Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1966: C1966: Khinh bỉ một cách trắng trợn


Cận chiến kiểu đấy, hoàn toàn chỉ có cứng đối cứng, chiêu đối chiêu mới là cách tốt nhất. Còn muốn né thì y như nằm mơ giữa ban ngày vậy. Nhưng ai ngờ, Tô Minh lại làm được.

"Chẳng những sở hữu quy luật không gian thất đoạn đỉnh phong, còn có thể sử dụng nó đến trình độ này thì quả là, quả là...", Tống Xạ Sơn không biết nên miêu tả cảm giác của mình lúc này thế nào, y như đang nằm mơ vậy.

Nhưng dù có mơ chắc cũng không dám mơ như thế.

Cùng lúc đó, sau khi né được chiêu kiếm kia của Tùy Y Nhân hết sức dễ dàng thì dưới quy luật không gian, cơ thể Tô Minh như một lớp ảo ảnh, bước từng bước đi đến, lại chẳng ai thấy được động tác của anh, nhưng Tô Minh đã xuất hiện đằng sau Tùy Y Nhân.

"Bốp!"

Tô Minh không chút do dự đấm một quyền vào cổ Tùy Y Nhân, cả cơ thể cậu ta bị anh đánh bay ra ngoài.

"Rách?", Nhiếp Thanh Cầm ngừng thở, gương mặt run rẩy.

Tất cả mọi người đều thấy khi một quyền kia của Tô Minh đấm lên cổ Tùy Y Nhân thì cổ cậu ta đã lõm xuống, rồi còn xuất hiện một vết rách.


Điều này...

"Sư tôn, sư đệ đúng là không phải người mà, hu hu hu", Hữu Cầm Bảo Bảo trên tàu chiến con thoi sụp đổ, bị dọa và đả kích bật khóc. Mấy năm nay, ai cũng dạy cho cô ta một đạo lý, nào nền văn minh cấp một chính là rác rưởi, tu giả võ đạo ở đó có thể thuận tay giết chết, người hầu ở nền văn minh cấp hai xuống đấy cũng là bậc bề trên như thánh tử, thánh nữ... Toàn là nhảm nhí!

Bà mẹ nó chứ ở đó mà nền văn minh cấp một chỉ toàn là rác rưởi!

Sư đệ Tô Minh mà là rác rưởi hả?

Hữu Cầm Bảo Bảo đều bị đả kích tự bế.

Giờ phút này, Nhiếp Thanh Cầm cũng không định lấy ra những con bài chưa lật nữa.

Tô Minh quả thật đã khiến bà ta nảy ra ý yêu thích người tài.

"Sư tôn, Người Bất Tử không thể giết được thật ạ?", Vân Sơn trên tàu chiến trong hư không nhíu mày, sau đó tò mò hỏi. Anh ta có hơi tiếc nuối vì hy vọng sư đệ Tô Minh có thể giết chết Tùy Y Nhân.

"Đương nhiên không phải, trong vô vàn thế giới, từ thuở thái cổ không có gì là bất tử bất diệt và sống mãi cả", Ninh Triều Thiên lắc đầu: "Đúng là Người Bất Tử rất khó giết, nhưng đây chỉ ở trong tình huống ngang nhau. Nếu thực lực chênh nhau quá lớn thì cũng có thể giết chết Người Bất Tử".

"Thực lực chênh nhau quá lớn? Vậy khó rồi, bản thân Tùy Y Nhân đã là Đại Đế thượng vị chín chuyển, muốn mạnh hơn cậu ta thì phải mạnh đến nỗi nào chứ? Lẽ nào phải đạt tới cảnh giới Tiên Nhân?"

Trên Đại Đế chính là Tiên.

Nó chia thành Tiên Nhân, Tiên Vương, Tiên Tôn và ba cảnh giới giới ấy cũng mạnh hơn Đại Đế rất rất rất nhiều. Vì Tiên là một hệ thống võ đạo khác rồi.

Tiên là tu luyện ý chí bất hủ, năm tháng, số mệnh trong đất trời và căn nguyên văn minh.


Thường thì một nền văn minh cấp một là không có khả năng xuất hiện Tiên.

Đương nhiên, nền văn minh Xương lại có chút đặc biệt.

Đúng lúc này.

"Nhiếp hoàng hậu, cảm ơn đã ưu ái, nhưng, ai nói tôi không giết được cái tên gọi là Người Bất Tử kia?", Tô Minh sảng khoái cười.

Sau đó.

"Không gian giam cầm".

"Không gian xiềng xích".

"Không gian đè nén".

"Không gian xếp chồng".


Tô Minh nhìn Tùy Y Nhân đuổi theo đến trước mặt mình, quát.

Bốn loại thần thông quy luật không gian đỉnh cấp được anh thi triển.

Kế tiếp, điều khiến người ta hoảng sợ là Tùy Y Nhân đã ngừng lại, bị khóa lại như lọt vào đầm lầy, không thể nhúc nhích được tý nào.

Cảnh tượng ấy cực kỳ khủng bố!

"Có thể sử dụng quy luật không gian đến mức ấy thì e rằng nền văn minh Xương cũng không chứa nổi con rồng này!", Tống Xạ Sơn không nhịn được cảm thán. Theo ông ta biết, dù là đám người dùng quy luật không gian chứng đạo thành Đế muốn sáng tạo ra thần thông cũng cần tích lũy hàng tỷ năm. Rất nhiều cao thủ không gian cùng lắm chỉ biết dùng mấy thần thông. Còn Tô Minh, chắc phải biết được hơn 10 cái chứ ít gì nhỉ?

Càng đáng sợ hơn là cách sử dụng những thần thông ấy của Tô Minh quả thật là thành thạo một cách như ăn vào máu rồi.

Sắc mặt Nhiếp Thanh Cầm lập tức sa sầm, rồi im lặng.
 
Chương 1967: C1967: Nhiếp thanh cầm như sắp phát điên


“Phụp!”, Thái U Hỏa giống như một con rồng lửa màu tím đỏ, quái dị đầy màu sắc như thiêu đốt cả bầu trời.

Thái U Hỏa vừa xuất hiện thì giống như ánh sáng trong đêm đen, soi sáng cả đất trời. Nhưng lại giống như bóng dáng thần chết đi vào không gian bị Tô Minh khóa chặt, rồi lao về phía Tùy Y Nhân.

Ngay lập tức, ngọn lửa bao trùm toàn thân Tùy Y Nhân.

“Ha ha!”, Nhiếp Thanh Cầm vừa định bật cười chế giễu, bởi vì trong nhận thức của bà ta thì không có ngọn lửa nào có thể làm ‘người Bất Tử’ bị thương, kể cả là Bỉ Ngạn hỏa.

Nhưng vẫn chưa đợi bà ta cười sảng khoái thì ánh mắt bà ta không ngừng run rẩy như gặp ma.

Trước mặt bà ta là cảnh tượng khắp người Tùy Y Nhân không ngừng run rẩy khi tiếp xúc với Thái U Hỏa, có một phần bị tan chảy, thậm chí còn bị thiêu đốt thành vết rõ ràng.

Mặc dù rất ít nhưng điều đó cũng đủ thấy, Thái U Hỏa của Tô Minh có thể khiến Tùy Y Nhân bị thương.


Chỉ cần có thể khiến Tùy Y Nhân bị thương là đủ rồi.

Bởi vì lúc này Tùy Y Nhân bị khóa chặt, kể cả bị thương một chút nhưng Tô Minh vẫn có thể duy trì Thái U Hỏa tấn công. Từng chút một là có thể ngưng tụ thành ngọn lửa tiêu diệt. Dù sao thì Tùy Y Nhân cũng chỉ là bia đỡ đạn thôi?

Nhiếp Thanh Cầm như sắp phát điên!

Tại sao… Hết lần này đến lần khác mà kế hoạch đều không như bà ta mong muốn.

Dường như tất cả chân lý võ đạo và quan niệm võ đạo thì vô hiệu lực khi gặp Tô Minh.

Nhiếp Thanh Cầm thấy uất ức, sắc mặt sầm lại. Bà ta làm sao có thể đợi được nữa, trực tiếp rống lên: “Sư tôn! Con muốn thằng khốn này chết không có chỗ chôn”.


Nhiếp Thanh Cầm đã tức phát điên, không còn đợi được nữa.

Hơn nữa, nếu như không giết chết được Tô Minh, Tùy Y Nhân mà bị thiêu đốt trong ngọn lửa tấn công của Tô Minh thì lãng phí quá.

Bà ta đã tiêu tốn vô số tài nguyên võ đạo để luyện Tùy Y Nhân thành người Bất Tử. Vì vậy bà ta không thể chấp nhận hiện thực mà Tùy Y Nhân hóa thành hư vô trong tay Tô Minh.

“Haiz!”, kèm theo tiếng hét của Nhiếp Thanh Cầm thì có một tiếng thở dài vang lên. Sau đó, chỉ thấy phía sau Nhiếp Thanh Cầm xuất hiện một bà lão.

Bà lão này rất kỳ quái, dường như chỉ là một làn khói trắng rồi dần dần biến thành một bóng hình. Ngũ quan của bà ta khá khủng khiếp, không có lòng tử, hai mắt chỉ là hốc xương, trong đó dường như ngưng kết kiểu mạng nhện.

Hàm răng của bà ta cũng khá kinh khủng, toàn là màu máu. Ngoài ra, bà ta để đầu trọc, gần như không có tóc. Dáng người thấp bé, chắc tầm 1m30, lưng còng. Hơi thở thì nặng nề, giống như con côn trùng vo ve trong màn đêm, nghe rất chói tai, khiến người ta khó chịu.

Nhìn thế nào cũng thấy bà lão này không giống người sống nhưng bà ta lại có sức sống mãnh liệt.

Tay phải của bà ta cầm một chiếc lọ. Lọ đó hình tròn, cổ xưa, có dấu vết của năm tháng, giống như có lịch sử hàng tỷ năm. Trong lọ đó có chất lỏng, nếu nhìn kỹ thì thấy có màu sắc như cát lún đang không ngừng biến đổi, lúc thì màu tím, lúc thì màu xanh. Trong lúc di chuyển còn lúc nhúc như có sự sống trong đó.

Cũng chính giây phút bà lão xuất hiện, Tô Minh cảm thấy mình như bị khóa chặt.
 
Chương 1968: C1968: Ông ta vô cùng kinh ngạc


Đúng thế! Anh bị bà lão khóa chặt.

Nguy hiểm! Nguy hiểm vô cùng! Suy nghĩ này cứ lởn vởn trong đầu Tô Minh nhưng chỉ thế thôi, chứ chưa phải đòn chí mạng.

Tô Minh không hề sợ.

“Bà lão Quỷ Sha?”, trong hư không, sắc mặt của Tống Xạ Sơn trắng bệch, hoàn toàn là vẻ khó tin. Sau đó là vẻ phẫn nộ, cuối cùng là cảm giác ngạt thở, phẫn nộ đến nỗi toàn thân run rẩy.

Tống Xạ Sơn không thể ngờ, đến bà lão Quỷ Sha cũng xuất hiện.

Hơn nữa, bà lão Quỷ Sha còn nghe lệnh của đồ đệ Nhiếp Thanh Cầm?

Ban nãy, rõ ràng là Nhiếp Thanh Cầm ra lệnh cho sư tôn của mình mà. Sao có thể thế được?


Tống Xạ Sơn tự thấy mình hiểu khá nhiều về Nhiếp Thanh Cầm và cả Thái Nhất thần quốc. Nhưng lúc này, ông ta cũng không chắc chắn lắm.

Còn nữa, chẳng phải bà lão Quỷ Sha mất tích mấy chục triệu năm rồi sao? Sao đột nhiên lại xuất hiện thế này?

“Tống Xạ Sơn! Đã lâu không gặp!”, bà lão Quỷ Sha ngẩng đầu lên nhìn Tống Xạ Sơn, cười nói.

“Bà lão Quỷ Sha! Bà là một trong những lão quái vật có tuổi đời khá lớn trong nền văn minh Xương, lại còn đứng thứ 7 trên bảng xếp hạng lão quái vật thì không nên ra tay với một chàng trai mới 30 tuổi chứ? Đồ đệ Nhiếp Thanh Cầm của bà không cần thể diện đã đành, lẽ nào bà cũng thế sao?”, Tống Xạ Sơn hét lớn, giọng nói ngưng trọng.

Nhưng nếu bà lão Quỷ Sha thật sự ra tay thì Tô Minh cũng khó giữ mạng, chỉ e là còn không vào được luân hồi, thậm chí ông ta muốn mang theo một chút thần hồn của Tô Minh cũng khó.

Lúc này ông ta thấy rất căng thẳng, cũng rất hối hận. Ông ta không nên đến một mình, nên dẫn theo lãnh đạo cấp cao của học viện Hỗn Độn, thậm chí là mời cả viện trưởng đến cùng.

Đúng là ông ta vẫn đánh giá thấp con người nham hiểm như Nhiếp Thanh Cầm. . Ngôn Tình Sủng


“Thằng nhóc này được đấy! Nhưng cũng chính vì thế mà nó phải chết”, bà lão Quỷ Sha cười, nhìn Tô Minh, nói.

“Quỷ Sha! Bà đúng là vô liêm sỉ, vậy thì bổn tọa sẽ chơi với bà”, Tống Xạ Sơn đã quyết định ra tay, bất luận là Nhiếp Thanh Cầm uy hiếp thế nào thì ông ta vẫn phải ra tay chứ không còn lựa chọn thứ hai.

“Tạm thời tôi không muốn chơi với ông”, bà lão Quỷ Sha cười nham hiểm, nói.

x“Chuyện này không do bà quyết định!”, Tống Xạ Sơn nói một câu rồi ra tay đột ngột.

Ông ta phát hiện, hư không của mình bị chặn lại bởi một làn sương mù và cát trắng quái dị.

Làn sương mù đó như đầm lầy giết người bất tận, lại giống như đại dương bị ngăn cách bởi dòng cát lún.

Dù sao thì lúc này Tống Xạ Sơn mơ hồ cảm nhận được, dường như mình cách Thái Nhất thần quốc mà mình thấy ngay trước mặt, rất xa rất xa.

Ông ta vô cùng kinh ngạc!

Đây là thủ đoạn của tiên nhân sao? Bà lão Quỷ Sha chạm đến cảnh giới của tiên nhân rồi sao? Ông ta thật sự thấy kinh hãi.
 
Chương 1969: C1969: Ẩn mình quá kỹ quá khủng khiếp


Mặc dù ai nấy trên bảng xếp hạng đều ẩn giấu thực lực và cảnh giới.

Nhưng cũng chỉ có mức độ thôi chứ?

Bà lão Quỷ Sha đứng thứ 7 trên bảng xếp hạng, bề ngoài thì cảnh giới ở cấp bậc Đại Đế thượng vị tám chuyển, bao gồm cả Tống Xạ Sơn trong đó. Nhưng rất nhiều người đoán cảnh giới thật sự của bà lão Quỷ Sha là chín chuyển. Nhưng nào ngờ…

Không phải!

Không phải như thế! Mà là cảnh giới bán bộ Tiên Nhân rồi!

Ẩn mình quá kỹ! Quá khủng khiếp!

Bao gồm cả Ninh Triều Thiên đang ở trên tàu con thoi tác chiến trong hư không lúc này cũng biến đổi sắc mặt.

“Sư tôn! Chuyện gì thế này?”, giọng nói của Hữu Cầm Bảo Bảo run rẩy, nói: “Có phải là chúng ta không cứu được sư đệ rồi không ạ?”

Hữu Cầm Bảo Bảo như sắp khóc đến nơi. Cô ta đã thử thi triển thân pháp và quy luật không gian, định đi về phía Thái Nhất thần quốc nhưng không làm được. Cô ta bị ngăn cách bởi trời đất, ngăn cách bởi nền văn minh nào đó. Quá đỗi khủng khiếp!


Hữu Cầm Bảo Bảo sợ đến nỗi chết ngất.

Cát Tề và Vân Sơn cũng sốt sắng mà toát hết mồ hôi.

“Chết tiệt! Bà lão Quỷ Sha này đã chạm đến cảnh giới của Tiên Nhân rồi. Mặc dù chưa phải Tiên Nhân thật sự nhưng cũng đủ sức mượn pháp bảo tiên nhân trong tay để ‘phong giới’”, Ninh Triều Thiên hít một hơi thật sâu, nói.

Mặt Ninh Triều Thiên đã không còn giọt máu.

Ở thời kỳ đỉnh cao, ông ấy có thể dễ dàng phá bỏ phong giới này. Còn dễ dàng dùng một ngón tay giết chết bà lão Quỷ Sha.

Nhưng hiện giờ ông không ở thời kỳ đỉnh cao, lại còn vừa mới khôi phục trí nhớ.

Thực lực vừa mới khôi phục ở cấp bậc Đại Đế thượng vị chín chuyển.

Đừng thấy cấp bậc Đại Đế thượng vị chín chuyển cũng tầm tầm với cảnh giới bán bộ Tiên Nhân và chỉ kém một chút thôi. Nhưng chỉ cần chạm đến được chữ ‘Tiên’ là đã cách nhau một trời một vực. Lúc này đã cách nhau về cấp bậc, về hệ thống võ đạo rồi.


Hơi thở của Ninh Triều Thiên bắt đầu trở nên nóng ran, thậm chí hai mắt như điên dại.

Trong đầu ông đang suy nghĩ xem nên cứu người bằng cách nào?

Tống Xạ Sơn cũng như thế.

Nhưng trong thời gian ngắn, bất luận là Ninh Triều Thiên và Tống Xạ Sơn thì đều không làm gì được bà lão Quỷ Sha, chứ đừng nói đến việc cứu người.

“Chàng trai! ‘Lửa’ không dùng như vậy đâu”, một giây sau, bà lão Quỷ Sha thu ánh mắt lại rồi nhìn về phía Tô Minh, nhe răng cười, sau đó khẽ giơ bàn tay xương xẩu lên, trong đó bắn ra ngọn lửa màu đen.

Bỗng chốc, trời đất tối sầm lại, dường như biến thành đêm đen.

Ngọn lửa bắn về phía Tô Minh, thoạt nhìn tốc độ không nhanh nhưng cho người ta cảm giác nó như sắp hủy diệt cả thế giới.

Nhiệt độ của Thái Nhất thần quốc bắt đầu điên cuồng tăng lên.

Ngọn lửa này ở cấp bậc Bỉ Ngạn thượng phẩm, hơn nữa còn rất đặc biệt.

Ngọn lửa ở cấp bậc Bỉ Ngạn cũng chia làm nhiều loại.

Có Bỉ Ngạn thượng phẩm, trung phẩm và hạ phẩm.
 
Chương 1970: C1970: Hiệu quả không tồi


Hiện giờ Thái U Hỏa của Tô Minh chỉ là Bỉ Ngạn hạ phẩm. Tất nhiên, sự khủng khiếp của Thái U Hỏa chính là có thể tiếp tục phát triển, nuốt trọn, tiềm lực rất lớn. Nhưng không thể so sánh với ngọn lửa ở cấp bậc Bỉ Ngạn thượng phẩm trong tay bà lão Quỷ Sha được, kém tận mười lần.

Ngọn lửa ở cấp bậc Bỉ Ngạn thượng phẩm có thể giết được cấp bậc Đại Đế thượng vị chín chuyển, đã đạt đến mức độ chịu đựng cực hạn của nền văn minh Xương. Có thể thấy nó mạnh đến mức nào?

“Không…!”, Tống Xạ Sơn rống lên, đôi mắt đỏ ửng.

Ninh Triều Thiên nghiến răng nghiến lợi, dường như bị ép đến đường cùng nhưng không có cách nào khác.

Ninh Triều Thiên hận, hận mình vô dụng? Tại sao vừa mới lấy lại được trí nhớ luân hồi, tại sao đến giờ vẫn chưa khôi phục được thực lực nhất định?

“Tô Minh! Cậu có thể trụ được đến lúc sư tôn của bổn hậu giải quyết cậu đã là mạnh lắm rồi. Cậu đã có thể tự hào về mình, cứ yên tâm đi đi”, Nhiếp Thanh Cầm cười nói với vẻ yên tâm.

Một giây sau có thể thấy rõ ngọn lửa màu đen thoắt cái đã đến trước mặt Tô Minh.


Nhưng đúng lúc này…

“Chỉ có thế thôi sao?”, Tô Minh lắc đầu với vẻ khinh bỉ, nói: “Quá thất vọng!”

Lời nói vừa dứt thì mọi người đều thấy rõ, ngọn lửa đến trước mặt Tô Minh nhưng bị dập tắt ngay lập tức, giống như đốm lửa màu đen đang cháy nhưng lúc này bị thổi tắt.

Quá kỳ dị!

“Quả nhiên cây Thế Giới còn có thể dùng kiểu này”, trong lòng Tô Minh thấy vui mừng.

Anh đã thử cách dùng mới của cây Thế Giới.


Hiệu quả không tồi.

Nếu cây Thế Giới đã có sức sống vô tận thì ngược lại, nó có thể nuốt trọn sức sống vô tận không? Đây là phát hiện mới của Tô Minh.

Thực tế là… Có!

Thứ nhất, mặc dù hiện giờ phạm vi nuốt trọn của cây Thế Giới chỉ là khoảng cách ngắn xung quanh nó nhưng nó vẫn có thể phát triển thêm. Hơn nữa, kể cả là khoảng cách ngắn thì vẫn dùng được.

Thứ hai, nếu Thái U Hỏa ở cấp bậc Bỉ Ngạn có thể tăng thêm sức mạnh thì giống như ngọn lửa bình thường gặp phải khí oxy và bùng cháy bất cứ lúc nào.

Đây là tư duy ngược chiều. Nếu ngọn lửa ở cấp bậc Bỉ Ngạn hoàn toàn hết sinh khí thì phải chăng sẽ giống ngọn lửa thông thường mất đi khí oxy, không có điều kiện bùng cháy, từ đó sẽ bị dập tắt rất nhanh?

Vì vậy Tô Minh thử kết hợp cả hai.

Lúc ngọn lửa màu đen của bà lão Quỷ Sha đến trước mặt Tô Minh, nằm trong phạm vi mà cây Thế Giới có thể nuốt trọn sinh khí thì Tô Minh thấy chấn động. Anh dùng cây Thế Giới để nuốt trọn.
 
Chương 1971: C1971: Nhưng không có gì là tuyệt tối


Lần này không phải là ngọn lửa màu đen, mà là luồng lửa như sóng thần ập đến trước mặt Tô Minh.

Còn Tô Minh lúc này mặt không biến sắc.

Dù sao thì Tô Minh vẫn đứng đó. Hiện giờ anh đang tập trung quan sát Thái U Hỏa tiếp tục thiêu đốt, tiêu diệt Tùy Y Nhân. Thân xác người Bất Tử của Tùy Y Nhân, ban nãy bị thiêu cháy một hồi, giờ đây đã nhìn ra có chút bị nung chảy, cũng mất đi khoảng 1/10 thân xác của người Bất Tử.

Thoắt cái, luồng lửa màu đen ập đến phía Tô Minh nhưng đều bị anh nhấn chìm.

“Xem cậu có chết không?”, bà lão Quỷ Sha hét lớn, vô cùng tàn nhẫn. Con người kiêu ngạo của bà ta không thể chấp nhận một con kiến có thể đỡ được chiêu thứ hai của bà ta.

“Không!”, Tống Xạ Sơn và Ninh Triều Thiên ở trong không trung đều đồng thời rống lên.

Tô Ly dường như ngất đi, cũng may có Phong Vũ Vân đỡ lấy, nhưng Phong Vũ Vân cũng không kìm được mà bật khóc.

Nhưng sau đó…


“Chỉ thế thôi à?”, giọng nói của Tô Minh vang lên, vẫn là câu nói này. Đúng là thất vọng quá đi!

Lời nói vừa dứt thì ngọn lửa bao trùm đất trời như muốn thiêu đốt Tô Minh, lúc này lập tức biến mất, bị dập tắt hoàn toàn.

Như gặp phải ma vậy!

Còn Tô Minh thì không hề hấn gì.

“Không thể nào!”, Nhiếp Thanh Cầm thất thần. Vốn dĩ đang vuốt ve bộ lông cáo chín đuôi nhưng giờ đây lại nắm chặt, dường như bóp nát xương của hồ ly chín đuôi khiến hồ ly cũng rống lên thê thảm.

“Cậu…”, bà lão Quỷ Sha như ngạt thở, vừa định nói gì thì…

Bà ta vô cùng kinh ngạc…


Bà ta không sợ các quy luật, dù sao thì đến cảnh giới này của bà ta, kể cả là quy luật Đế Đạo hay là quy luật Hoang Cổ, thậm chí là quy luật ngoại vực thì đều không là gì.

Nói thật, một khi chạm đến hai chữ ‘Tiên Nhân’, kể cả chỉ là bán bộ, chỉ là một chút thì quy luật đều trở thành những thứ ở tầng thấp, căn bản không có nỗi uy hiếp với bà ta.

Nhưng không có gì là tuyệt tối.

Ví dụ, một con kiến rất khó cắn chết con voi. Nhưng hàng tỷ con kiến thì sao?

‘Pháp Tắc Trường Hà’ của Tô Minh chính là như vậy.

Hơn 7000 quy luật kết hợp hòa quyện thành Pháp Tắc Trường Hà, số lượng dẫn đến biến đổi về chất lượng.

Còn bà lão Quỷ Sha có thể cảm nhận được sự nguy hiểm trong Pháp Tắc Trường Hà.

Nhưng dù sao thì bà lão Quỷ Sha vẫn có đẳng cấp của riêng mình. Mặc dù kinh ngạc nhưng không hoảng loạn. Bàn tay xương xẩu lại giơ lên, thân người mỏng manh khẽ xoay mạnh, bàn tay xương xẩu lại nâng thành một đường vòng phức tạp.

“Tiên Tháp!”

Bà lão thốt ra hai chữ.
 
Chương 1972: C1972: Đúng là quá đáng


Ngay lập tức xuất hiện dòng nước màu xám đất trong không khí như có linh hồn xếp chồng lên nhau rồi lao về phía trước.

Nó đi đến đâu thì ranh giới nền văn minh và hàng rào hỗn độn đều bắt đầu sụp đổ.

Dòng nước ở khu vực bên ngoài đều bắt đầu chảy vào trong.

Trời đất không ngừng run rẩy, cả Thái Nhất thần quốc rơi vào trạng thái yên tĩnh lạ thường, dường như trở thành nơi chết chóc, mọi thứ đều vô cùng khủng khiếp.

“Thủ đoạn tiên nhân?”, Tống Xạ Sơn hô lên.

Ông ta có thể cảm nhận rõ, chiêu mà bà lão thi triển là chiêu vô cùng khủng khiếp. Nói một cách đơn giản thì chiêu này chí ít cũng có kế thừa võ đạo trong nền văn minh cấp hai.

Có lẽ nó còn mạnh hơn rất nhiều so với tất cả võ đạo trong nền văn minh cấp một của nền văn minh Xương, không chỉ là một cấp bậc. .


||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

Lấy loại võ đạo này để tấn công đúng là ức hiếp người quá đáng.

Ví dụ luồng khí tấn công của bà lão Quỷ Sha, đây căn bản không phải là chân khí mà là một thể năng lượng cao cấp. Tống Xạ Sơn cũng miễn cưỡng nghe nói, dường như nó có tên là ‘tiên nguyên’.

Tiên nguyên cũng được vận chuyển từ đan điền ra nhưng hệ thống võ đạo không giống nhau, tiên nguyên còn mạnh hơn chân khí rất nhiều.

Đúng là quá đáng!

Tống Xạ Sơn theo bản năng nhìn về phía cuối chân trời.


Nhưng ở phía đó không có bất cứ phản ứng gì.

Thông thường mà nói, trong nền văn minh cấp một có thủ đoạn tấn công của hệ thống võ đạo nền văn minh cấp hai, là vi phạm quy tắc văn minh.

Đúng vậy! Trong nền văn minh cũng có quy tắc văn minh.

Nếu không thì nền văn minh cấp hai chẳng phải sẽ tùy ý cướp đoạt nền văn minh cấp một? Nền văn minh cấp ba sẽ tùy ý cướp đoạt nền văn minh cấp hai? Như vậy, phải chăng cuối cùng chỉ còn lại nền văn minh cấp chín sao? Như vậy là không được.

Nếu như thật sự có thể tùy ý cướp đoạt như thế thì cuối cùng, chư thiên vạn giới cướp đoạt, chém giết chỉ còn lại một thế lực. Chắc chư thiên vạn giới cũng tự sụp đổ thôi.

Vì vậy, để duy trì sự ổn định của chư thiên vạn giới, duy trì năng lượng của vũ trụ, duy trì định lượng của sinh tử thì cần phải có hệ thống quy tắc văn minh.

Hiện giờ, bà lão Quỷ Sha ra tay chính là vi phạm hệ thống quy tắc văn minh. Về lý mà nói, ý chí văn minh của nền văn minh Xương phải xuất hiện để tiêu diệt bà lão Quỷ Sha.

Không cần lo lắng ý chí văn minh của nền văn minh Xương không giết được bà lão Quỷ Sha. Bởi vì bà lão Quỷ Sha vẫn chưa phải quá mạnh, cũng chỉ ở bán bộ Tiên Nhân thôi.

Hơn nữa, với việc bổ sung các quy tắc văn minh thì chỉ cần ý chí văn minh chiếm ưu thế là có thể có được sự giúp đỡ nguyên bản của chư thiên vạn giới, từ đó giết bà lão Quỷ Sha quá đơn giản.
 
Chương 1973: C1973: Tính toán vẫn sai ư


Nháy mắt sau đó, 7000 Pháp Tắc Trường Hà tan ra, toàn bộ trở lại vào trong cơ thể Tô Minh, dồng thời, khóe miệng Tô Minh cũng có một tia máu đỏ tươi.

Pháp Tắc Trường Hà không bị chút thương tổn nào, hoàn hảo không sứt mẻ, nhưng bản thân Tô Minh do đã bị lực xung kích vô diễn khổng lồ chấn động tới nên có chút thương thế, đương nhiên nháy mắt là khỏi.

Nhìn lại bà lão Qủy Sha.

"Cọ cọ cọ cọ".

Bà ta lại lùi về sau bốn bước.

Không giống như Tô Minh khóe miệng chỉ tràn ra một vệt máu, cánh tay của bà ta, cánh tay mà bà ta thi triển võ kỹ đã không còn nhìn rõ huyết nhục, rách toác nhìn thấy cả xương. Thương thế nghiêm trọng hơn Tô Minh.

"...", trong hốc mắt lõm vào quỷ dị che kín như mạng nhện của bà lão Qủy Sha tràn ngập vẻ kiêng kỵ, khiếp sợ âm u.


Ngay đến thủ đoạn tiên nhân bà ta cũng đã dùng rồi mà vẫn chịu thiệt ư? Tính toán vẫn sai ư?

"Đây...", trong hư không, Ninh Triều Thiên suýt chút nữa là nghẹn chết, vừa nãy ông ta cảm thấy trong lòng tuyệt vọng khi bà lão Qủy Sha sử dụng thủ đoạn tiên nhân, chỉ biết cầu nguyện Tô Minh đừng chết, không hơn không kém. Nhưng trên thực tế Tô Minh không những không chết, ngược lại còn chiếm được ưu thế dưới một kích này.

Việc này không phải là vui mừng nữa mà là kinh hãi.

Ninh Triều Thiên bị tên đồ nhi này của mình dọa cho có chút không biết phải làm sao.

Đừng coi thường một chiêu này của Tô Minh, suýt chút nữa đã phá vỡ được hệ thống võ đạo rồi, không, phải là phá vỡ hệ thống văn minh.

Hệ thống văn minh vững chắc và mạnh mẽ hơn nhiều so với hệ thống võ đạo.


Nhìn sang ba người Hữu Cầm Bảo Bảo, giờ phút này đã trực tiếp ngây ra như kẻ ngốc.

"Sư tôn, đừng đùa với cậu ta nữa, toàn lực ra tay, giết chết cậu ta đi!", Nhiếp Thanh Cầm đột nhiên quát lên, thanh âm kiên định và tàn nhẫn.

Sốt ruột rồi.

Tô Minh hết lần này đến lần khác đều nằm ngoài dự đoán khiến bà ta có chút bất an.

Lần đầu tiên bà ta cảm thấy có một người nằm ngoài sự toan tính, nắm trong tay của bà ta như vậy.

"Đi!", bà lão Qủy Sha gật đầu, đồng thời cũng trở nên vô cùng thận trọng, không tiếp tục nương tay nữa, quát lên một tiếng sau đó chiếc bình đựng đầy cát chảy đang nhu động trong tay lập tức được tế ra.

Chiếc bình dâng lên cuồn cuộn ngất trời. Phảng nhất như thay thế cả bầu trời.

Trong lúc nhất thời, cả thiên địa cơ hồ như đều bị hút vào trong chiếc bình.

Dòng cát chảy đó đã bắt đầu chảy xuôi.
 
Chương 1974: C1974: Bia huyền diệu tuyệt đối không đủ


Tô Minh lúc này quả thực đã cảm nhận được nguy hiểm của cái chết. Nguy hiểm đó giống như những con kiến thèm máu bò trong lòng vậy.

Lông tóc toàn thân Tô Minh dựng thẳng lên. Nhất là giờ phút này anh còn là người bị bà lão Qủy Sha nhắm vào.

Sau một phần mười lượt hô hấp.

Đến rồi! Dòng lũ cát chảy kỳ quái ăn mòn, cuồn cuộn vô biên đó đến rồi.

Trút xuống ngay phía trên đỉnh đầu Tô Minh, đứng trước một biển lớn nhiều như vậy, dồi dào như vậy, Tô Minh tựa như một con kiến quá đỗi nhỏ bé!

Dòng lũ cát chảy từ hư không, từ thời không, từ chân không, từ ngoại vực, từ các góc độ, các không gian mà đến, khóa chặt Tô Minh. Cho dù bây giờ Tô Minh có thi triển quy luật Thất Đoạn đỉnh phong cũng rất khó né tránh.

"Bia Huyền Diệu, ra!", giữa lúc sinh tử, Tô Minh mặt không biến sắc, không nhìn ra có chút sợ hãi nào, vô cùng bình tĩnh, dưới hàng tỷ con mắt, anh quát nhẹ một tiếng.

"Hừ", Nhiếp Thanh Cầm sờ mũi, bà ta thừa nhận tấm bia Huyền Diệu này của Tô Minh khá thú vị, nhưng dùng để ngăn chặn dòng lũ cát chảy ư? E là quá mơ mộng, suy nghĩ viển vông rồi, bà ta còn tưởng Tô Minh có còn bài chưa lật nào khác, không ngờ...


"Tạm biệt nhé, Tô Minh", Nhiếp Thanh Cầm âm thầm tự nói.

Trong hư không, Tống Xạ Sơn và Ninh Triều Thiên đều hết sức tuyệt vọng, khi Tô Minh xuất ra bia Huyền Diệu, cả hai người đều biết không đủ!

Bia Huyền Diệu tuyệt đối không đủ!

Quả nhiên.

Trong thời gian bằng đá đánh lửa.

"Xích xích xích xích", dòng lũ cát chảy vô tận lập tức đổ xuống trên bia Huyền Diệu.

Tàn quyển ngợp trời. . Đọc‎ t𝗋uyện‎ hay,‎ t𝗋uy‎ cập‎ ngay‎ {‎ 𝐓‎ 𝚁‎ Ù‎ 𝐌‎ 𝐓‎ 𝚁‎ 𝗨‎ 𝗬‎ Ệ‎ 𝑁.V𝑁‎ ‎ }


Ăn mòn vô thượng.

Có thể thấy được rõ ràng, bia Huyền Diệu đang rên rỉ, run rẩy, hào quang ảm đạm, xuất hiện vết nứt, vết lõm xuống, vết cắt rách, dấu hiệu sụp đổ.

Gần như sắp bị đánh phế trong nháy mắt.

Hoàn toàn không cùng một cấp độ.

Trừ khi là binh khí Vĩnh Hằng, thân mang khí vận văn minh, bằng không bảo bối cấp hỗn độn cho dù có mạnh thế nào, mạnh như bia Huyền Diệu cũng vĩnh viễn không thể so với bảo bối tồi tàn liên quan đến chữ tiên.

Thế nhưng, trong lúc tất cả mọi người đều cho rằng Tô Minh giây tiếp theo sẽ phải chết! Bởi vì giây tiếp theo bia Huyền Diệu sẽ bị hóa thành hư vô, không thể chống cự được nữa, bia Huyền Diệu có thể chống trọi trong một hơi thở đã vượt quá tưởng tượng rồi, nằm ngoài dự liệu của Nhiếp Thanh Cầm và bà lão Qủy Sha rồi thì Tô Minh lại nhếch miệng cười, nụ cười tàn nhẫn không kiêng nể gì.

Đủ rồi!

Điều anh muốn chính là bia Huyền Diệu chống cự được một hơi thở. Một hơi thở này tựa hồ ngắn ngủi nhưng do bia Huyền Diệu ngăn cản được dòng lũ cát chảy, đương nhiên Tô Minh sẽ không bị dòng lũ cát chảy này khóa chặt nữa, anh được trả tự do thì có thể tùy ý ra tay.

Giờ phút này, nhìn bà lão Qủy Sha rõ ràng trạng thái không tốt, gương mặt như bộ xương khô tái nhợt, tiêu hao quá nghiêm trọng.

Rõ ràng, bà ta tế ra Qủy Sha Tiên Quán cũng không dễ dàng gì, cũng đã tiêu hao quá lớn!
 
Chương 1975: C1975: Đây là một nhân vật mấu chốt


Giây phút này bà lão Quỷ Sha gần như không hề do dự, muốn sử dụng hết thảy thủ đoạn để chống đỡ.

Nhưng mà...

Xuy!

Còn chưa kịp ra tay! Bà lão Quỷ Sha đã cảm thấy có một đạo quang ảnh thần chết lập tức từ ấn đường của chính mình chui vào trong thần hồn thức hải của bà ta!

Xong rồi!

Bà lão Quỷ Sha bất động, còn chưa kịp sử dụng mọi loại thủ đoạn đã bị bóp chết, bà ta đã trở thành bia ngắm sống bị theo sát.

"Hô", bà ta trở thành bia ngắm sống lập tức rơi vào thế giới điên cuồng thiêu đốt của Thái U Hỏa.

Thân thể và thần hồn dưới hai kích tấn công mạnh mẽ, cộng thêm vốn đang ở trong trạng thái tuyệt đối suy yếu, bà lão Quỷ Sha cơ hồ nháy mắt mất đi suy nghĩ và khả năng phản kháng.


Mà thế này vẫn chưa đủ.

Sát chiêu khủng bố hơn đó là kiếm phong ngay sát sau đó, kiếm phong của kiếm ý Thiên Vẫn.

Kiếm phong quét qua, cơ thể của bà lão Quỷ Sha lập tức bị chém thành những mảnh nhỏ, thần hồn cũng hóa thành mảnh nhỏ.

Chết!

Tổng tất cả liên hoàn sát chiêu, Tô Minh căn bản còn chưa tốn mất một hơi thở, ước chừng chỉ khoảng nửa hơi thở đã kết thúc.

Một giây, đúng là tốc độ chân chính.

Vào khoảnh khắc bà lão Quỷ Sha tử vong, Quỷ Sa Tiên Quán do mất đi chủ nhân nên đã trực tiếp dừng tấn công lại, trở thành một vật vô chủ.


Tâm thần Tô Minh khẽ động, nắm lấy Quỷ Sa Tiên Quán trong tay.

Món hời lớn!

Còn bia Huyền Diệu dĩ nhiên hấp hối, gần như chỉ còn lại một cái xác tàn, nhưng chưa hoàn toàn bị chôn vùi là đủ rồi. Vẫn có thể hồi phục, bởi vì bia Huyền Diệu chính là chí bảo bản mệnh của Tô Minh. Tô Minh có khả năng hồi phục mạnh mẽ thì đương nhiên bia Huyền Diệu cũng có.

Kể từ giây phút này, bia Huyền Diệu đã bắt đầu điên cuồng hồi phục, chỉ cần vài hơi thở là đã hồi phục được một nửa, quá khủng bố!

Vào lúc này xung quanh có thể tưởng tượng một mảng yên tĩnh.

"Xem ra đoán đúng rồi", nhìn thần sắc biến đổi của Nhiếp Thanh Cầm, Tô Minh liền biết anh đã đoán đúng.

Trên thực tế, anh sớm đã nghi ngờ rồi.

Điểm nghi ngờ rất rõ ràng, nếu như quốc chủ của Thái Nhất thần quốc là đồ bỏ đi như vậy, để vợ mình ám toán đến nay vẫn còn hôn mê, vậy thì với thực lực và thủ đoạn mà Nhiếp Thanh Cầm thể hiện ra hoàn toàn có thể trực tiếp giết chết quốc chủ Thái Nhất thần quốc.

Đừng nói cái gì mà bà ta yêu sâu đậm quốc chủ Thái Nhất thần quốc, nếu yêu sâu sắc như vậy thì không thể hạ độc ám toán chồng của mình, khiến chồng mình cứ mãi hôn mê được. Không yêu thương thì giết bỏ, tự mình lên làm nữ hoàng cũng không phải dễ dàng, cho nên căn bản đây chính là mâu thuẫn.

Còn nữa, Tiểu Mạt! Đây là một nhân vật mấu chốt.
 
Chương 1976: C1976: Nhưng ma la kiếm thì đủ


Thái Nhất thần quốc thật sự chỉ có một vị công chúa sao?

Nếu như là thật thì Tô Minh dám nói, vị công chúa duy nhất của Thái Nhất thần quốc đó chính là Tiểu Mạt chứ không phải là Phong Vũ Vân. Phong Vũ Vân căn bản không phải là con gái của quốc chủ Thái Nhất thần quốc.

Tại sao lại có sự nghi ngờ như vậy?

Bởi vì, trước đó vào khoảnh khắc anh giết chết bà lão Quỷ Sha, anh cảm nhận được một sợi dao động khí tức kinh ngạc chợt lóe lên rồi biến mất, rất mờ nhạt, đến quá nhanh mà đi cũng đặc biệt nhanh.

Khí tức đó tuyệt đối là của một lão quái vật siêu cấp khó mà tưởng tượng. Khả năng cao chính là cấp độ tiên nhân chân chính.

Còn nguồn gốc của sợi khí tức đó tựa hồ như đến từ hoàng cung của Thái Nhất thần quốc!

Tô Minh có lý do để nghi ngờ khí tức đó chính là quốc chủ của Thái Nhất thần quốc!

Mà thông qua sợi khí tức chợt lóe lên rồi biến mất đó, Tô Minh có thể khẳng định, chủ nhân của khí tức đó hoàn toàn không có bất cứ liên quan gì đến Phong Vũ Vân, ngược lại có mối liên quan rất lớn với khí tức của Tiểu Mạt.

Cho nên, nếu như chủ nhân của sợi khí tức đó thật sự là quốc chủ Thái Nhất thần quốc thì kết luận chính là: Phong Vũ Vân không phải con gái của đối phương mà chính là Tiểu Mạt!


Đây là một thu hoạch tin tức có tính phá vỡ lật đổ.

Tô Minh bây giờ vẫn chưa khẳng định 100%, nhưng chỉ cần giết chết Nhiếp Thanh Cầm thì sẽ biết được nhỉ?

Lúc này.

"Cậu...", Nhiếp Thanh Cầm nhìn chằm chằm vào Tô Minh, muốn nói gì đó nhưng không nói ra được, bởi vì tóc gáy của bà ta đều đã dựng đứng lên rồi, không ai có thể hình dung được cảm giác đáng sợ khi bị Ma La kiếm nhắm vào.

Nhiếp Thanh Cầm đã không kịp suy nghĩ vì sao Tô Minh lại biết nhiều bí mật như vậy?

Bà ta phải sống đã.

Phải tự cứu lấy mình.

Đây mới là điều quan trọng nhất lúc này.


"Thiên Vẫn kiếm!", cùng lúc đó, thanh Ma La kiếm được Tô Minh giơ lên đột nhiên sáng rực lên, quát lớn một tiếng.

Kiếm ý Thiên Vẫn tựa như thật sự muốn rạch trời rơi xuống, sức hủy diệt đến cực điểm, mọi âm thanh đều tan biến, vạn vật yên tĩnh, giữa đất trời chỉ có kiếm quang, chỉ có âm thanh do kiếm phát ra.

Tô Minh có thể cảm nhận được sự hưng phấn của kiếm ý Thiên Vẫn.

Kiếm ý Thiên Vẫn quá mạnh, kiếm bình thường không thể chịu đựng được, cho nên kiếm bình thường căn bản không thể phát huy được uy lực chân chính của nó, ví dụ như Tù Ma hoàn toàn không đủ khả năng.

Nhưng Ma La kiếm thì đủ.

Nhìn tựa như một đạo kiếm quang màu tím bình thường nhưng chói mắt! Quá chói mắt...

Trong hàng tỷ người có mặt ở đó, gần như chỉ trừ vài cá nhân riêng biệt hơi có dự liệu và chuẩn bị trước ra thì những người khác hầu như trong khoảnh khắc này nhãn cầu như muốn nổ tung, mắt đều phải mù, nước mắt còn có chút máu tươi trào ra, nhìn trông rất đáng sợ.

Đều chỉ vì nhìn kiếm quang Thiên Vẫn một cái.

"Hí..."

Kiếm quang Thiên Vẫn chuyển động.

Chuyển động này khiến đất trời cũng phải run rẩy, vô số quy luật liên quan đến kiếm đạo trong thiên địa đều bắt đầu tan rã, lui bước rồi bị chôn vùi...
 
Chương 1977: C1977: Bầu không khí mở rộng


Tia sáng phát ra từ Thiên Vẫn Kiếm khóa chặt Nhiếp Thanh Cầm.

Nhưng điều khiến người ta phải kinh ngạc là tốc độ của ánh kiếm không hề nhanh, rõ ràng đã thêm vào quy luật không gian thất đoạn đỉnh phong lại vẫn nhàn nhã như cũ, thậm chí mang tới cảm giác sên bò.

Nhưng sức khủng bố vẫn không đổi, cho dù kiếm quang rất chậm, nhưng bạn không thể né tránh, hoàn toàn không thể né tránh…

Kể cả bản thân Nhiếp Thanh Cầm, cũng chắc chắn rằng không thể thoát khỏi một kiếm này.

Chỉ có thể cứng rắn đối kháng.

Ánh mắt bà ta vô cùng thận trọng, thậm chí còn có vẻ nghiêm trọng.

Nhưng không có sự tuyệt vọng.

Ngược lại còn toát ra tia hưng phấn!

Đúng lúc này.


“Vù…”

Khí tức của Nhiếp Thanh Cầm đột ngột bắt đầu dao động.

Không hề có dấu hiệu báo trước.

Bà ta cuối cùng cũng đã bộc lộ thực lực của mình.

Những năm này, đây vẫn là lần đầu tiên bạo lộ thực lực chân chính trước mặt mọi người.

Nhất thời.

Bầu không khí mở rộng.

Khí vận của tầng Thái Nhất cộng thêm một phần nhỏ căn nguyên văn minh khiến khí tức trên người Nhiếp Thanh Cầm giống như một đại dương cuồng bạo cuộn trào mãnh liệt.


Cảnh giới theo cấp số nhân từ Đại Đế trung vị bậc tám trong chớp mắt thăng cấp lên Đại Đế thượng vị bậc chín.

Vẫn tiếp tục tăng.

Chẳng bao lâu đã đạt tới đẳng cấp bán bộ Tiên Nhân.

Hơn nữa, cho dù là Tống Xạ Sơn hay là Ninh Triều Thiên đều cảm nhận được, bán bộ Tiên Nhân của Nhiếp Thanh Cầm còn ổn định hơn rất nhiều so với người cùng cấp bậc là bà lão Quỷ Sha.

Căn bản không thuộc cùng một đẳng cấp, Nhiếp Thanh Cẩm che giấu càng sâu.

Thẳng đến khi khí tức của bà ta tích trữ tới đỉnh phong, gần như chỉ còn cách Tiên Nhân chân chính một đường kẽ tóc.

Cuối cùng cũng dừng lại.

Còn không đợi hàng trăm triệu người có mặt thở phào nhẹ nhõm.

Toàn thân Nhiếp Thanh Cầm đột nhiên xuất hiện từng lớp màn sáng màu máu, những màn sáng đó giống như những mảnh ghép của áo giáp, nhanh chóng kết hợp lại, bao bọc lên cơ thể bà ta hình thành nên một tầng phòng ngự.

Nhìn từ xa, Nhiếp Thanh Cầm Lúc này giống như một nữ chiến thần mặc chiến giáp màu máu, khí tức thô bạo không hề kiêng dè bộc phát ra ngoài, mang tới một loại phòng ngự tuyệt đối, không có bất kỳ tia sống sót nào.

“Giáp khí vận được luyện chế từ mảnh vỡ thiên địa?”, người khác có thể nhìn không biết nhưng Tống Xạ Sơn liếc mắt đã nhận ra, sau đó liền hít ngược một ngụm khí lạnh.
 
Chương 1978: C1978: Thân kiếm ánh tím


Hơn một tỷ năm trước, khi nền văn minh Xương khai thiên lập địa, tất nhiên sẽ lưu lại một vài mảnh vụn từ dấu vết hình thành đó.

Những mảnh vỡ đó đều là chí bảo, bao hàm sức mạnh công đức khai thiên lập địa, ai mà không muốn đoạt được? Sợ rằng học viện Hỗn Độn vô dục vô cầu cũng không tránh khỏi khao khát.

Trên thực tế, học viện Hỗn Độn quả thực đã giành được một vài mảnh vỡ khai thiên đó, nhưng cũng chỉ là một phần nhỏ, và hầu hết những mảnh còn lại đều lưu lạc khắp nơi vẫn là một bí ẩn.

Trong hàng trăm triệu năm rất nhiều lần các quản lý cấp cao của học viện Hỗn Độn từng nghĩ đến việc tìm kiếm những mảnh vỡ khai thiên của nền văn minh Xương, đáng tiếc vẫn luôn không có chút manh mối, thời gian dần trôi cũng rơi vào quên lãng, không ngờ tới… trước mặt…

Trời ạ!

Tống Xạ Sơn muốn há miệng mắng chửi.

Phần lớn các mảnh vỡ khai thiên đó vậy… vậy… vậy mà đều nằm trong tay Nhiếp Thanh Cầm? Còn bị luyện chế thành một bộ chiến giáp? Hơn nữa, trong chiến giáp còn ẩn chứa nguồn vận khí khủng bố.

Bộ chiến giáp này mặc dù vẫn chưa là tiên khí, nhưng nếu nó được sử dụng trong nền văn minh Xương, chiếm giữ các giới hạn quy luật thêm vào khí vận văn minh của nền văn minh Xương, e rằng còn lợi hại hơn cả một món tiên khí đi?


Chỉ với bộ chiến giáp này trong mắt Tống Xạ Sơn, Nhiếp Thanh Cầm cơ hồ đã vững như Thái Sơn, bất khả chiến bại.

Và đây mới chỉ là khởi đầu.

Trong nháy mắt, Nhiếp Thanh Cầm bỗng nhiên nhấc tay, liền xuất hiện một thanh kiếm!

Kiếm có chút rộng.

Hai lưỡi.

Lưỡi kiếm mang sắc đen.

Thân kiếm ánh tím.


Có những viền chớp điện bén nhọn lưu chuyển trên thân kiếm, những đường viền đó dường như đang phác thảo nên những văn tự cổ.

Đồng thời, có đất trời bao la, sinh linh vạn vật, hỗn độn nhu động, đạo pháp xuôi mênh mang vờn quanh kiếm.

Một chiêu kiếm vừa tung ra, cuối bầu trời vốn vẫn luôn tĩnh lặng bắt đầu cuộn dâng cột tử khí cao ba ngàn thước, lao tới từ hỗn độn hư vô.

Con mắt của nền văn minh dao động mờ ảo.

Căn nguyên văn minh phong phú cuồn cuộn, giống như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Toàn bộ vực Hỗn Độn khẽ rung động, dường như ranh giới của vực sắp bị xé toạc, dường như, toàn bộ vực Hỗn Độn sẽ tan rã trong hư không mênh mông này!

Tầng Thái Nhất càng lung lay sắp đổ, nếu không phải có một lực lượng thần bí đang níu kéo bảo vệ, e rằng nó đã sớm hóa thành hư không rồi.

“Kiếm Xương, chém!”, sau một nhịp thở, Nhiếp Thanh Cầm nắm giữ thanh kiếm, bà ta quát lên một tiếng vang dội, khuôn mặt cũng khẽ biến sắc, vung lên thanh kiếm trong tay chém một đường về phía Tô Minh vẫn đang chậm rãi nhàn tản cùng Ma La Kiếm đang phiêu đãng liếm quang Thiên Vẫn sắc tím kia.

Ngay lập tức.
 
Chương 1979: C1979: Chỉ còn lại ánh sáng trắng vô tận


Ánh sáng trắng bạc xé toạc nửa bầu trời, chặt đứt vô số quy luật đạo vận, chấn động từ binh khí Vĩnh Hằng, kiếm Xương.

Cả đất trời như ngưng đọng.

Kiếm Xương chém ra, tạo cho mọi người cảm giác như nền văn minh Xương vốn đã hình thành nay lại một lần nữa trở về với hư không hỗn độn! Một cảm giác hủy diệt mọi thứ, bao gồm cả thời gian và không gian luân hồi!

Nhưng càng đáng sợ hơn là, kiếm Xương chém ra, toàn bộ sức mạnh cùng khí vận của vực Hỗn Độn không thể giải thích được đều dung hòa vào trong đường kiếm này.

Tập hợp sức mạnh của đất trời.

Đây chính là sự khủng bố của binh khí Vĩnh Hằng, có thể mượn sức mạnh từ khí vận của nền văn minh Xương, đương nhiên chỉ là mượn dùng một chút, bởi Nhiếp Thanh Cầm không phải là chủ nhân của nền văn minh Xương này.

Nhưng dù vậy...

Quá mạnh!


Tống Xạ Sơn há hốc miệng, chỉ cảm thấy cổ họng cùng hai mắt đều như bị chặn lại, không có cách nào hô hấp, trên thực tế, lúc này cho dù ông ta đứng trong hư không, không bị kiếm Xương khóa chặt cũng có thể cảm giác được tử vong đang đến gần bên, là loại cảm giác tử thần đang nhảy múa ngay trước mặt đó.

Hư không, trên tàu con thoi chiến đấu, toàn thân Ninh Triều Thiên toát mồ hôi lạnh, cả người như vừa được vớt ra từ vũng nước, ướt đẫm.

Sắc mặt ông ta co quắp, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng kiếm Xương vừa động, ông ta liền biết, Tô Minh toi đời rồi!

Trong một nền văn minh binh khí Vĩnh Hằng có lẽ là bất khả chiến bại, phải không?

Nhóc Tô còn có thể tạo nên kỳ tích không? Vẫn có thể sao?

Một giây tiếp theo.

Dưới ánh nhìn đổ dồn của hàng trăm triệu người.

Đến rồi.


Kiếm Xương sắc bén cùng kiếm quang Thiên Vẫn như oan gia ngõ hẹp, va chạm vào nhau.

Lần đụng độ này lặng lẽ không tiếng vang.

Chỉ còn lại ánh sáng trắng vô tận.

Ánh sáng hàng tỷ thước, che phủ cả bầu trời.

Có hương vị như muốn tái tạo lại cả nền văn minh.

Sức mạnh hủy diệt cực hạn, nếu không phải bị một luồng năng lượng thần bí liên quan dẫn dắt dư chấn vào hư không mênh mông, sợ rằng mấy trăm triệu tu giả võ đạo đang vây xem trên tầng Thái Nhất đều đã hóa thành tro tàn rồi?

Chỉ trong thời gian vài nhịp thở, không ai có thể nhìn thấy, cũng không thể nghe thấy, cũng không còn ai có thể duy trì suy nghĩ cùng trực giác, như thể tất cả đều đã bị thời gian cùng không gian phong ấn ngưng đọng lại.

Mãi cho đến vài nhịp thở sau, mới từ từ sống lại, cảm giác như sống lại từ cõi chết.

Cũng đúng lúc này.

“Ong!”
 
Chương 1980: C1980: Mọi thứ không còn chắc chắn nữa


Rõ ràng phía cuối chân trời vang lên một tiếng than khóc.

Sau đó.

Cơ hồ tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được pháp tắc trong vực Hỗn Độn không còn hoàn chỉnh nữa, linh khí có xu hướng thoái trào và tiêu tán.

Cái… cái… cái này chứng minh khí vận của nền văn minh Xương đang lụi tàn?

Cũng chỉ khi khí vận của một nền văn minh phiêu tán mới có thể gây ra loại kết quả này!

Tại sao khí vận của nền văn minh Xương đột nhiên biến mất? Một ý tưởng đột nhiên lóe lên trong đầu họ- binh khí Vĩnh Hằng bị thương rồi!

Là một binh khí Vĩnh Hằng, kiếm Xương được sử dụng để trấn áp khí vận của nền văn minh Xương, đây là nhiệm vụ của nó, vốn không phải để chiến đấu.

Dùng để chiến đấu bình thường sẽ không có khả năng bị thương, nhưng một khi bị tổn hại, sẽ không thể hoàn toàn áp chế khí vận của nền văn minh nữa, sẽ dẫn tới việc khí vận lụi bại.


Vậy thì, cũng chính là nói, vừa rồi… kiếm Xương đã thua Ma La Kiếm của Tô Minh?

Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện, có thể tưởng tượng được sự kinh hãi, lạnh căm có chết cũng không dám tin kia của những người đang có mặt.

Điều đó là không thể! Tại nền văn minh Xương, kiếm Xương là vô địch, tuyệt đối vô địch mới đúng! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nhất thời tâm trí của hàng trăm triệu người đều trở nên trì độn.

Sau một lúc.

Ánh sáng mờ dần.

Dưới cái nhìn chăm chú của hàng vạn ánh mắt, mơ hồ nhìn thấy… Tô Minh sử dụng Ma La Kiếm phát ra kiếm quang Thiên Vẫn vẫn đứng đó! Sắc tím mờ nhạt, nhàn tản thực sự vẫn phiêu bồng nơi đó!

Mặc dù, ánh sáng đã ảm đạm đi vài phần!


Mà kiếm quang chém ra từ kiếm Xương đã không dấu vết biến mất.

Mắt thấy là thực.

Là sự thực!

Một chiêu tung ra của kiếm Xương lại bại trước Ma La Kiếm của Tô Minh.

“Không! Không thể nào, điều này tuyệt đối không thể xảy ta!”, Nhiếp Thanh Cầm gần như sụp đổ.

Trên thực tế, từ khi Tô Minh đến cho tới nay, cho dù trước đó anh chém giết bốn lão Viên Nha, chém giết Tùy Y Nhân, thậm chí là bà lão Quỷ Sha, bà ta dù tức giận, không cam lòng, thống khổ nhưng vẫn chưa từng hoảng loạn, bởi bà ta nắm giữ kiếm Xương kề bên, kết quả nhất định có thể…

Nhưng hiện tại.

Mọi thứ không còn chắc chắn nữa!

Tuy nhiên tâm trạng suy sụp này kéo dài chưa tới nửa nhịp thở, cơ thể Nhiếp Thanh Cầm liền run lên, nội tâm bà ta tràn ngập sợ hãi cùng lạnh băng tới tận xương tủy.
 
Chương 1981: C1981: Con mắt văn minh mơ hồ dao động


Ngay cả khi vừa rồi kiếm Xương thất bại, nhưng suy cho cùng nó vẫn là binh khí Vĩnh Hằng, cũng là lá bài tẩy mạnh nhất mà bà ta có thể lấy ra.

Nhưng bà ta vừa vung kiếm lên lại tuyệt vọng phát hiện… không thể sử dụng kiếm Xương được nữa.

Đúng vậy.

Không sử dụng được nữa.

Kiếm Xương đã bị thương tổn.

Căn bản không thể tiếp tục chiến đấu!

Lại chiến đấu, một khí vết thươn càng thêm trầm trọng, thế nhưng không chỉ khí vận của nền văn minh Xương thoái triều, mà là vận khí sẽ kiệt quệ, văn minh giải thể…


Vì vậy, nó không nguyện ý chiến đấu nữa.

Đương nhiên đây cũng là vì Nhiếp Thanh Cầm hoàn toàn không phải là chủ nhân của kiếm Xương, nếu không bà ta cưỡng chế sử dụng Kiếm Xương cũng không phải là không thể.

“Đáng tiếc, còn có áo giáp khí vận được luyện chế từ mảnh vỡ khai thiên kia, một kiếm này của nhóc Tô sợ rằng vẫn không thể giải quyết được Nhiếp Thanh Cầm”, Tống Xạ Sơn mỉm cười ngốc nghếch, lẩm bẩm một câu, ông ta kích động tới toát mồ hôi hột, mặc dù một chiêu này không thể giải quyết dứt điểm, nhưng kiếm tiếp theo liền có thể mà! Không phải là đủ rồi sao? Kết quả này quả thực quá mộng ảo, mộng ảo đến mức Tống Xạ Sơn có một loại cảm giác như đang ngây ngô nằm mộng.

Đúng lúc này.

“Quốc chủ Thái Nhất, nếu ông còn không xuất hiện, bà ta sợ rằng sẽ chết dưới kiếm quang này đó, ông cho rằng áo giáp trên người bà ta có thể chống đỡ một kiếm tiếp theo của tôi nữa không?”, Tô Minh bỗng nhiên mở lời.

Có chút khinh thường, càng nhiều thêm một phần lạnh lùng.

Anh liếc nhìn về hướng hoàng cung, tùy ý lên tiếng.


Cho dù anh biết áo giáp màu máu kia của Nhiếp Thanh Cầm vô cùng không đơn giản, dù một chiêu kiếm quang Thiên Vẫn của anh đã vì cuộc chạm trán vừa rồi với kiếm Xương mà hao tổn ít nhất bảy phần uy lực.

Nhưng anh vẫn rất chắc chắn, cho dù kiếm quang Thiên Vẫn chỉ còn lại ba phần công lực vẫn như cũ có thể xé nát bộ giáp màu máu, trong tích tắc giết chết Nhiếp Thanh Cầm! Đây là niềm tin tuyệt đối vào kiếm quang Thiên Vẫn!

Trong thời gian bằng đá đánh lửa, Nhiếp Thanh Cầm đột nhiên giơ tay lên, trong tay xuất hiện một thanh kiếm!

Kiếm khá rộng, có hai lưỡi. Lưỡi kiếm màu đen, thân kiếm màu tím. Có phong mang vô hình như tia chớp lưu chuyển trên thân kiếm, những phong mang tia chớp đó tựa như đang phác họa từng văn tự cổ xưa.

Đồng thời, có trời đất bao la, sinh linh vạn vật, hỗn độn nhu động, đạo pháp nguyên thủy cũng đang lưu chuyển trên chuôi kiếm.

Kiếm này vừa ra đã khiến phía cuối vòm trời vẫn luôn yên bình, mây tía ba ngàn trượng bắt đầu từ trong hư vô hỗn hộn tiến đến.

Con mắt văn minh mơ hồ dao động.

Nguồn gốc văn minh dày nặng đang bốc lên, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể trút xuống.

Cả vực Hỗn Độn đều khẽ run rẩy, dường như hàng rào biên giới của vực Hỗn Độn sắp bị xé toạc, dường như cả vực Hỗn Hộn như sắp vỡ vụn trong khư không bao la.
 
Chương 1982: C1982: Tái tạo hương vị văn minh


Tầng Thái Nhất càng lung lay sắp đổ hơn, nếu như không phải có một cỗ lực lượng thần bí liên quan bảo hộ thì tầng Thái Nhất e là đã hóa thành hư không rồi.

"Kiếm Xương, trảm!", sau một lượt hô hấp, Nhiếp Thanh Cầm tay cầm chặt kiếm, một tiếng quát thẳng lên trời, sắc mặt hơi đỏ bừng lên, kiếm chuyển động trong tay bà ta, chém về phía Tô Minh đang chậm rì rì dùng Ma La kiếm chém ra kiếm mang Thiên Vẫn tử sắc.

Nhất thời...

Ánh sáng trắng bạc xé rách nửa bầu trời, chém đứt vô số quy luật đạo vận, từ binh khí Vĩnh Hằng kiếm Xương dao động mà đi.

Cả đất trời dường như ngừng chuyển động.

Một trảm của kiếm Xương mang lại cho người khác cảm giác như nền văn minh Xương đã khai thiên lập địa trở về với hỗn độn hư không từ đầu! Một cảm giác hủy diệt tất cả, bao gồm cả thời gian, không gian, luân hồi vân vân...

Điều đáng sợ hơn là kiếm Xương chém ra, mơ hồ như lực lượng và khí vận của cả vực Hỗn Độn đều dung hòa vào trong một kiếm này.

Tập hợp lực lượng đất trời.


Đây chính là sự khủng bố của binh khí Vĩnh Hằng, có thể mượn lực lượng số mệnh văn minh, đương nhiên chỉ là mượn một chút ít mà thôi, bởi vì Nhiếp Thanh Cầm cũng không phải là chủ nhân của kiếm Xương.

Nhưng cho dù như vậy, cũng... quá mạnh rồi!

Tống Xạ Sơn há hốc miệng, chỉ cảm thấy cổ họng như bị chặn cứng lại, không cách nào để hít thở. Trên thực tế, giây phút này, dù ông ta đứng trong hư không, không phải là người bị kiếm Xương nhắm vào cũng có thể cảm nhận được cái chết đang đến gần, cảm giác như tử thần đang nhảy múa trước mặt vậy.

Hư không, trên tàu chiến con thoi, toàn thân Ninh Triều Thiên toát mồ hôi, cả người như bị chìm vào nước rồi được vớt ra vậy, toàn thân đều ướt nhẹp.

Mặt mũi Ninh Triều Thiên run rẩy, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng kiếm Xương vừa động ông ta đã biết Tô Minh xong rồi!

Trong một nền văn minh, binh khí Vĩnh Hằng đại khái chính là vô địch?

Nhóc Tô còn có thể tạo ra được kỳ tích không? Còn có thể không?

Ngay sau đó.


Dưới sự chứng kiến của hàng tỷ người.

Đến rồi.

Quang mang một trảm của kiếm Xương và kiếm quang Thiên Vẫn của Tô Minh không bên nào nhường bên nào.

Cú va chạm này.

Lặng yên không một tiếng động.

Chỉ còn lại ánh sáng trắng vô tận.

Kiếm quang hàng tỷ trượng, che lấp bầu trời.

Tái tạo hương vị văn minh.

Sức lực hủy diệt đỉnh điểm, nếu không phải bị một cỗ lực lượng thần bí dính dáng sâu trong hư không rộng lớn, e là hàng tỷ võ giả xung quanh tầng Thái Nhất đã bị hóa thành tro tàn rồi ấy chứ?

Ước chừng trong vài lượt hô hấp, không ai có thể nhìn, không ai có thể nghe, không ai còn suy nghĩ và trực giác nữa, dường như toàn bộ đều bị năm tháng niêm phong đóng kín, không gian ngừng chuyển động.
 
Chương 1983: C1983: Mắt thấy là thật là sự thật


Mãi sau vài lượt hô hấp, mới dần dần sống lại, có cảm giác như chết đi sống lại.

Cũng chính giờ khắc này.

"Vù!"

Rõ ràng phía cuối bầu trời vang lên một tiếng rên rỉ.

Sau đó gần như tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được, trong vực Hỗn Đỗn quy luật đã không còn hoàn chỉnh, linh khí có chút bắt đầu suy giảm, tiêu tán.

Việc này... việc này... việc này cho thấy, số mệnh của nền văn minh Xương đang trôi qua?

Cũng chỉ có số mệnh của một nền văn minh trôi qua mới có thể tạo ra kết quả thế này!

Số mệnh của nền văn minh Xương tại sao lại đột nhiên bắt đầu trôi đi? Trong đầu óc của hàng tỷ người lập tức xuất hiện một ý niệm, binh khí Vĩnh Hằng kiếm Xương bị thương rồi!


Thân là binh khí Vĩnh Hằng, kiếm Xương dùng để trấn áp số mệnh của nền văn minh Xương, đây là trách nhiệm của nó chứ không phải là dùng để chiến đấu.

Dùng để chiến đấu thường sẽ không có khả năng bị thương, nhưng một khi bị thương thì không thể hoàn toàn trấn áp số mệnh văn minh nữa, đến lúc đó sẽ dẫn đến số mệnh trôi đi mất.

Vậy thì, cũng có nghĩa là vừa nãy... kiếm Xương đã thua Ma La kiếm của Tô Minh ư?

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, không nghĩ cũng biết cảm giác sợ hãi, cảm giác chết cũng không dám tin đó thế nào.

Căn bản không thể nào! Kiếm Xương trong nền văn minh Xương là vô địch, vô địch tuyệt đối mới đúng chứ! Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Nhất thời, trong đầu hàng tỷ người đều trở nên vô tri vô giác.

Một lát sau.

Tất cả quang mang tan hết đi.


Trong những đôi mắt đang nhìn chằm chằm gắt gao có thể nhìn thấy... kiếm ý Thiên Vẫn do Tô Minh sử dụng Ma La kiếm tế ra vẫn còn! Nó có màu tím, kiếm quang bộ dạng uể oải, thảnh thơi thật sự vẫn còn! Mặc dù kiếm quang đã ảm đạm đi vài phần!

Còn kiếm quang của một trảm kiếm Xương đó đã biến mất không còn lại chút gì.

Mắt thấy là thật, là sự thật!

Một trảm kiếm Xương đã bại bởi Ma La kiếm của Tô Minh.

"Không! Không thể nào, việc này tuyệt đối không thể!", Nhiếp Thanh Cầm gần như sắp sụp đổ rồi.

Trên thực tế, từ khi Tô Minh đến đây cho đến bây giờ, cho dù trước đó Tô Minh giết chết bốn lão Viên Nha, giết chết Tùy Y Nhân, thậm chí giết chết cả bà lão Quỷ Sha, dù bà ta tức giận, không cam lòng, đau lòng nhưng vẫn luôn không hề hoảng hốt do có kiếm Xương bên người, kết quả là chắc chắn...

Nhưng bây giờ.

Kết quả lại không còn chắc chắn nữa!

Có điều, cảm xúc sụp đổ này chưa duy trì được thêm nửa lượt hô hấp, cả người Nhiếp Thanh Cầm đã run rẩy, nội tâm kinh hãi, rét lạnh thấu xương.
 
Chương 1984: C1984: Trong thời gian bằng đá đánh lửa


Bằng mắt thường có thể thấy, một chiêu kiếm quang Thiên Vẫn do Tô Minh sử dụng Ma La kiếm thi triển ra đến rồi, vẫn còn đang nhắm vào bà ta, đã đến trước mắt rồi.

Cái chết thật sự sắp kéo đến!

Bất giác, Nhiếp Thanh Cầm muốn vung kiếm Xương trong tay lên lần nữa.

Cho dù kiếm Xương vừa thất bại, nhưng suy cho cùng vẫn là binh khí Vĩnh Hằng, cũng là con át chủ bài mạnh nhất mà bà ta có thể lấy ra.

Nhưng bà ta vừa vung lên lại... lại tuyệt vọng phát hiện ra - không động dụng được kiếm Xương nữa.

Đúng vậy.

Không động dụng được nữa.

Kiếm Xương đã bị thương rồi.


Căn bản không thể tiếp tục chiến đấu nữa!

Nếu chiến tiếp, một khi thương thế của kiếm Xương nặng thêm thì sẽ không chỉ có số mệnh của nền văn minh Xương trôi đi mất, mà thậm chí sẽ phải đối mặt với số mệnh cạn kiệt, văn minh giải thể...

Cho nên, kiếm Xương không muốn tiếp tục chiến đấu nữa.

Đương nhiên, đây cũng là do Nhiếp Thanh Cầm căn bản không phải là chủ nhân của kiếm Xương, bằng không bà ta miễn cưỡng động dụng kiếm Xương cũng không phải là không thể.

"Đáng tiếc, còn có áo giáp Khí Vận luyện chế từ mảnh nhỏ khai thiên bên người, một kiếm này của cậu Tô e là vẫn không giải quyết được Nhiếp Thanh Cầm", Tống Xạ Sơn cười ngây ngốc, âm thầm tự nói, kích động đến nỗi khắp mặt túa đầy mồ hôi. Mặc dù, một chiêu này không giải quyết được nhưng kiếm sau thì có thể! Thế không phải là đủ rồi sao? Kết quả này quả thực quá mơ mộng, mơ mộng đến mức Tống Xạ Sơn cũng có cảm giác lâng lâng như đang nằm mơ.

Đúng lúc này.

"Thái Nhất quốc chủ, nếu ông còn không xuất hiện, bà ta e là sẽ phải chết dưới kiếm quang này, ông cảm thấy chiếc áo giáp này có thể ngăn cản được kiếm quang một kiếm này của tôi sao?", Tô Minh đột nhiên lên tiếng nói.

Có chút khinh miệt, nhiều hơn là sự trầm lãnh.


Anh liếc mắt nhìn về phía hoàng cung, tùy tiện lên tiếng.

Cho dù anh biết bộ áo giáp huyết sắc trên người Nhiếp Thanh Cầm kia rất không đơn giản, cho dù kiếm quang kiếm Thiên Vẫn của anh do va chạm với kiếm Xương mà đã tiêu hao mất bảy phần công lực.

Nhưng, Tô Minh vẫn rất chắc chắn, dù kiếm quang Thiên Vẫn chỉ còn lại ba phần công lực thì vẫn có thể chém rách áo giáp huyết sắc đó, nháy mắt giết chết Nhiếp Thanh Cầm! Đây là lòng tin tuyệt đối với kiếm quang Thiên Vẫn!

Nhiếp Thanh Cầm trơ mắt ra nhìn kiếm quang Thiên Vẫn tử sắc đang lười biếng dừng trên người bà ta.

Hết cách rồi, không kịp dùng phương thức phòng ngự nào khác.

Có điều, bà ta cũng không đặc biệt sợ hãi, bởi vì dù sao bà ta cũng đang mặc áo giáp Khí Vận trên người. Sẽ không thể chết vì một kiếm này của Tô Minh được.

Thế nhưng...

Trong thời gian bằng đá đánh lửa!

"Không!", Nhiếp Thanh Cầm đột nhiên thót tim, gào lên một tiếng tuyệt vọng...

Sau đó...
 
Chương 1985: C1985: Tiểu mạt đâu rồi


Rõ ràng có thể thấy được.

Kiếm quang Thiên Vẫn tử sắc lười biếng đó lại... lại... lại xuyên thủng áo giáp Khí Vận!

Nhẹ nhàng đã xuyên thủng rồi.

Áo giáp Khí Vận trực tiến biến thành mảnh nhỏ, hóa thành mảnh nhỏ khai thiên như ban đầu.

Còn bản thân Nhiếp Thanh Cầm lại lập tức nổ tung thành huyết vụ, bao gồm cả thần hồn.

"Không!", cùng khoảnh khắc đó, trong hoàng cung Thái Nhất thần quốc vang lên tiếng gào nặng nề tựa như thiên âm, chỉ một tiếng thôi đã chấn vỡ bát hoang thiên địa, xé toạc ba vạn dặm hư không...

Chỉ một tiếng thôi đã khiến khiến cả tầng nơi Thái Nhất thần quốc tọa lạc hoàn toàn hóa thành hư không.


Chỉ một tiếng thôi đã khiến hàng tỷ người tu luyện võ đạo của Thái Nhất thần quốc gần như một nửa trọng thương, còn có một số bộ phận lớn võ giả đến căn cơ võ đạo cũng bị vỡ tan.

Đến Phong Vũ Vân và Tô Ly nếu không phải do Tô Minh dùng khí tức bao phủ thì e là cũng đã trọng thượng dưới một thanh âm không này rồi.

"Mạnh vậy sao?", ánh mắt Tô Minh ngưng trọng, dị thường ngưng trọng, trong lòng chết cũng không dám tin. Vừa mới giây trước anh còn đoán quốc chủ Thái Nhất thần quốc đứng phía sau là cấp độ tiên nhân, thì bây giờ anh đã không còn chắc chắn nữa, bởi vì Tô Minh cảm giác tiên nhân không thể mạnh như vậy được.

Trong hư không, Tống Xạ Sơn và Ninh Triều Thiên cũng chết sững.

"Sư tôn, chủ nhân của thanh âm này tuyệt đối không... không phải là người trong nền văn minh Xương, nền văn minh cấp một tuyệt đối không thể xuất hiện cường giả cấp bậc này, tuyệt đối không thể", Vân Sơn ngưng trọng nói, giọng nói cực kỳ kiên định.

Ninh Triều Thiên cũng gật đầu đồng ý.

Tiếp theo.

Một đạo thân ảnh xuất hiện, xuất hiện từ mảng không gian nơi hoàng cung của Thái Nhất thần quốc tọa lạc.

"Phụ hoàng...", Phong Vũ Vân trợn trừng đôi mắt xinh đẹp, nhìn chằm chằm vào thân ảnh người đàn ông trung niên, sau đó lại lắc đầu, lắc đầu thật mạnh nói: "Không! Không phải phụ hoàng, chỉ là dung mạo của phụ hoàng mà thôi!"

Tô Minh nhìn sâu vào đạo thân ảnh đó, nhìn trông có chút già nua, mặc một thân trường bào màu tím đen, trong sự tôn quý có lẫn khí tức quỷ dị hoàn toàn khác biệt với nền văn minh Xương.

Ngoài ra, Tô Minh như ẩn như hiện còn có thể nhìn ra, có một sợi xiềng xích vô hình đang khóa chặt thân ảnh này.


"Cũng không thể tùy tiện ra tay! Cho nên mới không ra tay!", Tô Minh thầm nói, có chút hiểu ra rồi. Bằng không với thực lực của đối phương e là có thể giết chết anh trong giây lát rồi, đây là trực giác nồng đậm của Tô Minh.

Đối phương không phải không cứu Nhiếp Thanh Cầm mà là bị sợi xích vô hình khóa chặt nên không thể ra tay.

"Trước đó, mình đoán đối phương là quốc chủ Thái Nhất thần quốc, nhưng khí tức của ông ta không liên quan gì đến khí tức của Phong Vũ Vân, cho nên dưới tình huống này, Phong Vũ Vân không phải là con gái của ông ta".

"Bây giờ xem ra mình đoán đúng rồi, Phong Vũ Vân có lẽ chính là con gái của Thái Nhất thần quốc quốc chủ, cũng là công chúa duy nhất của Thái Nhất thần quốc. Chỉ có điều, vị quốc chủ Thái Nhất thần quốc trước mắt đây căn bản chỉ là một kẻ giả mạo".

"Quốc chủ chân chính của Thái Nhất thần quốc cũng chính là phụ hoàng của Phong Vũ Vân, e là đã chết không biết bao nhiêu năm rồi".

Trong lòng Tô Minh chấn động, hóa ra đây mới là chân tướng.

Còn Tiểu Mạt là con gái của người này và Nhiếp Thanh Cầm.

Tiểu Mạt đâu rồi?


Tô Minh đột nhiên cảm nhận được, bây giờ dưới mảng tinh vực này căn bản không còn khí tức của Tiểu Mạt nữa.

Tiểu Mạt gần như hoàn toàn biến mất ư? Không, có lẽ là bị người trước mặt này dùng thủ đoạn tày trời đưa ra khỏi nền văn minh Xương rồi.

"Hu hu hu hu, phụ hoàng của tôi đã... đã...", Phong Vũ Vân cũng đã hiểu ra.

"Thiên Nữ Tạo Hóa, cô còn muốn trốn bao lâu nữa?", lúc này, kẻ giả mạo quốc chủ Thái Nhất thần quốc đột nhiên sắc mặt dữ tợn, rít lên nói.

Ồ?

Người này lại biết đến sự tồn tại của Thiên Nữ Tạo Hóa ư?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom