Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 820: 820: chung Phòng Tắm - Bầu Không Khí Ái Muội 1





Trong chớp mắt, chẳng hiểu sao có một đám nước nóng hất thẳng vào mặt khiến bọn họ bị phải lùi ra.

“Mẹ nó! Hai người đó đang làm cái gì vậy!” Một cảnh sát đứng đằng trước bị hất nước nóng vào mặt, bực tức muốn xông vào một lần nữa.

Ai ngờ trong phòng tắm có một giọng nữ mềm mại đáng yêu truyền đến, “Ghét thế, sao anh ra sớm vậy! Người ta còn chưa đủ mà!”
Lập tức có giọng đàn ông kèm theo tiếng thở dốc vang lên, “Tiểu yêu tinh, hồn anh cũng bị em hút ra rồi mà còn chưa đủ!”
Nói xong tiếng nước trong phòng tắm lại to hơn mấy lần.

Lần này đến lượt tay cảnh sát vừa định xông vào lại lúng túng đứng ở cửa, một cảnh sát sau lưng vỗ vỗ vai anh ta, “Được rồi được rồi, xem ra cũng giống mấy gian phòng trước thôi, đều là thân thể trắng bóng cả, chúng ta đừng quấy rầy họ, đi thôi…”
“Thế nhưng cái này…” Người cảnh sát bị bỏng đỏ mặt tức giận chỉ tay vào mặt mình, “Anh nhìn mặt tôi đi!”
Không biết dính phải cái gì đen đủi nữa, đã phải vào chỗ này tìm người thì chớ, vậy mà còn bị hất nước nóng vào mặt, mắt cũng sắp mù rồi!
“Được rồi, cậu nhìn trộm người ta, người ta không tính sổ với cậu là may rồi.

” Mấy cảnh sát nói xong thì đi ra ngoài.


“Này! Sao mấy người có thể đối xử với tôi như vậy hả!” Tay cảnh sát đó cũng hầm hừ đi theo.

Hai người trong buồng tắm vẫn đang liên tục dùng tay vỗ nước để phát ra mấy tiếng bạch bạch, đến tận lúc mấy tay cảnh sát bị hất nước nóng xám xịt rời đi, họ mới dừng động tác lại.

“Anh không sợ đám người đó thật sự xông vào à?” Nhiếp Nhiên không đồng tình với cách làm vừa rồi của anh.

Vừa rồi tên này dám vặn vòi nước trong bồn tắm ra lúc cảnh sát chuẩn bị thò đầu vào, sau đó cố ý chuyển hướng vòi hoa sen để phun nước về phía cửa.

“Từ trước đến nay tôi làm việc chưa bao giờ sai lầm.

” Hoắc Hoành nằm trong bồn tắm, toàn thân chỉ có một cái quần lót, lúc anh híp mắt nhìn Nhiếp Nhiên cười, dáng vẻ bình tĩnh và tự tin đó đủ để vượt lên tất cả.

Nhiếp Nhiên lạnh lùng bật cười, “Thật sao?” Ánh mắt cô chuyển đến băng gạc và băng vải đã phồng lên do ngâm nước, đám máu đông cũng đang bị hòa tan.


Hoắc Hoành thuận theo tầm mắt Nhiếp Nhiên nhìn đến vết thương của mình, anh ho nhẹ dưới ánh mắt khinh thường của cô.

“Đây… đây là ngoài ý muốn.


Nhiếp Nhiên nhún vai nhướng mày với câu nói này, cô đang định đứng dậy thì lại nghe thấy trêu chọc, “Nhưng mà, em học nhanh thật đấy.


Nhiếp Nhiên biết anh đang nói tới chuyện mình dùng hành động của cặp nam nữ sát vách bên cạnh để lừa cảnh sát, cho nên cô không đứng dậy ngay mà ngồi lại đó, từ trên cao nhìn xuống anh rồi nói, “Cũng như nhau cả thôi.

” w๖ebtruy๖enonlin๖e
Khóe miệng cô hơi vểnh lên, nhưng trong mắt không hề có ý cười, trông rất lạnh lùng dưới ánh đèn mờ tối, giống như nữ hoàng đeo vương miện trong những bức tranh của thế kỷ mười tám.

Không có cảnh sát phá đám, hơi nước bốc lên mờ mịt trong căn phòng tắm nhỏ, Hoắc Hoành thấy cảm giác này lại xuất hiện lần nữa, ở sâu trong đôi mắt như đang cười của anh dường như có gì đó sôi sục, ánh mắt bắt đầu đảo qua đảo lại trên thân thể trắng nõn của cô.

.

 
Chương 821: 821: chung Phòng Tắm - Bầu Không Khí Ái Muội 2





Nhiếp Nhiên cảm nhận được bắp thịt trên cơ thể anh đang bắt đầu căng lên, ánh mắt lóe lên sự bất thường.

Cô vội vàng quay người muốn rời đi, đáng tiếc bị Hoắc Hoành nhanh tay lẹ mắt kéo lại, hơn nữa lại kéo cô vào trong lòng.

Tay Hoắc Hoành vòng quanh eo Nhiếp Nhiên, cảm xúc nhẵn mịn càng thêm rõ ràng ở dưới nước.

Hai người nhìn nhau, bầu không khí trong phòng tắm từ từ nóng lên, nhưng lại hoàn toàn bị phá tan trong lời nói lạnh như băng ở giây tiếp theo của Nhiếp Nhiên:
“Tôi không ngại dìm chết anh dưới nước, sau đó rời đi đâu.

” Môi cô vẫn cong lên, thậm chí cơ thể nằm trong lòng Hoắc Hoành hoàn toàn không có bất cứ dáng vẻ lo lắng bất an nào mà con gái nên có, nhưng lời nói ra khiến cơn sóng cuộn trào mãnh liệt trong mắt anh dần dần lắng xuống.

Hoắc Hoành cười khẽ, ngực phập phồng, “Yên tâm, bây giờ tôi có lòng mà không có sức, muốn làm gì cũng không thể nào thực hiện được.



Nhiếp Nhiên lạnh lùng cười, trèo lên người anh, sau đó nhanh chóng lấy bộ quần áo để trong tủ ra khoác lên người mình.

“Có điều vẫn phải nói một câu, gần đây em trổ mã không tệ.

” Tầm mắt Hoắc Hoành dừng lại trên ngực cô.

Mặc dù không thể tự thể nghiệm, nhưng miệng lưỡi anh vẫn rất trơn tru.

Nhiếp Nhiên chậm rãi quay đầu lại, lộ ra một nụ cười rực rỡ mà quyến rũ, “Cảm giác chỉ có thể nhìn không thể ăn thế nào?”
Nói xong, cô ném cái áo sơ mi nhuốm máu trong tay vào mặt Hoắc Hoành, khoác áo khoác rồi đi ra ngoài.

!

Đám cảnh sát chán nản tập trung ở dưới tầng.

Đội trưởng hỏi: “Có tìm thấy người không?”
“Không ạ, đều là người đến thuê phòng! ” Tay cảnh sát vừa bị hai đôi tình nhân dùng gối đập cảm thấy nói như vậy không hay lắm, lại bồi thêm, “Nghỉ ngơi.


Ông chủ nghe thấy thế thì không nhịn được kinh ngạc hô lên, “Làm sao có thể!”
Đội trưởng đội cảnh sát nghe báo cáo xong rồi đi qua túm cổ áo ông chủ, nổi giận đùng đùng nói: “Anh có biết hậu quả của việc báo án giả là gì không?”
Ông chủ bị dọa ngây ra, lắc đầu liên tục, “Không, không phải vậy, tôi thật sự không báo án giả!”
“Lần sau nhất định tôi sẽ bắt anh về, sau đó niêm phong cái nhà nghỉ này!”
Ông chủ như được đại xá vội gật đầu, “Vâng! vâng! ”
Nhìn mấy chiếc xe cảnh sát kia rời đi, lúc này ông chủ nhát gan mới nhũn chân ra dựa vào quầy thở hổn hển.

Đang vui mừng vì đám cảnh sát kia rời đi chưa được mấy phút thì trên tầng đã vang lên một loạt tiếng bước chân, đám nam nữ bị quấy rầy mất đi hứng thú nhanh chóng xuống tầng, vẻ mặt vô cùng khó coi.

.

 
Chương 822: 822: chung Phòng Tắm - Bầu Không Khí Ái Muội 3





Tất cả cùng kích động vỗ ầm ầm lên mặt quầy, “Này, làm cái trò gì thế! Chúng tôi tới thuê phòng, một đám cảnh sát đi vào là thế nào hả!”
“Đúng thế, sau này không tới nơi này nữa!”
Ông chủ không ngừng cúi người xin lỗi bọn họ, “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, thật sự rất xin lỗi...!Lần này là ngoài ý muốn, bình thường sẽ không có cảnh sát đến...”
“Hừ! Vợ tôi suýt nữa bị những tên cảnh sát đáng chết kia nhìn thấy hết, có phải ông nên bồi thường không hả!” Một người đàn ông vạm vỡ lớn tiếng quát.
Ông chủ run rẩy đổ mồ hôi lạnh, “Chuyện này...!thật sự xin lỗi, tôi...!hay...!hay là miễn phí lần này?”
Người đàn ông vạm vỡ miễn cưỡng hừ mấy tiếng, “Vậy còn được!”
Nhưng cô gái bên cạnh lại tức giận giậm chân, “Cái gì! Tôi chỉ đáng giá tiền nghỉ một lần à? Khốn kiếp, anh đi chết đi!”
Nói xong cô ta tát bốp vào mặt người đàn ông rồi giận đùng đùng bỏ đi.

Sau cái tát đó, những người khác cũng lần lượt rời khỏi khách sạn, ông chủ bị mắng thối đầu, không ngừng cúi người nói xin lỗi cho đến khi người cuối cùng rời đi.
“Ông đâu chỉ có lỗi mỗi việc đó.” Ông chủ vẫn duy trì tư thế cúi người đột nhiên nghe thấy một giọng nữ lạnh lùng truyền đến, bèn ngẩng đầu lên nhìn, sau đó anh ta sợ hãi nhũn chân ngã xuống đất ngay tại chỗ.
“Cô...!cô...”
“Dám báo cảnh sát, ông rất có dũng khí đấy.” Đôi môi đỏ mọng dưới vành mũ khẽ cong lên, mang theo ý cười chế giễu lạnh lùng.
“Cô...!sao cô vẫn ở đây? Cô...” Ông chủ trợn to đôi mắt nhìn Nhiếp Nhiên bình an vô sự trước mặt.
“Tại sao tôi không thể ở đây? Tôi không phải là quỷ, chẳng lẽ còn có thể tự dưng biến mất à?” Nhiếp Nhiên chậm rãi cúi người xuống, ý cười ở khóe miệng sâu đến dọa người.
“Không...!không phải vậy...!không...!tôi...!tôi...” Ông chủ ngẩng đầu lên nhìn thấy Hoắc Hoành ở sau lưng Nhiếp Nhiên thì vô cùng hoảng sợ: “Không phải anh chết rồi à?”
Hoắc Hoành mới vừa làm phẫu thuật, lại ngâm trong nước nóng một lúc, vết thương trên vai càng đau hơn, đau đến nỗi khiến anh không nói được.
Nhiếp Nhiên nghiêng đầu nhìn Hoắc Hoành, khẽ cười, “Anh ta chưa chết, nhưng ông phải chết.”

Hai chữ cuối cùng trong lời nói nhẹ nhàng của cô đột nhiên biến thành hai khối nhũ băng phóng ra ngoài.
Ông chủ giật mình, “Cô...!cô...!cô muốn làm gì...!cô giết...!giết người là phạm...!phạm...!phạm pháp...” Nguồn:
“Ở trong lòng ông, không phải tôi đã là một phạm nhân giết người rồi à?”
“Hiểu lầm...!là hiểu lầm, tôi...!đây chỉ là một hiểu lầm thôi.

Cô tin tôi đi, tôi báo cảnh sát cũng gây bất lợi cho mình, chỉ là...!chỉ là quá sợ mà thôi.

Tôi cầu xin cô...!cầu xin cô đừng giết tôi...”
“Hiểu lầm? Ông hại tôi như vậy, một câu hiểu lầm là muốn dễ dàng bỏ qua à?”
Nhiếp Nhiên cứ nghĩ đến cảnh hơn nửa đêm mình giống như thần kinh đi xe đến đây, sau đó còn tắm chung với Hoắc Hoành, khiến mình nhếch nhác không chịu nổi, tất cả đều là nhờ người trước mắt này ban tặng, cô chỉ muốn cầm dao xiên vào tim anh ta này mấy phát!.

 
Chương 823: 823: chung Phòng Tắm - Bầu Không Khí Ái Muội 4





Giọng nói lạnh lùng của Hoắc Hoành vang lên sau lưng, nhắc nhở: “Chúng ta không có nhiều thời gian.”
Nụ cười trên khóe miệng Nhiếp Nhiên càng lớn hơn: “Vậy thì tốc chiến tốc thắng đi.”
Ông chủ chưa hiểu cái gì gọi là tốc chiến tốc thắng, nhưng đợi anh ta hiểu thì trước mắt đã tối sầm lại rồi.
...
Trên đường ngoại ô, ba chiếc xe cảnh sát lao như bay.
Vừa trải qua một trận ầm ĩ, những cảnh sát trẻ tuổi bừng bừng khí thế kia ỉu xìu ngồi trong xe, không có tinh thần.
Bầu không khí trong xe khá nặng nề.
Nhưng chỉ có một người cau chặt mày, ngồi ở sau xe suy nghĩ mãi.
Cậu cảnh sát bên cạnh thấy đội trưởng nhà mình cứ buồn bực mãi, không nhịn được tò mò hỏi: “Sao thế đội trưởng?”

Đội trưởng cau mày, dáng vẻ rất phiền não, “Tôi cứ cảm thấy có gì đó bất thường.”
Ông chủ kia là người làm ăn “không lành mạnh”, không lý nào lại đi báo án giả mới đúng, nhưng nếu như người thật sự ở bên trong, vậy tại sao bọn họ lại không tìm được?
Bọn họ sẽ trốn ở đâu?
Nhà nghỉ nhỏ như vậy, tất cả cửa sổ đều đang đóng, cửa lớn cũng có cảnh sát canh chừng, không có lý nào lại bốc hơi như vậy được.
“Ý đội trưởng là, người kia ở trong nhà nghỉ thật? Nhưng chúng tôi đều kiểm tra rồi, phòng nào cũng...!cũng xem rồi...”
“Đợi đã!” Đội trưởng kia đột nhiên sáng mắt lên, vỗ đùi một cái: “Có ai cầm cái túi thuốc ông chủ đưa không?”
Cậu cảnh sát bên cạnh bị hành động bất ngờ của anh ta làm giật mình, “Không...!không ạ...”
Đội trưởng vội vàng vỗ vai cảnh sát đang lái xe, “Mau, mau quay lại, quay đầu lại!”
Ba chiếc xe cảnh sát khẩn cấp dừng lại trên đường quốc lộ, sau đó lại quay đầu đi về phía nhà nghỉ.

Cùng lúc này, một chiếc xe taxi đi qua bọn họ, nhanh chóng chạy về một hướng khác.
Nhóm cảnh sát quay lại nhà nghỉ, bên trong đã không còn ai cả.

Bọn họ lập tức chia nhau ra bắt đầu tìm kiếm thì tìm thấy ông chủ nhà nghỉ bị trói giống như cái bánh chưng, đang ngủ mê man ở dưới quầy.
“Này! Tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi!” Cậu cảnh sát cảm thấy có lẽ mình khổ tận cam lai, sắp xử lý được một vụ án lớn rồi nên kích động tát ông chủ mấy cái.
Ông chủ mơ màng tỉnh lại, lúc mở mắt ra nhìn thấy cảnh sát giống như nhìn thấy cha ruột, mắt lập tức sáng lên, miệng bị nhét cái tất thối ú ớ kêu lên.
Cậu cảnh sát nhiệt huyết vội vàng lấy tất ra khỏi miệng anh ta, hỏi: “Người đâu? Người ở đâu?”
“Đi...!đi rồi, bọn họ mới đi chưa được bao lâu.” Ông chủ cuống cuồng vội vàng trả lời.
“Vậy túi băng gạc kia đâu?” Đội trưởng chạy tới sốt ruột túm vai anh ta.
“Túi đồ đó...!ôi? Đồ đâu rồi? Sao lại không thấy đâu rồi?” Ông chủ nhìn xung quanh.
Vừa rồi rõ ràng vẫn ở đây, sao ngủ một giấc đã không thấy đâu nữa rồi?.

 
Chương 824: 824: chung Phòng Tắm - Bầu Không Khí Ái Muội 5





“Nhất định là bị bọn họ cầm đi rồi.


Haiz! vẫn chậm một bước!
Đội trưởng thở ngắn than dài ngồi xuống đất.

Lúc này, một chiếc xe taxi chạy với tốc độ đều đặn trên đường quốc lộ lúc nửa đêm, trong xe chính là Nhiên và Hoắc Hoành đã thành công trốn ra ngoài.

Hoắc Hoành bị thương không nhẹ, lại liên tục giày vò ở phòng tắm và trên đường, ban đầu vốn còn có thể mạnh mẽ chống đỡ, bây giờ gần như đã hết sức, chỉ có thể dựa vào vai Nhiếp Nhiên không nhúc nhích, cố gắng để mình tỉnh táo, đề phòng đến lúc đó ngất đi lại khiến người khác nghi ngờ.

Nhiếp Nhiên cảm nhận được anh đang cố nhịn, nhưng hơi thở vẫn hỗn loạn, cô biết thật ra từ lúc ở trong bồn tắm anh đã không ổn rồi.

Phía trước có tài xế nên cô chỉ có thể hờ hững nói: “Cố chút nữa đi.

” Nhưng người trên vai ngay cả sức trả lời cũng không có, chỉ nhắm mắt dựa vào vai cô.

Nửa tiếng sau, cuối cùng xe cũng đến bên ngoài khách sạn cô đặt.


Sau khi xuống xe, cô bỏ mũ xuống, đỡ Hoắc Hoành đi vào trong khách sạn.

Người phục vụ đứng ngoài cửa bước nhanh tới, hỏi: “Anh đây làm sao thế?”
Người phục vụ đứng ngoài cửa đã đổi ca rồi, không phải là người lúc cô mới đi nữa, điều này khiến cô thở phào nhẹ nhõm, “Không sao, anh ta uống say thôi.


“Vậy có cần tôi giúp không?”
Lúc người phục vụ sắp đặt tay lên vai Hoắc Hoành, Nhiếp Nhiên lập tức từ chối, “Không cần đâu, anh ta say bí tỉ rồi, nếu như có người lạ đến gần anh ta, anh ta sẽ đánh người.


Người phục vụ lập tức dừng tay lại, sau đó rụt về, “Ồ, vậy cô cẩn thận nhé.


Nhiếp Nhiên áy náy cười với anh ta, đỡ Hoắc Hoành bước nhanh vào thang máy.

Đợi thang máy đóng lại, Hoắc Hoành cố hết sức mở miệng, “Tôi không say bí tỉ.


“Tôi lại hi vọng bây giờ anh say bí tỉ thật.


Hoắc Hoành khẽ cười, “Sao thế, chẳng lẽ em muốn thừa dịp tôi say rượu để làm gì tôi à? Thật ra không say rượu cũng có thể.


“Không, nếu như anh chỉ say rượu, tôi sẽ có thể không chút do dự vứt bỏ anh.

” Nhiếp Nhiên lạnh lùng nói.

“! ”
Đây chính là kết quả của việc ngứa mồm.

Hoắc Hoành lặng lẽ suy nghĩ trong lòng.


Không lâu sau, cửa thang máy lại mở ra.

Nhiếp Nhiên đỡ anh đi vào phòng mình, cắm thẻ mở cửa phòng, bật đèn, lại đóng cửa, hầu hạ người này nằm xuống.

Quần áo anh đang ẩm, cô sợ Hoắc Hoành vốn đã yếu ớt, lại mặc quần áo ẩm sẽ bị sốt, vì vậy không để ý đến mình mà bật điều hòa trong phòng lên trước, sau đó nhanh chóng cởi quần áo của anh ra, lại dùng khăn lông khô lau người cho anh, thay hết băng gạc bị ướt, băng mới lại cho anh.

Cuối cùng cô mặc áo choàng tắm vào cho anh, nhét anh vào trong chăn.

“Lần này cảm ơn em.

” Hoắc Hoành nằm ở trong chăn ấm áp cố gắng kéo ra một nụ cười yếu ớt.

Nhiếp Nhiên chăm sóc anh xong, lúc này mới cầm một cái áo choàng tắm khác lên đi vào trong phòng vệ sinh, đứng ở trong phòng tắm, giọng cô thờ ơ, “Chỉ muốn trả lại những gì còn nợ anh mà thôi, bây giờ chắc chúng ta không ai nợ ai nữa rồi.


“Ai nói, em vẫn nợ tôi một lần.

” Hoắc Hoành nhìn về phía phòng tắm, cười nói.

Nhiếp Nhiên thay áo choàng tắm xong đi ra, chỉ muốn ném áo khoác trong tay vào mặt anh, “Tôi cứu anh hai lần, còn nợ anh cái gì?”
Cứu anh ta ra khỏi tay đám sát thủ kia, sau đó lại dẫn anh ta thành công trốn khỏi đợt vây quét của cảnh sát, bây giờ cô hoàn toàn không nợ anh ta cái gì mới đúng!
“Nhưng tôi cũng cứu em hai lần.



“Cho nên chúng ta hòa nhau.


“Hòa nhau rồi à?” Mí mắt Hoắc Hoành sắp dính vào nhau rồi nhưng anh vẫn tiếp tục nói: “Nhưng lần này em cứu tôi, hình như nguyên nhân là ở em.


“! ” Nhiếp Nhiên bị anh làm nghẹn họng, nhưng lại không có cách nào phản bác.

“Cho nên em vẫn nợ tôi một lần.

” Hoắc Hoành hoàn toàn nhắm mắt lại, giọng nhỏ gần như không nghe thấy nữa.

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh lại.

Nhưng sự yên tĩnh này không kéo dài nổi một phút, tiếng đập cửa đã vang lên dồn dập.

Cốc cốc cốc!.

 
Chương 825: 825: ngủ Chung Giường - Cô Muốn Tự Do 1





Hoắc Hoành vừa mới nhắm mắt lập tức mở mắt ra, ánh mắt mơ hồ trong nháy mắt trở nên sáng rực, anh theo bản năng sờ súng dưới gối.

Nhiếp Nhiên ngồi ở cạnh giường thấy phản ứng theo bản năng của anh, vẻ mặt cũng trở nên cảnh giác.

Theo lý mà nói không thể đuổi đến nhanh như vậy mới đúng, chẳng lẽ là người của Hoắc Chử à?
Nhiếp Nhiên nghĩ tới đây, không nhịn được đưa mắt nhìn Hoắc Hoành cái, từ trong mắt đối phương, cô cũng nhìn thấy vẻ đề phòng như vậy.

Nhưng cô vẫn bình tĩnh hỏi bên ngoài: “Ai thế?”
“Tôi!” Ngoài cửa vang lên một giọng trẻ con non nớt.

“Em trai tôi.

” Nhiếp Nhiên giải thích với Hoắc Hoành, đồng thời cũng yên tâm, thuận miệng hỏi, “Có chuyện gì thế?”
Nhiếp Dập đứng trong hành lang ngoài cửa ầm ĩ lên, “Chị mở cửa ra, tôi có chuyện tìm chị!”
Nhiếp Nhiên rót cho mình một cốc nước nóng, ngồi ở trên ghế chậm rãi uống, “Bây giờ chị không tiện, em ở bên ngoài nói đi.


“Chị có cái gì mà không tiện! Muốn mông không có mông muốn ngực không có ngực, mau mở cửa ra!”

Nói xong nó lại đạp mạnh lên cửa phòng.

Hoắc Hoành nằm ở trên giường khẽ cười, ánh mắt quét trên người Nhiếp Nhiên một vòng.

Cuối cùng bị Nhiếp Nhiên lườm cho một cái.

“Nhiếp Dập, bây giờ tốt nhất là em nên mừng vì chị không tiện, nếu không một khi chị mở cửa ra, em tự mà gánh lấy hậu quả.

” Cô nhìn Hoắc Hoành, lạnh lùng nói.

Lời cô thật sự quá lạnh lùng, đến nỗi xuyên thấu qua cánh cửa phòng kia khiến Nhiếp Dập cũng có thể cảm nhận được.

Nó giật mình, không có khí phách mềm giọng xuống, “! Chị có máy tính bảng không, trước khi ngủ tôi muốn chơi một lúc.


Nhiếp Nhiên nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, bây giờ là hai giờ sáng.

Buổi chiều phạt đứng hai tiếng, lại chạy nhiều vòng như vậy, còn đánh nhau với người ta, đúng là lắm tinh lực.


Nhiếp Nhiên cười lạnh, “Không có!”
Nhiếp Dập ở bên ngoài lập tức bùng nổ, “Chị lừa tôi, sao chị có thể không mang theo máy tính bảng được chứ!”
Đã là cái thời đại nào rồi, ra ngoài lại không mang theo máy tính bảng, thế thì cả đường sẽ buồn chán chết mất!
Nhiếp Nhiên thấy đồ ăn mình đặt sắp đến rồi, đến lúc đó mở cửa ra nhất định thằng nhóc này sẽ xông vào, cho nên cô lười tiếp tục dây dưa với nó, “Nếu em còn không ngoan ngoãn đi ngủ, ngày mai về nhà chị sẽ nói chuyện với ba.


Nhiếp Dập bị uy hiếp, giận mà không làm gì được: “Chị! chị bớt dọa tôi đi! Tôi không sợ đâu!”
Sau khi nó nói xong, trong phòng đột nhiên im lặng.

Nhiếp Dập tưởng là cô bị lời mình dọa sợ rồi, vừa định đắc ý thì nghe thấy bên trong có tiếng nói vang lên, “A lô, ba ngủ chưa?”
Nhiếp Dập lập tức cảm thấy như có một tiếng sấm vang lên trên đỉnh đầu mình, nó vội vàng gào lên với bên trong: “Được rồi được rồi, coi như chị ác! Không chơi thì không chơi, có cái gì ghê gớm chứ!”
Sau đó, nó bĩu môi đi về phòng mình.

Vừa rồi Nhiếp Nhiên chỉ dọa nó một chút mà thôi.

Hoắc Hoành cười cảm thán, “Em rất giỏi đối phó với em trai em.


Nhiếp Nhiên cầm điện thoại đưa đến trước mặt Hoắc Hoành, “Không gọi điện thoại cho A Hổ không sao chứ? Nói không chừng bây giờ nhà họ Hoắc loạn hết lên rồi.


Nghe thấy ba chữ “nhà họ Hoắc”, ý cười ở khóe miệng Hoắc Hoành thu lại mấy phần, “Sẽ không đâu, không có tôi còn có Hoắc Chử, hắn ta sẽ không để cho Hoắc thị loạn đâu.

”.

 
Chương 826: 826: ngủ Chung Giường - Cô Muốn Tự Do 2





Bây giờ Hoắc Khải Lãng chắc đang ngư ông đắc lợi, nhìn mình và Hoắc Chử chính diện chém giết nhau rồi.

Anh không thể mang cơ thể thương tích về, như vậy sẽ chỉ khiến Hoắc Khải Lãng cao hứng hơn mà thôi.

“Vậy anh định lúc nào gọi điện thoại cho A Hổ?” Nhiếp Nhiên ném điện thoại của anh lại chỗ tủ đầu giường, “Tôi sẽ không ở đây mãi, đến lúc đó anh phải tự thuê phòng rồi.


Trong giọng nói của cô là sự xua đuổi không chút lưu tình, dĩ nhiên Hoắc Hoành nghe ra được.

Anh cũng biết tối hôm nay cô đã mệt mỏi tới cực điểm rồi, đêm nay giúp đỡ mình đã là ranh giới cuối cùng của cô.

“Ngày mai đi, đợi tôi có tinh thần hơn rồi về, nếu không tôi sợ đến lúc đó bị bọn họ bỏ thuốc cũng không biết.

” Hoắc Hoành sợ bị cô ném ra ngoài, nói xong lập tức chui vào trong chăn nhắm mắt ngủ.

Nhiếp Nhiên biết anh thật sự đã không chịu nổi nữa rồi, cho nên cũng không nói gì nữa, vùi mình trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc.

Bên trong phòng yên tĩnh lại.

Khoảng hai mươi phút sau, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa.

Cốc cốc cốc!

Hai người trong phòng lại tỉnh lại.

So với tiếng gõ cửa không có tiết tấu vừa rồi, tiếng gõ cửa này làm người ta hoảng sợ hơn.

“Ai thế?” Nhiếp Nhiên ngồi dậy, nắm chặt tay vịn.

Giọng nam bên ngoài cung kính nói: “Tôi là phục vụ của khách sạn.

Đồ ăn của cô đến rồi.


Nhiếp Nhiên và Hoắc Hoành nhìn nhau, tiếp tục nói: “Bây giờ tôi không tiện lắm, anh để ở cửa là được rồi.


“Được.

” Người phục vụ trả lời, sau đó rời đi.

Nhiếp Nhiên dán người vào khe cửa, chắc chắn tiếng bước chân bên ngoài đã đi rồi, lại qua mười phút nữa, chắc chắn bên ngoài đã không có bất cứ âm thanh gì nữa, lúc này cô mới mở cửa, đẩy xe thức ăn vào trong phòng.

Nhiếp Nhiên cầm bát cơm rang hải sản lên, sau khi chắc chắn bên trong không có bất cứ vấn đề gì, cô vừa ăn vừa nói với người trên giường: “Tôi đặt cho anh bát cháo, hay là anh ăn một chút rồi hãy ngủ.



Ba lần bốn lượt bị đánh thức như vậy, cô không tin bây giờ Hoắc Hoành vẫn buồn ngủ
Hoắc Hoành đang muốn giơ tay lên thì đột nhiên hạ cánh tay bị thương xuống: “Tôi không tự ăn được.


Nhiếp Nhiên mới vừa đút một thìa cơm vào miệng, lập tức dừng lại.

Cô lạnh lùng ngước mắt lên, nhưng Hoắc Hoành lại bày ra cái dáng vẻ nửa chết nửa sống đáng thương.

Vết máu lấm tấm màu đỏ thấm ra ngoài băng gạc vô cùng nổi bật.

Nhiếp Nhiên lập tức thu cái thìa đang định ném vào đầu anh lại.

Cô không cam tâm tình nguyện bê bát cháo nóng kia ngồi xuống cạnh giường, múc một thìa đưa qua.

“Em ăn trước đi, ăn xong rồi đút cho tôi.

” Hoắc Hoành đau lòng.

Nhưng Nhiếp Nhiên không để ý, chỉ ném cho anh một chữ: “Ăn!”
Hoắc Hoành thấy sắc mặt cô không vui thì ngoan ngoãn không dám nói gì nữa, dù sao không phải lúc nào cũng có đãi ngộ này, phải quý trọng.

Nhưng không ngờ là đãi ngộ này lại biến thành tai nạn.

Bởi vì Nhiếp Nhiên chưa từng chăm sóc ai, động tác rất cẩu thả, cháo bị cô vẩy khắp giường.

Hoắc Hoành nhìn dáng vẻ đút cháo thô bạo của cô, lại nhìn cái chăn bị vẩy bẩn trên giường, trêu, “Em còn đút như vậy, có lẽ tôi chỉ có thể ăn nửa bát, hơn nữa tối nay cũng ngủ không rồi.

”.

 
Chương 827: 827: ngủ Chung Giường - Cô Muốn Tự Do 3





Nhưng nói tới nói lui, lúc được đút anh vẫn cười híp mắt, vẻ mặt hưởng thụ.

Bởi vì anh dám đánh cược, dựa vào tay nghề này chắc chắn cô chưa bao giờ đút cho ai.

Nhất định anh là người đầu tiên!
Lúc suy nghĩ này lướt qua đầu, trong lòng anh vô cùng vui sướng.

“Đút cho anh ăn đã là tốt lắm rồi! Gì mà lắm lời vậy!” Nhiếp Nhiên thật sự chỉ muốn hất bát cháo vào mặt anh.

“Tôi chỉ muốn làm nổi bật kỹ thuật lúc tôi đút cho em thôi.

” Hoắc Hoành chủ động tiến tới ăn một miếng cháo trong thìa, thỏa mãn giống như ăn linh đan.

Vẻ mặt Nhiếp Nhiên cứng đờ, nghĩ đến lúc mình nằm vùng bị thương, anh chuyên tâm chăm sóc cô.

Khi đó anh tan làm là sẽ đến phòng trọ của cô, đút cơm, lau mặt, bôi thuốc.

Rõ ràng ngồi xe lăn rất bất tiện, nhưng anh vẫn chăm sóc cô từng chút một, không nhờ vả bất cứ ai.

Nghĩ tới đây, vẻ mặt không kiên nhẫn của cô hơi dãn ra, nhưng lời nói vẫn tỏ vẻ không kiên nhẫn, “Ăn cũng không thể khiến anh im miệng được.


Có điều động tác của cô dịu dàng hơn hẳn.


Đương nhiên Hoắc Hoành cảm nhận được, càng hưởng thụ hơn.

Ăn một bát cháo mà như ăn một bàn tiệc.

Khó khăn lắm mới đút xong, Nhiếp Nhiên đặt cái bát không vào xe thức ăn.

“Em đi đâu thế?”
Nhiếp Nhiên dửng dưng nhìn anh, “Rửa mặt, ngủ.


Rồi cô quay người đi vào phòng tắm.

Hoắc Hoành nghe tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm, khóe miệng không tự chủ được khẽ cong lên: “Vậy tối nay em ngủ ở đâu?”
Tiếng nước chảy trong phòng tắm nhanh chóng nhỏ lại, Nhiếp Nhiên đi ra, dùng khăn lông lau mái tóc ướt nước, “Sofa.


“Tôi tưởng là em sẽ đuổi tôi ngủ sofa.


Với hiểu biết của anh về Nhiếp Nhiên, cô có thể nhường đồ tốt của mình cho người khác đúng là hiếm thấy.

Lúc anh cảm thấy đắc ý vì có lẽ mình đã có một chút xíu thay đổi ở trong lòng cô, lại nghe thấy cô tán thành, “Cũng đúng.



Hả? Cái gì đúng?
Đúng cái gì?
“Tôi không thể vì anh mà để mình chịu thiệt thòi được.


Nói xong cô quay người đi đến bên kia giường, lật chăn ra nằm vào.

Hoắc Hoành thấy cô ngủ ở bên cạnh mình, kinh ngạc cuối cùng biến thành vui mừng, “Em chắc chắn chứ?”
“Ngủ đi!” Nhiếp Nhiên không kiên nhẫn đưa lưng về phía anh, với tay tắt đèn ở đầu giường đi.

“Thật ra phát súng này rất đáng.

Ít nhất em đồng ý ngủ ở bên cạnh tôi.

” Hoắc Hoành thấp giọng nói.

Người nằm bên cạnh không hề phản ứng với anh, giống như đã ngủ rồi.

Trong phòng lại yên tĩnh.

Hoắc Hoành lại mở miệng, “Thật ra em sợ tôi bị sốt sau khi phẫu thuật, cho nên mới ngủ bên cạnh tôi đúng không?”
Quả nhiên, hơi thở của người nhìn như đã ngủ bên cạnh hơi thay đổi, trong lúc Hoắc Hoành cười đắc ý, cô lại phiền não vì bị vạch trần, gắt gỏng, “Im miệng!”
Cô không biết tại sao mình phải nằm ở bên cạnh Hoắc Hoành.

Cô cảm thấy người này vừa ngâm nước vừa hứng gió, rất có thể sẽ bị sốt, sau khi phẫu thuật mà bị sốt là chuyện vô cùng nghiêm trọng, không cẩn thận sáng mai sẽ đi đời nhà ma.

.

 
Chương 828: 828: ngủ Chung Giường - Cô Muốn Tự Do 4





Nhưng không ngờ anh ta lại vạch trần cô.

Đúng là mất mặt!
Ôm suy nghĩ này, cô dần dần ngủ mất, cho đến khi bị nhiệt độ khác thường bên cạnh đánh thức.

Cô thật không ngờ mình lại ăn mắm ăn muối đoán trúng như vậy, lúc bốn rưỡi sáng, toàn thân Hoắc Hoành nóng rực, nóng đến nỗi ngay cả mặt cũng đỏ lên.

“Hoắc Hoành? Hoắc Hoành?” Nhiếp Nhiên thấy anh đã sốt không có phản ứng, vội vàng xuống giường đi tìm khăn lông chườm lạnh cho anh.

Từ bốn rưỡi sáng Nhiếp Nhiên không hề chợp mắt, thỉnh thoảng lại thay khăn lông cho anh, liên tục kiểm tra nhiệt độ của anh, sau đó không ngừng dấp nước cho anh, sợ anh bị sốt đến co giật.

Bảy giờ sáng, sau khi trời sáng trưng, cơn sốt của Hoắc Hoành mới giảm.

Nhiếp Nhiên mệt mỏi nằm ở bên cạnh Hoắc Hoành, nhìn góc mặt nghiêng của anh, không nhịn được nghĩ đến mấy ngày mình hôn mê trên đảo, chắc anh cũng chăm sóc mình thế này.

Đúng là làm khó anh rồi!

Nhiếp Nhiên thở dài.

Cô nằm xuống, muốn nhắm mắt tiếp tục nghỉ ngơi, nhưng cô vẫn nắm tay Hoắc Hoành, để lúc nào cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể khác thường của anh.

Cô mơ mơ màng màng ngủ, đột nhiên tiếng gõ cửa làm cô hoàn toàn tỉnh lại.

“Cô chủ, cô chủ? Cô chủ, cô có ở trong đó không?”
Nhiếp Nhiên nghe thấy là tiếng chú Lý thì lại ngã xuống giường, “Có chuyện gì thế ạ?”
“À, đã chín rưỡi rồi, tôi muốn hỏi cô chủ đã dậy chưa, lúc nào có thể lên đường trở về?”
Chín rưỡi rồi!
Nhìn sang Hoắc Hoành vẫn đang ngủ say, suy nghĩ một lúc, Nhiếp Nhiên nói: “Chú Lý, hình như cháu bị cảm, hơi sốt rồi.


Chú Lý cuống lên, “Cái gì? Có nghiêm trọng không, có cần tôi đưa cô đến bệnh viện không?”
Nhiếp Nhiên sợ chú Lý xô cửa vào, vội vàng nói: “Không cần đâu, cháu ở khách sạn nghỉ ngơi thêm mấy ngày là được rồi, hay là chú đưa Nhiếp Dập về trước đi.



Chú Lý do dự nói: “Như vậy được không? Hay là cô mở cửa phòng ra, tôi cõng cô đến bệnh viện khám, truyền nước, sau đó cùng về.


“Cháu không có chuyện gì quá lớn đâu, chỉ hơi choáng váng thôi.

Chú Lý, chú đưa Nhiếp Dập đi trước đi.

” Nhiếp Nhiên thấy Hoắc Hoành ở bên cạnh khẽ cau mày lại, giống như sắp tỉnh rồi.

“Nhưng mà! ” Chú Lý nhìn cánh cửa phòng đóng chặt trước mặt, từ đầu đến cuối không thể yên tâm được.

Ông chủ bảo ông ta đưa cô chủ và cậu chủ về, bây giờ để cô chủ bị bệnh ở lại khách sạn một mình, nhất định sẽ bị ông chủ khiển trách.

Mà Nhiếp Dập ở bên cạnh đã sớm mất kiên nhẫn, nói: “Ôi dào, chị ta đã nói không sao rồi, đi thôi đi thôi, nếu như chết thì khách sạn sẽ gọi điện thoại cho chúng ta.

Nhanh lên, tôi muốn về nhà rồi!”
Rồi nó đi xuống tầng.

.

 
Chương 829: 829: ngủ Chung Giường - Cô Muốn Tự Do 5





Chú Lý nhìn Nhiếp Dập đi ở phía trước, lại nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt.

Một bên là cậu chủ được cưng chiều mười mấy năm, một bên là cô chủ địa vị mới tăng lên không bao lâu, so sánh cân nhắc hai bên, ông ta vội vàng nói với Nhiếp Nhiên trong phòng, “Cô chủ, cô yên tâm, tôi đưa cậu chủ về nhà xong sẽ đến đón cô ngay.


Tiếng bước chân ngoài cửa lại nhanh chóng biến mất.

Nhiếp Nhiên nhắm mắt lại ngủ, lần này cuối cùng cũng không có ai đến quấy rầy nữa rồi.

Hai người cứ ngủ như vậy đến tận khi bóng đêm buông xuống.

Đã hơn mười năm Hoắc Hoành không ngủ say như vậy, lúc mở mắt ra thấy Nhiếp Nhiên cũng ngủ không biết gì ở bên cạnh, khóe miệng anh khẽ cong lên.

Có thể nhìn thấy cô vào lúc tỉnh dậy, cảm giác này thật tốt!
Đúng lúc này, Nhiếp Nhiên cũng mở mắt ra.

“Chào buổi sáng.


” Hoắc Hoành mỉm cười lên tiếng chào cô.

Nhiếp Nhiên phiền muộn nghiêm mặt trả lời: “Sáng cái rắm!”.

Truyện Cung Đấu
Nụ cười của Hoắc Hoành cứng lại vì vẻ mặt lạnh như băng của cô.

Quả nhiên, chỉ có lúc ngủ cô gái này mới đáng yêu, tỉnh lại sẽ biến thành con mèo hoang ghê gớm, không để ý cẩn thận là sẽ bị cào chảy máu.

Nhiếp Nhiên rời giường, đặt với phục vụ khách sạn một phần ăn y như tối qua.

Hôm nay bữa tối được mang đến rất nhanh, có thể là đang giờ cơm, lần này Nhiếp Nhiên bảo người phục vụ đẩy xe đến cửa phòng, sau đó đuổi anh ta đi.

Một chiêu không thể dùng hai lần, nhiều lần không cho người phục vụ vào phòng sẽ chỉ khiến người phục vụ nảy sinh nghi ngờ có phải trong phòng này có vấn đề không.

Lần này Nhiếp Nhiên không hỏi Hoắc Hoành nữa, bê luôn bát cháo ngồi ở cạnh giường bắt đầu tự động đút cho anh.


So với ngày hôm qua, hôm nay rõ ràng cô đút thuần thục hơn nhiều, làm Hoắc Hoành rất vui.

Nhiếp Nhiên không thèm đếm xỉa đến gương mặt cười như hoa của anh, lạnh nhạt nói: “A Hổ sắp gọi cháy máy của anh rồi, rốt cuộc anh định lúc nào rời đi?”
Hôm nay mặc dù cô nói dối là bị cảm sốt để trì hoãn, nhưng chú Lý đã nói là sẽ quay lại, đến lúc đó cô nhất định phải mở cửa, nếu không mở cửa có lẽ ông ta sẽ gọi người phục vụ tới đập cửa mất!
“Rốt cuộc lúc nào thì anh mới đi, sắp đến Tết rồi, chắc Hoắc thị rất bận mới đúng! Anh không sợ bị Hoắc Chử lợi dụng sơ hở chen vào à?”
Hoắc Hoành ngẩn ra, hỏi ngược lại, “Sắp đến Tết rồi à?”
Anh cẩn thận tính toán ngày tháng, hình như đúng là còn có ba bốn ngày nữa là đến Tết rồi.

Từ khi ở đơn vị trở lại Hoắc thị, anh luôn bận rộn làm nhiệm vụ Hoắc Khải Lãng giao cho mình, bận đến nỗi hoàn toàn không biết ngày tháng.

Anh dựa vào gối, cảm thán: “Đúng thế, sắp đến Tết rồi.


Lại một năm trôi qua, thời gian nhanh thật.

Anh làm “Hoắc Hoành” đã mười ba năm rồi, không biết lúc nào mới có thể kết thúc thân phận này.

Nhiếp Nhiên thấy vẻ mặt anh ngẩn ngơ như vậy thì hình như có thể hiểu tiếng cảm khái và than thở này của anh có ý gì.

Đứng ở trong bóng tối lâu như vậy, ai không muốn thấy được ánh sáng?
Chỉ có điều, khoảng thời gian mù mịt, không có điểm kết thúc này đã dần mài mòn hết khát vọng của anh, thậm chí mờ nhạt đến mức biến mất không thấy đâu nữa.

.

 
Chương 830: 830: ngủ Chung Giường - Cô Muốn Tự Do 6





Đột nhiên, Hoắc Hoành ngẩng đầu lên nhìn người ở bên cạnh, “Tại sao em không muốn ở lại đơn vị?”
“Liên quan gì đến anh à?”
“Không, nhưng tôi muốn hỏi.”
Trước kia anh tự ý đưa Nhiếp Nhiên vào đội dự bị, lại tự ý muốn thay đổi cô, nhưng cuối cùng thì sao? Chẳng phải chỉ có mình đau lòng tự trách thôi à?
Sau đó anh nghiêm túc kiểm điểm lại, cảm thấy mình chưa bao giờ hiểu suy nghĩ trong lòng cô, vì vậy quyết định muốn trò chuyện với cô.
Nhiếp Nhiên thấy anh ngoan ngoãn ăn cháo nhưng lại nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, ánh mắt thanh khiết kia thật sự làm người ta không chịu nổi.
“Không thích!” Cô tức giận mở miệng.
Hoắc Hoành lập tức nói tiếp: “Vậy em thích cái gì?”
Thích gì? Nhiếp Nhiên lại nghiêm túc suy nghĩ một chút.
Hình như cô không đặc biệt thích gì cả.
Nhiếp Nhiên lắc đầu, “Tôi không biết.”

“Không biết? Đây là lần đầu tiên tôi nghe có người nói không biết mình thích gì đấy.”
Nhiếp Nhiên cảm thấy hình như mình bị cười nhạo, cô híp mắt lại: “Kỳ lạ lắm à?”
“Là vô cùng kỳ lạ.

Bởi vì không có ai sẽ nói không biết mình thích gì.

Trẻ con sẽ thích đồ chơi, con gái thích đồ trang sức, đàn ông sẽ thích xe hơi, cho dù là già hay trẻ đều có thứ mình thích, có thứ mình muốn.

Hoặc là...!đều có mục tiêu.” Hoắc Hoành mỉm cười, dần dần dẫn cô vào cái hố mình đào.
“Mục tiêu?” Nhiếp Nhiên nhíu mày, sau đó nghĩ tới những nhiệm vụ mình hoàn thành ở kiếp trước, gật đầu như lẽ đương nhiên, “Ừ, đúng, mục tiêu.”
Cô có mục tiêu, mục tiêu của cô chính là hoàn thành nhiệm vụ, giết chết những người đó!
Hoắc Hoành phát hiện đáy mắt cô chợt lóe lên sự tàn ác, biết nhất định là cô nghĩ sai rồi, vội vàng giải thích: “Ý tôi không phải là nói mục tiêu bắn, mục tiêu nhiệm vụ, mà là mục tiêu mà một người sống vì nó.

Rất nhiều người sẽ coi mục tiêu này là mơ ước.”
Anh nhìn chằm chằm vào mặt cô, sợ bỏ qua biểu hiện nào của cô.
“Mơ ước?” Lúc này Nhiếp Nhiên đã hoàn toàn chìm vào trong cái hố anh đào, vẻ mặt mơ màng.
Hoắc Hoành không ngừng cố gắng tiếp tục dẫn dắt cô, “Đúng, mơ ước.

Em có không?”
“...!Tự do.”
Ánh đèn màu vàng ấm áp trong phòng chiếu lên mặt cô, Hoắc Hoành thấy rõ lúc cô nói hai chữ kia, trong mắt phát ra ánh sáng ấm áp.

Anh im lặng nhìn cô.
“Đây...!là mơ ước sao?” Nhiếp Nhiên thấy anh không nói gì, khẽ cau mày hỏi.
“Đúng, là mơ ước.”
Hoắc Hoành hoàn hồn lại, cười gật đầu.
Hóa ra thứ cô gái này muốn là tự do, chẳng trách cô không thích những ràng buộc trong quân đội, cãi lại sĩ quan huấn luyện.

Chẳng trách phản ứng của cô lại lớn như vậy khi mình đưa cô vào đội dự bị, chẳng trách...!cô trăm phương ngàn kế muốn rời đi.
Tự do...
Trong quân đội có thể cho quân nhân trách nhiệm, đoàn kết, kỷ luật, nhưng đúng là không thể cho tự do.
Anh hiểu rồi.
“Tôi gọi điện thoại cho A Hổ, lấy điện thoại giúp tôi với.” Hoắc Hoành cố gắng ngồi dậy, khó khăn giơ tay lên muốn lấy điện thoại trên tủ đầu giường.
Nhiếp Nhiên không hiểu tại sao anh lại đột nhiên đổi ý, lấy điện thoại đưa cho anh.
Hoắc Hoành quen thuộc bấm một dãy số, chuông vang lên mấy tiếng đã có người nghe, sau khi dặn dò đơn giản mấy câu, anh cúp điện thoại.
“Tôi không nên làm mất thời gian của em nữa.”
Mơ ước của em là tự do, mà mơ ước của tôi là trách nhiệm, em và tôi, cuối cùng không ở trên cùng một con đường, tôi không nên ích kỷ ép em ở lại.

Anh nói một lời hai nghĩa xong, cố nhịn cơn đau ở vai, cởi áo choàng tắm ra, mặc áo sơ mi nhuốm máu vào.
“Anh như vậy...!được chứ?” Chân mày Nhiếp Nhiên cau lại.
Hoắc Hoành chỉ mặc hai cái áo thôi mà đau đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ra khắp trán.

Anh cười, giả vờ bình tĩnh nói: “Có gì mà không được, không có em, không phải tôi cũng chịu đựng được mười mấy năm đó sao?”
Anh chậm rãi xuống giường, đi giày vào, sửa sang lại ổn thỏa rồi đi ra ngoài cửa.
Trước khi đi, anh vẫn không nỡ quay lại nhìn Nhiếp Nhiên, “Còn nữa, em không nợ tôi gì cả, là tôi luôn nợ em.

Cho nên, chúng ta hết nợ.”
Sau đó, anh vặn cửa, lảo đảo đi ra ngoài.
Lần này, anh lựa chọn chủ động rời đi..

 
Chương 831: 831: khách Đến Thăm Ngoài Dự Đoán - Tôi Hận Chị 1





Nhiếp Nhiên nhìn cánh cửa phòng đã đóng lại kia, tỏ vẻ nghi ngờ không hiểu.

Cái gì gọi là anh ta luôn nợ mình?
Anh ta nợ mình cái gì?
Thật là khó hiểu!
Nhiếp Nhiên ngồi một mình trước cửa sổ sát đất ăn hết phần cơm rang hải sản của mình, sau đó tắm rửa nghỉ ngơi, đợi chú Lý đến đón.

Nửa đêm, Nhiếp Nhiên đang ngủ say thì bị tiếng đập cửa đánh thức.

“Cô chủ, cô chủ? Cô vẫn ổn chứ? Tôi đưa cậu chủ về rồi, cô sao rồi, có cần tôi đưa cô đến bệnh viện không?”
Chú Lý ở ngoài cửa sốt ruột bất an gọi cô.

Vốn dĩ tám giờ tối là ông ta có thể đến rồi, nhưng cậu chủ lúc thì đòi ăn cơm lúc thì đòi đi vệ sinh, làm kéo dài mất mấy tiếng.

Ông ta cuống đến nỗi vượt đèn đỏ mấy lần, suýt nữa bị cảnh sát giao thông phát hiện.

“Cháu không sao, chú Lý, chú mau về phòng nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta về nhà.

” Nhiếp Nhiên liên tục không được ngủ yên giấc lúc này chỉ có thể thở dài, trách mình tự tạo nghiệp không thể sống.

“Có thật không? Cô không sao thật chứ? Nếu như cô có chuyện gì phải nói với tôi đấy, tôi đưa cô đến bệnh viện.



“Yên tâm đi chú Lý, cháu không sao đâu, bây giờ cháu chỉ muốn ngủ một giấc.

” Nhiếp Nhiên mơ mơ màng màng nói xong, cũng không quan tâm chú Lý ngoài cửa nói gì nữa, lại ngủ tiếp.

Một đêm không mộng mị, đến hôm sau lúc cô tỉnh lại trời đã sáng trưng rồi.

Cô rửa mặt đánh răng xong mở cửa phòng ra, đã thấy chú Lý đứng ở cửa phòng, dọa cô giật mình.

“Sao rồi, cô không sao chứ?” Chú Lý lo lắng hỏi.

Đêm qua ông ta không ngủ được, dứt khoát đứng ở cửa phòng chờ, đề phòng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì còn gọi phục vụ mở cửa ngay được.

Nhiếp Nhiên lắc đầu, “Cháu không sao, về nhà thôi.


“Được được! Về nhà!”
Nhiếp Nhiên trả phòng xong, ngồi xe mấy tiếng cuối cùng cũng tới Khánh Thành.

Cô mới vừa xuống xe, đang định đi đến cổng nhà thì trùng hợp gặp Uông Phủ trên đường.

“Nhiếp Nhiên về rồi à?”
Nhiếp Nhiên chỉ nhìn lướt qua, lễ phép chào hỏi rồi đi về phía cổng.


Cô mới đi hai bước, đã nghe thấy Uông Phủ ở sau lưng nói: “Uông Tư Minh, nếu lần này hai đứa đều về nhà ăn Tết, sao con không dẫn Nhiếp Nhiên về cùng? Một cô gái đi một mình nguy hiểm thế nào hả!”
Bước chân cô khựng lại, cô quay lại nhìn về phía Uông Phủ! Uông Tư Minh đứng ngay sau lưng ông.

“Sao anh lại về?” Nhiếp Nhiên cau mày, hỏi.

Anh ta đã xin nghỉ một lần rồi, theo lý mà nói năm nay sẽ không về ăn Tết mới đúng.

“Em có thể về, tại sao anh không thể về? Em Nhiên.

” Ở trước mặt Uông Phủ, Uông Tư Minh vẫn y như lần đầu tiên hai người gặp.

Anh ta cười ôn hòa với cô, nhưng hai chữ cuối cùng lại nói vô cùng chậm, mang theo ý khác.

Nhiếp Nhiên nhíu mày liếc anh ta.

Bầu không khí giữa hai người hơi kỳ lạ.

Nhưng Uông Phủ lại không cảm nhận được, ông đi đến bên cạnh Nhiếp Nhiên nói: “Lần này chú nghe Tư Minh nói đã giải quyết chuyện trong lớp đánh đối kháng rồi, thật nguy hiểm.

Lần sau cháu phải cẩn thận một chút.


Nhiếp Nhiên ngoan ngoãn gật đầu, “Vâng, cháu sẽ cẩn thận, cảm ơn chú Uông.


Lúc này, Nhiếp Thành Thắng vừa vặn mở cửa đi ra, thấy Uông Phủ đang đứng ở cửa, còn có Uông Tư Minh và con gái mình nữa.

.

 
Chương 832: 832: khách Đến Thăm Ngoài Dự Đoán - Tôi Hận Chị 2





“Anh Uông, sao anh lại ở đây? Vừa hay, tôi muốn nói với anh một số chuyện trong đơn vị.

” Gần đây vì chuyện đơn vị diễn tập mà Nhiếp Thành Thắng rất phiền não, cũng không quan tâm đến Uông Tư Minh và Nhiếp Nhiên mà kéo Uông Phủ đi vào nhà.

“Được, Tư Minh, con tự về trước đi.

” Uông Phủ thuận miệng dặn dò.

Nhiếp Nhiên thấy mình cũng không cần thiết phải ở lại, định đi theo bọn họ vào nhà.

“Chú Nhiếp, cháu có thể nói chuyện với Nhiếp Nhiên mấy câu không?” Uông Tư Minh đột nhiên hỏi.

Anh ta nói quá mức nghiêm túc và thành khẩn khiến Nhiếp Thành Thắng hơi ngẩn ra, sau đó nói: “Hả! à à, được, hai đứa nói chuyện đi.


Đến khi Nhiếp Thành Thắng và Uông Phủ vào nhà rồi, gương mặt vui vẻ ôn hòa của Uông Tư Minh lập tức sầm xuống, “Tại sao phải đi? Tại sao trước khi đi không nói với tôi! ” Anh ta dừng một chút, tiếp tục nói: “Nói với chúng tôi.


“Tôi chỉ nghe theo sắp xếp của đơn vị mà thôi.


Hơn nữa, lúc tôi đi, mọi người đang huấn luyện, tôi nói thế nào?”
“Vậy điện thoại thì sao? Tại sao không gọi cho tôi!” Uông Tư Minh tiếp tục chất vấn.

Nhiếp Nhiên chỉ cười châm biếm, “Uông Tư Minh, quan hệ của chúng ta tốt đến mức cần thông báo mọi chuyện cho đối phương à?”
Lời cô nói giống như một con dao găm nhanh chóng vạch ra một con sông rạch ròi giữa bọn họ.

Vẻ mặt Uông Tư Minh cứng lại, anh ta nghiến răng căm hận nói: “Cho dù không nói với tôi, vậy những người cùng phòng của cô thì sao? Cô có biết mấy ngày đó bọn họ không thấy cô đâu đã lo lắng thế nào không!”
Nhiếp Nhiên đút tay vào trong túi áo khoác, nhún vai, “Tôi chỉ bị điều động bình thường, không phải là chết.


Ai ngờ Uông Tư Minh lại giống như thuốc nổ bị châm mồi dẫn lửa, đùng đùng nổi giận: “Cô nói linh tinh cái gì thế!”
Nhưng sau khi nói xong, anh ta cũng biết vừa rồi mình đã thất thố.

Đến bây giờ anh ta vẫn còn nhớ dáng vẻ Nhiếp Nhiên nằm vô tri vô giác trên đảo ngày đó, cho nên nhất thời không biết tại sao lại mất khống chế.

Nhiếp Nhiên cau mày lại.

Cô không hiểu tại sao người này lại đột nhiên nổi giận, lập tức quay người đi vào trong nhà.

“Cô bị điều động đến nơi nào?” Giọng Uông Tư Minh lại vang lên sau lưng.


Nhiếp Nhiên vốn không phải là một người hiền lành, tự dưng bị khiển trách như vậy, giọng tự nhiên cũng biến thành không tốt lắm, hờ hững nói: “Liên quan gì đến anh?”
Uông Tư Minh quay mặt di, lặng lẽ nói: “! Mấy người lớp 6 đặc biệt nhờ tôi.


Nhiếp Nhiên dãn mày ra, hồi lâu mới nói hai chữ đơn giản: “Quân khu 2.


Uông Tư Minh quay đầu lại, kinh ngạc hỏi: “Cô đến đơn vị của ba cô à? Vậy có phải là cô không quay lại nữa không?”
“Không biết.

” Nhiếp Nhiên không nói với anh ta để tránh tin tức bị lộ.

“Từ trước đến nay cô không làm chuyện không có kết quả, tôi không tin là cô không biết!” Mặc dù Uông Tư Minh không thể suy đoán lòng người như Nhiếp Nhiên, nhưng anh ta có cảm giác, hơn nữa cảm giác này rất mãnh liệt.

“Cô không định quay lại, đúng không?” Giọng anh ta trầm thấp, vẻ mặt cũng dần dần lạnh lùng.

Nhiếp Nhiên không muốn bị anh ta làm hỏng kế hoạch của mình, cho nên dùng cái cớ đối phó với Nhiếp Thành Thắng để đối phó với anh ta, “Tiểu đoàn trưởng nói sau khi vết thương của tôi lành hẳn sẽ quay lại.


Uông Tư Minh nghe thấy thế, mắt sáng lên, “Thật không?”
“Ừm.

” Nhiếp Nhiên gật đầu.

.

 
Chương 833: 833: khách Đến Thăm Ngoài Dự Đoán - Tôi Hận Chị 3





Nhiếp Nhiên hoàn toàn không hiểu Uông Tư Minh đang lên cơn gì, lúc thì tức giận lúc thì vui vẻ, giống như Hoắc Hoành tối hôm qua, một giây trước vẫn còn ở trên giường không chịu đi, giây tiếp theo lại chịu đựng cơn đau bò dậy khỏi giường.

Vẫn nói phụ nữ thay đổi như thời tiết, thật ra nên là đàn ông mới đúng!
Ai cũng thần kinh như vậy.

“Hai đứa nói chuyện gì thế, xem con trai chú vui chưa kìa, chú chưa bao giờ thấy vẻ mặt thằng nhóc này như vậy.

” Uông Phủ và Nhiếp Thành Thắng nói chuyện xong đi ra, thấy hai người bọn họ đứng ở cửa nhìn nhau, vì vậy Uông Phủ không nhịn được cười trêu đùa.

Nhiếp Nhiên dửng dưng nói: “À, anh ấy nói cuối cùng cháu cũng rời khỏi đội dự bị rồi, sau này về đơn vị về nhà đều có thể không cần dẫn theo cái đuôi này nữa.


“! ” Uông Tư Minh kinh ngạc trợn to mắt
“! ” Nụ cười của Uông Phủ cứng lại ở khóe miệng.

Bầu không khí lập tức yên tĩnh.

Bỗng nhiên, một nụ cười khẽ vang lên trong bầu không khí yên tĩnh này, Nhiếp Nhiên cười nói với Uông Phủ: “Chú Uông, cháu đùa thôi.



Uông Phủ ngẩn ra rồi lập tức cười vang.

Ông nói với Nhiếp Thành Thắng, “Anh Nhiếp, con bé nhà anh không tệ, tôi thích!”
Nhiếp Thành Thắng cũng cười theo, nhưng Nhiếp Nhiên nhìn ra được ông ta cười rất miễn cưỡng.

“Nhóc con, cố lên!” Uông Phủ đi tới bên cạnh Uông Tư Minh, sau đó vỗ vai anh ta, cười rất ý tứ.

Uông Tư Minh hơi lúng túng, sau khi tạm biệt Nhiếp Thành Thắng, hai ba con bọn họ đi về nhà mình.

Nhiếp Nhiên liếc nhìn rồi quay người đi vào nhà, lúc đi qua Nhiếp Thành Thắng, cô nghe thấy ông ta hờ hững nói, “Con vẫn còn nhỏ, có một số chuyện không cần quá vội.


Nhiếp Nhiên khựng lại, không cần quá vội?
Không phải quá vội, mà là ông ta coi thường đối phương.

Nhiếp Nhiên âm thầm cười lạnh, nhưng ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn, “Đương nhiên rồi, con nghe ba.



Sau đó, cô đi thẳng lên tầng, vào phòng tắm rửa đi ngủ.

Mấy ngày tiếp theo hình như Nhiếp Thành Thắng trở nên bận rộn hơn, còn Diệp Trân lại chạy tới chạy lui ở nhà.

Từ sau khi ra viện, hình như bà ta trở nên ít nói hơn, ngày nào cũng chỉ huy người giúp việc làm xong việc là đưa Nhiếp Dập vào phòng mình.

Cho dù là mặt đối mặt gặp, bà ta cũng phớt lờ Nhiếp Nhiên, thế nhưng canh xương canh móng heo thì không quên ngày nào, cứ đúng ba giờ chiều là người giúp việc sẽ bê canh đến trước mặt cô.

Nhiếp Nhiên nhìn bát canh thơm mùi thịt mê người kia, không cần nghĩ cũng biết nhất định là Diệp Trân bị Nhiếp Thành Thắng khiển trách mới thay đổi tính tình như vậy.

Sau nhiều lần bị quật ngã, cuối cùng bà ta cũng biết múa mép khua môi với cô chỉ tổ thiệt thân thôi.

Cho nên bây giờ ngay cả nói chuyện, bà ta cũng không muốn nói với cô.

Nhiếp Nhiên cứ ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn như vậy cho tới khi năm mới đến.

Thật ra cô chưa bao giờ đón Tết, ngay cả hai chữ “đón Tết” cũng là khi trọng sinh vào thân thể này, Nhiếp Nhiên mới biết.

Dựa vào ký ức hồi nhỏ của Nhiếp Nhiên, hình như Tết có rất nhiều đồ ăn ngon, chỉ như vậy mà thôi.

Nhưng khi cô thật sự nhìn thấy một bàn đầy ắp đồ ăn, đâu có thể dùng mấy chữ rất nhiều đồ ăn ngon mà hình dung được.

.

 
Chương 834: 834: khách Đến Thăm Ngoài Dự Đoán - Tôi Hận Chị 4





Nhiếp Dập mặc bộ quần áo đỏ đón Tết đi đi lại lại quanh bàn, Diệp Trân hôm nay cũng trang điểm nhẹ, mặc một cái váy đỏ thẫm, cả nhà đầy không khí đón Tết.
Nhiếp Nhiên không gióng trống khua chiêng như bọn họ, cô vẫn mặc đồ ở nhà như bình thường.
Cô ngồi ở sofa trong phòng khách đọc tạp chí, chờ Nhiếp Thành Thắng về ăn cơm.
Nhiếp Dập đi quanh bàn mấy vòng không nhịn được hô lên, “Sao ba vẫn còn chưa về? Con đói lắm rồi!”
Diệp Trân vỗ về nó: “Ba sẽ về muộn một chút, Dập Dập ngoan, đói rồi thì mẹ bảo phòng bếp múc cho con một bát canh để con lót dạ trước được không?”
“Không muốn, con không muốn uống canh, con muốn ăn đồ ăn!” Ở nhà, tính tình cậu ấm của Nhiếp Dập lại càng phát tác, nó ném cái mũ trên đầu xuống, ăn vạ.
Nhưng Diệp Trân lắc đầu, không thể thương lượng: “Không được! Hôm nay có khách đến, không thể ăn trước!”
Nhiếp Dập cảm thấy ba lạnh mặt với mình, con ranh Nhiếp Nhiên đó cũng luôn đe dọa uy hiếp mình, bây giờ mẹ ruột của mình cũng không đứng về phía mình, nó càng thêm tủi thân, “Không không, con đói rồi, con muốn ăn! Con muốn ăn!”
Nó càng lúc càng ầm ĩ, Nhiếp Nhiên ngồi ở phòng khách cũng có thể nghe thấy tiếng gào trong phòng ăn và tiếng dỗ bất đắc dĩ của Diệp Trân.
Cô gấp mạnh tạp chí lại, đi vào phòng bếp rót một cốc nước.


Lúc đi ngang qua phòng ăn, cô lạnh lùng nói, “Em không sợ ba tức giận thì ăn đi.”
“...” Nhiếp Dập lập tức ngậm miệng, không dám ầm ĩ nữa.
Diệp Trân thấy con trai mình lại vì một câu nói của Nhiếp Nhiên mà ngoan ngoãn lại, không nhịn được giật mình.
Nhưng bà ta lại kinh ngạc nhiều hơn.
Con trai bảo bối của bà ta sợ ba nó như vậy từ lúc nào thế?
Trước kia bà ta cũng dùng cách như vậy dọa Nhiếp Dập nhưng nó không sợ.

Sao mới đến trường quân đội mấy tháng đã hoàn toàn thay đổi rồi?
Chẳng lẽ là vì trước khi đến trường quân đội, Nhiếp Thành Thắng tát nó một cái nên tạo thành bóng đen tâm lý trong lòng nó à?
Suy nghĩ này lập tức khiến bà ta kinh hãi.
Bà ta đang suy nghĩ nhân cơ hội này nói với Nhiếp Dập mấy câu thì ngoài cửa có tiếng nói vang lên.

“Dập Dập, Dập Dập mau ra chào chú Khưu và cô Dư đi!” Nhiếp Thành Thắng ngoài cửa gọi Nhiếp Dập trong phòng ăn.
Nhiếp Dập đã lâu không nghe thấy Nhiếp Thành Thắng gọi mình thân thiết như vậy, lập tức nhảy xuống bàn chạy ra ngoài, còn hét lên: “Ba!”
Sau đó nó nhào vào trong lòng Nhiếp Thành Thắng, không quan tâm bên cạnh có người ngoài hay không.
Nhiếp Thành Thắng cười ha ha ôm Nhiếp Dập, nói với người bên cạnh, “Anh Khưu, Tiểu Dư, đây là con trai tôi, Nhiếp Dập!”
Sau đó, ông ta lại nói với Nhiếp Dập trong lòng: “Nhiếp Dập, mau chào chú Khưu đi!”
“Chú...” Nhiếp Dập vừa ngẩng đầu lên định chào, khi nhìn rõ người đến, nó lập tức đần ra.
Đôi vợ chồng cũng đang cười khen Nhiếp Dập lúc nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của nó thì vẻ mặt đều thay đổi.

Bởi vì người đi cùng Nhiếp Thành Thắng đến nhà chính là hai người ngày đó cãi nhau với Nhiếp Dập ở trong thang máy khách sạn: Khưu Bình và Dư Thục.
Khưu Bình và Nhiếp Thành Thắng là đồng đội cũ, hai người là anh em cùng một chiến hào.

Lần này, vợ chồng ông đi qua Khánh Thành nên đến thăm bạn cũ, thật không ngờ...!Ngôn Tình Tổng Tài
“Đây là con trai anh à?” Giọng Khưu Bình hơi cứng nhắc..

 
Chương 835: 835: khách Đến Thăm Ngoài Dự Đoán - Tôi Hận Chị 5





Nhiếp Thành Thắng không hiểu ánh mắt kỳ lạ ấy bèn gật đầu, “Đúng vậy, sao thế?”
Đến bây giờ Dư Thục vẫn nhớ ngày đó thằng nhóc này làm Khưu Bình tức giận suýt nữa phải uống thuốc cao huyết áp, cho nên sắc mặt hai người không tốt lắm.

Nhiếp Thành Thắng không hiểu tại sao hai người này vừa nhìn thấy Nhiếp Dập lại có biểu cảm như vậy.

Để tránh bầu không khí ngột ngạt, ông ta đưa mắt ra hiệu cho Diệp Trân, bảo bà ta mau chóng đến giúp đỡ.

“Ông Nhiếp, sao ông chỉ biết giới thiệu con trai thế?” Diệp Trân hiểu ý chạy tới, cười giảng hòa.

“À à à, đúng! Xem cái trí nhớ của tôi này! Đây là vợ tôi.


“Chào chị.

” Dư Thục mỉm cười lên tiếng chào.

Nhưng có nói chuyện thế nào thì bầu không khí vẫn lúng túng.

Nhiếp Thành Thắng cũng thật sự không biết làm sao, đang buồn phiền thì lúc này Nhiếp Nhiên đi từ trong phòng khách ra, “Ba, có phải khách đến rồi không?”

Sự xuất hiện của Nhiếp Nhiên vô cùng đúng lúc, ông ta kéo cô đến, cười nói: “Đúng rồi! Đây là con gái lớn của tôi, Nhiếp Nhiên.

Bây giờ nó đang ở đội dự bị!”
Trong lời nói đầy vẻ tự hào và đắc ý.

“Cô biết cháu!” Dư Thục liếc mắt là nhận ra ngay Nhiếp Nhiên chính là cô gái khiển trách em trai nhà mình trong thang máy.

Lúc ấy Khưu Bình và mình rất tức giận, may mà một câu nói của cô gái này đã hoàn toàn trấn áp cậu em trai của cô.

Nhiếp Thành Thắng rất kinh ngạc, “Ồ? Mọi người quen nhau à?”
Lần này cuối cùng Dư Thục cũng cười, “Tôi biết con bé, nhưng chắc con bé không nhớ tôi.


Nhiếp Nhiên cười tỏ vẻ hoang mang giống như không nhận ra.

Dĩ nhiên, cũng chỉ là giống như mà thôi.

Từ kiếp trước cô đã học được bản lĩnh đã gặp là không quên được, bất cứ người và chuyện gì, cho dù chỉ nhìn một cái, cô cũng có thể nhận ra.


“Chúng ta đã gặp nhau trong thang máy ở khách sạn, cháu nhớ không?” Dư Thục thấy hình như cô không có phản ứng gì với mình thì nhắc nhở.

Nhiếp Nhiên như bừng tỉnh hiểu ra, liên tục xin lỗi: “Cháu xin lỗi, cô, nhất thời cháu không nhận ra cô!”
“Không sao, khi đó cháu đang tức giận, thật là làm khó cháu rồi.

” Dư Thục thân thiết vỗ mu bàn tay cô mấy cái, bày tỏ sự an ủi.

Bà đã sớm nghe nói Nhiếp Nhiên là con vợ đầu của Nhiếp Thành Thắng, ở nhà không được yêu thương.

Với tình hình lúc đó mà cô vẫn có thể bênh vực lẽ phải khiển trách em trai mình, đúng là hiếm thấy!
Nhưng Nhiếp Thành Thắng càng nghe càng không hiểu, “Khách sạn gì? Sao mọi người lại quen nhau ở khách sạn?”
Dư Thục cười giải thích, “Anh Nhiếp à, nói ra thì thật trùng hợp, trước khi đến đây chúng tôi đã đến thành phố A một chuyến, buổi tối ở khách sạn, đúng lúc gặp hai chị em ở đó, sau đó xảy ra một số chuyện.


Xảy ra một số chuyện?
Nhiếp Thành Thắng nhìn sắc mặt bị dọa đến tái mét của Nhiếp Dập, đáy mắt sầm xuống.

Không cần hỏi cũng biết chuyện xảy ra chắc chắn không phải chuyện gì tốt!
Ông ta cố nén tức giận trong lòng, miễn cưỡng cười chuyển chủ đề, “Chúng ta đi ăn cơm thôi, tôi đặc biệt dặn phòng bếp nấu món anh Khưu thích đấy.


Diệp Trân nhìn thấy sắc mặt khó coi của Nhiếp Thành Thắng vừa rồi, thầm kêu không hay trong lòng nhưng vẻ mặt càng nhiệt tình hơn, “Đúng đúng đúng, đi đi đi, đi ăn cơm nào!”
Bữa cơm vô cùng náo nhiệt, Dư Thục không ngừng gắp thức ăn cho Nhiếp Nhiên, ngay cả Khưu Bình cũng hiếm khi gật đầu khen Nhiếp Nhiên mấy câu, duy chỉ có Nhiếp Dập là ngồi im ở bên cạnh ăn cơm.

.

 
Chương 836: 836: khách Đến Thăm Ngoài Dự Đoán - Tôi Hận Chị 6





Nhiếp Thành Thắng thấy cảnh này chỉ có thể ngồi ở bên cạnh hùa theo.
Vốn dĩ ông ta muốn giới thiệu con trai mình với Khưu Bình, để sau này lót đường cho Nhiếp Dập, cuối cùng không ngờ không lót được đường cho Nhiếp Dập, ngược lại là lót xong đường cho Nhiếp Nhiên.
Cả bữa cơm ông ta vô cùng bực bội.
Đến tận lúc trước khi đi, Dư Thục vẫn không ngừng khen ngợi, “Tôi thật sự rất thích con bé nhà anh, nó rất có duyên với tôi.”
Dĩ nhiên Nhiếp Thành Thắng chỉ có thể cười theo.
Cuối cùng, đến khi Khưu Bình và Dư Thục mới rời đi, nụ cười trên mặt ông ta hoàn toàn biến mất, thay vào đó là ánh lửa phảng phất ở đáy mắt.
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Trong giọng nói của ông ta là sự hung ác không che giấu được.
Nhiếp Nhiên thấy Nhiếp Dập đứng ở cửa sợ đến nỗi ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, âm thầm cười lạnh, lần này đúng là rơi vào tay mình rồi.
Cô làm ra vẻ khó xử, nói: “Không có chuyện gì quá lớn đâu ạ.”

Nhưng Nhiếp Thành Thắng đâu có dễ lừa như vậy, ông ta lập tức trách mắng: “Nói mau!”
Nhiếp Nhiên nhìn Nhiếp Dập, cuối cùng nói: “Nhiếp Dập và chú Khưu từng cãi nhau trong thang máy ở khách sạn.”
“Cái gì!” Nhiếp Thành Thắng trợn to hai mắt.
Cãi...!cãi nhau?
Con trai mình từng cãi nhau với Khưu Bình?
Chẳng trách vừa rồi sắc mặt Khưu Bình lại khó coi như vậy!
“Khi đó có lẽ là Nhiếp Dập mệt quá cho nên hơi nóng nảy, dù sao lúc ấy cũng rất muộn rồi.” Cuối cùng, Nhiếp Nhiên giống như không nhẫn tâm bồi thêm.
“Tại sao lại cãi nhau?” Nhiếp Thành Thắng sầm mặt lại, hỏi.
Nhiếp Nhiên lại do dự nhìn Nhiếp Dập.
Nhiếp Thành Thắng thấy cô không nói, lập tức quát lớn, “Nói mau!”
Nhiếp Nhiên dứt khoát nói ra, “Nhiếp Dập dạy dỗ chú Lý ở trong thang máy một trận, chê chú ấy không có tiền ở khách sạn.

Chú Khưu ở phía sau không nhìn nổi nói Nhiếp Dập mấy câu, Nhiếp Dập không phục, cãi lại.”
“Sau đó thì sao?”
“Con dạy dỗ Nhiếp Dập một trận, nói em ấy vô lễ.”
Nhiếp Thành Thắng cảm thấy huyệt thái dương của mình giật giật, ông ta tức giận đến nỗi bật cười với Nhiếp Dập, “Có bản lĩnh rồi, đúng là có bản lĩnh rồi!”
“Con...!không phải con cố ý...!con vốn không nói với chú ấy, là chú ấy tự...” Nhiếp Dập thấy nụ cười đáng sợ của ông ta, sợ hãi run rẩy giải thích, nhưng còn chưa đợi nó nói xong, đã nghe thấy “bốp” một tiếng lanh lảnh.
Nhiếp Dập bị đánh ngã xuống đất.

Diệp Trân vội vàng nhào tới, “Ông, ông đừng đánh con, nó đã nói không phải cố ý rồi...!ông đừng tức giận...”
“Cút ra ngoài quỳ cho ba, cút ra ngoài!” Nhiếp Thành Thắng chỉ cái sân tuyết đọng bên ngoài.
Diệp Trân vẫn muốn khuyên giải, “Ông, bên ngoài lạnh như vậy, con vẫn còn nhỏ...”
Nhưng Nhiếp Thành Thắng ngắt lời, “Nghe không hiểu à? Hay là muốn ba đích thân lôi con ra!”
Có cái tát hồi đó, lúc này Nhiếp Dập bị dọa lăn một vòng chạy ra khỏi nhà, nó sợ mình không nghe lời, cuối cùng sẽ bị chuyển đến nơi khó khăn gian khổ hơn.
Nhiếp Thành Thắng không quay đầu lại đi lên tầng.

Diệp Trân thấy con trai mình quỳ dưới tuyết thì vừa đau lòng vừa xót xa, nhưng cũng biết lần này Nhiếp Dập quá sai rồi.
Bà ta không biết làm sao, chỉ có thể chạy đến cửa phòng sách, cũng quỳ ở đó, cầu xin Nhiếp Thành Thắng tha thứ.
Ngày cuối năm đang vui vẻ cuối cùng lại thành ra như vậy.
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Nhiếp Nhiên dậy xuống tầng chuẩn bị ăn sáng, đi qua phòng sách ở tầng hai thấy Diệp Trân vẫn quỳ ở đó, vậy chắc hẳn Nhiếp Dập cũng quỳ ở bên ngoài cả đêm.
Chậc chậc, thật là nhẫn tâm!

Nhiếp Nhiên yên tâm đi xuống tầng ăn sáng, lúc định đi ra ngoài, lại nghe thấy Nhiếp Dập quỳ ở đó lạnh đến nỗi khuôn mặt nhỏ trắng bệch nghiến răng gằn từng chữ: “Tôi hận chị!”
“Hận chị?” Nhiếp Nhiên dừng bước lại, ngồi xổm trước mặt nó, cười châm chọc, “Người cãi nhau với vợ chồng chú Khưu là em, người phạt quỳ em là ba, trong này có điều gì liên quan đến chị à?”
Nhiếp Dập ngẩng đầu lên, ánh mắt hung ác chỉ muốn ăn thịt Nhiếp Nhiên, “Nhưng chị tố cáo tôi với ba!”
“Vậy thì chị hỏi em, nếu như hôm nay người cãi nhau với vợ chồng chú Khưu là chị, em sẽ giấu giếm cho chị chứ?”
“Tại sao tôi phải giấu cho chị!” Nhiếp Dập căm hận nói.
Bây giờ nó chỉ muốn cho con ranh này một cái bạt tai!
Nhiếp Nhiên nhún vai, “Thế tại sao chị phải giấu cho em?”
Cô cười tốt bụng phủ cái áo lông dày lên người nó, lại cười khích lệ: “Em cố lên, nhất định đừng có ngã xuống.”
Cuối cùng, cô quay người đi ra ngoài..

 
Chương 837: 837: đến Đơn Vị Báo Cáo - Người Của Đội Dự Bị 1





Mấy ngày đón Tết Nhiếp Nhiên vẫn ở nhà như bình thường, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, giống như hoàn toàn không cảm nhận được bầu không khí đè nén trong nhà.

Lần này ngoại trừ cho Nhiếp Dập một cái bạt tai, Nhiếp Thành Thắng còn hoàn toàn không quan tâm đến sự tồn tại của nó.

Diệp Trân cũng biết Nhiếp Dập gây ra họa lớn rồi nên không dám tùy tiện cầu xin nữa.

Sự coi thường của Nhiếp Thành Thắng còn khiến người ta sợ hơn cả đánh chửi, cho nên sáng sớm mùng hai Tết, bà ta đích thân đưa Nhiếp Dập về trường quân đội.

Mùng năm Tết trường mới bắt đầu học, Diệp Trân và Nhiếp Dập ở trong một khách sạn đón năm mới.

Ở nhà không có Diệp Trân và Nhiếp Dập, Nhiếp Thành Thắng đi sớm về muộn, chỉ còn một mình Nhiếp Nhiên.

Sáng mùng năm, Nhiếp Thành Thắng phải trở về đơn vị, lần này ông ta đưa cả Nhiếp Nhiên đi cùng.

Trên đường đến Quân khu 2, Nhiếp Thành Thắng nói: “Trước tiên con cứ làm lính cần vụ của ba đi, dù sao con cũng đến đơn vị để nghỉ ngơi lại, không cần phải huấn luyện.


Nhiếp Nhiên gật đầu, “Được, con nghe ba.



Thấy cô ngoan ngoãn, lễ phép, hiểu chuyện như vậy, Nhiếp Thành Thắng không nhịn được nghĩ đến đứa con trai không hiểu chuyện mình cưng chiều hơn mười năm.

Điều khiến ông ta đau lòng là ông ta hi vọng Nhiếp Dập có thể thành rồng thành phượng như vậy, thậm chí một lòng muốn dồn hết mọi thứ tốt nhất lên người nó, nhưng kết quả thì sao?
Đứa con gái từ trước đến giờ ông ta chẳng ngó ngàng gì tới lại vào được đội dự bị, thậm chí được vợ chồng Khưu Bình yêu thích!
Mà Nhiếp Dập, vào trường quân đội huấn luyện ngoại trừ chịu phạt thì cũng chỉ có chịu phạt, tuần nào cũng có sĩ quan huấn luyện gọi điện thoại cho ông ta cáo trạng, không khóc lóc thì la lối om sòm, cái tính khí cậu chủ của nó làm không thể thay đổi được.

Đúng là đau đầu!
“Nếu như Nhiếp Dập cũng nghe lời giống như con thì tốt.

” Nhiếp Thành Thắng vừa nghĩ tới Nhiếp Dập là nhức đầu không ngừng cảm thán.

Cô nghe lời sao?
Hi vọng tương lai vào Quân khu 2 rồi, ông ta vẫn có thể nhận thức về mình như vậy.

Nhiếp Nhiên âm thầm cười lạnh, nhưng vẫn không ngừng an ủi, “Em ấy vẫn còn nhỏ.

” w๖ebtruy๖enonlin๖e
“Còn nhỏ?” Nhiếp Thành Thắng tức giận, “Lúc ba bằng tuổi nó đã bị ông nội con ném ra ngoài đánh trận rồi!”

Đánh trận?
Nếu như đánh trận thật, Nhiếp Thành Thắng đâu có nỡ đưa Nhiếp Dập đi, mà là đưa cô đi mới đúng!
Bây giờ chỉ giận dỗi nên nói thế thôi.

“Cứ từ từ đi ba, đừng vội.

” Nhiếp Nhiên hoàn toàn không để tâm đến lời ông ta, chỉ hờ hững khuyên.

Sau hai tiếng, xe đã đến cổng Quân khu 2.

Đơn vị Quân khu 2 hoang vu như đội dự bị, nó nằm ngay ở một góc ngoại thành Khánh Thành, sau khi lính gác kiểm tra, xe mới lái vào trong.

Nhiếp Nhiên đi sau lưng Nhiếp Thành Thắng vào tòa nhà hành chính của ông ta.

Các binh lính trong tòa nhà hành chính thấy có một nữ binh đi theo sư đoàn trưởng Nhiếp thì đều tập trung vào Nhiếp Nhiên.

Phải biết đơn vị bọn họ toàn là nam binh, ngay cả phòng y tế cũng là quân y nam!
Lúc này nhìn thấy một nữ binh thật giống như nhìn thấy động vật quý hiếm cần được bảo vệ trong sở thú.

“Đây là lính bên đội dự bị điều tới, tạm thời làm lính cần vụ của tôi, do cậu quản lý.

” Vừa vào phòng làm việc, Nhiếp Thành Thắng đã ra lệnh với một nam binh.

Nam binh kia vừa nhìn thấy Nhiếp Nhiên là nữ thì kinh ngạc ngẩn người ra, sau đó mới lớn tiếng hô: “Rõ!”.

 
Chương 838: 838: đến Đơn Vị Báo Cáo - Người Của Đội Dự Bị 2





“Chào anh.

Tôi là Nhiếp Nhiên.

“ Nhiếp Nhiên đi lên trước tự giới thiệu.
“A a, tôi là Lưu Đức, là lính cần vụ của sư đoàn trưởng.” Nhìn Lưu Đức hơi ngốc nghếch, có thể bởi vì thời gian dài chưa gặp con gái, bây giờ bỗng dưng gặp được một nữ binh xinh đẹp như vậy nên anh ta không tự nhiên.
“Mà...!cô ở đơn vị nào đến thế?” Vừa rồi anh ta chỉ mải nhìn mặt Nhiếp Nhiên, không nghe rõ lời Nhiếp Thành Thắng nói, chỉ biết là sau này nữ binh này thuộc quản lý của anh ta.
Nhiếp Nhiên khẽ mỉm cười, “Đội dự bị.”
“Ồ, đội dự bị.” Lưu Đức theo bản năng gật đầu, nhưng đến khi mấy chữ kia in vào trong đầu thật, anh ta ngẩng phắt đầu lên, kinh ngạc nói: “Đội dự bị!”
“Đúng vậy, tôi là người của đội dự bị.”
Lấy được câu trả lời khẳng định của Nhiếp Nhiên, cái cốc Lưu Đức cầm trong tay rơi thẳng lên bàn.

Chỉ một buổi sáng ngắn ngủi, toàn bộ binh lính ở đơn vị Quân khu 2 đều biết có một nữ binh đến Quân khu 2 bọn họ.

Hơn nữa quan trọng nhất chính là nữ binh này vốn ở đội dự bị!
Toàn bộ Quân khu 2 lập tức bùng nổ.
Nam binh nào nhìn thấy Nhiếp Nhiên cũng đều coi cô từ động vật cần bảo vệ lên đến động vật ngoài hành tinh rồi!
Chỉ cần là nơi Nhiếp Nhiên xuất hiện, nhất định sẽ bị mọi người chú ý.
Mỗi lần bị vây xem, mặc dù khóe miệng cô đang cười nhưng trong lòng lại hận đến mức nghiến răng nghiến lợi!
Điểm tốt duy nhất chính là đến bữa trưa đến phòng ăn lấy cơm, chỉ cần cô xuất hiện là tất cả các nam binh đều tự động nhường ra cho cô gọi trước.
Hễ là chỗ cô chọn, người trong phạm vi một mét đều không dám đến gần, nếu không phải lúc ăn cơm thỉnh thoảng đám người kia lại nhìn cô, Nhiếp Nhiên còn tưởng mình là vi khuẩn ở Quân khu 2.
Có điều tình hình này chỉ kéo dài nửa tháng, sau đó bị một nam binh ở lớp 2 phá vỡ.
Nam binh đó gọi cơm xong, thản nhiên ngồi xuống đối diện Nhiếp Nhiên ngay trước mắt mọi người.

Nhiếp Nhiên nhướng mày, ngẩng đầu lên nhìn anh ta.

Khi đó anh ta đang ưỡn ngực ngẩng đầu dương dương đắc ý trong ánh mắt kinh ngạc giật mình hâm mộ đố kị của mọi người.
Không cần nhìn cũng biết, chắc chắn người này không phải là lính ưu tú, nếu không sẽ không dùng cách này để thể hiện mình trước mặt đám lính kia.
“Chào cô, tôi là Dương Thụ.” Anh ta tự giới thiệu.
“Nhiếp Nhiên.” Nhiếp Nhiên cũng cười trả lời.
Dương Thụ giật mình.

Bởi vì anh ta không ngờ nữ binh này sẽ đáp lời.
Dương Thụ mang vẻ mặt đắc ý, cười dịch đến gần hỏi: “Nghe nói, cô là người của đội dự bị à?”
Anh ta vừa nói như vậy, các nam binh xung quanh đều dựng tai lên nghe.
Mặc dù người ở Quân khu 2 đều nghe nói nữ binh mới vào là người ở đội dự bị, nhưng dù sao cũng chưa hề nghe thấy cô chính miệng xác nhận.
Lúc này tất cả mọi người đều dừng đũa, đồng loạt nhìn chằm chằm vào Nhiếp Nhiên..

 
Chương 839: 839: đến Đơn Vị Báo Cáo - Người Của Đội Dự Bị 3





Có điều, Nhiếp Nhiên giống như không nhìn thấy, chỉ gật đầu, “Đúng vậy.


Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều hít sâu một hơi.

Đúng là đội dự bị thật!
“Tại sao cô lại bị điều đến Quân khu 2 làm lính cần vụ?”
Nhiếp Nhiên đặt đũa xuống, khóe miệng hơi cong lên, thần thái tự nhiên, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Tới Quân khu 2 không tốt sao?”
Dương Thụ không tự chủ được lẩm bẩm theo lời cô: “Tốt thì tốt, nhưng đương nhiên Quân khu 2 kém hơn đội dự bị nhiều, chỗ chúng tôi chỉ là đơn vị bình thường.


Nhiếp Nhiên cười, “Không đâu, tôi cảm thấy Quân khu 2 cũng rất tốt, tôi rất thích.


Giọng điệu và thái độ của cô ôn hòa, nếu như bị bất cứ một ai ở đội dự bị nhìn thấy đều sẽ bị dọa rơi cả mắt.

Ở trong đội dự bị, chị gái này không chỉ dám xung đột với sĩ quan huấn luyện mà còn dám đánh Trần Duyệt ngay trước mặt chính trị viên, tệ hơn nữa là cô còn dẫn mấy người lớp 6 gà mờ tay không gỡ mìn đánh nhau với một đám cướp biển.

Nữ binh mạnh đến nỗi ngay cả lớp 1 cũng sợ này lại cười khẽ với một nam binh bình thường, thái độ còn hòa nhã như vậy.


Thật là không dám tưởng tượng!
Dương Thụ được cô khen như vậy thì mắt sáng lên, “Vậy sao! Thật ra tôi cũng cảm thấy Quân khu 2 khá tốt, có điều bọn họ luôn nói đội dự bị ghê gớm thế này thế kia.


Càng nói anh ta càng khinh thường đội dự bị.

Nhiếp Nhiên nghe sự khinh thường trong giọng nói của anh ta, nghĩ là trước đây anh ta không thi đỗ vào đội dự bị, lúc này là không ăn được nho chê nho chua, cười khẽ, “Không đâu, người có thể làm lính đều giỏi, không phân biệt là đơn vị nào.


“Tôi thích câu nói này!” Dương Thụ cao hứng vỗ bàn, sau đó gọi một nhóm người cách đó không xa: “Được rồi, mọi người mau đến đây đi, cô ấy không ăn thịt người đâu.


Mấy nam binh ở bàn bên cạnh ngượng ngùng, xấu hổ đi đến bàn Nhiếp Nhiên trước mắt mọi người.

Bọn họ gãi đầu, chào hỏi, “Chào! chào cô! ”
“Chào các anh.


Dương Thụ thấy bọn họ xấu hổ giống như con gái thì buột miệng nói: “Mấy cậu làm sao thế, vừa rồi không phải các cậu bảo tôi qua đây bắt chuyện à!”
Sau khi nói xong, anh ta lại quay sang giải thích với Nhiếp Nhiên: “Lâu lắm rồi bọn họ không gặp con gái nên ai cũng thấy mới lạ.



Vừa mới dứt, không biết ai đạp Dương Thụ ngã thẳng xuống đất, “Ai ui, mấy cậu làm gì thế? Tôi không nói sai mà.


Mấy nam binh bên cạnh cười ha ha, “Tên này ngứa mồm lắm, đừng quan tâm đến cậu ta.

Chúng tôi đến chào hỏi mà thôi.


“Đúng vậy, sau này có công việc nặng nhọc gì cô có thể gọi chúng tôi giúp, lúc nào chúng tôi cũng sẵn lòng.


“Đúng vậy, có cái gì cô không làm được, chúng tôi có thể giúp một tay.


Mấy nam binh nhao nhao săn đón trước mặt Nhiếp Nhiên.

Nhiếp Nhiên cười khẽ, thỉnh thoảng còn đáp mấy câu, càng làm cho đám nam binh kia hưng phấn.

Các binh lính mấy bàn xung quanh thấy Nhiếp Nhiên không hề làm cao nên đều nhao nhao muốn bắt chuyện, rối rít chuyển qua chỗ Nhiếp Nhiên.

Chỉ một lát sau, đám nam binh đã tụ thành vòng trong vòng ngoài vây quanh cô.

.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom