Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1986: C1986: Rất chấn động


"Người này chính là một trong những hộ vệ của bổn thiên nữ lúc tôi đi du lịch chư thiên vạn giới năm đó", Thiên Nữ Tạo Hóa ném ra một tin tức bàng hoàng.

"Năm đó, bổn thiên nữ mang theo mấy hộ vệ, mấy người hầu đi ngao du chư thiên vạn giới, vừa hay đi qua mảng không gian này, cũng vừa hay lúc đó có người đang khai thác nền văn minh mới".

"Trong mấy người hộ vệ của tôi có người nổi lòng tham lam, bao gồm cả Hình Nghĩa trước mặt đây!"

"Do nền văn minh vừa được sinh ra rất yếu ớt, đối với cường giả chân chính mà nói thì cướp đoạt nền văn minh mới là điều dễ dàng nhất, cũng thu hoạch lớn nhất".

"Cho dù là bổn thiên nữ năm đó cũng phải động tâm, chỉ là người thanh niên đặt nền móng cho nền văn minh Xương đó rất đặc biệt, bổn thiên nữ rất tán thưởng, cũng rất kính phục, cho nên bổn thiên nữ đã xóa bỏ đi ý định cướp đoạt nền văn minh Xương mới ra đời".

"Bổn thiên nữ cảnh cáo mấy người Hình Nghĩa không được làm bậy, nhưng mấy người Hình Nghĩa đã bị lòng tham che mờ mắt, lén sau lưng bổn thiên nữ âm thầm ra tay với nền văn minh Xương mới sinh ra".


"Cũng may, sau khi bốn người Hình Nghĩa trong lúc thôn phệ một phần căn nguyên của nền văn minh Xương thì đã kinh động đến vị thanh niên khai phá ra nền văn minh Xương đó, tài năng thực lực của anh ta vô cùng kinh diễm, một mình đấu với bốn người, đánh bại bốn người hộ vệ của bổn thiên nữ".

"Đương nhiên, chỉ là đánh bại chứ không giết chết được, do hệ thống võ đạo của hộ vệ của bổn thiên nữ quá cao".

"Sau khi bổn thiên nữ nhận được tin tức, vốn muốn xử lý sạch sẽ bốn người Hình Nghĩa, đối với kẻ không tuân lệnh chủ nhân thì giết chết đã là rất nhân từ với chúng rồi".

"Nhưng lại không thể làm như vậy, do bốn người Hình Nghĩa đã thôn phệ một phần căn nguyên văn minh của nền văn minh Xương, một khi giết chết bọn họ thì phần căn nguyên văn minh bị họ thôn phệ cũng sẽ tan biến, nền văn minh Xương sẽ có lỗ hổng, số mệnh cũng sẽ bị trôi đi mất".

"Cuối cùng, bổn thiên nữ và người thanh niên tinh tài kinh diễm đó bàn bạc rồi quyết định cứ trấn áp bốn người Hình Nghĩa trước đã, để bốn người họ vĩnh viễn không thể chết, không thể luân hồi, không thể rời đi. Chia ra trấn áp ở bốn cực của nền văn minh Xương, như vậy vừa có thể trừng phạt bốn người Hình Nghĩa, vừa không gây nên số mệnh trôi qua của nền văn minh Xương".


Tô Minh nghe xong.

Rất chấn động.

Hóa ra còn có những câu chuyện này nữa ư?

"Về sau, người thanh niên tài năng tuyệt diễm khai phá ra nền văn minh Xương đó vì hoàn thiện võ đạo của bản thân mà đã lựa chọn phong ấn ký ức, luân hồi trùng sinh", Thiên Nữ Tạo Hóa tiếp tục nói, trong giọng nói có một tia cảm xúc kính phục: "Anh ta là người bạn tốt nhất của bổn thiên nữ ở kiếp trước, cho nên bổn thiên nữ cũng..."

"Cũng lựa chọn luân hồi trùng sinh cùng với anh ta?", Tô Minh hỏi, không dám tin, anh vẫn luôn đoán rằng Thiên Nữ Tạo Hóa mạnh như vậy, quả thực là vô địch, trên thế gian làm sao có người có thể giết chết cô ta rồi chỉ để lại một sợi thần hồn chứ? Hóa ra là như vậy?

"Không sai, bổn thiên nữ lựa chọn cùng luân hồi trùng sinh với anh ta. Luân hồi trùng sinh thành công rồi, nhưng trong quá trình luân hồi trùng sinh đã sảy ra chút sai sót, bổn thiên nữ đã bị kẻ thù trước đây ám toán, cho nên đã mất đi chín phần căn nguyên và 9,9 phần thần hồn", Thiên Nữ Tạo Hóa xa xăm nói, có chút căm giận, cũng có vẻ bất đắc dĩ.

"Người khiến Thiên Nữ tiền bối chấp nhất như vậy, vì anh ta mà có thể từ bỏ võ đạo tỷ năm, sinh mạng vô tận để luân hồi trùng sinh, rốt cuộc người đàn ông đó là ai?", Tô Minh thừa nhận, anh ghen rồi, ghen một cách mơ hồ.
 
Chương 1987: C1987: Dường như đã có suy đoán riêng


"Anh ta sao? Là một tên điên! Kiếp trước đã là một tên điên, một lòng luyện võ, Thái Thượng Vô Tình! Nhưng sau khi luân hồi trùng sinh ở kiếp này thì lại rất đào hoa, hết người phụ nữ này đến người phụ nữ khác, ha ha", Thiên Nữ Tạo Hóa đột nhiên cười, cười thật lớn: "À, còn nữa, tên điên đó có chút ngu ngốc, ngu ngốc chết đi được".

Đương nhiên ngu ngốc!

Nếu không đã nói rõ ràng như vậy rồi còn không hiểu ư? Tên điên đó chính là anh! Tô Minh!

Về phần sự ghen tuông lúc này của Tô Minh càng khiến cô ta buồn cười hơn, không biết nói sao. Từ kiếp trước đến kiếp này vẫn luôn là anh, căn bản chính là một người, chỉ có điều hiện tại anh vẫn chưa khôi phục lại được ký ức tiền kiếp, nhưng thần hồn, ký ức, căn nguyên đều ở sâu trong thần hồn thức hải của anh, sớm hay muộn cũng sẽ mở ra, dung hợp hai thành một kiếp trước với kiếp này.

Cho dù kiếp trước không phải là anh! Suy cho cùng, bản thân cô ta và Tô Minh kiếp trước cũng chỉ là bạn bè, chứ không phải quan hệ yêu đương, nên anh ghen cái gì chứ?

Kiếp trước, thứ Tô Minh tu luyện chính là Thái Thượng Vô Tình Đạo, xin hỏi làm gì còn tâm tư cho chuyện trai gái? Đúng, chính là Thái Thượng Vô Tình của Vô Tình Đạo!


Bản thân cô ta kiếp trước cũng chỉ vì yêu thích kính phục thiên phú võ đạo và sự yêu nghiệt cực hạn về mặt võ đạo của Tô Minh cho nên thường cùng anh uống trà, đánh cờ, thuận tiện chỉ điểm cho võ đạo của anh, vừa là thầy cũng vừa là bạn, không hề có chút tình cảm nam nữ nào, cùng lắm thì coi như là một bán sư phụ mà thôi.

Đến nguyên nhân quyết định luân hồi trùng sinh với anh cũng là vì muốn thử cảm nhận con đường tuần hoàn văn minh của luân hồi trùng sinh, để nghiệm chứng một vài suy đoán của bản thân về lục đạo luân hồi nhiều hơn. Dù sao cô ta cũng nắm chắc, cho dù luân hồi trùng sinh cũng sẽ nhanh chóng quật khởi, hồi phục lại thôi.

Ai có thể ngờ được trong quá trình luân hồi trùng sinh lại gặp phải ám toán chứ? Đây là việc ngoài ý muốn.

Ngược lại ở kiếp này, trước đây trên thực tế do thần hồn bị thương tổn nên ký ức kiếp trước cũng chưa hồi phục, chỗ nhớ chỗ không, dưới sự dẫn dắt của duyên phận lại kết giao, dây dưa với Tô Minh ở kiếp này.

Mà kiếp này, con đường hai người đi từ Địa Cầu đến vực Hỗn Độn, từ nhỏ bé yếu ớt quật khởi, một đường nương tựa vào nhau, một đường tôi vì anh mà sống, tôi vì anh mà chết.

Nên đã đem lòng yêu thương rồi!


Bây giờ, trong lòng cô ta chỉ có Tô Minh, cô ta yêu Tô Minh của kiếp này, cũng chỉ là Tô Minh của kiếp này thôi!

Về phần Tô Minh tu luyện Thái Thượng Vô Tình Đạo của kiếp trước đó, cho dù về mặt bản chất cùng là một người với Tô Minh kiếp này, cho dù suy cho cùng bản thân kiếp trước và Tô Minh kiếp trước là bạn. Nhưng cô ta cũng quyết định từ nay về sau sẽ hoàn toàn cắt đứt những ký ức liên quan đến Tô Minh kiếp trước, từ bỏ tình bạn với người bạn vừa là thầy vừa là bạn ở kiếp trước, chỉ giữ lại tình yêu của kiếp này! Chỉ cần tình yêu thuần túy của kiếp này thôi là đủ rồi, bạn bè khác cũng được, tình nghĩa sư đồ gì đó cũng được, đều không cần nữa, nếu trộn lẫn với nhau sẽ không còn thuần túy!

“Thiên Nữ! Tên khốn kiếp mà cô nói là ai?”, Tô Minh sờ lên mũi, dường như đã có suy đoán riêng.

Chẳng trách thần hồn của mình lại mạnh như vậy, dường như luôn tồn tại một số ký ức mà mình không thể khám phá và mở ra được.

Chẳng trách trước khi mình kích hoạt được kho tàng huyết mạch, mình lại lĩnh ngộ và cảm nhận về võ đạo lại khủng khiếp đến thế.

“Anh nói xem?”, thiên nữ Tạo Hóa hừ lạnh một tiếng, nói.

“Tô Minh! Kiếp trước anh là người khai thiên lập địa, tạo ra nền văn minh Xương”.
 
Chương 1988: C1988: Trong đầu cũng đang là một mớ rối ren


“Nếu không phải là anh thì bổn thiên nữ có đi theo anh suốt như vậy không? Tất nhiên, hiện giờ bổn thiên nữ thấy hối hận rồi. Vốn đang yên lành, tự dưng không cẩn thận đến thế giới này rồi ký thác trên người anh, hừm…”.

“Nếu không phải là anh, chỉ có người khai sáng ra trời đất mới có thể tu luyện được ‘Thiên Vẫn Kiếm’, liệu một mình anh có thể tu luyện thành công không?”

“Nếu không phải là anh thì kho tàng huyết mạch đến bổn thiên nữ cũng không thể nhìn thấu được, liệu nó có theo anh không?”

“Khụ khụ! Tên khốn đó làm thế nào mới có thể mở ra ký ức kiếp trước và dung hòa ký ức của kiếp này?”, Tô Minh lại hỏi. Trước đó anh không biết thần hồn khủng khiếp trong người mình là gì. Bây giờ thì anh biết rồi, tất nhiên cũng muốn dung hòa ký ức thật nhanh.

Nhưng lại có phong ấn?

Làm sao để mở ra? Mở khi nào? Những cái này thiên nữ Tạo Hóa cũng không rõ. Những cái này đều là kiếp trước của Tô Minh tính toán hết rồi. Ngoài Tô Minh, thiên nữ Tạo Hóa còn biết có một người cũng rất rõ điều này, người đó đang ở học viện Hỗn Độn.

“Học viện Hỗn Độn!”, thiên nữ Tạo Hóa nói ra bốn chữ.


“Tô Minh! Vậy là khoảng cách mở được phong ấn ký ức kiếp trước của anh không còn xa nữa chứ? Không cần tôi chỉ dẫn nữa phải không?”, sau đó thiên nữ Tạo Hóa nghĩ đến đây thì thấy có chút vui mừng, có chút mong đợi và buồn bã.

Cô ta luôn ở lại bên cạnh Tô Minh, chẳng phải vì muốn bảo vệ anh sao? Bảo vệ anh khi anh chưa trưởng thành.

Bây giờ cũng coi như trưởng thành lên nhiều rồi.

Đặc biệt là, ngày mở được ký ức kiếp trước cũng đang ở rất gần, cũng sẽ có một ngày giống như con chim non tung cánh bay lên trời.

Như vậy mà mình ở bên cạnh Tô Minh thì cũng không có tác dụng gì.

Ngược lại, nếu mình cứ tiếp tục ở lại bên cạnh Tô Minh, còn hai năm nữa là kẻ thù cũng đến. Đến lúc đó, sẽ mang lại nguy hiểm cho Tô Minh.


Cô ta là người hiểu rõ nhất kẻ thù của mình mạnh đến mức nào?

Vì vậy, ngay từ ban đầu thiên nữ Tạo Hóa đã quyết định, trước khi kẻ thù đến đây thì cô ta sẽ rời xa Tô Minh.

Cũng chỉ có vậy thì Tô Minh mới có cơ hội sống.

Còn sau này có cơ hội gặp lại Tô Minh không, cô ta tin rằng nhất định sẽ có. Dựa vào thiên phú võ đạo của Tô Minh, đặc biệt là khi có kho tàng huyết mạch, võ đạo của anh sẽ là vô hạn. Cô ta tin rằng, sau đó mình nhất định có thể gặp lại.

Lúc này, trong lúc thiên nữ Tạo Hóa đang đấu tranh tư duy, cảm xúc hỗn loạn thì Tô Minh cũng trầm ngâm suy nghĩ.

Trong đầu cũng đang là một mớ rối ren.

Anh đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên gặp thiên nữ Tạo Hóa. Lúc đó anh tin tưởng thiên nữ Tạo Hóa vô điều kiện. Mặc dù trong lòng cũng nghĩ, đối phương mạnh thế này, nếu muốn hại mình thì mình không thể nào đỡ lại được, vì vậy anh cũng không muốn đối kháng nữa.

Nhưng bây giờ nghĩ lại… Đó hoàn toàn không phải là tính cách của mình. Hóa ra, kiếp trước mình và thiên nữ Tạo Hóa là bạn thân nhất.
 
Chương 1989: C1989: Không nguy hiểm đến tính mạng


“Với thực lực hiện giờ của cô thì chết chắc rồi. Cô còn cố làm gì? Kể cả hôm nay Hình Nghĩa này thua thì cũng chỉ là tạm thời thôi”.

“Thiên nữ! Đến giờ chúng tôi vẫn có vài điểm nghĩ không ra! Tại sao! Tại sao cô cứ đi theo thằng nhóc này luân hồi trùng sinh? Rốt cuộc có mưu đồ gì? Rốt cuộc kiếp trước của cô nghĩ cái gì vậy? Sao lại bị nó thao túng thế?”

“Cô đúng là điên! Thực lực của cô lúc đó thổi một hơi là có thể diệt được cả nền văn minh Xương. Cô lại đi chọn luân hồi trùng sinh, chắc là đầu óc có vấn đề à?”

“Đặc biệt là khi cô chưa có sự chuẩn bị, đến nỗi mà bị kẻ thù đánh lén. Kết quả là sau khi luân hồi trùng sinh thành công thì chỉ còn lại thần hồn. Đây đều là cô tự chuốc lấy. Cô sợ phải quên đi mình đến từ nền văn minh cấp chín chăng?”



Hình Nghĩa đột nhiên rống lên, phẫn nộ cực độ.

Gã không cam tâm, không phục.


Nền văn minh cấp chín?? Trời ơi! Tô Minh đờ người ra.

Tống Xạ Sơn, Ninh Triều Thiên ở trong hư không đều ngây người ra.

Nhưng thiên nữ Tạo Hóa thì không thèm để ý đến Hình Nghĩa, mà truyền âm cho Tô Minh, tiếp tục nói: “Năm đó, vì cùng một kẻ điên luân hồi trùng sinh nên bổn thiên nữ chỉ có thể sắp xếp mọi thứ một cách vội vàng. Dù sao thì sau khi luân hồi, mọi thứ đều bắt đầu lại từ con số 0, sẽ có rất nhiều biến cố. Vì vậy, bổn thiên nữ để những tỳ nữ của mình ở lại những nơi mà đám Hình Nghĩa bị trấn áp để canh chừng chúng, bảo mấy tỳ nữ đó sinh sống và xây dựng thế lực ở đó”.

“Vì vậy, lão tổ tông của Thái Nhất thần quốc chính là tỳ nữ của cô?”, Tô Minh ngây người ra, sau đó mới nói.

"Không những thế, Phong Vũ Vân hẳn là đời sau và còn là dòng chính của tỳ nữ bổn Thiên nữ. Bổn Thiễn nữ có thể ngửi được khí tức trên người cô ta có cùng nguồn gốc với tỳ nữ của tôi", Thiên nữ Tạo Hóa nói tiếp.

"Thế nên, lần đầu gặp Phong Vũ Vân, cô đã bảo tôi chăm sóc Phong Vũ Vân? Cho dù là đối đầu Nhiếp Thanh Cầm", Tô Minh chợt hiểu, ra là vậy.


"Cũng lâu lắm rồi, chắc phải hơn 1 tỷ năm, khóa trấn áp trên người Hình Nghĩa đã bắt đầu nới lỏng. Nên chắc 100 triệu năm nay, Hình Nghĩa đã có thể miễn cưỡng hoạt động được trong hoàng cung Thái Nhất thần quốc. Cũng vì thế, gã mới giết chết được quốc chủ thật sự của Thái Nhất thần quốc và thay thế người ta. Đó là một cách hay, ngay cả bổn Thiên nữ cũng không ngờ tới, Hình Nghĩa lại lén tằng tịu với Nhiếp Thanh Cầm, sinh ra Tiểu Mạt".

Thiên nữ Tạo Hóa lạnh lùng nói: "Còn lý do tại sao Hình Nghĩa vẫn không giết Phong Vũ Vân, dù thực ra, gã là người muốn giết cô ta hơn bất cứ kẻ nào. Chỉ là, gã không dám thôi. Vì Phong Vũ Vân là con cháu dòng chính của tỳ nữ bổn Thiên nữ, gã sợ một khi giết cô ta thì tôi sẽ biết rồi rút dây động rừng. Dù bổn Thiên nữ đã đầu thai hay chỉ còn sót lại một luồng thần hồn thì gã vẫn sợ".

"Vậy sâu độc trong cơ thể Phong Vũ Vân...", Tô Minh lại hỏi.

"Không nguy hiểm đến tính mạng", Thiên nữ Tạo Hóa nói với giọng đầy khẳng định:

"Chỉ là dọa cậu để cậu đến Thái Nhất thần quốc thôi".

"Đương nhiên, lý do gã ép cậu đến Thái Nhất thần quốc là vì muốn bổn Thiên nữ cũng đến. Một khi bổn Thiên nữ đến sẽ lấy kiếm Xương giết tôi".

"Hình Nghĩa không thể ra tay, nhưng Nhiếp Thanh Cầm và bà lão Quỷ Sha lại có thể".

"Hình Nghĩa định lợi dụng Nhiếp Thanh Cầm và bà lão Quỷ Sha giết anh, ép tôi sẽ xuất hiện. Dù gì, thần hồn của tôi cũng ở trong không gian của anh. Nếu anh chết, tôi đành phải xuất hiện, sau đó, sức mạnh công đức chứa trong kiếm Xương có thể giết chết tôi".
 
Chương 1990: C1990: Áp lực ghê


"Từ đầu đến cuối, Hình Nghĩa đều không thể ra tay".

"Tuy Hình Nghĩa tính toán rất khôn, từng vòng rồi từng vòng, nhưng lại không có tính đến chuyện thực lực của anh lại vượt ngoài sức tưởng tưởng, thế mà lại dùng Ma La Kiếm cộng với kiếm ý Thiên Vẫn khiến kiếm Xương hư hao nặng, còn giết ngược lại bà lão Quỷ Sha và Nhiếp Thành Cầm. Đây là điều duy nhất mà gã đã tính sai, còn sai chết chết người".

"Ha ha..."

Thiên nữ Tạo Hóa rất vui, đặc biệt là khi thấy tên phản bội Hình Nghĩa kia ức chế, tức anh ách!

Kiếp trước, bốn người các người bị Tô Minh đánh cho kêu bố gọi mẹ, đời này cũng thế... Thiên đạo luân hồi. Dù có qua hơn 1 tỷ năm thì vẫn thế thôi.

Không phục? Vậy nhịn!


"Vậy giờ phải giải quyết người này thế nào?", Tô Minh liếc Hình Nghĩa hỏi.

Tuy anh rất muốn giết quách đối phương luôn, nhưng nói thật, anh lại khá là bất lực. Dù giờ thực lực của anh có mạnh lên 1000 lần thì chắc vẫn không giết được gã, mặc gã có đứng yên cho anh đánh!

Trực giác mách bảo anh rằng, đối phương mạnh đến nỗi không có từ nào có thể diễn tả nổi.

"Tạm thời cứ để đó, chờ thực lực anh đủ rồi lại xử lý sau. Có điều, anh phải nhanh lên, khóa trấn áp đã hơi lỏng ra rồi. Cùng lắm là thêm 10 ngàn năm nữa, Hình Nghĩa sẽ thoát khỏi giam cầm. Một khi gã thoát ra thì không những là anh mà cả nền văn minh Xương cũng sẽ lập tức bị hủy diệt".

Thiên nữ Tạo Hóa nghiêm túc nói với giọng hết sức nghiêm trọng: "Thế nên, anh phải có thực lực giết gã trong vòng 10 ngàn năm. Huống chi, bổn Thiên nữ còn có ba kẻ hầu khác cũng bị giam giữ ở trong nền văn minh Xương. Anh chẳng những phải giải quyết Hình Nghĩa, mà còn phải giết ba kẻ khác nữa".

Tô Minh lặng thing, áp lực ghê!


"Đây đã yếu rồi đó, thực tế, bốn người Hình Nghĩa vì bị trấn áp và hồi đó cũng bị thương nặng, thực lực đã giảm xuống rất nhiều, chỉ bằng một hoặc hai phần mười, không thì..." Thiên nữ Tạo Hóa lại nói.

Tô Minh cạn lời, bốn người kia chỉ là bảo vệ và người hầu của Thiên nữ Tạo Hóa thôi đó! Vậy bản thân cô ta phải mạnh cỡ nào chứ?

"Hình Nghĩa, tiếp tục hưởng thụ những tháng ngày bị trấn áp đi", Thiên nữ Tạo Hóa liếc Hình Nghĩa, lạnh nhạt nói, rồi chỉ vào Tô Minh nói: "Chẳng bao lâu sau, ông sẽ chết trong tay anh ta thôi".

"Ha ha ha ha! Mơ đi! Dù là kiếp trước thì con kiến kia cũng không có thực lực giết bổn tọa! Huống chi là đời này? Ha ha ha ha...", Hình Nghĩa sửng sốt, sau đó, bật cười ha ha, trong giọng nói tràn ngập vẻ khinh bỉ, chế giễu.

Tô Minh không nói gì, chỉ liếc nhìn Hình Nghĩa một cái. Sau đó, anh chợt nghĩ, kiếm Xương đã bị anh nắm trong tay. Khi vừa cầm, kiếm Xương có giãy giụa, nhưng không hiểu sao anh lại cảm thấy một chút thân quen từ trong năm tháng vô tận. Thật mâu thuẫn.

"Kiếp trước, tôi là chủ nhân của thanh kiếm này và đã dùng nó để sáng lập nên nền văn minh Xương, đúng không Thiên nữ...", Tô Minh nói với giọng đầy phức tạp.

Thiên nữ Tạo Hóa không đáp, xem như chấp nhận lời anh nói.

"Kiếm Xương có kiếm hồn, nhưng hồi đó nó đã...", Thiên nữ Tạo Hóa nói với giọng khá thưởng thức: "Hồi đó, sau khi anh chọn cách luân hồi chuyển thế, kiếm hồn cũng quyết tâm đi cùng anh. Giờ, nó chuyển thế ở đâu, cũng không ai biết. Kiếm Xương không còn kiếm hồn thì chỉ là một cái vỏ rỗng, bơ vơ trong hàng tỷ năm tháng. Về sau, chắc Hình Nghĩa đã tìm được cách nào đó điều khiển kiếm Xương, rồi giao cho Nhiếp Thanh Cầm, nên bà ta mới có thể sử dụng kiếm Xương hết lần này đến lần khác".
 
Chương 1991: C1991: Thái thượng vô tình điển


Tô Minh im lặng, một lúc lâu sau, anh mới nói: "Thiên nữ, kiếm hồn cứng đầu cứng cổ, lẽ nào em không phải?"

Dù kiếp trước, Thiên nữ vì tự tin mình có thể vùng dậy một lần nữa, vả lại, còn có chút tò mò với luân hồi chuyển thế và muốn chứng minh võ đạo. Nhưng, suy cho cùng cũng luân hồi chuyển thế với anh.

Tô Minh quyết tâm nhất định phải tìm được kiếm hồn của kiếm Xương!

Tô Minh và Thiên nữ đều im lặng, sau một lúc lâu... Anh vẫn là người lên tiếng trước: "Thiên nữ, em phải đi, đúng không?"

Anh lại đoán được.

"Đúng vậy", Thiên nữ đáp.

Tô Minh cũng không nói gì thêm, tình cảm giữa anh và Thiên nữ đã vượt qua kiếp trước kiếp này.


Kiếp trước, cô vừa là thầy là bạn... Đương nhiên, điều này cũng không quan trọng.

Đời này, anh là anh, dù có tìm lại được ký ức, rồi dung hợp, nhưng Tô Minh biết, sau khi tiếp nhận một số thứ mình cần thì anh sẽ xóa bỏ ký ức về Thiên nữ ở kiếp trước.

Cũng giống như Thiên nữ, Tô Minh biết họ đều không cần cái mối quan hệ vừa là thầy là bạn kia, mà chỉ cần tình yêu say đắm ở đời này! Chỉ cần kiếp này!

Kiếp này, anh yêu Thiên nữ! Vậy là đủ rồi!

Thiên nữ cũng thế!

Cả hai đều sống chết có nhau!

Từ lúc ở thành phố Dương Giang trên Trái Đất cho đến ngày hôm nay, Thiên nữ luôn ở bên anh. Khi tu luyện, khi ngủ, khi vui vẻ hay cô đơn, ngay cả những lúc anh suýt chết, cô đều có mặt. Anh thật sự yêu cô.


"Tô Minh, nếu có một ngày, anh có thể tu luyện đến trình độ đánh vỡ được nền văn minh cấp 9 thì hãy đi tìm em. Đến lúc đó, anh sẽ biết em ở đâu. Nếu không tu luyện được đến trình độ đó thì đừng tìm em", Thiên nữ Tạo Hóa nghiêm túc nói: "Vả lại, anh phải lo giải phong ấn ký ức kiếp trước nhanh lên đi, đoạn ký ức ấy là một cơ hội trời ban cho anh đó".

Tô Minh gật đầu, không hiểu sao khóe mắt hơi cay cay. Anh rất ít khóc, thật sự! Nhưng lúc này lại muốc khóc thật to.

"À đúng rồi, sau khi anh mở phong ấn ký ức, thì trong ký ức ấy chắc chắn có một cô gái tên là Mộ Dung Nặc!", Thiên nữ Tạo Hóa bỗng nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh phải đồng ý với em là sau này bất kể anh dùng cách gì cũng phải khiến cho Mộ Dung Nặc yêu anh, nghe không!"

Tô Minh cạn lời, tại sao?

Thiên nữ Tạo Hóa không giải thích, nhưng cô chắc chắn cực kỳ ngứa mắt và ghét Mộ Dung Nặc kia.

Tại sao ư? Đơn giản là vì kiếp trước, chính vì Mộ Dung Nặc, Tô Minh mới tu luyện "Thái Thượng Vô Tình Điển".

Cũng không phải là cô cảm thấy vì "Thái Thượng Vô Tình Điển" mà kiếp trước mình và Tô Minh chẳng thể đến được với nhau mới tức giận. Suy cho cùng, hồi đó, cô và Tô Minh đều không có thích nhau, mà chỉ thưởng thức, kính nể đối phương, rồi trở thành bạn bè thân thiết vì cùng chung ý tưởng võ đạo.

Điều cô khó chịu là kiếp trước Tô Minh tu luyện "Thái Thượng Vô Tình Điển" có khuyết điểm, bị người động tay động chân! Mà người kia chắc chắn là Mộ Dung Nặc, vì Tô Minh tu luyện nó cũng là do cô ta!

Bởi vì "Thái Thượng Vô Tình Điển" có khuyết điểm, nên cuối cùng Tô Minh chỉ có thể tức giận chọn cách luân hồi chuyển thế, làm lại từ đầu!
 
Chương 1992: C1992: Đời này chính là đời này


Là Mộ Dung Nặc hại Tô Minh.

Mộ Dung Nặc là người thừa kế Thái Thượng Vô Tình Tông, theo lời Tô Minh trong kiếp trước thì cô ta chính là người thừa kế mạnh nhất, không ai có thể bì kịp từ trước đến nay của môn phái đó.

Nếu Tô Minh theo đuổi Mộ Dung Nặc, rồi khiến cô ta yêu anh say đắm thì chẳng phải đã phá hủy Thái thượng Vô Tình của cô ta? Cũng coi như là trả thù Mộ Dung Nặc và Thái Thượng Vô Tình Tông đúng không?

"Tô Minh, anh chịu không?", Thiên nữ Tạo Hóa khẽ hừ, hơi hơi làm nũng và buồn bực, trái lại đã làm dịu đi không khí sắp chia xa.

"Rồi, đồng ý", Tô Minh không hiểu gì hết, nhưng vẫn đồng ý!

"Còn nữa, sau khi anh tìm lại ký ức, theo đuổi Mộ Dung Nặc thì đừng bị cô ta lừa tu luyện một bộ công pháp tên là Thái Thượng Vô Tình Điển đó", Thiên nữ Tạo Hóa không nhịn được nhắc nhở anh một câu.

Kiếp trước, Tô Minh đã bị bộ công pháp khỉ gió kia hại thảm.

Thiên nữ Tạo Hóa biết, trước khi luân hồi chuyển thế, Tô Minh đã tức giận và hối hận như thế nào! Thậm chí, anh còn tự hủy toàn bộ Tiên Nguyên của mình, kể cả cuốn công pháp kia cũng bị anh xóa bỏ khỏi ký ức!


Thế nên, dù Tô Minh có lấy lại ký ức kiếp trước cũng không thể nhớ đến bất cứ gì liên quan đến "Thái Thượng Vô Tình Điển", nhưng lỡ khi anh theo đuổi Mộ Dung Nặc, lại bị cô ta lừa thì sao? Tuy khả năng ấy rất nhỏ, có điều vẫn phải nhắc nhở để phòng hờ.

"Yên tâm", Tô Minh gật đầu, kiếp trước đã thất bại, chứ không mình đã chẳng chọn cách luân hồi chuyển thế làm lại từ đầu. Giờ tìm lại ký ức, ngoài những điều thật sự cần thiết, mặt khác đều sẽ bị anh xóa sạch. Không thì chẳng phải lại dẫm lên vết xe đổ ở kiếp trước ư?

Đời này chính là đời này! Anh chỉ là anh!

Hơn nữa, đời này, anh còn có rất nhiều người phụ nữ của mình!

Thái Thượng Vô Tình là cái quỷ gì? Khùng hả?

Thiên nữ Tạo Hóa yên tâm, cũng không phải vì Tô Minh đồng ý, dù gì khi gặp phải Mộ Dung Nặc thì chẳng có gì là đảm bảo cả! Nhưng vẫn còn có kho tàng huyết mạch!

Nếu "Thái Thượng Vô Tình Điển" có khuyết điểm, Thiên nữ tin rằng kho tàng huyết mạch chắc chắn sẽ không chịu cho Tô Minh luyện nó. Cô hoàn toàn yên tâm, vì dù là cô cũng không thể nhìn thấu được kho tàng huyết mạch.


Sau đó, Thiên nữ Tạo Hóa liếc Tô Minh một cái...

Tô Minh biết cô phải đi, anh hít sâu một hơi, hét: "Thiên nữ, em là của anh, chờ anh nhé!"

Anh vừa hét xong, Thiên nữ Tạo Hóa lập tức khóc, Tô Minh, em sẽ chờ anh.

Thiên nữ Tạo Hóa không nói thêm gì nữa, quay đầu đi, dường như đã bóp nát cái gì đó...

Sau đó, cô lập tức biến mất.

Tô Minh lặng người đứng chôn chân tại chỗ, chẳng nói chẳng rằng một lúc lâu.

Mãi đến khi Hình Nghĩa điên cuồng hét lên:

"Thằng rác rưởi khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp! A a a a... Rốt cuộc thì Thiên nữ đã nhìn trúng điểm gì ở mày?"

"A a a... Cô ta thế mà lại bóp nát lông vũ cấm kỵ. Cô ta sẽ bị thủ vệ cấm đoán bắt về, nhốt vào tháp cấm đoán, ngày ngày gánh chịu nỗi đau thấu linh hồn bị ngọn lửa cấm đoán đốt cháy!"
 
Chương 1993: C1993: Con không sao


"Hơn một tỷ năm trước, cô ta vất vả lắm mới trốn ra khỏi tháp cấm đoán, giờ vì một con kiến nhỏ bé có thể bị nghiền chết bằng một ngón tay như mày mà lại đâm đầu vô lưới, quay về tháp cấm đoán, a a a... Tại sao!"

"Đồ rác rưởi, mày dựa vào cái gì mà lại được cô ta thích chứ!"

...

Hình Nghĩa như phát điên.

"Ý ông là gì?", sắc mặt Tô Minh lập tức trắng bệch, siết chặt nắm tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.

"Có ý gì hả? Kẻ thù của cô ta sắp hạ xuống nền văn minh Xương yếu như con kiến này, nên cô ta sợ sẽ hại mày nên mới đi".


"Điều này cũng không quan trọng, quan trọng là cô ta sợ mình dù đã rời khỏi đây, kẻ thù của cô ta vẫn có thể điều tra được sự quan trọng của mày với mình, rồi hại mày".

"Thế nên, cô ta định giết chết kẻ thù của mình! Nhưng giết bằng cách nào? Đơn giản thôi, cô ta chỉ cần trở về tháp cấm đoán thì với thân phận của mình, tuy từng vi phạm lệnh cấm của nền văn minh cấp 9 mà bị nhốt trong tháp cấm đoán cả triệu năm, ngày ngày gánh chịu nỗi đau bị ngọn lửa cấm đoán thiêu đốt, vẫn có thể điều khiển sức mạnh gia tộc giết chết kẻ thù của mình một cách dễ dàng! Vậy thì, mày sẽ an toàn!"

"Mày có biết điều đó có nghĩa là gì không? Mày có biết ngày ngày phải gánh chịu nỗi đau bị ngọn lửa cấm đoán thiêu đốt là như thế nào không! Đồ rác rưởi khốn kiếp! Hồi đó, vì trốn khỏi tháp cấm đoán, gia tộc của Thiên nữ đã trả một cái giá cực kỳ đắt mới làm được đó!"

"Mà dựa theo quy định của tháp cấm đoán thì hễ là người trốn khỏi tháp, chỉ cần trốn thoát được sự đuổi bắt của thủ vệ cấm đoán trong 1,8 tỷ năm thì có thể khỏi cần bị nhốt lại nữa!"

"Tính thời gian thì từ lúc Thiên nữ trốn đi đến giờ đã có 1,6 tỷ năm, mắt thấy sắp thoát khỏi việc bị nhốt lại! Vậy mà vì mày... Khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp!"

Hình Nghĩa gào xong, hai mắt Tô Minh đã đỏ lừ, chìm trong trạng thái tẩu hỏa nhập ma.


"Nhóc Tô, mau tỉnh lại", lúc này, Ninh Triều Thiên, Tống Xạ Sơn, Hữu Cầm Bảo Bảo, Vân Sơn, Cát Tề đều đến. Ninh Triều Thiên đè vai Tô Minh xuống, quát.

"Ông... ông già!", Tô Minh cắn răng, chút lý trí còn sót lại đang chống lại sự điên cuồng trong lòng.

"Nhóc Tô, mau tỉnh lại, nếu cậu nhập ma thì chẳng phải sẽ khiến thần hồn cô gái kia thất vọng sao!", Ninh Triều Thiên gằn từng chữ hét.

Cơ thể Tô Minh run lên, hai mắt đỏ như máu dần bình thường trở lại.

"Thiên nữ, anh sẽ giành giật từng phút từng giây để tu luyện, chỉ cần có thể nhanh chóng tăng lên thực lực, rồi đi tìm và cứu em thì điều gì anh cũng bằng lòng làm! Hãy chờ anh!", Tô Minh thầm thề.

Sau đó, sự điên cuồng trên người anh lập tức biến mất, cả người như hoàn toàn bình tĩnh lại. Nhưng, trên người anh lại khiến người ta cảm giác được một sự tàn ác.

Tô Minh chợt nghĩ, nhẫn không gian của Nhiếp Thanh Cầm đã rơi vào tay anh.

Anh kiểm tra bên trong, rồi tìm được hồn thảo và thuốc giải sâu độc trên người Phong Vũ Vân, may thật!
 
Chương 1994: C1994: Mắt chọn đồ đệ của sư tôn quá tuyệt vời


"Tôi là đại sư huynh của cậu, Cát Tề".

"Tôi là nhị sư huynh, Vân Sơn". . Truyện Hot

Cát Tề và Vân Sơn cũng mở miệng.

"Xin chào tam sư tỷ, nhị sư huynh, đại sư huynh", Tô Minh chắp tay chào.

"Nhóc Tô, kế tiếp, cậu định...", Ninh Triều Thiên hỏi, thực tế, ông ấy định dẫn Tô Minh rời khỏi nền văn minh Xương đến nền văn minh cấp 2. Tuy nơi đó chỉ được xem như nền văn minh tầm thấp, nhưng với thực lực của Tô Minh như bây giờ, cũng có thể thử.

"Đi học viện Hỗn Độn", Tô Minh nghiêm túc nói.

Đến học viện Hỗn Độn tìm chìa khóa mở ra phong ấn ký ức ở kiếp trước của mình mới là điều đầu tiên anh phải làm.


Tống Xạ Sơn có hơi bất ngờ, với thực lực hiện giờ của Tô Minh thì cũng không cần phải đến học viện Hỗn Độn. Song, nếu Tô Minh đi thì cũng tốt. Ông ta có chút vui vẻ.

"Cũng tốt", Ninh Triều Thiên gật đầu: "Nhóc Tô, nếu vậy thì tạm tách ra trước, ông già tôi muốn dẫn bọn họ đến nền văn minh Hi".

Nền văn minh Hi là một văn minh cấp 2, cũng là nơi quan trọng để Ninh Triều Thiên khôi phục thực lực.

"Nền văn minh Hi? Con nhớ rồi", Tô Minh gật đầu, nếu mai sau rời khỏi nền văn minh Xương đến nền văn minh cấp 2 thì anh chắc chắn sẽ đến đó đầu tiên.

"Tiểu sư đệ, cho cậu mấy thứ này...", Hữu Cầm Bảo Bảo bỗng nhiên đưa cho Tô Minh một cái nhẫn không gian: "Bên trong đều là tiên thạch, thứ tốt đó, trong nền văn minh cấp 1 không có đâu. Cậu dùng tạm đi, trên người tam sư tỷ không còn gì nữa, sau này cậu đến văn minh Hi thì tôi sẽ cho cậu nhiều hơn, đến đó, tam sư tỷ bảo vệ cậu!"

Có thể thấy được Hữu Cầm Bảo Bảo rất ngây thơ và tốt bụng.

Tô Minh cười với Hữu Cầm Bảo Bảo, cũng không từ chối.


Mà Vân Sơn và Cát Tề cũng đưa cho Tô Minh một chiếc nhẫn không gian, chỉ là, cả hai lại không nói gì, mọi thứ đều được truyền đạt trong im lặng. Đây xem như là quà gặp mặt của họ với tiểu sư đệ Tô Minh. Tô Minh cũng không từ chối.

Nói thật, Tô Minh rất thích hai sư huynh và một sư tỷ này, vì vừa gặp anh đã cảm nhận được khí chất của cả ba.

Khí chất là thứ không thể che giấu được, bao gồm cả những ngườicó tâm địa xấu xa. Với thần hồn của mình, Tô Minh có thể cảm nhận được những cảm xúc như oán hận hay đố kỵ của đối phương. Nhưng anh không thấy được những điều này ở ba người trước mặt mình.

Hữu Cầm Bảo Bảo là khí chất thuần khiết và sự tò mò. Vân Sơn là vẻ lạnh lùng, đầy kiếm ý; còn Cát Tề là một người trung thực.

Mắt chọn đồ đệ của sư tôn quá tuyệt vời!

“Người anh em! Thằng nhóc này đến học viện Hỗn Độn, mong anh để ý đến nó chút”, Ninh Triều Thiên nhìn Tống Xạ Sơn ở bên cạnh, nói, giọng nói theo kiểu khẩn cầu.

“Tất nhiên rồi! Anh cứ yên tâm!”, Tống Xạ Sơn vội đáp. Ông ta có thể cảm nhận được Ninh Triều Thiên không đơn giản, huống hồ Ninh Triều Thiên còn là sư tôn của Tô Minh.

“Tô Minh! Sau này gặp lại!”, Ninh Triều Thiên hít một hơi thật sâu rồi vỗ vai Tô Minh, sau đó rời đi.

“Tiểu sư đệ! Sớm gặp lại nha! Cậu lợi hại như vậy, đến lúc đó tam sư tỷ sẽ giới thiệu cho cậu một cô nàng thật xinh đẹp”, Hữu Cầm Bảo Bảo nháy mắt nói với Tô Minh, sau đó rời đi cùng với đám Vân Sơn và Cát Tề.
 
Chương 1995: C1995: Em muốn đến nhà họ nguyên


Tô Minh không nói gì, vốn dĩ li biệt là cảm xúc khá ưu buồn.

Một giây sau…

“Anh à! Em muốn đến nhà họ Nguyên!”, Tô Ly đi lên trước, nắm lấy vạt áo Tô Minh, nhỏ giọng nói.

Ban nãy, Tô Minh suýt nữa rơi vào trạng thái nhập ma khiến cô sợ phát khóc.

Cô rất muốn mình mạnh hơn, ít nhất thì lần sau khi anh trai giao đấu với người ta thì cô không phải đứng nhìn mà có thể đứng ra giúp anh trai.

Và bí cảnh của nhà họ Nguyên là cơ duyên của cô.

Lần đầu đến nhà họ Nguyên, cô đã cảm nhận được, trong bí cảnh này có gì đó đang gọi mình.

Sau đó, nếu không phải là anh trai đến nhà họ Nguyên sớm như vậy thì cô đã có thể lén vào bí cảnh bằng cách của mình.


“Chuyện này…”, Tô Minh có chút do dự, bởi vì anh thấy lo lắng.

Bất luận em gái đã hơn 20 tuổi nhưng trong mắt anh, cô mãi mãi là cô em gái bé bỏng.

Vẫn là đứa trẻ đi học bị các bạn nữ bắt nạt và khóc lóc sụt sùi với mình.

“Anh à! Em không thể cứ ở bên cạnh anh mãi như này được! Em muốn mình trở nên mạnh hơn”, Tô Ly thận trọng nói. Tất nhiên, nếu như Tô Minh không đồng ý thì cô vẫn nghe lời anh.

“Cẩn thận nha!”, Tô Minh hít một hơi thật sâu, xoa đầu Tô Ly và nói.

Sau đó, anh lấy thuốc giải độc ra, đưa cho Phong Vũ Vân, nói: “Cho cô!”

“Cảm ơn anh!”, Phong Vũ Vân cầm lấy thuốc giải, nói: “Sau này tôi sẽ luôn ở bên cạnh Tô Ly…”.

Hiện giờ cô ta đã không còn nhà để về nữa rồi.


Không có mẫu hậu, cũng không có phụ hoàng. Ngay cả Thái Nhất thần quốc cũng không còn nữa.

“Ly Nhi! Em cầm lấy cái này”, Tô Minh lại lấy ra đá Hỗn Độn Trấn Binh đưa cho Tô Ly.

Đá Hỗn Độn Trấn Binh vô cùng mạnh nhưng hiện giờ Tô Minh chưa cần đến.

Dù sao thì bất cứ bảo bối nào ở cấp bậc hỗn độn đều không là gì ở trước mặt anh.

Huống hồ, anh vẫn còn đỉnh Thần Ma, bia Huyền Diệu, kiếm Xương nữa, lẽ nào bảo bối cấp bậc Hỗn Độn có thể giết được anh sao? Cứ giữ khư khư đá Hỗn Độn Trấn Binh thì cũng không có tác dụng gì, chi bằng đưa cho em gái.

Có đá Hỗn Độn Trấn Binh, ít nhất em gái mình cũng được an toàn hơn.

Tô Minh còn lấy ra hơn mười linh mạch cực phẩm đưa cho Phong Vũ Vân và Tô Ly.

Sau đó anh còn truyền vào hai người một đường dấu ấn khí tức. Như vậy thì hai người họ ở đâu anh cũng biết được.

Theo như quy luật không gian hiện tại của Tô Minh thì chỉ cần hai cô gái này vẫn ở trong nền văn minh Xương, nếu chẳng may gặp nguy hiểm gì thì Tô Minh đều có thể nhanh chóng xuất hiện.

“Anh à! Bọn em đi đây!”, Tô Ly và Phong Vũ Vân nói, sau đó rời đi.
 
Chương 1996: C1996: Tô minh đã hiểu được ngọn ngành


“Tiền bối! Chúng ta cũng nên đến học viện Hỗn Độn thôi!”, Tô Minh hít một hơi thật sâu, nói. Tất nhiên, thời gian gần đây anh vẫn phải về thế giới Đại Thiên một chuyến để giao hồn thảo cho Hỗn Độn Long Quy.

Đây cũng là chuyện vô cùng cấp bách.

Tô Minh cùng Tống Xạ Sơn đi vào trong hư không đi về phía tâm Hỗn Độn.

Trên đường đi, Tô Minh trầm ngâm không nói.

Tống Xạ Sơn biết, Tô Minh vẫn thấy hụt hẫng về chuyện thiên nữ Tạo Hóa rời đi.

Vì vậy Tống Xạ Sơn bắt đầu giới thiệu cho Tô Minh về học viện Hỗn Độn, muốn Tô Minh nghĩ đến những chuyện khác.

“Học viện Hỗn Độn chia làm viện tạp dịch, ngoại viện, nội viện và viện hỗn độn”.


“Còn có tiêu chuẩn chọn đệ tử nữa”.

“Đệ tử tạp dịch của học viện Hỗn Độn yêu cầu phải trong khoảng 1triệu tuổi và có sức chiến đấu ở cảnh giới Khư Chủ, biết ít nhất một loại ý cảnh hoặc quy luật Ngũ Đoạn thượng phẩm”.

“Ngoại viện của học viện Hỗn Độn yêu cầu trong khoảng 1triệu tuổi, có sức chiến đấu ở cảnh giới Bán Đế, biết ít nhất một loại ý cảnh hoặc quy luật Lục Đoạn hạ phẩm”.

“Nội viện của học viện Hỗn Độn yêu cầu trong khoảng 1triệu tuổi, có sức chiến đấu ở cảnh giới Đại Đế hạ vị, biết ít nhất một loại ý cảnh hoặc quy luật Lục Đoạn trung phẩm”.

“Chân viện của học viện Hỗn Độn nhất định phải là đệ tử nội viện thăng cấp lên, chứ không chọn trực tiếp. Vì vậy, những đệ tử vừa vào học viện, cùng lắm chỉ có thể là đệ tử nội viện thôi. Nhưng cậu lại ngoại lệ, có thể trực tiếp trở thành đệ tử chân viện”.

“Ngoài ra, học viện Hỗn Độn chọn đệ tử, cơ bản đều chọn trong người trẻ tuổi có thế lực trong tâm Hỗn Độn. Cũng chỉ có những người đó mới có tư cách tham gia sát hạch. Còn những thiên tài ở các thế lực lớn ở khu vực Hỗn Độn bên ngoài tâm Hỗn Độn, nếu như đạt được tiêu chuẩn thì sẽ có những lãnh đạo cấp cao ở học viện Hỗn Độn như tôi đến hướng dẫn”.

“Trong tâm Hỗn Độn cũng có thế lực ư?”, Tô Minh hỏi mà có chút kinh ngạc. Anh cứ tưởng rằng trong tâm Hỗn Độn chỉ có học viện Hỗn Độn.


“Có chứ! Nhưng những thế lực này đều được học viện Hỗn Độn đào tạo, thuộc kiểu phụ thuộc vào học viện Hỗn Độn. Vì vậy cũng có thể quy về học viện Hỗn Độn. Chính vì vậy mà người ngoài nhìn vào sẽ thấy trong tâm Hỗn Độn chỉ có học viện Hỗn Độn mà thôi”.

Thì ra là vậy!

Tô Minh đã hiểu được ngọn ngành!

Rất nhanh sau đó…

Dưới sự dẫn dắt của Tống Xạ Sơn, Tô Minh cảm nhận được rất rõ ràng, là mình đã bước vào một thế giới xa lạ, một không gian khác.

Chất lượng linh khí trời đất và những thứ khác cũng đã thay đổi.

Đặc biệt là khí lưu của Hỗn Độnx ẩn chứa bên trong linh khí đã đột ngột trở nên đậm đặc hơn rất nhiều.

“Đã vào đến tâm Hỗn Độn rồi!”, Tống Xạ Sơn giải thích.

“Không gian bên trong tâm Hỗn Độn lớn thật!”, Tô Minh hơi bất ngờ.
 
Chương 1997: C1997: Hai người họ đã đến đỉnh núi


“Đương nhiên rồi, không gian trong tâm Hỗn Độn lớn gần bằng một nửa Hỗn Độn, lớn hơn rất nhiều lần thế giới Đại Thiên mà cậu từng sống trước đây!”

Sau khi vào trong tâm Hỗn Độn, thứ thu hút sự chú ý nhất là một ngọn núi.

Ngọn núi nằm ở vị trí trung tâm của thế giới ở không gian trong tâm Hỗn Độn.

Chắc cũng phải cao đến mấy trăm ngàn mét.

Cao đến sợ.

Cứ như đã chọc thủng bầu trời.

“Ngọn núi đó chính là nơi tọa lạc của học viện Hỗn Độn, học viện Hỗn Độn nằm trên đỉnh núi!”, Tống Xạ Sơn nói, giọng nói thoáng vẻ tự hào: “Núi đấy là núi đá cứng của Hỗn Độn, có thể cung cấp linh khí và khí lưu Hỗn Độn tinh túy nhất cho học viện Hỗn Độn. Bầu trời trên đầu ngọn núi là vạn Đạo Tinh Thần của nền văn minh Xương, mỗi giây mỗi phút đều rải đầy sao, giúp cho tất cả những người ở học viện Hỗn Độn trên đỉnh núi tu luyện”.

Tô Minh gật đầu.


Không thể không nói rằng điều kiện tu luyện của học viện Hỗn Độn cực kỳ tốt.

“Ngoài ra, trong hư không và không gian thực xung quanh đỉnh núi đều có màn hình khí Hỗn Độn kết nối trực tiếp, có thể tường thuật trực tiếp những chuyện lớn trong học viện Hỗn Độn!”

“Chẳng hạn như cuộc thi đấu xếp hạng võ đạo chân viện, nội viện tổ chức mỗi năm một lần, chúng sẽ được tường thuật trực tiếp, cả lúc thi sát hạch, tuyển chọn học viên mới nữa!”

“Một khi tường thuật trực tiếp thì không chỉ có học viện Hỗn Độn mà đến cả những thế lực khác trong trung tâm Hỗn Độn cũng có thể nhìn thấy hết!”

Tống Xạ Sơn mỉm cười và nói: “Nhắc đến chuyện này, vừa hay mấy ngày nay đang có thi sát hạch tuyển chọn học viên mới. Cậu nhìn đi, đấy là thi sát hạch học viên mới đấy!”

Đúng là có tường thuật trực tiếp thật.

Tô Minh mỉm cười.


Anh không hề thấy hứng thú, đến ngẩng đầu lên nhìn anh cũng chẳng màng.

Ngay tức khắc, Tống Xạ Sơn tăng tốc, hướng về đỉnh núi, Tô Minh cũng vậy.

Chỉ sau vài giây.

Hai người họ đã đến đỉnh núi.

Trên đỉnh núi có rất nhiều nhà ở, được xây dựng bằng tinh thạch Hỗn Độn, được phác thảo bằng trận pháp cổ đại, căn nào cũng đều không đơn giản.

Còn có rất nhiều sân võ đạo.

Và có rất nhiều lối vào bí cảnh, cửa dịch chuyển,..

Toàn bộ học viện được xây dựng theo hình thức mở.

Chỉ có thể nhìn thấy ở vách núi bên mép đỉnh núi có một cột mốc, trên đó có bốn chữ “Học Viện Hỗn Độn”, ngoài ra, cổng ở đâu cũng không tìm được.
 
Chương 1998: C1998: Khoa trương quá rồi đấy


“Trong học viện thì Tống tiền bối là…”, Tô Minh hỏi.

“Ngoài viện trưởng ra thì trong tầng lớp quản lý cấp cao của học viện còn có mấy lão quái vật gần như đã sắp qua đời, sau đó nữa là phó viện trưởng. Có ba vị phó viện trưởng, ta là một trong số đó. Nói ra thì tôi còn phải cảm ơn cậu và tiền bối thiên nữ Tạo Hóa”, Tống Xạ Sơn nghiêm túc nói.

Địa vị rất cao.

Chuyện mà Tô Minh không biết là dù cho Tống Xạ Sơn là một trong số ba phó viện trưởng nhưng ông ta vẫn là người mạnh nhất trong số đó.

Trên thực tế, trước đây ông ta không phải là phó viện trưởng.

Sở dĩ ông ta đột ngột trở thành phó viện trưởng là vì trước đây, lúc ông ta đến thế giới Đại Thiên để dẫn dắt Tư Đồ Phụng thì đã gặp được Tô Minh, sau đó thì có được tin tức của thiên nữ Tạo Hóa.

Thế là đã lập được công.

Công lao rất lớn.


Công lao trong học viện Hỗn Độn chia làm chín cấp, công lao cấp chín là lớn nhất. Từ trước đến nay, đã hơn mấy mươi tỷ năm rồi, Tống Xạ Sơn là người đầu tiên lập được công lao cấp chín.

Cũng chính vì như vậy nên mới có được phần thưởng cực kỳ lớn, có được truyền thừa cả đời và một phần giác ngộ của một lão quái vật siêu cấp mới vừa qua đời không bao lâu.

Thực lực không chỉ gia tăng gấp một trăm lần không thôi đâu.

Sau đó, ông ta tự khắc cũng được tôn lên làm phó viện trưởng, còn là người có thực lực mạnh nhất trong số ba phó viện trưởng nữa.

“Đi nào, tôi dắt cậu đến nội vụ các lấy một bộ đồ của đệ tử chân viện!”, Tống Xạ Sơn nói. Đường đường là phó viện trưởng mà không ngờ lại muốn đưa một học viên mới đến nội vụ các lấy quần áo của học viên mới, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì…

Kinh thiên động địa!

Nhưng chính vào lúc đó.

“Sư phụ, cuối cùng thì người cũng đã về!”. Một bóng người hớt hải chạy đến, tốc độ rất nhanh, là một cô gái. Cô ta trông rất tinh nghịch, khuôn mặt xinh đẹp, đáng yêu, đặc biệt là làn da, trắng trẻo, chẳng khác gì da em bé, đôi mắt to lanh lẹ đầy vẻ gấp gáp và vui mừng, có lẽ vì quá nôn nóng mà trán cũng lấm tấm mồ hôi.


Cô ta mặc một chiếc váy dài màu tím, tay cầm kiếm hồ điệp, khí tức không mạnh lắm nhưng cảnh giới lại khá cao, vẫn chưa đến ba vạn tuổi mà đã là Đại Đế trung vị cấp bốn thì đã mạnh lắm rồi.

Trong nền văn minh Xương thì chắc chắn là một thiên tài hiếm có.

Ngoài ra, Tô Minh còn có thể nhận ra dường như cô gái này có thể chất đặc biệt, vừa mới được đánh thức, vì vậy cảnh giới không được ổn định.

“Sao thế? Hớt ha hớt hải…”, Tống Xạ Sơn hỏi, sau đó thì giới thiệu với Tô Minh: “Đây là đệ tử của ta, tên Quân Tốc Tốc!”. Sau đó ông ta giới thiệu với Quân Tốc Tốc: “Đây là Tô Minh!”

Quân Tốc Tốc liếc nhìn Tô Minh từ trên xuống dưới với vẻ tò mò.

Người có thể khiến kẻ cao ngạo lạnh lùng như sư phụ đích thân giới thiệu thì nhất định không đơn giản.

Giờ nhìn đúng thật là không đơn giản.

“Vẫn chưa đến ba mươi tuổi mà đã là Đại Đế hạ vị chín chuyển rồi sao?”, Quân Tốc Tốc ngây ra, thậm chí còn hơi há mồm.

Khoa trương quá rồi đấy!

“Rốt cuộc có chuyện gì, mau nói đi!”, Tống Xạ Sơn chau mày, Quân Tốc Tốc cái gì cũng tốt, chỉ có khuyết điểm là quá nôn nóng, hớt ha hớt hải, tính cách nóng vội như thế thì rất khó có thành tựu trong võ đạo.
 
Chương 1999: C1999: Đúng là rất đáng sợ


“Sư phụ, không phải hai hôm nay đang diễn ra thi sát hạch tuyển chọn học viên mới sao?”. Lúc này Quân Tốc Tốc mới nói: “Hôm nay xuất hiện một yêu nghiệt, đã kinh động cả học viện rồi, rất nhiều trưởng lão của học viện, thậm chí cả phó viện trưởng Vương và phó viện trưởng Lưu cũng đã ra mặt, muốn thu nhận tên yêu nghiệt đó làm đệ tử. Đệ tử sốt ruột chết đi được, tìm người ở khắp nơi nhưng không tìm thấy. Sư phụ, bây giờ chúng ta đến sân thi đấu đi, nói không chừng vẫn còn có cơ hội giành tên yêu nghiệt đó!”

“Hả? Yêu nghiệt ư?”, Tống Xạ Sơn hơi tò mò: “Nói kỹ hơn đi nào!”

“Sư phụ, chúng ta vừa đến sân thi đấu vừa nói đi ạ, nếu không thì không kịp mất. Người không nhìn thấy phó viện trưởng Vương và phó viện trưởng Lưu đấy thôi, còn có các vị trưởng lão nữa, ai cũng thèm thuồng như muốn đánh nhau vì tên quái vật đó đấy!”, Quân Tốc Tốc nói phóng đại lên.

“Chuyện này…”, Tống Xạ Sơn muốn từ chối, vì dù gì thì ông ta cũng còn phải dắt Tô Minh đến nội vụ các, đấy mới là chuyện quan trọng.

Không ngờ, Tô Minh lại mỉm cười và nói: “Đến sân thi đấu xem thử đã, chuyện của tôi không cần phải gấp!”

“Cũng được!”, Tống Xạ Sơn gật đầu. Nói thật lòng, nhìn dáng vẻ đó của Quân Tốc Tốc thì ông ta cũng cảm thấy hứng thú, rốt cuộc tên đó mạnh đến mức nào mà nói quá đến vậy?

Trên đường đến sân thi đấu thì Quân Tốc Tốc đã lớn tiếng và nói với vẻ kích động:


“Sư phụ, yêu nghiệt đó tên là Lăng Dương, năm nay chỉ mới sáu ngàn tuổi nhưng đã là Đại Đế trung vị ba chuyển rồi”.

“Chuyện đó vẫn chưa đáng sợ nhất, điều đáng sợ nhất là lúc tham gia sát hạch học viên mới, hắn ta đã đánh mười con rối trong cuộc thi như đánh bao cát, có đến mấy tên bù nhìn bị đánh đến tan nát!”

“Phải biết rằng năm xưa, dù là con đây, lúc tham gia thi sát hạch học viên mới cũng chỉ có thể miễn cưỡng kiên trì trong vòng một trăm nhịp thở để không bị đánh bại trong tay mười con rối của cuộc thi, chỉ vậy thôi là đã gây sốc lắm rồi!”

“Nhưng Lăng Dương hoàn toàn không phải là kiên trì, mà là đánh ngược lại đám con rối trong cuộc thi, người nói xem có đáng sợ hay không?”

“Còn nữa, lúc Lăng Dương lên núi võ đạo, không ngờ đã có thể thành công cộng hưởng với núi võ đạo, lúc đó, đỉnh núi võ đạo đã có kiếm kỳ lạ xuất hiện!”

“Lăng Dương ngồi xếp bằng dưới kiếm, sau sáu tiếng thì kiếm ý của hắn ta đã đột phát tăng đến thất đoạn, đúng vậy, chính là thất đoạn”.


“Sư phụ, một người sáu ngàn tuổi mà có kiếm ý thất đoạn trên người, người nói xem hắn ta có còn là con người nữa không?”

“Chuyện đáng sợ nhất là sức mạnh của hắn ta. Khi kiểm tra sức mạnh của hắn ta, hắn ta đã đánh cong thước đo sức mạnh. Người có thể tưởng tượng được sự kinh ngạc của các học sinh và cán bộ cấp cao ở hiện trường lúc đó không?”

“Đánh cong thước đo sức mạnh, vậy thì ít nhất phải có sức mạnh thuần túy đến một ngàn tỷ cân rồi. Nếu không phải là quái vật thì là gì?”

“Một ngàn tỷ cân, dù là đệ tử Chân viện thì cũng không có được mấy người đạt đến được một ngàn tỷ cân đâu nhỉ?”

Tống Xạ Sơn im lặng lắng nghe.

Đúng là rất đáng sợ!

Có điều, không biết vì sao, bản thân ông ta không thấy hứng thú và cũng không có ý định gì cả.

Chỉ có thể nói là do có Tô Minh ở đây…

Thì tất cả thiên tài đều không là gì cả.
 
Chương 2000: C2000: Nhìn một cách căng thẳng


Nếu như có thể thì nhận Tô Minh làm đệ tử mới là điều mà ông ta mong muốn, chỉ là…

Ông ta nghĩ mình vốn không xứng nhận Tô Minh làm đệ tử.

E rằng thực lực của Tô Minh hiện giờ còn có thể đánh Tống Xạ Sơn không kịp trở tay nữa chứ chẳng chơi.

“Sư phụ, sao không thấy người kích động gì thế? Trời ơi, sư phụ, người cũng bình tĩnh quá rồi đấy!”, Quân Tốc Tốc liên tục mô tả, cô ta đã kích động đến mặt mày hơi ửng đỏ lên rồi, nhưng nhìn sang sư phụ của mình thì lại không thấy phản ứng gì, thế là không biết nói gì nữa. Sư phụ, người hơi bình tĩnh quá rồi đấy!

“Được rồi, đừng huyên thuyên nữa, ồn ào quá, đến sân thi đấu rồi hẵng nói đi!”, Tống Xạ Sơn phất tay.

Quân Tốc Tốc chỉ đành im lặng.

Rất nhanh sau đó, ba người họ đã đến sân thi.


Sân thi rất lớn nhưng lúc này đã đầy ắp người.

Người đông như biển.

Có điều, không khí rất tĩnh lặng.

Sở dĩ tĩnh lặng là vì gần như tất cả mọi người ở đó, bất kể là đệ tử của nội viện hay ngoại viện hay viện tạp dịch, thậm chí là chân viện, còn có một số thanh niên cùng đến tham gia thi, và cả tầng lớp quản lý của học viện nữa, họ đều trố mắt nhìn vào một thanh niên.

Nhìn chằm chằm…

Nhìn một cách căng thẳng.


Còn trước mặt thanh niên kia thì là hai người trung niên.

Một người mặc áo khoác dài màu đỏ, một người mặc áo vải bố đơn giản.

Người trung niên cao mặc áo đỏ tên là Vương Thừa Quy, Đại Đế thượng vị chín chuyển, là lão quái vật nổi danh lâu rồi. Ông ta đã dừng lại ở cảnh giới Đại Đế thượng vị chín chuyển này hơn một trăm triệu năm, nhưng vẫn mãi chưa chạm đến được ngưỡng Tiên.

Người trung niên áo vải bố trơn có vẻ nghiêm nghị, chắp hai tay phía sau, hai mắt hõm vào trong, ánh mắt xa xăm. Ông ta là Lưu Mộc Sàn, cũng là Đại Đế thượng vị chín lần chuyển, cũng dừng ở Đại Đế thượng vị chín lần chuyển rất nhiều năm rồi, không thua kém gì Vương Thừa Quy.

Hai người họ đều là phó viện trưởng, cộng thêm Tống Xạ Sơn nữa thì ba người phó viện trưởng của học viện đã có mặt đủ.

Lúc này.

Vương Thừa Quy và Lưu Mộc Sàn đang đứng trước mặt Lăng Dương, chờ đợi tên này lựa chọn.

Lăng Dương chậm rãi, điềm tĩnh, dù trong tình hình đó, hắn ta vẫn không quá kích động. Hoặc cũng có thể nói, hắn ta có thể khống chế rất tốt cảm xúc của mình, chỉ với tâm thái đó thôi thì cũng đủ khiến người ta phải nể rồi.

Sau lưng Lăng Dương cũng có một vài thanh niên, họ cũng đều đã thi đậu, từ nay về sau, chính là học viên của học viện Hỗn Độn.
 
Chương 2001: C2001: Không thể nào so bì được


Không thể nào so bì được!

Chính vào lúc này.

“Lăng Dương, cậu đợi đã, sư phụ tôi cũng đã đến rồi, ông ấy cũng là phó viện trưởng đấy!”, Quân Tốc Tốc vội hét lên.

Lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Tống Xạ Sơn hơi khó xử.

Thế là ông ta chỉ đành đi về phía Lăng Dương.


Tô Minh đi theo bên cạnh Tống Xạ Sơn.

“Đáng chết, sao vào lúc quan trọng thì lão ta lại quay về thế?”. Sắc mặt Vương Thừa Quy liền thay đổi, thầm mắng Tống Xạ Sơn, ông ta đã thấy lo lắng.

Sắc mặt Lưu Mộc Sàn thì càng khó coi hơn.

Lại có một Trình Giảo Kim xuất hiện.

Hơn nữa, trong số ba phó viện trưởng thì thực lực Tống Xạ Sơn mạnh hơn một chút.


Không chừng…

Lăng Dương quay đầu, nhìn về phía Tống Xạ Sơn, lúc này, dường như hắn ta đã có quyết định lựa chọn Tống Xạ Sơn rồi. Hắn ta có thể cảm nhận được Tống Xạ Sơn mạnh hơn cả Lưu Mộc Sàn và Vương Thừa Quy.

Nhưng…

Trong lòng nghĩ ra chọn ai rồi thì cũng chỉ để đó thôi.

Tạm thời vẫn chưa thể nói ra.

Ít ra phải kiếm được chút lợi lộc gì trước đã, không phải sao?

Bây giờ hai phó viện trưởng còn lại đều muốn nhận hắn ta làm đồ đệ, nhất định Tống Xạ Sơn cũng muốn. Tống Xạ Sơn muốn có được hắn ta thì thế nào cũng phải hứa cho hắn ta vài thứ, phải hi sinh vài thứ gì đó mới được.
 
Chương 2002: C2002: Thật sự tìm tới rồi


Trên thực tế, từ đầu đến cuối, người mà từ đáy lòng Lăng Dương muốn chọn để bái sư chính là Tống Xạ Sơn.

Nguyên nhân rất đơn giản, chỉ cần là người của tâm Hỗn Độn thì gần đây đều đã nghe nói về Tống Xạ Sơn, phó viện trưởng của học viện Hỗn Độn trẻ tuổi nhất trong lịch sử, ước chửng mới chỉ khoảng hơn 1 tỷ tuổi một chút.

Đúng, tuổi tác này nghe có vẻ cổ xưa một cách khoa trương, còn lớn tuổi hơn cả nền văn minh Xương, nhưng so với những phó viện trưởng khác thì sao? Ví dụ như Vương Thừa Quy hay Lưu Mộc Sàn, có ai là không hơn 2 tỷ tuổi chứ?

So sánh ra thì Tống Xạ Sơn là người trẻ tuổi nhất rồi.

Ngoài ra, có tin tức đáng tin nói rằng Tống Xạ Sơn được viện trưởng đương nhiệm của học viện Hỗn Độn coi trọng, khả năng trở thành viện trưởng kế tiếp là rất lớn.

Hơn nữa, viện trưởng đương nhiệm của học viện Hỗn Độn mấy chục triệu năm gần đây đã bắt đầu trao quyền, bản thân thì xuất quỷ nhập thần, đại khái cũng không còn bao lâu nữa sẽ rút lui khỏi vị trí viện trưởng.

Cho nên, có thể trở thành đệ tử của Tống Xạ Sơn là lựa chọn tốt nhất.


Huống hồ, Vương Thừa Quy cũng được, Lưu Mộc Sàn cũng xong, đều đã có vài đồ đệ tốt rồi, hơn nữa, đồ đệ của họ đều rất ưu tú, đều cùng là những đệ tử nổi bật trên chân viện chân bảng.

Cho dù anh ta có trở thành đệ tử của Vương Thừa Quy hay là Lưu Mộc Sàn thì cũng không thể độc chiếm sự coi trọng và tài nguyên võ đạo của sư tôn được.

Tống Xạ Sơn thì ngược lại, hiện tại chỉ có một đệ tử duy nhất là Quân Tốc Tốc, thân phận của Quân Tốc Tốc lại rất đặc biệt, tương lai căn bản không cần kế thừa vị trí của Tống Xạ Sơn.

Một khi anh ta trở thành đệ tử của Tống Xạ Sơn thì gần như có thể xác định tất cả những gì Tống Xạ Sơn có tương lai đều sẽ thuộc về anh ta.

Không chỉ như vậy, Quân Tốc Tốc cũng là một trong Tứ đại nữ thần nổi tiếng của học viện Hỗn Độn, còn là người có bối cảnh thần bí nhất trong Tứ đại nữ thần.

Nếu như có thể trở thành quan hệ sư tỷ sư đệ với Quân Tốc Tốc thì ở gần quan cũng được ban lộc, càng có cơ hội tiếp xúc với Quân Tốc Tốc hơn lại càng có khả năng theo đuổi được Quân Tốc Tốc, vậy thì kiếm được hời lớn rồi.

Chính vì trong lòng sớm đã có quyết định nên đến bây giờ, rõ ràng đều đang đối diện với sự sốt ruột chờ đợi lựa chọn của anh ta của cả Vương Thừa Quy và Lưu Mộc Sàn, thì anh ta vẫn chần chừ chưa đưa ra lựa chọn.


Chính là đang đợi Quân Tốc Tốc liệu có thể tìm Tống Xạ Sơn tới hay không, không ngờ...

Thật sự tìm tới rồi!

Rất tốt!

Lăng Dương không kiềm chế được siết chặt nắm tay, trong lòng rất kích động.

Đương nhiên, cho dù trong lòng Lăng Dương sớm đã đưa ra quyết định, cho dù rất kích động, thì hiện tại bên ngoài mặt tuyệt đối không được biểu hiện ra, phải tỏ ra vẻ làm giá mới được.

"Không phải phó viện trưởng Tống có việc nên ra ngoài rồi sao? Nhanh như vậy đã về rồi à?", Lưu Mộc Sàn lên tiếng, ngoài cười nhưng trong không cười, cố ý không thèm che giấu vẻ thù địch.

Mặc dù học viện Hỗn Độn là một tổng thể, nhưng chiến tranh nội bộ thì cũng không thiếu.

Huống hồ, lực lượng mới xuất hiện của Tống Xạ Sơn gần như đã cắt đứt khả năng trở thành viện trưởng kế tiếp của ông ta, sao có thể không căm tức được chứ?

Tống Xạ Sơn chỉ mỉm cười với Lưu Mộc Sàn, không nói gì cả, ngược lại, lại nhìn sâu về phía Lăng Dương, cảm nhận tỉ mỉ Lăng Dương một chút.
 
Chương 2003: C2003: Nhưng quân tốc tốc lại sốt ruột


Quả thực rất không tệ.

Nếu như không có quan điểm siêu cao do Tô Minh mang lại gột rửa thì lúc này có lẽ cũng sẽ nhìn Lăng Dương kích động như hai người Lưu Mộc Sàn và Vương Thừa Quy ấy nhỉ?

Tống Xạ Sơn bất giác lên tiếng: "Lăng Dương đúng không? Cậu rất được đấy".

Khen một câu.

Mặc dù, do Tô Minh mà ông ta không đặc biệt đặc biệt chấn động khoa trương và khát vọng muốn thu nhận Lăng Dương làm đệ tử, nhưng nếu như có thể thu nhận Lăng Dương làm đệ tử cũng là chuyện tốt, không có lợi cũng không có hại, không phải sao? Cho nên ông ta vẫn tán thưởng một câu.

"Cảm ơn lời khen của phó viện trưởng Tống", Lăng Dương đáp lời cảm ơn, đúng mực không siêm nịnh, có điều trong lòng lại trào lên vẻ bất mãn, anh ta không nhìn ra được cảm xúc thiết tha hay khát vọng của Tống Xạ Sơn với mình, lời khen này chẳng qua chỉ là cho có lệ mà thôi.

Không khớp với mong muốn của Lăng Dương.


"Hừ, e là cố ý, cố ý tỏ ra không thiết tha, khiến mình hình thành nên tâm lý yếu kém, như vậy thì sau này tùy tiện cho mình chút lợi lộc là mình sẽ cảm thấy mang ơn, rồi thoải mái thu nhận mình vào môn hạ", Lăng Dương không ngốc, ngược lại còn rất thông minh, cho nên lập tức có phân tích của mình, hơn nữa còn rất bình tĩnh.

Trên thực tế, Vương Thừa Quy, Lưu Mộc Sàn, bao gồm cả rất nhiều trưởng lão, học viên nội ngoại môn, chân viện có mặt ở đó cũng đều nghĩ như vậy.

Thậm chí đến Quân Tốc Tốc cũng nghĩ như vậy.

Nhưng Quân Tốc Tốc lại sốt ruột!

Đây là đã đưa ra lời mời với Lăng Dương rồi.

Ánh mắt của Lưu Mộc Sàn và Vương Thừa Quy lập tức sắc bén, lại càng không vui hơn.

Nhưng Tống Xạ Sơn nói xong câu này, sau khi nói ra lời mời thì không còn gì nữa. Không có gì khác nữa.


So với rất nhiều điều kiện, ưu đãi, lời hứa khi mời Lăng Dương làm đệ tử môn hạ của Lưu Mộc Sàn và Vương Thừa Quy lúc trước thì đúng là không thể so sánh được!

Chuyện gì vậy?

Ánh mắt sắc bén của Lưu Mộc Sàn và Vương Thừa Quy đều đã tan biến hết rồi, ngược lại còn có chút nghi ngờ.

Bản thân Lăng Dương thì trầm mặc hơn. Sự phẫn nộ trong lòng trực tiếp biến thành oán giận lớn hơn, cho nên không trả lời Tống Xạ Sơn ngay.

"Tôi không tin ông thật sự có thể từ bỏ tôi!", Lăng Dương cũng phát hận, hít sâu một hơi rồi nói: "Cảm ơn sự cất nhắc của phó viện trưởng Tống, do phó viện trưởng Vương và phó viện trưởng Lưu cũng đã đưa ra lời mời với tôi, tôi cũng có chút hoang mang, lựa chọn bất kỳ một vị nào trong ba vị tiền bối đều là phúc phần tu tám kiếp mới có của tôi, nhưng tôi chỉ có một người, bây giờ cũng không biết phải lựa chọn thế nào, có thể cho tôi suy nghĩ một chút không?"

Ừ, bức vua thoái vị rồi.

Chính là muốn nói với Tống Xạ Sơn, đừng tưởng Lăng Dương tôi nhất định phải chọn ông, ông còn không ra giá nữa, còn không đưa ra những ưu đãi người thật việc thật thì Lăng Dương tôi sẽ cắn răng lựa chọn Lưu Mộc Sàn và Vương Thừa Quy, chuyện này cũng không phải không thể.

Chút mánh khóe, bao gồm cả chút tâm tư nhỏ đó của Lăng Dương, Tống Xạ Sơn không thể nhìn ra sao?

Cho nên, vốn dĩ hứng thú không lớn vào giờ phút này lại càng không có hứng thú hơn rồi.
 
Chương 2004: C2004: Phó viện trưởng tống cứ thoải mái sắp xếp


Tuổi mới còn trẻ, thiên phú quả thực cũng được, nhưng tâm kế thì quá phức tạp.

Không kiềm chế được, Tống Xạ Sơn nhìn về phía Vương Thừa Quy và Lưu Mộc Sàn nói: "Viện phó Vương và cả viện phó Lưu, tôi còn phải đưa Tô Minh tới Nội Vụ Các, đưa cậu ấy đi lấy võ phục đệ tử chân viện, không tham gia vào việc thu nhận đồ đệ của hai anh nữa".

Nói rồi, Tống Xạ Sơn quay sang nhìn Tô Minh bên cạnh, giới thiệu nói: "Đây là Tô Minh, hôm nay cậu ấy gia nhập vào học viện Hỗn Độn, trực tiếp vào chân viện, không vấn đề gì chứ? Tôi giới thiệu với hai anh trước".

Do viện trưởng đã không còn quản chuyện của học viện nữa. Bây giờ, chuyện của học viện đều do ba vị phó viện trưởng phụ trách.

Tống Xạ Sơn có thể quyết định, nhưng vừa đưa Tô Minh từ bên ngoài vào, một bước trở thành đệ tử chân viện, trường hợp duy nhất trong lịch sử của học viện Hỗn Độn, đương nhiên phải nói một tiếng với Vương Thừa Quy và Lưu Mộc Sàn.

Lưu Mộc Sàn và Vương Thừa Quy bất giác nhìn về phía Tô Minh.


Nhìn thật sâu.

Hai người đều biết đến cái tên Tô Minh này, bởi vì Tô Minh có quan hệ mật thiết với Thiên Nữ Tạo Hóa!

Hai vị phó viện trưởng lại càng biết rõ hơn bốn chữ Thiên Nữ Tạo Hóa có nghĩa là gì. Cho nên, nào dám ngăn cản việc Tô Minh trở thành đệ tử chân viện của học viện Hỗn Độn?

Càng chưa nói đến, Tô Minh chưa đến 30 tuổi mà đã là Đại Đế hạ vị chín chuyển! Quả thực là yêu nghiệt tuyệt đại không thể tưởng tượng nổi! Nghe nói còn có thể chiến đấu vượt cấp, cũng quả thực có tư cách để phá lệ rồi!

Lưu Mộc Sàn và Vương Thừa Quy gật đầu nói: "Phó viện trưởng Tống cứ thoải mái sắp xếp".

Tâm trạng của hai người không tệ, Tống Xạ Sơn không biết do đầu óc để đâu rồi hay là thế nào mà xem ra quả thực không còn hứng thú với Lăng Dương nữa.


Lẽ nào, là vì nể mặt hai người họ sao? Lập tức địch ý với Tống Xạ Sơn đã giảm đi không ít.

Mặc dù Quân Tốc Tốc không hiểu, trong lòng cực kỳ buồn bực, nhưng cô ta biết sư tôn đã đưa ra quyết định thì không thể nhiều lời nữa, không thể quá phận được, cô ta cũng không phải là người không biết suy nghĩ.

Đương nhiên, trong lòng rất tiếc nuối là thật, cô ta đã dự tính rồi, sau chuyện này nhất định sẽ đi hỏi sư tôn rốt cuộc là tại sao? Sư tôn có lẽ sẽ có lý do của mình chứ nhỉ? Cô ta quá tò mò rồi.

"Ồ? Chuyện gì vậy?", sắc mặt Tống Xạ Sơn không có quá nhiều cảm xúc, thật sự đã đứng lại, quay đầu nhìn về phía Lăng Dương mỉm cười.

Còn trên sân sát hạch lúc này lại một mảng yên tĩnh.

Tất cả mọi người đều gắt gao nhìn chằm chằm vào Lăng Dương, ngừng thở, căng thẳng.

"Phó viện trưởng Tống, vừa nãy ông nói ông muốn đưa vị huynh đệ Tô Minh này tới Nội Vụ Các lấy võ phục của đệ tử chân viện sao? Tôi to gam dám hỏi, trước đó tôi đã được nghe nói, từ trước đến nay trong lịch sử của học viện Hỗn Độn chưa từng có ai vừa mới vào học viện đã được trở thành đệ tử chân viện. Không biết vị huynh đệ Tô Minh này có chỗ nào đã đả động được phó viện trưởng Tống, khiến phó viện trưởng Tống phải phá vỡ quy tắc của học viện Hỗn Độn vậy?", Lăng Dương hít sâu một hơi, chắp tay lại, cung kính hỏi. Dáng vẻ cung kính nhưng thực chất là chất vấn, chính là chất vấn, không cần phải nghi ngờ.

Trên thực tế, không chỉ là Lăng Dương, những người có mặt ở đó, trừ một bộ phận nhỏ như Lưu Mộc Sàn và Vương Thừa Quy ra thì gần như tất cả mọi người đều vô cùng vô cùng tò mò. Học viện Hỗn Độn vốn dĩ là một nơi hội tụ những yêu nghiệt tuyệt đại, làm gì có ai không phải là trong hàng tỷ người mới có một người chứ? Nhưng cũng chưa từng có ai được nhảy cách lên chân viện cả!
 
Chương 2005: C2005: Không hề có chút che giấu nào


Ánh mắt của Quân Tốc Tốc nhìn về phía Lăng Dương cũng không còn thiện cảm nữa, thậm chí còn là phẫn nộ.

Không biết tốt xấu.

Đúng, trước đó cô ta cũng tán thưởng thiên phú võ đạo khủng bố của Lăng Dương, nhưng không có nghĩa là Lăng Dương lại có thể láo xược như vậy.

Cô ta vô cùng vô cùng tôn kính sư tôn Tống Xạ Sơn.

Sự chất vấn hiện tại của Lăng Dương khiến cô ta dâng lên sự thù địch cực lớn.

"Bởi vì cậu ấy đủ tư cách!", Tống Xạ Sơn thản nhiên nói.

Nói thẳng.

Không có bất cứ khiêm tốn hay nội liễm nào.


Đừng nói là một đệ tử chân viện, nếu như Tô Minh bằng lòng, có thể coi trọng thì đến vị trí viện trưởng, viện trưởng đương nhiệm e là cũng hai tay dâng lên cho anh ấy chứ.

Lăng Dương đỉnh đầu gần như bốc hỏa!

Đủ tư cách? Thế nào là đủ tư cách chứ?

Nếu như Tô Minh đủ tư cách, vậy Lăng Dương càng đủ tư cách hơn. Lăng Dương cảm thấy đầu óc của Tống Xạ Sơn có vấn đề, càng không có mắt nhìn người.

Hai chữ phẫn nộ gần như được viết lên mặt Lăng Dương rồi.

Hít sâu một hơi, Lăng Dương miễn cưỡng kiềm chế lửa giận, ngẩng đầu lên, nói: "Phó viện trưởng Tống, tôi muốn khiêu chiến Tô Minh đây một trận, có thể không?"

Mặc dù đang hỏi Tống Xạ Sơn, nhưng trên thực tế, ánh mắt của Lăng Dương đã nhắm vào Tô Minh.


Là chiến ý, là ánh mắt khiêu khích.

Không hề có chút che giấu nào.

Anh ta muốn làm mất mặt Tống Xạ Sơn.

Chỉ cần đánh bại Tô Minh, không những làm mất mặt Tống Xạ Sơn mà bản thân anh ta cũng có thể trực tiếp gia nhập vào chân viện, đúng không?

Cơ hội chính là phải tranh thủ, sợ cái gì chứ?

Tống Xạ Sơn hết chỗ nói, ông ta nhìn Lăng Dương như nhìn một tên ngốc.

Lăng Diêu cũng khá, nhưng nếu như để so sánh với Tô Minh thì khác nào lấy một giọt nước ra so với cả đại dương mênh mông?

Tống Xạ Sơn không từ chối, cũng không đồng ý, bởi vì ông ta tôn trọng Tô Minh, đây là Tô Minh bị khiêu khích thì để Tô Minh tự mình đưa ra quyết định.

"Đừng nhận lời, nhận lời là sẽ chịu thiệt đấy, anh ta hơn 6000 tuổi, anh mới chỉ chưa đến 30 tuổi, tuổi tác chênh lệch lớn như vậy, có bản lĩnh thì anh ta đợi đến lúc anh 6000 tuổi hãy tới khiêu chiến anh!", Quân Tốc Tốc đứng bên cạnh Tô Minh, lên tiếng nói.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom