Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 660: Một phát súng bắn gục - Trấn áp (3)


“Có phải bên kia đã xong hết rồi không?”

“Ừm.” Nhiếp Nhiên gật đầ3u, chĩa súng về phía mấy tên cướp biển kia, nói với dân đảo: “Trói hết b2ọn chúng lại!” “Đúng đúng đúng, trói mấy tên cặn bã này lại!” Cướp biển 7không có súng giống như một con chó nhà có tang, không cần bao vây tấn c3ông đã dễ dàng bị trói lại

Đám dân đảo bị bọn cướp biển này hãm 2hại nhiều năm nên căm phẫn sâu sắc, trói bọn cướp biển giống như bánh chưng rồi đạp xuống đất, đấm đá phát tiết

Nhiếp Nhiên nhìn đám cướp biển sắp bị đánh không còn hình người nữa thì nói với Mã Tường: “Bốn tên còn lại vẫn còn ở ngoài cổng, anh đi tiếp ứng cho Kiều Duy đi.” Nói rồi, cô đưa khẩu súng cho anh ta

Nhiếp Nhiên nhìn bóng lưng kinh hồn bạt vía của Mã Tường, không nhịn được khẽ cau mày

“Tiếp theo phải làm thế nào?” Y An Đức chạy tới xin ý kiến Nhiếp Nhiên

Nhiếp Nhiên thu hồi tầm mắt, lại nhìn đám cướp biển dưới đất

Mấy tên đó đâu có còn hoành hành bá đạo như lúc vừa vào thôn, tên nào cũng nằm dưới đất thở ra thì nhiều hít vào thì ít, như sắp chết đến nơi

Nhiếp Nhiên cong môi, đi tới

Nhưng không ngờ Mã Tường lại lui về phía sau mấy bước

Nhiếp Nhiên kinh ngạc nhướng mày, phát hiện ánh mắt Mã Tường hoảng hốt, rõ ràng trời rất lạnh nhưng trên trán anh ta không ngừng đổ mồ hôi

Chứng sợ bắn súng? Chắc là không phải, nếu như thế thì quân đội không thể tuyển anh ta vào

Một người lính không thể nổ súng có gì khác kẻ vô dụng! Nghiêm Hoài Vũ mới trút giận xong thấy sắc mặt Mã Tường tái nhợt, cùng với vẻ nghiền ngẫm của Nhiếp Nhiên thì lập tức hiểu ra

Anh ta vội vàng chạy đến, chặn ở trước mặt Mã Tường, cười nói với Nhiếp Nhiên: “Tiểu Nhiên Tử, sao thế, cần tôi giúp không?” Nhiếp Nhiên bị cắt đứt mạch suy nghĩ, chuyển ánh mắt từ Mã Tường lên Nghiêm Hoài Vũ, “Còn bốn tên ở cổng nữa, Kiều Duy đang canh chừng bọn chúng, anh tìm mấy người tiếp ứng cho Kiều Duy đi.” “Được, tôi sẽ đi ngay” Nghiêm Hoài Vũ đồng ý, sau đó kéo theo Mã Tường chạy như một làn khói

Đám dân đảo xung quanh nhìn thấy cô, lập tức tự động tách ra thành một con đường.

Cô đạp mấy tên dưới đất, ngay cả một chút phản ứng cũng không có.

Cô đạp mấy tên dưới đất, ngay cả một chút phản ứng cũng không có.
 
Chương 661: Một phát súng bắn gục - Trấn áp (4)


Một lúc sau, nhóm Nghiêm Hoài Vũ đã d3ẫn bốn tên cướp biển còn lại đến

“Qua đó cho tao!” Lúc đi vào, N7ghiêm Hoài Vũ đạp vào mông một tên c3ướp biển.

“Qua đó

“A2i ui!”

Tên cướp biển đó lao thẳng vào trong, ngã lăn xuống bên cạnh tên cướp biển bị bắn chết

Mặt hắn úp xuống đất, chỉ cảm thấy ươn ướt dinh dính, nhưng đó đâu phải là nước

Một vũng máu đỏ thẫm trên mặt đất làm mắt hắn đau nhức

Là máu, là máu người! Hắn sợ hãi nhìn người bên cạnh, là lão Tứ! Lão Tứ đã nằm dưới đất không còn hơi thở, máu chậm rãi chảy ra từ cái lỗ máu kia.

Tên cướp biển kinh hãi, hắn ngẩng đầu nên nói với Nhiếp Nhiên: “Mày..

chúng mày là người ở đâu! Đại ca của chúng tao là Phất Lội, khu vực này đều là do đại ca tao quyết định! Chúng mày có biết không, chúng mày...” Giọng hắn làm Nhiếp Nhiên cảm thấy nhức đầu, cô không nhét giẻ vào mồm hắn mà dí luôn sáng vào trán hắn

“Còn nói nữa không?” Nhiếp Nhiên cười lạnh

Tên kia sợ hãi lắc đầu như trống bỏi, gào khóc hô lên, “Chúng mày..

rốt cuộc chúng mày muốn làm gì..

Nếu như muốn tiền, đợi đại ca của tao về, anh ấy sẽ cho mày...” Nhiếp Nhiên cười khinh thường, “Ngay cả tư cách ra khơi cũng không có, còn muốn bảo đại ca chúng mày dùng tiền để chuộc người à?” Sau khi bị vạch trần, sắc mặt tên kia tái mét.

Đúng là đại ca của bọn chúng không hề xem trọng bọn chúng, cho nên mới để mấy anh em bọn chúng ở lại đây

Không ngờ cô gái này lại tinh mắt như vậy

Thấy không thoát được, hắn chỉ có thể thỏa hiệp: “Chúng mày..

rốt cuộc chúng mày muốn làm gì...” “Chỉ muốn hỏi xem lúc nào đại ca của chúng mày quay lại thôi.” “Chúng mày tìm đại ca của tao làm gì? Chẳng lẽ..

chúng mày muốn hại đại ca à?” Tên cướp biển mặt biến sắc, cứng cổ nói: “Không, tạo không biết! Có gan thì giết chết tao đi!” Gã ngậm chặt miệng, dáng vẻ coi thường cái chết làm khóe miệng Nhiếp Nhiên giật giật

“Giết mày? Thế thì quá dễ dàng cho mày rồi.” Sau đó, cô nói với Y Xá cách đó không xa: “Y Xá, không phải hai ngày trước cô nói với tôi là tìm được một loại cỏ kịch độc ở sau núi à, muốn tìm người thí nghiệm không?”

Y Xá kinh ngạc, sau đó bừng tỉnh hiểu ra gật đầu, “Đúng, đúng..

đúng!” “Cho đám này thử một bát xem được tính thế nào.” “cái..

cái gì?!” Mấy tên cướp biển kia lập tức há hốc mồm

Cỏ..

cỏ độc? Thí nghiệm Lập tức cả bốn không hẹn mà cùng tưởng tượng ra hình ảnh người nằm dưới đất, miệng phun máu tươi, đau đến nỗi toàn thân co quắp, cuối cùng đau đến chết.
 
Chương 662: Một phát súng bắn gục - Trấn áp (5)


Y Xá trả lời, “Được, tôi sẽ đi ngay.”

Mấy tên cướ3p biển kia thấy Y Xá đồng ý thì lắc đầu, “Không, không, 2không, chúng tao không muốn uống, không muốn uống!” “Mày7 cảm thấy bây giờ tao sẽ theo ý mày à?” Nhiếp Nhiên nghị3ch khẩu súng trong tay, cười vui vẻ.

“Tao..

2

tao...”

“Còn uống thuốc cái gì, tôi muốn giết hắn, giết hắn!” Đột nhiên, một cô gái quần áo xộc xệch lao ra từ trong căn phòng nhỏ

Cô ta cầm một con dao trong tay, trong mắt tràn đầy thù hận, lao về phía tên cướp biển đó

Nhiếp Nhiên nhanh tay nhanh mắt giữ lấy cổ tay cô ta lại

Mặc dù những tên cướp biển này chết không có gì đáng tiếc, nhưng giết tên đầu tiên là trấn áp, tên thứ hai cô đe dọa để đạt được mục đích của mình

Nếu như lại giết chết tên thứ hai này thì rất dễ kích thích tính khát máu của bọn chúng

Đến lúc đó, có thể sẽ lưới rách cá chết, không lấy được một chút tin tức nào thật

Trong cái khó ló cái khôn, hắn lập tức lên tiếng gây chia rẽ: “Y An Đức ông đừng có hồ đồ, những người ngoài này sao có thể giúp các người được! Bọn chúng muốn chiếm lĩnh nơi này, đến lúc đó nói không chừng bọn chúng sẽ giết sạch các người! Ông mau thả chúng tôi ra, như vậy chúng tôi còn có thể giúp các người!” Y An Đức nói: “Bọn họ chiếm lĩnh nơi này thì sẽ chỉ tốt hơn!” Nhiếp Nhiên nói với Nghiêm Hoài Vũ ở bên cạnh: “Cho uống đi.”

Nghiêm Hoài Vũ lập tức bê bát thuốc kia lên, đưa đến miệng tên cướp biển

Tên cướp biển kia liền trợn to hai mắt, xin tha: “Đừng đùng đùng, có gì từ từ nói, có gì từ từ nói!” “Có gì từ từ nói? Vậy muốn hợp tác rồi à?” Nhiếp Nhiên cười nhìn ba tên còn lại, bọn chúng gật đầu liên tục giống như gà con mổ thóc.

“Được, vậy rốt cuộc lúc nào đại ca của chúng mày trở lại?” Tên cướp biển nhìn mấy người bên cạnh rồi mới lên tiếng: “Ba, bốn ngày nữa.” Nhiếp Nhiên ngồi xổm trước mặt gã, không để ý nhận lấy bát thuốc trong tay Nghiêm Hoài Vũ, thổi hơi nóng trong bát trước mặt bọn chúng, “Rốt cuộc là ba ngày hay là bốn ngày?”

Cô bé kia thấy dao của mình còn thiếu chút nữa là có thể đâm vào tim tên cướp biển kia thì lại bị ngăn lại, không nhịn được tức giận nói: “Tại sao cô phải cản tôi!” “Tôi làm việc, không thích có người ở bên cạnh nhúng tay vào.” Nhiếp Nhiên nắm cổ tay cô ta, ánh mắt lạnh lùng

Y An Đức thấy sắc mặt Nhiếp Nhiên, lại nghĩ đến phát súng vừa rồi, lập tức tiến lên hòa giải, “Tiểu Đóa, cô đừng kích động, mau về nghỉ ngơi đi.” Ông ta vừa nói vừa nháy mắt với ba mẹ Tiểu Đóa

Ba mẹ Tiểu Đóa vội vàng chạy tới nửa kéo nửa lối dẫn con gái đã đờ đẫn về nhà

“Thuốc đến rồi, thuốc đến rồi!” Lúc này,Y Xá bê một cái khay đến, phía trên là bốn bát thuốc nước đen sì, mùi cực kì khó ngửi và kích mũi

Tên cướp biển kia khó khăn lắm mới thoát được khỏi lưỡi dao, còn chưa kịp thở phào đã thấy bát thuốc đen sì này đặt ở trước mặt mình

Nghiêm Hoài Vũ lập tức bê bát thuốc kia lên, đưa đến miệng tên cướp biển

Tên cướp biển kia liền trợn to hai mắt, xin tha: “Đừng đùng đùng, có gì từ từ nói, có gì từ từ nói!” “Có gì từ từ nói? Vậy muốn hợp tác rồi à?” Nhiếp Nhiên cười nhìn ba tên còn lại, bọn chúng gật đầu liên tục giống như gà con mổ thóc.

“Được, vậy rốt cuộc lúc nào đại ca của chúng mày trở lại?” Tên cướp biển nhìn mấy người bên cạnh rồi mới lên tiếng: “Ba, bốn ngày nữa.” Nhiếp Nhiên ngồi xổm trước mặt gã, không để ý nhận lấy bát thuốc trong tay Nghiêm Hoài Vũ, thổi hơi nóng trong bát trước mặt bọn chúng, “Rốt cuộc là ba ngày hay là bốn ngày?”
 
Chương 663: Một phát súng bắn gục - Trấn áp (6)


Tên cướp biển ngửi thấy mùi thuốc tanh tưởi, l3ập tức nói ngay: “Bốn ngày!”

“Vậy mày2 liên lạc với đại ca bằng cách nào?” Nhiếp Nh7iên hỏi tiếp

Bọn chúng dùng ánh mắt t3rao đổi, Nhiếp Nhiên cũng không ngăn cản, cứ 2im lặng đợi như vậy.

Cuối cùng tên cướp biển kia lắc đầu, “Không..

không liên lạc, đều dựa vào hiểu ngầm!” Nhiếp Nhiên nhẹ nhàng cười, đưa thuốc cho Nghiêm Hoài Vũ, nói từng chữ: “Cho uống.” Nghiêm Hoài Vũ rất dứt khoát nhận lấy thuốc, đi tới

Tên cướp biển kia cắn chặt hàm răng, lúng túng nói: “Có có có..

chúng tao có liên lạc, chúng tạo liên lạc bằng điện đài.” “Điện đài?” Nhiếp Nhiên nhướng mày

Đã là cái thời đại gì rồi còn dùng điện đài vô tuyến? Là đại ca của bọn chúng thận trọng, hay là nhóm hải tặc này đẳng cấp thấp, ngay cả trang bị cơ bản cũng không có

Có điều, Nhiếp Nhiên càng muốn tin về trước hơn

chúng tao đã khai rồi, có thể thả chúng tao chưa?” Nhiếp Nhiên hoàn hồn lại, nhìn từ trên cao xuống: “Sao tao biết chúng mày có lừa tao không?” “Không, không, tạo chắc chắn không lừa mày!” Nhưng rất đáng tiếc, Nhiếp Nhiên không tin tưởng, nói “Ra tay đi” rồi lui về phía sau mấy bước

Nghiêm Hoài Vũ và Kiều Duy cùng với một đám dân đảo bể giữ cằm bọn chúng, đổ thẳng thuốc vào.

Thuốc vừa thổi vừa đắng, sau khi uống xong, bọn chúng chỉ muốn nôn ra

“Con khốn nạn, mày lừa chúng tao!” Tên cướp biển thẹn quá hóa giận hung dữ trừng Nhiếp Nhiên, chỉ muốn dùng ánh mắt giết chết cô

“Mày nói ai khốn nạn!” Nghiêm Hoài Vũ đá mạnh vào ngực gã.

Có thể chiếm lĩnh khu vực này nhiều năm như vậy, ngay cả quân đội cũng không phát hiện ra, không giống người không mua nổi thiết bị

“Lúc nào chúng mày sẽ liên lạc?” Nhiếp Nhiên hỏi tiếp

“Lúc nào đại ca sắp về mới liên lạc, đại ca nói sợ bị lộ tín hiệu.” Thấy bát thuốc nóng hổi kia ở ngay mũi mình, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn trả lời.

Quả nhiên là như vậy! Nhiếp Nhiên cong môi lên

Tên kia thấy Nhiếp Nhiên mỉm cười không nói gì thì yếu ớt hỏi: “Chúng..

Nghiêm Hoài Vũ và Kiều Duy cùng với một đám dân đảo bể giữ cằm bọn chúng, đổ thẳng thuốc vào.

Thuốc vừa thổi vừa đắng, sau khi uống xong, bọn chúng chỉ muốn nôn ra

“Con khốn nạn, mày lừa chúng tao!” Tên cướp biển thẹn quá hóa giận hung dữ trừng Nhiếp Nhiên, chỉ muốn dùng ánh mắt giết chết cô

“Mày nói ai khốn nạn!” Nghiêm Hoài Vũ đá mạnh vào ngực gã.

Nhiếp Nhiên khẽ mỉm cười: “Tao chỉ là bất đắc dĩ thôi, ngộ nhỡ chúng mày lừa tao thì sao? Chúng mày yên tâm, thuốc này có cách giải, có điều sẽ cần một ít thời gian

Chúng mày cứ ngoan ngoãn đi, đến lúc đó sẽ cho chúng mày thuốc giải, nếu như không ngoan..

vậy thì cứ hưởng thụ mùi vị phát độc đi.” Câu nói cuối cùng lộ ra sự hung ác và tàn nhẫn khát máu, khiến sống lưng ba tên còn lại lạnh toát

Ngay lúc này, đám người Kha Lỗ vội vàng chạy từ ngoài thôn vào, “Sao thế sao thể, có phải là có người bị thương không? Ở xa chúng tôi cũng nghe thấy tiếng súng.” “Ai bảo mấy người về, đã gỡ hết mìn rồi à?” Nhiếp Nhiên cau mày, ném ánh mắt lạnh lùng u ám đến

Tên cướp biển bị đạp dưới đất khó khăn lắm mới thở được lại bình thường, nghe thấy câu nói kia của Nhiếp Nhiên thì kinh hãi, “Gỡ mìn? Chúng mày không muốn sống nữa à, bãi mìn đó mà nổ thì nửa hòn đảo này cũng nổ tung!”
 
Chương 664: Một phát súng bắn gục - Trấn áp (7)


Kha Lỗ thấy đám cướp biển bị trói dưới đất thì ki3nh ngạc mấy giây, sau đó giống như trút mối hận 2nhiều năm, vừa đẹp vừa nói: “Bọn họ là quân nhân7, ngày nào cũng bận rộn trong đống đạn pháo sẽ n3gu xuẩn như mày à!”

“Chúng mày là quân n2hân?!” Mấy tên cướp biển kia kinh sợ mặt mũi co rúm lại

Xong rồi, bọn họ chúng vẫn nghĩ mấy người này là người cùng nghề, không ngờ..

không ngờ là quân nhân, xong rồi xong rồi, lần này xong thật rồi! Kinh động đến quân đội, lần này chắc chắn sẽ bị vây quét rồi

Cho nên bọn họ nhất định phải đi ngay mới được!

Bây giờ ngay cả bản đồ bọn họ cũng không có, không biết tọa độ vị trí của mình, nếu như còn loanh quanh trong rừng cây, một là lãng phí thời gian tiêu hao thể năng, hai là chạm trán phải cướp biển lại bị bắt lại

“Đi từ miệng vách đá xuống có thể đến thẳng khu biển cạn, như vậy mọi người có thể dễ nhìn thấy thuyền bè đi ngang qua, cũng dễ được cứu viện.” Cứu viện? Mấy tên cướp biển kia nghe cuộc đối thoại của bọn họ thì lập tức hiểu ra.

“Ha, hóa ra chúng mày không phải là do quân đội phái tới vấy quét chúng tao.” Hắn lập tức có khí thế hơn hẳn, kiêu căng phách lối, “Tao thấy chúng mày đừng phí công nữa

Chỗ vách đá nhiều màn nhất, hơn nữa đại ca cũng sắp trở lại rối, chúng mày tuyệt đối không thể nào chạy ra ngoài! Hơn nữa cho dù chúng mày thành công chạy đi, đến lúc đó chúng tạo lái thuyền đuổi theo chúng mày, chúng mày có thể nhanh hơn thuyền à?! Ha ha ha! Chúng mày chết chắc rồi!”

Chẳng lẽ mọi người trong tộc đều phải chạy trốn à? Đang lúc mọi người rơi vào phiền não, Hà Giai Ngọc lại hỏi, “Chị Nhiên, cổng ra không có người canh giữ nữa rồi, tại sao chúng ta không đi ra từ đó?” Nghiêm Hoài Vũ vô trán nói: “Đúng vậy! Cổng ra đã không có ai quản nữa rồi, chúng ta có thể thoải mái ra vào.”

Nhiếp Nhiên lắc đầu, “Tôi xem địa hình bên đó rồi, đi ra ngoài ít nhất phải vòng vèo trong rừng cây hai ngày, quá lãng phí thời gian, mọi người xuống từ bên vách đá kia nhanh hơn.” Bây giờ cô phải nhanh chóng tiền đám người này đi mới được

Lớp 6 không phải lớp 1 có kinh nghiệm tác chiến, mặc dù một phần lớn các cô gái và các cậu con trai được nuông chiều trong đó đều gửi tín hiệu cầu cứu nơi sạt lở kia và rời đi rồi

Nhưng trong mười mấy người còn lại này, thể năng có lẽ có thể miễn cưỡng, nhưng kinh nghiệm tác chiến là số 0

Ngay cả Lý Kiêu nổ súng cũng do dự như vậy, càng đừng nói đến những người khác

Chẳng trách lão già Y An Đức đó nói sẵn lòng để bị chiếm lĩnh, hóa ra là cái ý này! Thấy bọn chúng đã hoàn toàn há hốc mồm, Nhiếp Nhiên quay lại hỏi Kha Lỗ: “Việc của mọi người thế nào rồi, tạm thời chỉ cần có thể mở ra một con đường nhỏ có thể qua lại là được.” Nhắc tới cái này, Kha Lỗ không nhịn được cúi đầu, “Có lẽ..

còn xa.” Chỗ đó quả thực quá lớn, hơn nữa bọn họ là lính mới, tốc độ có thể so với rùa.

Lời này của anh ta giống như một chậu nước tưới lạnh tim tất cả mọi người

Còn bốn ngày nữa là cướp biển quay lại, nếu như không dỡ xong mìn, những người này sẽ không có cách nào đi ra ngoài tìm cứu viện, hơn nữa không gỡ được mìn ra thì cũng không có vũ khí để đánh cướp biển

Cho dù bắt được mấy tên cướp biển này thì có ích lợi gì

Bây giờ ngay cả bản đồ bọn họ cũng không có, không biết tọa độ vị trí của mình, nếu như còn loanh quanh trong rừng cây, một là lãng phí thời gian tiêu hao thể năng, hai là chạm trán phải cướp biển lại bị bắt lại

“Đi từ miệng vách đá xuống có thể đến thẳng khu biển cạn, như vậy mọi người có thể dễ nhìn thấy thuyền bè đi ngang qua, cũng dễ được cứu viện.” Cứu viện? Mấy tên cướp biển kia nghe cuộc đối thoại của bọn họ thì lập tức hiểu ra.

“Ha, hóa ra chúng mày không phải là do quân đội phái tới vấy quét chúng tao.” Hắn lập tức có khí thế hơn hẳn, kiêu căng phách lối, “Tao thấy chúng mày đừng phí công nữa

Chỗ vách đá nhiều màn nhất, hơn nữa đại ca cũng sắp trở lại rối, chúng mày tuyệt đối không thể nào chạy ra ngoài! Hơn nữa cho dù chúng mày thành công chạy đi, đến lúc đó chúng tạo lái thuyền đuổi theo chúng mày, chúng mày có thể nhanh hơn thuyền à?! Ha ha ha! Chúng mày chết chắc rồi!”

“Đúng thế, muốn xuống từ vách đá, chúng mày thực sự nghĩ mình có võ nghệ cao cường à, không sợ bị ngã chết chắc!” Lúc biết bọn họ là cầu cứu, mấy tên hải tặc kia ngông cuồng hơn hẳn

Nhiếp Nhiên thấy hắn đắc ý cười không dứt, lạnh lùng nói, “Tao thấy chúng mày không cần thuốc giải nữa đúng không?” Tên cướp biển ngừng cười lại, sau đó hắn cứng rắn nói: “Mày..

mày mau đưa thuốc giải cho tao, nếu không tao sẽ bảo đại ca đánh chết chúng mày.” “Cứ có mạng sống đến lúc đại ca của chúng mày về rồi hãy nói.” “Chúng mày đừng hối hận!” Nhiếp Nhiên nhìn vẻ mặt quái dị của gã ta, chân mày khẽ cau lại.
 
Chương 665: Không có cứu viện - Bãi mìn xảy ra vấn đề (1)


“Tạm thời tìm một căn nhà giam bọn chúng lại.”

Vì lý do an3 toàn, cũng vì cái cầu kỳ quái vừa rồi của hắn, cô quyết định vẫn2 nên giam bọn chúng lại, đề phòng sẽ xuất hiện chuyện gì bất ngờ7

“Vậy tên này thì sao?” Y An Đức chỉ tên cướp biển đã chết3 dưới đất, hỏi.

Nhiếp Nhiên lạnh lùng liếc thi thể kia, “2Nếu như mọi người muốn ăn thịt, có thể xẻ gã ra.” Muốn ăn thịt thì..

xẻ gã ra?! Người ở đây nghe thấy cô nói thế thì chỉ muốn nôn

Ngay cả mấy tên cướp biển không điều ác gì không làm kia nghe thấy Nhiếp Nhiên nói thế cũng tái cả mặt

Ăn thịt người..

xẻ thịt..

“Tôi..

chúng tôi không muốn.”Y An Đức cố nhịn cơn buồn nôn trong lòng, trả lời

“Ồ, vậy thì cho cá ăn đi.” Nhiếp Nhiên quét mắt qua đám người sắc mặt tái nhợt kia

Thịt người thì sao, không phải đều là thịt như thịt heo thịt dê sao? Huống hồ thật ra mùi vị thịt người cũng rất ngon, ít nhất kiếp trước lúc cô đói đến sắp chết đã cảm thấy vây

Đám người kia nghe thấy Nhiếp Nhiên dặn dò, vội vàng đạp bọn cướp biển còn sống bị trói lại vào một căn phòng chứa củi, sau đó lại kéo tên cướp biển đã chết kia đến chỗ vách đá

Mùa đông ở hải đảo luôn tối rất nhanh

Lúc đoàn người kéo nhau đến vách đá thì trời đã tối đến nỗi giơ tay không nhìn thấy năm ngón rồi

Nhiếp Nhiên giơ cây đuốc nhìn số lượng mìn đã được dỡ, mười mấy quả

Bảy, tám người đàn ông đào được tổng cộng mười mấy quả, trung bình một buổi chiều mỗi người đào được hai quả

Nếu không phải nghĩ đến việc bọn họ là người mới thì có thực sự muốn đập mìn lên người bọn họ

“Cắm đuốc xung quanh đây, đào cả đêm cho tôi!” Nhiếp Nhiên hít sâu một hơi, kìm nén lửa giận trong lòng, sau đó nói với nhóm người Nghiêm Hoài Vũ: “Buổi tối tầm nhìn thấp, tính nguy hiểm lớn hơn ban ngày, mọi người có ai không sợ thì cùng đào giúp đi

Nếu như với cái tốc độ này thì đợi bốn ngày sau cướp biển trở lại, tất cả chúng ta sẽ chết chắc!” “Để tôi!” Nghiêm Hoài Vũ là người giơ tay đầu tiên.

“Em cũng đi, em cũng đi!” Hà Giai Ngọc tích cực hưởng ứng, cười híp mắt dịch đến bên cạnh Nhiếp Nhiên, “Chị Nhiên, em cũng đào mìn

Lần sau lại dạy em mấy chiếu đánh đối kháng nhé?” “Xem cô nói cái gì đi, đào mìn còn nói điều kiện, đào chỗ mìn này cho một mình Tiểu Nhiên Tử à? Là cho tất cả mọi người biết không hả! Cô còn lải nhải nữa, cẩn thận Tiểu Nhiên Tử lại phát tác di chứng sau sốt, mắng chết cô đấy!” Nghiêm Hoài Vũ nói rồi kéo Hà Giai Ngọc đi vào trong bãi mìn.
 
Chương 666: Không có cứu viện - Bãi mìn xảy ra vấn đề (2)


Hai người một trước một sau đi tới bãi mìn.

Đuốc bốn phía đều được đố3t lên, chiếu sáng cả vùng

Mấy người Lý Kiêu, Kiều Duy cũng gia nhập 2vào đội ngũ gỡ mìn

Mặc dù thứ này vô cùng nguy hiểm, không cẩn thận 7sẽ dễ dàng nổ, nhưng vào lúc này, trừ mấy khẩu súng mới tịch thu được ra, tr3ước mắt chỉ có chỗ mìn này là có thể đánh đám cướp biển kia

“Cô muốn làm gì thế?” Lúc nhóm người Nghiêm Hoài Vũ chuyển chỗ mìn thứ hai vừa đào lên vào, thấy Nhiếp Nhiên tháo hết mìn ra, không nhịn được kinh ngạc hỏi

“Chị Nhiên, sao chị lại dỡ hết mìn ra thế?” “Chỗ mìn này là loại cũ quá rồi, uy lực không lớn, tôi muốn lắp lại.” Hà Giai Ngọc sợ hãi nhìn cô, “Chị Nhiên biết lắp lại mìn à?”

“Ừm.”

“Trời, không hổ là chị Nhiên của em! Thật là ngầu!” Hà Giai Ngọc kích động lao đến, ôm Nhiếp Nhiên không buông tay.

Nhiếp Nhiên đang tập trung tinh thần lấy ngòi nổ và kim hóa của quả mìn ra, không chú ý tới động tác của cô ta, đến lúc phát hiện ra thì đã bị cô ta ôm chặt

Cô ta luống cuống đứng ở đó, trong mắt vẫn còn nước mắt, lúc phát hiện Nhiếp Nhiên đang nhìn mình, cô ta không nhịn được chột dạ cúi đầu xuống, tránh tầm mắt cô

Nhiếp Nhiên không có phản ứng gì quá lớn

Sợ chết, bảo vệ mình vốn là một loại bản năng của con người, điều này cũng không có gì sai

Sau khi nhìn mấy người lính kia, Nhiếp Nhiên sai người cẩn thận chuyển những quả mìn đã đào lên kia đến một căn nhà nhỏ bỏ hoang cách vách đá không xa

Cô ngồi ở bên trong, cẩn thận dỡ bỏ những quả mìn kia rồi tìm một cái hộp gỗ lớn, đổ tất cả thuốc nổ màu đen vào trong hộp, lại lấy hết dây nổ chậm, ngòi nổ lò xo hình đĩa, kim hỏa ra, chia ra đặt vào mấy cái hộp khác

Vả lại, 2nơi này cũng là lối ra dễ tìm được cứu viện nhất

Bọn họ nhất định phải gỡ mìn

Có mấy người Nghiêm Hoài Vũ Hà Giai Ngọc dẫn đầu, đám người Diệp Tuệ Văn cũng nhao nhao đi lên.

Bọn họ kém hơn lớp 1 nhưng trước sự sống và cái chết, đám dân đảo bình thường kia cũng dám lên, bọn họ là quân nhân có lý do gì rúc ở đây không làm gì cả

Nhiếp Nhiên thấy phần lớn mọi người đều đi rồi, chỉ có hai ba người lính ở lại chỗ, trong đó có nữ binh vừa rồi bị tên cướp biển bắt

“Chị Nhiên, sao chị lại dỡ hết mìn ra thế?” “Chỗ mìn này là loại cũ quá rồi, uy lực không lớn, tôi muốn lắp lại.” Hà Giai Ngọc sợ hãi nhìn cô, “Chị Nhiên biết lắp lại mìn à?”

“Ừm.”

“Trời, không hổ là chị Nhiên của em! Thật là ngầu!” Hà Giai Ngọc kích động lao đến, ôm Nhiếp Nhiên không buông tay.

Nhiếp Nhiên đang tập trung tinh thần lấy ngòi nổ và kim hóa của quả mìn ra, không chú ý tới động tác của cô ta, đến lúc phát hiện ra thì đã bị cô ta ôm chặt

Nhiếp Nhiên từ trước đến giờ không thích gần gũi với người khác như vậy

Cô khẽ cau mày lại, đang muốn tránh khỏi cái ôm của Hà Giai Ngọc thì Nghiêm Hoài Vũ đã làm trước

Anh ta vội vàng đặt mìn trong tay xuống, bước nhanh tới, lôi Hà Giai Ngọc ra khỏi Nhiếp Nhiên, “Đi ra đi ra, tôi còn chưa ôm Tiểu Nhiên Tử, cô dựa vào cái gì cướp trước mặt tôi!”
 
Chương 667: Không có cứu viện - Bãi mìn xảy ra vấn đề (3)


“Cái gì mà cướp trước mặt anh, anh có biết xấu hổ không hả? Quan hệ3 của tôi và chị Nhiên gần gũi hơn anh nhiều! Tôi và chị ấy ở cùng 2một phòng ngủ!” “Vậy thì đã sao, tôi quen Tiểu Nhiên Tử sớm hơn cô7!”

Lý Kiêu đến bên cạnh Nhiếp Nhiên, nhìn tốc độ tay cực n3hanh của cô, cộng thêm trình độ quen thuộc hoàn toàn giống như một2 nhân viên kỹ thuật chuyên nghiệp

Lúc Lý Kiêu thấy cô khôi phục những thứ đó lại như cũ rồi lại sửa một số kết cấu trong đó thì hỏi: “Mìn nhảy?” Nhiếp Nhiên cong môi lên, “Có mắt nhìn đấy, không hổ là học viên mũi nhọn của đội tân binh

Có điều tôi chỉ có thể nói cái này miễn cưỡng giống mìn nhảy mà thôi, không đủ đồ, chỉ có thể dùng cái khác lắp vào.” “Nhưng quá trình quá lâu.” Lý Kiêu nhìn quả mìn nhảy còn chưa làm xong trong tay cô

“Xem ra lính mới như mọi người làm việc cũng rất nhanh.” Nhiếp Nhiên cười khẽ

Nghiêm Hoài Vũ tranh công nói: “Đều là chúng tôi đào lên, đợi bọn họ đào có khi đến ngày kia cũng không xong.” Nhiếp Nhiên như không nhìn thấy vẻ mặt muốn được khen của anh ta, gật đầu nói: “Ừm, đúng là không uống ăn chùa cơm của nhà nước bao lâu nay.”

Mặc dù lực sát thương lớn, tầm bắn và độ bao phủ vượt xa những thứ mìn bình thường kia nhưng quá trình chế tạo rất mất thời gian

“Lâu thế nào cũng phải làm, tôi phải dựa hết vào nó.” Lý Kiêu nghe thấy khẽ cau mày lại, trịnh trọng cam kết: “Chúng tôi nhất định sẽ tìm được cứu viện!” “Ừ, hy vọng mọi người thành công.” Một đêm lại trôi qua, khi chân trời đã nổi lên một tầng màu trắng bạc nhàn nhạt thì đuốc bên vách đá đã cháy hết

“Thông rồi! Thông rồi! Cuối cùng con đường này cũng thông rồi!” Bỗng nhiên Kha Lỗ hô lên, đánh thức những người dân đảo vì đợi cả đêm mà mệt mỏi không chịu nổi ở cách đó không xa

Nhiếp Nhiên đã lắp ráp gần xong nghe thấy tiếng hô của Kha Lỗ thì phải thuốc nổ màu đen trên tay, đi qua đó

Quả nhiên, một con đường nhỏ độ rộng đủ cho hai người đi cạnh nhau đã được dọn ra
 
Chương 668: Không có cứu viện - Bãi mìn xảy ra vấn đề (4)


Cô nói với Y An Đức: “Tôi bảo mọi người đến bên cổng lớn lấy dây thừn3g, đã lấy chưa?”

“Lấy rồi lấy rồi, tối qua tôi đã cầm qua đâ2y rồi.” Y An Đức lập tức chạy lại, cầm dây thừng tới

Nhiếp N7hiên nhận lấy dây thừng, “Đây là dây thừng chuyên dụng bọn cướp biển3 dùng, chắc chắn hơn dây thừng bình thường, mọi người dùng cái này l2eo xuống sẽ an toàn hơn.”

Đám quân nhân vừa nghe thấy phải đi, vẻ mặt vốn kích động hưng phấn lập tức biến mất

“Tiểu Nhiên Tử...” “Chị Nhiên...”

Nhiếp Nhiên giao dây thừng cho Lý Kiều, nói: “Bây giờ nhiệt độ của nước biển là âm mười mấy độ, tốt nhất là mọi người bơi về hướng Tây

Trong vòng năm tiếng nhất định phải lên bờ, nếu không sẽ bị tê dại chân tay dẫn đến chuột rút, chết trên biển.” “Tiểu Nhiên Tử.” Nghiêm Hoài Vũ lại khẽ gọi cô

Nhiếp Nhiên bình tĩnh tiếp tục nhắc nhở, “Mọi người chậm một phút thì cái thôn này sẽ được cứu chậm một phút, mà xác suất chết của tôi cũng sẽ tăng thêm.” “Đi thôi.” Lý Kiêu liếc nhìn Nhiếp Nhiên rồi cầm dây thừng buộc chặt lại, chậm rãi theo vách đá tụt xuống đầu tiên

“Tiểu Nhiên Tử, cô chờ tôi!” “Chị Nhiên, chị nhất định phải còn sống đấy!” Câu này của Hà Giai Ngọc cực kì vang dội, mãi không tan đi, âm thanh bi tráng đó khiến Nhiếp Nhiên không nhịn được giật giật lông mày

Nghiêm Hoài Vũ lập tức vỗ đầu cô ta, giáo huấn: “Có biết nói chuyện không thế!” Hà Giai Ngọc chột dạ giải thích, “Tôi..

ý tôi là kiên trì đến khi cứu viện tới.” “Nhiếp Nhiên, viên ngọc bình an này là mẹ tôi cho tôi, nói là xin từ chỗ cao tăng về, bây giờ tôi đưa nó cho cậu, nó nhất định có thể phù hộ cho cậu.” Cổ Lâm lấy miếng ngọc nhỏ trên cổ xuống nhét vào tay Nhiếp Nhiên

Nhiếp Nhiên nhìn miếng ngọc trong tay, xin từ chỗ cao tăng về? Màu viên ngọc này hơi tối, chất lượng cũng không tinh khiết, càng không có độ sáng bóng, kiếp trước mặc dù cô không làm nghề này nhưng cũng vì nhiệm vụ mà học qua một ít, nhìn viên ngọc này là biết chưa đến một trăm tệ

Đúng là bị lừa rồi!

“Nếu là của mẹ cậu, vậy cậu giữ lại đi.” Nhiếp Nhiên nói rồi trả đồ lại, nhưng Cổ Lâm nhất quyết không đồng ý, “Không không không, bây giờ cậu cần nó hơn tôi! Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm được cứu viện tới cứu cậu!”
 
Chương 669: Không có cứu viện - Bãi mìn xảy ra vấn đề (5)


Không đợi Nhiếp Nhiên nói gì, cô đã quay đầu 3đi về phía vách đá lần nữa.

Mười mấy2 người nhanh chóng lần lượt theo dây thừng t7ụt xuống vách đá

Nhiếp Nhiên đi tới 3bên cạnh vách đá, nhìn đám người kia ngâm ở 2trong nước biển lạnh như băng, đầu tiên là ngẩng đầu nhìn về phía mình, sau đó dần dần bơi về phía trước, cho đến cuối cùng mờ nhạt trong biển cả màu xanh.

Nhiếp Nhiên cứ đứng một mình ở đó đón gió như vậy

Bởi vì lần đó núi bị sạt lở bọn họ không hề bị cuốn trôi ra biển khơi mà là bị cuốn đến nơi này, tức là giữa hai hòn đảo có đường thông nhau với nhau

Ở trong trí nhớ của cô, hai hòn đảo này cách nhau không quá xa, đo bằng mắt cần bơi mấy tiếng, dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là không thể sai phương hướng, nếu không tất cả sẽ uổng công

“Nhưng cho dù như vậy, cô bỏ bọn họ lại, liệu có..

không tốt lắm không...” Không phải quân nhân đều đoàn kết nhất trí, vinh dự tập thể vô cùng mạnh sao? Sao cô gái này lại không có một chút phẩm chất này thế?

Hơn nữa còn vô cùng tàn nhẫn, thích giết chóc

Nhiếp Nhiên khẽ cong khóe miệng lên, “Nơi này là ổ cướp biển, Phất Lội thận trọng chưa từng bị quân đội bắt đủ để có thể thấy nơi hắn chọn giấu mình bí mật thể nào, làm sao có thể có thuyền bè qua lại?” “Vậy..

vậy cô...” Lần này Y An Đức thực sự không hiểu rốt cuộc cô gái này nghĩ như thế nào, biết rõ bọn họ không tìm được cứu viện, vậy tại sao còn muốn ném bọn họ ra ngoài? “Bọn họ ở lại đây quá vướng víu, sẽ làm giảm xác suất thực hiện kế hoạch.”

“Nhưng cô ném bọn họ ra ngoài như vậy, không có đồ ăn đồ uống, bọn họ sẽ chết.” “Yên tâm, bọn họ sẽ không có vấn đề gì cả.”.

Cô đã khảo sát địa hình rồi

Dựa vào ký ức của mình lúc máy bay trực thăng hạ cánh, nếu như cô không tính sai thì chắc là hòn đảo nhỏ không người này nấp ngay sau đảo lớn bọn họ dùng để sát hạch

Bóng dáng gầy yếu của cô trong sắc trời u ám khiến đám dân đảo kia nhìn mà thấy chua xót trong lòng

Bọn họ đã mà ép một cô gái mới mười mấy tuổi lẻ loi một mình ở lại đây

Có phải là bọn họ..

quá đáng quá rồi không? Nhưng cứ nghĩ đến nhiều năm bị cướp biển hãm hại, hơn nữa chiều hôm qua lại giết cướp biển, đã là tên lắp vào cung không bắn không được rồi

Y An Đức chỉ có thể hít sâu một hơi, đi tới bên cạnh cô, nhìn biển khơi xanh đậm kia, nói: “Hy vọng bọn họ có thể sớm tìm được cứu viện.” Gió biển gào thét, sóng biển dập dờn, Nhiếp Nhiên nhìn mặt biển, bình tĩnh nói: “Sẽ không đâu, bọn họ sẽ không tìm được cứu viện.” “Cái gì?” Câu này của Nhiếp Nhiên hoàn toàn phá tan sự áy náy của Y An Đức

Ở trong trí nhớ của cô, hai hòn đảo này cách nhau không quá xa, đo bằng mắt cần bơi mấy tiếng, dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là không thể sai phương hướng, nếu không tất cả sẽ uổng công

“Nhưng cho dù như vậy, cô bỏ bọn họ lại, liệu có..

không tốt lắm không...” Không phải quân nhân đều đoàn kết nhất trí, vinh dự tập thể vô cùng mạnh sao? Sao cô gái này lại không có một chút phẩm chất này thế?

Hơn nữa còn vô cùng tàn nhẫn, thích giết chóc

“Ý của ông là để bọn họ ở lại đây bị cướp biển giết chết sẽ hay hơn à?” Nhiếp Nhiên lại nhìn về phía Tây, sau đó quay người rời đi.
 
Chương 670: Không có cứu viện - Bãi mìn xảy ra vấn đề (6)


“Các anh tranh thủ sắp xếp đi, trước khi trời tối là phải thu dọn xong

Đúng rồi, l3úc gỡ mìn phải cẩn thận một chút, có chỗ nào thấy không ổn thì đừng tự tiện quyết định.”2

Đến giờ cô vẫn nhớ câu cuối cùng của gã cướp biển nói hôm qua, cứ cảm thấy trong 7lời nói của gã ta có ẩn ý gì đó

“Ừ, bọn tôi biết rồi.”

Nhiếp Nhiên liếc nhìn nó một chút, lạnh lùng đáp: “Chị không phải anh hùng.”

Không phải ư? Nhưng chị Y Xá nói người có thể cứu vớt đảo của bọn em chính là anh hùng

Mọi người đều nghe lời chị như thế, ngay cả tộc trưởng cũng không dám phản bác lời chị nói, cho nên chị nhất định là anh hùng rồi

Chỉ có anh hùng mới làm cho người ta..

tôn kính, đúng thế, chính là tôn kính!” Tôn kính ư?

“Ăn cơm thôi.”

Lúc này, Nhiếp Nhiên tập trung toàn bộ suy nghĩ vào trong mấy quả mìn kia, đâu có để ý tới người bên cạnh chứ? Khi cô đang định đặt ngòi nổ thì một cái đầu nho nhỏ ghé sát lại, tò mò hỏi: “Đây là cái gì thế?” Nhiếp Nhiên nhìn sang, không ngờ lại là thằng nhóc đòi ăn thịt hôm trước, hình như tên là Khắc Lý

Thấy cô không đáp, Khắc Lý lại hỏi: “Chị anh hùng à, chị thật sự có thể cứu đảo của bọn em à?” Thằng bé ngẩng đầu lên nhìn, trong đôi mắt sáng long lanh tràn đầy sự ngây thơ

Anh hùng ư? Lần đầu tiên Nhiếp Nhiên được người ta gọi là anh hùng, còn dùng ánh mắt tràn ngập mong đợi như thế, cứ cảm thấy không được tự nhiên

Cô vốn đã quen người ta gọi cô là Số 1 bằng ánh mắt khiếp sợ, sợ hãi, hoảng hốt, bộ dạng méo mó và đầy dữ tợn

Thấy mọi người đều3 gật đầu nghe lời, cô mới quay trở lại hoàn thành nốt việc cải tạo

Những người dâ2n đảo cũng tranh thủ lúc bọn họ gỡ mìn, bắt đầu phân chia công việc

Phụ nữ nấu cơm tập thể, ôm đồm công tác hậu cần, đàn ông thì về nhà tìm cung tiễn dao phay, phàm là những vật dụng sắc nhọn có thể đả thương người đều lấy đi cả, có thể lưng vác cung tiễn, tay cầm dao phay để liều mạng

Thời gian chậm rãi trôi qua, sắc trời tối dần

Không biết đã qua bao lâu, một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên ở bàn bên cạnh

Không phải ư? Nhưng chị Y Xá nói người có thể cứu vớt đảo của bọn em chính là anh hùng

Mọi người đều nghe lời chị như thế, ngay cả tộc trưởng cũng không dám phản bác lời chị nói, cho nên chị nhất định là anh hùng rồi

Chỉ có anh hùng mới làm cho người ta..

tôn kính, đúng thế, chính là tôn kính!” Tôn kính ư?

Nhiếp Nhiên nghe thấy nó miêu tả như thế thì nhếch môi hứng thú

Ánh mắt những người đó nhìn cô là tôn kính ư? Rõ ràng là sợ hãi thì có! Khắc Lý thấy cô nở nụ cười thì lại đánh bạo hỏi: “Chị anh hùng, rốt cuộc đây là cái gì thế ạ?” Nhiếp Nhiên chậm rãi nở nụ cười, “Đây mà mìn, dùng để giết người.” Cô cố ý nói những lời rất đáng sợ, muốn dọa cho thằng nhóc này phải sợ chạy đi, nhưng không ngờ nó lại nghiêm túc nói: “Không đúng, nó dùng để giết kẻ xấu!” Thế thì có gì khác đầu cơ chứ, đều là dùng để giết người cả

Nhiếp Nhiên âm thầm nghĩ, vừa phân tâm một chút, ngón trỏ không cẩn thận đâm phải mảnh sắt.

“A...”

Khắc Lý vừa thấy đã kêu lên, “Ôi! Chảy máu rồi!”

“Bị thương nhẹ thôi, không...” Cô còn chưa nói xong, Khắc Lý đã lập tức cầm tay cô đưa lên miệng mình, vừa ra sức thổi phù phù vừa nói, “Để em thổi giúp chị, thổi sẽ không đau nữa, mẹ nói với em thể, rất linh nghiệm đấy.” Nhìn thằng bé không ngừng phồng miệng thổi, vẻ mặt Nhiếp Nhiên nao nao

“Sao rồi, sau khi Khắc Lý thổi cho chị, có phải là không còn đau nữa không?” “Ừm.” Nhiếp Nhiên bất đắc dĩ đáp

Dường như Khắc Lý rất tự hào về việc này, giống như mình đã làm được một chuyện rất giỏi, “Thấy chưa, em đã bảo là rất linh nghiệm mà.” “Khắc Lý, em đừng làm phiền chị ấy nữa, mau mang mì cho những người khác đi.” Từ xa,Y Xá thấy Khắc Lý quấn lấy Nhiếp Nhiên

Sau vụ việc giết cướp biển hôm qua, cô sợ Khắc Lý sẽ chọc giận Nhiếp Nhiên nên vội vàng đi tới bảo nó đi đi

“Vâng, em biết rồi.” Khắc Lý cười với Nhiếp Nhiên, sau đó cầm hộp thức ăn chạy ra ngoài

Không có Khắc Lý làm phiền, ở trong đình chỉ còn lại Nhiếp Nhiên và Y Xá

Y Xá ngồi xuống bên cạnh cô, nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi, “Người kia..

mọi người đều đi rồi ạ?” Nhiếp Nhiên hiểu ý cô ta hỏi, trả lời thẳng: “Anh ta sẽ không quay lại đâu.” Nụ cười của Y Xá cứng đờ, qua vài giây sau mới tiếp tục nói: “Vâng, tôi biết rồi.” Hai người ngồi ở đó, mỗi người tự theo đuổi suy nghĩ riêng của mình, im lặng không nói

“Không hay rồi, không hay rồi, có chuyện xảy ra ở bãi mìn rồi!” Một người từ xa chạy tới, gào ầm lên với Nhiếp Nhiên.
 
Chương 671: Trúng chiêu - Đi rồi quay lại (1)


Nhiếp Nhiên vừa nghe người đó hét lên thì trái tim nảy mạnh, trong l3òng có một dự cảm không tốt.

Cô buông quả mìn trong tay ra,2 lập tức chạy ra ngoài

Y Xá và người chạy tới báo tin kia c7ũng bám sát đằng sau

Ba người chạy như điên về phía bãi mìn3

Trong đầu cô không ngừng nhớ lại lời mà gã cướp biển đã nó2i tối qua, đầu óc càng cảm thấy nặng nề

Chẳng lẽ lời của gã đó thật sự có ẩn ý ư? Trong bãi mìn kia thực sự còn có gì khác? Y An Đức đứng trong đám người nhìn thấy Nhiếp Nhiên đầu tiên, lập tức đi nhanh tới, lo lắng nói: “Cuối cùng cô cũng tới rồi, Khắc Lý giẫm phải mìn, vẫn đang đứng yên ở đó.” Nhiếp Nhiên vừa nghe thấy thần kinh căng thẳng mới thả lỏng ra, thì ra là thằng bé kia vô tình giẫm phải mìn, làm cô còn tưởng trong bãi mìn thực sự chôn cái gì chứ

“Chẳng phải tôi đã dặn là không được cho người khác tiến vào bãi mìn hay sao?” Nhiếp Nhiên lạnh lùng nhìn bọn họ

Kha Lỗ đi theo sau Y An Đức tự biết mình có lỗi, thấp giọng giải thích: “Chúng tôi đều bận rộn công việc nên không để ý thấy thằng bé đi vào.” Nhiếp Nhiên trừng mắt với Kha Lỗ, sau đó đi nhanh về phía bãi mìn

Những người xung quanh thấy Nhiếp Nhiên đi tới thì đều tự động tách ra nhường đường cho cô

Y An Đức thấy Nhiếp Nhiên đứng cách xa Khắc Lý tới mấy mét, không động đậy gì thì không nhịn được hỏi: “Thế nào, có thể giải quyết quả mìn này không?” “Chốt mìn đã chạm vào lò xo, một khi chân cậu bé nhấc ra, mìn sẽ nổ, phạm vi khoảng mười bốn mét.” Lời phân tích lạnh như băng của cô làm cho người ta nghe mà phát lạnh trong lòng

“Vậy..

vậy phải làm sao đây?” Y An Đức nghe thấy cô nói thế thì sắc mặt lập tức trắng bệch.

“Một là lựa chọn hy sinh thằng bé, hai là vô hiệu hóa quả mìn này.” Kha Lỗ lập tức nói: “Cách hai!” Nhiếp Nhiên quay đầu nhìn anh ta, khóe miệng nhẹ nhếch lên, “Tốt, vậy anh tới giải quyết đi.” Nói xong, cô đưa dao găm cho Kha Lỗ

Kha Lỗ nhìn con dao găm đó, buồn bực nói: “Tôi mà làm được thì còn phải tìm cô tới làm gì?” Sắc mặt Nhiếp Nhiên lập tức thay đổi: “Vậy thì anh có tư cách gì mà chọn chứ?” Câu nói này vô cùng chói tai.

Khắc Lý đứng trong bãi mìn thấy mọi người tránh ra xa, còn bắt nó đứng yên ở đó không được động đậy thì thấy khó hiểu

Giờ thấy chị anh hùng đi về phía mình, nó vui vẻ vẫy tay chào

“Chị anh hùng!” Nhiếp Nhiên thấy nó vì vẫy tay mà đong đưa thân thể thì lập tức dừng chân, nhíu mày quát lên, “Không được động đậy!” Khắc Lý bị cô nhìn bằng ánh mắt lạnh như băng thì nụ cười cứng đờ lại, ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ, cúi đầu như một con chó nhỏ vừa bị dạy dỗ

Nhiếp Nhiên thấy nó không nhúc nhích gì nữa mới tiếp tục đi tới bên cạnh nó

Vừa tới nơi, cô liền thấy ngay quả mìn bị Khắc Lý giẫm lên, hơn nữa chất nổ cũng đã bị gãy, một khi nhấc chân lên là sẽ nổ ngay

“Vậy..

vậy phải làm sao đây?” Y An Đức nghe thấy cô nói thế thì sắc mặt lập tức trắng bệch.

“Một là lựa chọn hy sinh thằng bé, hai là vô hiệu hóa quả mìn này.” Kha Lỗ lập tức nói: “Cách hai!” Nhiếp Nhiên quay đầu nhìn anh ta, khóe miệng nhẹ nhếch lên, “Tốt, vậy anh tới giải quyết đi.” Nói xong, cô đưa dao găm cho Kha Lỗ

Kha Lỗ nhìn con dao găm đó, buồn bực nói: “Tôi mà làm được thì còn phải tìm cô tới làm gì?” Sắc mặt Nhiếp Nhiên lập tức thay đổi: “Vậy thì anh có tư cách gì mà chọn chứ?” Câu nói này vô cùng chói tai.
 
Chương 672: Trúng chiêu - Đi rồi quay lại (2)


Sống đến ba mươi tuổi đầu rồi mà vẫn bị một cô3 gái trẻ mắng thẳng vào mặt như thế, Kha Lỗ t2ức giận nói: “Cái này..

cái này đương7 nhiên là phải chọn cách thứ hai rồi, cô biết3 gỡ mìn thì tại sao lại phải chọn cách một ch2ứ hả?”

“Tôi biết, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ thành công.” Câu này của cô làm cho Kha Lỗ lập tức kiềm chế cơn giận của mình

Anh ta biết rõ không thành công có nghĩa là gì, những người khác cũng hiểu rõ

Quả mìn này nổ thì toàn bộ bãi mìn cũng sẽ nổ tung lên theo

Không chỉ Khắc Lý chết mà cô cũng sẽ chết, hơn nữa còn tan xương nát thịt

Gió đêm ào qua vùng đất trống trải này, phát ra từng tiếng rít ghê người

“Nhưng..

nhưng cô không phải quân nhân hay sao? Cô..

cô cũng nên thử xem thế nào chứ...” Lúc Kha Lỗ nói như thế, trong lòng không khỏi chột dạ

Nhiếp Nhiên không tức giận trước những lời anh ta nói, chỉ gật đầu: “Được thôi.” Kha Lỗ nghe thấy thế, còn chưa kịp nói cảm ơn thì lại thấy cô bồi thêm một câu, “Nhưng nếu tôi mà chết, ai giúp các anh đánh cướp biển bây giờ?”

Nụ cười của anh ta cứng đờ trên môi, muốn cười cũng không cười nổi

Nhiếp Nhiên cười châm biếm, “Sao hả, còn muốn chọn cách thứ hai không?” Liên quan tới lợi ích, cô không tin là Kha Lỗ sẽ quyết tâm như cũ

Dám ép cô ư? Lúc này cũng phải để bọn họ nếm mùi vị ấy mới được

Kha Lỗ mím môi, mặt mày nhăn nhó, không nói được lời nào

Nhưng Khắc Lý lại hỏi với vẻ mặt vô tư lự: “Chị, hy sinh là gì ạ?” “Chính là không cứu nhóc, để nhóc chết ấy.” Nhiếp Nhiên nói thẳng ra câu này làm cho mọi người kinh hãi, giơ tay định bịt miệng cô lại

Cô gái này có lương tâm không thế, sao có thể nói thẳng ra như thế chứ! Đây chẳng phải là làm gia tăng gánh nặng tâm lý cho Khắc Lý hay sao? “ỒI” Khắc Lý gật đầu nửa hiểu nửa không, sau đó nhếch miệng cười nói với Y An Đức: “Tộc trưởng, có phải cháu chết rồi thì sẽ đi gặp ba mẹ cháu không?”

Ánh mắt đó không hề có sợ hãi, chỉ có vui vẻ và mong chờ

Y An Đức thấy nó nói như thế thì như bị chạm tới điều gì đó trong lòng, mắt trừng lớn, cảm xúc trở nên kích động, “Không được, không được, nó không thể chết được! Lúc trước tôi từng hứa với ba mẹ của nó trước lúc họ mất, rằng nhất định phải để nó sống sót! Cô thật sự không có cách nào khác hay sao?” “Ba mẹ nó..

Nhưng Khắc Lý lại hỏi với vẻ mặt vô tư lự: “Chị, hy sinh là gì ạ?” “Chính là không cứu nhóc, để nhóc chết ấy.” Nhiếp Nhiên nói thẳng ra câu này làm cho mọi người kinh hãi, giơ tay định bịt miệng cô lại

Cô gái này có lương tâm không thế, sao có thể nói thẳng ra như thế chứ! Đây chẳng phải là làm gia tăng gánh nặng tâm lý cho Khắc Lý hay sao? “ỒI” Khắc Lý gật đầu nửa hiểu nửa không, sau đó nhếch miệng cười nói với Y An Đức: “Tộc trưởng, có phải cháu chết rồi thì sẽ đi gặp ba mẹ cháu không?”

Ánh mắt đó không hề có sợ hãi, chỉ có vui vẻ và mong chờ

Y An Đức thấy nó nói như thế thì như bị chạm tới điều gì đó trong lòng, mắt trừng lớn, cảm xúc trở nên kích động, “Không được, không được, nó không thể chết được! Lúc trước tôi từng hứa với ba mẹ của nó trước lúc họ mất, rằng nhất định phải để nó sống sót! Cô thật sự không có cách nào khác hay sao?” “Ba mẹ nó..

đều mất cả rồi ư?” Nhiếp Nhiên khẽ nhíu mày, nhìn nụ cười ngây ngô trên môi Khắc Lý, trong lòng không khỏi xao động

“Ừ, lúc nó vừa tròn một tháng tuổi thì ba mẹ nó bị cướp giết chết.” Nhiếp Nhiên siết nắm tay lại, im lặng một chút, nói với Y An Đức và Kha Lỗ ở bên cạnh mình, “Hai người bảo mọi người tránh ra xa ngoài bán kính hai mươi mét, để tránh bị ngộ thương.” Y An Đức sợ mình nghe nhầm, lại hỏi lại với vẻ không chắc chắn, “Cô..

bằng lòng cứu sao?” “Nếu một khi xảy ra vấn đề, tôi sẽ tự bảo vệ mình, bỏ rơi nó.” Nhiếp Nhiên lạnh lùng nói xong câu này liên tiếp tục tiến lên trước.
 
Chương 673: Trúng chiêu - Đi rồi quay lại (3)


“Không đâu, không đâu, cô chịu ra tay gi3úp đỡ thì nhất định là đã nắm chắc trăm2 phần trăm rồi! Tôi tin cô!” | Giọng nó7i vô cùng vui mừng của Y An Đức vang lê3n sau lưng Nhiếp Nhiên.

Tin ư?2

Hừ, thấy cô là người có thể dựa dẫm vào nến mới tin tưởng mà thôi

Nhiếp Nhiên ừ một tiếng khinh thường, lại tiếp tục đi tới gần Khắc Lý

“Chị anh hùng.” Khắc Lý ngẩng đứng yên không nhúc nhích, rõ ràng là vẫn nhớ như in những lời cô nói

Nhiếp Nhiên liếc nhìn quả mìn kia, sau đó hỏi một câu, “Có sợ chết không?”

“Không sợ.”

“Tại sao?” “Bởi vì như thế là có thể gặp được ba mẹ em, em rất nhớ họ!” Đôi mắt sáng ngời của Khắc Lý tràn ngập khao khát

Tay cầm dao găm của Nhiếp Nhiên khựng lại, cô không ngẩng đầu lên, nói tiếp: “Nhưng bọn họ sẽ không nhớ nhóc đâu.” “Tại sao ạ?” Chị Y Xá luôn nói với cậu rằng ba mẹ cũng rất nhớ cậu, sao chị anh hùng lại nói là họ không nhớ cậu chứ? “Nhóc không ngoan, không sống cho tốt, cho nên bọn họ sẽ không nhớ nhóc.” Nhiếp Nhiên cẩn thận quan sát quả mìn bị giẫm trúng chỉ còn lộ ra một phần tư, trong lòng đang tính toán xem nên giải quyết như thế nào

Khắc Lý dường như không chấp nhận nên gương mặt nhỏ nhăn nhó, nó nói: “Em ngoan mà, em rất ngoan, lúc nào em cũng ngoan hết!” Nhiếp Nhiên sợ cậu nhóc động đậy sẽ tác động tới quả mìn nên vội vàng nói: “Không được nhúc nhích!” Thân mình Khắc Lý cứng đờ, lại một lần nữa yên tĩnh lại

“Nhóc tự tiện xông vào bãi mìn, thế mà là ngoan sao?” Câu của Nhiếp Nhiên khiến cho Khắc Lý chẳng khác nào quả bóng cao su xì hơi, cậu nhóc túm lấy góc áo mình, yếu ớt nói: “Em..

em không cố ý mà..

Em biết sai rồi...” Vốn dĩ cậu chỉ muốn xem đám chú Kha Lỗ làm việc mà thôi, lại thấy bọn họ đi lại trong bãi mình rất an toàn nên cũng nghĩ sẽ không sao cả

Thế là để tiết kiệm thời gian cho bọn họ, cậu liền xách thẳng bữa tối xông vào, ai ngờ vừa đi vào đã giẫm trúng mìn.

Nhiếp Nhiên thấy nó cúi gằm cái đầu nhỏ xuống, bộ dạng đáng thương thì giọng cũng mềm xuống một chút, “Nếu đã biết mình sai, vậy thì chút nữa khi chị làm việc, nhóc phải giẫm chân nguyên tại chỗ, tuyệt đối không được động đậy một chút nào, đã hiểu chưa?” Khắc Lý tự biết mình có lỗi nên liên tục gật đầu, “Vâng, em nhất định sẽ đứng yên.” Nhiếp Nhiên cầm dao găm đào bùn đất quanh quả mìn ra, động tác tay và tốc độ còn chậm hơn cả lúc dạy đám người kia gỡ mìn rất nhiều

Ước chừng nửa tiếng sau, cô mới đào được một vòng xung quanh quả mình, thậm chí còn chưa chạm tới vỏ bên ngoài quả mìn nữa.

Ước chừng nửa tiếng sau, cô mới đào được một vòng xung quanh quả mình, thậm chí còn chưa chạm tới vỏ bên ngoài quả mìn nữa.
 
Chương 674: Trúng chiêu - Đi rồi quay lại (4)


Càng tới gần vỏ mìn, động tác của cô càng n3hẹ nhàng, cẩn thận hơn.

“Tiểu Nhiê2n Tử.” Đột nhiên, một giọng nói cao vút tr7uyền tới hòa theo nhịp sóng biển làm cho t3ay cô khẽ run một chút

“Chị anh hù2ng, có phải có ai đang gọi chị không?” Khắc Lý nhìn xuyên qua kẽ hở ngón tay, nhỏ giọng hỏi Nhiếp Nhiên ở bên cạnh mình

“Chị Nhiên!” Lại có thêm một tiếng gào truyền tới từ cách đó không xa

Mấy người Nghiêm Hoài Vũ, Hà Giai Ngọc ướt lướt thướt, nước chảy tong tong từ trên tóc xuống, mặt đã lạnh tái cả đi, nhìn cả đám đều nhếch nhác

Nhiếp Nhiên cau mày hỏi, “Các cậu quay lại làm gì?” Nghiêm Hoài Vũ dùng hai tay ôm lấy người mình, răng va vào nhau cầm cập nhưng vẫn giải thích rất đúng lý hợp tình, “Trở lại giúp cô chứ còn gì nữa.” “Những người khác đâu rồi?” Nhiếp Nhiên nhìn bảy người bọn họ, hỏi

“Đi tìm cứu viện rồi.” Hà Giai Ngọc cũng sắp chết rét, không ngừng xoa hai bàn tay vào nhau

Nghiêm Hoài Vũ gật đầu: “Đúng thế, chúng tôi ở trên biển suy nghĩ rất lâu, cảm thấy không nên để cậu lại đây một mình, cho nên áp dụng theo cách của cậu cả đám chia làm hai đường

Chúng tôi đưa bọn họ quay về đất liền trước, để Diệp Tuệ Văn dẫn đội đi tìm cứu viện, sau đó quay về đây giúp cậu.” Để Diệp Tuệ Văn dẫn đội ư? Nhiếp Nhiên lập tức nhớ tới nữ binh đã đẩy mình xuống vách núi

Tiếng gọi lớn tới mức Y An Đức và Kha Lỗ ở xa đó cũng nghe thấy

Kha Lỗ không nhịn được, vội vàng đi xuyên qua con đường nhỏ đã đào hết mìn lên, cúi đầu nhìn xuống bên dưới vách núi đen ngòm, trong màn đêm mịt mùng, chỉ thấy mấy bóng dáng mơ hồ, không nhìn được rõ ràng

“Này, mau thả dây thừng xuống đi, chúng tôi sắp chết rét cả rồi!” Kha Lỗ kích động, hét lên với Y An Đức, “Là bọn họ..

Bọn họ quay lại rồi!” “Cái gì?” Y An Đức kinh ngạc, lập tức nói với mấy người phía sau, “Mau, mau thả dây thừng xuống!” Đám người vội vàng đi xuyên qua bãi mìn, thả dây thừng xuống dưới

“Đã cố định chắc chắn rồi, mau lên đi!” Kha Lỗ hét lên một câu với người bên dưới, lại bảo mọi người mang thêm đuốc tới

Toàn bộ vách núi vốn tối đen lập tức sáng như ban ngày

Người ở đầu bên kia tranh thủ thời gian kéo người lên, còn ở bên này, Nhiếp Nhiên vẫn chẳng có phản ứng gì, cứ tiếp tục làm việc.

Cho đến khi đào xong vòng thứ hai, nhanh chóng cạo hết toàn bộ bùn đất bám quanh thân quả mìn ra, cô lại dặn dò Khắc Lý thêm một lần

“Nhóc đừng có động đậy, ngoan, có hiểu không? Đây là lời mà nhóc đã hứa với chị đấy!” Khắc Lý gật nhẹ đầu, nghiêm túc nói: “Em thề sẽ không động đậy, chị cứ yên tâm đi!” “Chị sẽ quay lại ngay.” “Vâng, em chờ chị!” Thấy Khắc Lý ngoan ngoãn nghe lời, Nhiếp Nhiên bèn đứng lên, đi về phía vách núi

Bên kia, Kiều Duy là người cuối cùng leo lên tới nơi.

Nhiếp Nhiên cau mày hỏi, “Các cậu quay lại làm gì?” Nghiêm Hoài Vũ dùng hai tay ôm lấy người mình, răng va vào nhau cầm cập nhưng vẫn giải thích rất đúng lý hợp tình, “Trở lại giúp cô chứ còn gì nữa.” “Những người khác đâu rồi?” Nhiếp Nhiên nhìn bảy người bọn họ, hỏi

“Đi tìm cứu viện rồi.” Hà Giai Ngọc cũng sắp chết rét, không ngừng xoa hai bàn tay vào nhau

Nghiêm Hoài Vũ gật đầu: “Đúng thế, chúng tôi ở trên biển suy nghĩ rất lâu, cảm thấy không nên để cậu lại đây một mình, cho nên áp dụng theo cách của cậu cả đám chia làm hai đường

Chúng tôi đưa bọn họ quay về đất liền trước, để Diệp Tuệ Văn dẫn đội đi tìm cứu viện, sau đó quay về đây giúp cậu.” Để Diệp Tuệ Văn dẫn đội ư? Nhiếp Nhiên lập tức nhớ tới nữ binh đã đẩy mình xuống vách núi

“Nếu bọn họ lạc đường, gặp phải nguy hiểm thì sao?” Dựa theo thời gian bọn họ đi thì chắc là đổ bộ đúng chỗ, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có những mầm mống ưu tú tương đương lớp 1 như Lý Kiểu hay Nghiêm Hoài Vũ thì mới thuận lợi được như vậy.
 
Chương 675: Trúng chiêu - Đi rồi quay lại (5)


Giờ đã không có những thành viên nòng cốt đó, trên đảo lại th3ường xuyên có sương mù dày đặc và sạt lở, nếu chỉ có một mìn2h Diệp Tuệ Văn thì chưa chắc đã ứng phó được.

“Không7 đâu, những người này dù gì cũng là tân binh ưu tú cơ mà, ng3ay cả sinh tồn nơi hoang dã cũng không xong thì tốt nhất nên2 quên luôn việc tham gia đội dự bị đi

Tiểu Nhiên Tử, cô đừng có lo cho bọn họ nữa

Nào, chúng ta nên đi bạn xem lần này phải đánh cướp biển như nào thì hơn.” Nghiêm Hoài Vũ đổi đề tài

giẫm phải mìn à?” “Đúng thế, chỉ cần nó khẽ cử động chân thôi là toàn bộ bãi mìn này sẽ nổ tung.” Vẻ mặt đám người Nghiêm Hoài Vũ lập tức trở nên nghiêm túc, Nhiếp Nhiên thấy dáng vẻ nghiêm nghị của cả đám thì nhướng mày, nghĩ chắc bọn họ sợ rồi

Nhưng sau đó, chợt nghe Nghiêm Hoài Vũ nói: “Đi nào, chúng ta cùng vào xem!” “Đi!”

Những người khác gật đầu, sau đó cùng đi về phía Khắc Lý

“Các cậu.” Nhiếp Nhiên kinh ngạc đứng yên tại chỗ, nhìn một đám chiến hữu đi lướt qua mình.

Chỉ có Kiều Duy đi cuối cùng, lúc đi ngang qua cô thì mỉm cười nói: “Tham gia quân ngũ mà sợ chết thì không xứng đáng được đứng trong hàng ngũ quân nhân, đây là điều mà cô dạy bọn tôi, sao chúng tôi quên được?” Cô dạy họ ư?

“Cậu cũng đồng tình với cách làm này của bọn họ sao, Lý Kiêu?” Nhiếp Nhiên chĩa mũi giáo về phía Lý Kiêu

Lý Kiêu đứng trong gió, cho dù cả người ướt đầm thì cô vẫn duy trì dáng vẻ cao ngạo, lạnh lùng, bình tĩnh đáp: “Chúng ta cùng lớp.” “Đúng thế, Nhiếp Nhiên, cậu để bọn tôi ở lại đi mà!” Mọi người đồng loạt nói

Nhiếp Nhiên nhìn bọn họ đứng bên vách núi, dáng vẻ không và phải tường sẽ không quay đầu lại, cuối cùng không cưỡng ép họ nữa

“Được, các cậu đã không sợ chết thì đang có một vấn đề đấy, các cậu qua cứu đi.” Những gì cần nói cô cũng đã nói hết rồi, cũng trả hết ân tình cho họ từ khoảnh khắc họ nhảy xuống biển rồi, từ nay về sau, hai bên không ai nợ ai nữa.

Nghiêm Hoài Vũ nhìn thoáng qua Khắc Lý đứng cách đó không xa vẫn đang nhìn bọn họ, giật mình nói: “Thằng bé kia..

Lo lắng cho họ ư? Cô mà lo lắng ấy hả? Rõ ràng là cô cảm thấy bọn họ tính toán không chu đáo, để một đám thương bệnh binh ở nơi hoang dã, lại trải qua một thời gian dài ngâm trong nước lạnh, hơn nữa còn không có thức ăn và nước uống, điều này có khác gì bảo họ đi tìm cái chết chứ?

“Đúng thế, chúng ta nên bàn bạc xem lần này phải đánh cướp biển như thế nào đi.” Hà Giai Ngọc ở bên cạnh cũng phụ họa theo

Sau khi Nhiếp Nhiên lấy lại tinh thần liền nói: “Các cậu có dám giết người không?” Nghiêm Hoài Vũ vỗ ngực nói: “Đương nhiên rồi, đối mặt với đám cướp biển tàn ác vô nhân tính này, đến một tên tôi sẽ giết một tên, đến một đôi tối giết cả đôi!” “Đúng thế, nhân cơ hội này chị Nhiên dạy em mấy chiếu đi, em sẽ áp dụng để đánh với cướp biển!” Nhiếp Nhiên thấy bọn họ bướng bỉnh như vậy thì hơi đau đầu: “Sẽ nguy hiểm đến tính mạng đấy

Tuy tôi có thể chắc chắn sẽ thắng nhưng không thể cam đoan là tất cả các cậu đều còn sống đâu.” Nghiêm Hoài Vũ lại chẳng bận tâm tới điều này, “Sờ mìn tôi còn không chết, sao có thể chết trong tay đám cướp biển kia được chứ! Tôi tin là chính nghĩa sẽ mãi mãi thắng tà ác!” “.” Được rồi, cô không nên đặt hy vọng lên người này

Tư duy và cảm xúc của người này không giống người bình thường cho lắm

Nhưng sau đó, chợt nghe Nghiêm Hoài Vũ nói: “Đi nào, chúng ta cùng vào xem!” “Đi!”

Những người khác gật đầu, sau đó cùng đi về phía Khắc Lý

“Các cậu.” Nhiếp Nhiên kinh ngạc đứng yên tại chỗ, nhìn một đám chiến hữu đi lướt qua mình.

Chỉ có Kiều Duy đi cuối cùng, lúc đi ngang qua cô thì mỉm cười nói: “Tham gia quân ngũ mà sợ chết thì không xứng đáng được đứng trong hàng ngũ quân nhân, đây là điều mà cô dạy bọn tôi, sao chúng tôi quên được?” Cô dạy họ ư?
 
Chương 676: Có âm mưu - Thủ đoạn tàn nhẫn (1)


“Em trai à, em giẫm lên quả mìn này cũng khéo thật đấy.”

Sau khi quan sát cẩn thận, 3Nghiêm Hoài Vũ không khỏi ai oán than thở một câu

Toàn bộ bàn chân đều giẫm trên qu2ả mình, chỉ có một phần quả mìn lộ ra là bị chìm dưới đất

Đôi mắt sáng ngời của Khắ7c Lý đầy vẻ ngây thơ: “Khéo ở chỗ nào ạ? Là em giẫm lên màn này rất giỏi ạ? Mà khéo là gì?”3 “.” Mọi người im lặng

Trong thời khắc nguy cấp này không hợp để nói chuyện cười đư2ợc đâu! Nghiêm Hoài Vũ cố gắng phớt lờ câu hỏi của nó, cúi đầu nhìn quả mìn kia: “Dùng một hòn đá tương tự chèn vào đi, như thế sẽ an toàn hơn một chút.” “Khó đấy, thằng bé đã giẫm hẳn lên quả mình rồi, diện tích tác dụng lực rộng như vậy, sợ là hòn đá không cân bằng được đâu.” Cổ Lâm phản bác

Hà Giai Ngọc ngồi xổm xuống, đồng tình: “Đúng thế, cậu hiểu biết thật đấy.” “Không..

không phải đâu, tại lúc đi học đã từng nghe giáo quan dạy thế, nói hòn đá chỉ dùng trong phạm vi diện tích nhỏ.” Cổ Lâm vội vàng xua tay, ngượng ngùng đáp

“Thế ư? Sao tôi lại không biết nhỉ?” Hà Giai Ngọc gãi đầu

Thi Sảnh liếc nhìn cô ta với vẻ ghét bỏ: “Người cứ lên lớp là ngủ như cậu thì làm sao mà biết được?” “Này!” Hiển nhiên Hà Giai Ngọc thấy rất mất mặt, lên tiếng kháng nghị

Thấy hai người lại sắp cãi cọ, Lý Kiều lạnh lùng nói một câu: “Đừng làm ồn!” Hà Giai Ngọc lập tức tắt điện

Lúc này, Kiều Duy mới lên tiếng: “Đúng thế, lực giẫm gần như bao trùm toàn bộ mặt trên, nếu dùng hòn đá để áp lực thay chân cậu bé, chỉ sợ sức nặng một khi không đều sẽ gây nổ ngay.” Nhất thời, tất cả mọi người đều lâm vào cục diện bế tắc

“Sao, đã nghĩ ra cách gì chưa?” Nhiếp Nhiên đứng từ xa thấy họ không hề ra tay là biết họ không dám hành động thiếu suy nghĩ, cô đi tới, lạnh lùng hỏi

“Gỡ ngòi nổ” Lý Kiêu trả lời bình tĩnh, ngắn gọn

“Nhưng rất nguy hiểm.” Thi Sảnh không nhịn được nói

“Nhưng không còn cách nào khác cả.” Lý Kiêu nói xong liền đi tới nhặt lấy con dao găm ở trên mặt đất cách đó không xa.

Con dao găm này là do người dân đảo vội vàng bỏ lại trong lúc chạy trốn ngay khi Khắc Lý giẫm trúng mìn

“Mọi người lùi hết về sau cả đi.” Cô ngồi xổm xuống, đang định tháo dỡ thì Nghiêm Hoài Vũ lại cướp lấy dao: “Để tôi, các cậu lùi về sau đi! Sao tôi có thể trơ mắt để con gái đi làm việc này chứ?” Sau đó, anh ta cúi thấp đầu rồi nhẹ nhàng, chậm rãi tháo dỡ vỏ ngoài của quả mìn

Thời gian chậm rãi trôi đi, Nghiêm Hoài Vũ nhếch môi, lưu loát tháo dỡ các phần của quả mìn ra

Nhiếp Nhiên nhìn thấy hết những động tác của anh ta

Mỗi một bước đều tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc, không sai một chút nào

Không hổ là lính từng ở lớp 1

Nhưng đúng lúc này, động tác của Nghiêm Hoài Vũ lại đột nhiên dừng lại, anh ta ngẩng đầu nhìn Khắc Lý.
 
Chương 677: Có âm mưu - Thủ đoạn tàn nhẫn (2)


“Em làm sao thế?”

“Em..

mỏi chân quá..

Bởi vì phải đứng yên trong một thời gian dài, hơn nữa một 2chân đã giẫm nát dây mìn thế nên nửa người hơi nghiêng đi, c7àng khiến cậu dễ bị mệt hơn

Nhiếp Nhiên lạnh giọng n3ói: “Mỏi chân còn hơn chán là chết, không được nhúc nhích!” 2Khắc Lý bị cô mắng như vậy thì cả người cứng đờ, nhưng dù sao cũng đã phải đứng quá lâu nên thân thể vẫn run nhè nhẹ

Nghiêm Hoài Vũ vui vẻ nói với Khắc Lý, “Thấy chưa! Chỉ cần anh cắt đứt một trong hai cái dây này là em sẽ được tự do.” Khắc Lý nghe thấy mình sắp không bị phạt đứng nữa thì cười: “Vâng! Nhưng không phải hai dây đâu, là ba dây mà, anh đếm sai rồi.” Nhưng không ngờ, lời của nó lại làm sắc mặt mọi người đều đồng thời thay đổi

“Ba dây ư?” Nghiêm Hoài Vũ vội vàng cúi đầu nhìn xuống, rõ ràng là không tin lời của Khắc Lý

“Đúng thế, anh nhìn đi, ở đó còn một sợi dây màu đen mà.” Khắc Lý chỉ vào một dây dẫn màu đen gần như dán chặt vào ngòi nổ

Bởi vì trời tối, lại thêm vấn đề góc độ nên từ chỗ Nghiêm Hoài Vũ không thể nhìn thấy được, may mà Khắc Lý ở cách ngọn lửa không xa, dây màu đen vừa vặn bị soi tới nên nó mới phát hiện ra

Mấy người kia quan sát cẩn thận, quả nhiên thấy còn có thêm một dây dẫn ở trong

“Sao lại là ba dây chứ, loại trang bị này vốn chỉ có hai dây mới đúng.” Hà Giai Ngọc nhìn dây dẫn ngòi nổ kia, kỳ quái lẩm bẩm

Trong đầu Nhiếp Nhiên chợt vang lên câu nói cuối cùng của gã cướp biển.

Nhiếp Nhiên quay đi, cố ý làm như không thấy

Thời gian chậm rãi trôi qua, đêm càng lúc càng sâu, nhưng giờ này chẳng ai đi ngủ cả

Tất cả mọi người đều đứng ở đó, nhìn chằm chằm từng động tĩnh nhỏ ở trong bãi mìn

Gió lạnh gào thét, đầu óc ai nấy đều nặng trịch

Một hồi lâu sau, rốt cuộc cũng đã dỡ đến phần ngòi nổ, dây dẫn ngòi nổ đã lộ cả ra ngoài

Trong đầu Nhiếp Nhiên chợt vang lên câu nói cuối cùng của gã cướp biển.
 
Chương 678: Có âm mưu - Thủ đoạn tàn nhẫn (3)


“Làm mìn bẫy.”

“Là mìn bẫy!3” Nhiếp Nhiên và Lý Kiêu cùng đồng2 thanh nói

Lập tức, cả hai7 liếc nhìn sang phía đối phương

Mọi người lập tức hoảng sợ, 2vẻ mặt nặng nề

Đúng lúc mọi người còn đang trầm mặc, Nhiếp Nhiên đã xoay người đi về phía thôn làng

Gã cướp biển kia dám nói như thế, chắc chắn là biết tình huống ở nơi này

“Tiểu Nhiên Tử, cô đi đâu thế hả?” Nghiêm Hoài Vũ hét lên hỏi

Ngay sau đó là tiếng nói của Hà Giai Ngọc: “Chị Nhiên, chị đi đâu thế?” Nhiếp Nhiên hơi dừng lại, cô còn chưa trả lời thì đã thấy Lý Kiêu đi vượt qua mình, “Đám cướp biển kia nhất định biết những quả mìn khác ở đâu.” Trong bóng tối, Lý Kiều đi rất nhanh

Nhiếp Nhiên nhìn theo bóng dáng Lý Kiêu, sau đó cũng đi theo

“Sao rồi, có phải có gì không ổn không?” Y An Đức thấy hai người đi ra thì vội vàng tiến lên hỏi

Nhưng hai người làm như không nghe thấy, đi lướt qua ông ta, đi về phía trong thôn

Kha Lỗ chạy lại chỗ Y An Đức

“Không hay, không hay, tôi nghe mấy người kia nói tình huống rất xấu!” “Cái gì?” Y An Đức quay đầu đuổi theo Nhiếp Nhiên

Đám dân đảo thấy tộc trưởng chạy về phía thôn thì cũng quay trở về.

“Rầm!” Lý Kiêu đẩy mạnh cửa ra, túm gã cướp biển bị giam giữ lên.

“Nói, mìn bẫy nối với bao nhiêu quả mìn?” “Ha ha ha, có phải nổ rồi đúng không? Có phải nổ rồi đúng không?” Gã cướp biển phá lên cười

Nhiếp Nhiên vào chậm hơn mấy bước, nghe thấy Lý Kiêu hỏi như thế thì không nhịn được để trán.
 
Chương 679: Có âm mưu - Thủ đoạn tàn nhẫn (5)


Hỏi như thế mà nhận được câu trả lời thì đúng 3là có quỷ! Nhiếp Nhiên đứng tựa vào khung cửa2, khoanh tay trước ngực, “Tao đâu có xẻo lỗ t7ai của mày nhỉ, có nổ hay không mà không nghe3 thấy à?” Gã cướp biển ngừng cười, đúng thế, 2nếu đã nổ thì gã phải nghe thấy chứ

Thế nên..

bọn họ không giẫm phải, không kích động tới cái bẫy kia ư? Đúng lúc này, Y An Đức ở ngoài cửa đột nhiên vọt vào, gạt Lý Kiêu ra, túm lấy gã cướp biển kia, bi phẫn nói: “Mày nói mau, mày mau nói cách gỡ quả mìn kia, tao không thể để Khắc Lý chết, tuyệt đối không?” Vẻ mặt Nhiếp Nhiên lập tức thay đổi

Chết tiệt! Sao lão già này lại theo tới đây cơ chứ! “Ai cho ông vào đây? Đi ra ngoài!” Nhiếp Nhiên đi nhanh tới, túm lấy cổ tay ông ta, năm ngón tay dùng sức

“Có phải cần tôi nhắc lại lần thứ hai không?” Cô xẵng giọng, ánh mắt làm cho người ta không khỏi giật thót, vội vàng chạy vào kéo tộc trưởng của mình ra

Tuy Y An Đức đã bị kéo ra ngoài những lời nói của ông ta đã để lộ sơ hở

Lúc này, Nhiếp Nhiên đã mất quyền làm chủ

Quả nhiên, gã cướp biển kia cười đắc ý: “Ha ha ha, hóa ra vẫn xảy ra chuyện! Được thôi, muốn biết thì đưa thuốc giải cho bọn tao.” Nói xong, gã liền ngồi thẳng lên

“Mày dám nói điều kiện với tao à?” Nhiếp Nhiên bước tới trước mặt gã

“Mày nói cho tao biết, mau nói đi!” Y An Đức hiện tại đã mất hết lý trí, bất chấp tất cả, lay mạnh gã cướp biển kia

Nhiếp Nhiên đành đánh ngất ông ta

“Kéo ra ngoài!” Cô ra lệnh cho đám dân đảo đang đứng bên ngoài

Mọi người đang bị sự điên cuồng của tộc trưởng dọa cho sợ hãi, nhưng ngay sau khi thấy Nhiếp Nhiên giơ tay đánh ngất người thì hoàn toàn đờ đẫn luôn

Một đám người nhìn nhau, không ai dám tùy ý động đậy

Đám cướp biển này lại dám đảo khách thành chủ, “Đúng thế, không cho thuốc giải thì cũng chết thôi.” “Thế ư?” Khóe miệng Nhiếp Nhiên nhếch lên cười nham hiểm, cô rút súng từ bên hông ra.

“Pằng!” Một tiếng súng vang lên làm cho đám cướp biển xung quanh đều sợ run trong lòng

Bọn họ thấy một người anh em của mình ngã gục xuống, hai mắt trợn trừng, trên trán là một lỗ máu

Chết rồi..

Chết ngay tại chỗ..

“Pằng!” Một tiếng súng vang lên làm cho đám cướp biển xung quanh đều sợ run trong lòng

Bọn họ thấy một người anh em của mình ngã gục xuống, hai mắt trợn trừng, trên trán là một lỗ máu

Chết rồi..

Chết ngay tại chỗ..

Nhiếp Nhiên thổi khói đen toát ra từ họng súng, cười tàn nhẫn, “Vậy thì khỏi cần chờ tới lúc thuốc phát huy tác dụng nữa, giờ giết hết cả đám luôn đi, đúng không?” Cô bước lại gần, bước chân như giẫm lên đầu trái tim mọi người, vô cùng đáng sợ

Gã cướp biển kia thấy anh em của mình bị bắn chết thì trong lòng đã sớm nhảy dựng lên

“Mày..

mày cứ giết đi! Dù sao cũng là chết, chết sớm hay muộn cũng thế thôi!” Gã cướp biển cố gắng đè nén sự sợ hãi trong lòng, mạnh miệng nói.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom