Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 180: Anh ta trao đổi thông tin với ai? (5)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
3hư thế này thì ông ta lấy đâu ra tâm trạng để nằm dưỡng bệnh chứ? Ông ta nhanh chóng mặc quần áo đi giày và bắt xe taxi đi về Cục Cảnh sát.

Lúc này, ở trong con ngõ sau Cục Cảnh sát, Nhiếp Nhiên cầm điện thoại trên tay đắc ý cười.

Cô dùng điện thoại của Cục trưởng để gọi, không tin lão già Phó Cục trưởng kia còn có thể nằm yên trên giường bệnh được.

Cô nhét điện thoại vào túi, sau đó gỡ đường dây kết nối nội bộ của điện thoại Cục Cảnh sát ra, cắm lại như vị trí ban đầu, cuối cùng đóng lại hộp thông tin rồi rời đi.

Thế nhưng khi cô đang chuẩn bị rời đi thì lại nhìn thấy một3chiếc xe lao như bay trước mặt. Gương mặt trong xe khiến cô dừng bước.

Gương mặt này sao lại quen vậy? Người này là ai?

Cô lẩn mình vào trong bóng tối, nhìn thấy chiếc xe đó dừng ở góc phố chéo đối diện mình. Xe cộ trên đường qua lại nhộn nhịp, ánh đèn lập lòe thỉnh thoảng mới chiếu vào đến trong xe, mờ mờ ảo ảo khiến Nhiếp Nhiên không nhìn rõ gương mặt ấy.

Trong lúc cô đang hoang mang thì đột nhiên đèn pha ở chiếc xe ấy chợt sáng rồi lại vụt tắt.

Trong khoảnh khắc mơ hồ ấy, Nhiếp Nhiên dường như nhìn rõ, đường nét trên gương mặt người trong xe, hình như là… Hoắc Hoành!

Có phải là do sự xuất hiện của mình1lần trước phá vỡ giao dịch của anh ta với người khác nên lần này anh ta đổi cách khác rồi.

Đúng lúc cô định nhìn kĩ lại lần nữa thì đèn pha lại sáng lên, nhưng lần này vụt tắt rất nhanh, gương mặt ấy lại bị bóng đêm che khuất.

Vài lần như thế, sự thu hút của Nhiếp Nhiên chuyển dần từ người trong xe sang ánh đèn của chiếc xe.

Tại sao ánh sáng của chiếc xe lại lập lòe liên tục như vậy, bị hỏng sao?

Nhiếp Nhiên quan sát một cách kĩ lưỡng ánh đèn đó thì lại thấy đây không phải chuyện bình thường.

Nếu như đèn xe hỏng thì nó phải theo quy luật chứ không phải kiểu lập lòe ngắn dài không giống nhau.

Dài ngắn9không giống nhau?

Trong đầu Nhiếp Nhiên như lóe lên một tia sáng.

Nếu như người ngồi trong xe là Hoắc Hoành thì ánh đèn lập lòe lúc này mang hàm ý là...

Nhiếp Nhiên nhớ đến mật mã mà cô đã giải được ở nhà hàng.

Mã Morse?

Ngay lập tức toàn bộ sự chú ý của cô tập trung vào ánh đèn của xe.

Ngón tay cô vô thức đập nhẹ vào cánh tay còn lại theo nhịp sáng tắt của ánh đèn, vừa đập tay vừa tính toán.

Bởi vì trước đó cô tập trung vào quá trình phán đoán xem người trong xe có phải là Hoắc Hoành không nên đoạn sau cô dùng mã Morse để giải nhưng lại phát hiện không đúng.

Không thể nào, sử dụng tín hiệu với độ3dài ngắn khác nhau thì chỉ có mã Morse thôi, làm sao lại không giải được chứ?

Nhiếp Nhiên đứng trong góc tối nhìn thấy phía không xa cũng có một chiếc xe như hồi âm lại tín hiệu của bên này, nhưng tín hiệu đèn nháy đặc biệt là rất nhanh và ngắn.
 
Chương 181: Anh ta trao đổi thông tin với ai? (6)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
Đó là… mật mã quân đội?

Ngày trước, cô có ám sát một quân nhân và từng lẻn vào quân đội nên cô biết bọn họ có một loại ám hiệu. Sự phức tạp của loại mật mã này khác xa với các loại mật mã khác.

Quân đội sẽ sử dụng bước sóng âm tần hoặc ánh sáng để làm ám hiệu, chỉ cần một động thái nhẹ cũng thể bao hàm ý nghĩa biến hóa khôn lường.

Nhiếp Nhiên dựa vào tường, trong đầu bắt đầu tính toán, dựa vào trí nhớ của mình để suy tính lại.

Nhưng bởi vì sự chú ý lúc đầu của cô không đặt vào ám hiệu, thế nên trong trí nhớ của cô chỉ có tín hiệu3của chiếc xe còn lại, tiếc rằng không đạt được tin tức hữu dụng gì.

Nhiếp Nhiên chìm vào dòng suy nghĩ. Nếu như người trong xe là Hoắc Hoành, vậy thì tại sao anh ta lại dùng ám hiệu của quân đội?

Bởi vì có chuyện xảy ra ở tiệm ăn lúc trước nên Nhiếp Nhiên không thể khẳng định được là anh ta chỉ muốn sử dụng mật mã quân đội để khiến cho người khác khó mà phát hiện ra, hay là bản thân anh ta có vấn đề.

Cô cảm thấy như bản thân vừa giải được một câu đố thì lại có một câu đố càng khó hơn ập đến.

Thật là khiến người khác phiền lòng mà!

Thế nhưng đâu chỉ1Nhiếp Nhiên phiền lòng. Còn có một người nữa vì nhận được một cuộc điện thoại mà trong lòng phập phồng lo sợ.

“Thế nào rồi, đã hai ngày rồi các cậu đã phá được mật mã chưa vậy?” Sau khi rời khỏi bệnh viện, Phó Cục trưởng tức tốc đến Cục Cảnh sát, ngồi liên tục ở phòng máy vi tính hai ngày hai đêm.

Tổ Điều tra mật mã này dưới sự thúc giục của Lệ Xuyên Lâm vừa mới giải mã được tài liệu giả chết tiệt kia, còn chưa kịp nghỉ ngơi gì đã bị Phó Cục trưởng lôi đến hành hạ một lần nữa.

Bọn họ cũng là người mà, cứ như thế này không chết cũng tàn phế mất!

Tổ9trưởng tổ Điều tra mật mã mặt mày nhăn nhó, nói: “Mật mã này khá phức tạp. Bản thân tài liệu đã có mật mã rồi, lại thêm lúc tải xuống lại có một tầng mật mã nữa, vì thế giống như là chúng tôi phải giải hai mật mã vậy. Thực sự khá là khó!”

“Khá là khó ư? Vậy tôi cần đám người các anh làm gì? Cục này nuôi các anh để ngắm à?” Phó Cục trưởng nghe xong tức không chịu nổi.

Buổi sáng lúc đi vệ sinh vô tình gặp Cục trưởng, ông ta lập tức nhớ ngay đến lời trách mắng trong cuộc điện thoại hôm đó. Điều này khiến dũng khí đi vào nhà vệ sinh của3ông ta cũng không có, thậm chí đến buổi họp giao ban buổi sáng sau đó ông ta cũng cúi mặt, không dám nói câu nào.

Tổ trưởng tổ Điều tra mật mã không chịu được việc cấp dưới của mình bị chịu bất công, nói: “Phó Cục trưởng, bản thân việc phá mã là một quá trình dài, cần phải có thời gian.”

“Nhưng tôi không có thời gian nữa rồi!” Phó Cục trưởng nói một cách nôn nóng.

“Vậy sếp nói chúng tôi phải làm sao đây?”

Tổ trưởng tổ Điều tra mật mã cũng không biết phải làm sao. Độ khó của bản gốc này gấp mấy lần bản copy, làm sao có thể giải được trong ba bốn ngày chứ?

Phó Cục trưởng3vò đầu bứt tai đầy phiền não: “Tranh thủ thời gian giải mã cho tôi!”
 
Chương 182: Anh ta trao đổi thông tin với ai? (7)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
3�áng tiếc là Phó Cục trưởng ngoảnh cổ ra ngoài, mắt trợn trừng nói: “Nhưng phải đến Cục Cảnh sát, ở đây có hệ thống giám sát tốt, phòng trừ việc rò rỉ thông tin.”

Lệ Xuyên Lâm suy nghĩ một lát cuối cùng trả lời một câu: “Rõ.”

Sau đó, anh ta chạy ra ngoài gọi điện cho Nhiếp Nhiên.

“Alo.”

Giọng nói nhỏ nhẹ có chút mệt mỏi, Lệ Xuyên Lâm nhìn đồng hồ của mình hỏi: “Cô vẫn đang ngủ sao?”

“Ừ, có gì nói nhanh lên.”

Mấy ngày hôm nay Nhiếp Nhiên đều nghĩ về ám hiệu buổi tối hôm đấy nên không ngủ được. Khó khăn lắm cô mới chợp mắt được một chút thì lại bị cuộc điện thoại của Lệ Xuyên Lâm làm tỉnh giấc.

Lệ Xuyên Lâm hiểu thói quen ăn nói của cô nên không có phản ứng3gì, giọng nói bình thản: “Phó Cục trưởng bảo cô đến phá mã tài liệu.”

“Hứ!” Giọng của Nhiếp Nhiên lanh lảnh bên đầu dây điện thoại, sau đó cô cười lạnh lùng, “Tiếc là chị đây giờ lại không vui, bảo ông ta đi mà làm lấy.”

Nói rồi, cô cúp máy luôn.

Lệ Xuyên Lâm dường như cũng biết trước kết quả, bình thản nói với Phó Cục trưởng: “Cô ấy không đến.”

“Cái gì?” Phó Cục trưởng vừa nghe xong đã vô cùng tức giận.

Bản thân ông ta không dễ gì mà nén lửa giận xuống để bảo cô ta đến phá mã, thế mà cô ta lại không nể mặt mũi của mình!

“Cậu gọi cho cô ta, để tôi nghe máy.”

Lệ Xuyên Lâm lại gọi điện thoại thêm một lần nữa.

Rất nhanh điện thoại đã được kết nối nhưng lần1này thì giọng điệu khác xa lúc nãy, giọng điệu đầy tức giận hét lên trong điện thoại đến nỗi cả phòng đều nghe thấy.

“Anh có thể cho tôi ngủ đủ rồi hãy gọi tiếp được không?”

Giọng lạnh lùng của Phó Cục trưởng vang lên: “Hoàn thành nhiệm vụ là nhiệm vụ cấp bách.”

Quả nhiên đầu giây bên kia điện thoại liền yên lặng. Phó Cục trưởng nghĩ, chắc là vì ban nãy cô trót cư xử không lễ phép nên đã hối hận.

Nhưng thực tế thì...

“Ồ, chào buổi sáng Phó Cục trưởng.” Giọng nói đầy phẫn nộ ở đầu giây bên kia đã chuyển thành giọng bất cần đời.

Phó Cục trưởng nhìn đồng hồ của mình, rõ ràng là đã hai giờ rưỡi chiều rồi. Ông ta cố nhẫn nhịn nhắc nhở: “Bây giờ đã là buổi chiều rồi9đấy.”

Nhiếp Nhiên nhìn chiếc đồng hồ báo thức ở đầu giường, coi như không có chuyện gì xảy ra: “Ồ, vậy thì sao chứ?”

Dù gì thì cô cũng đã xin Vệ Vi nghỉ rồi, cô có ngủ đến sáng mai thì cũng không ai có quyền can thiệp.

Hơn nữa, giao dịch giữa Lưu Chấn và Hoắc Hoành vẫn đang bị hoãn, tài liệu gốc thì chưa được phá, cô có dậy thì cũng có tác dụng gì đâu cơ chứ, chi bằng nằm trên giường ngủ cho được việc.

“Tài liệu gốc có mật mã mà cô thiết lập, cần cô đến để phá.” Phó Cục trưởng nói một cách không cam tâm tình nguyện gì.
 
Chương 183: Anh ta trao đổi thông tin với ai? (8)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
3��Phần công việc của tôi, tôi đã hoàn thành rồi, tiếp theo là đến việc của các ông.”

Điều ông ta không ngờ chính là Nhiếp Nhiên lại chia nhiệm vụ ra làm hai phần, sau đó tự lựa ra phần việc của mình một cách nhanh chóng sạch sẽ.

Lúc này, Phó Cục trưởng đã sốt ruột như kiến bò trong chảo rồi, “Nhưng mấy ngày trước cô không nói thế!”

“Người như tôi ấy mà, nói xong là quên luôn. Ông đừng nghĩ là thật.” Nhiếp Nhiên nằm trên giường nói một cách sung sướng.

Phó Cục trưởng bị chọc tức đến nỗi không biết phải làm thế nào, “Cô!”

“Được rồi, được rồi, không có chuyện gì thì đừng làm phiền tôi nữa.” Nhiếp Nhiên nói bằng giọng3thúc giục rồi định cúp máy.

Cô gái này đúng thật là... Nếu không phải vì cuộc điện thoại của Cục trưởng ngày hôm đó, ông đã không rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan như thế này, còn phải hạ mình dùng giọng nhẹ nhàng để nói chuyện: “Vậy rốt cuộc là cô muốn tôi làm gì thì cô mới đến đây?”

“Ông hỏi Lệ Xuyên Lâm, anh ta biết đấy.” Trong lời nói của Nhiếp Nhiên rõ ràng là có ý cười, “Anh ta có bài học lần trước rồi, ông có thể bảo anh ta chỉ cho.”

Điện thoại lại một lần nữa bị ngắt.

Mặt của Phó Cục trưởng vẫn mơ hồ, hình như là đang cố gắng tiêu hóa những lời Nhiếp Nhiên nói ban1nãy.

“Cô ấy nói thế nào?” Lệ Xuyên Lâm lo lắng hỏi.

Không dễ gì Phó Cục trưởng mới đồng ý cho Nhiếp Nhiên đến để phá mã, nhưng điều anh ta lo lắng nhất chính là Nhiếp Nhiên lại đưa ra yêu cầu quá đáng nào đó khiến cho sự việc càng trở nên khó khăn và phức tạp hơn.

“Cô ta nói cậu biết cách làm thế nào để cô ta đến, bảo tôi học tập bài học lần trước của cậu.” Mặt mũi Phó Cục trưởng nhăn nhó, hoài nghi nhìn anh ta.

Bài học lần trước sao?

Sau khi Lệ Xuyên Lâm suy nghĩ một lát, lập tức hiểu ngay, anh ta chỉ buông ra hai chữ: “Xin lỗi.”

“Cái gì?” Phó Cục trưởng như chưa nghe rõ,9hỏi lại lần nữa.

“Tôi đã từng phải xin lỗi cô ấy.”

Giọng nói của anh ta không lớn không nhỏ nhưng trong căn phòng yên tĩnh này thì nó lại vô cùng vang.

Lệ Xuyên Lâm vừa dứt lời, tất cả mọi người đang uống nước cứ như thế mà phun hết ra ngoài.

Cái gì?

Đội trưởng Lệ anh minh, hùng dũng, uy phong của bọn họ cũng có ngày phải đi xin lỗi người khác sao?

Hơn nữa còn là một cô gái!

Tai của bọn họ không có vấn đề đấy chứ?

“Bậy bạ! Tôi đường đường là Phó Cục trưởng lại đi xin lỗi một cô gái ư? Còn ra gì nữa?” Sau khi bị Lệ Xuyên Lâm làm cho kinh ngạc xong, Phó Cục trưởng cau mày trách3mắng tỏ vẻ từ chối.

Nhưng không lâu sau, ông ta quay đầu ra, hỏi lại: “Ngày trước cậu đã xin lỗi cô ta thật ư? Cậu làm sai gì thế?”

Cấp dưới ưu tú của ông ta lại thực sự có một ngày phải đi xin lỗi một cô gái sao? Hơn nữa, quan trọng là Lệ Xuyên Lâm còn đồng ý xin lỗi, thật sự là vô cùng khó tin.

“Tôi loại cô ấy, trả cô ấy về quân đội.”

“Vì sao?”

Hai người này không phải luôn cùng một chiến tuyến sao? Sao lại có lúc mâu thuẫn chứ?

“Lúc ấy tôi cảm thấy cách làm việc của cô ấy vô cùng liều lĩnh, không an toàn chút nào, nên đã yêu cầu cô ấy dừng nhiệm vụ lại.”
 
Chương 184: Anh ta trao đổi thông tin với ai? (9)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
“Sau đó thì sao?”

“Cô ấy từ chối. Sau đó tôi và giáo quan của cô ấy phải kết hợp để đưa cô ấy về.”

Mặc dù Lệ Xuyên Lâm chỉ nói vài câu ngắn gọn nhưng Phó Cục trưởng biết, với tính cách của Nhiếp Nhiên, muốn ra lệnh ép cô dừng mệnh lệnh còn hai người áp tải cô về, trong lòng cô nhất định là vô cùng tức giận.

“Sau đó nữa thì sao?”

Sau đó nữa tất nhiên là anh ta bị giáo huấn cho tơi bời khói lửa rồi!

Im lặng ba, bốn giây, Lệ Xuyên Lâm mới bình thản nói: “Nhưng tôi phát hiện ra tốc độ hoàn thành nhiệm vụ của cô ấy rất nhanh, cô ấy đã sắp tiến được vào bộ phận trọng yếu rồi. Tôi sắp3xếp người mới vào cũng không có cửa để bước tới.”

“Vì thế cuối cùng cậu lại phải đi cầu xin cô ta quay lại?”

Lệ Xuyên Lâm gật đầu, “Đúng vậy, tôi cầu xin cô ấy quay lại hoàn thành nhiệm vụ.”

Nghe xong những chuyện này, Phó Cục trưởng chỉ có thế nói những người có năng lực tài giỏi thì tính khí dường như đều không tốt. Ông ta thở dài, gật đầu, “Được rồi, tôi biết rồi.”

Cuộc điện thoại lần thứ ba được kết nối, lần này rất nhanh bên kia đã nghe máy. Còn không đợi Phó Cục trưởng nói, Nhiếp Nhiên đã bắt đầu cười cợt chế giễu:

“Ông chuẩn bị tâm lí tốt chưa? Lần này, ông đừng có ngất nữa nhé! Ông mà ngất lần nữa có1khi Cục trưởng sẽ đích thân đến hỏi thăm ông đấy.”

Lần này, Phó Cục trưởng đã phá lệ không tức giận nữa. Vì chức vụ của bản thân, vì nhiệm vụ lần này, ông ta dù gì cũng là bề trên, lại có tư cách một Phó Cục trưởng nên không thể tính toán với một cô gái được.

Ông ta lẩm nhẩm lại mấy lần, sau đó gương mặt bày ra nụ cười gượng gạo, giọng nói nhẹ nhàng ấm áp: “Tôi cầu xin cô đến Cục Cảnh sát để phá mã.”

“Không thật lòng.” Nhiếp Nhiên lạnh lùng nói như tạt một gáo nước lạnh qua.

Không tức giận, không tức giận, phong độ, phong độ!

Phó Cục trưởng lại lẩm bẩm vài lần sau đó nói: “Vậy tôi cho xe riêng đến9đón cô nhé!”

Nhiếp Nhiên cười vang lên, “Chi bằng ông tự đến đây đón tôi đi.”

“Vậy tôi đến đón cô.” Phó Cục trưởng nghĩ là có hi vọng liền nói.

“Không cần, xe của ông tôi không dám ngồi.”

Đùa à, ngồi cùng xe với một ông già trung niên? Cô có nghĩ thế nào cũng không thông được.

“Vậy cô nói đi, cô muốn thế nào?” Giọng của Phó Cục trưởng bắt đầu nhen nhóm chút tức giận.

“Tôi muốn...” Nhiếp Nhiên nằm trên giường đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, ngữ khí có vẻ mềm mại hơn, “Lúc này tôi không nghĩ ra, nhưng Phó Cục trưởng đã có ý muốn đích thân đến đón tôi, tôi cũng nên nể mặt ngài chứ.”

Phó Cục trưởng thấy ngữ điệu của cô có vẻ3hòa hoãn thì lập tức thở phào, “Hi vọng cô tranh thủ thời gian nhanh chóng đến Cục Cảnh sát.”

Sau khi cúp máy xong, Phó Cục trưởng nghĩ là vì sự độ lượng của ông ta đã khiến Nhiếp Nhiên cảm thấy bản thân vô lí, vì thế đã tỉnh ngộ ra.

Thực tế thì ban nãy Nhiếp Nhiên đột nhiên nhớ đến mật mã buổi tối mấy ngày trước, cùng với cả ám hiệu mà lúc trước Hoắc Hoành để lại.

Mật mã quân đội, ám hiệu đường phố, điều này khiến cô càng tò mò, rốt cuộc thì Hoắc Hoành là thần thánh phương nào vậy?

Vì thế, cô quyết định chi bằng nhân cơ hội đến Cục Cảnh sát lần này, lợi dụng mạng tín hiệu của Cục Cảnh sát điều3tra một chút.

Mặc dù lúc đầu Lệ Xuyên Lâm cũng đã từng đưa tài liệu của Hoắc Hoành cho cô xem, nhưng cô vẫn muốn tự tìm hiểu một chút, có khi lại tìm được những thứ mà bản thân không ngờ tới.

Cô vệ sinh cá nhân, trang điểm xong thì âm thầm bắt một chiếc xe taxi đi nhanh đến Cục Cảnh sát.

Vừa mới đến cổng Cục Cảnh sát, cô đã thấy Lệ Xuyên Lâm đứng đó chờ mình rồi.

“Ha ha, núi băng giờ cũng đã thông suốt rồi sao? Biết là chờ phụ nữ phải đứng ở cửa, rõ ràng là có sự chân thành.” Nhiếp Nhiên trả tiền taxi xong, sau đó tươi cười đi đến trước mặt Lệ Xuyên Lâm.

Lệ Xuyên Lâm biết cô đang chế giễu mình vì lúc trước không ga lăng trả tiền cơm.

“Cô đã làm gì vậy?” Anh ta bất giác hỏi một câu.

Cô cười khúc khích: “Đâu có gì, chỉ là Cục trưởng gọi điện thoại cho ông ta, đánh động vài câu khiến cho ông ta trở nên dễ bảo thôi.”

Trong nháy mắt, Lệ Xuyên Lâm đã hiểu ra.

“... Thảo nào!” Anh ta tự thì thào một câu.

Mấy ngày nay, Phó Cục trưởng vừa nhìn thấy Cục trưởng thì sắc mặt đã ánh lên sự bất thường, vô cùng khó coi, lúc họp cũng không dám ngẩng đầu.

Lệ Xuyên Lâm cứ nghĩ là có chuyện gì, không ngờ chính là cô ở đằng sau bày trò.

“Sao cô lại có thể khiến cho Cục trưởng đồng ý gọi điện vậy? Cô đến tố cáo sao?”

Nhưng đến tố cáo thì lại không giống phong cách của Nhiếp Nhiên.

Anh ta thực sự rất tò mò, Nhiếp Nhiên rốt cục đã làm gì mà có thể ảnh hưởng đến Cục trưởng vậy?

“Tôi không khiến cho Cục trưởng gọi.”

“Vậy thì sao Cục trưởng lại gọi điện thoại?” Lệ Xuyên Lâm tò mò hỏi.

“Anh bạn Lệ à, sao anh lại không chịu động não chứ?” Nhiếp Nhiên thất vọng lắc đầu, sau đó thấp giọng nói: “Trong con ngõ đằng sau cục của các anh có một hộp thông tin, tôi chỉ cần rút ra vài cái thì điện thoại ở phòng nào tôi cũng có thể dùng.”

“Hóa ra là như vậy! Cô!” Cuối cùng Lệ Xuyên Lâm đã hiểu rõ rồi.

Sao Cục trưởng lại có thể gọi điện cho Phó Cục trưởng chứ? Rõ ràng là Nhiếp Nhiên mạo danh.

Hóa ra tất cả đều nằm hết trong dự tính của cô ấy.
 
Chương 185: Nhiếp nhiên có những hành động bất thường (1)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
3ệ Xuyên Lâm nhìn nụ cười của cô mới dần hiểu ra. Phải nói là cô đã nắm chắc được hết suy nghĩ của Phó Cục trưởng rồi.

Đi những nước cờ liều lĩnh hình như là phong cách của cô.

Hai người đi sóng đôi đến thẳng phòng của tổ Điều tra mật mã ở tầng ba. Một hàng người sau khi nhìn thấy Nhiếp Nhiên đều nhường đường cho cô.

Cô còn chưa kịp mở miệng nói câu nào thì tiếng của Dư Xảo Xảo phía ngoài cửa đã vang lên.

“Đội trưởng Lệ, tài liệu này anh đến xem một…”

Khi vừa bước vào cửa, nhìn thấy Nhiếp Nhiên đang ngồi ở máy chủ, nụ cười rạng rỡ trên gương mặt cô ta hóa đá, lời đang định nói tiếp bỗng tan biến.

“Hello, lại gặp cô rồi.” Nhiếp Nhiên nhìn gương mặt kinh ngạc cứng3đờ của cô ta thì cười, khua tay trước mặt cô ta.

Dư Xảo Xảo lấy lại tinh thần, kinh ngạc chỉ vào cô, “Cô, cô, cô... sao cô lại đến đây vậy?”

“Cô nói xem?”

“Cô, cô… cô to gan thật đấy! Mấy người, mấy người đuổi cô ta ra ngoài cho tôi!” Dư Xảo Xảo tức giận liền chỉ vào mấy người khác trong phòng nói, hoàn toàn không để ý đến Lệ Xuyên Lâm đang đứng bên cạnh, cứ thể mà thể hiện đúng bản chất của mình.

“....”

“...”

Cả phòng yên lặng, không ai có động tĩnh gì.

Dư Xảo Xảo nổi giận đùng đùng, giọng nói cũng cao lên vài phần, “Các người đừng quên chính cô ta đã làm cho Phó Cục trưởng tức giận đến nỗi phải nhập viện! Sao các người lại có thể cho loại người này vào đây chứ!1Có phải các người không muốn làm nữa không!”

“Sao vậy?”

Đột nhiên có một tiếng nói cắt ngang.

Dư Xảo Xảo hướng về phía âm thanh ấy, nói: “Chú ạ, cô gái kia lại tới! Chú yên tâm, cháu lập tức gọi bảo vệ đến đuổi cô ta đi.”

Phó Cục trưởng nhìn Nhiếp Nhiên đang ngồi chễm chệ ở máy chủ mặt hướng về phía ông ta cười vẫy tay, không chịu được mà trầm mặt lại.

Nếu không phải vì cuộc điện thoại của Cục trưởng thì ông ta cũng không đồng ý cho cô gái này bước vào đây đâu!

Giọng Phó Cục trưởng lạnh lùng: “Không cần đâu, là chú bảo cô ta đến.”

Dư Xảo Xảo định chạy ra ngoài gọi người, vừa nghe thấy thế liền nóng nảy, “Cái gì? Chú điên rồi sao? Cô gái này lúc trước đã mắng chú như9thế nào? Cả đời này, đâu ai dám mắng chú như vậy chứ!”

Tất nhiên là ông ta hiểu cả đời này ông ta chưa bị bẽ mặt thế bao giờ, nhưng bây giờ thì người ở Cục Cảnh sát không phá được mật mã, lại thêm chuyện Cục trưởng đốc thúc, ông ta ngoài nhượng bộ ra thì không còn cách nào khác.

“Tất cả là vì nhiệm vụ, mọi chuyện khác tạm thời gác qua một bên.”

Phó Cục trưởng tuy là nói với Dư Xảo Xảo bên cạnh nhưng ánh mắt lại hướng về phía Nhiếp Nhiên.

Lời nói này rõ ràng là để cho Nhiếp Nhiên nghe.

Dư Xảo Xảo nghe ông ta nói như vậy tức đến giậm chân giậm cẳng phản đối, “Chú à!”
 
Chương 186: Nhiếp nhiên có những hành động bất thường (2)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
3hó Cục trưởng vừa quăng ánh nhìn sang, tất cả nhân viên cảnh sát đều tập trung xúm lại quanh người Nhiếp Nhiên.

Nhiếp Nhiên cảm nhận được áp lực xung quanh liền dừng tay đang gõ bàn phím lại, nhìn bọn họ đang vây xung quanh.

“Các người làm gì thế, tất cả vây xung quanh tôi để sưởi ấm sao?”

Phó Cục trưởng: “Tôi bảo bọn họ phải chịu khó học tập, nếu không cứ phải phiền đến cô thì thật sự là có lỗi lắm.”

Câu nói nói ra một cách đường đường chính chính, nhưng Nhiếp Nhiên đâu có ngốc đâu. Mấy ngày trước, hai người còn cãi vã một trận lớn, sao có chuyện ông ta biết ngại chứ?

Cô nhìn Phó Cục trưởng, cười lạnh lùng, “Đúng vậy, mấy người chịu khó đến quan sát theo dõi đi.”

“...”

Phó Cục trưởng không ngờ3rằng cô lại có thể thẳng thắn như thế, đến những lời nhẹ nhàng mềm mại cũng không muốn dùng. Điều này làm ông ta nhất thời không biết trả lời như thế nào.

“Thế thì các người cứ chịu khó nhìn đi nhé. Thủ thuật của tôi khá nhanh, nếu theo dõi không kịp cũng đừng trách tôi.”

Nhìn vẻ kiêu ngạo của Nhiếp Nhiên, trong lòng Phó Cục trưởng cảm thấy vô cùng khinh thường. Ông ta cười lạnh một tiếng. Thủ thuật có nhanh thì có thể nhanh đến mức nào chứ, cứ làm như nhanh như chớp không bằng ấy!

Ấu trĩ! Tự đại!

Phó Cục trưởng hướng mắt nhìn theo tay của Nhiếp Nhiên, quả nhiên là rất bình thường, không nhanh như cô nói.

Trong lòng ông ta càng thêm phần khẳng định cô đang nói đùa mà thôi.

Nhưng.... đầu bên kia1rất nhanh đã truyền đến những âm thanh rất nhỏ.

“Chờ chút, tôi vẫn chưa hiểu.”

“Tôi cũng chưa hiểu sao chỗ này lại dùng dãy số này để thay thế?”

“Chỗ mật mã này là dùng cách giải mã gì vậy?”

“Cách này tôi chưa từng nhìn thấy.”

Đám đông xôn xao lên khiến cho Phó Cục trưởng lúc này mới nhận ra, thì ra cô ta lo lắng về thủ thuật nhanh không phải là ở tốc độ đánh máy nhanh mà là khả năng tính toán nhanh. Kiểu giải mã này cũng không có người hiểu được.

Cô ta quả thực là có năng lực rất giỏi nên mới kiêu ngạo và tự tin như thế.

Lúc này, Phó Cục trưởng thấy cô quay ra cười với mình, nụ cười này đích thị là kiểu khiêu khích chọc tức mình đây.

Mặt ông ta lập tức sầm lại,9lửa giận lại bùng bùng, tức đến nỗi quay mặt đi chỗ khác. Dù sao thì từ lúc Cục trưởng gọi điện đến là ông ta đã thua rồi.

“Đen rồi, đen rồi, sao tự nhiên màn hình lại đen sì thế kia?” Một người trong đám đông nói.

Giọng nói này như thêm dầu vào lửa khiến cả đám đông nổ tung.

“Sao lại đen thế kia? Có phải là hỏng rồi không?”

“Không thể nào, tài liệu gốc lại bị hỏng sao?”

“Có phải là bị nhiễm virus rồi không?”

Đám người kia nhao nhao lên như ong vỡ tổ. Phó Cục trưởng chỉ cần nghe những từ như “màn hình đen”, “tài liệu gốc hỏng”, “nhiễm virus” thì lập tức nhảy phắt dậy đi tới.

“Cô đang làm cái gì vậy? Vì sao máy tính lại thành ra thế này!”

Tài liệu gốc này khó khăn lắm mới3lấy được, giờ mới có nửa tiếng đến máy tính cũng đen ngòm thế này!

Ông ta biết ngay là cô gái này không đáng tin mà, thế mà hết lần này đến lần khác Lệ Xuyên Lâm ra sức bảo vệ cô ta.
 
Chương 187: Nhiếp nhiên có những hành động bất thường (3)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
3��Ơ! Màn hình sáng rồi!” Một âm thanh đột nhiên vang lên.

“Đúng rồi, màn hình sáng thật rồi!”

“Sao lại thế được nhỉ?”

Đám đông lại xúm lại bắt đầu bán tán.

“Chẳng sao cả.” Lúc ấy Nhiếp Nhiên mới cười khúc khích trả lời Phó Cục trưởng. Câu nói này thực sự khiến Phó Cục trưởng thêm một lần đau.

Ánh mắt ông ta đầy oán hận nhìn đám cảnh sát miệng nhanh hơn não này khiến cho ông ta phải rơi vào hoàn cảnh ngại ngùng xấu hổ ban nãy.

“Cái này, tại sao lại trở nên như vậy chứ?” Vương Chí - người lần trước đã từng nói chuyện với Nhiếp Nhiên gãi đầu tò mò hỏi.

Để cố tình chọc tức Phó Cục trưởng, Nhiếp Nhiên cẩn thận giải thích một lượt: “Màn hình đen chứng tỏ3trạng thái giả chết đã bị diệt trừ, chỉ cần chờ một chút là có thể giải mã của tài liệu gốc rồi.”

Phó Cục trưởng tức đến mức thở dài. Rõ ràng là cô ta biết vì sao màn hình máy tính lại bị đen như vậy, thế nhưng hà cớ gì mà lại yên lặng không nói chứ, có phải muốn đem mình ra làm trò đùa không?

“Thật không vậy?” Vương Chí kinh ngạc.

“Thật chứ, chiếc máy tính đó từ lúc khởi động đã là trạng thái giả chết, cái gì cũng mở ra được nhưng lại không tìm được tài liệu gốc.” Nhiếp Nhiên nói vài câu, di chuột máy tính chỉ vào mấy cửa sổ.

Vương Chí khom lưng ngồi xổm xuống cạnh cô hỏi tiếp: “Vậy cô làm thế nào để biết1nó có phải là giả chết hay không?”

Nhiếp Nhiên chỉ vào màn hình, “Cậu đã nhìn thấy chiếc máy tính của nhân vật nổi tiếng nào mà không có cài password chưa? Càng bình thường thì càng chứng tỏ là có vấn đề.”

“Hóa ra là như vậy.” Vương Chí thông suốt gật đầu. Đúng là được nghe chuyên gia nói chuyện như là mười năm đọc sách vậy.

“Ừm.” Nhiếp Nhiên vừa làm việc trên máy tính vừa ậm ừ lấy lệ.

Lệ Xuyên Lâm đứng ở phía sau, tầm mắt dừng ở phía đỉnh đầu của Nhiếp Nhiên.

Anh ta biết rằng cô gái này không dễ gì mà trầm mặc như vậy. Nếu mà có sai đi chăng nữa thì cô ấy cũng có cách phản bác, chứ không thể ngoan ngoãn ngồi im như vậy9được.

Không lâu sau trên màn hình bỗng nhảy ra một chương trình, chính là chương trình của tài liệu gốc.

“Ra rồi kìa! Ra rồi!”

Đám đông lại nhốn nháo lên.

Cái chương trình này đối với mỗi người bọn họ đều vô cùng quen thuộc, nó giống như mã bọn họ phá được lúc phá tài liệu giả ban đầu.

Nhưng bọn họ biết, lần này nhất định là thật, họ linh cảm như vậy.

“Hệ thống này là cô tự thiết kế sao?”

“Ừ.”

“Cô học công nghệ thông tin à?”

“Không.”

“Cô tốt nghiệp đại học nào vậy?”

Bị hỏi đến câu này, Nhiếp Nhiên nhìn sang Vương Chí - người bên cạnh hỏi mình liên tục từ nãy đến giờ, cô cười khúc khích: “Tôi tốt nghiệp đại học tại gia.”

“Garleton*?”

Hóa ra là trường Garleton. Vương Chí âm thầm gắn cho3người trước mặt cái mác du học sinh về nước.

(*) Nguyên văn câu của Nhiếp Nhiên là “我家里蹲大学毕业的” trong đó cụm “家里蹲” (jiālǐdūn) nghĩa là “đại học tại gia” thì Vương Chí lại nghe thành “加里敦” (jiālǐdūn) là trường Garleton.
 
Chương 188: Nhiếp nhiên có những hành động bất thường (4)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
3hiếp Nhiên không nhịn được mà cười ngặt nghẽo: “Tôi nói là tôi ngồi trong nhà đó, là tại cậu hiểu sai.”

“Vậy ý cô là cô tự học?” Vương Chí kinh ngạc mở to mắt nhìn.

“Ừ..”

Cũng coi như là như thế đi. Ngày trước cô học những thứ này chỉ để phá mã cửa căn cứ thoát ra ngoài.

Nhưng cuối cùng lại thất bại.

Thế nhưng trưởng quan lại không trừng phạt cô mà lại cho cô cơ hội lần thứ ba. Nếu lần thứ ba này cô có thể thoát được thì coi như cô được tự do.

Nhưng nếu không được thì cô sẽ phải chịu sự trừng phạt tàn khốc nhất.

Cô không biết hình phạt ấy là gì, cũng không muốn bị trừng phạt, vì thế cô ra sức học, cuối cùng lần thứ ba cô đã thoát ra được.

Năm ấy cô mới mười3một tuổi.

Tiếc là sau khi rời khỏi đấy cô mới phát hiện ra, căn cứ nơi cô ở chính là một hòn đảo cách biệt hoàn toàn với thế giới, nhưng vì tự do cô vẫn quyết tâm nhảy xuống biển.

Năm ngày cô lặn ngụp dưới biển nhưng không thấy một chiếc thuyền nào, cuối cùng cô bị ngất lịm đi.

Khi tỉnh lại cô thấy mình vẫn nằm trên chiếc giường cũ, cô biết mình lại trở về rồi, và cô sắp phải đối mặt với hình phạt tàn khốc nhất.

Năm ngày bị treo ở đỉnh cao nhất của pháo đài, năm ngày không ăn uống, chỉ có gió biển đêm như cắt da cắt thịt và nắng cháy như thiêu như đốt.

Thậm chí cô còn bị chim mổ lên da thịt.

Sau năm ngày, thân thể cô hoàn toàn kiệt quệ vì mất nước, da1thịt bị nắng cháy và gió biển làm cho nứt toác ra. Hơn nữa, da thịt cô lúc ấy đã bắt đầu làm mồi cho chim rồi.

Toàn bộ các bộ phận trên cơ thể đều suy kiệt một cách nhanh chóng, nếu chậm tí nữa có khi cô đã đi gặp thượng đế rồi.

Nhưng cũng may, cô học giải mã rất tốt nên trưởng quan mới miễn cưỡng mà tha cho cô một lần.

“Đúng là thiên tài!” Tiếng của Vương Chí vang lên bên tai kéo cô về với hiện tại.

Nhiếp Nhiên lạnh lùng bặm môi, ánh mắt đầy nghiêm túc, “Thiên tài gì chứ. Khi cậu phát hiện mạng sống của mình bị buộc chặt với những mật mã này thì vì mạng sống kẻ ngốc cũng trở thành thiên tài.”

“Ý của cô là gì?”

Mặc dù giải mã thì sẽ cứu được nhiều người,9nhưng liên quan gì đến cuộc sống của mình chứ?

Cậu ta không hiểu.

“Ý là cậu nói nhiều quá, cậu có biết im lặng là vàng không!” Nhiếp Nhiên cố tình đánh trống lảng rồi tiếp tục làm việc.

Vương Chí bị cô nói thế xong thì im bặt, chỉ tập trung vào màn hình máy tính.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, ánh nắng chiều đã dần tắt, người ở Cục Cảnh sát cũng tan làm về nhà, chỉ còn lại những người trực ban vẫn đang ở lại đảm đương công việc của mình.

“Ôi mệt quá!”

Cuối cùng đến chín rưỡi tối, Nhiếp Nhiên mới nhả chuột máy tính ra rồi vươn vai.
 
Chương 189: Nhiếp nhiên có những hành động bất thường (5)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
3��Chắc là đêm nay có thể phá được rồi.” Nhiếp Nhiên thấy đội cảnh sát đang mơ màng tỉnh dậy, nghe thấy câu phải đến đêm, mặt lại ánh lên sự mệt mỏi.

Nhiếp Nhiên xem đồng hồ, nói với họ một cách chân thành: “Các anh mệt rồi thì nhanh đi về đi, cũng muộn rồi.”

Nhưng họ vẫn chưa kịp đi đến cửa thì nghe thấy Phó Cục trưởng ra lệnh: “Không được, các cậu phải ở lại để còn học hỏi chứ.”

“Các anh có học được gì không?” Nhiếp Nhiên bình tĩnh. Nhân lúc đội cảnh sát kia vẫn chưa tỉnh hẳn, cô hỏi.

Quả nhiên bọn họ lắc đầu một cách yếu ớt.

“Thấy chưa, bọn họ nhìn cũng có hiểu đâu, bắt bọn họ ở đây làm gì?” Nhiếp Nhiên3chỉ vào đội cảnh sát đang sức cùng lực kiệt kia.

Phó Cục trưởng tức đến nỗi chỉ muốn đạp cho mỗi người một cái.

“Phó Cục trưởng, ông ép đội cảnh sát này làm liên tục mấy đêm liên tục không nghỉ rồi, có phải ông muốn bọn họ lăn đùng ra đây cho ông chăm sóc không?”

Phó Cục trưởng đứng thẳng lưng nói giọng hách dịch, “Đây là nơi quản lí bọn họ, bọn họ bắt buộc phải ở đây!”

Cô cười lạnh lùng “Nói thật, khi tôi giải mã họ không hiểu, vậy thì trình tự giải mã của tôi, ông nghĩ là họ có thể biết được không?”

Tay của Phó Cục trưởng nắm chặt lại.

“Đi về nghỉ ngơi đi.” Phó Cục trưởng thấp giọng nín nhịn xua tay.

“Cảm ơn Phó1Cục trưởng.”

Vừa nghe thấy cuối cùng cũng có thể về nhà tắm giặt nghỉ ngơi, đám người đó liền cảm ơn rối rít rồi nhanh chóng rời đi.

Cả căn phòng chỉ còn lại Nhiếp Nhiên, Lệ Xuyên Lâm và Phó Cục trưởng.

Phó Cục trưởng không biết gì về mật mã, ở đây cũng chỉ là ngồi cho có mà thôi, vì thế, ông nói một cách đầy trịnh trọng với Lệ Xuyên Lâm: “Lệ Xuyên Lâm, việc ở đây tôi giao cho cậu, Cục Cảnh sát không thể có nhiễu loạn, tôi hi vọng cậu hiểu!”

“Thưa Phó Cục trưởng, tôi biết rồi ạ.” Lệ Xuyên Lâm gật đầu.

Nghe thấy Lệ Xuyên Lâm bảo đảm xong, Phó Cục trưởng mới rời đi.

Nhiếp Nhiên thở phào quăng mình xuống ghế, xoa bóp cổ,9thư giãn một chút.

Nhưng Lệ Xuyên Lâm ở phía đối diện cứ ngồi thế nhìn cô.
 
Chương 190: Nhiếp nhiên có những hành động bất thường (6)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
3hiếp Nhiên nhíu nhẹ lông mày: “Ừ, cậu không mệt sao?”

“Không mệt!” Vương Chí lắc đầu.

“Cậu hiểu à?”

Vương Chí gãi đầu gãi tai cười, “Cũng hiểu một chút, nhưng chưa kịp nghĩ xong cô đã chuyển sang bước khác, nên không kịp.”

“Vậy thì tùy cậu.”

Nhiếp Nhiên lấy đồ ăn trong hộp ra ăn, nói một cách hời hợt.

“Vậy tôi có thể xem từ đầu không?”

Vương Chí đứng đó đầy mong đợi, Nhiếp Nhiên xua tay nói: “Tùy cậu.”

Ngay lập tức, Vương Chí ngồi luôn trước máy vi tính bắt đầu lướt lên xem.

“Ngồi nguyên một ngày, mệt chết đi được.” Nhiếp Nhiên vừa cúi đầu ăn vừa phàn nàn, “Tôi nói anh nghe này Lệ Xuyên Lâm, sao mà anh có thể ngồi bất...”

Nhiếp Nhiên đột nhiên thấy một cái bóng lướt qua. Cô vẫn chưa kịp ngẩng đầu3lên thì thấy hai bàn tay đặt lên vai mình.

Theo bản năng cô gồng người lên, “Anh làm gì đấy?”

“Bóp vai cho cô, cô mệt mà.” Giọng nói lạnh băng truyền từ trên đỉnh đầu cô xuống, lực tay không mạnh không nhẹ, rất vừa vặn.

Lúc này Nhiếp Nhiên mới thả lỏng một chút, sung sướng dựa người vào ghế hưởng thụ, “Có phải là đi nhà sách mua mấy cái sách kiểu bí quyết cua gái, vì thế nên muốn thí nghiệm lên người tôi không?”

Động tác tay của Lệ Xuyên Lâm bỗng nhiên dừng lại, giọng nói lạnh lùng lại vang lên một lần nữa: “Không.”

Cô đương nhiên biết kiểu người như anh ta sẽ không mua mấy loại sách đó đâu, thế mà người này vẫn còn trả lời mình. Cô bật cười buông ra một1câu: “Ngốc.”

Hai người họ một người ngồi một người đứng, thỉnh thoảng nói với nhau vài câu ngắn gọn, không khí khá vui vẻ. Nhưng không khí vui vẻ này không được bao lâu thì hai người họ phát hiện có một ánh mắt như thiêu như đốt hướng về phía họ.

Hai người cùng lúc nhìn sang, chỉ thấy Vương Chí đang tập trung nhìn vào màn hình máy tính không biết từ lúc nào lại chuyển ánh nhìn qua phía bọn họ, hơn nữa còn giống kiểu một cô thiếu nữ ngượng cười ngây ngốc.

Nhiếp Nhiên suy ngẫm nhìn cậu ta. Đột nhiên Vương Chí bỗng giật mình, thu lại nụ cười, nói lắp bắp, “Cái này... tôi xem tiếp đây, không làm phiền hai người. Hai người cứ tiếp tục đi.”

Lúc này, Nhiếp Nhiên mới thu hồi9ánh mắt, tiếp tục ăn.

Cô không hiểu vì sao hôm nay Lệ Xuyên Lâm lại nói nhiều thế. Trước giờ, anh ta không nói nhiều, với những chuyện như thế này chỉ ậm ừ hoặc gật đầu mà thôi.

Nhưng hôm nay hai người lại nói đến mức quên mất ở trong phòng vẫn còn người thứ ba.

Vương Chí thấy hai người bọn họ nói chuyện không để ý gì đến mình, một mình yên lặng ngồi trước máy tính lướt qua lướt lại.

Đột nhiên có một tiếng động rất nhỏ vang lên, tai của Nhiếp Nhiên khẽ động.

“Ăn no rồi hơi mệt, tôi đi ra ngoài cho tỉnh táo đây.” Nhiếp Nhiên đột nhiên nói một câu sau đó đi ra ngoài.
 
Chương 191: Nhiếp nhiên có những hành động bất thường (7)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
3hiếp Nhiên lại như chẳng quan tâm, chỉ vào Vương Chí, “Không phải là còn có cậu ta sao? Đi thôi.”

Nói rồi, cô phi đến kéo Lệ Xuyên Lâm đi khiến anh ta chẳng kịp nói câu nào.

Hai người chạy tới chạy lui ở hành lang Cục Cảnh sát. Nhiếp Nhiên không hề để ý đến Lệ Xuyên Lâm - người đang để tâm trí ở tài liệu đang nằm ở phòng Điều tra mật mã, hỏi: “Cục Cảnh sát các anh có hệ thống làm nhiễu sóng không?”

“Có. Sao thế?” Lệ Xuyên Lâm nén nỗi lo xuống, gật đầu.

Nhiếp Nhiên nhìn trước ngó sau hỏi: “Ở đâu đấy, dẫn tôi đi xem nào.”

“Cô muốn gì?”

Không phải chỉ là giải mã tài liệu sao? Tại sao lại liên quan đến thiết bị nhiễu sóng, Lệ Xuyên Lâm có chút3không hiểu.

Nhiếp Nhiên cười vỗ vai Lệ Xuyên Lâm như muốn làm anh ta yên tâm, “Anh yên tâm đi, chỉ là kiểm tra chút xíu thôi. Dù sao thì có anh ở bên cạnh tôi cũng không làm chuyện xấu được.”

Lệ Xuyên Lâm ôm sự hoài nghi dẫn cô đến một căn phòng. Số lượng máy móc và máy tính ở phòng này còn nhiều hơn phòng Điều tra mật mã rất nhiều, hơn nữa tất cả đều đang hoạt động.

“Đây chính là hệ thống nhiễu sóng của Cục Cảnh sát sao?” Nhiếp Nhiên ngồi trước một cái máy tính gõ vài cái.

Lệ Xuyên Lâm đứng bên cạnh thấp giọng “Ừ”.

Nhiếp Nhiên gõ một chuỗi các dãy số xong lại phát hiện không có tín hiệu nhiễu sóng, cô chỉ vào màn hình hỏi: “Tại sao lại không1mở?”

Không mở?

Ngay lập tức Lệ Xuyên Lâm cúi người nhìn màn hình, hai hàng lông mày nhíu lại: “vẫn luôn mở liên tục mà.”

“Ồ, vậy có thể là ai đó quên.” Nhiếp Nhiên khởi động lại chế độ nhiễu sóng, sau đó tắt màn hình đi, giống như đã hoàn thành nhiệm vụ rồi cô nói: “Đi thôi, đi về tiếp tục giải mã.”

Lệ Xuyên Lâm nhìn bóng lưng cô rời đi, lại nhìn lại chiếc máy tính trên bàn. Anh ta nghĩ chuyện này không hề đơn giản như thế.

Nhiếp Nhiên không thể vô duyên vô cớ lại hỏi câu đầu tiên khi đi xuống lầu là muốn biết phòng Tín hiệu nhiễu sóng ở đâu, cũng không thể bước vào kiểm tra sau đó giúp Cục Cảnh sát khởi động lại hệ thống nhiễu sóng rồi đi9ra.

Từ trước tới giờ cô ấy không phải là người thích ôm chuyện bao đồng hoặc là người tò mò. Cô ấy làm như vậy nhất định là phải có nguyên nhân.

Cả đoạn đường về anh ta chìm trong dòng suy nghĩ, vừa bước đến cửa đã thấy tiếng Vương Chí mừng rỡ, “Hai người đã về rồi à!”

“Ừ, đi một vòng cho tỉnh táo rồi lại quay lại tiếp tục làm việc.” Nhiếp Nhiên cười khúc khích sau đó tiếp tục ngồi trước máy tính giải mã.

Lệ Xuyên Lâm thấy thái độ của Nhiếp Nhiên rất hòa nhã và thân thiện, nhưng càng như thế anh ta lại càng thấy có vấn đề.

“Úi!” Đột nhiên Nhiếp Nhiên kinh ngạc trợn mắt.

Lệ Xuyên Lâm nghĩ ngay đến việc tài liệu có vấn đề, lập tức chạy tới.

“Sao, sao vậy?”3Nhưng Vương Chí nghe tiếng Nhiếp Nhiên kêu lên như thế thì có chút căng thẳng.
 
Chương 192: Nhiếp nhiên có những hành động bất thường (8)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
3ệ Xuyên Lâm thu hết tất cả các hành động kia của cô vào trong tầm mắt, nhưng không nói gì, chỉ ngồi lặng lẽ bên cạnh cô.

Bầu trời đêm càng ngày càng tối, sự ồn ào dưới phố bên ngoài cửa sổ dần trở nên tĩnh lặng.

Vương Chí đã không chịu nổi mà ngủ gà ngủ gật. Nhiếp Nhiên cố làm đến hai giờ cũng không chịu được nữa, tay vẫn để trên bàn phím máy tính nhưng mắt đã díu hết lại.

Lệ Xuyên Lâm ngồi bên cạnh cô vẫn rất tỉnh táo. Khi đang làm nhiệm vụ có những lúc mấy ngày mấy đêm liên tục không ngủ đối với anh ta là chuyện bình thường, vì vậy chỉ một đêm không ngủ với anh ta là chuyện nhỏ.

Nhưng nhìn vẻ mơ màng3dần dần đi vào giấc ngủ không hề có sự cảnh giác nào của Nhiếp Nhiên lại làm anh ta thấy khá lạ lẫm.

Ấm áp, hiền dịu thế cơ mà.

Không hiểu vì sao khi nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Nhiếp Nhiên, trong lòng Lệ Xuyên Lâm lại có một cảm giác rất kỳ lạ.

Anh ta đứng dậy bế cô đặt ở sofa của phòng nghỉ rồi tìm một tấm chăn đắp cho cô.

Sau khi sắp xếp mọi thứ cho cô xong, anh ta đứng lên định đi ra thì ống quần bị túm lại.

Lệ Xuyên Lâm cúi đầu nhìn thì thấy Nhiếp Nhiên đang vô thức túm lấy ống quần của mình. Anh ta cẩn thận định gỡ bàn tay của cô ra thì nhận ra tay cô nắm vô cùng1chặt.

Lệ Xuyên Lâm hoài nghi có phải cô gái này đang giả vờ ngủ không?

Lệ Xuyên Lâm cẩn thận cân nhắc một chút, quan sát nhịp thở của Nhiếp Nhiên. Sau khi xác định chắc chắn đó là phản ứng vô thức khi ngủ say của cô, anh ta không nỡ đánh thức cô nên đành cứ như thế ngồi bên cạnh cô.

Nhưng một lúc lâu sau, anh ta cũng dần buồn ngủ liền nghiêng đầu sang một bên.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lệ Xuyên Lâm và Nhiếp Nhiên bị giọng nói chói tai của Dư Xảo Xảo làm tỉnh giấc.

Dư Xảo Xảo định qua sớm một chút đưa đồ ăn sáng cho Lệ Xuyên Lâm, nhưng không ngờ vừa đến văn phòng lại thấy một đám người đứng vây quanh cửa phòng nghỉ.

Cô ta9đi tới định nói vài câu nhưng ai ngờ lại mơ hồ nhìn thấy hai người nằm trên ghế sofa qua kẽ hở.

Dư Xảo Xảo vô cùng kinh ngạc, lẽ nào tối qua chỉ có Lệ Xuyên Lâm và người con gái kia ở cạnh nhau sao?

Máu nóng dồn lên não, Dư Xảo Xảo mặc kệ tất cả, điên cuồng đẩy đám người ra, chen lên đứng trên cùng.

Cảnh tượng trước mắt khiến sắc mặt cô ta trắng bệch.

Trên sofa, Nhiếp Nhiên gối đầu lên đùi Lệ Xuyên Lâm ngủ, còn một tay của Lệ Xuyên Lâm lại khoác lên vai Nhiếp Nhiên, hai người cứ thế mà ngủ say.

Cảnh tượng ấm áp này làm cô ta cảm thấy nóng mắt!

“Các người đang làm gì vậy?” Một giọng nói chói tai vang lên.
 
Chương 193: Nhiếp nhiên có những hành động bất thường (9)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
3ị tiếng ồn làm tỉnh giấc, mặt Nhiếp Nhiên hiện rõ lên vẻ không thoải mái. Cô đang mơ màng dụi mắt thì thấy Dư Xảo Xảo mới sáng ngày ra mặt đã sưng lên vì tức giận.

Cô nhìn đội cảnh sát mặt đầy nếp nhăn vừa mới đi làm ở ngoài cửa, lại nhìn Lệ Xuyên Lâm vừa mới ngủ dậy bên cạnh, sau đó đứng lên.

Cô cười đầy ác ý, nói: “Không phải mấy hôm trước cô bảo tôi là đồ không có gia giáo sao? Như thế này thì có gì đâu mà tức.”

“Cô! Cô! Cô!”

Dư Xảo Xảo với Nhiếp Nhiên đang tranh cãi thì Phó Cục trưởng ở bên ngoài bước vào. Thấy văn phòng trống trơn, tất cả mọi người đều đang tập trung ở phòng nghỉ nên ông ta cũng đi vào xem.

“Thế nào, giải3mã xong...”

Chữ “chưa” còn chưa kịp nói ra thì cảnh tượng trước mắt đã làm ông ta lập tức kinh ngạc trợn tròn mắt.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Nhiếp Nhiên thấy Phó Cục trưởng ở ngoài cửa, cười nhạt nói: “Vẫn chưa, chắc là buổi trưa mới xong.”

Phó Cục trưởng nhìn bộ dạng của hai người ở trên sofa, lại nhìn biểu cảm của cháu gái mình đứng ở đấy thì trong lòng cũng đã hiểu rồi.

Xem ra, Lệ Xuyên Lâm không thể làm cháu rể mình được rồi! Ông ta thật sự đau lòng.

Nhưng rất nhanh ông ta liền giấu cảm xúc ấy đi. Thôi thì Lệ Xuyên Lâm không thể làm cháu rể mình nhưng chừng nào cậu ta còn ở Cục Cảnh sát thì ngày đó còn là cấp dưới của mình.

“Không phải cô nói là đêm qua1là xong rồi sao?” Ông ta nén cảm giác đau lòng vì bông hoa nhài phải cắm bãi phân trâu xuống, lạnh lùng hỏi.

Đương nhiên trong mắt Phó Cục trưởng, Lệ Xuyên Lâm chính là bông hoa rồi.

“Buồn ngủ quá nên tôi ngủ một lát.” Nhiếp Nhiên bị coi là bãi phân trâu đứng dậy vươn vai.

“Cô!” Câu nói của cô đánh thẳng vào thần kinh của Phó Cục trưởng và Dư Xảo Xảo, khiến hai người họ tức đến nỗi giậm chân.

Nhiếp Nhiên dụi mắt, lạnh lùng nói: “Sắp xong rồi, mà vội gì chứ? Ông đã lãng phí thời gian gần nửa tháng rồi, sao lại phải vội vàng vào lúc này?”

Sau đó, cô liền đi ra ngoài rửa mặt, súc miệng rồi lại quay về trước máy tính làm việc.

Những đồng nghiệp xung quanh cũng di chuyển về9vị trí của mình làm bộ chăm chỉ.

Nhưng Phó Cục trưởng lại ở bên cạnh thúc giục.

Nếu như không phải tối qua mình buông lỏng thì hai người họ đã không có cơ hội...

Cả một buổi sáng, hễ Lệ Xuyên Lâm và Nhiếp Nhiên có động thái gì là liền nghe thấy một trận ho khan.

Người ngoài không biết chắc sẽ nghĩ tổ Điều tra mật mã bị mắc bệnh ho lao mất.

Làm liên tục đến trưa mới xử lí xong tài liệu, Nhiếp Nhiên hô lên một tiếng: “Xong rồi!”

Ngay lập tức, một đám người vây lại.

“Xong rồi?” Phó Cục trưởng nhìn bản tiến độ ở màn hình thì không dám chắc.

Vẫn chưa chạy hết 100%, sao lại xong được nhỉ?

“Tôi nói là chờ nó làm mới lại, làm mới lại là xong rồi.” Nhiếp Nhiên đứng dậy, ngồi lâu3một chỗ khiến cô bị đau lưng. Quả thật, cô vẫn thích vận động hơn, kể cả có đau và đổ mồ hôi thì cũng vô cùng thoải mái.

“Chi bằng đi ăn cơm đi, dù sao thì cũng chỉ đợi thôi mà, tôi vẫn chưa được ăn cơm ở Cục Cảnh sát đâu.” Nhiếp Nhiên đề nghị.
 
Chương 194: Nhiếp nhiên có những hành động bất thường (10)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
3��Đi thôi, tôi đói chết đi được rồi! Nếu như các người vẫn sợ thì khóa cửa lại là xong.” Nhiếp Nhiên vừa đi vừa giục.

Một đám người đói bụng lắm rồi cũng theo cô đi ra ngoài.

Đến nhà ăn, bọn họ ngồi xúm lại với nhau. Mọi người đều ăn cơm suất. Nhiếp Nhiên vừa ăn thử một miếng thì gật đầu liên tục, “Cơm của Cục Cảnh sát đúng là rất ngon!”

“Này...” Một cảnh sát có gương mặt thanh tú, nhìn có vẻ ngang tuổi với Nhiếp Nhiên, vì không nhớ tên cô nên nói mãi không hết câu.

Nhiếp Nhiên cười nói: “Gọi tôi là Tiểu Nhiên.”

Người đó liền gật đầu, sau đó e ngại hỏi: “Ừm, tiểu Nhiên, tôi có thể hỏi cô một câu không? Cô với Đội trưởng Lệ có quan hệ thế nào với nhau vậy?”

Buổi sáng cậu ta là người đầu3tiên bước vào văn phòng, cũng là người đầu tiên nhìn thấy cảnh ở phòng nghỉ, vì thế cậu ta tò mò rất lâu rồi.

Cả đội ngồi ở đó nghe thấy câu hỏi này cũng tò mò lắng nghe.

“Cậu đoán xem.” Nhiếp Nhiên chỉ ngồi cười.

Chưa nhận được đáp án, cảnh sát ấy lại hỏi tiếp: “Lần trước cô nói là người yêu, có thật không vậy?”

Ánh mắt của cậu ta lại hướng về phía Lệ Xuyên Lâm đang chuẩn bị đi tới.

Nhiếp Nhiên chậm rãi nhoẻn miệng cười: “Cậu quan tâm đến tôi hay quan tâm đến Đội trưởng Lệ của cậu?”

“Có gì khác nhau đâu?” Cậu cảnh sát không hiểu ý của cô.

Lúc ấy, Nhiếp Nhiên nhìn cậu ta đầy thích thú, “Có chứ. Nếu cậu quan tâm đến Đội trưởng Lệ nhà các cậu thì tôi chỉ muốn nói là đến con gái còn không1theo đuổi nổi Lệ Xuyên Lâm thì đừng nói đến con trai, cậu sẽ đau lòng mất.”

Cậu cảnh sát trẻ đang uống ngụm nước liền phun ra, suýt thì chết sặc.

Cậu ta vội vàng lắc đầu, “Không, không phải, tôi thích con gái!”

“Ồ, vậy là cậu quan tâm đến tôi rồi? Vậy thì có thể nói là cậu đang muốn tán tôi không?” Nhiếp Nhiên cười nép sát vào cậu cảnh sát kia khiến cậu ta ngại đỏ mặt.

“Không, không phải, tôi chỉ tò mò về quan hệ của hai người thôi, chứ không phải định tán cô.” Cậu ta lắc đầu quầy quậy, lập tức giải thích.

Nhiếp Nhiên nhìn Lệ Xuyên Lâm vừa ngồi xuống thì ôm ngực tỏ vẻ thương tâm: “Hóa ra chẳng ai thèm tán tôi. Đau lòng quá!”

Cậu cảnh sát trẻ bối rối không biết phải làm sao, “Không, không, không phải... tôi...9tôi...”

Lệ Xuyên Lâm nhìn vẻ mặt cười cợt của Nhiếp Nhiên thì biết ngay cô rảnh không có việc gì làm đi trêu chọc người khác.

Thật sự là thú vui ác ý.

“Ha ha tôi đùa thôi. Tôi với Đội trưởng Lệ của các cậu chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường thôi.”

Nhiếp Nhiên nhìn dáng vẻ của cậu ta như sắp suy sụp rồi mới tha cho cậu ta.

Cậu cảnh sát trẻ tuổi lập tức thở phào, “Hóa ra là như vậy, vậy là cô vừa mới vào trường cảnh sát à? Chắc là học sinh ưu tú đúng không?”

“Ưu tú ư? Ngược lại chỉ khiến giáo viên đau đầu thôi.” Nhiếp Nhiên nhún vai.

Từ sau vụ gạch tên kia, Phương Lượng nhìn thấy mình như nhìn thấy lãnh đạo vậy, không biết chột dạ cái gì.
 
Chương 195: Nhiếp nhiên có những hành động bất thường (11)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
3��Không phải chứ...” Cậu cảnh sát trẻ và đội cảnh sát ngồi xung quanh đều hướng mắt về phía Lệ Xuyên Lâm.

Nhiếp Nhiên há to miệng ăn cơm, vừa ăn vừa nói: “Sao lại không? Tôi với Đội trưởng của các cậu đã từng cãi nhau, đập bàn, chửi nhau, chỉ thiếu nước nhảy vào đánh nhau thôi.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó ư, Đội trưởng của các cậu tức gần chết, nhưng các cậu cũng biết tính anh ta rồi đấy, anh ta đều nín nhịn hết.” Nhiếp Nhiên cố gắng nuốt thức ăn, cảm thấy cơm ở Cục Cảnh sát ngon hơn ở quân đội nhiều.

“Hí hí…” Không biết kẻ nào to gan, ở trước mặt Lệ Xuyên Lâm mà dám cười như thế.

Cánh tay đang nâng lên của Lệ Xuyên Lâm cứng đờ,3sau đó nói đầy lạnh lùng: “Ăn cơm đi!”

Bàn ăn lập tức không có một tiếng động.

“Ăn cơm sao lại phải căng thẳng như vậy? Ăn cơm thì phải vui vẻ, thoải mái chứ đúng không?” Nhiếp Nhiên cười nhìn mọi người xung quanh, nhưng tiếc là bên cạnh cô có một núi băng nên không ai dám lên tiếng.

Cô dường như cũng hiểu được, quay ra híp mắt nhìn Lệ Xuyên Lâm, “Đúng không?”

Lệ Xuyên Lâm bất đắc dĩ nói: “Ăn cơm xong còn phải làm việc nữa.”

“Đấy là việc sau khi ăn xong, còn trong bữa cơm vẫn phải vui vẻ ồn ào mới được.”

Lúc này, Lệ Xuyên Lâm không nói gì nữa, coi như mình là người vô hình.

Mọi người trên bàn bắt đầu rộn ràng trở lại.

“Vậy sau khi cãi nhau1xong ai là người làm lành?” Một người hỏi.

“Ừm, anh ta xin lỗi tôi.” Nhiếp Nhiên nói một cách đương nhiên.

“Hí hí…” Lại là một tiếng cười phát ra.

Nhiếp Nhiên huênh hoang nói: “Tôi làm vậy là muốn luyện tập cho anh ta biết trước cảm giác có bạn gái, phòng khi sau này anh ta FA. Là cấp dưới của anh ta, tôi cũng lo lắng lắm chứ.”

Những người có mặt ở đấy đều vì sợ Lệ Xuyên Lâm ngồi bên cạnh mà nín cười.

Khi mọi người đang vui vẻ thì không ai để ý có một người nãy giờ vẫn ngồi yên không động tĩnh gì đã nhanh chóng chớp thời cơ viện lý do chuồn ra ngoài.

Không lâu sau, Nhiếp Nhiên nhìn cũng sắp đến giờ rồi, không khí vẫn còn sôi9động, mặt vẫn ánh lên niềm vui, “Xem ra mọi người rất vui vẻ, hay là tôi làm cho mọi người vui hơn nhé?”

“Chuyện gì?” Ngay lập tức Lệ Xuyên Lâm thấy giọng Nhiếp Nhiên có sự bất thường.

Làm việc với nhau lâu thế rồi, mặc dù anh ta không thể đoán trước cô định làm trò gì, nhưng việc thay đổi sắc mặt thế này thì anh ta cực kì quen.

“Đi thôi, tôi đi bắt quỷ cho các anh, cho các anh xem kịch miễn phí.” Nhiếp Nhiên cười lạnh rồi đứng dậy đi về phía phòng Điều tra mật mã.

Đội cảnh sát thấy cô thay đổi bất thường, nhất thời chưa kịp hiểu gì, ngây ngốc nhìn Lệ Xuyên Lâm.

Lệ Xuyên Lâm ngồi đó nghĩ đến một loạt những hành động bất thường3của Nhiếp Nhiên tối qua, lập tức đứng dậy nhanh chóng bắt kịp bọn họ.

Có quỷ?

Là ý gì?
 
Chương 196: Lập kế hoạch âm thầm điều tra thân phận của nhị thiếu (1)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
3��Vương Chí, cậu ở đây làm gì vậy?”

“Đúng rồi, không phải ban nãy cậu đi cùng tôi đi vệ sinh sao?”

Vương Chí đứng trước máy tính, nhìn thấy bao nhiêu người đứng trước mặt mình thì bối rối không biết phải làm gì: “Tôi... tôi đi vệ sinh xong, nhưng không yên tâm ở đây nên... về trông.”

Nhiếp Nhiên cười châm chọc chỉ ra cửa, “Cậu không yên tâm đến nỗi cậy cửa chui vào ư?”

Lúc nãy cô còn dặn Tổ trưởng tổ Điều tra mật mã khóa cửa lại, người bình thường thì sẽ không thể vào được.

Có thể đi vào được thì không phải là người bình thường!

Vương Chí nghẹn giọng, vẫn ngoan cố nói: “Tôi… tôi… tôi thật sự không yên tâm nên mới đến trông. Đây là thứ vô cùng quan trọng...”

“Thật không? Chỉ là3trông thôi sao?”

Nhiếp Nhiên cười không hề phản bác, sau đó cúi người xuống nhặt con chuột mà Vương Chí làm rơi để lên bàn.

Cô đẩy Vương Chí qua một bên, ở trước mặt mọi người mà gõ vài thao tác lên bàn phím.

“Tài liệu tăng lượng xâm nhập, tài liệu tăng người xâm nhập!”

Lập tức, tiếng của con robot phát ra từ hai bên máy tính, màn hình cũng hiện lên cảnh báo đỏ rực.

Mặt Vương Chí chợt biến sắc, cả người đứng yên lặng ở vị trí cũ.

“Đây là chương trình mà tôi cài đặt trước khi đi, nếu không có ai đụng vào máy tính thì sẽ không phát ra âm thanh như vậy.” Ngón cái của Nhiếp Nhiên đánh nhịp trên bàn.

Giọng nói nặng nề này như đánh thẳng vào tim Vương Chí, cậu ta1sợ hãi đến nỗi nuốt nước bọt.

“Tôi… tôi... tôi vô tình động vào đó thôi, tôi thật sự chỉ muốn xem tiến độ mà thôi.”

Đối diện với vẻ hoang mang của cậu ta, Nhiếp Nhiên cười quay đầu nhìn ra đám người phía cửa: “Các anh tin không?”

“Vương Chí, rốt cuộc cậu ở đây làm gì?” Một cảnh sát lớn tuổi hỏi.

Ông ta là Tổ trưởng tổ Điều tra mật mã. Cấp dưới của mình xuất hiện ở đây một cách kỳ lạ, một khi có chuyện gì ông ta cũng phải chịu trách nhiệm.

Nhiếp Nhiên đặt tay lên ngực, đứng liếc nhìn cậu ta từ trên xuống dưới một lượt, cười nói: “Hắc cảnh* trong truyền thuyết là cậu sao?”

(*) Hắc cảnh: từ chỉ tội phạm trà trộn một thời gian dài trong lực lượng cảnh sát, phản9bội lực lượng cảnh sát, thực hiện các hành vi phi pháp.

“Cái gì? Hắc cảnh!” Tổ trưởng kinh ngạc nhìn Vương Chí.

Những người khác cũng ngạc nhiên.

“Không, không phải, không phải tôi!”

Bị vạch trần thân phận, Vương Chí lắc đầu liên tục, muốn giải thích.

“Không phải ư? Vậy cậu nói cho tôi biết, cậu tranh thủ lúc mọi người đi ăn cơm một mình đến đây làm gì? Không phải định dùng máy mà tôi đang phá mã để đánh điện tử chứ?” Nhiếp Nhiên cười lạnh lùng, giọng đầy châm biếm.
 
Chương 197: Lập kế hoạch âm thầm điều tra thân phận của nhị thiếu (2)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
3��Tôi… tôi...” Vương Chí bị nhiều người vây quanh đến thế không biết phải chối cãi thế nào, trừ lắc đầu nói hiểu lầm ra thì không có câu nói nào khác.

“Có phải là tin nhắn tối qua không gửi được không?” Nhiếp Nhiên đột nhiên mỉm cười, nói.

Quả nhiên, Vương Chí đứng nguyên nãy giờ kinh hãi nhìn cô, giận dữ chỉ vào Nhiếp Nhiên một cách vô thức: “Là cô!”

Tối hôm qua, Vương Chí muốn gửi tin tức đi. Bởi vì mấy ngày trước tài liệu mà Cục Cảnh sát giải mã được chỉ là tài liệu giả, nên cậu ta chẳng buồn để tâm. Nhưng ai ngờ lại mọc ra cái cô gái tên là Nhiếp Nhiên này, cô vừa nhìn đã phát hiện ra chương trình cậu ta thiết lập khiến cậu ta buộc phải truyền tin đi.

Vì thế, cậu3ta lấy lý do đi mua đồ ăn để chớp thời cơ tắt hệ thống nhiễu sóng đi.

Nhưng ai ngờ… Nhiếp Nhiên lại phát hiện ra máy nhiễu sóng đã bị tắt.

Nhìn gương mặt hung ác của Vương Chí, Nhiếp Nhiên cong khóe miệng lên.

Cuối cùng cũng hiện nguyên hình!

“Tối qua tình cờ tôi thấy máy nhiễu sóng bị tắt nên có lòng bật lên thôi.” Nhiếp Nhiên nhìn mặt cậu ta từ tái xanh chuyển sang trắng bệch rồi giận dữ đến đỏ au. Cuối cùng cô nói thêm một câu: “Không cần cảm ơn tôi, từ trước tới giờ tôi làm việc tốt đâu có cần ghi danh.”

“Có phải mấy người tò mò vì sao mà tối hôm qua tôi đã ngồi làm việc mà không phá luôn mật mã đi không?” Nhiếp Nhiên dừng lại vài giây, “Bởi vì tài liệu1đó là giả.”

Nghe Nhiếp Nhiên giải thích như vậy, Vương Chí trừng to mắt.

Giả ư? Sao lại có chuyện giả được?

Tài liệu này bản thân cậu ta cũng tham gia giải mã, mỗi mật mã bên trong cậu ta đều rõ như lòng bàn tay. Tài liệu tối qua không thể là giả được.

“Tôi biết cậu đang nghĩ gì, nhưng cậu đã có thể thiết lập giả chết, chẳng lẽ tôi lại không sao?” Nhiếp Nhiên cười đầy quỷ quyệt.

Cái gì? Giả chết? Làm sao có thể chứ? Vương Chí theo dõi cô giải mã từng bước, cô lấy đâu ra thời gian mà thiết kế được giả chết chứ?

Đột nhiên, cậu ta nghĩ đến lúc mình đi mua đồ ăn tối qua.

Không, không thể, làm sao mà cô ta có thể phát hiện mình có vấn đề nhanh như thế chứ? Lúc ấy,9cậu ta vẫn chưa kịp động tay vào làm gì mà.

“Làm sao mà cô phát hiện ra?” Vương Chí không giả vờ nữa, thần sắc lạnh lẽo.

Nhiếp Nhiên nhún vai, tìm một chỗ trống ngồi xuống, vắt tréo chân cười nhạo: “Cậu làm giả như vậy, tại sao tôi lại không phát hiện ra chứ? Tất cả người ở văn phòng này đều lén lút nói chuyện với tôi, mà cậu biết rõ Phó Cục trưởng không ưa tôi mà lại dám ở bên cạnh tôi hỏi như một con sâu. Thử hỏi làm gì có ai ngốc thế, dám đối đầu với lãnh đạo, không cần tiền đồ sao? Trừ khi người đó quan tâm đến mật mã hơn quan tâm đến tiền đồ.”

Những người âm thầm lén lút nói chuyện với Nhiếp Nhiên nhất thời cúi đầu giấu mình đi.

Vương Chí cười3lạnh, “Tôi không thể hiếu kì một cách đơn thuần sao?”

“Có thể, nhưng sơ hở của cậu quá lớn. Cậu chất vấn một loạt các vấn đề một cách cứng nhắc, thậm chí đến ngủ cũng không dám ngủ. Tại sao lúc đầu tôi hỏi cậu tài liệu có điều gì khác thường không cậu lại bảo không chứ?”
 
Chương 198: Lập kế hoạch âm thầm điều tra thân phận của nhị thiếu (3)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
3ương Chí cười thất bại.

Cậu ta nghĩ mình diễn không có khe hở nào, không ngờ rằng đã sớm bị lộ chân tướng.

“Còn nữa, lần sau nếu cậu muốn phá hoại tài liệu, làm ơn hãy chờ đến lúc tôi ngủ thật rồi được không? Ví dụ như lấy một con dao để dọa tôi xem thế nào. Cậu lại chẳng chuyên nghiệp gì cả.”

Nhiếp Nhiên bày ra vẻ mặt “Cậu bé à cậu làm tôi thất vọng quá”, sau đó nhìn Lệ Xuyên Lâm vẻ ghét bỏ: “Được rồi, được rồi, đưa cậu ta đi đi, chẳng có trình độ, chẳng chuyên nghiệp tí nào cả.”

“...” Mọi người lặng thinh.

Cô gái này thật là mưu trí, trình độ vượt trên tất cả bọn họ quá nhiều.

Lệ Xuyên Lâm liếc mắt ra hiệu, mấy người bên cạnh và3đứng đằng trước bắt và giải Vương Chí đi.

“Tối qua cô giả vờ ngủ?” Lệ Xuyên Lâm đi đến trước mặt cô, lạnh lùng hỏi.

Nhiếp Nhiên nghe Lệ Xuyên Lâm hỏi vậy lập tức lấy lại tinh thần, cười đắc ý: “Đúng thế, giả vờ quá siêu. Có phải là tôi có thể đạt giải Oscar cho nữ diễn viên xuất sắc nhất không?”

“... Vì sao không nói với tôi?” Bỗng nhiên sự ớn lạnh trong giọng của anh ta tăng lên mấy lần.

“Anh diễn quá tệ, tôi sợ anh làm lộ. Hơn nữa, không phải hôm qua anh bế tôi rất vui vẻ sao?”

Nói đến cuối, Nhiếp Nhiên lại cười châm chọc anh ta, cười đến nỗi đáy mắt Lệ Xuyên Lâm đọng lại một tầng nước.

“Đưa cậu ta đi thẩm vấn! Tôi muốn đích thân thẩm1vấn!”

Người anh ta toát ra một luồng khí lạnh.

Đội cảnh sát nhìn mặt Lệ Xuyên Lâm thì biết ngay lần này Vương Chí coi như xong rồi!

Chạm vào nòng súng, không chết cũng bị lột da.

“Vậy tài liệu sau đó phải làm gì?” Sau khi xử lí xong vụ hắc cảnh Vương Chí, vị Đội trưởng đi đến trước mặt Nhiếp Nhiên, chần chừ hỏi.

Nhiếp Nhiên ngồi thẳng dậy, “Tất nhiên là phải tiếp tục phá rồi. Là công dân ưu tú của thành phố, tôi giúp các ông bắt quỷ miễn phí, nhân tiện xin một bữa cơm mà thôi.”

“Ha… Ha ha...” Tổ trưởng miễn cưỡng cười, đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may cô gái này bản lĩnh lớn nhưng lại không để bụng.

Thật ra chỉ là Nhiếp Nhiên lười để trong lòng. Mục đích chính9của cô khi đến đây là để điều tra tài liệu về thân phận của Hoắc Hoành, những người khác chỉ là thoáng qua mà thôi.

Cô biết rằng Cục Cảnh sát có mạng liên kết toàn quốc, tất cả mọi tài liệu đều được lưu trữ trong hồ sơ ở đây.

Đặc biệt là những thân phận đang cố tình che giấu!

Nếu người ngồi trong xe tối hôm ấy là Hoắc Hoành thì thân phận của anh ta có thể sẽ có một chút dấu vết gì đó ở Cục Cảnh sát.

Phó Cục trưởng đứng rất lâu bên cạnh cô không nói lời nào, đột nhiên lên tiếng, “Vậy cô tiếp tục phá đi, buổi tối tôi báo nhà bếp đưa thêm cơm cho cô.”

Úi! Thay đổi thái độ kìa.

Nhiếp Nhiên nhìn nét mặt của ông ta vẫn nghiêm3túc nhưng có thể nhìn thấy vẻ không được tự nhiên, cô tươi cười hỏi: “Có canh bào ngư không?”

“... Cô nằm mơ à?” Ông ta sững người lại, buông cho Nhiếp Nhiên một câu sau đó rời đi.
 
Chương 199: Lập kế hoạch âm thầm điều tra thân phận của nhị thiếu (4)


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân


[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
3ất nhanh sau đó, màn hình máy tính hiện lên toàn bộ thông tin ẩn của tài liệu, bao gồm tất cả tên của các cảnh sát đang làm nhiệm vụ và những người đã hoàn thành nhiệm vụ.

Nhưng xem kĩ thì cô không thấy có cái gì liên quan đến Hoắc Hoành cả, chỉ thấy tài liệu về Hoắc Hoành mà lúc đầu Lệ Xuyên Lâm đưa cho cô. Trên đó có viết về những động thái trong giới ngầm của Hoắc Hoành mấy năm gần đây, và những hành vi mà Cục Cảnh sát theo dõi được.

Đây là danh sách đen!

Giống như các danh sách đen khác, nhưng cô lại vô tình phát hiện những lần thay đổi ở3tài liệu này nhiều hơn các danh sách đen khác. Hơn nữa địa chỉ IP đó cũng không giống như ở máy tính của Cục Cảnh sát.

Thủ thuật này có vẻ bí ẩn, máy tính ở Cục Cảnh sát không thể phát hiện được.

Nhiếp Nhiên cau mày, không phải là ở Cục Cảnh sát này cũng có người đang điều chỉnh chứ, vậy còn ai đang xem trộm tài liệu giống mình thế này nữa đây?

Là người cùng ngành? Hay kẻ địch của cô đây?

Bọn đầu trâu mặt ngựa bên cạnh Hoắc Hoành rất nhiều, nhiều đến nỗi cô không thể đếm.

Để cho người khác không phát hiện ra hành động của mình, cô liền copy tài liệu liên quan đến1Hoắc Hoành vào USB của mình, sau đó rút ra, ngụy trang cẩn thận.

Khoảng mười phút sau, Lệ Xuyên Lâm bước vào, nét mặt không bình thường, đáy mắt vẫn đọng vẻ lo lắng mơ hồ.

“Thẩm vấn xong rồi à?”

“Ừ.”

“Nhận tội rồi sao?”

“Ừ.”

“Là người của ai?”

“Ừ.”

Câu trả lời cuối cùng vẫn là ừ, Nhiếp Nhiên cau mày nhìn Lệ Xuyên Lâm.

“Phá mã xong tôi đưa cô về nhà.” Lệ Xuyên Lâm buông một câu tỉnh bơ sau đó quay người đi.

Lệ Xuyên Lâm sao vậy, định chơi trò trẻ con à?

“Không cần đâu, tôi tự đi về được.” Cô khó tính hơn tất cả mọi người, làm sao có thể nhịn được chuyện bị người khác bơ như thế này nên9lập tức từ chối.

Lệ Xuyên Lâm yên lặng vài giây, sau đó gật đầu “ừ” rồi đi ra.

Nhiếp Nhiên thấy vô cùng kỳ lạ.

Sau khi giải mã lấy được tài liệu thì công việc của cô coi như hoàn thành, về phần địa chỉ hay các thứ khác thì để dành cho Lệ Xuyên Lâm tự xử lí.

Sau khi ăn tối xong, Nhiếp Nhiên định bụng rời đi thì lại nhìn thấy Phó Cục trưởng đứng ở cửa Cục Cảnh sát.

Cô cười đi tới, “Tôi nghĩ là được ăn một bữa cơm tiễn khách, ai ngờ còn có cả người tiễn chân.”

“Vụ xử lí hắc cảnh, cô làm tốt lắm.” Phó Cục trưởng khen ngợi cô.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom