Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 521


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Lúc này Tô Minh không khỏi dấy lên sát ý."Xin cậu chủ Tô tha mạng! Xin hãy nghe tôi giải thích.

Tôi biết cậu có mối quan hệ mật thiết với hội trưởng của chúng tôi, mà hội trưởng thù hận tôi rất lớn.

Nhưng tôi hoàn toàn bị oan.

Đúng là trước đó tôi có liên kết với các trưởng lão khác khống chẽ và ép hội trưởng phải rời đi.

Nhưng tôi không hề giết bố cô ta.

Cái chết của bố cô ta là do lão già Phong Bất Hủ vu oan cho tôi", Viên Phưong Hà vội nói, ông ta thấy vô cùng sốt ruột.
Nói không với sách lậu, ủng hộ sách bản quyền.

Tiếu thuyết này do ReadMe chế tác và phát hành, chưa
"Vậy sao?", Tô Minh khẽ thu lại sát ý: "Nói tiếp đi!"
"Tôi có chứng cứ đủ để chứng minh mình trong sạch.

Đợi đến khi cậu chủ Tô tìm thấy hội trưởng của chúng tôi thì tôi sẽ đưa chứng cứ ra trước mặt hội trưởng và cậu chủ", Viên Phương Hà nói tiếp: "Tôi biết là cậu chủ Tô rất muốn tìm hội trướng của chúng tôi, và tôi cũng biết hội trưởng đang ở đâu?"
Viên Phương Hà vô cùng hạnh phúc bởi vì những thông tin mình thu thập được trong thời gian vừa qua cuối cùng cũng dùng đến được.
Nếu không thì hôm nay cũng khó lòng mà ăn nói với Tô
Sở dĩ ông ta muốn thu thập thông tin của Tiêu Nhược Dư là vì có liên quan đến kho báu vật của hội đấu giá Tứ Đỉnh.
Làm sao Viên Phương Hà có thế chịu được cảnh kho báu vật rơi vào tay Phong Bất Hủ?
Nếu để Phong Bất Hủ lấy được thì sau này mấy trưởng lão như ông ta sẽ bị khống chế.


Và người thắng cuộc cuối cùng sẽ chính là Phong Bất Hủ.
Chính vì như vậy nên thời gian này ông ta liên kết với mấy vị trưởng lão, cố gắng hết sức để thu thập thông tin.
Mà hội đấu giá Tứ Đỉnh lại rất giỏi trong việc thu thập thông tin.
"Nói đi!", Tô Minh có chút kích động.
"Hôm đó ở nhà họ Diệp, ông cụ Diệp đã ủy thác cho hội trưởng cứu mấy cô gái Lam Tuyết, Trần Chỉ Tinh, Tống Cẩm Phồn và Chu Khánh Di đi, còn mang theo cả thi thể của Diệp Mộ Cẩn.

Hội trưởng của chúng tôi đưa họ đến Ma Thành, trốn ở trong một tòa nhà cũ ở ngoại ô Ma Thành.

Nếu như không có gì bất ngờ thì kho báu vật trong truyền thuyết của hội đấu giá Tứ Đỉnh cũng nằm ở xung quanh tòa nhà đó", Viên Phương Hà vội nói.
"Dẫn tôi đi!", Tô Minh chỉ thốt ra ba chữ mà giọng nói lạnh lùng như đóng băng mọi thứ.
Thi thể của Mộ Cẩn sao?
Thành thi thế rồi sao?
"Vâng vâng!", Viên Phương Hà run rẩy đáp lại rồi lập tức dẫn đường.
Một tiếng sau...
Trước một tòa nhà hoang tàn ở ngoại ô Ma Thành...

"Chính là tầng hầm dưới này.

Còn đám người Phong Bất Hủ đã biến mất rồi.

Hừm! ông ta được tin cậu chủ Tô vẫn còn sống nên chắc đã sợ chết khiếp và bỏ trốn.

Hôm đó, khi cậu chủ Tô bị nhốt trong Tây Lâm Sát trận, chính Phong Bất Hủ đứng phía sau giúp đám nhà họ Cơ, nhà họ Ngụy và nhà Công Tôn.

Trước nay Phong Bất Hủ luôn ẩn mình, chỉ đến khi Tây Lâm Sát trận biến mất,
[Diendantruyen.Com] Đỉnh Cấp Tông Sư

***.


 
Chương 522: Nhẫn Không Gian Có Thể Thu Nạp Sinh Mạng Sao


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Sắc mặt của Tiêu Nhược Dư cũng biến đổi.
Đám người Tống Cẩm Phồn cũng biến sắc.
"Tôi đây!”, Tô Minh đi đến trước phòng rồi xuất hiện trước mặt mọi người.
Dì Cầm ngây người ra.
Tiêu Nhược Dư cũng vậy.


Tôi...!Tôi...!Tôi chết rồi sao? Tôi lên thiên đường rồi sao? Anh
Tô Minh! Em nhớ anh!", Tống Cấm Phồn mơ màng nói, lúc này nước mắt lưng tròng.

Mọi cảm xúc tủi thân, nhớ nhung, sợ hãi và đau xót đều trào ra.

Cô ta lao đến ôm chặt Tô Minh.
"Chồng ơi....!Anh...!Anh vẫn còn sống", Trần Chỉ Tình đỏ ửng mắt, vừa khóc vừa cười, nói.
Lam Tuyết thì ôm miệng, cố gắng để mình không khóc thành tiếng.
"Á? Anh Tô Minh! Anh vẫn còn sống?", lúc này Tống Cẩm Phồn mới phản ứng lại, vui mừng phát điên.
"Cô chủ! Cậu chủ Tô vẫn còn sống", dì Cầm có chút mất hồn, thật sự không thể tưởng tượng nổi Tô Minh...!vẫn còn sống?
Sao lại có thể thế được?
Đúng là kỳ tích.
"0! Huyết mạch Thái Hư Yêu Hoàng? Chết rồi tái sinh? Thú vị đấy, đúng là rất thú vị", đúng lúc này, giọng nói của thiên nữ Tạo Hóa đột nhiên xuất hiện trong đầu Tô Minh.
Đồng thời lúc này, Tô Minh cũng nhìn về phía Diệp Mộ Cẩn đang nằm trên giường cách đó không xa, cảm giác chỉ còn chút hơi thở cuối cùng.

Tô Minh cũng phát hiện ra điều bất thường.
Mặc dù Mộ Cẩn không còn sức sống nhưng trên người vẫn có ánh sáng mờ ảo, vẫn còn có hơi ấm nồng nhiệt.
"Phượng hoàng? Phượng hoàng hồi sinh?", sắc mặt Tô Minh đỏ ửng.
Anh thấy vui mừng!
Vui mừng đến nôi Tô Minh cứ nghĩ mình đang nằm mơ.
"Ha ha...", Tô Minh ngửa mặt
lên trời, kích động cười lớn.
Trước đó, lý trí và tư duy của anh đều chắc chắn là Mộ Cẩn đã chết...
Nhưng đâu ngờ...
"Mộ Cẩn! Sống là tốt rồi, sống là tốt rồi", Tống Cấm Phồn buông Tô Minh ra.

Còn Tô Minh run rẩy đi đến bên cạnh Diệp Mộ Cẩn, quỳ xuống rồi nắm chặt lấy tay cô ta.
Nghe Tô Minh nói Diệp Mộ Cấn vẫn còn sống nên đám người Tống Cẩm Phồn đều vô cùng vui mừng.
Quả nhiên chị Cẩm Phồn vẫn còn sống.

Mấy ngày nay, họ cũng đoán được là chị Mộ Cẩn vẫn còn sống.

Dù sao thì ánh sáng phát ra còn có cả khí tức, điều đó nói cho họ biết, mọi thứ không hề đơn giản.
"Thiên nữ tiền bối! Khi nào Mộ Cẩn mới có thế tỉnh lại?", Tô Minh vội nắm chặt tay Diệp Mộ Cấn rồi hỏi thiên nữ Tạo Hóa.
"Chắc là cần một thời gian nữa.

Anh có thể thu cô ta vào trong nhẫn không gian trước", thiên nữ Tạo Hóa nói.
"Á? Nhẫn không gian có thể thu nạp sinh mạng sao?"
[Diendantruyen.Com] Đỉnh Cấp Tông Sư

***.


 
Chương 523: Chúng Ta Là Đối Tác Mà Cùng Trên Một Thuyền Rồi


"Tất nhiên! Cô ta vẫn là cô ta thôi.

Và sau khi hồi sinh thì cũng không ảnh hưởng đến trí nhớ".
Nghe thấy vậy Tô Minh mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này đám người Lam Tuyết đều vô cùng sửng sốt.

Bởi vì Diệp Mộ Cẩn đột nhiên biến mất.
Bọn họ đều nhìn về phía Tô Minh.
"Chỉ một động tác nhỏ của anh là Mộ Cấn được an toàn rồi.

Yên tâm, một thời gian nữa cô ấy sẽ tỉnh lại thôi", Tô Minh giải thích.
Sau đó anh nhìn về phía Tiêu Nhược Dư, khom người nói: "Cô Tiêu! cảm ơn cô!"
Tô Minh vô cùng cảm kích.
Món nợ ân tình này

không có gì có thê diên tả nổi.
Nếu như không có Tiêu Nhược Dư thì đám người Lam Tuyết, Tống Cấm Phồn chắc chết cả rồi, thậm chí Mộ Cẩn cũng sẽ không được chết toàn thây chứ nói gì còn cơ hội được tỉnh lại?
"Chúng ta là đối tác mà, cùng trên một thuyền rồi", Tiêu Nhược Dư cười, nói.
"Phải rồi! Ở bên ngoài có người tên là Viên Phương
Hà.

Cô Tiêu! Cô có thể hỏi ông ta tất cả mọi chuyện, kể cả chuyện liên quan đến cái chết của bố cô.

Tôi nghĩ ông ta không dám gạt cô đâu.


Ngoài ra, tôi nghĩ, bắt đầu từ hôm nay cô sẽ chính là hội trưởng thật sự của hội đấu giá Tứ Đỉnh rồi".
Mắt Tiêu Nhược Dư sáng lên, nói: "Viên Phương Hà ở bên ngoài sao?"
"ừm!", Tô Minh gật đầu, nói: "Đừng vội! Cô Tiêu! Có thể nói cho tôi biết sao Mộ
Cẩn lại thành ra như này không?"
Tiêu Nhược Dư gật đầu, sau đó bắt đầu chậm rãi kể lại.
Từ lúc Diệp Mộ Cẩn cầu xin ông cụ Diệp phá Tây Lâm Sát trận để cứu Tô Minh..


 
Chương 524: Cô Tiêu! Cô Có Thể Đi Cùng Tôi Đến Huyền Thanh Tông Một Chuyến Không


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Đến việc ông cụ lấy tín vật của Lữ Chân Tuân ra, sau đó Diệp Mộ Cẩn và Tiêu Nhược Dư cùng đến Huyền Thanh Tông ở núi Đông Tự ở
Huyền Linh Sơn, đến việc Diệp Mộ Cấn bị Lữ Thanh Thanh đánh trọng thương.
Sau đó đến việc Diệp Mộ Cấn quỳ xuống dập đầu hai ngày hai đêm, vv....
Những chuyện này Tiêu Nhược Dư kể không thiếu một chi tiết nào.
Từ đầu đến cuối Tô Minh chỉ yên lặng lắng nghe, đến khi Tiêu Nhược Dư kể xong thì Tô Minh cười, nói: "Huyền Thanh Tông! Lữ
Thanh Thanh, Lữ Chân Tuân, ha ha...".
Tô Minh phẫn nộ đến nỗi bật cười.

Anh điên cuồng kìm hãm sát ý đang sục sôi gầm rú trong cơ thế.
Ánh mắt anh lạnh lùng thấu xương.
"Cô Tiêu! Cô có thể đi cùng tôi đến Huyền Thanh Tông một chuyến không?", Tô Minh hỏi.
"Được! Để Viên Phương Hà đi cùng chúng ta đi, trên đường đi tôi muốn hỏi ông ta một số chuyện".
Tô Minh gật đầu.
"Dì Cầm! Dì bảo vệ đám người Lam Tuyết, Tống Cấm Phồn và Trần Chỉ Tình quay về nhà họ Trần ở thành phố Dương Giang trước đi", Tiêu Nhược Dư lại nhìn dì Cầm, nói.
"Vâng cô chủ!", dì Cầm đáp.
"Chỉ Tình! Mọi người về thành phố Dương Giang trước rồi đợi anh từ Huyền Thanh Tông trở về nha", Tô Minh lần lượt thơm lên trán ba cô gái, nói.
Lúc này anh không cần phải lo lắng về sự an toàn của họ nữa.

Từ lúc diệt ba gia tộc lớn ở Đế Thành thì giờ đây đã có hơn hai ngàn người chết trong tay anh rồi.
Vì vậy, không có ai dám có suy nghĩ động đến họ nữa.
Nỗi uy hiếp này đủ khiến cả giới thế tục ở Hoa Hạ khiếp sợ mấy trăm năm rồi chăng?
Huống hồ, ban nãy Tô Minh cầu xin thiên nữ Tạo Hóa triển khai một chiêu thức, đó là để lại ký hiệu trên người ba cô gái.


Chỉ cần họ gặp nguy hiếm thì mình sẽ biết đầu tiên và có thể đến ngay lập tức.

Thậm chí thiên nữ Tạo Hóa còn nói, nếu như cấp bách quá thì cô ta có thế giúp đóng lại cánh cửa không gian rồi
đưa Tô Minh đến bên ba cô gái đó luôn, như vậy thì họ sẽ tuyệt đối an toàn.
Phải nói rằng, có thiên nữ Tạo Hóa thì dường như rất nhiều vấn đề khó đều được giải quyết.
Tiếc rằng, ngoài mười đến hai mươi phút ban nãy vì phát hiện ra huyết mạch của Diệp Mộ Cấn là huyết mạch Thái Hư Yêu Hoàng nên thiên nữ Tạo Hóa vui mừng mới cho chút lợi ích đó, còn trước đó thì toàn
chìm đắm trong giấc ngủ say.
Ba tiếng sau, ở sườn núi của núi Đông Tự...
Tô Minh, Tiêu Nhược Dư và Viên Phương Hà xuất hiện ở trước cửa của Huyền Thanh Tòng.
"Các người là ai? Huyền Thanh Tông là nơi cấm địa không được đến gần.

Nếu như muốn vào thì phải có thư mời", có hơn chục đệ tử trẻ tuổi đứng canh gác ờ
trước Huyền Thanh Tông, trong đó có một người quát lớn.
Hơn chục người đó nhìn chằm chằm vào đám người Tô Minh với ánh mắt cảnh giác.
Hôm nay Huyền Thanh Tông canh phòng rất nghiêm ngặt, rất long trọng, còn chặt chẽ hơn hôm Diệp Mộ Cẩn và Tiêu Nhược Dư đến.


Bởi vì hôm nay ở đây tổ chức so tài một năm một lần.
Lúc này tất cả mọi người trong tông môn, bao gồm tông chủ, còn có trưởng lão, đại trưởng lão hiếm gặp đều có mặt ở võ trường.

Họ đều ngồi quan sát đệ tử, đệ tử nòng cốt và đệ tử chân truyền so tài võ đạo.
Còn đệ tử ngoại môn vẫn chưa có tư cách so tài.

Và hơn chục đệ tử này chính là đệ tử ngoại môn, họ phụ trách canh gác cổng lớn của tông môn ngày hôm nay.
"Tôi đến tìm Lữ Chân Tuân và Lữ Thanh Thanh", Tô Minh lên tiếng.
[Diendantruyen.Com] Đỉnh Cấp Tông Sư

***.


 
Chương 525: Đúng Là Đáng Sợ Quá


Đây là Huyền Thanh Tông, là một trong bốn thực lực siêu hạng ở Huyền Linh Sơn, địa vị ở Huyền Linh Sơn cũng rất cao.

Sau khi đám đệ tử này vào Huyền Thanh Tông thì hơn mười năm nay đều chưa từng gặp kẻ nào dám xông vào trong Huyền Thanh Tông, vậy mà giờ đám người này lại dám làm thế?
"Muốn chết à?", hơn chục đệ tử quát lớn, lôi kiếm trong tay ra, trông khá đồng
đều!
Trong đó có một người nhanh bước lùi về sau và chạy vào võ trường thông báo.


"Ngăn hắn lại!", các đệ tử còn lại khí thế sục sôi, xông lại phía Tô Minh, kiếm dài vung lên, kiếm quyết không ngừng gào rú.

Tô Minh khẽ chau mày, dường như có chút phiền não.

Sau đó!
"Phù! ”, khí tức trên người Tô Minh đột nhiên giải phóng ra.

Trong chớp mắt hơn chục đệ tử Huyền Linh Sơn cảm thấy run rẩy rồi bay ra ngoài, kiếm trong tay cũng gãy vụn, xương cốt gãy, máu tươi chảy ra, kẻ trọng thương sắp chết, kẻ chỉ còn một hơi thở!
"Thật khủng khiếp", khoé miệng Viên Phương Hà giần giật, trong lòng thầm nghĩ và càng kính nể hơn, gần mười đệ tử của Huyền Thanh Tông mặc dù chỉ là đệ tử ngoại môn nhưng cũng đều đã đạt đến cảnh giới Tông sư Sơ kỳ, gần chục người hợp sức lại với nhau mặc dù không quá mạnh nhưng nếu như Viên Phương Hà thích thì cũng chỉ cền môt chiêu là đã có
chỉ cần một chiêu là đã có thể giết chết chục người này ngay lập tức, nhưng thứ mà Tô Minh dùng là khí thế cơ!!!
Điều này thì quá khó rồi.

Viên Phương Hà là cảnh giới Tòn giả hậu kỳ, chỉ dùng khí thế thì cũng không thể làm cảnh giới Tông sư bị thương nặng được, chứ đừng nói đến một lần làm cả chục người bị thương.


Sau khi giải quyết hết đám đệ tử canh cửa chắn
đường này, ba người Tô Minh đi thẳng vào bên trong Tông môn.

Rất nhanh.

Ba người đã đi đến sân luyện võ.

Da đầu của Tiêu Nhược Dư và Viên Phương Hà đã tê rần, rất bàng hoàng!
Bởi vì, trên sân luyện võ của Huyền Thanh Tông lúc này đã tụ tập đầy Tu giả Võ đạo, người đông nghìn
nghịt.

Tổng cộng phải có đến hơn chục nghìn người.


Đây vẫn chưa phải là điều khủng khiếp nhất, điều đáng sợ hơn nữa là, phóng tầm mắt nhìn qua, dường như tất cả đều là cảnh giới Tông sư.

Cảnh giới Tôn giả cũng phải có đến cả trăm người.

Thậm chí, còn có cả những cảnh giời Bán bộ
Đoạt mệnh và cảnh giới Đoạt mệnh.

Đúng là đáng sợ quá.




 
Chương 526: Mạo Hiểm Làm Liều


Đây chính là thế lực vượt qua cả thế lực hàng đầu của Huyền Linh Son?
So sánh với thế lực đứng đầu, rõ ràng là không chỉ hơn gấp mấy lần!
Tiêu Nhược Dư và Viên Phương Hà trước đó đã có dự đoán về thế lực vượt qua cả thế lực hàng đầu mạnh
đến mức nào? Nhưng thực thế do thế lực vượt qua thế lực hàng đầu quá mức bí ấn và kín đáo, người ngoài khó mà biết được, chỉ có thể dựa vào một số căn cứ mà đưa ra suy đoán.

Vốn cho rằng đã dự đoán khá chính xác, nào ngờ!

Còn kém xa thực tế.

Lúc này, áp lực của Tiêu Nhược Dư và Viên Phương Hà rất lờn, bời vì bj tất cả đệ
tử và người có địa vị cao trong Huyền Thanh Tông nhìn chằm chằm, loại cảm giác này như thể có vô số mũi kiếm đang đâm xuyên qua cơ thể.

"Cố tình xâm phạm vào Tông môn? Anh đúng là mạo hiểm làm liều!!!", giọng nói lạnh nhạt của một thanh niên đột nhiên vang lên.

Chủ nhân của giọng nói mặc một bộ trường bào màu trắng, tóc dài, dáng người thẳng tắp như bóng
Tùng, ngũ quan mạnh mẽ mà góc cạnh rõ ràng, nhất là đôi mắt sáng lấp lánh đầy cao ngạo khiến người ta có cảm giác kính nể khó mà nói nên lời.

Hắn ta bị rất nhiều đệ tử bao vây xung quanh, như thể vầng trăng được bao bọc bởi rất nhiều vì sao.

Đến Lữ Thanh Thanh, Dưong Truy cũng đều đứng ở bên cạnh người này.


Người thanh niên tròng khá lạnh lùng này tên là Từ Vô Pháp.

Chính là người đứng đầu thế hệ trẻ của Huyền Thanh Tông, năm nay 27 tuổi, đã tu võ ở Huyền Thanh Tông 16 năm, tạo ra vô số kỳ tích như: đệ tử nội môn trẻ tuổi nhất, đệ tử nòng cốt trẻ tuổi nhất, đệ tử chân truyền trẻ tuổi nhất, đệ tử có tốc độ đạt đến cảnh giới Tôn giả nhanh nhất, đệ tử tu luyện thành công Thất Tuyệt Kiếm pháp nhanh nhất v.

v!
Một loạt các danh xưng.

Là đại sư huynh của thế hệ trẻ Huyền Thanh Tông, Từ Vô Pháp được tất cả đám đệ tử của Huyền Thanh Tông kính nể sâu sắc, cũng được những người có địa vị cao của cả Huyền Thanh Tông coi trọng, là đối tượng duy nhất được chọn để kế nhiệm chức vị Tông chủ của Huyền Thanh Tông.

Lúc này, Từ Vô Pháp mở miệng cũng là việc hợp tình hợp lý, thân phận của hắn ta
đã được định trước là phải duy trì sự tôn nghiêm của Huyền Thanh Tông.

"Mạo hiểm làm liều!!!", theo tiếng nói mà Từ Vô Pháp phát ra, trong tích tắc, cả sân luyện võ hàng nghìn đệ tử đều đồng thời quát lên, người nào người nấy khoá chặt ánh mắt vào nhóm ba người Tô Minh.


Khí tức bật ra theo tiếng quát của hàng nghìn người thuộc cảnh giới Tông sư!
Là tương đối khủng khiếp.

Ầm ào cuộn trào như tiếng sóng vỗ vào bờ đá trong cơn bão biển, tấn công về phía ba người Tô Minh.

Viên Phương Hà còn miễn cưỡng có thể chống đỡ nổi, nhưng sắc mặt đã hơi tái.

Mà Tiêu Nhược Dư thì cả người như sắp nhũn ra, còn may, Tô Minh đã đờ lấy cô ta.




 
Chương 527: Bọn Họ Rốt Cuộc Đã Nghe Thấy Cái Gì Vậy


Từ Vô Pháp muốn dứt khoát ra tay luôn, nhưng, không có mệnh lệnh của Tông chủ hoặc Đại trưởng lão, lúc này, hắn ta không thể tuỳ ý ra tay, nếu không thì sẽ bị dính hiềm nghi cố tình vượt quá chức phận.

Bây giờ, đang là lúc quan trọng để hắn ta trở thành Thiếu tông chủ, bất cứ một chi tiết nhỏ nào cũng không được phép làm sai.

"Tôi tìm Lữ Chân Tuân, Lữ Thanh Thanh, hai người này, đứng ra đây", Tô Minh cất lời, giọng nói hờ hững nhưng ngữ khí kiên quyết.


Rõ là vô pháp vô thiên, không coi ai ra gì.

Rõ là hợm hĩnh đến cực điểm.

Đối diện với tất cả mọi người của Huyền Thanh Tông, Tô Minh lại! lại dám gọi thẳng tên Lữ Chân Tuân của Đại trường lão?!
Điều này đối với cả Huyền Thanh Tòng mà nói là một loại khiêu khích trắng trợn.

Dù gì, thế lực của một Đại trưởng lão gần như có thể thay mặt cho người đứng đầu và người đứng thứ hai của thế lực đó, khiêu khích thế lực của Đại trưởng lão cũng tức là khiêu khích cả cái thế lực đó.

Trên thực tế, lúc này, Tiêu Nhược Dư đã nhìn thấy Lữ Chân Tuân và Lữ Thanh
Thanh, nhưng, cô ta không thể đứng ra xác nhận.

Bởi vì, bây giờ cô ta hầu như không thế nói chuyện, cho dù có Tô Minh giúp đỡ, dìu đỡ, nhưng dưới sức mạnh khoá chặt của hàng nghìn người thuộc cảnh giới Tông sư thì cả người cô ta đã như bị giam cầm, không thể nói được nên lời.


"Xem ra, là bạn bè của con khốn mấy ngày trước, ha ha! con khốn đó muốn cầu cứu ông nội tôi không
thành, ôm hận trong lòng, ha ha! thế nên mới tìm người giúp đỡ đến gây phiền phức cho Huyền Thanh Tông, đúng là buồn cười chết đi được", Lữ Thanh Thanh không nhịn được bật cười lạnh lùng nhìn về phía nhóm ba người Tô Minh, giống như đang nhìn một đám não bị tàn tật nhất trên thế giới.

Đến gây phiền phức cho Huyền Thanh Tông, đây là sáng kiến muốn tự tử mà chỉ có bọn ngu si mới nghĩ
ra đươc?
"Con khốn kia không cùng đến đây, xem ra là đã chết rồi", Lữ Thanh Thanh lại lầm bầm một câu.

"Người thanh niên, cậu tìm Đại trưởng lão và con nhóc Thanh Thanh kia là có việc gì sao?", đúng vào lúc này, một người đàn ông trung niên mặc áo bào xanh đứng bên cạnh Lữ Chân Tuân cất tiếng, giọng nói của ông ta đầy vẻ uy nghiêm, khí tức toàn thân
dồi dào, nhất là đôi con mắt giống như vực sâu vạn trượng, ông ta nhìn về phía Tô Minh mà sắc mặt không hề thay đổi.

Người này tên là Dương Phụng Lăng.


Chính là Tông chủ hiện tại của Huyền Thanh Tông, cực kỳ ít khi ra tay, nhưng lại có tiếng tăm vô cùng lẫy lừng.

"Giết người", Tô Minh nhả ra hai chữ.

Hai chữ này vừa mới nhả ra, trên sân luyện võ dường như hoàn toàn yên tĩnh!
Tất cả mọi người đều nghệt ra.

Ánh mắt nhìn về phía Tô Minh cũng dại ra.

Bọn họ rốt cuộc đã nghe thấy cái gì vậy? Não tàn tật thì cũng phải có điểm dừng chứ?


 
Chương 528: Đều Thay Đổi Sắc Mặt


Trước mặt tất cả mọi người của Huyền Thanh Tông nói muốn giết chết Đại trưởng lão và cô Lữ???
Lòng gan dạ này là được ông trời ban cho à?
Trước không nói đến những người có địa vị cao cộng thêm đệ tử của Huyền Thanh Tông đã lên đến cả chục nghìn người, mỗi người nhổ một bãi nước bọt thôi đã đủ để dìm chết tên
nhóc mới bước chân vào cảnh giới Tôn giả này rồi.


Kể cả nếu như không có đám người bọn họ, thì chỉ mình Đại trưởng lão thôi đã đủ rồi, đó là cảnh giới Bán bộ Đoạt mệnh đấy!
Hơn nữa, Đại trưởng lão trước giờ rất thân bí, có tin đồn là Đại trưởng lão còn che giấu thực lực, năng lực chiến đấu thực chiến thậm chí đã tương đương với cảnh giới Đoạt mệnh!
Một mình Đại trưởng lão chỉ cần dùng một ngón tay thôi đã đủ để chọc chết tên nhóc này rồi chứ?!
Trong một lúc, trên sân luyện võ có rất nhiều người đều không kiềm được muốn bật cười, đưong nhiên, dù có không kiềm được thì cũng vẫn phải cố, dù gì, Tông chủ và nhóm người Đại trưởng lão đều ở đây, không được để mất hình tượng.

Ngược lại, Lữ Thanh Thanh lại chẳng hề cổ ky
điều gì, nhấc tay lên chỉ vào Tô Minh: "Ha ha ha! lúc trước, cái người tên Diệp Mộ Cẩn gì đó đã mắc bệnh hoang tưởng, nói phét về người đàn ông của cô ta yêu nghiệt ra làm sao, kết quả thì sao, yêu nghiệt như thế mà còn cần người khác đến cứu người đàn ông của cô ta nữa à, anh ta có giỏi thì tự cứu mình đi! Bây giờ, lại lòi ra một tên như anh, cười chết bổn cô nương rồi, anh không phải chính là người đàn ông của Diệp Mộ Cẩn đấy chứ? Hai người đã bao
hết cơn cười của bổn cô nương trong mấy năm nay rồi
Tô Minh quét mắt nhìn Lữ Thanh Thanh.


Nhưng không hề vội vàng ra tay, ừm, còn phải xác định Lữ Chân Tuân là ai nữa?
"Người thanh niên, cậu chắc chắn không? Đại trưởng lão và Thanh Thanh đều là người của Huyền Thanh Tông, cậu muốn giết
bọn họ, ha ha! có lẽ, tất cả mọi người từ trên xuống dưới của Huyền Thanh Tông đều sẽ không đồng ý".

Dương Phụng Lăng nhìn xoáy vào Tô Minh, vốn dĩ ông ta có chút hiếu kỳ về Tô Minh, dù gì thì Tô Minh còn chưa đến 22 tuổi nhưng đã là cảnh giới Tôn giả, đây chính là thiên phú, tương đối khá, cũng chỉ kém hơn mấy đệ tử chân truyền của Huyền Thanh Tông một chút mà thôi nhưng đã đủ để trở thành đệ tử nòng cốt, dù gì ông ta cũng có chút
suy nghĩ muốn mời Tô Minh gia nhập vào Huyền Thanh Tông nhưng bây giờ ông ta đã mất đi hứng thú, bởi vì người thanh niên trước mặt này không chỉ tuổi còn trẻ lại quá ngông cuồng, mà rõ ràng là không có đầu óc, loại người không có não thế này cho dù có thiên phú thì cũng chẳng sống được lâu.

Con người ấy à!
Ngu dốt không đáng sợ, chỉ sợ thiếu đi tấm lòng biết kính sợ.


"Không đồng ý, vậy thì tôi sẽ giết cho đến khi nào tất cả Huyền Thanh Tông từ trên xuống dưới đều đồng ý, thế nào?", Tô Minh hỏi ngược lại.

Rất nghiêm túc.

Không hề có chút ý đùa cợt nào.

Lần này, đám đệ tử và những người có địa vị cao ở Huyền Thanh Tông vốn dĩ chỉ coi Tô Minh như tên ngốc, cười cợt anh thì đều thay đổi sắc mặt!!!


 
Chương 529: Kiêu Ngạo Khiến Con Người Diệt Vong


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Từng luồng ánh mắt mang đầy ý muốn giết người găm thẳng lên Tô Minh.

"Tông chủ, đệ tử xin chiến!", Từ Vô Pháp cất lời.

Hắn ta không nhịn nổi nữa!

Là Đại sư huynh của thế hệ trẻ Huyền Thanh Tông, hắn cảm thấy mình nên đứng ra chiến đấu để duy trì
tôn nghiêm cho Huyên Thanh Tông!
"Cái này! ", Dương Phụng Lăng hơi do dự, bởi vì Từ Vô Pháp chính là Đại sư huynh của thế hệ trẻ Huyền Thanh Tông, đã là cảnh giới Tôn giả Hậu kỳ, lại thêm có thể chiến đấu vượt cấp, thực lực tương đối đáng sợ.

Dương Phụng Lăng cảm thấy, đế Từ Vô Pháp ra tay có vẻ như hơi bắt nạt người ta.

Trên thực tế, Dương Phụng Lăng cảm thấy, tốt nhất là để Lữ Thanh Thanh ra tay, đáng tiếc, Lữ Thanh Thanh mặc dù có thực lực không tệ nhưng đại khái vẫn không phải là đối thủ của người thanh niên trước mặt này.

Còn về Đại trưởng lão, không thể để ông ta ra tay được, đế cấp trưởng bối ra tay thì Huyền Thanh Tông không thể mất mặt như vậy được.

Trong tình huống thê này, Từ Vô Pháp quả thực là sự lựa chọn tốt nhất.


"Tông chủ, tên này kiêu căng ngu dốt, khiêu khích chúng ta như vậy, đáng chết! Đại trưởng lão không muốn bị mang tiếng bắt nạt con trẻ, đệ tử xin thay mặt là được! Đệ tử có thể tạm thời áp chế cảnh giới thành Tôn giả Sơ kỳ để đấu tay đôi, không luận sống chết!", Từ Vô Pháp lại nói.

"Được", Dương Phụng
Lăng cuối cùng gật đầu.

Lúc này, trên sân luyện võ có rất nhiều đệ tử đã trở nên kích động hẳn lên.

Đại sư huynh ra tay, ha ha! một chiêu đã đủ để giết chết tên ngu dốt kia ngay lập tức chứ hả? Cho dù Đại sư huynh có áp chế cảnh giới đi nữa.

Đại sư huynh mạnh mẽ đến mức nào, đám đệ tử Huyền Thanh Tông bọn họ quá rõ ràng.


Hai chữ yêu nghiệt cũng chẳng đủ để hình dung về Đại sư huynh.

Ngược lại Tiêu Nhược Dư và Viên Phương Hà, lúc này mặc dù bị khí tức của tất cả đệ tử cùng những người giữ vị trí cao trên dưới Huyền Thanh Tông bức bách đến cho không thể cử động, không thể nói chuyện, nhưng vần không kiềm được vẻ châm chọc trong đáy mắt.

Tại đây có hình ảnh
[Diendantruyen.Com] Đỉnh Cấp Tông Sư

***.


 
Chương 530: Một Cú Đấm Thẳng Tắp


Hắn chỉ bật cười khinh khỉnh một tiếng, nhìn về
phía Tô Minh: "Tôi, Từ Vô Pháp, muốn ngăn chặn anh, cho nên, theo như cách mà anh nói, muốn giết hết Huyền Thanh Tông đến khi trên dưới không còn ai dám không đồng ý, dám ngăn chặn anh! Ha ha ha! ".

Giọng nói của Từ Vô Pháp bỗng nhiên vang lớn: "Xin giết!!!"
Nhưng Tô Minh lại hoàn toàn yên lặng.

Hầu như không hề có tí
cảm xúc xao động nào.


"Anh ra tay trước đi! Nếu không, tôi lo là anh không chịu nổi một chiêu!", Từ Vô Pháp lại nói, đưa tay làm một tư thế mời.

Hắn khi còn ở cảnh giới Bán bộ Tôn giả thì đã có thể giết chết được người thuộc cảnh giới Tôn giả chân chính.

Càng đừng nói là bây giờ.

Cho dù bây giờ hắn đã áp chế cảnh giới, nhưng các loại kinh nghiệm chiến đấu thì khó mà áp chế được.

Sức mạnh thuần tuý của hắn đã đủ để giết chết người thuộc cảnh giới Tôn giả Trung kỳ ngay lập tức rồi, đừng nói đến tên ngốc trước mắt này.

"Được", Tô Minh gật đầu.

Khiến người ta bất ngờ là, Tô Minh còn chẳng thèm
nói câu nào làm giảm sĩ khí đối phương, cũng chẳng thèm lề mề nói thừa mà lập tức đồng ý luôn.

Hơn nữa, một giây sau, bỗng nhiên ra tay.


"Ầm!!!"
Không hề có chiêu thức phức tạp nào.

Không hề có sự dao động chân khí kinh thiên động địa.

Một cú đấm thẳng tắp.

Nhưng cú đấm không hề đơn giản, đầu tiên, về mặt kiếm soát sức mạnh, nó này khiến người khác cảm thấy kinh hoàng, quyền ấn của cú đấm khá tập trung, lực đấm chẳng khác nào đạn laser.

Ngoài ra, Tô Minh còn dùng cả kho tàng huyết mach.

cho nên sức manh___
mạch, cho nên sức mạnh thuần tuý của cú đấm này cũng đã phải đạt tới 500 nghìn cân.

Song Tô Minh vẫn chưa hoàn toàn dùng hết kho tàng huyết mạch mà anh đang hiện có, bằng không lực đấm cũng phải đạt tới 1,2 triệu cân.

500 nghìn cân quả thực là quá đủ rồi, bởi vì, cho dù có là người mạnh ở cảnh giới đoạt mệnh sơ kỳ bình thường, sức mạnh thuần

cũng chỉ rơi vào khoảng 500 nghìn cân.

Anh dùng tới sức mạnh 500 nghìn cân kết hợp với chế ngự sức mạnh đáng sợ, cũng đã coi là dùng dao mổ trâu cắt tiết gà rồi.

Sau khi Tô Minh tung ra cú đấm vừa rồi, ánh mắt anh không còn nhìn về phía Từ Vô Pháp nữa.

Bởi vì, anh biết rõ, Từ Vô Pháp ắt phải chết.

Không cần thiết phải làm gì.

"Mày! ", quả nhiên, trong khoảng khắc Tô Minh tung ra cú đấm đó, Từ Vô Pháp trước giờ vốn cao ngạo, không coi ai ra gì, đột nhiên co rúm người.




 
Chương 531: Tránh Cũng Chẳng Xong


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Cảm xúc của Từ Vô Pháp thay đổi kịch liệt, tựa như một mặt hồ tĩnh lặng chợt phun trào dòng dung nham nóng bỏng!
Từ Vô Pháp trợn trừng
mắt, thần kinh hắn ta như muốn nổ tung.

Bao nỗi lo lắng sợ hãi tột cùng thổi bùng lên dữ dội.


Trong tích tắc đó, phản ứng đầu tiên của hắn ta chính là lùi về sau!
Hắn ta cảm nhận được sức mạnh quá đáng sợ từ cú đấm của Tô Minh.

Nó hoàn toàn vượt xa những gì mà hắn ta có thể
chịu đựng được.

Không lùi, ắt sẽ chết!
"Khụ! "
Từ Vô Pháp cũng không hổ danh là người đứng đầu trong thế hệ trẻ của Huyền Thanh Tông, thi triển "Huyền Thanh tung vân bộ" một cách nhuần nguyễn, bước chân di chuyển phức tạp lại biến khoá khôn lường, nhanh tới hoa mắt, tốc độ rút lui của hắn ta tương đối nhanh, song con đường rút
lui của hắn ta cũng khá gian nan.


"Huyền Thanh tung vân bộ" là thân pháp mạnh nhất của Huyền Thanh Tông, là thân pháp trung kỳ cấp huyền hiếm gặp.

Đương nhiên, thân pháp cao cường như vậy, cũng rất khó luyện, trong cả thế hệ trẻ của Huyền Thanh Tông, hiếm có ai tu luyện thành công, thế nhưng Từ Vô Pháp không những đã có thể luyện thành, mà còn tu
luyện tới mức tiểu thành.

Vậy mà!
Điều khiến Từ Vô Pháp cảm thấy tuyệt vọng chính là, cho dù hắn ta có dùng tới "Huyền Thanh tung vân bộ", đẩy nhanh tốc độ rút lui tới kinh người, song vẫn không kịp, quyền ấn của Tô Minh ngày một phóng to hơn trong tròng mắt hắn ta.

Giữa khoảnh khắc sự sống và cái chết, Từ Vô Pháp lại mở được áp chế
cảnh giới vừa rồi, trở lại hậu kỳ cảnh giới Tôn giả, cho nên, thân pháp và tốc độ rút lui mới có thể nhanh hơn một chút.

Thế nhưng như vậy vẫn không đủ.


Không có lời nào có thể hình dung được sự sợ hãi và sự khó hiếu trong thời khắc này của Từ Vô Pháp.

Tại sao tốc độ cú đấm của đối phương lại có thể nhanh tới vậy cơ chứ?
Hắn ta nào biết, cú đấm này của Tô Minh không chỉ dùng sức khống chế chuẩn xác và con số đáng sợ đạt tới 500 nghìn cân, cộng với quy luật không gian!
Tại đây có hình ảnh
[Diendantruyen.Com] Đỉnh Cấp Tông Sư

***.


 
Chương 532: Lại Nằm Đúng Trong Dự Đoán Của Tô Minh


Sau một tiếng hô lớn.

Thanh đao cong sáng loáng, ánh đao uốn lượn tựa như một vầng trăng tròn màu đen, trong chốc lát hướng sang ngang.

Trong bầu không khí tĩnh lặng, ánh đao lãnh lẽo lạ thường đó còn mang theo cả mùi đao thế vô cùng sắc lẹm.

Thế nhưng, một vài loại đao ý tuy không phải là đao ý cơ bản, thế nhưng nắm vững nguyên lý cơ bản, sẽ kéo gần khoảng cách đao ý.

Đao pháp này không hề đơn giản, chỉ trong một phần mưới mấy tích tắc, Từ Vô Pháp đã liên tục tung ra 9 đao, 9 nhát đao này nhát sau luôn mạnh hơn nhát trước, và cả 9 nhát cùng tụ lại làm một, tạo nên một mũi đao rõ nét, khiến người ta phải cảm thấy nghẹt thở.


Trong cả quá trình mũi đao này lao về phía trước, ngay cả không khí và không gian cũng đều như bị xé nát, mang tới hiệu ứng hình ảnh đáng kinh ngạc.

Trong khoảnh khắc một đao này tung ra, Từ Vô Pháp cảm nhận được một chút an
• • • toàn.

Thế nhưng cảm giác an toàn đó vừa mới nhen nhóm.

Sự tuyệt vọng lớn hơn đã ập ngay tới.

Tận mắt chứng khiến mũi đao bản thân phải dốc toàn lực tạo ra, song lại bị đập vỡ vụn ngay trong chốc lát.

Một lực phá vỡ vạn luật.

Mũi đao kia của hắn ta có mạnh nữa cũng không thế nào chống chọi lại được với sức tấn công đạt tới 500 nghìn cân được.

Điều này hoàn toàn là sự khác biệt về chất.

Lực tấn công mạnh nhất của Từ Vô Pháp cũng chỉ đạt tới 100 nghìn cân mà thôi.

Khoảng cách quá lờn.


Không cần nghĩ cũng biết.

Cú đấm này của Tô Minh sau khi giáng thẳng vào mũi đao của Từ Vô Pháp mà gần như không tiêu hao chút năng lượng nào, rồi tiếp tục hướng về phía Từ Vô Pháp.

"Tông chủ, cứu mạng!", Từ Vô Pháp mặt trắng bệch, sợ hãi tới tột cùng, phải đối diện với cái chết khiến hắn ta không thể thở nổi, bất giác kêu gào cầu cứu.

Dương Phụng Lăng cũng ngẩn người.

Trong suy nghĩ của ông ta, trong cả thế hệ trẻ, ngoại trừ đám trâu bò do các gia tộc hộ thần đào tạo bên Thủ Hộ Sơn thần bí ra, thì ít nhất, tại hạ giới, không còn ai có thể đánh bại được Từ Vô Pháp.

Hắn ta gần như bất bại.

Thế nhưng trước mắt!
Tô Minh lại đánh bại
được Từ Vô Pháp?
Đây chính là sự nghiền nát tàn nhẫn vô nhân đạo.

Căn bản không cùng một đẳng cấp.


Ngay trong lúc Dương Phụng Lăng ngấn người ra, chợt nghe thấy tiếng cầu cứu của Từ Vô Pháp.

Ông ta ra tay ngay.

Vừa di chuyển.

Đã muốn chạy tới cứu Từ Vô Pháp.

Ông ta đã đặt quá nhiều hy vọng vào Từ Vô Pháp, dạy dỗ hắn ta chẳng khác nào dạy dỗ cho tiếu tông chủ, vì thế ông ta không thể nào giương mắt nhìn Từ Vô Pháp chết mà không cứu.

Thế nhưng ngay khi ông ta di chuyển.

Lại nằm đúng trong dự đoán của Tô Minh.




 
Chương 533: Vô Cùng Ngạo Mạn


"Đây là mà gọi là đấu tay đôi à?", Tô Minh lạnh lùng cười nhạo một câu, kế đó, khoé miệng khẽ nhếch lên: "Người mà tôi đã muốn giết, ông, đừng hòng cứu được".

Vừa dứt lời.

Tô Minh liền rút kiếm.

Kiếm này đã chờ từ trước, rút ra liền đâm thẳng tới trước mặt Dương Phụng Lăng.


Đường kiếm này cũng vô cùng đáng sợ.

Đầu tiên, 80% kiếm ý là nhập vị trung kỳ.

Thứ hai, sức mạnh thuần đạt tới 800 nghìn cân.

Thứ ba, điều khiển tập trung sức mạnh.

Đương nhiên, cũng không thể thiếu cả quỵ luật không gian.

Đường kiếm này, vẫn
chưa phải là sức chiến đấu mạnh nhất của Tô Minh, bởi giới hạn hiện tại của anh có thể đạt tới 1,2 triệu cân, ngoài ra, cũng không dùng tới cả chiêu thứ nhất là tuyệt mệnh phong vân của Thiên Vần Kiếm.

Có thể nói, hiện tại Tô Minh mới chỉ dùng tới 30-40% lực chiến đấu trong kiếm này.

Thế nhưng, nó đã khá đáng sợ rồi.


Ngay trong thời khắc thanh kiếm được phóng ra.

Trên sân đấu võ, không khí gần như hoá thành hư vô.

Tất cả mọi người đều nín thở trước mùi vị lạnh đến thấu xương của đường kiếm này.

Nhất là Huyền Thanh
Tông, môn phái thiên về tu luyện kiếm pháp, vì đa phần người luyện kiếm sẽ chịu sức ép lớn hơn.

"Cái gì chứ?", da đầu Dương Phụng Lăng căng lên, ông ta lại! lại cảm nhận được mùi của cái chết.

Phải biết rằng ông ta là cảnh giới đoạt mệnh!
Cảnh giới này không phải là vô địch hạ giới sao?
Làm sao có thể cảm
nhận được cái chết chứ?
"Không xong rồi, cùng xông lên!", cũng đúng vào lúc này, đại trưởng lão Lữ Chân Tuân chợt trừng mắt, hô lớn.


Đồng thời cùng lúc đó, ông ta cũng đã ra tay.

Cùng xông lên với đại trưởng lão, còn có nhị trưởng lão, tam trưởng lão, tứ trưởng lão, ngũ trưởng lão của Huyền Thanh Tông.

Còn các trưởng lão khác, chấp sự hoặc đệ tử của Huyền Thanh Tông, gần như không kịp phản ứng, và cũng không dám xông lên trước thời khắc giao chiến của những người mạnh ở trình độ khác biệt như vậy.

"Hừ!", cùng với sự tham chiến của năm vị trưởng lão đến từ Huyền Thanh Tông, cộng với Dương Phụng Lăng, thì kiếm này của Tô Minh phải đối mặt với sáu đối thủ đáng gờm của Huyền Thanh Tông, thế
nhưng cho dù là như vậy, Tô Minh cũng chỉ không vui mà hừ một tiếng.

Tiếng hừ đó vô cùng ngạo mạn.




 
Chương 534: Phụng Lăng Chịu Cảnh Thảm Sát


Cùng lúc đó.

Bùm!
Từ Vô Pháp đã hoá thành màn bụi máu!
Chết không kịp ngắc ngoải.

Đúng lúc này.

"Thanh lục kiếm pháp!"

"Huyền Thanh chân vân kiếm đệ tam thức!"
"Huyết vũ chi kiếm, giết!"
Cả năm vị trưởng lão của Huyền Thanh Tông và Dương Phụng Lăng kề vai sát cánh, dốc toàn lực chiến đấu!
cả sáu người cùng xông lên.

Dùng mọi chiêu thức mạnh nhất của mình.

cả sáu người bọn họ cùng tu luyện kiếm pháp.

Nhất thời, sáu màu sắc khác nhau toát ra từ sáu thanh kiếm, uốn lượn tựa * • • thần long, gầm thét phi tới.

Ngay khắc sau.

Không trung.

Một kiếm của Tô Minh phải đối mặt với sáu kiếm.

Cứ thế mà đối đầu trực diện.


Cú va chạm này tạo ra chấn động kinh thiên động địa.

Luồng khí do kiếm tạo ra đã xé nát bầu trời, khiến cả hàng vạn người của Huyền Thanh Tông từ trên xuống dưới buộc phải lùi về sau.

Hình ảnh mũi kiếm càng rõ, thì khi phát nổ trong không trung sẽ tạo ra quả cầu mang hào quang của kiếm, trộn lẫn với mùi vị huỷ diệt khiến lòng người phải cảm thấy ớn lạnh.

Không ngờ cả hai bên lại đánh ngang ngửa nhau.

Kết quả này, khiến Dương Phụng Lăng, Lữ Chân Tuân cùng bốn vị trưởng lão của Huyền Thanh Tông suýt chút cắt lười vì kinh ngạc như trông thấy quỷ.

Cả sáu người họ cùng hợp lực, liên thủ song lại chỉ đánh ngang sức với một tên thanh niên còn chưa tới 22 tuổi.

Chuyện này! làm sao có thể chứ?
Thế nhưng, trong lúc kinh ngạc không dám tin những gì đang xảy ra, thì họ cũng tìm được chút niềm vui sướng, ít nhất sáu người bọn họ hợp lực có thể cầm hoà với Tô Minh, không đến mức để tông chủ Dưong
Phụng Lăng chịu cảnh thảm sát!
Thế nhưng đúng lúc này.


"Bị chặn lại rồi sao? Hoá ra không gà lắm, cũng ra gì phết đấy, vậy thì phải nghiêm túc hơn một chút mới được!", Tô Minh mở miệng nói.

Giọng nói bình thản.

Mà bỡn cợt.

Còn chứa cả khí thế
hùng hồn và sự tự tin tuyệt đối trong câu nói.

Thế nhưng Dương Phụng Lăng, Lữ Chân Tuân cùng những người khác chợt cứng đờ người.

Bọn họ đã nghe thấy gì chứ? Ý của người thanh niên đang đứng trước mặt bọn họ là, vừa rồi người thanh niên này còn chưa đánh một cách nghiêm túc và chưa dùng hết sức sao?
Làm sao có thể như vậy được chứ?
Đùa kiểu gì vậy?


 
Chương 535: Sáu Thanh Bay Ra Sáu Hướng


Suy nghĩ đầu tiên của cả sáu người bọn họ chính là Tô Minh đang ra vẻ ta đây khoác lác, cố ý hù doạ đối thủ.

Cho dù có là ma thú, là chiến thần, là thần chết, thì cũng chỉ tới một giới hạn nhất định mà thôi!
Cũng không thể nào không có đối được!
Thế nhưng tiếp sau đó.

"Hừ! "

Tô Minh lại lần nữa xuất kiếm.

Lần xuất kiếm này.

Chứa đựng 80% kiếm ý, lực khống chế đáng sợ, lực đạt đến 1 triệu cân và quy tắc không gian.

Lần này anh cũng vẫn chưa dùng tới đoạt mệnh phong vân chiêu đầu tiên
của Thiên vẫn Kiếm.

Chỉ có điều, sức mạnh đã tăng từ 800 nghìn cân lên tới thành 1 triệu cân.

Đừng coi thường 200 nghìn cân này, vì nhờ nó mà uy lực của kiếm gần như đã tăng gấp đôi!
Tức khắc.

Cả sáu người Dương Phụng Lăng, Lữ Chân Tuân phải rùng mình, trong từng đôi mắt già nua đó toát lên
ánh nhìn kinh hãi không thốt nên lời!

Bọn họ đều cảm nhận được!
cảm nhận được sự đáng sợ trong kiếm này của Tô Minh, vì nó thật sự đáng sợ hơn nhiều so với trước.

Người thanh niên trước mặt bọn họ hoá ra không có ý doạ người, quả đúng là ban nãy anh chưa dùng hết sức và cũng chưa tấn công một cách nghiêm túc!
Không thể địch lại được!
Bất chợt không hẹn mà cùng trong thâm tâm của cả sáu người bọn họ đều hiện lên ý nghĩ này.

Trong giây lát, Dương Phụng Lăng hô lớn: "Thi triển Huyền Thanh hoàng tuyền kiếm trận!"
Huyền Thanh hoàng tuyền kiếm trận này là do một lão tổ có dung mạo hơn người của Huyền Thanh Tông tạo ra từ mấy trăm
năm trước.

Người đó tên là Hứa Hoàng Tuyền, cho nên đã lấy tên "Huyền Thanh hoàng tuyền kiếm trận".

Kiếm trận này cần có ít nhất 4 người mới có thể thi triển, số người càng nhiều, uy lực thi triển càng lớn, tuy nhiên nó cũng có một hạn chế là cảnh giới của tất cả người thi triển trận pháp phải tương đồng với nhau, chứ không được có cách biệt quá lớn.

Lúc này, trong nhóm sáu người bọn họ thì Dương Phụng Lăng là người mạnh nhất, với cảnh giới đoạt mệnh, còn Lữ Chân Tuân cùng với nhị trưởng lão và tam trưởng lão đều là bán bộ cảnh giới đoạt mệnh, tứ trưởng lão và ngũ trưởng lão lại mới chỉ là đỉnh cấp cảnh giới tôn giả.


Cảnh giới của cả sáu người bọn họ không quá chênh lệch là bao, cho nên có thể thi triển được trận pháp.

Sau hiệu lệnh vừa rồi của Dương Phụng Lăng, lập tức cả sáu người bọn họ gần như ra tay cùng một lúc.

Đều là kiếm.

Sáu thanh bay ra sáu hướng.

Hơn nữa, hình thái và kiếm thế của cả sáu thanh kiếm đều khác biệt.




 
Chương 536: Thú Vị Đấy


Có kiếm chấn áp, có kiếm đánh vu hồi, có kiếm
sát phạt ác liệt, có kiếm lại biến hoá khôn lường, vân vân.
Sáu kiếm này như sáu nguồn sức mạnh khác biệt nhưng lại có thể gặn kết, ngay khắc sau cả sáu thanh kiếm liên hợp với nhau.
Tạo thành một màn kiếm!
"Soạt!"
Màn kiếm đó vừa rít lên một tiếng, chẳng khác nào

tiếng gầm của một con thú khổng lồ thời cổ đại, và phía bên trên màn kiếm đó còn có một đại ấn hình kiếm.
"Vù vù..."
Phong ấn lớn hình kiếm mở rộng bay vút lên trời, như vị thần đứng trên trời cao đập bàn tay khổng lồ xuống, khiến cho người ta có cảm giác áp lực.
Nhiệt độ trong không khí tăng lên chóng mặt đến nỗi người ta tưởng mình đang ở giữa dòng nham thạch.
Phong ấn hình kiếm như
nghiền nát không gian và không khí trước mặt rồi lao về phía Tô Minh và tạo nên thế đối kháng với kiếm quang của Tô Minh trong không trung.
Rất nhiều đệ tử của Huyền Thanh Tông ở trên võ trường đều thấy run rẩy.
Hiện giờ, cả tông chủ và đám đại trưởng lão cộng lại là sáu người liên thủ đối phó với một thằng nhóc 20 tuổi?
Quan trọng là đám tông
chủ và đại trưởng lão còn phải triển khai ra Huyền Thanh Hoàng Tuyền kiếm trận’ trong truyền thuyết!
Đùa gì vậy?
Có lẽ Tô Minh là người ngoài có thể không biết nhưng bọn họ đều rõ.


Triển khai Huyền Thanh Hoàng Tuyền kiếm trận phải trả giá rất đắt.
Lúc đám người tông chủ triển khai ra Huyền Thanh Hoàng Tuyền kiếm trận thì
kinh mạch và đan điền trong cơ thể đều bị phản kích chăng?
Bởi vì, mặc dù Huyền Thanh Hoàng Tuyền kiếm trận vô cùng mạnh nhưng nghe nói có một phần bị mất, vì vậy lúc triển khai sẽ bị phản đòn nghiêm trọng.
Mặc dù vậy nhưng tông chủ và đám đại trưởng lão vẫn không do dự mà triển khai nó...
Điều đó chứng tỏ gì?
Chứng tỏ thực lực của người trẻ tuổi kia đã đạt đến mức khó thể tưởng tượng nổi.

Chứng tỏ đám tông chủ đang bị ép đến đường cùng.
"Chuyện...!Chuyện này...", Lữ Thanh Thanh từ lâu đã cảm thấy sợ hãi đến run lấy bẩy.

Cô ta cảm thấy mình như đang gặp ác mộng rất lớn.


Cô ta hy vọng mình có thể nhanh chóng tỉnh lại.
Chuyện cười trong mắt cô ta? Kiến biến thành chân long? Mà còn là chân long vô đich?
Thậm chí Lữ Thanh Thanh còn đứng không vững, chân mềm nhũn ra.
"Thú vị đấy!", Tô Minh lấm bấm.
Huyền Thanh Tông được coi là thế lực siêu hạng, còn có một vài thứ khá đặc biệt.

Nói ngay đến sáu lão già trước mặt liên thủ lại triển khai kiếm trận cũng khá mạnh.
Nhưng Tô Minh vẫn tràn đầy tự tin.


 
Chương 537: Đi Phá Tây Lâm Sát Trận


Một lát sau...
"Phụp, phụp...", âm thanh chói tai như tiếng máy cắt xé rách màng nhĩ, giống như âm thanh gầm rú của quỷ đói, khiến người ta thấy khiếp sợ và phiền toái.
Cùng với âm thanh chói tai này, kiếm quang của Tô Minh trong không trung hình thành một thế cân bằng với phong ấn hình kiếm của
Huyền Thanh Hoàng Tuyền kiếm trận mà sáu người kia triển khai.
Một sự cân bằng, một màn tranh tài ngang ngửa về thực lực.
Chuyện này....

Quá kinh khủng!
Dương Phụng Lăng cảm thấy mình như gặp ma.
Ông ta dám chắc, kể cả là một tu giả võ đạo ở cảnh
giới đoạt mệnh hậu kỳ đứng trước Huyền Thanh Hoàng Tuyền kiếm trận lúc này thì cũng không thể hình thành thế cân bằng và ngang ngửa như vậy.
Mà cả Huyền Linh Sơn không thể tìm ra người nào ở cảnh giới đoạt mệnh hậu kỳ?
Sở dĩ ông ta triển khai Huyền Thanh Hoàng Tuyền kiếm trận là vì muốn trấn áp được Tô Minh trong thời gian ngắn nhất, kể cả phải
trả giá đắt đến đâu.
Nhưng nào ngờ...
Thật sự không thể chấp nhận được.
Lẽ nào, thực lực của người trẻ tuổi trước mặt đã vượt qua cả cảnh giới đoạt mệnh hậu kỳ rồi sao? Người này có thật sự là người không?
Dương Phụng Lăng thật sự cảm thấy sợ hãi.
Trong chớp mắt, kiếm quang của Tô Minh xóa bỏ hoàn toàn phong ấn hình kiếm trong Huyền Thanh Hoàng Tuyền kiếm trận của sáu người kia và nó cũng biến thành hư vô.

Dương Phụng Lăng hít một hơi thật sâu, giọng nói khàn khàn, mang theo vẻ cầu xin: "Chàng trai! Cậu yêu nghiệt quá rồi! Cậu chính là yêu nghiệt lớn nhất mà tôi từng gặp trong gần trăm năm nay.

Tôi thừa nhận Huyền Thanh Tông
không thể làm gì được cậu.

Nhưng cậu nhìn xem, giao đấu liên tục mà chúng ta đều hòa, cậu cũng không thể làm gì Huyền Thanh Tông chúng tôi.

Thời gian dài chẳng phải Huyền Thanh Tông chúng tôi đông người hơn thì có lợi thế hơn sao? Hay là chúng ta giảng hòa đi.

Cậu nói đi, tại sao cậu lại muốn giết đại trưởng lão và Thanh Thanh.

Nếu họ làm gì đắc tội với cậu thì Huyền Thanh Tông chúng tôi có thể bồi thường cho cậu, thậm chí tôi có thể bảo

đại trưởng lão và Thanh Thanh xin lỗi cậu".
Lời nói vừa dứt thì chẳng khác nào nhận thua.
Trên võ trường nhất thời trở nên yên tĩnh.
Từ khi nào Huyền Thanh Tông lại mềm mỏng như vậy? Từ lúc bắt đầu có Huyền Thanh Tông, bắt đầu có ghi chép lịch sử thì Huyền Thanh Tông gần như là vô địch ở hạ giới.
Kiểu mềm mỏng chào thua như này gần như là chưa từng có.
Lữ Chân Tuân định nói gì nhưng cuối cùng vẫn phải ngậm miệng.
Ông ta nhìn Tô Minh, ông ta cũng đã đoán được thân phận của anh, chắc chắn là bạn trai của Diệp Mộ Cẩn.

Từ tận đáy lòng ông ta cảm thấy hối hận, đáng lẽ hôm đó nên đồng ý với cháu gái của Diệp Thành Bang là đi phá Tây Lâm Sát trận và cứu Tô Minh.


 
Chương 538: Cảnh Giới Đoạt Mệnh Sơ Kỳ


Nếu cứu được thì không những Tô Minh không đến đây làm loạn mà khéo còn cảm kích mình và Huyền Thanh Tông.
Đúng là sai một ly đi một dặm.
Lữ Chân Tuân đã chuẩn bị tâm lý xin lỗi, chuẩn bị trả giá, nếu không thì mọi chuyện sẽ không xong.
"Tôi không làm gì được
Huyền Thanh Tông ư? Ha ha...", Tô Minh cười, nhìn về phía Dương Phụng Lăng cười mỉa: "Nếu tôi nói, đến tận bây giờ tôi vẫn chưa dùng hết sức thì ông có tin không? Tôi không làm gì được các người? Ai cho ông dũng khí nói câu đó vậy?" Đọc truyệŋ nhanh nhất tại Nhayho.č0m

Bá đạo!
Hống hách!
Tự tin tuyệt đối!
ông dập đầu đến chết
Lời nói của Tô Minh vừa dứt thì dường như con ngươi trong mắt Dương Phụng Lăng cũng không ngừng run rẩy, toàn thân cũng không đứng vững.
Đồng thời lúc này...
"Phụp!", Tô Minh xuất kiếm.
Lần này là sức mạnh vô cùng khủng khiếp.
Một kiếm chém ra, cả Huyền Thanh Tông đều thét lên tiếng thê lương.
Một kiếm nữa, một nửa đệ tử của Huyền Thanh Tông ở võ trường đều phụt máu, sắc mặt tái nhợt.
Một kiếm nữa tổng hợp của 80% kiếm ý nhập vi cộng 1,2 triệu kg sức mạnh thuần túy cộng với quy luật không gian và sự khống chế về sức mạnh.


Càng khiến người ta kinh hãi hơn là Tô Minh còn dùng cả tuyệt
mệnh phong vân- chiêu thứ nhất trong Thiên vẫn Kiếm.
Kiếm này là chiêu thức mạnh nhất hiện giờ của Tô Minh.
Cứ kiếm sau lại mạnh hơn kiếm trước ba lần.
"Không xong rồi! Chạy thôi!", Dương Phụng Lăng biến giọng, tràn đầy vẻ sợ hãi và chấn động và cả sự khó tin.
Trong lúc ông ta lớn tiếng hét lên thì toàn thân lùi về sau như phát điên.

Không chỉ vậy, phía trước ông ta còn xuất hiện một bia đá màu máu.

Cứ Dương Phụng Lăng lùi về sau thì bia đá lại chắn trước mặt ông ta.


Các bạn đang đọc truyệŋ tại w•eb ŋhayho.čom
Chậm hơn Dương Phụng Lăng một chút là Lữ Chân Tuân.
Mặc dù Lữ Chân Tuân chỉ ở cảnh giới bán bộ đoạt mệnh nhưng sức chiến đấu thực tế còn mạnh hơn người ở cảnh giới đoạt mệnh sơ kỳ.
Tốc độ và khả năng phản ứng của Lữ Chân Tuân có thể nói là bùng nổ.

Tốc độ rút lui của ông ta có thể so sánh ngang tầm với Dương Phụng Lăng.
Không chỉ vậy, trong lúc Lữ Chân Tuân rút lui thì trên tay còn xuất hiện một cuốn sách, một cuốn sách có bìa bằng kim loại.


 
Chương 539: Ảm Thấy Toàn Thân Ớn Lạnh


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Cuốn sách đó đôt nhiên
mở ra, từng ký tự màu vàng như những con nòng nọc huỳnh quang đang bơi lượn trên mặt hồ và không ngừng lấp lánh.

Nó ngưng tụ lại thành một chiếc lưới phòng ngự chắn ở trước mặt Lữ Chân Tuân.

Khác với Dương Phụng Lăng và Lữ Chân Tuân, thực lực của nhị trưởng lão, tam trưởng lão, tứ trưởng lão và ngũ trưởng lão kém hơn nhiều.


Đầu tiên về thực lực đã
có cách biệt lớn chứ chưa nói đến việc họ có lấy ra được bảo bối phòng ngự như của tông chủ và đại trưởng lão hay không.

Bốn vị trưởng lão này trong lúc tuyệt vọng và khiếp sợ thì đã ra tay chống cự.

"Chúng ta liều mạng đi! A! ", ai nấy đều thiêu đốt chân khí và tinh huyết của mình, liều mạng xuất kiếm, chém liên tiếp về phía trước với ý đồ chặn lại kiếm của
Tô Minh và để cứu mình.

Chỉ tiếc rằng, như châu chấu đá xe.

Trong chớp mắt!
Mặc dù Tô Minh xuất kiếm tưởng chừng rất nhẹ, rất chậm và bình tĩnh nhưng thanh kiếm của anh như quét sạch tất cả khiến mấy trưởng lão kia liều mạng trong lúc tuyệt vọng thì giờ đây đều bỏ mạng.


Tiếp đó„.

"Phụt, phụt, phụt! ".

Kiếm quang đâm vào cổ của bốn vị trưởng lão, máu tưoi tuôn ra như nước, đầu của bốn trưởng lão bay lên.

Chết rồi!
Bốn trưởng lão của Huyền Thanh Tông đã chết!
Đây là lần đầu tiên trong lịch sử của Huyền Thanh Tông.

Hàng ngàn năm nay
Huyền Thanh Tông cũng có trưởng lão chết nhưng cơ bản đều là tuổi cao nên chết hoặc do chiến đấu thù hằn mà chết thôi.


Cùng lắm là mấy chục năm hoặc thậm chí là lâu hơn mới có một hai người chết.

Nhưng hiện giờ liền lúc chết bốn người, đúng là hiếm có.

Đây là đòn đả kích quá lớn đối với cả Huyền Thanh Tông.

[Diendantruyen.Com] Đỉnh Cấp Tông Sư

***.


 
Chương 540: Đây Mới Thật Sự Là Báo Thù


Bia đá màu máu của ông ta là bảo bối phòng ngự
đắng cấp, là một trong những bảo vật trấn giữ tông môn của Huyền Thanh Tông, kế thừa mấy trăm năm rồi.
Theo như cách nói của tông chủ kỳ trước thì bia đá màu máu có thể chắn được một đòn của cảnh giới bán bộ hóa thần.
Cảnh giới hóa thần là còn trên cả cảnh giới đoạt mệnh.
Hạ giới đã hơn 500 năm
không xuất hiện cảnh giới hóa thân.


Kể cả ở phía các gia tộc hộ thần ở thượng giới thì cũng rất hiếm gặp cảnh giới hóa thần.
Lẽ nào người trẻ tuổi trước mặt này đã có thực lực đó rồi?
Rõ ràng là cậu ta chưa đến 22 tuổi mà.
Rất nhiều đệ tử của Huyền Thanh Tông trên võ trường đều sợ mất hồn.
Mấy vị trưởng lão đều chết rồi, lẽ nào Huyền Thanh Tông sắp bị diệt rồi sao?
"Huyền Thanh Tông không tồi đâu! Bảo bối nhiều thế cơ mà! Nhưng ngoài hai cái này, các người còn cái nào nữa không?", Tô Minh nhìn chằm chằm vào Lữ Chân Tuân và Dương Phụng Lăng, cười nhạt hỏi.
Khí tức trên người lại sục sôi, Tô Minh lại một lần nữa triển khai kiếm pháp.
Dương Phụng Lăng và Lữ Chân Tuân sợ đến nỗi suýt cắn đứt lưỡi.
Họ chắc chắn rằng, nhìn từ khí tức hiện giờ trên người Tô Minh thì anh có thể triển khai được kiếm pháp khủng khiếp như ban nãy.
Quá là khủng khiếp!
Lữ Chân Tuân và Dương Phụng Lăng như phát điên.
"Đợi đã!", hai người
dường như hô lên cùng lúc.

"Xin cậu chủ Tô đợi một chút!", Lữ Chân Tuân thấy đầu óc tê dại, nói: "Cậu chủ Tô! Tôi là Lữ Chân Tuân.

Tôi có tội với cậu, hôm đó, cô DỈệp
Nhưng chưa đợi ông ta nói hết câu thì Tô Minh đã ngắt lời: "Tôi không muốn nghe mấy lời thừa thãi của ông.

Tôi muốn ông và cả cháu gái ông quỳ xuống dập đầu, dập đến chết mới thôi".
Tô Minh không hề có ý nói đùa.
Lúc này Viên Phương Hà và Tiêu Nhược Dư ở phía sau đều vô cùng kinh hãi.
Tàn nhẫn quá!
Yêu cầu này của Tô Minh đúng là...
Trời ơi!
Yêu cầu này còn tàn nhẫn gấp một ngàn, một vạn lần việc chém giết Lữ
Chân Tuân và Lữ Thanh Thanh.

Đây mới thật sự là báo thù.
Lúc đầu Lữ Chân Tuân vô cùng phẫn nộ, nhưng sau đó là sợ hãi.

Lúc này ông ta chỉ trầm ngâm không nói gì.
Ông ta chuẩn bị sẵn tinh thần bỏ ra cái giá đắt, kế cả là mất chân mất tay cũng được.

Nhưng ông ta đâu ngờ Tô Minh lại muốn lấy mạng của ông ta và cháu gái ông ta.

Không chỉ là lấy mạng mà còn muốn dập đầu đến chết.
Chuyện này thì làm sao ông ta có thể đồng ý?


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom