Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 1320: Chương 1320





KHÔNG CÓ TÔI, ANH ĐÃ CHẾT TỪ LÂU RỒI (2)
“Cô thật sự chỉ là gián điệp?” Số 2 không kìm được hỏi.

Nhiếp Nhiên bị cắt ngang dòng suy nghĩ, cười lạnh với anh ta, “Nếu tôi không phải là gián điệp, anh nghĩ anh còn sống tới bây giờ sao? Uông Tư Minh.


Số 2 bị gọi tên thì hơi sững sờ, đáy mắt xoẹt qua sự kinh ngạc, “Cô đã nhận ra tôi từ lâu rồi sao? Vậy tại sao lúc đó tôi đi gọi điện thoại, cô lại muốn vạch trần tôi, còn để bọn họ bắt tôi về.


Nhiếp Nhiên lạnh lùng liếc xéo anh ta, “Tôi không bắt anh về thì anh đã chết rồi, làm gì còn sống mà chất vấn tôi như bây giờ nữa.


Bốt điện thoại đó có thiết bị nghe lén, từ giây phút anh nhấc điện thoại lên, mỗi câu tôi và anh nói chuyện với nhau đều truyền tới chỗ Cát Nghĩa.


“Sao có thể… Đó không phải là bốt điện thoại công cộng sao?”
Nhiếp Nhiên cười giễu cợt, “Điện thoại công cộng? Thật ngây thơ! Anh không phát hiện xung quanh chỗ đó đều là đất hoang sao? Chủ đầu tư không khai phá, để mặc mảnh đất to như vậy hoang hóa, chỉ có thể chứng minh một điều mảnh đất đó đã bị ông ta mua rồi! Ở một vùng ngoại thành hoang vu như vậy mà lại dựng một bốt điện thoại như thế, anh không thấy kỳ lạ à?”
Lúc này Uông Tư Minh mới đột nhiên bừng tỉnh.

Khi đó, trong lòng anh ta chỉ toàn là sự sống chết của sĩ quan huấn luyện An, nghĩ rằng bốt điện thoại công cộng sẽ không sao.


Ngôn Tình Hay
Nhưng bây giờ Nhiếp Nhiên nói như vậy, trong lòng anh ta thầm cảm thấy sợ hãi.

Lúc ấy, một khi anh ta bấm hết một dãy số hoàn chỉnh, hoặc nói một câu liên quan tới chuyện của sĩ quan huấn luyện An thì anh ta sẽ bị bắn chết tươi tại chỗ.

Nhiếp Nhiên thấy dáng vẻ kinh hãi đó của Uông Tư Minh thì tức giận trừng mắt với anh ta, “May mà anh còn biết chuẩn bị tốt mọi thứ từ trước, nếu không tôi thật sự cũng phải toi mạng cùng anh rồi!”
“Tay… tay đấm kia…” Uông Tư Minh nghĩ lại một lượt, giả dụ Nhiếp Nhiên tìm ra được manh mối trong bốt điện thoại thì chuyện đánh nhau sau này cũng là để Cát Nghĩa tin tưởng, thế tay đấm kia thì sao?
Tay đấm bị chết vô cùng kỳ lạ kia cũng là cô làm sao?
“Nếu không thì sao! Trên thế gian này làm gì có chuyện gì trùng hợp như vậy chứ?” Nhiếp Nhiên hung dữ trừng mắt với anh ta.

Rốt cuộc Uông Tư Minh cũng hiểu ra tất cả.

.

 
Chương 1321: Chương 1321





KHÔNG CÓ TÔI, ANH ĐÃ CHẾT TỪ LÂU RỒI (3)
Chẳng trách lúc đó cô chỉ ngồi đó ăn mà chẳng nói gì, giống như chuyện hoàn toàn không liên quan tới mình vậy.

Thì ra cô đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ.

Uông Tư Minh nhớ tới câu nói duy nhất mà cô từng nói lúc đó, câu đó có vẻ rất tùy ý, nhưng lại là một câu quyết định sống chết của anh ta.

“Cảm ơn.

” Uông Tư Minh nói rất chân thành.

“Chiêu này của Cát Nghĩa phải nói là quá thâm, vừa điều tra tôi, còn mượn tay tôi để điều tra các anh.

Cũng may tôi đã giữ một con đường lui cho mình, chỉ có điều không ngờ là suýt chút nữa thành đường chết của anh.


Cát Nghĩa đã cố ý nhắc tới chuyện này với cô ở sàn đấu, rõ ràng là đang chất vấn hành tung của cô ngày hôm đó.


Nếu cô không nói ra được ngọn ngành, chắc chắn 100% sẽ ăn đạn vào đầu ngay.

Nhưng nếu nói ra được, người có quan hệ với An Viễn Đạo vừa nghe thấy câu này chắc chắn sẽ gọi điện thoại hoặc phải chuồn êm ra ngoài truyền tin ngay.

Tới lúc đó, Cát Nghĩa chỉ cần bắt cá trong chậu, dễ dàng diệt tận gốc.

Uông Tư Minh cúi thấp đầu, “Là tôi không biết kiềm chế, không trách cô được.


“Anh đủ kiềm chế rồi, kéo dài tới hơn một tuần mới hành động.

Nếu như tối hôm đó anh chạy ra ngoài gọi điện thoại, tôi cũng chỉ có thể nhìn anh chết mà thôi.

May mà anh kéo dài thời gian đủ lâu, cộng thêm việc có chuẩn bị chu đáo trước mới giảm được điểm hoài nghi của mình xuống thấp nhất.

” Nhiếp Nhiên nói.

Uông Tư Minh chân thành xin lỗi: “Nhưng tôi vẫn gây rắc rối cho cô, tôi xin lỗi.



Nhiếp Nhiên gật đầu, cảm thán nói: “Đúng vậy, tôi vẫn luôn đề phòng tên đó gây ra những chuyện bất ngờ, không ngờ lại là anh xảy ra chuyện đầu tiên.


Cô chuyển hướng tới số 9 nãy giờ không nói tiếng nào: “Vừa vào quân đội đã phải làm nhiệm vụ, cảm giác thế nào, Dương Thụ?”
Dương Thụ thấy cô nhìn mình thì hơi tức giận: “Nếu cô đã nhận ra tôi ngay từ đầu thì tại sao khi đó còn để Cát Nghĩa đá tôi ra ngoài chứ?”
“Dĩ nhiên là vì anh yếu rồi.

Uông Tư Minh chí ít cũng được huấn luyện ở đội dự bị lâu như vậy rồi, anh thì sao chứ? Còn vào chưa được nửa tháng đúng không?”
Dương Thụ bị cô nói như vậy, lập tức im lặng.

Đúng vậy, anh ta vào đội dự bị còn chưa được hai tuần.

“Vậy nên tôi mới để Cát Nghĩa đá anh ra ngoài ngay từ đầu, vì một khi đã vào chỗ Cát Nghĩa, muốn ra ngoài thì chỉ có thể nằm mà ra ngoài thôi, hiểu không? Nói thật, tôi hoàn toàn không hiểu tại sao đội dự bị lại chọn anh, lẽ nào lớp 1 không còn ai khác có thể chọn nữa sao?” Câu cuối cùng đó của cô rõ ràng là đang hỏi Quý Chính Hổ.

Quý Chính Hổ thấp giọng nói: “Tiểu đoàn trưởng nói đây là người một tay cô đào tạo ra, hai người cùng làm nhiệm vụ sẽ không cần phải mất thời gian tìm kiếm sự ăn ý nữa.


Nhiếp Nhiên lắc đầu, “Tiểu đoàn trưởng nói sai rồi, tôi chưa bao giờ cần ăn ý với ai cả, vì tôi không cần bạn đồng hành.


“Có hai người bọn họ ở trong đó thì cô sẽ có thêm giúp đỡ.

”.

 
Chương 1322: Chương 1322





KHÔNG CÓ TÔI, ANH ĐÃ CHẾT TỪ LÂU RỒI (4)
“Giúp đỡ ư? Anh thấy hiện tại hai người bọn họ giúp được gì cho tôi không?” Nhiếp Nhiên cười giễu cợt, nói thẳng với hai người kia: “Tôi sẽ tìm cơ hội để Cát Nghĩa đá hai người ra ngoài.


Dương Thụ nghe thấy câu này, lập tức nhảy dựng lên.

“Không được, khó khăn lắm tôi lắm mới vào được đội dự bị, khó khăn lắm mới được cùng cô…” Lúc anh ta nói tới đây, thấy Uông Tư Minh và Quý Chính Hổ nhìn mình thì liền vội vàng bổ sung: “Khó khăn lắm mới được làm nhiệm vụ cùng cô, tôi không muốn rời khỏi đây!”
Nhiếp Nhiên nhìn đồng hồ, thấy thời gian không còn nhiều nữa thì lạnh lùng nói: “Dương Thụ, tốt nhất anh đừng có được đằng chân lân đằng đầu với tôi.

Tôi dạy anh cũng chỉ vì Lâm Hoài đỡ cho tôi một phát súng nên tôi mới ghi nhận tình cảm này của anh ta mà thôi, chứ không phải vì anh đâu.

Anh muốn làm nhiệm vụ, bây giờ còn chưa đủ tư cách!”
Trách mắng Dương Thụ xong, cô nói với Uông Tư Minh: “Phải rồi, anh nhớ phải chuẩn bị thân phận cho người được gọi là bạn gái của anh cho tốt, để lỡ đâu bị Cát Nghĩa cho người điều tra, nếu không, sự thật mà lộ ra ngoài rồi, tôi sẽ không cứu được anh lần hai trước khi tôi đá anh ra đâu.


Nói xong, cô quay người đi ra ngoài.

Lúc tới cửa, cô quay người nói với Quý Chính Hổ: “Anh nói với An Viễn Đạo là tôi không cố ý hạ độc anh ta, thật sự là vì không còn cách nào khác, hy vọng anh ta có thể hiểu.

Còn nữa… chuyện tôi hứa với anh ta, tôi nhất định sẽ làm được.



Ngay sau đó, cô vặn chốt cửa, đi thẳng ra ngoài.

Cô nhanh chóng vào thang máy đi xuống, ngồi xe về trong trung tâm thương mại, phát hiện Triệu Lực đã không còn ở khu nghỉ ngơi công cộng nữa.

Đáng chết, sao tên này lại tỉnh sớm đúng vào thời khắc quan trọng như vậy chứ!
Tuy trong lòng Nhiếp Nhiên kinh ngạc nhưng vẫn bình tĩnh len vào mấy cửa hàng bên cạnh, chọn mấy bộ bên trong bắt đầu mặc thử, đứng trước gương soi khoảng chừng một, hai phút thì Triệu Lực ở bên ngoài cuối cùng cũng phát hiện ra sự tồn tại của cô.

Hắn hớt hơ hớt hải chạy vào hỏi: “Cô chạy đi đâu vậy, tại sao tôi không tìm thấy cô?”
Nhiếp Nhiên nhìn vào quần áo trong gương, nói: “Tôi thấy anh ngủ ngon như vậy nên đi dạo một chút.

” Sau đó cô chỉ đống túi quần áo dưới đất: “Anh nhìn đi, đây đều là những chiến lợi phẩm tôi mới mua được đấy, không tồi chứ?”
Triệu Lực vừa nhìn thấy túi quần áo dưới đất, tính toán thời gian cô rời khỏi, dường như trùng khớp, lúc này mới thoáng thầm yên tâm một chút.

Nhiếp Nhiên ôm quần áo trên tay, lại mặc một bộ quần áo mới trên người, đi tới trước mặt nhân viên cửa hàng tính tiền, sau đó đưa hết đồ cho Triệu Lực: “Nếu anh tỉnh rồi thì anh xách những túi này đi, tôi không xách nổi nữa rồi.

”.

Truyện Cổ Đại
Triệu Lực mới vừa hoàn hồn sau việc Nhiếp Nhiên mất tích, bây giờ vừa nhìn thấy một đống túi quần áo dưới đất, phút chốc nét mặt đã khó coi: “Chị Nhiếp, chúng ta mua sắm cũng lâu rồi, nên về thôi.


“Đi thêm hai cửa hàng nữa, hai cửa hàng kia tôi còn chưa qua.

” Nhiếp Nhiên chỉ vào hai cửa hàng ở phía đối diện, rất hứng thú đi vào.

Triệu Lực cảm thấy mình sắp gục đến nơi rồi.

Hắn theo Nhiếp Nhiên đi qua đi lại không ngớt trong đám quần áo, đến khi đi được gần hai tiếng đồng hồ, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Triệu Lực thấy là Cát gia thì vội vàng nghe máy.

Lúc này Nhiếp Nhiên vừa thử xong quần áo đi ra, nghe thấy Triệu Lực cung kính nói với người trong điện thoại: “Đúng vậy, cô ấy vẫn đang đi dạo.


“Không có, không có gì bất thường xảy ra.



“Vâng, tôi biết rồi.


Chỉ có mấy câu đơn giản, Nhiếp Nhiên cũng biết được Cát Nghĩa đang kiểm tra đột xuất.

Nhưng có sao đâu, cô biết Triệu Lực nhất định sẽ nói dối rằng không có vấn đề gì.

Dù gì hắn cũng để lạc mất mình trong lúc đang ngủ, nếu nói có bất thường thì không phải tự kiếm tội sao?
Cô thấy Triệu Lực đi tới, lại giả bộ không biết gì, hỏi: “Ai gọi thế?”
“Là Cát gia.

” Triệu Lực đáp.

“Ồ, có chuyện gì sao?”
“Không có, ông ấy không yên tâm cô ở ngoài lâu như vậy nên gọi điện hỏi thôi.


Nhiếp Nhiên thuận thế nhìn ra bên ngoài: “Vậy thì về thôi, đúng là không còn sớm nữa.


Triệu Lực nghe thấy bà cố này cuối cùng cũng muốn về thì vui mừng khôn xiết, vội vàng gật đầu: “Được được được, vậy tôi đi lấy xe, tôi đi lấy xe.


Sau đó, hắn chạy ra ngoài mất hút.

Hơn một tiếng sau, chiếc xe đỗ trước nhà máy bỏ hoang.

Triệu Lực xách theo túi lớn túi bé theo sau Nhiếp Nhiên đi vào.


Cát Nghĩa ngồi dưới khán đài thấy đồ trên tay Triệu Lực, lại nhìn thấy hai tên thuộc hạ vội vàng theo sau cũng cầm đầy đồ trong tay, không nhịn được cười nói: “Cô khuân hết cả trung tâm thương mại về đấy à?”
Nhiếp Nhiên liếc ông ta, “Cát gia đang xót tiền sao?”
Nhưng ánh mắt lại thoáng vô tình nhìn về phía sàn đấu, Uông Tư Minh và Dương Thụ đã quay về, hơn nữa nhìn dáng vẻ thì thời gian quay về cũng rất lâu rồi.

“Chút tiền này tôi không để tâm đâu, chỉ có điều trước kia tôi không phát hiện ra cô lại chú trọng ngoại hình ăn mặc, bây giờ sao đột nhiên lại mua nhiều như vậy?”
Nhiếp Nhiên ngồi lên ghế, dáng vẻ như mệt mỏi, “Trước kia tôi không có tiền, không có thời gian đi mua sắm, bây giờ khác rồi, có tiền có thời gian, tại sao không chịu khó ăn mặc một chút chứ?”
“Cũng đúng, có điều tôi phải nhắc cô, ngày kia là ngày lấy hàng, đừng có mua sắm đến mức quên cả ngày tháng.


“Yên tâm, đã nhớ kĩ thời gian rồi, tuyệt đối không quên được đâu!”
“Vậy thì tốt, ngày kia là một trong những ngày quan trọng, nhớ kĩ, nhất định phải làm thật tốt.


Nhiếp Nhiên ngước mắt lên, làm tư thái hám tiền nói: “Vì tiền, tôi sẽ làm thật tốt.


Cô vỗ ngực bảo đảm cùng với câu nói kia khiến đáy mắt Cát Nghĩa sâu thêm rất nhiều.

.

 
Chương 1323: Chương 1323





LÔ HÀNG NÀY CÓ VẤN ĐỀ (1)
Sau khi Cát Nghĩa nhắc nhở, quả nhiên ngày hôm sau, Nhiếp Nhiên không ra ngoài mua quần áo nữa, hơn thế còn ngoan ngoãn ở trong sân đấu, rảnh rỗi không có việc làm liền lên sàn đấu đánh một trận với mấy tay đấm.

Đặc biệt là với Uông Tư Minh, cô dốc toàn lực để đánh, mấy lần dùng chiêu ngầm trực tiếp đá anh ta ngã xuống sàn.

Đám người dưới sàn đấu không nhịn được thầm mặc niệm cho Uông Tư Minh.

Đối với kiểu người ương bướng ngạo mạn như Nhiếp Nhiên, đám tay đấm thật sự không dám nói nhiều, ai bảo Cát gia thích chứ, nên bọn họ chỉ có thể nhìn số 2 bị Nhiếp Nhiên đánh như đánh bao cát.

Trên thực tế, từ hôm anh ta đánh thắng tên An Tử kia, các tay đấm khác trong sàn đấu đều cung kính với anh ta hơn, hoàn toàn không còn khinh thường anh ta nữa.

Còn Cát Nghĩa dường như cũng không tiếp tục truy cứu chuyện lần đó anh ta chạy trốn.

Có thể nói, địa vị của anh ta được nâng cao không ít.

Nhưng chuyện này lại khiến Nhiếp Nhiên luôn cảm thấy có gì đó kỳ quặc.

Sau khi có chuyện của Thiên Dạ, Cát Nghĩa vô cùng thận trọng trong việc thu nạp tay đấm, chỉ sợ sẽ có gián điệp trà trộn vào, đến cả cô cũng bị Triệu Lực theo bên cạnh âm thầm giám sát.


Vậy nên cô mới nhắc Uông Tư Minh phải chuẩn bị tốt mọi thứ để tránh Cát Nghĩa âm thầm điều tra anh ta.

Bề ngoài thì cô vẫn tỏ vẻ thù địch với anh ta như trước, hoàn toàn không nương tay.

Cô chỉ sợ mình hơi thay đổi một chút sẽ khiến Cát Nghĩa chú ý tới Uông Tư Minh.

Uông Tư Minh cũng biết cô nghĩ như vậy nên rất nghiêm túc phối hợp, đồng thời cũng muốn dùng cách này để nói cho Nhiếp Nhiên biết năng lực của mình.

Trải qua hai chiêu hiểm của Nhiếp Nhiên, dường như anh ta cũng nhìn ra được gì đó, biết lúc nào cô sẽ xuống tay, sau đó tránh trước.

Nhiếp Nhiên thấy anh ta tránh trước được cú đánh đó của mình, nhếch môi cười, “Được đấy, tôi còn tưởng anh sẽ còn ăn đau thêm lần thứ ba nữa, anh thông minh hơn tôi nghĩ một chút.

Có điều, anh có chắc chắn sẽ tránh được chiêu sau không?”
Nụ cười trên khóe miệng càng lúc càng sâu.

Nhanh như chớp, thân hình của cô đột nhiên chuyển động, năm ngón tay đã tóm lấy vai anh ta.

Uông Tư Minh ngay lập tức đưa tay chặn lấy bàn tay vừa muốn đặt lên vai mình, đồng thời vặn một cái.


Ai ngờ, đúng vào lúc này, Nhiếp Nhiên thuận theo động tác của anh ta, nghiêng người một cái, chân lập tức di chuyển, tay đã móc vào cổ anh ta.

“Anh thua rồi.

” Nhiếp Nhiên đứng sau người Uông Tư Minh, dùng khuỷu tay ghìm chặt lấy cổ anh ta, mỉm cười nói.

Bạn đang
Nhiếp Nhiên áp sát người anh ta, phả hơi thở ấm áp vào trong tai anh ta, khiến cơ thể anh ta đột nhiên cứng đơ, tai bất giác đỏ ửng lên.

Anh ta nhớ lại lần thi đấu trước, khi Nhiếp Nhiên ngồi lên bụng mình.

Một lần nữa, tim anh ta không khống chế được đập nhanh hơn.

Nhưng Nhiếp Nhiên lại không biết được những gì Uông Tư Minh nghĩ trong lòng lúc này, sau khi thả lỏng kìm kẹp, cô nhẹ nhàng nhảy xuống dưới khán đài.

Uông Tư Minh vẫn đứng đó không động đậy.

Người dưới khán đài thấy anh ta như vậy còn tưởng anh ta bị thương, vội vàng lên phía trước kiểm tra, chỉ có Dương Thụ đứng dưới khán đài vẫn nhìn Nhiếp Nhiên chằm chằm.

Hiện tại, ở sàn đấu quyền Anh này, anh ta vẫn là cấp gà mới, đặc biệt là sau khi Nhiếp Nhiên nói anh ta đừng xuất hiện trước mặt mình, anh ta dường như có thể nói không có bất cứ địa vị nào đáng nói ở đây cả.

.

 
Chương 1324: Chương 1324





LÔ HÀNG NÀY CÓ VẤN ĐỀ (2)
“Chị Nhiếp.

” Đúng vào lúc này, Triệu Lực vội vàng từ ngoài chạy vào.

Nhiếp Nhiên đang ngồi trên ghế lau mồ hôi uống nước nghỉ ngơi, thuận miệng hỏi: “Sao thế?”
Triệu Lực e ngại có quá nhiều người ở đây, nhưng lại không dám có ý kiến gì với Nhiếp Nhiên, chỉ có thể hạ thấp giọng, ghé sát qua, nói: “Lịch trình thay đổi sớm hơn rồi, tối nay lấy hàng.


Sắc mặt Nhiếp Nhiên khẽ thay đổi, quay đầu nhìn Triệu Lực, “Anh chắc chắn chứ?”
“Chắc chắn.

” Triệu Lực gật đầu lia lịa.

“Vậy thì tối nay cũng được, dù sao không cần biết hôm nay, ngày mai hay ngày kia, tôi đều rảnh cả.



Nhưng trong lòng cô lại rất kinh ngạc, ngày giờ đã chốt rồi, sao đột nhiên lại thay đổi sớm hơn?
Hoắc Hoành không giống với người tùy tiện đổi lịch trình.

Lẽ nào nhà họ Hoắc ở thành phố A đã xảy ra chuyện gì khiến anh không thể không quay về trước lịch?
Là Hoắc Khải Lãng hay là Hoắc Chử?
Trong lòng cô đang tính toán thì lại nghe thấy Triệu Lực nói: “Chị Nhiếp, bây giờ chúng ta phải khởi hành ngay.


“Bây giờ?” Nhiếp Nhiên ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, mới bảy giờ hai mươi, có sớm quá không?
“Đúng vậy, địa điểm giao dịch của chúng ta ở một bến tàu, đường khá xa, nên bây giờ phải đi luôn.


“Được rồi, tôi lên tầng tắm rửa thay quần áo.

” Nhiếp Nhiên đứng dậy đi lên lầu, tắm rửa qua loa, thay cái áo màu đen dài tay, sau đó xuống tầng rời đi cùng Triệu Lực.


Uông Tư Minh và Dương Thụ dưới sàn đấu thấy cô đi như vậy, nét mặt trở nên hơi nghiêm trọng.

Bọn họ không thể trực tiếp tham gia, chỉ có thể chờ đợi.


Chiếc xe đi thẳng về phía đường cao tốc, đèn hai bên đường vút qua cửa sổ cực nhanh, Nhiếp Nhiên ngồi sau xe, một tay chống lên bệ cửa xe chợp mắt.

Ánh sáng của đèn đường chiếu lên mặt cô lúc ẩn lúc hiện.

Không khí trong xe hết sức yên tĩnh.

Chiếc xe xuống cao tốc, đường đi càng lúc càng hẻo lánh khiến nó lắc lư cả chặng đường.

Nhiếp Nhiên ngồi trong xe, sắc mặt không đổi, nhưng thật ra tay đã bất giác nắm chặt lấy vạt áo.

Cơ thể này có một nhược điểm, bình thường không xuất hiện, nhưng một khi đi xe xóc nẩy đường dài thì sẽ có cảm giác say xe.

Bạn đang
Nhiếp Nhiên ngồi thẳng người, cố gắng điều chỉnh hơi thở, giảm cảm giác say choáng và dạ dày không ổn xuống thấp nhất, cố gắng không để Triệu Lực phát hiện ra sự bất thường.

.

 
Chương 1325: Chương 1325





LÔ HÀNG NÀY CÓ VẤN ĐỀ (3)
Nhược điểm này nếu bị phát hiện thì chẳng khác nào giao mạng sống của mình cho người khác vậy.

Chiếc xe lại lắc lư một trận cực mạnh, Nhiếp Nhiên cắn chặt răng, cố nhịn qua cảm giác kịch liệt nhất, cuối cùng mở mắt đánh mạnh vào sau gáy của Triệu Lực bắt hẳn giảm tốc độ.

Lúc này, cô mới cảm thấy đỡ hơn.

Sau khi chậm chạp lái qua được đoạn đường đó, chiếc xe đi vào con đường rộng hơn, có điều khung cảnh xung quanh rất yên tĩnh.

Gần nửa tiếng sau, chiếc xe mới dừng lại.

“Chị Nhiếp, chúng ta tới rồi.

” Triệu Lực nhắc một câu.

Nhiếp Nhiên mở mắt nhìn bên ngoài, phía xa có một cái bóng lớn màu đen, có lẽ là một cái kho.

Thì ra Cát Nghĩa để hàng ở nơi xa như thế này.

Đúng là rất cẩn thận.


Nhiếp Nhiên xuống xe, cùng Triệu Lực đi về phía kho hàng kia.

Mười mấy tên đàn em đã sớm chờ ở bên kia, nhìn thấy Triệu Lực, cung kính hô lên với hắn: “Anh Lực.


“Ừm.

” Lúc trước mặt đám thuộc hạ, Triệu Lực thể hiện hoàn toàn không giống với dáng vẻ lúc đối đãi với Nhiếp Nhiên.

Nhiếp Nhiên cười như không cười liếc hắn.

Triệu Lực vừa đứng thẳng người, sau khi tiếp xúc với ánh mắt Nhiếp Nhiên, nhất thời nhụt chí, cười nịnh nọt với Nhiếp Nhiên, gọi một tiếng, “Chị Nhiếp.


Đám thuộc hạ bên cạnh nghe thấy thế thì ngơ ngác nhìn nhau.

Chị Nhiếp?
Chị Nhiếp là ai?
Sao trước giờ bọn họ chưa từng nghe thấy?

Đối mặt với sự nghi ngờ của đám người này, Nhiếp Nhiên không hề có bất cứ giải thích nào mà chỉ nói với Triệu Lực: “Mở cửa kho ra.


“Dạ!” Triệu Lực gật đầu, sau đó nói với đám thuộc hạ còn đang sững sờ: “Mau, mở cửa kho ra.


Đám người kia vội vàng mở cửa nhà kho để bọn họ vào.

“Đây đều là hàng cần giao dịch sao?”
“Đúng, đây đều là hàng cần giao dịch.


Nhiếp Nhiên nhìn đống hàng kia, tính toán giá cả của lô đạn dược này.

Thật sự không biết Hoắc Hoành bị điên gì nữa.

Chỗ hàng này vượt xa cả lô hàng lần trước của Lưu Chấn, giá cũng cao tới giật mình.

Anh mua nhiều hàng như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì? Buôn lậu ra nước ngoài sao?
Nhưng chỗ hàng này không phải là cao cấp nhất, đều là hàng bình thường mà thôi.

“Người của Hoắc tổng bao giờ tới?” Nhiếp Nhiên hỏi.

Triệu lực nhìn đồng hồ: “Chắc sắp tới rồi.

”.

 
Chương 1326: Chương 1326





LÔ HÀNG NÀY CÓ VẤN ĐỀ (4)
Nhiếp Nhiên lười biếng ngồi trên thùng gỗ, yên lặng chờ đợi.

Mấy tên thuộc hạ bên ngoài thấy anh Lực nghe lời chị Nhiếp này như vậy, ai nấy đều phỏng đoán thân phận thật của Nhiếp Nhiên.

Không qua bao lâu sau, có mấy chiếc xe từ phía xa dần dần đi tới.

Mấy tên thuộc hạ ngoài cửa lập tức cảnh giác.

Hoắc Hoành được bọn họ đỡ ngồi lên xe lăn rồi đẩy tới.

Triệu Lực vừa nhìn thấy Hoắc Hoành liền vội vàng đi lên phía trước: “Chào Hoắc tổng.


Nhiếp Nhiên cũng thong thả nhảy từ trên thùng hàng xuống, hai tay đút túi quần, cười nói với Hoắc Hoành: “Lần đầu tôi làm việc lại được Hoắc tổng đích thân tới nhận hàng, thật sự cảm thấy vinh hạnh vô cùng.



Hoắc Hoành mỉm cười nói: “Chỉ là tôi muốn thận trọng một chút thôi, không có ý gì khác.


“Tôi cũng không có ý gì khác.

” Nhiếp Nhiên nhìn anh cười, sau đó chỉ về phía thùng hàng lớn phía sau: “Không biết Hoắc tổng định mang chỗ hàng này đi kiểu gì?”
“Dĩ nhiên tôi có cách của tôi.


“Vậy bây giờ chúng ta kiểm tra hàng được chứ?”
“Được.


Nhiếp Nhiên tùy ý cầm một thùng hàng gần đấy, tiện tay vớ lấy một cây nạy nắp thùng nạy thùng gỗ ra, cầm hai khẩu súng định đưa tới.

Đột nhiên cô dừng tay, sắc mặt cũng thay đổi.

“Có vấn đề gì sao?” Hoắc Hoành khó hiểu hỏi.

Nhiếp Nhiên thu hai cây súng đó về, áng chừng một chút rồi nhanh chóng tháo một số bộ phận quan trọng của cây súng ra kiểm tra một lượt.

“Chị Nhiếp, chị đang làm gì vậy?” Triệu Lực nhỏ tiếng nhắc nhở.

Nhưng Nhiếp Nhiên không thèm để ý tới hắn, chỉ chú tâm vào tháo dỡ, đồng thời kiểm tra tỉ mỉ.

Triệu Lực không còn cách nào với cô, chỉ có thể không ngừng nói xin lỗi với Hoắc tổng.

Hoắc Hoành không có ý kiến gì với việc này, chỉ ngồi đợi ở đó.

Sau khi kiểm tra mấy bộ phận cuối cùng, Nhiếp Nhiên ngẩng đầu nói với Triệu Lực: “Đây là hàng giả cao cấp.



Triệu Lực nhất thời giật nẩy mình, “Cái gì? Không thể nào!”
Đây đều là hàng Nhiếp Nhiên lấy từ bến tàu Đường Lôi Hổ về, sao có thể là hàng giả cao cấp được!
“Đây chắc chắn là hàng giả cao cấp.

” Sắc mặt Nhiếp Nhiên rất nghiêm túc, không hề có dáng vẻ trêu đùa.

Bạn đang
Lúc này Triệu Lực hoàn toàn sững sờ.

Hoắc Hoành khẽ cười, đáy mắt chợt lạnh, “Hàng giả cao cấp? Cát gia nhà các vị đang đùa với tôi sao?”
Triệu Lực vội vàng lắc đầu nói: “Không không không, Hoắc tổng, hiểu lầm… là hiểu lầm, chắc chắn trong chuyện này có hiểu lầm!”
“Hiểu lầm? Anh chắc chắn không phải âm mưu chứ?” Lúc nói tới hai chữ cuối cùng, ngữ khí của Hoắc Hoành chợt thay đổi, mấy tên thuộc hạ xung quanh lập tức rút súng từ eo ra.

Triệu Lực sợ tới mức xua tay loạn xạ, “Thật sự là hiểu lầm, chắc chắn là hiểu lầm! Hàng trong này đều lấy từ bên Phú Hải và Đường Lôi Hổ về.

Anh xem đi, dấu niêm phong vẫn còn nguyên, chứng minh không phải vấn đề của chúng tôi.

”
“Không phải vấn đề của các anh, lẽ nào là vấn đề của tôi sao? Tôi thành tâm thành ý cầm tiền tới giao dịch, các anh lại lấy đồ giả cao cấp ra để lừa gạt tôi.

”
“Không… không phải vậy… chúng tôi không lừa anh, chúng tôi nào dám lừa anh!” Triệu Lực hoàn toàn không biết phải làm sao mới được, chỉ có thể ra sức nói: “Hoắc tổng… Hoắc tổng, anh… không… chúng tôi thật sự không biết chuyện, sao chúng tôi có thể lấy đống hàng giả cao cấp này để lừa gạt anh được chứ? Chúng tôi cũng rất có thành ý! Tôi… tôi có thể nói Cát gia đích thân tới đây để nói chuyện với anh… thật đấy…”

“Không cần nữa, nếu đã không có thành ý hợp tác thì không cần thiết phải tiếp tục đàm phán nữa.

”
Hoắc Hoành vừa định giơ tay ra hiệu nổ súng, Triệu Lực liền cuống lên, “Không không không, Hoắc tổng, đừng như vậy, trong chuyện này nhất định có hiểu lầm gì đó!”
Nhiếp Nhiên thấy mấy tên phía sau Hoắc Hoành đã giơ súng ngắm chuẩn mình, sắc mặt lập tức sầm xuống, “Hoắc tổng, nếu chúng tôi không có thành ý hợp tác, tôi cũng sẽ không nói thẳng với anh là lô hàng này có vấn đề.

”
“Vậy chỉ có thể nói cô bị Cát gia chơi rồi.

” Hoắc Hoành lạnh lùng nói.

“Cát gia không cần thiết phải chơi tôi, ông ta bán hàng giả cho anh, lẽ nào Hoắc tổng sẽ không nhìn ra sao? Sao ông ta có thể làm những chuyện ngu xuẩn như vậy được?”
Hoắc Hoành không hề dao động, cắt ngang lời cô: “Đủ rồi! Tôi không muốn tiếp tục nghe nữa, tôi còn tưởng cô Nhiếp là người thông minh, xem ra đến cuối cùng cũng chỉ như vậy mà thôi.

”
Anh đích thân nhận lấy khẩu súng từ tên thuộc hạ kia, chầm chầm giơ súng lên, sau đó… ngắm chuẩn Nhiếp Nhiên….

 
Chương 1327: Chương 1327





ĐÂY LÀ HIỂU LẦM HAY LÀ ÂM MƯU (1)
Nhiếp Nhiên nhìn khẩu súng đang chĩa thẳng vào mình, trong mắt phủ một tầng ý lạnh mỏng.

“Hoắc tổng định làm tới cùng mà không màng tới hậu quả sao?”
Hoắc Hoành nắm chặt lấy cây súng, cặp kính viền mạ vàng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, “Tôi có cần thiết phải dừng lại không?”
“Nói cách khác, Hoắc tổng muốn hủy toàn bộ hợp tác sao?” Giọng Nhiếp Nhiên càng lúc càng trầm thấp.

“Còn cần thiết hợp tác nữa à?” Khẩu súng trong tay Hoắc Hoành chĩa thẳng về phía cô, không hề có ý buông xuống.

“Chỉ vì một thùng súng giả cao cấp có thể là hiểu lầm mà đã muốn phủ định tất cả? Có phải Hoắc tổng quá võ đoán rồi không?” Hơi thở Nhiếp Nhiên càng lúc càng mãnh liệt.

“Cô thấy là hiểu lầm sao?” Khóe miệng Hoắc Hoành nhếch lên một nụ cười khinh bỉ, “Tôi nên nói cô Nhiếp ngây thơ đáng yêu hay là cô ngu ngốc đáng cười đây?”
Nhiếp Nhiên bị nói là ngu xuẩn, trong ánh mắt nhìn Hoắc Hoành xuất hiện một tia phẫn nộ, rõ ràng là đang tức giận, “Vậy là không thể đàm phán được nữa phải không?”
“Cô thấy sao?”
Triệu Lực đứng bên cạnh thấy hai người bọn họ không ai nhường ai thì kinh hãi tới mức tim như muốn nhảy vọt ra ngoài bất kì lúc nào.

Hiện trường phút chốc yên tĩnh tới mức chỉ nghe thấy tiếng gió bên ngoài nhà kho thổi qua lá cây rào rào.


Mấy tên thuộc hạ giữ cửa kho bên ngoài của Cát Nghĩa đều đã bị thuộc hạ của Hoắc Hoành dùng súng chỉ vào đầu, không dám động đậy một chút nào.

Trong kho hàng tối tăm tản mạn sát khí đậm đặc.

Hoắc Hoành ngồi trên xe lăn bị thuộc hạ phía sau chắn mất ánh trăng bên ngoài kho hàng, trừ ánh sáng phản chiếu của viền kính mạ vàng trong đêm tối kia thì cả người anh đều chìm trong bóng tối.

Giống như thân phận của anh vậy, không bao giờ nhìn thấy ánh sáng.

Anh lúc này, vừa thâm sâu lại nguy hiểm.

Trong nháy mắt, Nhiếp Nhiên thấy người đàn ông trước mặt mình không phải là kẻ nằm vùng mà thật sự là Hoắc Hoành đang bước đi trong sự hắc ám.

Anh đã hoàn toàn hòa mình vào thân phận này.

Nhiếp Nhiên trơ mắt nhìn Hoắc Hoành chầm chậm kéo cò.

Sắc mặt cô trầm tĩnh, nhìn giống y như một bức tượng.

Hai người nhìn nhau, sự hung hiểm trở nên căng thẳng.


Triệu Lực bên cạnh thấy động tác của anh thì vội vàng mở miệng van xin.

“Không không không… Hoắc tổng, đây thật sự là hiểu lầm… hiểu lầm…”
“Hoắc tổng xin anh đừng nổ súng…”
“Tôi xin anh, có chuyện gì có thể đàm…”
Chữ phán còn chưa nói ra miệng, đã nghe thấy “Đoàng…” một tiếng, viên đạn vọt ra khỏi nòng súng.

“A!”
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Triệu Lực bên cạnh Nhiếp Nhiên lập tức đổ gục xuống đất, phát súng đó bắn vào ngực hắn.

Rất nhanh, miệng súng trong tay Hoắc Hoành lại ngắm chuẩn Nhiếp Nhiên, dùng lực kéo cò.

Đoàng… Tiếng súng lại vang lên một lần nữa.

Chỉ có điều, Nhiếp Nhiên không giống Triệu Lực mặc kệ anh bắn, khoảnh khắc nghe thấy tiếng súng đó, cô đã lăn qua một bên.

Nhưng cô có nhanh thế nào cũng không thể nhanh được bằng tốc độ viên đạn ở khoảng cách gần như vậy, cuối cùng viên đạn vẫn xẹt qua cái gáy trắng nõn nà của cô, để lại một đường máu nhạt.

Đúng lúc này, bên ngoài kho hàng vang lên một hồi tiếng phanh xe.

Kít… Tiếng bánh xe ma sát với mặt đất chói tai khiến người ta nghe mà lòng thắt lại.

Ngay sau đó là tiếng mở cửa xe và tiếng hô: “Dừng tay!”.

 
Chương 1328: Chương 1328





ĐÂY LÀ HIỂU LẦM HAY LÀ ÂM MƯU (2)
Triệu Lực nằm dưới đất vừa nghe thấy âm thanh quen thuộc đó nhất thời ngóc đầu lên, giống như thấy được phao cứu mạng vậy, yếu ớt gọi: “Cát gia! Cát gia, cứu mạng!”
Cát Nghĩa vừa bước vào cửa thì đã nhìn thấy thuộc hạ của mình là Triệu Lực và Nhiếp Nhiên đều nằm dưới đất.

Vết thương của Triệu Lực có vẻ không nhẹ, sắc mặt trắng bệch, giọng nói yếu ớt, còn Nhiếp Nhiên thì ôm gáy, máu tươi chảy ra từ kẽ ngón tay cô.

Thấy thuộc hạ của mình bị như vậy, ông ta bỗng nhiên chau mày lại, nói với Hoắc Hoành: “Hoắc tổng, một chút hiểu lầm thôi mà, đâu nhất thiết phải động súng ống chứ!”
Giọng Hoắc Hoành lạnh băng, dáng vẻ ôn hòa nhanh nhẹn đã mất đi một nửa, “Một chút hiểu lầm? Vậy được, tôi muốn nghe xem, rốt cuộc thùng hàng giả cao cấp này đối với Cát gia mà nói là hiểu lầm như thế nào.


Nói rồi, anh liền bỏ khẩu súng trong tay xuống.


Cát Nghĩa thấy anh bỏ súng xuống thì vội vàng giải thích: “Tôi cũng tới vì lô hàng giả cao cấp này đây, chỗ hàng này không phải muốn bán cho cậu đâu, nhầm rồi, bị nhầm thôi!”
Hoắc Hoành nhướng mày, “Không bán cho tôi, vậy định bán cho ai?”
“Là một người mua khác, mấy thứ này tuy là hàng giả cao cấp nhưng lực bắn không kém chút nào, vào chợ đen cũng có thể bán được một món tiền.

Lúc trước vì nhất thời không có chỗ để nên mới để ở đây.

Vừa nãy tôi vừa nghĩ tới vấn đề này nên mới vội vàng tới đây, sợ lại xảy ra hiểu lầm, nhưng không ngờ vẫn tới muộn một bước.


Với chuyện này, Hoắc Hoành chỉ lạnh lùng nhìn ông ta, rõ ràng là không tin lời ông ta nói.

Loại giao dịch này, chỉ xảy ra một chút hiểu lầm thôi là phải đền mạng.

Cát Nghĩa đã lăn lộn trong nghề nhiều năm, sao có thể phạm lỗi sơ đẳng như vậy được?
Nhưng anh cũng không vạch trần, chỉ hỏi: “Nếu đã là hiểu lầm, vậy hàng của tôi đâu?”
“Ở bên này.

” Cát Nghĩa vội vàng chỉ vào một loạt thùng gỗ phía sau mình, “Tất cả hàng của Đường Lôi Hổ và Phú Hải đều ở đây.


Hoắc Hoành không tiếp tục nhiều lời với ông ta nữa, chỉ dặn dò hai thuộc hạ phía sau mình, “Kiểm tra hàng.



“Dạ…”
Hai tên thuộc hạ chọn ra một thùng trong đống thùng gỗ, sau đó dùng cây nạy nắp mở thùng gỗ ra, lấy ra hai cây súng đưa cho Hoắc Hoành.

Hoắc Hoành nhận lấy khẩu súng, vừa kiểm tra vừa hỏi: “Chắc chắn đây là hàng cho tôi chứ?”
Cát Nghĩa gật gật đầu, “Chắc chắn!”
“Sẽ không có hiểu lầm nữa chứ?” Hoắc Hoành ngẩng đầu, xác nhận lại lần nữa.

Cát Nghĩa tưởng là anh thận trọng nên vội vàng bảo đảm: “Không đâu, lần này chắc chắn không có hiểu lầm nữa.


Hoắc Hoành nghe xong, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, giơ súng trong tay lên ngắm chuẩn Cát Nghĩa.

Cát Nghĩa vừa thấy khẩu súng đó ngắm vào mình thì thầm kinh ngạc, không kìm được hỏi: “Hoắc tổng, anh có ý gì?”
“Ý gì ư?” Hoắc Hoành tiện tay ném khẩu súng đó xuống dưới chân Cát Nghĩa, “Tôi cũng muốn hỏi Cát gia có ý gì, hết lần này tới lần khác dùng hàng giả cao cấp để trêu đùa tôi, là thấy tôi dễ lừa sao?”
Cái gì? Vẫn là hàng giả cao cấp? Cát Nghĩa cúi người nhặt cây súng dưới chân lên xem kĩ một lượt, phát hiện quả đúng là hàng giả cao cấp.


Ông ta sợ hãi nhìn khẩu súng trên tay, sau đó lục từng khẩu súng trong thùng hàng kia ra kiểm tra lại một lượt, thậm chí còn đích thân mở nắp hết một lượt đống thùng gỗ còn lại.

Nhưng mỗi lần kiểm tra một khẩu súng, sự hoang mang trong lòng ông ta lại nhiều thêm một phần.

Hàng giả cao cấp… vẫn là hàng giả cao cấp… tất cả đều là hàng giả cao cấp…
Đám súng bị ông ta lục tung vứt loạn xạ dưới đất.

Cát Nghĩa nhìn đống hàng giả kia không tin nổi, cả người như trống rỗng.

“Không thể nào! Chuyện này không thể nào! Rõ ràng tôi nhớ tôi không động vào hàng ở đây mà.

”.

 
Chương 1329: Chương 1329





ĐÂY LÀ HIỂU LẦM HAY LÀ ÂM MƯU (3)
Hoắc Hoành phía sau khẽ lên tiếng, “Ồ? Vậy ông đã động vào hàng ở đâu?”
“…” Cát Nghĩa sững sờ, hơi thở gần như ngừng lại.

Khi đó ông ta đã động tay động chân vào lô hàng bên ngoài, là để kiểm tra xem sau khi phát hiện lô hàng giả cao cấp này xong, Hoắc Hoành sẽ đối xử với Nhiếp Nhiên thế nào.

Còn nguyên nhân vì sao ông ta lại làm như vậy, đó chính là vì mấy ngày trước, lúc Hoắc Hoành và Nhiếp Nhiên gặp mặt, Hoắc Hoành thể hiện sự yêu thích Nhiếp Nhiên không chút che giấu, thậm chí Triệu Lực còn nói với ông ta rằng hai người bọn họ đã tình cờ gặp nhau ở trung tâm thương mại.

Tình cờ gặp ư?
Rõ ràng là nói đùa!
Thành phố Z lớn như vậy, nếu thật sự muốn tình cờ gặp thì đâu có dễ dàng.

Ông ta cảm thấy có thể Hoắc Hoành muốn cướp Nhiếp Nhiên đi.

Tuy ông ta không sợ Nhiếp Nhiên bị cướp đi, nhưng chuyện này vẫn cứ như một bóng ma ám ảnh khiến lòng ông ta không yên nên ông ta mượn lần lấy hàng này để thăm dò xem rốt cuộc giữa Nhiếp Nhiên và Hoắc Hoành có vấn đề gì không.


Nếu hai người bọn họ thật sự không có vấn đề gì, vậy thì theo lẽ thường, nếu Hoắc Hoành phát hiện hàng có vấn đề chắc chắn sẽ không tha cho Nhiếp Nhiên.

Đây là một kế hoạch phải gọi là hoàn mỹ, đến cả khi thực hiện cũng thuận lợi như vậy, nhưng lại không thể ngờ cuối cùng Nhiếp Nhiên không vấn đề gì, nhưng hàng lại xảy ra vấn đề cực lớn.

Cả kho hàng hoàn toàn bị đánh tráo thành hàng giả cao cấp mà ông ta không hề hay biết chút nào!
Vậy hàng của ông ta ở đâu?
Hàng của ông ta đi đâu rồi?
Trong lúc ông ta không biết điều gì đang xảy ra thì Hoắc Hoành ngồi trên xe lăn thấp giọng lạnh lùng lên tiếng: “Xem ra Cát gia thật sự không muốn làm ăn vụ này cùng tôi rồi.


Cát Nghĩa quay người qua, ra sức lắc đầu, “Không, không phải, hàng của tôi bị lấy cắp rồi, Hoắc tổng!”
“Lấy cắp ư?” Hoắc Hoành ngước mắt, sự ấm áp sâu trong đáy mắt dần nguội lạnh, “Sao Cát gia hết nói là hiểu lầm rồi lại sang lấy cắp vậy, còn có từ nào mới mẻ hơn không?”
“Không, không phải vậy… tôi…”
“Hàng là giả, mà vấn đề đường đi nước bước cũng lần khất hết lần này tới lần khác, xem ra Cát gia thấy Hoắc Hoành tôi quá dễ nói chuyện nên mới tùy ý trêu đùa tôi như thế này đúng không?” Hoắc Hoành lãnh đạm nghịch khẩu súng trong tay, hỏi gằn từng câu từng chữ.

Cát Nghĩa không ngừng lắc đầu.


Tuy rằng ở thành phố Z này, thế lực của của Hoắc Hoành sao bằng được sừng sỏ là ông ta; nhưng mà phía sau anh còn có cả Hoắc thị chống lưng, ông ta không đắc tội được.

Đắc tội với anh chẳng khác nào tự tìm chỗ chết.

“Không, không phải như vậy, vấn đề đường đi tôi đã bàn với Trịnh Khúc, còn mấy ông chủ nữa cũng rất hứng thú với chuyện này, hơn nữa còn định qua thời gian này sẽ đích thân cùng bàn với nhau về vấn đề đường đi.

” Ông ta cố ý chuyển chủ đề.

Nhưng lúc này Hoắc Hoành không có chút hứng thú gì với đường đi của ông ta, sắc mặt anh lạnh lùng, “Qua giai đoạn này? Ông thấy tôi vẫn có thể tin ông sao?”
“Đây là sự thật, tôi xin thề!” Cát Nghĩa rất thật thà, thành khẩn nói.

“Không phải vừa nãy ông cũng khẳng định 100% chỗ hàng này là thật sao? Sự tin tưởng của tôi với Cát gia đã về con số 0 rồi.

Xin lỗi, ông đã phá hỏng quy tắc thì không thể trách tôi.


Nói xong, anh lại giơ súng lên lần nữa.

Có điều lần này, sau khi anh giơ súng lên, đám thuộc hạ của Cát Nghĩa xuống xe theo sau thấy thế cũng lần lượt rút súng.

.

 
Chương 1330: Chương 1330





ĐÂY LÀ HIỂU LẦM HAY LÀ ÂM MƯU (4)
Thuộc hạ của Hoắc Hoành cũng lập tức đối đầu với đám người này.
Hai bên cứ như vậy rơi vào thế giằng co.
Khóe miệng Hoắc Hoành dần nhếch lên, dường như có thâm ý, nói: “Thì ra Cát gia có chuẩn bị mới tới.”
Cát Nghĩa vừa nhìn thấy nụ cười của anh thì lập tức dựng tóc gáy.
Hoắc Hoành có tiếng là đen ăn đen trong giới, một nhúm người của mình như thế này đối với anh ta rõ ràng chỉ là món khai vị trước bữa ăn mà thôi.
Một khi khiến anh thật sự tức giận, Cát Nghĩa không dám nghĩ tới hậu quả nữa.
Ông ta lập tức gào lớn với đám thuộc hạ bên ngoài kho: “Bỏ xuống, tất cả bỏ súng xuống cho tao! Nghe thấy không! Không ai được manh động! Ai manh động đừng tránh tao đánh chết người đó!”
Đám thuộc hạ bên ngoài vừa nghe thấy thế thì lập tức bỏ súng xuống.
Cát Nghĩa thành khẩn nói với Hoắc Hoành: “Hoắc tổng, cậu cho tôi một cơ hội đi, tôi nhất định điều tra ra vụ này rốt cuộc là thế nào.

Xin cậu cho tôi một chút thời gian có được không? Còn về… còn về vấn đề đường đi, tháng sau tôi nhất định sẽ trả lời cậu, thế nào? Xin hãy tin tôi thêm một lần nữa đi!”
Hoắc Hoành tiếp tục nghịch súng, không trả lời.

Cát Nghĩa dặn lòng, cắn răng, nói: “Tuần sau, tuần sau tôi sẽ trả lời cậu, như vậy là được rồi chứ?”
Cuối cùng, Hoắc Hoành ngẩng đầu nhìn về phía ông ta, đáy mắt hoàn toàn không hề che giấu sự lạnh lùng, “Tôi cho ông một cơ hội cuối cùng.”
Trong màn đêm, ánh mắt lạnh lùng của anh thâm sâu mà tàn bạo, khiến người khác cực kì sợ hãi.
“Được, được!” Cát Nghĩa vừa từ cõi chết trở về lúc này mới thở phào một tiếng, áo sau lưng đã ướt đẫm từ lúc nào.
Ông ta thở dốc, cứ như vậy đứng nguyên tại chỗ nhìn Hoắc Hoành dẫn thuộc hạ của mình rời khỏi.
“Cát… Cát gia…” Triệu Lực nằm dưới đất, yếu ớt gọi một tiếng.
Cát Nghĩa bừng tỉnh lại, vội vàng gọi người đưa hắn đi bệnh viện, nhưng rất tiếc, lúc đám thuộc hạ đưa người đi, Triệu Lực đã ngừng thở rồi.
Cát Nghĩa thấy cánh tay đắc lực của mình bị chết, tuy không đến mức đau lòng nhưng tâm trạng cũng chùng xuống rất nhiều.
Đúng lúc ông ta rầu rĩ liền nghe thấy tiếng vật nặng đổ xuống đất.
Ông ta quay đầu lại nhìn thì thấy Nhiếp Nhiên vừa bò dậy đã ngã xuống đất, tay ôm cổ đã bị máu tươi nhuộm đỏ toàn bộ.
“Nhiếp Nhiên? Nhiếp Nhiên!” Cát Nghĩa nhất thời vỗ mạnh vào mặt Nhiếp Nhiên.
Ông ta đã mất đi Triệu Lực, tuyệt đối không thể mất đi Nhiếp Nhiên nữa.
“Mau, mau đưa đi bệnh viện!”
Mấy người nhấc Nhiếp Nhiên vào trong xe, chiếc xe lao nhanh trên đường cao tốc.
Nhiếp Nhiên nằm trên ghế sau xe, mơ hồ nhìn đèn đường chiếu vào cửa sổ xe, cô muốn tiếp tục kiên trì, tiếp tục gắng gượng.
Nhưng bất lực ở chỗ, cơ thể này đã truyền máu một lần còn chưa bù lại được, yếu ớt tới mức không thể nào gắng gượng được nữa.
Không lâu sau, cô lại ngất đi lần nữa.
Cát Nghĩa sợ vết thương trên cổ cô sẽ làm cảnh sát chú ý nên trên đường đi đã đổi hành trình đi thẳng về căn hộ riêng của mình, còn gọi điện cho bác sĩ riêng tới ngay lập tức.
Bận bịu cho tới tận khi trời sáng, bác sĩ kia mới đi từ trong phòng ra.
“Sao rồi, bác sĩ Trần?” Cát Nghĩa nhìn Nhiếp Nhiên ở trong phòng rồi hỏi.
Bác sĩ Trần kia bỏ khẩu trang xuống, nói: “Cũng may chữa trị kịp, không có vấn đề gì lớn, tôi đã cầm máu và băng bó cho cô ấy.

Chỉ là mất máu quá nhiều cần phải nghỉ dưỡng vài ngày, bồi bổ cơ thể.”
Sau khi xác nhận Nhiếp Nhiên không còn nguy hiểm tới tính mạng, Cát Nghĩa mới yên tâm, “Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi!”

Tiễn bác sĩ đi rồi, Cát Nghĩa ra một loạt mệnh lệnh, thề sẽ tìm bằng được người đã lén tráo hàng của mình!
Nhưng qua cả một buổi sáng rồi mà tin tức ông ta nhận được cơ bản không có tác dụng gì.
Dù sao thì Đường Lôi Hổ và Phú Hải đều đã chết.

Hơn nữa ban đầu, lúc đưa hàng về, Cát Nghĩa nhìn đều là hàng đóng kín chưa hề động tới, tưởng là không vấn đề gì, cũng không kiểm tra cẩn thận đã đẩy vào trong kho.
Bây giờ muốn đi điều tra đúng là không có manh mối.
Điều này khiến Cát Nghĩa vô cùng bực bội!
Cát Nghĩa bên ngoài phòng bận tối mắt tối mũi, ở bên trong, lúc này Nhiếp Nhiên đã dần tỉnh lại.
Cô mở mắt, phát hiện không phải trong phòng mình, không kìm được mà bật dậy khỏi giường.
Cát Nghĩa bên ngoài nghe thấy tiếng động liền vào trong, “Cuối cùng cô cũng tỉnh lại rồi.”
“Đây là đâu?” Nhiếp Nhiên hỏi.
“Cô yên tâm, đây là căn hộ đứng tên tôi.” Cát Nghĩa rót cho cô cốc nước.
Nhiếp Nhiên uống một ngụm cho thấm giọng rồi mới mở miệng hỏi: “Vậy chỗ hàng đó rốt cuộc là thế nào? Tại sao cuối cùng đều biến thành hàng giả cao cấp vậy?”
Nhắc tới chuyện này, Cát Nghĩa lại tức giận, “Tôi nghĩ chắc là ngay từ đầu Đường Lôi Hổ đã chơi chúng ta rồi.”
“Mẹ kiếp! Tên khốn kiếp này! Hại tôi không được 30% không nói, còn bị Hoắc Hoành bắn một phát!” Nhiếp Nhiên cực kì buồn bực, không cẩn thận chạm phải vết thương, đau tới mức cô xuýt xoa.
“Được rồi, cô đừng nghĩ nhiều quá, từ giờ cô cố gắng ở đây nghỉ ngơi dưỡng thương.” Cát Nghĩa thấy cô đau tới mức đổ mồ hôi lạnh bèn ngăn cô lại, “Đừng có làm rách vết thương, tới lúc đó lại phải đắp thuốc lại thì quá tội.”
Nhiếp Nhiên không thèm để ý, xua tay, “Dưỡng thương gì chứ, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, không chết được.”
Nói rồi cô liền muốn xuống giường.

Cát Nghĩa thấy cô không cần mạng sống như vậy, giữ lấy vai cô nói: “Không được, bác sĩ nói cô mất máu quá nhiều, phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, còn phải ăn nhiều đồ bổ nữa mới được.”
“Được rồi, về sàn đấu cũng có thể bồi bổ cơ thể mà.”
“Không được! Bên sàn đấu quá ồn ào, không thích hợp để cô nghỉ ngơi.” Cát Nghĩa vẫn không đồng ý.
“Không sao, ở đó tiện hơn.

Bây giờ Triệu Lực chết rồi, người ông có thể tin tưởng chỉ còn lại mình tôi, tôi ngã xuống rồi, một mình ông làm sao mà chống đỡ nổi?”
Cát Nghĩa nghe thấy câu này của cô thì sững sờ.
“Ngoại trừ tiền thì tôi còn xem trọng tình nghĩa nữa.

Ông có thể chạy tới cứu tôi, phần tình cảm này tôi sẽ ghi nhớ.

Đi thôi.”.

 
Chương 1331: Chương 1331





TẤT CẢ ĐỀU NẰM TRONG TẦM KIỂM SOÁT (1)
Cuối cùng, Nhiếp Nhiên vẫn kiên quyết quay về sàn đấu.

Lúc cô về tới sàn đấu đã là buổi trưa, các tay đấm đang ăn cơm, bọn họ vừa nhìn thấy sắc mặt Nhiếp Nhiên trắng bệch được một thuộc hạ dìu lên tầng ba, cổ còn quấn băng gạc, vết máu lấm tấm lộ ra khỏi tấm gạc màu trắng thì ai cũng vô cùng kinh ngạc.

Đặc biệt là Uông Tư Minh và Dương Thụ.

Nhưng rất nhanh sau đó, Uông Tư Minh đã khôi phục lại trạng thái, anh ta biết thân phận hiện giờ của mình, không được thể hiện quá rõ ràng để tránh dễ bị người khác phát hiện.

Còn Dương Thụ thấy Nhiếp Nhiên như vậy thì kinh ngạc tới muốn đứng phắt dậy nhưng may mà Uông Tư Minh kịp thời ngăn cản,
“Chuyện gì vậy? Sao chị Nhiếp lại thành ra thế này?” Một tay đấm hiếu kỳ hỏi.

“Không biết nữa, nhìn có vẻ bị thương rất nặng.

Hôm qua lúc ra ngoài không phải vẫn còn rất tốt sao?”
“Không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ? Tôi thấy hình như anh Lực cũng không có ở đây.



“Hình như là vậy, anh Lực đâu rồi? Sao không thấy anh ấy thế? Không phải anh ấy vẫn luôn đi theo chị Nhiếp sao?”
Đám người đó nói vài câu rồi lại ngồi vùi đầu vào ăn cơm.

Hai người Uông Đông Minh và Dương Thụ ngồi đó không nói lời nào, cứ như vậy ăn hết một bữa cơm.

Cả buổi chiều, hai người bọn họ nhìn có vẻ bình thường nhưng trong lòng thì nặng trĩu.

Với năng lực của cô ấy thì không thể nào lại bị thương nặng như vậy mới đúng!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tối hôm đó, Dương Thụ nhân lúc mọi người ngủ say, muốn lên tầng gặp Nhiếp Nhiên, may mà Uông Tư Minh kịp thời chặn anh ta lại.

“Về ngay.

” Uông Tư Minh kéo anh ta vào trong góc, nhỏ tiếng ra mệnh lệnh.


Dương Thụ ngẩng đầu nhìn về phía tầng ba, trong giọng nói nhỏ xíu tràn ngập sự lo lắng bất an, “Cô ấy bị thương rồi.


“Tôi nói rồi, quay về!” Trong bóng tối, mắt Uông Tư Minh sáng lên nhưng lạnh lẽo.

Dương Thụ băn khoăn phút chốc.

Lần này ra ngoài, Quý Chính Hổ đã dặn dò anh ta, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp chỉ huy của Uông Tư Minh.

Có điều, bây giờ Nhiếp Nhiên bị thương nặng như vậy, anh ta thật sự rất lo lắng.

“Cô ấy sẽ không có chuyện gì đâu.

” Uông Tư Minh nhìn ra được sự lo lắng của Dương Thụ, khẽ giọng nói: “Nếu bây giờ anh mà lên, người gặp chuyện chính là anh! Cô ấy bị thương nên không có cách nào cứu anh, đừng gây thêm phiền phức cho cô ấy nữa.


Dương Thụ nhíu chặt mày lại, im lặng vài giây, cuối cùng vẫn quay đầu đi về phòng của mình.

Uông Tư Minh cũng đi theo sau về, nhưng trước khi rời bước, anh ta vẫn ngẩng đầu nhìn lên, sau đó mới rời đi.

.

 
Chương 1332: Chương 1332





TẤT CẢ ĐỀU NẰM TRONG TẦM KIỂM SOÁT (2)
Sự việc nhỏ này không kinh động tới Nhiếp Nhiên trên tầng.

Mấy ngày liên tiếp, cô đều nằm trên giường nghỉ ngơi.

Cát Nghĩa không ngừng đưa các loại đồ ăn thức uống bổ dưỡng vào phòng cho cô.

Mỗi ngày bác sĩ đều tới kiểm tra sức khỏe cho cô đúng giờ.

Nhiếp Nhiên biết, câu nói trước khi rời đi của mình hôm đó với ông ta đã phát huy tác dụng.

Bây giờ chắc chắn ông ta đang hy vọng mình có thể nhanh chóng khỏi hẳn để còn làm việc cho ông ta.

Thiếu đi Triệu Lực, giờ cô mà ngã xuống, Cát Nghĩa nhất định sẽ sứt đầu mẻ trán.

Đến cả sàn đấu cũng đóng cửa mấy hôm, một là sợ làm phiền cô nghỉ ngơi, hai là bây giờ ông ta không có tâm trạng đi xem đấm bốc quỷ quái gì đó nữa.

Lúc chập tối, sau khi bác sĩ Trần kiểm tra một lượt cho cô xong, xác nhận cô không có vấn đề gì rồi mới rời đi.


Nhiếp Nhiên nằm trên giường, hiện giờ cơ thể cô ở vào trạng thái cực kì yếu ớt, buộc phải nghỉ ngơi cho tốt mới được.

Bầu trời bên ngoài cửa sổ đã dần chìm vào bóng tối.

Trong phòng không bật đèn, tối đen như mực.

Nhiếp Nhiên nằm trên giường yên lặng ngủ sâu.

Không biết đã qua bao lâu, bên ngoài đột nhiên có một loạt tiếng động nhỏ vang lên.

Truyện Quan Trường
Trong không gian tĩnh mịch, âm thanh này thật sự là quá lớn.

Nhiếp Nhiên từ từ tỉnh lại, nhưng cô không mở mắt ra mà tay nhẹ nhàng luồn xuống dưới gối, trong đó có một con dao, từ lúc cô bắt đầu vào ở đây đã đặt dưới gối rồi.

Súng tuy tốt, nhưng trong tình huống này dao sẽ thích hợp hơn, hơn nữa còn không dễ đánh rắn động cỏ.

Chẳng mấy chốc, cửa được mở ra.

Nhiếp Nhiên dựng tai lên cẩn thận nghe ngóng, có hai tiếng bước chân một trước một sau.


Là người Cát Nghĩa phái tới ám sát mình sao?
Không thể nào, Cát Nghĩa không có lý nào phái người tới ám sát mình mới đúng.

Trong đầu Nhiếp Nhiên nhanh chóng tính toán, nhưng bề ngoài vẫn duy trì nhịp thở, giả bộ vẫn ở trong trạng thái ngủ say, yên tĩnh chờ đợi hai người đó tới gần.

Một bước… hai bước… ba bước…
Đột nhiên, cô mở bừng mắt, nhảy từ trên giường xuống, một con dao mảnh sắc lạnh lóe lên bóng tối.

Người đứng đằng trước phản ứng nhanh nhẹn lùi về sau, vội vàng mở miệng nói: “Là tôi!”
Uông Tư Minh?
“Còn tôi nữa!”
Dương Thụ?
Sau khi Nhiếp Nhiên nghe thấy hai giọng quen thuộc thì tay hơi hơi dừng lại, hạ thấp giọng nói: “Hai người các anh làm cái gì vậy? Dám lên đây vào lúc này.


Tay đấm không có tư cách lên tầng, vậy mà bọn họ lại nhân lúc buổi tối dám lên đây, không cần sống nữa sao?
Cho dù không cần mạng sống cũng không nên kéo cô vào chứ!
Nếu Cát Nghĩa phát hiện hai bọn họ chạy vào phòng của cô thì ông ta sẽ nghĩ thế nào đây?
“Đang yên ổn sao lại bị thương như vậy, rốt cuộc chuyện này là thế nào?” Dương Thụ kiềm chế nhiều ngày như vậy, trong lòng sớm đã như lửa đốt, trực tiếp đi lên phía trước muốn cẩn thận xem xét.

Nhiếp Nhiên nằm lại lên giường, tránh tay của anh ta, “Bị thương thôi mà, đã chết đâu.


Uông Tư Minh đứng ở một bên bình tĩnh hơn Dương Thụ một chút, “Không phải cô đi giao dịch sao? Sao lại biến thành như vậy?”.

 
Chương 1333: Chương 1333





TẤT CẢ ĐỀU NẰM TRONG TẦM KIỂM SOÁT (3)
“Bị thương khi làm ăn là chuyện rất bình thường.


“Nhiếp Nhiên, cô mà không nói, tôi chỉ có thể nói cho anh ta biết.

” Giọng Uông Tư Minh trầm xuống, mang ý cảnh cáo.

Rất hiển nhiên, “anh ta” mà Uông Tư Minh muốn nói chính là Quý Chính Hổ.

Nhiếp Nhiên rất khinh thường hành vi tố cáo của anh ta, nhưng vì không muốn xảy ra bất ngờ nữa nên chỉ có thể nói ra sự thật.

“Hàng của Đường Lôi Hổ là giả, đối phương tưởng chúng tôi bố trí nên nổ súng muốn giết chúng tôi, Triệu Lực không trốn kịp nên bị bắn chết, tôi miễn cưỡng tránh được, nhưng vẫn bị thương một chút.


Cô nói rất đơn giản, nhưng Uông Tư Minh và Dương Thụ nghe xong thì sắc mặt sa sầm.

“Cô như thế này mà là bị thương một chút sao? Xem sắc mặt của cô đi, trắng như ma vậy!” Dương Thụ thấp giọng quở trách.


“Đây chỉ là sự cố ngoài ý muốn mà thôi.


Nhưng Uông Tư Minh lại không nghĩ như vậy, “Đây không thể nào là sự cố được! Cát Nghĩa lăn lộn nhiều năm như vậy trong nghề, sẽ không qua quýt trong kiểm tra hàng hóa đâu.

Hơn thế lần này ông ta lại không tham gia nên càng phải cẩn trọng hơn mới đúng, sao có thể xảy ra sai sót được?”
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu nhìn anh ta với vẻ mặt trầm tư.

Không hổ danh là học viên mũi nhọn của lớp 1, luôn phân tích người khác rất chuẩn xác và có lý.

Chỉ nghe cô nói hai ba câu như vậy mà anh ta đã có thể nhìn ra lần lấy hàng này có vấn đề, thậm chí còn hoài nghi động cơ của Cát Nghĩa.

Lúc này, Dương Thụ cũng nghe ra được một chút, hỏi lại: “Ý của anh là Cát Nghĩa cố ý ư? Ông ta đang kiểm tra Nhiếp Nhiên?”
Uông Tư Minh gật đầu, ngay lập tức dặn dò Nhiếp Nhiên, nói: “Chắc ông ta vẫn chưa tin tưởng cô hoàn toàn, cô nhất định phải cẩn thận.


Nhiếp Nhiên cười khẽ một tiếng, “Không sao, tình huống này tôi sớm đã dự liệu tới.



“Cô biết trước rồi sao?” Uông Tư Minh kinh ngạc hỏi.

“Đúng vậy, từ lúc Đường Lôi Hổ xuất hiện trước mặt tôi, tôi đã lên kế hoạch xong rồi.


Vì cô phát hiện cái gọi là 30% mà Cát Nghĩa đã hứa hẹn với mình chỉ là bốc phét mà thôi.

Từ sau khi đồng ý với 30% đó xong, Cát Nghĩa không hề cho cô tiếp nhận mối làm ăn đó, ngày nào cũng chỉ ở sàn đấu ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn.

Đến cả việc lấy hàng cũng không có động tĩnh gì.

Người khác thấy cô ngày nào cũng ở sàn đấu ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, dáng vẻ rất ung dung tự tại, nhưng thật ra Cát Nghĩa cố ý buông lỏng cô như vậy là muốn ngầm quan sát cô.

Còn cô cũng thuận thế mà làm, ngày nào cũng sống những ngày tháng như về hưu non như ông ta muốn, nhưng cô vẫn ngấm ngầm tìm cơ hội để ra tay.

Mà lô hàng kia chính là cơ hội tiếp xúc tốt nhất.

Chỉ có điều cô can dự quá sắc bén, ngược lại với suy nghĩ của Cát Nghĩa nên ông ta hành động thử cô như vậy cũng dễ hiểu.

Nhưng có thể nhìn ra, kế hoạch khi đó của Cát Nghĩa không hề có việc đánh tráo hết hàng, chỉ tráo một bộ phận thôi, như vậy vừa có thể tiếp tục giao dịch mà vừa có thể xóa đi lợi ích 30% kia thành công.

.

 
Chương 1334: Chương 1334





TẤT CẢ ĐỀU NẰM TRONG TẦM KIỂM SOÁT (4)
Một mũi tên trúng hai con chim, suy nghĩ quá tuyệt.

Đáng tiếc, cuối cùng không ngờ lại xuất hiện sự việc nằm ngoài dự liệu như vậy, làm cho ông ta trở tay không kịp.

Nằm ngoài dự liệu…
Ha, chuyện nằm ngoài dự liệu này, có lẽ cô phải bớt chút thời gian đi tìm Hoắc Hoành nói chuyện mới được.

Đúng lúc cô đang chìm vào suy nghĩ của mình thì Uông Tư Minh lại hơi tức giận hỏi: “Tại sao cô không nói với chúng tôi, cô có biết như vậy rất nguy hiểm không hả?”
Nhiếp Nhiên bị cắt ngang suy nghĩ, ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn hai bọn họ một cái, “Làm chuyện này có chỗ nào không nguy hiểm chứ? Được rồi, tôi muốn nghỉ ngơi, các anh mau ra ngoài đi.


Uông Tư Minh còn muốn nói tiếp gì đó, nhưng nghĩ bây giờ cô đang bệnh nên không nói nhiều nữa, cuối cùng hít một hơi thật sâu, nói: “Vậy cô nghỉ ngơi cho tốt, chuyện tiếp theo, chúng tôi sẽ xem xét hành động, cô không cần quá lo lắng.


“Đúng, chuyện tiếp theo cứ để chúng tôi, cô cố gắng tĩnh dưỡng đi.

” Dương Thụ cũng tán thành.


Nhiếp Nhiên nghe thấy lời này của bọn họ, thầm cười lạnh một tiếng trong bóng tối.

Chuyện tiếp theo, bọn họ sẽ để ý rồi làm ư?
Hai người đến cả cơ hội nói chuyện trực tiếp với Cát Nghĩa cũng không có, sao có thể thành phụ tá đắc lực của ông ta được chứ?
Hơn nữa, chuyện này còn liên quan tới Hoắc Hoành.

Nhiệm vụ của đám người Uông Tư Minh là tìm ra bên mua phía sau, đồng thời bắt lại.

Nhưng thân phận của Hoắc Hoành căn bản không thể để bọn họ bắt được.

Trong chuyện này nhiều gai góc tới mức nào, chỉ có mình cô biết.

Nhiếp Nhiên nhìn hai người bọn rời khỏi phòng mình, không hề bận tâm tới lời của bọn họ.

Bây giờ cô chỉ muốn liên hệ ngay với Hoắc Hoành.

Chỉ có liên hệ được với Hoắc Hoành mới có thể tiếp tục làm nhiệm vụ này được.

Hoặc là Hoắc Hoành an toàn rút lui, hoặc là bọn họ tạm dừng nhiệm vụ, trong chuyện này bắt buộc phải chọn một phương án.

Vấn đề là, cô phải liên hệ với Hoắc Hoành thế nào đây?
Điện thoại? Cô không biết số của anh.

Địa chỉ? Cô cũng không rõ khách sạn anh đang ở.

Vào lúc này, Nhiếp Nhiên mới phát hiện, hình như cô hoàn toàn không biết gì về Hoắc Hoành.

Còn ngược lại, khi cô bị thương, Hoắc Hoành sẽ xuất hiện trước mặt cô đầu tiên, bất luận là khi đó ở trong đơn vị, trên hải đảo, hay là lần này trong khách sạn.

Bất luận lúc nào, ở đâu.

Anh mãi mãi đều kịp thời như vậy, thậm chí… không rời không bỏ…

Không rời không bỏ?
Đáng chết, cô đang nghĩ gì vậy, không rời không bỏ cái quái gì chứ! w๖ebtruy๖enonlin๖e
Nhiếp Nhiên lập tức bừng tỉnh, bắt đầu cố gắng tính toán trong lòng xem làm thế nào để ra ngoài gặp Hoắc Hoành một lát, chỉ tội cơ thể quá yếu ớt, cộng thêm trận giày vò ban nãy nữa, cô rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Sau khi nghỉ ngơi trong phòng thêm khoảng hai ngày nữa, ăn mấy đồ bổ kia như thể uống nước lã, cô đã hồi phục không ít.

Cô cảm thấy đã đến lúc tranh thủ buổi tối ra ngoài một chuyến rồi.

Cô không biết số điện thoại di động của Hoắc Hoành nhưng cô vẫn nhớ số của Lý Tông Dũng.

Lại tới chập tối, bác sĩ Trần kia tới kiểm tra vết thương cho cô như thường lệ, xác định cô không sao xong lại rời khỏi.

Có điều lần này, lúc rời đi, ông ta không cẩn thận đánh rơi một tờ giấy trên gối của cô.

Nhiếp Nhiên khẽ chau mày, thấy bác sĩ Trần đó không giống với người hay vứt đồ bừa bãi như thế.

Cô cầm tờ giấy đó, mở ra, thấy trên đó viết một dòng chữ nhỏ.

Tối nay, gặp ở cửa Trung tâm thương mại.

Trung tâm thương mại?
Nhiếp Nhiên đột nhiên hiểu ra, đây là chữ Hoắc Hoành để lại!
Không đúng!
Sao tin nhắn của Hoắc Hoành lại do bác sĩ Trần mang tới chứ?

Không phải ông ta là người của Cát Nghĩa sao?
Lẽ nào Cát Nghĩa lại mượn cơ hội này để thử mình thêm lần nữa?
Có lẽ không phải, gần đây ngày nào Cát Nghĩa cũng bận liên hệ người, không có thời gian để ý tới mình, thậm chí đến sàn đấu mà ông ta còn ít tới, sao có thể viết giấy được?
Nhiếp Nhiên nghĩ một lúc, thấy chuyện này nếu không phải là Cát Nghĩa làm thì chỉ có thể nói bác sĩ Trần đã bị Hoắc Hoành mua chuộc hoặc bị uy hiếp rồi.

Rốt cuộc Hoắc Hoành đã dùng cách nào mà trong thời gian ngắn như vậy có thể mua chuộc được ông bác sĩ riêng nhiều năm bên cạnh Cát Nghĩa thế?
Cô nhìn chữ trên giấy, sau khi xác nhận không có sai sót liền đốt tờ giấy đi.

Thời gian chậm rãi trôi qua, trời bên ngoài cửa sổ cũng dần dần tối đi.

Nhiếp Nhiên vẫn như thường lệ tắt điện trong phòng vào thời gian cố định.

Ban đêm, trời mát mẻ, gió thu xào xạc, ánh trăng mờ nhạt.

Cùng với khoảnh khắc đèn vụt tắt, một bóng đen lặng lẽ rời khỏi khu vực sàn đấu quyền Anh, biến mất vào đêm tối mù mịt.

.

 
Chương 1335: Chương 1335





ĐỪNG HỨA HẸN VỚI ANH (1)
Sống ở đây một thời gian rồi, cô đã thuộc từng ngóc ngách, từng con người ẩn nấp ở đây như lòng bàn tay.

Thuộc hạ do Cát Nghĩa để lại ở đây đều không phải là những người đặc biệt giỏi, có lẽ là do ông ta yên tâm với Nhiếp Nhiên.

Vậy nên cô không cần phải lo lắng vấn đề ra vào.

Cô ẩn mình trong màn đêm, âm thầm rời đi như bay từ sau lưng đám đàn em kia.

Màu đêm đen như mực.

Đường khu ngoại thành về sáng sớm từ lâu đã không còn xe qua lại nữa, Nhiếp Nhiên không thể vẫy được chiếc xe taxi nào, càng đừng nhắc tới Trung tâm thương mại ở trung tâm thành phố xa xôi kia.

Hai tiếng là khoảng cách đi đường từ ngoại thành tới trong thành phố, nếu cô đi bộ có lẽ khi tới chỗ đó thì trời cũng sáng rồi.

Đam Mỹ Hay
Đáng chết, Hoắc Hoành không biết hiện giờ cô là bệnh nhân sao? Lại bắt cô đi nơi xa như vậy.


Nhiếp Nhiên nghiến răng nghiến lợi men theo đường đi về phía trước.

Nhưng đúng vào lúc này, một chiếc xe màu đen từ phía xa đi tới, Nhiếp Nhiên lập tức tránh sang một bên theo bản năng.

Nhưng không ngờ nó đột ngột phanh lại, dừng hẳn ở chỗ tối giữa hai đèn đường.

Nhiếp Nhiên thấy chiếc xe dừng ở đó không có bất cứ động tĩnh gì, lông mày bất giác khẽ chau lại.

Trời tối như vậy, một chiếc xe đột ngột dừng lại ở kia, trong xe lại không bật đèn, thật sự là quá kỳ quặc.

Cô dừng chân đứng đó, cảnh giác nhìn chiếc xe ở không xa.

Đột nhiên, đèn xe bật sáng rồi lại tắt.

Trong ánh sáng lóe lên đó, Nhiếp Nhiên nhanh chóng bắt được góc mặt nghiêng quen thuộc.


Cô đi nhanh tới cạnh xe, sau đó lập tức ngồi vào.

“Không phải nói gặp ở trung tâm thương mại sao? Sao anh lại đích thân tới đây?” Nhiếp Nhiên vừa đóng cửa xe lại, ngay giây sau, chiếc xe đã lái như bay về phía trước.

Trong xe tối đen như mực, chỉ có ánh sáng của đèn đường ngoài cửa sổ thỉnh thoảng chiếu vào.

Nhiếp Nhiên ngồi ở ghế phụ, nhìn Hoắc Hoành bên cạnh, nét mặt nghiêm nghị, môi mím chặt, vô cùng lạnh lùng.

Cô lập tức hỏi theo bản năng: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Chiếc xe vẫn chạy nhanh trên đường vắng, trong xe rất yên tĩnh, Hoắc Hoành dường như không có ý định mở miệng.

Nhiếp Nhiên không nhịn được mà chau mày lại trước sự lạnh lùng của anh: “Tôi hỏi anh đấy, Hoắc Hoành!”
Lúc gọi tên anh, rõ ràng Nhiếp Nhiên cố ý nhấn giọng.

Đúng lúc này, “Két…” một tiếng, chiếc xe phanh gấp, bánh xe và mặt đất ma sát tạo thành hai vệt màu đen.

Nhiếp Nhiên không thắt dây an toàn nhưng cô đã nhanh tay túm lấy thanh vịn tay trên xe, như vậy mới không va vào kính chắn gió.

Nguồn:
“Anh làm gì vậy?” Cô bị lực đập lại về ghế xe, lúc này vết thương bị đập trúng khiến cô đau tới mức phải nhíu chặt mày lại, tới cả lời nói cũng không còn vui vẻ nữa.

Hoắc Hoành lập tức quay đầu sang, sự phẫn nộ thoáng qua trong đáy mắt, trong giọng nói lạnh lùng của anh lộ ra vẻ lo lắng bất an: “Câu này tôi phải hỏi em mới đúng! Rốt cuộc em có biết hai chữ ‘nguy hiểm’ viết thế nào không? Tại sao lại cố ý nhào về phía có đạn, em có biết như vậy rất dễ xảy ra sai sót không?”.

 
Chương 1336: Chương 1336





ĐỪNG HỨA HẸN VỚI ANH (2)
Nhiếp Nhiên bị anh quát như thế thì sững sờ.

Đèn đường mờ ảo từ xa chiếu tới, đây là lần đầu tiên cô thấy Hoắc Hoành nổi giận với mình, ngực phập phồng và hơi thở hơi dốc đã chứng minh anh đang cố gắng kiềm chế sự tức giận.

Anh đang lo lắng sao?
Sắc mặt Nhiếp Nhiên hồi phục trở lại, cô thả lỏng tay ra, nói: “Tôi đã có tính toán.


Hoắc Hoành lại quát lên: “Nhưng tôi thì chưa tính! Em có biết là lúc đó tôi đã sợ tới mức tim suýt chút nữa ngừng đập không? Em có biết khoảnh khắc đó, trong lòng tôi lo lắng tới mức nào không, em có biết là mấy ngày nay tôi sống thế nào không?”
Trong tình huống chưa thương lượng trước với Nhiếp Nhiên, anh nổ súng đã là một trải nghiệm cực lớn rồi, anh rất sợ phát súng của mình sẽ giết cô, anh sợ người con gái mình thích sẽ chết trong tay mình, anh sợ…
Lúc anh giương súng chĩa vào cô, trời mới biết trong lòng anh hoang mang cỡ nào, thậm chí tay còn hơi run run.

Trước giờ anh luôn ngắm bắn rất chuẩn, đó lần đầu tiên cầm súng mà anh run.

Thế mà cô gái đáng chết này còn dám cố ý chạy về phía miệng súng, dọa tới mức làm anh quên cả thở.


Lúc thấy cô nằm dưới đất, máu trên cổ thuận theo kẽ ngón tay cô chảy ra, anh đau lòng tới mức ước gì mình có thể thay thế vị trí của cô.

Nhưng anh không thể.

Thân phận của anh, nhiệm vụ anh đang gánh, trách nhiệm của anh không cho phép anh đứng lên đưa cô đi bệnh viện.

Anh chỉ có thể giương mắt nhìn cô nằm ở đó như vậy, chờ Cát Nghĩa tới.

Thế nên mấy tối sau đó, anh hoàn toàn không có tâm trạng để ngủ, nhắm mắt lại là anh lại thấy cảnh Nhiếp Nhiên nằm trong vũng máu.

Giày vò như thể đang sống dưới địa ngục vậy.

Sau đó, anh nghĩ cách mua chuộc bác sĩ chữa trị cho Nhiếp Nhiên, nghe ngóng được từ ông ta rằng Nhiếp Nhiên ổn cả, không bị thương tới động mạch chủ, lúc này anh mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.

Ngày nào anh cũng đích thân gọi điện cho bác sĩ kia hỏi thăm tình hình vết thương của cô.

Anh biết làm như vậy rất nguy hiểm, nhưng vẫn không khống chế được.


Sự sốt ruột đó khiến anh thật sự khó chịu.

Nhưng Nhiếp Nhiên không hề tỏ thái độ gì, cô dựa vào ghế, hờ hững nói: “Chẳng phải là giờ tôi vẫn lành lặn đứng trước mặt anh sao?”
Nhưng cô nói xong lại không nghe thấy Hoắc Hoành nói gì, chỉ có thể nhìn anh, phát hiện tay Hoắc Hoành túm chặt lấy vô lăng ô tô, tới nỗi đầu năm ngón tay trắng bệch, đến cả mu bàn tay gân xanh cũng hơi nổi lên.

Nhiếp Nhiên biết anh bị áp lực và căng thẳng trong thời gian dài mới trở nên như thế này.

Cô chợt mềm lòng, giọng nói dịu dàng hẳn, tay đặt lên vai anh như an ủi, cô nhẹ nhàng nói: “Không sao rồi, bác sĩ nói tôi chỉ mất máu nhiều quá thôi, vết thương không nặng.


Hoắc Hoành hơi thoải mái hơn một chút sau khi nghe thấy cô nói, sự ấm áp từ bàn tay nhỏ bé trắng nõn đó xuyên qua áo, tới da thịt rồi vào thẳng trong tim.

Tâm trạng anh dần bình tĩnh lại nhưng vẫn nhìn cô chằm chằm không chớp, nói: “Em không thể bớt để mình bị thương sao?”
Nhiếp Nhiên nhún vai, “Anh đã giương súng rồi, tôi không bị thương có tin được không?”
Im lặng vài giây, Hoắc Hoành hỏi với giọng khó hiểu: “Em không hỏi tôi tại sao tôi nổ súng sao?”
Nhiếp Nhiên thu tay về, lại dựa vào ghế, “Anh có lý do của anh, cũng giống như tôi cố tình bị thương cũng là có lý do của mình, tại sao phải hỏi?”
w๖ebtruy๖enonlin๖e
Câu này của cô vừa nghe thì không có gì, nhưng nghe cẩn thận sẽ có một sự tin tưởng kỳ lạ bên trong.

Bởi biết anh cũng vì bất đắc dĩ nên tôi cũng không cần thiết phải hỏi hay trách anh.

.

 
Chương 1337: Chương 1337





ĐỪNG HỨA HẸN VỚI ANH (3)
Hoắc Hoành hiểu được câu nói của cô, trong lòng sợ hãi, nhìn cô thật sâu, trong đôi mắt đẹp đẽ kia hằn in ảnh ngược góc nghiêng gương mặt cô.

Nhiếp Nhiên thấy anh vẫn không chịu nói gì, chỉ nhìn mình chằm chằm, tưởng trong lòng anh đang vô cùng hối hận nên lại lên tiếng an ủi: “Không phải áy náy đâu, chẳng phải lúc trước tôi cũng nổ súng với anh rồi sao, chúng ta hòa nhau.


Nói xong, cô còn vỗ vỗ vai anh, thể hiện sự an ủi.

Lời nói và hành động của cô khiến Hoắc Hoành không nhịn được đành cười bất lực, Nhiếp Nhiên biết tâm trạng của anh đã bình tĩnh trở lại.

Thật sự là phiền não, rõ ràng người bị thương là cô, sao cuối cùng lại phải đi an ủi kẻ gây án chứ?

Cô nghĩ tới đây, nhất thời lại không vui vẻ gì nổi, trừng mắt với anh.

Hoắc Hoành đã bình ổn trở lại, nhận được ánh mắt đó của cô, lúc này mới quay về chuyện chính, giải thích: “Cát Nghĩa cứ không chịu đưa ra mạng lưới quan hệ của ông ta nên tôi đã tráo toàn bộ số hàng của Đường Lôi Hổ để ép ông ta rút ngắn thời gian.


Nhiếp Nhiên gật đầu, “Gần giống với những gì tôi nghĩ.


Mấy ngày nay, cô nằm trên giường nghĩ về ý nghĩa phát súng của Hoắc Hoành và nguyên nhân của sự biến mất kỳ quặc của chỗ hàng thật kia.

Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có khả năng này là lớn nhất.

Thời gian Hoắc Hoành ở đây quá dài, không có thời gian rảnh để để ý Hoắc thị bên kia, sẽ rất dễ bị Hoắc Chử lợi dụng sơ hở.

Vậy nên rất có thể anh làm vậy để ép Cát Nghĩa rút ngắn thời gian.

“Còn một điểm nữa, Cát Nghĩa cũng từng lén tráo hàng, ngay sau khi chúng ta tình cờ gặp ở Trung tâm thương mại, tôi nghĩ chắc ông ta nghĩ mượn lý do này để thử xem giữa em và tôi có mờ ám gì không.


Nhiếp Nhiên hơi kinh ngạc nhướng mày, thì ra Cát Nghĩa nói như vậy là để thử xem khi Hoắc Hoành phát hiện ra hàng giả thì sẽ tỏ thái độ thế nào với mình, từ đó biết được giữa hai người có quan hệ gì không.


Mất nhiều công sức, còn suýt chút nữa đắc tội Hoắc Hoành chỉ để thử điều này?
Hoắc Hoành ngồi ghế lái như nhìn ra sự thắc mắc của cô, giải thích: “Ông ta sợ em lâm trận phản chiến, nghiêng về phía tôi, một mình ăn hết chỗ hàng của ông ta nên mới làm thế để thử em.


Nhiếp Nhiên gật đầu như đã suy nghĩ, “Cũng đúng, đây chẳng phải lần đầu tiên anh dùng thủ đoạn đen ăn đen, lão ta phòng anh cũng là đương nhiên.


Hoắc Hoành cười, không bàn nhiều về việc đen ăn đen mà chỉ nói: “Tóm lại lần này phải nhanh chóng lấy được mạng lưới quan hệ của các nhân vật liên quan với Cát Nghĩa.


“Anh muốn mạng lưới quan hệ của ông ta làm gì?” Sau đó lại nghĩ tới một câu hỏi đã bủa vây trong lòng cô lâu rồi: “Còn nữa, nhiệm vụ lần này của tôi là tìm ra người mua lớn nhất phía sau Cát Nghĩa, cũng tức là phải tóm ra được anh, anh chắc chắn muốn làm như vậy sao?”
“Tôi đã từng nói chuyện với tiểu đoàn trưởng của em về nhiệm vụ liên quan tới Cát Nghĩa.

” Hoắc Hoành như sớm đã chuẩn bị đáp án rồi.


“Là sao?”
“Vốn dĩ hợp đồng này là Hoắc Chử làm, tôi không hề biết sự tình nên bọn em làm gì cũng không ảnh hưởng tới tôi, thậm chí còn có thể khiến Hoắc Khải Lãng càng tin tưởng tôi hơn.

Nhưng bây giờ thì không được, bây giờ tôi đang phải lo vụ này, tôi vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ mà Hoắc Khải Lãng giao cho, vì thế tôi không thể lộ ra ngoài, nên nhiệm vụ của bọn em đổi thành chỉ cần bắt Cát Nghĩa và những người hợp tác với lão là được rồi.


Nghe xong một loạt giải thích của anh, Nhiếp Nhiên cảm thấy lại có gì đó xoẹt qua trong đầu, đột nhiên cô ngẩng mạnh đầu lên hỏi: “Anh nói chuyện vốn dĩ là Hoắc Chử làm sao?”
“Đúng.


Nhiếp Nhiên híp mắt lại, giọng nói nhỏ đi rất nhiều, “Vậy Thiên Dạ làm gián điệp cũng là anh bày mưu tính kế ư?”.

 
Chương 1338: Chương 1338





ĐỪNG HỨA HẸN VỚI ANH (4)
Hoắc Chử làm chuyện này, Thiên Dạ lại vừa vặn đi tìm đúng người mua phía sau, trên thế gian này làm gì có chuyện trùng hợp đến như thế?
Hoắc Hoành thở dài một tiếng, tư duy của cô gái này nhanh nhạy một cách đáng sợ.

“Tôi chỉ lên kế hoạch chuyện này, còn việc ai đi thực hiện thì tôi không can dự.


Nhiếp Nhiên cười đắc ý, nhưng ngay sau đó, nụ cười của cô đã tắt lịm.

Im lặng vài giây, cô nói: “Là sự xuất hiện của tôi đã làm hỏng kế hoạch của anh.


Nếu không phải cô xảy ra chuyện, Hoắc Hoành sẽ không chủ động tiếp nhận mối làm ăn như ôm lấy củ khoai lang nóng bỏng tay.

Tên này bị điên rồi sao!
Cái bẫy tự tay mình vẽ ra lại không do dự mà nhảy xuống như vậy.


Hoắc Hoành sợ cô tự trách mình, vội vàng nói: “Không phải đâu, khi đó Hoắc Chử vừa khéo phải ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn, nên kế hoạch ấy thật ra cũng không thành công.


Sao Nhiếp Nhiên lại không hiểu ý của anh, cô bĩu môi, “Được rồi, anh đừng an ủi tôi, người mà anh muốn tính kế, có ai có thể thoát khỏi chứ?”
“Người không biết không có tội, vốn là điều không ngờ trước, không ai thể dự đoán trước được.

” Hoắc Hoành tiếp tục khuyên giải.

“Hiện tại, anh giúp tôi kết thúc nhiệm vụ điều tra Cát Nghĩa nhưng người anh tiếp xúc đã kinh động tới phía cảnh sát, chắc chắn Hoắc Khải Lãng sẽ thất vọng về anh phải không?”
“Tôi sẽ có cách giải quyết, em không cần lo lắng đâu.


Nhiếp Nhiên hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nói với anh: “Tôi nhất định sẽ không để chuyện này liên lụy tới anh, anh yên tâm.


Dáng vẻ của cô nghiêm túc một cách bất thường, nghiêm túc tới mức khiến trái tim anh khẽ run, “Không, em đừng hứa hẹn với tôi như thế này, tôi sẽ sợ đó.


Sợ?
Nhiếp Nhiên kinh ngạc ngây người.

Sau đó nghe thấy Hoắc Hoành tiếp tục nói: “Tôi sợ em vì hoàn thành lời hứa mà không tiếc hi sinh bản thân mình.

Nhiếp Nhiên, em nhớ kĩ, em không nợ tôi, em chưa bao giờ nợ tôi, tất cả mọi thứ đều là tôi tự nguyện, tôi cam tâm tình nguyện, hiểu không?”
“Em đừng vì hoàn thành những chuyện kia hay là bù đắp gì đó mà lúc nào cũng lấy tính mạng ra để liều lĩnh, có thể liều mạng đích thực là một biện pháp nhanh chóng và hiệu quả nhất, nhưng tôi sẽ rất lo lắng, em hiểu chứ?”
Trong xe tối mờ, ánh mắt của anh chân thành tới mức dường như muốn nuốt chửng cô vào trong vậy, khiến Nhiếp Nhiên thất thần mất một giây.

Ngay sau đó, cô bừng tỉnh lại, lùi về phía sau, tạo khoảng cách với anh, lạnh lùng nói: “Không đâu, chút chuyện này không đáng để tôi phải hi sinh bản thân.


”
“Chuyện này, em giải quyết xong rồi thì về đi, Thiên Dạ đã được an táng, Mã Tường đã xuất viện, còn Cổ Lâm thì cũng đã ổn định, chỉ chờ tỉnh lại.

Tất cả mọi việc đều đã có kết quả, em không cần lo lắng.

”
Nhiếp Nhiên thật sự rất muốn hỏi tại sao rõ ràng anh bận hơn cô, ở trong tình huống nguy hiểm hơn cô, vậy mà lúc nào cũng nghĩ cho cô?
Rốt cuộc tại sao anh cam tâm tình nguyện như vậy?
Nhưng lời nói đã đến môi lại biến thành: “Ừm, tôi biết rồi.

”
“Tôi đưa em về nhé?” Hoắc Hoành thấy đã nói hết mọi chuyện, thời gian không còn sớm nữa, nên sớm để cô quay về nghỉ ngơi mới được.

Nhiếp Nhiên lắc đầu, “Không cần đâu, tôi tự về được rồi.

”
“Sức khỏe của em ổn không?” Hoắc Hoành vẫn hơi lo lắng hỏi.

“Nghỉ ngơi nhiều ngày như vậy rồi, sẽ không có vấn đề gì đâu.


”
“Vậy em cẩn thận một chút.

”
“Câu này anh nên nói với mình mới đúng.

”
Cô đẩy cửa xuống xe, quay người đi về.

Hoắc Hoành ngồi trong xe, lẳng lặng nhìn về phía Nhiếp Nhiên càng đi càng xa qua gương chiếu hậu.

Cho tới khi bóng của cô biến mất hẳn, anh mới khởi động xe, nhanh chóng rời đi.

.

 
Chương 1339: Chương 1339





BỊ MẤT QUYỀN LỰC (1)
Hai ngày sau, Nhiếp Nhiên thấy mình đã bình phục kha khá, cô đã được tháo băng, chỉ phải dán một miếng gạc nhỏ, hơn nữa cũng sắp tới ngày đàm phán rồi, đã tới lúc cô phải trở về bên Cát Nghĩa, kết thúc chuyện này.

Vì thế, cô đi xuống tầng hai, gõ cửa phòng làm việc của Cát Nghĩa.

Cộc cộc cộc…
“Vào đi.

” Giọng Cát Nghĩa vang lên từ phòng làm việc.

Nhiếp Nhiên lập tức đẩy cửa bước vào.

Cát Nghĩa đang bận bịu ngẩng đầu lên nhìn thấy cô, lập tức kinh ngạc nói: “Sao cô lại xuống đây? Không phải tôi đã dặn cô ở trong phòng nghỉ ngơi sao?”
Nhiếp Nhiên tìm ghế trống ngồi xuống, “Tôi chỉ bị thương nhẹ thôi mà, cũng đã nghỉ ngơi mấy ngày rồi.


“Bác sĩ nói vết thương của cô không nặng nhưng cũng không nhẹ, nghỉ ngơi nhiều sẽ tốt hơn.


” Cát Nghĩa cau mày, nhìn miếng băng gạc trên cổ cô.

“Thật sự không sao đâu, nếu còn tiếp tục nghỉ ngơi nữa chắc tôi sẽ mốc cả người mất.


Cát Nghĩa bật cười, nói: “Sao cô còn liều mạng hơn cả ông chủ này thế chứ?”
Ông ta nói bâng quơ như thế nhưng Nhiếp Nhiên lại lập tức sinh lòng cảnh giác, không biết đây chỉ là một câu nói tùy tiện hay còn có ý gì khác.

Tuy vậy, bề ngoài, cô vẫn tỏ ra bình tĩnh như thường.

“Không còn cách nào khác, hiện giờ ông đã không còn người giúp sức, tôi phải giúp một tay mới được, ai bảo ông đã cứu tôi một lần chứ?” Nhiếp Nhiên dùng ơn cứu mạng kia để lấp liếm.

Cát Nghĩa lại cười vang một lần nữa, đang định nói thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa, sau đó cửa được mở ra, Nhiếp Nhiên quay lại nhìn liền thấy Uông Tư Minh đi vào.

Sao Uông Tư Minh lại xuất hiện ở đây?
Anh ta không có tư cách lên tầng hai mới đúng chứ?.

Đam Mỹ H Văn
Giống với Nhiếp Nhiên, Uông Tư Minh cũng khá bất ngờ, nhưng anh ta đã lấy lại bình tĩnh rất nhanh, vội cung kính nói với Cát Nghĩa: “Cát gia, phía ông chủ Trịnh, tôi đã hẹn thời gian xong xuôi.



Ông chủ Trịnh?
Trịnh Khúc?
Sao tên này lại liên lạc với Trịnh Khúc?
Tình hình hiện giờ là thế nào vậy?
Hàng loạt câu hỏi nhảy ra trong đầu Nhiếp Nhiên, mới có mấy ngày không xuống tầng mà dường như tất cả đã thay đổi.

“Số 2?” Nhiếp Nhiên gọi Uông Tư Minh, nhưng ánh mắt đã chuyển về trước mặt Cát Nghĩa.

Cát Nghĩa cười giải thích: “Quên không nói với cô, hiện giờ tôi đã có hai trợ thủ tốt, số 2 là một trong số đó.


“Vậy người kia là ai?”
“Còn một người nữa là số 9.

”
Quả nhiên là vậy.

“Vốn dĩ tôi chỉ thiếu người nên mới lấy bọn họ ra lấp chỗ trống, hóa ra hai người này lại rất được, còn giúp tôi tìm được vài đối tác, mở ra vài con đường làm ăn mới, hơn nữa còn phối hợp với nhau rất ăn ý.

” Cát Nghĩa nói bằng giọng đầy tán thưởng.

.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom