Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 841: Nương Bà – Mịa – Mày Chứ Nương!


Đó là Vương Thần Ngạn, một cao thủ có cảnh giới Bất Tử đấy!
“Xin hãy nương tay!”, đúng lúc này, bên trong cái khe không gian trên trời lập tức xuất hiện 3 ông lão, trông họ rất xấu xí, nhưng lại cực kỳ mạnh.

Tất cả đều có cảnh giới Bất Tử, một người là Bất Tử tầng ba, hai người còn lại là Bất Tử tầng một.
Ba ông lão đó là đại trưởng lão – Tống Huyền, nhị trưởng lão – Trần Chương, tam trưởng lão -Dư Dịch của Huyền Diệu Tông.
Mặc dù trong thế giới Tiểu Thiên, họ không mấy nổi tiếng, nhưng giữa các thế lực lánh đời thì lại cực kỳ có tiếng.
Được xưng là ba lão của Huyền Diệu Tông.
Huyền Diệu Tòng phát triển một cách vượt bậc như giờ là nhờ sự mạnh mẽ và bá đạo của ba người này.

100 ngàn năm gần đây, thành tích của họ quả thật khiến người ta giật mình khâm phục.

Mặc dù, mấy năm trước tranh giành một linh mạch tinh khiết với vài trưởng lão của Võ Tòng thì vẫn không thua.

Thậm chí,
cuối cùng còn cướp được hơn nửa linh mạch trong tay Võ Tông.

Có thể nói là vang danh chỉ trong một trận chiến.
Đường đường là ba lão của Huyền Diệu Tông, thế mà lại đồng loạt ra tay?
Quả thật là khó tin.
Ba lão của Huyền Diệu Tông luống cuống.
Bởi vì, họ phát hiện dù ba người họ rất mạnh, nhưng lại không kịp ngăn cản một kiếm kia của Tô Minh… Đó là vì anh đã hiểu được kha khá quy luật không gian, kết hợp vào kiếm
mang khiến tốc độ của nó tăng lên đến mức làm người ta bất lực.
Ban đầu, ba lão của Huyền Diệu Tòng núp trong khe không gian là định chống lại các trưởng lão của Tiên Âm Cốc, chứ cũng chẳng mong đánh bại hay giết chết họ.

Chỉ cần trông chừng nhau là được.

Ai ngờ, còn chưa kịp ra tay kiềm chế lẫn nhau thì lại xuất hiện chuyện này.
Tô Minh hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ, thậm chí là không chút dao động trước tiếng hét của ba ông lão kia.
Nương tay?
Nương bà – mịa – mày chứ nương!
Cùng lúc đó, Vương Thần Ngạn cũng giật mình tỉnh lại trong tiếng hét của ba lão, vội vàng thi triển con bài chưa lật.
“72 loại Thiên Khu kiếm trận! Phóng!”
Vương Thần Ngạn chỉ tay lên trời gào to.
72 thanh thần kiếm bất chợt xuất hiện trên trời rồi phóng thẳng xuống.
Kết hợp thành Thiên Khu kiếm trận.
Kiếm ý đồng loạt dệt nên một cái võng, tạo thành kiếm ý chi thần.
Thoáng chốc, kiếm ý tràn ngập trời đất, bao phủ mọi nơi.

Mọi người trên đảo Ẩn Vân chỉ cảm thấy như bị kéo vào thế giới kiếm đạo, trước mắt là biển kiếm, núi kiếm, mọi thứ đều là kiếm và kiếm.
Thiên Khu kiếm trận như có linh hồn, tự động vận hành, bao bọc lấy Vương Thần Ngạn, nghênh đón một kiếm kia của Tò Minh.
Tô Minh hơi kinh ngạc.
Kinh ngạc với tốc độ ra tay của Vương Thần Ngạn.
Tốc độ ấy nhanh một cách đáng sợ.

Vì anh hiểu được quy luật không gian, nên một kiếm Sinh Tử Chớp Ảnh còn nhanh hơn cả dịch chuyển tức thời, vả lại, Vương Thần Ngạn còn hơi lơ đênh.

Trong tình huống đó, dù hắn ta có bị ba lão của Huyền Diệu Tông đánh thức thì cũng không thế ngăn cản kịp… Lại càng đừng nói tới thi triển con bài chưa lật như 72 loại Thiên Khu kiếm trận…
Nhưng Vương Thần Ngạn lại làm được, tuy hơi vội vàng và bối rối, nhưng lại làm được.
Tô Minh đoán chắc 72 loại Thiên Khu kiếm trận kia của Vương Thần Ngạn chỉ mất chưa tới 0,01 giây để hoàn thành, hoàn toàn bỏ xa tốc độ cực hạn khi ra tay bình thường.
“Hay cho một tên sống lại một đời, quả là không đơn giản mà”, Tô Minh nghĩ thầm.
Ngay lúc này.
“Ầm…”
Một kiếm Sinh Tử Chóp Ảnh
và 72 loại Thiên Khu kiếm trận va vào nhau.
Sinh Tử Chớp Ảnh chiếm ưu thế tuyệt đối, vừa đụng vào đã giống như cây kéo dễ dàng chém đứt kiếm trận.
cảnh tượng ấy cũng khá là chấn động..


 
Chương 842: Sinh Tử Chớp Ảnh!


Ba lão trên không ngơ ngác nhìn.
Bọn họ biết rất rõ 72 loại Thiên Khu kiếm trận của thiếu tông chủ mạnh cỡ nào, nếu dùng nó thì Vương Thần Ngạn có thể đánh ngang tay với cả cao thủ Bất Tử tầng hai.
Ba lão cũng từng khen 72 loại Thiên Khu kiếm trận ấy của Vương Thần Ngạn là chiêu kiếm cực kỳ xuất sắc, có một không hai.
Kết quả…
Đúng là không chấp nhận nổi!
Thực tế, Vương Thần Ngạn cũng không chấp nhận nổi, con ngươi hằn lên đỏ chót.
Khí thế cũng sôi sùng sục, như muốn đốt cháy.

“Sinh Tử Chớp Ảnh!”
“Sinh Tử Chớp Ảnh!”
“Sinh Tử Chớp Ảnh!”
Mà điều khiến Vương Thần Ngạn gần như tuyệt vọng, thậm chí muốn chửi đổng lên là chiêu “Sinh Tử Chớp Ảnh” kia của Tô Minh đã áp đảo về mọi mặt, mạnh đến nỗi khiến hắn ta cảm thấy bị đe dọa đến tính mạng.

Thế mà, Tô Minh lại chém tiếp!
Vẫn là “Sinh Tử Chớp Ảnh”!
Quan trọng là anh còn chém ra 10 nhát liên tục.
Bà nội nó chứ!
Lẽ nào một kiếm mạnh đến khó tin kia không phải là át chủ bài? không phải chiêu tủ? Không phải rất mất sức mới thi triển ra
được sao?
Sao lại chém ra liên tù tì như ăn cơm uống nước thế kia?
Hơn nữa, nhát nào nhát nấy cũng không yếu, trái lại còn càng mạnh.
“Cứu tôi!”, Vương Thần Ngạn không chút do dự xoay người chạy về phía ba lão của Huyền Diệu Tông trên không.


Hắn ta suýt chút nữa bị dọa té đái, cứ cảm giác như đang nằm mơ.
Tô Minh mạnh đến nỗi đối mới cái nhìn của Vương Thần Ngạn về võ đạo.

Dù hắn ta có
mơ cũng không ngờ trên đời này lại có thanh niên nào chưa tới 20 tuổi mà mạnh nhưthế…
Đầu óc hắn ta bị dọa đến nỗi không suy nghĩ được gì.
Không những chạy về phía ba lão của Huyền Diệu Tông, mà còn dứt khoát xé bùa hộ mệnh, cầu cứu bố mình – tông chủ Huyền Diệu Tông – Vương Nộ Th ươn g.
“Tôi có cho anh chạy hả?”, nhưng Vương Thần Ngạn vừa mới thi triển thân pháp, trông thì nhanh đến nỗi không nhìn thấy được bóng dáng hắn ta, giống như từ thật thành giả, không
chút cảm nhận được sự dao động của không gian.

Thế nhưng, Tò Minh chỉ bước ra một bước đã chặn trước mặt Vương Thần Ngạn.
Vương Thần Ngạn phát điên, mặt mày trắng bệch như người chết.
Không thể nào!
Thân pháp của hắn ta là sự kết hợp giữa thật và giả! Sao có thể bị Tô Minh cảm nhận được và chặn lại chứ!

Nhưng sự thật lại bày ra trước mặt hắn ta.
Khi Vương Thần Ngạn dừng lại thì hơn 10 nhát “Sinh Tử Chớp Ảnh” cũng chém tới sau lưng hắn ta.
Trong giây phút sống còn ấy, rốt cuộc ba lão của Huyền Diệu Tòng cũng kịp xuất hiện bên cạnh Vương Thần Ngạn.

Ba người đứng ở ba bên, dường như tính ngăn cản 10 nhát kiếm ấy cho Vương Thần Ngạn.
“Tòi muốn giết anh ta thì ai có thể cản nổi chứ? Dám chen vào, vậy chết hết đi!”, Tô Minh chợt quát, ý chí chiến đấu phóng thẳng lên trời, híp mắt, giơ tay lên, dùng chiêu “Quy vu trần ai” với ba lão.
Đương nhiên, nó cũng không phải “Quy vu trần ai” bình thường, mà là kết hợp 12 triệu kg, quy luật không gian, quy luật Tử Vong, lực ngưng tụ…
Thực ra, “Sinh Tử Chớp Ảnh” mạnh hơn, nhưng lúc này, ba lão của Huyền Diệu Tông lại đứng ngay trước mặt.

Nếu dùng kiếm thì khá là bất tiện, không bằng nắm đấm.
“Quy vu trần ai” thích hợp hơn trong trường hợp này..


 
Chương 843: Nó Cực Kỳ Mạnh!


Mà lần này, lại càng đáng sợ hơn, chỉ trong giây lát Tô Minh đã đấm ra tận 33 quyền.

Nắm đấm gào thét, vạn vật yên lặng, mai một cả không gian…
Cực kỳ khủng bố!
Nắm đấm của anh như tia chớp hạ xuống từ trên trời, không gì có thể cản nối.

“Mẹ kiếp!’1, đại trưởng lão -Tống Huyền của Huyền Diệu Tông là Bất Tử tầng ba, nhưng lúc này cũng cảm nhận được sự nguy hiểm và né đi theo bản năng.

Trái lại, nhị trưởng lão – Trần Chưong và tam trưởng lão – Dư Dịch cũng cảm thấy nguy hiểm,

của Vương Thần Ngạn, nên nghiến răng không né, giơ tay dùng hết sức mạnh ngăn cản từng quyền “Quy vu trần ai” của Tò Minh.

Tay còn lại thì cố gắng phá hủy hơn mười nhát kiếm “Sinh Tử Chớp Ảnh” đã chém đến trước mặt Vương Thần Ngạn.

Vừa đối phó nắm đấm, vừa ngăn cản chiêu kiếm của Tò Minh.

Cũng coi như là liều mạng.

Trong giây phút nước sôi lửa bỏng ấy, gương mặt già nua của cả hai cũng hơi tái đi.

“Chết đi!”, Tống Huyền bị biểu hiện liều mạng của Trần Chương và Dư Dịch kích thích, như bị cuốn theo, cũng có thể là vì tìm lại mặt mũi.

Sau khi ông ta né khỏi nắm đấm của Tò Minh, đòi mắt già nua nhìn chằm chằm vào anh, rồi giơ tay lên, chộp một cái.

Các ngón tay ông ta như hóa thành móng vuốt của con rết thời thái cổ.

Chi chít, sắc bén.


Kết hợp với quy luật Hắc Ám và không gian, còn cả sức mạnh lên đến 15 triệu kg.

Nó cực kỳ mạnh!
Chiêu đó còn mạnh hơn “Sinh Tử Chớp Ảnh” khi Tô Minh dùng hết sức thi triển rất rất nhiều.

Quả là quái vật Bất Tử tầng ba.

Nhưng điều khiến người ta hoảng sợ là, trước chiêu ấy của Tống Huyền, Tô Minh lại không thèm ngăn cản hay ngó tới cái nào!
Trái lại.

Trong con ngươi lạnh lẽo lóe lên vẻ tàn nhẫn của Tô Minh
chỉ có Vương Thần Ngạn.

Anh giơ tay lên, lại liên tục chém ra “Sinh Tử Chớp Ảnh”.

Thật sự là mất trí mà!
Cùng lúc đó.

Một chộp đáng sợ của Tống Huyền cũng rơi xuống đầu Tô Minh, cuốn theo sức mạnh to lớn và vô vàn sát khi, dường như định bóp nát anh.


Ngay cả Tống Huyền cũng nhếch mép nở nụ cười.

Nhưng đột nhiên.

Một cái chén phóng to ra như che trời lấp đất trên đầu Tô Minh, miệng chén ngửa lên, một dòng khí ăn mòn màu đen bốc lên đón đỡ bàn tay của Tống Huyền.

“Siêu… Siêu… Siêu việt cả thần khí? Đạo Khí!1′, đầu Tống Huyền ong lên, hoảng sợ, suýt nữa thì ngã xuống đất!
Ông ta rõ ràng cảm giác được cái chén trên đầu Tô Minh là Đạo Khí!
Đạo Khí trong truyền thuyết đó!
Đầu óc Tống Huyền trống
rỗng, chỉ còn lại một suy nghĩ đó là không thế nào!
Đúng vậy, không thể nào!
Đường đường Đạo Khí, sao có thế bị luyện hóa một cách dễ dàng như vậy được?.


 
Chương 844: Chứ Sao Nữa


Đừng thấy thực lực của Tò Minh mạnh đến nỗi ngay cả Tống Huyền cũng phải chấn động và dốc hết sức mạnh để đối phó.

Nhưng suy cho cùng, Tống Huyền vẫn cảm thấy thực lực của Tô Minh cùng lắm cũng chỉ ngang với mình mà thôi.
Chứ sao nữa?
Nhưng với Đạo Khí, trừ khi có nguyên nhân đặc biệt nào đó, ví dụ như pháp bảo bản mạng sinh ra đã có hay lý do hiếm thấy nào đấy.


Chứ không thì dù là Bất Tử tầng bảy, tầng tám, I Vv■ ‘I I ” I
tầng chín cũng khó mà luyện hóa và nắm giữ được nó.
Có điều, Tô Minh lại luyện hóa thành còng một cách dễ dàng và sử dụng thành thạo.
Phút chốc.
Quả nhiên, một chộp đáng sợ như móng vuốt rết đến từ thái cổ đã bị chén Hoàng Tuyền ăn mòn và nghiền nát!
Không những thế, miệng chén khẽ nghiêng, trực tiếp đổ về phía Tống Huyền.
Tống Huyền lập tức cảm thấy như có thần chết đang vầy
gọi mình!
“Xong rồi!”, ông ta hoảng sợ, con ngươi già nua trợn to như muốn lọt ra khỏi tròng.
Bỗng dưng.
“Phụt phụt phụt…’1, nhị trưởng lão – Trần Chương và tam trưởng lão – Dư Dịch đều hộc máu, trông rất thê thảm.


Hai cao thủ Bất Tử tầng hai cũng đã dùng hết các chiêu số dưới đáy hòm.

Như Trần Chương, ông ta đã sử dụng thần thông pháp tướng Bất Tử được mình tu luyện tới đỉnh, nhưng dù vậy, dưới vò số nắm đấm và nhát kiếm “Sinh Tử Chớp Ảnh” thì vẫn
ngăn cản một cách khó khăn, dần dần không chống đỡ nổi.

Ông ta bắt đầu lùi lại và hộc máu, ngày càng đuối sức.
Chỉ là, dù gì Trần Chương và Dư Dịch cũng là ba lão của Huyền Diệu Tông, là quái vật sống vò số năm tháng.

Tuy lúc này có hơi miễn cưỡng và khá gian nan, nhưng vẫn chia sẻ được rất nhiều áp lực cho Vương Thần Ngạn.
Sắc mặt của Vương Thần Ngạn cũng trắng bệch vì mất sức, nhưng lại không bị thương.
Quả là kẻ sống lại một đời, át chủ bài hết cái này đến cái

khác.
Nào là cờ CỐ Hồn, đao chữ liên hoàn, sức mạnh pháp tướng tự nhiên, thần thòng cõng núi hái trăng…
Vương Thần Ngạn liên tục quăng bảo vật và chiêu số ra.
Giờ phút này, mọi người trên đảo Ấn Vân đều hóa đá!
Rốt cuộc thì họ đang nhìn thấy gì?
Còn khoa trương hơn cả nằm mộng gấp trăm ngàn lần nữa.
Một tên nhóc chỉ có cảnh giới Chân Hoàng lại có thể đè Vương Thần Ngạn là Bất Tử tầng một – yêu nghiệt được coi như kẻ xuất sắc trong hàng tỉ năm qua ra đánh.
Mà còn rảnh tay đè cả ba lão của Huyền Diệu Tông ra tẩn cho một trận!.


 
Chương 845: Điều Này… Thật Là Đáng Sợ


Ba lão kia, đừng nói là các thanh niên trong thế hệ trẻ, mà ngay cả những tay lão làng trong các thế lực lánh đời cũng chưa chắc đánh thắng được họ!
Ba lão Huyền Diệu được coi như vô địch, hoành hành ngang dọc lại y như những đứa trẻ
trước mặt Tô Minh.

Điều này… Thật là đáng sợ.

Ngay cả Tô Ly cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc ngơ ngác… Gương mặt xinh đẹp hiện lên rất nhiều cảm xúc.

Ngay sau đó.

Trần Chương và Dư Dịch đã sắp không ngăn cản nổi!
Vương Thần Ngạn tức giận.


Một khi hai người kia không cản nổi, không san sẻ bớt đòn tấn còng như vũ bão của Tò Minh thì mình sẽ…
Vì thế, cái suy nghĩ bỏ chạy lại xuất hiện trong đầu hắn ta.

Nhưng Vương Thần Ngạn lại tuyệt vọng phát hiện, mình không trốn được!
Hắn ta có thể xác định, mình chắc chắn sẽ không trốn thoát được.

Vương Thần Ngạn không biết sao Tô Minh lại có được quy luật không gian, nhưng nó rất mạnh, mạnh đến nỗi khó tin…
ở trước mặt loại người hiểu được quy luật không gian như Tô Minh thì có trốn đằng trời.

“Không…”, Trần Chương chợt hét lên, cả người chấn động, nửa người ông ta bị chém bay, máu tươi và xương xẩu bay tứ tung, rất là ghê người.

“Muốn chết thì cùng chết!”, Trần Chương bị trọng thương bay ngược ra ngoài, đột nhiên ông ta điều khiển cơ thể rách nát của mình hóa thành một vệt máu xông thẳng về phía Tò Minh, nháy mắt xuất hiện trước mặt anh.

Ầm…
Trực tiếp tự bạo!
Vương Thần Ngạn thấy vậy
thì nôn nóng, con ngươi trợn to đỏ chót toát ra sự vui vẻ và mong đợi.

Hắn ta nhìn chằm chằm về phía Tô Minh.

Nhưng chỉ một lát sau.

Vương Thần Ngạn chợt run lên, suýt nữa bị dọa hồn lìa khỏi xác.

Sao lại thế được?
Tô Minh không chết?

Hơn nữa còn chẳng chút xây xát!
Dù gì thì Trần Chương cũng là cao thủ Bất Tử tầng hai, tuy bị thương nặng và chỉ còn lại một cơ thế không hoàn chỉnh.

Nhưng một cao thủ như vậy tự bạo, cũng cực kỳ đáng sợ.

Có điều, sao trông Tô Minh lại chỉ bị thương nhẹ, không, không đúng, trong nháy mắt, những vết thương ngoài da kia đã lành lặn.

Rốt cuộc là tại sao?
Tại sao chứ?
Là do sức mạnh của cơ thể Tò Minh mạnh đến nỗi khó tin, cộng thêm việc anh đột phá
cảnh giới nên lực phòng ngự của chuông Thiên Địa Huyền Hoàng cũng tăng lên một mảng lớn.

Còn có cả sự giúp đỡ của kho tàng huyết mạch, thần huyết và chén Hoàng Tuyền đã san sẻ bớt sức mạnh khi Trần Chương tự bạo…
Thế nên, Tò Minh mới có thế sống sót trước đòn tự bảo của một cao thủ Bất Tử tầng hai một cách dề dàng.

Sau khi Trần Chương chết.

Dư Dịch tuyệt vọng.

Vương Thần Ngạn càng tuyệt vọng hơn.

Lần này, bọn họ lấy cái gì để ngăn cản Tô Minh đây?
Vẻ mặt Vương Thần Ngạn mờ mịt đầy chua sót.

Bản thân là cao thủ đứng đầu sống lại một đời từ thời viên zỹ> cố.


Là người có khởi đầu hơn xa người khác, vậy… vậy… vậy mà lại bị một thanh niên 20 tuổi có cảnh giới Chân Hoàng đè đầu cưỡi cố đến nước này.

Ngay cả sống sót cũng đã trở thành một hy vọng xa vời.

Vương Thần Ngạn chán
nản.

Thậm chí là không tính chống trả nữa.

Đầu óc như sụp đổ.

“Tiếu Ngạn, chút chuyện ấy mà đã sụp đổ và từ bỏ ư?”, ngay giây phút Vương Thần Ngạn chuẩn bị nghênh đón cái chết thì bỗng dưng có một giọng nói hùng hồn, bá đạo của một người đàn ông trung niên truyền đến từ trong hư không.

Sau đó, một người đàn ông trung niên mặt mày như điêu khắc đội nón đen, dáng người cao to toát ra vẻ già cỗi, thần bí
khắc đội nón đen, dáng người cao to toát ra vẻ già cỗi, thần bí lại kỳ quái chợt xuất hiện, ông ta đạp mây, rẽ hư không bước tới.

Ong ta vừa đến đã giơ tay lên vung xuống.

Phút chốc.

.


 
Chương 846: Chàng Trai! Cậu Giỏi Lắm!


Một vầng hào quang phòng ngự có hình chưởng ấn hình vuông mờ ảo, chứa đầy những ký tự và trận pháp ngay lập tức bao trùm lấy Vương Thần Ngạn.
Khí tức phòng ngự khủng khiếp khiến người khác ngạt thở nhưng lại rất biết kìm chế, lúc này không ngừng toát ra từ cơ thế hắn ta.
Lúc này, tất cả mọi người đều cảm thấy, Vương Thần Ngạn tuyệt đối an toàn.
Người đến chính là Vương Nộ Thương- tòng chủ của Huyền Diệu Tòng và cũng là bố của Vương Thần Ngạn.
Hiện giờ ông ta đang ở cảnh giới Bất Tử vòng thứ 6, là cường giả siêu cấp cấp bá chủ thật sự.
Nhất thời, cả hòn đảo Ẩn Vân đều lập tức yên tĩnh trở lại.

Vò số những ánh mắt khiếp sợ nhìn về phía Vương Nộ Thương.

Họ sợ hãi đến mức khó tả.

Thậm chí, có những người trẻ tuổi còn run rấy quỳ xuống hành lễ.
“Chàng trai! Cậu giỏi lắm!
Hôm nay con trai tôi thua cậu là đáng đời nhà nó”, Vương Nộ Thương nhìn về phía Tô Minh, nói.

Giọng nói rất bình tĩnh nhưng lại ẩn chứa phong thái khó đoán, như kiểu một người đứng ở vị trí cao và có thể bình phẩm mọi thứ.
Tô Minh không nói gì, chỉ yên lặng đứng đó.
Vương Nộ Thương nhìn về phía Vương Thần Ngạn, nói: “Ngạn Nhi! về tòng môn với bố”.
Điều khiến mọi người kinh ngạc là…

Vương Nộ Thương không hề
có ý giết Tô Minh?
Đúng là khó hiếu! Nhất thời, tất cả mọi người đều cảm thấy khâm phục.
Đây đúng là khí phách của cường giả của cấp bậc bá chủ?
Hoặc có lẽ Vương Nộ Thương muốn giữ lại tính mạng của Tô Minh để khích lệ con trai mình sau này có thể quang minh chính đại đi khiêu chiến với Tò Minh chăng?
“Vâng thưa bố!”, Vương Thần Ngạn nghiêm túc nói.

Trước đó hắn ta như sụp đổ, nhưng dần dần cũng lấy lại được
tinh thần.

Chỉ có điều, vẫn cần có một ngày đánh bại trực diện Tô Minh, nếu không thì Tô Minh mãi mãi sẽ là bóng đen ám ảnh hắn ta.
“Tiền bối! Ồng định đưa hắn ta đi sao?”, đúng lúc này, khiến mọi người ngạc nhiên là Tò Minh từ nãy đến giờ đều trầm ngâm không nói gì mà giờ đây đột nhiên giơ tay lên chỉ về phía Vương Thần Ngạn.
ố?

Chuyện gì vậy?
“Tiền bối! Tôi có nói là chỉ đánh bại con trai của ông thôi
đâu?”, Tô Minh cười rồi nghiêm túc nói.

Nụ cười thản nhiên nhưng cũng đầy vẻ tàn nhẫn: “Từ đầu đến giờ tôi chỉ muốn Vương Thần Ngạn chết mà thôi”.
Cái gì?
What!!
Điên rồi sao?
Câu nói đầy điên rồ và hống hách của Tô Minh lập tức làm đông cứng tư duy của tất cả mọi người..


 
Chương 847: Vương Thần Ngạn Đã Chết…


Đến Vương Nộ Thương cũng biến đổi sắc mặt, sau đó cười trừ, nói: “Này! Cậu muốn giết
con trai tôi? Cậu có chắc là giết được không?”
Nhưng đáp lại lời ông ta là…
Đột nhiên, vầng ánh sáng hình vuông như trận pháp phòng ngự bao trùm quanh người Vương Thần Ngạn đột nhiên vỡ tan, giống như quả bóng bay bị rách.
Lúc vầng sáng đó bị vỡ thì Tô Minh đã đứng trước mặt hắn ta đúng kiếu ‘mặt đối mặt’.
Hơn nữa, Long Ngục Kiếm còn đâm vào cổ họng của Vương Thần Ngạn cứa đứt cổ họng của hắn ta.


Lưỡi kiếm sắc
nhọn cũng lập tức xé tan thần hồn của hắn ta.
Vương Thần Ngạn đã chết….
Hắn ta đã bị giết trong tích tắc!
Còn ở bên cạnh là con rối màu đen, đó chính là Thần Khôi.
Vầng sáng phòng ngự ban nãy đột nhiên bị phá tan chính là do Thần Khôi làm.
Vương Nộ Thương ra tay dùng vầng sáng phòng ngự bao trùm lên người Vương Thần Ngạn rất khủng khiếp, có sức mạnh phòng ngự vò địch, chí ít
bán thân Tô Minh cũng không phá nổi.
Nhưng Thần Khôi lại làm được.
“Tiền bối! Ông nhìn xem, tôi thật sự có thể giết chết con trai ông rồi kìa?”, trong lúc im lặng như tờ, Tô Minh nhìn về phía Vương Nộ Thương, nói.
Vương Nộ Thương như bị hút mất linh hồn.

Đường đường là cường giả cấp bá chủ ở cảnh giới Bất Tử vòng thứ 6 mà lại thất thần.
Quả thật quá đỗi kinh hãi!
Mọi việc hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của ông ta.
Vương Nộ Thương có nằm mơ cũng không thể ngờ rằng lại có người dám giết con trai ông ta ở ngay trước mặt ông ta.
Càng không thể ngờ, người đó không những dám làm mà thật sự đã làm được.
Đến Vương Nộ Thương còn vậy thì nói gì đến những người khác ở đảo Ẩn Vân.

Dường như họ kinh hãi như máu bị chảy ngược, đầu như vỡ tan, từng đòi mắt sợ hãi cực độ, dường như họ đang lơ lửng trên không trung.
Tô Ly cũng không phân biệt nổi đâu là thật đâu là mơ, toàn thân cũng run rẩy nhưng đang ở trong giấc mộng.
Tâm hơn chục hơi thở…
“Chết….!”, cuối cùng Vương Nộ Thương cũng thoát khỏi cảnh thất thần đó, sắc mặt xanh mét còn hơn người chết, ông ta vô cùng tức giận, dường như sắp bùng nổ.

ông ta nhìn chằm chằm về phía Tò Minh, tận sâu ánh mắt như muốn khóa chặt không gian và thời gian.

Khí tức của chết chóc như tản ra từ địa ngục.
mùi hoa cỏ, lúc nào cũng xanh mướt đầy sức sống, tràn đầy linh khí và vô cùng xinh đẹp.

Nhưng lúc này, khi Vương Nộ Thương tức giận, trời đất cũng như biến sắc, máu tươi nhuộm đỏ khắp nơi.

Mọi người có cảm giác, nước biển xung quanh đảo Ẩn Vân cũng chảy ngược, vô cùng khô cằn; thậm chí động thực vật nơi này cũng như mất đi sức sống.
Một giây trước vẫn còn trên thiên đường mà lúc này đã như dưới địa ngục rồi.
Vương Nộ Thương như vươn tay lên tận trời, như bắt lấy lòi
thần trên trời..


 
Chương 848: Lúc Này Tò Minh Đã Hiểu


Lõi thần hiện ra màu đỏ sẫm giống như con rồng được chạm khắc ngưng tụ thành lôi ấn màu đỏ.
Bùm…
Lôi ấn đánh ra trấn áp về phía Tô Minh.
Lôi ấn màu đỏ lớn dần lên che phủ bầu trời.

Nhất thời, lôi ấn dường như bao trùm tất cả.
Dòng điện dày đặc theo hư không chảy vào biển Vô Mệnh.


Trên biển xuất hiện những con sóng lên đến trăm mét thậm chí
là ngàn mét, nước biển màu xanh bắt đầu dần biến thành màu đỏ.
Trong lôi ấn có chứa ý cảnh lôi điện, giống như lôi thần đích thân ra tay.

Cảm giác như thế giới đã đến ngày tận thế.
Lúc này sắc mặt của Tô Minh vô cùng ngưng trọng.
Phải nói là sắc mặt của Tô Minh ngưng trọng một cách khác thường.
Bởi vì lòi ấn lao về phía anh và khóa chặt anh, khiến anh cảm nhận được mùi chết chóc.
Anh cảm nhận mình không phải là đối thủ.
Hơn nữa, cách biệt quá lớn.
“Rõ ràng đây là Vương Nộ Thương dùng đến năng lực thiên nhiên, nhưng tại sao lại mạnh
đến vậy?”, Tô Minh thầm hỏi thiên nữ Tạo Hóa.
Anh tận mât nhìn thấy chiêu này của Vương Nộ Thương là vươn tay nắm lấy lôi điện trên trời để tấn công anh.


Và lôi điện thuộc về năng lực thiên nhiên.
Trên thực tế, Tô Minh cũng có thể dùng đến năng lực thiên nhiên, thậm chí những tu giả võ đạo có thực lực thấp hơn Tô Minh cũng có thể làm được.
Nhưng đến hiện tại, Tô Minh có thế chắc chắn một điều, chưa CÓ ai có thể sử dụng được đến mức kinh khủng như này.
“Năng lực của thiên nhiên là vô tận, phải xem bản thân anh có thể nắm bắt và tận dụng bao nhiêu thôi”, thiên nữ Tạo Hóa nói.
Lúc này Tò Minh đã hiểu.
Nói cho cùng thì năng lực thiên nhiên là vò cùng.

Nếu như bản thân đủ mạnh thì có thế thôi thúc tất cả năng lực đó chiến đấu cho mình, tất nhiên uy lực đó sẽ là hủy diệt được cả trời đất.
“Làm thế nào mới có thể có được nhiều năng lực thiên nhiên hơn?”, Tô Minh lại hỏi.
“Có rất nhiều cách! Cách thường gặp nhất là khi cảnh giới và sức mạnh trong cơ thể mình mạnh dần lên thì tất nhiên sẽ có nhiều năng lực thiên nhiên hơn.

Cách thứ hai là thông qua việc tu luyện một số thần thông và còng pháp, ví dụ như cò gái tên Tiêu Nguyệt tu luyện bộ môn thần thông ‘Nhật Nguyệt Tinh Thần’.

Chính vì vậy mà cô ta có thể có được sức mạnh của nhật nguyệt trăng sao.

Cách thứ ba là thông qua việc lĩnh ngộ, hòa vào thiên nhiên.


Nếu như vậy thì có thế có được nhiều năng lực hơn”.
Tò Minh đang nói chuyện với thiên nữ Tạo Hóa.
Còn người ngoài nhìn thấy thì cảm thấy vô cùng kinh ngạc….
Sắp chết đến nơi rồi mà Tô Minh vẫn thản nhiên như vậy?
Tô Minh không trốn đi ư?
Không chạy đi ư?
Chí ít thì cũng phải chắn lại chứ?
Nhưng tại sao Tô Minh lại không làm gì cả?
Tất nhiên, cũng có một số người cảm thấy, Tò Minh bị Vương Nộ Thương khóa chặt
nên muốn làm gì cũng khó..


 
Chương 849: Cảm Ơn Cô!


“Anh…”, Tô Ly dường như sẳp ngất đi.

Cô rất muốn vận dụng thân pháp và cùng chiến đấu với Tô Minh nhưng Vân Thanh Thanh đã ngăn lại.
“Thực lực của cò mà hiện giờ xông lên thì chỉ gây thêm phiền phức cho cậu chủ Tô thòi”, Vân Thanh Thanh nói.
“Tránh ra! Lẽ nào… Lẽ nào phải trơ mắt nhìn anh tòi chết sao? Kể cả phải chết thì tòi cũng phải chết cùng anh ấy”, Tô Ly quát lên, trong đòi mắt đẹp đều là vẻ kiên định, thậm chí còn có chút ửng đỏ.
cảm xúc của Tô Ly lúc này vô cùng phức tạp.
Lúc cò định ra tay thì…

“Xem ra cậu chủ Tô có thế lực chống lưng đấy.

Cô đừng làm nhỡ việc của anh ấy, nếu mà gây loạn thêm mà anh ấy chết trong tay Vương Nộ Thương thì mới đáng tiếc”, Vân Thanh Thanh bình tĩnh nói, giọng nói trong trẻo mà nghiêm túc: “Cô nhẫn nại chút! Nếu mà cậu chủ Tò thật sự chết trong tay Vương Nộ Thương, sau đó kể cả cô đi liều mạng với Vương Nộ Thương thì tòi cũng không ngăn cản đâu”.
Tô Ly hít một hơi thật sâu, lúc này mới bình tĩnh hơn một chút.
Đúng vậy! Vân Thanh Thanh nói đúng!
Ban nãy, mình quan tâm quá hóa loạn, đúng là có chút hồ đồ.
“Cảm ơn cô!”, Tô Ly nói lời cảm ơn, sau đó nhìn chằm chằm vào Tò Minh đang ở trên không trung.

Hai tay cò nắm chặt, trong lòng thầm cầu khẩn.
Một lát sau…
Một vật thế với chiều cao, chiều dài và chiều rộng vô tận,
như tòa thành từ chốn tiên giới rơi xuống, mọi thứ đều to lớn và chấn động chắn trên đỉnh đầu của Tò Minh.
Cảm giác đó còn khủng khiếp hơn cả ngày tận thế.
Đảo Ẩn Vân bắt đầu chia năm xẻ bảy vì lòi ấn ban nãy, giờ đây lại chìm sâu vào biển Vô Mệnh.
Tô Minh đứng theo kiểu bồng bềnh trôi nổi, nước biển xung quanh anh bắt đầu quay cuồng.


Những vòng xoáy khổng lồ điên cuồng hình thành khiến người khác kinh hãi.
Nhưng Tô Minh vẫn không có động tác gì, dường như đã chấp nhận số phận.
Đến khi lôi ấn đó chỉ còn cách Tò Minh tầm ba đến năm mét, từ xa nhìn lại tưởng chừng Tô Minh sắp bị nuốt trọn thì đột nhiên…
“Xoẹt!”
Một thanh kiếm xuất hiện trong tay anh.
Đó chính là Ma La Kiếm…
Mạnh!
Vô cùng mạnh!
Đặc biệt là thời gian gần đây vì hấp thụ linh thạch và kiếm hoàn và cả tinh huyết cự thú nên thực lực và cảnh giới của anh tăng nhanh, cũng vì vậy mà có thể dùng được một chút uy lực của Ma La Kiếm.
Vì vậy, kiếm này có sức mạnh vò cùng trong thế giới Tiểu Thiên này.
Ma La Kiếm vừa tung ra thì trên bầu trời bắt đầu xuất hiện những thiên nhãn vô cùng lớn…
Không ngờ… Không ngờ thiên nhãn này lại xuất hiện ở thế giới Tiểu Thiên và khóa chặt Tô Minh, dường như sắp hạ
xuống tiêu diệt Tô Minh.

Hóa ra là vì Ma La Kiếm quá mạnh, mạnh đến nỗi khiến ý chí thế giới trong thế giới Tiểu Thiên cảm thấy bất an.
Mặc dù ý chí thế giới trong thế giới Tiểu Thiên không có tư duy và thần chí cụ thể nhưng cũng có những phán đoán và cảm nhận cơ bản.
Và Ma La Kiếm cho nó cảm giác nguy hiểm và có thể làm hại đến nó.

Vì vậy, lúc này trong tiềm thức của nó lập tức xuất hiện ý nghĩ tiêu diệt Tô Minh, cũng chính là chủ nhân của Ma La Kiếm.
Nhưng cuối cùng thiên nhãn lớn đó vẫn biến mất.
“Hừm! Ý chí nhỏ bé mà cũng định ra tay sao? Coi như mày thức thời đấy, nếu không thì bổn thiên nữ đã tiền mày về cõi luân hồi rồi”, thiên nữ Tạo Hóa hừ lạnh một tiếng trong thần thức của Tô Minh.

Cô ta nói có chút khinh bỉ.
Đồng thời lúc này…
“Xoẹt…”, tất cả mọi người cảm thấy trước mặt mình có luồng ánh sáng xoẹt qua..


 
Chương 850: Tò Minh Quá Mạnh!


Sau đó…
Trời như nứt ra…
ở phía chân trời xuất hiện một lõi ấn khác, cũng bị xé tan ra rồi hóa thành hư vô…
Sau đó thì… Kiếm quang của Ma La Kiếm lao về phía Vương Nộ Th ươn g.
Cảnh tượng này đột nhiên diễn ra khiến mọi người kinh ngạc!
Ngay cả Vương Nộ Thương cũng kinh hãi, suýt nữa suy sụp!
Đừng thấy lôi ấn ban nãy là ông ta tùy ý đánh ra, chứ thật ra ông ta đã dốc hết sức rồi.

Vốn dĩ chưởng ấn đó là võ kỹ siêu cấp trong ‘Lòi đình diệt thê’.

Hơn nữa ông ta đã lĩnh ngộ và tu luyện đến cảnh giới cao, cộng với cảnh giới Bất Tử vòng
thứ 6.
Vì vậy chưởng ấn đó có thể nói là đánh tan được tầng võ trung rồi.
Chưởng này thậm chí có thể nói là vô địch trong thế giới Tiểu Thiên.
Nhưng trước mặt…
“Chuyện này… Chuyện này…”, những anh tài đang tròi dạt trên biến lại một lần nữa như chết ngất đi.

Họ không ngừng run rấy, bị dọa chết khiếp.

Tô Ly bắt đầu lắc đầu, cảm giác thất thần.

Anh trai cò quá mạnh, mạnh đến mức khủng khiếp khiến cô thấy
sợ.


Cô không biết mình nên đối mặt thế nào với người anh vò địch này của mình.
Trong lòng Tô Ly thấy vò cùng hiếu kỳ, không biết trong một năm vừa rồi anh trai mình đã trải qua những gì?
Cò thấy đầu óc choáng váng, trong lòng thấy lo lắng và hối hận.
Tò Minh quá mạnh!
“Bát hoang vò cực! Lôi thần chi kiếm”, đúng lúc này Vương Nộ Thương giơ hai tay lên, hai tay cầm kiếm, nhất thời toàn thân ông ta biến thành chất dẫn
điện hấp thụ lõi điện của trời đất.

Lúc này từ trên trời xuất hiện rất nhiều tia sét màu đỏ đen to như thùng nước, truyền vào thanh kiếm trong tay của Vương Nộ Thương.
Kiếm rộng 10 cm, dài 2 m, màu vàng sậm.
Phía trên kiếm có hạc và rồng bay, có cả kỳ lân và rất nhiều cự thú cổ đại, chúng xếp thành trận pháp và trận nhãn.
Kiếm này là bán bộ đạo khí.

Cũng là binh khí mà Vương Nộ Thương dùng hơn chục ngàn năm nay rồi.
Kiếm này có tên là Thòng Thần Kiếm, rất mạnh.

Kể cả là đổi thành thanh kiếm đạo khí thật sự.


Có lẽ trong tay Vương Nộ Thương không thể có được đạo khí nào mạnh hơn và thuận tay hơn nữa, kể cả là Vương Nộ Thương không thế hoàn toàn sử dụng và phát huy được 100% uy lực của nó.
Vì vậy, có lúc không phải là cứ binh khí càng mạnh càng tốt mà càng thích hợp càng tốt.
Thông Thần Kiếm bắt đầu run rấy, bởi vì nó đã hấp thu được lòi điện.
Kiếm pháp và pháp quyết
khiếp vừa phức tạp bắt đầu nối lên.
Đột nhiên…
Xoẹt…
Một đường kiếm quang màu đen mang theo sức mạnh của cự thú, mang theo sức mạnh của lôi điện va chạm với Ma La Kiếm.
“Không biết sống chết là gì”, Tò Minh thản nhiên nói, có chút khinh bỉ.
Sức mạnh vô địch của Ma La Kiếm không phải là điều mà
Vương Nộ Thương có thể tưởng tượng được.


 
Chương 851: Chấn Động Trời Đất!


Nếu như thời gian trước, vì năng lực tự thân không đủ nên Tô Minh không thế phát huy được uy lực của Ma La Kiếm, có lẽ lúc đó Vương Nộ Thương còn có cơ hội lớn.
Nhưng hiện giờ…
Ma La Kiếm thật sự vô địch.
Quả nhiên….
Xoẹt!

Chấn động trời đất!
Trời đất như không còn ánh sáng.
Cảnh tượng như biến thành mưa máu.
Biển Vô Mệnh lập tức từ màu đỏ đen quay về màu xanh.
Khí tức bao trùm đất trời…
“Cậu… Cậu…”, Vương Nộ Thương không ngừng run rẩy, trợn trừng mắt nhìn chằm chằm vào Tô Minh, ông ta rất muốn nói gì đó nhưng máu tươi đột nhiên phun ra từ miệng …
Dưới vô số ánh nhìn, Vương Nộ Thương như hóa thành vũng
máu, thần hồn cũng tan biến.
“Thần Khôi sẽ không cần ra tay nữa”, Tô Minh bĩu môi rồi lẩm bẩm.

Trên thực tế, Thần Khôi đã ấn nấp ở cách Vương Nộ Thương không xa, chỉ đợi khi Ma La Kiếm không giải quyết được ông ta thì Thần Khôi sẽ đột ngột ra tay.


Kết quả là ngay cả Vương Nộ Thương cũng không thể ngờ Ma La Kiếm lại mạnh đến thế.
ông ta đã bị giết trong tích tắc!
Vương Nộ Thương- tông chủ của Huyền Diệu Tông, ở cảnh giới Bất Tử vòng thứ 6… Mà cũng
chết?
Cộng với cái chết của Vương Thần Ngạn và ba ông lão của Huyền Diệu Tông…
Huyền Diệu Tông toi thật rồi…
Tất cả những anh tài trên biển hồi lâu không lên tiếng, hồi lâu không phản ứng lại trong cảnh chấn động đó.
Còn Tò Minh thoắt một cái đã quay về bên cạnh Tô Ly.
“Ly Nhi! Một năm không gặp rồi nhỉ?”, Tô Minh cười nói, đột nhiên ôm chặt Tô Ly, vội nói: “Ly
Nhi! Anh nhớ em!”
Thân người Tò Ly run rấy, sau đó cò cũng ôm chặt Tò Minh, nói: “Em cũng nhớ anh!”
Tô Ly bắt đầu khóc lóc ủ rũ.


Cô vốn không phải người yếu đuối nhưng lúc này cô không thể kìm chế được, dường như bộc phát hết sự uất ức và tủi thân của mình.
Thời gian này cò vô cùng cẩn thận, bời vì bất cứ lúc nào cũng có thế mất mạng.

Cô thậm chí còn không dám nói chuyện với bất cứ ai.

Dù sao cô cũng là một cô gái…
Sau mười hơi thở, Tò Minh mới buông Tô Ly ra, chau mày nói: “Nói đi! Ai bắt nạt em?”
Lúc này sát khí của Tô Minh nối lên cuồn cuộn….


 
Chương 852: Anh Ra Tay Rất Đột Ngột!


Từ hội trà Ẩn Vân này có thể nhìn ra… Tò Ly sống không được tốt lắm, mặc dù cô là thiếu cốc chủ của Tiên Âm Cốc.
“Cút hết ra đây!”, chưa đợi Tô Ly lên tiếng thì Tô Minh đột nhiên ngẩng lên trời nói, sau đó lại thấp giọng quát: “Đừng để đích thân tôi phải mời các người”.
Không gian ở phía chân trời
dường như có chút do dự, cuối cùng có ba người đi ra.
Đó là một ông già và hai bà già.

Họ đều lớn tuổi, ước chừng cũng phải mấy trăm ngàn tuổi rôi.

Thực lực của họ không yếu.

Ông già ở cảnh giới Bất Tử vòng thứ 4, còn hai bà già ở cảnh giới Bất Tử vòng thứ 1, đều ở đỉnh phong kỳ.
“Chắc các người là trưởng lão của Tiên Âm Cốc chăng?”, Tô Minh nheo mắt lại, nói.

Rất dễ đoán, lúc bắt đầu hội trà, anh đã
* • < cảm nhận được trong không gian ẩn giấu ba lão quái vật.

Sức
chú ý của ba lão quái vật này đều tập trung vào Tô Ly.

Vì vậy, chắc chắn ba lão này đến từ Tiên Âm Cốc.

Và thực lực ở cấp bậc này chí ít cũng là trưởng lão của Tiên Âm Cốc.

Trong đó có một ông lão nở nụ cười già nua, nói: “Cậu chủ Tô! Tòi là Tê Húy, là đại trưởng lão của Tiên Âm Cốc.


Thiếu cốc chủ đã là yêu nghiệt siêu cấp triệu năm khó kiếm rồi, không ngờ cậu chủ Tô còn mạnh hơn nhiều, đúng là khiến người khác khâm phục.

Sớm biết cậu chủ Tô cũng tham gia hội trà này và có cậu chủ Tô bảo vệ thiếu cốc chủ thì chúng tôi đến đây đúng là thừa”.
Tê Húy cảm thán nói, căn bản không nói với tâm thái của một trưởng lão mà nói với kiểu ngang bằng vai vế.

Bởi vì Tò Minh có thể giết chết Vương Nộ Thương, bất luận là dùng thủ
đoạn gì thì thực tế vân là Vương Nộ Thương chết trong tay Tô Minh… Đúng là đáng sợ.
“Ý của tiền bối là ba vị đến là đế bảo vệ Ly Nhi?”, Tô Minh cười, nói.

Anh chưa từng gặp ai mà vô liêm sỉ đến vậy: “Nếu như tôi đoán không nhầm thì trước đó Ly Nhi bị Vương Thần Ngạn để ý đến, lúc rơi vào nguy hiểm thì ba vị không hề xuất hiện mà chỉ đứng bên cạnh xem kịch”.
Sắc mặt của đám Tê Húy đều biến đối, có chút đỏ ửng, cũng có chút lúng túng.
“Ba vị trưởng lão bị mấy trưởng lão ở Tiên Âm Cốc theo
dõi nên…”, Mạt Cầu hít một hơi thật sâu, cấn thận nói.
“Vậy sao?”, Tò Minh cười, sau đó đột nhiên ra tay.
Đúng vậy! Anh ra tay rất đột ngột!

Sát ý trong mắt anh nổi lên cuồn cuộn, vò cùng hung hăng!
Anh nhấc tay lên rồi tung một quyền về phía Mạt Cầu.
Hơn nữa, điều kinh khủng hơn là quyền này được dùng hết sức.
Hơn trăm triệu sức mạnh
cùng với quy luật không gian, quy luật Tử Vong, vv… tất cả đều dùng đến hết.
Quyền này ra đột ngột không báo trước, điều quan trọng là Mạt Cầu cách Tô Minh rất gân.
Kết quả là…
Mạt Cầu cũng bị giết trong tích tắc và hóa thành hư vô.
Không khí lập tức trở nên yên tĩnh…
Đám Tê Húy đều ngây người ra.
Tò Ly cũng đờ đần người.
Tất cả mọi người cũng thế.


 
Chương 853: Trừ Khi Là Giết Chết Tô Minh…


Kế cả biết Tô Minh rất bá đạo, rất mạnh nhưng… Nhưng không thể ngờ Tô Minh lại làm đến mức này.
“Có thế ba vị trưởng lão bị theo dõi nên không ra tay được nhưng cậu chủ Mạt lại vui khi người khác gặp họa, không hề có ý nghĩ bảo vệ sư muội của mình, lại còn đứng xem kịch hay.

Vì vậy tòi tiễn anh đến cõi chết thôi mà, đừng trách tôi”, Tô Minh khẽ cười rồi nói với Mạt Cầu đã hóa thành hư vô trên không trung.
“Cậu… Cậu… Cậu…”, sau hơn chục hơi thở, Tê Húy mới trợn trừng mắt nhìn Tô Minh, trong đôi mắt già nua đều là sát ý và lửa giận, còn có cả sự kiêng kị.
Khí tức khủng khiếp bao trùm khắp cơ thể ông ta, dường như ông ta rất muốn ra tay.
Mạt Cầu là con trai duy nhất của Mạt Thính Vũ- cốc chủ Tiên Âm Cốc.
Vậy mà Mạt Cầu chết như vậy sao?
Điều quan trọng là Mạt Cầu bị giết ngay trước mặt ba vị trưởng lão, quay về sẽ ăn nói thế
nào với cốc chủ đây?
Trừ khi là giết chết Tô Minh…
Nhưng có thể giết chết không?
Tê Húy không kìm nổi, lúc này trong đầu ông ta hiện ra cảnh tượng Tò Minh giết chết Vương Nộ Thương lúc trước.
“Tiền bối muốn ra tay nhưng lại không dám chăng?”, Tô Minh lên tiếng, nhún vai, có chút khinh bỉ, nói: “Nếu đã vậy thì tôi sẽ đưa em gái tòi đi trước.

Dù sao thì Huyền Diệu Tòng cũng sắp toi rồi, còn rất nhiều bảo bối đang
đợi tôi đến thu lượm nữa”.
Tô Minh nắm chặt tay Tô Ly đang đờ đẫn như cò ngốc, dẫn theo cả Vân Thanh Thanh giẫm lên không trung mà đi.
Tốc độ không nhanh, không giống với kiểu đang chạy trốn mà với dáng vẻ nhàn hạ.
Đám Tê Húy nhìn chằm chằm vào Tô Minh, sát ý đã nối lên sùng sục.
Chỉ chưa đầy một hai hơi thở mà trong lòng đã dấy lên vô số lần sát ý nhưng cuối cùng họ vẫn phải kìm lại.
“À phải rồi! Tôi không biết là em gái tôi đã chịu những uất ức gì ở Tiên Âm Cốc nhưng tôi sẽ đi tìm hiểu.

Tốt nhất là Tiên Âm Cốc đừng để em tôi chịu uất ức gì, nếu không thì Tô Minh này sẽ xách kiếm đến thăm Tiên Âm Cốc đấy”, lúc đi đến chân trời Tô Minh đột nhiên dừng lại, xoay người lại nhìn đám Tê Húy ở phía sau rồi nghiêm túc nói.
Tô Ly ở bên cạnh không ngừng run rẩy.

Cô cảm thấy như quay lại thời tiểu học, mình và bạn cùng bàn xích mích mà anh trai lúc đó học lớp 3, sau khi tan học đã chặn ở cửa lờp rồi đánh cho
người bạn của mình một trận.
Trong lòng Tò Ly vẫn luôn thường trực cảm giác an toàn đó.
Lúc này cò cảm thấy rối rắm vô cùng.
Có nên nói ra tính toán của SƯ tôn Mạt Thính Vũ với mình không? Có nên nói ra là bà ta muốn cướp huyết mạch của mình không?
“Ly Nhi! Em thật sự chịu uất ức ở Tiên Âm Cốc sao?”, Tô Minh vốn chỉ định buông lời cảnh cáo ba người Tê Húy thòi, thậm chí là cảnh cáo toàn bộ
Tiên Âm Cốc chứ không nghĩ là Tô Ly thật sự bị bắt nạt ở đó.
Nhưng lúc anh cảnh cáo đám người kia, biếu cảm của em gái Tô Ly thay đổi rõ rệt.
Điều đó chứng tỏ…
Tò Ly thật sự phải chịu uất ức ở đó?
Tò Minh bất giác nhớ đến kho tàng Chuẩn Đế trong tay em gái.

Thứ này từng bị Vương Thần Ngạn nhắm tới rồi bị tất cả mọi người để ý đến, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng?
Điều đó có nghĩa là, Tò Ly
hoàn toàn có thể bị chịu uất ức khi ở Tiên Âm Cốc mà không giao ra kho tàng Chuẩn Đế.
“Em…”, Tô Ly do dự, không biết nên nói gì.
Nếu nói ra thì cô sợ anh trai sẽ thật sự một mình một kiếm đến Tiên Âm Cốc và có thể gặp nguy hiểm.
Nếu không nói thì có nghĩa là cò gạt anh trai nhưng cò lại không muốn thế.
“Anh hiểu rồi!”, thấy Tô Ly do dự, Tô Minh liền hiểu mọi chuyện.

Anh đột nhiên, cười nói.
Nụ cười đó chứa đầy sát ý.
Sát ý khiến người ta ớn lạnh!
“Ba vị tiền bối! Mười ngày sau tôi và Ly Nhi sẽ đến thăm Tiên Âm Cốc”, Tô Minh quát lớn, nói ra từng câu từng chữ mà không hề có ý đùa cợt.
Nói xong, anh xoay người đưa Vân Thanh Thanh và Tò Ly đi về phía Huyền Diệu Tòng.
“Chuyện… Chuyện này phải làm sao?”, sắc mặt Tê Húy biến đối: “Chúng ta phải quay về thông báo cho cốc chủ ngay”.
Lớn chuyện rồi!
Tò Minh thật sự sẽ đến Tiên
Âm Cốc sao?
Với thực lực giết được Vương Nộ Thương thì…
Họ không thể không lo lắng được!
Họ nhất định phải nói sớm cho cốc chủ biết để chuẩn bị sớm.
Đám người Tê Húy vội rời đi.
Còn đám anh tài đang ở trên mặt biển cuối cùng cũng định thần lại.

Họ đều liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt đỏ ửng với vẻ kích động.
“ỏi mẹ ơi! Mau… Mau đến Tiên Âm Cốc thôi.

Có… Có kịch hay xem rồi”.
“Lẽ nào Tô Minh muốn diệt xong Huyền Diệu Tòng thì sẽ tiêu diệt luôn Tiên Âm Cốc sao?”
“ôi chúa ơi! Điên thật rồi! Một mình một kiếm đến Tiên Âm Cốc, đúng là khiến người khác kích động”.
Nhất thời, đám anh tài ở đây đều vô cùng kích động, ra sức bàn luận rồi đi về phía Tiên Ám Cốc.
Chương 500: Bia Huyền Diệu
Tò Ly là người dần đường cho Tò Minh và Vân Thanh Thanh đến Huyền Diệu Tông.
Đường đi không xa, đặc biệt là họ còn ngồi Tử Hỏa Ưng.
“Anh ơi! Rốt cuộc một năm nay đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao anh lại…”, trên đường đi Tô Ly rất phấn khích, thật sự muốn làm rõ xem một năm qua Tò Minh đã trải qua những gì.
Tò Ly tự nhân một năm nay mình đã trải qua vô số kỳ tích,
tạo ra vô số kỳ tích tu luyện thần tốc.

Nhưng nếu so với anh trai thì cô vẫn còn kém hơn rất nhiều.
Tò Ly cảm thấy tự hào và vui thay Tò Minh.


Tất nhiên, hơn cả là sự tò mò.
Tò Minh chỉ nói rất đơn giản nhưng Tò Ly lại nghe rất nghiêm túc.

Cò cứ nghe rồi nắm chặt cánh tay Tô Minh.

Khi cô nghe đến đoạn nguy hiểm thì không kìm nổi sự căng thẳng và xót xa.

Khi nghe đến đoạn Tô Minh thu hoạch được những bảo bối thì cò không kìm nổi mà nở nụ cười ngọt ngào.
Cò có cảm giác như mình hòa vào làm một với Tô Minh.
cảnh tượng này Vân Thanh Thanh nhìn thấy mà cũng cảm thấy ấm lòng….
Tình cảm của hai anh em đúng là đáng quý…
Rất nhanh, Tô Minh đã kể xong.

Anh đột nhiên xoay người, hai tay nắm chặt lấy vai Tò Ly, nói: “Ly Nhi! Nói hết cho anh nghe, tại sao em lại gia nhập Tiên Âm Cốc và kể ra tất cả những chuyện em gặp ở Tiên Âm Cốc.

Em biết thừa là nếu em nói dối thì anh sẽ biết ngay”.
Tô Minh quá hiểu cò em gái này của mình.
Một khi em gái nói dối thì cảm xúc của nó sẽ thay đổi rõ rệt, anh nắm rõ được điểm này.
“Em… Em nói! Nhưng anh không được kích động nha”, Tô Ly cắn môi, nhỏ giọng nói.

Sau đó cô chậm rãi nói.
Từ đầu đến cuối Tô Minh đều nhẫn nại nghe.
Khoảng chừng mười phút sau, Tô Ly mới kể xong.
Thần sắc của Tô Minh không có gì tthay đổi nhưng Vân
Thanh Thanh ở bên cạnh thì có thể chắc chắn một điều: Từ giờ phút này, Tô Minh và Tiên Âm Cốc không đội trời chung.
Không ngờ cốc chủ của Tiên Âm Cốc là Mạt Thính Vũ lại dám nhòm ngó huyết mạch của Tò Ly.
Một khi Mạt Thính Vũ thành công thì kết cục của Tô Ly sẽ rất thê thảm.
Cũng may là điều đó vẫn chưa xảy ra.
“Anh à! Anh không giận sao?”, Tô Ly nói xong thì nhìn Tô Minh có chút hiếu kỳ rồi cẩn
thận hỏi.
Cô tưởng rằng sau khi nghe xong Tò Minh nhất định sẽ dấy lên sát ý với Mạt Thính Vũ rồi nghiến răng nghiến lợi đầy kích động.
“Có gì tức giận với kẻ sắp phải chết chứ?”, Tò Minh giơ tay lên xoa nhẹ đầu Tô Ly, trong lòng xuất hiện một ý nghĩ ‘Nhất định phải giết chết Mạt Thính Vũ, nhất định…’.
Sau đó Tô Ly và Vân Thanh Thanh đi tiếp, bắt đầu nói đến những thì thầm to nhỏ của con gái.

Nhưng trong lúc nói chuyện, hai người thỉnh thoảng lại nhìn
về phía Tô Minh ở cách đó không xa.
Còn về phần Tò Minh, anh bắt đầu kiểm tra nhẫn không gian của Vương Thần Ngạn, Vương Nộ Thương và ba trưởng lão của Huyền Diệu Tông.
“8000 linh thạch cực phẩm, 3900000 viên linh thạch thượng phẩm”, Tô Minh kiểm tra một lượt, mặc dù chuẩn bị sẵn tâm lý rồi nhưng vẫn chấn động.

Đúng là nhiều đến nỗi khiến người ta run rẩy.
Không phải là anh chưa từng đi ‘cướp’ ở những nơi có thế lực đẳng cấp ở thế giới Tiếu
Thiên như chỗ của Phó Tử Lập.
Trong nhẫn không gian của Phó Tử Lập cũng chỉ có 1000 viên linh thạch cực phẩm, 300000 viên linh thạch thượng phấm mà thôi.
Nếu so với bảo bối của đám Vương Thần Ngạn và Vương Nộ Thương thì đúng là không cùng đẳng cấp.
“Không hổ danh là thế lực ẩn thế kế thừa triệu năm.

Tích lũy này đúng là khủng khiếp”, Tò Minh cảm thán nói.

Hơn nữa, anh cũng hiếu rõ, đây chí là một phần tích lũy của Huyền Diệu Tông thòi.

Bên trong Huyền Diệu

Tông nhất định còn có kho báu vật và những mật thất.

Chuyến đi này đến Huyền Diệu Tòng chẳng phải là vì những tài nguyên võ đạo đó hay sao?
Ngoài linh thạch ra, trong nhẫn không gian của Vương Nộ Thương còn có một bộ còng pháp, có tên là ‘Thần Lôi Kinh’.

Đây là một bộ công pháp có đẳng cấp cao.

Nhưng, đối với Tô Minh mà nói thì cũng không có tác dụng lớn lắm.

Anh đã tự tu luyện rất tốt ‘Thái Huyền Thôn Linh Chân Kinh’.

Huống hồ hiện giờ thiên nữ Tạo Hóa đang giúp anh xóa bỏ ma tính trong ‘Đại Ma Tâm Kinh’, để hòa vào ‘Thái Huyền Thôn Linh Chân Kinh’.
Một khi thành công thì sau này anh sẽ có được công pháp mạnh ngoài sức tưởng tượng, lúc đó anh không thèm đế ý đến ‘Thần Lôi Kinh’ nưa”.
“Có thể giữ lại ‘Thần Lôi Kinh’, sau này nếu như bên mình có ai giác ngộ được thuộc tính sấm sét thì có thể lấy nó ra”.
“Bia Huyền Diệu?”, sau đó Tô Minh phát hiện được một thứ khá tốt từ trong nhẫn không gian của Vương Nộ Thương.

Đó là một tấm bia, bia không có chữ, bia còn bị nứt vỡ nặng nề.
Nhưng từ khí tức của nó thì có thể cảm nhận được mùi chết
chóc khiến Tò Minh giật mình.
Dường như Tò Minh có thể chắc chắn, nếu như dùng được tấm bia này thì nó có thể giết chết mình.
Ngoài ra, trong tấm bia này còn ấn chứa sát khí nồng nặc khiến Tô Minh không dám tin.
Thậm chí anh còn có cảm giác, nếu như giải phóng toàn bộ ra thì nó có thế tiêu diệt cả thế giới Tiểu Thiên này.
“Thiên nữ tiền bối! Bia này…”, Tô Minh không kìm được mà hỏi.
“Cũng được đấy! Đây là đồ tốt mà tộc Mã Lai thời cổ đại xa xưa đúc nên”, thiên nữ Tạo Hóa khen một câu: “Hiện giờ rất hiếm gặp, tộc Mã Lai không tu chân khí, không tu thần hồn mà chỉ tu về thể xác.

Hơn nữa, nó luyện thông qua việc hấp thụ linh khí trời đất.

Vì vậy, sức mạnh của người Mã Lai rất khủng khiếp.

Tấm bia này do người Mã Lai luyện nên, dường như trong đó còn có cả tinh huyết của họ.

Chính vì vậy mà uy lực của nó khá khủng khiếp.

Kể cả nó đã tàn tạ thế này nhưng nếu dùng được thì sẽ cho anh niềm vui bất ngờ đấy”.
Tò Minh nghe thấy vậy thì
còn có cả tinh huyết của họ.

Chính vì vậy mà uy lực của nó khá khủng khiếp.

Kể cả nó đã tàn tạ thế này nhưng nếu dùng được thì sẽ cho anh niềm vui bất ngờ đấy”.
Tô Minh nghe thấy vậy thì liếm môi rồi có chút mong đợi..


 
Chương 854: Cự Thú Viêm Ma Lão Tổ Xuất Thế


Có thể khiến thiên nữ Tạo Hóa phải thốt lên câu ‘niềm vui bất ngờ* thì bia Huyền Diệu chắc chắn là bảo bối tuyệt vời.
Chỉ có điều, ngay cả Vương Nộ Thương cũng chưa tu luyện thành công thì Tô Minh có thể không? Vậy thì tại sao Tô Minh lại biết là Vương Nộ Thương chưa luyện được thành công? Lý do rất đơn giản.

Bởi nếu thành còng thì giữa lúc sinh tử, Vương Nộ Thương đã dùng đến nó từ lâu rồi, và cũng không đến mức bị Ma La Kiếm của mình giết
chết.
“Cậu chủ Tò! Anh đang lo lắng là mình không tu luyện được à?”, thiên nữ Tạo Hóa đột nhiên hỏi.
Tò Minh liền gật đầu.

“Ha ha… Cậu chủ Tô! Anh cũng ngây thơ thật đấy.

Trên thế gian này không có bảo bối nào mà anh không tu luyện được cả.

Anh tưởng rằng kho tàng huyết mạch của anh chỉ để đó cho vui sao?”, thiên nữ Tạo Hóa hừ lạnh một tiếng, nói tiếp: “Đừng nói là hiện giờ bia Huyền Diệu này đã tàn tạ, kể cả nó hoàn hảo không vết xước thì anh cũng dễ dàng
luyện được.

Anh có thế giữ tính cảnh giác và thận trọng nhưng cũng đừng thận trọng quá, như vậy phí lắm? Anh phải nhớ, huyết mạch của anh là mạnh nhất trong chư thiên vạn giới.

Nếu không thì, anh nghĩ tại sao bổn thiên nữ lại ký túc trong cơ thế anh?”
“Khụ khụ…”, Tô Minh có chút ngượng ngùng.

Rõ ràng anh đang được khen ngợi nhưng anh lại cảm thấy sao sao.
Đúng lúc này…
“Anh ơi! Cho anh này!”, Tò Ly bước lại rồi đưa nhẫn không gian cho Tô Mình: “Đây chính là
kho tàng Chuẩn Đế”.

“Ly Nhi! Em cứ dùng đi!”, Tô Minh đâu thế nhận nó?
“Em cho anh mà!”, nhưng Tô Ly lại vô cùng kiên định.
“Anh còn nhiều đồ tốt chưa dùng đến lắm, anh không cần thật mà! Hay là như này đi! Anh sẽ kiếm tra xem bên trong kho tàng Chuẩn Đế của em có gì, nếu có gì mà anh dùng được thì anh sẽ không khách khí đâu nha”, Tô Minh nhận lấy nhẫn không gian.

Anh biết, không có gì phải khách khí với em gái của mình cả.

Anh cũng thật sự thấy hiếu kỳ bảo tàng kho báu mà
Chuẩn Đế đế lại, rốt cuộc nó khủng khiếp đến thế nào mà khiến bao nhiêu người tham lam muốn có đến vậy?
Tại Tiên Âm Cốc….
“BụpỊ”, trên khuôn mặt xinh đẹp của Mạt Thính Vũ đều là vẻ oán hận.

Bà ta đập nát chiếc cốc trong tay, còn phía trước mặt bà ta là ba lão già đang run rẩy, sắc mặt tái nhợt.

Đó là đám người Tê Húy.
Ban nãy, đám Tê Húy nói hết mọi chuyện xảy ra ở đảo Ẩn Vân cho Mạt Thính Vũ nghe.

“Cầu Nhi! Mẹ thề sẽ báo thù cho con!”, giọng nói của Mạt Thính Vũ khàn khàn, đôi mắt oán hận cực độ.
Sau đó, bà ta trầm ngâm một lúc lâu.

Còn đám Tê Húy từ đầu đến giờ đều không dám lên tiếng, đều yên tĩnh chờ đợi.
Một lúc sau, thần sắc của Mạt Thính Vũ khôi phục lại bình thường.
“Ha ha… Trong vòng mười ngày sẽ tự mình đến đây ư? Hay lắm!”, Mạt Thính Vũ cười lạnh một tiếng, sau đó nhướn mày nhìn về phía Tê Húy, nói: “Tên Tô Minh đó thật sự có thế giết chết
Vương Nộ Thương sao?”
“Vâng… Vâng…”, Tê Húy gật đầu mạnh, mồ hôi trên trán rơi lã chã trên đất: “Mặc dù thằng nhóc đó dùng đến một thanh kiếm rất khủng khiếp mới có thế làm được nhưng nó thật sự đã làm được ạ”.
“Nó giết chết Vương Nộ Thương trong tích tắc thì cũng có thể giết chết được tôi”, Mạt Thính Vũ nheo mắt lại, trong câu nói với ý tứ rõ ràng là bà ta không mạnh hơn Vương Nộ Thương là mấy, thậm chí là còn yếu hơn một chút.
Nhưng… Vậy thì đã sao?
“Tê Húy! Bổn tọa lệnh cho ông đến đáy Tiên Âm Cốc đàm phàn với Viêm Ma lão tổ đế giúp Tiên Âm Cốc chúng ta qua được kiếp nạn này”, Mạt Thính Vũ thản nhiên nói.
Phụp, phụp, phụp!.


 
Chương 855: Bảy Mươi Hai Chuỗi Xích Khóa Thần


Đám người Tê Húy lập tức quỳ sụp xuống đất bởi vì họ bị dọa chết khiếp.
“Cốc… Cốc chủ! Người… Người không nói đùa đấy chứ?”, sắc mặt Tê Húy tái nhợt, mặt không còn giọt máu, ông ta bị sợ chết khiếp, vội nói: “Nếu lão tổ xuất thế, chẳng phải thê’ giới Tiểu Thiên cũng có khả năng bị
diệt sao?”
“Con trai tôi chết rồi, Tiên Âm Cốc cũng sắp bị diệt, tòi còn quan tâm đến thế giới Tiểu Thiên làm gì?”, Mạt Thính Vũ nói từng câu từng chữ.
Bà ta chỉ muốn báo thù, chỉ muốn băm Tò Minh thành trăm mảnh.

Nếu như không làm được, đến lúc đó cả Tiên Âm Cốc thậm chí bà ta cũng chết, vậy thì trấn áp Viêm Ma lão tổ làm gì?
Viêm Ma lão tổ là cự thú khủng khiếp thời cổ xưa, vốn là hắc long Viêm Ma, mạnh vò
cùng.
Đó là loài thích hút máu, thích sự chết chóc.
Mỗi lần xuất thế lại là một trận tai họa diễn ra.
Hàng ngàn hàng vạn năm trước, một lão tổ của Tiên Âm Cốc tự tay trấn áp Viêm Ma lão tố, vốn định giết nó để trừ tai họa về sau.

Nhưng ai có thể ngờ, vì đại nạn thượng cố sắp ập đến nên đã lỡ mất, còn vị lão tổ của Tiên Âm Cốc cũng chết trong đại nạn đó.
Sau khi đại nạn kết thúc, Tiên Âm Cốc đã không còn khá
năng giết chết Viêm Ma lão tổ.


Cũng may Tiên Âm Cốc còn một thủ đoạn quỷ dị, dưới sức tập trung sức mạnh mạnh nhất của Tiên Âm Cốc nên mới có thế chém đứt tam hồn bảy vía của Viêm Ma lão tổ.
Thực lực của Viêm Ma lão tố chỉ còn lại 1/10, mặc dù vẫn còn rất mạnh.
Nhưng dưới sự hợp sức của tất cả mọi người trong Tiên Âm Cốc, họ đã trấn áp được Viêm Ma lão tổ dưới đáy Tiên Âm Cốc và Viêm Ma lão tổ bị trấn áp bởi phong ấn ma trận, còn bị xích bằng xích Khóa Thần.
Đồng thời, cứ cách 49 ngày là tất cả đệ tử của Tiên Âm Cốc đều đứng ở bên cạnh hẻm núi của Tiên Âm Cốc tấu khúc ‘Tiên Âm Khúc’ để thôi miên cự thú ở dưới đáy.
Và chuyện này cũng kéo dài hàng chục ngàn năm nay rồi.

Hiện tại, Mạt Thính Vũ lại… lại… lại muốn phóng thích Viêm Ma lão tổ, ba người Tê Huý cũng bị giật mình.
“Bảy mươi hai chuỗi xích Khóa Thần này, tạm thời bổn toạ sẽ không cởi ra, đợi đến khi vượt qua được kiếp này, Tô Minh chết trong tay nó thì bổn toạ sẽ mở ra.

Cho dù có bảy mươi hai chuỗi xích Khóa Thần trên người, với thực lực của nó, có lẽ sẽ dễ dàng băm thây Tô Minh cả trăm ngàn khúc”.


Mạt Thính Vũ lại nói: “Tê Huý, ông đi xuống cốc trước, sau khi thoả thuận
được với Viêm Ma lão tổ thì mở phong ấn ma trận Tiên Âm Trấn trước, Viêm Ma lão tổ sẽ tự đi ra”.
“Chuyện… chuyện này…”, mặt Tê Huý chảy đầy mồ hôi.
“Đây là mệnh lệnh!”, Mạt Thính Vũ nói, giọng đầy lạnh lẽo: “Ông sợ cái gì? xảy ra chuyện gì, bổn toạ – Mạt Thính Vũ này sẽ chịu trách nhiệm! Huống hồ, bảy mươi hai chuỗi xích Khóa Thần kia đang ở trong tay bổn toạ, một khi Viêm Ma lão tổ còn muốn đạt được cơ hội tự do thì sẽ đồng ý giao dịch này, sẽ không làm gì ông đâu!”
“Chuyện này… Vâng! Cốc chủ, Tê Huý nhất định sẽ làm tốt chuyện người đã giao!”, Tê Huý chỉ có thể đồng ý.

Nếu không, với tính cách của cốc chủ, ông ta đừng mong sống ra khỏi đây.
Tê Huý bước nhanh rời đi.


 
Chương 856: Sau Này Thì Có Mạt Cầu


“Hai người, lan truyền tin tức tên tạp chủng kia sắp đến Tiên Âm Cốc trong vòng mười ngày tới ra ngoài, tốt nhất là cho tất cả mọi người đều biết, tốt hơn nữa là đợi đến ngày tên tạp chủng đó đến cửa, vạn người ngàn người đều có thể nhìn thấy, Tiên Âm Cốc ta cũng nhân cơ hội lần này làm toàn bộ các thế lực phái kinh sợ”, Mạt Thính Vũ
quát lớn, dã tâm bừng bừng.

“Vâng!”, nhị trưởng lão và tam trưởng lão kính cẩn gật đầu rồi rời đi.

Sau khi ba vị trưởng lão rời đi.

Vẻ mặt Mạt Thính Vũ đột nhiên thay đổi phức tạp, trong tay lại xuất hiện một mặt dây chuyền bằng ngọc.


Mặt dây chuyền này rất đặc biệt, vừa nhìn thì rất bình thường, mờ nhạt.

Nhưng nếu nhìn kỹ, dường như lại có những luồng sáng bảy
màu mê người di chuyển linh động bên trong miếng ngọc.

Mạt Thính Vũ ngắm nghía miếng ngọc này không ngừng, ánh mắt lại trở nên phức tạp, mơ màng.

Dường như bà ta đang nhớ lại gì đó.

Rất lâu.

Vẻ mặt bà ta chợt nghiêm lại, răng nghiến chặt, gương mặt chợt loé lên sự kiên định và hung tợn, lập tức bóp nát miếng ngọc!
Bỗng nhiên, dường như có
một luồng sáng bây màu mê người trong miếng ngọc loé lên trôi ra ngoài, sau đó, nó đã biến mất… Không biết là bay đến nơi nào?
Mạt Thính Vũ lẩm bẩm nói: “Anh Yến, mặc dù em chỉ là người của thế giới Tiểu Thiên, không xứng với anh, ngay cả tư cách làm thiếp của anh cũng không có, chỉ có thể mãi mãi ở trong thế giới Tiểu Thiên nhưng nếu có thể, cả đời này Thính Vũ cũng sẽ không liên lạc với anh.


Có điều hiện tại, đứa con của chúng ta – Cầu Nhi đã bị người ta giết chết, anh Yến, nhất định em sẽ khiến tên tạp chủng Tô Minh kia chết không có chỗ
chôn, vì vậy, nếu Thính Vũ liên lạc với anh, muốn anh hàng lâm thế giới Tiếu Thiên này, anh đừng trách em nhé, được không?”
“Anh Yển” trong miệng bà ta, tên là Lâm Yến.

Nhiều năm trước, bà ta ngẫu nhiên gặp được Lâm Yển từ thế giới Đại Thiên quá bộ nơi đây ở điểm cuối của biển Vô Mệnh.

Lúc đó, bà ta đã bị sự mạnh mẽ và thần bí của Lâm Yển thu hút.

Khoáng thời gian đó, bà ta
vẫn luôn đi theo bên cạnh Lâm Yển, cũng là quãng thời gian vui vẻ nhất cuộc đời bà ta.

Đến cuối cùng, Lâm Yến rời đi quay về thế giới Đại Thiên.

Nhưng bà ta lại có thai.

Sau này thì có Mạt Cầu.


Vì vậy, suốt vài năm nay, không có ai biết được cha của Mạt Cầu là ai cả?
Kế cả mọi người của Tiên Âm Cốc cũng không biết rõ.

Chỉ có Mạt Thính Vũ vẫn luôn cất giấu bí mật này trong
lòng: Cầu nhi, cha của con đến từ thế giới Đại Thiên, là một thiên tài cực mạnh ở thế Đại Thiên!
“Tên tạp chủng, cho dù mày có yêu nghiệt đến mức cả tỉ năm mới có một, cho dù mày có sở hữu át chủ bài và bảo vật huyền diệu, cho dù mày sở hữu vận khí kỳ lạ thì tao vẫn muốn mày chết! Mày có mạnh hơn thì có thể mạnh hơn cả Viêm Ma lão tổ sao? Cho dù có thế! Thì còn có anh Yến!”, Mạt Thính Vũ siết chặt ghế tựa như đã nổi điên, cả người đầy tà khí và sát khí tràn ngập cả đại sảnh.

Mạt Thính Vũ trong sự điên
dại, sát ý cũng tràn ngập tự tin.

.


 
Chương 857: Như Một Cái Máy Quét Kiểm Tra


“Tên tạp chủng, mày cho là mình có thể giết chết Vương Nộ Thương thì có thể tiêu diệt Tiên Âm Cốc này sao, ha ha ha ha… Át chủ bài của Mạt Thính Vũ này còn nhiều, còn mạnh hơn, mày có thế lường được sao!”, Mạt Thính Vũ cười hung ác, giống như âm thanh của ma quỷ, gương mặt xinh đẹp lại càng vặn vẹo.

Tin tức truyền đi.

Lan truyền rộng rãi.

Tin tức Tô Minh phải đến Tiên Âm Cốc trong vòng mười

ngày đã được lan truyền trên khắp biển Vô Mệnh, các thế lực lánh đời cũng đều biết đến.

Đây là một trận chiến lớn…
Trong thoáng chốc, càng lúc càng có nhiều cao thủ, thiên tài, những người trẻ tuổi đi đến Tiên Âm Cốc.

Không ai muốn bỏ lỡ trận chiến lớn này.

Ngay cả Võ Tông cũng nhận được tin tức.

“Đi! Đi đến Tiên Âm Cốc! Võ Tòng chúng ta có nợ ơn tên nhóc họ Tô này!”, Vũ Bất Bại đã
hạ quyết tâm.

ủng hộ Tô Minh!
Cho dù phải một sống một chết với Tiên Âm Cốc, cũng không sao.

Mà lúc này, thân là người khởi xướng, kẻ bắt đầu trận mưa tanh gió bão này – Tò Minh lại đang đắm chìm trong kho tàng Chuẩn Đế.


Thật khổng lồ!
Số lượng và chất lượng của kho tàng Chuẩn Đề này hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tượng của Tô Minh.

Tài nguyên võ đạo vô cùng đồ sộ, đủ các loại các kiểu công pháp, thần thông, bí pháp… nhiều không đếm xuể.

Đến hoa cả mắt.

Thế nhưng, mặc dù chấn động nhưng Tò Minh vẫn duy trì vẻ bình tĩnh.

Như một cái máy quét kiểm tra.

Mãi đến khi…
“Đây… Đây là cái gì? Thiên Nữ tiền bối, chẳng lẽ đây là…”, Tò Minh không còn giữ được bình tĩnh nữa, bởi vì anh nhìn thấy
một vật trong kho tàng Chuẩn Đế, một thứ tốt mà anh không ngờ được.


“Không sai, chính là một viên kiếm hoàn”.

Thiên nữ Tạo Hoá khá phấn khởi: “Kiếm hoàn này vô cùng hiếm gặp, nhóc con,
vận khí xem như tốt đấy! Từ trong nhẫn không gian của Phó Tử Lập mà lấy được một viên kiếm hoàn, không ngờ là còn có thêm một viên, vả lại chất lượng viên kiếm hoàn này còn cao hơn nữa”.

Không sai, điều khiến Tô Minh kinh ngạc, vò cùng bất ngờ chính là bởi vì nhìn thấy viên kiếm hoàn trong kho tàng Chuẩn Đế.

“Chỉ là không biết vì sao, viên kiếm hoàn này có vẻ không được tinh khiết!”, Tô Minh tò mò, viên kiếm hoàn trước mặt này mạnh hơn cũng không vấn đề gì, nhưng lại không được tinh khiết
như bên trong nhẫn không gian của Phó Tử Lập.




 
Chương 858: Kiếm Ý Đã Đạt Đến Thăng Hoa Đỉnh Phong!


“Bên trong viên kiếm hoàn này có chứa một ít chất độc kỳ lạ, đây là chất độc cổ xưa, thời gian chất độc tồn tại trong kiếm hoàn có lẽ đã hơn triệu năm rồi, đã hình thành độc vận, có lẽ là do chủ nhân kho tàng Chuấn Đế này đích thân giấu độc”.

Thiên nữ Tạo Hoá nói chắc chắn: “Độc tính rất mạnh, người bình thường nuốt trọn chắc chắn sẽ chết”.

“Kiếm hoàn chứa độc?”, ánh mắt Tò Minh sáng lên, sau đó anh lại bật cười: “Thiên Nữ tiền bối, nói vậy, tôi có kho tàng huyết mạch, bất kỳ chất độc,
độc tố nào trên đời này cũng vò dụng với tòi có đúng không? Tôi có thể trực tiếp nuốt trọn viên kiếm hoàn này chứ?”
“Đương nhiên!”, Thiên nữ Tạo Hoá nói một cách chắc chắn, cô ta lại càng cảm nhận được Tô Minh đúng là người có số mệnh đứng đầu trên đời này, sở hữu kho tàng huyết mạnh, thật sự quá kinh khủng rồi!
Sau đó, Tô Minh lại có chút lo lắng: “Trong những bảo vật và tài nguyên luyện võ khác có độc không vậy?”
Những bảo vật và tài nguyên luyện võ còn lại, bản
thân không dùng hết, chắc chắn sẽ để lại cho em gái mình dùng rồi, nhỡ đâu trong đó cũng có độc thì em ấy…

“Không có!”, Thiên nữ Tạo Hoá dừng lại chốc lát, có lẽ là đang quan sát kiếm tra một chút, sau đó lại xác nhận: “Chỉ có trong viên kiếm hoàn này có độc”.

“Vậy thì tốt!”, Tô Minh thở phào, lấy ra viên kiếm hoàn đó rồi giơ lên với Tô Lỵ: “Ly Nhi, đồ chơi này anh lấy rồi, những cái khác thì anh cũng không cần lắm”.

“Nhưng mà…”, Tô Ly không
đồng ý, cô ấy muốn để lại toàn bộ kho tàng Chuẩn Đế này cho Tò Minh.

“Đừng nhưng nhị nữa, anh không thiếu tài nguyên luyện võ, cái khác không nói chứ cả Huyền Diệu Tòng cũng bị anh tiêu diệt rồi, toàn bộ tài nguyên võ đạo của Huyền Diệu Tòng đều là của anh cả, em nghĩ anh còn thiếu tài nguyên võ đạo sao?”
“Vậy… Được thôi!”, Tô Ly gật đầu, cầm lấy kho tàng Chuẩn Đế rồi lại có chút chần chừ.

Họ có cần để Vân Thanh Thanh lựa chọn mấy thứ không, cò ấy do dự không phải vì không nỡ, mà
chỉ là cảm thấy bản thân đột ngột mở lời thì liệu có khiến Vân Thanh Thanh hiểu lầm gì hay không.

“Thanh Thanh cũng không cần, cô ấy là truyền nhân của Võ Tòng, hơn nữa còn là truyền nhân được tầng lớp cấp cao của Võ Tông vô cùng xem trọng, có thiếu gì thì cũng không thiếu tài nguyên võ đạo!”, Tô Minh cười nói.

“Được thôi!”, lúc này Tô Lỵ mới nhận lấy kho tàng Chuẩn Đế.

Sau đó.

Tò Minh bắt đầu tu luyện.

Chính xác mà nói là anh bắt đầu hấp thu viên kiếm hoàn kia.


Kiếm ý trong cơ thể giống như cá kình đói khát, đang điên cuồng hấp thụ kiếm ý tinh khiết từ trong kiếm hoàn kia.

Kiếm ý tăng lên điên cuồng.

Tinh huống kiếm ý tăng lên mạnh mẽ như vậy sẽ ảnh hưởng đến tinh thần, bởi vì với kiếm ý quá cuồng bạo, nếu tinh thần và tâm cảnh không mạnh mẽ thì sẽ bị kiếm ý cuồng bạo phá huỷ, thậm chí kiếm ý sẽ trực tiếp phá vỡ cơ thế, tự mình tiến hoá.

Cũng may, bản thân Tô Minh sở hữu thần hồn vô cùng mạnh, lại có thêm thiên nữ Tạo Hoá toạ trấn, tâm cảnh và tinh thần cũng đáng sợ nên có thể bất chấp mà hấp thụ kiếm hoàn, vì vậy tốc độ hấp thụ kiếm hoàn nhanh đến kinh người.

Chỉ trong vài phút đồng hồ, kiếm hoàn đã được Tô Minh hấp thụ hoàn toàn.

Mà kiếm ý lại tăng thêm lần nữa.

Kiếm ý đã đạt đến Thăng Hoa đỉnh phong!
Hít sâu một hơi, Tô Minh
nâng mắt, nhìn về hư không phía xa, hai mắt lập tức loé lên hai tia sáng kiếm ý.

Tia sáng kiếm ý trực tiếp chôn vùi cả một vùng hư không rộng lớn, mạnh mẽ đến mức khó mà hình dung nổi.

“Mạnh thật!”, Tô Minh thốt ra hai chữ.

“Đương nhiên, kiếm ý đạt đến cấp độ Thăng hoa, cho dù chỉ tăng lên một chút thôi cũng đã biến chất”, Thiên nữ Tạo Hoá khen ngợi nói: “Nhóc Tô, kiếm ý Thăng Hoa đỉnh phong, ngay cả ở thế giới Đại Thiên cũng đã rất hiếm gặp rồi, không tệ!”

“Nếu như bây giờ tôi thi
triển “Sinh Tử Chớp Ảnh”, tôi cảm thấy uy lực có thể tăng lên gấp đôi!”, Tô Minh nhếch miệng cười, hiện tại, tuy không dám khẳng định không cần mượn Ma La Kiếm thì mình cũng có thể nghiền chết Vương Nộ Thương nhưng anh đảm bảo đánh hai chiêu với Vương Nộ Thương thì cũng không có vấn đề gì.

Không được như vậy thì vẫn có thế giết kiểu người cảnh giới Bất Tử bậc bốn như Tê Huý đơn giản như thái rau, nói nữa thì ngay cả cảnh giới Bất Tử bậc năm cũng không phải là đối thủ của anh.

“Ha ha, tiếp theo là tế luyện bia Huyền Diệu!”, Tô Minh không để châm trề thời giờ.

Trong vòng mười ngày, anh phải đi đến Tiên Âm Cốc, về chiến ý thì anh coi thường Tiên Âm Cốc, nhưng sách lược thì anh sẽ không khinh suất.

Nhất là trong trường hợp đã thông báo trước, Tiên Âm Cốc nhất định sẽ chuẩn bị đầy đủ, dưới tình huống này, một phút một giây của bản thân đều phải tranh thủ, phải tận dụng hết để nâng cao thực lực.

“Bia Huyền Diệu có chút thiếu sót, chi bằng hấp thụ chén Hoàng Tuyền, đế chén Hoàng Tuyền bù đẳp toàn bộ thiếu sót của bia Huyền Diệu đi”, Thiên nữ Tạo Hoá đề nghị: “Bia Huyền
Diệu khiếm khuyết thì cũng đã là đạo khí cấp độ trung phẩm, nếu như hấp thu chén Hoàng Tuyền, ước chừng có thể thăng cấp thành đạo khí cấp độ thượng phẩm”.

Tô Minh động lòng.

.


 
Chương 859: Trực Tiếp Khoá Chén Hoàng Tuyền


Lực sát thương của hai món đạo khí hạ phẩm và trung phẩm cũng không thể sánh bằng sức sát thương của một món đạo khí thượng phẩm.

Chuyện này không cần phải nghi ngờ.

Bảo bối đạo khí thượng phẩm, giết Vương Nộ Thương
trong tích tắc cũng không thành vấn đề! “Phỏng chừng chén Hoàng Tuyền sẽ không nguyện ý bị hấp thụ đâu?”, Tô Minh đột nhiên hỏi: “Chắc chắn sẽ phản kháng
theo tiềm thức”.


“Kho tàng huyết mạnh trấn áp, chén Hoàng Tuyền có thể phản kháng sao?”, Thiên nữ Tạo Hoá xem nhẹ nói.

“Đúng là vậy!”, Tô Minh sờ sờ mũi, hạ quyết tâm.

Ngay sau đó, tinh thần anh chợt động, đưa chén Hoàng Tuyền và bia Huyền Diệu vào trong không gian đan điền của mình.

Không gian đan điền không lớn nhưng đây là khu vực không gian mà Tò Minh khống chế tuyệt đối.

Sau khi hai bảo vật vào không gian đan điền thì đều có sự bài xích tự nhiên, cũng có chút chấn động với kho tàng, tựa như muốn va chạm nhau.

So ra thì chén Hoàng Tuyền yếu thế hơn đôi chút, như thể là bị áp chế về bản chất, nó đang “sợ hãi” bia Huyền Diệu.

Bỗng nhiên.


Tò Minh đưa kho tàng huyết mạch vào trong không gian đan điền.

Trực tiếp khoá chén Hoàng Tuyền.

Chén Hoàng Tuyền cũng không thế động đậy…
Thoáng chốc đã biến thành con dê đợi bị làm thịt.

Sau đó, Tô Minh thúc giục bia Huyền Diệu, bắt đầu hấp thụ chén Hoàng Tuyền.

Chén Hoàng Tuyền có chút đấu tranh trong tiềm thức nhưng cũng không chống lại được sự trấn áp của kho tàng huyết mạch.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua.

Ước chừng sáu tiếng sau.


Chén Hoàng Tuyền đã biến
mất.

Còn lỗ hổng của bia Hoàng Tuyền đã được vá trọn vẹn nhưng khí tức bia Huyền Diệu vẫn có chút hỗn loạn.

Tô Minh bắt đầu dùng máu tươi nuôi dưỡng bia Huyền Diệu.

Bia Huyền Diệu hấp thụ máu tươi của Tô Minh từng chút một, những giọt máu tươi đó trợ giúp bia Huyền Diệu khơi thông khí tức mạnh mẽ.

Dần dần, màu sắc lỗ hống được vá lại và khí tức những vị trí khác trên bìa Huyền Diệu bầt
đầu đồng hoá…


 
Chương 860: Sao Có Thể Chứ


Mà bởi vì bia Huyền Diệu hấp thụ rất nhiều máu của Tô Minh nên anh và bia Huyền Diệu bắt đầu có chút liên kết với nhau.
Mối quan hệ này cũng giống như quan hệ giữa Tô Minh và Thần Khôi vậy.
Rất kỳ diệu!
“Bia Huyền Diệu này lại có thể chậm rãi phát triến thành binh khí của bản mệnh tôi à”, Tô Minh nghĩ, dù sao cấp bậc bia Huyền Diệu cũng khá cao rồi, hơn nữa, uy lực của bia Huyền
Diệu cũng tăng lên theo thực của bản thân.

Ngoài ra, nếu thật sự không được nữa thì bia Huyền Diệu còn có thể cắn nuốt những bảo bối khác đế gia tăng uy lực của chính nó.
Dùng để bồi dưỡng binh khí bản mệnh rất thích hợp.
“Bia Huyền Diệu này cũng tốt thật.


Thiên Nữ tiền bối, tôi cảm thấy bây giờ mình gần như vô địch ở thế giới Tiểu Thiên rồi!”, Tô Minh nói, tế luyện bia Huyền Diệu, nói không chừng giết nhanh Vương Nộ Thương thì cũng có thể.
Nói một câu vò địch thế giới
Tiểu Thiên cũng không xem là ngang ngược.
“Nhưng lại cảm thấy giết chết một vài kẻ cực mạnh thì mới có thể nâng cao tốc độ tu luyện võ đạo”, Tô Minh lấm bấm tự nói.
Chỉ cần giết chết những kẻ cực mạnh thì có thể đạt được rất nhiều thứ tốt.
Như Phó Tử Lập, như Vương Nộ Thương.
“Thế giới rộng lớn, thế giới Tiểu Thiên chỉ là một hạt bụi nhỏ trong cả chư thiên vạn giới”.

Thiên nữ Tạo Hoá thản nhiên
nói: “Cho dù là thế giới Đại Thiên, so với cả nền văn minh mà nói thì đó cũng chỉ là một con kiến mà thôi”.
Tô Minh lập tức kiềm chế thái độ kiêu ngạo và nòng nổi của mình.
Đúng vậy, con đường võ đạo của bản thân chỉ vừa mới bắt đầu.
“Huyền Diệu Tòng, đến rồi!”.

Ngay lúc này, Tô Lỵ lại lên tiếng, âm thanh trong trẻo có chút hưng phấn, rốt cuộc cũng là cô ấy vẫn mang theo tính cách của thiếu nữ mà, đến Huyền Diệu Tông tìm bảo vật thì đương
nhiên sẽ phấn khích.
“Toàn bộ Huyền Diệu Tông có vẻ chẳng còn ai!”, Vân Thanh Thanh lên tiếng: “Có lẽ đã nhận được tin tức cha con Vương Nộ Thương đã chết nên chạy rồi”.
“Một đám nhát gan, mới như vậy mà đã chạy rồi, há chẳng phải toàn bộ mấy thứ đồ tốt của Huyền Diệu Tông đều bị bọn họ mang đi rồi sao?”, Tò Ly bĩu môi nói.

“Không!”, Tô Minh lại lắc đầu cười: “Kho báu các thứ của Huyền Diệu Tông đều vẫn còn”.
“Sao có thể chứ?”, Tò Ly rất
kinh ngạc.
“Những người bỏ chạy kia của Huyền Diệu Tông rất thông minh, biết được tính mạng mới là thứ quan trọng nhất.

Bọn họ chỉ chạy trốn, không dám mang theo kho báu của Huyền Diệu Tòng, đó lại là một lựa chọn rất sáng suốt!”, Tò Minh cười nói, đột nhiên nâng tay lên chụp lấy.
Đột nhiên.
Ầm!
ở bên dưới, đảo Huyền Diệu, nơi Huyền Diệu Tông toạ lạc chợt rung lắc một chút.
Một đống kho báu đã bị chân khí từ tay của Tô Minh bắt lấy.
“Đồ có giá trị chỉ có một vài linh thạch, còn lại đều là võ kỹ, công pháp gì đó”, Tô Minh lẩm bẩm một câu, rồi đoạt lấy khoảng năm trăm ngàn linh thạch thượng phẩm.
Cũng không tệ!
Vốn dĩ anh cũng không mong đợi quá nhiều.
Ngược lại là linh thạch, hiện tại, nếu như lấy linh thạch cực phẩm đổi thành linh thạch thượng phấm thì Tô Minh cũng
chỉ có thế lấy ra hơn năm triệu linh thạch thượng phẩm.
Đây là khái niệm gì chứ?
Trong những người cấp cao nhất ở thế giới Tiểu Thiên, mười người đứng đầu có gom lại cùng nhau cũng không lấy ra được năm triệu linh thạch thượng phẩm.
“Đến lúc hấp thụ một lượt rồi!”, Tô Minh nhếch miệng cười, có chút mong đợi.


Đã lâu rồi anh vẫn chưa thăng cấp cảnh giới, cảnh giới cũ đã rất vững chắc, có thể tiếp tục hấp thụ linh thạch nâng cao cảnh giới tiếp theo rồi.
“Tóm lại cũng tiện lợi thật! Chỉ cần có đủ linh thạch thì muốn nâng cao cảnh giới lúc nào cũng được!”, Tò Minh không nhịn được có chút cảm giác ưu việt.
Hết cách rồi, với những tu giả võ đạo khác thì cho dù cảnh giới có cao, cảm ngộ có thâm sâu đến đâu thì cũng không thể nào nâng cao cảnh giới bất kỳ lúc nào, ngay cả khi trong tay có được năm triệu linh thạch thượng phẩm.
Bởi vì việc hấp thụ linh thạch cũng không hề đon giản như vậy.
Kho tàng huyết mạch lại là buff lớn, không thể nào hình dung nổi tốc độ hấp thu của nó.
“Đi, chúng ta đi đến Tiên Âm Cốc”, Tô Minh mở lời, anh dự định hấp thụ linh thạch trên đường đi đế nâng cao cảnh giới.
“Thật… Thật sự phải đến Tiên Âm Cốc?”.

Nếu đi thật thì Tò Ly cũng có chút lo lắng, bèn cằn nhằn nói: “Thực lực Mạt Thính Vũ rất mạnh, hơn nữa bà ta rất kỳ dị, giống như đang che giấu thứ gì đó vậy á.

Đừng nói là em, ngay cả mấy trưởng lão Tiên Âm Cốc kia chắc cũng không biết cụ thể bà ta có bao nhiêu át chủ bài… Anh, hay là chúng ta
đợi một thời gian trước rồi đi, với thiên phú của anh, cho anh một năm rưỡi nữa rồi đi Tiên Âm Cốc, chắc chắn có thể tiêu diệt Tiên Âm Cốc dễ dàng!”
“Đừng dong dài nữa!”, Tô Minh khẽ vỗ đầu Tô Ly.
Ba người lại đi về hướng Tiên Âm Cốc..


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom