Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 880: 880: đây Là Mệnh Lệnh - Đội Dự Bị Tới 6





Nước lọc sóng sánh đánh lên thành cốc.

Bác sĩ Tôn bất giác nhìn cái cốc đó, ánh mắt dường như cũng trở nên mê ly.

“Bởi vì chúng tôi là quân y, vì chức trách của mình, chúng tôi buộc phải đối mặt.


“Phải đối mặt có phải nghĩa là cho dù không muốn nhìn thấy máu cũng phải cố gắng chịu đựng không?” Nhiếp Nhiên nói rất bình thản, giống như không có gì bất thường cả.

Bác sĩ Tôn chậm rãi gật đầu: “Phải.


“Xem ra bác sĩ Tôn cũng bi thảm y như tôi.

” Ánh mắt hoảng hốt của Nhiếp Nhiên dần tụ lại, bàn tay vẫn không ngừng xoay tròn cái cốc.

Bác sĩ Tôn không hề nhận ra hai người bọn họ đã đổi vị trí cho nhau, Nhiếp Nhiên hoàn toàn nắm quyền chủ động.

Bác sĩ Tôn nhìn chằm chằm tầng sóng nước, tiếp tục nói: “Tôi! tôi không biết nữa, dù sao cũng đã quen rồi.



Nhiếp Nhiên chậm rãi nở nụ cười, ghé sát tai anh ta nói như mê hoặc: “Cho nên, đến giác quan của anh cũng chết lặng rồi, rốt cuộc ai mới là người cần khai thông tâm lý chứ?”
Ánh mắt bác sĩ Tôn hơi co lại, nỉ non trả lời: “Là! tôi! ”
“Đúng thế.

” Nhiếp Nhiên nhận được đáp án hài lòng rồi liền ném cái cốc trong tay đi, chiếc cốc rơi xuống đất vỡ choang.

Bác sĩ Tôn chấn động tâm thần, lập tức tỉnh táo lại.

“Cô!” Anh ta kinh hãi nhìn Nhiếp Nhiên.

Nhiếp Nhiên vô tội nói: “Quân y Tôn sao thế, có khỏe không? Vừa rồi sắc mặt anh tệ lắm đấy.


“Cô biết thôi miên ư?” Bác sĩ Tôn mở trừng mắt hỏi.

“Thôi miên gì cơ?” Nhiếp Nhiên tỏ vẻ mờ mịt, “Chẳng phải tôi đến để khai thông tâm lý sao?”
“Cô! Cô!” Bác sĩ Tôn ngồi đối diện với cô, nửa ngày cũng không nói được câu nào.

Là một nhân viên chuyên nghiệp, ấy thế mà lại bị người ta thôi miên từ lúc nào, đây là điều tối kỵ!
Hơn nữa, điều chết người là rốt cuộc anh ta không biết Nhiếp Nhiên nói thật hay nói dối nữa.


Sau một phút sửng sốt, anh ta quyết định đi rửa mặt bằng nước lạnh để bình tĩnh lại.

Nhiếp Nhiên nhìn theo dáng vẻ chạy trối chết của bác sĩ Tôn, cười lạnh lùng.

Dám thôi miên cô, không biết tự lượng sức mình!
Tưởng là cô giả trang thành người yếu đuối thì sẽ yếu đuối thật sao? Đúng là trò cười!
Chờ lần diễn tập này chấm dứt, toàn bộ mọi chuyện cũng sẽ kết thúc.

Còn hai tuần nữa là diễn tập rồi, nhịn thêm hai tuần nữa là xong xuôi.

!
Ở trong quân ngũ ngày nào cũng như ngày nào, hằng ngày Nhiếp Nhiên vẫn tới phòng huấn luyện, nhưng vẫn không chịu cầm súng, chỉ ngồi đó nhìn.

Vẻ mặt cô cũng không còn bối rối gì nữa, giống như hết thảy cảm xúc đều đã lắng đọng xuống rồi.

Những nam binh khác nhìn thấy cô ngày nào cũng ngồi trong phòng huấn luyện như tượng, mãi rồi cũng thành quen.

Nhưng có một điều khác là…
Sau lần “nói chuyện phiếm” với Nhiếp Nhiên, bác sĩ Tôn gặp cô thì chẳng biết phải nói gì.

Nhưng sư đoàn trưởng đã có mệnh lệnh, lại sợ nếu mình nói thật thì sẽ bị sư đoàn trưởng nói là vô dụng, thế nên mỗi chiều thứ ba, thứ năm khi Nhiếp Nhiên tới đây, bác sĩ Tôn đều để cô ngồi uống trà, không nói gì cả.

Nhiếp Nhiên thấy anh ta ngoan ngoãn như thế thì cũng vui vẻ yên lặng, cả chiều ngồi nghỉ ngơi trong phòng Y tế.

Nhưng khi những ngày diễn tập chỉ còn đếm trên đầu ngón tay thì vào một đêm nọ, trong Quân khu 2 chợt vang lên một âm thanh sắc bén.

Tuýt!.

 
Chương 881: 881: đây Là Mệnh Lệnh - Đội Dự Bị Tới 7





Âm thanh còi hiệu dồn dập y như lúc trước khi cô còn ở đội dự bị.

Lâu rồi không nghe thấy tiếng còi hiệu nên Nhiếp Nhiên bật dậy từ trên giường theo bản năng, nhanh chóng mặc quần áo và chạy ra ngoài.

Khi cô bước ra hành lang vắng lặng mới đột nhiên bừng tỉnh, cô đã không còn ở đội dự bị nữa rồi, mà đang ở Quân khu 2.

Cô cũng không còn là lính nữa, mà chỉ là một binh sĩ lớp cấp dưỡng.

Thói quen thật là một thứ đáng sợ!
Nhiếp Nhiên lại cầm áo khoác, quay trở về phòng mình.

Cô vắt áo lên đầu giường, đứng bên cửa sổ nhìn tình hình bên ngoài sân huấn luyện.

Các binh lính đều đã chuẩn bị xong, bọn họ mang vũ trang hạng nặng chạy đều tới chỗ các sĩ quan huấn luyện đang đứng.

Bắt đầu diễn tập rồi ư?
Đúng lúc Nhiếp Nhiên đang nghi hoặc, bên ngoài ký túc xá có người gõ cửa.


Cốc cốc cốc!
“Nhiếp Nhiên, cô dậy chưa? Lớp trưởng Trần bảo tôi tới nói với cô là lớp cấp dưỡng của chúng ta phải tập hợp khẩn cấp!”
Là giọng của lớp phó Vương.

Nhiếp Nhiên lập tức đi ra mở cửa.

“Lớp cấp dưỡng của chúng ta cũng phải tập hợp ư?” Cô hỏi.

Lớp phó Vương lo lắng gật đầu: “Đúng thế, lần này tập hợp toàn Quân khu, chắc là có chuyện gì rồi, cô nhanh lên một chút, đừng đến muộn! Những thứ nên mang thì mang vào, đừng giảm bớt!”
“Đừng giảm bớt ư?”
Theo lý thuyết thì lính cấp dưỡng bọn họ vốn không cần phải vũ trang hạng nặng, bởi vì bọn họ chỉ cần ở bếp sau chuẩn bị đồ ăn cho tốt là được, trừ khi! đã xảy ra chuyện lớn gì đó.

Nhiếp Nhiên không dám khinh thường, nhanh chóng sắp xếp rồi theo Lớp phó Vương tới nhà ăn tập hợp.

Cô là người tới cuối cùng, các nam binh khác đã xếp hàng xong.

Sau khi điểm danh, nghiêm nghỉ một lần, lớp trưởng Trần mới nghiêm túc nói: “Tôi vừa nhận được tin tức, người của Quân khu chúng ta sẽ tác chiến với người ở nơi khác, lớp cấp dưỡng chúng ta cũng phải đi! Nhớ rõ, bọn họ ở tiền tuyến đánh giặc, chúng ta sẽ ở hậu phương đảm bảo cơm ăn nước uống cho từng người lính! Tuyệt đối không thể khinh thường!”
Tác chiến ư?

Sao lại đột ngột như thế?
Còn chưa tới một tuần nữa sẽ diễn tập, sao tự nhiên lại tác chiến đột ngột thế này?
Các nam binh khác của lớp cấp dưỡng vì thế mà bàn tán xôn xao.

Lớp trưởng Trần thấy bọn họ xì xào bàn tán thì sắc mặt lập tức trở nên khó coi, sầm mặt răn dạy: “Có nghe lời tôi nói không hả?”
Mọi người lập tức im bặt, đồng loạt hô lên: “Rõ!”
Toàn bộ người của lớp cấp dưỡng đi theo lớp trưởng Trần nhanh chóng tiến về sân huấn luyện.

Lần này, ngoài người của lớp cấp dưỡng ra thì còn có toàn bộ quân y của phòng Y tế, bao gồm cả bác sĩ Tôn.

Nhìn thấy người quen, Nhiếp Nhiên cười chào hỏi, tiếc là anh ta thấy cô thì như thấy ma, lập tức lủi vào trong đám người không thấy đâu nữa.

Nhiếp Nhiên biết đây là di chứng từ sau lần “nói chuyện phiếm” trước nên cũng không bận tâm tới anh ta nữa, nhanh chóng theo đội ngũ đi tới nơi tập hợp.

Binh sĩ khác của Quân khu 2 đã lên đường rồi, lớp cấp dưỡng và quân y là nhóm cuối cùng rời đi.

Trên sân bay chỉ còn lại một chiếc trực thăng đang chờ họ.

Mọi người hồi hộp ngồi lên trực thăng.

Chẳng bao lâu sau, tiếng cánh quạt ù ù vang lên.

.

 
Chương 882: 882: đây Là Mệnh Lệnh - Đội Dự Bị Tới 8





Người của lớp cấp dưỡng và quân y chia nhau ngồi ở hai bên, không khí nặng nề trong cabin làm cho người ta cảm thấy không thể thở nổi.
Chỉ có Nhiếp Nhiên ngồi ở phía cuối là nhẹ nhàng, dựa người về sau ngủ gà ngủ gật.
Mà ngay sau đó, trực thăng gặp phải dòng khí xóc nẩy lên.

Điều này làm cho không khí lo lắng dâng lên tới đỉnh điểm.
“Có chuyện gì thế?”
“Máy bay bị làm sao vậy?”
“Mất khống chế à? Hay bị hỏng rồi?”
“Chúng ta sẽ không chết đấy chứ?”
Không biết ai là người nói những câu này khiến cho sắc mặt của đám người của lớp cấp dưỡng lập tức trắng bệch.
“Dòng khí thôi mà, không sao đâu.” Nhiếp Nhiên thấy lớp phó Vương đã sợ tới mức tim như bắn ra ngoài thì có lòng nhắc nhở một câu.
Quả nhiên, sau khoảng nửa phút xóc nảy, trực thăng bắt đầu vững vàng trở lại.
Sau khi bay gần bốn tiếng, cuối cùng trực thăng cũng hạ cánh an toàn.

Vừa xuống trực thăng, lớp phó Vương như mất nửa cái mạng, ngồi phịch xuống không đi nổi.

Sau gần một phút, anh ta mới đứng lên đi tới nơi tập hợp.
Nhiếp Nhiên vừa đi vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh, so với Quân khu 2 thì nơi này đơn giản hơn nhiều, hẳn là căn cứ xây dựng tạm thời.
“Nhanh lên! Sắp năm giờ rồi, chúng ta còn chưa nấu bữa sáng đâu đấy! Các binh sĩ lấy gì mà ăn chứ hả?” Lớp trưởng Trần thấy dáng vẻ lừng khừng của bọn họ thì tức giận trừng mắt quát lên.
Một đám người bị lớp trưởng Trần quát tháo nên lập tức bước nhanh về phía nhà ăn.
Sau hai giờ bận rộn, bữa sáng coi như miễn cưỡng làm xong.

Sau khi chờ binh sĩ ăn uống xong, họ lại bắt tay dọn dẹp.

Đến lúc xong xuôi mọi việc, đám lính cấp dưỡng đã mệt tới mức ngồi bệt xuống sàn, chẳng có hơi đâu mà nói chuyện nữa.
Có điều, sau bữa sáng có phần bối rối thì đến bữa trưa, mọi người đã trở lại trạng thái bình thường.
Hai ngày tiếp theo, ngày nào bọn họ cũng chỉ nấu cơm và nấu cơm, chẳng có gì khác so với lúc ở Quân khu 2, ngay cả lính tới ăn cơm cũng vẫn là lính của Quân khu 2.

Dường như buổi sáng hôm đó chỉ là một giấc mơ thôi vậy.
“Tôi còn nghĩ nó phải hồi hộp, kịch tính tới mức nào chứ, hóa ra chỉ là đổi nơi nấu nướng từ Quân khu 2 tới đây mà thôi, chẳng có gì khác cả.”
“Đúng thế, phí công tôi cứ kích động mãi.”
Vài nam binh lớp cấp dưỡng tranh thủ giờ nghỉ ngơi buổi sáng, ngồi chụm lại nói chuyện.
Họ còn chưa tán gẫu được bao nhiêu lâu đã bị lớp trưởng Trần phát hiện ra, lại bắt đầu răn dạy: “Các cậu làm cái gì thế hả? Nhìn dáng vẻ uể oải của các cậu mà xem kìa!”.

Đọc truyện hay tại — trùmtr uyện.

ne t —
Đám nam binh lập tức không dám ho he gì nữa.
“Bên trên lệnh cho chúng ta mau nấu canh gừng, có rất nhiều binh lính phải huấn luyện trong thời tiết mưa gió, cần uống canh gừng tránh cảm lạnh.”
Đám nam binh lập tức đứng lên: “Rõ!”
“Phải rồi! Nhiếp Nhiên, xong việc cô và lớp phó Vương đi đưa canh gừng nhé.

Những người khác thì theo tôi đi nhận thực phẩm vừa vận chuyển tới.”
Canh gừng thì nấu nhanh, chỉ cần thái lát gừng, cắt hẹ thành từng khúc, sau đó cho vào nồi nấu, có điều vì số lượng quá lớn nên thời gian nấu hơi lâu, gần một tiếng mới xong.
Lớp phó Vương và Nhiếp Nhiên đều mặc áo mưa, xách theo hai thùng giữ nhiệt đi về phía sân huấn luyện..

 
Chương 883: 883: đây Là Mệnh Lệnh - Đội Dự Bị Tới 9





Mưa mùa xuân dày hạt, đặc biệt ở nơi này lượng mưa rất lớn, hơn nữa mỗi lần có mưa đều sẽ có kèm cả sương mù, thời tiết dễ mắc bệnh này khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.

Mười mấy binh lính đều đứng thẳng tắp trong mưa, giống như những cây cọc ghim trên mặt đất.

Nhiếp Nhiên đi theo lớp phó Vương tới vị trí của Quân khu 2, yên lặng chờ đợi.

Hơn một tiếng sau, các sĩ quan huấn luyện mới cho mọi người giải tán để nghỉ ngơi một lát, xếp hàng uống canh gừng.

“Thấy không? Bên kia là đội dự bị đấy! Nghe nói mới tới hôm qua! Chúng ta lại được đứng chung một sân với đội dự bị.

Trời ạ, tôi cảm thấy thật tự hào!”
“Đúng thế, đám nam binh bên đó đứng sớm hơn chúng ta, vậy mà đến giờ vẫn chẳng hề nhúc nhích, thật không hổ là đội dự bị!”
“Tôi thì thấy các nữ binh cũng rất giỏi, bọn họ đứng đó mà sắc mặt như không, còn chúng ta thì đã lạnh co vòi vào rồi.


Những người đó trong lúc xếp hàng liền bàn tán về nhóm đội dự bị xếp hàng đứng ngay bên cạnh.

Nhiếp Nhiên nghe thấy thì tay hơi khựng lại.


Đội dự bị ư?
Đội dự bị cũng tới rồi sao?
Vậy người của lớp 6 có tới không?
Chắc là không đâu, bọn họ yếu như thế, không có năng lực tác chiến gì hết.

Lớp phó Vương ở bên cạnh cũng nghe thấy, nhìn dáng vẻ giật mình của Nhiếp Nhiên, tưởng là gợi đến chuyện đau lòng của cô, vội vàng quát lên, cố ý át những lời bàn tán kia đi.

Suy nghĩ trong đầu Nhiếp Nhiên bị tiếng nói to của lớp phó Vương cắt ngang, cô cụp mắt, tiếp tục múc canh cho những người kia.

Chờ sau khi toàn bộ người của các lớp ở Quân khu 2 đều uống canh xong rồi, Nhiếp Nhiên tự nhiên xách theo hai cái thùng đi ra khỏi sân huấn luyện.

Trước khi đi, cô không biết vì sao mình lại quay đầu nhìn thoáng qua về phương hướng của đội dự bị.

Dưới trời mưa tầm tã, quần áo ngụy trang đã sớm ướt đẫm, người đông nghìn nghịt, không thể phân biệt rõ ai vào với ai.

Cô chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi lại quay đầu đi ra bên ngoài.

Về đến nhà ăn, những người khác vẫn chưa trở về, lớp phó Vương sợ cô nghĩ ngợi liền đuổi cô ra sau bếp nghỉ ngơi.

Hai ngày sau, lớp phó Vương không gọi cô đi đưa canh gừng nữa mà tìm người khác đi cùng, nam binh kia đi một lúc rồi quay về kể cho bọn họ nghe về đội dự bị.

Lời nói tràn ngập sự sùng bái, khiến cho những người khác cũng ngứa ngáy khó chịu trong lòng, chủ động xin đi đưa canh gừng.

Nhưng sau mỗi lần đi rồi quay về, bọn họ đều cảm thán, có thể làm người nấu cơm cho đội dự bị thôi thì coi như đời này đã không sống uổng rồi.

Nhưng không ngờ câu nói đùa này lại trở thành sự thật.

Hôm đó, đúng giữa trưa, người của đội dự bị chậm rãi tiến vào nhà ăn của Quân khu 2.

Dáng điệu đi đều y như đang tập luyện khiến cho đám lính của Quân khu 2 đang ngồi ăn kinh ngạc không thôi.

“Sao đội dự bị lại tới đây, mau nhìn kìa!”
“Ồ! Sao họ lại tới đây nhỉ? Chẳng lẽ là tới đây ăn cơm sao?”
“Nói bậy, bọn họ có nhà ăn mà!”
Nhất thời, đủ mọi lời đoán mò tuôn ra.


“Hừ! Có gì hay ho chứ, chẳng phải chỉ là đội dự bị thôi sao, cứ như là thần tiên ấy!” Dương Thụ ngồi trong đám người, sau khi thấy nhóm người kia đi vào thì khinh thường hừ lạnh một tiếng.

“Không phải thần tiên mà còn hơn cả thần tiên ấy chứ!” Ngô Sướng đã sớm bị đám đội dự bị này làm cho hoa mắt, “Nhìn cô gái kia đi, thật xinh đẹp!”
“Cậu nói cái gì thế hả?” Dương Thụ ném chiếc đũa vào đầu Ngô Sướng.

Ngô Sướng lấy lại tinh thần, nhất thời đổi giọng, “Nhưng không xinh đẹp như Nhiếp Nhiên, được chưa? Nhiếp Nhiên là xinh đẹp nhất!”
Người của Quân khu 2 đang tán gẫu rôm rả thì sĩ quan huấn luyện An Viễn Đạo của đội dự bị đang nói chuyện với lớp trưởng Trần: “Thật xin lỗi, nhà ăn của chúng tôi ở bên kia xảy ra chút vấn đề, không thể nào nấu nướng được, cho nên mấy ngày tới có lẽ đều phải tới đây ăn.

”
Lớp trưởng Trần sửng sốt, vội vàng gật đầu: “Được được, có thể mà!”
An Viễn Đạo quét nhìn binh lính trong nhà ăn một vòng, sau đó nói: “Vậy! chúng tôi sẽ ăn từ bữa tối nay, sau khi người của Quân khu 2 đã ăn xong.

”
Lớp trưởng Trần lắc đầu: “Không sao đâu, lần này đội dá»± bị các anh chỉ tới có ba lớp, chỉ là thêm bát thêm đũa thôi mÃ.

”
Bắt binh lính phải chờ cơm là sỉ nhục của lớp cấp dưỡng, là vết nhơ của người làm công tác hậu cần như anh ta.

An Viễn Đạo mỉm cười: “Vậy làm phiền các anh rồi!”
Nhóm binh lính trong nhà ăn đang yên ắng, sau khi nghe thấy thế thì lập tức kích động, “Ôi trời, đã nghe thấy chưa! Chúng ta được ăn cùng với đội dự bị kìa!”
Nhưng còn chưa kích động được mấy giây thì một tiếng hét vang lên khắp nhà ăn:
“Tiểu Nhiên Tử, cô đâu rồi?”
An Viễn Đạo bị tiếng hét này dọa cho đến mức suýt chút nữa mất toi cả phong độ trưởng giả mà mình bày ra trước mặt lớp trưởng Trần, vì thế không nhịn được trách mắng: “Nghiêm Hoài Vũ, cậu gọi bậy bạ gì đó hả!”
“Uông Tư Minh nói là Tiểu Nhiên Tử tới Quân khu 2, em không gọi thì sao gặp được cô ấy ạ?” Nghiêm Hoài Vũ ở trong đám người nhún vai nhàm chán nói.


Hà Giai Ngọc nghe thấy thế như được nhắc nhở, không quan tâm hoàn cảnh cũng gào lên: “Chị Nhiên! Chị Nhiên!”
“Các cô cậu! lớp 6 có biết quy củ gì không thế hả? Kỷ luật quân đội để đâu hết rồi?” An Viễn Đạo nghiêm mặt khiển trách.

Kiều Duy cười: “Sĩ quan huấn luyện An, hẳn là thầy cũng muốn gặp người ta mà, nếu không sao thầy không kéo bọn em tới nhà ăn Quân khu 3 đi?”
Bị người ta vạch trần như thế, An Viễn Đạo thấy hơi mất mặt, “Cậu! Thằng nhóc này, đúng là vong ân phụ nghĩa! Đi, đã thế tới Quân khu 3!”
Nói xong, anh ta quay đầu đi ra ngoài.

Nghiêm Hoài Vũ vội vàng kéo lại, “Thôi mà, thôi mà, đợi tìm được Tiểu Nhiên Tử rồi thì dù thầy có bảo em tới Quân khu 333 em đều đi tuốt.

”
“Nói hươu nói vượn, lấy đâu ra Quân khu 333!” An Viễn Đạo lại răn dạy.

Mấy người họ chẳng thèm để ý tới hoàn cảnh bắt đầu cãi cọ ầm ĩ, mà đám lính của Quân khu 2 trong nhà ăn đã nghe hết bọn họ nói chuyện cả.

Chị Nhiên? Tiểu Nhiên Tử?
Người này là ai cơ?
Có thể quen biết với đội dự bị, lại còn mang chữ Nhiên!
Chẳng lẽ bọn họ đang tìm! Nhiếp Nhiên ư?.

 
Chương 884: 884: đường Đường Học Viên Ưu Tú Lại Lưu Lạc Đi Làm Lính Cấp Dưỡng 1





Nghe đám người kia cãi cọ ngay trước cửa, binh lính Quân khu 2 đều đã choáng váng đầu óc.

Nếu không biết bọn họ là người của đội dự bị, có khi người ta còn nghĩ họ là đám người đầu đường xó chợ mất.

Hoàn toàn không có kỷ luật gì thì thôi, vậy mà mấy binh lính kia còn dám tranh luận với sĩ quan huấn luyện của mình, đây là chuyện chưa từng có nếu ở trong đội quân bình thường.

“Không phải bọn họ tìm Nhiếp Nhiên đấy chứ?” Một cậu lính của Quân khu 2 nghe thấy cái tên quen thuộc kia thì chọc người bên cạnh mình.

“Hình như thế, trong quân khu chúng ta chỉ có mình Nhiếp Nhiên đó là có liên quan tới đội dự bị thôi mà.


“Vừa rồi cậu có nghe họ nói không, họ cố ý tới đây tìm Nhiếp Nhiên đấy, xem ra Nhiếp Nhiên có quan hệ rất tốt với đội dự bị, còn có cả vị sĩ quan kia nữa chứ? Sao nghe nói là Nhiếp Nhiên bị đuổi ra khỏi đó?”
“Quan hệ tốt đâu bằng thực lực mạnh, một kẻ ngay cả súng còn chẳng cầm nổi thì cho dù sĩ quan có lòng ưu ái thì cũng đâu có tài cán gì dùng được đâu.



“Đúng, cậu nói rất có lý.


Hai người kia đang nhỏ giọng tán chuyện vui vẻ thì bị Dương Thụ ngồi ở bàn bên cạnh nghe được.

Dương Thụ tức điên đứng lên, quăng mạnh đôi đũa, chỉ tay vào hai người kia, tức giận mắng: “Các cậu nói gì thế hả? Có phải muốn đánh nhau đúng không?”
Tiếng quát của anh ta vô cùng vang dội khiến cho Lâm Hoài ngồi cách đó không xa cũng nghe thấy.

“Dương Thụ, cậu đang làm cái gì thế hả? Có biết kỷ luật là gì nữa không?” Anh ta quát lên với Dương Thụ.

Có bao nhiêu người ngoài ở đây, không ngại mất mặt hay sao?
Nhưng may mắn là câu này của anh ta cũng làm cho mấy người An Viễn Đạo đang chí chóe vui vẻ ở bên kia hồi tỉnh lại.

An Viễn Đạo cũng lặp lại câu nói của Lâm Hoài, khiển trách mấy người Nghiêm Hoài Vũ: “Nghe thấy chưa, trước mặt bao nhiêu người ngoài như thế, ầm ĩ lên không sợ mất mặt à?”
Nghiêm Hoài Vũ nhún vai vô vị: “Mất mặt cũng là người lớp thầy mất mặt thôi, liên quan gì tới chúng em chứ? Bọn em có phải ở lớp 1 đâu.



An Viễn Đạo bị lời nói của anh ta làm cho tức xì khói: “Hừ! Cậu đúng là lòng lang dạ sói, vong ân phụ nghĩa! Nếu không có tôi, mấy người các cậu có thể tham gia lần hành động này sao?”
“Không có thầy, bọn này vẫn đến được nhá, lần trước bọn em xếp hạng đầu trong huấn luyện sinh tồn nơi hoang dã đấy!” Nghiêm Hoài Vũ nhơn nhơn không sợ.

An Viễn Đạo khinh bỉ: “Hừ! Nhìn cậu đắc ý gớm, nếu không có Nhiếp Nhiên nắm toàn bộ cục diện trong tay, chỉ bằng cậu ấy à, sợ là còn chẳng dám gài mìn!”
Nghiêm Hoài Vũ tự đắc nói: “Ai bảo em không dám động chứ? Một nửa số mìn đó là do em gài đấy nhé!”
“Vậy thì chỉ có thể chứng minh là đội dự bị dạy dỗ tốt!”
“An Viễn Đạo, thầy đúng là đồ mặt dày!”
“Được rồi, mục đích chúng ta tới đây là tìm chị Nhiên, anh ầm ĩ với thầy ấy thì có tác dụng quái gì chứ?” Hà Giai Ngọc hiếm khi giữ được tỉnh táo, vội vàng ngăn chặn hai người đấu võ mồm.

“Cũng đúng, không thèm lãng phí thời gian với thầy nữa.

” Nghiêm Hoài Vũ được Hà Giai Ngọc nhắc nhở liền bừng tỉnh, chợt nhớ ra chính sự, lại gào lên trong nhà ăn, “Tiểu Nhiên Tử! Tiểu Nhiên Tử, cô ở đâu?”
“Nhiếp Nhiên!”
“Chị Nhiên à!”
Mấy người tôi một câu, anh một câu, hoàn toàn coi người của Quân khu 2 như không khí.

.

 
Chương 885: Chương 885





Lớp trưởng Trần đứng ở một bên nghe họ nói thì chẳng thể nào xen mồm vào được, vừa rồi anh ta rất muốn nói cho những người này biết rằng Nhiếp Nhiên đang ở ngay trong lớp cấp dưỡng làm lính hậu cần.

Mà sau khi nghe mấy người này nói chuyện, anh ta lại cảm thấy không chắc lắm.

Bởi vì nghe bọn họ nói thì có thể thấy hình như Nhiếp Nhiên kia là một người cực kì tài giỏi, không hề giống Nhiếp Nhiên trong lớp bọn họ chút nào.

Đúng lúc anh ta còn đang chần chừ thì trong nhà ăn vẫn vang lên những tiếng gọi không ngừng, khiến cho Lâm Hoài nhíu mày, đang định đứng lên ngăn cản thì một giọng nói nhỏ nhẹ nhưng trong trẻo và lạnh lùng vang lên.

“Tìm tôi làm gì?”
Ngay lập tức, mọi người đều nhìn về phía giọng nói.

Quả nhiên là Nhiếp Nhiên!
Sau khi mọi người nhìn thấy Nhiếp Nhiên đứng ở cửa nhà ăn thì ngoài kinh ngạc ra vẫn chỉ là kinh ngạc.


Nhưng mấy người của lớp 6 thì lại tràn ngập vui sướng.

“Chị Nhiên!”
“Tiểu Nhiên Tử!”
Mấy người kia vui vẻ chạy về phía Nhiếp Nhiên.

Cổ Lâm xông lên đầu tiên.

“Nhiếp Nhiên!” Mắt Cổ Lâm đỏ hoe, giọng cũng nghẹn ngào.

Bạn đang
Nhưng Cổ Lâm vừa tiến lên thì đã khựng lại, kinh hãi hỏi: “Trời ạ! Đầu cậu làm sao thế?”
Nhiếp Nhiên sờ lên đầu mới nhớ ra vừa rồi khi làm việc cô thấy hơi nóng nên đã cởi mũ ra, để lộ băng gạc màu trắng nổi bật trên mái tóc ngắn ra ngoài.


Cổ Lâm vừa nói xong, mấy người đang đắm chìm trong vui vẻ lập tức thay đổi sắc mặt.

Bọn họ nhanh chóng đi tới.

“Tiểu Nhiên Tử, cô bị thương sao? Sao lại bị thương thế này?” Nghiêm Hoài Vũ kéo đầu cô cúi xuống, nhìn thấy trên trán cô là một lớp băng vải thật dày.

Vệt máu đỏ mơ hồ lộ ra làm Nghiêm Hoài Vũ nhất thời nổi giận, anh ta quay đầu hét lên với Uông Tư Minh: “Uông Tư Minh, sao cậu không nói cho bọn tôi biết chuyện Nhiếp Nhiên bị thương hả?”
Nhiếp Nhiên lạnh lùng nhìn thoáng qua Uông Tư Minh, ánh mắt rõ ràng đang nói “anh đúng là đồ lắm mồm”.

Uông Tư Minh cũng thực bất đắc dĩ: “Không thể trách tôi được.

Sĩ quan huấn luyện An đẩy tôi ra làm lá chắn, ngày nào bọn họ cũng chạy tới ký túc của tôi làm ầm ĩ lên, tôi cũng thực sự hết cách.

”
Nhiếp Nhiên nhìn thấy gương mặt cười cợt của An Viễn Đạo, cũng biết chắc chắn Uông Tư Minh đã bị đám người Nghiêm Hoài Vũ dồn vào đường cùng rồi.

Sao người kia chẳng có tí dáng vẻ sĩ quan huấn luyện gì thế?
Nhiếp Nhiên bình thản đội mũ lên, che khuất băng vải, thờ ơ đáp: “Tôi thường xuyên bị thương mà, có gì đáng kinh ngạc đâu chứ?”.

 
Chương 886: Chương 886





Mấy người của lớp 6 nghe vậy thì thấy cũng đúng.

Từ lúc Nhiếp Nhiên vào đội dự bị thì luôn không ngừng bị thương hết nặng tới nhẹ, thời điểm nghiêm trọng còn phải vào phòng Y tế, hiện tại chỉ phải quấn có mấy vòng băng, đúng là không tính là gì.

“Nhưng mà sao chị Nhiên đi mà chẳng nói với bọn em một tiếng? Chị có biết bọn em tìm chị sắp điên rồi không!” Hà Giai Ngọc cảm thấy chuyện bị thương có thể nhẹ nhàng cho qua, nhưng chuyện yên lặng rời đi thì không thể nào cho qua được.

“Đúng thế Nhiếp Nhiên, cậu đi mà chẳng nói một câu nào, tôi còn tưởng cậu gặp phải vấn đề gì nghiêm trọng chứ!” Cổ Lâm nói tới đây thì mắt lại bắt đầu phiếm đỏ.

Ngày đó, khi bọn họ quay trở về tới phòng thì phát hiện ra giường của Nhiếp Nhiên đã trống không, tủ quần áo cũng trống trơn, chìa khóa ký túc xá được để ở trên bàn, mấy cô gái lập tức ngẩn ra tại chỗ.

Họ còn tưởng vết thương của Nhiếp Nhiên xảy ra biến chứng nên phải tới bệnh viện, sợ tới mức không dám nghỉ ngơi gì, trực tiếp gọi mấy người Nghiêm Hoài Vũ chạy tới văn phòng của sĩ quan huấn luyện.

Bọn họ không ngờ rằng đến Quý Chính Hổ cũng chẳng biết gì.

Anh ta vẫn tưởng Nhiếp Nhiên đang nghỉ ngơi ở phòng.


Điều này làm cho cả bọn cuống lên, sau đó thì toàn bộ đội ngũ đội dự bị đều biết tin Nhiếp Nhiên rời đi.

Cũng may, sau đó bọn họ đào được tin tình báo từ Uông Tư Minh, biết Nhiếp Nhiên không sao, chỉ bị cấp trên điều đi thì mới thoáng yên tâm hơn.

Từ lo lắng sợ hãi biến thành phát điên, đương nhiên cả đám đều thề sẽ tới Quân khu 2 lột sống da Nhiếp Nhiên mới được!
An Viễn Đạo xấu xa liền nhân cơ hội đó hứa với họ, nếu họ huấn luyện xuất sắc thì sẽ dẫn họ tới Quân khu 2 tìm Nhiếp Nhiên.

Vì thế, cả bọn liền huấn luyện như không cần mạng sống, rốt cuộc cũng kịp tới chuyến này.

“Lần này, vì để được đi gặp cô mà chúng tôi bị An Viễn Đạo tra tấn đến suýt không còn ra dạng người nữa, cô phải bồi thường cho chúng tôi mới được.

” Kiều Duy cười đòi khen ngợi.

Nhiếp Nhiên nhìn anh ta thì thấy đúng là gầy hơn hẳn, nhưng tinh khí thần lại tăng thêm không ít.

An Viễn Đạo quả thực đã lợi dụng cô để tra tấn bọn họ một trận rồi.


“Còn chẳng phải sao, bọn em suýt chút nữa chết luôn ở đội dự bị đấy! Chị sẽ chẳng gặp lại được nữa đâu!” Hà Giai Ngọc hơi nghẹn ngào.

Nghiêm Hoài Vũ nhớ tới chuyện mình phải chịu tội ở lớp 1 thì không nhịn được trừng mắt lườm An Viễn Đạo: “Tôi cũng nói rồi, cũng vì cô thôi, chứ nếu An Viễn Đạo dám đùa giỡn với chúng tôi, tôi sẽ đánh nhau với thầy ấy ngay!”
Nhiếp Nhiên không do dự bổ cho một đao: “Tôi có thể nhìn thấy trước là anh sẽ thất bại thôi.


w๖ebtruy๖enonlin๖e
Nghiêm Hoài Vũ đang khí thế vạn trượng lập tức ỉu xìu.

“Đúng thế, tôi là sĩ quan huấn luyện, cậu ta là lính, sao cậu ta thắng được tôi chứ?” An Viễn Đạo cũng đi tới.

Từ sau lần đưa Nhiếp Nhiên về nhà và ăn bữa sáng cô mua cho, An Viễn Đạo không còn cảm thấy ghét cô gái này nữa mà còn thấy khá vừa mắt với cô.

Đám người của lớp 1 chưa chắc đã có thể quyết đoán tay không cài mìn giết cướp biển như cô.

“Nhiếp Nhiên, đã lâu không gặp, nhưng mà sao nhìn cô ăn mặc quái dị thế, không giống binh lính đang huấn luyện chút nào cả.

” An Viễn Đạo vừa nhìn đã biết quần áo Nhiếp Nhiên mặc là của lớp cấp dưỡng, anh ta rất ngạc nhiên.

.

 
Chương 887: Chương 887





Nghe An Viễn Đạo nói, đám người kia đều đưa mắt nhìn quần áo trên người cô, Nghiêm Hoài Vũ lập tức nhíu mày: “Đúng thế, sao cô lại mặc cái tạp dề đen sì sì thế hả?”
Kiều Duy cũng nhăn mày hỏi: “Hình như đây là trang phục của nhà bếp.


Đúng lúc mọi người còn đang không hiểu ra sao thì lớp phó Vương ở sau bếp đột nhiên đứng ở ngoài cửa nhà ăn gọi to một câu với Nhiếp Nhiên: “Nhiếp Nhiên, nhanh tay lên rồi ra sau bếp hỗ trợ nào!”
Bởi vì đội dự bị tới rất đột ngột nên lớp cấp dưỡng cũng bị bất ngờ, đồ ăn đều phải làm mới từ đầu, lớp phó Vương đã sớm làm việc đến mức choáng váng đầu óc cho nên không để ý tới tình hình ngoài cửa, cứ thế gọi Nhiếp Nhiên.

Nghiêm Hoài Vũ vừa nghe liền kinh ngạc nhìn cô: “Hỗ trợ? Vì sao cô lại tới phòng bếp hỗ trợ?”
“Quân khu 2 còn có việc binh sĩ thay phiên nhau vào bếp à?” Kiều Duy nửa cười nửa không nhìn cô, nhưng mắt thì lại nheo lại.

“Không phải thay phiên làm, tôi là lính cấp dưỡng.

” Nhiếp Nhiên bình thản đáp lời.

Nhưng chính câu trả lời bình thản ấy lại chẳng khác nào bom nổ bên tai nhóm người kia khiến bọn họ hồn bay phách lạc.

“Cái gì? Cô! cô ở lớp cấp dưỡng á? Điên rồi chắc!” Từ lúc nam binh kia gọi Nhiếp Nhiên đi hỗ trợ thì Nghiêm Hoài Vũ đã hơi nghi nghi rồi, nhưng cũng không dám chắc chắn, không ngờ lại là thật.


Giờ nghe cô nói như thế, anh ta nhảy dựng lên.

“Chị Nhiên à, hôm nay không phải ngày Cá tháng tư đâu.

” Hiển nhiên Hà Giai Ngọc không tin đây là thật.

Thi Sảnh thì tỏ vẻ không dám tin, nhíu chặt mày, “Sao cậu có thể tới lớp cấp dưỡng chứ? Chuyện gì xảy ra vậy?”
Nhưng Nhiếp Nhiên không giải thích gì, chỉ sửa sang lại mũ, thoáng gật đầu chào bọn họ: “Tôi phải đi làm việc đây, không nói chuyện với các cậu nữa.


“Chị Nhiên!”
“Tiểu Nhiên Tử!”
Mấy người nhìn theo Nhiếp Nhiên đi vào trong bếp.

Hà Giai Ngọc bị việc này khiến cho đờ đẫn: “Tôi không nằm mơ đấy chứ?”
Đúng lúc cô ta đang khiếp sợ hoang mang thì trên cánh tay bị véo một cú, “Áu! ”

Một tiếng hét đau đớn vang lên làm cho đám lính trong nhà ăn kinh hãi đánh rơi cả đũa.

“Con mẹ anh bị điên à Nghiêm Hoài Vũ, sao lại cấu tôi?” Hà Giai Ngọc ôm cánh tay bị véo đau của mình, hai mắt bốc lửa nhìn hung thủ bên cạnh.

“Chứng minh có phải nằm mơ hay không thôi mà.

” Nghiêm Hoài Vũ cũng ngơ ngẩn nhìn theo bóng dáng Nhiếp Nhiên.

Hà Giai Ngọc nhìn theo tầm mắt anh ta, thấy chị Nhiên nhà mình lại cầm cây lau nhà lau sàn bếp.

Cô ta nén sự tức giận, vọt vào trong bếp, kéo Nhiếp Nhiên đi: “Chị Nhiên, chị đi theo bọn em đi!”
Nhiếp Nhiên bị cô ta kéo ra, cho đến tận khi ra đến cửa rồi, cô mới giật tay ra khỏi tay Hà Giai Ngọc: “Cô định làm gì?”
“Em muốn đi hỏi tiểu đoàn trưởng, sao lại đưa chị tới Quân khu 2, còn bắt chị làm việc vặt này nữa!”.

Đọc thêm nhiều truyện ở -- .

N ET --
“Làm việc vặt chẳng phải rất tốt sao?” Nhiếp Nhiên tùy tiện lau tay dính đầy nước vào tạp dề trước ngực.

Có lẽ chính cô không cảm thấy, hành động này của cô rơi vào mắt đám người kia chẳng khác nào dáng vẻ của một bà nội trợ già cả.

.

 
Chương 888: Chương 888





“Rất tốt? Chị không bị sốt đấy chứ!” Hà Giai Ngọc chỉ Lý Kiêu ở bên cạnh rồi hô to với Nhiếp Nhiên: “Chị có biết chị Kiêu tháng sau sẽ vào lớp 1 không, theo lý thuyết thì chị cũng phải vào đó! Nhưng bây giờ chẳng những chị không vào lớp 1 mà còn bị phái đến chỗ này làm việc vặt, điều này không công bằng!”
Những người xung quanh nghe được lời này đều hít vào một hơi, có người còn bị dọa đến suýt rơi cả đũa.

Nhiếp Nhiên đáng nhẽ phải vào lớp 1?
Cái này cái này cái này… bọn họ không nghe nhầm đấy chứ!
Lớp 1 của đội dự bị thì gần như là quân đội đặc chủng tương lai rồi, nếu Nhiếp Nhiên đã có thể tiến vào chỗ như vậy, tại sao lại không dám cầm súng?
Cả đám người đó đều cảm thấy trí thông minh của mình không có tác dụng.

“Đúng vậy!” Nghiêm Hoài Vũ cũng phụ họa theo, sau đó dường như nghĩ ngay đến cái gì đó nên quay đầu hỏi An Viễn Đạo: “An Viễn Đạo! Có phải do thầy không, có phải là thầy lại nhúng tay vào không hả!”
“Đây là Quân khu 2, tôi không quản được.

” An Viễn Đạo tỏ vẻ mình vô tội.


“Ai mà biết được, trước đây đâu phải thầy chưa từng làm chuyện giống như thế này!”
“Lần này thực sự không phải do tôi, tôi còn muốn kéo cô ấy vào lớp 1 cơ! Vậy mà cô ấy đã chạy rồi!”
Bạn đang
An Viễn Đạo nghĩ đến chuyện này là lại khó chịu, anh ta bực tức nói với Nhiếp Nhiên: “Tôi nói cô cũng thật là! Tôi cứ tưởng cô rời khỏi đội dự bị là để đi làm việc lớn ở đâu chứ, vậy mà lại đến đây rồi bò ra làm việc vặt.

Trong đội dự bị cũng có lớp cấp dưỡng mà, tại sao cô không đến đó mà làm?”
Nhiếp Nhiên cười, “Không phải trong đội dự bị có ngài sĩ quan huấn luyện đây à, tôi sợ anh giở trò xấu nên chạy xa một chút cho an toàn.

”
“Bớt nói linh tinh đi, cô nói thật cho tôi biết, rốt cuộc là như thế nào!” An Viễn Đạo cũng cảm thấy Nhiếp Nhiên đến chỗ này thật lãng phí tài năng.

“Có gì đâu, tôi chỉ cảm thấy làm việc vặt ở lớp cấp dưỡng Quân khu 2 rất tốt.


” Nhiếp Nhiên thản nhiên mỉm cười nhìn Lý Kiêu từ đầu đến giờ vẫn chưa hề nói gì, “Đúng rồi, chúc mừng cậu, cuối cùng cũng đạt thành nguyện vọng.

Thôi được rồi, tôi còn đang bận việc, không nói chuyện với mấy người nữa.

”.

||||| Truyện đề cử: Hóa Ra Em Là Vị Hôn Thê Của Anh |||||
Nhiếp Nhiên nói xong thì đi luôn vào trong bếp.

Nhiêm Hoài Vũ nhìn dáng vẻ hời hợt của Nhiếp Nhiên thì vô thức muốn đi theo, vậy mà lại bị An Viễn Đạo kéo lại.

“Mọi người ở đây nói chuyện cũng đủ lâu rồi, tranh thủ tìm một chỗ ăn cơm đi!” An Viễn Đạo ra lệnh.

.

 
Chương 889: Chương 889





Lúc này cả ba lớp của đội dự bị mới ngồi xuống ăn.

Nhà ăn lại quay trở lại bầu không khí yên tĩnh.

Lúc này, tên nam binh bị Nhiếp Thành Thắng phái đi khiêu khích Nhiếp Nhiên đã tiến đến bên cạnh bàn của mấy người Nghiêm Hoài Vũ, anh ta hạ giọng hỏi thăm: “Mọi người rất thân với Nhiếp Nhiên à?”
“Tất nhiên, chúng tôi ở cùng một lớp đấy!”
Kiều Duy hạ đũa xuống hỏi: “Tôi nghĩ rằng anh đến đây để nói cho chúng tôi biết lý do cô ấy vào lớp cấp dưỡng chứ?”
Tên nam binh kia cười tà rồi gật nhẹ đầu, “Bởi vì… Nhiếp Nhiên không thể cầm súng.


“Anh nói cái gì?” Nghiêm Hoài Vũ là người đầu tiên giật mình đứng bật đậy.

Tên nam binh kia cho là bọn họ chưa hiểu rõ ý mình nên cố ý nhấn mạnh một lần nữa, “Cô ta không thể cầm súng, cho nên mới bị sư đoàn trưởng phái đến lớp cấp dưỡng làm việc vặt.



“Không thể nào!” Hà Giai Ngọc vô thức phản bác.

Không thể cầm súng? Sao có thể như vậy được!
Lúc này, Lý Kiêu bỗng nhiên đứng phắt dậy.

Tốc độ của cô rất nhanh, nhanh đến mức làm người khác hoa cả mắt, cô lạnh lùng đi tới trước mặt Nhiếp Nhiên.

“Vì tôi?”
Nhiếp Nhiên không hiểu phải hỏi lại: “Cái gì?”
Lý Kiêu giữ chặt vai Nhiếp Nhiên, trong đôi mắt lạnh lùng đó giờ lại hiện lên vẻ bối rối, “Có phải là… là do bả vai vị tổn thương nên cậu không thể cầm súng?”
Nhiếp Nhiên giật mình hiểu ra, cô đoán chắc Lý Kiêu hiểu lầm là vai cô bị thương do cái lần cứu cô ấy ở trên hải đảo.


“Không phải, là cô ta không dám cầm súng, cứ nhìn thấy súng là sợ.

” Tên nam binh kia thấy Nhiếp Nhiên không trả lời thì trả lời hộ luôn.

Câu nói này đã châm ngòi tính khí nóng nảy của Hà Giai Ngọc.

Cô ta đột nhiên vượt qua bàn ăn và nhấc cổ áo tên nam binh kia lên, rồi đè anh ta xuống bàn, “Sợ cái mẹ anh, chị Nhiên sao có thể sợ súng? Chị ấy là tay súng thần đó biết không! Lúc trước chị ấy chỉ cần một khẩu súng là đánh tan bọn…”
Chữ cướp còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, Lý Kiêu đã quăng một ánh mắt sắc như dao đến, “Hà Giai Ngọc!”
Hà Giai Ngọc cũng tự biết mình lỡ lời, sau khi ngẩn người thì lại hung dữ nói: “Anh mà còn nói lung tung, có tin là tôi sẽ đánh chết anh không?”
“Tôi không nói lung tung, toàn bộ Quân khu 2 đều biết, hơn nữa chúng tôi cũng thấy cô ta không dám nổ súng, cuối cùng còn bị sư đoàn trưởng tát một cái.

Cô nhìn vết thương trên trán cô ta kìa, chính là bị thương do đập vào tường lúc đó!” Nam binh kia bực bội hét to đến mức toàn bộ phòng ăn đều nghe thấy.

Cả ba lớp của đội dự bị đều kinh ngạc nhìn Nhiếp nhiên.

.

 
Chương 890: Chương 890





Ánh mắt dò xét này khiến Nhiếp Nhiên rất khó chịu.

Đám người này hết lần này đến lần khác dây dưa với cô giữa ban ngày ban mặt, khiến cô mất hết cả kiên nhẫn.

Nhiếp Nhiên gạt bàn tay của Lý Kiêu đang đặt lên vai mình ra, giọng nói của cô không còn vẻ ôn hòa nữa.

Đam Mỹ H Văn
“Đây là nhà ăn, nếu mấy người không muốn ăn thì hãy ra ngoài, đừng cản trở người khác ăn cơm!” Nhiếp Nhiên nói với An Viễn Đạo với vẻ lạnh nhạt, “Nếu không quản lý được binh lính của mình, sau khi về anh hãy từ chức đi.


Mấy người khác nghe xong câu này mà suýt nữa nghẹn.

Nhiếp Nhiên này đúng là to gan lớn mật, dám ăn nói như vậy với sĩ quan huấn luyện của đội dự bị.

Mấy người đứng xem thấy sắc mặt An Viễn Đạo nghiêm nghị thì đổ mồ hôi thay cho Nhiếp Nhiên, nhưng không ngờ sắc mặt của An Viễn Đạo bỗng thả lỏng, sau đó nói với đội dự bị: “Có nghe thấy không? Nếu không quản được mấy cô cậu thì tôi sẽ phải cuốn xéo đấy, cho nên mọi người tự đi mà quản lý bản thân.

Nửa phút sau ăn xong tập hợp, nếu không ăn hết phải phạt chạy hai mươi vòng!”

Phụt!
Cái gì?
Ăn hết tất cả?
Đội dự bị nhìn thoáng qua đống đồ ăn vẫn còn đầy ắp của mình, lần này ánh mắt họ nhìn Nhiếp Nhiên đã thay đổi.

Đặc biệt là Trương Nhất Ngải của lớp 1.

Lúc đầu cô ta tưởng là Nhiếp Nhiên đã đi thì thế giới sẽ trở nên yên tĩnh, vậy mà đến lớp cấp dưỡng rồi còn không yên phận, vẫn còn giày vò được cô ta.

Vừa rồi Trương Nhất Ngải còn đang xem kịch vui và nghĩ Nhiếp Nhiên ác giả ác báo, nhưng giờ thái độ của cô ta lại biến thành phẫn nộ.

Nhiếp Nhiên nghe thấy mệnh lệnh đó của An Viễn Đạo thì hơi sững ra, rồi cô nhanh chóng hiểu ra anh ta đang gây thù chuốc oán cho mình.

Cái gã An Viễn Đạo này!
Nhiếp Nhiên lạnh lùng híp mắt lại.

Khoảng nửa phút sau đó, đội dự bị giống như dùng vòi rồng quét sạch toàn bộ bàn ăn, cho dù là nam binh hay nữ binh, khi đứng lên trong miệng họ vẫn phình ra vì nhét đầy đồ ăn.


Binh sĩ Quân khu 2 đang ngồi bên cạnh đều trợn mắt há mồm giống như hóa đá nhìn đám người này.

Việc chấp hành mệnh lệnh này thực sự khiến người khác cảm thấy đáng sợ.

Sau khi An Viễn Đạo ăn xong, anh ta điều chỉnh đội ngũ rồi dẫn cả đám đi mất.

Lúc An Viễn Đạo đi qua Nhiếp Nhiên, anh ta cười và nói: “Chờ cô vào lớp 1, tôi nhất định sẽ quản cô thật tốt.


Nhiếp Nhiên bình thản ném cho anh ta hai chữ: “Mơ đi!”
An Viễn Đạo cười, “Tôi sẽ rửa mắt mà đợi.


Người của đội dự bị cứ thế rời đi, Nhiếp Nhiên thu dọn toàn bộ bàn ăn của bọn họ.

Nhưng lúc này, ánh mắt của những người ở Quân khu 2 khi nhìn về phía Nhiếp Nhiên đã hoàn toàn khác.

Trời đất ơi!
Một học viên xuất sắc từng sắp bước vào lớp 1, bây giờ lại vào lớp bếp núc ở Quân khu 2 của bọn họ.

Đầu óc sư đoàn trưởng có vấn đề à?.

 
Chương 891: Chương 891





Bữa cơm tối vẫn giống như buổi trưa, đội dự bị đến rất đúng giờ.

Sau khi số người ăn đã vơi bớt, lớp phó Vương đi tới bên cạnh Nhiếp Nhiên, chỉ về phía cửa phòng ăn và nói: “Nhiếp Nhiên này, hay là cô đi nghỉ đi, dù sao mấy việc này cũng không nhiều, chúng tôi có thể tự mình giải quyết được.

Cô tranh thủ thời gian nói chuyện với họ đi, tôi thấy bọn họ đứng đó đã rất lâu rồi.


Nhiếp Nhiên không biết nói gì nữa, cô chỉ đành cởi tạp dề rồi đi ra ngoài.

Mấy người Nghiêm Hoài Vũ vừa thấy cô đi ra là lập tức xúm lại vây quanh cô.


Kiều Duy hỏi: “Cô không định giải thích chuyện trở thành lính chuyên lo bếp núc ở Quân khu 2 sao?”
Nhiếp Nhiên lạnh lùng trả lời: “Điều này có gì mà phải giải thích, quân đội sắp xếp tôi đi chỗ nào thì tôi sẽ đi chỗ đó.


Phương Lượng hừ lạnh: “Tôi làm giáo quan của em trong ba tháng, từ trước đến giờ em chưa bao giờ ngoan ngoãn thế này.


Buổi trưa anh ta đứng bên cạnh Uông Tư Minh nhưng không thể nào xen vào trước đám người Nghiêm Hoài Vũ được, nên dứt khoát chờ đến buổi tối lại đến bắt bí Nhiếp Nhiên.

“Em không ngoan ngoãn hả? Vậy thật xin lỗi.


” Nhiếp Nhiên nói mà chẳng có chút thành ý nào, rõ ràng là trả lời qua loa cho xong chuyện.

Phương Lượng không so đo thái độ của cô mà lại chất vấn: “Tôi hỏi em, tại sao đám người đó lại nói em không dám nổ súng? Sao em có thể không dám nổ súng chứ?”
Trong lần hành động cứu viện trên hải đảo, anh ta đã thấy Nhiếp Nhiên nổ súng, kỹ năng bắn súng của cô không hề kém anh ta.

Nhưng Nhiếp Nhiên lại khẳng định chắc chắn, “Đúng thế, em không dám nổ súng đấy! Như vậy thì có làm sao? Chẳng phải là chuyện rất bình thường à?”
Hà Giai Ngọc bị ngó lơ lúc này cũng nhảy ra, “Chị nói dối, đến cả cướp biển…” Cô ta dừng lại một chút, rồi cố ý hạ giọng hỏi: “Trên hòn đảo đó chị giết người còn ít à?”
“Chính vì thế mà ngày nào cũng gặp ác mộng, buổi đêm không thể ngủ ngon, cuối cùng đành xin điều chuyển.

” Nhiếp Nhiên nói thuận theo ý của Hà Giai Ngọc khiến cô ta tức đến mức giậm chân mà không thể phản bác, cuối cùng chỉ có thể phun ra một câu.

“Không thể nào!”.

 
Chương 892: Chương 892





Câu nói ỉu xìu đó không hề có sức thuyết phục, Nhiếp Nhiên vỗ vai an ủi, “Chấp nhận hiện thực đi.


Nói xong, Nhiếp Nhiên nhẹ nhàng rời khỏi nhà ăn.

“Được rồi, hôm nay phí công đợi.

” Nghiêm Hoài Vũ bất đắc dĩ nói sau khi phục hồi tinh thần.

“Chưa chắc.

” Lý Kiêu thoáng nhìn theo hướng Nhiếp Nhiên rời đi, sau đó đi vào phòng ăn.

Sau khi Lý Kiêu tìm được lớp phó Vương, thông qua anh ta bọn họ được biết là Nhiếp Nhiên thực sự không thể cầm súng, nguyên nhân vẫn chưa rõ, vì thế mà sư đoàn trưởng Quân khu 2 đã mời một bác sĩ tâm lý đến điều trị cho Nhiếp Nhiên.

Lý Kiêu nghe thấy có bác sĩ tâm lý bèn vội vàng chạy đến văn phòng của tổ Y tế.


“Anh là bác sĩ tâm lý của Nhiếp Nhiên?” Lý Kiêu vừa vào cửa thấy bác sĩ Tôn là hỏi ngay.

Bác sĩ Tôn sững ra, anh ta hơi chần chừ một chút rồi hỏi lại: “Ờ, xem là như vậy đi.

Mấy người là ai?”
Lý Kiêu không trả lời mà hỏi tiếp: “Cô ấy không dám nổ súng vì tâm lý thực sự có vấn đề à?”
Bác sĩ Tôn nhìn thấy mấy người này đều có sắc mặt rất khó coi, hơn nữa trong phòng Y tế chỉ có một mình anh ta, anh ta hơi do dự một chút rồi hỏi lại: “Cô ấy nói như thế à?”
Lý Kiêu cau mày, ánh mắt hơi trở nên lạnh lùng, “Tôi đang hỏi anh, tại sao anh lại hỏi ngược lại tôi?”
“Cái này… coi như vậy đi.

Dù sao cũng chính cô ấy tự nhận tình trạng của mình là như vậy.

” Bác sĩ Tôn trả lời khá chung chung.

“Chính cô ấy nói à, trong tình huống nào?” Nghiêm Hoài Vũ nghi ngờ hỏi lại.


Bác sĩ Tôn cau mày, khó khăn trả lời: “Thì chính là… chính là loại tình huống cô ấy tự nói thế.


“Quân y, anh đang chơi chúng tôi đấy à?”
Không khí đang trở nên giằng co thì bỗng nhiên Kiều Duy lại lên tiếng: “Cô ấy nói mình không có bệnh, là chính anh kiên quyết dán cái lý do hội chứng sau khi bị thương vào đầu cô ấy đúng không?”
Cảm xúc của bác sĩ Tôn trở nên kích động: “Cái gì? Cô ta nói dối! Tôi chưa hề nói như vậy! Từ cái ngày cô ta thôi miên ngược lại tôi, tôi còn chẳng dám nói chuyện với cô ta nữa!”
“Thôi miên ngược lại?” Lông mày Lý Kiêu nhíu lại khi nghe thấy được mấy từ quan trọng này.

Bác sĩ Tôn phát hiện mình lỡ lời thì che miệng lại, trong lòng thầm chửi mình quá ngu!
Nếu bọn họ nói chuyện này cho sư đoàn trưởng biết, chẳng phải là anh ta sẽ bị mất chỗ kiếm cơm sao?
Bác sĩ Tôn liên tục lắc đầu: “Không, không phải… Tôi không biết, mấy người đừng tìm tôi nữa, tôi chẳng biết gì hết!”
Tiếp đó anh ta chạy như bay khỏi văn phòng.

“Thôi miên ngược lại? Thật hay giả đấy, Nhiếp Nhiên còn có chiêu này cơ à?” Thi Sảnh thực sự cảm thấy ngạc nhiên, “Còn có gì trên thế giới này mà Nhiếp Nhiên không biết không?”
Phương Lượng gõ mặt bàn rồi nói một cách nghiêm túc: “Nhiếp Nhiên thôi miên ngược lại người khác, chứng tỏ là cô ấy không muốn nói thật!”
“Đúng vậy!” Kiều Duy gật đầu tán đồng, “Nhất định có vấn đề!”
Uông Tư Minh bất ngờ lên tiếng, “Nếu muốn biết cô ấy bị bệnh thật hay giả, tôi có một biện pháp!”
Ánh mắt của cả đám đồng loạt hướng về phía anh ta.

.

 
Chương 893: Chương 893





Uông Tư Minh nhìn thấy ánh mắt của bọn họ thì ngẩn người, sau đó nói tiếp: “Nhưng biện pháp này quá nguy hiểm.


“Nguy hiểm đến mức nào?” Lý Kiêu phản ứng lại đầu tiên.

Uông Tư Minh cau mày, trầm ngâm một lúc nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu, “Tôi cảm thấy mấy nữ binh các cô nên đi tâm sự cùng với Nhiếp Nhiên, để xem có thể moi ra được gì không đã.



Thi Sảnh hơi mất kiên nhẫn đối với kiểu lề mà lề mề này của Uông Tư Minh, “Nếu chúng ta có thể moi được gì từ Nhiếp Nhiên, vậy anh cảm thấy cô ấy vẫn còn là Nhiếp Nhiên à? Anh có biện pháp gì cứ nói thẳng, đừng ấp a ấp úng như thế.


“Được rồi, nhưng tôi nói trước, kế hoạch này rất nguy hiểm, đặc biệt là lúc làm nhiệm vụ, có thể chúng ta sẽ bị đuổi khỏi đội dự bị.



Đuổi khỏi đội dự bị?
Chơi lớn như vậy sao? w๖ebtruy๖enonlin๖e
Bọn họ giật mình sửng sốt một lúc.

Lý Kiêu là người có sắc mặt biến hóa lớn nhất trong số họ, lúc trước cô đã vì vấn đề của Nhiếp Nhiên mà phải vào Cục Cảnh sát, điều đó dẫn đến việc sau này cô đã phải rất vất vả mới vào được đội dự bị, nếu giờ lại vì chuyện của Nhiếp Nhiên mà bị đuổi….

 
Chương 894: Chương 894





Lý Kiêu yên lặng một lúc.

Nhưng trong đầu lại tự nhiên nhớ lại những hình ảnh trên hòn đảo đó, từng hình ảnh cứ hiện lên trước mắt khiến lông mày cô cau chặt lại.

Lý Kiêu bỗng đứng bật dậy khiến mấy người Nghiêm Hoài Vũ bị dọa giật cả mình.

Cô không thèm nhìn bọn họ, quay đầu đi ra ngoài và chỉ ném ra một câu, “Tôi đi nói chuyện với cậu ấy!”
Uông Tư Minh vội vàng nói với theo: “Nhớ đấy, lúc nói chuyện với Nhiếp Nhiên, đừng để bản thân bị cô ấy điều khiển cảm xúc!”
Lý Kiêu yên lặng gật đầu, sau đó rời đi.

Cô không muốn dùng giấc mộng của mình làm tiền đặt cược, nhưng cũng không muốn từ bỏ như vậy, cho nên chỉ có thể cố gắng đọ sức bằng lời nói với Nhiếp Nhiên.


Lý Kiêu nhanh chóng nảy ra suy nghĩ uống bia để tạo bầu không khí nói chuyện với Nhiếp Nhiên, vì vậy cô chạy tới cửa sau của nhà bếp, nhưng lại phát hiện cửa đã bị khóa.

Không còn cách nào khác, Lý Kiêu đành trèo cửa sổ vào trong.

Sau khi kiếm được một lon bia, cô trèo ra ngoài rồi chạy ngay đến ký túc xá của Nhiếp Nhiên.

Khi Nhiếp Nhiên nhìn thấy Lý Kiêu lạnh lùng đứng trước cửa ký túc xá, cô không nhịn được mà nhướng mày hỏi, “Cậu đến đây làm gì?”
Lý Kiêu không trả lời mà móc lon bia trong ngực ra và hỏi: “Uống bia không?”
“Trong lúc tác chiến mà uống bia rượu, cậu không sợ nếu An Viễn Đạo biết sẽ đá cậu ra khỏi đội dự bị à?” Nhiếp Nhiên khẽ cười và dựa vào khung cửa nhìn Lý Kiêu, “Học viên ưu tú của chúng ta càng lúc càng to gan đấy.



“Thấy sương mù bay lượn ở đây nên tôi bỗng nhớ đến lúc trên hải đảo.

” Nguồn:
Nhiếp Nhiên chỉ mỉm cười, hỏi: “Cậu muốn dùng chuyện cũ để tác động tôi à?”
“Cậu dễ bị tác động thế à?”
Nhiếp Nhiên nhún vai, “Cậu thấy thế nào?”
“Tôi có thể vào trong không?” Lý Kiêu chỉ vào gian phòng của Nhiếp Nhiên.

Nhiếp Nhiên suy nghĩ rồi nghiêng người ra hiệu cô ấy tiến vào, sau đó đóng cửa phòng lại.

“Tôi phải nói trước, trán tôi đang bị thương nên không thể uống bia, điều này là cậu dạy tôi đấy nhé.


Lý Kiêu khẽ nhếch miệng cười, “Cậu nhớ kĩ nhỉ?”.

 
Chương 895: 895: tiếng Súng Vang Lên Trong Căn Cứ 3





Nhiếp Nhiên nhàn nhã ngồi đối diện với Lý Kiêu, “Biết làm thế nào, tại đầu óc tôi quá thông minh.


“Ừ, tôi đồng ý với điều này.


Lý Kiêu như vô tình lại như cố tính đồng ý với điều này khiến Nhiếp Nhiên hơi dừng lại.

Cô dựa vào ghế, dùng một tay đỡ đầu rồi nói thẳng: “Nếu chỉ đơn giản là uống bia thì tôi hoan nghênh, nhưng nếu là chuyện khác thì miễn bàn.


Lý Kiêu mở lon bia uống một ngụm rồi nói tiếp: “Chỉ cần lý do cậu không thể cầm súng không phải do tôi, cậu có trở lại hay không với tôi không quan trọng.

Giống như cậu đã nói, tôi không hề nợ gì cậu.


Ái chà, lấy lui làm tiến, chiêu này cao đấy!
Chậc chậc chậc, mới mấy tháng không gặp mà khả năng mồm mép đã khá hơn nhiều.

Nhiếp Nhiên thản nhiên chế giễu: “Từ lúc nào mà cậu cũng sợ nợ ân tình thế? Không phải từ trước đến giờ cậu luôn coi đồng đội lớn hơn trời sao?”
Lý Kiêu không nhịn được hỏi ngược lại: “Vậy cậu là đồng đội sao?”

Ha ha! Nhanh như vậy mà đã không giữ được bình tĩnh.

Nhiếp Nhiên cười thầm trong lòng.

Cô chỉ cố ý cho Lý Kiêu một mồi nhử, vậy mà cô ấy cắn câu.

Nhiếp Nhiên cười lắc đầu, “Không phải.


Lý Kiêu khẽ giật mình.

Không phải? Nhiếp Nhiên nói không phải?
“Vậy những ngày bọn họ và cậu cùng trải qua nguy hiểm trên hòn đảo đó, chẳng nhẽ chỉ là một giấc mộng thôi à?” Giọng nói của Lý Kiêu hơi trầm xuống, còn kèm theo một ít hơi lạnh.

Dường như Nhiếp Nhiên không hề nhìn thấy Lý Kiêu đang thay đổi, cô gật đầu: “Đúng vậy, đó là một cơn ác mộng.


“Ác mộng?” Bàn tay Lý Kiêu đang cầm lon bia dần siết chặt lại, mặt cô lạnh dần đi.

“Chẳng lẽ không đúng sao? Suýt nữa phải chết rồi, không phải ác mộng thì là mộng đẹp chắc?” Nhiếp Nhiên không biết mình chạm phải vảy ngược nào của Lý Kiêu mà khiến cô ấy tức giận như vậy.

Nhưng đúng là cô không hề nói sai, đó thực sự là một cơn ác mộng.


Nếu không có đám địa lôi đó, chắc mấy người bọn họ đã bị đám cướp biển chặt hết chân tay ném cho cá mập ăn rồi.

Lon bia trong tay Lý Kiêu đã hơi biến dạng, nhưng cô vẫn trầm giọng tiếp tục hỏi: “Chiến dịch trên hòn đảo là một cơn ác mộng, vậy mấy người Nghiêm Hoài Vũ thì sao, bọn họ là cái gì?”
Là cái gì?
Bạn bè? Không phải, cô không có bạn.

Đồng đội? Không phải, từ trước đến giờ cô không tin vào thứ này.

Người lạ? Cũng không phải, cô biết tên bọn họ.

Nhiếp Nhiên nghĩ một lúc lâu rồi cho một đáp án chính xác nhất: “Người lạ có biết tên.

”
Đáp án này của Nhiếp Nhiên lại làm cho ánh mắt Lý Kiêu trở nên lạnh lẽo, cô bóp méo cả lon bia trong tay.

“Người lạ? Nhưng chính đám người được gọi là người lạ đó đã cùng sống cùng chết với cậu trên hòn đảo đấy!” Lý Kiêu lạnh lùng nhắc nhở với sắc mặt âm trầm.

“Chỉ là do mọi người cùng muốn sống sót nên đều có chung một mục tiêu mà thôi.

” Nhiếp Nhiên hơi khinh thường với câu cùng sống cùng chết.

Lần này, Lý Kiêu thực sự bị chọc tức.

Lý Kiêu nhìn chằm chằm không hề chớp mắt vào đôi mắt của Nhiếp Nhiên, giống như muốn nhìn xuyên thấu cô.

.

 
Chương 896: 896: tiếng Súng Vang Lên Trong Căn Cứ 4





“Không được để Nhiếp Nhiên điều khiển cảm xúc!”
Câu nói của Uông Tư Minh lóe lên khiến Lý Kiêu giật mình.

Hóa ra Nhiếp Nhiên cố ý, cô ấy đang ép mình tức giận bỏ đi!
Cạch! Lý Kiêu để lon bia lên bàn, cô dùng lực vừa phải, nhưng ở trong căn phòng yên tĩnh này nghe lại có vẻ đột ngột.

Đuôi lông mày của Nhiếp Nhiên hơi nhếch lên, nụ cười bên miệng cô càng lộ rõ hơn.

Thú vị!
Rõ ràng đã tức giận đến cực điểm, tại sao lại đột nhiên nhịn xuống?
Một lúc lâu sau, hơi lạnh trong mắt Lý Kiêu mới từ từ tan biến, cô lên tiếng: “Người khác đều bảo tôi lạnh lùng, nhưng nói đúng ra cậu còn lạnh lùng hơn tôi, cũng tuyệt tình hơn tôi.


“Có thể được cậu khích lệ, đúng là vinh hạnh của tôi.

” Nhiếp Nhiên cười, không hề có cảm giác thất vọng khi kế hoạch thất bại.


Ván đầu tiên, hòa nhau.

Bây giờ bắt đầu ván thứ hai.

Sau khi Lý Kiêu hơi bình tĩnh lại, cô tiếp tục nói: “Nếu cậu đã không thích quân đội, vậy tại sao lúc trước lại vào quân đội?”
“Vậy còn cậu thì sao? Dường như quan hệ giữa cậu và Phùng Anh Anh cũng chẳng phải là tình đồng đội hay bạn bè, vậy tại sao khi cô ta chết rồi, cậu vẫn muốn tìm hiểu cho đến cùng?”
Lý Kiêu sững sờ, không hiểu tại sao Nhiếp Nhiên lại bất ngờ nhắc đến Phùng Anh Anh vào lúc này, nhưng cô vẫn trả lời: “Bởi vì tôi không thể để một người vô tội phải chết oan.


“Ngoài điều này ra thì sao? Tôi thấy lúc còn là tân binh, tình cảm của cậu và cô ta không hề tốt đẹp, nhưng cô ta lại có thể ỷ vào danh tiếng của cậu rồi muốn làm gì thì làm.


Lý Kiêu trầm ngâm một lúc lâu rồi mới nói, “Cậu ấy… đã cứu tôi.


Nhiếp Nhiên nghe xong là hiểu ngay.

Hóa ra là ơn cứu mạng, chẳng trách.


“Nhưng mà…” Ngón trỏ của Nhiếp Nhiên vô thức gõ liên tiếp trên mặt bàn, “Cậu có chắc không phải cô ta sắp đặt để hại cậu rồi sau đó lại cứu cậu?”
Lời nói này khiến Lý Kiêu đang đắm chìm trong suy nghĩ phải giật mình ngẩng đầu lên, trong mắt cô tràn đầy sự ngạc nhiên và khó tin.

Sắp đặt?
Sao có thể như thế được!
Lý Kiêu vô thức lắc đầu.

Nhiếp Nhiên thấy cô ấy kháng cự bèn nói tiếp: “Tôi chỉ tùy tiện nói vậy thôi, chẳng qua tôi cảm thấy năng lực cậu cao hơn cô ta rất nhiều, vậy mà cô ta lại cứu cậu? Ha ha.

”
Tiếng cười ngắn ngủi ở cuối câu đầy vẻ chế giễu.

Tròng mắt Lý Kiêu co lại.

Mặc dù Lý Kiêu không muốn tin, nhưng trong lòng lại hơi cảm thấy Nhiếp Nhiên nói đúng.

“Cậu ấy đã chết rồi, tất cả đều không còn ý nghĩa gì nữa.

” Lý Kiêu cố nén suy nghĩ hỗn loạn trong đầu rồi nói với vẻ bình thản.

.

 
Chương 897: 897: tiếng Súng Vang Lên Trong Căn Cứ 5





Nhiếp Nhiên buồn chán nhún vai, “Chỉ cần cậu không ngại việc bị người khác tính kế thì tôi cũng không có vấn đề gì.


Nhiếp Nhiên vừa nói những lời này, không thể nghi ngờ gì là lại càng tăng thêm bóng ma trong lòng Lý Kiêu, khiến Lý Kiêu không thể tập trung tinh thần để hỏi chuyện của cô.

Nhiếp Nhiên mỉm cười nhìn cặp lông mày đang nhăn tít của Lý Kiêu.

Ván thứ hai, cô thắng.

Nói thật nhé, tại sao bọn họ lại chọn Lý Kiêu đến làm thuyết khách, đúng là quá thất sách rồi đấy.

Về mặt quân sự Lý Kiêu là học viên ưu tú, nhưng mồm mép thì không được, cô ấy không có năng khiếu này.

Phải để Kiều Duy hoặc Uông Tư Minh đến mới đúng.


“Được rồi, muộn lắm rồi đấy, cậu cũng đã uống khá nhiều rồi, nhanh về ngủ đi.

” Nhiếp Nhiên đứng dậy muốn mở cửa cho Lý Kiêu.

Đi được nửa đường, cô bị Lý Kiêu giữ chặt tay lại.

Nhiếp Nhiên nhíu mày, còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Tôi biết mình không lừa được cậu.


À, đúng là rất hiểu bản thân đấy.

Nhiếp Nhiên mỉm cười.

“Nhưng cậu định tự lừa gạt bản thân cả một đời sao?” Lý Kiêu từ từ đứng dậy, cô rút một khẩu súng màu đen từ bên hông ra rồi đặt ở trước mặt.

Nụ cười trên mặt Nhiếp Nhiên hơi cứng lại, sau đó hoàn toàn biến mất, cô lạnh lùng nhìn Lý Kiêu và nói: “Cậu đi đi.


Lần này cô nói như ra lệnh để đuổi khách.

“Tôi không tin cậu sợ cầm súng, ngay cả chết còn không sợ thì sao có thể sợ cầm khẩu súng chứ.

” Lý Kiêu trầm giọng khẳng định.


“Cậu không phải là tôi, làm sao có thể biết tôi không sợ?” Sắc mặt Nhiếp Nhiên được phủ một lớp sương lạnh, cô hất tay Lý Kiêu ra.

“Cậu sợ? Cậu giết nhiều người như thế, vậy mà bây giờ nói với tôi là cậu sợ? Đúng là chuyện hài! Nhiếp Nhiên, cậu trời sinh đã có số mệnh cầm súng trên chiến trường, cậu không trốn được đâu!”
Không thể trốn… Không thể…
Mấy chữ đó như đâm trúng điểm yếu của Nhiếp Nhiên, sắc mặt của cô thay đổi, trong đáy mắt dần dâng hơi lạnh, bàn tay nắm chặt thành quyền như đang kiềm chế thứ gì đó.

“Xin mời đi cho!” Cô cắn răng nói từng chữ một.

Sắc mặt Lý Kiêu cũng vô cùng lạnh lùng.

Thời gian chầm chậm trôi qua, hai bên giằng co một phút, sau đó Lý Kiêu mới rời đi.

Nhiếp Nhiên cứ như kiệt sức ngồi tại chỗ, sắc mặt căng thẳng, như thể một giây sau sẽ mất khống chế.

Chẳng lẽ đây thực sự là số mệnh của cô?
Không, không phải! Chắc chắn không phải!
Không biết đã qua bao lâu, sắc mặt khác lạ đó mới từ từ biến mất rồi trở lại bình thường.


Cùng lúc đó, Lý Kiêu cũng vác một khuôn mặt lạnh băng đi về ký túc xá.

Mấy người Nghiêm Hoài Vũ đã đợi rất lâu ở bên đường, vừa nhìn thấy Lý Kiêu đã vội vàng chạy đến, hỏi với thái độ đầy mong đợi: “Thế nào, thế nào, rốt cuộc thì chuyện của Nhiếp Nhiên là thật hay giả?”
Lý Kiêu không trả lời mà nhìn về phía Uông Tư Minh rồi lạnh lùng nói: “Uông Tư Minh, tiến hành kế hoạch của anh đi!”
“Đàm phán không thành công?” Uông Tư Minh nhíu mày.

Mặt Lý Kiêu không cảm xúc, cô trầm giọng nói: “Tôi nhất định bắt cậu ấy phải cầm súng!”
Uông Tư Minh nhìn dáng vẻ tức giận đến mất lí trí của Lý Kiêu thì nhắc nhở, “Nhưng kế hoạch này rất nguy hiểm, một khi bị phát hiện rất có thể sẽ bị đuổi khỏi quân đội.

Cô nhất định phải đặt cược tương lai của mình.

”.

 
Chương 898: 898: tiếng Súng Vang Lên Trong Căn Cứ 6





“Ừ!” Lý Kiêu gật đầu khẳng định.

Đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy Lý Kiêu không có lí trí thế này.


Đêm khuya, căn cứ hoàn toàn yên tĩnh.

Đợt gió lạnh cuối cùng của mùa xuân thổi qua, bầu trời đen kịt không hề có một tia sáng, giống như những sợi tơ bằng nhung che lấp hết khoảng trời ở nơi này.

Bên trong tòa nhà quan trọng nhất của căn cứ vẫn còn le lói vài điểm sáng.

Không hiểu sao không thấy mấy đội viên cảnh vệ canh giữ ở mấy nơi quan trọng đâu.

Dưới bóng đêm, một người xuất hiện nhanh như một bóng ma, lặng yên không một tiếng động.

Rắc, một âm thanh rất nhỏ vang lên.

Nhiếp Nhiên đang nằm trên giường lập tức mở mắt, trông cô tỉnh táo như chưa hề ngủ.

Có người!
Chẳng nhẽ kẻ địch đột kích?
Nhiếp Nhiên lập tức cảnh giác nhìn về phía cổng.


Cánh cửa đang từ từ bị đẩy ra, động tác đó vô cùng chậm chạp, âm thanh khẽ đến mức gần như không nghe thấy được.

Nhiếp Nhiên cảm thấy chắc không phải kẻ địch.

Có loại kẻ địch nào sẽ chui vào căn phòng nhỏ vắng vẻ này?
Nếu không là kẻ địch, vậy sẽ là ai?
Nhiếp Nhiên lẳng lặng nằm ở trên giường, trong lòng âm thầm cười lạnh.

Bất kể là ai, dám cạy cửa của cô chính là tìm cái chết!
Sau một phút dài dằng dặc, người đó đã thành công lách vào phòng cô.

Người kia không hề thả lỏng khi vào được bên trong mà rất cẩn thận đi đến bên cạnh cô.

Sột soạt sột soạt, vài tiếng ma sát rất nhỏ của quần áo vang lên.

Sau đó cô nghe thấy hai tiếng “rắc rắc”.

Lòng Nhiếp Nhiên run lên.

Đó là tiếng động khi kéo chốt bảo hiểm của súng!
Có người muốn giết cô!
Trong nháy mắt khi nhận ra điều này, Nhiếp Nhiếp mở choàng mắt, đồng thời nhảy lên.


Cặp mắt đen lúc này chứa đầy sát khí, toàn thân ngập khí thế nhưng khóe miệng lại từ từ hiện lên một nụ cười.

“Muốn giết tao à, mày đúng là rất dũng cảm đấy.

” Một giây sau, Nhiếp Nhiên dùng tốc độ như ma quỷ nhào đến.

Người kia sững sờ, sau đó vội vàng lùi về phía sau.

Từ trước đến giờ Nhiếp Nhiên vốn không bao giờ nương tay đối với những người muốn giết mình, động tác của cô rất hiểm độc, cũng cực kì nhanh, toàn là những chiêu thức giết người chứ không hề nhẹ nhàng giống như lúc đánh nhau trong quân đội.

Nhưng người đó cũng không hề kém cạnh, mỗi một quyền đều rất lợi hại.

Hai người đánh nhau khó phân thắng bại trong không gian nhỏ hẹp.

Người kia dường như cũng muốn đánh nhanh thắng nhanh, sau khi đánh xong một hiệp nữa, người đó giơ tay muốn bắn Nhiếp Nhiên.

Con ngươi Nhiếp Nhiên hơi co lại, hai tay chống vào bàn và mép giường, cô ngửa người rất nhanh rồi thuận thế đá tung khẩu súng trong tay người kia.

Sau đó cô lăn một vòng, gọn gàng cầm được khẩu súng đó trong tay.

Người kia thấy tình huống không ổn, vội quay người nhảy qua cửa sổ nhưng bị Nhiếp Nhiên nhanh tay nhanh chân túm được cổ áo rồi dùng sức kéo lại.

Nhiếp Nhiên lật tay khống chế người đó, một tay khác giơ súng chĩa vào đầu.

“Dám vào phòng tao đánh lén, tao muốn biết mặt mũi mày trông thế nào.

” Nhiếp Nhiên cười lạnh rồi dùng súng đẩy chiếc mũ của người kia, khuôn mặt của Lý Kiêu bất ngờ lộ ra.

Nhiếp Nhiên sững sờ, “Cậu muốn giết tôi?”.

 
Chương 899: 899: tiếng Súng Vang Lên Trong Căn Cứ 7





Lý Kiêu lạnh lùng nói: “Không phải cậu nói mình không thể cầm súng sao?”
Mắt Lý Kiêu vẫn dừng bên bàn tay cầm súng của Nhiếp Nhiên.

Nhiếp Nhiên thực sự chịu thua dưới sự kiên trì ấy, “Cậu có biết nếu như vừa rồi tôi bóp cò, cậu sẽ chết không?”
“Cậu không dám, vì cậu sợ mà.

” Lý Kiêu tránh thoát khỏi bàn tay Nhiếp Nhiên, sau đó đứng thẳng dậy.

Nhiếp Nhiên híp mắt rất nguy hiểm.

“Cậu đang khiêu khích tôi.


Lý Kiêu cầm khẩu súng trong tay Nhiếp Nhiên, “Tôi không khiêu khích, tôi nói sự thật.


Đúng vào lúc này có một tiếng súng vang lên, làm cả căn cứ đang yên tĩnh bỗng trở nên náo động.


Tiếng còi báo động liên tục vang lên.

“Mẹ nó, tại sao lại có tiếng súng?” Nghiêm Hoài Vũ đang trò chuyện rất hứng khởi với hai binh sĩ đứng gác Quân khu 2, sau khi nghe thấy tiếng súng thì giật mình chửi tục một câu, sau đó chạy về phía ký túc xá của Nhiếp Nhiên.

“Chuyện gì xảy ra thế?”
“Tiếng súng ở đâu vậy?”
Mấy binh sĩ đứng gác lập tức tăng cường cảnh giác, họ chạy theo Nghiêm Hoài Vũ.

Những người còn lại bao gồm cả mấy người Hà Giai Ngọc và An Viễn Đạo đều vội vã từ nhiều hướng khác nhau mà chạy về ký túc xá của Nhiếp Nhiên.

An Viễn Đạo gạt đám người đó ra, anh ta thấy mấy người Nghiêm Hoài Vũ đang đứng ở trung tâm và muốn chạy lên trên.

“Tại sao mấy đứa lại ở đây?” An Viễn Đạo nhíu mày hỏi.

“Cứu người!” Nghiêm Hoài Vũ lo lắng thúc giục anh ta.

Đột nhiên trên tầng lại phát ra tiếng động rất lớn.


Tiếng động đó khiến mọi người ở dưới phải duỗi cổ lên nhìn.

Lần này An Viễn Đạo cũng bất chấp mọi thứ, anh ta đẩy mấy người xung quanh ra rồi sải bước lên tầng.

Đám Nghiêm Hoài Vũ thấy An Viễn Đạo chạy lên thì cũng đi theo.

Chỉ cần một cước, An Viễn Đạo đã đạp tung cửa.

Cảnh tượng trước mặt dọa anh ta phải kêu lên một tiếng.

Trong phòng bừa bộn như vừa có bão quét qua, không những vô cùng lộn xộn mà Lý Kiêu còn đang cầm súng chĩa vào Nhiếp Nhiên, Nhiếp Nhiên thì có vẻ mặt sợ hãi đứng ở phía đối diện.

“Các người đang làm gì thế!”
Nghiêm Hoài Vũ đứng phía sau không nhịn được chửi tục, “Mẹ kiếp, sao thế Lý Kiêu, chẳng phải đã bảo chỉ cầm súng rỗng dọa cô ấy thôi sao?”
“Dọa? Cầm súng dọa cô ấy?” An Viễn Đạo trợn mắt như sắp nứt ra, sau đó anh ta tức giận hô: “Mấy cô cậu theo tôi đến phòng làm việc!”
Nhiếp Nhiên cùng với đám người lớp 6, kèm theo cả Uông Tư Minh và Phương Lượng ở lớp 1, cũng bị gọi lên trước mắt bao nhiêu người.

Trong văn phòng, An Viễn Đạo đập tay mạnh đến rung cả bàn.

“Các cô cậu giỏi nhỉ? Đêm hôm khuya khoắt không ngủ được nên nghịch súng đúng không?”
Cả đám người đứng xếp thành một hàng, ai nấy đều im lặng không nói gì.

“Mấy người còn có kỷ luật không! Dám tự mình đi đánh lén, còn nổ súng với đồng đội! Mấy người điên hết rồi à! Bây giờ là lúc nào, sắp phải tác chiến rồi, mấy người nghĩ là đi du lịch hả?”.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom