Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1201: Chương 1201


Đương nhiên, ngoài việc ghi nhớ và kính trọng ra thì trong chiến trường cũng có rất nhiều cơ hội và bảo vật nghịch thiên.

Phải biết rằng, khi nền văn minh xương vừa hình thành thì ngay cả cái
gọi là những ông lớn khống chế thế giới như đại đạo, thiên đạo vẫn chưa sinh ra đâu.

Nhóm sinh linh đầu tiên sinh ra trong nền văn minh xương đều là những chủng tộc Tiên Thiên cực mạnh, cực yêu nghiệt đến khó tin.

ở mặt nào đó, những chủng tộc Tiên Thiên đó còn khủng b0 hơn cả đại đạo, thiên đạo hay những người đứng đầu văn minh.


Thê nên những gì họ để lại chắc chắn đều là thứ tốt.

Ngoài ra, những kẻ xâm lấn đến từ nền văn minh cao hơn khác ngã xuống trong chiến trường cũng để lại rất nhiều bảo vật khó tin.

Vì lẽ ấy nên mỗi lần lối vào chiến trường Thần Ma mở ra, vô số yêu nghiệt trong nền văn minh xương đều muốn tiến vào nhằm gặt hái được thứ tốt.

Có điều, cơ hội cũng đồng nghĩa với nguy hiểm.

Theo sách sử ghi lại, những thiên tài tiến vào mỗi lần chiến trường
Thần Ma mở ra có 80% là mãi mãi ngã xuống ở trong đó.

Hơn nữa, qua nhiều lần mở ra, chiến trường Thần Ma cũng bị lớp lớp yêu nghiệt đi vào tìm kiếm, nên đã bị thăm dò và lấy đi sạch sẽ.

Vì vậy, từ thời thương cổ đã có ngày càng ít thiên tài, yêu nghiệt chịu tiến vào chiến trường Thần Ma.

Đó cũng là lý do tại sao lần này chiến trường Thần Ma mở ra mà bên vực Hỗn Hôn cũng không có hành động lớn nào.

Thậm chí, nó còn là nguyên chiến thường Thần Ma mở ra ở thê giới Đại Thiên chứ chẳng phải bên trong vực Hỗn Độn.

Lúc này, trong hư không trước lối vào đã có không ít người trẻ tuổi, cộng lại chắc phải có hơn cả triệu người đến.

.
 
Chương 1202: Chương 1202


Đương nhiên con số này đối với thế giới Đại Thiên khoảng chừng có hơn mười ngàn tỷ dân số, quả thật là ít đến đáng thương.

Những thanh niên này đều không kém, ai đơn độc đưa ra đều coi là thiên tài.

Trong đó có những người thậm chí đến từ những thế lực bán bộ siêu nhiên đến siêu nhiên.

Nhưng những thiên tài này, cơ bản cứ đứng ở cửa vào phía trước, chỉ là nhao nhao muốn thử nhưng lại có chút do dự…
Thật lâu, không có bao nhiêu người thật sự nguyện ý tiến vào cửa trận pháp chiến trường Thần Ma.

Rốt cuộc vẫn là tính mạng quan trọng.

Trên trăm vạn các thanh niên thiên tài này bây giờ ngược lại giống như một loại tụ họp.

Quen biết rồi cũng tụm năm tụm ba cùng một chỗ, nói chuyện, nịnh nọt.

Trong đó, người làm người
khác chú ý nhất phải kể tới người thanh niên ngồi trong xe kéo ở giữa không trung ngay chính giữa cửa vào, hắn giống như tự mang trên mình hào quang, thỉnh thoảng rất nhiều các thanh niên thiên tài sẽ đặc biệt nhìn về phía hắn.

Người thanh niên này ngồi trên một chiến xe kéo xa hoa, bên cạnh xe kéo còn có bốn nha hoàn xinh đẹp nhưng thực lực rất mạnh.


Người thanh niên lười biếng nửa nằm ở bên trong xe kéo, bàn trà trước người có một bình trà xanh.

Hắn đang thưởng thức trà.

Thỉnh thoảng sẽ có những thiên tài trẻ tuổi qua cung kính chào hỏi.

“Thật là chẳng thú vị gì, đều đang chờ bản công tử đi vào sao?”, người thanh niên lấm bẩm một câu.

Càng ngày lười biếng.

Hắn là Lâu Khuyết.

Cái tên này cũng không nổi danh ở thế giới Đại Thiên.

Nhưng thân phận của hắn lại rất nổi danh, hắn là một trong
Tứ Điện Tử của điện Hoàng Tuyền, một trong ba thế lực siêu nhiên lớn!
Vị Tứ Điện Tử này còn rất đặc biệt, quỷ dị thần bí không giống với những người khác của điện Hoàng Tuyền, hắn còn thường xuyên xuất hiện ở thế giới Đại Thiên, cũng không u ám như những người khác ở điện Hoàng Tuyền, ngược lại nhìn hắn giống một công tử nhà giàu, ngay cả xe kéo cũng màu sáng rực, ngay cả bốn nha hoàn bên cạnh đều váy dài màu trắng, rất xinh đẹp rạng rỡ.

Nhưng.

Những thứ này đều là biểu tượng.

Vị Tứ Điện Tử này trên thực tế tương đối thèm máu.

Người chết ở trong tay hắn, đại khái cũng có thể chất đống thành núi.

Nhất là hai năm gần đây, linh khí tăng vọt, đạo vận trên trời hạ xuống, máy móc hỗn độn mở… Các loại thiên tài điên cuồng quật khởi, vị Tứ Điện Tử này cũng không cam lòng yếu thế.

Không nói đâu xa, nửa tháng trước, với Thương La
Thiên, vị Tứ Điện Tử này ngang ngược tàn nhẫn cướp đoạt một loại linh bảo bán bộ hỗn độn được mang ra từ trong di tích, trực tiếp gi3t ch3t một tông môn.


Tông môn đó từ trên xuống dưới vượt quá ba mươi vạn người.

Mà vị Tứ Điện Tử này đích thân ra tay từ đầu đến cuối!
Ngay cả một con ruồi cũng không sống sót đi ra khỏi tông môn.

Quả thật chính là ác ma chuyển thế.

Đáng sợ hơn là tông chủ và Thái Thượng trưởng lão trong tông môn kia không yếu một chút nào, cảnh giới Vực Chủ màu xanh, thậm chí còn có Vực Chủ tầng bảy tầng tám.

vẫn chết thê thảm trong tay Tứ Điện Tử này.

Thực lực mà vị Tứ Điện Tử này bày ra quả thật chấn động đến cực điểm!
Tin tức này cũng là tin tức náo nhiệt nhất, sôi sục nhất khoảng thời gian gần đây ở thế giới Đại Thiên.

Có người thậm chí suy đoán
vị Tứ Điện Tử này có phải thức tỉnh ký ức Đại Đế kiếp trước gì đó, hoặc là nhận được lại truyền thừa Đại Đế nào đó…
Nếu không làm sao có thể mạnh như vậy?
Phải biết trước kia vị Tứ Điện Tử này cũng rất nổi danh, thực lực cũng không yếu, nhưng cũng không đạt đến cấp độ ung dung trấn áp cường giả cảnh giới Vực Chủ cao cấp!
Dù sao, khoảng thời gian này, vị Tứ Điện Tử này thu được vô số kính sợ, chấn động, kiêng kỵ…
Như vậy, vị Tứ Điện Tử Lâu Khuyết đột nhiên cũng đi đến cửa vào chiến trường Thần Ma, còn khiến người ta có chút mong đợi.

Nhân vật Lâu Khuyết này cũng sẽ không tùy tiện tới?
Đại khái cũng phải đi vào?
Khiến người ta thật mong chờ.

Nhưng cũng mấy ngày rồi, Lâu Khuyết thật sự vẫn chưa đi vào.

Khiến cho người có chút nhuc chí.

Đột nhiên!

Lâu Khuyết lười biếng đột ngột đặt ly trà trong tay xuống, vốn dĩ là khí chất lười biếng, lập tức thu liễm.

Hắn hơi đứng thẳng.

Nhìn về phía cửa trận pháp cửa vào chiến trường Thần Ma.

Lại thấy.

Một thanh niên áo gai vải thô quỷ dị xuất hiện ở phía trước cửa vào.

Thanh niên kia tướng mạo xấu xí.

Mặt không biểu cảm.

Nhìn giống với mặt tê liệt.

Sau lưng đeo một cây loan đao hình cung lớn.
 
Chương 1203: Chương 1203


“Vậy mà có chút không nhìn thấu?”, Lâu Khuyết nhìn chằm chằm đối phương, đáy lòng có chút kinh ngạc, mình cũng không nhìn thấu? Chẳng lẽ là cường giả nào đó?
Không chỉ là Lâu Khuyết phát hiện đối phương.

Tại chỗ, trên trăm vạn người cũng đều nhìn thấy người thanh niên áo gai vải thô, người đeo
loan đao hình cung lớn.

Không kiềm được.

Bàn luận sôi noi:
“Thật là to gan, đứng gần trận pháp cửa vào như vậy cũng không sợ bị hút vào”.

“Hắn cảnh giới gì? Giống như cảnh giới giấu đi rồi, lẽ nào là cường giả gì đó?”
“Binh khí của hắn thật kỳ quái”.

“Sợ không phải hắn muốn trực tiếp vào chiến trường Thần Ma chứ?”
Nhất thời bàn bạc ngày càng nhiều.

Càng nhiều người cực kỳ mong đợi.

Giống như muốn nhìn thấy người thanh niên áo gai vải thô, người đeo loan đao hình cung lớn trực tiếp tiến vào cửa trận pháp
Làm mẫu cho đám người.

Nhưng…
Rất nhanh, người thanh niên áo gai vải thô không nhìn về
hướng cửa trận pháp nữa, ngược lại đi tới một bên cửa trận pháp, ngồi xếp bằng dưới đất, nhắm hai mắt lại, cuối cùng bắt đầu tu luyện.


Lúc này.

Trên một trăm vạn thiên tài trẻ tuổi kia cũng không nhịn được trêu chọc: “Còn tưởng muốn đi vào cơ! Hoá ra lại làm bộ! Còn tu luyện nữa? Lòng có thể tĩnh lặng được sao?”
“Huynh đài, chi bằng qua đây, Lâu mỗ có một bình trà ngon”, cùng lúc đó, Tứ Điện Tử Lâu Khuyết cuối cùng đã lên tiếng.

Cuối là là mời người thanh niên áo gai vải thô uống trà.

Nháy mắt.

Trên trăm vạn người ở đây cũng có chút kinh ngạc không hiểu!
Lẽ nào thanh niên áo gai vải thô là cao thủ?
Nếu không sao Tứ Điện Tử lại mời?
Nhưng âm thanh giễu cợt và trêu ghẹo người thanh niên áo gai vải thô đều biến mất, ngược lại từng ánh mắt hâm mộ nhìn về phía đối phương, có thể khiến
Tứ Điện Tử đích thân mới, thật là khiến người ta hâm mộ ghen tỵ!
Nhưng mà!
Sau khi hít vào thở ra mấy hơi… ở đây bầu không khí quỷ dị.

Bởi vì thanh niên áo gai vải thô kia lại không có động tĩnh.

Mẹ kiếp.

Không phản ứng với Tứ Điện Tử?
Đm
Không ngờ.

Nhìn thấy đang tìm thấy cái chết, chưa từng thấy ai tìm thấy cái chết như vậy.


Bên trong xe kéo, Lâu
Khuyết hơi nhíu mày, chỗ sâu nơi tròng mắt mang màu sắc lạnh lùng.

Phải, hắn không quá nhìn thấu đối phương, nhưng đối phương cũng không cho hắn mặt mũi.

Lâu Khuyết còn chưa bao giờ chịu loại nhục nhã này.

Hít sâu một hơi, Lâu Khuyết không kiềm được lại mớ miệng: “Huynh đài giống như có chút không biết lễ phép”.

Thanh niên áo gai vải thô mở mắt.

Nhìn về bầu trời phía trước.

Gã nhìn về phía Lâu Khuyết: “Ngươi vẫn không xứng uống trà với Tư ĐỒ Phụng ta”.

Giọng nói rất bình thản.

Rất lạnh.

Rất hờ hững.

Lời này vừa nói ra.

Mọi âm thanh tĩnh lặng!
Ngay cả bản thân Lâu Khuyết cũng bôi roi.

Hắn tự cho rằng bản thản
khá ngông cuồng.

Nào có ngờ…
ước chừng sau mấy hơi thở, Lâu Khuyết lập tức mặt đầy hung hăng.

Trực tiếp muốn ra tay.



 
Chương 1204: Chương 1204


Nhưng ngay lúc này.

Một tiếng xé gió khác thường rất nhỏ vang lên.

Giống như một điếm sáng ảo giác lóe lên trước người Tư ĐỒ Phụng.

Giống như Tư Đồ Phụng xuất đao?
Nhưng cũng không có nhìn thấy gã rút đao!
Rõ ràng Tư Đồ Phụng vẫn ngồi xếp bằng ở đó, loan đao hình cung cực lớn còn ở sau lưng.

Nhưng mà…
Sau nửa cái hít thở.

“Phụt!”
Trên không.

Cơ thể Lâu Khuyết lập tức nổ tung.

Hóa thành sương máu.

Thần hồn cũng bị chém đứt.

Tứ Điện Tử Lâu… Lâu… Lâu Khuyết chết.

Chết!
Cứ chết như vậy!

Danh tiếng Tứ Điện Tử Lâu Khuyết kia đặc biệt lớn, gần đây hung uy chấn động, khiến lòng người phát run, không dám nhìn thẳng, cứ… cứ chết như vậy!
Như trò đùa.

So với ảo giác còn phải ảo giác chục vạn lần.

Trên trăm ngàn người tại đây đầu óc đều ong ong, giống như bị kim đồng hồ thiên địa đánh trúng, nhân não cũng thiếu chút nữa vỡ vụn.

Thậm chí có không ít thiên tài tâm cảnh thiếu chút nữa cũng trực tiếp từ giữa không trung rớt xuống, tê liệt.

Ước chừng sau mấy chục cái hít thở.

Mới dần dần có người tư duy hoàn hồn.

Mọi âm thanh vẫn yên tĩnh.

Lại nhìn về phía Tư Đồ Phụng, không cách nào hình dung.

Giống như nhìn tử thần vậy.

Quá… quá kinh khủng.

Người này quá… quá kinh khủng, nhìn bằng mắt thường không rõ là đao pháp gì?
Ngay cả một đao Lâu Khuyết cũng không tiếp nổi?
Hoặc là nói cũng không có cơ hội tiếp?
Ngoài ra, một đao của người này chỉ là giết Lâu Khuyết, nhưng không làm bị thương đến bốn nha hoàn kia, càng không làm thương tổn một phần xe kéo, giống như chín là phong tỏa chính xác trên người Lâu Khuyết, không có một chút sai sót?
Một khắc sau.

Tư Đồ Phụng lại nhắm mắt lại.

Tu luyện!
Giết Lâu Khuyết giống như là một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể đến.

Chỉ như vậy mà thôi.

Từng giây từng phút sau đó.

Trên trăm vạn người tại chỗ đều lặng yên không tiếng động, không người nào dám nói chuyện.

Bởi vì sợ phát ra một chút xíu âm thanh làm ồn đến Tư Đồ Phụng.

Trước cửa vào chiến trường Thần Ma.

Trên một trăm vạn người giống như tượng đá đứng thẳng, kinh sợ, lặng yên không một tiếng động… Bầu không khí cũng cực kỳ quỷ dị.

Cho đến gần nửa ngày sau.

Đột nhiên.


Một tiếng xé gió vang lên.

Đồng thời một thân ảnh bà lão chậm rãi di chuyển trong không khí.

Xuất hiện ở phía trước Tư Đồ Phụng.

Bà lão này tuổi tác đặc biệt lớn.

Nhưng khí tức rất dọa người!
kia có một bộ phận người nhận ra…
Bà lão này chính… chính là nhị phó điện chủ của điện Hoàng Tuyền.

Ngày đó đã xuất hiện ở hôn lễ liên minh Hoang Thần Côn Thương.

Còn có người mơ hồ cảm nhận được vị phó điện chủ này lại… lại là Đại Đế.

Ngược lại cũng trong suy đoán.

Là nhân vật số ba của điện
Hoàng Tuyền, sao có thể không trong nháy mắt xuất hiện cơ hội chứng minh liền chứng minh?
Nhất thời, trên trăm vạn người tại đây cũng đều hưng phấn trong lòng.

Đm!
Tứ Điện Tử Lâu Khuyết kia chết, quả nhiên gây nên tức giận từ điện Hoàng Tuyền.

Nhị phó các chủ đích thân tới.

Đúng thật.

Đây là muốn báo thù!
Hơn nữa đây là dùng thủ đoạn lôi đình đi báo thù.


Đại Đế điều động.

Có vô địch tất cả hay không?
Điện Hoàng Tuyền chính là điện Hoàng Tuyền, không chọc nối.

Nhưng mà.

Một khắc sau.

“Cậu chủ Tư ĐỒ, Lâu Khuyết có mắt không tròng, quấy rầy đến cậu, chết vẫn có tội, bà lão đại diện cho điện Hoàng Tuyền
xin lỗi cậu”, ánh mắt của đám người có chết cũng không dám tin, nhãn cầu run rẩy như sắp nổ tung, nhị phó điện chủ lại… lại… lại cúi người!
Cúi người rất cung kính.

Nói xin lỗi.

Xin lỗi nghiêm túc.

Còn dùng chữ “cậu”.

Cái này…
Trong hơn một trăm triệu người có đến một nửa sắp bị dọa đến không chịu được.

Rất nhiều người cơ thể điên cuồng run rẩy, dùng đá lưu ảnh đế lưu ảnh.



 
Chương 1205: Chương 1205


Một màn như vậy không lưu ảnh thì quá… quá… quá tiếc nuối, không lưu ảnh, nói ra cũng không có ai tin!
Đồng thời đáy lòng vô số người cũng bị dọa sợ khóc lóc suy đoán thân phận của Tư Đồ Phụng.

Điện Hoàng Tuyền là một trong ba thế lực siêu nhiên lớn.

Chính là sự tồn tại đỉnh cao nhất của kim tự tháp ở thế giới Vạn Thiên.

Một Điện Tử bị giết không chút duyên cớ? Chẳng những không báo thì mà còn muốn qua xin lỗi?
Huống chi còn là nhị phó điện chủ tồn tại Đại Đế đích thân tới nói xin lỗi?
Nói không vói sách lậu, ủng hộ sách bản quyền.

Tiếu thuyết này do ReadMe chế tác và phát hành, chưa
Trò đùa này cũng lớn quá đi?
“Xin lỗi thì khỏi cần! Nhưng đừng ở đây quấy rầy tôi”, Tư Đo Phụng mở mắt ra, quét nhìn bà lão, nói.

Kế cả đối phương là Đại Đế, là là người có thể gi3t ch3t mình và những người bên cạnh mình.

Nhưng vậy thì đã sao?
Gã cũng không thèm để ý.


Bởi vì, chỉ cần bà lão này dám có chút ý nghĩ gì thì ý chí Đại Đạo ở thế giới Đại Thiên đều đều có thể tiêu diệt điện Hoàng Tuyền, bởi nhà Tư Đồ cho ý chí Đại Đạo rất nhiều lợi ích, lúc đó họ sẽ phái tàu con thoi tác chiến đến tiêu diệt điện Hoàng Tuyền thôi.

Lúc đó điện Hoàng Tuyền có còn là cái thá gì.

“Vâng vâng, tôi sẽ đi ngay”, nghe thấy Tư Đồ Phụng thản nhiên nói, Nhị Phó Điện Chủ không dám có gì bất mãn mà khẽ khom người rồi rời đi.

Lúc Nhị Phó Điện Chủ rời đi
thì tất cả mọi người ở đây đều với tâm trạng phức tạp.

Đúng là xương cốt như bị người ta bẻ gãy hết cả.

Thậm chí nhiều người còn lùi về sau, dường như sợ chỉ cần tim mình đập nhẹ cũng làm phiền Tư Đồ Phụng.

Tư Đồ Phụng không nhắm mắt tu luyện nữa, mà là đứng phắt dậy.

Gã khẽ nhìn lên bầu trời.

Gã nhận được truyền âm của bùa truyền âm.

Em trai Tư Đồ Nhung của gã ngồi tàu con thoi tác chiến sắp đến nơi rồi.

Tư Đồ Phụng rất lạnh lùng, được coi là một kẻ cuồng võ đạo.

Nếu không thì cũng không thế nào tu luyện được cảnh giới Giới Chủ khi chưa đến 30000 tuổi, hơn nữa sức chiến đấu còn hơn cả cảnh giới.

Dường như gã lạnh lùng và máu lạnh với tất cả mọi người.

Nhưng hoàn toàn khác với em trai Tư Đồ Nhung của mình.

Bởi vì, ba ngàn năm trước Tư Đồ Phụng từng tu luyện nhập ma, làm tổn thương bổn nguyên.

Muốn khôi phục bổn nguyên thì cần anh chị em ruột lấy ra máu xương bổn nguyên của mình đế giúp gã.

Lúc đó, trong bao nhiêu anh chị em, chỉ có em trai Tư Đồ Nhung không do dự mà lấy ra máu xương bổn nguyên của mình cho gã.

Cũng chính vì vậy mà cảnh giới võ đạo của em trai bị giảm xuống một cảnh giới nhỏ.

Có thể nói, em trai Tư Đồ
Nhung của gã, cũng vì thế mà căn cơ võ đạo bị ảnh hưởng.

Cũng vì thế mà Tư Đồ Phụng vô cùng yêu quý cậu em trai của mình.

Có thể nói là muốn bảo vệ đến cùng.

Lần này gã đến chiến trường Thần Ma một phần nhỏ vì đỉnh Thần Ma, nhưng lý do lớn hơn là vì em trai của mình.

Gã sợ Tư Đồ Nhung gặp phải nguy hiểm ở chiến trường Thần Ma, vì không yên tâm nên mới đến cùng.

Lúc này, tàu con thoi tác chiến của thương hội Bát Hoang
đã đến gần chiến trường Thần Ma.

Còn Tô Minh cuối cùng cũng bế quan kết thúc, tinh thần sảng khoái hơn nhiều.

Anh đã có nắm bắt vô cùng lớn đối với ‘thuật Sinh Mạng Lưu Phóng’.

Nhân tiện còn kết hợp với cả ‘Kiếm Nhị Thập Tam Đại Nhật Phong Bạo’, Thập Kiếm Vĩnh Hằng’, ‘Cửu Kiếm Kinh Tiên’ và ‘Sinh Tử Chớp Ảnh’, cộng với hướng dẫn của thiên nữ Tạo Hóa nên Tô Minh đã tạo ra được một kiếm kỹ mới, có tên là ‘Chỉ Thiên Kiếm’.


Thiên’ ở đây chính
là ý chí Đại Đạo, kiếm chỉ thiên chính là chỉ về Đại Đạo, ý nghĩa vô cùng rõ ràng.

Vì kết hợp tất cả và tạo ra một bộ kiếm kỹ cho riêng mình, ngay cả kiếm ý cũng tăng lên rất nhiều, có thể nói là gần đến bán bộ phản phác quy chân rồi.

“Cậu chủ Tô trên đường đến đây vẫn đang tu luyện”, Độc Cô Nguyên cười nói, trong lòng vô cùng khâm phục.

Người có thiên phú võ đạo như này mà vẫn khổ tâm tu luyện, đúng là hiếm thấy.

“Tu luyện đơn giản ý mà”, Tô Minh cười nói rồi quét nhìn bốn người thanh niên đứng trên
boong tàu, đặc biệt là Tư Đồ Nhung đang nhìn mình với sát ý tàn nhẫn, sự oán hận, chế giễu không hề che giấu.

“Cậu chủ Tô! Anh và cậu chủ Tư Đồ đều là những anh tài, chỉ là có chút hiểu nhầm, chi bằng làm hòa đi”, Độc Cô Nguyên do dự một lát rồi nói.

Cô ta biết, Tư Đồ Phụng đã ở cổng chiến trường Thần Ma rồi.
 
Chương 1206: Chương 1206


Nghĩa là đã đến chiến trường Thần Ma.

Nếu như Tô Minh và Tư Đồ Nhung vẫn cứ cô’ chấp coi nhau
là kẻ địch thì chỉ e Tô Minh sẽ chết mất.

Cô ta chỉ tiếc nhân tài, cảm thấy nếu Tô Minh chết đi thì đúng là đáng tiếc.

Vì vậy mới khuyên can Tô Minh.

“Ha ha…”, Tư Đồ Nhung chỉ cười, tiếng cười vô cùng độc ác.

Làm hòa?
Có thể sao?
Tô Minh thì không có thay đối về cảm xúc.

Đồng thời lúc này.

Một chiếc tàu con thoi tác chiến lớn hạ xuống phía trước chiến trường Thần Ma.

Động thái vô cùng lớn, tất nhiên cũng khiến bao nhiêu người chú ý.

Thậm chí, trong không khí yên tĩnh cuối cùng cũng có những tiếng bàn luận:
“Hình như là tàu con thoi tác chiến của thương hội Bát Hoang, muốn tìm cái chết à? Động thái lớn như vậy… Quấy rầy cậu chủ Tư Đồ, chỉ e thương hội Bát Hoang sẽ biến thành cát bụi
thôi”.

“Đúng vậy! Thương hội Bát Hoang đang đùa với lửa rồi”.


“Anh à”, đồng thời lúc này, Tư Đồ Nhung nhìn thấy anh trai mình thì lớn tiếng gọi, thoắt một cái mà đã xuất hiện ở bên cạnh Tư ĐỒ Phụng.

“Em trai!”, Tư Đồ Phụng lộ ra nụ cười, rồi ôm chặt lấy Tư Đồ Nhung.

Tư ĐỒ Nhung bắt đầu nói gì đó, giọng nói không hề che giấu.

Hắn đang nói là Tô Minh bắt nạt hắn?
Rồi lại nói Tô Minh khoa trương đến mức nào?
Ngông cuồng ra sao?
Tất nhiên đều là thêm dầu vào lửa thôi.

Dường như chính Tô Minh là người dây vào hắn trước.

Nghe thấy vậy mà tất cả mọi người đều thấy lạnh sống lưng.

Hàng triệu người có mặt ở đây đều sợ đến nỗi đông máu.

Lúc này mới phát hiện ra… Đó không phải là Tô Minh sao?
Tô Minh cũng đến ư?
Còn đắc tội với em trai của Tư Đồ Phụng?
Nhất thời, từng ánh mắt thương hại nhìn về phía Tô Minh.

Tô Minh có danh tiếng rất lớn, không hề đơn giản.

Nhưng vậy thì đã sao?
Động vào cậu chủ Tư Đồ thì chắc sẽ chết thôi?
Tiếc thật!
Cũng coi như đen đủi thật, sao lại dây vào em trai của cậu chủ Tư Đồ chứ?

Đúng là không có ai đen đủi hơn nữa.

“Cậu là Tô Minh?”, Tư Đồ Phụng hỏi, nhìn về phía Tô Minh với giọng nói bình thản nhưng lại khiến người khác ớn lạnh.

“Anh Phụng! Trong chuyện này có chút hiểu lầm…”, chưa đợi Tô Minh lên tiếng thì Độc Cô Nguyên đã nói trước.

Trực giác nói cho cô ta biết Tư Đồ Phụng vô cùng mạnh.

Lần này còn khủng khiếp hơn rất nhiều so với lần trước gặp gã.

Vì vậy cô ta rất muốn cứu Tô Minh.

“Tôi hiếu rõ tính cách của em trai mình, kể cả tôi không có mặt ở đó nhưng tôi vẫn hiểu rõ, nhất định là em trai tôi chọc giận cậu chủ Tô đây”, Tư Đồ Phụng ngắt lời Độc Cô Nguyên.

Độc Cô Nguyên ngây người ra, sau đó…
Tư Đồ Phụng nở nụ cười khiến người ta ớn lạnh, ánh mắt
nhìn về phía Tô Minh, nói: “Nhưng vậy thì đã sao? Khiến em trai tôi không vui thì đều là tội chết, kẻ đó phải nếm thử nỗi đau khổ chốn nhân gian”.

Trong lúc nói chuyện, Tư Đồ Phụng ngẩng đầu lên nhìn Tô Minh, làm tư thế, nói: “Mời! Cho cậu cơ hội được xuất chiêu”.

Giọng nói vô cùng lạnh lùng, sát khí ngút trời.

Tô Minh không nói gì.

“Thằng khốn! Tiếp tục hống hách đi! Sao không dám nói gì thế? Lúc ở tàu con thoi tác chiến chẳng phải mày đã cảnh cáo tao
sao? Bây giờ sao không nói gì? Ha ha…”, Tư Đồ Nhung phấn khích, nói.

Hắn nhe răng nói, cảm xúc phấn khích cực độ, nhìn Tô Minh với vẻ chế giễu.

“Xoẹt!”, Tư Đồ Nhung chưa nói hết câu thì Tô Minh đã ra tay.

Một đường kiếm quang đâm vào xương, kiếm đã khóa chặt Tư ĐỒ Nhung.

Dường như Tô Minh không nghe thấy những lời bá đạo khiêu chiến của Tư Đồ Nhung ban nãy và cũng không thèm nhìn Tư Đồ Phụng một cái.

Vô cùng chấn động!

 
Chương 1207: Chương 1207


Dù sao thì ban nãy Tô Minh cũng không lên tiếng ứng chiến với Tư ĐỒ Phụng.

Thoạt nhìn dường như không dám ứng chiến, chỉ muốn chạy trốn.
Nhưng cảnh tượng trước mặt…
Wao!
Thật sự không dám ứng chiến, ý đồ chạy trốn? Vậy mà lúc này không nói gì lại ra tay định gi3t ch3t Tư Đồ Nhung trước mặt Tư Đồ Phụng?
Đây rõ ràng còn mạnh hơn
cả việc đồng ý ứng chiến.
Tư Đồ Nhung bị kiếm của Tô Minh khóa chặt, suýt nữa bị khí tức của kiếm băm ra thành trăm mảnh.
Vẻ lạnh lùng đó!
Vẻ tuyệt vọng đó!
Mùi vị sắp gặp thần chết dâng lên đến mức khó diễn tả.
Nhưng cũng may Tư Đồ Phụng ở bên cạnh.

Gã thấy tức giận, không ngờ Tô Minh lại dám ra tay? Nhưng ban nãy Tô Minh dám có ý đồ giết em trai Tư Đồ Nhung, nếu không giết thì làm
sao giải hận được.
“Tự tìm cái chết!
Sát ý bùng cháy, thân người Tư Đồ Phụng khẽ động chắn trước mặt em trai, trong tay nắm chặt đao cong lớn, ánh sáng lấp lánh, đao ý vút lên trời.
Nhanh, nhanh đến mức chấn động.
Đao này đến trước mặt va chạm với kiếm quang của Tô Minh.

“Tốc độ ra tay cũng được đấy”, Tô Minh nhìn thấy vậy, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Tốc độ ra tay như này đúng là người mạnh nhất trong lứa thanh niên mà anh từng gặp.
Hơn nữa còn hơn người xếp thứ hai rất nhiều.
Chỉ dựa vào tốc độ ra tay vô địch như này đã có thể gi3t ch3t trăm tên Chung Ly Tính rồi.
Nhưng đối với Tô Minh mà nói dường như chả là gì.

Tốc độ ra tay có nhanh đến nỗi nào nhưng dưới ánh mắt thần hồn khủng khiếp của anh thì đều có thể nắm bắt rất rõ.

Thậm chí, nếu anh muốn dùng đến quy luật không gian đoạn thứ năm thì tốc độ ra tay còn nhanh hơn Tư Đồ Phụng.
Trong chớp mắt không cho mọi người có mặt ở đây cơ hội được nhìn rõ và phản ứng, một đao một kiếm đã va vào nhau.
“Két…”, cú va chạm này như khiến trời đất chia đôi.
Hư không bị xé rách thành vết nứt không nhìn thấy điểm cuối.
Đao kiếm va vào nhau dẫn đến sức va chạm khủng khiếp.
Đồng thời lúc này…
“Bụp, bụp, bụp”, Tư Đồ Phụng liên tiếp lùi về sau mấy bước rồi mới dừng lại.

Lúc dừng
lại, khóe miệng đỏ ửng, nội tạng cũng vỡ nát.
Tư Đồ Phụng bị thương!
Hơn nữa, vết thương không hề nhẹ!

Hơi thở của Tư Đồ Phụng trở nên gấp gáp!
Từ tận sâu đáy lòng, gã vô cùng chấn động, như sóng thần ập đến.
Gã không dám tin, làm sao có thể như thế?
Không ngờ Tư Đồ Phụng lại thua một tên nhóc ở cảnh giới
Dung Đạo ở thế giới Tiểu Thiên?
Kể cả cộng hợp tất cả ác mộng trước đây của gã thì cũng không thảm khốc như lúc này.
“Chuyện này…”, Độc Cô Nguyên ở bên cạnh không ngừng run rẩy, ánh mắt đẹp đờ đẫn như cô ngốc.
Tư Đồ Nhung còn hơn thế, suýt nữa mềm nhũn người ra.
Còn hơn triệu người có mặt ở đây thì ngất đi, tâm ý hoàn toàn suy sụp.
Có ai dám tin vào cảnh tượng kinh khủng trước mặt?
“Cũng được!”, Tô Minh lẩm bẩm một câu.

Kiếm ban nãy dùng không ít thực lực của anh, có cả sức mạnh ngưng tụ của thần thông không gian, sức mạnh vượt quá 50 tỷ kg, cộng với quy luật không gian và kiếm ý gần chạm đến cấp bậc phản phác quy chân, tất cả anh đều dùng đến cả.
Kiếm này người khác không rõ nhưng Tô Minh rất rõ, nó vô cùng mạnh.
Vậy mà đối phương đỡ được.
Mà chỉ bị thương thôi.
Đúng là không tồi!
Tất nhiên, cũng chỉ là được thôi!
Tô Minh quét nhìn Tư Đồ Phụng một cái, thản nhiên nói: “Trước đó anh nói nhường tôi ra tay trước một chiêu, bây giờ câu nói đó còn có hiệu lực không?”
Ban nãy anh định giết Tư Đồ Nhung nhưng Tư Đồ Phụng chắn lại.
Cái này không được tính là ứng chiến hay sinh tử đấu đơn.
Tư Đồ Phụng cũng không nhường quyền ban nãy, dù sao thì gã cũng phải cứu em trai mình.

sắc mặt Tư Đồ Phụng không ngừng run rẩy.
Tính cái quái gì?
Làm sao mà vẫn tính được?
 
Chương 1208: Chương 1208


Trước đó gã nghĩ Tô Minh chỉ là con kiến nhãi nhép vì vậy mới nói là ‘nhường một chiêu’.
Nhưng bây giờ gã đã biết được thực lực của Tô Minh thì làm sao dám nhường nữa?
Nhường một chiêu thì đồng nghĩa với việc gã phải chết.
“Anh nhìn xem! Anh không dám rồi! Đúng là nuốt lời, ngại quá nhỉ? Vì vậy nếu có xuống địa ngục mà định nói khoác thì phải tìm đúng đối tượng nha, không phải ai cũng đế mặc cho anh giả bộ nói khoác như vậy đâu”, Tô Minh hừ lạnh một tiếng, nói.
Lời nói chẳng khác nào tát vào mặt gã.
Ý tứ không hề kiêng kị.
Tư Đồ Phụng có bao giờ bị sỉ nhục như này đâu?
Khí tức toàn thân sục sôi khiến gã mất kiểm soát.
“Hay là như này đi! Tôi nhường anh ra chiêu trước, được không?”, sau đó Tô Minh đột nhiên làm tư thế tay.
Câu nói như tặng cho Tư Đồ Phụng một quyền trước.

Điều này khiến mọi người hoàn toàn không thể ngờ tới.
“Cậu đang tự tìm cái chết đấy”, giọng nói của Tư Đồ Phụng đã trở nên run rẩy, con ngươi đỏ ứng, đầy vẻ oán hận và phần nộ,
máu tươi như chảy từ trên đầu xuống.

Gã nắm chặt đao cong trong tay, cán đao cảm giác như bị nắm nát.
“Tô Minh đúng là kiêu ngạo, cậu ta nói là nhường Tư Đồ Phụng một chiêu ư? Vậy thì chết chắc rồi.


Ban nãy Tư Đồ Phụng giao đấu với cậu ta, đúng là hơi kém một chút nhưng Tư Đồ Phụng chưa dùng đến chiêu bài gì đó.

Hiện giờ mà Tô Minh nhường thật, Tư Đồ Phụng chắc chắn sẽ dốc hết sức lực.

Nếu như Tô Minh không nuốt lời thì chết chắc rồi”, dì Dương ngầm truyền âm cho Độc Cô Nguyên.
Dì Dương cũng thấy tiếc, vì
dù sao Tô Minh cũng khiến bà ta bất ngờ.
Tô Minh quá yêu nghiệt!
Chưa đến 25 tuổi mà đã…
Kể cả có thể thắng được Tư ĐỒ Phụng một chút thì cũng là kỳ tích không tưởng rồi.
Yêu nghiệt này mà đưa đến khu vực Hỗn Độn thì đúng là độc nhất vô nhị.
Nhưng bà ta cảm thấy Tô Minh hơi hống hách, tính cách và tâm ý không vững.
Chưa đợi Độc Cô Nguyên
nói gì thì đột nhiên…
“Đao lạc nhân gian!”, Tư Đồ Phụng ra tay không báo trước như một kẻ đánh lén.
Hơn nữa đao này không hề đơn giản.

Vô cùng không đơn giản.
Dì Dương ẩn nấp trong không gian mà lúc này sáng mắt lên, vô cùng chấn động.
Đao pháp này là chiêu thức thứ ba trong ‘Thần Đao Kinh’, là đao kỹ vô cùng đẳng cấp có chút danh tiếng ở khu vực Hỗn Độn.
Tư Đồ Phụng cũng còn trẻ mà đã tu luyện ‘Đao lạc nhân gian’ đến cảnh giới Viên Mãn rồi.
Không chỉ vậy, đao này còn chứa đao ý ở cấp bậc phản phác quy chân, đao ý ở cấp bậc này là vô cùng khủng khiếp.
Điều quan trọng là Tư Đồ Phụng đã kết hợp hoàn hảo giữa đao ý và đao kỹ rồi.
Ngoài ra đao này còn thêm khí tức hỗn độn, đồng thời kết hợp vô cùng hoàn hảo.
Đao này thật sự vô cùng mạnh.
Nói thật thì không phải vì cảnh giới của Tư Đồ Phụng không đủ mà chỉ e đao này có thể uy hiếp đến bà ta rồi.
“Tô Minh có thể cản được không?”, dì Dương có chút mong đợi nhưng trong lòng thì vẫn nghĩ là Tô Minh không cản được.
Không thể nào cản được.
Nhưng…
Dì Dương theo bản năng nhìn về phía Tô Minh, sau đó suýt nữa đi ra khỏi khe nứt hư không, suýt nữa chấn động đến nỗi cắn đứt lưỡi.
Bà ta… Bà ta nhìn thấy gì thế này?
Tô Minh không cản và cũng không né tránh, dường như biến thành khúc gỗ vậy?
Tô Minh thật sự đứng ở đó nhường một chiêu sao? Thật sự như vậy sao?
Hơn nữa, giống như kiểu tự sát vậy? Thật sự nhường đối phương?
Điên rồi?
Không!
Đây không phải là điên!
Đây chắc là đầu bị úng nước của tất cả ao hồ, sông ngòi, biến cả ở thế giới Đại Thiên chăng?
Dì Dương là lão tiền bối sống hàng trăm triệu năm, là người có tâm ý vững như nào mà lúc này lại nói ra câu này?

 
Chương 1209: Chương 1209


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Trên thực tế, đến bản thân Tư ĐỒ Phụng cũng không dám tin.
Gã không tin là Tô Minh lại nhường một chiêu như vậy.
Gã cũng không mong đợi gì.
Gã đột nhiên đánh lén như vậy là muốn chiếm ưu thế trước
nhưng cảnh tượng trước mặt…
Một lát sau, quá nhanh cứ như ảo giác, đao của Tư Đồ Phụng chém xuống trước người Tô Minh.
Đao quang va vào Tô Minh thì mọi người như nhìn thấy cảnh tượng rất rõ ràng.
“Hay lắm!”, Tư Đồ Nhung hét lớn một tiếng, kích động như mạch máu vỡ tung.
Con người của hàng triệu người ở đây cũng run rẩy không dám tin, đầu như bị búa đập, họ đều phản ứng lại.

Dường như… Dường như Tô Minh nhường một
chiêu thật? Tô Minh cứ đứng đó không nhúc nhích như khúc gò vậy?
Không khí vô cùng yên tĩnh thì đột nhiên…
Trên cổ Tô Minh xuất hiện máu tươi.
“Nhường anh một chiêu, anh phát huy như này sao?”, Tô Minh giơ tay lên sờ vào vết máu ở cổ.


Vừa dùng tay sờ vào thì vết máu biến mất, hoàn toàn hồi phục.
Nói cho cùng thì như rách tí
da thôi.
Tô Minh có chút thất vọng.
Còn tưởng rằng Tư Đồ Phụng có thể giúp anh khảo nghiệm được sức chiến đấu của cây Thế Giới và sức phòng ngự cơ.
Kết quả là… Tư Đồ Phụng cũng vô dụng.
Nếu Tô Minh dám làm bia đỡ đạn thì nắm chắc tuyệt đối rồi.

Kể cả chiêu này của Tư Đồ Phụng có thể cắt đầu anh thì anh cũng không đế ý.
Máu thần cộng với kho tàng huyết mạch và sức sống tuyệt đối của cây Thế Giới giúp anh có thể mọc đầu rất nhanh mà không bị tổn thất gì.
Trong suy đoán của Tô Minh thì Tư Đồ Phụng thể nào cũng cố gắng một chiêu cắt đứt cố họng mình chăng? Hoặc là đâm xuyên
tim của mình?
Kết quả…
Không đúng cái nào!
Đúng là rác rưởi.
“Cậu… Cậu… Cậu…”, Tư Đồ Phụng như sụp đổ, tim ý cũng vỡ tan, toàn thân run rấy.
Tư ĐỒ Phụng đã như vậy thì nói gì đến những người khác.

Dì Dương cũng không dám tin vào mắt mình.
Độc Cô Nguyên thì kích động đến nỗi trán toát mồ hôi,
trong lòng đều là nỗi kinh hoàng.
Còn Tư Đồ Nhung thì mềm nhũn người ra, đứng cũng không vững.
“Nhường anh một chiêu mà anh không tranh thủ, tiếp theo thì đến lượt tôi đoạt mạng em trai của anh rồi”, Tô Minh lên tiếng nói.

Trong lúc nói anh còn đặc biệt nhìn về phía Tư Đồ Nhung đang mềm nhũn trên đất: “Lúc ở trên tàu con thoi tác chiến tôi đã cảnh cáo anh là, đừng trêu vào tôi, nếu không thì tôi sẽ giết anh nhưng anh lại không tin, haiz…”.
“ông Trú! ông Trú!”, một lát sau Tư ĐỒ Phụng đột nhiên hét lớn.
Trên không trung đột nhiên xuất hiện một ông lão đầu trọc, lông mày dài.
Ông ta một bước đã bước ra bên ngoài rồi đi đến trước mặt Tư Đồ Phụng và Tư Đồ Nhung.
Ông ta là người bảo vệ của Tư ĐỒ Phụng, tên là Tư Đồ Chính Trú, là một vị trướng lão của nhà Tư Đồ, bất cứ lúc nào cũng ở bên cạnh Tư Đồ Phụng.
“Chàng trai! Cậu thắng rồi! Nhưng hai hậu thế của nhà Tư
Đồ không thể chết ở đây được, nếu không thì không dễ ăn nói với nhà Tư Đồ, cậu cũng thế.

Ý chí Đại Đạo ở thế giới các cậu càng khó ăn nói với nhà Tư Đồ”, Tư Đồ Chính Trú nhìn Tô Minh, nói.
Tại đây có hình ảnh
[Diendantruyen.Com] Đỉnh Cấp Tông Sư

“Cậu chủ Tô! Có cần tôi giúp cậu cảnh cáo lũ không biết liêm sỉ này không?”, lúc này bên tai Tô Minh đột nhiên vọng lại giọng nói của Hỗn Độn Long Quy.
Hỗn Độn Long Quy đã chứng đạo thành đế, kể cả lúc này không ở đây nhưng bà ta vẫn có thể quan sát tất cả mọi thứ diễn ra ở chiến trường Thần Ma.
Hiện giờ nhìn thấy có người ỷ mạnh bắt nạt người khác thì bà ta vẫn có thể ra tay.
Lúc đó ý chí Đại Đạo đã nói, trưởng bối sẽ không ra tay, bây giờ thì sao?.

 
Chương 1210: Chương 1210


Trướng bối đã ra tay, đã thế còn đến từ khu vực Hỗn Độn thì tất nhiên bà ta không thể đứng nhìn rồi.
“Không cần đâu tiền bối! Tôi có thể xử lý được”, Tô Minh nói, trong lòng có khao khát muốn thử.

Tư Đồ Chính Trú chắc chắn là rất mạnh nhưng áp lực mà ông ta mang lại không phải đòn chí mạng.

Trong lúc thật sự phải liều mình, ai gi3t ch3t ai thì còn chưa biết, trong lòng Tô Minh thầm dấy lên ý chí chiến đấu vô cùng mạnh.
“0?”, Hỗn Độn Long Quy có chút kinh ngạc nhưng nhiều hơn là sự mong đợi.

Bà ta biết, Tô Minh chắc chắn làm được.
“Sao thế chàng trai! Kể cả ông lão này ra mặt mà vẫn không thể đấy lùi sát ý của cậu
sao? Chàng trai! Sát ý nặng quá không tốt đâu”, Tư Đồ Chính Trú nhìn Tô Minh, ánh mắt lạnh lùng, trong sự lạnh lùng có sát ý rất nặng.
“Ông già! ông có biết trước đây gặp phải kiếu này thì tôi sẽ làm như thế nào không?”, Tô Minh hỏi lại mà không vội vàng.
Tô Minh lại nói: “Tôi gi3t ch3t cả già lẫn trẻ”.
Lời nói vừa dứt thì không khí vô cùng yên tĩnh.
What?

Ý của Tô Minh là…
Định gi3t ch3t cả Tư Đồ Chính Trú sao?
Chuyện này…
Dì Dương hít một hơi thật sâu…
Đám người Độc Cô Nguyên, Vương Thừa Dịch suýt nữa ngất đi.
Tô Minh như làm mới nhận thức về sự hống hách và bá đạo của họ.
Xem ra Tô Minh không hề nói đùa.
Đột nhiên, Tư Đồ Chính Trú
toát lên sát ý vô cùng mạnh.
Bất luận là hư không hay là ở đâu thì đều bắt đầu sụp đổ, không khí bắt đầu biến đổi, nhiệt độ cũng giảm dần đến lạnh băng.
Tư ĐỒ Chính Trú phẫn nộ thì đúng là kinh khủng.
Việc đó hoàn toàn có thể ảnh hướng đến đạo vận, tự nhiên và thuộc tính.
Thực lực này còn khiến người ta kinh ngạc.
“Ông Trú! Nói nhiều với hắn làm gì? Giết hắn đi”, Tư Đồ
Phụng đã không thể đợi nổi, trong lòng không thể chấp nhận nổi.

Một chàng trai chưa đến 25 tuổi có thể đánh bại mình, nếu người này không chết thì gã không yên tâm được.

Nếu Tô Minh không chết thì tâm ý của gã không thể phục hồi được.

Nếu Tô Minh còn sống thì cái bóng này sẽ làm đứt con đường võ đạo của gã.
Tư Đồ Chính Trú đang định ra tay thì đúng lúc này…
Trời đất đột nhiên biến đổi.
Cuối chân trời dấy lên ý chí Hỗn Đôn hình hoa sen.
Mọi thứ đều khủng khiếp khiến người ta có cảm giác sợ hãi khó diễn tả.
Lúc này tất cả sinh linh ở thế giới Đại Thiên đều cảm thấy mình thật nhỏ bé.
Ngoài cấp bậc Đại Đế thì những người khác đều cảm thấy run rẩy.
Đây là tâm ý của sự tự ti.
Thậm chí có những người còn không dám nhúc nhích, dường như thời gian và không gian đều ngưng đọng.
Một lát sau, hoa sen Hỗn
Độn vô cùng chấn động và không nhìn thấy liền xuất hiện thành một đường ánh sáng hình người.
Người này đúng kiểu thư sinh.
Phải nói thế nào nhỉ? Rất bình thường.
Nhưng nhìn một cái thì cảm thấy huyết mạch của mình bị thiêu đốt khủng khiếp.
 
Chương 1211: Chương 1211


Nhưng Tô Minh và Ma La Kiếm lại làm được, mà còn hết sức dễ dàng.
Còn Tư Đồ Phụng, lúc này gã đã cứng đờ, máu trong người như đông lại, cổ thì như bị thần chết bóp chặt.
Với thực lực hiện tại của Tô Minh lại còn dùng Ma La Kiếm để giết Tư Đồ Phụng thì y như giết gà mà dùng dao mổ trâu.
Đầu óc Tư Đồ Phụng trống rỗng, chỉ còn lại sự hoảng sơ cùng cực.
Trong con ngươi trơn to của gã chỉ còn lại bóng kiếm đang không ngừng phóng to trước mắt.
Khi Ma La Kiếm sắp chém lên người Tư Đồ Phụng thì bỗng.
“Ngưng!”
Bóng người áo trắng trên đóa sen Hỗn Đôn chót nói môt từ.
Thoáng chốc, đất trời, vạn vật, không gian, thời gian như dừng lại.
Cực kỳ khủng bố!
Lời vừa ra pháp tắc như nghe theo.
Chỉ một từ thôi mà giống như một từ đã diễn biến ra trăm ngàn thê giới từ thuở sơ khai.

Kiếm mang của Ma La Kiếm cũng bị cố định lại và chỉ cách cơ thể Tư Đồ Phụng 10cm.
Tư Đồ Phụng đã tìm được đường sống trong cõi chết.
“Chàng trai, cậu khiến bổn tọa khá ngạc nhiên đó”, bóng người áo trắng trên đóa sen Hỗn Độn nhàn nhạt nói, không hề giận hay có tý cảm xúc nào, rũ mắt liếc mắt một cái rồi dừng lại trên người Tô Minh.
Thoáng chốc, Tô Minh đã không thể nhúc nhích!
“Thực lực khủng bộ thật! Thiên nữ
Minh kinh ngạc, thầm hỏi Thiên nữ Tạo Hóa, trực giác nói cho anh biết, đối phương hơn xa Đại Đế.
“Đến từ học viện Hỗn Độn thì đương nhiên không chỉ là Đại Đê rồi.

Đám lãnh đạo của học viện này hầu như đều đến từ nền văn minh cao hơn.

Bọn họ sáng lập học viện Hỗn Độn, ở mặt nào đó đã mạnh hơn toàn bộ vực Hỗn Độn và nền văn minh xương”, Thiên nữ Tạo Hóa cho Tô Minh một câu trả lời càng chấn động hơn.
Hóa ra, trên Đại Đê còn có cảnh giới mạnh hơn.
Đại Đế cũng không phải là giới hạn cuối cùng.
“Có phải mình đã quá kiêu ngạo?”, Tô Minh không khỏi cười khổ, mình hình như có hơi không biết sơ chết là gì!
Đối phương có cấp bậc như thế mà mình vẫn muốn vả mặt giết chết Tư Đồ Phụng trước mặt người ta.
Tô Minh không khỏi thật lòng nể
phục lòng can đảm của mình.
“Vậy giờ anh đã biết trình độ của đối phương, thê có hối hận không?”, Thiên nữ Tạo Hóa thích thú hỏi.
“Hối hận cái gì? Ha ha… Nếu được chọn lần nữa, tôi vẫn sẽ làm thê thôi.

Là một tu giả võ đạo, đi nghịch theo ý trời, một lòng hướng đạo, có gì phải sơ? Đã sơ thì sao có thể đi l3n đỉnh vinh quang?”, Tô Minh không chút do dự đáp: “Có chết cũng không hối hận!”
Anh nói một cách rất dứt khoát và đanh thép.

Hơn nữa, anh còn cảm thấy, nếu không thê thì cũng chẳng phải đấng đàn ông!
“Đúng thế”, Thiên nữ Tạo Hóa khen: “Nhóc Tô, cuối cùng thì bổn Thiên nữ cũng tìm được một nguyên nhân nhỏ tại sao kho tàng huyết mạch lại nhìn trúng anh, ít nhất thì tư tưởng đó của anh khiến tôi rất hài lòng.

Thế nên, bổn Thiên nữ sẽ dành cho anh một sự ngạc nhiên, khiến anh không phải kiêng kỵ
khi đối mặt với thương sứ học viện Hỗn Độn kia.

Anh đã không khiến bổn Thiên nữ thất vọng thì tôi cũng sẽ không khiến anh thất vọng!”
“Cái gì?”, Tô Minh kinh ngạc, mừng rỡ.
“Một câu thôi là có thể giải quyết thương sứ học viện Hỗn Độn, đó là…”
Tô Minh sáng bừng mắt, nhớ kỹ.
Cùng lúc đó.
“Chàng trai trẻ, bổn tọa khá thích cậu, nên cậu có muốn đi theo bổn tọa đến học viện Hỗn Độn không?”, bóng người áo trắng bỗng mở miệng.
Câu đó vừa được nói ra.
Đù!
Hàng tỷ đôi mắt đổ dồn như dính lên người Tô Minh.

Chuyện này.
Tên Tô Minh kia tìm đường chết, dám khiêu khích thương sứ học viện Hỗn Độn, quả thực là một điều chưa
từng có… Và đã sáng tạo nên cách tìm đường chết kiêu ngạo và ngu ngốc nhất.
Kết quả… Bọn họ có nghe lầm không vậy?
Thương sứ học viện Hỗn Độn thê mà lại mời Tô Minh đến học viện Hỗn Độn?
Không trách cứ mà còn mời?
Tô Minh sắp một bước lên trời?
Ngay cả ý chí đại đạo cũng nóng nảy…
Nêu Tô Minh mà đi học viện Hỗn Độn thì toan tính của ông ta phải làm sao đây?
Những sắp đặt kia chẳng phải sẽ biến thành công cốc sao?
Sao còn cướp được kho tàng huyết mạch của Tô Minh chứ?
 
Chương 1212: Chương 1212


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Thê nhưng, ý chí đại đạo có sốt ruột đến mấy cũng chẳng dám ý kiến hay tỏ vẻ gì.

Bởi vì học viện Hỗn Độn quả thật không phải là nơi ông ta có thể đắc tội
nổi.

“Tô… Tô Minh… mau đồng ý đi! Còn ngây ra đó và do dự gì nữa?”, Độc Cô Nguyên sốt ruột nói, vì lúc này Tô Minh vẫn chưa đồng ý, mà cứ ngây người, chắc đã bị niềm vui bất ngờ ấy dọa ngốc, nên đương nhiên cô ta phải nhắc nhở rồi.

Tư Đồ Phụng, Tư Đồ Nhung đứng cạnh đều lộ ra vẻ mặt vừa ghen tỵ rồi không tài nào tin nổi, vặn vẹo đến biến hình.

Tại đây có hình ảnh
[Diendantruyen.Com] Đỉnh Cấp Tông Sư

Ngoài ra, Vô Tình vẫn còn bị nhốt ở trong chiến trường Thần Ma, không biết sống chết.

Những chuyện đó vẫn chưa được giải quyết thì anh không thể đi vực Hỗn Độn được, càng không thể tiến vào học viện Hỗn Độn được.

Từ chối?

Khi Tô Minh không chút do dự từ chối.

Phút chốc…
Toàn bộ thê giới Đại Thiên lại chìm trong im lặng, yên tĩnh như chết.

Thế này mà còn từ chối được à?
Có thể nhận được lời mời gọi của học viện Hỗn Độn thì cho dù là yêu nghiệt mạnh nhất của vực Hỗn Độn thì cũng đã là vinh quang trong suốt cuộc đời rồi, đều là nhờ phước đức tổ tiên độ gãy cả lưng, đấy đều là sự kiện ngàn năm có một đáng giá cho cả thê lực phía sau hào hứng, kích động.

Để nhận được lời mời của học viện Hỗn Độn thật sự là một việc khó khăn, gian nan hàng tỉ lần, gian khổ như trong truyền thuyết đấy!
Thế mà tên oắt con ở thế giới Đại Thiên như Tô Minh.

Lại từ chối?
Lại còn là từ chối không hề do dự!
Cái quần què gì thế?
Độc Cô Nguyên suýt nữa đứng không vững, dưới tấm khăn che mặt, gương mặt mỹ miều tuyệt đẹp kia bắt đầu co quắp.

Cái tên mập ú Tiền sơn sơn xụi lơ.

vương Thừa Địch run rẩy, ngạc nhiên chẳng kém gì người khác.

“Úi…”, ý chí Đại Đạo sợ hết hồn, trâu bò! Ông ta muốn cho Tô Minh một nút like!
Ý chí Đạo Đạo muốn trao cho Tô Minh một cái bằng khen – bằng khen người tìm đường chết tốt nhất, giấy khen đáng kiêu ngạo nhất.

Đúng lúc này.

Trong chiến trường Thần Ma.

Trong một cái di tích nào đó.

Một thanh niên có hai cánh, cả người đều là màu tím, đôi mắt trắng dã đáng ngồi xếp bằng, hắn li3m môi, đầu lưỡi rất dài, rất kì lạ, rất hồng hào hệt như lưỡi rắn độc, hắn nhe răng

trỢn mắt, cười tàn ác: “Tô Minh, tên rác rưởi, mày chẳng biết học viện Hỗn Độn có trình độ gì đâu nhỉ? Biết rồi thì chắc mày sẽ hối hận muốn chết nhỉ? Ha ha ha…”
Hắn ngẩng đầu lên.

Dau bị ngăn cách bởi chục ngàn kết giới của khu di tích, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ bầu trời phía trên chiến trường Thần Ma.

Trên bầu trời chiến trường Thần Ma, có một hình ảnh không gian đang vặn vẹo, dập dờn.

Hình ảnh kia chính là những gì đang xảy ra bên ngoài chiến trường Thần Ma.

Thực ra, từ sau khi Tô Minh đi ra khỏi trận Tinh Thần.

Những chuyện mà Tô Minh làm.

Bao gồm cả việc chém giết Chung Ly Tĩnh, kể cả trận chiến với Tư Đồ Phụng, vân vân, tất cả đều được chiếu
trước mặt người thanh nhiên quái dị trông không giống con người này.

“Tô Minh, nếu mày tiến vào chiến trường Thần Ma, sẽ biết học viện Hỗn Độn gần như tiếp cận sự tối thượng nền văn minh xương! Gia nhập học viện Hỗn Độn, nửa chân của người cũng phải vượt qua nền văn minh Xương! Cho dù là tao của bây giờ, nằm mơ cũng khao khát được bước vào học viện Hỗn Độn!”, giọng nói thanh niên khàn khàn, vừa xen lẫn sự chê giễu, vừa có sự tiếc nuối, lại có cảm giác như vừa khóc vừa cười, gương mặt màu tím kia liên tục vặn vẹo những biểu tình trông rất kỳ quái đáng sợ.

Người thanh niên này rất mạnh!
Mạnh một cái quái lạ.


Hắn tỏa ra hơi thở không giống như con người, mà vừa như yêu ma quỷ quái, vừa như yêu thú, lại giống như Hỗn Độn thú, nó rất đặc biệt,
cũng rất hỗn loạn.

Thê nhưng, cảnh giới của người thanh niên này lại là… lại là… thê mà lại là cảnh giới Khư Chủ!
Trên vực Chủ là Giới Chủ.

Mà ở trên Giới Chủ chính là Khư Chủ.

Người đạt tới cảnh giới Khư Chủ thực ra không cách biệt cấp Đê là bao.

Có thể nói rằng, khi thời đại mà Đại Đế chưa xuất hiện, thì cảnh giới Khư Chủ chính là cảnh giới cao nhất ở thế giới Đại Thiên.

Tưởng tượng cũng biết là mạnh đến nhường nào.

.
 
Chương 1213: Chương 1213


Người thanh niên này chính là Chu Kình!
Đúng thế, chính là Chu Kình đó.

Chính là Chu Kình của nhà họ Chu ở Hoang Thành, hoàng triều Bất Tử.

Chính là Chu Kình mém chết dưới
tay Tô Minh nếu không có ý chí Đại Đạo và Cố Đình Tiêu ra tay cứu mạng.

Chu Kình hiện tại người không ra người, quỷ không ra quỷ, hắn sống chỉ vì một mục đích duy nhất, đó là gi3t ch3t Tô Minh!
Vì mục đích này, hắn chấp nhận hợp tác vô điều kiện với Đại Đạo.

Thậm chí phải trả một cái giá rất lớn, hắn vẫn cam lòng.

Còn về phần hình ảnh chiếu rọi trên bầu trời chiến trường Thần Ma tất nhiên là thủ đoạn của ý chí Đại Đạo.

Tất cả chỉ vì tranh thủ trước khi Tô Minh tiến vào chiến trường Thần Ma, giúp Chu Kình hiểu biết, tìm hiểu toàn diện về Tô Minh sau khi đi ra khỏi trận Tinh Thần đã mạnh mẽ đến mức nào, có bao nhiêu con bài chưa lật, vân vân…
Giúp cho Chu Kình biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Ý chí Đại Đạo coi như đã dốc hết sức mình rồi.


Mà điều càng kinh khủng hơn chính là ý chí Đại Đạo thế nhưng… thê nhưng lại có thể đồng bộ hình ảnh trực tiếp trong chiến trường Thần Ma!
Điều đó chứng tỏ rằng ý chí Đại Đạo đã nhúng tay, khống chê chiến trường Thần Ma đến mức độ này rồi, điều này quá đáng sợ…
Cùng lúc đó.

ờ một chỗ khác trong chiến trường Thần Ma, ở một khu di tích khác.

Có một cô gái với đôi đồng tử màu tím đầy quyến rũ.

Cô gái có dung nhan xinh đẹp mỹ miều.

Đó chính là Đạm Đài Vô Tình.

Vì đuổi giết Chu Kình mà bị dụ bước vào chiến trường Thần Ma.

Đạm Đài Vô Tình suýt nữa chết
dưới âm mưu quỷ kế của Đại Đạo.

Tình thê ngàn cân treo sợi tóc.

Nhưng cũng chính nhờ nguyên nhân đó, mà Hỗn Độn Từ Đồng của cô ta đã thức tỉnh.

Coi như là gặp phúc trong họa.

“Vô Tình, cô có thấy gì không? Người đàn ông cô thích đúng là đồ ngu! Ngu không thể tả! Nghĩ sao lại từ chối lời mời của học viện Hỗn Độn thế? Cậu ta nghĩ mình là ai chứ? Cậu ta có hiểu học viện Hỗn Độn có ý nghĩa gì không vậy? Nêu cậu ta gia nhập vào học viện Hỗn Độn thì còn miễng cưỡng xứng đôi với cô! Nhưng cậu ta…”, lúc này, Đạm Đài Vô Tình chăm chú nhìn vào hình ảnh chiếu trên bầu trời chiến trường Thần Ma, cô ta đã quan sát hết tất cả, chỉ trầm mặc, nhưng người phụ nữ trung niên đứng bên cạnh cô ta lại quát lên từng chữ giận dữ, tức điên người.

Thế nhưng đôi mắt của người phụ nữ
trung niên này… vậy mà cũng có một chút màu sắc khác ngoại trừ hai màu trắng đen, nhưng mà, nó không thâm thúy và cũng không thuần khiết.

Người phụ nữ trung niên này tên là Tử Bình.

Chính là cái tên của chấp sự tộc “Dị Đồng”.

Tộc Dị Đồng này là một chủng tộc vô cùng hiếm gặp.

Dân số cực kỳ thưa thớt.

Chủng tộc này đã tồn tại kể từ khi nền văn minh xương hỗn độn mới vừa bắt đầu.

Bọn họ là một chủng tộc từ bên ngoài tới.

Nhưng chủng tộc này rất hùng mạnh!
Mỗi người trong tộc đều có dị đồng.

Dân số chủng tộc này cũng chỉ có mười ngàn người.

Nhưng từ khi nền văn minh xương bắt đầu đến ngày nay, bọn họ chưa từng cắt đứt truyền thừa.

Trong chủng tộc này còn có cả Đại Đê, mà không chỉ là một người.

Chủng tộc này thậm chí có một vài người có chỗ đứng ở vực Hỗn Độn.

Bản thân sự xuất hiện của Tử Bình ở đây đã rất khó tin, bởi lẽ, bà ta không vào chiến trường Thần Ma theo đường bình thường, mà là thông qua một cửa vào không ai biết khác.

Khi Đạm Đài Vô Tình thức tỉnh Hỗn Độn Tử Đồng, bộ tộc Dị Đồng đã cảm nhận được trời đất biến đổi.

Từ đó mà đoán ra việc gì đang xảy ra.


Tử Bình đến đây cốt để dẫn Đạm Đài Vô Tình đi, đưa cô ta trở về bộ tộc Dị Đồng.

Đạm Đài Vô Tình thân mang dị đồng, còn là dị đồng cao cấp nhất nhất nhất nhất, quả thực chính là người lãnh đạo tiềm năng tộc Dị Đồng hài lòng nhất sau hơn trăm triệu năm tìm kiếm.

Tộc Dị Đồng cần một người mang Hỗn Độn Tử Đồng vô cùng may mắn như Đạm Đài Vô Tình để dẫn dắt cả tộc quật khởi điên cuồng hơn hiện tại.

Lúc Tử Bình tìm thấy Đạm Đài Vô Tình trong chiến trường Thần Ma và định dẫn cô ta đi, Đạm Đài Vô Tình không đồng ý.

Cô ta muốn giết Chu Kình.

Giết đứa con cưng của trời này.

Vì Tô Minh.

Và phải chờ Tô Minh đi ra khỏi đại trận Tinh Thần.

Khi Tử Bình biết hết thảy thì quả thực bó tay!
 
Chương 1214: Chương 1214


Theo Từ Bình, chẳng có gã đàn ông nào có thể xứng với người mang Hỗn Độn Tử Đồng như Đạm Đài Vô Tình.

Cho dù có thì cũng phải là đám yêu nghiệt trong nội bộ tộc Dị Đồng.

Tô Minh chó má gì chứ.

Cái quái gì vậy?
Đương nhiên, sau khi tận mắt nhìn thấy cảnh Tô Minh thật sự đi ra khỏi đại trận Tinh Thần rồi tuỳ tiện chém giết Chung Ly Tĩnh cảnh giới vực Chủ ở tuổi không đến 25, Tử Bình mới miễn cưỡng thừa nhận, Tô Minh quả thật có một chút xíu tư cách đáng giá Đạm Đài Vô Tình kiên định, si tình.

Nhưng…
Trước mắt.

Tô Minh chẳng khác nào vả mặt sứ thần hoc viên Hỗn Đôn!
Thậm chí, khi sứ thần tích tài tha thứ anh và mời về học viện Hỗn Độn, anh cũng không hề do dự từ chối miếng bánh có nhân to lớn đến không thể hình dung rơi từ trên trời xuống này như một đồ đần…
Tử Bình hoàn toàn bó tay.

Suýt chút nữa hỏng mất.

Anh ta – con mợ nó não tàn sao?
Đó là học viện Hỗn Độn đó!
Ông trời ơi!
“Cô Đạm Đài, đây chính là người đàn ông mà cô chọn trúng, dốt nát cũng phải có mức cao nhất chứ, ha ha…”, bên cạnh còn một thanh niên trè tuổi có đôi mắt cũng lóe lên màu sắc đặc biệt.

Đôi mắt của hắn ta lóe lên màu đỏ nhạt, hơn nữa trong con ngươi dường như có ngọn lửa vây quanh.


Thanh niên ngẩng đầu, nhìn hình ảnh lúc nhúc trên không trung chiến trường Thần Ma mà giễu cợt.

Đáy lòng vô cùng kích động.

Hắn ta là Tử Diệu, cũng đến từ tộc Dị Đồng.

Là người xuất sắc trong thế hệ trẻ tuổi của tộc Dị Đồng.

Lần này đi theo Tử Bình ra ngoài vì muốn hiểu biết thêm về chiến trường Thần Ma.

Bên trong chiến trường Thần Ma, hắn ta tìm được Đạm Đài Vô Tình.

Từ Diệu thề! Mình yêu!
Là cảm giác vừa thấy đã yêu.

Hắn ta không thể hình dung vè đẹp của Đạm Đài Vô Tình.

Bất kỳ từ ngữ nào dùng để miêu tả người con gái đẹp cũng chẳng thể miêu tả nổi một phần một trăm ngàn tướng mạo và khí chất của Đạm Đài Vô Tình.

Cô gái như vậy quả thực là chỉ có ở trên trời!
Là tiên nữ hạ xuống phàm trần.

Còn được mình gặp phải.

Duyên phận.

Những ngày này, hắn ta và tiền bối Tử Bình đi theo bên người Đạm Đài Vô Tình, hắn ta thỉnh thoảng theo đuổi, lấy lòng, bắt chuyện Đạm Đài Vô Tình…
Nhưng hiệu quả không quá tốt.

Gần như không được phản ứng lại.

Mà người đàn ông trong lòng Đạm Đài Vô Tình – Tô Minh, tự nhiên cũng bị hắn ta ghen ghét đến chết, thậm chí là căm hận.

Lúc đầu.

Cảm giác căm hận này, sau khi thấy Tô Minh ra khỏi trận Tinh Thần, chớp mắt gi3t ch3t Chung Ly Tĩnh, nháy mắt đánh bại Tư Đồ Phụng, khiến hắn ta cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa e ngại, vừa mất mát vừa không mang quá nhiều hy vọng.

Dù sao, không muốn thừa nhận
cũng không được, người trẻ chưa đến 25 tuổi tên Tô Minh kia quả thực hết sức yêu nghiệt!
Chính hắn ta cũng có chỗ không bằng.

Nhưng nào nghĩ đến…
Ha ha ha…
Yêu nghiệt nữa thì cũng chỉ là một tên não tàn thôi!
Làm càn trước mặt sứ thần học viện Hỗn Độn?
Từ chối lời mời của học viện Hỗn Độn?
Trâu bò.

Khắp thiên hạ, bắt đầu từ nền văn minh xương khai thiên lập địa đến giờ, trong hơn một tỷ năm qua, e rằng chỉ có đồ đần tên là Tô Minh này có thể làm ra chuyện như thế.

Đạm Đài Vô Tình cũng hơi nhăn mày.

Chỗ sâu trong đôi mắt đẹp cũng
có phần không hiểu và đáng tiếc.

Mặc dù Tử Bình và Tử Diệu trào phúng rất chói tai.

Nhưng sau khi tiến vào chiến trường Thần Ma, hiểu được những chuyện liên quan tới vực Hỗn Độn và tâm Hỗn Độn bên trong học viện Hỗn Độn, cô ta cũng chỉ có thể nói một câu – học viện Hỗn Độn vô địch! Là tồn tại áp đảo phía trên toàn bộ nền văn minh xương!
 
Chương 1215: Chương 1215


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Thật sự.

Không nên từ chối lời mời của học viện Hỗn Độn.

Đây là chuyện không tài nào tưởng tượng nổi, đó chắc chắn là cơ hội và kỳ ngộ lớn nhất ở nền văn minh Xương, thật sự không nên từ chối.

Đạm Đài Vô Tình vô cùng vô cùng vô cùng muốn ra khỏi chiến trường Thần Ma để khuyên Tô Minh.

Nói cho Tô Minh một vài chuyện về
học viện Hỗn Độn, về việc rốt cuộc đó là loại tồn tại vô địch đến nhường nào.

Đáng tiếc, cô ta không ra được.

Huống chi, hiện tại Tô Minh đã từ chối, quá muộn rồi.

Sắc mặt cô ta không khỏi tái đi.

Từ chối lời mời của sứ thần học viện Hỗn Độn, tương đương với vả mặt học viện Hỗn Độn một lần nữa…
Lặp lại.


Tô Minh sẽ chết!
Vị sứ thần kia sẽ giận dữ.

Tô Minh hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Đạm Đài Vô Tình siết chặt nắm tay, vô cùng hồi hộp.

“Cũng là chuyện tốt”, Tử Bình lẩm bẩm, bà ta đã vô cùng chắc chắn kết quả của Tô Minh, đích xác là chuyện tốt.

Sau này, Đạm Đài Vô Tình không còn gánh nặng càng có thể toàn tâm toàn ý dẫn dắt tộc Dị Đổng quệt khởi.

Tử Diệu thì mặc sức tưởng tượng nếu Tô Minh chết rồi, bản thân hắn ta có phải là có cơ hội theo đuổi thành công Đạm Đài Vô Tình rồi không.

Giờ phút này.

Thế giới Đại Thiên.

Trên không trung.

Tận cuối bầu trời.

Đóa hoa sen hỗn độn kia đột nhiên động đậy.

Khẽ động.

Trực tiếp xuất hiện trước mặt Tô Minh.

Xuất hiện ở phía trước lối vào chiến trường Thần Ma.

“Người trẻ tuổi, cậu nhất định phải từ chối lời mời sao?”, bóng dáng mặc đồ trắng nhìn Tô Minh thật sâu, hỏi lại.

vẫn còn cho Tô Minh một cơ hội.

“Nhất định.

Cảm ơn tiền bối và học viện Hỗn Độn đã mời, nhưng tạm thời duyên phận chưa tỏi”, nhưng Tô Minh

ngay cả nghĩ cũng không nghĩ đã gật đầu, lời nói ra lại càng khiến người ta không dám tin tưởng!
“Duyên phận chưa đến sao?”, bóng dáng mặc đồ trắng tự lẩm bẩm, lại cười: “Có lẽ đi”.

“Tiền bối, mặc dù duyên phận chưa tới, tôi tạm thời không thể gia nhập học viện Hỗn Độn, không thể nhận lời mời của tiền bối, nhưng thằng nhãi này vẫn cả gan xin tiền bối đừng nên can thiệp việc tôi giết Tư Đồ Phụng”.

Đờ mờ.

Trâu bò.

Lên mặt.

Rất nhiều người đều sợ đến muốn khóc.

Tô Minh đây là… đây là… đây là không chết không chịu được?
Anh vốn vô cùng may mắn, vả mặt sứ thần và học viện Hỗn Độn hết lần
này đến lần khác mà sứ thần lại không trách tội một cách kỳ lạ, khó mà tưởng tượng nổi.

Việc này quả thực là may mắn đến tận trời, dường như một trăm đời tổ tiên Tô Minh đều phù hộ cho vận may của anh.

Cố tình, chính anh lại muốn tìm đường chết.

Trúng tà?
Nhất định phải chọc giận sứ thần?
Một hai phải muốn sứ thần tùy tiện đập nát trong một hô hấp?
Còn sống không tốt sao?
Như đám người Độc Cô Nguyên, Tiền Sơn Sơn, vương Thừa Dịch đều ở trong trạng thái nửa hôn mê…

Tư Đồ Chính Trú cũng run lập cập, bị dọa cho ngơ ngơ ngác ngác.

Giờ phút này, ý chí Đại Đạo lại càng hồ đồ.

Bên trong chiến trường Thần Ma.

Gương mặt Tử Diệu cũng bắt đầu giật giật, muốn cao giọng cười to, muốn quỳ xuống cúng bái Tô Minh.

Trâu! Trâu bò! Anh kết bái anh em với tử thần sao? Nhất định phải chết rồi xuống địa ngục uống một chén với tử thần?
Tử Bình không nhịn được mà lắc đầu, thật muốn chửi bậy.

Còn Đạm Đài Vô Tình, sắc mặt cô ta không chỉ là tái nhợt mà giờ đã không còn chút máu.

“Vô Tình, cô còn gì để nói không? Tuyệt vọng sao?”, Từ Bình thở dài hỏi.

“Tôi… Tôi… Tôi tin anh ây, anh ây nhất định có lý… lý do của mình”, Đạm Đài Vô Tình cắn chặt hàm răng, như thể muốn cắn nát răng của mình.

Tại đây có hình ảnh
[Diendantruyen.Com] Đỉnh Cấp Tông Sư
.

 
Chương 1216: Chương 1216


Trong chớp mắt.
Ánh mắt bóng áo trắng khẽ co rúm.
Trong đầu bóng dáng mặc đồ trắng như thể vang lên tiếng chuông của đất trời!
Vang dội.
Nhớ rất kỹ.
Đó là chuyện rất rất lâu trước đây, thời điểm nền văn minh xương vừa mới khai thiên lập địa, có lẽ là trước cả khi nền văn minh xương khai thiên lập địa.
Có một cô gái phong hoa tuyệt đại, chỉ cần một suy nghĩ là có thể sinh hoặc diệt cả nền văn minh.

Một ngày nọ, cô gái ấy giáng lâm học viện Hỗn Độn.
Cô ấy nói, mình chỉ đi ngang qua.
Cô ấy nói, gặp được là duyên phận, rồi chỉ điểm viện trưởng học viện Hỗn Độn.
Lúc ấy, bóng dáng áo trắng chỉ là đứa trè con theo bên người viện trưởng học viện Hỗn Độn.
Viện trưởng hỏi: Ngài muốn chỉ điểm vãn bối như thế nào.
Cô gái nói: Hạ một ván cờ.

Sau đó, viện trưởng liền hạ một bàn cờ với cô gái kia, mà lúc đó, bóng áo trắng vẫn còn là đứa nhỏ đứng một bên châm trà cho viện trưởng và cô gái.
May mắn được nhìn thấy.
Ván cờ giữa viện trưởng và cô gái kia kết thúc rất nhanh chóng.
Khả năng chỉ có một giờ.
Ông ta xem không hiểu.
Nhưng ông ta nhớ rất rõ, sau khi kết thúc bàn cờ, cô gái kia có nói một câu: Quân trắng rơi xuống, tạo phúc trăm họ.

Quân đen rơi xuống, văn minh phục hưng.
Rất rõ ràng.
Đên giờ vẫn còn nhớ.
Dù đã qua một tỷ năm?
Sau ván cờ, cô gái đó rời đi.

Cô ấy nói, cô ấy phải tiếp tục đi con đường của mình.
Còn viện trưởng thì bế quan ngay sau ván cờ đó.

Không lâu sau, viện trưởng đột phá, thành tựu cảnh giới Vô Thượng.
“Một câu không đầu không đuôi, thần thần thao thao.

Chẳng lẽ chỉ thế là muốn sứ thần khoan dung cho hành vi càn rỡ của anh ta? sợ rằng đầu óc của Tô Minh thật sự có vấn đề đi?”, lúc này, khi mà bóng dáng mặc đồ trắng đang xuất thần, đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu hầu hết tất cả mọi người ở toàn bộ thế giới Đại Thiên.
Dù sao, chẳng có ai sẽ nghĩ theo hướng có lẽ Tô Minh có sâu xa gì đó với học viện Hỗn Độn.

Thứ nhất là do tuổi của Tô Minh, thứ hai là do lai lịch của Tô Minh, tuyệt đối không có khả năng này.
Tư Đồ Nhung, Tư Đồ Phụng và Tư Đồ Chính Trú đều thở phào nhẹ nhõm.

Vừa rồi Tô Minh thần thần bí bí, bọn họ có hơi sợ hãi, còn tưởng rằng Tô Minh thật sự có thể lấy ra “lý do” nào đó, nào nghĩ đến…
Cái này?

Bên trong chiến trường Thần Ma.
Dù là Chu Kình hay Tử Diệu đều suýt chút nữa cười ra tiếng.

Đó là sứ thần của học viện Hỗn Độn, đó là cấp bậc tồn tại có khả năng bao trùm, siêu việt toàn bộ nền văn minh xương, sẽ tùy tiện bị một câu nói không đầu không đuôi của anh lừa gạt?
Muốn lừa dối thì anh cũng phải chọn đúng đối tượng chứ?
“Tự cho là thông minh”, Tử Bình lại càng đánh giá như vậy, cực kỳ khinh
thường.

Thiên phú của anh quả thực kinh khủng, nhưng tâm tính và trí thông minh chắc chắn là số âm.

Loại người này cho dù có chút thiên phú võ đạo cũng khiến người ta xem thường, sẽ không có tương lai, thậm chí còn sống không lâu, chỉ đến thế thôi.
Ngược lại là ý chí Đại Đạo.
Lại suy nghĩ rất nhiều.
Đặc biệt là lúc bỗng dưng cảm nhận được cảm xúc của bóng dáng áo trắng rõ ràng có sự biến hóa, dù chỉ rất nhỏ nhưng không hề giống ảo giác, sau khi Tô Minh nói ra câu kia, nó lập tức thấy giật mình.

Trực giác nói cho nó biết, câu nói này của Tô Minh có lẽ có lai lịch lớn.
Chỉ chốc lát sau.
“Người trẻ tuổi, xin nhận cái cúi đầu của tôi.


Tống Xạ sơn xin phép thay mặt cho viện trưởng và toàn bộ học viện Hỗn Độn gửi lời chào trân
trọng đến cậu”, bóng dáng mặc đồ trắng lại… lại… lại vô cùng cung kính, nghiêm túc cúi đầu trước Tô Minh dưới hơn mười nghìn tỉ ánh mắt nhìn chăm chú.
Này…
Đại Đạo phải sụp đổ.
Ý chí Đại Đạo cũng phải vỡ vụn.
Toàn bộ thê giới Đại Thiên đều phải chấn động đến biến thành hư vô!
Đờ mờ!
Chẳng thể tưởng tượng nổi…
Tư Đồ Nhung trực tiếp bị dọa đến sợ vỡ mật, tâm trạng biến động cực kỳ dữ dội khiến hắn tử vong tại chỗ.
Hắn lại… lại bị dọa đến chết khiếp.
Chính là MsỢ chết khiếp” trong truyền thuyết.
Tư Đồ Phụng cũng chẳng khá hơn chút nào, gã run lập cập, cơ thể co giật không thể khống chê được, khí tức cả người hỗn loạn như muốn nhập ma.
Tư Đồ Chính Trú cũng lập tức quỳ xuống.

 
Chương 1217: Chương 1217


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Trong chiến trường Thần Ma.

hô hấp Chu Kình ngừng lại, đôi mắt khủng bố bỗng che kín vẻ cực kỳ sợ hãi, ghen ghét, không dám tin, oán độc, không cam lòng…
Di tích chỗ Chu Kình cũng suýt chút nữa sụp đổ.

Sau đó.

“Hồng hộc hồng hộc”, Chu Kình điên cuồng hít thở, tiếng hít thở vô cùng thô nặng.

“Cho nên, mọi việc đều có thể mà, không phải sao?”, đôi mắt đẹp của Đạm Đài Vô Tình lập tức sáng lên, vẻ mặt cô ta sáng láng, trong đôi mắt đẹp là vè chấn động và kiêu ngạo.

Gương mặt tuyệt đẹp lập tức hiện lên nụ cười ngọt ngào, kiêu hãnh cực kì hiếm thấy, đẹp đến không cách nào
hình dung, khiến người khác liếc mắt một cái là có thể đánh mất ba hồn sáu vía.

Đồng thời cô ta hơi hơi quay đầu, nhìn thoáng qua Tử Bình và Tử Diệu.

Tử Bình và Tử Diệu đều há hốc miệng, không lên tiếng, nhưng cả người run rẩy lại biểu thị rõ bọn họ đang cực kỳ không bình tĩnh.

Một cái tát này thật là vang dội.

Giờ phút này.

ờ bên ngoài.


“Có lẽ tôi không chịu được cái cúi đầu của tiền bối đâu”, Tô Minh cúi đầu với bóng người áo trắng, cũng chính là Tống Xạ sơn, cảm giác của Tô Minh vẫn khá tốt, huống chi học viện Hỗn Độn cũng có quan hệ sâu xa với thiên nữ Tạo Hóa.

“Nêu không chê, có thể gọi tôi một tiếng chú Tống”, Tống Xạ sơn cười nói, ông ta đã đoán được đại khái Tô Minh và cô gái hào hoa phong nhã, một niệm văn minh sống, một niệm văn minh diệt kia có quan hệ rất sâu xa, nếu đã như vậy thì đương nhiên ông ta muốn tạo quan hệ gần gũi với Tô Minh rồi.

Thứ nhất là để báo ân.

Thứ hai lả có thể tiếp tục có thiện duyên với thiên nữ Tạo Hóa.

“Chú Tống”, Tô Minh cũng không có ý kiến gì.

Nhìn thấy điều này, ở trên không.

Cuối vòm trời.

Đại Đạo thật sự có chút ngồi không yên!
Thậm chí Đại Đạo chi ý còn đang lo lắng có nên tiếp tục nhằm vào Tô Minh hay không?
Nó có chút sợ hãi.

Khi Tống Xạ Sơn và cả học viện Hỗn Độn đều là chỗ dựa của Tô Minh, nếu còn tiếp tục nhằm vào Tô Minh, tiếp tục tính kê Tô Minh, nghĩa là muốn chết!
Nhưng mà.

Lúc nó đang dao động.

Đột nhiên.

“Không cần phải sợ học viện Hỗn Độn, bổn tọa sẽ giải quyết học viện Hỗn Độn cho cậu, điều cậu cần phải
làm là nghĩ biện pháp gi3t ch3tTô Minh!” một giọng nói sâu xa truyền vào trong tai Đại Đạo.

Cái gì?
Âm thanh này.

Ý chí Đại Đạo chi ý rất kinh ngạc, bởi vì âm thanh này ở rất gần, mang đến cho nó một loại cảm giác vô địch.

Giống như có thể chôn vùi nó trong nháy mắt vậy.

Hơn nữa, có vè âm thanh này… có vẻ truyền đến từ một nơi cách xa vô số văn minh, hàng tỉ trượng hư không.

Đây là bản lĩnh gì vậy?
“Tiền… Tiền bối? Có phải… có phải ông là… là kè thù của thiên nữ Tạo Hóa kia không?” Ý chí Đại Đạo kịp phản ứng lại, nó rất khẩn trương, kích động, hưng phấn, cũng rất sợ hãi…
“Không sai.

Còn phải cảm ơn cậu”, âm thanh kia nói.

Tại đây có hình ảnh
[Diendantruyen.Com] Đỉnh Cấp Tông Sư

Ba đến năm năm?
Ý chí Đại Đạo lại buồn bực.

Ba đến năm năm thì lâu lắm.

Dựa theo tốc độ trưởng thành của Tô Minh, nếu chờ ba đến năm năm, không chừng sẽ có thể thành Đại Đê.

.
 
Chương 1218: Chương 1218


Mặt khác, ba đến năm năm sau đối phương mới có thể đến đây, trong ba đến năm năm này, nếu nó dám nhằm vào Tô Minh, học viện Hỗn Độn muốn gi3t ch3t Ý chí Đại Đạo của thê giới này là nó cũng chẳng khó khăn gì.


Nói một cách đơn giản, nước xa không cứu được lửa gần!
“Cậu không cần lo lắng, tuy rằng tạm thời bổn tọa còn không thể đến nền văn minh xương, nhưng bổn tọa vẫn có cách để cảnh cáo học viện Hỗn Độn của nền văn minh xương, cậu cứ việc nhằm vào, nghĩ hết biện pháp để gi3t ch3t tên nhóc đó”.

Ý chí Đại Đạo có chút vui sướng.

Thì ra là thế.

Nói như vậy, thật ra có thể…
“Bổn tọa có thể đồng ý với cậu,
nếu cậu có thể gi3t ch3t người trẻ tuổi bên cạnh thiên nữ Tạo Hóa trước khi bổn tọa xuống, như vậy đến khi bổn tọa đến đó sẽ có thể ban cho cậu một vài thứ cậu muốn, ví dụ như căn nguyên đại đạo”.

“Vâng vâng vâng, tiền bối, nhất định tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ!” Đại Đạo kích động.

Căn nguyên đại đạo là thứ mà nó khát vọng nhất.

Thực lực của nó sẽ lớn dần, mặt khác cũng không cần dùng cái gì cả, chỉ cần dùng đến căn nguyên đại đạo thôi.

Nêu có đủ căn nguyên đại đạo, thậm chí nó có thể lớn dần thành ý chí của nền văn minh xương, hoặc có thể nói là đứng đầu nền văn minh.

Nó cũng có dã tâm của mình.

“Tô Minh!” Đại Đạo ở trên chín tầng trời nhìn xuống, sát ý với Tô Minh

càng nhiều hơn.

Cùng lúc đó.

“Keng!”
Ma La Kiếm, động.

ờ ngay trước mặt Tống Xạ sơn.

Tô Minh đột nhiên ra tay, đâm một kiếm về phía Tư Đồ Phụng.

Một kiếm khủng bố kia.

Hạ xuống.

Sạch sẽ lưu loát.

Quá mạnh mẽ.

Cũng quá nhanh chóng.

Khiến Tư Đồ Phụng không thể tránh né được.

“Phụt…”

Tư Đồ Phụng hóa thành mưa máu.

Trên thực tế, nếu Tống Xạ sơn muốn ngăn cản thì cũng có thể làm được, mà chỉ có ông ta mới có thể làm được.

Nhưng đương nhiên ông ta sẽ
không ngăn cản.

Thậm chí nếu Tô Minh không ra tay, ông ta cũng sẽ giúp Tô Minh giết TƯĐỒ Phụng.

So với thanh niên Tô Minh này có quan hệ sâu xa với cô gái hào hoa phong nhã kia, mười nghìn tên hay một trăm nghìn tên Tư Đồ Phụng cũng chẳng là cái gì cả.

Tư Đồ Phụng đã chết, Tư Đồ Nhung cũng đã chết, Tư Đồ Chính Trú cũng không dám có một chút căm thù hay sát ý nào cả, hắn ta đang nằm rạp trên mặt đất! Run rẩy!
“Nhóc Tô, đường của mình thì phải tự mình đi, chú Tống mong rằng sẽ sớm được gặp cậu ở học viện Hỗn Độn”, Tống Xạ Sơn đột nhiên mở miệng.

Sau đó.

Ông ta trực tiếp biến mất.

Nhưng trước mặt Tô Minh lại có
một cái nhẫn đang lơ lửng.

“Cái nhẫn này xem như quà gặp mặt của chú Tống dành cho cậu”, giọng nói của Tống Xạ sơn truyền đến bên tai Tô Minh, đồng thời Tống Xạ Sơn cũng nghiêm túc nói thêm: “Bên trên tạm thời sẽ không dám tự mình ra tay đối phó với cậu, trước khi cậu đến Thành Đê Chứng Đạo cũng sẽ như thế, học viện Hỗn Độn không thể ra mặt giúp cậu được, tất cả đều phải dựa vào chính cậu.

Mặt khác, vừa rồi có một âm thanh cảnh cáo tôi, chắc hẳn âm thanh đó đến vì thiên nữ Tạo Hóa tiền bối”.

Cái gì?
Ánh mắt Tô Minh trở nên độc ác.

Cùng lúc đó.
 
Chương 1219: Chương 1219


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Còn nhiều nhất là năm năm”, thiên nữ Tạo Hóa cũng mở miệng nói, Tống Xạ Sơn bị cảnh cáo, đương nhiên cô ấy cũng cảm nhận được đôi mắt đến từ bên ngoài hàng tỷ nền văn minh: “Nhóc Tô, trong vòng năm năm, nếu anh không thể hoàn toàn khai phá hết kho tàng huyết mạch của anh…”
Thiên nữ Tạo Hóa thở dài.

Có lẽ một hy vọng duy nhất chính là ngay cả bọn họ cũng không nhìn thấu kho tàng huyết mạch đi?
Tô Minh trầm mặc.

Thiên nữ Tạo Hóa có bao nhiêu vô địch, anh biết rõ, ngay cả học viện Hỗn Độn cũng phải kính trọng thiên nữ Tạo Hóa! Cũng từng được thiên nữ Tạo Hóa chỉ bảo!
Như vậy người có thể đuổi giết thiên nữ Tạo Hóa, có thể trở thành kè đích của thiên nữ Tao Hóa.

Phải mạnh đến thê nào chứ?

Nhưng.

Tô Minh cũng không sợ hãi.

Cho dù năm năm sau, anh thật sự phải chịu chết cùng với thiên nữ Tạo Hóa.

Cũng không hề hối tiếc.

Mấy năm nay không có thiên nữ tiền bối, anh căn bản sẽ không đi được đến một bước này.

Tình hữu nghị giữa hai người đã không cần gì diễn tả bằng ngôn ngữ nào nữa.

“Nhóc Tô, tạm thời không cần nghĩ nhiều như vậy, năm năm vẫn rất lâu, bây giờ điều duy nhất mà anh phải lo lắng vẫn là làm như thế nào để gi3t ch3t Ý chí Đại Đạo.

Yên tâm đi, nhất định kè địch của bản thiên nữ cũng sẽ cho Ý chí Đại Đạo một ít lo lắng, tiếp theo Ý chí Đại Đạo sẽ dùng hết sức, càng thêm điên rồ để đối phó với anh”,
Thiên nữ Tạo Hóa lên tiếng nói.

“Thiên nữ tiền bối, cô yên tâm đi”, Tô Minh hít sâu một hơi, sau đó nhìn về phía Độc Cô Nguyên: “Cô Độc Cô, chúng ta nên vào chiến trường Thần Ma thôi!”
“ĐƯỢC…” Độc Cô Nguyên không biết nên hình dung cảm giác của mình như thê nào nữa, dù sao cũng là có chút ngây ngốc lơ mơ.

Tại đây có hình ảnh
[Diendantruyen.Com] Đỉnh Cấp Tông Sư
.
 
Chương 1220: Chương 1220


Suy nghĩ của cô ta đã thay đổi ba trăm sáu mươi độ.

Thậm chí lúc cô ta nói chuyện với Tô Minh, hay lúc Tô Minh nhìn về phía cô ta, cô ta còn có chút áp lực khó hiểu.

Thậm chí cô ta lại đột nhiên nghĩ đến: Nêu có cơ hội thì hãy tiếp xúc với Tô Minh nhiều vào, cậu ta thật sự rất mạnh, nhỡ may thích hợp với con thì sao?
Một lát sau.

Tô Minh, Độc Cô Nguyên, Tiền sơn Sơn, vương Thừa Dịch, Trương Khả.

Năm người trực tiếp tiến vào cánh cửa trận pháp của chiến trường Thần
Ma.

“Lần này, chắc hẳn sẽ chết nhỉ?” lúc nhìn thấy Tô Minh không chút do dự tiến vào chiến trường Thần Ma, Ý chí Đại Đạo trên chín tầng trời cười lạnh, cũng nhẹ nhàng thở ra.

Nó dám chắc sẽ biến chiến trường Thần Ma thành nơi chôn cất của Tô Minh.

“Chu Kình, giết Tô Minh đi”, Ý chí Đại Đạo trực tiếp truyền âm cho Chu Kình.


“Học viện Hỗn Độn…”, thật ra Chu Kình không nghi ngờ mình có thể giết Tô Minh, bởi vì thực lực bây giờ của hắn quá mạnh mẽ, nhưng lại biết rõ quan hệ của Tô Minh và học viện Hỗn Độn!
“Thứ nhất, nếu cậu không giết Tô Minh, Tô Minh tiến vào chiến trường Thần Ma cũng sẽ giết cậu, cậu có lựa chọn sao?”
“Thứ hai, bổn tọa còn không sợ trêu chọc học viện Hỗn Độn thì cậu sợ cái gì? Cho dù có chuyện gì thì cũng không đến lượt cậu phải chịu, bổn tọa không sợ hãi học viện Hỗn Độn, đương nhiên có đạo lý của bổn tọa”.

“Tôi đồng ý”, Chu Kình nói bằng giọng hơi khàn.

“Tô Minh, Chu Kình chính là món ăn đầu tiên mà bổn tọa chuẩn bị cho cậu, bổn tọa đã gần như nắm giữ 9,9 chiến trường Thần Ma rồi, ngoại trừ đỉnh Thần Ma trong truyền thuyết ra, bổn tọa đã gần như là người đứng đầu chiến trường Thần Ma rồi, mạng của cậu đã không còn là thứ cậu có thể nắm trong tay nữa”, Ý chí Đại Đạo có được sự tin tưởng tuyệt đối!
Ngay sau đó.

Đột nhiên.

Trên không trung của thế giới Đại Thiên.

Chập chờn.

Màu tím chập chờn.

Không gian chập chờn.


Thuộc tính chập chờn.

Trong phút chốc, hàng tỷ tu giả võ đạo ở thê giới Đại Thiên đều nhìn lên vòm trời.

Rất nhanh, một cái màn hình khí tức rất lớn, che lấp cả mặt trời xuất hiện.

Càng kinh khủng hơn là trên màn hình khí tức kia, dĩ nhiên là đám người Tô Minh, Độc Cô Nguyên, Tiền sơn Sơn.

Nói một cách khác, trên màn hình khí tức kia đang chiếu ra cảnh tượng ở trong chiến trường Thần Ma, dù sao đám người Tô Minh đã sắp tiến vào chiến trường Thần Ma rồi!
“Đáng chết! Quả nhiên chiến trường Thần Ma là một ván cờ chết!” trong hoàng triều Bất Từ, Đạm Đài
Chân Thương vô cùng sợ hãi, giận dữ và kiêng kị.

Cũng không khó để biểu diễn hình ảnh đồng bộ khí tức này, nhưng điều khó chính là thứ đang được chiếu ra chính là cảnh trong chiến trường Thần Ma…
Có nghĩa là Ý chí Đại Đạo đã… đã nắm giữ chiến trường Thần Ma trong tay tới một trình độ quá đáng sợ rồi.

Trình độ nắm chắc trong tay như thê đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Dù sao, lai lịch của chiến trường Thần Ma tương đối lớn.

Theo lý thuyết, nó cũng không phải là thứ mà Ý chí Đại Đạo có thể nắm trong tay được.

Nhưng sự thật lại đang hiện ra trước mắt.

.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom