Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 1040: Chương 1040





TRỪNG TRỊ MẤY NGƯỜI – NGẤT RỒI (4)
“Nhìn bộ dạng hâm mộ của cô đi, thế nào, hay là tôi đi nói với tiểu đoàn trưởng cũng điều cô vào lớp 1 nhé?” An Viễn Đạo đứng ở cách đó không xa luôn chú ý động tĩnh nơi này.

Nghe thấy Nhiếp Nhiên nói vậy, anh ta lập tức bỏ công việc còn dang dở lại, đích thân qua cướp người.

“Mặc dù thể năng của cô không tốt nhưng nếu huấn luyện tử tế thì có thể cũng qua được.

” An Viễn Đạo ra vẻ miễn cưỡng nói.

Nhưng trên thực tế trong lòng anh ta đã cười nghiêng ngả rồi.

Lần này Quý Chính Hổ không tới đây, biết mình tiên hạ thủ vi cường* như vậy, liệu có tức chết không, ha ha ha!
(*) Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước sẽ giành lợi thế
Nghiêm Hoài Vũ thấy An Viễn Đạo nhìn chằm chằm Nhiếp Nhiên rồi không khống chế được hưng phấn thì lập tức đứng ở trước mặt Nhiếp Nhiên, chặn tầm mắt anh ta.


“Thầy mơ đi, Tiểu Nhiên Tử là người của lớp 6, sẽ không vào lớp 1 của thầy đâu!”
“Chim khôn chọn cành mà đậu, ở lớp 6 không có tiền đồ.

” An Viễn Đạo nghiêng đầu nhìn Nhiếp Nhiên ở sau lưng Nghiêm Hoài Vũ, “Lớp 1 có thể dạy cho cô nhiều thứ hơn.


Nhiếp Nhiên khẽ cau mày, nói thật những lời này khiến cô suýt động tâm.

Đương nhiên chỉ là một cái chớp mắt thôi.

Bởi vì cô rất rõ, ở lớp 1 thể năng nhất định phải đạt chuẩn, thể năng không được thì cho dù những phương diện khác có tốt thế nào cũng vô dụng.

Bây giờ cô vẫn chưa được.

Nghiêm Hoài Vũ lại chặn tầm mắt anh ta, hừ giọng nói: “Thầy thôi đi, lớp 6 cũng có thể dạy rất nhiều thứ.



“Vậy sao? Vậy sao tôi chưa bao giờ nghe ai nói lớp 6 là lớp ưu tú hả?” Lúc nói lời này, An Viễn Đạo nhìn chằm chằm Nhiếp Nhiên, muốn nhìn ra chút phản ứng trên mặt cô.

Kiều Duy thấy anh em tốt của mình bị chặn họng đành phải lên tiếng: “Sĩ quan huấn luyện An, thầy đang xem thường sĩ quan huấn luyện Quý à, về em phải nói với thầy ấy mới được.


An Viễn Đạo lập tức hoàn hồn lại, “Cái! cái gì? Này này này, cậu bao nhiêu tuổi rồi mà còn mách lẻo hả!”
Nghiêm Hoài Vũ càng hăng hơn, “Phải mách, phải mách! Để sĩ quan huấn luyện Quý đánh cho thầy kêu cha gọi mẹ.

”
“Hừ, anh ta không đánh lại tôi đâu.

” An Viễn Đạo tự tin hất cằm.

“Em nghe sÄ© quan huấn luyện Quý nói đã từng có một lần thầy ấy đánh gãy tay thầy rồi mÃ.

” Kiều Duy tỉnh bơ nói.

.

 
Chương 1041: Chương 1041





TRỪNG TRỊ MẤY NGƯỜI – NGẤT RỒI (5)
An Viễn Đạo giống như đạp phải đuôi mèo, tức giận nói: “Đó là anh ta chém gió, chém gió có hiểu không hả! Tôi không gãy tay, tôi chỉ bị trật khớp mà thôi, trật khớp!”
Kiều Duy đăm chiêu ồ dài, “Hóa ra sĩ quan huấn luyện An đã từng bị sĩ quan huấn luyện Quý đánh trật khớp tay à?”
Nhiếp Nhiên lập tức thêm dầu vào lửa, cười nói: “Sĩ quan huấn luyện An, không sao, chỉ cần không bị đánh nằm dưới đất không bò dậy nổi thì vẫn chưa mất mặt.”
“Con nhóc này! Có tin tôi không cho cô vào lớp 1 không hả!”
Nhiếp Nhiên rất dửng dưng, “Tôi vốn không định vào đó.”
“Tại sao? Lớp 1 không tốt à?”
“Không không không, là lớp 1 quá tốt, tôi tự nhận là không có bản lĩnh vào đó cho nên không muốn gây trở ngại cho mọi người.” Nhiếp Nhiên cười.

“Sao tôi lại cảm thấy cô nói không thành tâm thế hả?”
“Vậy chỉ có thể chứng minh tâm lý của anh có vấn đề thôi.”
An Viễn Đạo tức nghẹn họng, “Cô!”
Sau khi trở về căn cứ, bọn họ nói với Nhiếp Nhiên mấy câu rồi định giải tán, đột nhiên một giọng nói cách đó không xa truyền tới, “Chị Nhiên!”
Chị Nhiên, chị Nhiên!” Lưu Hồng Văn vô cùng lo lắng chạy thẳng tới chỗ cô.
Anh ta vừa chạy đến trước mặt Nhiếp Nhiên đã thở hổn hển như trâu nói: “Dương Thụ, cậu ta...”
“Anh ta làm sao?” Nhiếp Nhiên cau mày, chẳng lẽ chết rồi à?
Không đến nỗi như vậy chứ!
Mới quỳ có mấy ngày thôi mà.
“Cậu ta...!cậu ta ngất rồi!”
Nhiếp Nhiên gật đầu “ồ” lên một tiếng.
Cô tiếp tục đi về sau núi, Lưu Hồng Văn thấy cô đi rất bình tĩnh thì vội vàng chạy đến trước mặt cô, cuống cuồng hỏi: “Chị không đi gặp cậu ta à?”
Nhiếp Nhiên cười trêu đùa, “Anh ta ngất rồi thì còn gặp gì nữa.”
Nói rồi cô lại cất bước đi về phía trước.
“Cái đó...!chị...!chị lại khuyên cậu ta đi...” Lưu Hồng Văn hơi ngượng ngùng khẩn cầu.

“Tôi khuyên rồi, vô dụng thôi.”
Lưu Hồng Văn sốt ruột như con kiến bò trên chảo nóng, không ngừng cầu khẩn: “Chị đi giúp nữa đi, tôi tin chị khuyên mấy lần nữa là cậu ta sẽ nghĩ thông suốt.”
Bạn đang
“Nghĩ thông suốt? Bỏ đi.” Lần này Nhiếp Nhiên thật sự cười lạnh, nhớ tới lời từ chối của anh ta, rõ ràng chính là bùn nát không thể trát tường.
Đúng là không biết điều!
“Có bản lĩnh thì cứ để anh ta quỳ đến chết đi!” Cô vô cùng tức giận, nói xong sầm mặt bỏ đi.
Lưu Hồng Văn lại đuổi theo, nhưng lần này còn không đợi anh ta mở miệng cầu khẩn, Nhiếp Nhiên bỗng nhiên lộ ra một nụ cười chế giễu, nụ cười đó cực kì lạnh lùng nghiêm nghị.
“Nói với Dương Thụ cứ quỳ ở đó còn không bằng chết theo Lâm Hoài, cũng tiện để anh ta ở dưới đó không cô đơn.

Có điều không biết Lâm Hoài có muốn gặp anh ta không thôi.”
“Chuyện này...” Lưu Hồng Văn ngẩn ra tại chỗ, không dám đuổi theo nữa.

Nghiêm Hoài Vũ đi tới trước mặt anh ta, lạnh giọng nói: “Chuyện này cái gì mà chuyện này! Nhóc con, tôi cảnh cáo cậu, đừng có đến làm phiền Tiểu Nhiên Tử nữa! Tiểu Nhiên Tử không phải là mẹ của cái tên kia, muốn sống muốn chết tùy cậu ta! Mới có thế này đã không chịu nổi đâu có giống một quân nhân!”
Sĩ quan huấn luyện Lâm của Quân khu 2 đã chết mấy ngày rồi mà anh ta vẫn chưa bình tĩnh lại được, Nghiêm Hoài Vũ nghiêm khắc nghi ngờ có phải anh ta cố ý không.
Rõ ràng là muốn có sự đồng cảm của Nhiếp Nhiên.
“Đúng vậy! Bảo cái tên đó bớt diễn phim sến đi! Nghĩ mình là nam chính thật à! Chị Nhiên của chúng tôi không quan tâm đâu!” Hà Giai Ngọc cũng khinh thường phát biểu.
Bị bọn họ nói như vậy, mấy người sau lưng nhao nhao tản đi.
“Các...!các người...” Thấy nhóm người kia lạnh lùng đứng xem, Lưu Hồng Văn không nhịn được cơn tức giận trong lòng.
Người ta đã như vậy rồi, sao đám người này lại không biết thông cảm thế này!.

 
Chương 1042: Chương 1042





CÔ CÓ CHẮC LÀ HUẤN LUYỆN ĐƯỢC TÔI KHÔNG THẾ? (1)
Từ hôm Nhiếp Nhiên mắng đuổi Lưu Hồng Văn đi, quả nhiên Lưu Hồng Văn không trở lại nữa, đồng thời cũng hoàn toàn mất tin tức của Dương Thụ.

Có điều lúc đến phòng ăn ăn cơm, cô vô tình nghe thấy lớp phó Vương nói sau đó Dương Thụ vừa tỉnh lại đã rút ống truyền ra tiếp tục quỳ, ai khuyên cũng không nghe.

Sau khi nghe được chuyện này, Nhiếp Nhiên càng thất vọng về anh ta hơn, cảm thấy anh ta đúng là đồ ngoan cố, không cần cũng được.

Buổi tối ngày trước khi đi, cô bắt đầu thu dọn hành lý, định ngày mai cùng đơn vị dự bị rời khỏi nơi này.

Lúc cô định bỏ mấy bộ đồ lót mới phơi khô vào trong túi xách thì vô tình nhìn thấy khẩu súng màu đen trên bàn.

Nhiếp Nhiên đặt quần áo xuống, cầm khẩu súng lên.

Khẩu súng này vốn là của A Hổ, chỉ có điều bây giờ anh ta đã thành đồ ăn cho cá mập rồi, súng cũng rơi vào trong tay mình.


Nhiếp Nhiên vuốt nhẹ thân súng, không thể không nói Hoắc Khải Lãng đã hao tốn không ít tâm huyết và tiền bạc với Hoắc Hoành.

A Hổ chỉ là một vệ sĩ bên cạnh Hoắc Hoành mà lại dùng súng HM2.

Bây giờ giá khẩu súng này ở chợ đen chắc phải ba trăm năm mươi nghìn tệ.

Nhiếp Nhiên cẩn thận thưởng thức sự hoàn mỹ trên thân súng cùng với xúc cảm lạnh như băng trên đầu ngón tay với đáy mắt sâu thẳm.

Có lẽ cô không biết, ánh mắt lúc cô nhìn chằm chằm khẩu súng này hoàn toàn giống với ánh mắt lúc Hoắc Hoành nhìn chằm chằm cô, đó là sự khát vọng mãnh liệt mà nồng đậm.

đam mỹ hài
Ngoài cửa sổ gió thổi mây bay, ánh trăng mờ im lặng chiếu vào trong cửa sổ nhà gỗ.

Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên.

Nhiếp Nhiên lập tức hoàn hồn lại, theo bản năng giấu khẩu súng ra sau lưng mình.


Đã muộn thế này rồi, ai còn đến đây nữa?
Cô cau mày cảnh giác kéo then cửa ra, hóa ra người đứng ở cửa là Dương Thụ.

Nhiếp Nhiên nhướng mày, sau đó quay người lại giường, đưa lưng về phía anh ta rồi cất những bộ quần áo còn sót lại vào trong túi.

Dương Thụ đứng ở cửa thấy cô đang không ngừng bận rộn thì cau mày hỏi: “Cô phải về đơn vị dự bị rồi à?”
Nhiếp Nhiên không trả lời mà chế giễu: “Anh không lo quỳ đi, đến chỗ tôi làm gì? Chẳng lẽ anh sợ sau khi chết Lâm Hoài không chịu gặp anh nên tới để bảo tôi nói giúp anh à?”
Nhưng Dương Thụ giống như không nghe thấy, lại hỏi; “Cô phải về đơn vị dự bị rồi à?”
Sắc mặt Nhiếp Nhiên lạnh lùng, động tác càng nhanh hơn, “Ở lại nơi này có ý nghĩa gì nữa?”
Dương Thụ nhìn động tác của cô, cau chặt mày hơn mấy phần, môi mím thành một đường thẳng, qua một lúc lâu, cuối cùng anh ta cũng mở miệng nói: “Lời cô nói hôm đó! còn hiệu lực không?”
Nhiếp Nhiên tức giận, tên đáng chết này cứ phải đến thời khắc cuối cùng mới đổi ý à?
Đúng là thân lừa ưa nặng!
“Tôi nói nhiều như vậy, ai biết anh nói câu nào.


“Cô nói… sẽ đưa tôi vào đơn vị dự bị.

”.

 
Chương 1043: Chương 1043





CÔ CÓ CHẮC LÀ HUẤN LUYỆN ĐƯỢC TÔI KHÔNG THẾ? (2)
Nhiếp Nhiên ném quần áo lên giường, quay đầu lại cười lạnh nhìn anh ta, “Hai ngày trước ai khuyên anh cũng không được, cho dù quỳ đến ngất đi cũng kiên trì, bây giờ làm sao thế, sao lại đổi ý rồi? Không phải là lúc ngất đi, Lâm Hoài tới tìm anh đấy chứ?”
Lần này cô phải dạy dỗ tên này một trận mới được, nếu không anh ta sẽ nghĩ cả thế giới này vây quanh anh ta mất.

Nhưng Nhiếp Nhiên châm chọc ba lần bốn lượt mà Dương Thụ đều không để ý, anh ta chỉ cúi đầu nhẹ giọng trả lời: “Thầy ấy không có con, tôi muốn chịu tang cho thầy ấy bảy ngày.

Hôm nay đã xong rồi, cho nên tôi mới đến tìm cô.


“! ”
Câu nói này khiến sự tức giận nghẹn ở trong cổ họng Nhiếp Nhiên lập tức hóa thành hư không.

Chẳng trách cho dù anh ta ngất đi vẫn phải kiên trì tiếp tục quỳ.

“Nếu cô nói không nhớ nữa thì bỏ đi, chúc cô ngày mai lên đường thuận buồm xuôi gió.

” Dương Thụ nói xong đi ra ngoài.


“Tôi thật sự chưa từng thấy ai ngu xuẩn như anh!” Nhiếp Nhiên căm hận khiển trách với bóng lưng anh ta.

Dương Thụ không biết hàm ý trong lời nói này của cô, anh ta dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía cô.

“Nhìn cái gì mà nhìn, cút về ngủ đi!”
Khốn kiếp, nửa đêm còn dùng chiêu tình cảm gì với mình!
Người chết thì ghê gớm lắm à!
Giả hiếu thuận cái gì!
Mặc dù cô không ngừng mắng trong lòng nhưng xoay người lại lại không tự chủ được lấy từng bộ quần áo trong túi xách ra, đặt lại chỗ cũ.

Được rồi, cô phải thừa nhận cái chiêu tình cảm này của Dương Thụ coi như thành công.

Thấy anh ta vẫn còn đứng ở ngoài cửa, Nhiếp Nhiên lạnh mặt nói: “Tối mai bắt đầu huấn luyện.


“Huấn luyện? Cô nhận tôi rồi à?” Dương Thụ mù mờ hỏi.

“Nhận cái đầu anh, tối mai sau khi tắt đèn hãy đến sau núi huấn luyện.



“Cô! huấn luyện tôi?”
“Nếu không thì sao!”
Tên này chê cô à?
Hừ! Không biết trời cao đất dày.

“Tối mai tôi ở chân núi phía sau đợi anh.


“Được.


“Nhớ lấy, tôi không thích người không đến nơi đến chốn, nếu như anh không kiên trì được thì ngày mai đừng có đến.


Nói xong Nhiếp Nhiên cũng không để ý đến câu trả lời của Dương Thụ, đóng sầm cửa lại.

Cái thằng nhóc này đúng là làm người ta tức chết!
Dương Thụ, anh đợi đó cho tôi, ngày mai tôi phải khiến anh huấn luyện chết ở chỗ này!
Cô nghiến răng nghiến lợi âm thầm thề trong lòng, sau đó tắt đèn lên giường nghỉ ngơi.

Dương Thụ bị Nhiếp Nhiên ngăn ở bên ngoài đang nhìn cánh cửa gỗ đã đóng chặt kia cùng với ánh sáng đã tắt trong nhà, lẩm bẩm kiên định: “Tôi sẽ không như vậy đâu.

”.

 
Chương 1044: Chương 1044





CÔ CÓ CHẮC LÀ HUẤN LUYỆN ĐƯỢC TÔI KHÔNG THẾ? (3)
Sau đó anh ta bước nhanh rời đi.

!
Sáng sớm ngày hôm sau, đơn vị dự bị nai nịt gọn gàng chờ đến lúc rời đi.

Lý Tông Dũng nhìn thời gian, sắp đến giờ đi rồi mà vẫn chưa thấy Nhiếp Nhiên xuất hiện.

Đang suy nghĩ thì thấy Nhiếp Nhiên bước nhanh đến.

Lý Tông Dũng vừa định trách mắng thì lại thấy trong tay cô không có hành lý gì cả, khóe mắt chân mày đều mang theo ý cười.

Ông hơi ngẩn ra, sau đó bừng tỉnh hỏi: “Tên nhóc kia đồng ý rồi à?”
“Dĩ nhiên, tôi ra tay làm sao có thể có vấn đề.


Lý Tông Dũng ngại vì binh lính của đơn vị dự bị ở bên cạnh nên chỉ có thể giả vờ nghiêm túc nói: “Được, vậy tôi đợi cô chiến thắng trở về.


Nếu như cô không huấn luyện tốt cho cậu ta, làm mất mặt đơn vị dự bị, xem tôi xử lý cô thế nào.


Xử lý cô?
Này! Chuyện gì thế hả, cô chỉ tiến cử thuận tiện huấn luyện giúp mà thôi, không nói bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.

Lúc Nhiếp Nhiên còn chưa kịp mở miệng kháng nghị, Lý Tông Dũng đã giành nói trước: “À đúng rồi, tên nhóc kia bảo tôi nói với cô một chuyện.


Ông cố ý dừng lại một chút, sau đó nói: “Thấy cô đưa ra lựa chọn đúng cho nên nó đã âm thầm động tay động chân tiếp tục tạm giam Nhiếp Thành Thắng một tháng coi như phạt cảnh cáo, tức là một tháng tiếp theo sẽ không có ai quản cô.

Nó nói, đây là phần thưởng cho cô.

” w๖ebtruy๖enonlin๖e
“Vậy tôi có phải cảm ơn anh ta không?” Nhiếp Nhiên lạnh lùng cong môi cười, đáy mắt toàn là ý châm chọc.

Nhưng Lý Tông Dũng cố ý giả vờ lớn tuổi không thấy rõ, vẫn nghiêm túc nói: “Tôi sẽ chuyển lời thay cô.



Nhiếp Nhiên tức giận nghiến răng ken két.

Mấy người Nghiêm Hoài Vũ đứng ở cách đó không xa đang định xếp hàng lên máy bay trực thăng, vừa nhìn thấy Nhiếp Nhiên là lập tức không để ý đến kỷ luật chạy ra.

“Chị Nhiên, chúng em ở đơn vị dự bị chờ chị quay lại!” Hà Giai Ngọc rất quyến luyến.

Nhiếp Nhiên gật đầu cười, “Ừm, giải quyết xong chuyện ở đây tôi sẽ trở về.


Cổ Lâm cũng vô cùng bịn rịn: “Nhiếp Nhiên, cậu ở đây một mình phải chăm sóc tốt cho mình đấy.


Thấy Cổ Lâm, Nhiếp Nhiên lập tức nhớ ra chuyện kia, nói với Thi Sảnh: “Sau khi về cô đưa cậu ấy đi gặp bác sĩ tâm lý đi.


Sắc mặt Cổ Lâm không tốt, đặc biệt là quầng mắt thâm đen, hiển nhiên là do thời gian dài ngủ không đủ gây ra.

Hồi đó vì uy hiếp đám cướp biển kia, thủ đoạn của cô đúng là thô bạo tàn nhẫn.

Không trách nhóm người này được, dù sao đơn vị dự bị và đặc chủng vẫn có khoảng cách, những cách để thẩm vấn đó bọn họ đều chưa từng biết, cho nên Cổ Lâm tính tình tương đối ôn hòa có lẽ nhất thời không thể tiếp nhận ngay được.

.

 
Chương 1045: Chương 1045





CÔ CHẮC CHẮN CÔ CÓ THỂ HUẤN LUYỆN TÔI À? (4)
Nếu cứ tiếp tục không đi gặp bác sĩ tâm lý thì sẽ rất dễ bị suy nhược tinh thần, rồi trở thành hoảng sợ, cuối cùng hoàn toàn gục ngã.

“Cậu yên tâm, tôi sẽ chú ý chuyện chữa trị của cậu ấy.

” Thi Sảnh nhìn sắc mặt tái nhợt của Cổ Lâm thì gật đầu nói.

“Được rồi, hết nửa phút rồi, giờ lập tức lên máy bay đi!” Lúc này An Viễn Đạo đi tới, chỉ vào đồng hồ trên cổ tay mình, nghiêm túc nói.


Cả nhóm nói thêm với Nhiếp Nhiên đôi ba câu rồi lên máy bay, duy chỉ có An Viễn Đạo vẫn chưa lên.

“Không phải nói là hết nửa phút rồi à? Anh còn ở đây làm gì?” Nhiếp Nhiên thấy anh ta vẫn đứng bên cạnh mình, vẻ mặt hơi khó chịu thì cười trêu chọc.

“Cái con bé này, cô thật sự không muốn vào lớp 1 à? Hừ! Sớm muộn gì cô cũng sẽ hối hận!” An Viễn Đạo tức giận nói.

Anh ta thực sự không hiểu, lớp 6 thì có gì tốt chứ?
Nếu nhóm người của lớp đó chịu sánh vai cùng Nhiếp Nhiên lúc ở trên hải đảo thì anh ta dám đảm bảo cô sẽ không bị thương nặng như thế.

“Là người đừng nên quá tham lam, anh đã có Lý Kiêu rồi.


” Nhiếp Nhiên mỉm cười.

An Viễn Đạo thở phì phì, “Thế thì sao chứ?”
“Tốt xấu gì cũng nên nhường lại cho sĩ quan huấn luyện Quý một người.


Mỗi người một bên chẳng phải rất công bằng hay sao?
Huống chi lớp 1 nhiều tinh anh như thế, sao An Viễn Đạo cứ nhất định không có được mình thì không từ bỏ chứ?
“Nhường cái gì mà nhường, tôi thấy anh ta nên vui sướng mới đúng ấy, tôi chọn lính lúc nào cũng rất hà khắc.

”.

 
Chương 1046: Chương 1046





CÔ CHẮC CHẮN CÔ CÓ THỂ HUẤN LUYỆN TÔI À? (5)
“Đúng thế, vậy nên tôi không vào được lớp 1 là vì không đủ năng lực thôi.

” Nhiếp Nhiên hùa theo anh ta, nói.

“Vớ va vớ vẩn! Vài lần hành động của cô đã đủ chứng minh là cô có thể vào được rồi.


“Đó là vì anh chưa thấy thể lực của tôi thôi, thể lực của tôi kém lắm, chạy một lát là đã thở không ra hơi rồi, xuống nước là chết chìm ngay, tôi mà tới lớp 1 sẽ bị cười chết mất.

” Nhiếp Nhiên tự đánh giá về bản thân mình.

Nhưng An Viễn Đạo vẫn không chịu nghe: “Một tháng, đúng một tháng, tôi nhất định sẽ giúp cô tăng được thể lực, cô có tin không?”

“Tin chứ, anh huấn luyện tôi theo kiểu không coi tôi là người thì đương nhiên là sẽ huấn luyện được rồi.


Chỉ với việc khi đó An Viễn Đạo bắt mọi người leo núi lúc nửa đêm thôi, nếu bị anh ta huấn luyện trong một tháng, chỉ sợ không chết cũng mất một lớp da.

An Viễn Đạo cảm thấy chuyện đó là đương nhiên, “Nếu muốn thành một binh sĩ vĩ đại thì đương nhiên phải huấn luyện hà khắc rồi.


“Thế thì anh cứ tiếp tục hà khắc với Lý Kiêu đi.

” Nhiếp Nhiên chắp hai tay sau lưng nhẹ nhàng lùi về sau từng bước, tỏ vẻ giữ khoảng cách với anh ta.

An Viễn Đạo tức lệch cả mũi, chưa từng gặp loại nữ binh nào không có chí tiến thủ như thế này.

“Sớm muộn gì cô cũng sẽ hối hận, sau này không vào được bộ đội đặc công thì đừng có mà khóc!”
Sau khi anh ta nói câu này liền leo phắt lên trực thăng.

Nhiếp Nhiên lùi ra xa nhìn trực thăng bay thẳng lên trời rồi biến mất, lúc này cô mới quay lại phía sau núi.

Cuối cùng cũng tiễn đội dự bị đi, lại không có sự quấy nhiễu của Nhiếp Thành Thắng, một tháng kế tiếp này cô chỉ còn mỗi việc huấn luyện cho Dương Thụ nữa thôi.

Nhưng trong thời gian huấn luyện anh ta, cô cũng không thể làm cho thể lực của mình giảm sút, nếu không cho dù kỹ năng quân sự mạnh nhưng thể lực lại chẳng ra sao thì vẫn chỉ là đồ bỏ đi mà thôi.

Cô tiếp tục dựa theo kế hoạch huấn luyện ban đầu của mình, một ngày chạy ba vòng quanh núi, sau đó lại làm một loạt công tác chuẩn bị để huấn luyện cho Dương Thụ.


Đợi đến khi cho chuẩn bị xong hết thảy thì trời cũng đã tối mịt.

Bóng đêm càng lúc càng dày đặc.

Cuối cùng, sau khi chờ thêm một tiếng đồng hồ, tiếng bước chân từ xa tới gần cũng vang lên.

Không bao lâu sau, bóng dáng Dương Thụ hiện ra giữa tầng tầng lớp lớp bóng cây.

Nhiếp Nhiên vừa thấy anh ta xuất hiện thì cũng không nói thêm gì, trực tiếp ném ra một chiếc balo, tiếng balo rơi “bịch” xuống đất nghe vô cùng nặng nề.

“Chạy từ đâu?” Anh ta lập tức đeo balo lên, hỏi gọn gàng và dứt khoát.

Bạn đang
Nhiếp Nhiên chỉ ra sau núi, nói: “Chạy ba vòng quanh núi.

”

“Được!”
Nói xong, Dương Thụ lập tức chạy về phía ngọn núi kia.

Nhiếp Nhiên cảm thấy đằng nào mình cũng nhàn rỗi, thôi thì cũng tranh thủ thời gian huấn luyện luôn, vì thế cô cũng đeo balo chứa đầy đá sỏi lên vai chạy cùng.

Lúc đầu, hai người sóng vai chạy, dần dần, thể lực của Nhiếp Nhiên không chống đỡ được, bắt đầu thụt lùi so với Dương Thụ.

Hai người một trước một sau chạy hết ba vòng.

Thể lực của Dương Thụ bắt đầu yếu đi, còn thể lực của Nhiếp Nhiên vẫn đều đều, ý chí của cô mạnh hơn người bình thường nhiều nên về sau cô lại bắt đầu có xu hướng đuổi kịp anh ta.

Lên tới đỉnh núi, hai người thi nhau thở dốc, câu nói đầu tiên của Dương Thụ chính là: “Cô có chắc là huấn luyện được tôi không thế?”.

 
Chương 1047: Chương 1047





ANH KHÔNG GIÚP ĐƯỢC TÔI CẢ ĐỜI (1)
Nhiếp Nhiên đang cố gắng lấy lại nhịp thở nghe vậy thì lập tức vẻ mặt trở nên khó coi.

Mấy ngày nay, mặc dù cô không ngừng gia tăng huấn luyện nhưng thể lực là thứ cần phải luyện trong thời gian lâu dài mới có hiệu quả.

Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến cô mặc dù động lòng nhưng vẫn kiên quyết từ chối lời đề nghị của An Viễn Đạo.

“Tôi đã ngừng huấn luyện một thời gian dài, đương nhiên không thể so được với anh rồi.

” Nhiếp Nhiên lạnh lùng nhìn anh ta.

Dương Thụ nhíu mày, thật sự là vì đã ngừng huấn luyện thời gian dài sao?
Nhưng cho dù ngừng huấn luyện ở đội dự bị mấy tháng thì cũng không thể thụt lùi đến mức này chứ, cùng chạy với binh sĩ bình thường như anh ta mà phải cố gắng lắm mới về đích cùng lúc.


Nhiếp Nhiên thấy anh ta vẫn nhìn mình bằng ánh mắt hoài nghi thì cũng biết lời giải thích của mình hơi không đáng tin cậy, lập tức đổi đề tài: “Bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của anh là không ngừng huấn luyện thể lực, thể lực là trụ cột, không có thể lực tốt thì hết thảy đều là nói suông.


Sau đó, cô đi về một phía trong núi.

Dương Thụ ở phía sau không biết cô đi đâu nhưng vẫn đi theo.

Hai người một trước một sau đi xuyên qua một đường mòn, tới một vách núi đen ngòm tương đối bằng phẳng, bên dưới là mặt biển không sóng vỗ.

“Cô dẫn tôi tới đây làm gì?” Dương Thụ nhất thời không hiểu cô định làm gì.

“Chạy mang vật nặng chỉ là làm nóng thân thể, giờ mới là huấn luyện chính thức.


Huấn luyện chính thức ư?

Dương Thụ trố mắt nhìn mặt biển bên dưới, “Cô bảo tôi xuống biển bơi à?”
Cái này thì là huấn luyện gì chứ, khả năng bơi của anh ta rất nổi danh ở Quân khu 2, căn bản không cần huấn luyện bơi thêm nữa.

“Tôi biết kỹ năng bơi của anh không tệ, nhưng cũng chỉ là không tệ mà thôi, nếu thật sự muốn tham gia đội thủy quân lục chiến thì anh còn non và xanh lắm.

” Nhiếp Nhiên nhìn về phía mặt biển xa xa, gió biển thổi quần áo cô bay phất phơ, giọng nói cũng trở nên mơ hồ.

Dương Thụ sửng sốt, hỏi: “Cô định sau này tham gia đội thủy quân lục chiến à?”
“Tôi chưa có kế hoạch đó.

” Nhiếp Nhiên lắc đầu.

Nếu là kiếp trước thì không có vấn đề gì, nhưng với thân thể này thì cô không dám chắc.

Thân thể này đến đi xe ô tô gặp phải đường xóc còn say, bơi một lúc là chìm, nói thật là cô chẳng có chút tự tin nào cả.

Nói là có thể ngang vai ngang vế với Nhiếp Thành Thắng, nhưng rốt cuộc có thể trở thành sự thật hay không còn chưa biết, nếu thật sự không được thì cô chỉ có thể cõng một mạng người trên lưng mà ra đi thôi.

.

 
Chương 1048: Chương 1048





ANH KHÔNG GIÚP ĐƯỢC TÔI CẢ ĐỜI (2)
Đó là kế hoạch cuối cùng rồi.

Dương Thụ thấy cô lắc đầu thì khó hiểu hỏi: “Vậy sao cô lại hi vọng tôi vào đội thủy quân lục chiến chứ?”
“Anh nghĩ xem tại sao?” Nhiếp Nhiên liếc nhìn anh ta, kỹ năng bơi tốt như thế mà không xuống biển chẳng phải quá uổng phí hay sao?
“Đội dự bị hằng năm ngoài gia nhập bộ đội đặc công thì sẽ đưa các binh sĩ ưu tú tới các binh chủng, trong đó đứng hàng đầu chính là đội thủy quân lục chiến.


Ngày đó, cũng may nhờ có Cổ Lâm nói với cô lúc đi học, nếu không cô cũng không nắm được tình hình của bộ đội đặc công.

“Vậy sau này cô tính thế nào?” Dương Thụ hỏi.

Nhiếp Nhiên lại nhìn xuống mặt biển, “Đây không phải vấn đề anh cần quan tâm, giờ việc anh cần quan tâm là làm sao để thi được đi đã!”
“Vậy giờ tôi phải xuống biển hả?”
“Đúng.

” Nhiếp Nhiên gật đầu, “Chiều nay tôi đã xuống đó rồi, ở đây không có đá ngầm, nên dù anh có nhảy thẳng xuống cũng không thành vấn đề.


Khảo hạch về cơ bản phần lớn đều giống nhau, chỉ có một phần nhỏ là khác biệt.


Ngoài bơi lội, Dương Thụ cũng không nổi trội ở trong bất kì kỹ năng gì, như vậy nếu có thể tăng tiềm năng mà anh ta giỏi nhất lên mức vô hạn thì mới có thể trổ hết được tài năng khi khảo hạch, khiến người ta có ấn tượng sâu sắc.

“Tôi có thể tới chỗ kia không?” Bỗng nhiên Dương Thụ chỉ về một vách núi đen ngòm, cao chót vót cách đó không xa.

Nhiếp Nhiên nhìn thoáng qua chỗ đó, quả quyết từ chối, “Không được, tôi đã xem xét chỗ đó rồi, bên dưới có đá ngầm, hơn nữa với độ cao đó mà không có đồ bảo hộ thì sẽ rất dễ bị thương.


Cô chỉ huấn luyện thôi chứ không đùa với sinh mạng.

Trong bóng đêm mịt mùng, tầm nhìn bị trở ngại, nếu cứ thế nhảy xuống thì sẽ rất dễ va trúng đá ngầm, tử vong.

Dương Thụ không cứng đầu như trước kia nữa mà ngoan ngoãn nhảy thẳng xuống.

Nhiếp Nhiên thấy anh ta đã xuống nước thì cũng nhảy xuống theo.

Dương Thụ nghe thấy sau lưng có tiếng nước thì quay phắt đầu lại nhìn, kinh ngạc nhìn Nhiếp Nhiên.

“Cô xuống dưới làm gì thế?”
Hiện tại đang là cuối xuân đầu hạ, nửa đêm xuống nước vẫn sẽ thấy lạnh, Nhiếp Nhiên ngâm mình trong nước không nhịn được mà run lên, “Đương nhiên là huấn luyện rồi, chẳng lẽ xuống tắm chắc?”

“Lần trước cô suýt chút nữa chết đuối đấy, không vấn đề gì chứ?” Dương Thụ hơi lăn tăn.

Bạn đang
“Không muốn cũng phải muốn, chẳng lẽ cả đời này tôi không xuống biển nữa chắc, thế thì còn đi lính làm gì?” Nhiếp Nhiên chỉ sang phía bên phải, “Chúng ta bơi quanh đảo này ba vòng, sau đó lên bờ.

”
“Thực ra cô không nhất định phải theo giúp tôi huấn luyện đâu.

” Dương Thụ im lặng một chút rồi thấp giọng nói.

Nhiếp Nhiên nhíu mày, sao thằng nhãi này thích suy nghĩ vớ vẩn thế chứ?
“Tôi không theo anh, quả thực là tôi cũng cần phải huấn luyện.

”.

Truyện Ngôn Tình
Nói xong, cô chẳng thèm để ý tới anh ta nữa mà sải tay bơi đi luôn.

Dương Thụ cũng đành sải tay bơi theo, nghi hoặc hỏi: “Vì sao? Chẳng phải cô đã vào đội dự bị rồi sao?”
“Trong đội dự bị cũng cần khảo hạch mỗi tháng! Đừng nói nữa, tranh thủ huấn luyện đi.

”
Cô hít sâu một hơi rồi lặn xuống biển, nương theo đà lao nhanh xuống, sau đó lại trồi lên theo một đường thẳng đứng.

.

 
Chương 1049: 1049: anh Không Giúp Được Tôi Cả Đời 3





“Cô đang làm gì vậy?” Dương Thụ thấy cô làm như vậy tới lần thứ sáu thì khó hiểu hỏi.
Bơi thì không bơi, lại cứ lặn sâu xuống đáy biển, vừa phí dưỡng khí mà lại chẳng bơi được xa.
“Kỹ năng bơi lội của tôi không tốt, thế nên tôi tập bơi và lặn luôn một thể để tiết kiệm thời gian.” Nhiếp Nhiên nói xong lại há to mồm hít khí rồi tiếp tục lặn xuống.
Trong đợt huấn luyện sinh tồn nơi hoang dã, chính vì cô bị thiếu dưỡng khí để thở nên cuối cùng mới bị ngất đi như thế.
Cho nên lần này cô phải luyện tập để tăng lượng dưỡng khí mới được.
Kỹ năng bơi của Dương Thụ tốt hơn Nhiếp Nhiên, thế nên đã bỏ cô lại phía sau, hơn nữa sức chịu đựng ở trong nước của anh ta cũng rất mạnh, Nhiếp Nhiên dựa vào nghị lực của bản thân đúng là không thể đuổi kịp tốc độ của anh ta.
Thằng nhãi này kiếp trước là cá đấy à?
Ở trong nước mà chẳng khác nào như đi trên đất bằng.
Một vòng...!hai vòng...!cho đến vòng thứ ba, Nhiếp Nhiên cảm thấy đầu óc mình bắt đầu choáng váng, eo như bị buộc một cái tạ.
Quả nhiên thân thể này đúng là tiểu thư, không chiều chuộng nổi.
Dương Thụ lập tức phát hiện ra ngay khi tốc độ của cô chậm lại.

Anh ta dừng động tác, bơi ngược trở lại tới trước mặt cô, trên khuôn mặt nghiêm túc mang theo một chút lo lắng, “Cô có ổn không?”
Nhiếp Nhiên cố hết sức lắc đầu, hơi thở hổn hển, “Chưa chết được.”
Dương Thụ nhíu mày, “Tôi giúp cô.” Sau đó làm động tác như chuẩn bị kéo cô về.
Nhưng lần này Nhiếp Nhiên lại từ chối, “Anh không phải đang giúp tôi, mà là đang hại tôi, cũng là hại chính anh.”
Dương Thụ không hiểu ý cô, “Tôi thật sự muốn giúp cô.”
“Tôi biết là anh muốn giúp tôi.

Nhưng anh giúp tôi được lần này, lần sau thì sao? Lúc khảo hạch, anh định giúp thế nào? Lúc đánh giặc, anh định giúp thế nào đây?”
Cánh tay ở trong nước của Dương Thụ không khỏi khựng lại.
“Anh có thể giúp tôi lúc này nhưng không thể giúp tôi cả đời được, Dương Thụ ạ!”
Đầu Nhiếp Nhiên nổi trên mặt nước, ánh mắt tràn đầy kiên định nhìn về phía xa xa, “Giờ đây chúng ta đổ mồ hôi là để sau này có thể ngừa đổ máu, có những việc nhất định cần phải còn sống mới làm được.”

Cô nói xong liền giãy người ra khỏi Dương Thụ, cắn răng tiếp tục bơi về phía trước.
Khi cô cô gắng bơi qua cửa biển chính để vào căn cứ, ánh sáng lờ mờ từ bên trên hắt tới, Dương Thụ thấy trong đôi mắt cô như có ánh sáng lóng lánh, làm cho anh ta không khỏi sững sờ.

truyện teen hay
“Anh ngẩn ngơ cái gì thế hả? Nếu không rời khỏi cửa biển này, chúng ta sẽ bị coi là cướp biển mà bị bắn gục đấy!” Nhiếp Nhiên mãi không thấy anh ta đuổi kịp thì quay đầu lại nhìn, thấy anh ta vẫn cứ ì ra tại chỗ dưới ánh sáng thì lập tức khẽ lên tiếng giục.
Tuy rằng bây giờ nhiệm vụ diệt trừ cướp biển đã kết thúc, quân đội đã dần rút lui khỏi nơi này nhưng không có nghĩa là nhóm lính gác sẽ lơi lỏng.
Bọn họ vừa thấy có người bơi ở đảo nhỏ gần căn cứ thì chắc chắn sẽ bắn gục ngay.
Dương Thụ vừa nghe liền tỉnh táo lại, vội vàng bơi theo.
Hai người một trước một sau rời khỏi cửa chính căn cứ, bơi về chỗ mình ở phía sau núi.
Chờ sau khi đã đi xa một chút rồi, Nhiếp Nhiên mới thả lỏng sự căng thẳng trong lòng xuống.
Ba vòng, ba vòng liên tục, cô đã hoàn thành rồi.

Bạn đang
Chiều dài của ba vòng này lớn hơn hẳn chiều dài của lần nghĩ cách cứu viện binh sĩ Quân khu 2 lúc trước..

 
Chương 1050: 1050: anh Không Giúp Được Tôi Cả Đời 4





Hai người nổi trong nước biển, nhìn về phía vách núi màu đen, phía sau vách núi hơi vòng cung chứ không phải vuông góc, có vẻ dễ leo lên.
Đó cũng là lý do tại sao Kha Lỗ có thể trèo lên.
“Đi, để tôi cõng cô lên.” Dương Thụ thấy cô thở hổn hển trong nước, chắc là đã dùng hết chút sức lực cuối cùng rồi, e là không thể leo lên được nữa.
“Không cần đâu, tôi tự leo lên được, anh cứ lên trước đi.” Nhiếp Nhiên từ chối một lần nữa.

Dương Thụ cũng không nói nhiều, nghĩ mình nên lên trước để chờ lúc cô ấy lên đến nơi rồi, mình còn có thể kéo cô ấy lên được, nên bơi lại gần vách núi rồi dùng sức trèo lên.
Nhiếp Nhiên lợi dụng sức nổi của bản thân để đứng trên mặt nước, cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình, khôi phục một chút sức ở tay chân, chuẩn bị tốt cho việc leo lên.
Cô ngẩng đầu nhìn Dương Thụ đang trèo trên vách núi đã sắp tới nơi.


Mười phút sau, bóng dáng anh ta đã biến mất bên trên vách núi.
“Tôi tới rồi, cô mau lên đi.”
“Ừ.”
Nhiếp Nhiên hít vào một hơi thật sâu rồi chậm rãi bơi đến gần vách núi đen, mười ngón tay bấu chặt, buông ra, lại bấu chặt, rồi lại buông ra, sau vài lần lặp đi lặp lại, xác định ngón tay đã có cảm giác, hai tay cô bám vào vách đá đột nhiên vận sức, đu người leo lên.
Vốn tưởng sẽ leo lên tới nơi an toàn, ai ngờ giữa chừng đột nhiên chân mềm nhũn, cô căng thẳng trong lòng, tay túm chặt lấy mỏm đá theo bản năng, cả người cô treo lơ lửng giữa vách đá.
“Cẩn thận!” Dương Thụ thấy cô lơ lửng giữa vách đá, còn có cả tiếng đá vụn rơi xuống biển thì sợ tới mức trong lòng run lên, muốn xuống cứu người theo bản năng.
“Tôi không sao!” Nhiếp Nhiên lại tìm được điểm tì chân, ngẩng đầu nói với Dương Thụ ở bên trên, sau đó tiếp tục bò sát người, leo lên trên.
Bởi vì có chuyện ngoài ý muốn xảy ra như thế nên Nhiếp Nhiên dùng hết một trăm hai mươi phần trăm tinh thần, cẩn thận bò lên trên từng chút một.

Dương Thụ đứng ở trên nhìn mà kinh hồn bạt vía, càng không dám hé răng nửa lời, chỉ sợ làm cô giật mình, phân tâm gì đó.
Một phút...!hai phút...!thời gian chậm rãi trôi qua.
Bạn đang
Lần đầu tiên anh ta cảm thấy thời gian trôi chậm như thế.
Một lúc sau, rốt cuộc cũng nhìn thấy gương mặt Nhiếp Nhiên ở gần ngay trong gang tấc, anh ta lập tức vươn tay ra, “Nào, để tôi kéo cô lên.”
Lần này Nhiếp Nhiên không từ chối nữa mà giơ tay ra nắm lấy tay Dương Thụ.

Cô biết rõ là mình đã cạn kiệt sức lực, nếu không đi lên thì rất có khả năng sẽ bị tuột tay và rơi xuống biển.
Dương Thụ lập tức dùng sức, kéo cô lên khỏi vách núi đá màu đen.
Nhiếp Nhiên nằm bò trên vách núi không ngừng thở hồng hộc y như một con cá sắp chết đang ngắc ngoải.
“Vừa rồi bảo để tôi cõng cô lên thì cô không chịu, cứ cứng đầu đòi tự mình đi lên, suýt chút nữa lại ngã xuống!” Dương Thụ thấy cô đã bình an vô sự thì trái tim vốn vọt lên tới họng cũng trở về vị trí cũ..

 
Chương 1051: 1051: anh Không Giúp Được Tôi Cả Đời 5





“Trời tối nên không nhìn thấy rõ thôi.

” Nhiếp Nhiên nhẹ nhàng bâng quơ đáp.

Dương Thụ còn chưa kịp tiếp tục càm ràm thì cô đã vội vàng đứng lên, “Đi thôi, chúng ta về thôi.


“Thế này là luyện xong rồi ấy hả?” Dương Thụ kinh ngạc hỏi.

“Nằm mơ à!”
Mới hai hạng mục nội dung thôi mà!
Cô đi trước dẫn đường quay trở lại nhà kho ở sau núi.

Dương Thụ thấy hai người đã về tới vị trí ban đầu, hai balo đựng đầy sỏi đá vẫn còn nằm nguyên trên mặt đất thì tò mò hỏi: “Chúng ta lại mang vật nặng chạy hả?”
Nhiếp Nhiên dẫn anh ta đi tới khu rừng nhỏ bên cạnh nhà kho.


Cô chỉ vào một mảnh đất trống rộng lớn, bên trên có bốn chạc cây đang treo một cái lưới đánh cá.

“Đây là loại lưới đơn giản do tôi làm, không có lưới thép nên tôi đành dùng lưới đánh cá thay, mỗi ngày bò xuyên qua lưới này ba trăm lần.


Nhiếp Nhiên nói vậy nhưng Dương Thụ quan sát kĩ thì thấy lưới đánh cá này thậm chí còn kinh khủng hơn cả lưới thép ấy chứ.

Chẳng biết Nhiếp Nhiên kiếm ở đâu ra một đống dây gai, sau đó bện vào lưới đánh cá.

Nếu bò qua đây mà định gian lận, chỉ cần hơi nâng người lên thì sẽ bị gai nhọn đâm xuyên qua quần áo, đâm thẳng vào da.

Ba trăm lần ư?
Dương Thụ hơi nhíu mày, nhưng sau đó vẫn gật đầu, “Được.


Nhưng vừa mới bước chân ra, anh ta đã lập tức rụt trở về.

“Vì sao vừa rồi không làm trước?” Dương Thụ thắc mắc.

Nếu cùng là huấn luyện thì vì sao không chạy mang vật nặng xong thì luyện cái này luôn, mà lại còn phải vòng một vòng lớn như thế rồi mới quay lại huấn luyện chứ?
“Quần áo ướt sũng, bùn đất dính lên sẽ tăng một chút thử thách về thể lực.

” Nhiếp Nhiên chỉ về phía bùn đất mà cô đã chuẩn bị sẵn bên dưới lưới đánh cá.

Đống bùn đất này đầu tiên là cô dùng bùn nhão rải bên dưới, sau đó rải lên trên một lớp bùn khô mỏng.

Sở dĩ làm như vậy là khi bò sát đất, nếu hạ người xuống quá thấp, bụi bùn khô sẽ bay lên, quấy nhiễu tầm mắt, còn bùn ướt thì tăng thêm sức nặng cho quần áo, khiến cho tốc độ càng trở nên chậm hơn.


“Lần này cô không huấn luyện à?”
Bạn đang
“Đan lưới rất tốn thời gian, làm không được nhiều, anh cứ luyện trước đi.

” Nhiếp Nhiên viện cớ để mình có thể nghỉ ngơi một chút.

“Vậy cô nghỉ ngơi trước đi.

” Dương Thụ ngây thơ nên tin ngay lời cô, tự mình chui vào trong lưới đánh cá, bắt đầu nằm bò ra.

Không thể không nói, Nhiếp Nhiên làm cái lưới này quá kinh khủng, sau khi anh ta bò gần một trăm lần thì trên lưng đã bị gai đâm chi chít, khiến anh chỉ có thể dùng sức của tay chân để nhích người lên trước, hoàn toàn không có cách nào né tránh cả.

Nhiếp Nhiên ngồi nghỉ thấy tốc độ của anh ta càng lúc càng chậm thì khóe môi không khỏi nở nụ cười đắc ý.

Không được rồi sao?
Vốn dĩ cô muốn dùng dây thép gai cơ, đáng tiếc ở đây không có nên chỉ có thể miễn cưỡng dùng dây gai trên đảo, cũng coi như tạm chấp nhận được mà thôi
Nếu là dây thép gai thì sẽ không chỉ đâm đơn giản như thế, mà toàn bộ chùm gai sẽ đâm vào trong da thịt, hình thành một đống mắt châm, sự đau đớn càng tăng thêm gấp bội.

Đến khi Dương Thụ hoàn thành ba trăm lần thì lưng đã đau rát vô cùng, tay chân cũng rụng rời luôn.


Nhiếp Nhiên thấy anh ta kiểm tra cổ tay thì nhất thời nở nụ cười nhẹ: “Tôi chưa rải đá vụn ở bên dưới đã là đã nhân từ lắm rồi.

”
“Còn huấn luyện gì nữa không?” Dương Thụ nghe vậy lập tức buông hai tay xuống, không tiếp tục kiểm tra nữa.

“Sao hả? Vượt qua ba hạng mục vừa rồi có cảm giác gì không?” Nhiếp Nhiên hỏi ngược lại.

Dương Thụ vẫn mạnh miệng nói: “Vẫn tốt.

”
“Vẫn tốt? Anh có biết ba hạng mục vừa rồi, ngoại trừ bơi lội anh miễn cưỡng đạt chuẩn ra thì hai hạng mục kia còn kém mức đạt tiêu chuẩn rất nhiều không?” Nhiếp Nhiên nói không hề khách khí.

Dương Thụ mím môi, nói: “Tôi tiếp tục đi luyện.

”.

 
Chương 1052: 1052: liều Chết Huấn Luyện Vì Tuyển Chọn 1





Nhiếp Nhiên thấy anh ta không nói gì nữa mà tiếp tục đeo balo đầy đá lên vai định chạy lên núi thì nói: “Sau khi hoàn thành luyện tập, tiếp tục hít đất và gập bụng một trăm cái.


Dương Thụ vốn đang bừng bừng khí thế, nghe thấy cô nói vậy thì chân không khỏi lảo đảo một chút, sau đó lại vờ như không có gì, tiếp tục chạy về phía trước.

Nhiếp Nhiên nghỉ ngơi chừng mười phút, sau đó cũng bắt đầu tiến vào trạng thái huấn luyện bò.

Tuy rằng thể lực của cô kém nhưng lại vô cùng quen thuộc những hạng mục huấn luyện này, cho nên cô biết phải dùng động tác, tốc độ và tư thế như thế nào để tránh cái lưng bị tội.

Nhưng động tác càng chuẩn thì sức nặng mà thân thể phải chịu đựng càng nhiều, chỉ mới một trăm lần mà cô đã mệt đến mức gần như muốn ngã sấp xuống đất.

Thân thể này thực sự quá tệ, tệ đến mức không thể nào tệ hơn nữa.

Nếu là kiếp trước, hiện tại chỉ cần cô dám dừng một chút, giây tiếp theo sẽ bị trưởng quan đạp mạnh lên lưng, đau muốn tắt thở.


Nghĩ đến phương pháp huấn luyện vô nhân tính kiếp trước thì cuộc sống bây giờ của cô không tính là tệ.

Vì thế, cô lại tiếp tục cắn răng nằm bò xuống.

Thể lực đã mất rất nhiều, quần áo vừa dày vừa nặng, những vòng còn lại Nhiếp Nhiên hoàn toàn dựa vào nghị lực và sự kiên trì để hoàn thành.

Thời tiết đầu hè còn hơi lạnh, quần áo cũng chỉ mặc hai lớp, tay chân bò trên cát sỏi bắt đầu đau nhức.

Mồ hôi trên trán hòa lẫn với nước biển mặn mòi còn dính trên tóc chảy dọc sống mũi xuống dưới, tràn vào trong mắt cay xè, hơn nữa còn có bụi bùn khô bay lên, vừa mở miệng ra là bụi xộc vào đầy mồm.

Vì thế, Nhiếp Nhiên điều chỉnh hơi thở, tiếp tục bò lên phía trước, không ngờ vì mất tập trung nên thân thể hơi nâng lên.

“A! ”

Cô nâng người khá cao, động tác cũng mạnh, vì thế cả lưng bị một đám gai dây leo đâm vào khiến cô đau tới mức một hơi thật sâu.

Cảm giác đau đớn quen thuộc khiến cô hoàn toàn tỉnh táo lại.

Cô lập tức không dám thiếu thận trọng nữa, cắn răng lấy tinh thần hăng hái, nhanh chóng bò xuyên qua lưới gai.

Hai mươi phút sau, cuối cùng cô cũng hoàn thành huấn luyện bò xuyên qua “lưới thép” ba trăm lần.

Đến khi ra tới ngoài, cô giật mình, có cảm giác như vừa được sống lại vậy.

Bạn đang
Trên mặt, trên người toàn bùn là bùn, nhìn quả thực nhếch nhác vô cùng.

Cô nằm trên mặt đất nghỉ ngơi một chút.

Một lát sau, Dương Thụ vừa thở hổn hển vừa chậm rãi đi tới.

.

 
Chương 1053: 1053: liều Chết Huấn Luyện Vì Tuyển Chọn 2





Nhiếp Nhiên lập tức mở bừng mắt, nói: “Được rồi, hôm nay đến đây thôi, anh tắm qua rồi về đi.”
“Được, tối mai tôi lại tới.”
Sau đó, anh ta liền đi tới phòng tắm của nhà gỗ rũ qua quần áo một chút rồi rời đi.
Bảy ngày liên tục, mỗi ngày đều huấn luyện lặp đi lặp lại như thế.
Nhiếp Nhiên biết bảy ngày sau trở về Quân khu 2 rồi thì sẽ không thể xuống biển huấn luyện nữa, vì thế mấy ngày cuối cùng, cô đều tập trung vào huấn luyện trên biển.

Cô ngâm mình dưới biển gần như suốt cả ngày, làn da cũng vì thế mà trở nên trắng bệch, nhưng kết quả huấn luyện cuối cùng cũng rất khả quan.


Cô nhận ra thể lực của mình đã tăng lên một chút.
Ngày thứ tám, huấn luyện của mọi người ở Quân khu 2 đã chấm dứt, sau khi chuẩn bị xong, mọi người đều đứng trên sân huấn luyện, lần lượt lên máy bay theo sắp xếp để trở về.
Chỉ cần một ngày Nhiếp Nhiên chưa rời khỏi Quân khu 2 thì cô vẫn là lính giữ kho súng của Quân khu 2, cho nên phải đi theo lính hậu cần trở về.
Sau khi trở về Quân khu 2, Nhiếp Nhiên tự giác tới kho hàng báo cáo.
Cô phát hiện ra ở nhà kho có mỗi mình ông cụ chân bị tật hằng ngày tới canh từ chín giờ sáng tới năm giờ chiều, thì ra nhà kho Quân khu 2 cũng phân chia cấp bậc, mà cô thì trùng hợp bị phân tới chỗ tệ nhất.
Ông cụ kia chỉ là nhân viên tạm thời, chỉ trông coi ban ngày mà thôi.

Thấy cô tới, ông cụ không nói gì cả, dù sao ở đây chẳng có thứ gì đáng giá, cũng rất hẻo lánh, trên cơ bản chẳng có ai tới, cứ bảo cô đi quét tước một chút là được rồi.

Sau khi Nhiếp Nhiên cất đồ vào phòng ở dành cho nhân viên nhà kho, tranh thủ lúc quét tước thám thính tình hình xung quanh một chút thì thấy nơi này còn tốt hơn trên đảo kia không biết bao nhiêu lần.
Các loại dụng cụ huấn luyện như bao cát, xà cạp bọc chì, thang móc đều có cả, chỉ có điều chúng đã quá cũ, vứt đi được rồi.

Nhưng méo mó có hơn không, có mấy thứ này, cô không cần phải tự tay làm nữa, hơn nữa buổi tối ở đây là bầu trời của cô.
Cô dọn dẹp các thứ trong nhà kho xong thì thuận tay chỉnh lý một chút, phân những thứ có thể sử dụng ra một góc.

Cho đến tận lúc mặt trời lặn, ông cụ đi rồi, cô mới bắt đầu trở nên bận rộn.
Nhà kho có một cái thùng gỗ rất lớn, còn cao hơn cô nhiều, vì không thể huấn luyện trên biển nữa nên cô đành phải dùng cái thùng này để huấn luyện chịu rét và nín thở vậy.
Sau khi đổ nước vào đầy thùng, cô buộc chì vào tay chân, sau đó mặc quần áo bơi dài rằn ri rồi tiến vào trong thùng..

 
Chương 1054: 1054: liều Chết Huấn Luyện Vì Tuyển Chọn 3





Thùng gỗ rất cao, cô ngồi xuống thôi thì nước đã ngập đầu cô rồi.

Nước ngăn cách hết mọi âm thanh và sự vật ở bên ngoài, chỉ còn lại mình cô lẳng lặng ngồi trong nước.

Cô nhắm mắt lại, nín thở, giống y như một nhà sư đang ngồi thiền.

Từng giây trôi qua, Nhiếp Nhiên ở trong nước ban đầu là bất động, dần dần mày hơi nhíu lại, tay cũng dần nắm lại, nhưng vẻ mặt cô vẫn không có vấn đề gì.

Lại thêm hai phút nữa trôi qua, cách thời gian cô bắt đầu nín thở đã sáu phút.

Lúc này, sắc mặt cô bắt đầu trở nên trắng bệch, sức nặng của chì đeo ở tay chân kéo cô chìm người trong thùng gỗ.

Nhiếp Nhiên càng lúc càng nhíu mày chặt hơn.

Nhịn một chút, nhịn thêm một chút nữa là được rồi!
Nắm tay cô siết chặt lại, môi mím chặt thành một đường thẳng tắp không cho không khí lọt qua một chút nào.


Lại gần một phút nữa, cô bắt đầu cảm thấy phổi sưng đau, vì thiếu dưỡng khí nên đầu óc bắt đầu mơ màng.

Nhưng đến lúc này, cô vẫn tùy ý để khối chì giữ chặt mình dưới đáy thùng.

Cô bấm móng tay vào lòng bàn tay mình, trong lòng không ngừng tự nhắc nhở bản thân, nhịn một chút nữa, nhất định phải nhịn một chút nữa!
Cô định sẽ nhịn thêm một phút nữa thì đột nhiên có một đôi tay xuyên qua nách cô, kéo cô ra khỏi nước luôn.

“Cô đang làm gì thế!” Nhiếp Nhiên còn chưa kịp hỏi thì Dương Thụ đã lạnh giọng quát.

Nhiếp Nhiên vừa ra khói nước liền há miệng thở hổn hển để giảm bớt sự đau đớn trong phổi.

Đợi khi tỉnh táo hơn một chút, việc đầu tiên cô làm là nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay mình.

Bảy phút.


Coi như miễn cưỡng vượt qua, ít nhất so với giai đoạn trước mà nói thì đã khá hơn nhiều rồi.

“Thay đổi nơi sinh hoạt nên không thể nào xuống biển được nữa, chỉ có thể luyện tập nín thở thôi.

” Nhiếp Nhiên giãy ra khỏi tay anh ta, đứng trong thùng gỗ, đáp.

“Cô không sợ chết chìm trong thùng nước luôn à?”
“Chết làm sao được, tôi biết rõ điều này.


“Mau ra đây!”
Dương Thụ đưa tay định kéo cô nhưng lại bị Nhiếp Nhiên từ chối, “Tôi tự ra được.


Nói xong, Nhiếp Nhiên trèo ra ngoài.

“Cô! cô có cần thay quần áo không.

” Dương Thụ nhìn Nhiếp Nhiên, cúi đầu xấu hổ.

.

 
Chương 1055: 1055: liều Chết Huấn Luyện Vì Tuyển Chọn 4





Nhiếp Nhiên cúi nhìn mình, bởi vì quần áo dính nước nên dán chặt vào người, để lộ ra hết thảy những đường cong, khiến cho chàng trai trẻ vẫn còn đang trong thời kì trưởng thành và ngây ngô thấy thẹn thùng.

Xì, thế này mà đã không chịu được rồi à?
Lúc trước khi Hoắc Hoành tận mắt thấy cô cởi quần áo mà vẫn vô cùng bình tĩnh, thong dong, sắm vai người mù vô cùng nhuần nhuyễn.

Trong lúc cô đang đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, Dương Thụ thấy vẻ mặt ngẩn ngơ của cô thì cũng quên cả xấu hổ, “Cô đang nghĩ cái gì thế?”
“Không có gì.

” Nhiếp Nhiên hồi hồn, sau đó đáp: “Tôi đi thay quần áo, anh huấn luyện trước đi.


Cô về phòng, thay một bộ đồ sạch sẽ rồi lại đi ra.

Sau khi trải qua huấn luyện hô hấp, Nhiếp Nhiên vẫn cảm thấy đầu óc mơ màng, thế nên ngồi nghỉ ngơi một lúc rồi mới tiếp tục huấn luyện.

Nhưng ngồi nhìn Dương Thụ huấn luyện một lúc, cô bắt đầu cảm thấy không ổn, vốn dĩ một phút có thể hoàn thành một trăm lần hít đất nhưng hôm nay anh ta phải tốn thêm ba mươi giây nữa.


“Hình như hôm nay anh không ổn lắm.

” Nhiếp Nhiên nhìn anh ta hỏi, “Xảy ra chuyện gì à?”
Dương Thụ nghe cô hỏi thế thì dừng huấn luyện, cúi đầu, giọng trở nên hơi khó chịu: “Hôm nay có sĩ quan huấn luyện mới tới.


Nhiếp Nhiên nhất thời hiểu rõ, thì ra đang âu sầu.

Thằng nhãi này, rốt cuộc vẫn không buông bỏ được.

“Thầy ấy nói cho chúng tôi biết, Quân khu 2 vừa mới nhận được tin tức, Quân khu 2 chỉ có một suất duy nhất tiến vào đội dự bị.

” Dương Thụ đột nhiên chuyển đề tài khiến Nhiếp Nhiên không phản ứng kịp.

Nhưng cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, cho Quân khu 2 một suất tức là lớp 6 của đội dự bị đã bị xử lý hoàn toàn rồi sao?
Hừ, cô biết ngay mà! Lão hồ ly vạn năm Lý Tông Dũng sao có thể ngoan ngoãn giơ tay chịu trói thế chứ?

Rõ ràng là ông ta dựa vào thành tích kém cỏi của lớp 6 trong bao nhiêu năm, cộng thêm thành tích huấn luyện của lần huấn luyện này để giải tán luôn.

“Hiện giờ toàn bộ các lớp ở Quân khu 2 đều bắt đầu tăng lượng huấn luyện.

” Dương Thụ nói tiếp.

Tăng lượng huấn luyện ư?
Nhiếp Nhiên nhướng mày.

Xem ra lần khảo hạch này là một trận ác chiến đây.

Nhiếp Nhiên ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy thì cứ để sĩ quan huấn luyện của các anh huấn luyện thể lực đi.

”
“Cô không huấn luyện tôi nữa sao?” Dương Thụ nghe cô nói vậy thì hơi nóng nảy, “Lúc trước cô đã nhận lời với tôi là sẽ huấn luyện đến khi kết thúc khảo hạch cơ mà!”
“Anh nóng vội gì chứ, tôi chỉ không huấn luyện nền tảng cho anh nữa thôi, huấn luyện chiến đấu cũng là một hạng mục có trong lần khảo hạch này, tôi có thể huấn luyện cho anh cái đó.

”
Nhưng Dương Thụ vốn bướng bỉnh lại lắc đầu, nghiêm túc và kiên định nói: “Không được, tôi vẫn muốn tiếp tục huấn luyện thể lực nền tảng! Tôi phải luyện nhiều hơn người khác thì mới lấy được cơ hội.

”.

 
Chương 1056: 1056: liều Chết Huấn Luyện Vì Tuyển Chọn 5





Ha ha, kẻ sĩ ba ngày không gặp, phải lau mắt mà nhìn rồi đây.

Đây còn là thằng nhãi thối thích cợt nhả trước kia không thế?
“Thế thì được thôi, anh chỉ cần đừng để lúc huấn luyện lại gục xuống thì tôi thế nào cũng được.

” Nhiếp Nhiên không cưỡng cầu, anh ta tình nguyện huấn luyện là chuyện tốt, thế nên liền chỉ vào mấy thứ trong nhà kho: “Đám bao cát kia đều đã cũ rồi, nhưng còn tốt hơn đá nhiều, cõng chạy rồi sau đó leo lên thang móc ba trăm lần.


“Leo lên thang móc?” Dương Thụ nhìn về phía cô chỉ, thấy trên tường kho hàng đã có sẵn một cái thang móc đang treo ở đó.

“Đúng thế, thang móc là một thứ rất hữu hiệu trong việc khảo nghiệm sức lực.

Anh cứ yên tâm, tôi đã thử trước rồi, nhìn nó hơi nhỏ thôi chứ hoàn toàn an toàn.


“Được.



Dương Thụ dứt khoát đeo bao cát lên lưng, sau đó bắt đầu lên lên leo xuống thang móc.

Sau khi lên được chừng một trăm bảy mươi lần, Dương Thụ cảm nhận được chân mình đã đau nhức như muốn đứt lìa ra, không còn sức leo lên lại nữa.

“Sao hả, có phải cảm thấy chạy quanh núi vẫn còn nhẹ nhàng chán không?” Nhiếp Nhiên đứng bên dưới nhìn Dương Thụ dường như đã chẳng còn sức tiếp tục nữa, cười tủm tỉm hỏi.

“Tôi có thể.

” Dương Thụ lau mồ hôi trên trán, lại cắn răng leo lên một lần nữa.

“Vậy thì cố lên.


Nhiếp Nhiên nhẹ nhàng nói, sau đó chạy tới một cái thang móc khác, nhưng cô không leo lên mà hai chân xỏ qua khoảng trống giữa hai bậc thang, căng chân giữ chặt người treo ngược cơ thể trên thang rồi ngả ra, bắt đầu làm thư thế gập bụng.

Động tác gập bụng này còn khó hơn so với gập bụng trên mặt đất nhiều.

Tác dụng của trọng lực lại càng tiêu hao sức ở eo cô, khiến cho cô rất cố sức.

Hai người mỗi người một tư thế, huấn luyện cho đến khi đêm trở nên tối tăm mịt mùng, hai người mới xuống khỏi thang.

“Sao, bây giờ cảm thấy thế nào rồi?” Vì Nhiếp Nhiên chúc đầu xuống trong thời gian dài nên cảm thấy hơi choáng váng, cô chống vào thang hỏi anh ta.

Dương Thụ cố gắng nhẫn nhịn, không muốn tỏ ra yếu thế trước mặt Nhiếp Nhiên, vẫn mạnh miệng đáp: “Vẫn ổn.


Nhiếp Nhiên hơi nhướng mày, nói đầy thâm ý: “Lợi hại vậy cơ à? Được rồi, còn đi duckwalk được không?”

Không ngờ Dương Thụ gật đầu một cách ngây ngô: “Được.


“Thế luyện đi.

” Nhiếp Nhiên cười nói.

Cô không tin thằng nhãi này đi duckwalk xong còn dám nói với mình hai chữ kia.

“Nhưng cái đó chỉ dùng khi phạt! ”
Dương Thụ nhăn mày, nhớ lại trước kia mình từng bị Lâm Hoài phạt đi duckwalk một lần.

Ngày đó, sau khi kết thúc trừng phạt, hai chân anh ta lập tức không lết nổi nữa, đi thôi mà cũng đau muốn chết, bước chân rón rén như con gái vậy.

Nhiếp Nhiên cười nhạt, bổ sung kiến thức cho anh ta: “Duckwalk không phải chỉ để phạt, nó thường xuyên được áp dụng trong huấn luyện sức mạnh cho cẳng chân, hơn nữa cũng rất có tác dụng trong việc tôi luyện ý chí.

Mỗi lần anh chạy đều bị tôi vượt qua chứng tỏ rằng ý chí của anh không đủ cứng cỏi.


Dương Thụ nghe thế thì không từ chối nữa, chắp hai tay sau lưng, ngồi xổm xuống, hai chân choãi sang hai bên sườn, lúc đi cả người không hề nâng lên một chút nào.


Nhiếp Nhiên thấy động tác của anh ta miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn thì đoán là tên này trước kia từng bị Lâm Hoài phạt rồi.

Rất nhanh, ước chừng mười lăm phút sau, Nhiếp Nhiên bảo anh ta tạm dừng lại, “Chân có nhức lắm không?”
Dương Thụ nửa ngồi xổm, chân run rẩy, cắn răng đáp: “Còn! còn tốt! ”
Nhiếp Nhiên lập tức buộc hai khối chì mà mình dùng để lặn xuống nước vào đùi anh ta, “Nếu vậy thì anh tiếp tục đi.


Dương Thụ nhìn hai khối chì dưới chân mình, nghiến chặt răng tiếp tục đi về phía trước.

Lại qua mười phút nữa, Nhiếp Nhiên mỉm cười hô dừng lại, lại hỏi: “Chân đã nhức chưa?”
Lúc này, Dương Thụ không tiếp tục cứng rắn chịu đựng nữa, sắc mặt xanh mét khẳng định: “Nhức!”
“Vừa rồi nói ngay ra thì có phải được rồi không?” Sau khi nhận được đáp án hài lòng, Nhiếp Nhiên lập tức thu lại nụ cười, lạnh lùng nhìn anh ta.

.

 
Chương 1057: Chương 1057





ĐÃI NGỘ ĐẶC BIỆT - CÔ LÀ MỤC TIÊU CỦA TÔI (1)
Cứ luyện tập như thế trong một vài tuần liên tiếp, thể lực của Dương Thụ tuy không tiến bộ thần tốc nhưng cũng dần được nâng cao.

Cũng là ngần ấy bài luyện, nhưng lúc Dương Thụ đứng lên đã không còn cảm giác đau nhức muốn chết như lần đầu nữa, thân thể cũng đã dần dần thích ứng hơn.

Những điều này Nhiếp Nhiên biết hết cả, cô chỉ thưởng cho anh ta thứ duy nhất đó là nâng dần cường độ huấn luyện lên, dùng phương thức hội chứng luộc ếch để huấn luyện thể lực của anh ta tới cực hạn.

Sau khi chấm dứt một lần mang vật nặng leo lên thang móc, Nhiếp Nhiên nhìn đồng hồ, còn cách thời gian quy định tận sáu giây.

Từ lúc ban đầu luôn thất bại tới giờ có thể hoàn thành trước kì hạn, trong nửa tháng mà đã có được thành tích như thế, ngoại trừ chịu sự huấn luyện vào buổi tối của cô, chắc chắn Dương Thụ cũng không ngừng huấn luyện vào những thời gian khác.

“Xuống dưới đi.

” Cô thu đồng hồ bấm giây lại, nói với Dương Thụ.

“Lần này thành tích thế nào? Có tiến bộ gì không?” Dương Thụ xuống thang, người đầm đìa mồ hôi.


“Cũng được.

” Nhiếp Nhiên trả lời ngắn gọn, sau đó lấy từ trong nhà kho ra hai quả bóng, “Chống lên trên đây, hít đất một trăm lần, không tính thời gian.


“Chống lên bóng?” Dương Thụ nhìn hai quả bóng căng đầy khí, nhíu mày hỏi, “Làm thế không ngã sao?”
“Không sao, ngã thì chỉ uống vào chút nước thôi mà.

” Nhiếp Nhiên đẩy một thùng nước tới trước mặt anh ta, nước trong thùng vì chấn động mà văng bọt khắp nơi.

Dương Thụ nhìn cái thùng kia với vẻ không hiểu, “Cái này để làm gì?”
“Mỗi lần hạ người xuống thì cả đầu ngụp hết vào nước cho tôi rồi mới nâng lên.


Cái gì… cái gì cơ?
Chống lên bóng hít đất thì cũng thôi đi, đã vậy lúc hạ người còn phải ngụp đầu vào thùng nước nữ?

“Vậy nếu tôi ngụp xuống rồi không lên được thì sao?”
Dương Thụ nhăn chặt.

“Vậy thì anh phải ngụp đầu trong nước, ngâm đến khi nào anh có thể lên mới được.

” Nhiếp Nhiên lạnh lùng nói, trong giọng nói không hề có sự thương cảm, hoàn toàn là mệnh lệnh.

Dương Thụ nghe thấy lời nói cứng rắn của cô thì đành ngồi xuống, hai tay chống lên quả bóng, bắt đầu chống đẩy.

Hai quả bóng tròn vo được Nhiếp Nhiên cố ý bơm thật căng nên rất dễ dàng bị ngã sấp mặt xuống, Dương Thụ phải rất cố gắng để đè tay lên nó, cố gắng giữ vững cân bằng cơ thể.

Không biết đã qua bao lâu, ngã rồi lại lên, lên rồi lại ngã xuống, Dương Thụ vất vả lắm mới giữ thăng bằng được mấy giây, nhưng vừa mới hạ thấp người xuống, chóp mũi còn chưa chạm được vào nước thì tay trái bị lệch, cả người mất đà ngã sấp xuống.

Cổ họng bị tì vào thành thùng nước bằng nhựa, đau đến mức anh ta phải đưa tay ôm lấy cổ.

Nhiếp Nhiên đứng bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt, không hề có ý lại giúp anh ta.

“Đứng lên đi, tiếp tục!”
Dương Thụ nghe tiếng cô quát lên thì khó khăn nuốt một ngụm nước bọt rồi lại bò dậy.

.

 
Chương 1058: Chương 1058





ĐÃI NGỘ ĐẶC BIỆT - CÔ LÀ MỤC TIÊU CỦA TÔI (2)
Lại một lần nữa chống tay lên bóng, Dương Thụ dùng năm ngón tay bấu chặt lên bề mặt quả bóng, nhưng đáng tiếc hai tay vừa chống lên thì đã không ngừng run rẩy.

Bụp!
Rầm!
Âm thanh người ngã và tiếng thùng nước đổ nghiêng không ngừng vang lên.

Nửa người Dương Thụ đã ướt sũng, anh ta nằm trên mặt đất thở hồng hộc.

“Sao hả, không chịu nổi đúng không?” Nhiếp Nhiên đi tới, nửa ngồi xổm xuống, lạnh lùng nhìn anh ta, “Nửa tháng đầu chỉ là khởi động làm nóng thân thể thôi, bây giờ mới bắt đầu huấn luyện chính thức.

Đứng lên, tiếp tục!”
Dương Thụ lại tiếp tục đứng lên.

Huấn luyện liên tục ba ngày không ngừng nghỉ, cuối cùng anh ta cũng chống lên được quả bóng, hơn nữa còn có thể bắt đầu chống đẩy, cái giá phải trả là cả cánh tay sưng lên.


Nhưng anh ta còn chưa kịp mừng rỡ thì Nhiếp Nhiên lại cười nói: “Tôi sẽ thưởng cho anh thêm một thứ.


Thưởng ư?
Anh ta không tin đằng sau nụ cười này của Nhiếp Nhiên có thể có thứ tốt đẹp gì đó chờ mình.

Lúc này Nhiếp Nhiên lấy ra hai túi muối mới mượn từ nhà ăn lúc buổi trưa, sau đó đổ hết vào trong nước.

“Cô làm gì thế?”
“Hưởng thụ cho tốt.

” Nhiếp Nhiên không đáp, cười rồi đứng lui sang một bên quát, “Mau bắt đầu đi, đừng lãng phí thời gian nữa!”
Dương Thụ dù không hiểu gì nhưng vẫn răm rắp làm theo.

Vừa mới ngụp mặt vào nước muối, anh ta đã thấy mắt buốt lên, lập tức nhắm mắt lại theo bản năng.


Nhưng mà vừa mới nhắm mắt vào, thân thể anh ta lại bắt đầu lung lay, sau đó lại rơi bụp từ trên bóng xuống, cả thùng nước đổ ụp lên đầu.

Nhiếp Nhiên đi tới đá cái thùng vẫn đang úp lên đầu Dương Thụ: “Sao hả, phần thưởng này được đấy chứ!”
Dương Thụ nằm trên mặt đất khó khăn lắm mới lấy lại được nhịp thở, chậm rãi nhấc đầu ra khỏi thùng, mắt bị nước muối chảy vào nên vẫn xót vô cùng, làm anh ta hoàn toàn không thể mở mắt ra nổi.

“Rốt cuộc sao cô lại nghĩ ra được cái trò này thế?” Qua hồi lâu, sau khi mắt đỡ đau, anh ta mới mở mắt nhìn vào đôi mắt nửa cười nửa không của cô.

“Cái này không phải là tôi nghĩ ra được.


Nghiêm khắc mà nói thì đây chỉ được coi là bản biến thể thôi.

Kiếp trước cô bị các trưởng quan đưa tới một bãi nước cạn, phải cõng bao cát trên lưng, sau đó tập chống đẩy trong nước biển.

Phía trước là sóng to gió lớn, sau lưng là các trưởng quan tuần tra bằng dùi cui.

Chỉ cần có ai đó chậm chạp một chút là sẽ ăn gậy ngay lập tức.

Cho đến giờ cô vẫn còn nhớ như in, đó là lần đầu tiên cô tham gia huấn luyện bãi biển, có một cô gái bị sóng đánh vào người nên cơ thể hơi lung lay, chỉ chậm có nửa nhịp, vậy mà đã bị một tên trưởng quan trực tiếp dùng dùi cui đánh thẳng vào gáy, chết ngay tại chỗ.

.

 
Chương 1059: Chương 1059





ĐÃI NGỘ ĐẶC BIỆT - CÔ LÀ MỤC TIÊU CỦA TÔI (3)
Tên trưởng quan kia thậm chí còn không gọi bác sĩ, chỉ đẩy bao cát ra khỏi người cô ta sau đó quăng xác xuống biển như quẳng một bao rác.

Những vệt máu của cô ta ở trên bờ cát nhanh chóng bị sóng biển cuốn đi hết.

Nói thật, hiện tại những gì Dương Thụ cảm nhận được chỉ bằng một phần mười như thế mà thôi.

“Không phải là cô nghĩ ra, thế là ai nghĩ ra?” Dương Thụ thấy cô thất thần thì không khỏi tò mò.

“Tương lai khi anh tiến vào đội thủy quân lục chiến cũng sẽ phải huấn luyện như thế, mau đứng lên tiếp tục đi!”
Sau gần ba tiếng huấn luyện với nước muối, cuối cùng Dương Thụ cũng có thể vừa nhắm mắt vừa giữ được thăng bằng cho cơ thể.

“Vì sao lại bắt tôi huấn luyện cái này?” Vất vả lắm mới kết thúc một vòng huấn luyện, nhân lúc nghỉ ngơi, Dương Thụ tới ngồi xuống bên cạnh Nhiếp Nhiên, khó hiểu hỏi.

Nhiếp Nhiên uống một ngụm trà, mắt nhìn về phía khoảng sân huấn luyện trống trải, đáp: “Anh phải nắm chắc được việc giữ thăng bằng cho bản thân mình thì mới có thể lợi dụng bất kì bộ phận nào trên cơ thể mình để phản kích kẻ thù.



Dương Thụ lập tức hiểu ra, nhưng sau đó lại hỏi: “Vậy sao nhất định phải ngâm mình trong nước mặn chứ?”
“Đây là huấn luyện giúp anh vẫn có thể nắm bắt được cơ thể mình sau khi đã mất đi thị giác.


Phải biết rằng, trong lúc đánh nhau với kẻ thù, cho dù chỉ chênh lệch một milimet thôi thì cũng rất có khả năng sẽ mất mạng.

Chỉ có khi hoàn toàn nắm giữ và quen thuộc được với thân thể của mình thì mới có thể hoàn thành nhiệm vụ trong bất kì tình huống nào.

“Trong đội dự bị cũng huấn luyện vậy à?”
“Không biết, tôi mới ở trong đội dự bị có mấy tháng, không biết hết mọi nội dung huấn luyện của họ.


Lúc mới vào đội dự bị, cô bị phạt đứng nhiều ngày, sau đó lại bị giam vào phòng kín, cố gắng sinh tồn nơi hoang dã nên về cơ bản không được trải qua huấn luyện bài bản là mấy.

Nếu được huấn luyện bài bản ở trong đội dự bị thì bây giờ cũng không cần liều mạng thế này.

“Không được mấy tháng mà cô đã bị đuổi ra rồi à?” Dương Thụ kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn cô.


Nhiếp Nhiên ném trả lại một ánh mắt lạnh lùng, “Có vấn đề gì à?”
“Không.

” Dương Thụ lắc đầu, chần chừ một chút lại tiếp tục hỏi: “Vậy cô ở trong đội dự bị từng trải qua những huấn luyện gì vậy?”
“Mỗi ngày ngoại trừ huấn luyện thể lực ra thì phải huấn luyện chịu rét, huấn luyện bắn súng, huấn luyện chiến đấu và huấn luyện sinh tồn nơi hoang dã.


Dương Thụ sửng sốt: “Hết rồi sao?”
Nhiếp Nhiên gật đầu: “Hết rồi.


“Ít vậy thôi à?” Hiển nhiên Dương Thụ không tin cho lắm.

“Yên tâm đi, chờ anh vào được rồi thì sẽ có rất nhiều.

” Nhiếp Nhiên đáp.

“Vì sao?”
“Bởi vì các anh là người mới, đương nhiên phải được quan tâm nhiều hơn rồi.

” Nhiếp Nhiên nhếch mép cười đầy thâm ý.

.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom