Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 840: 840: đến Đơn Vị Báo Cáo - Người Của Đội Dự Bị 4





“Ngày mai chúng tôi nghỉ, cô cần gì có thể tìm tôi, tôi mang ở bên ngoài đến cho cô.


“Nhà bếp có quan hệ với tôi không tệ, nếu cô muốn ăn cái gì cứ lấy đừng khách sáo! Nếu như bọn họ không chịu cho, cô cứ nói tên tôi ra.


“Đúng rồi, cô mới đến, chắc chắn chưa quen thuộc Quân khu 2, tôi có thể dẫn cô đi một vòng, tôi nắm rõ nơi này lắm!”
“Còn đi một vòng, vòng cái quỷ ấy, nhìn là biết cậu không có ý tốt rồi!”
Ngay lúc phòng ăn đang ầm ĩ, một người đi từ cửa phòng ăn vào.

Những nam binh ở vòng ngoài lập tức trở lại vị trí của mình, chỉ có đám người Dương Thụ vẫn vây quanh Nhiếp Nhiên vồn vã giới thiệu mình.

Người kia đi từng bước đến gần bàn của Nhiếp Nhiên, cho đến khi đứng ở sau lưng Nhiếp Nhiên, lạnh lùng nói: “Bây giờ là giờ ăn cơm, nếu các cậu không muốn ăn thì đi huấn luyện cho tôi! Cả phòng ăn, chỗ mấy cậu là náo nhiệt nhất!”
“Sĩ quan huấn luyện Lâm!” Đám người kia lập tức đứng lên, nghiêm túc hô.

Lúc này, Nhiếp Nhiên cũng đứng lên, nói với người kia: “Sĩ quan huấn luyện Lâm.



Thật ra từ lúc người này vào phòng ăn là cô đã cảm nhận được rồi.

Cô muốn mượn người này để khiển trách đám nam binh này một trận, sau đó đuổi đi.

“Mặc dù cô là lính cần vụ nhưng cũng không được lười biếng! Ăn xong rồi thì mau về đi!”
Người kia mắng Nhiếp Nhiên một trận rồi rời đi, không cho Nhiếp Nhiên cơ hội trả lời.

Nhiếp Nhiên nhìn bóng lưng anh ta, khóe miệng khẽ cong lên, sĩ quan huấn luyện này không thua gì Quý Chính Hổ và An Viễn Đạo cả.

“Nhiếp Nhiên, cô đừng để ý, Lâm Hoài là như vậy đấy.


Dương Thụ theo thói quen muốn khoác tay qua vai Nhiếp Nhiên nhưng đã bị cô tránh đi, “Tôi ăn xong rồi, còn có chút việc phải làm, không quấy rầy mọi người nữa.


Cô cười gật đầu với bọn họ, sau đó rời đi.

!
Nhiếp Nhiên cảm thấy cuộc sống ở Quân khu 2 giống như cố định.


Cô không cần dậy từ sáu giờ giống như những nam binh kia, cô có thể ngủ đến bảy giờ, sau đó đánh răng rửa mặt, tám giờ xuất hiện ở tòa nhà hành chính.

Mỗi ngày chỉ cần lau phòng làm việc của Nhiếp Thành Thắng một lần, thỉnh thoảng đưa mấy phần tài liệu là xong.

Không có sĩ quan huấn luyện gầm thét, không có phạt chạy, không có huấn luyện, chỉ có công việc lặt vặt, đơn điệu lặp đi lặp lại như thế.

Thỉnh thoảng Nhiếp Nhiên ngồi ở trong phòng làm việc nhìn thời gian buổi chiều đến ngẩn người.

“Nhiếp Nhiên, sư đoàn trưởng đang ở cổng, cô mau đưa tài liệu này qua đó đi, nhanh lên!” Lưu Đức vội vàng đi vào, nhét một phần tài liệu vào trong lòng cô, giục cô mau ra ngoài.

“Rõ!” Nhiếp Nhiên cầm tài liệu lên chạy ra ngoài, sau khi đưa đồ đến nơi an toàn, cô khoan thai đi trên con đường trong sân huấn luyện.

Nguồn:
“Nhiếp Nhiên!” Đột nhiên, một giọng nói vang lên.

Nhiếp Nhiên quay đầu lại thì thấy Dương Thụ đang vừa vẫy tay vừa chạy đến chỗ cô.

Nhiếp Nhiên cau mày, nhưng đợi anh ta chạy đến nơi vẫn dãn mặt ra cười hỏi: “Có chuyện gì không?”
“Đi mau, đi mau!” Dương Thụ tự nhiên khoác vai cô đẩy cô vào lớp bọn họ.

Nhiếp Nhiên lắc người tránh tay anh ta, “Không được, tôi không thể làm phiền mọi người huấn luyện.

”.

 
Chương 841: 841: đến Đơn Vị Báo Cáo - Người Của Đội Dự Bị 5





“Bây giờ chúng tôi đang nghỉ ngơi, không huấn luyện, mau đi thôi!” Lần này Dương Thụ không khoác lên vai cô nữa, chỉ vẫy tay mời cô vào lớp mình.

Cuối cùng Nhiếp Nhiên chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo.

“Rốt cuộc có chuyện gì thế?” Mới vừa đứng lại, Nhiếp Nhiên đã hỏi.

Ai ngờ cô vừa dứt lời, Dương Thụ đã xoay người vung một nắm đấm mạnh mẽ vào mặt cô.

Vẻ mặt Nhiếp Nhiên rét lạnh, theo bản năng nghiêng đầu tránh đi, nắm đấm sượt qua mặt cô.

“Anh làm gì thế!” Lần này Nhiếp Nhiên thu lại hết vẻ ngụy trang, đáy mắt lạnh như băng.

“Woa, trong thời gian nhanh như vậy mà cô lại có thể phản ứng nhanh đến thế, hơn nữa còn thuận lợi tránh được nắm đấm của Dương Thụ, thật lợi hại!” Mấy anh em bên cạnh Dương Thụ không nhịn được cảm thán.

Không hổ là người của đội dự bị!
Bình thường nhìn cô rất lặng lẽ, nhưng đến thời khắc mấu chốt, phản ứng vẫn rất nhanh nhẹn.


Mọi người trong lớp đều biết có lúc sĩ quan huấn luyện Lâm Hoài cũng sẽ bị Dương Thụ ám toán, nhưng Nhiếp Nhiên lại không bị.

“Không tệ nha!” Dương Thụ cảm thấy mình tìm được đối thủ rồi nên hưng phấn, “Hôm nay chúng tôi học đánh đối kháng.

Chắc chắn cô đánh đối kháng rất lợi hại, chúng ta đánh một trận đi?”
Nói rồi, anh ta bày thế luôn.

Nghe anh ta nói vậy, Nhiếp Nhiên đột nhiên có cảm giác quen thuộc, khóe miệng khẽ cong lên.

Đây không phải là câu cửa miệng của Hà Giai Ngọc sao, sao đến nơi này vẫn có “Hà Giai Ngọc” thứ hai thế?
“Cô cười cái gì? Không phải là cười nhạo tôi không đánh lại cô đấy chứ?” Dương Thụ tưởng là cô đang chê cười mình không biết tự lượng sức mình thì không vui.

Lần này Nhiếp Nhiên cười càng vui hơn, lắc đầu, không tự chủ được buột miệng nói ra: “Không, tôi nhớ đến một đồng đội trước đây của mình thôi.


Nhưng sau khi cô nói xong hai chữ cuối, nụ cười ở khóe miệng lại cứng đơ.

Cô vừa nói cái gì thế?
Đồng đội?
Sao cô lại nói hai chữ này!
Cô điên rồi à!
“Này!” Dương Thụ thấy cô không nói gì, sắc mặt cũng có chút kỳ lạ, không nhịn được giơ tay ra đẩy vai cô.

Nhiếp Nhiên lập tức hoàn hồn lại, mờ mịt “a” một tiếng.

Dương Thụ nghi ngờ hỏi: “Cô ngẩn ra cái gì thế? Tôi hỏi người đồng đội đó của cô có lợi hại không?”
“Lợi! lợi hại, cô ấy đánh bại rất nhiều nam binh, câu cửa miệng là ‘chúng ta đánh một trận đi’.

” Nhiếp Nhiên cố đè ném cảm giác kỳ lạ trong lòng xuống.

Dương Thụ sờ cằm, làm ra vẻ suy nghĩ, “Ngầu như vậy à? Lần sau tôi phải tỷ thí với cô ấy một trận mới được!”
“Ừm, anh có thể thử xem.



“Mọi người đang làm gì thế!”
Một tiếng gầm giận dữ vang lên từ xa, Nhiếp Nhiên quay đầu lại nhìn, là sĩ quan huấn luyện Lâm.

Đám người Dương Thụ lập tức đứng lên, đứng nghiêm hô: “Sĩ quan huấn luyện Lâm!”
Lâm Hoài đi nhanh tới, quát đám người kia một trận, “Thời gian nghỉ ngơi cười hi hi ha ha, có phải sau này không muốn nghỉ ngơi nữa không!”
Dương Thụ ưỡn ngực giải thích: “Không phải, chúng em chỉ muốn đánh mấy chiêu với Nhiếp Nhiên, thuận tiện học trộm một chút.


Lần này Lâm Hoài giận điên lên, “Ý cậu là mọi người chê những thứ tôi dạy, đúng không?”
Dương Thụ khẽ cau mày lại.

Lâm Hoài cố ý bóp méo ý mình.

Ý anh ta là muốn so với Nhiếp Nhiên mấy chiêu, thuận tiện xem rốt cuộc người ở đội dự bị lợi hại thế nào mà thôi, chuyện này liên quan gì đến việc Lâm Hoài dạy chứ?
Vả lại, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, anh ta muốn làm gì cũng là tự do của anh ta mới đúng.

Nhiếp Nhiên biết Lâm Hoài đang khiển trách lính của mình, nhưng chữ nào trong lời nói cũng nhắm vào cô.

Nhưng bây giờ cô không muốn tranh luận với Lâm Hoài, vì vậy nói với anh ta: “Ở đội dự bị tôi chỉ là một tân binh, ở đó có mấy tháng, sao có thể so với sĩ quan huấn luyện Lâm? Tôi còn có việc, đi trước đây, không quấy rầy sĩ quan huấn luyện Lâm huấn luyện nữa.



Sau khi nói xong, cô định đi về phía tòa nhà hành chính, nhưng mới đi một bước, Lâm Hoài ở sau lưng đã gọi cô lại.

“Đứng lại!”
Nhiếp Nhiên đứng tại chỗ, nhìn Lâm Hoài đi tới bên cạnh mình.

“Nhiếp Nhiên, cô là lính cần vụ, cần làm cho tốt bổn phận của mình! Không có việc gì thì đừng đến sân huấn luyện đi lang thang!” Anh ta lạnh mặt nói rõ từng chữ.

Nhiếp Nhiên từ từ ngẩng đầu lên, rốt cuộc người này làm sao thế, cô có thù với anh ta à?
Tại sao hai lần gặp mặt, anh ta đều cau có với mình.

Cho dù trong lòng có rất nhiều nghi vấn nhưng cô vẫn trả lời, “Rõ, sau này tôi nhất định sẽ chú ý.


Sau đó, cô mới được Lâm Hoài thả đi.

.

 
Chương 842: 842: cô Không Phải Là Người Dễ Bắt Nạt 1





Thấy Nhiếp Nhiên vô tội bị mắng, tối hôm đó sau khi kết thúc huấn luyện, đám người Dương Thụ lớp 2 cắm chốt ở phòng ăn đợi Nhiếp Nhiên tới lấy cơm từ sớm, nhưng đợi mãi không thấy Nhiếp Nhiên xuất hiện, bọn họ đành ảo não đi về.

“Mọi người nói xem, có phải cô ấy tức giận rồi không? Cho nên ngay cả cơm tối cũng không ăn?” Nam binh Ngô Sướng bên cạnh Dương Thụ nói.

Dương Thụ cốc đầu anh ta, “Nói linh tinh cái gì thế? Nhiếp Nhiên không phải người hẹp hòi như vậy.


Lưu Hồng Văn ở bên cạnh trêu ghẹo: “Cậu có vẻ rất hiểu cô ấy nhỉ?”
Đám nam binh bên cạnh lập tức cười lớn.

truyện kiếm hiệp hay
“Nói cái gì thế hả!” Dương Thụ phiền não cũng cốc cho anh ta một cái.


Đám người đang trên đường từ phòng ăn về, lúc đi ngang qua sân huấn luyện, không biết là nam binh nào tinh mắt lại nhìn thấy Nhiếp Nhiên trong cảnh chiều hôm sắp bị bóng tối bao phủ.

“Người ngồi ở trên xà đôi có phải là Nhiếp Nhiên không?” Anh ta vừa nói thế, tất cả mọi người đều lập tức dừng bước.

Chạng vạng tối, gió xuân se lạnh thổi nhẹ qua, một cô gái ngồi trên xà đôi, dưới màn đêm chỉ nhìn thấy đường nét màu đen, tóc ngắn gọn gàng nhẹ bay.

Giây phút đó đó, Dương Thụ nhìn đến ngây người.

Không phải anh ta chưa gặp con gái, trước kia lúc ở đội tân binh cũng từng nói chuyện với những nữ binh khác, nhưng bọn họ không bằng Nhiếp Nhiên.

Cảm giác đó không nói ra được, giống như nhìn thấy cô cười thì cái gì cũng đáng giá.

“Nhiếp Nhiên!” Ngô Sướng ở sau lưng gân cổ gọi với vào trong sân huấn luyện.

Nhiếp Nhiên đang nghĩ cách lấy được sự tín nhiệm của Nhiếp Thành Thắng nghe thấy thế, quay đầu lại nhìn về phía bọn họ.

“Nhìn đi, tôi nói là Nhiếp Nhiên mà!” Ngô Sướng ở bên cạnh dùng khuỷu tay chọc Dương Thụ, nói như tranh công.

Dương Thụ hoàn hồn lại, đi qua đó.

“Tôi xin lỗi, tại tôi liên lụy đến cô.


” Anh ta nghiêm túc cúi đầu xin lỗi.

Nhiếp Nhiên ngẩn ra, sau đó cười, “Tôi không bị xử phạt, xin lỗi tôi cái gì, nhưng hình như mọi người bị sĩ quan huấn luyện Lâm phạt chạy năm vòng đúng không?”
Dương Thụ kinh ngạc ngẩng đầu lên, hỏi: “Cô không giận à?”
Bạn đang
“Tại sao tôi phải giận?”
Dương Thụ thấy cô cúi đầu mỉm cười với mình, ánh chiều hôm chiếu vào trong mắt cô lấp lánh như sao, khóe miệng anh ta cong lên cười ngây ngốc, lẩm bẩm, “Tôi chưa từng thấy nữ binh nào tốt tính như cô.

”
Đám bạn lớp 2 ở bên ngoài sân huấn luyện thấy bầu không khí giữa bọn họ rất tốt thì cũng đi tới, đúng lúc nghe thấy đối thoại của bọn họ.

Ngô Sướng tranh nói trước: “Đúng vậy, lần trước chúng tôi huấn luyện cùng nữ binh quân khu 3, những cô gái kia rất oai hùng mạnh mẽ, nhưng không có dáng vẻ con gái.

Không giống cô, lợi hại hơn người khu 3 mà tính khí còn tốt hơn bọn họ.


”
Nhiếp Nhiên cười nói: “Tôi chỉ là một lính cần vụ, không bằng mọi người, đâu có tư cách hung dữ.

”
Lưu Hồng Văn lập tức phản bác: “Ai nói thế, cô là người của đội dự bị, điều này đã mạnh hơn chúng tôi rồi!”
“Cái gì mà đội dự bị mạnh hơn chứ, mấy ngày trước các cậu không nghe Nhiếp Nhiên nói sao, người làm lính đều giống nhau!” Dương Thụ lập tức vỗ lên đầu anh ta.

Ngô Sướng co lại sau lưng Lưu Hồng Văn nói: “Sao có thể giống nhau? Tôi nghe nói đội dự bị toàn là mũi nhọn trong mũi nhọn, huấn luyện cũng không giống chúng ta.

”.

 
Chương 843: 843: cô Không Phải Là Người Dễ Bắt Nạt 2





“Đâu chỉ có vậy, nghe nói cường độ huấn luyện của bọn họ đều là phi nhân loại.


“Phí lời, những người đó đều là lính hạt giống, tương lai đưa đến đơn vị đặc chủng, có thể giống nhau à!”
Mấy nam binh xung quanh cũng phụ họa làm Dương Thụ tức giận giậm chân.

“Sao mọi người có thể đề cao chí khí của người khác hủy diệt uy phong của mình thế hả! Chẳng lẽ chỉ có đội dự bị mới có thể vào đơn vị đặc chủng à? Không phải khóa trước đơn vị chúng ta có mười hai người vào được đó sao!”.

Tiên Hiệp Hay
Ngô Sướng lẩm bẩm, “Không thể nói như vậy được, một lớp trong đội dự bị có mười hai người, chúng ta cả đơn vị mới có mười hai người.


Dương Thụ nghe thấy anh ta hạ thấp Quân khu 2 ở trước mặt Nhiếp Nhiên như vậy thì làm ra vẻ muốn đánh anh ta một trận, “Cậu còn nói!”
Ngô Sướng sợ hãi nấp sau lưng Lưu Hồng Văn.

“Không đâu, trong đội dự bị không phải tất cả đều là lính mũi nhọn, cũng có người không theo kịp tiến độ mà bị đuổi ra.

” Nhiếp Nhiên giải thích.

“Hả? Vào đội dự bị rồi mà còn bị đuổi ra à?”

“Trời, thật là tàn khốc!” Lưu Hồng Văn không nhịn được cau mày lắc đầu.

“Vậy cô là bị đuổi ra ngoài à?” Ngô Sướng không đầu không đuôi buột miệng hỏi như vậy.

Tất cả mọi người lập tức ngẩn ra, bao gồm cả Nhiếp Nhiên.

Nghiêm túc mà nói thì không phải, cô là chủ động yêu cầu rời đi.

Nhưng không thể nói chuyện này ra, ngộ nhỡ truyền đến tai Nhiếp Thành Thắng thì sẽ không hay.

Dương Thụ thấy cô thôi cười, lập tức đá vào mông Ngô Sướng, “Có biết nói tiếng người không thế!”
Ngô Sướng cũng biết mình đạp phải bãi mìn rồi, che mông nhe răng trợn mắt không dám mở miệng kêu đau.

Dương Thụ thấy cô ngồi ở trên xà đôi không nói gì, cũng không biết mở miệng dỗ cô thế nào, chỉ sợ dỗ lại khiến cô không vui.

Bầu không khí lập tức trở nên trầm lặng.

Đúng lúc này, một nam binh dựa vào xà đôi lại ngủ mất, vô tình va vào một thành xà.

Keng!

Người xung quanh lập tức phì cười.

Bầu không khí lúng túng lập tức biến mất.

“Này, sao cậu lại ngủ thế hả?” Dương Thụ cười lớn đỡ nam binh đang ngồi xổm dưới đất lên.

Nam binh kia che cục u trên trán, đầu óc choáng váng, nói: “Mệt! mệt quá! Gần đây cường độ huấn luyện quá mạnh, không chịu nổi.


Câu nói này của anh ta khiến những nam binh kia cũng không nhịn được than thở, “Đúng vậy, gần đây diễn tập hết cái này đến cái khác, đúng là không chịu nổi.


Nhiếp Nhiên giả vờ như không chú ý hỏi, “Còn phải diễn tập sao?”
Ngô Sướng gật đầu, “Đúng vậy, nghe nói sắp có một đợt diễn tập rất quan trọng, cho nên mấy ngày nay ngày nào sĩ quan huấn luyện Lâm cũng bắt chúng tôi luyện tập mệt muốn chết.


Diễn tập rất quan trọng?
Nhiếp Nhiên suy nghĩ một lúc, cảm thấy đây có lẽ là một thời cơ tốt.

Bạn đang
Giải quyết xong chuyện ở đây, cô cũng được rời đi sớm.

Cô nói với đám nam binh: “Không còn sớm nữa, mọi người mau về đi, cẩn thận sẽ bị sĩ quan huấn luyện Lâm mắng đấy.

”.

 
Chương 844: 844: cô Không Phải Là Người Dễ Bắt Nạt 3





“Cô thì sao? Cô không về phòng nghỉ ngơi à?” Dương Thụ thấy cô vẫn ngồi trên xà đôi không nhúc nhích thì hỏi.

“Tôi ngồi một lúc nữa, chỉ có lúc này tôi mới có thể tới sân huấn luyện thôi.

” Nhiếp Nhiên toét miệng cười.

Vốn dĩ cô nói thế là mỉa mai buổi chiều Lâm Hoài nói không cho cô đi lang thang trong sân huấn luyện.

Nhưng Dương Thụ lại tưởng là cô vì bị đội dự bị đuổi ra ngoài, bây giờ đang tự giễu thương cảm.

Cho nên anh ta quyết định ở lại.

“Mọi người đi trước đi, lát nữa tôi về sau.

” Dương Thụ nói với các anh em đã đi tới cổng sân huấn luyện.

“Woa, Dương Thụ của chúng ta thật là thương hoa tiếc ngọc!”
“Ồ! Tôi cảm động quá!”
“Cô! cô đừng nghe bọn họ nói linh tinh.

” Dương Thụ gãi đầu.


“Tôi ở một mình rất ổn, anh về đi.

” Nhiếp Nhiên nhìn chân trời, nói.

“Sao có thể để cô ở lại đây một mình được? Một mình cô sẽ càng nghĩ linh tinh!” Dương Thụ tựa vào xà đôi, đặt hai tay lên xà.

“Thật ra thì không sao cả, không phải cô đã nói rồi sao, đơn vị nào cũng giống nhau cả, Quân khu 2 chúng ta cũng có người vào được bộ đội đặc chủng, cô cố gắng một chút, đến lúc đó nói với sư đoàn trưởng tham gia huấn luyện, nói không chừng sẽ được.

” Dương Thụ khuyên cô.

Nhiếp Nhiên biết ngay là anh ta hiểu lầm mình rồi, cô bật cười.

Dương Thụ thấy cô cuối cùng cũng cười rồi thì không tự chủ được toét miệng cười, sau đó đột nhiên móc một cái bánh bao ra khỏi ngực, “Này, cái này cho cô! Tôi thấy cô không đến phòng ăn nên lấy cho cô.

Nhưng mà hơi nguội rồi, cô mang về hấp nóng lên hãy ăn.

” Dương Thụ nhét bánh bao vào trong tay cô.

Nhiếp Nhiên nhếch miệng cười châm biếm, “Lính các anh thật là nhiệt tình.



Không phải ghi chép cho cô, phạt chạy xin tha cho cô thì là đưa đồ ăn cho cô.

Đúng là một đám người kỳ quái!
“Hả? Cô vừa nói gì?”
Cô giơ cái bánh bao lên, “Tôi nói, cảm ơn bánh bao của anh.


“Khách sáo cái gì, sau này ở Quân khu 2 có tôi bảo vệ cô.

” Nói xong, anh ta vỗ vào ngực mình ba cái.

Bảo vệ mình?
Nhiếp Nhiên bị điệu bộ trượng nghĩa của anh ta làm dở khóc dở cười, cô đường đường là một sát thủ chẳng lẽ lại sa cơ tới mức cần người bảo vệ trong quân đội à?
Cô nhướng mày, chuyển chủ đề: “Muộn lắm rồi, về nghỉ ngơi thôi.


Nói rồi cô nhảy xuống khỏi xà đôi.

“A, được.


Hai người một trước một sau đi tới cổng ký túc xá, Nhiếp Nhiên thấy anh ta tiếp tục đi theo mình thì dừng bước lại, hỏi: “Anh muốn cùng tôi về ký túc xá à?”
Vì cô là nữ binh, lại là lính cần vụ nên không ở cùng tòa ký túc xá với nam binh mà ở trong tòa ký túc xá đơn độc phía sau.

Lúc này Dương Thụ mới hoàn hồn lại, nhưng không dám nói mình thất thần đi theo cô, chỉ có thể cứng miệng nói: “Không, không phải, tôi đưa cô về, tôi sợ cô xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

”.

 
Chương 845: 845: cô Không Phải Là Người Dễ Bắt Nạt 4





Xảy ra chuyện ngoài ý muốn?
Ở trong đơn vị có thể xảy chuyện gì ngoài ý muốn?
“Vậy nếu đã đưa đến nơi thì anh có thể đi rồi.


“Ừm, cô nghỉ ngơi sớm đi.


Nhiếp Nhiên trở lại ký túc xá tiện tay ném thẳng cái bánh bao vào thùng rác, đi tắm rồi đi ngủ.

Cô nằm ở trên giường không ngừng suy nghĩ làm sao để động tay động chân vào lần diễn tập trọng đại đó, bất tri bất giác đã ngủ mất.

Đến khi cô tỉnh dậy thì trời cũng đã sáng.

Lúc cô vừa ngồi xuống bàn ăn thì bên cạnh xuất hiện một đám nam binh.

“Nhiếp Nhiên! Hôm qua tôi thấy cô tránh một quyền của Dương Thụ thật là lợi hại, dạy chúng tôi mấy chiêu đi!”
“Đúng vậy, dạy mấy chiêu đi!”

Hôm qua có rất nhiều người nhìn thấy cảnh Nhiếp Nhiên và Dương Thụ trong sân huấn luyện.

Vốn dĩ buổi tối lúc ăn cơm, bọn họ đã muốn đến nói với Nhiếp Nhiên, nhưng lại không thấy cô xuất hiện, cho nên bây giờ mới sáng sớm đã có rất nhiều người ngồi xổm ở đây đợi rồi.

Mấy người Dương Thụ ngồi ở bàn khác nhìn thấy thế lập tức đi tới xua đuổi.

“Đi đi đi, Nhiếp Nhiên là người của tôi, mấy người tránh ra!”
Người ở những lớp khác khinh thường nói: “Cái gì mà người của cậu, Nhiếp Nhiên rõ ràng là người ở Quân khu 2 chúng ta! Cậu bớt chiếm hữu đi!”
“Đúng thế! Nhiếp Nhiên dạy một chút đi!”
“Đúng vậy, Nhiếp Nhiên dạy mấy chiêu đi, đội dự bị có tuyệt chiêu gì, cô đừng giấu.


Một đám người anh một câu tôi một câu, cả phòng ăn ầm ĩ hết lên.

Lâm Hoài vừa vào đã nghe thấy trong phòng ăn ầm ĩ như cái chợ, nhìn kĩ thì thấy đám nam binh kia đang vây quanh Nhiếp Nhiên.

Anh ta lập tức giận điên lên.

“Có phải quên điều tôi nói hai ngày trước rồi không!” Lâm Hoài đi nhanh đến, gầm lên giận dữ.


Nguồn:
Tất cả mọi người lập tức đặt bát của mình xuống, đứng dậy đứng thẳng hô: “Sĩ quan huấn luyện Lâm!”
Lâm Hoài tức giận nói: “Tất cả đi chạy phạt cho tôi!”
“Hả?” Đám người kia nghe thấy phạt, không nhịn được than khóc.

Lâm Hoài thấy bọn họ vẫn không nhúc nhích, không nhịn được tức giận nói: “Nghe không hiểu à? Có phải muốn bị phạt gấp đôi không!”
“Rõ, sĩ quan huấn luyện Lâm!”
Tất cả mọi người xếp thành hàng chỉnh tề chạy ra ngoài, duy chỉ có một người vẫn ngồi tại chỗ.

Đó chính là! Nhiếp Nhiên!
Lâm Hoài thấy cô vẫn ngồi im như núi cắn bánh bao ăn cháo, lửa giận lại bốc lên.

Vốn dĩ những nam binh này vì cô nên mới mất khống chế làm loạn kỷ luật như vậy, cô không chỉ không chạy cùng mà còn ngồi ở đây coi thường anh ta.

Đúng là không coi anh ta ra gì!
“Cô còn đứng ở đây làm gì!” Anh ta vỗ mạnh lên bàn, quát lớn với cô.

Nhiếp Nhiên đang nhét bánh bao vào miệng khựng lại, cô ngẩng đầu lên, rất dửng dưng hỏi: “Tôi cũng phải chạy à?”
Lâm Hoài tức giận trợn mắt nhìn cô nói: “Nếu không thì sao? Cô tưởng cô có thể tránh hết lần này đến lần khác à?”
Dương Thụ đứng ở cửa nghe thấy thế thì kéo tất cả mọi chuyện lên người mình, “Sĩ quan huấn luyện, chuyện này không liên quan đến Nhiếp Nhiên, là chúng em chủ động tìm cô ấy nói chuyện.


Lâm Hoài sầm mặt lại: “Có phải cậu vẫn muốn bị phạt gấp đôi không!”.

 
Chương 846: 846: cô Không Phải Là Người Dễ Bắt Nạt 5





Dương Thụ không phục trả lời: “Thầy cố ý nhắm vào cô ấy!”
Ngay lúc tất cả mọi người lau mồ hôi vì Dương Thụ, Nhiếp Nhiên đã từ từ đứng lên.
Cô nhẹ nhàng đẩy Dương Thụ ra, ra hiệu cho anh ta lui về phía sau mấy bước.
Sau đó cô bình thản đối mặt với Lâm Hoài, lạnh lùng hỏi: “Tại sao tôi phải nghe anh?”
Lâm Hoài ngẩn ra.
Nhiếp Nhiên tiếp tục nói: “Tôi là lính cần vụ của sư đoàn trưởng, tôi chỉ nghe sư đoàn trưởng.

Nếu như sĩ quan huấn luyện Lâm cảm thấy tôi làm sai, anh có thể đi báo cáo với sư đoàn trưởng, sau đó mới có quyền xử lý tôi.

Nếu không, tôi sợ là mình không thể hoàn thành hình phạt của anh rồi.”
Cô không hề sợ hãi, nói vô cùng thỏa đáng.
Những nam binh đứng ở cửa đều vô cùng kinh ngạc.
Đúng là người của đội dự bị, ngầu thật!
“Đúng vậy sĩ quan huấn luyện Lâm, mau đi mách lẻo đi.”

Dương Thụ đứng ở bên cạnh châm chọc làm Lâm Hoài tức giận quát lên, “Im miệng! Cho dù tôi không xử lý được cô ta, chẳng lẽ còn không xử lý được cậu à!”
“Tôi ăn xong rồi, không quấy rầy sĩ quan huấn luyện Lâm nữa.” Nhiếp Nhiên ném lại một câu, định rời đi.
Nhưng mới đi được hai bước, sau lưng đã truyền tới tiếng khiển trách của Lâm Hoài, “Cô đừng tưởng mình là người đội dự bị điều đến thì ngon, bây giờ cô là người của Quân khu 2 chúng tôi, cô phải nghe theo Quân khu 2!”
Anh ta không thích nhất chính là người tự cho là đúng, không nghe dạy dỗ như thế này.
Nhiếp Nhiên quay đầu lại nhìn về phía anh ta, “Cảm ơn sĩ quan huấn luyện Lâm đã dạy dỗ.

Có điều tôi nghe thế nào chắc cũng không đến lượt nghe sĩ quan huấn luyện Lâm nhỉ? Dù sao tạm thời anh vẫn chưa phải là sư đoàn trưởng.”
Cô bật cười giễu cợt, sau đó đi ra ngoài cửa.
Lâm Hoài tức giận máu dồn hết lên đầu.

Đám nam binh đứng ở cửa kia chưa bao giờ thấy ai dám làm Lâm Hoài tức như vậy, lần này lập tức đề cao Nhiếp Nhiên đến mức kính nể.
Cô đi đến đâu, tất cả mọi người đều nhường đường.

Nhiếp Nhiên đi ra khỏi phòng ăn, tới thẳng tòa nhà hành chính.

Hừ, nghĩ cô dễ bắt nạt à!
Chuyện nữ binh mới đến cãi lại sĩ quan huấn luyện Quân khu 2 ngay trước mặt mọi người nhanh chóng lan truyền khắp đơn vị.
Sau khi nghe được tin tức này, Nhiếp Thành Thắng lập tức gọi cô vào trong phòng làm việc.
“Chuyện gì thế, sao con lại chống đối sĩ quan huấn luyện Lâm?”
Nhiếp Nhiên dửng dưng trả lời: “Con không chống đối anh ta, con chỉ trần thuật lại sự thật.

Con là lính cần vụ, không phải là lính lớp 2, nếu anh ta muốn trừng phạt con thì phải được ba đồng ý.”
Trừng phạt?
“Tại sao cậu ta phải trừng phạt con?”
“Anh ta không quản tốt lính của mình, còn giận cá chém thớt lên con.”
Nhiếp Thành Thắng nghe thấy vậy thì đã hiểu cơ bản rồi.

Quân khu 2 của bọn họ không có nữ binh, lúc này có một nữ binh đến, bọn họ cảm thấy mới lạ, cũng không quan tâm được đến vấn đề kỷ luật nữa nên đã chọc giận sĩ quan huấn luyện Lâm.
“Được rồi, ba biết rồi, con ra ngoài đi.”
Nhiếp Thành Thắng cảm thấy đây là chuyện nhỏ, huống hồ Nhiếp Nhiên nói không sai.

Cô là lính cần vụ, không phải binh lính chịu huấn luyện, nghiêm khắc mà nói nên là mình hoặc là Lưu Đức phạt cô chứ không phải là Lâm Hoài ở lớp 2.
Nhưng khiến cho người ta không ngờ là chuyện này lại kéo theo một loạt phản ứng dây chuyền khác..

 
Chương 847: 847: lời Đồn Nhảm - Bị Vứt Bỏ 1





Chuyện nhỏ này vốn dĩ chỉ mấy ngày là sẽ tiêu tan mới đúng, nhưng lại càng lúc càng quá mức, cuối cùng không biết ai điều tra Nhiếp Nhiên, tung ra tin cô là nữ binh bị đội dự bị đuổi ra ngoài, cho nên mới bị điều đến Quân khu 2.

Ánh mắt các nam binh ở Quân khu 2 nhìn Nhiếp Nhiên lập tức trở nên khác thường.

Có đồng cảm, có đáng tiếc, cũng có xem thường.

Hễ là nơi Nhiếp Nhiên đi ngang qua, đám nam binh kia đều bắt đầu xì xào bàn tán, thấp giọng thảo luận.

Nhiếp Nhiên thì lại rất bình tĩnh, không bị bất cứ ai chỉ chỉ trỏ trỏ mà lúng túng, ngày nào cũng làm chuyện lính cần vụ nên làm, Lưu Đức nhìn thấy không nhịn được an ủi mấy câu.

“! Nhiếp Nhiên à, có một số tin đồn cô không cần phải quan tâm, có lẽ là tên nhóc nào buồn chán nên trêu cô thôi.


“Vâng, tôi không sao.


“Cô không sao thì tốt, thời gian lâu rồi, lời đồn không có thật này chắc chắn sẽ biến mất.

” “Vâng, tôi biết rồi.


” Nhiếp Nhiên trả lời vậy nhưng trong lòng vẫn cảm thấy phiền, thuận tay cầm hai xấp tài liệu lên nói: “À đúng rồi, phần tài liệu này cần sư đoàn trưởng ký tên, còn phần tài liệu này tôi đã soát lại, cũng in ra rồi.


Lưu Đức thấy cô tận tụy với công việc như vậy thì càng đau lòng vì cô hơn, anh ta nhận lấy hai phần tài liệu kia, “Được, ở đây không còn việc gì nữa.

Cô đi nghỉ ngơi đi.


“Cảm ơn sĩ quan huấn luyện Lưu.

” Sau đó cô chạy đi.

Lưu Đức thấy cô đi nhanh như vậy, không nhịn được thở dài một hơi, “Sao cô gái tốt như vậy lại dính vào lời bịa đặt này chứ?”
Anh ta khẽ lắc đầu đi vào phòng làm việc của Nhiếp Thành Thắng.

Nhiếp Nhiên mới vừa đi ra khỏi tòa nhà hành chính đã va phải Dương Thụ đang định lao vào bên trong.

“Cô không sao chứ?” Anh ta giữ lấy vai Nhiếp Nhiên, trong mắt toàn là vẻ lo lắng.

Nhiếp Nhiên không thích tiếp xúc với người khác ở khoảng cách gần như vậy, cô lui về phía sau ba bước, sau khi hoàn toàn thoát khỏi tay anh ta, mới không mặn không nhạt hỏi, “Tôi nên làm sao à?”
Dương Thụ lo lắng khuyên, “Nếu cô không vui thì nhất định đừng kìm nén.



“Tôi không hề không vui.

” Giọng Nhiếp Nhiên rất bình thường.

Dương Thụ kinh ngạc, “Cô không nghe được tin đồn trong Quân khu 2 à?”
“Tôi có nghe được.


“Cô đừng đau lòng!” Dương Thụ an ủi.

“! Tôi không đau lòng.


Dương Thụ tưởng là cô làm ra vẻ kiên cường thì không ngừng khuyên, “Làm sao cô có thể không đau lòng được? Cô yên tâm đi, tôi nhất định sẽ bắt cái tên tung tin đồn đó ra cho cô.


Nhiếp Nhiên cảm thấy người này có lẽ không hiểu tiếng người, cho nên cũng lười tiếp tục nói với anh ta.

“Không cần đâu, mọi người tập trung huấn luyện đi.


Sau đó cô về ký túc xá của mình.

.

 
Chương 848: 848: lời Đồn Nhảm - Bị Vứt Bỏ 2





Cô càng dửng dưng như vậy, đám người Dương Thụ càng cảm thấy khó chịu.

“Tôi nhất định phải bắt được tên khốn kia!” Dương Thụ nhìn bóng lưng Nhiếp Nhiên, trong lòng càng thêm tức giận.

Mấy người sau lưng cũng gật đầu phụ họa, siết tay nói: “Không sai!”
Nhưng thực tế luôn tàn khốc.

Khi đó người có thể biết chuyện này chỉ có bọn họ, Dương Thụ truy hỏi kĩ đám người lớp 2, tất cả mọi người đều phải trải qua “nghiêm hình tra khảo” của anh ta, đáng tiếc bọn họ bận rộn gần nửa tháng, không thu hoạch được gì, không tra được cái gì cả.

Tin đồn này truyền đi càng lúc càng mạnh mẽ, giống như cỏ dại đầu mùa xuân điên cuồng mọc lên không khống chế được.

Cuối cùng toàn bộ binh lính Quân khu 2, cho dù là nhỏ như lính đứng gác ở cổng hay là to như sĩ quan huấn luyện có chức vị trong tòa nhà hành chính nhìn Nhiếp Nhiên đều mang ánh mắt nhìn người thất bại.


Mỗi lần Nhiếp Nhiên ra vào phòng ăn luôn khiến đám người ở bên cạnh nhỏ giọng thảo luận.

Truyện mới cập nhật
Dương Thụ nghe các nam binh đang xì xào bàn tán, tức giận đập mạnh đũa lên bàn, đứng phắt lên khỏi ghế, tức giận mắng: “Rốt cuộc là tên khốn kiếp nào nói! Có bản lĩnh tung tin đồn nhảm mà không có bản lĩnh đứng ra, đúng là hèn hạ!”
Ngô Sướng cũng đứng lên, “Không sai, là đàn ông thì quang minh chính đại đứng ra đi, bắt nạt nữ binh là thế nào hả!”
Tất cả mọi người trong phòng ăn đều dừng lại, tầm mắt đều tập trung ở bàn bọn họ.

Lâm Hoài ngồi đầu tiên thấy đám người Dương Thụ lớp mình mắng người thì thật sự cảm thấy mất mặt, tức giận quát bọn họ: “Nổi điên cái gì thế, không muốn ăn cơm thì đi huấn luyện cho tôi!”
Dương Thụ cảm thấy ở trong phòng ăn ngột ngạt nên dứt khoát đi luôn, nhưng lúc anh ta đi tới cửa, lại quay lại căm hận nói với tất cả mọi người trong phòng ăn: “Tôi nói luôn ở đây, để tôi phát hiện ra là ai đang tung tin, đừng trách tôi không nể tình đông đội cùng khu!”
“Dương Thụ! Cậu có biết mình đang nói cái gì không hả!” Lâm Hoài nổi giận.

Dám nói như vậy trước mặt mọi người Quân khu 2 chỉ vì một nữ binh.


Đúng là không ra cái thể thống gì cả!
Cho dù anh ta không sợ mất mặt thì lớp 2 vẫn cần thể diện!
Lâm Hoài cảm thấy nữ binh này chính là một mầm họa, từ khi cô vào Quân khu 2, các nam binh đều không an phận, còn dám chống đối mình ngay trước mặt mọi người, bây giờ lại làm ra chuyện này khiến Quân khu 2 vốn yên tĩnh ầm ĩ hết cả lên.

Vì vậy anh ta cũng đi ra ngoài, nhưng không phải đến sân huấn luyện mà là phòng làm việc của sư đoàn trưởng.

Cốc cốc cốc!
“Vào đi.

” Giọng Nhiếp Thành Thắng nghiêm túc vang lên.

Lâm Hoài đẩy cửa vào, Nhiếp Thành Thắng nhìn thấy là anh ta, gấp tài liệu lại, hỏi: “Có chuyện gì à?”
“Sư đoàn trưởng, tôi cho là Nhiếp Nhiên không thích hợp với đơn vị chúng ta, tôi nghĩ điều cô ta đến khu 3 sẽ thích hợp hơn.

” Lâm Hoài vừa vào phòng đã nói thẳng không chút kiêng kị.

.

 
Chương 849: 849: lời Đồn Nhảm - Bị Vứt Bỏ 3





Nhiếp Thành Thắng không vui vì con gái nhà mình bị anh ta chê như vậy, cho dù đứa con gái này không được ông ta thương yêu như con trai, nhưng cũng không thể bị người khác khinh thường.

Huống hồ con gái ông ta là người của đội dự bị, là trợ thủ đắc lực trong tương lai của ông ta, ông ta không cho phép bị bất cứ ai xem thường.
“Đây là người đội dự bị điều tới, chúng ta chỉ cần thu nhận thôi.” Nhiếp Thành Thắng sầm mặt lạnh giọng nói.
Lâm Hoài không hiểu tại sao sư đoàn trưởng lại đột nhiên thay đổi thái độ như vậy, anh ta vẫn tiếp tục nói: “Nhưng cô ta làm Quân khu 2 loạn hết lên, khiến tất cả mọi người không tập trung.

Những ngày qua trong đơn vị toàn là tin đồn, tôi nghĩ đối với cô ta mà nói cũng không phải là một chuyện tốt.”
Nhắc tới tin đồn, Nhiếp Thành Thắng nhanh chóng cau mày lại, một lúc lâu sau, ông ta mới lên tiếng: “Chuyện này tôi biết rồi, cậu ra ngoài đi.”
Lâm Hoài đứng thẳng lên, “Rõ.”
Lúc anh ta ra khỏi phòng làm việc của sư đoàn trưởng, rời khỏi tòa nhà hành chính, vừa vặn gặp Nhiếp Nhiên đi đưa tài liệu về.
Lúc không có ai bên cạnh, Nhiếp Nhiên sẽ không nể mặt người này, cô lập tức đi qua anh ta.

Điều này khiến Lâm Hoài ngẩn ra.
Trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu, quả nhiên cô gái này không phải là người dễ bắt nạt.

Anh ta hừ lạnh trong lòng, sau đó cất bước đi ra ngoài.
Nhiếp Nhiên lên tầng về phòng làm việc rồi bắt đầu xử lý tài liệu Lưu Đức vừa đưa cho mình, xét duyệt lưu trữ rồi soát lại, cuối cùng in, làm xong một loạt chuyện này thì sắc trời đã tối.
Lúc này, gian phòng làm việc trong cùng mở ra.
“Sao còn chưa về thế?” Nhiếp Thành Thắng vừa mặc áo khoác vừa đi ra ngoài.
“Còn một ít nữa, sắp xong rồi ạ.” Nhiếp Nhiên nói mà không ngẩng đầu lên.
Buổi chiều lúc nhìn thấy Lâm Hoài, cô đã có dự cảm rồi.

Bây giờ là năm giờ hai mươi.


Bình thường, cứ năm rưỡi hằng ngày là Nhiếp Thành Thắng sẽ rời khỏi phòng làm việc, nhưng hôm nay lại về trước mười phút.

Quả nhiên, nhất định là buổi chiều Lâm Hoài đã nói gì với Nhiếp Thành Thắng.
Nhiếp Thành Thắng nhìn vị trí của Lưu Đức phía đối diện không có ai, nhân cơ hội này đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, cũng hơn một tháng rồi, tiểu đoàn trưởng của con có gọi điện thoại cho con không?”
Nhiếp Nhiên dừng động tác gõ bàn phím lại, giống như không hiểu ý ông ta, cười đơn thuần nói: “Ba, mấy ngày nay nhất định là ba bận quá rồi, sao tiểu đoàn trưởng lại gọi điện thoại cho một lính nhỏ như con được?”
Nhiếp Thành Thắng gật đầu, “Gần đây ba bận chuyện diễn tập, sợ quên nhận điện thoại của tiểu đoàn trưởng của con cho nên mới hỏi.” Ông ta suy nghĩ một lúc rồi mới nói với cô, “Con nhanh chóng làm xong rồi về nghỉ ngơi đi.”
Sau đó, ông ta rời khỏi phòng làm việc.

Nhiếp Nhiên không tiếp tục gõ bàn phím nữa mà tựa lưng vào ghế, tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng lại.
Nhiếp Thành Thắng sẽ làm gì, gọi điện thoại cho Lý Tông Dũng hỏi tình hình à?
Cô cảm thấy có lẽ mình có thể hành động rồi.
Năm, sáu ngày sau, tin đồn vẫn không tan đi..

 
Chương 850: 850: lời Đồn Nhảm - Bị Vứt Bỏ 4





Lâm Hoài nghe đám nam binh kia nói chuyện say sưa thì rất đau đầu.

Anh ta tưởng sau khi mình nói xong lời kia thì ít nhất sư đoàn trưởng sẽ điều Nhiếp Nhiên đến nơi khác, không để cho cô quang minh chính đại đi qua đi lại trong phòng ăn và tòa nhà hành chính nữa.

Nhưng Nhiếp Nhiên vẫn đúng giờ xuất hiện ở phòng ăn, sau đó lại giống như không có chuyện gì ăn xong rời đi, không hề bị ảnh hưởng.

Cho nên Lâm Hoài quyết định lại đi nói chuyện với sư đoàn trưởng một lần nữa, cố gắng lần này nhất định phải hỏi ra kết quả.

Nhân lúc nghỉ trưa, anh ta lại đến phòng làm việc của sư đoàn trưởng.

Cửa không khóa, anh ta vừa định giơ tay gõ cửa thì lại thấy Nhiếp Nhiên đang đứng trước bàn làm việc của sư đoàn trưởng, cúi đầu xem cái gì đó.

Vẻ mặt cô nghiêm túc, hoàn toàn không biết bên ngoài có người.

Lâm Hoài lập tức đẩy cửa ra, mắng: “Cô ở đây làm gì!”
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh ta, đáy mắt giống như lóe lên một chút hoảng hốt, nhưng lại nhanh chóng bình tĩnh lại, “Tôi đang xem sắp xếp thời gian diễn tập sắp tới.



Lâm Hoài không nhìn ra vẻ hốt hoảng vừa rồi của cô, đi nhanh đến bên cạnh cô, cúi đầu nhìn tờ giấy trên bàn: “Trong sơ đồ phân bố có sắp xếp thời gian à?”
Nhiếp Nhiên bị vạch trần nhưng vẫn bình tĩnh, “Đương nhiên, tôi có thể dựa theo phân bố địa hình và thể năng của những nam binh kia để chuyển đổi, tính ra thời gian bọn họ kết thúc.


Lâm Hoài coi thường, “Cô tính thể năng của những nam binh kia bằng cách nào?”
“Thành tích huấn luyện thể năng mỗi tháng của từng lớp đều được đưa lên trên, tôi đều phải lưu trữ.

” Nhiếp Nhiên cụp mắt nhìn sơ đồ phân bố trên bàn, giả vờ vẽ một vòng ở chỗ nào đó, “Theo sơ đồ phân bố này, tôi cảm thấy có lẽ cần diễn tập tối thiểu năm đến bảy ngày.


Lâm Hoài nhìn vào chỗ cô chỉ, cau mày lại, vô tình đi theo suy nghĩ của cô, hỏi: “Đi theo sơ đồ phân bố này? Vậy nếu như không dựa theo nó thì sao?”
Nhiếp Nhiên gõ nhẹ lên bàn, quả quyết nói: “Chỉ cần ba ngày.


“Ba ngày?” Lâm Hoài khinh thường nói: “Đội dự bị chém gió không cần nháp à?”
Nhiếp Nhiên không so đo với thái độ của Lâm Hoài, cô lại chỉ lên một chỗ trên bản đồ, kiên nhẫn nói: “Anh nhìn đi, nơi này có một ngọn núi, là đường giao thông quan trọng, nếu như Đội Xanh cố thủ ở đây thì không chỉ có thể nhìn trọn được hoàn cảnh phía dưới, mà lúc đánh mục tiêu cũng vô cùng dễ dàng.


Không chỉ giảm thiểu nhiều tổn thất, thời gian diễn tập cũng sẽ thu ngắn lại.


“Nhưng ngọn núi này quanh năm có sương mù.


Không phải anh ta không biết ngọn núi này là đường giao thông quan trọng, lại vô cùng bí mật, nhưng sương mù và độ ẩm ở ngọn núi này làm người ta vô cùng đau đầu.

Bạn đang
Không phải người đặc biệt quen thuộc địa hình thì rất dễ bị lạc.

Nơi này xấu nhiều hơn tốt, anh ta không thể chọn.

Nhiếp Nhiên khẽ cười, “Có sương mù, không phải là nơi ẩn nấp tốt nhất sao?”
“Nhưng như vậy cũng không dễ ngắm bắn mục tiêu.

” Lâm Hoài đã bất giác nói chuyện với cô.

Nhiếp Nhiên cười, bình tĩnh tự tin gõ một mũi tên màu đỏ trên bản đồ, “Hướng gió.

”.

 
Chương 851: 851: lời Đồn Nhảm - Bị Vứt Bỏ 5





Hai chữ đơn giản đã làm mắt Lâm Hoài sáng lên.

Đúng vậy, có hướng gió!
Chỉ cần đoán được hướng gió là bọn họ có thể thành công tránh, thậm chí có thể lợi dụng sương mù này để ẩn nấp, đợi gió đến, sương mù bị thổi hết đi, vậy chuyện sau đó hoàn toàn là nước chảy thành sông rồi.

Lâm Hoài càng nghĩ càng kích động, ánh mắt anh ta nhìn Nhiếp Nhiên cũng bắt đầu thay đổi.

Dĩ nhiên, chỉ là một giây mà thôi.

Anh ta nhanh chóng đè nén sự hưng phấn trong lòng mình lại, lạnh giọng nói: “Cô là lính cần vụ, tùy tiện xem sơ đồ phân bố của sư đoàn trưởng sẽ bị phạt!”
Nhiếp Nhiên nhún vai, “Tôi không xem, là sư đoàn trưởng để ở chỗ này, tôi chỉ đi ngang qua mà thôi.


Sau khi nói xong cô lập tức đi ra ngoài.


Lâm Hoài kích động trong lòng, cũng không quan tâm được đến việc đợi Nhiếp Thành Thắng để nói vấn đề liên quan tới Nhiếp Nhiên nữa mà đi thẳng.

Bây giờ việc quan trọng nhất của anh ta chính là kiểm tra hướng gió ở khu kia thế nào, xem xem có thể điều chỉnh và thay đổi không.

Nhiếp Nhiên nhìn bóng lưng anh ta, khóe miệng lướt qua một nụ cười vô cùng nhẹ.

Sau đó cô đóng cửa phòng làm việc của Nhiếp Thành Thắng lại, ngồi ở trước bàn làm việc của mình.

Cô còn chưa ngồi ấm chỗ, Nhiếp Thành Thắng đã đi vào, lúc đi ngang qua bàn làm việc của Nhiếp Nhiên, giọng ông ta rất khó chịu: “Nhiếp Nhiên, vào đây cho tôi!”
Tiếng ra lệnh khiến Lưu Đức vừa đi theo Nhiếp Thành Thắng về bị dọa giật mình.

Nhiếp Nhiên hơi nhíu mày, ung dung bình tĩnh đứng dậy đi theo Nhiếp Thành Thắng vào trong phòng làm việc của ông ta.

“Sư đoàn trưởng, cần tôi làm gì sao?”
Ầm! Tiếng đập bàn đột nhiên vang lên.

“Lần này rốt cuộc tại sao con lại bị điều ra ngoài! Con nói thật đi!” Sắc mặt Nhiếp Thành Thắng u ám tới cực điểm, lửa giận hừng hực bốc lên ở đáy mắt.

Ha, nhịn năm ngày mới gọi điện thoại cho Lý Tông Dũng, ông ta cũng thật giỏi chịu đựng.

Nhiếp Nhiên cười lạnh trong lòng, nhưng trên mặt không hề lộ ra bất kì điều gì, bình tĩnh trả lời: “Vai con bị thương.


Nhiếp Thành Thắng lại đập mạnh lên bàn: “Nói linh tinh! Ba đã gọi điện thoại cho tiểu đoàn trưởng của con rồi, ông ta lại nói bảo con ở đây nghỉ ngơi thêm ít ngày, không cần phải vội.



Nhiếp Nhiên ngẩn ra.

Lý Tông Dũng không nói thẳng mà trì hoãn thêm.

Vì sao chứ?
Mặc dù trong lòng rất kinh ngạc nhưng cô vẫn giải thích theo lời Lý Tông Dũng: “Lần này con bị thương rất nặng, hôn mê gần! ”
Cô còn chưa nói xong đã bị Nhiếp Thành Thắng ngắt lời, “Ba không muốn nghe con giải thích! Bây giờ ba chỉ muốn biết rốt cuộc đội dự bị có còn cần con nữa không!”
Nhiếp Nhiên lạnh lùng, “Nếu như bọn họ không cần con nữa, ba định làm thế nào? Lại cắt đứt quan hệ với con à?”
Cô gằn từng chữ cuối.

Nhiếp Thành Thắng lắp bắp, “Con! con đừng có lấy điều này ra nói! Bây giờ là chuyện liên quan đến tương lai của con!”
“Mấy ngày nay con luôn không dám nói với ba, lần đó huấn luyện vai con bị thương do vụ nổ, đến nỗi bây giờ! không cầm nổi súng nữa rồi.


“Cái gì!”
Câu nói này giống như một tiếng sấm đánh xuống làm Nhiếp Thành Thắng đinh tai nhức óc, chân lảo đảo mấy bước, ngã ngồi xuống ghế làm việc của mình.

Làm sao có thể!

“Ba liên lạc với bệnh viện đơn vị cho con, con lập tức đi kiểm tra! Lập tức!” Tâm trạng Nhiếp Thành Thắng gần như đã mất khống chế.

Khó khăn lắm Nhiếp Nhiên mới vào được đội dự bị, lại có quan hệ hòa hợp với vợ chồng Khưu Bình, con đường tương lai vô cùng rộng mở, sao có thể bởi vì một vết thương nhỏ trên vai mà dừng lại được!
Lúc Nhiếp Thành Thắng gọi điện thoại cho bệnh viện đơn vị, Nhiếp Nhiên lại nói tiếp, “Con nghĩ chắc chắn đội dự bị đã lấy được báo cáo kiểm tra sức khỏe cuối cùng của con rồi.


Lời này giống như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà khiến Nhiếp Thành Thắng hoàn toàn sụp đổ.

Nhiếp Thành Thắng tựa lưng vào ghế, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: “Con đến bộ phận hậu cần báo cáo đi.


Nhiếp Nhiên hiểu Nhiếp Thành Thắng đã hoàn toàn vứt bỏ cô rồi.

.

 
Chương 852: 852: nhất Định Là Anh Ta Tung Tin Đồn 1





Nhiếp Nhiên vừa ra khỏi phòng làm việc của Nhiếp Thành Thắng đã thấy Lưu Đức đứng đợi ở đó từ lâu, trên mặt là nụ cười lúng túng khó coi.
“...!Tôi đưa cô đi.”
Từ vẻ mặt bất an của anh ta, Nhiếp Nhiên có thể biết bộ phận hậu cần đó nhất định không thoải mái bằng nơi này.
Nhưng mà không sao, chuyện của cô đã giải quyết xong rồi, cho dù đi đến chỗ nào, cô cũng có thể chấp nhận.
“Cảm ơn sĩ quan huấn luyện Lưu.” Cô cười khẽ trả lời lại càng khiến Lưu Đức vô cùng thương xót.
“Thật ra sư đoàn trưởng chỉ nhất thời tức giận thôi, đợi qua mấy ngày là sẽ ổn.” Lưu Đức còn tưởng là Nhiếp Nhiên làm sai việc gì khiến Nhiếp Thành Thắng không vui, cho nên mới an ủi như vậy.
Nhiếp Nhiên cười, không nói gì.
Hai người một trước một sau đi tới phòng ăn.


Trong phòng ăn không có một ai.
Lưu Đức dẫn cô vào bếp của phòng ăn, bên trong tỏa ra mùi đồ ăn thơm phức.
“Sĩ quan huấn luyện Lưu, sao anh lại đến đây?” Một người đàn ông mặc đồ đầu bếp tắt bếp đi ra.
Lưu Đức kéo Nhiếp Nhiên đến trước mặt người đàn ông đó: “Lớp trưởng Trần, sư đoàn trưởng bảo tôi giao cô ấy cho mọi người.”
“Nhiếp Nhiên?” Lớp trưởng Trần liếc mắt một cái là nhận ra ngay nữ binh trước mặt.
Lưu Đức kinh ngạc nói: “Hai người biết nhau à?”
“Bây giờ ở trong đơn vị có ai không biết nữ binh này.”
Lưu Đức cười khan mấy tiếng: “Ha...!ha ha...!cũng đúng, dù sao cũng giao cho mọi người, giúp việc cho mọi người đấy.”
Lớp trưởng Trần quan sát Nhiếp Nhiên, gật đầu trả lời, “Được, dù sao lớp cấp dưỡng cũng rất thiếu người.”
Lưu Đức giao người an toàn đến tay lớp trưởng Trần xong, lại trò chuyện mấy câu rồi rời đi.

Trước khi đi anh ta còn dặn dò Nhiếp Nhiên một lần, hi vọng cô chăm sóc tốt cho mình ở lớp cấp dưỡng này.
Nhiếp Nhiên trả lời từng cái, sau đó nhìn anh ta rời khỏi phòng ăn.
“Tôi là lớp trưởng ở đây, sau này cứ gọi tôi là lớp trưởng Trần.” Còn một tiếng nữa là đến giờ cơm, lớp trưởng Trần không có thời gian nói chuyện với Nhiếp Nhiên, sau khi tự giới thiệu đơn giản về mình, anh ta lại chỉ nam binh bên cạnh, nói: “Đây là lớp phó của lớp chúng ta, sau này cô cứ gọi cậu ấy là lớp phó Vương.

Cô có gì không biết thì tìm cậu ấy.”
Nhiếp Nhiên ngoan ngoãn gật đầu, chào hỏi, “Lớp trưởng Trần, lớp phó Vương.”
“Còn những người khác, lúc nào tiếp xúc thì hãy nói.

Bây giờ trong đơn vị toàn là tin đồn về cô, cô đừng đi ra ngoài, cứ ở trong bếp rửa bát đũa cọ sàn là được rồi.”
Lớp trưởng Trần vội vàng dặn dò rồi quay về tiếp tục mở bếp nấu ăn.
Lớp phó Vương ở bên cạnh thân thiện chỉ bát đũa trong bồn, Nhiếp Nhiên gật đầu, sau đó xắn tay áo lên, bắt đầu rửa bát..

 
Chương 853: 853: nhất Định Là Anh Ta Tung Tin Đồn 2





Từ lúc này, cô đã trở thành một lính tạp vụ trong lớp cấp dưỡng.

Nhiếp Nhiên ngồi ở bờ vườn rau phía sau lớp cấp dưỡng nhìn cảnh chiều hôm xung quanh, thật sự cảm thấy không tưởng tượng nổi.

Cô là một sát thủ vô cùng xuất sắc, tạo hóa trêu người thành một quân nhân, bây giờ còn sa sút đến mức thành một lính tạp vụ trong lớp cấp dưỡng.

Haiz! vì tự do, cô đã liều thật mà.

Nhiệt độ đầu xuân bắt đầu giảm mạnh khi mặt trời buông xuống, hơi nước lạnh rùng mình bao phủ khắp vườn, chẳng bao lâu quần áo của cô đã hơi ẩm.

“Nhiếp Nhiên, sao cô vẫn ở đây, mau về nghỉ ngơi đi.

Sáng ngày mai năm giờ còn phải dậy nấu bữa sáng nữa.

” Lớp phó Vương đi qua vườn rau thấy Nhiếp Nhiên thì tốt bụng nhắc nhở.

“A, tôi về ngay đây.


” Nhiếp Nhiên đứng lên nhìn về phía xa.

So với mỗi ngày mở mắt ra lại nghĩ phải giết ai thì không bằng mỗi ngày mở mắt ra nghĩ phải nấu món gì.

Ít nhất, bây giờ cô cảm thấy như vậy.

Màn đêm đã hoàn toàn buông xuống, trong sân huấn luyện dần dần yên tĩnh lại.

!
Qua hai ngày ngắn ngủi, Dương Thụ đã phát hiện ra không thấy Nhiếp Nhiên đâu nữa, nhân lúc nghỉ trưa anh ta ngồi xổm đợi ở cổng tòa nhà hành chính.

Mấy nam binh từ trước đến giờ chơi cùng anh ta cũng đứng ở đó đợi cùng.

Nhưng chờ mãi chờ mãi mà không thấy Nhiếp Nhiên, bọn họ chỉ gặp Lưu Đức.

Dương Thụ nghĩ bọn họ đều là lính cần vụ, ít nhiều sẽ biết chút nội tình nên tóm lấy Lưu Đức đang đi xuống tầng đến phòng ăn.

“Nhiếp Nhiên đâu?” Dương Thụ hỏi thẳng.


“Nhiếp Nhiên? Cô ấy bị điều đến lớp cấp dưỡng hỗ trợ rồi.


“Cái gì!” Dương Thụ cau mày, “Đang yên đang lành, sao đột nhiên lại đến lớp cấp dưỡng?”
Lưu Đức lắc đầu, “Chuyện này tôi cũng không biết, hai ngày trước hình như Nhiếp Nhiên bị sư đoàn trưởng gọi vào phòng làm việc khiển trách một trận, sau đó bị điều đến lớp cấp dưỡng.


“Cô ấy làm sai việc gì à?”
“Không, những việc cô ấy làm tôi đều soát lại, không có vấn đề gì.

Tôi đoán là do những lời đồn kia hại cô ấy.


“Đoán cái gì, chắc chắn là thế!” Dương Thụ tức giận nói.

“Các cậu không nghỉ trưa, chạy đến đây làm gì!” Đột nhiên, một giọng nói vang lên cách đó không xa.

Dương Thụ quay sang nhìn, thấy Lâm Hoài cầm đồ đi tới.

“Sĩ quan huấn luyện Lâm!” Đám người sau lưng Dương Thụ đồng loạt chào.

Bạn đang
Bọn vừa dứt lời, Dương Thụ đã lao ra, đứng ở trước mặt Lâm Hoài, phẫn nộ nói: “Lâm Hoài, thầy đối xử với một nữ binh như vậy mà không biết xấu hổ!”.

 
Chương 854: 854: nhất Định Là Anh Ta Tung Tin Đồn 3





Lâm Hoài chưa bao giờ bị binh lính của mình gọi đích danh, lập tức cảm thấy không vui, sắc mặt lạnh lùng, “Cậu nói cái gì?”
“Tôi nói thầy không xứng làm sĩ quan huấn luyện!” Dễ thấy Dương Thụ chẳng sợ chút nào, nghiến răng nhắc lại từng chữ, giọng còn hung dữ hơn vừa rồi.

Lâm Hoài giận đến nỗi bật cười, “Cậu nói xem, sao tôi lại không xứng?”
“Nhiếp Nhiên bị điều đến lớp cấp dưỡng rồi!”
Lâm Hoài ngẩn ra một chút rồi lập tức khôi phục lại dáng vẻ lạnh nhạt vừa rồi, nói: “Vậy thì đã sao?”
Dáng vẻ bình tĩnh và thờ ơ của anh ta hoàn toàn chọc giận Dương Thụ, Dương Thụ lại tiến về phía trước một bước, gầm lên, “Cô ấy đến Quân khu 2 là muốn huấn luyện nỗ lực vào đơn vị đặc chủng một lần nữa, nhưng thầy lại làm chuyện này để đẩy cô ấy đến lớp cấp dưỡng, thầy đã hủy đi mơ ước của cô ấy!”
Lâm Hoài nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc, “Tôi làm chuyện gì?”
“Người quang minh chính đại không buôn chuyện ngồi lê đôi mách! Thầy mượn chức vị sĩ quan huấn luyện của mình xem trộm hồ sơ của người khác, tung chuyện cô ấy bị đuổi khỏi đội dự bị ra ngoài.

Thầy dám nói chuyện này không phải là thầy làm không!”
Hai ngày trước hình như những lời đồn kia đang chậm rãi lắng xuống, ban đầu tưởng là thời gian làm tin đồn phai đi, nhưng sau đó lại không thấy Nhiếp Nhiên đâu nữa.

Tin đồn lắng xuống và thời gian Nhiếp Nhiên rời đi quá mức trùng hợp.


Đây là một âm mưu!
Có người cố ý muốn ép Nhiếp Nhiên đi!
Toàn bộ Quân khu 2, Nhiếp Nhiên chỉ từng đối chọi gay gắt với sĩ quan huấn luyện Lâm Hoài.

Câu trả lời không phải đã rất rõ ràng rồi sao?
“Thầy biết giở thủ đoạn như vậy, làm sĩ quan huấn luyện làm gì, quá lãng phí tài năng rồi!” Dương Thụ xô vào vai Lâm Hoài rồi đi thẳng.

Mấy nam binh sau lưng thấy Dương Thụ xung đột với sĩ quan huấn luyện của mình như vậy đều lau mồ hôi trong lòng thay anh ta, vội vàng nói xin lỗi: “Xin lỗi sĩ quan huấn luyện Lâm, không phải Dương Thụ có ý đó đâu, chỉ là cậu ta tức giận nói linh tinh thôi.


“Sĩ quan huấn luyện Lâm, chúng em đi bắt cậu ta đến xin lỗi thầy.


Bọn họ cúi đầu xin lỗi Lâm Hoài xong, lại vội vàng đuổi theo Dương Thụ, hô lớn, “Dương Thụ, cậu đi đâu thế, cậu mau quay lại đây!”

Lâm Hoài nhìn bóng lưng bọn họ dần dần biến mất rồi nhìn bản kế hoạch diễn tập mình vừa thức suốt đêm để viết.

Trong đó có mấy điểm then chốt gần như đều là ý tưởng của Nhiếp Nhiên.

Cô gái kia thật sự bị điều đến lớp cấp dưỡng rồi à?
Sư đoàn trưởng làm việc nhanh như vậy từ lúc nào thế?
“Nhiếp Nhiên đến lớp cấp dưỡng thật rồi à?” Lâm Hoài hỏi Lưu Đức ở bên cạnh.

Lưu Đức gật đầu, “Đúng vậy, cô ấy đi từ hai ngày trước, sư đoàn trưởng đích thân ra lệnh, tôi đích thân đưa cô ấy qua.


Nguồn:
Lâm Hoài lại hỏi: “Là bởi vì lời đồn đó nên mới bị điều đi à?”
Lưu Đức lắc đầu, “Chuyện này thì tôi không rõ, sư đoàn trưởng chỉ bảo tôi đưa cô ấy đến bộ phận hậu cần thôi.


Lâm Hoài đi đến phòng làm việc của Nhiếp Thành Thắng.

.

 
Chương 855: 855: nhất Định Là Anh Ta Tung Tin Đồn 4





“Có chuyện gì thế?” Nhiếp Thành Thắng thấy Lâm Hoài đứng im ở cửa không nhúc nhích, không nhịn được hỏi.

“À, sư đoàn trưởng, tôi đột nhiên có cái nhìn khác về kế hoạch diễn tập lần này.

” Lâm Hoài đưa tài liệu tới.

Nhiếp Thành Thắng nhận lấy lật mấy trang rồi chỉ phòng làm việc: “Đi vào nói đi.


“Rõ!”
Lúc hai người bọn họ đóng cửa phòng làm việc lại trao đổi nội dung diễn tập lần này, Dương Thụ vừa vội vàng rời khỏi tòa nhà hành chính lại bị mấy anh em của mình khống chế.

“Dương Thụ, cậu định đi đâu, cậu đừng có kích động!” Ngô Sướng ôm chặt eo anh ta, không cho anh ta đi về phía trước nửa bước.


Dương Thụ không giãy ra được, vừa giận vừa tức gầm nhẹ, “Tôi muốn đi thăm Nhiếp Nhiên!”
Ngô Sướng ngẩn ra, sau khi hoàn hồn lại, tức giận buông anh ta ra, “Sao cậu không nói sớm?”
Một đám người theo Dương Thụ xông vào trong phòng ăn.

Lúc bọn họ đi vào, phòng ăn đã dừng cấp cơm, bên trong không có một ai.

Bọn họ đứng ở cửa sổ phòng ăn xem bên trong có bóng dáng Nhiếp Nhiên hay không.

May mắn là lần này đã nhìn thấy rồi.

Dương Thụ mới vừa toét miệng muốn gọi Nhiếp Nhiên trong cửa sổ, nhưng một giây tiếp theo, nụ cười trên mặt và lời nói của anh ta lập tức bị dừng lại.

Bởi vì, Nhiếp Nhiên đang khom người lau nhà.


Cô mặc tạp dề nhựa màu đen của lớp cấp dưỡng, chân đi giày đi mưa, rõ ràng quần áo và giày kia không vừa với cô, tạp dề gần như sắp chạm tới đất, giày to đến nỗi theo mỗi bước đi của cô lại run rẩy.

Dương Thụ mở ngay cánh cửa chưa bao giờ mở với bên ngoài trong phòng ăn ra, sau đó gọi người ở bên trong, “Nhiếp Nhiên!”
Nhiếp Nhiên đứng thẳng người lên, kinh ngạc hỏi: “Sao mọi người lại đến đây?”
Dương Thụ đi tới, giật lấy cây lau nhà trong tay cô, tức giận nói: “Cô làm sao thế hả? Trời lạnh như thế này sao cô phải lau nhà!”
“Công việc của tôi chính là làm việc vặt, đương nhiên phải lau nhà rồi.

” Nhiếp Nhiên lấy lại cây lau nhà từ trong tay anh ta: “Mọi người không nghỉ trưa à, tại sao lại tới đây?”
Dương Thụ rất muốn nói mình ngồi ở phòng ăn mãi mà không thấy cô xuất hiện, tưởng là cô đau lòng tuyệt thực rồi, nhưng còn chưa nói ra, giọng lớp phó Vương đã truyền đến từ phía sau cửa bếp:
“Nhiếp Nhiên, đã rửa xong bát chưa?”
Lúc này Nhiếp Nhiên mới nhớ ra mình còn có bát đũa chưa rửa, hít sâu một hơi nói với đám người Dương Thụ: “Tôi phải đi rửa bát đây, mọi người mau đi về đi.

Còn nữa, nhà bếp là nơi quan trọng, người không phận sự không được vào.


“Rửa cái rắm, ai thích rửa thì đi mà rửa! Cô đi theo tôi!” Dương Thụ lạnh mặt, ném cây lau nhà trong tay cô xuống đất, nắm tay cô đi ra ngoài.

Nữ binh của đội dự bị, cho dù luân lạc tới Quân khu 2 cũng không làm lính tạp vụ được!.

 
Chương 856: 856: nhất Định Là Anh Ta Tung Tin Đồn 5





Tên khốn kiếp Lâm Hoài này đúng là nhỏ mọn!
Nhiếp Nhiên nhất thời không phòng bị, bị anh ta kéo ra ngoài, không nhịn được cau mày giãy ra, “Dương Thụ, anh làm gì thế hả!”
Lớp phó Vương đi vào đúng lúc thấy cảnh này, lập tức đặt giỏ thức ăn xuống, chạy vội đến chặn ở trước mặt Dương Thụ, “Này, cậu là ai hả! Cậu kéo nữ binh của lớp cấp dưỡng chúng tôi làm gì!”
“Cô ấy là người của lớp 2!” Lửa giận trong đầu Dương Thụ bùng lên.

Lớp phó Vương cũng tức giận, “Ha, lớp 2? Thời gian huấn luyện tới lớp cấp dưỡng, còn nói lời như vậy, có tin tôi tìm sĩ quan huấn luyện của mấy người nói chuyện không hả!”
“Cậu đi đi, tôi sợ cậu chắc!”
Bây giờ anh ta vốn đã rất khó chịu vì Lâm Hoài rồi, nếu không phải ngại vì Lâm Hoài là sĩ quan huấn luyện thì vừa rồi đã sớm đấm cho một phát.

Nhiếp Nhiên thấy Dương Thụ sắp đánh nhau với lớp phó Vương, vội vàng nói với Ngô Sướng và Lưu Hồng Văn: “Được rồi, mọi người mau đưa anh ta đi đi.


Ngô Sướng được cô nhắc nhở như vậy, vội vàng kéo Dương Thụ ra ngoài, “Đi thôi, Dương Thụ.


“Đúng vậy, sĩ quan huấn luyện sắp tìm chúng ta rồi!”
Nhưng hôm nay Dương Thụ giống như là bị kích thích, đẩy mấy người kia ra nói với Nhiếp Nhiên: “Nhiếp Nhiên, cô đợi đó, tôi nhất định sẽ đi nói rõ ràng với sư đoàn trưởng! Rõ ràng là tên khốn kiếp Lâm Hoài kia làm ra chuyện này!”
Nhiếp Nhiên cau mày, nói rõ ràng? Khó khăn lắm cô mới tránh được đến lớp cấp dưỡng yên tĩnh một khoảng thời gian, cô không muốn về đâu!
Vẻ mặt cô rất hờ hững, “Không cần đâu, tôi ở đây rất tốt.



“Tốt chỗ nào! Nhất định tôi sẽ nói với sư đoàn trưởng!”
“Thật sự không cần đâu, tôi ở đây rất tốt, một ngày ba bữa không đói, thoải mái hơn mọi người nhiều.


Lời này là lời thật lòng của Nhiếp Nhiên.

Ngày nào cô cũng ở trong phòng bếp, vừa không cần dầm mưa cũng không cần hóng gió.

Hơn nữa cô ở phòng bếp, có rất nhiều đồ ăn ngon, mấy ngày nay cô cũng cảm thấy mình béo lên hẳn.

“Tóm lại, tôi tuyệt đối sẽ không để cô chôn vùi ở nơi này đâu!” Dương Thụ nắm tay Nhiếp Nhiên, nói nghiêm túc.

Anh ta cố chấp như vậy khiến sự kiên nhẫn cuối cùng của Nhiếp Nhiên mất hết, đáy mắt cô dần dần hiện lên sự lạnh lùng, ngay cả giọng nói cũng không còn vẻ ôn hòa như vừa rồi nữa.

Cô hất tay Dương Thụ ra, “Không cần đâu! Cảm ơn lòng tốt của anh, chuyện của tôi không cần anh nhúng tay vào!” Cô dừng lại một chút, lạnh lùng bổ dung thêm, “Sau này, mọi người không cần tới đây nữa.


Sau đó, cô nhặt cây lau nhà trên dưới lên đi ra cửa sau của bếp.


Dương Thụ kinh ngạc, bàn tay trống không vẫn giơ ra giữa không trung.

Lớp phó Vương thấy đám người kia vẫn đứng tại chỗ không chịu đi, đuổi bọn họ, “Đi đi đi đi, mau đi đi!”
Cho tới khi đuổi bọn họ ra ngoài, khóa cửa lại rồi, lúc này anh ta mới đi ra cửa sau của bếp, tìm được Nhiếp Nhiên đang rửa bát.

“Có phải nam binh đó thích cô không?” Lớp phó Vương hóng chuyện.

Nhiếp Nhiên không hề dừng tay rửa bát: “Không phải, anh ta chỉ rảnh quá thôi.


Lớp phó Vương thấy cô mím chặt môi thì không tiện nói gì nữa, chỉ dặn dò, “À, vậy cô rửa sạch bát đũa đi, sau đó cùng tôi ra ngoài mua muối.


“Mua muối?”
Lớp phó Vương gật đầu, giải thích: “Đúng vậy, thời tiết mấy ngày nay rất tệ, mặt đường trong khu đều đóng băng rồi, phía trên yêu cầu chúng ta đi mua muối, đến lúc đó phải đi xúc tuyết.


Nói rồi anh ta cởi găng tay và tạp dề ra.

Lúc sắp đi đến cửa, anh ta đột nhiên quay đầu lại nói với Nhiếp Nhiên: “Còn nữa, nhớ mặc thường phục, nhất định đừng mặc đồ rằn ri.


Mặc dù không hiểu tại sao anh ta phải đặc biệt nhắc nhở mình như vậy, nhưng Nhiếp Nhiên vẫn gật đầu.

.

 
Chương 857: 857: đến Quân Khu 2 Ngồi - Giết Gà Dọa Khỉ 1





Cô rửa bát, lau nhà xong rồi quay về ký túc xá của mình.

Ký túc xá vẫn là căn trước kia, Nhiếp Thành Thắng không vì cô không thể cầm súng mà ngay cả căn ký túc xá độc lập này cũng hủy bỏ được.

Nhiếp Nhiên tắm rửa xong, mặc một chiếc áo dài tay màu trắng, khoác một chiếc áo khoác đen rồi đi ra ngoài.

“Cô cứ như vậy đi ra ngoài? Không lạnh à?” Lúc Nhiếp Nhiên xuất hiện ở trước mặt lớp phó Vương, anh ta kinh ngạc hỏi.

Nhiếp Nhiên lắc đầu, “Không lạnh.


Hình như lớp phó Vương định nói gì đó, nhưng mấp máy môi mấy cái, anh ta lại quay người rời đi.

Sau đó, Nhiếp Nhiên đã hiểu vẻ mặt kỳ lạ vừa rồi của anh ta.

Bởi vì cô tưởng là đi mua đồ cho đơn vị ít nhất cũng phải có xe hàng nhỏ mới đúng.

Nhưng sự thật là! một chiếc xe ba bánh cũ nát.


Cho dù Nhiếp Nhiên ở đội dự bị phải trải qua huấn luyện chịu lạnh, nhưng cũng không chịu nổi ngồi ở xe ba bánh đi ngoài trời bị gió thổi mấy cây số, hơn nữa còn cả tuyết rơi nhiều như vậy.

Cô ngồi ở trên xe ba bánh, cả người lạnh cóng như tượng đá, có cảm giác máu trong cơ thể mình cũng sắp đông cứng lại rồi.

Cuối cùng, cô vẫn không nhịn được, chủ động yêu cầu xuống xe đi bộ đến chợ.

Cô cảm thấy có lẽ là lớp phó Vương cố ý hành hạ cô, áo bông tử tế không cho mặc, lại bảo cô mặc thường phục của mình.

Lần này ra khỏi nhà họ Nhiếp, cô chỉ mang có hai ba bộ quần áo, áo khoác thì chỉ có mỗi cái áo bành tô mới mua ở thành phố A này.

Đây không phải là để cô chịu tội à!
Nhiếp Nhiên đi theo sau cái xe ba bánh cũ nát của lớp phó Vương, cuối cùng cũng nhìn thấy biển chợ.

Cô thở hổn hển dựa vào xe ba bánh, sau khi bình phục lại, nghe thấy lớp phó Vương dặn dò mình: “Cô vào mua một mình đi, tiền đây.


Anh ta đưa mấy tờ tiền cho cô.

Nhiếp Nhiên nhìn tiền trong tay anh ta, chỉ mình, “Một mình tôi?”

Một mình cô đi mua mười mấy cân muối? Nguồn:
Lúc này, Nhiếp Nhiên có thể xác định được lớp phó Vương này đang chơi cô thật!
Lớp phó Vương thấy cô không nhận thì lạnh lùng, vội vàng giải thích: “Cô đừng tưởng là tôi cố ý làm khổ cô, chủ yếu là người ở bên trong đều biết người của lớp chúng ta, vừa nhìn thấy chúng tôi tới là sẽ quát giá cao.

Cô là gương mặt mới, lại không mặc quân trang, cho nên bọn họ không biết cô.


Nhiếp Nhiên khẽ nhướng mày.

Hóa ra đây chính là nguyên nhân anh ta không cho mình mặc áo bông ra ngoài.

Nhiếp Nhiên không phải là một người lười biếng, nếu lớp phó Vương đã nói rõ lý do rồi, cô cũng nhận tiền, đi vào chợ.

truyện ngôn tình
Buổi trưa, chợ không có nhiều người, rất nhiều người bán hàng đều ngồi ở trước quầy hàng của mình lim dim nghỉ ngơi.

Nhiếp Nhiên đi mấy vòng, cuối cùng nhìn thấy gian hàng bán gia vị ở trong một góc tối tăm chật hẹp.

Cô đi lên phía trước, chỉ vại muối trong đó hỏi: “Muối này bán thế nào?”
Bác gái thấy Nhiếp Nhiên mặc áo khoác ngoài nhìn qua giá cả không rẻ, tuổi còn nhỏ như vậy, chắc là con nhà giàu, vậy là cố ý tăng giá lên, “Mười tệ một túi.


Nhiếp Nhiên biết rõ bà ta thấy mình là con gái không hiểu giá thị trường nên cố ý nâng giá lên.

.

 
Chương 858: 858: đến Quân Khu 2 Ngồi - Giết Gà Dọa Khỉ 2





“Bác gái, tôi muối muốn mua mười hai cân rưỡi, bác xem có thể giảm giá chút không?” Nhiếp Nhiên cười nói.

Bác gái bán hàng vừa nghe thấy thế, con ngươi cũng bắn ra, “Mười hai! cân rưỡi?”
Bà ta bán hàng ở đây mười mấy năm, đúng là không có mấy ai mua liền một lúc mười hai cân rưỡi muối cả, đây rõ ràng là khách hàng lớn!
Ôi chao, may mà vừa rồi mình để ý đến cô ta, nếu không chắc chắn sẽ bỏ lỡ.

Nhiếp Nhiên gật đầu, “Đúng, mười hai cân rưỡi.

Nhà tôi mở quán ăn, nếu như đồ của bác tốt, lần sau tôi sẽ đến đây mua theo thời gian cố định.


Cô bốc muối lên đặt ở mũi ngửi như thật, giống như đang kiểm tra.

truyện kiếm hiệp hay
Bác gái lập tức vỗ đùi, “Được thôi cô gái, nếu như mua mười hai cân rưỡi thì tôi tính cô năm trăm, cô thấy sao?”
Nhiếp Nhiên tự nhiên thả muối vào vại, phủi tay, cười nhạt, “Nếu như bác gái không thành tâm thì bỏ đi.



Nói xong cô đi đến mấy quầy hàng gia vị bên cạnh.

Mấy gian hàng khác nghe thấy Nhiếp Nhiên muốn mua mười hai cân rưỡi muối đã sớm dựng tai lên rồi, bây giờ vừa nhìn thấy bên này không bán được, ai cũng lập tức chạy đến lôi kéo.

“Muối chỗ tôi cũng không tệ, cô qua đây xem đi!”
“Cô gái, đến xem muối nhà tôi đi, toàn là muối tinh, độ tinh khiết tương đối cao.


Bác gái kia thấy khách hàng lớn sắp chạy mất, vội vàng đi ra khỏi gian hàng.

“Đi đi đi đi, mấy người làm loạn cái gì hả!” Sau khi đuổi đám người kia đi, bà ta quở trách Nhiếp Nhiên: “Cái cô bé này sao nói đi là đi thế? Nếu cô cảm thấy không được, cô có thể mặc cả với tôi mà.


Nhiếp Nhiên hờ hững nói: “Một trăm rưỡi.


Bác gái kia ngẩn ra, sau đó cau mày nói: “Cô trả thế này là quá thấp rồi.



“Thấp hay không, chắc trong lòng bác rõ nhất.


Nhiếp Nhiên ý tứ cười, quả nhiên sắc mặt bác gái kia lúng túng, do dự một lát sau mới lên tiếng: “Được! Một trăm rưỡi thì một trăm rưỡi, nhưng sau này cô phải mua gia vị ở chỗ chúng tôi!”
Bác gái vừa nói vừa đi vào trong gian hàng kéo hai túi muối lớn ra.

Nhiếp Nhiên giao một trăm năm mươi tệ cho bác gái kia, cầm hai túi muối lớn đi ra khỏi chợ.

Bác gái nhìn một trăm năm mươi tệ trong tay mình thì rất vui vẻ, mặc dù bị cô gái kia chém nhiều như vậy nhưng thật ra bà ta vẫn kiếm được không ít, chỗ muối này bà ta mua vào chỉ có năm mươi tệ.

“Bà Chu, bà Chu!” Lúc bà ta đang vui vẻ bỏ tiền vào trong túi, đột nhiên có một người phụ nữ trung niên vội vàng chạy tới: “Ôi chao, sao bà đã nhận tiền rồi!”
“Sao thế?”
“Tôi vừa thấy lớp phó của lớp cấp dưỡng kia đi cùng cô ta, có lẽ cô ta cũng là lính.


“Cái gì!” Bác gái Chu kinh hãi, sau đó vội vàng đuổi theo Nhiếp Nhiên, “Đợi đã! Tôi không bán nữa, không bán nữa!”
Nhiếp Nhiên xách hai túi muối lớn nên đi không nhanh, chẳng mấy đã bị bác gái Chu đuổi kịp.

Bà ta nắm chặt cái túi trong tay, nói: “Tôi không bán nữa! Cô mau trả lại cho tôi!”
Nhiếp Nhiên cười, “Ồ? Sao thế?”
“Không tại sao cả, không bán là không bán!” Nhiếp Nhiên khẽ cười đang định buông tay ra thì đột nhiên nghe thấy bà ta bồi thêm, “Nếu cô muốn mua thì phải trả gấp đôi!”.

 
Chương 859: 859: đến Quân Khu 2 Ngồi - Giết Gà Dọa Khỉ 3





Nhiếp Nhiên vừa định buông tay ra lại cầm chặt lấy.

“Hai chúng ta đã tiền trao cháo múc rồi, tại sao tôi còn phải trả thêm tiền cho bác?”
“Cô nói cái gì tôi không hiểu, cô muốn mua muối nhà tôi thì phải trả thêm tiền!” Bác gái Chu muốn giật lại, nhưng Nhiếp Nhiên cũng không chịu buông tay làm bà ta cuống lên uy hiếp: “Đây là muối nhà tôi, cô mau buông tay ra! Còn không mau buông tay tôi sẽ gọi người đấy!”
Đáng tiếc, Nhiếp Nhiên vẫn đứng im không nhúc nhích, cho dù bác gái Chu kéo thế nào, cô cũng nắm chặt túi muối không buông.

Bác gái Chu nóng nảy, dùng sức kéo một cái, tay không nắm chặt nên tự ngã xuống đất.

Bà ta thấy vẻ mặt Nhiếp Nhiên lạnh lùng thì gào lên với người xung quanh, “Ôi chao, cướp đồ, quân nhân cướp đồ!”
“Ồ, sao thế này, đang yên đang lành sao lại ngồi dưới đất?”
“Không phải là cô gái này đẩy ngã người ta đấy chứ?”

“Cô gái này thật là quá đáng! Làm sao có thể đẩy người lớn xuống đất như vậy được!”
“Quân nhân cướp đồ, không có thiên lý rồi! Không để cho dân chúng sống nữa!” Bác gái Chu vẫn ngồi dưới đất kêu khóc, Nhiếp Nhiên lạnh lùng đứng bên cạnh xem bà ta biểu diễn, xung quanh càng ngày càng nhiều người tụ tập lại.

Lớp phó Vương ở ngoài cửa thấy người trong chợ nông sản nhốn nháo hình như là xảy ra chuyện gì đó, đợi mãi không đợi được Nhiếp Nhiên nên dừng xe đi vào.

Vừa vào đã thấy Nhiếp Nhiên đứng ở giữa một đống người, mơ hồ còn nghe thấy tiếng một người phụ nữ trung niên kêu khóc.

Anh ta cuống lên, chen vào đám người, “Chuyện gì thế, chuyện gì thế?”
Bác gái Chu vừa nhìn thấy lớp phó Vương xuất hiện là mạnh mẽ hẳn lên.

Lớp phó Vương đã mua đồ ăn ở chợ nông sản này rất nhiều năm rồi, gần như tất cả những người bán hàng ở đây đều biết anh ta, cũng biết anh ta tốt tính, bắt nạt được.


Bà ta nổi giận mắng: “Lớp phó Vương, quân nhân các cậu đúng là càng ngày càng không có tiền đồ! Còn biết cướp đồ của nhân dân!”
Nhiếp Nhiên đứng ở trên cao nhìn xuống bác gái Chu đang ngồi dưới đất la lối om sòm, lạnh lùng châm biếm, “Tiền của tôi vẫn còn đang nằm trong tay bác, sao lại thành cướp rồi?”
“Ai cần tiền của cô!” Bác gái Chu lập tức ném tiền vào mặt Nhiếp Nhiên, quay lại nổi giận nói với lớp phó Vương: “Lớp phó Vương, quân nhân các cậu lừa dối chúng tôi đúng không! Cố ý giảm giá muối của tôi thì cũng thôi đi, cái cô này còn lừa tôi nói nhà cô ta mở quán cơm, đơn vị Quân khu 2 đổi thành quán cơm từ lúc nào thế, hay là cũng mời chúng tôi vào ngồi đi.


“Chuyện này! ” Lớp phó Vương nghe thấy bà ta nói thế, biết ngay Nhiếp Nhiên vì tiện mặc cả nên mới kiếm cái lý do như vậy, nhưng lại không thể nói ra được.

“Quân nhân các cậu quá ức hiếp người rồi! Hu hu hu! có để cho tôi sống nữa không!” Bác gái Chu nói xong lời cuối cùng lập tức gào khóc.

Bà ta khóc vô cùng sung sướng, ít nhất Nhiếp Nhiên cho là như vậy.

.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom