉ nói đến hiện tại một mình cô quay về vốn đã có chút nguy hiểm rồi, cho dù có nhà họ Hoắc và nhà họ Tiêu bảo vệ đi nữa, ai có thể bảo đảm không có sai sót gì chứ?

 

Lam Tử Thất thật sự là lo lắng vô cùng.

 

Thẩm Hạ Lan cười nói: “Cậu quay về rồi, không đi thăm Tống Đình cái sao?”

 

Lam Tử Thất lập tức trợn trắng mắt nói: “Tớ còn không phải là lo lắng cho cậu? Nên tới thăm cậu trước sao, nếu cậu đã không sao, gan còn lớn như vậy, thì tớ đi thăm nhà bọn tớ đây. Lười ở đây, mắc công bị cậu làm tức chết nữa.”

 

Nói xong, cô ta hung hăng trợn trắng mắt với Thẩm Hạ Lan một cái.

 

“Bác sĩ Tiêu, cô coi chừng cậu ấy chút đi, đừng để cậu ấy cứ làm bừa như vậy.”

 

Lam Tử Thất không an tâm mà dặn dò Tiêu Niệm Vi.

 

“Được.”

 

Tiêu Niệm Vi đáp, còn về việc có thể coi chừng được hay không thì cô ta không biết.

 

Sau khi Lam Tử Thất đi, tai của Thẩm Hạ Lan cuối cùng cũng được thanh tịnh một chút rồi.

 

“Tử Thất quá quan tâm tớ rồi.”

 

“Có bạn thân tốt như vậy thật tốt.”

 

Con người Tiêu Niệm Vi tương đối thanh lãnh, bên cạnh cũng không có bạn bè gì, có chút hâm mộ.

 

“Xử lý vết thương giúp tớ đi.”

 

“Nằm sấp xuống đi.”

 

Tiêu Niệm Vi lấy hộp thuốc tới.

 

Thẩm Hạ Lan nằm sấp trên giường, khi nghe thấy Tiêu Niệm Vi lấy kéo ra cắt áo sơ mi, không khỏi cắn chặt răng.

 

Sau khi máu tươi đóng vảy thì rất khó xử lý, Tiêu Niệm Vi tốn rất nhiều công sức mới xử lý xong, cả người mệt như có chút hạ đường huyết rồi vậy.

 

Mà Thẩm Hạ Lan đã hoàn toàn xụi lơ trên giường rồi.

 

Đều không phải là người nhiều lời, căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh.

 

Thẩm Hạ Lan nằm trên giường hồi phục nguyên khí, đợi đến khi mở miệng được, câu đầu tiên chính là: “Diệp Ân Tuấn thế nào rồi?”

 

“Thần kinh đau đến ngất đi, hết cách, bệnh này của anh ta là hậu di chứng của lần trước, nghe nói ngoại trừ Tô Nam thì người khác không dám khám cho anh ta, cho nên bên cảnh sát đã gọi Tô Nam qua đó.”

 

Tiêu Niệm Vi biết Thẩm Hạ Lan sẽ hỏi, thay vì để cô suy nghĩ lung tung thì chi bằng để cô biết.
 
Chương 1124


Chương 1124

 

Thẩm Hạ Lan khẽ sững sờ.

 

“Bệnh đau thần kinh của anh ấy đã rất lâu không có tái phát rồi.”

 

“Cái này không nói chắc được, có lúc là ý chí của bản thân ngoan cường, có thể áp chế được, không để người ngoài nhìn ra, hoặc là sau khi uống thuốc xong sẽ đỡ, cho nên sẽ yên tĩnh được một hồi, nhưng mà cậu biết đó, cái di chứng đó không phải nhất thời là có thể giải quyết được. Nghe Tô Nam nói, tệ nhất là có thể theo cả đời, cho nên cái này không nói chắc được.”

 

Nghe Tiêu Niệm Vi nói như vậy, tâm trạng Thẩm Hạ Lan rất nặng nề.

 

“Có cách chữa tận gốc không?”

 

“Chắc là không có, nhưng không biết Tô Nam có cách không, bây giờ chỉ có thể khuyên anh ta nghỉ ngơi nhiều, ít dụng não.

 

Mấy âm mưu quỷ kế gì đó, vẫn nên đừng nghĩ nữa, đơn giản mà sống qua ngày sẽ tốt hơn. Hai vợ chồng các người cũng không thiếu tiền, nếu như tớ là cậu, có lẽ sẽ cùng anh ta đi du lịch, tâm trạng tốt rồi, áp lực giảm đi, cộng thêm sự điều trị của thuốc, có lẽ sẽ tốt hơn rất nhiều.”

 

Đối với lời đề nghị của Tiêu Niệm Vi, Thẩm Hạ Lan ghi nhớ vào lòng.

 

Sau khi chuyện này xử lý xong, cô nhất định sẽ cùng Diệp Ân Tuấn đi du lịch.

 

“Thật sự không qua đó sao?”

 

Tiêu Niệm Vi nhìn thấy Thẩm Hạ Lan không có nhảy dựng lên, càng không có khóc lóc đòi về thành phố B, không khỏi hỏi.

 

Thẩm Hạ Lan từ từ ngồi dậy, tìm quần áo mặc lên, thấp giọng nói: “Tô Nam đã qua đó rồi, chắc sẽ không có vấn đề gì lớn. Nếu như tớ thật sự thương anh ấy, thì nên nhanh chóng xử lý chuyện bên này, sau đó như cậu nói, đưa anh ấy ra ngoài thư thả. Bây giờ qua đó không giúp được chút gì, chi bằng không đi thì hơn.”

 

Ánh mắt Tiêu Niệm Vi loé qua một tia tán thưởng.

 

“Cậu đang định đi đâu?”

 

“Đến chỗ ông ngoại một chuyến.”

 

Thẩm Hạ Lan nhàn nhạt nói, nhưng nhìn thấy Tiêu Niệm Vi cũng đứng dậy, không khỏi hỏi: “Cậu đi đâu?”

 

“Tớ đương nhiên là về nhà rồi, sao thế? Cậu sẽ không để tớ sống ở đây chứ? Tớ sống không quen đâu.”

 

Lời của Tiêu Niệm Vi khiến Thẩm Hạ Lan khẽ sững sờ.

 

“Cậu cũng có nhà ở Hải Thành?”

 

“Ông xã tớ là một trong bốn cậu chủ Hải Thành, tuy bây giờ không có ở đây, nhưng nhà thì vẫn có chứ. Nghĩ sao vậy.”

 

Tiêu Niệm Vi cười nhạt, trực tiếp cáo từ với Thẩm Hạ Lan.

 

Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình thật đúng là ngốc, sao cô không có nghĩ đến chứ.

 

Sau khi sửa soạn cho mình xong, Thẩm Hạ Lan lấy vài món đồ sưu tầm từ tầng hầm ra, định đem đi tặng cho ông cụ Tiêu.

 

Cả đời này ông ta không có sở thích gì, chỉ duy nhất thích uống trà sưu tầm đồ cổ gì đó.

 

Thẩm Hạ Lan thuận tay chọn một phần trà lá, nhưng đột nhiên híp mắt lại.

 

Trà ở bên trong phòng trà đều là Diệp Ân Tuấn cho người đem tới định kỳ, không có gì khác ngoài trà xanh và hồng trà, nhưng hồi nãy Thẩm Hạ Lan lại phát hiện bên trong số trà này lại có một loại trà khác.

 

Thân rễ của loại trà này rất lớn và thô ráp, có cảm giác nó sẽ không bao giờ là loại trà mà Diệp Ân Tuấn chọn.

 

Nhưng trà như vậy sao lại xuất hiện ở đây chứ?

 

Mi tâm Thẩm Hạ Lan khẽ nhíu lại, thuận tay bốc một nắm bỏ vào trong túi chân không, sau đó bỏ vào túi rồi đem ra ngoài.

 

Chỉ là cô vừa ra khỏi phòng trà thì gặp Vu Linh mới từ bên ngoài về.

 

Khi Vu Linh nhìn thấy Thẩm Hạ Lan thì có chút sững sờ, sau đó vội vàng tiến lên trước buồn bã mà nói: “Con bé này chịu khổ rồi. Dì nghe nói con của cháu bị sẩy rồi? Sao lại không cẩn thận như vậy chứ? Nhưng hai đứa đã có hai đứa con rồi, cũng đừng quá thương tâm nữa. Chuyện gì cũng nên nghĩ thoáng ra có biết không?”

 

“Dạ biết rồi dì Vu.”

 

Thẩm Hạ Lan gật đầu, nhưng ngửi thấy một mùi quen thuộc từ trên người Vu Linh.

 

Loại mùi này Thẩm Hạ Lan đã từng ngửi thấy qua, giống như ngửi thấy qua từ trên người Thẩm Niệm Niệm vậy.

 

Nhưng bây giờ Thẩm Niệm Niệm hẳn đang ở trong tay Phương Nguyên, vậy mùi trên người Vu Linh từ đâu mà ra chứ?

 

Đầu não Thẩm Hạ Lan nhanh chóng xoay chuyển.

 

“Dì à, mùi trên người dì thật thơm, là nước hoa mới sao? Hiệu gì vậy? Hôm nào cháu cũng đi mua một chai về thử.”
 
Chương 1125


Chương 1125

 

Thẩm Hạ Lan cười nhạt mà hỏi thăm.

 

Đôi con ngươi Vu Linh đột nhiên lập loè một cái, sau đó cười nói: “Dì đã từng tuổi này rồi, làm gì còn xịt nước hoa chứ. Có thể cháu ngửi sai rồi đó.”

 

“Vậy ư? Vậy thì có thể thật sự là do mũi cháu quá tệ rồi. Gần đây bị thương, cứ ở bệnh viện mãi, bây giờ ra ngoài, ngửi cái gì cũng thấy thơm hết.”

 

Thẩm Hạ Lan vẫn cười, nhưng ý cười không được thật lòng lắm.

 

Vu Linh có chút kinh ngạc mà nhìn cô: “Bị thương? Chuyện gì vậy? Có nặng không?”

 

Trong lòng Thẩm Hạ Lan cười lạnh không ngớt.

 

Tin Facebook mà cô bị Thẩm Niệm Niệm làm bị thương gần như sắp trở thành No1 hot search rồi, cho dù bà ta lớn tuổi rồi, không lướt Facebook thì cũng sẽ nghe Tử nói một hai câu chứ, càng huống hồ chuyện mà Tử biết, bà ta sao có thể không biết được?

 

Thẩm Hạ Lan chưa từng nghĩ Vu Linh có vấn đề, nhưng không ngờ mới ngày đầu tiên về mà nội gián đã xuất hiện trong nhà rồi?

 

Trong lòng cô đã có suy tính, cười nhạt mà nói: “Cũng không có gì lớn, bây giờ không phải vẫn ổn sao. Có một số người, cứ trăm phương ngàn kế muốn cháu chết, đáng tiếc mạng của cháu quá lớn, làm sao đây? Cháu cũng rất bất lực.”

 

Nói xong, cô tinh nghịch mà nhún vai một cái.

 

Vu Linh ho khụ một cái, vội vàng nói: “Cháu đang định ra ngoài à?”

 

“Ừm, qua nhà ông ngoại cháu. Dì à, bữa trưa không cần để cơm cho cháu, cháu ở bên ông ngoại ăn.”

 

Thẩm Hạ Lan nói xong thì đi ra cửa nhà, có điều nụ cười trên mặt đã không còn nữa.

 

Cô trực tiếp gọi điện cho Phi.

 

“Tra cho tôi động thái gần đây của Vu Linh, bà ta ra ngoài tiếp xúc với ai.”

 

“Dạ được.”

 

Thân là kiện tướng đắc lực bên cạnh Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn, Phi không có hỏi nhiều, trực tiếp đi làm việc.

 

Thẩm Hạ Lan mở garage xe, nhìn xe bên trong garage một cái, phát hiện trên bánh xe của mình có chút bùn.

 

Xe của cô luôn được rửa sạch sẽ mới được đưa vào, càng huống hồ thời gian này cô không ở Hải Thành, cũng không có lái qua, sao có thể có bùn chứ?

 

Thẩm Hạ Lan chỉ nhìn một cái, rồi lại gửi chỉ lệnh cho Phi.

 

“Thuận tiện tra cho tôi, xe của tôi gần đây có vi phạm luật gì không, còn nữa, đến chỗ đội cảnh sát giao thông tra một cái, xe của tôi gần đây có ra vào chỗ nào qua không.”

 

“Dạ vâng thưa mợ chủ.”

 

Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Hạ Lan trực tiếp chọn lái một chiếc xe Land Rover của Diệp Ân Tuấn.

 

Biển xe của Diệp Ân Tuấn rất ngầu, lái xe ra ngoài lỡ như thật sự xảy ra chút chuyện gì thì lập tức có thể phản hồi đến đội cảnh sát giao thông ngay.

 

Thẩm Hạ Lan cũng là nghĩ cho sự an toàn của mình.

 

Trước khi quay về, tưởng nội gián sẽ không xuất hiện nhanh như vậy, nhưng bây giờ lại phát hiện nội gián đầu tiên lại xuất hiện ở nhà tổ họ Diệp, thật đúng là khiến người khác không yên tâm được.

 

Thẩm Hạ Lan lái xe rời khỏi nhà họ Diệp, trực tiếp lái đến chỗ ông cụ Tiêu.

 

Ông cụ Tiêu được biết Thẩm Hạ Lan đến, thì vội vàng tươi tỉnh lại.

 

“Mau đi làm chút bánh, cháu ngoại ta thích nhất là đồ ngọt. Nghe nói con bé này khoảng thời gian trước đã sẩy thai, bây giờ lại bị thương, bây giờ về nhà rồi, làm gì cũng phải khiến cháu gái ngoại ta vui vẻ mới được.”

 

Quản gia vội vàng đi bận rộn.

 

Ông cụ Tiêu nhìn sofa nhà mình, chê nó không đủ ấm, liền đến thư phòng lấy một cái đệm ngồi ra, trải trên sofa.

 

Lúc Thẩm Hạ Lan vào thì nhìn thấy cảnh này, khoé mắt không khỏi có chút ấm nóng.

 

“Ông ngoại, ông đang bận gì đó?”

 

“Hạ Lan về rồi à? Mau qua đây ngồi! Cháu xem, ông đặc biệt lót nệm cho cháu. Vừa mềm vừa ấm, còn không bị đau lưng nữa.”

 

Ông cụ Tiêu cười ha ha nói, đôi mắt lúc này ít nhiều có chút lệ tràn bờ đê.
 
Chương 1126


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1126

 

“Ông ngoại!”

 

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng lao tới, trực tiếp ôm lấy ông, trong lòng cảm động cực kỳ, đầu mũi cũng chua chua.

 

“Haiz. Cũng là bà mẹ có con rồi, còn làm nũng trong lòng ông ngoại, cháu có xấu hổ không?”

 

“Cháu không quan tâm, cháu muốn ôm ông ngoại, cháu nhớ ông ngoại chết đi được.”

 

Thẩm Hạ Lan ôm lấy ông cụ Tiêu hệt như một đứa trẻ, nhân cơ hội dùng tay lau khô nước mắt.

 

Gặp lại nhau là niềm vui, cô không thể để ông ngoại thương cảm được, không phải sao?

 

“Được rồi được rồi, ông già này sắp thở không ra hơi rồi. Mau ngồi xuống đi, ông bảo quản gia làm chút gì ngon cho cháu rồi, bữa trưa ở lại đây ăn cơm nhé?”

 

“Dạ, cháu muốn ăn cá chua ngọt.”

 

Thẩm Hạ Lan không chút khách sáo nào.

 

Ông cụ Tiêu lập tức ha hả cười to.

 

“Được, làm cho cháu ăn. Trước đây sao không phát hiện cháu là một cô bé ham ăn chứ? Ông thấy, Nghê Nghê tham ăn giống cháu đó.”

 

Nghe thấy ông cụ Tiêu nói đến con gái, trong lòng Thẩm Hạ Lan không kìm được sự nhung nhớ.

 

“Nghê Nghê vốn đã thích ăn rồi, có gì giống cháu chứ? Ông ngoại, trong thời gian cháu không có nhà, Nghê Nghê có qua đây không?”

 

“Đương nhiên, khoảng thời gian đó thì ngày nào cũng tới, nhưng khoảng thời gian này không phải ra ngoài vẽ vật thực rồi sao, ông đã mấy ngày chưa gặp con bé đó rồi. Phải nói, Diệp Ân Tuấn này cũng thật có lòng. Mẹ cháu bây giờ không còn nữa, một lão già như ông một mình, ngày ngày ăn mặc đợi chết, cũng may có nó đưa Nghê Nghê đến bên cạnh với ta. Lúc mới bắt đầu thì hai ông cháu ta quả thực rất bận rộn, con bé này, tính khí dữ cực kỳ. Hễ không thích là trực tiếp đập đồ. Ông thấy sức khoẻ con bé khá yếu, khoảng thời gian này đã dạy cho nó một số thuật phòng thân, cũng không biết con bé này gần đây không ở bên cạnh ông, có luyện tập hằng ngày không nữa. Con gái, vẫn nên học chút thuật phòng thân tốt hơn, không có lỗ.”

 

[Diendantruyen.Com] Cục Cưng Có Chiêu


 

“Dạ được!”

 

Thẩm Hạ Lan vui vẻ mà cười.

 

Nói thực, chỉ có về bên ông cụ Tiêu, Thẩm Hạ Lan mới cảm thấy có một tia cảm giác gia đình thật sự.

 

“Vết thương trên người cháu không sao chứ? Có cần ông kêu vợ Tô Nam khám cho cháu không?”

 

Ông cụ Tiêu nhìn khuôn mặt nhỏ của Thẩm Hạ Lan hình như lại gầy đi rồi, không khỏi có chút đau lòng.

 

Thẩm Hạ Lan lắc đầu nói: “Không cần đâu, cháu có bác sĩ khác rồi, Tử Đồng bây giờ bụng lớn như vậy, cũng không tiện, bảo cô ấy dưỡng thai cho tốt đi.”

 

“Cháu đó, cứ nghĩ cho người khác, không biết chăm sóc cho mình chút nào hết.”

 

Ông cụ Tiêu thở dài.

 

Đứa cháu gái ngoại này không giống con gái chút nào cả, nhưng có chút giống với người bạn già đã qua đời của mình.

 

Tuy bà ta đã làm một số chuyện có lỗi với mình, cũng để lại một nghiệt chủng của người khác suýt chút làm tổn thương đến Thẩm Hạ Lan, nhưng gần đây có lẽ là tuổi cao rồi, ông cụ Tiêu có chút bắt đầu nhớ bà ta rồi.

 

Nghĩ đến những cái tốt của bà ta trước đây, nhớ đến khi bọn họ yêu đương, nghĩ đến sự ngọt ngào khi bọn họ mới kết hôn.
 
Chương 1127


Chương 1127

 

Ngày tháng mới chớp mắt đã qua nhiều năm như vậy rồi.

 

Ông cụ Tiêu không khỏi thở dài một tiếng.

 

“Ông ngoại, ông sao vậy?”

 

Thẩm Hạ Lan rất ít khi thấy bộ dạng này của ông cụ Tiêu, cô không khỏi có chút lo lắng.

 

Ông cụ Tiêu lắc đầu nói: “Gần đây cháu và Tống Dật Hiên còn liên lạc không?”

 

Thẩm Hạ Lan sững sờ một hồi.

 

Cái tên Tống Dật Hiên này dường như có chút xa xôi đối với cô rồi.

 

Còn nhớ khi cậu chủ cả nhà họ Tống phiêu du khắp các bụi hoa kia mới quen biết mình, như thể mới là hôm qua, nhưng khoảng thời gian này bận bịu chuyện khác, nên đã quên béng người này rồi.

 

Nói chính xác, thì anh ta cũng tính là anh họ của mình, tuy không phải cùng một ông ngoại, nhưng cùng là một bà ngoại.

 

Chỉ là Thẩm Hạ Lan không biết ông cụ Tiêu đột nhiên hỏi đến anh ta là có ý gì.

 

“Ông ngoại, ông có ý gì thế?”

 

Ông cụ Tiêu chắc không phải là muốn đi gây chuyện với Tống Dật Hiên đó chứ?

 

Nhìn vẻ mặt phòng bị mà Thẩm Hạ Lan nhìn mình, ông cụ Tiêu trực tiếp nhấc tay lên, búng vào đầu Thẩm Hạ Lan một cái.

 

“Nghĩ sao vậy? Ông ngoại cháu là người cậy mình nhiều tuổi sao?”

 

“Không phải.”

 

Thẩm Hạ Lan vội vàng lắc đầu, nhưng khoé môi lại có chút ý cười, khiến ông cụ Tiêu nhìn mà có chút nhức mắt.

 

“Nghiêm túc chút đi.”

 

“Vâng!”

 

Thẩm Hạ Lan lập tức hành quân lễ.

 

Ông cụ Tiêu lúc này mới hài lòng vài phần.

 

“Thằng bé Tống Dật Hiên đó cũng thật đáng thương, bây giờ cô đơn một mình, cũng không biết đang lưu lạc chỗ nào. Con người, phải luôn có gốc gác, nếu không sống còn ý nghĩ gì nữa? Ông chỉ nghĩ, nói thế nào, thì ông và bà ngoại cháu cũng là vợ chồng, Tống Dật Hiên là cháu ngoại bà ấy, cũng tính là cháu ngoại ông. Sau này cháu có thời gian thì liên lạc một chút, qua Tết thì cũng bảo nó đến đi. Nếu như nó đồng ý thì sau này ông chính là ông ngoại nó. Cả đời này với bà ngoại cháu, có yêu qua, có hận qua, đã từng tuổi này rồi, bà ấy cũng về với đất rồi, sao ông có thể nhẫn tâm nhìn cháu ngoại bà ấy một mình phiêu bạt chứ.”

 

Trong lòng Thẩm Hạ Lan lập tức khó chịu.

 

Trong đầu cô không khỏi hiện lên bộ dạng khi Tống Dật Hiên cáo biệt với mình.

 

Anh ta nói: “Thẩm Hạ Lan, có lẽ tôi và em cả đời này thật sự không có duyên phận, tôi chúc em hạnh phúc.”

 

Không biết tại sao, Thẩm Hạ Lan đột nhiên có chút muốn khóc, thậm chí có chút nhớ.

 

Người đàn ông đầu tiên vươn tay giúp đỡ sau khi cô về nước, bây giờ giống như một con chó lang thang, không biết đang nấp ở một góc nào đó của thế giới tự mình liếm láp vết thương.

 

Hễ nghĩ đến cảnh tượng đó, Thẩm Hạ Lan lại buồn bã không chịu nổi.

 

“Ông ngoại, cảm ơn ông.”

 

Thẩm Hạ Lan ôm lấy cổ ông cụ Tiêu, đột nhiên cảm thấy mình có một người nhà như vậy thật sự chính là hậu ái của ông trời dành cho cô.

 

“Được rồi, chuyện cũ nói xong rồi, chúng ta nói chính sự đi?”

 

Lời của ông cụ Tiêu khiến Thẩm Hạ Lan khẽ sững sờ.

 

“Ông ngoại, bây giờ ông cũng về hưu rồi, còn có chính sự gì nữa? Chính sự của ông không phải là ngày ngày vui vẻ dưỡng lão ư?”

 

“Bớt nhoi đi, ông nói là chính sự của cháu, lần này cháu về là vì Diệp Ân Tuấn đúng chứ? Mới về có phát hiện gì chưa?”

 

Đáy lòng ông cụ Tiêu thực sự sáng như gương vậy, hễ mở miệng, là Thẩm Hạ Lan liền biết tâm tư nhỏ của mình không giấu được nữa rồi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom