Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 2706


Chương 2706

Mọi người đều thầm thở phào.

Nếu nhà họ Vương bị một mình Diệp Quân tiêu diệt, thì bọn họ thật sự thấy hoảng hốt. Vì Diệp Quân chỉ mới hai mươi mấy tuổi, hơn nữa tu vi của hắn còn đang bị trấn áp.

Nhưng nhà họ Vương là bị một thế lực địa phương trong động thiên Thần Nhất tiêu diệt thì lại khác.

Mục tiêu của bọn họ là Diệp Quân, không phải thế lực địa phương trong động thiên Thần Nhất.

Mạt Thiên Đô cất lời: “Phái người đi vào đàm phán với thế lực địa phương kia xem sao?”

Trần Du lắc đầu: “E rằng sẽ khó đàm phán, thế lực trong đó không hề biết đến gia tộc hậu duệ thần linh chúng ta, mà bên trong còn có sức mạnh phong ấn do Thượng Thần Thần Nhất để lại, vì thế bọn họ hoàn toàn không cần phải nể mặt chúng ta…”

Tần Nguyên nói: “Cho bọn họ lợi lộc, bảo bọn họ bắt Diệp Quân giúp chúng ta?”

Mạt Thiên Đô ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Làm thế cũng được”.

Trần Du cất lời: “Mỗi gia tộc chúng ta bỏ ra năm Tổ Nguyên, hai mươi Tổ Nguyên, có lẽ thế lực bên trong sẽ động lòng”.

Tần Nguyên hỏi: “Phái ai đi đây?”

Mạt Thiên Đô đáp: “Mỗi gia tộc phái một người”.

Tần Nguyên cười đáp: “Được”.

Trần Du và Triệu Thiên Kích cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, bốn người lập tức phái bốn cao thủ tiến vào động thiên Thần Nhất.

Mạt Thiên Đô đột nhiên nhìn về phía Trần Du: “Người của huynh đã tiến vào Tuế Nguyệt trường hà chưa?”

Trần Du gật đầu: “Đã tiến vào rồi”.

Mạt Thiên Đô gật đầu: “Cho dù thế nào, chúng ta vẫn phải có tính toán cho tình huống tệ nhất, nếu thế lực bên trong động thiên Thần Nhất không muốn hợp tác, thì chỉ có thể lợi dụng người trong gia tộc của Diệp Quân ép hắn ra ngoài thôi”.

Trần Du cười nói: “Tối đa ba ngày, người của ta sẽ bắt người trong gia tộc hắn đến đây. Đến lúc đó ta cũng muốn xem Diệp Quân có thể lòng dạ sắt đá đứng nhìn người trong gia tộc lần lượt chết đi không”.

Mạt Thiên Đô gật đầu, lão ta cũng không cảm thấy hành động này hơi bỉ ổi, từ trước đến giờ, người làm nên chuyện lớn đều chưa từng chú ý chuyện vặt vãnh.



Tuế Nguyệt trường hà.

Hôm nay, có mười mấy cao thủ tiến vào Tuế Nguyệt trường hà từ thời đại cũ, những cao thủ này đều là người nhà họ Trần, người dẫn đầu tên Trần Thanh, là đại trưởng lão của nhà họ Trần.

Vì tránh có sơ suất, nên Trần Du đã phái đại trưởng lão của nhà họ Trần chỉ huy.

Phải biết rằng Trần Thanh là cao thủ cảnh giới Thiên Quân đỉnh cao, mà những người ông ta chỉ huy đều là cảnh giới Đế Quân.

Không thể không nói, đội ngũ này rất phô trương.

Trần Thanh nhìn về phía cuối Tuế Nguyệt trường hà, cười khẽ: “Đi đến nơi này đúng là không dễ dàng”.

Thời đại cũ muốn tiến vào Tuế Nguyệt trường hà là rất khó, vì Chúng Thần trước đây đã để lại phong ấn ở biên giới hai nơi. Lần này bọn họ có thể đi vào đều là vì bốn gia tộc hợp tác, mới phá vỡ được phong ấn trong khoảng thời gian ngắn.

Một ông lão bên cạnh Trần Thanh cười nói: “Cũng không biết nền văn minh võ đạo của Tuế Nguyệt trường hà này thế nào, nếu quá yếu thì đúng là nhàm chán”.

Trần Thanh cười nói: “Chúng ta đến đây, có lẽ được xem là… cao thủ tiến vào thôn tân thủ nhỉ? Ha ha…”
 
Chương 2707


Chương 2707

Những người còn lại cũng cười to theo.

Bọn họ cho rằng nhiệm vụ lần này không có gì khá khăn cả.

Bọn họ còn nghĩ mình là cao thủ tiến vào thôn tân thủ, tấn công thế giới có nền văn minh võ đạo thấp hơn.

Lúc này đột nhiên có người nói: “Có người đến”.

Mọi người ngẩng đầu nhìn về phía xa, cuối tầm mắt có một cô bé đang lén lút quan sát gì đó, trên bả vai cô bé còn có một tên nhóc màu trắng lông xù, tên nhóc kia cũng nhìn trái nhìn phải, có vẻ rất đề phòng…

Nhìn thấy bé gái này, Trần Thanh nhíu mày, đương nhiên ông ta sẽ không nghĩ rằng đây là một cô bé bình thường, có thể bước đi ung dung trong Tuế Nguyệt trường hà chắc chắn không tầm thường.

Lúc này, một ông lão bên cạnh Trần Thanh chợt nhìn vào con vật trên vai cô bé, kích động nói: “Đại trưởng lão, đây… là Linh Tổ ư?”

Linh Tổ?

Tổ tiên vạn linh trong thiên hạ!

Nghe thấy ông lão nói thế, ánh mắt các cường giả nhà họ Trần đang có mặt đều nhìn vào vật nhỏ màu trắng ấy, khi thấy nó thật sự là Linh Tổ, mọi người đều trở nên phấn khích.

Ánh mắt Trần Thanh cũng trở nên nóng rực: “Không ngờ vừa tới Tuế Nguyệt trường hà đã gặp được Linh Tổ… Đúng là tổ tiên ưu ái”.

Linh Tổ!

Nghe thấy Trần Thanh xác nhận, những trưởng lão khác cũng rất kích động.

Linh Tổ là thần vật thần bảo cấp cao hiếm có nhường nào, cho dù là trước đây cũng không có Linh Tổ.

Điều kiện để trở thành Linh Tổ thật sự quá khắc nghiệt.

Dưới tình huống bình thường, thời đại bây giờ rất khó có được Linh Tổ, bởi vì Tổ Nguyên thời đại này vô cùng thiếu thốn, đã không còn tài nguyên để biến linh vật thành Linh Tổ được nữa rồi.

Tất nhiên, lúc này họ không nghĩ được nhiều như vậy.

Đưa được Linh Tổ trước mắt này về tay mới là việc quan trọng.

Trần Thanh không chút do dự, tiến lên một bước, lúc này ông ta đã tới trước mặt cô bé.

Cô bé nhìn nhóm Trần Thanh đột nhiên xuất hiện trước mặt với vẻ rất bình tĩnh, cô bé liếm hồ lô rồi nhìn nhẫn không gian trên tay Trần Thanh.

Trần Thanh nhìn Nhị Nha, cười bảo: “Cô bé, chúng ta thích con vật trên vai cháu, có thể tặng cho chúng ta không?”

Nhị Nha lắc đầu: “Không được”.

Nụ cười của Trần Thanh dần trở nên xấu xa: “Nếu ta vẫn muốn có thì sao?”

Nhị Nha giơ nắm đấm ra.

Không hề báo trước!

Bởi vì quá gần, Trần Thanh hoàn toàn không phản ứng kịp nên đã nhận ngay một đấm của Nhị Nha, đương nhiên ông ta cũng không hoảng loạn mấy, bởi vì ông ta nghĩ cú đấm của cô bé này cùng lắm chỉ đủ gãi ngứa cho mình.

Mặc dù ông ta không chủ yếu tu thân thể, nhưng ông ta ở cảnh giới Thiên Quân, cơ thể cũng cường hãn hơn người bình thường.

Thế nhưng…

Bùm!

Ngay lập tức, cơ thể Trần Thanh nổ tung, máu thịt văng tung tóe.
 
Chương 2708


Chương 2708

Mọi người đều choáng váng!

Cô bé không dừng lại, sau cú đấm phá vỡ thân thể Trần Thanh, cô bé lại tung ra liên tiếp vài quyền nữa, trong chốc lát, sáu cường giả nhà họ Trần đang có mặt đều nổ tung tại chỗ.

Những người khác phản ứng lại, liên tiếp lùi lại phía sau…

Nhưng cô bé lại lao lên trước, bắn ra như viên đạn đại bác, ở nơi xa, sắc mặt cường giả nhà họ Trần biến đổi, ông ta không màng gì nữa, tung ra một đấm đỡ lại đòn của cô bé.

Cứng đối cứng!

Rầm!

Trong tích tắc, cơ thể của cường giả nhà họ Trần đó nổ tung, chỉ còn lại linh hồn, nhưng cô bé vẫn không dừng lại, quay người tung nắm đấm về phía cường giả nhà họ Trần vẫn đang trốn chạy phía xa…

Chưa tới mười giây, nơi đây đã vang lên những tiếng la hét thê thảm.

Diệt hết toàn bộ!

Tất cả những ai chống lại cô bé đều chết bất đắc kỳ tử!

Chỉ có Trần Thanh vẫn kiên trì được, linh hồn vẫn chưa hoàn toàn tan biến, nhưng cũng sắp rồi.

Lúc này, tất cả cường giả của nhà họ Trần đang có mặt đều ngây ra như ngỗng.

Đây là cái quái gì vậy?

Trần Thanh hoang mang nhìn bé gái đang đếm nhẫn không gian: “Ngươi…”

Bé gái quay đầu lại nhìn Trần Thanh vẫn chưa hoàn toàn tắt thở, kiếm hồ lô rồi nói: “Ông từ nơi đó tới có nhìn thấy thanh niên nào trông rất trung thực, nhưng hơi xấu xa không?”

Trần Thanh nhìn cô bé với ánh mắt kinh hoàng, ông ta không ngờ thực lực của cô bé trước mặt lại đáng sợ đến vậy, bên phía ông ta bao nhiêu người mà đều không đỡ nổi một đòn của cô, đúng là quá khó tin.

Thấy Trần Thanh không nói gì, cô bé cau mày: “Có biết không?”

Trần Thanh suy nghĩ rồi trả lời: “Các hạ, ta là người của nhà họ Trần hậu duệ của Thần Linh Thượng Cổ”.

“Hậu duệ của thần linh Thượng Cổ…”

Cô bé chớp mắt: “Chưa nghe bao giờ”.

Vẻ mặt Trần Thanh cứng ngắc, ông ta đang định nói thì cô bé đã vung chưởng.

Ầm!

Thần hồn của Trần Thanh hoàn toàn biến mất!

Cô bé lắc đầu: “Trả lời quá chậm”.

Nói xong cô bé dẫn theo Tiểu Bạch đi về nơi xa.

Trần Thanh: “…”

Trong Tuế Nguyệt trường hà, Nhị Nha liếm hồ lô: “Chúng ta phải mau chóng tìm được Tiểu Quân Tử…”

Tiểu Bạch gật đầu ngay, tỏ vẻ đồng ý.

Lần này đương nhiên là họ lén chạy ra ngoài, nếu không chắc chắn họ đã không chột dạ thế này.

Nếu không muốn bị trừng phạt thì phải tìm lý do, lý do chính là: Làm trưởng bối, không yên tâm cháu trai một mình lịch luyện ở ngoài, vậy nên họ ra ngoài chăm sóc…

Nhị Nha rất hài lòng với lý do này của mình.

Kín đáo không có kẽ hở!

Tất nhiên để an toàn, họ vẫn phải tìm được cháu trai trước.

 
 
Chương 2709


Chương 2709

Nhị Nha nhìn vào nơi xa, hơi lo lắng nói: “Không biết cháu trai có tìm thêm cháu dâu nào nữa không đây… thật đau đầu”.

Tiểu Bạch cũng gật đầu nhanh chóng, thằng cháu này cái gì cũng tốt, chỉ là hơi nhiều vợ.

Nhị Nha nhìn Tiểu Bạch: “Đừng để lộ ra nhiều bảo bối quá, cháu trai sẽ nhớ đấy”.

Tiểu Bạch vội gật đầu, vỗ bụng tỏ ý nó giấu rất tốt.

Nhị Nha liếm hồ lô rồi lại nói: “Thi thoảng cho một thứ thì được, nếu không cháu trai sẽ bị người khác bắt nạt…”

Đúng lúc này, Tiểu Bạch chợt nhìn về phía xa, không biết cảm nhận được gì mà nó múa vuốt liên tục, vô cùng phấn khích, mừng rỡ.

Nhị Nha nói ngay: “Đi!”

Nói xong cô bé tiến về phía trước, vô số sức mạnh Tuế Nguyệt bị nghiền nát…

Không biết qua bao lâu, Nhị Nha và Tiểu Bạch đến một vùng tinh không.

Phía trước cách hai người không xa có một ông lão đang quỳ, đằng sau ông ta còn kéo theo một chiếc quan tài.

Nhìn thấy Nhị Nha và Tiểu Bạch, Đà Quan lão nhân chợt dấy lên nghi ngờ.

Bé gái?

Nhị Nha và Tiểu Bạch đi đến trước mặt ông ta, hai người làm như vô ý nhìn về phía quan tài đó…

Đương nhiên vẫn chưa thể ra tay.

Bởi vì An tỷ đã dặn, không được chủ động cướp đồ của người khác, như vậy là không tốt.

Họ vẫn phải nghe lời An tỷ.

Nhị Nha và Tiểu Bạch nhìn nhau, Nhị Nha liếm hồ lô: “Có đáng không?”

Tiểu Bạch gật đầu ngay, tỏ ý vô cùng đáng giá.

Nhị Nha khẽ gật đầu, sau đó nhìn Đà Quan lão nhân trước mắt, không nói gì.

Phải làm sao mới có thể khiến ông lão này chủ động ra tay đây?

An tỷ từng nói không được cướp đồ của người khác.

Nhưng nếu người ta ra tay trước thì nhất định đừng nhịn, phải chiến đấu hết mình.

Tất nhiên, nếu đối phương không ra tay, họ cũng sẽ không cướp, họ chỉ ra tay với người xấu.

Đà Quan lão nhân nhìn cô bé và Tiểu Bạch trước mặt với vẻ rất phòng bị.

Sau hai bài học lần trước, lần này ông ta đã ẩn mình hơn.

Cô bé hỏi: “Ông lão, sao ông lại chạy tới đây? Có phải bị ai đánh không?”

Đà Quan lão nhân đen mặt, ngươi có biết nói chuyện không đó?

Cô bé nhìn quan tài: “Ông có mệt không? Nếu mệt thì chúng ta kéo giúp ông nhé!”

Đà Quan lão nhân: “???”

Đà Quan lão nhân bắt đầu cảnh giác, mẹ kiếp, mục tiêu của hai người này là quan tài à?

Ông ta trầm giọng bảo: “Tiểu cô nương là?”

Cô gái nhỏ chớp mắt. Cô không nói mà đi tới trước quan tài cùng Tiểu Bạch, quan sát quan tài sau đó nói gì đó với Tiểu Bạch.

Thấy thế, Đà Quan lão nhân biến sắc, ông ta định ra tay nhưng không thể ra tay, vì kiếm khí trong cơ thể, ông ta chỉ chuyển động nhẹ một cái là sẽ chết không có chỗ chôn thân ngay.
 
Chương 2710


Chương 2710

Cô bé quan sát một lúc rồi nhìn Tiểu Bạch, Tiểu Bạch chỉ móng vuốt vào quan tài sau đó mau chóng múa may, hơn nữa càng múa càng phấn khích.

Đà Quan lão nhân nói: “Hai người…”

Cô bé quay lại nhìn ông ta, liếm hồ lô rồi hỏi: “Làm sao?”

Ông lão uyển chuyển nhắc nhở: “Thứ này là của ta”.

Phải nói là ông ta rất bức bối, uất ức.

Nếu không phải trong cơ thể có luồng kiếm khí kia thì ông ta đã tát chết hai đứa trước mặt này rồi.

Nghe Đà Quan lão nhân nói thế, bé gái nghiêm túc bảo: “Ta biết, ông yên tâm, người nhà họ Dương chúng ta không cướp của ai bao giờ”.

Đà Quan lão nhân hơi nghi ngờ, rõ ràng không tin lắm, bởi vì trông hai người rất có dáng vẻ của thổ phỉ.

Cô bé không nói gì nữa, ôm Tiểu Bạch quay người rời đi.

Chẳng mấy chốc, cô bé và Tiểu Bạch đã biến mất ở cuối tinh không.

Thấy thế, Đà Quan lão nhân thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó khuôn mặt ông ta lại trở nên nhăn nhó gớm ghiếc, đúng là hổ xuống núi bị chó bắt nạt, nếu là trước đây, ông ta giết hai người trước mắt chỉ đơn giản như giết gà.

Mặc dù ông ta bị kiếm khí trong cơ thể phong ấn, không cảm nhận được khí tức của cô bé và Tiểu Bạch, nhưng ông ta tin mình có thể thoải mái giết người dưới Tổ Cảnh.

Đáng hận!

Đà Quan lão nhân rất tức giận, vốn muốn chửi thề vài tiếng nhưng nghĩ rồi lại thôi.

Thực lực của người phụ nữ đó khá kỳ lạ, nếu chửi có lẽ sẽ đi đời thật.

Mà lúc này, một cô bé bỗng xuất hiện trước mặt Đà Quan lão nhân, vẫn là cô bé vừa nãy, điều khác biệt là cô bé đã che mặt, mà Tiểu Bạch trên vai cô bé cũng có thêm một lớp mặt nạ đen.

Đà Quan lão nhân khó hiểu vô cùng.

Lúc này, cô bé bay tới trước quan tài, hai tay kéo dây sắt rồi kéo mạnh.

Rắc!

Dây sắt đã đứt!

Cứ như vậy, dưới cái nhìn thảng thốt của Đà Quan lão nhân, hai người kéo quan tài lên…

Cô bé bỗng quay sang nhìn Đà Quan lão nhân, khàn giọng hỏi: “Ông biết ta là ai không?”

Đà Quan lão nhân tức điên: “Ngươi… có thể cướp đồ của ta, nhưng không thể xỉ nhục trí thông minh của ta… phụt…”

Nói xong ông ta phun ra một ngụm máu…

Đà Quan lão nhân chưa từng bị sỉ nhục như thế, thật sự không coi ông ta là người.

Không chỉ cướp đồ của ông ta mà còn muốn sỉ nhục chỉ số thông minh của ông ta.

Đây đúng là hiếp người quá đáng.

Cô bé ở phía xa nhíu mày, tỏ vẻ nghi ngờ, không phải mình che mặt lại rồi ư, sao ông lão này còn nhận ra mình?

Cô bé cũng không suy nghĩ nhiều, cùng tên nhóc màu trắng kéo quan tài bỏ chạy.

Đà Quan lão nhân chỉ có thể trơ mắt nhìn quan tài bị hai tên cướp kéo đi…

Chẳng mấy chốc, cô bé và tên nhóc màu trắng đã biến mất ở cuối tinh không.

Sắc mặt Đà Quan lão nhân vô cùng u ám.
 
Chương 2711


Chương 2711

Mất rồi!

Ông ta bị kiếm khí của người phụ nữ kia phong ấn ở đây, mất đi tự do, bây giờ quan tài mà ông ta bảo vệ còn bị người ta cướp mất.

Sao tự nhiên ông ta lại xui xẻo thế chứ?

Đà Quan lão nhân hít một hơi thật sâu, ông ta nhìn chằm chằm phía xa với nét mặt dữ tợn: “Hãy đợi đấy, đợi khi nào Thượng Thần Thần Nhất trở về… Ta muốn các ngươi sống không bằng chết…”



Ở một nơi khác.

Cô bé và tên nhóc màu trắng kéo quan tài chạy một lúc lâu, thấy Đà Quan lão nhân kia không đuổi theo thì cô bé mới dừng lại. Cô bé đi tới trước quan tài rồi đẩy mở nắp.

Cô bé và tên nhóc màu trắng nhìn chằm chằm vào quan tài một lúc lâu, cuối cùng cô bé đậy nắp quan tài lại, sau đó nói: “Đưa cho cháu trai”.

Tên nhóc màu trắng vội vàng gật đầu.

Cô bé cất quan tài đi, sau đó dẫn tên nhóc theo biến mất ở cuối tinh không.



Lối vào động thiên Thần Nhất.

Sắc mặt Trần Du chợt trở nên khó coi.

Mạt Thiên Đô thấy thế thì cau mày: “Xảy ra chuyện gì à?”

Tần Nguyên và Triệu Thiên Kích cũng nhìn về phía Trần Du.

Trần Du gật đầu với nét mặt u ám: “Hồn đăng của những người nhà họ Trần ta phái đi Tuế Nguyệt trường hà đều đã vỡ rồi”.

Nghe thấy thế ba người nhóm Mạt Thiên Đô đều cau mày.

Mạt Thiên Đô nhẹ giọng nói: “Xem ra chúng ta hơi đánh giá thấp thế lực đứng sau Diệp Quân rồi. Chuyện này phải thảo luận kỹ hơn mới được”.

Trần Du nhìn về phía Mạt Thiên Đô: “Thảo luận kỹ hơn thế nào đây?”

Mạt Thiên Đô nói: “Phải điều tra rõ lai lịch của Diệp Quân trước đã”.

Tần Nguyên cũng gật đầu: “Người này có thể lấy được truyền thừa của Thần Nhất chắc chắn là không đơn giản, vì thế vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn”.

Đương nhiên bọn họ sẽ không khinh thường Diệp Quân, hắn có thể lấy được truyền thừa của Thần Nhất đương nhiên không phải một kẻ tầm thường.

Trần Du lại nói: “Ta cảm thấy bây giờ là cơ hội tốt nhất của chúng ta”.

Mọi người nhìn về phía Trần Du, ông ta trầm giọng nói: “Rõ ràng thế lực sau lưng hắn ta không đơn giản chút nào, nhưng bây giờ bọn họ đều ở tại Tuế Nguyệt trường hà. Bọn họ muốn đến nơi này đương nhiên không đơn giản, nói cách khác Diệp Quân hiện tại chỉ có một thân một mình, là thời điểm tốt nhất để chúng ta giết chết hắn”.

Mạt Thiên Đô nhíu mày.

Trần Du nói tiếp: “Hơn nữa các vị à, chúng ta đều là người của gia tộc hậu duệ thần linh, chẳng lẽ trên đời vẫn còn thế lực nào mạnh hơn chúng ta sao? Càng chưa nói đến việc hiện tại chúng ta còn hợp tác với nhau”.

Tần Nguyên đột nhiên nói: “Vậy phải làm sao mới có thể ép Diệp Quân đi ra từ trong đó đây?”
 
Chương 2712


 

Chương 2712

Trần Du nói: “Tạm thời không cần nôn nóng, chẳng phải người của chúng ta đã đi đàm phán rồi à? Nếu thế lực bên trong chịu hợp tác thì tốt, nhưng nếu không chịu… Vậy chúng ta sẽ hy sinh một lá bài tẩy của mình để kêu gọi linh hồn tiên tổ…”

Linh hồn tiên tổ!

Cũng chính là thần linh!

Bọn họ cũng có lá bài tẩy của mình giống như Vương tộc, lá bài tẩy chính là cách giữ mạng mà thần linh để lại trong gia tộc của bọn họ trước đây.

Nghe thấy lời của Trần Du, Mạt Thiên Đô gật đầu: “Nếu thật sự không còn cách nào nữa thì chỉ có thể làm thế thôi”.

Dù lá bài tẩy đó dùng một lần sẽ ít đi một lần, nhưng cũng đáng để sử dụng, dù sao hiện tại Diệp Quân cũng có truyền thừa của Thượng Thần Thần Nhất.



Trong động thiên Thần Nhất.

Người được bốn gia tộc hậu duệ thần linh phái đi đã đến Võ Tông, người dẫn đầu là Đại trưởng lão Mạt Tiều của nhà họ Mạt.

Huyền Âm đích thân tiếp đón bốn người họ.

Mạt Tiều chắp tay chào hỏi: “Huyền Tông chủ”.

Trước khi đến đây, ông ta đã được Mạt Thiên Đô căn dặn không được kiêu căng, nhất định phải khiêm tốn một chút, dù sao nơi này cũng không phải ở bên ngoài.

Huyền Âm cười hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Mạt Tiều gật đầu: “Huyền Tông chủ, lần này bốn người chúng ta đại diện cho bốn gia tộc hậu duệ thần linh đến đây, mục đích mà chúng ta đến đây là vì một người tên Diệp Quân, người này có thù sâu hận lớn với bốn gia tộc chúng ta. Nhưng vì nơi này có phong ấn bí ẩn nên chúng ta không tiện giải quyết hắn, vì thế chúng ta muốn được quý tông môn giúp đỡ”.

Huyền Âm im lặng.

Mạt Tiều vội vàng mở lòng bàn tay, mười Tổ Nguyên xuất hiện trong tay ông ta: “Nếu Võ Tông chịu giúp đỡ thì mười Tổ Nguyên này sẽ thuộc về quý tông môn”.

Nét mặt ba người ở sau lưng Mạt Tiều rất bình tĩnh, không hề có vẻ khác thường.

Lúc đi vào, bốn nhà giao cho tổng cộng hai mươi Tổ Nguyên, nhưng bốn người họ nhất trí cho rằng chỉ cần mười Tổ Nguyên là đủ. Vì thế bốn người tự ý phân chia mười Tổ Nguyên còn lại cho nhau.

Huyền Âm nhìn thoáng qua mười Tổ Nguyên, sau đó cười nói: “Diệp công tử kia chỉ đáng giá mười Tổ Nguyên thôi à?”

Mạt Tiều trầm giọng nói: “Huyền Tông chủ, chỉ cần quý tông môn giúp chúng ta bắt được người này thì bốn nhà chúng ta sẽ hậu tạ”.

Huyền Âm nhìn chằm chằm Mạt Tiều: “Nếu muốn Võ Tông ta giúp đỡ cũng được thôi, nhưng phải cần một trăm Tổ Nguyên!”

Một trăm!

Nghe thấy lời của Huyền Âm, sắc mặt Mạt Tiều lập tức trở nên hơi khó coi: “Huyền Tông chủ, bà đòi hỏi nhiều quá rồi đấy”.

Huyền Âm bình tĩnh nói: “Nếu các người không đồng ý thì ta cũng không ép: “Tiễn khách”.

Dứt lời, bà ta đứng dậy rời đi.

Bốn người nhóm Mạt Tiều nhăn nhó, một trăm Tổ Nguyên… Đây thật sự có thể nói là một khoản lớn.

Bốn người im lặng một lát rồi xoay người rời đi.

Bên ngoài Võ Tông.
 
Chương 2713


Chương 2713

Mạt Tiều mở lòng bàn tay, một lá bùa truyền âm đặc biệt xuất hiện trong tay ông ta, ông ta nhỏ giọng nói mấy câu, sau đó lá bùa kia lập tức bốc cháy.

Bên ngoài động thiên Thần Nhất.

Trần Du chợt nổi giận: “Đúng là láo xược, không ngờ bọn họ lại đòi hai trăm Tổ Nguyên… Võ Tông bọn họ nghĩ chúng ta là những kẻ tiêu tiền như rác sao hả?”

Hai trăm Tổ Nguyên!

Sắc mặt mấy người nhóm Mạt Thiên Đô cũng vô cùng u ám.

Võ Tông này thật sự đòi hỏi quá nhiều, sao bọn họ dám mở miệng đòi hai trăm Tổ Nguyên thế?

Nếu ở bên ngoài, chắc chắn bọn họ sẽ thẳng tay tiêu diệt Võ Tông.

Nhưng tiếc là Võ Tông lại ở trong động thiên.

Mấy người đều hơi bất đắc dĩ.

Hiện tại trước mặt bọn họ chỉ có hai con đường, thứ nhất là bỏ qua yêu cầu vô lý của Võ Tông sử dụng lá bài tẩy của gia tộc mình, áp đảo và giết chết Diệp Quân bằng sức mạnh.

Bốn người suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định đưa ra hai trăm Tổ Nguyên.

Vì nếu chia ra thì mỗi nhà chỉ cần bỏ ra năm mươi Tổ Nguyên, so với sử dụng lá bài tẩy thì đương nhiên năm mươi Tổ Nguyên chẳng đáng là bao.

Bốn gia tộc nhanh chóng phái một người đi vào động thiên Thần Nhất.

Trong động thiên Thần Nhất, một ông lão đứng trước mặt Mạt Tiều, đưa hai trăm Tổ Nguyên cho ông ta.

Mạt Tiều nhận lấy Tổ Nguyên, sau đó dẫn ba người sau lưng xoay người đi về phía Võ Tông, trên đường đi, ông ta lấy ra một trăm Tổ Nguyên chia cho ba người phía sau.

Ba người đều cười híp mắt.

Chuyến đi vào động thiên Thần Nhất này đúng là lời to.

Đương nhiên bọn họ không sợ bị bại lộ, vì người bên ngoài cũng không dễ dàng vào trong, mà người bên trong cũng không dễ dàng ra ngoài.

Trong điện của Võ Tông.

Mạt Tiều đưa một trăm Tổ Nguyên cho Huyền Âm: “Huyền Tông chủ, một trăm Tổ Nguyên mà bà muốn đây”.

Huyền Âm nhìn một trăm Tổ Nguyên kia, sau đó vung tay áo nhận lấy.

Mạt Tiều khẽ mỉm cười: “Huyền Tông chủ, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ”.

Huyền Âm nhìn thoáng qua Mạt Tiều, sau đó cười nói: “Diệp Quân kia rất gian trá, từ lần trước sau khi Vương tộc đuổi giết hắn, hắn cũng không còn xuất hiện nữa, vì thế muốn tìm hắn e rằng sẽ tốn chút thời gian”.

Mạt Tiều chần chừ một lát rồi hỏi: “Mất khoảng bao lâu?”

Huyền Âm cười đáp: “Ta sẽ tranh thủ, được chứ?”

Không có thời gian xác thực khiến Mạt Tiều nhất thời hơi bất mãn, nhưng ông ta cũng không thể làm gì, chỉ có thể nói: “Chúng ta sẽ chờ tin của Huyền Tông chủ”.

Huyền Âm gật đầu: “Nơi này khá đặc biệt, vì thế các vị có thể ở tạm trong Võ Tông của ta”.

Mạt Tiều không từ chối, ông ta gật đầu: “Được”.

Huyền Âm nói đúng, nơi này vẫn rất nguy hiểm vói bọn họ.

Huyền Âm không nói gì thêm mà xoay người rời đi.

Sau khi Huyền Âm đi, một ông lão sau lưng Mạt Tiều trầm giọng nói: “Tiều trưởng lão, sao ta có cảm giác Võ Tông này không đáng tin cậy cho lắm?”
 
Chương 2714


Chương 2714

Mạt Tiều trầm giọng nói: “Bây giờ chúng ta chỉ có thể tin tưởng bọn họ thôi”.

Trưởng lão kia gật đầu, không nói gì thêm.

Nơi này có phong ấn, bọn họ chỉ có thể chọn tin tưởng Võ Tông này thôi.



Sau khi rời khỏi Võ Tông, Huyền Âm đi thẳng vào một dãy núi.

Diệp Quân đang tu luyện dừng lại, hắn nhìn về phía Huyền Âm, cười chào hỏi: “Huyền tông chủ”.

Huyền Âm nhìn chằm chằm Diệp Quân với nét mặt rất nặng nề, khoảng thời gian này bà ta phát hiện, mỗi ngày Diệp Quân đều đang đối kháng với sức mạnh phong ấn kia.

Mà lúc này thực lực của Diệp Quân cũng đã tiến bộ rất nhiều so với trước đó.

Huyền Âm thôi suy nghĩ, cười nói: “Diệp công tử, bốn gia tộc hậu duệ thần linh bên ngoài đã phái người đến Võ Tông của ta rồi”.

Diệp Quân lau mồ hôi trên mặt, sau đó cười nói: “Có lẽ là muốn nhờ Võ Tông bắt ta?”

Huyền Âm gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân nhìn Huyền Âm: “Huyền Tông chủ có suy nghĩ khác không?”

Huyền Âm nhìn thoáng qua Diệp Quân: “Ngươi đúng là không có lương tâm, nếu ta có suy nghĩ khác thì còn đến gặp riêng ngươi sao?”

Diệp Quân cười nói: “Cảm ơn”.

Huyền Âm nghiêm túc nói: “Diệp công tử, ta cũng chỉ có thể giúp ngươi kéo dài được một khoảng thời gian. Có thể nhìn ra chắc chắn bốn gia tộc hậu duệ thần linh sẽ không bỏ qua, cho nên ngươi phải có kế hoạch sớm đi”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu”.

Dứt lời, hắn mở lòng bàn tay, ba mươi luồng Tổ Nguyên chậm rãi bay tới trước mặt Huyền Âm.

Huyền Âm lập tức cau mày: “Ngươi làm thế là có ý gì?”

Diệp Quân giải thích: “Cảm ơn sự giúp đỡ của Huyền Tông chủ, đây là chút tấm lòng của ta, xin hãy nhận lấy”.

Huyền Âm hơi không vui: “Diệp công tử, ngươi làm thế là hơi coi thường ta đấy. Ta giúp ngươi vì xem ngươi là bạn chứ không phải vì Tổ Nguyên của ngươi, ngươi cho ta Tổ Nguyên, ta cảm thấy đó là một sự sỉ nhục”.

Tổ Nguyên?

Đương nhiên là một thứ rất quý giá, hơn nữa còn là Tổ Nguyên mà Diệp Quân cho, Tổ Nguyên mà Mạt Tiều đưa cho bà ta hoàn toàn không thể sánh bằng nó.

Nhưng bà ta biết rõ có nhiều lúc, ơn nghĩa đáng quý hơn Tổ Nguyên nhiều.

Thấy nét mặt Huyền Âm không giống đang giả vờ, Diệp Quân bất đắc dĩ chỉ có thể cất Tổ Nguyên đi.

Đương nhiên hắn sẽ không từ chối hành động lấy lòng của Huyền Âm, nhưng cũng sẽ không quá coi trọng. Vì Diệp Quân biết rõ đối phương lấy lòng là vì hắn có thực lực, nếu hắn không có thực lực thì đừng nói là khiến đối phương lấy lòng, dù hắn muốn nói chuyện với bà ta một câu cũng khó.

Cái này cũng giống ở thế giới bình thường, người nghèo thăm người thân dù mang theo món quà gì cũng sẽ bị ghét bỏ. Nhưng nếu người già đi thăm người thân dù ngươi không mang quà theo, người thân vẫn sẽ rất vui.

Thế giới này suy cho cùng vẫn rất thực tế, ngươi càng yếu thì sẽ càng thực tế.

Đương nhiên bây giờ có thể hoà thuận như thế cũng là một chuyện tốt.
 
Chương 2715


Chương 2715

Thấy Diệp Quân cất Tổ Nguyên đi, Huyền Âm lập tức nở nụ cười rồi nói: “Diệp công tử, ngươi cần gì đều có thể liên hệ với ta bất cứ lúc nào”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Huyền Âm cười khẽ, không nói gì nữa mà xoay người rời đi.

Sau khi Huyền Âm đi, Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, hắn mở lòng bàn tay, một thanh kiếm ý xuất hiện trong tay hắn. Ngay sau đó, hắn biến thành một tia kiếm quang bay lên cao.

Tiếp tục tu luyện!

Khoảng thời gian này hắn mượn sức mạnh phong ấn rèn luyện bản thân, mang đến hiệu quả vô cùng rõ rệt, hiện tại thực lực của hắn đã mạnh hơn trước đó không chỉ gấp mấy lần.

Dù hắn chỉ có cảnh giới Đế Quân nhưng bây giờ hắn muốn giết một cao thủ cảnh giới Thiên Quân là chuyện quá đơn giản, hơn nữa còn là dưới tình huống có phong ấn Thần Nhất.

Nếu không có phong ấn áp chế thì Thiên Quân chẳng là gì trước mặt hắn cả.

Còn về Tổ Cảnh thì hắn vẫn chưa rõ, vì hắn chưa từng chiến đấu với cao thủ cấp bậc Tổ Cảnh bao giờ.

Mục đích của hắn bây giờ rất đơn giản, đó là mượn sức mạnh phong ấn này không ngừng rèn luyện kiếm đạo và kiếm ý của mình, đặc biệt là kiếm ý vô địch. Từ sau khi kiếm ý vô địch của hắn lột xác nó vẫn luôn không ngừng trở nên mạnh hơn.

Hắn cũng muốn xem thử kiếm ý vô địch này sẽ tăng lên đến mức độ nào.

Ngoài hắn thì mấy người Diệp An, Ngao Thiên Thiên và Mộc Nguyên cũng tiến bộ rất nhanh, đặc biệt là Diệp An. Hắn phát hiện thiên phú tỷ tỷ của mình đúng là yêu nghiệt đến mức đáng sợ. Bây giờ cô ấy đã đạt tới cảnh giới Thiên Quân, không những thế mà cô ấy còn chuẩn bị đột phá Tổ Cảnh!

Việc này khiến hắn hơi xấu hổ!

Ngao Thiên Thiên cũng tiến bộ rất nhanh, bây giờ đã là cảnh giới Thiên Quân rồi.

Thật ra nếu hắn tập trung đột phá cảnh giới, muốn đạt tới cảnh giới Thiên Quân cũng không phải chuyện gì khó. Dù sao bây giờ hắn cũng có Tổ Mạch trong người, có đủ Tổ Nguyên. Hơn nữa công pháp tu luyện của hắn cũng là cao cấp nhất thế gian, nhưng mục tiêu của hắn không phải cảnh giới mà là kiếm đạo và kiếm ý.

Trước đây cũng vì quá theo đuổi cảnh giới mà hắn đã bỏ quên cảnh giới kiếm đạo và kiếm ý, mãi đến lúc kiếm đạo và kiếm ý bị đình trệ.

Bây giờ hắn muốn rèn luyện kiếm đạo và kiếm ý của mình đến mức tối đa!

Cứ thế, Diệp Quân lại bắt đầu bay lên cao hết lần này đến lần khác trong dãy núi…

Tu luyện ở đây cũng giống như tu luyện mang vật nặng, vì thế kiếm đạo và kiếm ý của Diệp Quân tiến bộ rất nhanh, đặc biệt là kiếm ý vô địch của hắn, bây giờ một kiếm ý mà hắn tuỳ ý ngưng tụ ra cũng chứa đựng sức mạnh huỷ diệt đất trời.

Vì thế dù cảnh giới của hắn không cao bằng Diệp An nhưng khi thật sự giao thủ, Diệp An cũng không thể giành được lợi thế.



Bên ngoài động thiên Thần Nhất.

Khi nhận được tin của mấy người nhóm Mạt Tiều, mấy người Mạt Thiên Đô cũng thở phào nhẹ nhóm. Chỉ cần Võ Tông này đồng ý giúp đỡ thì mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản hơn rất nhiều.

Trần Du ở một bên chợt nói: “Ta muốn tự mình đi vào Tuế Nguyệt trường hà một chuyến”.

Mạt Thiên Đô quay đầu nhìn về phía Trần Du, Trần Du trầm giọng nói: “Ta muốn xem thử rốt cuộc thế lực đứng sau Diệp Quân này không đơn giản đến mức nào”.

Mạt Thiên Đô nhíu mày: “Chắc là không cần thiết đâu nhỉ?”
 
Chương 2716


Chương 2716

Ánh mắt Trần Du lạnh như băng: “Người nhà họ Trần chúng ta không thể chết không rõ ràng được”.

Mạt Thiên Đô đang định nói tiếp thì Tần Nguyên chợt cất lời: “Dù Võ Tông này đã đồng ý sẽ giúp đỡ, nhưng không ai dám đảm bảo bọn họ có thể bắt được Diệp Quân. Vì thế để Trần huynh đi tới Tuế Nguyệt trường hà một chuyến cũng được, chỉ cần Trần huynh bắt được người trong tộc của Diệp Quân, đến lúc đó Diệp Quân này còn không bó tay chịu trói sao?”

Mạt Thiên Đô im lặng một lúc rồi đáp: “Trần huynh đích thân đi điều tra về gia tộc của Diệp Quân này cũng được. Nhưng cũng không thể sơ suất, vì thế Trần huynh vẫn nên dẫn theo thêm một vài cao thủ thì tốt hơn”.

Trần Du gật đầu: “Bên phía các huynh có động tĩnh gì thì nhớ thông báo với ta”.

Mạt Thiên Đô cười nói: “Việc này huynh cứ yên tâm, chúng ta sẽ không giành ăn một mình đâu”.

Trần Du gật đầu, sau đó không nói gì thêm, dẫn theo một nhóm cao thủ nhà họ Trần xoay người rời đi.

Ở một nơi khác.

Tả Hữu chủ giáo của học viện Thần cũng đang chú ý đến động thiên Thần Nhất, học viện Thần cũng là thế lực duy nhất được bốn gia tộc cho phép đến nơi này.

Sắc mặt Tả chủ giáo hơi phức tạp: “Không ngờ Diệp Quân này lại nhận được truyền thừa của Thượng Thần Thần Nhất…”

Thượng Thần Thần Nhất!

Nhân vật được học viện Thần tôn thờ hiện tại chính là Thần Nhất.

Hữu chủ giáo nhìn mấy người nhóm Mạt Thiên Đô phía xa, lắc đầu: “E rằng bốn gia tộc này sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu…”

Tả chủ giáo muốn nói lại thôi.

Hữu chủ giáo hờ hững nhìn ông ta: “Ông cũng muốn chia phần à?”

Tả chủ giáo gật đầu.

Nhưng Hữu chủ giáo lại lắc đầu: “Ngu ngốc”.

Tả chủ giáo tỏ vẻ khó hiểu.

Hữu chủ giáo nhìn về phía động thiên Thần Nhất phía xa, nhẹ giọng nói: “Người có thể được Thượng Thần Thần Nhất chọn có thể là một người bình thường không? Mọi người đều chỉ nhìn thấy lợi ích trong đó nhưng lại không thấy được nguy hiểm. Không đúng, phải nói là trong tiềm thức mọi người đều coi thường sự nguy hiểm này, vì sức hấp dẫn của truyền thừa của Thượng Thần Thần Nhất thật sự quá to lớn”.

Tả chủ giáo trầm giọng nói: “Vậy lần này chúng ta không nhúng tay vào à?”

Hữu chủ giáo lắc đầu: “Không tham dự”.

Tả chủ giáo cười khổ.

Hữu chủ giáo nói: “Đi thôi!”

Dứt lời, ông ta xoay người rời đi.

Nhưng lần này Tả chủ giáo lại không nghe lời Hữu chủ giáo, vẫn đứng yên tại chỗ.

Thấy thế, Hữu chủ giảo khẽ thở dài, cũng không nói gì thêm mà rời đi.

Tuế Nguyệt trường hà.

Trần Du dẫn theo mười cao thủ nhà họ Trần tiến vào trong, mười cao thủ này của nhà họ Trần đều có cảnh giới Thiên Quân đỉnh cao.

Sau khi tiến vào Tuế Nguyệt trường hà, Trần Du giẫm nhẹ chân phải: “Tuế Nguyệt Chi Chủ đâu?”
 
Chương 2717


Chương 2717

Ầm!

Tuế Nguyệt trường hà bắt đầu sôi trào bốn phía, sau đó một hư ảnh xuất hiện trước mặt mấy người Trần Du.

Người đó chính là Tuế Nguyệt Chi Chủ.

Trần Du nhìn chằm chằm Tuế Nguyệt Chi Chủ: “Có biết Diệp Quân không?”

Tuế Nguyệt Chi Chủ thoáng sửng sốt, sau đó đáp: “Biết…”

Trần Du lạnh lùng hỏi: “Nhà của người này ở đâu?”

Tuế Nguyệt Chi Chủ trả lời Trần Du: “Huyền Hoàng Giới”.

Trần Du gật đầu: “Dẫn đường đi”.

Tuế Nguyệt Chi Chủ hơi chần chừ, sau đó nói: “Không biết các hạ muốn đi đến Huyền Hoàng Giới để làm gì?”

Trần Du thản nhiên nhìn Tuế Nguyệt Chi Chủ: “Đừng hỏi nhiều”.

Tuế Nguyệt Chi Chủ: “…”

Cứ thế dưới sự hướng dẫn của Tuế Nguyệt Chi Chủ, mọi người đi đến Huyền Hoàng Giới.

Dọc đường đi Tuế Nguyệt Chi Chủ thấy rất nghi ngờ, nhưng vì kiêng dè thực lực của Trần Du nên cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể ngoan ngoãn dẫn đường.

Không lâu sau đó, Tuế Nguyệt Chi Chủ dẫn mấy người nhóm Trần Du đi tới Huyền Hoàng Giới.

Bọn họ vừa đi vào Huyền Hoàng Giới đã có một người phụ nữ xuất hiện ngay trước mặt.

Người đó… chính là Tần Quan.

Thấy Tần Quan, Tuế Nguyệt Chi Chủ vội vàng hành lễ: “Bái kiến Tần Các chủ”.

Tần Quan gật đầu: “Thế này là…?”

Tuế Nguyệt Chi Chủ vội nói: “Mấy vị này nói muốn đến gặp người nhà của Diệp thiếu, cho nên…”

Tần Quan nhìn về phía Trần Du dẫn đầu: “Hửm?”

Trần Du nhìn chằm chằm Tần Quan: “Bà là?”

Tần Quan cười đáp: “Ta là mẹ của Diệp Quân”.

Mẹ!

Trần Du cười khẽ: “Thế thì tốt”.

Dứt lời, ông ta không thèm nhiều lời, lập tức duỗi tay phải về phía trước, một sức mạnh đáng sợ kéo về phía Tần Quan.

Thẳng thừng ra tay!

Thấy cảnh này, sắc mặt Tuế Nguyệt Chi Chủ đứng một bên lập tức trở nên tái mét, suýt thì ngã xuống đất.

Mẹ kiếp!

Đám người này đến để gây chuyện!

Sức mạnh của Trần Du vừa mới đến gần Tần Quan đã bị một sức mạnh bí ẩn ngăn cản, không thể tiến thêm nửa bước.

Thấy thế Trần Du lập tức nhíu mày: “Có bản lĩnh đấy…”

Dứt lời ông ta lại muốn ra tay một lần nữa.

Vụt!

Lúc này một thanh trường thương đột nhiên phá không bay tới từ phía xa.
 
Chương 2718


Chương 2718

Sắc mặt Trần Du hơi thay đổi, ông ta đánh ra một quyền.

Ầm!

Trần Du bị chiêu thương này đẩy lui gần nghìn trượng!

Sau khi dừng lại, ông ta ngẩng đầu nhìn lên, bên cạnh Tần Quan ở cách đó không xa xuất hiện một cô gái cầm trường thương.

Không chỉ có thế mà xung quanh còn đột nhiên xuất hiện rất nhiều hơi thở mạnh mẽ, sau đó thì có mấy chục nghìn cao thủ xuất hiện khắp xung quanh.

Nhìn thấy những cao thủ này, Trần Du lập tức sững sờ.

Đa số những cao thủ này đều có cảnh giới Đế Quân, trong đó cũng có không ít cao thủ cảnh giới Thiên Quân.

Không chỉ có thế mà còn rất nhiều cao thủ đang chạy tới.

Hiện tại sau khi Tuế Nguyệt trường hà được Tần Quan thống nhất, gần như tất cả cao thủ cao cấp đều đang phục vụ cho nhà họ Dương, cũng đành chịu thôi vì lợi lộc Tần Quan đưa ra thật sự quá hậu hĩnh.

Tuế Nguyệt trường hà không thể so với thời đại cũ, nơi này gần như không có Tổ Nguyên, vì thế những cao thủ ở đây đều bị hạn chế tuổi thọ.

Lúc này tài nguyên Tổ Nguyên trong tay Tần Quan trở nên cực kỳ quý giá, cũng vì lý do đó mà gần như tất cả cao thủ cấp bậc cao đều sẵn lòng gia nhập thư viện Quan Huyên phục vụ cho Tần Quan.

Lúc này, mấy người nhóm Trần Du nhìn thấy nhiều cao thủ như thế thì đã hoàn toàn hoá đá.

Bọn họ hoàn toàn không hiểu nổi vì sao gia tộc của Diệp Quân này lại mạnh đến thế…

Tần Quan khẽ cười nói: “Nghe nói các ngươi định đánh hội đồng con trai ta?”

Đương nhiên bà ấy biết rất rõ chuyện ở thời đại cũ, vì thám tử của thư viện Quan Huyên đã tiến vào nơi đó từ lâu rồi.

Trần Du nhìn mấy người sau lưng Tần Quan, cười khẽ nói: “Bà cho rằng đông người hơn thì ghê gớm lắm à?”

Nói xong, ông ta mở lòng bàn tay, một lệnh bài xuất hiện: “Biết đây là thứ gì không?”

Tần Quan cười nói: “Uy hiếp không có tác dụng với chúng ta đâu, nên ông có lá bài tẩy gì thì cứ việc sử dụng đi”.

Trần Du nhìn chằm chằm Tần Quan một lúc, sau đó lập tức sử dụng lệnh bài.

Oanh!

Một tia thần quang lập tức bay lên cao từ trong lệnh bài kia, trong thần quang trên bầu trời có một hư ảnh chậm rãi ngưng tụ. Khi hư ảnh này ngưng tụ, một khí thế đáng sợ lập tức chèn ép như hàng chục nghìn ngọn núi đè lên mọi người đang có mặt ở nơi đây.

Mọi người hoảng hốt!

Hư ảnh thần linh!

Sắc mặt tất cả cao thủ của thư viện Quan Huyên đều rất nặng nề, trong mắt tràn đầy sự kiêng dè.

Lúc này, hư ảnh thần linh kia ngưng tụ thành một người đàn ông trung niên, ông ta mặc một bộ thần bào, đưa mắt nhìn xuống tất cả mọi người bên dưới, ánh mắt kia như đang nhìn một lũ kiến.

Thần linh đột nhiên nhìn về phía Trần Du với nét mặt lạnh lùng: “Chỉ một lũ kiến thế này mà cũng gọi ta đến sao?”

Trần Du cúi người không dám nói một câu.

Một lũ kiến!

Tần Quan cười khẽ, bà ấy định lên tiếng thì An Nam Tịnh đang đứng bên cạnh chợt nói: “Để ta”.
 
Chương 2719


Chương 2719

Tần Quan nhìn về phía An Nam Tịnh: “Bà đánh á?”

An Nam Tịnh lắc đầu.

Tần Quan thắc mắc.

An Nam Tịnh bình tĩnh nói: “Ta gọi người”.

Dứt lời, bà ấy ngẩng đầu nhìn lên: “Ra ngoài đánh một trận đi”.

Vụt!

Một tia kiếm quang bay xuống từ trên trời, sau đó một người đàn ông mặc trường bào màu xanh chậm rãi đi ra từ trong kiếm quang kia…

Ra ngoài đánh một trận!

Nhìn thấy người đàn ông áo xanh đi ra từ bên trong kiếm quang, Tần Quan lắc đầu cười khẽ, bà ấy thấy hơi bất ngờ, vì bà ấy cho rằng An Nam Tịnh muốn đích thân đánh một trận với thần linh kia, không ngờ An Nam Tịnh lại gọi người.

Gọi cả cha chồng mình tới.

Hơn nữa người đến còn là bản thể.

Sau khi xuất hiện, người đàn ông áo xanh nhìn về phía An Nam Tịnh, cười nói: “Đi theo ta nhé?”

An Nam Tịnh ngẩng đầu nhìn thần linh trong hư không phía xa: “Chiến đấu với kẻ đó một trận đi”.

Người đàn ông áo xanh ngẩng đầu nhìn về phía thần linh, lúc này, thần linh cũng đang nhìn ông ấy.

Thần linh kia đang định lên tiếng thì người đàn ông áo xanh chợt vung tay áo, kiếm trong tay ông ấy bay lên cao, thần linh kia còn chưa kịp lấy lại tinh thần đã bị thanh kiếm này đâm vào giữa chân mày.

Vô số người xung quanh hoá đá.

Bị giết trong nháy mắt?

Trần Du trợn to mắt như chuông đồng, đầu óc trống rỗng.

Đây là thần linh đó!

Thần linh lại bị giết trong nháy mắt như thế ư?

Lúc này đám cao thủ ở sau lưng Tần Quan cũng tỏ vẻ khó tin, lúc thần linh xuất hiện, chỉ với một hơi thở đã khiến họ không dám có chút suy nghĩ phản kháng nào. Mà người đàn ông áo xanh này lại có thể giế t chết đối phương trong nháy mắt chỉ bằng một chiêu kiếm.

Đáng sợ!

Những cao thủ của Tuế Nguyệt trường hà gần như đều chưa từng gặp người đàn ông áo xanh, vì thế hoàn toàn không biết thực lực của ông ấy.

Lúc này hư ảnh thần linh trên bầu trời cũng tỏ vẻ ngơ ngác.

Ông ta bị g iết chết trong nháy mắt?

Dù chỉ là một hư ảnh nhưng cũng không có khả năng bị gi ết chết dễ dàng như thế được.

Lúc này ông ta hơi sửng sốt.

Hư ảnh thần linh nhìn xuống người đàn ông bên dưới, đang định cất lời thì thanh kiếm trong cơ thể ông ta chợt rung động dữ dội, ông ta lập tức bị tiêu diệt.

Bên dưới, người đàn ông áo xanh mở lòng bàn tay, thanh kiếm kia bay về lại trong tay ông ấy.

Người đàn ông xoay người nhìn về phía An Nam Tịnh, cười hỏi: “Có đi không?”

Nhưng An Nam Tịnh lại lắc đầu.

Người đàn ông khó hiểu: “Vì sao?”
 
Chương 2720


Chương 2720

An Nam Tịnh nhìn ông ấy, sau đó nói: “Không muốn đi lung tung với huynh”.

Người đàn ông cười khổ.

An Nam Tịnh nói: “Những vị thần kia…”

Người đàn ông áo xanh lắc đầu, sau đó nói: “Bọn họ sẽ xử lý… Thật sự không đi cùng ta à?”

An Nam Tịnh cau mày: “Nói không đi là không đi, nói nhảm nhiều thế làm gì?”

Người đàn ông lắc đầu cười khẽ: “Vậy muội bảo trọng”.

Dứt lời, ông ấy xoay người biến thành một tia kiếm quang bay lên cao.

Sau khi người đàn ông áo xanh biến mất, Tần Quan nhìn về phía An Nam Tịnh: “Vì sao tiền bối không đi theo ông ấy?”

An Nam Tịnh bình tĩnh nói: “Nữ nhân của hắn nhiều quá rồi, ta còn đi theo làm cái gì?”

Tần Quan thoáng sửng sốt, sau đó lắc đầu cười khẽ, thì ra là vì nguyên nhân này.

Trần Du ở phía xa đột nhiên xoay người bỏ chạy.

Sau khi thấy thần linh kia bị chém chết, ông ta cũng biết mình đã đánh giá thấp thế lực đứng sau Diệp Quân, đây là một thế lực vô cùng lớn mạnh.

Ông ta quyết đoán chọn chạy trốn!

Ông ta muốn về thông báo với nhà họ Trần, nếu không nhà họ Trần sẽ gặp hoạ lớn.

Mà lúc này, mấy cao thủ của thư viện Quan Huyên ở xung quanh lập tức xông lên…

Chẳng mấy chốc, nhóm người Trần Du đã bị đánh vỡ thân thể, Tần Quan cũng không giết bọn họ mà chỉ nhốt bọn họ lại.

Sau khi nhốt đám người Trần Du lại, Tần Quan ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong tinh không, nhẹ giọng nói: “Đã đến lúc đi tới thời đại cũ rồi”.



Trong động thiên Thần Nhất.

Diệp Quân vẫn còn đang vất vả tu luyện trên dãy núi rộng lớn, trong nửa tháng qua, mỗi ngày hắn đều giao thủ với sức mạnh phong ấn kia.

Dù thực lực của hắn đã tiến bộ rất nhiều, nhưng vẫn không thể nào phá huỷ phong ấn Thần Nhất để lại.

Vì thực lực của hắn càng mạnh thì sức mạnh phong ấn này cũng sẽ càng mạnh.

Hôm nay, Diệp Quân dừng lại, sau đó thu hồi ý kiếm trong tay, xoay người rời đi.

Không lâu sau đó, hắn đi tới Võ Tông.

Trong điện.

Huyền Âm tỏ vẻ khó tin: “Ngươi muốn đi ra ngoài ư?”

Diệp Quân gật đầu.

Phong ấn là chết, người là sống, vì thế hắn muốn ra ngoài chém giết với người khác.

Huyền Âm trầm giọng hỏi lại: “Ngươi chắc chứ?”

Diệp Quân lại gật đầu.

Huyền Âm nhắc nhở: “Cao thủ của bốn gia tộc hậu duệ thần linh đều ở bên ngoài, một khi ngươi đi ra chắc chắn sẽ bị đánh hội đồng, ngươi cần phải hiểu rõ việc này”.

Diệp Quân cười nói: “Ta biết”.

Huyền Âm vốn còn muốn khuyên nhủ, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của Diệp Quân, bà ta biết mình không thể khuyên được.
 
Chương 2721


Chương 2721

Huyền Âm gật đầu: “Đi theo ta!”

Dứt lời, bà ta dẫn Diệp Quân đi tới trước trận pháp dịch chuyển kia.

Huyền Âm xoay người nhìn về phía Diệp Quân: “Chắc chắn không suy nghĩ lại chứ?”

Diệp Quân cười khẽ, sau đó bước lên trên trận pháp dịch chuyển, hắn lấy Tổ Nguyên ra, sau khi hấp thu Tổ Nguyên, trận pháp dịch chuyển lập tức hoạt động.

Diệp Quân nhìn về phía Huyền Âm: “Huyền Tông chủ, hẹn gặp lại sau”.

Dứt lời, hắn đã biến mất.

Huyền Âm đứng tại chỗ lắc đầu: “Đúng là một kẻ điên”.

Bên ngoài động thiên Thần Nhất.

Diệp Quân vừa đi ra từ trận pháp dịch chuyển đã bị vô số cao thủ bao vây.

Mạt Thiên Đô và Tần Nguyên, còn có Triệu Thiên Kích là những người dẫn đầu.

Mà cao thủ của bốn gia tộc cũng đã bao vây kín xung quanh.

Mạt Thiên Đô nhìn chằm chằm Diệp Quân với ánh mắt nghi ngờ, ông ta không ngờ Diệp Quân lại chủ động ra ngoài.

Hai người Tần Nguyên cũng tỏ vẻ nghi hoặc!

Dường như chuyện này không được bình thường cho lắm.

Trên trận pháp dịch chuyển, Diệp Quân hít sâu một hơi, sau đó, hắn đột nhiên bước một bước về phía trước, một thanh kiếm bay ra ngoài từ trong tay hắn.

Vụt!

Cách chỗ hắn mười mấy trượng có một cao thủ còn chưa kịp phản ứng đã bị chém rơi đầu!

Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều kinh hãi.

Mà lúc này, Diệp Quân lại bước về phía trước một bước nữa, lại có một thanh phi kiếm bay ra, cách đó trăm trượng có một cái đầu đầm đìa máu tươi rơi xuống.

Thấy thế, Mạt Thiên Đô dẫn đầu thầm thấy hoảng hốt, ông ta vội vàng xông lên đánh một quyền về phía Diệp Quân, Diệp Quân thẳng tay đâm ra một kiếm.

Chỉ là một chiêu kiếm đơn giản!

Ầm!

Mạt Thiên Đô lập tức bị chiêu kiếm này của Diệp Quân đánh bay, vào khoảnh khắc lão ta bay đi, xung quanh lại có mấy cái đầu lần lượt rơi xuống.

Mỗi bước giết một loạt!

Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại, cảm giác của hắn lúc này là: Dễ chịu.

Vì lúc hắn xuất kiếm không có sức mạnh phong ấn kia trấn áp, việc này cũng giống như người huấn luyện mang vật nặng được cởi vật nặng đi, cảm giác đó thật sự là dễ chịu chưa từng có.

Mà lúc này, kiếm của hắn cũng trở nên mạnh hơn bao giờ hết!

Mũi kiếm sắc bén không ai có thể ngăn cản.

Mạt Thiên Đô bị Diệp Quân chém lui bằng một kiếm kia tỏ vẻ vô cùng khó tin, Diệp Quân chỉ mới là cảnh giới Đế Quân đã có sức chiến đấu đáng sợ đến mức này.

Chuyện này quá bất bình thường!

Vào lúc lão ta đang ngạc nhiên, Diệp Quân đã liên tục giết thêm mười mấy người, đều tiêu diệt bằng một kiếm, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.

Tần Nguyên chợt cất lời: “Cùng xông lên đi”.
 
Chương 2722


Chương 2722

Cùng xông lên!

Ông ta vừa ra lệnh, tất cả cao thủ đang có mặt lập tức đồng loạt ra tay.

Diệp Quân ở phía xa chậm rãi nhắm mắt lại, hắn mở lòng bàn tay, một thanh ý kiếm ngưng tụ trong tay hắn. Sau đó, cơ thể hắn chợt trở nên hư ảo, trong nháy mắt, vô số ý kiếm chợt bay ra từ thời không trước mặt hắn, sau đó hội tụ thành một thanh kiếm!

Thời không Tuế Nguyệt chồng chéo!

Ầm!

Chiêu kiếm của Diệp Quân chém ra, một sức mạnh đáng sợ dâng trào xung quanh, vô số cao thủ đang có mặt đều bị đánh bay, một vài cao thủ đứng gần còn chết ngay tại chỗ.

Sau khi vung ra chiêu kiếm này, Diệp Quân cũng không dừng lại mà tiếp tục xông lên, biến thành một tia kiếm quang tàn sát.

Xoẹt!

Mấy cái đầu lập tức rơi xuống ở xung quanh.

Một kiếm giết chết trong nháy mắt!

Lúc này, Diệp Quân đã hoàn toàn giết đến mức phát điên.

Sau khi không có sức mạnh phong ấn trói buộc, hiện tại hắn xuất kiếm thật sự không ai có thể đỡ được. Trong thoáng chốc, cao thủ của bốn gia tộc bất ngờ không kịp đề phòng bị Diệp Quân giết chết rất nhiều.

Quá bất ngờ!

Bọn họ không ngờ thiếu niên kiếm tu bị nhà họ Vương đuổi giết đến động thiên Thần Nhất trước đây lại có thực lực đáng sợ đến thế.

Mà lúc này, Mạt Thiên Đô kia cũng lấy lại tinh thần, lão ta quay đầu nhìn Tần Nguyên và Triệu Thiên Kích: “Cùng ra tay”.

Nơi này có ba người họ là mạnh nhất, chỉ có ba người họ mới có thể ngăn cản được Diệp Quân.

Lúc này, đương nhiên Tần Nguyên và Triệu Thiên Kích sẽ không tính toán cái gì, lập tức xông về phía Diệp Quân cùng với Mạt Thiên Đô.

Ba cao thủ Tổ Cảnh!

Diệp Quân ở phía xa đột nhiên dừng lại, hắn xoay người cắm ý kiếm trong tay phải vào vỏ, sau đó, hắn liên tục chém ý kiếm ra.

Thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm!

Ầm!

Vào khoảnh khắc kiếm chém xuống, một sức mạnh cường đại thoáng chốc khiến mấy người nhóm Mạt Thiên Đô chấn động đến mức liên tục lùi lại, mà bản thân Diệp Quân cũng lui đến nghìn trượng. Nhưng vừa dừng lại, hắn đã xông lên một lần nữa.

Kiếm nâng lên rơi xuống, có đầu người không ngừng bị chém đứt.

Thẳng tay tàn sát!

Ngoài cao thủ Tổ Cảnh hoàn toàn không có ai đỡ được chiêu kiếm của Diệp Quân.

Thấy Diệp Quân giết người hàng loạt, sắc mặt ba người nhóm Mạt Thiên Đô lập tức trở nên vô cùng khó coi, sau đó, bọn họ tấn công về phía Diệp Quân.

Diệp Quân cũng không đối đầu trực diện với ba người Mạt Thiên Đô, mục tiêu của hắn là cao thủ của bốn gia tộc. Ba người nhóm Mạt Thiên Đô cũng bó tay trước chuyện này, vì tốc độ của Diệp Quân nhanh hơn bọn họ rất nhiều.

Cứ thế, chưa đến nửa khắc, Diệp Quân đã liên tục giết hàng trăm người.
 
Chương 2723


Chương 2723

Lúc này, ý định giết người dâng trào trong Diệp Quân, trên người hắn có sát khí mơ hồ tản ra.

Khoảng thời gian qua hắn luôn nghẹn một cơn tức trong lòng, đi đến đâu cũng bị đuổi giết đến đó, có thể nói là chuyện này thật sự rất bực bội.

Lần này hắn quyết định ra ngoài không chỉ để rèn luyện, mà còn muốn giải quyết cho xong với bốn gia tộc.

Không phải các người muốn giết ta à?

Đây, ta chủ động ra ngoài cho các người giết đây!

Nhìn thấy Diệp Quân càng giết càng mạnh, ba người nhóm Mạt Thiên Đô đều đứng ngồi không yên.

Vì bọn họ phát hiện Diệp Quân thật sự càng giết càng mạnh, sát ý và lệ khí trên người cũng ngày càng nồng đậm.

Lúc này, khí thế của một mình Diệp Quân đã áp chế tất cả mọi người xung quanh.

Mạt Thiên Đô trầm giọng nói: “Kêu gọi tiên tổ”.

Kêu gọi tiên tổ!

Nghe thấy lời của Mạt Thiên Đô, Tần Nguyên và Triệu Thiên Kích nhìn nhau, không nói gì.

Đây là lá bài tẩy của gia tộc bọn họ, dùng một lần sẽ ít đi một lần.

Mạt Thiên Đô gằn giọng: “Kêu gọi tiên tổ”.

Tần Nguyên bình tĩnh nói: “Mạt huynh, mọi người cùng nhau kêu gọi”.

Mạt Thiên Đô cau mày: “Hắn ta xứng để ba gia tộc chúng ta cùng kêu gọi tiên tổ ư?”

Tần Nguyên lạnh lùng nói: “Vậy Mạt huynh gọi đi”.

Sắc mặt Mạt Thiên Đô hơi khó coi: “Đến bây giờ mà các người còn muốn tính toán chuyện này à?”

Tần Nguyên lạnh lùng nói: “Nếu Mạt huynh không tính toán thì huynh gọi đi”.

Sắc mặt Mạt Thiên Đô vô cùng u ám, lão ta nhìn Diệp Quân phía xa. Thấy Diệp Quân càng giết càng điên cuồng, lão ta hít sâu một hơi sau đó nói: “Cùng nhau kêu gọi”.

Cùng nhau kêu gọi!

Lão ta vừa dứt lời, ba người đồng thời lấy một lệnh bài ra, sau đó điều động lệnh bài. Chẳng mấy chốc, ba thần quang bay lên cao, lao thẳng vào chỗ sâu trong bầu trời.

Trong ba thần quang nhanh chóng có hư ảnh dần ngưng tụ.

Thần linh!

Hơn nữa còn là ba vị thần linh.

Ba vị thần linh!

Diệp Quân ở phía xa dừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn lên trời cao, trên bầu trời xa xôi có ba thần linh đang nhìn xuống hắn.

Hai nam một nữ.

Bọn họ đều mặc thần bào, trên người tản ra hơi thở đáng sợ như muốn huỷ diệt đất trời, tinh hà xung quanh cũng bị khí thế này làm chấn động đến mức sôi trào phập phồng như nước sôi.

Mà đây còn không phải là bản thể!

Sau khi ba vị thần linh xuất hiện, cao thủ của ba gia tộc lớn xung quanh đều vội vàng quỳ xuống, nét mặt rất cung kính.

Sự kính trọng và sợ hãi với thần linh tiên tổ ăn sâu vào xương tuỷ họ.

Vì mọi thứ mà bọn họ có bây giờ đều đến từ thần linh tiên tổ.
 
Chương 2724


Chương 2724

Ba vị thần linh trên bầu trời vẫn đang nhìn xuống Diệp Quân bằng ánh mắt lạnh lẽo, dường như mọi thứ đều chỉ là kiến trong mắt bọn họ.

Vị thần linh bên trái đột nhiên chỉ xuống bên dưới, sau động tác này có một tia thần quang lao xuống từ trên trời, thần quang này lao xuống xé rách mọi thứ, thoáng chốc đã di chuyển tới đỉnh đầu của Diệp Quân.

Diệp Quân mở lòng bàn tay, một thanh ý kiếm bay lên cao.

Oanh!

Ý kiếm lập tức bị đánh nứt ra.

Vị thần linh kia chợt đè tay phải xuống, thần quang bộc phát ra ánh sáng vạn trượng.

Ầm!

Ý kiếm bị đánh bay!

Nhưng vẫn không vỡ tan.

Thần quang bay đến trước mặt Diệp Quân, Diệp Quân hờ hững chém ra một kiếm.

Oanh!

Diệp Quân thoáng chốc lùi lại chục nghìn trượng, mà thần quang kia thì vẫn chưa tan biến, nhưng ngay sau đó, Diệp Quân cầm kiếm trong tay phải, dốc hết sức lực đánh trả.

Ầm!

Thần quang kia lập tức nổ tung.

Nhìn thấy cảnh này, mấy người nhóm Mạt Thiên Đô đang có mặt lập tức tỏ vẻ khó tin, không ngờ Diệp Quân này lại có thể giao thủ với thần linh?

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn thần linh vừa ra tay trên bầu trời, thần linh này mặc một bộ thần bào rộng lớn, trước ngực của thần bào có một đoá hoa sen màu đen, hoa sen trông rất sống động như có thật.

Giọng nói của Mộc Nguyên chợt vang lên trong đầu Diệp Quân: “Mạt Ách thần linh, một trong những học trò của Thượng Thần năm đó, cẩn thận đoá hoa sen màu đen trước ngực ông ta, đó là Kiếp Liên được luyện hoá từ vô số thiên kiếp Ách Nạn, uy lực cực kỳ mạnh mẽ”.

Diệp Quân gật đầu, hắn chậm rãi đi về phía Mạt Ách thần linh kia, tư thế của hắn rất ung dung, nét mặt cũng cực kỳ bình tĩnh.

Trong mắt hắn không hề có vẻ kính nể, cũng không có chút sợ hãi nào.

Mạt Ách nhìn chằm chằm Diệp Quân, cất giọng nói không chứa đựng chút cảm xúc nào: “Con kiến”.

Dứt lời, ông ta trở tay đè một phát, một thần quang màu đen chợt bay xuống từ trong lòng bàn tay của ông ta.

Vụt!

Thần quang lao xuống, toàn bộ tinh hà vũ trụ đều trở nên hư ảo.

Dù chỉ là một phân thân, nhưng vũ trụ tinh hà này vẫn không thể chịu đựng được sức mạnh của ông ta.

Diệp Quân ở bên dưới chậm rãi nhắm mắt lại, lúc này hắn xem thần quang như một sức mạnh phong ấn.

So sánh hai thứ với nhau thì cái nào mạnh hơn?

Rõ ràng chính là phong ấn của Thần Nhất, nhưng có điểm khác biệt, phong ấn Thần Nhất chủ yếu là trấn áp, có rất ít sát ý. Còn thần quang trước mắt thì không phải muốn trấn áp, mà là muốn đẩy hắn vào chỗ chết.

Diệp Quân không sử dụng kiếm kỹ, hắn tiến lên một bước, mở lòng bàn tay ra, một thanh ý kiếm bay lên cao từ trong lòng bàn tay hắn.

Ầm!
 
Chương 2725


Chương 2725

Thanh kiếm đâm lên trên thần quang kia, nhưng sau đó ý kiếm lại bắt đầu nứt ra, hơn nữa cũng không thể ngăn cản được sức mạnh của thần quang, nó vẫn lao thẳng từ trên xuống.

Đúng lúc này, Diệp Quân lại chém ra một kiếm nữa.

Một kiếm không thể ngăn cản thì chém thêm một kiếm.

Chiêu kiếm thứ hai bay lên cao, chém thẳng lên trên thần quang kia, sức mạnh cường đại thoáng chốc chém vỡ thần quang kia.

Thần quang vỡ tan, bắn tung toé trên không trung như pháo hoa, rực rỡ chói mắt.

Thấy cảnh này, Mạt Ách kia híp mắt lại, sát khí trong mắt như hoá thành thực thể, ông ta không ngờ phàm nhân như kiến này lại có thể phá vỡ thần quang của ông ta hai lần liên tiếp.

Dù ông ta chỉ là một phân thân, nhưng một phàm nhân nhỏ bé vẫn chưa đủ tư cách khinh thường.

Mạt Ách đột nhiên xông lên, đánh một quyền xuống Diệp Quân bên dưới.

Mà hai vị thần linh khác vẫn còn chưa ra tay.

Thật ra bọn họ đang cảm thấy không vừa lòng, giết một phàm nhân yếu đuối mà lại gọi cả ba người cùng xuất hiện.

Ba vị thần linh đối phó với một phàm nhân như con kiến?

Bọn họ cảm thấy đó là một chuyện rất mất giá.

Mạt Ách thần linh kia xông lên, lao tới trước mặt Diệp Quân như một viên đạn đại bác. Sau đó ông ta đánh ra một quyền, trên quyền mang có vô số thần quang màu đen xuất hiện.

Sức mạnh chèn ép mà Mạt Ách bộc phát ra khiến Diệp Quân nhất thời như chết chìm, dường như sắp ngạt thở đến nơi. Nhưng đó cũng chỉ là trong nháy mắt, vì sau đó Diệp Quân đã lập tức xuất kiếm.

Kiếm quang loé lên.

Ầm!

Diệp Quân bị cú đấm của Mạt Ác làm lùi lại cả nghìn trượng, thời không xung quanh sụp đổ trở thành một màu đen kịt.

Diệp Quân vừa mới dừng lại, Mạt Ách kia đã biến thành một tia thần quang màu đen lao tới trước mặt hắn một lần nữa.

Diệp Quân lại xuất kiếm.

Oanh!

Diệp Quân tiếp tục lùi lại…

Cứ thế, Diệp Quân bị Mạt Ách đánh đến mức liên tục lùi về sau.

Nhìn từ bên ngoài sẽ nghĩ Diệp Quân đã hoàn toàn bị áp đảo, nhưng hai vị thần linh trên bầu trời lại nhíu mày, vì bọn họ phát hiện chiến đấu đến tận bây giờ, kiếm ý của Diệp Quân vẫn chưa từng bị đánh vỡ lần nào.

Hai vị thần linh nhìn nhau, đều có hơi kinh ngạc.

Kiếm ý của Diệp Quân ngưng tụ đến mức khiến bọn họ hơi bất ngờ.

Kiếm ý có thể ngưng tụ đến mức khó mà phá huỷ như thế là vì người luyện kiếm có ý chí mạnh mẽ, niềm tin kiếm đạo kiên định, vì thế mới có thể kiên cố không phá vỡ được.

Mà dù ở thời đại của bọn họ, kiếm ý thế này cũng vô cùng hiếm thấy.

Nhưng bây giờ một kiếm tu trẻ tuổi lại có kiếm ý như thế, điều này thật sự khiến bọn họ hơi kinh ngạc.

Nữ thần linh kia chợt cất lời: “Người này không đơn giản đâu”.

Nam thần linh gật đầu, ông ta nhìn người đời sau của mình bên dưới, sau đó nói: “Đời sau của ta chắc chắn sẽ không tuỳ tiện sử dụng lá bài tẩy mà ta để lại cho chúng, nhưng bây giờ chúng lại dùng, không những thế mà ba nhà còn cùng nhau sử dụng…”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom