Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1141: 1141: Cực Kì Mạnh


Trên thực tế đấy cũng là điểm mạnh nhất của Hồn Triếp.

Nhưng theo Tô Minh thì đó chẳng đáng là gì, Tô Minh mới có cảm giác đó.

Sự đáng sợ của năng lượng và sức mạnh cơ thể thì tộc Cổ Ma mới là đứng đầu, nhưng Tô Minh lại không khách sáo mà nói, bản thân mình có vẻ đáng sợ hơn.

Nếu như vậy mà Hồn Triếp còn không bị anh đè bẹp thì đúng là chuyện lạ.

Chỉ nói đến kiếm vừa nãy của anh.

Trên thực tế, chỉ dùng hơn hai tỷ cân sức mạnh thuần túy, kết hợp với quy luật không gian, không còn gì khác, những thứ khác đều vô dụng.

Mà đã phá vỡ phòng ngự cơ thể của Hồn Triếp.

Tô Minh cảm thấy những gì mình nói đều là sự thật.

Nhưng đối với những người có mặt ở đó, những thứ lọt vào tai họ chấn động cỡ nào, nghĩ thôi cũng biết.

Tên này ngang nhiên cười nhạo Hồn Triếp.


Chuyện này…
Không cách nào mô tả được.

Rất nhiều người xem đã dọa đến nỗi suýt ngất đi.

“Nhóc con, chết đi cho tôi, Vu Ma Quyền!”, Hồn Triếp nổi giận, trợn to đôi mắt đen, khí tức trên người cuồn cuộn giống như sóng biển điên cuồng.

Khí thế đó bùng nổ ra màu đỏ đen, khí tức bốc lên lớp lớp, lan ra đến đâu là xé toạc mọi thứ đến đó, phá hủy tất cả, ăn mòn toàn bộ.

Đến khi khí tức bộc phát đến cực độ thì Hồn Triết đột ngột hét lớn lên và đấm ra môt đấm.

Điều kỳ lạ là…
Không ngờ nắm đấm được tung ra lại đột ngột dãn ra.

Nắm đấm vốn dĩ đã rất lớn, giờ còn dãn nở ra với tốc độ mắt thường không thể nào nhìn rõ được.

Không chỉ dãn nở ra mà dường như nắm đấm còn biến thành kim loại.

Kim loại màu đen hòa cùng với máu thjt.

Chất chứa cảm giác lạnh lẽo, chết chóc thuần túy khiến người khác phải tuyệt vọng.

Chỉ trong chớp mắt, nắm đấm đó đã lớn đến đường kính mấy chục mét.

Nắm đấm đã đến trước mặt Tô Minh.

Mạnh!
Rất mạnh!
Cực kỳ mạnh!
Khi nắm đấm này được tung ra, đừng nói đến những người xem bình thường có mặt ở đó,
đến cả Chu Kình cũng không chịu nổi mà phải lùi về sau, khí huyết cuồn cuộn, bị sốc đến mức chân khí chạy loạn khắp người.

Tận sâu trong ánh mắt của Chu Kình là sự kinh ngạc và vui mừng.

Sự đáng sợ của Hồn Triếp còn vượt qua sự tưởng tượng của hắn.

Nắm đấm đó gần như có thể gi3t ch3t bất cứ võ tu nào có cảnh giới Dung Đạo từ tầng bốn đến tầng năm.

Chu Kình có thể chắc chắn,
dù cho mình dùng hết những tuyệt chiêu thì chắc cũng không thể đỡ nổi nắm đấm đó, ít nhất thì cũng bị thương nặng đến gần chết.
 
Chương 1142: 1142: Gần Chết


Đạm Đài Chân Thương cũng đứng dậy, ánh mắt trầm tĩnh, đầy xa xăm cũng thoáng xáo động, dường như đang muốn ra tay cứu người.

Nhưng chính vào lúc đó…
Khi nhìn thấy Tô Minh đang sắp bị nắm đấm đó đấm trúng.

Thì đột nhiên…
“Hừm!”
Tô Minh hừ lên một tiếng.

Kiếm Vấn Thiên trong tay anh đột nhiên được giương lên.

Tô Minh lại xuất kiếm.

Chuyện này, có thể xảy ra sao?
Không ngờ Tô Minh còn xuất kiếm, muốn đỡ lấy đòn đó.

Một số cao thủ có tư duy ở đó đều không kiềm được mà thầm lấm bấm, cảm thấy Tô Minh khó hiểu.

Lúc nãy đúng là kiếm đó của Tô Minh đã có hiệu quả bất
ngờ, đỡ được nắm đấm của Hồn Triếp, nhưng lúc này, nắm đấm của hắn ta đã mạnh hơn không biết bao nhiêu so với lúc nãy và còn là ô một đẳng cấp khác nữa.

Nhưng lúc này, Tô Minh vẫn xuất ra kiếm đó.

Người này chủ quan quá rồi nhỉ?
Đúng là muốn chết đây mà!

“Nực cười!”, Chu Kình không kiềm được, nở nụ cười tàn nhẫn, dường như hắn đã nhìn thấy được cảnh Tô Minh bị đập nát như tương.

Nhưng chính vào lúc đó.

Âm thanh giòn tan lại một lần nữa vang lên.

Cùng lúc đó, với tốc độ bằng mắt thường có thể thấy được, nắm đấm cực lớn, trông có vẻ như không gì địch nỗi đó đã lập tức thu nhỏ lại.

Hơn nữa, trong lúc nắm đấm thu nhỏ lại còn có cả máu tươi văng ra.

Xương tay trắng bóc hiện rõ ra.

vết chém đã ghim sâu vào trong.

“A…”, Hồn Triếp đau đớn thét lên thảm thiết, trong lúc nắm đấm thu nhỏ lại thì hắn ta cũng bay ngược về sau.

Hồn Triếp vừa lùi về sau vừa hét lớn: “Cậu… Cậu… Cậu”
Hồn Triếp thật sự đã kinh ngạc tột độ.

Vì lúc nãy, kiếm đó của Tô Minh mạnh hơn rất nhiều so với kiếm trước đó của anh.

Thì ra Tô Minh cũng đã kiềm
chế thực lực của mình trước đó.

Anh cũng chỉ tùy tiện đánh chơi thôi.


Lúc này, khi Hồn Triếp hắn ta nghiêm túc thì Tô Minh mới nghiêm túc.

Chuyện này thật quá đáng sợ!
Hồn Triếp lạnh cả người.

Trong lòng bắt đầu có cảm giác lo sợ.

Trên thực tế, kiếm vừa nãy của Tô Minh vẫn chưa dùng đến quá nhiều sức.

Cũng chỉ mới dùng đến sức lực hai tỷ cân, cộng thêm quy luật không gian, ngoài ra còn thêm kiếm ý và sức mạnh ngưng tụ, phải rồi, còn thêm cả Sinh Tử Nhị Khí nữa.

Còn về Thập Kiếm Vĩnh Hằng và Kiếm Nhị Thập Đại Phong Bạo các thứ thì đều chưa dùng đến.

Sau đó, kết quả đã thế rồi!
Tô Minh hơi cạn lời, tên Hồn Triếp này yếu quá vậy? Chưa gì hết mà đã bị mình hạ gục rồi sao? Thật vô vị quá!
Trên thực tế, Tô Minh không hề biết Hồn Triếp thật sự không
yếu mà ngược lại, hắn ta cực kỳ mạnh.

Danh tiếng của hắn ta và danh hiệu đệ nhất Cổ Vương đều là thật một trăm phần trăm.

Nhưng bản thân Tô Minh thật sự quá khác người.

Không nói những thứ khác, chỉ nói đến sức lực thuần túy vượt qua hai tỷ cân đó thì đã khác người đến mức không chấp nhận được rồi, hai tỷ cân là khái niệm thế nào chứ?
Huống hồ gì, kiếm vấn Thiên lại còn là bảo vật linh thiên của hỗn độn nữa.

Hồn Triếp trúng hai kiếm mà
không bị biến thành hư vô, chỉ lộ xương tay trắng toát và nắm đấm bị phụt máu, vậy thì cũng
đã la một nhân vật rat cừ roi.

Nếu đổi lại là Chu Kình thì sao? Nhất định sẽ biến thành hư vô ngay.



 
Chương 1143: 1143: Gần Như Bị Đập Nát


Lúc tất cả mọi người đều sốc đến mức tự kỉ, sốc đến mức lặng thinh, sốc đến mức mắt run lên.

Tô Minh đột ngột ngẩng đầu lên, hét lớn: “Cút xuống đi!”
Đồ rác rưởi mà cũng muốn đứng trên cao nhìn xuống, muốn chiến đấu với anh sao?
Dũng khí từ đâu ra thế?
Tô Minh vừa mới thốt ra ba chữ: “Cút xuống đi!”
Thì lập tức…
Thần thông không gian
“Không Gian Trọng Lực” vừa mới
lĩnh hội được đã được dùng đến.

Chớp mắt…
Hồn Triếp chỉ cảm thấy có một luồng sức mạnh đáng sợ cực lớn, không cách nào kháng cự được, giống như cánh tay của cự ma viễn cổ bỗng chốc tóm lấy chân, không cho hắn ta cơ hội chuẩn b| mà đã kéo người
xuống dưới với sức mạnh hủy diệt.

Không chỉ có như vậy, trên không trung, còn có sức mạnh như bị thần núi trấn áp, cố ép từ trên đầu hắn ta xuống phía dưới.

Cơ thể của Hồn Triếp nhất thời mất kiếm soát, giống như một viên đá lớn bị rơi xuống.

Rơi xuống dưới, đập mặt xuống đất, mặt mày lấm lem.


Cả Hoàng Thành đều rung lắc mạnh.

xuống dưới với sức mạnh hủy diệt.

Không chỉ có như vậy, trên không trung, còn có sức mạnh như bị thần núi trấn áp, cố ép từ trên đầu hắn ta xuống phía dưới.

Cơ thể của Hồn Triếp nhất thời mất kiếm soát, giống như một viên đá lớn bị rơi xuống.

Rơi xuống dưới, đập mặt xuống đất, mặt mày lấm lem.

Cả Hoàng Thành đều rung lắc mạnh.

Cùng lúc đó, thậm chí không có ai nhìn thấy rốt cuộc Tô Minh đã làm gì.

Dù sao thì Tô Minh cứ như ảo giác, vào lúc Hồn Triếp rơi xuống thì anh đã đứng trước mặt Hôn Triếp rồi.

Cả quá trình, từ khi Tô Minh hét “cút xuống đi” đến khi Hồn Triếp cút xuống, và Tô Minh đến trước mặt hắn ta tổng cộng chỉ chưa đến nửa nhịp thở.

Lúc mặt đối mặt với Hồn Triếp, Tô Minh đã đánh ra ngay một đấm.

Sở trường của người của tộc CỐ Ma là sức mạnh và cận chiến, mà Tô Minh thì còn hơn thế nữa.


Dùng thứ sở trường mà đối thủ thích để làm đối phương đau đớn, anh không sợ đối thủ không phục.

Đương nhiên, sức mạnh nắm đấm của Tô Minh rất đáng sợ, hơn nữa, Tô Minh còn dùng đến thần thông mới lĩnh hội được trong quy luật không gian tên là “Thúc Đẩy”.

Mặc dù “Thúc Đẩy” chỉ là một thần thông không gian nhỏ nhưng đối với Tô Minh mà nói thì nó đặc biệt hữu dụng.

Vì thần thông không gian này có tác dụng tạo thành quán tính của các phương thức tấn công như quyền, kiếm, chưởng, trảo, thông qua việc lợi dụng sự chuyển động trong không gian, từ đó gia tăng tốc độ tấn công lên mấy lần, thậm chí là mấy
chuc lần.

Tất cả mọi người đều biết, nếu như sức mạnh của đòn tấn công không thay đổi, vậy thì tốc độ của đòn tấn công càng đáng sợ thì uy lực của nó sẽ càng lớn.

Dù sao thì thứ mà tốc độ mang lại là quán tính đáng sợ.

Dưới sự thúc đẩy của lực quán tính đó, nắm đấm của Tô Minh rõ ràng rất đáng sợ.

Đây là lần thử đầu tiên của Tô Minh, hơn nữa, anh còn phải cân nhắc mức độ của lực đẩy mà nắm đấm của mình có thể chịu đựng được, nếu không thì
sẽ càng đáng sợ hơn.

Theo tính toán của bản thân Tô Minh, sức tấn công của nắm đấm này có lẽ có thể sánh ngang với đòn tấn công của sức mạnh thuần túy năm tỷ cân của võ tu.

Nhưng dù cho là như vậy thì nắm đấm đó cũng đã đánh thẳng lên đầu của Hồn Triếp…
Hồn Triếp bay ra xa.

Trong lúc hắn ta bay ra, cái đầu to và xấu xí đó đã toác ra, nát vụn… Máu, sọ, xương mặt, đều nát vụn hết, cảnh tượng đó rất đáng sợ.

Gần như toàn bộ cái đầu của Hồn Triếp đã bị đập nát.



 
Chương 1144: 1144: May Mà Bản Thân Không Ứng Chiến


Sau một nhịp thở.
Hồn Triếp mới miễn cưỡng dừng lại ở cách đó hơn một ngàn mét.
Sau đó, trước hàng vạn ánh mắt kinh ngạc, không dám tin đó là sự thật…
“Chậc chậc!”
Không ngờ Hồn Triếp vẫn chưa chết.
Mà bên trong cổ lại xáo động và mọc ra một cái đều khác.
Cảnh tượng đó thật sự không khác gì ma quỷ.
Đến cả Tô Minh cũng ngây ra khi nhìn thấy.
“Thú vị, tộc Cổ Ma thú vị đấy!”, Tô Minh thầm nghĩ.

Có điều, anh không hề lo Hồn Triếp sẽ bất tử, vì anh có thể cảm nhận rất rõ là sau khi Hồn Triếp mọc ra cái đầu khác, khí tức của hắn ta đã có dấu hiệu suy yếu đi, mặc dù hắn ta đã nhanh chóng che giấu điều đó.
Nhưng cũng đủ để chứng minh, chiêu mọc ra lại đầu mới

này cần phải tiêu hao thứ gì đó.
Không phải là vô cùng vô tận.
“Mật pháp Vu Thần Vĩnh Hằng của tộc Cổ Ma trong truyền thuyết!”, Đạm Đài Vô Tình lấm bấm, khuôn mặt hoàn hảo có vẻ hơi nặng trĩu.
Mật pháp Vu Thần Vĩnh Hằng mà tộc Cổ Ma có được từ Vu Tộc là thứ rất nổi tiếng.
Có điều, rất nhiều năm trở lại đây, phía hoàng triều Bất Tử cũng chỉ nghe nói đến nó, chưa từng tận mắt nhìn thấy người nào của tộc Cổ Ma có thể thi
triển được phép thuật này.

Rõ ràng, dù cho có phép thuật này thật thì cũng không phải là người nào đó của tộc Cổ Ma có thể luyện thành được, thậm chí theo như phía hoàng triều Bất Tử suy đoán thì cả tộc Cổ Ma cũng không có mấy ai có thể luyện thành công.
Giờ thì họ đã được chứng kiến rồi.
Hồn Triếp không hổ danh là Hồn Triếp.
“Tô Minh nguy hiểm rồi đây!”.

Tận sâu trong đôi mắt của Đạm Đài Chân Thương thoáng qua nét tiếc nuối.

Lúc nãy ông ta
còn đang mong chờ Tô Minh sẽ đánh bại, thậm chí là gi3t ch3t Hồn Triếp nữa cơ.

Nếu như anh thật sự làm được thì… Đấy sẽ là thần uy cỡ nào?
Đáng tiếc…
Thật sự rất đáng tiếc, không ngờ Hồn Triếp lại biết Vu Thần Vĩnh Hằng, chuyện này cũng chẳng khác sao chép lại là mấy.
“Tên nhóc loài người kia, mày thật sự đã khiến bản tọa tức giận rồi, bản tọa đảm bảo sẽ xé mày ra thành từng mảnh.
Gừ… Vu Thần Bất Diệt Thân!”.

Đột nhiên, Hồn Triếp hét lớn lên.
Lập tức, cơ thể to lớn và xấu xí đó của hắn ta bắt đầu biến động.
Tiếp đó, những luồng khí màu đen giống như có linh hồn đang tự kết nối và xây dựng, tạo ra một trận pháp Vu Tộc, sau đó, chúng nhập vào trong cơ thể của Hồn Triếp, hình thành những đường chỉ màu đen trên cơ thể hắn.
Còn khí tức của Hồn Triếp thì cũng bắt đầu trở nên mạnh mẽ, vô tận, dày và cổ.
Không gian xung quanh, kể cả hư không lẫn chân không đều bắt đầu đổ sập, biến thành hỗn
độn hư vô, các pháp tắc đại đạo cũng bắt đầu bị đẩy lùi.
Rất rõ ràng, không gian xung quanh, không gian của thế giới rộng lớn lại không chứa nỗi Hồn Triếp lúc này.
“Bụp, bụp, bụp…”.

Trên sân võ đạo, cả tỷ người đều như bị ép đến ngạt thở, tay chân bủn rủn, tiếng thốt lên thất thanh vì kinh sợ đến cực độ không ngừng vang lên.
Khí tức trên người Hồn Triếp càng lúc càng mạnh.
Sức mạnh vô địch.
“Đáng chết thật! Vu Thần Bất Diệt Thân sao? Sao hắn ta có thể tu luyện thành công được? Vậy chẳng phải đã trở thành bất bại rồi sao?”.

Mặt của Đạm Đài Chân Thương giật nhẹ, ông ta muốn chửi tục.

Nếu như ông ta nhớ không nhầm thì Vu Thần Bất Diệt Thân là bí pháp trấn tộc của tộc Cổ Ma.
Cũng là bí pháp mạnh nhất mà tộc CỔ Ma lấy được từ Vu Tộc.
Nhưng nghe nói muốn luyện thành bộ bí pháp này thì phải trả giá rất đắt…
Đạm Đài Chân Thương có thể khẳng định trong cả ngàn năm nay, tộc Cổ Ma chưa từng có ai luyện thành, thậm chí, đến cả người luyện cũng không có.
Nhưng bây giờ…
Chuyện này là thế nào?
Vu Thần Vĩnh Hằng và Vu Thần Bất Diệt Thân.
Chuyện này quả thật quá khủng khiếp mà.
“May… May quá…”, Chu Kình rụt đầu lại, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch, trong lòng sung sướng vô cùng.
May mà bản thân không ứng chiến.
Nếu không thì chẳng phải sẽ bị Hồn Triếp giết ngay hay đánh như bao cát sao?
 
Chương 1145: 1145: Anh Không Tiến Mà Rút Lui


Hồn Triếp đáng sợ đến mức đó, căn bản không nên xuất hiện trên thế giới này.

Đừng nói đến thế hệ trẻ mà cả hoàng triều Bất Tử cộng thêm mấy lão tiền bối thì chắc cũng không có được mấy ai có thể gi3t ch3t được Hồn Triếp của bây giờ.

Ngươi còn là thế hệ trẻ, như thế chẳng phải hiếp người quá sao?
“Tô Minh, chết đi!”, đương nhiên, sau sự rùng mình và vui mừng không gì sánh được, chính là cười hả hê trên nỗi đau của người khác.

Không phải anh giỏi lắm sao? Không phải là thứ bá đạo, cường thế lắm sao? Không phải là yêu nghiệt quá sức tướng tượng? Không phải làm Chu Kình tôi mất mặt sao? Không phải vừa nãy còn ung dung ép đánh Hồn Triếp sao?
Có gan thì tiếp tục đi!
Rất nhanh sau đó.

Đột nhiên, khí tức của Hồn Triếp cuối cùng tích tụ đến cực điểm, hắn ngước mắt lên nhìn về phía Tô Minh với nửa con mắt, đôi mắt đen láy đẽ biến thành
màu đỏ thầm bùng cháy…
Hồn Triếp lại tung ra một quyền nữa.

Lần này, nắm đấm ở giữa không trung vẫn là khuếch đại cực hạn.

Tựa như một bức Ma Sơn của núi Thái Sơn đè nặng.


Nhưng, điểm khác biệt là lần này, nắm đấm của hắn ta rõ ràng không bình thường, tạo cho người ta một loại cảm giác tròn trĩnh, không chút khe hở, hơn nữa, cảm giác còn cứng chắc hơn cả loại kim loại cứng nhất thế giới.

Phía trên nắm đấm có các luồng khí màu đen, trong quá trình nắm đấm tiến về phía trước, các luồng khí kia gợn lên một luồng sáng thần bí một cách rõ ràng.

Trong quá trình nắm đấm di chuyển về phía trước, khí tức không bị rò rỉ quá nhiều.

Nhưng vào lúc này, trên sân võ đạo Bất Tử, có đầu óc vô số người sắp nổ tung rồi, hít thở không thông!
Ngay cả khi chỉ là đánh hơi được một chút xíu khí tức của nắm đấm thôi, họ đã có cảm giác tuyệt vọng muốn tự sát rồi.

Cực mạnh!
Thậm chí còn đáng sợ hơn việc sắp nổ tung của một trăm tầng ngưng tụ lại với nhau.

“Tô Minh, tránh đi! Mau tránh đi!”, Đạm Đài Vô Tinh hét lên, đôi mắt đẹp ánh lên vẻ kinh hoàng cùng lo lắng.

“Tránh đi!”, Đạm Đài Chân Thương cũng hét lên, giọng nói trịnh trọng.

Theo hai cha con bọn họ, nếu Tô Minh muốn tránh né thì cũng được, vì suy cho cùng, trước đó, khả năng khống chế quy luật không gian được Tô
Minh thi triển ra khá thâm sâu.

Tô Minh muốn trốn, tốc độ đủ nhanh thì vẫn rất nhẹ nhàng.

“Có chút thú vị, nhưng tuyệt đối đừng khiến tôi thất vọng mà!”, dường như Tô Minh không nghe thấy tiếng hét của Đạm Đài Chân Thương và Đạm Đài Vô Tình, ngược lại, lộ ra vẻ thích thú, nóng lòng muốn thử.

Đột nhiên…
Anh không tiến mà rút lui.

Đồng thời cũng giơ nắm đấm lên…
“Am!”
Một quyền tung ra, gọn gàng dứt khoát.

Hướng mặt lên.

Không chút do dự.

Cảnh tượng này…
Chết tiệt!
Cảnh tượng trước mặt như bị đóng băng.

Quá kinh người!
Thật quá sức tưởng tượng!
Đây… đây… đây là loại dũng khí gì mới dám đối quyền với Hồn Triếp vào lúc này chứ? Não bị úng nước rồi sao?
“Không!”, Đạm Đài Vô Tinh run rẩy, sắc mặt tái nhợt, vô thức lấy tay che miệng mình, từ tận đáy lòng dâng lên một tia tuyệt vọng lạnh lẽo.
 
Chương 1146: 1146: Lại Một Quyền!


Cũng chính vào lúc này….

Hai quyền đấm đối chọi nhau giữa không trung.

Trong chốc lát.

Có thể thấy rõ, nắm đấm, cánh tay,… của Tô Minh đều bắt đầu nứt ra.

Máu tươi chướng mắt.

Xương tay kêu rắc rắc.

Rất tàn nhẫn!
Đồng thời, bước chân của Tô Minh không ngừng lùi lại về phía sau.

Mà quyền đấm của Hồn Triếp không hề hư hao.


Nhưng, bản thân Hồn Triếp cũng đã lùi lại ba bước.

“Đúng là một bất ngờ thú vị!”, trong quá trình Tô Minh lùi về sau, anh chẳng hề hoảng sợ mà còn tỏ ra vui mừng.

Vữa nãy anh đều đã “Thúc đẩy” đến cực hạn, uy lực của một đấm gần đạt tới sáu tỷ cân sức mạnh thuần túy mà người tu luyện võ đạo toàn lực xuất ra rồi sao?
Hơn nữa, còn dung hợp Sinh Tử Nhị Khí và kiếm ý, đúng vậy, ngay cả kiếm ý cũng đã dung hợp vào trong công kích của quyền ấn.

Một quyền này, đương nhiên là cực mạnh, nhưng nắm đấm
của Hồn Triếp vẫn như cũ, không chút tổn hại, chỉ là bị lùi lại mấy bước.

Bản thân đã thua một cấp.

Rất tốt!
Hồn Triếp này, thật đúng là danh bất hư truyền.

Nếu vừa rồi một quyền này của bản thân mà đánh trúng người Chu Kình, thì một trăm Chu Kình cũng thành tro tàn rồi, cũng chẳng trách đối diện với Hồn Triếp, Chu Kình liền oán giận như vậy, dũng khí ứng chiến đều trở nên vô dụng.

Cuối cùng cũng có một đối thủ xứng tầm, không nhàm chán nữa rồi.

Lúc này.

Xung quanh, trên sân võ đạo, lại là ngưng kết trong hóa đá, hóa đá trong ngưng kết…
Dường như tất cả mọi người đều ngây người đến mức tim ngừng đập rồi.

Bọn họ đã nhìn thấy gì?
Quyền đối quyền.

Tô Minh lai vẫn chưa chết?
Mặc dù, Tô Minh đã bị thương, kém Hồn Triếp một cấp, nhưng anh vẫn chưa chết, chưa trực tiếp hóa thành hư vô, là… là… là họ đã gặp phải ma, gặp phải quỷ thần rồi sao?

Nhìn xem, ngay cả đám lão quái vật siêu cấp ẩn thân trong chốn thâm sâu hoàng cung của hoàng triều Bất Tử kia, lúc này, cũng trợn tròn hai mắt, không thế lý giải nổi.

Cùng lúc đó, bước chân lùi về sau của Tô Minh vừa dừng lại, xương tay gãy nát, da thịt nát vụn kia,… đã khôi phục lại nguyên vẹn, lại là một cảnh tượng quỷ dị khác.

“Thằng nhóc con người, mày mạnh thật đấy, nhưng đáng tiếc, mày thì có thể tiếp được mấy quyền của bổn tọa chứ!”, Hồn Triếp gầm lên, trong giọng nói đầy sát khí và kính trọng.

Càng là kính trọng thì lại càng muốn giết Tô Minh, bởi vì, sự tồn tại của Tô Minh, là mối uy hiếp tiềm ấn đối với toàn tộc Cố Ma.

Phải biết rằng, Tô Minh chỉ mới 20 tuổi!
Mới 20 tuổi mà thôi!
Điểm này, chết cũng không thể xem nhe!
Quá đáng sợ rồi!
“Tiếp được mấy quyền của anh? Hôn Triếp, nếu tôi nói với anh, một quyền vừa rồi đấu với anh vẫn chưa phải một quyền toàn lực của tôi, anh có tin không?”, Tô Minh nhìn Hồn Triếp cân nhắc.

Người của tộc Cổ Ma này, thật ấu trĩ.

Đến bây giờ, cũng chỉ là chơi đùa một chút mà thôi.

“Ha ha ha ha… ha ha ha ha ha ha… tên nhóc loài người! Khoác lác như vậy, mày tự tin lắm sao? Nếu như vẫn chưa
dùng hết toàn lực, vậy thì, lấy một quyền mày dùng toàn lực ra cho bổn tọa xem thử đi!”, Hồn Triếp sững sờ.


Vô cùng khinh thường!
Thành thật mà nói, sức mạnh của Tô Minh, quả thực khiến hắn rùng mình, thậm chí còn có một loại cảm giác giống như đang nằm mơ vậy, nhưng…
Sức mạnh của Tô Minh có mạnh đến đâu, cũng không chịu được sức phòng ngự tuyệt đối của hắn.

Dưới sự phòng ngự tuyệt đối, sức mạnh từ quyền đấm
của Tô Minh không thể xâm nhập vào cơ thế hắn ta, bị lớp bên ngoài của nắm đấm chặn lại.

Cho dù đấu một vạn quyền đấm, Hồn Triếp hắn cũng đứng ô thế bất khả chiến bại.

Sau đó, tiếng cười lớn của Hồn Triếp vừa thốt ra, đột nhiên lại có một tiếng gầm khác vang lên, hắn giơ tay lên.

Lại một quyền!
Vạn vật như đứng yên, sự sống và cái chết đang diễn ra.



 
Chương 1147: 1147: Muốn Tìm Đường Chết Sao


Đạo vận quy ẩn, quy luật thành không.

Một quyền xuất ra, toàn đất trời, toàn không trung, toàn bộ bên trong tâm thần như thể chỉ có một quyền đấm đó!
Quá mạnh rồi!
Đồng thời khi quyền đấm di chuyển, hàng vạn linh mạch trên dưới toàn hoàng triều Bất Tử đang than khóc, kêu gào, giống như sắp bị vỡ tan.

Một quyền này, dùng lực nhiều hơn.

Đường đen phía trên quyền đấm kia, trở nên sáng hơn, sắp bốc cháy.

“Đáng chết! Tô Minh khinh suất, quá khinh suất rồi! Rốt cuộc thằng bé nghĩ gì vậy chứ?”, sắc mặt Đạm Đài Chân Thương càng thêm ngưng trọng, ông ta càng thêm lo lắng, khí tức toàn thán cũng bắt đầu du tẩu, ở như thể sắp ra tay.

Mà Đạm Đài Vô Tinh, trên mặt sớm đã trắng bệch không còn một giọt máu.

Cô ta cắn chặt đôi môi đỏ mọng của mình.


Điên rồi!
Trong chớp mắt.

Có thể thấy rõ, Tô Minh vẫn không tiến mà lui.

Đòn đó mạnh đến nỗi khiến người ta nôn ra máu.

Hơn nữa, vẫn là tung quyền như cũ.

Đạm Đài Vô Tinh cũng muốn “khấu nghiệp” rồi!
Tô Minh! Anh phách lối, bá đạo thì cũng phải có giới hạn chứ, rõ ràng là có chiêu thức mạnh hơn, vũ khí mạnh hơn… có thể sử dụng, tại sao lại không dùng chứ?
Cái khác không nói, kiếm Vấn Thiên – Linh Bảo Hỗn Độn đâu? Còn cả bia Huyền Diệu nữa?
Sao lại không dùng?
Sao cứ phải đấu quyền với
Hồn Triếp làm gì cơ chứ?
Bị bệnh gì vậy? Bị bệnh “muốn tìm đường chết” sao?
Đạm Đài Vô Tình lo lắng công tâm, cổ họng có chút ngưa ngứa, vừa tức vừa lo, vậy mà lại nôn ra máu thật rồi.

Trong nháy mắt.

Quyền đấm kia của Tô Minh và quyền đấm của Hồn Triếp sắp va chạm.

Cũng mãi đến lúc này, Hồn Triếp vốn dĩ tràn đầy tự tin, bá đạo đắc ý, lại có linh cảm không hay không giải thích được.

Bỗng
nhiên, một loại cảm giác nguy hiếm, cảm giác nguy hiếm truyền đến từ nắm đấm của bản thân.

Lóe lên trong đầu.


Hồn Triếp có chút ngu người, sao có thể? Đúng là gặp phải ma thật rồi!
Ảo giác? Hồn Triếp tự hỏi chính mình? Nhưng loại cảm giác nguy hiểm dị thường kia rất rõ ràng, thật… thật sự không giống ảo giác mà!
Thậm chí Hồn Triếp cũng muốn thu quyền lại trong vô thức.

Nhưng lúc này, hắn ta muốn thu quyền về thì cũng đã không kịp nữa rồi.

Nhận thức nguy hiểm của Hồn Triếp là đúng, một quyền này của Tô Minh, lại không giống lúc trước nữa rồi!
Không chỉ có sức mạnh vượt hai tỷ cân, không chỉ là “thúc giục sức mạnh”, không chỉ là kiếm ý tăng thêm, không chỉ là sức mạnh ngưng tụ.

Mà điều quan trọng nhất nhất nhất nhất là, trong quyền đấm này của Tô Minh, đã thêm vào bán bô Thái u Hỗn Đôn Hỏa.

Đúng vậy, dưới “Vu Thần Bất Diệt Thân”, quyền đấm của Hồn Triếp, có khả năng phòng thủ gần như tuyệt đối.

Nhưng, mọi thứ đều có ngoại lệ.

Phòng thủ tuyệt đối có thực sự là không kẽ hở?
Thật sự có thể chống chọi được bán bộ Thái u Hỗn Độn Hỏa sao?
Một lát sau.


Ẳm!
Hai quyền va chạm vào nhau
Trong nháy mắt, từ điểm giao nhau của hai cú đấm, chung quanh chấn động gợn sóng hủy diệt, bất cứ nơi nào, bất kể là không gian, thời gian, quy luật, đạo vận, sức mạnh tự nhiên, thuộc tính nguyên tố,… toàn bộ đều bị chôn vùi thành hư vô, ngay cả Hỗn Độn cũng không thể tồn tại.

Gợn sóng hủy diệt kinh hoàng kia gần như san bằng toàn sân võ đạo Bất Tử, may mà trong hoàng cung, có lão quái vật siêu cấp ẩn tàng cùng lúc tế Đình Vận Cương Trảo của hoàng triều Bất Tử ra, mới khiến toàn
bộ hoàng triều Bất Tử và sân võ đạo tránh được trận phá hủy này, cũng coi như là đã cứu được tính mạng của hàng chục tỷ con người tu luyện võ đạo đang có mặt kia.

Đương nhiên…
Điều này không quan trọng!
Mà quan trọng là…
Khi toàn quyền va chạm, ở hiện trường, hàng chục tỷ con mắt đều giãn nở nhanh chóng thành khối cầu nứt toác, thậm chí, còn bao phủ bởi những tia máu không thể tin được.

Tất cả mọi người đều quả quyết cho rằng, hai quyền va vào nhau này, Tô Minh ít, ít, ít, ít nhất cũng phải bị thương nặng, cánh tay cũng bị xé thành nhiều mảnh, đây đều là những đánh giá dè dặt nhất rồi, đa số mọi người đều cho rằng cả người Tô Minh đều sẽ hóa thành hư vô.



 
Chương 1148: 1148: Đây Là Dấu Hiệu Của Sự Tự Hủy Diệt


Nhưng trước mắt…
Tô Minh chỉ là lùi vài bước.

Sau đó.

Không có sau đó!
Nguyên vẹn không chút tổn hại.

Ngược lại là Hồn Triếp, bí pháp “Vu Thần Bất Diệt Thân” mà hắn ta thi triển kia nhìn có vẻ là hoàn toàn vô địch, thân thể phòng ngự tuyệt đối, nhưng… không ngờ lại bắt đầu bị xé rách!
Đặc biệt là trên bàn tay vừa đấu quyền kia, khe hở rạn nứt, toác ra.

Độ khuếch đại bỏng mắt rướm máu.

Hiệu quả thị giác, thực sự bùng nổ.


“Cái gì!”, Đạm Đài Chân Thương bỗng nhiên gầm lên, gần như bị sốc, huống chi là
những người khác đang có mặt ở hiện trường chứ.

Nhìn Đạm Đài Vô Tinh xem, khuôn mặt xinh đẹp kia đỏ bừng như trái anh đào vì quá phấn khích.

Chỉ có Chu Kình là lắc đầu, đầu sắp bị lắc đến rơi ra rồi!
Có chết cũng không tin rằng cảnh trước mắt này là sự thật.

Trong không gian yên tĩnh, thấy Chu Kình dùng tay dụi mắt mãnh liệt, thiếu chút nữa đem hai con mắt vò nát luôn rồi.

“A a a a…”, lúc này, Hồn
Triếp lùi nhanh về phía sau, toàn thân bắt đầu bị nứt toác, kêu lên đau đớn, khuôn mặt xấu xí đáng sợ bắt đầu biến sắc, cùng lúc hét lên, những đường nứt đẫm máu trên cơ thể hắn ta như đang cố gắng chữa lành, nhưng lại không thể, bởi vì, giữa những đường nứt đẫm máu đó, có Lưu Hỏa…
Đó là bán bộ Thái u Hỗn Độn Hỏa đã tràn ngập trong cơ thể Hồn Triếp.

“Mày… mày…”, Hồn Triếp nhìn Tô Minh chằm chằm trong tuyệt vọng và kinh hãi, bộ mặt dữ tợn đang muốn nói gì đó.

Tô Minh lại yên lặng nhìn chằm chằm Hồn Triếp, trong lòng có chút mong chờ.

Mong chờ xem thử Hồn Triếp còn thủ đoạn và loại bí pháp thần thông gì mà có thể loại trừ bán bộ Thái u Hỗn Độn Hỏa trong cơ thể, sau đó khôi phục thương thế, tiếp tục cho mình một chút bất ngờ đáng kinh ngạc nào không.

Làm không ổn thì vẫn có thể qua hai chiêu nữa.

Song…
Tô Minh nghĩ nhiều rồi!
Sau đó, trong vòng một phút đồng hồ, Hồn Triếp giống như phát điên vậy, dùng sức đấm vào lồng nguc của chính mình, hòng thông qua loại phương thức này cố ép bản thân nôn ra máu, dẫn bán bộ Thái u Hỗn Độn Hỏa ra.

Hiệu quả không tốt!

Sau đó lại uống rất nhiều dược hoàn to lớn chưa từng thấy qua, vẫn không có tác dụng.

Bức đến cuối cùng, trong tay Hồn Triếp xuất hiện một thanh kiếm sắc bén, cầm thanh kiếm sắc bén hướng về phía sâu trong người mình, tựa hồ như
muốn thông qua loại phương pháp thô bạo này chặt đứt bán bộ Thái u Hỗn Độn Hỏa trong cơ thể mình, đương nhiên hắn ta cũng là nghĩ nhiều rồi.

“Ahhhhh…”, tiếng hét đau đớn của Hồn Triếp, sợ hãi giãy giụa, càng lúc trở nên dữ dội hơn.

Người xem đều thấy mà kinh hãi!
“Loài người tạp chủng, rốt cuộc mày đã rót loại lửa gì vào trong người của bổn tọa?”, Hồn Triếp cuối cùng cũng sợ hãi đến cực điểm, bởi vì hắn ta cảm nhân đươc thần chết rất nhanh sẽ giáng lâm, giống như đã nhìn thấy cánh cửa của địa ngục, toàn thân hắn ta nhúc nhích, máu me đầm đìa, nhìn chằm chằm Tô Minh, rống lên: “Cứu tôi! Cứu tôi!”
Tô Minh lại dửng dưng.

Vốn là trận đấu sinh tử.

Vốn là ngươi chết ta sống.

Cứu anh?
Nếu bây giờ đổi lại người có thế cứu là Hồn Triếp, hắn ta sẽ cứu mình sao?
Tô Minh trầm ngâm rồi lạnh lùng quan sát.


“Thằng khốn! Cùng chết đi! A…”, một lát sau nhìn thấy Tô Minh không nhúc nhích, cũng biết là mình chắc chắn phải chết nên Hồn Triếp tuyệt vọng rống lên, sau đó đột nhiên xông về phía Tô Minh.

Lúc xông lại, khí tức hủy diệt toát ra khiến người ta cảm thấy kinh hãi.

Đây là dấu hiệu của sự tự hủy diệt.

Cảnh tượng này lại một lần nữa khiến đám người Đạm Đài Chân Thương, Đạm Đài Vô Tình tim đập loạn nhịp, dường như nín thở.

Hồn Triếp tự hủy diệt, uy lực đó không nói cũng rõ.

Nhưng tại sao Tô Minh lại bất động?
Đúng vậy! Lúc này dường như Tô Minh không cảm nhận được gì Hồn Triếp sắp tự hủy diệt, hơn nữa còn đang xông lại phía anh nhưng anh vẫn yên lặng đứng đó.
 
Chương 1149: 1149: Như Vậy Sẽ Bị Giết Trong Tích Tắc Chăng


Trong chớp mắt…
Thân hình to lớn của Hồn Triếp lập tức lao tới trước mặt Tô Minh.
Nhưng đúng lúc này, Tô Minh giơ tay lên dường như chia rõ ranh giới.
Dường như vẽ ra một không gian khác.
Dường như vẽ ra một khoảng cách không thể vượt qua.
Đúng vậy! Tô Minh dùng đến quy luật không gian đoạn thứ 4 là có thể dễ dàng chém đứt thần
thông không gian kia.
Dường như Tô Minh ở trước mặt Hồn Triếp, còn Hồn Triếp tự bạo hóa thành sức mạnh không thể có gì hủy diệt được, có làm thế nào cũng không phá nổi.
Cảm giác này giống như Tô Minh đang ở trong ảo giác mà có dùng đá lớn cỡ nào cũng không đập trúng.
Còn những lão quái vật trong hoàng cung dùng trận pháp để bảo vệ sân võ đạo và hoàng triều Bất Tử khi nhìn thấy Hồn Triếp tự hủy diệt.
Sau mấy hơi thở, tất cả đều
quay lại vẻ yên tĩnh.

Dường như Hồn Triếp chưa từng đến đây.
Còn Tô Minh giống như vừa làm một việc vô cùng đơn giản.

Sau đó anh đi đến bên cạnh Đạm Đài Vô Tinh, nhỏ giọng nói: “Vô Tình! Người đàn ông như tôi đạt tiêu chuẩn đó chứ? Ai dám chọc cô thì sẽ tiêu diệt kẻ đó”, Tô Minh nói có chút đắc ý.
Dáng vẻ đó giống như vừa đánh một kẻ du côn định trêu ghẹo người phụ nữ của mình.
Nhưng không phải như vậy!
Tô Minh muốn giết Cổ Vương số một của tộc Cổ Ma.
Anh giết một yêu nghiệt siêu cấp của tộc CỔ Ma đã sỉ nhục Chu Kình ở trước mặt mọi người mà Chu Kình không dám lên tiếng.
Tô Minh không phải là người của hoàng triều Bất Tử nên không hiếu được Hồn Triếp nối danh như nào.
Thân người Đạm Đài Vô Tình run rẩy, quả thật là không biết nên nói gì?
Chỉ có điều, tự sâu thẳm trong tim, lần đều tiên trong đời
cô ta biết rung động.
Có lẽ vì Tô Minh quá bá đạo và có thực lực quá mạnh nên mang đến cho cô ta cảm giác an toàn.
Cũng có lẽ vì thực lực và thiên phú võ đạo của Tô Minh mang đến cuốn hút về tâm hồn.
Dù sao thì cô ta cũng không kìm được mà lại một lần nữa khoác cánh tay Tô Minh, hơn nữa còn khoác rất chặt, cảm thấy vô cùng tự hào.
Cô ta dường như không kìm nổi, đôi mắt đẹp nhìn về phía Đạm Đài Chán Thương và Gia
Cát Vân Thanh, như muốn nói: “Phụ hoàng! Mẫu hậu! Mắt nhìn của con trước nay chưa từng kém”.
Đúng lúc này, cả sân võ đạo lại rơi vào trạng thái chấn động và yên tĩnh.
Tô Minh nhìn về phía Chu Kình, nói: “Trước đó anh Chu muốn nói gì với tôi? Bây giờ có thế nói rồi đấy”.
Trước đó, lúc mà Hồn Triếp chưa xuất hiện thì Chu Kình chỉ nói đơn giản vài câu với Tô Minh.

Lúc đó Chu Kình định nói gì, chí tiếc là Hôn Triếp đột nhiên đến nên làm gián đoạn tất cả.

“Cậu chủ Tô rất trẻ! Đúng là yêu nghiệt số 1 của thế giới Đại Thiên”, Chu Kình có chút lúng túng, trong lòng thấy ảo não.

Tất nhiên, hơn cả là sự chấn động và kinh hãi, nên cười gượng, nói.
Lúc này lại biến thành lời khen Tô Minh, trớ mặt cũng nhanh gớm.
“Tôi cũng nghĩ thế!”, Tô Minh cười nói, trực tiếp nhận lấy danh xưng ‘yêu nghiệt số 1 của thế giới Đại Thiên’.
Chả tội gì mà không thừa nhận cả.
Đây cũng không phải là một
hai lần.
Đây vốn là sự thật.
Chu Kình lại cười gượng, nỗi phiền não, đố kỵ và sát ý trong lòng lại lớn hơn.
Đặc biệt là lúc này Đạm Đài Vô Tinh lại một lần nữa khoác tay Tô Minh, hai người thân mật đến mức đó nên hắn thật sự…
Hận nỗi không thể băm vằm cặp nam nữ trước mặt thành trăm mảnh.
Hắn hít một hơi thật sâu, hắn muốn nhịn nhưng cứ thấy buồn bực trong lòng.
Dường như Chu Kình có thể chắc chắn, nếu như mình cứ nhẫn nhịn thế này thì con đường võ đạo sau này của mình sẽ không được thuận lợi.

Bởi vì tâm ý chịu đả kích quá lớn, Tô Minh sẽ trở thành cái bóng quá lớn mà hắn mãi mãi không thể vượt qua được.

Nhưng nếu không nhịn, lẽ nào lại đối đầu với Tô Minh?
Như vậy sẽ bị giết trong tích tắc chăng?
Phải làm sao đây?
Chu Kình cắn chặt răng, trầm ngâm tầm một hai hơi thở rồi đột nhiên…
Hắn ngẩng đầu lên, cười nói: “Cậu chủ Tô đúng là yêu nghiệt số 1 của thế giới Đại Thiên.

Lần đầu đến hoàng triều Bất Tử đúng là khiến hoàng triều Bất Tử của chúng tôi mở rộng tầm mắt.

Chi bằng, cậu chủ Tô cũng để lại một quyền ấn đi, để chúng tôi mở rộng tầm nhìn hơn.

Tôi nghĩ, đá thần Bất Tử cũng rất vui khi được yêu nghiệt số 1 của thế giới Đại Thiên như cậu chủ Tô để lại quyền ấn đấy”.

 
Chương 1150: 1150: Đá Thần Bất Tử


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Trong lúc nói, Chu Kình chỉ vào đá thần Bất Tử ở giữa sân võ đạo.
Đây là cách mà Chu Kình nghĩ đến khiến Tô Minh mất mặt.
Hắn nghĩ rằng, trên thế gian này không có ai có thể để lại quyền ấn có thể vượt qua quyền ấn của hắn trên đá thần Bất Tử.
Đừng thấy Tô Minh còn nhỏ, thực lực lại kinh khủng như vậy, nhưng để ấn nắm tay lên đá thần Bất Tử không chỉ cần phải có thực lực và tư chất, mà còn phải coi lai lịch nhưthếnào.
Đá thần Bất Tử kia là Chí Bảo át chủ bài của vương triều Bất Tử và đã được nuôi dưỡng gần 1 tỷ năm bằng vận số cả hoàng triều.

Thế nên, nó mới cực phù hợp với vương triều Bất Tử.
Vì vậy, tu giả võ đạo ở đây
muốn ấn nắm tay lên thì dễ hơn một chút và không bị nó đánh bật lại.

Cũng vì thế mà thực tế có 90 quyền ấn trên đá thần Bất Tử đều là của các thiên tài đứng đầu và Đại Đế cổ đại.
Càng đừng nói tới khi ấn nắm tay lên, Chu Kình đã ngồi khoanh chân dưới đá thần Bất Tử 7749 ngày, cộng hưởng với nó.

Từ đó có được ‘Thần Quyền Bất Tử”.

Hắn dùng “Thần Quyền Bất Tử” để đấm lên đá thần Bất Tử, mới lập nên kỳ lục muôn đời.
Nói tóm lại là hồi đó khi Chu Kình lập nên kỷ lục đã dùng tới
đủ mọi cách cộng thêm thiên thời địa lợi nhân hoà.

Mà giờ hắn mời Tô Minh để lại quyền ấn là bảo anh làm một cách gấp rút.

Đâu có sự chuẩn bị nào?
Hắn cảm thấy Tô Minh không thể nào để lại quyền ấn to hơn hắn.

Chỉ cần nhỏ hơn là được, đã đủ để dập tắt sự nổi trội của Tô Minh khi giết chết Hồn Triếp.
Tại đây có hình ảnh
[Diendantruyen.Com] Đỉnh Cấp Tông Sư

“Ha ha, tôi chỉ nói chơi thôi mà, vì tò mò anh Tô có thể lập nên kỷ lục nào không thôi”, Chu Kình cười gượng, trong lòng lại nối giận!
“Đạm Đài Chân Thương, ông già chết bầm này, đúng là kẻ nịnh hót! Bình thường coi tôi đây như người thừa kế mà đào tạo! Giờ lại vì thằng oắt Tô Minh kia xuất hiện bèn lật lọng? ông già khốn kiếp, đợi tôi lớn mạnh rồi chắc chắn sẽ khiến ông sống không bằng chết!”, Chu Kình tức giận thầm thề.
“Thật ra có thể thử xem, khá thú vị”, khi mọi người cảm thấy Tô Minh sẽ không để lại quyền
ấn lên đá thần Bất Tử, dù sao anh cũng chẳng phải thằng ngu, nhưng, Tô Minh lại… ngó đá thần Bất Tử, sau đó, khá hứng thú sờ mũi nói.
Biết rõ người ta đào hố cho mình nhảy mà còn nhảy?
“Anh bị điên hả? Không được!”, Đạm Đài Vô Tinh nhéo cánh tay Tô Minh, đôi mắt xinh đẹp trừng anh, trông rất sống động, khiến anh rung động, không khỏi dòm cô ta.
“Nhìn gì mà nhìn? Không đươc là không đươc, anh là
người đàn ông của em thì phải nghe lời em”, trong đôi mắt xinh đẹp của Đạm Đài Vô Tình lộ ra chút ngại ngùng, nhưng sợ Tô Minh phát hiện mình xấu hổ bèn vội vàng hùng hổ, trừng anh.

Trông khá dễ thương.
Tô Minh không khỏi bật cười, xinh đẹp hoàn mỹ tựa như nàng tiên bước ra từ trong tranh, vậy mà lại còn có thế làm nũng, mẹ nó ai chịu nổi!
Chu Kình đứng cạnh thấy thế, ghen ghét đến nỗi đỏ cả mắt.
Dáng vẻ lúc này của Đạm Đài Vô Tinh và Tô Minh chính là
đang ve v4n nhau!

Ngay cả hàng tỷ con người có mặt ở đây cũng ngơ ngác, hâm mộ muốn chết.
Thất công chúa Đạm Đài Vô Tình được công nhận là nữ thần tuyệt sắc cũng sẽ làm nũng!
Không nhìn thấy tận mắt thì ai mà dám tin chứ?
“Được rồi, ngoan, anh thử xem sao, biết đâu có thể lập nên kỷ lục thì sao?”, Tô Minh vỗ lên trán Đạm Đài Vô Tinh nói, rồi đi về phía đá thần Bất Tử.
“Anh… Tô Minh, tức chết em
mà!”, Đạm Đài Vô Tình vậy mà
còn học được việc giậm chân.
Chu Kình kích động, sập bẫy rồi!
“Tự mình muốn bẽ mặt, cũng chẳng trách được ai!”, Chu Kình kích động siết chặt nắm tay.
Có lẽ, hắn sẽ nhanh chóng tỏa sáng lại thôi!
Khi Tô Minh đi đến trước đá thần Bất Tử, tức thì cả 10 tỷ con người có mặt ở đây đều nín thở, vừa tò mò lại mong đợi.
Ngay sau đó, Tô Minh cũng
không chuẩn bị gì, trông rất vội vàng, bỗng giơ nắm tay lên, đấm một phát xuống!
Một quyền này đã được anh sử dụng 2 tỷ sức mạnh, kết hợp với không gian thần thông “Thôi Động”, nên lực công kích đã tăng lên đến tận 6 tỷ, rồi còn bỏ thêm kiếm ý khiến nắm tay càng thêm đáng sợ.

Còn những cái khác thì lại không được anh dùng tới.
Khi nắm tay đập xuống, Tô Minh rõ ràng cảm giác được trên đá thần Bất Tử như xuất hiện một lớp màng ngăn cách, xô đẩy, đánh bật lại.

Nhưng, nó chỉ xuất hiện trong nháy mắt, còn

chưa tới 0.01 giây.

Sau đó, đá thần Bất Tử bỗng chốc sợ hãi, kính cẩn, rút mọi sự chống cự…
“Lạ nhỉ?”, Tô Minh nghĩ bụng.
“Ban đầu, đá thần Bất Tử chống cự là vì anh là người ngoài, sau đó hoảng sợ, kính cẩn là vì cảm giác được khí tức của kho tàng huyết mạch trên người anh”, Thiên nữ Tạo Hóa mở miệng.
Cùng lúc đó.
“Đùng…”
Đá thần Bất Tử run lên, một
“Đùng…”
Đá thần Bất Tử run lên, một quyền ấn in lên nó.
Quyền ấn phát ra ánh sáng hàng tỷ mét, đỏ đen đan xen len lỏi như có hồn.

Sau đó, những quyền ấn khác trên đá thần Bất Tử đều tối đi!.
 
Chương 1151: 1151: Anh Có Thể Lưu Lại Di Ngôn Rồi


Bao gồm cả nắm đấm của Chu Kình đều xám xịt đến mức có thể phong hóa trôi dạt bất cứ lúc nào.

Quyền ấn của Tô Minh trên đá thần Bất Tử lúc này chính là một vầng mặt trời, những quyền ấn khác nhiều nhất cũng chỉ là những vì sao vây quanh.

“Tại sao lại như vậy????”, Chu Kình nghiến răng cắn lợi gằn lên một tiếng, đôi mắt đỏ tím như máu vốn đã tràn ngập đố kỵ nay như sắp xanh đen, khí tức toàn thân giống như có dấu hiệu của tẩu hỏa nhập ma.

Tên biến thái siêu cấp vô địch kia đến thế giới này chính là để đả kích người khác chăng?”, Đạm Đài Vô Tình lẩm bẩm một câu, có chút hồn bay phách lạc cùng choáng váng.

Cô ta từng nghĩ ngộ lỡ quyền ấn mà Tô Minh lưu lại trên đá thần Bất Tử cũng có thể tạo nên kỳ tích thì sao?
Nhưng cũng không ngờ rằng không chỉ tạo ra phép màu mà còn khoa trương như vậy!
Tốt! Tốt! Tốt!!!”, Đạm Đài Chân Thương nói liền ba câu tốt, ông ta kích động đứng phắt dậy, mặt đỏ bừng run rẩy, hai tay bất giác siết chặt nắm đấm.

Hàng chục tỷ người đang có mặt có thể tưởng tượng được.

Cùng lúc đó.

“Cậu Tô, Chu mỗ chịu thua!”, Chu Kình cách đó không xa bỗng nhiên bước tới, trên mặt treo nụ cười cùng vẻ kính phục, khi đến trước mặt Tô Minh thái độ cũng vô cùng nhún nhường, khẽ vái chào.

Một màn này đều rơi vào vào trong mắt hàng chục tỷ họ đều vương chút phức tạp.

Chu Kình, một thế hệ yêu nghiệt tuyệt thế.

Lại cũng có một ngày tâm phục khấu phục?
Nếu không phải tận mắt chứng kiến thì ai cũng không dám tin.


“Ngược lại còn cứu được”, Đạm Đài Chân Thương lặng lẽ nhìn cảnh này, trong lòng dâng lên chút tự tin, không bị lòng ghen tị che mờ hai mắt, vẫn còn tương lai.

Trái lại đôi mắt đẹp của Đạm Đài Vô Tình lại lập lòe, luôn cảm thấy có điều gì đó không Ổn.

Mà Tô Minh lúc này.

Hờ hững nhìn chằm chằm vào Chu Kình!!!
Chu Kình đã nằm trong danh sách phải chết của anh.

Không còn bất kỳ nghi ngờ nào nữa.

“Hạ độc? Mặc dù Huyễn Độc Châm này im hơi lặng tiếng, không màu không mùi quả thực khá khỏ tin, đúng là thủ đoạn tốt,
châm độc tốt, đáng tiếc, có kho tàng huyết mạch ở đây, tôi bách độc bất xâm!”, Tô Minh trong lòng thầm nghĩ.

Huống hồ bản thân anh còn là một thần y.

Cho dù không có kho tàng huyết mạch, Chu Kình muốn hạ độc trước mặt anh cũng đúng là một chuyện nực cười.

Trên thực tế, khi Chu Kình bước tới với ý cười đầy mặt, lấy lòng, kính phục, thậm chí khom lưng cúi chào, Tô Minh liền biết là có điều gian trá ở đây.

“Chu Kình, anh có thể lưu lại di ngôn rồi”, Tô Minh lạnh nhạt nói.

Lời này vừa nói ra.

Những người khác còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra?
Cả người Chu Kình lại run lên, trong lòng lạnh lẽo.

Nỗi sợ hãi như nghẹt thở đến cực điếm tập kích vào trái tim hắn.

Cũng chính khoảnh khắc này.

Bỗng nhiên.

di ngôn rồi”, Tô Minh lạnh nhạt nói.

Lời này vừa nói ra.

Những người khác còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra?
Cả người Chu Kình lại run lên, trong lòng lạnh lẽo.

Nỗi sợ hãi như nghẹt thở đến cực điếm tập kích vào trái tim hắn.

Cũng chính khoảnh khắc này.

Bỗng nhiên.

Bóng dáng của một bà lão bất ngờ hạ xuống.

Xuất hiện bên cạnh Chu Kình.

Bà lão đó tóc bạc phơ, khoác trên mình áo dài màu xám nhạt, vóc dáng thấp bé, nhưng chẳng hề còng lưng, cũng không chống gậy, tay không tấc sắt mà tới.

Điểm tương đối đặc biệt của bà ta nằm ở các ngón tay, bàn tay phải vậy mà có tám ngón.

Khuôn mặt thì sần sùi giống như vỏ cây hòe.

Trên người bà ta tỏa ra tử khí của năm tháng bất tận, xem ra giống như tuổi thọ không còn quá nhiều nữa.
 
Chương 1152: 1152: Nhen Nhóm Lửa Giận


Cũng đúng, bà lão đó cũng đã hàng trăm triệu tuổi, quá già rồi.

Sau khi bà ta xuất hiện.

Vậy mà trực tiếp khom lưng nói với Tô Minh: “Chàng trai, lão hủ là Chu Thủ Hạnh, lão tổ của nhà họ Chu, thay mặt cho đứa cháu bất hiếu này xin lỗi cậu!”
Vừa nói.

Bà lão bất ngờ đưa tay lên.

Một cái tát liền vung về phía Chu Kình đang đứng bên cạnh.

Bùm!!!
Chu Kình co rút ngã ngồi xuống mặt đất, hai hàm răng đã trở thành hư vô, nửa bên mặt vỡ nát, máu me đầm đìa.

Tô Minh lại không chút động lòng, cảm xúc và biểu cảm đều không hề thay đổi.

Trong chốc lát.

Bà lão lại ra tay, vừa nhấc chân liền là một cước, thực sự giẫm nát cánh tay của Chu Kình.


“A a a…”, Chu Kình đau đớn hét thảm, tiếng thét
Hiện trường một mảnh tĩnh lặng.

Tô Minh vẫn trầm mặc.

Không hề lên tiếng.

Bà lão lại ra tay một lần nữa, lần này đá thẳng vào đầu gối chân trái của Chu Kình, cứ như vậy đạp nát chân hắn.

Đủ tàn nhẫn.

Sau ba lần ra tay.

Tô Minh vẫn giữ yên lặng,
không hề lên tiếng cũng không chút động lòng.

Bà lão, cũng chính là Chu Thủ Hạnh lúc này mới dừng lại, nhìn hướng Tô Minh, trầm giọng hỏi: “Chàng trai, thế này đã đủ chưa?”
“Không đủ”, tuy nhiên điều khiến người khác phải ngạc nhiên là….

Tô Minh cũng không thèm cân nhắc, mỉm cười rồi lắc đầu.

Như vậy đã muốn vớt lại cái mạng của Chu Kình????
Đang đùa anh sao?
Từ khoảnh khắc Chu Kình hạ độc muốn gi3t ch3t anh thì đã đồng nghĩa với việc đặt một chân vào quan tài rồi.

Sao tôi phải quan tâm tới lời xin lỗi của lão tổ tông bà cùng màn biểu diễn khổ nhục kế này?!
Không phải là muốn cứu sống Chu Kình sao?
Muốn chơi trò khôn vặt với tôi?
Bà lão này nhìn bề ngoài có vẻ là người biết nói đạo lý, gần như muốn thực hiện tôn chỉ đại nghĩa diệt thân, trước đó, vào khoảnh khắc mấu chốt Chu Kình
muốn hạ độc anh, tại sao lại không xuất hiện?
Ngay tại chỗ ngăn cản Chu Kình hạ độc đây?
Không phải là càng tốt sao?
Tô Minh hiểu rõ, bà lão này lúc đó trong đáy lòng cũng đang đánh cược một ván, nếu Chu Kình thành công thì sao???
Ha ha…
“Chàng trai, vậy cậu muốn như thế nào mới là đủ?”, Chu Thủ Hạnh hỏi, mặc dù giọng nói trầm tĩnh, nhưng ấn trong sự trầm lặng đó đã nhen nhóm lửa giận.

Bà ta cảm thấy đã cho Tô Minh thể diện nhưng anh lại không nhận.

Bà ta cảm thấy, Tô Minh không biết điểm dừng cũng chẳng biết sống chết.

“Trực tiếp tiễn hắn lên đường vậy là đủ rồi.

”, nét cười trên mặt Tô Minh thêm ba phần hứng thú, nhìn thẳng vào ánh mắt già nua của Chu Thủ Hạnh, nghiêm túc nói.
 
Chương 1153: 1153: Là Sự Kiêu Hãnh Của Cung Chủ


Chu Thủ Hạnh im lặng.

Không khí trên sân võ vô cùng cứng ngắc, dường như đã hóa thành thể rắn, không thể hô hấp, siết chặt lấy cổ họng của từng người.

Đặc biệt hơn 90% tu giả võ đạo đang có mặt tại đây đều nhận ra Chu Thủ Hạnh.

Trừ nhà Đạm Đài nhà họ Chu là gia tộc mạnh nhất tại hoàng triều Bất Tử.

Chương 674: Hỗn Độn Tử
Đồng
Chu Thủ Hạnh im lặng.

Không khí trên sân võ vô cùng cứng ngắc, dường như đã hóa thành thể rắn, không thể hô hấp, siết chặt lấy cổ họng của từng người.

Đặc biệt hơn 90% tu giả võ đạo đang có mặt tại đây đều nhận ra Chu Thủ Hạnh.

Trừ nhà Đạm Đài nhà họ Chu là gia tộc mạnh nhất tại hoàng triều Bất Tử.


Cũng là gia tộc cổ xưa hàng đầu thứ hai duy nhất, chỉ sau nhà Đạm Đài chưa từng đứt đoạn kế thừa từ khi nền văn minh Xương được hình thành tại toàn bộ hoàng triều Bất Tử.

Mà Chu Thủ Hạnh này thân là lão tổ tông của nhà họ Chu, địa vị tại hoàng triều Bất Tử cũng tương đối cao.

Đương nhiên thực lực cũng vô cùng vô cùng kinh người.

Nhưng có thể nói, nếu thế giới Đại Thiên có điều kiện chứng minh hoàng đế, vị lão tổ tông Chu Thủ Hạnh của nhà họ Chu này có lẽ sẽ là sự tồn tại
chính đạo đầu tiên thành Đế.

Trong tình huống này, cho dù Chu Thủ Hạnh xuất hiện cưỡng ép giữ lại Chu Kình, khiến người ta phải khinh thường cùng bất mãn nơi đáy lòng, thì mấy tỷ người đang có mặt cũng hầu như đồng một quan điểm, đó chính là- cho dù khinh bỉ, cho dù không hài lòng cũng chỉ có thể chấp nhận!!!
Nếu không?
Không lẽ lại cứng rắn chống lại Chu Thủ Hạnh?
Nhưng Tô Minh lại khăng khăng làm như vậy.

Sự can đảm này …
Không thể diễn tả được.


“Chàng trai trẻ, cậu không sợ chết sao?”, trong không gian tĩnh mịch, Chu Thủ Hạnh xa xăm mở lời, cũng tính là không đếm xỉa tới thể diện nữa rồi, trực tiếp uy hiếp.

Chu Kình, bà ta nhất định phải bảo vệ, Chu Kình nếu xảy ra chuyện bất trắc, nhà họ Chu cũng gần như không còn hy vọng gì nữa.

“Chu tiền bối, thế nào? Chỉ có Chu Kình nhà bà được giết người khác? Người khác liền
không thể giết hắn sao? Kẻ giết người, ắt phải chết”, Tô Minh chưa kịp trả lời, Đạm Đài Vô Tình lại đứng lên đi tới trước người anh, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Chu Thủ Hạnh, lạnh lùng hỏi.

“Thất công chúa cũng muốn xen vào chuyện này?”, sắc mặt của Chu Thủ Hạnh tối tăm đi vài phần.

Quan hệ giữa nhà họ Chu cùng nhà Đạm Đài khá tốt, thậm chí trong ba mươi triệu năm qua, bảy tám thanh niên tài tuấn ưu tú của nhà họ Chu đã kết hôn với con gái dòng chính hoặc ngoại hệ của nhà Đạm Đài.

Nhà họ Chu cũng có hơn hai mươi cô gái xuất sắc gả tới nhà Đạm Đài, có thế nói liên hệ giữa hai nhà vô cùng thân thiết.

Bà ta vừa rồi còn đang đánh cược Đạm Đài Vô Tình cỏ lẽ sẽ không có can đảm đứng lên.

Không ngờ tới….

“Không chỉ Đạm Đài Vô Tình này muốn nhúng tay vào, mà còn có cả nhà họ Đạm Đài!”, âm lượng trong giọng nói của Đạm Đài Vô Tình bỗng nhiên lớn hơn một chút, trong veo nhanh nhẹn bá đạo, là hùng cường, là sự kiêu hãnh của cung chủ.



 
Chương 1154: Chương 1154


Vừa nói, Đạm Đài Vô Tình vừa quay đầu nhìn về phía Đạm Đài Chân Thương: “Phụ hoàng, Tô Minh là người đàn ông của con, là người con mời tới hoàng triều Bất Tử, nếu như nói Tô Minh bị đánh chết trong quá trình giao lưu cọ xát với thế hệ thanh niên trẻ, thì con nhận, đó là do người đàn ông của con tài không bằng người.

Nhưng nếu như bản thân người nào đó không biết xấu hổ, ngang ngạnh muốn đứng ra lấy lớn hiếp nhỏ thì không được! Đạm Đài Vô Tình con không đồng ý! Con cầu xin phụ hoàng, còn có các lão tổ tông của nhà Đạm Đài chúng ta đều đứng ra, bảo vệ con, bảo vệ con rể của nhà Đạm Đài!”
“Cái này…”, Đạm Đài Chân Thương có chút do dự cùng ngượng ngùng.

Trong sâu thẳm trái tim tất nhiên cũng chướng mắt hành vi này của Chu Thủ Hạnh.

Ỷ lớn bắt nạt nhỏ.

Vô sỉ.

Hơn nữa, một yêu nghiệt vô song như Tô Minh đã đè bẹp Chu Kình, cho dù anh không phải là người đàn ông của con gái mình, nếu gặp được ông ta cũng sẽ ra tay tương trợ, chỉ vì tiếc cho tài năng của anh.

Nhưng mặt khác, Chu Thủ Hạnh ởtại nhà họ Chu, quả thực… gắn bó quá chặt chẽ với nhà Đạm Đài.


Thậm chí, bản thân Chu Thủ Hạnh cùng một vị lão tổ tông của nhà họ thời niên thiếu còn từng là một cặp.

“Phụ hoàng, còn có các vị lão tổ của nhà Đạm Đài, Vô Tình không phải nói đùa, con đang rất nghiêm túc, nếu mọi người không đứng ra giúp đỡ người đàn ông của con, vậy Vô Tình sẽ dùng cách của mình để giúp anh ấy!”, một giây tiếp theo, Đạm Đài Vô Tinh lai nói.

Nhưng mặt khác, Chu Thủ Hạnh ởtại nhà họ Chu, quả thực… gắn bó quá chặt chẽ với nhà Đạm Đài.

Thậm chí, bản thân Chu Thủ Hạnh cùng một vị lão tổ tông của nhà họ thời niên thiếu còn từng là một cặp.

“Phụ hoàng, còn có các vị lão tổ của nhà Đạm Đài, Vô Tình không phải nói đùa, con đang rất nghiêm túc, nếu mọi người không đứng ra giúp đỡ người đàn ông của con, vậy Vô Tình sẽ dùng cách của mình để giúp anh ấy!”, một giây tiếp theo, Đạm Đài Vô Tinh lai nói.

Giọng nói càng thêm phần bá đạo.

Thậm chí còn mang theo chút điên cuồng.

Lời này vừa vang lên.

Sắc mặt của Đạm Đài Chân Thương liền co quắp thay đổi: “Vô Tình, không được, đừng manh động!!!”
Dứt lời Đạm Đài Chân Thương đã dịch chuyển tức thời đến trước người Đạm Đài Vô Tình và Tô Minh.

Không chỉ ông ta.

Cùng lúc đó còn có sáu bảy vị lão quái vật siêu cấp của nhà Đạm Đài trong tích tắc từ trong thâm cung lao tới, đứng trước mặt Đạm Đài Vô Tinh và Tô Minh, mặt đối mặt với Chu Thủ Hạnh.

Họ đều bị Đạm Đài Vô Tinh dọa sợ rồi.

Người khác có thể không hiểu ‘cách riêng của mình đế giúp đỡ Tô Minh’ trong miệng Đạm Đài Vô Tinh, nhưng nhà Đạm Đài lại hiểu rất rõ, cách riêng đó chính là trực tiếp mở ra ‘dị đồng’.


Đúng.

Đạm Đài Vô Tinh là trời sinh
sở hữu dị đồng.

Khi ra đời, hai con ngươi của cô đều đã ẩn chứa hỗn độn một phương cùng thần vận màu tím.

Chính là ‘Hỗn Độn Tử Đồng’ trong truyền thuyết!!!
Là loại mắt thần đứng đầu trong hàng vạn loại mắt thần.

Một khi hoàn toàn trưởng thành, chắc chắn, chỉ với đôi mắt này liền có thể định đoạt hỗn độn, nuôi dưỡng quy luật, rối loạn âm dương, chặn đứng luân hồi, tùy ý ra vào dòng sông thời gian bất tận.

__________________
Đạm Đài Vô Tinh là trời sinh
sở hữu dị đồng.

Khi ra đời, hai con ngươi của cô đều đã ẩn chứa hỗn độn một phương cùng thần vận màu tím.

Chính là ‘Hỗn Độn Tử Đồng’ trong truyền thuyết!!!
Là loại mắt thần đứng đầu trong hàng vạn loại mắt thần.


Một khi hoàn toàn trưởng thành, chắc chắn, chỉ với đôi mắt này liền có thể định đoạt hỗn độn, nuôi dưỡng quy luật, rối loạn âm dương, chặn đứng luân hồi, tùy ý ra vào dòng sông thời gian bất tận.

__________________
Cực kỳ kinh khủng và khoa trương.

Có sách cổ từng ghi chép lại, người sở hữu ‘Hỗn Độn Tử Đồng’ cũng có thượng vị đế cách.

Cái gì gọi là thượng vị đế cách?
Đế cách ám chỉ tiềm lực cùng thiên phú trở thành Đại Đế.

Mà Đại Đế cũng được chia thành ba, sáu hoặc chín cấp, Đại Đế hạ vị, Đại Đế trung vị, Đại Đế thượng vị.



 
Chương 1155: Chương 1155


Sau đó, tâm trạng của Chu Kình lập tức xoay chuyển 180 độ.

Hoảng loạn, sợ hãi, van xin., nháy mắt biến mất, thay vào đó là vẻ âm trầm, đắc chí, khinh bỉ, tàn bạo đầy sát khí.
Chu Kình nhìn chằm chằm vào Tô Minh, cười gằn: “Nên mới bảo trời không tuyệt đường người, Tô Minh à! Mày có mạnh hay bi3n thái cỡ nào thì cũng sống trong thế giới Đại Thiên thôi! Mày không thoát khỏi thế giới này đâu! Chấp nhận số phận đi! Nếu giờ mày muốn giết tao, tao đoán mày sẽ không làm được! Dù tao có đứng tại đây,
không trốn hay tránh mặc mày chém giết thì mày cũng không làm được đâu, ha ha ha ha…”
Chuyển biến bỗng xảy ra một cách hết sức kỳ lạ.

Dù sao, cả 10 tỷ người đang có mặt ở đây, bao gồm Đạm Đài Vô Tình, Đạm Đài Chân Thương và đám lão tổ của tộc Đạm Đài, hay thậm chí là Chu Thủ Hạnh cũng không hiểu tại sao cảm xúc của Chu Kình lại đột nhiên thay đổi như vậy?
Lẽ nào là bị dọa đến phát điên? Trong giây phút sống còn, đầu óc đã không còn tỉnh táo nữa?

Chỉ có Tô Minh vẫn bình tĩnh không chút ngạc nhiên, dường như đã đoán được từ trước?
Ngay khi tất cả mọi người đang hết sức kinh ngạc thì Tô Minh bỗng nở nụ cười vừa khinh bỉ lại châm chọc, liếc nhìn chân trời nói: “Lần này định tự mình ra tay?”
Đúng vậy, ý chí đại đạo định tự mình ra tay!
Ý chí đại đạo muốn bảo vệ Chu Kình vì trên người hắn có số mệnh trời cho.

Nếu Chu Kình chết trong tay Tô Minh thì mức độ nắm giữ thế giới Đại Thiên của ý chí đại đạo sẽ giảm xuống,
mà còn giảm xuống rất nhiều.

Đây chắc chắn không phải điều mà nó muốn nhìn thấy.

Thế nên, nó đã bị ép đến không còn cách nào, đành tự mình ra tay.
Đương nhiên, vì rất nhiều hạn chế nên dù nó ra tay cũng chỉ động tay động chân được một chút, không thể ảnh hưởng tới kết quả.
“Chu Kình, nếu tôi nói nó không bảo vệ được anh, anh tin không?”, Tô Minh khẽ cười, nói.
Chu Kình bất chợt rùng mình, hắn chưa kịp nói gì thì một bóng người bỗng xuất hiện một cách kỳ lạ bên cạnh.
Người này rất điển trai, khí chất như người thường, không có gì khác lạ, nhưng lại có giác quái dị một cách khó tả.
Người đó đứng cạnh Chu Kình, nhìn thẳng vào Tô Minh nói: “Anh chính là người trong lòng của Diệp Mộ Cấn hả? Ha ha… Thực lực thì chẳng ra sao, nhưng lại thích khoác lác.

Ý chí đại đạo không bảo vệ được anh ta ư? Cứ cho là không đi! Nhưng nếu cộng thêm tôi thì sao? Anh cảm thấy có thể bảo vệ được không?”
Người tới chính là Cố Đình Tiêu, cũng là người suýt trở thành chồng chưa cưới của Diệp
Người này rất điển trai, khí chất như người thường, không có gì khác lạ, nhưng lại có giác quái dị một cách khó tả.
Người đó đứng cạnh Chu Kình, nhìn thẳng vào Tô Minh nói: “Anh chính là người trong lòng của Diệp Mộ Cấn hả? Ha ha… Thực lực thì chẳng ra sao, nhưng lại thích khoác lác.

Ý chí đại đạo không bảo vệ được anh ta ư? Cứ cho là không đi! Nhưng nếu cộng thêm tôi thì sao? Anh cảm thấy có thể bảo vệ được không?”
Người tới chính là Cố Đình Tiêu, cũng là người suýt trở thành chồng chưa cưới của Diệp
Mộ Cẩn!
Hắn ta chính là Nhân Ma chuyến thế làm người! Mang trong mình cầu Thương Khung, cây Thế Giới, cung Nhân Ma, hạt giống Hỗn Độn!
Lúc này đây, cả người Tô Minh đều sởn gai ốc.

Nguy hiểm, cực kỳ nguy hiếm! Cơ thể như réo vang lên hồi chuông cảnh báo cấp một.
Thiên nữ tiên bối, sao tôi lại cảm thấy vô cùng nguy hiếm vậy?”, Tô Minh thầm hỏi Thiên nữTạo Hóa.
Thiên nữ Tạo Hóa bỗng la lên: “Nhóc Tô! Đương nhiên nguy hiếm rồi, có khi anh sẽ chết ở đây đấy! Nhưng, đi kèm với sự nguy hiểm chính là cơ hội.

Lúc này là số kiếp lớn nhất từ trước đến nay của anh, có người nóng lòng tặng vài món bảo bối quý lòng tặng vài món bảo bối quý nhất nền văn minh Xương cho anh đó! Lỡ anh sống, mà còn giết chết được đối phương thì cầu Thương Khung, cây Thế Giới, cung Nhân Ma, hạt giống Hỗn Độn đều là của anh! Tóm lấy, quơ hết cả đám cho tôi, không thể bỏ qua kiện nào hết.

Cơ hội cực kỳ hiếm có đó…”
Giọng nói của Thiên nữ Tạo Hóa lộ ra vẻ phấn khích hiếm thấy.
 
Chương 1156: Chương 1156


Sau đó, tâm trạng của Chu Kình lập tức xoay chuyển 180 độ.

Hoảng loạn, sợ hãi, van xin., nháy mắt biến mất, thay vào đó là vẻ âm trầm, đắc chí, khinh bỉ, tàn bạo đầy sát khí.
Chu Kình nhìn chằm chằm vào Tô Minh, cười gằn: “Nên mới bảo trời không tuyệt đường người, Tô Minh à! Mày có mạnh hay bi3n thái cỡ nào thì cũng sống trong thế giới Đại Thiên thôi! Mày không thoát khỏi thế giới này đâu! Chấp nhận số phận đi! Nếu giờ mày muốn giết tao, tao đoán mày sẽ không làm được! Dù tao có đứng tại đây,
không trốn hay tránh mặc mày chém giết thì mày cũng không làm được đâu, ha ha ha ha…”
Chuyển biến bỗng xảy ra một cách hết sức kỳ lạ.

Dù sao, cả 10 tỷ người đang có mặt ở đây, bao gồm Đạm Đài Vô Tình, Đạm Đài Chân Thương và đám lão tổ của tộc Đạm Đài, hay thậm chí là Chu Thủ Hạnh cũng không hiểu tại sao cảm xúc của Chu Kình lại đột nhiên thay đổi như vậy?
Lẽ nào là bị dọa đến phát điên? Trong giây phút sống còn, đầu óc đã không còn tỉnh táo nữa?

Chỉ có Tô Minh vẫn bình tĩnh không chút ngạc nhiên, dường như đã đoán được từ trước?
Ngay khi tất cả mọi người đang hết sức kinh ngạc thì Tô Minh bỗng nở nụ cười vừa khinh bỉ lại châm chọc, liếc nhìn chân trời nói: “Lần này định tự mình ra tay?”
Đúng vậy, ý chí đại đạo định tự mình ra tay!
Ý chí đại đạo muốn bảo vệ Chu Kình vì trên người hắn có số mệnh trời cho.

Nếu Chu Kình chết trong tay Tô Minh thì mức độ nắm giữ thế giới Đại Thiên của ý chí đại đạo sẽ giảm xuống,
mà còn giảm xuống rất nhiều.

Đây chắc chắn không phải điều mà nó muốn nhìn thấy.

Thế nên, nó đã bị ép đến không còn cách nào, đành tự mình ra tay.
Đương nhiên, vì rất nhiều hạn chế nên dù nó ra tay cũng chỉ động tay động chân được một chút, không thể ảnh hưởng tới kết quả.
“Chu Kình, nếu tôi nói nó không bảo vệ được anh, anh tin không?”, Tô Minh khẽ cười, nói.
Chu Kình bất chợt rùng mình, hắn chưa kịp nói gì thì một bóng người bỗng xuất hiện một cách kỳ lạ bên cạnh.
Người này rất điển trai, khí chất như người thường, không có gì khác lạ, nhưng lại có giác quái dị một cách khó tả.
Người đó đứng cạnh Chu Kình, nhìn thẳng vào Tô Minh nói: “Anh chính là người trong lòng của Diệp Mộ Cấn hả? Ha ha… Thực lực thì chẳng ra sao, nhưng lại thích khoác lác.

Ý chí đại đạo không bảo vệ được anh ta ư? Cứ cho là không đi! Nhưng nếu cộng thêm tôi thì sao? Anh cảm thấy có thể bảo vệ được không?”
Người tới chính là Cố Đình Tiêu, cũng là người suýt trở thành chồng chưa cưới của Diệp
Người này rất điển trai, khí chất như người thường, không có gì khác lạ, nhưng lại có giác quái dị một cách khó tả.
Người đó đứng cạnh Chu Kình, nhìn thẳng vào Tô Minh nói: “Anh chính là người trong lòng của Diệp Mộ Cấn hả? Ha ha… Thực lực thì chẳng ra sao, nhưng lại thích khoác lác.

Ý chí đại đạo không bảo vệ được anh ta ư? Cứ cho là không đi! Nhưng nếu cộng thêm tôi thì sao? Anh cảm thấy có thể bảo vệ được không?”
Người tới chính là Cố Đình Tiêu, cũng là người suýt trở thành chồng chưa cưới của Diệp
Mộ Cẩn!
Hắn ta chính là Nhân Ma chuyến thế làm người! Mang trong mình cầu Thương Khung, cây Thế Giới, cung Nhân Ma, hạt giống Hỗn Độn!
Lúc này đây, cả người Tô Minh đều sởn gai ốc.

Nguy hiểm, cực kỳ nguy hiếm! Cơ thể như réo vang lên hồi chuông cảnh báo cấp một.
Thiên nữ tiên bối, sao tôi lại cảm thấy vô cùng nguy hiếm vậy?”, Tô Minh thầm hỏi Thiên nữTạo Hóa.
Thiên nữ Tạo Hóa bỗng la lên: “Nhóc Tô! Đương nhiên nguy hiếm rồi, có khi anh sẽ chết ở đây đấy! Nhưng, đi kèm với sự nguy hiểm chính là cơ hội.

Lúc này là số kiếp lớn nhất từ trước đến nay của anh, có người nóng lòng tặng vài món bảo bối quý lòng tặng vài món bảo bối quý nhất nền văn minh Xương cho anh đó! Lỡ anh sống, mà còn giết chết được đối phương thì cầu Thương Khung, cây Thế Giới, cung Nhân Ma, hạt giống Hỗn Độn đều là của anh! Tóm lấy, quơ hết cả đám cho tôi, không thể bỏ qua kiện nào hết.

Cơ hội cực kỳ hiếm có đó…”
Giọng nói của Thiên nữ Tạo Hóa lộ ra vẻ phấn khích hiếm thấy.
 
Chương 1157: Chương 1157


Cùng lúc đó, trước mặt Chu Kình bỗng dập dờn một luồng khí màu bạc trong suốt như ảo giác.
Tiếp theo… Trên sân như có bão cấp 9 thổi tới, gió thổi vùn vụt, lạnh cả người, cả quá trình diễn ra khoảng một giây, rồi biến mất.
Ngay khi tất cả mọi người thở phào thì phạm vi khoảng trăm mét xung quanh Tô Minh sáng lên từng đốm sáng như bầu trời sao.

Sau đó, chúng tụ lại với nhau, lập lòe nhấp nháy, tạo thành một trận pháp vây nhốt có mắt trận không ngừng di chuyển, phức tạp khôn tả!
“Trận Đại Đạo Tinh Thần!”, Đạm Đài Chân Thương kinh ngạc thốt lên, sắc mặt lập tức thay đổi, vừa ngạc nhiên vừa tức
giận, lại khó tin và khó hiểu…
“Đại đạo tự mình ra tay!”, đầu óc Đạm Đài Chân Thương ong ong, run rẩy, nhìn chằm chằm vào hình ảnh trước mặt.
Ông ta sống cả mấy trăm triệu năm, nhưng cũng lần đầu thấy đại đạo tự mình ra tay.
Đương nhiên, cũng không coi như thật sự ra tay vì chỉ có một chút đại đạo, bao vây Tô Minh chứ không phải tự mình gi3t ch3t anh.


Xem như là đánh đòn cảnh cáo.

Nhưng dù vậy, cũng khá là bất ngờ!
Đây có lẽ là lần đầu tiên từ
khi nền văn minh Xương hình thành, đại đạo công khai tự mình ra tay đối phó với một tu giả võ đại.
“Có trận này nhốt Tô Minh lại thì dù là ai trong thế giới Đại Thiên cũng không thể cứu người được!”, Đạm Đài Chân Thương nói với giọng cực kỳ nghiêm trọng, rồi không khỏi quay sang ngó Đạm Đài Vô Tình bên cạnh: “Vô Tinh, bất kể xảy ra chuyện gì cũng không được quậy nữa, vì dù con có làm gì thì cũng chỉ hy sinh một cách vô ích thôi!”
Đạm Đài Chân Thương sợ con gái mình nhìn thấy cảnh tượng thê thảm, hay thậm chí là
cái chết của Tô Minh sẽ nảy ra suy nghĩ hủy bỏ phong ấn Hỗn Độn Tử Đồng.

Mà điều đó lại tự mình hại mình.
Bởi vì, đối với “trận Đại Đạo Tinh Thần” trong truyền thuyết thì dù con bé có cố sử dựng Hỗn Độn Tử Đồng cũng chẳng làm nên ích gì.
Đạm Đài Chân Thương cũng không thể phá hủy “trận Đại Đạo Tinh Thần” để bước vào giúp Tô Minh.
Đó là “trận Đại Đạo Tinh Thần” đó!
Nó cỏ tiếng khó phá hủy ở
mặt vây nhốt người khác.
Trong trận có chứa 1008 ngôi sao di chuyển thành một vòng tròn, dùng sức mạnh của các ngôi sao làm nền móng, rồi dùng sức hút của chúng để liên kết với nhau, kết hợp với quy luật di chuyến tự nhiên của chúng, hình thành một trận pháp tự nhiên!
Tóm lại là trận pháp này lúc nào cũng thay đổi và tổ hợp xếp chồng lên nhau, rồi lại không ngừng di chuyển.
Ngoài việc có thể suy diễn, thậm chí là nắm bắt được quỹ đạo qua từng giây từng phút của

hàng tỷ ngôi sao thì dù là người tu luyện tới trình độ như mấy lão tổ tộc Đạm Đài và Chu Thủ Hạnh thì cũng không thể xông vào “trận Đại Đạo Tinh Thần” cứu người.
Hơn nữa, theo suy đoán của Đạm Đài Chân Thương thì lúc này trông Tô Minh như bị nhốt ở trước mặt, nhưng thực tế, có lẽ anh đã sớm bị “trận Đại Đạo Tinh Thần” thổi tới dị thời không cách đây hàng tỷ năm ánh sáng!
Đạm Đài Vô Tinh không có cãi lại, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp lại lộ ra vẻ lạnh lẽo.

Cô ta đã nổi lên sát khí với ý chí đại đạo.
Cô ta cảm giác được những gì phụ hoàng nói là thật! Trong “trim Đại Đạo Tinh Thần”, trừ khi được đại đạo đồng ý, nếu không thì chẳng ai có thể xông vào trận pháp cứu người, kể cả cô ta.
Thế nên, Đạm Đài Vô Tinh không có nổi điên và kích động mở ra Hỗn Độn Tử Đồng.

Giống như phụ hoàng đã nói, dù cô ta có mở thì cũng không thể tiến vào trận pháp.
Huống chi, ban nãy trong đầu cô ta bỗng vang lên giọng nói của sự tôn Hỗn Độn Long Quy, người cũng nói rằng đừng mở Hỗn Độn Tử Đồng, bảo cô ta cứ nhìn là được.

Đây là số kiếp
và cũng là cơ hội của Tô Minh.


Chẳng ai cứu được anh hết, kể cả bà ta.

Dù trong tay Tô Minh có 2 luồng phân thân thần hồn của bà ta cũng vô dụng.
Hỗn Độn Long Quy cảm giác được chúng đã mất tác dụng.

Đơn giản là vì dưới đại đạo và sức mạnh vô cùng vô tận của các ngôi sao thì chẳng có Hỗn Độn hay thần hồn nào dám trổ tài.
Nó giống như một que diêm, khi ở trong không gian chân không chỉ có carbon diocid thì không thể cháy được.
“Nhóc Tô, có thể sống qua
kiếp này không, phải dựa vào chính cậu rồi!”, Hỗn Độn Long Quy lẩm bẩm.
 
Chương 1158: Chương 1158


Lúc này, trong “trận Đại Đạo Tinh Thần” chỉ có Tô Minh và cố Đình Tiêu.

“Cảm thấy không? Chỉ có hai chúng ta mà thôi!”, Cố Đình Tiêu cười cợt, nhìn chằm chằm vào Tô Minh như đang nhìn món đồ chơi của mình.

Tô Minh im lặng, anh cũng cảm giác được lúc này cả hai đã bị ngăn cách với bên ngoài!
“Chuyện tốt”, Thiên nữ Tạo Hóa lại nói, khinh bỉ hừ lạnh:
“Nhóc Tô, ý chí đại đạo đang đùa với lửa, dùng tới ‘trận Đại Đạo Tinh Thần’ đúng là có thế nhốt anh lại, nhưng cũng nhốt tên Nhân Ma chuyển thế này.

Trước đó, bổn Thiên nữ còn đang lo lỡ tên đó đánh nhau với anh xong, cảm thấy nguy hiểm rồi chạy mất thì làm sao? Chẳng phải bốn kiện Chí Bảo trên người hắn ta cũng bay mất? Giờ thì hay rồi, ý chí đại đạo đã giải quyết vấn đề này cho anh! Tên Nhân Ma này có mà chạy đằng trời!”
Đúng lúc này…
Cô Đình Tiêu đột nhiên ra tay.

Hắn ta giơ tay lên rồi đập một quyền xuống.

Quyền này vừa đánh ra thì đột nhiên không đếm được bao nhiêu trận nhãn hình ngôi sao sáng lên trong trận Đại Đạo Tinh Thần đó.

Đạo vận hủy diệt hóa thành quyền ấn bổ nhào về phía Tô Minh.


“Quy luật Hủy Diệt của cấp bậc phản phác quy chân”.

Cố Đình Tiêu vừa ra tay thì đất trời chấn động.

Chúng sinh như ngạt thở.

Ngay cả Đạm Đài Chân Thương cũng run rẩy, da đầu như bị bóc tách từng mảng.

Ông ta cũng đờ người ra.

Mặc dù quy luật Hủy Diệt không phải
thần bí nhất, cũng không so được với quy luật Luân Hồi nhưng nhất định là một trong mấy loại quy luật có uy lực khủng khiếp nhất.

Quy luật Hủy Diệt ở cấp bậc phản phác quy chân!
Đúng… Đúng là vô địch!
Thậm chí Đạm Đài Chân Thương còn nghi ngờ, kể cả mình ra tay thì cũng không đỡ được quy luật Hủy Diệt này.

Còn Tô Minh lúc này cũng cảm nhận được nguy hiểm, thần hồn như nổ tung.

Quy luật Hủy Diệt ở cấp bậc phản phác quy chân của Cô Đình Tiêu ngoài việc khiến Tô Minh kinh ngạc đến tận xương tủy, ngoài ra anh còn đoán được trong quyền ấn này chứa 10 tỷ kg sức mạnh thuần túy.

Quá đỗi khủng khiếp!
Tô Minh sởn hết tóc gáy…
Nhưng anh dường như không chút do dự mà thấp giọng hô: “Bia Huyền Diệu!”
Ngay lập tức, bia Huyền Diệu ở cấp
bậc bán bộ Chí Bảo Hỗn Độn xuất hiện chắn trước mặt Tô Minh.

Đồng thời một tay còn lại của Tô Minh tung Vấn Thiên Kiếm ra.

Một công một thủ, tiết tấu vô cùng nhịp nhàng.

Tất nhiên vấn Thiên Kiếm tấn công cũng không đơn giản.


Dưới sự tấn công,
2 tỷ kg biến thành 6 tỷ kg, cộng thêm kiếm ý, sức mạnh ngưng tụ và Sinh Tử Nhị Khí.

‘Kiếm Nhị Thập Tam Đại Nhật Phong Bạo’, ‘Thập Kiếm Vĩnh Hằng’, ‘Cửu Kiếm Kinh Tiên’ và ‘Sinh Tử Chớp Ảnh’ bốn cái phối hỢp với nhau.

Lại còn cộng thêm cả bán bộ Thái u Hỗn Độn Hỏa.

Tất cả đều ngưng tụ thành kiếm này, không nói cũng rõ sức mạnh của nó đến đâu.

Hơn nữa, trong nháy mắt, Tô Minh xuất liền lúc 1999 lần đường kiếm quang chồng chéo lên nhau.

Thoắt cái…
“Cheng!” bia Huyền Diệu không ngừng run rẩy, kiếm quang cũng mờ đi ba phần.

Còn sắc mặt Tô Minh tái nhợt, lùi về sau ba bước, khóe miệng chảy máu.

Bia Huyền Diệu chống lại quyền này của Cô Đình Tiêu nhưng nó cũng bị thương nhẹ.

Đó là bán bộ Chí Bảo Hỗn Độn vậy mà cũng bị thương, đủ thấy quyền này của Cố Đình Tiêu mạnh đến mức nào?
Cũng may, hiện giờ bia Huyền Diệu là chí bảo bản mệnh của Tô Minh, vì vậy cũng coi như có được sức phục hồi vết thương như Tô Minh vốn có.


Một chút thương nhẹ như này chỉ trong chớp mắt là có thể tự phục hồi.

Đồng thời lúc này, thanh kiếm mà Tô Minh dốc hết sức lực tung ra, lúc này đã đâm về phía trước của cố Đình Tiêu.

Chỉ thấy Cô Đình Tiêu cười một cái, nói: “Kiếm được đấy! Chỉ tiếc là vẫn chưa đủ”.

Lời nói vừa dứt thì hắn ta lại trực tiếp giơ tay lên.

Chỉ thấy trên tay phải của hắn ta có hố đen Hỗn Độn xoay vòng.

Kiếm vô cùng mạnh mà Tô Minh dốc hết sức lực tung ra, khi đối mặt với hố đen Hỗn Độn thì lập tức ‘giải thể’, hóa thành mảnh vụn, sau đó bị hố đen Hỗn Độn nuốt trọn.

Đúng là khiến người khác ớn lạnh.

Tô Minh nhìn thấy vậy mà khóe mắt giật giật.



 
Chương 1159: Chương 1159


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Đối phương có hạt giống Hỗn Độn, chắc là người sô một ở nền văn minh xương nắm bắt và khai phá về Hỗn Độn, có thể dễ dàng sử dụng được hố đen Hỗn Độn cũng là điều dễ hiểu”, thiên nữ Tạo Hóa an ủi Tô Minh.

Trên thực tế, càng kinh khủng hơn là Hỗn Độn không hiển thị dưới trận Đại Đạo Tinh Thần.

Vì vậy, phân thân thần hồn của Hỗn Độn Long Quy trong tay Tô Minh không thể dùng được.

Nhưng trong trận pháp không gian mà Cố Đình Tiêu vẫn có thể dùng được Hỗn Độn để phá vỡ các quy luật mà còn là dùng được hố đen Hỗn Độn, thứ mà thần bí và đáng sợ nhất…
Quả thật là…
“Nghe nói anh rất giỏi đánh cận chiến?” đúng lúc này, Cô Đình Tiêu nói với giọng bỡn cợt.

Hơn nữa, giọng nói còn cách Tô Minh rất gần.

Nói cách khác là đã ở trước mặt Tô Minh.

Cô Đình Tiêu di chuyển nhanh như chớp và mặt đối mặt với Tô Minh.

“Bụp!” Cô Đình Tiêu ra tay ở cự ly gần.

Từng quyền tung ra, động tác chậm quái dị, mọi người đều có thể nhìn thấy nhưng lại không thể nhìn rõ và nhìn thấu.


Tô Minh chỉ cảm thấy khó thở, cảm giác có một luồng khí tức sinh mạng đang hừng hực thiêu đốt trước mặt.

Thậm chí anh còn có thể nghe thấy nhịp
tim đập mạnh có lực của cố Đình Tiêu.

Tô Minh sởn tóc gáy, xông lên hoàn toàn dựa vào ý chí chiến đấu trong tiềm thức.

Bởi vì tốc độ ra tay của cố Đình Tiêu quá nhanh, ngay cả Tô Minh cũng không bắt được bằng thần hồn và mắt thường.

Bụp!
Bụp!
Bụp!
Những tiếng va chạm mạnh vang lên liên tiếp.

Mỗi lần va chạm, tiếp xúc rồi lại tách ra.

Nhưng sau mấy hơi thở thì toàn thân Tô Minh đều là máu, có hàng ngàn vết rỗ, chưa đến nỗi nhìn thấy da thịt nhưng xương đã vỡ vụn hết cả…
Vô cùng thê thảm!
Mùi máu tanh nồng nặc như xông vào mũi của tất cả mọi người.


Lại một lần nữa.

Bụp!
Va chạm!
Tô Minh bay ra ngoài!
“Chết tiệt!” Tô Minh thầm mắng, anh vừa chấn động vừa không dám tin.

Kể cả là sức mạnh thể xác cũng kém quá xa.

Là mình quá yếu hay tại đối phương quá mạnh?
Tại đây có hình ảnh
[Diendantruyen.Com] Đỉnh Cấp Tông Sư

“Khả năng tự phục hồi vết thương trên cơ thể tôi… Thê này là thê nào?” giọng nói của Tô Minh khàn khàn, một tay chống đầu gối, có chút kinh ngạc hỏi.

“Trận Đại Đạo Tinh Thần khống chê anh đấy”, thiên nữ Tạo Hóa ngưng giọng nói, cũng thấy phẫn nộ.

Đúng là vô liêm sỉ! Cô Đình Tiêu ra tay đã đành, thê mà ý chí Đại Đạo còn ngầm thao túng trận Đại Đạo Tinh Thần để tiêu hao và làm Tô Minh kiệt quệ.

Cô Đình Tiêu đâu cho Tô Minh thời gian nghỉ ngơi? Hắn ta nhấc tay phải lên, đao Nhân Ma vừa mỏng vừa khắc hoa văn, toàn thân màu đỏ đen, thiêu đốt qua quỷ lửa quái dị rồi phóng lớn dần lên.

Vì có Ma đao nên khí chất của cố Đình Tiêu hoàn toàn thay đổi.

Đột ngột biến hóa.

Đao ý nghịch thiên, xuyên thủng cả bầu trời!
Quy luật Đao Ý cấp bậc phản phác quy chân….

 
Chương 1160: Chương 1160


Đây…
Ngoài kia, rất nhiều người đều nhìn thấy cảnh tượng đó, hầu hết đều sợ hãi đến nỗi phải ôm kín đầu!
Người này? Rốt cuộc là ai?
Mà có thể thoải mái chèn ép Tô Minh như thế.

Còn có được hai quy luật cấp bậc phản phác quy chân.

“Đi!”
Cổ tay Cô Đình Tiêu khẽ di chuyển.

Nhân Ma Quỷ Hỏa lao đi.

Đao cũng cử động.

Sinh tử vô cùng vô hạn.

Lưỡi đao chém tới, lặng yên không một tiếng động!
Nhưng lại cho con người ta cảm nhận được sự hủy diệt mạnh mẽ, cảm giác như vừa nhìn thấy được con đường đi thẳng xuống suối vàng.

“Keng!”, nguy hiểm sống còn lại đánh úp tới, vết thương của Tô Minh vẫn chưa khỏi hẳn nhưng cũng chẳng kịp nữa, chỉ có thể cố gắng ra tay, vấn Thiên Kiếm điên cuồng chém mạnh.

Tất nhiên, kiến ý đó dùng đến cả những thủ đoạn như bán bộ Thái u Hỗn Độn Hỏa, tất cả đều được cho vào.

Một kiếm dồn hết sức.

Kiếm vung lên.

Nhanh chóng chạm vào lưỡi đao.

Lập tức.

“Xoẹt…”
Một kiếm Tô Minh dùng hết sức để chém trực tiếp hóa thành hư không như thể đó chỉ là một mảnh giấy.


Lưỡi đao thì vẫn tiếp tục chém tới.

Đên trước mặt Tô Minh.

Tiếp xúc với Vấn Thiên Kiếm.

“Keng!”
Vấn Thiên Kiếm cấp bậc Linh Bảo Hỗn Độn lại phát ra một âm thanh run lên như thế.

Gãy.

Trực tiếp gãy.

Thân kiếm vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.

Rung lên leng keng mãi.

Đó… Là Linh Bảo Hỗn Độn!
Bên ngoài, Đạm Đài Vô Tình nhìn thấy rõ mồn một, con ngươi bắt đầu run rẩy, cũng bắt đầu sốt ruột lo lắng đến chết đi được.

“Ngắt ngang!” ánh mắt Tô Minh trở nên nặng nề, gầm lên, dùng đến thần thông không gian.

Nhưng…
Vô dụng mà thôi.

Thần thông không gian… Chẳng…
Chẳng thể làm gì được với lưỡi đao đó.

“Lưỡi đao đó cũng ẩn chứa quy luật không gian khắc sâu bên trong, thần thông không gian đó chẳng có tác dụng gì với nó cả”, thiên nữ Tạo Hóa nhắc nhở.

Không có hiệu quả.

Lưỡi đao chỉ còn cách cơ thể Tô Minh chưa tới một mét.


Không còn kịp nữa rồi.

“Bia Huyền Diệu!” Tô Minh gầm khẽ.

Bia Huyền Diệu xuất hiện.

Bao phủ cả người anh.

Bấy giờ, cũng chỉ có thể dùng đến bia Huyền Diệu.

“Xoẹt…”
Ảnh đao đánh vào bia Huyền Diệu.

Trong trẻo.

Đồng thời, ánh sáng của bia Huyền Diệu cũng nhanh chóng yếu đi, hơn nữa trên tấm bia còn khắc một vết đao rất sâu.

Bản thân Tô Minh.

Gục ngã.

_______________
Cả người anh như đang đánh mất cả linh hồn.

Hơi thở sinh mệnh trở nên suy yếu.

Như một ngọn đèn đã cạn dầu, có thể bị thổi tắt bất kỳ lúc nào.

“Một món bảo bối tốt”, Cô Đình Tiêu liếc sang bia Huyền Diệu, khen một câu: “Tốt đến nỗi khá là đáng ghét đấy”.

“Cây Thê Giới, cành, trói buộc”, ngay sau đó, Cố Đình Tiêu chỉ vào bia Huyền Diệu.

Trong phút chốc.

Từ đan điền hắn ta xuất hiện một nhánh cây cực kỳ quỷ dị.

Nhánh cây kia vừa xuất hiện đã nhanh chóng khiến bia Huyền Diệu bị thương, bia Huyền Diệu run lên điên cuồng hồi phục vết thương.

Cảm giác nguy hiểm nhanh chóng bao trùm lấy bia Huyền Diệu.

Tô Minh có thể cảm nhận được.

Định cất bia Huyền Diệu đi!

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom