Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 1300: Chương 1300





CÁT GIA, TÔI TẶNG ÔNG MỘT PHẦN ĐẠI LỄ (1)
“Thuộc hạ? Ha ha ha, Cát gia đã bao giờ có thuộc hạ là cô gái xinh đẹp như vậy? Nhìn còn non quá, vẫn chưa trưởng thành hả?”
Đường Lôi Hổ cười dâm dê.

Ánh mắt ông ta ngao du trên người Nhiếp Nhiên, dáng vẻ thô tục kia như thể chỉ muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Triệu Lực dè dặt nhìn Nhiếp Nhiên, thấy sắc mặt cô không thay đổi, trong lòng càng kinh hãi, sợ cô nổi điên.

Nhiếp Nhiên nổi điên thật sự quá đáng sợ.

Lần trước tên thuộc hạ kia chỉ lắm mồm hỏi chị Thất đi đâu đã bị cô phế một cái tay, bây giờ Đường Lôi Hổ trêu đùa cô như vậy, thậm chí còn nhìn cô bằng ánh mắt đó, Triệu Lực thật sự không dám tưởng tượng Nhiếp Nhiên điên lên sẽ là cảnh tượng gì.

Cô không phải là người sẽ nhìn sắc mặt Cát gia mà làm việc.


Ông chủ Đường này đúng là tự tìm đường chết rồi.

Triệu Lực vội vàng chắn trước mặt cô, ra sức xin lỗi Đường Lôi Hổ: “Chuyện đó! ông chủ Đường, hay là ông đi vào ngồi trước đi, tôi đi xuống chọn hai bảo bối tốt nhất đi lên phục vụ ông?”
Ai ngờ Đường Lôi Hổ bực bội đẩy hắn ra, đi tới trước mặt Nhiếp Nhiên, “Được rồi, thuộc hạ gì chứ, nói thì dễ nghe, tôi không tin buổi tối Cát gia không làm gì cô.

Đi đi đi, đi vào cùng tôi.


Ông ta tiến lên giơ tay định bắt Nhiếp Nhiên, Triệu Lực thấy vậy vội vàng xông tới, túm lấy tay Đường Lôi Hổ, cười lấy lòng nói: “Ông chủ Đường, ông chủ Đường, đừng như vậy, đừng như vậy, cô ấy thật sự không phải là! ”
Hắn còn chưa nói hết, Đường Lôi Hổ đã cau mày đẩy hắn, đi tới trước mặt Nhiếp Nhiên, cười nói: “Bớt nói nhảm đi, hôm nay tôi chọn cô ấy!”
Nhiếp Nhiên cứ dửng dưng nhìn Đường Lôi Hổ đứng ở trước mặt mình như vậy.

Triệu Lực bị đẩy về phía sau ba bước đập vào lan can tầng hai, nhưng lúc nhìn thấy ý cười nhẹ trên khóe miệng Nhiếp Nhiên thì tim hắn run lên, không để ý đến phần thắt lưng bị đau nữa mà vội vàng cất bước chen vào giữa hai người bọn họ.


“Ông chủ Đường, ông đừng làm khó tôi, chị Nhiếp thật sự không phải là bảo bối, ông mà làm như vậy, Cát gia nhất định sẽ trách tôi!” Hắn đau khổ liên tục cầu xin.

Đáng tiếc Đường Lôi Hổ lại ngang ngược, ông ta nhướng mày, tức giận nói: “Tôi mặc kệ, các cậu làm chết người của tôi rồi, bây giờ tôi chọn cô gái này hạ hỏa, các người lại nói không được! Sao hả? Xem thường tôi đúng không, cố ý gây chuyện đúng không!”
Triệu Lực ra sức xua tay, sợ chọc giận Đường Lôi Hổ, “Không không không, không phải vậy, chúng tôi đâu có dám làm như vậy, chỉ có điều cô ấy thật sự không phải! ”
Thật là xui xẻo!
Sớm biết vừa rồi mình không nên ở lại đây, như vậy cho dù Nhiếp Nhiên ầm ĩ lên trời cũng không liên quan đến mình, dù sao hắn tin tưởng với năng lực của Nhiếp Nhiên, cô sẽ không chịu thiệt.

“Xảy ra chuyện gì thế?” Đúng lúc hắn kêu khổ trong lòng thì nghe thấy tiếng Cát Nghĩa vang lên bên kia hành lang.

w๖ebtruy๖enonlin๖e
Triệu Lực nhìn thấy Cát Nghĩa giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, vội vàng hô lên: “Cát gia! Ông chủ Đường khăng khăng đòi chị Nhiếp đi vào với ông ấy, khuyên thế nào cũng không được.


Cát Nghĩa nhìn vẻ mặt Nhiếp Nhiên, sau đó cười đi tới, nói với Đường Lôi Hổ: “Xin lỗi, ông chủ Đường, cô ấy không phải là bảo bối ở sàn đấu boxing, nếu ông muốn, tôi có thể bảo người đi gọi những cô gái kia đến cho ông.

”.

 
Chương 1301: Chương 1301





CÁT GIA, TÔI TẶNG ÔNG MỘT PHẦN ĐẠI LỄ (2)
Đường Lôi Hổ cau mày, phất tay nói: “Tôi không muốn đám hàng nát kia, tôi muốn cô ta, nhìn rất xinh đẹp.


Nói xong ánh mắt ông ta lại dán vào người Nhiếp Nhiên, phát ra tiếng cười đê tiện.

Cát Nghĩa cau mày nhưng vẫn cười, “Ông chủ Đường, cô ấy thật sự không phải là bảo bối ở đây.


“Đúng thế đúng thế, Triệu Lực đã nói rồi, cô ấy là thuộc hạ của ông.

Nhưng mà! Cát gia, cái này có gì mà giả vờ chứ, cho dù bị ông chơi rồi tôi cũng không ngại, ra giá đi.

” Đường Lôi Hổ đứng ở trước mặt Nhiếp Nhiên nói những lời khó nghe như vậy, thậm chí còn công khai đề giá muốn Nhiếp Nhiên giống như một món đồ.

Lúc này, khóe miệng Nhiếp Nhiên chậm rãi cong lên, cô nhẹ giọng nói: “Giá của tôi ông không trả nổi đâu.



Triệu Lực ở bên cạnh hơi căng thẳng.

Hắn biết, dáng vẻ này là điềm báo Nhiếp Nhiên không vui rồi.

Điềm báo này nghiêm trọng hơn cô thiếu ngủ hoặc là ăn chưa no nhiều!
Đường Lôi Hổ hoàn toàn không cảm nhận được sự khác thường của Nhiếp Nhiên, chỉ cười xấu nói: “Không trả nổi? Trên thế giới này còn có người phụ nữ ông đây không mua được à? Cô nói đi, bao nhiêu tiền! Tôi không tin không mua nổi một cô gái như cô!”
Giọng Nhiếp Nhiên dịu dàng, tiếng huyên náo ở sàn đấu boxing làm âm thanh nền, trong giọng nói của cô lộ ra sự u ám, gằn từng chữ: “Tôi không cần tiền, tôi cần mạng.


Cô vừa nói thế, Cát Nghĩa và Triệu Lực đều nhìn về phía cô, trong lòng Triệu Lực giật thót.

Ngay cả Trịnh Khúc cũng cảm thấy có cái gì đó bất thường.

Nhưng Đường Lôi Hổ lại hoàn toàn không cảm thấy gì, còn tưởng rằng Nhiếp Nhiên nói đùa.


“Ha? Cô muốn mạng? Ha ha ha ha, cô gái này thật thú vị, đủ điên cuồng, đủ độc ác, được!” Đường Lôi Hổ cười lớn, rất ngông cuồng.

Ông ta quay sang nói với Cát Nghĩa: “Cát gia, hay là cho tôi đi!”
Cát Nghĩa chỉ cảm thấy đau đầu, “Ông chủ Đường, ông hiểu lầm thật rồi, cô ấy thật sự là thuộc hạ của tôi, không phải bạn gái.


“Được được được, thuộc hạ thì thuộc hạ, vậy tôi muốn thuộc hạ này được không, ông nhường cho tôi, như vậy được rồi chứ?” Đường Lôi Hổ giống như đối chọi với ông ta, cho dù Cát Nghĩa nói thế nào cũng không chịu nhả, còn nhất quyết đòi người.

Lần này Cát Nghĩa cũng không vui, nói như vậy rồi mà Đường Lôi Hổ vẫn không hiểu, vì vậy ông ta trực tiếp từ chối: “Không thể được, cô ấy là người tôi mời rất lâu mới đồng ý gia nhập, không thể tùy tiện chắp tay nhường cho người khác được.


Đường Lôi Hổ khinh thường cười, “Cái gì mà mời rất lâu, Cát gia làm như vậy không được đâu, người tôi chọn các người làm chết rồi, chuyện này tôi không tính nữa, bây giờ muốn một cô gái mà ông lại chối đây đẩy như vậy.

” Bạn đang
Cát Nghĩa lạnh mặt, nghiêm túc nói: “Không phải chối đây đẩy mà cô ấy thật sự là thuộc hạ chỉ làm việc cho tôi, chuyện làm ăn lần này cô ấy cũng tham gia.

”
“Bớt nói linh tinh đi, cô gái chưa đến tuổi trưởng thành như vậy có thể có năng lực gì? Đừng chém gió nữa!” Lần này Đường Lôi Hổ hoàn toàn không nhẫn nại, trực tiếp đi tới bên cạnh Nhiếp Nhiên, “Nào nào nào, Cát gia cho cô bao nhiêu tiền, tôi cho cô gấp đôi, thế nào? Như vậy có thể chơi với tôi rồi chứ?”
Nhiếp Nhiên khẽ cười từ từ ngẩng đầu lên, giơ ngón tay chọc vào ngực Đường Lôi Hổ, ngăn ông ta cách xa mình, “Cát gia cho tôi 30% lợi nhuận của vụ buôn bán này, ông định cho tôi 60% à?”.

 
Chương 1302: Chương 1302





CÁT GIA, TÔI TẶNG ÔNG MỘT PHẦN ĐẠI LỄ (3)
“Sáu mươi phần trăm? Cô muốn tiền đến điên rồi à, cô biết vụ làm ăn này trị giá bao nhiêu tiền không?” Đường Lôi Hổ cho là cô đang nói đùa với mình, thấy cuộc thi đấu dưới tầng sắp bắt đầu, ông ta không muốn lãng phí thời gian với cô nữa, giơ tay định ôm eo cô, “Được rồi, cô yên tâm, chỉ cần cô hầu hạ tốt, tôi nhất định sẽ không thiếu cô.

Đi thôi!”
Cát Nghĩa đi về phía trước bước một bước, “Ông chủ Đường!”
Đường Lôi Hổ bị ngăn cản ba lần bốn lượt như vậy cũng sầm mặt xuống, không vui nói: “Cát gia, ông sẽ không vì một cô gái mà không để ý đến việc hợp tác giữa chúng ta chứ? Hàng của tôi đã đến bến tàu thành phố Z rồi.”
Chân Cát Nghĩa hơi khựng lại.

Lần làm ăn này Đường Lôi Hổ cũng góp một phần trong đó, hơn nữa số lượng không nhỏ.


Nếu như lúc này đắc tội với ông ta, đến lúc đó không đủ hàng giao cho Hoắc Hoành, hai bên thất tín với nhau sẽ tổn hại rất lớn đến việc làm ăn sau này của ông ta.
Nhưng ông ta thật sự không bỏ được thuộc hạ như Nhiếp Nhiên, chưa nói tới việc Đường Lôi Hổ không trị được cô, cho dù trị được cô thì ông ta cũng không muốn để mất thuộc hạ tốt như vậy.
Hơn nữa ai biết sau khi thành người của Đường Lôi Hổ, cô có làm việc cho Đường Lôi Hổ và tính toán với ông ta hay không.
Nhiếp Nhiên nhìn thấu sự xoắn xuýt và tiếc rẻ của Cát Nghĩa thì bật cười, ánh mắt u ám kia sâu không thấy đáy, “Cát gia, hay là tôi tặng ông một món quà, ông thấy sao?”
Cát Nghĩa nghe ra hàm ý của cô, lập tức thấp giọng ngăn cản: “Nhiếp Nhiên, đừng làm loạn!”
Đúng lúc này, trên hành lang vang lên một giọng nói, “Xảy ra chuyện gì thế, nhìn có vẻ rất náo nhiệt?”
Mọi người nhìn về phía giọng nói, thấy Hoắc Hoành được thuộc hạ đẩy từ thang máy ra ngoài.
Đường Lôi Hổ bị cắt ngang thì không vui, khinh thường lẩm bẩm: “Thật là xúi quẩy, vừa mới chết người, bây giờ lại có một tên tàn phế.”
Nhiếp Nhiên nghe ông ta nói thế liền nhướng mày, khóe miệng hiện lên ý cười lạnh lùng.
Triệu Lực nhìn thấy, gật đầu cung kính chào: “Hoắc tổng.”
Cát Nghĩa tiến lên phía trước, “Hoắc tổng, sao cậu lại đến đây?”

Hoắc Hoành cười, “Tôi nghe nói sàn đấu boxing của Cát gia rất xuất sắc nên không mời mà tới.

Sao hả, không quấy rầy chứ?”
“Đương nhiên là không rồi, Hoắc tổng có thể tới là vinh hạnh của tôi.” Cát Nghĩa vội vàng chỉ hai người Đường Lôi Hổ và Trịnh Khúc rồi nói với Hoắc Hoành: “Giới thiệu với anh, đây là ông chủ Đường và ông chủ Trịnh.”
Hoắc Hoành nhìn bọn họ, ngạc nhiên nói: “Ồ? Cũng là một trong những người hợp tác của vụ làm ăn này à?”
Cát Nghĩa vừa nghe thấy thế bèn cười lớn chuyển chủ đề, “Ha ha, chuyện này tạm thời vẫn chưa chắc chắn, bây giờ không gấp, chúng ta vào xem thi đấu đã, sắp bắt đầu rồi.”
Ông ta không muốn cùng chung tài nguyên với Hoắc Hoành, cũng không hào phóng đến nỗi chia tài nguyên Hoắc Hoành của một mình mình cho mấy người này.
Cát Nghĩa đưa mắt ra hiệu cho Triệu Lực, Triệu Lực hiểu ra mời, “Đúng vậy, ba vị mau vào phòng VIP xem thi đấu đi.”
Hắn nhiệt tình chỉ cửa phòng VIP.
Mấy người bọn họ cùng nhau đi vào.

Bạn đang
Nhiếp Nhiên thấy không còn chuyện của mình thì xoay người đi xuống tầng..

 
Chương 1303: Chương 1303





CÁT GIA, TÔI TẶNG ÔNG MỘT PHẦN ĐẠI LỄ (4)
Cô còn chưa đi được hai bước, Đường Lôi Hổ ở sau lưng đã gọi cô, “Cô đi đâu vậy? Tối nay cô phải đi theo tôi!”
Nhiếp Nhiên dừng chân lại.

Ánh mắt mọi người đều tập trung vào cô.

Cát Nghĩa thở dài trong lòng, ông ta biết nếu như Đường Lôi Hổ tiếp tục nói năng lỗ mãng, Nhiếp Nhiên sẽ không bỏ qua cho ông ta.

Cho dù mình ngăn cản thì cũng vô ích.

Nhiếp Nhiên không phải là người thích khuôn khổ, có thể nhịn đến bây giờ đã là nể mặt mình lắm rồi.

Nhiếp Nhiên chậm rãi xoay người lại, cười nói: “Ông chủ Đường đúng là để tâm đến tôi.


Đường Lôi Hổ thấy cô cười với mình, ngọn lửa nóng trong lòng càng mạnh thêm, ông ta cười ha ha, “Ai bảo nhìn cô non mềm thanh khiết, chỉ nhìn hai cánh tay nhỏ thôi tôi đã có thể tưởng tượng được những vị trí khác đẹp thế nào rồi.



Ông ta xoa xoa tay, cẩn thận quan sát người cô, từ bả vai đến eo đến đùi.

Chậc chậc chậc…
Đôi chân nhỏ kia nhìn thôi đã khiến lòng người ta rung động.

Nhiếp Nhiên thản nhiên bước lại trong ánh mắt thô bỉ của ông ta, Đường Lôi Hổ theo bản năng dang hai tay ra muốn ôm lấy vai cô.

Cô đi tới bên cạnh Hoắc Hoành thì dừng lại, cúi đầu, nghiêm túc hỏi: “Hoắc tổng thiếu một bạn hợp tác sẽ không có ý kiến chứ?”
Vẻ mặt Hoắc Hoành vẫn dịu dàng thoải mái, nhưng vào lúc người khác không nhìn thấy, đáy mắt anh lướt qua một tia rét lạnh cực nhanh, “Đúng như Cát gia vừa nói, hợp tác còn chưa quyết định, không thể coi là bạn hợp tác được.


“Vậy thì tốt.


Tất cả mọi người ở đây đều là người thông minh, về cơ bản đều biết ý Nhiếp Nhiên, chỉ có một mình Đường Lôi Hổ không hiểu gì cả.


Nhiếp Nhiên nói với Hoắc Hoành xong, lại đi đến chỗ Đường Lôi Hổ.

Đường Lôi Hổ rất cao hứng vì cô chủ động đi về phía mình, cảm thấy những người phụ nữ này cũng chỉ đến thế mà thôi.

Nhưng ngay lúc ông ta tràn đầy vui mừng cho là mình ôm được người đẹp về, thân hình Nhiếp Nhiên đột nhiên lóe lên, nhanh chóng hướng đến mặt ông ta.

Miệng cô cong lên thành nụ cười tà ác, tiến lên trực tiếp bóp lấy cổ họng ông ta, theo sức mạnh kinh khủng kia, Đường Lôi Hổ bị cô đẩy tới lan can tầng hai.

Nụ cười của Đường Lôi Hổ lập tức cứng ngắc ở trên mặt, ông ta hoảng sợ giơ tay muốn cạy tay Nhiếp Nhiên ra, “Cô… mau buông tay…”
“Buông tay? Không phải nói để tôi phục vụ ông sao? Bây giờ tôi được tôi phục vụ, ông còn ý kiến à?” Cô siết năm ngón tay lại, trong nháy mắt tiếng xương gãy vang lên.

Triệu Lực nghe thấy âm thanh kia thì quay đầu đi, không dám nhìn nữa.

Đám thuộc hạ xung quanh đều không nhịn được hít mạnh một hơi.

ngôn tình hoàn
Xương cổ nát rồi!
Cơ thể Đường Lôi Hổ cứng đờ, lập tức gục đầu xuống.

Nhiếp Nhiên nhẹ nhàng đẩy một cái, cơ thể cao lớn của Đường Lôi Hổ rơi thẳng từ tầng hai xuống.

.

 
Chương 1304: Chương 1304





CÁT GIA, TÔI TẶNG ÔNG MỘT PHẦN ĐẠI LỄ (5)
Rầm…
Ông ta bị ném xuống sàn đấu.
Cái xác rơi xuống đất, máu chậm rãi chảy ra từ sau gáy ông ta.
Dưới ánh đèn chiếu, gương mặt vặn vẹo và phần đầu kỳ lạ của ông ta vô cùng kinh người.
Trong nháy mắt, sàn đấu boxing dưới tầng im phăng phắc.

Qua nửa phút sau, những khán giả kia mới xì xào bàn tán.
“Chuyện gì thế này?”
“Không biết.”
“Đang yên đang lành sao lại có người ngã từ trên tầng xuống?”

Đám người này đã quen nhìn thấy cảnh đổ máu ở sàn đấu boxing ngầm rồi nên bọn họ phản ứng tương đối bình tĩnh.

Không hề xuất hiện tiếng hét chói tai cầu cứu và chạy trốn.
Đám người kia rối rít ngẩng đầu lên nhìn về phía tầng hai, thấy Nhiếp Nhiên đứng ở bên cạnh lan can, lạnh giọng dặn dò mấy tên thuộc hạ dưới tầng: “Ném ra ngoài cho chó ăn.”
Bọn họ lại nhìn Cát gia đứng ở bên trong hình như không lên tiếng phản đối, vì vậy vội vàng đáp lời, mỗi người túm một chân kéo Đường Lôi Hổ ra cửa hông.

Lúc bị kéo đi, máu sau gáy ông ta bị kéo ra thành một vết máu thật dài, nhìn vô cùng đáng sợ.
Bạn đang
Mấy tên thuộc hạ khác của Cát Nghĩa vội vàng dùng nước cọ rửa lau khô vết máu, khôi phục tất cả lại như bình thường.
Nhiếp Nhiên đứng ở trên tầng, cười xin lỗi người bên dưới, “Ngại quá, xảy ra chút chuyện nhỏ, mong mọi người bỏ qua cho.


Bây giờ trận thi đấu tiếp tục, mặc sức vui vẻ đi!”
Người bên dưới nghe thấy hai chữ vui vẻ, bầu không khí lại bắt đầu trở nên sống động.
MC lúc này cũng lập tức lên sân khấu giúp đỡ, “Được rồi, vậy thì tiếp theo tôi nhắc lại cho mọi người một lần nữa, An Tử của mọi người ra sân rồi! Tiếng hoan hô đâu, tiếng reo hò đâu, sôi trào lên đi! Để cho bọn họ nghe thấy tiếng hét chói tai của mọi người đi!”
Từng tiếng kêu gào, từng tiếng hét chói tai lại đốt cháy bầu không khí một lần nữa.
Trước khi bắt đầu, số 2 ngẩng đầu lên nhìn Nhiếp Nhiên một cái, số 9 ở phía sau cũng nghiêm mặt nhìn cô.
Nhưng Nhiếp Nhiên không quan tâm đến ánh mắt của hai người bọn họ, bởi vì bây giờ cô còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Cô quay ra nói với Cát Nghĩa: “Cát gia, tôi muốn mượn người của ông một lát.”
Cát Nghĩa bị thủ pháp lưu loát gọn gàng vừa rồi của cô làm cho kinh động.

Đây là lần đầu tiên ông ta thấy Nhiếp Nhiên tay không giết người nên hơi ngẩn ra rồi mới nói: “Tôi không dẫn theo nhiều người.

Có điều tôi có thể lập tức điều phái, nhưng có thể sẽ cần chút thời gian.”
Nhiếp Nhiên cau mày, Đường Lôi Hổ chết rồi, người của ông ta đều canh gác ở bên ngoài, lát nữa nhất định bọn họ sẽ muốn vào tìm Đường Lôi Hổ.
Một khi bọn họ phát hiện Đường Lôi Hổ đã chết thì Cát Nghĩa sẽ rất bị động, không chỉ bị động ở đây mà chuyện cô phải làm tiếp theo cũng sẽ đi tong..

 
Chương 1305: Chương 1305





CÁT GIA, TÔI TẶNG ÔNG MỘT PHẦN ĐẠI LỄ (6)
Cho nên bây giờ cô phải tốc chiến tốc thắng mới được, không thể kéo dài thời gian.

“Tôi có thể cho cô mượn người.

” Lúc này, Hoắc Hoành mở miệng nói.

Nhiếp Nhiên quay đầu lại nhìn anh, khẽ mỉm cười gật đầu, “Vậy thì cảm ơn Hoắc tổng.


Nói xong, cô dặn dò Triệu Lực: “Triệu Lực, đi cùng tôi một chuyến.


Triệu Lực lập tức hoàn hồn rồi đi theo cô.

Đến cầu thang, Nhiếp Nhiên đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nói với Cát Nghĩa: “Cát gia, phần lễ vật này coi như là một chút tâm ý của tôi.


Sau khi nói xong, cô không chờ Cát Nghĩa phản ứng đã quay đi, bước nhanh xuống tầng, theo lối ra từ cửa ngách ra ngoài.

Hoắc Hoành đã sớm thông báo, những người đó đều đợi ở ngoài xe, vừa nhìn thấy Nhiếp Nhiên đi ra ngoài lập tức cung kính gật đầu với cô.


“Đến bến tàu Đường Lôi Hổ để hàng.

” Nhiếp Nhiên ra lệnh rồi chui vào một chiếc xe.

Vừa rồi cô nghe rất rõ ràng lần này Đường Lôi Hổ mang hàng tới, hơn nữa hàng để ở ngay bến tàu.

Chỗ hàng này chắc là để giao dịch với Hoắc Hoành.

Xe lao như mũi tên hướng về phía bến tàu.

Nhiếp Nhiên ngồi ở phía sau, chống một tay lên cửa sổ, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Triệu Lực ngồi ở bên cạnh thấy bầu không khí trong xe nặng nề, cùng với những tên thuộc hạ xa lạ mà nghiêm túc kia, trong lòng lo ngay ngáy.

Những người này nhìn lợi hại hơn đám thuộc hạ của Cát gia nhiều.

Có điều so với những người này, hắn sợ Nhiếp Nhiên ở bên cạnh hơn.

Triệu Lực lén liếc đôi tay cô, trong lòng khẽ run.

Rõ ràng cái tay kia còn nhỏ hơn tay mình, nhưng sức lực bùng nổ ra lại không thể tưởng tượng nổi, chỉ một cái vặn nhẹ nhàng đã có thể giết chết người.


Đường Lôi Hổ cũng thật thảm, dù sao ông ta cũng là một nhân vật có tiếng ở phía Đông, thế mà lại phải nhận kết cục bị một nhân vật không tiếng tăm bẻ cổ, không chỉ như vậy, ngay cả thi thể cũng vào trong bụng chó hết.

Có lẽ đến chết ông ta sẽ không ngờ rằng có một ngày mình sẽ chết ở trong tay một cô gái như vậy.

Xe chạy thẳng lên đường cao tốc ở ngoại ô hẻo lánh.

Khoảng ba mươi phút sau, phong cảnh bên ngoài cửa kính bắt đầu thay đổi, đường quốc lộ bằng phẳng lại trở nên gập ghềnh, láng máng Nhiếp Nhiên còn nghe được tiếng sóng biển xa xa.

Một lát sau, một bóng đen cực lớn ở phía xa hiện ra trong đêm đen.

“Dừng xe!” Nhiếp Nhiên kịp thời hô ngừng.

Ba chiếc xe đều dừng lại.

“Hàng của Đường Lôi Hổ đều ở đây à?” Nhiếp Nhiên nhìn chằm chằm điểm che phủ cách đó không xa, hỏi.

“Đúng vậy.

” Thuộc hạ của Hoắc Hoành trả lời ngắn gọn.

“Mấy người lẻn vào trước đi, đến lúc đó ám sát bọn họ cho tôi.

” Nhiếp Nhiên xuống xe, vòng qua đầu xe kéo tên thuộc hạ ngồi ở ghế lái ra, “Triệu Lực, anh dẫn mấy người kia cùng tôi lái xe vào trong.

”
Triệu Lực vừa mới mở cửa xe nghe thấy cô nói thế thì không dám bước xuống, “Không, không phải chứ! chúng ta lái thẳng vào liệu có chết không?”
“Sợ chết sao anh còn làm xã hội đen?”.

 
Chương 1306: Chương 1306





CÁT GIA, TÔI TẶNG ÔNG MỘT PHẦN ĐẠI LỄ (7)
“Tôi...”
Tên thuộc hạ đứng bên ngoài xe nói với Nhiếp Nhiên: “Cô Nhiếp, Hoắc tổng nói cô không cần đích thân ra mặt, tất cả đều do chúng tôi lo.”
“Vậy thì tốt quá, có bọn họ ra mặt thay chúng ta tốt hơn chúng ta ra mặt rất nhiều.” Triệu Lực nghe thấy không cần tự động thủ lập tức thở phào nhẹ nhõm, liên tục nói được.
Bị Nhiếp Nhiên lườm, hắn lập tức ngậm miệng lại.
Cô nói với người bên ngoài xe: “Không cần đâu, cảm ơn ý tốt của Hoắc tổng nhà các anh, nhưng chỗ hàng này tôi muốn tự mình động thủ.”
Có lẽ sau đó Hoắc Hoành đã nhắc nhở bọn họ nên bọn họ không miễn cưỡng nữa, chỉ để lại mấy khẩu súng và băng đạn trang bị đầy đủ đạn dược rồi xuống xe hết, định đi bộ lẻn vào trong đó.
Yên tĩnh chờ đợi thêm một lúc, Nhiếp Nhiên đột nhiên bật đèn xe, đạp chân ga lao thẳng vào nhà kho.
Cửa sắt bị đâm mở toang ra, dọa cho Triệu Lực ngây ngốc.
Xe tiến vào sân bãi mênh mông bên ngoài nhà kho.

Mấy người đang trực ban canh hàng đứng ở bên trong nghe thấy tiếng động, lập tức có năm sáu người lao tới, vây quanh đầu xe, “Các người là ai?”
“Hỏng...!hỏng rồi, chị Nhiếp...!chúng ta bị...!bị phát hiện rồi!” Triệu Lực hoàn toàn không hiểu tại sao Nhiếp Nhiên phải làm như vậy.
Đàng hoàng xông vào như vậy là chủ động làm con tin sao?
Nhiếp Nhiên ngồi ở ghế lái, bình tĩnh tháo dây an toàn ra, nói với Triệu Lực: “Xuống xe.”
Đám người đó thấy một cô gái đi từ bên trong xe ra thì hơi kinh ngạc.
Nhiếp Nhiên bình tĩnh nói: “Chúng tôi tới lấy hàng.”
“Cô? Lấy hàng?” Một tên thuộc hạ trong đó thấy gương mặt non choẹt của cô, cười ha ha, “Em gái, cô nói cô học lái xe không cẩn thận đạp nhầm chân phanh thành chân ga thì chúng tôi còn có thể tin.

Cô có biết trong kho của chúng tôi chứa hàng gì không?”
Đám người kia nói xong cười ầm lên.

Nhiếp Nhiên lạnh lùng trả lời: “Vũ khí đạn dược.”
Tiếng cười nhạo tùy tiện của đám người kia còn chưa kịp dứt thì đã tắt lịm.
“Đường Lôi Hổ bảo chúng tôi tới lấy vũ khí đạn dược, câu này không có vấn đề chứ?”
Đám người đưa mắt nhìn nhau, bọn họ không ngờ cô gái này lại biết tên ông chủ của bọn họ, càng không ngờ ông chủ của bọn họ tìm một cô gái nhỏ thế này để tới lấy hàng.
“Ông chủ Đường không dặn hôm nay có người lấy hàng.”
Nhiếp Nhiên cười, “Đúng, ông ta không dặn dò, bởi vì bây giờ ông ta đã thành thức ăn cho chó rồi.”
Vừa nói xong chữ cuối cùng, “đoàng” một tiếng, tên thuộc hạ kia lập tức bị một viên đạn ghim vào giữa trán, sau đó ngã xuống đất.
Đám người kia vô cùng kinh hãi, bọn họ không thấy cô gái này nổ súng, làm sao...!làm sao có thể như vậy!
Dĩ nhiên Nhiếp Nhiên không cần nổ súng, những thuộc hạ đã sớm lẻn vào và nấp ở trong góc từ lâu, chỉ chờ khẩu lệnh của Nhiếp Nhiên.
Đương nhiên Nhiếp Nhiên sẽ không hoàn toàn tin tưởng đám người này, lúc xuống xe cô cố ý không đóng cửa xe lại, giấu súng của mình ở sau cửa xe để đề phòng bất trắc.
Đám thuộc hạ của Đường Lôi Hổ nhanh chóng hoàn hồn lại, người đàn ông ở gần Nhiếp Nhiên nhất lạnh lùng nói: “Mau bắt cô ta lại!”
Dứt lời, bọn chúng lập tức tiến lên..

 
Chương 1307: Chương 1307





GIẢI QUYẾT HẾT TẠI CHỖ KHÔNG CHỪA LẠI AI (1)
Nhiếp Nhiên nhanh tay lẹ mắt giơ tay lên bắn người chạy đầu tiên một phát súng.
Đoàng...
Tiếng súng vang lên, người kia ngã xuống.
“Rốt cuộc các người là ai!”
Mấy người còn lại không ngờ cô lại giấu súng trên người.

Bọn họ liền đứng yên tại chỗ, chuẩn bị sẵn sàng rút súng ở thắt lưng bắn trả.
Nhiếp Nhiên không hề sợ hãi mà còn nhếch mép cười, nói: “Đương nhiên là người đến để giải quyết các người rồi.”
Cô vừa dứt lời, lại một tiếng súng nữa vang lên.

Người xung quanh thấy người bên cạnh mình ngã xuống như vậy thì kinh hãi, liên tục lui về phía sau.
Đoàng...
Tiếng súng một lần nữa vang lên từ góc độ khác.
Lại một người ngã xuống.
Đám người kia căng thẳng tột độ.
Còn có những kẻ khác ở trong bóng tối ám sát bọn chúng!
Một người đàn ông trong đám người vội vàng hô lên với một tên thuộc hạ khác: “Mau, đi kéo chuông báo động ở kho hàng!”
“Vâng, vâng!”
Tên thuộc hạ đáp, sau đó ầm súng lui từng bước về phía nhà kho.
Nhiếp Nhiên nhíu mày, cô không vui vì bị phát súng vừa rồi quấy rầy.


Chắc chắn Hoắc Hoành biết cô sẽ đích thân ra tay nên đã căn dặn thuộc hạ không được chống lại cô mà âm thầm bảo vệ cô.
Nhiếp Nhiên thu súng về, nhìn người muốn kéo chuông báo động kia, không ngăn cản mà chỉ nhẹ nhàng vung tay lên như hạ lệnh.
Ngay sau đó mấy tiếng súng “đoàng...!đoàng...!đoàng...” vang lên
Từng người từng người ngã hết xuống.
Tên thuộc hạ muốn đi kéo chuông báo động càng lúc càng sợ hãi, liều mạng không ngừng chạy về phía trước.
Còn một chút nữa, chỉ một chút nữa thôi.
Hắn thấy cái chuông báo động màu đỏ ở cạnh cửa kho hàng càng ngày càng gần, tốc độ dưới chân cũng càng thêm nhanh.
Trong lúc này, Nhiếp Nhiên lại chậm rãi bước từng bước về phía hắn, ánh mắt hứng thú như mèo vờn chuột.
Hắn dốc hết sức lực lao như tên bắn, bấm vào cái nút màu đỏ rồi thở phào nhẹ nhõm.
Khác với hệ thống báo động khác, bấm nút còi sẽ hú inh ỏi.

Hệ thống báo động này tân tiến hơn, chỉ cần gắn chíp trên người, khi có báo động, tất cả người trong kho hàng sẽ biết và chạy đến với tốc độ nhanh nhất..

 
Chương 1308: Chương 1308





GIẢI QUYẾT HẾT TẠI CHỖ KHÔNG CHỪA LẠI AI (2)
Biết cứu viện sẽ nhanh chóng tới, hắn quay người lại lộ ra một nụ cười khiêu khích với Nhiếp Nhiên, “Mày chậm một bước rồi, người của bọn tao sẽ tới ngay! Mày cứ chờ chết đi!”
“Vậy sao? Chúng ta cùng đợi xem.” Nhiếp Nhiên mỉm cười nói.
Hắn liên tục đảo mắt, nhìn trái nhìn phải, nhưng một phút trôi qua mà vẫn chẳng có ai xuất hiện.
Hắn bắt đầu hơi luống cuống, thật sự...!chết hết rồi sao?
Làm sao có thể!
Một phút...!hai phút...!ba phút...!thời gian chậm rãi trôi qua.
Đột nhiên, một loạt tiếng bước chân từ phía xa vang lên.

Tới rồi, tới rồi!
Là bọn họ tới rồi, nhất định là bọn họ!
Hi vọng lại dấy lên, hắn lập tức quay đầu nhìn về phía kia.
“Đừng nhìn nữa, đó là người của tao.” Nhiếp Nhiên tốt bụng nhắc nhở, “Là người đến báo cáo với tao rằng người của chúng mày đã bị giải quyết hết tại chỗ rồi.”
Tên thuộc hạ khiếp sợ ngẩng đầu lên.
Không, không thể nào!
Bọn họ có nhiều người như vậy, tiếng đánh nhau kịch liệt thậm chí là tiếng súng còn chưa vang lên mà đã chết rồi?
Không bao lâu sau, những người trong bóng đêm xuất hiện.
Người đàn ông dẫn đầu đứng ở bên cạnh Nhiếp Nhiên, cung kính nói: “Cô Nhiếp, phía sau đã giải quyết xong hết rồi.”

“Có nghĩa là bây giờ chỉ còn lại mình hắn thôi.”
Tên thuộc hạ vội vàng bò tới, quỳ xuống, không ngừng cầu khẩn: “Cầu...!cầu xin cô tha cho tôi...!tha cho tôi đi...!Tôi...!tôi nhất định không nói ra, tôi có thể giả vờ như chưa xảy ra chuyện gì cả, thật đấy! Cầu xin cô, tha cho tôi đi!”
“Tôi...!trên có mẹ già dưới có con nhỏ, cả nhà đều dựa vào một mình tôi, cầu xin cô, xin cô đấy!”
Hắn không ngừng dập đầu với Nhiếp Nhiên, nhưng lại lén đặt tay vào thắt lưng.
Nhiếp Nhiên nhìn thấy động tác lén lút đó thì mỉa mai: “Đánh lén không phải thói quen tốt đâu.”
Vừa dứt lời, cô giơ súng lên.

Tên kia còn chưa hết hoảng sợ đã bị bắn vỡ sọ, ngã vật ra đất, máu phụt ra bắn lên quần áo Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên thu súng lại, lạnh lùng nói với những người sau lưng: “Mở cửa kho hàng ra.”
Mấy người đàn ông sau lưng lập tức bắn ba phát súng về phía khóa cửa nhà kho, cái khóa gãy lìa rơi xuống đất..

 
Chương 1309: Chương 1309





GIẢI QUYẾT HẾT TẠI CHỖ KHÔNG CHỪA LẠI AI (3)
Cửa cuốn kho hàng được mở ra, từng cái hòm lớn xếp trật tự ngăn nắp bên trong hiện ra trước mắt.

Nhiếp Nhiên biết những thứ này đều là vũ khí đạn dược Đường Lôi Hổ muốn hợp tác với Cát Nghĩa.

Một lần mà mang đến nhiều như vậy, xem ra lần này rất có thành ý.

Nhiếp Nhiên nhìn từng thùng hàng, hỏi Triệu Lực ở sau lưng: “Lúc nào thì xe đến?”
Triệu Lực ngoan ngoãn trả lời: “Còn nửa phút nữa.


Nhiếp Nhiên vung tay lên, phân phó người phía sau: “Chuyển hàng ra ngoài đợi.


Tất cả mọi người lập tức tiến vào bên trong kho hàng, bắt đầu chuyển hết toàn bộ hàng hóa ra ngoài.

Một chiếc xe hàng lớn đúng giờ lái từ ngoài cửa vào.

Nhiếp Nhiên đứng ở đó yên lặng đợi, sau khoảng hai mươi phút, toàn bộ hàng trong kho hàng đều được chuyển vào trong xe.


Triệu Lực cung kính đi tới bên cạnh cô nói: “Chị Nhiếp, tất cả hàng đều đã xếp xong rồi.


“Vậy thì về thôi.


Cả đám người lũ lượt kéo lên xe, khởi hành về nhà máy bỏ hoàng.

Lúc bọn họ về đến nơi, trận đấu trên sàn đấu vẫn chưa kết thúc, thuộc hạ của Đường Lôi Hổ vẫn đứng ở ngoài cửa.

“Đi giải quyết mấy người kia đi.


Nhiếp Nhiên ném lại mệnh lệnh này rồi xuống xe, đi vào bên trong.

Bên trong sàn đấu boxing trừ sàn đấu có đèn ra thì xung quanh đều tối thui.

Nhiếp Nhiên đi vào với rất nhiều dấu máu trên người mà không có mấy ai để ý đến.

Chỉ có số 9 và số 2 ở dưới sàn đấu nhìn thấy vậy, đáy mắt lướt qua vẻ kinh hãi.

Lúc hai người bọn họ còn chưa nghĩ được đã có chuyện gì xảy ra thì Nhiếp Nhiên đã cầm súng đi lên tầng hai.

Mấy tên thuộc hạ đứng ở tầng hai nhìn thấy cô cũng đều vô cùng khiếp sợ.

Nhiếp Nhiên làm như không thấy, bình tĩnh gõ cửa phòng rồi đi vào.

Ba người bên trong phòng nhìn thấy cô cũng vô cùng kinh ngạc, Hoắc Hoành thì lập tức nắm chặt tay vịn.

Thân phận của anh không cho phép anh đứng lên, càng không cho phép anh mở miệng hỏi một câu.

“Cô! ” Cát Nghĩa nhìn thấy cô cầm súng trong tay, cả người toàn máu thì đứng lên đi tới phía cô.


“Tôi đã mang hết hàng của Đường Lôi Hổ về rồi, còn chuyện tiếp theo Cát gia phái người đi làm đi.

” Nhiếp Nhiên nói xong với Cát Nghĩa, lại quay đầu gật đầu với Hoắc Hoành ở bên cạnh, “Còn nữa, cảm ơn sự giúp đỡ của Hoắc tổng, nếu không tôi sẽ không thể bình an vô sự trở về như vậy.


Cô đặt khẩu súng lên bàn trà trước mặt Hoắc Hoành.

Hoắc Hoành hơi thả lỏng, cười, “Không cần khách sáo, lúc đó tôi đã nói cô Nhiếp nhất định có chỗ hơn người, bây giờ xem ra quả nhiên tôi không nhìn nhầm người rồi.


Sự tán thưởng trong mắt anh làm Cát Nghĩa không tự chủ được khẽ cau mày lại.

Ông ta nói với Nhiếp Nhiên: “Cô đi lên tắm thay quần áo khác đi.


“Được, tôi tạm thời xin phép vắng mặt.


Nhiếp Nhiên lên tầng ba thay quần áo, nghỉ ngơi một lát rồi mới đi xuống.

Bạn đang
Không ngờ giữa đường, cô lại thấy Hoắc Hoành đang ngồi ở một chỗ khuất trên hành lang như là đang đợi mình.


Anh ta điên rồi sao!
Nhiếp Nhiên còn chưa kịp nói gì đã thấy Cát Nghĩa đi từ trong phòng phía xa ra, cất giọng hỏi: “Hai người đứng ở bên ngoài làm gì thế?”
Nhiếp Nhiên nhún vai, “Tôi đang đi vào thì gặp Hoắc tổng.

”
“Bên trong phòng quá ngột ngạt, tôi muốn ra ngoài hóng mát một lát.

” Hoắc Hoành bình tĩnh đáp.

“Vậy tôi vào phòng trước.

” Nhiếp Nhiên không muốn ở lại đó khiến Cát Nghĩa liên tưởng và suy đoán quá nhiều thứ không cần thiết.

Nói xong, cô tiến vào bên trong phòng VIP.

Dù hai người nói vậy nhưng Cát Nghĩa vẫn cảm thấy có gì đó không bình thường.

.

 
Chương 1310: Chương 1310





CHẾT HẾT RỒI (1)
Lúc quay vào phòng VIP, ông ta đặc biệt chú ý quan sát Hoắc Hoành và Nhiếp Nhiên nhưng lại chẳng phát hiện ra điểm gì đáng nghi.

Bọn họ thậm chí còn chẳng thèm nhìn nhau, hoàn toàn không có bất cứ trao đổi nào.

Chẳng lẽ ông ta ảo giác?
Cát Nghĩa cau mày, kiềm chế sự nghi ngờ trong lòng rồi cũng ngồi xuống.

Trịnh Khúc bị Nhiếp Nhiên làm cho bất ngờ hết lần này đến lần khác.

Ông ta chưa bao giờ thấy cô gái nào máu lạnh và ngạo nghễ như cô.


Khí thế đó chẳng khác gì một vị vua.

Vừa rồi, lúc cô lên tầng thay đồ, ông ta cố tình hỏi dò Cát Nghĩa về lai lịch của cô nhưng đều bị đánh trống lảng sang chuyện khác.

Điều này càng khiến ông ta thêm tò mò về lai lịch của cô.

Mấy người ở đây, trừ Nhiếp Nhiên thật sự xem trận đấu bên dưới ra, những người khác đều ôm suy nghĩ riêng của mình, không có lòng dạ nào xem thi đấu cả.

Nhiếp Nhiên nhìn số 2 và An Tử thuộc hạ của Trịnh Khúc đang đánh nhau kịch liệt trên sàn đấu boxing, bên dưới là tiếng hét chói tai và tiếng reo hò hết đợt này đến đợt khác.


Cô nhìn ra được An Tử không hề ngốc, thất bại lần trước khiến hắn biết số 2 thích đánh vào nhược điểm của đối phương nên lần này lối đánh của hắn hoàn toàn chú trọng vào phòng thủ, tấn công là phụ.

Nhưng hình như số 2 cũng biết suy nghĩ của đối phương, lần này là người tấn công, thủ pháp của anh ta hoàn toàn không giống lần trước, sức mạnh tốc độ của tư thế và thủ pháp tấn công đều thay đổi, khiến An Tử rơi vào trạng thái bị động.

An Tử vốn chú trọng phòng thủ, dần dần lép vế trước đòn tấn công mãnh liệt.

Cho đến cuối cùng hắn bị ép không thể không đánh trả, ai ngờ vừa mới vung nắm đấm đã bị số 2 phát hiện sơ hở, giáng mạnh một đấm vào cằm hắn khiến hắn ngã xuống đất.

Nhiếp Nhiên đứng ở bên trong phòng VIP thấy kết cục lần này, khóe miệng không nhịn được khẽ cong lên.

Số 2 cũng thông minh đấy chứ!
MC ở bên cạnh An Tử đếm.

.

 
Chương 1311: Chương 1311





CHẾT HẾT RỒI (2)
“1...!2...!3...!4...!5...!6...!7...!8...!9...”
Con số trong miệng MC tăng lên, bầu không khí bên trong cũng sôi sùng sục.
“10!”
Con số cuối cùng đã đến, An Tử nghiến răng muốn bò dậy, nhưng mới bò được một nửa đã nặng nề ngã xuống đất.
Tất cả đều đã định.
Người chủ trì giơ tay số 2 lên, tuyên bố anh ta là người thắng cuộc tối nay.
Tất cả mọi người trong sàn đấu đều không ngừng hoan hô.
Số 2 đứng ở trên sàn đấu thở hổn hển, nhìn về phía Nhiếp Nhiên ngồi ở trong phòng VIP trên tầng hai.
Tầm mắt Nhiếp Nhiên giao với anh ta rồi lạnh lùng lướt qua.
Trịnh Khúc thấy kết quả lập tức cười lắc đầu nói: “Cát gia hôm nay bội thu rồi, vận thế thật sự quá vượng, tôi nguyện thua cuộc, nguyện thua cuộc!”

“Bội thu” của ông ta hình như là đang ám chỉ Cát Nghĩa lấy tiền đặt cuộc ông ta thua Đường Lôi Hổ, còn nuốt cả hàng và địa bàn của Đường Lôi Hổ.
Cát Nghĩa cười vui vẻ nói: “Ông chủ Trịnh quá khách sáo rồi, nhất thời may mắn, nhất thời may mắn mà thôi!”
Trịnh Khúc đứng lên, “Cát gia khiêm tốn rồi, lần sau nếu có được bảo bối như vậy nhớ giữ lại cho tôi một người, đừng có giữ làm của riêng.”
Lời ông ta hình như có thâm ý, không biết là nói số 2 hay là nói Nhiếp Nhiên.
Cát Nghĩa cũng theo lời ông ta nói mập mờ: “Bảo bối khó tìm, không dễ có” để đuổi ông ta.

truyện xuyên nhanh
Trịnh Khúc nghe thấy ông ta nói thế thì chỉ cười rồi liếc nhìn Nhiếp Nhiên đứng ở sau lưng Cát Nghĩa.
Cả quá trình cô không nói một lời, hình như không hề để ý bọn họ đang nói gì.
Chào hỏi mấy câu nữa, trả tiền thua xong, Trịnh Khúc rời đi.
Tiễn Trịnh Khúc đi rồi, sau đó Hoắc Hoành cũng tỏ ý muốn đi.


Cát Nghĩa lịch sự đích thân tiễn anh xuống.
Lúc này, trong phòng VIP chỉ còn lại mình Nhiếp Nhiên ngồi lẳng lặng nhìn bầu không khí dưới tầng một.
Không lâu sau, Cát Nghĩa đi từ ngoài cửa đi vào.

Vừa lên tầng, ông ta đã đứng ở bên ngoài phòng VIP lạnh giọng nói với Nhiếp Nhiên ở bên trong: “Nhiếp Nhiên, cô cùng tôi vào phòng làm việc.”
Sau đó, ông ta vào phòng làm việc trước.
Giọng ông ta hơi lớn, các tay đấm bên dưới đều nghe thấy, ai cũng ngẩng đầu lên nhìn Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên đứng lên, bình tĩnh đi theo Cát Nghĩa vào trong.
Số 2 và số 9 dưới tầng nhìn chằm chằm bóng lưng Nhiếp Nhiên, cho đến khi cô tiến vào bên trong phòng làm việc.
“Sao thế, có chuyện gì muốn nói với tôi à?” So sánh với hai người căng thẳng ở dưới tầng, Nhiếp Nhiên trong phòng làm việc lại rất bình tĩnh.

Cô ngồi ở trên sofa, hỏi.
w๖ebtruy๖enonlin๖e
Cát Nghĩa thấy cô không hề sợ hãi cũng biết dáng vẻ của mình không dọa được cô, ông ta hít sâu một hơi rồi nói: “Hoắc tổng nói với tôi thời gian giao hàng là thứ ba tuần sau, đến lúc đó cô dẫn Triệu Lực đi.”.

 
Chương 1312: Chương 1312





CHẾT HẾT RỒI (3)
“Tôi biết rồi.


Cô gật đầu, dáng vẻ hoàn toàn không để tâm.

Cát Nghĩa thấy dáng vẻ lười biếng ấy thì thật sự là không làm gì được cô.

Nói cô không làm việc tử tế, cô trực tiếp thay mình đánh hạ địa bàn của Đường Lôi Hổ.

Nói cô nghiêm túc cố gắng làm việc vì mình, nhưng cô lười nhác như vậy, ngay cả trả lời mình cũng qua loa cho có.

Cuối cùng ông ta không nhịn được gõ bàn, “Lần này cô làm việc thật sự là quá mạo hiểm, nếu như xuất hiện chút sai lầm, tôi cũng sẽ bị kéo vào.


Nhiếp Nhiên ngước mắt lên: “Vậy thì làm thế nào, tôi cũng không thể ngủ với ông ta được đúng không? Cát gia, tôi nói rồi tôi chỉ bán mạng.



Cát Nghĩa bị cô chặn họng, khựng lại mấy giây lại tiếp tục nói: “Nhưng cô cũng không thể quang minh chính đại giết ông ta, còn ném ông ta xuống dưới như vậy.


Đúng là quá ngang ngược!
Ngộ nhỡ người dưới tầng bị hoảng loạn, khiến người của Đường Lôi Hổ ở bên ngoài phát hiện ra, vậy sau đó phải xử lý thế nào?
“Vậy ông muốn tôi theo ông ta vào phòng, sau đó sẽ giết ông ta à? Như thế phiền toái lắm, giết luôn không phải tốt hơn à? Thật ra thì quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả.

Bây giờ chúng ta không chỉ có hàng, hơn nữa còn chiếm địa bàn của ông ta thành của mình, tốt biết bao!”
“Lần sau làm việc vẫn phải cẩn thận sẽ tốt hơn, hôm nay nếu như không nhờ Hoắc tổng cho cô mượn người, cô có thể thành công lấy được hàng sao?” Cát Nghĩa nghiêm túc dặn dò.

Nhiếp Nhiên nhún vai: “Nếu ông cảm thấy không được thì lần sau tôi đóng cửa lại rồi mới giết.


Cát Nghĩa không thể làm gì với thái độ của cô, thở dài nói: “Được rồi, mệt cả ngày rồi, cô đi ngủ đi, thuận tiện gọi Triệu Lực vào cho tôi.


Nhiếp Nhiên đáp một tiếng rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc.


Lúc cửa phòng làm việc mở ra, tất cả mọi người dưới tầng đều nhìn chằm chằm vào cô.

Nhiếp Nhiên đi xuống, nói với Triệu Lực: “Cát gia gọi anh lên.


“Tôi biết rồi.

” Triệu Lực lập tức bỏ công việc đang dở dang lại, vội vàng đi lên trên.

Nhiếp Nhiên chuyển lời xong, không lập tức rời đi mà đút hai tay trong túi đi tới bên cạnh số 2 nói: “Hôm nay anh thi đấu không tệ, bị thương vẫn có thể thắng, xem ra tiềm lực không tệ.


Chuyện Nhiếp Nhiên cả người đầy máu trở lại đã được mấy tên thuộc hạ lan truyền khắp sàn đấu khiến ai cùng kiêng dè cô.

Bây giờ, thấy cô tươi cười, bọn họ càng sợ hãi hơn, cứ cảm thấy cô sẽ làm gì số 2.

Quả nhiên, Nhiếp Nhiên chậm rãi giơ tay lên, tỏ vẻ rất thân thiết nắm vai số 2.

Nhưng trên thực tế, tay cô lại chụp đúng vào vết thương trên bả vai anh ta, không những thế, cô còn dùng sức bấu chặt năm ngón tay khiến cơ thể số 2 căng lên.

Người xung quanh đều lặng lẽ thương anh ta.

Nhất định là rất đau!.

 
Chương 1313: Chương 1313





CHẾT HẾT RỒI (4)
Năm ngón tay Nhiếp Nhiên vẫn tiếp tục dùng sức, hoàn toàn không có chút tình cảm gì.

Cô cười tàn nhẫn nói: “Cái này là để cho anh nhớ, sau này nhớ ngoan ngoãn, nghe chưa?”
“Vâng.” Số 2 cung kính đáp.
Có vẻ đã hài lòng với câu trả lời này, Nhiếp Nhiên buông lỏng tay ra, “Con người phải thông minh lên.

Nếu anh thi đấu tốt, anh muốn bao nhiêu cô bạn gái chả được.

Cần gì phải vì một cô bạn gái mà suýt mất mạng, đúng không?”
“Vâng.”

“Đấy.

Hôm đó, nếu anh cũng ngoan ngoãn nghe lời tôi thế này thì đâu đến nỗi bị tôi đánh cho thừa sống thiếu chết như vậy hả? Thôi, anh nghỉ ngơi cho tốt, bị thương thì tĩnh dưỡng mấy ngày đi.” Nhiếp Nhiên tỏ vẻ đau lòng quan sát từng vết máu do mình dùng dây thắt lưng tạo ra trên bả vai anh ta.

Nói xong, cô lên tầng ba nghỉ ngơi.
Lúc này, Triệu Lực đi vào trong phòng làm việc trên tầng hai, Cát Nghĩa ra lệnh: “Lập tức phái người đi tiếp nhận thế lực của Đường Lôi Hổ ở phía Đông, nhân lúc chuyện này còn chưa lộ ra, chúng ta nhất định phải tiếp nhận toàn bộ, nếu không sẽ bị người khác nẫng tay trên.”.

Đọc truyện tại ++ .

n et ++
“Vâng, em lập tức phái người đi ngay.”
Hắn vừa định ra ngoài, lại nghe thấy Cát Nghĩa không yên tâm dặn dò: “Nhớ, nhất định phải càng nhanh càng tốt.”
“Em biết rồi.”
Triệu Lực nhanh chóng đi xuống tầng, triệu tập tất cả các anh em.

Sau mấy tiếng lái xe, bọn họ nhanh chóng đến hang ổ của Đường Lôi Hổ.
Triệu Lực xuống xe, cầm một khẩu súng trong tay, nói với người xung quanh: “Sau khi đi vào phải giải quyết hết tất cả mọi người, không thể để lại một ai, biết chưa?”
“Rõ!” Mọi người dõng dạc hô rồi lao vào mục tiêu.
Triệu Lực nấp ở ngoài cửa, chờ tiếng súng kịch liệt truyền từ bên trong ra.

Hắn không ngờ bên trong không hề truyền tới tiếng súng kịch liệt mà lại vang lên tiếng hô nghi ngờ và kinh ngạc của đám thuộc hạ kia.
“Trời!”
“Chuyện gì thế này?”
“Anh Lực ơi.”
Triệu Lực đứng ở ngoài cửa, tò mò hỏi: “Sao thế?”
Một tên thuộc hạ ở bên trong trả lời: “Bọn chúng… chết hết rồi.”
“Cái gì? Chết hết rồi? Làm sao có thể!” Triệu Lực lập tức lao vào, thấy bên trong toàn là xác chết, trên tường màu trắng là vết máu tung tóe, nhìn cực kì kinh khủng.
Chẳng lẽ là Nhiếp Nhiên? Bạn đang
Không thể nào, sau khi về Nhiếp Nhiên luôn ở bên cạnh Cát gia, không rời đi nửa bước.
Vậy thì là ai giết?
Ai có thù hận với Đường Lôi Hổ đến mức như vậy?
“Cát gia, bọn em đến chỗ của Đường Lôi Hổ thì phát hiện ra… chết hết rồi!” Triệu Lực không nghĩ ra câu trả lời, chỉ có thể lập tức gọi điện thoại báo cáo chuyện này cho Cát Nghĩa.
Cát Nghĩa đứng phắt dậy: “Chết hết rồi?”
“Đúng thế, thi thể khắp nơi, ngay cả kho hàng cũng toàn là thi thể.”

“Tại sao có thể như vậy?” Cát Nghĩa không hiểu tại sao bên chỗ Đường Lôi Hổ lại đột nhiên bị tập kích, “Vậy đồ trong kho hàng đâu, có bị động đến không?”
“Không, kho hàng không có dấu vết bị động vào.” Triệu Lực trả lời đúng sự thật.
Mặc dù không biết là ai ra tay, nhưng nếu như không bị ai động vào, vậy thì…
“Lập tức phân công người của chúng ta, nhanh chóng tiếp nhận.” Cát Nghĩa lạnh giọng ra lệnh.
Triệu Lực nhận được mệnh lệnh, vội vàng bắt đầu bố trí.
Lúc bọn họ bận rộn không ngơi tay thì trên cao tốc có mấy chiếc xe đang chạy về phía thành phố.
“Chuyện bên kia làm xong rồi à?” Đèn đường nhanh chóng lướt qua ngoài cửa xe, bên trong xe mờ tối hiện lên một gương mặt u ám, là Hoắc Hoành.
A Báo ngồi ở ghế phụ cúp điện thoại rồi cung kính trả lời: “Đúng vậy, người bên kia nói đã giải quyết toàn bộ rồi.”
“Ừ.”
Hoắc Hoành tựa vào ghế, nhắm hai mắt lại..

 
Chương 1314: Chương 1314





THÂN PHẬN THẬT CỦA BỌN HỌ (1)
Sáng sớm hôm sau, Nhiếp Nhiên dậy xuống tầng, Triệu Lực vừa mua đồ ăn sáng xong bước vào nhìn thấy cô, không nhịn được ngẩn ra.

Hắn lập tức nhìn đồng hồ rồi kinh ngạc hỏi: “Chị Nhiếp, sao hôm nay chị dậy sớm thế?”
“Ừ, tôi muốn đi ra ngoài đi dạo một lát.


“Đi ngay bây giờ sao?” Triệu Lực chỉ bữa ăn sáng còn chưa kịp bày ra trong tay mình, “Vậy thì bữa sáng làm thế nào?”
“Dĩ nhiên ăn xong mới đi rồi, chưa no làm sao đi dạo được?”
“Chị Nhiếp muốn đi đâu? Tôi còn tiện chuẩn bị.


Nhiếp Nhiên ăn một miếng cháo đường, nói: “Tôi muốn đi mua một ít quần áo, ngày hôm qua quần áo bẩn hết rồi.


”.

Truyện Kiếm Hiệp
Triệu Lực lập tức gật đầu nói: “Bây giờ tôi đi chuẩn bị xe.


Tiếng đấm vào bao cát trên sàn đấu không ngừng vang lên bên tai, Nhiếp Nhiên ăn xong bữa sáng, sau đó nhìn bọn họ đấm đá một lúc rồi mới đứng dậy rời khỏi nhà máy bỏ hoang.

Triệu Lực đưa Nhiếp Nhiên Nhiếp Nhiên đến một trung tâm thương mại lớn nhất ở trung tâm thành phố Z.

Nhiếp Nhiên nhìn quần áo bày la liệt trong trung tâm, thấy hơi choáng váng.


Ở kiếp trước, trong căn cứ bọn họ mặc quần áo huấn luyện thống nhất, ở kiếp này cô cũng mặc quần áo rằn ri quân đội, ngay cả lần đầu tiên theo Hoắc Hoành đi chọn quần áo cũng có nhà thiết kế thời trang chuyên nghiệp ở bên cạnh, hình như ngay từ đầu cô đã không đi dạo phố rồi.

Không, nghiêm túc mà nói cô chưa bao giờ đi dạo phố, cô toàn đi dạo chợ đen nơi buôn bán súng ống và đạn dược.

Ôm tâm trạng tò mò, Nhiếp Nhiên bắt đầu lần đầu tiên đi dạo phố trong đời.

Bây giờ đã là mùa thu, trong cửa hàng về cơ bản đều đã đổi thành mẫu mới mùa thu năm nay.

Bạn đang
Nhiếp Nhiên tùy ý vào một cửa hàng chỉ bởi vì quần áo bên trong vô cùng đơn giản trang nhã, không có những thứ phụ kiện hoa lệ rất khoa trương, đặc biệt là những đồ gắn đá phát sáng đó.

Cô lật tìm một lúc, chọn đi chọn lại khiến nhân viên trong cửa hàng không vui.

Cô ta thấy Nhiếp Nhiên và Triệu Lực đều ăn mặc bình thường, đặc biệt là Nhiếp Nhiên mặc cái áo dài tay đen, quần đen rất quê.

.

 
Chương 1315: Chương 1315





THÂN PHẬN THẬT CỦA BỌN HỌ (3)
Nữ nhân viên cửa hàng kia đi lên phía trước, làm như vô ý gạt cái giá quần áo Nhiếp Nhiên đang chọn về chỗ cũ, rồi nở nụ cười xã giao nhắc nhở: “Xin chào, xin hỏi cô có cần gì không?”
Nhiếp Nhiên không nhìn cô ta lấy một cái, nói thẳng: “Không có gì, tôi chỉ tiện xem thôi.


“Vậy cần tôi giới thiệu cho cô không?”
“Không cần, tôi thích tự mình chọn.


“Cô à, chắc là cô không biết, thương hiệu của chúng tôi thuộc hàng cao cấp, mẫu mới mỗi một mùa đều là bản giới hạn, giá cả thì cũng không bình dân lắm đâu.

” Nữ nhân viên kia mỉm cười, nhưng trong đáy mắt lại không hề che giấu sự khinh thường.

Lần này, cuối cùng Nhiếp Nhiên đã dừng động tác lại, ngẩng đầu, cười như không cười hỏi: “Vậy thì sao, cô thấy tôi không mua nổi à?”
Nhân viên cửa hàng kia xua tay liên hồi, đáp: “Không không không, tôi chỉ muốn nhắc nhở một chút xíu thôi.


Nếu cô đang đi dạo thì tôi nghĩ cô chỉ nên xem thôi, ngộ nhỡ làm nhăn thì không tốt cho lắm.


Thái độ đó hết sức thành khẩn nhưng lời nói lại vô cùng cay nghiệt.

Triệu Lực ở phía sau lập tức nổi giận, “Thế có khác nào cô nói kháy chúng tôi không mua nổi!”
Ngoài khom lưng cúi đầu trước mặt Cát gia, Nhiếp Nhiên và các ông chủ lớn thì đã bao giờ hắn bị loại nhân viên bán hàng nho nhỏ này tỏ thái độ như thế cơ chứ?
Hắn đi thẳng tới, định túm lấy cổ áo cô nhân viên cửa hàng, định dạy cho cô ta một bài học.

Nữ nhân viên cửa hàng bị hành động đột ngột này của hắn dọa cho một trận.

Không khí trong cửa hàng bỗng chốc trở nên căng thẳng.

Đúng lúc này, bên ngoài cửa hàng vang lên một giọng nói, “Cô Nhiếp?”
Nhiếp Nhiên quay đầu lại thì nhìn thấy Hoắc Hoành đang được người đẩy xe lăn vào trong cửa hàng.


Lúc này Triệu Lực cũng phát hiện ra, hắn vội vàng lùi lại một bước, cung kính chào hỏi: “Hoắc tổng.

”
Nhiếp Nhiên thờ ơ hỏi: “Sao hôm nay Hoắc tổng lại có hứng thú đi dạo phố như thế này?”
“Tôi vô tình đi qua đây, không ngờ lại gặp cô Nhiếp.

Xảy ra chuyện gì vậy?” Ánh mắt Hoắc Hoành liếc nhìn về phía nữ nhân viên kia, dưới mắt kính xẹt qua một ánh nhìn lạnh lùng.

Nhiếp Nhiên cười, “Không có gì, cô nhân viên này nói không muốn tôi sờ vào chỗ quần áo này thôi.

”
“Ồ? Mua quần áo mà không cho sờ vào ấy hả? Chuyện này thật hiếm thấy.

” Sắc mặt Hoắc Hoành càng sầm xuống.

Không ngờ Nhiếp Nhiên lại xua tay, tỏ vẻ mát tính nói: “Không sao, không cho sờ thì không cho sờ thôi.

”.

 
Chương 1316: Chương 1316





THÂN PHẬN THẬT CỦA BỌN HỌ (3)
Triệu Lực thấy cô dễ tính như vậy thấy vô cùng khó hiểu.

Hôm nay chị Nhiếp trúng phải cái gì à?
“Chị Nhiếp, sao chị phải nghe cô ta, đâu phải chị không có tiền.”
Nhiếp Nhiên đút hai tay vào túi áo, nói: “Chủ yếu là tôi chê quần áo ở đây bẩn nên mới không sờ vào, đi thôi, đổi chỗ khác xem.”
Nói xong, cô đi ra ngoài luôn, Triệu Lực cũng vội vã theo xong.
Hoắc Hoành cong môi lên.

Biết ngay mà, sao cô có thể dễ dàng bỏ qua cho nữ nhân viên kia như vậy chứ?
Nói về thông minh và miệng lưỡi sắc sảo thì thật sự không ai là đối thủ của cô.
Lúc anh được thuộc hạ đẩy ra ngoài lại nghe thấy nhân viên kia hừ lạnh khinh thường nói: “Hứ, giả bộ gì chứ!”
“Nếu cô Nhiếp đã nói quần áo của cửa hàng này bẩn rồi thì cửa hàng này không cần giữ ở đây nữa.


Nói với Giang thiếu, tôi không muốn có tên cửa hàng này xuất hiện trong dự án hợp tác.” Lúc Hoắc Hoành rời đi, lạnh lùng dặn dò cấp dưới.
Tên cấp dưới kia gật đầu, “Vâng, Nhị thiếu.”
Hoắc Hoành được thuộc hạ đẩy tới cạnh Nhiếp Nhiên, hai người nói vài câu, thái độ Nhiếp Nhiên không mặn không nhạt.

Cuối cùng, Hoắc Hoành nói mình có chuyện cần rời đi, Nhiếp Nhiên cũng không níu giữ, vẫy tay tiễn anh đi.
Sự việc nhỏ xíu xen ngang này kết thúc, Nhiếp Nhiên đổi cửa hàng khác, mua một số đồ đơn giản trước, sau đó cô đột nhiên thay đổi phong cách.

Cô thử sang váy vóc, giày cao gót, giày thể thao… Món đồ nào đã thử qua cô đều mua hết khiến đám nhân viên cửa hàng cười tươi như hoa.
Nhiếp Nhiên cứ thế đi liên tục qua các cửa hàng, mỗi lần ra khỏi một cửa hàng thì quần áo trên người lại được thay mới.
Triệu Lực chỉ theo sau cô sắm vai cu li, nhìn đống túi quần áo cứ ngày một nhiều lên, trong lòng than thở không ngớt, hối hận không dẫn thêm mấy tên thuộc hạ theo giúp đỡ.

Lần đầu tiên hắn biết, phụ nữ điên cuồng mua sắm lại đáng sợ như vậy!
Nửa ngày dạo phố kết thúc, Nhiếp Nhiên nhàn nhã ngồi vào xe.


Triệu Lực mệt như chó ném hết tất cả đồ đạc lên xe rồi lại làm tài xế đưa Nhiếp Nhiên về nhà máy.
Nhiếp Nhiên vui vẻ đi vào trong.

Lúc này, Cát Nghĩa đã chờ sẵn ở đó.

Thấy cô diện quần áo mới, Triệu Lực thì lễ mễ xách đồ liền cười nói: “Mua nhiều thật đấy.”
Nhiếp Nhiên ngồi xống một cái sofa khác, gật đầu, “Phải đó.

Nhưng tôi vẫn chưa thỏa đam mê, định ngày mai đi shopping tiếp.

Dù sao cũng đang rảnh.”
Triệu Lực bỏ đồ xuống, nghe thấy vậy, bước chân hơi loạng choạng.
Trời ơi, mai cô ta vẫn muốn đi nữa sao?
Chân của hắn còn cần nữa không vậy!
Cát Nghĩa nhìn cô, cười hỏi: “Sao vậy, đang trách tôi không giao việc cho cô à?”
“Ai trách chứ, tôi làm việc còn chưa đủ nhiều sao? Thứ hai tuần sau lại bận rồi, vậy nên trước lúc đó, ông hãy để tôi thoải mái chút đi.”.

 
Chương 1317: Chương 1317





THÂN PHẬN THẬT CỦA BỌN HỌ (4)
Nhiếp Nhiên giống như xin đang khoan hồng vậy.

Tối qua, Cát Nghĩa thấy vẻ mặt cô khi bước qua cửa vô cùng lạnh nhạt, hôm nay lại thấy cô hoạt bát như vậy nên chỉ có thể nói: “Đủ tiền không, mua nhiều thế này chắc quẹt thẻ hết rồi phải không?”
“Ừm, đúng vậy, quẹt sạch rồi.

” Nhiếp Nhiên lấy thẻ ông ta đưa cho mình ra vứt lên bàn.

Ngay sau đó Cát Nghĩa lại lấy từ trong túi ra một cái thẻ khác, “Dùng thẻ này đi.


“Đây là phần thưởng cho việc tối qua đấy à?” Nhiếp Nhiên nhận lấy tấm thẻ kia, khua khua vài cái trong không trung, nghiêng đầu cười hỏi.

“Cô có thể nghĩ như vậy.


“Tiền trong đây đủ cho tôi quẹt không? Hôm nay tôi vẫn chưa quẹt sướng tay.


“Yên tâm, mua một căn nhà cũng không thành vấn đề.



“Vậy tôi yên tâm rồi, tôi lên tầng thử quần áo.


Nói xong, cô đứng dậy, đi về phía cầu thang.

Lúc này, Triệu Lực không xách đồ lên nữa mà gọi mấy tên đàn em mang lên.

Lúc rẽ lên tầng ba, Nhiếp Nhiên như vô tình liếc xuống tầng dưới, thấy Triệu Lực đang nói riêng với Cát Nghĩa gì đó.

Vẻ mặt cô không đổi, động tác chân cũng không dừng nửa giây, đi thẳng vào phòng.

Chờ cho tới khi mấy người kia mang hết quần áo lên, cô mới đóng cửa lại, nụ cười tươi trên môi mới dần tắt đi.

Đống quần áo được cô coi là quý giá trên cả chặng đường bị vứt tùy tiện dưới đất.

Trong đầu cô hiện lên cảnh Triệu Lực thì thầm cạnh Cát Nghĩa vừa rồi ở dưới phòng.

Xem ra hắn đúng thật là một chú chó ngoan bên cạnh Cát Nghĩa.

Đáy mắt Nhiếp Nhiên xẹt qua một ý lạnh.



Mấy ngày sau đó, Nhiếp Nhiên giống như một con nghiện mua sắm, ngày ngày dẫn theo Triệu Lực đi mua quần áo, sai khiến hắn như nô lệ.

“Những quần áo này tôi đều thích, quẹt thẻ.

” Nhiếp Nhiên vừa thay mấy bộ ở phòng thay đồ liền đưa thẻ cho nhân viên.

“Dạ, xin cô chờ trong giây lát.

” Nhân viên cửa hàng cười rất tươi, nhanh chóng quẹt thẻ, đóng gói xong xuôi tất cả quần áo, đồng thời thể hiện chào đón cô lần sau tới mua.

Nhiếp Nhiên quay người liền vứt đống quần áo lên người Triệu Lực mà toàn thân vốn đã treo đầy túi lớn.

Triệu Lực chờ tới mức sắp ngủ gật thì bị túi quần áo đập cho tỉnh.

Hắn luống cuống chân tay đón lấy đống túi, định đi theo bản năng, nhưng chưa đi được mấy bước lại thấy đống đồ trên người mình quả thật rất nặng.

Mấy ngày nay, hắn liên tục không ngủ, cộng thêm ban ngày tiêu hao thể lực khiến hắn lúc này có vẻ không thể tiếp tục gắng gượng nổi nữa.

“Đi thôi.

” Nhiếp Nhiên thấy hắn bất động, không nhịn được dừng lại thúc giục.

Triệu Lực đứng ở cửa tỏ vẻ vô cùng mệt mỏi, xin tha: “Chị Nhiếp, tôi thật sự không đi được nữa, hay là tôi gọi mấy anh em qua đây giúp chị nhé?”
Nhưng lại bị Nhiếp Nhiên từ chối thẳng thừng, “Không cần, tôi không thích một đám người theo sau tôi, có phải đi giết người đâu cơ chứ.

”.

 
Chương 1318: Chương 1318





THÂN PHẬN THẬT CỦA BỌN HỌ (5)
Triệu Lực nhăn nhó nhìn đống túi quần áo treo trên người mình, “Nhưng nhiều quần áo như thế này, tôi thật sự không xách được nữa, hay là chúng ta nghỉ một lát đã rồi tiếp tục đi mua nhé?”
“Không cần, tôi mua sắm đang vui, không muốn nghỉ ngơi.

Anh không muốn đi thì ở lại đây, bây giờ tôi muốn đi dạo quanh cửa hàng này.” Nhiếp Nhiên nói xong liền đi về phía cửa hàng quần áo phía đối diện.
Triệu Lực thấy cô đi không xa mà mình lại quá mệt, chân như bị đổ chì vậy.

Hắn dứt khoát ngồi xuống ghế trong khu nghỉ ngơi công cộng bên cạnh, ở góc này vừa hay có thể nhìn thấy toàn bộ cửa hàng kia.
Sau khi cô dạo trong cửa hàng một hồi lâu vẫn hăng hái, ra sức chọn mua quần áo, thử hết cái này tới cái khác không biết mệt mỏi.
Nhìn cô đi lại như con thoi, mắt Triệu Lực dần díp lại.

Cuối cùng không thể chịu được nữa, hắn vẹo đầu ngủ thiếp đi.
Nhưng Triệu Lực không biết, khi hắn có góc nhìn rất đẹp về phía cửa hàng đó thì Nhiếp Nhiên cũng có tầm quan sát rất tốt về phía hắn.

Sau khi thấy Triệu Lực hoàn toàn ngủ say, cô tiện tay cầm một bộ quần áo mặc lên người, cầm thẻ nói với nhân viên: “Tôi lấy bộ này, quẹt thẻ.”
Thanh toán xong, Nhiếp Nhiên giả bộ tiếp tục đổi một cửa hàng khác mua sắm.

Cô vào cửa một cửa hàng sau đó theo cửa sau rời khỏi trung tâm mua sắm.
Cô bắt một chiếc taxi đi thẳng đến một con ngõ vắng.

Đến nơi, cô xuống xe, yên lặng đứng ở đó chờ đợi.
Khoảng nửa tiếng sau, phía bên kia đường xuất hiện hai bóng người quen thuộc, khóe miệng Nhiếp Nhiên chậm rãi cong lên, vội vàng đi theo.
Nhưng trong lúc theo dõi, Nhiếp Nhiên phát hiện người phía trước cũng khá nhạy bén.

Dường như đối phương cũng cảm nhận được có người theo dõi nên đi lung tung một vòng.
Nhiếp Nhiên cười thầm, không ngờ bọn họ cũng rất cảnh giác.
Thu lại suy nghĩ đùa bọn họ, cô liền kéo dãn khoảng cách ra.

Quả nhiên, khoảng cách vừa đủ xa, hai người kia đã tưởng mình bỏ rơi được kẻ tình nghi, lại thong thả đi dạo vài vòng rồi mới vào một khách sạn.
Nhiếp Nhiên thoáng nhìn tên khách sạn quen thuộc, sau đó cũng đi vào.
Cô âm thầm đi theo họ lên tận trên tầng, chờ đến khi họ vào phòng đóng cửa lại, cô mới đi tới gõ cửa.
Cốc… cốc… cốc
“Ai đó?”
Cốc cốc cốc…
Giọng người trong phòng hơi ngập ngừng, “Ai vậy?”
Nhiếp Nhiên vẫn không nói, tiếp tục gõ cửa.
Lần này, người trong phòng không nói gì nữa, chỉ nghe thấy một loạt bước chân rất khẽ vang lên đằng sau cánh cửa.
Nhiếp Nhiên tựa vào khung cửa, yên lặng chờ đợi.
Ngay lập tức, cánh cửa hé ra một khe nhỏ.
“Thật trùng hợp.” Nhiếp Nhiên nhìn người đằng sau khe cửa hẹp chỉ lộ ra một con mắt, “Số 2.”
Con ngươi đối phương lập tức co lại, bàn tay nắm trên nắm đấm cửa cũng đột nhiên trở nên căng thẳng.
“Không để tôi vào sao? Hay là trong đó có người mà tôi không thể gặp à?” w๖ebtruy๖enonlin๖e
Số 2 đứng đó, tay vẫn không chịu buông ra.
Đúng lúc này, trong phòng truyền tới một giọng nam quen thuộc, “Để cô ấy vào.”.

 
Chương 1319: Chương 1319





KHÔNG CÓ TÔI, ANH ĐÃ CHẾT TỪ LÂU RỒI (1)
Nhiếp Nhiên thuận thế đẩy cửa, sau đó thấy Quý Chính Hổ đang ngồi đó.

“Sĩ quan huấn luyện Quý, đã lâu không gặp.

” Cô cười đi vào trong, chào hỏi Quý Chính Hổ, hoàn toàn lờ đi số 9 ngồi bên cạnh.

Anh ta nhìn Nhiếp Nhiên thản nhiên ngồi xuống trước mặt mình, không cảm xúc nói: “Để các cô cậu ra ngoài chữa trị cho Mã Tường, kết quả chữa tới bán sống bán chết, không định giải thích với tôi chuyện này sao?”
“Chuyện này có gì đáng nói chứ, tình hình cụ thể, tôi tin là An Viễn Đạo đã nói với anh rồi.

” Nhiếp Nhiên nói mập mờ, đánh lạc hướng anh ta.

Nhưng không nhắc tới An Viễn Đạo không sao, vừa nhắc tới An Viễn Đạo, sắc mặt Quý Chính Hổ đã trở nên hơi khó coi rồi, “Giờ anh ta đang nằm trong viện, cô có biết không?”

“Biết chứ.


Số 2 vừa đóng cửa lại, nghe thấy Quý Chính Hổ nói câu này, lập tức rảo bước đi tới, lo lắng bất an nói: “Sĩ quan huấn luyện An thật sự xảy ra chuyện sao?”
“Đúng, bây giờ đang nằm trong viện.

” Lúc Quý Chính Hổ nói câu này mắt luôn nhìn Nhiếp Nhiên.

Số 2 chau mày, tức giận vội vàng nói: “Nhiếp Nhiên, cô điên rồi! Cô có biết cô làm thế sẽ phải ra tòa án binh không?”
“Vừa rồi không phải còn chị Nhiếp, chị Nhiếp rất cung kính hay sao, sao bây giờ lại gọi thẳng tên tôi thế?” Nhiếp Nhiên ngước mắt nhìn khuôn mặt giả dối của số 2: “Anh ta đâu có chết, lo lắng gì chứ, độ mạnh của thuốc mà tôi cho, tôi rất rõ.


Không chết?

Số 2 nghe thấy hai từ này thì nét mặt cứng đờ, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.

Ngôn Tình Ngược
“Nhưng lần này đúng là đã đủ giày vò anh ta rồi.

” Quý Chính Hổ lạnh mặt bổ sung một câu.

w๖ebtruy๖enonlin๖e
Nhiếp Nhiên nhún vai, “Đó là chuyện bắt buộc thôi, ai bảo người bên đó theo sát như vậy, tôi đề phòng ngộ nhỡ bị phát hiện mới làm như vậy.

Anh nên biết một khi tôi bị phát hiện thì kết cục sẽ thế nào.


Trên thực tế, việc Nhiếp Nhiên hạ độc An Viễn Đạo ngoài sợ bị người khác phát hiện ra, còn có một điểm quan trọng nhất là cô sợ An Viễn Đạo bị đả kích vì cái chết của Thiên Dạ, sẽ làm ra một số chuyện mất lý trí.

.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom