Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 981: 981: Không Xứng Làm Người!


Cái gọi là lệnh bài sinh mạng, nghĩa là thứ để kết nối với sinh mệnh.

Nếu người đó chết thì lệnh bài sinh mạng cũng sẽ nát.

Mà nếu người đó chưa chết, nhưng lệnh bài sinh mạng lại bị bóp nát, như vậy sẽ phản phệ khí huyết của bản nhân, khiến người đó bị thương nặng.

Phượng Nguyên cầu xin tộc
nghiền nát lệnh bài sinh mạng của Diệp Mộ Cẩn, đúng là…
Hung ác đến mức khiến người ta phải run sợ.

“Vớ vẩn!”, Khởi Lão trực tiếp nổi giận, khuôn mặt đỏ rực: “Phượng Nguyên, cô đã lấy được vị trí thánh nữ mà cô muốn, vậy mà vẫn muốn đấy Diệp Mộ Cấn vào chỗ chết, sao cô có thể độc ác như thế?”
“Khởi Lão nói quá lời, bây giờ thân Phượng Nguyên là thánh nữ, đương nhiên sẽ cân nhắc vì toàn bộ tộc Phượng Hoàng, cho nên tôi mới đề nghị nghiền nát lệnh bài sinh mạng
của Diệp Mộ Cấn, trên thực tế tôi và Diệp Mộ Cẩn có tình cảm như chị em, tôi cũng rất đau lòng! Nhưng bây giờ Diệp Mộ Cẩn đã bị học viện Tiên Lạc đuổi giết, chắc chắn sớm muộn gì cũng sẽ phải chết, nếu đã như vậy thì vì sao không giúp một tay, để Diệp Mộ Cẩn chết sớm một chút, như thế có thểnhanh chóng làm lắng lại ảnh hướng trái chiều của việc Diệp Mộ Cẩn và học viện Tiên Lạc đối lập mang tới cho tộc Phượng Hoàng, cũng có thể thể hiện tấm lòng cho học viện Tiên Lạc xem, một mũi tên trúng hai con chim”, Phượng Nguyên chậm rãi nói.


Nghe vậy, không ít lãnh đạo
tộc Phượng Hoàng ở đây đều không nhịn được gật đầu.

Đúng thế!
Nếu nghĩ kỹ lại.

Đúng là đạo lý này.

Nếu đã từ bỏ Diệp Mộ Cẩn, vậy sao còn phải cân nhắc cho Diệp Mộ Cấn nữa?
Cân nhắc đến lợi ích của tộc Phượng Hoàng mới là quan trọng nhất.

“Ngoại trừ nghiền nát lệnh bài sinh mạng của Diệp Mộ Cẩn để cò ta phản phệ thượng nặng
ra, cô ta là thánh nữ tiền nhiệm ra khỏi tộc Phượng Hoàng, vì để đảm bảo cho sự an toàn của cô ta, nhất định trên người cô ta sẽ có ấn ký Phượng Hoàng được tộc trưởng đánh dấu.


Cho nên bây giờ trong cả thế giới Đại Thiên cũng chỉ có mỗi tộc trưởng có thể biết Diệp Mộ Cẩn đang nấp ở chỗ nào? Tránh né nhiệm vụ đuổi giết của học viện Tiên Lạc ra sao đúng không? Tôi đề nghị tộc trưởng có thể truyền vị trí khí tức của ấn ký Phượng Hoàng lại cho học viện Tiên Lạc, cũng có thể lấy lòng cho học viện Tiên Lạc lần nữa”, Phượng Nguyên lại nói.

“Không xứng làm người!
Không xứng làm người! Sao có thể độc ác như thế?”, Khởi Lão giận đến mức muốn phun máu, đỏ ngầu cả mắt, hận không thể trực tiếp ra tay đánh chết Phượng Nguyên, nhưng khí tức của Nhạn Lão đã khóa chặt lấy bà ta, bà ta không làm được.

“Có thế cân nhắc”, Phượng Quân Thanh khẽ gật đầu: “Còn có ý kiến gì khác không? Có thể nói cả ra”.

“Tạm thời không có”, Phượng Nguyên mỉm cười, ở đáy lòng vừa vui sướng vừa oán độc…
Diệp Mộ Cẩn, cuối cùng cò
không đấu Phượng Nguyên tôi đâu! Cô chỉ là một kẻ đê tiện đến từ tầng Võ thấp ở hạ giới mà cũng xứng làm thánh nữ ư? Chết đi!
Kẻ đê tiện tầng Võ thấp đúng là không có ánh mắt, Cố Đình Tiêu là yêu nghiệt tuyệt đại, truyền nhân Nhân Ma được xác nhận là vị hôn phu của cò, cô lại không đồng ý, còn liều chết phản kháng, cứ nhất định phải chung tình với một tên tép riu ở tầng Võ thấp rác rưởi.

Bây giờ thì hay rồi, cuối cùng lại chết vì việc này! Có buồn cười hay không!
À đúng rồi, hình như tên rác rưởi mà cô chung tình tên là… tên là Tô Minh gì đó phải không… Ha ha, cũng không biết về sau có cơ hội hạ mình giáng lâm xuống thế giới Tiếu Thiên không, đến lúc đó có thể đi tìm tên Tô Minh gì đó kia.

Tôi rất hiếu kỳ rốt cuộc là tên tép riu thế nào lại có thể để cò chung tình, say mê như thế chứ?.

 
Chương 982: 982: Gặp Bố Mẹ Chồng


Mấy ngày sau.

Ngư Dung Băng, Tiêu Nhã, Quý Thanh Hòa, Lâm Thanh Loan, CỔ Kim, Hứa Như Ý, tất cả đều đi theo Tò Minh về Chiến Uyên.

Đương nhiên Ngư Dung Băng, Tiêu Nhã, Quý Thanh Hòa là muốn đi gặp bô’ chồng và mẹ chồng, đi gặp người nhà của Tò Minh rồi, mà Lâm Thanh Loan, CỔ Kim, Hứa NhưÝ cũng rất ngượng ngùng, kiêu ngạo nói là muốn đi Chiến Uyên chơi một
chút, coi như là giải sầu du lịch.

Trước khi rời khỏi học viện Linh Võ, Tò Minh đã tặng cho Lâm Chân Võ mấy bộ công pháp võ đạo và võ kỹ đỉnh cấp, trong tay anh có rất nhiều những thứ như vậy, dù sao trong một năm qua, chỉ tính mỗi còng pháp võ đạo và võ kỹ mà anh vơ vét từ những cường giả đỉnh cao của các thế lực lớn khác đã không thể đếm xuể rồi, tất cả toàn để ở trong nhẫn không gian của anh hết, Tò Minh thì không cần đến, cho nên mang ra làm quà tặng người ta cũng không tệ.

Mặt khác anh cũng nói với Lâm Chân Võ về chuyện của Võ

Tòng, Võ Tông còn thiếu hai người đế mời, huống chi quan hệ của anh và Võ Tòng cũng không tệ, đế Lâm Chân Võ dẫn học viện Linh Võ qua lại với Võ Tông nhiều một chút, cũng coi như có thêm một lớp bảo vệ nữa cho học viện Linh Võ.

Sau khi dặn dò xong tất cả, tàu con thoi tác chiến lao vùn vụt lên cao, lóe lên một cái rồi biến mất dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người học viện Linh Võ.

“Nhóc Tô, bảo trọng”, Lâm Chân Võ tự lẩm bẩm.

Rất nhanh.

Tàu con thoi tác chiến đã hạ xuống Chiến Uyên.

Bây giờ Chiến Uyên đã tương đối phồn hoa náo nhiệt, một Chiến Thành đã có thể chứa gần 5 tỷ tu giả võ đạo, có thể nói là một trong những thành trì lớn nhất ở thế giới Tiếu Thiên.

Không thể không nói, bô’ và lãnh đạo nhà họ Tô đã khiến Tò Minh được mở mang tầm mắt, chỉ trong thời gian ngắn mà đã xây dựng Chiến Uyên và Chiến Thành đến mức độ này, còn đang không ngừng phát triển, hơn nữa còn có thế khống chế trong tay chặt, đúng là quá có bản lĩnh.

Nhìn tốc độ phát triến của Chiến Uyên, Tô Minh cảm thấy cho dù không có mình, trừ khi nhà họ Tò gặp phải những thế lực ẩn thế đứng đầu trong biển Vô Mệnh hoặc đế quốc Hoang Thú trong núi Vô Mệnh, nếu không sẽ có để đứng tít trên cao, xưng vương xưng bá ở thế giới Tiểu Thiên.

Trong phòng khách, gia chủ nhà họ Tô Tô Chấn Trầm và các lãnh đạo nhà họ Tô như trưởng lão, Thái Thượng trưởng lão đều có mặt đông đủ, dù sao đây là lần đầu tiên đám người Ngư Dung Băng đến Chiến Uyên, hơn nữa cho dù không để ý đến quan hệ của các cô gái như Ngư Dung
Băng với Tô Minh, thì người ở cảnh giới Bất Tử tầng thứ nhất như Quý Thanh Hòa hay cảnh giới Chân Hoàng đỉnh phong như Tiêu Nguyệt cũng đủ để nhà họ Tô coi trọng, chứ đừng nói đến mấy người Quý Thanh Hòa còn rất trẻ tuổi.


Lúc này mấy người Quý Thanh Hòa lại là có chút bứt rứt bất an, mặc dù thực lực của các cô vượt xa đám người nhà họ Tò như Tò Chấn Trầm, nhưng bên trên tâm lý, các cô chính là nàng dâu mới về gặp bố mẹ chồng đấy!
Nhất là mẹ chồng Tùy Thanh Liên còn ở đây.

“Nhóc con, con ra sau nhà với mẹ”, Tùy Thanh Liên đột nhiên đứng lên, quát lớn với Tô Minh.

“Mẹ, có chuyện gì thế, không thể nói ở chỗ này sao?”, Tò Minh rụt đầu, cười khổ nói.

“Không được”, Tùy Thanh Liên trừng Tô Minh một cái rồi đi ra phía sau nhà.

Mà Tô Minh chỉ có thể đi theo sau lưng mẹ mình.

Đi ra sau nhà.


Tùy Thanh Liên quay người véo tai Tô Minh: “Tên nhóc thối,
con đừng tưởng rằng thực lực mình rất mạnh là bà đây sẽ nuông chiều con nhé, bà đây thấy con coi trời bằng vung rồi đấy!”
Tô Minh có chút hoảng hốt, giống như anh đang trở về những năm ở thành phố Dương Giang trái đất, mỗi lần mẹ muốn mình hoàn thành bài tập về nhà của giáo viên mà suốt ngày véo tai mình.

“Mẹ, rốt cuộc con đã làm gì đế ngài Phật gia tức giận vậy…”, Tô Minh vội vàng nói lời ngon ngọt, anh rất hưởng thụ niềm vui gia đình mà người thân mang đến.

“Con nói xem? Cấn Nhi, Khuynh Thành… Con định ăn nói thế nào?”, Tùy Thanh Liên hừ một tiếng, đương nhiên bà đang nói đến Nam Cung Cẩn và Quan Khuynh Thành, lúc đầu bà còn cảm thấy có lỗi với Nam Cung Cấn và Quan Khuynh Thành, hai cò gái kia, một người khuynh quốc khuynh thành, một người quyến rũ mê người, ai nấy đều ưu tú, con mình cưới ai bà đều cảm thấy tố tiên phù hộ, về sau lại biết hai cò gái này đều định đi theo Tò Minh, còn không cần danh phận, Tùy Thanh Liên vô cùng cảm động, đáy lòng còn nghĩ về sau nhất định phải giúp đỡ hai đứa con dâu, nếu như tên nhóc Tô Minh dám bắt nạt hai
cò ấy, bà tuyệt đối phải cho tên nhóc này một trận, ai ngờ rằng…
Đây đâu chỉ là bắt nạt thôi?.

 
Chương 983: 983: Tô Minh Muốn Rời Đi!


Có trời mới biết vừa rồi Tùy Thanh Liên nhìn thấy sáu cô gái Ngư Dung Băng ở trong phòng khách, bà đã chấn động như thế nào đâu!
Bà biết con trai mình hơi trăng hoa.

Nhưng…
Không ngờ được là lại trăng hoa đến mức này!
Đơn giản là quá đáng!
Chỉ nói đến sáu cô gái Ngư Dung Băng ở bên ngoài, có ai không phải là khuynh quốc khuynh thành, ngoan ngoãn đáng yêu, thiên phú võ đạo mạnh mẽ đâu…
Đều là hiếm có khó tìm!
Vậy mà tên nhóc hư nhà mình lại gây tai họa cho các cò gái tốt đó?
Tùy Thanh Liên vò cùng tức giận.

“Mẹ, con trai có sức hấp dẫn, cũng không có cách nào cả! Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, tự con có thể xử lý tốt, mẹ cứ đợi sau
này được ôm cháu trai, cháu gái đi!”, Tô Minh tiếp tục dụ dỗ.

Sau đó, Tô Minh phải mất đến mấy phút để dỗ mẹ, mới dần dần làm Tùy Thanh Liên yên lòng.

Tùy Thanh Liên buông cái tay đang nắm chặt tai Tô Minh ra, thở dài nói: “Nhóc con, mấy cò bé ở bên ngoài đều là đỉnh cao, nếu thật sự bảo con từ bỏ, con không chịu mà mẹ cũng không nỡ, đều là cô gái tốt, các cò ấy đồng ý theo con, con phải đối xử tốt với các cô ấy, nếu không mẹ sẽ không tha cho con đâu”.


Nói cho cùng, Tùy Thanh Liên vần hiểu con trai mình, ngoài miệng thì nói muốn dạy dỗ Tô Minh, nhưng cũng chỉ là nói choi thôi.

“Ra ngoài đi, gọi các cô ấy vào đế mẹ nói việc nhà với bọn họ”, Tùy Thanh Liên lại trừng Tô Minh một cái.

Tô Minh nhanh chóng đi ra ngoài gọi mấy người Ngư Dung Băng vào.

Sau đó trong hơn mười ngày.

Tô Minh vẫn luôn ở Chiến Uyên, vừa bồi dưỡng tình cảm
với mấy cò gái Nam Cung Cẩn, Ngư Dung Băng, Lâm Thanh Loan, vừa hưởng thụ tình cảm người thân có bố mẹ ở bên, điều đáng tiếc duy nhất là em gái Tò Ly lại biến mất lần nữa, hóa ra khoảng gian trước sau khi Tô Ly đi vào Chiến Uyên cũng đã ở Chiến Uyên một tháng, tiếp theo mới nói là muốn đi ra ngoài rèn luyện, hon nữa nghe giọng điệu của bố, hình như nơi Ly Nhi muốn rèn luyện không phải ở thế giới Tiếu Thiên.

Hơn mười ngày sau.

Tô Minh muốn rời đi!
Trước khi đi, anh đế Thần
Khôi lại.

Thần Khôi rất mạnh, cho dù ở giai đoạn bây giờ, bằng vào thực lực của Tô Minh cũng không thế sử dụng toàn bộ sức mạnh của Thần Khôi được.

Ngay cả như vậy, bây giờ nếu Tô Minh dùng hết sức điều khiến, dường như sức chiến đấu cao nhất của Thần Khôi có thể đạt tới cảnh giới Thiên Diễn tầng thứ chín.

Nhưng với Tô Minh bây giờ mà nói, cảnh giới Thiên Diễn tầng thứ chín đã có thể nghiền ép giết chết người vượt cấp rồi.

Chương 585: Phi thăng lên thế giới Đại Thiên
Cho nên, Thần Khôi tạm thời ở lại bên mình cũng không có tác dụng quá lớn.

Ngược lại, ở lại Chiến Uyên sẽ có thể bảo đảm sự an toàn tuyệt đối cho bố mẹ, người phụ nữ và người trong gia tộc của mình.

Nhưng với Tô Minh, cái gọi là đế Thần Khôi ở lại cũng không có nghĩa là tặng lại Thần Khôi cho bố mẹ hay người phụ nữ của anh, cũng không thể làm thế được, nội hạch của Thần Khôi
đã trói buộc với anh rồi…
Anh chỉ là đế Thần Khôi ở lại Chiến Uyên, không hơn không kém, sau đó dựa theo sắp xếp của anh, cho dù anh có đến thế giới Đại Thiên, cách nhau một khoảng hư không vò tận, khoảng cách cực xa thì anh vẫn có thể điều khiển Thần Khôi từ xa.

Một khi có nguy hiểm, anh có thể ở tại thế giới Đại Thiên khống chế Thần Khôi chiến đấu.

Việc này lại tạo nên một điếm có lợi, có thể điều khiến Thần Khôi từ xa như vậy tương đương với việc Tô Minh bất cứ lúc nào cũng có thể thòng qua Thần Khôi để nắm được tất cả
tình hình ở Chiến Uyên và thế giới Tiểu Thiên.

.
 
Chương 984: 984: Gặp Lại Tư Sùng Tuấn


Chính vì có thể điều khiển Thần Khôi từ xa cho nên Tô Minh mới không nói cho bất cứ ai chuyện để Thần Khôi ở lại.
Anh chỉ giữ Thần Khôi lẳng lặng ẩn nấp phía sau núi của Tô Phủ ở Chiến Thành.
Ngoài Thần Khôi ra, Tô Minh còn đặc biệt lựa chọn một vài võ kỹ, công pháp phù hợp đưa cho mấy người Ngư Dung Băng, thậm chí trong hơn mười ngày gần nhất, anh không có việc gì còn dùng chân khí của mình để tấy trừ thân thể cho mấy người
Ngư Dung Băng, giúp họ tiếp tục nâng cao tư chất võ đạo, hiệu quả cũng tương đối rõ rệt.

Đặc biệt là người con gái kiếp trước làm nữ đế, Tiêu Nguyệt và Quý Thanh Hòa người đã có được kỳ ngộ siêu cấp trong bí cảnh Linh Võ, thiên phú võ đạo của bọn họ nói thực ngay đến bản thân Tô Minh cũng cảm thấy khá khủng bố.

Dựa theo dự đoán của riêng Tò Minh, nhiều nhất tám năm mười năm nữa, hai người con gái này có thể phi thăng lên thế giới Đại Thiên rồi, tiền đồ võ đạo vô cùng rộng lớn.
Sắp xếp xong mọi việc.
Dù bõ’ mẹ và mấy người Quý
Thanh Hòa, Ngư Dung Băng đều lưu luyến không rời, Tô Minh vẫn ra đi.

Rời khỏi Chiến Uyên.
Tò Minh gia tăng tốc độ, đầu tiên là tới Võ tông.
“Khuynh Thành nhận được một tin tức khấn cấp, sau đó lập tức rời khỏi Võ tông, trở về thế giới Đại Thiên rồi? Tiền bối, Khuynh Thành có nói là chuyện gì không?”, Tô Minh khẽ nhíu mày, vừa tới Võ tông đã nhận được ngay tin tức từ Vũ Bất Bại.
“Cò ấy muốn nói nhưng cuối cùng lại không nói, theo lão phu
đoán thì dường như… dường như tin tức khấn cấp này có thế có chút nguy hiểm, đại khái cô ấy không muốn cậu biết, để tránh khiến cậu gặp nhiều nguy hiểm hơn”, Vũ Bất Bại nhíu mày trả lời.
“Tòi biết rồi”, Tô Minh gật đầu, tiếp theo lại nói vài chuyện với Vũ Bất Bại, đại loại là chiếu cố để ý đến Chiến Uyên và học viện Linh Võ gì đó.
Sau mấy tiếng đồng hồ.
Tò Minh rời khỏi Võ tông.
“Nhóc Tô, anh không cần lo lắng cho cò Quan đâu, cô ấy
không sao cả, anh có chuyện cô ấy cũng sẽ không có vấn đề gì cả.

Nếu như bổn thiên nữ đoán không nhầm thì lần tới anh gặp cô ấy có lẽ sẽ phải cực kỳ hoảng sợ, huyết mạch thật sự của cò ấy sắp kích hoạt rồi.

Cô ấy không muốn anh biết quả thực là vì tốt cho anh, nguyên nhân cụ thế thì lần tới anh gặp lại cô ấy, anh sẽ hiểu ra”, thiên nữ Tạo Hóa an ủi nói.
“Vâng vâng”, Tò Minh gật đầu, chuyện không rõ thì cứ để đó đã, không vội.
Chuyện cấp bách nhất bây giờ là phi thăng lên thế giới Đại Thiên.
Rất nhanh Tô Minh đã tới đại lục Thần Thương.
Gặp lại Tư Sùng Tuấn.
“Cậu Tò”, Tư Sùng Tuấn cung kính chào hỏi.
“Đi thôi, tàu con thoi chiến đấu chuẩn bị xong chưa? Đến thế giới Đại Thiên, học viện Tiên Lạc…”, Tô Minh thản nhiên nói.
“Vâng!”, Tư Sùng Tuấn gật đều thật mạnh, không dám có bất cứ trái ý nào.

Rất nhanh.
Con tàu chiến đấu khổng lồ
che lấp mặt trời rung lên rồi hướng thẳng lên bầu trời, để lại một tàn ảnh hư vô rồi biến mất vào trong hư không tối đen vò tận.
Tàu con thoi chiến đấu, trên boong tàu.
“Nói đi, thời gian này có được tin tức gì, ông đang lo sợ điều gì vậy?1′, Tô Minh liếc nhìn Tư Sùng Tuấn đang cung kính đứng bên cạnh rồi hỏi.
Từ sau khi bước vào đại lục Thần Thương gặp lại Tư Sùng Tuấn, Tô Minh đã cảm nhận được sự lo lắng và do dự của Tư Sùng Tuấn.
“Việc này…”
“Nói!”, giọng nói của Tô Minh lớn hơn một chút.
“Cậu Tô, chuyện… chuyện này…”, Tư Sùng Tuấn cân răng, cuối cùng đã nói ra toàn bộ.

Là toàn bộ hành động và sự việc liên quan đến học viện Tiên Lạc hạ lệnh truy sát Diệp Mộ Cẩn và cả hành vi của tộc Phượng Hoàng.
Những việc này là do ông ta thông qua chú đưa tin lấy được tin tức từ người bạn cùng ký túc xá ở học viện Tiên Lạc.
Tô Hiên im lặng lắng nghe.
Mặt không cảm xúc, nhưng sát ý trong lòng thì đã nồng đậm thuần chất đến mức không cách nào hình dung được rồi.
Nhiều hơn là sự lo lắng và tự trách mình vò cùng.

Có lẽ nên sớm đến thế giới Đại Thiên, không nên chậm trễ thời gian nữa.
Đương nhiên, suy cho cùng, bản thân Tô Minh cũng không ngờ được quãng thời gian này tộc Phượng Hoàng và học viện Tiên Lạc lại liên thủ với nhau muốn gi3t ch3t Mộ Cẩn!
Thông tin anh có được
trước đó chỉ là Mộ Cẩn không đồng ý gi3t ch3t ảo giác của mình, hơn nữa còn không thông qua khảo hạch, thất bại trong việc gia nhập vào học viện Tiên Lạc, chỉ vậy mà thôi, ít nhất không có nguy hiếm đến tính mạng.
Làm sao ngờ được…
“Cũng có nghĩa là thời gian trước, vì tộc Phượng Hoàng đã nghiền nát lệnh bài sinh mạng của Diệp Mộ Cấn, cắn trả Diệp Mộ Cấn nên mới dẫn đến Diệp Mộ Cẩn vốn đang lấn trốn trong đám học sinh của học viện Tiên Lạc bị truy sát đến trọng thương suýt chết, không chỉ vậy, tin tức
vị trí của cô ta còn bị tộc Phượng Hoàng dùng cách đặc biệt để thường xuyên theo dõi rồi công bố ra ngoài.

Thế cho nên Diệp Mộ Cẩn mới bị gần 139 học sinh của học viện Tiên Lạc bao vây trên Vụ Ẩn Sơn, sau đó, do quá tuyệt vọng Diệp Mộ Cấn đã nhảy xuống vách núi thần bí huyền ảo nhất của Vụ Ẩn Sơn, vách núi Vấn Thiên?”, Tô Minh hỏi lại một cách tỉ mỉ.
“Đúng… đúng vậy…”, Tư Sùng Tuấn run rẩy nói, vô cùng vô cùng căng thẳng.
“Nói đi nhảy xuống vách núi Vấn Thiên đó còn có khả năng sống sót không?”.
 
Chương 985: 985: Sâu Trong Vụ Ẩn Sơn


“Việc này…”, Tư Sùng Tuấn không dám nói tiếp.

Vách núi Vấn Thiên chính là vách núi tuyệt mệnh nổi danh cả thế giới Đại Thiên, nhảy xuống đó sao có thế còn cơ hội sống sót chứ??
Đương nhiên ông ta không dám nói.

Tô Minh cũng hoàn toàn trầm lặng.

“Anh Tô, anh đừng quá lo lắng, Diệp Mộ Cẩn đó tuyệt đối không phải là người đoản mệnh”, thiên nữ Tạo Hóa an ủi nói: “Năm đó, lúc vần còn ở địa cầu, cô gái đó vì tử vong mà đã niết bàn trùng sinh kích hoạt huyết mạch Yêu Hoàng Thái Cổ, bổn thiên nữ đơn giản xem qua tương lai của cô ta thì thấy con đường tương lai của cò ta quả thực phải trải qua kiếp nạn sinh tử, nhưng cuối cùng vần sẽ chính thức trở thành nữ hoàng đế, trở thành nữ hoàng đế đệ nhị tòn trong lịch sử của tộc Phượng Hoàng”.

Tô Minh khẽ gật đầu.

Tiếp theo, anh nhìn về phía Tư Sùng Tuấn, ngưng giọng nói: “Thay đổi tọa độ của tàu con
của thế giới Đại Thiên trước”.


Cho dù muốn báo thù thế nào, muốn gi3t ch3t tộc Phượng Hoàng và học viện Tiên Lạc, tạm thời cũng chỉ đành trì hoãn lại.

Chuyện quan trọng nhất bây giờ là tìm thấy Mộ Cấn.

Về chuyện báo thù thì đế sau này khi có thời gian.

“Vâng!”, Tư Sùng Tuấn lớn tiếng trả lời.

Vụ Ẩn Sơn.

Thế giới Đại Thiên có hàng
ngàn hàng vạn dãy núi nổi tiếng nối liền nhau, mà trong đó, mười ngọn núi nổi tiếng nhất thì có Vụ Ẩn Sơn.

Vụ Ẩn Sơn nổi tiếng và có địa vị cao là vì sự thần bí.

Vụ Ẩn Sơn quanh năm bị mây mù che lấp, trên có mây mù, dưới có vụ chướng, cực kỳ biến hóa kỳ ảo và nguy hiểm.

Nhưng cũng chính vì sự nguy hiểm và thần bí này mà đã tạo nên sự thú vị cho Vụ Ẩn Sơn.

379 năm trước, di tích của Tử Vân Đại Đế được phát hiện trong chính Vụ Ẩn Sơn, cũng chính vì thế mà Vụ Ấn Sơn lại càng nổi
danh hơn.

19 vạn năm trước, một thanh Tổ Vu Kiếm cũng được phát hiện ở Vụ Ẩn Sơn.

Càng chưa nói đến, Vụ Ẩn Sơn còn có vách núi Vấn Thiên được chú giải thuyết minh rõ nhất, có câu nói: Vách núi chỉ là để hỏi ông trời!!
Có ghi chép từng nói, bên dưới vách núi Vấn Thiên có giấu kho báu Chư Thiên, cũng có ghi chép nói dưới đáy vách núi Vấn Thiên là lối vào thế giới hoàng tuyền, cũng có ghi chép nói, dưới đáy vách núi Vấn Thiên giam giữ đại đế của yêu thú, vân vân…
Quá nhiều truyền thuyết.

Truyền thuyết nhiều cho nên người muốn thăm dò cũng nhiều, dù không thống kê lại toàn bộ thì trong 10 triệu năm gần nhất, những cường giả đỉnh cấp, yêu nghiệt tuyệt thế tới thăm dò vách núi Vấn Thiên cũng không dưới vạn người.

Không một ngoại lệ, toàn bộ đều chết hết.

Việc này cũng góp phần tạo nên danh tiếng đáng sợ khủng bố cho vách núi Vấn Thiên.

Lúc này trong Vụ Ẩn Sơn vẫn có khá nhiều người tu luyện võ đạo.

Nguyên nhân rất đơn giản, thời gian trước đấy, Diệp Mộ Cẩn trốn ở Vụ Ẩn Sơn, vì truy sát Diệp Mộ Cẩn mà quá nhiều học sinh của học viện Tiên Lạc đã đuổi đến Vụ Ẩn Sơn, ngoài ra cũng có rất nhiều các thiên tài thế hệ trẻ của các thế lực khác cũng tới xem kịch hay….


Mặc dù Diệp Mộ Cấn đã nhảy xuống vách núi Vấn Thiên, mọi chuyện đã kết thúc, nhưng những người tu luyện võ đạo trong Vụ Ẩn Sơn cũng không lập tức rời đi hết, dù sao bản thân Vụ Ẩn Sơn cũng rất đáng để tìm hiểu, vận khí tốt thì còn có kỳ ngộ nữa.

Đúng trong lúc này, tại sâu bên trong Vụ Ẩn Sơn, nơi khá gần với vách núi Vấn Thiên có một cột ánh sáng khống lồ màu vàng từ dưới đất xông thẳng lên trời, ánh sáng cực kỳ tinh thuần, chảy xuôi như dịch thể, kèm theo khí tức hoang cổ, hoa văn thần bí vờn quanh.

Chỉ cần không phải kẻ ngốc cũng biết đây là dấu hiệu của trọng bảo xuất hiện.

Cột ánh sáng màu vàng này trên thực tế từ chiều hòm qua đã bắt đầu phun ánh sáng lên rồi, kéo dài cho mãi đến tận bây giờ…
Cho nên, bắt đầu từ chiều hòm qua, những thanh niên tài tuấn trong Vụ Ẩn Sơn gần như ong vỡ tổ tiến đến gần vị trí cột ánh sáng màu vàng đó.

Đến bây giờ đều tụ tập gần trong vòng 10 dặm quanh cột ánh sáng màu vàng này.
 
Chương 986: 986: Quá Ức Hiếp Người Khác Rồi!


Muốn đến gần hơn cũng không thể.

Nguyên nhân rất đơn giản, Ẩn Vụ Sơn quá thần bí và nguy hiếm, đường vào sâu trong Vụ Ẩn Sơn chỉ có một con đường.

Con đường này được gọi là đại đạo Vụ Ẩn.

Đại đạo Vụ An này được chính những người tu hành võ đạo của thế giới Đại Thiên tiêu hao vô số nhân lực, vật lực, tài lực và cả máu tươi mới dần dần tạo nên vào hàng triệu năm trước.

Tất cả những người tu hành võ đạo bước vào Vụ Ấn Sơn, bất luận thực lực của anh có mạnh thế nào cũng chỉ có thể đi trên con đường này.

Duy nhất chỉ có một con đường này.

Bằng không, anh muốn chuyển hướng đi bằng đường khác thì anh sẽ rất nhanh bị lạc
trong mây mù và vụ chướng.

Mây mù và vụ chướng của Ẩn Vụ Sơn quá khủng bố.


Mà lúc này tầm mười dặm bên ngoài cột ánh sáng màu vàng trên đại đạo đã bị niêm phong rồi! Bị một tấm vải màu đen và vàng kéo xuống như đường ngăn cảnh giới vậy.

Đường ranh giới này là do ai kéo? Đương nhiên là do mấy thiên tài của học viện Lạc Tiên đó rồi.

Cũng chỉ có bọn họ mới dám ngang ngược như vậy.

Bên ngoài đường ranh giới càng ngày càng nhiều thiên tài
thế hệ trẻ tụ lại, có thế nói là biển người.

Có chút chật chội chen chúc.

Những người này có thể không yếu, người kém nhất cũng phải có cảnh giới Bán Bộ Bất Tử, tuyệt đại đa số đều ở cảnh giới Bất Tử tầng thứ nhất, tầng thứ hai, tầng thứ ba…
Ai ai cũng là người xuất sắc thế hệ trẻ của các thế lực khác nhau.

Nhưng bây giờ bọn họ chỉ có thể mở trừng mắt lặng yên nhìn, nhìn sáu bảy tên thanh niên cùng mặc đồng phục của học viện Tiên Lạc đang đứng
trước ranh giới cách đó xa xa cười đùa chuyện trò.


“Học viện Tiên Lạc cũng quá ngang ngược rồi, đại đạo Vụ Ẩn này cũng không phải là của học viện Tiên Lạc, dựa vào cái gì mà không cho người khác vào chứ?”
“Kho báu xuất thế, người thấy là người có phần, học viện Tiên Lạc quá đáng quá rồi!”
“Chúng ta có bao nhiêu người thế này, học viện Tiên Lạc không phải chỉ có sáu bảy tên thôi sao? Chúng ta liên thủ lại lẽ nào cũng không đấu lại được ư?”
“Quá ức hiếp người khác rồi!”
Từng âm thanh lầm bầm nhộn nhạo vang lên.

Nhưng cũng chỉ là lầm bầm, chỉ là mạnh miệng chứ không có một ai dám thật sự ra tay đối phó.

Rất đơn giản, không ai muốn tìm đến cái chết.

Trong thế giới võ đạo, mạng người không đáng giá, anh dám bước lên tìm cái chết vậy thì đó thật sự chết chắc rồi.

“Sáu bảy người thì đã sao?
Đều là cảnh giới Bất Tử vòng thứ năm đến vòng thứ sáu đó, một người cũng có thể đánh lại hàng trăm người chúng ta rồi, càng chưa nói đến yêu nghiệt của học viện Tiên Lạc đều có thể vượt cấp chiến đấu.

Ai dám vượt qua ranh giới thì ắt chết không nghi ngờ, bảo bối có tốt thế nào cũng quan trọng bằng mạng sống ư?”
Có người hiểu chuyện ngưng giọng nói.

Lập tức, một mảng yên tĩnh.

.

 
Chương 987: 987: Yêu Nghiệt Xuất Hiện


“Huống chi, sáu bảy người này cũng chỉ là tiểu tốt mà thôi, bọn họ chỉ ở đây canh giữ, mấy tiếng trước, trong số bọn họ có người rời đi mời người tới rồi, nghe nói trong Vụ Ẩn Sơn còn có học sinh thậm chí cả học sinh chân truyền của học viện Tiên Lạc mạnh hơn chưa rời đi, chỉ có điều, tạm thời bị di tích khác quấn lấy, hiện tại sáu bảy tiểu tốt này chỉ đang chờ đợi mà thôi”.

Hóa ra là vậy.

Quả nhiên nửa tiếng sau.

Đột nhiên.

Đám biển người bên ngoài vạch ranh giới đột nhiên ngẩng đầu lên, ai nấy sắc mặt cũng tái nhợt, cơ thể run rẩy, vô cùng khiếp sợ.

Chợt thấy một thanh niên mặc võ phục của học viện Tiên Lạc đạp không mà tới.

Người thanh niên này mặc dù cũng mặc võ phục của học viện Tiên Lạc, nhưng màu sắc võ phục thì không giống lắm.

Sau lưng người thanh niên
đó là một thanh trường côn màu tử kim, toàn thân khí tức quá đỗi có lực tấn công, tựa như bom nổ vậy, đạp không đi tới, rõ ràng không hề cố ý phóng thích khí tức, nhưng từng hơi thở thậm chí ngay đến tiếng tim đập cũng khiến những người bên ngoài vạch ranh giới ở đó cảm nhận được áp lực khủng bố, đều không thể hít thở bình thường.


“Đệ… đệ tử nội mòn, hơn nữa còn là đệ tử nội mòn đứng đều của học viện Tiên Lạc”, có người run rấy, kính sợ nói.

“Tôi… tôi… tôi nhận ra, hắn ta chính là Cố Mãng, được gọi là Thiên Đại Thần Bi Thủ, cảnh giới
Bất Tử vòng thứ chín, mới 14 vạn tuổi đã trở thành yêu nghiệt tuyệt thế trong đệ tử nội môn của học viện Tiên Lạc, mang trong mình huyết mạch Phong Mãng, càng đánh càng mạnh, giống như điên dại vậy.

Thủ đoạn Thiên Địa Thần Bi Thủ chính là thần thông sát thân, từ lâu đã luyện đến cảnh giới viên mãn, hiện nay Cô’ Mãng cũng là người có khả năng lấy được danh sách tấn thăng trở thành đệ tử chân truyền trong trận đấu giao lưu tấn thăng lần này của nội bộ học viện Tiên Lạc”.

Vài tin tức cơ bản về người đến Cố Mãng này dần dần được người khác tập hợp nói ra.

Những ánh mắt kính sợ đến cùng cực đó đều sắp hóa thành thực chất rồi.

Loại yêu nghiệt siêu cấp như thế này bình thường quả thực rất khó rất khó gặp được.

“Bái kiến Cố sư huynh”, ngay lập tức, Cố Mãng xuất hiện trong đường ranh giới hiện tại, sáu bảy học sinh ngoại mòn của học viện Tiên Lạc vội vàng tiến tới, cung kính khom lưng, vừa kính sợ vừa hưng phấn nhìn về phía Cố Mãng.

“Kim quang xông lên trời ba ngàn dặm, ký hiệu chạy dọc quấn quanh chân long, lại có khí
tức hoang cổ kèm theo, thú vị đó, ít nhất cũng là một bộ đạo khí thượng phẩm”, Cố Mãng ngẩng đầu lên nhìn về phía cột sáng màu vàng cách đó không xa đang xông thẳng lên trời, khẽ mỉm cười, sâu trong ánh mắt hắn ta toát lên vẻ nóng bỏng.


Bảo bối tốt.

Đúng lúc này.

“Anh Cố, chưa từng nghĩ nhanh như vậy đã gặp lại nhau rồi”, một giọng nói đàn ông hơi chút âm nhu trầm bổng vang lên.

Sau đó, một hình bóng say
mê hấp dẫn một thân đỏ sẫm chợt lóe lên rồi biến mất.

Tiếp theo, một thanh niên gương mặt anh tuấn, nước da trắng phi thường mặc trường bào màu đỏ từ trên trời hạ xuống.

Người thanh niên tay cầm ba thanh kiếm, một thanh màu đen, hoa văn hình rắn chảy xuôi, độc khí lạnh lẽo đáng sợ, một thanh màu đỏ như máu, dùng máu luyện cốt, huyết khí ghê rợn, một thanh màu xanh, linh vân lộ rõ, hồn xiêu phách lạc.

Biến người bên ngoài đường ranh giới lập tức xôn xao.

“Đó là Tam Ma Chân Kiếm, hắn… hắn là Diêu Thanh Quân”.

“Ma Hoa còng tử Diêu Thanh Quân!”
“Cũng là cảnh giới Bất Tử vòng thứ chín, quá mạnh rồi, nghe nói, hắn đã từng giao thủ với cường giả cảnh giới Thiên Diễn tầng thứ mất mà không bại”.

“Anh Diêu đến cũng đúng lúc nhỉ”, Cố Mãng mỉm cười, con ngươi hơi co rút lại một chút.

.

 
Chương 988: 988: Hương Tuyết Tiên Tử Dạo Này Thế Nào


Ma Hoa còng tử Diêu Thanh Quân chính là người của Vạn Hoàng Điện.

___________________
Vạn Hoàng Điện rất mạnh cũng rất thần bí.

Có thể không bằng học viện Tiên Lạc, nhưng chắc chắn cũng không thua kém là bao.

Huống chi, đừng thấy con người Diêu Thanh Quân dịu dàng nhu hòa, thực ra người này rất yêu nghiệt, hơn nữa còn ra tay tàn ác, thông minh sắc sảo cực kỳ…
Ngay đến Cố Mãng cũng không dám có chút nào coi thường Diêu Thanh Quân.

“Đương nhiên, đến sớm chi bằng đến đúng lúc”, Diêu Thanh Quăn cười quyến rũ, ngẩng đầu
lên nhìn về phía cột ánh sáng màu vàng phía trước nói: “Động tĩnh này đúng là bảo bối tốt rồi!”
“Vần còn một lát nữa bảo bối mới xuất thế, đến lúc đó đều tự dựa vào bản lĩnh của mình, thế nào?”, Cố Mãng ngưng giọng nói.

“Ha ha, đương nhiên rồi”.


Nhưng đúng lúc này.

“Anh CỐ, anh Diêu, xin bái kiến hai người anh lớn”, một giọng nói con gái trong trẻo, linh động trầm bổng vang lên.

Tiếp theo thì thấy một cỗ xe
kéo xa hoa từ trên bầu trời vững vàng đang hạ xuống, cỗ xe được chín con Thiên Hành Long kéo.

Bên cạnh xe kéo còn có bốn cô người hầu đi theo, bốn cô người hầu này đều chưa quá 10 vạn tuổi nhưng đều có cảnh giới Bất Tử vòng thứ năm, tuyệt đối là yêu nghiệt.

Giọng nói đó đến từ bên trong xe kéo.

Dưới con mắt của mọi người, rèm che của xe kéo được mở ra.

Một người con gái đi chân trân, mặc váy trắng, tuyệt mỹ
kinh người, giống như tinh linh bước đi trên không mà tới, mặt mày tươi cười, không cố ý nhưng cũng quyến rũ khuynh thành, làm cho người khác thất thần.


Trên người người con gái này có mùi hương thanh u nhàn nhạt tỏa ra thoang thoảng, khiến người khác mê say.

Mà mùi hương thanh u này cũng không phải hương nước hoa gì đó, mà là mùi hương cơ thể tự nhiên trên người con gái ấy.

“Hương Tuyết tiên tử, dạo này thế nào?”, Cố Mãng cười nói, sâu trong ánh mắt toát lên vẻ khát vọng.

Người đến chính là tiểu công chúa của tộc Thiên Hương Tiên Hồ, Thiên Hương Tiên Hồ cũng là một thần tộc hoang cổ, tổ tiên đã từng xuất hiện đại đế.

Chỉ nói chủng tộc, Thiên Hương Tiên hồ không bằng được tộc Phượng Hoàng, nhưng đến thời đại ngày nay thì Thiên Hương Tiên Hồ vẫn còn trong liên minh Hoang Thần, mà tộc Phượng Hoàng do suy bại quá nhanh, từ lâu đã không còn trong liên minh Hoang Thần nữa, cho nên, hiện tại ở thế giới Đại Thiên, tộc Phượng Hoàng còn xa mới sánh bằng tộc Thiên Hương Tiên Hồ.

Ngoài ra ở thế giới Tiểu Thiên, Hương Tuyết tiên tử rất nổi tiếng.

Bởi vì, người con ngày từng được ghi danh vào danh sách tiên nữ ở thế giới Đại Thiên, mặc dù chỉ được ghi danh một lần, nhưng cũng đủ chấn động rồi.

Phải biết rằng, danh sách tiên nữ mỗi lần chỉ có 19 người.

Mà thế giới Đại Thiên diện tích đâu chỉ ngàn vạn?? Phụ nữ đâu chỉ hàng nghìn tỷ người?
Chí cần có thế ghi danh được lên danh sách tiên nữ một lần cũng đã là tiên nữ trong số
các tiên nữa tuyệt thế khuynh thành rồi.

.

 
Chương 989: 989: Có Thể Nhường Đường Chút Không


Bởi vì bảng Tiên Nữ xét duyệt rất ngặt nghèo.
Đầu tiên, vẻ ngoài thì khỏi
phải bàn rồi, ai đẹp tuyệt trần mới được.
Thứ hai, lai lịch của bản thân, cũng là ô dù, phải là thế lực đứng đầu.
Thứ ba, tư chất võ đào và thực lực cũng phải thuộc dạng số một số hai.
Vân vân…
Dù sao thì Thiên Hương Tiên Hồ cũng từng được lên bảng Tiên Nữ, tuy là Cố Mãng cũng chỉ có thể thương thầm, muốn theo đuổi thì rất khó.

Trừ khi hắn ta là đệ tử chân truyền của học viện Tiên Lạc, không thì
không có cửa đâu.
“Hương Tuyết tiên tử cũng muốn nhúng tay vào ư?”, Diêu Thanh Quân hừ lạnh nói.

Hắn không có hứng thú với việc Cố Mãng thương thầm Hương Tuyết tiên tử, nhưng lại khá kiêng kỵ cò ta.


Hương Tuyết tiên tử cũng là Bất Tử tầng chín, hắn với cô ta ai mạnh ai yếu vẫn chưa biết được.

Vả lại, người theo đuổi cô ta còn rất nhiều, trong đó có một số yêu nghiệt biến thái.

Nếu cô ta muốn thì chỉ cần vẫy ta là đã có thế khiến hơn trăm yêu nghiệt biến thái chạy đến đuổi giết Diêu Thanh Quân.
Nếu Hương Tuyết tiên tử
nhúng tay vào thì hòm nay sẽ khó mà lấy được bảo vật.
“Ai chẳng muốn có thứ tốt chứ?”, Hương Tuyết tiên tử liếc cột sáng màu vàng kia, cười nói: “Có vẻ, nó sắp xuất hiện rồi”.
Cùng lúc đó.
Ở phía xa.
Tô Minh và Tư Sùng Tuấn cũng đến Vụ Ẩn Sơn.
Tàu con thoi khổng lồ bay giữa không trung.

Cả hai lại tự mình đi xuống.
“Cậu Tô, chúng ta men theo đại đạo Vụ Ẩn này là có thể tới vách núi Vấn Thiên rồi”, Tư Sùng Tuấn giới thiệu: “Chỉ có thế đi hướng này, chứ đi nơi khác sẽ bị lạc”.
Tô Minh không nói gì, chỉ im lặng đẩy nhanh tốc độ, càng lúc càng nhanh.
Tư Sùng Tuấn mất sức chín trâu hai hổ, rồi dùng cả mấy con bài chưa lật mới suýt soát đuổi kịp Tô Minh.

Đây còn là khi Tô Minh cố ý đợi Tư Sùng Tuấn.
Mấy phút sau.
Tô Minh dừng lại.
Tư Sùng Tuấn trợn mắt, kinh ngạc nói: “Nhiều người tụ tập ở đây làm gì thế?”
Sau đó, ông ta ngẩng đầu thấy cột sáng màu vàng phóng thẳng lên trời ở phía xa.
“Có Chí Bảo sắp xuất hiện ư?”, Tư Sùng Tuấn sáng mắt, phấn khích nói.
Ngay lúc này.
Vô sô’ người bên ngoài đường ranh giới cũng thấy Tô Minh và Tư Sùng Tuấn, nói chính xác hơn là thấy Tư Sùng Tuấn.
Rồi vội vàng nhường đường
cho ông ta, vì Tư Sùng Tuấn mặc đồ của học viện Tiên Lạc.
Không thế đắc tội được..

 
Chương 990: 990: Nhường Đường


Có người nhường đường, đương nhiên là tốt.

Tô Minh và Tư Sùng Tuấn đi vào bên trong.

Chẳng mấy chốc, cả hai đã đi đến trước mặt đường ranh giới.

“Cố sư huynh?”, từ xa, Tư Sùng Tuấn đã nhìn thấy Cố Mãng, ông ta cũng chỉ biết mình Cố Mãng, thoáng chốc bèn lộ ra vẻ mặt kính trọng.

“Tư Sùng Tuấn? Sao cậu lại tới đây? Không phải cậu xin về nhà hả?”, lúc này, trong sáu, bảy đệ tử ngoại mòn có người nhận ra Tư Sùng Tuấn, vội la lên.

“Xin chào sư huynh”, Tư Sùng Tuấn không biết đối phương, nhưng vẫn vội vàng chào hỏi.

“Mau vào đi”, sư huynh kia mở đường ranh giới ra đế Tư Sùng Tuấn vào.

Cùng lúc đó, Tô Minh cũng bước tới, rồi đi vào theo.

Bấy giờ, bầu không khí chợt đọng lại!
“Nhóc con, cậu là ai? Ai cho cậu vào?”
“Nhóc Bất Tử tầng ba, cậu muốn chết hả!”

“Cút ngay, đúng là láo mà!”
Sáu, bảy tên đệ tử ngoại mòn của học viện Tiên Lạc lập tức hung hăng nhìn chằm chằm vào Tô Minh, quát.

Tư Sùng Tuấn định nói gì đó, lại sợ hãi không biết mở miệng thế nào.

Đặc biệt là lúc này, Cô’ Mãng cũng nhìn sang.

Tư Sùng Tuấn chỉ cảm thấy cả người như rớt vào hầm băng, không thốt nổi nên lời.

“Thú vị”, Diêu Thanh Quân cười cợt, liếc CỐ Mãng, ánh mắt kia như đang nói: xem ra tên tuổi của học viện Tiên Lạc cũng chẳng là cái đinh gì, coi kìa, chẳng phải là có người đến khiêu khích à?
Hương Tuyết tiên tử cũng mỉm cười hóng hớt, tò mò liếc nhìn Tô Minh.

“Tòi muốn đến vách núi Vấn Thiên thì phải đi ngang qua đây, nên nhường đường chút”, Tô Minh nhàn nhạt nói.

Mà còn rất bình tĩnh.

Nhưng câu ấy lại khiến cho tất cả mọi người trong ngoài đường ranh giới không kiềm nối hít sâu một hơi!
Tên nhóc ngu ngục kia từ đâu ra thế?
Điên rồi hả?

Nhường đường?
Ha ha…
Giờ bảo vật sẳp xuất hiện, đại đạo Vụ Ẩn đã bị tròng coi, cậu muốn đi qua? Nghĩ mình là ai chứ?
Người phải biết tự mình hiểu
lấy.

Không thì chính là tự tìm đường chết!
“À, đúng rồi, suýt nữa quên, mấy người là đệ tử của học viện Tiên Lạc há?”, sau đó, Tò Minh chợt tiến lên trước mấy bước rồi dừng lại, liếc sáu bây tên đệ tử ngoại môn kia và Cố Mãng, nói với giọng cực kỳ lạnh nhạt.

Nếu gặp được đệ tử của học viện Tiên Lạc thì ngoài nhường đường ra, tiện thể – giết luôn!
“Đúng vậy, thì sao?”, Cố Mãng mỉm cười, vui vẻ nói.

Tuy
đó là một nụ cười tàn nhẫn, nhưng trước khi bảo vật xuất hiện, tìm chút chuyện vui cũng khá tốt.

Tô Minh lại chẳng thèm để ý đến CỐ Mãng.

Hoàn toàn lơ đẹp.

Mà lại nhìn về phía Hương Tuyết tiên tử và Diêu Thanh Quân, nghiêm túc nói: “Hai người chắc hẳn không phải là đệ tử của học viện Tiên Lạc, dù gì cũng không mặc đồng phục, nên cả hai có thể tránh qua một bên không? Tôi có thù với học viện Tiên Lạc, vừa hay gặp phải nên định gi3t ch3t bọn họ thu lãi
trước.

Hai người đứng gần quá sẽ dính máu đó”.

.
 
Chương 991: 991: Cố Mãng Chết!


Dù là Diêu Thanh Quân hay Hương Tuyết tiên tử cũng đều sửng sốt, sau đó phì cười.
Hiển nhiên, cả hai cho rằng câu đó của Tô Minh là lời nói thiếu hiểu biết.
Nhưng dù vậy, hai người vẫn thấy khá thú vị, đứng sát ra rìa, ừ thì phối hợp với sự thiếu hiểu biết của Tô Minh vậy.
“Anh CỐ này, tôi và Hương Tuyết tiên tử đều là người thích sạch sẽ, nên rất sợ quần áo mình dính đầy máu tươi.

Chúng tôi đứng sang bên, chắc cũng được chứ nhỉ?”, Diêu Thanh Quân lại liếc Cố Mãng, cười tươi.
“Đương nhiên rồi”, sắc mặc Cố Mãng rất khó coi.

Tô Minh xuất hiện khiến bầu không khí nghiêm túc tranh giành bảo vật
biến thành trò cười.

Tuy tên hề là Tô Minh, nhưng hắn ta không thích điều này.


Cố Mãng nhìn biển người đằng trước đằng sau đường ranh giới, dù là đệ tử học viện Tiên Lạc hay các thiên tài trẻ tuổi của thế lực khác thì đều đang nín cười.

Thế còn ra cái gì nữa!
Cố Mãng là một kẻ ít khi nói cười cuồng tu luyện, còn tàn nhẫn khát máu giết người như ma.
“Nhóc con, mày…1′, Cỗ Mãng ngẩng đầu nhìn Tô Minh, trong mắt tràn ngập sát khí, đang định nói gì đó thì bồng nhiên…
Ầm…
Tô Minh đã đấm ra một quyền.
Tùy tiện sử dụng quy vu trần ai.
Sau khi một quyền ấy bay ra, lại lập tức xoay tròn, chân khí hóa thành mũi nhọn chia làm sáu, bảy dòng khí, phóng thẳng về phía đám đệ tử ngoại mòn học viện Tiên Lạc đang cười giễu cợt kia.
sắc mặt Cố Mãng chợt thay đổi hẳn!
Không nói nên lời.

Bởi vì, cái khí thế đầy rẫy mùi vị của cái chết kia quá nồng!
CỐ Mãng thậm chí còn không có gan và cơ hội để chống cự.
Hắn ta trơ mắt nhìn một quyền quy vu trần ai kia đấm thẳng vào người mình.
Sau đó, mọi thứ chợt chìm vào bóng tối.

Hắn ta lập tức chết ngay tại chỗ.
Mà sáu, bảy tên đệ tử ngoại môn của học viện Tiên Lạc cũng bị đâm xuyên họng… Chết tươi!
Máu tươi b4n ra từ trong cổ họng phun đầy người và cả không gian xung quanh.
Hiện trường lập tức tràn ngập mùi máu tanh.
Chắc cả quá trình diễn ra cũng chưa đến một giây.
Mà ở đây, ngoài Tư Sùng Tuấn ra thì lại chẳng còn ai là đệ tử học viện Tiên Lạc nữa, vì tất cả đều đã chết!
Từng gương mặt khinh bỉ, cười cợt xung quanh chợt đọng lại.
Yên tĩnh như chết.
Thiên Hương tiên tử và Diêu Thanh Quân như nghẹt thở, sợ run người.
Cả hai là người cảm nhận được rõ ràng nhất.
 
Chương 992: 992: Vần… Vẫn… Vẫn Còn Là Người Sao


Ban nãy, một quyền khi chàng thanh niên khoảng 20 tuổi kia đấm ra gi3t ch3t Cố Mãng đáng sợ cỡ nào chứ? Quả thật là không thể nào diễn tả nổi!
“Hình như chỉ riêng sức mạnh đã… đã… đã đạt tới gần 400 triệu kg?”, máu huyết cả người Diêu Thanh Quân và Hương Tuyết tiên tử như đảo ngược, đòng cứng lại.

Gần 400 triệu kg… điều này… quả thật không tài nào diễn tả nối.

Phải biết rằng, dù là cao thủ cảnh giới Thiên Diễn mà hai người biết như tầng chín, tối đa cũng chỉ có tầm 400 đến 500 triệu kg thôi.

Chỉ một quyền kia của Tô Minh đã đủ để giết cả hai ba mươi lần rồi.

Diêu Thanh Quân và Hương Tuyết tiên tử sợ đến nỗi suýt đứng không vững.

“Õng có thể quay về học viện Tiên Lạc, tiện thể nhắn cho
bọn họ rằng sắp tới, Tô Minh tôi sẽ đến cửa viếng thăm”, trong bầu không khí tĩnh lặng, Tô Minh quay đầu nhìn Tư Sùng Tuấn, lạnh lùng nói.

Anh nói xong bèn nhấc chân bước lên đại đạo Vụ Ẩn dưới hàng chục ngàn đôi mắt kinh ngạc và hoảng sợ.

Nhưng Tô Minh chưa đi được mấy bước thì…
Ầm…
Chợt nghe thấy một tiếng nổ lớn vang lên.

Cùng với đó là ánh sáng

vàng chói mắt.

Đằng xa, Chí Bảo kia đã ra đời.

Ngay lúc này.

Tô Minh lắc mình một cái, sau đó, chưa tới 0.

01 giây thì anh đã quay về chồ cũ.

Y như dịch chuyển tức thời.

Vả lại, trong tay anh còn nắm một cây búa màu vàng.

Cây búa kia giống như đang giãy giụa, nhưng lại bị Tô Minh nắm chặt.

Hơn nữa, bởi vì giãy giụa nên khí thế của nó điên cuồng đánh thẳng vào người Tô Minh.

Khí thế ấy hết sức đáng sợ, còn tràn đầy khí tức thái cổ.

Đám đông đằng xa chỉ cảm nhận được một chút khí thế ấy thôi đã thấy nguy hiếm, khó thở.

Bọn họ vội vàng thi triển tấm chắn chân khí để ngăn cản.

Nhưng còn Tò Minh?
Trong mắt họ, Tô Minh như không nhìn thấy khí thế của cây búa kia, mặc nó đánh thẳng vào người mình.

Mà anh còn không nhăn
mày chút xíu nào.

“Vần… vẫn… vẫn còn là người sao?”, Hương Tuyết tiên tử run rẩy lẩm bẩm.

Quả thật khiến người ta phải run sợ mà! Nếu cò ta không nhìn nhầm thì cây búa màu vàng kia hẳn là Đạo Khí thượng phấm nhỉ?
Đạo Khí thượng phẩm chưa có chủ mà nổi điên giãy giụa, tấn còng thì ngay cả tu giả võ đạo có cảnh giới Thiên Diễn cũng không ngăn nổi.

Song Tô Minh…
“Khi nào thì trong thế hệ trẻ tuổi ở thế giới Đại Thiên có
người như vậy thế?”, Hương Tuyết tiên tử căng thẳng đến nỗi trán mướt mồ hôi.

Thoáng chốc, cây búa mà Tô Minh đang cầm đã biến mất.

“Đạo Khí thượng phẩm à? Không tồi, thích hợp để bia Huyền Diệu hấp thu.

Sau khi nuốt nó, có lẽ bia Huyền Diệu sẽ trở thành Linh Bảo Hỗn Độn chân chính”, Tô Minh kích động nghĩ bụng.

Vừa đến thế giới Đại Thiên đã nhận được phần quá lớn như thế rồi.

.
 
Chương 993: 993: Tìm Diệp Mộ Cẩn


May ghê.
Có điều, giờ quan trọng nhất là Mộ Cấn.
Tò Minh đã đến trước vách núi Vấn Thiên.
Đằng sau, đám đòng hơn chục ngàn người kia lén lút đi theo, có lẽ là tò mò.

Tò Minh cũng không quan tâm, chỉ cần đừng làm phiền anh là được.
Tò Minh đứng bên cạnh vách núi.
Vách núi này cực kỳ dốc, gần như là dốc thẳng đứng xuống.
Nó còn vô cùng sâu, từ trên nhìn xuống, dù với đòi mắt và thần hồn mạnh một cách bi3n thái của Tò Minh cũng chỉ quan sát được mấy trăm mét.

Xuống nữa thì là lớp sương mù dày đặc với đủ mọi màu sắc.
Ngoài ra, còn có từng luồng khí lạnh mang khí tức thái cổ và mùi máu tanh bốc lên dọc theo vách núi.

Thậm chí, nếu lắng tai nghe thì còn có thể nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết khiến người
ta sởn tóc gáy từ dưới vách núi vọng lại.
“Hình như sương mù ở dưới vách núi rất độc”, Tô Minh đánh giá: “Vách núi Vấn Thiên quả thật tiếng gần đồn xa”.
Sau đó, anh nhún một cái, nhảy thẳng xuống!
Đám đông lén lút đi theo đằng xa lập tức hóa đá.
Á đù!
Trời đất ơi!
Bọn họ vừa nhìn thấy gì vậy?
Tên yêu nghiệt bi3n thái khoảng 20 tuổi, chợt xuất hiện không rõ lai lịch kia vậy mà… vậy mà… lại nhảy xuống vách núi Vấn Thiên?
Muốn chết cũng không cần làm vậy chứ!
Điều này…
Chỉ vừa khiến người đời chấn động, thế mà lại chợt lụi tắt như một ngôi sao băng?
Y như đang nằm mơ vậy.

Bỗng, có người run giọng nói: “Có vẻ cậu ta là người trong lòng của Diệp Mộ Cẩn thì phải?
Cậu ta nhảy xuống vách núi, lẽ nào… là vì đi tìm cô ta? Chẳng phải Diệp Mộ Cẩn đã bị ép nhảy xuống vách núi Vấn Thiên sao?”
Tò Minh đang không ngừng rơi xuống.
Anh không đẩy nhanh hay giảm tốc độ, mà chỉ mặc cho mình rơi tự do.
Bên tai là tiếng gió núi rít gào, càng rơi xuống thì nhiệt độ càng giảm.

Hơn nữa, còn có thế thấy được sương mù xung quanh càng trở nên đậm đặc hơn, như hóa thành chất lỏng.
Chúng như có linh hồn, bám lấy, rồi điên cuồng thấm vào người anh.

Thế nhưng, Tò Minh đều mặc kệ.

Có kho tàng huyết mạch nên chất độc chẳng đáng là gì với anh.
Cùng lúc đó.
Dưới đáy vách núi Vấn Thiên.
Một con yêu thú khổng lồ dài hơn chục ngàn mét đang nằm ở đó.
Tròng nó cực kỳ kinh khủng..
 
Chương 994: 994: Lại Có Người Nhảy Xuống


Cơ thể tựa như ma quỷ.
Đầu như rồng.
Vuốt như Kỳ Lân.
Bốn chân của nó bị bốn sợi dây xích đen thui, bên trên lóe lên chú thuật đại đạo cấm kỵ có từ xa xưa khóa lại, trông rất đáng sợ.

Phải biết rằng, cả thế giới Đại Thiên truyền lại đến nay chỉ có 10 chú thuật đại đạo cấm kỵ.

Mà trên bốn sợi dây xích ấy lại là một loại chú thuật.

Điều này đúng là hết sức khó tin.
Con quái vật khổng lồ kia nằm ở đó, bởi vì cơ thể quá cồng kềnh nên có vẻ khó đứng lên.

Nhưng, mỗi khi nó hít thở thì giông như đại đạo đang gầm
thét, Tử Tiêu Thần Lõi đang bơi lội trên bầu trời, cực kỳ đáng sợ!
Khí thế quanh người nó hết sức khủng bố, trong vô tình đã đè nén toàn bộ không gian cả mấy chục ngàn mét xung quanh biến thành hư không.
Con quái vật khổng lồ kia híp mắt, tròng như đang lim dim.

Trước mặt nó có một lá sen màu tím, một cò gái thanh lịch nhã nhặn đang mê man bên trên.

Lá sen tỏa ra dòng khí màu tím, chậm rãi chảy vào trong người cô gái.
Nếu Tô Minh có mặt ở đây,
chắc chắn sẽ kinh ngạc thốt lên: Mộ Cẩn!
Ở bên cạnh, còn có 3 con yêu thú và một cò gái loài người.
3 con yêu thú kia cũng rất bự, tuy nhỏ hơn con quái vật đang nằm ở đằng kia, nhưng chúng cũng dài hơn ngàn mét.
Vả lại, 3 con yêu thú này đều có huyết mạch không đơn giản.
Con đầu tiên là trâu có cái đầu rất lớn, cơ thể không bự lắm, lại có sừng màu vàng, mình màu xanh.

Cả người bao phủ bởi dòng khí sắc lạnh chia làm hai màu đen trắng.

Mỗi khi nó hít
thở thì lại tản ra quy luật của đạo.
Con trâu này chính là trâu Âm Dương Thiên Tù.
Là một trong số những di tộc Hoàng Thần đứng đầu tung hoàng ngang dọc ở thời đại viên cố.

Con thứ hai là chim tước, cả người với chín màu sắc, mỗi một cọng lòng vũ đều như một kiện Đạo Khí, phập phồng ngọn lửa kỳ lạ, bao phủ cơ thể.
Con chim tước này là Chu Tước Cửu Diễm – một chủng biến dị của tộc Chu Tước.
Con còn lại là hổ, cơ thể cực kỳ khống lồ và cũng lớn nhất trong 3 con yêu thú.

cả người nó đỏ như máu, trên đầu có chữ “hoang”, sau lưng mọc hai cái cánh, khí thể ẩn sâu bên trong, nhưng cũng cực kỳ đáng sợ.
Con hổ này tên là hổ Huyết Vu.
Nghe đồn, hố Huyết Vu mang trong mình dòng máu của tộc Vu trong truyền thuyết.
Ngoài 3 con yếu thì đó ra thì còn có một cô gái.

Cô gái ấy mặc đồ trắng với gương mặt xinh đẹp tuyệt trần tựa như Quảng Hàn tiên tử.

Đặc biệt là
cặp mắt kia, như đựng cả dải ngân hà và biến rộng, vừa lóng lánh lại thâm thúy như hồ nước mùa thu.
Cô gái ấy mang đậm khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, kiêu ngạo.
Dáng người thướt tha, mặt mày cong cong, đi giày ngọc, mỗi một động tác đều toát lên vẻ đẹp tuyệt trần thoát tục, kiêu căng ngạo mạn.
Cô ta đang hấp thu khí tức xung quanh.

Linh khí dưới đáy vách núi Vấn Thiên khá là đậm đặc, nếu tu luyện thì quả thật là làm chơi ăn thật.
Có điều lúc này, cò ta lại mở mắt ra, ngừng tu luyện.
Rồi khẽ cau mày.
“Lại có người nhảy xuống?1′, cò gái lạnh lùng nói với vẻ hơi bất lực..

 
Chương 995: 995: Đạm Đài Vô Tình


Tại sao lại có nhiều người muốn chết như vậy?
Nhìn xung quanh mà xem, nơi nơi dưới đáy vách núi Vấn Thiên đều là đầu lâu và xương cốt.
Hàng tỷ năm qua, có vô số người tự mình nhảy xuống.
Mà có thể sống sốt, cũng chỉ có mình và… Cô gái liếc nhìn Diệp Mộ Cẩn nằm trên lá sen màu tím kia.
Cô ta tên là Đạm Đài Vô Tình.
Cái tên này có lẽ không nối ở thế giới Đại Thiên, nhưng thất công chúa của “hoàng triều Bất Tử” trong truyền thuyết thì lại khá nối tiếng.
Đầu tiên, hoàng triều Bất Tử là một trong số ít thế lực siêu nhiên ở thế giới Đại Thiên.

Thế lực siêu nhiên chính là thế lực đứng ở đỉnh của thế giới Đại Thiên.
Ngay cả học viện Tiên Lạc và bốn học viện lớn cũng chỉ có thể xem như một nửa thế lực siêu nhiên.
Mà hoàng triều Bất Tử, liên minh Hoang Thần và điện Hoàng Tuyền lại là những thế lực siêu nhiên chân chính.

Bởi vì, ba thế lực lớn ấy có được cách chứng đạo thành Đế!
Trong thế giới Đại Thiên thì chỉ có ba thế lực ấy là có.
Trước mắt, chỉ vì căn nguyên đại đạo không đủ nên thế giới mới diễn biến không được đầy đủ và dẫn tới việc chưa thể chứng đạo thành Đế.


Thế nhưng, lỡ một ngày nào đó có đủ điều kiện thì sao? Ba thế lực lớn ấy chắc chắn sẽ xuất hiện cao thủ đẳng cấp Đại Đế.
Vì vậy, ba thế lực kia mới được gọi là thế lực siêu nhiên.
Trong đó, hoàng triều Bất Tử được coi là bí ẩn và mạnh nhất, đơn giản vì nó đoàn kết.
Còn liên minh Hoang Thần thì đây là một liên minh các chủng tộc Thần tộc ở Đại Hoang gồm các tộc yêu thú đứng đầu ở thời viễn cổ, thượng cổ như tộc Thiên Hương Tiên Hồ, cuối cùng hình thành liên minh.

Trong liên minh hoang thần có sự tranh giành quyền lợi rất gay gắt, mỗi người một suy nghĩ nên dù nó là thế lực siêu nhiên, nhưng thường thì cũng không có thực lực của một thế lực siêu nhiên.
Điện Hoàng Tuyền thì lại rất ít xuất hiện, còn có người nói, người của điện Hoàng Tuyền ăn linh hồn và tu luyện hồn phách, nên bị người đời ghét bỏ.

Có thể xem như thế lực chỉ nghe đồn trong truyền thuyết.
Đạm Đài Vô Tinh vẫn liên tục đứng đầu bảng Tiên Nữ ở thế giới Đại Thiên trong nhiều đợt.
Và đã trở thành một nhân vật truyền kỳ.
Người đời đều từng nghe nói về thất công chúa, nhưng lại gần như chưa ai nhìn thấy Đạm Đài Vô Tinh.
Hồi Đạm Đài Vô Tình còn trẻ và xốc nổi, tự thấy tài năng của mình vô địch từ xưa tới giờ, không ai trong thế giới Đại Thiên có thể sánh bằng mình.

Thế nên, cô ta lén đi đến vách núi Vấn Thiên, rồi nhảy xuống.

Nghĩ lại cũng thấy mình khá là tự kiêu và ác với mình ghê!
Song, Đạm Đài Vô Tình lại có vốn liếng để mà kiêu ngạo.
Cô ta dã trở thành người đầu tiên còn sống khi nhảy xuống đáy vách núi Vấn Thiên trong hàng tỷ năm qua.

Dù rằng lúc ấy khi rớt xuống, cô ta đã bị thương nặng gần chết, nhưng
thế cũng đáng để kiêu ngạo.
Mà cô ta cũng gặp được sư tôn Hỗn Độn Long Quy bị bốn sợi xích khóa lại ở đây!
Cô ta được Hỗn Độn Long Quy nhận làm đệ tự thứ tư.

Từ đó, Đạm Đài Vô Tinh thường đi đến đáy vách núi Vấn Thiên, thực lực cũng tăng mạnh dưới sự dạy dỗ của Hỗn Độn Long Quy!
“Đoán thử xem tên kia cách đáy bao nhiêu mét thì hóa thành tro?”, trâu Âm Dương Thiên Tù mở miệng, rõ ràng nó đã cố gắng nhỏ giọng nhưng vẫn đinh tai nhức óc.
“Cách 3000m thì tên đó chắc chắn sẽ chết, xuống chút nữa là tấm chắn Hoang Hỏa rồi”, Chu Tước Cửu Diễm đáp.
“Không không không, đánh giá cao tên đó quá, cách 4000 sẽ chết thôi.

Chỗ đó có khí thế mang huyết mạch của ông đây ngưng tụ thành tấm lưới lớn đó”, hổ Huyết Vu kiêu ngạo nói với giọng cực kỳ ta đây.

Loài người đều là rác rưởi, ừ, ngoài tứ sư muội Đạm Đài Vô Tinh và tiểu sư muội Diệp Mộ Cẩn ra.
Nhưng mà.
HỔ Huyết Vu vừa nói xong..

 
Chương 996: 996: Sư Tôn Người Tỉnh Rồi Ạ


“0?”, trâu Am Dương Thiên Tù chợt trợn to con ngươi nói: “Hình như vượt qua 4000m và sắp tới 3000m rồi, khá ngạc nhiên đó chứ!”
HỔ Huyết Vu hừ một tiếng, có chút khó chịu.

Song chẳng mấy chốc.

“Vượt qua 3000m luôn rồi, mà còn lành lặn như không.

Thanh niên khoảng 20 tuổi có cảnh giới Bất Tử tầng ba kia đặc biệt ghê!”, Chu Tước cửu Diễm vui vẻ nói.

Ngay cả Đạm Đài Vô Tinh cũng hoi tron to đôi mắt xỉnh
đẹp của mình.

“1000m rồi, trời ạ! Đù đù! Quan trọng là đến giờ cậu ta vẫn không xây xát chút nào!”, Chu Tước Cửu Diễm kích động nói.

Kể cả Hỗn Độn Long Quy cũng mở mắt ra nói: “Vậy mà lại không nhìn thấu được ư?”
Giọng nói của Hỗn Độn Long Quy rất hiền từ như giọng của một người phụ nữ trung niên.


Nhưng lại khá yếu ớt.

“Sư tôn, người tỉnh rồi ạ?”, Đạm Đài Vô Tình khẽ hỏi.

Đúng lúc này.

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc chợt vang lên dưới đáy vách núi Vấn Thiên.

Nền đá dưới đáy vách núi bị lõm xuống thành một cái động sâu cả trăm mét.

Một lát sau, Tô Minh lành lặn bước ra khỏi hố.

Con ngươi anh ro rút lại, bị chấn động trước cảnh tượng trước mắt.

Chủ yếu là Hỗn Độn Long
Quy kia quá khổng lồ!
To đến mức vượt ngoài sức tưởng tượng.


Sau đó, Tô Minh bèn nhìn thấy Diệp Mộ Cẩn trên lá sen.

“Mộ Cấn”, mắt Tô Minh sáng bừng lên, định bước về phía cô theo bản năng.

“Hỗn láo!”, hổ Huyết Vu chợt thay đổi sắc mặt, rồi che trước mặt lá sen, ngẩng đầu quát Tô Minh.

Khí tức huyết mạch không chút do dự xông thẳng vào anh.

“Thôi xong…”, Chu Tước cửu Diễm, trâu Âm Dương Thiên Tù
và Đạm Đài Vô Tình đều biến sắc, định ngăn cản nhưng đã không kịp rồi.

Huyết mạch của hổ Huyết Vu rất mạnh, chẳng thua kém gì với huyết mạch của Đại Đế trong truyền thuyết.

Cứ thế mà xông thẳng tới thì chàng thanh niên 20 tuổi kia không chết cũng sẽ bị thương nặng thôi.

Thế nhưng…
Điều khiến người ta bất ngờ là Tô Minh lại không chút né tránh mà cứ mặc khí thế của hổ Huyết Vu bao phủ người mình…
Hơn hết, trông anh còn chẳng có gì là bị thương.

Càng quan trọng hơn là dường như Tô Minh còn chẳng thèm ngó ngàng đến hổ Huyết Vu mà cứ bước tiếp về phía lá sen.

.

 
Chương 997: 997: Cứu Giúp


LÚC này, Chu Tước cửu Diễm, trâu Âm Dương Tù Thiên,
Đạm Đài Vô Tinh, toàn bộ đều ngây người.

Nếu không đùa thì trong loài
người, cho dù là Đạm Đài Vô
Tình, cô ta cũng không so sánh
được với hổ Huyết Vu về huyết
mạch, dù sao đây cũng là huyết
mạch dị tộc Hoang Thần mạnh • • • ^ •
nhất, lại có thêm huyết mạch Vu tộc, mạnh mẽ vô biên…
Như thế cũng gần như là vô địch rồi.

Nhưng người thanh niên chỉ khoảng hai mươi tuổi trước mặt này thì họ lại không thể nhìn thẳng.


Chết tiệt!
Chết tiệt thật!
“Chuyện này là không thể… Trấn áp cho ta!”.

Bản thân hổ Huyết Vu cũng sửng sốt, sau đó thì tức giận, sự kiêu ngạo từ trong cốt tủy khiến nó không kiềm nén được mà đã sử dụng khí thế huyết mạch, sử dụng đến mức độ mạnh nhất, điên cuồng xông về phía Tô Minh trấn áp.

Nó không tin!
“Mày phiền thật, huyết mạch trấn áp? Huyết mạch của thứ rác rưởi bỏ đi cũng xứng với hai chữ trấn áp sao?”, Tô Minh dừng
bước, khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn về phía hổ Huyết Vu, nói môt câu.

Sau đó.

Kho tàng huyết mạch được vận dụng hết mức.


Khí tức huyết mạch của Tô Minh bùng nổ, anh lao lên nghênh đón.

Chết tiệt!
Kinh khủng thật!
Loài người có thể đối kháng với huyết mạch với hổ Huyết Vu sao?
Cho dù là Đại Đế của loài người, chỉ nói đến hơi thở huyết mạch, ước chừng cũng không so được với hổ Huyết Vu rồi! Điên roi sao?
Thế nhưng, chuyện còn điên cuồng hơn là…
Ngay sau đó…
“Bịch bịch bịch bịch…”.

Thế mà hổ Huyết Vu lại lùi ra sau, hơn nữa còn còn run rẩy toàn thân giống như gặp phải thứ gì đó đáng sợ nhất trên đời này vậy.

Thậm chí, nếu nhìn kỹ thì dề
thấy được tứ chi có thể chọc thẳng lên trời cũng run bần bật, có cảm giác như nó sắp không kiềm được mà quỳ xuống.

Cũng may, Tô Minh đã thu hồi khí tức rất nhanh.



 
Chương 998: 998: Vô Địch Rồi


Anh đã đến phía trước lá
sen.

“Loài người, ngươi… ngươi… ngươi… ngươi…”, ở phía xa, toàn thân hổ Huyết Vu chảy mồ hôi, nó như sắp phát điên rồi, đôi mắt to lớn nhìn Tô Minh chằm chằm, là kính sợ, là không dám tin, là ngỡ ngàng, là không hiểu…
Cảm xúc dao động mạnh
mẽ.

Đạm Đài Vô Tinh, Chu Tước Cửu Diễm, trâu Âm Dương Tù Thiên cũng đều hóa đá.

“Cảm tạ tiền bối đã cứu giúp Mộ Cấn!”, trong lúc yên tĩnh, Tô Minh nhìn sang Hỗn Độn Long Quy, anh khẽ cúi đầu, chân thành nói.

Anh nhìn ra được, bây giờ tình trạng của Mộ Cẩn đã khá tốt.

Thương thế các thứ, toàn bộ đều đã khôi phục,
Bây giờ, mặc dù cô ta vẫn
còn mê man, nhưng đó là vì phải thức tỉnh thần thông kinh khủng gì đó.


Đã nói lá sen màu tím chính là chí bảo mà.

Có thể nói là yêu thú khổng lồ cực kỳ to lớn này đã cứu lấy Diệp Mộ Cẩn, đương nhiên anh cũng sẽ cảm tạ.

Ngoài ra, đối với Hỗn Độn Long Quy, Tô Minh cũng kính nể và tôn trọng, nguyên nhân rất đơn giản là mặc dù Hỗn Độn Quy Long trước mặt này có vẻ không còn sống lâu nữa, đã rất già yếu rồi, hơn nữa trong cơ thể hình như còn bị thương, nhưng
anh có thế phán đoán đại khái được là Hỗn Độn Long Quy này đã gần một tỷ tuổi rồi, cũng gần bằng số tuổi của nền văn minh Xương này rồi, thật sự đã vượt qua tuổi thọ của hóa thạch sống, mà về thực lực thì có vẻ
4 A/| ‘a I A ^ ^ a’ ‘a •
đến rất gân cấp bậc Đại Đê rồi.

“Người trẻ tuổi, huyết mạch của cậu trong nền văn minh Xương này thì cũng là vô địch!”, Hỗn Độn Long Quy lên tiếng, giọng nói rất già nua: “Trước đây ta đã ý muốn nhận cậu làm đồ đệ, nhưng vừa rồi, ta đã lập tức từ bỏ ý nghĩ đó, bởi vì dường như ta không có tư cách để dạy cậu!”
Lời này vừa được nói ra,
nhóm Đạm Đài Vô Tinh, trâu Am Dương Tù Thiên bên cạnh lại hóa đá lần nữa.

Đánh giá này…
Vô địch rồi.


“Tiền bối quá khen!”, Tô Minh không kiêu ngạo không tự ti mà nói: “Tiền bối, Mộ Cẩn là người phụ nữ của tôi, người cứu cô ấy một mạng chính là cứu tôi một mạng, cám ơn bà!”
Tô Minh chân thành cúi đầu.

Sau đó, Tô Minh đột nhiên lại nói: “Trong cơ thể tiền bối có vết thương, nếu tiền bổi tin vãn boi thi toi CO the giup tien boi xem thương thế một chút, không chừng có thể sẽ trị thương cho người được!”
Lúc này, nhóm Đạm Đài Vô Tình, trâu Âm Dương Tù Thiên đều không đứng vững nữa, đám này sắp bị hù chết rồi.

Bọn họ đều biết trong cơ thể sư tôn có thương thế nặng.

Nhưng, trên đời này, không ai có thể trị thương cho sư tôn được cả, bởi vì sư tôn quá mạnh!
Cho dù người đã già cả và bị thương nặng nhưng sức mạnh khí huyết trong cơ thể cũng
không thể tưởng tượng nổi, muốn trị thương cho sư tôn thì phải chống đỡ được sức mạnh khí huyết của sư tôn.

Vấn đề nan giải!
Mà người trước mặt chỉ mới hai mươi, trẻ đến mức khiến người ta có ảo giác, lại…
“Vậy cậu thử đi, đừng miễn cưỡng bản thân là được!”, Hỗn Độn Long Quy trầm mặc một lúc thì vẫn đồng ý, trong giọng nói già yếu có chút mong đợi.

Tô Minh đi đến trước Hỗn Độn Long Quy.

Anh đặt tay lên một bên móng vuốt của Hỗn Độn Long Quy.



 
Chương 999: 999: Bảo Vật


Sau đó…
Sử dụng chân khí bên trong cơ thể mình!
Mãnh liệt đi vào bên trong cơ thể Hỗn Độn Long Quy.

Ngay lập tức, Hỗn Độn Long vốn dĩ suy yếu, lờ đà lờ đờ chợt mở lớn mắt: “Chàng trai, cậu…”
Người này thật sự cỏ thể.

Hỗn Độn Long Quy vô cùng kinh ngạc.

Vừa nãy, hơi thở huyết mạch của Tô Minh có thể trấn áp hổ Huyết Vu đã khiến bà ta cảm thấy rất khó tin rồi.

Nhưng lúc này, đích thân bà ta cảm nhận được hơi thở chân khí thì mới biết được, mình đã đánh giá thấp người trẻ tuổi này
XỊV •
roi.


Huyết mạch này, hơi thở chân khí này, sao có thế kinh khủng như vậy?
Đơn thuần xét về chất lượng thì dù đặt trên người tộc Hỗn Độn cũng trấn áp được tộc Hỗn Độn thôi!
Hỗn Độn Long Quy đã đến cả tỷ tuổi nhưng chưa từng kinh ngạc như vậy bao giờ… “Tiền bối, xin người hãy ổn định cảm xúc!”, Tô Minh lên tiếng, như vậy mới có thể phối hợp trị thương.

“Được!”, Hỗn Độn Long Quy dần dần bình tĩnh lại.

Cùng lúc đó, tử khí, hơi thở già yếu trên người Hỗn Độn Long Quy đang dần dần biến mất.

Xung quanh, nhóm Đạm Đài Vô Tinh, trâu Âm Dương Tù Thiên đều kích động đến mức muốn khóc rồi.

Có chết họ cũng không dám tin, thương thế và tử khí của sư tôn lại… Lại… Lại có một ngày có thể được trị thương rồi.

Tốt lắm!
Thật tốt!

Qua một lúc lâu.

Tô Minh dừng lại.

“Tiền bối, tôi đã khai thông giảm bớt chút thương thế cho người.

Hăng quá hóa dở, hôm nay cứ dừng tại đây trước, sau một thời gian nữa, tôi sẽ ở lại đây, mỗi ngày sẽ dùng chân khí khai thông cho người!”, Tô Minh thu tay về rồi nói.

“Người trẻ tuổi, cám ơn cậu!”, Hỗn Độn Long Quy chân thành nói cám ơn.

ở phía xa, hổ Huyết Vu kia
lập tức đã quỳ xuống đất: “Lúc trước là do ta sai, cám ơn! Cám ơn!”
HỔ Huyết Vu rất kích động, bây giờ, Tô Minh chính là ân nhân cứu mạng Hỗn Độn Long Quy.

Nó nghĩ đến lúc trước lại không phân rõ được trắng đen dùng hơi thở trấn áp Tô Minh, cảm thấy rất hổ thẹn.

Nó lập tức quỳ xuống.



 
Chương 1000: 1000: Tôi Là Tô Minh!


Đối với hổ Huyết Vu kiêu ngạo bằng trời mà nói, đây cũng là lần đầu tiên nó quỳ.

“Không sao, không đánh không quen biết!”, Tô Minh nhìn ra được sự chân thành và nghiêm túc của hổ Huyết Vu, bèn cười nói, ngưng tụ hơi thở và chân khí nâng hổ Huyết Vu đang quỳ đứng lên.

Đạm Đài Vô Tinh, Chu Tước Cửu Diễm, trâu Âm Dương Tù Thiên cũng đều kính cẩn, kính trọng, cảm kích cúi người chín mươi độ: “Cám ơn!”
“Tôi là Tô Minh!”, Tô Minh cười nói giới thiệu bản thân.

Anh lại liếc nhìn sang Đạm Đài Vô Tình.

Lẽ thường tình thôi, dung mạo này của Đạm Đài Vô Tinh đúng là nổi bật, có thể so với Quan Khuynh Thành.

Nếu để Tô Minh cho điểm, Quan Khuynh Thành là một trăm thì Đạm Đài Vô Tình cũng sẽ là một trăm, chẳng qua là khí chất hai người không giống nhau lắm.

Mấy người Đạm Đài Vô Tình cũng bắt đầu tự mình giới thiệu.

Sau đó, Tô Minh hiếu kỳ đánh giá hoàn cảnh xung quanh, cũng rất hiếu kỳ về đáy vực của Vấn Thiên Nhai thâm sâu không lường được, gần như nỏ đã trở
thành truyền thuyết của thế giới Đại Thiên.

Mà hổ Huyết Vu lại càng phấn khích, vội vàng giới thiệu tất thảy mọi thứ của đáy vực cho Tô Minh, bao gồm cả sư tôn Hỗn Độn Long Quy nhận đồ đệ Đạm Đài Vô Tinh thế nào cứu lấy Diệp Mộ Cẩn thế nào, vân vân.


Mấy ngày sau đó, Tô Minh ngoại trừ trị thương cho Hỗn Độn Long Quy thì thời gian còn lại, anh tranh thủ giao đấu với hổ Huyết Vu, trâu Âm Dương Tù Thiên Ngưu và Chu Tước cửu Diễm.

Thu hoạch được cũng
không ít.

Như hổ Huyết Vu, thực lực vô cùng mạnh, gần như đã đạt đến cảnh giới Thiên Diễn cao nhất.

Còn có Đàm Đài Vô tình cũng khiến Tô Minh rất kinh ngạc, dù sao Đạm Đài Vô Tinh cũng rất trẻ, chưa đến một ngàn tuổi, ở thế giới Đại Thiên, tuổi này cũng nhỏ như là trẻ sơ sinh vậy.

Nhưng, tuy trẻ tuổi như vậy nhưng cảnh giới của Đạm Đài Vô Tinh lại là cảnh giới Thiên Diễn tầng thứ tám, hơn nữa, có thể chiến đấu vượt mấy cảnh
giới nhỏ, cũng xem như rất mạnh rồi.

Nhất là Đạm Đài Vô Tình còn lĩnh ngộ được quy luật gió và quy luật nước.

Với cả, cũng không phải cô ta chỉ biết qua loa sơ sài, mà là kiểu thực sự nhập môn lĩnh ngộ.

Lại thêm chuyện Đạm Đài Vô Tinh còn tu luyện ba loại thần thông vô thượng, mỗi loại đều đạt đến cấp độ cao nhất.


Vì vậy sức chiến đấu thật sự rất mạnh.

Tô Minh không dùng đến bia
Huyền Diệu và kiếm Ma La để giao đấu với Đạm Đài Vô Tình thì anh thật sự cảm thấy có chút áp lực, miễn cưỡng mới có thế ngang nhau.

Đương nhiên, trái ngược với sự kinh ngạc của Tô Minh dành cho mình, Đạm Đài Vô Tình nhìn Tô Minh như thấy quỷ vậy.

Cứ có cảm giác như đang
mơ.

Dù sao, Tô Minh cũng mới hai mươi tuổi mà thôi!
Nhiều ngày sau.

Thương thế của Hỗn Độn
Long Quy đã tốt hơn nhiều.

“Mộ Cấn vẫn chìm đắm trong thế giới của Hỗn Độn Liên Diệp, còn một khoảng thời gian nữa thì mới có thể thức tỉnh, hiện tại làm phiền cô ấy chính là khiến cô ấy đánh mất một cơ hội”, Tô Minh nhìn Diệp Mộ Cẩn nằm bên trên Hỗn Độn Liên Diệp, lầm bầm tự nói, anh đã quyết định rồi, tạm thời không đưa Diệp Mộ Cẩn đi mà bản thân phải rời đi trước rồi.

Mộ Cẩn ở lại đáy vực này là cơ hội lớn.

“Tiền bối, tôi phải rời đi rồi!”, Tô Minh chắp tay nói.

“Nhóc Tô, cái này cho cậu!”, Hỗn Độn Long Quy trầm giọng nói, đột nhiên trước thân bà ta chợt có một miếng ngọc hình long quy lơ lửng: “Trong miếng ngọc này có ba lần phân thân thần hồn của lão, nếu cậu gặp phải nguy hiểm sống chết thì có thể dùng để đối phó kẻ địch”.

.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom